Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1321


Chương 1321

Nghe thấy thế, Lạc Cửu Anh khẽ nhíu mày.

 

Cụ ta đang định bước lên thì đã bị tông chủ Võ Anh Tông và Thiên Vũ Tông chặn lại.

 

Hai người khí thế bức người liếc nhìn Lãnh Kế Hồng, bĩu môi nói với Lạc Cửu Anh: “Môn chủ Lạc, trước giờ ông luôn đối xử tốt với người khác, nhưng cũng phải phân biệt đối phương là ai”.

 

Ồ!

 

Lạc Cửu Anh vô cùng khó xử, một bên là anh em kết nghĩa và bạn tốt của mình, một bên là Tiêu Chính Văn.

 

Thành thật mà nói cụ ta thật sự không muốn đối địch với Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng trước mặt mọi người, cụ ta cũng không tiện làm mất mặt hai vị tông môn của Võ Anh Tông và Thiên Vũ Tông nên chỉ đành nuốt mấy lời trong lòng xuống.

 

Lãnh Kế Hồng đảo mắt nhìn Trần Quốc Hoa lạnh lùng nói: “Chủ tịch Trần, tôi khuyên ông dừng lại ở đây là được rồi, đừng cứ được nước làm tới rồi gây ra chuyện đáng xấu hổ”.

 

Dứt lời, Lãnh Kế Hồng dùng sức đẩy tay Trần Quốc Hoa ra, lạnh lùng liếc nhìn đám người, sau đó sải bước đi vào văn phòng tập đoàn Vy Nhan.

 

Khi vào đến văn phòng, Lãnh Kế Hồng cân nhắc một hồi vẫn quyết định gọi cho Khương Vy Nhan nói lại hết mọi chuyện xảy ra ở đây cho cô.

 

Mặc dù Trần Quốc Hoa rất dễ đối phó nhưng mấy môn chủ kia lại không phải là người dễ nói chuyện.

 

Ông ta không gánh nổi chuyện lớn như vậy.

 

Nghĩ đến đây, Lãnh Kế Hồng vội vàng nhấc điện thoại gọi cho Khương Vy Nhan.

 

Một lúc sau, Khương Vy Nhan mới bắt máy nói: “Sếp Lãnh, có chuyện gì sao?”

 

“Haizz… sếp Khương, xảy ra một chút chuyện nhỏ, ờ… Trần Quốc Hoa dẫn mấy vị môn chủ đến tận công ty, tôi thấy vẻ mặt Trần Quốc Hoa như có ý không tốt, nhưng trong đó có một môn chủ hình như có vẻ hơi nghi ngờ về thái độ của Trần Quốc Hoa”.

 

Lãnh Kế Hồng không quen biết Lạc Cửu Anh.

 

Nhưng vẻ mặt Lạc Cửu Anh đã nói cho Lãnh Kế Hồng biết thật ra cụ ta vô cùng bất mãn với thái độ của Trần Quốc Hoa.

 

Nói cách khác, Lạc Cửu Anh có thể là điểm đột phá trong số những người này.

 

Chỉ là Lãnh Kế Hồng không dám chắc suy nghĩ của Lạc Cửu Anh nên mới nói mơ hồ như vậy.

 

“Ừ, được rồi, lát nữa tôi sẽ đến”.

 

Dứt lời, Khương Vy Nhan cúp máy đi đến sảnh chính biệt thự, nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Chân Nhân, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Trần Quốc Hoa hẹn mấy môn chủ kéo đến công ty chúng ta rồi”.

 

“Hả?”

 

Nghe thấy vậy, Độ Thiên Chân Nhân nhíu mày nhìn Khương Vy Nhan, suy nghĩ rồi nói: “Thế… ý của chủ mẫu là…”

 

“Là phúc không phải họa, là họa thì không thể tránh. Cho dù chúng ta tránh không gặp thì Trần Quốc Hoa cũng sẽ tìm đến đây thôi”.

 

Khương Vy Nhan bình thản nói.

 

Đối mặt với loại người như Trần Quốc Hoa tuyệt đối không thể nhượng bộ nửa bước.

Nếu không sẽ bị cụ ta chèn ép.

 
 
Chương 1322


Chương 1322

“Chủ mẫu, nếu cô đã quyết định thì tôi đi cùng với cô”.

 

Độ Thiên Chân Nhân nói, sau đó đứng lên lấy bảo kiếm của mình rồi cầm chặt nó.

 

Độ Thiên Chân Nhân cũng cực kỳ lo lắng thấp thỏm, dù sao bốn tông môn lớn cùng đến gây rối, Thiên Kiếm Tông chưa chắc có thể chống lại được.

 

Độ Thiên Chân Nhân đi theo Khương Vy Nhan đến tập đoàn Vy Nhan, vừa bước xuống xe đã chạm mặt với đám người Trần Quốc Hoa.

 

Trần Quốc Hoa cao ngạo nhìn Độ Thiên Chân Nhân và Khương Vy Nhan, sau đó chỉ vào hai người rồi nói với mấy người phía sau: “Cô ta chính là Khương Vy Nhan”.

 

Mấy môn chủ đó chưa lên tiếng, Độ Thiên Chân Nhân đã vung thanh kiếm dài trong tay lên, sắc mặt u ám nói: “Có gì thì lên trên rồi nói, ở đây người qua lại nhiều không tiện”.

 

Nói xong, Độ Thiên Chân Nhân hộ tống Khương Vy Nhan bước vào tòa nhà văn phòng của tập đoàn Vy Nhan.

 

“Ê! Cái… cái ông già này!”

 

Đường Bách Thành hung hăng trợn mắt nhìn Độ Thiên Chân Nhân.

 

“Môn chủ Đường, đừng kích động. Vị này chắc là Độ Thiên Chân Nhân, ông ta là cao thủ lĩnh hội được Kiếm Cảnh, tốt nhất đừng nên xảy ra xung đột gì với ông ta”.

 

Dứt lời, Lạc Cửu Anh kéo Trần Quốc Hoa lại căn dặn: “Anh Trần, đừng kiêu ngạo bức ép người khác, hôm nay chúng ta đến để giải quyết vấn đề chứ không phải để kéo thêm thù hận”.

 

Trần Quốc Hoa gật đầu nói: “Anh Lạc yên tâm đi, tôi có tính toán của mình cả rồi”.

 

Nhưng nhìn vẻ mặt Trần Quốc Hoa, Lạc Cửu Anh sao có thể yên tâm được đây?

 

Thấy mọi người đều theo Trần Quốc Hoa đi vào tập đoàn Vy Nhan, Lạc Cửu Anh cũng chỉ đành thở dài rồi đi vào cùng.

 

Lúc bước vào phòng họp mà hôm trước từng đến, mấy người Trần Quốc Hoa lần lượt tìm ghế để ngồi.

 

Mấy người Đường Bách Thành lạnh lùng nhìn Độ Thiên Chân Nhân, Độ Thiên Chân Nhân chỉ hờ hững nói: “Các vị có chuyện gì thì có thể nói theo thứ tự từng người một”.

 

“Nhưng nơi này là tập đoàn Vy Nhan không phải là võ tông của các vị nên xin các vị hãy chú ý biết chừng mực”.

 

Độ Thiên Chân Nhân vừa nói vừa đặt tay lên chuôi kiếm khẽ gõ lên đó vài cái.

 

“Hừ! Độ Thiên Chân Nhân đúng không? Thiên Kiếm Tông các ông có ý kính trọng Tiêu Chính Văn là chuyện của các ông, nhưng người khác chưa chắc đã hèn nhát như các ông”.

 

Đường Bách Thành đập mạnh lên bàn tức giận quát.

 

Nghe thế Độ Thiên Chân Nhân lạnh lùng nhìn Đường Bách Thành.

 

Nhưng Khương Vy Nhan vẫn chưa nói gì, Độ Thiên Chân Nhân cũng không tiện làm bậy.

 

“Bỏ đi, chúng ta đến đây để giải quyết vấn đề nên không cần phải tranh chấp”.

 

Lạc Cửu Anh vội đứng lên giải vây nói.

 

Khương Vy Nhan gật đầu nói: “Đúng thế, chúng ta đều vì giải quyết vấn đề, tôi không muốn nhắc lại chuyện trước đó nữa, sở dĩ tập đoàn Vy Nhan chúng tôi muốn nhà họ Trần giao nộp tài sản ra không phải là lừa gạt tống tiền”.
 
Chương 1323


Chương 1323

“Mà là vì hành động trước đó của nhà họ Trần đã gây ra tổn thất khôn lường với tập đoàn Vy Nhan”.

 

Nói xong, Khương Vy Nhan lại lấy một bản báo cáo ra đưa cho mấy người Trần Quốc Hoa, sau đó ra hiệu cho mọi người xem.

 

Lạc Cửu Anh cầm bản báo cáo này trong tay đọc lướt qua.

 

Cụ ta không hiểu gì về mấy thứ kinh doanh này nhưng lời Khương Vy Nhan nói không phải không có lý.

 

Cụ ta không rõ tranh chấp giữa nhà họ Trần và tập đoàn Vy Nhan.

 

Nếu đã làm tổn hại đến lợi ích của người khác thì phải nên bồi thường.

 

Dù là trong võ tông cũng mắc nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng.

 

“Hừ! Ăn nói bậy bạ!”

 

Trần Quốc Hoa không thèm đọc bản báo cáo mà ném thẳng nó sang một bên.

 

Cụ ta đập bàn nói với Khương Vy Nhan: “Cô có biết tài sản của nhà họ Trần đáng giá bao nhiêu không? Cô mở miệng ra là bảo giao nộp tài sản được à?”

 

“Đúng thế, làm ăn kinh doanh mà, tổn thất là điều không thể tránh khỏi, không thể cứ mỗi lần bản thân mình làm ăn không tốt thì lại bảo người khác bồi thường được”, Đường Bách Thành lạnh lùng nói.

 

“Các vị, tôi đã nói rồi đây là vì hành vi của nhà họ Trần mới gây ra tổn thất cho chúng…”

 

“Láo xược!”

 

Không để Khương Vy Nhan nói hết câu, Đường Bách Thành tức giận ngắt lời: “Bọn tôi xem thường mấy đồng tiền thối tha của công ty các cô! Hơn nữa lẽ nào mấy bản mặt già này của bọn tôi còn không bằng mấy trăm triệu đó sao?”

 

“Bốn môn chủ chúng tôi ra mặt cùng lúc thế này, cô có biết điều này có nghĩa là gì không?”

 

Vèo!

 

Lạc Cửu Anh không nhịn được quay đầu nhìn về phía Đường Bách Thành, tên này đến để gây chuyện đây mà!

 

Không đợi Lạc Cửu Anh lên tiếng, Độ Thiên Chân Nhân đã lạnh lùng cười nói: “Xem ra ý của các vị là muốn dùng vũ lực để giải quyết phải không?”

 

“Không không không! Chúng tôi tuyệt đối không có ý này!”

 

Lạc Cửu Anh không đợi Đường Bách Thành lên tiếng đã vội vàng cướp lời giải thích.

 

“Thật ra, bắt nhà họ Trần giao nộp toàn bộ sản nghiệp quả thực hợp tình hợp lý. Thế nhưng có thể xin sếp Khương đối xử khoan hồng, cho nhà họ Trần một con đường sống hay không?”

 

Lạc Cửu Anh ôn hoà giải thích.

 

Khương Vy Nhan nhìn sâu vào mắt Lạc Cửu Anh, khẽ cười nói: “Các vị tiền bối, thật ra chúng ta có thể đổi vị trí mà suy xét một chút, nếu như ngày đó người nhà họ Viên thắng thì sếp Trần có cho tập đoàn Vy Nhan của chúng tôi một còn đường sống hay không?”

 

“Sự việc đi tới nước này đã không còn đơn giản chỉ là vấn đề làm ăn kinh doanh nữa rồi. Ông xem, những công ty này vốn dĩ đều đã giao nộp hết sản nghiệp ra, thế nhưng tại sao chúng tôi lại trả lại cho bọn họ chứ?”

 

“Bởi vì bọn họ không phải chủ mưu mà chỉ là tòng phạm mà thôi, kẻ quân tử nên có trái tim nghĩ suy cho cả thiên hạ, diệt trừ kẻ đầu sỏ, tránh hậu hoạ về sau! Ông có nghĩ là đạo lý này không?”

 

“Tôi…”

 

Lạc Cửu Anh ho khan vài tiếng, không khỏi thầm khen ngợi.
 
Chương 1324


Chương 1324

Đừng nhìn Khương Vy Nhan chỉ là một cô gái trẻ mới hơn hai mươi tuổi đầu mà lầm, lời cô nói quả thực chữ nào chữ nấy cũng đều rất sắc bén sâu xa.

 

Khiến cho một lão làng giang hồ như cụ ta không tìm được kẽ hở nào!

 

“Họ Khương kia, bớt nói nhảm, rốt cuộc cô muốn thế nào, nói thẳng ra luôn đi!”

 

Đường Bách Thành thấy mình nói lý không lại, chỉ có thể cắt ngang!

 

Trần Quốc Hoa cũng híp mắt nói: “Sếp Khương, thật ra hiện giờ căn nguyên của toàn bộ sự việc đã không còn quan trọng nữa, những môn chủ này đều đã tới đây, nếu như cô còn cố chấp thêm nữa thì cô không chỉ đắc tội với nhà họ Trần chúng tôi mà còn với cả bốn tông môn lớn nữa!”

 

“Tập đoàn Vy Nhan nhỏ bé của cô có gánh nổi không?”

 

Lời nói của Trần Quốc Hoa hơi nặng nề.

 

Độ Thiên Chân Nhân cầm bảo kiếm, lạnh lùng cười nói: “Tập đoàn Vy Nhan không gánh nổi thì Thiên Kiếm Tông của tôi sẽ thay tập đoàn Vy Nhan gánh!”

 

Vừa dứt lời, cả phòng hội nghị lập tức trở nên lặng ngắt như tờ!

 

Mọi người đều trầm mặc mất vài giây, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Trần Quốc Hoa và Khương Vy Nhan.

 

“Tốt! Rất tốt!”

 

Đường Bách Thành chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng cười nói: “Xem ra Độ Thiên Chân Nhân và sếp Khương không định giữ thể diện cho chúng tôi rồi!”

 

“Xin lỗi, không phải chúng tôi không giữ thể diện mà là mấy người không có chút thể diện nào!”

 

Độ Thiên Chân Nhân cướp lời đáp trả.

 

Nếu như không phải Khương Vy Nhan đang ở đây, Độ Thiên Chân Nhân đã tiễn Đường Bách Thành xuống chầu Diêm Vương từ lâu.

 

Làm gì có chuyện để tên này vui vẻ lâu như vậy.

 

“Hừ! Nếu như đây chính là thái độ cuối cùng của mấy người thì đừng trách chúng tôi không khách khí!”

 

Hai tông chủ của Võ Anh Tông và Thiên Vũ Tông đứng phắt dậy, trong đáy mắt hơi loé lên ánh sáng sắc lạnh.

 

Bốn đánh một, dù cho Độ Thiên Chân Nhân đã lĩnh ngộ được Kiếm Cảnh thì đã sao?

 

Độ Thiên Chân Nhân thấy vậy thì khẽ cười, sau đó vỗ tay ba tiếng ra ngoài cửa.

 

Cửa phòng hội nghị mở toang, hai đệ tử của Thiên Kiếm Tông bước thẳng vào trong phòng hội nghị.

 

“Sếp Khương, mời cô ra ngoài nghỉ ngơi một lát, tôi có vài lời cần nói với mấy anh em này!”

 

Độ Thiên Chân Nhân đứng dậy nói.

 

Sắc mặt Khương Vy Nhan hơi cứng đờ.

 

Bốn chọi một, lúc trước Độ Thiên Chân Nhân cũng từng bị thương nặng!

 

“Ông à, không được đâu!”

 

Nói xong, Khương Vy Nhan khẽ giữ lấy thanh kiếm dài của Độ Thiên Chân Nhân, trầm giọng nói: “Dù thế nào thì mấy người cũng phải để cho chúng tôi bàn bạc đã chứ, giờ này ngày mai tôi sẽ cho mấy người câu trả lời, thế nào?”

 

Thấy Khương Vy Nhan đã có dáng vẻ chịu thua, Lạc Cửu Anh vội vàng đứng dậy nói: “Đương nhiên là được, chúng tôi cũng không phải những kẻ không biết điều, nhưng hy vọng sếp Khương đừng có mà không nể mặt mấy lão già chúng tôi!”

 

Dứt lời, cụ ta kéo theo Trần Quốc Hoa cùng bước ra khỏi phòng hội nghị.

 

Thấy Trần Quốc Hoa bị lôi đi, mấy người Đường Bách Thành cũng đành đi theo.

 

Thế nhưng trước khi ra khỏi cửa, Đường Bách Thành còn đặc biệt nhìn Độ Thiên Chân Nhân bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
 
Chương 1325


Chương 1325

Trong ánh mắt của cụ ta toát lên sát khí ngút trời!

 

Mãi tới khi bọn họ đi xa, Khương Vy Nhan mới nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Ông à, trên người ông có vết thương, một đấu với bốn thì chắc chắn chỉ còn đường chết mà thôi! Thà rằng từ bỏ sản nghiệp nhà họ Trần chứ không thể để cho ông vì việc này mà gặp chuyện được!”

 

Nghe thấy lời này, Độ Thiên Chân Nhân cảm động không thôi.

 

Cụ ta nhìn Khương Vy Nhan một lúc lâu, sau đó quỳ xuống trước mặt Khương Vy Nhan, run giọng nói: “Tôi sẽ nhớ mãi không quên ân tình của chủ mẫu, thế nhưng chuyện này e là chỉ có thể giải quyết bằng vũ lực!”

 

“Có điều xin chủ mẫu yên tâm, vài ngày nữa bốn thủ lĩnh của Thiên Kiếm Tông chúng tôi sẽ tới Giang Trung! Trước khi cậu Tiêu trở về, dù cho tôi có xương tan thịt nát thì cũng nhất định phải bảo vệ chủ mẫu an toàn!”

 

Nghe thấy lời này, Khương Vy Nhan cũng rất cảm động, vội vàng dùng hai tay đỡ Độ Thiên Chân Nhân dậy.

 

“Chủ mẫu, đêm nay tốt nhất cô đừng trở về, hoặc có thể qua bên nhà họ Lãnh nghỉ tạm một đêm!”

 

Độ Thiên Chân Nhân lo nghĩ nói.

 

Ánh mắt lạnh lùng ban nãy của Đường Bách Thành khiến Độ Thiên Chân Nhân luôn có dự cảm chẳng lành.

 

Địch ở trong bóng tối, ta ở ngoài sáng, cách tốt nhất là tạm thời lẩn tránh!

 

“Chuyện này…”

 

Lãnh Kế Hồng vẫn luôn ngồi bên cạnh chưa nói lời nào vội vàng đứng dậy lên tiếng: “Ông ấy nói đúng đấy, sếp Khương, cô yên tâm, nhà họ Lãnh chúng tôi còn có một căn biệt thự ở ngoại thành, người ngoài đều không biết tới!”

 

“Tôi cử người giúp cô dọn dẹp lại một chút rồi phái thêm vệ sĩ qua bảo vệ cho sự an toàn của cô, trước khi cậu Tiêu trở về thì sự an toàn của cô mới là số một!”

 

Thấy Lãnh Kế Hồng và Độ Thiên Chân Nhân đều hết lời khuyên giải, Khương Vy Nhan cũng chỉ đành nghe theo.

 

Thấy Khương Vy Nhan gật đầu, Lãnh Kế Hồng và Độ Thiên Chân Nhân đều thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Sau khi cho người đưa Khương Vy Nhan tới căn biệt thự còn lại của nhà họ Lãnh, Lãnh Kế Hồng mới cau mày nói: “Ông à, ý của ông là đêm nay bọn chúng có thể sẽ tập kích bất ngờ sao?”

 

“Mười phần thì có tới tám chín phần là vậy! Trong số những tên này, đại đa số đều không phải là người lương thiện! Vậy nên chúng ta không thể không phòng bị!”

 

Độ Thiên Chân Nhân hít sâu vào một hơi, rồi nói.

 

“Ông vẫn còn có vết thương trên người, hay là thế này, nhà họ Lãnh chúng tôi còn có mấy cao thủ biết dùng súng, chi bằng cũng cử nốt qua đây, mặc dù không có tác dụng lớn gì nhưng nếu bị đánh úp thì có lẽ vẫn dùng được!”

 

Nghe tới đây, Độ Thiên Chân Nhân lắc đầu cười khổ.

 

Dù có là cường giả ở cảnh giới chiến thần cấp thiên thì cũng không có chuyện dùng súng đạn là có thể tuỳ tiện làm bị thương chứ đừng nói là giết chết!

 

Đạt tới cảnh giới Thiên Vương, đừng nói là dùng súng bắn, có dùng pháo nổ thì cũng chưa chắc đã có thể giết chết!

 

“Sếp Lãnh, không cần đâu, tôi tự có cách. Cậu bảo vệ sếp Khương cho tốt, hai đệ tử của tôi cũng giao cho cậu, cậu chỉ cần bảo đảm sếp Khương bình an vô sự là được!”

 

Nói xong, Độ Thiên Chân Nhân sải bước ra khỏi phòng hội nghị.

 

Sau khi Khương Vy Nhan rời đi, trong lòng cô vẫn luôn lo lắng cho sự an nguy của Độ Thiên Chân Nhân, nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng cô vẫn quyết định gọi điện thoại cho Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn đang ở trụ sở chính của điện Thần Long, chú ý động thái của các bên mọi lúc.

 

Chuông điện thoại không ngừng vang lên, Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày, sau đó nhận điện thoại.

 

“Chồng à, anh đang ở đâu?”

 

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Khương Vy Nhan.
 
Chương 1326


Chương 1326

“Anh đang làm việc bên ngoài, có chuyện gì vậy?”

 

Tiêu Chính Văn vừa nghe điện thoại, đã nhíu mày hỏi.

 

Không cần nói cũng biết trong nhà nhất định đã xảy ra chuyện lớn.

 

Nếu không, có Độ Thiên Chân Nhân và Lãnh Kế Hồng trợ giúp đỡ thì Khương Vy Nhan sẽ không thể gọi điện cho anh!

 

“Trong nhà xảy ra chút chuyện, em rất lo cho sự an toàn của Độ Thiên Chân Nhân, sáng hôm nay…”

 

Khương Vy Nhan kể lại toàn bộ mọi việc cho Tiêu Chính Văn.

 

Nghe Khương Vy Nhan nói xong, Tiêu Chính Văn siết chặt nắm đấm.

 

“Chồng à, ý của ông ấy là chuyện này chỉ có thể giải quyết bằng vũ lực, nhưng ông ấy đang bị thương, chuyện này… phải làm sao bây giờ? Hay là chuyện nhà họ Trần, chúng ta nhượng bộ một bước?”

 

Khương Vy Nhan như đang thương lượng với Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu nói: “Chuyện đến nước này đã không còn đường lui nữa rồi! Bốn tông môn lớn đã nhúng tay vào, nếu như chúng ta nhượng bộ thì bọn họ sẽ càng được đà lấn tới!”

 

“Anh sẽ nghĩ cách, đêm nay anh sẽ nhanh chóng trở về Giang Trung. Tạm thời em cứ ở trong biệt thự mà Lãnh Kế Hồng sắp xếp đi. Không cần quan tâm đến những chuyện khác!”

 

Tiêu Chính Văn nói xong liền an ủi Khương Vy Nhan thêm vài câu rồi mới cúp máy.

 

“Long Vương, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Long Nguyệt ôm một chồng văn kiện bước vào, thấy Tiêu Chính Văn sững người bỏ điện thoại xuống nên cau mày hỏi.

 

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, nói: “Không sao, lát nữa thu xếp máy bay trực thăng, đêm nay tôi sẽ trở về Giang Trung!”

 

“Về Giang Trung ư?”

 

Long Nguyệt suy nghĩ một lát cũng đoán ra được chuyện gì đó, gật đầu nói: “Rõ! Vậy… có cần điện Thần Long phái người…”

 

“Không cần, chỉ là trong nhà có vài chuyện vặt vãnh cần xử lý thôi!”

 

Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.

 

Nghe vậy, Long Nguyệt vội vàng gật đầu rồi bước ra khỏi phòng làm việc.

 

Điện Thần Long không chỉ có máy bay trực thăng vũ trang riêng mà còn có hơn chục chiếc máy bay chiến đấu.

 

Nhưng nơi này cách Giang Trung không xa, ngồi trực thăng chưa đến một tiếng đồng hồ đã đến Giang Trung.

 

Chưa đến hai mươi phút sau, Long Nguyệt lại trở về phòng làm việc, báo cáo với Tiêu Chính Văn: “Long Vương, máy bay trực thăng đã sẵn sàng, có thể cất cánh bất cứ lúc nào!”

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, giao lại một số chuyện cho Long Nguyệt.

 

Sau đó anh mới đứng dậy, đi ra khỏi hang động.

 

Lúc này, một chiếc máy bay trực thăng vũ trang đã đậu ở cửa hang động, Tiêu Chính Văn không nói gì, mà bước lên trực thăng luôn.

 

Tiếng động cơ gầm lên, chiếc trực thăng lao về phía Giang Trung với tốc độ rất nhanh.
 
Chương 1327


Chương 1327

Lúc này, trong biệt thự nhà họ Tiêu, Độ Thiên Chân Nhân đang dặn dò mấy đệ tử.

 

Đêm nay không xảy ra chuyện gì thì tốt, còn nếu xảy ra chuyện thì có lẽ cụ ta sẽ chết ở đây!

 

Có rất nhiều chuyện của Thiên Kiếm Tông cần bàn giao lại một lần nữa.

 

“Sư phụ, theo đệ tử thấy, sao chúng ta không trở về Thiên Kiếm Tông? Đến địa bàn của chúng ta thì bốn tông môn lớn là cái thá gì chứ?”

 

Một đệ tử của Độ Thiên Chân Nhân rơm rớm nước mắt nói.

 

Độ Thiên Chân Nhân khẽ lắc đầu: “Sư phụ sống hay chết cũng không sao, nhưng cô Khương thì thế nào đây? Có lẽ chúng ta còn chưa ra khỏi Giang Trung, cô ấy đã bị bọn họ nhắm tới rồi, một khi…”

 

Nói đến đây, Độ Thiên Chân Nhân khẽ thở dài: “Tiếp theo, chuyện trong tông môn sẽ giao cho chưởng môn xử lý, sư phụ đã quản lý tông môn đã gần mười năm, cũng đến lúc giao lại quyền cho chưởng môn rồi!”

 

“Sư phụ, thực ra, chưởng môn cũng rất hy vọng người trở về Thiên Kiếm Tông, mọi người ở Thiên Kiếm Tông đều trông cậy vào sư phụ!”

 

Vài đệ tử đồng loạt quỳ xuống đất.

 

Không phải Độ Thiên Chân Nhân luôn nắm giữ quyền quyết định của Thiên Kiếm Tông, mà là toàn bộ Thiên Kiếm Tông chỉ có Độ Thiên Chân Nhân là cường giả cảnh giới Thiên Vương cấp thiên.

 

Nói cách khác, vinh nhục của Thiên Kiếm Tông đều gắn trên người Độ Thiên Chân Nhân.

 

Chưởng môn của Thiên Kiếm Tông cũng vô cùng lo lắng sau khi nghe tin Độ Thiên Chân Nhân sắp gặp tai họa.

 

“Đời này, có một số việc biết trước là sẽ chết, nhưng cũng vẫn phải làm! Đây là điều cuối cùng sư phụ có thể dạy cho con trong quãng đời này!”

 

Dứt lời, Độ Thiên Chân Nhân xua tay với mọi người.

 

“Sư phụ!”

 

Ba đệ tử rưng rưng nước mắt, quỳ trước mặt Độ Thiên Chân Nhân, dập đầu xuống đất, vang lên tiếng nước mắt rơi tí tách.

 

“Mau…”

 

Độ Thiên Chân Nhân còn chưa kịp nói xong, đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ của trực thăng trên đầu.

 

Trong chốc lát, chỉ thấy một bóng người nhảy khỏi trực thăng.

 

“Là… là anh Tiêu trở về rồi!”

 

Mắt vài đệ tử của Độ Thiên Chân Nhân sáng lên, vội vàng lau nước mắt, nhanh chóng chạy ra sân.

 

“Anh Tiêu!”

 

“Anh Tiêu!”

Tiêu Chính văn thấy trên mặt bọn họ đầm đìa nước mắt, không khỏi nhíu mày nói: “Mọi người…”

Hức…Không…không sao, anh quay về là tốt rồi, anh quay về là tốt rồi!”

Mấy người bọn họ vây lại chào đón Tiêu Chính văn vào biệt thự.
 
Chương 1328


Chương 1328

Độ Thiên Chân Nhân thấy Tiêu Chính Văn lập tức cúi người chào: “Chủ thượng, thuộc hạ vô dụng, khiến chủ thượng lo lắng rồi!”

 

Không cần Tiêu Chính Văn nói, Độ Thiên Chân Nhân cũng có thể đoán được rằng Khương Vy Nhan đã gọi điện cho Tiêu Chính Văn, nếu không, Tiêu Chính Văn sẽ không trở về đột ngột như vậy.

 

“Chuyện ở Giang Trung tôi đã biết hết rồi, ý của bốn tông môn lớn là muốn giải quyết với chúng ta bằng vũ lực sao?”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa đỡ Độ Thiên Chân Nhân dậy.

 

“Không phải!”

 

Độ Thiên Chân Nhân khẽ lắc đầu: “Thực ra, môn chủ của Thanh Phong Môn là Lạc Cửu Anh cũng không muốn gây sự với chúng ta, nhưng tên Đường Bách Thành kia mới là người muốn gây chuyện!”

 

“Dù sao thì bốn người bọn họ cũng có quan hệ không bình thường, mà lúc chuẩn bị rời đi, sắc mặt của Đường Bách Thành không được tốt lắm, tôi đoán là trong đêm nay, Đường Bách Thành sẽ đến đây, hơn nữa Võ Anh Tông và Thiên Vũ Tông cũng có ý mượn chuyện này để tạo dựng danh tiếng!”

 

Trên đời này, cái gì cũng xuất phát từ chữ lợi ích.

 

Thái độ lần này của Võ Anh Tông và Thiên Vũ Tông cứng rắn như vậy là bởi vì ngoại trừ có giao tình với Trần Quốc Hoa, thì quan trọng nhất là Tiêu Chính Văn vừa đánh bại Viên Thắng Thiên.

 

Nếu như lúc này có thể ép Tiêu Chính Văn cúi đầu.

 

Hoặc ba người bọn họ hợp lực xử lý Tiêu Chính Văn thì nhất định sẽ trở nên nổi tiếng sau một trận chiến.

 

Trước lợi ích to lớn như vậy, bất kỳ ai cũng sẽ đánh mất lý trí!

 

Chỉ có Lạc Cửu Anh vẫn luôn giữ được sự tỉnh táo từ đầu đến cuối.

 

Nhưng một mình cụ ta sao có thể chi phối được ba người kia?

 

“Ừ!”

 

Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó cười nói: “Biết rõ là đường cụt rồi, tại sao ông không trở về Thiên Tông Kiếm?”

 

“Chủ thượng nói đùa rồi, tôi đã hứa với chủ thượng rằng trước lúc cậu quay về, sẽ bảo vệ chủ mẫu bình an vô sự, cho dù tôi thịt nát xương tan cũng nhất định phải giữ lời hứa!”

 

“Ông quả nhiên là anh hùng!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn đưa một trang sao chép của mảnh giấy cũ trong cuốn Thiên Sơn Thư Lục cho Độ Thiên Chân Nhân.

 

Trong đây ghi chép toàn bộ nội dung liên quan tới Kiếm Cảnh.

 

Nhận trang giấy Tiêu Chính Văn đưa cho, Độ Thiên Chân Nhân không khỏi sửng sốt.

 

Cụ ta không ngờ thứ cả đời này cụ ta không thể hiểu thấu này, Tiêu Chính Văn lại có thể dễ dàng cho đi!

 

“Chủ thượng… cái này… sao tôi dám nhận chứ!”

 

Độ Thiên Chân Nhân vội vàng quỳ xuống đất.

 

“Ông xứng đáng có được nó, mau đứng lên đi, chúng ta cùng bày bố trận pháp, để tiếp đón tử tế mấy vị môn chủ kia!”

 

Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.
 
Chương 1329


Chương 1329

Độ Thiên Chân Nhân ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Bày bố trận pháp ư?

 

Từ thời cổ xưa võ tông Hoa Quốc đã có trận pháp.

 

Nhưng trận pháp dần dần thất truyền cách đây một nghìn năm trước.

 

Đến bây giờ, trong hàng trăm tông môn ở võ tông số người bày bố trận pháp đã rất ít.

 

Ngược lại, nhánh chính nhà họ Âm Dương ở Vy Hào lại kế thừa một phần tinh hoa của trận pháp, nhưng cũng chưa có được tinh túy của nó.

 

Lẽ nào Tiêu Chính Văn lại được kế thừa trận pháp?

 

Thấy trong mắt Độ Thiên Chân Nhân hiện lên vẻ ngờ vực, Tiêu Chính Văn nói: “Thật ra trận pháp không thâm hậu như vậy đâu, mặc dù tôi và ông đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương bốn sao nhưng dù sao trên người đều có vết thương”.

 

“Vậy nên thứ chúng ta cần là phải làm cho thực lực của đối phương suy giảm ngay khi bước vào căn biệt thự. Thật ra ông cũng có thể bày bố trận pháp này, hơn nữa còn có thể tăng thêm uy lực cho Kiếm Cảnh”.

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa giải thích khái quát cho Độ Thiên Chân Nhân.

 

Mười một thanh kiếm dài lần lượt chôn vào những chỗ khác nhau, sau đó lại sửa đổi một số chi tiết.

 

Nhìn Tiêu Chính Văn làm xong hết mọi thứ, Độ Thiên Chân Nhân có cảm giác hốt hoảng.

 

Lẽ nào như vậy là có thể hình thành trận pháp sao?

 

Khi Độ Thiên Chân Nhân còn đang chìm trong ngờ vực thì thấy Tiêu Chính Văn lấy chín ngọn đèn dầu đặt lần lượt vào chín vị trí khác nhau, sau đó nín thở tập trung rồi bỗng giơ tay ra.

 

Phù!

 

Chín ngọn đèn dầu cùng lúc sáng lên, hơi thở trong biệt thự đều trở nên hơi khác lạ.

 

“Chủ thượng, đây… đây là trận pháp gì thế?”

 

Độ Thiên Chân Nhân khó hiểu hỏi.

 

“Đây chính là Kiếm Thánh Trận, không chỉ làm sức mạnh của kẻ địch bước vào đây giảm xuống mà còn có thể tăng thêm uy lực cho Kiếm Cảnh của ông. Trận pháp này có thể rộng hoặc hẹp, rộng thì có thể đưa người đứng trong vài cây số vào trận pháp”.

 

“Hẹp thì chỉ trong phạm vi một căn phòng. Nhưng chỉ khi gặp phải kẻ địch mạnh mới có thể dùng, nếu không cũng sẽ tiêu hao một lượng lớn sức mạnh của bản thân”.

 

Lúc nói chuyện Tiêu Chính Văn đã lộ ra vẻ mệt mỏi.

 

Thật ra bất kỳ trận pháp nào cũng tiêu hao sức lực và tinh thần của người bày bố trận pháp.

 

Dù sao sức lực của một người có hạn, cho dù là Tiêu Chính Văn cũng chỉ có thể hoàn thành trận pháp đơn giản này mà thôi.

 

Sau khi được ông lão ở núi Côn Luân nhắc nhở, Tiêu Chính Văn đã hiểu ra không ít về trận pháp, hơn nữa uy lực của trận pháp mà anh bày bố ra cũng tăng lên.

 

Có thể nói sau khi dung hợp hoàn toàn trái tim rồng Kim Long và trái tim rồng Xích Long, Tiêu Chính Văn đã có thêm không chỉ một cách bảo vệ tính mạng.

 

Nếu không đêm nay dù Tiêu Chính Văn có về thì cũng sẽ là một trận chiến gian nan khó phân thắng bại.

 

Sau khi bày bố trận pháp xong, Tiêu Chính Văn bèn đi vào biệt thự.

 

Còn nửa ngày ngắn ngủi nữa trời mới tối, vừa khéo có thể nhân lúc này nghỉ ngơi dưỡng sức.

 

Độ Thiên Chân Nhân đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn nói: “Chủ thượng, tôi có một chuyện không hiểu lắm, xin chủ thượng hãy chỉ rõ cho tôi biết”.

 

“Ừ, ông nói đi”.

Tiêu Chính Văn chậm rãi mở mắt ra nhìn Độ Thiên Chân Nhân nói.
 
Chương 1330


Chương 1330

“Nếu trận pháp này đã có thể làm giảm sức mạnh của đối phương thì tại sao chúng ta ở trong trận pháp lại không có cảm nhận gì thế?”

 

Đây là thắc mắc Độ Thiên Chân Nhân không thể lý giải được nhất.

 

Lẽ nào trận pháp này còn có linh tính sao?

 

Nhưng suy cho cùng vật chết vẫn là vật chết chứ.

 

“Tất nhiên không phải không có cảm nhận gì, chỉ là vì trong quá trình bày bố ở tất cả trận pháp, người thực hiện phải hòa mình làm một với trận pháp. Nói cách khác, người bày bố trận pháp chết đi thì trận pháp cũng không tồn tại”.

 

“Vì bản thân chúng ta là một phần của trận pháp nên khi bày bố trận pháp mới tiêu hao tinh thần và sức lực của mình. Vì thế không phải trận pháp có thể nhận ra người mà là vì chúng ta đã giao phó cho linh tính của trận pháp”.

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn khẽ nhắm mắt lại, ngồi trên ghế sofa yên lặng đợi trời tối.

 

Đám người Lạc Cửu Anh không hề biết chuyện Tiêu Chính Văn bí mật quay về Giang Trung.

 

Trên đường về, Lạc Cửu Anh lại nhiều lần thuyết phục nhưng đám người Đường Bách Thành vẫn không cho là đúng.

 

Sắc mặt Độ Thiên Chân Nhân không tốt chứng tỏ cụ ta không phải đang bị thương.

 

Mà là vết thương cũ tái phát, đây là lúc tốt nhất để ra tay tiêu diệt Độ Thiên Chân Nhân.

 

Dù Tiêu Chính Văn có quay về thì Độ Thiên Chân Nhân cũng đã chết, cậu ta có thể làm gì được chứ?

 

“Hai vị môn chủ, theo tôi thấy đêm nay chúng ta có thể đến gặp Độ Thiên Chân Nhân cũng chẳng sao”.

 

Đường Bách Thành nói với tông chủ của Thiên Vũ Tông và Võ Anh Tông.

 

Lúc này Lạc Cửu Anh đã quay về Thanh Phong Môn trước một bước.

 

Trong biệt thự nhà họ Trần chỉ còn lại Đường Bách Thành và hai vị môn chủ kia.

 

Nghe nói thế Trần Quốc Hoa không khỏi phấn khởi.

 

Cụ ta nhìn Đường Bách Thành nói: “Môn chủ Đường, ông chính là cứu tinh của nhà họ Trần chúng tôi. Chỉ cần nhà họ Trần sống sót qua hoạn nạn lần này thì chúng tôi nhất định sẽ hậu tạ môn chủ Đường”.

 

Thấy Trần Quốc Hoa đã nói đến thế, hai tông chủ của Thiên Vũ Tông và Võ Anh Tông cũng không cam lòng chịu thua, đồng loạt đứng lên nói: “Đúng thế, tôi nghĩ Độ Thiên Chân Nhân chắc vẫn còn vết thương cũ trên người nên đây chính là thời cơ tốt nhất để trừ khử ông ta”.

 

Tông chủ Thiên Vũ Tông – Lư Đức Vượng nheo mắt nói với vẻ nham hiểm.

 

Nghe cụ ta nói thế, tông chủ Võ Anh Tông cũng nở nụ cười độc ác: “Nếu thuận lợi tiêu diệt được Độ Thiên Chân Nhân thì không ngại nuốt luôn cả Thiên Kiếm Tông”.

 

Thiên Kiếm Tông là một trong mười tông môn lớn, nếu ba tông môn của họ chia đều miếng bánh này với nhau thì các tông môn đều có thể lớn mạnh hơn rất nhiều.

 

“Đúng ý tôi rồi!”

 

Đường Bách Thành cũng cười khẩy đáp.

 

Ba người phối hợp ăn ý với nhau, sau đó bắt đầu bàn bạc lên kế hoạch.

 

Dù sao giết Độ Thiên Chân Nhân cũng không phải là chuyện dễ dàng.

 

Đã là cường giả lĩnh hội Kiếm Cảnh thì cho dù có yếu hơn nữa đi chăng nữa, cũng không thể coi thường một đòn tấn công của cụ ta.

Ba người bàn bạc với nhau cả một buổi chiều, cuối cùng đi đến thống nhất.
 
Chương 1331


Chương 1331

Đến đêm khuya, họ mới nhân lúc trời tối chạy đến gần biệt thự nhà họ Tiêu.

 

Lúc này đèn đuốc trong biệt thự nhà họ Tiêu vẫn còn sáng choang.

 

Trong sân còn thắp mấy ngọn đèn dầu.

 

Trông không phù hợp lắm với sân vườn kiểu hiện đại.

 

Hơn nữa Đường Bách Thành cứ có cảm giác kỳ lạ tựa như biệt thự trước mặt có gì đó không đúng lắm.

 

Nhưng dù thế nào cũng không nghĩ ra được rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.

 

“Môn chủ Đường, sao căn biệt thự này có gì đó quái lạ nhỉ?”

 

Tông chủ Võ Anh Tông – Lưu Hách Tuyên cũng nhíu mày.

 

Mặc dù vẫn chưa bước vào biệt thự nhưng cụ ta lại có cảm giác nếu mình bước vào trong căn biệt thự này thì e là rất khó sống sót để ra ngoài.

 

Cường giả đến cảnh giới này thì giác quan thứ sáu đều vượt xa người thường.

 

Bình thường càng không thể tự dưng lại có cảm giác như sắp gặp kẻ thù thế này.

 

“Hừ, tôi thấy vấn đề nằm ở mấy ngọn đèn dầu đó, hẳn là Độ Thiên Chân Nhân đoán được đêm nay chúng ta sẽ đến nên mới cố ý bày bố trong sân”.

 

“Mục đích là để chúng ta biết khó mà tránh, nhưng chỉ mấy ngọn đèn dầu sao có thể dọa được chúng ta chứ”.

 

Nói xong, Đường Bách Thành bước vào biệt thự nhà họ Tiêu.

 

Lưu Hách Tuyên và Lư Đức Vượng nhìn nhau, sau đó cũng đi theo Đường Bách Thành vào bên trong biệt thự.

 

 

 

Đến trước cổng biệt thự, thấy xung quanh chẳng có lấy một bóng người bảo vệ, Đương Bách Thành khẽ đẩy cổng vào.

 

“Cót két!”

 

Hả?

 

Sao lại là âm thanh này, đây là tiếng chỉ cửa gỗ cũ mới có thôi.

 

Nhưng rõ ràng biệt thự nhà họ Tiêu là cổng sắt, hơn nữa còn là cổng sắt mới tinh.

 

Đường Bách Thành nhíu mày, vừa do dự một thoáng, Lư Đức Vương và Lưu Hách Tuyên ở phía sau cũng đã đến gần.

 

“Môn chủ Đường, sao thế?”

 

Thấy Lư Đức Vượng hỏi, Đường Bách Thành làm như không có chuyện gì cười nói: “Không có gì, tôi chỉ thấy lạ là tại sao nhà họ Tiêu chẳng có lấy một người bảo vệ biệt thự, nhưng dù có hàng trăm hàng nghìn bảo vệ thì đã sao nào?”

 

Nói xong, Đường Bách Thành đẩy cửa bước vào.

 

Ba người vừa đặt chân vào khoảng sân trước mặt của biệt thự, trong sân bỗng nổi lên một trận gió.

 

Vù!

 

Ba người gần như run rẩy cùng lúc.

 

Chắc chắn cái sân này có vấn đề, chỉ là họ không nhìn ra vấn đề đó nằm ở đâu thôi.

 

Ngay khoảnh khắc ba người vừa sải bước vào trong sân, Tiêu Chính Văn bỗng mở choàng hai mắt nhìn chằm chằm về phía ngoài cửa nói: “Bạn của chúng ta đến rồi!”

 

Độ Thiên Chân Nhân cầm thanh kiếm dài, chậm rãi mở mắt rồi đứng dậy nói: “Chủ thượng, tôi đi đánh với họ”.

 

Tiêu Chính Văn xua tay: “Không vội”.

 

Sau đó anh đứng lên nhìn ra ngoài sân qua lớp cửa kính.

 

Thấy bóng dáng Tiêu Chính văn xuất hiện ở trước cửa, đám người Đường Bách Thành sửng sốt, sau đó đều nở nụ cười khinh thường.
 
Chương 1332


Chương 1332

Tiêu Chính Văn cùng lắm chỉ là cảnh giới Thiên Vương bốn sao, cách biệt với ba người họ rất nhiều.

 

Còn Độ Thiên Chân Nhân lại chỉ có thể xem là một nửa đối thủ.

 

Nói cách khác, bây giờ rơi vào tình thế ba đánh hai, xem ra khả năng ba người họ đánh thắng Tiêu Chính Văn vẫn rất lớn.

 

“Là Tiêu Chính Văn!”

 

Lưu Hách Tuyên nhíu mày nhìn Tiêu Chính Văn rồi rút kiếm của mình ra.

 

“Ba vị, nếu đã đến rồi chi bằng vào nhà ngồi một lát nhé?”

 

Tiêu Chính Văn mỉm cười nói với đám người Đường Bách Thành.

 

“Hừ! Thằng ranh Tiêu Chính Văn, hôm nay bọn tôi đến để lấy đầu của cậu, có lời trăng trối hay nguyện vọng gì chưa hoàn thành thì có thể nói, có lẽ bọn tôi sẽ giúp cậu hoàn thành nó”.

 

Đường Bách Thành đắc ý cười nói.

 

Cùng lúc đó, ba người đứng giáp lưng với nhau chiếm vị trí tấn công tốt nhất.

 

Chỉ đợi Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân đến quyết đấu.

 

Tiêu Chính Văn liếc nhìn đèn dầu trong sân, thấy ngọn đèn lúc sáng lúc tối thì biết trận pháp đã bắt đầu hoạt động.

 

Lúc này anh mới nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Đi thôi, chúng ta ra đó”.

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn đẩy cửa bước ra ngoài.

 

Độ Thiên Chân Nhân đi sát theo phía sau Tiêu Chính Văn ra ngoài sân.

 

Lúc này Độ Thiên Chân Nhân có thể cảm nhận rõ có một luồng sát khí vô cùng ăn khớp với Kiếm Cảnh của cụ ta trong sân.

 

Hơn nữa hình như vết thương cũng được chữa trị toàn bộ, thực lực bỗng chốc tăng lên không ít.

 

“Lấy đầu của tôi sao? E là mấy người các ông không xứng đâu”.

 

Tiêu Chính Văn chắp hai tay ra sau lưng nhìn đám người Đường Bách Thành, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Độ Thiên Chân Nhân.

 

Có thể nói Kiếm Cảnh của Độ Thiên Chân Nhân là bất khả chiến bại trong trận pháp này.

 

Vì thế từ lúc bắt đầu Tiêu Chính Văn không có ý định ra tay đánh với ba người này.

 

Đôi khi nhìn kẻ địch bị giết cũng là một loại hưởng thụ.

 

Nhất là khi đối phương nghĩ đã nắm chắc phần thắng trong tay.

 

“Các vị, lẽ nào các vị không nhớ những lời lúc sáng tôi đã nói sao? Thiên Kiếm Tông sẽ gánh vác chuyện của tập đoàn Vy Nhan, hôm nay không phiền chủ thượng ra tay, một mình tôi sẽ lấy mạng của mấy người các ông”.

 

Nói đến đây Độ Thiên Chân Nhân bước lên trước một bước.

 

Đồng thời giơ kiếm trong tay.

 

Thanh kiếm dài vừa rút ra khỏi vỏ đã toát ra sát khí bức người.

 

Thậm chí đám người Đường Bách Thành đứng cách đó vài mét cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương.

 

Vèo!

 

Đường Bách Thành không khỏi nhíu mày, sao kiếm khí của Độ Thiên Chân Nhân lại dày đặc thế này?

 

Hơn nữa hình như thanh kiếm đó có gì đó không đúng lắm.

 

“Người nào lên trước, hay là các ông muốn lên cùng một lúc?”

 

Độ Thiên Chân Nhân cầm thanh kiếm dài cao ngạo nói.

“Môn chủ Đường, tôi lên đánh với ông ta trước”.
 
Chương 1333


Chương 1333

Lưu Hách Tuyên bước lên trước, dũng cảm xông pha nói.

 

Thật ra Lưu Hách Tuyên rất thông minh, giữa Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân, Tiêu Chính Văn mới là kẻ mạnh thật sự.

 

Cụ ta đánh với một kẻ bệnh tật, hai người còn lại chỉ có thể đánh với kẻ mạnh.

 

Cụ ta có thể tùy cơ ứng biến.

 

Nếu hai người Đường Bách Thành đánh thắng thì cụ ta có thể tiện thể giải quyết luôn Độ Thiên Chân Nhân.

 

Nếu đánh không lại, cụ ta cũng có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào, Độ Thiên Chân Nhân bị thương muốn đuổi theo cũng chưa chắc đã đuổi kịp.

 

Đương nhiên hai người Đường Bách Thành cũng thấy được ý đồ của Lưu Tuyên Hách, nhưng hết cách, ai bảo Lưu Hách Tuyên lên tiếng giành đánh trước.

 

Đường Bách Thành chỉ đành sầm mặt gật đầu nói: “Môn chủ Lưu phải cẩn thận. Ông yên tâm, Tiêu Chính Văn chắc chắn không dám ra tay, nếu không hai người bọn tôi sẽ cho hắn đẹp mặt”.

 

Đường Bách Thành cũng tỏ rõ thái độ của mình, trước khi Lưu Hách Tuyên tiêu diệt được Độ Thiên Chân Nhân thì cụ ta và Lư Đức Vượng cũng sẽ không chủ động đánh Tiêu Chính Văn.

 

Lưu Hách Tuyên thầm mắng một câu lão cáo già, sau đó miễn cưỡng đi về phía Độ Thiên Chân Nhân.

 

Độ Thiên Chân Nhân cũng không nhiều lời với Lưu Hách Tuyên, cụ ta giơ tay lên chém một nhát kiếm.

 

Xoẹt!

 

Một vòng sáng màu bạc che cả trời bỗng bao phủ lấy Lưu Hách Tuyên.

 

Lưu Hách Tuyên vội giơ kiếm lên đỡ.

 

Nhưng khi cụ ta vừa vung thanh kiếm dài lên, trong lòng thầm kêu không ổn.

 

Đây không phải là sức mạnh của mình.

 

Cụ ta vẫn chưa rớt cảnh giới, sao chỉ có thể phát huy được đến thực lực cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao chứ?

 

Nhưng lúc này không có nhiều thời gian cho cụ ta suy nghĩ nữa.

 

Kiếm phong của Độ Thiên Chân Nhân đã ép đến gần chỗ cụ ta.

 

Lưu Hách Tuyên chỉ đành cắn răng vung kiếm lên đỡ.

 

Thực lực cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao đối mặt với đòn tấn công của cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao như Độ Thiên Chân Nhân, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.

 

Chỉ một đòn tấn công đã làm thanh kiếm dài trong tay Lưu Hách Tuyên văng ra xa.

 

Lưu Hách Tuyên chưa kịp hoàn hồn lại thì Độ Thiên Chân Nhân đã vung ra nhát kiếm thứ hai.

 

“A!”

 

Lưu Hách Tuyên sợ đến mức biến sắc, quay đầu bỏ chạy.

 

Nhưng cụ ta vẫn còn đang ở trong trận pháp này, không chỉ sức mạnh giảm xuống mà tốc độ cũng kém đi rất nhiều.

 

Ngay khi Lưu Hách Tuyên xoay người định bỏ chạy, một đường kiếm ảnh như từ trên trời rơi xuống, chém cơ thể Lưu Hách Tuyên làm đôi.

 

“Phụt!”

 

Máu bắn ra tung tóe, Lưu Hách Tuyên kêu lên một tiếng thảm thiết, thi thể ngã xuống đất.

 

“Hả? Sao… sao có thể chứ?”

 

Nhìn thấy Lưu Hách Tuyên chết thảm, Đường Bách Thành và Lư Đức Vượng đều sửng sốt.

 

Hai người không ngờ Lưu Hách Tuyên lại không chống đỡ được một hiệp.

 

“Tiếp theo là ai đây?”

 

Một tay Độ Thiên Chân Nhân cầm thanh kiếm dài ra sau lưng, hờ hững nhìn Đường Bách Thành và Lư Đức Vượng.

 

“Không đúng, dù Lưu Hách Tuyên không phải là đối thủ thì cũng không thể bị giết bởi một chiêu của ông ta. Cái sân này có vấn đề!”

 

Lư Đức Vượng vô thức nhìn chín ngọn đèn dầu.
 
Chương 1334


Chương 1334

Đường Bách Thành cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cụ ta nhìn ngọn đèn dầu sau lưng rồi nhíu mày nói: “Lẽ nào nơi này có trận pháp?”

 

Không chỉ có Đường Bách Thành không dám tin vào ý nghĩ này mà ngay cả Lư Đức Vượng cũng lắc đầu nguầy nguậy.

 

Thế nhưng ngoài trận pháp ra thì căn bản bọn họ không tìm ra được bất kỳ lý do nào nữa!

 

Nhìn thấy Đường Bách Thành và Lư Đức Vượng do dự không dám tiến lên trước, Độ Thiên Chân Nhân cười khẩy nói: “Không phải mấy người nói muốn đến lấy đầu của chúng tôi sao? Đứng xa như thế thì lấy kiểu gì?”

 

Vừa dứt lời, Độ Thiên Chân Nhân giơ kiếm lên, vô số kiếm ảnh đồng loạt hướng về phía hai người họ!

 

Đường Bách Thành cảm nhận được sát khí đang lao tới, vội vàng quay người tháo chạy!

 

Cụ ta tự biết thực lực của mình tuyệt đối không mạnh hơn Lưu Hách Tuyên là bao.

 

Nếu như Lưu Hách Tuyên đã chết thảm dưới tay Độ Thiên Chân Nhân thì bản thân cụ ta cũng tuyệt đối không thể chống đỡ nổi sát chiêu của Độ Thiên Chân Nhân!

 

Nếu không nhất định sẽ mất mạng.

 

Thế nhưng bọn họ nào biết, một khi đã vào biệt thự nhà họ Tiêu, muốn ra ngoài sẽ thật sự khó như lên trời!

 

Vào lúc Đường Bách Thành vừa mới chạy tới cửa ra vào, Tiêu Chính Văn đột nhiên đứng bật dậy, giống như đại bàng giang cánh, vút cái đã xuất hiện phía sau lưng Đường Bách Thành!

 

Đồng thời, con dao quân đội năm cạnh trong tay cũng phóng thẳng về phía Đường Bách Thành!

 

Đường Bách Thành chỉ cảm thấy sau lưng có một loại cảm giác hung bạo chẳng lành, vội vàng né người sang phía bên cạnh!

 

Tuy nhiên, con dao quân đội năm cạnh giống như mọc thêm mắt, lao về phía mạn sườn của Đường Bách Thành với một góc độ hiểm hóc thêm lần nữa!

 

“A!”

 

Lúc này, Đường Bách Thành cuối cùng cũng hiểu ra tại sao trước đây Lưu Hách Tuyên lại không chống đỡ nổi dù chỉ là một nhát kiếm của Độ Thiên Chân Nhân!

 

Ngay cả một nửa thực lực thường ngày của bản thân cụ ta cũng không phát huy được, giờ thực lực của Thiên Vương huyền cấp hai sao đã là cực hạn của cụ ta!

 

Lúc này có lẽ không ai hối hận hơn Đường Bách Thành.

 

“Phập!”

 

Đường Bách Thành vừa mới do dự, con dao quân đội năm cạnh đã cắm thẳng vào sườn trái của cụ ta, xuyên thẳng qua từ mạn sườn trái.

 

“Tiêu… Tiêu Chính Văn, cậu… cậu biết cả trận pháp ư?”

 

Đường Bách Thành không cam tâm nhìn vết thương trên người mình, liên tiếp lùi ra sau mấy bước.

“Trận pháp khó lắm à?”
 
Chương 1335


Chương 1335

Tiêu Chính Văn giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh lại trở về trong lòng bàn tay anh.

 

Còn Lư Đức Vượng ở bên cạnh, đã chết dưới nhát kiếm của Độ Thiên Chân Nhân!

 

Tới khi đầu rớt xuống đất, Lư Đức Vượng vẫn trợn trừng hai mắt, không dám tin nhìn về phía trước.

 

“Chủ thượng!”

 

Độ Thiên Chân Nhân đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn, chỉ tay vào xác của Lư Đức Vượng và Lưu Hách Tuyên.

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, sau đó khua con dao quân đội năm cạnh rồi nói: “Ông cũng theo bọn họ cùng lên đường đi!”

 

“Tiêu…Tiêu Chính Văn, đợi đã! Tôi… tôi có lời muốn nói!”

 

Đường Bách Thành cố nhịn cơn đau, vội vàng xua tay nói với Tiêu Chính Văn.

 

“Vẫn còn lời trăng trối và tâm nguyện chưa thực hiện được à? Xin lỗi nhé, tôi sẽ không giúp ông toại nguyện đâu!”

 

Đây là lời vừa nãy Đường Bách Thành nói ra, bây giờ lại được Tiêu Chính Văn nói lại y hệt.

 

“Tiêu Chính Văn! Cậu… cậu giết chúng tôi, không sợ Thanh Phong Môn tìm cậu báo thù sao? Chỉ cần cậu thả tôi ra, tôi… tôi nhất định sẽ nói rõ tình hình thực tế cho môn chủ Lạc biết, bảo ông ấy đừng truy cứu cậu…”

 

Đường Bách Thành vẫn chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã ra tay!

 

Con dao quân đội năm cạnh cắm thẳng vào giữa trán của cụ ta, đâm xuyên qua đó!

 

“Chủ thượng, bên phía Thanh Phong Môn quả thực là một tai hoạ ngầm, mặc dù Lạc Cửu Anh không tán thành việc trở mặt với chúng ta, thế nhưng nếu tin ba người bọn họ đã chết truyền về Thanh Phong Môn thì e là…”

 

Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày.

 

Tiêu Chính Văn hiểu ý của Độ Thiên Chân Nhân.

 

Diệt cỏ thì phải diệt tận gốc, nếu không hậu hoạ sẽ khôn lường!

 

Thế nhưng, chết chóc không phải là ý định ban đầu của Tiêu Chính Văn, dù gì đó cũng là võ tông của Hoa Quốc.

 

“Thanh Phong Môn?”

 

Tiêu Chính Văn thu con dao quân đội năm cạnh lại, sau đó khẽ lắc đầu nói: “Nếu như có thể không động đến Thanh Phong Môn thì tốt nhất là không dây vào. Đối với chúng ta, giết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt!”

 

“Dọn dẹp xác của ba người bọn họ đi, bây giờ chúng ta sẽ tới Thanh Phong Môn!”

 

Độ Thiên Chân Nhân vội vàng dặn dò mấy đệ tử dọn dẹp xác của mấy người Đường Bách Thành, ngoài ra còn cử người đưa xác về tận tông môn của mỗi người bọn họ!

 

Sao đó cụ ta mới ra ngoài theo Tiêu Chính Văn, cùng đi về phía Thanh Phong Môn.

 

Lúc này, Lạc Cửu Anh đang đi qua đi lại bên trong thư phòng.

Từ buổi chiều sau khi trở về sơn môn, trong lòng Lạc Cửu Anh vẫn luôn bứt rứt bất an.

Ngay cả đệ tử dưới trướng cũng trốn đi rất xa.

Vào lúc Lạc Cửu Anh đang phiền muộn rối bời, một đệ tử của Thanh Long Môn bước nhanh vào trong thư phòng và nói: “Chưởng môn, bên ngoài có hai người đến nói muốn gặp môn chủ!”
 
Chương 1336


 

Chương 1336

“Hả?”

 

Lạc Cửu Anh nhíu mày nói: “Ai đến thế?”

 

“Một người tên là Tiêu Chính Văn, còn một người nữa tự xưng là chưởng giáo của Thiên Kiếm Tông, tên là Độ Thiên Chân Nhân gì đó!”

 

Người báo tin cẩn thận bẩm báo.

 

“Mau mời vào!”

 

Vừa nói, Lạc Cửu Anh vừa bước về phía phòng khách.

 

Chẳng bao lâu, Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân đã tiến vào phòng khách.

 

“Cậu Tiêu, anh Độ Thiên, mời ngồi!”

 

Lạc Cửu Anh tỏ ra vô cùng khách khí, sai người mang hai cái ghế tới cho Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân.

 

Tiêu Chính Văn nói tiếng cảm ơn, sau khi ngồi xuống mới nói với Lạc Cửu Anh: “Môn chủ Lạc, lần này chúng tôi tới đây là có chuyện muốn nói rõ với ông!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn ra hiệu bằng ánh mắt cho Độ Thiên Chân Nhân.

 

Độ Thiên Chân Nhân đứng dậy, kể lại một lượt tất cả những chuyện xảy ra trong đêm nay cho Lạc Cửu Anh nghe.

 

“Cái gì?”

 

Lúc Lạc Cửu Anh nghe tin mấy người Đường Bách Thành đã chết ở biệt thự nhà họ Tiêu thì lập tức đứng phắt dậy.

 

“Cậu Tiêu, lần này cậu tới Thanh Phong Môn của tôi là để ép buộc tôi sao?”

 

Lúc này, trên mặt Lạc Cửu Anh đã không còn nụ cười niềm nở nữa.

 

Cụ ta quen biết với Đường Bách Thành đã mấy chục năm nay!

 

Còn mấy người Lưu Hách Tuyên, Lư Đức Vượng cũng là bạn bè thân thiết của Lạc Cửu Anh!

 

“Môn chủ Lạc hiểu lầm rồi, thật ra tôi vẫn luôn cho rằng nên hoá giải chứ không phải tạo thêm thù oán, nếu như không phải môn chủ Đường nhất quyết bức người thì tôi cũng không muốn giết ông ta đâu!”

 

“Quốc gia cho phép võ tông tồn tại cũng có điều kiện của nó, không thể tuỳ ý can dự vào chuyện thế tục! Điểm này tôi tin rằng môn chủ Lạc cũng rất rõ. Thế nhưng hành vi của bọn họ, không cần tôi phải nói nhiều, hẳn trong lòng môn chủ Lạc cũng nắm rõ!”

 

Tiêu Chính Văn đứng dậy nói: “Môn chủ Lạc, đừng trách tôi nói thẳng, hành thích bất ngờ trong đêm là thủ đoạn của lũ người xấu! Với thân phận của các môn chủ kia, thật ra cũng chẳng đáng là gì cả, nếu như môn chủ Lạc đồng ý, Tiêu Chính Văn tôi có thể hoà giải mọi mâu thuẫn với môn chủ Lạc!”

 

“Còn nếu môn chủ Lạc cho rằng nhất định phải báo mối thù này, vậy thì cũng được thôi, chúng ta hẹn ngày đấu một trận sinh tử, môn chủ Lạc có ý kiến gì không?”

 

Lời nói của Tiêu Chính Văn, trong mềm có cứng, trong cứng rắn lại ẩn chứa sự mềm mỏng.

 

Nhất thời Lạc Cửu Anh cũng thấy hơi khó xử.

 

Cụ ta có thể ra tay với Tiêu Chính Văn được sao?

 

Viên Thắng Thiên cũng không phải là đối thủ, vậy thì Lạc Cửu Anh cụ ta có thể mạnh hơn Viên Thắng Thiên bao nhiêu đây?

 

Thế nhưng nếu cứ nuốt cục tức xuống như thế này, sau này ai còn thèm xưng anh hô em với Lạc Cửu Anh cụ ta nữa?

 

“Cậu Tiêu quả nhiên là người chân thật nói lời thẳng thắn. Thật ra có lẽ anh Độ Thiên cũng biết rõ tôi quả thực không hề muốn nảy sinh bất hoà với cậu Tiêu! Thế nhưng sự việc đã tới nước này rồi, tôi cũng không còn lựa chọn nào nữa!”

 

“Như những gì cậu đã nói, sau bảy ngày nữa, cậu và tôi sẽ lập đài đấu võ ở Giang Trung, đánh một trận phân cao thấp!”

Lạc Cửu Anh nghiêm túc nói.
 
Chương 1337


Chương 1337

Sau khi tiễn Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân rời đi, Lạc Cửu Anh gọi cho Trần Quốc Hoa.

 

Đến bây giờ Trần Quốc Hoa vẫn còn mơ tưởng đến viễn cảnh tươi đẹp, cụ ta nghĩ sau khi mấy người Đường Bách Thành tiêu diệt Độ Thiên Chân Nhân thì tài sản nhà họ Trần cũng sẽ được bảo toàn.

 

“Bố, nếu Độ Thiên Chân Nhân bị giết thật, có phải chúng ta có thể nhờ nhà họ Viên giúp đỡ không? Chỉ còn lại một mình Tiêu Chính Văn, với thế lực của nhà họ Viên mà còn không thể đối phó được với cậu ta được sao?”

 

Trần Lập Tân đắc ý cười nói.

 

Trông có vẻ như vì sự nổi hứng nhất thời bắt tay với nhà họ Viên của ông ta mà kéo cả nhà họ Trần xuống vực sâu.

 

Nhưng bây giờ xem ra dường như vì một phút kích động đó đã tạo ra cơ hội bước lên đỉnh cao đáng quý cho nhà họ Trần.

 

Trần Quốc Hoa lắc đầu lia lịa nói: “Lập Tân, Lập Quần, các con phải luôn nhớ, đừng mộng tưởng nhờ vả gì vào người khác, nguy cơ lần này nếu không dựa vào bản thân mình thì hoàn toàn không thể…”

 

Cụ ta còn chưa nói hết câu thì điện thoại trong tay bỗng đổ chuông.

 

Thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình là số của Lạc Cửu Anh, Trần Quốc Hoa khẽ nhíu mày.

 

“Môn chủ Lạc ư?”

 

Trần Quốc Hoa do dự một lúc rồi vẫn bắt máy.

 

“Anh Trần, tôi đã không có khả năng nhúng tay vào chuyện nhà họ Trần các anh nữa, môn chủ Đường và hai môn chủ kia đều chết ở biệt thự nhà họ Tiêu rồi. Anh nghe tôi khuyên một câu, mau chóng giao nộp tài sản của nhà họ Trần rồi về quê đi”.

 

“Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân thôi”.

 

Dứt lời, Lạc Cửu Anh cúp máy luôn.

 

Trần Quốc Hoa cầm điện thoại ngẩn người, sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn.

 

Ba người Đường Bách Thành đều đã chết rồi sao?

 

“Bố, sao thế ạ?”

 

Trần Lập Tân thấy vẻ mặt Trần Quốc Hoa hơi lạ bèn vội bước đến hỏi.

 

“Môn… môn chủ Đường, mấy người môn chủ Đường chết rồi. Mau lên, lập tức giao hết toàn bộ quyền lợi và tài sản cho tập đoàn Vy Nhan, lập tức mời luật sư Mã đến đây”.

 

Mặt mày Trần Quốc Hoa xám như tro tàn.

 

Lúc này cụ ta đã không còn quan tâm đến việc bảo toàn tài sản gì nữa mà phải giữ được tính mạng.

 

“Bố, bố nói bậy bạ gì thế? Tại sao mấy người môn chủ Đường lại chết được chứ?”

 

Trần Lập Tân vẫn không dám tin mọi chuyện là thật.

 

Mấy người Đường Bách Thành đến đó tức là ba đánh một, ba đánh một mà không thể thắng sao?

“Nói nhiều làm gì! Mau mời luật sư Mã…”
 
Chương 1338


Chương 1338

Trần Quốc Hoa chưa nói hết câu, ngoài cửa đã vang lên tiếng ồn.

 

Một vệ sĩ mặc đồ đen đập người vào cửa lớn rồi văng vào trong sảnh lớn, sau đó ngã phịch xuống đất, chết ngay tại chỗ.

 

Ba bố con nhà họ Trần không khỏi kinh ngạc thất thần, nhìn ra ngoài cửa.

 

Chỉ thấy mặt mày Độ Thiên Chân Nhân lạnh như băng bước vào sảnh lớn.

 

Phía sau cụ ta chính là Tiêu Chính Văn.

 

Khi hai người một trước một sau bước vào sảnh lớn, bố con nhà họ Trần khiếp sợ đến độ hồn bay phách tán.

 

“Hai người… hai người muốn làm gì? Nơi… nơi này là nhà họ Trần”.

 

Trần Lập Quần hoảng hốt chỉ vào Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân nói.

 

“Nhà họ Trần ư? Chắc các người biết rõ đêm nay đã xảy ra chuyện gì chứ?”

 

Độ Thiên Chân Nhân cười khẩy nói.

 

Nếu không phải Tiêu Chính Văn kịp thời trở về thì cái mạng già này của cụ ta đã bị kết liễu ở biệt thự nhà họ Tiêu.

 

Thế nên sát khí trong lòng Độ Thiên Chân Nhân càng mãnh liệt.

 

“Ông nói bậy bạ gì thế, chúng… chúng tôi không biết gì cả”.

 

Trần Lập Quần lớn tiếng gào lên.

 

Tiêu Chính Văn chắp hai tay sau lưng bước đến trước.

 

Không đợi Trần Quốc Hoa mời anh đã ngồi xuống ghế sofa ở phía đối diện, nhìn Trần Quốc Hoa bằng ánh mắt sâu xa.

 

Cho dù hai anh em Trần Lập Quần kêu gào ầm ĩ thế nào, Tiêu Chính Văn vẫn im lặng không lên tiếng.

 

Trần Quốc Hoa không khỏi cảm thấy mất tự nhiên khi bị Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm bằng ánh mắt sắc bén như thế.

 

Không lâu sau, trán cụ ta toát đầy mồ hôi.

 

“Cậu Tiêu, xin… xin lỗi, tôi biết sai rồi, nhưng… nhưng mấy người môn chủ Đường thật sự không phải là người tôi có thể tùy ý sai bảo”.

 

Trần Quốc Hoa vừa nói vừa quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

Thấy Trần Quốc Hoa đã quỳ xuống nhận sai, hai anh em Trần Lập Quần cũng cúi đầu xuống.

 

“Chính vì ông không thể sai bảo họ nên ông vẫn còn sống đấy. Nhưng về việc xử lý nhà họ Trần, tôi chỉ nói một lần, giao toàn bộ tài sản ra rồi cút khỏi Giang Trung, nếu không thì chết!”

 

Nói xong Tiêu Chính Văn đứng dậy phất tay áo bước ra ngoài.

Độ Thiên Chân Nhân lạnh lùng đảo mắt nhìn gương mặt bố con nhà họ Trần nói: “Đây là cơ hội cuối cùng của các người. Nếu sáng mai chúng tôi không nhận được thành ý của nhà họ Trần thì hôm nay chính là đêm cuối cùng các người còn ở thế giới này”.
 
Chương 1339


Chương 1339

Dứt lời, Độ Thiên Chân Nhân cũng xoay người rời khỏi biệt thự nhà họ Trần.

 

“Ực!”

 

Trần Quốc Hoa nuốt nước bọt, ngồi phịch xuống đất.

 

Năm phút vừa rồi dài hệt như cả năm năm.

 

Ánh mắt Tiêu Chính Văn sắc lạnh như dao, dường như có thể đâm xuyên vào đáy lòng của cụ ta.

 

Áp lực mạnh mẽ không giận mà vẫn có uy lực đó khiến Trần Quốc Hoa gần như không thể thở nổi.

 

“Làm theo những tao nói, mau bảo luật sư Mã chuẩn bị tất cả thủ tục, giấy tờ, sáng sớm mai giao tài liệu đến tập đoàn Vy Nhan, nếu không nhà họ Trần chúng ta đều sẽ bị giết”.

 

Trần Quốc Hoa lớn tiếng hét lên với Trần Lập Tân ở phía sau.

 

“Vâng! Con lập tức bảo người đi làm ngay!”

 

Trần Lập Tân cũng không dám chậm trễ một giây vội vàng cầm điện thoại lên giao việc cho thư ký của mình.

 

Tối hôm đó Tiêu Chính Văn cũng đến biệt thự nhà họ Lãnh.

 

Chỉ là lúc anh đến, Khương Vy Nhan đã ngủ nên Tiêu Chính Văn không làm phiền Khương Vy Nhan nghỉ ngơi mà ngủ trên sofa trong phòng khách một đêm.

 

Sáng hôm sau, Khương Vy Nhan vừa thức dậy thì thấy Tiêu Chính Văn đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên sofa trong phòng khách.

 

Cô ngờ vực nói: “Chồng à, sao anh không về phòng mà ngủ? Ngủ thế này khó chịu lắm”.

 

Nghe thấy giọng Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn cô nói: “Không sao, ngủ ở đâu cũng thế thôi”.

 

Khương Vy Nhan đỡ Tiêu Chính Văn dậy, nhẹ giọng hỏi: “Tối… tối hôm qua không xảy ra chuyện gì chứ?”

 

“Không sao, mọi chuyện đã qua rồi, nếu không có gì bất ngờ thì sáng nay nhà họ Trần sẽ đến công ty giao lại toàn bộ tài sản, chuyện trong nhà phải làm phiền em rồi, bên anh vẫn còn một cục diện hỗn loạn cần giải quyết”.

 

“Thế nên lát nữa anh lại phải quay lại đó, hễ có chuyện gì thì em bàn với Độ Thiên Chân Nhân, nếu không giải quyết được cứ gọi cho anh bất cứ lúc nào”.

 

Tiêu Chính Văn lại dặn dò Khương Vy Nhan vài câu, sau đó vội vàng ăn sáng vài miếng rồi lại lên trực thăng trở về trụ sở chính điện Thần Long.

 

Sáng cùng ngày, Khương Vy Nhan vừa tiễn Trần Lập Tân đi thì Tô Tĩnh vui vẻ bước vào văn phòng nói: “Sếp Khương, có một người tên là Smith muốn gặp cô, nghe nói là người của tập đoàn y dược quốc tế”.

 

Hả?

 

Khương Vy Nhan sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc nói: “Mau dẫn khách đến phòng họp”.

Sau khi Tô Tĩnh đi, Khương Vy Nhan vội sắp xếp lại tài liệu trên bàn làm việc, sau đó cũng cất bước đi đến phòng họp.

Lúc này một người nước ngoài đeo kính gọng vàng đang vừa uống cafe vừa đọc bản báo cáo trên tay.

Đến khi Khương Vy Nhan bước vào phòng họp mới đứng lên nói: “Chào cô Khương, tôi là đại diện bên y dược Lane, thước hạ huyết áp này là sản phẩm của bên cô sao?”
 
Chương 1340


Chương 1340

Tập đoàn y dược Lane?

 

Hầu hết người trong giới y dược đều đã nghe đến tên tập đoàn này.

 

Tất cả loại thuốc trong bảo hiểm y tế đều do tập đoàn này cung cấp.

 

Ai có thể ký được hợp đồng thu mua với tập đoàn y dược Lane thì tương đương với việc nắm được chìa khóa vàng mở ra cánh cửa giàu có!

 

“Anh đang nói đến loại thuốc hạ huyết áp này sao?”

 

Khương Vy Nhan vừa nói, vừa lấy một lọ thuốc nhỏ ra đưa cho Smith.

 

Smith quan sát cẩn thận, sau đó mở nắp ra ngửi rồi gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, chính là loại thuốc này!”

 

Điểm khác biệt lớn nhất giữa thuốc hạ huyết áp do tập đoàn Vy Nhan sản xuất với các loại thuốc khác là có mùi thơm nhẹ của thực vật, nên rất dễ phân biệt.

 

“Chúng tôi hy vọng có thể đặt mua loại thuốc này với số lượng lớn, chỉ là không biết tập đoàn Vy Nhan có năng lực cung cấp lớn mạnh như vậy hay không?”

 

Smith cau mày hỏi.

 

Khương Vy Nhan cười nói: “Anh Smith, anh định đặt bao nhiêu?”

 

“Theo giá thị trường hiện nay, tổng giá trị là mười lăm tỷ tiền Mễ Quốc! Hơn nữa, thời gian giao mà chúng tôi yêu cầu hơi gấp rút, chỉ có bốn tháng thôi!”

 

“Tôi nghĩ tôi không cần nói rõ công ty chúng tôi thế nào thì cô Khương cũng có thể hiểu được. Bốn tháng sau chính là thời gian Cục y tế Mễ Quốc đấu thầu, cho nên trước lúc đó, chúng tôi cần nhận được lô hàng này!”

 

“Sau đó mới có thể nộp bản xét duyệt cho Cục y tế, khi được thông qua xét duyệt thì thuốc sẽ được bán ra toàn Mễ Quốc!”

 

Smith giải thích cho Khương Vy Nhan về quy trình xét duyệt bình thường của Cục y tế Mễ Quốc.

 

Khương Vy Nhan cau mày, cắn răng, trầm ngâm một lúc.

 

Đơn hàng mười lăm tỷ này thật sự rất hấp dẫn.

 

Hơn nữa nếu đổi mười lăm tỷ tiền Mễ Quốc thành tiền Hoa Quốc thì sẽ là hơn bảy mươi tỷ tệ.

 

Đây là đơn hàng lớn nhất mà tập đoàn Vy Nhan nhận được kể từ khi thành lập.

 

Nhưng trong vòng bốn tháng, phải sản xuất nhiều thuốc như vậy quả thực là một nhiệm vụ bất khả thi đối với tình hình hiện giờ của tập đoàn Vy Nhan.

 

Cho dù có thêm sự hợp lực của nhà họ Lãnh, cùng với toàn bộ sản nghiệp mà nhà họ Trần vừa giao ra thì cũng không thể hoàn thành được.

 

Cách duy nhất bây giờ chính là mở rộng sản xuất, đưa thêm nhiều thiết bị vào hoạt động hơn.

 

Nhưng một mặt, gần đây tập đoàn Vy Nhan trải qua rất nhiều chuyện, số tiền vốn rất eo hẹp.

 

Mặt khác, số tiền lớn như vậy cũng không thể xoay xở được.

 

Nhà họ Trần chỉ có hơn một tỷ vốn lưu động, cộng với số tiền hiện tại của tập đoàn Vy Nhan thì nhiều nhất cũng chỉ gom được hai tỷ.

Số tiền này còn kém xa số tiền đủ để mua đất, xây dựng và mua thiết bị.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom