Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1181


Chương 1181 Chuyện gì cũng cần phải động não!

“Việc cậu có công lao với Hoa Quốc không phải là giả, thế nhưng cậu và mấy người Giang Vạn Long bất kính với Thiên Tử cũng là sự thật không thể chối cãi! Tôi nói cho cậu biết, công lao của cậu đã bù trừ hết từ lâu rồi! Còn dám kháng lệnh nữa thì sẽ phạm tội lớn bị truy giết hết cả dòng họ!”

Ánh mắt của ông Lạc lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, người khác sợ Tiêu Chính Văn nhưng ông ta thì không sợ!

Với tư cách là một quốc sư, lẽ nào còn bị một vua Bắc Lương bé nhỏ như cậu ta doạ sợ?

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, không chỉ giải quyết được Giang Vạn Long mà còn có thể ép Tiêu Chính Văn cởi bỏ chiến bào, từ chức về quê!

Điều này chứng tỏ Tiêu Chính Văn chỉ còn lại sức mạnh thô bạo mà thôi.

Đối diện với loại người đầu óc ngu si tứ chi phát triển này, ông Lạc sớm đã có toan tính trong lòng.

Bất luận hôm nay Tiêu Chính Văn có giết Đông Phương Viêm hay không thì đều sẽ trúng kế!

Cứu được Đông Phương Viêm, ông Lạc sẽ lập được công lớn, tới lúc đó có thể trở thành đồng minh đáng tin cậy với nhà họ Đông Phương.

Nếu như Tiêu Chính Văn giết chết Đông Phương Viêm thì ông Lạc sẽ có thể mượn gió bẻ măng.

Bảo toàn bộ đám bè phái của ông ta cùng lúc nêu ý kiến với Thiên Tử, Tiêu Chính Văn không coi Thiên Tử ra gì, kháng chỉ không chịu tuân theo, theo luật thì sẽ phải giết hết cả nhà!

“Sao thế, không phục à? Cậu cho rằng biết đánh đấm là ghê gớm lắm sao? Chuyện gì cũng cần phải động não!”

Nói xong, ông Lạc chỉ tay vào Đông Phương Viêm, nói: “Đông Phương Viêm, không cần sợ, qua đây! Đứng ở chỗ này, để tôi xem cậu ta có dám giết cậu hay không! Tiêu Chính Văn cậu quả thực có chiến lực hơn người, nhưng người nhà họ Khương ai cũng có bản lĩnh như vậy hay sao? Khương Vy Nhan cũng có bản lĩnh như thế à?”

“Hừ! Hôm nay cậu dám động đến một cọng lông của cậu ta thì cả Hoa Quốc này sẽ không còn chỗ dung thân cho Tiêu Chính Văn cậu nữa, cũng không còn chỗ dung thân cho nhà họ Khương! Nhà họ Tiêu của cậu sẽ trở thành tội đồ của Hoa Quốc!”
 
Chương 1182


Chương 1182 Làm vậy là đúng

“Ken két!”

 

Tiêu Chính Văn nghiến răng phát ra tiếng ken két.

 

Nhưng câu cuối cùng của ông Lạc lại chọc đúng vào huyệt tử của Tiêu Chính Văn.

 

Đúng thế, chỉ cần ra tay thì Tiêu Chính Văn đang chống lại mệnh lệnh, cả nhà sẽ bị giết.

 

Nếu kháng chỉ thì sẽ bị gọi là kẻ phản nước.

 

Một mình anh thì không sao nhưng danh tiếng của tổ tiên từ xưa đến nay của nhà họ Tiêu, công lao của tất cả những người nhà họ Tiêu đều sẽ bị xóa sạch.

 

Không chỉ vậy mà bắt đầu từ giờ phút này cả nhà họ Tiêu sẽ bị người đời nhớ mãi với cái danh là kẻ phản nước.

 

Hơn nữa còn Khương Vy Nhan thì sao?

 

Đối mặt với sự truy đuổi của cả Hoa Quốc, anh có thể đảm bảo Khương Vy Nhan bình an vô sự không?

 

Không thể nào!

 

“Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu còn non lắm, tôi khuyên cậu sau này cứ làm một người dân bình thường đi, nếu không tôi chỉ cần nhấc đầu ngón tay lên là có thể khiến cậu tan xương nát thịt”.

 

Ông Lạc đắc ý bật cười thành tiếng.

 

“Ầm ầm!”

 

Sấm chớp lóe sáng trên bầu trời, nụ cười của ông Lạc càng thêm dữ tợn trong đêm tối tĩnh mịch.

 

Lúc này cuối cùng Tiêu Chính Văn cũng cảm nhận được sự bất lực của ông nội vào năm đó.

 

Biết rõ là sẽ chết nhưng không thể thoát.

 

Biết rõ Thiên Tử bất công nhưng lại không thể phản kháng.

 

Bởi vì nhà họ Tiêu đã gánh vác quá nhiều trọng trách.

 

Tay Tiêu Chính Văn siết chặt con dao quân đội năm cạnh, cả người tỏa ra sát khí bừng bừng.

 

Nhưng anh lại không thể ra tay!

 

Nếu không mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng ông Lạc nói.

 

“Vua Bắc Lương, đừng hành động theo cảm tính, có những chuyện không phải kích động là có thể giải quyết. Còn một chuyện nữa, chúng ta xuống núi rồi tôi sẽ nói cụ thể với cậu, là chuyện liên quan đến quân Phá Long”.

 

Từ Kiêu Long khẽ nói.

 

“Cái gì? Quân Phá Long?”

 

Tiêu Chính Văn quay phắt lại nhìn Từ Kiêu Long.

 

Từ Kiêu Long khẽ gật đầu.

 

Ông ta là chủ soái chiến khu Đông Nguyên, đáng lẽ nên về nơi đóng quân của mình rồi, nhưng lần này lại đến Giang Trung với ông Lạc, chắc chắn trong đó có ẩn tình.

 

“Vua Bắc Lương, chúng ta đi thôi, dù sao cô Khương còn đang mang thai, ngộ nhỡ có chuyện gì thì cô Khương sẽ thế nào? Vua Bắc Lương, cậu sẽ bảo vệ gia đình nhỏ của mình bằng cách nào, vì một Đông Phương Viêm thì có đáng không?”

 

Từ Kiêu Long tận tình khuyên nhủ.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng đảo mắt nhìn Đông Phương Viêm và ông Lạc, hít sâu một hơi sau đó từ từ cất con dao quân đội năm cạnh vào.

 

“Làm vậy là đúng, mời!”

 

Từ Kiêu Long bước đến trước, làm tư thế mời với Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan.

 

“Tạm thời giữ mạng chó của mày lại, nhưng tao có thể đến lấy mạng mày bất cứ lúc nào”.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói với Đông Phương Viêm.

 

Đông Phương Viêm run rẩy vì sợ hãi, giờ đã không còn hống hách như lúc nãy.
 
Chương 1183


Chương 1183 “Ông ta đáng chết!”

Hắn thấy một phút dài đằng đẵng như mười năm.

 

Lúc này hắn đâu còn dám khiêu khích giới hạn của Tiêu Chính Văn nữa?

 

Nếu hắn khiêu khích Tiêu Chính Văn giống vừa nãy lần nữa thì đừng nói là ông Lạc, dù Thiên Tử có đến thì hôm nay Tiêu Chính Văn cũng sẽ giết chết hắn.

 

“Chủ nhân!”

 

Độ Thiên Chân Nhân thấy Tiêu Chính Văn xoay người rời đi thì vội vàng bò đến nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn.

 

“Quay về Thiên Kiếm Tông của ông, tịnh tâm tu luyện đi!”

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn cũng không quay đầu lại nhìn, mà vẫy tay với Độ Thiên Chân Nhân, sau đó xuống núi với Từ Kiêu Long.

 

Từ Kiêu Long dẫn Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan lên xe của mình, sắp xếp cho Tô Tĩnh lên xe của sĩ quan.

 

Từ Kiêu Long ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe lại, vừa khởi động xe vừa trầm giọng nói: “Vua Bắc Lương, e là Hoa Quốc sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”

 

“Chuyện gì?”

 

Tiêu Chính Văn khẽ cau mày, không rõ Từ Kiêu Long nói vậy có ý gì.

 

“Bành Chấn Quốc chết rồi, vua Bắc Lương có biết không?”

 

Từ Kiêu Long vừa lái xe vừa thấp giọng nói.

 

Gì cơ?

 

“Ông Bành chết thế nào, chuyện xảy ra lúc nào?”

 

Mấy lời Từ Kiêu Long nói cứ như một quả bom bùng nổ trong lòng Tiêu Chính Văn.

 

Ông Bành… cũng chết rồi sao?

 

Thế ông Giang và ông Tần thì sao?

 

Một ngày trước, anh và mấy người Bành Chấn Quốc cùng rời khỏi Long Kinh, lúc đó Bành Chấn Quốc còn mời Tiêu Chính Văn sau này đến nhà ông ấy chơi.

 

Sao chỉ mới đó mà đã thành vĩnh biệt rồi vậy?

 

“Máy bay gặp sự cố khi ông ấy đang trên đường về nhà của mình. Nhưng trùng hợp thay trên chiếc máy bay đó chỉ có tám hành khách, vì thế chuyện này là chuyện ngoài ý muốn hay có người cố ý sắp đặt thì không nói cũng rõ”.

 

“Tôi đã bí mật cho người tăng cường bảo vệ bên ông Giang và ông Tần, nhưng… có thể bảo vệ được hay không thì không nói chắc được. Lúc này cậu không thể xảy ra chuyện, nếu không Hoa Quốc sẽ sụp đổ mất!”

 

Từ Kiêu Long càng nói giọng càng trầm.

 

Bất cứ ai có mắt nhìn đều có thể nhận ra chắc chắn ông Lạc không thoát khỏi liên can trong vụ này.

 

Đây rõ ràng là giết gà dọa khỉ, gióng lên hồi chuông cảnh cáo cho mọi người.

 

Người nào đối địch với ông Lạc thì kết cục sẽ giống Bành Chấn Quốc.

 

“Ông ta đáng chết!”

 

Một tay Tiêu Chính Văn ấn chặt vào ghế ngồi đằng trước, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng.

 

Ông Lạc này chỉ có hơn chứ không kém hơn ông Long lúc trước, không chỉ có thủ đoạn tàn nhẫn mà còn quang minh chính đại bắt đầu làm ảnh hưởng đến tình hình chính trị và thế cục trong nước.
 
Chương 1184


Chương 1184 cũng là chuyện của Thiên Tử

Loại người này đang xoay vòng Thiên Tử hệt như món đồ chơi trong tay ông ta.

 

“Còn một chuyện nữa, Long Thất đã về cùng phe với tên họ Lạc kia rồi, hơn nữa Long Tam và Long Ngũ đều bị cậu ta hãm hại, bị nhốt vào trong tù. Long Nhất được tôi khuyên răn, sau đó dẫn về quân khu Đông Nguyên!”

 

“Bây giờ Long Thất đang giúp tên họ Lạc kia lên kế hoạch biên chế lại quân Phá Long lần nữa, cho người của quân Phá Long vào trong các đoàn quân khác, từ đó xóa bỏ quân Phá Long”.

 

Từ Kiêu Long vốn nghĩ rằng Tiêu Chính Văn sẽ càng phẫn nộ hơn khi nghe tin này.

 

Nhưng mãi cho đến khi ông ta nói xong Tiêu Chính Văn tỏ ra rất bình tĩnh.

 

“Vua Bắc Lương, lẽ nào cậu không lo lắng chuyện này sao?”

 

Từ Kiêu Long hơi bực bội, khẽ nhíu mày.

 

“Bản thân tôi không còn chức vụ thì không cần nghĩ đến những chuyện liên quan, dù tôi có lo lắng thì có thể làm được gì? Đây là chuyện của Thiên Tử, không liên quan gì đến tôi. Vào ngày rời khỏi Long Kinh, tôi đã nói sau này chiến sự ở Hoa Quốc sẽ không liên quan đến tôi nữa, có mất nước thì cũng là chuyện của Thiên Tử”.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

Nghe thế Từ Kiêu Long sửng sốt, đưa mắt nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy trong mắt Tiêu Chính Văn chỉ còn lại sự lạnh nhạt.

 

“Haizz!”

 

Từ Kiêu Long chỉ đành thở dài.

 

Từ khi Thiên Tử mới lên nắm quyền, có thể nói Hoa Quốc như một bị lớp sương mù bao quanh.

 

Thoáng chốc Long Các đổi chủ, quân Phá Long sắp bị biên chế lại.

 

Các quan chức trong chính phủ đều nhún nhường trước sự lạm dụng uy quyền của ông Lạc.

 

Mọi thứ không phải là điều Từ Kiêu Long muốn thấy.

 

Nhưng bây giờ vua Bắc Lương – người duy nhất có thể thay đổi những chuyện này cũng lạnh nhạt thờ ơ với chuyện của đất nước.

 

Dù Từ Kiêu Long có lo lắng đi chăng nữa cũng chẳng ích gì.

 

“Quả thật những gì Thiên Tử làm khiến người ta thất vọng, nhưng Hoa Quốc…”

 

“Tôi nói rồi, không liên quan đến tôi, ai nắm quyền thì người đó xứng đáng sở hữu mọi thứ. Các lão Âu Dương một đời trung thành với nước, kết quả thì sao? Chỉ một câu nói của một người nào đó mà Thiên Tử không thèm truy cứu. Tiêu Chính Văn tôi tự thấy bản thân không trung thành với đất nước bằng các lão Âu Dương, công lao không bằng tứ lão Long Các, có tài có đức gì đâu chứ?”

 

Tiêu Chính Văn nói.

 

“Haizz! Xem ra vua Bắc Lương đã không còn quan tâm đến chuyện của đất nước nữa, Hoa Quốc gặp khó khăn rồi”.

 

Từ Kiêu Long nghiến răng nghiến lợi, thở dài.

 

Cùng lúc đó, trong biệt thự nhà họ Viên, Viên Sùng Long và mười mấy nhân vật cốt cán của nhà họ Viên đang kính cẩn xếp thành hai hàng trong sảnh lớn.

 

Lúc này, trong phòng tắm trên tầng ba thoáng chốc lại vang lên tiếng la hét của phụ nữ, âm thanh nối tiếp nhau, liên miên không dứt.
 
Chương 1185


Chương 1185 Có động tĩnh gì không?

Tất cả mọi người nhà họ Viên, kể cả Viên Sùng Long đều đứng nghiêm trang tại chỗ.

 

Cho đến nửa tiếng sau, cuối cùng không gian cũng yên tĩnh trở lại.

 

Khoảng năm phút sau, Viên Hỗn Thiên mặc đồ ngủ, thoải mái bước từ tầng ba xuống trước sảnh.

 

“Chào cụ tổ!”

 

“Chào cụ tổ!”

 

Viên Hỗn Thiên khẽ gật đầu, hài lòng ngồi xuống ghế trong sảnh lớn, nhìn mọi người trong nhà họ Viên: “Kỳ hạn ba tháng đã đến, tên nhãi Tiêu Chính Văn kia thế nào rồi?”

 

Nghe cụ tổ hỏi, Viên Sùng Long vội vàng tiến lên một bước, nói: “Thưa cụ tổ, không lâu trước đây, Tiêu Chính Văn đã xảy ra mâu thuẫn với Thiên Tử mới, trong cơn tức giận, hắn đã để lại con dấu rồi rời khỏi Long Kinh, trở về Giang Trung rồi ạ!”

 

“Hơn nữa, theo tôi được biết, lần này Tiêu Chính Văn không chỉ mất đi binh quyền mà thậm chí còn đắc tội với Thiên Tử!”

 

“Ồ?”

 

Chiều hôm nay, Viên Hỗn Thiên vừa xuất quan, Viên Sùng Long hiểu ý của cụ tổ, nên đã đưa ba người mẫu đến, vì vậy Viên Hỗn Thiên chơi đùa vui vẻ cả một buổi chiều, rồi sau đó mới đến sảnh lớn để gặp mặt đám người nhà họ Viên.

 

Nhưng tin tức này lại khiến Viên Hỗn Thiên vô cùng bất ngờ.

 

Các thế hệ nhà họ Tiêu luôn trung thành với các đời Thiên Tử, thậm chí có thể nói là thân cận duy nhất của các đời Thiên Tử!

 

Cũng chỉ có nhà họ Tiêu vẫn luôn trung thành tận lòng với Thiên Tử.

 

Mặc dù Thiên Tử giờ còn trẻ, nhưng cũng không thể hồ đồ đến mức như vậy chứ!

 

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

 

Viên Hỗn Thiên nhíu mày hỏi.

 

Viên Sùng Long kể lại tất cả mọi chuyện cho Viên Hỗn Thiên nghe một lượt.

 

Nghe xong những gì Viên Sùng Long kể lại, Viên Hỗn Thiên không nhịn được cười lớn.

 

Xem ra Thiên Tử cũ đúng là hồ đồ thật rồi, chọn đi chọn lại, cuối cùng lại chọn một tên yếu đuối bất tài làm người kế vị!

 

“Thiên Tử mới bất tài, bị tên họ Lạc chơi đùa trong lòng bàn tay!”

 

Viên Sùng Long lắc đầu thở dài.

 

Ông ta không phải đang thở dài vì vận mệnh của Hoa Quốc, mà là vì tại sao người điều khiển Thiên Tử lại không phải là người nhà họ Viên?

 

“Dược Vương Cốc thì sao? Có động tĩnh gì không?”

 

Viên Hỗn Thiên hỏi.

 

“Cách đây không lâu, dược sư Hoàng đột nhiên thông báo rằng sẽ đóng cửa ở ẩn nửa năm, không biết là vì lý do gì!”

 

Viên Sùng Long nghiêm túc trả lời.

 

Hả?

 

Mặc dù Viên Hỗn Thiên đã già, nhưng bộ não của cụ ta lại vô cùng nhạy bén, đôi mắt khẽ đảo rồi bật cười.

“Cụ tổ …”
 
Chương 1186


Chương 1186 Không thể làm nên chuyện lớn!

Viên Sùng Long thận trọng hỏi.

 

Viên Hỗn Thiên chỉnh lại sợi tóc bạc trên đầu, thản nhiên cười nói: “Thiên Tử và Tiêu Chính Văn đang diễn kịch! Dược sư Hoàng là người vô cùng xảo quyệt, nếu Thiên Tử thật sự yếu đuối như vậy thì ông ta có thể ở ẩn được sao?”

 

Đúng là gừng càng già càng cay!

 

Viên Hỗn Thiên hiểu quá rõ dược sư Hoàng, người này không chỉ vô cùng quen thuộc với Thiên Tử cũ, mà còn hiểu rõ về Thiên Tử mới.

 

Cụ ta đột nhiên ở ẩn, chắc chắn là vì không hiểu rõ thế cục, sợ sẽ gặp phải phiền toái.

 

Vì vậy mới phải rút lui, tạm thời đứng ngoài quan sát.

 

“Ý của cụ tổ là Tiêu Chính Văn và Thiên Tử đang diễn kịch cho ông Lạc xem sao? Nhưng màn diễn này giống thật quá! Âu Dương Vũ đã bị ông Lạc giày vò đến chết, đến nay Thiên Tử vẫn chưa sửa lại bản án xử sai cho nhà họ Âu Dương, cũng chưa tổ chức tang lễ Âu Dương Vũ, chuyện này…”

 

Nếu nói đây cũng là một phần trong khổ nhục kế thì sao Thiên Tử lại có thể diễn sâu như vậy được chứ?

 

“Hừ, lòng dạ đàn bà thì không thể làm nên chuyện lớn!”

 

Nói xong, Viên Hỗn Thiên nhìn Viên Sùng Long, trầm lặng nói: “Nếu bọn họ đã chơi đùa náo nhiệt như vậy thì nhà họ Viên chúng ta cũng phải chơi cùng bọn họ mới được!”

 

“Nhân cơ hội này, tuyên chiến với Tiêu Chính Văn, phải để tất cả mọi người ở khắp mọi nơi đều biết đến chuyện này”.

 

“Ý của cụ tổ là chúng ta sẽ hợp lực với ông Lạc sao?”

 

Viên Sùng Long nhíu mày, lúc này ra mặt e là không thích hợp lắm thì phải?

 

“Hợp lực sao? Cậu biết rõ tên họ Lạc kia có gốc gác thế nào không? Nhà họ Viên chúng ta không tranh giành những thứ đó, chỉ cần cho mọi người biết nhà họ Viên chúng ta lợi hại thế nào là được, những thứ khác không cần quan tâm!”

 

Viên Hỗn Thiên không có ý định giúp Thiên Tử, càng không có ý định giúp ông già họ Lạc.

 

Cụ ta muốn nhân cơ hội này tạo tiếng vang cho nhà họ Viên.

 

Từ khi nhà họ Tiêu bị tiêu diệt đến nay, vẫn chưa có bất kỳ gia tộc nào có thể thay thế địa vị của nhà họ Tiêu.

 

Lúc này chính là thời điểm tốt nhất để nhà họ Viên nổi dậy!

 

Viên Sùng Long khẽ đảo mắt, gật đầu nói: “Cụ tổ cao minh! Tôi sẽ phái người làm ngay!”

 

“Ừ!”

 

Viên Hỗn Thiên khẽ gật đầu, Viên Sùng Long nhanh chóng bước ra ngoài, nói với cấp dưới: “Lập tức liên hệ với các phương tiện truyền thông lớn, tất cả các kênh vệ tinh trong nước, để truyền tin tức này ra ngoài cho tôi!”

 

Thứ Viên Sùng Long cầm trong tay chính là thư khiêu chiến với Tiêu Chính Văn!

 

Với tư cách là cụ tổ nhà họ Viên, Viên Hỗn Thiên tố cáo mười tội ác lớn của Tiêu Chính Văn.

 

Hơn nữa cụ ta còn đại diện cho nhà họ Viên và bốn gia tộc lớn, sẽ chém giết tên tội phạm trên sàn đấu.

 

Lúc trước còn mập mờ như vậy, chẳng qua là cân nhắc đến Long Các và quân Phá Long.

Nhưng bây giờ, Long Các đã không còn nằm trong sự kiểm soát của Giang Vạn Long, quân Phá Long cũng trở nên hỗn loạn.
 
Chương 1187


Chương 1187 kẻ ngốc cũng biết nên cược ai thắng

Tương đương với việc ông Lạc đã giúp nhà họ Viên giải quyết mọi chướng ngại!

 

Viên Sùng Long nhìn đám người bước nhanh ra ngoài, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu lên nhìn trời, cảnh tượng nhà họ Viên huy hoàng như mặt trời giữa ban ngày hiện lên trước mắt ông ta.

 

Đêm đó, một bản tin mới đã khiến cả nước chấn động.

 

Cụ tổ nhà họ Viên – Viên Hỗn Thiên công khai tuyên chiến với Tiêu Chính Văn!

 

Hẹn vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn đấu một trận ở sàn đấu Pha Lập cách mười kilomet bên ngoài Long Kinh.

 

Hơn nữa còn ngông cuồng nói đánh chết cũng không oan.

 

Cụ ta tuyên bố với mọi người rằng trong vòng mười chiêu sẽ đánh gãy chân Tiêu Chính Văn, khiến Tiêu Chính Văn quỳ xuống xin tha mạng trên võ đài.

 

“Ồ, sắp có kịch hay để xem rồi. Trận đấu giữa vua Bắc Lương và cụ tổ nhà họ Viên chắc hẳn là rất đặc sắc!”

 

“Mọi người nói xem ai sẽ thắng?”

 

“Cái này khó nói lắm, vua Bắc Lương vô cùng tài giỏi, nhưng cụ tổ nhà họ Viên cũng không phải người tầm thường!”

 

Vài thanh niên đang uống rượu trong quán bàn tán xôn xao.

 

Tối hôm đó, có rất nhiều câu chuyện phiếm được thảo luận sôi nổi.

 

Hóa ra cụ tổ nhà họ Viên bây giờ đã đạt cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, tin tức này vừa được truyền ra, lập tức bùng nổ toàn các trang mạng.

 

Còn Tiêu Chính Văn chỉ là một chủ soái sáu sao, cùng lắm mới chỉ đạt tới cảnh giới Thiên Vương.

 

Cảnh giới giữa hai người chênh nhau ba cấp!

 

Ngay cả giải bóng đá Champions League tổ chức tối hôm đó cũng không có ai xem.

 

Rất nhiều trang mạng cá cược đã đưa ra tổ chức cược tỉ lệ thắng giữa Tiêu Chính Văn và cụ tổ nhà họ Viên.

 

Cược Tiêu Chính Văn thắng, tỉ lệ cược là một ăn năm. Cược cụ tổ nhà họ Viên thắng, tỉ lệ cược là một ăn một!

 

Cho dù tỉ lệ đặt cược Tiêu Chính Văn cao đến mức một ăn năm, nhưng lại rất ít người cược Tiêu Chính Văn thắng.

 

Kém nhau ba cảnh giới là khái niệm gì chứ?

 

Điều này tương đương với việc để một đứa trẻ ba tuổi đánh nhau với một người đàn ông ba mươi tuổi!

 

Đúng là nực cười, đến cả kẻ ngốc cũng biết nên cược ai thắng!

 

Thực ra người nhà họ Viên là người điều khiển trò cá cược này.

 

Bọn họ không chỉ muốn nhân cơ hội này báo thù cho gia chủ nhà họ Viên mà còn muốn hung hăng chém giết một loạt các thế lực nhỏ bé khác.

 

Trong thời gian ngắn, không chỉ ở Long Kinh, mà khắp cả nước, thậm chí trên mạng cũng bắt đầu bàn tán sôi nổi.

 

Nhà họ Viên thậm chí còn tìm các thế lực thao túng bình luận trên mạng để vẫy cờ cổ vũ cho cụ tổ nhà họ Viên.

 

Cuộc so tài giữa hai người còn chưa bắt đầu, nhưng đã trở thành tâm điểm chú ý của người dân cả nước.

 

“Long Vương, anh đã xem tin tức chưa?”

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Chính Văn vừa thức dậy, Long Nguyệt đã gọi điện tới.
 
Chương 1188


Chương 1188 Là Độ Thiên Chân Nhân!

Tin tức ư?

 

Tiêu Chính Văn hơi cau mày, lắc đầu nói: “Có chuyện gì vậy?”

 

Gần đây Hoa Quốc không có chiến sự gì mà nhỉ.

 

Hơn nữa ở Long Kinh cũng không có chuyện gì đáng để chú ý.

 

Do đó, mỗi ngày Tiêu Chính Văn đều toàn tâm toàn ý tập trung nghiên cứu cuốn Thiên Sơn Thư Lục.

 

Sau trận đánh ngày hôm qua, cảnh giới của Tiêu Chính Văn đã tăng lên rất nhiều.

 

Vì vậy, suốt cả đêm hôm qua, Tiêu Chính Văn ở trong phòng sách, lẳng lặng ngồi thiền, cảm nhận lại những tuyệt kỹ mà anh đã học lỏm được trong trận giao đấu.

 

Mặc dù hiệu quả sau khi Độ Thiên Chân Nhân sử dụng không mấy lý tưởng, nhưng qua sự điều chỉnh của Tiêu Chính Văn, uy lực của các chiêu thức vẫn khiến Tiêu Chính Văn rất hài lòng.

 

“Nhà họ Viên đã thông báo trên các kênh truyền thông lớn, nghe bảo cụ tổ Viên Hỗn Thiên của nhà họ Viên đã gửi lời khiêu chiến tới anh!”

 

Long Nguyệt hơi tức giận nói.

 

Vốn dĩ khiêu chiến thì không thành vấn đề, nhưng giọng điệu của nhà họ Viên lại quá ngông cuồng!

 

“Ừ, được, tôi biết rồi!”

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn cúp điện thoại.

 

Ơ?

 

Long Nguyệt hoang mang nhìn điện thoại đang báo âm thanh máy bận.

 

Có vẻ như Tiêu Chính Văn hoàn toàn không hề quan tâm tới chuyện này.

 

Thật ra không phải Tiêu Chính Văn không quan tâm, mà căn bản là anh không quan tâm tới lời khiêu chiến gì đó của Viên Hỗn Thiên.

 

Sau trận đánh ngày hôm qua với Độ Thiên Chân Nhân, Tiêu Chính Văn luôn có cảm giác mặc dù bản thân anh đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, nhưng còn kém xa so với sức mạnh mà Võ Thí Thiên thể hiện lúc trước!

 

Chẳng lẽ cùng cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao mà lại chênh lệch lớn đến vậy?

 

Lúc Tiêu Chính Văn đang nghi hoặc, một cấp dưới tiến tới bẩm báo: “Anh Tiêu, có một ông lão mặc áo đạo sĩ muốn gặp anh!”

 

Ông lão mặc áo đạo sĩ?

 

Là Độ Thiên Chân Nhân!

 

Tiêu Chính Văn không cần đoán cũng biết, ngoại trừ cụ ta thì anh hoàn toàn không có người bạn nào là đạo sĩ.

 

“Bảo ông ta vào đi!”

 

Tiêu Chính Văn gật đầu.

 

Không lâu sau, Độ Thiên Chân Nhân cung kính bước tới gần Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, hành lễ với Tiêu Chính Văn và nói: “Kính chào chủ thượng!”

Tiêu Chính Văn xua tay với cụ ta, rồi đáp lời: “Không cần hành lễ phức tạp như vậy, chỉ cần ông không làm chuyện gì xấu thì chúng ta cũng có thể nói chuyện như bạn bè, ngồi đi, ông ăn sáng chưa?”
 
Chương 1189


Chương 1189 “Vẫn mong chủ thượng xem xét”.

“Sặc…”

 

Đột nhiên, Độ Thiên Chân Nhân lúng ta lúng túng.

 

Hôm nay, Tiêu Chính Văn hoàn toàn khác so với Tiêu Chính Văn liều mạng với cụ ta tối hôm qua.

 

Ngược lại, khiến Độ Thiên Chân Nhân không biết phải trả lời Tiêu Chính Văn thế nào.

 

“Ngồi xuống cùng ăn cơm đi”.

 

Thấy Độ Thiên Chân Nhân sững sờ tại chỗ, Tiêu Chính Văn chỉ tay vào ghế bên cạnh và nói.

 

“Vâng, cảm… cảm ơn!”

 

Độ Thiên Chân Nhân dè dặt ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, nhận lấy chén cháo từ tay Tiêu Chính Văn rồi húp một ngụm nhỏ.

 

Cụ ta liếc nhìn Khương Vy Nhan, liếm môi định nói gì đó nhưng lại thôi.

 

“Em ăn xong rồi, có chuyện gì thì hai người cứ từ từ nói”.

 

Khương Vy Nhan nhìn thấu tâm tư của Độ Thiên Chân Nhân nên đặt chén đũa xuống, cầm chiếc túi nhỏ lên rồi đi ra ngoài.

 

Tiêu Chính Văn căn dặn cô vài câu rồi mới quay lại chỗ ngồi, quay đầu nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Tìm tôi có việc gì?”

 

Độ Thiên Chân Nhân khẽ gật đầu, vẻ mặt niềm nở nói: “Thưa chủ… chủ thuợng, chuyện nhà họ Viên khiêu chiến, cậu định đối phó thế nào?”

 

“Viên Hỗn Thiên ư? Cứ để ông ta thích làm gì thì làm, dạo gần đây tôi rất bận, không rảnh quan tâm đến ông ta!”

 

Tiêu Chính Văn thản nhiên nói.

 

Không rảnh?

 

Vậy mà Tiêu Chính Văn lại không hề coi Viên Hỗn Thiên ra gì!

 

“Chủ thượng, tuy thực lực của người này không mạnh, nhưng lại vô cùng nham hiểm, tàn độc, cậu phải hết sức cẩn thận mới được!”

 

Hôm nay Độ Thiên Chân Nhân tới là để lập công chuộc tội.

 

Thật ra Viên Hỗn Thiên cũng không lợi hại như trong lời đồn, nếu Tiêu Chính Văn thấy khó khăn thì bản thân cụ ta sẽ có cơ hội để thể hiện.

 

Sau trận thua Tiêu Chính Văn vào tối qua, Độ Thiên Chân Nhân vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để tìm lại sự tự tin

 

Nhưng đối thủ bình thường căn bản không đủ giúp cụ ta lấy lại sự tự tin, khi cụ ta thấy tin tức Viên Hỗn Thiên khiêu chiến Tiêu Chính Văn, mắt của cụ ta đã lóe lên một tia sáng!

 

Đừng nói đến việc Viên Hỗn Thiên bế quan hai mươi năm, cho dù có bế quan thêm năm mươi năm nữa thì cũng không phải là đối thủ của Độ Thiên Chân Nhân!

 

Dùng Viên Hỗn Thiên để tìm lại sự tự tin thì đúng là không có gì tốt bằng!

 

“Tôi thấy hình như cậu không sợ ông ta lắm, ngược lại…”

 

Tiêu Chính Văn cau mày, cân nhắc trong chốc lát, rồi nói: “Ngược lại còn giống như con hồ ly đói ba ngày chợt nhìn thấy một con gà đúng không?”

 

Mặc dù kiểu hình dung này không hay ho gì nhưng lại cực kỳ phù hợp.

 

Mặc dù ngoài miệng Độ Thiên Chân Nhân khuyên Tiêu Chính Văn cẩn thận, nhưng ánh sáng trong mắt cụ ta lại mang đến cho người ta cảm giác như muốn ăn tươi nuốt sống Viên Hỗn Thiên.

 

“À… lần này… tôi có một yêu cầu nho nhỏ, chủ thượng có thể cho tôi xung phong đánh trận đầu được không? Tôi sẽ dốc hết sức mình vì chủ thượng, nếu tôi thua thì chủ thượng ra tay cũng không muộn!”

 

Nghe Độ Thiên Chân Nhân nói vậy, Tiêu Chính Văn càng khẳng định chắc chắn suy nghĩ vừa nãy của mình.

 

Đúng vậy, ông già này đúng là có dự định như vậy!

 

“Theo tôi thấy, ông vì muốn xử lý ông ta nên mới tìm tới tôi đúng không?”

 

Tiêu Chính Văn nheo mắt, đánh giá Độ Thiên Chân Nhân.

 

“Chủ thượng anh minh, nói thật thì sau trận chiến ngày hôm qua, trái tim võ đạo tôi bị tổn thương, sự tự tin cũng giảm đi nhiều, mà Kiếm Cảnh lại có yêu cầu rất cao về sự tự tin, do đó, nếu tôi không tìm được một đối thủ có thực lực tương đương thì e rằng cả đời này, tôi không thể tiến thêm nửa bước nữa!”

“Vẫn mong chủ thượng xem xét”.
 
Chương 1190


Chương 1190 “Hai mươi phần trăm?”

Độ Thiên Chân Nhân sắp khóc tới nơi, quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Chuyện này tôi vẫn chưa nghĩ kỹ, nhưng có thể cho ông đứng ngoài quan sát trận đấu, cái gọi là Kiếm Cảnh là xem trọng về ý chí chứ không phải sự tự tin, nếu là Kiếm Cảnh thật thì hôm qua sao ông lại thua?”

 

Bởi vì cách thức lĩnh ngộ Kiếm Cảnh không giống nhau nên kết quả cũng sẽ hoàn toàn khác.

 

Trong Thiên Sơn Thư Lục có nói, trước hết cần có Kiếm Tâm, sau đó cần có Kiếm Ý, cuối cùng mới là Kiếm Cảnh!

 

Nhưng hiển nhiên, Độ Thiên Chân Nhân không lĩnh ngộ theo thứ tự này.

 

Do đó, Kiếm Cảnh của cụ ta sẽ có chỗ sai lệch.

 

Kiếm Cảnh!

 

Đao Cảnh!

 

Thương Cảnh!

 

Đều theo thứ tự như vậy.

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn đang trong quá trình lĩnh ngộ Thương Cảnh.

 

Do đó, dù Độ Thiên Chân Nhân chỉ đến quan sát trận đấu thì đối với ông ta cũng có lợi ích rất lớn.

 

Nghe vậy, Độ Thiên Chân Nhân khẽ cau mày.

 

Quả thật cụ ta không phải đối thủ của Tiêu Chính Văn, nhưng còn trẻ tuổi như vậy mà Tiêu Chính Văn lại có thể hiểu được Kiếm Cảnh là gì ư?

 

“Ý của chủ thượng là Kiếm Cảnh mà tôi lĩnh ngộ được có vấn đề sao?”

 

Độ Thiên Chân Nhân cũng không ngốc, ngay lập tức hiểu được ẩn ý thâm sâu trong lời nói của Tiêu Chính Văn.

 

“Cứ coi là vậy đi, tất cả sự tự tin của ông đều chỉ là phù phiếm chứ không phải là Kiếm Tâm thật sự, ngay cả Kiếm Tâm cũng không có thì Kiếm Cảnh của ông có thể mạnh đến mức nào chứ? Chẳng qua chỉ là chút bản lĩnh ngoài mặt, chẳng có uy lực gì!”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói, vừa cầm một chiếc đũa lên, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn sâu vào chiếc đũa trong hai giây, sau đó chậm rãi đưa nó cho Độ Thiên Chân Nhân.

 

Hành động này có hiệu quả kỳ diệu như Kiếm Cảnh mà Độ Thiên Chân Nhân dùng tối qua.

 

Bỗng nhiên Độ Thiên Chân Nhân cảm thấy như có thanh kiếm dài bất khả chiến bại đâm vào giữa trán của mình!

 

“A!”

 

Trong lúc kinh ngạc, cơ thể Độ Thiên Chân Nhân nghiêng sang một bên rồi ngã phịch xuống đất.

 

“Thấy rồi chứ, đây mới là Kiếm Cảnh, Kiếm Cảnh của ông có uy lực lớn như vậy không?”

 

Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.

 

“Cái này…”

 

Độ Thiên Chân Nhân kinh sợ đánh giá Tiêu Chính Văn, không ngờ anh thật sự đã lĩnh ngộ được cảnh giới này!

 

“Nếu ông giao đấu với Võ Thí Thiên thì nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”

 

Tiêu Chính Văn bỗng nhiên đặt câu hỏi.

 

Độ Thiên Chân Nhân trầm ngâm một lúc lâu, Võ Thí Thiên là nhân vật ở cấp bậc nào chứ?

 

Quả thật Độ Thiên Chân Nhân từng may mắn có cơ hội so tài với Võ Thí Thiên, mặc dù Võ Thí Thiên không dám đối đầu trực tiếp với tuyệt kỹ thành danh của cụ ta.

 

Nhưng Độ Thiên Chân Nhân lại không chống đỡ được quá mười chiêu!

 

Nghĩ tới đây, Độ Thiên Chân Nhân khẽ lắc đầu, nói: “Chưa tới hai mươi phần trăm, thật ra tôi cùng cảnh giới với ông ta, nhưng cảnh giới Thiên Vương và cảnh giới chủ soái hoàn toàn khác nhau”.

 

“Sự cảm nhận về tự nhiên, mức độ nắm giữ sức mạnh và cả tính lĩnh ngộ! Đúng vậy, tính lĩnh ngộ mới là quan trọng nhất! Do đó dù cảnh giới hoàn toàn giống nhau, nhưng nếu tính lĩnh ngộ không giống nhau thì cũng sẽ phân chia cấp bậc cao thấp!”

 

“Hai mươi phần trăm?”

 

Tiêu Chính Văn nhíu mày, trong lòng cảm thấy hết sức kinh ngạc.
 
Chương 1191


Chương 1191 Độ Thiên Chân Nhân nói đúng.

“Đúng vậy, khi tôi ở trong trạng thái tốt nhất thì mới đạt được kết quả đó, nếu không thì ngay cả hai mươi phần trăm phần thắng cũng chẳng có!”

 

Độ Thiên Chân Nhân nói đúng.

 

Võ Thí Thiên khủng khiếp đến mức nào, chỉ những người đã thực sự giao đấu với ông ta mới biết được.

 

Tiêu Long là người duy nhất có thể uy hiếp Võ Thí Thiên!

 

Nhưng ngoại trừ Tiêu Long, không một ai ở Hoa Quốc có thể chống được được quá ba đòn của Võ Thí Thiên.

 

Ít nhất là ngoài mặt, không ai có thể làm được.

 

Còn những “lão già” hay “quái vật” ẩn cư trong núi sâu, thì không thể tính vào đây được.

 

“Trong cùng một cảnh giới Thiên Vương mà vẫn có chênh lệch lớn như vậy sao?”

 

Tiêu Chính Văn khẽ cau mày.

 

“Chênh lệch cực lớn, bởi vậy, cảnh giới Thiên Vương cũng là ranh giới, có người cả đời cũng không thể tiến thêm một cấp bậc nào, nhưng có người lại nhanh chóng xuyên qua cảnh giới này, bước vào cảnh giới Nhân Vương!”

 

Độ Thiên Chân Nhân nói với vẻ nghiêm nghị.

 

Lẽ nào mục tiêu của Tiêu Chính Văn là đánh bại Võ Thí Thiên?

 

Ít nhất trước khi anh bước vào cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, thì chuyện này hoàn toàn không có khả năng.

 

Lội ngược dòng cũng cần có điều kiện, thứ nhất là thực lực của đối phương, trong cùng một cảnh giới không quá mạnh!

 

Thứ hai, đối phương vừa đạt tới cảnh giới cao hơn và cảnh giới còn chưa ổn định.

 

Nhưng cả hai điều này, Võ Thí Thiên đều không phù hợp!

 

“Được rồi, ông có chỗ ở tại Giang Trung chưa?”

 

Tiêu Chính Văn thờ ơ hỏi.

 

“Có rồi ạ! Thiên Kiếm Tông chúng tôi có cứ điểm ở khắp nơi, chủ thượng không cần phải lo lắng về chuyện này!”

 

Độ Thiên Chân Nhân lễ phép nói.

 

“Ừ, vậy thì tốt, ông hãy trở về chờ tin tức của tôi, hôm nào tâm trạng tốt tôi sẽ lên võ đài, ông cũng đi theo xem thử!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn khẽ vẫy tay.

 

Độ Thiên Chân Nhân vội vàng đứng dậy nói: “Vâng! Thuộc hạ sẽ chờ tin vui từ chủ thượng!”

 

Dứt lời, Độ Thiên Chân Nhân không dám ở lại trong biệt thự, mà vội vàng chào tạm biệt Tiêu Chính Văn.

 

Sau khi Độ Thiên Chân Nhân rời đi, Tiêu Chính Văn lại lấy mảnh giấy cũ của cuốn Thiên Sơn Thư Lục ra và cẩn thận nghiên cứu.

 

Cuốn sách này thực sự là cái gì cũng có.

Sau trận đấu ngày hôm qua, Tiêu Chính Văn lại lĩnh hội được rất nhiều, lúc này anh cần kiểm chứng suy đoán của mình.
 
Chương 1192


Chương 1192 “Mấy người đúng là đồ vong ơn bội nghĩa!”

Anh lập tức đi tới bãi cỏ bên ngoài biệt thự, chậm rãi nâng cánh tay phải lên, ý nghĩ chợt xoay chuyển, soạt!

 

Mười mấy giáo ảnh trong nháy mắt xuất hiện sau lưng Tiêu Chính Văn, nhưng xét về sức mạnh, nó không khác quá nhiều so với những gì mà Độ Thiên Chân Nhân đã thực hiện, chỉ có vẻ ngoài chứ không có sức mạnh thực sự!

 

Theo cách nói trong Thiên Sơn Thư Lục, đòn này của anh thật ra không có tâm!

 

Tâm?

 

Tiêu Chính Văn lại thay đổi chiêu thức, vù!

 

Một giáo ảnh đột ngột bắn ra, trong nháy mắt đã đập vỡ một hòn non bộ ở đằng xa!

 

Nhưng khi lại gần, Tiêu Chính Văn vẫn không hài lòng lắm với kết quả này.

 

Kích thước của các viên đá không đồng đều, hơn nữa, trọng tâm rõ ràng là có vấn đề.

 

Sau khi cất mảnh giấy cũ của cuốn Thiên Sơn Thư Lục đi, Tiêu Chính Văn ngồi xếp bằng, trong đầu không ngừng nhớ lại đoạn ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục.

 

Trong lúc Tiêu Chính Văn đang nghiên cứu Thiên Sơn Thư Lục, trên mạng đã bắt đầu xuất hiện việc tấn công đến từ thủy quân*.

 

(*Thủy Quân: là một nhóm người được một tổ chức hoặc cá nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình).

 

Thủy quân do nhà họ Viên mời đến gần như hoàn toàn áp đảo chống đối với cư dân mạng ủng hộ Tiêu Chính Văn.

 

“Hừ! Đã gần một ngày trôi qua rồi mà Tiêu Chính Văn vẫn im thin thít, chứng tỏ hắn đã sợ rồi, vua Bắc Lương gì chứ, tôi thấy, hắn còn không bằng cái rắm!”

 

“Đúng vậy, nếu không phải trước đây hắn may mắn, những đối thủ mà hắn từng gặp đều là lũ gà bệnh, thì hắn đã phải bỏ mạng từ lâu rồi, sao còn có thể sống đến ngày hôm nay chứ?”

 

“Này? Tôi nhớ chẳng phải Tiêu Chính Văn rất ngông cuồng à? Tại sao lại không ứng chiến? Hắn bị câm rồi sao? Ha ha ha…”

 

Lúc này, Liễu Linh Nhi đang ở trong tiệm thuốc bắc, đối diện với màn hình máy tính, cô ấy tức giận đến nỗi sắc mặt tái nhợt, hai tay không ngừng run rẩy đang ra sức cào bàn phím.

 

“Đám khốn nạn này! Các người… Các người thật sự quá vô lý!”

 

Liễu Linh Nhi vừa đánh máy, cái miệng nhỏ nhắn của cô ấy vừa không ngừng lẩm bẩm.

 

“Vua Bắc Lương đã từng có những công lao to lớn đối với Hoa Quốc, không nói đâu xa xôi, chỉ riêng việc mấy ngày trước năm quốc gia tấn công Hoa Quốc, nếu như không có vua Bắc Lương, bây giờ các người còn có thể lên mạng không?”

 

“Đúng vậy, lúc đó cụ tổ của nhà họ Viên đang ở đâu? Sao không thấy ông ta xuất hiện chống lại kẻ địch?”

 

“Mấy người đúng là đồ vong ơn bội nghĩa!”

 

Lúc này, rất nhiều cư dân mạng ủng hộ Tiêu Chính Văn đã bắt đầu đáp trả.

Nhưng ngay sau đó, họ đã bị nhấn chìm trong bình luận của thủy quân!

“Nếu Tiêu Chính Văn thật sự tài giỏi như vậy, tại sao hắn lại không dám ứng chiến? Hắn tài giỏi như vậy thì bảo hắn ứng chiến đi! Điều này cho thấy rằng hắn nhát gan, cho thấy hắn đã sợ rồi!”
 
Chương 1193


Chương 1193 Chuyện vặt vãnh ư?

“Đúng vậy, nếu hắn sợ rồi thì hãy ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu mười lần trước mặt cụ tổ nhà họ Viên đi!”

 



 

Đương nhiên, Khương Vy Nhan cũng đã nhìn thấy những lời mắng chửi ở trên mạng, nhưng cô chỉ cười nhạt.

 

Chồng cô có sợ hay không thì không cần những người này bình luận.

 

Hơn nữa, khi Tiêu Chính Văn nhận được cuộc gọi từ Long Nguyệt vào buổi sáng, Khương Vy Nhan cũng đang ở ngay bên cạnh.

 

Tiêu Chính Văn thậm chí còn không thèm bận tâm đến chuyện này.

 

Trong mắt Tiêu Chính Văn, cụ tổ của nhà họ Viên chỉ là một trò cười!

 

Tiêu Chính Văn không có tâm trạng đáp lại lời thách thức của cụ ta, anh không đáp lại, không ứng chiến, không phải vì sợ mà là vì khinh thường!

 

Đây là sự khinh thường phát ra từ nội tâm!

 

“Sếp Khương, cô nhìn kìa… hình như bọn họ đều đang bàn tán về anh Tiêu!”

 

Tô Tĩnh đẩy cửa bước vào văn phòng và chỉ vào những nhân viên khác của công ty đang đợi thang máy ở hành lang.

 

“Tô Tĩnh, đừng để ý tới bọn họ, cường giả luôn tự cố gắng để mạnh hơn, không phải bọn họ nói cái gì cũng đều sẽ linh nghiệm, bây giờ Chính Văn đang rất bận, anh ấy không có thời gian đi giải quyết những chuyện vặt vãnh này đâu!”

 

Khương Vy Nhan mỉm cười nói.

 

Chuyện vặt vãnh ư?

 

Giọng nói của Khương Vy Nhan không lớn nhưng cũng lọt vào tai những nhân viên khác trong văn phòng.

 

Lời thách đấu của Viên Hỗn Thiên chỉ là chuyện vặt vãnh trong mắt Tiêu Chính Văn thôi sao?

 

Văn phòng lập tức im phăng phắc, đây không chỉ là việc mà tất cả người dân ở Giang Trung đều biết mà nó gần như đã ảnh hưởng đến lòng người trên cả nước.

 

“Nhưng tại sao anh Tiêu lại không ứng chiến, thực sự tức chết đi được, bọn họ dám nói anh Tiêu…”

 

“Tô Tĩnh, đi làm việc của cô đi, chuyện này cứ mặc kệ họ muốn nói gì thì nói!”

 

Khương Vy Nhan cười nhạt nói.

 

Mặc dù Tô Tĩnh vẫn không cam tâm lắm, nhưng nếu Khương Vy Nhan đã nói vậy thì cô ta cũng không tiện nói thêm gì.

 

Suy cho cùng đêm hôm trước, Tiêu Chính Văn không chỉ cứu cô ta mà còn cứu cả bố mẹ của cô ta nữa!

 

Lúc này, trong biệt thự của nhà họ Viên, Viên Sùng Long đắc ý gật đầu khi thấy đám thủy quân trên mạng có lợi thế áp đảo, đẩy danh tiếng của nhà họ Viên lên đến cực điểm.

“Gia chủ, cậu chủ Đông Phương Viêm của nhà họ Đông Phương xin được gặp!”
 
Chương 1194


Chương 1194 Một là lương thực, hai là y dược!

Một người báo tin đẩy cửa bước vào và báo cáo với Viên Sùng Long.

 

Viên Sùng Long khẽ gật đầu nói: “Ừ, bảo cậu ta vào đi! Nghe nói, thằng nhóc này gần đây đã chịu nhiều thiệt thòi trước mặt Tiêu Chính Văn, còn mất đi một cánh tay!”

 

Cùng là bốn gia tộc lớn, giữa bọn họ cũng là mối quan hệ bằng mặt không bằng lòng.

 

Viên Sùng Long cười nhạo Đông Phương Viêm với vẻ mặt đùa cợt, đồng thời cũng lập tức đoán được mục đích người này đến đây.

 

“Gia chủ Viên, chào ông!”

 

Đông Phương Viêm khẽ cúi người trước Viên Sùng Long.

 

Viên Sùng Long nhìn chằm chằm vào ống tay áo trống rỗng của hắn, rồi mỉm cười đứng lên nói: “Cậu Đông Phương đúng là khách quý! Mời ngồi, không biết lần này cậu tới đây là có chuyện gì cần chỉ dạy?”

 

 

 

Đông Phương Viêm khom lưng nhìn mọi người xung quanh, lộ ra vẻ mặt lúng túng.

 

Viên Sùng Long xua tay sang hai bên, mấy người giúp việc đồng loạt lùi ra sau, lúc này Đông Phương Viêm mới nhỏ giọng nói: “Gia chủ Viên, tôi đến để tặng cho ông một món quà lớn!”

 

Đông Phương Viêm vừa nói, vừa lấy ra một bản tư liệu từ trong túi công văn rồi đưa cho ông ta.

 

Viên Sùng Long liếc nhìn nội dung bên trên, đều là một số thứ dưới dạng bảng biểu, khẽ nhíu mày nói: “Cháu trai, đây là…”

 

Nhà họ Viên đã không còn quan tâm tới mấy thứ có tính thương mại từ lâu rồi.

 

Với thế lực của nhà họ Viên và thực lực tiền bạc hùng hậu phía sau, bất cứ sản nghiệp nào, chỉ là nhà họ Viên có muốn làm, có muốn nhúng tay vào hay không mà thôi.

 

Công ty có tốt tới mấy thì trong mắt nhà họ Viên cũng chỉ giống như rác rưởi, căn bản không có giá trị.

 

“Đây là một công ty y dược ở Giang Trung, ông chủ đứng phía sau thật ra chính là Tiêu Chính Văn, có lẽ ông vẫn còn chưa biết công ty này nắm giữ quyền quy định tiêu chuẩn tất cả lĩnh vực y dược của Hoa Quốc!”

 

Đông Phương Viêm nói ra lời này, Viên Sùng Long mới lộ ra vẻ mặt hứng thú.

 

Nắm giữ quyền quy định tiêu chuẩn của cả một lĩnh vực thì cũng là một công ty có tiếng nói.

 

Thế nhưng quả thực nhìn quy mô của công ty này thì lại không lớn lắm.

 

Tổng tài sản gộp lại còn chưa đến năm mươi tỷ tệ, một công ty như vậy mà có thể nắm giữ mạch máu của cả giới y dược Hoa Quốc sao?

 

Viên Sùng Long trưởng thành từ tầng lớp thấp kém nhất trong nhà họ Viên, ông ta hiểu rõ có một số lĩnh vực vô cùng đặc thù.

 

Một là lương thực, hai là y dược!

 

Người dân coi trọng lương thực, mà người ta lại còn ăn ngũ cốc, bệnh tật từ miệng mà ra!

Bởi vậy mà thế lực của Dược Vương Cốc mới vững chắc lâu như thế.
 
Chương 1195


Chương 1195 miễn cưỡng đồng ý

Dù có là Thiên Tử thì cũng không thể bảo đảm bản thân không sinh bệnh!

 

“Ý của cậu là…”

 

Cuối cùng thì Viên Sùng Long cũng hỏi câu mà Đông Phương Viêm muốn nghe nhất!

 

“Gia chủ Viên, cách nghĩ của tôi tương đối đơn giản, thôn tính luôn công ty này! Sau đó nhà họ Đông Phương chúng tôi chiếm ba mươi phần trăm cổ phần, nhà họ Viên chiếm bảy mươi phần trăm cổ phần!”

 

Đông Phương Viêm nghiêm túc nói.

 

Thôn tính?

 

Viên Sùng Long lắc đầu, không phải ông ta không muốn làm như vậy, thế nhưng Tiêu Chính Văn là tên ngốc hay sao?

 

Sẽ để cho bọn họ thôn tính công ty của anh một cách dễ dàng à?

 

Tập đoàn Vy Nhan này vốn là công ty của vợ chồng Tiêu Chính Văn.

 

Một khi Tiêu Chính Văn đã ra tay can thiệp, muốn thực hiện được mấy chuyện như Đông Phương Viêm nói thì gần như chỉ có nằm mơ.

 

“Cháu trai Đông Phương, ý tưởng của cậu không tệ chút nào, thế nhưng có những lúc nên phân biệt rạch ròi cách biệt giữa lý tưởng và hiện thực, ăn không được lại còn sứt mất cái răng cửa, như vậy không phải lợi bất cập hại hay sao?”

 

Viên Sùng Long nghiêm túc nhắc nhở.

 

“Gia chủ Viêm, ông nghe tôi nói, trước đây tôi đã cử người giành lấy năm phần trăm quyền cổ phần của công ty này, tôi hiểu rất rõ về tình hình tài vụ của công ty!”

 

“Chúng ta chỉ cần…”

 

Đông Phương Viên vội vàng tiến lên trước, nhỏ giọng nói vài câu bên tai của Viên Sùng Long.

 

Viên Sùng Long vừa nghe vừa gật đầu lia lịa, mãi tới cuối cùng, biểu cảm không khỏi trở nên nghiêm trọng, nhìn Đông Phương Viêm nói: “Nhà họ Đông Phương có một nhân tài mới nổi như cậu đúng là hiếm có! Tôi nghĩ có thể thử xem sao! Thế nhưng con số năm mươi tỷ này hơi lớn!”

 

Đông Phương Viêm vội vàng tiến lên trước, nói: “Gia chủ Viên, tôi đã cẩn thận tính toán mới cho ra được con số này, dù Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn có nghĩ cách gì trong khoảng thời gian ngắn cũng tuyệt đối không thể xoay sở được số tiền này!”

 

“Ừ, vậy ngộ nhỡ bọn họ không lấy được tiền ra thì năm mươi tỷ này không phải là một đi không trở lại sao?”

 

Viên Sùng Long nhíu mày, hơi lo lắng nói.

 

Đối với nhà họ Viên mà nói, năm mươi tỷ tệ không phải là một số tiền nhỏ, lỡ như không lấy được tiền về thì nhà họ Viên cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề.

 

“Ông xem cái này đi, đây là báo cáo tài vụ của công ty Khương Vy Nhan, thu chi mỗi tháng nằm trong khoảng bốn, năm tỷ tệ, mà đa phần trong khoản tiền đó là thuế tiêu chuẩn!”

 

Đông Phương Viên đưa từng khoản thu chi ra trước mắt Viên Sùng Long, còn tỉ mỉ chỉ cho ông ta xem.

Do dự hồi lâu, Viên Sùng Long mới miễn cưỡng đồng ý.

Theo ý nghĩ của Viên Sùng long thì ông ta không hề muốn mạo hiểm chuyện này.

Thế nhưng nếu như nhà họ Viên không nhận thì có thể hai gia tộc khác sẽ nhận, thậm chí Dược Vương Cốc cũng có thể ngấm ngầm tham gia vào.
 
Chương 1196


Chương 1196 Đó không phải là vua Tần sao?

Nếu như muốn trở thành “đại ca” danh xứng với thực trong số bốn gia tộc lớn, nhà họ Viên phải có thực lực tuyệt đối, đồng thời cũng phải có quyền kiểm soát tuyệt đối với bốn gia tộc lớn!

 

Vì cân nhắc tới chuyện này nên Viên Sùng Long mới miễn cưỡng đồng ý bỏ số tiền năm mươi tỷ ra để liên thủ với nhà họ Đông Phương thôn tính công ty của Khương Vy Nhan.

 

Hai bên ký luôn thoả thuận, sau khi lấy được chi phiếu, Đông Phương Viêm mới cười nói: “Phen này Tiêu Chính Văn không dám ứng chiến, chứng tỏ rằng hắn sợ rồi, tới lúc đó có nhà họ Viên ra mặt, hắn dám không đưa số tiền này hay sao?”

 

“Vậy nên gia chủ Viên cứ việc yên tâm, đây nhất định là chuyện tốt, tay không bắt được sói trắng!”

 

Viên Sùng Long nghe tới đây thì cũng phá lên cười lớn!

 

Hiện giờ cả nước đều đang quan tâm cao độ tới trận đấu giữa cụ tổ nhà họ Viên và Tiêu Chính Văn.

 

Thế nhưng cho tới tận lúc này, bên phía Tiêu Chính Văn vẫn chưa có chút tin tức gì cả.

 

Thậm chí không dám công khai trả lời nhà họ Viên, điều này rất khó để nói rõ được vấn đề.

 

Với tính cách của Tiêu Chính Văn, sao có thể chịu được chiêu khích tướng như thế?

 

Thể nào cũng sẽ chui vào cái bẫy mà nhà họ Viên đã sắp đặt đâu ra đó!

 

Không dám ứng chiến, không dám đáp lời, chỉ có thể nói lên rằng Tiêu Chính Văn đang sợ hãi trốn tránh nhà họ Viên!

 

“Ừ, tên Tiêu Chính Văn này buộc phải chết! Giết chết gia chủ và năm trưởng lão của nhà họ Viên, đâu phải hắn trốn là xong chuyện? Hắn quá ngây thơ rồi! Gốc rễ bên trong bốn gia tộc lớn đâu phải là thứ mà một thằng oắt con như hắn có thể tuỳ ý động vào?”

 

“Dù có là Tiêu Long năm đó thì cũng chỉ có thể mặc cho tôi xâu xé chứ huống hồ là hắn?”

 

Khí thế của Viên Sùng Long chợt biến đổi, uy lực của một kẻ bề trên được bộc lộ hoàn toàn, ngay cả Đông Phương Viêm cũng cảm nhận được áp lực.

 

Ở một nơi khác, Tiêu Chính Văn đang nghiên cứu nội dung bên trong cuốn sách Thiên Sơn Thư Lục.

 

Đột nhiên chuông điện thoại bên cạnh vang lên, Tiêu Chính Văn nhìn thấy là số của Long Ngao liền nhận điện thoại ngay.

 

“Long Vương, hình như có rất nhiều người Vy Hào xuất hiện xung quanh Thương Lĩnh, mà hành vi của những người này cũng vô cùng kỳ quái, lúc thuộc hạ cử người đi theo điều tra thì phát hiện bọn họ là người nhà họ Âm Dương thuộc nước Vy Hào!”

 

“Bọn họ giống như đang điều tra thứ gì đó, chúng tôi đã âm thầm đi theo bọn họ suốt mười mấy ngày, nhưng không thu lại được gì cả, có điều trong câu chuyện của bọn họ rất hay xuất hiện một từ “Tổ Long”!”

 

“Thuộc hạ không dám tự mình đưa ra kết luận nên mới báo cho Long Vương biết”.

 

Tổ Long?

 

Đó không phải là vua Tần sao?

 

Hừ!
 
Chương 1197


Chương 1197 Khả năng còn lại là Tổ Long còn có ở nơi khác.

Tiêu Chính Văn nhíu mày suy tư hồi lâu, khẽ gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi, bọn họ vẫn luôn ở gần khu vực Thương Lĩnh à?”

 

Thương Lĩnh nằm ở vùng núi sâu, phía lân cận gần như rất hiếm khi có dấu chân người đặt tới.

 

Mà mộ lớn của vua Tần sớm đã được nhận định rằng nằm ở Lệ Sơn!

 

Nếu như bọn họ đi tìm kiếm những thứ liên quan đến vua Tần hay di tích của nhà Tần thì nên tới Lệ Sơn chứ không phải Thương Lĩnh.

 

Vậy chỉ có hai khả năng, khả năng thứ nhất là tin tình báo của Long Ngao có nhầm lẫn, hoặc là phiên dịch có một số sai sót.

 

Khả năng còn lại là Tổ Long còn có ở nơi khác.

 

Dù gì thứ mà nhà họ Âm Dương được thừa kế cũng là thuật âm dương được truyền lại từ đời xưa.

 

Mà thuật âm dương đã trở nên rất phổ biến trước cả thời vua Tần, Tổ Long được ghi chép lại trong sử sách tuyệt đối không phải là vua Tần mà người đời sau lý giải!

 

“Đúng, đã gần nửa tháng rồi mà vẫn chưa rời đi”.

 

Long Ngao nghiêm túc nói.

 

“Được, đợi tôi ở đó, đêm nay chúng ta sẽ tới Thương Lĩnh trước!”

 

Tiêu Chính Văn đặt điện thoại xuống, vội vàng gấp gọn mạnh giấy cũ của cuốn Thiên Sơn Thư Lục rồi lại gọi điện thoại cho Long Nguyệt bảo cô ấy âm thầm cử người tới bảo vệ Khương Vy Nhan.

 

 

 

Trong vô thức Tiêu Chính Văn mơ hồ cảm nhận được có vẻ như Thương Lĩnh chôn giấu một bí mật rất lớn.

 

Ngay cả anh cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy sợ hãi và bất an khi nghe đến hai chữ Thương Lĩnh này.

 

Vì thế Tiêu Chính Văn phải đến đó để tìm hiểu rốt cuộc là thế nào.

 

Sau khi dặn dò Khương Vy Nhan vài câu, Tiêu Chính Văn mới lên máy bay bay đến Thương Lĩnh.

 

Thương Lĩnh chỉ là một ngọn núi hoang dã, đến nay vẫn chưa được khai phá nên Tiêu Chính Văn chỉ có thể đáp máy bay ở thành phố Giang Hải, sau đó liên lạc với Long Ngao.

 

Không lâu sau, một chiếc xe việt dã màu đen dừng lại trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

Cửa xe hạ xuống, Long Ngao thò đầu ra nói với Tiêu Chính Văn: “Long Vương lên xe đi!”

 

Tiêu Chính Văn mở cửa xe ra ngồi vào trong, Long Ngao lập tức khởi động xe.

 

“Long Vương, tình hình bên Thương Lĩnh hơi lạ, nhiều anh em của chúng ta vào Thương Lĩnh đều bị lạc không rõ lý do, thậm chí có người còn mất tích khoảng một tuần sau mới xuất hiện ở nơi cách đó năm mươi kilomet”.

 

“Tôi không kịp nói cụ thể những chi tiết này với anh qua điện thoại, nhưng cũng may không có ai xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn”.

 

Long Ngao nhíu mày nói.

Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện giống như vậy.
 
Chương 1198


Chương 1198 “Phải, siêu tự nhiên!”

Chính Long Ngao cũng từng bị lạc ở gần Thương Lĩnh.

 

Đây là chuyện không có khả năng, dù không có la bàn, không có các thiết bị chỉ phương hướng thì dựa vào kinh nghiệm của mình, Long Ngao cũng có thể một mình đi xuyên qua khu rừng rậm nguyên sinh.

 

“Hả? Bị lạc ư? Ý cậu là Thương Lĩnh có gì đó…”

 

“Phải, siêu tự nhiên!”

 

Long Ngao cực kỳ chắc chắn với suy đoán của mình.

 

Năm ngày trước Long Ngao bị lạc thì hai ngày sau anh ta lại xuất hiện trong một ngọn núi lớn bên cạnh thành phố Giang Hải, cách thành phố Giang Hải không đến hai mươi cây số.

 

Nhưng Thương Lĩnh lại cách thành phố Giang Hải gần ba trăm kilomet.

 

Nếu không phải trong tình huống gấp rút hành quân thì Long Ngao tuyệt đối không thể đi bộ được mấy trăm kilomet, chạy đến thành phố Giang Hải.

 

“Ừ, tôi biết rồi, đêm nay chúng ta thẳng tiến đến Thương Lĩnh”.

 

Tiêu Chính Văn càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình.

 

Chỉ là anh chưa từng tiếp xúc với những hiện tượng tương tự như vậy, càng không có bất kỳ tin tức có giá trị nào, chỉ còn cách đến khu vực người Vy Hào khai phá để tìm kiếm manh mối.

 

“Trong đám người Vy Hào đó có cao thủ, ít nhất tôi không phải là đối thủ của người đó. Mặc dù không tiếp cận quá gần nhưng tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của đối phương”.

 

Long Ngao nghiêm mặt nói.

 

Đó là một sức mạnh đáng sợ, dường như mọi cử động của anh ta đều nằm trong lòng bàn tay đối phương.

 

Cho dù lúc nào đi chăng nữa cũng có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm.

 

Chỉ là đối phương chưa ra tay với anh ta và người của điện Thần Long thôi, đến giờ không có ai bị thương, cũng không ai mất tích hay chết chóc gì.

 

Nhưng cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm chẳng hề dễ chịu chút nào.

 

Thế nên từ đầu đến cuối mấy người Long Ngao không dám tiếp cận quá gần với đám người Vy Hào đó.

 

“Chưa đến lượt bọn người Vy Hào làm mưa làm gió trên lãnh thổ Hoa Quốc”.

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế xe nghỉ ngơi.

 

Người Vy Hào tự xưng mình là đế quốc Đại Linh.

 

Nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn chúng chỉ là bọn Đại Linh xấu xa.

 

Đồng thời anh cũng thầm suy đoán về khả năng có thể xảy ra trước khi anh đến.

 

Tổ Long!

Long tộc?
 
Chương 1199


Chương 1199 “Nơi này thường xuyên có sương mù sao?”

Lẽ nào Thương Lĩnh có liên quan đến di tích của Long tộc?

 

Thứ những người Vy Hào này muốn tìm không phải là Tổ Long gì đó mà là đất tổ của Long tộc?

 

Nhưng lại bị phiên dịch nhầm thành Tổ Long?

 

Nghĩ đến khả năng này, Tiêu Chính Văn mở mắt ra nói với Long Ngao: “Nhanh lên! Tăng tốc đi!”

 

“Vâng!”

 

Long Ngao đáp, sau đó lập tức tăng tốc.

 

Chiếc xe như mũi tên phóng nhanh về hướng Thương Lĩnh với vận tốc gần ba trăm kilomet trên giờ.

 

Lúc xe chạy đến sườn núi, Long Ngao mới tắt máy, bất lực nói: “Long Vương, xe chỉ có thể chạy đến đây thôi, phía trước còn khoảng ba mươi lăm cây số đường núi nữa”.

 

Tiêu Chính Văn đẩy cửa ra rồi bước xuống xe.

 

Xung quanh yên ắng không một tiếng động, thậm chí không nghe thấy tiếng côn trùng, chỉ có thể nhìn thấy một màn sương mờ ảo phía trước.

 

Sương mù này làm tăng thêm sự bí ẩn cho khu rừng nguyên sinh này.

 

“Nơi này thường xuyên có sương mù sao?”

 

Tiêu Chính Văn vừa đi theo Long Ngao vào sâu trong Thương Lĩnh vừa thờ ơ hỏi.

 

“Không, chỉ có dạo gần đây mới như vậy, hơn nữa từ sau khi đám người Vy Hào đó đến, hình như thú rừng của khu vực này cũng biến mất”, Long Ngao trầm giọng đáp.

 

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến mấy người Long Ngao chú ý đến.

 

Dù không có thú rừng thì cũng phải có tiếng côn trùng và tiếng chim gì đó chứ, nhưng khu rừng nguyên sinh này yên tĩnh hệt như đã chết, chắc chắn trong đó có chuyện gì rồi.

 

Tiêu Chính Văn khẽ cau mày, chuyện này không cần hỏi cũng biết chắc chắn có người cố ý làm vậy.

 

Cường giả cảnh giới Thiên Vương, bắt đầu từ cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao đã có một năng lực đặc biệt đó là có thể sử dụng tất cả sức mạnh trên thế giới.

 

Trận chiến của anh và Độ Thiên Chân Nhân càng chứng minh rõ điều này.

 

Nhưng Độ Thiên Chân Nhân từng nói, vì tính lĩnh ngộ của mỗi người khác nhau nên cường giả cảnh giới Thiên Vương ở cùng một cấp bậc sẽ có sự khác biệt một trời một vực.

 

“Long Vương, anh nhìn thung lũng phía trước kia đi”.

 

Hai người sải bước đi nhanh như gió, chưa đến nửa tiếng đã đi hết mấy chục kilomet đường núi.

 

Khi đi qua một sườn núi nhỏ, Long Ngao vội vàng ấn Tiêu Chính Văn xuống rồi chỉ về phía trong thung lũng dưới sườn núi.

Trong thung lũng có một nơi đóng quân rất sơ sài.

Bên trong có mười mấy ngọn đèn mờ ảo được thắp sáng.

Cách đó không xa có một cánh cửa ra vào được đào nhân tạo.
 
Chương 1200


Chương 1200 Không hề có cảm giác căng thẳng.

Nhìn từ những tảng đá lớn bên cạnh, hẳn là vừa mới được đào xong.

 

“Vù”

 

Soạt!

 

Cả người Long Ngao không khỏi run rẩy, cảm giác bị nhìn chằm chằm lại ập đến.

 

Tiêu Chính Văn cũng cảm nhận được, dường như có một đôi mắt đang nhìn chăm chăm vào mình.

 

“Người xưa Hoa Quốc có câu quá tam ba bận, hôm qua đã là lần thứ tư rồi, lẽ nào đến lúc chết các người mới chịu dừng lại?”

 

Một giọng nói quái gở vang lên, dường như âm thanh đó phát ra từ bốn phía.

 

Tiêu Chính Văn càng xác định phỏng đoán của mình, đối phương là cao thủ cảnh giới Thiên Vương.

 

“Nếu đã đến thì đều là khách, xin mời!”

 

Chủ nhân giọng nói đó hệt như một vị thần nhìn xuống một đám tép riu.

 

“Long Vương!”

 

Trán Long Ngao lập tức ướt đẫm mồ hôi.

 

Anh ta đã điều tra xung quanh đây không có thiết bị giám sát nào.

 

Hơn nữa trên núi không một bóng người, đừng nói là người, đến cả một sợi lông chim cũng không có.

 

Làm sao đối phương có thể phát hiện ra anh ta và Tiêu Chính Văn được chứ?

 

Không phải Long Ngao nhát gan mà là bất kỳ ai đều sẽ có cảm giác sợ hãi theo bản năng với những thứ mình không biết.

 

“Đi thôi, chúng ta bên đó gặp ông ta!”

 

Tiêu Chính Văn thoải mái đứng lên đi về hướng nơi đóng quân dưới núi.

 

Long Ngao cũng cảnh giác đi theo phía sau Tiêu Chính Văn, thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn xung quanh.

 

“Đừng tìm nữa, trong rừng cây không có mai phục, không thể bỏ lỡ dịp tốt gặp cao nhân được, lần này xem như chúng ta cùng mở mang kiến thức vậy”.

 

Tiêu Chính Văn rất thoải mái, bình tĩnh, không hề có cảm giác căng thẳng.

 

“Vâng!”

 

Giọng nói của Tiêu Chính Văn vang lên khiến Long Ngao bình tĩnh lại, cảm giác sợ hãi đó cũng dần biến mất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom