Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 660: 660: Chương 661





Đúng rồi!
Năm đại chiến vương của Hoa Hạ gần như là như hình với bóng với chiến thần Côn Luân.

Chiến vương Bạch Hỗ ở đây, thế chứng tỏ chiến thần Côn Luân cũng ở đây…
Tầm mắt đảo một lượt, nhìn thấy Diệp Quân Lâm đang ngồi ở phía sau.

“Àm!”
Giờ phút này, chiến thần Diêm La hoa mắt chóng mặt.

Suýt nữa thì trước mắt tối sầm, ngát xỉu luôn.

Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân Lâm nhìn qua đây.

Chiến thần Diêm La hít thở không thông, suýt nữa thì nghẹt thở.

Nháy mắt, cả người bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp, không ngừng run rầy.


“Bùm bụp!”
Hai chân của chiến thần Diêm La không nghe lời, thẳng tắp quỳ rạp xuống trước mặt chiến vương Bạch Hỏi!
m thanh rất lớn, đủ cho từng người đều nghe thấy…
Một màm này làm cho toàn trường kinh hãi!
Cho dù là ai cũng không đoán được.

Ngay cả mấy người Diệp Quân Lâm cũng giật mình.

Thằng cha sao đây?
Không phải là đến để đánh với Bạch Hỗ sao?
Sao vừa gặp đã quỳ xuống rồi thế này?
Càng không thể hiểu nổi một màn này là đám người Thạch Thanh Son.

Chiến thần Diêm La sao thế?
Sao lại quỳ gối trước kẻ địch?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Cái này là giả thôi đúng không?
Tôi đã nhìn thấy cái gì đây?

Mọi người thi nhau dụi mắt, đoán xem có phải là mình nhìn nhằm rồi không.

Đây là người mạnh nhát sàn đấu sinh tử Châu Á đấy!
188 trận chưa từng thuat Tồn tại giống như một người không có đối thủ.

Sao mà vừa gặp người ta đã quỳ xuống rồi vậy?
Bọn họ không hiểu, nhưng Bạch Hỏ đã dần hiểu rồi.

Tuy chiến thần Diêm La đeo nửa chiếc mặt nạ hình sói.

Nhưng Bạch Hỗ vẫn nhận ra.

Từ ánh mắt cho đến hơi thở.

“Anh… anh là chiến thần Diêm La của nước Lang?”
Bạch Hồ thử hỏi dò.

Chiến thần Diêm La gật đầu, hô to: “Bại tướng nước Lang bái kiến chiến thần Côn Luân và chiến vương Bạch Hổ!”
“HítI”
Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.

Nghe thấy tiếng hô của chiến thần Diêm La, mọi người trợn tròn mắt..

 
Chương 661: 661: Chương 662





Chiến thần Côn Luân 4?
Chiến vương Bạch Hỗ ư?
Toàn là người nào với người nào vậy?
Trong lúc nhất thời, mọi người chưa kịp phản ứng lại dụng ý của chiến thần Diêm La.

Sau khi nghe thấy chiến thần Diêm La hô to, Diệp Quân Lâm bắt đắc dĩ day day huyệt Thái Dương.

Lần này tới tỉnh thành, anh định không nói ra thân phận.

Cho nên anh phải dùng vũ lực để giải quyết cục diện rối rắm ở tỉnh thành.

Nhưng nào ngờ, bại tướng nước Lang lại xuất hiện.

Này chẳng phải là làm lộ thân phận của anh rồi sao?
Gay rồi!
Diệp Quân Lâm bắt đắc dĩ cười cười.


“Chiến thần Diêm La, cậu đang làm gì vậy? Mua giết cậu ta cho tôi!”
Thạch Thanh Sơn nóng nảy, hô lớn.

“Đúng thế, cậu đang làm cái gì vậy? Qùy gối trước cậu ta ư?
Mọi người đều không thể hiểu nỏi, nhìn chiến thần Diêm La với vẻ mặt khó tin.

Chiến thần Diêm La không nói năng gì, chỉ nhìn về phía mọi người, sau đó từ từ tháo chiếc mặt nạ nửa mặt ra.

“Hít!”
Lúc này mọi người mới nhìn rõ nửa bên mặt của chiến Diêm La trông như thế nào.

Từng vết sẹo đan chéo nhau, cực kỳ khủng bó.

Chiến thần Diêm La trầm giọng nói: “Biết vết sẹo này là ai để lại cho tôi không?”
Đám người Thạch Thanh Sơn nhìn thấy, gương mặt khó hiểu và tò mò.

“Là chiến vương Bạch Hồ trước mặt tôi, anh ta đã để lại cho tôi trong trận nước Lang bị diệt quốc!”
Chiến thần Diêm La nói.


“Oanh! Cái gì? Trong trận chiến nước Lang bị diệt quốc ư2”
“Lẽ nào là chiến thần Côn Luân…”
Gương mặt mọi người biến sắc.

Lúc này — mới phục hồi lại tinh thần.

Vừa nãy xưng hô mà chiến thần Diêm La nói chính là Chiến thần Côn Luân và Chiến vương Bạch Hỏẻ.

“Các ông thật to gan, ai cũng dám động!”
Chiến thần Diêm La chợt nâng cao âm lượng: “Nghe rõ đây!”
“Đứng trước mặt tôi là một trong năm đại chiến vương của Hoa Hạ, Bạch Hổ! Ngày đó anh ta đã một tay diệt nước Lang của tôi!”
Ánh mắt của chiến thần Diêm La nhìn về phía Diệp Quân Lâm đang ngồi cách đó không xa.

“Vị kia chính là người vô địch thiên hạ, ác mộng của mọi quốc gia, đại ma vương trong mắt những người lính – Chiến thần Côn Luân của Hoa Hại”
Chiến thần Diêm La kiêng nể nói.

“rêt”
Chiến thần Diêm La vừa nói ra hai câu đó.

Toàn đó một mảnh tĩnh mịch.

Yên tĩnh đến độ cây kim rơi xuống cũng nghe được..

 
Chương 662: 662: Chương 663





“Am”
Đối với đám người Thạch Thanh Sơn mà nói, giờ phút này.

thực sự là quá sốc.

Họ không biết người mà bọn họ sẽ đối phó lại là chiến thần Côn Luân.

Hiểu rồi.

Vì sao bè phái Viên Sơn Hà lại thất bại?
Vì sao tập đoàn Tam Hưng lại rút khỏi Hoa Hạ?
Vì sao tập đoàn Vân Đình đánh đâu thắng đó?
Vì tướng quân Côn Luân đó!
Nếu không người nào dám động vào hai thế lực đó chứ?
Nhất là tập đoàn Tam Hưng, bọn họ được tỉnh thành cấp cho các loại chính sách ưu đãi, càng đừng nói đên chuyện đuổi họ đi.

Chuyện không có khả năng.


Vừa khéo khoảng thời gian trước, tướng quân Côn Luân trở về Tô Hàng.

Thời gian hoàn toàn trùng khóp.

Trong nháy mắt, bọn họ đã hiểu ra mọi chuyện.

“Bùm bụp!”
“Bùm bụp!”
Một người tiếp một người, mọi người quỳ rạp xuống đất.

Chẳng trách chỉ với một người, liền dám khiêu khích hơn ngàn người của bọn họ.

Con mẹ nó người này là chiến vương Bạch Hỗ trong số mười chín người đã diệt một nước!
Qủa nhiên bọn họ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

“Chúng tôi sai rồi, chỉ xin không phải chết!”
Thạch Thanh Sơn sắp khóc thành tiếng rồi.

Mọi người cũng dập đầu xuống đất kêu thùng thùng.


Diệp Quân Lâm đứng lên, đi tới trước mặt chiến thần Diêm La, rồi nói: “Về sau cậu đi theo tôi đi!”
“Vâng.”
Chiến thần Diêm La gật đầu.

Diệp Quân Lâm lại nhìn về phía đám người Thạch Thanh Sơn.

“Tôi muốn lấy mạng các ông làm gì?”
“Bây giò, việc các ông nên làm là ngoan ngoãn, không phải đồ của mình thì không được động vào.

Tôi mặc kệ hậu trường của các ông là ai, nếu như không phục, có thể †ìm tôi gặp mặt một chuyến nhĩ2”
Diệp Quân Lâm vừa nói ra câu này, mọi người đều sợ chết khiếp.

Kẻ nào gan lớn như thế, dám động vào chiến thần Côn Luân ư?
Cho họ mười tám lá gan họ cũng không dám?
“Tướng quân, chúng tôi không dám! Họ cũng không dám!”
Mấy người Thạch Thanh Sơn cười gượng.

“Các ông không được truyền tin này ra, tôi muốn xem xem kẻ nào dám thèm muốn nơi này?”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.

Đám người Thạch Thanh Sơn kinh hãi toát mồ hôi llajnh.

Chiến thần Côn Luân muốn ra tay với người định thừa cơ: tới Kim Lăng giành địa bàn đây mà..

 
Chương 663: 663: Chương 664





Bọn họ lập tức nghĩ tới một người – Nhà họ Sở chuẩn hoàng tộc ở Hoa Hải.

Mấy hôm nữa, họ muốn ra tay với nhà họ Triệu, sau đó cường thế tiền vào Kim Lăng.

“Ngoài ra, các ông phải bồi thường hết cho những người từng bị các ông làm hại! Nhất định phải làm yên lòng tất cả mọi người, tôi sẽ cử người theo dõi!”
Diệp Quân Lâm nói.

“Chúng tôi đã rõ! Chiến thần Côn Luân!”
Mọi người gật đầu thật mạnh.

“Thưa chiến thần Côn Luân, tôi sẵn sàng bỏ ra hai tỷ làm từ thiện!”
Thạch Thanh Sơn mở miệng nói.

“Tôi sẵng lòng bỏ ra hai mươi triệu làm từ thiện!”
Những người khác cũng nhao nhao nói.

Chẳng máy chốc, khoản tiền từ thiện đã lên tới hàng chục tỷ.

Các lãnh đạo của tỉnh thành đều sợ ngây người.


Không hỗ là chiến thần Côn Luân.

Vừa ra tay đã giải quyết được vấn đề loạn động ở tỉnh thành.

Thậm chí trong một lúc đã gom được khoản từ thiện lên tới hàng chục tỷ.

“Qủa nhiên là người hung cần có người hung hơn trị nhỉ?”
Mọi người cười nói.

Lại một ngày nữa trôi qua.

Diệp Quân Lâm vẫn chưa xuất hiện.

Lại còn không liên lạc được.

Nói thật, Lý Tử Nhiễm hơi hoảng rồi.

Không phải cô lo lắng chuyện Diệp Quân Lâm chạy trốn, cái chính là cô sợ anh xảy ra chuyện gì.


Khi cả nhà họ Triệu đang đau đầu, Trương Văn Thao tới đây.

“Văn Thao à, sao rồi cháu?”
Ngô Mộc Lan kích động hỏi.

“Bà nội, để bà thất vọng rồi, cháu đã có gắng hết sức!”
Trương Văn Thao cúi mặt, rất là bất lực.

“Hả?”
Đối với nhà họ Triệu mà nói, tin tức này không khác gì một cú đả kích nặng nè.

Trương Văn Thao là huy vọng duy nhất của họ!
“Có chuyện gì vậy Văn Thao?”
Ngô Mộc Lan khẩn trương hỏi.

Cơ thể vô thức run rầy.

Trương Văn Thao thở dài nói: “Bà nội, trong khoảng thời gian này cháu và bố cùng với ông nội cháu đã tìm tới tắt cả các mối quan hệ có thể nhờ vả! Thuyết phục nhà họ Sở ở Hoa Hải bỏ qua chuyện này.”
“Nhưng thái độ của nhả họ Sở ở Hoa Hải rất kiên quyết, bắt kể là ai tới cũng không nể mặt! Bọn họ đã quyết tâm muốn đối phó với nhà họ Triệu!”
“Cái tát của Triệu Viễn khiến Sở Nhậm Hùng rất tức giận, ông ta thề sẽ dùng mọi nguồn lực của nhà họ Sở để đối phó với chúng ta!”
Trương Văn Thao nói.

“Cái gì?.

 
Chương 664: 664: Chương 665





“Thế chẳng phải nói nhà họ Triệu ta sắp tiêu rồi à?”
Mọi người nhà họ Triệu đều hoảng.

“Bà không còn cách nào nữa, lần này nhà họ Sở kiên quyết rồi! Mục đích của họ không chỉ là thu nhà họ Triệu, mà còn là toàn bộ Kim Lăng!”
Trương Văn Thao nói ra một sự thật.

Nhà họ Triệu được dùng làm vật hi sinh.

“Cứ như vậy, ta không cam tâm!”
Ngô Mộc Lan khóc không ra nước mắt.

“Bà nội bây giờ chỉ còn một cách thôi…”
Trương Văn Thao nói.

“Cách gì?”
Tất cả mọi người nhà họ Triệu nhìn anh ta.

“Đến xin hàng với nhà họ Sở, nhường tất cả những thứ cần nhường raI”
Trương Văn Thao nhìn thoáng qua mấy người Lý Tử Nhiễm gần đó, nhỏ giọng nói: “Sau đó, giao Triệu Viễn, Diệp Quân Lâm cùng với đám người Lý Tử Nhiễm cho họi”

“Chỉ có thỏa hiệp như vậy, nhà họ Sở mới tha cho chúng ta! Nếu không kết cục của chúng ta sẽ là cả tộc bị diệt!”
Đề nghị của Trương Văn Thao nhận được tán thành.

Đám người Triệu Học Thành nhao nhao nói: “Đúng, đúng thế.

Núi còn thì không sợ không có củi đốt!”
Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc đưa mắt nhìn nhau, hai người bắt đắc dĩ nói: “Thôi được rồi, đành phải làm như: thế thôi.”
“Ông nội bà nội hai người đừng áp lực! Cháu nói với ông bà này, thứ nhát, Triệu Viễn chỉ là con nuôi, không có dòng máu của nhà họ Triệu.

Thứ hai, cô Triệu Nhã Lan vốn đã bị bà đuổi đi.

Cho nên những người này đều là những người có cũng được mà không có cũng chẳng sao, vút thì vứt thôi.”
Trương Văn Thao nói.

Mọi người nhìn nhau.

Nhận ra đúng là như thê.

Bọn họ cũng chẳng phải chi trưởng của nhà họ Triệu Bỏ những người này đi, bảo toàn được dòng chính nhà họ Triệu, giao dịch này có giá.


“Được, cứ làm như: thế đi!”
Ngô Mộc Lan cắn răng quyết định.

Tuy ba người Triệu Viễn và Lý Tử Nhiễm không nghe rõ mọi người đang bàn bạc cái gì.

Nhưng mọi người đều là người thông minh, hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

“Xem ra, ông ngoại bà ngoại sắp từ bỏ chúng ta…”
Lý Tử Nhiễm nói.

Triệu Nhã Lan đã khóc không thành tiếng, Lý Văn Uyên đã có cả tóc trắng rồi.

Qua chuyện này, Lý Tử Nhiễm hiểu, nhà họ Triệu vẫn chưa thật sự công nhận bọn họ.

Giờ phút này, trong lòng dâng lên nỗi tủi thân và đau lòng.

“Ông xã, anh đang ở đâu?”
Lý Tử Nhiễm rất nhớ Diệp Quân Lâm.

Chẳng máy chốc, máy ngày đã trôi qua.

Diệp Quân Lâm vẫn không xuất hiện như cũ.

Chớp mắt đã đến ngày ước chiến giữa nhà họ Triệu và nhà họ Sở..

 
Chương 665: 665: Chương 666





“Ha ha, các người vẫn còn chờ đợi trong ngu ngốc hả?
Người ta đã bỏ chạy từ lâu rồi!”
Trương Văn Thao cười khẩy nói.

Lý Tử Nhiễm quật cường lắc đầu: “Không đâu! Chồng tôi sẽ xuất hiện!”
Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan tức giận quát lớn: “Đến lúc này rồi mà con vẫn còn tin cậu ta hả? Chúng ta sắp toi rồi!
Con gọi cậu ta ra đi?”
“Con…”
Lý Tử Nhiễm rất lo.

Sao Diệp Quân Lâm còn chưa xuất hiện?
“Chuyện mà ba hối hận nhất đời này chính là gả con gái cho thằng khốn đấy!”
Lý Văn Uyên đắm mạnh vào bức tường.

Triệu Nhã Lan vô lực nói: “Haiz, tôi cũng thế! Chuyện xui xẻo nhất đời này chính là gặp phải Diệp Quân Lâm.”
Trong suy nghĩ của hai người, Diệp Quân Lâm đã gây ra chuyện này.


Triệu Viễn và Tiêu Thám đồng thanh nói: “Yên tâm đi, anh rễ sẽ xuất hiện!”
Không lâu sau, bên ngoài trang viên nhà họ Triệu có tiếng động…
Nhà họ Sở ở Hoa Hải đã tới…
Bên ngoài trang viên nhà họ Triệu, cảnh tượng thật sự là rất rúng động.

Những người gác cửa của nhà họ Triệu sợ tới mới suýt thì quỳ xuống đắt.

Xe ô tô nói tiếp nhau mà tới.

Khoảng hơn hai trăm chiếc ô tô màu đen bao quanh cả trang viên nhà họ Triệu.

“Cạch!”
“Cạchl”
“Cạch!”
Cửa xe được mở ra, một đám đại hán mặc áo trắng xuống xe.


Trước ngực áo trắng của mỗi người, đều thêu một chữ Sở.

Cao thủ mặc đồng phục màu trắng đứng ngay ngắn, bao.

vây trang viên nhà họ Triệu đến độ một giọt nước cũng không lọt.

Nhà họ Sở ở Hoa Hải đã chính thức hành động!
Cao thủ trong gia tộc được cho ra!
Không tiến lên, cũng phải có bảy tám trăm cao thủ!
Ai dám gây hắn với Sở Nhậm Hùng chứ?
Ai dám tát ông ta?
Bằng không chính là kết cục này!
Mấy chiếc xe tập trung quanh một chiếc Lincoln.

Sau khi cửa chiếc Lincoln mở ra.

Sở Nhậm Hùng bước xuống xe.

Ông ta liếc mắt nhìn thoáng qua trang viên nhà họ Triệu, cười lạnh nói: “Tôi xem nhà họ Triệu làm thế nào thoát được năm ngón tay của tôi?”.

 
Chương 666: 666: Chương 667





Sở Thiên Cuồng, cao thủ số một phụ trách an toàn của nhà họ Sở ở bên cạnh, chế nhạo nói: “Chủ nhân, hôm nay.

Sở Thị tôi có tám trăm người, chúng tôi sẽ san nằng nhà họ Triệu, quét sạch thành phó Kim Lăng!”
Nghe thấy tiếng này, tám trăm người mặc áo trắng của nhà họ Sở cùng hô: “Hôm nay tám trăm người Sở Thị chắc chắn san bằng chỗ này!”
Sóng âm trùng kích, thanh thế rằm rộ.

Như thể tiếng sắm trên trời vậy.

Khí thế khủng bó này khiến cho mọi người trong trang viên nhà họ Triệu kinh hãi.

“Trời ơi, họ tới bao nhiêu người vậy?”
Người nhà họ Triệu đang run dữ dội, tròng mắt như sắp bay ra ngoài.

Dắm người Triệu Kiến Quốc, Ngô Mộc Lan xúm lại một chỗ, run lẫy bẩy.

“Nguy rồi! Toàn là người! Khắp nơi toàn là người!”
Lúc này, bảo vệ nhà họ Triệu hốt hoảng chạy vào, anh ta sợ tới mức lảo đảo ngã xuống đất.

“Đúng, đúng vậy! Bốn phương tám hướng toàn là người của họ, mặc áo trắng, mặt trên có chữ Sở.


Đông nghìn nghịt, trang viên chúng ta đã bị bao vây rồi!”
“Tin từ bảo vệ bên ngoài truyền tới nói ít nhất phải tám trăm người!”
Nghe tới đây.

Gương mặt Ngô Mộc Lan xám như tro tàn.

Nghĩ thầm toi rồi.

Toi thật rồi.

Nhà họ Sở quá đáng sợ.

.

Được tại _ TRUМtru yeИ.V N _
Họ đã tới thật rồi!
“Phải làm sao bây giờ?”
Triệu Kiến Quốc cũng hoảng hót.

“Văn Thao vẫn chưa đến sao?”

Ngô Mộc Lan hỏi.

Trương Văn Thao đã trở thành người mà bà ta tin nhất.

“Không liên lạc được với anh rễ, anh rể cũng không tin tức, gọi điện không bắt máy.”
Triệu Đại Phi, Triệu Thanh Phong sốt ruột nói.

Ngô Mộc Lan nói: “E rằng cách mà Văn Thao nói sẽ không có tác dụng, nhà họ Sở bày trận rất lớn!”
“Anh rẻ cả sẽ không tới đâu, chúng ta tự giải quyết là được.”
Tình thế hết sức nguy cấp, vẻ mặt Triệu Viễn lại vẫn ung dung.

Nhưng mọi người đều không phản bác được câu nói này của Triệu Viễn.

Trong lòng mọi người đều biết – Trương Văn Thao đã bỏ chạy rồi.

Ở thời khắc mắu chốt, anh ta sẽ không để nhà họ Trương bị liên lụy.

“Hừ, Văn Thao không tới, lựa chọn bo bo giữ mình là đúng.

Dù sao thì thằng bé đã cống hiến rất nhiều cho nhà họ Triệu ta!”
Ngô Mộc Lan lại nhìn về phía đám người Lý Tử Nhiễm, bà tà cười nhạt nói: “Nhìn đi người chồng Diệp Quân Lâm của cháu đâu? Rõ ràng cậu ta là người khơi nào tai họa, cậu ta lại chạy, bây giờ còn liên luyện tới người…”
Tiêu Thám và Triệu Viễn muốn mắng người lắm rồi.

Nhưng người này là bà nội, họ đành chịu.

Ngô Mộc Lan nhìn Triệu Kiến Quốc, thì thầm nói: “Có lẽ hôm nay chúng ta sẽ chịu tổn thát rất lớn, ông phải chuẩn bị sẵn tâm lý!”.

 
Chương 667: 667: Chương 668





“Haiz, tôi đã chuẩn bị xong rồi! Không mong cái khác, chỉ mong bảo vệ được máy đứa nhỏ là được!”
Triệu Kiến Quốc nhìn đám người Triệu Thanh Phong với ánh mắt phức tạp.

Ông ta đã sẵn sàng làm vật hi sinh rồi.

“Phanh!”
Đúng lúc này, cửa lớn nhà họ Triệu bị người ta đạp ra, rơi xuống đắt, phát ra âm thanh rất to.

Nhà họ Sở đã đánh vào rồi…
Đầu tiêu, tám trăm người mặc áo trắng nhà họ Sở như nước lũ đánh vào.

Họ tràn vào như tổ ong, mấy chục tên bảo vệ của nhà họ Triệu không đáng là bao, nháy mắt đã ngã hết trên mặt đất.

Tám trăm cao thủ áo trắng của nhà họ Sở tiếp tục đánh sâu vào, chẳng mấy chốc đã vào tới sảnh chính của nhà họ Triệu, bao vây nơi này với ba vòng trong ba vòng ngoài.

Người nhà họ Triệu hoảng sợ trước trận thế lớn này.

Họ nào có gặp trận thế này bao giờ?
Cho dù là hai người Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc, họ cũng rất chấn động.


Ngoại trừ trong quân đội ra, làm gì có nơi nào có hình ảnh này.

Thấy trận thế lớn như này, giờ gia đình Lý Tử Nhiễm mới hiểu nhà họ Sở ở Hoa Hải mạnh cỡ nào.

Cả tỉnh Giang Nam không có đối thủ cũng không ngoal Đây là gia tộc lớn ở Hoa Hải đó!
Hóa ra Diệp Quân Lâm đã chọc phải tai vạ lớn như này.

Lý Tử Nhiễm há miệng, vẻ mặt khiếp sợ.

“Diệp Quân Lâm cậu không yên với tôi đâu, họa tự gây ra họa, giờ cậu lại bỏ chạy! Tôi muốn giết cậu!”
Triệu Nhã Lan khóc không ra nước mắt.

Lý Văn Uyên hít sâu một hơi rồi nói: “Chắc chắn là cậu ta biết nhà họ Sở mạnh như này cho nên mới bỏ chạy!”
Rất nhanh, mọi người nhà họ Triệu đã bị đuổi ra một chỗ.

Đợi sự trừng phạt của nhà họ Sở.

“Lọc cọc lọc cọc…”
Một tràng tiếng bước chân lộn xộn vang lên.


Mọi người hiểu chính chủ đã tới.

Đội ngũ áo trắng tự động tách ra một đường.

Một đoàn người đi vào.

Đi đầu là Sở Nhậm Hùng.

Đi theo ông ta là mấy chục người nữa, đây mới là các cao thủ thật sự của nhà họ Sở.

Sở Thiên Truyền cũng ở trong đoàn này.

Anh ta vừa tới, ánh mắt đã tìm kiếm bóng dáng của Diệp Quân Lâm.

Thấy người không có ở đây, anh ta thở phào một hơi.

Qủa nhiên giống như lời tình báo nói – Diệp Quân Lâm đã bỏ chạy vào hôm đó rồi.

Vậy thì nỗi lo duy nhất của anh ta đã tan biến!
Chỉ cần các sếp lớn của Kim Lăng không can dự vào!
Nhà họ Sở anh ta có thể hoành hành ngang dọc ở Kim Lăng rồi.

Kẻ nào địch được nhà họ Sở ở Hoa Hải chứ?
Chỉ dựa vào một nhà họ Triệu nho nhỏ sao?.

 
Chương 668: 668: Chương 669





Thật là nực cười!
Sau khi Sở Nhậm Hùng đi đến giữa sân, ông ta cười giễu cọt nói: “Thế nào? Không phải đã nói là tìm người giúp sao? Tìm được bao nhiêu người tính bấy nhiêu người mà? Nhà họ Triệu các người một người cũng không tìm được hả? Không kéo nhà nào tới giúp à?”
“Đây là đang coi thường nhà họ Sở tôi hả?”
Ông ta vừa nói ra câu này, mọi người nhà họ Triệu lập tức hoảng sợ.

“Không! Không có chuyện đó! Ông thủ trưởng à, một nhà họ Triệu nhỏ bé như chúng tôi nào dám coi thường nhà họ SởI”
Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc suýt thì quỳ xuống luôn.

“Hừ, thế đứa cháu nhà họ Triệu các ông, đứa mà đã tát tôi một cái đâu?”
Sở Nhậm Hùng không để ý đến hai người kia, cười khẩy nói: “Nếu đã là ước chiến, nhà họ Sở tôi sẽ dốc hết sức!”
“Giới thiệu mấy người bên cạnh tôi một chút.

Bốn người này là lính giải ngũ từ chiến đội Thủy quân lục Hoa Kỳ; Ba người này là huấn luyện viên của quân đội Delta; còn có bảy người này, là cao thủ của Rắn mắt kính – tổ chức sát thủ Châu Á; Mười người này là vệ sĩ quốc tế mà nhà họ Sở tôi đã thuê về với giá cao, họ từng bảo vệ cho tổng thống nước họ; Người này là cao thủ Hắc Hồ của giới xã hội đen Hoa Hạ; Người này là…”
“Ngoài ra, mạng lưới quan hệ của nhà họ Sở tôi cũng đã chuẩn bị chu đáo rồi, nếu bản thân nhà họ Sở tôi không giải quyết được, tới lúc đó tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại, thế lực của các gia tộc lớn ở các tỉnh lớn và ở Hoa Hải nhất định sẽ giúp đỡ hết mình!”
“Đừng bảo chúng tôi bắt nạt ông, bởi vì các ông là người khơi mào chuyện này trước!”
Khi Sở Nhậm Hùng – liệt kê ra các cường giả bên cạnh ông ta, rồi lại nói tới quan hệ của nhà họ Sở.


Người nhà họ Triệu ngây người.

Thế thì, nhà họ Triệu lấy gì chống lại người ta đây?
Đừng nói là bọn họ, cho dù máy gia tộc mạnh nhất ở Kim Lăng cũng không làm gì được.

Không nói đến tám trăm người mặc áo trắng của nhà họ Sở, chỉ riêng máy chục cao thủ bên cạnh Sở Nhậm Hùng thôi đã có thể giải quyết được mọi thứ ở Kim Lăng rồi.

“Đúng rồi, người đã tát ba tôi đâu?”
Con trai của Sở Nhậm Hùng là Sở Văn Vũ lạnh lùng nói.

Nghe tin ba mình bị đánh, con cháu nhà họ Sở suýt nữa đã dẫn người đánh tới ngay tối hôm đó.

Đối với nhà họ Sở, đây chắc chắc là chuyện không thể tha thứ.

Chuyện xưa nay chưa từng thấy.


Vậy mà lại có người dám tát Sở Nhậm Hùng ư?
Thật không thể tưởng tượng nồi.

“Là tôi!”
Triệu Viễn hào phóng đi ra, nhìn Sở Văn Vũ với vẻ mặt không sợ gì.

“Tốt, tốt lắm! Tiểu bối thật ngông cuồng! Cậu lại dám tát ba tôi u? Ha ha ha…”
“Cậu thật to gan!”
Sở Văn Vũ gầm lên.

“Ừ, tôi là người tát đấy! Ông ta kêu người tát tôi một cái, tôi trả lại cho ông ta một cái.

Công bằng công chính!”
Triệu Viễn không hề sợ hãi, anh nhìn thẳng vào Sở Văn Vũ.

“Rầm rằm!”
Câu nói này của Triệu Viễn đã chọc giận người nhà họ Sở.

Tám trăm người mặc áo trắng nhà họ Sở chằm chòng chọc Triệu Viễn..

 
Chương 669: 669: Chương 670





Đối với họ thì đây là chuyện liên quan đến nỗi nhục của nhà họ Sở.

Tát Sở Nhậm Hùng, ngang với tát vào mặt nhà họ Sở.

Không người nào nhẫn được!
Bọn họ chỉ chờ một tiếng ra lệnh, xé nát Triệu Viễn.

Lần này Triệu Viễn đã xúc phạm đến điều cắm ky của nhà họ Sở.

Sở Văn Vũ bật cười: “Sớm đã nghe nói con cháu nhà họ Triệu ngông hơn trời, hôm nay xem như đã được mở rộng tầm mắt, đúng là kinh khủng!”
“Còn người nào tên là Tiêu Thắm đâu? Tôi muốn xem xem cô gái như thế nào mà coi thường con trai của Sở Văn Vũ nhà họ Sở tôi?”
Sở Văn Vũ tò mò hỏi.

Trước đó ông ta còn cười nói: Không có một người phụ nữ nào ở tỉnh Giang Nam lại từ chối con trai tôi.

Không ngờ Tiêu Thắm lại từ chối!
Tất cả mọi người nhà họ Sở đều rất hiếu kỳ xem Tiêu Thắm như thế nào?
Người nhà họ Triệu liền hoảng hót.


Triệu Viễn xảy ra chuyện cũng được, nhưng Tiêu Thám thì không được.

Tiêu Thắm là dòng chính nhà họ Triệu!
Nhưng Tiêu Thắm to gan đi tới trước mặt Sở Văn Vũ, mỉm cười nói: “Tôi là Tiêu Thắm! Xin lỗi, tôi thật sự không thích con trai ông!”
“Nhân tài ưu tú thì khó tìm, nhưng phụ nữ xinh đẹp vơ một cái là có một nắm, không phải sao.

Con trai tôi muốn bao nhiêu có báy nhiêu.

Cô còn lâu mới đủ tư cách!”
“Đúng thế! Cũng không nhìn lại mình đi, dựa vào đâu mà từ chối cậu chủ nhà tôi chứ?”
“Ngoài vẻ hơi xinh ra, cô xứng được với cậu Sở sao?”
Người nhà họ Sở nhao nhao sỉ nhục.

Tiêu Thắm quật cường, cười nhạt nói: “Đúng, tôi không xứng! Thế các người tới tìm tôi làm gì?”
“Con cháu nhà họ Triệu, đứa nào cũng kiêu căng nhỉ!”
Sở Văn Vũ cười khẩy nói.

“Phải rồi, còn có Diệp gì gì đấy nữa, cậu ta là người hẹn chiến với chúng tôi đúng không? Cậu ta đâu?”

Sở Văn Vũ chuyển đề tài.

“Đát!”
Nhất thời, đại sảnh nhà họ Triệu yên tĩnh không một tiếng động.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Cũng không biết phải nói sao.

Sở Văn Vũ sửng sốt, không nhịn được cười nói: “Các cậu sẽ không nói với tôi là, Diệp gì gì đó không có ở đây đấy chứ?”
Mọi người lần lượt cúi đầu…
Đúng lúc này, Lý Tử Nhiễm đứng lên.

“Tôi là vợ của Diệp Quân Lâm, tôi sẽ gánh vác mọi lỗi lần của chồng tôi!”
Lý Tử Nhiễm lên tiếng.

Lý Văn Uyên, Triệu Nhã Lan đều sửng sốt.

Người nhà họ Triệu cũng trợn tròn mắt.

Không ngờ lúc này Lý Tử Nhiễm sẽ đứng ra.

Tiêu Thám nhìn Lý Tử Nhiễm với ánh mắt hâm mộ..

 
Chương 670: 670: Chương 671





Cô ta vốn nghĩ, Lý Tử Nhiễm không yêu anh rẻ lắm.

Nhưng bây giờ, xem ra hai người họ đều yêu thương nhau.

“Ha ha ha ha…”
Thấy Lý Tử Nhiễm đứng ra, Sở Văn Vũ bật cười: “Thật nực cười! Một thằng đàn ông lại bỏ chạy, để phụ nữ đứng ra gánh vác hậu quả ư?”
“Ai nói tôi bỏ chạy?”
Sở Văn Vũ trực tiếp quỳ xuống đắt.

“Bùm bụp!”
“Bùm bụp!”
Hơn trăm người khác của nhà họ Sở cũng đồng thời quỳ xuống đất.

Ngay cả quân đội cũng tới á?

Như này thì ai mà chịu nỗi?
Đợi đãt Không đúng!
Mẹ nó đây là Viêm Hoàng Thiết Lữ mài Đối với các đứa trẻ ở Hoa Hạ, thì Viêm Hoàng Thiết Lữ càng thêm thần thánh.

Quân đội bảo vệ tổ quốc chân chính!
Không ngờ họ lại gặp được…
Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc liếc nhau, hai người mừng như điên.

Giờ phút này, bọn họ là vui mừng nhát.

Họ còn biết là, sau này nhà họ Triệu sẽ có địa vị bất bại ở Kim Lăng.

Ai cũng đừng hòng động vào một đầu ngón tay của nhà họ Triệu.

“Đại tá Long Dã, cậu đã tới rồi à! Nhà họ Triệu biết ơn anh lắm!”

“Tôi đại diện cho nhà họ Triệu cảm ơn cậu!”
Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc cực kỳ vui mừng, họ suýt thì quỳ xuống trước mặt Long Dã luôn.

“Cụ ông, cụ bà không cần cảm ơn! Lúc tôi dẫn các anh em đi huấn luyện dã ngoại hai mươi kilomet, tôi thấy nhà họ.

Triệu có biến, liền tới xem xem sao!”
Long Dã cười nói.

“Phóc!”
Người nhà họ Sở thật muốn hộc máu.

Cậu lừa ai đấy?
Từ lúc nào mà đi huấn luyện dã ngoại bộ hành mà võ trang đầy đủ như này?
Rõ ràng là đến vì bọn họ.

Triệu Viễn kích động cúi mình chào rồi nói: “Chào đại tá Long DãI”
Long Dã vỗ vai Triệu Viễn rồi mỉm cười nói: “Nhóc con cậu khá đấy, tôi đã nghe nói rồi.

Vì không muốn bị ức hiếp, cậu đã chống lại nhà họ Sở!”.

 
Chương 671: 671: Chương 672





Triệu Viễn cười ngượng ngùng.

“Một mình tôi thì không làm gì được, vẫn phải cảm ơn đại tá Long Dã đã giải cứu nhà họ Triệu trong lúc nguy nan!”
Triệu Viễn lại cúi mình chào.

Vốn dĩ, mấy lời Long Dã nói chỉ là máy lời xã giao thôi.

Nhưng mọi người nhà họ Triệu nghe vào thì lại thành ý khác.

Long Dã coi trọng Triệu Viễn thé.

Vậy chứng tỏ lần này anh tới giúp đỡ nhà họ Triệu, rõ ràng là vì nể mặt Triệu Viễn.

Mặc kệ anh ta đi huấn luyện dã ngoại thật hay giả, nhưng chắc chắn là vì Triệu Viễn.

Thấy thế, Ngô Mộc Lan lập tức nói: “Đại tá Long Dã, cậu không biết chứ chúng tôi đã trách nhằm Triệu Viễn! Chúng tôi cứ tưởng là Triệu Viễn lỗ mãng, trẻ tuổi ngông cuồng, nhất thời xúc động nên đánh chủ nhà nhà họ Sở.


Nhưng bây giờ tôi đã hiểu rồi, Triệu Viễn suy nghĩ rất rõ ràng, làm việc cũng có chừng mực.

Có người như cậu làm chỗ dựa cho thằng bé, thằng bé còn sợ nhà họ Sở sao?”
Triệu Kiến Quốc lập tức phụ họa: “Đúng đúng đúng, chúng ta đã trách nhằm Viễn rồi! Bà nói đúng, nhà họ Sở không thể cứ cậy mạnh mà bắt nạt chúng ta, chúng ta phải phản kháng!”
Ngô Mộc Lan lại cúi đầu nói: “Viễn à, bà nội xin lỗi cháu, cháu đã bị tát oan rồi!”
“Bà nội, cái này…”
Triệu Viễn rất xấu hỗ.

Rõ ràng chuyện này chẳng liên quan gì với anh ta.

Long Dã càng trọn tròn mắt.

Chuyện này liên quan quỷ gì với Triệu Viễn chứ.

Các người đang nói cái gì vậy?

Kế tiếp, Ngô Mộc Lan lại nghĩ đến một chuyện.

Hiện tại Triệu Viễn là phó đội trưởng.

Thế chẳng phải chứng tỏ Trần Đằng, Trương Kế Hàng, những sếp lớn này tới đây cũng là vì Triệu Viễn sao?
“Ông Trần, ông Trương, cảm ơn các ông đã tới giúp đỡ Ọ tôi! Sau này Triệu Viễn còn phải nhờ các ông cất nhắc nhiều!”
Ngô Mộc Lan cười nói.

Triệu Kiến Quốc cũng cười nói: “Ông Trần, ông Trương, các ông có thể tới đây, chứng tỏ chắc chắn là các ông nễ mặt Triệu Viễn, các ông cực kỳ coi trọng thằng bé.

Yên tâm đi, chúng tôi sẽ dạy bảo Triệu Viễn thật tốt, để nó càng ưu tú, công hiền càng nhiều hơn nữa!”
Triệu Học Văn còn vui mừng nước mắt đảo quanh: “Tôi đã nói rồi mà, Viễn là tương lai của nhà họ Triệu! Đúng mà!
Các sếp lớn của tỉnh thành đều tới đây vì thằng bé!”
riệu Viễn thật giỏi! Không ngờ chủ tịch tỉnh, thị trưởng đều tới đây vì cậu ấy!”
“Anh Viễn của tôi trâu quá, đánh gia chủ nhà họ Sở mà bình tĩnh thế, chẳng trách được, hóa ra là đã bố trí xong mọi việc từ trước!”
Nhưng sắc mặt các lãnh đạo của tỉnh thành đều thay đổi.

Trần Đẳng: “…
Trương Kế Hàng: “…”
Các sếp lớn của tỉnh thành đều trợn tròn mắt..

 
Chương 672: 672: Chương 673





Chuyện gì thế này?
Bọn họ tới đây hoàn toàn là vì chiến thần Côn Luân.

Có liên quan gì với Triệu Viễn chứ?
Bọn họ không hề quen Triệu Viễn.

Càng đừng nói đến chuyện đứng ra ra mặt cho Triệu Viễn.

Người nhà họ Triệu này tư duy kiểu gì vậy?
Hiểu sai hả?
Mọi người nhà họ Triệu lũ lượt cảm ơn, mấy người Trần Đẳng thì xáu hồ.

Bọn họ nhìn về phía Diệp Quân Lâm.

Diệp Quân Lâm gật đầu.

Lúc này Trần Đằng mới nói: “Đúng thết! Triệu Viễn là người mà tôi cực kỳ coi trọng, nhà họ Triệu còn là gia tộc ưu tú ở Kim Lăng mình, mấy năm nay đã có rất nhiều đóng góp.


Có người gây khó dễ, tôi tuyệt đối không để yên.”
Trương Kế Hàng cũng nói: “Đúng, Triệu Viễn là nhân tài hiếm có! Chúng tôi rất coi trọng cậu ấy!”
Sau khi các sếp lớn khen ngợi một phen.

Triệu Viễn cảm thấy đỏ mặt xấu hồ.

Hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.

Rõ ràng chẳng liên quan gì tới anh ta, người trong nhà lại đổ hết công lao thành của anh ta.

Anh ta lén nhìn Diệp Quân Lâm một cái, phát hiện không có khác thường, lúc này trong lòng mới dễ chịu hơn.

Triệu Viễn xấu hổ, nhưng người nhà họ Triệu thì khác.

Bọn họ hưng phần chết đi được.

Đầu tiên, đã hóa giải được kiếp nạn mà nhà họ Sở mang tới.


Tiếp theo, các sếp lớn hàng đầu ở thành phố Kim Lăng liên tục khen ngợi Triệu Viễn.

Đây là phúc của nhà họ Triệu!
“Nhà họ Triệu ra rồng thật rồi!”
“Có Triệu Viễn ở đây, tương lai nhà họ Triệu trăm năm không ngã!”
“Bây giờ tôi lập Triệu Viễn làm gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Triệu!”
Trước mặt mọi người, Ngô Mộc Lan trực tiếp bổ nhiệm vị trí gia chủ đời tiếp theo cho Triệu Viễn.

Vượt một hàng chỗ đám Triệu Học Thành.

.

||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||
Nhưng bọn họ không có bắt kỳ lời oán thán nào.

Với thực lực hiện tại của Triệu Viễn, dưới sự dẫn dắt của anh ta, nhà họ Triệu sẽ đi được càng xa.

Mọi người mới được hưởng thụ càng nhiều.

“Ông Trần, ông thấy thế nào?”
Ngô Mộc Lan còn hỏi..

 
Chương 673: 673: Chương 674





Trần Đằng cười cười: “Ừ, được! Người trẻ có thực lực thì gánh vác tốt trọng trách này!”
Nhà họ Triệu ai ai cũng reo hò.

Nhưng Triệu Nhã Lan và Lý Văn Uyên, bọn họ không vui nỗi.

Lúc đầu, khi đám người chiến thần Diêm La tới, nhà họ Sở bị trấn trụ.

Khó khăn lắm họ mới được tự hào đứng thẳng thắt lưng.

Đến lúc Trần Đẳng xuất hiện, bọn họ càng vui mừng hơn.

Cứ tưởng tất cả là công lao của Diệp Quân Lâm.

Bọn họ còn đang hãnh diện vì Diệp Quân Lâm.

Còn muốn mọi người nhìn thấy, đây là con rẻ của họ.

Nhưng kết quả lại chẳng liên quan gì đến Diệp Quân Lâm.


Hết thảy đều là vì nguyên nhân chỗ Triệu Viễn sao?
Thử hỏi sao họ chấp nhận được chuyện này?
Vốn Diệp Quân Lâm xoay chuyền tình thế, bọn họ đã xoay được người ở nhà họ Triệu.

Nhưng lại nói Diệp Quân Lâm không liên quan đến họ.

Này này này…
Tâm trạng của Lý Tử Nhiễm cũng không khác gì bọn họ.

Trong suy nghĩ của cô, Diệp Quân Lâm là người đã hái xuống thành quả thắng lợi này.

Bây giờ có cảm giác bị người khác cướp mắt.

Tiêu Thắm hơi ngứa mắt rồi.

Rõ ràng là công lao của anh rẻ, không liên quan tới Triệu Viễn.


“Bà nội, mọi người phải biết rằng, vừa nãy người gọi điện thoại gọi người đến là anh rễ cháu.

Tuy anh Triệu Viễn có công, nhưng công lao lớn nhất phải là của anh rễ cháu.”
Tiêu Thắm tức giận, nói với mọi người.

Vấn đề này làm cho mọi người sững sờ.

Đúng thế, vừa nãy mọi việc đều là trong dự tính của Diệp Quân Lâm.

Hình như không liên quan lắm đến Triệu Viễn…
Triệu Học Văn lập tức phản đối: “Tiêu Thấm, cháu nói cái gì đấy? Chủ tịch tỉnh Trần và Thị trưởng Trương đều đã công nhận là họ đến đây vì nể mặt Triệu Viễn, liên quan gì đến Diệp Quân Lâm chứ?”
Tiêu Thắm cười nhạt nói: “Vậy bác cả nói cho cháu biết, vì sao người là anh rễ cháu gọi điện gọi tới?”
Nhà họ Sở mới là nhân vật chính mà.

“Hả?”
Vừa nghe thấy nói chủ đề lại quay lên người mình, Sở Văn Vũ sợ hãi.

“Địa bàn Kim Lăng muốn tới thì được, nhưng ởi thì khó đấy!”
Diệp Quân Lâm cười nói.

Long Dã cũng nói: “Đúng, không sail Không ai đồng ý đâu!”
“Tôi tôi tôi… tắt cả nghe mọi người xử lý!”
Sở Văn Vũ quỳ trên mặt đất, không dám ngắng đầu lên..

 
Chương 674: 674: Chương 675





“Nghe nói nhà họ Sở muốn tới thành phố Kim Lăng để phát triển và cống hiên hả? Thế này đi! Láy ra một nửa tài sản đầu tư vào việc phát triển thành phó Kim Lăng!”
“Cái gì?”
Diệp Quân Lâm vừa lên tiếng, mọi người nhà họ Sở nhìn anh như nhìn tháy thằng điên.

Bỏ một nửa tài sản ra ư?
Đây chẳng phải là muốn bức tử nhà họ Sở sao?
“Đừng lo còn nữa mà, tôi từng nói là đến thì dễ, muốn đi Nhà họ Sở mới là nhân vật chính mà.

“Hả?”
Vừa nghe thấy nói chủ đề lại quay lên người mình, Sở Văn Vũ sợ hãi.

“Địa bàn Kim Lăng muốn tới thì được, nhưng ởi thì khó đấy!”
Diệp Quân Lâm cười nói.

Long Dã cũng nói: “Đúng, không sail Không ai đồng ý đâu!”

“Tôi tôi tôi… tắt cả nghe mọi người xử lý!”
Sở Văn Vũ quỳ trên mặt đất, không dám ngắng đầu lên.

“Nghe nói nhà họ Sở muốn tới thành phố Kim Lăng để phát triển và cống hiên hả? Thế này đi! Láy ra một nửa tài sản đầu tư vào việc phát triển thành phó Kim Lăng!”
“Cái gì?”
Diệp Quân Lâm vừa lên tiếng, mọi người nhà họ Sở nhìn anh như nhìn tháy thằng điên.

Bỏ một nửa tài sản ra ư?
Đây chẳng phải là muốn bức tử nhà họ Sở sao?
“Đừng lo còn nữa mà, tôi từng nói là đến thì dễ, muốn đi thì khó.

Nếu đi thì mỗi người nộp mười triệu tệ nhé? Gia này hợp lý không/”
Diệp Quân Lâm mỉm cười nói.

“Cái gì? Một người mười triệu tệ?”
Sở Văn Vũ trợn trừng mắt.


Bọn họ cộng lại tổng cộng chín trăm người, một người mười triệu tệ.

Thế tắt cả là chín tỷ tệ!
Nhưng Diệp Quân Lâm vẫn chưa dừng tính: “Còn nữa, nhà họ Triệu có nhiều người bị tổn thất tinh thần như thế, phí tổn thất tinh thần tính một tỷ đi!”
“Phóc!”
Sở Văn Vũ không chịu nổi nữa, phun ra một ngụm máu tươi.

Tròn mười tỷ!
Cộng thêm một nửa tài sản, quả thực là muốn lấy mạng của nhà họ Sở luôn.

“Đúng rồi, các ông tới thành phố Kim Lăng mà không mang chút quà, làm ít từ thiện à? Vừa khéo tôi nghe nói đang có một công trình tạo phúc cho người dân, các ông không làm một ít à?”
Diệp Quân Lâm cười nói.

“Phóc!”
“Phóc!”
Sở Văn Vũ thực sự là muốn hộc máu đến chết luôn/ Không xấu xa như thế chứ.

Mấy người Trần Đẳng lập tức nói: “Đúng, đúng đấy! Có tám công trình tạo phúc cho người dân vẫn đang thiếu khoảng bảy tỉ!”.

 
Chương 675: 675: Chương 676





Diệp Quân Lâm cười cười: “Số tiền này các ông bỏ ra được đúng không?”
“Không… không vấn đề gì…”
Sở Văn Vũ thật sự là muốn đập đầu chết.

Tranh chấp với nhà họ Triệu, nhà họ Sở thua sạch.

Lần này, nhà họ Sở đại thương nguyên khí…
“Nhìn bộ dạng đắc ý của con rẻ cô kìa! Như thể cậu ta là người giải quyết thật vậy!”
Tiêu Nhược Mai khinh thường nói Triệu Nhã Lan.

“Đúng thé, rõ ràng là Triệu Viễn giải quyết, Diệp Quân Lâm cậu ta ra vẻ cái gì chứ?”
“Đúng thế, vừa nãy cậu ta ra oai, nhìn không quen!”
“Cũng coi như cậu ta có tí tác dụng, nếu Triệu Viễn mà giải quyết, chắc chắn sẽ không nhắc đến phí tổn thất tinh thần một tỷ, chỉ có Diệp Quân Lâm mới mặt dày như thế thôi!”
Người nhà họ Triệu nhao nhao trào phúng, nhưng niệm tình Diệp Quân Lâm có công, cho nên lời nói của mọi người không ác độc lắm.

Sau khi mọi người rời đi.

Hai người Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc ôm chặt lấy Triệu Viễn, hô to: “Viễn à, cháu đúng là niềm tự hào lớn nhất của nhà họ Triệu chúng taI”

Hai người cực kỳ vui mừng.

Nước mắt hạnh phúc rơi xuống.

“Nhà họ Triệu chúng ta thật may mắn, có thể có được đứa cháu Triệu Viễn như này!”
Mọi người đều nhìn Triệu Viễn với ánh mắt sùng bái và hâm mộ.

Từ hôm nay trở đi, Triệu Viễn sẽ là người quan trọng nhất ở nhà họ Triệu.

Là nền tảng cho sự kiến thiết và phát triển nhà họ Triệu Sau này.

Ngô Mộc Lan nhìn về phía Diệp Quân Lâm: “Cậu cũng được coi là có công, dẫu sao cũng đứng trên một chiến tuyến với Triệu Viễn.

Tắt nhiên là bởi vì con người Viễn quá tốt, thằng bé giản dị dễ gần, đối xử công bằng với từng người trong gia tộc.

Cho dù chúng tôi nghĩ cậu bình thường, nhưng rất nhiều lần Viễn bảo chúng tôi phải đối xử tốt với cậu, coi trọng cậu.”
“Đúng, sau này, Diệp Quân Lâm cậu hãy học hỏi Triệu Viễn nhiều vào.


Anh ấy coi trọng anh như thé, đi cùng anh ấy, anh sẽ không kém đâu!”
Rõ ràng đang khen Diệp Quân Lâm có công, nói ra lại thành công lao của Triệu Viễn.

Triệu Viễn xấu hổ không chịu nồi, cúi tháp đầu, không dám nhìn Diệp Quân Lâm.

Anh ta gắt gao nắm chặt nắm đắm, hết sức xấu hổ, nều có một cái lỗ ở đây anh ta sẽ chui vào luôn.

Ngay cả Tiêu Thắm còn thấy ngại.

Anh Triệu Viễn được khen lên tận trời rồi.

Thế mà lại không có một tí quan hệ gì với anh ta.

Ngô Mộc Lan lại nói với Triệu Nhã Lan và Lý Văn Uyên: “Mấy hôm nay đã để anh chị khổ rồi, nhưng Triệu Viễn coi trọng nhà anh chị, sau này có việc thì có thể tới tìm nhà họ Triệu.”
“Cảm ơn bố mẹt”
Triệu Nhã Lan và Lý Văn Uyên lập tức nói.

“Néu muốn cảm ơn thì anh chị đi cảm ơn Triệu Viễn đi!”
Ngô Mộc Lan bày ra vẻ mặt kiêu ngạo.

Hai người Triệu Nhã Lan và Lý Văn Uyên đi tới trước mặt Triệu Viễn, nói cảm ơn: “Cháu à, cảm ơn cháu nhé.”
“Cô, chú đừng làm thế!”
Triệu Viễn lập tức ngăn lại..

 
Chương 676: 676: Chương 677





Nếu Diệp Quân Lâm mà tức giận, anh ta không gánh nỏi đâu.

Lúc này, một chiếc xe đi vào nhà họ Triệu.

Trương Văn Thao và Triệu Quân Phi đã tới.

Vừa rồi khi nhà họ Triệu nằm ở thế nguy nan, bọn họ chạy.

mắt dạng, bây giờ vẫn đề đã được giải quyết, trái lại quay về rồi.

“Ông nội bà nội, mọi người đã biết chuyện rồi chứ? Thực ra, có một số người là cháu gọi tới đấy! Chính là máy người sếp Trần, sếp Trương, cuối cùng ba cháu vát vả cầu xin, mới gọi họ đến được!”
Trương Văn Thao nói mà không biết xấu hổ.

“Hả? Là cháu gọi tới À2”
Mấy người Ngô Mộc Lan sửng sốt.

“Không phải Triệu Viễn sao?”
Mọi người nói.


Lúc này Triệu Viễn lập tức giải vây cho mình: “Đúng là không liên quan đến cháu!”
“Nghe thấy chưa?”
Trương Văn Thao cười nói.

Đám người Ngô Mộc Lan nhớ lại cảnh tượng trước mặt, đúng là lúc mấy người Trần Đằng nhắc tới Triệu Viễn, sắc mặt họ không được tự nhiên.

Thậm chí nói còn rất gượng gạo.

Bây giờ nhớ lại, nguyên nhân không phải Triệu Viễn.

Đúng thế, ngoài nhà có bối cảnh chính trị của nhà họ Trương ra, người khác sao mà mờ được những sếp lớn này.

“Văn Thao à, thời khắc mắu chót vẫn là cháu giúp sức!”
Ngô Mộc Lan ôm chặt Trương Văn Thao.

Những người khác cũng lũ lượt cảm ơn Trương Văn Thao, thậm chí còn ngưỡng mộ nhìn anh ta.


Có phần thực lực này!
Trương Văn Thao hơi ngại, anh ta nói: “Thực ra, cũng không phải công của một mình cháu, Triệu Viễn cũng có công, đại tá Long Dã đó đến vì Triệu Viễn, còn cả các gia tộc lớn gì gì đó cũng là công của Triệu Viễn!”
Triệu Viễn đang định trả lời là không phải, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân Lâm, anh ta đành phải im lặng thừa nhận.

Nhưng anh ta và Tiêu Thấm khó chịu nhìn Trương Văn Thao.

Lúc nhà họ Triệu nguy nan, anh ta chạy đi thật xa.

Bây giờ nguy nan được giải trừ, lại chạy tới tranh công.

Con mẹ nói có một xu liên quan với anh sao?
Bây giờ có rất nhiều người như vậy, lúc khó khăn thì không thấy đây, lúc lĩnh công thì xuất hiện hét.

“Tốt tốt tốt, cháu và Triệu Viễn là công thần lớn nhất của nhà họ Triệu!”
Ngô Mộc Lan cười to nói.

Trương Văn Thao rất là hưởng thụ khoảnh khắc này.

Triệu Viễn thì rất xáu hổ.

Hai người tạo nên sự đối lập rõ rệt.

Trương Văn Thao chọt nhìn thấy Diệp Quân Lâm, không nhịn được đi lên cười rồi nói: “Quân Lâm à, chú cũng có công đấy! Nếu không phải chú ước chiến với nhà họ Sở thì sao mà thực lực của chúng ta lại thể hiện ra thế này nhỉ?”.

 
Chương 677: 677: Chương 678





“Đúng đấy, nếu không có chú ước chiến, ông nội bà nội sao có thể nhìn thấy Văn Thao nhà tôi giỏi thế nào chứ?”
Triệu Quân Phi cũng rất là không biết xáu hổ, chủ động hưởng thụ mọi thứ.

Tiêu Thắm không nhìn nỗi nữa.

“Em nói này chị cả, anh rể, chuyện này có quan hệ với hai người sao?”
Tiêu Thắm hỏi.

Nếu như nói là công của Triệu Viễn, cô tạm nhịn vậy.

Nhưng Triệu Quân Phi và Trương Văn Thao chạy tới tranh công, cô không nhịn được nữa.

Sắc mặt Trương Văn Thao không vui, anh ta nói: “Tiêu Thắm, em có ý gì? Sao lại không liên quan đến anh? Lãnh đạo Trần, lãnh đao Trương, chẳng phải họ đều được anh mời tới sao? Không có họ, có thể hóa giải mối nguy này sao?”
Triệu Quân Phu cũng cười khẩy nói: “Em gái, em có ý gì hả?”
Tiêu Thắm cười nhạt nói: “Có chuyện gì? Trong lòng anh chị tự biết! Sao vừa nãy hai người ở đây, bây giời sự việc đã được giải quyết thì chạy tới tranh công rồi hả?”
Tiêu Thắm luôn nói nói không kiêng dè gì cả, có gì nói nấy.


iêu Thắm, ý của em là những lãnh đạo đó là người khác mời tới? Không liên quan tới bọn anh ư?”
Trương Văn Thao chợt cao giọng, quát về phía Tiêu Thám.

Triệu Quân Phi cũng quát lên: “Đúng thế, Tiêu Thắm, em không được vu oan cho người khác như thế, cái gì gọi là bọn chị tới tranh công hả?”
Khóe miệng Tiêu Thắm khẽ nhếch lên nụ cười trào phúng: “Không phải anh chị nói những lãnh đạo đó là do anh chị mời tới sao? Được thôi, bây giờ gọi điện thoại kiểm chứng đi?”
“Cái này…”
Trương Văn Thao và Triệu Quân Phi đều sửng sốt.

‘Yết hầu khẽ trượt, một tia khẩn trương hiện lên.

“Được rồi, Tiêu Thấm.

Cháu cũng không nghĩ xem, anh Triệu Viễn cháu giỏi, nhưng chưa đến mức lãnh đạo Trần phải đích thân tới, bố và ông nội của Văn Thao, người ta từng ở cùng một tuyến đấy, chắc chắn là người ta nể mặt họi”
Ngô Mộc Lan giải vây kịp thời, mới cho Trương Văn Thao và Triệu Quân Phi thở phào một hơi.

Nếu Tiêu Thắm khăng khăng gọi điện thoại, bọn họ sẽ lộ tẩy mát.

May mà có Ngô Mộc Lan.


“Ông nội bà nội, để chúc mừng cho thắng lợi của nhà họ Triệu, cháu đã đặt một bàn ở khách sạn Vạn Hào cho mọi người tới chúc mừng.”
Trương Văn Thao nói.

Ngô Mộc Lan gật đầu: “Tốt quá, bà cũng nghĩ vậy, không ngờ cháu đã sắp xép xong xuôi rồi.

Nhà họ Triệu cháu và Viễn, bà rất mừng.

Các cháu nhỏ hãy học theo nhé!”
“Đúng, nhát là Nhã Lan, con rễ chị mới học được một ít, đừng kiêu ngạo như vậy!”
Tiêu Nhược Mai hừ lạnh nói.

Triệu Nhã Lan và Lý Văn Uyên liếc mắt nhìn nhau.

Sắc mặt rất là khó coi.

Địa vị của họ ở nhà họ Triệu vẫn thấp như cũ.

Dựa vào Diệp Quân Lâm không ổn rồi.

Chỉ có thể dựa vào Lý Tử Nhiễm thôi.

Buổi tối, mọi người nhà họ Triệu đi tới khách sạn Vạn Hào..

 
Chương 678: 678: Chương 679





Trên bàn cơm, Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan không hề có cảm giác tồn tại.

Thực ra hai người rất muốn có được sự công nhận của hai vợ chồng Ngô Mộc Lan.

Cuối cùng ánh mắt của Ngô Mộc Lan cũng nhìn tới Lý Tử Nhiễm.

“Tử Nhiễm, dạo này cháu phát triển thế nào?”
Ngô Mộc Lan dịu dàng hỏi.

Trong lòng Triệu Nhã Lan biết cơ hội đã tới, bà ta nói ngay: “Mẹ, mẹ không biết chứ bây giờ Tử Nhiễm phát triển rất tốt! Chủ tịch của tập đoàn Đông Thiên, giá trị công ty sắp được năm tỷ! Mẹ có biết hai bộ phim siêu hot dạo gần đây không? Phim mà Trịnh Tử Hàm đóng ý ạ!”
“Trịnh Tử Hàm đóng à, mẹ biết, thì ra là công ty Tử Nhiễm quay à?”.

Truyện Mạt Thế
“Chị Tử Nhiễm, em cực kỳ thích Trịnh Tử Hàm, chị có thể xin chữ ký giúp em được không?”
Mọi người hâm mộ nói.


Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc rất là ngạc nhiên: “Hả?
Gia thị trường là năm tỷ á2”
Nhà họ Triệu cũng được coi là đại tộc, nhưng cộng hết sản nghiệp lại cũng chỉ có hơn mười tỉ.

Này chẳng phải chứng tỏ Lý Tử Nhiễm sắp đuỏi kịp nhà họ Triệu rồi à.

“Đúng mà, gần đây công ty của Tử Nhiễm sắp tiến quân vào thị trường điện tử! Đây là ý của cấp trên phía Tô Hàng, họ muốn Tập đoàn Vân Đình và Tập đoàn Đông Thiên lấp lại khoảng trống của thị trường điện tử sau khi tập đoàn Tam Hưng rời đi với thời gian nhanh nhất! Tương lai của Tử Nhiễm là vô hạn!”
Lý Văn Uyên mặt mày hớn hở nói.

Cuối cùng đã có thể thẳng lưng trước mặt nhà họ Triệu.

“Thế thì quá tốt!”
Đám người Ngô Mộc Lan sáng mắt lên.

Trong lòng lập tức chấp nhận Lý Tử Nhiễm.

Đây cũng là một phần tử của nhà họ Triệu.


Xem ra ánh mắt của Triệu Viễn rất tốt.

Phải đối xử với gia đình Lý Tử Nhiễm tốt hơn một tí.

“Tử Nhiễm à, có gì cần giúp, thì cứ nói với ông nội bà nội!
Nhà họ Triệu là là hẫu thuẫn vững chắc nhất của cháu!”
Ngô Mộc Lan cam đoan.

Lý Tử Nhiễm cười cười: “Ông nội bà nội, gần đây nghiệp vụ điện tử của công ty sắp tới tỉnh thành để mở rộng, đến lúc đó sẽ làm phiền chỗ mọi người nhiều hơn.”
Ở Tô Hàng, Tập đoàn Vân Đình đã bồ trí xong, tiếp theo sẽ tiền vào tỉnh thành.

Tập đoàn Đông Thiên chính là quân tiên phong!
“Thật sao? Thế thì tốt quá!”
Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc liếc nhau, ánh mắt tràn ngập mừng rỡ.

Lý Tử Nhiễm có một công ty lớn như thế, nếu mà tới mở rộng ở tỉnh thành thì đúng là có lợi cho nhà họ Triệu.

Bọn họ không giống như nhà họ Lý, muốn lấy đồ của Lý Tử Nhiễm làm của riêng.

Bọn họ muốn đôi bên cùng có lợi..

 
Chương 679: 679: Chương 680





Nhà họ Triệu mượn sức của Lý Tử Nhiễm.

Lý Tử Nhiễm mượn sức của nhà họ Triệu.

“Yên tâm đi, cô bé! Cháu cứ yên tâm tới tỉnh thành, chúng ta sẽ trải đường cho cháu! Không nói đên cái khác, Triệu Viễn có thể loại bỏ mọi phiền phức cho cháu.

Anh rể cháu làm ở cục công thương, chắc chắn sẽ giúp được nhiều cho cháu, chị cả cháu là phó thống đốc ở ngân hàng Hắc Kỳ, cũng có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề.”
Ngô Mộc Lan bảo đảm nói.

“Vậy thì cảm ơn ông nội bà nội, anh rễ cả, chị cả, và em Triệu Viễn.”
Trước đó Lý Tử Nhiễm vẫn thấp thỏm làm sao để nói chuyện này.

Bây giờ Ngô Mộc Lan chủ động đề xuất thì tốt hơn nhiều rồi.

“Nào, ông đề nghị mọi người cạn một ly! Hôm nay đúng là song hỉ lâm môn, nhà họ Triệu đã giải trừ được mồi nguy, thêm nữa là cô nhóc Tử Nhiễm tới tỉnh thành để phát triển!”
Triệu Kiến Quốc đề nghị nâng ly.


Sau khi uống xong một ly, Diệp Quân Lâm nói với Lý Tử Nhiễm: “Em tới phát triển là được rồi, ai dám cản trở em chứ? Không cần người khác hỗ trợ.”
Diệp Quân Lâm muốn bảo vệ chu toàn cho Lý Tử Nhiễm cả đời, làm gì cần người khác chứ?
Lời này vừa khéo bị Triệu Học Thành nghe thấy, ông ta cười khẩy nói: “Sao nào? Khinh thường sự trợ giúp của nhà họ Triệu tôi hả?”
“Có chuyện gì vậy?”
Ngô Mộc Lan hỏi ngay.

“Bố mẹ, vừa nãy Diệp Quân Lâm bảo là không cần chúng ta giúp đỡ.”
Triệu Học Thành trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm.

Mặt Triệu Nhã Lan và Lý Văn Uyên lập tức biến sắc.

Khó khăn lắm nhà họ Triệu mới đồng ý trợ giúp cho Tử Nhiễm phát triển.

Thế không tốt à?
Sao cứ phải từ chối nhỉ.

Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc nhìn về phía Diệp Quân Lâm với vẻ bực bội: “Là cậu nói hả?”

“Đúng, là cháu nói đấy.

Vợ cháu không cần giúp, tự cô ấy làm cũng phát triển rất tốt.

Nếu như mọi người cần Tử Nhiễm giúp thì cứ nói, chúng cháu không cần giúp đâu.”
Diệp Quân Lâm trả lời nghiêm túc.

“Phốc!”
Diệp Quân Lâm vừa nói ra câu này, hai người Triệu Nhã Lan muốn ói máu rồi đấy.

Còn về phần Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc, hai người họ đang đen mặt.

Đây là ý gì?
Coi thường nhà họ Triệu hả?
Nói như kiểu nhà họ Triệu muốn dựa vào Lý Tử Nhiễm vậy!
“Phanh!”
Ngô Mộc Lan bất ngờ vỗ mạnh lên bàn một phát, mọi người giật mình.

Nhất thời, giữa sân yên tĩnh lại.

Mọi người đều giật mình, không dám thở mạnh..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom