Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1141


Chương 1141 Mới có vài tiếng đồng hồ thôi mà!

Không nắm chắc phần thắng thì sao hắn dám dùng tính mạng của toàn quân để đánh cược chứ?

Tiêu Chính Văn đứng dậy, chắp một tay sau lưng, chống lên lỗ châu mai trên tường thành mà nhìn xuống dưới.

Đại quân hơn một trăm nghìn người gần trong gang tấc, nhưng muốn tấn công thành Vũ Quan thì đâu dễ dàng?

“Bản soái thấy mày dẫn quân đi đường xa xôi mệt mỏi, hôm nay tạm tha cho mày không phải chết, đợi mày nghỉ ngơi chỉnh đốn xong xuôi rồi đổi ngày khác chiến đấu!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn vươn vai ngay trước mặt mọi người, sau đó quay người bước xuống tường thành.

“Tên khốn nạn, không dám chiến đấu mà qua miệng hắn lại thành đường đường chính chính như thế!”

Schindler đấm mạnh lên trên vách núi bên cạnh, khiến vô số đá vụn rơi xuống.

“Đúng rồi, quên mất không nói cho bọn mày biết, tuyệt đối đừng dùng tay đấm vào vách núi, cũng đừng leo lên từ vách treo bên cạnh, bên trên có đá, sẽ đè chết người đấy!”

Tiêu Chính Văn lại thò đầu ra nói.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn nở một nụ cười khiến người ta giận sôi máu, sau đó anh thong dong bước xuống thành.

Mấy người Mars nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn lên vách núi hai bên, quả nhiên, bên trên xếp kín mười mấy tảng đá hình cầu cỡ lớn!

Mẹ kiếp!

Mars căm phẫn trừng mắt nhìn Schindler, cú đấm ban nãy của hắn suýt nữa đã lấy mạng tất cả mọi người!

“Thằng khốn nạn!”

Mars gào lên chửi rủa, nhưng Tiêu Chính Văn chẳng thèm để tâm tới hắn mà bước thẳng xuống khỏi tường thành.

Thật ra Tiêu Chính Văn chỉ cần lộ diện một chút trước mặt bọn chúng, khiến tất cả mọi người nhìn thấy anh đang trấn giữ thành Vũ Quan là được rồi.

Mỗi ngày ló mặt một lần là đủ để có tác dụng uy hiếp.

Lúc Tiêu Chính Văn đang chọc Mars giận đến mức suýt hộc máu, lại có một tin tức cực kỳ không tốt đột nhiên truyền đến.

Bốn giờ rạng sáng nay thành Vọng Kinh đã bị đại quân hơn một trăm nghìn người tấn công mạnh mẽ, hơn nữa Lawson còn bị trọng thương, đã được mấy trăm binh lính bại trận khiêng tới trước đại bản doanh của Mars.

“Báo… báo cáo nguyên soái, chủ soái Lawson bị trọng thương, thành… thành Vọng Kinh thất… thất thủ rồi!”

Ầm!

Mars có cảm giác như sét đánh ngang tai, thành Vọng Kinh thất thủ rồi sao?

Mới có vài tiếng đồng hồ thôi mà!

Hoa Quốc lấy đâu ra chiến lực mạnh như vậy?

“Chuyện này là thế nào? Sao thành Vọng Kinh có thể thất thủ chứ?”

Mars dùng lực lay mạnh tên sĩ quan vừa mới báo tin đó, lớn giọng gầm lên.

“Là… là Từ Kiêu Long, vào lúc bốn giờ sáng quân đội của ông ta đột nhiên phát động tấn công, lúc đó… lúc đó quân ta còn đang ngủ say, tới khi quân ta phản ứng lại thì cửa thành đã bị Từ Kiêu Long mở ra, đại quân hơn một trăm nghìn người tràn vào như nước thuỷ triều…”

“Bốp!”

Không đợi tên sĩ quan báo tin đó nói xong, Mars đã giáng cho hắn một bạt tai đau điếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vô dụng! Đều là một lũ vô dụng!”
 
Chương 1142


Chương 1142 Chênh lệch một sao không phải là ít.

“Thưa nguyên soái, tôi sẽ dẫn mười nghìn người đi chiếm lại thành Vọng Kinh!”

Schindler bước lên một bước, nghiêm mặt nói.

Mars liếc xéo Schindler bằng ánh mắt lạnh thấu xương, hắng giọng nói từng chữ: “Bản thân anh cũng tin sao?”

Tuy rằng Từ Kiêu Long không có tiếng tăm bằng Tiêu Chính Văn, nhưng cũng là long soái cấp năm sao!

Một mình Schindler đi trước, binh lực lại thiếu, có quỷ mới tin hắn có thể chiếm lại được thành Vọng Kinh!

Trước đây bọn họ có thể dễ dàng chiếm được thành Vọng Kinh như vậy cũng không phải do bọn họ có thực lực mạnh mẽ, mà căn bản là do Hoa Quốc không có lực chống cự tương ứng.

Thậm chí trong số các tướng sĩ giữ cửa thành, ngay cả một cường giả cảnh giới chiến thần cũng không có!

Nhưng tình hình hiện giờ lại hết sức bất lợi đối với bọn chúng!

Trước có Tiêu Chính Văn, sau có Từ Kiêu Long, dù chỉ sơ suất trong chốc lát cũng có khả năng sẽ dẫn tới thất bại thảm hại!

“Nguyên soái, không thể vứt bỏ thành Vọng Kinh được, hơn một nửa vật tư quân sự của chúng ta ở trong thành Vọng Kinh!”

Kyle vội nói.

“Chúng ta không thể rút lui, lúc này mà rút lui sẽ thành tháo chạy, sẽ khiến lòng quân hỗn loạn, một khi Tiêu Chính Văn và Từ Kiêu Long đột nhiên đánh giết thì trăm nghìn đại quân của chúng ta sẽ thành con dê thế mạng!”

Mars cắn răng nghiến lợi nói.

Dứt lời, Mars đã bước tới trước đội quân thua trận trước mặt, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lawson thoi thóp nằm trên cáng cứu thương.

“Anh bị Từ Kiêu Long đánh trọng thương sao?”

Trong lòng Mars hơi kinh ngạc.

Giữa những long soái năm sao, dù có chút chênh lệch về thực lực thì cũng không chênh lệch nhiều đến vậy!

Lúc này trên người Lawson có mấy vết thương ảnh hưởng tới xương, hơn nữa đều nằm ở chỗ hiểm.

“Nguyên soái! Ông ta… ông ta không phải long soái năm sao, ông ta đã đạt tới cảnh giới sáu sao rồi!”

Lawson vô cùng buồn bực nói.

Nếu không phải chênh lệch thực lực những một bậc thì cũng không đến mức vừa giao đấu, Lawson đã bị Từ Kiêu Long đánh bị thương nặng!

Nếu không chạy trốn kịp thời thì e rằng bây giờ ngay cả mạng hắn cũng mất rồi!

“Gì cơ? Sáu sao?”

Mars không nhịn được khẽ run rẩy.

Vừa nãy, Mars còn đang nghĩ có nên tranh thủ ban đêm dẫn quân quay về chiếm lại thành Vọng Kinh hay không, chạy về thành Vọng Kinh trong thời gian ngắn nhất.

Nhưng khi hắn nghe thấy tin tức này thì lập tức từ bỏ hoàn toàn ý nghĩ này.

Chênh lệch một sao không phải là ít.

Mars vừa đột phá cảnh giới chủ soái sáu sao còn chưa tới một tháng, dù mạnh hơn long soái năm sao nhưng hoàn toàn không so được với chủ soái sáu sao lâu năm!
 
Chương 1143


Chương 1143 “Im miệng!”

“Được rồi, anh dưỡng thương trước đi, chuyện tiếp theo cứ giao cho chúng tôi!”

Mars khẽ xua tay, sau đó nghiêng đầu nhìn về cửa thành Vũ Quan.

Tin tức Tiêu Chính Văn và Từ Kiêu Long chia ra đoạt lại Vũ Quan và thành Vọng Kinh đã truyền về thủ đô Hoa Quốc, các quan chức đều cực kỳ chấn động.

“Ôi trời, Thiên Tử anh minh sáng suốt, đều nhờ phúc lớn của Thiên Tử mà quân ta mới có thắng lợi lớn này!”

“Đúng vậy, Thiên Tử phúc lớn ngang trời, đương nhiên Hoa Quốc chúng ta sẽ đứng đầu thế giới”.

“Tất cả công lao đều thuộc về một mình Thiên Tử, nếu không có phúc lớn của Thiên Từ thì làm sao có được thắng lợi lớn như này!”

Một đám quan văn tiến lên trước, đẩy hết công lao về phía Thiên Tử.

Mục đích của bọn họ vô cùng đơn giản, dù thế nào cũng không thể để Tiêu Chính Văn độc chiếm hết chiến công được!

“Mọi người nói sai rồi, trận chiến này đều nhờ vào công lao của vua Bắc Lương!”

Thiên Tử trầm giọng nói.

“Thiên Tử, Tiêu Chính Văn thì có công lao gì chứ? Hôm nay Từ Kiêu Long đã đánh chiếm được thành Vọng Kinh, Long Kinh đã được bảo vệ, còn hắn thì sao, hắn lại muốn đóng quân ba ngày ở Vũ Quan, không phải đây là làm lỡ thời cơ chiến đấu hay sao?”

Ông Lạc tiến lên một bước, lớn tiếng nói.

“Nói bậy! Tiêu Chính Văn là dùng bản thân làm mồi nhử, đợi quân địch bao vây Vũ Quan! Sao từ miệng ông nói ra lại biến thành làm lỡ thời cơ chiến đấu rồi hả?”

Tần Hán Quốc bước lên một bước, tức giận lớn tiếng chỉ vào mũi ông Lạc nói.

“Đúng vậy, nếu lúc này tiêu diệt toàn bộ một trăm nghìn quân địch của thành Vọng Kinh dưới thành Vũ Quan thì liên quân phía Bắc cũng không có lý do để hiếu chiến!”

Giang Vạn Long cũng lên tiếng.

Cuộc tranh cãi giữa hai bên nhanh chóng trở nên gay cấn.

Đám quan chức chia thành hai phe, dẫn đầu là quan văn, đa số đều ủng hộ cách nói của ông Lạc.

Nhưng các tướng lĩnh lại nhao nhao đứng ra tỏ ra bất bình thay Tiêu Chính Văn.

“Im miệng!”

Thiên Tử đột nhiên vỗ lên thư án hình rồng, lớn tiếng nói.

Thấy Thiên Tử tức giận, lúc này mọi người mới câm như hến.

“Từ xưa, quan văn giỏi mưu lược, quan võ giỏi chiến đấu, tạo phúc cho quốc gia, nhưng bây giờ mấy người lại vì chuyện công lao mà tranh luận không ngừng nghỉ?”

Đám quan chức nghe tới đây lại rối rít cúi đầu, không dám tranh cãi nữa.
 
Chương 1144


Chương 1144 Không có lối thoát!

“Thưa Thiên Tử, theo tôi thấy hay là nên thúc giục Tiêu Chính Văn ra trận sớm, vì một trăm nghìn đại quân của kẻ địch có thể đoạt lại thành Vọng Kinh bất cứ lúc nào!”

Ông Lạc tiến lên báo cáo.

“Ông đang muốn giục chết Tiêu Chính Văn sao? Ông có biết từ Long Nhất đến Long đến Long Bát đều đang bị thương nặng, ngay cả thời gian nghỉ ngơi mấy ngày này cũng không cho Tiêu Chính Văn thì làm sao mà cậu ấy nghênh chiến chứ!”

Tần Hán Quốc không thể kiềm chế được cơn giận, bước tới phẫn nộ quát lên.

“Tần…”

“Âu Dương Vũ đến!”

Lúc ông Lạc đang chuẩn bị phản bác thì một ông lão đầu tóc hoa râm, đôi lông mày trắng rũ xuống, sải bước bước lên đại điện.

Nhìn thấy người này, đám quan chức nhao nhao khom người hành lễ: “Kính chào các lão!”

Ngay cả Thiên Tử cũng đứng dậy, nói với ông lão lông mày trắng: “Các lão Âu Dương, dạo này có khỏe không?”

Ông lão này là Âu Dương Vũ, một trong tứ đại các lão của Long Các!”

Chỉ là những năm gần đây, vì không được khỏe nên ông ấy rất ít tham gia vào việc hệ trọng trong quân sự và chính trị.

Nhưng thân phận của ông ấy lại cực kỳ nhạy cảm!

Hôm nay ông ấy đột nhiên xuất hiện ở Thiên Tử Các khiến mọi người hết sức kinh ngạc!

“Thiên Tử, tôi có lời này, không biết Thiên Tử có thể lắng nghe hay không?”

Giọng nói già nua của Âu Dương Vũ vang lên giữa Thiên Tử Các, đám quan chức đều ngoan ngoãn lui ra hai bên.

“Các lão mời nói!”

Thiên Tử ngồi xuống ghế, nghiêm túc nói.

“Từ xưa có câu, tướng ở ngoài không nghe theo lệnh vua, vậy xin hỏi, văn võ cả triều, bao gồm cả ông Lạc này, ông có biết trong thành Vũ Quan còn bao nhiêu lương thực, bao nhiêu đạn dược, bao nhiêu đồ tiếp tế?”

Tất cả mọi người đều trầm mặc một hồi lâu.

“Tôi tiếp tục hỏi ông, ở phía Bắc Vũ Quan có bao nhiêu người của liên quân đã chạy tới dưới thành, còn có bao nhiêu quân địch chưa tới dưới thành, ông Lạc có biết không?”

“Khụ…”

Ông Lạc bị hỏi đến mức không nói nên lời.

“Cách xa cả nghìn cây số, tình hình của địch không rõ, tình hình của quân ta cũng chưa biết cụ thể, các người lại dám nói bừa đánh và không đánh, thật sự coi mạng quân Phá Long của Hoa Quốc như cỏ rác sao? Nếu lúc này Tiêu Chính Văn ra trận nghênh chiến với kẻ địch theo ý ông, đám quân địch chưa bị tiêu diệt hết ở phía Bắc có cơ hội bỏ chạy thì ông có sẵn sàng chịu tội chết không?”

Âu Dương Vũ nói thẳng, chỉ mấy câu nói ngắn ngủi đã dồn ông Lạc đến chỗ chết, chịu tội chết?

Không có lối thoát!

Ông Lạc biết rõ nếu làm theo cách của ông ta thì quân đội phía Bắc sẽ chạy trốn, ông ta đâu còn dám gánh lấy tội chết này?

“Ông Lạc, sao không nói gì nữa?”

Âu Dương Vũ nheo mắt tra hỏi.

“Tôi…”

Ông Lạc liếm khóe môi, lúng túng nói: “Đúng là kế hoạch lúc trước của tôi không được chu toàn, sau khi được ông nhắc nhở, tôi đã sáng tỏ thông suốt, đúng là không nên gấp rút ra trận!”

 
 
Chương 1145


Chương 1145 Bành Chấn Quốc bất lực

“Hừ!”

 

Giang Vạn Long lạnh lùng hừ một tiếng, trợn mắt liếc xéo ông Lạc.

 

Tần Hán Quốc cũng khinh thường đảo mắt nhìn ông Lạc, sau đó quay đầu lại nhìn Thiên Tử, rồi nói: “Thiên Tử, tình hình chiến sự đang thay đổi nhanh chóng, nên cho Tiêu Chính Văn quyền tự làm chủ”.

 

“Ông Lạc, ông nghĩ sao?”

 

Thiên Tử ngẩng đầu lên nhìn ông Lạc nói.

 

“Tôi… không phản đối!”

 

Sắc mặt ông Lạc rất khó coi, bước sang một bên.

 

Nhưng ông ta lại thầm căm hận Âu Dương Vũ.

 

Lão già này không ở yên trong nhà mà chạy đến Thiên Tử Các phá hoại chuyện tốt của ông đây!

 

Xem ông đây làm sao nắm được thóp của ông, giết cả nhà ông!

 

Nghĩ đến đây, ông Lạc thầm nghiến răng nghiến lợi, đã có dự tính trong đầu.

 

“Vậy cứ làm theo ý của mọi người đi, phê duyệt cho Tiêu Chính Văn và toàn quân nghỉ ba ngày, ba ngày sau tiếp tục chiến đấu!”

 

Dứt lời, Thiên Tử phất áo đứng dậy đi về đại điện.

 

Sau khi Thiên Tử đi khuất, Âu Dương Vũ đến gần ông Lạc nói: “Ông Lạc, có một số việc ông có thể giở thủ đoạn nhưng chiến trường liên quan đến tính mạng của hàng trăm nghìn người, ông dám làm thế không?”

 

“Ha ha, ông Âu Dương, ông nói vậy nghe chẳng lọt tai tí nào. Sao ông biết tôi đang giở thủ đoạn? Tôi cũng là người một lòng hướng về đất nước, Hoa Quốc bị kẻ địch tiến đánh đến Long Kinh, đây là chuyện rất mất mặt!”

 

“Lẽ nào ông cho rằng dư luận quốc tế vẫn chưa đủ làm Hoa Quốc mất mặt sao? Muốn giữ liên quân năm nước ở ngoài Long Kinh để ăn tất niên luôn à?”

 

Dứt lời, ông Lạc vung tay áo, chắp hai tay ra sau sải bước ra khỏi Thiên Tử Các.

 

“Đúng là khốn kiếp!”

 

Giang Vạn Long nghiến răng nghiến lợi mắng.

 

Âu Dương Vũ quay đầu lại nhìn chằm chằm bóng lưng ông Lạc một lúc lâu mới bất lực lắc đầu.

 

Thời đại bây giờ đã không còn giống ngày xưa nữa rồi, không thể so sánh với Thiên Tử cũ nữa.

 

Thiên Tử mới sao lại bị người ta khống chế trong lòng bàn tay như vậy?

 

“Các ông chưa góp lời về người này với Thiên Tử à?”

 

Âu Dương Vũ quay đầu lại nhìn mấy người Giang Vạn Long.

 

Mấy người Giang Vạn Long đồng loạt cúi đầu thở dài.

 

Từ lúc Thiên Tử nhậm chức, muốn gặp riêng Thiên Tử thôi cũng khó hơn lên trời.

 

Góp lời?

 

Nói chuyện ngay trước mặt ông Lạc mà có cơ hội cho họ góp lời được sao?

 

“Chúng tôi chỉ mong lần này Tiêu Chính Văn có khả năng xoay chuyển tình thế, còn chuyện trong chính phủ, chúng tôi không bận tâm nhiều như trước nữa”.

 

Bành Chấn Quốc bất lực nói.

 

Âu Dương Vũ thở dài, cầm gậy, sắc mặt u ám bước về phía Long Các.

 

Đã năm năm ông ấy không quay lại Long Các, mặc dù bây giờ Âu Dương Vũ tự thấy mình là ngọn đèn trước gió, nhưng Hoa Quốc tuyệt đối không thể chứa chấp loại người phản bội như vậy.

 

Cùng lúc đó, sau khi bí mật bàn bạc với vài quan văn, ông Lạc đã lên một kế hoạch nham hiểm.

 

Tiêu Chính Văn không thắng thì thôi nhưng nếu Tiêu Chính Văn thắng thì phải tiêu diệt cả nhà Âu Dương Vũ, ra oai đe dọa tứ lão Long Các và Tiêu Chính Văn.

Thoáng chốc ba ngày đã trôi qua.
 
Chương 1146


Chương 1146 “Toang rồi!”

Tiêu Chính Văn bước lên trên tường thành của thành Bắc nhìn xuống bên dưới, liên quân năm nước gần một trăm nghìn người đã bao vây Vũ Quan.

 

Đây đúng là hiệu quả Tiêu Chính Văn mong muốn.

 

“Long Nhất, Long Nhị, mười một giờ hôm nay, các anh âm thầm dẫn quân xông ra ngoài thành, đừng dây dưa quá lâu mà hãy tốc chiến tốc thắng giành lại Cẩm Quan, cắt đứt hoàn toàn đường lui của địch!”

 

“Vâng!”

 

“Rõ!”

 

Long Nhất và Long Nhị cùng đáp, sau đó đứng sang một bên.

 

“Long Tứ, Long Ngũ, đợi Long Nhất và Long Nhị phá vỡ vòng vây thì hai người các anh dẫn theo đại quân ba mươi nghìn người phá vỡ từng vòng vây, chặn từ hai phía Đông Tây, bao vây kẻ địch!”

 

“Vâng!”

 

Long Tứ, Long Ngũ cũng xoay người lùi ra sau.

 

“Long Lục, Long Thất, các anh dẫn theo mười nghìn binh lính tinh nhuệ, đánh trực diện với địch!”

 

“Vâng!”

 

“Long Bát, anh dẫn theo hai mươi nghìn binh sĩ giỏi ở lại giữ thành!”

 

“Rõ!”

 

Long Bát khẽ gật đầu rồi cũng đứng sang một bên.

 

Nhìn quân địch có hàng chục nghìn binh sĩ bên dưới, ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên tia sáng lạnh lùng nói: “Bàn tay của đám quân địch bên dưới này đều dính máu của người dân Hoa Quốc, ai dám thả một người đi thì sẽ xử lý theo quân pháp!”

 

“Vâng!”

 

Mọi người đồng thanh hô vang.

 

Theo sự phân công của Tiêu Chính Văn, ngay trong đêm đó, hai đại quân trước sau xông ra phá vỡ vòng vây một đường tiến thẳng về phía Bắc.

 

Ngay lúc liên quân năm nước ở ngoài thành vẫn còn đang khó hiểu, tại sao hai đại quân này lại tiến về phía Bắc mà không phải đánh với chúng thì Long Lục và Long Thất đã dẫn đại quân hai mươi nghìn người lao đến như hai hung thần, giết liên quân năm nước thất bại thảm hại phải tháo chạy.

 

Nhưng chúng không chạy được bao xa thì lại rơi vào vòng vây của Long Tứ và Long Ngũ.

 

Hàng chục nghìn binh sĩ liên quân giơ súng đầu hàng, dù sao trong số chúng không có lấy một cường giả cảnh giới chiến thần, lại bị rơi vào tầng tầng lớp lớp vòng vây nên lòng quân đã cực kỳ hỗn loạn.

 

“Chuyện này… ý chủ soái là, không chấp nhận…”

 

“Không chấp nhận? Dù một đám dê non thì quân Phá Long cũng sẽ có tổn thất, chấp nhận cho chúng đầu hàng, sau đó…”

 

Long Ngũ làm động tác cứa cổ.

 

“Chuyện… chuyện này e là sẽ làm trái với hiệp ước quốc tế!”

 

Long Tứ hơi lo lắng nói.

 

“Muốn bàn luận đến công ước thì nói với người, còn với súc sinh thì cứ giết là được, mặc kệ là dùng cách gì!”

 

Long Ngũ lạnh lùng nói.

 

Sau đó anh ta nói lại suy nghĩ của mình với Tiêu Chính Văn qua điện thoại.

 

“Cho dù các anh làm cách nào thì tôi chỉ có một yêu cầu, không thể giữ tù binh lại, hơn nữa tổn thất càng thấp càng tốt”.

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn cúp máy luôn.

 

Chiến tranh chưa bao giờ có hai từ nhân từ, mỗi một tướng sĩ của quân Phá Long đều là binh sĩ xuất sắc của Hoa Quốc, Tiêu Chính Văn phải đảm bảo sát thương trong trận chiến được kiểm soát ở mức tối đa.

 

Ngay trong đêm đó, sau khi chấp nhận sự đầu hàng của liên quân, Long Tứ và Long Ngũ áp giải tất cả tù binh đến một khe núi.

 

Ba giờ sáng đột nhiên vang lên một loạt tiếng súng, ngay cả Mars bị vây khốn ở Vũ Quan cũng nghe rất rõ.

 

Tiếng súng vang lên tận hai tiếng, sau đó là những phát súng lẻ tẻ.

 

“Toang rồi!”
 
Chương 1147


Chương 1147 Cả một khoảng trời đêm sáng như ban ngày.

Kyle ngây ngốc nhìn về nơi phát ra tiếng súng, ngồi phịch xuống ghế.

 

Schindler siết chặt nắm đấm: “Nghe tiếng súng hình như không có tiếng súng của binh sĩ chúng ta. Chúng… chúng thế mà lại giết tù binh!”

 

Mars cười gượng nói: “Tôi đã nói rồi đừng tàn sát dân lành, các anh thì sao? Nói gì mà người Hoa Quốc sống cũng chỉ tốn lương thực, kết quả thế nào?”

 

“Các anh cũng rõ Tiêu Chính Văn là người thế nào rồi đấy, chúng ta làm một thì hắn có thể làm mười lăm!”

 

Mars siết chặt nắm đấm, trợn to hai mắt nói: “Không đúng! Mấy ngày nay Tiêu Chính Văn cứ trốn trong thành không ứng chiến, không phải là sợ chúng ta mà là đang đợi quân đội ở phía Bắc chạy đến Vũ Quan, như thế hắn có thể giết hết chúng ta”.

 

Nghe thế mọi người đều sửng sốt.

 

“Mau lên, bảo cấp dưới chuẩn bị vũ khí, Tiêu Chính Văn có thể phát động tổng tiến công bất cứ lúc nào!”

 

Mars vừa dứt lời thì chỉ nghe được vài âm thanh của đạn tín hiệu từ đằng xa.

 

Sau đó bầu trời đỏ rực đạn báo hiệu màu đỏ.

 

Cùng lúc đó, tiếng ầm ầm vang lên từ khắp bốn phía.

 

“Tiêu rồi!”

 

Mars vội vàng chạy ra khỏi doanh trại, cảnh tượng trước mắt khiến hắn hoàn toàn sững sờ!

 

 

 

Chỉ thấy vô số những hòn đá lớn đã chặn kín lại đường đi của bọn chúng, hai bên sườn núi, rất nhiều quân Phá Long đồng loạt ném pháo sáng.

 

Cả một khoảng trời đêm sáng như ban ngày.

 

Tiếng súng dày đặc từ bốn phía truyền tới, Mars muốn hạ lệnh cho quân lính phản công có tổ chức nhưng đã muộn!

 

Lúc này liên quân năm nước đã loạn thành một mớ như tơ vò.

 

Mỗi tiếng súng vang lên là một binh lính ngã xuống.

 

Thậm chí còn có một vài sĩ quan đã giơ tay đầu hàng nhưng vẫn bị những viên đạn vô tình bắn chết!

 

Đêm nay, đã định trước là một đêm đổ máu!

 

Pằng pằng pằng!

 

Mấy ngàn phát đạn dày đặc như mưa bắn vào doanh trại của liên quân năm nước, máu thịt bắn tung tóe.

 

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Mars đã hoàn toàn tuyệt vọng, ngay cả Lawson đang bị thương nặng cũng bị rất nhiều đạn bay tới nổ tan xương nát thịt.

 

Giờ khắc này, mấy ngàn phát đạn pháo từ trên trời rơi xuống!

 

Trong chớp mắt, doanh trại của liên quân đã trở thành biển lửa, tiếng la khóc, tiếng cầu xin tha mạng, tiếng gào thét truyền ra khắp bốn phía.

 

“Không!”

 

Mars rống lên một tiếng phẫn nộ đến khàn cả cổ họng.

 

Chưa đầy hai giờ, một trăm nghìn quân lính liên quân bị tiêu diệt hoàn toàn!

 

Trên chiến trường rộng lớn chỉ còn lại ba người Mars, Schindler và Kyle.

 

Pháo sáng đầy trời bắn ra từ thành Vũ Quan, trong phạm vi một trăm mét, sáng rực như ban ngày.

 

Lúc này, bóng dáng mà đám người Mars vô cùng quen thuộc lại vô cùng căm hận đang đi về phía bọn chúng.

Tiêu Chính Văn!
 
Chương 1148


Chương 1148 Đây tuyệt đối là một loại ảo giác!

Hai mắt Mars phủ đầy tơ máu, nổi giận gầm lên một tiếng, vươn người đi lên nghênh tiếp.

 

Schindler quay đầu liếc nhìn thi thể không lành lặn bị nổ tay chân nát nhừ của Lawson, cắn răng đi về hướng Tiêu Chính Văn.

 

Trận chiến hôm nay, nếu phải chết cũng phải kéo theo Tiêu Chính Văn chết cùng!

 

“Tiêu Chính Văn, hành động này của mày đã vi phạm hiệp ước quốc tế! Chúng mày…”

 

“Hiệp ước quốc tế? Mày còn mặt mũi nhắc hiệp ước quốc tế với tao sao? Vậy bọn mày giết hại dân thường thì tính thế nào? Trong thành Cẩm Quan, hơn bảy mươi ngàn người chết dưới họng súng của bọn mày, cái gọi là hiệp ước của bọn mày ở đâu rồi?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi ngược lại.

 

“Bọn tao là người Mễ Quốc! Bọn chúng… Bọn chúng là người Hoa Quốc!”

 

Schindler lớn giọng hét lên.

 

Trong mắt hắn, Mễ Quốc là nước có đặc quyền!

 

Mễ Quốc có thể vung tay múa chân với người khác, có thể tùy ý sát hại người dân của những nước khác!

 

Các nước khác nhất định phải tôn trọng hiệp ước quốc tế, chỉ mỗi mình Mễ Quốc là ngoại lệ!

 

“Mạng của người Mễ Quốc bọn mày, trong mắt tao cũng không bằng cỏ rác! Bọn mày không chỉ bị giết hết mà tro cốt của bọn mày cũng sẽ được rải trên ruộng đồng, để làm phân bón!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

“Hỗn xược!”

 

Kyle nổi giận gầm lên một tiếng, rút ra một thanh kiếm dài, chĩa thẳng vào Tiêu Chính Văn.

 

“Không chỉ bọn chúng đâu, cả bọn mày cũng thế, không phải bọn mày thích công bằng sao?”

 

Tiêu Chính Văn mỉm cười nói, trên mặt lộ ra vẻ ung dung thoải mái, không mảy may sợ hãi.

 

Mars híp mắt lại trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, lẽ nào Tiêu Chính Văn đã đạt tới cảnh giới sáu sao?

 

Nhưng hắn lại không cảm nhận được từ trên người Tiêu Chính Văn luồng sức mạnh ấy!

 

Ngược lại, luồng sức mạnh trên người Tiêu Chính Văn vô cùng nhạt nhòa, giống như còn chưa đạt tới cảnh giới chiến thần!

 

Đây tuyệt đối là một loại ảo giác!

 

“Tiêu Chính Văn, bọn tao đều là long soái cấp năm sao thật, nhưng có một tin tức không tốt muốn nói với mày, thật ra long soái cấp năm sao cũng không phải là cực hạn của cảnh giới chủ soái!”

 

“Có thể mày cũng không biết, thật ra trên long soái năm sao còn có sáu sao! Hôm nay, nếu mày không tự mình ra trận, có lẽ bọn tao sẽ không chết thảm dưới lửa đạn của mày, nhưng bây giờ tình hình đã khác rồi!”

 

Schindler lạnh lùng bật cười ha ha rút thanh kiếm dài ra.

 

“Không sai, rất đáng tiếc phải thông báo với mày, Mars đã đột phá lên cảnh giới sáu sao, vậy nên hôm nay mày nhất định phải chết cùng bọn tao!”

 

Kyle đứng ở một bên nở nụ cười độc ác, ba người bọn chúng tạo thành hình tam giác, vây Tiêu Chính Văn ở giữa.

 

Tiêu Chính Văn tỏ vẻ vô cùng đồng cảm nhìn ba kẻ này.

 

Trong mắt bọn chúng, cấp sáu sao đã là đỉnh của chóp, nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn, sáu sao hoàn toàn không đáng nhắc tới!
 
Chương 1149


Chương 1149 “Sáu sao lợi hại lắm sao?”

“Chết đi!”

 

Dứt lời Kyle vung thanh kiếm lên, đâm thẳng vào giữa lưng Tiêu Chính Văn.

 

Theo hắn thấy, dù thế nào Tiêu Chính Văn cũng không phải là đối thủ của Mars cảnh giới sáu sao. Mặc dù giết chết Tiêu Chính Văn, bọn chúng cũng khó mà thoát chết nhưng dù sao cũng tốt hơn bị Tiêu Chính Văn hành hạ đến chết ở chỗ này!

 

Ánh mắt Mars không kiêng nể gì nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, dường như đang đợi Tiêu Chính Văn né tránh mũi kiếm của Kyle.

 

Thế nhưng, nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Tiêu Chính Văn vẫn đứng sừng sững tại chỗ, có vẻ như vẫn chưa cảm nhận được thanh kiếm của Kyle đang đâm tới ở phía sau.

 

Trên mặt Schindler lộ ra vẻ mặt vui mừng!

 

Giờ khắc này, thanh kiếm của Kyle chỉ còn cách người Tiêu Chính Văn không tới nửa mét, mọi người đều là long soái cấp năm sao, Tiêu Chính Văn có muốn tránh cũng không thể tránh nữa rồi!

 

Chết đi!

 

Kyle  nhìn thấy Tiêu Chính Văn bỏ qua thời cơ tốt nhất để né tránh, trong mắt lóe lên tia sáng!

 

Lẽ nào Tiêu Chính Văn bởi vì sợ Mars nhân cơ hội ra tay nên không dám manh động?

 

Mà cho dù Tiêu Chính Văn trốn hay không trốn thì cũng chỉ có một kết quả, đó chính là chết!

 

Nhưng đúng vào lúc thanh kiếm chỉ còn cách người Tiêu Chính Văn tầm ba centimet, mũi kiếm của hắn đã chuẩn bị đâm vào anh thì đột nhiên bị dừng lại!

 

Cho dù Kyle có dùng lực thế nào, thanh kiếm ấy cũng không tiến thêm được một chút nào nữa!

 

Xung quanh Tiêu Chính Văn dường như có một bức tường không khí vô hình, ngăn chặn thanh kiếm của hắn lại.

 

“Việc… việc này là sao, sao lại như thế này?”

 

Kyle đã liên tiếp thử mấy lần, cuối cùng thanh kiếm vẫn không thể tiến lên được, lúc này hắn mới hơi hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn.

 

“Sáu sao lợi hại lắm sao?”

 

Dường như Tiêu Chính Văn hoàn toàn không chú ý tới Kyle, chỉ mỉm cười híp mắt nhìn về phía Mars.

 

Lúc này, bầu không khí trên chiến trường bỗng trở nên quỷ dị!

 

Ba kẻ vừa nãy còn tràn đầy hy vọng kéo theo Tiêu Chính Văn chết cùng với mình, bây giờ tâm trạng lập tức rơi vào vực sâu.

 

Bức tường không khí bảo vệ Tiêu Chính Văn đã nói lên tất cả, Tiêu Chính Văn đạt tới cảnh giới Thiên Vương!

 

Chỉ có cường giả ở cảnh giới Thiên Vương mới có thể điều động sức mạnh tự nhiên như vậy!

 

Đối mặt với cảnh giới Thiên Vương, long soái cấp năm sao hay sáu sao gì đó cũng chỉ là rác rưởi!

 

“Mày… mày đã đạt tới cảnh giới đó rồi sao?”

 

Mars bất giác lùi về phía sau một bước, hắn rất muốn bỏ chạy nhưng giờ đã không còn chỗ nào cho hắn trốn nữa!

 

Cho dù có bảy vị long soái cấp năm sao bao quanh Tiêu Chính Văn cũng vô ích!

 

Một đám người năng lực chiến đấu chỉ đến mức năm sao vụn vặt, hoàn toàn không thể cản lại một cường giả Thiên Vương!

 

“Rất bất ngờ sao? Không chỉ có bọn mày đang tiến bộ, người khác cũng đang tiến bộ! Nhưng tính mạng của bọn mày cũng chỉ có thể đến đây thôi!”

 

Tiêu Chính Văn cười nhạt, khẽ cong ngón tay, đẩy lên trên thanh kiếm của Kyle.

Keng!
 
Chương 1150


Chương 1150 chết một cách thoải mái!”

Ngày sau khi âm thanh giòn giã vang lên, Kyle phát hiện bản thân hoàn toàn không nắm được thanh kiếm trong tay nữa, thậm chí đến cả cánh tay cầm thanh kiếm cũng bị một lực vô cùng mạnh đánh gãy!

 

Mà thanh kiếm cũng bay lên không trung.

 

Chỉ khẽ đẩy một ngón tay đã có lực mạnh tới vậy sao?

 

 

 

“Giết!”

 

Khi nhìn thấy cảnh này, trong mắt Mars chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng, hắn đã không có khả năng giết được Tiêu Chính Văn, vậy thì ít nhất hắn cũng phải khiến anh bị thương nặng!

 

Lúc này, Mars giống như một con dã thú đã phát điên bất chấp sống chết vồ lấy Tiêu Chính Văn.

 

Cho dù phải dùng miệng để cắn, hắn cũng phải cắn bằng được một miếng thịt của Tiêu Chính Văn.

 

Schindler cũng hùa theo hắn lao về phía Tiêu Chính Văn như phát điên!

 

Chỉ có Kyle vẫn đang ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn, hắn hoàn toàn bị sức mạnh đáng kinh ngạc mà Tiêu Chính Văn vừa bộc phát dọa sợ ngu người.

 

“Phập!”

 

Ngay khi đám người Mars lao về phía Tiêu Chính Văn, một con dao quân đội năm cạnh lóe lên ánh sáng lạnh lùng đã xuyên qua trái tim của Mars.

 

Mars chỉ thấy trước mắt lóe lên một tia sáng sắc lạnh, tốc độ quá nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả tốc độ của đạn bắn.

 

Trước khi Mars kịp hoàn hồn, con dao quân đội năm cạnh đã xuyên ra sau lưng hắn rồi tấn công mục tiêu tiếp theo.

 

Schindler mới đi được hai bước, đột nhiên cảm giác có cơn gió nguy hiểm sau lưng, hắn vừa định xoay người, lại bất ngờ cảm thấy lồng ngực lạnh băng, sau đó dường như có thứ gì đó xuyên qua cơ thể hắn.

 

Con dao quân đội năm cạnh xuyên qua ngực của Schindler, sau đó đâm vào Kyle phía sau Tiêu Chính Văn với một góc độ vô cùng kỳ lạ.

 

Kyle nhìn rõ ngôi sao lạnh lẽo đang bay đến từ xa là gì, cơ thể hắn khẽ run lẩy bẩy.

 

Phụt phụt phụt!

 

Một dòng máu gần như đồng thời tuôn ra từ cơ thể ba người bọn chúng!

 

Ngay sau đó, đám người Mars lần lượt ngã xuống đất!

 

Chỉ là bọn chúng vẫn chưa chết, nhưng toàn thân lại không thể cử động, thậm chí nhúc nhích ngón tay cũng hoàn toàn không làm được!

 

“Tiêu Chính Văn! Mày… Mày còn muốn gì nữa! Giết bọn tao đi, để cho bọn tao được chết một cách thoải mái!”

 

Mars tuyệt vọng hét lên với Tiêu Chính Văn.

 

Thực ra, đối với bọn chúng, cái chết tuyệt đối không phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất bọn chúng còn chưa biết!

 

Rõ ràng Tiêu Chính Văn có thể giết bọn chúng, nhưng anh lại giữ lại một hơi thở cho bọn chúng!

 

Nhất định không phải Tiêu Chính Văn muốn tha cho bọn chúng một con đường sống, mà anh muốn khiến bọn chúng chết một cách đau đớn hơn!

 

“Tay của bọn mày đã thấm đẫm máu của dân chúng Hoa Quốc, nếu để bọn mày chết như vậy, thì quá hời cho bọn mày rồi, ít nhất, trong thời gian ngắn bọn mày sẽ không thể chết được!”

 

Sau khi nói xong, Tiêu Chính Văn vẫy tay với quân Phá Long ở đằng sau, rất nhiều binh lính của quân Phá Long lập tức xông lên, họ đặt ba cây thánh giá trên mặt đất, rồi khiêng đám người Mars lên cây thánh giá.

 

Những chiếc đinh thép dài hơn một mét đã đóng đinh ba người bọn chúng vào cây thánh giá.

“Dùng nước muối để khử trùng cho bọn chúng mỗi ngày, chờ đến lễ cúng bảy ngày của những người dân đã chết ở thành Cẩm Quan, sẽ mổ bụng của bọn chúng, dùng tim gan của bọn chúng để tế hàng vạn người dân vô tội của thành Cẩm Quan!”
 
Chương 1151


Chương 1151 Chúc mừng cậu chiến thắng trở về!”

Tiêu Chính Văn nói bằng giọng cực kỳ lạnh lùng.

 

“Rõ!”

 

Mấy binh lính của quân Phá Long nâng cây thánh giá lên rồi đi về phía thành Cẩm Quan.

 

“Tiêu Chính Văn! Mày làm như vậy nhất định sẽ bị trời trừng phạt!”

 

“Bọn tao là long soái cấp năm sao của Mễ Quốc, mày không có tư cách đối xử với bọn tao như vậy!”

 

Đám người Mars cố chịu đựng cơn đau truyền đến từ tay và chân, hét lên đến khản cả cổ.

 

Nhưng đáp lại bọn chúng chỉ có màn đêm vô tận và đám ruồi muỗi ngửi thấy mùi máu tanh mà bay tới từ sâu trong rừng.

 

Đứng trên đầu thành, Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn xuống chiến trường đẫm máu bên dưới, rồi nói với Hoa Hồng Đỏ bên cạnh: “Dùng đạn pháo đốt cháy tất cả xác chết của lực lượng liên quân, nếu không, sau khi xác chết phân hủy, có thể sẽ gây ra bệnh dịch!”

 

“Rõ!”

 

Sau khi Hoa Hồng Đỏ ra lệnh, tất cả xác chết của lực lượng liên quân đều bị chất thành từng ngọn núi nhỏ, sau đó bị biến thành tro bụi bởi đạn pháo và xăng!

 

Sau trận chiến này, liên quân năm quốc gia, với tổng cộng hơn hai trăm nghìn người, đều bị tiêu diệt ở thành Vũ Quan!

 

Không có bất kỳ ai thoát chết!

 

Bảy long soái cấp năm sao đều chết trong trận chiến, không một ai sống sót trở về!

 

Khi tin tức này truyền về Long Kinh, cả Long Kinh đều vỡ òa trong tiếng hoan hô.

 

Thậm chí một số người dân Hoa Quốc còn rơi lệ vì xúc động.

 

Long Kinh đã giữ vững, Hoa Quốc đã được bảo vệ, cuối cùng đất nước cũng được thái bình!

 

Lúc này, ở trên cửa Vọng Kinh, Từ Kiêu Long đứng thẳng trên thành, nghiêm người nhìn về phía hai trăm nghìn quân Phá Long chiến thắng trở về.

 

“Chủ soái Từ, trận chiến này quân Phá Long đã giành được công đầu, đáng ra, chúng ta…”

 

“Đây là điều chúng ta nên làm, nếu Long Kinh thất thủ, Hoa Quốc chắc chắn sẽ có biến, tương lai của chúng ta cũng sẽ trở nên rối ren, Tiêu Chính Văn có thể giết chết bảy long soái cấp năm sao, đây là biểu hiện của thực lực!”

 

Lúc này, Từ Kiêu Long thật sự tâm phục khẩu phục Tiêu Chính Văn.

 

Ông ta tự hỏi bản thân, nếu đổi lại là ông ta, trong hoàn cảnh tương tự, liệu ông ta có thể tập hợp với hai trăm nghìn quân Phá Long hay không, điều đó vẫn là một ẩn số.

 

Tiêu Chính Văn không chỉ làm được điều đó, hơn nữa anh còn quét sạch quân địch chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.

 

Thậm chí không hề quá khi nói rằng trận chiến này, Tiêu Chính Văn đã bảo vệ sự sống còn của Hoa Quốc!

 

“Dù vậy cũng không thể dồn hết công lao cho anh ta chứ, chúng ta cũng chiếm được thành Vọng Kinh!”

 

Từ Kiêu Long quay đầu nhìn phụ tá bên cạnh, rồi lắc đầu nói: “Nếu Tiêu Chính Văn không chiếm được Vũ Quan và dẫn quân chủ lực của quân địch rời đi, liệu chúng ta có thể chiếm được cửa Vọng Kinh hay không?”

 

Không cần phụ tá trả lời, câu trả lời đã ở trong lòng Từ Kiêu Long từ lâu, đó chính là không thể!

 

Đối phương còn có bốn long soái cấp năm sao canh giữ ở đây, chỉ dựa vào một mình Từ Kiêu Long, đừng nói là có thể chiếm được cửa Vọng Kinh, ngay cả việc có thể giữ được tính mạng hay không cũng khó nói!

 

“Vua Bắc Lương! Chúc mừng cậu chiến thắng trở về!”

 

Từ Kiêu Long chào Tiêu Chính Văn dưới cổng thành bằng nghi thức quân đội cao nhất.

 

“Tiêu Dao Vương, trận chiến này ông có ít nhất một nửa công lao, nếu ông không chiếm được cửa Vọng Kinh, trận chiến này sẽ khó mà giành được phần thắng, công lao thuộc về cả hai đội quân của chúng ta!”

 

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nghiêm nghị nói.

 

“Vua Bắc Lương quá khiêm tốn rồi! Bản soái chỉ làm đúng chức phận, vua Bắc Lương, mời!”

 

Từ Kiêu Long đứng nghiêm, dùng nghi lễ của cấp dưới với cấp trên để chào Tiêu Chính Văn.

 

Người phụ tá bên cạnh ông ta xấu hổ cúi đầu.

 

So với lòng dạ của Tiêu Chính Văn, anh ta thật sự chính là một kẻ tiểu nhân!

 

Ngước nhìn đội quân của Tiêu Chính Văn hùng hổ tiến về Long Kinh, trong lòng Từ Kiêu Long cũng thầm đổ mồ hôi thay Tiêu Chính Văn!

 

Thực ra, ngay từ khi ở Long Kinh, Từ Kiêu Long đã cảm nhận được trong bộ máy nhà nước dường như có bầu không khí khác thường!

 

Khi tin tức liên quân năm quốc gia bị đánh bại và gần như bị giết sạch truyền về tổng bộ của liên quân năm quốc gia, những người đứng đầu quân đội năm nước đều kinh hãi không nói nên lời!

 

Bảy long soái cấp năm sao, trong đó còn có một người vừa thăng cấp thành sáu sao đều đã chết!

 

Tổn thất của trận chiến này thật sự khôn lường!

 

“Sao một nhân chứng sống cũng không còn vậy chứ!”

 

Người đứng đầu quân đội của một trong những quốc gia đó giận dữ đứng dậy, gằn giọng hỏi với bức điện tín trên tay.

 

“Thật… thật sự là không còn người sống sót, nghe nói, sau khi thi thể của tất cả mọi người bị thiêu cháy, bị rải khắp các cánh đồng và biến thành phân bón, hơn nữa, nguyên soái Mars và hai long soái cấp năm sao khác còn bị đóng đinh trên cây thánh giá, chờ ngày bị mổ bụng!”

Nghe đến đây, những người đứng đầu quân đội năm nước đều đồng loạt gầm lên một tiếng!
 
Chương 1152


Chương 1152 “Mấy người muốn làm gì?”

Lúc này, bên trên tường thành Long Kinh, Âu Dương Vũ chống gậy đầu rồng, khuôn mặt mỉm cười nhìn về phương xa, nơi đoàn quân chiến thắng đang hùng dũng tiến về Long Kinh!

“Đây mới là nhuệ khí vô địch của Hoa Quốc!”

Âu Dương Vũ chỉ vào những tướng sĩ quân Phá Long ở phía trước, trên mặt nở nụ cười hài lòng.

“Thằng nhóc Tiêu Chính Văn này đúng là có bản lĩnh!”

Bành Chấn Quốc cũng không kiềm chế được mà rơi những giọt lệ đầy kích động.

“Lần này, cuối cùng cũng có thể góp lời với Thiên Tử tiếp tục trọng dụng Tiêu Chính Văn rồi nhỉ?”

Giang Vạn Long trầm giọng nói.

Đúng lúc này, một nhóm cảnh vệ quân đột nhiên bước về phía tường thành, một sĩ quan trong số đó nói với Âu Dương Vũ: “Ông Âu Dương, thật xin lỗi, cháu trai ông có dính líu tới một vụ án giết người, mời ông theo chúng tôi trở về tiếp nhận thẩm tra!”

Hả?

Âu Dương Vũ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía người dẫn đầu của nhóm cảnh vệ quân, nói: “Cháu trai tôi ư? Năm nay nó mới mười chín tuổi, vẫn còn đang đi học, sao có thể…”

Không đợi Âu Dương Vũ nói xong, sĩ quan đó đã lấy ra lệnh bắt giữ của Tổng Cục chấp pháp, nói: “Thưa ông, thật sự xin lỗi, chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh, mong ông đừng làm khó chúng tôi!”

Dứt lời, sĩ quan đó vẫy tay với nhóm cảnh vệ quân phía sau lưng, cưỡng ép đeo còng tay cho Âu Dương Vũ.

“Mấy người muốn làm gì?”

“Ông Âu Dương là các lão của Long Các chúng tôi, đâu phải mấy người muốn bắt là có thể bắt ngay được!”

Tần Hán Quốc và Giang Vạn Long nhìn thấy cảnh tượng này cũng lập tức nổi giận!

“Hai vị các lão, chúng tôi chỉ đang thực thi mệnh lệnh, nếu như hai vị có ý kiến gì khác thì có thể nói với Thiên Tử, mong đừng làm khó chúng tôi!”

Tên sĩ quan cảnh vệ quân ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt lại mang theo vài phần thách thức.

Ngay sau đó, hắn chẳng buồn để tâm tới Tần Hán Quốc và Giang Vạn Long, mà phất tay lên nói: “Dẫn đi!”

Âu Dương Vũ tức giận tới mức râu dựng đứng hết cả lên, ngay cả một câu nói cũng không thốt lên nổi.

Mấy cảnh vệ quân áp giải Âu Dương Vũ tới thẳng một căn phòng hành hình bí mật.

Lúc Âu Dương Vũ bị áp giải vào phòng hành hình thì nhìn thấy một cậu thanh niên mười tám mười chín tuổi đã bị đánh đến mức máu thịt lẫn lộn, người đầy thương tích.

“Tuấn Nhi!”

Âu Dương Vũ vừa nhìn đã nhận ra ngay cháu trai của mình.

Thế nhưng lúc này, Âu Dương Tuấn đã thoi thóp gần tắt thở.

Cậu ta cố gắng mở hé mắt, nói với Âu Dương Vũ: “Ông… ông nội… cháu… cháu… cháu trong sạch….”

“Bốp!”

Một gã đàn ông ngồi trong bóng tối đập mạnh lên mặt bàn, phẫn nộ nói: “To gan! Giấy trắng mực đen, bên trên còn có chữ ký thừa nhận chính tay cậu viết, cậu còn dám nói bản thân mình trong sạch sao?”

“Người đâu, dùng hình cho tôi!”

Nghe thấy vậy, mấy gã đàn ông lực lưỡng lấy một que hàn ra từ bên trong lò lửa, tàn nhẫn dí lên trên ngực của Âu Dương Tuấn.

“Xèo!”

Một luồng khói trắng bốc lên, Âu Dương Tuấn đau tới mức ngất xỉu ngay tại chỗ.

“Mấy người! Mấy người đang bức người nhận tội!”
 
Chương 1153


Chương 1153 Ông ngậm máu phun người!”

Âu Dương Vũ phẫn nộ nhìn người đàn ông trong bóng tối.

“Ông Âu Dương, nhìn cháu trai của mình bị giày vò thành ra như vậy, trong lòng có đau xót không?”

Đúng lúc này, ông Lạc chậm rãi bước ra từ trong căn phòng bên cạnh, chắp hai tay sau lưng, cười khẩy nhìn Âu Dương Vũ.

“Hoá ra là ông?”

Âu Dương Vũ lập tức hiểu ra tất cả.

Thế nhưng lúc này, tất cả đều đã quá muộn!

“Hừ! Dám công khai chất vấn tôi ở triều đường, ông đúng là chán sống! Nếu ông đã thích lo chuyện bao đồng như thế, thì để tôi nhìn xem ai sẽ tới lo chuyện của ông!”

Dứt lời, ông Lạc phất tay, mấy gã đàn ông vạm vỡ bắt trói Âu Dương Vũ lên trên chiếc ghế sắt bên cạnh.

“Mấy người muốn làm gì hả?”

“Tôi nhận được đơn tố giác của người dân, nói rằng cháu trai của ông cưỡng ép phụ nữ, người ta không chịu nghe theo nên đã thẳng tay giết chết! Cục chấp pháp đi bắt người thì lại bị ông sai khiến giật dây đánh chết giữa đường!”

“Người ta vẫn thường hay nói, lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng không khó thoát, tôi khuyên ông, tốt nhất vẫn nên nhận tội sớm, tránh việc da thịt phải chịu đau đớn!”

Ông Lạc chắp tay sau lưng, nói với vẻ đắc ý.

Sở dĩ ông ta lựa chọn ra tay vào hôm nay là bởi vì tất cả mọi người đều đang chúc mừng cho công trạng của Tiêu Chính Văn, Thiên Tử cũng vì chuyện Tiêu Chính Văn đại thắng trở về mà mở tiệc linh đình.

Vào lúc này, ngoài những chủ đề có liên quan đến công trạng của Tiêu Chính Văn ra thì Thiên Tử tuyệt đối sẽ không chịu nghe thêm dù chỉ một chữ.

Đồng thời, ngoài ba người còn lại của tứ lão Long Các thì cũng tuyệt đối chẳng có ai trong số các quan văn quan võ kêu oan cho Âu Dương Vũ!

Tiếng nói của ba người sao có thể áp chế được sự ồn ào huyên náo của cả đám quan chức chứ?

“Hừ! Ông ngậm máu phun người!”

Hồi Âu Dương Vũ còn trẻ cũng là một người thượng võ, đâu có chuyện bị ông Lạc dọa sợ chứ!

“Không chịu nhận tội sao? Tốt, tốt lắm, mọi người đều nói lòng người cứng rắn như sắt nhưng cũng chẳng thể là sắt, quân pháp như lò thiêu mà lại đúng là lò thiêu, ông không nhận tội thì cũng không thể trách chúng tôi được đâu! Ra tay!”

Ông Lạc nở nụ cười độc ác nhìn mấy gã đàn ông lực lưỡng đang lột bỏ đồ của Âu Dương Vũ.

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Mấy gã đàn ông lực lưỡng không nói nhiều lời, giơ tay quất liên tiếp ba roi, khiến da thịt Âu Dương Vũ rách toác, máu chảy ròng ròng.

Nhưng Âu Dương Vũ vẫn khăng khăng nghiến răng, hai mắt phẫn nộ nhìn thẳng vào ông Lạc, thốt ra một câu từ trong kẽ răng: “Tên họ Lạc kia, tôi có làm ma cũng sẽ không bỏ qua cho ông!”

Thấy Âu Dương Vũ trừng mắt nhìn mình chằm chằm, ông Lạc khẽ lùi ra sau nửa nước, vẻ mặt lập tức trở nên gượng gạo.

Đường đường là một quốc sư, vậy mà lại bị một lão già đang trói ngồi trên ghế sắt dọa sợ lùi ra sau nửa bước, khiến ông ta không còn mặt mũi gì nữa!

“Người đâu, móc hai mắt của ông ta ra cho tôi!”

Ông Lạc chỉ vào mũi của Âu Dương Vũ, hung tợn gầm lên.

Hai gã đàn ông lực lưỡng cầm dụng cụ tra tấn trông giống như cái thìa, móc thẳng vào hai mắt của Âu Dương Vũ.

“A!”

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Âu Dương Vũ, ông Lạc ngửa mặt cười lớn.

“Ha ha… Âu Dương Vũ, oai phong trên triều đường ngày hôm đó của ông đâu rồi? Tôi không chỉ muốn ông sống không bằng chết mà còn muốn tiêu diệt hết cả dòng họ nhà ông!”
 
Chương 1154


Chương 1154 “Rõ, thuộc hạ hiểu rồi!”

“Để Tiêu Chính Văn và mấy lão già Long Các sắp vào quan tài như mấy người phải tỉnh táo lại một chút! Đánh cho tôi, đánh đến chết, đánh chết thì dùng tay của ông ta lăn dấu vân tay chấp thuận cho tôi!”

Ông Lạc vừa dứt lời, các loại công cụ hành hình đã đồng loạt chĩa vào người Âu Dương Vũ.

Dù sao Âu Dương Vũ cũng tuổi cao sức yếu, đã năm năm không thể tham gia việc chính trị của Long Các, sao có thể chịu nổi sự đày đọa như này chứ?

Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, ông ấy đã trút hơi thở cuối cùng trong niềm uất hận.

Thế nhưng mãi tới lúc chết, Âu Dương Vũ cũng không nói nửa lời cầu xin ông Lạc.

Lấy được khẩu cung, ông Lạc nhếch mép cười khẩy, nói với sĩ quan đang đứng bên cạnh: “Âu Dương Vũ sợ tội nên tự sát, chuyện tiếp theo có lẽ cậu cũng biết nên làm thế nào rồi nhỉ?”

Nói xong, ông ta đưa bản khẩu cung đã cưỡng chế lấy dấu vân tay cho gã đàn ông kia.

“Rõ, thuộc hạ hiểu rồi!”

Dứt lời, hắn phất tay nói với đám cảnh vệ quân bên ngoài cửa: “Tịch thu nhà của Âu Dương Vũ cho tôi!”

Lúc nhà Âu Dương Vũ bị hàng trăm tên lính cảnh vệ quân bao vây, một người giúp việc của nhà họ Âu Dương ra ngoài mua thức ăn trở về, nhìn thấy cảnh tượng này thì hốt hoảng vứt bỏ giỏ thức ăn trong tay, trốn vào trong một tiệm tạp hoá.

Mãi đến khi cảnh vệ quân đi xa, người giúp việc này mới chạy như điên về phía Thiên Tử Các.

Đúng lúc Thiên Tử giơ ly rượu lên mời Tiêu Chính Văn trước mặt tất cả các quan chức.

Bên ngoài cửa Thiên Tử Các đột nhiên truyền đến một giọng nói hớt ha hớt hải: “Các lão Âu Dương bị tịch thu nhà rồi!”

Các lão Âu Dương bị tịch thu nhà rồi!

Cho dù người giúp việc đó có hô khàn cả cổ họng thì trong đại điện văn võ bá quan vẫn đang chúc mừng Tiêu Chính Văn không ngớt.

Tiếng la hét của anh ta dường như biến mất trong tiếng chúc mừng, không thể phân biệt được.

Mấy tên lính ngự lâm quân đứng ngoài cửa nghe thấy anh ta hét đến đứt hơi khản tiếng, nhanh chân tiến lên chặn anh ta lại quát: “To gan! Mày là ai mà dám xông vào Long Các! Muốn chết à?”

Một tên lính ngự lâm quân đẩy anh ta ra sau mấy mét.

Đúng lúc này, Giang Vạn Long mang bộ công trạng từ Thiên Tử Các đi ra, đang chuẩn bị tới Long Các, truyền đạt ý chỉ khen thưởng.

Vừa đi tới cửa Long Các, ông ấy đã nhìn thấy mấy tên lính ngự lâm quân đang đuổi người của các lão Âu Dương.

Vốn dĩ, đám người Giang Vạn Long nghĩ đợi đến lúc tiệc chúc mừng kết thúc, mới báo cáo chuyện của các lão Âu Dương lên Thiên Tử, xử lại bản án oan cho ông ấy!

Lúc liếc nhìn thấy người bị đuổi, Giang Vạn Long vội quát: “Dừng tay!”

Mấy tên lính ngự lâm quân thấy Giang Vạn Long vội lui sang một bên, nhưng vẫn trợn mắt nhìn chằm chằm vào người giúp việc đó như muốn uy hiếp.

“Cậu là người của nhà nào? Sao lại dám xông vào Long Các?”

Giang Vạn Long tiến lên một bước nâng người giúp việc đó đứng dậy.

“Ông… Ông là Giang Vạn Long, các lão Giang? Tôi là người giúp việc của các lão Âu Dương! Tôi tên là Trương Phú!”

Người đó vừa nói vừa bật khóc quỳ xuống trước mặt Giang Vạn Long.

Thấy Trương Phú khóc nức nở, Giang Vạn Long vội nhíu mày hỏi: “Trương Phú! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại ở đây?”
 
Chương 1155


Chương 1155 Chuyện này Thiên Tử không hề biết!

“Các lão Giang, cứu mạng, nhà họ Âu Dương bị tịch thu rồi, tất cả mọi người đều đã bị cảnh vệ quân bắt đi!”

Dứt lời, Trương Phú càng khóc lớn hơn.

Cái gì?

Nghe thấy vậy, Giang Vạn Long không khỏi hít sâu một hơi, toàn thân ớn lạnh, vội trấn an Trương Phú: “Cậu đừng khóc nữa, bây giờ tôi đi bẩm báo lên Thiên Tử, chuyện của nhà họ Âu Dương, mấy lão già chúng tôi sẽ lo!”

Nói xong, Giang Vạn Long cũng không đi tới Long Các nữa mà quay người đi thẳng về đại điện của Thiên Tử Các.

Lúc này, văn võ bá quan đều đang luân phiên nhau kính rượu Tiêu Chính Văn.

“Yên lặng!”

Giang Vạn Long quay về đến đại điện, tức giận gầm lên một tiếng!

Nhưng chẳng có ai nghe thấy lời của ông ấy, mọi người vẫn ồn ào chúc rượu, ở gần đó còn có vài ông lão đang chơi oẳn tù tì uống rượu.

“Tất cả im lặng cho tôi!”

Cho dù Giang Vạn Long có hét thế nào cũng chẳng có ai nghe thấy lời ông ấy.

Thấy vậy, Giang Vạn Long đi nhanh tới trước mắt Tiêu Chính Văn, đẩy mấy vị quan văn đang kính rượu ra quát: “Lui xuống hết cho tôi! Yên lặng!”

Mấy vị quan văn đang kính rượu bị dọa đến mức sững sờ.

Thiên Tử cũng nhíu chặt mày.

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Giang Vạn Long: “Ông Giang, có chuyện gì vậy?”

“Có chuyện gì vậy?”

Giang Vạn Long nghiến răng nghiến lợi nói: “Các lão Âu Dương đã bị bắt, nhà họ Âu Dương bị tịch thu rồi!”

Giang Vạn Long vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn bất giác sửng sốt, các lão Âu Dương bị tịch thu nhà sao?

Ông ấy đã không liên quan tới việc chính trị suốt năm năm nay, sao lại bị tịch thu tài sản?

“Ông Giang, ông vừa nói gì cơ?”

Thiên Tử vẫy tay với đám quan chức, nhưng xung quanh vẫn còn vài quan văn lớn tuổi còn đang mải chơi oẳn tù tì uống rượu, uống đến mức hăng say.

“Bộp!”

Thiên Tử đột nhiên vỗ lên thư án, tức giận khiển trách mấy ông lão đang mải mê chơi đùa kia: “Vạn Tử Xương, Lư Thanh Bình! Mấy người các ông còn dám ồn nào nữa thì cút hết ra khỏi Thiên Tử Các cho tôi!”

Thấy Thiên Tử đột nhiên nổi giận, lúc này mấy ông lão này mới hơi dừng lại.

“Các lão Âu Dương bị tịch thu tài sản rồi, vừa nãy tôi đưa bộ công trạng tới Long Các vừa hay gặp được người giúp việc của các lão Âu Dương ở ngoài cửa! Tôi muốn hỏi rõ Thiên Tử, các lão Âu Dương có tội gì mà phải rơi vào cảnh bị tịch thu tài sản và cả nhà bị bắt giết?”

Giang Vạn Long tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, hai mắt như phát ra tia lửa.

“Hừ!”

Thiên Tử nghe xong cũng rùng mình.

Chuyện này Thiên Tử không hề biết!

“Sao lại có chuyện này, tôi chưa từng ra mệnh lệnh này, nhất định là cấp dưới truyền nhầm mệnh lệnh rồi!”

Thiên Tử nhíu mày nói.
 
Chương 1156


Chương 1156 “Thi thể Trương Phú đâu?”

“Người giúp việc của các lão Âu Dương đang bên ngoài cửa, có thể gọi cậu ấy vào đại điện hỏi thì biết!”

Giang Vạn Long nói lớn.

Thiên Tử do dự một hồi rồi khẽ gật đầu.

Giang Vạn Long lập tức nói với mấy người lính ngự lâm quân: “Còn không mau dẫn người giúp việc của các lão Âu Dương vào đây!”

Không lâu sau, mấy người lính ngự lâm quân cùng nhau tiến vào đại điện nói với Thiên Tử: “Khởi bẩm Thiên Tử, chúng tôi chưa từng gặp bất kỳ người giúp việc nào của các lão Âu Dương! Có phải các lão Giang đã nhìn nhầm rồi không?”

“Gì cơ?”

Giang Vạn Long quay đầu nhìn tên lính ngự lâm quân bẩm báo, vừa nãy chỉ có mình hắn chặn Trương Phú ở ngoài cửa!

“Trương Phú bị các cậu đưa đi đâu rồi, nói!”

Việc này thật quá lộ liễu, trước mặt Giang Vạn Long lại dám bày ra thủ đoạn này, sao ông ấy có thể không nổi giận chứ?

“Các lão, chúng tôi thật sự chưa từng gặp người mà ông nói, hơn nữa cũng không phải một mình tôi không thấy, mọi người đều không nhìn thấy, vừa nãy ông ở ngoài cửa nói chuyện với không khí một hồi rồi quay người đi vào đây”.

“Nói thật lòng mấy người chúng tôi còn đang thắc mắc, rốt cuộc là ông bị làm sao?”

Tên lính ngự lâm quân nở nụ cười xem thường, nói chuyện cũng rất có tính thuyết phục.

Tiêu Chính Văn liếc nhìn tên lính ngự lâm quân đó rồi cất bước đi lên phía trước, rút ra một cây kim châm nói: “Không cho anh nếm chút đau khổ thì anh không định nói sự thật phải không?”

Tên đứng đầu nhóm ngự lâm quân liếc nhìn cây kim châm trong tay Tiêu Chính Văn, tức giận nói: “Vua Bắc Lương, dù anh lập được công lao to lớn nhưng cũng không thể ăn không nói có! Chúng tôi không…”

Hắn còn chưa dứt lời, kim châm của Tiêu Chính Văn đã đâm vào một trong các huyệt đạo của hắn.

Cây kim châm này vừa đâm vào, tên lính đó lập tức biến sắc, không tới hai giây đã kêu lên một tiếng khổ sở rồi ngã xuống đất, hai tay ôm lấy bả vai, phát ra từng tiếng kêu đau đớn thảm thiết.

Y thuật ngoài việc cứu người còn có thể giết người, cũng có thể dùng để tra hỏi!

Cây kim châm vừa đâm xuống, tên lính ngự lâm quân đột nhiên cảm thấy cơ thể đau đớn không ngừng, nằm quằn quại dưới đất!

Mà cảm giác đau đớn vì bị kim châm này nhanh chóng lan ra toản ra toàn thân.

Thiên Tử và các quan văn võ đều ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn, trước mặt Thiên Tử Các lại dám dùng hình, trước tới nay chỉ có một mình Tiêu Chính Văn!

“Tiêu Chính Văn, cậu thật to gan, đây là đâu chứ, cậu dám dùng hình ở nơi này sao?”

Một vị quan văn tỏ vẻ tức giận gạt đám người ra chỉ vào Tiêu Chính Văn chỉ trích.

“Đây là đâu? Lẽ nào Thiên Tử Các không phải là nơi biểu dương chính nghĩa sao?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi ngược lại.

“To gan! Nhiều cấm vệ quân như vậy…”

Ông ta còn chưa kịp nói xong, đã thấy tên lính ngự lâm quân đó kêu lên thảm thiết: “Vua Bắc Lương xin tha mạng, tôi nói,… tôi nói! Đây là do ông Lạc dặn dò chúng tôi, nếu nhìn thấy người nhà họ Âu Dương thì phải lập tức giết chết!”

“Tên… tên Trương Phú kia đã chết rồi! Cầu xin anh, tha cho tôi!”

Nghe thấy vậy, quan văn võ trong triều đều hết sức kinh hãi, ngay cả vẻ mặt Thiên Tử cũng rất khó coi.

“Thi thể Trương Phú đâu?”

Thiên Tử lạnh lùng dò hỏi.
 
Chương 1157


Chương 1157 “Làm theo lệnh?”

“Đang… đang giấu ở trong phòng gác cổng, Thiên Tử tha mạng!”

Tên đứng đầu nhóm ngự lâm quân khóc lóc thảm thiết.

 

“Thiên Tử, các lão Âu Dương đã phạm tội gì, có thể nói cho tôi biết không?”

Tâm trạng Tiêu Chính Văn nặng trĩu bước đến lớn giọng nói.

“Chuyện này… tôi cũng không biết, nhưng nghĩ lại hẳn là các lão Âu Dương đã phạm lỗi…”

Thiên Tử nhíu mày lẩm bẩm nói.

“Thiên Tử, bọn tôi chỉ muốn hỏi trước đó tại sao các lão Âu Dương lại bị cảnh vệ quân bắt đi ở trên tường thành, nhưng vì hôm nay là tiệc mừng của vua Bắc Lương nên mới nhẫn nhịn không hỏi, không ngờ mấy người đó lại dám ra tay với các lão Âu Dương”.

Tần Hán Quốc bước đến trước kể lại cảnh tượng vừa xảy ra lúc nãy cho các quan chức.

Nghe Tần Hán Quốc kể lại xong, trong số các quan chức có người cười khẩy, có người kinh ngạc, có người tự cảm thấy thật nguy hiểm.

Nghe thế, Thiên Tử cũng cau mày.

Thiên Tử từng gặp Âu Dương Tuấn, thanh niên này có tri thức hiểu lễ nghĩa, hơn nữa lại được giáo dục rất nghiêm khắc từ nhỏ, đừng nói là giết người, đến cả gà cậu ta cũng không dám giết.

“Xin Thiên Tử cho phép tôi được đi thẩm vấn!”

Tiêu Chính Văn bước lên trước một bước nói với Thiên Tử.

“Vậy… cũng được, nếu cậu và ba vị các lão có ý kiến gì khác thì có thể đến quan sát quá trình thẩm tra, những người khác có ý kiến phản đối gì cũng có thể đi cùng”.

Dứt lời, Thiên Tử đứng lên bước xuống đài Cửu Long, tâm trạng nặng nề đi ra khỏi đại điện.

Mấy người Tiêu Chính Văn cũng nhanh chóng đuổi theo sau Thiên Tử.

Các quan chức trố mắt nhìn nhau sau đó cũng vội vàng đi theo.

Nếu ngay cả Thiên Tử cũng quan tâm đến chuyện này như thế thì dù họ không muốn đi cũng phải đi cùng.

Mọi người đi theo Thiên Tử ra khỏi Thiên Tử Các, sau vài lần dò hỏi mới biết được Âu Dương Vũ bị dẫn đến phòng hành hình.

Sau đó bọn họ đi theo phía sau Thiên Tử cùng đến căn phòng đó.

Khoảnh khắc cánh cửa vừa mở ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Chỉ thấy cả người Âu Dương Vũ dính đầy máu ngồi trên một cái ghế sắt, ai đó đã móc hết hai mắt ông ấy, trên người chằng chịt vết dao và vết gậy.

Chết vô cùng thê thảm!

“Các lão!”

Giang Vạn Long, Bành Chấn Quốc và Tần Hán Quốc vừa thấy thế vội vã chạy đến cởi dây trói trên người Âu Dương Vũ xuống.

“Các lão! Sao… ông lại ra đi thế này!”

Giang Vạn Long kéo tay Âu Dương Vũ, hai hàng nước mắt chảy dài.

“Mấy anh em bọn tôi cũng chẳng thể gặp mặt ông lần cuối! Là ai, ai đã làm thế này?”

Tần Hán Quốc lau nước mắt, quay đầu lại hét lên với mấy gã đàn ông lực lưỡng đứng bên cạnh.

Mấy tên đó hoảng sợ quỳ xuống đất liên tục dập đầu nói: “Các lão, ông đừng tức giận, chúng tôi cũng chỉ làm theo lệnh thôi!”

“Làm theo lệnh?”
 
Chương 1158


Chương 1158 Vụ án này do ai thẩm tra?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng đảo mắt nhìn mấy gã đàn ông quỳ dưới đất nói: “Lệnh của ai? Ông Âu Dương là một trong tứ lão Long Các, dù có là Thiên Tử cũng không được tùy tiện tra tấn ông ấy như thế, các người lại nghe theo lệnh của ai?”

“Lệnh của ai mà có thể lớn hơn Thiên Tử!”

Mấy tên đó sợ vỡ mật, chỉ ra sức dập đầu xuống đất, không thể mở miệng trả lời được nửa chữ.

“Là lệnh của tôi đấy!”

Lúc này một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.

Mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy ông Lạc phe phẩy chiếc quạt trong tay sải bước đi đến, đắc ý bước vào phòng hành hình.

“Ông?”

Tiêu Chính Văn nghiến răng, siết chặt nắm đấm nói: “Rốt cuộc các lão Âu Dương đã phạm tội gì, ông phải giải thích rõ ràng cho tôi, nếu không dù ông là ai đi chăng nữa cũng phải chết!”

“Hừ!”

Ông Lạc lạnh lùng hừ một tiếng, liếc nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó bước đến gần Thiên Tử nói: “Thiên Tử, Âu Dương Vũ có hành vi không đứng đắn, ỷ vào thân phận các lão mà tùy tiện chèn ép người lương thiện”.

“Thiên Tử xem, đây là lời khai của ông ta và cháu trai của ông ta”.

Dứt lời, ông Lạc đưa lời khai đã chuẩn bị sẵn trước đó cho Thiên Tử, không hề quan tâm đến những lời của Tiêu Chính Văn.

Thiên Tử chỉ liếc nhìn sơ qua rồi nhíu chặt mày nói: “Đây… là dấu vân tay của Âu Dương Tuấn và Âu Dương Vũ thật à?”

Đừng nói là Thiên Tử, ngay cả những người thù ghét, đối đầu với Âu Dương Vũ cũng không thể nào tin.

“Thiên Tử hãy điều tra rõ ràng, chuyện này do chính Âu Dương Vũ thú nhận, còn có lời khai của cháu ông ta ở trên nữa”.

Nói xong, ông Lạc cũng đưa lời khai của Âu Dương Tuấn ra.

Sau khi đọc xong, Thiên Tử tiện tay đưa hai bản lời khai cho mấy người Giang Vạn Long.

“Không thể nào!”

Giang Vạn Long vừa đọc qua một lượt, lập tức phẫn nộ gào lên.

Tiêu Chính Văn đọc xong nội dung trên tờ khai cũng cười khẩy nói: “Đây là dấu vân tay của các lão Âu Dương khi đang ở trong tình trạng này à? Nếu ông có thể lăn được dấu vân tay như thế này khi còn đang sống thì tôi còn có thể tin là thật đấy!”

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa tung hai tờ khai trong tay lên không trung, nói với mọi người: “Rõ ràng dấu vân tay này là người khác cưỡng ép các lão Âu Dương lăn lên sau khi đã chết!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn nói đến vài chi tiết khả nghi, rõ ràng nhất là dấu vân tay này, gần như vừa khít với kích cỡ ngón cái của Âu Dương Vũ.

Nhưng trong trạng thái bình thường, không ai có thể lăn được dấu vân tay như vậy cả, chỉ có người sau khi chết, lo lắng bị người khác nhìn ra là giả mới lăn vân tay của cả ngón cái như thế, đây chính là một sai lầm bị sự thông minh hại.

Các quan chức đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía ông Lạc.

“Đó chỉ là lời nói từ phía cậu thôi, vừa có lời khai vừa có dấu vân tay ở đây, thế nên giết các lão thì có gì không thỏa đáng sao? Âu Dương Vũ đáng chết! Hơn nữa cả nhà ông ta đều đáng chết!”

“Chèn ép, bắt nạt người dân, loại người này nên bị chém nghìn lần!”

“Dù ông ta có là các lão Long Các thì thế nào? Lẽ nào các lão có thể lăng mạ hàng triệu người dân sao? Có thể có đặc quyền được à? Đất nước này là của Thiên Tử chứ không phải của Âu Dương Vũ ông ta”.

Ông Lạc cao giọng nói.

Lúc này ông Lạc thậm chí đã không thèm che giấu nữa, ngang ngược phát ngôn.

“Ông dám!”

Tiêu Chính Văn bước đến tức giận liếc xéo ông Lạc.

Anh cũng giơ cao nắm đấm lên.

“Hừ! Sao nào, còn muốn đánh tôi ngay trước mặt Thiên Tử sao? Đây này, đánh đi!”

Ông Lạc nở nụ cười khiêu khích nhìn Tiêu Chính Văn nói.

“Bốp!”

Ngay lúc ông Lạc cho rằng Tiêu Chính Văn chắc chắn không dám đánh ông ta trước mặt Thiên Tử, hơn nữa dù Tiêu Chính Văn không kiềm chế được thì Thiên Tử cũng sẽ lên tiếng ngăn lại.

Nhưng mọi người không ngờ được rằng Tiêu Chính Văn không đấm mà đổi sang tát ông ta một bạt tai, khiến ông Lạc xoay tròn năm vòng, rơi hết bốn năm cái răng.

Cả người ông ta mềm nhũn ngã nhào xuống đất.

Mặc dù Tiêu Chính Văn tát không quá mạnh nhưng ông Lạc bị đánh đến mức đầu óc kêu ong ong, nổ đom đóm mắt.

Mãi một lát sau mới trở lại bình thường.

“Tiêu Chính Văn, cậu… cậu dám đánh tôi sao?”

Ông Lạc giãy giụa bò dậy nói với Thiên Tử: “Thiên Tử, cậu nhìn hắn đi, rõ ràng hắn muốn làm phản, công khai đánh quốc sư của cậu trước mặt cậu đấy!”

Thiên Tử liếc nhìn ông Lạc, bình tĩnh nói: “Vụ án này do ai thẩm tra?”
 
Chương 1159


Chương 1159 Có điều luật này nữa à

Thiên Tử hiểu rất rõ ông Lạc là hạng người mưu mô xảo quyệt như thế nào.

Sở dĩ Thiên Tử để ông Lạc tự do ngang ngược hống hách là bởi vì đang đợi người sau lưng ông ta lộ diện mà thôi.

Nhưng việc gì cũng phải có giới hạn!

Âu Dương Vũ là các lão ba đời của Long Các, không chỉ từng hầu hạ Thiên Tử đời trước mà còn là một trong những các lão mà Thiên Tử đời trước coi trọng nhất.

Ai cũng có thể giết, chỉ có mỗi các lão Âu Dương là không thể giết!

Ông ta đã chạm tới điều cấm kỵ của Thiên Tử.

“Hừ… chuyện này… chuyện này là… là do Mã Duy Quân tự mình làm”.

Ông Lạc dè dặt nói.

Mã Duy Quân không chỉ là người đứng đầu của cảnh vệ quân, còn là con rể của Thiên Tử cũ!

“Ồ?”, Mã Duy Quân đúng là kỳ tài, hắn đầu rồi?”

Thiên Tử nhếch miệng cười nhạt.

Nhưng hai tay ở sau lưng đã siết chặt thành nắm đấm.

“Thưa Thiên Tử, Mã Duy Quân đang giám sát việc thi hành chém người! Chắc hẳn lúc này đã trở về rồi”.

Ông Lạc nở nụ cười đắc ý, nói.

“Cái gì? Giám sát việc chém ai cơ?”

Tần Hán Quốc bỗng quay đầu hỏi.

Ông Lạc chỉnh lại vạt áo, nói: “Đương nhiên là dám người nhà Âu Dương! Dựa theo pháp luật Hoa Quốc, tội mà ông ta phạm phải là tội lớn phải bị giết cả gia tộc, không tránh khỏi việc tịch thu tài sản và chém chết cả nhà!”

“Mẹ kiếp!”

Giang Vạn Long tức giận tới mức chửi tục, chỉ vào mũi ông Lạc nói: “Quốc lão của một nước, cho dù chịu phạt cũng phải được Thiên Tử phê chuẩn, các người không nhận được mệnh lệnh của Thiên Tử, lại không có lời khai khi thẩm vấn mà lại dám tịch thu nhà của quốc lão sao?”

“Hả? Có điều luật này nữa à? Xin lỗi… tôi… tôi không hiểu rõ luật pháp của Hoa Quốc lắm!”

Ông Lạc bật cười ha ha, nói.

“Phụt!”

Giang Vạn Long giận tới mức nôn ra máu.

Tiêu Chính Văn vội vàng tiến lên đỡ lấy Giang Vạn Long, lên tiếng khuyên nhủ: “Ông Giang… ông phải chú ý giữ gìn sức khỏe!”

“Thiên… Thiên Tử, người này… người này đã hãm hại trung thần, nên trừng phạt theo pháp luật!”

Giang Vạn Long thở hổn hển, chỉ vào mũi ông Lạc, run rẩy nói.

“Suy cho cùng ông Lạc cũng không hiểu rõ về luật pháp Hoa Quốc, không phải cố tình làm vậy”.

Thiên Tử vừa dứt lời, ba người Giang Vạn Long, Bành Chấn Quốc và Tần Hán Quốc đều sững sờ, đám quan chức cứ lấm la lấm lét nhìn nhau.

Trong nháy mắt, cả căn phòng lặng yên như tờ.

Giang Vạn Long nước mắt lưng tròng nhìn Âu Dương Vũ, sau hồi lâu mới yên lặng gật đầu liên tục, đẩy Tiêu Chính Văn ra, lảo đảo sải bước tới gần Thiên Tử, quỳ sụp xuống đất.
 
Chương 1160


Chương 1160 Cậu to gan quá rồi đấy!

Hành động này của ông ấy khiến Thiên Tử và tất cả quan chức văn võ vô cùng khó hiểu.

“Ông Giang, ông đây là…”

“Thiên Tử, tôi… già rồi, tôi đã làm việc ở Long Các hơn ba mươi năm, tôi mệt rồi, không thể giúp sức cho Thiên Tử được nữa, tôi xin Thiên Tử phê chuẩn cho tôi được lập tức từ chức về quê!”

Dứt lời, Giang Vạn Long dập mạnh đầu xuống đất.

Haizz!

Thiên Tử hít sâu một hơi, Giang Vạn Long muốn đi rồi sao?

“Thiên Tử, hai ông già chúng tôi cũng không còn trẻ nữa, chúng tôi thật sự không muốn rơi vào kết cục như Âu Dương Vũ, tới lúc chết, ngay cả một người để minh oan cho mình cũng không có!”

“Đúng vậy, nếu Thiên Tử quý trọng ông Lạc như vậy thì ba người chúng tôi nguyện giao lại Long Các, từ nay trở đi sẽ từ chức về quê!”

Hai người Bành Chấn Quốc và Tần Hán Quốc nói xong, tiện tay lấy con dấu từ trên người xuống, ném xuống đất vang lên tiếng “bốp”, rồi xoay người bước ra khỏi phòng hành hình.

Giang Vạn Long cũng đứng dậy theo, cân nhắc cầm con dấu trong tay, cười khinh khỉnh, sau đó ném xuống đất và nghênh ngang rời đi.

“Xin ba các lão dừng bước!”

Thiên Tử vội xoay người, đuổi vài bước về phía trước.

Nhưng nhóm Giang Vạn Long lại không có ý định quay đầu, nhanh chóng biến mất khỏi phòng hành hình.

“To gan! Láo xược!”

Ông Lạc trừng to mắt, chỉ vào bóng lưng ba người, nói: “Mấy người dám bức ép trước mặt Thiên Tử! Người đâu, người đâu! Bắt ba người bọn họ lại cho tôi!”

Một tên cảnh vệ quân vừa sải bước thì âm thanh của con dao quân đội năm cạnh vang lên, chém đầu hắn rơi xuống.

Mười mấy cảnh vệ quân còn lại ở ngoài sợ hết hồn, vội lui về sau, đôi mắt vô cùng hoảng sợ nhìn về phía ông Lạc.

“Tiêu Chính Văn! Cậu to gan quá rồi đấy!”

Ông Lạc thấy tên cảnh vệ quân kia bị giết cũng sợ chết khiếp, nhưng ông ta không tin Tiêu Chính Văn dám giết ông ta trước mặt Thiên Tử!

“Ai dám cản ba các lão rời kinh thì Tiêu Chính Văn tôi lấy danh nghĩa người đứng đầu Điện Thần Long ra để thề, sẽ tiêu diệt cả nhà người đó!”

Âm thanh Tiêu Chính Văn tựa như chuông lớn, mạnh mẽ nói.

Haizz!

Không chỉ đám quan chức sợ hãi mà ngay cả những tên lính cảnh vệ quân đang tính toán sau khi Tiêu Chính Văn rời đi sẽ xông tới tịch thu tài sản, cũng sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh cả người!

“Thiên Tử, chiếc áo chiến bào này bản soái mặc đủ rồi, hôm nay tôi trả lại cho Thiên Tử trước mặt các lão Âu Dương! Năm đó lúc bản soái nhập ngũ cũng nhờ sự dẫn dắt của các lão Âu Dương!”

“Hôm nay, trước linh hồn của các lão Âu Dương, tôi chính thức cởi áo lính về quê! Từ nay trở đi, tất cả chiến sự của Hoa Quốc đều không liên quan tới tôi! Tạm biệt!”

Soạt!

Chiến bào hoa văn rồng xanh được Tiêu Chính Văn cởi xuống ngay trước mặt, rồi đắp trên người Âu Dương Vũ.

Ngay sau đó, anh nói với đám người Hoa Hồng Đỏ đang đứng ở cửa: “Sau khi tôi đi, sự an toàn của Hoa Quốc sẽ gắn liền trên vai mọi người!”

“Chủ soái Tiêu! Cậu…”

Thiên Tử chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã đứng lên, nói: “Thiên Tử, nể tình các lão Âu Dương nhiều lần lập công vì Hoa Quốc, vẫn mong Thiên Tử tổ chức lễ an táng cho các lão Âu Dương thật long trọng! Nếu không, lòng người trong cả nước sẽ nguội lạnh trong chốc lát!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom