Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1281


Chương 1281

Nghe ông Lạc nói thế, Thiên Tử không khỏi hơi dao động.

 

Diện tích nhà của Tần Hán Quốc và Giang Vạn Long rộng lắm sao?

 

Thật ra chuyện này cũng đúng nhưng đã là chuyện của ba mươi năm trước rồi.

 

Hơn nữa mấy khu nhà này đều do tổ tiên hai nhà để lại.

 

Ba mươi năm trước, bắt đầu từ ngày bước vào Long Các, Tần Hán Quốc và Giang Vạn Long đều giao hết nhà đất cho quốc gia.

 

Để chứng minh mình trong sạch.

 

“Thiên Tử, cậu… cậu sao thế?”

 

Thấy ánh mắt Thiên Tử, ông Lạc dè dặt hỏi.

 

Thiên Tử cắn răng nói: “Quả thật đáng giận! Bảo người điều tra kỹ càng sau đó báo cho tôi biết”.

 

“Vâng!”

 

Ông Lạc vừa đi được mấy bước lại xoay người nói với Thiên Tử: “Thiên Tử, thế Tiêu Chính Văn…”

 

“Điều tra luôn, nhưng tốt nhất bên Tiêu Chính Văn đừng tra quá lộ liễu, âm thầm điều tra là được”.

 

Dứt lời, Thiên Tử khoát tay tỏ ý ông Lạc ra ngoài.

 

Đến khi ông Lạc đi xa, quan chức già bên cạnh Thiên Tử nhíu mày nói: “Thiên Tử, người này độc ác, dã tâm rất lớn, lẽ nào cậu để mặc ông ta như thế thật…”

 

“Để mặc ư?”

 

Ánh mắt Thiên Tử lóe lên tia sáng lạnh lùng nói: “Câu cá thì phải có mồi, mồi càng lớn thì cá cắn câu cũng càng lớn”.

 

Nói xong, Thiên Tử cất bước đi lên Thiên Đài chín tầng của Thiên Tử Các.

 

Lúc này trong lòng Thiên Tử rất hỗn loạn.

 

Sao Thiên Tử lại không biết con người ông Lạc chứ?

 

Các lão Âu Dương một lòng trung thành với Hoa Quốc, sao Thiên Tử lại không điều tra?

 

Nhưng từ khi ông Lạc đến cạnh Thiên Tử thì đã có nhiệm vụ là giúp đỡ Thiên Tử kế vị không từ mọi thủ đoạn.

 

Những người như thế chắc chắn phải có một thế lực lớn đứng đằng sau.

 

Võ Thần Tông hiểm ác ra mặt như thế không hề đáng sợ.

 

Người ta thường nói tránh được mũi giáo trước mặt, khó phòng mũi tên ngầm sau lưng.

 

Khi nào ông Lạc và đám người đứng đằng sau ông ta chưa lộ diện thì Thiên Tử chỉ đành nhịn đau để mặc ông ta làm loạn.

 

Để người khắp thiên hạ này đều biết Thiên Tử là một kẻ ngu đần…

 

Chỉ có như thế đám người ông Lạc mới làm việc càng không kiêng nể gì.

 

“Hai vị các lão, tôi có lỗi với hai vị!”

 

Dứt lời, Thiên Tử chắp tay ra sau lưng, cúi đầu lạy một lạy về phía quê hương của Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn được mọi người đưa về biệt thự.

 

Độ Thiên Chân Nhân vội vàng lấy thuốc trị nội thương tốt nhất trong sư môn ra cho Tiêu Chính Văn uống.

“Chủ thượng! Chủ thượng…”
 
Chương 1282


Chương 1282

Độ Thiên Chân Nhân nhìn Tiêu Chính Văn nằm trên giường.

 

“Chồng ơi, anh sao rồi?”

 

Khương Vy Nhan tái mặt nhìn Tiêu Chính Văn uống thuốc trị vết thương của Độ Thiên Chân Nhân.

 

Một lúc lâu sau, Tiêu Chính Văn mới miễn cưỡng mở mắt.

 

“Anh không sao. Người nhà họ Viên rời khỏi Giang Trung rồi à?”

 

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn Lãnh Kế Hồng nói.

 

“Cậu Tiêu, chúng ta vừa đi thì đám người nhà họ Viên đã lên máy bay riêng bay về Long Kinh rồi. Hơn nữa vừa nãy có không ít ông lớn ở Giang Trung gọi đến nói mong rằng có thể gặp được cậu để nhận lỗi với cậu”.

 

Lãnh Kế Hồng đến gần Tiêu Chính Văn nhỏ giọng nói.

 

“Chồng à, bây giờ có phải chúng ta nên hòa hoãn mối quan hệ với mấy người này không?”

 

Khương Vy Nhan không lo những chuyện khác, cô chỉ lo Tiêu Chính Văn bị thương nặng, ngộ nhỡ mấy gia tộc đó muốn gây xung đột rồi truyền tin tức Tiêu Chính Văn bị thương ra ngoài.

 

“Chủ mẫu, tôi có lời muốn nói, không biết có nên nói hay không”.

 

Độ Thiên Chân Nhân bước đến trầm giọng nói.

 

“Ông cứ nói đi!”

 

Khương Vy Nhan vẫn có thái độ rất khách sáo với Độ Thiên Chân Nhân, dù sao tuổi cụ ta cũng đã cao.

 

Tính ra Độ Thiên Chân Nhân vẫn lớn hơn ông nội Khương Vy Nhan mười mấy tuổi.

 

“Càng vào lúc nguy cấp thì thái độ càng phải cứng rắn, chủ thượng bị thương nặng là thật nhưng Thiên Kiếm Tông tôi vẫn có thể giúp chủ mẫu một tay, số lượng tuy nhỏ, nhưng như thế mà vẫn có kẻ dám cả gan phản kháng thì giết cả gia tộc”.

 

“Chỉ cần có một tấm gương thì chuyện ở Giang Trung có thể bình yên”.

 

Lãnh Hàn Băng đứng một bên nghe thấy thế, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.

 

Cũng may lúc đầu chú ba của hắn kiên trì chứ nếu không nhà họ Lãnh thật sự không còn cách nào cứu nổi.

 

“Như thế… như thế có phải mạnh tay quá rồi không?”

 

Khương Vy Nhan cau mày.

 

Mặc dù bây giờ tính cách của Khương Vy Nhan đã thay đổi rất nhiều, nhưng sau khi nghe Độ Thiên Chân Nhân nói thế cô vẫn không tiếp nhận được.

 

Dù sao cũng là giết cả gia tộc, thế phải giết bao nhiêu người?

 

“Chủ mẫu, cô đừng bao giờ nhân từ với kẻ ác, nếu hôm nay chủ thượng bị Viên Thắng Thiên đánh bại thì e là chúng ta…”

 

Nói đến đây Độ Thiên Chân Nhân không nói tiếp nữa.

 

“Đúng thế, ông cụ này nói chí phải, nếu hôm nay cậu Tiêu thất bại thì nhà họ Lãnh bọn tôi cũng bị người ta diệt sạch”.

 

Lãnh Kế Hồng cực kỳ tán thành nói.

 

Tiêu Chính Văn nghe hai người nói xong, chỉ thản nhiên nhìn Khương Vy Nhan.

 

Tiêu Chính Văn đã giao quyền quyết định này cho Khương Vy Nhan.

Ai cũng cần phải rèn luyện tính cách cứng rắn trong quá trình trưởng thành.
 
Chương 1283


Chương 1283

Mặc dù anh biết rõ quyết định của Độ Thiên Chân Nhân là đúng, nhưng bất kể Khương Vy Nhan quyết định thế nào, Tiêu Chính Văn cũng sẽ ủng hộ.

 

“Chuyện này…”

 

Khương Vy Nhan siết chặt hai tay, sắc mặt trắng bệch rơi vào trầm tư hồi lâu mới nói với Tiêu Chính Văn: “Chồng ơi, anh nghĩ em…”

 

“Bất kể em quyết định thế nào, anh đều ủng hộ em!”

 

Tiêu Chính Văn mỉm cười nói với Khương Vy Nhan.

 

Nghe anh nói thế, mấy người Lãnh Kế Hồng đều đổ dồn ánh mắt về phía Khương Vy Nhan.

 

Lúc này mỗi một câu của cô có thể quyết định sự phân chia Giang Trung sau này.

 

Hơn nữa nhà họ Lãnh có thể quật khởi lên trong cục diện này hay không còn phụ thuộc vào một câu của Khương Vy Nhan.

 

“Chủ mẫu, đừng nhân từ với kẻ ác! Thế giới này lại áp dụng luật rừng nên phải ngăn chặn”.

 

Độ Thiên Chân Nhân lo lắng khuyên răn.

 

Lúc này Khương Vy Nhan không khỏi nhớ đến tình cảnh của nhà họ Khương.

 

Trước đây cô vẫn luôn nhẫn nhịn, muốn hòa hợp sống chung với mọi người bằng cách này.

 

Nhưng kết quả thì sao?

 

Chỉ có người khác không kiêng dè gì giẫm đạp lên người cô.

 

Ngược lại, sau khi cô có thái độ cứng rắn thì người nhà họ Khương lại tỏ ra kính trọng cô.

 

“Cứ làm theo ý ông đi, thông báo cho tất cả gia tộc quỳ trước cửa tập đoàn Vy Nhan, nếu giao hết toàn bộ tài sản trong vòng ba ngày thì sẽ miễn chết, còn nếu không diệt cả gia tộc”.

 

Khương Vy Nhan nói xong chỉ cảm thấy sức lực cả người như bị rút cạn, vô lực ngã trên giường.

 

“Cậu Lãnh, cậu cứ đi truyền đạt lại mấy lời này, nếu có người nói lời gièm pha thì cứ báo lại cho tôi là được”.

 

Độ Thiên Chân Nhân lạnh lùng nói.

 

“Vâng vâng, tôi đi ngay!”

 

Cuối cùng Lãnh Kế Hồng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.

 

Sau đó Tiêu Chính Văn đích thân kê một đơn thuốc rồi đưa cho Độ Thiên Chân Nhân, bảo cụ ta gọi người nhanh chóng đem mấy loại dược liệu này đến.

 

Độ Thiên Chân Nhân vội vàng dặn dò đệ tử của mình đến Thiên Kiếm Tông lấy thuốc.

 

So với mấy thảo dược trên thế giới thì thảo dược trong các môn phái võ tông lâu đời hơn và thuốc cũng mạnh hơn.

 

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, cộng thêm uống thuốc tự tay mình điều phối, vết thương của Tiêu Chính Văn đã bắt đầu bình phục.

 

Sáng hôm sau anh đã có thể xuống giường đi lại được.

 

Lúc Khương Vy Nhan đỡ Tiêu Chính Văn đi lại, Long Ngao bỗng gọi đến.

 

“Long Vương xảy ra chuyện rồi, ông lạc cử một quân đến điều tra các lão Giang và các lão Tần.”

 

Trong điện thoại vang len giọng nói lo lắng của Long Ngai.

“Cái gì?”
 
Chương 1284


Chương 1284

Tiêu Chính Văn không nghe thì vẫn còn tốt, vừa nghe đã không kiếm chế được cảm xúc, sắc mặt u ám!

 

Hai người Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc đã cáo lão về quê, trở về quê nhà ở ẩn.

 

Lẽ nào ông Lạc vẫn không muốn bỏ qua cho bọn họ?

 

Cứ muốn đẩy hai người bọn họ vào chỗ chết sao?

 

Nghĩ tới đây, Tiêu Chính Văn vội vàng nói: “Chuyện từ lúc nào?”

 

“Vào tối ngày hôm qua, người của ông Lạc đã đến nơi ở của hai vị các lão, mới sáng sớm ngày hôm nay, người bên dưới trở về báo cáo, nói rằng con trai của hai vị các lão đều bị dẫn đi rồi, nhưng chúng tôi cũng không rõ tình hình cụ thể ra sao!”

 

“Anh xem, chúng ta có cần cử người bảo vệ hai vị các lão không?”

 

Tiêu Chính Văn trầm mặc hồi lâu, ngực phập phồng lên xuống, liên tiếp lắc đầu nói: “Không, tôi đích thân đi!”

 

Không phải điện Thần Long không có cách bảo vệ Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc mà là nếu điện Thần Long vô cớ xuất binh, ngược lại có thể bị ông Lạc nắm thóp, lại tố điện Thần Long phạm tội kháng chỉ trước mặt Thiên Tử!

 

“Long Vương, tôi… giờ tôi sẽ cử người đi trước một bước?”

 

Long Ngao hơi lo lắng nói.

 

“Không cần, giờ tôi sẽ xuất phát, lập tức chuẩn bị máy bay trực thăng!”

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn cúp điện thoại luôn.

 

“Chồng à, vết thương của anh nặng như thế, không thể ra ngoài nữa đâu, dù thế nào cũng phải dưỡng lành vết thương đã rồi tính tiếp…”

 

Khương Vy Nhan bưng một bát canh hầm vào trong sân, lo lắng nói với Tiêu Chính Văn.

 

Mặc dù cô không nghe rõ Tiêu Chính Văn và Long Ngao nói gì với nhau, thế nhưng lại nghe thấy mấy chữ chuẩn bị máy bay trực thăng.

 

Bây giờ Tiêu Chính Văn bị thương nặng còn chưa kịp bình phục, sao có thể ra bên ngoài được chứ?

 

“Không! E rằng hai vị các lão đang gặp phải đại nạn, các lão Âu Dương đã phải chết vì anh, không thể để cho ông Giang và ông Tần đi theo gót ông ấy được!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn uống hết bát canh.

 

Sau khi đặt bát canh lên trên mặt bàn, Tiêu Chính Văn quay người nói với Khương Vy Nhan: “Anh không sao, khoảng thời gian anh không có ở Giang Trung, nếu có bất kỳ chuyện gì thì em có thể bàn bạc với Độ Thiên Chân Nhân mọi lúc, người này có lẽ còn đáng tin hơn Lãnh Kế Hồng nhiều!”

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn thay quần áo rồi vội vàng đi ra khỏi cửa.

 

Mặc dù trong lòng Khương Vy Nhan không nỡ, thế nhưng cô cũng hiểu rõ tình cảm giữa Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc với Tiêu Chính Văn sâu nặng ra sao.

 

Nếu như không để Tiêu Chính Văn đi, một khi hai ông ấy gặp phải bất trắc gì, e rằng Tiêu Chính Văn sẽ tự trách cả cuộc đời này!

 

Rời khỏi biệt thự, Tiêu Chính Văn đi thẳng lên đỉnh núi cách đó không xa.

Lúc này, một chiếc máy bay trực thăng vũ trang đã lượn vòng bên trên đỉnh núi!
 
Chương 1285


Chương 1285

Tiêu Chính Văn túm lấy dây thừng, nhảy thẳng lên trên máy bay, sau đó nói với Long Ngao: “Mau, lập tức tới đó với tốc độ nhanh nhất!”

 

“Rõ!”

 

Long Ngao vội vàng gạt cần điều khiển, máy bay trực thăng bay thẳng về phía Tây Nam.

 

Chưa đến nửa ngày, máy bay trực thăng đã bay tới khoảng trời bên trên nơi ở nhà họ Giang!

 

Lúc này, xung quanh nhà họ Giang đang vang vọng tiếng khóc!

 

Tiêu Chính Văn vội vàng nói với Long Ngao: “Xuống, mau!”

 

Đợi máy bay trực thăng đậu lại trên một sườn dốc, Tiêu Chính Văn và Long Ngao lần lượt đi vào trong khu nhà nhà họ Giang.

 

“Con trai của tôi a… con… con làm gì sai cơ chứ, tại sao bọn họ lại đối xử với con như thế!”

 

Vẫn chưa bước qua cửa, Tiêu Chính Văn đã nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của một người phụ nữ.

 

Tiêu Chính Văn vội vàng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đột nhiên cảm thấy khí huyết sục sôi, hai mắt hoa mờ, vết thương cũ suýt tái phát lại!

 

Nghe thấy tiếng bước chân ở cửa, Giang Vạn Long đang âm thầm lau những giọt nước mắt của tuổi già, chậm rãi quay đầu lại nhìn.

 

“Ông Giang!”

 

Tiêu Chính Văn không nhịn được mà rơi nước mắt.

 

Lúc này, một chiếc cáng đặt bên trong sân, trên cáng là một người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi đang nằm bất động.

 

Chỉ là, toàn thân người đó be bét máu, đã không còn nhịp thở nữa.

 

Chỉ điểm này thôi cũng đủ để nhìn ra lúc còn sống người này đã phải chịu cực hình!

 

“Tiêu Chính Văn! Tôi… rốt cuộc tôi đã gây ra tội tình gì?”

 

Nhìn thấy hai người Tiêu Chính Văn và Long Ngao, một người cương nghị như Giang Vạn Long cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, oà khóc nức nở.

 

Nhìn thấy con trai mình bị một đám quan chức đến từ Long Kinh đánh đập dã man, Giang Vạn Long lại chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn!

 

Mà con trai Tần Quốc Hào của Tần Hán Quốc cũng bị người ta dùng gậy kẹp gãy hai chân, sau đó bỏ mạng vì mất máu quá nhiều!

 

Cảnh ngộ của hai nhà gần như không khác nhau chút nào!

 

“Là ai! Là ai ra tay, tên khốn nào lại dã man như vậy?”

 

Long Ngao tức đến mức phổi sắp nổ tung tới nơi, chỉ muốn xé xác kẻ hành hình ra làm trăm nghìn mảnh ngay lập tức!

 

“Ôi! Bỏ đi vậy, có lẽ là do nửa đời trước tôi sát hại quá nhiều, vậy nên mới phải gánh chịu quả báo như thế! Nếu như mấy người đã tới rồi thì vào phòng ngồi trước đi!”

 

Giang Vạn Long lau nước mắt, dẫn Tiêu Chính Văn và Long Ngao vào trong phòng.

“Ông Giang, tại sao Thiên Tử lại làm như vậy? Ông Lạc lại lấy cớ gì, còn dám tra tấn người nhà mấy ông dã man như thế?”
 
Chương 1286


Chương 1286

Tiêu Chính Văn vừa mới ngồi xuống đã căm phẫn hỏi.

 

“Chuyện này…”

 

Giang Vạn Long thở dài, nói: “Bởi vì ba mươi năm trước nhà tôi phất lên, ông Lạc nói tôi tham ô chi phí quân sự, tự đút túi riêng, vậy nên Thiên Tử mới cử mấy người Tưởng Văn Lộ tới để tra hỏi!”

 

“Tra hỏi?”

 

Long Ngao đứng phắt dậy, lửa giận ngút trời!

 

Đây cũng gọi là tra hỏi sao?

 

Đánh chết người ta luôn rồi!

 

“Long Ngao!”

 

Tiêu Chính Văn trầm giọng quát lên một tiếng, Long Ngao nghiến răng kêu ken két, ngồi xuống với vẻ rất không phục.

 

“Tối hôm qua bọn chúng đã dẫn chú Giang đi sao?”

 

Tiêu Chính Văn trầm ngâm hỏi.

 

“Không, là sáng ngày hôm nay… Hừ! Bị dẫn đi lúc nào không phải đều giống nhau hay sao? Chẳng mấy chốc sẽ tới lượt tôi thôi!”

 

Giang Vạn Long híp mắt, lắc đầu thở dài nói.

 

Dù thế nào thì ông ấy cũng không vượt qua được cửa ải này.

 

Nếu như ông Lạc đã muốn diệt cỏ tận gốc thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai người bọn họ.

 

Mà hiện giờ chỉ có bên phía Bành Chấn Quốc vẫn chưa có tin tức gì, có lẽ sau khi xử lý xong hai người bọn họ thì sẽ tới lượt Bành Chấn Quốc!

 

“Hừ! Để tôi xem ai dám!”

 

Long Ngao roạt một tiếng, rút ra một con dao găm, mạnh mẽ đặt lên trên mặt bàn!

 

“Tuyệt đối không được đâu, bọn chúng phụng mệnh Thiên Tử đến để điều tra, nếu như chúng ta chống cự bằng bạo lực thì chính là tội chồng thêm tội, kháng chỉ, bất luận là có lý do gì cũng phải chết!”

 

Nói tới đây, Giang Vạn Long hít sâu vào một hơi, vừa định đứng dậy, ngoài cửa đã truyền tới âm thanh ầm ĩ.

 

Tiêu Chính Văn nhìn về phía đó, một nhóm chấp pháp giống như lũ chó điên lao vào trong nhà Giang Vạn Long!

 

Bọn chúng không nói gì mà xách một đứa trẻ chừng bảy tuổi ra khỏi đám người.

 

Một người đàn ông trung niên mặc đồ đại cán trong số đó tiến lên trước một bước, lạnh lùng gào vào bên trong phòng: “Tội phạm Giang Vạn Long! Lập tức cút ra đây cho ông, nếu không ông đây sẽ cho thằng nhãi này ăn một viên đạn!”

 

Dứt lời, người đàn ông mặc đồ đại cán rút một khẩu súng ra, đạn đã lên nòng, chĩa thẳng vào bé trai tầm sáu, bảy tuổi kia!

 

Đó là chắt của Giang Vạn Long!

 

Nghe thấy lời này, Giang Vạn Long vội vàng lau sạch nước mắt, mạnh mẽ ấn vào tay của Tiêu Chính Văn và Long Ngao, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng, lớn tiếng nói: “Đừng vội ra tay! Tôi… tôi tới rồi đây!”

 

Giang Vạn Long vừa mới chạy vào trong sân, người đàn ông mặc đồ đại cán đã giơ tay giáng lên mặt Giang Vạn Long một cái bạt tai, nhếch mép cười khẩy, nói: “Thằng già sống dai! Còn nhận ra ông đây không? Năm đó ông đây chỉ làm nhục một con nhỏ thối tha nào đó thôi, mà ông cứ khăng khăng không chịu buông, nhất quyết ép tôi ra khỏi quân doanh!”

 

“Năm đó ông có từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay hay không?”
 
Chương 1287


Chương 1287

Người đàn ông trung niên trông mặt mày dữ tợn, bàn tay to nắm chặt tóc của cậu bé.

 

Dù cậu bé nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn cố nghiến răng nghiến lợi, không hề khóc thành tiếng.

 

“Tưởng Văn Lộ! Người mà cậu sỉ nhục năm đó là cô gái Hoa Quốc chúng ta! Cô bé mới chỉ mười sáu tuổi mà đã bị cậu giam cầm trong doanh trại, làm nhục đến chết!”

 

“Cậu có biết rằng với tư cách là sĩ quan của Hoa Quốc, cậu làm vậy thì sẽ bị trời trừng phạt không hả?”

 

“Nếu tôi không sa thải cậu thì công đạo ở đâu?”

 

Giang Vạn Long chỉ tay vào cậu bé, gầm lên.

 

Tưởng Văn Lộ đắc ý cười lớn, đẩy cậu bé vào tay một thành viên trong đội chấp pháp, sau đó chắp tay sau lưng, chỉ vào mình nói: “Hừ, Giang Vạn Long, rõ ràng là vì ông đố kỵ!”

 

“Ông không ưa tôi, cũng không sao cả! Ông Lạc có con mắt tinh tường biết nhìn người, bây giờ chẳng phải tôi được ăn no mặc sướng, hưởng vinh hoa phú quý rồi sao? Nhưng ông thì thảm rồi!”

 

“Các người đúng là cá mè một lứa! Sớm muộn gì cũng có ngày các người không được chết tử tế đâu!”

 

Giang Vạn Long vô cùng tức giận, hai mắt trợn ngược lên, nhưng lại không thể làm gì Tưởng Văn Lộ trước mắt.

 

“Hừ, đừng phí lời nữa, tội trạng trong lời khai này, ông có nhận không?”

 

Tưởng Văn Lộ vừa nói vừa vứt tờ lời khai vào tay Giang Vạn Long.

 

Nội dung viết bên trên cũng rất đơn giản, ba các lão Long Các và Tiêu Chính Văn tham ô chi phí quân sự!

 

Giang Vạn Long cầm tờ lời khai lên xem, sau đó cười lớn: “Ruộng đất nhà tôi rộng mênh mông bát ngát, tôi có thể chắp tay dâng ra thì còn cần đi tham ô mấy đồng bạc lẻ chi phí quân sự sao?”

 

“Ôi, ông trời đúng là không phù hộ cho Hoa Quốc, để kẻ gian lộng hành, đúng là trời không có mắt!”

 

Ngay lúc Giang Vạn Long chuẩn bị xé tờ lời khai thì Tưởng Văn Lộ đã vươn tay lấy từ trên người ra một con dao, cắt quần áo của cậu bé, lạnh lùng nói: “Giang Vạn Long, ông phải suy nghĩ cho kỹ, ông có tin tôi mổ bụng mổ ngực nó không hả?”

 

Tưởng Văn Lộ vừa nói vừa dùng mũi dao nhọn di qua di lại trên người cậu bé.

 

“Cậu… cậu có còn là người không? Nó chỉ là một đứa bé bảy tuổi thôi!”

 

Mặt Giang Vạn Long lập tức lộ ra vẻ căng thẳng.

 

“Đứa bé? Trong mắt tôi chỉ có tiền và quyền! Đứa bé sao? Hừ, bất kể thế nào cũng phải hoàn thành mệnh lệnh của ông Lạc, chỉ cần ông ký tên lên bản lời khai thì tính mạng của đứa bé này sẽ được cứu!”

 

“Còn nếu không thì tôi sẽ móc tim nó ra, nấu lên cho ông ăn!”

 

Tưởng Văn Lộ kiêu ngạo quát lớn với Giang Vạn Long.

 

Trong phòng khách, Long Ngao tức đến nỗi cả người run bần bật, sắc mặt tối sầm lại!

 

“Mẹ kiếp!”

 

Từ đầu đến cuối, tay của Long Ngao chưa từng buông lỏng con dao găm, lòng bàn tay như sắp mài ra khói!

 

Tiêu Chính Văn khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằn vào Tưởng Văn Lộ, trong mắt hiện ra vẻ lạnh lùng.

 

“Các người… các người dám!”

 

Giang Vạn Long nhìn Tưởng Văn Lộ bằng ánh mắt lạnh như băng.

 

Lúc này, trong lòng Giang Vạn Long cũng dấy lên cảm giác muốn giết người!

 

“Vậy ông thử xem tôi có dám hay không!”
 
Chương 1288


Chương 1288

Tưởng Văn Lộ chắp tay sau lưng, đi tới chỗ thành viên đội chấp pháp, nói: “Lột da chân đứa bé này cho tôi!”

 

“Rõ!”

 

Một thành viên đội chấp pháp cầm lấy con dao nhọn trong tay Tưởng Văn Lộ, kéo cậu bé lên, định cắt da thịt trên chân cậu bé.

 

“Ngăn hắn lại!”

 

Tiêu Chính Văn bình tĩnh ra lệnh.

 

Long Ngao giận dữ bật dậy, vung con dao găm về phía thành viên đội chấp pháp.

 

Lúc con dao chuẩn bị cắt vào da thịt của cậu bé thì đột nhiên hắn cảm thấy lạnh ở cổ tay.

 

Sau đó, bàn tay đang nắm con dao nhọn rơi xuống đất.

 

Tên thành viên đội chấp pháp vẫn đang tự hỏi bàn tay này là của ai?

 

Nhưng một giây sau, cơn đau nhói đột nhiên truyền đến từ cổ tay hắn.

 

“A! Tay của tôi!”

 

Tên thành viên đội chấp pháp kia vừa định đưa tay lên che miệng vết thương lại thì máu tươi đã bắn tung tóe.

 

“Ai?”

 

Tưởng Văn Lộ cũng sững sờ, nếu con dao găm vừa rồi mà ném về phía hắn thì e rằng hắn đã mất mạng!

 

“Tôi!”

 

Tiêu Chính Văn chắp tay sau lưng, bước ra khỏi phòng, chỉ tay vào đứa bé: “Thả đứa bé ra thì tôi sẽ cho ông được sống yên ổn, nếu không tôi sẽ khiến ông sống không được mà chết cũng chẳng xong!”

 

Lúc Tưởng Văn Lộ nhìn rõ mặt Tiêu Chính Văn, sắc mặt của hắn cũng thay đổi vài lần!

 

Nhưng ngay sau đó, hắn đã bình tĩnh lại.

 

Tiêu Chính Văn không còn là vua Bắc Lương nữa!

 

Hắn tự cổ vũ cho chính mình, đồng thời nở nụ cười đắc ý: “Xem ra giữa các người có mối quan hệ mờ ám không thể để người khác nhìn thấy! Vừa hay, tôi đỡ phải đến Giang Trung bắt người!”

 

“Người đâu, bắt Tiêu Chính Văn lại cho tôi!”

 

Hơn chục thành viên đội chấp pháp lập tức rút súng ra, chĩa vào Tiêu Chính Văn.

 

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng từng là vua Bắc Lương, ai dám coi thường anh chứ?

 

Đối mặt với hơn chục khẩu súng lục, Tiêu Chính Văn chỉ cười nhạt, đừng nói là súng lục, cho dù là mười khẩu súng bắn tỉa thì trong mắt Tiêu Chính Văn cũng chỉ là thứ vô dụng!

 

“Khụ khụ!”

 

Đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng ho khẽ, một ông lão mặc kiếm phục từ ngoài cửa bước vào sân.

 

“Tiêu Chính Văn, ông Lạc đã sớm đoán được rằng cậu nhất định sẽ tới!”

 

Ông lão lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, vẻ mặt hơi kiêu ngạo.

 

Tiêu Chính Văn liếc nhìn ông lão, đối phương là cao thủ cảnh giới Thiên Vương ba sao, xem ra ông Lạc cũng không hề đơn giản!

 

“Tôi đến để bắt cậu theo lệnh của ông Lạc! Tôi đã tới rồi thì tốt nhất là cậu đừng chống cự nữa, nếu không, tôi sẽ không khách khí với cậu đâu!”

Cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao quả thực là không hề đơn giản!
 
Chương 1289


Chương 1289

Nếu như lúc trước Tiêu Chính Văn đối mặt với ông lão này thì có lẽ sẽ không có nhiều cơ hội chiến thắng.

 

Nhưng kể từ khi đánh bại Độ Thiên Chân Nhân, đột phá lên cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương bốn sao thì thực lực của Tiêu Chính Văn đã mạnh hơn rất nhiều!

 

Chỉ là một Thiên Vương địa cấp ba sao nhỏ bé mà cũng đủ tự tin để thách thức Tiêu Chính Văn sao?

 

“Ồ? Không khách khí ư?”

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy, đánh giá ông lão: “Xem ra ông vẫn chưa từng giải qua nỗi đau người thân chết thảm ngay trước mắt mình nhỉ!”

 

Vừa nói, ánh mắt Tiêu Chính Văn đã lộ ra vẻ chết chóc.

 

“Hừ, Tiêu Chính Văn, cậu nghĩ rằng giết được Viên Hỗn Thiên thì cậu có tư cách đối đầu với tôi sao? Tôi đúng là cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao, kém một bậc so với cậu!”

 

“Nhưng số người khác biệt trong cảnh giới Thiên Vương cũng không ít. Cậu có biết tôi là ai không?”

 

Ông lão chắp tay sau lưng, mặt lộ rõ vẻ kiêu ngạo.

 

Tưởng Văn Lộ cũng nhìn Tiêu Chính Văn cười khẩy nham hiểm.

 

Ông lão này là người Tiêu Chính Văn không thể đắc tội nổi!

 

Năm đó, cụ ta chỉ xếp sau Tiêu Long.

 

Chỉ là sau này, trong trận giao chiến với Võ Thí Thiên, bị Võ Thí Thiên đánh trọng thương, từ đó cảnh giới thụt lùi, cho nên bây giờ mới chỉ đến cảnh giới Thiên Vương ba sao.

 

“Tôi là Hách Liên Sinh!”

 

Ông lão nheo mắt, tự hào nói.

 

Hách Liên Sinh?

 

Người này không phải đã rút khỏi võ tông từ ba mươi năm trước rồi sao?

 

Nhắc đến người này, thật sự cụ ta đã có một khoảng thời gian quá khứ huy hoàng!

 

Trong võ tông, cụ ta từng dựa vào sức mạnh của bản thân đánh bại môn chủ chưởng giáo của mấy chục tông môn, sau đó lại khiêu chiến với Võ Thần Tông.

 

Năm đó Võ Thí Thiên cũng đang lúc khí thế hừng hực, nhận lời khiêu chiếu của Hách Liên Sinh ngay tại chỗ!

 

Lúc đó Võ Thí Thiên chỉ mới đạt tới cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao, mà người này đã là Thiên Vương cấp thiên bốn sao!

 

Kết quả hai bên vừa mới ra tay chưa đến năm hiệp, Hách Liên Sinh đã bị Võ Thí Thiên đánh thua thảm hại, thậm chí còn bị trọng thương, suýt thì chết thảm tại Võ Thần Tông!

 

Nếu không phải năm đó Võ Thí Thiên cao ngạo vênh váo, khinh thường không muốn lấy mạng của cụ ta thì chắc giờ này cỏ trên mộ Hách Liên Sinh đã cao ba mét luôn rồi!

 

Từ lúc bại dưới tay Võ Thí Thiên, Hách Liên Sinh đã mai danh ẩn tích, không còn lộ diện trong võ tông thêm nữa.

 

Những tin đồn có liên quan đến cụ ta cũng rất nhiều.

 

Có người nói cụ ta tự sát chết rồi, cũng có người nói cụ ta quá hổ thẹn nên đã bế quan.

 

Ba mươi mấy năm trôi qua, sự xuất hiện của Hách Liên Sinh hôm nay khiến Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày.

Không phải anh kiêng dè người này mà là anh không biết rốt cuộc sau lưng ông Lạc là những kẻ nào? Có thế lực ra sao?
 
Chương 1290


Chương 1290

Loại người ở ẩn ba bốn mươi năm như cụ ta, dù đệ tử của cụ ta muốn gặp mặt một lần thì cũng khó như lên trời!

 

Thấy Tiêu Chính Văn nhìn mình nhưng lại không nói gì, Hách Liên Sinh cười khẩy lên tiếng: “Cậu thanh niên, nếu đã nghe nói tới danh hiệu của tôi thì tôi cũng chẳng cần ra tay làm gì nữa, quỳ xuống!”

 

“Tiêu Chính Văn, cậu mau đi đi, chuyện này không liên quan gì tới cậu!”

 

Giang Vạn Long vội vàng tiến lên trước khuyên nhủ.

 

Giang Vạn Long đương nhiên biết tới tên tuổi của Hách Liên Sinh, bất luận người này có cảnh giới thế nào thì cũng là một nhân vật nguy hiểm.

 

“Ông Giang, ông lo lắng hết lòng vì Hoa Quốc, không hổ với danh xưng các lão, Tiêu Chính Văn tôi đương nhiên không thể để mấy kẻ hèn hạ này hại ông và ông Tần… nhà tan cửa nát!”

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn vẫy tay với Long Ngao phía sau lưng, ý bảo anh ta bảo vệ Giang Vạn Long.

 

Sau đó anh chắp một tay ra sau lưng, chậm rãi bước vào trong sân, vừa đi vừa nói với Hách Liên Sinh: “Năm đó Võ Thí Thiên tha cho ông một mạng, thế nhưng hôm nay ông đừng hòng trốn chạy được khỏi lẽ phải! Tôi nhất định sẽ giết chết ông!”

 

Cái gì?

 

Sắc mặt Hách Liên Sinh chợt biến đổi, thằng ranh Tiêu Chính Văn này lại điên cuồng như vậy sao?

 

“Ồ? Tôi khó mà trốn chạy được khỏi lẽ phải ư? Cậu…”

 

Không đợi Hách Liên Sinh nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã vung tay giữa không trung, một trận pháp được kết thành, làn sóng khí mang theo cuồng phong, tát thẳng lên mặt Hách Liên Sinh vang lên một tiếng bốp.

 

Tát vào mặt ở khoảng cách xa!

 

Cú tát này rất kêu, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc!

 

Tiêu Chính Văn cách Hách Liên Sinh gần mười mét, chỉ cần vung tay một cái đã giáng cho Hách Liên Sinh một cái tát đau điếng!

 

Cú tát này khiến răng giả của Hách Liên Sinh văng ra khỏi miệng, khoé miệng rỉ ra từng giọt máu tươi.

 

“Thằng ranh! Dám điên cuồng như vậy sao? Hôm nay tôi nhất định sẽ khiến cho cậu phải chết thảm!”

 

Bị Tiêu Chính Văn tát một cái quá đau ở khoảng cách xa, sao Hách Liên Sinh có thể không phẫn nộ được chứ?

 

Không đợi Tiêu Chính Văn quay người lại, cụ ta đã giơ tay lên đánh về phía lưng của Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn cười nhạt, cơ thể chuyển động nhanh như tia sét, lùi ra cách xa hơn mười mét, do đó Hách Liên Sinh đã đánh vào khoảng không!

 

Ơ?

Hách Liên Sinh không khỏi hít sâu vào một hơi, thân pháp của Tiêu Chính Văn sao lại giống với Võ Thí Thiên năm xưa đến vậy?
 
Chương 1291


Chương 1291

Lẽ nào Tiêu Chính Văn cũng là người của Võ Thần Tông?

 

Không thể nào!

 

Hách Liên Sinh lập tức phủ định ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu.

 

Thật ra chỉ bởi vì Tiêu Chính Văn cũng lĩnh hội được sức mạnh của không gian.

 

Đừng thấy Võ Thí Thiên năm xưa chỉ ở cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao mà lầm, khi đó Võ Thí Thiên đã có giác ngộ rất rõ với loại sức mạnh của tự nhiên này rồi!

 

Bởi thế nên Võ Thí Thiên mới có thể trở thành người đứng số một, chỉ thua mỗi Tiêu Long!

 

Không phải là năng lực của Võ Thí Thiên ta quá thấp mà là vì cuốn sách Thiên Sơn Thư Lục của nhà họ Tiêu!

 

Nếu như không có Thiên Sơn Thư Lục thì đương nhiên Tiêu Long không thể một bước nhảy vọt từ cảnh giới ngang hàng với Võ Thí Thiên lên cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao chỉ trong vòng hai mươi năm!

 

So với Võ Thí Thiên thì đây chỉ là một kỳ tạm nghỉ, chỉ có thể không ngừng dựa vào sự tìm tòi và giác ngộ của mình để từng bước trưởng thành.

 

Mà người nhà họ Tiêu trời sinh đã có năng lực không thua gì Võ Thí Thiên!

 

Lại có thêm Thiên Sơn Thư Lục, điều đó tương đương với việc sở hữu một hệ thống kế thừa hoàn chỉnh!

 

Bất luận là tốc độ tiến bộ hay nắm bắt và sử dụng các loại năng lượng, đương nhiên cũng giỏi hơn Võ Thí Thiên nhiều lần!

 

“Trên người cậu nhất định có bí mật!”

 

Hách Liên Sinh nói với vẻ khẳng định.

 

Tiêu Chính Văn quay người lại, lạnh lùng nhìn Hách Liên Sinh nói: “Nếu như tôi đã nói hôm nay nhất định phải cho ông nếm mùi lẽ phải, vậy thì ông buộc phải bỏ mạng ở đây!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn sải bước về phía trước, tung cú đấm vào chỗ hiểm của Hách Liên Sinh!

 

Mặc dù Hách Liên Sinh không có năng lực hơn người, hơn nữa nhiều năm nay, cảnh giới cũng đang không ngừng xuống dốc, thế nhưng dù sao cũng là một cường giả, sao cụ ta có thể tuỳ tiện nghe theo sự chi phối chứ?

 

Nhìn thấy cú đấm sắt của Tiêu Chính Văn lao nhanh về phía ngực mình, Hách Liên Sinh vội vàng nghiêng người, đồng thời tung một cú đấm về phía bụng dưới của Tiêu Chính Văn!

 

“Vút!”

 

Một trận kình phong mang theo sức mạnh vô tận đánh thẳng vào chỗ hiểm của Tiêu Chính Văn!

 

Chỉ một chiêu đơn giản, Hách Liên Sinh và hai cụ tổ nhà họ Viên đã phân được cao thấp!

 

Cùng là cú đấm mạnh mẽ như vậy, lúc Hách Liên Sinh tung ra cú đấm này, mặc dù thoạt nhìn thì không có lực lớn lắm nhưng lực lại càng thêm tập trung hơn.

 

Cụ ta có thể tập trung tất cả khí kình vào một điểm bạo phát!

So với mấy chiêu thức thoạt nhìn thanh thế doạ người nhưng chỉ hào nhoáng bên ngoài thì còn cường hãn hơn nhiều.
 
Chương 1292


Chương 1292

Vậy nên Tiêu Chính Văn cũng không dám sơ suất, vội vàng giơ nắm đấm lên đón lấy!

 

“Bốp!”

 

Nắm đấm đập vào nhau, hai người giống như đều đang khống chế khí kình của mình, có điều vẫn bạo phát ra một tiếng vang lớn!

 

Ngay cả núi đá trong sân cũng bị kình phong thổi bay tán loạn khắp nơi.

 

“Muốn chết hả?”

 

Hách Liên Sinh nói, nắm đấm hơi dùng lực!

 

Vù một tiếng, một làn khói độc màu hồng phun ra từ trong ống tay áo của cụ ta.

 

Tiêu Chính Văn không hề phòng bị, chỉ là khói độc màu hồng vừa mới bay ra, Tiêu Chính Văn đã nín thở rồi vội vàng lùi ra sau mấy bước.

 

May mà Tiêu Chính Văn lùi ra sau kịp thời, nếu không, chỉ cần dính chút khói độc này, nhẹ thì sẽ lở loét da, nặng thì sẽ thối rữa tới chết!

 

“Khụ khụ!”

 

Mặc dù tránh được khói độc mà Hách Liên Sinh tung ra, nhưng khi trước Tiêu Chính Văn mới bị trọng thương, lại vừa chống đỡ cú đánh của Hách Liên Sinh, bên trong cơ thể đã có động thái chạm tới thương tích.

 

Thấy Tiêu Chính Văn dường như ho ra cả máu, Hách Liên Sinh lập tức nở nụ cười.

 

Cụ ta dám khẳng định tám mươi phần trăm khi trước Tiêu Chính Văn đã bị thương nặng!

 

Đúng là trời cho dịp tốt!

 

Người ta vẫn thường nói lợi dụng lúc mày bệnh để lấy mạng của mày.

 

Hách Liên Sinh thừa cơ tiến nhanh lên trước, vung hai nắm đấm lên, điên cuồng đánh vào các chỗ hiểm của Tiêu Chính Văn với tốc độ nhanh hơn cả sấm sét!

 

Đối diện với một cường giả lão làng, lúc này Tiêu Chính Văn cũng có chút lực bất tòng tâm.

 

Nếu như vào lúc khỏe mạnh thì đương nhiên anh không sợ, thế nhưng càng đánh thì tai hoạ ngầm của việc Tiêu Chính Văn bị thương lại càng lớn!

 

Sau đó, thậm chí anh còn bị Hách Liên Sinh đánh cho liên tiếp lùi ra sau, chỉ có công lực chống đỡ chứ không có sức để mà đánh trả.

 

Ngay cả Long Ngao đứng bên cạnh cũng nhìn ra dường như Tiêu Chính Văn đang cố chịu đựng vết thương, miễn cưỡng chống đỡ.

 

“Long Vương!”

 

Long Ngao gào lên một tiếng, đang định tiến lên trước tương trợ.

 

“Đừng lại đây!”

 

Tiêu Chính Văn thấy Long Ngao định hành động thì vội vàng ngăn lại.

Mặc dù bản thân anh bị thương nặng còn chưa khỏi, không thể đối chọi với cụ ta, thế nhưng cũng vừa hay, tận dụng cơ hội này để triển khai một vài trận pháp có được từ trái tim rồng Kim Long!
 
Chương 1293


Chương 1293

Tiêu Chính Văn nhớ rõ, Âu Dương Tôn vừa mới chỉ tay, trước mắt anh lập tức sản sinh ảo giác bất tận.

 

Nếu như không phải anh đã dung hợp với trái tim rồng Xích Long thì ngày đó nhất định sẽ chết trong tay Âu Dương Tôn!

 

Ánh sáng, lửa, ảo ảnh!

 

Ba loại sức mạnh tự nhiên này có thể biến hoá ra đủ loại hình tượng ảo trước mặt bất cứ người nào.

 

Mặc dù Tiêu Chính Văn đã dung hợp với trái tim rồng Kim Long, thế nhưng loại trận pháp này vẫn chưa dùng bao giờ.

 

Nghĩ tới đây, Tiêu Chính Văn đột nhiên chỉ tay, hư không xung quanh thậm chí đều trở nên rung động dưới uy lực của lần chỉ tay này.

 

“Thằng ranh, dám ngông cuồng như vậy! Cậu…”

 

Hách Liên Sinh thấy Tiêu Chính Văn dùng một ngón tay chỉ ra, đang định tung cú đấm về phía Tiêu Chính Văn thêm lần nữa thì đột nhiên rơi vào trong một khoảng không đen kịt!

 

Chuyện này là sao vậy chứ?

 

Cụ ta không thấy khu nhà ở của Giang Vạn Long đâu nữa, ngay cả đội chấp pháp và mấy người Tưởng Văn Lộ xung quanh cũng biến mất tăm.

 

Nguy hiểm nhất là Tiêu Chính Văn đâu rồi?

 

Tiêu Chính Văn cũng biến mất luôn sao?

 

Hách Liên Sinh giơ nắm đấm lên cao, hai mắt vô thần quan sát bốn bên.

 

Bản thân cụ ta giống như đang ở trong một không gian tối tăm, giơ tay cũng không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay.

 

Thế nhưng loại ảo giác này cũng chỉ có bản thân cụ ta mới nhìn thấy mà thôi.

 

Những người khác đang đứng xung quanh chỉ có thể nhìn thấy Hách Liên Sinh bước nhanh về phía Tiêu Chính Văn, thế nhưng đi đến nơi cách Tiêu Chính Văn chưa đến ba mét thì đột nhiên dừng lại.

 

Cụ ta giơ bàn tay lên, nhìn ngang nhìn dọc, hành vi vô cùng dị thường.

 

“Ông Hách, ông đang làm gì thế?”

 

Tưởng Văn Lộ đột nhiên hơi nôn nóng khi thấy Hách Liên Sinh giống như một kẻ thần kinh, giơ bàn tay lên, ánh mắt đờ đẫn nhìn ngang ngó dọc.

 

Thế nhưng Hách Liên Sinh căn bản không nghe thấy lời Tưởng Văn Lộ nói, Tiêu Chính Văn sải bước đi tới sau lưng Hách Liên Sinh, sau đó giơ nắm đấm lên mạnh mẽ đánh vào lưng cụ ta.

 

Ảo giác trước mắt Hách Liên Sinh cũng lập tức biến mất, cả người giống như con diều bị đứt dây, bay tít ra xa.

 

Đây là lần đầu Tiêu Chính Văn dùng loại trận pháp này!

 

Thế nhưng loại trận pháp này lại có một tai hại rất lớn… đó là tiêu hao rất nhiều năng lượng!

 

Chỉ mười mấy giây ngắn ngủi, Tiêu Chính Văn cảm giác bản thân mệt mỏi giống như vừa đi qua một con đường núi dài mấy nghìn dặm.

 

Cả người đều có cảm giác cực kỳ choáng váng.

 

Khụ!

 

Cơ thể của Hách Liên Sinh nặng nề ngã xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu.

 

Một lúc lâu sau cụ ta mới quay đầu lại, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ không dám tin.

“Cậu… cậu lại… dung… dung hợp rồi…”
 
Chương 1294


Chương 1294

Cụ ta còn chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã vung tay, con dao quân đội năm cạnh phóng ra, đâm xuyên qua yết hầu của Hách Liên Sinh!

 

Hách Liên Sinh – nhân vật từng làm mưa làm gió ba mươi năm trước lại chết thảm như vậy trong khu nhà của Giang Vạn Long.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tưởng Văn Lộ sợ tới mức đái cả ra quần.

 

Tiêu Chính Văn không có binh quyền là thật, thế nhưng thực lực của anh thì vẫn còn đó!

 

“Tiêu… không không không, vua Bắc Lương, tôi… tôi cũng chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi!”

 

Giọng điệu Tưởng Văn Lộ lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

 

Hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt cầu khẩn.

 

Bây giờ hắn đã không còn quan tâm tới khẩu cung hay chứng cứ gì nữa, hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh!

 

“Ồ? Làm theo mệnh lệnh? Ai bảo ông ra tay độc ác với một đứa trẻ bảy tuổi như vậy? Là Thiên Tử hay là ai?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Tưởng Văn Lộ.

 

“À … là… là tôi tự mình làm như vậy, thế nhưng… nhưng đều là do người họ Lạc kia, nếu không phải ông ta nói với tôi không lấy được chứng cứ đanh thép thì sẽ lấy mạng của tôi, tôi cũng sẽ không làm như vậy đâu!”

 

“Tôi… tôi cũng là con người mà!”

 

Người?

 

Tiêu Chính Văn nghe thấy mấy chữ này thì không nhịn được mà phá lên cười!

 

Tưởng Văn Lộ mà còn có thể coi là con người sao?

 

Sử dụng cực hình với một đứa trẻ sáu, bảy tuổi. Còn muốn lột da trên chân của đứa trẻ đó, đây là lời mà một con người có thể nói ra hay sao?

 

“Tưởng Văn Lộ, ông tự xử đi, nếu không ông sẽ sống không bằng chết!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng dặn dò.

 

Bất luận Tưởng Văn Lộ là ai, Tiêu Chính Văn cũng không thể để cho hắn sống sót rời khỏi nơi này!

 

Tiêu Chính Văn nhất định phải báo thù cho nhà họ Giang và nhà họ Tần!

 

“Tiêu Chính Văn! Tôi cảnh cáo cậu, lần này tôi phụng mệnh Thiên Tử tới để điều tra Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc! Cậu… cậu đừng quên, bây giờ cậu không còn là vua Bắc Lương nữa rồi!”

 

Tưởng Văn Lộ thấy Tiêu Chính Văn không định tha cho hắn thì tức tối chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn mà gào lên.

 

“Tiêu Chính Văn, bỏ đi, tha cho cậu ta đi, giết cậu ta, một khi Thiên Tử…”, Giang Vạn Long lên tiếng.

 

“Ông Giang, nếu như Thiên Tử trách tội thì một mình tôi sẽ chịu trách nhiệm hết! Hôm nay người này nhất định phải chết!”

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn quay đầu nói với Long Ngao: “Long Ngao!”

 

“Rõ!”

 

Long Ngao đã tức tới phát run từ lâu, chỉ muốn xé xác Tưởng Văn Lộ ra cho chó ăn thì mới hả giận!

 

Tưởng Văn Lộ đang định quay người bỏ chạy.

Thế nhưng hắn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, dù có cho hắn tám cái chân thì cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Long Ngao!
 
Chương 1295


Chương 1295

Tưởng Văn Lộ chưa chạy được hai bước đã bị Long Ngao túm trở lại.

 

“Tên họ Tưởng kia, không phải ông nói muốn lột da trên chân đứa trẻ này sao? Ông đây sẽ cho ông nếm mùi thử xem!”

 

Nói xong, Long Ngao rút một con dao găm ra, rạch xuống ống quần của Tưởng Văn Lộ.

 

“Mấy người muốn làm gì? Tôi phụng lệnh của Thiên Tử tới để điều tra vụ án! Cậu… cậu buông tôi ra! Mẹ nó, dám động vào tôi, mấy người đều sẽ bị diệt tộc!”

 

Tưởng Văn Lộ gào tới rát cả cổ họng, thế nhưng một giây sau, tiếng gào của hắn đã trở thành tiếng la hét thảm thương như lợn bị chọc tiết.

 

Long Ngao nói là làm, dứt khoát lột bỏ một lớp da của hắn!

 

Tưởng Văn Lộ đau tới mức sắp ngất tới nơi!

 

Nhìn thấy cả chân không còn lớp da thịt, cơ thể Tưởng Văn Lộ không ngừng run rẩy trên mặt đất.

 

Mấy nhân viên chấp pháp cũng sợ tới mức mặt mày tái mét, đồng loạt quỳ xuống mặt đất.

 

“Tiêu Chính Văn! Nếu như bây giờ cậu thả tôi đi, tôi… tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra! Cậu…”

 

Không đợi hắn nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã phất tay với Long Ngao, nói: “Dẫn ông ta đi đi, cho ông ta cảm nhận một chút đãi ngộ đặc biệt của điện Thần Long chúng ta!”

 

“Rõ!”

 

Trên mặt Long Ngao xuất hiện nụ cười ác độc rợn người, xách Tưởng Văn Lộ ra khỏi sân giống như xách một con gà.

 

Chẳng bao lâu sau, từ trên sườn núi phía sau đã truyền tới tiếng gào khóc thảm thiết.

 

Ban đầu, Tưởng Văn Lộ thi thoảng còn mắng chửi vài câu.

 

Chưa đầy năm phút trôi qua, Tưởng Văn Lộ đã không còn thốt nổi nên lời nữa, chỉ có thể nằm đó học tiếng chó kêu!

 

Khoảng chừng mười mấy phút sau, tiếng gào khóc của Tưởng Văn Lộ đột nhiên im bặt.

 

Một nhân viên chấp pháp sợ tới mức ngồi thụp xuống đất, thậm chí ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn cũng không có.

 

“Sau khi trở về, đã biết nên nói thế nào hay chưa?”

 

Tiêu Chính Văn chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng chất vấn.

 

“Không… không… không biết!”

 

Mọi người liều mạng lắc đầu.

 

“Tưởng Văn Lộ khăng khăng muốn lên núi săn thú rừng, kết quả bị hổ tấn công, da thịt trên người đều bị hổ cắn xé hết cả!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

“Hổ?”

 

Mấy nhân viên chấp pháp đều sững sờ, từ xưa đến nay, Đại Tây Nam này không hề có hổ, lời nói dối này không hợp lý chút nào!

 

“Sao nào?”

 

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn đám người, nói: “Mấy người cho rằng rời khỏi nơi này, trở về Long Kinh thì mấy người được an toàn rồi sao?”

 

“Đúng đúng đúng, lúc ông Tưởng lên núi đã gặp phải hổ!”

Một nhân viên chấp pháp nói với giọng điệu nức nở.
 
Chương 1296


Chương 1296

Tiêu Chính Văn phất tay ra hiệu cho thành viên đội chấp pháp rời đi.

 

Nhóm thành viên đội chấp pháp vội vàng đứng phắt dậy, xoay người bỏ chạy cứ như thể nhận được ân xá.

 

Đâu ai còn quan tâm đến việc thu dọn xác của Tưởng Văn Lộ nữa?

 

Thấy đội chấp pháp rời đi, Tiêu Chính Văn bước đến gần Giang Vạn Long, nói: “Ông Giang, nơi này không thể ở lại được nữa! Hay là ông và cả nhà ông Tần cứ theo tôi về Giang Trung trước đã!”

 

Về Giang Trung?

 

Giang Vạn Long khẽ lắc đầu.

 

Bây giờ, ông ấy không thể đi đâu được nữa.

 

Một mặt là vì Tưởng Văn Lộ đã chết ở đây, mặt khác là vì Thiên Tử đã cử người đến.

 

Nếu Thiên Tử tiếp tục cử người khác đến, mà ông ấy lại chuyển nhà đi thì ngược lại sẽ xuất hiện kẽ hở cho người khác công kích.

 

“Tiêu Chính Văn, tôi xin nhận thành ý của cậu, nhưng nếu tôi và ông Tần chuyển đi, thì trái lại sẽ khiến người khác cảm thấy trong lòng chúng tôi có điều khuất tất… Còn chuyện của Tưởng Văn Lộ, tôi nghĩ Thiên Tử sẽ có phán đoán sáng suốt, vì vậy, tôi không thể trở về Giang Trung cùng cậu!”

 

“Chỉ là, mong cậu hãy chăm sóc cho chắt trai của tôi!”

 

Giang Vạn Long vừa nói vừa vẫy tay gọi cậu bé sáu, bảy tuổi đến.

 

Cậu bé ôm đùi Giang Vạn Long, nói gì cũng không chịu rời khỏi nhà họ Giang!

 

“Tử Phong phải nghe lời!”

 

Giang Vạn Long vừa nói vừa xoa đầu cậu bé.

 

Tiêu Chính Văn biết tính khí của Giang Vạn Long, một khi đã quyết định thì nhất định sẽ không thay đổi.

 

Vì vậy, anh cũng chỉ có thể dẫn theo Giang Tử Phong rời khỏi nhà họ Giang.

 

Lúc đến nhà họ Tần, Tần Hán Quốc cũng nói tương tự như vậy, sau đó ông ấy giao hai đứa cháu nhà họ Tần cho Tiêu Chính Văn đưa về Giang Trung.

 

Tiêu Chính Văn bất lực, chỉ có thể dẫn theo ba đứa trẻ lên trực thăng.

 

Đồng thời căn dặn Long Ngao, nhất định phải cử thêm cao thủ, theo dõi động thái của nhà họ Giang và nhà họ Tần.

 

Khi tin tức Tưởng Văn Lộ chết thảm truyền về Long Kinh, ông Lạc giận đến mức lật ngược bàn!

 

Tưởng Văn Lộ không chỉ đến đó một mình, mà là được cao thủ hộ tống.

 

Ai lại dám to gan, giết Tưởng Văn Lộ chứ?

 

“Nói, Tưởng Văn Lộ chết thế nào?”

 

Ông Lạc chất vấn bằng giọng lạnh lùng qua điện thoại.

 

“Ông ấy… lúc ông ấy lên núi săn thú thì… gặp hổ…”

 

Một trong những nhân viên chấp pháp thận trọng trả lời.

“Khốn kiếp! Còn không nói thật, có tin ông đây giết cả nhà mày không hả?”
 
Chương 1297


Chương 1297

Ông Lạc vô cùng tức giận.

 

Nhân viên chấp pháp kia không còn sự lựa chọn nào khác, nên chỉ có thể nói ra sự thật.

 

Lúc nghe đến chuyện Tưởng Văn Lộ chết dưới tay Tiêu Chính Văn, ông Lạc tức đến nỗi phổi như sắp nổ tung.

 

Nhưng ông ta lập tức nghĩ ra điều gì đó, vội vàng hỏi: “Hách Liên Sinh thì sao?”

 

“A? Hách Liên Sinh? Ông đang nói tới ông già đó sao? Ông ta… ông ta cũng chết trong tay Tiêu Chính Văn rồi…”

 

Nhân viên kia run rẩy đáp.

 

Nghe vậy, ông Lạc trở nên trầm mặc, vội vàng cúp điện thoại.

 

Cái chết của Tưởng Văn Lộ đối với ông ta chỉ giống như mất đi một con tốt thí.

 

Nhưng Hách Liên Sinh lại không giống vậy.

 

Người này vô cùng quan trọng với ông Lạc.

 

Hơn nữa, một khi thân phận của Hách Liên Sinh lộ ra thì khó có thể đảm bảo sẽ không thu hút sự chú ý đặc biệt của Tiêu Chính Văn.

 

Nghĩ vậy, ông Lạc vội vàng cúp máy, bước nhanh ra khỏi nhà.

 

Sau khi đi qua vài con đường và ngõ hẻm, ông ta đi đến trước cửa một ngôi nhà đơn sơ, đi qua đi lại nhìn mấy lần rồi ông ta mới gõ cửa.

 

Không lâu sau, một ông già từ trong sân bước ra, mở cửa, nhìn quanh một lượt rồi mời ông Lạc vào trong.

 

“Tôi muốn gặp ông Tăng ngay lập tức!”

 

Ông Lạc vội vàng nói.

 

“Ông Lạc, mời ông đi theo tôi, ông Tăng đang thưởng thức trà ở sân sau.

 

Dứt lời, ông già đưa ông Lạc ra sân sau.

 

Trong đình nghỉ mát, một ông cụ tóc bạc trắng đang thong thả thưởng trà.

 

Trong tay cụ ta còn cầm một cuốn sách cổ, vừa uống trà vừa đọc sách, thỉnh thoảng còn nhắm mắt trầm tư.

 

“Ông Tăng! Xảy ra chuyện lớn rồi!”

 

Nhìn thấy ông cụ, ông Lạc vội vàng tiến lên, hoảng hốt nói với ông cụ.

 

“Xảy ra chuyện gì rồi? Ông đường đường là quốc sư, sao có thể hoảng sợ như vậy chứ, lẽ nào Thiên Tử phát hiện ra tất cả việc ông làm rồi sao?”

 

Ông Tăng nhìn ông Lạc với vẻ mặt bình tĩnh.

“Không không, không phải là Thiên Tử. Hôm trước, tôi đã làm theo ý ông, nói với Thiên Tử loại bỏ Giang Vạn Long, Thiên Tử hơi do dự nên mới bảo tôi cử người đến quê nhà của Giang Vạn Long để thăm dò!”
 
Chương 1298


Chương 1298

Ông Tăng khẽ gật đầu: “Ừ, đây là chuyện nên làm, vì dù sao Giang Vạn Long cũng từng là một trong bốn các lão của Long Các, không phải vài câu nói của ông là có thể giết được bọn họ!”

 

“Chuyện này không cần hoảng sợ, chỉ cần đi từng bước là được. Mấy ông già đó cũng sống không được lâu nữa đâu!”

 

Sắc mặt ông Lạc trở nên vô cùng khó coi, nói: “Ông Tăng, không phải chuyện này, là… là tôi đề phòng chuyện không hay xảy ra, cho nên đã phái Hách Liên Sinh đi cùng Tưởng Văn Lộ đến đó, nếu Tiêu Chính Văn xuất hiện thì có thể bắt Tiêu Chính Văn luôn!”

 

“Nhưng… nhưng mà…”

 

“Hừ? Nhưng cái gì?”

 

Sắc mặt ông Tăng cũng thay đổi khi nghe thấy ba chữ Hách Liên Sinh.

 

“Nhưng… Hách Liên Sinh cũng chết trong tay Tiêu Chính Văn rồi, hơn nữa không tìm thấy xác Tưởng Văn Lộ nữa!”

 

Nói xong, ông Lạc vội vàng cúi đầu, giống như học sinh tiểu học làm sai chuyện gì đó, đứng khép nép bên cạnh ông Tăng.

 

Cái gì?

 

Ông Tăng nghe vậy, đập bàn đứng bật dậy.

 

“Tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, Hách Liên Sinh có thân phận đặc biệt, không được cử ra ngoài. Ông… ông biết rõ là Viên Hỗn Thiên còn không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, vậy mà còn cử ông ta đi sao?”

 

Ông Lạc bị ông Tăng mắng chửi đến mức không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, không ngừng gật đầu.

 

Bây giờ nói gì cũng quá muộn rồi!

 

Hách Liên Sinh đã chết, thân phận của ông ta đã lộ ra.

 

Một người mất tích hơn ba mươi năm đã xuất hiện trở lại, hơn nữa còn có liên quan đến ông Lạc.

 

Điều này có ý nghĩa gì, không cần nói cũng hiểu!

 

Nếu Tiêu Chính Văn dựa theo manh mối này, tiếp tục điều tra thì không lâu nữa sẽ có thể lật tẩy tổ chức của bọn họ.

 

Đến lúc đó, không chỉ ông Lạc, mà tất cả mọi người đều sẽ gặp họa!

 

“Ông có biết Hách Liên Sinh mất tích mấy chục năm, lại đột nhiên xuất hiện, sẽ có ý nghĩa gì không?”

 

Ông Tăng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông Lạc rồi chất vấn.

 

“Thuộc hạ hiểu, nhưng… ngoài Hách Liên Sinh ra thì tôi lo những người khác sẽ không đối phó được với Tiêu Chính Văn! Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì e rằng sẽ không còn cơ hội nào để bắt Tiêu Chính Văn nữa!”

Ông Lạc vội vàng giải thích.

Cơ hội?

Không có cơ hội thì có thể tạo cơ hội.

Nhưng việc lộ ra quá sớm thì chắc chắn sẽ làm gián đoạn kế hoạch trước đó của bọ họ, thậm chí còn phát sinh ra một số chuyện không mong muốn.
 
Chương 1299


Chương 1299

“Ngu xuẩn! Tiêu Chính Văn chỉ là một con tốt, phá hỏng cả kế hoạch lớn của tông chủ chỉ vì một con tốt… Ông gánh vác được trách nhiệm này sao?”

 

Ông Tăng lạnh lùng liếc mắt nhìn ông Lạc.

 

“Ông Tăng, tôi… tôi cầu xin ông, ông hãy nghĩ cách giúp tôi đi!”

 

Ông Lạc vừa nói vừa quỳ xuống đất.

 

 

 

 

Lúc này trong rừng cây cách sân nhỏ đó mấy chục mét, vài người đàn ông trẻ tuổi lặng lẽ quay lại rừng rậm.

 

Sau đó họ trở về Long Kinh dọc theo đường núi rồi chạy thẳng đến Thiên Tử Các.

 

Lúc Thiên Tử đang xử lý mấy việc chính trị, một quan chức bước vào Thiên Tử Các nhỏ giọng thì thầm vào tai Thiên Tử.

 

“Ồ? Bảo Địch Hoành vào đi!”

 

Dứt lời, Thiên Tử bỏ hết tài liệu trong tay xuống, đứng lên nói với những người xung quanh: “Các người ra ngoài hết đi, không có lệnh của tôi, không ai được tự tiện xông vào, nếu không sẽ chết không bàn cãi”.

 

“Vâng!”

 

Viên chức hai bên và người làm đều lui ra ngoài Thiên Tử Các.

 

Không lâu sau, một người đàn ông trẻ tuổi được dẫn đến trước mặt Thiên Tử.

 

Đến khi cánh cửa lớn của Thiên Tử Các đóng lại, Thiên Tử mới thấp giọng nói: “Sao rồi?”

 

“Đã điều tra được rồi, ở ngoại ô Long Kinh có một căn nhà, sau khi ông Lạc đi vào đó thì không ra ngoài nữa, nhưng mấy ngày trước chúng tôi đã cài thiết bị nghe lén vào người ông ta”.

 

“Đã nghe được những gì?”

 

Thiên Tử trầm giọng hỏi.

 

“Thiên Tử, hình như ông Lạc có liên quan đến một tổ chức nào đó, họ còn nói đến kế hoạch gì đó nữa nhưng không nói nội dung cụ thể, thế nên chúng tôi cũng không đoán được, nhưng chúng tôi nghe rất rõ được một câu”.

 

Người đàn ông đó nhỏ giọng báo cáo.

 

“Câu gì?”

 

Thiên Tử ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông nói.

 

“Hình như là một người khác nói, thân phận Hách Liên Sinh đặc biệt, cái chết của ông ta sẽ làm vài chuyện gì đó bị lộ, hiển nhiên chuyện này có liên quan trực tiếp đến người tên Hách Liên Sinh này”.

 

“Nhưng Hách Liên Sinh đã chết trong tay Tiêu Chính Văn”.

 

Nói xong, người thanh niên đó lấy một phần tư liệu được đã biên soạn sẵn ra đưa cho Thiên Tử.

 

Thiên Tử vừa đọc vừa gật gù.

 

Nội dung bên trong chính là cuộc đối thoại giữa ông Lạc và một người lạ mặt.

 

Hách Liên Sinh là người được nhắc đến nhiều nhất trong cuộc đối thoại đó.

 

Thiên Tử không có bất cứ thông tin gì về người này.

Suy cho cùng Thiên Tử cũng chưa đến ba mươi tuổi, không biết Hách Liên Sinh là ai.
 
Chương 1300


Chương 1300

“Rốt cuộc Hách Liên Sinh này là ai?”

 

Thiên Tử ngẩng đầu lên hỏi.

 

Địch Hoành bước đến một bước, lấy vài tư liệu ra nói: “Thiên Tử, đây là vài chuyện mà trước khi chúng tôi đến đây đã cố ý đến Long Các để tìm hiểu từ ông Đàm, mời anh xem qua!”

 

Thiên Tử nhận lấy tư liệu Địch Hoành đưa rồi đọc lướt nội dung trên đó.

 

“Thiên Tử, hơn ba mươi năm trước Hách Liên Sinh này đột nhiên biến mất, nhiều người nghi ngờ sau khi ông ta thua Võ Thí Thiên ở Võ Thần Tông thì mất hết ý chí, có người nói ông ta tự sát, cũng có người nói ông ta ở ẩn”.

 

“Nhưng tóm lại, hơn ba mươi năm nay ông ta chưa từng xuất hiện, cứ như bốc hơi khỏi thế giới này vậy”.

 

Nói xong, anh ta lại lấy một danh sách ra đưa cho Thiên Tử nói: “Thiên Tử, anh xem cái này, đây là danh sách nhân viên của võ tông đã biến mất hoặc mất tích trong hai mươi năm gần đây”.

 

Thiên Tử cầm danh sách trong tay, cẩn thận đọc kỹ một lúc lâu.

 

Tất cả những người mất tích này không có một ai là nhân vật nhỏ, không có lai lịch cực đỉnh thì cũng là người tài giỏi.

 

Lúc Thiên Tử đang nhíu mày rơi vào trầm tư thì trên bầu trời Thiên Tử Các bỗng vang lên tiếng máy bay trực thăng.

 

Thiên Tử suy nghĩ một chốc bèn dẫn Địch Hoành cùng ra ngoài cửa Thiên Tử Các.

 

Chỉ thấy máy bay trực thăng của Tiêu Chính Văn và Long Ngạo đáp xuống sân Thiên Tử Các.

 

Thiên Tử hơi cau mày khi thấy Tiêu Chính Văn: “Không phải đã nói với cậu, nếu không có chuyện gì cực lớn thì không thể quay lại sao?”

 

Dứt lời, Thiên Tử vẫy tay với Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này Long Ngao dẫn theo ba cậu bé cùng bước xuống máy bay.

 

Ba đứa trẻ này chính là thế hệ sau của nhà ông Giang và ông Tần gửi gắm cho Tiêu Chính Văn.

 

“Thiên Tử, mặc dù tra rõ gốc gác của ông Lạc, tìm ra thế lực đứng đằng sau ông ta là chuyện rất quan trọng với Hoa Quốc. Nhưng những đứa trẻ này đều vô tội, hơn nữa không thể cứ để mấy vị các lão không có người nối dõi”.

 

Sắc mặt Tiêu Chính Văn rất khó coi nhìn về phía ba đứa trẻ.

 

Nhìn ra toàn Hoa Quốc cũng chỉ có đưa ba đứa trẻ này đến Thiên Tử Các mới là cách an toàn nhất.

 

Trước đó không phải Tiêu Chính Văn chưa từng nghĩ đến việc đón hai vị các lão và người nhà của họ đến Giang Trung.

 

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn bỏ suy nghĩ đó.

 

Dù sao Giang Trung cũng rất có khả năng trở thành tâm bão.

 

Để trẻ con ở đó, hễ xảy ra sơ suất thì anh biết ăn nói thế nào với hai vị các lão đây?

Thiên Tử nhìn ba đứa trẻ, gật đầu nói: “Là con cháu của ông Giang và ông Tần à?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom