Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1020: Mạo hiểm mạo hiểm (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Thành viên của tiểu tổ Ám Ảnh đã sớm chờ trong bóng tối lập tức lao ra đánh nhau với mấy người kia. Kiệt Sâm vốn cho là, với thực lực của tiểu tổ Ám Ảnh, đối phó với mấy chục người như vậy còn không phải giống như mèo vờn chuột sao? Kết quả.... có vẻ như đối phương rất giỏi võ, trong lúc nhất thời lại đánh khó phân thnag81bai5.

Xung quanh đều là những tiếng kêu thảm thiết!

Tất cả đàn em của Vương Vinh Diệu đều là tinh anh! Ai ai cũng anh dũng thiện chiến! Bọn họ đều nhìn cái vali trong tay tiểu Bạch chằm chằm, mục đích vô cùng rõ rảng là đều muốn xông lên cướp tiểu Bạch. Chủ tịch đã truyền lệnh xuống, ai cướp được cái vali này sẽ được thưởng năm trăm ngàn!

Ai không liều mạng cướp chứ?

Mắt thấy một người mặc quần áo đen hung thần ác sát nhào tới, tiểu Bạch sợ ngây người! theo bản năng dùng cái vali ngăn cản trước người.

Người mặc quần áo đen kia lập tức cầm lấy cái vali ôm vào trong ngực mình, đột nhiên “Ầm”, cổ tay của anh bị người ta đá trúng một cước, nháy mắt cái vali trong tay bay ra ngoài. anh lập tức nhào qua muốn ôm cái vali --- thành viên tiểu tổ Ám Ảnh lập tức ngăn cản trước mặt anh, đá một cước vào xương sườn anh ---

“Ngô...” Bởi vì nóng lòng cướp cái vali, năng lực đề phòng còn kém. Xương sườn người này lập tức gãy nát, lăn lộn trên mặt đất kêu la thảm thiết.

Người áo đen bên cạnh lập tức tới tiếp viện, bốn năm người đều xông lên cướp cái vali.

Thành viên tiểu tổ Ám Ảnh lập tức phân ra bốn năm người tới đánh nhau với bọn họ!

Tình cảnh vô cùng hỗn loạn ---- âm thanh gào khóc “Ô ngao” vang đầy trời!

Cái vali chứa con chip lập tức bay loạn khắp nơi giống như mọc cánh vậy...

Người của hai đội ai cũng không hiền lành, đánh vô cùng thảm thiết!

Tiểu Bạch sợ đến chân tay run lẩy bẩy! Quyền cước không có mắt, hơn một trăm người đánh nhau ở một nơi nhỏ như vậy, ai sơ ý cho anh một quyền cũng đủ cho anh nằm xuống rồi.

Đang nghĩ tới đây, đột nhiên ---- “Bành...”

Cùi chỏ của một người đụng vào hốc mắt của tiểu Bạch, tiểu Bạch đau đến mắt nổ đom đóm, cũng không thèm để ý đến cái vali, bởi vì cái vali kia bay tơi bay lui, anh muốn cướp nhưng căn bản là không thể cướp được. Người của hai phe đều quá mạnh mẽ, tiểu Bạch nhức đầu vô cùng, trong lúc nhất thời không phân iết được đâu là người mình đâu là người muốn cướp vali.

Trái tim tiểu Bạch nhảy “bịch bịch”! Không thèm để ý đến hốc mắt bị đau, mắt ti hí nhìn cái vali kia chằm chằm, cũng không theo kịp tiết tấu, đột nhiên ----

Người cầm vali quăng đi. Cái vali kia giống như có ánh mắt vậy nhanh chóng bay về phía tiểu Bạch, tiểu Bạch sợ hãi kêu lên: “A! Cái con mẹ nó! Ai mà quăng chính xác như vậy?” Cái vali kia lập tức nện lên đầu tiểu Bạch “Bịch”

Tiểu Bạch đau đến kêu to “Oa oa”, còn chưa chờ anh sờ cục u trên đầu, tiếp theo liền nhìn thấy mười mấy người nhào về phía anh!

“Mẹ nó!” Nhiều người như vậy nhào tới, anh còn mạng hay không! Lúc này phản ứng của tiểu Bạch vô cùng nhanh, anh nắm cái vali lên nhanh chóng ném ra ngoài ---

Kiệt Sâm bị người đánh sưng mặt mày trong lòng phỉ nhổ: “Tiên sinh nhà anh nói quá đúng! Tiểu Bạch..... thật là một người siêu cấp sợ chết....”

Anh Đình thật sự là liệu việc như thần, cái vali kia căn bản là không cần người ta tới cướp, tiểu Bạch vì bảo vệ tính mạng cũng có thể cầm lấy cái vali quỳ xuống cầu xin người ta trước tiên: “Cho các người, muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu...”

Dù sao.... mạng, phải giữ lại trước, tiền gì đó.... về rồi lại nói anh phải bồi thường bao nhiêu đi. Dù sao, cha anh không thiếu tiền...

Tiểu Bạch vừa ném cái vali này ra, những người đó lập tức đổi phương hướng lại đi cướp cái vali. Cả gương mặt tiểu Bạch sưng như cái bánh bao vậy, anh ôm hốc mắt bầm tím kêu rên: “Kiệt Sâm, thừa dịp lúc bọn họ đánh nhau hai ta trộm chiếc xe chạy đi!” Quá đáng sợ!

Kiệt Sâm gật đầu nói: “Được!”

Đúng lúc ấy thì, đột nhiên tiểu Bạch giơ tay lên chỉ: “Kiệt Sâm! Cậu xem! Lại có xe tới! Là người của chúng ta sao?”

Kiệt Sâm ngẩng đầu lên, giật mình sỡ hãi đến mặt mũi trắng bệch: “Không phải người của chúng ta! Là đối phương lại phái mười mấy chiếc xe tới!”
 
Chương 1021: Tiểu Bạch não tàn ngu ngốc (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tiểu Bạch vừa nghe anh nói trong lòng lạnh như băng! Thật giống như bị người ta tạt một thau nước đá vậy!

Tiểu Bạch nóng nảy: “Người của chúng ta đâu? Không phải chỉ ít như vậy chứ? Tiểu gia còn chưa có yêu đương, còn chưa có hưởng thụ chân lý của tình yêu, tiểu gia không muốn chết!”

Từ đầu đến cuối ánh mắt Kiệt Sâm vẫn trừng thật to, trong ánh mắt anh tràn đầy kinh hoảng, tiểu Bạch quay đầu, chỉ thấy người trong những cái xe đó đi xuống, mỗi người đều cầm dao nhọn, súng ống trên tay.

“Mẹ ơi... tôi... mẹ nó ---” Tiểu Bạch chửi tục, hôm nay mạng của tiểu gia phải bỏ lại nơi này!

Lúc này, đèn của các biệt thư xung quanh đều sáng lên từng nhà từng nhà, hiển nhiện, động tĩnh đánh nhau ở đây quá lớn đã ồn ào đến người ở gần đây. hơn nữa, lúc nãy lại có mười mấy chiếc xe nữa tới, tiếng động cơ cũng không nhỏ.

Kiệt Sâm nói: “Đừng sợ, rất nhanh sẽ có người báo cảnh sát!”

Tiểu Bạch mắng: “Chờ cảnh sát tới tôi đã sớm chết một trăm lần!” Mắt thấy những người cầm sao kia vọt tới chỗ anh và Kiệt Sâm, trong mắt những người mặc quần áo đen này tràn đầy sát khí! Hiển nhiên, nhiệm vụ của những người này, không phải cướp cái vali, mà là giết người diệt khẩu!”

Tiểu Bạch cùng Kiệt Sâm sợ muốn chết! Tiểu Bạch bị sợ đến muốn tiểu ra quần, Kiệt Sâm cũng không tốt hơn, run run tay chân ngay cả lời nói cũng không rõ.

Tiểu Bạch sợ hét tho “A a a --- Các người mau tới đây bảo vệ lão tử! Mẹ nó ---- những người này cầm dao muốn giết chết tiểu gia!”

Tiểu tổ Ám Ảnh vội vàng xông về phía bọn họ, nhưng mà, đột nhiên số người của đối phương tăng lên, tiểu tổ Ám Ảnh thật sự là không thể phân thân.

Trái tim của tiểu Bạch lập tức lạnh ngắt! Những người cần dao kia bao vậy anh và Kiệt Sâm vào giữa!

Trong đầu tiểu Bạch nghĩ, tiểu gia phải xong rồi.... nụ hôn đầu tiên của tiểu gia còn chưa có đưa đi đâu... vốn là muốn cho cô sát thủ kia, nhưng mà.... người ta lại không muốn!

Nhưng như vậy cũng không thể để đó!

Kiên quyết không thể giữ lại nụ hôn đầu xuống địa ngục, dưới cửu tuyền anh cũng có thể khóc tỉnh!

anh nghiêng đầu, nhìn Kiệt Sâm chăm chú, nhào tới ôm lấy dán lên môi của Kiệt Sâm không ngừng hôn bậy cắn loạn.

“Mẹ nó --- đây là tình huống gì?” Kiệt Sâm bị hôn đến ngu người... anh còn đặc biệt nín tiểu đâu, suýt chút nữa đã tiểu ra quần.

Đang suy nghĩ liền cảm giác quần mình cũng ướt, Kiệt Sâm đưa tay sờ một cái, chắc chắn không phải mình đi tiểu... Mẹ nó, tiểu Bạch thằng nhóc này... cậu đi tiểu thì cứ đi tiểu... không biết cách xa tôi một chút sao? Cần gì phải làm ướt cả người tôi? Rốt cuộc tiểu Bạch thằng nhóc này sợ chết bao nhiêu? Sợ đến tiểu ra quần!

Những người cầm dao kia thấy hai người đàn ông hôn nhau cũng rối rít sững sốt một hồi, bọn họ không có ra tay gấp, gian tình bắn ra khắp nơi!

Tiểu Bạch ôm đầu của Kiệt Sâm, gặm cắn liên tục như đang gặm khúc xương vậy, Nháy mắt Kiệt Sâm liền nổi giận, một thằng đàn ông, trước khi chết còn bị một thằng đàn ông cưỡng hôn, đổi lại ai mà không giận?

Kiệt Sâm nắm quả đấm lại đánh một quyền lên má trái của tiểu Bạch. tiểu Bạch lập tức bị anh đánh ngã trên đất. Tiểu Bạch nằm ăn vạ ở đó mau nước mũi, rống to với những người đang cầm dao kia: “Tới! Sung sướng! Tổn thương lẫn nhau! Hôm nay các người giết chết lão tử, cha của lão tử sẽ giết chết cả nhà của các người!”

Ánh mắt tiểu Bạch vô cùng tàn bạo! Thật giống như đột nhiên đã biến thành người khác.

Những người cầm dao kia tức giận, một người trong đó cầm dao đâm lên ngực anh.

Tiểu Bạch “Oa” bật khóc: “Nụ hôn đầu của lão tử vừa mới dâng ra, có thể cho tôi thêm một giờ, để cho tôi.... dâng hiến.... đêm.... đầu sao?”

Cái con mẹ nó... nhất thời Kiệt Sâm cảm thấy cúc hoa hơi đau!

Kiệt Sâm lại đấm một quyền qua: “Con mẹ nó, cái tên ngu ngốc này!”

“Ra tay!” Những người cầm dao kia không thèm để ý bọn họ là đánh tay đôi hay tay ba, nhào lên đâm một dao ra ngoài.

“A --”

“Hú hú hú hú ---” Đang lúc bọn họ muốn đâm một dao nữa, đột nhiên tiếng còi xe cảnh sar1 truyền đến cách đókhông xa ---

“Đi mau! Cảnh sát tới --- đã lấy được cái vali rồi, tránh mau!” Xe của bọn họ quá nhiều, từng chiếc từng chiếc đi ra ngoài phải mất bao nhiêu thời gian? Những người này nhào lên xe như điên rồi vậy. Người cầm cái vali lên chiếc xe đầu tiên.

“Ông” liền lái xe đi. Những chiếc xe phía sau anh cũng là một chiếc nối tiếp một chiếc chạy ra ngoài.
 
Chương 1022: Tiểu Bạch não tàn ngu ngốc (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Mới bảy tám chiếc lái đi, một đoàn xe cảnh sát thật dài từ phái sau tiến tới, tiếng còi xe cảnh sát gào thét, hối hả chạy về phía bên này.

“Không được nhúc nhích, buông vũ khí xuống!” Một chiếc tực thăng phi cơ được trang bị đầy đủ bay tới cách đó không xa.

Đám người mặc quần áo đen trên mặt đất gom thành một vòng, đều buông tay chịu trói.

Tiểu Bạch cảm động đến phát khóc: “Vẫn là cảnh sát của chúng ta yêu dân! Tới thật đúng lúc, lại trễ hai giây nữa máu tươi của lão tử sẽ phải nhuộm đỏ cả mảnh đất này rồi.”

Kiệt Sâm âm thầm phỉ nhổ, một đứa bé lớn lên ở nước ngoài như cậu mà yêu mảnh đất này cái gì, một mình cậu ngay cả tiếng Trung còn nói chưa rành thật không biết xấu hổ, còn gặm miệng của lão tử, còn nhớ thương cúc hoa của lão tử!

Kiệt Sâm càng nghĩ càng giận! Trong trụ sở có nhiều em gái nhớ anh như vậy, anh đều không cho cơ hội, cậu đặc biệt, có chủ ý với lão tử! Còn muốn lão tử cho cậu lái cửa sau?!

“Hôm nay lão tử nhất định phải đánh cậu đến không thể tự lo liệu cuộc sống của mình!” Kiệt Sâm giơ quả đấm lên đánh mạnh lên bụng tiểu Bạch.

Tiểu Bạch ôm cánh tay Kiệt Sâm, đau đến anh kêu lên thảm thiết, Tiểu Bạch khóc nói: “Ô ô ô, anh, đừng đánh... em sai rồi... chờ sau khi chúng ta trở về, em sẽ tắm thật sạch, cống hiến cúc hoa cho anh, nhất định sẽ không đổi ý, anh muốn làm thế nào thì là thế đó, đừng đánh chết em là được.”

Thấy Kiệt Sâm lại muốn đánh, tiểu Bạch vội vàng khóc nói: “Anh, đừng đánh em. Đau quá.... quần em còn ướt đâu, lạnh quá! Có thể cho em đổi cái quần trước, sau đó lại đánh em được không?”

Kiệt Sâm và tiểu Bạch cũng bị thương không nhẹ.

Mặc dù, đều là ngộ thương....

Hai người ở trong bệnh viện, Kiệt Sâm giờ phút nào cũng muốn giết chết tiểu Bạch, cái tên... não tàn không có đầu óc! Tiểu Bạch ngu ngốc.

Kiệt Sâm muốn xé nát tiểu Bạch! anh tức giận đến bốc lửa cả người! anh chỉ là đi ra diễn kịch thôi mà... chịu đánh còn chưa nói, đặc biệt còn bị một thằng đàn ông cưỡng hôn!

Càng nghĩ càng tức giận. Lúc gọi điện thoại báo cáo với BOSS, nghũ khí không được tốt lắm.

Diệp Đình còn tưởng rằng do anh bị đánh một trận trong lòng không phục liền nói: “Cho cậu nghỉ ngơi một tuần lễ, ở bệnh viện chăm sóc thật tốt, không cần gấp trở lại.”

“Đừng!” Kiệt Sâm giật mình, ở bệnh viện này dưỡng bệnh? Còn không phải ngày ngày đều nhìn thấy tên tiểu Bạch não tàn đó sao?

Tuyệt đối không thể! anh phải nhanh chóng trở về!

Kiệt Sâm vô cùng chân thành nói: “BOSS, nhiệm vụ hoàn thành, đặc biệt dường như đã để cho đối phương cướp cái vali. Tiếp theo, chỉ cần theo đó mò tới chỗ của Vương Vinh Diệu, để cảnh sát bắt anh là được. Bên này của em cũng không có chuyện gì.... trưa mai em sẽ trở về.”

Kiệt Sâm vừa mới dứt lời liền nghe được đại BOSS của anh ở bên kia nói: “Nếu em vội trở lại.... cũng được. Mang tiểu Bạch theo cùng nhau trở lại, không được để cho cậu ấy chạy.”

“Phốc ----” NHát mắt Kiệt Sâm hộc máu.... anh vô cùng hối hận! Hối đến ruột đều xoán lại!

Anh khóc nói: “BOSS --- chúng ta lại thương lượng chuyện kỳ nghỉ đi...”
 
Chương 1023: Tiểu Bạch não tàn, bái bai (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Bên Diệp Đình trầm mặc một hồi.

Kiệt Sâm nói: “Hay là thôi đi.... trưa mai em trở về.”

Diệp Đình lại nói: “Lúc nào em trở lại đều được, bên đây anh cũng đã sắp xếp xong hết, tiểu Vi cũng đã trở lại. Nếu em có an bài gì cứ báo cáo với anh là được.”

Kiệt Sâm cảm động đến muốn khóc... Một buổi tối này quá kích thích, anh cần có thời gian bình phục lại, hơn nữa cả người cũng bị đánh bầm xanh bầm tím, anh thật muốn nghỉ ngơi thật tốt một chút, liền không từ chối nói: “Em dưỡng thương trước, sẽ mau chóng trở về.”

“Ừ.” Diệp Đình vừa muốn cúp điện thoại, lại dặn dò anh: “Coi chừng tiểu Bạch. Nếu là cậu ấy hỏi nơi cô sát thủ đó ẩn nấp thì em cứ nói cho cậu ấy biết. Sau đó để cho tiểu tổ Ám Ánh nhìn cậu ấy chằm chằm. Chúng ta phải câu con cá lớn sau lưng cậu ấy.”

“....” Kiệt Sâm muốn nói.... có thể không nhắc tiểu Bạch với em được không? Trong lòng bảo bảo khổ sở....

Nhưng mà, lời này anh lại không thể nói với Diệp Đình, chỉ dạ: “Vâng, em làm việc anh cứ yên tâm.”

Kiệt Sâm cúp điện thoại, đột nhiên cảm thấy sau cổ nóng hổi. Má ơi! Cái thứ gì vậy? Kiệt Sâm bị sợ đến giật mình, quay đầu nhìn sang, lại là cái tên tiểu Bạch não tàn ngu ngốc này!”

Kiệt Sâm vừa nhìn thấy liền muốn đánh hắm!

Tiểu Bạch theo bản năng ôm đầu, Kiệt Sâm tức giận hỏi anh: “Cậu lại gần sát tôi như vậy làm gì?”

Tiểu Bạch ngu ngốc nháy đôi mắt vô tội nhìn anh: “Anh đang gọi điện thoại... nhất định là sẽ nói xấu em, cho nên em phải nghe thử!”

Kiệt Sâm thật muốn bay lên một cước --- đạp, chết, anh!

“Cậu nghe được bao nhiêu?” Kiệt Sâm tức giận hỏi anh, tiểu Bạch nói: “Em vừa đi tới anh liền cúp điện thoại..”

Cú điện thoại này của anh đã làm hệ thống chống nghe lén vô cùng tốt, anh không chút nào lo lắng sẽ bị tiểu Bạch nghe được, nhưng vẫn là không yên lòng hỏi anh!

Đột nhiên tiểu Bạch hỏi anh: “Khi nào chúng ta trở về? Căn bệnh viện này quá nhiều người, tôi không muốn ở lại đây!”

Trừ tiểu tổ Ám Ảnh bị thương, còn có đám người áo đen mà cảnh sát mang tới kia, làm bệnh viện này đầy ắp chen lấn.

Kiệt Sâm suy nghĩ một hồi, tiếp theo tiểu Bạch còn có nhiệm vụ đâu, đúng là không tiện ở lâu.

Kiệt Sâm đi làm thủ tục xuất viện, mang tiểu Bạch ngồi lên một chiếc Cadilac.

Tiểu Bạch mặc đồng phục bệnh nhân chê bai nói: “Có thể đi mua hai bộ quần áo trước không? Anh xem hiện tượng của em hiện tại....”

Kiệt Sâm tức giận đến trợn trừng mắt: “Cậu còn không biết xấu hổ nói! Cậu tiểu lên cả người tôi, tôi tốt hơn cậu được bao nhiêu? Ai mà không phải hình tượng này?”

Không phải anh cũng mặc đồng phục bệnh nhân sao?

Đột nhiên Tiểu Bạch không tim không phổi cười hì hì: “Vậy hai ta không cần thay nữa, hai ta cứ để như vậy đi trên đường, thật đúng là.... có lẽ người ta còn cho rằng đây là quần áo tình nhân mà năm nay mới ra đâu.”

“Cậu nói cái gì?” Kiệt Sậm nắm quả đấm lại muốn đánh anh. tiểu Bạch vội vàng ôm đầu nói: “Không phải quần áo tình nhân! nói sai rồi, nói sai rồi! Là quần áo cha con! Là quần áo cha con....” tiểu Bạch vui vẻ trêu chọc anh.

Kiệt Sâm giận đến trợn trắng mắt, cái tiên tiểu Bạch não tàn ngu ngốc này! anh muốn giết người! A a a!

Đột nhiên Kiệt Sâm nhớ tới nữ sát thủ đó, ném tiểu Bạch cho người đàn bà kia để cho người đàn bà kia giết chết anh!

Kiệt Sâm nói: “Không phải cậu muốn tìm nữ sát thủ đó sao? Lúc trước ông chủ của chúng tôi đã đồng ý với cậu, bây giờ tôi nói vị trí cho cậu biết.”

Tiểu Bạch lại không chút nóng nảy: “Em không muốn biết người phụ nữ kia ở đâu, loại phụ nữ kia, em không muốn!”

Tiểu Bạch thổn thức nói: “Anh không biết... mới lúc nãy, trong nháy mắt sinh tử đó, đột nhiên em suy nghĩ rõ ràng. Người, còn sống thật là không dễ dàng! Chúng ta phải hưởng thụ cuộc sống thật tốt! Chúng ta phải theo đuổi em gái! Đuổi không kịp người này thì đuổi cô khác. Hoa hạ của chúng ta có một câu dnah ngôn.... Cả đời cưởi đàn bà cũng trăm triệu ngươi, tiểu gia thích ngày ngày đều đổi!”

“Phi ----” Kiệt Sâm khinh bỉ anh: “Đó là mà danh ngôn của Hoa Hạ sao? Là do tên nào nói?”

Tiểu Bạch trả lời: “Là Lăng Vi nói!”

Kiệt Sâm ngây người, uốn nắn lại anh: “Còn nữa, cậu là người nước ngoài, tôi và cậu không phải chúng ta, sau này cậu phải pah6 biệt rõ một chút!”

Tiểu Bạch không vui: “Sao em lại là người nước ngoài, mẹ em ở Hạ Cảng Ngân.”
 
Chương 1024: Tiểu Bạch não tàn, bái bai (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Kiệt Sâm trợn trắng mắt nói: “Người Hương Cảng mới đúng, còn bị cho nghỉ việc.... Cậu đừng nói chuyến Cậu vừa nói tôi liền muốn đánh cậu!”

Tiểu Bạch ngoan ngoãn ngậm miệng, một lúc lâu sau lại hỏi: “Có thể mở công suất của máy điều hòa lớn hơn một chút không? Em không có mặc áo khoác, lạnh quá!”

Kiệt Sâm không nhịn được, tìm một tiệm bán quần áo, hai người mua hai bộ quần áo thay, lại mua thêm mấy bộ dự bị để trên xe.

Không khí bên trong xe được máy điều hòa làm trở nên rất ấm áp. tiểu Bạch còn nói: “Cái vali bị cướp đi, làm sao bây giờ? Diệp Đình có giết chết em không?”

Kiệt Sâm nói: “Bây giờ mới lo lắng sao? Đã trễ rồi! Anh Đình bảo tôi đưa cậu trở về, bảo cậu dùng 25% cổ phần của Lan Mi để đổi! Cậu phải biết con chip kia của phu nhân quan trọng đến nhường nào rồi chứ?”

Tiểu Bạch sợ đến co rút cổ...

Kiệt Sâm nói: “Xuất bản xe hơi, nhất định sẽ tạo nên náo động! Trị giá mấy tỉ thành phố đã theo nước trôi đi! 25% cổ phần của Lan Mị, không nhiều lắm chứ?”

Tiều Bạch sợ đến lại muốn tè ra quần: “Hay là... anh nói với em... tên sát thủ kia ở đâu, bây giờ em đi tìm cô ta... dù sao, làm gì cũng là chết.... còn không bằng chết trong tay phụ nữ. Không phải Hoa hạ chúng ta có câu dnah ngôn sao: Chết dưới hoa hồng, thành quỷ cũng lẳng lơ....”

“Xin cậu đừng làm nhục câu nói của Hoa Hạ chúng tôi nữa, được không? Câu đó là: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!”

“...” Tiểu Bạch không vui:“Không phải cũng như nhau sao?”

Kiệt Sâm không muốn nói chuyện với tên não tàn ngu ngốc này!

Kiệt Sâm trực tiếp mở laptop lên, bật một tấm bản đồ ra, vẽ một vòng tròn lên trên: “Người phụ nữ đó bị nhốt trong núi này. Tôi đã chỉ chỗ cho cậu, cậu tìm được hay không không liên quan gì đến chúng tôi nữa. Chuyện ông chủ của chúng tôi đồng ý với cậu cũng đã không có nuốt lời. Hẹn gặp lại!”

Kiệt Sâm bảo tài xế dừng xe, đẩy tiểu Bạch ra ngoài, đột nhiên Kiệt Sâm mở cửa xe đạp tiểu Bạch xuống: “Tự nghĩ cách trở về, bái bai!”

Tiểu Bạch bị ném ở đường lớn, Kiệt Sâm cho anh năm đồng tiền...

Trong đầu tiểu Bạch nghĩ, bộ quần áo này mới mua, cũng không có thẻ ngân hàng, không có điện thoại di động... có cần ác như vậy hay không?

Năm đồng tiền, đủ làm cái gì? Mua chén mì nóng không có thịt cũng không đủ....

Chẳng lẽ, muốn cho anh mãi võ đầu đường sao?

Tiểu Bạch ngẩn người một hồi, đột nhiên nghĩ đến: “Năm đồng tiền... thật là đủ để gọi điện thoại.... anh ấy muốn mình gọi điện thoại gọi phụ tá đến.... là được rồi mà....”

Cái con mẹ nó! Mình thật đúng là ngu quá mà!

Tiểu Bạch liên lạc với người của mình, chuẩn bị đi tìm tên sát thủ kia. anh đã từng đồng ý với người đàn bà kia, nói phải cứu cô ta. anh không thể nuốt lời được!

Đàn em của Vương Vinh Diệu mang theo con chip trở về, Vương Vinh Diệu vô cùng cau hứng! Không nghĩ tới lại thật sự cướp được, chẳng qua không biết là con chip này thật hay giả, cũng không biết bên trong có mật mã gì không.
 
Chương 1025: Tấm lưới lớn (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Trong phòng làm việc của Diệp Đình, Lăng Vi vẫn nhìn động tĩnh tong màn hình lớn chằm chằm.

Lăng Vi ngồi trên đùi Diệp Đình, Diệp Đình ôm cô, bàn tay ấm áp khẽ vuốt bụng cô.

Lôi Đình nói: “Anh Đình, chị dâu, bây giờ con chip giả đang ở trong nhà của Vương Vinh diệu! TRanh thủ thởi gian cho cảnh sát hoạt động đi! Bây giờ qua bắt anh quả thật là đúng lúc!”

Nhưng diệp Đình lại lắc đầu nói: “Bây giờ đi bắt anh, nhiều nhất chỉ xử anh tội cướp bóc. Nửa năm cũng sẽ ra tới, tội gì chứ?”

“...” Lôi Định nghẹn lời... cô le lưỡi, ý bảo không biết các người đang câu cá lớn, lúc nào mới có thể câu được, hay là nuôi mập thêm một lát nữa mới câu cá lớn?

Lăng Vi nhìn dáng vẻ của Lôi Đình rất muốn cười. Cô tinh tế nói cho Lôi Đình: “Tiểu Đình, đừng xem lần này gây ra động tĩnh thật lớn, nhưng thức tế, nếu bây giờ quả thật đi bắt Vương vinh Dự, rất có thể ngay cả tội cũng không định cho anh ta được.”

“Sao có thể chứ? anh sự dụng trực thăng phi cơ của mình cảnh sát cũng nhìn thấy, hơn nữa, đàn em của anh cũng bị cảnh sát bắt rất nhiều, bây giờ con chip lại ở trong nhà anh, bây giờ cảnh sát đến nhà anh không phải là thời cơ đúng lúc sao?”

Lăng Vi nói: “Em xem Vương vinh diệu quá đơn giản rồi. Trực thăng phi cơ là của anh, nhưng anh có thể nói là con trai, cháu trai anh sử dụng, hơn nữa sử dụng trực thăng phi cơ cũng có thể là đi tán gái, đi theo đuổi gái. Ai có thể chứng minh là anh đi cướp bóc?”

Lôi Đình nhíu mày, Lăng Vi lại nói: “Cảnh sát bắt nhiều đàn em của anh như vậy, nhưng mà đàn em của anh lại không khai anh ra, như vậy không có chút quan hệ nào với anh cả.”

“...” Lôi Đình há to miệng, Lăng Vi còn nói: “Con chip là ở trong nhà của anh, nhưng mà, người nhà anh nhiều như vậy, anh có thể tùy tiện đẩy một người ra, cho dù là bất cứ ai đều có thể gánh tội cho anh.”

Lăng vi nhìn Lôi Đình chăm chú hỏi: “em nói xem, bây giờ cho cảnh sát đi bắt anh, có thể bắt được chính anh không?”

Lôi đình ngoan ngoãn lắc đầu nói: “Không bắt được...”

“Vậy là được rồi, muốn dạy dỗ anh, chúng ta phải dùng cách khác!”

còn có cách khác? Ánh mắt Lôi Đình sáng lên, nhìn Lăng vi chằm chằm hỏi:“Chị dâu, chị có cách gì?”

Lăng vi cố ý vòng vo: “Cách này chơi rất vui, em chờ xem.”

“Ai nha! Chị dâu, chị nói cho em biết đi!”

Lăng Vi không nói, nói liền chơi không vui! Con chip giả đó thật ra là một loại máy kỹ thuật phá hư mà cô thiết kế.

Nhìn bề ngoài thì đó đúng là công thức tăng tốc, nhưng, thật ra cô đã làm thay đổi ở một vị trí cực nhỏ.

Cái thay đổi này... cho ví dụ, vệ tinh muốn lên mặt trăng đều phải có quỹ đạo lúc trước, quỹ đạo lệch một chút xíu vệ tinh sẽ không thể lên mặt trăng, lần bắn này xem như thất bại.

Nguyên lý động cơ mà cô nghiên cứu đại khái là như vậy. Theo như quỹ đạo bình thường cô thiết kế máy đúng là có thể tăng tốc!

Mà, phần giả mà cô cho vương Vinh Diệu kia.... là có chút sai lệch, cho nên.... máy chế tạo dựa theo công thức đó, quả thật cũng có thể tăng tốc độ, nhưng mà, lúc đang ở trên xe hơi, ha ha.... xin lỗi, máy không thể nào làm việc bình thường được....

Có thể đánh lửa, có thể lái được xe! Xe cũng rất an toàn, nhưng mà sau khi tăng lên hơn một trăm cây số thì máy sẽ mềm nhũn. Người tiêu thụ sẽ phát hiện, loại xe “thần cấp” này, cũng không có “mạnh mẽ” như trong tưởng tượng!

Vương Vinh Dự sẽ gặp phải cái gì?

Người tiêu thụ khiếu nại! Trả hàng lại! Tin tức bị truyền thông lôi ra ánh sáng!

Khi đó, thiết lế của cô cũng được đưa ra thị trường, cô lại nhân cơ hội nói việc máy mới này.... chính là “Phế liệu” mà mình thiết kế, truyền thông đại chúng nhất định sẽ nâng cao loại xe mới của cô lên!

Không có so sánh, sẽ không có tổn hại.... Ha ha, lần quảng cáo miễn phí tốt như vậy cô là sẽ không bỏ qua.

Đây là, bước cờ đầu tiên Lăng vi chuẩn bị cho cửa hàng của mình!
 
Chương 1026: Tấm lưới lớn (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Vương Vinh Diệu cô nhất định phải đánh ngã, chẳng qua là bắt anh ngồi tù? Quá tiện nghi cho anh, nửa năm đối với lão già đó mà nói, không đau không ngứa, nói không chừng người ta ở trong tù còn ăn ngon uống say đâu.

Nói không chừng, còn có người khác thế tội, căn bản là không bắt anh được. hơn nửa, tài sản của anh lại không thiếu đồng nào, đủ cho con cháu của anh xài mấy đời!

Bây giờ thế nào? chỉ cần Vương Vinh Dự tham lam! Liền nhất định sẽ không bỏ qua cho cơ hội khó có được này!

Chỉ cần anh sản xuất xe hơi ra, Vương Vinh Diệu sẽ đối mặt với việc sắp phá sản!

Cho nên, Lăng Vi thiết kế cái bẫy này, chính là muốn Vương Vinh Chạy chế tạo ra xe, hơn nữa để cho anh vui mừng kinh ngạc mình đã chế tạo ra “Thần cấp vượt qua truyền thuyết” này.

Một khi Vương Vinh Dự chế tạo ra máy, anh sẽ sản xuất với quy mô lớn, khi đó.... Vương thị không chỉ có phá sản, mà món nợ vương thị đã thiếu để cho mấy đời bọn họ cũng trả không hết!

Lăng Vi híp mắt, lặp đi lặp lại kế hoạch trong đầu, cô tin tưởng, quá trình này nhất định vô cùng thú vị, cô cũng sẽ không ngừng cho Vương Vinh Dự thêm một chút ngạc nhiên mừng rỡ, để cho lão gia kia thật vui mừng lại tự tin nhảy nhót trên cái bẫy của cô.

Lôi Đình vẫn nhìn Lăng Vi chằm chằm, cô thấy trong mắt Lăng Vi giống như tụ họp ánh sáng chói lóa vậy.

Mỗi lần lúc chị dâu tính kế người khác đều là cái biểu tình này.

Lôi Đình run lập cập nói: “Chị dâu.... em không có đắc tội với chị chứ?” Tại sao.... sau khi nhìn thấy ánh mắt này của chị dâu, cô lại có cảm giác sống lưng mình lạnh buốt?

Lăng Vi phục hồi tinh thần lại, cười với cô.

Diệp Đình đặt tay ngang hông Lăng Vi, càm của anh để trên hõm vai cô, nhẹ hít một hơi bên tai cô: “Vợ, em thật thơm.”

“Phốc ----” Ánh mắt Lôi đình đều bị “cay mù”: “Em còn ở đây mà! Anh có thể suy nghĩ đến cảm nhận của người khác không! Ngày nào cũng diễn trò ân ái như vậy, thật đáng ghét!”

Lăng Vi bị Diệp Đình làm nhột nhột, cô đưa tay nắm lấy cổ anh. Càm của cô hơi ngẩng lên, để cho anh hôn. Diệp Đình hôn cổ cô, hơi nóng phả vào làm cô say mê.

Lôi đình che mắt nhìn, hai cái người... không biết xấu hổ này.... xem cô như không khí.... mặc dù cô cũng là phụ nữ đã lập gia đình, nhưng mà.... chính mắt nhìn thấy động tác cao cấp hạn chế độ tuổi trước mặt, cô vẫn sẽ ngượng ngùng!

Lôi Đình xoay người đi, đột nhiên Diệp Đình nói: “Chuyện này, em đừng để ý, ở nhà dưởng thai thật tốt đi.”

Lôi Đình cho là anh Đình đang nói chuyện với chị dâu, kết quả cô quay đầu lại, anh Đình đang nhìn cô chằm chằm nói?

Lôi Đình giơ tay lên, chỉ chỉ mình, Diệp Đình gật đầu.

Lôi Đình bĩu môi, vẫn là gật đầu: “Dạ....”

Chỉ chốc lát sau, Lôi Tuấn tới, vết thương do đạn bắn bên tay phải của anh đã lành hết, có thuốc trị thương mà Quân Dương làm ra còn chưa có vết thương nào là không trị được.

Chỉ bất quá, bây giờ cầm đũa còn có chút run rẩy, chớ đừng nói là cầm súng. Muốn khôi phục lại hoàn toàn như cũ.... ít nhất phải tập luyện một năm trở lên.

Lôi Đình mang thai, Lôi Tuấn bị thương, Diệp Đình lập tức có cảm giác bị mất cánh tay trái cánh tay phải.... Lăng vi mềm nhũn ngã vào trong ngực anh: “Còn có em mà...” Ánh mắt sương mù mông lung của cô nhìn anh, trong mắt cô tràn đầy ôn nhu, Diệp Đình cúi đầu hôn cô: “Anh có một kinh hỉ muốn tặng cho em mà vẫn luôn quên nói.”

Lăng vi mím môi cười,, kinh hỉ mà anh nói, nhất định là kinh hỉ siêu cấp, siêu cấp, siêu cấp lớn!
 
Chương 1027: Đào hố cho ông từ từ nhảy (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Quả nhiên.... Diệp Đình hôn môi cô, giọng nói thâm trầm, nỉ non: “Anh đã cài virus vào trong con chip đó... chỉ cần Vương Vinh Diệu mở tài liệu đó ra, tài liệu trong máy vi tính của ông ta sẽ nằm hết trong máy tính của anh...”

“Phốc ---” Lăng Vi và Lôi Tuấn cùng nhau phun.

Diệp Đình còn nói: “Sau khi bệnh độc này truyền bá ra chỉ trong vòng năm giây đã ăn cắp tài liệu sau đó tự động biến mất, nhân viên kỹ thuật của bọn họ là vĩnh viễn cũng sẽ không phát hiện được.”

Lôi Tuấn chỉ muốn nói: Anh, chị dâu... trên thế giới này còn có người nào “thất đức” hơn hai người sao?

Chơi người.... cũng không vui lắm...

Nếu không chơi cho người ta hoàn toàn tàn phế.... mới chịu bỏ qua...

Các người như vậy rất tốt! Chỉ cần dùng đầu óc thì không cần làm cái gì nữa là đã có thể đánh địch nhân văng vào mười tám tầng địa ngục! Cái này.... thật là.... không còn gì tốt hơn!

Vốn là diệp Đình đang nói chuyện, nhưng mà, anh vừa hôn lên môi Lăng Vi liền không nỡ buông ra.

Nụ hôn mãnh liệt làm Lôi Tuấn cũng muốn mù mắt!

Lôi Tuấn lau mũi, trợn trắng mắt nói: “Cái kia.... anh ơi, chị dâu ơi, hai ngươi hôn tới hôn lui, thật sự xem như em không tồn tại sao? Nếu hai người bắt đầu bận làm việc, vậy hãy để em đi về ngủ trước...”

Lôi Tuấn nhận nhiệm vụ nhanh chóng đi về nhà sờ vợ mình. Ma ma ma, vẫn là vợ mình tốt nhất! Dáng người nhỏ xinh của vợ rất đẹp! Mặc dù có hơi ngây ngô ngu ngốc ngọt ngào, nhưng mà mắt mở to rất dễ thương, anh thật thích, thật yêu.

Rốt cuộc tay phải của Lôi Tuấn đã có một chút sức lực, ha ha ha ha --- anh phải nghiên cứu, cảm giác dùng tay trái và tay phải sờ lão bà của mình nó như thế nào...

Sau khi Lôi Tuấn đi ra ngoài, tay của Diệp Đình đã bắt đầu không yên ổn, anh hôn cổ cô, bàn tay chui vô quần áo vô cùng quen thuộc...

Lăng Vi cười “ha ha“. từ sau khi mang thai da của cô càng mẫn cảm, anh chỉ nhẹ nhàng đụng cô liền muốn cười, muốn kêu to, muốn run rẩy.... anh hôn dọc theo cổ cô, đến khi tới đôi môi mềm mại.... bọn họ giống như là hai cây củi đang cháy, đụng vào là bốc cháy kịch liệt trong nháy mắt.

Cô nhiệt liệt quấn quanh với anh. Hơi thở của cô rất nhẹ rất nhẹ....

Cô ngồi trên đùi anh, rõ ràng cảm giác được nhiệt độ cơ thể anh dần dần nóng lên, tay của Diệp Đình rớt xuống quần áo của anh: “Vợ, anh rất nhớ em. Nửa giây cũng không thể rời khỏi em.”

Lăng Vi vừa hôn vừa đưa tay mở nút áo của anh ra, cô cười thoải mái: “Chẳng lẽ em thì không....”

Em cũng rất nhớ anh....

Nhớ đến đau lòng!

*

Trong biệt thự của Vương Vinh Diệu.

Lão già thấy được con chip trong rương, hưng phấn đến tay cũng run run!

Một buổi tối này, anh đã gấp đến tóc bạc dày thêm một bó to.

Anh gấp gáp lấy con chip ra, lăn qua lăn lại trên tay mà nhìn.

Người mang cái rương về báo cáo: “Chủ tịch, hành động lần này.... chúng ta tổn thất vô cùng thảm trọng. hơn phân nửa anh em đã bị bắt hết...”

Vương Vinh Diệu khoác tay: “Không sao, lấy được đồ là tốt rồi.” Nói xong, dùng ánh mắt liếc người nọ, trấn an nói: “Tôi sẽ không bỏ mặc bọn họ, các anh em sẽ từ từ chuộc ra ngoài, chỉ phạm tội đánh nhau cũng chỉ là mấy năm.”

“Dạ, chủ tịch...” Người nọ trầm mặc, không nói nửa lời.

Vương Vinh Diệu lấy được con chip, sao còm tâm tư để ý những chuyện khác nữa!

Anh cầm cái rương đi vào phòng làm việc.

Anh mở cái rương ra, nhìn con chip kia chăm chú, thật giống như đang nhìn một bảo tàng lớn vậy!

Anh vội vàng lấy con chip ra, nhẹ nhàng đặt vào trong máy đọc con chip, kết nối đến máy tính xách tay.
 
Chương 1028: Đào hố cho ông từ từ nhảy (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sau khi con chip kết nối, văn kiện nhảy ra, anh mở lên, bên trong là những côn thức chế tạo động cơ và các loại thành quả của thí nghiệm!

“Con chip này là thật!” Vương Vinh Diệu kích động!

Anh nắm quả đấm lại thật chặt, hung hăng đập lên bàn ---

“Đùng ---” Tiếng anh đập vào bàn vang lên, cười to: “Ha ha”! Có con chip này, như vậy tài nguyên thật là sẽ chảy vào cuồn cuộn!

Anh mở văn kiện ra nhìn, càng xem càng hưng phấn, mặc dù anh không biết nguyên lý chế tạo động cơ, nhưng mà chỉ nhìn những văn kiện này, anh cũng biết nhất định là vô cùng có ích!

Mặc dù bây giờ là nửa đêm, nhưng anh không kềm nén được nỗi kích động trong lòng lập tức gọi điện cho thiết kế sư đứng đầu tới: “Hưng Văn, cậu mau đến nhà tôi, chỗ này của tôi có một món đồ rất quan trọng cần cậu xem!”

Sở Hưng Văn đang ngủ mơ mơ màng màng, nhưng mà nghe được giọng nói của chủ tịch gấp như vậy, anh lập tức liền tỉnh táo vội vàng “dạ”: “Tới ngay.”

Sở Hưng Văn lớn tuổi, đột nhiên bị đánh thức đầu có hơi choáng váng. Anh ngồi một hồi, cảm giác lỗ mũi rất khó chịu, lại còn cảm giác chảy máu mũi.

Anh mặc quần áo tử tế, đến phòng vệ sinh rửa mặt, lúc này, cánh cửa của căn phòng cách vách mở ra.

Sở Minh Y hỏi anh: “Bác hai, bác đi đâu vậy? Bây giờ còn chưa được bốn giờ đâu.” Bây giờ cô sa sút, không có chỗ đặt chân liền tạm thời ở chỗ của bác hai.

Bây giờ cô thay đổi hình dạng, các thân thích cũng không biết là cô, hàng xón, còn có không ít bạn bè còn đang tuyên truyền Sở Hưng Văn bao nuôi một tiểu tam khắp nơi.

Mỗi ngày Sở Hưng Văn vô cùng bận bịu, căn bản là không để ý đến mấy chuyện này được. Đầu năm nay bạn già của anh đã qua đời. Hai con trai cũng đều ở đế đô, hàng năm không về nhà. Sở Minh Y không có chỗ an thân, hơn nữa lúc cô đi làm còn ở gần nhà anh. Vốn là anh không muốn để ý, nhưng mà, dù sao cũng là cháu gái của anh.

Sở Hưng Văn rửa mặt xong nói với Sở Minh Y: “Chủ tịch kêu bác có chút việc, bác phải lập tức tới ngay. Đã trễ thế này còn kêu bác qua nhất định là chuyện gấp.”

Sở Minh Y vừa nghe ánh mắt lập tức chuyển động: “Bác hai, bác phải đi đến nhà của Vương chủ tịch sao?”

“Ừ.”

“Con đi chung với, con thấy bây giờ bác đang mơ mơ màng màng, liệu bác có lái xe được không?” Sở Minh y không bỏ qua chút cơ hội quen biết quyền quý nào.

Sở Hưng Văn suy nghĩ một hồi: “Có thể, vậy con lái xe chở bác qua đi.”

Sở Minh Y vội vàng trở về phòng dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt, trang điểm, thay quần áo.

Dung mạo của cô vốn rất tốt, khần cần trang điểm nhiều cũng rất đẹp. Cô cố ý mặc một chiếc quần bó sát người và cái áo cổ hình chữ V. Bên ngoài còn mặc áo khoác máu trắng dài, càng hiện rõ vẻ dep85 của cô sâu hình chữ V.

Cô soi gương, cả người nhìn rất là đẹp!

Xinh đẹp động lòng người!

Sở Minh Y lái xe cùng Sở Văn Hưng đi tới nhà của Vương Vinh Diệu.

Phòng khách trong biệt thự của Vương Vinh Diệu mở một chiếc đèn vàng nhỏ, mặc dù hơi tối nhìn không rõ, nhưng mà trang trí xa hoa và khí phái vẫn làm Sở Minh Y mê mẩn.

Đã bao lâu cô chưa ra vào nơi sang trọng như vậy, trang sức xa hoa trước mắt lập tức đánh vào nội tâm hư vinh của cô! Nhất định cô phải trở lại xã hội thượng lưu!

Vương Vinh diệu đang ngồi trong phòng khách chờ Sở Hưng Văn, vừa thấy anh đi vào, Vương Vinh diệu vội vàng từ ghế sa lon đứng lên.

“Hưng Vân! Có tin tức tốt!” Trong giọng nói của Vương Vinh Diệu khó che giấu nỗi kích động!

Sở Hưng Vân hấp tấp nói: “Sao vậy? Là tin tức tốt gì?”

Lúc này, Vương Vinh Sự mới nhìn Sở Minh Y, đôi mắt mờ nhục nháy mắng sáng lên: “Vị này là....”
 
Chương 1029: Chen lấn nhảy vào cái hố (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sơ Hưng Văn giới thiểu giả vờ nói: Đây là cháu gái một người bạn già của tôi, gọi là Lâm Nguyệt Kỳ. Nơi làm việc của nó ở kế bên tôi, cho nên tạm thời ở lại chỗ của tôi. Lúc nãy đầu của tôi có hơi choáng váng, nó sợ tôi lái xe nguy hiểm nên cố ý lái xe đưa tôi tới.”

Vương Vinh diệu quan sát “Lâm Nguyệt Kỳ” từ trên xuống, người phụ nữ này thật là đẹp, lại nhìn hơi quen...

Nhưng anh không có suy nghĩ cẩn thận quay qua nói với Sở Hưng Văn: “Chúng ta đến phòng làm việc nói đi.”

Sở Hưng Văn liền gật đầu: “Được.” lại nghiêng đầu nói với Sở Minh Y: “Con về nhà trước đi, bác và chủ tịch có chút việc cần nói.”

Sở Minh Y vô cùng không cam lòng, thất vất vả vào được lại chỉ thấy một ông già nửa nửa bước tiến vào quan tài! Cô còn không muốn đi nhanh như vậy, nhưng mà, không có cách nào....

Cô không biểu hiện ra ngoài chút nào, khéo léo gật đầu điềm đạm cười nhạt: “Dạ, bác hai, Vương chủ tịch, hai người từ từ trò chuyện, con đi về trước.”

Đôi môi cô nở nụ cười chúm chím, ánh mắt mị hoặc, liếc nhẹ Vương Vinh Diệu. Cô thấy Vương Vinh Diệu đang nhìn mình chằm chằm liền từ từ xoay người một cách ưu nhã, dáng ngưởi ỏng ẹo đi từ từ về phía cửa chính.

Ra cửa phòng khách, cô nghe được tiếng bước chân lên cầu thang.

Sở Minh Y cắn răng! Lão già chết tiệt! Đã bước nửa bước vào quan tài còn nhìn ngực con gái người ta chằm chằm, cũng không sợ liệt dương mà chết!

Nhưng mà, lão già chết tiệt kia có hứng thú với cô, tóm lại vẫn là tốt. Sau này, bắt được lão già kia, sau đó thông qua anh quen biết những người quyền quý khác cũng không phải là việc khó!

Sở Minh Y khoác áo choáng dài từ từ đi ra cửa. Cô quan sát cảnh vật bốn phía, khắp nơi đều tràn đầy xa hoa.

Cô phải có nó! Cô phải trở về xã hội thượng lưu!

Cơ đứng ở cửa, biểu tình nghiêm trọng, thật lâu sau đột nhiên nhân viên an ninh đi tới hỏi: “Cô gái, đã trễ như vậy.... cô đừng ở nơi đây.... là?”

Nhân viên an nình biết là cô đi theo Sở thiết kế vào.

Cho nên, cũng không nói gì nặng lời.

Sở Minh Y không nhịn được trợn trắng mắt nhìn anh, lười nói chuyện với người như vậy. Cô lắc đầu liền đi về phía bãi đậu xe.

Đi tới kho dừng xe, đột nhiên thấy có hai luồng ánh sáng mạnh chiếu tới, là có người từ bên ngoài tiến vào dừng xe lại.

Hơn nửa đêm mới trở về... nhất định là đi cua gái.

Sở Minh Y nhìn chiếc xe kia chằm chằm, nháy mắt cả người hăng hái như đánh máu gà vậy mở mắt to ra! Chiếc xe kia chính là loại xe số lượng có hạn!

Xe thể thao màu bạc, siêu cấp mạnh mẽ!

Sở Minh Y vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực, cô giả vờ muốn lên xe, cởi áo khoác dài treo lên tay, cô cầm chìa khóa xe nghiêng người 45 độ về phía chiếc xe kia.

Cái góc độ này hiện rõ thân cao, chân dài, ngực to, mông vểnh của cô lên, cô đưa tay cuốn cuốn tóc...

Hất tóc, ôn nhu nhìn chiếc xe thể thao kia.

Chiếc xe thể thao kia càng ngày càng gần, thẳng tắp dừng ngay chân Sở Minh Y.

Sở Minh Y vô cùng to gan đứng đó không nhúc nhích! Xe kia còn kém nửa tất đã đụng vào chân cô, nhưng cô không có bất cứ biểu tình sợ hãi gì, cô khinh miệt nhìn trong xe, đôi môi xinh đẹp cong lên.

Người trong xe quay cửa sổ xuống huýt sáo.

Tiếp theo, cửa xe mở ra, một người đàn ông say xỉn từ trên xe bước xuống. Người đàn ông này vô cùng trẻ tuổi, lại rất khí phách đẹp trai.

Mặc dù anh uống rượu, nhưng mặt lại rất trắng, ánh mắt anh tràn đầy men say, cong môi cười: “Ai, cô gái này dáng vẻ không tệ, là gan cũng không nhỏ. Tiểu gia thích, là con gái nhà ai? Sao lại đậu xe trong nhà của anh chứ?”

Sở Minh Y giả vờ nhìn qua bên cạnh chu môi nói: “Tôi không biết đây là nhà để xe của anh.”
 
Chương 1030: Chen lấn nhảy vào cái hố (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lúc nãy khi cô đưa Sở Hưng Văn tới đã cố ý chạy xe trong nhà một vòng, mới phát hiện cái kho xe này là có nhiều xe thể thao nhất. Bên cạnh những chiếc xe này còn có mấy cái phòng nhỏ riêng lẻ, nói rõ trong phòng còn có nhiều xe thể thao quý gia hơn nữa!

Phản ứng đầu tiên của cô dĩ nhiên là ngừng xe ở nơi này. Không nghĩ tới lại thật sự để cho cô đoán đúng.

Người đàn ông kia nhìn mặt cô chằm chằm, một lúc lâu sau, ánh mắt lại tùy tiện quét xuống.

Tầm mắt của anh rơi vào trên cổ áo của cô nhìn chăm chú.

Người đàn bà này thật là biết diễn trò, lúc nãy khi xe tiến vào anh đã nhìn thấy một bóng người màu trắng đứng ở xa, tiếp theo người phụ nữ kia cởi áo choàng, anh lập tức bị màu vàng chói sáng này làm cho lung lay ánh mắt.

Cô gái này eo nhỏ, chân dài, những nơi nên vượt trội lại rất đẹp. Thật muốn nắm vào tay.

Người đàn ông vịn cửa xe, ánh mắt nhìn cô gái xinh đẹp này chằm chằm, cô cắn môi nhìn anh, ánh mắt vô cùng cao ngạo. Nháy mắt người đàn ông này bị kích thích một chút, anh vô cùng muốn.... hung hăng ấn người đàn bà này lên xe, lại hung hăng muốn một lần oanh oanh liệt liệt.

Ánh mắt Sở Minh Y mờ mịt nhìn anh, cắn môi dưới: “Chỉ là chiếm chỗ đậu của anh mà thôi, keo kiệt cái gì, tôi đậu xe ở chỗ của anh là đã để mắt đến anh rồi anh biết không?”

Sở Minh Y cố ý khiêu khích trừng mắt nhìn người đàn ông kia, cô hiểu rõ loại đàn ông này nhất, loại công tử phong lưu như anh thích nhất là thần phục được cô gái kiêu ngạo.

Càng kiêu ngạo, anh càng thấy hăng hái.

Quả nhiên, khóe miệng người đàn ông kia rút rút.

Sở Minh Y cố ý đi tới bên cạnh anh, ánh mắt người đàn ông này vẫn nhìn cô chằm chằm, lúc cô đi ngang qua người anh, môt làn gió thơm.... chui vào trong mũi anh, Sở Minh Y khinh thường liếc anh nói: “Uống nhiều rượu như vậy mà mặt vẫn còn trắng, tiên sinh, gan của anh không được tốt.”

Nháy mắt người đàn ông này đưa tay kéo cô vào trong lòng, gương mặt tràn đầy men say áp sát cắn lỗ tai cô: “Gan của tôi tốt hay không, đó là do em không sờ được. Anh, có một nơi tốt hơn.... cho em sờ thử một chút?”

Sở Minh Y giả vờ sợ hết hồn: “A.... anh làm gì vậy?” Người đàn ông này dán chặc cô, cô đã thân kinh bách chiến lập tức vui mừng trong lòng, chỉ đơn giản như vậy mà người đàn ông này đã muốn ngủ với cô? Quả nhiên, cô là cao thủ tình trường!

Cô cố ý dán sát vào người anh giãy dụa, hoảng sợ kêu lên: “Ừ a.... anh làm gì vậy? Buông tôi ra!” Cái câu “Ừ a....” này của cô vô cùng đen tối, nháy mắt người đàn ông này đã đè cô vào cửa sau, hai chân thon dài kẹp lấy chân cô, cả người cũng dán chặt lên người cô.

Sở Minh Y giả vờ tức giận, giơ tay lên hất anh ra, nháy mắt anh đã nắm lấy tay của cô: “Ai nha, còn là một con mèo hoang nhỏ!”

Nháy mắt anh liền hôn lên, miệng anh tràn đầy mùi rượu làm Sở Minh Y cảm thấy chán ghét, nhưng mà, cô sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, cô vừa giả vờ giãy dụa vừa làm cho người đàn ông này cảm nhận được vẻ đẹp của cô.

Cô cứ nói không muốn, giơ bàn tay nhỏ bé lên đẩy anh ra.

Nháy mắt người đàn ông không chịu nổi, muốn làm với cô gái này ngay.

Nhưng mà lúc này..... người đàn bà ngủ trong xe từ từ mở mắt. Ánh mắt mông lung của người đàn ba kia phát hiện..... người đàn ông ngồi bên cạnh không thấy, cửa xe mở ra, thật giống như còn có giọng nói “không cần” của một người phụ nữ?

Người đàn bà torng xe lập tức nổ tung!

Cô mở cửa xuống xe, bước trên đôi giày cao gót, lảo đảo lắc lư đi tới bên cạnh hai người này!
 
Chương 1031: Đáng đời! Không có một ai tốt! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Ai nha, thật tốt, người đàn ông của lão nương mà mày cũng dám cướp!” Người đàn bà cởi đôi giày cao gót ra vô cùng ác độc đập lên trán của Sở Minh Y.

“A ----” Sở Minh Y lập tức thét chói tai! Vốn là cô có thể tránh thoát, nhưng mà, người đàn ông chết tiệt kia đè cô lại, căn bản là cô không nhúc nhích được.

Người đàn ông bị thiết hét này của Sở Minh Y làm giật mình hoàn toàn tỉnh rượu lại, trừng mắt phát hiện cô gái trong ngực anh che trán đau đến kêu to.

Anh quay đầu, chỉ thấy một chiếc giày cao gót đập về phía anh: “Vương Tử Thần! Tên đàn ông ti tiện này! Ngay trước mặt lão nương mà anh cũng dám làm người đàn bà khác! Mắt bà bị mù rồi nên mới kết hôn với loại đàn ông ti tiện như anh!”

Giày cao gót lại bay tới, nháy mắt Vương Tử Thần đã đưa tay ra đỡ: “Trình Giai Ny! Cô nổi điên cái gì? Hai chúng ta kết hôn còn không phải là để được cái mình muốn, cô chơi của cô, tôi chơi của tôi. Chúng ta không can thiệp chuyện của nhau! Loại đàn bà ti tiện không biết xấu hổ như cô, gặp ai cũng lên giường, cô cho rằng lão tử nguyện ý cưới cô sao?!”

Lửa giận của Trình Giai Ny bốc lên cao ba trượng: “Loạn đàn ông ngựa đực như anh! Còn dám vu oan bà! Ông chủ Diệp Đình của Đỉnh Phong quốc tế theo đuổi tôi tôi còn không đồng ý. Tôi mù mắt! Lại gả cho loại đoàn ông ti tiện không biết liêm sỉ như anh!”

Vương Tử Thần cười nhạt: “Ông chủ Diệp Đình của Đỉnh Phong quốc tế theo đuổi cô? Đừng có tự dát vàng lên mặt mình, người ta có vợ có con, sẽ vừa ý loại đàn bà ai cũng lên giường được như cô sao? Nhìn xem dáng vẻ của cô đi, lớn lên giống một con dạ xoa vậy!”

Trình Giai Ny tức giận đến bối rối! Cả ngưởi đều bốc lửa! Cô xông tới tát thật mạnh lên mặt Vương Tử Thần “Ba ----”

Trình Giai Ny giận đến điên lên! Lần trước cô thu mua một người ký giả, tung chuyện Lăng Vi “thân mật” với Giang Quân ra ngoài ánh sáng trong ngày cử hành hôn lễ của Lăng Vi và Diệp Đình. Kết quả, cũng không biết là Diệp Đình biết do cô động tay động chân, hay là thế nào, mà việc làm ăn của cha cô bị phá hư chuyện này đến chuyện khác.

Bây giờ Trình gia thiếu nợ hơn bảy mươi triệu, nếu lại không lấy được vốn để xoay vòng sẽ lập tức tuyên bố phá sản, người đại biểu pháp lý là cô cũng phải ngồi tù thay người góp vốn và các đổng sự!

Làm sao cô có thể cam tâm được, lập tức liền muốn đám hỏi với người khác.

Trước kia, tất cả những người nịnh hót Trình gia đều lăn ra xa trong nháy mắt, những người mời Trình Giai Ny làm tiết mục cũng hẹn lần hẹn nữa với cô.

Lúc này Trình Giai Ny mới biết, những tiết mục mời cô làm khách quý kia không phải vì tài ăn nói của cô tốt, mà là bởi vì.... có có một người cha có tiền!

Bây giờ cha cô không xong, cây ngã mọi người đẩy! Giúp người khi hoạn nạn không có, tất cả đều là cái thứ bỏ đá xuống giếng!

Cô sa sút, tất cả bạn bè tốt của cô đều biến mất trong nháy mắt, cô bị tất cả mọi người cho vào danh sách đen.

Trình Giai Ny không còn gì cả, thiếu nợ thật mệt mỏi, đã quen với cuộc sống xa hoa, đột nhiên phải nghèo khổ vất vả... cô thật là không chịu nổi!

Loại cuộc sống này, thật là làm cho cô sống còn khó chịu hơn chết! Cô sống vô cùng tệ hại!

Cô liền chui vào cuộc sống ngày ngày uống rượu chơi đùa, lâu ngày liện bị nghiện rượu, ma túy, cờ bạc.

Đời này của cô hoàn toàn xong rồi, cô cũng không thể để cho người khác thoải mái! Cô thay đổi cách khác, mang hết tất cả bạn bè thân thiết của cô trước kia vào cái hố sâu, bây giờ tất cả bọn họ đều giống như cô vậy ăn, uống, thuốc lắc, cờ bạc, ma túy cả năm loại độc đều có đủ hết!

Cha cô bán một số lượng cổ phiếu rất lớn cho Vương Vinh Diệu, Vương Vinh Diệu vì thuận lợi nắm được cổ quyền của Trình thị liền quyết định cho thằng con của anh là Vương Tử Thần cưới Trình Giai Ny.
 
Chương 1032: Đáng đời! Không có một ai tốt! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hai bên đổi chác thành công, được cái mình muốn, hai người trẻ tuổi cũng đều là loại người thích chơi, nháy mắt liền rất hòa hợp mạnh ai nấy chơi.

Anh giơ chân lên đạp Trình Giai Ny một cước bay ra xa.

Trình Giai Ny mang một chiếc giày cao gót, vốn là đứng không vững nên không chống được một cước này, cả người cô ngã về phía sau “Đùng” cái ót đập vào cửa xe nháy mắt hôn mê bất tỉnh.

Người đàn ông này cũng là loại không có nhân tính, ngay cả liếc mắt nhìn cô cũng không chịu. Đưa tay kéo quần áo của cô gái trong ngực xuống, cúi đầu cắn lên.

Sở Minh Y biết Trình Giai Ny, nhưng mà, cô đã giải phẫu thẩm mỹ, Trình Giai Ny không nhận ra cô, trong lòng Sở Minh Y cười nhạo: “Trình Giai Ny, con đàn bà không biết xấu hổ này, còn dám nói Diệp Đình từng theo đuổi cô ta? Thật là rất không biết xấu hổ! Cho dù Diệp Định bị mù, cũng coi thường loại đàn bà như vậy!”

“A ---” Trong lòng cô đang mắng đã ghiền đâu, đột nhiên cảm giác trước ngực là một mảnh ấm áp. Người đàn ông này ủi loạn trên người cô như một con heo nọc! Sở Minh Y lập tức liền nổi giận!

Một người đã có vợ, là không có tiền đồ gì! Cô không muốn quen với anh, thân phận mà cô muốn không phải đơn giản như làm tiểu tam của công tử nhà giàu vậy! Cô muốn làm thiếu nãi nãi chính cung!

Sở Minh Y tát một cái: “Cút ngay! Mày còn dám cưỡng hiếp bà sao?”

Vương tử Thần bị cô đánh tỉnh mộng, men rượu dâng lên tát một cái lại: “Một con hồ ly tinh, còn giả bộ thiếu nữ thanh khiết sao?”

Sở Minh Y bị một cái tát này đánh đến mắt nổ đom đóm, trong đầu choáng váng từng trận.

Người đàn ông đẩy cô tới trước đầu xe, kéo quần bó sát của cô xuống, phát hiện bên trong người đàn này không mặc gì cả: “Dâm đãng như vậy, còn giả vờ với lão tử!”

Người đàn ông lập tức kích động đè cô ngã xuống vọt vào.

Sở Minh Y thét chói tai, lúc cô giải phẫu thẩm mỹ đã cùng lúc vá lại, cô biết rõ, sau này cô phải câu rùa vàng lần nữa, cho nên, đàn ông vô cùng thích xử nữ, đặc biệt đàn ông có tiền lại càng như vậy!

Sở Minh Y giả vờ đau đến bật khóc, cô siết chặt nắm đấm liều mạng đập lên ngực anh.

Trong bãi đậu xe.... một người đàn bà bị đập đầu ngất xỉu, trên xe lại có một người đàn bà đang lay động khóc lóc.

Lúc Trình Giai Ny tỉnh liền thấy hai tên tiện nhân kia đang làm loạn trước đầu xe: “Hai đứa tiện nh6an kia!”

Ngay trước mặt cô! Muốn làm không biết tìm một chỗ kín đáo sao? Gấp gáp không thể chở đợi như vậy?

Trình Giai Ny tức giận đến muốn tìm một cây búa tạ hung hăng đập chết hai đứa tiện nhân này! Cô cầm một chiếc giày cao gót khác xông lên đánh hai người kia.

Người đàn ông thấy Trình Giai Ny tỉnh liền kéo khóa lại đi về phía Trình Giai Ny, tát cô một cái bay ra: “Cút --- Đừng ở trước mặt làm lão tử chướng mắt nữa! Lão tử muốn làm ai thì làm người đó! Nếu cô còn dám đến phá hư chuyện tốt của lão tử! Lão tử sẽ làm ngày ngày trước mặt cô cho cô xem!”

Trình Giai Ny giận đến nổi điên, nhưng mà, cô cũng uống nhiều rồi, tay mềm chân mềm. Bây giờ muốn giết chết hai người kia căn bản là không thể. Thân thể cô mềm nhũn, trong lòng âm thầm thề, nhất định phải tự tay giết chết hai đứa tiện nhân kia! Cô phải chờ đợi một cơ hội!

Vương Tử Thần ôm lấy Sở Minh Y trở về biệt thự của mình.

Trình Giai Ny thê thảm đứng đó, làm sao cô có thể cam tâm, lập tức lái xe đi tìm bạn của mình.

*

Trong phòng làm việc của Diệp Đình, một cái máy tính mới đang liên tục tiếp thu văn kiện trong máy tính của Vương Vinh Diệu.

Lăng Vi hôn lên môi anh: “Chồng! Anh thật giỏi! Anh nhìn những văn kiện này xem, là giấy chứng nhận việc anh tham ô.... Một mình anh ăn nhiều tiền của người góp vốn như vậy, anh nói xem nếu phần tài liệu này bị đưa ra ánh sáng thì những người góp vốn kia có giết anh hay không?”
 
Chương 1033: Trộm kỹ thuật của cô thì sao! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Diệp Đình vô cùng thâm trầm tự hỏi, đôi mắt đen của anh chậm rãi nâng lên, vô cùng thâm trầm nhìn cô chăm chú nói: “Những người góp vốn kia sao có thể chỉ muốn giết ông ta chứ, anh đoán có lẽ những người đó sẽ muốn giết chết cả nhà ông ta.”

Lăng vi cắn răng nói: “Đáng đời!” Ba mẹ cô xảy ra chuyện, nhất định là có phần của lão gia này nữa! Cả nhà Vương Vinh Diệu đều không có ai là người tốt!

Diệp Đình lại nói:“Đừng nóng nảy, chúng ta giữ lại những tài liệu này trước. Anh có ý tưởng càng hay hơn nữa...”

Lăng Vi cắn cắn đôi môi nhỏ, trên mặt tràn đầy vẻ cầu xin: “Còn có ý nghĩ gì tốt hơn nữa, anh nói cho em nghe với...”

Cô cố ý nũng nịu, ánh mắt Diệp Đình lại thâm trầm hơn. Anh nói: “Em chờ xem, tác dụng của con chip này còn lớn hơn bây giờ nữa!”

Lăng Vi có tinh thần hơn, cô không hỏi nữa, chỉ ngồi trên đùi anh kiên nhẫn chờ.

Diệp Đình nắm càm hôn tới hôn lui đôi môi của cô. Lăng Vi hơi mệt nhọc muốn vùi vào trong ngực anh mà ngủ, nhưng mà.... bây giờ cô mập hơn rất nhiều, cô uốn éo người lầm bầm hỏi anh: “Bây giờ em rất là nặng, hay là anh đừng ôm em nữa, em cũng đã sắp ngồi đến chân anh tê rần rồi. Hay là em đi đến ghế sa lon ngủ đi?”

Diệp Đình không buông tay: “Không có gì, anh ôm em ngủ.” Anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô. Khuôn mặt nhỏ nanh và tay của Lăng Vi hoàn toàn dán vào ngực anh, chỉ chốc lát sau cô đã ngủ say.

Lúc tỉnh, bên tai truyền đến âm thanh “Đinh ---”, nói rõ trong máy tính lại có văn kiện truyền tới!

Diệp Đình kéo con chuột mở văn kiện đó ra. Lăng Vi mở mắt nhìn: “Trời ạ! Cái con chip này... bị một thiết kế sư mang về nhà?”

Bên trong văn kiện này, tất cả đều là bản vẽ thiết kế... số lượng lớn bản vẽ thiết kế! Trời của tôi ơi!

Đây chính là tính mạng của một thiết kế sư!

Lăng Vi hưng phấn nhảy dưng lên, cô cướp lấy con chuột trong tay Diệp Đình mở các văn kiện ra, quét nhìn hết tất cả bên trong văn kiện!

“Chồng, phát tài!” Lăng Vi kêu to: “Oa oa --- Đây đều là bí mật thương nghiệp!”

Đôi mắt Lăng Vi lóe sáng như sao!

Thiết kế sư này nhất định phải là lớn tuổi vô cùng, nhất định phải rất có kinh nghiệm.

Bên trong những văn kiện này, hệ thống đặc biệt, ghi chép rõ ràng tất cả phương án thiết kế và ý tưởng thiết kế của một thiết kế sư.

Lăn Vi lật từng cái từng cái văn bản, trong đầu giống như bị điện giật vậy, các loại ý nghĩ hiếm lạ cổ quái bay loạn bên trong.

Diệp Đình nói: “Chủ nhân của văn kiện này... nhất định là kim bài thiết kế sư - Sở Hưng Văn của Hào Duệ Khí Xa.”

Lăng Vi bĩu môi:“Anh chính là bác của Sở Minh Y sao?” Nháy mắt liền chán ghét, không có nguyên nhân!

Danh tiếng của Sở Hưng Văn vô cùng lớn, ở trong nước, ngoài nước, thậm chí là trên quốc tế đều có rất nhiều công ty chế tạo xe hơi muốn đào ông đi.

Mọi người đều biết chuyện ông là bác của Sở Minh Y này. Sở Minh Y cũng luôn nhắc đến bác trai của cô ta, bởi vì rất có mặt mũi.

“A...” Lăng Vi đối với Sở Minh Y thật là phiền đến không thể phiền hơn nữa, nhắc đến cái tên này cô cũng đã muốn ói!

Bây giờ, có nghĩa là.... tài liệu của bác cô ta, lại trời xui đất khiến đến trên tay của Diệp Đình.

Lăng Vi không thèm để ý nhiều như vậy, dù sao Sở Minh Y đã mất tích, cô ta còn có thể gây nên sóng to gió lớn gì nữa?

Cô nhìn những văn kiện này, lại dần dần xem đến mê mẩn. Diệp Đình đặt máy tính lên sa lon, sau đó đặt cô lên sa lon nằm xuống để có thể thoải mái mà xem.

Sở Hưng Văn này thật là có tài! Lăng Vi nhìn như mê như say, đưa tay nhận lấy ly nước mà Diệp Đình mang tới uống sạch. Lại nghiêng người về phía trước một chút để Diệp Đình nhét gối tựa lưng vào phía sau cô. Sau khi anh nhét gối tựa lưng xong cô liền dựa ra sao thoải mái nằm xem tiếp.

Chỉ chốc lát sau, cô há miệng, ăn miếng bánh ngọt mà Diệp Đình đưa tới.

Chỉ chốc lát sau, cô lại há miệng, ăn trái cây mà anh đưa tới.
 
Chương 1034: Trộm kỹ thuật của cô thì sao! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Đột nhiên cô giật mình lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Đình chăm chú, anh đang cầm cái nữa trong tay, biểu tình vô cùng nghiêm túc ghim một miếng chuối tiêu, Lăng Vi nhìn gương mặt tuấn tú của anh chằm chằm, đột nhiên bị dáng vẻ nghiêm túc, quan tâm của anh làm cho mê mẫn.

Cô kìm lòng không được quỳ ngồi dậy, hôn lên mặt anh “Chụt ----” Diệp Đình ngẩng mặt lên nhìn cô, chỉ thấy cô cười vô cùng ngọt ngào...

Ánh mắt của anh cong cong, cũng bật cười. Lăng vi ăn chuối nói:“Thật là ngọt, chồng....”

Diệp Đình nhìn cô chằm chú, trêu nói:“Không phải em luôn nói chuối tiêu ăn không ngon sao?”

Lăng vi cười “ha ha”: “Chuối tiêu em nói không ngon..... cũng không phải loại chuối tiêu thơm ngon này!”

Diệp Đình: “...”

Bị chê, đau lòng.

Đột nhiên Lăng Vi cười to “Ha ha”, cô đẩy máy tính qua, đưa tay cầm nĩa ghim một miếng đưa tới bên miệng anh: “Anh cũng ăn.”

Diệp Đình: “...”

Không xuống miệng được.

Lăng Vi cười mạnh mẽ hơn, cố ý đưa chuối tiêu vào trong miệng anh: “Lại đây, hôm nay em sẽ để cho anh nếm thử mùi vị của nó!”

Nháy mắt Diệp Đình: “...” Hôm nay anh chọn loại trái cây này, chính là một sai lầm.

Anh đưa tay gãi gãi ngang hông Lăng Vi. Lăng Vi lại cười to “Cạp cạp”, Diệp Đình thích tiếng cười này của cô nhất... vô cùng cởi mở, giống như con vịt nhỏ đang cười.

Lăng Vi cười đến sắp ngu luôn rồi: “Đừng làm rộn! Lại phá nữa lần sau em sẽ cắn đứt nó!” Cô ăn một miếng chuối tiêu, tiếng nhai nát “Ca ca---” lớn vô cùng, giống như đang nhai đậu phộng vậy.

Diệp Đình không chống đỡ được, trực tiếp cười ra tiếng.

Lăng Vi cắn chuối tiêu đút vào miệng anh. Diệp Đình ăn chuối tiêu, lại ngậm lấy môi của cô.

Hai người cười đùa một lát, vừa ấm áp lại ngọt ngào.

Chỉ chốc lát sau, máy tính lại “Dinh ---” Lăng Vi vội vàng bấm mở văn kiện!

Rõ ràng lại là máy tính của một thiết kế sư... Hẳn là Sở Hưng Văn lại đưa con chip cho trợ thủ của ông ta....

Lăng Vi che mặt, trộm bí mật thương nghiệp của người ta như vậy được không? Ai nha... có hơi ngượng ngùng! Đời này cô còn chưa từng trộm đồ của ai đâu.

Chủ tiệm bán hàng thối nhầm cho cô một đồng cô cũng trả lại cho người ta.... trộm cắp kỹ thuật của người ta một cách trắng trợn như vậy, cái này.... thật giống như có hơi thất đức, đúng không?

Diệp Đình ở phía sau ôm lấy cô, chiếc cằm đầy râu của anh ma sát dưới rái tai của cô.

Lăng Vi hơi ngượng ngùng mở văn kiện này ra.... đôi tya ấm áp của Diệp Đình ôm lấy ngang hông cô, da của cô mềm mại vô cùng, thật giống như làm bằng đậu hũ vậy.

“Chồng, anh nói xem.... em nên mở ra xem không?”

“Xem nè, sao lại không xem chứ? Cọn họ còn xem con chip của em đâu.” Diệp Đình nói một cách chính khí đầy người.

Anh nói: “Bên trong con chip đều là thiết kế của em, kỹ thuật của em cao hơn bọn họ nhiều, bọn họ học từ em cũng có thể có đột phá trong kỹ thuật! Nói không chừng còn nghĩ ra ý tưởng nào hay hơn đâu. Bọn họ học thần kỹ của em, em học kỹ thuật vụn vỡ kia của họ, em thua thiệt lớn!”

Nháy mắt Lăng Vi cảm thấy mình bị thua thiệt lớn! Quả thật là thua thiết lớn! A a a....

Bất quá, những thiết kế kia của cô đều có thiếu sót, ha ha, cô mới không có ngu như vậy, đưa thần kỹ chân chính cho người khác xem.

Cô cho bọn họ nhìn cái thứ “thần kỹ” kia, thật ra sau khi bị người ta học sẽ lại trở thành “Mảnh vụn kỹ thuật“....

Lăng Vi hoàn toàn không có gánh chịu trong lòng, mở cái văn kiện mới này ra, lại bắt đầu nghiên cứu cẩn thận.

Lăng Vi nghiêm túc học tập, Diệp Đình tự chơi tự vui, anh ôm cô từ sau lưng. bàn tay xếp chéo trên người cô, đột nhiên nói: “Vợ, áo ngực nhà chúng ta lại phải đổi số lớn rồi...”

Lăng Vi bật cười: “Ha ha, anh đây là chê em lại mập lên sao?”
 
Chương 1035: Có mắt không thấy thái sơn (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Diệp Đình vô cùng nghiêm túc nói: “Không chỉ có không chê, mà còn rất thích em càng ngày càng dư thịt nữa!”

Lăng Vi hung hăng nhéo trên mu bàn tay của anh.

Cô nói: “Anh mua áo ngực cho em, phải mua số càng lớn nữa. Chưa tới mấy tháng, chờ sinh đứa bé ra rồi còn phải đổi lớn hơn đâu. Muốn bú sữa gì đó hình như sẽ lại biến lớn!”

“Cái gì?” Diệp Đình đen mặt, bú sữa! Như vậy sao được? Vợ anh, sao lại có thể cho người khác bú sữa?

Mặc dù là con trai, con gái của anh! Nhưng mà, đó cũng là nhất, quyết, không, thể!

Lăng Vi thấy sắc mặt của anh đen như đáy nồi, lại cười to: “Ha ha, ngay cả giấm chua của con trai con gái mình mà anh cũng ăn! Anh còn có thể có tiền đồ gì không?”

“Vẫn là kiên quyết không cho bọn nó bú sữa!” Diệp Đình kiêu ngạo hừ: “Nói không cho là không cho! Vợ anh, chỉ có một mình anh được đụng. Những người khác, ai đụng cũng không được.”

Râu của anh đâm đâm bên tai cô chà sát thật là nhột.

“Ha ha ha --- Em xem... Đại Bảo, Nhị Bảo của chúng ta có một người ba như anh thật là quá xui xẻo.” Lăng Vi đã cười đến sắp ngốc luôn rồi.

Diệp Đình không vui: “Sao có thể là xui xẻo chứ? Sinh ra được là có thể không cần phấn đấu sáu mươi năm như người ta.”

Nháy mắt Lăng Vi tức giận: “Không được!” Cô vô cùng nghiêm túc kéo hai tay anh xuống: “Nếu là anh có loại suy nghĩ này, vậy em sẽ tức giận!”

Cô quay mặt qua, vô cùng nghiêm túc nhìn anh chằm chằm nói: “Chúng ta sinh đứa bé ra được, phải để cho chính bọn họ ra ngoài phấn đấu, xông xáo! Nếu từ nhỏ đã nuông chiều bọn nó, lớn lên thì xong rồi! Cả ngày đánh nhau, nói không chừng còn dính vào thói quen tật xấu khác! Phải để bọn nó tự lập, tự lo cho mình từ nhỏ, không thể bởi vì cha mẹ có tiền liền kiêu căng!”

Diệp Đình nhìn gương mặt nhỏ nanh vô cùng nghiêm túc của cô đột nhiên bật cười: “Từ mẫu nhiều bại nhi, xem ra Đại Bảo, Nhị bảo của chúng ta chắc canh sẽ không biến thành bại gia tử.”

Lăng Vi cười đắc ý: “Anh cũng không được nuông chiều bọn nó, biết không?”

“Ừ ừ!” Diệp Đình vô cùng “hiểu chuyện” gật đầu.

Anh còn nói: “Hai chúng ta nghiêm nghị như vậy, tính cách của con sẽ mềm yếu. Hay là chúng ta phân chia công tác, em làm nghiêm mẫu, anh làm từ phụ. Anh sẽ chuẩn bị cho em một roi da nhỏ, bọn nó,phạm sai lầm em liền ra tay đánh bọn nó. Sau đó, bọn nó sợ sẽ chạy tối chỗ anh nói --- Ba, ba! Mẹ đánh chúng con! Vậy anh sẽ bận rộn bên trái ôm một đứa bên phải ôm một đứa, lại đây lại đây, ba mua kẹo cho các con, mẹ là kẻ xấu, sau này không để ý đến mẹ nữa.”

“Phốc ---” Lăng Vi tức giận đến nhéo anh: “Anh lại là loại người như vậy! Diệp Đình! Thì ra anh lại là loại người như vậy!”

Diệp Đình cười không ngừng, ôm cô lại, hôn một cái lại một cái lên đôi môi nhỏ của cô. Thật ra thì, Lăng Vi biết nhất định Diệp Đình sẽ còn nghiêm nghị hơn cô.

Hai người đang chơi đùa, đột nhiên Vương quản gia tới báo cáo nói “Tiên sinh! Phu nhân! Tin tức tốt ---”

Hiếm khi Vương quản gia kích động như vậy, Lăng Vi lập tức hưng phấn: “Tin tức tốt gì?”

Vương quản gia nói: “Bên thiếu gia Quân Dương đã làm ra thuốc giải!”

“Thành công?” Diệp Đình và Lăng Vi cùng nhau hỏi.

Vương quản gia gật đầu với Diệp Đình, rồi lại gật đầu với Lăng Vi. giống như đã kích động đến không biết nên nói gì cho phải, Hàn Yến, Tần Sanh cùng Lôi Tuấn, Lôi Đình và tiên sinh nhà ông đã quen biết nhau từ nhỏ. Vương quản gia rất là thích mấy đứa bé này.

Lúc này, nghe được thuốc giải của Hàn Yến đã tạo ra, thật sự là rất vui mừng!

Diệp Đình vội vàng gọi điện thoại cho Quân Dương, điện thoại của Quân Dương tắt máy. Lăng Vi nói: “Nhất định là cậu ấy đã mệt lả, muốn ngủ một giấc thật ngon.”

“Ừ...”

Những ngày qua Quân Dương thật sự rất cực khổ.... mệt nhọc đầu óc, càng khiến cho người khác mệt mỏi hơn là mệt nhọc thân thể.

Những công việc này của Quân Dương, tất cả đều là việc thiêu đốt trí não! Quá phí đầu óc.

Lăng Vi nói: “Em gọi điện thoại hỏi Đào Hoa một chút.”
 
Chương 1036: Có mắt không thấy thái sơn (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô bấm số của Đào Hoa, Đào Hoa vô cùng vui vẻ nói: “Đúng, Quân Dương thật sự rất lợi hại! Còn có Trương lão tiên sinh cũng rất lợi hại! Ông còn mời rất nhiều cao thủ trung y tới, nếu không có Trương lão tiên sinh hết sức tương trợ, tuyệt đối sẽ không làm ra thuốc giải được!”

Lăng Vi đang nấu cháo điện thoại với Đào Hoa, đột nhiên Vương quản gia lại tới báo cáo: “Tiên sinh, phu nhân, có một đôi vợ chồng xông vào đường cảnh giới của chúng ta. Hai người kia đều là người quen của hai người, bọn họ là cha mẹ của Trương Diệc Đình. Bây giờ xe của bọn họ đang bị chúng ta canh phòng ngăn cản ở bên ngoài.”

Lăng Vi nói: “Tạm biệt” với Đào Hoa.

Cô bấm điện thoại trên tay, trong đầu nghĩ, lần trước Trương Diệc Đình cho một trăm người tới chặn cô, sau khi Diệp Đình tới đã mang Trương Diệc Đình đang té xỉu trở về.

Cha mẹ cô ta sao có thể không nóng nảy? Dù sao nhị gia của Trương Diệc Đình đã cứu Hàn Yến, bọn họ muốn một mạng đổi một mạng?

Lăng Vi nói: “Bảo bọn họ chờ, lát nữa tôi đi qua.” Trng viên biệt thự của Diệp Đình cũng không phải là ai cũng có thể vào được.

Diệp Đình lại nói: “Để bọn họ đến phòng khách của viện trước chờ một chút đi.”

Lăng Vi kinh ngạc ngước mặt lên nhìn anh, Diệp Đình đưa tay nhéo lên má cô: “Bên ngoài rất lạnh, em không nên chạy ra chạy vào, để cho bọn họ vào nhà cũng tiện cho em tiếp khách.”

Đột nhiên trong lòng Lăng Vi.... cảm thấy thật ấm áp giống như bị gió xuân lướt qua vậy, Diệp Đình ghét nhất là người xa lạ tới nhà. Lần trước Họa Triển đã phá lệ một lần....

“Được.” Nếu chồng thương cô như vậy, vậy thì cô nhất định phải nhận tình cảm của anh.

Lăng Vi không gấp gáp đi ra ngoài, mà là thoải mái mở nước và xà bông thơm ngát, mặc áo choàng tắm thử độ nóng. Cô vừa thêm nước, Diệp Đình vừa sấy tóc cho cô.

Diệp Đình nhìn sữa tắm trong tay cô chằm chằm hỏi: “Không phải những loại đồ trang điểm này đều có thành phần hóa học sao? Em hấp thu vào không tốt cho thân thể.”

“A! Đúng...” Chủ yếu nhất là không tốt với thai nhi! Đã rất lâu rồi cô chưa từng dùng đồ trang điểm, hôm nay muốn đi gặp khách nên cô mới muốn nhẹ thoa một ít lên mặt. Như vậy phải làm sao? Da thiếu nước cũng khó nhìn!

Diệp Đình nói: “Không phải chúng ta có dưa leo sao? Anh thấy trên ti vi có phim như vậy.”

“Ha ha, chồng.... xem ra anh rất hiểu biết về mặt này?” Lăng Vi ngẩng mặt lên liếc mắt nhìn anh.

Diệp Đình nói: “Từ sau khi có vợ, cái gì cũng phải hiểu một chút. Bởi vì.... vợ thật sự là quá mơ hồ.”

Lăng Vi ngắt bên hông anh, kết quả cả người anh đều là bắp thịt, căn bản là không nhéo được.

Tiểu Khiết cắt dưa leo thành từng miếng nhỏ bưng vào. Lăng Vi nhìn vào trong khay rồi nói với tiểu Khiết: “Sau này, em không cần cắt.”

Cô muốn chính tay cắt! Ha ha ha --- đột nhiên cô nghĩ đến, say này dùng dưa leo và chuối tiêu luyện tay! Ha ha ha --- cho anh dám chọc giận em! Anh lại chọc em giận nữa em liền cắt của anh!

Nháy mắt Diệp Đình cảm thấy đầu gối bị trúng một mũi tên...

Lăng Vi đắp mặt, thoải mái thay quần áo xong liền đi đến phòng khách của viện trước.

Mẹ của Trương Diệc Đình cũng thay đổi thái độ lần trước, đôi mắt sáng trưng quan sát phòng khách của Diệp Đình.

Bà thật muốn sờ những món đồ cổ trên kệ kia, còn có cánh cửa vàng óng rực rỡ kia nữa.

Lúc Lăng Vi tiến vào, bà Trương nịnh hót: “Ai nha... Diệp phu nhân, tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn, lần trước.... ở trong nhà tôi..,. Ha ha ha... cô xem, Hàn tiên sinh cũng đã sắp tỉnh... có phải nên...?”
 
Chương 1037: Tốt thật hay giả tốt, từ từ cân nhắc (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi đi tới, liếc bà: “Vị phu nhân này, bà nói gì? Tôi nghe không hiểu.”

“Ách...” Mẹ của Trương Diệc Đình nghẹn lời, một chuỗi lời nói dài lúc nãy đã chuẩn bị nháy mắt bị nghẹn trở về.

Mẹ của Trương Diệc Đình lúng túng nở nụ cười: “Tôi nói.... Nhi già nhà chúng tôi đi hỗ trợ.... tìm ra thuốc giải giúp bạn tốt của cô.... Diệc Đình nhà chúng tôi.... vẫn còn ở.... nơi này của nhài.... ngài có thể.... hay không...” Bà nhìn sắc mặt của Lăng Vi nói, vô cùng cẩn thận, từ lúc bắt đầu “cô” nháy mắt đã đổi thành “ngài”, đời này của bà vẫn chưa từng nói chuyện mà dùng chữ ngài này với ai cả, nhưng hôm nay trước khi tới, cả gia đình đã dạy bà nói.

Nói thật ra, mẹ của Trương Diệc Đình cũng hơi sợ Lăng Vi, bà vẫn luôn nhìn sắc mặt của Lăng Vi nói chuyện, nếu sắc mặt của cô trầm xuống, bà sẽ không nói ra nửa chữ, nói lời cuối cùng xong, lại bị sợ đến không còn âm thanh.

Lăng Vi liếc mắt nhìn bà.

Trương mẹ nuốt nước miếng, dùng cùi chỏ dụng tay của chồng bà.

Ba của Trương Diệc Đình vô cùng biết điều, mặc dù chưa từng gặp loại tình cảnh lớn như vậy bao giờ, nhưng mà, dù sao cũng là đứng đầu một nhà, anh trầm ổn, vô cùng thành khẩn nhìn Lăng Vi chằm chằm nói: “Diệp phu nhân, Diệc Đình nhà chúng tôi mua người giết cô, là nó sai hoàn toàn! Nó làm ra chuyện sai lầm như vậy nên đưa vào tù bắn chết! Hôm nay, cho dù nó có chết, tôi cũng sẽ không càm thấy đáng tiếc. Làm người không thể đường đường chính chính, ở lại trên đời này, cũng là gieo họa cho người khác. Nếu không, còn cần luật pháp làm gì?”

Mẹ của Trương Diệc Đình giận đến đôi mắt đỏ như máu! Bà hét: “Ngao! *** mẹ ông! Đó là con gái ông! Cho dù con gái của ông lại sai đi chăng nữa thì nó cũng là do ông sinh ra!”

Ba của Trương Diệc Đình nói: “Nuôi mà không dạy là lỗi của cha! Tôi sinh con gái lại không có dạy dỗ thật tốt, tôi tình nguyện cùng nó đi bắn bia, tôi cũng không muốn nhìn thấy nó lại sống những ngày không biết liêm sỉ như vậy nữa.”

Mẹ của Trương Diệc Đình giận đến choáng váng đầu, bà nghiến răng nghiến lợi, lại không dám quá lớn tiếng, đè thấp âm thanh trong cổ họng lại, gầm nhẹ: “Ông im miệng cho tôi! Tôi cho ông tới không phải là để ông nói những điều này! Trước kia, không phải tôi đã dạy ông nói như thế nào sao? Ông điếc à?”

Sắc mặt Trương ba tái xanh nói: “Bà để cho tôi nói cái gì thì tôi phải nói cái đó sao! Trương Diệc Đình nó làm thương tổn Diệp phu nhân, mua một trăm người giết một cô gái nhỏ như vậy! Nó còn lương tri sao? Nhị gia của nó cũng ở tại chỗ đó, nó thậm chí ngay cả Nhị gia của mình mà cũng phải giết! Đây là đại nghịch bất đạo! Loại con gái như vậy, là tôi dạy không tốt! Tôi tình nguyện để quốc gia dạy thay tôi! Ăn cơm tù vẫn dạy không tốt thì bắn chết! Hy vọng lần sau nó đầu thai có thể làm một người tốt!”

Trương ba càng nói càng kích động, hiển nhiên từ đó đến giờ anh chưa từng đường đường chính chính nói chuyện như vậy, làm mẹ của Trương Diệc Đình giật mình đến đứng ngây ngốc ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Lăng Vi nhìn Trương ba chằm chằm một hồi nói: “Cô ta ở chỗ của tôi rất tốt, chú nhất định muốn để cho cô ta trở về sao?”

Trương ba và Trương mẹ cùng nhau ngây ngẩn. hai người nhanh chóng đứng dậy nhìn Lăng Vi chăm chú.

Trương mẹ vội vàng cướp lời: “Cám ơn đại ân đại đức của Diệp phu nhân! Coi ở mặt mũi của nhị gia, cám ơn diệp phu nhân tha cho Diệc Đình nhà tôi một mạng. Chúng tôi mang Diệc Đình trở về nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt! Nhất định sẽ để cho nó đến chỗ cô nhận sai!”

Lăng Vi cười lạnh, nói với bà: “Bà vẫn là đừng nói chuyện, bà vừa nói tôi lại muốn thay đổi ý định.”

Mẹ của Trương Diệc Đình bị nghẹn.

Lăng Vi nói với Trương ba: “Chí, lời nói của chú rất hay. Tôi có thể thả người. Nhưng mà, các người có từng nghĩ tới không.... tôi mang Trương Diệc Đình theo, cũng là đã cứu cô ta?”

TRên mặt Trương ba, Trương mẹ tràn đầy kinh ngạc nhìn cô chằm chằm.

Lăng Vi nói: “Trương Diệc Đình nổi điên, muốn hơn một trăm người tới giết tôi. Các người biết cô ta cho đám côn đồ đó bao nhiêu tiền không?”

Hai người nghẹn lời.
 
Chương 1038: Tốt thật hay giả tốt, từ từ cân nhắc (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi còn nói: “Những tên côn đồ đó bị hộ vệ của tôi đánh bị thương nặng khắp người, tiền thuốc thang này, các người có biết cần bao nhiêu không? Trương Diệc Đình nào có tiền? Những tên côn đồ kia không lấy được tiền còn không phải muốn mạng cô ta sao? Tôi mang cô ta trở lại, những tên côn đồ đó không tìm ra cô ta, mạng nhỏ của cô ta là tạm thời giữ được. Các người không cảm thấy là phải cảm ơn tôi sao?”

Trương ba vội vàng quỳ xuống dập đầu cho Lăng vi, Lăng Vi đi tới, thân thiết kéo tay ông: “Chú, chúng ta người thông minh không nói bậy bạ. Nếu không phải xem ở mặt mũi của Nhị gia, tôi đã đưa cô ta vào tù từ sớm. Lăng Vi tôi làm việc cũng không nương tay. Một quả bom hẹn giờ giây giây phút phút đều muốn giết tôi, thật sự là tôi không muốn giữ lại.”

Trương ba đau lòng ôm đầu: “Cô nói đúng! Căn bản là tôi không muốn đưa nó về. Nhi gia cứu bạn của ngài, đó là tấm lòng của bác sĩ, ai có bệnh đến xem bệnh chúng tôi đều sẽ trợ giúp. Cho tới bây giờ chúng tôi không có cái câu lấy mạng đổi mạng này. Từ xưa đến nay cũng không có như vậy. Làm sao, ông là bác sĩ, đi chữa hết bệnh cho bệnh nhân còn yêu cầu bệnh nhân phải thả tên tội phạm giết người ra ngoài? Cái người phạm tội giết người này vẫn là đã giết chủ nhân của cậu. Không có nói như vậy được!”

Lăng Vi gật đầu, đột nhiên Trương mẹ khóc: “Diệp phu nhân.... cô đừng nghe ba nó nói bậy.”

Đột nhiên Trương ba rống lên: “Bà im miệng đi! Cái nhà này, sau này đều là do tôi định đoạt!”

Trương mẹ chấn động, bị sợ đến co rút cổ. Giống như con rùa đen rút đầu vậy.

Lăng Vi thấy khí thế của Trương ba, không chút nào bị Trương mẹ gù dọa, lúc này mới nó: “Người, chú có thể mang đi. Cô ta ở chỗ tôi tôi còn phải cho cô ta thêm một chén gạo. Đưa vào tù cũng là lãng phí lương thực của quốc gia. Các người có dạy dỗ tốt hay không đó là chuyện của các người. Với tính tình này của Trương Diệc Đình, nếu còn tiếp tục như vậy, tôi dám cam đoạn, cô ta ở bên ngoài xã hội, kết quả tuyệt đối sẽ không tốt hơn là đi vào nhà tù lúc này.”

Nháy mắt mẹ Trương oán hận nhìn Lăng Vi chằm chằm.

Lăng Vi lười nói chuyện với bà, trực tiếp nói với Trương ba: “Ngày đó trên bàn cơm, không phải Trương Diệc Đình bị ói sao? Đó là cô ta mang thai đứa bé của người khác. Người bao nuôi cô ta đã có vợ, chú suy nghĩ một chút, phu nhân chính thức của người ta sẽ tha cho cô ta sao? Thủ đoạn của những phu nhân nhà giàu còn ác độc hơn chúng tôi nhiều. Người ta sẽ giữ một đứa con riêng cho chồng mình, tới chia tài sản với con mình hay sao? Những lời khác tôi cũng không muốn nói nhiều, điểm đến thì ngừng, có thể hiểu hay không thì chính các người suy nghĩ.”

“Cám ơn! Cám ơn!” Trương ba ngàn ân vạn ta, ông hoàn toàn hiểu ý của Lăng Vi. Trương Diệc Đình chọc họa lớn, bây giờ không thể mang cô về nhà. Chỉ cần bước vào thôn một bước, những tên côn đồ kia sẽ đòi tiền cô, nếu không có tiền, phải giết chết cô. Cũng không thể để cho cô tiếp tục làm tiểu tam, hẳn là vợ của người đàn ông kia đã phát hiện cái gì, nói không chừng lúc trở về, không chỉ có không sinh đứa bé ra được, mà ngay cả chính cô cũng đã chết trong tay người ta.

Lăng Vi không nói nhảm nhiều nữa, để cho Vương quản gia mang bọn họ đi gặp Trương Diệc Đình.

Với loại tính cách này của Trương Diệc Đình, Lăng Vi đều không thẻm để ý đến. Chỉ cần đặt Trương Diệc Đình vào xã hội thượng lưu, chưa đầy một phút đã bị người ta giết chết.

Cần gì phải làm dơ tay của mình.

Loại người như Trương Diệc Đình sẽ có nhiều người dạy dỗ cô ta, để cho cô ta từ từ “trải nghiệm” đi, sẽ có nhiều người nguyện ý “dạy” cô ta, cái gì mới gọi là ác độc chân chính! Từ từ xem đi.”

Sau khi ba mẹ Trương Diệc Đình rời đi, Vương quản gia lại tới báo cáo: “Phu nhân, có một đôi vợ chồng họ Lâm muốn gặp ngài.”

“Họ Lâm?”
 
Chương 1039: Thích đến nghiến răng nghiến lợi (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Vương quản gia nói: “Tôi mới vừa hỏi thân phận của họ, vị tiên sinh kia là quán trưởng của một võ quán, vị nữ sĩ kia dạy đại học.”

Trong lòng Lăng Vi đã đoán ra, là ba mẹ Lâm Kha?

Hai người này, cô không phải rất muốn gặp. Hơn nữa, cô rất mệt... liền nói với Vương quản gia: “Hôm nay mệt rồi, nghỉ ngơi một lúc trước.”

Vừa nói vừa đi trở về phòng ngủ.

Trong đầu Lăng vi nghĩ, xem chỗ này của cô là chỗ nào? Muốn tới thì tới? Con gái mấy người trộm con chip của tôi, còn muốn bán năm trăm triệu... tôi lại không có tình cảm gì với cô ta, tại sao lại phải gặp các người?

Lâm Kha của các người là gì? Tôi là thân thích hay bạn bè của mấy người? Các người xem tôi là cái gì? Hơn nữa, chuyện này.... đến tìm cô có ích lợi gì? Cảnh sát bên kia đã nắm giữ tất cả chứng cứ, không phải cô nói thả người là có thể thả người ra.

Cô cũng không phải là tư pháp, cô không có quyền lực lớn như vậy! Hơn nữa, cho dù cô là quan tòa, cô cũng không thể nói thả người là thả người!

Vẫn còn nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như vậy đây, cảnh sát, quan tòa, tòa án đã bắt đầu thụ lý rồi, tìm cô có ích lợi gì?

Lăng Vi liền trực tiếp đi ngủ. Ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm giác bên cạnh cô có một vật nặng, cô chui về phía đó ủi ủi, đưa tay ôm eo anh: “Chồng.... Sao trên người anh không lạnh?”

Diệp Đình cười hôn cô, trước khi anh tới đã sưởi ấm rồi, chính là sợ làm cho cô lạnh.

Diệp Đình ôm cô ngủ, Lăng Vi mơ mơ màng màng nói: “Ba mẹ Lâm Kha muốn gặp em, em không gặp.”

“Ừ.” Diệp Đình vuốt lưng cô: “Muốn gặp thì gặp, không muốn gặp thì cứ để bọn họ chờ ở đó.”

Lăng Vi hé miệng cười, chồng cô giống cô, chính là giả vờ như vậy, thì tính sao!

Diệp Đình đưa bàn tay ấm áp vào áo, sờ bụng cô: “Vợ, sao hai vật nhỏ này không có động tĩnh?”

Lăng Vi cảm thấy buồn cười: “Còn chưa được bốn tháng đâu? Chờ đến bốn tháng sẽ cảm nhận được máy thai. Bây giờ, còn chưa tới thời điểm.”

“Ừ...” Diệp Đình tính ngày, bốn tháng? Cũng sắp.... còn chưa được nửa tháng nữa!

Đột nhiên Diệp Đình dời bàn tay lên, ánh mắt thâm trầm nhìn cô chăm chú: “Vợ, không cảm giác được máy thai, nhưng em lại ít vận động rồi. Em vận động nhiều một chút bọn nhỏ mới nguyện ý động đậy. Em quá lười, đứa bé cũng lười như em vậy.”

Lăng Vi tát một cái qua: “Cút qua một bên đi, là chính anh muốn vận động với em! Anh nghĩ em ngu chắc? Anh chính là thiếu bị đánh! Mau ngủ, bớt nói nhảm!”

Thật ra thì Diệp Đình chỉ muốn trêu chọc cô một chút, vợ thân ái của anh lúc ngủ chu miệng nhỏ vô cùng khả ái. Gương mặt đẹp mềm mại cũng đẫy đà hơn rất nhiều, tròn vo thật là muốn nhéo mấy cái....

Diệp Đình ôm lấy, hôn gương mặt nhỏ nanh của cô, hôn đôi môi nhỏ xinh của cô.

Lăng Vi ôm cổ, ôn nhu nhìn anh. Đột nhiên Diệp Đình bật cười:“Đi ngủ đi ngủ.... em chủ động như vậy anh sẽ không kềm ném được.”

Lăng Vi cười nhạo anh: “Anh chỉ có chút định lực đó thôi sao! Khinh bỉ anh! Anh nhìn xem em, hôn như thế nào cũng không sao!”

“Phải không?” Diệp Đình không phục: “Anh xem em là càng gấp gáp hơn anh.” Ngón tay anh từ trên eo dời xuống, Lăng Vi đạp anh một cước bay ra xa: “Cút --- bà chính là không muốn, sao vậy!”

Diệp Đình vừa cười làm làm vừa than thở nói: “Hai thằng nhóc con này! Chờ bọn nó sinh ra lão tử nhất định sẽ đánh bọn nó sưng mặt sưng mũi!”

Đột nhiên Lăng Vi nhớ tới một truyện cười, cô nói: “Lúc em lên đại học, bạn cùng phòng ngủ nói với em và Hạ Tiểu Hi một chuyện cười, hai người chúng em nghe không hiểu. Bây giờ suy nghĩ lại, thật là siêu cấp thú vị.”

Diệp Đình hỏi cô: “Chuyện cười gì, nói anh nghe thử xem.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom