Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 620: 620: Chương 621





“Á à, còn có người không sợ chết hả? Dám đối nghịch với chúng tôi?”
Chung Gia Minh cười lạnh nói.

Bọn họ ngược lại muốn xem xem là ai dám khiêu khích bọn họ?
Thấy thế, Tống Tinh Trì lập tức nói: “Các cậu chủ, tôi khuyên các cậu mau rời khỏi đây! Các cậu không trêu được vào những người bên trong đâu!”
Những người khác cũng phụ họa: “Đừng nói là cậu Sở ở Hoa Hải, ai tới cũng không được!”
Tất nhân là bên phía câu lạc bộ Ám Dạ mong chuyện lớn hóa nhỏ, tốt nhất là không xảy ra xung đội.

Nhưng càng khuyên thì mấy người Chung Gia Minh lại càng điên tiết.

“Ha ha, lại còn chúng tôi không trêu vào được hả? Thật là nực cười!”
“Hôm nay bắt luận là ai ở bên trong, tôi đều muốn đuổi đi!”
Đám người Chung Gia Minh có thái độ kiên quyết.

Cộc cộc cộc.

Cùng với tiếng bước chân.


Một đám người đã xuất hiện ở cửa câu lạc bộ.

“Kẻ nào đang gây sự?”
Vẻ mặt Trần Đằng u ám.

“Chính là chúng tôi đấy, làm sao? Có vấn đề gì à?”
Mấy người Chung Gia Minh hung hăng nói.

Trông thấy mấy cậu thiếu gia hung hăng ngang ngược như thế.

Đám người Trần Đằng thật sự là tức run người.

“Lúc nào thì Kim Lăng có bọn du côn ngang ngược này tồn tại vậy?”
Trần Đằng chất vấn Trương Kế Hàng.

“Là vấn đề của tôi!”
Trương Kế Hàng cúi đầu nói.


“Loại u nhọt này phải loại bỏ hết!”
Trần Đằng phẫn nộ nói.

“Khẩu khí lớn đấy nhỉ? Đây là ai thế?”
Sở Thiên Truyền cười lạnh nói, đi từng bước lên phía trước.

Anh ta nhìn sang mấy người Chung Gia Minh rồi cười cười: “Các cậu cũng vô dụng quá nhỉ? Mấy người bình thường mà cũng không giải quyết được hả?”
Mấy người Chung Gia Minh cực kỳ xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ rồi chui vào.

“Cậu là ai?”
Trương Kế Hàng lạnh lùng hỏi.

“Thân phận của cậu ấy mà nói ra, ông sẽ giật mình đáy!”
“Nghe rõ đây, cậu chủ Sở – Sở Thiên Truyề kế của nhà họ Sở chuẩn hoàng tộc ở Hoa Hải!”
người thừa Trương Đông Húc lập tức nói.

“Sợ chưa?”
Anh ta còn hỏi một câu.

Nhưng mà máy người Sở Thiên Truyền phát hiện, mấy người Trần Đằng trước mặt không hề có phản ứng gì.

Điều này làm cho Sở Thiên Truyền rất tức giận..

 
Chương 621: 621: Chương 622





Nói ra tên và danh hiệu rồi mà vẫn không nhìn mình hả?
“Thế các cậu có biết chúng tôi là ai không?”
Trương Kế Hàng thình lình nói.

“Các ông là ai? Hình nhưng hơi quen quen…”
Đám người Trương Đông Húc nhíu mày.

Đối với những sếp lớn ở tỉnh thành, ít nhiều cũng từng nhìn thấy qua màn ảnh hoặc trên báo.

Nhưng hôm nay mấy người Trần Đằng lại mặc thường phục cực khiêm tốn, nhìn qua giống như người bình thường.

Bọn họ chỉ cảm thấy quen mặt, nhưng nhất thời chưa nghĩa ra là người nào.

Sở Thiên Truyền cười lạnh nói: “Nào, nói đi các ông là ai, xem xem có dọa được bản thiếu không!”
“Đúng! Tôi cũng muốn xem xem các ông là ai? Mau báo tên họ ra!”
Đám người Chung Gia Minh thúc giục.


Bây giờ ở thành phố Kim Lăng, có ai có thể dọa được Sở Thiên Truyền không?
Không có!
Trước kia, Viên Sơn Hà và tập đoàn Tam Hưng có lẽ còn còn thế chống đối một chút.

Những người khác thì bỏ đi!
“Thế thì các cậu hãy nghe rõ đây!”
“Tôi là Trần Đằng!”
Trần Đẳng tức giận nói.

“Trần Đằng? Trần Đằng là ai thế? Chưa nghe qua bao giờ!”
“Đúng thế? Trần Đằng là cái quỷ gì?”
Đám người Chung Gia Minh đưa mắt nhìn nhau.

Trong đầu không hè có kiến thức này.

“Nghe cho rõ đây! Vị này là chủ tịch tỉnh Giang Nam, Trần Đằng!”
Tống Tinh Trì ngứa mắt quá.


Ông ta bổ sung ngay một câu.

“Oanh!”
Một câu nói như sắm sét giữa trời quang bổ xuống, toàn trường rúng động.

Chung Gia Minh đã sững sờ.

Trương Đông Húc đã sững sờ.

Phạm Tư Triết đã sững sờ.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Trong đầu Sở Thiên Truyền uỳnh một tiếng, điếu xì gà trong miệng rơi xuống đắt.

Trần Đằng?
Thế mà lại là lãnh đạo số một Trần Đằng!
“Tôi là phó chủ tịch tỉnh, Từ Văn Huy!”
“Tôi là giám đốc công an tỉnh, Lý Vĩ Minh!”
“Tôi là thị trưởng thành phố Kim Lăng, Trương Kế Hàng!”
“Tôi là phó thị trưởng thành phố Kim Lăng, Dư Quân Phi!”
“Tôi là cục trưởng cục công an thành phố Kim Lăng, Trương Đạc!”.

 
Chương 622: 622: Chương 623





Mọi người từng người ra mặt, chứng tỏ thân phận.

“Phốc!”
“Phốc!”
“Phóc!”
Sau khi đám người Sở Thiên Truyền nghe thấy những danh hiệu này, cả đám muốn hộc máu.

Mấy người Trương Đông Húc nhũn cả hai chân, toát mồ hôi lạnh.

Lúc này lại có một nhóm người nữa đi ra.

Sở Thiên Truyền bọn họ nhận ra, kia là máy người đi vào cùng Diệp Quân Lâm lúc đầu.

“Nghe nói có người gây sự hả? Tôi cũng tới góp vui!”
“Tôi là tổng chỉ huy của ba mươi vạn đại quân quân khu Kim Lăng, Hướng Văn Quân!

“Phốc!”
“Tôi là phó tổng chỉ huy quân khu Kim Lăng, Vương Triều Huy!”
“Phốc!”
“Tôi là tổng tham mưu trưởng quân khu Kim Lăng, Đống Lương!”
“Phốc!”
“Tôi là lữ trưởng quân đặc chiến quân khu Kim Lăng, Đinh Chí Viễn!”
“Phóc!”
“Tôi là quan chỉ huy của quân đoàn Thiên Long Viêm Hoàng Thiết Lữ, Long Dã!”
“Phóc!”
“Phù phù”
Sau khi mấy người Long Dã cho biết thân phận, những cậu chủ như Sở Thiên Truyền không ai còn đứng vững.

Ai nấy cũng nhữn cả người, tất cả ngã quy dưới đất.

Thậm chí mỗi người đều sợ đến mức đái ra quần.


Đũng quần đã ướt hết, bốc ra hơi nóng, mỗi cỗ mùi khai đánh úp tới…
Này này này…
Có đánh chết thì đám người Sở Thiên Truyền cũng không ngờ, bọn họ lại gặp được những lãnh đạo cao cấp nhất của tỉnh Giang Nam.

Lại còn tận mười máy người nữa!
Tắt cả tập trung một chỗ!
Đây là đã đụng chạm tới sự cắm ky lớn nhất rồi.

“Vưưư..”
Trương Đông Húc còn sợ đến nỗi miệng sùi bọt mép, cả người co giật.

Mẹ nó dọa người quá đi!
Đội hình hoành tránh này, ai tới cũng dễ sử?
Cố tình bọn họ lại gặp phải!
Sao lúc nãy ngu thế?
Đối mặt với những sếp lớn này, bọn họ lại nói năng ngông cuồng, kiêu ngạo như vậy!
Mỗi một câu, mỗi một hành động đều là đang tìm chết!
Trong nháy mắt bọn họ đã hiểu, vì sao Tống Tinh Trình và đám quản lý thà đắc tội họ, cũng không thay đổi..

 
Chương 623: 623: Chương 624





Hóa ra người đã bao chỗ này hôm nay, họ không chọc vào được thật!
Đây là chọc là ông trời a!
“Hu hu hu…”
Mấy cậu chủ tâm lý yếu đuối, sau khi gặp phải tình cảnh này thì đều sợ hãi.

Mấy người Chung Gia Minh trực tiếp bị dọa cho khóc luôn.

Trêu vào những người khác, còn chống lại được.

Trêu vào những người này, ngay cả gia tộc cũng không còn.

Nếu để cho trưởng bối trong nhà biết, đoán chừng sẽ đánh chết họ mắt.

Sở Thiên Truyền cũng sợ hãi.

Cả người từ trên xuống dưới bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp.

Nếu vừa mới tới Kim Lăng đã gặp chuyện, địa vị của anh ta trong nhà họ Sở ở Hoa Hải cũng sẽ hạ xuống.


Thậm chí còn bị Sở Nhậm Hùng trách phạt!
Ai mà ngờ được là, mấy vị cậu chủ ở Kim Lăng đều bị dọa cho tè ra quần, nằm trên mặt đất.

Nếu để người người của tỉnh thành biết, chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến rớt cằm.

Mấy cậu ấm hàng đầu thế mà lại bị dọa thành như này?
Nhưng mà người mà họ gặp phải là những sếp lớn này!
“Các cậu có biết người bên trong là ai không?”
Trần Đằng quát lớn.

“Người bên trong là…”
Lúc Trần Đằng đang định nói ra thì bị Long Dã cắt ngang: “Là người mà các cậu mãi mãi không đắc tội nồi!”
“Đúng! Người mà các cậu có như thê nào cũng không đắc tội nổi!”
Sau khi Trần Đằng phản ứng kịp, ông ta lạnh lùng nói.

Trong suy nghĩ của mấy người Sở Thiên Truyền, người bên trong chắc chắn chính là ngang ngửa với nhóm người Trần Đằng.


Chắc chắn là mình không đắc tội nỗi.

Nhưng họ nào ngờ, người bên trong là chiến thần Côn Luân, chiến thần bảo vệ tổ quốc!
Vị ấy là tồn tại ép ngang mười tám nước!
Nếu họ biết người mà họ vừa mới đắc tội, là tướng quân Côn Luân.

Đoán chừng có vài người sẽ sợ chết khiếp.

“Sếp Trần, chuyện lớn hóa nhỏ…”
Long Dã ở bên cạnh nhắc nhở.

Chủ yếu là Diệp Quân Lâm không muốn nói toạc ra.

Trần Đẳng gật đầu.

Sau đó ông ấy lại nhìn về phía đám người Sở Thiên Truyền: “Mau đi đi! Nhưng từng người các cậu phải nhớ kỹ! Nếu lần sau còn hung hăng hồng hách như này, xem tôi sẽ xử lý các cậu thế nào!”
Tổng chỉ huy quân khu lại lạnh lùng nói: “Không được!
Không thể tha cho họ dễ dàng như thế! Bảo phụ huynh của các cậu tới nhận!”
Trương Kế Hàng cũng đồng ý: “Ừ, được đấy! Trẻ nhỏ làm sai, người lớn tới xin lỗi! Bình thường!”
“Hả?”
Đám người Trương Đông Húc đều sợ hãi.

Nếu như người của gia tộc biết bọn họ đâm đầu vào họa lớn, há chẳng phải bị đánh chết sao?.

 
Chương 624: 624: Chương 625





Thư ký của Trương Kế Hàng lập tức liên hệ với phụ huynh của những người này.

“Không ai được bỏ đi trước!”
Trần Đằng bỏ lại một câu, liền cùng mọi người đi vào câu lạc bộ.

Sở Thiên Truyền và mười mấy cậu ấm, tất cả quỷ trên mặt đấy, bọn họ khóc không ra nước mắt.

Chuyện xảy ra là chuyện không ai ngờ!
Qúa đáng sọ!
Chẳng máy chốc, một đoàn xe đi tới.

Phân biệt là nhà họ Chung, nhà họ Doãn, nhà họ Phạm, nhà họ Trương, các gia chủ của các gia tộc.

Vừa nãy họ đã được giải thích về chuyện đã xảy ra.

Những người này đều sợ chết khiếp.

“Đám ranh con này đắc tội ai không tốt? Lại cứ phải đi đắc tội những người này!”
“Người ta nói một câu, cả gia tộc đều đi tong!”
Sau khi xuống xe, các gia chủ của các gia tộc lớn ào ào xông về phía đám Trương Đông Húc.


“Bồp!”
Trương Đông Húc bị gia chủ nhà họ Trương đạp cho một cước bay đi mấy mét.

“Bóp!”
“Bùm bùm bóp bốp…”
Những người khác cũng lần lượt chịu hành hung.

“Ay ya…”
Chẳng bao lâu sau, mấy người này bị đánh đến phát ra tiếng kêu thảm thiết như tiếng giết heo.

Các vị gia chủ đều xông lên đánh rất hăng.

Bắt được một người, liền hung hăng đánh, tuyệt đối không lưu tình một tí nào.

Sở Thiên Truyền thấy các cậu ấm ở tỉnh thành bị đánh đên nỗi máu bắn tung tóe, anh ta cũng sợ chết khiếp.

Nếu như người có tính khí nóng nảy như Sở Nhậm Hùng mà biết chuyện này, anh ta nghĩ anh ta phải một tháng không xuống được giường.

“Mau chạy…”
Sở Thiên Truyền và tùy tùng lặng lẽ trốn đi.


Cuối cùng, các cậu ấm của tỉnh thành đều được xe cứu thương đưa đi.

Chuyện này đã gây chấn động trong tỉnh thành.

Mọi người đều phỏng đoán xem là đã xảy ra chuyện gì, nhóm cậu ấm tỉnh thành bị đánh tới nhập viện.

Khi Sở Thiên Truyền trở lại sơn trang Hoằng Nguyên, Sở Nhậm Hùng rất ngạc nhiên.

“Sao mà về nhanh thế?”
“Ông nội, bọn họ quá khoác lác.

Cháu nghĩ mình về trước thì tốt hơn.

Dù sao thì ngày mai còn phải gặp mặt Tiêu Thắm, nếu bị nắm nhược điểm thì không hay!”
Sở Thiên Truyền sờ sờ cái mũi.

Sở Nhậm Hùng nhìn anh ta với vẻ tán thưởng, ông ta nói: “Ừ, rất tốt.

Đây mới là hậu duệ của nhà họ Sở ta! Chơi thì được, nhưng phải biết thời cơ!”
“Ông nội, cháu đi nghỉ ngơi trước đây.

Cháu hứa sẽ lấy trạng thái tốt nhất cho ngày mail”
Sở Thiên Truyền lấy cớ đi nghỉ ngơi.

Anh ta đang vừa lo vừa sợ.

Căn bản là không dám nói cho Sở Nhậm Hùng biết là mình đã chọc vào họa lớn..

 
Chương 625: 625: Chương 626





Giấu được thì cứ giấu đã.

Nhìn Sở Thiên Truyền hót ha hốt hoảng rời đi.

Quản gia của Sở Nhậm Hùng là Trương Thiên nghỉ hoặc nói: “Ông chủ, hình như cậu chủ hơi không thích hợp.

Tôi thấy sắc mặt sao lại trắng bệch thế kia, có phải là đã có chuyện gì không?”
Sở Nhậm Hùng lắc đầu: “Không đâu! Hơn nữa ở Kim Lăng mà chúng ta cũng có chuyện được á?”
“Thế thì trái lại! Ai dám chọc vào nhà họ Sở ở Hoa Hải chứ?”
Quản gia cười nói.

Sở Nhậm Hùng sờ râu, mỉm cười nói: “Thầy Thiên Truyền càng ngày càng hiểu chuyện, tôi vui mừng sâu sắc!”
“Phải rồi, ông Trương bảo nhà họ Triệu chuẩn bị tốt vào, trưa mai tôi sẽ đến nhà xin kết thông gia!”
“Vâng, ông chủ!”
Sở Thiên Truyền về đến phòng thì thấp thỏm không thôi.

“Bây giờ các sếp lớn của tỉnh Giang Nam đều nhớ mình rồi, nhà họ Sở mình tuyệt đối không thể sống yên ở Kim Lăng nữa! Nếu không thì chết như nào cũng không biết!”
Sở Thiên Truyền toát mồ hôi lạnh, sờ cằm suy nghĩ: “Phải nghĩ cách để ông nội rút khỏi trận giành giật ở Kim Lăng!”
Trong câu lạc bộ Ám Dạ.


Diệp Quân Lâm chính thức trò chuyện với máy người Trần Đẳng.

Sau khi chào hỏi khách sáo một lượt.

Diệp Quân Lâm tỏ rõ mục đích: “Lần này tôi tới để thu dọn cục diện rối rắm của tập đoàn Tam Hưng và bè phái Viên Sơn Hà mà tôi gây ra!”
“A? Nếu anh Diệp thu dọn, thì chúng tôi là đủ rồi.

Sao dám phiền anh chứ?”
Đám người Trần Đằng lo lắng sợ hãi.

“Không cần! Chuyện này là tôi gây ra, vậy để tôi tới giải quyết đi!”.

Google ngay trang [ TRUмtгцуe Л.v И ]
Diệp Quân Lâm kiên quyết.

“Còn nữa, tôi chuẩn bị phát triển tỉnh Giang Nam, từ khởi điểm là Tập đoàn Vân Đình, làm một số đóng góp có lợi cho dân có ích cho nước! Thành tựu của Tô Hàng các ông cũng đã nhìn thấy rồi!”
Diệp Quân Lâm nói tiếp.


“Vâng! Anh Diệp có bất cú yêu cầu gì, chúng tôi sẽ làm ngay!”
Đám người Trần Đằng vừa nghe thấy Diệp Quân Lâm nói muốn phát triển tỉnh Giang Nam, họ rất là kích động.

Đồng thời càng thêm kính nễ Diệp Quân Lâm.

Trên chiến trường dũng cảm giết địch, bảo vệ Hoa Hạ.

Ở hậu phương, còn nghĩ tới nhân dân và Hoa Hạ.

Tướng quân như này thật sự là ngàn năm mới có một vị!
Tối hôm đó Diệp Quân Lâm từ chối thiết đãi, đặc biệt tới quân khu Kim Lăng ở cùng với các chiến sĩ.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Quân Lâm nhận được điện thoại của Tiêu Thắm.

“Anh rể à, hôm nay em phải đi xem mắt rồi, lát nữa anh qua nhé, nếu không em không nắm chắc!”
Tiêu Thám khẩn cầu.

“Yên tâm, có anh ở đây, không ai dám ép em làm việc mà em không muốn!”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.

“Anh rễ đối xử với em thật tốt! Chắc chắn là anh không nỡ thấy em gả đi đúng không?”
Tiêu Thắm cười hì hì nói.

“Bởi vì em là em của Tử Nhiễm, thế nên không ai được bắt nạt em!”.

 
Chương 626: 626: Chương 627





Diệp Quân Lâm nghiêm túc nói.

“Ò, là vì chị à, nhưng anh rễ này, anh chỉ cần quản em là được rồi.”
Mắt mát là có, nhưng Tiêu Thắm vẫn rất vui.

Mười một giờ.

Hoằng Nguyên sơn trang.

Nhà họ Sở đã chuẩn xong tất cả.

Ngoài hai chiếc xe hơi ra, trong xe vệ sĩ phía sau còn chứa một hòm vàng bạc châu báu.

Trong đó không thiếu những loại châu báu như Dạ Minh Châu.

“Nhà họ Sở ta tới cửa xin kết thông gia, hình thức.

nhất định phải lớn!”
Sở Nhậm Hùng sờ râu nói.

Ông ta quay đầu nhìn một cái, ngạc nhiên nói: “Thiên Truyền, cháu sao thế? Tối qua không nghỉ ngơi tốt à?

Vành mắt đen nặng thế? Mặt mày phờ phạc!”
Sở Thiên Truyền xấu hổ cười: “Vâng, cháu lạ giường, ngủ không quen.”
Kỳ thực là Sở Thiên Truyền sợ quá không ngủ được.

Lo lắng hãi hùng cả đêm.

“Ha ha, không sao! Sau này nhà họ Sở đứng vững chân ở Kim Lăng, cháu phải ở đây một thời gian dài, sẽ quen thôi!”
Sở Nhậm Hùng vuốt râu cười, trong đầu hiện ra bản kế hoạch to lớn.

Trong suy nghĩ của ông ta, Kim Lăng đã là miếng thịt bên mép của nhà họ Sở rồi.

Sở Thiên Truyền sợ hãi.

Còn bảo anh ta ở Kim Lăng trong thời gian dài 4?
Anh ta không dám ra khỏi cửa luôn ấy.

“Ông nội, cháu muốn trao đổi với ông chuyện này được không?”
Sở Thiên Truyền sờ đầu nói.

“Chuyện gì?”
Sở Nhậm Hùng hỏi.


“Ông nội, chúng ta rút khỏi Kim Lăng đi? Cũng đừng xin kết thông gia nữa! Không có tác dụng đâu!”
Nghe Sở Thiên Truyền nói xong, mắt Sở Nhậm Hùng nhìn thẳng luôn.

“Có chuyện gì? Cháu nói rõ ra cho ông!”
Sở Nhậm Hùng phẫn nộ nói.

“Ông nội à, cháu thấy tỉnh Giang Nam không phải là miếng thịt béo, phát triển cái gì cũng đã bão hòa rồi.

Không hề lọt được vào mắt nhà họ Sở ta.

Vả lại, cái cô Tiêu Thắm gì gì kia, gia thế rất bình thường, không xứng với cháu!”
Sở Thiên Truyền giải thích.

“Cháu thì biết cái gì!”
Sở Nhậm Hùng tức giận nói: “Sau khi Viên Sơn Hà và tập đoàn Tam Hưng ở Kim Lăng ngã đài, địa bàn trống ra rất lớn.

Khả năng của nhà họ Sở ta ăn nhiều nhất chỉ mới được một nửa.

Cháu bảo ông là cháu không để vào mắt ư2 Thứ hai, muốn đứng vững gót chân ở Kim Lăng, thì nhất định phải nâng đỡ một con rối! Nhà họ Triệu là sự lựa chọn tốt nhất! Nhát thiết phải là Tiêu Thám!”
“Nhưng ông nội, ông không biết đâu.

Bây giờ ở Kim Lăng cá rồng lẫn lộn, quá rối loạn! Nếu nhà họ Sở chúng ta cứ cố đi vào, sợ là địch mắt một nghìn, ta mắt tám trăm!”
Sở Thiên Truyền đã sợ thật rồi.

Một khắc cũng không muốn tiếp tục ở lại Kim Lăng.

“Nhảm nhí! Sao cháu không có một tí tự tin nào vậy? Ở Kim Lăng, nhà họ Sở ta còn sợ được hả? Ai có thể uy hiếp được chúng ta?”.

 
Chương 627: 627: Chương 628





Sở Nhậm Hùng đã tức giận rồi.

“Ông nội cháu…”
“Được rồi, cháu đừng nói nữa! Ông không muốn nghe!”
Sở Nhậm Hùng gầm một tiếng, sọa Sở Thiên Truyền.

Một lúc sau, họ đã đi tới trang viên nhà họ Triệu.

Triệu Kiến Quốc, Ngô Mộc Lan cùng với tất cả thành viên nhà họ Triệu đều ra cửa nghênh đón.

“Chào lão thủ trưởng! Nhiều năm rồi không gặp…”
Hai người Ngô Mộc Lan rất là hưng phần.

Sau khi Triệu Học Thành và Tiêu Nhược Mai nhìn thấy Sở Thiên Truyền, họ đều nở nụ cười.

Rất là hài lòng với cậu con rễ tương lai này.

Sau khi Tiêu Thắm nhìn thấy Sở Thiên Truyền, cô cười lạnh nói: “So với anh rễ thì còn kém xa! Còn có quằng mắt đen xì nữa chứ! Chắc chắn không phải người tốt gì!”
Sở Thiên Truyền vốn không thích lần đi xin kết thông gia này.


Nhưng sau khi nhìn thấy Tiêu Thắm, hai mắt sáng lên.

Xinh thế cơ 4?
Hoa Hải có rất nhiều người đẹp, nhưng so với Tiêu Thắm thì không ai bằng!
Nghe nói Tiêu Thắm vẫn còn đang đi học.

Đúng là quá tốt rồi!
Lúc này, Sở Thiên Truyền đã thay đổi chủ ý.

Lấy được Tiêu Thắm trước đã rồi nói sau.

Về phần có ở lại Kim Lăng hay không, thì nghĩ cách khác.

Mọi người nhà họ Triệu rất hài lòng với mối hôn sự này.

Nhất là sau khi nhìn thấy người thật.

“Em gái à, coi như em lãi rồi, qúa xuất sắc!”
Mọi ngườ thi nhau khen ngợi.


Sở Nhậm Hùng hỏi han cặp vợ chồng Ngô Mộc Lan.

“Tuy chúng ta là tình bằng hữu, nhưng lần này nhà họ Sở tới xin kêt thông gia, lệ nghi phải có không thiêu cái nào!
Người đâu, đưa sính lễ lên!”
Sở Nhậm Hùng lệnh một tiếng.

Vệ sĩ nhà họ Sở khiêng tất cả hòm tiền bạc châu báu vào nhà họ Triệu.

Tiêu Thắm muốn ngăn, lại bị Tiêu Nhược Mai giữ lại.

Triệu Kiến Quốc và Ngô Mộc Lan cười tươi như hoa.

Nhà họ Sở chú trọng lễ nghĩa như này, chứng tỏ bọn họ coi trọng Tiêu Thắm, coi trọng nhà họ Triệu.

“Mời!”
Đoàn người Sở Nhậm Hùng được mời vào trong sơn trang nhà họ Triệu.

Hai bên trò chuyện vui vẻ.

Lúc này, Sở Nhậm Hùng ra hiệu mọi người im lặng.

“Bây giờ, tôi muốn nghe ý của hai đứa trẻ! Thiên Truyền, cháu nói đi cháu có ấn tượng thế nào với Tiêu Thắm?”
Sở Nhậm Hùng nhìn về phía Sở Thiên Truyền.

Sở Thiên Truyền cười cười: “Ông nội, cháu rất hài lòng!.

 
Chương 628: 628: Chương 629





Cháu đồng ý lấy Tiêu Thắm làm vợt”
“Woal”
Người nhà họ Triệu kích động bật ra tiếng.

Tốt quá rồi!
Tiêu Thắm sắp trở thành con dâu nhà họ Triệu rồi.

Nhà họ Triệu cũng sắp nước lên thì thuyền lên rồi.

Sở Nhậm Hùng lại nhìn về phía Tiêu Thắm: “Tiêu Thắm, ý cháu thì sao?”
Mọi người tập trung nhìn về phía Tiêu Thắm, mong chờ câu trả lời của cô.

“Cháu không đồng ý!”
Một âm thanh vang vọng khắp toàn trường.

“Hít!!”

Mọi người đều kinh ngạc, âm thanh hít khí lạnh không dứt bên tai.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiêu Thắm với ánh mắt không thể tin nỏi.

Trong suy nghĩ của mọi người, đây là chuyện ván đã đóng thuyền.

Sao Tiêu Thắm lại bỏ qua một người đàn ông hoàn hảo như này cơ chứ?
Nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại.

Ai cũng không ngờ!
Tiêu Thám lại từ chối luôn!
Quan trọng là gia chủ nhà họ Sở chuẩn hoàng tộc ở Hoa Hải là Sở Nhậm Hùng đích thân tới nhà xin kết thông gia, bị từ chối tàn nhẫn!
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, mặt mũi của nhà họ Sở còn để đâu được nữa?
Từ khi Tiêu Thắm bắt đầu từ chối, tính chát của chuyện này đã thay đổi.

Không chỉ là vấn đề hôn nhân của một mình cô, chuyện này đã trở thành vấn đề tranh đấu giữa hai gia tộc lớn.


Nhà họ Triệu sẽ vì vậy mà trả giá thê thảm!
“OanhI”
Sở Nhậm Hùng và Sở Thiên Truyền nhìn Tiêu Thắm với vẻ không thể tin nồi.

Trong suy nghĩ của họ, Tiêu Thắm không thẻ từ chối!
“Cháu nói gì? Nói lại một lần nữa!”
Sở Nhậm Hùng hỏi.

“Cháu nói rồi, cháu không đồng ý!”
Thái độ Tiêu Thắm kiên quyết, thẳng thằng từ chối.

“Cái gì?”
“Tiêu Thắm cháu láo xược! Cháu đang nói linh tinh gì thế?”
Triệu Kiến Quốc và Ngô Mộc Lan sốt ruột, hai người quát vào mặt Tiêu Thắm.

Triệu Học Thành và Tiêu Nhược Mai cũng nói luôn: “Tiêu Thắm, con làm cái gì vậy? Mau đồng ý đi, chuyện tốt không được từ chối!”
Triệu Học Dũng và Triệu Học Lương cũng lần lượt lên tiếng: “Đúng đấy, Tiêu Thắm à, chuyện này không được từ chói! Nhà họ Triệu chúng ta không thể từ chối!”
“Mau đồng ý đi, em gái đừng làm chuyện hồ đồ!”
Mọi người nhà họ Triệu đều thúc giục nói.

Nếu chuyện này mà làm tổn hại đến thể diện của nhà họ Sở ở Hoa Hải, nhà họ Triệu sẽ tiêu đời!.

 
Chương 629: 629: Chương 630





Cho nên Tiêu Thắm bắt buộc phải đồng ý!
Tiêu Thắm rơi hai hàng nước mắt, cô nhìn mọi người rồi hỏi: “Chẳng nhẽ cháu không quyền lựa chọn hôn nhân cho mình sao? Giờ đã là thời đại nào.

rồi, mà còn có chuyện tới nhà xin kết thông gia, đúng là một đám người cổ hủ…”
Nghe thấy câu này, sắc mặt Sở Nhậm Hùng u ám, thay đổi luôn.

Tiêu Thắm nói câu này rõ ràng là đang nói ông ta là người cổ hủ!
Mọi người đều đang nhìn sắc mặt của Sở Nhậm Hùng.

Bọn họ đều thầm nghĩ tiêu đời rồi.

Ngô Mộc Lan lại càng tức giận, bà ta hung hăng nói Tiêu Thắm: “Tiêu Thắm, bình thường cháu có thể tùy hứng, bà nội đều chiều cháu.

Nhưng hôm nay không thể theo cháu được! Đúng, không sai.

Hôn nhân của cháu, cháu không có quyền lựa chọn!”
Triệu Kiến Quốc thở dài nói: “Tiêu Thấm, hôm nay cháu phải đồng ý! Không có từ chối, cháu phải hiểu cho nỗi khổ tâm của chúng ta!”
Người nhà họ Triệu dồn dập tỏ thái độ.


Triệu Học Thành và Tiêu Nhược Mai nói: “Ông Sở, cậu Sở, chúng tôi đồng ý thay con gái! Con bé chắc chắc là đồng ý!”
Sở Nhậm Hùng lại khoát tay: “Không được, tôi muốn đích thân nghe con bé nói!”
“Đúng, các người nói không tính!”
Sở Thiên Truyền cũng rất tức giận.

Thế mà lại có người phụ nữ từ chối anh ta?
Mọi người đều nhìn về phía Tiêu Thám.

“Tiêu Thắm, mau đồng ý đi!”
Mọi người thúc giục.

Trong lòng Tiêu Thám rất rối rắm.

Trong đầu lại hiện ra một bóng người.

“Khoan đã, ông nội bà nội, nếu em Tiêu Thắm không đồng ý, thì cần gì phải ép buộc? Tôt xâu gì nhà họ Triệu ra cũng là gia tộc lớn, há có thể gọi dạ bảo vâng như vậy chứ?”
Triệu Viễn lên tiếng.


Biết thân phận của Diệp Quân Lâm, chắc chắn anh sẽ đứng chung một chỗ với Tiêu Thắm.

Huốồng hồ anh biết, nêu nhà họ Triệu có Diệp Quân Lâm.

Vạn tộc tới chào mới phải.

Sao có thể đến lượt một nhà họ Sở hét năm quát sáu?
“Cái gì? Xem ra nhà họ Triệu có người không hài lòng với nhà họ Sở tôi! Chậc chậc..”
Sở Nhậm Hùng cười lạnh nói.

Sở Thiên Truyền cũng bất mãn nói: “Xem ra, nhà họ Triệu có người không hài lòng với ông nội!”
“Không phải đâu lão thủ trưởng, không ai dám bắt kính với ông, dám bất kính với nhà họ Sở đâu!”
Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc lập tức giải thích.

“Vả miệng!”
Quản gia Trương Thiên tức giận nói.

“Hả? Triệu Viễn tự vả miệng!”
Ngô Mộc Lan phản ứng lại nghiêm khắc nói.

Bà ta rất tức giận!
Từ trước tới nay, Trước Viễn là đứa cháu làm bà yên tâm nhất trong số các đứa cháu.

Nhưng không ngờ ở thời khắc quan trọng nhất, người làm ra chuyện điên rồ lại là Triệu Viễn..

 
Chương 630: 630: Chương 631





“Triệu Viễn, bà quá thất vọng về cháu! Tự vả miệng đi!”
Ngay cả Triệu Kiến Quốc cũng nhìn Triệu Viễn với ánh mắt thất vọng!
Triệu Viễn lắc đầu, quật cường nhìn mọi người rồi nói: “Ông nội bà nội, cháu nghĩ cháu không làm sai gì cả, thứ cho cháu không thể làm theo mệnh!”
“Cháu còn chưa làm sai cái gì 2? Cháu đã chống đối ông Sở! Đây chính là lỗi!”
Ngô Mộc Lan quát.

“Cháu chẳng thấy ông ta có cái gì? Làm gì có ai xin kết thông gia mà ngang ngược như vậy? Coi Tiêu Thắm làm công cụ hả?”
Triệu Viễn ngắng đầu, quật cường nói.

Tiêu Thấm cũng phụ họa: “Đúng! Đúng thế! Chẳng phải nhà họ Sở mạnh sao? Tại sao chúng ta phải nghe lời ông tam”
Sở Nhậm Hùng nhìn biểu hiện của hai người, ông ta bật cười.

“Người trẻ tuổi, có lẽ các cậu không sail Nhưng chính vì nhà họ Sở mạnh hơn các cậu! Các cậu là bên yếu, tôi nói cậu sai, thì chính là cậu sail”
Sở Nhậm Hùng ngang ngược nói.

“Đúng, giờ là thời đại cá lớn nuốt cá bé! Nhà họ Sở mạnh, chúng ta nên ngoan ngoãn nghe lời!”
Ngô Mọc Lan bắt lực nói.

Bà ta là người vợ sắt.


Cũng là người cực kỳ hiếu thắng.

Nếu không phải là cuộc sống bức bách, bà ta có thể như này sao?
“Cho nên nói chúng ta yếu, vì thế chúng ta sai sao?”
Triệu Viễn hỏi.

“Đúng, đúng thế! Cậu sai rồi! Vả miệng! Tôi không truy cứu nữa!”
Sở Nhậm Hùng nhìn anh như nhìn một con kiến hôi.

Triệu Viễn lắc đầu: “Không được! Tôi không thể thỏa hiệp!
Tôi không sail”
“Đúng, anh Viễn tôi không sai! Sao phải vả miệng?”
Tiêu Thắm cũng ủng hộ.

Đừng nói là bọn họ có Diệp Quân Lâm chống lưng.

Cho dù không có Diệp Quân Lâm, Tiêu Thắm cũng không đồng ý.


“Ngô Mộc Lan, Triệu Kiến Quốc, gia phong của nhà họ Triệu các người thật sự là làm tôi thấy nực cười…”
Sở Nhậm Hùng nhìn về phía hai người Ngô Mộc Lan.

Hai người Ngô Mộc Lan thẹn quá hóa giận.

Ngô Mộc Lan đi lên, tát bốp một cái vào mặt Triệu Viễn.

Sau một cái tát.

Toàn trường cực kỳ yên tĩnh.

Triệu Viễn nhìn Ngô Mộc Lan với vẻ mặt không thể tin nỗi.

Từ nhỏ tới lớn, Ngô Mộc Lan chưa từng đánh người.

Nhưng hôm nay, dưới sự bức bách của nhà họ Sở, bà lại làm như vậy.

“Haiz…”
Mọi người nhà họ Triệu lần lượt thở dài.

Nếu không phải vì nhà họ Triệu yếu, ai sẽ nhịn như này.

“Viễn, cháu phải hiểu cho bà nội…”
Ngô Mộc Lan nói nhỏ..

 
Chương 631: 631: Chương 632





Sau đó bà lại nghiêm khắc nhìn về phía Tiêu Thắm: “Tiêu Thâm đồng ý! Hôm nay cháu không đồng ý cũng phải đồng ý!”
“Đúng, đúng thế! Cháu không có lý do để từ chối!”
Triệu Kiến Quốc cũng tức giận nói.

Cứ ầm ï tiếp như này, Sở Nhậm Hùng sẽ giận thật mát.

.

||||| Truyện đề cử: Rung Động Vô Thời Hạn |||||
Thế thì nhà họ Triệu sắp tiêu đời rồi!
Sở Nhậm Hùng và Sở Thiên Truyền hứng thú nhìn người nhà họ Triệu.

Bọn họ rất hưởng thụ loại cảm giác chơi đùa người khác trong tiếng vỗ tay!
Ai bảo họ mạnh?
“Tiêu Thắm, ý em thế nào?”
Sở Thiên Truyền mỉm cười hỏi.

“Từ chối!”

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

Đi cùng giọng nói ấy, Diệp Quân Lâm đi vào giữa sân.

Triệu Viễn và Tiêu Thắm nhìn thấy Diệp Quân Lâm thì hai mắt sáng bừng.

“Anh rẻ, anh tới rồi!”
Tiêu Thắm lập tức kích động chạy lên.

Mọi người sững sờ.

Diệp Quân Lâm tới rồi hả?
Sau khi nhìn rõ Diệp Quân Lâm, sắc mặt Sở Thiên Truyền thay đổi.

Mặc kệ Diệp Quân Lâm có thân phận gì, nhưng tối qua người có thể đi vào nơi đó, chắc chắn không phải người thường.

Tầm mắt Diệp Quân Lâm rơi vào người Sở Nhậm Hùng, hỏi: “Ông là người nói muốn đánh người hả?”
Sở Nhậm Hùng vẫn chưa để ý tới Diệp Quân Lâm, mà nhìn về phía Triệu Kiến Quốc và Ngô Mộc Lan dò hỏi: “Đây là ai? Cũng là con cháu nhà họ Triệu à?”
“Haiz!”

Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc thở dài, bất đắc dĩ gật đầu.

Hành động này đã chứng minh Diệp Quân Lâm chính là con cháu của nhà họ Triệu!
“Tốt lắm! Con cháu nhà họ Triệu đều không coi ai ra gì, vô pháp vô thiên như này hả?”
Sở Nhậm Hùng chợt cao giọng, gần như là phẫn nộ hét lên.

“Oanh!”
Giờ phút này, Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc đều sợ hãi.

Sở Nhậm Hùng đã tức giận rồi.

Bọn họ hiểu tích cách của lão thủ trưởng này.

Một khi ông ta tức giận, ông ta sẽ làm thật!
Nhà họ Triệu sắp gặp nạn rồi.

Bọn họ căm phẫn nhìn về phía Diệp Quân Lâm.

Lúc đầu có một tên Triệu Viễn đã đủ phiền rồi.

Bây giờ lại lòi ra một Diệp Quân Lâm.

Tới để thêm dầu vào lửa đúng không?
Diệp Quân Lâm bật cười, anh nhìn về phía Triệu Viễn rồi nói: “Vừa nãy là ông ta bảo vả miệng đúng không? Đi, trả lại ông ta một bạt tai!”.

 
Chương 632: 632: Chương 633





Triệu Viễn do dự.

Đánh, đó là Sở Nhậm Hùng, mọi người nhà họ Triệu sẽ không để yên đâu.

Khong đánh, đây là mệnh lệnh của tướng quân Côn Luân.

Trong lúc nhát thời, Triệu Viễn không biết phải làm sao.

Người chấn động nhất vẫn là những người khác, bọn họ nhìn Diệp Quân Lâm với vẻ không thể tin nồi.

Gì cơ?
Anh ta lại bảo Triệu Viễn đánh Sở Nhậm Hùng 4?
Lá gan phải to cỡ nào hả?
Ngay cả Sở Nhậm Hùng cũng sửng sốt.

Đừng nói là tỉnh Giang Nam, cho dù là ở Hoa Hải.

Cũng không có ai dám nói ngông cuồng với ông ta như thế.


Càng đừng nói một tiểu bối.

“Triệu Viễn, ngắn ra đó làm gì? Tát ông ta đi! Mệnh lệnh của tôi…”
Giọng điệu của Diệp Quân Lâm không cho phép nghỉ ngờ.

Triệu Viễn vô thức thẳng người.

Không sá gì nữa!
Dù sao thì có xảy ra chuyện gì, đều có tướng quân Côn Luân chồng lưng.

Hơn nữa, ở tại nhà họ Triệu, còn có thể để một người ngoài bắt nạt nữa sao?
Triệu Viễn đột nhiên đi tới chỗ Sở Nhậm Hùng, tay phải đã đưa lên.

Sỡ Nhậm Hùng đứng tại nơi đó, không thể tin nổi nhìn Triệu Viễn.

Thằng ranh này dám đánh mình thật sao?
“Triệu Viễn, cháu đang làm cái gì?”
Đám người Ngô Mộc Lan, Triệu Kiến Quốc đều sót ruột.


Một đám người đi lên, gắt gao ngăn Triệu Viễn.

“Mọi người tránh ra!”
Sở Nhậm Hùng chợt quát.

“Hả?”
Đám người Ngô Mộc Lan cả kinh.

“Các người tránh ra, hôm nay Sở Nhậm Hùng tôi muốn xem xem kẻ nào dám động vào tôi?”
Sở Nhậm Hùng quát lớn.

Ông ta không tin Triệu Viễn dám đánh ông ta!
Mắấy người Ngô Mộc Lan nào dám tránh?
Nếu Triệu Viễn tát Sở Nhậm Hùng một cái thật, thế thì sao đây?
Nhà họ Triệu không diệt vong mà được hả?
“Tôi nói lại lần cuối, tránh ra!”
Sở Nhậm Hùng quát.

Ông ta lại nói với mấy tên vệ sĩ nhà họ Sở: “Các cậu cũng không được ngăn cản, tôi muốn xem xem cậu ta có dám đánh tôi không?”
Sở Nhậm Hùng đã tức giận.

Người nhà họ Triệu đều sợ hãi, bọn họ ào ào tránh ra.

Ngay cả vệ sĩ nhà họ Sở cũng lui ra một bên..

 
Chương 633: 633: Chương 634





Bọn họ tin chắc rằng Triệu Viễn không dám ra tay.

Nếu anh ta ra tay, đầu anh ta có bệnh, là một tên đần độn ngu ngốc!
Sở Nhậm Hùng ngoắc ngoắc tay vói Triệu Viễn: “Nào, đánh tôi!”
Mọi người nhà họ Sở nhìn Triệu Viễn với vẻ trêu tức.

Chắc chắn anh ta không dám ra tay.

“Nếu hôm nay cậu mà không đánh tôi, tôi sẽ gây sự với nhà họ Triệu!”
Sở Nhậm Hùng cố tình khích tướng.

TIÔU, Triệu Viễn thực sự rất bối rồi.

“Tát ông ta!”
Giọng nói của Diệp Quân Lâm truyền đến.

Trong mắt Triệu Viễn lóe lên tia sáng.


Anh đột ngột đi lên trước, vung tay tát mạnh vào mặt Sở Nhậm Hùng.

“Bóp!”
Một cái tát hạ xuống, âm thanh vang dội vang lên, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngắn cả người.

Trong sân cực kỳ tĩnh lặng.

Ngay cả tiếng hít thở cũng biến mắt.

Sở Nhậm Hùng bị đánh thì ngây ngắn cả người.

Đứng yên tại chỗ không biết làm gì.

“Aa…”
Một lát sau, Sở Nhậm Hùng hét lên một tiếng đau đớn.

“Hit!”
Sau đó là tiếng hít khí lạnh của mọi người.


Trên gương mặt của mỗi người đều là vẻ không thể tin _ nồi!
Qúa chắn động rồi đấy!
Một tiểu bối của nhà họ Triệu, lại tát gia chủ nhà họ Sở chuẩn hoàng tộc ở Hoa Hải trước mặt mọi người!
Ăn gan hùm mật gắu rồi!
Đối với kiểu người này, bắt kính đã là xúc phạm.

Nhưng không ngờ Triệu Viễn lại tát vào mặt…
“Phóc!”
Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc khiếp sợ đến nỗi suýt thì hộc máu ngay tại chỗ.

Triệu Viễn điên à?
Lại dám đánh Sở Nhậm Hùng!
Tắt cả người nhà họ Triệu đều không thể tin nổi mà nhìn Triệu Viễn.

Trong án tượng của mọi người, Triệu Viễn là một đứa cháu có năng lực nhất và cũng nghe lời hiểu chuyện nhất trong đám con cháu nhà họ Triệu.

Nhưng hôm nay thái độ khác thường.

Như một kẻ điên.

Diệp Quân Lâm bảo anh ta làm gì, anh liền làm đó hả?
Triệu Viễn hỏng não rồi à?
Mọi người nhà họ Sở còn khiếp sợ hơn..

 
Chương 634: 634: Chương 635





Tiểu bối nhà họ Triệu dám ra tay thật hả?
Kẻ điên!
Kẻ điên một trăm phần trăm!
Trong suy nghĩ của họ, cho dù cho Triệu Kiến Quốc một trăm lá gan, ông ta cũng không dám quát tháo Sở Nhậm Hùng một câu.

Càng đừng nói đên chuyện tát vào mặt như này!
Nhưng tiểu bối nhà họ Triệu đã làm thật rồi!
Sở Nhậm Hùng ôm bên mặt sưng phù, không thẻ tin nồi nhìn về phía Triệu Viễn.

Từng cơn đau rát như kim châm truyền tới, khiến cho gương mặt của Sở Nhậm Hùng dữ tọn.

“Cậu lại dám ra tay thật ư?”
Sở Nhậm Hùng bình thản nói.

Nhưng bắt cứ ai cũng biết ông ta đã tức giận rồi.

Sở Nhậm Hùng là một người có tính tình nóng nảy.


Ai đắc tội ông ta, ông ta nhất định sẽ chiến đấu với kẻ đó đến hơi thở cuối cùng.

Không phải ngươi chết thì chính là ta chết.

Nếu không sẽ không dừng lại.

Nhưng, một nhà họ Triệu nho nhỏ thì sao mà chống lại được nhà họ Sở?
Sự khác biệt của con kiến và con voi.

Triệu Viễn cũng biết chuyện này nháo lớn rồi.

Nhà họ Triệu và nhà họ Sở nhất định phải có một nhà chết.

Anh cũng cực kỳ căng thẳng.

Lúc đang không biết trả lời thế nào.


Diệp Quân Lâm đã mở miệng: “Ừ, đánh ông đấy thì sao?”
“Cậu…”
Sở Nhậm Hùng đang định nói thì bị Diệp Quân Lâm ngắt lời.

“Ông cho người tát Triệu Viễn một cái, cậu ấy trả ông một bạt tai, công bằng ngay thẳng!”
Diệp Quân Lâm mỉm cười nói.

Sở Thiên Truyền vẫn luôn ngang ngược, nếu trước kia mà gặp phải tình huống này, chắc chắn sẽ oán hận Diệp Quân Lâm.

Nhưng hiện tại, anh ta không rõ thân phận chính xác của Diệp Quân Lâm, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Anh ta sợ Sở Nhậm Hùng biết chuyện tối hôm qua.

Nghe thấy vậy, Sở Nhậm Hùng ha ha cười lớn: “Hay cho một cái công bằng ngay thẳng!”
Ông ta nhìn về phía Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc: “Hai người đúng là dạy được hai đứa cháu ưu tú! Ha ha…”
Sở Nhậm Hùng trong cười giấu đao, đây là đang chiếm biếm bọn họ!
Rất nhanh, ông ta đã chuyển hướng nói: “Ở thời đại này, phải có đủ thực lực mới có thể nói về công bằng ngay thẳng! Còn kẻ yếu, đã định trước là bị chèn ép!”
“Triệu Kiến Quốc!”
“Sở Nhậm Hùng tôi không ngại từ Hoa Hải tới Kim Lăng đến nhà xin kết thông gia, mặt lễ nghi đã cho đủ! Còn ông thì sao? Cư xử với tôi như thế nào?”
“Từ nay trở đi, nhà họ Sở và nhà họ Triệu đoạn tuyệt quan hệ! Không chét không ngừng!”
Sở Nhậm Hùng lạnh lùng nói..

 
Chương 635: 635: Chương 636





“Àm!”
Sau khi Sở Nhậm Hùng tuyên bố quyết định.

Trên dưới nhà họ Sở: đều náo động.

Ai nấy đều sợ hãu.

Nhà họ Sở muốn không chết không ngừng với nhà họ Triệu?
Ngày diệt vong của nhà họ Triệu sắp tới rồi!
Sắc mặt mọi người trắng bệch như tờ giấy.

Chính vì sự lỗ mãng của Diệp Quân Lâm và Triệu Viễn.

Làm cho nhà họ Triệu sắp bị diệt tộc.

Sở Nhậm hùng nhìn Diệp Quân Lâm cười cười: “Người trẻ tuổi đúng là không biết trời cao đất dày! Giờ thì hay rồi, nhà họ Triệu vì các cậu mà sắp diệt vong!”
“Ha ha ha…”
Những người khác nhà họ Sở đều cười lên.


Nhà họ Sở ở Hoa Hải là nhà mà một nhà họ Triệu nho nhỏ có thể khiêu khích sao?
“Am”
Giờ phút này, đối với mọi người nhà họ Triệu mà nói gần như là ngang với ngày tận thế.

Nhà họ Sở ra tay, nhà họ Triệu không thể đỡ nỗi.

Diệp Quân Lâm cười cười: “Diệt nhà họ Triệu ư? Ông nói khoác mà không biết ngượng!”
Triệu Viễn nghe Diệp Quân Lâm nói thế, nhẽ nhõm rồi.

Mọi người nhà họ Triệu nhìn anh khó hiểu.

Triệu Viễn điên rồi à?
Nhà họ Triệu sắp đối mặt với mối nguy như này.

Anh còn cười được?
Thấy Diệp Quân Lâm còn dám cãi Sở Nhậm Hùng, Ngô Mộc Lan và Triệu Kiên Quôc định ngăn lại, Sở Nhận Hùng khoát tay: “Không ai được nói chuyện!”
“Nhóc con, cậu nghĩ nhà họ Sở tôi không diệt được nhà họ Triệu cậu hả?”
Sở Nhậm Hùng nhìn Diệp Quân Lâm chằm chằm rồi quát lên.


Diệp Quân Lâm nhéch môi cười, nụ cười ý tứ sâu xa: “Từ giờ phút này trở đi, tôi sẽ ở nhà họ Triệu chờ! Ông có thể dùng bắt kỳ thủ đoạn nào, gọi bao nhiêu người tới cũng được, không tiếp được coi như tôi thua!”
Nghe Diệp Quân Lâm nói xong, Sở Nhậm Hùng không giận mà cười.

“Ha ha ha…Nhà họ Triệu có con cháu ngạo mạn như này, tôi bái phục đấy!”
Chọt, trong mắt Sở Nhậm Hùng lóe ra tia sáng.

“Được, nhà họ Sở tôi đồng ý! Tôi cho các cậu thời gian là một tuần lễ, các cậu có thể vận dụng quan hệ nhân mạch đều được, chuẩn bị cho kỹ.

Đừng đến lúc đó lại nói tôi bắt nạt nhà họ Triệu!”
Sở Nhậm Hùng nói xong, toàn trường xôn xao.

Vô hình trung, Sở Nhậm Hùng và Diệp Quân Lâm đã hẹn đánh một trận..

Không hề bàn với người lo việc của nhà họ Triệu.

“Chúng ta đi!”
Sở Nhậm Hùng phát tay áo mà đi, vệ sĩ nhà họ Sở đi theo sau, kể cả sính lễ cũng — mang về.

Sau khi lên xe.

Sở Nhậm Hùng đây tức giận.

Bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên để cho một tiểu bối khiêu khích..

 
Chương 636: 636: Chương 637





“Ông nội, chúng ta trở mặt với nhà họ Triệu, không tốt lắm nhỉ?”
Sở Thiên Truyền hỏi.

Trong lòng anh ta vẫn luôn kiêng dè thân phận của Diệp Quân Lâm.

“Có gì mà không tốt! Bây giờ không thể nâng đỡ nhà họ Triệu để họ làm con rối nữa rồi, nhà họ Sở chỉ có thể cứng rắn tiền vào Kim Lăng ăn miếng thịt kia thôi!”
“Bảy ngày sau, ông sẽ cho tất cả mọi người ở thành phố Kim Lăng biết, nhà họ Sở không dễ chọc, nhà họ Sở đã tới thì kẻ nào cũng phải nhường bước!”
Sở Nhậm Hùng lạnh lùng nói.

Nhà họ Triệu, giò phút này, im lặng như tờ.

Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc tê liệt ngồi dưới đất.

Những người khác thì tuyệt vọng.

Đã đắc tội con quái vật lớn như nhà họ Sở.


Chẳng khác nào chỉ còn một con đường chết!
Diệp Quân Lâm thì trái lại, anh vẫn điềm tĩnh xoa đầu Tiêu Thắm: “Yên tâm đi, có anh rẻ ở đây, không kẻ nào dám bắt ép em làm chuyện mà em không muốn.”
Triệu Viễn mặt mày vui sướng.

Thầm tham may mà có Diệp Quân Lâm ở đây.

Nêu không chắc chăn hôm nay nhà họ Triệu sẽ bị nhà họ Sở Ấn xuống đất mà bắt nạt.

Về phần ước chiến của Diệp Quân Lâm và Sở Nhậm Hùng, anh càng không sợ.

Nhà họ Sở đang đâm đầu vào chỗ chết!
Nhưng người nhà họ Triệu không hiểu được.

Tiêu Nhược Mai và Triệu Học Thành phản ứng lại thì đi tới trước mặt Diệp Quân Lâm, nỗi giận nói: “Diệp Quân Lâm, cậu là cái thá gì? Chuyện của nhà họ Triệu đến lượt cậu nhúng tay vào à? Hôn sự của con gái tôi cần cạu chỉ chỉ trỏ trỏ hả?”
“Đúng, đúng thế! Cậu là cái thá gì? Cậu cố tình đúng không?”
“Đó nhà họ Sở ở Hoa Hải đấy! Chuẩn hoàng tộc nữa! Ai cậu cũng dám đắc tội hả?”
Mấy người Triệu Học Lương cũng tức lắm rồi.


Bọn họ trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm.

Hận không thể xé anh.

Triệu Kiến Quốc và Ngô Mộc Lan vẫn chưa trách mắng Diệp Quân Lâm đầu tiên mà nhìn về phía Triệu Viễn.

“Triệu Viễn, cháu giải thích đi, vì sao hôm nay cháu lại làm như vậy?”
“Đúng, bình thường cháu là đứa tỉnh táo nhất, sao hôm nay lại như thằng điên vậy? Cháu có biết nhà họ Sở mạnh thế nào không?”
Gương mặt hai người lộ ra sự thất vọng sâu sắc.

Lúc đầu họ định bồi dưỡng Triệu Viễn làm người nối nghiệp.

Nhưng bây giờ, xem ta hoàn toàn không được!
Đúng, con cho chúng ta một lời giải thích hợp lý đi!”
Ba nuôi cũng nhìn Triệu Viễn với vẻ không thể tin nỗi.

“Nguyên nhân rất đơn giản: Thứ nhất, nhà họ Triệu ta há có thể để bọn họ bắt nạt, Thứ hai, nhà họ Sở ở Hoa Hải tới xin kết thông gia, nguyên nhân rất đơn giản, đó là mưu đồ khống chế sự phát triển của nhà họ Triệu ở Kim Lăng.”
“Con tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy raI”
Triệu Viễn ngắng đầu giải thích.

“Hồ nháo!”.

 
Chương 637: 637: Chương 638


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Cháu sai lần rồi, sai lầm lớn rồi!”
Triệu Kiến Quốc cũng không nhịn được nữa, bốp một cái tát vào mặt Triệu Viễn.

Tuy bị đánh, nhưng Triệu Viễn vẫn quật cường như cũ.

“Cháu không sail”
Triệu Viễn tích cực nói: “Ông nội bà nội, ba, cho dù mọi người có đánh chết con, con cũng không sai.”
“Haiz!”
Ngô Mộc Lan thở dài, tức đến run cả người, mọi người vội vàng đỡ bà.

Triệu Kiến Quốc giải thích: “Cháu tưởng chúng ta không nhìn ra mục đích của nhà họ Sở sao? Cháu tưởng chúng ta không biết nhà họ Sở đang ức hiếp chúng ta sao?”
Sau đó, ông lại nói kiểu khác: “Nhưng…Nhưng chúng ta có cách gì đâu? Ở trước mặt nhà họ Sở, chúng ta chỉ như con kiến! Nói không hề phóng đại thì, nhà họ Sở chỉ cần động một đầu ngón tay là đã nghiền nát chúng ta rồi!”
Ngô Mộc Lan cũng tức giận nói: “Đúng thé, Viễn à cháu thấy có khi nào mà bà nội cúi đầu chưa? Cháu tưởng bà cam nguyện gả Tiêu Thắm sang đó? Cam nguyện nghe lời nhà họ Sở ư? Nhưng bà còn cách nào đây? Sự hùng mạnh của nhà họ Sở đã nằm ngoài dự liệu của tất cả chúng ta…”

“Nếu nhà họ Triệu ta mạnh hơn nhà họ Sở, bà cần gì phải nhịn cục tức này? Bà đã đuổi nhà họ Sở ra ngoài từ lâu “Cháu đang gặp rắc rối đấy! Bây giờ nhà họ Triệu tiêu rồi, tiêu thật rồi! Với tính cách của Sở Nhậm Hùng, một tuần sau nhà họ Triệu chắc chắn sẽ diệt vong, kết cục của chúng ta sẽ rất thảm rất thảm!”
“Mọi việc đều do hai người ban tặng!”
Ngô Mộc Lan nhìn chằm chằm vào Triệu Viễn rồi hỏi: “Sao cháu lại nghe lời Diệp Quân Lâm như thế? Cậu ta bảo cháu đánh người là cháu liền đánh người hả?”
“Cháu…”
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Trấn Quốc

Ngô Mộc Lan hỏi.

“Là ai cho cậu quyền, cho cậu ước chiến với nhà họ Sở hả? Cậu chỉ là một người khác họ, chuyện của nhà họ Triệu liên quan đến cậu không?”
Triệu Đại Phi và Triệu Thanh Phong quát lên.

“Cậu có biết mình đã chọc vào họa lớn thế nào không?
Nhà họ Triệu sắp bị hủy rồi! Chúng tôi rất có năng đều phải chết!”
Triệu Học Thành hận không thể tát cho Diệp Quân Lâm một cái.


“Bởi vì có liên qua với Tử Nhiễm, chỉ nên có liên quan đến tôi! Mọi người yên tâm đi, chuyện này tôi tự đến giải quyết!”
‘Vẻ mặt Diệp Quân Lâm tự tin.

“Tôi không quản được cậu, tôi sẽ gọi người tới quản cậu!”
Ngô Mộc Lan thở phì phì rời đi.

Bà ta đã gọi điện thoại cho hai người Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan, nói cho họ biết chuyện này.

Không tới hai tiếng sau.

Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan cùng với Lý Tử Nhiễm đã chạy tới nhà họ Triệu.

“Chuyện này là thật sao?”
Sau khi biết chuyện này là thật.

Lý Tử Nhiễm và Triệu Nhã Lan suýt thì ngất xỉu..

 
Chương 638: 638: Chương 639





“Diệp Quân Lâm, cậu là đồ khốn! Cậu vừa tới tỉnh thành đã gây rắc rồi! Cậu làm cái gì thế? Cứ phải ép chết chúng tôi đúng không?”
Triệu Nhã Lan khóc không thành tiếng.

Sắc mặt Lý Văn Uyên cũng cực kỳ u ám.

Ngay cả Lý Tử Nhiễm cũng nhìn Diệp Quân Lâm với ánh mắt thất vọng.

Vốn tưởng rằng anh tới tỉnh thành là để làm một số việc có ích.

Không ngờ vừa tới anh đã mang họa về cho nhà họ Triệu.

“Chuyện này, anh cho em một lời giải thích…”
Lý Tử Nhiễm tức giận trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm.

Diệp Quân Lâm ung dung nói: “Yên tâm đi, anh sẽ giải quyết chuyện này!”
“Giải quyết? Cậu lấy cái gì giải quyết?”
Lý Văn Uyên lập tức hoài nghi nói.


Triệu Nhã Lan lại khóc rồi nói: “Cậu không thấy ngay cả nhà họ Triệu cũng sợ thành như này rồi sao? Cậu lấy gì giải quyết? Dựa vào cái một cái miệng hả?”
“Sao anh lại như này, ở Tô Hàng không tốt sao? Cứ phải chạy tới tỉnh thành, giờ thì gây họa rồi?”
Lý Tử Nhiễm khóc không ra nước mắt.

Một lúc sau, hai người Triệu Quân Phi và Trương Văn Thao đi tới.

“Sao lại thế này? Diệp Quân Lâm, chú làm sao vậy? Đắc tội nhà họ Sở ở Hoa Hải?”
Trương Văn Thao tức giận quát lên.

Triệu Quân Phi lại càng chán ghét nhìn mấy người Lý Tử Nhiễm: “Tôi đã nói sớm rồi mà, các người tới thì chẳng có chuyện gì tốt!”
“Anh rễ không có cách gì à2”
Mấy người Triệu Đại Phi lập tức đi tới trước mặt Trương Văn Thao.

Trương Văn Thao trầm mặt: “Tôi vừa mới tìm hiểu thông tin, nhà họ Sở ở Hoa Hải muốn ra tay hét sức! Làm gì có cách gì được? Ở tỉnh thành, nhà họ Trương chúng tôi còn dễ nói, nhưng các cậu lại cứ phải đi đắc tội nhà họ Sở chuẩn hoàng tộc ở Hoa Hải làm cái gì?”
“Oanhl”
Đối với người nhà họ Triệu mà nói thì đây là một tin cực kỳ tuyệt vọng.

Vốn dĩ, chỗ dựa lớn nhất của nhà họ Triệu là Trương Văn Thao.


Trương Văn Thao không được, thì không ai được.

“Nhưng mà, Triệu Viễn là làm sao? Bình thường là một người khá thông minh, sao hôm nay lại như thằng ngốc vậy!”
“Chẳng nhẽ cậu không biết thân phận của Sở Nhậm Hùng sao? Còn dám đi lên bạt tai người ta? Đầu bị nước vào à”
Trương Văn Thao cũng giũa cho Triệu Viễn một trận.

Nhưng quả thực là chuyện đã nháo lớn rồi.

Chuyện Sở Nhậm Hùng bị Triệu Viễn tát, đã truyền ra ngoài.

Đây là vấn đề thể diện.

Nếu Sở Nhậm Hùng mà không trả thù, sau này lăn lộn thế nào được nữa đây?
Cho nên Sở Nhậm Hùng nhắt định sẽ ra tay với nhà họ Triệu.

“Tôi không nghĩ tôi đã làm sail Nhà họ Sở bắt nạt chúng ta, tôi không chịu được!”
Triệu Viễn lại nhìn về phía Diệp Quân Lâm rồi nói: “Huống hồ tôi nghĩ có tôi và anh rể Diệp ở đây, chuyện này nhất định sẽ được xử lý thôi!”.

Chương mới nhất tại _ T RÙMtruуệЛ.

v N _
Diệp Quân Lâm rất là tán thưởng thái độ kiên quyết của Triệu Viễn.

Nhà họ Triệu thiếu người như này..

 
Chương 639: 639: Chương 640





“Hừ, chú còn khoác lác hả! Đúng là, tiền đồ của chú rất ổn!
Nhưng đây là nhà họ Sở ở Hoa Hải, ai mà đối phó được?
Cho dù có là Viên Sơn Hà và Tập đoàn Tam Hưng trước kia cũng không có cách nào đối phó được!”
“Hai người giống như chó điên ấy, lại còn ước chiến với nhà họ Sở, các chú láy cái gì ước chiến với người ta?”
Trương Văn Thao thở phì phò nói.

Triệu Viễn có hơi sốt ruột nói: “Sao mọi người không tin tôi! Yên tâm đi, chuyện này chắc chắn sẽ được giải quyết ổn”
“Ai sẽ tin chú?”
Trương Văn Thao trừng mắt nhìn anh một cái.

Trương Văn Thao đi tới trước mặt Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc rồi nói: “Ông nội bà nội, chuyện này cứ giao cho cháu! Cháu sẽ vận dụng tất cả lực lượng tới ứng đối kiếp nạn lần này!”
“Được, Văn Thao.

Lần này phải dựa vào cháu để xoay chuyển tình thé rồi.

Chúng ta thực sự là không còn cách nào khác!”

Hai người Ngô Mộc Lan nói.

“Nhưng mà ông nội bà nội cũng đừng hy vọng quá nhiều!
Nói thế nào thì nhà họ Sở quá mạnh! Việc mà cháu có thể làm chỉ là giảm thiểu thiệt hại thôi, tốt nhất là bảo vệ được cả nhà họ Triệu.

Nhưng cái gì nên bỏ thì vẫn phải bỏ…”
Trương Văn Thao ý trên mặt chữ, đó là giữ lại tỉnh hoa nhà họ Sở.

Còn những người như Triệu Viễn Diệp Quân Lâm thì phải từ bỏ rồi.

“Tốt quá, chúng ta không cầu trở ra hoàn hảo! Chỉ cầu có thể giảm ít tổn thất!”
Trương Văn Thao thở dài một cái rồi nói: “Ông nội bà nội nhìn rõ nhá, thời điểm máu chốt vẫn phải dựa vào cháu!”
Ngô Mộc Lan vội vàng gật đầu: “Đúng, Văn Thạc, có dựa được vào cháu thôi! Những người khác đều là một đám vô dụng!”
Trương Văn Thao nhìn Triệu Nhã Lan và Lý Văn Uyên rồi nói: “Ông nội bà nội, khi đó cháu đã nói với hai người, gia đình này không cùng đẳng cấp với nhà họ Triệu, cho bọn họ trở về sẽ chỉ thêm phiền phức cho nhà họ Triệu.

Ông bà không nghe cháu…”
Ngô Mộc Lan hung hăng trừng mắt nhìn mấy người Triệu Nhã Lan: “Văn Thao à, ông nội bà nội đã không nhìn xa trông rộng, bây giờ chúng ta cũng hồi hận! Biết sớm thì gọi họ tới làm cái gì chứ…”

Triệu Nhã Lan đã khóc thành người nước mắt rồi.

Khó khăn lắm mới được nhà họ Triệu tiếp nhận.

Bởi vì Diệp Quân Lâm làm hỏng việc…
“Diệp Quân Lâm, đời trước tôi đã nợ cậu cái gì? Sao lại tới trả thù chúng tôi như vậy?”
Lý Văn Uyên cũng lau nước mắt.

“Bố mẹ, hai người đừng buồn nữa, có lẽ con có thể bảo Tử Tình xin ông chủ của tập đoàn Vân Đình giúp đỡ!”
“Đúng rồi, vừa khéo Quân Lâm là nhân viên của tập đoàn Vân Đình, anh ấy sẽ không thấy chết không cứu đâu!”
Lý Tử Nhiễm nói.

Nghe thấy vậy, hai mắt Lý Văn Uyên sáng lên: “Đúng rồi, ông chủ tập đoàn Vân Đình rất lợi hại.

Có anh ta giúp đỡ, chắc chắn là giải quyết được.”
Lý Văn Uyên lập tức chạy tới trước mặt Ngô Mộc Lan và Triệu Kiễn Quốc rồi nói: “Bố mẹ, hai người đừng giận, Tử Nhiễm quen một nhân vật rất giỏi, có thể giải quyết chuyện này…”
“Chú có bảo đảm được là chắc chắn có thể giải quyết chuyện này không?”
Trương Văn Thao chất vần.

“Cái này…”
Lý Văn Uyên do dự..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom