Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1782


Chương 1782:

Phàn Thắng Nam nghi hoặc: “Không thể nào! Theo lý thuyết lúc này anh phải đứng lên được rồi mới đúng!” “Có thể là tôi bị thương quá nặng.” Bây giờ Diệp Lâm Quân chỉ muốn Phàn Thắng Nam rời đi mà thôi.

Phàn Thắng Nam lắc đầu: “Không được, tôi phải nghiên cứu rõ xem đây là chuyện gì! Nếu thực sự không được, tôi sẽ mời những người tài giỏi khác tới chữa cho anh.” Phàn Thắng Nam là người cố chấp.

Diệp Lâm Quân suýt nữa nôn ra máu. Cô ta còn không chịu đi hả?

Diệp Lâm Quân không biết, tính Phàn Thắng Nam vốn đã là là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lại thêm Trần Hữu Đạo thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh nên cô ta càng không thể đi được!

Lúc Diệp Lâm Quân đang nghĩ biện pháp để Phần Thắng Nam rời đi, Lý Hồng Thái cùng Trịnh Nhã Uyên đã đến rồi. “Diệp Lâm Quân, mày giỏi lắm! Thức ăn cây táo rào cây sung! Lê Nguyên phải trả giá vì mày bao nhiêu rồi hả? Sinh con nuôi con cho mày, mày đều đã ra như vậy còn không chế mày, chăm sóc mày, nuôi mày! Còn mày thì sao? Mày đối xử với Lê Nguyên thế nào? Cho một con đàn bà khác sống trong nhà hả? Còn đuổi Lê Nguyên đi nữa đúng không?”

Lý Hồng Thái cũng giận dữ nói: “Lúc đầu tao còn không tin, mày không phải đứa sẽ để những người đàn bà khác vào ở trong nhà! Bây giờ nhìn thấy tận mắt thì tao tin rồi! Mày đúng là không biết xấu hổ! Đây là muốn bỏ vợ bỏ con đúng không? Đến mẹ mày cũng không nhìn được mà bỏ đi rồi đấy!”
Diệp Lâm Quân có trăm cái miệng cũng không bảo chữa được, chuyện này thực sự đã xảy ra. “Ba mẹ, con có thể giải thích!” Diệp Lâm Quân nói.

Phàn Thắng Nam nổi giận: “Giải thích cái gì? Là Lý Từ Nhiệm cố tình gây sự đấy chứ!” “Cái gì?” “Cô là người ngoài lại ở vào nhà chúng, còn dám nói là Lê Nguyên cố tình gây sự hả?” Câu nói của Phàn Thắng Nam hoàn toàn chọc giận vợ chồng Lý Hồng Thái. “Chẳng lẽ không phải à? Từ đầu đến cuối tôi đều thấy Lý Từ Nhiệm không xứng với anh ấy! Cô ta chỉ là một người bình thường, dựa vào cái gì mà được anh ấy che chở đối xử như vậy? Các người không biết quý trọng, còn làm khó dễ anh ấy đủ thứ chuyện! Các người xứng hả?”

Lời Phàn Thắng Nam nói chính là suy nghĩ chân thật nhất của cô ta. Từ đầu đến cuối cô ta đều cảm thấy một cô gái bình thường không xứng với Diệp Lâm Quân. Đặc biệt là sau khi tiếp xúc trong thời gian này, cô ta càng ngày càng cảm thấy Lý Từ Nhiệm không xứng với anh. “Nếu không phải Lý Từ Nhiệm đã sinh một đứa con, tôi thậm chí còn muốn đề nghị hai người họ ly hôn đấy!” Phàn Thắng Nam là người thẳng thắn, có sao nói vậy.

Nhưng những câu này làm Lý Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên triệt để phát cáu. “Mày giỏi lắm Diệp Lâm Quân, mày đã nghĩ thế từ sớm rồi đúng không? Vậy thì ly hôn đi, mày đi mà sống với con này! Mày cũng đừng mong nhìn thấy Lê Nguyên và con này nữa! Hóa ra bản vậy được Nữ Chiến Thần tài thì vợ con cũng không cần nữa không biết xấu hổ.

Lý Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên tức giận rời đi, trước khi đi còn ném đồ đạc xuống đất.

Diệp Lâm Quân cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Trong mắt mọi người lúc này, sợ là anh đã thành kẻ thích hư vinh, vì quyền thế tiền tài mà bỏ vợ bỏ con. Chuyện anh biến mất lúc trước còn có thể giải thích.

Nhưng hôm nay mọi chuyện đều bày ra trước mắt, Phàn

Thắng Nam một tháng cũng không đi, ai nhìn vào cũng thấy là có vấn đề mà.

Cái chính là Diệp Lâm Quân không thể làm gì được cả. Chính thái độ có lệ của anh càng làm cho người khác thấy anh có vấn đề.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Lý Từ Nhiệm và người nhà tức giận, không cần Diệp Lâm Quân phải làm gì cả, chỉ cần đứng về phía họ là được rồi.

Nhưng Diệp Lâm Quân lại giữ thái độ trung lập, điều này làm họ khó chịu! “Chiến thần Hạo Quân, tôi thực sự cảm thấy người phụ nữ này không xứng với anh!” Phàn Thắng Nam thẳng thắn nói. Cho dù không thích trọng nam khinh nữ, nhưng xuất thân từ môn phiệt Nam Hàn nên từ sâu bên trong, cô ta cảm thấy mình cao quý hơn người khác.

Với cô ta, nhất định phải môn đăng hộ đối, Lý Từ Nhiệm còn lâu mới xứng với Diệp Lâm Quân

Diệp Lâm Quân lạnh lùng cười: “Cô không hiểu! Trong tình yêu, không có chuyện ai không xứng với ai! Tôi sẽ không ghét bỏ thân phận của Lê Nguyên, cô ấy cũng không ghét bỏ tôi ngồi xe lăn!”

Phàn Thắng Nam khăng khăng lắc đầu: “Không không không, hai người ở hai thế giới khác nhau. Nói thế này nhé, cô ta có thể chăm sóc anh, nhưng có thể giúp anh khôi phục không?” “Được rồi, tôi không cãi nhau với cô nữa! Phàn Thắng Nam, cô đi đi. Thân thể tôi chỉ được thế này thôi, thời gian này đã làm phiền cô rồi.” Diệp Lâm Quân nói thẳng

Nhưng Phàn Thắng Nam từ chối: “Không được, tôi phải giúp anh hồi phục! Tôi đã sai người mời những người tài giỏi khác tới rồi! “Cơ thể anh nhất định phải hồi phục! Anh phải thắng Trần Hữu Đạo!”

Diệp Lâm Quân thực bất đắc dĩ.

Thắng Trần Hữu Đạo? Không phải cứ có tay là thắng à?

Lúc này, đám người Lý Hồng Thái đã đến gặp Lý Từ Nhiệm, họ đang càng lúc càng tức giận. “Người phụ nữ kia vẫn ở nhà con ư?” Lý Từ Nhiệm hỏi. “Ôi, đúng rồi, người ta là Nữ Chiến Thần cơ mà! Chúng ta làm được gì cơ chứ?” Lý Hồng Thái than thở. “Diệp Lâm Quân có thái độ gì?” Lý Từ Nhiệm vội vàng hỏi. “Đáng giận nhất chính là Diệp Lâm Quân! Nó chỉ bảo sau này sẽ giải thích rồi chẳng nói gì nữa!” Lý Hồng Thái tức đến giậm chân thình thịch.
 
Chương 1783


Chương 1783:
Trịnh Nhã Uyên khóc sướt mướt: “Mẹ thấy thằng khốn này quyết tâm sống với người ta đấy! So với Nữ Chiến Thần người ta, con gái mình đúng là không sánh bằng! Thôi đi Lê Nguyên, không sống với nó nữa! Sau này con và bé Quân sống với ba mẹ cũng được!” “Đúng, Diệp Lâm Quân nó đừng hòng gặp được VỢ con nữa!”

Trong nháy mắt, mặt mũi Lý Từ Nhiệm trắng bệch, tức đến run cả người.

Nếu Diệp Lâm Quân không giải thích rõ chuyện này, cô sẽ kiên quyết không quay về.

Có Phàn Thắng Nam thì không có cô, có cô thì không có Phàn Thắng Nam! “Được rồi, bỏ đi, ông nội con gọi điện bảo mình ngày mại đi nhà chính của nhà họ Lý, bảo là có chuyện gấp muốn tuyên bố” Lý Hồng Thái nói sang chuyện khác, lúc trước ông ta nhận được cuộc gọi của Lý Văn Chấn. “Vâng, được ạ.

Trong một tháng nhà Diệp Lâm Quân lục đục này, Việt nam và cả nước ngoài đều không bình tĩnh, đặc biệt là Việt Nam, không biết vì sao những thế lực ngầm kia liên tục xuất hiện.

Sớm nhất tất nhiên là môn phiệt Bắc An. Họ đã tới Giang Bắc từ sớm, chuẩn bị ra tay với Diệp Lâm Quân, chỉ là nghe nói Diệp Lâm Quân có Phàn Thắng Nam ở bên cạnh nên mới chậm chạp không động thủ mà thôi.

Mặt khác còn có thể lực ngầm khác cũng tới Giang Bắc, không rõ có ý đồ gì.

Ngày hôm sau.

Lý Từ Nhiệm ôm bé Quân đi theo cha mẹ tới nhà chính của nhà họ Lý.

Họ cảm thấy bầu không khí hôm nay không thoải mái lắm, nhưng cụ thể thế nào thì lại không nói được. “Hồng Thái, Lê Nguyên, hôm nay các con sẽ được thấy người mà các con ngày nhớ đêm mong đấy! Thật đáng mừng, thực sự quá vui mừng!”

Lý Văn Chấn vừa thấy hai người đã xúc động nói. “Dạ?” Lý Hồng Thái và Lý Từ Nhiệm ngày người.

Người khiến họ ngày nhớ đêm mong ư? Nếu nói đến nhà họ Lý thì chỉ có một người mà thôi: bà nội của Lý Từ Nhiệm. “Là mẹ ư?” Lý Hồng Thái kích động hỏi.

Khác với Lý Văn Chấn, bà nội rất thương Lý Từ Nhiệm. Trong đám con cháu trong nhà, người bà thương yêu nhất là Lý Từ Nhiệm, còn trong mấy đứa con trai, bà thương nhất là Lý Hồng Thái, vì Lý Hồng Thái hơi ngốc, không được lanh lợi như mấy đứa kia.

Có điều lúc Đoàn Lê Nguyễn mười tuổi, bà cụ đã mất tích. Nhà họ Lý tìm rất lâu cũng không tìm được nên đều thống nhất nghĩ là bà đã mất tích, mười mấy năm qua cũng chưa từng xuất hiện.

Thậm chí đến Diệp Lâm Quân cũng không biết có người như vậy trong nhà họ Lý. Lúc trước anh còn thắc mắc vì sao Lý Văn Chấn không có bạn già. “Bà nội về rồi ư?”

Ký ức sâu sắc nhất lúc còn nhỏ với nhà họ Lý của Lý Từ Nhiệm chính là bà nội, vì bà rất tốt rồi với cô

Nếu có bà nội, nhà họ Lý khẳng định sẽ không chèn ép nhà bọn họ như bây giờ. “Cha ơi, mẹ đang ở đâu? Mau dẫn chúng con đi!” Lý Hồng Thái đã không chờ được nữa rồi.

Lý Văn Chấn vội vã dẫn họ vào đại sảnh.

Trong đại sảnh đã có không ít người.

Ngồi ở ghế chính là một bà cụ khí thế mạnh mẽ mặc quần áo đẹp đẽ, vàng ngọc đầy người.

Dù khuôn mặt bà không có vẻ già cả, nhưng Lý Từ Nhiệm vừa nhìn đã nhận ra đó là bà nội mình. “Bà nội!” “Mẹ!”

Lý Hồng Thái và Lý Từ Nhiệm lập tức lao tới. “Lê Nguyên, Hồng Thái, cả con dâu nữa.”

Bà cụ ôm họ vào lòng, tất cả ôm nhau khóc.

Khóc xong, bà cụ ôm bé Quân vào ngực, nhìn từ trên xuống dưới: “Đây là con gái cháu à? Giống cháu quả, lớn lên chắc chắn sẽ đẹp lắm!” “Bà nội, thời gian qua bà đi đâu? Bà đã đi gần hai mươi năm rồi! Cháu còn tưởng bà..” Lý Từ Nhiệm nghẹn ngào. “Đúng vậy, mẹ, con rất nhớ mẹ!” Lý Hồng Thái cũng giống như một đứa trẻ vậy.

Bà lão cười nói: “Để ông nội cháu giải thích.”

Lý Văn Chấn phấn khởi: “Lê Nguyên, bà cháu dọa ông sợ đấy, lai lịch của bà ấy lớn lắm!” “Dạ?” Mấy người Lý Từ Nhiệm ngẩn ra. “Lúc trước, sau khi ông biết đến thế gia hàng đầu là nhà họ Diệp ở Kinh Thành, ông cho rằng đây chính là dòng họ mạnh nhất ông biết được trong đời. Hóa ra trên họ còn có các thế lực ngầm như môn phiệt! Bà nội cháu đến từ môn phiệt Tây Đường, một trong bốn môn phiệt mạnh nhất. Những năm qua thực ra bà ấy không biến mất, chỉ là trở về môn phiệt Tây Đường mà thôi!” “Quan trọng nhất là ở môn phiệt Tây Đường, bà nội cháu có địa vị cực cao!” Lý Văn Chấn cười nói.
 
Chương 1784


Chương 1784:

Hóa ra thế lực môn phiệt hoạt động trong Giang Bắc gần đây là người của bà nội Lý Từ Nhiệm.

 

Nghe Lý Văn Chấn giải thích cẩn thận xong, đảm người Lý Từ Nhiệm đều khiếp sợ.

 

Hóa ra lai lịch của bà nội lại lớn đến thế! Đến thế gia đứng đầu trong kinh thành đều không sánh bằng.

 

Bà cụ xoa đầu Lý Từ Nhiệm cười nói: “Lê Nguyên à, cháu yên tâm, sau này có bà nội ở đây, không ai bắt nạt được cháu cả! Cháu là công chúa của môn phiệt Tây Đường, bé Quân cũng vậy!”

 

Lý Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên mừng đến phát khóc.

 

Bà xuất hiện khiến thân phận của họ cao hơn rất nhiều.

Trên dưới nhà họ Lý đều vô cùng vui mừng.

 

Vì có bà lão mà từ một dòng họ hạng hai, hạng ba tại Giang Bắc, nhà họ Lý lập tức từ gà rừng biến thành phượng hoàng, địa vị còn cao hơn nhà họ Diệp trong Kinh Thành!

 

Đây là việc quan trọng của nhà họ Lý

 

Lý Từ Nhiệm nhìn bà cụ hỏi: “Bà nội, cháu có một thắc mắc.”

 

Bà cụ nhìn cô: “Cháu muốn hỏi vì sao mười mấy năm qua bà không xuất hiện đúng không?” “Vâng!” Lý Từ Nhiệm gật đầu. “Bốn môn phiệt lớn nhất đã kí một thỏa thuận bí mật, người trong môn phiệt không được xuất hiện trước mặt người bình thường! Năm đó một mình bà chạy ra ngoài, lúc biến mất thực ra là bà bị bắt trở về! Môn phiệt Tây Đường sợ vì bà mà làm hỏng thỏa thuận, khi tìm được bà đã bắt bà trở về. Nhưng vì địa vị của bà quá cao nên họ không làm gì bà được.” Bà cụ giải thích.

 

Lý Từ Nhiệm như nghĩ đến cái gì, kinh ngạc nói: “Bây giờ bà nội có thể về thế này, vậy thỏa thuận bị huỷ rồi u?” “Không sai! Thỏa thuận của bốn môn phiệt lớn đã bị hủy bỏ rồ, người đại diện cho của các môn phiệt đều đã tự do. Vì vậy chúng ta có xuất hiện cũng không sao” Bà cụ nói.

 

Tuy Lý Từ Nhiệm không biết tại sao thỏa thuận bị hủy bỏ, nhưng cô cũng mơ hồ cảm giác được có chuyện lớn sắp phát sinh.

 

Cô không biết, thỏa thuận bí mật này bị hủy bỏ chỉ vì một người: Diệp Lâm Quân.

 

Bốn môn phiệt lớn nhất đã có lịch sử mấy ngàn năm, nằm giữ những kiến thức cổ xưa nhất của Việt Nam.

 

Đối với người bình thường, võ công, y thuật và những thứ khác mà họ có đều vô cùng kỳ diệu. Nếu những người này sống cùng một chỗ với dân thường, khẳng định sẽ có nhiễu loạn.

 

Dưới giá trị của tiền và quyền, khó tránh khỏi sẽ có người làm ra những chuyện nguy hiểm.

 

Hơn nữa họ quá mạnh nên không dễ khống chế, Việt Nam rất có thể sẽ gặp rối loạn.

 

Dù sao một khi những người này làm loạn, hậu quả sẽ không thể lường trước được.

 

Nên vì yên ổn, từ trước đây rất lâu, vệ binh Viêm Long đã ký một thỏa thuận bí mật với bốn môn phiệt lớn nhất, bí mật đến mức Diệp Lâm Quân đều không tra ra được.

 

Thỏa thuận đó rất đơn giản: bốn môn phiệt lớn không được can thiệp vào cuộc sống của người bình thường, cũng không thể xuất hiện trước mặt họ, càng không thể làm ra những việc gây nguy hiểm cho Việt Nam. Vệ binh Viêm Long cũng như vậy, không gò bó cuộc sống của người trong bốn môn phiệt này.

 

Thỏa thuận này đã được giữ vững hơn trăm năm.

 

Thực ra cũng không phải người của bốn môn phiệt lớn không muốn tham gia vào cuộc sống bình thường, chỉ là họ bị thỏa thuận này ràng buộc mà thôi, nếu không có nó họ đã đến từ lâu rồi.

 

Đương nhiên, người trong bốn môn phiệt lớn lén lút ra ngoài cũng không ít.

 

Phó Thần Minh chính là người làm trái với thỏa thuận, chỉ là không ảnh hưởng đến toàn thể mà thôi. Nhưng lần này thỏa thuận bị hủy bỏ đều là do Diệp Lâm Quân. Sau khi môn phiệt Bắc An biết Diệp Lâm Quân diệt trừ đám người Phó Thần Minh đã đổ tất cả tội lỗi lên người anh. Họ nói là do anh không tuân thủ thỏa thuận trước, tùy ý giết người.

 

Chuyện này bị môn phiệt Bắc An thêm mắm dặm muối, truyền vào trong tai ba môn phiệt khác.
 
Chương 1785


Chương 1785:

 

Bốn môn phiệt lớn tập thể đồng ý hủy bỏ thỏa thuận, đương nhiên tội lỗi nhất trí đổ cho Diệp Lâm Quân, là do anh phá hỏng thỏa thuận trước.

 

Vì vậy, hiện tại bốn môn phiệt đều đã tự do, thậm chí bà lão này còn có thể ngang nhiên tới tìm người nhà

 

Vấn đề này thật ra rất lớn.

 

Diệp Lâm Quân phá hủy thỏa thuận hai bên đã giữ vững hơn trăm năm, nếu bị trách tội sẽ không thể gánh vác được. Rõ ràng là Phó Thần Minh có lỗi trước, ông ta cấu kết với Đỗ Thiên Nhất làm hại đồng bào, kết quả lại thành Diệp Lâm Quân gây sự trước, phá hoại thỏa thuận.

 

Nhưng kết quả đã xuất hiện.

 

Khi Diệp Lâm Quân nhận được tin tức cũng rất kinh ngạc “Có thỏa thuận như vậy ư? Trước đây thì chưa từng nghe đến mà!”

“Chủ yếu là hiệp nghị này quá mức cơ mật! Với quyên hạn của điện chủ ngài cũng không có quyền kiểm tral”

“Chỉ có quyên hạn của Nhất Vũ Kiên Vương ngài mới kiểm tra được!

Tây Thiên Vương ở bên cạnh nói.

“Tôi vốn muốn lần lượt khám phá ra những thế lực tiềm ẩn này để tra ra tai hoạ ngầm đối với Lạc lạ Việt, không ngờ lại xé bỏ một hiệp nghị quan trọng như vậy Diệp Lâm Quân lắc đầu.

Anh cũng không nghĩ tới chuyện này.

Hiện tại, anh bị ụp nồi rồi.

Có lẽ sẽ dẫn đến những hậu quả khó lường! Tây Thiên Vương lắc đầu: “Điện chủ, không liên quan gì đến ngài! E là bốn môn phiệt lớn nhất đã sớm muốn xé bỏ cái hiệp nghị này rồi! Ngài chỉ là 2 được xem như mội cái có mà thôi!

“Đúng vậy, nhất định là bọn họ lầy danh nghĩa của tôi để xé bỏ hiệp nghị này! Đổ mọi tội tội lỗi Z lên đầu tôi “Nhưng vì hậu quả của việc này, tôi gánh chịu!”

Lúc này, Diệp Lâm Quân nháy mắt một cái, Tây Thiên Vương nhanh chóng biến mất.

Bởi vì Phàn Thắng Nam tới.

Có Phàn Thắng Nam ở đây, sự giao tiếp của Diệp Lâm Quân cùng Trấn Thiên Điện giảm đi đáng kể.

Vì dù sao Phàn Thắng Nam không phải người bình thường, nên rất đễ dàng phát hiện ra manh mối.

“Mãy người Lý Từ Nhiệm đã tới rồi?”

Phàn Thắng Nam hỏi.

Cô ta đã nhận thấy có người đã đến đây.

“Có bao nhiêu người đang ở phía sau anh?

Diệp Lâm Quân nhìn thấy mấy người đứng phía sau cô ta, thì không khỏi hỏi.

Lúc này, Phàn Thắng Nam mới giải thích: “Chiến thân Quân có nghe nói đến bốn môn phiệt lớn nhất chưa? Mấy vị này là thần y của môn phiệt Nam Cương, tôi để bọn họ xem tình trạng thân thể của anhf”

“Ừ ừ, được!”

Diệp Lâm Quân không nói gì.

Bây giờ bốn môn phiệt lớn nhất quả nhiên đã xé bỏ hiệp nghị, thì người của bốn môn phiệt lớn nhất có thế tùy ý nhập thế rồi.

Để mấy vị thần y kiểm tra tình trạng co thể, đĩ nhiên là Diệp Lâm Quân cực lực che giấu.

Nhưng anh giao độc của điện Huyết Vương cho mấy người nghiên cứu.

“Không phải, không phải, không phải, loại độc này hẳn là có ở Lạc Việt!”

Mấy vị thân y của môn phiệt Nam Cương có học thức uyên bác, vậy mà họ lại nhân biết được loại độc này.

“Bùmf”

Thân thể Diệp Lâm Quân chấn động.

Thì ra độc của điện Huyết Vương đến từ Lạc Việt?

Không phải độc này do điện Huyết Vương của mình nghiên cứu mấy chục năm rồi sao?

“Mấy người chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn!”

“Tuy là loại độc này sau đó đã được chế biến và pha trộn, nhưng về cơ bản độc này là xuất phát từ Lạc Việt, tội đã từng thấy nó trong một cuốn sách cổi”

Mấy người nói rất chắc chắn.

Trong lòng Diệp Lâm Quân khiếp sợ không Loại độc này đến từ Lạc Việt, là điều mà anh không nghĩ tới.

Hóa ra là có một số đồng hương bất mãn với Lạc Việt.

Vì vậy nên cấu kết với người ngoài, nghĩ ra trăm phương ngàn kế để gây ra một loạt chuyện.
 
Chương 1786


Chương 1786:

Sợ là mình làm chiến thần mấy năm nay, đã cản trở đường đi của không ít người.

Hơn nữa, Diệp Lâm Quân dám khẳng định thế lực của người này rất hùng hậu.

Hắn là đến từ một thế lực ẩn, có thể người này đang ở bên trong bốn-môn phiệt lớn nhất.

Trước đây, Đỗ Thiên Nhất cho dù sắp chết cũng không đồng ý nói ra, như vậy đã nói rõ đúng là có nước cờ ở phía sau.

Tuy nhiên dù có là người nào?

Có mạnh bao nhiêu?

Nhưng phàm là có uy hiếp đối với Lạc Việt, thì Diệp Lâm Quân tuyệt đối sẽ xử lý nó đến cùng.

Anh nhất định phải bắt được đám người kia!

Tuy nhiên, dựa theo hình thức trước mắt mà xem, để bốn môn phiệt lớn nhất gia nhận quả là đúng.

Như vậy thì tỷ lệ Diệp Lâm Quân bắt được người kia lớn hơn nhiều rồi.

Đúng là cứ phải náo nhiệt.

Trong gia tiên nhà họ Lý, bầu không khí khá náo nhiệt, còn vui hơn cả ngày-Tết..

Tuy nhiên, một giây kế tiếp, sắc mặt bà cụ tối xuống.

“Cái gì? Chồng cháu vứt bỏ cháu, còn ở bên người phụ nữ khác?”

Bà cụ nổi giận.

“Là chiến thần thì sao? Môn phiệt Tây Đường bà đây cũng không sợ chiến thần gì đó?”

“Bà lại muốn nhìn xem hạng người gì mà dám vứt bỏ cháu gái của bà? Lẽ nào có cái lý ấy!”

Bà cụ có cái vốn liếng này.

Dù sao nhìn từ bốn môn phiệt lớn nhất mà xem, Phàn Thắng Nam và Trân Hữu Đạo đều có thể trỏ thành chiến thần.

Nhưng với địa vị ở trong môn phiệt, bọn họ vốn không sợ Nhất là bà cụ gần như có cấp cao nhất ở môn phiệt Tây Đường.

Vì vậy một Phàn Thắng Nam, thì bà cụ càng là không để ở trong mắt.

“Đúng vậy, đúng là bắt nạt người khác! Cái cô kia có thân phận hèn mọn, vốn không xứng với Diệp Lâm Quân!”

“Bà chỉ thấy Diệp Lâm Quân chỉ là tên tàn phế ngôi trên xe lăn mà thôi, Lê Nguyên còn không xứng với nó sao?”

“Hiện tại thì hay rồi, mẹ đã trở vê, Lê Nguyên cũng có núi dựa, bà sẽ xem xem rốt cuộc là ai không xứng với ai?”

Lý Từ Nhiệm lo chuyện bị làm lớn, cô vội vàng nói: “Bà nội, bọn con chỉ náo loạn có chút mâu thuẫn nhỏ, không có chuyện gì đâu!”

Vẻ mặt bà cụ uy nghiêm. Cả nhà tải app truyệnhola về đọc full khích lệ nhóm nhé!

“Nhóc con này dù gì vẫn là chiến thần Côn Luân, môn phiệt Tây Đường bà cũng sẽ nề nó ba phân mặt mũi! Nhưng hôm nay nó đã như vậy, thì hà tất bà phải cho nó mặt mũi?”

Lúc này, Lê Quân cất giọng trẻ con: “Ba là Nhất Vũ Kiên Vương, còn lợi hại hơn cả chiến thân Côn Lôn!”

“Nhìn xem, Lê Quân đã bị Diệp Lâm Quân giáo dục thành cái dạng gì rôi? Miệng đầy lời nói đối” Lý Hồng Thái măng.

“Mộng đẹp xuân thu cái gì, đã thành cái dạng như vậy rồi, còn Nhất Vũ Kiên Vương gì cơ? Nó ngay cả chiến thần còn không phải là nữa!”

Mấy người Lý Hồng Hải cười lạnh nói.

Bà cụ lại lộ vẻ mặt nghiêm túc: “Chuyện sắc phong Nhất Vũ Kiên Vương ở Lạc Việt chúng ta đều biết, bốn môn phiệt lớn nhất còn đặc biệt suy đoán điều tra thân phận của vị vương này”

“Kết quả thế nào?”

Mọi người đều nghĩ hoặc nhìn bà cụ.

Về thân phận Nhất Vũ Kiên Vương ở Lạc Việt, toàn thế giới đều muốn biết.

“Manh mỗi rất mo hô! Nhưng có một chút điều có thể khẳng định – Nhất Vũ Kiên Vương có xuất thân từ danh môn, bối cảnh của anh taphi thường, bối cảnh rất có thể còn mạnh hơn bốn môn phiệt lớn nhất! Chỉ có thế lực của mấy nghìn năm gia tộc mới có thể bồi dưỡng được thiên tài ngàn năm hiếm gặp như vậy!”

Bà cụ nói rất khẳng định.
 
Chương 1787


Chương 1787:

“HíH”

Mọi người hít khí.

Cứ như vậy, Nhất Vũ Kiên Vương càng cách xa sự liên quan với Diệp Lâm Quân.

Diệp Lâm Quân chỉ là cô nhi bị ném bỏ ở đầu đường, làm sao có thể liên quan đến Thiên Kiêu của mấy nghìn năm bồi dưỡng ra được?

Rõ ràng là hai thái cực!

“Từ giờ trở đi, tôi sẽ ở lại đây, không cần trở về môn phiệt Tây Đường!”

Bà cụ nói rất khẳng định.

Mặc dù bà cụ không biết nguyên nhân gì mà xé bỏ hiệp nghị.

Dù sao việc này chỉ có bốn môn phiệt cấp cao.

nhất mới có thể biết được: Nó liên quan đến lợi ích cuối cùng của môn phiệt.

“Thật sự là quá tốt! Tôi xem về sau ai dám nói một chữ “Không” với nhà họ Lý tôi?”

Đám người Lý Hồng Hải, Lý Hồng Phúc hưng phấn đến mức nhảy lên.

Sự xuất hiện của bà cụ được định sẵn sẽ giúp nhà họ Lý bay cao!

Lý Từ Nhiệm đỏ mắt hỏi: “Bà nội, bên cạnh bà có thần tài ba sao?”

Bà cụ sửng sốt, hồi đáp: “Tuy môn phiệt Tây Đường am hiểu về việc dùng chất độc, nhưng thần y cũng không ít! Nếu bàn về y thuật cổ xưa, thì nhà chúng ta thăng chắc ba môn phiệt lớn khác!”

“Ý là mạnh hơn người của Phàn Thắng Nam?

Càng có cỡ hội giúp Diệp Lâm Quân khôi phục?”

Lý Từ Nhiệm hỏi.

“Đương nhiên! Cô ta cũng chỉ là người của môn phiệt Nam Cương, nếu bàn về phương diện này, thì chắc chắn mạnh hơn cô ta Lý Từ Nhiệm mừng rỡ: “Vậy là tốt rồi”

Thì ra trong lòng cô xuất hiện sự so sánh.

Phàn Thắng Nam có thể làm được, cô cũng có thể.

Phàn Thắng Nam có thân phận, cô cũng có.

“Diệp Lâm Quân đúng không? Bà muốn gặp.

mặt nó! Xem nó có tư cách gì mà vứt bỏ cháu gái của bà?”

Bà cụ lạnh lùng nói.

“Được, chúng ta này đi tìm anh tal”

Nhà họ Lý thắng thế, đang lo không có chỗ đi thể hiện uy danh.

Đúng lúc muốn bắt Diệp Lâm Quân để khai đao.

“Cháu thì không đi được!”

Lý Từ Nhiệm ôm Lê Quân ngồi đợi ở nhà họ Lý.

Hiện tại cô rất tức giận, không muốn gặp Diệp Lâm Quân.

Trong biệt thự, mấy vị thần y của môn phiệt Nam Cương vừa đi.

Người nhà họ Lý trùng trùng điệp điệp mà đi tới.

“Ai đó? Mau đứng lại! Đây là khu vực riêng tư, không được đi vào!”

Vệ sĩ Phàn Thắng Nam sắp xếp ở chỗ này ngăn cản người nhà họ Lý.

“Làm càn!”

Vài tên cường giả xung quanh bà cụ trực tiếp đánh bay vệ sĩ, sau đó mạnh mẽ xông vào trong biệt thự.

“Có chuyện gì?”

Phàn Thăng Nam và Diệp Lâm Quân nghe tin thì đi ra.

“Hả? Là mấy người?”

Diệp Lâm Quân nhìn thấy mấy người quen Lý Hồng Hải.

Đương nhiên bà cụ bị mọi người vây quanh thì anh không biết đó là ai.

“Mấy người là người của môn phiệt Tây Đường?”
 
Chương 1788


Chương 1788:

Phàn Thắng Nam rất quen thuộc với bốn môn phiệt lớn nhất, cô ta liếc mắt đã nhận ra thân phận của người tới.

“Nhóc con cô cũng có chút mắt nhìn nhỉ!”

Bà cụ cười lạnh nói.

Diệp Lâm Quân sửng sốt.

Sao nhà họ Lý và môn phiệt Tây Đường lại quan hệ với nhau?

“Mấy người tới đây vì chuyện gì?”

Vẻ mặt Phàn Thắng Nam lạnh như băng nhìn chằm chằm mọi người.

“Nhóc con đi sang một bên, chúng tôi tìm Diệp Lâm Quân!”

Bà cụ uy nghiêm cường thế, trấn áp được.

Phàn Thắng Nam.

“Diệp Lâm Quân giới thiệu cho anh, đây là bà nội, thật ra bà ấy là nhân vật lớn của môn phiệt Tây Đường! Bà ấy yêu thương Lê Nguyên nhất!”

“Còn-anh là cái đồ chó không có lương tâm, lại vứt bỏ vợ mình! Còn nói Lê Nguyên không xứng với anh! Bây giờ nhìn xem rốt cuộc là người nào không xứng với người nào?”

Mấy người Lý Hồng Thăng cười lạnh nói.

“Hả?

Kết quả này làm cho Diệp Lâm Quân và Phàn Thắng Nam đều sửng sốt.

Chẳng ai nghĩ tới bà nội của Lý Từ Nhiệm lại là nhân vật lớn của môn phiệt Tây Đường.

Sắc mặt Phàn Thắng Nam thay đổi.

Trước đó, thật sự là cô ta nói Lý Từ Nhiệm không xứng với Diệp Lâm Quân.

Nhưng hôm nay có cái thân phận này, cô hoàn toàn có thể!

“Bây giờ bà nội công nhận Lê Nguyên là công chúa của môn phiệt Tây Đường, thân phận của cô ấy tôn quý, một chiến thần ngày xưa, hôm nay là phế nhân như anh, sao xứng đôi cùng với cô ấy?”

“Đúng vậy! Diệp Lâm Quân, cho tới bây giờ chúng tôi luôn cảm thấy là anh ở trèo cao với Lê Nguyên! Anh là phế nhân, Lê Nguyên không ngại anh thì thôi, còn chăm sóc cho anh, còn sống chết vì anh. Anh thì sao? Đối đãi với Lê Nguyên như thế nào?”

“Để mặc phụ nữ xa lạ vào ở trong nhà, đánh đuổi Lê Nguyên đi? Con mẹ nó anh có tư cách gì?”

Từ trên xuống dưới nhà họ Lý đều phẫn nộ nói với Diệp Lâm Quân.

Bà cụ lên tiếng nói: “Nếu như anh đúng là chiến thần, thì còn có thể! Môn phiệt Tây Đường tôi còn muốn đưa anh vào hàng khách quý, là con rể tốt nhất!”

“Nhưng anh đã như vậy! Anh lấy cái gì lọt vào vào tôi? Có tư cách gì vứt bỏ cháu gái của tôi?”

Diệp Lâm Quân bất đắc dĩ lắc đầu: “Cháu không vứt bỏ Lê Nguyên và Lê Quân, trong chuyện này có hiểu lầm! Sau này, cháu có thể cho họ một lời giải thích!”

“Giải thích cái gì mà giải thích? Không phải là anh coi trọng nữ chiến thần rồi đúng không? Anh cảm thấy cô ta có thể lấy lại tất cả ngày xưa cho anh, giúp anh khôi phục thân thể, khôi phục thân phận trong dĩ vãng đúng không?”

“Đúng vậy, trái lại thì Lê Nguyên chỉ là một cô gái nhỉ, không cho cậu bất kỳ sự trợ giúp nào, còn có thể liên lụy đến cậu! Cho nên cậu lựa chọn nữ chiến thần là rất bình thường!”

Lý Hồng Thái chỉ vào mũi Diệp Lâm Quân nói: “Nhưng tôi cho cậu biết, về sau Lê Nguyên cậu không với cao nổi đâu! Cậu không có tư cách này!”

“Mẹ, chúng ta đi thôi?”

Lý Hồng Thái xin chỉ thị.

Bà cụ cũng phãn nộ: “Đối đãi như vậy với cháu gái của mẹ, mẹ há có thể đi như vậy? Không dạy dỗ nó chút, mặt mũi của môn phiệt Tây Đường để ở đâu?”

Bà cụ trông thật oai phong lẫm liệt.

Diệp Lâm Quân trở nên sửng sốt.

Đây là bà nội của Lý Từ Nhiệm sao?
 
Chương 1789


Chương 1789:

Lý Văn Chấn làm sao xứng đôi?

Năm đó bà cụ không thích quy củ của môn phiệt Tây Đường, nên một mình rời đi.

Tình đầu ý hợp với Lý Văn Chấn…

“Đúng, không sai! Nhất định phải dạy nhóc con này một chút!”

“Nếu không anh ta còn cho là chúng ta dễ bắt nạt!”

Nhà họ Lý tiểu nhân đắc chí, ai cũng diễu võ dương oai.

“Chí ít tôi không muốn nhìn thấy anh ta ngồi được! Người như thế chỉ có thể nằm hoặc là quỳ!”

Bà cụ lạnh lùng hừ một tiếng.

Mấy đại cường giả bên người bà cụ đã muốn ra tay.

“Tôi xem ai dám?”

Một tiếng quát lạnh lùng vang lên.

Phàn Thắng Nam và bọn thuộc hạ của cô ta đồng loạt tiến lên phía trước.

“Cô gái cô nhất định phải cản tôi à? Cô cũng xuất thân từ bốn môn phiệt lớn nhất, vậy dựa theo quy củ, cô còn phải dập đầu hành lễ với tôi!”

Bà cụ hừ lạnh nói.

“Dù mấy người là người của môn phiệt Tây Đường thì sao? Tôi không sợi”

“Ai muốn động vào anh ấy, thì bước qua cửa ải của tôi trước!”

Vẻ mặt Phàn Thắng Nam kiên định.

“Có đội quân Âu Lạc ở đây, ai dám làm càn?”

Các vệ sĩ cùng quát lên. Tải app truyệnholađọc khích lệ nhóm edit nhé!

Những cao thủ của môn phiệt Tây Đường nhìn chòng chọc vào Phàn Thắng Nam.

Chỉ đợi bà cụ ra lệnh một tiếng.

Ánh mắt bà cụ híp lại, bà cân nhắc kỹ càng.

Một mình Phàn Thắng Nam bà cụ không sợ!

Nhưng thân phận của Phàn Thắng Nam, là thủ lĩnh của đội quân Âu Lạc.

Đó chính là Lạc Việt!

Dù bốn môn phiệt lớn nhất xé bỏ hiệp nghị, lấy lý do chính đáng nhập thế.

Nhưng cứng đối cứng cùng Lạc Việt thì ai dám chứ?

Muốn chết sao?

“Rút lui!”

“Diệp Lâm Quân, lân sau anh sẽ không gặp may mắn như vậy đâu!”

“Mặt khác, Lê Nguyên và Lê Quân anh đừng mong gặp được. Đợi chừng nào anh có tư cách nói chuyện với tôi, có thân phận xứng đôi với Lê Nguyên thì mới tới phiên anh!”

“Đây là ý của tôi, cũng là ý của môn phiệt Tây Đường! Tôi ở môn phiệt Tây Đường chờ anh vinh quang đón vợ anh về!”

Tuy bà cụ rút lui.

Nhưng lại đưa ra quyết định như vậy.

Không cho Diệp Lâm Quân và vợ anh gặp lại!

Trừ khi có thực lực nói chuyện với bà cụ…

Ở trong mắt mấy người Lý Hồng Hải, đời này Diệp Lâm Quân sẽ không có cơ hội…

Nếu muốn quyền thế ngang nhau cùng môn phiệt Tây Đường?

Thì ít nhất cũng phải là tầng cấp chiến thần Côn Luân này!

Nhưng có thể sao?

Diệp Lâm Quân đã ngồi trên xe lăn rồi!

Ngay cả hành động cũng thành vấn đề, còn muốn trở thành cấp bậc chiến thần Côn Luân này…

Quả thực là người si nói mộng!
 
Chương 1790


Chương 1790:

Hiện tại Diệp Lâm Quân muốn ăn bám, cả đời trốn phía sau Phàn Thắng Nam.

Như vậy thì còn có cơ hội gì?

“Ha ha, bà cụ anh minh!”

“Cứ như vậy đi, đời này Diệp Lâm Quân cũng sẽ không được gặp vợ của anh ta nữa!”

Mọi người nhà họ Lý càn rỡ mà cười to.

Lý Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên cũng võ tay nói: “Chúng ta đồng ý!”

Lý Hồng Thái trừng mắt nhìn Diệp Lâm Quân và cười lạnh nói: “Đời này cậu chỉ xứng trốn sau lưng đàn bà thôi, vợ ấy à, ngay cả tiếng hừ cậu cũng không dám kêu!”

“Cậu không xứng làm đàn ông! Trong lòng Lý Hồng Thái tôi trong đầu khinh thường cậu!”

“Đúng, nhóc con này không phải là đàn ông!

Cứ để anh ta ở với nữ chiến thần đi! Để người ta hộ tống anh ta cả đời!”

Trịnh Nhã Uyên hừ lạnh: “Diệp Lâm Quân, tôi còn có thể có một ngày gặp lại cậu tới đón Lê Nguyên và Lê Quân.sao?”

Sau đó, bà cụ đưa mọi người nhà họ Lý rời đi.

Đây thực sự là một ngày hỗn loạn.

Năm đó, Diệp Lâm Quân vẫn còn hiếu kỳ, vì sao bà nội Lý Từ Nhiệm mãi không xuất hiện.

Thì ra bà cụ còn có thân phận cỡ này?

Bà cụ lại đến từ bốn môn phiệt lớn nhất.

Thân phận này quả thực là kinh người.

Diệp Lâm Quân bất đắc dĩ cười cười.

Bà cụ muốn mình không được gặp vợ?

Làm sao có thể?

Muốn tư cách sao?

Không biết nhẫn Viêm Long có đủ tư cách không?

Mặt nạ Viêm Long có được không?

Hay Viêm Long Kiếm?

Diệp Lâm Quân cười khôi hài.

“Thật là không ngờ Lý Từ Nhiệm có thân phận cao cỡ này?

“Bà cụ này hiện nay là em gái ruột của người đứng đầu của môn phiệt Tây Đường! Bà cụ hoàn toàn có thể đại diện cho môn phiệt Tây Đường!”

Phàn Thằng Nam khiếp sợ.

Diệp Lâm Quân cũng rất khiếp sợ.

Bà cụ đó lại là có thân phận này.

“Phiên chiến thần cô xem bây giò, cô ở bên cạnh tôi cũng không có gì để làm!”

“Mấy vị thần y đến từ môn phiệt Nam Cương tạm thời cũng không có biện pháp gì!

Diệp Lâm Quân nhân cơ hội nói với Phàn Thắng Nam.

Vẻ mặt Phàn Thắng Nam do dự: “Nhưng rõ ràng là cơ thể của anh trước kia chuyển biến tốt mà?”

“Đúng vậy, không sai! Thân thể tôi luôn chuyển biến tốt, nhưng tốc độ tương đối chậm! Xét đến cùng vẫn là do độc của điện Huyết Vương vẫn còn lưu lại ở trong thân thể tôi, độc này chưa bị diệt trừ, nên thân thể tôi không có cách nào khôi phục!”

Diệp Lâm Quân nói.

Kỳ thực độc của điện Huyết Vương đã sớm được giải trừ.

Sở đi anh nói như vậy là để Phàn Thắng Nam đi thăm dò loại chất độc này.

Từ đó ngược dòng đến đầu nguồn, xem rốt cục là có liên quan gì đến Lạc Việt.

Quả nhiên, Phàn Thắng Nam nói: “Được, tiếp đó tôi sẽ đích thân tìm hiểu độc của điện Huyết Vương này, tranh thủ để anh sớm ngày khôi phục!”

“Tuy nhiên an toàn của anh tôi sẽ phụ trách, tôi sẽ phái thân vệ tới để bảo vệ anh!”

“Được rồi”
 
Chương 1791


Chương 1791: Bạn nào thấy nhóm edit sai xin nhắn vào face group thích truyện cho nhóm biết nhé! Cám ơn!

Diệp Lâm Quân sờ mũi, Dù sao cũng tốt hơn là Phàn Thắng Nam ở lại chỗ này.

Còn lại những thân vệ này thì anh có thể đễ dàng đối phó.

Trong nhà thò tổ của nhà họ Lý.

Nhìn mọi người trùng trùng điệp điệp trở về, Lý Từ Nhiệm lập tức hỏi: “Không xảy ra việc gì chứ? Bà nội, Diệp Lâm Quân thế nào?”

“Diệp Lâm Quân thật đúng là chọc tức chết bà rồi! Một gã đàn ông lớn đùng lại trốn phía sau phụ nữ!”

“Trước thì dựa vào Lê Nguyên, giò thì dựa vào nữ chiến thần kia, đây là muốn cả đời ăn cơm mềm à!”

Lý Hồng Thái tức giận.

Bà cụ lắc đầu: “Nó thì có sao, có nữ chiến thân che chở cho nó rồi! Cô ta tình nguyện vì nó mà gây chiến với môn phiệt Tây Đường chúng tai”

“Diệp Lâm Quân nói như thế nào?”

Lý Từ Nhiệm gấp gáp hỏi.

“Ngoại trừ tránh ở phía sau người phụ nữ kia, thì không nói gì thêm! Còn nữa, anh ta thì có thể nói cái gì chứ?”

Mọi người nói.

Mặt Lý Từ Nhiệm lạnh thêm vài phần.

Thứ mà cô quan tâm nhất là thái độ.

Điều then chốt thì Diệp Lâm Quân lại không có thái độ gì.

Bà cụ dặn dò: “Lê Nguyện, bà đã lập quy tắc cho nói “Cái gì?”

“Tạm thời Diệp Lâm Quân đừng mong gặp cháu và Lê Quân! Chờ khi nào nó có đủ tư cách nói chuyện với bà, thân phận xứng đôi với thân phận công chúa của môn phiệt Tây Đường của cháu, thì mới được đón cháu và con!”

“Hả? Đạt được cấp bậc gì?”

Lý Từ Nhiệm sửng sốt.

“Thân phận chiến thần Côn Luân trước kia!

Lúc đó bà không nói hai lời, sẽ để nó đón các cháu đi!”

Bà cụ vô cùng uy nghiêm.

“Hả?

iều này sao có thể? Với tình huống hiện tại của anh ấy thì có thể khôi phục cũng đã là không tệ rồi! Có lại vị trí chiến thần Côn Luân là không có khả năng đâu!”

Lý Từ Nhiệm gấp gáp.

Cô cảm thấy điều kiện đối với Diệp Quận hơi hà khắc rồi.

“Quy củ này là bà lấy danh nghĩa của môn phiệt Tây Đường quyết định! Không được huỷ bỏ!”

“Còn nữa, nó đứng ở sau lưng đàn bà, thế lúc cháu oan ức, nó sẽ thay cháu nói câu nào sao?”

Bà cụ hỏi ngược lại.

“Cháu…”

Cô nghĩ đến khoảng thời gian này, nghĩ đến hành động của Phàn Thắng Nam cùng với thái độ im lặng của Diệp Lâm Quân.

Lý Từ Nhiệm căn răng nói: “Vâng, bà nội, cháu nghe lời bà, coi như là nghiêm phạt anh ấy!”

Tuy nhiên đồng ý xong, Lý Từ Nhiệm lại hối hận.

Như vậy, có phải cả đời này cô sẽ không được gặp Diệp Lâm Quân không.

Dù sao với năng lực bây giờ của bà cụ thì hoàn toàn có thể làm được việc cắt đứt bọn họ cả đời.

Lê Quân đi đến trước mặt Lý Từ Nhiệm cười nói: “Mẹ, đừng lo lắng, bố rất nhanh là có thể gặp chúng ta rồi.”

Thật ra cái gì Diệp Lê Quân cũng hiểu cả.

Mặc dù không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra với môn phiệt Tây Đường, nhưng cô bé tin chắc với thân phận của ông ba Nhất Vũ Kiên Vương nhà mình thì hoàn toàn đủ tư cách! Lý Từ Nhiệm cười bất đắc dĩ.

Vốn đĩ cô còn đang nghĩ bé Quân sẽ vì không được gặp ba mà khóc lóc sướt mướt cơ, ai mà ngờ bé con lại còn an ủi ngược lại cô.

Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Lê Quân, nhưng không ai vạch trần cô bé cả.
 
Chương 1792


Chương 1792:

Trong mắt mọi người, đời này Diệp Lâm Quân sẽ không có hy vọng được gặp lại mẹ con hai người nữa.

Môn phiệt Tây Đường mạnh mẽ nhập thế cũng đại biểu cho việc nhà họ Lý chính thức quật khởi.

Bọn họ sẽ xưng vua ở một phân ba mảnh đất Giang Bắc này, thậm chí là ở toàn bộ phương Nam đều sẽ do nhà họ Lý định đoạt! Thân phận của bà cụ quá ư là đáng sợ! Người ta là em gái ruột của người lãnh đạo môn phiệt Tây Đường đó, ai mà dám chọc vào? Lý Từ Nhiệm và bé Quân cũng trở thành hòn ngọc quý trên tay môn phiệt Tây Đường.

Thân phân hiển hách, khiến người khác e sợ.

Trong vòng một đêm, nhà họ Lý từ một gia tộc hạng ba, hạng bốn xoàng xĩnh lại trở thành một sự tồn tại có thể sánh ngang với các thể gia.

Đây là sức ảnh hưởng từ việc môn phiệt nhập thế.

Bọn họ có thể khiến một người bình thường trở thành quý tộc, cũng có thể biến quạ đen thành phượng hoàng! Môn phiệt Tây Đường thậm chí còn ban hành quy tắc riêng vì Diệp Lâm Quân…

Mà không chỉ riêng môn phiệt Tây Đường, ba môn phiệt lớn khác sau khi lần lượt nhập thế đều thành lập thế lực và địa bàn riêng của mình, cũng hỗ trợ rất nhiều cho thế lực của gia tộc.

Những gia tộc vang danh một thời ở kinh thành như nhà họ Diệp đã không còn nữa.

Sau khi bốn môn phiệt lớn nhất nhập thế, Diệp Lâm Quân đã cho người điều tra mọi động thái của bọn họ.

Không chỉ có bốn môn phiệt lón nhất mà còn có rất nhiều thế lực ẩn khác cũng đồng loạt nhập thế.

Có vẻ như hiệp nghị này cũng hạn chế cả những người khác nữa.

Hiện tại đều đang tự do hồi phục…

“Với hoàn cảnh bây giờ, hẳn là rất có lợi cho đám người kia hành động! Lúc trước bốn môn phiệt lớn và các thế lực ẩn khác đều bị hạn chế bởi hiệp định, bọn họ rất khó ra tay.

Nhưng bây giò hiệp nghị đã bị hủy bỏ, các hạn chế cũng không còn tác dụng nữa, bọn họ hành động cũng đễ dàng hơn nhiều.”

Diệp Lâm Quân phân tích.

Tây Thiên Vương cười lạnh, nói: “Bọn họ cho rằng tự đo sát nhập như thế, có thế che giấu kín kế l nhưng lại không biết là đang cho chúng ta cơ hội “Đúng đấy, tôi có dự cảm chả mấy nữa mà bọn họ sẽ bị lộ tẩy thôi!

Diệp Lâm Quân cực kỳ muốn bắt được những kẻ đó, anh còn muốn gặp lại bé Quân đây này.

Cùng thời điểm, trong một sơn trang nào đó ở vùng ngoại ô kinh thành đang có một nhóm người tụ tập lại với nhau.

Mỗi người đều có một đặc điểm chung đó là đều đeo một chiếc mặt nạ với đủ loại hình dáng khác nhau.

€ó vẻ bọn họ cũng giống như các thành viên của Trấn Thiên Điện, đó là không thể dùng gương mặt thật để gặp người khác: Bọn họ chính là những người mà Diệp Lâm Quân và vệ binh Viêm Long của Lạc Việt muốn bắt nhất. Đám người này chính là kẻ đầu sỏ!

Người đứng đầu đeo một chiếc mặt nạ hình rồng màu đen, ông ta lạnh lùng nói: “Có ba tin tức. Thứ nhất là chưa điều tra ra Nhất Vũ Kiên Vương là ai. Thứ hai, thân thể của Diệp Lâm Quân rất khó hồi phục, đám thần y của môn phiệt Nam Cương cũng không làm gì được cả. Thứ ba, thứ mà Hoàng tử Vincent của nước Chiến Ưng muốn chúng ta nhất định phải cướp cho bằng được!”

Những người khác đồng loạt gật đầu: “Được, chúng ta cuối cùng cũng được tự do nhập thế rồi, có thể hít thở bầu kiồng khí tươi mới nhất rồi!”

“Đúng vậy, lần này bốn môn phiệt lớn nhất hủy bỏ hiệp nghị, đối với chúng ta mà nói thì là chuyện tốt đó.

“Những tội nhân của Lạc Việt như chúng ta không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa, có thể quang minh chính đại mà hành động rồi!”

Đám người tỏ ra cực kỳ hưng phấn.

“Mấy người đừng vội vui mừng! Thứ Hoàng tử Vincent muốn là đồ do Vệ binh Viêm Long phụ trách hộ tống đấy! Muốn cướp được đồ trong tay bọn họ thì chúng ta cũng phải trả một cái giá rất lớn!” Người đeo mặt nạ rồng đen lạnh lùng nói.

“Ha ha, sợ gì chứ? Chúng ta phái mấy người kia đi cướp là được rồi còn gì” Vài người tỏ vẻ khinh thường, nói.

“Nói cũng đúng. Lấy được đồ rồi, lời hứa của Hoàng tử Vincent cũng sẽ được thực hiện.”
 
Chương 1793


Chương 1793:

Người đeo mặt nạ rồng đen mỉm cười hài lòng khi nghe lời nói của bọn họ. Nhưng ông ta vẫn dặn dò lần nữa: “Mọi người nhất định phải cẩn thận đấy, không được để lại dấu vết. Nếu chuyện-chúng ta cấu kết.với nước ngoài mấy năm nay mà bị Lạc Việt phát hiện ra thì chúng ta có chết cả trăm lần cũng không đủ đâu!”

“Giời ơi, biết rồi. Tôi hận Lạc Việt đến thấu xương cơ mà, sẽ không để bại lộ sớm như vậy đâu. Tôi muốn tận mắt nhìn thấy bọn chúng bị hủy diệt!”

“Tôi còn chưa báo thù được đâu. Làm sao mà để bị lộ được chứ?”

“Ha ha, tôi là tội nhân của Lạc Việt? Tôi muốn cho bọn chúng biết cái gì mới gọi là báo thù!”

Vân vân và vân vân…

Vừa nhắc tới điểm này là mọi người đều lộ ra dáng vẻ cực kỳ tức giận, phẫn nộ ngập trời, lập lời thề quyết không đội trời chung! Cứ như thể Lạc Việt đã làm ra chuyện -gì.cực kỳ bi thảm đối với bọn họ vậy.

“Được rồi, tất,cả đi xuống chuẩn bị hết đi”

Người đeo mặt nạ rông đen dặn dò.

Khóe miệng ông ta cong lên, rất là vui vẻ khi nhìn thấy cảnh này.

Phía bên kia, Diệp Lâm Quân nhận được mệnh lệnh từ Vệ binh Viêm Long. Họ muốn anh hộ tống một lô đồ vật từ Đông Cảnh trở lại kinh thành.

Mệnh lệnh này rất khẩn cấp, yêu cầu anh trực.

tiếp xuất phát.

Không có Phàn Thắng Nam, Diệp Lâm Quân dễ dàng vứt bỏ vệ binh thân cận của cô ta rồi rời đi.

Trên đường đi, Vệ binh Viêm Long mới trao đổi chỉ tiết với Diệp Lâm Quân. Thì ra là một căn cứ sinh vật trên một hòn đảo ở Đông Cảnh bị lộ, cần lập tức chuyển đi. Nơi này đã bị một số nước khác và các thế lực lớn để mắt đến, bọn họ sẽ nhanh chóng có hành.động. Điều quan trọng nhất là trong căn cứ sinh vật này có một loại thuốc gen vô cùng quý giá có liên quan đến tương lai của Lạc Việt, bằng bất cứ giá nào cũng phải chuyển đến Kinh Thành.

Tuy nhiên, hành động vận chuyển đã bị lộ từ sớm, trên đường đi nhất định sẽ có người đến đánh cướp. Dù sao thì thứ này cũng có giá trị quá lớn. Loại thành quả nghiên cứu khoa học này ai mà chẳng thèm muốn chứ.

Bởi vì hành động đã bị lộ từ lâu, nên rất có thể danh tính của đoàn hộ tống cũng sẽ bị bại lộ. Bởi vậy mới cần một người bất ngờ để đảm bảo hộ tống thành công. Vệ binh Viêm Long trái lo phải nghĩ, quyết định để Diệp Lâm Quân đi làm người hộ tống.

Trước mắt thì không có ai nghi ngờ gì anh cả.

Hơn nữa, anh còn là Sát Thần đáng sợ nhất!

“Vốn dĩ bọn tôi định dùng quân đội hạng nặng để hộ tống thuốc gen cơ, nhưng lại sợ bị cánh truyền thông của các nước khác đưa tin không tốt nên đành phải thôi. Chúng tôi quyết định hộ tống theo đội nhỏ. Nhất Vũ Kiên Vương, lần hộ tống này có bốn đội dưới trướng Vệ binh Viêm Long, đó là đội Long, Phượng, Lang và Hổ. Tạm thời thân phận của ngài không thể bại lộ, chúng tôi sợ có nội gián, mong ngài hiểu cho”

Diệp Lâm Quân gật đầu, nói: “Được, tôi hiểu rồi. Tôi nhất định sẽ hộ tống đồ vật về đến nơi.”

Diệp Lâm Quân nhanh chóng đến Đông Cảnh, đây là một căn cứ địa. Bốn tổ đội của Vệ binh Viêm Long đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, tất cả mọi người đứng canh giữ trước một cái vali được cài mật mã. Bền trong hẳn là thuốc gen rồi.

“Ể2” Nhìn thấy Diệp Lâm Quân đến, tất cả mọi người đều sững sờ.

“Để anh ta đến hộ tống á? Đùa hả trời!”

“Đây không phải là đến kìm chân chúng ta sao? Chúng ta đã phải chú ý đến thuốc gen rồi, giờ chẳng lẽ còn phải phân người qua bảo vệ anh ta nữa à?”

Mọi người ai cũng quen biết Diệp Lâm Quân, mặc dù họ rất tôn trọng anh, có người còn từng xem anh như thần tượng nữa kìa. Nhưng vào lúc mấu chốt thế này mà lại phái anh đến hộ tống, đây không phải là đang nói đùa thì là gì?

“Các cậu không cần để ý đến tôi, có nguy hiểm gì các cậu cứ đi trước” Diệp Lâm Quân ngồi trên xe lăn, mỉm cười nói.

“Nhưng mà..”
 
Chương 1794


Chương 1794:

“Không nhưng nhị gì hết! Nói thế nào đi nữa thì Chiến thần Quân cũng là người có tài chỉ huy tuyệt vời, có thể sắp xếp vị trí của các cậu một cách hợp lý nhất, giúp các cậu phát huy sức mạnh đến mức tối đa!” Dưới sự cưỡng chế của Vệ binh Viêm Long, mọi người đều không nói thêm gì nữa.

Mặc dù ngoài miệng thì vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng mọi người đều không phục.

Chiến thần Côn Luân đúng thật là có tài chỉ huy siêu phàm, đánh đâu thẳng đó, nhưng tình huống hôm nay đâu có giống đâu? Cũng không phải là chiến tranh! Đội hộ tống có mười sáu người, thêm Diệp Lâm Quân nữa là mười bảy.

Mà bất kể phe ta hay phe địch đều là cao thủ hạng nhất, chiến đấu chỉ kết thúc trong một cái chớp mắt, thế cho hỏi làm sao mà chỉ huy? Cũng chẳng phải là cả một đoàn quân.

Đây là ném tới một cái gánh nặng đó có biết không hả? Lại còn ngôi xe lăn nữa chứ! Sau khi Vệ binh Viêm Long rời khỏi đó.

Bạo Long là đội trưởng của đội Long, cũng là người tổng phụ trách lần hộ tống này.

Anh ta lạnh lùng nói: “Chiến thân Quân, tôi thừa nhận trước đây ngài đúng là thân tượng của tôi, tôi cũng rất tôn trọng ngài.

Nhưng hôm nay ngài lại ngồi trên xe lăn, không còn tí sức chiến đấu nào, đây là chuyện mà ai cũng biết.

Ngài đến để hộ tống? Ngài lấy cái gì để mà hộ tống đây?”

Đội trưởng đội Phượng, Hỏa Phượng Hoàng cũng cười lạnh nói: “Đúng vậy, đến lúc đó ngài bảo chúng tôi phải bảo vệ ngài hay bảo vệ đồ vật đây? Ngài đến chi thêm phiên phức cho chúng tôi thôi!” Đội trưởng đội Hổ, Chiến Dần ồm ồm nói: “Lại nói nhá, thực lực của bốn đội chúng tôi mà bọn họ còn phải lo à? Mặc dù chúng tôi rất ít ra tay, nhưng những nhiệm vụ do chúng tôi hộ tống có lần nào thất bại chưa?”

“Đúng đó! Mười năm gân đây chúng tôi làm mấy trăm nhiệm vụ mà có lần nào thất bại đâu!”

Những người khác cũng kêu lên đầy bất mãn.

Nếu Diệp Lâm Quân mà khỏe mạnh thì sẽ chẳng ai nói gì.

Nhưng cái dạng này thì rõ ràng là không tin tưởng bọn họ rồi chứ còn gì nữa! Đội trưởng đội Lang, Sơn Lang cười lạnh: “Tài chỉ huy siêu phàm? Tôi muốn hỏi ngài, ngài có hiểu rõ về chức trách cũng như cơ cấu của bốn đội chúng tôi không?”

Diệp Lâm Quân lắc đầu.

Đối với vệ binh Viêm Long, anh thật sự không biết gì.

Đương nhiên đây cũng là điêu cơ mật.

“Nghe kĩ đây! Đội Long chịu trách nhiệm điều phối tình hình chung, đội Phượng phụ trách tình báo, đội Lang phụ trách ám sát còn đội Hổ là lực lượng bảo vệ! Ngay cả những điều này cũng không biết mà còn đòi chỉ huy chúng tôi? Làm sao mà được?”

Mọi người đều tỏ vẻ khinh thường.

Giá trị của Diệp Lâm Quân trong đội ngũ này là số âm, anh sẽ chỉ níu chân mọi người mà thôi!

Băng Phượng Hoàng của đội Phượng vội vàng nói: “Được rồi, Vệ binh Viêm Long đã phái Chiến thần Quân tới thì tất nhiên là có ý định riêng của họ rồi, chúng ta vẫn là tranh thủ thời gian lên đường đi, chẳng mấy nữa mà chỗ này sẽ bị lộ thôi”

Mấy người Bạo Long và Hỏa Phượng Hoàng thở dài: “Hài, cũng đành vậy thôi chứ biết sao giời”

“Nhưng mà nói trước, lỡ mà có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không thèm quan tâm anh ta đâu!”

“Tôi cũng thế, đừng có hòng mà kéo chân tôi nhát”

“Cho dù anh ta có chết thì tôi cũng không thèm nhìn lấy một cái đâu!”

Đây chính là thái độ của mọi người.

“Ngài đi cùng tôi đi” Băng Phượng Hoàng vẻ mặt lạnh lùng, nhưng giọng điệu cũng có thể xem như là dịu dàng. Chỉ vì Diệp Lâm Quân là thần tượng của cô. Nếu là người khác thì e là cô đã đi ra chỗ khác từ lâu rồi ấy.

“Được” Diệp Lâm Quân gật đầu.

“Nghe lệnh của tôi đây, bốn người của đội Lang phụ trách dò đường. Đội Hổ đi cuối chặn hậu. Những người khác đi theo tôi hộ tống đồ vật.

Lần này vì biệt hiệu Bạo Long, không được phép thất bại!”
 
Chương 1795


Chương 1795:

Sau khi Bạo Long sắp xếp nhiệm vụ xong thì đoàn xe nhanh chóng lên đường.

Đường biển và đường hàng không đều không đáng tin cậy, chỉ có đi đường bộ là an toàn nhất.

Diệp Lâm Quân và Băng Phượng Hoàng ngồi ở chiếc xe chính giữa cùng với cái vali kia. Ý tứ chính là Diệp Lâm Quân cũng như cái vali đó, đều cần được người khác bảo vệ.

Sau khi lên xe, Diệp Lâm Quân nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng sự thật là anh đang nhớ đến bé Quân, đã mấy ngày không được gặp bé con rồi.

Hỏa Phượng Hoàng trừng mắt lườm Diệp Lâm Quân mấy lần.

“Băng à, chị biết em luôn xem anh ta là thần tượng, nhưng bây giờ anh ta có giống một thần tượng không cơ chứ, em tự mình nhìn đi!” Hỏa Phượng Hoàng bất mãn nói.

“Anh ta đã từng là thần tượng của chúng ta, nhưng hôm nay anh ta chỉ đến để thêm phiên toái thôi Hỏa Phượng Hoàng tức giận nói.

Băng Phượng Hoàng thở dài: “Nếu anh ấy khôi phục lại thì tốt biết bao nhiêu.

Đã từng là Chiến thân Côn Luân trấn áp cả trăm nước cơ mà.”

“Tạm thời thì không có khả năng đó đâu.

Em nhìn xem anh ta đã ngủ mất rồi kìa! Đi làm nhiệm vụ mà cứ tưởng là đi du lịch đấy chắc?”

Mọi người đều rất không vừa ý với Diệp Lâm Quân.

Cứ nghĩ mãi, Diệp Lâm Quân dần đần ngủ thiếp đi.

Cũng không biết đã đi được bao xa, bầu trời đột nhiên đổ cơn mưa to, tiếng sấm đùng đoàng, những tia chóp rạch ngang qua bầu trời đêm.

‘Âm ầm ầm..

Đột nhiên tiếng sấm nổ vang lên, dọa Diệp Lâm Quân giật mình tỉnh lại.

Bởi vì anh vừa nằm mơ thấy Lý Từ Nhiệm và bé Quân bị người ta bắt đi.

Vừa lúc tiếng sấm vang lên, anh cũng tinh lại.

“Phì Các thành viên của đội Phượng thấy cảnh này, đều bật cười thành tiếng.

“Nghe tiếng sấm thôi mà cũng tỉnh lại? Trạng thái thế này mà đòi đi hộ tống thuốc gen á? Chắc chăn luôn? Truyền ra ngoài chắc người ta cười cho thối mũi.

Một người tàn tật ngồi trên xe lăn, nghe sét đánh cũng giật mình tinh giấc, làm sao mà đi hộ tống cho được? Băng Phượng Hoàng thở dài: “Nhìn tình trạng của anh ấy bây giò, e là đã bị chấn động tâm lý không nhỏ, phỏng chừng sẽ sinh ra sợ hãi và lo lãng đối với loại âm thanh lớn như thế này”

“Chứ còn gì nữa, ngã xuống từ vị trí cao như vậy, lại còn trở thành một người tàn tật nữa, đả kích như vậy ai mà chịu cho nổi”

“Thế mà loại người này lại được phái tới đội hộ tông, còn muốn chỉ huy chúng ta nữa chứ? Đúng là buồn cười!”

Là một tổ chức đưới quyền Vệ binh Viêm Long, cũng chính là đại biểu cho quyền lực tối cao.

Mỗi thành viên đều có sự kiêu ngạo của riêng mình.

Cấp trên phái Diệp Lâm Quân tới khiến bọn họ cảm thấy như đang bị nghi ngờ năng lực.

Cộng thêm trạng thái hiện tại của anh càng làm bọn họ tức giận hon! “Nhưng mà chúng ta phải tự tin lên.

Mười sáu người chúng ta chính là bốn đội mạnh nhất đây! Có chúng ta hộ tống thì cho dù là kẻ nào cũng đừng hòng cướp được đồ vật.”

Hỏa Phượng Hoàng lườm Diệp Lâm Quân một phát, nói: “Dù có thêm cái gánh nặng này thì chúng ta cũng không sợ gì hết!”

Thật ra đám Bạo Long đồng ý dẫn Diệp Lâm Quân theo cũng không phải chỉ vì mấy câu nói của Băng Phượng Hoàng, mà là do bọn họ đủ tự tin vào năng lực của mình.

Trên đường đi không có bất kỳ nguy hiểm nào cả.

Khu vực thứ nhất, an toàn!

Khu vực thứ hai, an toàn!

Khu vực thứ mười sáu, an toàn!

Cũng không phải chỉ có mười sáu người đi hộ tống, trên đường đi còn có rất nhiều trạm gác ngầm, chịu trách nhiệm liên lạc với đội Lang.

Sau một đêm, khoảng cách đến Kinh Thành đã rất gần rồi.
 
Chương 1796


Chương 1796:

“Quãng đường này chẳng có nguy hiểm gì hết, chỉ cần qua thêm một khu vực nữa là chúng ta sẽ thành công” Băng Phượng Hoàng cười nói.

“Dù bọn chúng có to gan lớn mật đến mấy đi nữa, thì ước chừng cũng chả có mấy người dám đánh cướp trên lãnh thổ của Lạc Việt đâu ha?”

Hỏa Phượng Hoàng khinh thường nói.

Đây là bọn họ tự tin vào năng lực của bản thân, cũng là tự tin đối với Lạc Việt.

Từ phía trước truyền đến tiếng nói của Bạo Long: “Đội Lang đã cùng trạm gác ngầm điều tra khu vực phía trước, không có mai phục. Chúng ta có thể an toàn về đến Kinh Thành!”

“Tôi nghĩ mọi người có thể ăn mừng sớm được rồi đó!”

“Ây da” Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, trạng thái căng thẳng được thả lỏng, dù sao cũng đã lo lắng cả một đêm rồi.

“Tôi cứ tưởng phải đánh một trận lớn chứ?

Hóa ra lại đơn giản như vậy á hả?” Hỏa Phượng Hoàng buông thõng tay, vẻ mặt không sợ gì hết.

Băng Phượng Hoàng cười cười: “Có khi là thật sự bị tên tuổi của chúng ta dọa sợ đấy. Có kẻ nào ăn gan hùm mật gấu dám ra tay trên lãnh thổ Lạc Việt chứ!”

“Ha ha, nhiệm vụ này quan trọng nhưng cũng đơn giản ghê, cứ thế này mà cầm huân Chương vinh dự thì cứ có cảm giác chiến thắng mà không cần dùng vũ lực ấy nhởi Những người khác cũng cười theo.

“Trong những lúc như thế này, thì các người càng không nên thả lỏng!”

Lúc này, giọng nói của Diệp Lâm Quân vang lên.

Đây là điều mà tất cả mọi người đều không nghĩ đến.

Từ sau khi lên xe, Diệp Lâm Quân chưa mở miệng nói câu nào, đến phút cuối lại bảo bọn họ phải cẩn thận, đúng là buồn cười! Ánh mắt lạnh lùng của Hỏa Phượng Hoàng rơi xuống trên người Diệp Lâm Quân: “Chiến thần Quân nghe không hiểu gì à? Bạo Long vừa mới thông báo đã kiểm tra xong khu vực duy nhất còn lại, không thấy có mai phục hay nguy hiểm gì cả.

Xin hỏi chúng tôi cần cẩn thận cái gì cơ?”

Đối mặt với sự chất vấn của Hỏa Phượng Hoàng, Diệp Lâm Quân chỉ cười cười, hỏi: “Hôm nay ai là người phụ trách toàn đội?”

“Là Bạo Long, có chuyện gì sao?”

Băng Phượng Hoàng trả lời.

“Cả đội lập tức dừng lại, gọi Bạo Long qua đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu ta”

Diệp Lâm Quân dùng giọng điệu ra lệnh nói.

Hỏa Phượng Hoàng đột nhiên hạ thấp giọng nói: “Anh…

anh đang ra lệnh cho bọn tôi đấy à?”

“Chẳng lẽ không đúng à? Vệ binh Viêm Long phái tôi tới đây là để chỉ huy các người, bởi vậy, các người đều phải nghe lệnh của tôi!”

Diệp Lâm Quân nghiêm túc nói.

“Nghe anh? Làm sao có thể?”

Mãy người Hỏa Phượng Hoàng đều có chút tức giận.

Băng Phượng Hoàng đứng ra giải vây: “Bạo Long, anh ra lệnh cho mọi người dùng lại một chút đi, Chiến thần Quân có chuyện muốn nói với anh”

Bạo Long ra lệnh cho đoàn xe dừng lại, dẫn theo mấy thành viên khác tới chỗ chiếc xe ở vị trí chính giữa.

“Anh muốn nói gì?”

Bạo Long nóng nảy hỏi.

“Nếu không muốn có thương vong thì ngay lập tức đổi tuyến đường khác để quay vê Kinh Thành đứ Diệp Lâm Quân nói.

“Cái gì cơ?

Lời vừa nói ra đã khiến mọi người sững sờ một hồi lâu.

“Kêu tôi thay đổi lộ trình, đổi một phương hướng khác để về Kinh Thành á?”

Bạo Long giơ tay chỉ vào mũi mình, hỏi.

“Chiến thân Quân à, nếu không phải vì tôn trọng anh thì tôi thật sự rất muốn chửi anh một trận đói”
 
Chương 1797


Chương 1797:

“Đúng vậy! Anh xem chúng tôi là đồ ngu hả? Đã sắp đến Kinh Thành rồi mà còn đòi đổi đường khác?”

Chiến Dân không thể tin được nhìn chằm chảm Diệp Lâm Quân: “Anh không hiểu rõ tình hình bây giờ đúng không? Khu vực phía trước đã nằm gọn trong tay ta, do đội Lang kiểm soát, đường đi đã thông thuận rồi.

Không có bất cứ nguy hiểm nào thì thay đổi lộ trình làm cái quái gì? Anh có chứng hoang tưởng bị hại à? Con đường phía trước đã bị người của ta kiểm soát rồi, nguy hiểm ở đâu ra co?”

Diệp Lâm Quân cười lạnh một tiếng: “Các người tin tưởng tôi đi, dọc đường đi không có bất kỳ nguy hiểm nào, các người không thấy có gì đó không ổn à? Thứ này có thể khiến các nước lớn phải tranh đoạt, cơ hội tốt như thế này bọn họ sẽ bỏ qua chắc?”

“Hừ, Diệp Lâm Quân, anh chỉ đang suy đoán mà thôi, còn chúng tôi là lấy thực tế ra nói chuyện. Con đường chúng ta đang đi bây giờ đã được chúng tôi kiểm tra đi kiểm tra lại rất nhiều lần rồi, cực kỳ an toăn!”.Bạo Long gần như đã nổi giận rồi.

“Tin tôi! Nếu không sẽ có rất nhiều thương vong!” Diệp Lâm Quân vẫn kiên trì với ý kiến của mình.

“Anh còn nói nữa là tôi sẽ quăng anh ở lại đây luôn đó! Câm miệng lại! Tiếp tục lên đường !” Bạo Long ra lệnh.

Diệp Lâm Quân bất đắc dĩ lắc đầu.

“Tại sao lại không có ai tin chứ?”

Bốn đội lớn này đúng là xuất hiện rất nhiều nhân tài.

Nhưng nếu muốn so về kinh nghiệm thì Diệp Lâm Quân bỏ xa bọn họ cả mười con phố.

Anh còn là Chiến thần Côn Luân nữa cơ mà, tùy tiện ngụy biện một câu là có thể khiến mọi người tin tưởng.

Nhưng bây giờ anh không phải là Chiến thần, anh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, lại còn phải ngồi trên xe lăn nữa chứ, dù có nói khô cả họng thì cũng không ai thèm tin.

Ôi cái phận thấp cổ bé họng này!

Không ai tin tưởng hết!

“Tôi còn muốn nhìn thử xem tiếp theo sẽ có nguy hiểm gì đấy?” Hoảng Phượng Hoàng lườm Diệp Lâm Quân một cái.

Đoàn xe tiếp tục xuất phát.

Mặt ai cũng lạnh te, tâm trạng tốt đều bị Diệp Lâm Quân phá hỏng hết cả rồi.

Còn lại một khu vực cuối cùng, đoàn xe đi qua cực kỳ thuận lợi. Đội Lang và trạm gác ngầm đã càn quét qua một lần rồi.

Đám người đứng chờ đoàn xe ở trước cổng Kinh Thành.

Khi đoàn xe đi đến trước cổng, Bạo Long dừng lại, quát vào mặt Diệp Lâm Quân: “Nguy hiểm đâu? Ở chỗ nào cơ?”

“Đúng đó! Diệp Lâm Quân, không phải là anh nói con đường này có nguy hiểm à? Chúng ta đã an toàn đi qua rồi, nguy hiểm ở đâu nào?”

“Lại còn bảo chúng tôi đi đường khác nữa chứ, anh bị điên à?”

Mãy người Hỏa Phượng Hoàng lạnh lùng măng anh.

Sau khi bốn người của đội Lang và hơn chục người của trạm gác ngầm biết được chuyện này cũng, cười ồ lên.

“Xem chúng ta là bọn ngu thật đấy à? Xung quanh con đường này đều trong tầm kiểm soát của z chúng ta, không có gì nguy hiểm hết á “Anh tới tìm cảm giác tôn tại hử? Lần hộ tống này anh chẳng được cái tác dụng gì hết tron á!

“Đến bây giờ anh vẫn thấy đề nghị vừa rồi của anh là đúng đắn sao?”

Mấy người Bạo Long hỏi.

Diệp Lâm Quân gật đầu: “Đúng vậy, tôi tin chắc con đường này có vấn đề, nên vừa rồi mới bảo các cậu thay đổi tuyến đường khác”

“Tôi phục rồi! Vứt anh ta ở đây luôn nhá? Cho anh ta tự đẩy xe lăn mà quay về!”

Bạo Long bị chọc giận đến sắp bùng nổ luôn rồi.

“Đúng đó, tôi cũng nghĩ quăng anh ta ở đây quách đi cho rồi!”

Những người khác đều nghĩ như vậy.

Diệp Lâm Quân đã nhiều lần khiêu khích với sự uy nghiêm của bọn họI “Thôi quên đi, hoàn thành nhiệm vụ là được rôi, không cân thiết bị ảnh hưởng bởi những chuyện nhỏ nhặt này!”
 
Chương 1798


Chương 1798:

“Đúng vậy, nhiệm vụ quan trọng nhất là mang đồ vật vê”

Băng Phượng Hoàng khuyên nhủ.

Lúc này mọi người mới chịu thôi.

“Được rồi, tiếp tục xuất phát thôi! An toàn về đến Kinh Thành, giao đồ cho Vệ binh Viêm Long là thành công rôi”

Cả đội xe cộng thêm đội Lang và nhóm người của trạm gác ngầm cùng nhau đi tiếp.

Bây giờ đã tiến vào địa phận của Kinh Thành, tất cả mọi người đều cảm thấy rất vui vẻ.

Theo quan niệm của bọn họ, không có ai dám ra tay trong Kinh Thành cả.

Kinh Thành cũng đồng nghĩa với vùng đất cấm.

Khái niệm này thật sự không sai.

Khi Diệp Lâm Quân còn là Chiến thân Côn Luân, mỗi một tấc đất của Lạc Việt đều là vùng đất cấm, chớ nói chỉ là nơi quan trọng nhất như Kinh Thành.

Cả đoạn đường dài trước đó không có ai ra tay, ở Kinh Thành càng không có khả năng sẽ ra tay!

Nhưng khái niệm cũng chỉ là khái niệm, không phải là sự thật.

*Vút vút vút…

Một giây sau, trong không khí đột nhiên truyên đến những tiếng gầm rú cuồng bạo.

“Đùng “Đùng!

“Đoàng!

Chỉ thấy những thân cây thô to như thùng nước từ bốn phương tám hướng phóng tới, nện “ầm ầm vào những chiếc xe việt dã đã được cải tiến, thiếu chút nữa là lật tung cả xe lên.

“Phụt!”

“Phụt!”

“Phụt!”

Không ít người của trạm gác ngầm bị đánh trúng, hộc máu chết ngay tại chỗ.

Bốn người của đội Lang hoạt động ở xung quanh dù ít dù nhiều đều bị thương cả.

Ba chiếc xe đang chạy với tốc độ cao cũng bị ép phải thắng gấp lại.

Chuyện này đến quá đột ngột khiến mọi người không kịp đề phòng, xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt.

Sắc mặt Bạo Long biến đổi.

Sắc mặt Chiến Dần biến đổi.

Sắc mặt hai người Băng Hỏa Phượng Hoàng cũng biến đổi.

Sắc mặt của tất cả mọi người đều trắng bệch cả ra.

Thật sự có người dám ra tay?

Bị Diệp Lâm Quân đoán trúng rồi…

Đây là địa phận Kinh Thành cơ mài Là nơi được mệnh danh là vùng đất cấm cơ mà!

Lại còn ra tay ngay giữa ban ngày ban mặt thế này…

Chặng đường hơn ngàn ki-lô-mét cộng thêm cả cơ hội lúc ban đêm mưa to gió lớn mà bọn họ không thèm ra tay, lại lựa chọn ra tay giữa Kinh Thành lúc ban ngày thế này, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Đây là chuyện bọn họ chưa từng nghĩ đến! Mà ngay cả Vệ binh Viêm Long cũng không dự đoán nổi! Nếu không thì bọn họ đã phái người đến cổng vào Kinh Thành đón từ lâu rồi.

Chủ yếu là do tất cả mọi người đều cho rằng Kinh Thành là một nơi:an.toàn;eó đánh chết cũng không ai dám ra tay trong địa phận Kinh Thành cả.

Nhưng vẫn cứ có người có lá gan lớn như thế đấy, ra tay ngay trong địa phận của Kinh Thành, lại còn là ra tay một cách quang minh chính đại…

Ánh mắt của bốn thành viên tổ Phượng phức tạp nhìn về phía Diệp Lâm Quân.

“Anh ấy nói trúng rồi…

Quan trọng nhất là anh đã khuyên bảo họ từ lâu, nếu lúc đó nghe theo lời anh, kịp thời thay đổi tuyến đường thì kế hoạch của những kẻ địch này sẽ thất bại. Bọn họ sẽ có thể âm thầm mà hoàn thành nhiệm vụ, cũng sẽ không xuất hiện thương vong.

Thần! Thật sự là một vị Thần rồi!

Diệp Lâm Quân làm sao dự đoán trước được trên con đường này sẽ có nguy hiểm?
 
Chương 1799


Chương 1799:

Hối hận, thật sự rất hối hận! Để kẻ thù đánh một trân bất ngờ, lần này đúng là thiệt hại nặng nề, ít nhất thì phía đội Lang và trạm gác ngâm bị thiệt hại rất lớn…

Giò phút này, bọn họ cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao Vệ binh Viêm Long lại phái Diệp Lâm Quân tới, và chỉ huy trong lời của bọn họ là có ý gì.

Cho dù sức mạnh đáng sợ của Diệp Lâm Quân đã không còn nữa, nhưng anh vẫn còn có đầu óc, đó chắc chắn là thuộc cấp bậc cổ vấn quân sự.

Mặt mấy người Hỏa Phượng Hoàng nóng lên…

Mới phút trước bọn họ còn đang sỉ nhục Diệp Lâm Quân, phút sau đã bị nghiệp quật rồi.

Nhưng bây giò có hối hận thì cũng đã muộn.

“Mọi người bảo vệ đồ vật, tuyệt đối không thể đánh mất được!”

Bạo Long và Chiến Dân lao ra ngoài đón địch.

“Thương vong thế nào?”

Bạo Long kiểm tra tình trạng thương vong.

“Bốn người đội Lang bị thương nhẹ, trạm gác ngầm có mười hai người thì đã chết bốn, còn lại tám người đều bị thương cả rôi!”

Sơn Lang nói.

ll “Chiến Dân và Băng Hỏa Phượng Hoàng, các người ở lại trông coi đồ vật! Tôi đi xử lý kẻ địch!

Bạo Long dẫn theo đám cao thủ cảnh giác quan sát xung quanh.

Tuy sương mù ở hai bên núi rừng không quá dày đặc, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.

“Kẻ to gan lớn mật này từ đâu tới? Lại dám cướp đồ trong địa phân Kinh Thành?”

Bạo Long giận dữ hét lên.

‘OànhP Một lát sau, một luông sát khí dâng lên.

Từ hai bên đột nhiên xuất hiện rất nhiều cao thủ, mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ với những hình đáng khác nhau.

*Vút vút vút…

Bọn họ di chuyển nhanh như điện chớp, ra tay như Rồng Rời Vực Thảm.

“Phụt!”

“Phụt”

“Phụt!”

Sau một đọt tấn công, tám người còn lại của trạm gác ngầm đều qục ngã.

May mắn thay, bốn người của đội Lang mạnh hơn một chút, nếu không thì tất cả đều sẽ chết hết.

Kẻ địch xuất hiện, lại khiến đám người Bạo Long có cảm giác bị đe dọa bởi cái chết…

Mạnh! Cực kỳ mạnh! Nhưng kẻ đáng sợ thật sự vẫn còn đứng phía Sau, những người đeo mặt nạ đứng phía trước lùi ra tạo thành một con đường.

Bốn người xuất hiện từ phía sau.

Khi bốn người này xuất hiện, đám Bạo Long đều hít vào một hơi lạnh lẽo.

“Lại là các người!”

Hỏa Phượng Hoàng hoảng sợ nói.

Bốn ông lão nhìn nhau cười: “Ha ha, không ngờ vẫn có người nhận ra chúng ta”

“Phản đồ của Môn phiệt Đông Thiên, Kẻ Đồ Sát Vạn Người Phùng Bách Nghiêm!”

“Phản đồ của Môn phiệt Tây Đường, Ám Khí Quỷ Tài Hoàng Ngọc Lơng!”

“Phản đồ của Môn phiệt Nam Cương; Độc Diêm La Phàn Đông Thăng!”

“Phản đồ của Môn phiệt Bắc An, Bá Đao Vương Huỳnh Minh Thạc!”
 
Chương 1800


Chương 1800:

Hỏa Phượng Hoàng hô lên từng cái tên của bốn người bọn họ.

Là tổ chức tình báo dưới trướng Vệ binh Viêm Long, tất nhiên sẽ kiểm soát các vấn đề của thế giới.

Nhất là về bốn người trước mắt này, bọn họ biết càng rõ ràng hơn.

Bởi vì quá tai tiếng!

Mỗi người đều vô cùng tàn bạo, không chuyện ác gì mà không làm. Đều là Đại ma đầu người người sợ hãi. Bọn-họ còn là những kẻ không hề quan tâm đến hiệp nghị từ gần trăm năm trước giữa bốn môn phiệt lớn, tự mình nhập thế, giết hại người đời, làm hại Lạc Việt.

Bọn họ đã bị Lạc Việt liệt vào hàng tội nhân bị truy nã, bị bốn môn phiệt lớn nhất liệt vào hàng phản đồ.

Nhưng bốn người này lại quá mạnh, là sự tồn tại cao nhất bên trong bốn môn phiệt lớn, rất khó bị bắt.

Lúc trước đã hao tốn bao nhiêu sức người và tiền của trong nhiều năm cũng chưa bắt được bọn họ…

Tuy nhiên bốn người cũng bị Vệ binh Viêm Long buộc phải trốn chui trốn nhủi trong thế giới ngầm không dám xuất hiện, biến mất mấy chục năm trời.

Không nghĩ tới bọn họ sẽ xuất hiện vào thời điểm này.

Càng đáng sợ hơn là kẻ địch vậy mà lại có thể kêu gọi được bốn người này.

Lúc trước Vệ binh Viêm Long tốn bao công sức cũng chưa bắt được. Nếu mà bắt được bọn họ, nhất định sẽ giam giữ trong ngục giam cao cấp và bí ẩn nhất.

Bây giờ lại có người dám ra lệnh cho bọn họ.

tới làm việc, này cũng quá đáng sợ rồi đó!

“Chúng ta không phải đối thủ của họ! Giờ chỉ có thể kéo dài thời gian thôi!”

“Một nhóm giữ chân bọn họ, một nhóm bảo.

vệ đồ vật, chờ cứu viện tới!”

Nhìn thấy mấy người kia, dũng khí chiến đấu của đám Bạo Long đều tiêu tan không còn một mảnh.

Bọn họ chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi.

Độc Diêm La Phàn Đông Thăng cười nói: “Mau giao đồ vật.cho bọnta đi, bọn ta cam đoan sẽ không giết chết các người!”

Ba người khác cũng cười nói: “Đúng vậy, các người đừng nghĩ chiêu trò nữa, vô dụng thôi!

Trước khi quân cứu viện của các người đến, bọn ta chắc chắn có thể giết chết các người lấy đồ vật đi!”

“Tốt hơn hết là cứ ngoan ngoãn giao đồ ra đi, bọn ta chỉ cần đồ vật, không cần mạng người!”

Theo cách nhìn của bọn họ thì cướp lấy đồ vật chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt.

“Nằm mơ đi! Muốn lấy đồ vật từ tay bọn ta?

Lão đang nói đùa đấy à?” Bạo Long cười lạnh nói.

Chiến Dần gào lên: “Đúng vậy, không sail Muốn lấy đồ thì dùng bản lĩnh thực sự mà đến lấy nhái”

Mười sáu cao thủ của bốn đội đã chuẩn bị tốt tỉnh thần hẳn là phải chết, nhưng mọi người cũng hiểu rõ ràng, đối phương quá mạnh mẽ, thời gian để quân cứu viện đến còn rất lâu. Trong quãng thời gian này bọn họ đang gặp nguy hiểm, rất có thể đồ vật sẽ bị cướp đi.

“Lẽ ra ngay từ đầu chúng ta nến nghe lời Diệp Lâm Quân đổi tuyến đường khác thì đã không có chuyện này rồi” Băng Phượng Hoàng bất mãn nói.

“Đúng, anh ta dự đoán hoàn toàn chính xác!

Nhưng dưới tình huống đó thì ai mà dự liệu trước được chứ?” Hỏa Phượng Hoàng không vui đáp.

“Còn nữa, lúc nấy Diệp Lâm Quân nên kiên trì bắt chúng ta thay đổi tuyến đường mới đúng!

Cô nhìn đi, lúc sau chẳng phải anh ta đã thỏa hiệp rồi còn gì! Cái này nói lên chính bản thân anh ta cũng không kiên định!”

“Chuyện này muốn trách thì phải trách Diệp Lâm Quân, hại chúng ta tổn thất nhiều người như vậy!”

Những người khác nói.

Diệp Lâm Quân có ý tốt nên mới nhắc nhở, cuối cùng lại thành lỗi của anh.
 
Chương 1801


Chương 1801:

“Đúng vậy, anh ta cũng chỉ thuận miệng nói ra thôi! Hơn nữa, tới lúc cần dùng đến thì anh đâu?

Ngồi trên xe lăn có thể giúp chúng ta được à?”

“Bây giờ anh ta còn không phải là một cục nợ vướng víu chắc?”

“Nghe lệnh của tôi, lát nữa không ai được phép bảo vệ Diệp Lâm Quân, chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ đồ vật thôi!” Bạo Long ra lệnh.

“Vậy thì các người chính là đang tìm cái chết rồi”

“Giết!”

Tứ Đại Ma Đầu dẫn các cao thủ đeo mặt nạ xông lên, đám Bạo Long cũng tiến về phía trước, chiến đấu với nhau.

Khoảnh khắc hai bên vừa giao chiến, họ đã nhận ra-sự chênh lệch về sức mạnh.

Mười sáu người nhóm Bạo Long có sức chiến đấu ngang với những cao thủ đeo mặt nạ kia.

Nhưng phe địch còn có bốn tên Ma Đầu…

Bọn họ mới là trọng điểm đó! Ai có thể ngăn được họ bây giờ?

Đối phương tiến công kín kẽ không một khe hở, bọn họ hoàn toàn không có cách nào câm theo đồ vật để đột phá vòng vây mà chạy ra bên ngoài cả.

Nói trắng ra là họ chỉ có thể chờ chết thôi.

Cuộc giao chiến giữa hai bên đang đến hồi gay cấn…

Bốn người của đội Lang bị đánh ngã xuống đất trước tiên. Ngay sau đó, ba người trong đội Long cũng không chống đỡ nổi. Cuối cùng là toàn bộ thành viên đội Hổ và đội Phượng đều ngã xuống.

Cuối cùng chỉ còn lại Bạo Long, Chiến Dần và Băng Hỏa Phượng Hoàng bốn người đang cố giữ chặt đồ vật. Nhưng bản thân bốn người cũng đang bị thương nặng.

“Giao đồ vật ra đây đi chứ hả?”

“Đến lúc này rồi còn phản kháng làm quái gì?”

Kẻ Đồ Sát Vạn Người Phùng Bách Nghiêm và Bá Đao Vương Huỳnh Minh Thạc từng bước ép tới.

“Không có khả năng! Dù có phải tiêu hủy đồ vật thì bọn ta cũng sẽ không giao cho các người!”

Bạo Long gào lên.

“Mau kích hoạt thiết bị phá hủy đi! Dù đồ vật bị phá hủy cũng không thể để rơi vào tay kẻ địch được!”

Băng Hỏa Phượng Hoàng cầm cái vali, đang định thao tác.

“Vút vút vút…

Nhưng ngay lập tức, một loạt ám khí phóng vụt tới, bắn lên cánh tay của mọi người.

Xu Cả đám kêu gào thảm thiết, cái vali trong tay cũng rơi xuống mặt đất, nhưng lúc này mấy người Bạo Long đã không còn sức lực để giữ lại nữa.

Độc Diêm La Phàn Đông Thăng đi tới định nhặt cái vali lên. Đám Bạo Long cố hết sức tiến lên ngăn cản, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị đánh ngã xuống đất.

Mấy người giấy dụa muốn đứng dậy nhưng không thể dậy nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phàm Đông Thăng cầm cái vali lên: Thời gian diễn ra trận chiến quá ngắn, không đủ để quân cứu viện đến kịp.

Nhìn đám Phàn Đông Thăng rời đi, mấy người Bạo Long đều cảm thấy tuyệt vọng. Nhiệm vụ của họ thất bại rồi!

“Đồ vật đã lấy được rồi, chúng ta đi thôi “Các người lấy đồ đi, đã hỏi qua ý của tôi chưa?”

Bỗng nhiên có một giọng nói truyền ra từ trong xe.

Khi Tứ Đại Ma Đầu và các cao thủ đeo mặt nạ đang định rời đi thì bất ngờ có một giọng nói truyền đến…

“Hử? Vấn còn người à?”“Độc Diêm La Phàn Đông Thăng tò mò hỏi.

Tất cả mọi người đều dừng bước, nhìn về phía chiếc xe.

Mấy người nhóm Bạo Long nằm thoi thóp trên mặt đất, trong mắt mỗi người đều xẹt qua một tia tức giận.

“Đã đến lúc này rồi anh còn làm loạn cái gì?”

“Ngại mình sống quá lâu hở?”

“Người ta đã đi rồi?

“Anh cứ hết lần này đến lần khác gây náo động, muốn tặng người ta thêm một cái cầu người nữa đấy chắc”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom