Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1802


Chương 1802:

“Ngu ngốc!”

“Đúng là ngu quá thể mài”

Đám Bạo Long nổi giận mắng.

Ngay lập tức, đám người kia đi đến mở cửa xe ra, nhìn thấy Diệp Lâm Quân ngồi trên xe lăn ở bên trong xe.

“Anh là? Nhìn quen lắm nha!” Độc Diêm La Phàn Đông Thăng ngạc nhiên nói.

“Cựu Chiến thần Côn Luân Diệp Lâm Quân Bá Đao Vương Huỳnh Minh Thạc hô to tên của Diệp Lâm Quân.

Anh chỉ cười cười. Quả nhiên giống như suy đoán lúc trước của anh, anh đã ngăn cản con đường tiến đến Lạc Việt của thế lực hắc ám này.

“Sao vừa nấy lại không phát hiện ra nó nhỉ?”

“Sao hả? Muốn ngăn cản bọn ta à?” Kẻ Đồ Sát Vạn Người Phùng Bách Nghiêm cười lạnh nói.

“Không, định giết mấy người thôi ấy mà”

Diệp Lâm Quân cười nhạt một tiếng.

Cả thuốc gen và mạng của những kẻ này anh đều muốn.

“Phụt!” Tứ Đại Ma Đầu và các cao thủ đeo.

mặt nạ kia đều phì cười thành tiếng.

Đây đúng thật là nói chuyện viển vông mài!

Một kẻ phải ngồi xe lăn như Diệp Lâm Quân mà đòi giết bọn họ á? Làm sao có thể được chứ?

Dù anh có đang ở thời kỳ đỉnh cao khi còn là Chiến thần Côn Luân thì Tứ Đại Ma Đầu cũng sẽ không e sợ, chớ nói chỉ là hiện tại.

“Đúng là tự tìm cái chết mài”

“Ngu ngốc, thật đúng là của nợ mà!”

Mấy người Bạo Long nổi giận mắng. Tải app truyện hola về đọc tiếp giùm nhóm nhé!

Vốn dĩ nhiệm vụ thất bại, đồ vật bị lấy đi đã khiến tâm trạng của bọn họ tệ hại lắm rồi. Bây giờ lại thấy hành vi ngu ngốc của Diệp Lâm Quân, tất cả bọn hợ đầu sắp bị chọc giận đến nổi điên luôn rồi.

Ám Khí Kỳ Tài Hoàng Ngọc Long cười nói: “Cậu chỉ là một kẻ tàn tật thôi, lấy cái gì mà đòi giết bọn tôi?”

“Ai nói với các người tôi là người tàn tật?”

Diệp Lâm Quân cũng cười, hỏi ngược lại.

Lời nói ra không dọa người ta ngạc nhiên đến chết thì không chịu thôi.

Những lời này vừa nói ra miệng đã khiến tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Vẻ mặt của Tứ Đại Ma Đầu và nhóm cao thủ đeo mặt nạ rất kỳ quái, nghiền ngẫm lại xem ý tứ của Diệp Lâm Quân là gì khi nói ra những lời này.

Về phần mấy người nhóm Bạo Long thì cứ anh nhìn tôi, tôi nhìn lại anh, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ không thể tin được.

Chẳng lẽ…

“Cậu..” Lời nói của Độc Diêm La còn chưa nói xong, đã thấy Diệp Lâm Quân đứng lên. Anh đi xuống khỏi xe, bước chân vững vàng, có điểm nào giống người tàn tật cơ?

“Âm!

Tất cả mọi người đều như bị sét đánh trúng, sắp bị dọa điên rồi.

Bị lừa rồi!

Tất cả mọi người đều đã bị lừa!

Hóa ra Diệp Lâm Quân chẳng bị gì hết, tất cả chỉ là một âm mưu mà thôi!

Tròng mắt mấy ñgười Bạo Long sắp rơi cả xuống đất luôn rồi. Tới tận giờ phút này, bọn họ mới hiểu được dụng ý của Vệ binh Viêm Long.

Vệ binh Việm Lõng không phải đồ ngụ, loại nhiệm vụ quan trọng như thế này làm sao có thể phái đến một kẻ vô tích sự được? Sự thật là thân thể Diệp Lâm Quân đã khôi phục lại rồi!
 
Chương 1803


Chương 1803:

Sắc mặt Tứ Đại Ma Đầu thay đổi, dường như nghĩ đến một vài chuyện gì đó. Gần đây có không ít thế lực ở cả trong và ngoài nước bị thanh trừ, bọn họ thẩm tra được là do Cựu Nhất Vũ Kiên Vương ra tay. Bây giờ xem ra…

“Diệp Lâm Quân, hóa ra mi không bị sao cả!

Lại đi lừa gạt tất cả mọi người!” Độc Diêm La cười lạnh, nói.

“Nếu không bày ra bộ dạng này, làm sao các người chịu lòi đuôi ra đây?” Diệp Lâm Quân cười cười.

Tuy nhiên, trên mặt của Tứ Đại Ma Đầu vẫn là dáng vẻ không sợ hãi điều gì: “Cho dù mi đã khôi phục rồi thì sao? Cho dù mi đã quay lại thời kỳ đỉnh cao lúc trước thì lại như thế nào? Bọn ta có sợ mi đâu!”

“Giết được mi cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi!”

Sức chiến đấu của Tứ Đại Ma Đầu và các cao thủ đeo mặt nạ đều thuộc hàng top, vẻ mặt không hề sợ hãi.

Đám người Bạo Long hoảng loạn. Vốn dĩ đã nhìn thấy một tia hy vọng lúc rạng đông, nhưng cho dù Diệp Lâm Quân đã khôi phục thì cũng sẽ không phải là đối thủ của Tứ Đại Ma Đầu đâu.

Thực lực của bốn người này sâu không lường được, tuyệt đối không phải người mà Chiến thần Côn Luân thời kỳ đỉnh cao có thể đối đầu.

Nếu không thì Tứ Đại Ma Đầu cũng sẽ không bị Lạc Việt liệt vào danh sách những tội nhân bị đuổi bắt đến cuối đời.

Giờ lại còn thêm một đám cao thủ đeo mặt nạ không rõ thực lực nữa, này thì làm sao mà đánh? So với thiên quân vạn mã còn lợi hại hon! Mà Diệp Lâm Quân chỉ lẻ loi có một mình, này cũng là chịu chết chứ còn gì nữa! Không có tác dụng gì cả…

Hi vọng cũng là tuyệt vọng! Mấy người Bạo Long siết chặt nắm đấm hung tợn nên xuống mặt đất.

Là bọn họ không giỏi bảng người ta! Bọn họ quá vô dụng! “Bây giò trước mắt các người có hai con đường để lựa chọn: Một, quỳ xuống đầu hàng, giao đồ vật ra! Hai, tôi giết hết các người rôi lấy đồ vê! Các người chọn một cái đi, cơ mà tôi đề nghị các người nên chọn cái thứ nhất!”

Chẳng ai ngờ tới Diệp Lâm Quân sẽ nhẹ nhàng nói ra những lời này cả.

“Hử?⁄ Tất cả mọi người đều ngây ra.

Lộn tình huống rồi đúng không? Rõ ràng người đang gặp nguy hiểm là Diệp Lâm Quân cơ mà?

Sao lại đảo ngược rồi? Ngược lại là Diệp Lâm Quân cho bọn họ cơ hội, cái tên Diệp Lâm Quân này có phải bị ngu rôi không? Ngay cả đám Bạo Long cũng nghĩ như vậy.

Có phải Diệp Lâm Quân không hiểu rõ tình trạng hiện tại không? Mấy người Độc Diêm La cũng bị chọc giận, chưa bao giò thấy người trẻ tuổi nào cuồng vọng đến như vậy.

“Vớ vấn! Mày dám khiêu khích bọn tao à?”

Tứ Đại Ma Đầu tức đến phun lửa luôn rồi.

“Thưa các ngài, hẳn là Diệp Lâm Quân đang kéo dài thời gian đấy ạ.

Chúng ta cứ đánh nhanh thắng gọn đi ạ!”

Một vị cao thủ đeo mặt nạ thấy thế, không khỏi lên tiếng nhắc nhỏ.

“Đúng, thằng ranh này hẳn là đang kéo dài thời gian đấy!”

Trong khoảnh khắc, anh hóa thành một tia chớp điện, tạo ra một loạt dư ảnh, xuyên qua đám người.

Vút vút vút…

Từng ánh đao lạnh lẽo lướt qua.

Chỉ trong chớp mắt, Diệp Lâm Quân đã xuyên qua nhóm hơn hai mươi người này, chắn trước mặt Tứ Đại Ma Đầu.

Tất cả mọi người đều ngây ra.

Ngay sau đó, máu từ trên người hơn hai mươi cao thủ đeo mặt nạ kia đột nhiên phun ra tung tóe, bọn họ lần lượt đổ ập xuống mặt đất.

Trên cổ mỗi người bọn họ đều có một vết máu hẹp dài.

“Đây là…

Tứ Đại Ma Đầu sửng sốt.

Thành viên bốn đội và đám Bạo Long đều ngây người.

Quá kinh khủng!

Giết hơn hai mươi cao thủ chỉ trong một chiêu!
 
Chương 1804


Chương 1804:

Đám Bạo Long vừa mới giao chiến với họ, ngoại trừ Tứ Đại Ma Đầu ra thì bọn họ cũng chỉ đánh ngang cơ với đám cao thủ này mà thôi.

Đây chẳng phải là đang nói Diệp Lâm Quân có thể giết chết mười sáu cao thủ của bốn đội bọn họ chỉ trong một cái chớp mắt à, cũng quá là đáng sợ rồi đấy?

Mới nấy bọn họ còn nói người ta là cục nợ đây này!

Ai mà ngờ được bọn họ mới chính là gánh nặng, là đồ vô dụng!

Không có Diệp Lâm Quân, nhiệm vụ của bọn họ nhất định sẽ thất bại. Bây giờ có anh ở đây, tức là vẫn còn một tia hy vọng.

“Không hổ là Chiến thần Côn Luân, thật sự rất tài giỏi. Nhưng bọn ta ăn muối còn nhiều hơn mi ăn cơm đấy! Mi dùng cái gì đến đánh với bọn ta đây?”

Mỗi người trong Tứ Đại Ma Đầu đều là cường giả cấp tông sư gần trăm năm, cấp bậc cũng tương đương với sự tồn tại của bốn vị Quỷ Kiếm của Đảo Đông Ca.

Anh có thể giết được một Quỷ Kiếm, bốn người cũng có thể giết!

“Nhanh chóng xử lý Chiến thần Côn Luân, mang đồ vật quay về. Chỗ này không thích hợp ở lâu!” Bá Đao Vương Huỳnh Minh Thạc trâm giọng nói.

“Giết!”

Bốn người đều cử động.

Bá Đao Vương Huỳnh Minh Thạc cầm một thanh đao lớn nặng mấy trăm kí, thoải mái năm lấy, chém xuống một đao.

Kẻ Đồ Sát Vạn Người Phùng Bách Nghiêm tung ra hai nắm đấm sắt, chiếc xe đã bị nện thành sắt vụn.

Độc Diêm La và Ám Khí Kỳ Tài đều không ra tay.

‘Ầm Diệp Lâm Quân không hề né tránh, cũng vung ra một nắm đấm, mạnh mẽ va chạm với nắm đấm sắt của Phùng Bách Nghiêm.

“Rắc rắc!

Đột nhiên, một luồng khí lực đáng sợ xuyên qua cánh tay của Phùng Bách Nghiêm, đánh thẳng vào thân thể.

“Phụt!” Phùng Bách Nghiêm hộc máu, thân thể bay ra ngoài.

Khí lực từ nắm đấm vừa rồi của Diệp Lâm Quân đã trực tiếp đánh nát nội tạng của lão ta.

Phùng Bách Nghiêm rơi mạnh xuống đất, chết ngay tại chỗ.

Bá Đao Vương Huỳnh Minh Thạc nâng đao.

lớn chém xuống. Nào biết Diệp Lâm Quân không thèm tránh né, nâng tay chặn trước người.

“Rầm!’ Một âm thanh trầm đục vang lên, đao.

lớn bị phản lực bật ngược lại.

“Ôi!” Nhất thời, tất cả mọi người đều phải hít sâu một hơi.

“Đáng sợ quá, thật sự rất đáng sợi”

“Đao thương bất nhập? Đây là thể chất gì vậy chứ? Có thể gọi là nghịch thiên luôn rồi ấy nhỉ?

Một thanh đao nặng mấy trăm ký, sắc bén vô cùng. Ấy thế mà lại chẳng thể gây ra một chút tổn thương nào cho Diệp Lâm Quân?

Ngay cả Huỳnh Minh Thạc cũng ngây ngẩn cả người.

Cây đao này của lão ta là dùng kim loại cực kỳ cứng rắn rèn ra, vậy mà không thể khiến Diệp Lâm Quân bị thương dù chỉ là một chút? Này là kinh khủng đến mức nào chứ?

Khi Huỳnh Minh Thạc định chém đao thứ hai, lại phát hiện không thể nhấc đao lên nổi, giống như là bị cả chục ngàn tấn cân nặng đè lên vậy.

Chỉ thấy năm đấm của Diệp Lâm Quân đặt trên thân đao.

“Oành “Rắc rắc!

Càng đáng sợ hơn, đó là Diệp Lâm Quân chỉ đấm một cái lên thân đao thôi, thanh đao đã gấy thành hai nửa.

“Đậu má?”

Mấy người Bạo Long thực sự muốn khùng luôn rồi. Cái ñầy cũng quá là nghịch thiên rồi!

“OànhƑ Diệp Lâm Quân cầm nửa thanh đao lên, mạnh mế nện một phát lên đầu Huỳnh Minh Thạc, khiến lão ta chết ngay tại chỗ.
 
Chương 1805


Chương 1805:

Còn lại hai người Độc Diêm La và Ám Khí Kỳ Tài đều hết hồn.

“Nhanh rút lui thôi, chúng ta không phải đối thủ của nói Độc Diêm La cầm chiếc vali chạy trước.

“Vút vút vút… Hoàng Ngọc Long ném ra một nắm ám khí, muốn ngăn cản Diệp Lâm Quân.

“Rầm rầm rầm..: Uy lực của ám khí rất lớn, rơi xuống đất là nổ tung, biến khu vực trước mắt thành một biển lửa.

Nhưng hai người lại không thấy Diệp Lâm Quân. Đến khi trông thấy.anh lần nữa, anh đã đứng ngay trước mặt bọn họ rồi.

“Chỉ dựa vào tốc độ ám khí của ông thì không thể làm tôi bị thương được”

“Oành!’ Diệp Lâm Quân đánh một phát vào.

người Hoàng Ngọc Long, lão ta lập tức bay ra ngoài.

Mặc dù Độc Diêm La chạy nhanh, nhưng Diệp Lâm Quân lại càng nhanh hơn.

“Ầmf’ Anh đạp một phát đá bay lão ta ra ngoài.

Độc Diêm La am hiểu cách dùng độc, nhưng võ công lại bình thường.

Một cú đá này của Diệp Lâm Quân đã khiến lão mất hết tất cả năng lực, không thể nhúc nhích dù chỉ là một chút.

Vali mật mã trong tay chưa kịp phá hủy đã bị Diệp Lâm Quân lấy được.

“Mặc dù mi lấy được vali mật mã, nhưng ta đã thoa độc khắp bề mặt của nó rồi, mi nhất định phải chết!” Độc Diêm La cười lạnh, nói.

Diệp Lâm Quân cười cười: “Vậy sao?”

Anh giơ tay lên. Hóa ra trên tay đã được đeo một đôi găng tay tàng hình, thì ra anh đã có chuẩn bị từ trước.

Chưa kể đến chuẩn bị, từ sau lễ rửa tội bằng thuốc độc ở Điện Thái Hòa, anh gần như miễn nhiễm với toàn bộ các loại độc tố.

Độc Diêm La sợ ngây người. Nhóm lên truyện trên app truyệnhola nhiều hơn web nhé!

Ám Khí Kỳ Tài cũng sợ ngây người.

Đám Bạo Long cũng trợn tròn mắt lên.

“Tứ Đại Ma Đầu mà Vệ binh Viêm Long không thể bắt nổi lại bị Diệp Lâm Quân nhẹ nhàng đánh bại ở đây?’ “Rốt cuộc thì Diệp Lâm Quân mạnh đến mức nào?”

“Không phải trúng độc bị thương sao? Làm thế nào mà lại còn mạnh hơn cả trước chứ?”

“Đây là bị thương hay là tăng cường vậy hả?”

Diệp Lâm Quân tóm gọn Độc Diêm La và Ám Khí Kỳ Tài lại cùng một chỗ.

“Nói đi, ai đứng sau lưng các người? Nói ra tôi có thể tha cho các người một mạng!” Diệp Lâm Quân hỏi.

“Muốn moi bí mật từ trên người bọn ta á?

Đừng có mơ! Cuối cùng thì Lạc Việt cũng sẽ bị tiêu diệt, các người đều sẽ chết hết thôi!” Độc Diêm La và Hoàng Ngọc Long cười dữ tợn.

Bọn họ cắn nát thuốc độc được giấu trong khoang miệng, ngay lập tức, cả hai đã nôn ra máu, mắt trợn ngược, lồi ra bên ngoài…

Chết rồi!

Hai người bọn họ vì bảo vệ bí mật mà đều lựa chọn tự sát.

“Mẹ nó!” Diệp Lâm Quân hung hăng đấm một cái xuống mặt đất, cái loại ám khí chứa độc này là khó phòng bị nhất, nếu bọn họ đã có suy nghĩ muốn chết thì không còn cách nào khác cả.

Lúc này, Diệp Lâm Quân đi đến trước mặt đám Bạo Long.

Trên mặt mọi người vẫn là cái vẻ không thể tin được.

Quá chấn động!

Anh ta quá mạnh!

Bạo Long nhìn Diệp Lâm Quân, nói: “Tôi thừa nhận lúc trước là chúng tôi sai, không nên đối xử với anh như thế. Nhưng anh không thể ra tay sớm hơn một tí à? Tại sao sau khi chúng tôi bị thương anh mới ra tay chứ?”

Cả đám khó hiểu nhìn Diệp Lâm Quân.

“Tại sao lại ra tay muộn như vậy?”
 
Chương 1806


Chương 1806:

“Nếu ra tay sớm hơn một chút không phải là đã giảm thiểu được số thương vong rồi sao?”

Diệp Lâm Quân cười lạnh: “Lúc trước tôi đã từng khuyên nhủ các người rồi, là tự các người không chịu nghe. Đã là người trưởng thành thì phải tự chịu trách nhiệm với lời nói và hành động của bản thân mình!”

“Tôi..” Cả đám đều cứng họng.

Nếu bọn họ nghe lời Diệp Lâm Quân, kịp thời thay đổi tuyến đường thì sẽ không đụng phải đám Ma Đầu và cao thủ này, cũng sẽ không có ai phải chết. Đây đều là lỗi của bọn họ.

Không thể oán trách ai chuyện bọn họ bị thương cả, chỉ có thể tự trách bản thân. Đây là sự trừng phạt đối với bọn họ, bọn họ phải cắn răng mà chịu đựng.

Lúc này, quân cứu viện đến.

Mấy người bên Vệ binh Viêm Long nhìn cái vali trong tay Diệp Lâm Quân, đều lộ ra nụ cười Vui vẻ.

“Thật tốt, may mà chúng tôi để ngài đi cùng!”

Diệp Lâm Quân bất đắc dĩ lắc đầu: “Tuy nhiên bọn họ đều chết cả rồi, tôi không lấy được bất kỳ manh mối nào cả”

“Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, ngài không cần phải tự trách làm.gì!”

“Chúng tôi xin kính chào Nhất Vũ Kiên Vương!”

Mấy người bên Vệ binh Viêm Long đều quỳ xuống chào Diệp Lâm Quân.

“Cái gì cơ?”

“Nhất Vũ Kiên Vương? Anh ta là Nhất Vũ Kiên Vương á?”

“Trời đất ơi! Nhất Vũ Kiên Vương cực kỳ thần bí lại là Diệp Lâm Quân?”

Mấy người đám Bạo Long nằm trên mặt đất đều trợn to như muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài.

Đây là chuyện khó tin nhất mà bọn họ đã từng nghe qua.

Diệp Lâm Quân lại chính là Nhất Vũ Kiên Vương? Quá là kinh khủng rồi!

Vẫn là câu nói kia, Vệ binh Viêm Lorig không phải người ngu ngốc, tại sao không phái Phàn Thắng Nam và Trần Hữu Đạo đến? Mà cứ nhất định phải để Diệp Lâm Quân đến? Đó là vì Diệp Lâm Quân mới là người đảm bảo nhất!

“Đây là cục nợ ấy hả?”

“Là kẻ tàn phế á?”

“Đây mẹ nó là Nhất Vũ Kiên Vương đó!”

Tất cả mọi người sắp phát điên rồi!

Nghĩ lại đủ thứ chuyện ngu xuẩn mình đã làm lúc trước, bọn họ xấu hổ không chịu nổi, hận không thể lấy cái chết để tạ tội.

“Nhất Vũ Kiên Vương, chúng tôi sai rồi!”

“Chúng tôi không dám cầu xin ngài tha thứ!”

“Chúng tôi xin cảm ơn ngài, Nhất Vũ Kiên Vương. Nếu không có ngài, nhiệm vụ của chúng tôi đã thất bại rồi!”

Đám Bạo Long sắp khóc tới nơi rồi, đều quỳ rạp dưới đất xin lỗi Diệp Lâm Quân.

Nhưng Diệp Lâm Quân không để ý tới, mà đi thẳng đến chỗ những cao thủ đeo mặt nạ kia.

Vệ binh Viêm Long theo sau: “Chỉ đành dựa vào bọn họ để thu thập một ít thông tin có ích thôi”

Bởi vì không khai thác được bất kỳ tin tức nào từ Tứ Đại Ma Đầu cả.

Diệp Lâm Quân phất tay, có mấy Vệ binh Viêm Long tiến lên, gỡ từng cái mặt nạ trên mặt bọn họ xuống.

Khoảnh khắc tiếp theo cực kỳ chấn động.

“ôi”

Khi nhìn thấy rõ ràng những khuôn mặt này, tất cả mọi người đều hít vào một hơi thật sâu, bao gồm cả Diệp Lâm Quân…

Anh cũng bị chấn động rồi!

“Điều này..”
 
Chương 1807


Chương 1807:

Bởi vì những gương mặt bên dưới lớp mặt nạ đều đã thay đổi hoàn toàn.

Mỗi gương mặt đều vô cùng đáng sợ, so với quỷ dữ còn đáng sợ hơn! Vết sẹo chẳng chịt, cả khuôn mặt đều bị hủy hoại.

Mỗi người đều như vậy! Gương mặt đã bị phá hủy đến mức độ nào rồi? Chính là cho dù dùng kỹ thuật nhận dạng gương mặt tiên tiến nhất thì cũng không thể phân biệt được bọn họ là ai? “Tôi hiểu rồi! Những người này đeo mặt nạ là để che giấu vết sẹo, mà những vết sẹo như vậy là để không ai nhận ra thân phận thật sự của bọn họ, cho dù là bị bắt hay bị giết thì chúng ta cũng sẽ không phân biệt được!”

“Đúng thật là một tổ chức thần bí và cẩn trọng!”

Diệp Lâm Quân hít sâu một hơi: “Thật sự là quá đáng sợ!”

Những người khác cũng bị dọa.

Xem ra tổ chức này còn đáng sợ hơn so với những gì bọn họ tưởng tượng! Hèn gì mà bao nhiêu năm như vậy mà cũng không hề lưu lại bất kỳ dấu vết nào.

Hoạt động kín đáo đến mức này, muốn lưu lại manh mổi cũng khó.

Ngay cả loại phản đồ như đám Độc Diêm La mà bọn họ cũng dám ngang nhiên sử dụng, hơn thế nữa đám người này còn thà chết cũng không chịu khai ra là đủ thấy mức độ nghiêm mật của tổ chức này rồi.

“Càng lúc tôi lại càng có hứng thú muốn bắt được đám người này rồi”

Trong mắt Diệp Lâm Quân tràn đầy sự hứng thú.

“Nhưng mà cũng khó, lúc trước bốn môn phiệt và các thế lực ẩn giấu lớn đều tuân thủ hiệp nghị không xuất thế, bọn họ vẫn có thể làm ra những chuyện gây bất lợi cho Lạc Việt, huống chỉ bây giờ đã hoàn toàn tự do.

Hành động của bọn họ sẽ càng dễ dàng hơn, cũng càng dễ ẩn nấp hơn”

Vệ binh Viêm Long nói ra sự lo lắng của mình.

Diệp Lâm Quân cười cười: “Nhưng mà như thế cũng gia tăng ti lệ bọn họ xuất hiện mà.

Có cơ hội thế này, trong tương lai bọn họ sẽ hành động càng ngày càng nhiêu”

“Cũng đúng, làm phiên Nhất Vũ Kiên Vương rồi”

Mấy người Vệ binh Viêm Long nói.

“Yên tâm đi, chừng nào chưa diệt trừ được bọn họ, Diệp Lâm Quân tôi nhất định sẽ nắm chặt không buông bọn họ ra đâu!”

Diệp Lâm Quân ngang ngược nói.

Nhìn dáng vẻ này của Diệp Lâm Quân, đám Bạo Long vừa sùng bái vừa hổ thẹn.

Đây mới là vũ khí quan trọng nhất của đất nước! Không then với cái tên của Trấn quốc Chiến thần Nhất Vũ Kiên Vương.

“Thuốc gen này quan trọng đến mức nào?”

Diệp Lâm Quân hỏi.

“Nói thật với ngài vây, thuốc gen này chủ yếu là để chế tạo một loại thuốc đặc hiệu! Loại thuốc này là sự kết hợp giữa công nghệ sinh học hiện đại và kỹ thuật y học cổ đại của Lạc Việt, được bào chế từ một số loại dược liệu cực kỳ quý giá.

Nói một cách phóng đại thì loại thuốc này có công dụng làm người chết sống lại! Dùng để tự cứu mạng trong thời khắc quan trọng nhất!” Vệ binh Viêm Long giải thích.

Diệp Lâm Quân cười cười: “Dùng để tự cứu mạng ấy hả?”

Vậy thì mạnh hơn một chút so với loại thuốc mà Trần Hữu Đạo và Phàn Thắng Nam mang theo rồi.

“Đúng vậy, làm người chết sống lại thì có hơi cường điệu, nhưng mà hoàn toàn có thể dùng để tự cứu trong những thời điểm quan trọng, cũng có thể kéo dài tuổi thọ. Căn cứ theo kết quả thí nghiệm thì khi một số bệnh nhân đang cận kề cái chết, sau khi dùng thuốc xong không chỉ đảm bảo rằng họ sẽ không chết, mà còn có thể kéo dài tuổi thọ ít nhất là ba năm. Cho những người khác sử dụng, có thể kéo dài tuổi thọ thêm bảy tám năm, cải thiện thể chất cũng không thành vấn đề”

Nghe xong, Diệp Lâm Quân đã hiểu.
 
Chương 1808


Chương 1808:

Chẳng trách nhiều người muốn có được thuốc gen này như vậy.

Thuốc này gần như có thể cứu người đã chết sống lại.

“Sau khi loại thuốc này ra đời, sẽ dùng hình thức ban thưởng để phân phối cho những người có công với Lạc Việt.”

“Nhất Vũ Kiên Vương, ngài cứ yên tâm đi, nhất định ngài cũng có phần! Đây là ngài xứng đáng nhận được” Vệ binh Viêm Long đảm bảo.

Diệp Lâm Quân chỉ cười cười.

Đến lúc đó có thể đưa thuốc này cho mẹ và vợ con của mình. Vào thời khắc mấu chốt nhất định sẽ có tác dụng, có thể khiến anh không còn nổi lo về sau nữa.

Ở một phía khác, trong một trang viên nào đó ở Thành Phượng Thiên ngay sát bên Kinh Thành.

“Cái gì cơ? Nhiệm vụ thất bại?”

Chiến thần Người cầm đầu đeo mặt nạ rồng đen, mặc dù không thấy rõ gương mặt của ông ta, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được hiện tại ông ta đang cực kỳ tức giận.

“Không thể nào? Ngay cả Tứ Đại Ma Đầu đi cũng không được? Mặc dù Vệ binh Viêm Long mạnh, nhưng những kẻ kia rất dễ đối phó, tại sao lại thất bại hả?”

Người đeo mặt nạ rồng đen trầm giọng nói: “Nghe nói là trong đội hộ tống có Nhất Vũ Kiên Vương!”

“Cái gì? Nhất Vũ Kiên Vương?”

“Thủ đoạn của Vệ binh Viêm Long thật cao, đường đường là Nhất Vũ Kiên Vương vậy mà lại cho đi hộ tống? Cũng mệt cho bọn họ nghĩ ra được”

Người đeo mặt nạ rồng đen cảm thán: “Đúng vậy đó! Tôi cũng không.nghĩ đến! Nó thật sự rất mạnh, ngay cả Tứ Đại Ma Đầu cũng không phải là đối thủ. Cũng may mà chúng ta không để lại bất kỳ dấu vết nào.”

“Thủ lĩnh, Hoàng tử Vincent của nước Chiến Ưng hỏi chúng ta có thành công không?”

“Báo với Hoàng tử Vincent, chúng ta thất bại rồi” Người đeo mặt nạ rồng đen lạnh lùng nói.

“Hoàng tử Vincent nói, nếu muốn có được những gì chúng ta muốn thì phải đưa ra thứ khác khiến anh ta hài lòng”

Ngay lập tức, Hoàng tử Vincent đã hồi đáp lại.

Người đeo mặt nạ rồng đen trầm giọng nói: “Thế giết một số người thì sao?”

“Hửm? Giết ai?”

Những người khác hỏi.

“Cái tên ngu ngốc Đỗ Thiên Nhất sẽ chỉ nghĩ trăm phương ngàn kế để giết Diệp Lâm Quân.

Có nghĩa lý gì chứ? Chỉ là một kẻ tàn tật mà thôi!”

“Nếu chúng ta muốn giết thì hấy giết người trong quân đội ấy! Tôi định đi giết Phàn Thắng Nam và Trần Hữu Đạo, xem như là làm quà tặng cho Hoàng tử Vincent! Nhất định anh ta sẽ thích!”

“Được, cái này hay!” Những người khác phụ họa.

Người đeo mặt nạ rồng đen cười lạnh: “Được rồi, nghe lệnh của tôi đây. Kế hoạch tiếp theo là “Săn giết Chiến thần”, mục tiêu là Phàn Thắng Nam và Trần Hữu Đạo”

Cùng ngày, Diệp Lâm Quân trở về Giang Bắc, đám vệ binh thân cận của Phàn Thắng Nam cũng không phát hiện ra.

“Anh Vương, đưa tôi đến nhà cũ của họ Lý đi, tôi muốn đi gặp bé Quân và Lê Nguyên”

Diệp Lâm Quân nhớ hai mẹ con bọn họ.

Mặc dù bà cụ đã lấy danh nghĩa môn phiệt Tây Đường để ra lệnh cấm, nhưng anh quan tâm chắc? Trên đời này có ai có thể trói buộc được Diệp Lâm Quân anh đây?

Bắc Thiên Vương nhanh chóng đưa anh đến nhà cũ của nhà họ Lý.

Bé Quân đang chơi đùa trước cổng chính, vừa thấy Diệp Lâm Quân, bé con lập tức phi qua.

“Ba ơi…

Diệp Lâm Quân ôm cục cưng vào trong ngực: “Bé Quân có nhớ ba không?”

“Nhới Ba ơi..” Cô bé hôn một cái lên mặt Diệp Lâm Quân, vui vẻ hô lên: “Con đã nói mà, ba sẽ nhanh chóng đến gặp con và mẹ..”

Hành động của bé Quân đã thu hút đám người trong nhà.

“Xảy ra chuyện gì?”
 
Chương 1809


Chương 1809:

Người đầu tiên lao ra chính là Lý Ánh Nguyệt. Vừa nhìn thấy Diệp Lâm Quân, cô ta lập tức gào lên: “Diệp Lâm Quân, anh làm gì đó?

Mau thả bé Quân xuống! Anh xem lệnh cấm của bà tôi là gió thoảng bên tai đấy chắc? Bây giờ anh không có tư cách đến gặp bé Quân và Lê Nguyên!”

Diệp Lâm Quân không thèm để ý, tiếp tục ôm bé Quân.

“Anh còn không thả bé Quân xuống…”

Lý Ánh Nguyệt hung hăng chạy tới, muốn ôm bé Quân từ trên tay anh về.

“Chát!

Bắc Thiên Vương ngăn trước mặt Lý Ánh Nguyệt, túm lấy cổ tay cô ta, không cho cô ta động đậy.

“Buông ra, anh có biết tôi là ai không hả?”

Nhà hộ Đoàn bây giờ như mặt trời giữa trưa, còn mạnh mẽ hơn nhà họ Diệp ở Kinh Thành nữa.

Loại người như Lý Ánh Nguyệt lại càng thêm ngông cuồng, tự nhận là hoành hành ngang dọc khắp Lạc Việt này, không thèm để ai vào.

trong mắt.

“Tôi thèm vào quan tâm cô là ai!” Bắc Thiên Vương cười lạnh nói.

“Bỏ cái tay thối của anh ra! Nếu không anh nhất định sẽ chết!” Lý Ánh Nguyệt tức giận nói.

Bắc Thiên Vương đẩy tay cô ta ra, sau khi đứng vững, cô ta giận dữ hét lên: “Người đâu, Diệp Lâm Quân đến bắt bé Quân đi này!”

Câu nói của Lý Ánh Nguyệt tạo ra phản ứng dây chuyền, bên trong nhà cũ của nhà họ Lý sôi trào cả lên.

Hàng chục, hàng trăm người lao ra.

Đám người sau cùng vây quanh bà cụ đi đến giữa sân, bên cạnh còn có mấy vị siêu cấp tông sư của môn phiệt Tây Đường, cao thủ cấp Thân thì càng không cần phải nói…

“Diệp Lâm Quân, mày thật là to gan! Dám không để ý đến lệnh cấm mà tự mình chạy tới gặp bé Quân à?”

“Mày đây là đang tìm chết đầy!”

Mãy người Lý Hồng Hải, Lý Hồng Phúc tức giận quát to.

“Đúng, lần này nhất định phải giáo huấn nó một trận, lân trước có Nữ Chiến thân ở đây, xem như là nó may mắn! Lần này để xem nó chạy đẳng nào?”

Lý Hồng Thảng cho người bao vây hai người Diệp Lâm Quân lại, sợ bọn họ chạy mất.

Lý Hồng Thái cười lạnh nói: “Nghe nói Nữ Chiến thần của mày bỏ đi, nên mày lại chạy đến đây tìm Lê Quân đấy à?”

Trịnh Nhã Uyên phụ họa nói: “Đúng thế, Diệp Lâm Quân thật là thông minh, biết nhà họ Lý chúng ta bây giờ không còn tâm thường nữa nên chắc chắn là định quay lại nịnh bợ Lê Nguyên rồi!

Lý Văn Chấn vuốt râu: “Chứ còn gì nữa? Xét vê gia cảnh thì nhà họ Lý chúng ta mạnh hơn Nữ Chiến thân kia là cái chắc! Diệp Lâm Quân tất nhiên sẽ muốn bám lên nhà chúng ta rôi!” Đối mặt với sự chỉ trích của nhà họ Lý, Diệp Lâm Quân không thèm để ý.

Anh vẫn đang chơi đùa với bé Quân đang ôm trong ngực.

“Diệp Lâm Quân, xem ra cậu không xem chuyện này là gì cả nhỉ? Trước khi cậu có đủ tư cách, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép cậu gặp mặt hai mẹ con bé Quân đâu!”

Bà cụ tức giận nói.

“Xin hỏi hiện tại thân phận của cậu là gì?

Bà cụ nhìn chằm chảm vào Diệp Lâm Quân, hỏi.

“Ba của bé Quân, chồng của Lê Nguyên.”

“Đừng có lươn lẹo! Tôi đang hỏi cậu lấy thân phận gì đến gặp bọn họ?”

Bà cụ càng giận hơn.

“Thân phận của cháu là con dân của Lạc Việt, cháu có Lạc Việt làm chỗ dựa.

Cháu đại điện cho Lạc Việt!” Diệp Lâm Quân nói.

Hàm ý trong câu này rất đơn giản, anh là Nhất Vũ Kiên Vương, tất nhiên cũng là đại điện của Lạc Việt.

“Ha ha ha…
 
Chương 1810


Chương 1810:

Tôi cũng là con dân của Lạc Việt, cũng là đại diện của Lạc Việt đây.

Đúng là nói nhảm!” “Ha ha ha…

Cậu thật đúng là một tên bỉ ổi!⁄ Từ trên xuống dưới nhà họ Lý đều khinh bi nhìn anh.

“Làm bây! Dám ăn nói lung tung trước mặt tôi như vậy, cậu là đang gây hấn với Môn phiệt Tây Đường đúng không?

Bà cụ hoàn toàn bị chọc giận.

Giữa lúc không khí căng thẳng, Lý Từ Nhiệm chạy ra, xem như là cắt ngang bầu không khí căng thẳng này.

Cô chạy đến, ôm bé Quân từ trong ngực Diệp Lâm Quân ra.

“Lê Nguyên…” Diệp Lâm Quân kêu lên.

Bước chân Lý Từ Nhiệm hơi khựng lại, nhưng cô lại lập tức ôm bé Quân đi vào trong nhà, không thèm để ý đến Diệp Lâm Quân.

Cô vẫn vì chuyện lúc trước mà không chịu tha thứ cho anh.

“Anh..” Diệp Lâm Quân thật sự rất đau đầu.

Phàn Thắng Nam thật sự rất xấu tính, chẳng những làm ảnh hưởng đến kế hoạch của anh, còn làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa anh là Lê Nguyên nữa chứ.

Mà chốt lại cũng thật kỳ quái, tại sao Phàn Thắng Nam lại làm vậy với anh? Điều này khiến anh rất tò mò.

Diệp Lâm Quân bất lực nhìn nhìn, cũng may, hôm nay còn được nhìn thấy cả bé Quân lẫn Lê Nguyên.

“Anh Vương, chúng ta về thôi”

Nghe vậy, Bắc Thiên Vương định đẩy xe lăn rời đi.

“Từ đất”

“Nhà họ Lý là nơi cho mày muốn đến thì đến muốn đi thì đi chắc?”

“Còn nữa, mày xem lệnh cấm của bà là cái gì?

Để mày đi như vậy thì nhà họ Lý còn mặt mũi nào nữa? Mặt mũi của Môn phiệt Tây Đường phải giấu vào đâu?” Lý Hồng Thắng hét lên.

Mấy cao thủ ngăn cản đường đi của Diệp Lâm Quân.

“Hôm đó có Nữ Chiến thần bảo vệ cậu, tôi tạm thời chừa lại mặt mũi cho cô ta, hôm nay thì sao? Nữ Chiến thần không có ở đây, tôi xem cậu chạy kiểu gì?” Bà cụ nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm Quân.

Một trận chiến lớn chuẩn bị nổ ra…

Diệp Lâm Quân cười: “Tôi không muốn chạy trốn!” “Nhưng nể tình bà là bà nội Lê Nguyên, tôi cảnh cáo bà một câu, đừng bao giờ chọc giận tôi, bởi vì bà chọc không nổi đâu!” Diệp Lâm Quân vừa nói xong lời này thì tất cả những người của nhà họ Lý lập tức sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại đồng thanh cười bật ra tiếng.

Cậu ta bị điên rồi sao? Diệp Lâm Quân thế này là sao? Nhưng mà bà cụ là em gái ruột của người đứng đầu môn phiệt Tây Đường đây.

Một kẻ tàn phế ngồi trên xe lăn như anh mà bà ta không động vào nổi hay sao? Lời đe dọa vừa rồi của Diệp Lâm Quân quả là chẳng có giá trị tẹo nào! Ánh mắt bà cụ nhìn chăm chú, vẻ mặt không ngừng thay đổi.

“Ta không đông nổi vào cậu? Cậu chắc chứ?” Bà cụ lạnh lùng nói.

“Diệp Lâm Quân, cậu đúng là ngu xuẩn! Cho dù cậu có là Chiến Thần Côn Luân thì cùng lắm bà ll cụ cũng chỉ nhường cậu ba phần, chưa đến nỗi không động nổi vào cậu đâu Một kẻ khác cười khẩy mỉa mai.

Diệp Lâm Quân không để tâm tới kẻ khác, chỉ gật đầu với bà cụ: “Tôi chắc chắn!” “Được thôi!

Nhưng ngược lại cậu phải thể hiện cho ta thấy rằng tại sao ta không chọc nổi vào cậu! Ta rất chờ mong đấy! Nếu ta không chọc nổi câu, vậy thì ngược lại ta sẽ vì Lê Nguyên và bé Quân mà cảm thấy mừng”

Bà cụ nhìn Diệp Lâm Quân chằm chằm.

“Nhưng nếu cậu không thể hiện được điều đó, thì cả đời này, ta không chỉ không cho cậu gặp Lê Nguyên và bé Quân, mà sẽ còn giáo huấn cậu một bài học!”

Bà cụ quay ngoắt lòi, đầy tức giận nói.

Diệp Lâm Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Trong thời gian ba tháng tôi sẽ đến đón Lê Nguyên và bé Quân.

Tôi sẽ khiến bà tâm phục khẩu phục!” Anh cho Vệ binh Viêm Long thời hạn ba tháng để bắt cho bằng được thế lực đen tối của Lạc Việt.

Dự đoán ba tháng nữa nguy hiểm chồng chất nguy hiểm, cho nên để Lê Nguyên và bé Quân ở bên cạnh bà cụ có lẽ sẽ tương đối an toàn.
 
Chương 1811


Chương 1811:

Thứ nhất, anh sẽ phái người bảo vệ bọn họ.

Thứ hai, người của môn phiệt Tây Đường sẽ bảo vệ hai mẹ con.

Hai lớp bảo vệ sẽ càng an toàn hơn.

Chỉ là không thể nhìn thấy bé Quân và Lê Nguyên mọi lúc được.

Nhưng vì tương lai của Lạc Việt, anh phải nhẫn nhịn chịu đựng.

Anh đã tính toán kĩ rồi.

Dùng thời gian ba tháng để quét sạch tất cả những thế lực và người uy hiếp đến tương lai nước Lạc Việt.

Anh muốn loại bỏ tận gốc.

Cho nên căn cứ vào suy nghĩ này, Diệp Lâm Quân đã giao hẹn với bà cụ thời hạn ba tháng sau.

Cứ như vậy, vì đề phòng anh gặp hai mẹ con Lê Nguyên, bà cụ chắc chắn sẽ tăng cường bảo vệ.

“Nói láo! Diệp Lâm Quân, đây chẳng qua chỉ là kế hoãn binh của cậu!”

“Cố ý giao hẹn thời hạn để bây giờ chúng tôi buông tha cho cậu ư? Nằm mơ đi!”

“Diệp Lâm Quân, cậu đừng có mà tưởng bởi Hôm nay cậu không thoát nổi đâu!”

Tất cả người nhà họ Lý đều:cho rằng Diệp Lâm Quân đang dời mục đích, cho rằng anh muốn thoát thân.

Nhưng không biết vì sao bà cụ lại rất tò mò: “ÀI Lẽ nào sau ba tháng cậu còn có thể khôi phục lại vị trí Chiến Thần Văn Lang hay sao?”

“Nếu cậu có thể khôi phục lại vị trí Chiến Thần Văn Lang, vậy thì mới có tư cách nói chuyện với môn phiệt Tây Đường!”

Để mà nói thì bốn môn phiệt lớn nhất đều cùng cấp bậc với Chiến Thần Văn Lang, thậm chí cấp bậc còn cao hơn. Họ có thể nhún nhường anh ba phần, nhưng khí thế và sức mạnh thì tuyệt đối không thể để mất, thậm chí là còn có thể chèn ép.

Diệp Lâm Quân cười cười nói: “Không! Sau ba tháng, tôi sẽ khiến các vị hiểu rõ, bốn môn phiệt lớn nhất đều-sẽ bị tôi đạp dưới chân! Các người thực sự không chọc nổi tôi đâu!”

Lời này của Diệp Lâm Quân khiến cho tất cả mọi người cực kì bất mãn.

Nhưng bà cụ lại chỉ cười: “Được, ta sẽ cho cậu cơ hội một lần. Ba tháng sau chờ cậu đến đón người!”

“Đi thôi, mau rời khỏi đây!” Cả nhà tải app truyệnholađọc full nhé!

Bắc Thiên Vương theo sau đẩy Diệp Lâm Quân rời đi.

“Bà nội, tại sao bà có thể để cậu ta đi chứ?

Cậu ta muốn thoát thân nên mới cố ý nói như vậy!”

“Đúng vậy! Trước đó tên nhãi này hơi một tí là hứa hẹn giao kèo với người khác! Đây đều là những lời để thoát thân!” Mọi người nói.

“Cái gì? Ta bị tên nhãi đó lừa rồi sao?”

Bà cụ kinh ngạe thốt lên.

“Mau bắt thằng nhãi đó lại đây!”

Lý Hồng Thắng hét lên.

“Nếu như lúc này đuổitheo:anh ta thì khó mà tránh được việc đụng chạm đến nữ Chiến Thần đói”

“Vậy thôi, nếu nó dám lừa dối ta thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện nhìn thấy vợ con mình nữa!”

Bà cụ tức giận nói.

Sau khi Diệp Lâm Quân sắp xếp để các cao thủ của Trấn Thiên Điện bảo vệ Lý Từ Nhiệm, anh sẽ bắt đầu thực hiện kế hoạch.

“Điện chủ, gần đây có không ít cao thủ của môn phiệt Bắc An đang nhìn chúng ta như hổ tình mồi, có thể bọn chúng còn kiêng ky Đội quân Âu Lạc nên chậm chạp không ra tay!”

Bắc Thiên Vương nói.

Diệp Lâm Quân mỉm cười.

Có vẻ như Phàn Thắng Nam sắp xếp người ở bên cạnh-anh thì cũng có lợi đấy chứ.

Ít nhất thì nó cũng khiến rất nhiều người khiếp sợ, giảm bớt những phiền phức không đáng có.

“Có gì bất thường nữa không?”

Diệp Lâm Quân hỏi.

“Tạm thời không có, tung tích của nhóm người này rất bí ẩn! Căn bản là không tìm ra bất kỳ manh mối nào!”

Tây Thiên Vương lắc đầu.
 
Chương 1812


Chương 1812:

Hiện tại, Diệp Lâm Quân đang lấy thân phận Nhất Vũ Kiên Vương để vận dụng tất cả các nguồn lực hiện có, dồn sức điều tra nhóm người này.

Phỏng chừng tìm thấy hay không chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Bây giờ kẻ thù ở bên ngoài không dám xâm lược Lạc Việt nữa, nhưng bên trong vẫn tiềm ẩn nhiều nguy cơ khôn lường.

Đặc biệt là bây giờ, khi các thế lực ngầm đã được tự do thì bọn chúng lại càng không kiêng kị gì hết.

Đủ to gan lớn mật để động tay động chân vào.

vài thứ ở Kinh Thành rồi đấy.

Có trời mới biết chúng sẽ làm gì tiếp theo.

“Lệnh cho các bộ chú ý thật kỹ! Tôi cảm thấy tiếp theo, nhất định bọn chúng sẽ có động tĩnh lớn”

Diệp Lâm Quân có linh cảm cực kỳ mạnh mẽ.

“Rõ”

Chả hiểu sao, Dưỡng Hạo Quân dự đoán vô cùng chuẩn xác.

Bọn chúng thật sự ra tay!

Bây giờ, Trần Hữu Đạo muốn biết về tình trạng cơ thể của Diệp Lâm Quân thì đều hỏi trực tiếp Phàn Thắng Nam.

Trong điện thoại, Phàn Thắng Nam nói một hai câu chẳng rõ ý tứ gì, cô ta yêu cầu phải gặp mặt Trần Hữu Đạo.

Dù sao thì cả hai người đều mong Diệp Lâm Quân sẽ bình phục càng sớm càng tốt.

Mục đích giống nhau mà.

Nơi hai người chọn để gặp nhau là ở Giang Bắc.

“Tung tích của Trần Hữu Đạo và Phàn Thắng Nam đã được xác định! Ngày mai họ sẽ gặp nhau ở Resort Thiên Lam thuộc Giang Bắc!”

“Chuẩn bị ngay đi! Lần này chỉ được thành công, không được thất bại!”

“Đồng thời sử dụng mọi nguồn lực hiện có để âm thầm phong toả Giang Bắc! Ta không tin Nhất Vũ Kiên Vương có thể cứu được hai người này từ khoảng cách ngàn cây số!”

“Lần này, chúng ta sẽ cho Lạc Việt biết Liên Minh Báo Thù của chúng ta khủng khiếp như thế nào!”

Ai cũng cho rằng Nhất Vũ Kiên Vương đang ở Bắc Cảnh.

Tin này cũng khớp với tình báo chúng nhận được.

Hơn nữa, không ai có thể đoán ra hành động lần này của bọn chúng.

Vì nó khác hoàn toàn với hành động cướp thuốc gen trước đây.

Lần đó, Vệ Binh Viêm Long đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, vậy nên Nhất Vũ Kiên Vương cũng sẽ xuấthiện.

Nhưng lần này thì khác.

Dù sao thì ám sát hai Chiến Thần cũng là hành động không ai dám nghĩ tới…

Và cuộc ám sát này sẽ tiến hành rất bất ngờ.

Không ai có thể ngờ được điều đó cả.

Ngay cả Diệp Lâm Quân cũng không thể đoán được bọn chúng sẽ điên cuồng như vậy.

Dám giết hại hai vị Chiến Thần của Lạc Việt cùng một lúc!

Đây là hành động hoàn toàn điên rồ.

Đêm hôm đó, rất nhiều cường giả siêu cấp tràn vào Giang Bắc.

Đáng sợ hơn là Giang Bắc bị phong tỏa rất âm thầm.

Chỉ có đường ra, không có lối vào.

Thể hiện rõ bối cảnh và nguồn lực mạnh mẽ của Liên Minh Báo Thù.

Bên trong và bên ngoài của biệt thự thậm chí còn được bố trí không biết bao nhiêu cạm bấy.

Chỉ đợi Phàn Thắng Nam và Trần Hữu Đạo đến.
 
Chương 1813


CHương 1813:

Ngày hôm sau.

Phàn Thắng Nam và Trần Hữu Đạo đến Giang Bắc.

Vì sự hồi phục của Diệp Lâm Quân còn rất chậm nên cả hai quyết định gặp mặt để thảo luận về biện pháp.

Chẳng bao lâu, Phàn Thắng Nam đến Resort Thiên Lam trước.

Ngay-sau đó, Trần Hữu Đạo.cũng bước vào biệt thự.

Cả hai hoàn toàn không phát hiện gì.

“Chuẩn bị!”

“Không còn nghi ngờ gì nữa, hôm nay hai chiến thần của Lạc Việt đều phải chết!”

Thậm chí Phàn Thắng Nam và Trần Hữu Đạo còn không biết mình đang bị bao vậy trong bạt ngàn cạm bẫy.

Rõ ràng là cao thủ do Liên Minh Báo Thù sắp xếp khủng bố biết bao nhiêu.

Ngay cả hai vị Chiến Thần cũng không hề hay biết.

Mặc dù cả hai luôn hết sức cảnh giác, nhưng họ không bao giờ nghĩ rằng có kẻ nào dám to gan lớn mật đến giết họ.

Mà lại ngay trên địa bàn Lạc Việt chứ “Các cô cậu chờ ngoài cửa đi!”

Hai người Phàn Thắng Nam ra lệnh.

Ba học trò lớn của Trần Hữu Đạo và bốn nữ Chiến Vương dưới trướng Phàn Thắng Nam chờ đợi ở bên ngoài.

“Vết thương của Diệp Lâm Quân hiện giờ có hơi nghiêm trọng…”

Cả hai bắt đầu thảo luận về việc làm thế nào.

để Diệp Lâm Quân hồi phục càng sớm càng tốt.

Ở ngoài cửa, mấy người nhóm Thất Sát buôn chuyện với thuộc hạ của Phàn Thắng Nam.

“Tôi cũng chẳng hiểu, rõ ràng Diệp Lâm Quân đã là bại tướng dưới tay lão Đại rồi, tại sao lão Đại lại muốn đánh thêm một trận nữa với anh †a chứ?”

“Đúng vậy, tôi cũng không đoán ra được? Có phải là vì Chiến Thần Nam nói là cô ấy tin tưởng Diệp Lâm Quân không?”

Bốn cô gái cười nói: “Ban đầu chúng tôi cũng không hiểu, nhưng sau này cũng tìm được vài manh mối… Có lẽ là vì cảm tình đó?”

“Hả? Cảm tình?”

Nhóm Thất Sát nghĩ đến gì đó, sắc mặt thay đổi đột ngột.

Chẳng lẽ vì Trần Hữu Đạo thích Phàn Thắng Nam, nhưng Phàn-Thăng Namlại phải lòng Diệp Lâm Quân?

Chính vì vậy nên mới có tình trạng này.

“Từ từ đã… hình như có gì đó không ổn…”

Lúc này, Phá Quân nhận ra một manh mối gì đó.

“Sao vậy?”

Những người khác hỏi.

“Cô không thấy là quá yên tĩnh sao? Không khí của biệt thự này hơi sai sail”

Phá Quân cảnh giác quan sát xung quanh.

“Đúng vậy, vừa rồi căn biệt thự có rất nhiều người, sao thoắt cái lại biến mất rồi!”

“Ừ, nếu không nói thì tôi cũng không phát hiện! Quả nhiên là như vậy!”

“Mọi người cẩn thận một chút; chuẩn bị sẵn sàng!”

Nhóm Thất Sát lập tức đi vào trong phòng, nhắc nhở Phàn Thắng Nam và Trần Hữu Đạo.

“Cái gì?”

Hai người trước tiên là sửng sốt.

Ngay sau đó, Trần Hữu Đạo nở nụ cười: “Cậu cũng hơi lo lắng quá rồi đấy, đây là Giang Bắc mài!

Có nguy hiểm gì được chứ?”

“Hơn nữa tôi là ai? Ai dám gây nguy hiểm cho tôi chứ?”

Anh ta đường đường là Chiến Thần Văn Lang!
 
Chương 1814


Chương 1814:

Cả trong và ngoài nước anh ta đều vang danh đầy hiển nước, ai dám đe doạ anh ta chứ?

“Đúng vậy, chúng tôi có thể gặp nguy hiểm gì được?”

Phàn Thắng Nam cũng.mỉm cười, nói.

Trong nhận thức và quan niệm của hai người, bọn họ là những tồn tại giống như thần thánh vậy.

Lại còn đang ở trong địa bàn của mình thì sao gặp nguy hiểm được chứ?

“Bùm!

Nhưng ngay khi cô ta dứt lời.

Đột nhiên tòa biệt thự này hứng chịu một trận oanh tạc khủng khiếp, cả tòa kiến trúc lập tức sụp đổ.

May mắn thay, cả ba người họ đều là những cao thủ hàng đầu, phản ứng nhanh chóng.

Tất cả nhanh chóng thoát thân trước khi bị chôn vùi trong đất.

Trần Hữu Đạo và Phàn Thắng Nam nhìn tòa biệt thự sụp đổ, mặt mày xám ngoét như tro, trong cơn khói bụi cuồn cuộn là đống đổ nát trước mắt.

“Cảnh giác! Coi chừng!”

Mấy người hô lên.

Cảnh tượng vừa đột ngột xảy ra là điều mà không ai dám ngờ tới.

Resort Thiên Lam này thực sự có tồn tại nguy hiểm…

Giây tiếp theo, có một tiếng rít phát ra.

Tiếng bước chân lại truyền đến Cả trong lẫn ngoài căn biệt thự đều nhi nhít bọn cao thủ đeo mặt nạ.

Không để cho hãï người Trần Hữu Đạo bất kỳ con đường sống nào!

“Cái gì.” Cả nhà tải app truyệnholađọc tiếp nhé!

Sắc mặt của mọi người thay đổi dữ dội, họ không dám tin nhìn những cao thủ xung quanh.

€ó người thật sự muốn xử lý bọn họ sao?

Làm thế nào mà chuyện này xảy ra được!

Quá to gan rồi, đúng không?

Chẳng lẽ chúng không biết thân phận của bọn họ sao?

Trần Hữu Đạo lập tức nổi giận, nói: “Các người là ai? Định làm cái gì? Có biết ta là ai không?”

Trần Hữu Đạo hỏi liên tiếp ba câu.

Người bên kia chỉ cười khinh mi Đạo và Phàn Thắng Nam, hôm nay là ngày chết của các người! Ở lại đây vĩnh viễn đi!”

“Giết!”

“Cái gì?”

“Giết chúng ta sao?”

“Các người ăn tim ñùm mật gấu à?”

Đến tận thời khắc này, Trần Hữu Đạo và Phàn Thắng Nam cũng không thể hiểu được vì sao lại có kẻ dám đến giết họ.

Tất nhiên, chủ yếu là do những hành động mà Diệp Lâm Quân đang tiến hành gần đây.

Đây là một mật lệnh.

Không một ai biết ngoại trừ họ.

Kể cả bọn chúng.

“Giết Phàn Thắng Nam và Trần Hữu Đạo!

Nhanh lên!”

Người đàn ông cầm đầu đeo mặt nạ kim hổ ra lệnh.

Các cao thủ ở đây đều đồng loạt hành động.

Chúng muốn đánh nhanh thắng nhanh!

“Vậy sao? Muốn giết ta hả? Tưởng ngon ăn vậy sao?”

Trần Hữu Đạo tràn đầy tự tin.

Trận thắng trước Bắc Thiên Vương cách đây không lâu đã mang lại cho anh ta sự tự tin tột độ.

“Liều đi! Giết trước nói saul”

Phàn Thắng Nam giận dữ quát lên.
 
Chương 1815


Chương 1815:

Toàn bộ chín người họ đều đồng thời ra tay.

Một hiệp đã qua.

Chín người bên Trần Hữu Đạo biến sắc cực mạnh.

Mạnh!

Đối thủ thật sự quá mạnh!

Mà vẫn còn rất đông…

Mỗi tên đều mạnh tới đỉnh cao!

Trần Hữu Đạo tưởng là có thể tung hoành chém giết, quét sạch ngàn tên.

Kết quả là mới vật lộn một hồi, hai tên cao thủ đã làm anh ta chật vật hết hơi.

Sức chiến đấu của Phàn Thắng Nam yếu hơn Trần Hữu Đạo một chút, cô ta còn mệt mỏi hơn.

Bảy người còn lại thì không cần phải nói.

Một tên cũng có thể cản chân bọn họ.

Chưa kể kẻ thù có cả trăm cao thủ…

“Tông sư! Đây đều là cường giả cấp tông sư cải”

Sắc mặt của Trần Hữu Đạo tái nhợt, anh ta không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.

Chẳng bao lâu sau, anh ta phát hiện tất cả những cao thủ ở đây đều là cấp tông sư.

Thật không thể tưởng tượng được…

Dường như có cả hàng chục tông sự:..

Quá vô lý!

Tại sao đối phương lại đến đây?

Sao thể tập hợp nhiều tông sư như vậy?

Có hàng trăm cao thủ xung quanh, đấy là chưa tính ngoài biệt thự nữa.

Tông sư ở khắp nơi, cấp thần thì nhiều như cải trắng ngoài chợ ấy.

Để giết hết chúng thì phải tốn nhiều công sức lắm.

Trần Hữu Đạo đã thi triển kỹ năng chiến đấu của môn phiệt Bắc An đến mức cực hạn, dồn sức đối phó với các cao thủ.

Phàn Thăng Nam phải đánh hết sức, nhưng ít ra còn có thể kiên trì Nhưng mấy người Thất Sát,Phá Quân đều bị thương tích đầy mình sau khi bị công kích liên tục.

Bọn họ nhanh chóng không còn sức chiến đấu!

“Tăng tốc độ đi! Không cho bọn chúng một cơ hội sống nào hết!”

Người đàn ông đeo mặt nạ kim hổ thúc giục.

Cuộc tấn công của Liên minh Báo Thù ngày càng khốc liệt, vòng vây kín đến một con ruồi cũng không lọt Bảy người nhóm Thất Sát lập tức xông ra, cố phá vòng vây, nhưng cuối cùng họ không đứng dậy nổi nữa.

Nếu không nhờ hai người Trần Hữu Đạo bảo vệ một chút, e rằng tất cả mấy người này đều phải bỏ mạng lại nơi này.

Nhưng bây giờ, Trần Hữu Đạo và Phàn Thắng Nam cũng bị thương, sau khi hai người uống dược liệu cổ truyền thì đã hồi phục không ít.

Nhưng đối thủ quá mạnh!

Tấn công quá mãnh liệt!

Cả hai không trụ được lâu, toàn bộ đều bị đánh bại.

Lúc này thì dùng thêm dược liệu cổ truyền cũng vô ích.

Cơ bản thì sức chiến đầu của họ cạn cả rồi.

Thứ chờ đợi hai người chỉ có cái chết mà thôi!

Không thể tin được!

Cả hai người Trần Hữu Đạo đều không thể tưởng tượng nổi, đối phương lại phái nhiều cao thủ như vậy đến giết họ.

Đây rốt cuộc là cái tổ chức khủng bố nào thế?

Có nhiều cường giả cấp thần và tông sư như vậy?

“Giết bọn chúng mau lên, chúng ta còn phải đi nữa!”

Tay mặt nạ kim hổ ra lệnh.

“Chờ đã, các người dám giết bọn ta thật hả?
 
Chương 1816


Chương 1816:

Ta là Trần Hữu Đạo, Chiến Thần Văn Lang! Các người có biết hậu quả của việc giết ta không?”

Trần Hữu Đạo lạnh lùng nói.

Đến tận bây giờ, anh ta vẫn cảm thấy đối phương không thể giết anh ta.

Địa vị của anh ta quá cao.

Ai mà dám chứ?

“Ta biết, nhưng ta đến để giết mi mài”

Người đàn ông lạnh lùng nói.

“Chờ đã! Ta muốn biết mi là ai?”

Phàn Thắng Nam đã định bỏ cuộc.

Nếu viện quân đến thì có ích gì nữa?

Nhóm người này quá mạnh, quân tiếp viện không phải là đối thủ của chúng!

Hàng chục tông sư, vô số cấp thần…

“Cậu không có quyền biết!”

“Mau giết chúng!” “Sau đó chặt đầu bọn chúng, treo ở chỗ cao nhất Giang Bắc!” Tuyệt vọng! Tuyệt vọng vô cùng tân! Trần Hữu Đạo không bao giò nghĩ tới ngày này.

Chủ yếu là do cuộc đời của anh ta quá suôn sẻ, thăng chức một lèo tới vị trí cao nhất.

Mà anh ta vẫn chưa ngồi vững cái ghế này nữa.

Nhiều điều vẫn chưa làm được.

Anh ta sẽ chết sao? Anh ta không cam lòng…

Không cam lòng chết như thế này…

Trần Hữu Đạo cố gắng kéo dài thời gian, nhưng đối phương hoàn toàn không quan tâm, con dao rổ trong tay anh ta gần như chém xuống.

“Các người chất…”

Cả hai đều cảm nhận được sát khí ùa vào cơ thế.

‘BùmH Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này.

Một viên sỏi bắn ra như một viên đạn, xẹt qua thành một vòng cung, báo hiệu cho một cuộc tập kích bất ngờ.

Đột nhiên, người đàn ông cầm dao mổ cảm thấy bị ai đó đánh đau điếng, cả người văng ra ngoài.

Con dao mổ trong tay hắn ta gãy nát…

Cảnh tượng đột ngột xảy ra làm gián đoạn trận tuyến của Liên Minh Báo Thù.

“Có chuyện gì vậy?”

Mọi người nhìn xung quanh, tất cả đều hoảng loạn.

“Muốn giết tướng lĩnh trong tay ta sao? Đã hỏi ý ta chưa?” Lúc này, cửa phòng đột nhiên mỏ ra.

Vài người từ bên ngoài bước vào.

Người thủ lĩnh đeo mặt nạ, lại còn đeo một chiếc nhẫn nổi bật trên tay.

Người bên cạnh thì cầm kiếm! “Viêm Long Mặt Nạ, Viêm Long Nhẫn, Viêm Long Kiếm?” “Cái gì?

Là người của Nhất Vũ Kiên Vương?”

Sắc mặt Liên Minh Báo Thù thay đổi hoàn toàn Không đám tin nhìn Diệp Lâm Quân.

Theo tình báo của họ, Nhất Vũ Kiên Vương phải đang ở Kinh Thành hoặc là Bắc Cảnh.

Tuyệt đối không thể xuất hiện ở Giang Bắc.

Nhưng mà họ vẫn thấy anh ta đây này.

Trời má gặp ma giữa ban ngày à! Thời khắc mà những người đang cận kê cái chết như Trần Hữu Đạo và Phàn Thắng Nam nhìn *

Nếu Diệp Lâm Quân không xuất hiện, anh ta chết cũng không có chỗ chôn.

Ban đầu, Diệp Lâm Quân cũng không nhận ra hành động này của Liên Minh Báo Thù.

Nguyên nhân chính là bọn họ đã âm thầm phong tỏa Giang Bắc, mà dù có âm thầm thế nào đi thấy Diệp Lâm Quân, trong mắt hai người vỡ oà hạnh phúc.

Họ đã được cứu rồi!
 
Chương 1817


Chương 1817:

Nhất Vũ Kiên Vương xuất hiện rồi!

“Đúng lúc đấy! Vậy thì hôm nay mi cũng chết cùng đi!”

Sau khi cơn kinh hoàng qua đi, toàn bộ phe Liên minh Báo Thù đều đằng đẳng sát khí.

“Nghe lệnh, mọi người vây giết Nhất Vũ Kiên Vương!”

Người đàn ông đeo mặt nạ kim hổ ra lệnh.

“Ngài Kim Hổ, bên ngoài không có động tĩnh Lúc này cấp dưới mới báo cáo.

“Đừng phí sức nữa, tất cả những kẻ bên ngoài đều chết cả rồi!”

Diệp Lâm Quân mỉm cười.

“Vậy thì mi cũng vậy thôi!”

Kim Hổ ra lệnh, hàng trăm cao thủ ở đây đều hành động.

Hơn mười tông sư đồng loạt ra tay, thật là hiếm thấy.

Sức chiến đấu mạnh đến mức làm cho đối thủ tuyệt vọng!

Nhưng không biết cố tình sao lại gặp Diệp Lâm Quân!

Mà anh đã làm được điều này ở đảo Đông Ca từ lâu rồi…

Một trận chiến chưa từng có, cực kỳ căng thẳng…

Nhanh quá.

Trần Hữu Đạo trợn mắt nhìn Phàn Thắng Nam choáng váng.

Nhất Vũ Kiên Vương lợi hại vô cùng luôn!

Quả là bất khả chiến bại!

Hàng trăm cao thủ của Liên Minh Báo Thù, vậy mà hết người này đến-người khác ngã xuống trước mặt anh.

Hơn mười tông sư thì sao?

Tất cả đều là cao thủ cấp thần thì sao?

Diệp Lâm Quân ta đây chém sạch trong một kiếm!

Một lát sau, toàn bộ Liên Minh Báo Thù đều ngã xuống.

Kim Hổ cũng tự sát ngay lập tức.

Toàn bộ đều chết sạch…

Kinh ngạc!

Quá là sốc!

Nhất Vũ Kiên Vương mạnh đến mức khiến người khác giận điên!

Giống y như ở kinh thành lúc trước, khuôn mặt của những người này hoàn toàn thay đổi từ lâu rồi.

Không thể phân biệt khuôn mặt của chúng được!

Diệp Lâm Quân đã đoán được trước điều này từ trước rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy kỳ quái.

Còn đối với nhóm Trần Hữu Đạo thì đúng là kinh động không nhỏ…

“Những người này rốt cuộc là ai vậy?”

Hai người vừa phản ứng lại được thì lập tức quỳ gối xuống trước mặt Diệp Lâm Quân: “Cảm ơn Nhất Vũ Kiên Vương cứu giúp!”

“Nhưng mà thuộc hạ có thắc mắc, tại sao các Nhất Vũ Kiên Vương lại xuất hiện ở Giang Bắc vậy?”

Trần Hữu Đạo đầy bụng nghỉ hoặc.

Hầu như tất cả các cơ sở ngâm của Trấn Thiên Điện đều ở Giang Bắc.

Vậy nên thời điểm Liên Minh Báo Thù hành động thì Diệp Lâm Quân đã nắm rõ.

May mà cuộc ám sát này được tiến hành ở Giang Bắc chứ không phải ở nơi khác.

Nếu vậy thì Diệp Lâm Quân cũng không cứu được.

“Tôi luôn ở Giang Bắc mài” Diệp Lâm Quân trả lời.

“Hả?” Cả mấy người Trần Hữu Đạo và Phàn Thắng Nam đều sửng sốt.

Nhất Vũ Kiên Vương và Diệp Lâm Quân ở cùng một nơi? Thật là trùng hợp…
 
Chương 1818


Chương 1818:

Nhưng mà hai người thật sự bội phục Nhất Vũ Kiên Vương từ tân đáy lòng.

“Trần Hữu Đạo, anh vậy là không được…

Vẫn quá kém!” Diệp Lâm Quân lạnh lùng nói.

Đây là đánh giá khách quan của anh.

Nếu Trần Hữu Đạo bị thảy vào giữa đám người này thì chỉ ở mức trung bình mà thôi.

Nhưng anh ta cũng là Chiến Thần Văn Lang! Đây đúng là một sự sĩ nhục đấy “Tôi…

Sắc mặt Trần Hữu Đạo rất khó coi.

Nhưng anh ta siết chặt tay lại: “Nhưng ít nhất tôi mạnh hon Diệp Lâm Quân! Bây giò cao thủ của các thế lực ngầm xuất hiện rồi, tôi không mạnh bảng chúng cũng là chuyện thường!” “Ha ha…”

Diệp Lâm Quân cười lạnh một tiếng.

Chấp niệm của Trần Hữu Đạo đối với anh sâu thật đấy.

Anh mà kém anh ta ư? Ha hai Anh có thể nghiền nát Trân Hữu Đạo chỉ bằng một ngón tay! Vậy mà anh ta vẫn cho là vậy hả? Nhưng mà Trần Hữu Đạo cũng thấy hổ thẹn ít nhiều.

Nhất Vũ Kiên Vương trước mặt anh ta mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, anh ta thật sự tâm phục.

“Vì sao hai người tới Giang Bắc? Có nhiệm vụ gì sao? Sao tôi lại không biết?” Diệp Lâm Quân bắt đầu chất vấn.

“Điều này…”

Trần Hữu Đạo và Phàn Thắng Nam nhìn nhau hồi lâu, không biết phải trả lời như thế nào.

Về chuyện của Diệp Lâm Quân, họ không dám nói Nhất Vũ Kiên Vương.

“Tôi đã dặn là không nên dành thời gian và sức lực cho những việc vô ích ngay từ đầu mài!

Hiểu không?”

Diệp Lâm Quân lạnh lùng nói.

“Vâng, hiểu rồi!”

Mọi người đều gật đầu.

Lần này cũng đủ dạy cho họ một bài học.

“Xin hỏi Nhất Vũ Kiên Vương, kẻ đã ra tay với chúng tôi là ai vậy?”

Phàn Thắng Nam hỏi.

“Chuyện này không liên quan gì hai người!

Đừng hỏi nhiều!”

Mấy người Trần Hữu Đạo rời đi.

“Về sau chúng ta phải cẩn thận, Lạc Việt không còn an toàn nữa!”

Trần Hữu Đạo thở dài.

“Không ai mong điều này xảy ra mà…”

Phàn Thăng Nam toát mồ hôi lạnh.

“Cuối cùng thì tôi cũng biết mình thua kém thế nào rồi! Tôi sẽ luyện tập chăm chỉ hơn! Nhưng Diệp Lâm Quân vẫn là chấp niệm của tôi, anh ta không phải đối thủ của tôi, tôi nhất định phải đánh bại anh ta một lần nữa!”

Hai mắt Trần Hữu Đạo sáng lên.

“Điện chủ, cuối cùng lần này bọn chúng cũng để lộ dấu vết! Dù sao bọn chúng đã bí mật phong tỏa cả Giang Bắc cơ mài! Cho nên chúng ta đã lần được manh mối!”

Tây Thiên Vương nói.

Diệp Lâm Quân cười: “Được, tôi biết rồi! Lần này, sai lầm lớn nhất của bọn chúng chính là chọn ra tay ở Giang Bắc!”

“Thông báo cho các bộ, kiểm tra cho tôi!”

Liên Minh Báo Thù có nghĩ thế nào cũng không đoán được việc có người đột ngột xuất hiện.

Kế hoạch hoàn hảo của chúng lại thất bại.

Nhưng mà tin tức lớn nhất gần đây vẫn là môn chủ của môn phiệt Tây Đường, một trong bốn môn phiệt lớn, người được xưng là Hoàng đế Tây Đường – Hoàng Mạnh Hùng đã xuất hiện.

Sau này ông ta sẽ đến nhà họ Lý ở Giang Bắc.

Việc này khiến địa vị của nhà họ Lý tăng vọt.
 
Chương 1819


Chương 1819:

Âm thầm trở thành gia tộc đứng đầu của Lạc Việt, ngay cả nhà họ Diệp cũng không bằng.

“Lê Nguyên, anh trai tôi muốn gặp cô! Sau này, địa vị của cô sẽ càng trở nên tôn quý! Diệp Lâm Quân không xứng đậu!”

Ba môn phiệt lớn khác cũng bắt đầu rục rịch.

Sự xuất hiện của Hoàng đế Tây Đường lân này khiến cho dư luận xôn xao bàn tán.

Còn bên Diệp Lâm Quân, anh vẫn ra lệnh cho các bộ truy xét tin tức vê Liên Minh Báo Thù.

Diệp Lâm Quân đi dạo ven một hô nước nào đó ở Giang Bắc, theo sau là mấy người Tây Thiên Vương.

“Có manh mối cho thấy vị vương tử nào đó của nước Chiến Ưng có liên hệ mật thiết với nhóm người này.

Những chuyện khác vẫn đang điều tra!” Tây Thiên Vương nói ra một manh mối quan trọng.

“Nước Chiến Ưng?

Vừa nhắc đến quốc gia này, trong mắt Diệp Lâm Quân bừng lên lửa giận.

Anh đã từng nếm trái đẳng trong tay họ.

Đây là một chủng tộc nổi tiếng với những thủ đoạn đê hèn và quỷ quyệt.

Các thủ đoạn đều bất chấp tất cả, không màng luân thường đạo lý.

Ở biên cảnh xảy ra bao nhiêu là thảm án, tất cả đều có đấu răng của bọn chúng hết.

Một trăm mười lăm anh em của anh đã chết rất thảm.

Tất cả là do nước Chiến Ưng gây nên.

Bọn họ bị gian kế của chúng hãm hại, rồi bị giết hết sức tàn nhẫn.

Đối với dân tộc này thì anh có hận! Mấu chốt là nước Chiến Ưng đã âm thầm trù tính hết thảy, không thể tra được manh mối gì hết.

Biết rằng tất cả là do bọn chúng gây nên, thế mà phải nhìn chúng giả vờ ngây thơ, chối bỏ hết thảy tội lỗi.

Năm đó, Diệp Lâm Quân bất chấp mệnh lệnh, vì một người mà đuổi giết nước Chiến Ưng, đến mức suýt chút nữa là anh bị cách chức.

Sau đó, anh chỉ có thể từ bỏ, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cũng không thể báo thù.

Bởi vì không có bằng chứng là nước Chiến Ưng gây ra.

Anh không có lý do ra tay…

“Quả nhiên là do một đám người đê tiện tập hợp lại với nhau!”

Diệp Lâm Quân tức giận nói.

“Tra† Tra toàn bộ cho tôi!” Diệp Lâm Quân tức giận nói.

Lần này đây, nều như có một lý do hợp lý, anh nhất định sẽ báo thù.

“Rõ!” Mọi người đồng loạt hô lên.

“Tôi đi riêng một lát! Các cô cậu về trước đi!” Diệp Lâm Quân ra lệnh.

Nhắc đến nước Chiến Ưng là tâm trạng Diệp Lâm Quân không vui nổi rồi.

Anh đã đợi ngày này rất lâu.

Nhưng căn bản là không có lý do để động thủ.

Cũng không biết kẻ giật dây phía sau là ai…

Hy vọng lần này thông qua việc tóm đuôi của Liên Minh Báo Thù, tất cả kẻ thù ở Nước Chiến Ưng sẽ bị bắt giữ.

Nghĩ ngợi vẩn vơ một hồi, anh đã đi vòng lớn quanh bờ hồ Tây Tử của Giang Bắc.

Đến nơi có cảnh đẹp tuyệt mỹ, mà dường như không có bất kỳ ai ở đây.

Chỉ thấy có một vài người ở phía trước không xa.

Một vị trưởng lão mặc trang phục thời Đường màu đen, trên người toả ra khí chất thanh tao.

xuất trần.

Bên cạnh ông ta là một cô gái trẻ, khoảng mười tám, mười chín tuổi.

Tóc đuôi ngựa buộc cao, khuôn mặt kiêu hãnh.

Đúng là con gái của trời!
 
Chương 1820


Chương 1820:

Cách ba mét phía sau hai người một già một trẻ đó có sáu người theo sát, tất cả đều mặc đồ trắng từ trên xuống dưới.

Trên ngực thêu hai chữ Tây Đường.

Sáu người này vô cùng đáng gờm.

Tông sư!

Sáu vị tông sư đều có sức mạnh vượt cả yêu quái của đảo Đông Cal Nếu tính theo số năm.

Thì sáu người này đều là những tông sư trăm tuổi cải Nhưng nhìn tư thế này, sáu người đó chỉ là người hầu mà thôi.

Diệp Lâm Quân liếc một cái đã nhìn thấu sức mạnh của sáu người.

Trong lòng anh cũng ngập tràn kinh hãi.

Thân phận của hai người một già một trẻ này là gì vậy?

Còn sáu tông sử trăm tuổi đang phải làm đầy tớ thì sao?

Có một điều mà Diệp Lâm Quân không biết, đây là người của môn phiệt Tây Đường, Hoàng đế Tây Đường – Hoàng Mạnh Hùng, và cháu gái của ông ta, Hoàng An Nhiên.

Họ vừa đến Giang Bắc.

Đến để cảm nhận vẻ đẹp ma mị của hồ Tây Tử…

Dù sao vì chuyện hiệp nghị mà họ luôn bị mắc kẹt trong vùng đất Tây Đường, chưa bao giờ được ra thế giới bên ngoài.

Tuy cực kỳ tò mò, nhưng Diệp Lâm Quân không nghĩ nhiều, tiếp tục bước đi.

“Đứng lại! Đây là nơi anh nên tới sao?”

Nhưng anh chưa bước được hai bước thì đã bị vài người chặn lại.

“Tại sao?”

Diệp Lâm Quân nheo mắt.

“Bởi vì khu vực này là cấm địa của tư nhân, người phục vụ không được vào!”

Mấy người này lạnh lùng nói.

Diệp Lâm Quân lập tức hiểu ra.

Khu vực này bị phong tỏa.

Hèn chỉ Hồ Tây Tử vẫn luôn náo nhiệt lại chẳng có ai.

Nhưng Diệp Lâm Quân phớt lờ anh ta, tiếp tục bước tới…

“Đúng lại! Anh không hiểu tiếng người đấy hả? Tôi kêu anh dừng lại nấy giò đó, không nghe thấy sao?” Mãy người đó lạnh lùng quát.

Lúc nãy Hoàng để Tây Đường của môn phiệt Hoàng đế Tây Đường, bọn họ đang chịu trách nhiệm xử lý sạch sẽ nơi này.

Sau khi thân phận của ông ta được tiết lộ, tất cả những người ở đây đã sơ tán rất quy củ.

Không một ai dám nói không.

Vậy mà cuối cùng lại lòi ra một tên ngớ ngẩn cứng đầu thế này.

Lại còn ngang ngạnh đòi xông qua nữa chứ…

“Tránh ra, đừng cản đường tôi!” Diệp Lâm Quân trâm giọng nói.

Tâm trạng anh bây giò âm trâm đến cực điểm Chặn đường anh cũng chẳng khác nào chọc anh tức giân.

“Anh biết chúng tôi là ai không? Môn phiệt Tây Đường…”

Mấy tên này muốn tiết lộ danh tính để khiến Diệp Lâm Quân kinh sợ.

Nào ngờ lại bị Diệp Lâm Quân đẩy ra xa trong nháy mắt.

“Tôi không muốn biết” Bị đẩy ra dễ dàng như vậy, trong mắt mấy người này tràn đầy vẻ kinh hãi.

“Người đâu! Ngăn anh ta lại!”

Vài người thốt lên.

“Râm râm rầm..’ Ngay sau đó, những cao thủ ngâm của môn phiệt Tây Đường lần lượt xuất hiện, cố gắng ngăn Diệp Lâm Quân lại.
 
Chương 1821


Chương 1821:

“Nếu không muốn chết thì tránh xa tôi ra!” Diệp Lâm Quân giận dữ gầm lên.

“Làm càn vừa thôi, dám láo xược như vậy ở trước mặt môn phiệt Tây Đường? Anh thiếu đòn à?”

Có người lạnh lùng quát lên.

“Tôi mới là môn phiệt đây này!” Diệp Lâm Quân thẳng thừng ra tay.

Cú đấm này của anh rất mạnh.

Đấm từng quyền vào da thịt.

Mấy tên kia kêu la không ngừng.

Ngay sau đó, một đồng người đổ rạp trước mặt anh.

Động tĩnh bên này đã thu hút sự chú ý của Hoàng đế Tây Đường và cháu gái cách đó không xa.

Hai người họ nghĩ thế nào cũng không ngò rằng, có người dám gây sự trước mặt môn phiệt Tây Đường vừa xuất thế sao? Chán sống rồi à? “Trên đời này vẫn còn kẻ to gan lớn mật vậy ả? Dám động thủ trên đầu người quyền thế luôn sao?” Hoàng đế Tây Đường trâm giọng nói.

“Sao lại thế này?”

Khi hai người bước qua đây thì ông không khỏi lạnh lùng nói.

Hoàng An Nhiên có một đôi mắt tuyệt đẹp, nhưng nó lại đang nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm Quân.

“Chủ nhân, thằng nhãi này không nghe lời khuyên can của chúng thần, cứ cứng đầu cứng cổ xông vào đây!”

Sau khi Hoàng Mạnh Hùng nghe xong thì sắc mặt lạnh như băng.

“Chủ nhân…

Tất cả người của môn phiệt Tây Đường đều ngay ngắn ưỡn thẳng lưng lên, vẻ mặt hoảng sợ.

Sợ vị này sẽ tức giận…

Dù sao thì ông ta cũng là môn chủ của môn phiệt Tây Đường đó!

Trong mắt họ, đây đúng là chúa tể thống trị một phương!

Giống y như hoàng đế thời xưa vậy.

Bây giờ lại có một thằng nhãi dám khiêu khích là sao?

“Anh không biết chúng tôi là ai sao?”

Hoàng An Nhiên lạnh lùng quát.

Diệp Lâm Quân mặt lạnh nói: “Tôi không biết, cũng không muốn biết!”

Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người của môn phiệt Tây Đường hết sức kinh ngạc.

Họ luôn luôn kiêu ngạo ở tít trên cao.

Từ khi xuất hiện, sự tồn tại của họ được tôn sùng giống như thần linh vậy.

Nghe tin Hoàng đế Hoàng đế Tây Đường Giang Bắc, các nhân vật tiếng tăm, cũng như các tổ chức lớn ở phía nam đã tổ chức một yến hội cực kỳ lớn để hoan nghênh ông ta.

Mỗi người đều kính trọng ông ta như thần.

Vậy mà cuối cùng, ông ta lại bị một thằng nhãi răng còn hôi sữa khiêu khích…

“Mày muốn chết chứ gì! Nói xong đi rồi sẽ ngỏm cả thôi!”

Một trong sáu người hầu phía sau Hoàng Mạnh Hùng tức giận nói.

€ó một quy tắc nghiêm khắc ở môn phiệt Tây Đường.

Kẻ nào dám khiêu khích người thượng lưu, giết!

Môn phiệt Tây Đường cũng không hiền, Diệp Lâm Quân vừa nói xong mấy lời này thì anh đã bị ai đó ấn vào người, ép cúi đầu xuống đất ngay lập tức.

“Tiểu Lục, đừng lỗ mãng như vậy! Đây không phải là địa bàn của chúng ta, các cậu phải thích ứng với thế giới này, không thể hở một tí là chém chém giết giết được!”

Hoàng Mạnh Hùng lạnh lùng nói.

“An-Nhiên, cháu nói thử xem phải làm sao bây giờ? Để giải quyết vấn đề này ấy?”

Hoàng Mạnh Hùng nhìn về phía cháu gái.

“Ông nội, làm như vậy đi! Bắt anh ta quỳ xuống xin lỗi, chuyện này coi như xong!”

Hoàng An Nhiên đề nghị.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom