Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1040: Thích đến nghiến răng nghiến lợi (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi nói: “Khi đó, nữ sinh kia hỏi em và Hạ Tiểu Hi: Có một người đàn bà sinh thai đôi, lúc hai đứa bé ra đời, bé trai giơ tay chỉ lên đầu ba nó, mắng: Con chỉ vào mặt ba, ba vui mừng không? Cô bé kia nhổ nước miếng lên mặt ba nó: Con phun lên mặt ba, ba vui mừng sao?! Tại sao?”

“...”

Chân mày Diệp Đình nhíu lại, dường như nghe không hiểu. Lăng Vi bụm miệng cười: “Chồng, anh thật thuần khiết... Lúc ấy em nghe xong cũng là biểu tình này...”

Cái biểu tình này... nói cách khác, chính là mặt đầy ngu ngốc...

Diệp Đình còn đang ngu ngơ đâu, liền nghe Lăng Vi nói: “Nghe không hiểu đúng không? Ha ha ha ha ha ---- Diệp Đình... Anh cũng có ngày hôm nay, còn có chuyện mà anh nghe không hiểu, ha ha ha ---”

Diệp Đình nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu rõ: “Nghe không hiểu, tại sao cặp sinh đôi đó vừa sinh ra đã biết nói chuyện?”

“Phốc ---” Lăng Vi cười đau bụng: “Điểm chính không phải là sinh đôi biết nói chuyện! Trời đất ơi, ý ở đây.... chủ yếu là nội dung bọn nó nói! Là nội dung!”

Nội dung? Cũng không hiểu....

Lăng Vi cười đến sắp rút gân, cô bò dậy quỳ trên giường nói: “Bởi vì, sau khi đàn bà mang thai, đầu của đứa bé đều là hướng xuống dưới. Bởi vì phải vào chậu, đầu của đứa bé trút xuống dưới mới sinh ra thuận lợi được.”

Diệp Định lại ngu ngơ, vẫn là không hiểu.... Cái này có liên quan gì đến truyện cười? Chỉ đầu ba? Nhổ nước miếng lên mặt ba... thật bẩn!

“Trời đất ơi, cười chết em rồi, ha ha ha ha...” Lăng Vi cười đến lăn lộn, đột nhiên cô nhãy cẫng lên.

Mau chóng kéo ngăn tủ ở đầu giường ra lấy cho Diệp Đình một trăm vé mời: “Mau đi phòng buôn bán bổ sung chỉ số thông mình!”

Diệp Đình muốn chết.... rốt cuộc có ý gì?

Lăng Vi nín cười, cẩn thận nói cho anh: “Bởi vì đầu của đứa bé trút xuống dưới mà! Lúc đàn ông làm cái gì đó, ai nha! Anh tự suy nghĩ, anh tự suy nghĩ một chút!”

“Phốc ---” Nghiêm túc như Diệp Đình.... cũng phun đầy mặt Lăng Vi.

Aiz! ông trời của tôi ơi.... thật là mệt chết tôi! Diệp Đình cười to “ha ha”, Lăng Vi cũng cười to “ha ha”!

Lăng Vi còn nói: “Nữ sinh kia nói chuyện cười mờ mịt này, trên mặt của em và Tiểu Hi tràn đầy ngu ngơ, cô ấy giải thích cho em xong, em giả vờ nghe hiểu, thật ra thì không biết gì cả. Cho đến khi em mang thai, thường xuyên nhìn những loại sách về phương diện này em mới đột nhiên nghĩ ra.”

Diệp Đình ôm cô cười: “Vợ anh quá thuần khiết....”

Lăng Vi cũng ôm anh cười: “Chồng em cũng thuần khiết....”

Đột nhiên Diệp Đình nhón dậy, sờ sờ phía trên cô cười xấu xa nói: “Hay là hai chúng ta làm chút chuyện không trong sáng đi?”

Lăng Vi cắn răng trừng mắt nhìn anh: “Anh này, sao lại không thể khen như vậy chứ! Mới vừa khen anh xong, anh liền bắt đầu đắc ý!”

Diệp Đình chế nhạo cô nói: “Nhìn xem thử, nhìn xem thử, lại xấu xa nữa! Anh nói đúng, nói thêm mấy chuyện cười nữa, hai ta giải trí một chút, xem thử xem em nghĩ như thế nào?”

“...” Đột nhiên Lăng Vi muốn đánh anh một trận, đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Đình ôm cô, dùng sức bóp bóp cánh tay cô, đè môi mỏng xuống, hung hăng hôn lên môi cô, thật giống như thích cô đến nghiến răng nghiến lợi vậy.

“Vợ, anh thật là quá yêu em, không thể rời bỏ em.” Anh dùng sức hôn cô.

Trong lòng Lăng Vi ấm áo, thật hạnh phúc. Anh vỗ lưng của cô: “Mau đi ngủ đi. Anh ôm em ngủ.”
 
Chương 1041: Thật xin lỗi, em quá vô dụng.... (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi chui vào ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán sát nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh ấm áp ngủ...

Đã qua nửa tháng, Lăng Vi cũng không gặp ba mẹ Lâm Kha. Cho dù bọn họ dùng hết tài sản và quan hệ vẫn không thấy Lăng Vi và Diệp Đình.

Lúc mở quan tòa, Lăng Vi chỉ lên làm chứng xong lập tức về ngay. Cảnh sát đã có đầy đủ chứng cứ chứng minh Lâm Kha mua bán sản phẩm độc quyền được quốc gia nâng đỡ, số tiền to lớn, tính chất tồi tệ, tội danh thành lập! Bị xử tù chung thân, lập tức thi hành!

Ba mẹ Lâm Kha đau lòng ôm đầu, nhưng mà, lại không thể làm gì. Bọn họ muốn dùng quan hệ, nhưng mà..... vụ án này quá khó để giải quyết, dù là chỉ để cho bọn họ xử nhẹ tay chút xíu, thì có cũng là chuyện phải rơi đầu!”

Ai dám? Ai cũng không dám!

Tối hôm đó, Diệp Đình, Lăng Vi, Vinh Phi, Lôi Đình, Lôi Tuấn tiến hành một cuộc hội nghị cực kỳ quan trọng trong phòng làm việc.

Lôi Tuấn nói: “Tiểu Bạch đã tìm được nữ sát thủ kia, mắc cười chính là, nữ sát thủ kia ở trong núi đã bị kềm ném đến sắp điên rồi. Cái tổ chức sát thủ bí mật kia không có tìm được cô ta, lại để cho tiểu Bạch tìm được.”

Lôi Đình bật cười: “Phốc ---- NHất định là tiểu Bạch nghe mùi tìm. Nhất định trên người cô gái đó có mùi hương mà anh thích...”

“Ha ha ha ---” Lôi Tuấn nói: “Có ta ở trong núi đã hơn nửa tháng chưa tắm, như vậy mùi hương trên người sẽ....”

Lôi Đình vội vàng bịt mũi. Vinh Phi bĩu môi, khinh thường hừ.

Lăng Vi cong môi cười.

Lôi Tuấn lại nói tiếp: “Càng buồn cười là, lúc cô gái đó thấy tiểu Bạch liền giống như nhìn thấy người thân vậy, chỉ còn thiếu quỳ xuống dập đầu, cô ta xin tiểu Bạch bảo cậu ấy dẫn cô ta đến gặp chúng ta.”

Lôi Đình bội phục diệp Đình sát đất: “Anh, chiêu này của anh.... quả thật là quá nham hiểm. Bây giờ nữ sát thủ kia xem chúng ta như cha ruột vậy. Rất sợ chúng ta không thèm để ý cô ta! Bây giờ cô ta rơi vào trong tay chúng ta thì có thể còn con đường sống. Nhưng nếu cô ta bị tổ chức sát thủ cùng lão quỷ Bảo La tìm được, như vậy nhất định chỉ là một con đường chết. Cô ta lại không ngốc, biết nên hàng phục ai.”

“Đi thôi, đi gặp cô ta một chút.”

Trong phòng thẩm vấn dưới đất, mùi hương..... vô cùng thúi...

quả nhiên.... để cho Lôi Tuấn nói trúng, cả người nữ sát thủ kia hôi thối vô cùng. Cô ta vừa thấy bọn họ liền giống như thấy cha ruột vậy, ánh mắt nóng bỏng nhìn Vinh Phi: “Tôi muốn nói chuyện với anh ấy.”

Diệp Đình, Lôi đình, Lôi Tuấn đi ra ngoài. Nữ sát thủ kia nhìn tiểu Bạch chằm chằm, bảo anh “Cút”

Tiểu Bạch chu miệng, không chịu đi. Lôi tuấn đưa tay nắm cổ anh lôi ra ngoài.

Trong phòng thẩm vấn, chỉ còn lại hai người là Vinh Phi và nữ sát thủ.

Nữ sát thủ nhìn Vinh Phi chằm chằm nói: “Tôi có thể nói hết với anh, nhưng mà, anh phải giúp tôi một chuyện.”

Vinh Phi không lên tiếng, chỉ là gật đầu, ý bảo cô nói đi.

Nữ sát thủ nói: “Từ khi tôi chào đời chưa từng được nhìn thấy cha mẹ, tôi cũng không có bất cứ người thân nào... Trên cái thế giới này, chỉ có một mình tiểu Bạch là đối xử tốt với tôi. Cậu ấy thật lòng tốt với tôi, nhưng mà, cái thân phận này của tôi, anh cũng biết.... Ngay cả tính mạng cũng không phải của mình. Tôi không muốn làm trễ nai thời gian của cậu ấy. Nếu anh có thể làm cho cậu ấy từ bỏ ý đồ với tôi, thì tôi sẽ nói hết tất cả cho cậu.

Vinh Phi cười lạnh: “Cô muốn tôi cùng diễn trò với cô? Giả vờ chúng ta là một đôi? Để cho tiểu Bạch từ bỏ ý định?”
 
Chương 1042: Thật xin lỗi, em quá vô dụng.... (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nữ sát thủ nhìn anh chằm chằm, Vinh Phi lạnh giọng hừ: “Không cần phức tạp như vậy, cô chỉ cần trực tiếp nói với tiểu Bạch, cô có bệnh AIDS, anh sẽ lập tức đời này cũng không muốn gặp lại cô.”

Nữ sát thủ nhìn Vinh Phi chằm chằm hồi lâu sau, đột nhiên bật cười: “Ai.... Tôi thật là hận anh! Nhưng mà, tôi lại không làm gì được anh! Tôi thật là hận đến ngứa răng! Vinh Tứ gia! Đời này, chỉ cần tôi không chết, anh sẽ phải vẫn luôn đề phòng tôi! Nói không chừng ngày nào đó tôi khó chịu trong lòng sẽ tìm anh gây phiền toái!”

Vinh Phi thờ ơ nói: “Giỏi thì cứ tới.”

Nữ sát thủ cũng không nói nhảm nữa, nói hết tất cả ra. Ngay cả nơi lão quỷ Bảo La ẩn núp cũng nói ra hết.

Vinh Phi lập tức cho người mang cô ta đi tắm, tính tình của cô gái này chính là nỗi đau đớn như thế nào cũng có thể nhịn được, nhưng lại không chịu nổi dơ bẩn!

Vinh Phi trở lại phòng làm việc, nói chổ Bảo La ẩn nấp ra. Diệp Đình lập tức cho người đi chứng thật. Kết quả! Lão quỷ Bảo La thật sự ở nơi đó!

Diệp Đình hăm hở, anh lấy một tấm bản đồ đặt lên bàn, cầm cây bút chỉ lên một cái đảo nhỏ ở Đại Tây Dương nói: “Tối hôm nay, phải xâm chiến tất cả kho hàng ở đây! Sáng mai, liền ra tay ở nơi này! Thừa dịp lão quỷ Bảo La không có ở nhà ông ta, nhất định phải thừa dịp thời cơ lần này để cho anh đầu lìa khỏi xác!”

“Được! Tối hôm nay sẽ hành động!” Nháy mắt Lôi Tuấn nhiệt huyết sôi trào! Tối hôm nay lão quỷ Bảo La nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ!

Đúng lúc ấy thì, đột nhiên Quân Dương gọi điện thoại đến: “Anh! Xảy ra vấn đề!”

Giọng nói của Quân Dương làm Diệp Đình chấn động! Anh lập tức mở loa lên làm cho tất cả mọi người trong phòng đều nghe.

Quân Dương nói: “Rõ ràng đã làm ra thuốc giải, nhưng mà, sau khi anh Yến uống vẫn chưa có tỉnh lại.”

Quân Dương nói vô cùng khó khăn.... giọng của anh đều run rẩy nói: “Uống thuốc giải xong, tế bào ác.... cũng không có giảm bớt! thậm chí, rõ ràng trước kia đã áp chế tế bào ác sinh sôi, bây giờ.... sau khi uống thuốc giải này, ngược lại ngay cả áp chế tế bào sinh sôi nảy nở cũng không được nữa.”

“...” Nháy mắt trong phòng làm việc như bị đóng lại thành một tầng băng!

Thuốc giải không có tác dụng? Tế bào ác còn tăng trường “vù vù”?

Các vị Trung y và Tây y tham dự lần nghiên cứu này đều là những người có quyền uy và lực ảnh hưởng lớn nhất trong nước!

“Tại sao có thể như vậy?” Căn cứ thí nghiệm của Quân Dương ai ai cũng lòng đầy bàng hoàng!

“Vậy phải làm sao bây giờ??” Lúc chưa nghiên cứu ra thuốc giải, đều mong đợi thuốc giải được chế tạo xong, đó là hy vọng của bọn họ!

Nhưng mà, bây giờ.... Rõ ràng đã chế tạo thuốc giải xong!

Nhưng mà, hiệu quả.... lại không được như ý, không chỉ không cứu người tỉnh lại, ngược lại còn nghiêm trọng hơn trước kia! Như vậy còn hy vọng ở nơi nào nữa?

Tiếp theo, bọn họ phải làm sao?

Trước đây một chút, Quân Dương vốn là ngủ say mấy ngày, đột nhiên lại bị trợ thủ đánh thức: “Lão đại! Lão đại! Xảy ra chuyện, nhanh lên!”

Quân Dương vừa bò dậy liền nghe trợ thủ nói: “Chuyện không tốt! Tế bào ác còn sinh nôi nảy nở mạnh hơn trước kia nữa!”

Suýt chút nữa Quân Dương đã té xỉu! Chỉ cảm thấy đầu mình bị một cây búa tạ đập mạnh xuống!

Vội vàng gọi điện thoại cho Lý Thiên Mặc: “Thiên Mặc! Thiên Mặc! Đã xảy ra chuyện, cậu mau trở lại!”

Lý Thiên Mặc đang giơ máy ảnh muốn chụp cảnh ánh nắng chiều ở sa mạc xinh đẹp, vừa nghe đến giọng nói gấp đến sắp khóc của Quân Dương, máy ảnh trong tay lập tức rơi xuống đất “Đông”

Anh sững sốt hồi lâu, nhặt máy chụp hình lên nhanh chân chạy trở về.

Quân Dương bức tóc, nháy mắt đã rơi vào một mảnh bóng tối. Anh thiếu niên đắc chí, tất cả đều xuôi gió xuôi nước, cho tới bây giờ đều chưa từng bị bất cứ khó khăn nào đánh ngã.

Nhưng mà, người đang nằm đó..... là anh em tốt thân thiết nhất quý giá nhất của anh! Anh lại bó tay hết cách!

Trái tim Quân Dương, đã đau đến sắp nổ tung!

Lăng Vi và Diệp Đình đồng loạt chạy tới, lúc Quân Dương nhìn thấy Diệp Đình, đột nhiên Quân Dương.... rơi lệ đầy mặt.

Ánh mắt bi thương kia của anh làm trong lòng Diệp Đình cực kỳ khó chịu... Diệp Đình nhanh chóng đi tới, Quân Dương đứng lên ôm anh: “Thật xin lỗi.... em quá vô dụng.”

Diệp Đình vỗ lưng khích lệ của anh: “Từ từ đi, để anh xem quá trình tế bào ác đó sinh sôi như thế nào.”
 
Chương 1043: Gây phiền phức cho người khác (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Vinh Phỉ cho Quân Dương hai quyền: “Tiền đồ đâu?”

Quân Dương khó chịu không nói nên lời.

Nhưng khi anh ta nhìn Diệp Đình và Vinh Phỉ, giống như có cây kim trong lòng.

Diệp Đình vỗ vai Quân Dương: “Không sao, sẽ có cách. Cậu dẫn ôi đi xem thử quá trình tế bào biến dị.”

Trước kia, Diệp Đình luôn chú ý tiến triển chỗ Hàn Yến, có Lý Thiên Mặc và Quân Dương ở đấy, anh cũng không lo lắng. Hơn nữa, tất cả mọi người đều rất nỗ lực, thật sự nghiên cứu ra thuốc giải.

Điều này anh cũng nghĩ gần giống, chẳng qua không nghĩ tới… Điều chế ra thuốc giải, nhưng sau khi Hàn Yến uống thuốc giải, không chỉ không khỏe lên, ngược lại nghiêm trọng hơn!

Diệp Đình đột nhiên cảm thấy tình hình nghiêm trọng, anh phải sang đây xem thử! Dù bỏ qua thời cơ tốt nhất để giết Paul Luis! Anh cũng không thể mặc kệ anh em anh!

Quân Dương biết gần đây Diệp Đình bận đến mức ngay cả thời gian ngủ cũng không có, anh đang chuẩn bị giết Paul Luis, bây giờ xem ra, tất cả đều phải trì hoãn.

Diệp Đình ngồi trước máy vi tính nửa ngày, Lý Thiên Mặc cũng chạy về.

Lý Thiên Mặc thấy Diệp Đình, ưu tư căng thẳng sắp bùng nổ trong nháy mắt hòa hoãn lại. Không biết tại sao, vừa thấy Diệp Đình, tất cả mọi người đều bình tĩnh.

Diệp Đình và Lý Thiên Mặc ngồi trước máy vi tính, cẩn thận nghiên cứu tế bào biến hóa, Diệp Đình nhìn công thức tính toán, hoàn toàn không sai.

Hơn nữa thuốc giải Quân Dương tạo ra cũng đúng hoàn toàn.

Nhưng mà… Tại sao Tiểu Yến uống xong thì càng ngày càng nghiêm trọng chứ? Lý Thiên Mặc sắp sụp đổ, bảo anh ta tính toán công thức lần nữa, không phải là không được, nhưng… Tính ra, cũng không trị hết cho Hàn Yến, vậy phải làm sao bây giờ?

Hoàn toàn không thấy được hy vọng. Lý Thiên Mặc chỉ cảm thấy nhìn gì cũng đều là đen.

Buổi tối, Chính Hiền cũng trở lại, tuy cô đi lang thang bên ngoài, nhưng cô luôn chú ý tình hình nơi này.

Cô đi tới phòng bệnh của Hàn Yến, mẹ Hàn đang lau nước mắt, vẻ mặt ba Hàn buồn thiu. Đến lúc này, bọn họ mới thật sự cảm giác được nguy cơ!

Em gái Hàn Yến – Hàn Linh Tê đứng bên cửa sổ, đi qua đi lại. Ngón tay nhỏ dài xoa trán, móng tay đỏ thẫm khiến sắc mặt trông ảm đạm hơn.

Người Hàn gia thật sự lo lắng muốn chết.

Tần Sênh và Kaya thấy Chính Hiền đi vào, liền kêu cô ta qua ngồi. Lôi Đình, Hạ Tiểu Hi ngồi cạnh Chính Hiền, mọi người trong phòng không nói lời nào, Lôi Tuấn và Tần Sênh đi ra phòng bệnh, tìm Diệp Đình và Quân Dương cùng nhau nghĩ cách, ba Hàn cũng đi ra ngoài theo.

Trong phòng chỉ còn lại phụ nữ.

Hoa Đào bận bịu trước bận bịu sau, một hồi lau tay, một hồi lau chân. Một hồi đổi thuốc nước, một hồi đút nước, một hồi đổi túi đi vệ sinh.

Lôi Đình, Chính Hiền, Hạ Tiểu Hi và Kaya cùng phụ cô, mẹ Hàn khóc mãi, vừa khóc vừa đấm bóp cho con trai bà, bất tỉnh hơn nửa tháng, người cũng cứng đờ rồi!

Kaya đổi thau nước cho Hàn Yến, Hoa Đào lau mặt cho Hàn Yến.

Kaya đặt thau nước xuống, khoanh tay ngồi trên sofa, cô trừng mắt về phía cạnh cửa sổ. Kaya hừ một tiếng, nói: “Hàn Linh Tê, cô là em gái Hàn Yến, việc chăm sóc Hàn Yến, cô không chủ động gánh vác, cũng không nên chỉ đứng nhìn chứ?”

Kaya ở trong phòng bệnh cả buổi chiều, chỉ thấy Hoa Đào bận trước bận sau, mẹ Hàn, Chính Hiền, Lôi Đình, còn có Hạ Tiểu Hi đều là Hoa Đào nhờ bọn họ giúp gì, bọn họ liền giúp cái đó.

Hàn Linh Tê không động tới một đầu ngón tay.

Kaya cô là bạn của Hàn Yến, trong lòng cô sốt ruột, hy vọng Hàn Yến nhanh chóng tỉnh lại, nên cô nguyện ý phụ giúp những việc này, nhưng, cô không ưa! Đây chính là em gái ruột! Anh ruột mình hôn mê bất tỉnh, cô ta khoanh tay đứng nhìn? Còn có nhân tính không?

Mọi người đều nói “Bệnh lâu không có con có hiếu, nhân tình ấm lạnh tôi tự biết.” Ý là, bệnh nặng nằm liệt giường thời gian quá lâu, con cái hiếu thuận đi nữa cũng có lúc chán ghét oán trách, lúc nghiêm trọng, thậm chí một bóng người cũng không thấy.
 
Chương 1044: Gây phiền phức cho người khác (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hoa Đào người ta và Hàn Yến không quen không biết, chăm sóc Hàn Yến hơn nửa tháng, gần được một tháng rồi! Người ta không có một câu oán hận nào!

Người ta còn từ chức Tổng biên tập lớn, một mực chăm sóc Hàn Yến! Những người bạn như cô cũng cảm thấy xấu hổ. Hàn Linh Tê vừa không có công việc, vừa không có nhiệm vụ đặc biệt, sao lại không chăm sóc anh mình?

Người nằm đó không phải là anh ruột cô ta?

Bình thường không đến cũng được đi, mọi người cho là Hàn Yến có thể lập tức tỉnh lại, ai ngờ vừa nằm liền nằm gần một tháng!

Uống thuốc giải xong, bệnh tình càng nghiêm trọng! Ai không lo lắng?

Kaya giận đến mức hận không thể đi lên tát Hàn Linh Tê hai bạt tai thật mạnh!

Hàn Linh Tê nhìn Kaya, lại nhìn Hoa Đào. Hàn Linh Tê nói: “Không phải có các người sao? Nếu các người không ở đây, tôi nhất định chăm sóc. Các người cũng làm hết rồi, còn bắt tôi làm gì?”

Sắc mặt mẹ Hàn trong nháy mắt trở nên khó coi, con gái này của bà thật sự quá kiêu căng rồi. Vì bà và ba Hàn vô cùng bận rộn, từ khi Hàn Linh Tê ra đời, bọn họ chưa từng ở bên dạy dỗ ngày nào, Hàn Linh Tê luôn sống cùng ông bà nội cô ta, ông bà cưng chiều cháu mình như một tiểu công chúa. Cái gì cũng không làm, đã thành thói quen.

Trong lòng Kaya dấy lên lửa giận, hóa ra Hoa Đào người ta phụ giúp là sai lầm! Người ta bận trước bận sau, làm việc chết bỏ trái lại là cướp đoạt công việc của cô, làm xong hết chuyện của cô, người ta đáng đời à?

Kaya xưa nay không nuông chiều ai!

Kaya đứng lên, đi tới bên cửa sổ, quăng một cái tát: “Không làm gì thì cút ra khỏi phòng bệnh! Đừng ở đây làm chướng mắt!”

Tất cả mọi người trong phòng bệnh đều nghe tiếng “ba” vang dội.

Hạ Tiểu Hi bị dọa sợ, run run. Hoa Đào cực kỳ bình tĩnh tiếp tục lau ngực cho Hàn Yến, Hàn Yến vốn trắng, nằm đây… da trắng như vật thể trong suốt.

Lúc Lăng Vi đi tới, thấy trong phòng bệnh gươm súng sẵn sàng.

Cô thấy tất cả mọi người đầy vây quanh giường bệnh, chỉ có Hàn Linh Tê đứng bên cửa sổ, Kaya đang xoa đầu ngón tay, giống như muốn đánh người.

Hàn Linh Tê thấy Lăng Vi đi vào, càng mất mặt, má trai cô ta đau đớn! Cô ta lớn như vậy, chưa từng bị anh tát: “Kaya cô là thá gì? Cô cũng không phải mẹ tôi! Cô có tư cách gì dạy dỗ tôi?”

Nói xong, cô ta vung tay muốn tát Kaya!

Kaya giận đến cực điểm! Đưa tay giữ lại cổ tay Hàn Linh Tê, một tay khác hung hăng tát mặt Hàn Linh Tê!

Kaya tức giận quát: “Tôi không phải mẹ cô, tôi thay anh cô dạy dỗ cô!”

Hàn Linh Tê nổi giận, cô ta hét to, muốn rút tay về, nhưng sức lực của Kaya quá lớn, siết chặt tay cô ta, cô ta động cũng không động được!

“Mẹ —— mẹ nhìn đi, cô ta đánh con!” Hàn Linh Tê tìm mẹ phân xử.

Lăng Vi cũng nổi lên lửa giận, người tốt như Hàn Yến, tại sao có thể có em gái gây phiền phức cho người khác như vậy chứ?
 
Chương 1045: Cô gái nguời người đều thích (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Mẹ Hàn giận đến run lẩy bẩy, bà nói với Hàn Linh Tê: “Chỗ này không cần con giúp, con mau về nhà đi.”

Hàn Linh Tê tức giận, hất tay đi ra ngoài.

Lúc tới cửa phòng bệnh, cô ta liếc mắt, trừng Lăng Vi: “Nếu các người không chữa khỏi cho anh tôi, các người không yên với tôi đâu! Còn có đám chuyên gia kia, mỗi một người đều như phế vật! Chút bệnh như vậy cũng không trị hết! Còn làm chuyên gia gì!”

Lăng Vi lập tức nổi giận! Vô cùng tức giận! Cô ta bị thiểu năng phải không? Ngu đần!

Tính tình Lăng Vi vốn không tốt, trực tiếp đâm cô ta: “Cô có bị bệnh không? Chưa uống thuốc à? Đồ kiến thức nông cạn! Ai không muốn Hàn Yến sớm tỉnh lại? Ai không lo lắng bằng Hàn Linh Tê cô? Chuyên gia người ta bận đến chóng mặt, ngay cả nước bọt cũng không có thời gian nuốt, không có thời gian ngủ, hơn nửa tháng, mỗi ngày chỉ ngủ hai đến ba giờ! Người bình thường đều không chịu hổi! Huống chi bọn họ phải dùng lượng lớn bộ não mỗi ngày! Như thế mệt bao nhiêu, cô không biết sao? Cô bị ngu à? Đang nói tiếng người sao?”

Lăng Vi giận đến độ muốn vung tay đánh chết cô ta, nhưng Hàn Linh Tê chạy quá nhanh, cô không đuổi kịp, bằng không làm thế nào cô cũng phải nhấc chân hung ác đạp cô ta!

“Ngu đần!” Lăng Vi mắng một câu, cô cũng không để ý mẹ Hàn ở trong phòng có nghe được hay không, cô không nhịn được, cô muốn mắng người.

Lăng Vi giận đến cả người bốc cháy!

Nửa đêm, mẹ Hàn bảo mọi người đi nghỉ ngơi. Lôi Đình và Lăng Vi mang thai, thức đêm không tốt, hai người liền đi nghỉ trước. Kaya đi tìm Diệp Đình và Quân Dương xem cô có thể giúp gì không.

Việc chăm sóc người khác, cô thật sự không thể giúp gì nhiều. Lúc cô lên đại học, có học một môn thuyết tiến hóa tế bào, cũng không biết có hữu dụng hay không. Mặc kệ có giúp được không, dù sao cô cũng phải đi xem thử. Nếu không, không yên tâm.

Lúc Hàn Linh Tê tới, thấy Chính Hiền, Hoa Đào, Hạ Tiểu Hi và mẹ cô ta đang xoa vai, bóp chân cho Hàn Yến.

Mặt Hàn Linh Tê đầy không cam lòng đi vào, nhỏ giọng lầm bầm: “Đàn bà hèn hạ đó không phải cũng không ở lại sao? Còn không biết xấu hổ mà mắng tôi?”

Hạ Tiểu Hi là một trái hồng mềm, cô mơ mơ màng màng, cũng không nghe rõ Hàn Linh Tê nói gì.

Tuy Chính Hiền biết điều, tính cách tốt, thường xuyên bị khi dễ, nhưng chị em của cô bị người khác chửi rủa, cô không thể nhẫn nhịn!

Chính Hiền nói: “Kaya đến phòng thí nghiệm, người ta đi phụ giúp. Cô làm gì? Cô có tư cách gì soi mói tật xấu của cô ấy?”

Mẹ Hàn thấy bầu không khí lại căng thẳng, liền quát Hàn Linh Tê: “Hơn nửa đêm, con tới đây làm gì? Có thể giúp một tay thì giúp, không giúp được liền đi về nhà!”

Hàn Linh Tê ủy khuất nói: “Ban ngày con về nhà ngủ một giấc, nghĩ đến tối mọi người đều không có tinh thần, con tới chăm sóc anh con! Bây giờ con tới các người còn mắng con!”

Trong lòng mẹ Hàn tức giận, nhưng Hàn Linh Tê nói đúng, bây giờ Hoa Đào, Chính Hiền, Hạ Tiểu Hi đều mệt đến cay mắt, tay mỏi… Thức trắng cả đêm, sao thân thể chịu được.

Mẹ Hàn nói với bọn họ: “Các cháu đều đi nghỉ ngơi đi, dì và Linh Tê chăm sóc Tiểu Yến.”

“Được.” Ba cô gái đều không từ chối, lập tức về phòng mình ngủ. Ngày mai còn phải bận rộn. Đây là một quá trình lâu dài, phấn đấu gian khổ, không phải chuyện ngày một ngày hai.
 
Chương 1046: Cô gái nguời người đều thích (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hàn Linh Tê thấy mọi người đi hết, cô ta đặt mông ngồi cạnh mẹ mình, đấm bóp cho Hàn Yến: “Mẹ, hay là chúng ta đưa anh ra nước ngoài trị bệnh đi? Mẹ nhìn đám chuyên gia không ra gì này đi… Không hề đáng tin cậy!”

Mẹ Hàn trợn mắt nhìn cô ta: “Con động tay là được, miệng không cần động!”

Hàn Linh Tê bị mắng, trong lòng tức giận! Nhưng cô ta rất sợ mẹ… Nên nén giận, không dám lên tiếng.

Một lát sau, Hàn Linh Tê nói tiếp: “Người đàn bà tên Hoa Đào đó, con thấy liền phiền! Cô ta muốn theo đuổi anh con đúng không? Cũng không nhìn lại thân phận mình! Anh con là chuyên gia địa chất cấp quốc gia, trong tay còn nắm giữ 35% cổ phần Hàn gia chúng ta, muốn gió có gió, muốn mưa có mua, một Tổng biên tập trang web nho nhỏ như cô ta mà muốn gả vào Hàn gia chúng ta? Nằm mơ giữa ban ngày!”

Mẹ Hàn nổi giận: “Không phải mẹ bảo con ngậm miệng lại sao? Nói tiếng người thì nói, không nói tiếng người thì trở về tiểu học học lại!”

Mẹ Hàn đứng lên, nhìn Hàn Linh Tê, lắc đầu không ngừng: “Là mẹ sai! Mẹ sinh con ra, không dạy dỗ con cho tốt! Mẹ thật sự sai hoàn toàn!”

Hàn Linh Tê như chộp được cái chuôi, lập tức lấy lời này bật lại: “Mẹ còn biết mẹ sai? Ba mẹ sinh con ra, không quan tâm con một ngày nào, ném con cho ông bà nội chăm sóc, ông bà lão như họ có thể biết cái gì? Mỗi ngày trừ ép con ăn cơm, đi ngủ, không hiểu gì khác! Lúc con đi học, người ta đều là ba mẹ lái xe ô tô đón đưa, ông nội thì đạp xe đạp! Nhà con không có tiền sao? Các người chưa từng nghĩ tới tìm một bà vú chăm sóc cho con! Thà rằng ném con ở bên ngoài, mặc kệ con! Mẹ còn biết mẹ sai?”

Mẹ Hàn ôm ngực, tim đau thắt! Bà giận đến muốn đứng tim…

Mẹ Hàn nhức đầu không thôi, hơn nửa tháng không ngủ ngon giấc, lúc này, chỉ cảm thấy choáng váng.

“Ầm ——” một tiếng, mẹ Hàn lập tức hôn mê bất tỉnh. Khi mẹ Hàn ngã xuống, đụng cái bàn bên cạnh, bình nước ấm, ly nước trên bàn rơi xuống đất.

“A! Mẹ ——” Hàn Linh Tê kêu lớn, Hoa Đào ở cách vách, cô vừa tắm xong còn chưa ngủ, đột nhiên nghe tiếng vang, không mặc áo khoác đã chạy qua.

Hàn Linh Tê sợ choáng váng, thấy Hoa Đào tới, liền khóc: “Mẹ tôi ngất xỉu, cô còn sững sờ đó làm gì? Còn không mau gọi bác sĩ tới!”

Hoa Đào không để ý tới cô ta nói gì, vội đi gọi bác sĩ Từ. Từ Phi tới, lập tức đỡ Hàn phu nhân lên sofa cạnh giường.

Từ Phi kiểm tra cho bà: “Mệt nhọc quá độ, lại tức giận… Mọi người đừng quấy rầy bà ấy, để bà ấy nghỉ ngơi một lát.”

Hàn Linh Tê trợn mắt nhìn Hoa Đào: “Đều tại các người! Thấy mẹ tôi cực khổ như vậy lại không cho bà ấy đi nghỉ ngơi trước? Bà ấy lớn tuổi như vậy, hơn nửa đêm, các người đều đi ngủ, để một mình bà ấy ở đây trông nom! Các người nghĩ gì thế?”

Từ Phi quay đầu, nhìn khuôn mặt tiều tụy của Hoa Đào, vành mắt Hoa Đào đen như gấu mèo. Hàn Linh Tê đảo lộn thị phi, chữ chữ đáng ghét!

Một người đàn ông như Từ Phi cũng không nhịn được, hừ một tiếng, nói: “Cô biết mẹ mình cực khổ sao không đến giúp? Cô chọc mẹ cô tức giận ngất xỉu, tôi không nói thẳng, trong lòng cô không hiểu sao?”

Hàn Linh Tê nghẹn họng, đen mặt. Cô ta không lên tiếng nữa, vì sắc mặt Từ Phi quả thực quá kém! Tuy lời anh ta nói không tàn bạo bao nhiêu, nhưng từng chữ một đều tát vào mặt cô ta!

Hoa Đào nhìn chằm chằm Hàn Linh Tê, đột nhiên nhếch môi cười lạnh. Cô quay đầu nói với Từ Phi: “Bác sĩ Từ, làm phiền anh rồi. Tôi quá mệt mỏi, tôi đi nghỉ ngơi trước.”

Từ Phi đau lòng nhìn cô chốc lát, gật đầu. Cô gái này quá tốt, là cô gái tốt nhất trong những người anh ta từng gặp…

Nhiều ngày như vậy, anh ta cũng thích cô gái này…
 
Chương 1047: Không phải chỗ tốt! Không đến cũng được! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô gái tốt như Hoa Đào, ai không thích chứ…

Mẹ Hàn, ba Hàn đều hận không thể lập tức đánh thức Hàn Yến, bảo anh nhanh chóng lấy cô gái người ta về nhà. Cô gái tốt như vậy, đốt đèn lồng cũng khó tìm nha!

Nhưng hơn nửa tháng qua, từ đầu đến cuối không thấy Hoa Đào có tình ý đặc biệt gì với Hàn Yến… Bọn họ cũng không nói thể nói gì.

Từ Phi kiểm tra kỹ cho Hàn phu nhân xong, đi ra ngoài gõ cửa phòng Hoa Đào.

Hoa Đào bước xuống chạy đi mở cửa, lúc mở cửa, thấy Từ Phi ở ngoài, cứng đờ như gỗ…

Từ Phi không đầu không đuôi nói một câu: “Loại gia đình bất hòa như bọn họ, không phải chỗ tốt! Không đến cũng được! Tới nhà tôi đi… Chỉ có một mình tôi, sẽ không có ai làm khó em.”

Hoa Đào sửng số hồi lâu, cô khó khăn mở mắt. Mắt hạnh xinh đẹp chớp chớp với Từ Phi.

Từ Phi chợt vui vẻ: “Em mau đi ngủ đi.”

Hoa Đào mờ mịt gật đầu: “Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Từ Phi xoay người rời đi, đi hai bước, lại quay đầu… Vô cùng thâm tình nhìn cô chằm chằm, anh ta mấp máy môi, nói tiếp: “Tôi sẽ tốt với em. Tốt hơn bất kỳ người nào.”

Lại cảm thấy những lời này rất yếu ớt không có lực, cũng không biết trúng gió gì, lấy năm tấm thẻ ngân hàng và chứng minh nhân dân ra: “Sau này đều giao cho em giữ.”

Anh ta chỉ chứng minh nhân dân: “Ngày sinh trong chứng minh nhân dân là mật mã thẻ ngân hàng của tôi.”

Hoa Đào bị dọa sợ, mờ mịt cầm thẻ ngân hàng của anh ta, chỉ cảm thấy nóng phỏng tay nha… Cô yếu ớt hỏi: “Anh… Cái đó, ách… Tôi có thể mạo muội hỏi…. Anh muốn theo đuổi tôi sao?”

Gương mặt tuấn tú của Từ Phi trong nháy mắt đỏ lên, đeo mắt kính gọng vàng cũng không che giấu được thẹn thùng lúng túng trong mắt anh ta.

Hoa Đào cười cười, cô chỉ đầu mình, nói: “Bây giờ, đầu óc không linh hoạt… Chờ tôi nghỉ ngơi thật tốt, sẽ suy nghĩ chuyện anh muốn theo đuổi tôi.”

“Được được.” Từ Phi vội gật đầu, Hoa Đào nhét thẻ ngân hàng và chứng minh nhân dân vào tay anh ta.

Tay anh ta ấm áp khiến cô cảm thấy ấm áp. Cô cũng có máu có thịt! Không nề hà cực khổ, không cầu hồi báo, vất vả chăm sóc người kia gần một tháng lại đổi lấy sỉ nhục và chửi rủa của người nhà anh, đổi lại là ai cũng tức giận.

Lúc này Từ Phi dùng lời nói và hành động chất phác nhất cho cô ấm áp, thật sự… rất làm cô cảm động.

Nhưng bây giờ cô thật sự không thể nào suy tính, cô cực kỳ nghiêm túc cười với anh: “Tôi sẽ suy nghĩ kỹ càng.”

Từ Phi rất vui. Anh ta vốn định vĩnh viễn chôn phần tình cảm này trong lòng, dù sao Yến Lục theo đuổi Đào Hoa trước anh ta, mà khi đó, anh ta cũng không có tình ý gì với cô gái này.

Nhưng tiếp xúc nhiều ngày, anh ta thật sự bị cô gái này mê hoặc. Sự kiên trì, ngốc nghếch trên người cô thật khiến người khác đau lòng! Thấy cô bị Hàn Linh Tê khi dễ, anh ta quả thực không nhịn được!

Anh ta liền nghĩ, bây giờ mình tới bày tỏ với cô, cô nhất định rất vui, một khi vui là có thể quên đi chuyện không vui.

Anh ta hy vọng cô có thể luôn cười vui vẻ, mãi cười… Anh ta không muốn nhìn thấy cô cực khổ, không vui như vậy.

Hoa Đào nhìn anh ta đi về phòng mình, lúc này mới đóng cửa. Cô hơi lờ mờ, hoàn toàn không cảm giác được Từ Phi thích cô nha…

Mẹ ơi… số đào hoa của cô tới thật sao?

Mặc kệ, quá mệt, ngủ!

Qua một đêm phấn đấu, đầu óc Diệp Đình, Lý Thiên Mặc, Quân Dương, Kaya quay cuồng.

Mấy chuyên gia cũng không nghỉ ngơi, cùng nghiên cứu suốt đêm.

Kaya nói: “Trước kia tôi từng xem ghi chép trong quyển sách cổ của gia tộc, nói là nhiễm sắc thể là tái thể DNA, cho nên khi nhiễm sắc thể bị mất đoạn hoặc lặp đoạn, hoặc chuyển đoạn, hoặc đảo đoạn thì sẽ tạo thành hiện tượng biến dị…”

Kaya cực kỳ nắm rõ nội dung quyển sách cổ kia.

Quân Dương và các chuyên gia nghe vô cùng nghiêm túc. Rối rít gật đầu, ghi chép lại.

Ba Kaya là thủ lĩnh cao nhất ở chỗ bọn họ, nội dung sách cổ gia tộc truyền thừa không được tiết lộ ra ngoài, nhưng bây giờ cứu Hàn Yến là quan trọng nhất, cô cũng không đoái hoài được nhiều như vậy.

Mọi người nghe cô giảng giải, đột nhiên hiểu ra! Có chuyên gia nói: “Nội dung này của cô rất có ích.”
 
Chương 1048: Không phải chỗ tốt! Không đến cũng được! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Kaya thấy mọi người nghe nghiêm túc, cô nói tiếp: “Tôi thấy tình hình Hàn Yến bây giờ ngày càng tệ hại… Tôi đoán, trong thân thể Hàn Yến nhất định có chất phóng xạ. Bởi vì chất phóng xạ có thể khiến cấu trúc nhiễm sắc thể của người hoặc động vật phát sinh thay đổi, các người thấy thế nào?”

Quân Dương gật đầu: “Đúng, anh cũng nghĩ vậy, nhưng khi hóa nghiệm máu, không tra ra chất phóng xạ nào.”

Diệp Đình suy nghĩ mộ lúc, nói: “Căn cứ vào tình trạng biến dị của những tế bào này, quả thật hẳn là có chất phóng xạ. Tôi đồng ý lời của Kaya.”

Lý Thiên Mặc cũng cho Kaya một phiếu.

Mấy chuyên gia cũng gật đầu, đều nghiêng về cách nói này: “Nhưng mà hóa nghiệm không ra… Chúng tôi không thể nào chứng thực là chất phóng xạ gì…” Quân Dương suy nghĩ đến tóc cũng sắp bạc.

Diệp Đình hỏi anh: “Có chất phóng xạ nào gặp phải máu hoặc vi khuẩn gây bệnh khác thì sẽ mất đặc tính của bản thân không?”

Quân Dương sững sờ!

Mắt anh xoay vòng, xoay vòng…

Anh đột nhiên nói: “Anh Đình, anh và Thiên Mặc… Mau! Mau! Mau! Mau tính kết quả biến dị tối mai cho em! Em nghĩ ra rồi!”

Quân Dương chạy đi làm thí nghiệm, Diệp Đình và Lý Thiên Mặc lập tức lập công thức tính toán biến dị lần nữa.

Sáng hôm sau, mọi người phát hiện, Hoa Đào lên trực thăng đi mất…

Đầu Từ Phi “ong ong”, là tại tối qua anh ta đột nhiên bày tỏ hù cô sao? Khiến cô cảm thấy khó xử sao?

Trong lòng Từ Phi hối tiếc! Anh ta không bày tỏ thì tốt rồi, ít ra mỗi ngày đều có thể thấy dáng vẻ cô bận trước bận sau…

Bây giờ… cô gái người ta trực tiếp bị hù chạy mất…

Lăng Vi phát hiện Hoa Đào mất tích, lập tức gọi cho cô, bộ dáng Hoa Đào cực kỳ mệt mỏi nói: “Ông nội mình bỗng nhiên bị bệnh, mình phải về nhà chăm sóc ông nội mình. Các cậu nhiều người chăm sóc Hàn Yến như vậy, thiếu mình cũng không sao. Các cậu ngủ đi, mình không làm ồn các cậu.”

Lăng Vi cũng không biết cô nói thật hay giả, cô đoán lời của Hàn Linh Tê hôm qua tổn thương Hoa Đào rồi…

Hoa Đào trở lại ổ nhỏ của mình ở Đế Đô, ngã đầu liền ngủ. Ông nội cô đã mất hai năm trước, làm gì còn bệnh. Cô chỉ không muốn tiếp tục ở đó.

Là con người, đều sẽ nóng nảy, đều sẽ buồn rầu. Huống chi, Hoa Đào cô cũng không phải người nhẫn nhục chịu đựng!

Bên Quân Dương đã nghiên cứu ra thuốc giải mới! Anh tìm ra chấ phóng xạ đó, anh đặt tên cho nó là “Nguyên tố X”!

Bây giờ anh chỉ cần loại bỏ được nguyên tố X này là có thể cứu Hàn Yến tỉnh lại!

Ba mẹ Hàn phát hiện Hoa Đào đã đi… Mẹ Hàn trong nháy mắt đau lòng không thôi! Lập tức quyết định mang theo quà đến nhà Hoa Đào nói xin lỗi!

Ba Hàn cũng nói: “Chúng ta phải trịnh trọng nói xin lỗi đứa nhỏ này! Lòng người đều là thịt, không thể ủy khuất người ta như vậy!”

Trong lòng Lăng Vi cực kỳ khó chịu… Bề ngoài Hoa Đào tùy tiện, nhưng thật ra cô vô cùng nhạy cảm. Lời của Hàn Linh Tê nhất định đã tổn thương cô rất sâu rất sâu.

Lăng Vi ngược lại hy vọng Hoa Đào đừng thích Hàn Yến, đỡ cho sau này có cô em chồng không bình thường, mỗi ngày còn phải giận vô cớ vì tiện nhân kia!
 
Chương 1049: Đen như quạ.. (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cha Hàn, mẹ Hàn và Lăng Vi hỏi rõ địa chỉ nhà Peach, mang theo quà tặng, rồi trực tiếp đi tới.

Nhưng Peach không có ở nhà. Cô ấy đang ở trong căn phòng nhỏ thuê ở đế đô.

Cha Hàn mẹ Hàn đến vùng quê Giang Nam của Peach... Một mảnh sân lớn, tứ hợp viện quây thành sân nhà, phía sau là căn lầu nhỏ hai tầng lịch sự tao nhã. Phía trước lầu nhỏ có rừng trúc, có thảm cây xanh mượt, có hòn giả sơn nho nhỏ, cả hệ thống nước chảy.

Cha Hàn, mẹ Hàn lập tức thích nơi này, khó trách nơi đây có thể nuôi được cô gái tràn đầy sức sống như vậy, chỗ này, đúng là địa linh nhân kiệt.

Bọn họ lễ phép bày tỏ ý định của mình với cha mẹ Peach.

Cha mẹ Peach cũng không biết “ Peach “ là ai... Bởi vì, cái tên Peach này là bút danh trên trang web của cô ấy.

Cha Hàn, mẹ Hàn đều bị choáng váng, trước khi bọn họ tới đây, bọn họ đều đã quên không hỏi tên thật của Peach là gì.

Mẹ Hàn vội vàng nói: “Tôi gọi điện thoại hỏi tiểu Vi.”

Bà ấy vừa muốn gọi điện thoại, thì chợt nhìn thấy một cô gái đi ra từ trong lầu nhỏ.

Cô gái này mi thanh mục tú(*), làn dan mềm mại trắng nõn như có thể bóp ra nước. Vóc người của cô ấy dong dỏng cao, mặc chiếc váy màu trắng. Môi mỏng nhẹ nhàng vểnh lên, mắt hạnh có thần nhìn bọn họ. Không phải là Peach sao?

(*)Mi thanh mục tú Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ

Mẹ Hàn nhìn thấy “ Peach “ đi ra, lập tức vui vẻ, “ Peach à, hai bác đến tìm cháu!”

Cô gái này không phải là Peach, cô ta là chị sinh đôi của Peach... Peach vốn tên là Giản Ninh, chị cô ấy là Giản Văn.

Giản Văn nhìn chằm chằm vào bọn họ trong chốc lát, vừa muốn nói mình không phải là Peach.

Mẹ Hàn đã trực tiếp mở lời, “ Peach này, mấy ngày qua... cháu chăm sóc cho Hàn Yến, hai bác cảm kích cháu từ tận đáy lòng. Hàn Linh Tê nhà bác không hiểu chuyện, các bác đã dạy dỗ nó một trận rồi! Bọn Quân Dương đã tìm hiểu được thành phần thuốc, tiểu Yến sắp tỉnh lại rồi, cháu không đi qua thăm nó sao? Nếu tiểu Yến tỉnh lại, người đầu tiên nó muốn nhìn thấy nhất... chắc chắn là cháu... hai bác biết khoảng thời gian gần đây cháu đã phải khổ cực...”

Hàn Yến? Giản Văn lập tức dựng ngược chân mày lên, em gái cô ta đang chung một chỗ với Hàn Yến?

Giản Văn đột nhiên cảm thấy ớn lạnh!

Lần trước cô ta đi theo một tàu buôn đến vùng cực( vùng cực này là chỉ nam cực bắc cực của trái đất nhá, nhưng ở đây tác giả không nói cụ thể nên mình chỉ để vùng cực thôi) chụp ảnh, kết quả chiếc tàu buôn kia gặp phải nguy hiểm! Người trên tàu bị mắc kẹt một tháng, là nhờ bọn Hàn Yến bất chấp nguy hiểm đến tính mạng phá vỡ lớp băng vây hãm chiếc tàu, cứu tất cả người trên tàu bọn họ về.

Lúc ấy, cô ta đã nhìn trúng Hàn Yến... Cho dù cô ta là nhiếp ảnh gia, sẽ không dễ dàng bị hấp dẫn bởi nhữ thứ tuyệt đẹp.

Nhưng sự phong độ lịch sự và anh tuấn của Hàn Yến đã làm cho cô ta thật sự say mê. Cô ta đã chụp lén rất nhiều bức ảnh của anh ta... Bây giờ, trong phòng trưng bày của cô ta, vẫn còn trưng bày rất nhiều bức ảnh của Hàn Yến với nhiều góc độ khác nhau.

Lúc ấy, cô ta còn chủ động nói chuyện với Hàn Yến, nói là cảm ơn bọn họ, muốn chụp ảnh cho tổ đội của anh ta, giúp bọn họ tuyên truyền. Kết quả, Hàn Yến trực tiếp nhìn về phía thuyền trưởng con tàu, lãnh đạm nói: “Có chuyện gì thì tìm anh ta.”

Nói xong, Hàn Yến xoay người rời đi. Cô ta quấn lấy anh ta rất nhiều lần ở trên tàu. Nhưng Hàn Yến đều chỉ cho cô ta sắc mặt lạnh.

Giản Văn cô ta cũng là cô gái có rất nhiều người theo đuổi, lần đó chủ động lấy lòng Hàn Yến, nhưng lại bị đập thẳng mũi vào “tường”! Cho dù cô ta có thích thế nào đi nữa, cũng sẽ không mặt dày mày dạn đuổi theo! Thật ra thì, đó đều là những lời cô ta tự an ủi trong lòng mình, nguyên nhân chủ yếu nhất khiến cô ta từ bỏ việc theo đuổi Hàn Yến là, thái độ của Hàn Yến thật sự... Quá lạnh! Lạnh đến để cho đời người úy, lạnh đến mức làm cho cô ta không dám đến gần.
 
Chương 1050: Đen như quạ.. (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Thậm chí anh ta không cần nhìn thẳng vào cô ta, chỉ đứng ở bên cạnh anh ta thôi, Giản Văn cũng chỉ cảm thấy duy nhất được một điều... cô ta rất —— dư thừa!

Cho dù cô gái có da mặt dày thế nào đi nữa, cũng không có cách nào sống chung với người đàn ông có thái độ như vậy. Vì vậy, Giản Văn vứt bỏ. Sauk hi xuống tàu, cô ta không đánh chủ ý lên người Hàn Yến nữa.

Nhưng hôm nay... cha mẹ Hàn Yến đột nhiên đến tìm “ thanh tuyển “... Đó là em gái cô ta! Tại sao em gái cô ta lại biết Hàn Yến? Chẳng lẽ, Hàn Yến gặp em gái cô ta, đã coi em gái cô ta thành cô ta?

Giản Văn tức giận đến mức lửa giận bốc cao ba mét! Cái đứa em gái thiếu lòng đó! Chắc chắn nó đã hoa ngôn xảo ngữ lừa Hàn Yến!

Hôm nay cô ta phải đi gặp Hàn Yến nói cho rõ ràng!

Mẹ Hàn còn chưa nói hết lời, Giản Văn đã trực tiếp nói: “Bác trai bác gái, hai bác chờ cháu. Cháu sẽ đi thu dọn đồ đạc ngay bây giờ, chúng ta lập tức lên đường.”

Mẹ Hàn đột nhiên cảm thấy... giọng nói này... hơi không đúng. Ánh mắt cũng không đúng...

Bà nhìn về phía cha Hàn, cha Hàn cũng nhíu mày.

Nhưng chị gái Peach đã xoay người trở về lầu nhỏ. Chỉ chốc lát sau, cô ta thu thập đồ đạc xong, xách cặp da đi ra, “Chúng ta đi thôi.”

Cha Hàn, mẹ Hàn đều đứng yên không nhúc nhích, quan sát cô ta từ trên xuống dưới. Rõ ràng là Peach mà... Nhưng tại sao cảm giác lại không đúng nhỉ?

Ngôn từ cử chỉ... Đều giống như biến thành một người khác. Peach vẫn luôn thích cười, thấy ai khuôn mặt cũng sẽ treo hai má lúm đồng tiền, nở nụ cười ngọt ngào mà chân thành với đối phương.

Khí chất đó của Peach đặc biệt có thể lây truyền cho người. Làm người ta cảm thấy, cô gái này đặt biệt hoạt bát tràn đầy sức sống, là cô gái rộng lượng bao dung làm việc không thích tính toán xét nét.

Nhưng người trước mặt này... Không phải! Ánh mắt của cô gái này lạnh lùng mà u tối, lộ ra tâm cơ. Bọn họ đã sống hơn nửa đời người, loại người gì chưa từng thấy qua, nên vẫn là rất dễ dàng là có thể phân biệt ra được người nào với người nào từ khí chất của bọn họ.

Đặc biệt là cha Hàn, ông ta là người làm ăn, sao có thể nhận lầm người, ông ta trực tiếp hỏi cô gái này, “Cháu là Peach hả?”

Chị gái Peach không phủ nhận, “Sao vậy? Chúng ta đi nhanh đi. Không phải Hàn Yến sắp tỉnh lại rồi sao? Cháu có rất nhiều lời muốn nói với anh ta. Chúng ta đi nhanh đi!”

Cha Hàn, mẹ Hàn đầy bụng nghi ngờ. Cha Hàn còn muốn hỏi lại, lúc này, cha mẹ Giản Văn, Giản Ninh đi ra tiễn bọn họ, mẹ Peach nói: “Các bác từ xa tới đây, ngay cả ly trà cũng còn chưa uống, sao đã muốn đi rồi? Hai bác ở lại ăn bữa cơm với gia đình chúng tôi rồi mới trở về chứ?”

Cha Hàn lịch sự từ chối nói: “ Lần này chúng tôi tới đây, chủ yếu là tới xin lỗi con gái bác. Nếu cháu ấy tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi muốn mau chóng đưa cháu ấy trở về. Bởi vì, bây giờ con trai chúng tôi đang nằm ở trên giường bệnh, hôn mê bất tỉnh, chúng ta không thể ở bên ngoài lâu.”

“Ai nha!” Mẹ Giản lập tức thông cảm nói, “Vậy các bác mau trở về đi, cứ để tiểu Văn chăm sóc cho con trai các bác, này? Đúng rồi, con trai nhà bác là bạn trai của tiểu Văn?”

Từ sau khi con gái lớn nhà bà tốt nghiệp, chưa từng chia tay với bạn trai, chỉ là còn chưa nói đến chuyện cưới gả.

Mẹ Giản biết con gái lớn nhà mình có bạn trai, vì vậy, cũng không cảm thấy đặc biệt kinh ngạc, thuận lý thành chương cho rằng, đây chính là cha mẹ của bạn trai cô ta.

Cha Hàn “À “, nhìn nhau với mẹ Hàn, mẹ Hàn khó xử nói: “ Bây giờ chúng tôi còn chưa chắc chắn về mối quan hệ giữa hai đứa... Ai nha, chuyện của bọn nhỏ, cứ để cho bọn họ tự lo. Chúng ta không đi theo quan tâm bậy bạ làm gì.”

“Đúng đúng đúng, thuận theo tự nhiên... Tôi tin tưởng vào ánh mắt của bọn nhỏ. Tôi cũng không hỏi nhiều về chuyện của bọn nhỏ… “ mẹ Giản cười nói, vừa đưa bọn họ ra cửa, vừa nói: “Tôi thì tôi không bận tâm về chuyện của tiểu Văn nhà tôi đâu, tôi chỉ bận tâm đến Ninh Ninh nhà tôi tôi... Đã bằng đấy tuổi rồi, còn chưa từng quen một người bạn trai nào...”
 
Chương 1051: Phác sóc mê ly(*)(1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

(*)扑朔迷离: câu thành ngữ chỉ sự mơ hồ phức tạp của sự vật, không dễ dàng nhìn thấy sự thật.

Nói đến đây, mẹ Giản chợt cảm thấy có vẻ như mình nói hơi nhiều, bà ấy mỉm cười, vẫy tay tạm biệt cha Hàn, mẹ Hàn.

“Khi nào rảnh nhớ đến nhà tôi chơi nhé!” Mẹ Giản đặc biệt nhiệt tình, cha Giản đứng ở bên cạnh cười ha hả, vẫn luôn không lên tiếng.

“Được, hẹn gặp lại.” Cha Hàn, mẹ Hàn tạm biệt mẹ Giản, cha Giản. Đi ra khỏi sân nhà bọn họ.

Giản văn đã chờ bọn họ ở phía trước.

Con hẻm nhà bọn họ đặc biệt hẹp, xe không lái vào được, vì vậy phải đi ra khỏi cái hẻm nhỏ, mới có thể ngồi lên xe, sau đó sẽ ngồi máy bay trực thăng trở về.

Giản Văn đi dẫn đầu phía trước, cha Hàn, mẹ Hàn đều cảm giác không được tự nhiên.

“Lão Hàn, sao tôi cứ cảm thấy không được thoải mái vậu?” Mẹ Hàn nhìn chằm chằm vào bóng lưng “Peach “, nhìn thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, bà cứ cảm thấy cô gái này không phải là “Peach” mà mình thích.

Cha Hàn cũng nói: “Tôi cũng cảm thấy không thoải mái...”

Mẹ Hàn nhìn chằm chằm vào cô gái đang đi dẫn đầu kia, nghi ngờ suy đoán nói: “ Không biết cô gái này có phải là chị em của Peach không?”

Cha Hàn nói: “Dù có là chị em gái, thì sao lớn lên có thể giống như vậy? Có phải Peach vẫn còn đang tức giận với chúng ta, nên làm như vậy hay không?”

“Chắc chắn là không thể nào!” Mẹ Hàn lập tức phủ nhận, “Tôi và Peach chung sống gần một tháng, cô bé ấy có tính cách như thế nào, tôi còn không biết sao?”

“...”

Mẹ Hàn thấy ông không nói lời nào, lập tức mất bình tĩnh nói, “Ông nói gì đi chứ!”

Cha Hàn nói: “Tôi đang suy nghĩ mà...” Rồi ông ấy nói: “Không phải vừa rồi mẹ con bé nói, nhà bọn họ có tiểu Văn và tiểu Ninh sao? Không chừng đúng là chị em gái của Peach. Lão Hàn tôi nhìn người hay rất chính xác, có phải là một người hay không, tôi vừa nhìn là đã có thể nhận ra được. Chúng ta vẫn nên gọi điện thoại hỏi đi.”

Mẹ Hàn nói: “Ông đừng để cho người ta nghe thấy, dường như hai người chúng ta đã làm chuyện gì...”

Cha Hàn nói: “Vậy thì sao? Nếu con bé đó không phải là Peach, tôi còn phải hỏi lại cô ta đấy, vừa rồi lúc chúng ta hỏi cô ta có phải là Peach hay không, cô ta đã không phủ nhận!”

Cha Hàn nghĩ như vậy, lập tức ra quyết định, ông không thể không gọi cuộc điện thoại này được!

Ông nói: “Bà đi lên đầu, tán gẫu với cô ta, tôi gọi điện thoại cho tiểu Vi.”

Mẹ Hàn đi lên đầu, nói chuyện phiếm với Giản Văn, càng trò chuyện càng cảm thấy không đúng.

Cha Hàn gọi điện thoại cho Lăng Vi, Lăng Vi nhận, cô nghe thấy ông nói: “Tiểu Vi này, hai chú đến nhà Peach, nhưng mà... lúc chú thấy cái cô gái này... chú cảm thấy có điểm không đúng. Lời nói cử chỉ, tính cách cái gì, cũng không quá giống Peach. Có phải Peach có chị em gái có dáng dấp đặc biệt giống cô ấy hay không?”

Lăng Vi “Oh “!”Đúng vậy, Peach đã từng nói, cô ấy có một người chị sinh đôi!”

“Hả ——” Cha Hàn hít ngụm khí lạnh, “Vậy cô gái này... chắc chắn là chị của cô ấy rồi, chú vừa liếc mắt đã thấy không thoải mái rồi, nhưng mà, tại sao người chị này của cô ấy... không nói cho hai chú biết, cô ta không phải là Peach? Vừa rồi lúc gặp cô ta, rõ ràng chú cũng gọi tên Peach. Nếu cô ta không phải, tại sao không trực tiếp nói ra?”
 
Chương 1052: Phác sóc mê ly(*)(2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi cắn răng nói: “Cô gái này có tâm cơ rất sâu! Có lẽ cô ta muốn gạt hai bác, rồi cùng hai chú đến gặp Hàn Yến? Trước kia lúc cô ta đi đến vùng cực du lịch, tàu của cô ta gặp phải nguy hiểm, là đội khảo sát của bọn Hàn Yến cứu mạng cô ta và người trên tàu đó, cháu đoán có lẽ cô ta nhìn trúng Hàn Yến, muốn mượn cơ hội này tới gặp Hàn Yến?”

“Hả? Vậy rốt cuộc là tiểu Yến... thích cô gái này, hay là thích Peach?” Lúc bọn họ nhìn thấy, tiểu Yến đã hôn mê bất tỉnh. Ai biết được, rốt cuộc cô gái nào mới là người trong lòng tiểu Yến nhà ông ta thích?

Lỡ như, tiểu Yến thích là chị, vậy cô em gái kia là giả mạo chị?

Lăng Vi cực kỳ chắc chắn nói: “ Người Hàn Yến nhà bác thích là Peach! Cháu có thể bảo đảm! Lần trước nhà cháu mở buổi triển lãm trưng bày hội họa, Hàn Yến vừa nhìn thấy Peach, đã lập tức kéo con gái nhà người ta đi. Hàn Yến theo đuổi Peach, đã theo đuổi rất lâu rồi... Peach còn chưa đáp ứng anh ta, vì vậy, bọn họ... chính là như bây giờ.”

Cha Hàn cảm thấy... lòng như đang say say.

Điều kiện của tiểu Yến nhà ông ta... có đốt đèn lồng cũng khó tìm, đúng không? Nó chủ động theo đuổi con gái, mà con gái nhà người ta vẫn còn không đồng ý?

Nhưng nhìn cách Peach chăm sóc tiểu Yến, cách chăm sóc cực kỳ tỉ mỉ cẩn thận, tuyệt đối không thể nào không thích...

Ông ta còn đang suy nghĩ, Lăng Vi lại xác minh nói: “Chú, ngàn vạn lần chú đừng mang chị của Peach về! Hàn Yến thật sự không thích chị cô ấy đâu! Nếu chú dì mang chị cô ấy trở về, dù Hàn Yến có tỉnh lại, cũng sẽ trực tiếp tức giận đến nỗi hôn mê bất tỉnh lại. Còn cả Peach nữa, nếu cô ấy biết chú dì mang theo chị cô ấy trở về, sau này cô ấy càng không thể đáp ứng Hàn Yến được. Bây giờ cô ấy còn đang do dự.”

Cha Hàn hơi không hiểu rõ, “ Peach đang do dự cái gì?”

Lăng Vi nói: “Cô ấy do dự rất nhiều chuyện, Hàn Yến là chuyên gia địa chất cấp quốc gia, quanh năm suốt tháng đều ở bên ngoài. Nếu cô ấy chung một chỗ với Hàn Yến, hoặc là Hàn Yến từ chức trở về đế đô, hoặc là cô ấy từ chức chạy khắp nơi với Hàn Yến...”

“À...” Cha Hàn hiểu ra, ông ấy càng nghiêng về chuyện Hàn Yến trở về đế đô đón nhận công việc làm ăn của ông ấy hơn, nhưng mà... ông nói: “ Peach không muốn từ chức sao? Con bé không muốn để lại cho mình con đường lui sao? Con bé muốn chạy khắp nơi với tiểu Yến nhà chú?”

Nghĩ đến đây, cha Hàn vui vẻ nói, “Cô gái này, chú thích! Ha ha ha —— là con dâu Hàn gia chúng ta!”

Lăng Vi thật sự say, “Chú Hàn, suy nghĩ của chú thật là thoáng!”

ĐM... Hàn Yến còn chưa tỉnh lại đâu, Peach nhà người ta cũng chưa chắc chắn đồng ý, không phải là con trai nhà chú thì không lấy chồng, chú vui vẻ cái gì?

Giá trị thị trường của Peach nhà người ta vẫn rất lớn... có rất nhiều thanh niên đẹp trai tài giỏi theo đuổi cô ấy... Người ta không nhất định dù thế nào cũng muốn nguyện ý đi theo con trai của chú vượt đèo lội suối chịu khổ chịu tội ở bên ngoài.

Cha Hàn hiểu đại khái tình hình, lập tức nói với Lăng Vi: “Được rồi, chú đã hiểu mọi chuyện. Bây giờ chú sẽ đi nói luôn với cô gái kia, chú tìm lộn người.”

“Được!” Lăng Vi ngàn dặn đi, vạn dặn dò: “Dù thế nào, chú dì cũng không được mang chị của Peach trở lại, Hàn Yến thật sự không thích cô ta đâu. Hàn Yến thật tâm thích Peach, Hàn Linh Tê nhà chú vốn làm cho Peach tức giận đến mức bỏ đi, nếu chú dì cho Hàn Yến thêm loạn... vậy có lẽ duyên phận giữa anh ta và Peach... cũng sẽ chấm hết.”

Cha Hàn “ừ” đáp lại. Âm thanh rất nặng, Lăng Vi nghe thấy ông đang không vui, nhưng cô thà đắc tội với người ta, cũng chắc chắn phải nói rõ ràng mọi lời.

“Được, chú biết rồi. Cám ơn cháu đã nhắc nhở.” Cha Hàn là nhân vật nào, sao ông lại nghe không hiểu lời ý trong lời nói của người ta! Quả thật con gái của ông đã cho thêm không ít loạn, nhưng bị người ngoài chỉ rõ ra như vậy, ít nhiều trong lòng ông vẫn hơi cảm thấy khó chịu.

Lăng Vi biết rõ ông sẽ khó chịu, nhưng vẫn nói ra, cha Hàn cảm thấy, người bạn này của con trai ông... rất thẳng thắn! Người bạn này của con trai ông, không vì lợi ích riêng của mình, mà chỉ nói những lời tốt đẹp không thật lòng.

Cha Hàn cúp điện thoại, trực tiếp đi về phía mấy người đang đi trước kia ——

Trong phòng thí nghiệm, mọi người đang như hỏa như đồ(*) nghiên cứu “Nguyên tố X “!

(*)Chữ “Đồ” là chỉ màu trắng của bông lau. Nguyên ý của câu thành ngữ này là “Đỏ như lửa, trắng như bông lau”, thường dùng để chỉ khí thế rầm rộ.

Quân Dương rầu rĩ nói với Diệp Đình: “Anh Đình... Cho dù chúng ta có nghiên cứu điều chế ra thuốc giải kiềm chế nguyên tố X, cũng không thể làm cho Lục ca hoàn toàn khôi phục sức khỏe như trước kia... Phần lớn tế bào trong thân thể anh ấy đã bị hư hại nặng nề... cho dù anh ấy có tỉnh lại, cũng...”
 
Chương 1053: Quyết định quan trọng mà khó khăn (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Cũng cái gì?” Diệp Đình trực tiếp hỏi anh ta.

Quân Dương câm nín nửa ngày trời, khó chịu đến nỗi không thể nói ra được nửa chữ...

Bảo anh ta nói ra câu: “Cho dù Hàn Yến có tỉnh lại, cũng không thể sống được quá lâu“... anh ta thật sự là...

Quân Dương khó chịu muốn chết, trong lòng đau nhói giống như bị kim châm!

Diệp Đình trấn định nói: “Cậu cứ điều chế thuốc giải trước rồi nói tiếp. Ít nhất phải cứu người tỉnh lại trước đã, còn chuyện sau này cứ từ từ rồi tính. Có vấn đề gì cứ từ từ giải quyết. Không phải trước đó cậu còn nói không thể nghiên cứu điều chế ra được thuốc giải sao? Sao bây giờ cậu lại biết, sau này không thể tìm ra cách giải quyết? Có nhiều người giúp cậu như vậy, cậu còn sợ cái gì? Lòng tự tin của cậu đã chạy đi đâu mất rồi?”

Lần này Hàn Yến ngã xuống, đã khiến Quân Dương làm việc quá sức. Mặc dù cuối cùng tất cả các vấn đề đều đã được một tay Quân Dương giải quyết, nhưng với anh ta, trong quá trình này, anh ta giống như bị tra tấn trong địa ngục vậy.

Quân Dương lập tức gật đầu, “Đúng! Cứu người tỉnh lại trước rồi nói sau! Sau này, em sẽ nghiên cứu về cơ chế tái tạo tế bào... em cũng không tin, em không cứu được lão Lục trở về!”

Diệp Đình vỗ vào vai anh ta, Quân Dương là thiên tài trong thiên tài, nếu không dựa vào trí thông minh của anh ta, thì quá trình cứu Hàn Yến cũng sẽ không thuận lợi thế này.

Lúc này, một vị lão chuyên gia đứng bên cạnh Quân Dương đột nhiên thở dài nói: “Thật ra thì, quốc gia chúng ta vốn có một chuyên gia Sinh vật học tế bào cực kỳ giỏi. Người phụ nữ đó thật sự rất giỏi! Đã giải quyết rất nhiều cửa ải khó khăn trong lĩnh vực Sinh vật học tế bào! Lúc đó, có rất nhiều chứng bệnh không thể nào chữa trị được, đã được cô ấy nghiên cứu khám phá ra... Mỗi khi cô ấy làm một công trình nghiên cứu, là có một chứng bệnh nan y có thể có được trị tận gốc! Danh tiếng của cô ấy... thật sự rất vang dội! Giới chuyên gia y học trong nước, và cả ở nước ngoài... Người người đều muốn gặp cô ấy! Cô ấy, thật sự là một thiên tài! Thiên tài trong thiên tài!”

Quân Dương dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía lão chuyên gia kia, nóng lòng hỏi: “Còn có người như vậy sao? Vậy chúng ta đi mời cô ấy đi!”

Lão chuyên gia nhìn chằm chằm vào Quân Dương rất lâu, tiếc nuối nói: “Hai mươi mấy năm trước... cô ấy đã qua đời rồi.”

Đôi mắt của Diệp Đình chợt trở nên thâm trầm khó dò, anh hỏi lão tiên sinh kia, “Chuyên gia sinh vật học tế bào mà ông nói... Có phải tên là—— Diệp khanh...”

“A ——” Lão tiên sinh kinh ngạc “A “ lên, quan sát Diệp Đình từ trên xuống dưới, “Không ngờ rằng... thế hệ trẻ các cậu, đã nghe đến tên của cô ấy?” Theo lý thuyết... lúc đám tiểu bối các cậu còn chưa ra đời, Diệp khanh đã không còn... Làm sao còn có người biết cô ấy?

Diệp Đình trầm giọng nói: “Diệp khanh... là mẹ cháu.”

“A!” Thiếu chút nữa lão tiên sinh đặt mông ngã ngồi dưới đất. Cũng may Quân Dương nhanh tay lẹ mắt đỡ ông ta!

Lão tiên sinh che tim, quan sát Diệp Đình từ trên xuống dưới, “Quả thật rất giống...”

Diệp Đình trầm mặt, lập tức đi tìm Lăng Vi, “Vợ... bây giờ phải lên đường đi đến một nơi.”

Anh nắm thật chặt tay cô, Lăng Vi ngẩng đầu lên, thấy biểu tình của anh nghiêm túc dị thường, hơn nữa ánh mắt cũng cực kỳ kiên nghị, dường như anh đã hạ quyết tâm, cho dù ai cũng không thể nào lay động được.

Cô không hỏi anh muốn đi đâu, cũng không hỏi anh muốn đi tìm ai. Chỉ cần nhìn vào vẻ mặt này, ánh mắt này của anh, cô đã đoán ra được... anh muốn đi tìm mẹ của anh!

Lăng Vi cũng nắm tay anh thật chặt, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh nói: “Em đã nói rồi, em sẽ đi cùng với anh.”

Diệp Đình nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, rồi tầm mắt từ từ hướng xuống dưới, bây giờ bụng nhỏ của cô đã hơi nhô lên...

Nơi anh muốn đi... chắc chắn sẽ nguy hiểm trùng trùng, bẫy rập khắp nơi! Sao anh nỡ để cô đi cùng?
 
Chương 1054: Quyết định quan trọng mà khó khăn (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi cắn môi nhìn anh, “Sao anh bỗng quyết định đi tìm mẹ? Không phải tiểu đội bóng tối đang tìm kiếm dựa vào đầu mối trong bức tranh kia sao? Hơn nữa, anh đã bố trí muốn đánh gãy Pual- Louis Tư... Bây giờ anh muốn đẩy kế hoạch ra sau sao?”

Diệp Đình chợt ôm cô vào trong ngực, anh ôm cô đến trên ghế sa lon ngồi yên.

Anh dán mặt của mình vào khuôn mặt lạnh như băng của cô, mấy sợi râu lún phún của anh vuốt ve vành tai cô, anh thật sự không nỡ rời xa cô... Nhưng lần hành động này, thật sự không thể để cho cô đi theo được. Nếu muốn tìm được trụ sở kia, anh chắc chắn phải đến nơi cực kỳ bí ẩn. Nói không chừng, phải thám hiểm trong núi sâu rừng thẳm.

Thần Nông Giá Núi Đại Ba và núi Vu ở cạnh nhau, dãy núi Tần Lĩnh lại gáp với những dãy núi cao chọc trời, tình hình ở vùng núi đó đặc biệt phức tạp, có nhiều ao đầm, khí độc. Anh cũng không biết căn cứ bí mật đó ở nơi nào. Nếu dễ tìm như vậy, nó đã sớm bị người ta phát hiện ra, huống chi, tiểu đội bóng tối đã tìm hơn một tháng, nhưng đến nửa tin tức vẫn không truyền trở về.

Anh kiên quyết không thể để cô đi theo đến nơi nguy hiểm địa như vậy được. Nếu có gì bất trắc xảy ra... Đứa bé gặp nguy hiểm, mà cô cũng nguy hiểm.

Hô hấp của Diệp Đình hơi khó khăn, anh thở hổn hển ở bên tai cô, Lăng Vi cảm giác được anh đang giãy giụa.

Cô nghe thấy anh trầm thấp nói ở bên tai cô: “ Lúc nào thu thập lão quỷ Paul cũng được, nhưng tiểu Yến không chờ nổi. Vừa rồi Quân Dương đã nói, cậu ta có thể điều chế thuốc giải, nhưng... cho dù có cứu được lão Lục tỉnh lại, thì phần lớn tế bào trong thân thể lão Lục cũng đã bị phá hủy, bây giờ hệ thống miễn dịch trong thân thể cậu ta không thể đề kháng được với virus vi khuẩn, cũng đồng nghĩa với chuyện... cậu ta sẽ sống không được bao lâu...”

“...” trái tim của Lăng Vi hư chìm xuống đáy cố! Hô hấp của của cô dần nhẹ đi, giống như ngay cả thở cũng không thở nổi!

Thấy cô lo lắng, Diệp Đình vội vàng nói tiếp: “Vừa rồi có một vị lão chuyên gia nói, có một chuyên gia sinh vật học tế bào, có thể tái tạo tế bào bị tổn thương, bây giờ chỉ có nữ chuyên gia đó mới làm được kỹ thuật này... Đáng tiếc, người đó đã qua đời hai mươi mấy năm trước.”

“A ——” Lăng Vi kêu lên: “Đó là mẹ! Nhưng mẹ còn sống! Chỉ là bọn họ không biết!”

Diệp Đình gật đầu, “Chúng ta vốn có thể ngồi yên chờ tin tức của tiểu đội bóng tối. Nhưng... đã qua một tháng rồi, tiểu đội bóng tối còn chưa có tiến triển gì, anh phải tự mình đi một chuyến. Mẹ anh... có thể chờ chúng ta từ từ tìm bà, nhưng lão Lục không chờ được!”

Lăng Vi cũng kích động, “Vậy anh đi đi! Em ở nhà chờ anh!”

Diệp Đình ôm lấy cô, cuồng nhiệt hôn cô, vợ anh vĩnh viễn luôn hiểu anh, rõ ràng cô rất muốn đi cùng, nhưng lại sợ làm khó anh... nên cô đã chủ động lui về phía sau, dùng thái độ khoan dung nhất làm cho anh cảm thấy yên tâm.

Lúc Vinh Phỉ và Lôi Tuấn tới, Diệp Đình đã nói rõ tình hình với bọn họ.

Vinh Phỉ nói: “ Ba ngày sau chúng ta sẽ lên đường, tôi phải chuẩn bị một số công cụ cần thiết.”

Anh ta ngây người ở Amazon mấy năm, nên cực kỳ quen thuộc với vùi rừng rậm đồi núi. Mặc dù, tình hình miền đồi núi Đại Ba khác biệt so với Amazon, nhưng anh ta có kinh nghiệm ở vùng rừng rậm đồi núi. Lại tìm ở hai vùng rừng núi nổi tiếng nữa, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.

Thật ra thì Lăng Vi rất lo lắng... cô không muốn biểu hiện ra. Nhưng cô lại không giấu được, vẻ mặt đầy lo âu, chọc cho Diệp Đình rất khó chịu ở trong lòng.

Anh ôm lấy cô, nhỏ nhẹ nói, dịu dàng trấn an cô, biểu tình của Lăng Vi chợt đông cứng lại —— “Chồng! Động!” Cô đột nhiên nắm lấy tay anh, phủ lòng bàn tay ấm áp của anh ở trên bụng cô.

Cô kích động nhìn thẳng vào mắt anh nói: “Chồng, con đang cử động! Em cảm giác được bào thai đang động! Giống như con sâu nhỏ đang bò... Là bảo bảo đang chào hỏi chúng ta...”

Lòng bàn tay của Diệp Đình trở nên, anh chỉ cảm thấy một dòng khí nóng truyền từ lòng bàn tay anh ta lan đến khắp toàn thân!

Anh ôm cô thật chặt, hôn cô, “Vợ, anh chắc chắn sẽ an toàn trở về gặp em, gặp Hàn Yến, còn cả bảo bảo của chúng ta nữa.”
 
Chương 1055: Hy vọng mới (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi ngắt lời anh, “Anh nói nghiêm túc như vậy làm gì? Giống như sinh ly tử biệt vậy.”

Diệp Đình bưng khuôn mặt xinh đẹp của cô lên, hôn mạnh.

Ba người quyết định xong, chuẩn bị muốn lên đường. Lão bác sỹ Chung nghe nói bọn họ muốn vào Tần Lĩnh, núi Đại Ba, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm nghị.

Lão bác sỹ Chung thần thần bí bí tìm Lăng Vi trò chuyện, “Diệp phu nhân, lão có lời muốn nói với cô.” Lão bác sỹ Chung đi vào một gian phòng họp nhỏ.

Lăng Vi đi vào theo, thấy lão bác sỹ Chung ngồi ở trên một cái ghế, cô cũng đi tới, ngồi xuống bên cạnh ông ta.

Lão bác sỹ Chung đưa tay ra, đặt ngón tay lên mạch của cô. Một lúc lâu sau, lão bác sỹ Chung ngưng trọng nhìn cô không nói lời nào...

Lăng Vi bị dọa sợ đến nỗi tim đập “Thình thịch”, “Sao vậy? Ông có lời gì, xin cứ nói rõ.”

Biểu tình của lão Chung hơi dọa người, trái tim của Lăng Vi cũng run run theo.

Lão Chung thu tay về, nói: “Có mấy lời, tôi vẫn không thể trực tiếp nói cho cô biết được.”

Lăng Vi thật sự rất muốn hét lên: “Vậy ông đừng nói cho tôi biết nữa!” Chắc chắ không phải là lời gì tốt đẹp rồi, nếu ông ta muốn nói con của cô không giữ được, thì bây giờ cô thật sự không muốn nghe...

Lão Chung vội vàng nói, “Cô đừng suy nghĩ quá nhiều, không phải tôi muốn nói là cái thai không giữ được đâu, mà thành tử cung của cô khá mỏng, lúc mang thai đến tháng thứ bảy thứ tám, đứa bé trong bụng sẽ càng ngày càng lớn, sợ cô không đủ khả năng, dễ bị sinh non. Thậm chí có thể còn tồi tệ hơn... sinh đôi vất vả hơn so với sinh một rất nhiều, lấy ví dụ, một người phụ nữ mang thai, đứa bé sinh ra có thể nặng bảy cân(*), nhưng đổi lại là sinh đôi, hai đứa bé cộng lại mới được bảy cân. Mỗi đứa sẽ ba cân rưỡi... Thậm chí, có thể có thể có trường hợp đứa lớn đứa nhỏ. Nhỏ đến nỗi không đến ba cân rưỡi... Nếu sinh non, sẽ rất dễ xảy ra nguy hiểm. Ý của tôi là như vậy...”

(*) Một cân ở QT bằng 0,5 kg ở VN nhé

Lăng Vi cau mày, gật đầu nói, “Tôi đã từng đọc thấy những lời của ông ở trong sách thai sản. Tôi cũng đã có chuẩn bị ở trong lòng.”

Lão bác sỹ Chung nói: “Trước đây tôi không nói cho cô, là sợ cô ngày ngày lo lắng. Nếu tâm tình của cô không tốt, không ăn uống gì, không ngủ được, đứa bé sẽ phát triển rất chậm.”

Lăng Vi nghi ngờ hỏi, “Vậy tại sao bây giờ ông lại muốn nói cho tôi biết những chuyện này?”

Lão bác sỹ Chung nói: “Bởi vì... tôi nghe nói, chồng cô muốn đi đến núi Tần Lĩnh núi Đại Ba?”

Lăng Vi hơi nhướn mày, chăm chú nhìn lão Chung, “Bọn họ đi vào trong núi, có liên quan gì tới tôi?”

“Có liên quan!”

Lão Chung xác định gật đầu nói: “Trước kia tôi đã gặp một trường hợp, tình hình của người phụ nữ đó không khác gì với cô, đều có thành tử cung đặc biệt mỏng, lại là thể hàn, đều là tình trạng nguy hiểm giống cô. Sau đó trong lúc mang thai, cô ta vô tình ăn một loại thảo dược, đã giúp thai nhi ổn định, mười tháng sau cô ta mới sinh, đứa bé rất khỏe mạnh.”

Ánh mắt của Lăng Vi tỏa sáng, cô nhìn chằm chằm vào lão Chung hỏi: “ Có thể tìm được loại thảo dược này ở núi Đại Ba? Ý của ông là... Muốn sau khi bọn Diệp Đình vào núi, giúp tôi chú ý đến loại thảo dược này?”

“Không sai!” Lão Chung mỉm cười, “Người thông minh đúng là nói mấy câu đã hiểu ra.”

“Được, không thành vấn đề!”

Lăng Vi vui vẻ cười nói: “Lát nữa tôi sẽ nói với anh ấy. Bảo anh ấy giúp chúng ta mang trở về nhiều nhiều, sau này ông cho người khác dùng, cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”

Lăng Vi ngọt ngào cười, thật ra thì tìm một loại thảo dược, cũng không cần chồng cô ra tay, chỉ cần tiểu đội bóng tối giúp một tay giải quyết là được.
 
Chương 1056: Hy vọng mới (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lão Chung thấy vẻ mặt hớn hở của cô, lúng túng cười nói: “Cô đừng nóng vội... tôi còn chưa nói hết lời...”

Lăng Vi: “...”

Trong nháy mắt, lại không muốn nói chuyện với ông lão này! Thở mạnh—— chắc chắn nửa câu sau không phải là lời tốt lành gì!

Lão Chung nói: “Loại thảo dược này, rất đặc thù. Đặc biệt khó tìm thì không nói, còn... đặc biệt dễ bị khô héo...”

“Dễ bị khô héo?” Lăng Vi cau mày.

“Đúng...” Lão Chung gật đầu, nói đúng sự thật: “Loại thảo dược này gọi là cỏ khô độc, cũng gọi cỏ khô độc...” Lão tiên sinh viết một chữ “Độc” trong cô độc ở trên bàn, rồi lại viết một chữ “Độc” trong có độc (*).

(*) Chữ độc đầu tiên(獨) có nghĩa là cô độc, một mình. Còn chữ độc thứ hai (毒) có nghĩa là thuốc độc, độc hại.

Lăng Vi nhìn ông viết hai chữ này, gật đầu, bày tỏ nghe hiểu.

Ông lão lại nói tiếp: “Loại cỏ khô độc này có một đặc tính rất đặc biệt, một khi bị hái xuống, không tới nửa giờ sau, nó sẽ bị khô héo, không còn tý dược tính nào.”

“...” Lăng Vi nhíu chặt mày lại.

Suy nghĩ rồi lại hỏi lão tiên sinh: “Không trực tiếp hái xuống được, ngay cả đào cả cây lẫn đất lên cũng không được?”

Lão tiên sinh lắc đầu, “Vậy sao nó còn được gọi là cỏ khô độc( Độc trong nghĩa cô độc) nữa, nó sinh trưởng ở nơi cô độc, chỉ cần nơi nào có nó sinh trưởng, những loại hoa cỏ khác đều thể không sống nổi, bởi vì rễ của nó rất lớn, lại thải ra một loại độc tố, những loại hoa cỏ nhỏ sẽ không thể chịu nổi, còn chưa sinh trưởng đã bị độc chết. Vì vậy, nếu cô nhìn thấy trong diện tích một mét vuông, không có một cây hoa ngọn cỏ nào sống nổi, duy chỉ có một cây nhỏ yếu ớt sinh trưởng, đó chính là độc cỏ khô. Nếu cô cho rằng nó rất dễ tìm, vậy thì cô sai hoàn toàn rồi, loại thảo dược này, toàn bộ dãy núi Tần Lĩnh cũng chưa chắc có được hai khóm cây! Vấn đề bây giờ là... Tìm nó khó khăn, mang nó đi càng khó khăn hơn...”

Lăng Vi vẫn không hiểu, “Tại sao đào cả cây lẫn đất lên, nó vẫn còn bị khô héo? Chúng ta không phá xấu nó căn tu, nhiều đào một ít đất, để cho nó dinh dưỡng đầy đủ không được sao?”

Lão tiên sinh bất lực cười nói: “Không phải vấn đề do đất... Có rất nhiều nguyên nhân, ví dụ như thay đổi môi trường sống. Khí hậu trong núi Đại Ba là khí hậu ẩm ướt, cỏ khô độc có yêu cầu đặc biệt cao với độ ẩm trong không khí, nhiều thêm một phần nước, nó không sinh trưởng được, ít đi một phần nước nó cũng không sống được. Vì vậy, tôi nói dãy núi lớn Tần Lĩnh như vậy, cũng chưa chắc có được hai khóm cây. Loại thảo dược này... Còn có một đặc tính, nó sợ chấn động. Một khi có người đào nó lên, mang nó đi, gặp hết chấn động này đến chấn động khác, nó cũng sẽ từ từ khô héo.”

Lăng Vi cười nói: “Loại thảo dược này đúng là khó hầu hạ... như Hoàng đế vậy, quá căng quý(*)...”

(*)矜貴:Căng quý: Khoe khoang, tự cho mình là tôn quý, trân quý.

Bottom of Form

Trước kia cô luôn nói Diệp Đình khó hầu hạ... Bây giờ nhìn lại, ông chồng nhà cô, thật sự là... Tương đối dễ phục vụ...

Lão Chung bất đắc dĩ cười nói: “Những thứ này chưa được coi là căng quý gì cả, đừng nói là mang đi, chỉ cần gặp mưa to gió lớn, nó cũng không chịu nổi. Vì vậy nếu cô đi tìm, tốt nhất là tìm ở nơi có thể che mưa che gió. Tuy nhiên... Đây cũng chính là chỗ căng quý của cỏ khô độc.”

Lăng Vi cười khanh khách.

Đến bây giờ, Lăng Vi mới được coi là nghe hiểu toàn bộ, “Ý của ông là... chỉ khi nào tôi đi theo, tìm được rồi lập tức uống, mới có hiệu quả phải không?”

“Ừ, “ Lão Chung gật đầu nói: “Hơn nữa, bây giờ cô đang trong thời kỳ mang thai ổn định, vằn vặn bốn tháng, thai ổn định, rất thích hợp ăn nó. Nếu muộn hơn, hiệu quả cũng sẽ không tốt được như bây giờ. Trước đây, cô còn chưa mang thai được bốn tháng, tôi không nói chuyện này, bởi vì khi đó nói ra sẽ chỉ làm cô lo lắng mà thôi.”

Lăng Vi cắn cắn môi, cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “Chồng tôi nói... Nơi anh ấy muốn đi là Tần Lĩnh, trong rừng sâu núi thẳm núi Đại Ba, đặc biệt nguy hiểm! Anh ấy sẽ không đồng ý cho tôi đi theo.”

“Ừ, vậy thì phải nhìn vào chính các cô. Tôi là một bác sỹ, tôi có trách nhiệm nói những chuyện mình biết ra. Còn có làm hay không, thì đó là chuyện của các cô...”

...
 
Chương 1057: Anh chính là bầu trời của em (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi suy nghĩ cẩn thận, nói: “Được, cảm ơn ông nói với tôi những chuyện này… Tôi tìm chồng tôi thương lượng.”

Cô đi ra phòng họp, lo lắng… Từ đầu đến cuối đều cau mày.

Trước kia, cô vẫn luôn lo lắng, sợ đứa nhỏ sẽ sinh sớm. Đứa nhỏ từ từ lớn lên, bụng cô nhất định sẽ nặng không thôi…

Tình hình chính cô, cô rõ hơn ai khác.

Bây giờ có cơ hội, cô chắc chắn phải tìm thử. Nếu bây giờ không tìm, đến tháng thứ bảy, tình hình sẽ tệ hơn.

Khi đó, nếu đứa nhỏ có nguy hiểm gì, cô còn muốn sống hay không?

Bác sĩ Chung nói với cô những điều này chứng tỏ bây giờ con cô còn nhỏ, thai ổn định. Đi ra ngoài đi đi lại lại cũng không sợ, lão tiên sinh lo lắng sau này.

Cô rất muốn đi, nhưng 180% Diệp Đình sẽ không đồng ý!

Vấn đề bây giờ là phải nói thế nào với Diệp Đình…

Tên kia cố chấp bướng bỉnh như con lừa! Anh nói không được, nhất định là không được…

Lăng Vi bĩu môi, đi tới thư phòng của Quân Dương, Quân Dương, Diệp Đình, Vinh Phỉ và Tần Sênh, Lôi Tuấn đang nghiên cứu địa hình của núi Đại Ba, Tân Lĩnh.

Quân Dương đã pha thuốc giải mới xong, bây giờ phải đợi, một giờ sau, cho Hàn Yến uống thêm.

Hàn Yến uống thuốc này xong, mọi người đều thấy hiệu quả, nếu đã loại bỏ tế bào ác tính trong thân thể Hàn Yến, vậy thì thuốc giải này chế biến thành công!

Nhưng vấn đề là… cho dù loại bỏ tế bào ác tính, hồng cầu trong thân thể Hàn Yến cũng bị phá hoại hết, bọn họ phải nhanh chóng tìm mẹ Diệp Đình, cầu bà tới phẫu thuật phục hồi tế bào cho Hàn Yến.

Năm người bọn họ đang nghiên cứu địa hình, đột nhiên thấy mặt Lăng Vi đầy vẻ “Bà rất không vui, ai cũng đừng chọc bà” tức tối đi vào…

Tần Sênh, Vinh Phỉ, Quân Dương, Lôi Tuấn liếc nhau, Vinh Phỉ nói: “Đói rồi, chúng ta ăn chút gì rồi nghiên cứu tiếp.”

Lăng Vi lại nói: “Các người không cần trốn tôi, tôi có lời muốn nói với Diệp Đình, nhưng… các người cũng không cần tránh, chuyện này, tôi cũng muốn trưng cầu ý kiến các người.”

Lăng Vi ngồi xuống sofa, từ từ điều chỉnh ưu tư mình.

Một lát sau, cô tĩnh tâm lại. Điềm đạm cười nói với mọi người: “Tôi có tin tốt muốn nói cho mọi người.”

Vinh Phỉ thầm ọe: “Biểu tình cô lúc đi vào… không giống có tin tốt…”

Tần Sênh mấp máy môi, không nói gì.

Quân Dương cười “ha ha”, cũng không dám lên tiếng.

Chỉ có tên ngốc Lôi Tuấn không muốn sống hỏi một câu: “Chị dâu, chị có tin tốt gì? Không phải là ngày mai đứa nhỏ ra đời chứ? Ha ha ha ha ——”

Lăng Vi nhìn chằm chằm Lôi Tuấn, cười nói: “Cậu nói… gần đúng.”

“Phốc ——” Lôi Tuấn phun ra: “Tôi chỉ đùa thôi… Chị dâu, chị không cần phối hợp với tôi như vậy… Thật đó… Chị như bây giờ, tôi hơi pia*…”

(*) Từ mô tả tiếng bạt tai. Ý ở đây là giống như bị tát.

Lăng Vi hừ nói: “Pia cái rắm!”

Cô khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ phòng vệ nhìn mọi người, nói: “Vừa rồi bác sĩ nói với tôi màng cung tôi mỏng, đứa nhỏ ngày càng lớn, đến khi bảy, tám tháng sẽ dễ sinh sớm. Dáng dấp sinh đôi vốn nhỏ, còn sinh sớm… Đứa nhỏ rất nguy hiểm.”

Thật ra cô biết, bác sĩ đều chọn tình trạng nhẹ nhất để nói, nghiêm trọng, người ta đều giữ lại một nửa.

Mọi người đều hiểu.

Diệp Đình đứng trong bàn gỗ lim, nhìn cô hỏi: “Tin tốt thì sao?”

Lăng Vi nhướng mày, nhìn chăm chú vào anh. Cô toét miệng cười: “Tin tốt là có một loại thảo dược có thể an thai! Có một người đàn bà cũng có màng cung nhỏ như em, cô ấy vô tình ăn được thảo dược đó, thai liền ổn định, đủ tháng mới sinh!”

Diệp Đình hỏi cô: “Thảo dược này đúng lúc ở nơi bọn anh muốn đi?”

“Aiyaya, chồng! Sao anh thông minh như vậy?” Lăng Vi liền đứng lên, chạy tới ôm cổ Diệp Đình, hôn lên mặt anh.

“Khụ ——” Vinh Phỉ khụ một tiếng, đã rất lâu anh không chạm vào đàn bà, không chịu nổi show ân ái như vậy có được không?

Tần Sênh, Lôi Tuấn đều có vợ, tỏ vẻ không ảnh hưởng gì…
 
Chương 1058: Anh chính là bầu trời của em (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Mặt Quân Dương cũng là biểu tình “Tâm hồn lão tử rất mỏng manh, hai người đây là trắng trợn đả thương lão tử! Còn nữa, lão tử không mù, hai người không thể kích thích ánh mắt lão tử như vậy”. Huhuhu… Người vừa thất tình, các người không hiểu…

Với sự thông minh của Diệp Đình, sao không hiểu Lăng Vi muốn nói gì.

Anh rũ mắt, dùng ánh mắt “Em lại muốn chọc phá anh” nhìn cô, giọng vững chắc hỏi: “Em còn muốn nói thảo dược này… chỉ có thể dẫn em đi theo mới hữu dụng, người khác đi đều vô dụng đúng không?”

“Hu hu hu…” Lăng Vi làm bộ lau nước mắt: “Chồng, anh thông minh như vậy, em thật cảm động nha!”

Diệp Đình hung tợn cắn răng: “Không được!”

Lăng Vi bĩu môi, cô cau mày trừng anh. Hồi lâu, cô xoay người, hừ một tiếng: “Không tốt với anh nữa!”

Cô đi tới sofa ngồi xuống.

Cô thầm suy nghĩ, tự cô nói nhất định không thuyết phục được Diệp Đình, cô phải tìm cứu binh!

Cô đi ra ngoài, mời lão Hồ, lão Chung, lão Trương tới. Còn có Kaya, Lôi Đình, Thiên ma, Hạ Tiểu Hi, Chính Hiền cũng tới theo.

Tổng hợp ý kiến của mấy vị lão chuyên gia, Lăng Vi tổng kết: “Bây giờ em mới bốn tháng, ra ngoài hẳn không thành vấn đề. Nếu tìm được thảo dược, có thể ổn định thai nhi, đứa nhỏ sẽ khỏe mạnh lớn lên, hoàn toàn không có chuyện gì. Nếu không tìm được, tình hình không khác gì bây giờ… Bây giờ em ở nhà ngồi chờ chết, đứa nhỏ đến tháng thứ sáu, thứ bảy, chúng ta phải nghe theo mệnh trời… Tại sao em không thể ra sức cho đứa nhỏ? Cho dù trong quá trình này em xảy ra bất trắc gì, ít ra em đã cô hết sức, ít ra em không phụ lòng bọn nhỏ!”

Tất cả mọi người đều nhìn cô chằm chằm. Biểu tình cô kiên nghị, ánh mắt cũng lộ ra sức mạnh chấn động lòng người!

Ban đầu Diệp Đình bị tính cách kiên cường và ánh mắt chấn động lòng người của cô mê hoặc.

Chỉ cần cô lộ ra bộ dáng này, có 10 ngàn Diệp Đình cũng không chống cự được…

Diệp Đình rốt cuộc gật đầu: “Em có thể đi theo, bọn họ xem hoàn cảnh trước rồi quyết định có dẫn em đi vào trong không. Toàn bộ quá trình em phải đi theo anh, phải nghe theo chỉ huy của anh. Anh bảo em về nhà, em phải về nhà, anh bảo em đi theo, em mới có thể tiếp tục đi theo.”

“Không thành vấn đề! Chồng em nhất định sẽ không để cho em xảy ra chuyện!” Mặt Lăng Vi đầy biểu tình “Anh chính là bầu trời của em”.

Diệp Đình nhìn cô, chợt bật cười: “Qua đây…”

Lăng Vi chạy tới, Diệp Đình không có động tác gì, cô hôn lên môi anh…

Diệp Đình hài lòng nhếch môi, tỏ vẻ “Coi như em hiểu chuyện”… Lăng Vi toét miệng cười với anh.

“Khụ ——” Mọi người đồng thời trợn trắng mắt… Nhìn trần nhà… Vừa rồi bọn họ ngu bao nhiêu, còn lo lắng thay hai người họ, sợ họ gây gổ?

Một giờ sau, Lôi Đình cẩn thận bưng thuốc giải cho Hàn Yến uống.
 
Chương 1059: Tỉnh lại, bạch mã hoàng tử chân chính (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Mọi người đi tới cửa phòng bệnh Hàn yến, Chính Hiền chạy đầu tiên mở cửa cho bọn họ.

Vừa mở cửa, phát hiện ba Hàn, mẹ Hàn, Hàn Linh Tê, “Hoa Đào” đều ở đây…

Lăng Vi đột nhiên dừng chân.

Mọi người đều không nhìn ra Hoa Đào này có gì không đúng, chỉ có Lăng Vi vừa nhìn liền nhận ra!

“Cô ấy không phải Hoa Đào, cô ấy là chị của Hoa Đào!”

Lăng Vi chỉ cảm thấy cả phòng bệnh tối tăm hẳn đi.

Cô nhìn ba Hàn, tựa như đang hỏi: “Không phải con đã nói rõ với bác rồi sao? Tại sao bác dẫn chị cậu ấy tới?”

Ba Hàn vô cùng khó xứ, ông đi ra phòng bệnh, Lăng Vi đi theo sau ông.

Ba Hàn đóng kín cửa, nói với Lăng Vi: “Bác đã nói cực kỳ rõ ràng với cô gái này, bác nói Tiểu Yến nhà bác thích em gái cô ta, cô ta khăng khăng không tin. Lời tốt, lời xấu, bác và mẹ Tiểu Yến đều nói hết rồi, cũng nói cho cô ta rất rõ, người hai bác muốn tìm không phải cô ta, nhưng cô gái này không chịu tin, nhất quyết nói phải tìm Hàn Yến ngay mặt đối mặt!”

Ông dừng một lát, nói tiếp: “Bác và mẹ Tiểu Yến cản cũng không cản được, cô gái này đòi đi theo. Còn chất vấn hai bác, cô ta nói: Là Hàn Yến chính miệng nói với hai bác anh ấy thích Giản Ninh sao? Không có đúng không? Anh ấy luôn hôn mê bất tỉnh, hai bác cũng không biết rốt cuộc trong lòng anh ấy thích người nào, đúng không?”

“…”

Lăng Vi trong nháy mắt phiều thấu người chị này của Hoa Đào!

Ba Hàn nói: “Hai bác bị cô ta quấn lấy, không còn cách nào, không thể không mang cô ta tới, không mang cô ta đi cùng, bác và bác gái Hàn của cháu không về được! Cháu không nhìn thấy tình hình lúc đó đâu, khóc lóc om sòm trên đường chính… Nhiều người vây xem như vậy, bác và bác gái của cháu cũng mất mặt… Thật sự không có cách…”

“Dạ…” Lăng Vi có thể tưởng tượng tình cách lúc ấy, đổi lại là ai cũng không có cách.

Ba Hàn hỏi cô: “Có cần gọi cho Hoa Đào không? Bảo cô bé đến đây? Bác và bác gái cháu vốn muốn trực tiếp đi tìm Hoa Đào, nhưng không gọi được cô bé… Luôn tắt máy.”

“?” Đầu Lăng Vi “ong ong”, cô nói: “Có phải Hoa Đào đổi số điện thoại rồi không?

Cô lập tức lấy điện thoại gọi cho Hoa Đào, đúng là tắt máy.

Cô lại lên Buckle nhắn tin cho Hoa Đào, hình đại diện của Hoa Đào vẫn đen, nói thế nào cũng không đổi, hiển nhiên đã nhiều ngày không đăng nhập…

Lăng Vi lo lắng, nói với ba Hàn: “Cháu gửi qua bưu điện cho cậu ấy, cháu có địa chỉ cậu ấy! Bây giờ cháu nhờ người đến nhà cậu ấy xem thử.”

“Được!”

Lăng Vi tranh thủ thời gian bảo ám dạ đến nhà nhỏ của Hoa Đào điều tra.

Thành viên ám dạ ở gần Hoa Đào lập tức báo cáo: “Phu nhân, hai ngày nay Hoa Đào tiểu thư luôn ở trong nhà, vừa rồi tôi đi gõ cửa, cô ấy ngủ mơ mơ màng màng ra mở cửa… Tôi nói tôi là thợ tới sửa nước nóng, cô ấy liền đóng cửa đi ngủ…”

Lúc này Lăng Vi mới yên tâm, ba Hàn nói: “Hoa Đào thật sự mệt mỏi… Bác đoán cô bé luôn ngủ, điện thoại hết pin cũng không biết.”

“Dạ…” Lăng Vi dặn dò thành viên ám dạ canh chừng gần nhà Hoa Đào, nếu đến tối Hoa Đào vẫn chưa chịu dậy ăn cơm liền mua đồ ăn bên ngoài đến cho cô, gọi cô dậy ăn.

Thành viên ám dạ: “…” Trầm mặc chốc lát, nói: “Dạ… Phu nhân…”

Giọng điệu không biết làm sao đó… Bọn họ làm sát thủ, điều tra hành động, không phải nhân viên giao hàng…

Lăng Vi mặc kệ bọn họ, gần đây bên Đế Đô cũng không có chuyện gì làm, chút chuyện nhỏ này, các người còn dám kén chọn!

Hừ ——
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom