Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1741


Chương 1741:

 

Điều đáng sợ nhất là mấy ngàn người này ai quỳ rạp xuống trước mặt Diệp Lâm Quân. lạ la Chúc mừng chủ nhân nhỏ đổi họi )hủ nhân nhỏ là ai?

 

Nhà họ Diệp, những gia tộc lớn này sao lại nghe anh như thế?

 

Điều này là không thể!

 

Không thể tưởng tượng nổi!

 

Nhà họ Diệp không thể nào chấp nhận được tất cả những thứ trước mắt này.

 

Nhưng cảnh tượng đáng sợ nhất đã xuất hiện Chỉ thấy Diệp Lâm Quân đang ôm Lê Quân đứng lên khỏi xe lăn…

 

Yên tĩnh.

 

Im lìm.

 

“Cái đờ mò!”

 

Mắt Diệp Nhất Long như sắp bay ra ngoài.

 

Nguyễn Mỹ Lệ ngã phịch một cái xuống đất.

 

Thân thể cô ta run rẩy kịch liệt.

Cả nhà tải ứng dụng truyện Hola về đọc thêm nhé!

Ba mẹ nuôi thì ngây ra như phỗổng, họ đứng sững sò tại chỗ.

 

Huyết áp Diệp Kiện Sâm tăng cao, suýt chút nữa thì ngất đi.

 

Một tên phế nhân lại đứng lên ở ngay trước mặt bọn họ.

 

Đây là chuyện không cách nào tưởng tượng được! Anh không có việc gì? Vậy mà anh lại không có việc gì! Nhìn Diệp Lâm Quân đi từng bước tới trước mặt bọn họ, trái tim của đám người Diệp Kiện Sâm quả thực sắp nổ tung.

 

Diệp Lâm Quân vẫn luôn giả vờ.

 

Nếu không phải như vậy, thì sao anh vẫn là chủ nhân của hơn mấy ngàn gia tộc lớn quyền thế ở Lạc Việt.

 

Giang Bắc bị tạo ra động tĩnh lớn như vậy, hóa ra là để ăn mừng con của anh đổi họ? Mọi thứ thay đổi quá nhanh, làm cho nhà họ Diệp ở Giang Bắc không có cách nào thích ứng kịp.

 

Bọn họ còn nghĩ vừa rôi Diệp Lâm Quân nói cho bọn họ một cơ hội cuối cùng.

 

Nhưng bọn họ lại không cho là đúng.

 

“Không phải! Vì sao mấy người đều nghe theo anh ta? Dù thân thể anh ta đã khôi phục, nhưng vị trí chiến thân của anh ta đã bị Trân Hữu Đạo lấy đi!” Ba nuôi Diệp Quang Đông lộ vẻ mặt không thể tin được.

 

Những người khác cũng giống ông ta.

 

Diệp Lâm Quân không phải là kẻ tàn tật, mọi người chấp nhận.

 

Nhưng vị trí chiến thân của anh đã bị tước đoạt, anh chỉ là người bình thường.

 

Nhưng vì sao hàng ngàn gia tộc ở Lạc Việt đều phải nghe theo anh? Điều này không hợp lý! “Trân Hữu Đạo thì tính là gì? Ngay cả sư phụ của Trần Hữu Đạo và bốn vị sư phụ thậm chí chủ nhân đảo tông sư số một Quỷ Kiếm nó cũng giết hết! Nó còn là điện chủ của Trấn Thiên Điện! Đồng thời mọi người ở Kinh Thành đều nhất trí nhận định nó vẫn là Chiến thần Côn Luân!”

 

Diệp Trung Thiên cười lạnh nói.

 

“Bùm Sự thật này đối với người nhà họ Diệp mà nói, đấy đúng là đả kích động trời.

 

Anh vẫn đẳng cấp như trước! Không phải! Là còn hơn mạnh trước đây! Anh chỉ là che giấu sự vinh quang và tài năng của bản thân mà thôi.

 

Kẻ ngu sil Quá choáng váng!

 

Chỉ cần bọn họ thông minh một chút thôi, thì sẽ giống như nhà họ Diệp ở Kinh Thành, rất có thể sẽ nổi dậy!

 

“Hạo Quân, chúng tôi sai rồi!”

 

Mấy người Diệp Kiện Sâm từng người một đều quỳ rạp xuống đất.

 

Họ đều dập đầu cầu xin tha thứ với Diệp Lâm Quân: “Là chúng tôi có mắt không tròng! Là chúng tôi sai rồi!”

 

“Bộp!”

 

“Bộp!”
 
Chương 1742


Chương 1742:

 

“Bộp!”

 

Mọi người đều dập đầu đến mức trán ứa máu.

 

Những họ vẫn không dám dừng lại.

 

Diệp Lâm Quân cũng không để ý tới bọn họ.

 

Bởi vì vừa rồi anh đã cho bọn họ cơ hội.

 

Là nhà họ Diệp ở Giang Bắc không cần mình.

 

Anh cũng hết cách.

 

Cho nên ngay cả cơ hội hối hận nhà họ Diệp cũng không có!

 

Diệp Lâm Quân không nói lời nào.

 

Nhà họ Diệp vẫn dập đầu.

 

Máu đỏ ứa ra…

 

Có mấy người thậm chí đã trực tiếp hôn mê.

 

“Bắt đầu từ hôm nay, tôi không muốn nhìn thấy nhà họ Diệp ở Giang Bắc vẫn còn hoạt động ở Lạc Việt!”

 

Diệp Lâm Quân nói.

 

Một câu nói này không khác gì xét xử.

 

Nhà họ Diệp ở Giang Bắc từ nay về sau biến mất, bọn họ vĩnh viễn không có đất sinh tồn ở Lạc Việt.

 

Từ trên xuống dưới của nhà họ Diệp đều lòng như tro nguội…

 

Hoàn toàn xong rồi!

 

Lúc này, nấy người Lý Văn Chấn, Ngô Thị Lan biết được địa chỉ thì vội vã đi tới hội quán Thiên Thần Quốc Tế.

 

Nhìn thấy những chiếc xe cùng với mấy cái trực thăng tư nhân đỗ ở trên bãi đậu máy bay ở bên ngoài hội quán, mọi người càng kích động hơn.

 

Nếu bọn họ có thể kết thân với một vài nhân vật lớn trong đó, thì về sau họ chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió.

 

“Chúng ta mau vào xem đi! Thằng đó còn muốn sửa họ à? Lần này gặp báo ứng rồi chứ?”

 

“Tôi hiểu rồi, lần này nhà họ Diệp đến Giang Bắc là để lập uy! Có lễ muốn cảnh cáo chuyện Diệp Lâm Quân sửa họ!”

 

Đám người Trịnh Quân Nga bàn tán. Tiếp theo, bọn họ lập tức tiến vào hội quán. Sau khi bước vào trong hội quán, bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng khó tin. Mấy chục người quỳ trên đất, đang điên cuồng đập đầu xuống sàn. Máu tươi bản ra nhuộm đỏ sàn nhà. Bọn họ lập tức nhận ra đám người này là nhà họ Diệp ở Giang Bắc. Họ đang dập đầu nhận tội ư? Có người đập đầu mạnh đến mức ngất xiu, những người còn lại thì đập đâu xuống sàn nhà đến mức máu thịt be bét… Việc này, việc này! Đám người Ngô Thị Lan bị dọa sợ hết cả hồn. Bắp chân họ đang run rẩy, cơ thể cứng đò, mồ hôi lạnh toát ra khắp trán… Quá kinh khủng! Vì sao bọn họ phải đập đầu? Chẳng lẽ vì… Mọi người nhìn nhau, lập tức nghĩ đến một trường hợp, bởi vì chuyện Lê Quân đổi họ Diệp nên nhà họ Diệp trực tiếp trách tội lên đầu nhà họ Diệp ở Giang Bắc. Sự trừng phạt đặc biệt! Vì vậy nhà họ Diệp ở Giang Bắc mới phải dập đầu nhận tội… “Tha mạng…

 

Xin tha mạng…”

 

Diệp Kiện Sâm chảy máu kín mặt cất tiếng xin tha yếu ớt. Trong lòng đám người Ngô Thị Lan cảm thấy sợ hãi, bèn trừng mắt nhìn Diệp Lâm Quân với vẻ hung tợn. Đều do thằng sao chổi này! Cứ nhìn mỗi lần nó đều làm người khác bị vạ lây đi! Sớm muộn gì cũng có ngày ảnh hưởng đến bọn họi Nhà họ Diệp ở Giang Bắc quy giữa sân. Những đại tộc hào môn ở Kinh Thành và toàn Lạc Việt đều đứng lên, chỉ có mỗi Diệp Lâm Quân ngồi trên xe lăn, biểu cảm bình tĩnh, đáng vẻ không coi ai ra gì. Như vậy còn ra thể thống gì? Lá gan lớn quá rồi đó! Ngô Thị Lan nhìn Diệp Lâm Quân ôm bé Quân ngồi trên xe lăn bèn điên tiết hét lớn: “Diệp Lâm Quân, cậu còn đám ngồi đó à? Sao không lăn xuống đất, quỳ xin lỗi đi?”

 

Lý Văn Chấn cũng hùa theo mắng: “Đúng, chuyện mày làm sai lại để người khác chịu tội à, lương tâm của mày có day đứt không?

 

“Mày là sao chổi, con mày cũng là sao chổi nhỏ! Mày vẫn dám ngồi á, sao không lăn xuống theo?”

 

Ba họ Lý, Trịnh và Trần giận dữ quát vào mặt Diệp Lâm Quân.

 

Thằng nhóc này thật không coi ai ra gì mà.

 

“Am”
 
Chương 1743


Chương 1743:

 

“Răng rắc!”

 

Bàn tay của Diệp Trung Thiên bỗng nhiên vỗ tan chiếc bàn thành hai phần, phát ra tiếng ầm ầm.

 

“Ở đây có chỗ cho các người nói chuyện à?”

 

Diệp Trung Thiên giận dữ hỏi.

 

Đám người Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng bị dọa đến mức tim đập thình thịch.

 

Không chỉ như thế.

 

Đồng thời, ánh mắt của mấy ngàn người ngồi giữa sân đồng loạt nhìn về phía bọn họ.

 

Ánh mắt mọi người đều hung ác.

 

Khí tức kinh khủng.

 

“Dám hô to gọi nhỏ với anh ấy? Các người chán sống rồi đúng không?”

 

“Muốn chết hả! Trước mặt chúng tôi mà cũng dám ra vẻ à?”

 

“To gan! Nói lại một câu xem nào?”

 

Đám người quát lớn.

 

Ba nhà Lý, Trịnh, Trần chịu đựng ánh nhìn của hàng nghìn ông lớn, bị dọa đến mức hồn muốn lìa khỏi xác.

 

Tất cả mọi người đều điên rồi…

Truyện lên tại ứng dụng truyện hola nhé!

“Phịch phịch!”

 

Mọi người không khống chế nổi cơ thể, tự động quỳ rạp xuống đất.

 

“Rất xin lỗi! Rất xin lỗi!”

 

“Chúng tôi sai rồi! Trường hợp hiện tại không có chỗ cho chúng tôi mở miệng!”

 

“Chúng tôi chỉ là đám sâu kiến nhỏ bé, kính mong các ông lớn không chấp kẻ thấp hèn mà bỏ qua một lần cho chúng tôi!”

 

Đám người Ngô Thị Lan đều cho rằng bọn họ mở miệng mà không được các ông lớn cho phép, mới làm mọi người tức giận.

 

Dù sao thân phận của mỗi người ở đây đều cao quý, hiển hách, là người mà bọn họ chỉ dám ngẩng đầu nhìn lên.

 

Bọn họ hoàn toàn không có tư cách nói chuyện trong tình huống này.

 

Kết cục giống như bây giờ, họ làm các ông lớn nổi giận.

 

Đến cả ông tổ nhà họ Diệp cũng tức giận.

 

Đây đúng là một sai lầm lớn!

 

Lúc này Đoàn Lệ Nguyên cũng vội vã chạy đến, chủ yếu vì cô lo lắng Diệp Lâm Quân và bé cưng xảy ra chuyện.

 

Cô vừa chạy đến nơi thì đã thấy một đám người quỳ dưới đất.

 

Hai mắt Lý Từ Nhiệm mở to.

 

Chuyện này…

 

Tình hình này là sao? Nhà họ Diệp ở Giang Bắc quỳ, cả ba nhà Lý, Trịnh và Trần cũng quỳ rạp đưới đất.

 

Diệp Lâm Quân đang ôm bé Quân cũng bị bao vây bên trong.

 

Cô nhìn cách nhà họ Diệp ở Kinh Thành muốn truy xét việc bé cưng đổi họ.

 

Sự thật bày trước mắt làm Lý Từ Nhiệm khiếp sợ.
 
Chương 1744


Chương 1744:

 

Cô lập tức chạy tới trước mặt Diệp Lâm Quân, quay sang phía mọi người nói: “Chẳng phải chỉ là một dòng họ thôi à? Chúng tôi không dùng họ Diệp nữa là được chứ gì, chỉ cân các ông không Tụ gây khó khăn cho con tôi! Chúng tôi dùng họ gì cũng được hết Cô thật sự bị dọa sợ khi nhìn cảnh tượng trước mắt.

 

Tuy nhiên, Diệp Lâm Quân lại bật cười: “Con của chúng ta họ Diệp, ai dám ý kiến chứ?”

 

“HíH”

 

Đám người hít vào một hơi thật sâu.

 

Việc này có ai đám ý kiến tư? Anh nghĩ mình là hoàng đế àI Ngược lại, nhà họ Diệp ở Kinh Thành rất hy vọng Lê Quân mang họ Diệp! Ai đám ngăn cản chứ? Là ai đang hiểu nhâm thế?

 

Cho bọn họ một trăm lá gan cũng chẳng dám đâu! Diệp Lâm Quân vừa định nói tiếp thì cô đã lên tiếng: “Anh đừng nói nữa, anh không nhìn thấy tình hình bây giò à? Anh mau im lặng đi!”

 

Lý Từ Nhiệm lo lắng nếu anh nói thêm điều gì nữa sẽ khiến nhà họ Diệp giận dữ, rồi làm lớn chuyện này.

 

Đến khi đó, chẳng ai chịu nổi hậu quải Lý Từ Nhiệm nhìn ông Lâm đứng bên cạnh: “Ông Lâm, ông nể tình trước đây tôi là con gái nuôi của ông đi, van xin ông! Tha cho chúng tôi đi!”

 

“Điêu này…”

 

Ông Lâm sững người, không biết làm sao.

 

Chuyện gì đang diễn ra thế? Ai dám ép buộc gia đình cô, chê sống lâu quá à? Diệp Trung Thiên phản ứng nhanh nhất, cụ lâp tức đáp lời: “Được, xem mặt mũi của Hiếu Thiên thì Lê Quân được mang họ Diệp! Chuyện này xem như chấm dứt ở đây!”

 

“Đúng vậy, chuyện này xem như chấm dứt!”

 

Những người khác đồng thanh nói.

 

Bọn họ dần hiểu chuyện gì đang xảy ra…

 

Tạm thời chuyện này cần giữ bí mật.

 

Bởi vì bọn họ cũng thuộc một phần của Trấn Thiên điện.

 

Thậm chí có thể nói đây là cơ mật.

 

“Cảm ơn nhà họ Diệp, cảm ơn ông Lâm, “Có chuyện gì không?”

 

Lý Từ Nhiệm hỏi.

 

“Hừ, còn gì ngoài chuyện Diệp Lâm Quân!

 

Mày nhìn đi! Suýt nữa thì đến họ của con cũng không bảo vệ nổi!”

 

“Đúng thế, giờ phút quan trọng nhất, chẳng phải vẫn dựa dẫm vào phụ nữ à! Nếu hôm nay Lê Nguyên không cầu xin ông Lâm thì có trời mới biết sẽ dẫn đến hậu quả gì, e rằng cả bà nhà chúng ta đều chịu ảnh hưởng cực kỳ to lớn!”

 

Ngô Thị Lan và đám người Lý Văn Chấn tức giận nói.

 

Lý Văn Chấn bực dọc trợn mắt với Diệp Lâm Quân: “Một gã đàn ông sống như thế này thật sự là đáng buồn! Nếu tao mà là mày thì tao đã nhảy lầu tự tử rồi!”

 

“Đúng vậy, dựa dẫm vào phụ nữ, đúng là không biết xấu hổi Sĩ diện của đàn ông đâu rồi?”

 

Ngô Thị Lan cũng nói với Lý Từ Nhiệm: “Diệp Lâm Quân và con gái đều là sao chổi!

 

Cháu cứ chờ xem, sau này sẽ mang đến rất nhiều rắc rối cho cháu! Bọn họ nhất định mang đến vận xui cho cháu!”

 

Lý Từ Nhiệm lạnh mặt nhìn mà không đáp.

 

Tình hình hôm.nay rất nghiêm trọng!

 

Nếu lần sau gặp phải chuyện tương tự thì cô phải xin ai?

 

“Diệp Lâm Quân, anh có thể kiên quyết hơn được không? Nếu tôi là anh, tôi sẽ rời xa Lê Nguyên ngay lập tức, không làm bọn họ bị vạ lây!”

 

Trịnh Quân Nga chỉ tay vào mặt Diệp Lâm Quân rồi nói.

 

Bé Quân dữ dăn trợn mắt nhìn đám người kia: “Không cho phép mọi người bắt nạt ba! Cẩn thận ll ba đánh mọi người Bé Quân biết hết tất cả mọi chuyện, cũng biết rất nhiều người vừa nãy đầu sợ ba.
 
Chương 1745


Chương 1745:

 

Nếu đám người này chọc giận ba, vậy thì kết cục của bọn họ sẽ vô cùng thảm.

 

“Ha ha, bây giò Diệp Lâm Quân làm gì được chúng tao?”

 

“Tao đẩy ba của mày nè, nhìn xem thằng đó làm gì được?”

 

Lý Hồng Thắng muốn tiến lên phía trước, đẩy Diệp Lâm Quân thì đã bị Bắc Thiên Vương nắm chặt cổ tay hắn, quăng ra xa mấy mét.

 

Lý Hồng Thắng loạng choạng ngã xuống đất, hắn giận dữ nhìn Diệp Lâm Quân.

 

“Diệp Lâm Quân, mày đừng cho rằng mời vệ sĩ đến thì được an toàn. Nếu sau này mày trêu vào nhân vật lợi hại thì bị giết chết như thế nào cũng chẳng biết đâu!”

 

Lý Hồng Thắng giận dữ hét.

 

“Đúng thế, mày chỉ dựa vào một vệ sĩ thì ngăn cản được mấy người?”

 

Những người khác khinh thường.

 

Bọn họ hận Diệp Lâm Quân tận xương tủy.

 

Rõ ràng là bọn họ đến để làm quen với các nhân vật lớn, mở rộng vòng xã giao.

 

Nhưng bọn họ suýt bị diệt tộc vì Diệp Lâm Quân.

 

Bọn họ đổ tất cả tội lỗi lên người Diệp Lâm Quân, đều cho rằng do anh làm sail Nếu Lý Từ Nhiệm không ở đây, họ thật sự muốn đánh hội đồng anh một trận.

 

Tên vệ sĩ này cơ bản là không thể ngăn cản họt Nhưng bọn họ đâu biết đây chính là Bắc Thiên Vương đã gỡ mặt nạ xuống!

 

Năng lực của anh dư sức để nghiền nát những tồn tại như Trần Hữu Đạo!

 

Người Trấn Thiên Điện chiến đấu mạnh mẽ!

 

Một mình anh ta đủ sức ngăn cản tất cả…

 

Ngàn quân vạn ngựa cũng không nhằm nhò gì.

 

Lý Từ Nhiệm và Bắc Thiên Vương đẩy Diệp Lâm Quân vào trong xe, sau đó mau chóng lái xe đi.

 

“Ba của con bé sao chổi thật là xui xẻo vô cùng!”

 

Đám người Ngô Thị Lan nắm chặt tay, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

 

Ban đầu bọn họ có một cơ hội trèo lên cao.

 

nhưng lại bị Diệp Lâm Quân phá rối.

 

Ba nhà Lý, Trịnh và Trần bị chọc giận đến cực điểm.

 

Đúng lúc này, lại có một đám người đi ra từ trong hội quán.

 

Đoàn người Ngô Thị Lan vội vàng trốn trong góc, tránh đường đi cho đám người kia, họ cúi đầu không dám nói dù chỉ một câu.

 

“Đúng rồi, chủ nhân nhỏ vẫn chưa nhận được quà đâu đấy”

 

“Quên mất! Đây là việc quan trọng! Quà tặng chủ nhân nhỏ nhất định phải được được cho ngài ấy, chúng ta đến Giang Bắc vì mục đích này mà!”

 

Đám người Ngô Thị Lan rất ngạc nhiên khi nghe được đoạn đối thoại này.

 

“Gì? Chủ nhân nhỏ? Chủ nhân nhỏ là ai vậy?”

 

Đám người sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy hết cả áo.

 

Người được ông tổ dòng họ hạng nhất gọi là chủ nhân nhỏ sẽ có thân phận kinh khủng mức nào?

 

Trong chốc lát, bọn họ hiểu, thì ra các dòng họ lớn tụ hội ở đây chẳng vì trừng phạt việc Diệp Lâm Quân đổi họ.

 

Mà vì mục đích khác!

 

Người kia là ai?
 
Chương 1746


Chương 1746:

 

Hơn nữa, người này còn ở Giang Bắc?

 

Mấy người Ngô Thị Lan nhìn nhau.

 

Dường như bọn họ tìm được cơ hội mới, ánh mắt bừng sáng lên.

 

Bởi vì ban nấy vừa xảy ra việc đổi họ rồi nên mọi người không nghĩ đến Lê Quân.

 

“Chúng ta có nên đi theo để biết mặt chủ nhân nhỏ không?”

 

Mấy người Ngô Thị Lan đề nghị.

 

“Được, làm vậy đi!”

 

Lý Văn Chấn lập tức đồng ý.

 

Bọn họ chỉ cần biết ai là chủ nhân nhỏ, sau này có thể làm quen.

 

Cơ hội này không thể bỏ qua.

 

Những chiếc xe hơi sang trọng bỗng xuất phát về một địa điểm nào đó.

 

Đám người Ngô Thị Lan lén lút theo sau.

 

Bọn họ càng đi theo đoàn xe thì càng cảm thấy sợ hãi.

 

Hình như con đường này hơi quen thuộc…

 

Một lát sau, đoàn-xe dừng lại ở biệt thự cưới của Diệp Lâm Quân và Lý Từ Nhiệm.

 

“Gì? Không thể nào? Sao lại là chỗ này?”

 

Trịnh Quân Nga ngạc nhiên há to miệng.

 

Mọi người hít khí lạnh, trong mắt lộ vẻ không thể tin nổi.

 

“Không thể nào…”

 

Trong lòng mọi người đều xuất hiện suy nghĩ này.

 

Như vậy thật sự quá trùng hợp rồi!

 

Nếu đúng là như vậy thì thật không thể tin nổi!

 

Diệp Trung Thiên dẫn dầu đoàn người, hàng xe ô tô sang trọng tụ tập lại nhưng chỉ dám đỗ ở xa.

 

Sau một giây, từng bóng người mặc áo đen xuất hiện.

 

Khi mọi người nhìn thấy các dấu hiệu là mặt nạ và Đường đao thì trong lòng đồng loạt cảm thấy rung động.

 

Trấn Thiên Điện!

 

Thì ra Trấn Thiên Điện ở đây…

 

Ngô Thị Lan lập tức vỗ đầu nói: “Chủ nhân nhỏ? Chính là chủ nhân nhỏ của Trấn Thiên Điện rồi! Khó trách sẽ có sức kêu gọi tập hợp mọi người như vậy!”

 

“Đúng vậy, người khiến nhiều hào môn của Lạc Việt cùng xuất hiện chỉ có thể là thế lực Trấn Thiên Điện thôi nhỉ?”

 

Mọi người đều hiểu ra trong khoảnh khắc.

 

Nhà họ Diệp ở Kinh Thành và các gia tộc lớn đến Giang Bắc, tạo ra thanh thế lớn như vậy tuyệt đối không chỉ vì trừng phạt Diệp Lâm Quân.

 

Mục đích chính xác lúc này là Trấn Thiên điện.

 

“Hít!”

 

“Ra là chủ nhân nhỏ của Trấn Thiên điện! Làm tôi sợ chết mất, tôi còn tưởng rằng…”

 

Trịnh Quân Nga đưa tay vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm.

 

Trong khoảnh khắc vừa nãy, bọn họ đều tưởng rằng Diệp Lâm Quân…

 

Dù sao cũng quá mức trùng hợp!
 
Chương 1747


Chưuong 1747:

 

Bây giờ người của Trấn Thiên điện xuất hiện đã làm nỗi lo sợ của bọn họ biến mất.

 

Không phải con nhóc kia là được rồi!

 

“Các người đến làm gì?”

 

Quân nhân Trấn Thiên điện hỏi.

 

“Chúng tôi đến tặng quà mừng cho chủ nhân nhỏ, ban nấy điện chủ chưa nhận!”

 

Diệp Trung Thiên vội vàng trả lời.

 

“Được, vậy chúng tôi nhận quà!”

 

Sau khi tặng quà, Diệp Trung Thiên vội vàng dẫn cả đám người rời đi.

 

Đám người Ngô Thị Lan cũng lặng lẽ rời khỏi đây.

 

Bọn họ thật sự không biết rằng từng ánh mắt vẫn âm thầm chú ý mình vừa nấy.

 

Sóng gió việc Lê Quân đổi họ đã đi qua.

 

Nhưng khó khăn lớn hơn cũng ập đến.

 

Những kẻ thù ẩn mình kĩ càng đã xuất hiện…

 

Diệp Lâm Quân đang khỏe lại, là mối uy hiếp lớn cho bọn họ!

 

Bọn họ cảm thấy không yên lòng.

 

Trong một tháng ngắn ngủi, có tổng cộng ba mươi bảy cao thủ đã vào đó.

 

Cao thủ nước ngoài lẫn Lạc Việt… Đều đến vì Diệp Lâm Quân.

 

Anh đợi họ từ lâu, cuối cùng cũng chịu xuất hiện…

 

Dù sao thì Trấn Thiên Điện cũng giăng lưới chăng chịt khắp nơi rồi, chỉ chờ bọn họ rơi vào lưới.

 

Chỉ đợi bọn họ đến mà thôi!

 

Sau đó; ba mươi bảy cao thủ không những bị bắt lại toàn bộ mà cả người đứng sau cũng điều tra ra.

 

Đồng thời, Trấn Thiên Điện cũng ra tay diệt trừ kẻ thù trước.

 

“Quân đoàn lính đánh thuê Sa Mạc Phong Bạo bị tiêu diệt!”

 

“Xã đoàn Thiên Khải Nam Phi bị tiêu diệt!”

 

“Tập đoàn Hắc Thủy phương Tây bị tiêu diệt!”

 

Trong vòng một tháng ngắn ngủi, Trấn Thiên điên đã ra tay như mưa rền sấm dữ.

 

Tiêu diệt sạch sẽ gần như toàn bộ kẻ địch nguy hiểm và mối đe dọa!

 

Ngay cả mấy nhân vật lớn ở nước ngoài cũng bị tóm gọn và tiêu diệt.

 

Diệp Lâm Quân bày mưu này thật sự đã dụ được những kẻ thù nguy hiểm lộ mặt.

 

Có thể nói là tạo thành hiệu quả mạnh mẽ!

 

Việc này đã cắt đứt rất nhiều mối nguy hại và nhân vật nguy hiểm với Lạc Việt.

 

Một tháng này có thể nói đã tiêu diệt gần hết những nhân vật và tổ chức nguy hại.

 

Bởi vì bọn họ sẽ dấn sâu vào từng lĩnh vực, sau đó chia rẽ đất nước Lạc Việt.

 

Đặc biệt là một số nhân vật, mỗi người đều là thành phần cực đoan.

 

Mánh khóe mà bọn họ sử dụng có khả năng mang tính hủy diệt.

 

Khi Diệp Lâm Quân điều tra ra những nhân vật này, lãnh đạo Lạc Việt bị kinh sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ướt đẫm áo.

 

Điều này còn đáng ñguy hơn việc bị tấn công bởi quân đội hàng triệu người.
 
Chương 1748


Chương 1748:

 

Đừng nghĩ rằng chiến công không có gì lớn lao, chỉ là tiêu diệt vài tổ chức và nhân vật.

 

Nhưng đối với tương lai hòa bình của Lạc Việt, đây chắc chắn là chiến công vĩ đại.

 

Bây giờ vẫn đang trong quá trình điều tra các mối nguy và nhân vật gây uy hiếp.

 

Chiến công đang liên tục tăng thêm.

 

Vậy nên mới nói sổ chiến công của Diệp Lâm Quân lại cộng thêm rất nhiều con số.

 

“Đến lúc lấy lại thân phận cho Hạo Quân rồi”

 

Dinh thự Lạc Việt truyền ra câu nói này.

 

“Trả lại thân phận chiến thần Côn Luân à?”

 

“Thế Trần Hữu Đạo là gì? Bây giờ nước Lạc Viêt đã tạo dựng hình tượng của Trần Hữu Đạo thành công, nếu bất ngờ lấy lại vị trí thì e răng sẽ tạo ra hậu quả không tốt!”

 

“Thế bây giờ phải làm gì? Cũng đâu thể để chiến thần Quân đánh một trận với anh ta, sau đó giành lại vị trí chiến thần Côn Luân?”

 

Trong dinh thự Lạc Việt tiến hành một cuộc thảo luận tranh cãi gay gắt.

 

Bọn họ muốn tổng hợp ý kiến, sau đó lựa chọn một phương án hợp lý.

 

Cần suy xét đến từng chỉ tiết nhỏ, vì vị trí này không dễ lấy lại như vậy!

 

“Không! Hạo Quân không nhất định phải làm chiến thần Côn Luân! Cậu ấy đã cống hiến cho Lạc Việt rất nhiều, một vị trí chiến thần không thể hiện hết chiến công của cậu ấy được!”

 

Một giọng nói bỗng vang lên.

Cả nhà tải ứng dụng truyện hola đọc nhiều chương hhé!

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía ông.

 

“Vậy thì phải làm gì mới xứng đáng với chiến công của cậu ấy?”

 

Một người cất tiếng hỏi.

 

Người kia chắp hai tay sau lưng, bình thản nói: “Phong Vương!”

 

“Hít”

 

Lời vừa dứt, toàn trường hít khí lạnh.

 

Phong Vương?

 

Đây chắc chắn cao hơn cấp bậc chiến thần!

 

Việc này quá kinh khủng!

 

Tuy rằng mọi người đều kinh sợ nhưng chẳng ai phản đối.

 

Bởi vì Diệp Lâm Quân xứng đáng được phong vương!

 

“Vậy thì tốt, phong Diệp Lâm Quân làm Nhất Vũ Kiên Vương! Chỉ huy đội quân Côn Luân, đội quân Tu La, Thiết Phù Vinh và Ngự Lâm Quân!

 

“Và ban thưởng một tòa thành Bắc Cảnh!

 

Mười căn cứ…”

 

“Ba ngày sau, tại đài Phong Vương ở kinh thành sẽ tổ chức lễ Phong Vương!”

 

Rất nhanh, tin tức phong tước “Nhất Vũ Kiên Vương” của Lạc Việt đã lan truyền khắp nơi.

 

Về phần Trần Hữu Đạo, mặc dù là chiến thần Côn Luân nhưng còn cách ngày được phong vương rất xa.

 

Hoặc có thể nói là xa tít tắp!

 

Cho dù anh ta đã đánh bại Trấn Thiên điện…

 

Nhưng anh ta không có chiến công vĩ đại, vẫn chênh lệch quá mức.

 

Vậy người này là aÏ?
 
Chương 1749


Chương 1749:

 

Lạc Việt còn ai có tư cách được phong vương nhỉ?

 

Nếu có người đủ tư cách được phong vương, chẳng phải danh tiếng đã vang xa từ lâu rồi à?

 

Ít nhất người đó cũng phải đạt được chiến công đè bẹp trăm nước khác, đánh tan quân đội hàng triệu người chứ?

 

Phải có chiến công như vậy mới có thể phong vương.

 

Nhưng công tích như vậy, cả thế giới chắc chắn đều biết đến.

 

Nhưng tại sao mọi người không nghe thấy chút thông tin nào chứ?

 

Chuyện gì xảy ra thế?

 

Người này đã đạt được chiến công bí mật nào thì mới được Lạc Việt phong vương chứ?

 

Trong căn cứ, Trần Hữu Đạo giật nảy mình khi nhận được thông tin này.

 

“Phong vương? Nhất Vũ Kiên Vương? Chỉ huy đội quân hàng triệu người? Đến cả tôi cũng có thể chỉ huy à?”

 

Trần Hữu Đạo ngạc nhiên nói.

 

Những người khác đồng loạt sợ ngây người.

 

Nhất Vũ Kiên Vương có quyền lực ngập trời, đến cả bọn họ cũng chịu khống chế.

 

Việc này thật đáng sợi Trần Hữu Đạo là người kiêu ngạo cố chấp, rất ghét cảm giác bị gò bó.

 

Đặc biệt là bị người khác quản lý, anh ta không thích nghi nổi.

 

Hoặc nên nói là anh ta không phục!

 

Trước đây Diệp Lâm Quân mạnh mẽ vượt qua anh ta, Trần Hữu Đạo rất khó chịu.

 

Hiện tại cảm giác này lại quay lại, trạng thái †âm lý của anh ta cũng hệt như trước đây.

 

“Ai được phong làm Nhất Vũ Kiên Vương thế?

 

Làm sao trước đó chúng tôi không thăm dò được thông tin nào?”

 

Trần Hữu Đạo tò mò hỏi.

 

“Đúng thế, có khả năng được phong vương, người này ít nhất sẽ lấy chiến công ra chứng minh chứ?”

 

Đám người Thất Sát nói.

 

Vệ quân Viêm Long đến truyền tin cười đáp: “Chiến thần Đạo, chúng tối hiểu suy nghĩ của anh nhưng vị này không phải người mà anh so sánh nổi…

 

“Hít”

 

Đám người Trân Hữu Đạo hít khí lạnh.

 

Vệ binh Viêm Long trực tiếp đến truyền tin tức sao? Trực tiếp đến, có nghĩa là người được phong làm Nhất Vũ Kiên Vương rất mạnh.

 

Mạnh đến mức Trân Hữu Đạo không thể nào so sánh với người đó.

 

Vậy anh ta sẽ mạnh đến mức nào? Trân Hữu Đạo tự nhận ngoài các môn phiệt ra thì anh ta là vô địch thiên hạ.

 

Anh ta thâm suy đoán có lẽ Nhất Vũ Kiên Vương là người đến từ bốn môn phiệt lón? “Hy vọng TÚ Chiến Thần Đạo sẽ đến tham gia ngày lễ Phong Vương Vệ binh Viêm Long thông báo xong, lập tức rời khỏi.

 

Vẻ mặt Trần Hữu Đạo tăm tối, tâm trạng cực kì không thoải mái.

 

Ban đầu anh ta nhận được vị trí chiến thần Côn Luân, trở thành sát thân như mặt trời ban trưa, được người người e ngại.

 

Anh ta rất hưởng thụ cảm giác vô địch này.
 
Chương 1750


Chương 1750:

 

Nhưng Nhất Vũ Kiên Vương đột nhiên xuất hiện, việc này khiến anh ta không thể nào chấp nhận nổi.

 

Cảm xúc mất mát vô cùng…

 

Một bên khác, Diệp Lâm Quân cũng nhận được mệnh lệnh phong vương, việc này làm anh nửa mừng nửa lo.

 

Anh vốn cho rằng chỉ có thể lấy lại thân phận chiến thân Côn Luân, nào ngò được phong làm Nhất Vũ Kiên Vương.

 

Còn có quyền khống chế nhiều quân đoàn như vậy…

 

Ngay cả chiến thân Côn Luân cũng là cấp dưới của anh…

 

“Chúc mừng Nhất Vũ Kiên Vương”

 

Vệ binh Viêm Long chúc mừng.

 

“Hy vọng ba ngày sau, Nhất Vũ Kiên Vương sẽ tiến vê Kinh Thành, tiếp nhận phong vương!”

 

“Ừm, tôi sẽ đến đúng thời điểm”

 

Diệp Lâm Quân gật đầu.

 

Sau khi vệ binh Viêm Long rời đi, Lê Quân tò mò hỏi ba: “Ba ơi, Nhất Vũ Kiên Vương là sao?”

 

“So với chiến thần còn lợi hại hon đó!”

Truyện lên nhanh tại ứng dụng truyện hola nhé!

Diệp Lâm Quân chọc chọc cái mũi nhỏ của bé Quân.

 

“Ba là Nhất Vũ Kiên Vương, thế sau này Lê Quân lớn rồi làm nữ chiến thần, được không nào?”

 

Diệp Lâm Quân nói đùa với bé Quân.

 

“Dạ được, Lê Quân muốn làm chiến thần!”

 

Lê Quân võ hai bàn tay nhỏ nhắn, bụ bẫm với nhau.

 

Tin tức Lạc Việt phong vương nhanh chóng truyên khắp các phố lớn ngõ nhỏ, tất cả các nơi đều đang thảo luận việc này.

 

Ngay cả Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh cũng đang thảo luận…

 

Dù sao chuyện này có thể nghe thấy ở bất kỳ đâu.

 

Nhưng hai người cố gắng tránh thảo luận trước Diệp Lâm Quân.

 

Họ sợ anh nghe thấy.

 

Dù sao đây cũng là đề tài nhạy cảm đối với anh.

 

Nếu cơ thể của Diệp Lâm Quân bình thường, anh vẫn là chiến thần Côn Luân thì có lẽ ngày sau anh còn cơ hội liều một phen, nói không chừng sẽ được phong vương!

 

Nhưng hôm nay anh vẫn đang ngồi trên xe lăn, chủ đề này giống một cú đấm mạnh vào tim anh.

 

Đổi thành bất kì ai cũng chẳng thể chịu nổi chuyện này!

 

Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh nhìn thấy Diệp Lâm Quân đi vào thì lập tức im lặng, giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra hết.

 

Hai người thấy Diệp Lâm Quân nhìn họ chăm chú một cách kỳ lạ, đều cảm giác không tự nhiên.

 

Họ suy nghĩ liệu có phải Diệp Lâm Quân đã nghe thấy gì không?

 

“Bà nội, mẹ, mọi người đang nói gì thế?”

 

Bé Quân chạy đến.

 

“Không có gì…

 

Lý Từ Nhiệm giấu giếm.

 

“Bà nội với mẹ con đang nói về Nhất Vũ Kiên Vương”

 

Diệp Lâm Quân cười trả lời cô bé.
 
Chương 1751


Chương 1751:

 

Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh chợt cảm giác nặng nề trong lòng, thì ra Diệp Lâm Quân cũng nghe thấy.

 

Vẻ mặt của hai người rất tệ.

 

“Vậy ạ, bà nội, mẹ, ba chính là Nhất Vũ Kiên Vương đói”

 

Diệp Lê Quân không hề cố ky mà nói ra.

 

“Hả??

 

Câu nói này khiến Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh ngẩn ngơ.

 

Bé Quân nói câu này bằng giọng điệu rất chắc chắn, chẳng lẽ là thật?

 

Hai người đều hoảng đến mức chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

 

“Con là nữ chiến thần! Ba là vương!”

 

Ngày mai, anh sẽ đến lễ Phong Vương!

 

“Đúng, trẻ con ở giai đoạn trưởng thành, người lớn nói gì thì bé con sế nhớ cái đó! Chuyện này không tốt cho quá trình trưởng thành”

 

“Sau này con đừng nóới đùa linh tinh!”

 

Chí Oánh cũng khuyên nhủ.

 

Bà lo lắng sau khi Lê Quân rời khỏi đây, gặp ai cũng nói ba là Nhất Vũ Kiên Vương.

 

Ảnh hưởng tệ đến đâu?

 

Nói năng không đúng, cô bé sẽ bị cô lập…

 

“Vâng ạ, con sẽ không nói vậy nữa”

 

Diệp Lâm Quân gật đầu.

 

Vì vậy vệ quân Viêm Long truyền tin tức đã dặn dò, cho dù Diệp Lâm Quân được phong làm Nhất Vũ Kiên Vương nhưng thân phận của anh vẫn cần giữ bí mật, để hấp dẫn nhiều kẻ thù xuất hiện hơn nữa.

 

“Đúng rồi, Hạo Quân, anh không sao chứ?”

 

Lý Từ Nhiệm rất chú ý đến cảm nhận của anh, cô chủ động hỏi han.

 

Diệp Lâm Quân sửng sốt hỏi: “Hả?”

 

“Anh cũng nghe thấy tin tức phong Nhất Vũ Kiên Vương rồi à?”

 

“Đúng vậy, có vấn đề gì không?”

 

Diệp Lâm Quân tò mò nhìn cô.

 

“Anh không bị ảnh hưởng chút nào ư? Anh vốn dĩ có thể tranh giành vinh quang này, bây giờ kết quả…”

 

nãy, người này không phải Trần Hữu Đạo.

 

Đến cả Trần Hữu Đạo cũng phải chịu sự chỉ huy của Nhất Vũ Kiên Vương.

 

Vậy đây sẽ là ai?

 

Vài năm nay, những nhân vật lớn sở hữu chiến tích chỉ có từng ấy người mà thôi, hai bàn tay là đếm hết.

 

Sẽ là ai.cehứ?

 

Nhưng Lạc Việt ngọa hổ tàng long.

 

€ó rất nhiều người không tầm thường.

 

Tất cả mọi người rất hiếu kỳ.
 
Chương 1752


Chương 1752:

 

Mọi người đều muốn đến đài phong vương để xem Nhất Vũ Kiên Vương là thần thánh phương nào?

 

Chuyện này lại lan truyền dữ dội thêm lần nữa.

 

Hiển nhiên, các quốc gia phương tây là phía ngồi không yên lòng nhất.

 

Một vị Nhất Vũ Kiên Vương xuất hiện, có trời mới biết là người nào, sẽ tạo thành uy hiếp lớn cỡ nào với họ.

 

Trước mắt, một mình Trần Hữu Đạo đã khiến bọn họ khó chịu.

 

Giờ lại thêm một Nhất Vũ Kiên Vương…

 

Hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

 

Hàng trăm quốc gia bắt đầu sử dụng quan hệ rộng để điều tra thân phận của Nhất Vũ Kiên Vương.

 

Trước sau gì người này cũng trở thành tai họa ngầm mà thôi…

 

Họ nhất định phải điều tra rõ mới được!

 

Vì vậy mọi người đều đang chờ đợi lễ Phong Vương vào ba ngày sau.

 

Khi đó khả năng cao là bọn họ sẽ thấy được gương mặt thật và biết được thân phận thực sự của vị vương này.

 

Thời gian thấm thoát trôi qua.

 

Ngày mai chính là lễ Phong Vương!

 

Đài Phong Vương ở kinh thành đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi Diệp Lâm Quân đến tham gia lễ Phong Vương.

 

“Em nghe có người nói rằng lễ phong vương sẽ tiến hành livestream hiện trường! Chúng ta may mắn được xem, có thể chứng kiến Nhất Vũ Kiên Vương lên ngôi.”

 

Lý Từ Nhiệm nhận được tin tức bèn hào.

 

hứng khoe.

 

Mọi người đều yêu tổ quốc Lạc Việt, nên hiển nhiên sẽ kích động do được chứng kiến sự kiện trọng đại này,.

 

“Ngày mai chúng ta sẽ ngồi chờ trước màn hình tivi từ sớm Chí Oánh cũng vô cùng mong đợi.

 

“Lê Quân muốn xeml Lê Quân cũng muốn xem Bé Quân reo hò: Đúng lúc này, Diệp Lâm Quân bất ngờ nói với mọi người: “Mẹ, Lê Nguyên à, ngày mai con đi kinh thành!”

 

“Hử?”

 

Anh vừa dứt lời, Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh đều ngơ người.

 

Rất lâu cũng không phản ứng lại.

 

Diệp Lâm Quân có ý gì?

 

Đài Phong Vương ở kinh thành, nên Thăng Long là địa điểm tổ chức lễ Phong Vương.

 

Anh trùng hợp đi kinh thành ư?

 

Chẳng lẽ là anh được phong vương?

 

Nhưng sao có thể chứ?

 

Chưa nói đến chuyện Diệp Lâm Quân luôn ngồi trên xe lăn, mấy hôm nay anh vẫn ở chung với bọn họ mà.

 

Hơn nữa chiến công của anh chưa đủ phong vương!

 

Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh quay mặt nhìn nhau.
 
Chương 1753


Chương 1753:

 

Chí Oánh suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra lý do.

 

Nhưng Lý Từ Nhiệm lại phản ứng kịp thời.

 

Dù bây giờ Diệp Lâm Quân không phải chiến thần Lạc Việt, chỉ là người thường.

 

Nhưng trước nay anh luôn trung thành với Lạc Việt, sao có thể bỏ lỡ thời khắc phong vương?

 

E rằng anh muốn tận mắt chứng kiến?

 

Lúc trước anh giao vị trí chiến thần ra, có lẽ cũng không yên tâm.

 

Hiện tại anh muốn tận mắt nhìn thấy lễ phong vương của Nhất Vũ Kiên Vương, có lẽ anh chỉ yên tâm khi trực tiếp nhìn người đó.

 

Vậy nên Lý Từ Nhiệm cũng không hỏi nguyên nhân, cô trả lời ngay: “Được, ngày mai em nói người đưa anh đi!”

 

“Tốt!”

 

Diệp Lâm Quân gật đầu.

 

Trong vòng mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên đài Phong Vương khai màn.

 

Có ý nghĩa rất quan trọng đối với Lạc Việt!

 

Hầu hết các nhân vật lớn của Lạc Việt đều tới.

 

Tổng chỉ huy của chín quân khu lớn, bốn khu bảo vệ biên giới, Trần Hữu Đạo, đội quân Tu La, đội quân Côn Luân và tam quân Thiết Phù Vinh đều đến.

 

Tính cả Tây Phương, Trung Phương và nhóm cấp dưới cũ của Diệp Lâm Quân, mọi người đều ngủ một đêm ở khu vực gần đài Phong Vương kinh thành.

 

Vì lễ Phong Vương có ý nghĩa đặc biệt nên toàn bộ quá trình gần như đều livestream trước toàn dân.

 

Vừa quyết định xong, chính phủ đã thông báo cả nước, tăng sự đoàn kết và lòng tin cho nhân dân Lạc Việt.

 

Thứ hai, nước ngoài sẽ bị kinh sợ, kẻ gian thì bị cảnh cáo.

 

Thứ ba, chỉ có buổi lễ long trọng như vậy mới xứng với ngôi vị Nhất Vũ Kiên Vương.

 

Sáng sớm hôm sau.

 

càng nhiều người tụ tập xem lễ trước đài Phong Vương.

 

Cũng không phải bất kỳ ai cũng được đến xem lễ, chỉ có người cầm thiệp mời dự lễ mới được vào.

 

Những người này bao gồm nhân vật lớn trong quân đội Lạc Việt và những người đã cống hiến to lớn cho đất nước.

 

Chẳng hạn như bác sĩ Tân Bắc Sơn được mọi người kính nể!

 

Lúc này, Tân Bắc Sơn đang trò chuyện với đám người Tây Phương.

 

Trên mặt mấy người tràn đầy vẻ tiếc nuối.

 

“Haiz! Ban đầu vinh quang này có thể thuộc về lão đại!”

 

Bàn tay Trung Phương nắm chặt thành đấm.

 

“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy anh Diệp chờ một thời gian nữa là có thể phong vương rồi! Thật đáng tiếc!”

 

Thật ra Tần Bắc Sơn biết tất cả nhưng ông ta đã ký hiệp ước bảo mật nên đành giấu giếm.

 

Nam Phương cười nói: “Vậy cũng tốt! Có Nhất Vũ Kiên Vương rồi thì Trần Hữu Đạo không thể ngạo mạn như trước nữa! Anh ta cũng là cấp dưới của Nhất Vũ Kiên Vương!”

 

“Đúng đó! Nhưng mà tôi đoán Trần Hữu Đạo chắc chắn sẽ không phục! Người này kiêu ngạo vô cùng, tuyệt đối không cam lòng chịu sự chỉ huy của người khác! Ngược lại, tôi hy vọng Nhất Vũ kiên Vương có thể dạy cho Trần Hữu Đạo một bài học!” Tây Phương nói.
 
Chương 1754


Chương 1754:

 

Phía bên kia, Trần Hữu Đạo thật sự có suy nghĩ như vậy.

 

“Hừửm? Anh ta đến làm gì?

 

Vẻ mặt của Trần Hữu Đạo chợt thay đổi.

 

“Không rõ, có thể là đến xem lễ?”

 

Thất Sát trả lời.

 

“Tốt! Anh ta đang ở đâu, chúng ta qua đó xem thử”

 

Dưới sự dẫn đường của Thất Sát, mọi người đi đến trước mặt Diệp Lâm Quân.

 

“Haiz!”

 

Trân Hữu Đạo nhìn thấy Diệp Lâm Quân bèn thở dài một hơi.

 

“Ngày xưa anh tài hoa rực rỡ, vô địch thiên hạ.

 

1 Nhưng mà cảnh còn người mất, bây giờ dáng vẻ của anh lại thành như vậy “Anh có uống thuốc tôi đưa chưa? Nhanh chóng khôi phục đi nào! Tôi hy vọng anh khôi phục lại trạng thái mạnh nhất! Đến lúc đó anh lại đánh cùng tôi một trận, nếu thẳng thì vị trí chiến thân ll vẫn là của anh Mặc dù Trần Hữu Đạo nói thế, nhưng anh ta tuyệt đối không cho rằng Diệp Lâm Quân sẽ thắng.

 

Phá Quân đứng bên hùa theo giải thích: “Anh có thể hiểu lời của lão đại là anh ấy hy vọng anh khỏe mạnh như trước.

 

Còn chuyện đấu một trận, thì anh thua trăm phần trăm rồi, đến cả Trấn Thiên điện cũng bị giãm đưới chân lão đại”

 

Ý của Phá Quân rất đơn giản, Diệp Lâm Quân khôi phục năng lực là tốt rôi, còn chuyện đánh bại lão đại thì đừng mơ.

 

Diệp Lâm Quân bình tĩnh nói: “Không cần, anh cứ giữ vị trí chiến thần đi!”

 

“Sợ rồi à?”

 

“Đành chịu thôi! Tướng quân bị bại trận giống như ngọn núi lớn bị sụp đổ, tâm lý của Diệp Lâm Quân tương tự như vậy! Những chuyện này đã làm tổn thương anh ta quá nhiều, có lẽ mài hết tất cả ý chí chiến đấu của anh ta rồi! Đệ nhất hiến thân đã chết!”

 

“Lão đại, có khi anh ta đến cả dũng khí khiêu chiến ngài cũng chẳng còn!”

 

Đám người thốn thức không ngót.

 

Diệp Lâm Quân của năm đó đâu rồi! Anh ta mạnh đến mức không ai so được! Ai ngờ sẽ có ngày hôm nay! Bọn họ hoàn toàn không biết, anh không còn hứng thú với vị trí chiến thân nữa bởi vì anh sắp trở thành Nhất Vũ Kiên Vương! Đến cả chiến thân Côn Luân cũng nằm trong quyền thống trị của anh…

 

“Anh Bắc, chúng ta đi thôi!”

 

Diệp Lâm Quân nói.

 

Tại vì Bắc Thiên Vương đang dùng khuôn mặt thật đứng phía sau nên không ai nhận ra anh ta.

 

“Được.”

 

Trong đôi mắt của Bắc Thiên Vương thật ra đã bùng lên lửa giận.

 

Trong lòng anh ta nhớ mãi không thôi chuyện mình phải cố ý thua Trân Hữu Đạo.

 

Sóm muộn cũng có ngày anh ta đánh bại Trân Hữu Đạo.

 

“Khoan đãi Tôi nói để các cậu đi sao?”

 

Tham Lang lạnh giọng nói.

 

“Các cậu nhất định phải đồng ý đấu với lão đại một trận thì mới được đi.”

 

Ba người nhìn chằm chằm vào anh.
 
Chương 1755


Chương 1755:

 

Tuy nhiên Diệp Lâm Quân không hề hứng thú với Trần Hữu Đạo.

 

Đến cả sư phụ và anh em của anh ta, anh cũng có thể đánh chết, mỗi mình Trân Hữu Đạo thật sự chẳng đáng đánh.

 

Chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.

 

“Không có hứng!”

 

Diệp Lâm Quân lập tức từ chối.

 

“Đây không phải cậu muốn quyết định là được! Chỉ cần cơ thể cậu khôi phục, thì nhất định phải chấp nhận lời hẹn đấu của lão đại!”

 

“Nếu không thì đừng nghĩ đến chuyện rời đi!”

 

Đám người ngăn cản Diệp Lâm Quân, không cho anh rời đi.

 

“Làm gì đó?”

 

“Muốn ăn đòn đúng không? Đến đây!”

 

Tiếng khiêu khích truyền đến, thì ra là đám người Tây Phương đến.

 

“Lão đại nhà tôi đến lượt mấy người bắt nạt sao? Trần Hữu Đạo, anh không phục thì hai chúng ta thử xem nào!”

 

Cả người Trung Phương đầy sát khí, đồn thẳng vào Trần Hữu Đạo.

 

Những người còn lại cũng giận dữ nhìn bọn họ.

 

Bầu không khí hết sức căng thẳng.

 

Trần Hữu Đạo đành cắn răng nhìn mà không dám nói gì.

 

“Lão đại, anh còn sống là quá tốt rồi! Chúng tôi định tổ chức lễ tang cho anh cơ…”

 

Sau một khoảng thời gian dài, mỗi người nhìn thấy Diệp Lâm Quân đều ngậm ngùi không thôi.

 

“Các anh không gây chuyện cho tôi chứ?”

 

Diệp Lâm Quân cười hỏi.

 

Anh thật sự lo lắng mấy người anh em không khống chế được cảm xúc.

 

“Lão đại, chúng tôi không cói”

 

Mọi người hàn huyên chuyện cũ.

 

Chẳng bao lâu sau, lễ Phong Vương sắp khai mạc.

 

Mỗi người đều trở về vị trí của mình, Diệp Lâm Quân để Bắc Thiên Vương đẩy mình đi.

 

“Hử? Hình như không thấy bóng dáng của Diệp Lâm Quân đâu, chẳng phải anh ta đến xem lễ à?”

 

Vẻ mặt của Trần Hữu Đạo đầy khó hiểu.

 

Bọn họ đang tìm kiếm vị trí ngồi của Diệp Lâm Quân, đám người Tây Phương cũng thế.

 

Sao anh bỗng dưng biến mất thế?

 

Quan trọng là các vị trí sắp bị ngồi kín rồi.

 

Từ đầu đến cuối, Diệp Lâm Quân vẫn chưa xuất hiện!

 

Việc này thể hiện vị trí xem lễ cơ bản là không có anh.

 

Mọi người lật danh sách nhưng không có tên Diệp Lâm Quân trên đó.

 

Điều này chứng tỏ hoàn toàn không có anh.
 
Chương 1756


Chương 1756:

 

Vậy anh đến bằng cách nào?

 

Không ai ngăn cản anh ư?

 

Anh đi đâu rồi!

 

“Được rồi, chờ lễ Phong Vương bắt đầu đãi”

 

Mọi người dời sự chú ý về phía buổi lễ.

 

Giờ phút này, buổi lễ đấ được chuẩn bị hoàn tất, sắp sửa diễn ra.

 

Hơn nữa, toàn bộ quá trình đều livestream.

 

Mấy người Giang Bắc, Lý Từ Nhiệm đang ngồi chờ trước màn hình.

 

Bé Quân võ hai bàn tay nhỏ nhắn, hô hào: “Ba, bai”

 

Lý Từ Nhiệm nghiêm túc nói: “Lê Quân, nếu ba không bị thương thì đúng là có thể xuất hiện “Con phải ghi nhớ rằng ba con là anh hùng có một không hai!”

 

Bé Quân gật đầu: “Vâng ạ, Lê Quân biết, ba là anh hùng có một không hai “Đợt lát nữa, chúng ta phải chú ý nhìn ba có ở trên khán đài hay không nhé?”

 

Lý Từ Nhiệm cười dặn con.

Tải ứng dụng truyện hola đọc khích lệ nhóm nhé!

,ụ “Vâng, được ạ Đối với Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh, Diệp Lâm Quân đi dự buổi lễ này cũng là vinh quang.

 

Bởi vì ai cũng biết, người được dự lễ đều có công lớn với Lạc Việt.

 

Những người khác dù giàu nứt đố đổ vách, hay quyền lực che trời cũng không được đi!

 

Đi dự lễ, việc này đã là vinh dự vô cùng!

 

Cho nên bọn họ đều chờ mong nhìn thấy bóng dáng của Diệp Lâm Quân trên khán đài.

 

Rất nhiều người đang xem livestream.

 

Gần như là toàn bộ công dân nước Lạc Việt đều xem.

 

Đám người Ngô Thị Lan cũng đang nhìn.

 

Bởi vì trước đây bọn họ cũng là quân nhân của Lạc Việt nên cảm giác hơi hoài niệm.

 

Một đám người tụ tập xem chung với nhau.

 

Mọi người đang chờ trước màn hình tivi.

 

Ngô Thị Lan còn nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ với mọi người: “Có sự tồn tại của Chiến thần Đạo và Nhất Vũ Kiên Vương, Lạc Việt ta mới được bình yên. Đất nước yên bình, chúng ta mới có thể giàu có, dòng họ mới ngày càng phát triển! Chúng ta phải cảm ơn những vị anh hùng này!”

 

“Đúng là như vậy, cho dù chúng ta phát triển thì cũng phải phát triển dưới nền hòa bình, thật sự nên cảm ơn những anh hùng này!”

 

Trịnh Quốc Thắng thở dài nói: “Nếu có thể đến hiện trường xem buổi lễ, thì đời này sống chẳng còn nuối tiếc!”

 

“Đáng tiếc, người được đi xem lễ Phong Vương đều phải có cống hiến to lớn với Lạc Việt, thậm chí là cán bộ cấp cao của đất nước mới có được tư cách tham gia buổi lẽ!”

 

Ngô Thị Lan rất tiếc nuối, bằng năng lực của bọn họ, muốn đi xem buổi lễ là chuyện không bao giờ xảy ra.

 

Vì vậy, mơ mộng cũng chẳng dám.

 

Nhưng nếu được trải nghiệm lần này, tuyệt đối sẽ khoe khoang tận trời.

 

Dù là những nhà giàu có quyền lực cũng chẳng dám khinh thường họ nữa.

 

Trịnh Quân Nga cười khẩy: “Em nghe nói Diệp Lâm Quân cũng đi dự lễ, còn là Lý Từ Nhiệm đưa đi nữa”
 
Chương 1757


Chương 1757:

 

“Sao cơ? Nó cũng được đi dự lễ? Nó lấy tư cách gì?”

 

“Nó chẳng qua là một thằng tàn phế! Nếu thật sự có tư cách, vậy phải tặng cho người lớn mới đúng! Nó đi thì làm được gì?”

 

Mọi người thấp giọng bàn tán.

 

“Không phải chứ? Sao Diệp Lâm Quân có thể đi dự lễ? Trước đó tôi không nghe nói có ai mời anh ta cải”

 

“Đúng rồi, đi dự lễ là phải có thiệp mời! Mà Diệp Lâm Quân chưa nhận được mài”

 

“Được rồi, khi livestream chúng ta xem là biết!

 

Khách quý dự buổi lễ cũng không nhiều, hoàn toàn nhìn được từng người một! Diệp Lâm Quân có mặt ở đó hay không, chút nữa sẽ biết!”

 

Rất nhiều người chờ đợi buổi lễ Phong Vương.

 

Không chỉ Lạc Việt mà còn cả thế giới.

 

Lúc này, Diệp Lâm Quân đang đi theo vệ quân Viêm Long đến nơi quy định, anh thay quần áo xong, chuẩn bị bắt đầu lễ lên ngôi.

 

Mười giờ, lễ Phong Vương chính thức bắt đầu dưới sự quan sát của muôn người…

 

“Chúng ta mau vào xem đi! Thằng đó còn muốn sửa họ à? Lần này gặp báo ứng rồi chứ?”

 

“Tôi hiểu rồi, lần này nhà họ Diệp đến Giang Bắc là để lập uy! Có lễ muốn cảnh cáo chuyện Diệp Lâm Quân sửa họ!”

 

Đám người Trịnh Quân Nga bàn tán.

 

Tiếp theo, bọn họ lập tức tiến vào hội quán.

 

Sau khi bước vào trong hội quán, bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.

 

Mấy chục người quỳ trên đất, đang điên cuồng đập đầu xuống sàn.

 

Máu tươi bản ra nhuộm đỏ sàn nhà.

 

Bọn họ lập tức nhận ra đám người này là nhà họ Diệp ở Giang Bắc.

 

Họ đang dập đầu nhận tội ư? Có người dập đầu mạnh đến mức ngất xiu, những người còn lại thì đập đâu xuống sàn nhà đến mức máu thịt be bét…

 

Việc này, việc này! Đám người Ngô Thị Lan bị dọa sợ hết cả hồn.

 

Bắp chân họ đang run rẩy, cơ thể cứng đò, mồ hôi lạnh toát ra khắp trán…

 

Quá kinh khủng! Vì sao bọn họ phải đập đầu? Chẳng lẽ vì…

 

Mọi người nhìn nhau, lập tức nghĩ đến một trường hợp, bởi vì chuyện Lê Quân đổi họ Diệp nên nhà họ Diệp trực tiếp trách tội lên đầu nhà họ Diệp ở Giang Bắc.

 

Sự trừng phạt đặc biệt! Vì vậy nhà họ Diệp ở Giang Bắc mới phải dập đầu nhận tội…

 

“Tha mạng…

 

Xin tha mạng…”

 

Diệp Kiện Sâm chảy máu kín mặt cất tiếng xin tha yếu ớt.

 

Trong lòng đám người Ngô Thị Lan cảm thấy sợ hãi, bèn trừng mắt nhìn Diệp Lâm Quân với vẻ hung tọợn.

 

Đều do thằng sao chổi này! Cứ nhìn mỗi lần nó đều làm người khác bị vạ lây đi! Sớm muộn gì cũng có ngày ảnh hưởng đến bọn hợi Nhà họ Diệp ở Giang Bắc quy giữa sân.

 

Những đại tộc hào môn ở Kinh Thành và toàn Lạc Việt đều đứng lên, chỉ có mỗi Diệp Lâm Quân ngồi trên xe lăn, biểu cảm bình tĩnh, dáng vẻ không coi ai ra gì.
 
Chương 1758


Chương 1758:

 

Như vậy còn ra thể thống gì? Lá gan lớn quá rồi đó! Ngô Thị Lan nhìn Diệp Lâm Quân ôm bé Quân ngồi trên xe lăn bèn điên tiết hét lớn: “Diệp Lâm Quân, cậu còn dám ngồi đó à? Sao không lăn xuống đất, quỳ xin lỗi đi?”

 

Lý Văn Chấn cũng hùa theo mắng: “Đúng, chuyện mày làm sai lại để người khác chịu tội à, lương tâm của mày có day dứt không?”

 

“Mày là sao chổi, con mày cũng là sao chổi nhỏ! Mày vẫn dám ngồi á, sao không lăn xuống theo?”

 

Ba họ Lý, Trịnh và Trần giận dữ quát vào mặt Diệp Lâm Quân.

 

Thằng nhóc này thật không coi ai ra gì mà.

 

‘Am”

 

“Răng rắc!”

 

Bàn tay của Diệp Trung Thiên bỗng nhiên vỗ tan chiếc bàn thành hai phần, phát ra tiếng ầm ầm.

 

“Ở đây có chỗ cho các người nói chuyện à?”

 

Diệp Trung Thiên giận dữ hỏi.

 

Đám người Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng bị dọa đến mức tim đập thình thịch.

 

Không chỉ như thế.

 

Đồng thời, ánh mắt của mấy ngàn người ngồi giữa sân đồng loạt nhìn về phía bọn họ.

 

Ánh mắt mọi người đều hung ác.

 

Khí tức kinh khủng.

 

“Dám hô to gọi nhỏ với anh ấy? Các người chán sống rồi đúng không?”

 

“Muốn chết hả! Trước mặt chúng tôi mà cũng dám ra vẻ à?”

 

“To gan! Nói lại một câu xem nào?”

 

Đám người quát lớn.

 

Ba nhà Lý, Trịnh, Trần chịu đựng ánh nhìn của hàng nghìn ông lớn, bị dọa đến mức hồn muốn lìa khỏi xác.

 

Tất cả mọi người đều điên rồi…

 

“Phịch phịch!”

 

Mọi người không khống chế nổi cơ thể, tự động quỳ rạp xuống đất.

 

“Rất xin lỗi! Rất xin lỗi!”

 

“Chúng tôi sai rồi! Trường hợp hiện tại không có chỗ cho chúng tôi mở miệng!”

 

“Chúng tôi chỉ là đám sâu kiến nhỏ bé, kính mong các ông lớn không chấp kẻ thấp hèn mà bỏ qua một lần cho chúng tôi!”

 

Đám người Ngô Thị Lan đều cho rằng bọn họ mở miệng mà không được các ông lớn cho phép, mới làm mọi người tức giận.

 

Dù sao thân phận của mỗi người ở đây đều cao quý, hiển hách, là người mà bọn họ chỉ dám ngẩng đầu nhìn lên.

 

Bọn họ hoàn toàn không có tư cách nói chuyện trong tình huống này.

 

Kết cục giống như bây giờ, họ làm các ông lớn nổi giận.

 

Đến cả ông tổ nhà họ Diệp cũng tức giận.

 

Đây đúng là một sai lầm lớn!

 

Lúc này Đoàn Lệ Nguyên cũng vội vã chạy đến, chủ yếu vì cô lo lắng Diệp Lâm Quân và bé cưng xảy ra chuyện.
 
Chương 1759


Chương 1759:

 

Cô vừa chạy đến nơi thì đãthấy một đám người quỳ dưới đất.

 

Hai mắt Lý Từ Nhiệm mở to.

 

Cả thể giới đang chăm chú nhìn khoảnh khắc này.

 

Mọi người đều muốn biết Nhất Vũ Kiên Vương là ai…

 

Đặc biệt là đám người Trần Hữu Đạo và kẻ thù Lạc Việt rất muốn biết.

 

Đây là thần thánh phương nào? Sẽ tạo thành uy hiếp cỡ nào cho bọn họ.

 

Vì vậy, bọn họ chắc chắn phải biết Nhất Vũ Kiên Vương là thần thánh ở đâu? Một giây nữa chính là lúc Nhất Vũ Kiên Vương lên đài! “Mời Vương Bào!”

 

Vệ quân Viêm Long hô to, Vương Bào của Nhất Vũ Kiên Vương được đến đến trung tâm đài.

 

Trên Vương Bào thêu họa tiết Kỳ Lân sống động như thật, khí thế như núi.

 

Thấy Vương Bào như thấy Nhất Vũ Kiên Vương! “Mời Nhất Vũ Kiên Vương!”

 

Một giây sau, một bóng người cao lớn dưới sự vây quanh của vệ quân Viêm Long, xuất hiện trên đài Phong Vương.

 

Dáng người sừng sững như núi, khí thể xông thẳng chín tầng mây.

 

“Hô Anh chỉ vẻn vẹn dậm chân bước vào, một cỗ khí thế mạnh mẽ đã bao phủ toàn trường! Không khí bị đè nén làm hô hấp mọi người chậm lại, gần như không thở nổi.

Nhóm tập trung lên truyện tại app truyện hola nhé cả nhà!

Cường giải Cường giả siêu cấp! Những cao thủ như Trần Hữu Đạo cũng cảm nhận được.

 

Nhân vật đứng trên đài Phong Vương, cơ bản là tôn tại vô địch! Thậm chí khiến Trần Hữu Đạo có cảm giác sợ hãi trong lòng.

 

Anh ta vừa thấy Nhất Vũ Kiên Vương, thì bất kỳ suy nghĩ khiêu chiến nào cũng biến mất.

 

Người này mang đến cho anh ta cảm giác giống những cường giả cấp thần trong môn phiệt Bắc An.

 

Chỉ tỏa ra khí thế, đã đè bẹp tất cả dũng khí của anh ta.

 

Nhưng khi mọi người muốn nhìn rõ anh là ai, mặt nạ Viêm Long đã che khuất.

 

Tốc độ của anh quá nhanh.

 

Gần như trong khoảnh khắc xuất hiện, anh đã câm lấy mặt nạ Viêm Long và mang lên.

 

Hình ảnh trong camera, mọi người không kịp nhìn.

 

Đặc biệt là dùng mắt thường.

 

Vừa muốn nhìn rõ khuôn mặt, trong chốc lát đã bị che khuất.

 

“Hử?”

 

Không chỉ như thế.

 

Mọi người nhìn chăm chú màn hình cũng không rõ, còn Diệp Lâm Quân đã đeo mặt nạ lên.

 

“Quá nhanh rồi đó? Chúng ta không nhìn rõ luôn! Lai lịch của Nhất Vũ Kiên Vương đến cùng là gì?

 

Ngô Thị Lan đẩy cái kính lão hỏi.

 

“Không rõ! Chúng ta chỉ còn cách xem cameral”

 

Mọi người đều đặt hết hy vọng vào eamera chuyên nghiệp.

 

Xem thử có quay được hay không.

 

Còn dùng mắt thường và livestream là không thểt Ở phía Giang Bắc.
 
Chương 1760


Chương 1760:

 

Bé Quân nhìn thấy dáng người cao lớn kia xuất hiện, bèn mừng rỡ hô to: “Ba, là ba! Ba xuất hiện Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh nhìn dáng vẻ vui mừng của bé Quân thì nhìn nhau bó tay.

 

“Xem đi! Đây chính là hậu quả! Diệp Lâm Quân thuận miệng nói bừa nhưng Lê Quân lại tin là thật! Haiz!”

 

Cô thở dài.

 

Trong quá trình lớn lên của trẻ nhỏ, chúng sẽ khắc sâu ấn tượng về lời nói và hành động của người lớn.

 

Sẽ tin những chuyện này là sự thật!

 

“Lê Quân, đây không phải ba, chúng ta xem tiếp đi!” Cô nói.

 

“Dạ, được ạI”

 

Bé Quân không reo hò nữa, mà ngồi trên ghế nhỏ, tiếp tục xem tỉ vi.

 

Hiện tại, Diệp Lâm Quân đã đeo nhân Viêm Long vào ngón tay.

 

Vệ quân Viêm Long khoác Vương Bào cho anhI Tay anh cầm kiếm Viêm Long.

 

“Kengl!”

 

Một tay anh rút kiếm Viêm long ra, ánh sáng vàng kim trên thân kiếm tỏa sáng lóng lánh chói lóa.

 

Ánh sáng màu vàng tỏa khắp nơi, sáng đến mức không thể mở mắt nhìn.

 

Diệp Lâm Quân chĩa kiếm lên trời cao!

 

Một cỗ khí thế vô địch, bá đạo tràn ra, đè bẹp khí thế của thời đại hiện tại!

 

Đây là thời đại thuộc về anh!

 

Thời đại này tên là Nhất Vũ Kiên Vương, cũng tên là Diệp Lâm Quân!

 

Buổi lễ phong Nhất Vũ Kiên Vương sắp hoàn thành!

 

“Ai có ý kiến gì không?”

 

Vệ quân Viêm Lọng hỏi phía dưới.

 

Tất cả mọi người đều không nói gì.

 

Trần Hữu Đạo có lòng mà hết sức.

 

Anh ta không bằng…

 

Ahh ta đành ngậm miệng, không nói tiếng nào.

 

“Tôi có ý kiến!”

 

Một giọng nói bỗng vang vọng toàn trường.

 

Đây chính là đối mặt với livestream toàn trường! Hầu như mọi người đều đang quan sát! Giọng nói này vang lên.

 

Hiện trường yên tĩnh.

 

Xung quanh im lặng không một tiếng động.

 

Tất cả giật mình.

 

Vô vàn người xem livestream trước màn hình cũng yên tĩnh.

 

Chẳng ai ngờ rằng sẽ xảy ra tình huống như Vậy.

 

Lễ phong vương lần đầu trong mấy trăm năm, lại có người không phục? Đây chính là Nhất Vũ Kiên Vương đói! Mặc dù anh vừa lên đài thì đã đeo mặt nạ, khí thế rất kinh khủng đè nén đám người trong nháy mắt.

 

Đến cả Trần Hữu Đạo cũng tâm phục khẩu phục.

 

Trần Hữu Đạo suy đoán Nhất Vũ Kiên Vương có lẽ là cường giả đến từ môn phiệt danh tiếng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom