Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 3032


Chương 3032

Cô ấy vừa thả chậm tốc độ nói vừa phối hợp với ngôn ngữ tay chân, cẩn thận hỏi.

Cậu ta khẽ gật đầu một cái, sau đó nhìn Hứa Trúc Linh.

“Anh ba… Có khỏe không?”

“Anh ấy vân chưa về nhà, anh ấy ở đâu?”

“Vê… Về nhà? Tai trái của cậu ta loáng thoáng nghe được chút gì, chỉ là có chút không rõ ràng.

“Anh ấy chưa về.”

“Chưa?” Lần này cậu ta nghe hiểu, cau mày thật chặt: “Phó Thiết Ảnh và William kéo anh ấy từ trong nước lên, hắn là đến bệnh viện rồi, cô… không có tin tức sao?”

“Không có, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Phó Thanh Viên lập tức dùng cách đơn giản nhất miêu tả lại tình huống lúc một lần, khi Hứa Trúc Linh biết được Cố Thành Trung một thân một mình ở lại phá nổ, thiếu chút nữa đã thở không nổi mà hôn mê.

Dáng người cô vô cùng gầy yếu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khiến cho người khác nhìn thấy phải lo lắng.

Khoảng thời gian này cô thật sự đã phải chịu đựng áp lực quá lớn rồi.

“Bệnh viện… Nhất định là ở bệnh viện!”

Cô đột nhiên nghĩ tới cái gì, siết chặt nắm tay nhỏ bé, cố ép mình lên tinh thần.

“Diệu Miêu, cô ở lại đây chăm sóc cho Phó Thanh Viên đi.”

Nói xong, cô vội vàng đi ra ngoài, sau đó gọi điện thoại cho Phó Thiết Ảnh nhưng lại không có người nghe máy.

Hỏi Dương Nguyệt số điện thoại của William, cũng giống như vậy.

Cô cũng chỉ có thể đi đến bệnh viện tìm, đến hỏi từng bệnh viện, tìm từng cái phòng bệnh, toàn bộ thủ đô, phòng khám lớn nhỏ nào cũng đi qua, thậm chí còn tìm ra rất nhiều doanh nghiệp nhỏ không có bằng buôn bán, nhưng vẫn không có bóng dáng của Cố Thành Trung.

Ba người bọn họ giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

Không có ở bệnh viện, không có ở phòng khám, không có ở thủ đô…

Không, vân còn ở thủ đô, Gố Thành Trung trọng thương căn bản cân cứu chữa gấp, không thể nào rời khỏi thủ đô.

Cô đột nhiên nghĩ tới hai người, ở bệnh viện thành phố cô cũng không nhìn thấy bóng dáng của Nguyên Doanh.

Cô biết Cố Thành Trung ở đâu liễu!

Cô lảo đảo nghiêng ngả đi tới nhà Cố Ngọc Vy, không ngừng đập cửa.

Cuối cùng người mở cửa là Phó Thiết Ảnh với khuôn mặt tiều tụy, cửa mở, hai người không nói gì, cho dù dáng dấp bọn họ giống nhau như đúc, nhưng Hứa Trúc Linh chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra người trước mắt là ai.

Không phải Cố Thành Trung…

Trong nháy mắt kia, trái tim cũng đập mạnh một cái.

Trên mặt anh ta có vết thương, trên cánh tay còn có vải thưa, sắc mặt khó coi, nhìn cũng rất chật vật.

“Cố Thành Trung đâu?”
 
Chương 3033


Chương 3033

“Chị dâu… Xin lõi…”

Nghe anh ta nói như vậy, trái tim Hứa Trúc Linh thấp thỏm một chút.

Câu này là có ý gì? Chẳng lẽ Cố Thành Trung đã chết rồi sao?

Cô lập tức không nhịn được mềm chân lùi lại, cả người trực tiếp ngã xuống, cũng may Phó Thiết Ảnh lanh tay lẹ mắt vội vàng đỡ cô ngồi xuống.

Sau khi vào phòng, cô cũng nhìn thấy đám người William, Cố Ngọc Vy và Nguyên Doanh.

Xem ra mấy ngày nay trôi qua bọn họ cũng không tốt, mặt mũi mỗi người đều tái nhợt tiều tụy, nhất là Cố Ngọc Vy, cô ấy đã gầy xuống một vòng.

Bọn họ nhìn cô, sắc mặt ai nấy cũng nghiêm trọng, trong mắt đều là sự áy náy, tựa như đã dùng hất sức lực nhưng vân không thể…

Cô nhìn xung quanh một vòng, ai cũng không lên tiếng, toàn bộ không khí bên trong căn phòng đều ngưng đọng gò ép đến mức độ cao nhất, khiến cho người ta gần như không thở nổi.

Cô cẩn thận ngửi một cái, trong nhà có mùi máu tanh nồng đậm, rốt cuộc đã chảy bao nhiêu máu mà đến bây giờ vân còn để lại mùi hương nặng như vậy?

Cuối cùng, cô lấy dũng khí mở miệng, sống hay chết, dù gì cũng phải có một câu trả lời. Ỉ Bọn họ không dám nói, vậy cô sẽ chủ động hỏi.

“Cố Thành Trung… Có phải đã…

(On Chữ kia làm thế nào cũng không nói ra được, nghẹn chặt ở trong cổ họng, tựa như đang tước đoạt dũng khí của cô.

Cô đau đớn chớp mắt, nước mắt không tiếng động rơi xuống: ‘Các người nói thật cho tôi biết đi, tôi chịu được, sống cũng được, chết cũng được, tóm lại là hãy cho tôi một câu trả lời. Chẳng lế… Sống không thấy người, chết không thấy xác sao?”

“Chị dâu…”

Cố Ngọc Vy tâm lý yếu, lời vừa ra khỏi miệng nước mắt đã rơi đầy mặt.

Đây là ca giải phẫu đau khổ nhất cô ấy từng thực hiện.

Nguyên Doanh thấy vậy vội vàng ôm cô ấy vào lòng, tâm trạng phức tạp.

Cố Thành Trung là người anh em tốt nhất của anh ta, anh ta cũng rất tự trách.

Cuối cùng, William đứng dậy, tình cảm của anh ta và Cố Thành Trung là cạn nhất, cũng là người thích hợp nhất ở đây nên kể lại.

“Người… còn sống, chỉ là… Có thể sẽ là người thực vật, có lẽ là một giây sau đó sẽ tỉnh lại, nhưng cũng có thể…

cả đời cũng không tỉnh lại.”

“Chúng tôi đã vô cùng cố gắng, chuyện trở thành như vậy ai ai cũng đều không muốn, Nguyên Doanh và Cố Ngọc Vy đã cứu chữa suốt cả một buổi tối không có chợp mắt, tâm trạng của tôi và Phó Thiết Ảnh cũng rất khó chịu.”

“Không thể thông báo kịp thời cho cô là vì tình huống của buổi tối hôm đó rất tệ hại, chúng tôi cũng cho rằng anh ấy đã đi rồi, nhưng không ngờ anh ấy đã cố gắng tự mình chống đỡ, còn sống.

Chúng tôi… cũng không biết nên giải thích với cô như thế nào. Ngoài ra, mẹ của cô chúng tôi cũng không cứu được, vẫn còn một chiếc thuyền đã trốn, đến bây giờ cũng không có tin tức.”

“Nhiệm vụ lần này, có thể nói là tổn thất trầm trọng…”

Hứa Trúc Linh nghe nói như vậy, đau lòng tột đỉnh.

Người không cứu được, Cố Thành Trung còn biến thành như vậy.
 
Chương 3034


Chương 3034

Trên người bọn họ đều có vết thương lớn nhỏ, Phó Thanh Viên lại còn mất đi thính lực.

Cô biết, mỗi một người đều đã tận lực, cô không thể trách cứ bất kỳ người nào.

Cô thậm chí còn vui mừng, người còn sống là được.

“Anh ấy… anh ấy ở đâu?”

Giọng nói của cô run rẩy không thôi.

“Ở trong nhà, xin lỗi chị dâu… Em đã rất cố gắng, nhưng em không có cách nào cứu anh ấy tỉnh lại, xin lỗi…” Cố Ngọc Vy cộp một tiếng quỳ xuống với cô: “Chị dâu, chị đánh em đi, không phải em cố ý, em thật sự… thật sự không có cách nào…”

“Cố Ngọc Vy!” Nguyên Doanh ra sức đỡ cô ấy đứng dậy, chuyện trở thành như vậy, sự tự trách của Cố Ngọc Vy không ít hơn bất kỳ người nào.

Tuy nhiều anh em, nhưng tình cảm của cô với Cố Thành Trung là tốt nhất.

Cố Triệt không thích cô, sau khi Cố Thiện Linh gặp chuyện không may cũng không liên hệ. Chỉ có Cố Thành Trung vân luôn yêu cô, cho dù cô không phải con ruột nhà họ Cố.

Tình cảm của cô với người anh trai này cũng sâu đậm nhất, nhưng cô lại không thể cứu anh tỉnh lại, lòng cô dày vò mãi không thôi. ‘Em đã cố hết sức rồi, chị biết, anh em cũng biết. Em còn con, đừng quá khổ sở. Đây là tin tốt nhất mà chị được nghe trong mấy hôm nay, ít nhất anh ấy vẫn còn sống, đúng không nào? Bác sĩ Nguyên, làm phiền cô chăm sóc Cố Ngọc Vy giúp tôi, tôi đi gặp Cố Thành Trung.”

Bước chân của cô nặng nề, mỗi một bước giống như đang đi trên cây kim, tự khiến bản thân thấy đau.

Cuối cùng cô đứng trước cửa phòng ngủ, nhưng lại không có dũng cảm để mở cửa.

Cô sợ mình sẽ không chịu nổi.

Dừng chân thật lâu, cô mới dốc hết dũng cảm để mở cửa, thấy người đàn ông hôn mê đeo máy thở năm trên giường. Ị Tình trạng của anh rất kém, toàn thân băng bó hơn mười chỗ, trên băng gạc còn dính máu.

Nửa bên mặt của anh cũng có một vết thương dài, lần này khuôn mặt thật sự bị hủy. Nhưng không sao, vết sẹo là huân chương của đàn ông, càng nhìn càng đẹp trai.

Hình như anh gầy đi, nước da cũng chuyển sang màu ốm yếu.

Không sao, cô đến chăm sóc, nuôi anh đến trắng trắng mập mập, hồng hào.

“Anh… Có phải anh về nhìn em không?”

Cô siết chặt bàn tay to của anh, rất lạnh, cô nắm chặt định truyền cho tay anh chút hơi ấm.

“Đêm hôm đó gặp chuyện không may, anh đã quay lại đúng không? Anh bảo để cho em nhìn anh thật kỹ, em chưa kịp đến, bây giờ thì em đến rồi. Em đưa anh về nhà, cho dù có xảy ra chuyện gì thì người một nhà chúng ta sẽ luôn đoàn tụ với nhau.”

“Cố Thành Trung… Em đến đưa anh về nhà.”

Câu nói sau cùng âm thanh như rơi xuống đất, âm vang mạnh mẽ.

Đám người Phó Thiết Ảnh tới hỗ trợ đưa Cố Thành Trung về biệt thự, Nguyên Doanh đã sắp xếp xong xuôi tất cả mọi thứ, cũng dạy cô sau này nên chăm sóc Cố Thành Trung thế nào.

Cô cẩn thận ghi nhớ, Cố Hy với Niệm Noãn nhìn thấy Cố Thành Trung không động đậy, cần máy thở mới sống được, khả năng chấp nhận thực tế của Niệm Noãn kém nhất nên òa khóc trước, khóc rất to, vân luôn ở bên giường gọi ‘bổ’.

Tiếng khóc non nớt siết chặt trái tim của mỗi người.
 
Chương 3035


Chương 3035

Cố Hy bình tĩnh hơn nhiều, ngồi canh bên giường, vừa yên lặng lau nước mắt, vừa chăm sóc Niệm Noãn.

Toàn bộ biệt thự bị bao phủ trong bầu không khí trâm trọng bi thương.

William không đến, anh ta đã đồng ý với Kỷ Thiên Minh sẽ không bước một bước vào Đà Nẵng, cũng không đi tìm Kỷ Nguyệt Trâm.

Hôm nay tới đây đã là trái với ước định của đàn ông, càng không thể đi gặp Kỷ Nguyệt Trâm.

Cho nên anh ta định đi tìm Neil chuẩn bị cho chuyện sau này, dù sao vân còn một chiếc thuyền bỏ trốn mà vẫn chưa tìm thấy Bạch Nhược Minh Lan, anh vẫn chưa hoàn thành chuyện Kỷ Nguyệt Trâm gửi gắm.

Dàn xếp xong tất cả mọi chuyện, cô tiên vợ chông Gố Ngọc Vy đi trước rồi mới đến gặp Phó Thiết Ảnh.

Từ trước đến giờ anh rất ít nói, lưng thẳng tắp.

Khi thấy bóng dáng Cố Thành Trung trên người anh ta, trong lòng cô càng đau hơn.

“Cậu cũng nên về đi, đừng để Chu Đình lo lăng.”

“Chị dâu, rất xin lỗi.”

Phó Thiết Ảnh đột nhiên cúi người một góc chín mươi độ, xin lỗi cực kỳ trịnh trọng.

“Cái này không thể trách cậu được, đây vốn là chuyện riêng của nhà tôi. Vậy mà tôi lại làm phiền cậu, phải là tôi xin lỗi mới đúng.”

“Chuyện của chị cũng chính là chuyện nhà họ Cố, mà chuyện nhà họ Cố chính là của Phó Thiết Ảnh em. Để anh ba thành như vậy là lỗi của em. Em không thể mang anh ấy bình an không thương tích về, trong lòng em rất áy náy.”

“Đây là quyết định của anh ấy, anh ấy vốn là anh trai, anh ấy cũng muốn bảo vệ em của mình.”

“Trước kia em vần luôn không phục, vì sao anh ấy lại là anh trai, em nghi ngờ do mẹ nhớ sai thời gian, em là anh mới đúng chứ. Cuối cùng em cảm thấy chỗ nào em cũng tốt hơn anh ấy, anh ấy hoàn toàn không bằng em, cho dù có làm cái bóng cũng phải là anh ấy sao chép em mới đúng, có lẽ anh ấy nỗ lực đuổi theo bước tiến của em.”

“Bây giờ em mới hiểu được em vĩnh viên không bằng anh ấy, phần trách nhiệm với ý này em vĩnh viễn không thể bằng được. Gần đây em vần ở lại Đà Nẵng, sợ cái thuyền trốn thoát kia sẽ trả thù, trong khi dì Bạch vẫn chưa tìm thấy, em nhất định sẽ không từ bỏ. Em tin Chu Đình cũng sẽ ủng hộ em, em sẽ không quấy rầy, chị… chăm sóc anh thật tốt nhé.”

Phó Thiết Ảnh nói xong nhìn chăm chú trong phòng, thấy các con bé khóc lóc nỉ non không ngớt, tâm trạng cũng rất khó chịu.

Cuối cùng anh nâng bước chân nặng nề rời đi, lòng như thể đang đặt trên pháp trường.

Mọi người rời đi, chỉ còn lại người một nhà, Hứa Trúc Linh không thể tiếp †ục ngụy trang nữa, thân thể mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Cô ngơ ngác ngồi rất lâu mới lấy lại được tinh thần, có chút sức lực đi tới bên giường.

“Mẹ ơi, có phải bố sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa không, bố không thể cưỡi ngựa lớn với con, cũng không thể đưa con đi chơi công viên nữa đúng không ạ?”

“Mẹ ơi…

“Nhưng bố vẫn còn ở đây, sau này bố sẽ không đi làm nữa, sẽ ở nhà mãi với bọn con được không?”

“Nhưng con muốn bố nói chuyện với con.

“Chỉ là bố rất mệt nên ngủ thôi, sau này mẹ sẽ ở bên các con. Quan trọng nhất là chúng ta sẽ ở bên nhau mãi Ti mai.

“Com không muốn… Con muốn bố.”

Mặc dù nói như vậy nhưng Niệm Noãn vấn không cách nào chấp nhận nổi.
 
Chương 3036


Chương 3036

Tuy tuổi cô còn nhỏ, nhưng vẫn có thể hiểu được, có lẽ bố sẽ vĩnh viễn nằm trên giường không tỉnh lại.

Con bé khóc lóc, khiến cho lòng Hứa Trúc Linh càng thêm loạn.

“Được rồi, đừng khóc, con tưởng mẹ không khó chịu à?”

Đột nhiên tâm trạng cô bộc phát, khiến cho Niệm Noãn sợ, con bé ngơ ngác nhìn cô, trên lông mi còn vương nước mắt óng ánh.

Sửng sốt một giây sau mới phản ứng kịp, bắt đầu gào khóc.

Lúc này Hứa Trúc Linh mới tỉnh táo lại, ôm chặt Niệm Noãn vào lòng, trong lòng đầy tự trách.

Sao cô có thể làm mẹ như vậy, Cố Thành Trung vừa mới ngã xuống cô đã không chịu nổi rồi sao? ‘ Không biết bao giờ anh mới tỉnh lại, đường tương lai còn dài như vậy, sao cô có thể buông tay được?

Cô xoa đầu Niệm Noãn, cuối cùng không nhịn được rơi nước mắt.

Sự muộn phiền của những ngày qua cũng được giải tỏa.

“Rất xin lỗi, mẹ không nên mắng con, chẳng qua trong lòng mẹ cũng rất loạn. Rất xin lỗi, Niệm Noãn, mẹ không GÓI “Con đừng khóc nữa được không?

Mẹ biết sai rồi, mẹ xin lỗi con được không? Rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi…”

Niệm Noãn dần dần ngừng tiếng khóc, ngược lại dùng bàn tay nhỏ bé lau nước mắt cho cô.

“Mẹ ơi, mẹ cũng đừng khóc, do Niệm Noãn không tốt, Niệm Noãn không nên bướng bỉnh. Mẹ… Con không khóc, mẹ cũng đừng khóc nữa…”

“Được, chúng ta không khóc.”

Hứa Trúc Linh dốc sức lau sạch nước mắt, một hồi lâu mới dừng được.

Cô giao Niệm Noấn cho Cố Hy, bảo thằng bé đưa Niệm Noãn đi trước.

Sau khi con rời đi, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.

Cô ôm đầu vò vò, nắm tóc mình, cố hết sức khiến bản thân tỉnh táo lại.

Cô không thể ủ rũ, cái nhà này vẫn còn chưa tan vỡ. Anh vẫn còn sống, có lẽ một giây sau, chỉ một giây sau sẽ tỉnh lại.

“Cố Thành Trung… Anh tỉnh lại sớm chút được không, em không biết lúc nào em sẽ suy sụp rồi nổi điện, cầu xin anh… vê sớm chút có được không? Em với con cần anh.”

“Anh cứ nằm như vậy em thật sự rất sợ hãi, em sợ em làm không tốt… Cố Thành Trung, không có anh dạy em nên làm thế nào, em không thể biết bước tiếp theo em nên đi thế nào.”

“Cố Thành Trung… Anh có nghe thấy em nói chuyện không? Em… Em thật sự rất nhớ anh, cuối cùng cũng không còn ai nuông chiều em, trêu chọc em nữa rồi. Cố Thành Trung… Sao anh có thế tàn nhãn như vậy?”

Cô nhào vào ngực Cố Thành Trung, ôm anh thật chặt, còn có thể nghe thấy tiếng tim đập rõ ràng dưới lồ ng ngực kia, còn mạnh mẽ như thế.

Nước mắt óng ánh chảy xuống rơi xuống ngực anh, biến mất rất nhanh.

Cô giữ mãi tư thế này, ôm chặt lấy anh.

Bởi vì chưa loại bỏ hết nguy cơ nên mấy ngày nay cô cũng không đi ra ngoài, nhưng cô tự nhốt mình trong phòng rất lâu.
 
Chương 3037


Chương 3037

Vấn luôn ở bên chăm sóc Cố Thành Trung, mát xa cho anh, đổi dịch dinh dưỡng cho anh, không ngừng nói chuyện với anh, hôn môi anh từng cái một.

Cô không biết anh có thể cảm nhận được không, cô chỉ hy vọng anh có thể tỉnh lại sớm chút.

Nhưng đảo mắt đã mười ngày trôi qua, Cố Thành Trung vẫn không có bất cứ dấu hiệu tỉnh lại nào.

Cô không thể không nghĩ tới trường hợp xấu nhất, có thể Cố Thành Chung sẽ phải nằm cả đời, nằm cả đời thì nằm cả đời, cô không chê.

Trong lúc đấy Phó Thiết Ảnh, Phó Thanh Viên, cả ông cụ Cố đều đến thăm, nhất là bà chủ Cố, khóc đến không thở nổi.

Nhưng cô lại không nghĩ tới Cố Chí Thanh lại đưa cho cô một tờ thỏa thuận ly hôn.

“Bố mẹ… Hai người làm gì vậy?”

Cố Chí Thanh với Úy Như liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy sự khó xử trong mắt đối phương.

Cuối cùng lại do Cố Chí Thanh làm người ác, thở ra một hơi thật dài, nói: “Bố nghe Cố Ngọc Vy nói thằng bé rất khó tỉnh lại, có lẽ con sẽ phải chờ rất lâu.

“Nhà họ Gố xảy ra chuyện như vậy, bố cũng rất xin lỗi con. Từ khi con gả tới đây vẫn không ngừng xảy ra chuyện, không thể hạnh phúc được mấy năm với con trai bố, lận đận suốt ngày.

Chúng ta nhìn thấy cũng rất đau lòng cho con. Bây giờ thằng bé đã thành cái dạng này, có lẽ sẽ làm lỡ dở thanh xuân của con. Con còn nhỏ, qua sinh nhật năm nay cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi.”

“Con hoàn toàn có thể tìm một người khác, đây là quyết định quan trọng của bố mẹ. Nhốt con trong nhà này làm phụ nữ góa chồng, thật sự quá tàn nhẫn. Con của con sẽ do nhà họ Cố chăm sóc, bố với mẹ chồng con vẫn còn chăm sóc được, chúng ta sẽ chăm sóc ba đứa con của Cố Thành Trung, con có thể thường xuyên tới thăm, muốn đưa về nuôi một thời gian ngắn cũng được.”

“Đợi đã…”

Hứa Trúc Linh nghe vậy như lọt vào trong sương mù, cả buổi mới hiểu ra được, đây là muốn ly hôn, thật sự ly hôn sao?

“Do… do con không tốt, mang đến tai họa cho Cố Thành Trung, cho nên…

cho nên hai người muốn đuổi con ra khỏi cửa?”

Giọng cô run rẩy vang lên, suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi mình.

“Con à, con đừng nghĩ vậy.”

Cố Chí Thanh áy náy, hai người già bọn họ mấy hôm nay không chợp mắt nổi, lật qua lật lại mới đưa ra quyết định này.

Nếu như Cố Thành Trung hôn mê mấy chục năm liền, khiến Hứa Trúc Linh phải nhịn từ lúc thanh xuân tới tuổi trung niên thì có ích gì?

Ông tin Cố Thành Trung cũng không nỡ bỏ, cũng hy vọng con bé có thể bắt đầu lại lần nữa, đi con đường của chính mình, ngồi trông chờ thăng bé cũng không có ích gì.

Bọn họ thật sự không đành lòng nhìn Hứa Trúc Linh cứ thế sống như phụ nữ góa chồng, con bé còn trẻ, cuộc đời của con bé không nên chỉ có màu đen trắng, mà nên rực rỡ sắc màu.

Nếu như không ly hôn, cả đời con bé sẽ bị trói buộc trong căn nhà này, không thể sống vì mình.

Cần gì phải vậy chứ?

Bọn họ cũng không nỡ bỏ, nhưng lựa chọn họ đưa ra vẫn phải cân nhắc tới Hứa Trúc Linh.

“Con nên có thế giới của riêng con, con còn trẻ, thế giới của con nên có đủ loại màu sắc, không nên bị trói buộc ở chỗ này…”
 
Chương 3038


Chương 3038

“Cố Thành Trung chính là toàn bộ thế giới của con, con không đi đâu cả, con muốn ở đây chờ anh ấy.”

“Bố tin con rất thương thằng bé, nhưng yêu không bù được cô đơn lạnh lẽo, mười năm như một ngày cô đơn lạnh lẽo. Bây giờ mới chỉ là bắt đầu, rồi con sẽ phát hiện ở với một người sống đời sống thực vật còn khó chịu hơn là lấy một người chết. Người đã chết, giữ lại trong lòng là được rồi. Nhưng con nhìn thằng bé bây giờ xem, tất cả những thứ con bỏ ra sẽ không được đền đáp lại, rồi con sẽ tự sụp đổ.

“Bố nghe Kỷ Nguyệt Trâm nói con tìm bác sĩ xin thuốc ngủ, bố biết con có chuyện nên mới tìm bác sĩ, cứ tiếp tục như vậy con sẽ bị trầm cảm. Chúng ta đều rất lo lắng cho con, cảm thấy bây giờ con không nên ở bên Cố Thành Trung, không nói đến con chăm sóc thằng bé, ngay cả con bây giờ cũng cần người chăm sóc.”

“Bố đã liên hệ với Quý Thiên Kim, nhà họ Quý rất đồng ý với cách làm của bố, họ chỉ vì muốn tốt cho con thôi.”

Cố Chí Thanh tận tình khuyên bảo.

Nhưng cô đã thức trắng mấy đêm rồi, chỉ có uống thuốc ngủ mới ngủ được.

Nhưng dù vậy, ban ngày sắc mặt còn có chút hoảng hốt, nghe nhầm mấy lần liền, luôn cảm thấy Cố Thành Trung đang gọi mình, lòng tràn đầy vui sướng trở lại phòng ngủ, anh vẫn yên lặng nằm trên giường ngủ như cũ.

Ngoại trừ tiếng “tích tích” máy móc phát ra chứng minh anh còn sống, còn lại không có bất cứ dấu hiệu nào chứng minh anh là người sống.

Giống như một xác, linh hồn đã sớm tan thành mây khói.

Ai biết lúc nào anh mới thanh tỉnh.

“Con… Con biết rõ tình trạng cơ thể con, con không sao, hai người cứ để con ở đây đi, con là vợ anh ấy. Cầu xin hai người.”

“Con à, chúng ta cũng chỉ vì nghĩ cho án nguy của con thôi…, nếu như con ngã xuống, vậy phải làm sao đây?

Bố tin Cố Thành Trung cũng không muốn thấy con như vậy, con nghe bố khuyên một câu đi.”

“Về nhà họ Quý trước, ổn định tâm trạng, chờ con bình phục tâm trạng rồi hãy nghĩ lại, được không?”

“Hơn nữa nói không chừng rất nhanh Cố Thành Trung sẽ tỉnh lại, các con lại tái hôn, cũng giống nhau…”

“Không, con không ly hôn, có chết con cũng không ly hôn.”

Tâm trạng Hứa Trúc Linh bắt đầu kích động, trực tiếp ném thỏa thuận ly hôn xuống đất.

Ông cụ Cố kiên nhãn nhặt lên, đặt lại lên bàn.

“Con à, con phải suy nghĩ thật kỹ, cô đơn lạnh lẽo… sẽ thao túng con.”

Hai ông bà nói xong lo lắng rời khỏi, trước khi đi còn bảo Kỷ Nguyệt Trâm chăm sóc cô thật tốt.

Kỷ Nguyệt Trầm vẫn luôn ở chỗ tối quan sát cô, chỉ thấy Hứa Trúc Linh uể oải rất lâu mới cầm thỏa thuận ly hôi Lên, nhìn chằm chăm vào trang giấy.

Nhà họ Cố không bạc đãi cô, cho cô cổ phần bình thường, còn cả không ít bất động sản với tài sản khác.

Cho dù cô có ly hôn cũng vẫn là một cổ đông trong nhà họ Cố.

Bởi vì Cố Thành Trung hôn mê bất tỉnh cho nên Cố Chí Thanh đã nộp đơn xin pháp luật thông qua trường hợp đặc biệt, được phép ký hộ.

Cố Chí Thanh đã ký xong, đóng dấu, chỉ chờ cô ổn định rồi ký nốt tên thôi.
 
Chương 3039


Chương 3039

Cô nhìn thỏa thuận ly hôn, ánh mắt càng ngày càng mờ ảo, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, ướt nhẹp trên trang giấy, chóng mặt khiến cô run rẩy.

Cô nghiến răng, sau đó xé rách…

Từng chút từng chút một, vứt hết vào thùng rác. : Cô thậm chí còn chưa hết giận, đạp nó thêm một cái, thất bại ngã nhào trên đất, ôm đầu khóc nức nở nghẹn ngào.

Cô cố hết sức đè nén tâm trạng mình, khóc không thành tiếng, chẳng qua bả vai kia không ngừng run rẩy.

Cô níu chặt lấy tấm thảm, cảm thấy mình đã chịu áp lực tới cực hạn, giống như một cái lò xo.

Kỷ Nguyệt Trâm bí mật quan sát từ một chỗ gần đó, muốn tiến lên hỗ trợ nhưng lại chẳng thể di chuyển bước chân.

Giờ này phút này có lẽ cô cần được yên tĩnh, không cần bất cứ kẻ nào chen vào sự bi thương của cô.

Tựa như mình lúc trước, biết Kỷ Thiên Minh rời đi, cũng chỉ muốn tự giam mình lại, chậm rãi tiêu hóa.

Cô ấy liên tục do dự, vẫn cảm thấy mình nên lấy cách cũ ra.

Cô ấy quên mất, cô ấy và William có lẽ sế là một đôi, nhưng lại không như mong muốn.

Bây giờ cô không còn suy nghĩ gì với  William nữa, chỉ có mắc nợ, đối với Kỷ Thiên Minh chỉ có đầy ắp hối hận, hận không thể bắt đầu lại từ đầu.

Cô ấy cảm thấy tính toán của mình quá chó má, từ khi hết mất trí nhớ, cô ấy vần chưa từng chạm vào lại mấy thứ ngổn ngang kia.

Côcho rằng, nhân sinh đều là mạng, có định mệnh riêng.

Cho nên cô quyết định đi theo vận mệnh, có lẽ ở bên William có thể thật sự chứng minh người không nên bị vận mệnh điều khiển, có lẽ nên đi theo trái †im, nên đi theo chính mình.

Nhưng bây giờ người đã không có hy vọng, cũng nên có chỗ để gửi gắm tinh thần.

Cô lại lấy dụng cụ ra, nhìn vào cầu thủy tinh thấy được chòm sao với hiện tượng thiên văn, lại bắt đầu dùng tiền đồng xem bói, lại cầm xác rùa đen lên, tất cả quẻ tượng đều cho thấy…

Đại hung.

Khó giải.

Cô ngơ ngác nhìn quẻ bói, hổn hển quăng trên mặt đất, hung dữ dẫm hai cái.

“Phế vật, tất cả mấy người đều mất linh, nhất định là do kỹ thuật của mình không được, tính ra toàn chó má.”

“Người còn sống, hung cái quái gì.”

Cô tức giận, ném thẳng thứ kia vào thùng rác. : Đúng lúc này bên ngoài truyên đến tiếng đồ vật vỡ vụn, cô lo lắng cho Hứa Trúc Linh nên nhanh chóng xông ra.

Tiếng truyền đến từ phòng bếp, cô ngã vào trong vũng máu, trên mặt đất đầy mảnh thủy tinh, thậm chí trên cổ tay – cô còn có một vết thương rất lớn.

Kỷ Nguyệt Trâm sợ hãi, nhanh chóng gõ một hai không gọi xe cứu thương.

Cô để lại mấy đứa bé ở nhà nhờ người giúp việc chăm sóc, sau đó cô mới theo lên xe cứu thương.

Hứa Trúc Linh được đưa đến bệnh viện, miệng vết thương không sâu, không thương tổn đến động mạch, không nghiêm trọng lắm.

Bây giờ người bệnh đã có khuynh hướng tự sát, chụp CT, làm các loại kiểm tra, tổng hợp hành vi hàng ngày của cô, đã chẩn đoán chính xác cô bị bệnh trầm cảm, uy hiếp đến an toàn của bản thân, nếu cứ tiếp tục mặc kệ có lẽ sẽ gây nguy hiểm đến mấy đứa trẻ.
 
Chương 3040


Chương 3040

Sau khi Hứa Trúc Linh tỉnh lại, bác sĩ trầm trọng nói cho cô biết có lẽ cô sẽ phải tiến hành điều trị bằng thuốc, hơn nữa phối hợp với bác sĩ tâm lý.

Hứa Trúc Linh nhíu chặt mày, vẻ mặt kỳ quặc nhìn bọn họ: “Mấy người cảm thấy tôi bị trầm cảm cho nên mới tự sát? Tôi thật sự không có, tôi muốn đi uống cốc nước, kết quả không cẩn thận làm rơi xuống đất, tay tôi bị quệt trúng.”

“Tôi không muốn cắt cổ tay tự sát, tôi còn phải chăm sóc chồng với con tôi, sao tôi có thể tự sát được. Hơn nữa, không phải mọi người đều nhìn thấy miệng vết thương à? Nếu tôi thật sự muốn chết, sao lại cắt nông như vậy _ làm gì? Tôi thật sự bị ngã sấp xuống, không cẩn thận đè trúng mảnh thủy tỉnh.

Cô nói xong, trong phòng bệnh yên lặng một hồi lâu.

Bác sĩ nghiêm trọng nhìn cô một lúc, sau đó cúi đầu nói với Kỷ Nguyệt Trâm: “Đề nghị đổi bác sĩ khoa tâm thần đến xem thử, tâm trạng người bệnh có hơi kích động.”

“Được, tôi lập tức đi đăng ký.’ Hình như Hứa Trúc Linh nghe thấy, cô rút kim tiêm trên mu bàn tay, nhảy xuống giường.

“Cô vẫn chưa xuống giường được, bây giờ cô cần nghỉ ngơi…’ Bác sĩ vội vàng nói.

“Tôi đã nói rồi, tôi không bị trầm cảm, tôi cũng không muốn muốn tự sát.

Kỷ Nguyệt Trâm, ông ta là bác sĩ đểu, cô thực sự không tin tôi sao? Tôi thật sự không có tự sát, tôi lại không ngốc.

Tôi phải đi về chăm sóc Cố Thành Trung, tôi không sao…”

Bác sĩ ngăn cản cô, Kỷ Nguyệt Trâm cũng ngăn cản cô.

“Trúc Linh, tôi cảm thấy có lẽ bây giờ cô nên phối hợp với bác sĩ, tiến hành điều trị.”

Vẻ mặt Kỷ Nguyệt Trâm đầy phức †ạp nhìn cô.

Hứa Trúc Linh nhíu chặt mày, bởi vì Kỷ Nguyệt Trâm cũng không tin cô.

“Cô cũng không tin tôi? Lúc Kỷ Thiên Minh biến mất, tôi cũng không đưa cô vào bệnh viện, tôi không nói cô bị bệnh tâm thần. Tôi đối xử với cô như chị em, coi cô như khách, chăm sóc cô trong nhà lâu như vậy. Thế mà cô lại đối xử với tôi thế à? Vậy thì mời cô rời khỏi nhà tôi, đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa. Nếu như cô không đến nhà tôi, có lẽ sẽ không xảy ra nhiều chuyện phiền phức như vậy.”

“Bởi vì cô với Kỷ Thiên Minh kết hôn cho nên mẹ tôi mới xuất hiện ở tiệc cưới. Bởi vì tâm trạng cô suy sụp nên bà ấy mới đến chăm sóc cô. Bên ngoài rung chuyển bất an cũng bởi vì cô muốn về nhà, mẹ tôi vì muốn bảo vệ cô nên mới đi theo.”

“Cho nên bây giờ tôi biến thành như vậy đều tại cô cả, cầu xin cô đừng xen vào chuyện nhà tôi nữa, được không nào, tôi thật sự đã chịu đủ rồi.”

Hứa Trúc Linh gào thét lên tiếng, người đang trong tâm trạng rối bời sẽ không biết mình đang nói đúng hay sai.

Vẻ mặt Kỷ Nguyệt Trâm đầy kinh ngạc, kinh ngạc nhìn cô, không nghĩ tới trong mắt Hứa Trúc Linh mình lại là kẻ cầm đầu tất cả.

Côấy chớp mắt, đồng tử co rút lại, toàn thân cứng ngắc.

Mà Hứa Trúc Linh xông qua cô cả nửa ngày mà cô vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Bác sĩ muốn ngăn cô lại nhưng cô là mợ chủ Cố, ai cũng không dám động tới.

Cô cứ thế mặc quần áo bệnh nhân ra khỏi bệnh viện, vội vàng về tới nhà.
 
Chương 3041


Chương 3041

“Mommy.”

“Mẹ”

Bọn nhỏ biết cô đã về, lập tức vọt tới ôm chặt lấy cô.

“Mommy, mẹ đừng bỏ bọn con được không. Sau này con sẽ nghe lời, con sẽ không bao giờ cãi lại mẹ nữa.”

“Mẹ ơi, con sẽ chăm sóc Niệm Noãn thật tốt, mẹ đừng bỏ mặc bọn con được không?”

Hứa Trúc Linh nhìn ánh mắt long lanh như nước của các con, trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi. Do lỗi vô ý của cô nên mới gây ra chuyện như vậy, nhất định bọn nhỏ rất lo lắng.

Hai đứa mới chấp nhận sự thật Cố Thành Trung trở thành người thực vật, nếu như lại phải mất mẹ, sau này các con phải làm sao đây?

Tuổi thơ nên ngập tràn những điều tốt đẹp, lại tràn đây bóng ma.

Cô ngồi xổm xuống, ôm hai đứa trái một phải, không ngừng vuốt v e gương mặt của bọn nhỏ.

“Rất xin lỗi, mẹ khiến các con lo lắng, các con tin mẹ không? Mẹ rất yêu các con với bố các con nên sao mẹ có thể tự sát được, đúng không nào?”

“Mẹ thực sự không cẩn thận làm đổ cốc nước xuống đất, nên mới khiến mình bị thương. Các con xem, không phải bây giờ mẹ rất tốt sao?”

“Ừ, bọn con tin mẹ. Mẹ chắc chăn sẽ không cam lòng rời khỏi bố với bọn con.

“Đúng rồi, mẹ sẽ không làm chuyện điên rồ.”

“Cảm ơn các con đã đồng ý tin mẹ, nhưng mẹ cũng cẩn thận cân nhắc qua, bởi vì bố gặp chuyện không may nên tâm trạng mẹ vấn luôn không tốt, trong lòng chỉ có bố các con nên không thể chăm sóc tốt được các con. Hay là các con đến chỗ ông bà nội, hoặc ông bà ngoại cũng được. Qua một thời gian ngăn tâm trạng mẹ ổn định lại sẽ đón các con về được không?”

Trên đường đi cô cũng nghĩ kỹ lại, trạng thái bây giờ của mình tuy không bị trầm cảm nhưng cũng không phù hợp để chăm sóc ba đứa trẻ nhỏ.

Đoàn Tử còn nhỏ, có thím Nguyệt chăm sóc là ổn, thằng bé vẫn chưa biết gì cả. Nhưng Niệm Noãn với Cố Hy đã bắt đầu có tư duy, bố mẹ sẽ ảnh hưởng tới phẩm chất sau này của các con, cô sợ đoạn thời gian điên điên khùng khùng của mình, sẽ ảnh hưởng tới bọn nhỏ, để lại bóng ma.

“Không, bọn con muốn ở cùng với bố mẹ”

“Mẹ, mẹ nói chúng ta là người một nhà, mà đã là người một nhà thì phải ở cùng với nhau, như vậy mới là tốt nhất!”

“Nhưng bây giờ…Mẹ không có cách nào để làm một người mẹ tốt…”

“Không liên quan, trước đây là bọn con cần có mẹ, bây giờ là lúc mẹ cần bọn con, bọn con muốn giúp mẹ! Mẹ đi đâu, chúng con đi đói”

“Niệm Noãn, sao con lại như thế?”

Cô dịu dàng nhìn con gái mình.

“Mẹ, con muốn thay bố bảo vệ mẹ!”

“Được, vậy các con ở cùng mẹ, mẹ mang Đoàn Tử đi gửi trước, sau này chúng ta sẽ đón thằng bé về sau.”

Nhìn thấy bọn trẻ kiên quyết như thế, cô cũng không nỡ đem bọn chúng đi gửi.

Các con đều hiểu chuyện như vậy thật là tốt.

Cô võ về, an ủi các con, sau đó thì quay về phòng ngủ. Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Thành Trung, cô đã không kìm được mà rơi nước mắt.
 
Chương 3042


Chương 3042

Cô ngồi bên cạnh giường nắm chặt lấy tay của anh, mũi đỏ ửng lên.

“Thành Trung…Hôm nay, em đã làm sai rồi, em khiến tất cả mọi người đều lo lắng cho mình. Nhưng mà em thật sự không hề nghĩ tới cái chết, em còn phải chờ anh tỉnh lại, chờ ngày cả nhà chúng †a được đoàn tụ. Em…hôm nay em cũng nói rất nhiều câu làm tổn thương người khác, em biết tất cả những việc này đều là ngoài ý muốn, không thể trách Kỷ Nguyệt Trâm, cũng không thể trách ai được. Nhưng mà…nhưng mà em lại không thể khống chế được lại nói ra những lời như thế, Kỷ Nguyệt Trâm không về cùng, chắc chắn là cô ấy đang giận em”

“Làm thế nào bây giờ? Em phải làm gì bây giờ? Nếu như có anh, chắc chắn anh sẽ nói cho em biết em phải làm gì, em sẽ không hoang mang thế này. Anh luôn góp ý cho em, bây giờ…bây giờ trong đầu em thật sự là trống rỗng, không có gì cả…”

Cố Thành Trung vẫn như cũ, yên lặng nằm ở trên giường.

Âm thanh duy nhất đáp lại cô là tiếng dụng cụ kêu “tít tít”.

Cô biết, Cố Thành Trung không thể trả lời mình, nhưng cô vẫn luôn hy vọng.

Nhưng mà sau khi nói ra những suy nghĩ ở trong lòng, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cô thay quần áo, để tránh cho vết thương bị dính nước nên đeo thêm một đôi găng tay bằng nhựa dẻo, sau đó gọi mọi người cùng nhau dọn dẹp vệ sinh, khử trùng.

Rèm cửa ở cả tầng trên và tầng dưới được kéo ra, ánh mặt trời chiếu vào làm cho cả căn nhà tràn ngập ánh sáng ấm áp.

Cô thở dài một hơi, thời gian gần đây mọi người đều nghĩ cô bị ốm, không thể làm việc là bởi vì biểu hiện của cô thật sự đã làm cho người ta thất vọng.

Chỉ cần cô lấy lại tinh thần, lo cho gia đình này, như thế bọn họ mới có tin rằng cô có thể chăm sóc tốt cho Thành Trung, cũng có thể nuôi dạy con cái thật tốt.

Thoáng cái đã đến giữa trưa, mồ hôi chảy ra ướt đâm hết áo cô, nhưng như vậy lại khiến cô cảm thấy rất thoải mái.

Bọn trẻ cũng giúp cô làm những việc mà chúng có thể làm được.

Xong xuôi, cô tắm rửa thay quần áo.

Cô ngồi thật lâu trên giường nhìn số điện thoại của Kỷ Nguyệt Trâm, lưỡng lự không biết có nên gọi hay không.

Cuối cùng cô vấn lấy hết dũng khí gọi đi.

Lần thứ nhất không có ai nghe máy.

Lần thứ hai điện thoại trực tiếp bị người ta tắt đi.

Cô mặt dày gọi cuộc thứ ba, cuối cùng thì cũng có người nghe máy.

Người ở đầu dây bên kia không nói gì, cô đành lên tiếng trước: “Nguyệt Trâm, tớ biết tớ sai rồi, là do tớ ngu ngốc nên mới nói ra những lời làm cậu tổn thương, cậu tha lỗi cho mình được không. Tớ làm bữa tối, sẽ nấu những món mà cậu thích ăn, cậu có thể về ăn tối với tớ không?”

“Cậu…cậu không trách tớ?” trong điện thoại vang lên giọng nói của Kỷ Nguyệt Trâm kèm theo tiếng thút thít.

“Xin lỗi cậu, tớ sai rồi, trừ khi mẹ tớ cả đời này chỉ ở trong nhà không đi đâu, nếu không cho dù cậu không về thì bọn họ cũng sẽ làm đủ mọi cách để tìm ra sơ hở, dù thế nào thì cũng phải ra ngoài mà, chẳng qua là do trùng hợp ra ngoài cùng lúc với cậu thôi. Cậu…Có thể tha lỗi cho tớ không? Về nhà ăn cơm với tớ được không?”

“Ừ, tớ về ngay đây, sau này nếu cậu còn nói những lời tuyệt tình như vậy thì tớ sẽ không thèm làm bạn với cậu nữa.”
 
Chương 3043


Chương 3043

“Được rồi được rồi, tớ chờ cậu.”

Hứa Trúc Linh thở phào nhẹ nhõm vì đã loại bỏ được tảng đá lớn đang đè nặng trên đầu mình.

Cho dù mọi chuyện có xấu đến đâu thì cũng phải dùng mọi cách để nó phát triển theo hướng tốt nhất.

Giống như cây cỏ mọc lên giữa đống gạch ngói, giống như cái cây đã bị chặt đứt rẽ.

Cây cỏ sẽ phá vỡ gạch ngói để mọc lên, rễ cây bị đứt cũng có thể một lần nữa đâm chồi nảy lộc.

Cho dù là chuyện không tốt…còn có thể xấu đến mức nào nữa?

Cô còn sống, tình yêu trong sáng của cô và Cố Thành Trung càng ngày càng lớn, chẳng có lý do gì mà cô lại phải từ bỏ mọi thứ.

Trước đây cô đều dựa dẫm vào Cố Thành Trung, bất kể chuyện gì cũng cân anh quyết định, cô bị anh chiều đến mức không thể tự gánh vác cuộc sống của mình.

Nhưng bây giờ, cô không chỉ là nữ chủ nhân của cái gia đình này mà còn là người đứng đầu trong nhà.

Cô vừa là mẹ, vừa gánh vác trách nhiệm của người bố để chăm sóc thật tốt cho những đứa con của mình.

Cô sẽ bảo vệ thật tốt cho gia đình này, bất kể là ai cũng không thể nào chia rẽ gia đình bọn họ.

Nếu ai đó dám động đến gia đình cô, cho dù là liều mạng cô cũng sẽ khiến cho đối phương phải trả một cái giá thật đắt.

Dù Cố Thành Trung có ngã xuống cũng không trở thành áp lực đè nặng lên vai cô.

Ngược lại, anh còn trở thành chỗ dựa để cô cố gắng kiên cường, nhắc nhở mình không thể gục ngã.

Cô phải kiên cường mới có thể tự bảo vệ bản thân, bảo vệ chồng, con của mình.

Cô nhìn lại mình trong gương, bỗng nhiên cô cảm thấy mình sống hai mươi bốn năm qua, đến bây giờ mới thật sự trưởng thành.

Vẻ ngoài của cô vẫn trẻ như trước đây, so với sáu năm về trước chỉ đứng đắn hơn một chút.

Lúc đó tuy rằng cô đã có thể tự lo cho bản thân nhưng vấn là chưa trải sự đời.

Nhưng hiện tại, cô đã được nếm trải một lần, không có gì có thể xấu hơn được nữa.

Cô nhìn người trong gương, cố gắng nở ra một nụ cười, mặc dù có phần cứng nhắc và không được tự nhiên nhưng cô coi đó là bước đầu tiên.

Cô không còn là Hứa Trúc Linh vô hồn, thiếu sức sống như trước nữa mà là một Hứa Trúc Linh hoàn toàn mới!

Côlà bà Cố, người xưa đã nói “Lấy chồng theo họ chồng”, cho nên bây giờ, tên của cô là Cố Hứa Trúc Linh!

Lúc Kỷ Nguyệt Trâm trở về, dường như cô nhìn thấy một Hứa Trúc Linh hoàn toàn khác, không còn vô hồn như †rước mà tràn đầy sức sống và yêu đời.

Ngày hôm sau, Hứa Trúc Linh chủ động tìm hai vợ chồng Cố Chí Thanh và còn cả đám người Quý Thiên Kim.

Bọn họ đang tập trung ở phòng khách, lông mày ai nấy đều nhíu chặt, bọn họ tưởng Hứa Trúc Linh mời mình đến để nói về việc ly hôn và quay về nhà họ Quý.

Thậm chí Quý Thiên Kim còn đưa một số người đến để giúp cô chuyển nhà.

Nhìn thấy Hứa Trúc Linh thu dọn một số đồ vật sau đó bắt đầu chuyển nhà, Quý Thiên Kim càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng mình, ngay cả con cũng mang theo xem ra thật sự là muốn về nhà mẹ đẻ rồi.

Lúc đầu bà còn sợ con bé cứng đầu kia sẽ chôn vùi cuộc đời của mình ở đây.
 
Chương 3044


Chương 3044

Bà cũng biết được tin tức từ bệnh viện cho nên cũng toát cả mồ hôi.

“Cháu đừng làm nữa, để dì, vết thương ở cổ tay còn đâu không?”

Quý Thiên Kim đau lòng nói.

“Dì, cháu không sao, dì đừng lo.”

“Ngồi xuống đi cái con bé này, dì biết gần đây cháu đã phải chịu rất nhiều tủi thân rồi, đều là do dì không tốt, không thể đến đón cháu về nhà.”

“Cháu…cháu chỉ có một nơi gọi là nhà, Cố Thành Trung ở đâu thì đó chính là nhà của cháu.”

“Cháu… Quý Thiên Kim sững sờ, hơi hơi chau mày nói: “Ý của cháu là gì?”

“Gần đây quả thật tinh thần của cháu không được tốt, mọi người sợ cháu bị stress, nếu cứ tiếp tục kéo dài sẽ thành bệnh, không thể tự chăm sóc cho bản thân và mấy đứa trẻ. Thành Trung xảy ra chuyện không may là đả kích rất lớn đối với cháu, suýt nữa cháu cũng không chống đỡ nổi, nhưng bây giờ cháu rất ổn, cháu biết mình đang làm gì, cho nên mọi người đừng lo lắng cho cháu.”

“Đoàn Tử còn bé, tinh thân và thể lực của cháu có hạn, bây giờ cháu không thể chăm sóc nhiều người cùng một lúc như thế nên cháu muốn gửi Đoàn Tử ở chỗ mọi người, đến nhà ông nội hay đến nhà bà ngoại cũng được,.”

“Trúc Linh, hay là cháu về nhà với dì đi, dì với các cậu sẽ chăm sóc cháu, như vậy sẽ tốt cho cả bọn trẻ và cháu.

Cháu xem gần đây cháu gầy đi bao nhiêu, các cậu của cháu cũng đã dọn dẹp phòng cho cháu xong rồi.” Quý Thiên Kim nghiêm túc nói, giọng điệu giống như ra lệnh.

Hứa Trúc Linh thở dài một hơi sau đó…trực tiếp quỳ xuống trước mặt mọi người.

“Cháu đang làm cái gì thế?”

Tất cả mọi người đều vội vàng muốn kéo cô đứng dậy nhưng lại bị Hứa Trúc Linh từ chối.

Cô vừa quỳ vừa đập đầu xuống đất nói: “Cảm ơn mọi người vì đã quan tâm và yêu thương cháu. Cháu đã lấy Cố Thành Trung thì nên làm theo lời thê ở đám cưới, sống chết có nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, không vì nghèo túng, bệnh tật, hoàn cảnh không may mà bỏ anh ấy, nếu không thì là cháu làm trái lời thề rồi. Cháu tin rằng nếu ngày hôm nay người nằm trên giường không thể tỉnh lại chính là cháu thì Thành Trung cũng sẽ không buông tay cháu. Cháu biết mọi người đều lo lắng cho cháu, từ lúc cháu về đây, bố mẹ chồng, các cô các chú đều chưa từng làm cho cháu cảm thấy tủi thân, chồng cháu rất yêu thương cháu, mấy đứa trẻ cũng rất hiểu chuyện, như vậy đối với cháu đã là đủ rồi. Nếu như cháu bỏ đi vào lúc này thì đúng thật không phải con người. Vứt bỏ người chồng đang hôn mê bất tỉnh để một mình ung dung hưởng sung sướng, cháu không thể nào làm được chuyện như vậy.”

“Cho dù là cả đời này Thành Trung cũng không tỉnh lại thì cháu vẫn muốn ở bên anh ấy, ở lại ngôi nhà này, không đi đâu cả. Mọi người cũng đừng sợ cháu mệt mỏi vì chăm sóc mấy đứa trẻ, cháu sẽ cố gắng chăm sóc chúng. Cháu cũng định nhờ mọi người chăm sóc Niệm Noãn với Cố Hy nhưng chúng không chịu xa cháu, trước mắt cứ để bọn trẻ ở với cháu, nếu như có khó khăn gì cháu sẽ nhờ mọi người giúp đỡ sau.”

“Cháu biết mọi người có lòng tốt, sợ anh ấy không tỉnh lại được nữa, cháu thì còn trẻ, sợ cháu sẽ lãng phí thanh xuân.

Không sai, con người sống đến một trăm tuổi thì cháu vẫn còn bảy mươi năm nữa, thật sự rất khó để chịu đựng.

Nhưng cháu không sợ, chỉ cần anh ấy còn sống thì cháu sẽ không sợ.”

“Mong là mọi người có thể đồng ý †ôn trọng sự lựa chọn của cháu.”

Nói xong câu cuối cùng, cô cúi sát xuống đất vái lạy rất lâu không ngẩng đầu lên.
 
Chương 3045


Chương 3045

Nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống làm ướt tấm thảm trên nền nhà.

Ông cụ Gố lặng lẽ lau nước mắt, bàn †ay năm lấy cây gậy ba toong.

“Đúng là phúc ba đời của thằng nhóc ngốc nghếch kia, không biết nó đã †u bao nhiêu kiếp mà kiếp này lại lấy được một người vợ như con.”

“Trúc Linh, tại gia đình chúng ta nên con mới phải chịu khổ như thế này. Mẹ lấy thân phận là mẹ của Thành Trung thay nó cảm ơn con.” Úy Như lấy tay lau nước mắt bước đến đỡ Trúc Linh dậy.

Trúc Linh nhìn Quý Thiên Kim, từ đầu đến cuối chỉ có bà ấy là không nói câu gì.

Quý Thiên Kim không vui, cháu gái của bà rất cứng đầu, nó định làm thế nào để ở bên cạnh một người thực vật như kia suốt đời?

Chị gái bà gặp chuyện không may, cả nhà họ Quý tìm kiếm nhưng không thấy tung tích, trong lòng bà đã rất lo lắng rồi.

Mấy ngày nay đến cơm bà còn không muốn ăn.

Cuối cùng lại nghe được tin Cố Thành Trung xảy ra chuyện, Hứa Trúc Linh gần như không muốn sống nữa, việc đầu tiên mà bà làm chính là nhanh chóng đến đón con bé này về nhà, cứ để Trúc Linh ở đây thì chỉ khiến cô càng thêm đau khổ.

Từ lúc Trúc Linh ở bên Cố Thành Trung cho đến lúc cô sống chết đòi lấy anh ta, cuộc sống không ngừng xảy ra sóng gió.

Nhà họ Quý cũng có thể nói là nhà giàu có, nếu để nuôi Trúc Linh thì không thành vấn đề, thậm chí còn có thể cho ©ô một cuộc sống giàu có, ăn no mặc ấm.

Nhưng cô lại khăng khăng muốn gắn bó cuộc đời mình với Cố Thành Trung, mặc kệ mọi người xung quanh có nói như thế nào cô cũng không nghe.

“Cháu cứ như thế…dì biết ăn nói với mẹ cháu như thế nào.” Quý Thiên Kim nói bằng giọng yếu ớt.

“Cháu tin là mẹ có thể hiểu được cháu.”

“Thôi bỏ đi, trước khi tới đây dì cũng đã nghĩ đến kết quả như thế này rồi. Dì còn cảm thấy ngạc nhiên là tại sao cháu lại muốn đi cùng dì, làm cho dì mừng hụt rồi. Đoàn Tử là con cháu nhà họ Cố vậy thì để cho hai vợ chồng già bọn họ nuôi dưỡng nó đi, nhà chúng ta cũng có trẻ con.”

“Tất nhiên rồi, chúng ta sẽ chăm sóc Đoàn Tử thật tốt.”

“Hứa Trúc Linh, cháu nghe dì nói này, cháu có biết cuộc sống của một người phụ nữ góa chồng phải trải qua những gì không? Không chỉ có suy sụp như hiện tại đâu, chồng còn nằm trên giường, không biết lúc nào mới tỉnh lại.

Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, sau này cháu sẽ phải đối mặt với những lời đồn vô căn cứ, cháu phải một mình nuôi dạy con cái, một mình vượt qua tuổi ba mươi, bốn mươi, năm mươi rồi một mình cho đến cuối đời. Không có ai cản cháu, cháu cứ từ từ mà chịu đựng.

Chuyện của cháu, nhà họ Quý sẽ không can thiệp nữa, dù sao có nói cháu cũng không chịu nghe. Con bé này, cháu quá mạnh mẽ, cứng đầu. Không cho cháu lấy chồng cháu lại càng muốn lấy. Lấy chồng rồi phải chịu khổ bảo ly hôn cũng không chịu ly hôn. Đã như vậy thì cháu cứ chờ đấy, dù sao dì cũng không phải mẹ cháu, dì quản cháu làm gì.”

“Dì đi đây, dì sẽ không bước vào cánh cửa của nhà họ Cố nữa.”

Nói xong, Quý Thiên Kim phất tay áo rời đi.

Nhưng khoảnh khắc sau khi quay đi, nước mắt bà cũng không nhịn được rơi lã chã.

Tần Nhâm Thành ở sau lưng bà cũng không biết làm gì khác ngoài việc thở dài.
 
Chương 3046


Chương 3046

Rõ ràng và đau lòng vì đứa trẻ này hơn bất kì ai khác nhưng lại cố tình ngang ngược nói những lời ngược với suy nghĩ của mình. Ông ta không đi ra ngoài ngay cùng với Quý Thiên Kim mà lại nói với Hứa Trúc Linh: “Cháu đừng nghe lời của bà ấy, cháu cũng biết dì của cháu ăn nói chua ngoa nhưng trong lòng lại mềm như đậu hũ, ngoài miệng lúc nào cũng phô trương như thế nhưng lại rất mềm lòng. Bà ấy đang tự trách vì không thể giúp gì cho cháu, đợi vài ngày nữa chắc chắn bà ấy lại đến thôi, cháu đừng để bụng.”

“Bà ấy nghe tin Cố Thành Trung xảy ra chuyện nên cảm thấy mình không chăm sóc tốt cho cháu, cảm thấy có lõi với Bạch Nhược Minh Lan, bà ấy khóc suốt, đợi bà ấy hết giận rồi thì tất cả sẽ tốt đẹp cả thôi.”

“Nhờ chú chăm sóc dì thật tốt.”

“Chắc chăn rồi, cháu cũng tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé.”

Sau khi nói xong, Tân Nhâm Thành mới đi ra ngoài.

Sau khi tiên người của hai gia đình ra về cô mới cảm thấy như trút được gánh nặng.

Đoàn Tử cũng đi rồi, áp lực của cô lại được giảm bớt đi một chút.

Cô ở nhà chăm sóc mấy đứa trẻ, ngày ngày đọc sách cho Cố Thành Trung, mát xa cho anh. Hai đứa trẻ cũng không chịu thua, không có việc gì làm đều đứng canh bên giường của bố.

Vân không có tin tức gì của Bạch Nhược Minh Lan, không biết bà đã đi đâu, vì những ngày gần đây tình hình rất căng thẳng nên phía bên kia cũng không làm gì.

Phó Thiết Ảnh đã ở Đà Nẵng hơn nửa tháng trời nhưng cũng không có tin tức gì mới trở về, nhưng anh ta vẫn để ý đến tình hình bên kia.

Đám người William cũng tạm thời trở về London.

Tất cả dường như lại trở nên yên ổn, sóng yên biển lặng.

Phó Thanh Viên cũng bắt đầu tiến hành điều trị phục hồi thính giác, tuy rằng hiệu quả chưa được tốt cho lắm nhưng đeo mắt trợ thính vào cũng có thể nghe được đôi chút.

Cậu ta hơi tự ti, cứ khăng khăng muốn học ngôn ngữ của người câm điếc, ở trong nhà cũng càng ngày càng trở nên ít nói.

Vì cậu ta cho nên Diệu Miêu cũng bắt đầu học ngôn ngữ của người câm điếc, lúc ở nhà hai người họ không hề dùng ngôn ngữ nói mà lại dùng chút hiểu biết ít ỏi về ngôn ngữ của người câm điếc để giao tiếp với nhau.

Bù lại, thế giới không có tiếng động lại làm cho tâm hồn của hai người họ gần nhau thêm.

Diệu Miêu Cũng thu lại lời thề một năm của mình, cô muốn ở bên Phó Thanh Viên nhiều năm sau nữa chứ không phải chỉ có một năm.

Vào khoảnh khắc cậu ta vì cứu cô mà không màng đến tính mạng, cô đã biết răng suốt đời này cô cũng không thể thoát khỏi người con trai này.

Cậu không hề quan tâm đ ến quá khứ của cô, cậu hết sức chân thành nên cô cũng chỉ còn cách dùng cả trái tim để đáp lại cậu.

Sau khi trải qua sóng gió, dường như mọi người càng thêm quý trọng cuộc sống hiện tại.

Ngoài việc chăm sóc mấy đứa trẻ, Hứa Trúc Linh cũng bắt đầu tiếp nhận công việc kinh doanh ở tập đoàn Cố Linh.

Dù sao Cố Chí Thanh cũng lớn tuổi rồi, xử lý việc kinh doanh nhiều sẽ khiến cho ông ấy mệt mỏi, nếu như ông ấy đổ bệnh vào lúc này thì đúng là “họa vô đơn chí” đối với nhà họ Cố. Phó Thiết Ảnh còn phải lo cho tập đoàn Thích thị, không có thời gian để ý đến những chuyện khác.

Những khoản chi của chi nhánh London quá nhiều nên hiện giờ Cố Thiện Linh cũng đang phải cố hết sức để xoay chuyển tình hình của chi nhánh, không có thời gian để làm việc khác.
 
Chương 3047


Chương 3047

Phó Thanh Viên ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhưng đối với những việc kinh doanh như thế này cũng không có hiểu biết gì cho nên cô cũng không thể làm phiền cậu ta.

Cô và vợ của Cố Thành Trung, không thể đứng im nhìn mà không làm gì cả.

May mắn là những thành viên của hội đồng quản trị đều thất yêu thương cô, vì thấy cô một lòng một dạ với nhà họ Cố nên đã bắt đầu dạy cô từ những điều cơ bản nhất.

Hơn nữa trước đây cô cũng học ngành kế toán chuyên nghiệp, cho dù là học dở thì cũng đã tốt nghiệp và ra được trường.

Cô bổ sung lại những kiến thức của mình một lần nữa, bắt đầu xem lại những ghi chép về tài chính và kinh tế.

Hàng ngày cô đều đọc sách và đối chiếu ghi chép đến tận đêm, việc đó làm cho đôi mắt bị tổn thương, cô phải đeo thêm một đôi kính. – May mắn là Cố Thành Trung luôn ở bên cạnh làm bạn với cô, cho nên dù có vất vả thế nào cô cũng chịu đựng được.

Dần dần, cô đã có thể quản lý được tài sản của tập đoàn Cố Linh, tuy rằng chưa được tốt cho lắm nhưng cũng không phải là quá kém.

Hơn nữa trước đây khi Cố Thành Trung giải quyết công việc cũng chưa từng che giấu cô, cho nên tài sản của tập đoàn Cố Linh cô đều nắm được, kể cả những chuyện bí mật gì đó cô cũng đều biết.

Cô là vợ của Thành Trung, có chuyện gì anh ấy sẽ chia sẻ với cô, trước giờ chưa từng nói dối cô bất cứ điều gì.

Hiện tại đứng lên quản lý, mỗi việc cô biết một chút cũng không đến mức không biết gì để người khác ở trong bóng tối giật dây điêu khiển.

Tin tức Cố Thành Trung trở thành người thực vật thật sự không thể che giấu được, một người đang sống sờ sờ lại không hề xuất hiện trước mặt người khác trong một thời gian dài đương nhiên sẽ làm người ta sinh nghi, dần dần giới truyền thông cũng đã biết việc này.

Cô nói với bên ngoài là anh gặp tai nạn giao thông cho nên bị hôn mê.

Tin tức này lại tạo ra một trận sóng gió lớn.

Giới truyền thông vô cùng hứng thú với chuyện gia đình cô, mỗi ngày đều có rất nhiều nhà báo ngồi trước cửa công †y, trước cửa biệt thự để chờ hỏi thăm tin tức, điều này đã ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của cô và các con. Đến bây giờ, ngay cả Kỷ Nguyệt Trâm muốn ra ngoài cũng phải che mặt, sợ bị người †a theo dối.

Đám phóng viên kia vốn dĩ không hề quan tâm đ ến tình trạng sức khỏe của Cố Thành Trung, bọn họ chỉ muốn lấy được tin tức đặc biệt để kiếm cho mình món lợi lớn.

Rốt cuộc bọn họ cảm thấy tò mò về điều gì?

Một người phụ nữ như Hứa Trúc Linh làm cách nào vực lại gia đình và công ty, cô đã phải trải qua những thứ gì, làm sao bọn họ có thể bỏ qua…

Tất cả bọn họ đều thắc mắc, một người phụ nữ làm sao có thể đứng ra chịu trách nhiệm?

Cũng có rất nhiều người đang ngồi chờ để chế giêu cô, đợi đến lúc cô không thể chống đỡ nổi nữa.

Thậm chí trên mạng internet đã xuất hiện rất nhiều bình luận ác ý.

“Người phụ nữ này trước đây không phải sống dựa vào chồng hay sao? Bây giờ chồng cô ta đã xảy ra chuyện, cô ta đứng ra quản lý tập đoàn Gố Linh, đây có khi nào là một âm mưu không?”

“Bọn họ mới lấy nhau được vài năm, giờ chồng xảy ra chuyện, có khi nào là do cô ta hạ độc thủ không? Đường đường chính chính tiếp quản khối tài sản khổng lồ? Thật đúng là bái phục.”

“Chẳng phải hai vợ chồng bọn họ từng nhận nuôi một đứa trẻ sao? Đứa trẻ kia thật ra là con của Hứa Trúc Linh với người đàn ông khác. Tôi biết được tin tức từ nội bộ, là vì Cố Thành Trung phát hiện ra đứa trẻ kia có quan hệ huyết thống với Hứa Trúc Linh, biết được mình bị lừa nên mới tức giận đến mức tắc mạch máu não.”
 
Chương 3048


Chương 3048

“Người phụ nữ này đúng là có số khắc chồng, đáng sợ quá đi!”

Từng là đôi vợ chồng kiểu mẫu, bây giờ lại trở thành đề tài của những câu chuyện “trà dư tửu hậu” của mọi người.

Có người ủng hộ, cũng có nhiều người không thèm quan tâm.

Mỗi ngày Hứa Trúc Linh đều rất bận rộn, vốn dĩ không có thời gian để đọc những bình luận trên mạng, cô cũng không thèm quan tâm đ ến lời nói của người ta.

Một nghìn người thì có một nghìn ý kiến khác nhau.

Có những người rảnh quá, không có việc gì để làm nên mới lên mạng làm anh hùng bàn phím.

Bởi vì sự thật luôn là sự thật! Nhưng không ngờ điều làm cho cô tức giận là vào ngày khai giảng tháng chín, cô không thể đưa Cố Hy với Niệm Noãn đến nhà trẻ tư nhân quý tộc, cũng không biết tại sao đám phóng viên kia lại “thần thông” đến thế, làm thế nào mà họ lại tìm đến trường học của mấy đứa trẻ để gây chuyện, làm cho hai đứa trẻ vô cùng hoảng sợ.

Cô là một người mẹ, thật sự không thể tiếp tục ngồi yên được nữa, lưỡng lự mãi cuối cùng cô quyết định mở họp báo, mời phóng viên đến để làm cho ra nhẽ.

Ngày hôm đó, cô mặc một bộ quần áo mang phong cách OL, bên trên là áo sơ mi màu đỏ, bên dưới là chân váy màu đen, tóc chải gọn gàng, trông rất đơn giản và chỉnh tê. Kèm theo là những món trang sức lấp lánh như khuyên tai, vòng cổ, nhãn… không thiếu một thứ nào.

Rất nhiều ngày qua cô luôn xuất hiện với hình ảnh này, giống như chỉ có như vậy mới có thể làm cho mọi người nghe theo cô.

Nhưng thật ra cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày cô ăn mặc như thế này, biến thành một người phụ nữ mạnh mẽ…

Vốn dĩ là cô bị ép phải đi đến bước đường này.

Trước kia cô rất ghét đi giày cao gót, về cơ bản ngoài những dịp đi dự tiệc còn lại thì cô sẽ không đi.

Còn bây giờ, hàng ngày cô đều phải đi, cho dù là đến công trường, mặt đất mấp mô không bằng phẳng, chân bị cọ xát đến mức trầy da chảy máu cũng vẫn phải chịu.

Dù có đau cũng chỉ đành chờ đến lúc không ai để ý, tự mình dán miếng dán lên vết thương rồi đi tiếp.

Cô trang điểm xinh đẹp, tô son màu đỏ.

Thở dài mệt mỏi một tiếng.

Mới có một thời gian ngắn mà cô đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rồi, quãng thời gian sau này còn rất dài, cô nhất định phải cố gắng chống đỡ.

Cô nói với Cố Thành Trung đang hôn mê trên giường: “Giá như anh mở mắt ra nói cho em biết em mặc như này có được không, cũng không biết anh có thích hay không, anh chưa bao giờ nhìn thấy em mặc như vậy mà.”

“Thành Trung, em đang rất cố gắng, anh không được phép buông xuôi bản thân mình anh biết chưa? Em phải đi công tác, bây giờ đến lượt em kiếm tiền để nuôi gia đình, anh chỉ cần ở nhà, chỉ việc thật đẹp thôi được không?”

“Em đi đây, yêu anhl”

Cô cúi xuống hôn lên trán anh sau đó mới lưu luyến rời đi.

Nếu như có thể, cô thật sự muốn ở bên cạnh anh hai tư trên hai tư.

Nhưng cô không thể.

 
 
Chương 3049


Chương 3049

Cô không hề hay biết rằng, lúc cô đóng cánh cửa lại, có một hàng nước mắt chảy xuống từ khóe mắt của người đàn ông trên giường.

Hứa Trúc Linh đi đến công ty, hội trường của buổi họp báo đã chật kín người, tất cả những tòa soạn lớn nhỏ trong giới truyền thông của Đà Nẵng đều cử người tới đây, buổi họp báo lần này cũng được phát sóng trực tiếp, có rất nhiều người đang nhìn vào TV và điện thoại di động, muốn xem cô đối mặt với sự việc này như thế nào.

Chồng trở thành người thực vật, như vậy có khác gì người đã mất chồng mất vợ đâu?

Chỉ khác là có thể cho người còn sống một tia hy vọng, nhưng cũng có thể hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều.

“Tới rồi tới rồi, Hứa Trúc Linh tới rồi!”

“Mở camera lên mau lên!”

Có một người trong đám người kia hét lên, tất cả mọi người vội vàng cầm micro và khiêng máy quay đến giống như là chuẩn bị đi đánh trận.

Hứa Trúc Linh đứng trước cửa hội †rường, nhân viên bảo vệ đang đợi cô gật đầu.

Từ ngoài cửa nhìn vào có thể thấy đám phóng viên kia giống như kẻ thù của cô, kẻ thù thì quá đông, còn cô chỉ có một mình…

Cô chưa bao giờ nghĩ tới ngày mình sẽ một mình tham gia một buổi họp báo có đông phóng viên như vậy.

Trước đây nhìn thấy Cố Thành Trung tham gia những buổi họp báo qua TV, gọn gàng chỉnh tê, tỏa sáng như mặt trời làm lu mờ tất cả những người xung quanh.

Cô là vợ của Cố Thành Trung, dù thế nào cũng tuyệt đối không thể làm xấu mặt anh, bôi nhọ thanh danh của chồng mình.

“Cô Hứa…

Khương Anh Tùng ở bên cạnh cô, trong lòng cảm thấy rất xót xa.

Chẳng ai có thể ngờ được, đôi vai gầy yếu kia ngày hôm nay lại đứng ra gánh vác tất cả mọi thứ, nếu như cậu chủ biết thì sẽ đau lòng đến mức nào.

Điều duy nhất anh ta có thể làm bây giờ là thay cậu chủ bảo vệ cô Cố thật tốt.

“Mở cửa được rồi!”

Nhân viên bảo vệ nghe cô nói vậy thì lập tức đẩy cửa ra, cô vừa xuất hiện, những ánh đèn flash cùng những chiếc micro đồng loạt hướng về phía cô.

Tiếng “tách tách” của máy ảnh vang lên liên tục, tất cả đều chĩa vào cô.

Cô ngồi ở trên bục cao, biển tên ở trước mặt cô ghi dòng chữ: “Giám đốc điều hành tập đoàn Cố Linh”.

“Giang tỉnh”

“Chào mọi người, tôi là Hứa Trúc Linh, vợ của Cố Thành Trung, gần đây do vấn đề sức khỏe của chồng tôi cho nên tôi tạm thời đứng ta quản lý công việc của tập đoàn Gố Linh. Mọi người đều quan tâm tới năng lực giải quyết công việc của tôi, quan tâm đ ến tình trạng sức khỏe của chồng tôi và vấn đề hoạt động của tập đoàn nên ngày hôm nay, tôi mở cuộc họp báo này, mời tất cả mọi người đến dự. Những người có mặt ngày hôm nay cũng coi như thay mặt cho tất cả mọi người còn lại, có thắc mắc gì xin mọi người cứ hỏi, tôi sẽ cố gắng hết sức để giải đáp.”

Giọng nói của cô vô cùng ôn hòa, đôi mắt cũng ánh lên sự bình tĩnh.

Cô thản nhiên nhìn một lượt những người ở bên dưới, nói không lo lăng thì là nói dối, trước giờ cô chưa trải qua việc như thế này, những phóng viên đều chen chúc nhau, cô sợ chỉ cần cô nói sai một câu thì mỗi người họ nhổ một miếng nước bọt cũng có thể làm cho cô chết đuối.

Cô thì không sao, nhưng nếu cô bị hạ gục thì tập đoàn Cố Linh và cả Cố Thành Trung sẽ thế nào.
 
Chương 3050


Chương 3050

Cô phải cố găng chịu đựng, không thể gục ngã vào lúc này.

“Bà Cố, xin hỏi vụ tai nạn giao thông của chồng bà rốt cuộc là ngoài ý muốn hay có người đứng đằng sau sắp đặt.

Có người nói là bà đã hại ông Cố vì muốn tranh giành tài sản, bà giải thích như thế nào về điều đó?”

“Bà Cố, theo tôi biết thì bà là một người phụ nữ nội trợ, một người nội trợ lại đứng ra quản lý một tập đoàn lớn, bên dưới có rất nhiều người không phục, thậm chí có người còn nói tập đoàn Gố Linh đã đến lúc suy yếu, xin hỏi bà có dự định gì để quản lý tốt tập đoàn?”

“Xin hỏi bà Cố đã có kế hoạch gì để phát triển tập đoàn trong thời gian tới chưa?”

“Bà Cố, bà ngồi ở vị trí đó đối diện với rất nhiều câu hỏi của mọi người, xin hỏi bà có cảm thấy sợ hãi không?”

“Bà Cố, có một số bình luận trên mạng nói rằng con cả của bà thật ra là con của bà và một người đàn ông khác, bà định giải thích thế nào ạ?”

“Bà Cố, có rất nhiều người không coi trọng bà, vậy trước tiên bà định làm thế nào để bọn họ nhìn bà với đôi mắt khác?”

“Xin hỏi, bà có định ly hôn không?”

Từng người từng người liên tục đặt ra câu hỏi, không hề có dấu hiệu dừng lại.

Mặc dù cô đã chuẩn bị rất kỹ nhưng khi đối mặt với nhiều câu hỏi như vậy vân cảm thấy khó thở.

Cô cắn môi, hai tay nắm chặt vào nhau.

Cô thở gấp, ánh đèn flash làm cho cô cảm thấy đau mắt, vẻ mặt của cô bồng chốc trở nên khó coi.

Khương Anh Tùng thấy cô như vậy thì có chút lo lăng, anh ta nói với nhân viên bảo vệ ngăn đám phóng viên kia lại, nếu không có thể bọn họ sẽ lao tới bàn chủ tịch.

“Cô Hứa, tôi thấy tình trạng của cô không được tốt, hay là cô nghỉ ngơi trước đi, để một thời gian nữa chúng ta mở lại họp báo sau?”

Lúc Khương Anh Tùng cúi xuống ghé vào tai cô nói chuyện vấn luôn chú ý giữ khoảng cách, vậy mà trong đám người kia lại có người hét lên.

“Xin hỏi bà Cố, hành động của bà và thư ký Khương có phải hơi thân mật quá rồi không, điều này khiến cho người khác không thể không suy đoán, cho rằng hai người…”

“Cho rằng chúng tôi làm sao?”

Hứa Trúc Linh thật sự đã muốn rút lui, cô cứ nghĩ mình đã chuẩn bị rất tốt nhưng trên thực tế tố chất tâm lý vẫn không đủ, khó có thể chống đỡ.

Không ngờ rằng chẳng qua Khương Anh Tùng chỉ là nói nhỏ với mình một câu mà những người kia đã suy nghĩ lung tung, trong lòng cô thật sự cảm thấy tức giận Cô đập bàn đứng dậy, giật lấy micro trên bàn hỏi lại người vừa lên tiếng.

Trong nháy mắt, cả hội trường buổi họp báo lập tức im phăng phắc, bởi vì tất cả mọi người đều không ngờ tự nhiên Hứa Trúc Linh lại bộc phát.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Hứa Trúc Linh rời khỏi bàn chủ tịch, bước xuống dưới đứng đối diện với đám phóng viên kia.

“Sao các người lại có những suy nghĩ dơ bẩn như thế? Thư kí Khương là cánh tay đắc lực của chồng tôi, bây giờ anh ấy giúp đỡ tôi thì sao? Chỉ vì là tôi là phụ nữ, anh ta là đàn ông cho nên các người mặc định là tôi và anh ta có mối quan hệ không trong sáng?”

“Còn nữa, các người nói như vậy có băng chứng không? Hỏi được một câu thì cái gì cũng dám hỏi à? Các người là phóng viên thì phải viết sự thật, hay chỉ vì lượng tiêu thụ mà nhắm mắt viết bừa? Đồng nghiệp nữ của các anh ghé sát để nói chuyện với các anh tôi cũng nói hai người có mối quan hệ không †rong sáng có được không? Chẳng may anh động vào một người phụ nữ nào đó ở trên đường tôi cũng nói anh quấy rối tình d*c có được không? Anh không cẩn thận đi nhầm nhà vệ sinh tôi có quyền buộc tội anh là bi3n thái đúng không? Mạng xã hội bây giờ đúng là ác liệt thật, một số người không có việc gì làm lại thích lên mạng để “tập thể dục”, mọi người cũng muốn lên mạng để “tập thể dục” à?”
 
Chương 3051


Chương 3051

“Bà Cố…lên mạng “tập thể dục” là sao?” Có người nói xen vào một câu.

“Đáng để bàn nhai”

Hứa Trúc Linh hơi chau mày nói.

Bầu không khí trong hội trường vốn đang rất căng thẳng, vì câu nói của cô đã thoải mái hơn rất nhiều, tất cả mọi người đều cười rộ lên.

Không ngờ Hứa Trúc Linh lại hài hước như vậy, chỉ nói vài ba câu đã hóa giải tình hình căng thẳng.

“Chắc là anh không muốn thế đâu.”

Hứa Trúc Linh nói thẳng vào mặt người phóng viên vừa đặt câu hỏi làm cho anh ta cảm thấy xấu hổ, nét mặt lúc trăng lúc xanh.

Cô nói xong, anh ta vội vàng phủ nhận: “Tất…tất nhiên là không rồi, bà Cố, bà thật biết nói đùa, tôi…tôi xin rút lại lời vừa nói.”

“Anh là phóng viên, đừng ăn nói thiếu suy nghĩ như thế…mong anh đừng làm mất mặt của những phóng viên có mặt ở đây! Tôi sẽ trả lời câu hỏi của mọi người. Tôi cũng có đọc qua những bình luận ở trên mạng, họ nói tôi có ý định mưu hại chồng mình, muốn chiếm đoạt tài sản của nhà họ Cố, đó đều là những lời nói vô căn cứ. Đây là việc chúng tôi đã thỏa thuận từ trước, tôi sở hữu một nửa những gì thuộc về Thành Trung, bao gồm cả tập đoàn Cố Linh. Hơn nữa, nhà họ Gố không còn ai sao? Ông cụ Cố, anh hai Trường Ninh, em bốn Phó Thiết Ảnh, bọn họ đều là rồng phượng trong biển người, tại sao bọn họ không đứng ra tiếp quản công ty mà lại để tôi làm việc đó? Bởi vì bọn họ đều tin tưởng tôi, coi tôi là người nhà họ Cố cho nên mới yên tâm giao mọi việc cho tôi. Cảm ơn mọi người đã quan tâm, nhưng tôi cần gì tính toán, vốn dĩ mọi thứ đều là của tôi mà.”

“À đúng rồi, còn người lên mạng nói đứa trẻ mà tôi và chồng tôi nhận nuôi là con riêng của tôi và người đàn ông khác tôi cũng đã tìm ra rồi, chúng tôi đã gửi thư cho luật sư, hẹn hôm khác gặp nhau ở tòa án.”

“Sao cơ? Mời luật sư? Chuyện này…như thế có phải quá nghiêm trọng rồi không. Những việc bình thường như thế sao có thể kiện lên tòa được?

Không phải nhà họ Cố đang “lấy trứng chọi đá” sao? Bà Cố, như vậy có phải hơi quá đáng không?”

“Đúng đó, bà Cố, bà tuyệt tình quá.”

Trong chốc lát, mọi người đều chuyển qua chỉ trích cô, bảo vệ kẻ yếu.

Hứa Trúc Linh thấy vậy không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Hóa ra là do đứa trẻ bị nói không phải con của mọi người nên mọi người có thể im lặng không lên tiếng. Tôi tìm luật sư thì bị nói là “cậy mạnh hiếp yếu, tại sao người ta dùng đủ lời lẽ ác độc để nói con tôi tôi lại không được phản ứng lại? Xã hội bây giờ thường hay đồng tình với kẻ yếu, cho nên mới để cho người ta có cảm giác chỉ cần mình yếu là mình sẽ có lý, tôi nghèo thì tôi không sai. Nếu như người ta không lên mạng nói những lời đấy ác ý như thế thì tôi cũng sẽ không làm phiền người ta.

Nhưng người ta lại cố tình lên mạng đăng rất nhiều bài viết để bôi nhọ thanh danh của tôi, nói đứa trẻ kia là con tôi, còn nói tôi muốn hại chồng mình, rồi đủ điều làm ảnh hưởng đến danh dự của tôi. Tốt nhất là đây chỉ là hành vi của một cá nhân, nếu như tôi điều tra ra đây là hành vi có tổ chức của một tập thể nào đó muốn nhằm vào tập đoàn Cố Linh thì đừng trách tôi không khách sáo.”

“Tại sao tôi lại phải dung túng cho hành vi phỉ báng tôi của người khác?

Chẳng nhẽ muốn lên mạng nói cái gì thì nói à? Bọn họ nghĩ tôi không tìm được bọn họ nên mới có thể tùy tiện làm anh hùng bàn phím. Bây giờ tôi có thể khẳng định với mọi người là bất cứ hành vi nào cũng phải trả giá, nếu như không có khả năng chịu trách nhiệm thì đừng lên mạng làm “giang tinh” (chỉ những người thích tranh cãi trên mạng internet).”

“Hơn nữa, phóng viên đang chắn đường trước cửa nhà trẻ con tôi học, ảnh hưởng nghiêm trọng đến đời sống cá nhân của chúng tôi, tôi có thể kháng cáo. Cho nên mọi người đã là phóng viên thì nên xử lý công việc một cách hợp lý, không nên ảnh hưởng tới người vô tội. Trẻ con tuổi nhỏ có thể làm được gì chứ?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom