Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1221


Chương 1221 Tiêu Long chết thật rồi sao?

“Nơi này có một huyệt trống, kết quả thế nào?”

 

Dược sư Hoàng dùng tay chỉ vào bàn cờ.

 

 

“Ồ…”

 

Đại trưởng lão do dự hồi lâu, nuốt nước bọt rồi lên tiếng: “Đi nước này thì chỉ có cái chết!”

 

Dược sư Hoàng nhặt bốn quân quân cờ từ trên bàn cờ lên, nói: “Viên Hỗn Thiên quả thực không tầm thường, nhưng ông đừng quên, vẫn còn người đó nữa, Tiêu Long!”

 

 

“Cả Hoa Quốc đều đã biết tới chuyện này, mà Tiêu Long lại bặt vô âm tín, điều đó có nghĩa là gì?”

 

“Tiêu Long… vẫn còn sống sao?”

 

Đại trưởng lão nhìn dược sư Hoàng với vẻ khó hiểu.

 

“Ai dám nói chắc chắn là Tiêu Long đã chết? Tiêu Chính Văn mà chết thì nhà họ Tiêu thật sự không còn đời sau nữa rồi! Tiêu Long nhất định sẽ trở lại, vậy thì kết quả sẽ là nhà họ Viên hay là nhà họ Tiêu diệt vong đây?”

 

Dược sư Hoàng ngẩng đầu, ánh mắt hờ hững nhìn về phía chân trời.

 

Một áng mây đỏ như sắc máu phản chiếu ráng chiều rực lửa.

 

“Ông đang nói nhà họ Viên sẽ thua nhà họ Tiêu sao?”

 

Đại trưởng lão đột nhiên tỉnh ngộ, nói.

 

“Thua? Chưa chắc, tình thế chưa rõ ràng, thế tiến công tốt nhất chính là phòng thủ, bất động luôn luôn mạnh hơn rục rịch hành động ngu xuẩn!”

 

Giọng nói lạnh tanh của dược sư Hoàng vang lên, không có một chút tình cảm nào.

 

“Cốc Chủ anh minh, tôi đã hiểu rồi!”

 

Đại trưởng lão vội vàng khom lưng hành lễ, thu tờ báo đó lại rồi cung kính lùi ra bên ngoài.

 

Sau khi Đại trưởng lão đi khuất, dược sư Hoàng mới chậm rãi đứng dậy đi tản bộ trong sân.

 

Tiêu Long…

 

Tiêu Long chết thật rồi sao?

 

Một cái xác cháy đen không nói lên điều gì cả!

 

Tiêu Chính Văn chạy trốn rồi sao?

 

Hay là cậu ta còn chẳng buồn bận tâm tới Viên Hỗn Thiên?

 

Đủ loại phỏng đoán đều đang từ từ suy diễn trong đầu dược sư Hoàng.

 

Mỗi kiểu phỏng đoán mặc dù đều sẽ có kết cục không giống nhau, thế nhưng dược sư Hoàng vẫn kiên định rằng dù cho có mất đi cơ hội cực tốt trước mắt thì cũng tuyệt đối không thể để bản thân rơi vào nguy hiểm!

Lúc này, bên trong thị trấn Côn Sơn dưới chân núi Côn Luân.
 
Chương 1222


Chương 1222 “Đây là chữ ‘Nga’!”

Tiêu Chính Văn và Long Ngao cùng nhảy xuống khỏi xe việt dã, nhìn về phía Côn Luân, Tiêu Chính Văn đột nhiên có một loại cảm giác bản thân vô cùng nhỏ bé.

 

“Long Vương, chỉ có một con đường dẫn lên núi, đây là ảnh trên không mà vệ tinh gửi về!”

 

Long Ngao đưa máy tính bảng ra trước mắt Tiêu Chính Văn.

 

“Ừ!”

 

Tiêu Chính Văn tỉ mỉ xem một lượt bức ảnh mà vệ tinh chụp được.

 

 

Núi Côn Luân được gọi là vùng biển chết!

 

Nếu như nơi này cũng có trái tim rồng, vậy thì nhất định sẽ là trái tim rồng Bạch Long, chủ yếu thiên về sinh tử!

 

Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến Tiêu Chính Văn muốn đến Côn Luân trước tiên.

 

“Long Vương, lẽ nào có tới hai hay là ba trái tim rồng Kim Long?”

 

Long Ngao nhíu mày, hỏi với vẻ không hiểu.

 

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu nói: “Không, chỉ có một thôi, nhưng có tới năm trái tim rồng, mà chỉ khi có được cả năm trái tim rồng này thì mới có thể giải được bí mật của Long tộc, đây chính là bí mật lớn nhất cả nghìn năm nay của Hoa Quốc!”

 

“Nếu như thứ tự có được năm trái tim rồng không đúng thì không có cách nào có được bốn trái tim rồng còn lại. Vậy nên cả nghìn năm nay, không một ai có thể chiếm được toàn bộ năm trái tim rồng về tay mình.

 

Tiêu Chính Văn nhíu mày nhìn về phía trước.

 

Núi Côn Luân sừng sững, xanh mơn mởn màu cỏ cây dưới tầng mây trắng, trên tầng mây đó sẽ là quang cảnh như thế nào?

 

Vùng biển chết…

 

Sau khi chỉnh trang đơn giản lại một chút, mang theo ít lương khô và nước uống, Tiêu Chính Văn và Long Ngao đi men theo đường lên núi.

 

Có bản đồ vệ tinh chỉ đường, suốt chặng đường đi cũng coi như thuận lợi.

 

Thế nhưng, mãi tới trưa ngày thứ tư, lúc Tiêu Chính Văn lại nhìn thấy mỏm đá lớn trước mắt thêm lần nữa thì không khỏi hít sâu một hơi, toàn thân ớn lạnh, nói: “Không đúng! Chúng ta trở lại điểm xuất phát ngày hôm qua rồi!”

 

 

 

“Gì cơ?”

 

Long Ngao nhìn bản đồ, rồi lại kiểm tra vị trí của mình, nghi ngờ hỏi: “Long Vương, bản đồ này cho thấy chúng ta không đi sai đường, phía trước còn có…”

 

“Ở đây có chữ!”

 

Tiêu Chính Văn đi đến tảng đá lớn phía trước, đưa tay lên hất bỏ rêu cỏ trên đó.

 

“Đây… đây là chữ sao?”

 

Long Ngao nhìn biểu tượng trên đá, có lẽ chỉ có thể miễn cưỡng gọi đây là một biểu tượng.

 

“Đây là chữ ‘Nga’!”

 

Tiêu Chính Văn chắp tay sau lưng, nhìn xung quanh. Đang lúc giữa trưa, cách đó mấy mét, có một đám khói bay lơ lửng.
 
Chương 1223


Chương 1223 Ngọn núi này rõ ràng là rất kỳ quái.

 

“Cậu thanh niên, cậu đi lạc à? Núi Côn Luân nguy hiểm lắm, nếu không có chuyện gì thì cậu đừng lên núi!”

 

Đúng lúc này, một giọng nói già nua từ phía sau truyền đến.

 

 

Sau đó, một ông lão vác một bó củi đi tới từ phía sau lưng Tiêu Chính Văn và Long Ngao.

 

Long Ngao và Tiêu Chính Văn đồng thời quay đầu lại. Long Ngao cũng đã đạt đến cảnh giới chủ soái huyền cấp ba sao, còn Tiêu Chính Văn đã đạt đến cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương thiên cấp bốn sao.

 

Vậy mà phía sau có người đến mà họ lại không hề phát hiện ra.

 

 

Ông lão ngẩng đầu liếc nhìn Long Ngao đang kinh hãi và Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh, cười nói: “Hai chàng trai trẻ, nhà tôi ở ngay phía trước, đến ăn bữa cơm rồi quay về đi!”

 

“Trong núi này, mỗi năm có hàng chục hàng trăm người chết, chưa kể người, ngay cả sư tử và hổ lên núi cũng chết!”

 

Ông lão vác bó củi, vừa đi vừa nói.

 

“Long Vương…”

 

Long Ngao quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn, căng thẳng nuốt nước bọt.

 

“Đi!”

 

Tiêu Chính Văn không căng thẳng như Long Ngao.

 

Ông lão nhìn có vẻ như một người bình thường, nhưng Tiêu Chính Văn đã nhìn ra sự khác biệt.

 

Nếu người này có ý đồ gì thì lúc nãy đã ra tay rồi, theo tình hình bây giờ xem ra ông lão này chỉ muốn thuyết phục bọn họ rời khỏi nơi này mà thôi.

 

“Này ông lão, mỗi năm có rất nhiều người đến núi Côn Luân thám hiểm sao?”

 

Tiêu Chính Văn vừa đi vừa đỡ bó củi từ tay ông lão, giúp ông vác nó, cười nói.

 

Ông lão rất hài lòng với hành động này của Tiêu Chính Văn, mỉm cười rồi nói: “Không chỉ là người Hoa Quốc mà người ở đâu cũng có, còn có cả người mắt xanh tóc đỏ. Sau khi bọn họ đi lên núi thì không thấy xuống nữa. Tám mươi phần trăm là giống những con thú kia, chết ở trên đỉnh núi rồi!”

 

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, đừng nói tới việc chết trên đỉnh núi, mà cho tới bây giờ, anh còn chưa tìm được đường lên núi.

 

Ngọn núi này rõ ràng là rất kỳ quái.

 

“Ông lão, tôi muốn hỏi ông một chỗ tên là gò Côn Luân, không biết ông đã nghe nói đến cái tên này hay chưa?”

 

Tiêu Chính Văn liếc nhìn ông lão.

 

Ông lão nghe thấy ba chữ này liền sững sờ, nhưng trong chốc lát lại khôi phục vẻ mặt tự nhiên.

 

“Nơi đó không ai có thể tới được! Chàng trai à, tôi thấy cậu là người hiền lành tốt bụng, cho nên tôi mới nhắc nhở cậu vài câu!”

 

“Gò Côn Luân thực sự tồn tại, cậu nghĩ với thực lực hiện giờ của cậu, vào rồi còn có thể ra được sao? Ai cũng muốn có được tim rồng, nhưng từ thời xa xưa đến nay, có biết bao nhiêu người đã chết ở trong gò Côn Luân rồi!”

 

Rầm!
 
Chương 1224


Chương 1224 “Gò là cái gì?”

Tiêu Chính Văn và Long Ngao nghe vậy vô cùng kinh ngạc.

 

Ngay từ đầu, ông lão này đã biết mục đích đến đây của bọn họ?

 

“Ông lão…”

 

 

Không đợi Tiêu Chính Văn nói xong, ông lão đã chỉ tay vào đám mây trên đầu: “Bên trên không chỉ có vùng biển chết mà còn có biển sét! Chưa đạt được chân lý của Kim Long, sao dám rình mò Bạch Long chứ?”

 

Lời nói của ông lão lại khiến Tiêu Chính Văn kinh ngạc.

 

Xem ra người này không hề đơn giản, anh căn bản là không thể nhìn ra được thực lực của người này, lẽ nào ông ấy là cường giả Thiên Thần?

 

Suy nghĩ này vừa nảy ra, ánh mắt Tiêu Chính Văn nhìn ông lão càng thêm sâu sắc.

 

 

“Ông hiểu biết nhiều quá!”

 

Tiêu Chính Văn cười nói.

 

Trong lúc nói chuyện, ba người đã đến một trang trại đơn sơ không thể đơn sơ thêm được nữa.

 

Trong sân, một bà lão tóc bạc trắng đang quạt lửa bên bếp lò.

 

Trong cái nồi to bên trên, khói bốc lên nghi ngút, không biết là đang nấu gì, nhưng mùi hương tỏa ra rất thơm!

 

“Bà nó ơi, có khách đến nhà”.

 

Ông lão hét to vào sân.

 

Bà lão chống gậy đầu rồng, chậm rãi quay người lại, liếc nhìn Tiêu Chính Văn và Long Ngao.

 

Rồi như không có chuyện gì, bà ấy tiếp tục quạt lửa và nấu ăn.

 

“Ông lão, tôi rất muốn nghe chuyện về gò Côn Luân, không biết ông có tiện kể cho tôi nghe được không?”

 

Tiêu Chính Văn đặt bó củi xuống, lịch sự hỏi.

 

“Gò là cái gì?”

 

Ông lão chưa kịp trả lời thì bà lão đã hỏi trước.

 

Hả?

 

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, giải thích: “Thời xa xưa, lăng mộ của hoàng đế được gọi là gò!”

 

Bà lão quay đầu lại, mắt lóe lên tia sáng, cẩn thận đánh giá Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu là người nhà họ Tiêu sao?”

 

“Bà lão… sao bà biết tôi họ Tiêu?”

 

Tiêu Chính Văn cảm thấy hơi khó hiểu.

 

Đồng thời, anh càng hoài nghi về thân phận của hai ông bà lão này.

 

“Ha ha!”

 

Bà lão cười lớn, rồi tiếp tục quay đầu lại nấu ăn.

 

“Cách gọi này đã biến mất bốn nghìn năm rồi! Chỉ có người lưu giữ cuốn sách đó mới biết “gò” là cái gì!”

 

Ông lão rót hai tách trà, lần lượt đưa cho Tiêu Chính Văn và Long Ngao.

Tiêu Chính Văn nâng tách trà lên chuẩn bị uống thì Long Ngao vội vàng đưa tay lên ngăn lại: “Long Vương! Đợi Đã! Để tôi uống trước!”

Nghe thấy vậy, ánh mắt bỗng hiện lên vẻ lạnh lẽo.
 
Chương 1225


Chương 1225 “Là trận pháp!”

Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Ông lão có ý tốt giúp đỡ chúng ta, không thể lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử được!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn uống nửa tách trà.

 

 

“Ừ!”

 

Ông lão gật đầu nói: “Đứa trẻ ngoan, thật hiểu chuyện!”

 

 

Ông lão vuốt râu nói tiếp: “Gò Côn Luân thực ra là một lăng lộ lớn, bây giờ cậu còn quá yếu để có thể vào gò Côn Luân. Cho dù tôi đưa cậu vào thì cậu cũng không thể sống sót ra ngoài nổi!”

 

Cậu nói xem việc tự tìm đường chết như vậy thì có cần phải làm không?”

 

“Ông lão, ông nói vậy là khinh người quá rồi!”

 

Long Ngao đặt tách trà xuống, đứng dậy, tỏa ra luồng hơi thở của chủ soái huyền cấp ba sao.

 

Trong sân lập tức nổi lên cơn gió lốc.

 

“Thật không biết sống chết!”

 

Ông lão nhấc nắp bình trà lên, nhẹ nhàng thả vài lá trà vào trong nước rồi thản nhiên phóng nắp bình trà ra.

 

Long Ngao đang định giơ nắm đấm về phía nắp bình trà thì Tiêu Chính Văn vội vàng kéo Long Ngao sang một bên, đồng thời rút con dao quân đội năm cạnh ra, phóng mạnh về phía nắp bình trà.

 

“Bùm!”

 

Theo tiếng âm thanh lớn, một làn khói trắng xuất hiện, còn chưa kịp tản ra thì đã thấy ông lão khẽ vuốt ống tay áo, khi khói trắng tản ra hết thì nắp bình trà lại trở về tay ông lão.

 

Kẽ giữa ngón tay và ngón cái của Tiêu Chính Văn bị cứa rách, máu tươi thuận theo lòng bàn tay, chảy xuống đất.

 

“Đây…”

 

Long Ngao cũng kinh hãi, toát mồ hôi lạnh.

 

Tiêu Chính Văn cúi đầu liếc nhìn bàn tay, siết chặt thành nắm đấm, nói: “Cảm ơn ông đã nhẹ tay!”

 

“Bây giờ đã biết rồi chứ! Ngay cả tôi cũng chỉ là người gác mộ của gò Côn Luân, cậu nghĩ cậu vào trong thì có thể sống sót sao? Cậu đã có được trái tim của Kim Long, nhưng cậu biết chân lý thật sự của trái tim Kim Long không?”

 

“Cậu nhìn Côn Luân hùng vỹ này, hình dáng ngọn núi tinh tế sao?”

 

Ông lão chỉ tay, Tiêu Chính Văn đứng trong sân nhìn theo hướng ngón tay ông lão, tất cả hiện lên trong mắt một cách rõ ràng!”

 

“Là trận pháp!”

 

Tiêu Chính Văn thốt lên.
 
Chương 1226


Chương 1226 Cũng chính là không khí sao?”

“Đúng rồi, Lôi Hải là một trận pháp, còn có Vụ Hải là một trận pháp khác, nơi này đều là những trận pháp mà các học giả âm dương thời thượng cổ bày ra, trong mắt các cậu, cảnh giới Thiên Vương đã có thể nắm giữ một số sức mạnh tự nhiên”.

 

“Nhưng hiểu biết của các cậu về tự nhiên còn quá thấp, lôi trận trước mắt này đã đủ ngăn lại các cường giả cảnh giới Thiên Vương đỉnh cao! Cho dù là cường giả cảnh giới Thiên Thần đến Vụ Hải này cũng vẫn chỉ có thể bỏ mạng!”

 

“Vì thế, Côn Luân mới được gọi là vùng biển chết! Lạc đường hay những kẻ xâm phạm đều sẽ chết!”

 

Ông lão nói một hồi khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi.

 

“Cảnh giới Thiên Thần cũng không qua được sao?”

 

Long Ngao không phục hỏi.

 

“Hoa Quốc rộng lớn, có từ ngàn đời! Mấy ai đạt được cảnh giới Nhân Vương? Mấy ai đạt đến cảnh giới Đế Cảnh? Không có trái tim năm con rồng thì đều chỉ là nói nhảm, tuy nhiên số người đã chết dưới di tích trái tim rồng Bạch Long lại không dưới con số trăm nghìn! Cậu biết vì sao không?”

 

Ông lão vừa nói vừa rót thêm nước nóng vào trong cốc của Tiêu Chính Văn, vẻ mặt nở nụ cười hòa nhã: “Bởi vì các cậu đã hiểu sai, Thiên Lôi thực sự ở trên trời sao? Lôi là gì?”

 

“Sự giải thích của khoa học hiện đại chắc chắn là đã sai!”

 

Tiêu Chính Văn lắc đầu cười gượng nói.

 

“Đúng vậy, bây giờ cậu đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương, có lẽ cũng hiểu, thế giới vốn có bốn thứ quan trọng nhất là đất, nước, lửa và gió. Vạn vật đều từ chúng mà ra! Sau đó thì sao? Đều là hư không!”

 

Dứt lời, ông lão cầm chiếc quạt rách ở bên cạnh lên, quạt một làn gió mát.

 

“Hư không! Cũng chính là không khí sao?”

 

Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhìn ông lão bằng ánh mắt dò xét.

 

“Cũng không hẳn!”

 

Ông lão khẽ cười: “Được rồi, ăn bát cơm nóng, rồi xuống núi đi!”

 

Ông lão chỉ nói một nửa, một nửa còn lại phải dựa vào hiểu biết của Tiêu Chính Văn.

 

Nghe xong một hồi những giải thích độc đáo, Tiêu Chính Văn lờ mờ cảm nhận được hiểu biết của bản thân về trận pháp dường như đã tăng thêm một tầng cao mới.

 

Cái gọi là trận pháp chính là sự giao thoa với tự nhiên.

 

Hay nói cách khác, chỉ sử dụng không khí hoặc đất, nước, lửa và gió, cộng với những vật bên ngoài như ánh sáng, sẽ giúp con người điều khiển các ảo ảnh khác nhau, hoặc biến núi sông thành những nơi nguy hiểm.

 

Nhưng đây không phải là điểm tuyệt diệu của trận pháp thực sự.

 

Cao thủ là có thể dùng hư không làm trận pháp, bao trùm lấy mọi vật!

 

Chẳng trách từng có lời đồn rằng, một vị thần có thể giết người dù cách vạn dặm!

 

Có thể tất cả hiểu biết của ông lão về thế gian này đã đạt đến cảnh giới Thiên Thần, hoặc còn cao hơn, thậm chí là Nhân Vương!

Tiêu Chính Văn không hề nghi ngờ về điều này.
 
Chương 1227


Chương 1227 Thật sự là quá điên cuồng!

Ông lão chỉ đậy nắp tách trà cũng có thể khiến tay anh bị thương!

 

Nếu như thật sự giao đấu thì anh thậm chí không phải là đối thủ của ông lão.

 

“Xin hỏi rốt… rốt cuộc ông đã đạt đến cảnh giới nào rồi?”

 

Tiêu Chính Văn nhíu mày nhìn ông lão.

 

“Cảnh giới? Quan trọng lắm sao?”

 

Ông lão cười lớn đáp: “Lão già như tôi không tranh đấu với đời, cũng không giết người, với tôi mà nói cảnh giới nào cũng đều như nhau thôi!”

 

“Phụt!”

 

Long Ngao phun một ngụm trà ra ngoài.

 

Ngoài mặt là ông lão không tranh đấu với đời, nhưng thực tế lại có một ý nghĩa khác!

 

Cũng chính là nói, cảnh giới nào với ông lão cũng đều giống nhau.

 

Trời ạ!

 

Thật sự là quá điên cuồng!

 

Tiêu Chính Văn nhìn sâu vào ông lão, cũng không hỏi tiếp nữa.

 

Chuyến đi Côn Luân lần này đã xác định sẽ không có bất cứ thu hoạch gì.

 

Không lâu sau, bà lão bưng lên hai bát thịt, lại đưa cho Tiêu Chính Văn một bát canh nóng.

 

Chỉ đưa cho Long Ngao một bát nước lạnh, thậm chí còn không đưa thìa cho anh ta.

 

Tiêu Chính Văn gắp một miếng thịt lên và ăn nó, mùi vị vô cùng vừa miệng, hơn nữa đưa vào miệng lại đặc biệt dai, không hề tơi xốp, ăn vào hoàn toàn không giống với các món thịt thông thường.

 

Ông lão và bà lão uống từng ngụm canh nhỏ, không ai nói một lời nào.

 

Cho đến khi ăn uống xong xuôi, khi Tiêu Chính Văn đứng dậy tạm biệt hai ông bà, anh mới phát hiện vết thương trên tay mình đã khỏi hẳn.

 

“Chàng trai à, sau khi quay về phải bảo trọng nhé, bí mật trái tim rồng không được tùy tiện nói ra, nếu không sẽ gặp họa lớn! Tôi ở đây đợi cậu, lần sau quay lại, nhất định phải đến nơi này ăn một bát thịt, uống một bát canh rồi hẵng đi nhé!”

 

Ông lão mỉm cười nói.

 

“Cảm ơn ông bà đã nhiệt tình tiếp đãi! Lần sau tới nhất định tôi sẽ đến thăm!”

 

Tiêu Chính Văn vô cùng lễ phép cúi người với ông lão.

 

“Đi đi!”

 

Ông lão xua tay, khom lưng đi về phía căn nhà gỗ.

 

Tiêu Chính Văn cảm ơn bà lão xong mới đưa Long Ngao rời đi.

 

“Long Vương…”

 

Long Ngao vẫn không cam tâm, ai biết hai ông bà này có lừa bọn họ hay không chứ?

 

“Quay về thôi, gò Côn Luân không phải nơi mà bây giờ chúng ta có thể vào được!”
 
Chương 1228


Chương 1228 Chỉ chờ một người là Tiêu Chính Văn

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Côn Luân sừng sững, nhất là nơi trên tầng mây kia, khẽ nghiến răng ken két.

 

Vừa nãy đỡ một đòn của ông lão đã suýt chút nữa rút cạn sức lực của Tiêu Chính Văn, sức mạnh kinh người này, nếu ở bên ngoài thì đúng là cường giả không có đối thủ!

 

Ngay cả ông nội cũng chưa từng khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy quá mức chấn động như thế.

 

Tiêu Chính Văn cũng lờ mờ cảm nhận được ông lão này không phải người mạnh nhất, bà lão ít nói kia mới thâm sâu khó lường.

 

Đồng thời, hai ông bà đã tiết lộ ra một bí mật cách đây nghìn năm.

 

Không phải là không có ai đến tìm nơi ẩn náu của năm quả tim rồng, mà đa số những người đó đều phải nuốt hận ở gò Côn Luân này, hóa thành xương trắng!

 

“Long Vương, chúng ta quay về Giang Trung sao?”

 

Ngồi trong xe, Long Ngao quay đầu lại hỏi.

 

“Ừ, quay về Giang Trung!”

 

Tiêu Chính Văn ngồi trên xe, khẽ nhắm mắt.

 

Lúc này, sân bay Giang Trung đã chật kín người, ai nấy đều là người trong giới kinh doanh ở Giang Trung, đặc biệt là người của tập đoàn y dược là nhiều hơn cả.

 

Đây là lần đầu tiên ở Giang Trung xuất hiện cảnh tượng nhiều người không quản ngại mưa gió, đứng trong sân bay đón tiếp một người.

 

Cả một đội xe dài dằng dặc khiến giao thông của Giang Trung trở nên tắc nghẽn.

 

Lãnh Hàn Băng ở trong phòng làm việc lo lắng bồn chồn, gần như tất cả các công ty dược đều đến đón Viên Hỗn Thiên.

 

Chỉ có nhà họ Lãnh không cử một ai tới đón, thậm chí cũng không buồn chào hỏi!

 

Ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn không địch lại Viên Hỗn Thiên, hay nói cách khác tập đoàn Vy Nhan bị nhà họ Viên thôn tính thì ngày tháng sau này của nhà họ Lãnh sẽ vô cùng khốn đốn!

 

“Chú ba, hay là… chúng ta cử người…”

 

“Cử cái gì? Ngoan ngoãn ngồi trong phòng làm việc cho chú! Dược Vương Cốc không có động tĩnh, chúng ta cũng phải như vậy! Dám làm chuyện ngu xuẩn, chú sẽ cưỡng chế cách chức phó tổng giám đốc của cháu!”

 

Lãnh Kế Hồng dứt khoát nói xong, liền cúp điện thoại luôn.

 

Ngẩng đầu lên, nhìn trời mưa bên ngoài cửa sổ, Lãnh Kế Hồng thở dài, lần này, nếu làm không tốt sẽ có không ít người phải rơi đầu!

 

Ông ta chỉ hy vọng lựa chọn của mình là đúng đắn, lựa chọn của nhà họ Lãnh là đúng đắn.

 

Ông ta cũng đang chờ, chỉ chờ một người là Tiêu Chính Văn!

 

“Sếp Lãnh, có tin tức rồi, Tiêu Chính Văn, không không không, vua Bắc Lương quay về rồi, nhưng bị tắc đường, không vào được thành phố”.

 

Một nhân viên vội vàng đi vào trong phòng làm việc của Lãnh Kế Hồng.

“Ồ! Mau! Mau bảo tất cả người nhà họ Lãnh, chỉ cần là quản lý cấp cao đều theo tôi đi đón tiếp!”
 
Chương 1229


Chương 1229 “Có nhân vật lớn đến Giang Trung sao?”

Lãnh Kế Hồng vội vàng căn dặn.

 

Nhà họ Lãnh muốn đứng ngoài cuộc là chuyện không thể.

 

Trong hai người này, nhất định phải chọn một!

 

Lãnh Kế Hồng đương nhiên vẫn đặt niềm tin vào Tiêu Chính Văn.

 

Nếu như cược đúng, lần này ông ta có thể nhanh chóng mở rộng thế lực nhà họ Lãnh, thậm chí có thể trở thành ông lớn đứng đầu ngành y dược Giang Trung!

 

Cả nhà họ Lãnh trên dưới đều nhanh chóng hành động, hơn nữa còn đặt một phòng bao sang trọng nhất ở khách sạn hào hoa nhất Giang Trung, để tiếp đón Tiêu Chính Văn!

 

Đồng thời cũng để thể hiện thái độ của nhà họ Lãnh!

 

Vào lúc Tiêu Chính Văn và Long Ngao đang bị tắc trên đường cao tốc, đối diện đột nhiên có mười mấy chiếc xe sang trọng đi tới!

 

Lãnh Kế Hồng là người đầu tiên mở cửa xe, đi từ trên xe xuống.

 

Một người tiến lên trước muốn che ô cho Lãnh Kế Hồng, nhưng ông ta xua tay, bảo anh ta lui ra, sau đó nhanh chóng đến trước xe của Tiêu Chính Văn, cung kính nói: “Giao thông Giang Trung bị tắc nghẽn, nếu như cậu Tiêu không ngại thì có thể ngồi xe của tôi, chúng ta đi vòng lại từ vành đai thứ tư!”

 

Tiêu Chính Văn nhìn qua cửa xe, khó hiểu nhìn Lãnh Kế Hồng.

 

“Cậu Tiêu, tôi là Lãnh Kế Hồng, tổng giám đốc tập đoàn y dược Lãnh Thị, đặc biệt đến đây để đón cậu”.

 

Lãnh Kế Hồng cúi người giải thích.

 

“Cũng được!”

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, vỗ vai Long Ngao, ra hiệu anh ta có thể quay về trước.

 

Sau đó, Tiêu Chính Văn đẩy cửa xe đi xuống, Lãnh Kế Hồng vội vàng giật lấy chiếc ô, cung kính đứng đằng sau cầm ô cho Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, xin mời!”

 

 

 

“Có nhân vật lớn đến Giang Trung sao?”

 

Sau khi lên xe, Tiêu Chính Văn dựa vào ghế tựa, khẽ nhắm mắt, điềm nhiên hỏi.

 

“Vâng…”

 

Lãnh Kế Hồng trầm mặc giây lát, khuôn mặt lộ ra vẻ lúng túng, nói: “Có thể xem là nhân vật lớn, mà cũng không hẳn là như vậy! Cụ tổ nhà họ Thiên – Viên Hỗn Thiên đã đích thân đến Giang Trung rồi!”

 

“Hơn nữa còn nói rằng, ai ủng hộ nhà họ Viên thì hãy đến sân bay đón tiếp, nếu không sẽ trở thành kẻ thù của nhà họ Viên! Vì thế… giới kinh doanh Giang Trung hầu hết đều đi đón tiếp Viên Hỗn Thiên!”

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, nét mặt không chút thay đổi, quay đầu nhìn Lãnh Kế Hồng nói: “Vậy sao ông không đi?”

 

Khuôn mặt Lãnh Kế Hồng hơi cứng đờ, nuốt nước bọt nói: “Ừ… Tôi cho rằng, bất kể làm chuyện gì cũng phải trung thành từ đầu tới cuối!”

 

Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn ngẩng mặt lên cười lớn, Lãnh Kế Hồng này đúng là người giỏi nịnh nọt.

“Sếp Tiêu, tôi đã chuẩn bị một bàn ăn ở Vọng Tinh Lâu của Giang Trung, có cần cử người đi đón sếp Khương tới hay không?”
 
Chương 1230


Chương 1230 “Không có nếu như!”

Lãnh Kế Hồng dò hỏi.

 

“Không cần đâu, quay về công ty trước đã!”

 

Tiêu Chính Văn xua tay nói.

 

Lãnh Kế Hồng do dự một lúc, nói: “Sếp Tiêu, theo tôi thấy, hôm nay không tiện đến công ty, bây giờ cũng trùng hợp là thời điểm cụ tổ nhà họ Viên đến Giang Trung!”

 

“Hơn nữa, khách sạn mà ông ta chọn lại nằm đối diện tập đoàn Vy Nhan, nếu như…”

 

“Không có nếu như!”

 

Tiêu Chính Văn ngắt lời.

 

Lãnh Kế Hồng quan sát Tiêu Chính Văn vài lần, khẽ quay đầu về phía tài xế, tỏ ý hãy quay về công ty theo ý của Tiêu Chính Văn!

 

Lúc này, dưới tập đoàn Vy Nhan đã chật kín các dòng xe sang trọng.

 

Đội xe của nhà họ Lãnh rất khó di chuyển.

 

Ở cửa có mấy trăm người đàn ông trung niên mặc vest, đeo cà vạt, ai nấy đều háo hức trông ngóng, có vẻ như đang chờ đợi người nào đó.

 

Tiêu Chính Văn thấy xe không di chuyển lên trước được nữa, chỉ đành mở cửa xe, đi về phía tập đoàn Vy Nhan.

 

Lãnh Kế Hồng cũng vội vàng xuống xe, giúp Tiêu Chính Văn cầm ô.

 

Chưa đi ra được mấy bước, một người đàn ông trung niên dẫn theo bốn năm bảo vệ, vừa đúng lúc đi qua Tiêu Chính Văn và Lãnh Kế Hồng.

 

“Ôi! Tiêu Chính Văn! Cuối cùng Tiêu Chính Văn cũng lộ diện rồi!”

 

Người đàn ông trung niên chỉ vào Tiêu Chính Văn và Lãnh Kế Hồng rồi hét lớn.

 

Vẻ mặt ông ta cứ như hưng phấn khi phát hiện được kho báu nào đó, ông ta lập tức dẫn theo mấy bảo vệ ngăn trước mặt mấy người Tiêu Chính Văn.

 

“Giang Chí Trung! Ông muốn làm gì? Tránh ra!”

 

Lãnh Hàn Băng tiến lên trước một bước, tức giận chỉ vào mặt Giang Chí Trung hét lớn.

 

Từ trước đến nay địa vị của tập đoàn Giang Thị vẫn luôn thấp hơn tập đoàn Lãnh Thị, làm gì cũng phải ngước lên nhìn tập đoàn Lãnh Thị.

 

Hôm nay bọn họ lại dám chặn đường Lãnh Kế Hồng, đúng là không biết lớn nhỏ.

 

Cho dù nhà họ Lãnh thật sự sa sút vì đã ủng hộ Tiêu Chính Văn thì cũng không đến lượt tên hề này đứng ra giẫm đạp.

 

“Ôi trời, tính khí của cậu chủ Lãnh cũng ghê gớm quá nhỉ! Hừ, nhà họ Lãnh các cậu không những cả gan không cử người đến đón ông cụ Viên, lại còn dám công khai đi cùng Tiêu Chính Văn gần như vậy, có phải muốn chết không hả?”

 

Giang Chí Trung nở nụ cười xấu xa của một kẻ hèn hạ giảo hoạt.

 

Ông ta vừa dứt lời, mấy ông lớn trong giới kinh doanh đang đứng đối diện lần lượt nhìn sang bên đường.

 

Trong đó có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, dẫn theo một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ đại cán băng qua đường.

“Giang Chí Trung, ông là cái thá gì! Chuyện nhà họ Lãnh chúng tôi không đến lượt ông lắm lời! Lập tức cút ngay cho tôi, nếu không ông đây sẽ không khách sáo đâu!”
 
Chương 1231


Chương 1231 Coi ông ta là không khí thật sao?

Lãnh Hàn Băng giận đến mức mặt mày trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nói.

 

“Cậu chủ Lãnh bớt giận, nhà họ Lãnh các cậu thật sự muốn đối đầu với cả giới kinh doanh Giang Trung sao?”

 

Người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi kia nói với giọng trầm thấp.

 

Ông ta là Hàn Chấn Húc, người quản lý nhà họ Hàn ở Giang Trung!

 

Địa vị cũng không hề kém cạnh so với nhà họ Lãnh!

 

Vì thế, sự tự tin cũng vượt xa hơn so với Giang Chí Trung.

 

Người đàn ông mặc bộ đồ đại cán bên cạnh ông ta đi lên trước một bước, vừa khéo đứng bên cạnh Giang Chí Trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lãnh Hàn Băng.

 

“Hàn Băng, lui xuống!”

 

Lãnh Kế Hồng cầm ô, điềm nhiên nói.

 

“Chú ba! Ông ta…”

 

Lãnh Hàn Băng chưa nói hết, đã thấy ánh mắt của Lãnh Kế Hồng bỗng trở nên lạnh lùng, chỉ đành nuốt xuống những lời định nói, vẻ mặt không cam tâm bước lui ra sau.

 

“Làm người hay làm việc gì cũng phải biết quy tắc!”

 

Lãnh Kế Hồng quay đầu trừng mắt với Lãnh Hàn Băng.

 

Trong nhóm người này, người làm chủ thực sự là Tiêu Chính Văn!

 

Tiêu Chính Văn còn chưa lên tiếng, cháu bước lên nói nhảm gì chứ?

 

Lãnh Kế Hồng thực sự vô cùng bất mãn với hành động của Lãnh Hàn Băng.

 

Nhìn thấy Lãnh Hàn Băng lùi ra sau, Tiêu Chính Văn điềm nhiên ngẩng đầu nói: “Tránh ra!”

 

Giọng nói của Tiêu Chính Văn không lớn nhưng cực kỳ uy nghiêm!

 

Giang Chí Trung và gã đàn ông trung niên đồng thời lui về sau một bước.

 

“Cậu là Tiêu Chính Văn à?”

 

Người đàn ông mặc áo đại cán quan sát Tiêu Chính Văn với ánh mắt không mấy thiện cảm.

 

Tiêu Chính Văn không hề đáp lời, mà chắp tay sau lưng, đi lướt qua người ông ta.

 

Khoảnh khắc Tiêu Chính Văn đi lướt qua, sắc mặt gã đàn ông đó đột nhiên thay đổi, cả người không ngừng run rẩy.

 

Vậy mà ông ta lại bị Tiêu Chính Văn xem thường!

 

Coi ông ta là không khí thật sao?

 

Tiếng nghiến răng ken két không ngừng vang lên bên tai!

 

Thậm chí đám người nhà họ Lãnh cũng không thèm nhìn ông ta lấy một cái, cả đoàn hai ba mươi người cứ như vậy mà bước về phía trước.

 

“Tiêu Chính Văn! Cậu…”

Chờ đến khi gã đàn ông đó có đủ dũng khí, quay người lại nhìn Tiêu Chính Văn thì anh đã đi vào trong tòa nhà làm việc của tập đoàn Vy Nhan từ lâu.
 
Chương 1232


Chương 1232 Ông Viên đúng là thần tiên!

Chỉ còn lại một mình ông ta đứng trong mưa.

 

“Hừ, Quách Diễn, bỏ qua đi, lát nữa ông Viễn tới rồi, tháng ngày tốt đẹp của Tiêu Chính Văn cũng không còn mấy nữa đâu!”

 

Người đàn ông trung niên vẫy tay với người đàn ông mặc bộ đồ đại cán.

 

Người đàn ông mặc bộ đồ đại cán siết chặt nắm đấm, ông ta vừa xuống núi chưa được ba tháng đã nghe nói Tiêu Chính Văn ngang ngược hống hách ở Giang Trung đến mức nào, vì thế mới cố ý đến đây gặp Tiêu Chính Văn.

 

Ông cụ Viên gì chứ, Quách Diễn hoàn toàn không để ý tới.

 

Ông ta muốn đích thân xử lý Tiêu Chính Văn, đây là cơ hội để nổi danh nhanh nhất sau khi ông ta xuống núi.

 

Nhưng vừa xuất hiện đã bị người ta coi thường như vậy.

 

Ngay cả đám người nhà họ Lãnh cũng coi ông ta là không khí, đúng là đang sỉ nhục ông ta!

 

“Sếp Lục, nếu ông cụ Viên tới thì ông vào trong trước đi, tôi ở đây chờ Tiêu Chính Văn!”

 

Quách Diễn trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm về phía cửa lớn của tập đoàn Vy Nhan, không cam tâm nói.

 

Đúng lúc này, ở phía xa, lại có một đoàn xe sang trọng lái về phía này.

 

Giang Chí Trung vừa nhìn đã nhận ra đó là xe của Viên Hỗn Thiên, ông ta sốt sắng đi về phía đó.

 

“Ông Viên… ông Viên!”

 

Giang Chí Trung vừa hét lên hai tiếng đã bị một đệ tử của nhà họ Viên đẩy ra xa.

 

Những nhân vật đứng đầu trong ngành y dược ở Giang Trung đều phải đứng từ xa, cung kính với Viên Hỗn Thiên.

 

Một tên hề vô danh tiểu tốt như Giang Chí Trung lấy tư cách gì mà lại gần chứ?

 

“Ông Viên!”

 

Đám đông đang chờ ở cửa lập tức lao về phía Viên Hỗn Thiên, cúi người chào hỏi.

 

Viên Hỗn Thiên thậm chí chẳng thèm liếc nhìn đám người đó lấy một cái, mà sải bước đi về phía cửa nhà hàng.

 

Cùng lúc Viên Hỗn Thiên đi xuống xe, mọi người đã phát hiện ra một cảnh tượng hiếm thấy, nước mưa hoàn toàn không rơi xuống người của Viên Hỗn Thiên, mưa to như vậy, thậm chí giày của cụ ta cũng không hề bị ướt.

 

“Ôi, ông Viên đúng là thần tiên!”

 

Lúc này, trong đám người có người đã phát hiện ra, kinh ngạc lên tiếng.

 

So với Tiêu Chính Văn vẫn cần có người che ô, thì đúng là sự khác biệt một trời một vực!

 

Lúc này, cửa lớn của tập đoàn Vy Nhan phía đối diện mở ra, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan sánh vai cùng bước ra ngoài.

 

Phía sau, người nhà họ Lãnh cũng nối đuôi nhau đi theo.

 

“Tiêu Chính Văn!”

Giang Chí Trung hét lớn về phía tập đoàn Vy Nhan.
 
Chương 1233


Chương 1233 Bị coi khinh sao?

Từ đầu tới cuối, Tiêu Chính Văn đều không nhìn về phía đối diện dù chỉ một lần, anh bước về phía chiếc xe cách đó không xa với vẻ mặt lạnh tanh.

 

Viên Hỗn Thiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tiêu Chính Văn, biểu cảm mang theo mấy phần khinh thường.

 

“Mấy người đang đứng phía sau lưng hắn đến từ tập đoàn nào thế?”

 

Cuối cùng Viên Hỗn Thiên cũng lên tiếng.

 

“Ông Viên, đó đều là người của tập đoàn Lãnh Thị, hơn nữa hôm nay ông tới Giang Trung, nhà họ Lãnh không cử tới dù chỉ là một người, thậm chí còn chẳng buồn chào hỏi một tiếng!”

 

Giang Chí Trung vội vàng tiến lên trước và nói.

 

“Ồ?”

 

Viên Hỗn Thiên khẽ nhíu mày lại, vậy mà nhà họ Lãnh lại không coi cụ ta ra gì?

 

“Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu còn dám giao đấu với tôi cơ đấy!”

 

Giọng nói của Viên Hỗn Thiên kinh động như tiếng sấm, phạm vi mấy cây số xung quanh đều nghe được rất rõ ràng.

 

Thế nhưng điều khiến Viên Hỗn Thiên và mấy ông lớn trong giới kinh doanh Giang Trung cảm thấy bất ngờ là Tiêu Chính Văn hoàn toàn chẳng buồn để tâm tới Viên Hỗn Thiên mà chỉ chú tâm giúp Khương Vy Nhan mở cửa xe.

 

Hai người nói nói cười cười ngồi vào trong xe.

 

Thậm chí từ đầu tới cuối còn chẳng buồn nhìn Viên Hỗn Thiên lấy một lần!

 

Dù có là người nhà họ Lãnh thì cũng coi mấy người đối diện như không khí.

 

Không tới hai phút, chiếc xe đã quay đầu, lăn bánh hướng về phía Vọng Tinh Lâu.

 

Bị coi khinh sao?

 

Sắc mặt của Viên Hỗn Thiên lập tức trở nên vô cùng khó coi, khoảng trời vốn đang âm u mưa dầm lập tức phủ đầy mây đen.

 

Ầm!

 

Một tiếng sấm kinh thiên động địa khiến mấy ông lớn trong giới kinh doanh đang đứng phía sau Viên Hỗn Thiên run lên bần bật.

Lúc này, trên trán Lãnh Kế Hồng đang ngồi ở ghế lái phụ phía trước cũng đầm đìa mồ hôi lạnh.
 
Chương 1234


Chương 1234 Lẽ nào ông ta đã đặt cược sai rồi ư?

Mặc dù đang cách một con đường lớn, thế nhưng ông ta vẫn có thể nhìn thấy rất rõ hình ảnh Viên Hỗn Thiên không bị nước mưa thấm ướt!

 

Mà dường như Tiêu Chính Văn lại chưa từng bộc lộ được khả năng thần kỳ như vậy!

 

Lẽ nào ông ta đã đặt cược sai rồi ư?

 

Bởi vì quá lo lắng nên sắc mặt của Lãnh Kế Hồng đã trở nên trắng bệch.

 

Tiêu Chính Văn cũng nhìn thấy cảnh tượng này thông qua gương chiếu hậu.

 

Trong tương lai, Tiêu Chính Văn đương nhiên cũng cần vài người phát ngôn.

 

Ví dụ như ở Giang Trung này cần một người giúp đỡ cho tập đoàn Vy Nhan.

 

Dù sao hoạt động xuất khẩu y dược của cả nước cũng đều giao hết cho tập đoàn Vy Nhan, khối lượng công việc thật sự quá lớn.

 

Thế nhưng người phát ngôn này buộc phải trung thành với tập đoàn Vy Nhan!

 

Hoặc có thể nói là không được phép dao động bất kể mọi lúc!

 

Nếu không sẽ mang tới cho tập đoàn Vy Nhan những tổn thất lớn.

 

Bây giờ là lúc Tiêu Chính Văn khảo nghiệm Lãnh Kế Hồng.

 

Nhưng biểu hiện lúc này của ông ta lại khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy hơi thất vọng.

 

Chẳng qua chỉ là mưa rơi không ướt người mà thôi, chỉ cần Tiêu Chính Văn muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể dùng trận pháp để tạo ra một bức tường không khí rộng gần trăm mét ở ngay trên đỉnh đầu mình, đừng nói là bản thân anh, ngay cả những người ở trong phạm vi một trăm mét xung quanh cũng đều có thể không cần dùng ô.

 

Chỉ là mấy kỹ năng nhỏ nhặt này chẳng khác gì mấy thứ hào nhoáng trống rỗng, Tiêu Chính Văn căn bản không có hứng thú.

 

Sau khi sở hữu trái tim rồng Kim Long, tâm trạng của Tiêu Chính Văn cũng dần dần nảy sinh một vài thay đổi.

 

Bản thân cũng vì mấy thay đổi này mà trở nên ngày càng kín tiếng hơn.

 

“Cậu… cậu Tiêu, tôi đoán trong khoảng thời gian gần đây, mấy tập đoàn y dược lớn của Giang Trung có thể sẽ liên kết để chống lại tập đoàn Vy Nhan, vậy nên chúng ta cần phải có toan tính kỹ càng từ sớm!”

Giong nói của Lãnh Kế Hồng hơi run rẩy.

Tiêu Chính Văn chỉ cười nhạt, không hề đáp lời, thay vào đó lại quay sang nói chuyện dưỡng thai với Khương Vy Nhan.
 
Chương 1235


Chương 1235 Lãnh Kế Hồng bày ra vẻ mặt nịnh nọt.

Đối với anh mà nói, dường như tất cả những mưa to gió lớn này đều chỉ là mây khói thoảng qua mà thôi.

 

“Gần đây công việc trong công ty rất nhiều, may mà có Tô Tĩnh san sẻ cùng với em, nếu không thật sự không biết nên làm thế nào nữa!”, Khương Vy Nhan bất lực thở dài.

 

“Rất nhiều việc đều có thể giao cho mấy giám đốc cấp dưới xử lý, không cần phải tự mình gánh vác hết”.

 

Khương Vy Nhan chỉ cười gượng, dược phẩm xuất khẩu trên toàn quốc, đủ loại quy cách đều do tập đoàn Vy Nhan thẩm tra.

 

Đây không phải là khối lượng công việc bình thường, giám đốc nào có thể có bản lĩnh lớn đến thế đây?

 

Hiện giờ không ít nhân viên bình thường đều đã phải kiêm thêm nhiều chức vụ.

 

“Ôi, làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ, công ty của chúng ta thiếu điều cử nốt bảo vệ đi luôn rồi!”

 

Khương Vy Nhan cười gượng nói.

 

“Tuyển thêm người!”

 

Tiêu Chính Văn bình thản nói ra ba chữ này.

 

Với khối lượng công việc bây giờ của tập đoàn Vy Nhan, chỉ số nhân viên đó thì không thể nào đáp ứng đủ được.

 

“Những người thật sự hiểu về y dược quá ít, thêm cả chuyện một số nhân tài đỉnh cao sớm đã bị các doanh nghiệp y dược tuyển dụng hết rồi, chúng ta chỉ có thể tuyển mấy sinh viên vừa tốt nghiệp, rất khó!”

 

Khương Vy Nhan cũng vô cùng bất lực với tình cảnh trước mắt.

 

“Sếp Khương, công ty của chúng tôi có không ít nhân tài phù hợp với yêu cầu của cô, nếu như cô không chê thì có thể để bọn họ tới tập đoàn Vy Nhan xin ứng tuyển!”

 

Lãnh Kế Hồng không bỏ qua thời cơ, nói.

 

Khương Vy Nhan khẽ cau mày nói: “Làm thế không hay lắm thì phải? Dù gì tập đoàn Lãnh Thị cũng là một công ty lớn, nhân viên cũng không rảnh rỗi gì”.

 

“Không vấn đề gì, có thể phục vụ cho sếp Khương là vinh hạnh của chúng tôi!”

 

Lãnh Kế Hồng bày ra vẻ mặt nịnh nọt.

 

Sau vài phút bình tĩnh, cảm xúc của Lãnh Kế Hồng cũng ổn định hơn nhiều.

 

Dù sao cũng đã leo lên thuyền của Tiêu Chính Văn, tiếp theo tất cả đều phải nghe theo ý trời thôi.
 
Chương 1236


Chương 1236 Người này chính là Quách Diễn!

Dù nhà họ Lãnh bị các gia tộc giàu có của Giang Trung lật đổ thật thì đó cũng là số mệnh!

 

Biểu cảm lúc này của Lãnh Kế Hồng đột nhiên trở nên tự nhiên như vậy, Tiêu Chính Văn cũng không khỏi liếc nhìn ông ta.

 

Xem ra Lãnh Kế Hồng vẫn có tố chất tâm lý!

 

“Vậy thì cảm ơn sếp Lãnh nhiều!”

 

Khương Vy Nhan nói xong lại quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Thấy Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, lúc này cô mới đồng ý với đề nghị của Lãnh Kế Hồng.

 

Thấy Khương Vy Nhan gật đầu, Lãnh Kế Hồng lập tức nhoẻn miệng cười.

 

Cử nhóm nhân viên này sang cũng tương đương với việc kéo gần hơn mối quan hệ với Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn!

 

Vào lúc mấy người Tiêu Chính Văn bước từ trên xe xuống, một người đàn ông mặc đồ đại cán cũng dừng xe lại và đẩy cửa bước xuống.

 

Người này chính là Quách Diễn!

 

Bởi vì ban nãy nhìn thấy cảnh tượng Viên Hỗn Thiên không bị nước mưa làm ướt, ông ta đang định tới trước cửa tập đoàn Vy Nhan để dạy dỗ Tiêu Chính Văn.

 

Thế nhưng xét tới việc ông cụ Viên đang ở đó, chút bản lĩnh của ông ta hoàn toàn chẳng đáng là gì nên mới đi theo cả chặng đường tới trước cửa Vọng Tinh Lâu.

 

Quách Diễn nhìn thẳng vào Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt lạnh lùng, giơ tay lên và rút ra một thanh kiếm từ bên hông, bước về phía Tiêu Chính Văn dưới màn mưa.

 

Thanh kiếm đó quét trên mặt đất toé lên tia lửa, không khí xung quanh lập tức bị bao phủ bởi sát khí vô hình.

 

“Anh Tiêu!”

 

Lãnh Hàn Băng là người đầu tiên phát hiện ra Quách Diễn, vội vàng hô lên một tiếng với Tiêu Chính Văn.

 

Thật ra Tiêu Chính Văn đã biết Quách Diễn đi theo sau mình cả chặng đường từ lâu, chỉ là chưa có động tĩnh gì.

 

Quách Diễn chẳng qua chỉ là một đại tông sư võ đạo cấp chủ soái một sao mà thôi, đừng nói là làm Tiêu Chính Văn bị thương, ngay cả những người xung quanh anh, ông ta cũng đừng hòng động tới!

 

“Tiêu Chính Văn!”

 

Quách Diễn đứng trong màn mưa, gào lên một tiếng về phía Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn lại chẳng buồn dừng bước, tiếp tục đi về phía cửa Vọng Tinh Lâu.

 

Quách Diễn thấy mình bị Tiêu Chính Văn phớt lờ thêm lần nữa, hai mắt dường như muốn toé ra lửa!

 

“Tôi là đại đệ tử Quách Diễn của Tinh Kiếm Tông mà cậu lại dám khinh thường tôi!”

Quách Diễn giận tới mức khuôn mặt trở nên méo mó, ông ta cầm theo thanh kiếm dài lao nhanh về phía Tiêu Chính Văn.
 
Chương 1237


Chương 1237 “Tránh ra! Muốn chết sao?”

Mấy nhân viên tiếp đón ở trước cửa Vọng Tinh Lâu vội trốn sau cánh cửa kính, căng thẳng nhìn ra ngoài khi thấy Quách Diễn cầm thanh kiếm dài trong tay, sát khí đằng đằng lao về phía Tiêu Chính Văn.

 

Người nhà họ Lãnh cũng đồng loạt lùi về sau vài bước.

 

Mặc dù họ đều là người bình thường nhưng có thể cảm nhận được sát khí trên người Quách Diễn không phải là giả.

 

Hơn nữa một thanh kiếm mềm mỏng như miếng sắt nằm trong tay ông ta mà có thể cứng như thép.

 

Điều này chứng tỏ Quách Diễn chắc chắn không phải là người mà người bình thường có thể so sánh được.

 

“Vy Nhan, em đi chậm thôi, cẩn thận bậc thang đấy”.

 

Tiêu Chính Văn cúi đầu nhìn bậc thang của Vọng Tinh Lâu lên tiếng nhắc nhở.

 

Khương Vy Nhan khẽ gật đầu nhưng lại không khỏi lo lắng cho Tiêu Chính Văn.

 

Vút!

 

Một luồng kiếm khí cuốn theo từng lớp sóng nước chém thẳng vào lưng Tiêu Chính Văn.

 

Ngay cả Lãnh Hàn Băng đứng một bên cũng bị sóng nước đó tạt lên mặt, cảm thấy đau đớn.

 

Thấy thanh kiếm sắp chém trúng vào lưng Tiêu Chính Văn, Lãnh Kế Hồng vội vã sải bước chạy đến phía sau Tiêu Chính Văn đỡ đòn.

 

“Tránh ra! Muốn chết sao?”

 

Quách Diễn tức giận hét lên với Lãnh Kế Hồng.

 

Ông ta đã ra đòn thì không thể thu lại được.

 

Nếu đòn tấn công này chém trúng người Lãnh Kế Hồng thì chắc chắn sẽ chém ông ta làm đôi.

 

Nhưng người Quách Diễn muốn giết là Tiêu Chính Văn chứ không phải Lãnh Kế Hồng.

 

“Keng!”

 

Trong một thoáng, một tia sáng lạnh lẽo xoẹt qua trong không trung.

 

Lãnh Kế Hồng nhắm mắt lại, thân mình không khỏi run rẩy.

 

Nếu nhát kiếm này thật sự chém trúng người ông ta thì có lẽ ông ta sẽ chết.

Nhưng Lãnh Kế Hồng đang đánh cược rằng Tiêu Chính Văn sẽ không trơ mắt nhìn mình chết.
 
Chương 1238


Chương 1238 Chưa chết à?

Đồng thời cũng đang dùng mạng sống của mình để giành lấy một tương lai cho nhà họ Lãnh.

 

Khi nghe thấy tiếng kim loại va chạm với nhau, gần như tất cả người nhà họ Lãnh đều đồng loạt nhắm mắt lại.

 

“Chú ba!”

 

Lãnh Hàn Băng không kiềm được quay đầu đi, thậm chí không nhẫn tâm nhìn thẳng.

 

Nhưng khi tất cả mọi người mở mắt ra lần nữa, quay đầu lại nhìn Lãnh Kế Hồng thì chỉ thấy Lãnh Kế Hồng đứng phía sau Tiêu Chính Văn, mặt như không còn một giọt máu, mồ hôi lạnh trộn lẫn với nước mưa chảy dọc theo trán ông ta xuống dưới.

 

Chưa chết à?

 

Người nhà họ Lãnh đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn liếc mắt, thậm chí không thèm quay đầu lại thản nhiên nói: “Giết người vô tội, đáng chết!”

 

Vừa dứt lời, chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ tay lên chỉ vào một điểm.

 

Đầu ngón tay Tiêu Chính Văn như lóe lên một luồng ánh sáng trắng.

 

Rầm!

 

Một luồng sức mạnh xuyên thủng qua màn mưa, cuốn lấy tiếng sấm sét đánh thẳng về phía Quách Diễn.

 

Lúc này Quách Diễn đã hoảng sợ đến mức ngây người.

 

Thậm chí Tiêu Chính Văn không quay đầu lại, mà đòn tấn công của anh cứ như chém trúng vào bức tường không khí rồi chẳng hề rơi xuống chỗ nào nữa.

 

Đừng nói là Tiêu Chính Văn, dù là Lãnh Kế Hồng cũng không bị thương.

 

“Cậu…”

 

Quách Diễn chưa dứt lời thì sức mạnh ngón tay của Tiêu Chính Văn đã đâm xuyên vào ngực ông ta.

 

Phụt!

 

Chỉ thấy một ngụm máu phun vào màn mưa.

 

Cơ thể Quách Diễn bị văng ra xa.

 

Bịch!

 

Quách Diễn ngã phịch xuống nơi cách đó hai, ba mươi mét.

 

Lúc rơi xuống đất, ông ta chỉ cảm thấy ngực mình như trống rỗng.

 

Dường như trên người mình thiếu mất thứ gì đó?

Ông ta vươn tay sờ trước ngực, một thứ gì đó đang đập thình thịch, nóng hổi rơi vào bàn tay ông ta.
 
Chương 1239


Chương 1239 Đó là tim của mình sao?

Đợi đến khi Quách Diễn nhìn rõ đó là một quả tim còn đang đập thì sắc mặt ông ta lập tức trở nên trắng bệch.

 

Quách Diễn cúi đầu nhìn ngực mình, lúc này phần da thịt trước ngực đã bị nứt ra.

 

Lỗ hổng lớn trước ngực đang trào máu ra ngoài.

 

Đó là tim của mình sao?

 

“Tiêu…”

 

Vừa nói được một nửa, Quách Diễn bỗng cảm thấy hoa mắt, sau đó rơi vào bóng tối vô tận.

 

Thấy thi thể của Quách Diễn nằm trong cơn mưa lớn, đám người đi theo ông ta đều vô cùng hoảng sợ.

 

Thảo nào từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn lười để ý đến họ, không thèm liếc nhìn họ một lần.

 

Trước đây vẫn có nhiều người nghĩ Tiêu Chính Văn đang trốn tránh, nhưng giờ thì sao?

 

Người có thể giết chết một người khác chỉ bằng một đầu ngón tay thì cần phải trốn tránh sao?

 

Người ta chỉ là đang xem thường đám người Quách Diễn thôi!

 

Mọi người đều hoảng sợ không khỏi ngẫm lại thái độ của Tiêu Chính Văn với Viên Hỗn Thiên.

 

Lẽ nào…

 

Lãnh Hàn Băng không hổ là lớp trẻ có hy vọng thừa kế gia sản nhà họ Lãnh nhất, trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ, cơ thể hắn nhanh chóng lao ra như mũi tên rời khỏi cung.

 

“Anh Tiêu, sếp Khương, mời!”

 

Giờ đây thái độ của Lãnh Hàn Băng – người luôn phản đối việc Lãnh Kế Hồng đặt cược vào Tiêu Chính Văn thay đổi một trăm tám mươi độ.

 

Hắn chủ động mở cửa cho Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan thì đã đành, lại còn đẩy cả tên thuộc hạ đang cầm ô phía sau sang một bên.

 

Để mặc cho nước mưa tạt vào người, hắn cũng không cảm thấy mình thấp hèn chỗ nào.

 

Ngược lại hắn còn nghĩ người có thể mở cửa cho Tiêu Chính Văn đều sẽ cảm thấy vô cùng vinh dự.

 

“Ừ!”

 

Tiêu Chính Văn chỉ khẽ gật đầu rồi đỡ cánh tay Khương Vy Nhan đi vào Vọng Tinh Lâu.

Người nhà họ Lãnh cũng vội vàng cất bước vào trong.
 
Chương 1240


Chương 1240 Phụng Tường Lâu.

Không ít người trước đây có ác cảm với Tiêu Chính Văn, lúc này cũng không khỏi bội phục mắt nhìn của Lãnh Kế Hồng.

 

“Cậu… cậu Tiêu, mời… đi bên này!”

 

Sắc mặt Lãnh Kế Hồng trắng bệch, hẳn là vẫn chưa kịp hoàn hồn từ nỗi sợ hãi lúc nãy, hai chân vẫn còn đang run cầm cập.

 

Nhưng ông ta vẫn kiên trì sải bước mời Tiêu Chính Văn vào thang máy.

 

Lúc này tất cả phục vụ, tiếp tân, bảo vệ ở trước cửa, thậm chí cả trong sảnh lớn đều sững sờ.

 

Hôm nay khách sạn của họ mời đến một người mạnh thế mức nào vậy?

 

Chỉ một đầu ngón tay mà đã đánh bay được một người sống sờ sờ, hơn nữa còn đánh người đó chết tại chỗ.

 

Đầu ngón tay của anh ta mạnh đến mức nào?

 

“Ờ… chuyện đó, Tiểu Trương, mau… mau dẫn đường cho cậu này!”

 

Thấy cửa thang máy sắp đóng, quản lý sảnh lớn mới hoàn hồn lại nói với một tiếp tân đứng bên cạnh.

 

Lúc này.

 

Tại Phụng Tường Lâu.

 

Hàn Chấn Húc ngồi ở hàng ghế cuối đang cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.

 

Quách Diễn đã đi gần một tiếng đồng hồ mà sao vẫn chưa về nữa?

 

Chẳng lẽ là…

 

Đúng lúc này, một thanh niên vóc người hơi mập mạp, chỉ vào Hàn Chấn Húc nói: “Sếp Hàn, mau mời ông Viên một ly nào”.

 

“Hả?”

 

Lúc này Hàn Chấn Húc mới hoàn hồn, vội vàng nâng ly rượu trong tay lên đi đến gần Viên Hỗn Thiên, cúi người xuống nói: “Ông Viên, thật vinh hạnh khi được uống với ông một ly, tôi đúng là gặp may ba đời”.

 

Viên Hỗn Thiên híp mắt nhìn Hàn Chấn Húc nói: “Lẽ nào sếp Hàn có tâm sự gì sao? Hay là không muốn ngồi cùng bàn uống rượu với ông già tôi?”

 

“Hả?”

 

Hàn Chấn Húc vội xua tay nói: “Không không, ông Viên, có thể uống rượu với ông là phúc đức của tổ tiên để lại, tôi đang lo cho Quách Diễn – vệ sĩ của tôi thôi”.

“Ồ? Vệ sĩ của cậu sao?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom