Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1301


Chương 1301

“Phải, trước khi đến đây, tôi đã giết một người tên là Tưởng Văn Lộ và Hách Liên Sinh – một người đã mất tích nhiều năm, thậm chí người nhà ông ta còn không biết ông ta còn sống hay đã chết”.

 

Đây mới là nguyên nhân chính hôm nay Tiêu Chính Văn đến đây.

 

“Ừ, tôi cũng biết Hách Liên Sinh mất tích nhiều năm nay, chẳng phải ông ta đã chết rồi sao?”

 

Thiên Tử nhíu mày hỏi.

 

Không phải Thiên Tử không đoán ra phía sau Hách Liên Sinh có khả năng là gì, mà Thiên Tử muốn xác định chắc chắn suy nghĩ của mình thông qua Tiêu Chính Văn.

 

“Tôi lờ mờ có cảm giác đằng sau ông Lạc có một thế lực cực kỳ bí ẩn, không ít nhân vật trong võ tông đều là thành viên trong thế lực này. Hơn nữa người đứng sau ông Lạc này rất đáng để chúng ta phải đắn đo cân nhắc”.

 

Tiêu Chính Văn xoa cằm, vẻ mặt nghiêm nghị nói.

 

Nghe thấy thế, Thiên Tử mới đưa tờ danh sách kia cho Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn tiện tay cầm lấy đọc lướt qua, bên trên chỉ có tên nhưng không có cảnh giới của những người này, nhưng có lẽ thấp nhất cũng là cường giả cảnh giới Thiên Vương.

 

“Những người trong danh sách này ít nhất đã mất tích gần hai mươi năm, nếu họ thật sự là người của cùng một tổ chức thì chắc chắn thế lực của tổ chức này vô cùng đáng sợ”.

 

Thiên Tử chắp hai tay ra sau lưng, nghiêm mặt nói.

 

“Ý của Thiên Tử là tiếp theo có thể bọn chúng sẽ chó cùng rứt giậu sao?”

 

Tiêu Chính Văn lập tức nghĩ ngay đến một khả năng.

 

Cái chết của Hách Liên Sinh gây ra tổn thất không lớn cho ông Lạc hoặc người đứng sau ông ta, nhưng lại có sức đe dọa cực kỳ lớn.

 

“Thật ra tên họ Lạc và ông Tăng đó đã nghi ngờ kế hoạch của chúng có khả năng bị lộ. Theo tôi thấy, bước tiếp theo có lẽ chúng sẽ kiểm soát, nắm quyền cảnh vệ quân Long Kinh, sau đó sẽ bức ép tôi”.

 

Thiên Tử nheo mắt trầm giọng nói.

 

Ánh mắt Tiêu Chính Văn xoẹt qua một tia sáng lạnh lùng, sau đó khẽ gật đầu.

 

Tiếp theo nên làm gì đã không cần Thiên Tử phải nói rõ nữa, Tiêu Chính Văn cũng đã chuẩn bị hết mọi thứ.

 

Cuối cùng bây giờ đã có thể sử dụng quả bom mà Long Thất chôn sẵn trước đó rồi.

 

Cũng có rất nhiều người quân Phá Long trà trộn vào trong cảnh vệ quân Long Kinh.

 

Chỉ cần đối phương dám ra tay thì quân Phá Long có thể tước vũ khí của cảnh vệ quân ngay lập tức.

 

“Thiên Tử, tôi nghĩ không thể điều động binh sĩ từ ngoài vào, tôi có thể bảo Long Ngao mai phục ở Long Kinh, một khi có biến chúng ta có thể liên lạc bất cứ lúc nào”.

 

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Long Ngao.

 

“Vâng!”

 

Long Ngao đứng nghiêm đáp.

 

“Chỉ là trước khi ván cờ này kết thúc vẫn sẽ còn một trận chiến khốc liệt nữa, đến lúc đó cậu nhất định phải giữ vững tâm tính”.

 

Thiên Tử uy nghiêm nói.

 

“Thiên Tử cứ yên tâm!”

Tiêu Chính Văn chắp tay nói.
 
Chương 1302


Chương 1302

Sau khi bàn bạc bí mật với Thiên Tử một lát, Tiêu Chính Văn mới một mình lên máy bay trực thăng.

 

Lần này, toàn bộ điện Thần Long đều được điều động, sẽ một mẻ hốt gọn thế lực sau lưng ông Lạc.

 

Vậy nên Tiêu Chính Văn nhất định phải đích thân đến trụ sở chính của điện Thần Long để sắp xếp cho cẩn thận.

 

Còn Long Ngao phải ở lại Long Kinh để bảo đảm cho sự an toàn của Thiên Tử!

 

Kể từ thời khắc này, cuộc đối đầu cuối cùng giữa hai bên mới chính thức khai màn.

 

Một tấm lưới lớn vô hình đã được giăng ra toàn bộ.

 

Mà lúc này, ông Lạc vẫn còn đang đợi hồi âm của ông Tăng.

 

Mãi một lúc lâu, ông Tăng mới bước ra từ trong một căn phòng bí mật, liếc nhìn ông Lạc với sắc mặt khó coi, nói: “Môn chủ có ý hành động trước, cảnh vệ quân dưới trướng ông có thể đảm nhiệm trọng trách này không?”

 

Nghe ông Tăng hỏi, ông Lạc chẳng buồn suy nghĩ, lập tức gật đầu nói: “Đương nhiên, cảnh vệ quân đã thuộc sự kiểm soát của thuộc hạ từ lâu, có thể hy sinh vì môn chủ bất cứ lúc nào!”

 

Ông Tăng chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại, nói: “Ba ngày nữa, môn chủ sẽ đích thân tới Long Kinh, tới lúc đó sẽ bắt Thiên Tử thoái vị ngay tại buổi họp!”

 

Ôi!

 

Ông Lạc nghe vậy thì không khỏi hít sâu một hơi, nhanh vậy sao?

 

“Ông Tăng… ba ngày… thời gian ba ngày, có phải hơi ngắn không?”

 

Ông Lạc nuốt nước bọt nói.

 

“Lẽ nào phải đợi tới lúc Thiên Tử và Tiêu Chính Văn tra ra chúng ta thì mới ra tay sao? Đại binh áp sát, đừng nói là ông, ngay cả môn chủ cũng hết cách cứu vãn! Không tận dụng thời cơ đánh cho bọn chúng chẳng kịp trở tay thì chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa đâu!”

 

Dứt lời, ông Tăng trừng mắt nhìn ông Lạc rồi phất tay áo tức tối bỏ đi.

 

Ông Lạc lau mồ hôi lạnh trên trán, tính toán trong đầu một phen rồi mới đi khỏi sân.

 

Ở một nơi khác, máy bay trực thăng chở Tiêu Chính Văn cũng đã bay tới một ngọn núi sâu bên ngoài Giang Trung cả trăm cây số.

 

Trong rừng cây, vài thanh niên mặc quần áo tác chiến rằn ri, thông qua ống nhòm nhìn thấy Tiêu Chính Văn ngồi trên ghế lái máy bay trực thăng phía xa.

 

“Mau, báo cáo Long Tôn, Long Vương đích thân tới!”

 

Một người đàn ông nhỏ giọng nói với một người phụ nữ khác.

 

Chẳng bao lâu sau, máy bay trực thăng đã chậm rãi đậu xuống trước cửa hang động.

 

Long Nguyệt tiến lên trước một bước, hành quân lễ với Tiêu Chính Văn – người vừa bước xuống từ trên máy bay trực thăng, nói: “Long Vương!”

 

“Những người khác đâu?”

Tiêu Chính Văn vừa bước vào trong hang động vừa trầm giọng hỏi.
 
Chương 1303


Chương 1303

“Đã đi triệu tập binh lính theo chỉ thị của Long Vương rồi!”

 

Điện Thần Long lúc này chỉ còn mình Long Nguyệt ở lại trấn giữ.

 

Những người khác đã lần lượt đến gần Long Kinh, huy động lực lượng tất cả thế lực của điện Thần Long.

 

“Vào trong rồi nói!”

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn sải bước tiến vào trong hang động.

 

Từ xa nhìn lại, hang động này không có bất cứ khác biệt gì so với những hang động khác, thế nhưng tiến vào bên trong mới phát hiện ra cảnh vật ngoạn mục.

 

Tiêu Chính Văn đi tới trước một cánh cửa đá, hai mắt nhìn vào máy quét giác mạc, sau đó hệ thống nhận diện liền tự động mở cửa đá ra.

 

Bên trong là một đại sảnh cao vài mét và có diện tích cả nghìn mét vuông.

 

Hơn một nghìn tinh anh của điện Thần Long đang thu thập tình báo từ khắp nơi trên thế giới, sau đó lại tiến hành tổng hợp những tin tình báo này.

 

Đi ngang qua đại sảnh đến một căn phòng đá vô cùng bí mật, sau khi đóng cửa cẩn thận, Tiêu Chính Văn mới trầm giọng nói: “Trong vòng ba ngày, tất cả người của điện Thần Long buộc phải bí mật tiến vào Long Kinh để đề phòng bất trắc!”

 

“Còn nữa, cử thêm người đi theo dõi cẩn thận nhất cử nhất động của ông Lạc, tốt nhất có thể nghe lén luôn điện thoại của ông ta!”

 

Long Nguyệt nói với vẻ mặt hơi khó xử: “Long Vương, theo dõi ông Lạc thì không khó, thế nhưng việc nghe lén điện thoại của ông ta lại gần như không có khả năng. Người này thường ngày làm việc vô cùng cẩn thận, mỗi ngày rời khỏi Long Các đều về nhà ngay”.

 

“Người bình thường đều có sở thích, còn người này lại không có gì cả, thường ngày dường như ngay cả rượu cũng không uống giọt nào!”

 

“Vậy nên muốn lắp đặt thiết bị nghe lén trong điện thoại của ông ta gần như là không có khả năng!”

 

“Ồ?”

 

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày nói: “Vậy bắt đầu từ người nhà của ông ta thì sao?”

 

“Long Vương, nhà của ông Lạc không phải ai cũng có thể vào được. Theo như chúng tôi quan sát, bên trong khu nhà của ông ta, chỉ riêng số cao thủ cấp long soái năm sao trở lên cũng không dưới mười người!”

 

“Hơn nữa, tôi nghi ngờ còn có cao thủ cảnh giới Thiên Vương ẩn nấp trong bóng tối!”

 

Mua chuộc người nhà của ông Lạc gần như là điều không thể.

 

Loại cao thủ có thực lực như vậy, việc có hứng thú với tiền gần như bằng không.

 

Chỉ cần bọn họ muốn thì bao nhiêu tiền mà không thể có?

 

Ngoài tiền ra, muốn bọn họ phản bội ông Lạc thì càng thêm khó khăn hơn.

 

“Vậy thì tạm nghe lén điện thoại của ông ta hai mươi tư giờ, có bất cứ chuyện gì thì lập tức báo lại cho tôi!”

 

Tiêu Chính Văn trầm giọng dặn dò.

Nếu như không thể cài thiết bị để nghe lén thì chỉ có thể sử dụng một số thủ đoạn mà thôi.

Mặc dù thông qua sóng vô tuyến điện nghe lén điện thoại cần tiêu tốn rất nhiều nhân lực và vật lực.

Thê nhưng vì an nguy của Hoa Quốc, tất cả những chuyện này đều xứng đáng.
 
Chương 1304


Chương 1304

“Tôi hiểu rồi, bắt đầu từ đêm ngày hôm nay, chúng tôi sẽ giám sát nhất cử nhất động của ông ta 24/7!”

 

Long Nguyệt nghiêm nghị nói.

 

“Mấy chiến khu lớn có động tĩnh gì không?”

 

Tiêu Chính Văn chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại.

 

Điều anh lo lắng nhất là ông Lạc sử dụng binh lực của mấy chiến khu lớn, đột nhiên bao vây Long Kinh.

 

Đây sẽ là kết quả xấu nhất!

 

“Tạm thời không phát hiện mấy chiến khu lớn có bất cứ khác thường gì, nhưng năm nước do Mễ Quốc đứng đầu dường như đang điều động quân đội! Hơn nữa, Bắc Lương cũng có một số nơi khác lạ, thường xuyên nhìn thấy khói lửa ở bên ngoài mấy trăm cây số!”

 

Sau khi suy nghĩ một lúc, Long Nguyệt báo cáo lại với Tiêu Chính Văn.

 

Khói lửa?

 

Khói lửa ở bên ngoài mấy trăm cây số ư?

 

Vậy nếu như gần trong gang tấc, ít nhất có thể cao tới hơn trăm mét!

 

“Đội quân thiết giáp!”

 

Chỉ có cách giải thích này thôi!

 

Cũng có thể nói, nước Hùng ở phía bắc đã điều động số lượng lớn đội quân thiết giáp, lúc này đang chuẩn bị hành quân tới Bắc Lương.

 

Tất cả những chuyện này dường như đều quá trùng hợp rồi, trùng hợp đến mức khiến cho người ta không dám tin đây là sự thật!

 

“Mang cho tôi xem tất cả xu hướng trong vòng mười năm trở lại đây của hải quân Mễ Quốc!”

 

Tiêu Chính Văn đột nhiên quay đầu lại căn dặn Long Nguyệt.

 

“Rõ!”

 

Long Nguyệt vội vàng quay người đi đến đại sảnh, tìm thấy tất cả tin tình báo có liên quan đến hải quân Mễ Quốc từ trong đống tài liệu thu thập, sắp xếp lại một chút rồi mang tới căn phòng bí mật cho Tiêu Chính Văn.

 

“Hạm đội số một vào cảng đang sửa chữa?”

 

Một tin tình báo chẳng có gì nổi bật thu hút sự chú ý của Tiêu Chính Văn.

 

Hạm đội số một là nhóm chiến đấu trên biển lớn nhất của Mễ Quốc!

 

Chỉ riêng tàu sân bay cũng đã có tới hơn ba chiếc.

 

Mà cảng Hoành Kỳ chỉ là một cảng quân sự nhỏ, căn bản không thể nào chứa được nhiều quân hạm tới sửa chữa tiếp tế chỉ trong một lần như vậy!

 

“Bến cảng này có vấn đề, hạm đội đó cũng có vấn đề!”

 

Tiêu Chính Văn cầm lấy bản tình báo đó, đặt lên mặt bàn rồi nói: “Hạm đội này rất có khả năng sẽ phối hợp với kế hoạch của ông Lạc, đột nhiên nổi lên chống lại Hoa Quốc chúng ta!”

 

“Cái gì? Long Vương, ý của anh là bọn chúng có khả năng sẽ phối hợp cả trong lẫn ngoài sao?”

 

Long Nguyệt nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ không dám tin.

 

“Không kỳ lạ, người đứng sau lưng ông Lạc tính toán đủ mọi cách cả mấy chục năm, nhất định sẽ không từ mọi thủ đoạn!”

 

Tiêu Chính Văn nghiến răng, trầm giọng nói.
 
Chương 1305


Chương 1305

Lúc này ở Long Kinh, thập lão chiến bộ lại tập trung trong phòng bí mật ở Thiên Tử Các.

 

Đây là lần đầu tiên thập lão chiến bộ tập trung đông đủ tại đây kể từ sau khi Thiên Tử mới kế nhiệm.

 

“Thiên Tử, lúc trước quân Phá Long bị biên chế tập thể, bây giờ chỉ còn chưa đến năm mươi nghìn người, còn phải canh giữ ở Bắc Lương, trong khi các nước ở phía Bắc đã rục rịch chuẩn bị, tình hình không khả quan lắm!”

 

Một ông lão tóc bạc trong đó nhíu mày nói.

 

Mặc dù từ lúc Thiên Tử mới lên chức đến nay, Hoa Quốc xảy ra rất nhiều chuyện không nên xảy ra.

 

Nhưng Thiên Tử biết rõ nơi nào cũng có thể loạn lạc, duy chỉ có biên giới và trong quân đội là không thể.

 

Do đó, thực quyền trong các chiến khu lớn vẫn luôn nằm trong tay thập lão chiến bộ.

 

Mặc dù bây giờ Long Các đã bị ông Lạc nắm quyền khống chế, nhưng thực tế sau khi mấy người Giang Vạn Long rời đi, Long Các đã bị bỏ trống.

 

“Bí mật tập hợp quân Phá Long, giao cho chủ tướng trước đây dẫn dắt lẻn về Bắc Lương. Nếu các nước không xâm phạm đến biên giới, mọi người sẽ bình yên vô sự. Nếu có người dám cả gan xâm phạm đến biên giới thì giết không bàn cãi”.

 

Thiên Tử trầm giọng nói.

 

Lúc này xung quanh Thiên Tử đều phát ra ánh sáng màu vàng kim nhạt, đó là điềm báo của số mệnh, là uy nghiêm của Thiên Tử.

 

Những người ngồi ở đó đều đồng loạt đứng dậy nói: “Vâng, nhưng cảnh vệ quân Long Kinh…”

 

“Các vị không cần lo lắng chuyện này, tôi đã có kế hoạch, Hoa Quốc không chứa chấp kẻ gian nịnh, tôi phải tiêu diệt sạch sẽ đám người nào đó, thế lực nào đó, thế nên không cần tạo ra động tĩnh gì lớn”.

 

Thiên Tử uy nghiêm nói.

 

Thập lão chiến bộ gật đầu, Thiên Tử nói thế thì họ cũng không còn gì phải lo lắng nữa.

 

Giữ vững biên giới, yên lặng đợi thời cơ là sự lựa chọn tốt nhất của họ vào lúc này.

 

Sau khi thập lão chiến bộ ra ngoài, Thiên Tử lại sắp xếp nhiệm vụ cho sáu đại quốc lão, trưởng lão võ tông và trưởng lão tông miếu.

 

Đối mặt với ông Lạc và thế lực phía sau ông ta, Thiên Tử nắm chắc một lần diệt sạch hang ổ đó.

 

Nhưng an nguy của tông thất, Thiên Tử Các và Long Các cũng rất quan trọng.

 

“Nhiệm vụ quan trọng bảo vệ tông thất, ổn định trong ngoài Thiên Tử Các và Long Các sẽ giao cho các vị. Đến lúc đó chắc chắn sẽ là một trận hỗn chiến, thế nên tôi không thể lo chu toàn cho tông thất và Long Các, làm phiền các vị lo cho họ hàng của hoàng thất”.

 

“Tuân lệnh!”

 

Mọi người đồng loạt đứng lên đáp lại Thiên Tử, sau đó cung kính ra khỏi Thiên Tử Các.

 

Lúc này ở Long Kinh xuất hiện cảnh tượng bên ngoài lỏng lẻo bên trong siết chặt, đại chiến sắp diễn ra.

 

Thiên Tử đang đợi, ông Lạc cũng đang đợi.

 

Mấy nghìn cao thủ của điện Thần Long cũng lần lượt lẻn vào Long Kinh, mai phục ở mọi ngóc ngách để thu nhập thông tin từ mọi hướng.
 
Chương 1306


Chương 1306

Trong chút phốc, thần kinh của mọi người đều trở nên căng chặt.

 

Ngay cả ông Lạc cũng thầm có cảm giác nguy hiểm, dường như là mối nguy hiểm cực kỳ lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể ập đến người ông ta.

 

Cảm giác này khiến ông Lạc vốn đa mưu túc trí cảm thấy vô cùng bất an.

 

“Ông Lạc, có một ông lão muốn gặp ông!”

 

Một tên cấp dưới nhanh chân bước vào phòng sách của ông Lạc, khẽ nói.

 

“Là ông Tăng à?”

 

Ông Lạc quay đầu lại nhìn người báo tin nói.

 

“Ông ta không nói, chỉ bảo muốn gặp ông ngay lập tức”.

 

Người báo tin thấp giọng đáp.

 

“Cho ông ta vào, chỉ có một mình ông ta sao?”

 

Ông Lạc quay đầu lại nhìn người kia nói.

 

“Vâng, chỉ có một mình ông ta”.

 

Thấy ông Lạc khoát tay với mình, người báo tin nhanh chóng bước ra khỏi phòng sách.

 

Chẳng mấy chốc, ông Tăng bước vào phòng sách của ông Lạc.

 

“Ông Tăng!”

 

Ông Lạc vội vàng cúi chào ông Tăng, còn tự tay lấy một cái ghế đến.

 

Sắc mặt ông Tăng hơi u ám ngồi lên ghế nói: “Môn chủ vốn định ba ngày sau mới đến Long Kinh, nhưng tình hình thay đổi, đêm nay tôi và ông cùng đến đón môn chủ”.

 

Hả?

 

Ông Lạc nhướng mày, làm thế có phải hơi gấp gáp rồi không?

 

Lúc này mọi thứ trong thành Long Kinh vẫn chưa chuẩn bị xong, ông ta vẫn chưa kịp bàn bạc cụ thể với thủ lĩnh quân đội cảnh vệ quân thì môn chủ bỗng đến Long Kinh trước dự định.

 

“Ông Tăng, ý của môn chủ là muốn ra tay ngay à?”

 

Ông Lạc vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ hỏi.

 

Ông Tăng cười khẩy gật đầu, chẳng phải người ta thường nói tập kích bất ngờ khi đối phương không phòng bị sẽ tốt hơn sao?

 

Không ai ngờ được vào lúc đang yên đang lành lại đột nhiên có người đột kích vào Thiên Tử Các ép Thiên Tử nhường lại vị trí của mình.

 

Đây là một nước đi hay, cũng là nước đi nguy hiểm.

 

“Sao thế, ông sợ rồi à?”

 

Ông Tăng ngẩng đầu lên nhìn ông Lạc bằng ánh mắt dò xét: “Hay là ông luyến tiếc cái chức quốc sư của ông?”

 

Ông Lạc cười gượng nói: “Ông Tăng, thuộc hạ không sợ chết, với một người không sợ chết thì quốc sư có là gì? Tôi chỉ đang lo bên võ tông và quân đội không có người của chúng ta, chuyện này có mối quan hệ rất lớn”.

 

“Một khi xảy ra chuyện thì sẽ không còn đường lui, thế nên…”

“Võ tông cũng thế mà tông thất cũng vậy thôi, gặp được môn chủ chúng đều phải cúi đầu xưng thần. Ông không cần lo lắng mấy chuyện này, lát nữa theo tôi đi gặp môn chủ”.
 
Chương 1307


Chương 1307

Dứt lời, ông Tăng bưng tách trà lên nhấp một hớp.

 

Ông Lạc gật đầu, sau đó cũng ngồi xuống vị trí bên cạnh.

 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cho đến đêm khuya ông Tăng mới chậm rãi đứng lên.

 

Ông Lạc đi theo ông Tăng ra ngoài.

 

“Đi xe của tôi!”

 

Nói xong, ông Tăng chỉ vào chiếc xe màu đen đó.

 

Ông Lạc hơi sửng sốt một chốc, sau đó gật đầu nói: “Được!”

 

Sau khi hai người lên xe, chiếc xe màu đen mới khởi động.

 

Xe vừa đi về phía vùng ngoại ô Long Kinh, ông Tăng vừa nói: “Trước cửa nhà ông có tai mắt quá nhiều, lẽ nào ông chưa từng để ý đến sao?”

 

Ông Lạc cười gượng đáp lời: “Không phải không để ý mà là đã thành quen rồi, nhưng đám người này không vào được nhà của tôi. Nếu chúng muốn rình mò trước cửa nhà tôi thì cứ để chúng làm vậy là được”.

 

Ngược lại ông Lạc tỏ vẻ mình chẳng để ý, còn hơi thờ ơ với việc này.

 

Kể từ mưu đồ vài năm trước, mọi thứ như vẽ nên một dấu chấm tròn hoàn hảo để kết thúc mọi chuyện.

 

Lúc này ông Lạc lại cảm thấy khá thư thái, nhẹ nhõm.

 

Chiếc xe chậm rãi ra khỏi Long Kinh chạy đến một trang viên đã bị bỏ hoang từ lâu.

 

Lúc này có vài người mặc đồ đen đeo mặt nạ đang đứng canh trước cổng trang viên, trong trang viên đèn điện sáng choang.

 

Ông Tăng dẫn ông Lạc cùng đi vào trang viên, sau đó đến sảnh lớn tầng hai.

 

Một ông lão mái tóc bạc phơ, cũng đeo mặt nạ đang ngồi thẳng người ở vị trí chính giữa.

 

“Kính chào môn chủ!”

 

Nhìn thấy ông lão, ông Lạc vội vàng cúi người chào.

 

Ông lão khẽ gật đầu nói: “Tiểu Lạc, gần đây Long Kinh thế nào rồi?”

 

Ông Lạc nhíu mày nói: “Chuyện này… môn chủ, bây giờ Long Kinh hẳn đã nằm trong sự kiểm soát của chúng ta rồi, chỉ là bên phía quân đội và võ tông vẫn chưa có người của chúng ta, nhưng cảnh vệ quân cũng đã nghe theo chúng ta”.

 

Ông lão gật đầu nói: “Bên quân đội và võ tông không cần lo, thứ tôi cần chỉ có cảnh vệ quân. Non sông rộng lớn này vốn dĩ nên thuộc về tôi, hôm nay tôi chỉ đến để lấy lại những gì tôi đáng có mà thôi”.

 

Ông lão nói đến đây, ngón tay hơi dùng sức, hai quả óc chó đã phủ ngọc bị ông lão bóp nát.

 

Ông Tăng bước đến nói: “Môn chủ, đêm nay có đến Thiên Tử Các luôn không?”

Ông lão khẽ lắc đầu nói: “Đêm nay vẫn chưa phải là lúc thời cơ chín muồi, chúng ta phải đợi thêm một tin tức kinh thiên động địa được truyền về Long Kinh nữa.”

Dứt lời, ông lão đeo mặt nạ chậm rãi đứng dậy.
 
Chương 1308


Chương 1308

Khí thế và uy nghiêm của ông lão vô cùng mạnh.

 

Trong một chốc lại khiến người ta cảm nhận được hơi thở của vương giả.

 

Sau đó ông Lạc báo cáo hết những chuyện xảy ra gần đây cho ông lão.

 

Ông lão không khỏi gật đầu nói: “Thật ra giết đám người Giang Vạn Long là một nước cờ nguy hiểm, chuyện đã đến nước này rồi tôi cũng không trách cậu nữa. Nhưng ba ngày sau, khi chúng ta phát động trận chiến, cậu phải chuẩn bị thật tốt, thành công hay thất bại nằm ở bước này”.

 

“Vâng!”

 

Ông Lạc gật đầu nói.

 

Thấy ông lão phất tay với mình, ông Lạc mới đứng lên đi ra ngoài.

 

Ông Tăng bàn chuyện bí mật với ông lão một lúc lâu sau mới dẫn ông Lạc cùng rời đi.

 

Cùng lúc đó trong một biệt thự ở nơi nào đó ở Giang Trung.

 

Một ông lão và hai người đàn ông trung niên đang ngồi vây quanh lại với nhau, trước mặt là thông báo do tập đoàn Vy Nhan gửi đến.

 

“Khương Vy Nhan này cũng ngông nghênh quá, lại bảo nhà họ Trần chúng ta giao ra toàn bộ tài sản trong vòng ba ngày. Cô… cô ta dựa vào đâu mà làm thế chứ?”

 

Một người đàn ông trung niên trong đó đập bàn quát.

 

“Bên nhà họ Viên đã có tin tức gì chưa?”

 

Ông lão đảo mắt liếc nhìn người đàn ông trung niên, mặc kệ ông ta tức giận chỉ trầm giọng hỏi.

 

“Bố, người nhà họ Viên đã chạy mất dép rồi, không quan tâm đến sự sống chết của chúng ta đâu, hơn nữa trước khi đi tên khốn kiếp Viên Sùng Long còn dám đe dọa chúng ta”.

 

Một người đàn ông trung niên khác không cam lòng nói.

 

Ông lão trước mặt này là Trần Quốc Hoa, chủ tịch tập đoàn Trần Thị – một trong ba tập đoàn y dược lớn ở Giang Trung.

 

Hai người đàn ông trung niên đó là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Trần Thị, tên là Trần Lập Tân và Trần Lập Quần.

 

Mấy ngày trước, hai anh em nhà họ Trần dẫn đầu các tập đoàn y dược ở Giang Trung cắt đứt mối quan hệ với tập đoàn Vy Nhan.

 

Dựa vào tình hình lúc đó, hai người cứ nghĩ rằng tìm được biện pháp để nhà họ Trần lên như diều gặp gió, dẫn đầu đứng về phe Viên Sùng Long.

 

Nhưng trên võ đài Tiêu Chính Văn chỉ giơ tay lên đã đánh bại Viên Thắng Thiên.

 

Danh tiếng nhà họ Viên sụt giảm xuống rất thảm hại, thậm chí không thể không chạy về Long Kinh.

 

Toàn bộ ông lớn ở Giang Trung đi theo nhà họ Viên gần như đều bị nhà họ Viên bỏ rơi.

 

Sáng hôm sau hai anh em nhà họ Trần chạy đến biệt thự của Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, hy vọng Khương Vy Nhan có thể cho nhà họ Trần một cơ hội.

 

Nhưng hai người lại nhận được lời đáp là phải giao ra toàn bộ tài sản trong vòng ba ngày.

Thấy thời hạn ba ngày sắp hết, hai anh em họ cũng không ngồi yên được nữa đành phải nhờ đến ông cụ.
 
Chương 1309


Chương 1309

“Haizz! Hai anh em chúng mày, bình thường tao dạy bọn mày thế nào, bất kỳ việc gì cũng đừng làm bậy, càng không được hành động ngu ngốc. Căn cơ của nhà họ Viên ở tít tận Long Kinh, sao bọn mày có thể trói buộc với chúng chứ?”

 

“Bố, bọn con cũng biết sai rồi nhưng vấn đề là bây giờ tập đoàn Vy Nhan cứ giục, làm căng lắm, nếu bố không ra mặt, chúng ta chỉ có thể giao ra tài sản rồi cút khỏi Giang Trung”.

 

Trần Lập Quần lo lắng nói.

 

Trần Quốc Hoa híp mắt rơi vào trầm tư một chốc lâu, sau đó cụ ta đứng dậy nói: “Xem ra cũng chỉ có dựa vào bản mặt già của tao để thử xem vận may, hai đứa mày đều đi theo tao”.

 

Dứt lời, Trần Quốc Hoa lạnh lùng trợn mắt với hai anh em, sau đó đứng lên dặn quản gia chuẩn bị xe.

 

Cụ ta muốn đích thân đến gặp Khương Vy Nhan.

 

Trần Hoa Quốc có địa vị rất cao trong thế hệ trước ở Giang Trung, không phải là việc kinh doanh của nhà họ Trần lớn mà là Trần Quốc Hoa có quan hệ cực kỳ thân thiết với ba tông môn lớn ở khu vực gần Giang Trung.

 

Năm đó khi tông chủ của Võ Anh Tông sa sút đã nhận được ơn nghĩa sâu nặng của Trần Hoa Quốc mới sống sót.

 

Lúc chưởng giáo của Thiên Vũ Tông không một xu dính túi cũng chính Trần Quốc Hoa đã giơ tay ra giúp đỡ.

 

Mãi đến sau đó, sau khi người này trở thành chưởng giáo vẫn nhớ đến lòng tốt của Trần Quốc Hoa.

 

Ngoài ra, môn chủ của Thanh Phong Môn – tông môn lớn nhất ở gần Giang Trung lại là anh em kết nghĩa của Trần Hoa Quốc.

 

Thế nên mặc dù Trần Quốc Hoa đã nghỉ hưu nhưng cả Giang Trung này chẳng có mấy ai dám không nể mặt cụ ta.

 

Lần này cụ ta cũng ôm tâm tư này, muốn dựa vào mạng lưới quan hệ của mình để chèn ép Khương Vy Nhan.

 

Người khác thế nào nhà họ Trần không quan tâm nhưng nhà họ Trần sẽ không giao ra một xu.

 

Trần Quốc Hoa ngẩng đầu sải bước đi ra khỏi biệt thự nhà họ Trần.

 

Khí thế đó nói là đi khởi binh vấn tội còn đúng hơn là đi tìm Khương Vy Nhan để bàn bạc.

 

Có ông cụ Trần làm chỗ dựa, khí thế của hai anh em nhà họ Trần cũng thay đổi, đi đường cũng ưỡn ngực thẳng lưng hơn nhiều, ra vẻ ta đây.

 

Hai ngày nay quả thật có không ít ông lớn ở Giang Trung đến tập đoàn Vy Nhan để giao nộp tài sản.

 

Nhưng thật ra trong số tài sản này có rất nhiều thứ không liên quan đến lĩnh vực y dược.

 

Khương Vy Nhan cũng không dành nhiều tâm tư để quan tâm, vì thế cô đang bàn với mấy người Lãnh Kế Hồng nên giải quyết đống tài sản này thế nào.

 

Nếu bán đi thì ai lại có nhiều tiền để có thể tiếp nhận số tài sản lớn như vậy?

 

Nhưng nếu tự hoạt động thì cô lại không hiểu biết quá nhiều về mấy lĩnh vực này.

 

Thế nên mãi đến đêm khuya, văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Vy Nhan vẫn còn sáng đèn.

 

Mấy người Lãnh Kế Hồng đi qua đi lại, nói thật lòng, ngoài lĩnh vực y dược thì người nhà họ Lãnh cũng không hiểu biết những lĩnh vực khác.

Họ cũng chẳng biết chút gì về mấy lĩnh vực như giao dịch quốc tế, giao dịch tài chính, công ty kiến trúc gì đó.

“Sếp Khương, tôi nghĩ cách tốt nhất là kêu gọi đấu thầu, bán hết những tài sản này đi, chứ bảo mấy người làm bên y dược như chúng ta đi xây nhà, mua bê tông cốt thép, e là không ổn lắm”.

 

Lãnh Kế Hồng suy đi tính lại vẫn đưa ra quan điểm của mình.

 

Khương Vy Nhan khẽ thở dài nói: “Thật ra tôi cũng nghĩ đến rồi, nhưng xét về tổng giá trị số tài sản hiện giờ chúng ta nhận được cũng phải hơn mấy chục tỷ tệ, vùng Giang Trung này e là không có ai có đủ nguồn tài chính này”.

 

Lãnh Hàn Băng suy nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên đề xuất: “Sếp Khương, chúng ta có thể tổ chức một buổi hội nghị xúc tiến hoặc đấu giá tài sản để giải quyết đống tài sản này với giá thấp”.

 

Khương Vy Nhan khẽ lắc đầu, cả Hoa Quốc này người có nguồn tài chính lớn như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng những người đó chắc chắn xem thường một nơi nhỏ bé như Giang Trung.

 

Đúng lúc này, Tô Tĩnh bước vào văn phòng nói với Khương Vy Nhan: “Sếp Khương, bên dưới có một ông cụ họ Trần muốn gặp cô”.

 

Ông cụ họ Trần?

 

Lãnh Hàn Băng nhướng mày, nói: “Sếp Khương, người này chắc là ông cụ nhà họ Trần đấy, ông ta là người từng có thể hô mưa gọi lớn ở Giang Trung”.

 

“Sếp Khương, tôi nghĩ người này đến đây cũng chẳng phải điều tốt gì, có cần gọi cho ông cụ kia không?”

Lãnh Kế Hồng cũng lo lắng hỏi.
 
Chương 1310


Chương 1310

Khương Vy Nhan suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, có vẻ như không cần thiết phải gọi Độ Thiên Chân Nhân đến vào lúc này.

Dù sao người ta đến công ty cũng đa phần là để lấy lòng cầu hòa, gặp mặt một lần cũng không sao.

“Không cần đâu. Tô Tĩnh, cô mời bọn họ đến phòng họp đi, tôi sẽ qua đó ngay!”

Khương Vy Nhan mỉm cười nói với Tô Tĩnh.

Sau khi Tô Tĩnh rời đi, Khương Vy Nhan sắp xếp lại tài liệu trên bàn làm việc rồi lấy báo cáo tài chính của một số công ty nhỏ, cũng như các hợp đồng bọn họ giao lên, nói: “Sếp Lãnh, những công ty này đều có giá trị nhỏ, hơn nữa, lúc đó bọn họ cũng bị người khác ép buộc, theo tôi thấy, chúng ta nên trả lại những sản nghiệp này cho bọn họ!”

“Còn sáu công ty còn lại, tôi sẽ tìm người liên hệ giúp để bán, nếu thật sự không bán được thì chúng ta có thể nghĩ cách để bọn họ tự mình tiêu hóa!”

Lãnh Kế Hồng khẽ gật đầu, nhận xấp hồ sơ từ tay Khương Vy Nhan.

Thực ra, đôi khi có quá nhiều sản nghiệp cũng là một vấn đề khiến người ta đau đầu.

Nhà họ Viên vốn dĩ muốn tăng sức ảnh hưởng qua trận chiến với Tiêu Chính Văn.

Nhưng không ngờ cuối cùng lại giúp Khương Vy Nhan giải quyết việc lớn, hơn nữa còn khiến tập đoàn Vy Nhan cải tổ lại giới kinh doanh ở Giang Trung chỉ qua một đêm.

Sau khi dặn dò xong, Khương Vy Nhan mới nói với Lãnh Kế Hồng: “Sếp Lãnh, chúng ta hãy cùng đi gặp ông Trần!”

Lãnh Kế Hồng gật đầu, rồi đi theo Khương Vy Nhan ra khỏi phòng làm việc.

Trần Quốc Hoa ngồi trong phòng họp, nhìn đồng hồ, cụ ta đã đợi hơn mười phút.

Cả đời này đều là người khác phải đợi cụ ta, cụ ta đã phải đợi ai bao giờ đâu chứ?

“Bố, Khương Vy Nhan kia đang muốn ra oai với bố đấy!”

Trần Lập Quần nói bên tai Trần Quốc Hoa.

“Hừ!”

Trần Quốc Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng không nói gì.

Không lâu sau, Khương Vy Nhan và Lãnh Kế Hồng lần lượt bước vào phòng họp.

“Ông Trần, chào ông!”

Khương Vy Nhan lịch sự chào hỏi Trần Quốc Hoa.
 
Chương 1311


Chương 1311

Trần Quốc Hoa gượng cười đứng dậy, chắp tay với Khương Vy Nhan, nói: “Sếp Khương, nghe danh đã lâu, hôm nay làm phiền cô rồi!”

Nói xong, Trần Quốc Hoa ngồi xuống chỗ cũ, thản nhiên nhìn Lãnh Kế Hồng và Khương Vy Nhan.

Khương Vy Nhan mỉm cười nói: “Ông Trần là bậc tiền bối, hôm nay đến đây là có chuyện gì cần chỉ dạy sao?”

Ngay từ đầu, Khương Vy Nhan đã đi thẳng vào vấn đề.

Trần Quốc Hoa không khỏi gật đầu, Khương Vy Nhan quả nhiên là một cô gái tài giỏi.

“Hôm nay tôi đến là muốn nhờ sếp Khương một chuyện. Hai thằng con vô tích sự của tôi đã làm ra một số chuyện không nên. Vì vậy, hôm nay tôi đến đây là để thỉnh tội với sếp Khương!”

Vừa nói, Trần Quốc Hoa vừa nháy mắt với hai thằng con trai của mình.

Hai anh em Trần Lập Quần vội vàng nở nụ cười, bước lên trước, cúi đầu chào Khương Vy Nhan: “Sếp Khương, chuyện nhà họ Viên đều là lỗi của chúng tôi, chỉ là cô cũng biết tình hình lúc đó rồi đấy, chúng tôi cũng là bị ép bất đắc dĩ mà thôi!”

Trần Lập Quần nói với giọng điệu cầu xin.

“Ồ? Bất đắc dĩ sao?”

Khương Vy Nhan lạnh lùng liếc nhìn hai anh em Trần Lập Quần, nói: “Có lẽ không phải vậy đâu nhỉ? Lúc Viên Sùng Long vừa đến Giang Trung, hai vị đây đã giật dây khiến tất cả các công ty dừng hợp tác với tập đoàn Vy Nhan chúng tôi!”

“Lúc đó, Viên Sùng Long còn chưa đến Giang Trung, tôi muốn hỏi hai vị rằng hai vị bất đắc dĩ chỗ nào?”

“Chuyện này…”

Hai anh em Trần Lập Quần không nói nên lời trước câu hỏi của Khương Vy Nhan.

Lãnh Kế Hồng ngồi bên cạnh cũng đứng lên nói: “Theo tôi được biết, lúc đó hai người là người đầu tiên đề xuất chia rẽ tập đoàn Vy Nhan. Lúc đó, các người có khí thế lắm mà, tôi không nhìn ra các người bất đắc dĩ chỗ nào cả!”

“Lãnh Kế Hồng! Đây không có phần cho ông nói!”

Trần Lập Quần nghe vậy trợn tròn mắt, lạnh lùng nói.

Lãnh Kế Hồng cười khẩy đáp: “Sếp Trần à, nếu là mấy ngày trước thì tôi thật sự không có tư cách nói chuyện với ông, chỉ là bây giờ, làm người thì phải chịu trách nhiệm với lời mình nói và chuyện mình làm!”

“Cậu Tiêu ăn ở nhân hậu, cho nên chỉ bắt các người giao tài sản ra, giữ lại mạng cho các người, như vậy đã là rộng lượng lắm rồi!”

“Rầm!”

Lãnh Kế Hồng vừa dứt lời, Trần Quốc Hoa đập mạnh xuống bàn, đôi mắt già nua lạnh lùng đầy khí chất nhìn chằm chằm vào Lãnh Kế Hồng.

Mặc dù Trần Quốc Hoa không nói gì, nhưng Lãnh Kế Hồng lại cảm nhận được một loại áp lực vô hình.

“Sếp Khương, tôi nghĩ không nên để người ngoài xen vào cuộc nói chuyện giữa chúng ta!”
 
Chương 1312


Chương 1312

Mặc dù Trần Quốc Hoa nói rất hòa nhã, nhưng giọng điệu lại có phần ra lệnh.

Cho đến bây giờ, Trần Quốc Hoa chưa từng coi trọng Khương Vy Nhan.

Cho dù là Tiêu Chính Văn, thì cũng phải nể mặt cụ ta vài phần.

Suy cho cùng, một vài tông môn lớn ở Giang Trung đều có quan hệ tốt với nhà họ Trần, Tiêu Chính Văn dám dùng vũ lực với nhà họ Trần sao?

Trần Quốc Hoa không tin Tiêu Chính Văn có lá gan này!

Dù sao thì nhà họ Trần và nhà họ Viên không giống nhau, bọn họ đã ở Giang Trung hơn năm mươi năm nay, họ có mối quan hệ sâu rộng với các giới ở Giang Trung.

Cái này gọi là phép vua cũng thua lệ làng!

Lúc này, Tiêu Chính Văn lại không có binh quyền, không có địa vị chính thức, căn bản chẳng có gì đáng sợ cả.

“Ông Trần, sếp Lãnh không phải người ngoài, sếp Lãnh cũng là một trong những đối tác quan trọng của tập đoàn Vy Nhan chúng tôi. Hai bên chúng tôi có mối quan hệ hợp tác chiến lược, vì vậy, sếp Lãnh có quyền lên tiếng!”

“Hơn nữa, tôi tin ông Trần không phải là người không biết lẽ phải. Tập đoàn Vy Nhan chúng tôi chưa từng có xích mích gì với nhà họ Trần, vậy tại sao mấy ngày trước, nhà họ Trần lại hung hăng chèn ép chúng tôi như vậy?”

“Bây giờ lại cảm thấy hối hận, liệu có phải muộn rồi không? Tôi nhắc lại, trong vòng ba ngày, phải giao hết tài sản ra, nếu không, đừng trách tập đoàn Vy Nhan chúng tôi không khách khí!”

Lời nói của Khương Vy Nhan vô cùng sắc bén, không chịu nhượng bộ, khiến Trần Quốc Hoa nghe xong khuôn mặt lúc đỏ bừng lúc trắng bệch, đôi mắt già nua toát ra vẻ lạnh lẽo.

Cụ ta vốn tưởng rằng chỉ cần dựa vào mặt mũi của mình, nói chuyện với Khương Vy Nhan thì cô sẽ phải khuất phục.

Nhưng kết quả lại khiến Trần Quốc Hoa vô cùng tức giận.

“Sếp Khương, ý của cô là giữa chúng ta không cần nói chuyện nữa sao? Cô nghĩ tập đoàn Vy Nhan có thể nuốt trọn nhà họ Trần chúng tôi à?”

Giọng nói của Trần Quốc Hoa đột nhiên trở nên lạnh lùng, sắc mặt cũng tối sầm xuống.

“Khương Vy Nhan, tốt nhất là cô đừng có mà vênh váo! Bố tôi tới đây nói chuyện với cô đã là nể mặt cô và Tiêu Chính Văn lắm rồi, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”

“Đúng vậy, nhà họ Trần chúng tôi không phải dễ động vào đâu!”

Trần Lập Tân và Trần Lập Quần cũng tỏ vẻ hăm dọa hung ác.

“Ông Trần, đây chính là thành ý của nhà họ Trần các người sao? Nếu nhà họ Trần các người đã có thái độ này thì ngày mai trước khi mặt trời lặn, phải giao nộp hết tài sản ra!”

Dứt lời, Khương Vy Nhan đứng dậy đi ra khỏi cửa.

“Đứng lại!”

Trần Quốc Hoa đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Khương Vy Nhan, nói: “Khương Vy Nhan, cô không nể mặt nhà họ Trần thật sao?”
 
Chương 1313


Chương 1313

Nghe thấy vậy, Khương Vy Nhan dừng bước, quay đầu nhìn về phía Trần Quốc Hoa, lạnh lùng lên tiếng: “Kể từ ngày nhà họ Trần quyết tâm đối đầu với tập đoàn Vy Nhan chúng tôi thì chúng tôi đã trở mặt rồi!”

 

Dứt lời, Khương Vy Nhan không hề dừng lại, mà bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.

 

Lãnh Kế Hồng cười khẩy, nói với Trần Quốc Hoa: “Ông cụ Trần, thời gian đang dần trôi qua, nếu nhà họ Trần không giao nộp sản nghiệp thì ông sẽ chẳng thể tưởng tượng nổi kết quả sẽ thế nào đâu!”

 

Nói xong, Lãnh Kế Hồng cũng bước nhanh ra khỏi phòng họp.

 

Khương Vy Nhan lại dám bỏ mặc cụ ta trong phòng, không buồn để tâm thêm nữa.

 

“Khá khen cho Khương Vy Nhan, cô thật sự muốn ép tôi phải lật mặt với cô phải không?”

 

Dứt lời, Trần Quốc Hoa tức tối đập mạnh vào mặt bàn, lạnh lùng nói: “Chúng ta đi! Sớm muộn gì cũng sẽ tới lúc cô ta phải quỳ xuống cầu xin chúng ta!”

 

Trần Quốc Hoa lấy lại tinh thần, sải bước ra khỏi phòng họp với thái độ bực tức.

 

Tô Tĩnh vừa hay chạm mặt với Trần Quốc Hoa trong hành lang, bởi vì trong đầu đang suy nghĩ tới công việc nên hoàn toàn không để ý tới Trần Quốc Hoa, bị cụ ta va vào liền ngã xuống đất, đống văn kiện đang ôm trong tay cũng rơi lả tả khắp nơi.

 

“Ôi chao!”

 

Tô Tĩnh vội vàng nhặt đống văn kiện rơi trên đất lên, còn không ngừng nói xin lỗi với Trần Quốc Hoa.

 

“Hừ! Một con chó của tập đoàn Vy Nhan cũng dám ngáng đường của tôi! Tránh ra!”

 

Hai mắt Trần Quốc Hoa lộ ra vẻ hung hãn, trừng mắt nhìn Tô Tĩnh đầy độc địa.

 

Tô Tĩnh vội vàng giải thích: “Xin lỗi ông, tôi… tôi đang nghĩ tới một vụ thu mua nên…nên không chú ý trong hành lang có người, xin ông thứ lỗi!”

 

“Bốp!”

 

Tô Tĩnh vừa dứt lời!

 

Trần Lập Tân đã lao tới, giơ tay lên giáng một bạt tai vào mặt Tô Tĩnh, phẫn nộ nói: “Con nhỏ này, mày chửi ai không phải người hả?”

 

Mẹ kiếp!

 

Tô Tĩnh vẫn luôn dịu dàng nho nhã suýt thì thốt ra tiếng chửi thề!

 

Bố con nhà họ Trần rõ ràng đang bới lông tìm vết!

 

Tô Tĩnh ôm lấy bên má bị đánh đỏ ửng, ngực nhấp nhô lên xuống, thế nhưng vẫn đè nén lửa giận trong lòng, liên tục nói xin lỗi bố con nhà họ Trần.

 

“Hừ!”

 

Trần Quốc Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, bước nhanh về phía cửa thang bộ.

 

Nhìn theo bóng lưng của Trần Quốc Hoa, Tô Tĩnh cố nhẫn nhịn ấm ức trong lòng, đi tới phòng làm việc của Khương Vy Nhan, đặt văn kiện xuống trước mặt cô rồi nói: “Sếp Khương, đây là tư liệu mà tôi đã thu thập xong xuôi, quy mô của những công ty trong này đều tương đối nhỏ, không thích hợp để thu mua chỉnh thể!”

 

Dứt lời, cô ấy lại mở túi văn kiện ra, chỉ từng cái một cho Khương Vy Nhan xem.

 

Ban đầu Khương Vy Nhan còn không chú ý tới, sau đó tình cờ mới phát hiện ra má trái của Tô Tĩnh vừa đỏ vừa sưng.

“Tiểu Tĩnh, mặt của cô…”
 
Chương 1314


Chương 1314

“Không… không sao, sếp Khương, là do tôi không cẩn thận… va… va đụng một chút”.

 

Tô Tĩnh vội vàng giải thích.

 

Chuyện cô ấy lừa gạt Khương Vy Nhan lúc trước, tới bây giờ Khương Vy Nhan cũng không truy cứu thêm gì nữa, trong lòng Tô Tĩnh cảm thấy vô cùng cảm kích Khương Vy Nhan.

 

Hơn nữa, khi đó nếu như Tiêu Chính Văn không tới kịp thời, thì không chỉ có Tô Tĩnh, mà ngay cả bố mẹ của cô ấy e là cũng không giữ nổi tính mạng!

 

Vậy nên Tô Tĩnh mới không muốn gây thêm phiền phức cho Khương Vy Nhan.

 

Mặc dù vừa bị ăn một bạt tai, trong lòng cũng rất ấm ức, thế nhưng cô ấy vẫn muốn cố gắng không làm ầm lên, nhân nhượng hết khả năng cho khỏi phiền hà!

 

“Va đụng?”

 

Khương Vy Nhan càng nhíu mày chặt hơn, ánh mắt dừng lại trên mặt Tô Tĩnh, đồng thời giơ tay gỡ bỏ bàn tay đang ôm lấy má của Tô Tĩnh ra.

 

Năm ngón tay in hằn rất rõ, làm gì có chuyện va đụng gì, rõ ràng là bị người ta đánh!

 

“Đụng kiểu gì mà có thể tạo ra được vết hằn hình năm ngón tay thế? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

 

Sắc mặt Khương Vy Nhan lập tức biến đổi, giọng điệu tức giận.

 

“Sếp Khương! Tôi…”

 

Tô Tĩnh thấy mắt Khương Vy Nhan đã loé lên vẻ phẫn nộ cũng không dám giấu giếm thêm nữa, chỉ đành thuật lại một lượt chuyện mình bị đánh.

 

“Lúc đó sao cô không gọi người tới!”

 

Khương Vy Nhan tức tới mức gương mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ, siết chặt lòng bàn tay.

 

“Sếp Khương, tôi chỉ bị đánh một cái mà thôi, không có gì to tát cả, cũng không mất miếng thịt nào, tôi thấy hay là thôi bỏ đi!”

 

Tô Tĩnh biết rõ, người nhà họ Trần không hề dễ động vào, ngay cả người đứng đầu thành phố Giang Trung cũng phải nể mặt nhà họ Trần mấy phần.

 

“Được rồi, cô đi làm việc đi!”

 

Khương Vy Nhan thấy Tô Tĩnh khép na khép nép, dáng vẻ lo sợ sẽ gây rắc rối nên đành xua tay nói.

 

Sau khi Tô Tĩnh bước ra khỏi phòng làm việc, Lãnh Kế Hồng cau mày nói: “Sếp Khương, mười phần thì có tới tám, chín phần là nhà họ Trần đang báo thù chúng ta, theo tôi thấy, hôm nay đừng bảo tài xế của cô đón cô nữa!”

 

Dứt lời, Lãnh Kế Hồng gửi một tin nhắn cho Độ Thiên Chân Nhân.

 

Mọi người đều là người trên cùng một chiếc thuyền, nên làm gì có chuyện Lãnh Kế Hồng bỏ qua cơ hội nịnh bợ Độ Thiên Chân Nhân?

 

Do đó ông ta đã lấy số điện thoại của Độ Thiên Chân Nhân từ lâu.

 

Hơn nữa, những ngày này, chỉ cần có cơ hội là ông ta sẽ chiêu đãi Độ Thiên Chân Nhân ở nhà họ Lãnh.

 

“Tôi không tin người nhà họ Trần còn có thể không có luật pháp như thế! Giang Trung vẫn là một nơi có luật pháp!”

 

Khương Vy Nhan nghiến răng, kiềm chế sự phẫn nộ trong lồng ngực, nói.

“Sếp Khương, làm việc gì cũng phải cẩn thận kỹ lưỡng thì mớ đảm bảo được sự an toàn, cậu Tiêu hiện không ở Giang trung, nếu như cô có mệnh hệ gì thì sẽ mất hai mạng một lúc đấy!”

Lãnh Kế Hồng dè dặt nói.

Nghe thấy lời này, Khương Vy Nhan mớ miễn cưỡng đồng ý để cho Độ Thiên Chân Nhân đích thân tới đón mình.
 
Chương 1315


Chương 1315

Dù gì trong bụng cô cũng đang mang cốt nhục của Tiêu Chính Văn, lỡ như thật sự có sơ suất gì thì Khương Vy Nhan có hối hận cũng không còn kịp nữa.

 

Chẳng bao lâu sau, Độ Thiên Chân Nhân đã dẫn theo hai đệ tử cùng tiến vào trong phòng làm việc, đầu tiên là hỏi Khương Vy Nhan về những tình tiết trước đó, sau đó mới nặng nề gật đầu, nói: “Chủ mẫu, người này quả thực không dễ động vào!”

 

“Cho dù là người của võ tông chúng tôi thì cũng phải kiêng nể Trần Quốc Hoa vài phần! Từ những năm trước, người này đã có ơn rất lớn với những môn chủ tương lai, vậy nên chuyện nhà họ Trần quả thực nan giải!”

 

“Ồ? Ý của ông là tôi nên giảng hoà với nhà họ Trần sao?”

 

Khương Vy Nhan ngẩng đầu nhìn Độ Thiên Chân Nhân, nói.

 

Độ Thiên Chân Nhân khẽ lắc đầu.

 

Giảng hoà?

 

Nằm mơ đi!

 

“Chủ mẫu, tôi không hề có ý này, tốt nhất chúng ta cứ đợi chủ thượng trở về rồi mới khống chế nhà họ Trần. Nếu có chủ thượng ở đây, cộng thêm lão già tôi nữa, mấy tông môn đó có lẽ sẽ không dám làm gì chúng ta đâu!”

 

“Việc còn lại là chuyện sát phạt trên thương trường với nhà họ Trần, phương diện này cô hiểu rõ hơn tôi!”

 

Độ Thiên Chân Nhân nói với vẻ chân thành khẩn thiết.

 

Bảo cụ ta một địch với ba, không phải Độ Thiên Chân Nhân không dám mà là không nắm chắc.

 

Trước khi Tiêu Chính Văn đi đã giao gia đình của anh cho ông ta, Độ Thiên Chân Nhân cảm nhận được sâu sắc trách nhiệm nặng nề.

 

Nếu như thật sự xảy ra chuyện bất trắc gì thì biết ăn nói thế nào với Tiêu Chính Văn đây?

 

Bởi vậy, lúc này Độ Thiên Chân Nhân chỉ cầu một chữ “ổn”!

 

“Thế nhưng tôi vừa cho nhà họ Trần kỳ hạn cuối cùng, chuyện này sẽ không ép bọn chúng đến mức chó cùng rứt giậu đấy chứ?”

 

Khương Vy Nhan suy tư hỏi.

 

“Chắc là không đâu, dù gì quyền quyết định cũng không nằm trong tay bọn chúng, Trần Quốc Hoa đã đích thân có lời mời, mấy môn chủ cũng sẽ không dám sơ suất, dù gì chủ thượng cũng không phải một người tầm thường!”

 

Độ Thiên Chân Nhân khẽ cười nói.

 

“Vậy được, chúng ta về trước thôi, cũng không còn sớm nữa”.

 

Nói xong, Khương Vy Nhan lại nói với Lãnh Kế Hồng: “Sếp Lãnh, mấy ngày này ông cũng phải chú ý an toàn đấy!”

 

 

 

Lãnh Kế Hồng cười toe toét nói: “Sếp Khương, tôi là người dưới trướng, Trần Quốc Hoa có giận cũng sẽ không trút giận với tôi được, ngược lại mấy ngày nay cậu Tiêu không có ở đây, cô đừng nên đến công ty”.

 

“Nếu có chuyện gì gấp, tôi sẽ chuyển lời với thư ký Tô để cô ấy mang tài liệu đến nhà cô, vừa lúc cô cũng có thể ở nhà với con gái mình”.

 

Khương Vy Nhan gật đầu rồi đi ra khỏi văn phòng, Độ Thiên Chân Nhân và Lãnh Kế Hồng một trước một sau đi theo phía sau.

 

Lúc này trong biệt thự của nhà họ Trần.

 

Trần Quốc Hoa về đến nhà, càng nghĩ càng thấy tức.

 

Ở cả Giang Trung này, người dám không nể mặt cụ ta vẫn chưa ra đời đâu.

 

Nghĩ đến đây cụ ta nói với Trần Lập Tân: “Chuẩn bị xe, chúng ta đến Thanh Phong Môn một chuyến”.

“Vâng!”
 
Chương 1316


Chương 1316

Trần Lập Tân đang đợi câu nói này của ông cụ.

 

Một mình Trần Lập Quần ở lại trông nhà, ông cụ Trần và Trần Lập Tân rời khỏi Giang Trung ngay trong đêm.

 

Thanh Phong Môn là một trong các môn phái võ tông tồn tại hàng trăm năm.

 

Mặc dù không được xếp vào danh sách mười tông môn lớn, nhưng lại có tầm ảnh hưởng rất lớn ở vùng Giang Trung, thậm chí là ở tỉnh.

 

Đệ tử của tông môn có đến hàng nghìn người.

 

Chỉ riêng thủ lĩnh, chưởng giáo cũng đã có hơn sáu, bảy người.

 

Hơn nữa môn chủ Thanh Phong Môn – Lạc Cửu Anh làm việc gì cũng vô cùng khiêm tốn.

 

Từ lúc đảm nhiệm vị trí chưởng môn, cụ ta chưa từng xảy ra xung đột với bất kỳ thế lực nào.

 

Còn bản thân cụ ta lại là cường giả cảnh giới Thiên Vương bốn sao.

 

Trải qua mười mấy năm vất vả tu luyện, cụ ta đã sắp bước vào cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao.

 

Chính vì thực lực của Lạc Cửu Anh hơn người, đối nhân xử thế lại hòa nhã nên rất được các môn phái của võ tông tôn sùng.

 

Đây cũng là sự khác biệt lớn nhất giữa cụ ta và Võ Thí Thiên.

 

Lúc này Lạc Cửu Anh đang vui vẻ uống rượu với hai người bạn trong võ tông mà cụ ta mời đến.

 

Một người trong đó nói với Lạc Cửu Anh: “Môn chủ Lạc, tôi nghĩ với thực lực của ông hẳn là không thua kém gì Võ Thí Thiên nhỉ?”

 

“Ông ta chẳng qua chỉ là Thiên Vương bốn sao, bây giờ ông đã sắp bước vào cảnh giới Thiên Vương năm sao rồi”.

 

Nghe thế Lạc Cửu Anh lắc đầu cười nói: “Môn chủ Đường nói đùa rồi. Mấy năm trước tôi đã từng gặp Võ Thí Thiên, lúc người này vẫn còn là cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao đã có thể đánh bại Thiên Vương thiên cấp bốn sao rồi”.

 

“Các ông nghĩ bây giờ Võ Thí Thiên chỉ mới là Thiên Vương thiên cấp bốn sao thật à?”

 

Nói đến đây Lạc Cửu Anh lắc đầu.

 

Võ Thí Thiên mang đến cho cụ ta cảm giác thâm sâu khó lường.

 

Còn Võ Thần Tông chắc chắn cũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

 

Nếu không Quốc Vận Hoa Quốc cũng sẽ không trói buộc với Võ Thần Tông hàng trăm năm.

 

Lạc Cửu Anh tự cho rằng bây giờ cụ ta chỉ mới có chút thành tựu, không thể so bì được với những người như Võ Thí Thiên và dược sư Hoàng.

 

Ưu thế duy nhất của cụ ta là khiêm tốn, không ai biết đến.

 

“Theo tôi được biết hình như Võ Thí Thiên lấy được trái tim gì đó, có lẽ vấn đề cũng nằm ở thứ đồ này”.

 

Đường Bách Thành vừa nói vừa híp mắt nhìn Lạc Cửu Anh.

 

Thật ra chuyện này không phải là bí mật gì, rất nhiều môn chủ có quan hệ mật thiết với Võ Thần Tông đều biết rõ đó là tim rồng Hắc Long.

 

Nhưng mọi người cũng chỉ biết nhiêu đó thôi chứ không biết tim rồng có đến tận năm trái.

 

Hơn nữa còn có thể dung hợp với nhau.

 

Cho dù là bản thân Võ Thí Thiên cũng không biết dung hợp năm trái tim rồng thì cần phải dung hợp theo thứ tự.

 

Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa võ tông và nhà họ Tiêu.

 

“Tim rồng Hắc Long không phải là thứ chúng ta có thể ham muốn, làm tốt bổn phận của mình thì sẽ được sống lâu hơn”.

Lạc Cửu Anh mỉm cười tự giễu.

Ngay lúc này một đệ tử báo tin đi đến trước mặt lạc Cửu Anh, sau đó cúi người thì thầm bên tai Lạc Cửu Anh.

“Ồ! Mau mời ông ấy vào!”

Dứt lời, cụ ta đứng dậy nói với Đường bách Thành: “Môn chủ Đường, thật xin lỗi, một người bạn cũ của tôi đến nên tôi đi gặp mặt một lát rồi quay lại.

Nói xong, lạc Cửu Anh đi thẳng ra cổng đón người.

Nhưng vừa nhìn thấy Lạc Cửu Anh, Trần Quốc Hoa đau khổ bật khóc dữ dộ dường như bị oan ức gì lớn lắm.
 
Chương 1317


Chương 1317

Thấy thế Lạc Cửu Anh khẽ nhíu mày, vội vàng bước đến đỡ Trần Quốc Hoa nói: “Anh Trần, anh…”

 

“Anh Lạc, nhà họ Trần chúng tôi sắp bị người ta ức hiếp chết mất. Chúng… bảo ngày mai trước khi mặt trời lặn nhà họ Trần chúng tôi phải giao hết tài sản cho chúng, nếu không chúng sẽ diệt sạch hết nhà chúng tôi!”

 

“Tôi thật sự không còn cách nào khác mới không thể không mặt dày đến cầu cứu. Anh Lạc, mau cứu mạng!”

 

Trần Quốc Hoa nói cứ như thật, khóc càng đau lòng hơn.

 

Ngay cả đệ tử Thanh Phong Môn trong cửa núi cũng xúc động bởi tiếng khóc của cụ ta, đều quay đầu lại nhìn Trần Quốc Hoa.

 

“Hả?”

 

Lạc Cửu Anh nhíu mày, sau đó khó hiểu nói: “Anh Trần, rốt cuộc chuyện là thế nào? Lẽ nào đối phương vô duyên vô cớ muốn âm mưu chiếm đoạt tài sản nhà họ Trần sao?”

 

Nói đến đây Lạc Cửu Anh nhìn trái nhìn phải đưa mắt ra hiệu cho hai đệ tử dẫn Trần Quốc Hoa và Trần Lập Tân vào nhà trong.

 

Lúc này ở nhà trong, ngoài vài chưởng giáo của Thanh Phong Môn, còn có Đường Bách Thành và mấy thủ lĩnh, phó môn chủ của Lạc Thiên Tông.

 

Thấy Trần Quốc Hoa khóc bù lu bù loa bước vào, mọi người đều nhíu mày.

 

“Ông Lạc, đây là…”

 

Đường Bách Thành chỉ vào Trần Quốc Hoa khó hiểu hỏi.

 

“Haizz, một người anh em kết nghĩa của tôi có lẽ đã bị oan ức gì đó, mọi người không cần để ý đâu”.

 

Dứt lời, Lạc Cửu Anh gọi người lấy hai cái ghế đến để Trần Quốc Hoa và Trần Lập Tân ngồi xuống.

 

“Anh Trần, rốt cuộc là sao thế, cứ nói thẳng tôi nghe xem”.

 

Lạc Cửu Anh nghiêm nghị hỏi.

 

Nghe Lạc Cửu Anh hỏi, Trần Quốc Hoa thêm mắm dặm muối vào kể lại chuyện trước đó cho mọi người cùng nghe.

 

Trần Quốc Hoa vừa dứt lời, Trần Lập Tân lại đứng lên nói: “Các vị môn chủ, các vị có thể vẫn chưa biết tên Tiêu Chính Văn đó quả thật vô cùng ngông cuồng”.

 

“Không chỉ bảo nhà họ Trần chúng tôi giao nộp tài sản, mà còn ép rất nhiều công ty giao nộp toàn bộ tài sản, còn đe dọa công ty nào dám không nghe theo thì cậu ta sẽ đích thân tìm đến tận cửa”.

 

“Chúng tôi đều là những người làm ăn kinh doanh thành thật, đâu phải đối thủ của cậu ta. Mọi người có thể vẫn chưa biết không lâu trước đó, cụ tổ nhà họ Viên đều đã chết trong tay người này. Tiêu Chính Văn này cực kỳ độc ác”.

 

“Khương Vy Nhan là vợ của Tiêu Chính Văn, dùng từ tâm địa rắn rết để hình dung cũng không sai. Người phụ nữ này ỷ vào uy danh của Tiêu Chính Văn cũng làm nhiều chuyện xấu, bây giờ còn cưỡi lên đầu lên cổ nhà họ Trần”.

 

Nghe Trần Quốc Hoa và Trần Lập Tân kể thế, Lạc Cửu Anh hơi nheo mắt thỉnh thoảng đánh giá hai bố con này.

 

Hiện giờ danh tiếng của Tiêu Chính Văn cực kỳ tốt.

 

Lạc Cửu Anh cũng có xem chương trình phát sóng trực tiếp trận chiến thực tế vào mấy ngày trước.

 

Thực lực của Tiêu Chính Văn quả thật cực đỉnh, ngay cả Viên Thắng Thiên – cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao cũng chết trong tay Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng trận chiến đó lại không thể nói là do thủ đoạn của Tiêu Chính Văn tàn nhẫn.

 

Dù sao hai bên cũng đang đấu một trận một mất một còn, ai giết ai cũng đã rõ mười mươi.

 

Theo quy tắc của võ tông, chuyện này không thể truy cứu trách nhiệm về sau.

 

Lạc Cửu Anh cũng nửa tin nửa ngờ với những gì bố con nhà họ Trần nói.

 

Một cao thủ cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao sẽ để ý đến của cải vật chất của thế gian này sao?

 

Tiền chỉ là một con số với những người như thế thôi.

 

“Bốp!”

 

Lạc Cửu Anh còn chưa lên tiếng, Đường Bách Thành là người đầu tiên không thể ngồi yên được nữa.

Cụ ta suýt đập nát bàn rượu, tức giận nói: “Hừ! Thằng ranh Tiêu Chính Văn lại dám ngông cuồng như thế, cậu ta làm phản rồi phải không?”
 
Chương 1318


Chương 1318

Các cụ thường nói không sợ không có chuyện tốt chỉ sợ không có người tốt.

 

Đường Bách Thành là người bốc đồng và rất ngoan cố.

 

Điều Lạc Cửu Anh lo lắng nhất là Đường Bách Thành nhúng tay vào làm rối mọi chuyện lên.

 

Nhưng thường lo lắng cái gì thì cái đó càng xảy ra.

 

“Môn chủ Đường, ông hãy bình tĩnh, suy cho cùng Tiêu Chính Văn từng là vua Bắc Lương, sao lại hành động như vậy được? Anh Trần, trong chuyện này vẫn có chi tiết nào anh chưa nói rõ với tôi không?”

 

Lạc Cửu Anh cau mày nhìn Trần Quốc Hoa.

 

Trần Quốc Hoa nghe thế thầm lo lắng không thôi.

 

Quả thật Trần Quốc Hoa cố ý giấu nhẹm chuyện không nói chuyện trước đó anh em nhà họ Trần lôi kéo hàng trăm công ty y dược đến chấm dứt hợp tác với tập đoàn Vy Nhan.

 

Thấy Lạc Cửu Anh nhìn mình bằng ánh mắt dò xét, Trần Quốc Hoa cũng đành kể chính xác toàn bộ sự việc.

 

Nghe thấy vậy, Lạc Cửu Anh không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Trần Lập Tân nhíu mày nói: “Cháu hồ đồ quá, nhà họ Trần là thương nhân, người kinh doanh nên làm những việc mà người kinh doanh nên làm”.

 

“Các cháu có thể nhúng tay vào chuyện của võ tông sao? Kéo hàng trăm công ty chống lại người ta, kết quả đánh cược nhầm, Tiêu Chính Văn làm thế với các cháu đã là nhân từ lắm rồi”.

 

“Nếu theo quy tắc võ tông thì hành động của nhà họ Trần đáng ra nên bị giết cả gia tộc đấy. Bây giờ người ta không cần mạng cả nhà các người mà chỉ lấy tài sản của các người thôi, dựa vào lương tâm thì tôi thật sự không tiện nhúng tay vào chuyện này”.

 

Lạc Cửu Anh cũng thầm trách anh em nhà họ Trần này quả thật bị thần kinh.

 

Cho dù muốn trèo cao cũng phải xem xét đến thời cơ.

 

Cụ tổ nhà họ Viên khí thế bừng bừng ra trận thì lẽ nào có thể đánh bại được Tiêu Chính Văn sao?

 

“Bác Lạc, bọn cháu biết sai rồi, hôm nay bọn cháu còn đích thân đến xin lỗi Khương Vy Nhan, kết quả không đi còn tốt hơn. Sau khi đến đó người ta lại nói nếu ngày mai trước khi trời tối không giao nộp tài sản thì… thì nhà họ Trần bọn cháu sẽ không còn con cháu gì nữa”.

 

Hả?

 

Lạc Cửu Anh nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia sáng nhìn Trần Lập Tân nói: “Cháu nói thật sao?”
 
Chương 1319


Chương 1319

“Thật một trăm phần trăm ạ, cháu đâu dám gạt bác”.

 

Trần Lập Tân nước mắt nước mũi khóc lóc nói.

 

Nghe thế Lạc Cửu Anh không khỏi cúi đầu suy nghĩ.

 

Thật ra cụ ta đã không tham gia vào tranh chấp ở thế giới bên ngoài mấy chục năm nay.

 

Hơn nữa bây giờ đang là lúc Thanh Phong Môn phát triển rất tốt, vào lúc này mà xảy ra chuyện gì thì hậu quả…

 

“Ông Lạc, ông còn do dự gì nữa thế? Người ta đường sá xa xôi đến nhờ ông giúp đỡ là xem trọng ông rồi. Nếu ngay cả chuyện nhỏ như thế mà ông cũng sợ đầu sợ đuôi thì tôi thật sự xem thường ông đấy”.

 

Đường Bách Thành trợn mắt lạnh lùng quở trách.

 

“Môn chủ Đường, lai lịch của Tiêu Chính Văn rất phức tạp, còn là một cao thủ, Độ Thiên Chân Nhân đã công khai nói rõ ông ta là tay sai của Tiêu Chính Văn, hai kẻ địch mạnh như thế, sao tôi có thể quyết định qua loa được đây?”

 

“Độ Thiên Chân Nhân cũng từng đánh nhau với Võ Thí Thiên rồi đấy, ông ta là một trong số ít những người sau khi đánh với Võ Thí Thiên mà có thể đảm bảo được tính mạng. Dù tôi có ra mặt, có chắc là người ta sẽ nể mặt tôi hay không?”

 

“Dù người ta không nể mặt tôi thì xét về đạo lý họ vẫn có lý đấy thôi”.

 

Lạc Cửu Anh nhíu mày càng chặt.

 

Hơn nữa cụ ta quả thật không muốn dính vào chuyện này.

 

Nhưng Đường Bách Thành đã ngứa mắt Tiêu Chính Văn lâu rồi.

 

Cụ ta còn có ý muốn đi nịnh bợ nhà họ Viên.

 

Ngộ nhỡ Lạc Thiên Tông của cụ ta được nhà họ Viên xem trọng thật thì sau này chắc chắn có thể phát triển rực rỡ.

 

Nhà họ Viên nắm trong tay gần một phần tư tài nguyên của Hoa Quốc.

 

Đây đều là những thứ Lạc Thiên Tông cần cho sự phát triển trong tương lai.

 

Việc Viên Thắng Thiên không làm được, Đường Bách Thành cụ ta sẽ làm được.

 

Chỉ riêng điều này thôi, nhà họ Viên cũng đã không có lý do gì từ chối cụ ta.

 

“Hừ! Đạo lý gì chứ, trong võ tông chỉ có nắm đấm thôi. Tiêu Chính Văn có bạn, chúng ta không có bạn ư? Theo tôi được biết, ông có qua lại với môn chủ, chưởng giáo của Võ Anh Tông và Thiên Vũ Tông”.

 

“Cộng thêm Lạc Thiên Tông của tôi, bốn tông môn lớn chúng ta đến tận cửa, cậu ta còn dám không nể mặt sao?”

 

Cụ ta nói thế, Trần Quốc Hoa lập tức lộ vẻ mừng rỡ, vội vàng nói với Lạc Cửu Anh: “Anh Lạc, vị này nói đúng lắm, thật ra chỉ cần một câu nói của anh mà thôi”.

 

“Anh có thể diện lớn hơn tôi nhiều, hơn nữa bốn tông môn lớn cùng lên tiếng, nếu Tiêu Chính Văn không nể mặt nữa thì cậu ta đang vả vào mặt bốn tông môn lớn, cậu ta to gan như thế sao?”

Trần Quốc Hoa vừa dứt lời, Trần Lập Tân cũng khẩn thiết nói: “Đúng thế ạ, bác Lạc, nếu bác cũng không giúp nhà họ Trần thì nhà cháu chỉ đành để mặc người ta tàn sát. Bác có thể nhẫn tâm nhìn hai anh em cháu và bố cháu lưu lạc đầu đường xó chợ sao?”
 
Chương 1320


Chương 1320

Dứt lời, Trần Lập Tân còn rơi vài giọt nước mắt.

 

“Haizz!”

 

Lạc Cửu Anh thầm thở dài.

 

Đã nói đến thế rồi, nếu cụ ta còn không giúp nữa e là sẽ bị mọi người cười chê.

 

“Được rồi, sáng mai tôi sẽ liên lạc với tông chủ của Võ Anh Tông và Thiên Vũ Tông, sau đó cùng đến Giang Trung một chuyến. Nhưng chuyện này có thể giải quyết được hay không vẫn phải phụ thuộc vào cơ duyên”.

 

Cho dù đến bây giờ, Lạc Cửu Anh cũng không muốn đối mặt với Tiêu Chính Văn với thái độ cứng rắn.

 

Danh tiếng của một người vô cùng quan trọng, Tiêu Chính Văn đi đến được bước đường hôm nay đã anh hùng biết bao rồi.

 

Lạc Cửu Anh không có tự tin đối mặt với người như vậy.

 

Hơn nữa cụ ta thật sự nghĩ chỉ có thể làm bạn chứ không thể đắc tội với người như Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng có Lạc Cửu Anh đáp lời thế, bố con nhà họ Trần lại không nghĩ như vậy.

 

Phía sau có bốn tông môn lớn làm chỗ dựa, đừng nói là hiện giờ Tiêu Chính Văn không có ở Giang Trung, dù Tiêu Chính Văn có ở đó thì thế nào?

 

Cuối cùng Trần Lập Tân cũng nở nụ cười thỏa mãn.

 

Ông ta vội rót một ly rượu rồi nói với Lạc Cửu Anh: “Bác Lạc, cháu cảm ơn bác đã đồng ý ra tay giúp đỡ, cháu mời bác ly rượu này”.

 

Sau một hồi uống vài ly rượu ở Thanh Phong Môn, bố con nhà họ Trần mới trở về biệt thự nhà họ Trần.

 

Lạc Cửu Anh cũng gửi lời mời đến tông chủ Võ Anh Tông và Thiên Vũ Tông như đã hứa.

 

Vừa nghe nói là giúp nhà họ Trần, hai vị tông chủ cũng vui vẻ đồng ý.

 

Sáng sớm hôm sau, hai bố con nhà họ Trần thức dậy từ rất sớm, sau đó đứng đợi mấy vị tông chủ ở trên đường dẫn đến Giang Trung.

 

Trên đường đi, sắc mặt Trần Quốc Hoa đã tốt hơn rất nhiều.

 

Đến dưới lầu tập đoàn Vy Nhan, Trần Quốc Hoa trợn mắt nhếch mép nói: “Khương Vy Nhan đâu rồi? Bảo cô ta lập tức đến gặp tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.

 

Thấy Trần Quốc Hoa nói chuyện không lịch sự như thế, Lạc Cửu Anh ở bên cạnh nhíu mày.

 

“Ôi… xin hỏi ông là?”

 

Bảo vệ trước cổng đảo mắt nhìn Trần Quốc Hoa, anh ta cứ nghĩ là tên thần kinh nào đấy.

 

Vừa đến đã bảo sếp Khương ra đón, ông nghĩ ông là ai cơ chứ?

 

Đúng lúc này, Lãnh Kế Hồng và Lãnh Hàn Băng cũng đến tập đoàn Vy Nhan, vừa bước đến cổng đã chạm mặt Trần Quốc Hoa.

 

“Lãnh Kế Hồng, cậu mau gọi cho Khương Vy Nhan bảo cô ta ra đón tôi và bốn vị môn chủ ngay. Nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo mà phá dỡ tòa nhà văn phòng này của các người”.

 

Trần Quốc Hoa tức giận hét lên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom