Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1000: Thần đẹp trai ngang ngược (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Không ngờ rằng, người ta không phải tới cứu bọn họ, người ta tới đánh lén, lúc đánh lén thuận tiện lôi bọn họ ra khỏi vòng chiến đấu mà thôi. Nhưng mà ai nghĩ tới, Chu Nhị không đánh lén được liền bỏ mặc bọn họ mà chạy trốn.

Chu Nhị! Cái con mẹ mày!

Lão tử nhớ mày cả đời!

Lăng Vi thấy đám người này chạy hết liền thở phào nhẹ nhõm. thật là sợ bóng sợ gió một trận... cũng may sách lược của tiểu tổ bốn người Bạo Phong là chính xác, không có chạy loạn lộn xộn, chỉ cần bốn người bọn họ xuất hiện một lỗ hổng nhỏ là đám người kia liền có cơ hội động đến cô!

Lăng Vi nói: “Mau lên xe, chúng ta nhanh chóng rời đi.”

Chưa quen ở đây, cường long không áp địa đầu xà, lại qua chốc lát đám người này lại kéo thêm một đám nữa đến vậy thì hôm nay bọn họ chỉ có thể bỏ mạng ở lại nơi này rồi.

Tiểu tổ bốn người Bạo Phong che chở Lăng Vi, Trương Tiên Linh và Hàn ba nhanh chóng lên xe.

Chỉ có thể hận những tên lưu manh kia đều chạy hết, nếu không phải che chở phu nhân, bọn họ có thể đảm bảo sẽ đánh lên đến cửa để bọn họ biết thế nào là sống không bằng chết.

Chu Nhị mang theo sáu mươi mấy người “gào khóc” trở về.

Vừa chạy đến đường lớn liền nhìn thấy một chiếc xe thương vụ màu đen lớn vụt qua!

Mà phía trước nhất là một chiếc xe thể thao siêu cấp mà bọn họ chưa từng nhìn thấy, hai cái chỗ ngồi kia vô cùng kiêu ngạo! Màu đen dưới ánh mặt trời lại lấp lánh như một viên kim cương đen.

Đám người Chu Nhị đều đứng ở ven đường nhìn những chiếc xe này mà không thèm chạy trốn nữa. mỗi người đều ngây người nhìn.

Chỉ thấy chiếc xe thể thao siêu cấp kia ngừng lại bên cạnh họ, tiếp theo, một đoàn xe thương vụ phía sau cũng đều chạy tới đậu ở đó.

Sắp hàng vô cùng chỉnh tề, mỗi một khoảng cách giống như đã dùng máy định vị rồi vậy, không xê xích tí nào!

Đây là đội ngũ gì?

Huấn luyện nghiêm chỉnh! Đột nhiên trong đầu Chu Nhị nhớ lại những từ này.

Tiếp theo, liền nhìn thấy cánh cửa của chiếc xe thể thao siêu cấp màu đen kia.... mở ra....

Một người đàn ông cao lớn từ bên trong đi ra, trên người anh mặc một bộ tây trang màu đen, sau khi bước xuống còn cầm thêm áo khoác dài màu đen trên xe phủ lên.

Động tác cả người ữu nhã, nhưng lại mạnh mẽ vô cùng! Đám người trong đoán xe thương vụ phía sau cũng rối rít xuống xe, mỗi chiếc bốn người, ngay cả động tác mở cửa, xuống xe đều vô cùng chỉnh tề!

Cái con mẹ nó. Đám người Chu Nhị cũng đã ngu ngơ đứng nhìn.

Trong đầu bọn họ đều dòm ngó chiếc xe thể thao siêu cấp kia đến chảy nước miếng, đều tự nghĩ trong lòng..... chiếc xe mạnh mẽ như vậy, nếu bọn họ có thể leo lên chạy vài vòng hóng gió một chút, như vậy không phải là chuyện sung sướng nhất của cả đời người sao?! Ha ha ha ---

Đàn ông mà, thích nhất trừ phụ nữ ra thì chính là siêu xe.

Chu Nhị bọn họ nuốt nước miếng, còn chưa phản ứng lại đột nhiên thấy người đàn ông đứng đầu kia ung dung nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng chỉ một cái.

Trong nháy mắt ---

“Ầm phanh bành bành....”
 
Chương 1001: Một ngày không thấy em đã nhớ nhung đến sắp điên lên rồi (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Đây là.... người giàu có ở đâu, mà lại tới nơi hẻo lánh này của bọn họ?

Chu Nhị, tiểu Tam đang suy nghĩ vấn đề này.

Đột nhiên liền nhìn thấy những người mặc tây trang màu đen kia có hành động, động tác của bọn họ vô cùng nhanh chóng, vừa chớp mắt đã ---

Con mắt trái của Chu Nhị lập tức bị đánh một cái “Ầm”!

“Ngao ---” Anh che mặt gào khóc thảm thiết, sức lực của một quyền này vô cùng lớn! Đánh anh té lăn nằm trên đất, anh đau đến mắt nổ đom đóm, cộng thêm cái mũi còn trào máu lúc nãy, bây giờ con mắt còn bị đánh bể, Chu Nhị giận đến cả người đều bốc lửa!

Anh vừa muốn ầm ĩ liều mạng với bọn họ, đột nhiên nghe thấy tiếng ôm đầu gào khóc thảm thiết của tiểu Tam và các anh em khác bên cạnh anh.

Chỉ nháy mắt, hơn sáu mươi tên côn đồ cắc ké mà Chu Nhị mang đến đều té xuống mặt đất kêu rên.

Chi Nhị không cam lòng mắng to: “Các người hay lắm, các người là thần tiên từ đâu tới? Lão tử có trêu chọc các người sao? Dựa vào cái gì mà đánh chúng tôi? Các người có tiền liền muốn làm gì thì làm à?”

Kiệt Sâm nói thay ông chủ của anh: “Đánh mày? Không dựa vào cái gì. Chỉ là nhìn mày không vừa mắt.”

Mẹ nó --- không còn lý do gì tốt hơn à?

Lúc này, Trương Diệc Đình cũng hoàn toàn bị sợ đến choáng váng, cô co giò muốn chạy, đột nhiên --- một người mặc áo đen đứng ngay gót chân của cô như quỷ vậy, đấm một quyền vào trên mặt của cô “Oành”

Trương Diệc Đình cũng hét thảm “Ngao” liền lắc lư té xỉu xuống đất. Kiệt Sâm lập tức báo cảnh sát để cho cảnh sát thu dọn đám côn đồ cắc ké này. Chỉ có Trương Diệc Định bị bọn họ nhét vào trong xe.

Lăng Vi đứng xa xa nhìn.... Diệp Đình tới! Trong lòng cô tràn đầy vui mừng! Trái tim giống như nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

Lúc nãy khi đoàn xe của Diệp Đình tới cô đã nhìn thấy, bởi vì tiếng động cơ xe của đại lão công phong tao nhà cô vô cùng lớn...

Muốn không đưa tới sự chú ý của người khác cũng không thể!

Lăng Vi thấy Diệp Đình đứng ở đó, siêu cấp, siêu cấp mạnh mẽ... Dáng người thật cao của anh đứng cạnh chiếc xe thể thao siêu cấp kia, Lăng Vi cong môi mỉm cười, giả vờ mạnh mẽ cái gì?!

Diệp Đình khoác áo choàng dài màu đen vô cùng đẹp trai, làm cho trái tim thiếu nữ của cô “gào thét” đến nổ tung rồi.

Trong đầu Lăng Vi nghĩ, lúc này.... nên có một cơn gió lạnh thổi qua mới đúng! Không phải trong phim đều là như vậy sao? Gió kia thổi một hơi lên vạt áo choàng dài của nam chính, trong nháy mắt --- cái gì mà khí phách vương giả... Hiệu quả kia còn không làm cho nữ sinh thét chói tai sao chứ?

Lăng Vi đang nghĩ như vậy... đột nhiên, cảm giác được một cơn gió lạnh thổi qua, tiếp theo.... chỉ thấy áo choàng dài của Diệp Đình thật sự bị thổi lên!

Mẹ nó! Có cần phải trùng hợp như vậy không?

“Ha ha ha ---” Lăng Vi cười đau bụng, Đại lão công nhà cô chờ người --- thật là đẹp trai đến người thần đều ghét! Chính là phong độ vương giả, khí phách trừ ta ra còn ai bằng kia thật là quá tuyệt vời!

Diệp Đình đứng ở đó, giống như trong thiên địa chỉ có một mình anh vậy.

Anh dùng nửa con mắt nhìn tất cả, lạnh lùng quét xung quanh, khi tầm mắt của anh rơi vào xa xa bên ngoài lập tức khóa lấy Lăng Vi, biểu tình trên mặt anh nhanh chóng thay đổi.

Nụ cười trên môi kia muốn che giấu cũng không thể che giấu được!

Lăng Vi cách xa như vậy còn thấy được anh đang cười... Ai nha má ơi.... trái tim thật là không chịu nổi nữa, làm sao đây? Nháy mắt Lăng Vi muốn nhào tới trong ngực anh, ôm anh, hôn anh, còn muốn yêu yêu cùng anh. Cô cất bước chân nhỏ chạy thật nhanh về phía anh.

Diệp Đình nhíu mày nói: “Đừng đi nhanh như vậy, cẩn thận!” Anh nhanh chóng sãi chân hai ba bước liền đến bên cạnh cô, Lăng Vi giang rộng hai tay nhào vào trong ngực anh như một đứa bé vậy: “Chồng ---- em rất là nhớ anh.....” Cô hất càm, chà xát vào ngực anh.

Diệp Đình đưa tay ôm chặt cô, nháy mắt đã hôn lên cái miệng nhỏ nanh của cô. Anh hôn rất dùng sức, bá đạo giống như muốn nuốt cô vào trong bụng vậy.
 
Chương 1002: Một ngày không thấy em đã nhớ nhung đến sắp điên lên rồi (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi hoàn toàn say mê, chồng, sao anh lại tốt như vậy.... Nụ hôn của anh quá mê người, làm cho cô chìm đắm thật lâu.

Thật là muốn hôn như vậy cả đời không buông ra nữa. Diệp Đình một tay nắm cằm, một tay ôm lấy sau ót cô, giống như sợ cô chạy vậy.

Lăng Vi lại muốn cười.... anh đây là nhớ cô đến cỡ nào...

Bên cạnh.... mấy chục người của Diệp Đình... đều len lén nhìn hai người bọn họ mà “mặt không cảm giác”

Diệp Đình chẳng thèm quan tâm, trực tiếp hôn cô đến trời đất tối sầm...: “ Vợ, anh rất nhớ em, quá nhớ, quá nhớ rồi.” Nhớ đến ngày đêm không ngủ, nhớ đến không thể khống chế được mình chạy hơn một ngàn km đến tìm em.

Có một mỹ nhân, vừa thấy đã không quên được. Một ngày không thấy em, liền nhớ nhung đến điên dại.

Bây giờ anh chính là đang trong trạng thái này.

Một ngày không thấy như cách ba thu. Lúc này mới vài ngày không thấy nhưng anh lại cảm giác như đã cách mấy thế kỷ vậy!

Cuộc sống không có cô bên cạnh... thật sự là... quá khó khăn!

“Ừ...” Lăng Vi bị anh hôn đến thở không ra hơi.

Doy965 nhiên Diệp Đình nói: “Đừng....”

Lăng Vi hất càm hỏi anh: “Sao vậy?” Ánh mắt mông lung men say của cô nhìn anh chằm chằm, cô liếm liếm đôi môi bị anh hôn đến sưng lên.

Anh nhìn cô chằm chằm, nhìn mỗi động tác nhỏ của cô, biểu tình trên mặt Diệp Đình cứng đờ, anh kề sát lỗ tai cô nói: “Hẳn là em có thể cảm giác được.”

Nháy mắt Lăng Vi cứng đờ... mình choáng váng sao! Đại lão công nhà cô.... lại....

Xấu xa! Không phải chỉ mới hôn sao!

Lăng Vi bó tay... chung quanh còn rất nhiều người đứng đâu... cũng không thể để những người này vây xem chồng cô kích động.

Lăng Vi nghiêng đầu nói với Kiệt Sâm: “Cậu đưa Trương lão tiên sinh đến chỗ của Quân Dương trước, tôi còn có chuyện muốn nói với tiên sinh.”

“Dạ, phu nhân.” Kiệt Sâm trả lời, cung kính mời Trương lão tiên sinh và Hàn ba lên xe của anh. Đoàn xe chậm rãi lái đi. Diệp Đình từ từ bình phục lại.

Lúc này, một chiếc xe phòng lái đến bên cạnh diệp Đình và Lăng Vi, Diệp Đình ôm Lăng Vi lên, anh nhẹ hôn lên môi cô. Lăng Vi cui vẻ hỏi anh: “Sao lại chạy xe phòng đến, thật là phiền toái.”

Diệp Đình hôn chóp mũi của cô: “Bây giờ tình huống của em rất đặc thù, cố gắng ít ngồi phi cơ lại. Không tốt với Đại Bảo, Nhị Bảo của chúng ra.”

Lăng Vi giơ tay lên đánh lên trán anh: “Anh còn biết không tốt với Đại Bảo, Nhị Bảo của chúng ta? Anh biết không tốt với bọn nó anh còn dám có phản ứng?”

Diệp Đình cong môi nở nụ cười, ôm cô đến ghế dựa trong xe phòng. Anh lại gần hôn cô, vừa hôn vừa nói: “Có phản ứng với vợ của mình không mất mặt. Đó chỉ là hiện tượng bình thường, nói rõ anh yêu em rất nhiều. Vừa đụng đến em anh liền có phản ứng. Em nên vui mừng đi chứ.”

Trong lòng Lăng Vi ngọt như được thoa mật vậy. Ngay cả dáng vẻ bật cười cũng giống như chấm đường vậy. Bên trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu.

Diệp Đình hít một hơi: “Thật là không chịu nổi cái biểu tình này của em.”

Nháy mắt Lăng Vi cảm giác được, anh..... lại kích động.

Bây giờ Diệc Đình cũng không dám động cô, trong lòng có khổ không thể nói. Lăng Vi cười to: “Ha ha, đáng đời! Tự mình trồng đau khổ thì tự mình ăn.”

Diệp Đình mỉm môi cười: “Cũng có thể để em ăn giúp anh.”

Lăng Vi tát nhẹ lên mặt anh: “Nghĩ thật đẹp!”

Anh dùng râu chà xát mặt cô: “Vợ, để cho anh đẹp một chút thôi.” Anh ôm cô đến phòng tắm.
 
Chương 1003: Trên xe nuôi một con lừa (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Chồng, tỉnh táo lại đi!”

Lăng Vi ôm cổ anh cười nói: “Không phải Hồ lão tiên sinh đã nói sao? Tình huống mang thai của em rất nguy hiểm, vợ chồng không thể ngủ chung!”

Diệp Đình gật đầu, nghiêm túc nói: “Chúng ta không có chung phòng... không phải chúng ta đang ở trong xe sao?”

“...” Lăng Vi không lời nào chống đỡ....

Diệp Đình còn nói: “Không quan trọng, đã sắp bốn tháng rồi, sẽ không ảnh hưởng gì cả.”

“Không được ---”

Cô cũng rất muốn anh, nhưng mà.... vẫn lo lắng.

“Không được! Kiên quyết không được!” Lăng Vi quyết tâm: “Vì Đại Bảo, Nhị Bảo, phải cho anh đói bụng rồi.”

Diệp Đình không vui...

Nhờ vợ đến ngày đêm khó ngủ! Bây giờ ôm, hôn, ngủ chung cũng không được...

“Được rồi, được rồi. Anh không lộn xộn.” Diệp Đình đi tới cửa phòng tắm: “Tắm xong anh ôm em ngủ được rồi chưa?” Diệp Đình dùng chân đá văng cửa phòng tắm đi vào nhẹ nhàng đặt cô xuống.

Diệp Đình vừa hôn vừa giúp cô cởi quần áo. Không được đụng thì dù sao cũng phải hôn cho đủ vốn chứ?

Sau khi con bé này mang thai làn da còn trơn bóng hơn, cũng mịm màng hơn lúc trước nhiều,

Diệp Đình cầm vòi hoa sen xối nước cho cô, ánh mắt nồng nặc ôn nhu.

Bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên ngực anh giống như mang theo dòng điện vậy, mỗi lần chạm vào anh đều không nhịn được run rẩy, là bởi vì đã quá lâu anh không có chạm vào cô sao? Hay là.... chỉ bởi vì là do cô đụng chạm.

Diệp Đình lập tức lại táo bạo lên, nháy mắt dùng sức ôm lấy cô.

Lăng Vi đánh vào tay anh: “Làm gì vậy?! Tỉnh táo một chút!”

“...” Diệp Đình muốn đập đầu vào tường... muống buông tay, lại không nỡ buông... Chỉ có thể lại cúi đầu hôn cô. Nếu cảm xúc của anh còn không thể đột phá sợ là hôm nay anh sẽ bị nổ tung mà chết.

Diệp Đình kếm chế, đàng hoàng tắm cho cô xong.

Anh lau người cô sạch sẽ, lại mặc bộ quần áo ngủ thoải mái cho cô. Lăng Vi lười biếng nằm lên giường: “Ừ....” Vẫn là nằm thoải mái hơn...

Cô gối lên chân anh, ngón tay anh nhẹ nhàng xoa xoa sợi tóc của cô.

Lăng Vi ngước mặt nhìn đôi mắt đen của anh chằm chằm, cười hỏi: “Chỉ mới vài ngày không thấy đã muốn em rồi? Anh còn tiền đồ không?”

Đôi mắt đen của Diệp Đình tràn đầy ánh sáng muốn ăn thịt người nhìn cô chăm chú nói: “Từ sau khi em gả cho anh thì anh cũng đã không còn tiền đồ nữa, không phải sao?”

Lăng Vi muốn cười: “Ha ha ha... Em phải nên cảm thấy vinh hạnh sao? Nên cảm thấy kiêu ngạo sao? Hay là nên khinh bỉ anh đây?”

Diệp Đình nói: “Vợ, em đang nói cái gì... anh hoàn toàn nghe không hiểu...”

Ha ha... đây rõ ràng là phản ứng của t*ng trùng lên não! Lăng Vi cười to “Ha ha”, cô cười đến đau bụng. Đại lão công nhà cô chỉ có thể ủy khuất rồi.

Nhìn ánh mắt nhẫn nhịn lại ủy khuất của Diệp Đình, Lăng Vi liền đau lòng, đột nhiên có loại cảm giác áy náy....

Chồng cô... nhớ cô.... đường xá xa xôi đi cả ngàn km đến tìm cô... đã nhịn mấy tháng, cô không làm tròn nghĩa vụ vợ chồng, rất đau lòng anh.....

Đột nhiên Lăng Vi bĩu môi. Cô từ ghế sa lon đừng lên ngồi trên đùi anh: “Chồng....” Cô ôm cổ anh, nũng nịu nói: “Hôm nay có thể cho anh, nhưng mà, anh không thể làm bậy. Phải nghe lời em.”

Diệp Đình không nói nhảm nữa, lập tức siết chặt cô lại vừa gặm lại cắn.

Còn chưa tới nhà, Lăng Vi đã bị anh dày vò đến muốn chết.

Như vậy không bình thường... Lại tiếp tục nữa sợ là sẽ động thai, vừa mở video trên mạng học tập vừa đánh nhau vừa cười.

Đoàn đường này làm cho người ta thật thoải mái. Tiếng cười nói vô cùng vui vẻ. Lăng Vi bị anh chơi đùa không cảm thấy đau bụng, ngược lại nguyên đoạn đường này cô bị chọc đến cười ngả nghiêng ngả ngửa... đau bụng muốn chết, Nhưng không phải loại đau không tốt cho thai nhi đó... mà là cười đến dau bụng vẫn không nhịn được.

“Ha ha ha --- Diệp tổng tài.... anh cũng có ngày hôm nay...” Lăng Vi liều mạng vỗ gương mặt tuấn tú của anh, cô vừa cười to vừa nất cục.

“Ực--- Ha ha ---Ực ---”

Diệp Đình đen mặt, giơ tay lên vỗ lưng cô: “Đừng cười nữa, người không biết còn tưởng rằng trên xe chúng ta có nuôi một con lừa đâu.”

“Ha ha ha ---Ực... Em là lừa cái, anh chính là lừa đực!” Lăng Vi càng nất cục nhiều hơn.
 
Chương 1004: Trên xe nuôi một con lừa (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Diệp Đình rót nước cho cô để cô ấm cổ họng lại, cô vừa uống nước anh vừa xoa tóc cô nói: “Thật giống như em chiếm tiện nghi nhiều hơn anh vậy.” Anh còn có thể dùng "năm cô gái" an ủi đâu, cô là hoàn toàn không có cách nào.

Diệp Đình thật đau bụng: “Vợ, thật là ủy khuất em...”

Lăng Vi cố gắng nhịn nất cục: “Không sao, nhịn qua đoạn thời gian này là được rồi.”

Trong đầu Diệp Đình nghĩ, cái đoạn thời gian này là mấy tháng?

Diêp Đình mặc quần áo ngủ tử tế cho cô liền ôm cô hỏi: “Em còn đi căn cứ của Quân Dương sao? Phải rời xa em, cả ngày anh đều không màng cơm nước... em xem gương mặt này của anh... cũng đã gầy lại rồi.”

Nói xong, liền cầm bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên mặt mình.

Lăng Vi dán mặt mình vào mặt anh, quả thật là gầy hơn. Lúc này mới mấy ngày, lại nhớ cô như vậy....: “Chồng, anh như vậy là không được...” Bây giờ cô có thể ở bên anh ngày ngày, sau này thì sao... lỡ như cô xảy ra chuyện gì, chẳng phải anh sẽ phát điên sao?

Lăng Vi nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu như cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà mất tích, hay là trực tiếp chết đi. Thật khó tưởng tượng... Diệp Đình sẽ trở nên như thế nào?

Đột nhiên Lăng Vi nói: “Lỡ như, ngày nào đó em không về được. Anh phải sống thật tốt. Tìm một người mẹ kế cho con em cũng sẽ không tức giận. Nhưng mà, phải tìm loại người ôn nhu, hiền lành. Giống như em cũng được,, còn không giống.... em cũng sẽ không tức giận. Chỉ cần đối tốt với anh và con là được.”

Đột nhiên cả người Diệp Đình cứng đờ, anh nắm càm, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú. Lăng Vi bị biểu tình của anh làm hết hồn, tròng mắt của anh tràn đầy tức giận: “Em nói cái gì vậy?”

Lời nói của cô đã hù dọa Diệp Đình.

Biểu tình của Diệp Đình cũng rất kinh khủng, cô vội vàng cười to: “Ha ha, chỉ đùa một chút thôi, anh đừng nghĩ là thật.”

Đột nhiên Diệp Đình giơ tay lên. Hai ngón tay của anh đè huyệt thái dương của cô lại, thật giống như muốn ép cái suy nghĩ kinh khủng này của cô chạy ra ngoài vậy.

Chóp mũi của anh gần sát chóp mũi cô, vô cùng nghiêm túc nói: “Anh sẽ không để cho em đột nhiên biến mất, cũng sẽ không để cho em làm bất cứ công việc gì ở bên ngoài.”

Lăng Vi cười ấm lòng, đúng.... từ sau khi anh bắt đầu quyết định bảo vệ cô, mặc dù mạo hiểm không ngừng, nhưng mà.... anh luôn có thể bảo vệ cô an toàn.

Bắt cóc, bắn súng..... cái gì bọn họ cũng đã từng gặp, nhưng mà không lần nào để cho kẻ địch được như ý. Mỗi một lần, anh đều đánh cho kẻ địch đến tan nát, cho dù xảy ra chuey65n bất ngờ gì là bọn họ không thể khống chế được, nhưng mà.... ngay lúc nguy hiểm nhất lúc nào anh cũng xuất hiện nhanh nhất bảo vệ cô.

Lăng Vi đưa tay ôm cổ, ôn nhu hôn anh.

Đột nhiên, anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô, hít một hơi thật sâu nói: “Anh thật là.... không thể sống chung một chỗ với em được.”

Lăng Vi trợn trắng mắt: “Lại tới nữa....”
 
Chương 1005: Ha ha, hãm hại (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi hỏi anh: “Lão công thân ái, có phải gần đây anh đã uống thuốc bổ gì rồi không?”

Đoạn đường này... không ngừng trôi qua....

Cánh tay diệp Đình ôm eo kéo cô lên người mình. Trong lòng âm thầm bật cười: “Em không phải là thuốc bổ của anh sao?”

...

Yên ổn qua hai ngày, Lăng vi đi sở nghiên cứu tìm Long Diệc Hân, bên Quân Dương kia đã có tiến triển mới!

Lão tiên sinh Trương Tiên Linh quả nhiên danh bất hư truyền!

Không chỉ mình ông có phương diện nhận xét khác với dược tính, còn kéo theo người khác sinh ra rất nhiều ý tưởng kỳ lạ.

Lão tiên sinh Trương Tiên Linh tương đối nổi danh ở giới trung y, ông lại mời thêm năm vị bạn thân hỗ trợ.

Rốt cuộc Hàn ba đã lấy được liên lạc với đội của Hàn Yến, đội khảo sát lập tức cho một đoàn đội tây y, trung y nổi danh nhất nước cùng đi hỗ trợ.

Mặc dù đoàn người chưa từng thấy mặt, nhưng mà danh vọng đều ở đó, thành viên của tiểu tổ nghiên cứu đều là tiền bối đức cao vọng trọng, mỗi người trong đoàn đội đều phát biểu ý kiến của mình, nói không chừng cái ý tưởng kia sẽ để cho mọi người cùng ngạc nhiên.

Quân Dương nói thành quả nghiên cứu thí nghiệm của mình cho mọi người nghe, các tiền bối trong tiểu tổ nghiên cứu đều cực kỳ kinh ngạc: “A.... cái ý nghĩ này, thật đúng là lợi hại!”

Bọn họ đều bắt đầu quan sát người trẻ tuổi này lại.

Nói thật ra, bọn họ đã nghiên cứu, học tập ở giới y học bao nhiêu năm.... thằng nhóc này chỉ mới hơn hai mươi tuổi lại có sức sáng tạo và năng lực thực hành như vậy, thật là quá khó được, quá khó được!

“Không nghĩ tới.... Giới y học chúng ta còn có một nhân tài như vậy... trước kia chúng ta cũng không biết.”

Quân Dương cười nói: “Con học chủ yếu là sinh hóa dược học, cho nên không có phát triển ở giới y học.

Đoàn người gật đầu, nhân tài như Quân Dương vậy cho dù ở bất cứ lĩnh vực nào cũng có thể xông ra một mảnh thiên địa của mình.

Lần này Quân Dương cũng được học tập cùng với các vị tiền bối không ít!

“Lão đại! Nhiệm vụ hôm nay lại hoàn thành ---” Các trợ thủ của Quân Dương nhảy cẫng lên hoan hô.

Căn cứ thí nghiệm đã lâu rồi không có náo nhiệt như vậy.

“Mau mau mau, sửa sang nghiệm vụ ngày mai một chút, mai lại tiếp tục!”

Nghiên cứu, thí nghiệm càng ngày càng thuận lợi, thí nghiệm nghiên cứu dựa theo hình thái biến dị mà Lý Thiên Mặc tính ra thành quả càng ngày càng thuận lợi.

Lăng vi đã hoàn toàn không lo lắng bên của Hàn Yến nữa, có một đoàn đội đứng đầu quốc gia ủng hộ như vậy, chuyện tỉnh lại của Hàn Yến cũng chỉ là sớm hay muộn.

Lăng Vi đi tới sở nghiên cứu, đột nhiên... cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.

Vừa tới bên ngoài phòng thí nghiệm liền nghe được Long Diệc Hân gầm thét: “Lâm Kha! Con chip kia có phải do cậu lấy hay không? Mau giao ra đây cho tôi!”

Tiếp theo, lại nghe đến Lâm Kha cao giọng kêu: “Không phải trong phòng thí nghiệm có máy thu hình sao? Cậu có thể đi điều tra. Là ai lấy sao tôi biết! Dù sao cũng không phải là tôi!”

Long Diệc Hân nghiêm giọng nói: “Cậu cho là tôi không điều tra sao?” Anh lập tức gọi điện thoại cho nhân viên an ninh tới, lúc nhân viên an ninh tới liền thấy Lăng Vi đứng ngoài cửa.

Lăng Vi khẽ vuốt càm với họ, cũng đi theo bọn họ vào.

Long Diệc Hân cùng Lâm Kha thấy Lăng Vi đi tới, sắc mặt của hai người đều thay đổi.

Long Diệc Hân khó nén tức giận: “Tiểu Vi, thí nghiệm mới nhất của chúng ta đã thành công! Lần trước lúc em ở biên giới anh đã đề cập với em, tần số của chúng ta đã tăng lên rất nhiều!”

Lăng Vi gật đầu.

Long Diệc Hân lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Vốn là muốn tìm em trở lại làm mấy cái thí nghiệm thật nhanh để thử một chút. Lại không nghĩ rằng... con chip của công thức tính toán đó không biết đã bị ai trộm đi.

Anh nói hung tợn! Vừa nói vừa quét mắt nhìn Lâm Kha.

Anh cực kỳ hoài nghi, chính là người đàn bà này.
 
Chương 1006: Ha ha, hãm hại (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Bắt đầu từ ngày Lăng Vi vào sở nghiên cứu, Lâm Kha liền chê bai chửi xéo các loại.

Hơn nữa, chuyện của Tần Sanh và Tạp Nhã, Lâm Kha càng hận Lăng Vi, ai bảo Tần Sanh và Tạp Nhã đều là bạn của Lăng vi! Hai người kia, Lâm Kha cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Long Diệc Hân nói: “Nếu mất con chip này, tất cả thành quả nghiên cứu của chúng ta đều sẽ.... tan, thành, bọt, biển!”

“Là ai lấy, móng tay người đó sẽ hư thối...” Lăng Vi nhìn Lâm Kha chằm chằm, từ từ cong môi lên.

Lăng Vi còn nói: “Trộm đồ của người khác, trước khi trộm đồ nhất định sẽ động tay động chân với máy thu hình. Nếu như đoạn thu hình bị biến mất hoặc không thấy rõ vậy nhất định là do người trong khoa thất của chúng ta làm.”

Sắc mặt của Lâm Kha nháy mắt đen lại.

Đột nhiên cô cười lạnh: “Lăng Vi, Long Diệc Hân... bây giờ các người, rõ ràng là hoài nghi tôi à?”

Cô tức giận kêu to với Lăng Vi: “Trong ban chúng ta có bốn người! Trần giáo sư, Long Diệc Hân, còn có tôi. Dựa vào cái gì không thể là do bọn họ trộm, hết lần này đến lần khác hoài nghi tôi? Cũng bởi vì, tôi đã từng bài xích cô sao? Nếu quả thật là bởi vì cái suy nghĩ này, vậy cô cũng quá ngây thơ rồi! Tôi đã từng đối nghịch với cô, chẳng lẽ tôi còn trộm con chip nữa, đây không phải là chọc các người hoài nghi sao? Tôi ngu như vậy sao?! Biết rõ các người ghét tôi còn làm loại chuyện này? Để cho các người nghi kỵ tôi sao?”

Cô nói lời này, Long Diệc Hân liền nghe không lọt tai. anh làm người chính trực nhất, bình thường rất ít nói, nhưng một khi nói chuyện, đó chính là đinh là đinh, mũ là mũ, tuyệt đối không bậy bạ

Long Diệc Hân nói: “Chúng tôi sẽ không oan uổng cô. Tôi chờ giây phút chân tướng rõ ràng kia!”

Nhân viên an ninh đều đi lấy camera thu hình.

Lúc Trần giáo sư tới, đúng lúc nhân viên an ninh đang phát lại video thu hình từ nửa đêm hôm qua đến sáng sớm.

Nhân viên an ninh nói: “Quả nhiên có một đoạn video bị tối đen.”

Lăng Vi không khỏi cười nói: “Thủ pháp quá vụng về...”

Tài nghệ giống như mấy đứa mẫu giáo vậy... có lẽ chính là dùng mảnh vải che camera lại.

Nhân viên an ninh còn nói: “Thời gian là 8 giờ 15 đến 8 giờ 18 tối hôm qua.”

Tối đen, nói rõ không phải thu hình bị cắt bỏ, mà là.... có người dùng đồ che camera lại... dùng ba phút lấy con chip, tốc độ này vô cùng tốt.

Con chip của Lăng Vi có đến năm tầng mật mã, có thể giải hết toàn bộ mật mã trong vòng ba phút, nói rõ người trộm con chip là cao thủ máy tính hoặc là mời một cao thủ máy tính tới hỗ trợ.

Lăng Vi nói: “Hay là báo cảnh sát đi, giặc ngoài dễ phòng, giặc trong khó phòng... Cảnh sát tới, điều tra thời gian quẹt thẻ trong sở nghiên cứu của chúng ta là sẽ biết, thời gian đó.... là ai, còn ở trong trong sở nghiên cứu.

Lâm Kha nhìn dáng vẻ nói chuyện đó của Lăng Vi liền giận đến không chỗ phát tiết!

Cô lạnh giọng cười: “Vậy thì báo cảnh sát đi, 7 giờ ngày hôm qua tôi đã tan việc! 8 giờ sáng sớm hôm nay tôi mới đến! Hoài nghi tôi? Thật là buồn cười!”

Cô còn chưa nói hết lời, Long Diệc Hân đã gọi điện thoại báo cảnh sát.

Lâm Kha càng ngày càng tức giận, cô hất càm, không nửa điểm sợ sệch.

Lăng Vi nhìn cô, môi từ từ cong lên. Thật là một kẻ ngu, như vậy cho dù trước khi chết cũng không biết được mình chết như thế nào...

Chơi với tôi, vậy thì tôi chơi cùng với cô.... chơi, thật, là, lớn!
 
Chương 1007: Tất cả đều là an bài tốt nhất (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cảnh sát đến rất nhanh.

Lúc Giang Quân và ba vị cảnh sát tiến vào, Lăng Vi chẳng qua là khẽ gật đầu với họ.

Giang Quân cũng gật đầu, bọn họ cũng không nói gì nhiều. Giang quân công bằng nói: “Mới vừa rồi sở cánh sát nhận được điện thoại, tôi là Giang Quân, đội trưởng đại đội hình trinh, xin hỏi là nơi này báo án sao?”

Giang quân lấy thẻ cảnh sát ra.

Long Diệc Hân nói: “Giang cảnh sát anh khỏe, là nơi này báo án.” Anh nói đại khái tình huống vừa nãy lại.

Giang quân bảo nhân viên an ninh của sở nghiên cứu mở đoạn video khi nãy lại. Quả nhiên có người che camera.

Anh nói: “Không phải sở nghiên cứu của các người có hệ thống phân biệt vân tay sao? Giờ đi làm tan sở các người cũng phải dùng vân tay mới có thể đi vào, bây giờ tôi muốn lấy video quản lý nhân viên ra vào của các người.”

Nhân viên an ninh nói: “Xin mời mấy vị đến phòng giám sát, tôi lấy tài liệu giúp các người.”

Giang Quân và đồng nghiệp của anh cũng đi theo vào phòng giám sát.

Bên trong phòng giám sát, nhân viên lục đoạn video lúc 8 giờ ngày hôm qua ra, khoa của Lăng Vi có bốn người.

Lăng Vi không tới làm, Long Diệc Hân cũng đã tan việc lúc 7 giờ rưỡi.

Lâm Kha là tan việc lúc 7 giờ.

Trần giáo sư đi tương đối sớm, ông còn có một hạng mục khác phải nghiên cứu, 6 giờ rưỡi đã tan việc, ông đi đến khoa của người khác, 8 giờ rưỡi mới rời khỏi sở nghiên cứu.

Thời gian mất con chip... là từ 8 giờ 15 đến 8 giờ 18 phút, trong khoa của bọn họ chỉ có Trần giáo sư là còn chưa rời khỏi sở nghiên cứu.

Mặc dù ông đi khoa khác, nhưng không thể đảm bảo là ông không quay trở lại. Như vậy, Trần giáo sư lại tương đối bị hoài nghi nhiều nhất.

Ngoài ra, sau khi Long Diệc Hân và Lâm Kha tan việc cũng chưa có ghi chép quay trở lại. Giang quân nhìn đi nhìn lại video, những khoa khác sau tám giờ có nhân viên nào rời đi hay không, Giang Quân đều ghi chép rõ ràng.

Khoa của Lăng Vi sau khi Long Diệc Hân rởi đi cũng chưa từng mở ra... Trong hành lang, có vài người đi ngang qua, nhưng mà, cũng không có ai đến cửa phòng nghiên cứu kia.

Con chip kia là bị mất lúc 8 giờ 15.....

Sau bảy giờ, liền không có ai đi vào nữa.... con chip bị ai lấy chứ? Chẳng lẽ là ma?

Giang Quân nói: “Tôi phải mang đoạn video sau khi Long Diệc Quân rời khỏi là 7 giờ rưỡi đến 8 giờ rưỡi về sở nghiên cứu.”

Anh suy đoán.... camera thu hình bị người ta động tay động chân.

Sau khi Giang quân từ phòng giám sát trở lại, LÂm Kha lập tức hỏi anh: “Giang cảnh sát, các người điều tra thế nào? Ngài phải trả lại cho tôi trong sạch! Bọn họ đều hoài nghi đồ là do tôi lấy, nhưng mà 7 giờ hôm qua tôi đã tan việc! Sáng sớm hôm nay 8 giờ tôi mới đến! Lúc nãy nhân viên an ninh cũng nói, cái thứ đó là 8 giờ 15 mới mất! Ngài nói có phải bọn họ rất mắc cười không? Căn bản là tôi không có ở sở nghiên cứu thì sao trộm đồ được? Những người này thật là ức hiếp người quá đáng.

Lâm Kha càng nói càng kích động, nước mắt cũng rơi xuống:“Nếu không có camera thu hình làm chứng cho tôi thì hôm nay tôi đã bị oan uổng đến chết rồi!”

Giang quân nói: “Vị nữ sĩ này, xin cô không cần gấp gáp. Bây giờ vẫn không thể kết luận là ai lấy con chip đi, tôi phải mang video trở về cục kiểm tra, có phải oang uổng cô hay không chúng tôi sẽ sớm điều tra được.”

Sau khi Giang Quân đi, Long Diệc Hân hỏi nhân viên an ninh: “Tôi có thể xem ghi chép ra vào không?”

Nhân viên an ninh nói: “Cái video giám sát này... chúng tôi phải giữ bí mật. Có cảnh sát đang điều tra, cậu cứ yên tâm đi.”

Cái video giám sát kia.... thật ra rất bất lợi với Trần giáo sư, bởi vì theo như thời gian gây án, người có hiềm nghi lớn nhất là Trần giáo sư.

Nhưng mà, Long Diệc Hân cũng có hiềm nghi. Anh là người cuối cùng rời khỏi khoa.
 
Chương 1008: Tất cả đều là an bài tốt nhất (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Mặc dù thời gian 8 giờ 15 phút máy camera bị biến thành màu đen, giống như bị che lại, nhưng mà... cũng không thể chắc chắn là có phải có người cố ý đánh lừa mọi người hay không.... Nếu như Long Diệc Hân lấy con chip trước khi rời khỏi sở nghiên cứu, lại tùy tiện che video giám sát ba phút lúc 8 giờ kia cũng là có thể.

Bây giờ xem ra, khoa của bọn họ chỉ có Lâm Kha là tương đối ít hiềm nghi nhất. Mặc dù cô từng có đụng chạm với Lăng vi, nhưng mà... cô không có thời gian, cũng không có cơ hội gây án.

Trần giáo sư nhíu mày, con chip của Lăng Vi đã từng bị mất trong tay ông hai lần... cái này gọi là chuyện gì?

Lần trước, Long Diệc Hân nằm mơ đọc một chuỗi công thức dài, ông còn tưởng rằng đó là thành quả tính toán của Long Diệc Hân, còn ghi dnah độc quyền giúp anh. Kết quả, máy kia, căn bản không phải là Long Diệc Hân thiết kế....

Lúc này đâu... Lăng Vi vừa mới có đột phá... con chip lại bị người đánh cắp, cho dù những công thức này Lăng vi đã nhớ kỹ trong đầu, nhưng mà.... nếu nội dung của con chip kia tiết lộ ra ngoài, người khác có thể dùng con chip kia để chế tạo máy.

Như vậy, Lăng Vi còn ưu thế gì nữa?

Một món đồ mà bất cứ ai cũng có thể chế tạo đã không còn hiếm hoi nữa!

Trần giáo sư rất khó chịu... nhưng mà, ông lại không nói gì.... Hôm qua ông là người rời khỏi sở nghiên cứu trễ nhất... lại là sau khi xảy ra vụ án. Hiền nghi của ông quá lớn, cho dù ông có trăm cái miệng cũng không thể nào bào chữa, trước khi cảnh sát chưa có công bố đáp án, ông cũng sẽ không nói nửa chữ.

Bầu không khí trong khoa vô cùng quỷ dị.

Lâm Kha rất tức giận, đập đồ khắp nơi ầm ầm: “Oan uổng tôi?! Một đám tiện nhân! Tôi dễ khi dễ như vậy sao?” Vừa nói vừa mạnh mẽ quăng bản ghi chép trong tay xuống.

Long Diệc Hân nghe cô nói chuyện không lọt tai: “Cô nói ai là tiện nhân? Là tôi oan uổng cô! Đừng mắng luôn những người khác!”

Anh tức giận nói: “Tôi oan uổng cô, cô còn oan uổng tôi đâu! Cô còn oan uổng Trần giáo sư đâu! Không phải sáng sớm hôm nay sau khi cô đến vẫn luôn nói tôi là người cuối cùng rời khỏi khoa? Không phải cô vẫn luôn nói Trần giáo sư là người cuối cùng rời khỏi sở nghiên cứu? Lúc cô oan uổng chúng tôi tại sao cô không nói? Cô oan uổng chúng tôi cũng là chỉ mặt gọi tên, oan uổng đến chó chứng có cớ, tôi oan uổng cô chính là vì nhìn cô ngứa mắt. Tôi đã nói lời cụ thể gì chưa?”

Giọng của Long Diệc Hân kiên định vô cùng, anh là nửa chữ cũng chưa từng nói.

Lâm Kha “hừ“.

Cả đám người không ai nói gì nữa.

Đừng ở sở nghiên cứu một hồi, bầu không khí thật sự rất đè nén, Lăng Vi liền nói: “Ở đây không có chuyện gì gấp nữa thì tôi đi về trước. Chờ bên cảnh sát có kết quả tôi lại đến.”

Trần giáo sư vô cùng áy náy, anh biết trong lòng Lăng Vi rất khó chịu, thành quả mình khổ tâm nghiên cứu kết quả lại thay đổi bất ngờ.... nếu là cô gái khác có lẽ đã vừa khóc vừa náo loạn.

Lăng Vi lại không nói nửa chữ, chỉ là biểu tình trên mặt không thể nào dễ nhìn.

Long Diệc Hân cũng vô cùng tự trách, đều do anh mơ giấc mơ kia.... Nếu không, Lăng Vi cũng sẽ không tới sở nghiên cứu. Thành qảu nghiên cứu của cô cũng sẽ không bị trộm.

Lăng Vi đi tới vỗ vai anh nói: “Anh Diệc Hân, anh đừng suy nghĩ nhiều, em nghiên cứu vật này phải gặp tai nạn như vậy. Không có đả kích sẽ không có động lực. Không có chuyện anh xin độc quyền lần trước kia cũng không kích thích tiềm năng của em ra, không phải sao? Nếu không, sao lại có thành quả nghiên cứu bây giờ.”

“Nhưng mà...” Long Diệc Hân dau lòng nói: “Nghiên cứu ra được thì để làm gì chứ? Còn không phải là làm áo cưới cho người khác sao...” Anh càng nói càng khó chịu.

Lăng Vi cười nói: “Không có gì, tất cả đều là an bài tốt nhất.”
 
Chương 1009: Chuyện này không nhỏ (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lâm Kha ở bên cạnh tức giận đến ngứa răng.

Rõ ràng Lăng Vi đã làm mất thành quả nghiên cứu, tại sao lại không chút tức giận nào?

Lăng Vi càng không tức giận, cô càng tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Trần giáo sư, anh Diệc Hân, em đi về trước.” Lăng Vi chậm rãi đi đến phòng làm việc của Lâm Kha, vô cùng trịnh trọng xin lỗi cô: “Tiểu Kha, xin lỗi, trách lầm cô.”

Lâm Kha nhìn cô chằm chằm một lúc lâu: “Ha ha...” Lâm Kha xoay mặt đi, chưa nói đến tha thứ, cũng chưa nói gì khác.

Hiển nhiên, là không muốn nói chuyện với Lăng Vi.

Lăng Vi cười, không nói thêm gì nữa. Cô từ sở nghiên cứu đi ra liền trực tiếp đến đại đội hình trinh.

Giang Quân đang bận nhìn video giám sát, Lăng Vi kêu anh: “Anh Quân!”

Giang Quân nghe được giọng nói của cô, liền ngước mặt lên, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú. Anh cười: “Em đến rồi sao. Em xem hai chúng ta, có vụ án mới có thể gặp một lần...”

“Ha ha....” Nháy mắt Lăng Vi đã bị anh chọc cười: “Khoảng thời gian này em cũng không thường ở Giang thành, phải chạy khắp nơi cũng không có thời gian tìm anh”

Giang Quân gật đầu, lần trước chuyện tháo lựu đạn ở nhà Trần Tư Uyển, anh cũng có mặt ở hiện trường. Sau đó cô đi biên giới, lại đi tìm trung y cái gì, anh đều biết. Anh cố ý nói như vậy không khí lúng túng giữa 2 người liền lập tức biến mất.

Lăng Vi hỏi anh: “Anh điều tra sao rồi?”

Giang Quân lặng lẽ nói: “Lúc nãy anh đưa video giám sát cho Diệp Đình xem... cậu ấy đã xác định, video trong hành lang của khoa em đã bị người ta sửa đổi.”

“À? Bị sửa đổi?” Lăng Vi cũng không cảm thấy có gì bất ngờ.

Giang quân nói: “Sau khi Long Diệc Hân rời đi, có người đi qua khoa của các em, nhưng mà, người này lại thay đổi video thành đoạn lúc hành lang còn trống rỗng trước kia, để cho người khác không nhìn ra có người đã đến khoa của em.”

“Ừ...” Cô biết: “Vậy người này là một cao thủ máy tính. Có thể cũng là người trộm con chip luôn không? Con chip kia của em có mấy tầng mật mã. Trừ mật mã còn cần vân tay của em kiểm tra.”

Giang Quân nói: “Kiểm tra vân tay thì rất dễ làm được... Bây giờ có một loại kỹ thuật mới, có thể dùng ở trên ly mà em ấn lên hoặc là những nơi khác mà em đã để lại. Em ở trong khoa lâu như vậy, muốn được đến dấu tay của em là chuyện rất dễ dàng.”

Lăng Vi gật đầu.

Giang quân còn nói: “Diệp Đình đã sửa video lại. Em xem...” Hằn bật lại video, Lăng Vi thấy trên màn hình xuất hiện.... một mảnh sương mù trắng xóa....

Giang Quân nói: “Người này dùng lựu đạn châu, sau khi đốt lựu đạn châu có thể thả ra một số lượng sương trắng lớn lại không đưa đến bình chữa lửa báo cháy. Hơn nữa tiêu tán rất nhanh, lại không mùi, sẽ không làm người khác chú ý.”

Lăng Vi nói: “Xem thủ pháp này, đây là một kẻ tái phạm sao?”

Giang Quân gật đầu: “Bây giờ tra được người này cũng không khó. Cao thủ có thể ra vào máy tính của sở nghiên cứu, không hề khó kiểm soát.”

Đột nhiên Lăng Vi cười: “Anh Quân, hai chúng ta đánh cược đi.”

“Đánh cược gì?” Giang Quân nhìn cô chằm chằm nói.

Lăng Vi thần thần bí bí: “Thì đánh cược.... xem hai ta ai phá án trước.”

Giang quân cong môi cười nói: “Được thôi, anh là chuyện nghiệp về mảng này mà.”

Lăng Vi nhướng mày nói: “Tối hôm nay là em đã có thể bắt tên trộm con chip, anh thì sao?”

Giang Quân suy nghĩ một hồi nói: “Anh tăng thêm thời gian làm việc để điều tra, có lẽ cũng là tối nay, hoặc sáng sớm ngày mai đi.”

“Được! Vậy chúng ta liền quyết định, người nào thua thì phải đi đến quảng trường suối phun hét to anh/em yêu em/anh với một người khác phái trước mặt mọi người!”

Lăng Vi xấu xa nháy mắt với anh, nói xong, lại bổ sung một câu: “Phải tìm người trẻ tuổi, xinh đẹp! Thôi... chúng ta có thể chỉ định người phải tỏ tình cho người thua. Chính là em thua anh chỉ một người cho em. Anh thua, em chỉ người cho anh. Thế nào?”

Dáng vẻ nghịch ngợm này của cô chọc Giang Quân bật cười... vẫn luôn cười.

“Được.” Tính cách của Giang Quân tương đối chững chạc, nội liễm. Để cho anh tìm một người khác phái nói ba chữ kia trước mặt mọi người, thật đúng là làm khó anh.

Lăng Vi giơ hai ngón tay lên hình cây kéo với anh: “Vậy em đi ---”
 
Chương 1010: Chuyện này không nhỏ (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi từ đại đội hình trinh đi ra, bao một gian phòng trong một nhà hàng gần đó, cô trực tiếp kêu Bạo Phong đi ra.

Tiểu tổ bốn người Bạo Phong lục tục đi vào gian phòng của cô bao. Lăng Vi gật đầu, bảo bọn họ đóng cửa lại.

“Ngồi đi ---” Lăng Vi chỉ chí cái ghế bên cạnh bàn cơm.

“...” Bốn người Bạo Phong trố mắt nhìn nhau....

Sứ mạng của bọn họ là phải bảo vệ phu nhân an toàn, nơi nào mà có sự xuất hiện của bọn họ, tình huống nhất định là đao quang kiếm ảnh, cực kỳ nguy hiểm.

Hôm nay.... Phu nhân đây là muốn làm gì? Mời bọn họ ăn cơm à?

Chân Dũng nói: “Phu nhân, ngài có chuyện gì cứ trực tiếp ra lệnh.”

Lăng Vi nghiêm túc nói: “Chuyện của tôi, chính là tìm các người ăn cơm.” Cô lại giữ vững nói: “Ngồi đi.”

chân Dũng gật đầu với ba người kia: “Phu nhân bảo ngồi thì ngồi đi.”

Anh ngồi bên phải Lăng Vi, Kim Biên Nhãn Kính số hai Kim Trạch ngồi bên cạnh anh. Sát Mã Đặc số ba tiểu Khải, số bốn Chính Thái theo thứ tự ngồi một vòng.

Số bốn Chính Thái theo lẽ tự nhiên được sắp xếp ngồi bên trái Lăng Vi.

“Tiểu Tứ, em thích ăn cái gì? Chị gọi cho em.”

Lăng Vi nhìn số bốn bên tay trái cô. Số bốn ăn mặc giống Kha Nam... mang mắt kiếng thật to, kiểu tóc cũng đặc biệt giống COS... thú vị nhất là sau ót cũng cột đuôi nhỏ.

Số bốn trợn trắng mắt, trong lòng nói: “Gương mặt của tôi chỉ là nhìn trẻ tuổi, năm nay tiểu gia đã 24 tuổi! Còn lớn hơn cô!”

Tiểu Tứ không lên tiếng, Lăng Vi lại hỏi ba người khác: “Các người thích ăn cái gì? Tôi gọi cho các người.”

Chân Dũng nghiêm túc nói: “Bình thường chúng tôi ăn cơm rất không có quy luật, không có sở thích đặc thù gì. Bởi vì chúng tôi phải đi theo phu nhân giờ giờ phút phút, phu nhân đi chỗ nào chúng tôi đều phải chạy tới trước, Mới có thể có một cái bánh bao nóng ăn, cũng đã là hưởng lớn nhất.”

“...”

Cho tới hôm nay, Lăng Vi mới nhận ra.... Bốn người bọn họ lại khổ cực như vậy...

Cô nói: “Sau này các người không cần bảo vệ tôi trong bóng tối nữa, cứ trực tiếp đứng bên cạnh tôi, cùng đi xe với tôi, cùng ăn cơm với tôi.”

Bốn người kia rối rít ngước mặt nhìn cô chằm chằm.

Lăng Vi cười: “Cũng không phải là chỉ suy nghĩ cho các người, như vậy đối với tôi mà nói cũng an toàn hơn một chút.”

Lăng Vi không quấn quít chuyện này nữa, bảo nhà hàng lên thức ăn, sau đó nói với tiểu Tứ: “Tứ nhi.... lát nữa chị phải giao cho em một nhiệm vụ nặng nề mà lại vinh quang cho một mình em...”

Tiểu Tứ đang ăn thịt lừa nướng mà anh thích nhất.

Trong lòng lặng lẽ chảy nước mắt... Quả nhiên là, ăn thịt người miệng mềm, bắt người tay ngắn mà.

Ăn thịt lừa còn chưa ra chút mùi vị nào..... đã bị cho nhiệm vụ?

Anh đang ăn miếng thịt bị nóng đến ho khan. Lăng Vi nhìn anh chằm chằm, gật đầu với ba người khácvànói: “Em xem... rốt cuộc vẫn là nhỏ tuổi... sao không ổn định như ba người anh của mình.”

“...” Ba người khác yên lặng ăn cơm, trong đầu nghĩ: “Đừng cười trên sự đau khổ của người khác... bây giờ phu nhân muốn dày vò tiểu Tứ, một lát nữa sẽ dày vò bọn họ.”

Tiểu Tứ nuốt thịt lừa nướng xuống nói: “Phu nhân có yêu cầu gì cứ trực tiếp sắp xếp là được.”

Lăng Vi vỗ vai anh nói: “Chị rất thưởng thức em!”

Có lẽ... nhìn bộ dạng, đây không phải là chuyện nhỏ...&
 
Chương 1011: Thiện ác, trong nháy mắt (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Được.” tiểu Tứ gật đầu: “Chị cứ nói.”

Anh vừa gật đầu vừa mạnh mẽ ăn thịt lừa nướng.

Đây chính là anh dùng nhiệm vụ đổi lấy, không ăn đủ vốn chính là đã làm phụ lòng cái miệng này của mình!!!

Lăng Vi nói: “Hôm nay con chip của tôi bị trộm, tôi lén nói cho các cậu, đây là một âm mưu tôi đã thiết kế xong từ trước.”

“?.” Tiểu tổ bốn người Bạo Phong ngây người, bày tỏ: Phu nhân, chỉ số thông minh của chúng tôi không theo kịp... Tốt nhất là ngài nên nói đơn giản một chút.

Lăng Vi nói: “Tôi biết rõ Lâm Kha ghét tôi, cô ta càng hận bạn tôi là Tạp Nhã cùng Tần Sanh đến tận xương. Tại sao tôi phải giữ cô ta ở lại sở nghiên cứu, còn để cho cô ta làm phụ tá của tôi. Chính là tôi muốn biết cách làm việc, ranh giới cuối cùng của người đàn bà này nằm ở đâu.”

-

Tiểu tổ bốn người Bạo Phong nghiêm túc nghe, không nghĩ tới phu nhân của bọn họ.... trước kia đã đi một nước cờ sâu xa như vậy.

Lăng Vi nói: “Cô ta đối với tôi như thế nào tôi cũng có thể nhịn. Nhưng mà, cô ta lại phá hư hôn lễ của bạn tôi là Tạp Nhã và Tần Sanh! Người đàn bà này quá ác độc, tôi không thể giữ cô ta ở bên cạnh, cho nên, tôi phải đề phòng cô ta. Nếu không, một ngày nào đó cô ta nhào tới cắn tôi một cái. Quả nhiên đã bị tôi đoán trúng.

Cô cầm hai cái ly trà đặt lên bàn, bàn tay trắng dài chỉ một cái ly trong đó nói: “Tôi cũng không có thiết kế để cô ta trộm con chip của tôi, nhưng mà, tôi biết chắc sẽ có một ngày như vậy. Cho nên, tôi chỉ tương kế tựu kế! Tôi phải cho cô ta biết hậu quả của việc trộm đồ của tôi, khi dễ bạn tôi là gì!”

Chân Dũng có chút không hiểu: “Phu nhân, không phải cảnh sát bên kia đang điều tra sao? Sao cô lại xác định là Lâm Kha làm?”

Lăng Vi nói: “Trừ cô ta ra sẽ không có người khác. Người của khoa khác cũng sẽ không biết hạng mục tôi đang nghiên cứu. Cho dù không phải tự mình Lâm Kha làm, cũng nhất định là cô ta tìm người làm giúp mình. Hơn nữa, tôi đã kêu chồng gắn một thiết bị theo dõi trên con chip, bây giờ cũng xác nhận, con chip đang tại nhà của Lâm Kha. Các người không cần để ý nhiều như vậy, cứ nghe tôi sắp xếp, hôm nay dù thế nào tôi cũng phải cho cô ta nếm thử mùi vị rơi xuống địa ngục!”

Chân Dũng nói: “Phu nhân, cô ra lệnh đi.”

Lăng Vi nói: “Trong tay cô ta có con chip, cô ta không thể nào giữ trong người lâu được, vật này giống như một trái bom hẹn giờ. Nhất định cô ta sẽ mau chóng ra tay. Cô ta phải ra tay liền sẽ tìm khách hàng. Tôi sẽ chờ cô ta ra tay mới có cớ mà bắt con cá lớn này! Sỡ dĩ tôi không nói cho cảnh sát là vì không muốn để Lâm Kha biết, tôi đã biết là cô ta làm. Như vậy.... Cô ta mới dám bán con chip đi. Nếu không, một khi bên cảnh sát hoài nghi cô ta thì cô ta sẽ không dám có hành động.”

Ánh mắt tiểu Tứ xẹt qua một tia ánh sáng: “Cô ta bán con chip đi, đây chính là phạm tội buôn bán! Trộm hạng mục độc quyền do quốc gia nâng đỡ... cô ta có mấy cái đầu cũng không đủ chém!”

“Đúng!” Lăng Vi cười tán thưởng anh: “Tôi đã nói, tôi không cố ý để cô ta trộm con chip của mình, nhưng mà cô ta không có lòng tốt, tất nhiên tôi không thể giữ cô ta lại.”

Lăng Vi nhìn tiểu Tứ, đột nhiên hé miệng cười: “Cho nên, tiểu Tứ... tiếp theo, phải để cho em ra sân. Em phải cho một người đi đổi chác với Lâm Kha. Người này.... phải là một bại gia tử siêu cấp nhà giàu...”

Cô không có nói thẳng là ai, mà chỉ mập mờ nhắc đến...

Cô còn nói: “Em giả vờ làm đàn em của anh, áp giải anh đi mua con chip với Lâm Kha, cho dù bao nhiêu tiền cũng phải mua vào tay được. Sau đó, chúng ta cầm lấy chứng cứ, đến pháp đình đưa thẳng chứng cứ cho quan tòa. Đây phải là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột! Vậy là được!”

Cô cầm ly, đập lên bàn một cái!

Còn nói: “Tiền, vẫn sẽ trở lại trong tay chúng ta, con chip cũng vẫn sẽ là của chúng ta. Mà Lâm Kha cầm con chip kia đi một vòng, tiền còn chưa cầm nóng tay đã phải vào tù ăn cơm rồi.”

“...”

Tiểu tổ bốn người Bạo Phong nghe thật sự là hết hồn hết vía!

Tiểu Tứ gật đầu: “Phu nhân, lần này cô chơi thật là đẹp.”
 
Chương 1012: Thiện ác, trong nháy mắt (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi nói: “Lòng hại người không thể có. Nhưng lòng phòng bị, không thể không. Tôi không muốn hại cô ta, nhưng mà, tôi không thể không đề phòng cô ta, nếu không người chết chính là tôi. Hôm nay, cô ta đã đụng vào họng súng của tôi, tôi cũng sẽ không cố ý ép cô ta đi chết. Lại nhìn xem bước kế tiếp cô ta tính làm gì. Nếu là trong lòng cô ta áy náy trả con chip lại cho tôi, tôi sẽ tha cho cô ta một con đường sống. Nếu cô ta thật sự cầm con chip của tôi đi bán, coi thường thành quả cho chính tôi sáng tác, coi thường công sức tôi và Long Diệc Hân, Trần tiên sinh bỏ ra, vậy tôi.... thật sẽ... chỉ có thể, thật có lỗi...”

Tiểu Tử nghe lời nói của Lăng Vi, câu nói sau cùng của cô cùng những từ vô cùng bất đắc dĩ: “Thật sẽ.... chỉ có thể.... trong lòng phu nhân vẫn rất hiền lành.

Người đàn bà kia không ép cô đến tuyệt cảnh cô cũng không muốn đưa người đàn bà kia vào chỗ chết!

Lăng Vi nói: “Hôm nay tôi còn cố ý nói xin lỗi cô ta, nói tôi trách lầm cô ta, hy vọng cô ta có thể suy nghĩ thật cẩn thận... Rốt cuộc chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.”

Sát Mã Đặc tiểu Khải vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên nói: “Người đang làm, trời đang nhìn... thật là nhiều người, cho rằng mình làm chuyện xấu, là không ai biết.... Nhưng mà, chỉ có cô ta ngu xuẩn không biết, lúc cô ta làm chuyện xấu, có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn cô ta.”

Tiểu tổ Bạo Phong ăn một bữa thật no, tiểu Tứ lập tức đi tìm tên bại gia tử mà Lăng Vi chỉ định.

Người mà Lăng Vi tìm.... chính là.... Nhị đương gia tiểu Bạch của “tập đoàn Lam Mị”

Mà lúc này, tiểu Bạch vẫn còn ở trong nhà của Diệp Đình ngắm hoa đâu, Diệp Đình và Vinh Tứ đang dựa vào sát thủ Angle đó mà câu cá lớn đâu. Làm sao có thể thả tiểu Bạch.

Lúc tiểu Tứ tìm được tiểu Bạch, tiểu Bạch căn bản là không biết bọn họ muốn làm gì.

Tiểu Tử dụ dỗ lừa gạt nói cho anh, chỉ cần đi làm một khoản giao dịch liền thả anh, còn nói vị trí mà Angle đang trốn cho anh.

Tiểu Bạch suy nghĩ một hồi, hơi lo lắng hỏi: “Các người không phải là... muốn cho tôi đi giao dịch... giả chứ... hoặc là ma túy gì đó?”

Tiểu Tứ cười nhạo anh: “Cậu suy nghĩ nhiều quá, cậu sẽ giống với cảnh sát nằm vùng vậy! Hiện trường giao dịch sẽ có rất nhiều cảnh sát mai phục ở đó. Cậu xem như là giúp cảnh sát bắt kẻ xấu, Không chỉ cậu không có việc gì mà còn lập công lớn đâu!”

Tiểu Bạch nửa tin nửa ngờ... có chút không tin.

Nhưng mà, đột nhiên trong đầu lóe lên hình ảnh cảnh sát bắt kẻ ác, cùng nhau vật lộn, bắn nhau, anh có chút nhiệt huyết sôi trào! Đột nhiên cảm thấy hưng phấn... là chuyện gì xảy ra? A a a....

anh chính là thanh niên nhiệt huyết như vậy ha ha...

Tiểu Tứ còn chưa khuyên bảo bao nhiêu tiểu Bạch đã động lòng, hơn nữa còn đồng ý... Trong lòng tiểu Tứ âm thầm phỉ nhổ, đây quả thật là một người bị bệnh ngu ngốc nghiêm trọng luôn.

Não tàn là một loại bệnh, phải trị!

Người anh em này, thật là không uổng với cái tên --- tiểu Bạch!

Tiểu Bạch hẹn thời gian với Lâm Kha, là hai giờ đêm.... anh cùng Lâm Kha gặp mặt. Vốn là Lâm Kha không muốn tự mình ra mặt, nhưng mà, con chip này quá quan trọng! Số tiền hai trăm triệu cô giao cho ai đều không cảm thấy yên tâm.

Cô mang mũ đen, đeo khẩu trang, kính mát lớn. Từ trên xuống dưới toàn một màu đen... hơn hai giờ đêm, trong một kho hàng trống rỗng mà Lâm Kha muốn, cô mang con chip tới....

...

Lăng Vi vẫn nhìn Lâm Kha chằm chằm, trong lòng vẫn luôn hy vọng cô ta có thể thay đổi ý định... Hy vọng cô ta không nên bàn con chip, dù là cô ta chỉ có một chút xíu lương tâm phát hiện....

Lăng Vi thật lòng không hy vọng nhìn thấy..... kết cục bi thảm của Lâm Kha.
 
Chương 1013: Bắt cá nhỏ, câu cá lớn (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lâm Kha là lần đầu tiên làm loại chuyện này, cũng không biết nên làm sao mới an toàn.

Cô khẩn tvali vô cùng, đầu óc trống rỗng. Hoàn toàn không biết nên làm gì.

Sỡ dĩ cô tự mình tới, chủ yếu là bởi vì tiểu Bạch là nhị đương gia của Lan Mị, loại thân phận đó của người ta, anh sẽ không.... lùa gạt chút tiền này của cô chứ?

Mặc dù, cô không phải là đặc biệt lo lắng đối với tiểu Bạch, nhưng mà cô vì cho mình được thêm chút an tâm mà thuê mấy chục tên côn đồ ở chợ đen, bảo bọn họ mai phục ở xung quanh kho hàng.

Lỡ như tiểu Bạch muốn đen ăn đen như vậy dù gì cô cũng có thể cướp con chip đó lại.

Lúc tiểu Bạch đi vào kho hàng lớn kia, trên mặt tràn đầy dáng vẻ “Tôi chính là cái tên bại gia tử ngu ngốc siêu cấp trong truyền thuyết đó.”

“Ai nha, cô gái, cô tới thật là sớm. Đã mang đồ tới chưa?”

Lâm Kha vừa nhìn thấy bộ dạng này của anh lập tức liền an tâm. Xem ra là anh thành tâm tới mua con chip, công ty lớn như Lan Mị vậy, kỹ thuật này nghiên cứu ra tới đừng nói là hai trăm triệu, hai ngàn triệu cũng vẫn lời to.

Lâm Kha an lòng nói: “Tiền đâu? Tôi phải nhìn thấy tiền trước.”

“Không thành vấn đề!” Tiểu Bạch cầm bốn tấm thẻ ngân hàng ra quẹt vào máy quẹt thẻ mà Lâm Kha mang tới, mỗi lần quẹt là năm mươi triệu, trên giấy in rõ tổng cộng là hai trăm triệu.

Lâm Kha chắc chắn trong thẻ có tiền, mới vừa muốn lấy con chip ra, đột nhiên ---- tiếng chuông điện thoại di động của cô reo ----

Cô nhìn xem số dein965 thoại, không quen biết... nhưng mà cô vẫn nhận, giọng nữ trong điện thoại nói: “Lâm tiểu thư cô khỏe. Tôi là tiểu Kỳ, phụ tá của chủ tịch Hào Duệ Khí Xa, nghe nói trong tay cô có con chip máy xe hơi. Chủ tịch của chúng tôi muốn ra giá cao mua lại, không biết cô định giá là bao nhiêu.”

Nhất thời Lâm Kha cảm thấy máu nóng lên tới đầu!

Đây là.... một người mua khác! Đây là “Hào Duệ” Khí Xa Vinh Diệu!

Lúc trước cô đã liên lạc với Hào Duệ, nhưng mà đối phương vẫn không có trả lời, cho nên cô liền chọn người ra giá cao nhất là Lan Mị.

Không nghĩ tới, lúc cô đang muốn bán con chip cho Lan Mị, cái này.... Hào Duệ Khí Xa lại điện thoại tới cho cô ngay lúc quan trọng nhất.

Lâm Kha cũng không có gạt tiểu Bạch, liền trực tiếp hỏi ngay mặt tiểu Bạch: “Cô có thể ra giá bao nhiêu?”

Đối phương nói: “Khách hàng hiện tại của cô có thể ra giá bao nhiêu? Chúng tôi có thể ra nhiều hơn anh hai mươi triệu.”

Lâm Kha nói: “Hai trăm năm mươi triệu!”

Đối phương chần chờ một lát rồi nói: “Tôi phải xin phép chủ tịch một lát.”

Thật lâu sau, tiểu Kỳ trong điện thoại nói: “Chủ tịch nói, nhiều nhất chỉ có thể là hai trăm bốn mươi triệu. Với cái giá này... toàn thế giới đã không còn ai ra giá cao hơn chúng tôi nữa.”

Bên Vương Vinh Diệu kia chủ yếu là muốn ổn định Lâm Kha, anh đã phái người chạy tới kho hàng bên đây. Nếu như, mua không được.... anh cũng chỉ có thể mạnh mẽ cướp đoạt! Trước kia anh cho người theo dõi Lâm Kha cuối cùng bây giờ đã có tác dụng.

Cho dù con chip này là do ai mua đi, anh cũng sẽ cướp con chip lại giữa đường.

Cái kỹ thuật máy móc này, ai lấy được, thì chẳng khác nào nắm giữ mạch sống của nghề xe hơi này!

Vật này, bao nhiêu người đỏ mắt!

Ha ha.... Các người không biết có câu nói là: Đường lang bộ thiền, hoàng tước ở sau sao?

LÂm Kha cũng không biết mình bị Vương Vinh Dự theo dõi, cô nói với tiểu Kỳ: “Tôi suy nghĩ một chút.”

Cô vừa cúp điện thoại, lại tiếp được một cuộc gọi tới, là mẹ cô.

Mẹ của Lâm Kha trong điện thoại vội vàng hỏi: “Hơn nửa đêm con chạy đi đâu? Mẹ tìm khắp nhà cũng không thấy con.”

Lâm Kha không nhịn được: “Con và bạn đang uống rượu bên ngoài, Mẹ đừng làm phiền con! Lát nữa con sẽ trở về! Đừng gọi điện thoại nữa, con đang bận! Mẹ mau ngủ đi!”

“Ca ---” Lâm Kha nhấn nút tắt điện thoại. Vừa mới cúp đột nhiên mẹ cô lại gọi vào nữa: “Tiểu Kha, đừng chơi quá muộn. Con như vậy làm sao mẹ ngủ được, mau về nhà đi con, bên ngoài thật là nguy hiểm, ngày mai con còn phải đi làm nữa.”

Phiền chết: “Ai nha không nói nữa. Mẹ đừng làm phiền con nữa!”
 
Chương 1014: Bắt cá nhỏ, câu cá lớn (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lâm Kha cúp điện thoại nhìn về phía tiểu Bạch. Lúc nãy Hào Duệ cho cô cái giá hai trăm bốn mươi triệu!

Lâm Kha nhìn tiểu Bạch trong chốc lát, biểu tình trên mặt cũng lộ ra vẻ đắc ý.

Cô nói: “Xin lỗi, có người ra giá mua con chip của tôi là hai trăm năm mươi triệu... nếu rằng ngài không ra giá cao hơn, sợ là phải....”

Còn chưa chờ cô nói xong, Tiểu Bạch cười giễu cợt: “Rõ ràng người ta nói là hai trăm bốn mươi triệu...” anh lại không bị điếc....

Điện thoại của Lâm Kha to như vậy... chỉ số thông minh của người đàn bà này thật là thấp, còn không mau đi bổ sung thêm...

Hơn nữa, đó là con chip của Lăng Vi, sao lại thành tài sản của cô? Không biết xấu hổ!

Tiểu Bạch nói: “Tôi cũng không muốn tốn sức nữa, trực tiếp năm trăm triệu! Bán cho tôi đi.”

Dù sao.... cũng là tiền của Diệp Đình.... cho dù là hai tỉ, anh cũng sẽ không đau lòng.

Lúc này Lâm Kha cũng ngu ngơ, theo bản năng nói: “Năm trăm mười triệu!” Nhiều một phần là một phần, cô không dám muốn nhiều hơn, nhưng mà không tăng giá giống như lại đau lòng.

Tiểu Bạch trợn mắt nhìn cô, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi đưa tay bóp cổ Lâm Kha: “Người đàn bà này, thấy tốt thì im lặng ngoan ngoãn đi! Đừng chọc tiểu gia giết chết cô làm dơ tay của tiểu gia!”

Lâm Kha lập tức sợ đến gương mặt trắng bệch, cô mở miệng run rẩy gật đầu: “Năm trăm triệu thì năm trăm triệu... anh có nhiều tiền như vậy sao?”

Tiểu Bạch buông lỏng tay, nhìn cô đã ngây ngốc liền tiện tay cầm lấy cặp da phía sau lưng. Vừa mở ra bên trong là mấy tấm thẻ ngân hàng đang nằm chỉnh tề.

anh quẹt thẻ, Lâm Kha nhìn theo, bên trong mỗi tấm đều là năm mươi triệu. Cộng thêm mấy tờ lúc trước, tổng cộng mười tờ, vừa đủ năm trăm triệu.

Tiểu Bạch nói: “Mỗi tấm năm mươi triệu, mật mã xxxxxx, mật mã của mười tấm đều giống nhau. Sợ dĩ không đặt trong một thẻ là vì, giao dịch lớn vô cùng dễ đưa tới sự chú ý. Cho nên đời mấy chục triệu, mấy triệu như vậy đi sẽ không có vấn đề gì lớn.”

“Được!” Lâm Kha thử mật mã đều đúng hết. Tiểu Bạch vội vàng kiểm hàng, cô liền đưa con chip ra, lúc trước cô để con chip trong áo ngực.

Lúc tiểu Bạch cầm vào tay vẫn còn nóng hổi....

Tiểu Bạch che miệng, buồn nôn từng trận...

Anh chán ghét... cầm trong tay, trực tiếp ném, cũng may là ném vào trong vali đựng thẻ ngâng hàng. Phụ tá sau lưng anh vội vàng cầm con chip lên, cắm trong chỗ đựng chip kết nối với máy tính.

Bên này kiểm hàng, nghiệm tiền, sau khi giải quyết xong hết cảnh sát cũng đã chuẩn bị bắt xong! Bởi vì, chỉ có một tay giao hàng, một tay giao tiền mới có thể xem như là giao dịch chân chính, lúc này bắt người mới là chứng cứ xác thật!

Cảnh sát vừa muốn bắt người, đột nhiên Diệp Đình gọi điện thoại cho Lăng Vi. Anh nói: “Vợ, tiểu tổ trong bóng tối mới phát hiện tình huống, người của Vương Vinh Dự đang mai phục ở kho hàng, anh đang muốn chặn cướp ngay lúc đang giao dịch, em bảo tiểu Bạch giả vờ mang con chip đi. Nhất định cảnh sát rất thích loại mua bán mua một tặng một này. Có loại tiện nghi này, không chiếm mới là dậm chân giận dữ, vợ.”

Suýt chút nửa Lăng Vi đã cười ra tiếng: “Đúng, có tiện nghi mà không chiếm thật là dậm chân giận dữ!”

Cô vội vàng thông báo Giang Quân, bắt Lâm Kha trước! Sau đó lấy lại conchip, để tiểu Bạch mang con chip giả đi.

Diệp Đình đã gửi vị trí đàn em của Vương Vinh Dự tới.

Giang Quân lập tức sắp sếp người lặng lẽ đến gần đó vây bắt.

Lâm Kha cầm mười tấm thẻ ngân hàng, đang bận đổi mật mã. Đột nhiên ---- “Không được nhúc nhích! Chúng tôi là hình cảnh của Giang thành!” Trước mắt Lâm Kha hiện lên hai mươi mấy bóng người, nháy mắt đã hoàn toàn bao vây cô --- bọn họ đều võ trang đầy đủ, tay cầm súng ống!”
 
Chương 1015: Một vòng bắt một vòng (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Trái tim Lâm Kha nhảy kịch liệt.

Lúc nãy khi đang giao dịch, cô đã khẩn tvali đến đầu óc trống rỗng. Lại còn hưng phấn, choáng váng đến không tìm ra đông tây nam bắc.

Đột nhiên ---- trước mặt xuất hiện nhiều cảnh sát dangt9 cầm súng như vậy, là xảy ra chuyện gì?

Lâm Kha kinh hoàng vô cùng --- cô nhìn những họng súng đen thui kia chằm chằm, nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại.

“A ---” Đột nhiên cô kêu thét lên!

“Tôi là công dân hợp pháp! Các người muốn làm gì?”

Một tên cảnh sát nói: “Cô là công dân hợp pháp, nhưng mà cô lại ăn cắp thành quả lao động của người ta một cách phi pháp, bán con chip đi với giá năm trăm triệu, đã tạo thành sự thật phạm tội cực kỳ tồi tệ!” Cảnh sát nói xong liền sai người bắt cô lại.

Lâm Kha còn chưa kịp phản ứng, chỉ ngây ngốc đứng đó... sau đó trực tiếp ngã xuống đất, có người còng tay cô lại “cạch“....

Lâm Kha run run, lúc này cô mới hiểu được, mình đây là... họa lớn trước mắt?!

Bất quá, cũng còn tốt... Ba của cô có chút thế lực, có lẽ có thể cứu cô ra.

“Lâm Kha, số tiền đủ chưa?” Lúc này, Lăng Vi đi ra.

Lăng Vi đi tới, đứng bên cạnh Lâm Kha chung với tiểu Bạch. Lâm Kha nghiêng đầu, trợn to mắt hung hăng nhìn cô: “Lăng Vi ---- con tiện nhân mày, sao mày lại ở chỗ này?” Cô nghiến răng nghiến lợi! Ánh mắt đỏ như máu.

Lăng Vi phủi phủi áo choàng dài tên người.

Lăng Vi nhìn cô chằm chằm, biểu tình không có gì vui thích, từ đầu đến cuối Lăng Vi vẫn nhíu mày nói: “Lâm Kha, cô trộm đồ của tôi, tại sao tôi không thể ở đây? Còn nữa, tất cả những cảnh sát tiên sinh này đều là do tôi mời đến.”

Lâm Kha nghiến răng nghiến lợi mắng một cậu: “Quả nhiên mày, rất, ti, tiện!”

Lăng Vi “Hừ” nói: “Lâm Kha, cô còn không biết sao? Tôi nghiên cứu hạng mục này, chính là hạng mục độc quyền được quốc gia nâng đỡ, cô biết bây giờ mình phạm vào tội gì không?”

Lâm Kha giật nảy mình.

Lăng vi ngồi chồm hổm xuống, nhẹ nhàng nói: “Cô... là tiết lộ cơ, mật, quốc, gia! Phải bị bắn chết! Lan Mị chính là công ty của nước ngoài, cô bán kỹ thuật nghiên cứu mới nhất của nước ta cho công ty nước ngoài... cô cảm thấy mình còn đường sống sao?”

Lâm Kha bị sợ đến trắng bệch cả mặt! Tiết lộ.... cơ, mật, quốc, gia! Cô sợ đến hoảng hồn --- Cô vẫn nghĩ rằng chỉ cần cha cô bỏ ra ít tiền sẽ cứu cô ra được... Bây giờ xem ra, thật là quá buồn cười?

Lăng Vi nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, còn nói: “Lâm Kha, biết năm trăm triệu có khái niệm gì không?”

Lâm Kha run rẩy, chỉ nghe được âm thanh của Lăng Vi giống như ác quỷ đang nhào tới vậy: “Chính là muốn --- bắn cô năm trăm lần!”

Lâm Kha ngu ngơ, biểu bình hoàn toàn ngây ngốc, không có tức giận mắng, cũng không có thét chói tai, hoàn toàn sợ hãi đến ngu rồi, ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước.

Lăng Vi lắc đầu cười khổ: “Tôi cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng của cô bây giờ, thật đó. Tôi đã cho cô cơ hội hết lần này đến lần khác, nhưng cô vẫn u mê không tỉnh. Biết tại sao mẹ cô phải gọi điện thoại cho cô không?”

Nước mắt Lâm Kha lập tức tuôn ra ngoài.

Lăng Vi nói: “Là tôi gọi điện thoại đến nhà cô. Hy vọng mẹ cô có thể gọi cô về, chỉ cần cô không bàn con chip, thành thật trả con chip về chỗ cũ, những chuyện này.... tôi đều có thể không truy cứu.”

“Nhưng mà cô thì sao? Mẹ cô kêu cô về nhà, cô mắng bà nhiều chuyện! Cô có biết lúc nãy mình đã đi tới đi lui giữa ranh giới sống chết bao nhiêu lần không, tất cả mọi người đều đẩy cô vào hố lửa, chỉ có mẹ cô kéo cô lên! Nhưng mà cô, cô lại rất vô tình đẩy tay bà ra!”

Lâm Kha bật khóc, khóc đến vô cùng đáng thương: “Lăng Vi, tôi sai rồi... tôi chỉ là muốn dạy dỗ cô một trận... tôi không biết sẽ như vậy, tôi không nghĩ tới chuyện sẽ lớn như vậy...”

Lăng Vi cười, không phải nụ cười đắc ý, cô cười Lâm Kha thật đáng buồn, cười Lâm Kha đáng thương. Lăng Vi nói: “Người đáng thương, nhất định sẽ có chỗ đáng hận... lời này không sai một chút nào.”
 
Chương 1016: Một vòng bắt một vòng (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi đứng lên, không muốn nói thêm gì nữa. Cô vừa bước ngang qua tiểu Bạch hai bước liền quay đầu nói với Lâm Kha: “Là bây giờ cô mới biết sai? Hay vẫn luôn biết sai nhưng thủy chung vẫn không chịu sửa lại?”

Đột nhiên giọng nói của Lăng Vi lạnh xuống: “Lâm Kha... lúc ở sở nghiên cứu, tôi chủ động nói xin lỗi với cô, nói tôi oan uổng cô, khi đó cô không nhân ra mình sai lầm rồi sao? Lúc cô cầm con chip của tôi về nhà, cô không nhận ra là mình sai lầm rồi sao? Lúc cô liên lạc với người khác, cô không nhận ra mình sai lầm rồi sao? Cô tới kho hàng, vẫn còn mướn nhiều tên côn đồ ở chợ đen như vậy, để tránh bị đen ăn đen! Cô trả giá với người bán, chỉ đơn giản là muốn cho tôi một bài học như vậy thôi sao?”

Giọng nói của Lăng Vi càng ngày càng lạnh: “Hai giờ đêm! Lúc mẹ cô kêu cô về nhà, cô không có nửa điểm áy náy? Cô chỉ nghĩ, mau chóng cầm được tiền!”

“Dạy dỗ? Cho tôi chút dạy dỗ?” Lăng vi cười lạnh: “Đừng tự nói mình vô tội như vậy! Cô chính là tham tiền! Hai trăm triệu, cô liền bán đứng linh hồn của mình! Trước kia, tôi còn rất đồng tình với cô, cảm thấy cô là một nhân tài, cho nên cũng không bởi vì tôi không thích cô mà điều cô đi. Nhưng mà... tất cả những gì cô làm, thật là làm cho người ta không cách nào tha thứ! Bây giờ tôi nhìn thấy cô, đều cảm thấy chán ghét!”

Cút con mẹ nó đồng tình đi, cô đi chết sớm một chút đi!

Lăng Vi xoay người, lấy con chip của mình lại, “bịch…bịch…bịch” chỉ vài bước đã đi xa.

Đám người hình cảnh lập tức nhét Lâm Kha vào xe cảnh sát. Nhưng mà, xe không có lập tức trở về bót cảnh sát, mà là, chờ đợi bắt một con cá lớn.

Tiểu Bạch ngồi trong xe mà Diệp Đình đã sắp xếp, mơ mơ màng màng mặc cho người ta định đoạt. Bây giờ anh.... cần phải làm gì tiếp theo cũng không biết.

...

Trong ngực anh ôm chặt vali đựng con chip giả. Đến bây giờ anh còn không biết con chip này là giả đâu.

Xe chạy một đường về phía trước. anh cho là bây giờ chỉ cần cầm con chip trở về giao cho Diệp Đình là được, xem như là hoàn thành nhiệm vụ.

Trong phòng sách, Diệp Đình nắm tất cả trong tay, đang suy nghĩ.... làm sao có thể dụ đích thân Vương Vinh Diệu đi ra?

Chẳng qua là bắt đàn em của anh, không có chút tác dụng nào... chỉ có lão già kia đích thân ra tay mới xem như là bắt dược ông ta. Bắt Vương Vinh Dự thì chẳng khác nào diệt trừ được một tên kình địch lớn nhất của tiểu Vi!

Năm đó, thảm án của ba mẹ tiểu Vi, mặc dù người cầm đầu là Vương Hân Bình, nhưng nhất định cũng phải có sự tham gia cũa Vương Vinh Diệu. Nếu không, tại sao Vương Hân Bình lại nghi kỵ như vậy, đầu tiên là gả cho Lãng Trí, tiếp theo liền dời tất cả tài sản của Lăng thị đi.

Không có Vương Vinh Diệu chỉ điểm sau lưng, chỉ bằng cái đầu heo Vương Hân Bình đó làm sao có thể làm mọi việc hoàn mỹ không chê vào đâu được như vậy.

Diệp Đình suy nghĩ một hồi, lập tức gọi cho tài xế của tiểu Bạch, bảo anh lập tức dừng xe!

Nháy mắt tài xế của tiểu Bạch liền đạp thắng gấp, xe “Chi ---” liền dừng! Đầu của tiểu Bạch đập vào trên ghế dựa trước mặt một ái “Ầm”: “Chết tiệt --- Cậu đang làm gì vậy? Điên rồi sao?”

Tiểu Bạch che đầu, sờ lên. Má ơi --- bị u một cục lớn!

Lớn như một quả trứng gà vậy!

Tiểu Bạch đau đến “Gào khóc” thảm thiết, không ngừng hỏi anh: “Làm gì vậy? Dừng xe làm gì? Tại sao còn chưa đi?”

Con chip vẫn còn trong tay anh, món đồ này trị giá mấy trăm triệu, tê dại cả trứng! Nếu để cho anh làm mất Diệp Đình nhất định sẽ liều mạng với anh!
 
Chương 1017: Tuyệt địa truy kích, chơi chính là kích thích (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tiểu Bạch bi kịch... Bây giờ còn chưa biết.... con chip trong tay anh là giả đâu...

Anh còn bận tâm như vậy.

Tài xế của tiểu Bạch căn bản là không có để ý đến anh, trong tai nghe của anh truyền tới tiếng nói của Diệp Đình: “Tôi cho trực thăng phi cơ qua đó, các người ở tại chỗ chờ lệnh! Coi chừng tiểu Bạch, đừng để cho anh rời đi!”

“Dạ, tiên sinh!”

Tài xế của tiểu Bạch... là thành viên của tiểu tổ ám ảnh. anh lập tức nháy mắt với số hai và số năm phía sai, số hai và số năm ngồi bên cạnh tiểu Bạch, kẹp anh ở giữa.

Tiểu Bạch buồn rầu: “Hai tên đàn ông các người tới gần sát tôi như vậy làm gì?” Mơ ước cúc hoa của lão tử sao? Không có cửa đâu!

Trong phòng làm việc của Vương Vinh Diệu đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.

“Chủ tịch! Có lẽ mọi chuyện có biến! Xe của Bạch tiên sinh đột nhiên dừng lại, bọn họ không có đi đến deim963 mai phục của chúng ta.”

Vương Vinh Diệu trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì, bọn họ phát hiện có mai phục sao?”

Đối phương nói: “Có lẽ không phải.... Hẳn là trước đó bọn họ đã có kế hoạch, đại khái là sợ bị mai phục, cho nên Bạch tiên sinh còn chưa tới chỗ chúng ta mai phục anh đã dùng trực thăng phi cơ.”

“Cái gì?” Vương Vinh Diệu giật mình nói: “Tiểu Bạch dùng trực thăng phi cơ? Bây giờ con chip đang ở trên trực thăng phi cơ sao?”

“Đúng vậy.... chủ tịch. Có người thấy Bạch tiên sinh xách một cái vali lên trực thăng phi cơ.”

Vương Vinh Diệu nghiến răng nghiến lợi! Thằng nhóc đê tiện này, có thật nhiều tâm tư!

Xung quanh kho hàng, tiểu Bạch mai phục một số sức chiến đấu lớn, làm cho anh không thể không sắp xếp vị trí cướp bóc thật xa.

Ai có thể nghĩ đến, thằng nhóc kia lại.... còn chơi một tay như vậy... cái thằng súc, sinh này! Bình thường cũng đâu có thấy anh quỷ quái như vậy?

Vương Vinh Diệu lập tức gọi điện thoại, điều động trực thăng phi cơ của mình đuổi theo! Cho dù như thế nào, trước tiên phải biết được nơi đặt chân của thằng nhóc kia! hôm nay có thể cướp được thì cướp, không cướp được, thì chậm rãi bày kế hoạch!

Dù sao, cái con chip này anh là kiên quyết muốn cầm vào tay! Nhất định không thể để cho Lan Mị lấy được, càng không thể tiện nghi cho Lăng Vi con tiện nhân kia.

Trước kia anh vẫn không có để Lăng Vi trong lòng, bởi vì, anh cho là.... Lăng Vi chỉ là một con nhóc lừa đảo, có thể tạo nên sóng gió gì được? Lời nói trong lòng, anh chính là không xem trọng cô.

Nhưng mà... bây giờ nhìn lại.... con nhóc này vẫn là có chút bản lãnh. Lại có thể nghiên cứu ra kỹ thuật tân tiến như vậy. Chỉ bất quá, chỉ số thông minh chỉ biết dùng để thiết kế mà không chia chút nào ra để phòng bị người khác.

Một người ngu ngốc như vậy, nói cho cùng, còn không phải là thiết kế, nghieen6 cứu ra kỹ thuật mới thay người khác sao. Cho dù là anh giành được, hay bị Lan Mị cướp đi.

Quay đầu lại, thì con nhóc lừa đảo đó vẫn là không còn gì cả!

Lan Mị ơi Lan Mị... Làm sao con chip lại đến trong tay của Lan Mị chứ?

Vương Vinh Diệu cực kỳ lo lắng Lan Mị sẽ lấy được con chip này.

Bởi vì, trong phạm vi cả nước, toàn bộ ngành xe hơi ngoại trừ “Lan Mị” thì chính là “Hào Duệ” bọn họ chiểm lĩnh mức tiêu thụ cao nhất. Mà lượng tiêu thụ trong nước lại càng chiếm số thứ tự trên thế giới.

Nếu Lan Mị lấy được con chip này, các công ty nhỏ khác lại càng không có đường sống. Mà mức tiêu thụ của Hào Duệ bọn họ cũng sẽ bị thương nặng!

Ngược lại thì sao? Nếu như bọn họ lấy được con chip này, ha ha --- lão nhị vạn năm là anh! Sẽ phải xoay mình làm chủ nhân rồi!

Đến lúc đó, Lan Mị, cũng bất quá là một con kiến nho nhỏ dưới lòng bàn chân của anh mà thôi!

Nghĩ tới những thứ này....

Vương Vinh Diệu càng là nhất định phải cầm được con chip trong tay!

Anh điều động trực thăng phi cơ một đường đuổi theo trực thăng phi cơ của tiểu Bạch, bởi vì, mục tiêu của trực thăng phi cơ quá lớn, muốn tìm thấy bóng dáng của một trực thăng phi cơ trong thành phố là chuyện không hề có chút khó khăn nào. Nhưng mà, trực thăng phi cơ đi quá xa sẽ rất khó đuổi kịp.

Cũng may, trước khi trực thăng phi cơ của tiểu Bạch bay khỏi thành phố thì Vương Vinh Diệu đã phái trực thăng phi cơ đuổi theo.
 
Chương 1018: Tuyệt địa truy kích, chơi chính là kích thích (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hai chiếc trực thăng phi cơ cách rất xa, nhưng mà, vẫn có thể xác định vị trí của đối phương được.

Đầu tiên, cơ trưởng của trực thăng phi cơ mà tiểu Bạch đang ngồi phát hiện khác thường, chỉ chỉ cho Kiệt Sâm đang ngồi kế tiểu Bạch.

Kiệt Sâm lập tức bào cáo với Diệp Đình: “Tiên sinh, phía sau có trực thăng phi cơ đuổi theo.”

Diệp Đình cong môi cười: “Cá mắc câu, câu nó đi. Đừng bay chậm quá, tránh cho đối phương sinh nghi, làm theo phản ứng bình thường đánh lạc hướng anh.”

“Dạ!”

Kiệt Sâm lập tức cầm máy truyền tin lên, thông qua loa của buồng phi cơ nói với tiểu Bạch: “Bạch tiên sinh ---- phía sau.... thật giống như có một chiếc trực thăng phi cơ đang đuổi theo chúng ta!”

Tiểu Bạch hoảng sợ nhìn ra ngoài qua cửa sổ, bên ngoài là một mảnh đen nhánh không thấy gì cả! Di? Cách rất xa.... dường như nhìn thấy một chấm đỏ nhỏ... vừa mới chợt lóe lên!

Tiểu Bạch nóng này: “Cái con mẹ nó, bay nhanh lên một chút! Bọn họ là muốn tới cướp con chip!” Tiểu Bạch cũng đổ mồ hôi, mấy trăm triệu ---- nếu con chip này bị mất, Diệp Đình còn không lấy cái mạng nhỏ của anh?

Tiểu Bạch không ngừng thúc giục: “Mau mau chạy! chạy mau lên! Sao các người lại bay chậm như vậy?”

Kiệt Sâm nói: “Tăng tốc!”

Cơ trưởng của phi cơ vẫn luôn tăng tốc độ ---

Phía sau, cơ trưởng của chiếc trực thăng phi cơ kia phát hiện trực thăng phi cơ phía trước đột nhiên tăng tốc độ, vội vàng báo cáo với Vương Vinh Diệu: “Chủ tịch! Chiếc trực thăng phi cơ phía trước phát hiện chúng ta, vẫn luôn tăng tốc độ!”

“Đuổi theo!” Nếu đã bị phát hiện liền không còn gì cố kỵ nữa!

Vương Vinh Diệu ra lệnh: “Bất kể giá nào, nhất định phải cướp được con chip! Tôi lập tức phái thêm người cho cậu!”

“Dạ! Chủ tịch!”

Cơ trưởng của trực thăng phi cơ lập tức gửi tọa độ cho Vương Vinh Diệu, Vương Vinh diệu cho đoàn xe ở gần đó đi tiếp viện trực thăng phi cơ.

Trực thăng phi cơ của tiểu Bạch có lúc cũng sẽ phải hạ xuống, chỉ cần hạ xuống là anh có thể phái người tới cướp bóc!

Hai chiếc trực thăng phi cơ liều mạng bay về phía trước, đoàn xe phía dưới sắp hàng thành từng đội từng đội giống như con kiến vậy chạy theo, có xe lạc đội, cũng có xe bổ sung vào.

Nháy mắt tiểu Bạch liền sợ hãi: “Đây là muốn làm gì? Còn để cho chúng ta hạ xuống hay không?” anh vội vàng chạy tới cửa buồng lái nói: “Kiệt Sâm, trực thăng phi cơ của chúng ta còn bao nhiêu xăng?”

Kiệt Sâm cũng ngây người....

Kiệt Sâm nói: “Cậu yên tâm đi, còn có thể bay sáu giờ. Sáu giờ, đã đủ để bỏ rơi bọn họ. hơn nữa, chúng ta chỉ cần tùy tiện hạ xuống vị trí nào đó đều sẽ có một nhóm chuyên gia lớn đến bảo vệ. Nhất định sẽ không để cho ngài xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

“Ai má ơi.... sao cậu không nói sớm!” Tiểu Bạch vỗ vỗ trái tim còn đang sợ hãi: “Làm tôi sợ thế này....” Hơn nửa đêm, có cần kích thích như vậy hay không? Trước là cảnh sát đại chiến kẻ trộm, sau lại là trực thăng phi cơ tuyệt địa theo dõi! Kích thích hơn chính là, anh lại là nhân vật chính --- a ha ha....

Đột nhiên Kiệt Sâm nghe được tiếng cười điên cuồng đằng sau cánh cửa...

Trong đầu Kiệt Sâm nghĩ: “Tiểu Bạch điên rồi....”

Tên này bị não tàn thời kỳ cuối, tuyệt chứng, không còn cách nào trị nữa!

Trừ phi cắt bỏ hết toàn bộ đầu óc của anh... mới có thể trị bệnh này được....

Tiểu Bạch nhìn chiếc trực thăng phi cơ phía sau chăm chú: “Làm sao vẫn gần như vậy nha! Một chút cũng không bỏ rơi bọn họ được sao?”

Kiệt Sâm mở cửa buồng lái, lại trưng cầu ý kiến của anh: “Bạch tiên sinh, vẫn luôn đuổi theo như vậy có thể chúng ta sẽ bị bọn họ đuổi kịp, không bằng tìm một chỗ hạ xuống trước rồi mau chóng di dời con chip đi?”

Tiểu Bạch không biết có bao nhiêu âm mưu trong đây, ngu ngơ gật đầu: “Được! Mau lên một chút, mau một chút đi!”
 
Chương 1019: Mạo hiểm mạo hiểm (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Trực thăng phi cơ hạ xuống ở một nơi đất bằng tại ngoại ô.

“Đây cũng quá sai rồi chứ?” Tiểu Bạch hơi sợ. Nơi này vô cùng hẻo lánh, có một khu biệt thự bên trái cách đó không xa. Còn dư lại chính là một mảnh tuyết trắng mờ mịt. Trời, ngược lại cũng không tối lắm.

Lúc tiểu Bạch đang từ trên trực thăng phi cơ đi xuống, mắt mở ti hí nhìn khắp nơi: “Chuyên gia bảo vệ đã nói đâu? Sao lại không có ai cả?”

Tiểu Bạch vô cùng sợ chết, anh còn tương lai tốt đẹp phía trước! Nếu anh lại chết như vậy, gia sản lớn thế kia xem như là tiện nghi cho người khác rồi!

“Gào khóc” Cơn gió bắc nhỏ thổi anh chảy nước mắt nước mũi ròng ròng. anh mặc một chiếc áo choàng dài màu xám tro che kín người, trong đầu nhgi4 cảnh sát nằm vùng này cũng không dễ làm... Hơn nửa đêm không được ngủ, còn phải phập phồng lo sợ bị kẻ địch đuổi theo chạy khắp thế giới... anh giơ tay lên chà sát chóp mũi bị lạnh đến đông cứng.

Kiệt Sâm nhìn bộ dạng kia của anh thật là muốn cười. Nhưng lại phải kềm nén, Kiệt Sâm nhỏ giọng nói: “Bạch tiên sinh, xin yên tâm đi. Người bảo vệ chúng ta ở trong bóng tối, sẽ không để cho chúng ta có nguy hiểm.”

“AAA, vậy thì đi mau đi, thừa dịp bây giờ trời còn tối... mau chóng đứng lên đi.” Bây giờ cũng đã là hơn ba giờ đêm rồi, hai mí mắt của tiểu Bạch đánh nhau liên tục, đầu cũng ngã trái ngã phải... Buổi tối hôm nay, thật là vừa mệt, vừa kích thích, làm cho anh đau đầu vô cùng...

tiểu Bạch dè dặt nhìn bốn phía: “Xe của chúng ta đâu?”

“Tới rồi!” Kiệt Sâm chỉ về phía trước: “Mau lên xe, chúng ta đến chỗ tiếp ứng gần đây nghỉ ngơi tạm.”

“Quá tốt! Rốt cuộc có thể nghỉ ngơi rồi!” Tiểu Bạch cảm động đến sắp khóc!

Một chiếc trực thăng phi cơ khác vẫn luôn đuổi theo không buông, cơ trướng báo cáo với Vương Vinh Diệu: “Chủ tịch, trực thăng phi cơ của Bạch tiên sinh ngừng lại ở ngoại ô, chúng tôi không dám đáp xuống, tôi sợ ở đó có mai phục.”

Vương Viinh Dự nói: “Phát tọa độ của bọn họ cho tôi.”

Cơ trưởng phong tỏa vị trí của tiểu Bạch, phát tọa độ tới.

Vương Vinh Diệu nhìn bản đồ, đột nhiên cười to: “Ha ha ha... Chỗ đậu thật tốt! Nơi này chính là nơi đào tạo chiến lực bí mật của chúng ta! Ngừng ở nơi này, bọn họ chẳng khác nào là tự tìm cái chết!”

Vương Vinh Diệu lập tức ra lệnh: “Nghe kỹ cho tôi, kẻ địch đã đến địa bàn của chúng ta, trực thăng phi cơ đừng đuổi theo nữa, canh gác mọi nơi trên mặt đất, lập tức bao vây tiểu Bạch! Nhất địnhphải lấy được con chip trong tay anh! Nếu là anh dám phản kháng, giết chết hay đánh tàn phế đều không cần phụ trách.”

Vương Vinh Dự ra lệnh, các nơi trên mặt đất lập tức lựa chọn hành động! Sắc trời bên ngoài mờ mờ, chính là thời điểm tốt để giết người cướp của!

Tiểu Bạch và Kiệt Sâm thấy xe của mình tới vội vàng lên xe chạy đi, ngay tại lúc này.... đột nhiên ---- mười mấy chiếc xe hơi nhỏ màu đen từ bốn phái ập lại.

Nháy mắt những chiếc xe này đã bao vây tiểu Bạch và Kiệt Sâm. Hai người đứng giữa vòng tròn do mười mấy chei61c xe làm thành gió thổi cũng không lọt.

“Ca ca ---” Tất cả cửa xe đều mở ra, bên trong mỗi một chiếc xe đều có bốn người mặc âu phục đen, tổng cộng 12 chiếc, 48 người.

“Mẹ nó!” Tiểu Bạch mắng, hỏi Kiệt Sâm: “Đây là người của chúng ta sao?”

Kiệt Sâm nhíu mày hói: “Đương nhiên không phải, nhưng mà.... anh đừng lo lắng. Người của chúng ta đối phó với mấy chục người như vậy đều không thành vấn đề.”

Nói xong, liền nhìn thấy mấy chục bóng người chui ra từ chung quanh khu biệt thự: “Anhi xem, người của chúng ta tới. Đừng lên tiếng, để cho người của chúng ta đánh bất ngờ bọn họ!”

Tiểu Bạch vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, giết bọn họ không chừa manh giáp.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom