Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 960: Xem ai diễn hơn ai (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Đột nhiên Vinh Phỉ đưa mặt gần sát cô: “Không nghĩ tới, cô lại có loại ham mê này, bị đánh thành như vậy, còn không quên câu dẫn đàn ông. Hả?”

“Biến…Thái!” Cô dùng sức, hai chân đột nhiên kẹp eo anh lại, lắc người một cái, muốn lật ngã anh! Cô chính là sát thủ đứng đầu từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện! Cho dù cả người tràn đầy vết thương, sức lực cũng lớn hơn người bình thường nhiều lắm!

Nhưng mà cái tên biến thái chết tiệt này lại có sức lực như vậy! Anh giống như là ngọn núi vậy, đứng trên đất vững vàng, cô dùng sức lắc người, muốn làm anh té ngã, nhưng làm thế nào cũng không nhúc nhích được.

Cô giận đến muốn nổ phổi! Vinh Phỉ trầm giọng cười: “Ở Amazon, cái dạng quái vật nào mà lão tử chưa từng thấy qua, con báo mẹ lão tử cũng đã từng đánh chết, huống chi chỉ là một con mèo hoang nhỏ như cô.”

“Bà muốn giết mày! Nhất định phải giết mày!”

Vinh Phỉ vô cùng vui vẻ, đôi mắt đen cũng xẹt qua tia lửa nhiệt tình, cánh tay của anh nâng chân cô lên, tay kia thì đặt ngang hông, hài hước cười: “Đến giết tôi đi, tôi chờ cô.”

Đột nhiên cô bật khóc.

Trong lòng Vinh Phỉ cảm thấy buồn cười, cô gái này muốn biểu diễn, anh không thể không pối hợp nha... Đột nhiên anh liền thay đổi sắc mặt, hung ác đến gần cô, đôi mắt đen tràn đầy lửa giận: “Khóc cái gì?”

Cô khóc thút thít, dáng vẻ vô cùng điềm đạm đáng yêu, cô quay mặt qua chỗ khác, cắn răng không chịu nói.

Lúc này, sắc mặt cô dần dần khôi phục lại bình thưởng, màu đỏ mà lúc nãy mặt nạ da người bị kéo ra kia cũng dần dần biến mất.

Cô giả vờ như bị làm nhục mà khóc... cả người đều run rẩy, nước mắt rơi xuống “Đùng đùng” như nước lũ vỡ đê.

Vinh Phỉ giả vờ như không nhịn được: “Mẹ nó! Lão tử phiền nhất là đàn bà khóc!”

Trên mặt anh tràn đầy thất vọng nhìn cô, cô thấy chiêu này của mình có hiệu quả, lập tức khóc càng mạnh mẽ hơn, trong đầu nghĩ: Cái tên biến thái chết tiệt này! Anh chỉ thích đàn bà nào hung hăng một chút, ác độc một chút, càng hung hăng với anh, anh sẽ càng thoải mái, cái loại biến thái này, chính là dựa vào người khác chọc giận anh anh mới được thỏa mãn!

Cho nên, cái tên đàn ông chết tiệt này, đã bị bệnh biến thái thời kỳ cuối rồi.

Cô khóc như mưa rơi trên lê hoa, giả vờ như vì bị làm nhục mà uất ức, nghẹn ngào không ngừng.

Vinh Phỉ tỏ ra rất tức giận, cô nước mắt lả chả nhìn anh: “Anh buông tôi ra.... cánh tay của tôi bị đạn bắn, thật là đau...” cô bị treo như vậy, hai cánh tay không thể không dùng sức kéo thân thể, nếu không thì cổ của cô sẽ dán sát vào trên bụng anh.

“Thật là rất đau...” Cô cắn môi, dùng sức khóc.

Vinh Phỉ giận dữ!

Anh lòng đầy tức giận buông cô ra, xoay người đến ghế ghỗ bên cạnh đó ngồi yên. Cầm ly trà bằng sứ xanh trên bàn, đập hết xuống đất “Ầm ầm phanh”

Cô nước mắt rơi lả chả, trong lòng âm thầm phỉ nhổ: “Hức, cái loại biến thái chết tiệt như này là dễ đối phó nhất.”

Vinh Phỉ càng ngày càng phiền não, đứng dậy muốn đi, cô vội vàng “A a...” hai tiếng: “Tôi đói, anh có thể mang chút thức ăn cho tôi sao?”

Ánh mắt cô trong vắt nhìn anh, người đàn ông như anh vậy, nhất định là ghét nhất bị đàn bà ra lệnh, quả nhiên --- sắc mặt anh đen lại, híp mắt: “Lão tử chưa từng bị đàn bà ra lệnh, bất quá...” Đột nhiên anh đến gần cô, nói nhỏ bên tai cô: “Ngực của cô cũng không tệ, thưởng cho cô một miếng cơm ăn.”

Anh cười lên, cười đến vô cùng khó ưa!

Cô nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà chọc giận anh, tuyệt đối không phải hành động sáng suốt! Cô phải theo anh sờ mông cọp. Cô hít mũi, yếu ớt “Anh”: “Cám ơn...”

Vinh Phỉ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt xẹt qua một tia chán ghét, hừ lạnh: “Kêu Tứ gia.”

“Cám ơn Tứ Gia...” Cô khéo léo kêu: “Chết tiệt chết tiệt! Nhanh lên một chút! Mẹ nó--- Chờ bà chạy ra ngoài được, nhất định sẽ lột da mày ra!”
 
Chương 961: Tỷ Đấu (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Vinh Phỉ nhấn chuông trên bàn.

Rất nhanh, Quý Túc cung kính đi vào: “Tứ gia ---”

Vinh Phỉ gật đầu: “Làm chút đồ ăn cho cô ta.”

“Dạ!”

Quý Túc đi ra ngoài, ra lệnh cho phòng bếp chuẩn bị cơm, sau đó canh giữ ngoài cửa, không có đi vào lại.

Vinh Phỉ cứ như vậy liếc mắt nhìn cô, cô vẫn luôn khóc.

Đột nhiên Vinh Phỉ hỏi cô: “Cô tên gì?”

Cô cứng người lại: “Cái gì?” Cô đâu có nói sao? Cô nói hồi nào?

Vinh Phỉ nhìn cô chăm chú hỏi: “Tên của cô gọi là gì?”

“...” Cô im lặng, suy nghĩ một chút... rồi nói: “Tôi là Angle.”

Vinh Phỉ nhíu mày: “Không phải cái này, "thiên sứ Angle" là ngoại hiệu người khác gọi cô, tên vốn có của cô là gì?”

Cô chớp mắt.

Ánh mắt chớp chớp, dụ dỗ nhìn anh.

Vinh Phỉ nhìn cô chằm chằm, chỉ thấy cô nhíu mày thật chặc, lại thả lỏng... dáng vẻ giống như giãy dụa rất lâu: “Tôi là Yên La.”

“...” Trong lòng Vinh Phỉ đã ói đến sắp chết rồi... mẹ nó... bịa ra tên cũng không chịu bịa tốt một chút, sao lại nghe giống như loại đàn bà kỹ viện ở thời kỳ cổ đại vậy chứ.

Cô thấy vẻ mặt anh tràn đầy chê bai, trong bụng cười thầm, cô cũng biết cái tên biến thái chết tiệt này sẽ không thích tên đó, hừ----

Vinh Phỉ nhìn cô chằm chằm, lại họi: “Ai đặt cho cô?”

Cô cắn môi, không chịu nói.

Đột nhiên Vinh Phỉ mói: “Cô có thể không cắn môi mình hay không?”

Biểu tình của anh vô cùng tàn bạo, thật giống như nếu cô lại cắn môi nữa, anh sẽ đánh gãy răng cô!

Cô giả vờ hơi rụt vai một chút, lại trấn định lại, ánh mắt kiên nghị nhìn anh, thật giống như muốn nói: “Tôi muốn làm gì thì làm đó, cần gì anh tới nhiều chuyện?”

Rốt cuộc Vinh Phỉ cũng bình tĩnh lại. quét nhìn cô gái nhỏ này từ trên xuống dưới, thật đúng là một cô gái thông minh....

Cô là thật thông minh, hoàn toàn có thể nắm cucu5 diện trong tay, vừa yếu thế, vừa không bị lừa. Nếu như giả vờ quá mức, sẽ làm cho người ta nổi lên lòng nghi ngờ, quá mạnh mẽ lại sẽ làm anh tức giận. Cô nắm giữ được cái độ lửa này... thật đúng là vừa đúng lúc!

Vinh Phỉ cười lạnh một tiếng, ánh mắt vẫn quan sát cô từ trên xuống dưới.

Cô vẫn thản nhiên đứng. Hai người không ai nói câu nào, vẫn giữ nguyên tư thế đối lập này.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, chắc là người đưa cơm.

Đột nhiên Vinh Phỉ đứng lên, đi nhanh đến bên cạnh cô, ánh mắt anh thâm trầm, kéo bộ đồ bó sát của cô lại, mặc dù bị anh xé ra, nhưng dù gì cũng có thể che một chút cảnh xuân.

Đột nhiên ánh mắt cô híp, lúc Vinh Phỉ ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt cô, cô lập tức hạ thấp tư thế, đôi mắt đẹp yêu kiều nhìn anh, môi nhỏ khẽ chu, không ngừng nuốt nước miếng, thật giống như đã đói bụng lắm vậy.

“Cộc…côc…cộc.” Có người bưng cơm đi vào, Vinh Phỉ hất cằm lên nhìn về phía cái bàn.

Người nọ liền để mâm lên bàn, cung kính lui ra ngoài.

Vinh Phỉ liếc nhìn thức ăn trên bàn, lại nghiêng đầu nhìn hai cánh tay bị trói của cô.

“Muốn tôi đút cô?”

Cô quật cường không lên tiếng đáp lại.

Vinh Phỉ cười nhạo một tiếng: “Cô có phải là hàng giả hay không? Sát thủ quốc tế Angle cũng không có yếu ớt như cô vậy.”

Biểu tình của anh vô cùng khinh thường, trong ánh mắt thêm một chút miệt thị. Cô trơ tráo liếc mắt nhìn anh: “Phụ nữ mà... cũng có rất nhiều mặt, nhất là phụ nữ có loại thân phận này như tôi, không có vài tuyệt kỹ, sao dám làm sát thủ quốc tế.”

Rốt cuộc Vinh Phỉ cũng bật cười, sâu xa nhìn ánh mắt của cô chằm chằm: “Còn là sát thủ đứng đầu.”
 
Chương 962: Tỷ Đấu (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô không thể làm gì khác hơn là cười một tiếng: “Bị anh nhìn ra rồi...” Cô lười biếng đảo mắt: “Không còn cách nào, muốn sống, phải để cho mình cố gắng trải qua mọi loại hoàn cảnh.”

Vinh Phỉ nhìn cô chằm chằm, thấy trong mắt cô lóe lên một tia đau sót.

Cô nói: “Người phụ nữ nào mà không muốn được yêu thương, được cưng chiều. Ai muốn sinh ra đã làm sát thủ?”

Cô cười lạnh nói: “Tôi vừa sinh ra đã bị ôm đến căn cứ huấn luyện, tôi năm tuổi.... tôi đã không biết mình là một con "người". Tôi vẫn nghĩ rằng mình là một cỗ máy giết người.”

Cô khẽ hừ một tiếng, còn nói: “Huấn luyện viên của tôi vẫn luôn dạy tôi dùng đao chém thỏ, chém gà mái, chém con vịt. Tôi bảy tuổi... Đột nhiên bị giam vào trong một cái lồng sư tử, tôi phải tay không chiến đấu với sư tử! Tôi không giết nó, nó sẽ đến ăn tôi. Sư tử đã đói mấy ngày, lúc nhìn thấy tôi, ánh mắt nó đều là xanh biếc!”

“Lúc ấy tôi vô cùng khẩn trương! Vô cùng sợ hãi! Tôi thấy trên đất chất đầu vũ khí, có dao dài, dao ngắn, có súng. Tôi liền nhào lên nhặt cây súng kia, lúc đó tôi chưa từng chạm vào súng, nhưng mà tôi biết, uy lực của súng lớn hơn dao nhiều lắm! Nhưng mà, lúc tôi ôm lấy cây súng kia, mới phát hiện, cò của cây súng này đã bị người ta khóa lại! Căn bản là không bóp được! Tôi biết, súng này là do người ta cố ý khóa! Lúc này, sư tử đã nhào về phía tôi, tôi dùng súng đập vào đầu nó một cái, trong tay tôi không có vũ khí tiện tay, đã bị mất thời cơ, thật may là sư tử kia bối rối một hồi, tôi lập tức lăn một vòng tại chỗ, nhặt một con dao dài lên chém vào cổ nó. Sư tử đau đến kêu gào “hống hống“. Nó nổi cơn điên lên! Hung hăng nhào về phía tôi ---”

Trong mắt cô tràn đầy sợ hãi, Vinh Phỉ nhìn cô chằm chằm nói: “Cô giết nó.”

Mắt cô mơ màng, tràn đầy vẻ ưu thương: “Thật là rất khó khăn... tay trái tôi cầm dao dài hù dọa sư tử, tay phải cầm dao ngắn nhân cơ hội đâm về vị trí nguy hiểm của nó! Tôi chỉ như vậy.... theo như chiêu thức huấn luyện lúc bình thường, đâm từng dao từng dao... mỗi lần cầm dao nhỏ đến gần sư tử, tôi nghĩ là tôi sẽ chết. Nhưng mà, tôi lại không có chết... tôi cũng may mắn chạy ra được. Bởi vì, chiêu thức huấn luyện của tôi lúc bình thường rất là khắc khổ, anh không biết.... Vĩnh viễn anh cũng không nghĩ ra... Ở bên cạnh lồng sư tử... Những người bạn nhỏ của tôi, người này đến người kia đều bị sư tử cắn chết!”

Đột nhiên cô ngước mặt lên nhìn Vinh Phỉ: “Nhất định anh sẽ không nghĩ ra... Lúc ấy tôi không có bất cứ cảm giác gì... Nghe bọn họ kêu thảm thiết, thấy bọn họ từng người từng người bị cắn chết, tôi không có bất cứ cảm giác đau lòng gì! Thậm chí không có chút suy nghĩ nào. Tôi chính là một xác biết đi! Lúc tôi giết chết sư tử, thậm chí còn rất kiêu ngạo vì mình là người thắng! Lúc tôi đi ra lồng sư tử, cả người đều là máu, kiệt sức... Huấn luyện viên khen tôi là "báo săn mồi" hung mãnh nhất, bởi vì tôi biểu hiện tốt nhất, cho nên... huấn luyện viên thưởng cho tôi một bữa tiệc lớn! Chỉ là... Tôi phải một mình chiến đấu với, tất cả những người khác đi ra từ lồng sư tử.”

Vinh Phỉ cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, ánh mắt cô nhìn khắp nơi, giống như rất sợ nhìn vào ánh mắt của anh vậy. Vinh Phỉ nói: “Cô giết chết hết tất cả mọi người.”

Ánh mắt cô nhìn bàn thức ăn chằm chằm, hốc mắt đã rưng rưng đột nhiên càng long lanh ánh lệ.

“Đúng vậy.”

Giọng của cô vô cùng bình tĩnh.

Vinh Phỉ cầm chìa khóa cởi xích sắt trên tay cô ra: “Xin mời.”

Anh xoay người đi ra ngoài.

Quý Túc đóng chặt cửa lại.
 
Chương 963: Đấu trí đấu dũng khí (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Toàn bộ phòng thẩm vấn gió thổi cũng không lọt, bên trong trừ vài băng ghế cùng cái bàn, còn có một bộ hình cụ được trang bị đầy đủ, bên trên có ổ khóa, không còn có những thứ khác nữa.

Vinh Phỉ nhìn camera theo dõi cô, cô đang ăn ngốn nghiết, ánh mắt cũng không có nhìn loạn khắp nơi.

“Người phụ nữ này.... thật là thông minh, cô ta biết trong phòng có camera, cho nên, cô ta không có làm bất cứ việc vô ích nào.”

Vinh Phỉ nhìn màn hình chằm chằm, đứng nghiêm nghị.

Tay trái anh ôm ngực, cùi chỏ tay phải thì khoác lên tay trái, sờ sờ cằm. Râu của anh đâm đâm, anh có chút vui mừng... hôm nay đã giữ lại bộ râu này.

Cô quét sạch sẽ hết tất cả cơm, thức ăn và canh.

Số lượng những thứ này đủ cho ba người ăn, rõ ràng cô đã no đến sắp ói, nhưng vẫn cắn răng ăn hết.

Bây giờ cô cần năng lượng! Không ăn cơm, là tuyệt đối không được! Hôm nay cô lừa được bữa cơm này, lần sau, còn không biết phải chờ đến khi nào.

Cô dùng thức ăn xong, đẩy cái mâm qua một bên, cũng không thèm để ý trên bàn có dầu hay không, lập tức nằm lên bàn nghỉ ngơi.

Vinh Phỉ không có trực tiếp đi vào.

Cứ đứng trước màn ảnh như vậy, nhìn cô chằm chằm. Anh muốn nhìn thử xem, người phụ nữ này có thể nhịn không cạy cái tủ chứa đầy hình cụ đó ra đến khi nào.

Sát thủ, một khi có vũ khí, đó là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, dù là cô chỉ lấy được một cây kim nhỏ, hay một con dao nhỏ.

Kim có thể dùng để đâm mù mắt hoặc là dùng dao trực tiếp cắt đứt cổ họng người khác.

Vinh Phỉ cứ đứng như vậy suốt một giờ, chân cũng đã tê rần. Anh đi tại chỗ hai vòng, hoạt động một chút, lại đi vào phòng thẩm vấn.

Cô chợt giật mình, nhưng cũng không có ngồi dậy, vẫn nằm như vậy. Cô sẽ không bỏ qua bất cứ phút giây cơ hội nào có thể nghỉ ngơi!

Vinh Phỉ đi tới, ngồi lên ghế bên cạnh cô, cười nói: “Ngủ ở đây khó chịu cỡ nào chứ, tôi dẫn cô đi lên giường ngủ.”

Giọng nói của anh, mang theo một chút tà khí... Cô chán ghét cười nhạt: “Dẫn tôi lên giường của anh, thuận tiện ngủ với anh luôn. Phải không?”

Vinh Phỉ cười, giơ tay lên quấn vòng quanh sợi tóc cô: “Nếu cô thích, cũng không phải là không thể.” Từ đầu đến cuối cô vẫn không có ngẩng mặt lên, giọng nói buồn buồn: “Vậy thì đi đi. tốt nhất là có thể tắm nước nóng. Không phải anh muốn làm chuyện đó với một con heo hôi hám chứ?”

“Đúng vậy.” Vinh Phỉ lạnh giọng cười một tiếng: “Mùi hương trên người cô, thật là sắp làm tôi ngộp chết rồi.”

Cô không tức không buồn, cũng không nhúc nhích.

Vinh Phỉ nhìn chằm chằm cô một hồi: “Sao vậy? Còn muốn tôi bế cô sao?”

Cô không nhịn được ngẩng đầu: “Ôm một chút anh cũng sẽ không chết. Cả người tôi không còn sức lực, đi đến trên người anh có thể tôi sẽ trực tiếp té xỉu. Đến lúc đó, tôi cũng không dám đảm bảo mình có thể phục vụ anh được không! Uống!”

Vinh Phỉ bĩu môi, cười một tiếng: “Chỉ thích vị cay này của cô mà thôi.”

Anh đưa tay cầm áo choàng dài che kín người cô, cánh tay hơi dùng lực một chút bế cô lên bước nhanh ra ngoài, anh không có đi về nhà chính, mà là đi đến gian phòng ấm áp bên cạnh.

Trong phòng này, có rất nhiều hoa cỏ. Ở giữa có một đài lưu ly. Anh đi tới bên cạnh đài lưu ly thả cô lên.

Cô tức giận: “Tắm nước nóng đã hứa đâu? Còn giường đã hứa nữa?”

Con mẹ nó! Người đàn ông này sao lại không theo lẽ thường mà làm chứ?

Đột nhiên Vinh Phỉ cười một tiếng, anh giơ tay lên sờ dưới nách phải của cô, dùng sức gãy.

“A ---” Cô hoảng sợ trợn mắt nhìn anh.

Ngón tay Vinh Phỉ dùng lực một chút, cạo rớt một lớp da dưới nách cô.

“...” Cô muốn phản kháng, nhưng anh kẹp lấy hai chân của cô, một cánh tay khác của anh dùng sức kẹp cánh tay cô ra đằng sau lưng.

Anh xé lớp da giả dưới nách cô, cầm một con dao dài một hai cm trong đó ra! Trên lưỡi dao này có bọc một lớp ny lon, tránh cho làm chính cô ta bị thương.

“Không tệ nha.... để tôi kiểm tra thêm xem, còn chỗ nào cất giấu vũ khí nữa.

Cô không dám tin trợn mắt nhìn anh, trong lòng vạn lần không hiểu, con dao này cô đã giấu suốt mười mấy năm! Cho tới bây giờ cũng chưa từng bị phát hiện, làm sao anh biết được?
 
Chương 964: Đấu trí đấu dũng khí (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Vinh Phỉ cắm con dao vào chậu bông bên cạnh, cười nhạo nhìn cô, buồn cười cong môi: “Tôi đoán thử xem... còn chỗ nào có?”

Ánh mắt anh nhìn về phía ngực cô, đột nhiên cô nói: “Đừng tìm, ở trong chân.”

Vinh Phỉ nói với cô: “Cởi quần!”

Mẹ nó... Đơn giản thô bạo như vậy, thật sự sẽ bị người đánh chết, anh có biết không?

Cô vô cùng biết điều, khéo léo nhảy xuống đất, đi xuống cởi quần.

Vinh Phỉ buồn cười nhìn cô chằm chằm, thấy bên trong quần cô lộ ra một góc đen, đột nhiên chân mày anh nhảy một cái.

Tay của cô dừng lại, ủy khuất nhìn anh chằm chằm: “Cầu xin anh, để cho tôi đi tắm, lại làm tiếp... được không? Tất cả vũ khí tôi đã cất giữ cũng đưa cho anh.”

Vinh Phỉ cười như không cười nhìn cô chằm chằm: “Muốn làm chuyện đó với tôi như vậy? Hả? Thời gian mới qua một chút như vậy, mà cô đã nói hai lần.”

Cô nghẹn lời, người không phải đặc biệt là một tên cầm thú t*ng trùng lên não sao?

Vinh Phỉ không nhịn được: “Nếu không, lúc cô tắm, tôi nhìn chằm chằm xem cô tắm? Nếu không tôi không thể yên tâm được. Không tìm hết tất cả con dao cô giấu trong người ra, làm sao tôi có thể tận hứng chứ? Cô nói... một lát nữa lúc tôi và cô đang kích động, đột nhiên cô chém tôi một đao, lại thiến tôi luôn, vậy tôi tìm ai để khóc đây?”

Cô thật là tức muốn nổ phổi.

Chiêu này của cô dùng trăm lần hiệu quả cả trăm lần, còn chưa từng thất bại lần nào, tổng cộng trên người cô có chín chỗ cất giấu dao. Lần nào cô cũng chỉ có thể dựa vào những con dao này mà thành công thoát hiểm.

Đột nhiên Vinh Phỉ đưa tay bóp chân cô, trong mắt tràn đầy hài hước.

Cô cảm giác được trong mắt anh tràn ngập hơi thở "cô đừng hòng lừa gạt tôi" rất rõ ràng.

Cô nuốt nước miếng: “Còn có, lòng bàn chân cũng có.”

Cô không có mang giày, trực tiếp đưa lòng bàn chân đến trước mặt anh.

Vinh Phỉ nhíu mày, trong lòng mắng, cô bé xấu xa, thật hay lắm!

Anh nắm lấy mắt cá chân của cô, chê bai đẩy qua bên cạnh: “Tự mình tháo.”

Cô ngoan ngoãn rút chân lại, vừa tháo con dao ra, vừa nhìn xung quanh.

Nếu cô có thể đánh người đàn ông này ngất xỉu, thì cô có thể giả dạng làm anh để trốn ra ngoài.

Trong lòng cô đang tính toán, đột nhiên nghe được người đàn ông trước mặt trầm giọng cười một tiếng: “Thân cao của cô không đủ.”

Cô nhìn anh chằm chằm, anh nói cái gì? Anh nói cô..... thân cao không đủ để giả dạng thành anh? Cái trời đất.

Người đàn ông này... không phải là có thuật đọc suy nghĩ chứ? Sao cô suy nghĩ cái gì anh cũng biết vậy?

Vinh Phỉ cười vô cùng hiền lành nhìn cô nói: “Cô gái... cô thật không thích hợp làm sát thủ.”

Cô chu môi, mặt đầy sát khí nhìn anh chăm chú.

Vinh Phỉ lại gần sát lỗ tai cô nói: “Đừng làm sát thủ... hay là, làm vợ tôi? Anh sẽ yêu thương em thật nhiều?”

Cô cảm thấy mắc ói vô cùng.

Lời này nếu là người khác nói thì sẽ rất cảm động, nhưng mà.... từ trong miệng người đàn ông này nói ra, sao lại cảm thấy chán ghét như vậy.

Cô vẫn tỉnh bơ không cười nhìn anh chằm chằm nói: “Tôi cũng muốn lập gia đình... Nhưng mà tổ chức lại không cho phép. Anh có khả năng cứu tôi ra sao?”

Cô cười khinh miệt một tiếng: “Thế lực sau lưng tôi, cũng không phải là người bình thường có thể rung chuyển. Rất nhiều người muốn kết hôn với tôi, đáng tiếc... không ai có thể sống đến buổi sáng ngày thứ hai. Tôi là cổ máy giết người của tổ chức, là công cụ kiếm tiền của bọn họ, mạng của tôi... không phải do tôi...”
 
Chương 965: Được cái mình muốn (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Trong đầu Vinh Phỉ nghĩ, dù cho lão tử có khả năng, cũng phải nhìn xem người cần giúp là ai.

Anh quan sát trên dưới người phụ nữ này, đáng tiếc không phải loại hình anh thích. Yêu mị, có tâm cơ thì anh gặp được nhiều, sống chung với loại đàn bà như vậy, trong lòng quá mệt mỏi.

Anh vẫn là thích loại người như Hạ Tiểu Hi vậy, ngốc manh, đơn giản, không có tâm cơ, vừa hiền lành vừa làm người khác hài lòng. Chỉ bất quá.... trên thế giới này chỉ có một Hạ Tiểu Hi.

Đột nhiên Vinh Phỉ cười một tiếng, ánh mắt anh thâm trầm khó dò, trầm giọng nói: “Cô nói không sai, thế lực sau lưng của cô đó, người bình thường không thể chọc. Tôi cũng không có hứng thú với cô, cho nên, cũng sẽ không phải bởi vì cô mà tự tìm phiền toái cho chính mình. Hôm nay tôi tới dò xét cô, cũng là bạn tôi bảo tôi tới tìm ra lai lịch của cô. Nếu hai ta đều đã hiểu rõ nhau... hay là, cô cho tôi thuốc giải, tôi dùng đi chữa khỏi cho anh em của tôi. Chúng tôi cũng không phải là muốn mạng của cô, chữa khỏi cho anh em tôi, chúng tôi có thể thả cô đi, Vinh Phỉ tôi tuyệt không hai lời.

Cô sững sốt một chút, hoàn toàn không nghĩ tới Vinh Phỉ sẽ nói như vậy. Đây cũng không phải là hành vi mà người bình thường sẽ làm.

Anh nói thẳng là anh cố ý tiếp cận cô, còn bảo cô không cần đóng kịch nữa.

Vinh Phỉ nhìn ánh mắt cô chằm chằm nói: “Nếu không.... hai chúng ta đấu trí đấu dũng khí, kéo tới kéo đi cũng không có ý nghĩa.”

Cô cười “hiền lành” một tiếng: “Có thể nha... thật khó cho anh chịu thẳng thắng như vậy. Vậy.... anh giúp tôi trốn ra ngoài, tôi cho anh thuốc giải. Bất quá, thuốc giải để ở chỗ nào... để tôi cẩn thận suy nghĩ một chút.”

Vinh Phỉ gật đầu: “Cô có thể từ từ suy nghĩ.”

Vinh Phỉ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cong cong.

Cô cũng nhìn anh chằm chằm, ánh mắt cũng cong cong như vậy.

Hai người mỉm cười, nhìn vào ánh mắt lẫn nhau, đối diện thật lâu sau, đều là vô cùng chân thành.

A a... Nhưng, hai người đều nắm chắc một trăm phần trăm, rằng đối phương đang nói dối. Cho dù Vinh Phỉ thật sự để cho cô trở về, cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

Mà, Vinh Phỉ cũng đoán được, trong tay người phụ nữ này căn bản là không có thuốc giải!

Vinh Phỉ nghĩ thông suốt điểm này, ánh mắt liền nguy hiểm híp lại, người phụ nữ này căn bản là không thể giữ lại.

Vinh Phỉ lười nói nhảm nhiều nữa, trực tiếp xoay người đi.

Đi tới ngoài cửa, Vinh Phỉ nhỏ giọng nói với Quý Túc đang canh giữ ngoài cửa nói: “Bỏ đói cô ta ba ngày, tôi lại đến.”

Lúc Vinh Phỉ tới, Quý Túc đã tìm được mấy chỗ để dao trên người cô ta.

Quý Túc báo cáo nói: “Tứ gia, tổng cộng tìm được bảy con dao.”

Vinh Phỉ gật đầu, cộng thêm hai cái được tìm trong phòng kia, tổng cộng là chín, cô gái này thật là biết giấu nha.

Bị trói ba ngày, lại bị đói ba ngày, lúc Vinh Phỉ đi vào, con mắt của cô sáng rực lên nhìn anh.

Vinh Phỉ nhìn ánh mắt sáng như sói kia của cô chằm chằm, môi cong lên, cười nhạo nói: “Làm sao? Mới ba ngày không thấy, đã nhớ tôi đến ánh mắt cũng thành màu xanh luôn rồi sao?”

Cô u oán nhìn anh một cái, giọng khô khốc, khàn khàn nói: “Đúng nha, trừ một bữa cơm mà Tứ gia đã thưởng cho tôi, còn những tên đê tiện xấu xa kia ngay cả miếng nước cũng không cho tôi uống.”

Giả giọng nũng nịu, đổi lại là người phụ nữ khác, có thể Vinh Phỉ sẽ cho cô ta sắc mặt tốt, nhưng mà, lời này từ miệng người phụ nữ này nói ra, thật đúng là muốn ói mà!

Vinh Phỉ nâng cằm lên một chút, tỏ ý Quý Túc hãy mang người ra ngoài.

Quý Túc liền ra lệnh tất cả mọi người theo anh ra ngoài, Vinh Phỉ ngồi trên ghế ghỗ, quét mắt nhìn cô một cái: “Nếu đã nhớ ra thuốc giải để ở đâu thì chúng ta có thể đi.”
 
Chương 966: Được cái mình muốn (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Ánh mắt cô sáng lên, trong lòng biết cho dù hôm nay Vinh Phỉ để cô đi, cũng nhất định đã có một âm mưu to lớn nào đó. Cô không ngốc, cô mới sẽ không dễ dàng chui đầu vào đâu, không phải muốn thuốc giải, mà là muốn biết người thuê sau lưng cô là ai sao?

A.... Tứ gia thân ái, xin lỗi... thuốc giải, không có! Người thuê, cô cũng sẽ không đi gặp.

Nhưng mà, rời khỏi nơi này, đây tuyệt đối là nhất định. Mặc kệ bọn họ có âm mưu gì, dù sao cũng phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này trước rồi mới nghĩ cách khác.

Người ở đây, đều mặt người dạ thú, bỏ đói cô mấy ngày, chỉ cho cô một bữa cơm, cả người cô như muốn hôn mê, soot61 cao không lùi. Không chỉ có môi muốn tét ra, cô cảm giác được ngay cả cổ họng và lá phổi đều phải bốc cháy!

Vinh Phỉ hỏi cô: “Chuẩn bị đi xong rồi chưa? Chuẩn bị xong thì cười một cái cho gia xem.”

Cô nhẹ nhàng cười với anh: “Vậy thì đi thôi.”

Vinh Phỉ nhấn chuông để cho Quý Túc đi vào.

Quý túc đi vào, đóng cửa kín lại. Đi tới bên cạnh anh: “Tứ gia ---”

Vinh Phỉ nói: “Không thể để cô ta chết, mau đi phòng bếp chuẩn bị cơm.”

“Dạ! Tứ gia!” Quý Túc xoay người đi ra ngoài, trong tay Vinh Phỉ nắm một cây chích điện đâm vào sau lưng Quý túc “Tư...“.

Chỉ nháy mắt Quý Túc đã bị điện giật run rẩy, té lăn trên đất “Ùm...“. Run rẩy không ngừng.

Cô nhìn Quý Túc chằm chằm, nhìn anh vẫn luôn run rẩy trên mặt đất. Đây tuyệt đối thật sự là bị điện giật!

Vinh Phỉ đây là làm thật? Trời ạ....Vinh Phỉ người đàn ông này, diễn trò thật là trọn vẹn nha ---

Vinh Phỉ quét nhìn cô: “Đứng ngây người ra đó làm gì? Còn không mau thay quần áo, đi?”

Anh đã cầm chìa mở ổ khóa trên tay cô ra. Cô lập tức thay quần áo của Quý Túc. Vinh Phỉ mở cửa đi ra ngoài, ra lệnh đám người đi chỗ khác.

Chỉ chốc lát sau, người đều đi hết sạch. Vinh Phỉ mang cô lên xe, lái xe một đường từ khuôn viên biệt thự đi ra.

Cô nằm ở ghế ngồi đằng sau, cười nói: “Vinh tứ gia, hôm nay ngài đã cứu mạng của tiểu nữ, tiểu nữ không có gì, chỉ có thể lấy thân báo đáp.... hay là ngài chuộc thân cho Yên La, Yên La mới có thể.... hầu hạ ngài thật tốt nha...”

“Đừng diễn trò với tôi nữa! Tôi là đến lấy thuốc giải. Nếu mà cô dám lừa dối tôi, cẩn thận tôi giết chết cô.”

Cô hừ lạnh: “Đã đồng ý cho anh, thì đương nhiên sẽ cho anh. Thật là không có chút tế bào hài hước nào!”

Cô lục đồ ăn trong xe anh, thật sự là cô đã đói lắm rồi, cũng may trong xe còn có chút nước và trái cây, nếu không, có thể cô sẽ ăn cả cái ghế dựa đang ngồi.

Đi tới một nơi đổ xăng vắng vẻ, Vinh Phỉ nói: “Tôi đi đổ xăng, thuận tiện mua chút đồ ăn cho cô. Cô ở trong xe chờ tôi.”

“Được, cám ơn.” Cô nhìn anh chằm chằm, ánh mắt rất thuần khiết hiền lành, cười thật lòng: “Cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai tốt với tôi như vậy.” Cô cắn môi, đôi mắt đào hoa xinh đẹp yêu kiều nhìn anh chăm chú.

Vinh Phỉ liếc nhìn cô, rút chìa khóa ra, từ trên xe bước xuống. Anh không quên đóng kỹ cửa xe lại “Ca---” nhấn nút khóa cửa.

Sau khi khóa xe thật kỹ, anh cho người đổ xăng đầy bình, trực tiếp đi tới cửa hàng mua đồ ăn.

Cô hung hăng hừ.

Cô biết, xe này của Vinh Phỉ là có cải tạo, trừ phi là dùng chìa khóa xe mở, nếu không từ bên trong là không mở được.

Cũng tuyệt đối không có khả năng trộm xe, trước kia trong ti vi diễn cầm mấy sợi dây điện khều khều xe liền nổ máy, đều là giả tạo. Mười mấy năm trước kỹ thuật này có thể trộm xe. Hiện tại ở thời đại công nghệ cao này, kỹ thuật này hoàn toàn là nói chuyện vớ vẩn.

Nhất là khóa xe này của Vinh Phỉ, còn phức tạp hơn khóa xe khác nhiều lắm.

Chìa khóa xe trong tay anh đã không phải chỉ là một cái chốt mở điện, mà là một nguồn tín hiệu, trong chìa khóa của anh có con chíp, cũng chính là chỉ có chìa khóa trong tay anh mới có thể làm cho xe phát ra chỉ lệnh đốt lửa máy xe.

Hơn nữa, chỉ cần có người đụng vào tay lái, xe hơi sẽ lập tức báo cảnh sát.

Muốn chạy... vậy chỉ có thể....
 
Chương 967: Mời quân vào rọ (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô không gấp gáp chạy, yên tĩnh nằm ở trong xe.

Muốn chạy.... chỉ có thể nghĩ cách khác.

Lúc Vinh Phỉ trở lại, hài lòng cười. Anh ném một túi đồ cho cô: “Ăn đi.” Cô mở túi ra, nhíu mày, tất cả đều là thức ăn vặt mà đứa bé thích ăn... Miếng khoai tây chiên, bánh gì đó.... Căn bản là không thể chống đói được, ít nhất cũng phải có miếng socola chứ?

Kết quả là... không có bất cứ thực phẩm hữu dụng nào cả.

Cô mở hộp khoai tây chiên ra, dù gì vật này còn mang chút nhiệt độ. Nói thật, căn bản là cô chưa từng ăn miếng khoai tây chiên nào cả...

Cắn ở trong miệng, cảm giác..... lòng chua xót. Cô vô cùng hâm mộ những cô bé mỗi tuần lễ đều có thể đi dạo siêu lần mấy lần kia. Mỗi lần nhìn mấy cô bé này đẩy cái xe nhỏ, đi qua đi lại ở gian hàng thực phẩm, cô rất muốn giết chết bọn họ!

Dựa vào cái gì mà bọn họ có thể... muốn ăn gì thì ăn đó? Muốn mua gì thì mua đó?

Mà cô.... chỉ có thể trốn trốn tránh tránh, chờ cơ hội giết người thay người thuê.

Xe đổ đầy xăng, Vinh Phỉ lại lái về phía trước, lên đến một đại lộ không có người, cô nói: “Tôi muốn đi tiểu một chút...”

Vinh Phỉ không nhịn được từ kính chiếu hậu trợn mắt nhìn cô, đậu xe xong. Cô bước từ trên xe xuống, Vinh Phỉ cũng xuống theo.

Cô nhíu mày: “Tôi đi tiểu một chút, anh còn đi theo tôi? Anh nhìn xem tôi bây giờ, cả người tràn đầy vết thương, còn đói mấy ngày, có thể chạy được hay sao chứ?”

Vinh Phỉ không lên tiếng, cầm một sợi dây chuyền trói lên tay cô, bấm khóa lại ngay trên tay phải của cô.

Cô hung hăng trợn mắt nhìn anh, cái con mẹ nó, chờ sau khi bà chạy được, xem bà trả thù mày như thế nào!

Cô cầm dây chuyền đi vào trong đống cỏ, mượn dùng bụi cỏ che giấu, cô phun từ lưỡi ra một vật...

Đây là một miếng da giả, bình thường dính vào trong cổ họng của cô. Cô nhanh chóng móc miếng da này ra, lấy một cây kẽm nhỏ từ bên trong ra.

“Ca....” Ổ khóa trên tay bị cô cạy ra. Cô khóa nó lên một cái cây nhỏ ở gần đó.

“Bái bai... Tứ gia...” Cô quay đầu, mỉm cười hôn gió, chạy nhanh vào rừng cây như một con mèo.

Vinh Phỉ dựa vào xe, nhìn đồng hồ đeo tay. Hai phút trôi qua, cho dù là đi đại tiện cũng phải xong rồi chứ.

Anh kéo dây chuyền trong tay, vẫn đang trói đồ.

Lại đợi mười mấy giây, anh đứng thẳng. Theo dây chuyền tìm về phía trước.

Kết quả... Anh nhíu mày: “Con mẹ nó ---”

A a, người ta chạy!

Vinh Phỉ giận dữ! Đạp mạnh cái cây nhỏ kia, cô trốn ở xa xa trong rừng, từ khe hở nhìn biểu tình của Vinh Phỉ, cách xa như vậy, cô cũng có thể cảm nhận được lửa giận của anh, giống như một con sư tử bị cướp mất đồ ăn vậy.

Cô cười âm hiểm: “Ha ha.” “Hẹn gặp lại.” Cô đã chạy ra ngoài được, còn không có khai ra bất cứ tin tức hữu dụng nào.

Thời gian gần đây, chỉ cần cô không có liên lạc với người thuê, kẻ địch sẽ không còn cách nào với cô nữa, hừ ---

Sau khi cô chạy, Vinh Phỉ xoay người trở lại trong xe, cười lạnh một tiếng.

Vinh Phỉ gọi cho Diệp Đình: “Đã thả chạy, chuẩn bị tiết lộ tin tức cho tổ chức sát thủ, nói rằng cô gái này khai ra người thuê là Bảo La - Lộ Dịch Tư.”

Cô chuyển động trong rừng cây, phát tin tức cho người trong tổ chức sát thủ, nói là cô đã lén chạy ra ngoài được.

Kết quả, cô tuyệt vọng ---

Hai ngày tiếp theo... Cô phát hiện mình sai rồi! Cô thật sự.... hoàn toàn sai!

Tổ chức sát thủ của cô, lại đang truy nã mình?

Ngay cả rừng cây cô còn chưa chạy ra ngoài được đã bị tổ chức sát thủ ngăn cản trong núi. Cô núp trong một hang động, trong lòng bực bội muốn chết --- Căn bản là cô không có khai ra tin tức của người thuê! Diệp Đình, Vinh Phỉ hai tên khốn kiếp kia, lại lừa gạt cô!

Bọn họ tung tin tức ra ngoài, nói rằng cô khai ra là Bảo La - Lộ Dịch Tư!

Kết quả tổ chức lại đuổi giết cô! Không phải Diệp Đình và Vinh Phỉ nháy mắt sẽ biết.... người thuê sau lưng của cô nhất định là Bảo La - Lộ Dịch Tư sao...
 
Chương 968: Mời quân vào rọ (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Angle giận đến muốn đứng tim, mẹ nó.... Diệp Đình cùng Vinh Phỉ hai tên khốn kiếp này! Đủa giỡn cả tổ chức bọn họ quay vòng vòng!

Khó trách, Vinh Phỉ muốn để cô chạy thoát, thì ra, cho dù cô không có đi tìm người thuê, bọn họ cũng có cách để cô ói ra câu trả lời.

Angle giận muốn điên lên! Bây giờ căn bản là cô không dám liên lạc với tổ chức, trở về tổ chức là đường chết, mà bây giờ đi ra ngoài, chắc canh Diệp Đình và Vinh Phỉ cũng sẽ không tha cho cô.

Lúc Vinh Phỉ trở về trang viên biệt thự của Diệp Đình, Diệp Đình đang lên kế hoạch hoàn toàn giẫm chết Bảo La - Lộ Dịch Tư.

Vinh Phỉ vừa đi vào phòng làm việc của Diệp Đình, điện thoại của Diệp Đình liền reo lên, là Lăng Vi gọi tới.

Hai người gọi qua video, màn hình lớn bên trái phòng làm việc của Diệp Đình xuất hiện hình ảnh của Lăng Vi, trên mặt cô tràn đầy lo âu hỏi: “Bên kia của các anh có tiến triển gì không? Người đàn bà kia giao ra thuốc giải chưa?”

Vinh Phỉ nói: “Không có thuốc giải...”

Lăng Vi nhíu chặt mày lại, ánh sáng trong mắt ảm đạm xuống.

Diệp Đình hỏi cô: “Tình huống của Tiểu Yến như thế nào?”

Lăng Vi nói: “Chú Hàn và dì Hàn tới, nhưng mà Hàn Yến còn đang hôn mê, hoàn toàn không có chuyển biến tốt đẹp.”

Ba người lại trò chuyện tình trạng gần đây một hồi, sau khi tắt video, Lăng Vi liền rầu rỉ.

Khi nào Hàn Yến mới có thể tỉnh nha? Kỳ nghỉ của Đào Hoa đã sắp kết thúc, nếu cô ấy muốn tiếp tục ở lại chỗ này thì sẽ phải từ chức.

Nhưng mà, theo sự hiểu biết của cô với Đào Hoa, Đào Hoa vô cùng yêu thích công việc này, Đào Hoa tuyệt đối sẽ không tùy tiện từ chức như vậy. Đào hoa làm công việc này ít nhất đã có bốn năm năm. Từ đầu đến cuối vẫn không có đổi qua chỗ khác. Nói rõ cô ấy làm ở trang web này thật là rất tốt, hơn nữa, đã sắp được thăng làm chủ bút... Tác giả trong tay càng nhiều, công trạng cũng nhiều hơn.

Tiền đồ tương lai cũng là bừng sáng nha, đối với một cô gái cô đơn phiêu bạc tại đế đô mà nói, cái này cũng tính là vươn người lên trước rồi chứ?

Từ đầu đến cuối Đào Hoa không có nói là phải đi về, cũng ở chung với chú Hàn và dì Hàn rất tốt.

Dù sao.... con trai bọn họ nằm đó, cô gái này không danh không phận, nhưng lại chăm sóc Hàn Yên tỉ mỉ vô cùng.

Lúc bọn họ vừa mới tới, còn tưởng rằng cô gái này là bạn gái mà Hàn Yến mới quen đâu, sau đó hỏi Lăng Vi mới biết, cô gái này với con trai của bọn họ cũng chỉ xem như là quen biết, thậm chí chỉ mới gặp mặt có mấy lần.

...

Ba mẹ Hàn Yến đều giật mình, lời nói trong lòng.... Cho dù là bạn gái cũng không có chăm sóc tỉ mỉ như cô gái này nha.

Cô gái này rõ ràng là một người rất sáng sủa, rất tùy tính, nhưng mà.... lúc đang chăm sóc Hàn Yên, lại tỉ mỉ vô cùng.

Mỗi ngày lau tay lau chân, đổi túi đi vệ sinh.... một chút cũng không ngại, đút nước đúng thời gian, đấm bóp cho... vừa đấm bóp là mấy giờ liền...

Làm cha mẹ cũng không chăm chỉ như cô ấy.

Ba mẹ Hàn Yến hỏi Lăng Vi: “Có phải cô gái này.... thích tiểu Yến của chúng ta không?”

Lăng Vi cười khổ: “Có vẻ như Đào Hoa.... không có ý đó, cô ấy chỉ là một cô gái vô cùng hiền lành, ai có khó khăn đều nguyện ý giúp.”

“À....” Hàn ba Hàn mẹ đều hơi mất mát.

Lại hỏi: “Cô gái này như thế nào nha?” Bọn họ thật lòng thích cô gái này, nếu có thể làm con dâu của bọn họ, đó là tốt đến không thể tốt hơn nữa.

Hiện tại ở xã hội này, rất nhiều người thấy lợi quên nghĩa, tiểu Yến nhà bọn họ nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, cô gái người ta còn nguyện ý giúp đỡ như vậy, phần tâm ý này... thật là quá khó được.
 
Chương 969: Thuốc giải! Tôi có cách --- (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi nói đúng sự thật: “Đào Hoa cô gái này, thật là vô cùng tốt! Con nhớ... trước kia dưới tay Đào Hoa có một tác giả nhỏ không chút danh tiếng, không biết bị bệnh gì mà rất cần tiền... Đào Hoa còn cầm hai tháng lương ra cho tác giả đó mượn. Khi đó Đào Hoa ngày nào cũng phải ăn mì gói, nhưng mà... sau đó tác giả đó không có trả tiền cho cô ấy, trực tiếp nhảy sang trang web khác làm. Tất cả tiền Đào Hoa để dành đều trôi theo dòng nước... khi đó cô ấy sống rất khó khăn, nhờ có những người bạn thân giúp cô ấy vượt qua được. Cho dù như vậy, Đào Hoa cũng không tức giận, cô ấy còn nói... Nhất định là cô gái kia không trả nổi tiền, cuộc sống rất khó khăn. Thật ra có tiền hay không cũng không có sao... Căn bản là cô gái kia không cần thiết nhảy đi trang web khác. Cho dù là vẫn còn dưới tay cô ấy mà vẫn luôn không trả tiền, cô ấy cũng không thể đuổi theo đòi lại được.”

Ba Hàn mẹ Hàn gật đầu: “Cô gái này thật là tốt bụng.”

Lăng Vi cũng gật đầu: “Đúng nha, từ đó về sau, chúng con còn tưởng rằng Đào Hoa sẽ cẩn thận một chút, nhưng mà ai biết.... cô ấy vẫn như vậy. Ai có khó khăn cô ấy đều sẽ giúp. Tính cách của cô ấy vẫn luôn hiền lành như vậy... vô cùng nguyện ý trợ giúp người khác, cho dù là dùng tất cả tiền mình có ra để giúp đỡ.”

Hàn ba Hàn mẹ xúc động liên tục: “Đáng tiếc, nếu cô gái này thích tiểu Yến, chúng ta đều sẽ không phản đối.”

Trong đầu Lăng Vi suy nghĩ... bác trai bác gái, con có thể nói: Hai người tham muốn quá nhiều rồi sao? Hàn Yến còn đang nằm trên giường bệnh chưa có tỉnh đâu!

Trong thân thể còn có tế bào ác gì... đang phá hoại hệ thống miễn dịch.

Các người một chút cũng không lo lắng Hàn Yến sẽ không tỉnh lại sao? Còn bận tâm xem cô gái này có thích con trai của bọn họ không...

Lăng Vi cũng muốn hôn mê.

Nhưng mà, những lời này.... cô không thể nói được. Chỉ có thể nói, chú Hàn và dì Hàn quá tin tưởng Quân Dương.

Căn bản là bọn họ không nghĩ rằng Quân Dương sẽ không làm ra thuốc giải được, đây chính là một trong các tiến sĩ sinh hóa dược học đứng đầu quốc tế!

Chính anh có một căn cứ nghiên cứu lớn như vậy, chỉ là nghiên cứu một thuốc giải nho nhỏ, hoàn toàn không có chút độ khó nha!

Nhưng mà, Lăng Vi biết... chỗ của Quân Dương tiến hành không hề thuận lợi.

Bởi vì.... những thành phần vi khuẩn trong thân thể Hàn Yến vẫn còn tiếp tục biến dị! Mỗi lần anh lấy mẫu máu từ trong người Hàn Yến ra đều phát hiện thành phần trong đó đã khác nhau rất lớn.

Thí nghiệm của Quân Dương là một mảnh sương mù buồn rầu bi thảm....

Các trợ thủ của anh cũng đã nản lòng.

Bọn họ đã nghiên cứu thành công quá nhiều dược vật, đột nhiên bị nhục, trong lòng hơi không thể tiếp nhận.

Nói thật, thủ tướng của nước nào đó mắc phải bệnh lạ, bọn họ cũng nghiên cứu thành công thuốc trị, bây giờ thủ tướng người ta sống rất thoải mái. Lại góp cho bọn họ một số vốn cùng dụng cụ lớn để nghiên cứu.

Không nghĩ tới, lại gục ngã trước Hàn Yến!

“Lão đại Quân Dương... anh xem tế bào này biến dị hoàn toàn không có chút quy luật nào, phải làm sao đây?” Bởi vì những thứ vi khuẩn có độc này đều là lấy từ trong đống rác ra, cho nên, vật chất có hại trong đó nhiều không kể hết, các loại rắn mối trùng độc, còn có các loại vi khuẩn lên mem...

“Quá khó giãi quyết, nên làm cái gì?” Nếu như những thứ vi khuẩn này không biến dị, bọn họ vẫn có lòng tin sẽ nghiên cứu ra thuốc giải.

Nhưng mà, tình huống bây giờ là..... Còn chưa chờ bọn họ nghiên cứu ra thuốc giải, vi khuẩn trong cơ thể Hàn Yến lại xảy ra biến dị.

Lăng Vi buồn muốn chết, còn phải thường thường uống thuốc.

Lúc Quân Dương đi tới bên cạnh cô, đột nhiên ngửi được mùi thuốc bắc...

“Ọe ---” Suýt chút nữa Quân Dương đã ói ra.

“Chị dâu, chị uống cái thứ gì vậy? Ai nha má ơi... mùi này...”

Lăng Vi đặt chai thuốc trên tay xuống, bây giờ cô cũng đã quá quen với mùi vị này rồi, căn bản là không cảm thấy có gì cả.

Cô lại bĩu môi nói: “Đây là thuốc bảo vệ thai, không phải chị mang thai đôi sao. Tử cung quá mỏng rất dễ sảy thai, cho nên liền uống thuốc bảo vệ thai này.”
 
Chương 970: Thuốc giải! Tôi có cách --- (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Quân Dương chớp mắt: “Không thể nào đâu? Thuốc bắc còn có thể trị cái này? Có thể trị hết được không?”

Lăng Vi đương nhiên nói: “Tất nhiên có thể trị hết! Trước kia không phải ống dẫn trứng của chị bị bế tắc sao? Đều là uống thuốc bắc mà hết.”

“Thật hay giả.” Trên mặt Lăng Dương tràn đầy nghi ngờ.

Uống thuốc bắc có thể trị bế tắc ống dẫn trứng sao? Trước kia anh cũng có nghiên cứu thuốc về phương diện này, nhưng vẫn chưa có nghiên cứu thành công!

Đột nhiên, ánh mắt của Lăng Vi cùng Quân Dương đồng thời sáng lên.

Lăng Vi nói: “Hàn Yến, cái thuốc giải này có thể dùng thuốc bắc nghiên cứu một chút hay không?”

Quân Dương trợn to hai mắt, như là được tỉnh lại từ trong mộng.

“Có thể thử một chút!”

Quân Dương có chút hưng phấn! Đôi mắt cũng đã tỏa ra ánh sáng xanh.

“Chị dâu! Chị thật là thiên sứ của đời em, chị là bồ tát sống!”

Quân Dương chạy nhanh đi “Đặng đặng đặng”, nhưng mà.... một lát sau anh lại chạy trở về: “Chị dâu ---”

Quân Dương khóc lớn: “Oa oa, em không hiểu về thuốc bắc... em không quen thuộc dược liệu của mấy cái thuốc bắc kia thì cũng như không à!”

Lăng Vi lắc đầu nói: “Lúc nãy chị còn chưa nói hết em đã chạy rồi.” Cô đứng lên, đưa điện thoại cho anh: “Em xem, vị lão bác sĩ Hỗ này chính là chuyên gia về phương diện thuốc bắc này. Bệnh bế tắc ống dẫn trứng kia cũng chị cũng là nhờ ông ta chữa hết. Còn có vị lão bác sĩ Chung này, chính là người chế biến ra thuốc bảo vệ thai mà chị đang uống này.

“A ---” Quân Dương vỗ bắp đùi, cướp lấy điện thoại: “Quá tốt! Quá tốt!”

Lăng Vi nói: “Đây là trụ sở bí mật của em, cho nên chị không có tự tiện gọi cho bọn họ. Sợ bại lộ vị trí của em.”

quân Dương khoác tay: “Mạng anh em của em cũng đã sắp mất, em còn để ý mấy thứ này sao!”

Nói xong, lại lén lút đưa điện thoại cho Lăng Vi: “Chị dâu, chị gọi dùm em! Chị tương đối quen thuốc với hai vị lão tiên sinh này, đột nhiên em gọi điện thoại đến thật là quá đường đột.”

“Ừ,“ Lăng vi nói chuyện điện thoại với lão bác sĩ Hồ và lão bác sĩ Chung, hai người này tỏ vẻ là rất quen thuộc với dược tính của thuốc bắc, cũng đều nguyện ý hỗ trợ nghiên cứu thuốc giải, nhưng mà, sau khi nghe Lăng Vi giới thiệu vi khau63n kia luôn luôn biến dị, hai người cũng không có nắm chắc.

Bất quá, thử một chút, vẫn là tốt hơn không thử mà!

Cùng đi với hai vị lão tiên sinh còn có Lý Thiên Mặc cùng Chính Hiền.

Chính Hiền là nhà sinh vật học, hiểu rõ động vật vô cùng, có lẽ cô có thể nêu ra chút ý kiến.

Quân Dương, Chính Hiền còn có hai vị lão tiên sinh tiến vào phòng thí nghiệm, Lý Thiên Mặc liền đứng nhìn ác tế bào trong vi tính cả ngày.

Lúc quân Dương cùng Chính Hiền bọn họ từ trong phòng thí nghiệm đi ra, sắc mặt đều âm trầm.

Chính Hiền cũng sắp khóc...

Trái tim Lăng Vi nhảy “lộp độp“. Nhìn dáng vẻ này, Hồ lão tiên sinh và Chung lão tiên sinh cũng không còn cách nào.

Hồ lão tiên sinh nói: “Nếu mà những tế bào này không biến dị thì còn có thể nghĩ ra cách. Nhưng mà... bây giờ nhìn lại, những thứ tế bào này sẽ biến dị thành tính chất gì, thật sự là không có một chút quy luật nào.... Chúng tôi không biết nên ra tay từ đâu nha.

Trong lòng Lăng Vi vô cùng đau đớn.

Lúc này, đột nhiên Lý Thiên Mặc đi ra, trên mặt anh tràn đầy dáng vẻ “ta chính là thiên tài” nhìn mọi người chằm chằm, đột nhiên nói: “Có vẻ như tôi đã tìm được quy luật biến dị của những tế bào này.”

“A? Thật?” Tất cả mọi người đều há to miệng nhìn Lý Thiên Mặc.
 
Chương 971: Lý đại năng kinh khủng (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hồ lão tiên sinh và Chung lão tiên sinh giật mình nhất, bọn họ quan sát người trẻ tuổi này từ trên xuống dưới, bất quá mới hai hai, hai ba tuổi.... Không phải là anh đang nói xạo đấy chứ.

Sự biến hóa của các tế bào ác đó, bọn họ đã quan sát quá trình biến dị cùng với Quân Dương cả ngày, căn bản là không tìm ra bất cứ manh mối nào.

Thằng nhóc này lại nói đã tìm ra quy luật? Đây không phải là trêu chọc bọn họ sao?

Chính Hiền vỗ tay, kinh ngạc nhìn Lý Thiên Mặc: “Oa! Anh Thiên Mặc, anh thật là quá tuyệt!”

Đột nhiên cảm thấy người này thật là lợi hại! Giống như bất cứ chuyện gì cũng hiểu, bất cứ chuyện gì cũng không làm khó anh được vậy.

Chính Hiền nhìn Lý Thiên Mặc, đây quả thật là..... đôi mắt tràn đầy ánh sao, cả người tràn đầy bong bóng trái tim màu hồng. Cô không có chút hoài nghi nào với Lý Thiên Mặc, trong mắt tràn đầy.... sùng bái....

Đột nhiên Lý Thiên Mặc hơi ngượng ngùng.

Anh đỏ mặt lên, vểnh môi, cười với Chính Hiền, sau khi Chính Hiền tháo mắt kính đen cùng với khẩu trang kia ra quả thật là.... vô cùng đẹp mắt....

Bộ dạng của “anh” quả thật là rất đẹp, mặc dù là mắt một mí, nhưng lại thể hiện được trình độ cao nhất của vẻ đẹp mắt một mí.

Còn có sống mũi xinh xinh, miệng hồng nhỏ nanh, dù sao.... cũng chính là cho dù nhìn thế nào cũng không dời mắt được. Lý Thiên Mặc phiền muộn ngày ngày, rốt cuộc là tại vì sao?

Tại sao anh lại nhìn một người đàn ông mê mẩn như vậy? Ô ô ô....

Trừ ba mẹ ra, Chình Hiền là người duy nhất để cho Lý Thiên Mặc không nghĩ ra mật mã được. Nhưng mà, Chính Hiền là một người đàn ông... Ô ô ô....

Mặc dù anh vẫn luôn không có nghĩ tới mình sẽ yêu một người đàn ông, nhưng mà... Ô ô ô....

Thôi, nam thì nam đi, thật rất khó gặp được một người “vô mật mã”, làm sao thì cũng phải thử một chút, tranh thủ bẻ cong Chính Hiền rồi nói sau.

“Khụ khụ --” Quân Dương nhìn Chính Hiền, lại nhìn Lý Thiên Mặc... Quân Dương nhíu chặt mày lại, tại sao hai người kia lại.... liếc mắt đưa tình, thẹn thùng thêm chút sợ hãi.... vậy chứ?

Trong lòng Quân Dương vô cùng không thoải mái.

Anh nhìn hai người, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Quân Dương mở miệng hỏi Chính Hiền: “Này? Anh nói, từ khi nào mà hai người thân thiết đến như vậy? Hai người mới quen nhau mấy ngày thôi mà?”

Chính Hiền cúi đầu xuống, không dám lên tiếng.

Lý Thiên Mặc nói: “Lần trước từ sau khi thấy Chính Hiền ở nhà anh Sanh, tôi liền nhớ anh Chính Hiền mãi không quên. Tôi nghĩ, đây chính là duyên phận.”

“Phốc ---” Quân Dương muốn hộc máu: “Hai thằng đàn ông mà duyên phận cái gì! Tôi thấy vẫn là con ba ba đi ị --- là một viên phân mới đúng hơn!”

Đột nhiên Chính Hiền chu miệng, nhíu mày liếc Quân Dương.

Quân Dương la anh: “Làm gì? Cánh chim đầy đủ rồi? Còn dám liếc anh?”

Nói xong liền giơ tay đánh lên đầu của Chính Hiền.

Lý Thiên Mặc tức giận, vội vàng đỡ tay của Quân Dương: “Anh ấy đã là người lớn, anh còn đánh đầu anh ấy như vậy, anh ấy cũng không phải là đứa bé ba tuổi nữa! Người ta là có tự ái! Cho dù là anh em của anh, anh cũng không thể khi dễ anh ấy như vậy.”

Quân Dương cùng Chính Hiền đều sững sốt một chút, Chính Hiền đã bị Quân Dương khi dễ quen rồi.

Nhéo mặt, đánh đầu, nhéo lỗ tai... không phải là chuyện bình thường như cơm bữa sao?

Lý Thiên Mặc kéo Chính Hiền ra sau lưng mình, nghiêng đầu nói với Chính Hiền: “Sau này không được để cho anh ấy đánh đầu anh như vậy, anh ấy lại đánh nữa, thì anh phải phản kháng.”

Chính Hiền yếu ớt gật đầu, đã xấu hổ đến sắp không thở nổi.

Từ nhỏ cô đã bị các anh khi dễ quen rồi, căn bản là không dám phản kháng. Kết quả của phản kháng... chính là bị đánh càng thảm hại hơn. Bởi vì, bà nội của cô trọng nam khinh nữ vô cùng nghiêm trọng, khi cô còn bé, bà già kia còn dùng kim đâm cô... Cho nên, tạo thành lúc cô tiếp xúc với người khác là gan vộ cùng nhỏ, vô cùng dễ dàng sợ hãi.
 
Chương 972: Lý đại năng kinh khủng (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nhiều năm như vậy, xông xáo ở bên ngoài, cô đã tốt hơn lúc trước rất nhiều... Một lần lúc cô trở về quê, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Cô sợ hãi bà nội lại mắng cô, cho nên mới nuôi nhiều “sủng vật” làm bạn như vậy. Bởi vì, lúc cô du học nước ngoài là dùng tên giả của một bé trai.

Lăng Vi thấy bầu không khí thật là có hơi vi diệu, liền kéo đề tài trở lại, cô hỏi Lý Thiên Mặc: “Thiên Mặc, anh đã nhìn ra quy luật gì? Nói cho chúng tôi xem thử một chút.”

Quân Dương cũng vội vàng hỏi: “Anh thật sự nhìn ra quy luật sao?”

Quân Dương cũng không có hoài nghi Lý Thiên Mặc. Anh vẫn là có chút hiểu biết đối với Lý Thiên Mặc, lần trước chuyện Lý Thiên Mặc bị bắt cóc anh đã biết, cho dù thằng nhóc này bị che mắt, chỉ dựa vào âm thanh có thể từng bước từng bước đoán được mình bị nhốt ở nơi nào, còn dùng mật mã bí mật truyền tin tức và mật mã cho anh Đình.

Đầu óc của thằng nhóc này không giống với người thường.

Cho nên, Quân Dương cũng lập tức cùng Lăng Vi hỏi anh: “Em và các trợ thủ của em đã nghiên cứu rất nhiều ngày... Căn bản là không có chút xíu đầu mối nào! anh Thiên Mặc anh nói thử cho em xem với?”

Nói đến chuyện chính, cả đám người đều nghiêm trang lại.

Lý Thiên Mặc cũng nghiêm túc lại: “Tôi nói không như vậy sợ rằng mọi người cũng nghe không hiểu, hay là vừa nhìn hình ảnh trong máy tính vừa nói đi.”

“Được.” Quân Dương dẫn đầu đi đến phòng làm việc của mình, Chính Hiền cũng đi vào theo.

Đột nhiên Lý Thiên Mặc nói: “Máy vi tính này của em không được, phải đi phòng chủ căn cứ của các em, dùng thêm vài cái máy tính nữa anh mới có thể nói rõ với các em được.”

“Gì? Anh nói gì?” Quân dương ngỡ ngàng...

“Phỏng chủ căn cứ? Hôm nay anh đi đến phòng chủ căn cứ của em?” Quân Dương vô cùng kinh ngạc! Biểu tình của anh chính là đang muốn ăn thịt người.

Lý Thiên Mặc lắc đầu nói: “Anh không có đi phòng chủ căn cứ, anh nhìn xem tại phòng làm việc của em. Nhưng mà.... với năng lực tự hiểu của các em... anh nghĩ rằng ít nhất phải dùng mười cái máy vi tính thì anh mới có thể biểu diễn quy luật ra cho các em hiểu.”

Quân Dương: “...”

Chính Hiền: “...”

Lăng Vi: “...” Đây là bị chê bai sao? Chỉ số thông minh ơi? Mày đang ở nơi nào? Mày đang bị người ta chê bai một cách trắng trợn, mày có biết không?

Hồ lão tiên sinh và Chung lão tiên sinh thì trực tiếp làm như không nghe được, bọn họ vốn là không quen thuộc máy vi tính, ngay cả mở máy cũng không biết.

Cho nên, khụ khụ --- người trẻ tuổi, cậu nói cái gì? Năng lực hiểu biết của lão già tôi không theo kịp...

Quân Dương suy nghĩ một hồi nói: “Chúng ta nhìn trong máy vi tính trước thử đi, nếu thật sự không hiểu, em lại dẫn mọi người đi phòng chủ căn cứ.”

Dù sao, tất cả thành quả nghiên cứu của anh đều nằm trong máy vi tính của phòng chủ căn cứ.

Chỗ đó làm sao có thể tùy tiện cho người khác vào được.

Lý Thiên Mặc gật đầu: “Ừ! Cũng được!”

Mấy người đi đến phòng làm việc của Quân dương, trên màn hình máy vi tính của Quân Dương vẫn còn hình ảnh các tế bào đang biến hóa.

Lý Thiên Mặc vừa nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lập tức khác thường.

Sống lưng anh thẳng tắp, lập tức giống như bị cái gì nhập vào vậy, tinh thần và gương mặt cũng khác hẳn. Mọi người nhìn anh, nháy mắt cảm giác được... nhất định thằng nhóc này đã tìm ra được quy luật.

Chỉ nhìn ánh mắt kia của anh, liền cảm giác giống như có hai luồng ánh sáng mạnh chiếu ra vậy.

Lý Thiên Mặc gõ lên màn hình nói: “Bây giờ chúng ta thấy tế bào ác, cùng tính chất lúc nãy chúng ta thấy là khác nhau. Nhưng mà, công thức lại giống nhau. tôi nói đơn giản hơn tí đi.”

- *

Anh liền cần tập giấy nháp trên bàn lật vèo vèo: “Chờ một chút... tôi muốn tìm cái công thức thứ nhất của chúng ta.”

Ánh mắt của mọi người đều trừng thật to ra... mẹ của tôi ơi... một chồng giấy dày như vậy, tất cả đều là giấy nháp để anh tính toán?

Xấp giấy kia.... dày cở phân nửa cuốn từ điển vậy.

Quân Dương nhìn Chính Hiền, Chình Hiền nhìn Lăng Vi, trên mặt Lăng Vi tràn đầy bình tĩnh.

Hồ lão tiên sinh và Chung lão tiên sinh trố mắt nhìn nhau...

Trong nháy mắt... lại có loại cảm giác không muốn nghe anh nói nữa, xấp giấy dày như vậy, phải nói đến năm tháng nào?
 
Chương 973: Dày như nửa quyển từ điển vậy (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Xem ra, cái công thức này.... là rất không đơn giản.

Cho dù Lý Thiên Mặc nói với bọn họ, cũng không biết phải đến năm tháng nào mới nói xong, mà cho dù nói xong cũng chưa chắc bọn họ có thể hiểu.

Mặc dù trong lòng ai cũng nghĩ như vậy, nhưng mà lại không ai lên tiếng.

Lỡ như nghe hiểu thì sao...

Lý Thiên Mặc lật đến công thức thứ nhất của anh: “Các người xem, tế bào ác này là do... %$...&%#@!...”

Mấy người đứng sau lưng anh giống như đang nghe vô tự thiên thư vậy.

Hoàn toàn nghe không hiểu nghe không hiểu!

Lý Thiên Mặc đang nói, đột nhiên phát hiện trong miệng mọi người trừ phát ra những âm thanh như: “À... ừ... hả? Ừm...” thì ngay cả một vấn đề nhỏ cũng không hỏi tới.

Anh vô cùng vui mừng ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Các người nghe hiểu hết sao?”

Quân Dương nghiêm túc gật đầu: “Đã hiểu!”

Lý Thiên Mặc kích động: “Anh Quân Dương, anh thật là lợi hại!”

Quân Dương cười khổ: “Em nói con số 123 anh đều hiểu hết, nhưng mà tổ hợp lại một chỗ... lại hoàn toàn không hiểu...” Hai chữ “không hiểu” kia của anh là nghiến răng nghiến lợi nói ra, chọc hai vị lão tiên sinh cười “ha ha...” không ngừng.

Lý Thiên Mặc than thở: “Quả thật... có thể là em nói quá thâm ảo rồi... những công thức này, IQ ít nhất phải là trên 180 mới có thể nghe hiểu. Như vậy đi... em giải hết tất cả công thức, sau đó viết lại đại khái một chút thì có lẽ chỉ cần IQ 140 là có thể hiểu được.”

Cái con mẹ nó.... hàng nhàn hàng vạn con người nhỏ trong đầu Quân Dương đều muốn tìm cái lỗ chui xuống.

“Đừng! Đừng giải...” Quân Dương vội vàng ngăn cản anh: “Tốt nhất là em nên viết chỉ số 80 là có thể hiểu được... 140 vẫn còn quá cao.”

Đột nhiên Quân Dương có cảm giác... chỉ số IQ 80 vẫn còn quá cao.

Lý Thiên Mặc nhíu mày, buồn rầu nói: “Vậy phải viết một năm....”

Đột nhiên, còn nói: “Em đã nói rồi, phải dùng máy vi tính biểu diễn cho các người xem thì các người mới hiểu được. Bây giờ xem ra, ngay cả cái công thức thứ nhất các người còn xem không hiểu, thì em phải dùng ít nhất là 100 cái máy vi tính mới có thể biểu diễn hết cho các người xem.

Quân Dương cười: “Ha ha, một trăm cái nhất định không đủ dùng, với chỉ số thông mình này của anh.... anh nghĩ rằng ít nhất phải dùng một ngàn cái.”

Chính hiền cũng nói theo: “Em phải dùng mười ngàn cái...”

Lăng Vi nói với Chính Hiền: “Em không có nhiều tiền như vậy...”

“Phốc ---” Chính Hiền hộc máu: “Chị dâu... Thời điểm nghiêm túc như vậy chị không nên nói đùa, sẽ chết người đó...”

Lăng Vi giơ tay lên xoa xoa tóc cô.

“Trời ạ.” Lăng Vi quay người nói với Lý Thiên Mặc: “Hay là em khỏi cần nói công thức cho chúng tôi nữa, em trực tiếp nói cho Quân Dương nên làm thế nào đi.”

Lý Thiên Mặc lại nói: “Em là muốn để cho anh ấy biết công thức thì anh ấy mới có thể nghiên cứu ra thuốc giải. Theo cái công thức này có thể suy tính ra cái tế bào ác này có thể có hơn mười ngàn loại biến hóa. Phải tùy thời biết quá trình biến hóa của các tế bào ác này mới có thể biết lúc nào nên dùng loại thuốc nào ức chế.”

“...” Những lời này éo le như vậy, cô cũng không muốn hiểu rõ..... đừng nói là có hơn mười ngàn công thức.

Lý Thiên Mặc thấy mọi người đều nhíu mày không hiểu, anh lại gấp gáp nói: “Ý của em là, sỡ dĩ mọi người không phát hiện quy luật biến hóa của các tế bào ác này là bởi vì người có chỉ số IQ 120 trở xuống chỉ có thể tính toán ra hai mươi mấy loại biến hóa của tế bào này, mà từ 120 đến 140 là có thể tính toán ra 50 loại biến hóa. Cho nên các người không tính toán ra quy luật biến hóa của các tế bào ác cũng là bình thường.”

Quân Dương cảm giác bị đả kích, anh dùng mấy ngày, thí nghiệm ra hơn 300 quá trình biến dị của tế bào... Nếu như lại tiếp tục thí nghiệm cũng không phải là không thể được. Nhưng mà, khi anh thí nghiệm đến loại biến hóa thứ 300 thì tế bào ác đã biến thành hình dạng khác từ sớm, tốc độ của anh căn bản là không theo kịp! Chớ đừng nói chi đến.... làm ra thuốc giải! Căn bản là không kịp....”
 
Chương 974: Dày như nửa quyển từ điển vậy (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nhưng mà, lúc nãy Lý Thiên Mặc nói gì? Anh nói.... anh có thể tính ra hơn mười ngàn loại biến hóa... lại còn là chỉ dùng thời gian nửa ngày như vậy?

Rốt cuộc chỉ số IQ của người này là bao nhiêu? Sao lại còn chưa bị người ngoài hành tinh bắt đi nghiên cứu chứ?

Quân Dương sờ tóc Lý Thiên Mặc, vừa sờ vừa lầm bầm: “Cái đầu này được mọc ra như thế nào?”

Lý Thiên Mặc: “...”

Anh hất tay Quân Dương xuống nói: “Mau học những công thức này nhanh lên đi! Sau khi anh học những công thức này xong là có thể lập tức chế tạo thuốc giải ra.. Lại đây, tất cả mọi người cùng nhau học ---”

“A ----” Đột nhiên Hồ lão tiên sinh ôm bụng: “Ai da.... bụng của tôi bị đau rồi... không hợp khí hậu.... ui da, không được không được, tôi phải đi vệ sinh.”

Chung lão tiên sinh lập tức nói theo: “ui da.... tui cũng bị đau bụng rồi... chạy chạy chạy, chúng ta cùng nhau chạy đi...”

Chính Hiền thật thà nhất, còn tưởng rằng hai vị tiên sinh thật sự bị đau bụng lập tức nói: “Ông ơi, con đi lấy thuốc cho hai ông!”

Hồ lão gia tử vội vàng khoác tay: “Không cần không cần, đi vệ sinh xong là tốt rồi... không có vấn để gì lớn cả.”

Trong đầu nghĩ, sau này có cớ rồi, chỉ cần vừa nói đến công thức liền bị đau bụng... đi vệ sinh xong là được. Chờ một chút lúc trở về nếu lại đang nói công thức nữa thì liền đau bụng nữa.

Hai ông già mượn cớ đau bụng chạy.

Quân Dương cũng muốn chạy, nhưng mà, anh không thể: “Mình đường đường là một tiến sĩ sinh hóa dược học sao có thể bị hơn mười ngàn công thức làm khó được chứ? Tuyệt đối không thể!”

Lăng Vi cười: “Em không phải là bị mười ngàn công thức làm khó, mà em là ngay cả công thức thứ 1 cũng không hiểu được.”

“Phốc ---” Quân Dương hộc máu.

Chính Hiền phì cười: “Chị dâu, chị thật là thần chém thêm đao...”

“Ai!...” Đột nhiên Quân Dương buồn rầu.

Lúc nãy là hưng phấn vô ích rồi, còn tưởng rằng đã tìm được cách giải quyết đâu. Kết quả.... vẫn là uổng công, mặc dù Lý Thiên Mặc cắt nghĩa ra công thức biến đi, nhưng mà Quân Dương và hai lão tiên sinh nghe không hiểu vậy thì phải làm sau đây?

Đám người cũng buồn rầu.

Đột nhiên Lăng Vi hỏi Quân Dương: “Nếu như.... em biết tính chất của tế bào ác, vậy thì thời gian cần thiết để em làm ra thuốc giải là bao lâu?”

Quân Dương suy nghĩ một hồi nói: “Nếu như đả xác định tính chất của tế bào này, có lẽ là cần thời gian một tuần lễ để làm ra thuốc giải... Em chỉ nói là có lẽ, hơn nữa còn chưa nhất định sẽ thành công.”

Lăng Vi vỗ tay nói: “Được rồi! Chị có một cách!”

Cô đưa tay vỗ bả vai của Lý Thiên Mặc: “Thiên Mặc, em tính xem một tuần sau tính chất của tế bào này sẽ bị biến dị như thế nào sau đó đưa cho Quân Dương. Quân Dương liền dựa theo theo công thức mà em đưa để tạo ra thuốc giải.”

Quân Dương há to miệng...

“Đúng vậy! Đúng vậy! Đúng vậy ---” Quân Dương siết chặc bả vai của Lăng Vi: “Chị dâu, chị thật là thiên tài! Cái cách hay như vậy mà chị cũng nghĩ ra được!”

Chính Hiền cũng cười hì hì lên, liên tục giơ ngón tay cái cho Lăng Vi.

Lăng vi hét lên: “Đừng lắc nữa --- đừng lắc nữa!”

Quân Dương cứ dùng sức lắc cô như vậy, bụng của cô không chịu nổi... sắc mặt Quân Dương lập tức thay đổi: “Chị dâu, chị không có sao chứ?”

Lăng Vi khoác tay: “Không sao... không sao... Chị ngồi nghỉ ngơi một hồi là được rồi.”

Lăng Vi ngồi ở ghế bên cạnh Lý Thiên Mặc, chỉ thấy Lý Thiên Mặc đang nhíu chặc mày, như là đang ngẫm nghĩ chuyện gì vô cùng khó giải quyết.

“Thiên Mặc sao vậy? Là không tính toán được sao?”

Lý Thiên Mặc vừa cắn môi lại nhăn mặt lại chu miệng, sau khi anh làm mười mấy loại vẻ mặt sau đó vô cùng khó khăn nói: “Em tính toán ra hơn mười ngàn loại biến hóa, thời gian quan sát chỉ mất nửa ngày...”

Anh vừa chỉ chỉ xấp giấy trên bàn: “Chỉ là hơn nửa ngày đã phải dùng nhiều công thức như vậy.”

Lăng Vi: “...”

Cô hiểu... biến hóa hơn nửa ngày, phải tính toán nhiều công thức như vậy, vậy sau một tuần lễ.... xấp giấy còn phải dày cỡ nào chứ?
 
Chương 975: Anh phải nói “Làm ơn”! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Hơn nữa...” Lý Thiên Mặc khó xử nói: “Càng về sau càng khó tính toán, công thức đều phải tăng lên gấp bội. Chờ em tính ra công thức của một tuần sau... có lẽ em phải dùng giấy của cả căn phòng này mới đủ.”

Quân Dương lập tức vỗ ngực nói: “Em cứ dùng đi! Giấy thì cứ để anh lo! Đừng nói là một phòng, cho dù là hai căn nhà anh cũng mua cho em được.”

Lý Thiên Mặc, Lăng Vi, Chính Hiền cùng nhau trừng mắt nhìn anh. Chẳng lẽ chúng tôi đang lo lắng tiền giấy sao?

Trong đầu Lăng Vi nghĩ, Quân Dương, em đây là muốn Lý Thiên Mặc mệt chết hay sao?

Quân Dương cười nhẹ: “Ha ha, em chỉ đùa một chút, đừng xem là thật...”

Lăng Vi lại hỏi Lý Thiên Mặc: “Không phải máy vi tính có thể tính toán sao? Dùng điện não có được không?”

Lý Thiên Mặc suy nghĩ một hồi nói: “Có thể, nhưng mà, có thể phải giống như quân Dương nói, em phải dùng một máy chủ rất mạnh, đồng thời khống chết một ngàn máy vi tính cùng tính toán. Như vậy, mỗi máy vi tính đều có một công thức riêng, em nghĩ có lẽ chỉ hơn nửa ngày là có thể tính toán ra kết quả.”

“Vậy còn chờ gì nữa.” Vấn đề mà có thể giải quyết bằng tiền vậy thì tuyệt đối không phải vấn đề nữa! Không có tiền thì có thể mướn, có tiền thì có thể mua. Quân Dương, Diệp Đình, Hàn Yến cũng không thiếu tiền.

Quân Dương vô cùng trịnh trọng nói: “Những số liệu mà Thiên Mặc phải tính toán quá quan trọng, chúng ta vẫn là nên mua máy vi tính đi. Nếu là đi mướn, lỡ như tiết lộ những số liệu đó thì sẽ đưa đến phiền toái không cần thiết.”

Lăng Vi vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Đình, để cho anh giải quyết chuyện máy vi tính, đặt ở chỗ của Quân Dương là được, diện tích phòng thí nghiệm của anh rất lớn.

Giữa trưa ngày thứ hai, một máy chủ được cài đặt vô cùng mạnh mẽ và một ngàn máy vi tính được đưa tới.

Thiên Mặc theo công thức truyền mỗi công thức tính toán vào mỗi máy tính.

Sau đó, làm việc ở máy chủ, điềukhiển đúng hạng đúng lúc, khống chế tốc độ của mỗi một máy vi tính, vì có thể cho Quân Dương thêm thời gian hai ngày dự bị, Lý Thiên Mặc bận rộn suốt một ngày một đêm...

Lý Thiên Mặc mệt mỏi đến chóng mặt hoa mắt. Lại không thể ngừng lại để ăn cơm, uống nước. Tinh thần vẫn luôn nằm trong trạng thái khẩn trương cao độ.

Cái công thức này thật là quá hại não... thật không phải là người bình thường có thể làm được.

Sau khi công thức được đưa ra, Lý Thiên Mặc liền té xỉu.

“Mau mau, mau đỡ em ấy về phòng nghỉ ngơi.” Quân Dương vội vàng cõng Lý Thiên Mặc về phòng nghỉ ngơi.

Trí não Lý Thiên Mặc làm việc quá nhiều, thên thể đã xuất hiện báo động đỏ.

Anh thật sự không chịu nổi.... nhưng mà, anh cắn răng chịu đựng đến cuối cùng, cuối cùng cũng tính toán hoàn thành công thức.

Lý Thiên Mặc nằm trong phòng nghỉ ngơi ngủ suốt hai ngày. Chính Hiền phụ trách chăm sóc anh.

Quân Dương bên kia lại chưa kịp nghỉ ngơi đã nhanh chóng làm thí nghiệm.

Lúc Lý Thiên Mặc tỉnh lại, phát hiện Chính Hiền đang đút nước cho anh. Anh nửa dựa vào trên người Chính Hiền, đầu tựa lên bả vai, trán anh lại đang gần sát gò má cô. Ấm áp.... Gương mặt Chính hiền rất mềm mịn, cảm giác vô cùng tốt... lại ấm áp, làm cho trái tim Lý Thiên Mặc đập rộn lên, ngay cả hơi thở cũng nóng bừng.

Tay trái của Chính Hiền đang ôm lấy người, tay phải thì cầm muỗng đút nước cho anh.

Lý Thiên Mặc “hừ hừ” hai tiếng, cọ xát vào trong ngực Chính Hiền... mềm nhũn, thật là thoải mái...

Trong đầu Lý Thiên Mặc nghĩ, nhất định là bình thường thằng nhóc này không có vận động nhiều, không giống anh, cả người đều là bắp thịt cứng rắn.

“Em tỉnh rồi sao? Có thấy đỡ hơn không?” Chính Hiền vừa đút nước vừa quan tâm hỏi anh.

Lý Thiên Mặc đưa tay tự bưng ly nước uống hết: “À.... quá đói...”

Chính Hiền cười không ngừng: “Mau đi ăn cơm đi, hay là anh nấu cho em một chén mì? Như vậy rất tốt cho tiêu hóa sẽ khôi phục nhanh hơn.”

“Được được được!” Từ đó đến giờ Lý Thiên Mặc vẫn luôn không kén ăn.

Anh suy yếu nằm xuống hỏi Chính Hiền: “Bên Quân Dương thế nào rồi? Có tốt hơn chút nào không?”
 
Chương 976: Anh phải nói “Làm ơn”! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Chính Hiền đỡ anh nói: “Quân Dương bên kia đã làm thí nghiệm rồi, thời gian đầy đủ, không có vấn đề gì lớn. Anh Yến có chị Đào Hoa cùng dì Hàn chăm sóc, không có chuyện gì. Sáng sớm hôm nay Quân Dương còn nói, anh ấy dựa theo công thức của em nghiên cứu ra được một loại thuốc có thể ức chế tế bào ác sinh sôi nảy nở, xem ra, anh Yến có thể nhanh chóng tỉnh lại rồi.”

“Ah ---” Lý Thiên Mặc thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy thật là quá tốt rồi, xem ra cố gắng của em cũng không có xem như là uổng phí.”

Bây giờ xem ra... Hàn Yến tỉnh lại, chẳng qua chỉ là vấn đề về thời gian! Cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Lý Thiên Mặc cũng đã buông xuống được rồi.

Lý Thiên Mặc ăn một ít thức ăn. thể lực cũng đã gần khôi phục xong, anh thần thần bí bí ôm Chính Hiền nói: “Ai? Anh em, gần đây em phát hiện một quyển truyện tranh rất hay, giới thiệu cho anh đọc thử.”

“Hả! Được...” Chính Hiền thích xem truyện tranh nhất, mấy ngày nay bận rộn vô cùng, căn bản là không có thời gian xem truyện tranh luôn.

Lý Thiên Mặc mở điện thoại mình lên, bấm vào phần mềm truyện tranh. Chính Hiền đang mang mắt kính đen, thấy bên trong thư viện của Lý Thiên Mặc toàn là truyện đam mỹ... cũng chính là... nam nam yêu nhau.

Chính Hiền nghi ngờ: “Em thích nam nam?” Không nghĩ tới, Lý Thiên Mặc lại có loại ham mê này?!

Lý Thiên Mặc nói dối: “Trước kia không thích xem!” Nhưng mà.... Từ sau khi gặp được thằng nhóc xấu xa này, tiểu gia tôi... ngày ngày đều thôi miên mình... trong đầu nghĩ. Trong mắt nhìn, dùng sức xem! Xem nhiều rồi lại cảm thấy nam nam cũng rất tốt, rất dễ thương.

Nhưng mà, biểu tình của Chính Hiền...

Lý Thiên Mặc lo sợ hỏi: “Anh không thể tiếp nhận chuyện nam nam yêu nhau sao?”

Chính Hiền lắc đầu: “Không phải rất thích, tôi đã từng xem mấy quyển truyện tranh, cảm giác.... có vẻ như cúc hoa sẽ rất đau, hơn nữa.... còn thọt vào mông người ta vang lên tiếng “ba ba”, rất là chán ghét...”

...

Trái tim của Lý Thiên Mặc bị tổn thương..... trong lòng “gào khóc” lớn, Lý Thiên Mặc ơi Lý Thiên Mặc, mày suy nghĩ đẹp cỡ nào, nhưng người ta không chấp nhận thì phải làm sao?

Làm sao giờ?

Không được không được, nhất định phải bồi dưỡng cái hứng thú này của Chính Hiền!

Đúng! Hôm nay cho anh xem truyện tranh, ngày mai lại cho anh xem video của hai người đàn ông! Oa ha ha... Nói không chừng, anh xem một hồi, cũng sẽ cảm thấy rất hữu ái chứ?

Được rồi! Cứ làm như vậy!

Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, Chính hiền đang nấu cơm cho mọi người.

Quân Dương, Hồ lão tiên sinh, Chung lão tiên sinh đều mệt đến không nhúc nhích được.

Thời gian buổi trưa này phải được nghỉ ngơi, nếu không thân thể thật sự là sẽ không chịu nổi. Quân Dương cùng các trợ thủ của anh còn tạm được, nhưng hai vị lão tiên sinh thật là mệt mỏi đến rã rời rồi...

Cơm nước xong, đám người ngồi xuống nghỉ ngơi, Quân Dương sai bảo Chính Hiền làm việc: “Chính Hiền, đi pha bình trà cho các anh, nhanh một chút! Chúng anh còn phải tiêu hóa thức ăn trong bụng nữa.”

Chính Hiền vội vàng đứng lên, nhưng Lý Thiên Mặc lại nắm tay Chính Hiền, bất mãn nói: “Anh ấy bảo anh đi thì anh liền đi? Anh ấy là cha của anh sao?”

Nói xong, trừng mắt nhìn Quân Dương.

Quân Dương lập tức im miệng. Nói thật.... đã quen...

Lăng Vi cong môi, nhìn nhìn ba người, cô không nói gì cả. Trong đầu lại nghĩ: “Đánh đi đánh đi... xem ai có thể thắng.”

Chỉ là cười cười, không nói lời nào. Ba người đều là bạn của cô, giúp ai cũng không được.

Lý Thiên Mặc lại đè Chính hiền lại trên ghế, trịnh trọng nói với Quân Dương: “Em biết anh làm việc rất khổ cực, nhưng mà, chúng em cũng khổ cực. Em sợ lần thí nghiệm này của anh không thành công, em còn chuẩn bị công thức cho lần biến dị sau. Mỗi ngày Chính Hiền phải chăm sóc lo thức ăn, lo nghỉ ngơi cho nhiều người như vậy cũng rất khổ cực. Anh muốn cho anh ấy đi châm trà cũng được! Nhưng mà, anh phải nói “làm ơn!”
 
Chương 977: Một loại thức ăn gieo họa (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Quân Dương ngây ngẩn, hoàn toàn không nghĩ tới mình lại bị Lý Thiên Mặc dạy dỗ như vậy.

Lý Thiên Mặc nhìn quân Dương chằm chằm, nghiêm túc nói: “Sau này, xin anh chú ý từng lời nói của mình, lúc anh nói chuyện với Chính Hiền phải nói là: “Chính Hiền, em làm ơn pha giúp các anh một bình trà.” mà không phải là: “Chính Hiền, mau đi pha trà cho các anh,. nhanh lên một chút!” Anh nghe hiểu không?”

Sắc mặt quân Dương đen sì.

Thật giống như bị chọi một cục gạch vào vậy, vừa đỏ vừa tím.

Anh nhìn Lý Thiên Mặc chằm chằm, cũng không biết đã bị trúng tà gì, thành thật nghiêng đầu nói với Chính Hiền: “Anh em tốt, làm ơn pha bình trà giúp anh, anh hơi mệt mỏi chút... cám ơn.”

Chính Hiền cảm động đến sắp khóc... mấy năm rồi, lần đầu tiên Quân Dương nói chuyện với cô như vậy. Cô cảm kích cười với Lý Thiên Mặc.

Rồi nói với Quân Dương: “Dạ dạ, anh muốn uống trà gì?”

Lý Thiên Mặc thật là tức muốn hộc máu, mặc kệ anh uống cái gì, tại sao phải nuông chiều anh như vậy? Không pha cho anh không được sao? Hoặc là, tùy tiện pha cho anh cũng được, thích uống thì uống, không uống thì dẹp!

Lý Thiên Mặc thở phì phò đứng lên, nắm tay Chính Hiền mang đến phòng giải khát: “Sao anh lại ngu ngốc như vậy? Anh không mạnh mẽ hơn một chút được sao? Mỗi chúng ta đều là một cá thể độc lập, chúng ta không phải món đồ phụ thuộc của bất cứ người nào, cho nên, anh sống thì phải biết tiến tới chứ, không thể tùy tiện để người khác định đoạt được.”

Chình Hiền bĩu môi, nuồn buồn nói: “À.”

Lý Thiên Mặc thật có một loại cảm giác hận rèn sắt không thành thép, bất quá... dễ khi dễ như vậy, cũng là một loại cá tính của Chính Hiền... Thôi, chỉ cần anh không so đo, sống vui vẻ làm được rồi/

Chính hiền đang cầm mấy lon trà ra, cô đang suy nghĩ xem nên chọn loại nào?

Hai người sóng vai mà đứng, Lý Thiên Mặc theo sát sau lưng cô... mùi hương trên người Chính Hiền bay thẳng vào trong mũi anh. Trong lòng Lý Thiên Mặc âm thầm phỉ nhổ, sao thằng nhóc này thơm như vậy? Một chút cũng không giống một thằng đàn ông!

Lý Thiên Mặc nhích lại gần Chính Hiền, giả vờ nhìn cai1lon trong tay cô.

Chính Hiền lùn hơn anh không ít. Nhưng mà.... hai người bọn họ lại đứng gần như vậy, anh vừa cúi người, liền có thể hôn đến cái miệng nhỏ nanh của cô. Lý Thiên Mặc nhìn môi của Chính Hiền chằm chằm, đột nhiên... tâm tư trong lòng xao động! Cổ họng khô khốc, lồng ngực căng đau.

Cả người như bị lửa cháy, thật là khó chịu.

Đột nhiên anh muốn hỏi Chính Hiền: “Làm bạn gái của anh, được không?” Nhưng mà người ta.... cũng là một người đàn ông.... làm sao có thể làm bạn gái mình?

Lời này phỏi nói như thế nào ta? “Làm bạn trai em được không?” Chúng ta quen nhau... được không?” Lý Thiên Mặc hơi không dám nói... Sợ Chính Hiền tát anh một cái bay ra xa.

Anh là biết.... anh biết Chính Hiền tuyệt đối không thể chấp nhận nam nam, nhưng mà, anh thật sự rất muốn được ở chung với "anh’... vô cùng muốn, vô cùng muốn... Anh rất muốn hỏi "anh’ một câu: “Anh có thể theo đuổi em không?” Bởi vì, không nói ra những lời này, có lẽ anh sẽ nghẹn chết, bởi vì anh quá muốn được biết đáp án.

Lý Thiên Mặc thật là không hít thở được nữa.

Cả người anh giống như phát sốt vậy, sắp bốc cháy rồi.

Anh lấy hết dũng khí, nhìn chăm chú vào ánh mắt của Chính Hiền: “Khụ khụ ---” lời lên đến cổ họng, anh lại vô cùng khẩn trương: “Anh Chính Hiền, em biết anh không thích đàn ông... nhưng mà em...” Thật thích anh... em rất muốn được ở chung một chỗ với anh, chúng ta quen nhau đi.

Những lời này, lặp đi lặp lại trong đầu cả ngàn lần, cảm thấy rất tốt... lại khó khăn mở miệng nói: “Em thật sự rất thích....”

Chính Hiền ngẩng đầu, cũng nhìn chăm chú vào ánh mắt của anh, Lý Thiên Mặc rất khẩn trương, nhưng mà giọng nói của anh lại rất ôn nhu, ánh mắt cũng ôn nhu như một dòng nước trên thiên sơn.

“Thích gì?” Chính Hiền cắn môi, ngượng ngùng nhìn anh.

Lý Thiên Mặc mím chặt môi, từ trong kẽ hở giửa răng phát ra một chữ: “Anh.....”

“Hai người đang làm gì vậy?” Lúc này, đột nhiên quân Dương đi vào! Anh nhanh chóng đi tới, trực tiếp đứng ở giữa Lý Thiên Mặc và Chính Hiền, anh nghiêng đầu hỏi Chính Hiền: “Đã pha xong chưa?” Anh cũng không biết tại sao, vẫn luôn không yên tâm để hai người đó ở riêng với nhau.
 
Chương 978: Một loại thức ăn gieo họa (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Chính Hiền không có nghe được lúc nãy Lý Thiên Mặc đã nói gì. Bởi vì tiếng hét kia của quân Dương quá lớn.

Chính Hiền bĩu môi, ngẩng đầu nhìn Quân Dương, có chút không biết làm sao: “Em phải pha loại nào?”

Quân Dương nói: “Pha cái Băng Đường Cúc Hoa đi, gần đây chúng ta đều quá nóng rồi, phải hạ nhiệt độ xuống.”

Đột nhiên Lý Thiên Mặc nói: “Không được...” Cúc hoa, cúc hoa của Chính Hiền sao có thể cho Quân Dương được, cho dù là pha trà cũng không được....

Mẹ nó.... Đột nhiên Lý Thiên Mặc phát hiện mình thật là đen tối.... đều là tại truyện tranh!

Gần đây anh xem rất nhiều truyện tranh đam mĩ, ô ô ô...

Quân Dương cùng Chính Hiền đồng thời nhìn về phía Lý Thiên Mặc, cũng không biết vì sao anh lại có phản ứng lớn như vậy.

Lý Thiên Mặc nhỏ giọng nói bên tai Chính Hiền: “Anh quên rồi sao? Lúc nãy anh mới nói, trà cúc hoa... thọt vào kêu lên "ba ba"... thật đáng ghét, anh có thể uống được sao?”

“Phốc ---” Chính Hiền chỉ cảm thấy lồng ngực chấn động, cúc hoa căng thẳng.

A a a.... sau này bảo cô làm sao có thể đối mặt với trà cúc hoa thuần khiết như vậy? Lý Thiên Mặc! Cậu phụ trách cho tôi!

Nháy mắt Chính Hiền liện đậy ly trà cúc hoa lại.

Lý Thiên Mặc cười “ha ha.” hai tiếng bởi vì gian kế của mình đã thực hiện được.

Quân Dương ở bên cạnh dòm ngó hai người, vừa nói nhỏ, vừa liếc mắt đưa tình, còn có bí mật nhỏ với nhau nữa?

Con mẹ nó... Quân Dương buồn bực! Anh muốn tống khứ tên Lý Thiên Mặc này đi.

Lý Thiên Mặc chọn một lon trà Phổ Nhị ra nói: “Mùa đông uống cái này, vậy thì pha cái này đi.”

Chính Hiền nghe lời pha trà xong.

Đám người uống trà, nghỉ ngơi một hồi lại bắt đầu bận rộn công việc của mình.

Đến buổi tối, Lý Thiên Mặc nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được... Bắt đầu từ sau khi anh tạo mật mã cho người khác, anh liền tưởng tượng “người không mật mã” của mình vô số lần trong đầu...

Đó nhất định là một mùa có nhiều cơn gió lớn thổi qua, các loại cây, còn có... đều bị gió lớn thổi ngã, cây lớn cũng bị gió thổi bật gốc, trạm an ninh còn bị gió thổi bay ra xa mấy chục mét.

Nhưng mà, sau đó anh phát hiện... Anh lớn lên ở phương Bắc, căn bản là không có cơn bão nào lớn như vậy.

Tỉnh, anh lại tự suy diễn một tình hình khác, không phải gió lớn thổi qua, vậy cũng là cát bụi đầy trời, ánh nắng chiều trên sống.

Nhưng mà, sau đó anh phát hiện... Anh lớn lên ở bình nguyên phương Bắc, căn bản là không có sa mạc....

Ai, vẫn là thực tế một chút đi, giống như rừng hoa nở rộ, tuyết bay tán loạn gì đó... rừng hoa nhở rộ nữ tính quá, vẫn là tuyết bay tán loạn tốt hơn một chút!

Đúng! Cứ quyết định như vậy, nhất định phải là một mùa đông tuyết bay đầy trời!

Anh ra quyết định này, nhưng mà không nghĩ tới không nghĩ tới... lại thật sự gặp trong mùa đông tuyết bay đầy trời... Ô ô ô... Người “không mật mã” của anh lại là một thằng, nhóc, nhỏ hiền lành ngượng ngùng nhẫn nhục chịu đựng.

Lý Thiên Mặc khóc lớn “Oa oa oa.”, vừa nghĩ tới người “không mật mã” lại là một thằng, nhóc, nhỏ anh liền đau tim! Thật ra thì anh... vẫn thích nữ sinh....
 
Chương 979: Mẹ của tôi ơi! Bí mật lớn! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Vốn là, anh thật không nghĩ tới mình sẽ thích người “không mật mã”, cũng vẫn luôn không ôm hy vọng.

Dù sao trên thế giới này rất nhiều người rất nhiều việc, lỡ như người “không mật mã” mà anh gặp là một lão yêu quái chẳng lẽ còn phải dối lòng mình đi thích anh.

Tuyệt đối không phải, anh mới không cần đâu, thà là cô đơn cả đời, chứ anh tuyệt đối không khuất phục trước quyền uy của tên lão quái vật đó.

Nhưng mà, để cho anh bất ngờ là... người “không mật mã” của anh, anh lại rất thích.... vô cùng thích!

Thích đến moi tim moi phổi, cho dù là lần đầu tiên lúc gặp anh, anh mang theo khẩu trang, ôm quyền sách, còn mang cặp mắng kiếng dày cộm, nhưng mà.... anh lại thích!

Sau đó, khi anh biết thằng nhóc đó chỉ mang khẩu trang để che giấu, nháy mắt Lý Thiên Mặc cảm giác: “Không xem không biết, xem một cái mới giật mình, xấu xí đổi thành anh đẹp trai, thế giới thật kỳ diệu...”

Anh thích "anh’, không phải do thằng nhóc này trở nên đẹp trai, mà là.... lúc ở chung với thằng nhóc này, anh rất là vui vẻ, thấy thằng nhóc kia bị khi dễ, anh liền giận đến căng cứng cả người! Cho nên, anh vô cùng muốn ra mặt cho thằng nhóc kia.

Lý Thiên Mặc cũng từng nói với mình, đó là một người đàn ông, là một thẳng nam giống như mình vậy!

Nếu mình muốn ở chung với "anh’, cha mẹ của mình cũng sẽ không đồng ý...

Nhưng mà, anh không thể nào khống chế hành động của mình được, cũng không thể nào ức chế mình không nhớ về "anh’ nữa.

Biết rõ thằng nhóc kia không thể tiếp nhận nam nam, nhưng mà, anh chính là muốn đi bẻ cong "anh’ thì sao chứ!

Ô ô ô....

Trái tim Lý Thiên Mặc... thật là đau, vô cùng đau. Đau đến sắp nứt ra luôn rồi.

Vừa nghĩ tới anh không thể nào ở chung với thằng nhóc kia, cả người anh lại đau nhói. Trong lòng khó chịu! Vô cùng hốt hoảng... Trái tim của anh, một trái tim cẩn thận chân thành, toàn bô lồng ngực vừa sưng vừa nóng, thân thể giống như bị sốt 38 39 độ vậy.

Lý Thiên Mặc lăn qua lăn lại trên giường thật lâu sau, khi thì nằm xoay lên đầu giường, khi thì nằm xoay cuối giường, giống như một con lươn quằn quại vậy.... khó chịu!

Anh rất là thích Chính Hiền... thích vô cùng, không thấy được "anh’ liền bắt đầu nhớ, muốn ôm "anh’, muốn hôn "anh’, cũng muốn khi dễ "anh’, nhưng mà lại không nỡ, cho nên, lại càng muốn ra mặt dùm "anh’, bất bình thay cho "anh’.

Lý Thiên Mặc không nằm được nữa liền xuống đất đi bộ, anh đi tới đi lui trong phòng... Một hồi lại đi ra cửa sổ nhìn, bên ngoài cửa sổ không có gì cả, chỉ có một bãi huấn luyện rộng lớn vô cùng.

Anh lại đi về giường, cầm lấy điện thoại di động, rất hy vọng Chính Hiền sẽ nanh tin hay gọi điện thoại gì cho mình.... Nhưng mà, bây giờ đã hơn một giờ đêm, người ta đã ngủ từ sớm rồi.

Thật ra Chính Hiền cũng không ngủ, cô cũng đang phiền lòng đâu... Thật rất khó để có cảm giác với một người đàn ông... đáng tiếc, người ta lại là GAY... cô mở thư viện truyện tranh kia lên, xem một hồi liền nước mắt lưng tròng...

Xem ra Lý Thiên Mặc thật là một hủ nam lâu năm! Anh thật sự thích đàn ông!

Truyện tranh nặng khẩu vị như vậy, anh lại.... thích xem đến thế.

Chính Hiền buồn bực... không nghĩ tới, Lý Thiên Mặc lại thích đàn ông, ô ô ô.... tại sao trong lòng lại... khó chịu như vậy chứ?

Thật muốn khóc... cô, là cô gái mà... cô, là một thằng con trai giả! Làm sao giờ?

Kiên quyết không thể để Lý Thiên Mặc biết mình là cô gái, nếu không, sau này ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không còn...

Nhất định Lý Thiên Mặc sẽ không tha thứ cho cô.

Chính Hiền càng nghĩ càng khó chịu, đột nhiên nghe được tiếng bước chân bên cách vách “Tất tất tất tất” “A ----” Có phải có con chuột không?

Chính Hiền sợ nhất là chuột! Mặc dù cô nuôi nhiều động vật đáng sợ như vậy, nhưng mà, điểm yếu duy nhất của cô, chính là ---- con chuột!

“A ---- anh! Nhà anh có con chuột lớn!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom