Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1201


Chương 1201 Người đàn ông trẻ hờ hững căn dặn.

Tới cửa doanh trại, có một cô gái trẻ tuổi mặc bộ quần áo truyền thống của Vy Hào đang đứng chờ ở cửa.

 

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn và Long Ngao, cô gái khẽ cúi người, nói bằng tiếng Hoa Quốc lưu loát: “Mời hai anh vào trong!”

 

Tiêu Chính Văn liếc nhìn cô gái này, trông có vẻ yếu đuối nhưng lại có năng lực chiến đấu của chủ soái huyền cấp hai sao!

 

Long Ngao cũng rất ngạc nhiên nhìn cô gái.

 

Không phải vì năng lực chiến đấu của cô ta cao đến mức nào mà là cô ta còn quá trẻ.

 

Nhìn mặt nhiều nhất cũng chỉ khoảng tầm mười sáu mười bảy.

 

Trẻ như vậy mà năng lực chiến đấu đã cao đến thế, cho dù là Tiêu Chính Văn cũng không khỏi đánh giá cao cô gái này.

 

Lúc đẩy cửa gỗ ra, chính thức bước chân vào doanh trại, Long Ngao bất giác rùng mình ớn lạnh.

 

Từ bên ngoài nhìn vào, nơi đây chỉ là một chiếc lều trại nhỏ vô cùng sơ sài mà thôi.

 

Nhưng lúc anh ta và Tiêu Chính Văn đẩy cửa bước vào, bên trong lại là đình đài sơn thủy, không thiếu thứ gì!

 

Chiếc sân trước mặt phải rộng đến mấy trăm mét vuông, con đường nhỏ được lát đá uốn lượn dẫn tới một căn phòng bằng gỗ, căn phòng gỗ này hoàn toàn được xây dựng theo phong cách Vy Hào thời xưa.

 

Trong sân có dựng mười mấy giá cắm nến bằng đá.

 

Mười mấy ánh đèn nhìn thấy từ trên sườn núi kia có lẽ phát ra từ những chiếc giá cắm này.

 

“Long Vương! Đây…”

 

Long Ngạo bất an nói.

 

Tiêu Chính Văn khẽ xua tay, ra hiệu Long Ngao đừng quá hoảng hốt.

 

Hai người bước lên con đường đá nhỏ, đi đến thẳng cửa căn phòng gỗ, cô gái khẽ đẩy cửa ra, ngồi quỳ ở hành lang trước cửa, cung kính nói: “Hai vị, mời vào!”

 

Tiêu Chính Văn không hề chần chừ do dự, bước thẳng vào phòng.

 

Vì đề phòng có gì bất thường, Long Ngao ở lại bên ngoài, theo dõi động tĩnh bốn phía.

 

Lúc này, ngoại trừ căn phòng này ra, vẫn có hai căn phòng gỗ còn đang sáng đèn.

 

Thỉnh thoảng còn truyền vài tiếng đàn ông người Vy Hào tranh luận.

 

“Xin chào!”

 

Tiêu Chính Văn vừa bước vào phòng, một người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục truyền thống của Vy Hào, khẽ mỉm cười chào hỏi Tiêu Chính Văn.

 

“Xin chào!”

 

Tiêu Chính Văn thản nhiên đáp lại một câu, không chút khách khí ngồi xuống trước mặt người đàn ông trẻ tuổi.

 

“Nếu đoán không sai, chắc anh là anh Tiêu?”

 

Người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười hỏi.

 

Cô gái ban nãy đón Tiêu Chính Văn và Long Ngao bưng bộ ấm trà bước vào, còn lấy ra một chiếc cối xay nhỏ, đặt vào hai lá trà tươi non.

 

“Asuka, vị khách này đến từ Hoa Quốc, không quen uống trà xay của chúng ta, đi lấy chút trà khô lại đây!”

 

Người đàn ông trẻ hờ hững căn dặn.

 

“Không cần, văn hóa trà xay vốn dĩ bắt nguồn từ Hoa Quốc, từ thời Tống, trà xay của Hoa Quốc mới truyền tới Vy Hào!”

 

Tiêu Chính Văn bình tĩnh thoải mái nói.

 

Người đàn ông hơi nhíu mày, trong mắt chợt lóe ra tia sáng lạnh lẽo, mỉm cười gật đầu nói: “Vậy được, pha trà!”
 
Chương 1202


Chương 1202 “Anh là người nhà họ Âm Dương ở Vy Hào à?”

Asuka hơi cúi người, cẩn thận rót đầy nước vào hai chén trà, lần lượt chuyển cho người đàn ông trẻ và Tiêu Chính Văn, sau đó cung kính lui ra ngoài.

 

“Xem ra anh biết tôi? Vậy xin hỏi quý danh của anh?”

 

Tiêu Chính Văn ung dung hỏi.

 

“Tôi sao?”

 

Người đàn ông trẻ dường như nhớ lại điều gì đó, than thở lắc đầu nói: “Thời gian lâu quá rồi, không nhớ nữa, có người gọi tôi là Âm Dương Sứ, có người gọi tôi là Âm Dương Tôn!”

 

“Tên cũng chỉ là một biệt hiệu mà thôi, quan trọng lắm sao?”

 

Người đàn ông đưa đôi tay trắng nõn tinh tế ra bưng lấy chén trà, nhâm nhi một ngụm nhỏ.

 

Âm Dương Tôn?

 

“Anh là Thập Tôn Quang Minh sao?”

 

Tiêu Chính Văn vô thức nói.

 

Người đàn ông trẻ không trả lời chỉ khẽ gật đầu.

 

“Nhà họ Âm Dương giỏi nhất là trận pháp, vậy chắc thứ chúng tôi nhìn thấy trên đỉnh núi là ảo giác rồi”.

 

Tiêu Chính Văn vừa nhâm nhi ly trà vừa cười nói.

 

Người đàn ông trẻ cười tươi gật đầu nói: “Ánh sáng, ảo ảnh, sương mù, hình tượng, mọi vật trên thế gian đều có thể phân thành hai phần âm dương, lẽ nào tất cả những gì chúng ta nhìn thấy trước mắt không phải là ảo giác của thế giới bao la này mang lại sao?”

 

“Anh là người nhà họ Âm Dương ở Vy Hào à?”

 

Tiêu Chính Văn trầm ngâm nhìn người đàn ông trẻ tuổi.

 

Người này đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao.

 

Nhưng rõ ràng sức mạnh tự nhiên mà gã nắm giữ hoàn toàn không giống với anh, ông nội Tiêu Long và Độ Thiên Chân Nhân!

 

Ánh sáng, ảo ảnh, sương mù thật ra là sức mạnh chân thật mà gã nắm giữ.

 

Còn hình tượng chỉ là một loại biến hóa của ba loại vật chất hữu hình hoặc vô hình phía trên!

 

“Không, thuật âm dương bắt nguồn từ Hoa Quốc, vì vậy, khi chúng tôi đạt tới một cảnh giới nhất định đều phải quay về tổ địa Hoa Quốc, tìm lại nguồn gốc thật sự”.

 

“Anh quả thật không tồi, tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của anh, tôi hy vọng có thể đi cùng anh trên một con đường, tìm kiếm bí mật bị thất lạc mấy ngàn năm nay!”

 

Người đàn ông trẻ tuổi hờ hững nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Ánh mắt anh lúc nào cũng dửng dưng như vậy, giống như một ao nước tù, dù cho có chuyện gì cũng không thể khiến lòng anh gợn lên bất cứ con sóng nào!

 

“Bí mật gì cơ?”

 

Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

 

“Bịch!”

 

Người đàn ông lấy một phiến đá từ dưới gầm bàn đặt lên trên mặt bàn và nói: “Anh là người nhà họ Tiêu, kiểu chữ này anh biết đọc chứ?”

 

Tiêu Chính Văn nhận lấy phiến đá từ tay người đàn ông trẻ.

 

Kiểu chữ này hoàn toàn không giống với chữ trong cuốn Thiên Sơn Thư Lục nhà họ Tiêu, nhưng lại có các đường nét tương tự”.

 

“Thiếu Hạo!”

Từ hai ký hiệu, Tiêu Chính Văn đọc ra được hai chữ, sau đó theo suy đoán này tiếp tục đọc tiếp, bỗng âm thầm kinh hãi!
 
Chương 1203


Chương 1203 “Tín nhiệm!”

Bản ghi chép trên phiến đá này nói về đoạn bí sử Thiếu Hạo phục hưng.

 

Thiếu Hạo kế thừa từ Thái Hạo, trong lịch sử được xưng là Bạch Đế!

 

Còn trong đó, có sự gián đoạn tới mấy ngàn năm.

 

Vì vậy, người trong tộc Hạo Thiên mới suy yếu, còn nguyên nhân của chuyện này lại chính là vì thất lạc tim rồng!

 

Tim rồng?

 

Tiêu Chính Văn càng đọc càng cảm thấy kinh ngạc, nhưng nội dung trên phiến đá cũng chỉ ghi tới đây, không có đoạn phía sau.

 

Trong quá trình này, người đàn ông trẻ luôn chăm chú nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Thấy anh bỏ phiến đá xuống, gã lại lấy một tờ giấy đầy chữ nhỏ ra, đưa cho Tiêu Chính Văn và nói: “Anh Tiêu, đây là bản dịch chúng tôi dịch ra, không biết có chỗ nào sai sót hay không?”

 

Tiêu Chính Văn thuận tay cầm lấy, liếc nhìn, không biến sắc gật đầu nói: “Về cơ bản thì hoàn toàn chính xác!”

 

Thật ra, bản dịch này đã nhầm lẫn sang hẳn hướng khác, những người Vy Hào dịch Thiếu Hào thành Thái Hào, thất lạc tim rồng lại dịch thành mất đi sự che chở của Long Hồn!

 

Sự sai sót này quá lớn, quả thật không thể dùng được từ nào để hình dung.

 

Người đàn ông trẻ híp mắt lại đánh giá Tiêu Chính Văn một hồi mới đứng dậy bước đi thong thả nói: “Anh Tiêu, tôi nghĩ anh cũng rõ, từ lúc tới đây, đám thuộc hạ của anh vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay tôi!”

 

“Tôi không giết bọn họ, không phải là tôi không dám, cũng không phải tôi không thể mà tôi biết rõ, bọn họ là thành viên của một tổ chức tên là điện Thần Long, còn anh Tiêu chính là thủ lĩnh của tổ chức đó!”

 

“Tôi rất có thành ý! Không biết anh Tiêu suy nghĩ thế nào?”

 

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trẻ: “Tín nhiệm!”

 

Người đàn ông trẻ quay đầy lại nhìn Tiêu Chính Văn, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, rồi từ trong kẽ răng thốt lên hai chữ: “Cộng hưởng!”

 

 

 

Cộng hưởng mà Âm Dương Tôn nói tới đương nhiên là những nội dung trên phiến đá.

 

Mặc dù nhìn không hiểu những chữ viết trên đó, nhưng trong mơ hồ, Âm Dương Tôn vẫn cảm nhận được nội dung mà thuộc hạ của mình dịch ra có vấn đề lớn.

 

Có một vài chỗ, ý nghĩa quá hỗn loạn mơ hồ, một số chỗ hoàn toàn không biểu đạt được ý của từ.

 

Còn Tiêu Chính Văn là người nhà họ Tiêu, anh biết rõ một loại văn tự từ xa xưa.

 

Loại văn tự này cũng có thể chính là chìa khóa để mở ra bí mật động trời về di tích của Long tộc.

 

Thập Đại Thánh Tôn của phái Quang Minh đều đang tìm kiếm bí mật của Long tộc.

 

Có thể nói rằng điều này liên quan tới việc phái Quang Minh có thể tiếp tục thực hiện được bước tiến đó hay không.

 

Không giống với những cường giả ngoài lãnh thổ khác, phái Quang Minh vẫn luôn hy vọng có thể thông qua di tích của Long tộc để đi con đường riêng so với những cường giả khác.

 

“Được, các anh đã dịch vô cùng chính xác, chỉ là chỗ này dịch sai rồi, chỗ này không phải là Thái Hạo mà Thiếu Hạo, chỗ này, không phải là sự che chở của Long Hồn mà là trái tim của rồng!”

 

Tiêu Chính Văn tiện tay chỉ ra hai lỗi sai rõ ràng nhận thấy.

 

Âm Dương Tôn vội vàng cầm giấy bút, sau khi sửa đổi chữ viết bên trên, vỗ trán nói: “Hóa ra là như vậy!”

 

Sau khi sửa bản dịch, đọc lên rõ ràng trôi chảy hơn nhiều.

 

Mặc dù chỉ sửa hai chỗ nhưng ý nghĩa đã khác hẳn.

“Thiếu Hạo?”
 
Chương 1204


Chương 1204 “Đương nhiên là được!”

Âm Dương Tôn lặp lại hai chữ này.

 

Vy Hào có một số ghi chép về lịch sử của Hoa Quốc, nhưng chỉ giới hạn trong thời nhà Đường và thời Tiên Tần.

 

Ghi chép lâu đời hơn vẫn luôn trống rỗng, Thiếu Hạo này rốt cuộc có ý nghĩa gì, Âm Dương Tôn khẽ nhíu mày.

 

“Đúng vậy, là Thiếu Hạo, nghe nói tộc Thiếu Hạo đã không còn lớn mạnh như tộc Thái Hạo, nhưng Thái Hạo là tổ tiên nền văn minh Hoa Quốc trước Thái Hoàng, không có Thái Hạo sẽ không có lúa và các loại tạo vật khác!”

 

“Nghe nói tộc trưởng tộc Thái Hạo là thần linh, nhưng những ghi chép này ở Hoa Quốc cũng vô cùng mơ hồ, hoàn toàn không thể xác minh!”

 

Tiêu Chính Văn thản nhiên nói.

 

Thực ra những nội dung này đều có ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục.

 

Nghe nói tộc trưởng tộc Thái Hạo có trái tim của rồng, cơ thể của người, trên đầu còn có hai chiếc sừng.

 

Nhưng người hiện đại lại cho rằng phần lớn chuyện này chỉ là truyền thuyết.

 

Hơn nữa, thứ như rồng vẫn luôn là sự tồn tại vô cùng thần bí.

 

Đến thời đại này, rất nhiều người đã không còn tin rằng có loại vật như rồng.

 

“Hóa ra là vậy, Thái Hạo và Thiếu Hạo đều là tộc Hạo Thiên, nhưng niên đại đã cách nhau rất xa rồi phải không?”

 

Âm Dương Tôn nhìn Tiêu Chính Văn nói.

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nhưng cũng không giải thích quá nhiều.

 

“Trong những di tích có liên quan đến Long tộc mà bây giờ chúng tôi đang đào còn có một cái hang, từ đầu đến cuối đều không thể mở ra, không biết liệu anh Tiêu có hứng thú đến xem thử không?”

 

Âm Dương Tôn chủ động mời.

 

Tiêu Chính Văn hơi do dự, sau đó gật đầu nói: “Đương nhiên là được!”

 

Âm Dương Tôn bước nhanh về phía cửa nhà gỗ, nói: “Mời anh Tiêu theo tôi!”

 

Hai người lần lượt rời khỏi căn phòng gỗ.

 

Long Ngao đang muốn tiến lên trước, Tiêu Chính Văn khẽ xua tay, ra hiệu không cần đi theo.

 

Sau đó anh đi cùng Âm Dương Tôn vào trong một hang động.

 

Mặc dù hang động này rõ ràng có dấu vết của việc khai quật nhân tạo, nhưng niên đại lại vô cùng lâu đời, tuyệt đối không giống như mới khai quật.

 

Chạm vào bức tường đá trong hang, Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Nơi này vốn dĩ đã bị khai quật hết rồi sao?”

 

Âm Dương Tôn dừng lại, nói: “Đúng vậy, chỉ là bên ngoài có lớp đất dày mấy mét đóng kín, nhưng nơi này có lẽ chỉ là phần bên ngoài, còn cách bí mật thực sự cần khai phá rất xa!”

 

Nói xong, Âm Dương Tôn đưa Tiêu Chính Văn đến trước cửa đá cực lớn.

 

Hai cửa đá cao hơn mười mét, bên cạnh đại sảnh ở trước cửa còn có một vài phiến đá vẫn chưa được hạ xuống, trên phiến đá khắc đầy những kiểu chữ đã thất truyền từ lâu.

 

Tiêu Chính Văn lấy một cây đuốc ở bên cạnh, mượn ánh sáng, cẩn thận nhìn những ghi chép các văn tự kia.

 

Hóa ra nơi này chính là nơi tộc Thiếu Hạo cúng tế tổ tiên, mà bên trong cửa đá chính là một bàn thờ.

“Hiến dâng cơ thể và trái tim cho thần, sẽ có được sự bảo hộ của thần?”
 
Chương 1205


Chương 1205 “Chuyện này là sao?”

Tiêu Chính Văn đọc văn tự bên trên, trong lòng dấy lên nỗi nghi hoặc.

 

Sau đó anh lại nhìn thấy một đoạn chữ viết có liên quan đến cách mở cửa đá này.

 

“Chúng tôi đều cho rằng thứ bên trong cửa đá này càng có giá trị hơn nhiều so với những thứ bên ngoài, nhưng cho dù có dùng thuốc nổ cũng hoàn toàn không thể làm nó lay động”.

 

“Vì thế, tôi tin nhất định có một cách nào đó có thể mở được nó ra, chỉ là chúng tôi vẫn chưa tìm được cách đó!”

 

Âm Dương Tôn đứng bên cạnh, thấy Tiêu Chính Văn thất thần nên giải thích.

 

“Thắp sáng bảy giá cắm nến ở trước cửa?”

 

Tiêu Chính Văn xem đến đây, lập tức quay đầu nhìn phía trước cửa đá.

 

Bởi vì thời gian đã trôi qua quá lâu, nên trước cửa chỉ còn bảy vết tích, nhưng bảy giá cắm nến đã hoàn toàn biến mất.

 

“Nơi này có lẽ có bảy giá cắm nến, lẽ nào khi các anh đi vào không phát hiện sao?”

 

Tiêu Chính Văn nhíu mày nói.

 

Âm Dương Tôn chỉ vào mười mấy giá cắm nến ở trong sân, nói: “Nơi đó có bảy cái, đều được chuyển từ đây ra, nhưng bên trên không có thông tin gì giá trị cả”.

 

“Lập tức cho người chuyển về đây!”

 

Tiêu Chính Văn vội vàng ra lệnh.

 

Âm Dương Tôn khẽ nhíu mày, do dự chốc lát, sau đó vẫn làm theo ý của Tiêu Chính Văn, phái người đặt lại bảy giá cắm nến về chỗ cũ.

 

Trên mỗi giá cắm nến đều khắc chữ nhỏ, lần lượt là Thiên Xu, Thiên Quyền, Thiên Lang…

 

Đây là tên của bảy ngôi sao Bắc Đẩu?

 

Tiêu Chính Văn lại nhìn lại phương hướng vị trí của những giá cắm nến này, sau đó ra lệnh điều chỉnh một lượt.

 

Khi bảy giá cắm nến đã được đặt lại đúng vị trí, anh hô lên một tiếng, tất cả những ánh nến trên giá cắm nến đều vụt tắt.

 

Phụt!

 

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, thử dùng đuốc thắp sáng lại, nhưng thử vài lần, mỗi khi thắp sáng ngọn nến cuối cùng, bảy ngọn nến đều sẽ đồng loạt vụt tắt như những lần trước.

 

Âm Dương Tôn cũng chú ý tới điểm khác biệt của những giá cắm nến này.

 

Trước kia đặt ở trong sân, hoàn toàn không xuất hiện sự việc như vậy, nhưng khi đặt ở đây lại hoàn toàn không thể châm lửa.

 

“Chuyện này là sao?”

 

Âm Dương Tôn bước lên trước, nhìn chằm chằm vào giá cắm nến một lúc lâu.

 

“Không đúng, sai vị trí nên mới không châm nến được, phải đổi lại vị trí!”

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn phiên dịch một lượt chữ trên phiến đá cho Âm Dương Tôn.

 

Khi nghe Âm Dương Tôn nghe nói muốn mở cửa đá này phải đồng thời thắp bảy ngọn nến, trong lòng không ngừng kích động.

Nếu như sắp xếp bày giá cắm nến này theo thứ tự phương hướng của sao Bắc đẩu vẫn không thể châm được, vậy có nghĩa là cần tìm được trình tự sắp xếp thực sự của nó.

“Sở trường của nhà Âm Dương là trận pháp, không biết trong thuật âm dương của các anh có lý giải nào khac về sao Bắc Đẩu hay không?”
 
Chương 1206


Chương 1206 Tim rồng?

Sau khi thử liên tục vài lần đều thất bại, Tiêu Chính Văn bất lực, chỉ có thể quay đầu nhìn Âm Dương Tôn.

 

“Có! Tiêu Sát Trận, Thiên Quyền lên trước để bảo vệ trận pháp, đặt Thiên Xu lên trước…”

 

Âm Dương Tôn giải thích cho Tiêu Chính Văn.

 

 

 

Sau khi đặt lại vị trí và phương hướng theo lời Âm Dương Tôn nói, trong lòng Tiêu Chính Văn chợt dấy lên cảm giác gì đó không thể giải thích nổi.

 

Dường như có một sức mạnh nào đó đang gọi tên anh.

 

Loại sức mạnh này dường như đến từ thời xa xưa, nhưng cũng có vẻ rất quen thuộc.

 

Tim rồng?

 

Tiêu Chính Văn vô thức chợt nghĩ đến khả năng này.

 

Giữa năm trái tim của rồng luôn có một mối liên hệ nhất định.

 

“Hắc Long chủ yếu thiên về chiến đấu, Bạch Long chủ yếu thiên về sinh tử, Kim Long chủ yếu thiên về trận pháp, Ngân Long chủ yếu thiên về điều khiển binh lính”.

 

Còn anh đã dung hợp tim rồng Xích Long, chủ yếu thiên về trị thương!

 

Anh có thể phối hợp với bốn trái tim rồng từ xa.

 

Khi bảy giá cắm nến được thắp sáng, cánh cổng đá nặng chục nghìn cân lập tức phát ra tiếng động lớn.

 

Vô số khối đá, trộn lẫn bụi cát lần lượt đổ xuống.

 

“Rầm rầm rầm!”

 

Cánh cổng đá nhanh chóng nâng lên đến đỉnh, một không gian cao tầm bốn trăm mét, mười mấy tế đàn rộng bằng sân bóng lớn nhỏ xuất hiện trước mặt mấy người Tiêu Chính Văn.

 

“Ôi trời ơi!”

 

Một nhà âm dương nước Vy Hào kinh ngạc thốt lên.

 

Trước nhưng tế đàn này, bọn họ trông thật nhỏ bé!

 

Không khí bên ngoài tràn vào trong tế đàn.

 

Mười mấy chậu than khổng lồ gần như cùng một lúc sáng bừng lên.

 

Trên cao, một chậu than khổng lồ được nối với tám sợi xích sắt cũng sáng lên, khiến cả tế đàn được chiếu sáng như ban ngày.

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn mới nhận ra rằng xung quanh tế đàn còn có tám cột đá vàng, mỗi cột đá đều điêu khắc hình rồng.

 

Giữa tế đàn có một người đàn ông trung niên đang ngồi, mặc dù dáng vẻ của ông ta còn sống động như thật, nhưng Tiêu Chính Văn biết ông ta đã chết.

Chỉ là thi thể của ông ta không khô héo, cũng không thối rữa.
 
Chương 1207


Chương 1207 Mây đen che khuất bầu trời.

Búi tóc ngang lưng vẫn có thể đung đưa theo gió.

 

Bên cạnh ông ta còn có một thanh kiếm cổ, chuôi và bao kiếm mang phong cách thời Tiên Tần.

 

Bên cạnh ông ta còn có hai bộ xương trắng, xét theo kích thước của bộ xương thì chắc là xương của hai đứa trẻ.

 

Trên hai bên vách tường viết đầy văn tự, Tiêu Chính Văn vừa nhìn đã biết là đó là lời tự thuật.

 

Ngay từ đầu người này đã biết về toàn bộ quá trình người tộc Thiếu Hạo tìm kiếm tim rồng, và lai lịch của hàng trăm bé trai bé gái đi theo người đó để tìm kiếm tim rồng.

 

Những bé trai bé gái này đều có xuất thân từ gia đình quý tộc.

 

Hơn nữa phải có tiếng hát hay, lời văn đẹp uyển chuyển, cũng như có thân hình khỏe mạnh.

 

Mà người ngồi đó luôn có một câu hỏi trong lòng.

 

Tại sao tộc trưởng của Thiếu Hạo là Hạo Vũ lại muốn ông ta dẫn theo nhiều đứa trẻ đến vậy?

 

Bọn họ còn phải bôn ba ngàn dặm, đến bờ biển, chế tạo một con thuyền khổng lồ.

 

Con thuyền dài khoảng một trăm bảy mươi mét, rộng sáu mươi mét, vào thời điểm đó, nó đã là một con tàu lớn khiến người ta kinh ngạc.

 

Trên thuyền không chỉ có bé trai bé gái, mà còn có ba nghìn cao thủ trong tộc Thiếu Hạo.

 

Ngoài ra còn có các loại vũ khí như cung nỏ.

 

Thấy vậy, Tiêu Chính Văn không khỏi hít một hơi thật sâu, từ những trang bị này cho thấy, đây dường như không phải ra biển tìm tim rồng, mà giống đi săn thứ gì đó hơn.

 

Nếu không sẽ không thể giải thích được tại sao lại mang theo nhiều vũ khí đến vậy.

 

Lẽ nào sau khi nhìn thấy rồng thật, bọn họ sẽ bắn chết rồng sao?

 

“Anh Tiêu, những chữ này đang nói về cái gì? Có nói dấu vết của Long tộc ở đâu không?”

 

Âm Dương Tôn nóng lòng hỏi.

 

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu: “Những chữ này đều đang nói về chuyện ra khơi, bọn họ đã đóng một con thuyền khổng lồ, hơn nữa còn mang theo rất nhiều cung nỏ”.

 

“Cái gì?”

 

Âm Dương Tôn khẽ nhíu mày.

 

Chuyện này có phần giống với câu chuyện mà gã nghe được về Hạo Vũ lúc ở Vy Hào và Hoa Quốc.

 

Lẽ nào năm đó Hạo Vũ ra biển cũng để tìm kiếm dấu vết của Long tộc sao?

 

“Hơn nữa còn dẫn theo ba nghìn cao thủ tộc Thiếu Hạo!”

 

Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.

 

“Ba nghìn cao thủ?”

 

Âm Dương Tôn cũng nghĩ tới điều gì đó.

 

Tiêu Chính Văn lại đi tiếp, càng nhìn, Tiêu Chính Văn càng kinh ngạc.

 

Hóa ra người tộc Thiếu Hạo dẫn theo năm trăm bé trai bé gái là có mục đích khác.

 

Từ ngày thứ năm sau khi ra biển, mỗi ngày ông ta sẽ giết một cặp bé trai bé gái.

 

Sau đó để máu của họ chảy xuống biển, cho đến khi máu chảy hết, thì ném xác họ xuống biển.

 

Phó tộc trưởng đi theo Hạo Vũ không chịu nổi nữa, đến ngày thứ tám, hắn chất vấn Hạo Vũ, nhưng không ngờ cũng bị Hạo Vũ ném xuống biển.

 

Kể từ ngày đó, không ai dám chất vấn Hạo Vũ nữa, cho đến hai mươi ngày sau, một hiện tượng dị thường đã xuất hiện trên biển.

Mây đen che khuất bầu trời.

Con thuyền khổng lồ dường như đã đi vào một vùng sấm sét dày đặc khiến tất cả mọi người vô cùng sợ hãi, riêng chỉ có Hạo Vũ là cười điên cuồng vì phấn khích.
 
Chương 1208


Chương 1208 “Trường sinh bất lão ư?”

Lúc mọi người còn đang hoang mang thì điều khó tin nhất đã xảy ra, trên biển xuất hiện một con rồng.

 

Hơn nữa còn là một con rồng khổng lồ phủ đầy vảy vàng trên thân.

 

Hóa ra Hạo Vũ luôn dùng bé trai và bé gái để thu hút rồng, đem theo nhiều cung nỏ như vậy cũng chỉ để lấy được tim rồng!

 

Nghe Tiêu Chính Văn nói đến đây, Âm Dương Tôn kinh ngạc mở tròn mắt, trên thế giới này thật sự có rồng sao?

 

Tiêu Chính Văn nuốt nước bọt, nếu chữ viết trên tường là thật thì Hạo Vũ đúng là một tên điên, hy sinh mạng sống của nhiều người như vậy chỉ để được trường sinh bất lão!

 

“Sau đó thì sao?”

 

Âm Dương Tôn nhìn Tiêu Chính Văn, căng thẳng hỏi.

 

Tiêu Chính Văn xem tiếp, những chuyện tiếp theo cũng khiến Tiêu Chính Văn kinh ngạc.

 

Sau khi hy sinh gần hai nghìn cao thủ tộc Thiếu Hạo, Hạo Vũ đã dùng cung nỏ bắn trúng vào thân rồng.

 

Máu rồng từ trên không trung phun ra, có người bị máu rồng dính lên người, lập tức hóa thành một làn khói trắng, còn Hạo Vũ đã chuẩn bị hũ sứ từ sớm, lấy được hai mươi hũ máu rồng.

 

Cuối cùng, con rồng rơi từ trên không xuống biển vì bị thương quá nhiều, sau đó bị Hạo Vũ giết chết.

 

Sau khi lấy được trái tim của rồng Kim Long, tất cả mọi người đều hiểu ra đây chính là thứ Hạo Vũ muốn tìm.

 

Có câu nói năm trái tim rồng hợp nhất thì có thể trường sinh bất lão luôn được lưu truyền trong tộc Thiếu Hạo từ rất lâu rồi.

 

Đáng tiếc là năm đó Hạo Vũ cũng chỉ có được trái tim của Kim Long.

 

Vì vậy, tộc Thiếu Hạo không bao giờ có thể trở lại thời kỳ huy hoàng của Thái Hạo nữa.

 

Đến cuối cùng, tộc Thiếu Hạo cũng bị Hạ Vũ tiêu diệt, biến mất trong dòng chảy lịch sử!

 

“Thì ra có thuật trường sinh bất lão thật sao?”

 

Âm Dương Tôn lộ ra vẻ vô cùng phấn khích.

 

“Trường sinh bất lão ư?”

 

Tiêu Chính Văn chỉ vào thi thể của người đàn ông trung niên kia, nói: “Vậy sao ông ta lại chết?”

 

Âm Dương Tôn khẽ nhíu mày: “Có thể là ông ta chưa dung hợp được tim rồng”.

 

Tiêu Chính Văn lắc đầu, tiếp tục ngẩng đầu xem chữ trên vách tường.

 

“Vậy trái tim của rồng Kim Long đang ở đâu?”

 

Âm Dương Tôn nóng lòng hỏi.

 

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu.

 

Mặc dù Tiêu Chính Văn chưa đọc hết nội dung ghi trên tường, nhưng từ tuổi của thi thể kia, anh biết chắc chắn đây không phải là tộc trưởng.

 

Bởi vì sau đó có nhắc đến chuyện Hạo Vũ bắt đầu cho người tiếp tục tìm kiếm bốn tim rồng còn lại, nhưng không tìm thấy gì cả…
 
Chương 1209


Chương 1209 “Hạo Vũ chết như thế sao?”

Đoạn chữ sau bức tường đá nhanh chóng chứng minh được suy đoán của Tiêu Chính Văn.

 

Sau hai trăm năm Hạo Vũ quay lại, người đàn ông đang ngồi kia mới ra đời.

 

Điều khiến Tiêu Chính Văn không dám tin là ông ta đã gặp Tổ Long!

 

Cái tên Tổ Long chính là biệt danh mà Hạo Vũ dành cho thủ lĩnh Long tộc.

 

Cũng có thể nói ông ta đã chứng kiến sự tồn tại của Long tộc, hơn nữa chuyện dung hợp tim rồng cũng được chứng thực!

 

“Hạo Vũ sống hai trăm tuổi sao?”

 

Con ngươi của Âm Dương Tôn bỗng co rút lại, đối với người bình thường mà nói, không thể nào sống được đến hai trăm tuổi.

 

Trong một cuốn sách cổ mà gã từng nghiên cứu cũng chỉ nói con người có thể sống được hai giáp, cũng tức là một trăm hai mươi tuổi.

 

Nhưng từ xưa tới nay, số người có thể sống được tới độ tuổi này vô cùng hiếm.

 

Đoạn văn tự phía cuối cùng bức tường đá hoàn toàn khiến Tiêu Chính Văn và Âm Dương Tôn chấn động.

 

Bên trên nói, cứ năm trăm năm Tổ Long lại giả chết một lần, mà sau khi giả chết thì trong vòng bảy ngày sẽ sống lại.

 

Sau khi Tổ Long sống lại sẽ vô cùng yếu ớt, cần bảy năm mới có thể khôi phục lại thời kỳ mạnh mẽ đỉnh cao.

 

Mà Hạo Vũ biết được những bí mật này bằng cách nào?

 

Hoặc là nói, người đàn ông đang ngồi kia làm sao biết được những chi tiết này?

 

Văn tự trên phiến đá cũng không thấy ghi chép, chỉ là sau khi Hạo Vũ chết, người trong tộc Thiếu Hạo đã lập tế đàn này ở đây.

 

Tám cây cột đá ở đây đều dùng máu của Kim Long đúc thành.

 

Hơn nữa, bên trên còn nói, nếu đời sau có người đánh  phá tế đàn này, lấy ra máu rồng bên trong các cột đá thì sau khi lấy được máu rồng ắt sẽ biết được tung tích của tim rồng!

 

“Hạo Vũ chết như thế sao?”

 

Có vẻ như Dương Tôn hơi thất vọng.

 

Xem ra việc tập hợp đủ năm trái tim rồng nói dễ hơn làm, còn việc mở ra bí mật của di tích Long tộc càng khó như lên trời!

 

“Cái chết của Hạo Vũ không bình thường, ông ta bị thủ lĩnh của một bộ tộc khác nổi dậy giết chết, người này tên là Đế Tuấn! Nghe nói, ông ta có được một phần sức mạnh của Long tộc. Vậy nên so với tộc trưởng Hạo Thiên của tộc Thái Hạo thì thực lực hai người quả là không phân cao thấp!”

 

“Vì vậy, Hạo Vũ hoàn toàn không phải đối thủ của ông ta, nên đã bị người này giết chết! Nhưng cái chết của ông ta cũng kéo theo việc trái tim rồng Kim Long biến mất! Chỉ còn sót lại chút máu của rồng Kim Long trong tám cột đá này!”

 

Tiêu Chính Văn nửa thật nửa giả nói.

 

Máu rồng quả thật là ở trong cột.

 

Nhưng tim rồng không hề biến mất, ít nhất bây giờ Tiêu Chính Văn hoàn toàn có thể cảm nhận được sự tồn tại của trái tim ấy.

 

Nếu anh đoán không nhầm thì tim rồng Kim Long đang ở một góc nào đó trong tế đàn.

 

Máu của rồng Kim Long ư?

 

Ánh mắt Âm Dương Tôn chợt lóe lên chút ngờ vực.

 

Những lời Tiêu Chính Văn nói nhất định không phải là thật, dù sao những chữ này cũng chỉ có một mình Tiêu Chính Văn đọc được.

 

Cho dù Tiêu Chính Văn có giấu gã thông tin quan trọng gì thì gã cũng không thể biết được!

 

Nghĩ tới đây, Âm Dương Tôn lạnh lùng cười khẩy: “Anh Tiêu, quả thật trong lời anh nói có rất nhiều điểm không hợp lý! Máu rồng có thể được bảo vệ, vậy sao tim rồng lại bị mất chứ?”

 

Thứ quan trọng như vậy, cho dù thất bại thì khi đối mặt với tai ương ngập đầu, tộc Thiếu Hào cũng nhất định phải bảo vệ nó cẩn thận.

 

Vì thế, Tiêu Chính Văn nhất định biết được tung tích của trái tim rồng Kim Long.

 

Kim Long chủ yếu thiên về trận pháp, do đó vô cùng quan trọng với nhà họ Âm Dương!
 
Chương 1210


Chương 1210 Mà ảo ảnh này vô cùng chân thật!

Bất luận thế nào Âm Dương Tôn cũng phải lấy được trái tim rồng Kim Long.

 

Đây chính là điểm mấu chốt giúp gã có thể đột phá cảnh giới Thiên Vương, đạt tới cảnh giới Nhân Vương!

 

“Tôi đã từng nói rồi, điều kiện tiên quyết để hai chúng ta có thể  hợp tác là tin tưởng! Nếu anh không tin những gì tôi nói thì tôi cũng cũng hết cách, văn tự trên phiến đá chỉ nói về những việc này!”

 

Ánh mắt của Tiêu Chính Văn cũng trở nên lạnh lùng, cái gọi là hợp tác cũng chẳng qua chỉ là hai bên cùng có lợi mà thôi.

 

Cho dù đối phương đến từ tổ chức phái Quang Minh mà ông nội là thành viên trong đó, cũng tuyệt đối không thể khiến Tiêu Chính Văn chia sẻ thông tin về trái tim rồng Kim Long.

 

Đây là việc lớn liên quan tới vận mệnh của Hoa Quốc!

 

Giao tim rồng ra, không khác gì với hành động phản quốc!

 

“Hừ, xem ra anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

 

Cuối cùng Âm Dương Tôn cũng lộ ra bản mặt thật, ánh mắt vô cùng u ám nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Sau đó, chỉ thấy gã đưa tay ra, một làn khói bốc lên không trung.

 

Giây tiếp theo, Tiêu Chính Văn gần như rơi vào hôn mê!

 

Khi tỉnh lại, anh phát hiện mình đang trong một phòng giam, mà ngồi đối diện là một nhân viên an ninh trẻ tuổi.

 

Trong trí nhớ của anh, dường như bản thân bởi vì ăn trộm thứ gì đó nên bị nhân viên an ninh bắt lại.

 

Trong đầu anh đã hoàn toàn không nhớ những gì mình trải qua trước kia.

 

Cuộc đời của anh chỉ là một người vô cùng bình thường, hơn nữa vì để kiếm sống mà không thể không đi trộm đồ.

 

“Nói đi, trái tim rồng mà mày trộm, bây giờ để ở chỗ nào?”

 

Nhân viên an ninh trẻ tuổi lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.

 

Gã ta như đã đoán trước được mọi việc, hơn nữa trong tay mấy nhân viên an ninh bên cạnh đều có đủ các dụng cụ tra tấn.

 

Lúc bấy giờ, trong đầu Tiêu Chính Văn là một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn không biết tim rồng mà gã ta nói là vật gì!

 

“Mày tên là gì?”

 

Nhân viên an ninh lại đập mạnh lên bàn, lớn tiếng hỏi.

 

“Tiêu Chính Văn!”

 

“Năm nay bao nhiêu tuổi?”

 

Nhân viên an ninh đó cứ nhắc lại vấn đề ban đầu, Tiêu Chính Văn cũng nhắc lại câu trả lời ấy.

 

Đến cuối cùng, nhân viên an ninh đập tay lên bàn hét lớn: “Nói! Trái tim rồng Kim Long bị mày giấu chỗ nào rồi? Tao nói cho mày biết, đây là cơ hội cuối cùng, nếu màu có thể lập công chuộc tội, giúp đất nước tìm lại được di vật văn hóa bị đánh mất thì sẽ được giảm nhẹ tội một chút!”

 

“Nếu không mày sẽ bị tội tử hình!”

 

Tiêu Chính Văn liên tục lắc đầu nói: “Tim rồng Kim Long gì cơ? Tôi… tôi hoàn toàn không có thứ này! Hơn nữa thế giới này có rồng sao…”

 

Rồng?

 

Thình thịch!

 

Tim Tiêu Chính Văn đột nhiên đập mạnh hai nhịp, dường như ở sâu trong trí nhớ của anh có thứ gì đó như được thức tỉnh.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn không thể nhớ được thân phận của mình.

 

Đây là lần đầu tiên anh đối mặt với người của nhà họ Âm Dương có cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao.

 

Vì vậy, trong lúc không đề phòng đã bị đối phương đưa vào ảo ảnh.

 

Mà ảo ảnh này vô cùng chân thật!

 

Thậm chí đến cả trí nhớ của Tiêu Chính Văn cũng bị sắp xếp lại theo suy nghĩ của Âm Dương Tôn!

Trong ảo ảnh này, tên Âm Dương Tôn đó chính là chúa tể của thế giới!
 
Chương 1211


Chương 1211 Thanh giáo dài đó từ đâu mà có?

Thậm chí còn có thể lấy luôn mạng của Tiêu Chính Văn trong ảo ảnh.

 

Nhưng hai nhịp tim vừa nãy lại khiến cho đầu của Tiêu Chính Văn có một cảm giác kỳ lạ, dường như bản thân không chỉ là một kẻ trộm bình thường!

 

Có lẽ anh còn có một thân phận quan trọng khác, nhưng cho dù anh có cố gắng nhớ lại thế nào cũng không thể có bất cứ manh mối nào!

 

“Nếu mày đã không muốn phối hợp với bọn tao thì bọn tao cũng chỉ đành tuân theo mệnh lệnh cấp trên, đẩy mày ra ngoài, tử hình tại chỗ!”

 

Dứt lời, nhân viên an ninh trẻ tuổi vẫy tay với hai người bên cạnh, cưỡng ép đẩy Tiêu Chính Văn ra một cánh đồng vắng vẻ.

 

Một nhân viên an ninh trong số đó chậm rãi giơ súng lên.

 

 

 

“Thịch thịch!”

 

Lại là hai tiếng tim đập kịch liệt vang lên, Tiêu Chính Văn đột nhiên có một loại cảm giác khác thường, giống như trái tim của mình sắp nhảy ra ngoài đến nơi.

 

Chuyện này là sao vậy chứ?

 

Dù có căng thẳng thì tim cũng sẽ không đập tới mức độ này!

 

Mặc dù là ảo ảnh, nhưng nếu như Tiêu Chính Văn chết ở đây thì cơ thể thật sự của anh cũng sẽ chết theo.

 

Có lẽ bởi vì cảm nhận được một loại nguy hiểm cao độ, trái tim rồng Xích Long trong cơ thể Tiêu Chính Văn mới đột nhiên chuyển động khác thường.

 

Nhân viên an ninh vẫn chưa kịp bóp cò súng, một tia sáng màu đỏ đã phát ra từ nơi trái tim của Tiêu Chính Văn, không hề có bất kỳ điềm báo trước, một thanh giáo dài màu đỏ rực cũng đồng thời lao ra!

 

“Phụp!”

 

Thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ xuyên thẳng vào ngực của tên nhân viên an ninh, trong tay nhân viên an ninh vẫn cầm khẩu súng, hai mắt nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ không dám tin!

 

Sao… sao anh ta có thể khôi phục lại ý thức được chứ?

 

Rầm!

 

Xác của nhân viên an ninh đó đổ sụp xuống đất, máu bắn tung toé lên khắp mặt Tiêu Chính Văn.

 

Mãi tới lúc này, trong lòng Tiêu Chính Văn mới đột nhiên hình thành một điểm sáng, vô số ký ức trong đầu đột nhiên vỡ vụn, sau đó khôi phục lại!

 

Vừa nãy, ánh mắt Tiêu Chính Văn vẫn còn mơ hồ, lúc này trong khoé mắt bất chợt loé lên tia sáng lạnh lùng.

 

Tiêu Chính Văn tìm lại những ký ức thuộc về mình, tất cả mọi thứ trước mắt cũng lập tức biến mất.

 

Anh và mấy người Âm Dương Tôn lại xuất hiện trước tế đàn.

 

“Ồ? Vậy mà anh lại thoát được khỏi trận pháp ảo ảnh của tôi?”

 

Âm Dương Tôn nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ không thể tin nổi.

 

Trận pháp của nhà họ Âm Dương không giống với trò giết chóc thông thường, luôn luôn có thể chinh phạt vượt cấp, dù có là cường giả Thiên Vương bốn sao, rơi vào ảo ảnh của gã thì cũng không có cách nào tìm lại được ký ức vốn có của mình!

 

Vậy mà Tiêu Chính Văn lại có thể dựa vào thực lực của mình để bước ra khỏi ảo ảnh!

 

Điều này càng khiến Âm Dương Tôn thêm hứng thú với Tiêu Chính Văn!

 

Trên người Tiêu Chính Văn nhất định đang che giấu một bí mật động trời nào đó, hơn nữa điểm sáng màu đỏ đột nhiên xuất hiện từ ngực anh ta ban nãy là gì?

 

Thanh giáo dài đó từ đâu mà có?

 

Âm Dương Tôn nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt u ám bất định, mà lúc này biểu cảm của Tiêu Chính Văn cũng dần trở nên lạnh tanh.

 

Dưới chân anh là một cái xác của người nhà họ Âm Dương!

 

Trên người tên đó căn bản không có bất kỳ thương tích nào, thế nhưng hai mắt lại trợn trừng giống như nhìn thấy một vật gì đó không thể tin nổi, cứ thế chết ngay tại chỗ.

“Trận pháp ghê gớm đấy, xem ra giữa chúng ta không chỉ không có sự tin tưởng mà ngay từ lúc đầu anh đã có ý định sau khi chiếm được trái tim rồng Kim Long sẽ trừ khử tôi luôn, đúng không?”
 
Chương 1212


Chương 1212 Chỉ một lần chỉ tay mà cũng có thần uy đến thế?

Tiêu Chính Văn nheo mắt lại đánh giá Âm Dương Tôn.

 

Âm Dương Tôn khẽ gật đầu nói: “Coi như anh nói đúng, có điều bí mật của Long tộc vốn dĩ là thứ mà người ngoài không thể biết được, trái tim rồng chỉ có thể thuộc về phái Quang Minh chúng tôi!”

 

“Tôi tin rằng dù có là ông nội anh ở đây thì cũng sẽ lựa chọn trừ khử anh giống như tôi! Có điều bây giờ tôi thay đổi ý định rồi, anh là một người khá hay ho đấy!”

 

Trong ánh mắt của Âm Dương Tôn loé lên vẻ tham lam không thấy đáy.

 

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, một Thiên Vương địa cấp ba sao sao lại có sự dũng cảm dám thách thức một cao thủ ở cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương thiên cấp bốn sao như anh?

 

“Có vẻ như anh rất có lòng tin?”

 

Tiêu Chính Văn nói, một cánh tay khẽ vung lên, con dao quân đội năm cạnh đã xuất hiện trong lòng bàn tay.

 

Âm Dương Tôn bày ra vẻ mặt thoải mái và khinh thường, nói: “Anh bạn, anh mới bao nhiêu tuổi, anh cho rằng cảnh giới Thiên Vương giống cảnh giới chủ soái của mình khi trước, cứ đạt tới cảnh giới cao là được rồi à?”

 

“Nếu so về cảnh giới, tôi đã là Thiên Vương cấp thiên bốn sao từ lâu lắm rồi, làm gì có chuyện đứng nguyên tại cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao lâu tới cả trăm năm như thế chứ?”

 

Trăm năm?

 

Trong lòng Tiêu Chính Văn không khỏi thấy hơi kinh ngạc!

 

Thoạt nhìn thì tuổi tác của Âm Dương Tôn cũng chẳng hơn kém anh bao nhiêu, vậy mà lại là lão quái vật sống hơn một trăm năm rồi?

 

“Để anh lĩnh giáo một chút, thế nào mới gọi là cảnh giới Thiên Vương!”

 

Ầm!

 

Vừa dứt lời, Âm Dương Tôn đã giơ ngón tay lên chỉ thẳng vào Tiêu Chính Văn.

 

Đột nhiên, một tia sáng loé ra từ đầu ngón tay của Âm Dương Tôn, sau đó tràn ra khắp bốn phía giống như sóng nước.

 

Tiêu Chính Văn lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh to lớn không gì sánh được toát ra từ đầu ngón tay của Âm Dương Tôn rồi lao thẳng về phía mình.

 

“Vút!”

 

Tiêu Chính Văn vung tay, con dao quân đội năm cạnh lập tức phóng ra.

 

Cùng lúc này, giống như có hàng nghìn hàng vạn con dao găm quân đội giống hệt nhau đồng thời phóng ra, lại hợp lại một chỗ với con dao quân đội kia, uy thế lạnh băng đó cũng ngày càng lớn hơn.

 

“Rầm!”

 

Lúc con dao quân đội năm cạnh chạm vào luồng sáng đó thì đột nhiên phát ra một tiếng vang lớn kinh thiên động địa.

 

Cả hang động như khẽ rung lên!

 

Mặt đất phía trước tế đàn cũng xuất hiện một vết nứt dài chừng mấy mét, rộng khoảng một mét, sâu không thấy đáy.

 

“Ồ? Anh đã lĩnh ngộ được đến cấp độ này rồi sao? Xem ra tôi coi nhẹ anh rồi!”

 

Âm Dương Tôn liếc nhìn vết nứt bên trên mặt đất, lại nhìn con dao quân đội vừa bay trở lại trong tay Tiêu Chính Văn.

 

Mặc dù nói Âm Dương Tôn chỉ ở cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao, thế nhưng đòn đánh ban nãy cũng đã khiến cho Tiêu Chính Văn phải bỏ ra không ít sức lực!

 

Thực lực của gã rõ ràng còn hơn cả Độ Thiên Chân Nhân.

 

Thậm chí nếu như ban nãy đổi lại là Độ Thiên Chân Nhân thì sớm đã bỏ mạng dưới lần chỉ tay của gã rồi.

Chỉ một lần chỉ tay mà cũng có thần uy đến thế?

Lẽ nào đây mới là cảnh giới Thiên Vương thât sự?

Tiêu Chính Văn khẽ nghiến răng, Thập Tôn Quang Minh quả nhiên danh bất hư truyền!
 
Chương 1213


Chương 1213 “Trái tim rồng Kim Long!”

Cường giả ở cảnh giới Thiên Vương thông thường tuyệt đối không thể so bì được.

 

Thế nhưng chính thực lực mạnh mẽ không gì sánh bằng đó của Âm Dương Tôn lại càng khiến khát khao chiến đấu của Tiêu Chính Văn thêm phần dữ dội!

 

Trong lòng Tiêu Chính Văn như đang nhóm lên một ngọn lửa hừng hực!

 

Ầm!

 

Đúng vào lúc này, một thanh Long trụ đột nhiên xuất hiện vết nứt dài, hơn nữa vết nứt còn đang tiếp tục kéo dài hơn.

 

Kỳ lạ là từ bên trong Long trụ lại chảy ra một chất lỏng màu vàng.

 

Máu của rồng Kim Long?

 

Trong đầu Tiêu Chính Văn đột nhiên nghĩ tới năm chữ này!

 

Thế nhưng không đợi Tiêu Chính Văn có hành động gì, Âm Dương Tôn đã nóng lòng nhảy bổ tới.

 

“Xèo!”

 

Ngón tay Âm Dương Tôn vừa mới chạm vào máu của Kim Long đã toát lên một làn khói trắng.

 

“Á!”

 

Âm Dương Tôn kinh hoảng tột độ nhìn tay của mình, ngón tay vừa chạm vào máu của Kim Long đã tan biến mất một nửa chỉ trong nháy mắt!

 

“Sao… sao lại như vậy?”

 

Âm Dương Tôn không cam tâm nhìn về phía chất lỏng màu vàng kia!

 

Tiêu Chính Văn cũng hơi nhíu mày, bên trong những ghi chép bằng chữ của mấy phiến đá kia không hề nói rằng máu của Kim Long còn có đặc tính giống nham thạch nóng chảy.

 

Chất lỏng màu vàng chảy qua đâu là tất cả vật chất ở nơi đó đều sẽ hoá thành tro bụi.

 

Ngay cả tảng đá cũng hoà tan thành thuỷ tinh chỉ trong nháy mắt!

 

“Đây… đây là thứ gì?”

 

Âm Dương Tôn kinh ngạc nhìn chất lỏng màu vàng, không dám tin đây chính là máu của Kim Long!

 

Tiêu Chính Văn chậm rãi bước tới trước Long trụ, đứng vững rồi quan sát chất lỏng màu vàng đó.

 

Đúng vào lúc này, những cây Long trụ khác cũng lần lượt nứt ra, bên trong tất cả Long trụ đều chảy ra chất lỏng giống nhau.

 

Chẳng mấy chốc, đã hội tụ lại về phía trung tâm của tế đàn.

 

“Vút!”

 

Khi chất lỏng màu vàng chảy về phía trung tâm của tế đàn, một cây Long trụ cao chọc trời đột nhiên ngoi lên từ trong lòng đất.

 

“Trái tim rồng Kim Long!”

 

Âm Dương Tôn ngẩng đầu nhìn vật thể lấp lánh ánh vàng ở phía trên Long trụ rồi lớn tiếng hô lên!

 

 

 

Mấy người nhà họ Âm Dương đứng bên cạnh Âm Dương Tôn cùng lúc nhảy vọt lên, vươn tay ra giật lấy trái tim rồng Kim Long trên Long trụ.

 

Nhưng họ hoàn toàn không ngờ đột nhiên có một luồng ánh sáng màu vàng rực rỡ bắn ra từ trong trái tim rồng Kim Long đó.

 

“A!”

 

Những người đang nhìn vào trái tim rồng Kim Long bỗng chốc đều bị ánh sáng vàng chiếu mù mắt.

 

Ngay cả Âm Dương Tôn cũng dùng tay che mắt lại, nhưng máu vẫn chảy ra dọc theo từng kẽ tay của gã.

 

“A! Mắt của tôi! Mắt của tôi!”

Âm Dương Tôn vùng vẫy hai tay thét lên một tiếng thảm thiết.
 
Chương 1214


Chương 1214 Trận pháp Kim Long Chủ!

Mắt Tiêu Chính Văn mất dần tiêu cự, thậm chí hai mắt nhanh chóng bị tụ máu.

 

Nhưng không lâu sau, một ánh sáng đỏ ở trước ngực lóe sáng, anh nhanh chóng khôi phục lại như bình thường.

 

Hơn nữa tim Tiêu Chính Văn đập rất nhanh, chứng tỏ vừa nãy nếu không có trái tim rồng Xích Long chữa trị thì bản thân anh cũng sẽ bị ánh sáng vàng đó chói mù mắt giống đám người Âm Dương Tôn.

 

Như vậy cũng có nghĩa lúc đó khi người của tộc Thiếu Hạo phát hiện ra trái tim rồng Kim Long này thì họ cũng bị ánh sáng vàng này chói mù mắt.

 

Hạo Vũ bị mù rồi?

 

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, nếu đúng là vậy thì có hơn nửa phần chữ được khắc trên tảng đá đó là không đáng tin.

 

Quan sát kỹ trái tim rồng Kim Long, Tiêu Chính Văn cân nhắc hồi lâu nhưng vẫn từ bỏ ý định mau chóng dung hợp nó.

 

Không nói đến trái tim rồng Kim Long, chỉ riêng uy lực của máu Kim Long cũng đủ thấy được sức mạnh của trái tim rồng Kim Long không bình thường.

 

Có thế nào Âm Dương Tôn đáng thương kia cũng không ngờ trái tim rồng Kim Long lại đáng sợ hơn cả máu rồng Kim Long.

 

Không chỉ mất đi một ngón tay mà giờ còn bị mù cả hai mắt.

 

Đến khi ánh sáng của tim rồng Kim Long tỏa ra đến mức cực đại, giữa không trung bỗng xuất hiện bóng ảo của rồng.

 

Trận pháp Kim Long Chủ!

 

Trên bầu trời xuất hiện vô số trận pháp và bản đồ sao, lúc này ánh sáng vàng không còn chói mắt nữa, ngược lại rất nhiều quầng sáng màu vàng rọi xuống khiến người khác có cảm giác thoải mái.

 

“Tiêu Chính Văn, anh ở đâu? Anh lên tiếng đi chứ!”

 

Âm Dương Tôn vung vẫy hai cánh tay cố gắng lắng nghe tiếng động.

 

Nhưng xung quanh không có bất kỳ tiếng động nào, gã không thể đoán được Tiêu Chính Văn đang đứng ở đâu.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn dường như không để ý đến gã mà chỉ chăm chú nhìn ánh sáng màu vàng trên đỉnh đầu.

 

Không lâu sau, ánh sáng đó dần biến mất, sau đó năm con rồng lần lượt xuất hiện.

 

Xích Long, Kim Long, Bạch Long, Ngân Long, Hắc Long!

 

Tiếp theo trái tim rồng Kim Long như nổ tung trong tức khắc rồi dung hòa vào chấm đỏ trước ngực Tiêu Chính Văn.

 

Ngay sau đó tất cả quầng sáng màu vàng đều biến mất, cả tế đàn lại trở nên lặng im như tờ.

 

Hóa ra mọi chuyện đều là một cái bẫy, đời sau chỉ cần có người muốn lấy trái tim rồng Kim Long thì chắc chắn người đó sẽ bị thương.

 

Hơn nữa từ thứ tự thay đổi của mấy con rồng đó, Tiêu Chính Văn mới nhận ra anh mình đánh bậy đánh bạ dung hợp tim Xích Long trước nên mới thuận lợi lấy được trái tim rồng Kim Long.

 

Nói cách khác phải dung hợp theo thứ tự: Xích – Kim – Bạch – Ngân – Hắc mới có thể thành công dung hợp năm trái tim này.

 

Cho dù sai thứ tự thì có được tim rồng cũng vô dụng.

 

Ngay lúc tim rồng Kim Long dung nhập vào người Tiêu Chính Văn, trước mặt Tiêu Chính Văn xuất hiện vô số bản đồ trận pháp, Tiêu Chính Văn cứ như đã tập luyện rất nhiều lần, chỉ lướt qua trước mặt một lần là đã vô cùng quen thuộc với mọi thứ.

 

Lúc này nhìn lại mấy trận pháp mà Âm Dương Tôn dùng trước đó chẳng qua chỉ là trò ảo thuật cấp thấp nhất mà thôi, kém xa trận pháp này cả ngàn cây số.

 

Đồng thời đầu thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đã biến thành màu vàng, hơn nữa Tiêu Chính Văn có thể cảm nhận rõ sự hiểu biết của mình về sức mạnh thiên nhiên của lửa, ánh sáng, ảo ảnh cũng đã được nâng lên một tầm cao mới.

 

Thảo nào mọi người trên khắp thế giới đều đang tìm kiếm tim rồng hòng chiếm lấy nó làm của riêng.

Chỉ có Tiêu Chính Văn mới có thể cảm nhận được hết những lợi ích trong đó.
 
Chương 1215


Chương 1215 “Anh ta sẽ không bao giờ ra ngoài được nữa!”

“Âm Dương Tôn, như anh đã nói tim rồng chính là bí mật lớn nhất, vì thế anh cũng không thể sống sót mà rời khỏi đây được”.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

Nghe thấy giọng của Tiêu Chính Văn, Âm Dương Tôn vội xoay người lại đối mặt với Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói: “Anh muốn giết tôi sao?”

 

“Ừ!”

 

Tiêu Chính Văn dửng dưng đáp.

 

“Anh nên biết nếu anh giết tôi thì anh và phái Quang Minh sẽ có mối thù một mất một còn, một ngày nào đó phái Quang Minh sẽ tìm đến anh”.

 

Âm Dương Tôn sợ hãi đe dọa.

 

Không có bất kỳ một tổ chức nào trên thế giới có thể so bì được với sức mạnh của phái Quang Minh.

 

Hơn nữa phái Quang Minh còn có người là cường giả Vương Cảnh.

 

Dù Tiêu Chính Văn có mạnh đến mấy cũng không thể thoát chết.

 

“Thế cứ đợi Thập Tôn Quang Minh của các anh đến tìm tôi rồi hẵng nói”.

 

Tiêu Chính Văn cười nhạt.

 

“Tiêu Chính Văn, anh dám!”

 

Âm Dương Tôn hét lên một tiếng đến khản cổ.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn rút con dao quân đội năm cạnh ra.

 

Bấy giờ con dao quân đội năm cạnh lóe lên ánh sáng màu vàng, đâm thẳng vào ngực Âm Dương Tôn với góc độ vô cùng kỳ lạ.

 

Âm Dương Tôn vung nắm đấm lên đỡ đòn nhưng khi ánh sáng vàng trên dao quân đội năm cạnh lóe lên, cánh tay Âm Dương Tôn lập tức tan chảy, cả cánh tay đều hóa thành máu.

 

Rõ ràng là sau khi con dao quân đội năm cạnh được trận pháp hỗ trợ thì uy lực đã mạnh hơn một bậc, đều là tấn công với sức mạnh năm mươi phần trăm nhưng hiệu quả lại khác một trời một vực.

 

“A!”

 

Âm Dương Tôn vừa hét lên một tiếng đau đớn thì bỗng không còn nghe thấy tiếng của gã nữa.

 

Con dao quân đội năm cạnh rút ra khỏi ngực gã, sau đó lại lần lượt đâm vào mấy người còn lại.

 

Hàng loạt tiếng đâm xuyên vào cơ thể vang lên, bảy Âm Dương Sư đều chết rất thê thảm trên tế đàn.

 

Tiêu Chính Văn liếc nhìn thi thể của Âm Dương Tôn lại cảm thấy hơi hối hận.

 

Không nên giết gã dễ dàng như vậy, Âm Dương Tôn có thể tìm được đến đây chứng tỏ gã đã điều tra chuyện này rất lâu rồi, có lẽ anh có thể lấy được manh mối đáng giá nào đó từ gã.

 

“Haizz!”

 

Tiêu Chính Văn thở dài, khẽ lắc đầu rồi sải bước đi ra khỏi hang động.

 

Sau đó anh tắt hết toàn bộ bảy giá cắm nến, cánh cửa đá nặng trịch lại rơi xuống lần nữa nhốt đám người Âm Dương Tôn đã chết bên trong bức tường núi đá.

 

Thấy chỉ có một mình Tiêu Chính Văn bước ra từ hang núi, cô gái trẻ đón Tiêu Chính Văn cùng với Long Ngao đó cau mày nói: “Anh Tiêu, sao Âm Dương Tôn không ra ngoài với anh?”

 

“Anh ta sẽ không bao giờ ra ngoài được nữa!”

 

Tiêu Chính Văn giơ ngón tay lên chỉ vào một điểm vừa vặn trúng vào giữa trán cô gái trẻ đó.

 

Hai mắt cô gái trẻ lập tức đờ đẫn, không đến năm phút hộc máu mà chết.

 

Vừa nãy Tiêu Chính Văn tùy ý vung tay, dùng một loại trận pháp ngay trước mặt cô ta khiến cô ta nhìn thấy cảnh tượng mình chết thảm, mà cô gái trẻ lại tưởng mình đã chết thật.

 

“Long Vương, tình hình thế nào rồi ạ?”

 

Long Ngao bước đến hỏi.
 
Chương 1216


Chương 1216 “Đi đến Côn Luân!”

Tiêu Chính Văn thản nhiên nói: “Lấy được tim rồng Kim Long rồi, nhưng còn phải đi xem thử rốt cuộc mấy người Vy Hào này còn phát hiện ra điều gì nữa hay không!”

 

Lần này Tiêu Chính Văn có thể thuận lợi lấy được tim rồng Kim Long cũng không phải do tim rồng Kim Long dễ lấy.

 

Mà đều nhờ Âm Dương Tôn nên Tiêu Chính Văn mới có thể tìm ra nơi cất giấu tim rồng Kim Long khi không cần tốn chút sức lực nào.

 

Nếu không có sự chỉ dẫn của Âm Dương Tôn và đám cấp dưới của gã thì bản thân anh cũng khó mà tìm được chỗ cất tim rồng Kim Long!

 

Hai người bước vào một trong những căn phòng gỗ bên cạnh, trong đó còn chất hàng đống tài liệu nghiên cứu.

 

 

Lục lọi gần cả buổi tối, Tiêu Chính Văn mới tìm ra một tấm bản đồ Hoa Quốc trong mớ tài liệu được chất thành đống.

 

Tổng cộng trên bản đồ đánh dấu ba chỗ, một chỗ ở Đại Tây Nam, chính là ngọn núi Dã Nhân khét tiếng, chỗ được đánh dấu khác là gò Côn Luân.

 

Chỗ thứ ba chính là Thương Lĩnh!

 

Nhìn phương hướng được đánh dấu trên bản đồ, Tiêu Chính Văn không khỏi cau mày, gò Côn Luân ư?

 

Tại Hoa Quốc chỉ có núi Côn Luân chứ chưa từng nghe nhắc tới gò Côn Luân!

 

Lẽ nào…

 

“Long Vương, hình như không hề có chỗ này!”

 

Long Ngao cũng để ý tới chỗ được đánh dấu trên đó, hơi nghi ngờ hỏi.

 

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, nhất định trong này có ẩn ý khác!

 

“Đi đến Côn Luân!”

 

Tiêu Chính Văn nói một cách dứt khoát.

 

Sau đó, anh lại bỏ tất cả tài liệu liên quan tới gò Côn Luân mà mấy người Vy Hào nắm giữ vào trong túi.

 

Bước tới cổng doanh trại Tiêu Chính Văn lấy ra một cây đuốc trên hàng rào cổng, thắp sáng nó rồi ném vào một căn phòng gỗ trong đó.

 

Lửa lớn cháy hừng hực đã biến doanh trại này thành tro bụi một cách nhanh chóng.

 

Hai người Tiêu Chính Văn và Long Ngao ngồi máy bay tới Côn Luân rồi vào thẳng thị trấn Côn Sơn dưới chân núi Côn Luân.

 

Vào lúc này, truyền thông trên mạng và truyền hình đã choáng ngợp với các cuộc bàn tán về chủ đề Viên Hỗn Thiên gửi lời khiêu chiến cho Tiêu Chính Văn.

 

Thậm chí một vài kênh truyền hình còn tổ chức một chương trình đặc biệt liên quan đến trận đấu lần này.

 

Người chủ trì trong chương trình đặt câu hỏi cho một đại sư võ tông, trong hai người Tiêu Chính Văn và Viên Hỗn Thiên, ai có khả năng dành phần thắng trong trận đấu lần này.

 

“Theo tôi được biết thì Tiêu Chính Văn từng là vua Bắc Lương nhưng chỉ mới đạt tới cảnh giới chủ soái, so với cụ tổ nhà họ Viên thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp!”
 
Chương 1217


Chương 1217 Không được để xảy ra sơ suất

“Có lẽ mọi người không nhớ, mấy chục năm trước, Viên Hỗn Thiên là một trong năm cụ tổ của nhà họ Viên, từng đánh bại năm cường giả cảnh giới chủ soái nước ngoài!”

 

“Vì vậy, tôi cho rằng trận đấu này không đáng để mong chờ lắm đâu. Chỉ là liệu Tiêu Chính Văn sẽ thất bại thảm hại đến mức nào mà thôi, vả lại tôi cũng đã dùng hết gia tài của mình để đặt cược Viên Hỗn Thiên – cụ tổ nhà họ Viên sẽ thắng!”

 

Chương trình này vừa phát sóng lập tức dẫn tới lời bàn luận náo nhiệt từ mọi nơi.

 

 

Nhiều công ty dược phẩm ở Giang Trung và các gia tộc đều âm thầm đưa ra lựa chọn.

 

Lúc này, tại biệt thự nhà họ Lãnh ở Giang Trung.

 

“Chú ba, theo cháu thấy chắc chắn Tiêu Chính Văn sẽ thua trong trận đấu này, chúng ta nên thức thời ra sức ủng hộ nhà họ Viên, chèn ép tập đoàn Vy Nhan, như vậy chúng ta có thể sẽ được chia một phần lợi ích!”

 

Lãnh Hàn Băng đẩy mắt kính, đề xuất với người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sô pha.

 

Nhà họ Lãnh thuộc gia tộc hạng nhất ở Giang Trung, là nhà cung cấp nguyên liệu thuốc Đông y lớn nhất.

 

Nếu nhà họ Lãnh đột nhiên cắt đứt tất cả việc kinh doanh buôn bán với tập đoàn Vy Nhan thì có thể dẫn tới sự đã kích không nhỏ cho tập đoàn Vy Nhan về mặt nguồn nguyên liệu.

 

“Chuyện này không được nóng vội, Tiêu Chính Văn vẫn mãi chưa chịu lên tiếng, theo chú thấy chưa hẳn Tiêu Chính Văn không đấu lại được, cũng chưa chắc là nhát gan sợ sệt. Chuyện này liên quan tới tương lai sau này của nhà họ Lãnh chúng ta tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất”.

 

Người đàn ông trung niên tên là Lãnh Kế Hồng, một trong những người quản lý nhà họ Lãnh hiện giờ, cũng được xem là một nhân vật cực kỳ có tài, trăm năm khó gặp của nhà họ Lãnh.

 

Trước đó lúc tập đoàn Vy Nhan gặp phải sự chèn ép của Dược Vương Cốc, Lãnh Kế Hồng cũng một mực kiên trì hợp tác tiếp với tập đoàn Vy Nhan.

 

Vì vậy, nhà họ Lãnh là một trong ít công ty dược phẩm ở Giang Trung giữ được lợi ích cho mình!

 

Lần này Lãnh Kế Hồng vẫn cực kỳ tin tưởng Tiêu Chính Văn!

 

Chủ yếu là do phản ứng của Tiêu Chính Văn quá bất thường.

 

Rõ ràng trận đấu lớn sắp diễn ra nhưng lại đột nhiên chơi trò mất tích, việc này nói rõ trong đó còn có ẩn ý!

 

“Chú ba, tới lúc này rồi, chúng ta không thể đợi thêm nữa, có rất nhiều công ty dược phẩm đã dừng hợp tác với tập đoàn Vy Nhan! Ngoài ra, lần này cũng rất khác lần trước, lần trước là người của Dược Vương Cốc muốn cắt đứt con đường tiêu thụ của tập đoàn Vy Nhan!”

 

“Còn lần này là đối mặt với cụ tổ nhà họ Viên đấy, người này rất mạnh, không phải là người mà Tiêu Chính Văn – người chơi trò mất tích mấy ngày, có thể xử lý được!”

 

Lãnh Hàn Băng sốt sắng nói.
 
Chương 1218


Chương 1219 Không biết điểm giới hạn

Vừa bước tới cửa, ông ấy đã nghe thấy nỗi lo âu của Giang Vạn Long.

 

“Hừ, không sợ gặp chuyện xấu, chỉ sợ không gặp người tốt! Giờ mấy nhà truyền thông này cũng không biết điểm giới hạn!”

 

 

Giang Vạn Long vừa nói vừa thở hổn hển, đập mạnh vào bàn.

 

“Truyền thông ư? Bọn họ cũng không thao túng được gì, ngược lại tôi còn lo là nhà họ Viên sẽ chủ động đánh tới Giang Trung!”

 

 

Tần Hán Quốc nheo mắt, không khỏi lo lắng nói.

 

 

 

Lúc này, bên trong biệt thự nhà họ Viên, Viên Sùng Long và đám quản lý nhà họ Viên đều đồng loạt nhìn về phía Viên Hỗn Thiên.

 

Đã là ngày thứ ba rồi, Tiêu Chính Văn giống như bốc hơi khỏi thế gian, căn bản không có bất cứ phản ứng gì.

 

“Cụ tổ, theo tôi thấy có lẽ Tiêu Chính Văn sợ rồi, nếu không thì dư luận lúc này đã ầm ĩ hết cả lên, sao Tiêu Chính Văn lại không dám ứng chiến cơ chứ?”

 

Viên Sùng Long khẳng định chắc nịch.

 

Viên Hỗn Thiên chỉ là một trong năm cụ tổ của nhà họ Viên, sau khi bế quan đã đạt tới thực lực đỉnh cao của cảnh giới Thiên Vương!

 

Thậm chí nếu như người ở cảnh giới Thiên Thần không ra mặt thì Viên Hỗn Thiên chính là vô địch thiên hạ!

 

Người duy nhất có thể đối đầu với Viên Hỗn Thiên hiện chỉ có tông chủ võ tông Võ Thí Thiên!

 

Mặc dù trong tất cả những tin tức phản hồi trở lại đều nói rằng Tiêu Chính Văn đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương, thế nhưng với tuổi tác của anh, nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt tới cảnh giới Thiên Vương một sao mà thôi!

 

Viên Hỗn Thiên liếc mắt nhìn Viên Sùng Long, sau đó khẽ nheo mắt lại nói: “Cử người phao tin ra bên ngoài, ba ngày nữa tôi sẽ đích thân tới Giang Trung! Nếu ai ủng hộ người nhà họ Viên chúng ta thì hãy đích thân tới sân bay đón tôi, nếu không thì sẽ là kẻ thù của nhà họ Viên chúng ta!”

 

Viên Sùng Long khẽ nhíu mày, không hiểu chuyến đi này của Viên Hỗn Thiên có dụng ý gì!

 

Cụ tổ nhà họ Viên lặn lội đường xá xa xôi đến Giang Trung để kết oán với một thanh niên trẻ tuổi, điều này dường như không thoả đáng lắm!

 

“Cụ tổ, cụ đang có ý gì vậy? Với thân phận của cụ mà phải đích thân tới Giang Trung sao ạ?”

 

Viên Sùng Long do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi thẳng.

 

“Sùng Long! Cậu có hiểu thế nào là cô lập không? Hành động này vừa khiến cho người trong thiên hạ biết tới thực lực của nhà họ Viên chúng ta, cũng để cho tất cả mọi người lựa chọn đứng về bên nào, sau này đám người đó đều sẽ trở thành tôi tớ của nhà họ Viên chúng ta thôi!”

 

Viên Hỗn Thiên đắc ý cười lớn.

 

Mắt Viên Sùng Long chợt bừng sáng, lập tức hiểu ý của Viên Hỗn Thiên!
 
Chương 1219


Chương 1220 Dư luận lập tức dậy sóng!

 

Hành động này không chỉ có thể dồn Tiêu Chính Văn vào chỗ chết mà còn có thể ung dung thản nhiên thu nạp toàn bộ giới kinh doanh ở Giang Trung về dưới trướng nhà họ Viên.

 

Danh tiếng và tầm ảnh hưởng của nhà họ Viên đều sẽ tăng thêm một bậc!

 

 

“Cụ tổ mưu kế sâu xa, Sùng Long xin bái phục! Tôi sẽ lập tức cử người loan tin ra bên ngoài!”

 

Viên Sùng Long đứng lên, khí thế cũng lập tức thay đổi!

 

 

Sự trở lại của Viên Hỗn Thiên có thể nói rằng sẽ khiến cho nhà họ Viên trở nên thịnh vượng như mặt trời ban trưa trong khoảng thời gian ngắn!

 

Với tư cách là gia chủ nhiệm kỳ này của nhà họ Viên, có thể đích thân chứng kiến, thậm chí là tham gia vào việc này là chuyện vinh hạnh nhất cả đời này của Viên Sùng Long!

 

Dư luận lập tức dậy sóng!

 

Đặc biệt tin tức cụ tổ nhà họ Viên sắp tới Giang Trung càng khiến cho Giang Trung dậy sóng lớn hơn!

 

Không chỉ có tầng lớp trong giới kinh doanh Giang Trung rối loạn, ngay cả Dược Vương Cốc cũng bắt đầu rục rịch.

 

“Cốc Chủ, Viên Hỗn Thiên sắp tới Giang Trung rồi, với khí thế đó thì nhất định là đến để đối đầu với tên Tiêu Chính Văn! Ông xem, Dược Vương Cốc của chúng ta có nên hủy bỏ lệnh phong bế, quay trở lại thế tục hay không?”

 

Đại trưởng lão cầm tờ báo tối ngày hôm trước, hào hứng đi tới gần dược sư Hoàng, chỉ vào tin tức trên báo cho dược sư Hoàng xem.

 

Tiêu Chính Văn mà chết thì Khương Vy Nhan có thể dấy lên sóng gió gì nữa đây?

 

Dược Vương Cốc nhất định có thể nắm giữ uy thế của nhà họ Viên, dẹp tan tập đoàn Vy Nhan một cách dễ dàng, giành lại doanh số trong lĩnh vực y dược và thị trường và mà Dược Vương Cốc đã mất đi khi trước.

 

“Vớ vẩn!”

 

Dược sư Hoàng vừa uống trà vừa chơi cờ, thi thoảng còn nhíu mày trầm tư trong chốc lát.

 

Ván cờ này cụ ta đã chơi mười ngày nay, tự chơi cờ với bản thân là phương thức phá cờ mà dược sư Hoàng thích nhất!

 

Chiến thắng được chính bản thân thì chẳng còn gì có thể làm mình thua cuộc được nữa!

 

Càng là một ván cờ rối loạn thì càng phải giữ được bình tĩnh, càng không thể dễ dàng lay chuyển!

 

“Cốc Chủ, Tiêu Chính Văn đã chạy khỏi Giang Trung, thế nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tập đoàn Vy Nhan cũng sẽ bị nhà họ Viên thôn tính, chúng ta không tận dụng cơ hội…”

 

“Thứ ông nhìn thấy là cơ hội, thế nhưng thứ tôi nhìn thấy lại là nguy hiểm!”

 

Dược sư Hoàng cầm một quân cờ trắng lên rồi đặt xuống, sau đó lại cầm một quân đen lên, suy tư một lúc lâu, đột nhiên mắt sáng lên, cạch một tiếng, đặt quân cờ lên trên bàn cờ.
 
Chương 1220


Chương 1220 Dư luận lập tức dậy sóng!

 

Hành động này không chỉ có thể dồn Tiêu Chính Văn vào chỗ chết mà còn có thể ung dung thản nhiên thu nạp toàn bộ giới kinh doanh ở Giang Trung về dưới trướng nhà họ Viên.

 

Danh tiếng và tầm ảnh hưởng của nhà họ Viên đều sẽ tăng thêm một bậc!

 

 

“Cụ tổ mưu kế sâu xa, Sùng Long xin bái phục! Tôi sẽ lập tức cử người loan tin ra bên ngoài!”

 

Viên Sùng Long đứng lên, khí thế cũng lập tức thay đổi!

 

 

Sự trở lại của Viên Hỗn Thiên có thể nói rằng sẽ khiến cho nhà họ Viên trở nên thịnh vượng như mặt trời ban trưa trong khoảng thời gian ngắn!

 

Với tư cách là gia chủ nhiệm kỳ này của nhà họ Viên, có thể đích thân chứng kiến, thậm chí là tham gia vào việc này là chuyện vinh hạnh nhất cả đời này của Viên Sùng Long!

 

Dư luận lập tức dậy sóng!

 

Đặc biệt tin tức cụ tổ nhà họ Viên sắp tới Giang Trung càng khiến cho Giang Trung dậy sóng lớn hơn!

 

Không chỉ có tầng lớp trong giới kinh doanh Giang Trung rối loạn, ngay cả Dược Vương Cốc cũng bắt đầu rục rịch.

 

“Cốc Chủ, Viên Hỗn Thiên sắp tới Giang Trung rồi, với khí thế đó thì nhất định là đến để đối đầu với tên Tiêu Chính Văn! Ông xem, Dược Vương Cốc của chúng ta có nên hủy bỏ lệnh phong bế, quay trở lại thế tục hay không?”

 

Đại trưởng lão cầm tờ báo tối ngày hôm trước, hào hứng đi tới gần dược sư Hoàng, chỉ vào tin tức trên báo cho dược sư Hoàng xem.

 

Tiêu Chính Văn mà chết thì Khương Vy Nhan có thể dấy lên sóng gió gì nữa đây?

 

Dược Vương Cốc nhất định có thể nắm giữ uy thế của nhà họ Viên, dẹp tan tập đoàn Vy Nhan một cách dễ dàng, giành lại doanh số trong lĩnh vực y dược và thị trường và mà Dược Vương Cốc đã mất đi khi trước.

 

“Vớ vẩn!”

 

Dược sư Hoàng vừa uống trà vừa chơi cờ, thi thoảng còn nhíu mày trầm tư trong chốc lát.

 

Ván cờ này cụ ta đã chơi mười ngày nay, tự chơi cờ với bản thân là phương thức phá cờ mà dược sư Hoàng thích nhất!

 

Chiến thắng được chính bản thân thì chẳng còn gì có thể làm mình thua cuộc được nữa!

 

Càng là một ván cờ rối loạn thì càng phải giữ được bình tĩnh, càng không thể dễ dàng lay chuyển!

 

“Cốc Chủ, Tiêu Chính Văn đã chạy khỏi Giang Trung, thế nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tập đoàn Vy Nhan cũng sẽ bị nhà họ Viên thôn tính, chúng ta không tận dụng cơ hội…”

 

“Thứ ông nhìn thấy là cơ hội, thế nhưng thứ tôi nhìn thấy lại là nguy hiểm!”

 

Dược sư Hoàng cầm một quân cờ trắng lên rồi đặt xuống, sau đó lại cầm một quân đen lên, suy tư một lúc lâu, đột nhiên mắt sáng lên, cạch một tiếng, đặt quân cờ lên trên bàn cờ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom