Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1761


Chương 1761:

Chẳng hạn như tứ đại môn phiệt.

Chỉ có thế lực như vậy mới bồi dưỡng được cường giả mạnh mẽ đến thế.

Cho nên anh ta dù không muốn phục cũng phải phục! Chỉ có anh ta hiểu rõ các cường giả đến từ tứ đại môn phiệt khủng bố mức độ nào…

Ngay cả anh ta cũng phục sát đất.

Nhưng ấy vậy mà vẫn có người không chịu thual Điều này đồng nghĩa với chuyện làm trái ý của vệ quân Viêm Long.

Mọi người cùng tìm kiếm vị trí phát ra giọng nói.

Ngay cả Diệp Lâm Quân cũng rất tò mò.

Là ai không phục minh vậy? Người đầu tiên mà anh nghĩ đến là Trân Hữu Đạo.

Nhưng Trần Hữu Đạo lại không lên tiếng.

“Là ai không phục?”

Vệ quân Viêm Long hô to.

“Tôi không phục!”

Một người đứng dậy.

Nữ giới! Lại là nữ giới! Điều này không có ai nghĩ tới! Nhưng cô gái này, mọi người ở đây lại không có mấy ai đám trêu! Bởi vì cô ta là thủ lĩnh Âu Lạc, một trong ba quân đoàn lớn nhất nước Lạc Việt, sánh ngang quân đoàn Côn Luân với Tu La.

Cô ta không nổi danh trên quốc tế, nhưng tiếng ác lan truyền trong nước Lạc Việt.

Cũng là nữ chiến thần duy nhất! Nhưng mà tài năng của cô ta bị lấn áp bởi Diệp Lâm Quân và Trần Hữu Đạo.

Khiến cô ta không có chỗ nào phát huy.

Cho đến bây giờ cũng chẳng có mấy người biết.

Nhưng người biết cô ta, chẳng ai dám xem nhẹ cả…

Bao gồm Trần Hữu Đạo!

Quân đoàn Âu Lạc nổi danh có ý chí kiên cường và lòng dũng cảm!

Mà nữ chiến thần làm thủ lĩnh càng kiên cường và dũng cảm hơn, nổi danh là cô nàng khát máu!

Nếu không thì làm sao cô ta có thể chỉ huy một đội quân gan dại!

Từ xưa đến nay, chiến trường luôn là thiên hạ của đàn ông, cưỡi ngựa cầm súng đánh nhau là mơ ước của đàn ông.

Gần như không có nữ giới!

Nhưng một cô gái có thể chiến thắng hơn vạn quân, làm kinh sợ khắp nơi, đủ để thấy cô gái đó khủng bố cỡ nào!

Cô ta tên là Phàn Thắng Nam!

Ý nghĩa của cái tên hết sức đơn giản.

Người nhà hy vọng cô ta còn tài giỏi hơn cả nam giới!

Quan trọng hơn là tuổi của cô ta bằng Diệp Lâm Quân, điều này rất kinh khủng.

Một cô gái trẻ tuổi vậy nhưng được phong thần trên chiến trường!

Kinh khủng thế ư!
 
Chương 1762


Chương 1762:

Đám người nhìn thấy Phàn Thắng Nam xuất hiện thì đồng loạt hít khí lạnh!

Đây là cô nàng sắt đá trên chiến trường ư!

Vào thời điểm này cũng dám đứng lên!

Trần Hữu Đạo nhìn thấy cô ta, biểu cảm lập tức trở nên kì quái, dường như anh ta nghĩ đến điều gì.

Dáng dấp của Phàn Thằng Nam cao gầy, khoảng mét bảy mươi lăm.

Gương mặt vô cùng lạnh lùng: Trên người cô ta tỏa ra hơi thở băng giá, làm người khác không dám lại gần nửa bước.

Diệp Lâm Quân thật ra cũng không thân quen với Phàn Thắng Nam.

Hầu hết là nghe nói, anh chỉ từng gặp qua một lần duy nhất.

Vì thế anh rất hiếu kỳ về lý do cô không phục mình?

Phàn Thắng Namr chỉ gặp anh một lần duy nhất, thế mà lại cho rằng anh là người có hy vọng được phong vương.

Còn được cô ta liệt kê vào trong những lý do.

Tại sao?

Diệp Lâm Quân không hiểu.

Trần Hữu Đạo càng thêm không hiểu!

Nói anh ta không xứng phong vương cũng được.

Nhưng nói anh thua kém Diệp Lâm Quân là không thể chấp nhận!

Anh ta từng chiến thắng Diệp Lâm Quân, còn áp đảo Trấn Thiên Điện.

Vậy nhưng đến cả Phàn Thắng Nam cũng cảm thấy Diệp Lâm Quân có hy vọng được xưng vương nhất.

Vậy không phải nghĩ Diệp Lâm Quân mạnh hơn anh ta à?

Anh-ta không phục!

Vô cùng không phục!

Đánh một trận với Diệp Lâm Quân là hành động bắt buộc!

Nhất định phải chứng minh bản thân mạnh hơn Diệp Lâm Quân!

“Phàn Thắng Nam, cô nói sai thì phải? Có tôi ở đây mà cô dám nói Diệp Lâm Quân có khả năng được phong vương ư?”

“Anh ta là bại tướng dưới tay tôi! Tôi còn đánh bại điện Trấn Thiên, mạnh hơn cả điện Thái Hòa đấy!”

“Anh ta làm được thì tôi cũng làm được, mà anh ta không làm nổi thì tôi vẫn làm được!”

“Cô còn nói anh ta xứng đáng nhất? Cô để tôi ở đâu thế?”

Trần Hữu Đạo là kẻ nhỏ mọn, nên đã hỏi Phàn Thẳng Nam tại chỗ.

“Ha ha, anh không biết làm sao mình thắng à?

Anh chiếm hết ưu thế thôi! Cho dù là thế nào, trong mắt tôi, anh ấy vẫn luôn mạnh hơn anh!”

“Không, phải là ở trong lòng vô số người, anh ấy vẫn mạnh hơn anh! Anh cùng lắm chỉ là một vị tướng giỏi, còn anh ấy là thống soái! Đây chính là điểm khác biệt!”

Phàn Thắng Nam lạnh giọng trả lời.

Khi cô ta nói, đôi mắt lộ ra ánh sáng tự tin.
 
Chương 1763


Chương 1763:

Cô ta hâm mộ Diệp Lâm Quân vô cùng!

Ngay cả anh cũng cảm nhận được.

“cô.”

Trần Hữu Đạo suýt bị tức chết nhưng không thể chứng minh.

“Chuyện của anh để sau hãy nói! Bây giờ không phải lúc tôi tranh luận với anh, lề mề chậm chạp!”

Phàn Thắng Nam cũng trừng mắt nhìn lại anh ta.

Ánh mắt của mọi người lại tập trung vào Diệp Lâm Quân và Phàn Thắng Nam.

Tuy nhiên, ba lý do của cô ta đều được ủng hộ bởi đa số những người ở đây!

Người được phong làm Nhất Vũ Kiên Vương nhất định phải có năng lực và chiến công trên tay.

Không thì anh ta lấy gì để phục mọi người?

Đây là nhân vật đột nhiên xuất hiện, lại được phong thành Nhất Vũ Kiên Vương.

Mọi người hoặc tò mò hoặc không phục.

Vệ quân Viêm Long thật ra có thể công bố trực tiếp thân phận của Nhất Vũ Kiên Vương.

Nhưng bọn họ có lo lắng riêng.

Thứ nhất, để Diệp Lâm Quân quét sạch kẻ thù trong bóng tối.

€ó thể làm rối loạn và kinh sợ kẻ thù.

Dù sao chẳng ai biết Nhất Vũ Kiên Vương là aí?

Có bối cảnh thế nào?

Năng lực ra sao?

Đạt được quân công gì?

Uy hiếp mức nào?

Toàn bộ đều không biết.

Không biết mới là đáng sợ nhất!

Không hiểu rõ, mọi người sẽ không tùy tiện ra tay.

Mọi người sẽ điều tra xem là ai, tiêu tốn rất nhiều tiền bạc và nhân lực.

Đồng thời họ cũng sợ hãi hơn.

Đây cũng là lý do mà vệ quân Viêm long ẩn giấu bí mật giúp anh.

Phàn Thắng Nam đúng là phái yếu không chịu thua đấng mày râu.

Cô ta mở to mắt, nhìn thẳng vào anh, lớn tiếng nói: “Mời Nhất Vũ Kiên Vương cho tôi một lý do để tin phục! Cho tất cả mọi người một lý do tin phục!”

“Đúng thế, chúng tôi cũng muốn lý do để tin phục!”

Có người ra mặt, mọi ñgười đồng loạt ủng hộ.

Tất cả đều muốn có một lý do!

“Việc này..”

Tình huống này, đến cả vệ quân Viêm Long cũng luống cuống chân tay.

Bọn họ chưa suy nghĩ đến sẽ có người quấy nhiễu buổi lễ.

Nhưng tình huống này, đúng là không cần suy Xét.

Dưới góc nhìn của bọn họ, tuyệt đối sẽ không ai ý kiến.
 
Chương 1764


Chương 1764:

Kết quả là xuất hiện một nữ chiến thần…

Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Diệp Lâm Quân, vứt vấn đề khó xử này cho anh.

Để anh tự giải quyết.

Diệp Lâm Quân-cũng đành chịu.

Vệ quân Viêm Long muốn mình chứng minh tài năng, mọi người phục sát đất đi…

Nan đề!

Vấn đề khó giải quyết!

Thế mà vệ quân Viêm Long vứt nó cho mình!

Nhưng vệ quân Viêm Lơng cũng có nỗi lo riêng.

Trước mắt, Nhất Vũ Kiên Vương tuyệt đối không thể lộ ra quá nhiều thông tin.

Nhất là thân phận và năng lực!

Tốt nhất đừng lộ ra, để kẻ thù không biết rõ.

Nhưng vì Phàn Thắng Nam ép buộc nên bọn họ không còn cách nào khác!

Vì vậy vệ quân Viêm Long chờ mong Diệp Lâm Quân giải quyết tất cả!

Chuyện này dính líu đến việc hệ trọng, không chỉ đám người Phàn Thắng Nam muốn biết, mà các thế lực nước ngoài có uy hiếp cho Lạc Việt còn muốn biết hơn.

Đây là cơ hội tốt cho bọn họ!

Dù chỉ biết chút tin tức cũng được!

Nhưng nhờ có Phàn Thắng Nam ép buộc, chưa chắc đã không thể buộc Diệp Lâm Quân lộ ra thân phận thật!

“Đến đi! Cho tôi một lý do nào!”

Nhìn thấy đám người sững sờ, Phàn Thắng Nam quát to.

Trên toàn thế giới, các quốc gia phát triển và thế lực lớn đang quan sát càng gấp rút muốn biết.

Bọn họ còn sốt ruột hơn Diệp Lâm Quân!

Diệp Lâm Quân từ từ rút kiếm ra khỏi vỏ.

“Oanhl” Cả nhà tải ứng dụng truyệnhola về đọc nhiều nhé!

Anh bỗng ngẩng đầu, ánh sáng kiêu hãnh trong mắt anh tỏa ra bốn phía giống như sấm sét rền vang.

Đấy là ánh mắt ngạo nghề nhìn thiên hạ!

Trong khoảnh khắc này, chỉ cần là người chạm vào ánh mắt của anh, đều bị dọa gần nứt toác tim gan!

Loại ánh mắt này thật là đáng sợi Mọi người chưa thấy bao giờ…

Da đầu mọi người tê dại, dòng máu như bị chảy ngược.

Kinh khủng!

Kinh khủng như vậy!

Ngay cả Trần Hữu Đạo cũng khuất phục bởi khí thế kial Đây là vượt xa anh ta!

“Còn ai không phục tôi nữa?”

Diệp Lâm Quân lạnh giọng hỏi.

“Chúng tôi phục! Đều phục!”

Những người còn đòi lý do theo Phàn Thẳng Nam ban nấy, giờ phút này đều bị dọa sợ hết.

Không ai dám mở miệng ý kiến gì nữa!
 
Chương 1765


Chương 1765:

Đây chính là khí thết Đám người vệ quân Viêm Long gật đầu liên tục.

Biện pháp xử lý của Diệp Lâm Quân thật sự rất tốt, trước tiên là dùng khí thế để ngăn chặn mọi người.

Hiện tại chỉ còn một mình Phàn Thắng Nam!

Chỉ cần để cô ta tin phục là được!

Như vậy thì giải quyết đơn giản hơn nhiều!

Những người khác bị đọa sợ, điều này làm Phàn Thắng Nam không kịp trở tay.

Theo lý thuyết, chỉ cần có người ra mặt thì mọi người sẽ ủng hộ.

Chỉ là tình hình không đúng, tất cả đều bị dọa.

Chỉ dư lại mỗi mình cô…

“Phàn Thắng Nam, chỉ có mỗi mình cô không phục!”

Anh nhìn cô ta nói.

“Tôi… Tôi không phục! Anh giỏi thì lấy chiến công và năng lực đi, hoặc là tháo mặt nạ xuống!”

Phàn Thắng Nam tuyệt đối không lùi nửa bước.

“Được, vậy tôi sẽ cho cô một lời giải thích!”

Diệp Lâm Quân vẫy tay: “Đi theo tôi!”

Phàn Thắng Namởđi theo anh.

Anh đưa cho cô ta một cuốn sổ, trong đó ghi chép những nhân vật và thế lực bị diệt trừ bởi chính anh và Trấn Thiên Điện.

Vệ quân Viêm Long bỗng phản ứng kịp, họ biết Diệp Lâm Quân đang cho cô ta nhìn thứ gì.

Không hổ danh Nhất Vũ Kiên Vương, đến tình huống này mà anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Lúc này, nhịp thở của mọi người đều dồn dập, họ không thể chờ đợi để biết trong cuốn sổ có gì.

Thế lực nước ngoài và các quốc gia còn muốn biết hơn!

Nhưng mà đây là đồ vật bí mật, đương nhiên không xuất hiện trong màn hình.

“Hồng hộc! Hổn hển!”

Phàn Thắng Nam há miệng thở hổn hển, xem hết quyển sổ chiến công này.

Phục!

Phục trong dấu ngoặc kép luôn!

Chỉ riêng chiến công được ghi trong cuốn sổ là đã đủ để anh phong vương.

Nhưng đẳng sau mặt nạ là ai chứ?

Phàn Thắng Nam rất hiếu kỳ!

Nhưng chuyện này không quan trọng!

Quan trọng là cô ta đã bị tin phục bởi anh!

Chẳng cần biết anh là ai!

“Tôi phục!”

Ẫ “Tôi xin lỗi Cô ta cầm được thì buông được, chủ động nhận lỗi.

“Gì cơ?”

Sau khi mọi người ở đây nghe thấy câu này, vẻ mặt đồng loạt thay đổi.

“Phàn Thắng Nam đấ nhìn thấy gì thế?”
 
Chương 1766


Chương 1766:

Đây là điểm làm mọi người tò mò.

Nội dung gì có thể khiến một chiến thần kiêu ngạo chỉ nhìn một chút thì đã chịu thua! Phàn Thắng Nam nhìn mọi người nói: “Tôi xin giữ bí mật!”

Từ giây phút xem cuốn sổ chiến công, cô ta đã biết đại khái kế hoạch của vệ quân Viêm Long.

“Gác ông muốn biết cũng được, học tôi không phục là được xem!”

Giọng của Phàn Thắng Nam lạnh nhạt.

Ánh mắt sắc bén và bá đạo của Diệp Lâm Quân lướt qua gương mặt của từng người.

Toàn trường không có ai ý kiến.

Dù nghĩ khác thì cũng không dám nói ra miệng.

Sợ hãi! “Đồ đặt ở đây! Muốn nhìn hãy tiến lên!”

Diệp Lâm Quân bỗng trầm giọng nói với mọi người.

Mọi người ngấng đầu nhìn sổ chiến công trên đài, nhưng không ai dám lại nhìn.

“Được rồi, cơ hội đã cho các anh, bây giò thì cất đồ đi!”

Giọng nói của Diệp Lâm Quân lạnh lùng.

Sau cùng vẫn không ai tiến lên xem.

Vệ quân Viêm Long nhìn về phía anh càng thêm tán thưởng.

Phàn Thắng Nam bỗng nhiên đứng dậy, trở thành sự cố ban đầu.

Nhưng đã bị Diệp Lâm Quân mạnh mẽ cứu vấn.

Không chi như thế mà còn mê hoặc và đe dọa kẻ thù.

Bởi vì trừ Phàn Thắng Nam ra, không ai biết sổ chiến công viết gì…

Thế là trên mặt anh đã phủ lên một lớp khăn che mặt thâần bí! Còn mang đến tác dụng mê hoặc!

Hành động của Phàn Thắng Nam đã đem lại tác dụng ngược.

“Vậy tôi xin tuyên bố lễ Phong Vương đã kết thúc! Bắt đầu từ hôm nay, Nhất Vũ Kiên Vương nhậm chức! Trấn giữ Bắc Cảnh thành! Bảo vệ Lạc Việt, rạng danh đất nước!”

Lễ Phong Vương kết thúc. Cả nhà tải app truyện hola về đọc tiếp nhiều chương nhé! Nhóm sẽ tập trung lên truyện trên app nhé!

Lạc Việt xuất hiện Nhất Vũ Kiên Vương! Cả nước Lạc Việt chúc mừng, nhưng hàng trăm quốc gia khác lại giảm mạnh sĩ khí.

Một khoảng thời gian đài trong tương lai, bọn họ chỉ đi thăm đò anh là ai…

Buổi lễ chấm dứt, Nhất Vũ Kiên Vương cũng không thấy đâu.

Việc này khiến những người lên kế hoạch tìm hiểu anh đồng loạt thất bại.

Trên đường rời đi, Phàn Thắng Nam bị Trân Hữu Đạo ngăn lại.

“Anh muốn làm gì? Xét vê chức vị thì anh chỉ cao hơn tôi một chút! Tôi không sọ!”

“Xét về năng lực thì tôi càng không sợ! Muốn đánh thì đánh!”

Phàn Thắng Nam trừng mắt với anh ta.

Trần Hữu Đạo hừ lạnh: “Không, tôi không đánh phụ nữ! Tôi đến tìm cô vì việc khác!”

“Chẳng lẽ anh muốn biết tôi nhìn thấy gì?”

Phàn Thắng Nam hỏi.

Anh ta lắc đầu: Anh ta thật sự tâm phục khẩu phục Nhất Vũ Kiên Vương.

Vậy nên Phàn Thắng Nam nhìn thấy gì, anh ta không quan tâm.

“Không, đi theo tôi, đi tìm một người quen!”
 
Chương 1767


Chương 1767:

“Được”

Phàn Thắng Nam đi theo.

Không nghĩ tới người quen này là Diệp Lâm Quân.

“Diệp Lâm Quân, đến cả Phàn Thắng Nam cũng cảm thấy tôi không bằng anh! Vậy thì tốt, tôi sẽ đưa thư thách đấu cho anh! Vào ngày anh khôi phục, tôi nhất định khiêu chiến! Đánh bại anh lần thứ hait”

“Phàn Thắng Nam chứng kiến!”

“Tiếp theo tồi sẽ sử dụng tất cả biện pháp để anh khôi phục về thời kì đỉnh cao!”

Cơn tức này, Trần Hữu Đạo không nhịn được.

Anh ta nhất định phải để Phàn Thắng Nam biết rằng mình mới là người xứng được phong vương nhất!

Chứ không phải Diệp Lâm Quân!

“Quên đi, anh không phải đối thủ của tôi, đánh anh không có ý nghĩa!”

Gương mặt của Diệp Lâm Quân lạnh lùng.

“Diệp Lâm Quân, anh chớ có kiêu căng, ỷ vào mình bị tàn phế, muốn làm gì thì làm! Thật sự cho rằng anh là đối thủ của tôi sao?”

Trần Hữu Đạo tức hồng hộc, hô lớn.

Đám người Thất Sát càng phân nộ.

Ánh mắt của Phàn Thắng Nam nhìn anh đầy phức tạp: “Lần trước tạm biệt vội vàng, còn chưa nói được hai câu, bây giờ chúng ta lại gặp nhau dưới hoàn cảnh này!”

“Nhưng mà tôi tin anh sẽ khỏe lên, tôi cũng sẽ dốc hết sức giúp anh khôi phục!”

“Tôi vẫn cho rằng anh mạnh hơn Trần Hữu Đạo!”

Phàn Thăng Nam nói câu này như chém định chặt sắt, làm Trân Hữu Đạo tức chết mất.

Không! Anh ta nhất định phải dùng toàn bộ biện pháp giúp Diệp Lâm Quân khôi phục! Giúp anh trở lại đỉnh cao! Anh ta đánh thắng anh một lần nữa thì mới có thể phá tan tất cả nghỉ vấn!

Trân Hữu Đạo quyết định đến môn phiệt Bắc An một chuyến, tự mình xin thuốc và y thuật cổ truyền để điều trị cho Diệp Lâm Quân.

Phàn Thắng Nam cũng có suy nghĩ giống vậy, phải nhanh chóng cứu chữa cho Diệp Lâm Quân, để anh chiến thắng Trân Hữu Đạo.

Trừng hợp là cô ta đến từ tứ đại môn phiệt.

Môn phiệt Nam Cương.

Nơi này và môn phiệt Bắc An chỉ khác nhau về truyên thừa, còn kết cấu và chức năng đều gân tương đương với nhau.

Việc này cũng có thể giải thích tại sao cô ta chưa đến ba mươi tuổi nhưng lại trỏ thành nữ chiến thần duy nhất của nước Lạc Việt.

Cô ta xuất thân từ danh môn-tứ đại môn phiệt.

Những cô gái khác cho dù có tính kiên trì, thiên phú cao hơn mà không được bôi dưỡng, thì cũng rất khó lập công dựng nghiệp trên chiến trường.

Phàn Thắng Nam sinh ra ở danh môn, còn là loại thế lực cổ xưa lánh đời nên ở đây có vài quan niệm cổ điển truyên thống.

Ví dụ: trọng nam khinh nữ.

Ba của Phàn Thắng Nam không có con trai dưới gối, chỉ có vài đứa con gái nên từ nhỏ ông đã bôi dưỡng cô ta giống như con trai, điều này được thể hiện qua cái tên.

Nhưng cho dù Phàn Thắng Nam cố gắng như thế nào, cũng chẳng lấy được sự ưu ái của cấp cao môn phiệt Nam Cương.

Bọn họ từ đầu đến cuối đều cảm thấy cô ta không bằng đàn ông! Đến nỗi còn gây khó đễ cho cô ta khắp nơi! Trong vòng tròn trọng nam khinh nữ của đám người này, Phàn Thắng Nam rất khó sống.

Phàn Thắng Nam dưới cơn nóng giận bèn đi ra thế tục, lập công dựng nghiệp.
 
Chương 1768


Chương 1768:

Cô ta nghĩ xông xáo ra một vùng đất riêng cho bản thân! Để nói với toàn bộ người của môn phiệt Nam Cương rằng con gái cũng ra chiến trường giết địch được, cũng lập công dựng nghiệp được!

Cô ta theo đuổi một nguyên tắc-phá vỡ quan niệm cũ kĩ của môn phiệt Nam Cương! Đúng là xuất thân danh môn, Phàn Thắng Nam đã xông xáo được một vùng đất riêng.

Cô ta trở thành nữ chiến thần duy nhất của nước Lạc Việt.

Vì vậy trên người cô ta cũng có thuốc và y thuật cổ truyền.

Cô ta cũng muốn chữa khỏi cho Diệp Lâm Quân.

“Chiến thần Quân, trận đấu này bắt buộc phải đánh! Đương nhiên với điều kiện là anh bình phục, tôi sẽ giúp anh! Bây giờ xem ra Trần Hữu Đạo cũng sẽ giúp anh! Từ giờ đến khi anh bình phục, có lẽ sẽ rất nhanh thôi!”

Phàn Thăng Nam dường như tràn đầy lòng tin với Diệp Lâm Quân.

Trần Hữu Đạo lập tức nói: “Tốt, quyết định như vậy đi! Tôi sẽ dốc hết sức để chữa trị cho anh! Đến khi đó chúng ta phải đánh một trận công bằng công khail”

“Được, hẹn đấu đã xong!”

Phàn Thắng Nam gật đầu.

“Tối: Diệp Lâm Quân cạn lời.

Ai quyết định thay anh?

Anh còn chưa lên tiếng mà.

“Yên tâm đi, tôi dốc sức ủng hộ anh! Đến khi đó anh hãy cướp lại ngôi vị chiến thần!”

Phàn Thắng Nam-nở nụ cười dịu dàng như gió mùa xuân với Diệp Lâm Quân.

Cảnh này làm Trần Hữu Đạo trợn to đôi mắt.

Anh ta quen Phàn Thắng Nam đã lâu.

Bà cô này đi đâu, không phải cũng lạnh lùng như khối băng sao?

Đối với bất kỳ ai cũng bày ra dáng vẻ nghiêm nghị, lạnh nhạt.

Chỉ cười với mỗi mình Diệp Lâm Quân, còn ủng hộ anh ta như vậy nữa…

Trần Hữu Đạo siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào da chảy máu.

Diệp Lâm Quân cũng vô cùng tò mò.

Cô nàng này ủng hộ mình thế cơ à?

Mình chỉ gặp cô ấy đúng một lần mà thôi…

“Nghe mệnh lệnh của tôi, Trần Hữu Đạo, Phàn Thắng Nam dẫn theo cấp dưới đến gặp Nhất Vũ Kiên Vương! Anh ấy có mệnh lệnh quan trọng!”

Đúng lúc này, vệ quân Viêm Long đến truyền mệnh lệnh.

Dù sao Nhất Vũ Kiên Vương vừa nhậm chức cũng phải gặp mặt cấp dưới một lần.

“Tuân lệnh!”

Sau khi nhận được mệnh lệnh, hai người đều rời đÌ.

Nhưng trước khi đi, Phàn Thắng Nam nói với anh: “Tạm thời anh chờ ở đây một chút, sau khi tối xong việc thì sẽ đi tìm anh!”

“Ừm?

Biểu cảm của Diệp Lâm Quân đầy tò mò.

Chẳng phải nữ chiến thần nổi danh lạnh lùng vô tình sao?”

Một lát sau, Diệp Lâm Quân đã xuất hiện bảng thân phận Nhất Vũ Kiên Vương.

Nhóm người phía dưới trừ cấp dưới cũ của anh ra còn có đám người Trân Hữu Đạo và Phàn Thắng Nam.
 
Chương 1769


Chương 1769:

Đối với Nhất Vũ Kiên Vương, ai ai cũng tâm phục khẩu phục.

Ai cũng muốn biết gương mặt dưới mặt nạ Viêm Long kia trông như thế nào.

“Tôi tập hợp mọi người lại đây chỉ có một mục đích, cảnh cáo các vị: Nên sử dụng thời gian và sức lực vào chuyện hệ trọng, đừng lãng phí vào những điều vặt vãnh!”

“Là chiến thân, chiến vương của Lạc Việt, mục đích của tất cả là giữ gìn Lạc Việt, bảo vệ từng tấc đất của non sông! Đừng làm những chuyện không cần thiết khác!”

Nhất Vũ Kiên Vương vừa dứt lời thì Phàn Thăng Nam và Trần Hữu Đạo đều sững người.

Người khác nghe anh nói không có cảm giác gì.

Còn hai người vừa nghe đã cảm thấy rung động trong lòng.

Chẳng phải ban nãy bọn họ vừa làm chuyện không hệ trọng à? Lãng phí thời gian và sức lực cho Diệp Lâm Quân…

Có vẻ như lời của anh đang nhắc nhở họ?

Không!

Đây là đang cảnh cáo họ!

Nhưng chuyện này vừa diễn ra mà.

Làm sao Nhất Vũ Kiên Vương biết được?

Cảm giác sợ hãi dâng lên não.

Chẳng lẽ bọn họ bị giám sát?

Đối với Nhất Vũ Kiên Vương, họ có vài phần tò mò nhưng phần nhiều là tin phục!

Anh thật sự không muốn hai người này lãng phí thời gian cho mình, nên đành dùng biện pháp này nhắc nhở họ.

Thế nhưng, đương nhiên bọn họ sẽ không từ bỏ chuyện này.

“Nếu có nhiệm vụ, tôi sẽ dùng phương thức đặc biệt để thông báo cho các vị! Được rồi, giải tán đi!”

Sau khi anh dặn dò đám người bèn nhanh chóng rời khỏi.

“Trần Hữu Đạo, chẳng phải anh vẫn luôn kiêu ngạo khó thuần à? Ai cũng không phục cơ mà?

Sao thế? Bây giờ anh sợ rồi ư?”

Phàn Thắng Nam cười lạnh hỏi.

Trần Hữu Đạo mà cô ta.quen đâu phải thế này.

Đây hình như là lần đầu tiên anh ta như thế này.

Mặt anh ta đầy khó xử: “Tôi đối mặt anh ấy, đến cả dũng khí khiêu chiến cũng không có! Sao không phục cho được?”

“Anh từng nghĩ qua thân phận của anh ấy chưa?”

“Tôi đoán anh ấy đến từ bốn môn phiệt lớn nhất, hoặc càng quyền lực hơn! Tôi không tưởng nổi trong thế tục có người mạnh đến mức này!”

Đây là lần đầu tiên Trần Hữu Đạo hoàn toàn chịu thua!

Chênh lệch quá nhiều!

Khí thế của người ta vừa xuất hiện, Trần Hữu Đạo đã biết mình sẽ thưa cực kỳ thảm hại!

Cơ bản là không thể đuổi kịp…

Anh ta đến một chút dũng khí cũng không có.

Bây giờ động lực để anh ta kiên trì chỉ còn Diệp Lâm Quân…

Anh là người duy nhất giúp anh ta tìm lại cảm giác sống.

 
 
Chương 1770


Chương 1770:

“Xem ra anh vẫn biết điều!”

Phàn Thắng Nam hừ lạnh, chuẩn bị rời đi.

“Chờ chút, tại sao cô lại ủng hộ Diệp Lâm Quân như thế?” Trần Hữu Đạo hỏi.

Anh ta khá khó chịu.

Nếu nói về quan hệ thì anh ta và cô ta càng thân thiết hơn mà.

Tại sao Phàn Thắng Nam chỉ gặp Diệp Lâm Quân một lần duy nhất mà ủng hộ anh như vậy?

Điều này làm anh ta rất.ú sầu trong lòng.

“Anh không hiểu được đâu!”

Cô ta để một câu nói lại cho Trần Hữu Đạo rồi rời khỏi.

Phía bên kia.

Diệp Lâm Quân và Bắc Thiên Vương trở về Giang Bắc.

Bởi vì lễ Phong Vương nên đường thủy tư nhân không được cho phép đi lại.

Vậy nên hai người lái xe trở về Giang Bắc.

Ở trong xe.

Diệp Lâm Quân cười: “Bây giờ đã tốt hơn rồi, trừ Trấn Thiên Điện ra, tôi còn quyền hạn khác!

Muốn làm gì cũng đơn giản hơn nhiều!”

Anh đã suy nghĩ kế hoạch tiếp theo nên làm gì…

Quan trọng nhất là điều tra ra tai họa ngầm kinh khủng nhất của Lạc Việt và bí mật giúp điện Thái Hòa tro tàn lại cháy.

Màn đêm dần buông xuống, chiếc xe lái vào nơi vắng vẻ.

Bắc Thiên Vương cũng bắt đầu cảnh giác.

“Âm ầm..”

Đúng lúc này, trên núi bỗng nhiên có hai tảng đá lớn rơi xuống dưới, hướng về phía trước xe”

Diệp Lâm Quân cười nhẹ: “Ồ? Có người đánh lén tôi ở đây à? Thú vị đó!”

Bắc Thiên Vương tránh thoát hai tảng đá lớn bằng kỹ thuật lái xe cao siêu, nhưng mà đoạn đường phía trước cũng bị chặn.

Một giây sau, xung quanh xuất hiện từng bóng người.

Bọn họ cố ý đến vì Diệp Lâm Quân.

Cho dù thân phận bên ngoài của Diệp Lâm Quân chỉ là người bình thường nhưng ngày xưa anh chính là chiến thần Côn Luân đó.

Ai đám động vào anh trong lãnh thổ Lạc Việt chứ? Thể nhưng hết lần này tới lần khác vẫn có người muốn động vào anh.

Sẽ là ai nhỉ? Đám người ẩn giấu khí tức, sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể lại cuôn cuộn như đại dương.

Cấp bậc tông sư! Bọn họ đều là cường giả cấp tông sư! Không hề thua kém Phó Thân Minh! “Hử?

Môn phiệt Bắc An ư?”

Tại vì Diệp Lâm Quân cảm nhận được khí tức trên người họ giống với Trân Hữu Đạo! Vậy thì khẳng định không nghỉ ngờ gì nữa! Đám người này chính là môn phiệt Bắc An.

“Các anh đến tìm tôi làm gì?”

“Chúng tôi điều tra một việc, năm thành viên vô tội của môn phiệt Bắc An chết ở kinh thành! Đến nay vẫn chưa tìm được hung thủ! Tuy nhiên nguyên nhân năm người này rời núi liên quan đến anh, vậy nên chúng tôi đặc biệt tới tra hỏi anh! Chúng tôi hỏi gì, anh đáp đó! Hiểu chưa?”

Trên người mỗi đệ tử môn phiệt Bắc An đều lộ ra vẻ khinh thường, thái độ vốn dĩ là bê trên.
 
Chương 1771


Chương 1771:

“Phó Thần Minh chết đúng không?

“Đúng, chính xác! Anh quả nhiên đã biết!”

Ánh mắt của từng đệ tử môn phiệt Bắc An đều lóe lên vẻ lạnh lẽo.

Anh cười nhẹ: “Vậy các anh đã hỏi đúng người rồi, ông ta do tôi giết!”

“Cái gì?

Câu trả lời này khiến cả đám dù chết cũng không hết kinh ngạc, bọn họ đều muốn điên rồi.

Bọn họ đã điều tra từ lâu, nhưng chẳng có kết quả.

Ban đầu dự định bắt Diệp Lâm Quân đi hỏi thử xem có lấy được manh mối gì không.

Thế nhưng nào ngờ rằng bọn họ vừa hỏi Diệp Lâm Quân thì đã biết anh chính là hung thủ rồi!

“Đâu thể như thế được, anh dám giết người của môn phiệt Bắc An chúng tôi sao?”

Mặt bọn họ bừng lửa giận, đôi mắt nhìn chăm chăm vào anh.

“Phó Thần Minh cấu kết kẻ gian, giết hại nhân dân Lạc Việt ta! Còn mưu tính dựa vào mánh khóe để điều khiển vị trí chiến thần.

Ông ta bị trừng trị là đúng tội!

Anh chăm chú nhìn bọn họ.

“Hùf”

“Người của môn phiệt Bắc An chúng tôi làm việc cần tuân thủ những khuôn phép này sao?”

“Đúng vậy! Chúng tôi muốn làm gì thì làm đó thôi!”

Đám người kiêu căng và ngang ngược.

Nhưng đây chính là phong cách làm việc của môn phiệt Bắc An.

“Vậy nên các anh mặc kệ pháp luật >2 Trong mắt các anh có nước Lạc Việt không?”

Diệp Lâm Quân lạnh giọng hỏi.

“Ha ha, pháp luật á? Chúng tôi chính là pháp luật! Đừng dùng quy tắc của các anh để làm chúng tôi bị gò bó! Trên đời này không có ai hạn chế được chúng tôi cả Thái độ của môn phiệt Bắc An rất kiên quyết.

Diệp Lâm Quân càng giận hơn: “Chỉ cần là ở trên lãnh thổ Lạc Việt thì phải tuân thủ toàn bộ quy định của đất nước! Đây là điều cơ bản nhất!”

“Tuân thủ cái rắm! Đây là thời đại cá lớn nuốt cá bé! Ai mạnh thì người đó quyết định “Chỉ là thế tục mà cũng muốn quản lý chúng tôi á? Chúng tôi chỉ cần cho một đệ tử bậc trung xuống núi cũng dư sức trở thành chiến thần! Chỉ vậy đã muốn quản lý chúng tôi hả?”

Đây là tư tưởng đã ăn sâu vào suy nghĩ của những môn phiệt lớn.

Bọn họ đều không thích bị gò bó!

lếu các Diệp Lâm Quân cười lạnh trả lời: anh sống yên ổn thì chẳng ai quản lý các anh!

Nhưng các anh muốn làm chuyện xấu, Diệp Lâm Quân tôi là người đầu tiên không đồng ý!”

“Ví dụ loại người như Phó Thần Minh, tôi sẽ ra mặt chém giết!”

Cả người anh toát lên khí lạnh.

“Chỉ bằng anh! Cũng muốn quản lý chúng tôi á”

Đám người cười to.

Chưa nói về xuất-thân thấp hèn của Diệp Lâm Quân, không có quyền lực hay tài lực.

Bây giờ Diệp Lâm Quân còn là người tàn tật, liều lĩnh đến thế sao?

“Muốn chết hả! Giết chết anh ta, mang đầu về nhận lệnh!”
 
Chương 1772


Chương 1772:

Các cao thủ của môn phiệt Bắc An đều nhìn chằm chằm anh.

Bọn họ đã tìm thấy hung thủ, vậy cứ giết thẳng là được.

“Chỉ bằng các anh à?”

Diệp Lâm Quân và Bắc Thiên Vương đều cười.

“Hả?⁄ Đám đệ tử môn phiệt Bắc An đồng loạt sững sò, không hiểu nhìn hai người.

Lời này nên nói ngược lại chứ? Chẳng phải bọn họ mới nên nói vậy à? “Bắt lại!”

Các cao thủ môn phiệt Bắc An ra tay.

Bóng dáng bọn họ giống tia chớp, lao nhanh về phía Diệp Lâm Quân.

“Bắc Thiên Vương!”

Anh nhỏ giọng nói, đồng thời đưa tay châm lửa một điểu thuốc rôi hút.

Các cao thủ môn phiệt Bắc An chiến đấu với Bắc Thiên Vương.

Hai bên đánh nhau kịch liệt…

Nhưng không có người nào của môn phiệt Bắc An đến gần chiếc xe được nửa bước.

Lần này khoảng mười người trong môn phiệt Bắc An đi điêu tra chung.

Bọn họ thấy Bắc Thiên Vương khủng bố như thế thì tất cả cao thủ trong bóng tối đều đồng loạt xuất hiện.

“Ôi trời ạ?”

“Mẹ nó”

“Bà mẹ nó”

Từng lời thán phục theo bản năng đã bày tỏ cảm xúc rung động trong lòng các cao thủ môn phiệt Bắc An.

Bọn họ đâu ngờ răng thế giới cấp thấp trong mắt họ có caø thủ khủng bố đến mức này…

Cơ bản là đáng sợ tột cùng.

Bắc Thiên Vương nắm quyền áp đảo, sức mạnh toàn cơ thể tuôn trào như dung nham, sóng thần, ép cho mười mấy vị tông sư môn phiệt Bắc An hoàn toàn không kịp thở.

Cuộc chiến giữa hai bên đến phần gay cấn.

Diệp Lâm Quân sắp hút xong một điếu thuốc.

“Lạch cạch!”

“Âm!”

Cuối cùng thì anh đã hút xong một điếu thuốc, tên cao thủ còn lại sau cùng cũng ngã xuống đất.

Không thể tưởng tượng nổi!

Việc này khiến nhóm thiên tài của môn phiệt Bắc An không chấp nhận được…

Thế tục có người kinh khủng mức này ư?

Treo đánh bọn họ?

Khó trách đám người Phó Thần Minh lại chết.

Thì ra là bên cạnh Diệp Lâm Quân có cao thủ mức này sao?

Trong chốc lát, bọn họ đã xem Bắc Thiên Vương là vệ sĩ của anh.

Dù sao anh luôn ngồi xe lăn, cũng không có biểu hiện khác thường nào.

“Điện chủ, tôi đã sai người mang họ về!” Bắc Thiên Vương xoa tay báo cáo.

Diệp Lâm Quân bèn lắc đầu nói: “Không!

Thả bọn họ đi!”
 
Chương 1773


Chương 1773:

“Hả?”

Lần này đám người môn phiệt Bắc An lại sững sờ.

Thả bọn họ à?

Đây là não bị úng nước rồi đúng không?

Anh không sợ thả hổ về rừng à?

Một khi môn phiệt Bắc An biết chuyện này thì tuyệt đối sẽ điều tra đến cùng.

Anh dám thả họ về thật à?

Diệp Lâm Quân cười lạnh, nhìn họ mà nói: “Quay về nói với người cầm quyền của môn phiệt Bắc An một câu, sống trong lãnh thổ Lạc Việt thì phải tuân thủ tất cả luật pháp của Lạc Việt! Nếu vi phạm quy định thì phải chịu hậu quả! Diệp Lâm Quân tôi là người nói!”

“Được, chúng tôi sẽ truyền đạt y chang lời nói!

Diệp Lâm Quân, anh chờ chết đi!”

“Đừng eho rằng bên cạnh anh có cao thủ là có khả năng trừng trị bất kỳ ai! Thực lực tiềm tàng của môn phiệt Bắc An vượt xa tưởng tượng của anh rất nhiều đấy, cao thủ nhiều không kể hết!”

“Anh cứ đợi tai nạn giáng xuống đi! Môn phiệt Bắc An chắn chắn không bỏ qua cho anh!”

Đám người hét lớn rồi rời đi.

“Đúng là không ngờ tới Diệp Lâm Quân tàn tật lại có cao thủ bảo vệ bên cạnh!”

“Đúng vậy, người này dù ở môn phiệt Bắc An cũng leo lên được vị trí rất cao! Tại sao phải cam chịu làm vệ sĩ bên cạnh Diệp Lâm Quân chứ?”

“Danh tiếng trước đây của Diệp Lâm Quân rất cao, có cao thủ đi theo thì cũng chẳng lạ chút nào!

Trong mắt mọi người, Diệp Lâm Quân vấn là người tàn tật, anh kiêu ngạo là vì có Bắc Thiên Vương ở bên.

“Chúng ta lập tức về nói cho sư phụ biết mọi chuyện! Môn phiệt Bắc An sắp xuất thế! Đến lúc đó sẽ lấy Diệp Lâm Quân để tế trời!”

Đám người vội vã rời đi. Cả nhà tải app truyện hola về đọc khích lệ nhóm nhé!

Bắc Thiên Vương khó hiểu nhìn anh.

Tại sao phải thả họ đi…

Anh cười: “Mối họa ngầm của Lạc Việt là những thế lực trong tối, để bọn họ lộ ra mới tốt!

Bắc Thiên Vương lập tức hiểu: “Điện chủ, ngài muốn môn phiệt Bắc An xuất hiện ở thế tục trước, như vậy dưới phản ứng liên quan, các thể lực khác sẽ nổi lên mặt nước từng cái một! Đến khi đó, mối họa ngầm của Lạc Việt sẽ dễ diệt trừ hon nhiều!”

Diệp Lâm Quân gật đầu: “Đúng vậy, chính là ý này! Trước tiên để bọn họ nổi lên mặt nước thì chúng ta điều tra mới dễ dàng!”

Đương nhiên anh còn nhắc đến ý khác: Bản thân là người Lạc Việt, nhất định phải đồng ý pháp luật Lạc Việt.

Hiện tại, anh ngày càng hoài nghi mối họa ngầm mà vệ quân Viêm Long nói chính là những thế lực ngầm này.

Bọn họ mạnh mẽ, bí ẩn và không chịu ràng buộc.

Bọn họ dê dàng làm ra một loạt hành động nguy hiểm, uy hiếp đến nước Lạc Việt nhất.

Vì vậy, khi môn phiệt Bắc An xuất hiện, đầu tiên anh sẽ ép họ ra ngoài.

Tiếp theo, anh chắc chản sẽ lôi từng thế lực ngâm khác ra theo.

Đến khi đó, điều tra đễ dàng.

Dù sao đây cũng là nhiệm vụ của anh, cần thiết loại bỏ tất cả người và thế lực uy hiếp đến Lạc Việt.

Cuối cùng, Diệp Lâm Quân đã đến Giang Bắc.

Lý Từ Nhiệm đặc biệt dẫn Lê Quân ra ngoài cổng đón anh.
 
Chương 1774-1775


Chương 1774:

“Ba, con nhìn thấy ba trên tỉ vĩ”

Bé Quân ngả người vào lòng anh.

Vẻ mặt của Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh đều bó tay.

Cô bé cứ luôn miệng nói đã nhìn thấy Diệp Lâm Quân.

Hai người đã hết cách rồi.

Diệp Lâm Quân cười nói: “Ba cũng nhìn thấy con!”

“Thật ạ?”

Bé Quân lộ vẻ hào hứng.

“Ba mang quà về cho con nè, anh Vương, anh lấy quà đến đây giúp tôi!”

Diệp Lâm Quân đặn dò.

Bắc Thiên Vương lấy ba hộp quà từ xe ra.

Đây là vật kỷ niệm của lễ Phong Vương, chỉ cần là khách quý đến tham dự đều được nhận.

Diệp Lâm Quân lẫy ba thứ, xem như món quà đưa tặng bé Quân, Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh.

Vật kỷ niệm bao gồm huân

 

 

 

 

Chương kỷ niệm và hai bức tranh.

Giá cả sản xuất rất thấp nhưng chúng lại vô giá.

Nghìn vàng cũng không mua nổi! Không khoa trương nếu nói rằng một bộ quà tặng của lễ Phong Vương ra giá ba tỷ rưỡi, chắc chắn cũng có người xếp hàng, tranh giành nhau mua để sưu tập.

Dù sao thứ này cũng quá hiếm!

Hoàn toàn không mua được, chỉ những người tham dự mới có…

Bé Quân rất hào hứng nhìn hộp quà.

Lý Từ Nhiệm.và Chí Oánh cũng vui vẻ.

Đây là vinh quang thuộc về bọn họ, là đồ vật đáng giá cất giữ cả đời.

Lý Từ Nhiệm mỉm cười, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Xem ra Diệp Lâm Quân không phí công đi Kinh Thành một chuyến.

Anh còn mang vật kỷ niệm về nhà.

Mọi người ở đó vẫn còn tình nghĩa.

“E là đồ giả quá?”

Một giọng nói lạnh lùng quát lớn.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy Trịnh Quân Nga đi vào giữa sân.

“Chồng tôi đã lấy vật kỷ niệm ra rồi mà cô dám nói chúng là giả ư?”

Lý Từ Nhiệm giận dữ nói.

“Lý Từ Nhiệm, cô cũng xem livestream đúng không? Khách quý dự lễ cũng không nhiều, từng người đều xuất hiện trên màn hình, nhưng cô có nhìn thấy Diệp Lâm Quân không?”

Trịnh Quân Nga hỏi.

“Tôi…”

Lý Từ Nhiệm nghẹn lời, cô quả thật không nhìn thấy.

“Lê Quân thấy ba! Lê Quân nhìn thấy!”

Bé Quân hô.

Trịnh Quân Nga khinh thường, hừ lạnh nói: “Lý Từ Nhiệm, cô xem lại đi, con gái của cô cũng bị dạy dỗ thành thế này rồi, mở miệng là nói dối! Thật sự quá ghê gớm đi!”

Chương 1775:

Vẻ mặt của Lý Từ Nhiệm cũng rất khó nhìn.

Cô ta nói hoàn toàn đúng, bây giờ Lê Quân gặp ai cũng nói vậy.

Mình dạy bé cưng thì bé phản đối rằng trẻ con không biết nói dối, chỉ được phép nói thật.

Trịnh Quân Nga trừng mắt nhìn Lê Quân, nói tiếp: “Mọi người đều biết vật kỷ niệm chỉ phát cho khách quý tham dự buổi lễ! Vậy nên vật kỉ niệm bị giới hạn số lượng, mà Diệp Lâm Quân nhà cô không xuất hiện trên khán đài, vậy vật kỉ niệm của anh ta từ đâu mà có?”

“Khẳng định là đồ giải”

Trịnh Quân Nga cười lạnh nói: “Diệp Lâm Quân, anh chỉ có chút trò mèo này thôi à?”

“Vật kỷ niệm này chắc chắn là đồ giả!” “Sao nào, Diệp Lâm Quân? Cảm giác bị tôi vạch trần không dễ chịu đúng không?”

Trịnh Quân Nga lạnh lùng nhìn Diệp Lâm Quân, cô ta cảm thấy cực kì thỏa mãn. “Hơn nữa, anh định chứng minh vật kỷ niệm này là thật như thế nào?”

Trịnh Quân Nga đổi sang cách nói khác.

Diệp Lâm Quân cười: “Cô nói đồ giả thì là đồ giả vậy, không sao cả.”

Lý Từ Nhiệm hùa theo ngay lập tức: “Đúng, đây là đồ giả chúng tôi sưu tầm cho mình thôi, có bản cho người khác đâu!” “Hai người… Trịnh Quân Nga tức chết đi được.

Sau khi rời khỏi nơi này, cô ta nói chuyện này cho Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng.

Hai người họ vốn là quân nhân, hai mắt vừa nghe đến vật kỷ niệm của đại lễ Phong Vương đã sáng rực lên. Thứ này với người khác chỉ có giá trị sưu tầm nhưng với họ, ngoài giá trị ra còn có cả tình cảm nữa nên nó là vô giá. Chỉ cần giá của món đồ này ở trong phạm vi có thể chấp nhận được, họ sẽ dùng tất cả những gì mình có để mua.

Vậy nên hai người vừa nghe đã thấy vội vàng. “Có thật không? Họ thật sự có hả?” Hàm Ngô Thị Lan đã bắt đầu run lên. “Đúng vậy, Diệp Lâm Quân lấy ra ba vật kỷ niệm, nhưng toàn bộ đều là đồ giả cả!” Trịnh Quân Nga khẳng khăng nói. “Cũng được, chỉ có khách quý xem lễ mới có vật kỉ niệm thôi! Diệp Lâm Quân lấy đâu ra cơ chứ?” Ngô Thị Lan vô ý thức nói.

Trịnh Quốc Thắng nói: “Không không không, đúng là chỉ có khách quý của buổi lễ mới có, nhưng có lẽ còn có những vật kỷ niệm khác cũng nên. Thông thường họ sẽ có thừa ra một ít, tặng cho người khác hay nhân viên làm việc trong buổi lễ chẳng hạn. Có lẽ thứ Diệp Lâm Quân lấy ra là thật cũng không chừng!”

Trịnh Quốc Thắng vừa nhắc nhở, mắt Ngô Thị Lan đã sáng rực lên.

Nếu là thật thì quá tốt rồi!

Cho dù chỉ được nhìn một cái cũng đủ để khoác lác với người trong giới rồi! “Quân Nga, cháu nhanh đi tìm hiểu xem vật kỷ niệm đó là thật hay giả! Trịnh Văn Viễn sẽ gửi biện pháp xác nhận cho cháu, cháu làm theo là được!” Ngô Thị Lan thúc giục.

Sau khi Trịnh Quân Nga có cách tìm hiểu, cô ta quay trở lại nơi ở của Diệp Lâm Quân.

Lúc này, bé Quân đang chơi đùa trong sân, bên cạnh bé bày rất nhiều vật kỷ niệm.

Bé vừa thấy Trịnh Quân Nga đến đã xị mặt cảnh giác. “Bé Quân chơi với cô nhé!” Trịnh Quân Nga cười nói. “Cô là người xấu, cháu không chơi với cô!” Bé Quân lập tức trốn đi, còn ôm vật kỷ niệm vào lòng.

Trịnh Quân Nga như nghĩ ra điều gì đó, con người láo liên, cười nói: “Bé Quân có muốn chứng minh vật kỷ niệm của ba cháu là thật không?”

Nghe câu đó, bé hằng hải gật đầu: “Muốn ạ!”

Chương 1775:

Vẻ mặt của Lý Từ Nhiệm cũng rất khó nhìn.

Cô ta nói hoàn toàn đúng, bây giờ Lê Quân gặp ai cũng nói vậy.

Mình dạy bé cưng thì bé phản đối rằng trẻ con không biết nói dối, chỉ được phép nói thật.

Trịnh Quân Nga trừng mắt nhìn Lê Quân, nói tiếp: “Mọi người đều biết vật kỷ niệm chỉ phát cho khách quý tham dự buổi lễ! Vậy nên vật kỉ niệm bị giới hạn số lượng, mà Diệp Lâm Quân nhà cô không xuất hiện trên khán đài, vậy vật kỉ niệm của anh ta từ đâu mà có?”

“Khẳng định là đồ giải”

Trịnh Quân Nga cười lạnh nói: “Diệp Lâm Quân, anh chỉ có chút trò mèo này thôi à?”

“Vật kỷ niệm này chắc chắn là đồ giả!” “Sao nào, Diệp Lâm Quân? Cảm giác bị tôi vạch trần không dễ chịu đúng không?”

Trịnh Quân Nga lạnh lùng nhìn Diệp Lâm Quân, cô ta cảm thấy cực kì thỏa mãn. “Hơn nữa, anh định chứng minh vật kỷ niệm này là thật như thế nào?”

Trịnh Quân Nga đổi sang cách nói khác.

Diệp Lâm Quân cười: “Cô nói đồ giả thì là đồ giả vậy, không sao cả.”

Lý Từ Nhiệm hùa theo ngay lập tức: “Đúng, đây là đồ giả chúng tôi sưu tầm cho mình thôi, có bản cho người khác đâu!” “Hai người… Trịnh Quân Nga tức chết đi được.

Sau khi rời khỏi nơi này, cô ta nói chuyện này cho Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng.

Hai người họ vốn là quân nhân, hai mắt vừa nghe đến vật kỷ niệm của đại lễ Phong Vương đã sáng rực lên. Thứ này với người khác chỉ có giá trị sưu tầm nhưng với họ, ngoài giá trị ra còn có cả tình cảm nữa nên nó là vô giá. Chỉ cần giá của món đồ này ở trong phạm vi có thể chấp nhận được, họ sẽ dùng tất cả những gì mình có để mua.

Vậy nên hai người vừa nghe đã thấy vội vàng. “Có thật không? Họ thật sự có hả?” Hàm Ngô Thị Lan đã bắt đầu run lên. “Đúng vậy, Diệp Lâm Quân lấy ra ba vật kỷ niệm, nhưng toàn bộ đều là đồ giả cả!” Trịnh Quân Nga khẳng khăng nói. “Cũng được, chỉ có khách quý xem lễ mới có vật kỉ niệm thôi! Diệp Lâm Quân lấy đâu ra cơ chứ?” Ngô Thị Lan vô ý thức nói.

Trịnh Quốc Thắng nói: “Không không không, đúng là chỉ có khách quý của buổi lễ mới có, nhưng có lẽ còn có những vật kỷ niệm khác cũng nên. Thông thường họ sẽ có thừa ra một ít, tặng cho người khác hay nhân viên làm việc trong buổi lễ chẳng hạn. Có lẽ thứ Diệp Lâm Quân lấy ra là thật cũng không chừng!”

Trịnh Quốc Thắng vừa nhắc nhở, mắt Ngô Thị Lan đã sáng rực lên.

Nếu là thật thì quá tốt rồi!

Cho dù chỉ được nhìn một cái cũng đủ để khoác lác với người trong giới rồi! “Quân Nga, cháu nhanh đi tìm hiểu xem vật kỷ niệm đó là thật hay giả! Trịnh Văn Viễn sẽ gửi biện pháp xác nhận cho cháu, cháu làm theo là được!” Ngô Thị Lan thúc giục.

Sau khi Trịnh Quân Nga có cách tìm hiểu, cô ta quay trở lại nơi ở của Diệp Lâm Quân.

Lúc này, bé Quân đang chơi đùa trong sân, bên cạnh bé bày rất nhiều vật kỷ niệm.

Bé vừa thấy Trịnh Quân Nga đến đã xị mặt cảnh giác. “Bé Quân chơi với cô nhé!” Trịnh Quân Nga cười nói. “Cô là người xấu, cháu không chơi với cô!” Bé Quân lập tức trốn đi, còn ôm vật kỷ niệm vào lòng.

Trịnh Quân Nga như nghĩ ra điều gì đó, con người láo liên, cười nói: “Bé Quân có muốn chứng minh vật kỷ niệm của ba cháu là thật không?”

Nghe câu đó, bé hằng hải gật đầu: “Muốn ạ!”
 
Chương 1776


Chương 1776:

Lúc trước Trịnh Quân Nga nói vật kỷ niệm là giả làm bé không vui chút nào. “Tốt lắm, cô có cách phân biệt thật giả, làm xong là có thể chứng minh vật kỷ niệm của ba cháu là thật” Trịnh Quân Nga nói. “Được, cháu đưa cô!” Bé đưa vật kỷ niệm cho cô ta.

Trịnh Quân Nga bắt đầu làm theo biện pháp. “Hả? Nơi này là thật!” “Chất liệu không sai!” “Kí hiệu không sai!” “Mã vạch phòng giả cũng không sai!”

Phân biệt xong, Trịnh Quân Nga phát hiện vật kỷ niệm Diệp Lâm Quân mang đến đều là thật.

Cô ta lại xác nhận lại một lần nữa.

Vật kỷ niệm là thật

Bản lĩnh của Diệp Lâm Quân lớn như vậy ư?

Sau đó Trịnh Quân Nga rời đi, nói tất cả cho Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng nghe. “Đồ thật, là đồ thật!” Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng vô cùng hưng phấn. “Ha ha ha, Diệp Lâm Quân cũng có chút bản lĩnh đấy chứ!” “Có điều, chúng ta cần lấy về những vật kỷ niệm này.

Chúng ở trong tay chúng ta mới có giá trị

Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng vừa nghe được vật kỷ niệm là thật đã lập tức nghĩ cách có được chúng.

Đây là thứ chỉ có thể tình cờ gặp được mà không thể cầu được, có hai nghìn tỉ cũng không mua được!

Không nắm được thứ này trong tay, họ sẽ ngủ không ngon mất. “Ông bà nội, có cần cháu lấy đồ về cho ông bà không?” Trịnh Quân Nga hỏi. “Không, cháu không làm được đâu. Sao có thể lấy về từ trong tay chúng nó được?” Ngô Thị Lan nói.

Trịnh Quân Nga nghĩ cũng đúng, tuy cô ta luôn bắt nạt họ, nhưng chưa có lần nào có lợi cả. Bằng khả năng của mình, chắc chắn cô ta sẽ không lấy được vật kỉ niệm. “Chuyện này ông bà sẽ tự làm! Nhìn thấy nó thì không thể nào ngồi yên được!”

Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng không thể chờ lâu được, hai người họ vội vã đi từ tỉnh đến Giang Bắc.

Họ mua rất nhiều quần áo, đồ chơi và đồ ăn vặt cho trẻ em. Tuy bé Quân rất thích những thứ này nhưng cũng chỉ nhìn mà thôi, chắc chắn sẽ không tiến lên một bước. Đây là kết quả dạy dỗ của Lý Từ Nhiệm và Diệp Lâm Quân, đương nhiên cũng là vì trong lòng bé có khúc mắc với người nhà họ Trình, đồ mà họ cho bé sẽ không lấy. “Lê Nguyên và Hạo Quân đã về rồi à? Ông bà mua vài thứ cho bé Quân này! Bé cho bà ôm một cái nào!” Ngô Thị Lan nhiệt tình ôm bé.

Mặt Lý Từ Nhiệm và Diệp Lâm Quân lạnh xuống, rõ ràng là hai người này có mục đích mới đến.

Quả nhiên không bao lâu, Ngô Thị Lan đã mở miệng hỏi: “Nghe nói Hạo Quân mang về vật kỷ niệm trong đại lễ Phong Vương, nó ở đâu?” “Đúng rồi, có phải đồ thật không?” Trịnh Quốc Thắng cũng hùa theo.

Diệp Lâm Quân và Lý Từ Nhiệm liếc nhau, sau đó Lý Từ Nhiệm vẫn lấy vật kỷ niệm ra.

Ngô Thị Lan vội vàng để bé Quân sang một bên, cầm lấy vật kỷ niệm lật xem.

Trịnh Quốc Thắng cũng làm y như vậy, hai mắt tỏa sáng như nhìn thấy gái đẹp vậy. “Là thật! Là thật”

Hai người này vừa cầm huân Chương kỷ niệm lên đã không thể giữ được bình tĩnh, liên tục thốt lên đầy kinh ngạc.

Họ vừa biểu hiện nhiệt tình vừa thỉnh thoảng nhìn Lý Từ Nhiệm một cái

Hai người họ đang ám chỉ cô.

Thấy dáng vẻ hai người này thích đến phát điện như thế, Lý Từ Nhiệm đúng là có hơi ngượng ngùng. Đúng lúc cô vừa định tặng cho hai người một bộ, Diệp Lâm Quân kéo cô một cái.

Lý Từ Nhiệm chỉ có thể nhịn xuống, tùy ý hai người họ bóng gió.

Cuối cùng, Ngô Thị Lan không nhịn được hỏi: “Hạo Quân, lần này cháu mang về mấy bộ vật kỷ niệm?” “Ba bộ, mẹ cháu, vợ cháu và con gái mỗi người một bộ!” Diệp Lâm Quân trả lời. “Ôi chao, bé Quân cũng có à? Con bé còn nhỏ thế thì biết cái gì? Hay là thế này nhé, cháu tặng bộ của bé Quân cho bà! Bà sẽ đặt riêng cho con bé vài bộ đồ chơi của trẻ em được không?” Ngô Thị Lan hỏi đầy mong đợi. “Hả?”
 
Chương 1777


Chương 1777:
Ba người nhà Diệp Lâm Quân sững sờ.

Có người không biết xấu hổ đến mức này hay sao? Quang minh chính đại đòi thế ư?

Trịnh Quốc Thắng cười nhìn Chí Oánh nói: “Bà thông gia này, một người phụ nữ như bà giữ vật kỷ niệm này cũng chẳng có giá trị sưu tầm gì. Bà thích cái gì, tôi sẽ đổi với bà được không? Đồ sưu tập trong nhà chúng tôi nhiều lắm đấy!” Trịnh Quốc Thắng cũng nói ra ý nghĩ của ông ta. “Đúng vậy, Lê Nguyên cũng thế. Một cô gái trẻ như cháu thì sưu tầm mấy thứ này có ích lợi gì? Giá trị của loại vật kỷ niệm này ở trong tay chúng tôi mới có thể thể hiện ra được!” “Đúng, chỉ có quân nhân xuất ngũ như ông bà nội mới biết được giá trị của loại vật kỷ niệm này thôi! Vật này ở trong tay ông bà mới có thể tỏa sáng được!

“Đặt trong tay các cháu thì lãng phí quả, đều bị bé Quân xem như đồ chơi rồi kìa!” “Nên các cháu hãy nhường lại vật kỷ niệm này cho ông bà đi!”

Đám người Trịnh Quân Nga cố hết sức khuyên bảo. Mục đích của họ rất đơn giản, tham lam đòi cả ba bộ vật kỷ niệm.

Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng nói: “Đúng vậy! Chỉ chúng tôi mới có thể thể hiện rõ nhất giá trị của những vật kỷ niệm này! Nhường nó cho ông bà đi, có thể đổi bằng tiền hoặc những vật khác cũng được!” Hai người Ngô Thị Lan hai người bắt ép. “Diệp Lâm Quân, anh cũng thật là, anh biết rõ ông bà nội thích những vật thế này, sao không cầm thêm về vài bộ? Không có hiếu chút nào!” Trịnh Quân Nga lạnh lùng lườm Diệp Lâm Quân. “Không được!” Diệp Lâm Quân nói thẳng: “Đây là quà cho người nhà tôi, mấy người đổi bằng cái gì cũng không được, đừng có nghĩ đến chuyện đó nữa!”

Thái độ của Diệp Lâm Quân nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Một kẻ tàn tật ngồi trên xe lăn mà cũng dám nói vậy à? “Diệp Lâm Quân cậu nói cái gì? Cậu vẫn không hiểu tình cảnh của mình lúc này đúng không? Cậu có tư cách gì mà nói thế hả?” Đám người Ngô Thị Lan quát lớn. Diệp Lâm Quân cười: “Không có gì, nhưng các người đừng hòng lấy được thứ này đi!”

Lý Từ Nhiệm gật đầu: “Ông bà ngoại, cháu cũng rất muốn tặng vật kỷ niệm cho ông bà nhưng đây là quà của Quân Hạo, đưa cho người khác thì không tốt lắm.” “Diệp Lâm Quân cậu có nghĩ tới chúng tôi không hả? Cậu tặng quà cho mẹ mình mà không tặng cho bố mẹ vợ hay sao? Trong mắt cậu còn có chúng tôi không?”

Đi cùng tiếng quát là Trịnh Nhã Uyên và Lý Hồng Thái, hai người này đang tức giận nhìn trừng trừng Diệp Lâm Quân.

Chí Oánh nghe câu này thì sắc mặt hơi khó coi. Diệp Lâm Quân không chuẩn bị quà cho mấy người như Ngô Thị Lan thì thôi, nhưng đến quà cho bố mẹ vợ cũng không có.

Trịnh Nhã Uyên nói thẳng với Lý Từ Nhiệm: “Lê Nguyên con đã thấy chưa? Trừ mẹ nó ra thì có có để bố mẹ vào trong mắt đâu!”

Chí Oánh lập tức nói: “Bà thông gia, tôi tặng bộ của mình cho ông bà vậy! Vật này cũng không có tác dụng gì với tôi cả!” “Ai cần bà…”

Trịnh Nhã Uyên đang định nổi giận từ chối thì tiếng của Ngô Thị Lan đã vang lên: “Được! Vậy nhường lại bộ của bà đi!” “Đúng, Lê Nguyên cũng tặng bộ của con cho ba con đi Thế này mới hợp lý!” Trịnh Quốc Thắng cũng hùa theo. “Được rồi, cháu sẽ tặng lại! Tặng cả phần của bé Quân cho ông bà nữa!” Lý Từ Nhiệm tức giận ném cả ba bộ vật kỷ niệm cho đám người Ngô Thị Lan.

Cô thật sự tức giận rồi đấy! Có ai không nhìn ra loại thủ đoạn này cơ chứ? Rõ rành rành là họ muốn đòi vật kỷ niệm “Nhã Uyên, Hồng Thái, thứ này các con cũng chẳng dùng làm gì! Hay là cho cha mẹ nhé?” “Đúng, cha sẽ cho hai đứa một khu đất! Thứ này cũng chẳng có tác dụng gì với các con cả!” Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng nói như vậy.

Hai người không nói gì nữa, đưa ba bộ vật kỷ niệm đi

Mục đích của hai người Ngô Thị Lan đã thành nên cười đến không ngậm mồm vào được.
 
Chương 1778


Chương 1778:
Đồ đã vào tay mình, họ cũng chẳng nói đến chuyện dùng tiền mua hay dùng đồ đổi nữa. “Diệp Lâm Quân, lần sau nhớ cho kỹ, chuyện của nhà họ Lý và nhà họ Trịnh cũng không phải là kẻ tàn tật như cậu có thể quyết định được đâu! Còn có lần sau, chờ chịu gia pháp đi!” Họ cười lạnh nói.

Trước đây, lúc Diệp Lâm Quân còn khỏe mạnh, họ đã dám ức hiếp anh như vậy rồi chứ đừng nói khi ốm yếu như bây giờ. “Thứ vong ân phụ nghĩa!” Lý Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên nhổ một ngụm nước bọt, cũng rời đi.

Lúc này ai cũng nghĩ là Lý Từ Nhiệm đang nuôi cả nhà Diệp Lâm Quân. Đáng tiếc hai người đã có con nên không đuổi anh đi được.

Bé Quân giương mắt nhìn họ rời đi, tủi thân đến sắp phát khóc rồi. “Đó là vật kỷ niệm của con mà! Con muốn lấy lại!” Bé hét lên.

Bé Quân đã khóc thành tiếng.

Bé con tủi thân quá! Đồ của mình lại bị hai lão già kia cướp đi

Thực ra Diệp Lâm Quân có thể ngăn họ lại ngay lập tức, nhưng theo mệnh lệnh anh không thể để bị lộ.

Nếu không phải trường hợp bất khả kháng, anh tuyệt đối không thể để lộ thân phận với người bình thường. Những thế lực hay người như nhà họ Diệp ở Kinh Thành thì có thể để lộ, bởi họ có khả năng bảo vệ được bí mật này, nhưng những người bình thường như Ngô Thị Lan thì không thể, nếu người như họ biết rất có thể sẽ tiết lộ ra ngoài, đồng thời còn dễ gặp phải nguy hiểm chết người nữa.

Người bình thường biết càng ít càng tốt, biết càng nhiều cách cái chết lại càng gần!

Hơn nữa đây là bí mật cấp cao nhất

Không thể để người khác biết được! Vì vậy lúc nãy Diệp Lâm Quân chỉ có thể mắt nhắm mắt mở để mặc họ. “Bé Quân đừng khóc, ba cho con bộ khác nhé, cái này có nhiều lắm!”

Thứ này người khác có dùng hai nghìn tỉ cũng không mua được, nhưng Diệp Lâm Quân nói một câu thì cái gì cũng có.

Lúc này bé mới nín khóc, mở to hai mắt nhìn Diệp Lâm Quân: “Ba nói thật ạ?” “Đương nhiên, ba sẽ không lừa bé Quân đầu!” Diệp Lâm Quân nói.
Cả nhà tải app truyện hola về đọc tiêp nhé!
Lý Từ Nhiệm định nói không nên lừa trẻ con, nhưng cô nhịn xuống. Đến buổi tối, khi ba bộ vật kỷ niệm xuất hiện trước mắt, cô lại càng không có gì để nói.

Anh ấy thế mà lại mang được ba bộ vật kỷ niệm khác ra.

Cô nhớ đến thân phận lúc trước của anh nên vẫn chưa suy nghĩ nhiều. Sau đó, tất cả như bình thường, Diệp Lâm Quân đang chờ tin tức về những thế lực ngầm như môn phiệt

Bắc An.

Có điều người đầu tiên tới tìm anh lại là Trần Hữu Đạo và Phàn Thắng Nam.

Người nào cũng có phương pháp riêng tìm ra rất nhiều phương thuốc cổ, thậm chí có có cả cách chữa bệnh cổ nữa. Yêu cầu cấp bách nhất của họ là chữa cho Diệp Lâm Quân khôi phục sức khỏe như cũ.

Việc này khiến Diệp Lâm Quân vừa mừng vừa lo, nhưng cũng làm anh cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Anh đã phải dùng thân phận Nhất Vũ Kiện Vương dặn dò việc này rồi. “Hai người để đồ lại rồi rời đi đi!” Diệp Lâm Quân nói.

Phàn Thắng Nam lắc đầu: “Không được! Tôi phải chăm sóc anh một thời gian! Cách chữa bệnh cổ này cũng phải để tôi thực hiện mới được!”

Đến Trần Hữu Đạo cũng dặn dò: “Ừ, không sai, để chiến thần Thắng Nam chăm sóc anh đi, anh phải khôi phục nhanh vào”
 
Chương 1779


Chương 1779:
Diệp Lâm Quân không từ chối được, nói nữa hai người này chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Sau đó, Trần Hữu Đạo rời đi, Phàn Thắng Nam cho Diệp Lâm Quân uống thuốc cổ.

Lần này, tác dụng của loại thuốc cổ mà hai người mang đến càng mạnh, vừa uống vào miệng, hiệu lực của thuốc đã chảy khắp cơ thể, sức lực dồi dào, tinh thần tỉnh táo, nói là người già uống có thể trẻ lại thì cũng không quá

Sau đó, Phàn Thắng Nam lại dùng cách chữa bệnh cổ xưa tra xét cơ thể của Diệp Lâm Quân. Lúc này Diệp Lâm Quân cần tạo ra biểu hiện giả dối là thân thể bị tổn thương để lừa Phàn Thắng Nam. “Cơ thể anh bị tổn thương rất nghiêm trọng, ít nhất tôi cũng phải hoàn thành một đợt điều trị cho anh mới đi được!” Phàn Thắng Nam nói. lâu?”

Diệp Lâm Quân hoảng sợ: “Một đợt điều trị mất bao “ít thì một tháng, nhiều thì ba tháng hoặc là nửa năm.” Phàn Thắng Nam trả lời.

Diệp Lâm Quân sắp ói ra máu đến nơi rồi! “Chiến thần Thắng Nam, cô không cần quản lí đội quân Âu Lạc à?” Diệp Lâm Quân hỏi. “Tạm thời không cần, đã đến lúc để họ tự mình rèn luyện rồi!” Phàn Thắng Nam gọi người mang vài vali hành lý vào. Diệp Lâm Quân sửng sốt: “Cô muốn ở đây à?” “Đúng vậy, tôi phải ở đây thì mới chăm sóc anh được chứ! Nếu không tôi đi đầu bây giờ?” Phàn Thắng Nam hỏi ngược lại.

Đúng lúc này, Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh bé bé Quân mua thức ăn về.

Cô thấy một người phụ nữ xa lạ đang chuyển đồ vào nhà mình nên hỏi: “Đây là ai?”

Cho dù Lý Từ Nhiệm có hiền dịu thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể bình tĩnh khi nhìn thấy cảnh này.

Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Phàn Thắng Nam. Cô cũng không hỏi thẳng cô ta mà nhìn Diệp Lâm Quân dò hỏi, cô đang chờ anh giải thích. “Cô ấy là…”

Diệp Lâm Quân vừa định nói chuyện thì Phàn Thắng Nam mở miệng: “Xin chào, tôi là Phàn Thắng Nam, đồng đội của Hạo Quân! Tôi là quân y, tới đây giúp anh khôi phục sức khỏe, thời gian tới tôi sẽ ở đây!”

Phàn Thắng Nam không hỏi ý Lý Từ Nhiệm, tiếp tục sai người chuyển hành lý vào nhà.

Lý Từ Nhiệm chào đón người đến chữa bệnh cho Diệp Lâm Quân, nhưng cách làm cả vú lấp miệng em của Phàn Thắng Nam làm cô thấy rất khó chịu. Đến Chí Oánh đều cảm thấy có vấn đề.

Phàn Thắng Nam tự chọn một gian phòng trong biệt thự vào ở.

Đây là phòng làm việc của Lý Từ Nhiệm nhưng lại bị Phàn Thắng Nam chiếm lấy, những thứ khác đều bị chuyển ra ngoài.

Chí Oánh thấy Lý Từ Nhiệm không vui, bà ngay lập tức nói với Diệp Lâm Quân: “Hạo Quân, bảo cô ấy đi đi có được không? Chúng ta thuê khách sạn năm sao cho cô ấy cũng được mà!”

Diệp Lâm Quân bất đắc dĩ nhún vai, anh cũng muốn Phàn Thắng Nam rời đi lắm, nhưng từ thời gian tiếp xúc ngắn ngủi anh cũng đã phát hiện, tính cô gái này mạnh mẽ dứt khoát, chuyện đã quyết định thì tuyệt đối sẽ không thay đổi. “Được rồi, sau này tôi sẽ chăm sóc anh, cam đoan là sẽ giúp anh khôi phục trong thời gian ngắn nhất, Đại Anh Hùng của tôi a!” Phàn Thắng Nam không để ý tới những người khác mà nói với Diệp Lâm Quân như vậy.

Cô ta nói thế thực ra cũng không sai. Diệp Lâm Quân có uy danh rất cao trong lòng binh lính Lạc Việt, là anh hùng trong lòng rất nhiều người. Nhưng lời này rơi vào trong tại hai người Đoàn Lê

Nguyên thì đã thành ra ý khác mất rồi.

Lý Từ Nhiệm lạnh lùng không nói gì. Một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trong nhà mình đã rất kỳ lạ rồi, bây giờ Phàn Thắng Nam như vậy càng khiến cô thấy mình như người tàng hình vậy. Cô là phụ nữ nên rất nhạy cảm, cô có thể đọc được những tình cảm khác trong mắt Phàn Thắng Nam, ảnh mắt cô ta nhìn Diệp Lâm Quân là ánh mắt của thiếu nữ đang mơ mộng chuyện tình yêu.

Điều này làm cô không thể không nghi ngờ!
 
Chương 1780


Chương 1780:

Lý Từ Nhiệm vừa định nổi giận đã thấy Phần Thắng Nam chữa trị cho Diệp Lâm Quân, cô đành gắng gượng nhịn xuống.

Cô là người hiểu xem xét tình hình, không thể vì nhỏ mất lớn được. “Đây, bã thuốc cho hai người, tốt cho sức khỏe lắm!”

Phàn Thắng Nam không nói gì mà nhét thắng bã thuốc vào miệng Lý Từ Nhiệm và Chỉ Oánh. Ngay sau đó hai người họ đã bị tác dụng đáng kinh ngạc của loại thuốc này dọa sợ.

Chí Oánh giống như trẻ ra vài tuổi, Lý Từ Nhiệm cảm thấy tinh thần tỉnh táo, khí huyết đầy đủ.

Thuốc này kỳ diệu đến mức này ư?

Thân phận của Phàn Thắng Nam là gì? Không bao lâu sau, những người có quyền thế ở Giang Bắc đều tụ về đây. “Kính chào chiến thần Thắng Nam!” Tất cả cùng lớn tiếng chào hỏi, mọi người biết Phàn Thắng Nam đến nên đều dồn dập đến chào. Lúc này Lý Từ Nhiệm mới biết thân phận của Phàn Thắng Nam – Chiến thần Thắng Nam, thủ lĩnh của đội quân Âu Lạc!

Không nói đến sức ảnh hưởng của cô ta, chỉ cấp bậc cũng đã ngang ngửa với Diệp Lâm Quân lúc trước rồi. Thảo nào trình độ chữa bệnh của Phàn Thắng Nam lại cao như vậy, hóa ra cô ta là chiến thần!

Hơn nữa cô ta còn trẻ trung xinh đẹp như thế, chỉ cần là đàn ông đều sẽ chọn cô ta đúng không?

Đặc biệt là như Diệp Lâm Quân bây giờ

Phàn Thắng Nam giống như thiên thần xuống trần gian, chữa bệnh cho anh, bảo vệ anh, giúp anh khôi phục sức khỏe như trước đây.

Còn cô, ngoài việc gây phiền phức và làm Diệp Lâm Quân bị liên lụy ra thì cái gì cũng không làm được, còn khiến anh bị sỉ nhục nhiều lần.

Nếu là Phàn Thắng Nam, chắc chân chuyện này sẽ không xuất hiện. Cô ta là Nữ Chiến Thần, nếu có cô ta che chở Diệp Lâm Quân thì ai còn dám bắt nạt anh nữa?

Trong lúc nhất thời, Lý Từ Nhiệm có cảm giác gặp nguy hiểm!

Cô không sánh bằng cô gái này!

Tính cách của Phàn Thắng Nam rất mạnh mẽ, Lý Từ Nhiệm cảm thấy áp lực tăng gấp bội. Nếu như cô là đàn ông cũng sẽ chọn Phàn Thắng Nam! “Mẹ ơi, con không thích dì ấy!”

Bé Quân rúc vào lòng Lý Từ Nhiệm thì thầm. “Không sao, dì ấy sắp đi rồi!” Lý Từ Nhiệm xoa đầu con gái.

Phàn Thắng Nam nghe thấy thì cười nói: “Tạm thời tôi sẽ không đi, có lẽ sẽ ở lại đây vài tháng đấy!”

Lý Từ Nhiệm: ”

Thẳng thắn thật đấy!

Sau đó Phàn Thắng Nam vào ở, cô ta vốn là bông hồng thép trên chiến trường nên làm gì cũng gọn gàng nhanh chóng. Cô ta khống chế cuộc sống hàng ngày của Diệp Lâm Quân rất nghiêm ngặt, thậm chí bảo vệ trong toàn bộ khu biệt thự cũng bị thay đổi thành người của cô ta.

Nói trắng ra là, bất cứ chuyện gì đều phải nghe theo lệnh của cô ta.

Không chỉ có như vậy, Phàn Thắng Nam nói để Diệp Lâm Quân khôi phục nhanh chóng, cô ta còn không cho bé Quân gặp Diệp Lâm Quân.

Cuộc sống như vậy làm Lý Từ Nhiệm cảm thấy cực kì khó chịu, cô gần như không có thời gian ở riêng với Diệp Lâm Quân. Cô có cảm giác Phàn Thắng Nam cố tình muốn loại cô ra ngoài cuộc sống của anh.

Lý Từ Nhiệm tìm cơ hội đưa Diệp Lâm Quân tới một nơi vắng vẻ. “Em nghĩ chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc một lát Phàn Thắng Nam làm như vậy đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống bình thường của chúng ta, đến bé Quân cũng đã phàn nàn với em rồi!” “Cô ta chữa bệnh cho anh, cả nhà đều rất vui, nhưng cuộc sống kiểu này khi nào mới kết thúc đây? Bây giờ cô ta còn quy định số lần gặp mặt của anh với con đấy!”
 
Chương 1781


Chương 1781:
Mấy ngày hôm nay, Lý Từ Nhiệm cảm thấy rất phiền muộn, rất ngột ngạt. Chủ yếu là thái độ hời hợt của Diệp Lâm Quân làm cô rất tức giận, nếu Diệp Lâm Quân cương quyết một chút thì cô cũng sẽ không như vậy.
Diệp Lâm Quân lại có suy xét riêng, anh tuyệt đối không thể bại lộ vào thời điểm mấu chốt này được.

Vì Phàn Thắng Nam nghênh ngang tới đây nên không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào nơi này. Chỉ cần lộ ra một chút manh mối thì có lẽ kế hoạch sẽ trở thành xe cát dã tràng.

Ngoài ra, nếu Phàn Thắng Nam có vấn đề.

Đây là mức độ nghiêm trọng của mệnh lệnh mang tính bảo mật cao nhất. Những điều này đều nằm trong phạm vi suy xét của

Diệp Lâm Quân, nên anh phải giả vờ không nhìn thấy những hành vi ngang ngược gần đây của Phàn Thắng Nam. “Anh cũng không có cách nào với cô ta cả, nhịn thêm đi.” Diệp Lâm Quân nói. Lúc này Diệp Lâm Quân thật sự tùy ý Phàn Thắng Nam dày vò.

Diệp Lâm Quân có suy xét riêng, nhưng thái độ này ở trong mắt Lý Từ Nhiệm lại biến thành bộ dạng khác rồi.
Có lệ!

Đây là Diệp Lâm Quân mà cô biết ư?

Nếu là trước kia, anh nhất định sẽ nghĩ cách xử lý. Nhưng bây giờ, Diệp Lâm Quân lại mắt nhắm mắt mở với Phàn Thắng Nam,.

Cô để ý đến thái độ của Diệp Lâm Quân, nhưng anh lại làm cô thất vọng rồi.

Chí Oánh ở một bên nhìn cũng khuyên bảo Diệp Lâm Quân, nhưng anh vẫn trả lời như vậy.

Không có cách nào cả, tùy ý Phàn Thắng Nam. “Mẹ, Lê Nguyên, anh cũng là bất đắc dĩ mà! Chủ yếu là anh không xác định được ý đồ của Phàn Thắng Nam.”

Kỳ thực Diệp Lâm Quân có một biện pháp, trực tiếp lấy thân phận Nhất Vũ Kiên Vương điều cô ta đi nơi khác. Nhưng nếu Phàn Thắng Nam có vấn đề thì sao? Chẳng phải tất cả sẽ bị lộ ư?
Cả nhà tải app truyệnhola đọc khích lệ nhóm nhé!
Vì vậy, trong thời gian này, anh phải xác định trước xem Phàn Thắng Nam có vấn đề hay không.

Hiện nay Tây Thiên Vương đã tra xét Phàn Thắng Nam rồi. Anh tin là chẳng mấy chốc sẽ có tin tức thôi.

Dần dần, quan hệ của người một nhà càng lúc càng xa lạ, đến bé Quân cũng không đi tìm Diệp Lâm Quân nữa.

Lý Từ Nhiệm thì càng khỏi phải nói, cuộc sống hàng ngày của cô đều chỉ có ba địa điểm nhất định. Ngày nào cũng chỉ vội vã chào hỏi Diệp Lâm Quân một câu, thậm chí chỉ nhìn một cái đã đi rồi.

Rốt cục có một ngày, Lý Từ Nhiệm nổi giận.

“Đã chữa một tháng mà không có một chút tiến triển nào! Được, anh không bảo cô ta đi thì tôi đi!”

Lý Từ Nhiệm thu thập hành lý, dẫn bé Quân rời đi.

Diệp Lâm Quân đã đoán trước được việc Lý Từ Nhiệm nổi giận, dù sao một tháng như vậy thì ai cũng không nhịn được.

Phàn Thắng Nam hoàn toàn không đếm xỉa đến việc này.

Cô ta kinh ngạc nói: “Tại sao lại như vậy? Tôi dùng phương thuốc cổ của môn phiệt Bắc An và môn phiệt Nam Hàn, đồng thời còn dùng cả cách chữa bệnh cổ xưa nữa. Theo lý thuyết thì một tháng cũng có thể khôi phục rồi! Sao bây giờ một tháng cũng không thấy có tiến triển gì cơ chứ?”

Việc này đương nhiên là do Diệp Lâm Quân điều khiển, cho cô ta chưa một tháng cũng không có tác dụng gì để Phàn Thắng Nam có thể rời đi.

Cô ta ở bên cạnh, có rất nhiều việc Diệp Lâm Quân đều không thể tiến hành được, còn ảnh hưởng đến tình cảm của anh và Lý Từ Nhiệm.

Giống như chuyện bây giờ vậy. “Chiến thần Thắng Nam đừng phí công với tôi làm gì, cô cũng thấy rồi đấy, cơ thể tôi cũng chỉ được thế này thôi.” Diệp Lâm Quân buông tay.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom