Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1261


Chương 1261 Ông ta biết nhà họ Hàn đi đời rồi!

Vậy thì có thể thấy được thực lực của Tiêu Chính Văn không hề tầm thường!

 

“Ừ, giết người này đi!”

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, sau đó chỉ tay vào Tưởng Duy Thắng rồi nói với Độ Thiên Chân Nhân.

 

“Rõ!”

 

Độ Thiên Chân Nhân hô “rõ” một tiếng, trong ánh mắt đột nhiên loé lên tia sáng lạnh băng.

 

Ngay sau đó cụ ta giơ tay chỉ điểm, một luồng sức mạnh xuyên thẳng qua tử huyệt của Tưởng Duy Thắng!

 

Mãi tới khoảnh khắc nhắm mắt lại, Tưởng Duy Thắng mới hiểu ra rốt cuộc bản thân đã đắc tội với một nhân vật tầm cỡ như thế nào.

 

Thế nhưng tất cả đều đã quá muộn, đây chính là kết quả của việc khinh thường Tiêu Chính Văn!

 

Không phải vua Bắc Lương thì đã sao?

 

Không nắm giữ quân đội thì thế nào?

 

Với thực lực của Tiêu Chính Văn, những thứ hư danh đó chẳng có gì đáng nói!

 

Rầm!

 

Cơ thể của Tưởng Duy Thắng ngã xuống đất, mang theo nỗi hối hận vô tận mà rời khỏi thế giới này.

 

Hàn Chấn Húc sợ tới mức quỳ luôn xuống đất, dập đầu giống như giã tỏi, cầu xin Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, đều do Hàn Chấn Húc tôi có mắt như mù, xin cậu Tiêu giơ cao đánh khẽ, tha cho nhà họ Hàn chúng tôi!”

 

Lúc này, Hàn Chấn Húc dường như đã nhìn rõ một chuyện, từ đầu tới cuối Tiêu Chính Văn chưa hề sợ Viên Hỗn Thiên, chỉ là khinh thường không muốn so tài mà thôi.

 

Kết cục cuối cùng của tất cả người nhà họ Viên đều có thể thấy trước được.

 

Ngay cả một thủ lĩnh võ tông như Tưởng Duy Thắng mà Tiêu Chính Văn cũng giết một cách quyết đoán như vậy, huống hồ là người khác?

 

Hàn Chấn Húc thực sự không muốn nhìn thấy nhà họ Hàn sụp đổ như thế.

 

Bây giờ ông ta vô cùng hối hận!

 

Thế nhưng, người mà ông ta đối diện là Tiêu Chính Văn, một nhân vật từng trải qua vô số cảnh chém giết máu me, sao có thể vì ông ta biết nhận sai mà bỏ qua cho nhà họ Hàn chứ?

 

“Con người phải biết chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình!”

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn quay người đi vào trong thang máy.

 

Độ Thiên Chân Nhân cũng cung kính đi theo sau Tiêu Chính Văn, từ đầu tới cuối không buồn nhìn Hàn Chấn Húc một lần.

 

Nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Chính Văn càng xa, cơ thể Hàn Chấn Húc mềm nhũn, ngồi thụp xuống đất!

 

Ông ta biết nhà họ Hàn đi đời rồi!

Vào chiều ngày hôm đó, tập đoàn Lãnh Thị chính thức phát động cuộc chiến thu mua sản nghiệp của nhà họ Hàn, rất nhiều ngân hàng ngoại tỉnh có hợp tác với nhà họ Hàn khi trước đều đồng loạt tuyên bố trung lập.
 
Chương 1262


Chương 1262 “Thuộc hạ cảm ơn chủ thượng nhiều lắm!”

Điều này ngang với việc khiến cho nhà họ Hàn ngày một tổn thất nặng nề!

 

Trở về phòng làm việc trên tầng, Độ Thiên Chân Nhân hơi cúi người nói với Tiêu Chính Văn: “Chủ thượng, chúng ta giết thủ lĩnh của Tinh Kiếm Tông chắc chắn sẽ khiến cho Tinh Kiếm Tông ôm hận trong lòng! Theo thuộc hạ thấy chi bằng nhổ hết gốc lẫn rễ của Tinh Kiếm Tông đi!”

 

Trong ánh mắt của Độ Thiên Chân Nhân lộ ra vẻ tham lam không đáy!

 

Thực ra Thiên Kiếm Tông đã muốn thôn tính Tinh Kiếm Tông từ lâu, chỉ là mãi vẫn không có cái cớ và lí do thích hợp.

 

Vả lại, trước đây Độ Thiên Chân Nhân vẫn luôn kính phục võ tông, không có sự cho phép của võ tông thì bất cứ tông môn nào cũng không được tuỳ ý thôn tính.

 

Mà bây giờ Độ Thiên Chân Nhân đã rời khỏi võ tông, chính thức về dưới trướng của Tiêu Chính Văn, cụ ta cũng không còn bất cứ đắn đo gì về chuyện này nữa, tiện tay tiêu diệt Tinh Kiếm Tông, thu nạp hết tất cả những đệ tử có tư chất tốt của bọn họ về dưới trướng Thiên Kiếm Tông.

 

Trong vô hình, thực lực của Thiên Kiếm Tông sẽ tiến lên được một tầm cao mới.

 

“Chuyện này ông cứ tự xem mà làm là được rồi, hôm nay ông đến vì trận chiến với Viên Hỗn Thiên sao?”

 

Ánh mắt của Tiêu Chính Văn dừng lại trên mặt Độ Thiên Chân Nhân, điềm nhiên hỏi.

 

“Vâng! Thuộc hạ vừa xem phát sóng trực tiếp, thân phận của chủ thượng cao quý như vậy, sao có thể ra tay với loại thấp kém như Viên Hỗn Thiên được cơ chứ, chi bằng cứ để thuộc hạ làm thay!”

 

Độ Thiên Chân Nhân vô cùng chân thành cầu xin.

 

“Ha ha!”

 

Tiêu Chính Văn bị lời nói của Độ Thiên Chân Nhân chọc cười.

 

Anh khẽ gật đầu nói: “Được, tới lúc đó cho phép ông ra tay trước!”

 

“Cảm ơn chủ thượng”, Độ Thiên Chân Nhân cảm động tới mức nước mắt nóng hổi đã ngân ngấn trong khoé mắt.

 

Tiêu Chính Văn tiện tay lấy giấy bút trên mặt bàn, nhanh tay viết cách lĩnh ngộ Kiếm Cảnh rồi đưa cho Độ Thiên Chân Nhân.

 

“Cầm về xem đi, có lẽ sẽ giúp ích cho ông, Kiếm Cảnh trước đây của ông vẫn chưa toàn vẹn, vậy nên mới chịu ảnh hưởng của nội tâm, lúc mạnh lúc yếu!”

 

Độ Thiên Chân Nhân nghe vậy thì vội vàng bước lên trước, hai tay run rẩy nhận lấy tờ giấy đó từ trong tay Tiêu Chính Văn, cảm kích tới mức quỳ thẳng xuống đất.

 

“Thuộc hạ cảm ơn chủ thượng nhiều lắm!”

 

Nói xong, Độ Thiên Chân Nhân cứ thế dập đầu bôm bốp.

 

Trong số các võ giả ngoài kia, có rất ít người chí công vô tư giống như Tiêu Chính Văn, lại truyền lĩnh ngộ về Kiếm Cảnh của mình cho người chẳng có quan hệ gì!

Đừng thấy Độ Thiên Chân Nhân đã về dưới trướng Tiêu Chính Văn, tôn Tiêu Chính Văn lên làm chủ nhân mà lầm, đó là bởi Độ Thiên Chân Nhân bại dưới tay Tiêu Chính Văn, muốn bảo toàn tính mạng thì buộc phải tìm cách để được sống mà thôi.

Bây giờ, Tiêu Chính văn lại đối đãi với cụ ta chân thành như thế, sao Độ Thiên Chân Nhân không cảm động cho được?
 
Chương 1263


Chương 1263 Xảy ra chuyện lớn rồi!

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Sau khi trở về thì nghiên cứu cho cẩn thận, đừng làm tôi thất vọng!”

 

“Tôi hiểu rồi!”

 

Độ Thiên Chân Nhân lau nước mắt, đứng dậy cúi lưng ba lần với Tiêu Chính Văn rồi mới quay người rời đi.

 

Lúc này, tin tức Tưởng Duy Thắng chết thảm cũng truyền tới tai người nhà họ Viên.

 

Viên Sùng Long sợ tới mức ngay cả tách trà trong tay cũng rớt luôn xuống đất.

 

“Cậu nói cái gì? Tưởng Duy Thắng chết rồi sao?”

 

Viên Sùng Long vô cùng kinh ngạc nhìn người báo tin.

 

Ông ta là cường giả cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao đấy, vậy mà lại chết đột ngột như thế sao?

 

“Vâng thưa gia chủ, chỉ là người giết chết Tưởng Duy Thắng không phải Tiêu Chính Văn mà là một kẻ khác!”

 

“Nghe nói là một ông lão tóc bạc, chỉ cần chỉ tay một cái đã lấy mất mạng của Tưởng Duy Thắng!”

 

Giọng nói của người báo tin hơi run rẩy.

 

Chỉ cần chỉ tay đã giết chết cao thủ ở cảnh giới Thiên Vương huyền cấp, người đó phải có thực lực khủng bố tới mức độ nào cơ chứ?

 

 

 

Viên Sùng Long vội để tách trà trong tay xuống, sải bước đi đến phòng Viên Hỗn Thiên.

 

Lúc này Viên Hỗn Thiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thầm tính toán sau khi tiêu diệt Tiêu Chính Văn thì nên mở rộng tầm ảnh hưởng của nhà họ Viên thế nào để nhà họ Viên chính thức một bước trở thành gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn.

 

“Cụ tổ… không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”

 

Thấy Viên Sùng Long hoảng hốt chạy vào, Viên Hỗn Thiên nhíu mày nói: “Sùng Long, cậu đã là gia chủ của nhà họ Viên, sao mà vẫn mất bình tĩnh như thế, hoảng hốt vậy chẳng ra thể thống gì cả”.

 

Nghe thế Viên Sùng Long do dự một lát rồi nói: “Haizz… cụ tổ, Tưởng Duy Thắng chết rồi”.

 

“Hả?”

 

Viên Hỗn Thiên nghe tin tức này cũng không khỏi sửng sốt, ngồi thẳng người lại nói: “Thằng nhóc Tiêu Chính Văn đã có thực lực cảnh giới Thiên Vương hai sao à?”

 

“Không, cụ tổ, người giết ông ta là một người khác, nghe nói là một ông lão tóc bạc nhưng thân phận của người kia vẫn phải đợi xác nhận. Cụ tổ xem có nên hoãn trận đấu, đợi tra rõ thân phận của người này rồi…”

 

“Không!”

 

Viên Hỗn Thiên xua tay, bây giờ Tiêu Chính Văn đã ứng chiến trực diện, thậm chí trên mạng đều tràn ngập những lời bàn luận.

 

Ngay lúc này mà nhà họ Viên đột nhiên thông báo hoãn trận đấu thì chỉ gây ra ảnh hưởng tiêu cực rất bất lợi cho nhà họ Viên.

“Chuyện này đã như tên đã lên cung không thể hoãn được. Ngày mai dựng một võ đài ở quảng trường lớn nhất Giang Trung, sau đó chính thức đưa thư khiêu chiến cho Tiêu Chính Văn”.
 
Chương 1264


Chương 1264 Bốn gia tộc lớn xem trọng nhất là danh dự.

Viên Hỗn Thiên trầm giọng nói.

 

Nhưng lúc này Viên Hỗn Thiên nói chuyện không còn sự tự tin như trước nữa.

 

Rốt cuộc ông lão giết chết Tưởng Duy Thắng là ai?

 

Là Tiêu Long à?

 

Nếu là Tiêu Long thật thì chuyện này rất khó giải quyết.

 

Tiêu Long đã mất tích nhiều năm, bây giờ ông ta đã đạt đến cảnh giới nào rồi?

 

Viên Hỗn Thiên cũng rất lo lắng, tim đập như đánh trống.

 

Sau khi khoát tay bảo Viên Sùng Long đi ra ngoài, cụ ta vò đầu bứt tai, đi qua đi lại trong phòng.

 

Chuyện này liên quan đến danh dự của nhà họ Viên, tuyệt đối không thể không đề phòng.

 

Nghĩ đến đây cụ ta vội lấy điện thoại ra, do dự một lát mới ấn một dãy số gọi đi.

 

Một lúc lâu sau đầu bên kia mới vang lên một giọng nói già nua: “Hỗn Thiên, có chuyện gì thế?”

 

“Anh tư, tất cả mọi người đều biết tin về trận đấu giữa tôi và thằng ranh Tiêu Chính Văn, nhưng Tưởng Duy Thắng lại bị một ông lão giết chết, tôi lo là Tiêu Long đã quay về! Thế nên…”

 

Viên Hỗn Thiên khốn đốn nói qua điện thoại.

 

“Ồ? Ý của cậu là khi trận đấu diễn ra, Tiêu Long có khả năng sẽ xuất hiện ra mặt cho nhà họ Tiêu ư?”

 

Ông lão ở đầu dây bên kia hỏi với giọng lanh lảnh.

 

“Đúng thế, ông ta đã biến mất gần hai mươi năm, tôi quả thật không biết rõ thực lực và cảnh giới hiện giờ của ông ta, nếu nhà họ Viên chúng ta thua trong trận chiến này thì e là danh dự nhà họ Viên chúng ta…”

 

Bốn gia tộc lớn xem trọng nhất là danh dự.

 

Một khi danh dự bị tổn hại thì rất nhiều thế lực đã quy thuận nhà họ Viên sẽ trở nên dao động, đây là chuyện lớn làm lung lay nền móng nhà họ Viên.

 

“Ừ, sáng ngày mai tôi sẽ đến Giang Trung giúp đỡ cho cậu”.

 

Dứt lời, ông lão bèn cúp máy.

 

Sau khi đặt điện thoại xuống, cuối cùng Viên Hỗn Thiên cũng lấy lại được một chút tự tin.

 

Trong năm cụ tổ của nhà họ Viên, thực lực của cụ ta là yếu nhất, mà ông lão trong điện thoại vừa rồi cũng là một trong năm cụ tổ của nhà họ Viên.

 

Hơn nữa, còn là một cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao!

 

Chỉ còn một bước nữa là trở thành cường giả cảnh giới Thiên Thần.

 

Trên thiên cấp bốn sao là năm sao.

Dù có là Võ Thi Thiên cũng chưa đạt đến cảnh giới này.

Võ Thi Thiên muốn dung hợp tim rồng cũng vì muốn đạt đến cảnh giới năm sao, một bước đột phá cảnh giời Thiên Thần.

Hai người họ bắt tay lại với nhau, dù Tiêu Long có đến cũng chỉ có khả năng đánh với một trong hai người họ.
 
Chương 1265


Chương 1265 Tiêu Chính Văn đến rồi!”

Nghĩ đến đây, Viên Hỗn Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cụ ta nở nụ cười vô cùng nham hiểm.

 

Tối hôm đó nhà họ Viên công bố địa điểm trận đấu ngày hôm sau.

 

Thậm chí có nhiều kênh truyền thông chạy đến Giang Trung ngay trong đêm, chọn vị trí xem tốt nhất để đặt máy quay, máy chụp ảnh, chờ phát sóng trận chiến thế kỷ này cho cả nước xem.

 

Trên mạng lại dấy lên một làn sóng xôn xao, nhiều người đều cho rằng phần thắng nghiêng về phía Viên Hỗn Thiên.

 

Tỷ lệ thắng của Tiêu Chính Văn từng được đoán là một phần hai mươi.

 

Độ Thiên Chân Nhân và đám người nhà họ Lãnh gần như đều tích cực đặt cược vào Tiêu Chính Văn.

 

Chỉ trong chốc lát trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Viên Hỗn Thiên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

 

Ngay cả Thiên Tử ở Long Kinh xa xôi cũng chú ý đến chuyện này.

 

“Chính Văn, tuyệt đối không thể thua trước nhà họ Viên”.

 

Thiên Tử nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm, khẽ nói.

 

Sáng hôm sau, hàng chục nghìn người đã vây kín xung quanh quảng trường Giang Trung.

 

Lúc này, có hai ông lão nghiêm chỉnh ngồi trên khán đài của nhà họ Viên.

 

Viên Sùng Long vừa bưng trà bưng nước vừa nhỏ giọng khẽ nói vào tai hai ông lão.

 

Ở bên tập đoàn Vy Nhan, mấy chục chiếc ghế vẫn còn để trống, không thấy bóng dáng Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đâu.

 

Thấy còn chưa đến năm phút nữa là trận đấu bắt đầu, không ít người thầm đoán có phải Tiêu Chính Văn nhất thời nhát gan sợ thua nên không dám đến hay không.

 

Viên Hỗn Thiên kiểm tra lại mọi thứ lần nữa, thay một bộ kiếm phục, chắp hai tay ra sau lưng kiêu ngạo bước lên võ đài.

 

Lúc này Viên Hỗn Thiên ngạo nghễ liếc nhìn mọi người.

 

Bộ râu dài tung bay trước ngực cụ ta, ánh mắt sâu xa nhìn về phía tập đoàn Vy Nhan.

 

“Còn một phút cuối cùng, nếu Tiêu Chính Văn không xuất hiện thì xem như bỏ…”

 

Người dẫn chương trình hiện trường chưa dứt lời thì thấy đám đông hơi náo loạn.

 

Không lâu sau mới thấy Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan được mọi người vây quanh cùng bước vào hiện trường trận đấu.

 

“Là Tiêu Chính Văn! Tiêu Chính Văn đến rồi!”

 

“Lần này có kịch hay để xem rồi. Tiêu Chính Văn, tôi đặt cược hết cả gia tài vào anh đấy, nhất định phải thắng!”

 

“Hừ, Tiêu Chính Văn thắng được mới là chuyện lạ, cụ tổ nhà họ Viên là cao thủ cảnh giới Thiên Vương bốn sao đấy”.

 

Khán giả bên dưới lập tức nhao nhao bàn tán.

 

Tiêu Chính Văn kéo tay Khương Vy Nhan chậm rãi bước lên khán đài, sau đó ngồi xuống.

 

Hả?

 

Viên Hỗn Thiên không khỏi nhíu mày, Tiêu Chính Văn không định ra đấu à?

 

Đúng lúc này một ông lão tóc bạc trắng, mặc áo đạo sĩ bước lên.

 

“Hả? Ông… ông là…”

 

Viên Hỗn Thiên nhìn thấy ông lão tóc bạc cũng sửng sốt.

 

Đây chẳng phải là chưởng giáo Thiên Kiếm Tông, Độ Thiên Chân Nhân sao?

 

“Chỉ nhà họ Viên nhỏ bé thì không xứng để chủ thượng ra tay, tôi lên đánh với ông thay chủ thượng, ông có dám ứng chiến không?”

 

Giọng Độ Thiên Chân Nhân như sấm rền vang vọng khắp quảng trường.

 

Ầm!

 

Như có một tiếng nổ vang lên trong đầu mọi người.

 

Độ Thiên Chân Nhân thế mà lại quy về dưới trướng Tiêu Chính Văn, còn nhận Tiêu Chính Văn là chủ thượng ngay trước mặt mọi người?

 

Viên Hỗn Thiên nhìn Độ Thiên Chân Nhân bằng ánh mắt khó đoán.

 

Xem ra tình báo sai rồi, người giết Tưởng Duy Thắng vào ngày hôm đó chắc chắn không phải là Tiêu Long mà là Độ Thiên Chân Nhân.

 

Đều là cao thủ cảnh giới Thiên Vương bốn sao, nhưng Viên Hỗn Thiên hơi sợ Độ Thiên Chân Nhân.

 

Suy cho cùng Độ Thiên Chân Nhân từng đánh nhau với Võ Thí Thiên, hơn nữa còn là một trong những người có thể tự động rút lui để bảo vệ bản thân.

 

Chỉ riêng điều này thôi đã đoán được ai thắng ai thua rồi.

 

“Độ Thiên, đây là ân oán giữa nhà họ Viên và thằng nhóc Tiêu Chính Văn, tốt nhất ông đừng nhúng tay vào”.

 

Lúc này một ông lão khác ở trên khán đài lên tiếng.
 
Chương 1266


Chương 1266

Ông ta là Viên Thắng Thiên , cụ tổ thứ tư của nhà họ Viên!

 

Cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao.

 

Áp lực vô cùng đáng sợ đó lập tức lao đến bao lấy cả người Độ Thiên Chân Nhân.

 

Độ Thiên Chân Nhân không khỏi cau mày, nhưng cụ ta vẫn không sợ bước đến trước một bước nói: “Tôi đã nhận Tiêu Chính Văn là chủ, chuyện của nhà họ Tiêu cũng là chuyện của Thiên Kiếm Tông, tôi tất nhiên sẽ không mặc kệ rồi”.

 

Dứt lời, cụ ta rút thanh kiếm dài ra chỉ vào Viên Hỗn Thiên, lạnh lùng nói: “Nhà họ Viên có dám ứng chiến không?”

 

Lúc này Viên Hỗn Thiên có nỗi khổ tâm khó nói.

 

Chắc chắn thực lực của Độ Thiên Chân Nhân mạnh hơn cụ ta.

 

Hơn nữa nghe nói Độ Thiên Chân Nhân đã lĩnh hội được Kiếm Cảnh nhưng Kiếm Cảnh lại không nằm trong hệ thống phân cấp bậc.

 

Là một sự tồn tại khác hoàn toàn ở trên mọi cảnh giới.

 

Thậm chí có thể nghịch thiên đánh nhau với cường giả cảnh giới Thiên Thần.

 

Bảo Viên Hỗn Thiên thách đấu với Độ Thiên Chân Nhân, tim cụ ta như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

Nhưng vì thể diện và danh dự của nhà họ Viên, Viên Hỗn Thiên chỉ đành nghiến răng nói: “Hừ! Dám tuyên chiến với nhà họ Viên, hôm nay tôi phải đánh chết ông ở đây”.

 

Vừa dứt lời, uy lực cường giả cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao của Viên Hỗn Thiên lập tức bao trùm lấy cả quảng trường.

 

Nhiệt độ xung quanh đều giảm xuống mười mấy độ.

 

Nhiều phóng viên không ai bảo ai đều vô thức rùng mình.

 

Đây là sự đáng sợ của Thiên Vương bốn sao ư?

 

Trái lại, Độ Thiên Chân Nhân vẫn thản nhiên đứng tại chỗ, không hề bị uy lực đó áp chế, cả người cứ như một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ.

 

Tiêu Chính Văn ngồi trên khán đài khẽ gật đầu, xem ra năng lực của Độ Thiên Chân Nhân vẫn rất tốt, nhanh như thế đã lĩnh hội được Kiếm Cảnh chân chính.

 

“Kiếm Cảnh!”

 

Viên Thắng Thiên ở trên khán đài cũng vừa nhìn đã đoán ra manh mối.

 

Quả nhiên Độ Thiên Chân Nhân rất siêu phàm, không ngờ cụ ta lại lĩnh hội được Kiếm Cảnh.

 

Mọi người đều nghi ngờ nhìn Độ Thiên Chân Nhân.

Trong mắt người bình thường, Độ Thiên Chân Nhân chẳng khác họ chỗ nào, cả người từ trên xuống dưới chẳng có chút hơi thở của cường giả.
 
Chương 1267


Chương 1267

Nhưng chỉ có Viên Hỗn Thiên trên võ đài biết rõ lúc này mình đã rơi vào thế yếu.

 

Áp lực lớn mạnh như vậy lại không ảnh hưởng gì đến Độ Thiên Chân Nhân.

 

Điều này chứng tỏ Độ Thiên Chân Nhân đã đạt đến cảnh giới Kiếm Cảnh, tiếp theo dù cụ ta có đánh trả thì cũng sẽ rơi vào thế bị động hoàn toàn.

 

“Viên Hỗn Thiên, nếu bây giờ ông quỳ xuống nhận sai thì tôi có thể nể tình ông vất vả luyện võ bao năm mà tha cho ông”.

 

Độ Thiên Chân Nhân lạnh lùng nói.

 

Quỳ xuống?

 

Viên Hỗn Thiên nghiến răng nghiến lợi, năm ngón tay cong lại siết chặt nắm đấm, một luồng ánh sáng trắng xuất hiện trên nắm đấm của Viên Hỗn Thiên.

 

Đây là Phục Long Quyền – tuyệt kỹ thành danh của Viên Hỗn Thiên.

 

Tuyệt kỹ này của Viên Hỗn Thiên có thể đánh chết một con voi.

 

Thấy Viên Hỗn Thiên vẫn không có ý hối lỗi, Độ Thiên Chân Nhân khẽ nhắm mắt lại, một tay giơ thanh kiếm dài lên.

 

Thanh kiếm dài đó lóe lên tia sáng lạnh lẽo khủng khiếp dưới ánh mặt trời.

 

Xoẹt!

 

Một kiếm ảnh lập tức hình thành, nhìn từ xa lại thấy giống ảo ảnh nhưng lại khiến mọi người cảm nhận được sát khí vô cùng mãnh liệt.

 

Độ Thiên Chân Nhân bắt đầu đánh từ võ đài phía trên, cụ ta không muốn để Viên Hỗn Thiên sống sót quay về.

 

Hơn nữa chỉ cần ra tay là đánh đòn mạnh nhất, phải giữ vững trái tim võ đạo bằng cách giết Viên Hỗn Thiên chỉ trong một đòn tấn công.

 

Vì thế khi kiếm ảnh xuất hiện, Viên Thắng Thiên ngồi trên khán đài dường như cũng nhận ra ý đồ của Độ Thiên Chân Nhân bèn vội vàng hét lên với Viên Hỗn Thiên: “Hỗn Thiên, mau quay lại!”

 

Chắc chắn Viên Hỗn Thiên khó mà đỡ được đòn này hay nói cách khác thì cụ ta chắc chắn sẽ chết.

 

Theo quy tắc võ đài, chỉ cần Viên Hỗn Thiên vẫn còn trên võ đài thì Viên Thắng Thiên không thể ra trận.

 

Lúc này Viên Hỗn Thiên cũng cảm nhận được nguy hiểm, nhưng cụ ta đã như mũi tên đã đặt trên cung, không thể không tấn công.

 

Chỉ cần cụ ta dám xoay người lại thì nhát kiếm này chắc chắn sẽ chém vào lưng cụ ta.

 

Xoay người lại với một cường giả đã lĩnh hội Kiếm Cảnh chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết.

 

“Độ Thiên Chân Nhân, nhà họ Viên không thù không oán với ông, ông… ông lại muốn ra tay giết tôi sao?”

 

Lúc nói Viên Hỗn Thiên vung nắm đấm sắt của mình lên đánh thẳng về phía Độ Thiên Chân Nhân.

 

“Hừ!”

 

Độ Thiên Chân Nhân lạnh lùng hừ một tiếng, một tay chắp sau lưng, tay còn lại vung kiếm lên.

 

Soạt!
 
Chương 1268


Chương 1268

Một vòng sáng màu bạc như từ trên trời rơi xuống, màn ánh sáng cực lớn khiến đám đông vây xem bên dưới đều hoa mắt.

 

“Không ổn! Chạy mau!”

 

Viên Thắng Thiên đã không quan tâm đến thân phận gì đó nữa, cụ ta đứng dậy từ trên khán đài lớn tiếng hét lên với Viên Hỗn Thiên.

 

Nhưng cụ ta vẫn chậm một bước, vì khi vòng sáng màu bạc đó chiếu xuống, Viên Hỗn Thiên đã bị bao bọc trong Kiếm Cảnh.

 

Trong mắt người ngoài, cơ thể Viên Hỗn Thiên bỗng nhảy lên giữa không trung, sau đó rơi xuống đất với vẻ mặt đờ đẫn.

 

Nhưng thật ra Viên Hỗn Thiên vừa trải qua một cảnh tượng đáng sợ mà cả đời này cụ ta khó mà quên được.

 

Vô số thanh kiếm dài như vũ bão lấy cụ ta làm trung tâm lần lượt rơi xuống, Viên Hỗn Thiên hoảng sợ.

 

Nhưng bất kể cụ ta đỡ đòn thế nào thì ảo ảnh của mấy thanh kiếm dài đó vẫn đâm xuyên qua người cụ ta.

 

Bịch!

 

Cơ thể Viên Hỗn Thiên nặng nề rơi xuống đất, hai mắt trợn tròn lộ vẻ không dám tin.

 

Ngay sau đó, phụt!

 

Cơ thể Viên Hỗn Thiên bỗng biến thành một đống thịt nát tan rã ngay trước mắt mọi người.

 

“Hỗn Thiên!”

 

Viên Thắng Thiên tức giận trợn mắt nhìn Độ Thiên Chân Nhân, trong đôi mắt già nua đó tỏa ra sát khí kinh người.

 

“Độ Thiên Chân Nhân, trả mạng Hỗn Thiên lại đây!”

 

Vừa dứt lời, một bóng người từ trên không trung bay về phía võ đài.

 

Đối mặt với Viên Thắng Thiên, Độ Thiên Chân Nhân hơi sợ hãi.

 

Dù sao người này cũng cao hơn Viên Hỗn Thiên và cụ ta một cảnh giới.

 

Hơn nữa từ mấy chục năm trước, thực lực của Viên Thắng Thiên luôn mạnh hơn cụ ta.

 

Mặc dù Độ Thiên Chân Nhân đã lĩnh hội Kiếm Cảnh nhưng không chắc bản thân có thể đánh thắng Viên Thắng Thiên.

 

Lúc này hàng nghìn người dân trên khắp cả nước đang ngồi trước màn hình tivi theo dõi trận đấu đều vô cùng hoảng sợ khi thấy Viên Hỗn Thiên biến thành một vũng máu.

 

Thậm chí có nhiều người còn bật khóc rất thê thảm.

 

Họ đều đặt cược hết cả gia tài vào Viên Hỗn Thiên.

 

Mà bây giờ Tiêu Chính Văn vẫn chưa ra trận, Viên Hỗn Thiên đã chết thảm trên võ đài rồi.

 

“Mẹ kiếp, cụ tổ nhà họ Viên gì đó là một tên vô tích sự!”

 

Ngay cả ở hiện trường cũng vang lên tiếng la mắng đủ kiểu.

 

Nhưng họ chỉ mất tiền mà thôi, còn người đại diện của các gia tộc và doanh nghiệp đó ở Giang Trung đều trố mắt.

 

Trước đó vì muốn bám vào nhà họ Viên mà họ đã đặt cược hết cả tương lai của gia tộc vào đó.

 

Một khi nhà họ Viên bại trận thì sản nghiệp gia tộc của họ cũng sẽ bị đám người ủng hộ Tiêu Chính Văn nhanh chóng phân chia.

 

“Toang rồi! Lần này toang thật rồi, mong là ông cụ này của nhà họ Viên có thể xoay chuyển tình thế, nếu không nhà họ Trần tôi sẽ phải đối mặt với tình trạng bị diệt vong”.

 

Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi khóc lóc nói.
 
Chương 1269


Chương 1269

Một tay Độ Thiên Chân Nhân cầm kiếm, tay còn lại để ra sau lưng, ánh mắt đầy vẻ sâu xa nhìn Viên Thắng Thiên.

 

Lúc này đôi mắt Viên Thắng Thiên đỏ ngầu, sát khí tỏa ra xung quanh cứ như thần chết bước ra từ địa ngục.

 

Cụ ta chưa ra tay mà Độ Thiên Chân Nhân đã cảm nhận được một uy lực cực lớn bao phủ lấy mình.

 

Trán Độ Thiên Chân Nhân vô thức đầm đìa mồ hôi.

 

“Độ Thiên Chân Nhân, nhà họ Viên có thù oán gì với ông mà ông lại giết Hỗn Thiên nhà tôi?”

 

Viên Thắng Thiên vừa nói vừa giơ tay lên đánh một chưởng vào ngực Độ Thiên Chân Nhân.

 

Độ Thiên Chân Nhân giơ thanh kiếm dài lên đỡ lấy đòn tấn công bằng kiếm khí vô cùng hung hãn.

 

“Ầm!”

 

Khi thanh kiếm và cú đánh chạm nhau, trên võ đài bỗng phát ra âm thanh cực lớn như sấm rền.

 

Vô số kiếm ảnh tụ lại một chỗ, nhưng không thể xuyên thủng khí thế trước mặt Viên Thắng Thiên.

 

“Chết đi!”

 

Một tay Viên Thắng Thiên dùng sức đẩy mạnh về phía trước.

 

Ngay tức khắc một luồng sóng khí mạnh mẽ đánh nát khí thế vô hình trước mặt Độ Thiên Chân Nhân.

 

“Phụt!”

 

Không đợi Độ Thiên Chân Nhân định thần lại, một luồng sức mạnh đã đánh trúng vào ngực cụ ta.

 

Cả người Độ Thiên Chân Nhân như diều đứt dây văng thẳng về phía sau.

 

Cơ thể cụ ta vẫn chưa rơi xuống đất nhưng đã phun ra một màn sương máu.

 

“Đi đâu hả? Bỏ mạng lại đây!”

 

Viên Thắng Thiên nhanh chóng lao về phía trước, đánh vào người Độ Thiên Chân Nhân.

 

Tiêu Chính Văn ngồi trên khán đài khẽ nheo mắt.

 

Viên Thắng Thiên quả thật là một đối thủ mạnh hơn Viên Hỗn Thiên rất nhiều.

 

So với Viên Hỗn Thiên, uy thế Viên Thắng Thiên vừa thể hiện lúc nãy hệt như một vị thần giáng thế.

 

Thảo nào cụ ta là cao thủ chỉ còn cách cảnh giới Thiên Thần một bước duy nhất.

 

Ngay lúc Viên Thắng Thiên sắp đuổi kịp Độ Thiên Chân Nhân, một bóng người bỗng chặn ngay trước mặt Viên Thắng Thiên ép cụ ta lùi lại mấy bước.

 

“Tiêu Chính Văn!”

 

Người chặn Viên Thắng Thiên chính là Tiêu Chính Văn.

Nếu anh vẫn không ra tay nữa thì e là Độ Thiên Chân Nhân sẽ chết thảm trong tay Viên Thắng Thiên.
 
Chương 1270


Chương 1270

“Chủ thượng, bản lĩnh của người này quá mạnh, cậu… cậu phải cẩn thận!”

 

Độ Thiên Chân Nhân ôm ngực, miễn cưỡng ngồi dậy, giọng nhỏ như muỗi kêu.

 

Tiêu Chính Văn chỉ khẽ gật đầu rồi sải bước đi về phía Viên Thắng Thiên nói: “Tiêu Chính Văn tôi có thù oán gì với nhà họ Viên các ông? Tại sao nhà họ Viên cứ cắn chặt, hãm hại tôi không buông thế?”

 

“Hừ!”

 

Viên Thắng Thiên khẽ nhíu mày, càng nghe càng cảm thấy không đúng.

 

“Cậu… thằng ranh nhà cậu lại còn dám nói mấy lời vu oan giá họa, sỉ nhục tôi!”

 

Viên Thắng Thiên chỉ vào Tiêu Chính Văn, trong mắt lóe lên sát khí lạnh băng.

 

Tiêu Chính Văn rút con dao quân đội năm cạnh ra cảnh giác nhìn Viên Thắng Thiên.

 

Mặc dù luồng hơi thở của Viên Thắng Thiên yếu hơn ông nội của anh nhiều nhưng một chiêu đã đánh bại Độ Thiên Chân Nhân thì có thể thấy thực lực cũng không hề tầm thường!

 

Đối mặt với cao thủ như vậy, tất nhiên Tiêu Chính Văn không dám có ý xem thường.

 

“Nếu cậu đã khăng khăng dấn thân vào chỗ chết thì hôm nay tôi sẽ thay Hỗn Thiên lấy mạng cậu”.

 

Viên Thắng Thiên cũng không dám xem thường Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này mặc dù Tiêu Chính Văn vẫn chưa toát hết khí thế của mình ra nhưng một người có thể khiến Thiên Vương thiên cấp bốn sao cúi đầu nhận chủ nhân thì thực lực chắc chắn cũng không kém cạnh là bao.

 

Chỉ thấy Viên Thắng Thiên cũng rút một thanh kiếm mềm ra.

 

Thanh kiếm đó vừa được rút ra thì dường như lóe lên một tia sáng dưới ánh mặt trời, chói lóa đến mức những người dưới võ đài đến đồng loạt quay đầu né tránh ánh sáng đó.

 

“Lấy mạng tôi sao? Ông không phải là người đầu tiên nói mấy lời này, nhưng trước đó những người kia đều đã chết rồi”.

 

Tiêu Chính Văn chậm rãi giơ con dao quân đội năm cạnh ra, mặc dù nói tốc độ rất chậm hệt như đang phát lại một đoạn chuyển động chậm, nhưng trong không khí xung quanh lại nổi lên từng đợt gợn sóng.

 

Thấy cảnh tượng này, Viên Thắng Thiên không khỏi hơi kinh ngạc.

 

Nói chính xác hơn, mặc dù Tiêu Chính Văn đang sử dụng con dao quân đội năm cạnh nhưng cũng đã lĩnh hội được Kiếm Cảnh.

 

Hơn nữa sức mạnh không hề thua kém Độ Thiên Chân Nhân.

 

Người ở độ tuổi của Độ Thiên Chân Nhân có thể lĩnh hội được Kiếm Cảnh đã hiếm thấy, khả năng tiếp thu cực cao.

 

Còn Tiêu Chính Văn mới hơn hai mươi tuổi mà đã lĩnh hội được Kiếm Cảnh, quả thật có thể dùng từ quái vật để hình dung về anh.

“Hừ! Kiếm Cảnh ư?”
 
Chương 1271


Chương 1271

Viên Thắng Thiên cười nhạo, sau đó cụ ta giơ thanh kiếm dài lên, thanh kiếm lóe lên một luồng sức mạnh màu bạc đâm về phía Tiêu Chính Văn.

 

Bất kể là khán giả ở hiện trường hay đang theo dõi trận đấu qua màn ảnh nhỏ đều nín thở nhìn hai người đang đánh nhau.

 

Khi hai luồng sáng màu bạc bỗng va chạm vào nhau, tim mọi người như nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

“Ầm!”

 

Một âm thanh cực lớn vang lên rồi bỗng phát nổ ở giữa võ đài.

 

Ngay sau đó, nền đất được lát cẩm thạch dưới võ đài chấn động tạo ra một vết nứt sâu mấy mét.

 

Sóng khí cực mạnh như cuồng phong quét khắp quảng trường.

 

Rất nhiều khán giả đều bị cơn gió này làm cho chao đảo.

 

Vừa nãy bầu trời vẫn còn trong xanh, thế mà giờ bỗng trở nên âm u, mây đen dày đặc, sấm chớp đùng đùng.

 

“Phụt!”

 

Hai luồng sức mạnh lại va chạm vào nhau.

 

Tiêu Chính Văn chỉ thấy khí huyết trong người mình đang cuộn trào, cả người không khỏi lùi về sau mười mấy bước.

 

Viên Thắng Thiên cũng bị luồng khí mạnh đẩy lùi mấy bước.

 

Lúc này Độ Thiên Chân Nhân dưới võ đài lo lắng nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Đòn tấn công lúc nãy của Viên Thắng Thiên thế mà lại phá được Kiếm Cảnh của Tiêu Chính Văn.

 

Rõ ràng Tiêu Chính Văn đã bị thương vì phản lực vừa nãy, nhưng Viên Thắng Thiên lại không hề bị thương tổn gì.

 

“Chủ thượng, nhất định phải cẩn thận!”

 

Lúc này Độ Thiên Chân Nhân cũng bị thương không nhẹ, hoàn toàn không thể giúp được gì cho Tiêu Chính Văn.

 

Một tay Tiêu Chính Văn ôm ngực, khóe môi khẽ nhếch lên nhìn Viên Thắng Thiên nói: “Cụ tổ nhà họ Viên quả nhiên có bản lĩnh siêu phàm, nhưng cũng vừa đúng ý tôi”.

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn lại vung con dao quân đội năm cạnh lên đâm về phía Viên Thắng Thiên với tốc độ như chớp.

 

Viên Thắng Thiên cũng cười khẩy, vung thanh kiếm dài trong tay lên đỡ đòn của Tiêu Chính Văn.

 

Qua đòn tấn công vừa rồi, Viên Thắng Thiên đã nhìn ra thực lực của Tiêu Chính Văn, chẳng qua chỉ là một thanh niên đang ở cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao mà thôi.

 

Thậm chí nếu so với Độ Thiên Chân Nhân thì vẫn còn yếu hơn nửa bậc cảnh giới.

 

Viên Thắng Thiên lập tức lấy lại tự tin.

“Chỉ là Bán Bộ Thiên Vương bốn sao mà cũng dám giở trò trước mặt tôi à? Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết núi cao còn có núi cao hơn!”

Dứt lời, thanh liếm dài của Viên Thắng Thiên bỗng lóe sáng.

Cụ ta trở tay, mấy chục đóa hoa kiếm bỗng bao phủ lấy Tiêu Chính văn.
 
Chương 1272


Chương 1272

Đừng nhìn Tiêu Chính Văn trông bình tĩnh mà lầm, thật ra đối mặt với cao thủ mạnh hơn mình nửa cảnh giới như Viên Thắng Thiên, áp lực của anh vô cùng lớn.

 

Đối mặt với lưới kiếm đan trước mặt mình, Tiêu Chính Văn chỉ có thể cắn răng chống đỡ.

 

Sức chiến đấu của Thiên Vương long cấp năm sao quả nhiên không phải là cấp bậc như Độ Thiên Chân Nhân có thể so sánh.

 

Thậm chí Tiêu Chính Văn phải dựa vào giác quan thứ sáu của mình để đoán mỗi một đường kiếm của Viên Thắng Thiên.

 

Vì tốc độ quá nhanh, mắt thường có thể chưa nhìn thấy kiếm quang nhưng sát khí đã đến ngay trước mặt.

 

“Keng keng keng!”

 

Liên tiếp đỡ được ba kiếm của Viên Thắng Thiên, Tiêu Chính Văn không khỏi lùi về sau, bàn tay nắm chặt con dao quân đội năm cạnh cũng hơi run rẩy.

 

 

 

Chỉ dựa vào sức lực và sự nắm chắc về lực tự nhiên thì Tiêu Chính Văn và Viên Thắng Thiên không cùng một cấp bậc.

 

Mỗi lần đỡ được thanh kiếm dài trong tay Viên Thắng Thiên đều khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy con dao quân đội năm cạnh của mình như đâm phải một ngọn núi nhỏ.

 

Phản lực mạnh khiến cánh tay Tiêu Chính Văn hơi tê rần.

 

“Ranh con, dám khiêu chiến với nhà họ Viên, cậu còn non lắm. Nếu Tiêu Long vẫn còn sống, có lẽ ông ta có tư cách đấu với tôi, đáng tiếc nhà họ Tiêu các cậu không còn hy vọng lật ngược tình thế nữa rồi”.

 

Thấy bàn tay cầm con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn liên tục run rẩy, Viên Thắng Thiên thầm nghĩ đã nắm chắc thêm vài phần thắng.

 

Trên mặt cụ ta không khỏi nở nụ cười đắc ý.

 

Năm đó nhà họ Viên cũng xem như có một chân trong việc chủ mưu tiêu diệt nhà họ Tiêu.

 

Hơn nữa ngoài Võ Thí Thiên ra, nhà họ Viên gần như đều góp mặt vào tất cả hành động nhắm vào nhà họ Tiêu.

 

Mối ân oán này cũng là nguyên nhân khiến cả nhà họ Viên cứ mãi sống trong lo lắng bất an.

 

Bây giờ ngay cả Tiêu Chính Văn cũng chết trong tay cụ ta, lòng Viên Thắng Thiên như nhẹ nhõm hẳn đi, cụ ta cười càng hả hê.

 

“Ồ? Ông mà cũng xứng đấu với ông nội tôi sao? Nếu không phải năm đó các ông dùng thủ đoạn bỉ ổi thì sao có thể hại được ông nội tôi”.

 

Nhắc đến mối thù biển máu của nhà họ Tiêu, Tiêu Chính Văn không kiềm chế được cảm xúc, nghiến răng siết chặt con dao quân đội năm cạnh trong tay.

 

“Hừ, nói nhiều cũng vô ích. Nếu Tiêu Long vẫn còn sống thì để ông ta tận mắt chứng kiến tôi giết cháu ông ta thế nào đi. Ha ha ha…”

 

Viên Thắng Thiên cười như điên, sau đó vung thanh kiếm dài trong tay lên, vô số vòng sáng màu bạc như thiên hà chảy ngược chém vào người Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cực lớn đè chặt mình ngay tại chỗ.

 

Còn con dao quân đội năm cạnh trong tay anh lại như nặng cả nghìn cân.

Thấy vô số ánh bạc đã lao đến trước mặt Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan trợn mắt, che miệng thốt lên: “Chồng ơi, cẩn thận!”
 
Chương 1273


Chương 1273

“Chủ thượng, mau tránh đi!”

 

Độ Thiên Chân Nhân cũng nóng ruột đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.

 

Lúc này người nhà họ Lãnh cũng toát mồ hôi thay Tiêu Chính Văn.

 

Bàn tay để trên tay vịn của Lãnh Kế Hồng đã ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi lạnh trên trán cũng nhỏ giọt tí tách.

 

“Anh Tiêu!”

 

Mặt mày Lãnh Hàn Băng trắng bệch đứng phắt dậy, đôi mắt căng thẳng nhìn Tiêu Chính Văn trên võ đài.

 

Lúc này trong mắt Viên Thắng Thiên chỉ còn lại sự phấn khích như thể cụ ta đã nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Chính Văn chết thảm dưới kiếm của mình.

 

Mặc dù giết chết một cao thủ cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương bốn sao là chuyện bình thường với cụ ta.

 

Nhưng giết Tiêu Chính Văn lại có ý nghĩa khác hoàn toàn với những người khác.

 

“Chết đi!”

 

Viên Thắng Thiên hét lên một tiếng, tay lại dùng thêm sức chỉ mong sao nhát kiếm này có thể chém Tiêu Chính Văn làm đôi.

 

Gió toát ra từ nhát kiếm mạnh mẽ khiến mái tóc của Tiêu Chính Văn tung bay.

 

Quanh người Tiêu Chính Văn như bị hơi thở chết chóc bao quanh, thậm chí ngay cả Thiên Tử đang xem phát sóng trên tivi cũng không khỏi nhắm mắt lại.

 

Đây là kết cục phải chết!

 

Ngay khi Tiêu Chính Văn sắp rơi vào tuyệt vọng thì anh bỗng nhớ đến những lời ông lão lạ mặt từng nói trong sân nhỏ ở Côn Luân vào ngày hôm đó.

 

Đương nhiên không chỉ có đất, nước, lửa, gió mà hư không mới là thứ không có giới hạn.

 

Hư không?

 

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cõi lòng Tiêu Chính Văn bỗng chốc trở nên trống rỗng.

 

Mọi suy nghĩ vẩn vơ trong lòng lập tức tan biến.

 

Cảm giác sự chuyển động của không khí xung quanh như cơ thể mình hòa làm một với không khí xung quanh.

 

Đây là cảm giác vô cùng kỳ diệu, như thể từng sợi tóc của anh đều giãn ra, bản thân anh chính là một phần trong không khí này.

 

Ngay khoảnh khắc đòn tấn công của Viên Thắng Thiên sắp đánh trúng đầu vai Tiêu Chính Văn, cơ thể anh lập tức lùi ra xa mấy mét.

 

Soạt!

 

Kiếm khí xoẹt qua, cả hiện trường không khỏi vang lên một trận thảng thốt.

 

“Hay lắm!”

 

Thiên Tử đang xem phát sóng tình hình thực tế trước tivi cũng không khỏi hô vang một tiếng.

 

Viên Thắng Thiên không ngờ Tiêu Chính Văn lại có thể tránh được nhát kiếm này.

Cụ ta sửng sốt một lát, sau đó lập tức lấy lại vẻ mặt kiêu ngạo lúc nẫy, cười nói: “Không nhìn ra cậu còn giỏi như thế. Hừ, tiếc la cậu khhong chạy thoát được đâu.”

Vừa nói cụ ta vừa kiễng chân, nhanh như chớp lao về phía Tiêu Chính văn.
 
Chương 1274


Chương 1274

Đồng thời thanh kiếm dài trong tay cụ ta bao phủ lấy Tiêu Chính Văn như một tấm lưới lớn dày.

 

Thật ra vừa nãy Tiêu Chính Văn cũng chỉ né được đòn tấn công, nhưng kiếm khí mạnh mẽ đó đã xé toạc quần áo của anh thành một đường, đâm vào người anh.

 

Nếu không phải anh đang ở trong tuyệt cảnh có lĩnh ngộ thì chắc đã chết dưới kiếm của Viên Thắng Thiên rồi.

 

Ngay cả bản thân anh cũng không biết rốt cuộc vừa nãy mình né được thanh kiếm đó như thế nào.

 

Dường như anh chỉ xoay chuyển suy nghĩ, sau đó cả người bỗng dịch ra xa mấy mét ngay tức khắc.

 

Có lẽ đây chính là sức mạnh Thiên Vương thật sự.

 

Khi Viên Thắng Thiên lại giơ kiếm, Tiêu Chính Văn hơi ngẩng đầu lên, tay nắm chặt con dao quân đội năm cạnh, tức giận quát: “Giết!”

 

Con dao quân đội năm cạnh đó lập tức bay ra khỏi tay anh đâm thẳng về phía trán Viên Thắng Thiên.

 

“Keng! Keng! Keng!”

 

Liên tiếp bị thanh kiếm dài của Viên Thắng Thiên chặn lại, nhưng con dao quân đội năm cạnh vẫn đâm thẳng về giữa trán Viên Thắng Thiên với góc độ hiểm hóc.

 

Sự hiểu biết về sức mạnh Thiên Vương của Tiêu Chính Văn sâu sắc hơn thì khả năng khống chế mọi vật của anh cũng tăng lên.

 

Con dao quân đội năm cạnh như mọc thêm một đôi mắt, thỉnh thoảng làm xáo trộn những đòn tấn công của Viên Thắng Thiên.

 

Rõ ràng Tiêu Chính Văn đang ở gần ngay trước mặt, nhưng Viên Thắng Thiên lại không thể tiến về trước nửa bước, dù sử dụng toàn bộ kỹ năng của mình, cụ ta cũng chỉ có thể phát ra sức mạnh với không khí.

 

Cảm giác như đánh vào cục bông này suýt nữa khiến Viên Thắng Thiên tức nổ phổi.

 

“Tiêu Chính Văn, cậu lại dám đánh một trận liều chết với tôi sao?”

 

Viên Thắng Thiên vừa vung thanh kiếm dài trong tay đỡ lấy con dao quân đội năm cạnh không biết từ đâu đâm đến, vừa hét lên với Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn làm ngơ với cơn giận của cụ ta, anh vẫn khống chế con dao quân đội năm cạnh, liên tục tấn công Viên Thắng Thiên.

 

Nhìn bề ngoài thì có vẻ Tiêu Chính Văn vẫn đang gặp bất lợi, mặc dù tạm thời Viên Thắng Thiên không thể tấn công được, nhưng cán cân phần thắng đã nghiêng về phía Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này cuối cùng Độ Thiên Chân Nhân cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Chỉ cần Tiêu Chính Văn tiếp tục nắm quyền chủ động trên võ đài thì Viên Thắng Thiên đừng hòng làm Tiêu Chính Văn bị thương.

 

Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa cường giả cảnh giới Thiên Vương và cảnh giới chủ soái.

 

Dù mình là bên yếu thế thì cũng có thể đánh ngang tay với đối thủ có cảnh giới cao hơn bằng cách nào đó.

 

Nhưng cũng chỉ có thể đánh ngang tay mà thôi, thật ra Tiêu Chính Văn cũng biết rất rõ, chỉ dựa vào việc gây nhiễu các đòn tấn công thế này hoàn toàn không thể làm Viên Thắng Thiên bị thương.

 

“A!”

 

Viên Thắng Thiên tức đến mức răng sắp bị nghiến vỡ nát, cụ ta dứt khoát vứt thanh kiếm dài trong tay đi, dùng suy nghĩ khống chế để đánh với con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn, còn cụ ta thì nghiêng người lao đến chỗ Tiêu Chính Văn.

 

Vứt kiếm?

 

Trái tim Độ Thiên Chân Nhân như nhảy khỏi ngực lần nữa.

 

Chỉ thấy Viên Thắng Thiên vung một cánh tay lên, hiện trường lập tức nổi lên một cơn cuồng phong.

 

Mà trung tâm của cơn cuồng phong này đang cuốn về phía Tiêu Chính Văn.

Đồng thời Viên Thắng Thiên vung tay lên đánh lên đỉnh đầu Tiêu Chính Văn.
 
Chương 1275


Chương 1275

“Tiêu Chính Văn, nộp mạng đi!”

 

Cú đánh này của Viên Thắng Thiên mang theo tiếng gió vù vù, phối hợp vô cùng ăn khớp với cơn cuồng phong ban nãy!

 

Tiêu Chính Văn liên tiếp lùi ra sau, đầu tiên là né tránh trận gió xoáy đó, sau đó lại quay người tránh cú đấm của Viên Thắng Thiên, giơ chân lên, đầu gối thúc thẳng vào ngực của Viên Thắng Thiên!

 

“Bốp!”

 

Lúc đầu gối của Tiêu Chính Văn thúc vào ngực của Viên Thắng Thiên, cú đấm của Viên Thắng Thiên cũng đồng thời đập vào đầu gối của Tiêu Chính Văn!

 

Không trung lập tức bùng nổ một làn sóng khí.

 

Cơ thể của hai người vừa mới tách ra đã lại lao vào một chỗ cùng nhau chiến đấu.

 

Hai nắm đấm của Viên Thắng Thiên nhanh như tia điện, đánh thẳng vào chỗ hiểm của Tiêu Chính Văn!

 

Tiêu Chính Văn vừa né đòn nhanh như cắt vừa trả đòn, hai người đã đấu với nhau không dưới một nghìn chiêu!

 

Viên Thắng Thiên dù gì cũng ở cảnh giới cao, mạnh hơn Tiêu Chính Văn một bậc!

 

Nếu so sánh, bất luận là thể năng hay là lực đạo, Tiêu Chính Văn đều không có cách nào sánh bằng Viên Thắng Thiên.

 

Giao đấu chưa đến mười phút, mồ hôi trên trán Tiêu Chính Văn đã chảy đầm đìa.

 

Mà Viên Thắng Thiên lại vẫn bình thường như không, không có một chút dấu hiệu mệt mỏi nào.

 

Cứ tiếp tục đánh tiếp thế này, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ thua!

 

Khoé miệng Viên Thắng Thiên khẽ nhếch lên lộ ra một nụ cười thâm độc!

 

Thế nhưng đúng lúc này, cú đấm tay phải của Viên Thắng Thiên vừa đánh trúng vào ngực của Tiêu Chính Văn, chỉ thấy ngực của Tiêu Chính Văn loé lên ánh sáng sắc lạnh, một luồng sáng màu vàng phát ra từ nơi đó.

 

Trong đầu Viên Thắng Thiên đột nhiên bị một cảm giác nguy hiểm chết chóc bao phủ, vội vàng thu tay lại.

 

Thế nhưng cụ ta lại kinh ngạc phát hiện ra, cơ thể của mình đã hoàn toàn không còn chịu sự chi phối của bản thân nữa!

 

Sao có thể như vậy chứ!

 

Lẽ nào… lẽ nào đây là…

 

Trận pháp!

 

Viên Thắng Thiên bị ý nghĩ này doạ sợ chết khiếp, cả người đầm đìa mồ hôi lạnh!

 

Lẽ nào Tiêu Chính Văn không chỉ tinh thông võ thuật mà còn tinh thông cả trận pháp nữa sao?

 

Mẹ kiếp!

 

Sau khi chửi thầm trong lòng một câu, Viên Thắng Thiên thể hiện hết toàn bộ võ thuật của mình ra!

 

Một bức tường khí đột nhiên chắn ngay trước người Viên Thắng Thiên.

 

Một giây sau, một thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đã xuất hiện trong tay Tiêu Chính Văn, ngôi sao lạnh băng sắc nhọn đó cứ thế lao về phía Viên Thắng Thiên.
 
Chương 1276


Chương 1276

Chỉ là thanh giáo bị bức tường khí trước mặt Viên Thắng Thiên chặn đứng lại.

 

“Keng!”

 

Cùng với tiếng va đập của kim loại sắc nhọn, Viên Thắng Thiên cũng sợ tới mức cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, tận dụng cơ hội này, Viên Thắng Thiên vội vàng lùi ra sau!

 

Thế nhưng làm gì có chuyện Tiêu Chính Văn để cho cụ ta chạy thoát?

 

“Vây!”

 

Cùng lúc chữ “vây” được thốt ra từ trong miệng Tiêu Chính Văn, không khí xung quanh Viên Thắng Thiên đột nhiên gợn sóng!

 

Lúc Tiêu Chính Văn vung thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ nhắm về phía Viên Thắng Thiên thêm lần nữa, Viên Thắng Thiên vẫy tay trong không trung, thu thanh kiếm dài về!

 

“Vút!”

 

Mũi nhọn của thanh kiếm dài Liệt Long lao về phía Viên Thắng Thiên!

 

Viên Thắng Thiên cũng giơ thanh kiếm trong tay lên, đưa kiếm dài ra chắn phía trước mình để đón lấy thanh giáo của Tiêu Chính Văn!

 

Không phải Viên Thắng Thiên không muốn trốn tránh, mà lúc này dường như cụ ta đã bị không khí xung quanh giam cầm, căn bản không có cách nào cử động dù chỉ một chút!

 

Trải qua trận chiến gian khổ vừa rồi, lúc này Tiêu Chính Văn cũng không mấy lạc quan, sức mạnh trong cơ thể giống như bị rút cạn!

 

Liên tiếp phóng giáo hai lần để đối chọi với Viên Thắng Thiên, lúc này ngay cả sức lực cầm giáo Tiêu Chính Văn cũng không còn nữa!

 

“Giết!”

 

Tiêu Chính Văn phẫn nộ gầm lên, dồn hết chút sức lực cuối cùng, phóng thanh giáo ra với tốc độ cực nhanh thêm lần nữa.

 

Cùng lúc này, Viên Thắng Thiên cũng phát ra một tiếng phẫn nộ kinh thiên động địa, giơ kiếm đón lấy Tiêu Chính Văn.

 

“Ầm ầm ầm!”

 

Hai người liên tiếp đối chọi ba chiêu, Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau buốt!

 

Lúc cúi đầu nhìn thì thấy lòng bàn tay đã bị rách toạc, máu tươi chảy men theo bàn tay lên trên thân cây giáo dài Liệt Long màu đỏ.

 

Dường như cảm nhận được sự kích thích của mùi máu tanh, thanh giáo dài đó lập tức loé sáng, phát ra những tiếng vang ù ù!

 

Ngay cả Tiêu Chính Văn dường như cũng bị ảnh hưởng theo, cơ thể vốn dĩ đã sức cùng lực cạn, giống như đang có một nguồn sức mạnh dồi dào bổ sung vào.

 

Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn đột nhiên cảm thấy khí huyết trào dâng cuồn cuộn ở ngay vị trí tim.

 

Nguy rồi!

 

Đây là điềm báo của việc đột phá cảnh giới, thế nhưng đối với Tiêu Chính Văn mà nói, đột phá vào lúc này tuyệt đối không phải chuyện tốt!

 

Chỉ thấy Viên Thắng Thiên cầm kiếm xông về phía mình, thế nhưng Tiêu Chính Văn lại vì khí huyết sục sôi trước khi đột phá cảnh giới nên căn bản không gom nổi chút sức lực nào!

 

“A!”

 

Tiêu Chính Văn phát ra một tiếng gầm phẫn nộ, giơ thanh giáo phi nhanh về phía Viên Hỗn Thiên!

 

“Vù vù!”

 

“Phù!”
 
Chương 1277


Chương 1277

Vào lúc Tiêu Chính Văn giơ thanh giáo dài Liệt Long ra, trong cơ thể Tiêu Chính Văn đột nhiên bùng nổ một luồng sức mạnh, khí thế cũng theo đó mà dâng cao thêm lần nữa, một bước tăng lên cảnh giới Thiên Vương cấp thiên bốn sao!

 

“A?”

 

Nghe thấy tiếng phá không đầy bất thường đó, Viên Thắng Thiên không khỏi sững sờ!

 

Thế nhưng đúng vào lúc này, một tia sáng đỏ xẹt qua trước mắt cụ ta, thanh giáo dài Liệt Long chớp mắt đã tới ngay sát cạnh!

 

Tới lúc cụ ta lại nghĩ tới cách dùng tường khí chắn đỡ thì đã không kịp nữa!

 

“Phụp!”

 

Cả thanh giáo dài xuyên thẳng qua ngực của Viên Thắng Thiên!

 

Bóng dáng của Tiêu Chính Văn cũng xuất hiện ngay sau lưng Viên Thắng Thiên.

 

“Khụ khụ…”

 

Viên Thắng Thiên ho khan vài tiếng, nhổ ra một ngụm máu từ trong miệng, chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn thấy vết đâm đầy máu trước ngực, cơ thể run lên lẩy bẩy, cụ ta từ từ quay đầu lại, không cam tâm nhìn về phía Tiêu Chính Văn!

 

Chuyện này sao có thể chứ?

 

“Cậu…cậu…”

 

Leng keng!

 

Một giây sau, thanh kiếm dài trong tay Viên Thắng Thiên rơi xuống đất, cả cơ thể đổ rầm xuống dưới võ đài!

 

“Cụ tổ!”

 

“Cụ tổ!”

 

Nhìn thấy vậy, đám người nhà họ Viên ban nãy vẫn còn đắc ý đều kinh ngạc suýt rớt cả cằm!

 

Viên Sùng Long lao thẳng lên trên võ đài, đưa tay đỡ Viên Thắng Thiên lại, nói với sắc mặt trắng bệch: “Cụ tổ! Cụ… cụ… không sao chứ?”

 

“Khụ!”

 

Viên Thắng Thiên chưa kịp trả lời thì đã phun ra thêm một ngụm máu nữa.

 

Ánh mắt vô hồn của cụ ta nhìn Viên Sùng Long, chỉ khẽ lắc đầu với ông ta.

 

Thế nhưng Viên Sùng Long căn bản không hiểu Viên Thắng Thiên rốt cuộc có hàm ý gì!

 

“Hai cụ tổ của nhà họ Viên lần lượt chết ở Giang Trung ư?”

 

Người nhà họ Đông Phương đang nhìn tình hình biến chuyển, đồng loạt hít sâu vào một ngụm khí lạnh!

 

Tên Tiêu Chính Văn này quá ngang ngược!

 

Thế nhưng…

 

Cái chết của hai cụ tổ nhà họ Viên cho họ một lời nhắc nhở!

 

Tiêu Chính Văn này tuyệt đối không phải là người tầm thường!

 

“Mau… mau đi!”

 

Sau khi Viên Thắng Thiên thốt ra ba chữ cuối cùng trong cuộc đời thì cũng bỏ mạng ngay tại chỗ!

Lúc này cơ thể Tiêu Chính Văn cũng đang lảo đảo!

Ban nãy, khi thanh giáo dài Liệt Long xuyên qua ngực của Viên Thắng Thiên, Tiêu Chính văn cũng bị Viên Thắng Thiên đấm trúng vào mạn sườn bên trái.

Vết thương cũng không hề nhẹ!
 
Chương 1278


Chương 1278

May là lúc đó mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Viên Thắng Thiên vẫn chưa dùng hết toàn lực.

 

Nếu không chắc chắn kết cục sẽ là hai kẻ bại trận đều trọng thương!

 

“Chồng à, anh có bị thương không?”

 

Khương Vy Nhan là người đầu tiên lao lên võ đài, hai tay đỡ lấy cánh tay của Tiêu Chính Văn, quan tâm hỏi han.

 

“Chủ thượng! Cậu… cậu sao rồi?”

 

Độ Thiên Chân Nhân cũng lao lên võ đài đỡ Tiêu Chính Văn dậy.

 

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng đẩy hai người ra, quay đầu lại nói với Viên Sùng Long: “Hôm nay, Tiêu Chính Văn tôi sẽ không tiêu diệt toàn bộ nhà họ Viên mấy người, nhưng nếu người nhà họ Viên còn dám đặt chân tới Giang Trung thì sẽ giết không tha!”

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn quay người bước xuống bên dưới võ đài.

 

Đám người đang hóng hớt đương nhiên cũng tự động nhường cho Tiêu Chính Văn một lối đi.

 

Lãnh Kế Hồng vô cùng kích động mời Tiêu Chính Văn lên xe riêng của mình.

 

“Cậu Tiêu, cậu đúng là Võ Thần…”

 

Ông ra vẫn còn chưa dứt lời đã thấy Tiêu Chính Văn đột nhiên phun ra một ngụm máu, sau đó ngất lịm!

 

 

 

“Phụt!”

 

Tiêu Chính Văn nôn ra một ngụm máu, cả người anh mất đi ý thức.

 

Thật ra lúc nãy Tiêu Chính Văn cũng chỉ dựa vào sức lực cuối cùng để bước xuống võ đài.

 

Tiêu Chính Văn không thể ngã xuống, càng không thể hộc ra máu trước mặt mọi người.

 

Nếu không, bốn gia tộc lớn nhất định sẽ chớp lấy thời cơ để giết anh.

 

Đến lúc đó không chỉ Tiêu Chính Văn mà ngay cả tập đoàn Vy Nhan cũng sẽ bị xóa sổ khỏi Giang Trung.

 

Thấy Tiêu Chính Văn bị thương nặng đến mức ngất xỉu, Lãnh Kế Hồng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, nhất thời cũng hoảng loạn.

 

“Cậu Tiêu… cậu Tiêu, cậu tỉnh lại đi, cậu Tiêu!”

 

Lãnh Kế Hồng liên tục lắc Tiêu Chính Văn, nhưng lúc này anh không có chút phản ứng nào.

 

“Chủ…”

 

Độ Thiên Chân Nhân chưa nói hết câu đã bị Khương Vy Nhan ở bên cạnh giơ tay ngăn lại.

 

“Đừng làm loạn! Mọi người cứ xem như chưa có gì xảy ra, lên xe, chúng ta đi thôi”.

 

Khương Vy Nhan cũng tái mặt vì sợ hãi, nhưng lúc này có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mấy người Tiêu Chính Văn.

 

Nếu họ mà loạn lên ở đây thì sẽ vô thức để lộ ra chân tướng.

 

Lúc này Khương Vy Nhan đã hiểu tại sao Tiêu Chính Văn lại phải che giấu vết thương, ép bản thân giả vờ bình tĩnh.

 

“Vâng!”

Mấy người Độ Thiên Chân Nhân vội đáp.
 
Chương 1279


Chương 1279

Khương Vy Nhan thuận thế ngồi vào xe rồi dặn dò: “Mau lái xe! Cố gắng rời khỏi tầm mắt của mọi người, không thể để bất kỳ ai nhìn thấy tình trạng bây giờ của chồng tôi”.

 

“Rõ!”

 

Lãnh Kế Hồng hơi sửng sốt, quay đầu lại lạnh lùng nói với người ngồi ở ghế phó lái: “Mau xuống đuổi đám người đó đi”.

 

Lúc này một đám phóng viên đang cầm máy quay chạy về phía xe của Lãnh Kế Hồng.

 

Lãnh Hàn Băng chật vật nuốt nước bọt, sau đó đẩy cửa xe ra rồi xuống bước.

 

“Đứng lại! Các người không muốn sống nữa phải không? Dám chặn đường của anh Tiêu, có phải cũng muốn mãi mãi ở lại đây giống hai người trên võ đài kia hay không?”

 

Lãnh Hàn Băng đảo mắt phất tay với phía sau, ba bốn mươi vệ sĩ lập tức chạy đến.

 

Các phóng viên và đám đông hóng chuyện chặn trước đầu xe Lãnh Kế Hồng đều sợ hãi bởi lời nói của Lãnh Hàn Băng.

 

Sau đó nhìn mấy chục vệ sĩ kia, ai nấy cũng đều lộ ra vẻ hung hãn.

 

Các phóng viên vốn dĩ còn định phỏng vấn Tiêu Chính Văn cũng đồng loạt lùi lại, không dám bước lên trước nữa.

 

Đám đông chặn đường đó cũng tự động tránh qua một bên chừa lại một con đường để xe của Lãnh Kế Hồng đi qua.

 

Lãnh Hàn Băng vẫn lo mình diễn không giống bèn vung tay lên với cấp dưới: “Đẩy đám người này ra cho ông, ai dám chặn đoàn xe của anh Tiêu thì đánh gãy chân chó của người đó”.

 

“Vâng!”

 

Mấy chục vệ sĩ đáp rồi đồng loạt rút dao nhọn trên người ra.

 

Đám đông thấy thế vội vàng tránh ra một chỗ rất xa.

 

Ngay cả mấy phóng viên cũng vội vã lẫn vào trong đám đông không dám quay chụp gì nữa.

 

Thấy đám đông đứng cách xe Tiêu Chính Văn đi ít nhất mười mấy mét, Lãnh Hàn Băng mới thở phào sau đó bước lên chiếc xe cuối cùng rồi đi khỏi đó cùng với đoàn xe.

 

Nhìn vẻ ngông nghênh của Lãnh Hàn Băng từ xa, Viên Sùng Long suýt nữa nghiến vỡ răng.

 

Hai tay ông ta ôm thi thể của Viên Thắng Thiên lên, rồi lại nhìn Viên Hỗn Thiên đã thành bùn thịt, hai hàng nước mắt chảy xuống đôi gò má.

 

“Gia chủ, chúng ta phải làm sao đây?”

 

Một người nhà họ Viên bước đến, vẻ mặt hơi hoảng loạn nói.

 

Lúc này mấy ông lớn trước đó ủng hộ nhà họ Viên đều đang cảm thấy rất căm hận.

 

Họ đều nhìn đám người nhà họ Viên bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

 

Họ xót thương cho số mệnh của mình, hôm nay nhà họ Viên thất bại, không cần nghĩ cũng biết số mệnh sau này của họ ra sao.

 

Họ phẫn nộ là vì ông cụ khốn kiếp Viên Hỗn Thiên ngoài việc khoe mẽ ra thì chẵng có bản lĩnh gì nữa!

 

Ngay cả một chiêu cũng không đỡ được thì đã chết trong tay một người dưới trướng Tiêu Chính Văn.

 

Vì tin tưởng nhà họ Viên nên họ đã đặt cược toàn bộ tính mạng cả nhà vào đó, kết quả thì sao?

 

Cho dù họ nhà tan cửa nát, nhưng thái độ của nhà họ Viên cũng sẽ quyết định sự lựa chọn của họ lúc này.

 

Dù là chết, họ cũng sẽ kéo theo nhà họ Viên chết cùng.

 

“Chúng ta… chúng ta về Long Kinh!”

Viên Sùng Long hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói.
 
Chương 1280


Chương 1280

Sau đó ông ta nhìn mấy ông lớn Giang Trung đang nhìn cả nhà họ Viên bằng ánh mắt tức giận đó, lạnh nhạt nói: “Sao nhà họ Viên tôi có thể khuất phục thằng ranh Tiêu Chính Văn được chứ? Các vị không cần lo lắng, đợi tôi về đến Long Kinh sẽ xin ý kiến ba cụ tổ, khiến thằng ranh này chết không chỗ dung thân!”

 

Dứt lời, Viên Sùng Long sải bước đi xuống võ đài.

 

Nghe Viên Sùng Long nói thế, mọi người cảm thấy vô cùng hối hận…

 

Lúc đầu tại sao mình lại tin tưởng nhà họ Viên cơ chứ?

 

Dù đã đến lúc này nhưng nhà họ Viên vẫn đang uy hiếp bọn họ.

 

Những lời Viên Sùng Long vừa nói không phải cho bọn họ một viên thuốc an thần mà là đang cảnh cáo họ, nhà họ Viên vẫn còn ba cụ tổ nữa chưa xuất hiện.

 

Bất kể họ muốn báo thù nhà họ Viên thế nào thì trước hết phải cân nhắc cẩn thận.

 

Đây là lời đe dọa thẳng thừng!

 

Sau đó đám nhà họ Viên nhanh chân bước xuống võ đài theo Viên Sùng Long.

 

Lúc này Thiên Tử ở Long Kinh xa xôi gật đầu lia lịa.

 

Tiêu Chính Văn đánh trận này cực hay.

 

Nhà họ Viên đã có hai cụ tổ chết rồi, cũng có nghĩa là đánh một hồi chuông cảnh cáo với mấy gia tộc lớn khác.

 

“Thiên Tử, ông Lạc muốn gặp người!”

 

Đúng lúc này, một viên quan bước vào báo với Thiên Tử.

 

“Ông Lạc? Ông ta lại có chuyện gì? Bảo ông ta vào đi”.

 

Thiên Tử nhíu mày nói với người kia.

 

Nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự căm hận.

 

“Vâng!”

 

Người đó xoay người rời đi, không lâu sau ông Lạc sải bước đi vào đại điện.

 

“Ông Lạc!”

 

Thấy ông Lạc bước vào, Thiên Tử thay đổi sắc mặt, mỉm cười tỏ vẻ vô cùng thân thiết bước đến đón ông ta.

 

“Thiên Tử, tôi đã điều tra kỹ càng, lúc đảm đương chức vụ quốc lão, Tần Hán Quốc tham ô công quỹ với số tiền lớn, hơn nữa trong tay ông ta luôn nắm giữ khoản tiền chi phí quân sự của Hoa Quốc”.

 

“Cậu xem đây này, mỗi năm đều cấp cho khu vực phía Bắc mấy tỷ, nhưng quân Phá Long ở khu vực phía Bắc lại chỉ có hai, ba trăm nghìn, tại sao dùng nhiều tiền thế?”

 

“Ồ?”

 

Thiên Tử quay đầu lại nhìn ông Lạc, tiện tay nhận lấy cuốn sổ ghi chép trong tay ông ta, đọc lướt qua một lượt.

 

Đọc đến trang cuối cùng thấy vết mực bên trên vẫn chưa khô, ánh mắt Thiên Tử thoáng qua tia lạnh lùng nhưng cũng chỉ là thoáng qua rồi thôi.

 

“Cậu xem đi, thảo nào Tiêu Chính Văn không nịnh nọt đòi thưởng với Thiên Tử, với số tiền lớn mà hắn tham ô thì còn mặt mũi nào đòi thưởng nữa chứ?”

 

Mắt ông Lạc lóe sáng nói.

 

“Vậy theo ý ông Lạc là Tần Hán Quốc và Tiêu Chính Văn liên hợp lại lập mưu cùng tham ô chi phí quân sự của đất nước sao?”

 

Thiên Tử cau mày hỏi.

 

Ông Lạc gật đầu đáp: “Đúng thế, qua điều tra xác minh, mỗi năm quân Phá Long có mấy tỷ chi phí quân sự không biết đi về đâu, hơn nữa số tiền này trùng khớp số tiền Long Các sắp xếp giao cho khu vực phía Bắc”.

 

“Vì thế theo tôi thấy chắc chắn không chỉ có Tần Hán Quốc và Tiêu Chính Văn mà là cả Long Các đều tham dự vào chuyện này. Ở đây còn có địa chỉ nơi ở của Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc, cậu xem đi, diện tích đất cực rộng, chuyện này… chuyện này quả thật khiến người ta căm phẫn!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom