Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 268-4


Quan trọng hơn chính là Tô Mộc vừa nói bây giờ Giao tiên tự lo cho mình còn không xong, mười có đến tám chín phần chính là do Đao Minh, nếu không bằng thực lực yêu tiên thất hạch thì người có thể vây khốn ông ta thật không có nhiều, ít nhất những người tôi biết còn không có ai có được bản lãnh này.

Duy chỉ có Đao Minh, cô ta cũng coi là khắc tinh của Giao tiên, đặc biệt ngưu cứu rắn độc trùng độc các loại, quen thuộc với tập tính của Giao tiên. Hơn nữa từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, mặc dù Giao tieenkhoong phải bị ai thuần phục nuôi để đi ra ngoài nhưng cũng có thể coi ông ta là một loại cổ trùng, cổ xà* cùng cổ sư đấu nhau, ai chiếm ưu thế không nói cũng hiểu. (*cổ [蛊]: con vật độc hại.)

Tôi không khỏi lo lắng cho tình cảng Giao tiên, chẳng qua tình cảnh của tôi cùng Tô Mộc lúc này căn bản không cho phép tôi có thời gian lo lắng cho người khác, lúc này tất cả cổ xà đã cùng xông tới bao vây thành một vòng quanh tôi và Tô Mộc, hơn nữa phạm vi vòng tròn này từ từ nhỏ dần. Tôi không dám ra tay với những cổ xà kia, chỉ có thể giữ thật chặt cái lồng yêu khí bảo vệ, dùng hết khả năng căn cách đám cổ xà kia ở bên ngoài.

Cũng may những cổ xà kia lại không có uy hiếp gì với Tô Mộc, Tô Mộc đứng chắn cho tôi ở sâu lưng, quỷ trảo trên tay giống như lưỡi dao sắc biến thấy rắn liền giết, mặc dù số lượng bầy rắn khổng lồ nhưng theo động tác của Tô Mộc, số lượng rắn này dùng mắt thường cũng có thể thấy được đã giảm đi nhiều.
 
Chương 269


Khoảng một giờ sau, tất cả đám cổ xà vây quanh chúng tôi đã bị Tô Mộc chia thành hai nửa, con cuối cùng cũng bị Tô Mộc nắm trong tay, dùng sức kéo một cái, thân rắn đen nhánh liền bị đứt ra thành hai mảnh.

Nhưng con rắn này bị chia thành hai mảnh cũng không đơ ra như những xác cổ xà phía dưới mà hai phần thân thể trên tay của Tô Mộc vẫn đang giãy giụa kịch liệt. Nhất là cái đầu rắn kia, mặc dù bị xé đôi người những vẫn chưa từ bỏ ý định, miệng há ra lộ những răng nanh đen nhánh, phía trên có nọc độc màu đen sền sệt, thừa dịp Tô Mộc không chú ý đầu rắn liền quay ra sau cắn vào cổ tay Tô Mộc!

“Cẩn Thận!” Lòng tôi chợt lạnh, nhưng lên tiếng nhắc nhở Tô Mộc đã không kịp, răng nanh đen nhánh đã sớm ngập vào trong thịt Tô Mộc.

“A a, xem ra ngươi chính là rắn mẹ, tìm ngươi thật không dễ dàng.” Tô Mộc cười lạnh một tiếng, ngay cả chân mày của anh ấy đều không nhíu một cái giống như người bị cổ xà kia cắn không phải là anh ấy vậy.

Vừa nói anh ấy vừa đem đầu rắn trên cổ tay kéo xuống, bóp chặt ở trong tay, cũng không để ý tới nửa thân rắn kia ném xuống trong đống xác rắn ở phía dưới, sau đó hướng về phía đầu rắn điểm một cái, miệng lẩm bẩm đọc mấy câu thần chú.

Đầu rắn liền phát ra tiếng hét thảm, tiếng kêu kia thảm thiết giống như tiếng gỗ khô bị tách ra, hết sức chói tai.

Theo tiếng đầu rắn kêu thảm thiết, trên người con rắn đột nhiên bùng lên một ngọn lửa lớn, đốt ra ngọn lửa màu đen.

Âm hỏa!

Tôi đã sớm không còn là cô gái không có chút kiến thức gì như lúc trước, nhưng ở trong sơn động đen thui chính mắt nhìn thấy âm hỏa đầy quỷ dị như này vẫn thấy rợn người.

Quan trọng nhất chính là âm họa cháy rất hại cho âm hồn, Tô Mộc cứ như vậy cầm đầu rắn đang bị âm hỏa đốt không bị sao sao?

Tôi lo lắng trong lòng, nhưng thấy mặt Tô Mộc đầy nghiêm túc nên tôi không dám lên tiếng quấy rầy anh ấy, chỉ có thể chú tâm để ý nhìn Tô Mộc.

Cũng may anh ấy không cầm lâu, chờ đến khi người rắn mẹ bị âm hỏa đốt bùng lên anh ấy liền buông đầu rắn, ném đầu rắn trở lại đống xác rắt đang nằm dưới đất.
 
Chương 269-2


Lúc này rắn mẹ đã sớm không còn làm gì được, vừa bị quăng xuống, khi thân thể tiếp xúc những xác rắn khác trong nhắt mắt liền ‘bừng’ một tiếng vang thật lớn, tất cả xác rắn trong nháy mắt đều bốc cháy, âm hỏa cực lớn.

Nhiệt độ trong toàn bộ hang động giảm nhanh xuống, chớp mắt đã giảm xuống dưới 0 độ.

Cho dù đây không phải là lần đầu tôi thấy âm hỏa thiêu đốt nhưng khi đối mặt với âm hỏa lớn như này, nhiệt độ giảm sâu lạnh như băng cảm giác như khắc vào cốt vẫn rất kỳ quái, cũng rất rung động.

Lúc này tôi liền ngây ngẩn, hai mắt nhìn chằm chằm xương cốt rắn đen đang cháy bốn phía xung quanh, trong lúc nhất thời lại quên cả hỏi vết thương trên tay Tô Mộc vừa rồi có sao không?

“Đừng nhìn nữa Dương Dương, bọn chúng đã hoàn toàn chết hết, sẽ không còn xảy ra chuyện gì. Anh đưa em đi.” Tô Mộc mặt lạnh lùng không cảm giác nhìn chằm chằm đám xác chết đang bốc cháy, lần nữa kéo eo tôi, nói.

“Bây giờ đi đâu?” Tôi còn chưa phục hồi lại sự rung động trước cảnh đống xác rắn bị thiêu đốt, ngây người hỏi Tô Mộc.

“Tiếp tục đi về phía trước, nếu có người không chịu để chúng ta trở lại mặt đất vậy thì chúng ta liền tiếp tục ở dưới đất vui đùa với hắn một chút.” Tô Mộc nói.

Lần này Tô Mộc nói trong giọng đã mang theo một tầng sát ý, thật giống như chuyện này tương đối khó giải quyết.

Thừa lúc Tô Mộc ôm tôi di chuyển qua đám âm hỏa tôi liền cầm cánh tay Tô Mộc mới vừa rồi bị rắn cắn lên nhìn một chút, tay anh ấy vẫn hơi nhợt nhạt như cũ nhưng trên đó không có một vết thương nào, da nhẵn nhụi so với da tôi còn mềm mềm mại hơn.

Tôi không nhịn được sự đắm đuối, nhẹ đưa tay lên vuốt ve tay anh ấy, trong lòng âm thầm xúc động. Nếu không phải mới vừa rồi tận mắt nhìn thấy thì tôi không thể tin được cánh tay đẹp như vậy vừa rồi lại tay không xé đứt hơn trăm xác con rắn. Chuyện tàn bạo như vậy rõ ràng nên là đôi tay xấu xí của tôi làm mới đúng, đôi tay này nên được chăm sóc thật tốt để viết chữ vẽ tranh, hoặc chỉ để tôi sờ thôi cũng được.
 
Chương 269-3


Tôi còn chưa qua cơn si mê thì trên đỉnh đầu truyền tới một giọng bất đắc dĩ, hỏi tôi: “Nhìn xong chưa, lúc này em còn có tâm tình si mê, cũng là uống… Em lau nước miếng ở khóe miệng một chút đi.”

“Ách…” Tôi bị Tô Mộc vạch trần có chút lúng túng, lật đật giơ tay đang cầm trong tay lên lau miệng.

Mặt Tô Mộc tối sầm: “Đó là tay anh…”

“A? Ha ha, xin lỗi, vừa rồi em không chú ý.” Tôi cười khan nói.

Vừa nói tôi vừa không biết xấu hộ lại nhanh chóng dùng tay anh ấy quẹt hai cái ở mép tôi, đem nước miếng lau sạch, sau đó nói: “Tay anh không sao chứ? Mới vừa rồi rõ ràng em còn thấy con rắn mẹ kia cắn anh, sao trên tay anh lại không có bất cứ vết thương nào, còn đẹp như vậy nữa.”

“Anh là hồn phách, không có thân thể thật sự, rắn mẹ căn bản không thể gây tổn thương được cho anh nên dĩ nhiên không có vết thương.” Tô Mộc nói.

Nói xong anh ấy không nhịn được cúi đầu nhìn tôi một cái, đáy mắt hiện lên vẻ chê cười, hỏi tôi: “Ngốc, em cũng ở với anh lâu như vậy mà ngay cả đặc tính của chồng em là gì em cũng không biết sao?”

“Ách, dĩ nhiên biết, anh là lệ quỷ đại nhân mà, nhưng em vẫn không khỏi lo lắng cho anh. Ai biết rắn mẫu kia với hồn phách có thể gây ra tổn thương hay không. Có điều không phải anh nói tới Băng Cốc tìm Long Phù Khôn hay sao, sao lại xuất hiện ở chỗ này?” Tôi hỏi.

“Chuyện này nói rất dài dòng, chờ khi chúng ta đi ra ngoài anh sẽ nói cho em.” Tô Mộc nói.

“Anh vừa mới nói có người không muốn cho chúng ta đi ra ngoài, người đó có phải chính là Đao Minh, cô ta cũng tới chỗ này? Bây giờ có phải Giao tiên đang ở trong tay cô ta? Giao tiên có thể bị nguy hiểm hay không?”  Tôi hỏi. Dẫu sao Giao tiên xuống đây trước tôi, bây giờ ngay cả Tô Mộc cũng có thể tìm thấy tôi, không có lý do gì Giao tiên lại không qua đây, giải thích duy nhất chính là ông ta đang bị thứ gì đó giữ chân, thứ kia chín mươi phần trăm chính là Đao Minh.

Tô Mộc thấy tôi hỏi nhiều vấn đề như vậy biết tôi đang rất nôn nóng, một bên đưa tôi đi vào sâu trong hang động lại vừa thở dài, nói: “Đúng là Đao Minh đang ở chỗ này, anh cũng sau khi tới Băng Cốc mới biết cô ta đang ở Thái Lan. Hơn nữa không phải cô ta mới tới đây mà đã ở đây một khoảng thời gian dài, nếu không cổ xà nhiều như vậy cho dù cô ta là cổ sư ngũ trùng cũng không có khả năng trong thời gian ngắn nuôi thành.”
 
Chương 269-4


“Còn Giao tiên, anh vừa mới nhìn thấy ông ta, chiếm được thân thể Đường Dũng liền rất vụng về. Vừa rồi chính là nghe ông ta nói em cũng đi theo xuống nên anh mới cuống cuồng chạy đến tìm em. Em không cần lo cho ông ta, mặc dù gặp chút phiền toái nhưng ông ta là Giao tiên thất hạch, chỉ cần chút thời gian để giải quyết, có lẽ bây giờ cũng đã giải quyết xong.”

Đang nói chuyện thì chúng tôi đã đi xuyên qua một đường đi dài hẹp, đã tới một khu vực tương đối rộng.

Nơi này vẫn đen thui như cũ, ẩm thấp lại lạnh lẽo, thậm chí tôi còn nghe được tiếng nước chảy nho nhỏ, xem ra gần đây có dòng nước ngầm. Ngay khi tôi dùng đèn pin trên điện thoại quan sát xung quanh thì phía sau tôi đột nhiên có một bóng đen nhanh chóng nhào tới!

“Tô Mộc!” Tôi sợ hãi hét lên một tiếng, liền đem điện thoại ném ra, đồng thời nhanh chóng ôm lấy cánh tay Tô Mộc. Vừa định nói có người muốn đánh lén tôi thì liền nghe thấy sau lưng đột nhiên truyền tới giọng Giao tiên cười to, nói: “Dương Dương, sao ngươi vừa thấy Tô Mộc đã trở thành chuột nhắt. Nếu bây giờ không có Tô Mộc ở đây thì có lẽ ngươi đã không nhiều lời đem yêu khí ra đánh ta rồi, ha ha.”

“Giao! Tiên!” Tôi nghiến răng quay đầu lại trừng mắt nhìn ông ta, vừa rồi tôi còn mất công lo lắng ông ta gặp phải Đao Minh liệu có bị nguy hiểm hay không, vậy mà bây giờ ông ta đối xử với tôi như vậy, còn cố ý chọc quê tôi trước mặt Tô Mộc.

- --
 
Chương 270


“Làm gì? Đừng có nghiến răng nghiến lợi gọi tên ta, người khác không biết nghe thấy lại tưởng ta khi dễ ngươi.” Giao tiên cười hì hì nói.

“Tôi thấy hay ông chui ra khỏi thân thể Đường Dũng đi, từ khi ông chui vào trong thân thể anh ta thì ông lắm chuyện rồi đấy.” Tôi hung hăng nói, dù sao có Tô Mộc ở bên cạnh nên tôi cũng không sợ Giao tiên cố ý hù dọa tôi.

“Lộc Dương, lá gan của ngươi càng ngày càng lớn, cũng dám không để ông đây vào trong mắt, có phải cần ông đây biến thành rắn thì ngươi mới biết điều một chút phải không? Mới vừa rồi lúc ở trên máy bay cũng không biết là ai suýt chút nữa bị ông đây khiến cho sợ són đái. Ngươi là người trợ tiên của ông đây lại còn sợ chính bản thể của ông, có mất mặt hay không…”

Thấy ông ta còn dám nói chuyện xấu hổ vừa rồi trước mặt Tô Mộc tôi liền càng nổi giận, đẩy Tô Mộc ngăn ở trước tôi ra, xông tới muốn chửi nhau với Giao tiên.

Chẳng qua tôi vừa đi về phía trước không được mấy bước thì cổ tay đã bị Tô Mộc nắm lấy kéo lại, lần nữa đem tôi kéo về bên cạnh anh ấy, nói: “Hai người đừng ồn ào nữa. Giao tiên, vừa rồi ông không bị sao chứ? Cổ trận đã phá chưa?”

Nghe Tô Mộc hỏi, Giao tiên cười lạnh một tiếng, nói: “Bị thương? Chỉ bằng bản lãnh cổ sư ngũ trùng của cô ta mà muốn làm bị thương lão tiên? Vậy lão tiên sau này làm sao còn lăn lộn trong yêu giới được. Nếu không phải cơ thể con người này quá vụng về làm ảnh hưởng tới khả năng của lão tiên đây thì cổ trận nho nhỏ này ông đây đã sớm phá, cũng không cần chờ tới bây giờ mới đến tìm các ngươi.”

“Quan trọng là cổ trận còn chưa phá được thì chúng ta còn không ra khỏi đây được.” Tô Mộc nói, giọng của anh ấy đã ngưng trọng mấy phần, chân mày cũng hơi nhíu lại, sau một lát suy nghĩ liền nói tạm thời không phá cổ trận của Đao Minh nữa, để phòng ngừa Đao Minh ra tay với tôi, anh ấy bảo Giao tiên ra khỏi cơ thể Đường Dũng trở lại trong cơ thể tôi, còn anh ấy sẽ vào trong cơ thể Đường Dũng, tiếp tục mang Đường Dũng đi.

Anh ấy vừa nói xong tôi cùng Giao tiên lại đặc biệt ăn ý nhìn nhau một cái, không hề ngạc nhiên chút nào khi thấy đối phương có vẻ mặt rất lấy làm lạ. Dẫu sao Tô Mộc vì quan hệ với tôi nên luôn không vừa mắt với Đường Dũng, đã từng suýt chút nữa đem Đường Dũng còn đang hôn mê ném vào trong núi, lúc này anh ấy lại chủ động nói ra muốn chui vào trong thân thể Đường Dũng, Đường Dũng mặc dù là Long Phù thì anh ta cũng là người, nếu ở trong đây đụng phải cổ trận nào đó không nên đụng thì có lẽ không chết cũng bị trày da tróc vảy.
 
Chương 270-2


Tôi không dám đồng ý phương án mà Tô Mộc đề xuất, do do dự dự nhìn Giao tiên một cái, nói: “Thật ra thì yêu khí trong yêu hạch của em rất nhiều, đủ dùng yêu khí che phủ bảo vệ em, những độc trùng kia mặc dù là độc nhưng bọn chúng thật giống như còn e ngại yêu khí, cho nên Giao tiên không cần phải bảo vệ em. Anh cũng không cần chui vào trong thân thể Đường Dũng, chồng em đẹp trai như vậy chui vào trong thân thể Đường Dũng há chẳng phải là đáng tiếc, em còn muốn ngắm anh thì làm thế nào.”

“Em sợ anh ngấm ngầm hại Đường Dũng à?” Tô Mộc trực tiếp vạch trần tôi, có điều anh ấy vẫn khẽ cười vì sự lo lắng thái quá của tôi, nâng cầm tôi lên hôn trên sống mũi tôi một cái, nói: “Yên tâm đi, anh ta bây giờ là sự phụ của em, anh sẽ không ra tay với anh ta. Huống chi cho dù anh thật sự khó chịu với anh ta cũng sẽ không ra tay khi giác quan thứ sáu của anh ta bị đóng chặt, chờ đến khi anh ta khôi phục được bình thường anh vẫn có thể đánh anh ta không lê lết được, em có tin không?”

“Tin, đương nhiên tin, chồng em là lợi hại nhất, vô địch thiên hạ!” Tôi thuận thế ôm lấy Tô Mộc, liều mạng khen theo lời nói của anh ấy. Dù sao cũng là khen chồng mình, tôi dùng từ không chút keo kiệt.

Giao tiên bên cạnh trợn trắng mắt nhìn tôi cùng Tô Mộc, ông ta giống như không chịu nổi, nói được rồi mau vào đi, rồi liền từ trong thân thể Đường Dũng nhảy ra, hóa thành một bóng đen chui vào cổ tay tôi.

Không có Giao tiên chống đỡ, Đường Dũng trong nháy mắt ngả về phía sau giống như một người chết vậy.

Tôi căng thẳng, sợ Đường Dũng ngã xuống sẽ bị đập đầu xuống đất nguy hiểm, còn chưa kịp xông tới đỡ anh ta thì Tô Mộc đã hóa thành một bóng đen nhau chóng xông tới Đường Dũng.

Người ĐƯờng Dũng khựng lại một chút, sau đó mới ngã xuống đất, phát ra một tiếng kêu rên. Chờ lần nữa Đường Dũng đứng lên biểu tình trên mặt anh ta đã hoàn toàn thay đổi, lạnh như băng, khóe miệng còn treo một nụ cười tà mị, gọi tôi: “Dương Dương, đi thôi.”

“Dạ.” Tôi gật đầu một cái, vẫn thấy không quen với gương mặt lạnh lùng này của Đường Dũng.
 
Chương 270-3


Cũng may giọng Tô Mộc vẫn thế, tôi theo thói quan đi qua định tóm lấy tay Tô Mộc tiếp tục đi, có điều tay vừa len vào cánh tay anh lại bị Tô Mộc trừng mắt, nói: “Giữ khoảng cách, em không được có bất cứ tiếp xúc thân mật nào với người đàn ông khác, dù là hồn anh nằm trong cơ thể này cũng không được.”

“Lêu lêu, bình dấm chua*.” Tôi lập tức làm mặt quỷ nhìn Tô Mộc, ngoài miệng dù mắng anh hẹp hòi, nhung trong lòng lại vui vẻ vô cùng, anh có thể hẹp hòi đến thế, dĩ nhiên là vì quan tâm tôi mà thôi.

Tôi vui vẻ đầy hoạt bát, vừa cùng Tô Mộc bước về trước, vừa hỏi Tô Mộc là Thuồng luồng tiên đã nói cổ trận còn chưa phá, chúng ta không ra được, vậy giờ phải đi đâu?

“Tuy tiện, hẳn là Thuồng luồng tiên đã đem chuyện long mạch nói cho em, nơi này ngay dưới hoàng cung, nói cách khác cách long mạch không xa, chúng ta trước đi quanh đây, sẽ có thu hoạch gì ngoài ý muốn không chừng.” Tô Mộc nói.

Nói xong anh chần chờ một chút, nhìn sâu vào tôi, mặc dù không muốn dùng tay Đường Dũng chạm vào tôi, nhưng anh vẫn duỗi tay qua, để tôi nắm lấy cánh tay anh, tránh đi lạc mất.

Chúng tôi thuận hướng mạch nước ngầm của hang động mà đi theo, có lẽ càng đi càng cách long mạch càng gần, lối đi trong hang động càng lúc càng co hẹp lại, nhiệt độ cũng càng xuống thấp hơn.

Bước đến khi chỉ có thể chứa được một người đi tiếp thì trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện giọng Thuồng luồng tiênl: “Cẩn thận! Phía trước có người!”

Khi Thuồng luồng tiên lên tiếng nhắc nhỏ tôi đã nắm chặt tay lại, níu lấy Tô Mộc, sau đó thận trọng nhắc nhở Tô Mộc cẩn thận một chút, phía trước có người.

“Em nói là thứ này? Em từ qua nhìn thứ này không phải người đâu.” Tô Mộc nói.

Nói xong anh đã nghiêng người tránh ra, nhường lại con đường phía trước cho tôi nhìn qua.

Tôi lập tức giơ đền pin chiếu qua, chỉ thấy phía trên con đường chật hẹp phía trước, đúng là đang dứng hai hàng “người” không động đậy gì, giống hệt như một đội quân danh dự đang xếp hàng chào đón vậy.

“Đây là gì? Người chết đúng không?” Tôi căng thẳng trong lòng hỏi Tô Mộc, dù giờ bọn họ không có hành động nào, nhưng không chừng đợi một hồi lại bị kích thích mà đột nhiên nhảy dựng lên công kích chúng tôi, dù Tô Mộc nói anh sẽ đảm bảo an toàn của tôi, nhưng không gian nơi này nhỏ hẹp, nếu động thủ thì rất bất lợi cho Tô Mộc.

Khi tôi lo lắng đến căng người như dây đàn thì Tô Mộc đã cười, chỉ vào bóng người cách chugns tôi gần nhất nói: “Thuồng luồng tiên vừa nói không sai, kiếp trước em chắc chắn là chuột đầu thai chuyển thế nên giờ lá gan mới nhỏ như vậy, em nhìn kỹ đi, đây không phải người chết mà là tượng gốm, xem ra chúng ta không uổng công tới chuyến này.”

“Tượng gốm? Phù, không phải là người chết là được.” Tôi thở phào một hồi, lúc này không ngại Tô Mộc chế giễu tôi nhát gan, hỏi anh: “nơi này sao có nhiều tượng gốm như vậy, chẳng là thứ này là bảo bối gì sao?’

“Đương nhiên.” Tô Mộc cười thần bí, vừa nói anh vừa dắt tay tôi bước qua tượng gốm gần nhất.
 
Chương 271


Quan sát tượng đất nung ở khoảng cách gần khiến tôi không khỏi phát ra một tiếng cảm thán, không ngờ tới tượng đất nung có thể đạt tới tay nghề này. Những tượng đất nung này được tạo hình rất tinh xảo, mỗi một tượng đều giống hệt người thường, mi mắt trông rất sống động giống như đang nhìn chúng tôi. Chẳng trách vừa rồi Giao tiên tưởng những tượng đất nung này là người.

Ánh mắt Tô Mộc cũng nhìn trên người tượng đất lung, anh đưa tay quẹt một ít đất trên người tượng đưa lên mũi ngửi một cái: “Cũng không hẳn là từ đất đã nung, em xem hình dáng cùng gương mặt những người này không hề giống người Trung Quốc, hình dáng lại giống như người cổ xưa Thái Lan, hơn nữa đất trên những tượng đất này đã khô, không phải là mới làm, có tám chín phần mười là có từ xa xưa.”

Trong lòng tôi dao động một chút: “Đang êm đẹp ở dưới Hoàng cung lại chôn tượng đất nung, cái này có phải có liên quan tới trận pháp nào đó không? Nếu như là do Long Phù Thái Lan lưu lại vậy chúng ta có phải nên cách xa một chút, tránh cho vô tình bị trúng hàng đầu thuật.”

“Sợ?” Tô Mộc liền cười, nghiêng đầu nhìn tôi.

Mặc dù tôi quả thật rất lo lắng nhưng nhìn dáng vẻ thả lỏng của Tô Mộc liền biết cái này hẳn rất an toàn nên không còn sợ hãi, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Làm sao có thể, là em lo lắng cho sức khỏe của anh, dẫu sao lần này anh tới đây để sống lai, chúng ta cũng không cần gây thêm rắc rối sẽ tốt hơn.”

“À, yên tâm, vừa rồi anh đã để ý rồi, những tượng đất này không có hồn phách cũng không có âm khí, hẳn không phải là trận pháp gì. Còn những tượng đất này có tác dụng gì…”

Tô Mộc vừa nói vừa trầm ngâm một chút, nói đáng tiếc bây giờ Đường Dũng không tỉnh, nếu không có lẽ anh ta sẽ biết.

Tô Mộc hiếm khi chủ động đề cao Đường Dũng, từ việc anh ấy chịu hạ mình với Đường Dũng là có thể nhận ra gần đây có lẽ Tô Mộc không còn ghét Đường Dũng như vậy. Hơn nữa trông có vẻ quan hệ giữa bọn họ quả thật hòa hoãn thật nhiều, tôi liền nhanh trí hỏi Tô Mộc có biết phương pháp gì khiến Đường Dũng tỉnh lại không, anh ấy hiểu biết như vậy, mặc dù huyền thuật Trrung Quốc cùng thuật Long Phù Thái Lan có cơ sở lý luận hoàn toàn khác nhau, nhưng giữa Đông y và Tây y không phải cũng có cơ sở không giống nhau nhưng vẫn có thể chữa bệnh đó sao.
 
Chương 271-2


Nghe tôi hỏi, Tô Mộc nheo mắt lại, không nghiêng đầu nghiên cứu tượng đất nữa mà quay sang hỏi tôi có phải muốn Đường Dũng không, đột nhiên lại gấp gáp muốn đánh thức gã Long Phù đáng chết kia như vậy.

Anh ấy nói đến chữ ‘Long Phù đáng chết’ giọng rõ ràng cao lên, hiển nhiên bởi vì vừa rồi tôi hào hứng muốn đánh thức Dường Dũng nên ghen.

Tôi liền im lặng, nhưng thấy bộ dáng Tô Mộc ghen vì tôi lại rất vui vẻ, không nhịn được nhào tới Tô Mộc, muốn ôm anh ấy một cái thật chặt.

Mặt Tô Mộc lại càng tối sầm, người thật nhanh tránh về sau, tránh tôi không cho tôi ôm lấy thân thể Đường Dũng.

Chẳng qua anh ấy tránh quá nhanh, không chú ý nhìn sau lưng nên vô tình đụng vào một tượng đất nung.

‘Bộp’ một tiếng, từ tượng đất nung sau lưng Tô Mộc bị rơi xuống cái gì đó vỡ nát trên nền đất.

Tôi bị kinh sợ hết hồn, hỏi Tô Mộc không sao chứ?

“Không sao.” Tô Mộc đáp một tiếng, ngồi xổm nghiên cứu tượng đất nung bị vỡ trên nền đất.

Tôi cũng vội vàng chạy tới, khi tới gần mớt phát hiện ở dưới đất kia chính là một cánh tay. Bởi vị tượng đất đã rất xa xưa, đất đã sớm khô cho nên vỡ nát chỉ còn một ít mảnh vụn, bên trong thứ gì cũng không có.

Lúc này tôi mới yên lòng, cũng đứng trước đám mảnh vụn, vừa nhìn vừa không rõ nên hỏi Tô Mộc đang quan sát cái gì, không phải chỉ là một ít đất vụn sao, có cái gì để nhìn.

“Không chỉ là đất vụn, em xem chỗ này có chút ẩm ướt, bên trong tượng đất nung có hơi nước.” Tô Mộc chỉ một miếng nhỏ đất vụn bình thường dưới chân anh ấy.

Tôi không hiểu, hỏi: “Có hơi nước không phải rất bình thường sao, trong động này ẩm ướt như vậy, lại còn có sông trong lòng đất, tượng đất nung chắc chắn cũng bị ngấm nước.”

“Không đúng, nếu bởi vì ngấm hơi nước xung quanh vậy thì bề mặt tượng đất nung sẽ bị ẩm, vừa rồi anh đã xem kỹ, bề mặt tượng đất rất khô, nhưng bên trong cánh tay gãy lìa này lại có chút hơi nước, tại sao lại như vậy…”
 
Chương 271-3


Tô Mộc vừa nói đã đứng lên, cúi đầu nhìn tượng đất nung bị gãy lìa một cánh tay trầm mặc, có lẽ là anh ấy đang suy nghĩ tìm nguyên nhân. Một lát sau anh ấy khẽ nhíu mày, nói: “Xem ra nguyên nhân trong đó chỉ có chờ gã Long Phù tỉnh lại giải thích. Dương Dương, em đem những đất này thu lại, chờ đến khi gã Long phù này tỉnh lại cho anh ta nhìn một chút.”

“Được.” Tôi đáp một tiếng, từ trong túi lấy ra một túi ni lông, bởi vì không biết Đường Dũng cần bao nhiêu đất mới có thể xem xét được việc này nên tôi dứt khoát đem hết đám đất vỡ vụn cho vào túi mang đi.

Sau khi thu thập đất sạch sẽ, Tô Mộc tiếp tục đưa tôi đi về phía trước, qua hai hàng tượng đất nung kia tôi mới phát hiện hai hàng tượng đó mới chỉ là cửa vào hang động, sau đoạn đường chật hẹp đó hang động trở nên rộng rãi hơn, có thể cùng lúc chứa ba bốn người xếp hàng ngang đi, hơn nữa nhiệt độ cũng không còn lạnh như vậy, thậm chí còn cảm thấy càng đi càng nóng.

Đi chưa thấy mệt mà người tôi đã nóng đổ mồ hôi, có cảm giác muốn cởi quần áo, hơn nữa càng đi về phía trước lại càng nóng, hơi nước trong động cũng đậm đặc hơn giống như đi tắm hơi vậy, cả người nhơm nhớp hết sức khó chịu.

Không chỉ tôi khó chịu mà Tô Mộc đi bên cạnh tôi cũng đổ một tầng mồ hôi, anh ấy vừa đi vừa không ngừng quan sát vách đá xung quanh, chân mày nhíu lại. Ngay khi tôi nóng sắp không chịu được thì đột nhiên chân mày Tô Mộc giãn ra, nói: “Anh biết rồi!”

“Biết cái gì?” Tôi liền hỏi, bây giờ tôi chỉ muốn nhanh đi ra ngoài, nếu tiếp tục đi về phía trước thì e rằng tôi sẽ bị nơi này hấp chín.

“Nơi này với cái động vừa rồi nuôi cổ xà căn bản không phải cùng một cái hang. Nơi này dương khí vô cùng nồng nặc còn cái hang của Đao Minh vừa rồi ấm khi lại rất thịnh, dựa theo tình huống bình thường mà nói, trong cùng một hang động đem âm khí cùng dương khí chia thành hai nửa để cất giữ dường như là chuyện không thể nào, trừ phi dùng đến một món pháp khí đặc biệt.”

“Anh muốn nói tới thiên địa kích?” Tôi ngắt lời nói.
 
Chương 271-4


Tô Mộc gật đầu một cái: “Không sai, vừa rồi trên đường đi anh cũng tìm kiếm, không tìm được bất ký pháp khí nào liên quan tới âm dương nhị khí, ngay cả vật dị thường cũng không có. Vật duy nhất kỳ lạ chính là hai hàng tượng đất nung kia, nhưng ở trên chúng anh không cảm nhận được bất kỳ chút âm dương chập chờn nào, cho nên bọn chúng cũng không phải điểm mấu chốt để giữ âm dương nhị khí cân bằng. Điều duy nhất có thể giải thích chính là dương huyệt này cùng âm huyệt vừa rồi là hai huyệt động khác nhau, âm dương nhị khí không hề cộng thông.”

Tôi nghe Tô Mộc nói lại càng mơ hồ, không hiểu liền hỏi lại hai huyệt kia không thông với nhau nhưng bây giờ hang động đã thông, tại sao giới hạn của âm dương nhị khí lại rõ ràng như vậy, vừa rồi tôi còn thấy rất lạnh bây giờ đã nóng không chịu được.

Tô Mộc nghe tôi nói thấy nóng, đột nhiên trên mặt anh ấy lộ ra một nụ cười cổ quái, nói vậy thì đúng rồi. Cái động ban nãy hẳn là do Đao Minh tới Thái Lan mới đào, để chuẩn bị cho việc mình tới long mạch, bởi vì thời gian eo hẹp cho nên lối đi đào cũng rất hẹp. Nhưng thứ như long mạch này xuất hiện chắc chắn sẽ khiến cho nhiều người muốn cướp đoạn cho nên cô ta không cam lòng làm chuyện có lợi cho người khác mới nuôi nhiều cổ xà trong động như vậy, chính là vì để phòng người khác thông qua hang động của cô ta tới gần long mạch.

Chỉ là cô ta đã tính toán nhầm rồi. Bởi vì cô ta nuôi số lớn cổ xà trong động cho nên âm khí trong động đó hẳn rất lớn, cô ta lại liên tục đào về phía trước, khi cô ta đào thông tới âm huyệt ở dưới hoàng cung liền xui xẻo, cô ta xong đời rồi.

Tô Mộc nói đến đây nụ cười trên mặt càng cổ quái khiến lòng hiếu kì của tôi càng tăng mạnh, hỏi anh ấy: “Đao Minh làm sao xui xẻo?”
 
Chương 272


“Dương Dương, em không cảm thấy kỳ lạ sao, chúng ta xuống lâu như vậy, cổ xà cũng đã bị anh tiêu diệt hết, thân là cổ sư tại sao Đao Minh lại không xuất hiện, là vì cái gì?” Tô Mộc không trực tiếp trả lời tôi mà hỏi ngược lại, mỉm cười nhìn tôi.

Từ trong ánh mắt của anh ấy có thể nhận ra dường như anh ấy đã có câu trả lời.

Tôi liền nôn nóng, nói: “Nhất định là có chuyện không ra được. Không phải anh nói cô ta sẽ xui xẻo sao, rốt cuộc là tình huống gì, anh đừng làm em ngóng, mau nói đi.”

Tô Mộc gật đầu một cái, nói: “Không phải sẽ xui xẻo mà là đã xui xẻo. Dương huyệt này cũng không phải là một sớm một chiều hình thành, dương khí được tích tụ bên trong hẳn phải nhiều hơn rất nhiều so với bây giờ nhưng chúng ta đi vào lại chỉ cảm thấy hơi nóng, vậy phần lớn dương khí kia đi đâu? Hiển nhiên là bị Đao Minh thả ra.”

Mặc dù Đao Minh không phải là quỷ, đối với dương khí không nhạy cảm như Tô Mộc nhưng hàng năm cô ta lấy máu luyện cổ, lấy hồn luyện cổ, tiếp xúc đều là những đồ âm độc nên thân thể đã sớm không còn giống như người bình thường. Căn bản trên thân thể cổ sư đã đạt đến ngũ trùng thì âm khí cũng sẽ có nhiều, đối với âm khí cũng rất nhạy cảm. Khi cô ta vô tình đào thông tới dương huyệt này, dương khí trong dương huyệt sẽ trào ra kịch liệt phủ lên người cô ta, khiến cô ta không chết cũng phải bỏng tróc da.

Tôi liền rõ ràng, gật đầu một cái, sau đó chợt nhớ tới chuyện Tô Mộc nói âm khí trên người Đao Dương không chịu nổi dương khí trong dương huyệt, vậy âm khí trên người Tô Mộc còn nặng hơn, mặc dù dương khí trong dương huyệt đã không còn lớn như vậy nhưng nhiệt độ vẫn rất cao, ngay cả tôi cũng sắp không chịu nổi, Tô Mộc không sao chứ?

Thấy tôi đầy lo lắng nhìn mình, Tô Mộc cong môi cười một tiếng, nói: “Anh không sao, vừa rồi mới chui vào trong thân thể gã Long Phù này, bây giờ có thân thể anh ta đỡ dương khí thay anh, anh cũng khá tốt, cũng coi như chó ngáp phải ruồi.”

“Vậy thì tốt, bây giờ chúng ta làm gì nữa? Tiếp tục đi về phía trước hay quay lại trở về trong âm huyệt? Bây giờ em đã nóng không chịu được, hay là nghĩ cách sớm đi ra ngoài đi.” Tôi đưa tay lên quẹt quẹt mồ hôi trán, nói với Tô Mộc.
 
Chương 272-2


Bởi vì nhiệt độ quá cao khiến đổ mồ hôi không ít, tôi có thể cảm nhận được thể lực của mình giảm xuống rõ ràng, ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu ho khan khó khắn. Tô Mộc so với tôi cũng không tốt hơn nhiều, mặc dù có thân thể Đường Dũng chống đỡ nhưng hồn phách anh ấy cũng bị dương khí áp chế không nhẹ, tư thế đã không còn được vững vàng.

Cho dù vậy anh ấy vẫn không đưa tôi đi theo đường cũ trở về mà cười một tiếng, nói cứ tiếp tục đi, trước mặt nhất định sẽ có đường đi ra ngoài, bảo tôi cố gắng chịu đựng.

Vừa nói anh ấy đã dẫn đầu tiếp tục đi tới phía trước, miệng lẩm nhẩm giống như đang đọc kinh văn gì đó.

Thần kỳ là sau khi Tô Mộc đọc kinh văn tôi lại ổn định hơn rất nhiều, thân thể cũng không còn khô miệng khô lưỡi như vừa rồi, ngược lại bốn phía xung quanh thân thể còn có một chút lạnh lẽo.

Sau khi thân thể thư thái tôi liền bình tĩnh rất nhiều, tiếp tục đi theo Tô Mộc tiến về phía trước.

Theo chúng tôi đi về phía trước tiếng sông chảy dưới đất dần dần biến mất, càng đi về phía trước thì dấu vết hang động bị tác động bởi bàn tay con người cũng càng ngày càng ít, bây giờ đã giống như một hang động được hình thành hoàn toàn bởi tự nhiên.

Khi tôi đang cắm cúi đi nhanh thì đột nhiên chân tôi đá vào một vật cưng cứng.

Từ khi tôi vào dương huyệt, ngoại trừ mấy tượng đất lúc ở cửa thì nơi này thứ gì cũng không có, thậm chí dưới nền rất sạch sẽ, ngay cả bụi đất cũng không có bao nhiêu, giống như một khoảng không khạch sẽ vậy, bây giờ tôi lại đá vào thứ gì đó.

Tôi cả kinh trong lòng, vội vàng gọi Tô Mộc một tiếng, đồng thời lấy đèn pin chiếu xuống đất.

Vừa soi xuống suýt chút nữa hồn vía tôi bay ra ngoài, trên mặt đất là một thứ giống như người nằm, nhìn qua giống như một phụ nữ nhưng hiển nhiên bây giờ người đó đã chết, hơn nữa da thịt trên người đã bị hong khô, thật giống xác ướp ai. Kinh khủng hơn là gương mặt người đó, da đã giống như một cái cây già đầy nếp nhăn, hai con mắt hoàn toàn không còn nước đã mở, trợn con mắt khô héo đang nhìn tôi!

Tôi sợ hãi hét lên một tiếng rồi nhảy ra xa, lông toàn thân dựng đứng lên.

Tô Mộc thấy nơi này đột nhiên xuất hiện thân thể người liền cũng rất lo lắng. Bởi vì ở trong dương huyệt, khả năng của anh ấy bị áp chế quá nhiều cho nên vừa tồi không phát hiện ở đây có người, nếu như lúc này cái xác kia đột nhiên vùng dậy làm khó dễ thì e rằng ngay cả anh ấy cũng không nắm chắc trăm phần trăm đánh thắng được.
 
Chương 272-3


“Dương Dương, lui về phía sau.” Tô Mộc nói có vẻ ngưng trọng.

Vừa nói anh ấy vừa bày ra tư thế phòng ngự, từng bước từng bước đến gần thi thể người phụ nữ kia, phòng ngừa đột nhiên cô ra vùng dậy.

Tôi sợ hãi không nhẹ, cẩn thận núp sau lưng anh ấy, trong lòng lo lắng muốn chế. Không có thần chú của Tô Mộc che chở, sự khô nóng xung quanh lại nhào tới nhưng lúc này tôi không cảm thấy nóng chút nào, trên trán còn đổ ra một lớp mồ hôi lạnh, chỉ chờ thi thể kia cử động một cái thì trong nhày mắt tôi sẽ bỏ chạy.

Lúc này Tô Mộc đã đi tới trước mặt thi thể kia, thận trọng ngồi xỏm xuống, dùng hai ngón tay nắm vào áo người phụ nữ lật một cái, sau đó lại tóm lấy tay cô ta, đưa ngón tay lên chỗ mạch giống như thầy thuốc Đông y bắt mạch vậy.

Tôi nhìn không hiểu được Tô Mộc đang làm gì, chỉ có thể lo lắng nuốt nước miếng một cái, chờ Tô Mộc kết luận.

Cũng may thi thể kia vẫn an tĩnh, bất kể Tô Mộc làm gì đều không thấy cô ta phản ứng. Sau khi sờ tìm mạch đập một hồi Tô Mộc liền thở phào nhẹ nhõm, lần nữa đứng lên quay sang tôi, nói: “Đi tôi, thi thể này an toàn, bây giờ thi thể cô ta chỉ giống như thịt hun khói, hồn phách bên trong cũng bị mất.”

“Vừa rồi anh bắt mạch cho cô ta chính là để xem bên trong cô ta còn hồn phách hay không à?” Tôi sửng sốt một chút, còn tưởng vừa rồi anh ấy làm thuật pháp coa thâm khó lường gì, hóa ra như vậy là để kiểm tra xem trên người cô ta còn lưu lại hồn phách hay không.

Nhưng không phải Tô Mộc có thể trực tiếp nhìn ra được sao, trước kia nếu gặp phải thi thể anha áy cũng không cần phải đụng chạm, chỉ cần liếc mắt cũng biết thi thể kia là thuần xác hay thân thể vẫn còn mang theo hồn phách.

Thấy tôi không hiểu, mặt Tô Mộc lộ vẻ lúng túng, nói là khi ở bên ngoài, còn bây giờ anh ấy ở bên trong thân thể Đường Dũng, hồn phách của anh ấy cũng không còn lợi hại như bình thường. Huống chi nơi này dương khí quá nặng sẽ che mất âm khí trên thi thê,r cho nên vẫn tự tay kiểm tra là chắc chắn nhất.

Tôi chỉ gật đầu một cái, tiếp tục đi theo Tô Mộc đi về phía trước. Cũng không biết tại sao, từ khi thấy thi thể người phụ nữ kia tôi liền bắt đầu thấy hoang mang bất an, giống như có chuyện gì đó đang chờ tôi làm vậy.
 
Chương 272-4


Cũng may vị trí người phụ nữ kia chết cũng đã là gần cuối dương huyệt, chúng tôi đi về phía trước thêm mười mấy bước liền gặp vách đá, phía dưới vách đá đỏ bừng lên, còn không ngừng phát ra tiếng ục ục nổi bọt, nham thạch nóng chảy không ngừng cuộn.

Tôi liền hiểu ra, cái huyệt dương khí này rõ ràng chính là một ngọn núi lửa vẫn còn hoạt động, cũng may trận động đất khiến giao long xuất thế kia không đem nơi này phá ra, nếu không thì trên tin tức không phải Hoàng cung Thái Lan động đất mà là có núi lửa phun ở Hoàng cung, cũng không biết sẽ khiến bao dân chúng bị chết.

Ngay bên trên vách đá có một cái lỗ, kích thược đại khái có thể chứa được đồng thời ba người lớn, nhìn qua giống như là để hơi nước bốc lên từ đám nham thạch. Tôi liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có cửa ra thì dễ rồi, bằng bản lãnh của Tô Mộc mang tôi bay ra ngoài còn không thành vấn đề.

Thế nhưng phản ứng của Tô Mộc lại ngoài suy đoán của tôi, anh ấy giống như cũng không đỡ nổi nhiệt lượng từ nham thạch, giơ tay lên lau mồ hôi, sao đó nói với tôi: “Gọi Giao tiên ra đi, bảo ông ta đưa chúng tôi đi lên, đây đã là địa bàn của long mạch, chỉ có ông ta mới có thể mang chúng tôi đi ra ngoài.”

Tôi liền cả kinh trong lòng: “Đây chính là long mạch? Long mạch ở đâu sao em không thấy?”

“Ha ha, Dương Dương ngốc của ta, long mạch không phải thứ dùng mắt thường có thể thấy mà phải dùng ngũ quan cảm thụ. Chẳng lẽ ngươi không cảm thụ được chân long khí ở bốn phía xung quanh?” Giọng Giao tiên đột nhiên vang bên tai tôi.

Mặt ông ta đầy vẻ gấp gáp, không đợi tôi gọi thì ông ta đã chui ra, vui vẻ nhảy mua bên người tôi, sớm đã không còn bộ dáng đạo mạo của lão thần như trước.

“Cái gì mà chân long khí với bạch hổ khí giống như tiểu thuyết giả tưởng vậy, mà cho dù là tiểu thuyết giả tưởng thì cũng không ai dùng cái tên ngu ngốc như vậy, nói ra không chừng người khác còn cười tới rụng răng.” Tôi nhìn bộ dáng của Giao tiên không nhịu được liền cố tình chọc ông ta.

Rõ ràng tâm tình Giao tiên bây giờ rất tốt, cũng không thèm phản bác lại tôi, ông ta thậm chí còn xoay xoay vài vòng, chỉ dòng nham thạch phía dưới chân kia: “Ngươi chẳng biết cái gì, tên chẳng qua cũng chỉ là để gọi mà thôi. Đương nhiên là lão đây gọi thế là vì thuận mồm, chờ đến khi ông đây hút được long mạch rồi hóa thân thành rồng xem ai còn dám cười? Đến lúc đó ông đây tự ý gọi nó là cái gì thì nó là cái ấy, cho dù đem nơi này đổi thành bạch hổ khí thì cũng không ai dám nói nửa chữ không được.”

Nói đến đây rõ ràng Giao tiên càng trở nên hào hứng, giống như bây giờ ông ta đã thực sự là rồng vậy.
 
Chương 272-5


Tôi liền liếc mắt, chỉ chỉ lỗ nhỏ trên đỉnh đầu, nói: “Chuyện thành rồng sau này ông hãy nói, bây giờ trước tiên ông đem tôi cùng Tô Mộc đi ra ngoài mới là chuyện nên làm. Hai chúng tôi sắp nóng chết, hơn nữa chúng tôi còn phải ra ngoài sớm tìm Diệu Diệu, nó mất tích lâu như vậy cũng không biết bây giờ thế nào.”

Nghe tôi nói, mặt Giao tiên mới hiện lên vẻ bừng tỉnh, hiện nhiên ông ta đã sớm quên mất chuyện Diệu Diệu. Ông ta liền đáp một tiếng, sau đó bảo tôi ôm cổ ông ta, ông ta sẽ đưa tôi lên trước, sau đó quay lại đón Tô Mộc.

Tôi liền nhìn Tô Mộc một cái, nhìn trán anh ấy đổ nhiều mồ hôi như vậy tôi không khỏi có chút đau lòng, nói với Giao tiên hay là đem Tô Mộc đi trước, tôi còn có thể chống đỡ một hồi.

Nhưng tôi còn chưa nói xong thì Tô Mộc đã đột nhiên đi tới vác tôi lên vai, khôi nói lời nào đưa cho Giao tiên.

Giao tiên hiểu ý Tô Mộc, sau khi nhận lấy tôi cũng vác tôi lên vai xốc một cái giống như xốc heo chết, phi thân bay lên cửa hang.

Sau khi ra khỏi cửa hang trong nháy mắt tôi cảm giác được một trận gió mát lành thổi tới, giống như đang từ trong lồng hấp đột nhiên đi vào phòng có không khí điều hòa vậy, mát mẻ thật thoải mái.

Tôi chờ Giao tiên buông tôi ra liền vội vàng giục ông ta quay lại giúp Tô Mộc.

Giao tiên liền liếc mắt, tức giận nói: “Yên tâm đi, bất kể thế nào ông đây cũng không bỏ mặc tiểu tử kia, tiểu tử kia so với ngươi đáng tin hơn nhiều. Tuy nói ngươi là người trợ tiên của ông đây nhưng ngươi mời ông đây ăn được mấy con quỷ? Nếu không phải là tiểu tử Tô Mộc kia thì ông đây đã sớm bị ngươi bỏ chết đói!”

“Được! Được! Đều là tôi không tốt, Tô Mộc đối với ông tốt nhất, vậy ông còn không mau đi xuống cứu anh ấy còn mắng tôi cái gì.” Tôi nói qua loa lấy lệ, vừa nói vừa đẩy Giao tiên, đẩy ông ta quay lại chỗ cửa hang.

Chờ sau khi Giao tiên đi xuống tìm Tô Mộc tôi mới có thời gian quan sát hoàn cảnh xung quanh, chỉ thấy nơi này là một mảnh sân rộng bao la tương tự như Thiên An Môn vậy, xa xa còn có hàng cây nhiệt đới được cắt tỉa đẹp đẽ, cuối hàng cây là một ngôi nhà thật to màu trắng mang kiến trục điển hành của Thái Lan, chỉ là xây càng hùng vĩ hơn một chút.

Chỉ tiếc là bởi vì chuyện đống đất khiến ngôi nhà màu trắng kia bị hư hỏng, vết nứt từ giữa chém làm đôi, nhìn qua hết sức thê thảm.

Khoan đã!

Kiến trúc màu trắng?

Bị chém làm hai ở giữa, đó không phải là hình ảnh tôi thấy trên bản tin nói về giao long hiện thế sao?

Cung điện Hoàng gia Thái Lan.
- --
Sant: Hẹn các bạn mai nhé
 
Chương 273


Tôi liền thấy hưng phấn, không nghĩ lại trùng hợp như vậy, tôi vừa mới chui ra ngoài bằng cửa hang ngay vị trí của long mạch. Phải nói vừa rồi tôi còn không cảm giác được long khí, vậy nhưng bây giờ xuất hiện ở trước mặt tôi thật sự là long mạch!

So với long khí mờ mịt hư vô kia thì điều này rõ ràng hơn nhiều!

Tôi đã không nhịn được muốn đi tìm kết quả!

Nhưng Tô Mộc cùng Giao tiên vẫn còn ở phía dưới, tôi lại không dám một mình xông tới, chỉ có thể sốt ruột chờ Giao tiên đi lên. Một phút ngắn ngủi kia thật sự so với một tháng còn dài đằng đẵng hơn.

Thật vất vả đến khi Giao tiên đem Tô Mộc lên, tôi đã hưng phấn không gì sánh kịp, bọn họ vừa ló đầu lên ta liền xông tới chỗ bọn họ, ôm Giao tiên cùng đầu Tô Mộc, che mắt bọn họ lại vui vẻ nói: “Mọi người đoán xem em phát hiện cái gì?”

“Phát hiện một đại soái ca? Chính là ta.” Giao tiên nói.

Tôi liền quay sang Giao tiên xì một tiếng, dù sao ông ta cũng sắp thành rồng, thế nào lại vẫn không có chút đạo mạo gì cả!

Lười phản ứng lại với Giao tiên, tôi chuyển ánh mắt sang trên người Tô Mộc, đặc biệt hào hứng bảo anh ấy đoán xem tôi vừa nhìn thấy cái gì, nếu như anh ấy có thể đoán đúng bảo tôi làm cái gì cũng được!

“Thật? Em mới vừa nhìn thấy long mạch đi.” Khóe miệng Tô Mộc khẽ cong lên cười, nhàn nhạt nói.

Tôi liền ngừng một lát, nhìn anh ấy khó tin, anh ấy cứ vậy nói ra câu trả lời rất hời hợt, hơn nữa trong giọng nói rất bình tĩnh giống như anh ấy cũng nhìn thấy long mạch vậy!

Tôi liền tiến tới trước mặt anh ấy, nhìn chung quanh, chắc chắn ánh mắt anh ấy không cách nào xuyên qua kẽ ngón tay tôi để nhìn cảnh tượng đối diện mới từ bỏ ý định.

Mặt tôi đầy mất hứng rút tay về, hỏi Tô Mộc vì sao anh ấy lại biết?

“Ngốc, mới vừa rồi ở dưới đất đã cảm nhận được long khí, vậy long mạch sẽ còn xa sao?” Tô Mộc khinh thường nói, vừa nói anh ấy còn dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc để nhìn tôi.

Lúc này tôi mới ý thức được vấn đề tôi vừa hỏi quá ngu si, thậm chí còn bảo anh ấy có thể tùy ý sai khiến tôi, thiệt là… Nhất định là vừa rồi chợt nhìn thấy long mạch nên quá hưng phấn khiến cho đầu óc tôi không đủ minh mẫn.

Tôi âm thầm buồn rầu, cười khan hai tiếng với Tô Mộc, quyết không đề cập tới chuyện anh ấy có thể thoải mái sai bảo tôi, nói: “Giỏi, Tô Mộc nhà em lợi hại nhất, thật là liệu việc như thần. Nếu đã đến long mạch vậy thì chúng ta mau vào đi thôi.”

Vừa nói tôi đã đi tới hướng tòa nhà màu trắng, nhưng tôi vừa đi chưa được mấy bước đã bị Tô Mọc lôi trở lại, nói: “Bây giờ còn chưa đi được, bên trong có rất nhiều pháp sư Thái Lan mai phục, chúng ta chỉ cần tới gần một chút cũng sẽ bị bắt lại. Anh đối với pháp sư Thái Lan cũng không biết nhiều lắm, nếu như em bị bắt thì anh cũng không biết phải cứu em thế nào, không thể tùy tiện đi vào.”

“A? Vậy phải làm sao bây giờ? Sao anh lại biết bên trong có người mai phục?” Tôi có chút thất vọng, không cam lòng hỏi Tô Mộc.

Tô Mộc nói: “Dùng mắt nhìn, em chỉ cần lưu ý khí tức của long mạch là có thể phát hiện. Ngoại trừ long mạch tản ra dương khí mãnh liệt ra bên ngoài thì còn có mấy cái khí tức dao động bởi âm dương khí giao hội, đó là khí tức tản mát từ người còn sống. Sau khi long mạch hiện ra, toàn bộ Hoàng cũng đã bị trận pháp phong bế, bây giờ có thể hoạt động ở bên trong long mạch không phải Pháp sư Hoàng gia Thái Lan thì là ai? Chúng ta trước tiên tìm một nơi khó thấy để tránh quân cảnh tuần tra, chờ buổi tối rồi tìm biện pháp đi vào.”

Khi đang nói chuyện Tô Mộc đã nhìn bốn phía một chút, ánh mắt anh ấy chú ý tới cây đa cổ thụ tươi tốt ở góc sân, sau đó mang tôi cùng Giao tiên ẩn giấu trên đó.

Bây giờ đại khái là khoảng năm giờ, cách bảy giờ tối còn hai giờ nữa, tôi ở trên cây nhàm chán liền hàn huyên với Tô Mộc và Giao tiên, hỏi Tô Mộc anh ấy muốn sống lại có phải cũng mượn lực của long mạch, có phải trước đó một tuần lễ anh ấy cũng đã biết long mạch sẽ xuất hiện.

Tô Mộc thấy tôi hỏi liền trầm mặc một chút, đại khái là nên trả lời tôi thế nào. Khí chất của anh ấy kết hợp với gương mặt của Đường Dũng nhìn qua rất kỳ quái.
 
Chương 273-2


Nhân lúc Tô Mộc còn trầm tư tôi lại đưa mắt nhìn Giao tiên, vốn muốn hỏi ông ta xem có biết thi thể phụ nữ trong dương huyệt vừa rồi là đã xảy ra chuyện gì không, tại sao cô ta lại biến thày thây khô, tại sao tôi vừa nhìn thấy cô ta lại cảm thấy là lạ. Giao tiên biết được trong lòng tôi nghĩ cái gì, lúc ấy nhất định ông ta cũng cảm giác được sự khác thường trong lòng tôi.

Nhưng lúc này Giao tiên căn bản không để ý tới tôi, ông ta đầy háo hức nhìn Tô Mộc, hiển nhiên đối với vấn đề tôi vừa hỏi Tô Mộc cũng khiến ông ta rất hứng thú, đang chờ Tô Mộc trả lời.

Tôi không thể làm gì khác hơn là lại dời ánh mắt lên người Tô Mộc, đem vấn đề thi thể phụ nữ kia để ra sau.

Thấy tôi cùng Giao tiên đồng loạt nhìn mình, Tô Mộc thấy không trả lời cũng không tốt lắm, liền nói: “Không sai, anh đã sớm biết nơi này sẽ có long mạch xuất hiện. Đừng quên trước khi thành quỷ anh làm gì, là thầy phong quỷ, quen thuộc nhất chính là các loại phong thủy địa mạch. Sau khi chết làm quỷ đối với phong thủy lực cảm ngộ lại càng mạnh hơn, nếu như ngay cả long mạch mạnh như vậy anh cũng không phát hiện được thì thật khiến cho tổ tông Tô gia mất mặt.”

“Vậy tại sao anh không ở bên trong long mạch mà lại xuất hiện trong động do Đao Minh đào? Đã xảy ra biến cố gì sao?” Tôi hiếu kỳ hỏi.

Nghe tôi hỏi, gương mặt vốn ung dung của Tô Mộc liền ngưng trọng, nói: “Bởi vì Long Phù Khôn có thể giúp anh sống lại đã không thấy.”

Bay sau chúng tôi, Tô Mộc lên máy bay đi Thái Lan, vừa xuống máy bay liền chạy thẳng tới Hoàng cung tại Băng Cốc, nhưng lúc này phát hiện toàn bộ bên ngoài Hoàng cung đều bị xuống một tầng kết giới rất lợi hại, đừng nói là người mà ngay cả con ruồi cũng đừng nghĩ bay vào được.

Ngay cả Tô Mộc là quỷ cũng không ngoại lệ.

Kết giới kia dùng thủ pháp thuật Long Phù của Thái Lan bố trí, Tô Mộc cũng không quen cho nên không dám tùy tiện phá kết giới.

Cũng may anh ấy biết được di thể của Long Phù Khôn đăng đặt tại chùa mà ông tu khi còn sống. Khi không tìm được hồn phách của ông, dùng di thể để chiêu hồn là biện pháp đơn giản nhất, nhất là với Long Phù Khôn cao thủ như vậy. Lúc này Tô Mộc liền đi đến chùa Long Phù Khôn tu hành, muốn thông qua di thể của Long Phù Khôn để chiêu hồn ông ấy.

*giải thích: Long Phù/ Luang Por dịch theo nghĩa tiếng Thái là “Người cha đáng kính” (Luang có nghĩa là “hoàng gia” hoặc “đáng kính”) được dùng như một tiêu đề cho các nhà sư Phật giáo có uy tín, đi kèm với pháp danh của các sư sẽ thành tên riêng như Luang Por Kun, vì đều là phiên âm từ tiếng Thái sang Latin nên đôi khi không thống nhất. Đại loại giống bên mình các sư đều là Thích Thì Thượng, Thích Vạn Vật blah blah. Lỡ dịch là Long Phù nên mình cứ Việt hóa tiếp nhé, sau khi edit xong hết truyện mình sẽ beta lại rồi thống nhất cách gọi theo tiếng Latin.

Luang Por Koon là nhà sư rất được trọng vọng ở Thái Lan, mất năm 2015.

Nhưng khi Tô Mộc chạy tới ngôi chùa đó thì nơi đó đã sớm là một đống phế tích, toàn bộ chùa đều bị sụp, Long Phù bên trong đều chết hết, di thể của Long Phù Khôn cũng không tìm được. Tô Mộc căn cứ theo dấu vết ở hiện trường để lại phán đoán được di thể Long Phù Khôn không bị hư hỏng vì vụ sụp mà là bị người ta mang đi.

Kết luận dễ thấy, người mang di thể Long Phù Khôn đi cũng chính là người gây nổ sập ngôi chùa, mục đích bọn họ mang di thể Long Phù Khôn đi có tới tám chín phần mười là giống Tô Mộc, đều hy vọng thông qua di thể Long Phù Khôn để gọi ra hồn phách ông ấy.

Tô Mộc không còn cách nào khác, chỉ có thể trở lại lân cận Hoàng cung, tìm xung quanh trận pháp xem có chỗ sơ hở nào để anh ấy có thể vào được bên trong Hoàng cung, cũng nhờ vậy anh ấy vào được hang động dưới lòng đất. Chỉ là anh ấy đi chưa được một nửa hang động dưới lòng đất thì vừa vặn lại gặp Giao tiên, biết được tôi cũng đang ở phía sau liền chạy quay lại tìm tôi.

Chuyện về sau tôi đều đã biết, chờ Tô Mộc kể xong lòng tôi đã nặng nề như bị một tảng đá lớn đè ép, nói: “Lại trùng hợp như vậy, cách cướp đi di thể Long Phù Khôn giống hệt với cách cướp đi Diệu Diệu, bọn họ đều do một nhóm người cướp đi, tại sao bọn chúng lại phải làm như vậy?”
 
Chương 274


“Diệu Diệu? Ý em nói là tiểu quỷ đi theo gã Long Phù kia? Nó cũng bị cướp đi?” Tô Mộc nghe vậy sửng sốt một chút, hỏi tôi.

“Phải.” Tôi gật đầu một cái, kể sơ qua một chút chuyện chúng tôi gặp phải sau khi đến Thái Lan cho Tô Mộc.

Tô Mộc không lên tiếng, mặt lạnh không biết đang suy nghĩ gì, qua một hồi lâu anh ấy mới nói: “Xem ra chuyện này càng ngày càng phức tạp, nếu như anh đoán không lầm thì Lâm Yến Nhi cùng Tô Thịnh cũng tới.”

Đã lâu không có tin tức gì về Lâm Yến Nhi, bây giờ chợt nghe nhắc tới cái tên Lâm Yến Nhi khiến ấn đường tôi khẽ nảy lên hai cái, khẩn trương nói: “Không phải đâu! Sao anh biết bọn họ cũng tới? Bọn họ tới đây làm gì?”

Không đợi Tô Mộc trả lời, Giao tiên liền bĩu môi đáp tranh: “Còn phải hỏi sao, dĩ nhiên cũng là hướng về long mạch. Long mạch này thật là vạn năm khó gặp, hơn nữa với người tu hành còn có chỗ tốt không thể kể hết, phàm có chút bản lãnh, biết nơi này có long mạch thì ai mà còn không muốn đến nhòm ngó? Dù là không thể hấp thu thì đến gần long khí một chút cũng có thể khiến tu vi tăng lên rất nhiều.”

“Vậy theo ý ông, làm nổ sập miếu cướp đi Diệu Diệu cùng di thể Long Phù Khôn chính là Lâm Yến Nhi bọn chúng? Bọn chúng tại sao phải làm như vậy, chẳng lẽ…”

Nói đến đây đột nhiên trái tim tôi thắt lại. Lâm Yên Nhi cùng Tô Mộc có thân phận giống nhau, đều là lệ quỷ, Tô Mộc lần này tới Thái Lan chính là mượn long mạch để sống lại, vậy theo lý thì Lâm Yến Nhi cũng có thể mượn long mạch để sống lại. Mà mấu chốt để Tô Mộc sống lại chính là Long Phù Khôn, bây giờ Lâm Yến Nhi đã cướp đi Long Phù Khôn cũng chính là cướp đi cơ hội sống lại của Tô Mộc!

Tâm tư tôi liền trầm xuống, hỏi Tô Mộc có phải như vậy thì Lâm Yến Nhi cũng sống lại được phải không.

Tô Mộc không xác nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói nếu biết người ra tay là ai thì cũng dễ làm, bọn họ có di thể Long Phù Khôn cũng vô ích, cho dù có tìm được hồn phách Long Phù Khôn mà không có long mạch thì cô ta cũng không sống lại được. Huống chi Long Phù Khôn năm đó cùng Tô gia là thế giao, chỉ cần ông ấy cảm thấy trên người Tô Thịnh không phải chảy huyết mạch Tô gia thì chuyện ông ấy có chịu giúp bọn họ hay không còn rất khó nói.

Nghe Tô Mộc nói vậy trái tim tôi mới buông lỏng được một chút, nhưng trong lòng tôi vẫn rất khó chịu. Phàm mỗi khi Lâm Yến Nhi xuất hiện thì sẽ không có chuyện tốt, nhất là tôi, những lần trước không bị cô ta làm cho chết thì cũng bị thương, cô ta giống như sinh ra để khắc tôi vậy.

Tôi có chút ủ rột, càng khó chịu trong lòng, trong đầu lại càng nhớ tới thi thể phụ nữ đó trong dương huyệt. Không biết tại sao, chỉ cần tôi nghĩ tới cô ta thì trong lòng sẽ có cảm giác không nỡ, giống như có chuyện gì đang chờ tôi làm vậy.

Thừa lúc trời còn chưa tôi, tôi lại cùng Tô Mộc và Giao tiên nói tới thi thể phụ nữ trong dương huyệt đó. Lần này rốt cuộc Giao tiên đã chú ý tới tôi, nói với tôi ông ta đã xem xét thi thể người phụ nữ đó rồi, trên thi thể đó quả thật không có vấn đề gì, chỉ là một cái xác khô bình thường mà thôi. Đoán là khi Đao Minh khi đào thông tới dương huyệt khiến cô ta bị long khí đả thương, chết biến thành xác khô. Thực lực cô ta quá yếu, không chịu nổi dương khí mãnh liệt như vậy cho nên bị thiêu tới hồn phi phách tán, cái này cũng không có gì ly kỳ. Vừa nói Giao tiên còn bảo tôi không cần phải đem chuyện này để trong lòng.

“Ông nói thi thể phụ nữ đó chính là Đao Minh?” Tôi nghe Giao tiên nói liền cả kinh, Đao Minh dù gì cũng là cổ sư ngũ trùng hẳn sẽ không bị chết dễ dàng như vậy chứ?

Hơn nữa lúc Tô Mộc giúp tôi giết cổ xà còn có nói Giao tiên bị Đao Minh vây khốn, nếu như người phụ nữ đó là Đao Minh thì cô ta phải chết rất lâu rồi, làm sao có thể vây khốn được Giao tiên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom