Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2992


Chương 2992

“Quả nhiên em đã nghe thấy.”

“Đúng vậy, em nghe lén thì sao.

Không phải anh nói không có chuyện gì giấu em sao? Cuối cùng thì anh vấn nói dối em, lời nói của đàn ông đều không đáng tin.”

Cô tức giận đến mức hốc mắt ươn ướt, bàn tay nhỏ bé đập mạnh vào ngực anh.

Anh không chống cự, đợi cô trút giận xong thì mới tóm lấy tay cô.

“Làm sao anh có thể nói với em rằng người mẹ em chưa từng gặp mặt đang bị đe dọa? Bên kia lại là một phần tử bất hợp pháp, đòi tiền chỉ là chuyện phụ. Nếu nói một lời không vừa ý bọn chúng thì bà ấy sẽ ngay lập tức phải chết, em nghĩ xem, anh làm sao có thể nói chuyện này với em?”

“Anh đã nhìn thấy bà ấy, mấy ngày nay bà ấy đều ở nhà, và dự tiệc kỉ niệm tiệc cưới.”

Ngay khi cô nói xong điều này, não cô như trống rỗng và cơ thể cũng cứng lại.

“Bà ấy…”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Thảo nào cô lại có cảm giác quen thuộc như vậy. Bố của cô là Nhật Kinh Xuyên Hi. Họ phàn nàn về nhau vì mối quan hệ bất hòa sớm và họ đã đau khổ cho đến cuối đời. Nhưng bà ấy không chịu khuất phục vì cái chết của chị gái em và nồi đau mà em phải chịu từ thời thơ ấu. Bà ấy không thể tha thứ cho kẻ đầu sỏ là bố em. Bởi vì bà ấy có một cuộc hôn nhân bất hạnh nên bà ấy không muốn gây thêm rắc rối cho em nữa.”

“Bà ấy cũng chỉ có thể lén lút nhìn em, biết em đang vui vẻ, bà ấy cũng không muốn quấy rầy. Bà ấy cảm thấy mình là một người mẹ thất bại? Mặc dù bà ấy nhận ra em nhưng vẫn cố kiềm chế bản thân mình không làm phiền đến em. Thực ra, anh đã biết điều này từ lâu rồi, nhưng bọn họ nhờ anh không được nói điều này cho em biết. Họ cũng rất cẩn thận, họ sợ rằng em sẽ không nhận lấy tình cảm này. Bây giờ bà ấy gặp nạn, anh thậm chí còn không muốn nói với em. Nếu có thể cứu, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để cứu bà ấy. Nhưng nếu không thể thì anh cũng không thể làm gì được.”

“Nếu như anh nói cho em biết thì sẽ khiến em càng thêm đau lòng. Bây giờ thì em đã hiểu chưa, anh nói dối em là anh không đúng nhưng anh làm vậy đều là muốn tốt cho em. Nhiều khi nó là một vụ bắt cóc c**ng bức, nhưng anh không có lựa chọn nào khác nữa.

Nhiệm vụ quan trọng nhất của anh là bảo vệ em cho an toàn.”

Khi nghe thấy những lời này, trái tim của Hứa Trúc Linh như bị bóp nghẹt, cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cô cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô căn chặt môi để mình không khóc, nhưng sự run rẩy của đôi vai đã phản bội cô rồi.

Cố Thành Trung nhìn cô mà lòng như dao cắt, anh bước tới, dùng sức ôm chặt lấy cô. Bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: ‘Hứa Linh, thực sự xin lỗi em.”

Bây giờ ngoại trừ xin lỗi thì anh không biết mình có thể làm gì khác.

Bảo vệ cô là một sự thật, nhưng lừa dối cô cũng là thật.

Khi nghe những lời đó, cô lắc đầu nguầy nguậy, nghẹn ngào không nói nên lời. Nước mắt cô thấm ướt quần áo của _, anh, nóng như thiêu đốt, khiến anh cảm thấy đau khổ tột cùng.

“Sớm biết như vậy thì anh đã không nói cho em rồi.” Cố Thành Trung thở dài thườn thượt, lòng như thắt lại.

“Bà ấy… sẽ chết sao?” Cuối cùng cô cũng khôi phục lại giọng nói của mình và nghẹn ngào nói. Ỉ Cố Thành Trung chọn cách im lặng trong giây lát, cô cũng đã hiểu ra mọi chuyện. Nỗi buồn trong lòng có ngày càng lớn.

Hóa ra Nhật Kinh Xuyên Hi chính là bố của cô, chẳng trách ông ta lại đặc biệt chăm sóc và luôn mỉm cười ân cần mỗi khi nhìn thấy cô.
 
Chương 2993


Chương 2993

Nhật Kinh Xuyên Hi đã nhận ra cô từ lâu nhưng lại không nói cho cô biết.

Làm sao ông ta có thể chịu được điều này? Ông ta mất rồi, cô không được nhìn thấy bố mình lần cuối, ngay cả cúng bái cho ông ta cũng chưa một lần nào, cô đúng là một người con bất hiếu.

Cô ôm chặt lấy Cố Thành Trung, cảm giác rất lạnh, mặc dù đang là trời mùa hè nóng nực nhưng cô vẫn thấy lạnh.

“Mấy ngày nay anh có thể sẽ không ở nhà, em nhớ chăm sóc cho ba đứa trẻ nhé.”

“Anh đi đâu?”

Cô nhất thời căng thẳng, ôm chặt lấy cơ thể anh. Cô không thể để mất anh. Đây là thời điểm nguy hiểm, nếu như anh gặp chuyện không may thì sao.

Cô không thể chấp nhận được điều này.

“Đừng lo lắng, anh có biện pháp, bọn họ sẽ không làm hại anh đâu. Anh đi London tìm Cố Thiện Linh, nhân tiện nghe ngóng tình hình của dòng họ Louis luôn.”

“Anh nhất định phải tự mình đi ư?”

“Đúng vậy, anh lấy cớ đến văn phòng chỉ nhánh làm việc, bên kia nhất định sẽ không nghi ngờ. Nếu bọn họ không lấy được tiền thì bọn họ nhất định sẽ không làm hại mẹ em. Bây giờ điều anh lo lắng nhất chính là em, dù có chuyện gì xảy ra thì em cũng đừng bước ra khỏi đây, Khương Anh Tùng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em, chỉ cần em không sao thì anh nhất định sẽ sống sót trở về để gặp em.”  “Được rồi, em hứa với anh, nếu anh không về thì có chết em cũng không rời khỏi đây. Em với con sẽ ở đây đợi anh `^¬m trở về.

“Được, ngày mai anh sẽ đi.”

“Em… em giúp anh thu dọn hành lý “

“Không cần đâu, ngày mai anh mới đi, bây giờ cứ ngủ một giấc đã.”

Thấy cô bối rối, anh có chút không đành lòng. Anh hâm sữa cho cô, cô định uống xong sẽ tiếp tục nói chuyện với anh để xoa dịu nỗi hoang mang trong lòng. Nhưng cô không ngờ, sau khi uống xong chưa đến mười phút cô đã lăn ra ngủ.

Cố Thành Trung thương xót vuốt v e khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh cố tình pha thêm một chút thuốc ngủ vào sữa, nếu không cô sẽ mất ngủ cả đêm.

Lông mi của cô vẫn còn ẩm ướt bởi những giọt nước mắt óng ánh trên đó.

Mũi cô đỏ bừng vì khóc khiến anh cảm thấy hơi xót xa.

“Nếu để em nhìn thấy anh đi thì điều này quá tàn nhãn với em rồi, cho nên anh sẽ đi trước một bước. Chờ anh trở lại, Trúc Linh.”

Anh cúi người hôn lên trán cô, sau đó thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi luôn.

Không ngờ anh lại gặp Dương Nguyệt ở ngoài cửa, Dương Nguyệt bối rối nói: “Vừa rồi tôi không cố ý nghe trộm, tôi chỉ đi ngang qua…”

“Không sao đâu.”

“Tôi… tôi có thể đi với anh không?

Tôi đã thu dọn đồ đạc của mình xong rồi. Anh trai tôi đã không xuất hiện kể từ khi bà ấy bị tai nạn rồi, tôi sợ anh ta sẽ không xuất hiện nữa. Tôi muốn bảo vệ người thân của chúng ta, còn có Hắc Maol! Tôi nghĩ mình sẽ phải làm gì đó!”

Nhìn thấy Cố Thành Trung nhíu mày, Dương Nguyệt tiếp tục nói thêm: “Tôi sẽ không vướng chân anh đâu. Tôi sẽ đi London tìm William, anh ta chắc chắn sẽ giúp tôi. Hơn nữa Neil không có chết, bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm về vấn đề của Đảo Sương Mù. Bọn họ chắc chăn sẽ không ngồi im xem đâu, tôi sẽ đi tìm nhờ bọn họ giúp đỡ, anh đừng lo lắng cho tôi.”
 
Chương 2994


Chương 2994

“Cũng tốt, nếu Neil ra tay thì mọi chuyện có thể sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

Thấy anh đáp ứng, Dương Nguyệt  không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cả hai người họ xuất phát qua đêm và đến London trước bình minh.

Hai người chia nhau ra làm việc, Cố Thành Trung đến tìm Cố Thiện Linh để thảo luận về rửa tiên. Còn Dương Nguyệt đến gặp William.

Nhưng đến nơi hoàn toàn không có người ở, như thể nó đã bị bỏ hoang một thời gian, được phủ một lớp vải trắng, rõ ràng là không có ai ở.

Dương Nguyệt chợt hoảng hốt nghĩ đến David, thật may là trước đó cô ta đã liên lạc và có địa chỉ của đầu dây bên kia.

Dương Nguyệt vội vã đến tìm David, anh ta khá ngạc nhiên trước bộ dạng của cô ta: “Tại sao lại là cô, tôi còn tưởng rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, cô đến gặp William sao? Cô không phải là đến gặp tôi trước đấy chứ?”

Anh ta là một người ăn nói ngớ ngẩn, nhưng anh ta cũng có một con mắt sáng, chỉ cần nhìn thoáng qua là anh ta đã có thể nhìn thấu được ý đồ của Dương Nguyệt.

Dương Nguyệt gật đầu lia lịa nói: “Tôi đang tìm anh ấy, anh có biết bây giờ anh ấy ở đâu không?”

“William đã trở lại quân đội rồi, để tôi đưa cô tới đó.”

David chở cô ta đến quân đội băng một chiếc xe địa hình, nghe nói nó chuyên dùng trong huấn luyện quân sự.

Dương Nguyệt cuối cùng cũng đến nơi, vừa xuống xe cô ta đã bắt đầu nôn ọe, bước chân loạng choạng, hai mắt mờ mịt.

Cô ta tình cờ bắt gặp một người mặc đồng phục rằn ri chạy về phía mình, nhưng không kịp nhìn rõ người đó thì đã trực tiếp ngất đi rồi.

Trong một giây tiếp theo, Dương Nguyệt rơi vào một vòng tay mạnh mẽ.

William đau xót nhìn người phụ nữ trong †ay mình, và cau mày nói với David: “Tại sao cậu lại đưa cô ấy đến đây? Đoạn đường này nguy hiểm như vậy, cậu định giết cô ấy sao? Cậu không thể gọi tôi ra ngoài à?”

“Ừ… Đúng rồi? Tôi quyết mất chuyện này.”

William mặc kệ anh ta, trực tiếp bế Dương Nguyệt đu về phòng. Cô ta đã nôn mửa rất nhiều lần trên đường đi, axit trong dạ dày cũng được nôn ra sạch sẽ, cô ta choáng váng đến nỗi không biết được đâu là Đông Tây Nam Bắc.

Sau khi hôn mê hơn hai giờ thì Dương Nguyệt mới tỉnh lại.

“Đây là đâu…?” Dương Nguyệt đứng dậy với một giọng nói khàn khàn.

“Đây là phòng của anh trong trại huấn luyện.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Dương Nguyệt, William bưng thức ăn vào và nói: “Ở đây không có thứ gì ngon cả, kém hơn nhiều so với món em nấu. David nói em đã nôn mấy lần rồi nên chắc giờ em đang rất đói.”

Bốn mắt nhìn nhau, không khí xung quanh như bị ngưng đọng. Hai người họ đã từng thích nhau, nhưng vì nhiều lý do khác mà họ lại trở thành như bây giờ.

Dương Nguyệt khế nhíu mày nói: “Không sao đâu, miễn có đồ ăn là được rồi.”

“Em đến tìm anh có chuyện gì vậy?”

William không hiểu tại sao mình lại phải ăn nói cẩn thận như vậy.
 
Chương 2995


Chương 2995

Hai người rất quen thuộc, nhưng dường như có một khoảng cách vô hình mà họ không thể vượt qua.

William ngồi ở mép giường nhìn Dương Nguyệt, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Nhưng ngay khi cô ta ngước mắt lên, anh ta lại vô thức tránh đi, thu hồi luôn cả cái nhìn dịu dàng ban nấy. Trái tim cả hai dường như trĩu nặng.

“ở Đảo Sương Mù đã có một số người trốn thoát đến Đà Nẵng rồi. Trong thời gian ngắn, bọn họ đã bắt cóc những người giàu để tống tiền và một số thậm chí còn xé vé của họ. Bây giờ, sư mẫu của em cũng đã bị bọn họ bắt giữ. Em không thể khoanh tay đứng nhìn. Bà ấy là người thân của em, em muốn làm gì đó cho bà ấy, nhưng em không biết làm gì khác ngoài việc tính toán… ˆ

Em đến đây để nhờ anh giúp đỡ.

Anh là tàn tích của Đảo Sương Mù. Anh không thể bao vây và trấn áp chúng nhưng vấn sẽ có những biện pháp khác đúng không? Anh đã yêu cầu anh trai em tha cho Neil được sống, tên khốn đó là cấp dưới của Neil, anh ấy nhất có các khác đúng không?”

Dương Nguyệt khẩn trương nói, cô không quan tâm gì nữa cả, nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ chình là cứu người.

William nghe vậy thì cau mày và nói: “Anh có một nhiệm vụ khác. Vì mối quan hệ trước đây của anh với Đảo Sương Mù, nên để tránh bị nghỉ ngờ, Điện hạ không cho anh tham gia vào sự việc này. Đáng lẽ anh phải cố hết sức để bao vây và trấn áp nó, nhưng anh lại không thể can thiệp. Thượng tá đã từng là người của Kagel, vì vậy anh ta luôn chống đối anh, sẽ có những đối địch trong âm thầm.”

“Cái gì? Các anh là chiến sĩ bảo vệ quê hương đất nước, không phải là để bảo vệ nhân dân sao? Vậy mà lại đi phân cấp thấp.”

“Bởi vì Carol và những người khác đã chạy trốn đến Đà Nẵng rồi nên ở đây không có nhiều áp lực nữa. Nhiều khi cần bên trên phê duyệt các tài liệu cần thiết để xử lý các vụ án xuyên quốc gia cũng phải mất đến vài ngày mới hoàn thành được.

“Anh… không phải anh có quan hệ tốt với hoàng tử Halley sao? Anh nhờ anh ấy giúp đỡ một chút, chỉ cần anh ấy đã ra lệnh thì đại tá sẽ không dám làm gì đâu.”

William do dự. Mối quan hệ của anh ta với hoàng tử Harley, đại tá cũng biết rõ, nếu Harley ra lệnh thì ngoài mặt anh ta sẽ giải quyết việc chung, nhưng trong thâm tâm lại đang làm việc trái pháp luật. Nhưng bây giờ không còn cách nào khác, anh muốn thử xem sao.

“Anh sẽ đi tìm hoàng tử Harley.”

“Thật cảm ơn anh!” William là niềm hy vọng cuối cùng của Dương Nguyệt, không ai có thể giúp đỡ cô ta, mọi hy vọng của Dương Nguyệt đều dồn vào anh ta. Dương Nguyệt vội vàng nắm chặt lấy tay William, mong anh ta có thể giúp mình.

“Anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp em” ị William cố chấp nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, cảm giác quen thuộc chưa từng thay đổi.

Dương Nguyệt như nhận ra điều gì đó, trái tim cô ta run lên, vội rụt tay lại theo bản năng đưa tay ra sau lưng.

Dương Nguyệt chớp mắt và nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý…

“Không sao đâu.” Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại phảng phất nét buồn man mác.

Bây giờ cô ấy rất khách khí với anh ta. William đứng dậy đi ra ngoài, nhưng đi được nửa chừng anh ta chợt nghĩ ra điều gì đó và đưa mắt sang nhìn cô.

“Nhớ ăn uống đầy đủ, nếu không bụng sẽ có cảm giác khó chịu.”

“Em biết rồi.”

“Còn nữa… em nhớ khi nào?” Tuy lời nói chậm rãi nhưng lại có sức nặng.

Dương Nguyệt nghe xong thì cắn môi nói: ‘Đã qua một thời gian rồi.”

William: “…
 
Chương 2996


Chương 2996

Đã lâu rồi…

William tuân theo thỏa thuận không bước ra khỏi London, Dương Nguyệt đã nhớ ra từ lâu, nhưng cô ta không chủ động đến tìm William. Câu trả lời không cần phải suy nghĩ cũng biết. E rằng bọn họ không có cơ hội nữa rồi.

William vẫn nhớ những lá bài tarot mà Dương Nguyệt đã tính toán, anh ta sẽ gặp những thay đổi trong cuộc đời, nếu anh chấp nhận nó thì cuộc đời anh †a sẽ thay đổi một cách chóng mặt.

Nhưng nếu anh ta chống lại nó, thì cuộc đời anh anh ta sẽ không có gì thay đổi.

William nghĩ rằng nếu anh ta chấp nhận thay đổi thì anh ta sẽ có một cuộc sống mới. Nhưng cuối cùng thì không phải như vậy. Quả nhiên không thể hoàn toàn tin tưởng vào những lời bói toán.

William lập tức rời quân đội và đến chỗ hoàng tử Halley. Lúc này William đang ở với vương phi trong vườn, kể từ khi vương phi mang thai, anh ta rất hạnh phúc, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi anh ta nhất định sẽ cùng vương phi uống trà, đi dạo phố và mua sắm.

Anh ta là người đứng đầu một đất nước nhưng lại vô cùng chiều chuộng vợ mình, anh ta có thể nhìn Diên từ con mắt của một người anh, nhưng dân dần anh ta hiểu rằng suy nghĩ mơ mộng như vậy đối với Diên lại là một gánh nặng.

Diên luôn mặc cảm, tự trách, có lẽ ngay từ đầu Diên đã vô tình lừa dối, chỉ để bản thân mình sống tốt nhưng điều đó lại khiến Halley nhận hết đau khổ.

Harley vẫn không từ bỏ ý định kết hôn cho các con của mình. Anh ta phải kén rể, anh ta không đuổi kịp Diên nên anh ta luôn mong muốn thế hệ sau phải nỗ lực để hoàn thành tâm nguyện của mình.

Mặc dù đó không phải là điều đáng tiếc nhất nhưng sau một thời gian dài, nó đã trở thành một nút thắt trong lòng anh ta.

“Sao anh lại ở đây? Không phải anh mang theo tân binh đi sao?”

“Anh đã nghe nói về Carol chưa?”

Harley nghe xong liền nói: “Vương phi, cậu về nghỉ ngơi trước đi, tôi phải giải quyết một số việc.”

Sau khi Vương phi ngoan ngoãn rời đi, Halley lập tức bất mãn nhìn William nói: “Sát nhân hung ác như vậy, anh đừng nhắc tới trước mặt vương phi, cô ấy đang mang thai, nhỡ đâu cô ấy sợ hãi thì phải làm sao?”

“Nói tiếp đi, Carol bị sao vậy?”

“Anh ta hiện đang ở Đà Nẵng và đang đe dọa đến nền công nghiệp của nhà họ Cố rồi. Nếu anh ta có thể phát triển thì hậu quả sẽ vô cùng nguy hiểm.

Không phải tôi đã không để Gehlen lo liệu sao? Anh gắng đừng can thiệp vào chuyện của Đảo Sương Mù. Bây giờ anh là người bạn tâm giao của tôi, chắc chắn sẽ có một số bộ trưởng muốn kéo anh xuống ngựa, nhưng tôi sẽ không cho bọn họ có cơ hội đấy. Vì vậy, tôi mới ra lệnh cho anh rằng bất kể chuyện gì xảy ra thì anh cũng không được xen vào. Cái chết của anh tuy nhỏ, nhưng tổn thất của đội quân tinh nhuệ là rất lớn. Là một quân nhân, anh phải có trách nhiệm với thuộc hạ của hoàng gia, anh hiểu không?”

“Có thể… Gehlen sẽ không bao giờ vượt biên. Vì nó không nằm trong lãnh thổ của chúng ta, nên đương nhiên sẽ có sự can thiệp của các nhà lãnh đạo quốc gia của họ. Tại sao anh phải ra tay như vậy?” ị William nghiến răng khi nghe thấy những lời đó và nhíu mày thật chặt.

“Cô ấy đến để cầu xin tôi… Tôi nhất định phải can thiệp vào, từ trước đến nay cô ấy chưa từng cầu xin tôi giúp đỡ.

Cô ấy đã cứu thuộc hạ của tôi, tôi nợ cô ấy một cái mạng. Đảo Sương Mù bố là do tôi đề nghị, nếu tôi không thể giải quyết sạch sẽ thì tôi rất xấu hổ với cấp bậc của tôi.”

“Anh đang uy hiếp tôi ư, vì một người con gái mà uy hiếp tôi?” Harley không hề tức giận, giọng nói anh ta rất nghiêm nghị.
 
Chương 2997


Chương 2997

Không khí dường như đông lại và vô cùng nặng nề.

“Thuộc hạ không dám, nhưng… nếu Gehlen không vượt biên thi hành luật pháp để bắt giữ Carol thì tôi chỉ có thể đích thân đi.”

“Anh không cần mạng của mình nữa phải không? Tôi vất vả bảo vệ anh nhưng anh lại muốn chết như vậy sao?

Trong mắt anh còn có người điện hạ này sao?”

“Gó! Nhưng nếu người thân của người con gái tôi yêu mà tôi còn không bảo vệ được thì làm sao tôi có thể bảo vệ đất nước. Điện hạ, nếu biên giới cần tôi, tôi sẽ nhậm chức mà không nói một lời, sống hay chết đều không màng. Cô ấy cũng vậy, chỉ cần cô ấy cần tôi thì tôi cũng sẽ không màng sống chết để giúp.

Tôi chưa từng làm bất cứ điều gì cho cô ấy cả, tôi muốn giúp cô ấy.”

“Tốt, tôi sắn lòng giúp đỡ anh. Nếu anh có thể cưới cô ấy thì trái tim anh sẽ yên ổn và anh có thể làm việc cho tôi một cách chân thành.”

“Tôi… không thể làm được.”

“Anh muốn chọc giận tôi phải không? Có phải vì ngày thường tôi quá nuông chiều nên anh mới dám phản bác tôi đúng không?” Halley tức giận nói tiếp: ‘Anh đe dọa tôi và muốn tôi giúp anh, tôi đồng ý. Tôi muốn giúp anh kết hôn với cô ấy nhưng anh không muốn.

Trong mắt anh có còn một vị điện hạ như tôi không? Chẳng lẽ trong mắt tôi chỉ là một vật trang trí? Anh ra biết bao nhiêu yêu cầu với tôi, lòng kiên nhân của tôi cũng có giới hạn, huống chỉ tôi còn là người đứng đầu một nước!”

Hoàng tử Harley thực sự đã tức giận, William.ÿ vào mối quan hệ của hai người mà thách thức anh ta hết lần này đến lần khác. Harley định cứu lấy anh ta, nhưng lại cảm thấy anh ta có vẻ như không tôn trọng mình.

William nghe đến đây, khẽ khụy người xuống, bày ra tư thế khiêm tốn khiến người ta xót xa. Anh ta duy trì vị trí này một lúc lâu, Harley không thể kìm chế được nữa mà ngay lập tức xua †ay nói: “Đừng cúi đầu với tôi. Mặc dù tôi và anh không phải mối quan hệ cấp trên, cấp dưới nhưng chúng ta đều có trái tim bảo vệ đất nước. Anh túc trực ở biên giới, cuộc vây hãm Đảo Sương Mù là một thành tích tuyệt vời để tôi có thể đưa ra đề xuất. Tôi chỉ là không hiểu, tại sao anh không muốn kết hôn với cô ấy?”

“Cô ấy… đã kết hôn với Kỷ Thiên Minh.”

“Anh đang đùa tôi đúng không? Bọn họ không phải là anh em sao? Làm sao có thể kết hôn được?”

“Dù vậy thì cô ấy cũng không thể chọn tôi nữa.”

“Tại sao?” Harley không khỏi tò mò.

Sắc mặt William hơi nặng nề, anh ta do dự không nói nên lời, cuối cùng chọn cách im lặng.

Harley lập tức hiểu ra, sợ rằng đã có chuyện không vui đã xảy ra giữa hai người họ. Anh ta bất lực lắc đầu, cảm thấy tình cảnh này có chút quen thuộc.

Anh ta cũng cho Diên một cơ hội để ở bên Hứa Trúc Linh, nhưng Diên đã từ chối. Harley vẫn không thể hiểu được, nếu như Diên thích như vậy, tại sao lại phải buông tay. Tại sao phải thành toàn cho người khác rồi khiến trái tim mình đau khổ?

Trước đây Harley cảm thấy Diên thật ngốc nghếch, bây giờ William cũng giống như vậy. Anh ta rất thích Dương Nguyệt, tại sao không thử giành lại mà thay vào đó lại ở đây bế tắc.

“Muốn tôi giúp anh như thế nào?”

Harley bất lực thở dài: “Tôi đối với anh có quá nhiều lần ngoại lệ rồi.”

“Tôi nhất định sẽ ghi nhớ lòng tốt của điện hạ. Chỉ cần Điện hạ cần tôi thì tôi nhất định sẽ có mặt.”
 
Chương 2998


Chương 2998

“Được rồi, tôi tạm thời tin lời anh nói.” F “Điện hạ, xin hãy để Gehlen vượt biên để thực thi pháp luật. Mong rằng hai quốc gia sẽ hợp tác để bắt Carol và đưa anh ta ra trước công lý. Ngoài ra, tôi cũng muốn tham gia vào vấn đề này, tôi muốn mang theo bội đội đặc chủng bí mật giải quyết việc này.”

“Quả nhiên, tôi không thể ngăn cản được anh. Anh nhất định phải tự mình đến đó.”

William mím môi không trả lời, nhìn anh ta đầy mong đợi. William lo lắng Gehlen sẽ ích kỷ và không cố gắng hết sức, anh ta phải đích thân tham gia thì mới có thể yên tâm được.

“Anh muốn làm gì thì làm. Dù sao thì tôi cũng không thể kiểm soát được anh.”

Harley bất lực xua tay, sau đó tiếp tục nói: “Còn không mau rời đi? Chẳng lẽ anh định chờ tôi đổi ý sao?”

Sau khi nghe thấy những này, William cảm ơn anh ta, sau đó rời đi mà không nhìn lại.

Ngay sau đó Harley yêu cầu Gehlen làm việc này, họ sớm nhận được sự chấp thuận của quốc tế và có thể đi Đà Nẵng. Ỉ Tuy nhiên, Gehlen lại bày ra đủ lý do khác nhau để anh ta không xuất phát, chỉ có một số người được cử đến bến tàu và không có hành động thực tế nào cả. Mọi lý do của anh ta đều khiến người khác không tìm ra được lỗi gì.

Vốn dĩ William muốn về nhà nhưng khi biết được điều này, anh ta đã đến thẳng nơi ở của Gehlen.

“Xin lỗi, thượng tướng William, vì nhiệm vụ trước mà thượng tá đã phát bệnh, hiện tại đang hồi phục. Anh không thể vào được.”

William ung dung đi vào như không có ai, hiển nhiên bọn họ không phải là đối thủ của William và thân phận của bọn họ cũng bị áp chế.

William là tướng quân cao nhất của nước Mỹ, mọi người đều tôn trọng khi nhìn thấy anh ta.

Cuối cùng, William trực tiếp đá tung cánh cửa phòng Gehlen, anh ta đang mặc quân phục và đeo biểu tượng quân đội.

“Thượng tướng, sao hôm nay lại rảnh rồi tới thăm tôi vậy?”

“Công văn đã đến nơi rồi, tại sao anh vấn chưa rời đi?” William lạnh lùng hỏi.

“Thượng tướng có vẻ rất quan tâm đ ến chuyện này. Không phải là thuộc hạ sơ suất mà là thân thể của tôi không khỏe nên xin nghỉ một ngày. Tôi cũng đã chọn ra những thuộc hạ ưu tú đi cùng rồi. Tất cả chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

“Hơn nữa, không phải tôi không có việc gì mà là tôi cần tìm hiểu rõ bộ máy chính quyền ở bên đó.” Gehlen nhàn nhạt nói, hoàn toàn không để ý tới William.

Quân hàm của anh ta không thay đổi, nhưng thực lực của anh ta đã suy yếu đi rất nhiều so với những năm trước.

Trung đoàn thứ nhất và trung đoàn thứ ba mà anh ta đảm nhiệm trước đây cũng đã được giao cho người khác, hiện tại anh ta phụ trách huấn luyện bộ đội đặc chủng.

Và sắp tới bọn họ sẽ phải ra biên cảnh để bảo vệ khu vực vùng biển quốc tế. Ở đó có cướp biển hoành hành và tất cả các thế lực hôn hợp, sợ rằng chuyến đi đó sẽ vô cùng nguy hiểm. Chỉ cần kiên nhân chờ đợi, đợi đến ngày người ấy gặp tai nạn.

Khi William nghe thấy điều này, lưng anh ta cứng lại vì tức giận. Anh ta sải bước về phía trước và bằng tốc độ nhanh nhất tiếp cận Gehlen, cho dù Gehlen muốn đánh trả cũng không thể.

William trực tiếp lấy khẩu súng lục ra, đi tới trước cửa phòng và nói: “Tôi cho anh hai lựa chọn, một là đi ngay bây giờ, hai là đừng bao giờ đi nữa.”

“Anh uy hiếp tôi? Anh đừng tưởng mình là thượng tướng mà muốn làm gì thì làm?”

“Nếu anh lơ là bổn phận và phớt lờ pháp luật thì tôi có thể xử tử anh ngay tại chối”

 
 
Chương 2999


Chương 2999

“Thật sao? Nhưng tôi đã nộp công văn cho Điện hạ rồi, tôi muốn xin nghỉ  một ngày để nghỉ ngơi. Có lẽ bây giờ giấy tờ đã được gửi đến chô Điện hạ rồi.

Dù cho Điện hạ không đồng ý thì cũng nên gửi lại cho tôi một tin nhắn. Vì vậy, tôi không hề bỏ qua luật pháp, nhưng thượng tướng William, anh có thấy mình quá đáng không?”

Gehlen muốn di chuyển họng súng sang chô khác nhưng lại thấy nó không hề di chuyển, dường như William thực sự muốn lấy mạng anh ta.

“Anh còn muốn như thế nào nữa?”

“Tôi muốn anh đi ngay bây giờ.”

“Tôi không đi. Chẳng lẽ anh thật sự muốn giết tôi, tôi nghĩ anh không có lá gan này đâu…”

Trước khi giọng nói của anh ta hạ xuống thì trong phòng ngủ đã vang lên một tiếng súng.

Đạn xuyên qua bụng Gehlen, máu cũng phun ra ngay lập tức.

Gehlen kinh ngạc nhìn William, anh †a không ngờ William lại dám làm như vậy. Mặc dù phát bắn đó không vào chỗ chí mạng nhưng vấn đủ khiến anh ta đau khổ.

Gehlen ôm chặt bụng dưới, đám người còn lại xúm vào tìm bác sĩ, khung cảnh nhất thời có chút hỗn loạn.

Có người còn muốn bắt William lại, nhưng khi ánh mắt lạnh lùng của William quét qua thì những người đó lại sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Ngay sau đó bác sĩ đã đến lấy viên đạn ra, may mắn là không bị mất máu quá nhiều và không nguy hiểm đến tính mạng.

Gehlen bị tiêm thuốc mê nên hiện tại anh ta đang trong trạng thái không tỉnh táo. Halley vội chạy đến và giận dữ nói: ‘Anh đã làm cái gì thế này?”

“Anh ta không chịu đi Đà Nẵng.”

“Cho nên anh đã nổ súng? Phía sau anh ta là đại thần, bọn họ có thể nhân cơ hội này kéo anh khỏi vị trí hiện tại.

Anh muốn tôi bảo vệ anh như thế nào?

Anh đúng là chán sống rồi.”

“ Vậy nên tôi giết anh ta trước, sau đó tôi sẽ đến Đà Nẵng một mình để xử lí Carol. Pháp luật muốn anh ta bị bắt và đưa ra cho tất cả mọi người trên thế giới này biết. Nhưng nếu tôi hành động một mình thì tôi chỉ phụ trách giết người. Nếu anh ta chết rồi, những người còn lại cũng không thể làm gì nữa”

William đứng thẳng lưng, cả người sừng sững như được đổ bê tông cốt thép, chứa đựng một sức mạnh khổng lồ khiến người ta kinh ngạc.

Halley bắt gặp ánh mắt vô cảm của anh ta, thì ngay lập tức cảm thấy đau đầu. Điều gì khiến William trở nên lạnh lùng như vậy?

“Anh đúng là làm cho tôi còn từ nào để nói.” Harley giận dữ hất tay áo của mình, sau đó vội vã đến xem vết thương của Gehlen.

Khi người của Gehlen nhìn thấy Harley đến thì bọn họ lập tức quỳ xuống, túm chặt lấy quần áo của Harley”

“Điện hạ, ngài nhất định phải làm chủ cho thượng tá. Sau khi thượng tướng William tiến vào thì trực tiếp ra tay, đây là giết người!”

“Không, không có nghiêm trọng đến vậy đâu. William, lúc đó ngoài hai người ra thì còn ai không?”

“Không có.”

 
 
Chương 3000


Chương 3000

Mắt Harley sáng lên khi nghe thấy lời nói đó, anh ta lập tức nói: “Cậu có thấy thượng tướng William nổ súng không? Cậu có biết vụ khống cấp trên hậu quả rất nghiêm trọng không?”

“Mặc dù lúc đó chúng tôi không có ở đó, nhưng khi vừa đẩy cửa bước vào, chúng tôi đã nhìn thấy khẩu súng trên tay thượng tướng William. Chẳng lẽ điều này còn chưa đủ để chứng minh sao?”

“Vô nghĩa, chuyện này làm sao có thể coi là bằng chứng? Nếu thượng tướng và thượng tá đang thảo luận về vấn đề bắn súng thì sao? Có khi trong lúc đang thảo luận đã vô tình làm mình bị thương, có đúng không, William?”

Nụ cười của Harley có chút khó coi, bởi vì ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy đó là một trò đùa.

William choáng váng, anh ta không ngờ răng Harley lại che chở cho mình đến như vậy. William không kịp phản ứng nên không trả lời câu hỏi vừa rồi.

“Có đúng không thượng tướng William.”

“Điện hạ, ngài… Thuộc hạ không nghe nổi còn muốn nói thêm gì đó nhưng Halley đã võ vai anh ta và nói: “Cậu muốn bảo vệ thượng tá, nhưng tôi thân là Điện hạ, chẳng lẽ tôi lại phải nói đối cậu sao? Mọi việc chờ thượng tá Gehlen tỉnh dậy rồi để anh ta nói cho chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra, được không?”

“Được, vậy chúng ga đợi thượng tá tỉnh lại rồi nói tiếp.” Nói xong, anh ta không quên ném cho William một cái nhìn hung ác, trong lòng anh ta biết rõ kẻ sát nhân chính là William.

Gehlen đã hôn mê bốn giờ, William lo lắng khôn nguôi.

“Điện hạ, tại sao anh không trực tiếp cho tôi đi?”

“Không được, anh nhất định phải ẩn mình, ngay từ đầu tôi đã nói rằng anh không thể xen vào chuyện này. Để anh đen vào chuyện này đã là một sự nhượng bộ lớn rồi. Anh đừng đi quá xa.”

“Nhưng…”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Không nhưng nhị gì cả, tôi còn phải che giấu cả chuyện anh bắn người.”

“Điện hạ đối với tôi quá ưu ái đổi.

Tôi sợ tôi nhận không nổi.”

“Không phải tôi mà là người dân ưu ái anh. Từ khi anh ở đây, đã không còn thấy bọn kh ủng bố quấy phá nữa, cũng không có xâm lược biên giới, không có cướp biển, anh là người bảo vệ biên giới của đất nước. Có anh ở đây, bọn chúng sẽ không dám đến nữa. Tôi không hề ưu ái anh, mà là tôi muốn tốt cho người dân. Cho nên, dù có ưu ái như thế nào, †hì anh cũng không được phụ lòng bọn họ, bằng không tôi sẽ không tha cho anh.”

“Tôi hiểu rồi, thưa Điện hạ.”

Khoảnh khắc nghe thấy Harley nói vậy, anh cảm thấy mình thật đúng đắn khi tham gia quân đội. Anh không hối hận vì không có gia đình bên cạnh.

Anh không tiếc lòng trung thành với hoàng gia, Halley là một nhà lãnh đạo giỏi, anh ta tin rằng có Halley, đất nước này chắc chắn sẽ thịnh vượng và hòa bình.

Lúc này, Gehlen đau đớn thở ra, có vẻ như đã hết thuốc mê, anh ta đang dần dần có ý thức.

“Anh đi ra ngoài trước đi, tôi có chuyện riêng muốn nói với Gehlen.”

“Làm phiền Điện hạ rồi.”

William biết Harley sẽ nói gì nên rất yên tâm quay người rời đi.

Galen cũng từ từ mở mắt ra, nhìn thấy nụ cười của Halley, anh ta yếu ớt nói: “Điện hạ, không ngờ chuyện này lại làm phiền điện hạ.”

“Tôi biết thượng tá rất nghiêm túc.
 
Chương 3001


Chương 3001

Tôi nghĩ có thể đó chỉ là một sự hiểu lầm. Hai người thực sự đã thử tài bắn súng và anh đã vô tình bị thương. Anh nghĩ thế nào?”

“Điện Hạ, ý của anh là?” Gehlen có chút bối rối và không kịp phản ứng.

“Anh thử nghĩ đi xem tôi nói đúng không?” Gehlen lập tức bình tĩnh trở lại, anh ta hiểu rõ ý tứ của lời nói này, lông mày anh ta cau lại, rõ ràng Harley đang muốn che đậy cho William.

“Thuộc hạ không phục!” Gehlen vùng vây, mặc kệ vết thương đang chảy máu, anh ta nhất quyết quỳ trên mặt đất.

“Chẳng lẽ tôi phải chịu phát súng  này vô ích sao? Suýt chút nữa là tôi đã chết rồi! Thượng tướng William thật sự quá đáng, anh ta vừa vào nhà đã bắt  đầu hành hung, tất cả thuộc hạ tôi đều thấy được.”

“Đủ rồi.” Nụ cười trên mặt Harley ngày càng nhạt, Gehlen đúng là rượu mừng không uống lại cứ thích uống rượu phạt. Anh ta lạnh lùng liếc nhìn Gehlen, Gehlen thấy vậy thì lập tức im bặt, thậm chí còn không dám ngước mắt lên nhìn anh ta.

Trên người Harley có một áp lực kinh khủng, anh ta khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống mức đóng băng, bầu không khí uy nghiêm đến kỳ dị. Harley đứng dậy bất mãn nói: “Tôi biết toàn bộ câu chuyện nên không cần anh nói. Anh là người của Kagel, cho nên khi anh giúp Kagel một số việc tôi cũng đã mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng không có nghĩa là tôi không biết. Anh nhớ rõ âm tình của Kagel nên mới suốt ngày khó dễ với William. Lần này anh biết có liên quan đến anh ta nên anh cố tình không đi. Tôi đã cung cấp cho anh tất cả các tài liệu phê duyệt, nhưng anh lại phớt lờ lệnh của tôi. Anh muốn làm gì?

Anh muốn xuống địa ngục để trung thành với Kagle có đúng không? Tôi không cần anh phải trung thành với tôi, nhưng anh tuyệt đối phải trung thành với cả nước? “

Khi câu nói cuối cùng kết thúc, Galen chấn động kịch liệt, cơ thể anh ta không ngừng run rẩy.

Anh ta lập tức nằm rạp xuống với tư thế khiêm tốn và nói với vẻ run sợ: “Tôi thực sự biết ơn sự hướng dẫn của Kagel, nhưng tôi hiểu rằng tôi là thượng †á. Tôi phải có trách nhiệm trung thành với đất nước, và không được có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào.”

“Chỉ là hôm nay tôi không thích hợp để đi, bệnh cũ của tôi lại tái phát và tôi đã báo cáo rồi…”

“Hừ, anh cho rằng tôi sẽ tin sao? Tôi hy vọng các anh có thể giúp đỡ lẫn nhau thay vì đấu đá nội bộ! Phát bắn đó của William quả thực là sai, tôi cũng sẽ trừng phạt anh ta. Nhưng anh phải ngay lập tức đến Đà Nẵng để bắt Carol. Tuyệt đối không được xảy ra sai sót.”

“Thuộc hạ hiểu rồi.” Mặc dù Gehlen vẫn có chút không muốn, nhưng anh a không thể phản kháng. Chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà chấp nhận.

“Anh biết mình phải nói như thế nào chưa?”

“Thượng tướng William và tôi đã thử bản súng, sau đó tôi vô tình bị thương.

Vết thương cũng không nghiêm trọng và tôi vân có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.”

“Tốt lắm, tôi sẽ có phần thưởng riêng khi ngươi trở lại.”

“Cảm ơn điện hạ.” Gehlen xuất hiện cùng với Harley, thuộc hạ của Gehlen đang rất mong chờ anh ta tiết lộ tội ác của William.

Nhưng kết quả…

“Khi thảo luận với thượng tướng William về tài bắn súng, tôi đã vô tình bị thương. Nhưng không nghiệm trọng nên mọi người cũng đừng quá lo lắng. Lần sau tôi nhất định sẽ giữ đúng khoảng cách. Được rồi, tôi không sao cả, chúng †a sẽ dọn dẹp đồ đạc để mai khởi hành.”

“Thượng tá, thương thế của ngài…”

“Đừng nói nhảm, đi mau, lời nói của tôi chính là mệnh lệnh, không được phép sai.”

Những người thuộc hạ không còn cách nào khác đành phải đi thu dọn đồ đạc.
 
Chương 3002


Chương 3002

“Điện hạ, vậy tôi đi đây.” Galen chào tạm biệt Harley, sau đó quay người rời đi mà không thèm nhìn William. Nhưng William đã bước tới để ngăn anh ta lại.

“Tôi nợ anh một phát bắn, vị trí cũ, chờ anh trở lại.”

“Anh là một người đàn ông thực thụ.”

“Những gì tôi nợ, tôi nhất định sẽ trả lại. Những gì Kagel nợ tôi và tôi cũng sẽ lấy lại nó.’ Đây là một cách chơi chữ và nó rất có ý nghĩa.

Gehlen nghe được lời này, lập tức đôi mắt màu xanh sâu thắm thâm thúy.

Thành thật mà nói, anh ta rất khâm phục William, nhưng vì Kagel là ân sư của mình, không có ông ấy, Gehlen cũng không có thành tựu như ngày hôm nay, cho nên anh ta luôn muốn thay Kagel làm điều gì đó.

Anh ta không hề ghét William, ngược lại phải nói là rất ngưỡng mộ mới đúng, nhưng rất nhiều lúc mọi thứ lại không như mong muốn.

Anh ta đích thật là một người đàn ông chân chính, một người bạn thân chí cốt.

Sau khi Gehlen khởi hành, William cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Điện hạ, ngày mai tôi xuất phát, để tránh khỏi tai mắt Carol.”

Thời gian đi của anh ta và Gehlen xen kế như vậy là vì sợ bị người có tâm nhìn thấy biết được.

“Cẩn thận làm việc, không được bại lộ thân phận của mình.”

Halley không thể không nhắc nhở: “Điều quan trọng nhất chính là tôi ra lệnh cho anh phải còn sống trở về, có nghe thấy không?”

“Tôi đã biết, thưa điện hạ.”

Sau khi cáo từ, William trở lại quân đội, lúc này Dương Nguyệt vẫn đang lo lắng bất an.

Nhìn thấy anh ta trở về, trực tiếp một đường chạy nhanh tới.

“Anh đã trở lại, mọi chuyện thế nào rồi? Hoàng tử Halley có nói gì không?”

Cô ta liên tiếp đưa ra hàng loạt các câu hỏi, sâu trong đáy mắt tất cả đều là ánh sáng hy vọng, tràn ngập tin tưởng vào mình, anh ta làm sao nhẫn tâm làm cho cô thất vọng được đây?

“Ừm, điện hạ đã phái người đi đế đô trước, trợ giúp bộ đội cảnh sát vũ trang bên kia cùng nhau đuổi bắt Carol.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt… Cô cao hứng hỏng rồi, nước mắt cũng không khống chế được mà thi nhau rơi xuống.

Cô là vui đến phát khóc, nhưng cuối cùng lại nhịn không được ngồi xổm xuống, che mặt thống thống khoái khóc một trận.

Kỷ Thiên Minh không còn bên cạnh nữa, cô học được cách lớn lên, một mình độc lập tự chủ, tựa như trong một đêm đang là đứa nhỏ lập tức biến thành người lớn.

Nếu như là trước kia, sư mẫu xảy ra chuyện không may, cho dù cô có sợ hãi lo lắng như thế nào, cũng sẽ không như bây giờ hoang mang lo sợ, để rồi có thể phát huy tối đa những việc mình có thể làm, tận dụng hết mọi khả năng đi cứu người, gánh vác trách nhiệm của mình.

Bởi vì lúc đó cô biết Kỷ Thiên Minh sẽ xuất hiện, anh giống như thần tiên, một mình đảm đương một phía, đánh đâu thắng đó, làm cho những kẻ xấu xa kia nghe thấy tên đã sợ đến mất mật.

Anh nhất định sẽ mang sư mẫu bình an trở về, còn cô cái gì cũng không cần làm, chỉ cần ở nhà làm tốt đồ ăn mà anh yêu thích chờ mọi người cùng nhau  trở về là được rồi.
 
Chương 3003


Chương 3003

Thời điểm anh thực hiện nhiệm vụ cũng sẽ có lúc bị thương, nhưng lại không bao giờ nói ra, chỉ vội vàng xử lý qua loa, thậm chí sẽ đánh lên mặt một lớp bột phấn che đi tất cả chỉ vì không muốn để cô nhìn ra manh mối.

Sau đó bình tĩnh ăn xong bữa cơm cùng cô, lại trở về phòng một mình bôi thuốc, băng bó.

Đao thương kiếm vũ bên ngoài, đều là Kỷ Thiên Minh gánh vác.

Cô chỉ cần ở đây giữ vững ngôi nhà nhỏ ấm áp của họ là được.

Nhưng bây giờ, Kỷ Thiên Minh không còn bên cạnh, từ lúc tấm bùa hộ mệnh là anh mất đi, cô cũng không thể cứ mãi tự lừa dối mình thêm nữa.

Anh trai chắc chắn đã xảy ra chuyện, nếu không cũng sẽ không đợi đến bây giờ còn chưa chịu xuất hiện.

Cô không còn thời gian để mà đau khổ bi thương, chỉ có thể ép buộc mình phải trở nên mạnh mẽ gánh vác trách nhiệm của anh trai bảo vệ người thân của họ.

Lần này cô đã làm rất tốt, không có kéo chân sau, cũng không trở thành trở ngại của người khác, lóng là lóng ngóng chẳng giúp được gì. Nhưng… Nhưng dù làm tốt thế nào cũng không thể nghe thấy những lời Kỷ Thiên Minh khen ngợi chính mình.

“Dương Nguyệt, em không sao chứ?”

“Em … Em không sao, chỉ rất muốn khóc thôi…

William nhịn không được nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nói: ‘Muốn khóc thì cứ khóc ra đi, chắc hẳn em cũng chịu rất nhiều khổ sở.”

“Kỷ Thiên Minh không có ở đây, em nhất định là rất nhớ anh ấy đúng không?”

Anh không nhắc tới Kỷ Thiên Minh cô còn có thể nhịn được, nhưng anh hết lần này tới lần khác nhắc tới, Dương Nguyệt rốt cuộc cũng không khống chế được nữa, nước mắt rơi như mưa.

Khóc đến cuối cùng bả vai run rẩy, thanh âm tắc nghẹn khàn khàn, thậm chí tức ngực không thở nổi.

William thấy cô ấy như thế này, trái tim đau đớn vạn lần.

Anh ta đã thua, thua rất triệt để, kỳ thật trong lòng cũng rất rõ ràng, ở trước mặt Kỷ Thiên Minh anh ta căn bản không chịu nổi một kích.

Trong mắt Dương Nguyệt, tình yêu và tình thân đã hòa làm một chưa từng tách ra, cùng anh trai chung sống hay cùng người mình thích ở một chỗ đều giống như nhau.

Cho nên, anh ta thua rồi, tình cảm của anh và Dương Nguyệt sao có thể so sánh với tình cảm anh em của cô và Kỷ Thiên Minh những năm này.

Ngay từ đầu cô có lẽ còn do dự, không cho phép chính mình như vậy, nhưng cuối cùng… vẫn lựa chọn từ bỏ, cho phép bản thân mình trở lại với Kỷ Thiên Minh.

Đây chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.

Cô khóc một hồi lâu cho đến khi mệt mỏi mới dừng lại.

Bây giờ anh ta phải dẫn cô đi tìm Cố Thành Trung ngay, bởi lẽ ngày mai anh đi tới đế đô rồi, cũng chỉ có thể tạm thời vi phạm ước định của Kỷ Thiên Minh, hy vọng về sau anh ấy không trách chính  mình đã làm như vậy.

Lần này cũng là hành động bất đắc dĩ mà thôi.

“Em đi theo Cố Thành Trung, nhớ đừng chạy lung tung, anh ấy đi đâu em phải đi theo đến đó, đừng để người khác lo lăng, biết không?”

William ấm giọng dặn dò.

Dương nguyệt dùng sức gật đầu thật mạnh.

“Anh… Tiếp theo anh định làm gì?”

“Gehlen đã bắt đầu xuất phát, anh rất tin tưởng vào khả năng của anh ta.
 
Chương 3004


Chương 3004

Hiện tại anh còn có nhiệm vụ ở trong người, trong thời gian ngắn không cách nào rời khỏi bộ đội được, cho nên…

Chuyện của em thật xin lỗi vì không thể giúp được gì.”

“Anh đã giúp em rất nhiều rồi, hoàng thất bên này xuất động, ít nhất cũng có thể làm cho Carol kiêng ky vài phần, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thực sự, cảm ơn anhl”

Dương Nguyệt cúi người thật sâu chân thành nói tiếng cảm ơn, bởi anh thực sự đã giúp đỡ chiếu cố cô rất nhiều.

“Em thật là, không cần phải khách khí với anh như vậy. Anh và Kỷ Thiên Minh đã lấy em ra làm tiền đặt cược, là anh nợ em mới đúng.”

“Không sao, em đã quên hết rồi, không để ở trong lòng nữa.”

William nghe điều này, trái tim run rẩy đau đớn.

Chuyện cũ cô cũng đã không còn nhớ nhưng anh vẫn canh cánh trong lòng, cảm thấy mình thiếu nợ cô quá nhiều.

Khóe miệng hắn theo bản năng gợi lên một nụ cười cay đắng, rất nhanh ai cũng không bắt được.

“Vậy em… Hãy chăm sóc bản thân thật tốt.”

Nói xong câu cuối cùng, không đợi cô đáp lại lê bước chân nặng nề xoay người rời đi không một lần quay đầu nhìn lại.

Dương Nguyệt đứng nhìn theo bóng lưng anh ta càng ngày càng xa, thẳng đến khi biến mất không thấy, mới thu hồi ánh mắt.

Bây giờ cô mới hiểu được, bất kỳ tình cảm nào cũng không bằng tình thân.

Bất cứ ai cũng không thể so sánh với Kỷ Thiên Minh.

Nhưng cô hiểu ra quá muộn, làm tốn thương anh trai mình cũng làm tổn thương William.

Cô giống như là tội nhân thiên cổ, trên người đột nhiên bị gông xỉiêng đè ép một cái rất nặng nề.

Lúc trở lại phòng, Cố Thành Trung đã quyết định suốt đêm này trở về, anh không muốn ở bên ngoài trì hoãn thời gian thêm phút nào nữa, miễn cho đêm dài lắm mộng.

Bọn họ bên này đã nghe được tin Gehlen xuất phát, rất nhanh thôi tin tức này sẽ truyền đến đế đô, Carol chắc chăn bởi vì vậy mà thu liễm một chút.

Đêm đó hai người xuất phát, chạy mãi đến nửa đêm mới trở về biệt thự.

“Nhỏ giọng một chút, đừng quấy rầy Trúc Linh ngủ”

Cố Thành Trung nhắc nhở.

Dương Nguyệt liền vội vàng thật nhẹ nhàng trở về phòng, mà Cố Thành Trung bên này cũng rón rén mở cửa phòng ngủ ra, vốn tưởng rằng Hứa Trúc Linh cùng mấy đứa nhỏ đã ngủ say từ lâu, nhưng trên giường chỉ có ba đứa con, lại không thấy bóng dáng cô đâu.

Anh không khỏi nhíu chặt mày lại, đưa mắt nhìn khắp cả phòng để tìm kiếm, cuối cùng cũng nhìn thấy Hứa Trúc Linh đang lúi húi ở phía sau nhà.

Bên cạnh là một chậu nước lớn, cô đang chuẩn bị giặt quần áo nệm và đồ chơi của bọn trẻ.

Sau khi giặt sạch bằng nước khử trùng lại rửa lại bằng nước sạch.

Một thân quần áo mỏng manh đứng ở trước gió, thân thể cô gầy yếu vô cùng phảng phất như bị gió thổi bay đi.
 
Chương 3005


Chương 3005

Bây giờ là 4 giờ sáng, cô ấy như thế nào còn không chịu ngủ?

“Trúc Linhi”

Anh tha thiết gọi tên cô.

Hứa Trúc Linh sửng sốt một chút, chỉ cho răng mình xuất hiện ảo giác, thân thể khẽ run lên nhưng không nghĩ là thật, chỉ móc móc lỗ tai rồi tiếp tục rửa đồ.

Cố Thành Trung nhìn bộ dáng cô làm như một cái máy, trong tim cực kỳ đau đớn, anh chẳng qua mới đi ra ngoài một ngày một đêm mà thôi, sao cô lại biến thành bộ dáng như này.

Anh lập tức bước nhanh về phía trước, ôm chặt cô vào lòng, hoảng sợ thì thâm “Trúc Linh… Trúc Linh em đừng làm anh sợ được không?”

Lúc đầu cô vùng vãy theo bản năng, nhưng rồi nhanh chóng cảm nhận được mùi hơi thở quen thuộc của anh, cơ thể cô không còn vùng vây nữa.

“Anh… anh về rồi à? Vừa rồi em có làm anh đau không?” Cô thận trọng hỏi với giọng run run.

“Sao em không ngủ, đêm hôm khuya khoắt còn thức làm gì vậy?”

Anh khẽ đẩy thân thể cô ra, xoay người cô lại mặt đối mặt nhìn nhau.

Đập vào mắt chính là khuôn mặt tái mét, đôi môi khô nứt và tóc tai bù xù.

Một đôi mắt sưng mọng đỏ hoe, nước mắt lưng tròng khiến anh xót xa Vô cùng.

Ngón tay Trúc Linh qua loa lau đi những giọt nước đang đọng trên khóe mắt: “Nói cho em biết, có chuyện gì đã xảy ra được không?”

“Anh… anh nói dối em đi qua đêm, làm em… cả đêm không thể nào ngủ được. Anh có biết, hôm qua lúc hai giờ sáng em giật mình thức dậy mà không thấy anh bên cạnh, hành lý của cũng chẳng thấy đâu hết, cảm giác của em lúc ấy tồi tệ vô cùng, em không thể đi ngủ tiếp, lại lo lắng sẽ làm phiền giấc ngủ của các con. Một đêm dài như vậy, phải làm gì cho thời gian trôi qua nhanh một chút, em chỉ đành tìm ít việc lung tung để làm. Tối qua em đã dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp. Hôm nay cũng đã mang tất cả đồ chơi mà lâu lắm rồi tụi nhỏ không đụng đến ra rửa sạch rồi .

Lần sau chỉ việc lấy ra chơi thôi, không sợ bị bẩn nữa”

“Bây giờ em vẫn còn nhiều việc phải làm lắm, anh cứ nghỉ ngơi trước đi nhé.

Em không ngủ được, thôi thì làm cho xong việc sáng mai ngủ bù cũng được.”

“Trúc Linh, em đừng như vậy nữa, đều là anh không tốt, là lỗi của anh, không nên gạt em rời đi lúc nửa đêm như vậy, anh vốn tưởng rằng rời đi lúc ấy sẽ để cho em và con có được giấc ngủ ngon, thật không nghĩ tới… Đừng làm việc nữa, nghỉ ngơi đi được chứ?”

“Không, em phải làm xong công việc của mình…”

“Vậy thì để anh giúp, em cứ ngồi bên cạnh xem là được?”

Anh nhẹ nhàng nói…

Hứa Trúc Linh nghe được lời này, ngây người nhìn vào mắt anh, nước mắt chọt ứa ra: “Không cần, chúng ta trở về ngủ tiếp đi, thật ra em không dám đi ngủ vì sợ, sợ anh xảy ra chuyện, cũng không dám đi ra ngoài, không cho ba đứa con ra khỏi cửa, hôm qua em đã gặp ác mộng, một giấc mơ thật lâu, rất đáng sợ, em thật sự chịu đựng không nổi nên mới biến mình thành ra thế này.”

“Nhìn bộ dáng em bây giờ rất chán ghét đúng không?”

“Làm gì có, em vân là Trúc Linh của anh, một chút cũng không hề thay đổi, tất cả là do anh chưa đủ tốt mà thôi.”

Anh vừa nói vừa tiếp tục hôn lên trán và má và cả mái tóc, cố gắng làm cho cô cảm thấy bình tâm lại.

“Chúng ta về phòng đi?”
 
Chương 3006


Chương 3006

Trúc Linh nhẹ gật đầu, bàn tay nhỏ bé được nắm chặt bởi đôi tay to rộng, bước từng bước phía sau anh.

Họ tiến vào phòng ngủ dành cho khách vì sợ làm bọn trẻ giật mình tỉnh giấc.

Cả người đều bị ướt đẫm, cô nhanh chóng đi tắm rửa, gội đầu và thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ.

Sau đó ngồi vào bàn trang điểm lau khô tóc, Cố Thành Trung đã nhanh chóng sải bước tiến lên giúp cô.

Nhìn mình trong gương có chút phờ phạc, đôi mắt sưng mọng nổi đầy tơ máu, Hứa Trúc Linh buồn bã hỏi: “Em… có phải nhìn rất xấu đúng không?”

“Với anh em lúc nào cũng xinh đẹp hết”

“Cố Thành Trung, em xin lỗi, em đã làm anh lo lắng”

Khuôn mặt cô tràn đầy áy náy tự trách.

“Là anh không tốt, mới khiến em phải lo lắng. Nhìn này, anh đã trở về an toàn, không có nói dối em phải không?”

Hứa Trúc Linh ghe xong dùng sức _- gật đầu thật mạnh, nhìn thấy anh nguyên vẹn trở về là niềm vui lớn nhất.

Côcòn mong đợi gì hơn thế, cũng không dám nói cho anh biết chuyện cô có một giấc mơ khủng khiếp, trong mơ thấy anh đã chết, nằm ngã trên vũng máu, áo sơ mi trắng trên người bị nhuộm thành một màu đỏ chói mắt, anh đã không còn hơi thở, cơ thể chỉ chít những vết đạn bắn xuyên qua.

Để bảo vệ cô, anh đã dùng chính _ thân thể bằng xương bằng thịt của mình ra đỡ đạn.

Chung quanh tất cả là khói dày đặc, cũng không có một bóng người, cô chỉ có thể thủ ở bên cạnh, không dám rời đi.

Sau khi từ trong giấc mơ tỉnh lại, †oàn thân đầy mồ hôi lạnh, sờ tay sang bên cạnh lại không thấy anh đâu càng làm cho cô lo lắng bất an.

Cô không dám gọi điện cho anh, sợ anh biết mình giờ này còn chưa ngủ nhất định sẽ lải nhải một lúc cho mà xem.

Trước khi tóc chưa kịp khô, Hứa Trúc Linh đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, lấy từ trong tủ ra bộ đồ chống đạn đưa qua.

“Anh mặc cái này vào đi, để cho em cảm thấy yên tâm hơn một chút. Em đã nhờ Khương Anh Tùng tìm người xử lý qua, bên trong còn trang bị một lớp thấu kính bảo vệ trái tim, rất cứng, có thể giảm bớt chút lực đạo của viên đạn.”

Cô mặc nó vào cho anh, nghiêm túc nói: ‘Không được cởi nó ra, kể cả khi đi ngủ, phải hình thành thói quen mặc nó bất cứ lúc nào.”

“Còn em thì sao?”

“Em …. em không cần đến nó.”

“Cần, như vậy anh mới có chút ít cảm giác an tâm, cũng để Khương Anh Tùng chuẩn bị một cái khác đi.”

“Được rồi, anh yên tâm.”

Sau khi tóc khô, hai người nằm trên giường, cô gắt gao ôm chặt lấy anh, cảm giác nhiệt độ ấm áp từ cơ thể đối phương chân thật truyền đến, trái tim bị treo lơ lửng trên cao dần dần buông xuống.

“Lần này đi có tốt không?”Cô hỏi.

“Ừm, anh hai và anh đã thương lượng rồi. Trước tiên chúng ta sẽ chia cho anh ấy một phần tiên. Ngoài ra, Malton bên kia cũng có hành động rồi.
 
Chương 3007


Chương 3007

Galen là đại tá trẻ tuổi nhất hiện tại, trên người anh ta có thể mơ hồ thấy được phong thái của William năm đó, đây là một thành công lớn. Anh ta đã đưa quân đội tỉnh nhuệ đến đây hồ trợ.”

“Anh Quý Khiêm quyết định đích thân dân đầu đội cảnh sát vũ trang.”

“Nhà họ Quý có biết không?”

“Có, dì và chú Tân Nhâm Thành là những người đầu tiên biết chuyện mẹ em bị bắt cóc, họ là chị em ruột thịt, vậy nên dì không thể có khả năng chỉ đứng bên cạnh mà nhìn. Không chỉ có Quý Khiêm, mà cả anh họ Quý Cảnh An cũng hỗ trợ vụ án này.”

“Nếu nhà họ Quý đã ra tay, thì tỷ lệ thắng của anh cũng lớn hơn một chút, anh sẽ cứu mẹ ra ngoài cho dù tốn kém bao nhiêu đi chăng nữa cũng được.”

“Ừ, phải tự bảo vệ mình cho tốt, đừng để em và các con phải lo lắng cho anh nhé.”

Cô ôm lấy anh, vùi đầu vào vòng ngực rộng lớn ấy, lắng nghe từng nhịp âm thanh mạnh mẽ của trái tim, chỉ cảm thấy có chút buồn ngủ, lập tức tiến vào mộng đẹp.

Cố Thành Trung vuốt v e mái tóc mềm mượt của cô, trong lòng trào dâng cảm giác đau lòng.

Cũng may lần này đi ra ngoài chỉ mất một ngày một đêm, nếu trì hoãn thêm vài ngày nữa, anh cũng không thể tưởng tượng được cô gái nhỏ này sẽ lăn lộn mình đến mức nào nữa.

Cô muốn giúp đỡ, muốn góp chút sức lực nhưng không thể làm được gì nên tự trách bản thân mình bất lực, trong lòng lại ray rứt không yên.

Gố tình hành hạ chính mình để bản thân không còn thời gian nghĩ tới mọi việc, không dám dừng lại, ngay cả việc nằm mơ cũng thật kinh khủng đối với cô.

Trông thấy người khác vất vả từ xa đến giúp, bản thân lại bất lực chỉ biết ở nhà không làm được gì.

Cô thực sự không biết rằng bằng cách tự bảo vệ mình, cô đã làm cho anh tràn đầy niêm tin và sức lực.

Bởi cô chính là động lực sống của anh, thậm chí anh đã từng nghĩ đến việc nếu Hứa Trúc Linh gặp tai nạn gì, anh nhất định sẽ đi theo cô, chuyện con cái hay gì khác anh không hề nghĩ đến.

Anh không có gì phải lo lắng cả, cha mẹ đã có anh hai, Phó Thiết Ảnh và Phó Thanh Viên chăm sóc.

Những gì bọn họ mất đi chỉ là một đứa con trai, mà với anh việc mất đi Hứa Trúc Linh tương đương với việc mất đi gia đình của mình.

Anh không thể chịu đựng được.

Mấy đứa nhỏ chắc chắn sẽ được bọn họ chăm sóc thật tốt, chỉ riêng cô hay sợ ma, sợ bóng tối, một mình làm sao dám đi qua cầu Nại Hà đây.

Vậy nên, cô đi đâu, anh liền đi theo đến đó.

Cô ở đâu, nhà liền ở đấy.

Cô không loạn, anh cũng không loạn “Trúc Linh, anh yêu em”

Giọng Cố Thành Trung khàn khàn trâm thấp vang lên bên tai Hứa Trúc Linh thật lâu.

Đêm nay, anh ngủ vô cùng an ổn, gắt gao ôm chặt lấy cô, lòng tràn đầy hạnh phúc.

Ngày hôm sau, Hứa Trúc Linh ngủ rất sâu, bởi vì tối hôm qua ngủ quá muộn nên khoảng mười một giờ trưa cô mới tỉnh dậy.

Vừa mở mắt ra liền phát hiện Cố Thành Trung không có ở bên, trong lòng lập tức hoảng sợ, vội vàng tìm kiếm.

Khi Cố Thành Trung từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy cô đang hoảng sợ, anh lập tức bước tới.

“Anh không đi đâu hết, chỉ cùng các con chuẩn bị bữa trưa cho em thôi.

Sáng nay em còn chưa ăn gì cả, uống chút sữa nóng cho ấm bụng đã, nếu không bụng sẽ rất khó chịu”

“Mẹ ơi, nhìn xem bố về rồi này.”
 
Chương 3008


Chương 3008

“Được rồi, đừng quấy rầy bố và mẹ thể hiện tình cảm nữa, mang bánh bao ra ngoài chơi đi!”

Ba bóng dáng nhỏ bé biến mất ngay lập tức.

“Mấy đứa nhóc này cũng thức thời lắm đó, biết rằng chúng ta đang thể hiện tình cảm”

“Vậy thì anh… anh sẽ cùng em ân ái cả đời được không?” Cô hỏi một cách  nghiêm túc.

“Tất nhiên, anh sẽ cùng em ân ái  đến già.”Anh nói từng chữ một thật kiên định.

Hứa Trúc Linh nghe được lời này, cũng an tâm hơn không ít.

Cố Thành Trung chỉ ở nhà ăn sáng với cô, sau đó rời đi.

Cô biết bây giờ anh có chuyện rất quan trọng để làm, điều duy nhất cô có thể làm là làm cho anh an tâm về cô.

Bởi vì Gehlen đột nhiên xuất hiện, làm cho Carol trong nháy mắt thu liễm, cũng không làm chuyện gì quá đáng, sợ khiến Gehlen chú ý.

Gehlen và Quý Khiêm Quý Thượng tướng đã phân tích vụ án, cố gắng không gây âm ï quá lớn, sợ khiến lòng dân hoảng sợ.

Carol bí mật liên lạc với Cố Thành Trung, muốn hỏi mọi chuyện thế nào.

“Làm sao đơn giản như vậy được, cho dù rửa tiền cũng cần thời gian ít nhất phải mất một tháng.”

“Còn vũ khí thì sao? Cái này chắc là làm được mà phải không?”

“Anh không ở chợ đen giám sát sao? Tôi có động tĩnh gì, chẳng lẽ anh còn không biết, người của ta còn chưa thu được bất kỳ vũ khí nào, hắn là còn đang chuẩn bị.” : “Cố Thành Trung, có phải anh đang đùa giốn với tôi không?” ©arol tỉnh táo nói.

Anh ta hung tợn đe dọa: “Anh không muốn mẹ vợ anh được an toàn phải không?”

“Tôi đương nhiên muốn, nếu mẹ vợ đại nhân xảy ra chuyện, không biết vợ †ôi còn làm ầm ï với tôi tới cỡ nào đâu.

Anh cũng biết đó, tôi nổi tiếng là chiều vợ.”

“Được rồi, nếu mấy điều kiện lúc †rước cũng không làm được thì tôi muốn lấy Bạch Nhược Minh Lan đổi Hứa Trúc Linh.”

“…..“ Cố Thành Trung nghe được lời này, trong nháy mắt trầm mặc. Anh ta muốn lấy Hứa Trúc Linh uy hiếp mình?

“Anh nghĩ rằng tôi sẽ đáp ứng sao?”

“Nếu anh không đáp ứng, tôi sẽ gi ết chết Bạch Nhược Minh Lan!”

“Vậy anh ra tay đi!” Phía bên kia điện thoại truyền đến giọng nói âm u của Cố Thành Trung: “Sau khi anh ra tay, người đầu tiên không bỏ qua cho anh là tôi. Carol, đạo tặc nên lại là bản phân của đạo tặc, anh cũng phải xem người mình đang uy hiếp là ai! Tự xem lại trọng lượng của mình đi, tôi để cho anh uy hiếp, chính là lão tử đã cho anh chút mặt mũi.”

“Tôi đồng ý giúp anh làm việc, là bởi vì tôi quan tâm đ ến tính mạng của mẹ vợ đại nhân, nhưng cho anh chút mặt mũi, anh liền không biết xấu hổ, vậy cũng không nên trách tôi vô tình. Đến lúc đó, vợ tôi sẽ chỉ biết các người độc ác ra tay giết con tin, sẽ không biết tôi đóng vai trò gì trong đó.”

“Anh có thể ra tay rồi đó, chỉ là hậu quả thì nên tự mình gánh chịu!”

“Anh… Carol chưa bao giờ gặp được người có thái độ cứng rắn như vậy, nửa phần tình cảm cũng không có, vậy mà để cho anh ta trực tiếp ra tay!

Quả nhiên, trước kia hung danh Cố Thành Trung cũng không phải là tùy tiện truyền ra.
 
Chương 3009


Chương 3009

“Lão tử coi như anh tàn nhãn!” Carol mắng một tiếng.

“Vậy khi nào anh đưa mấy thứ kia cho tôi, tôi thấy giống như anh cũng không muốn đưa cái gì đến chỗ này nha, chẳng lẽ tôi phải đợi ở đây mãi sao?”

Đã không thể tiếp tục chờ ở Đà Nẵng nữa, thời gian càng dài, càng có nhiều cơ hội cho người khác.

Bây giờ bọn người kia đã bắt đầu mở một cuộc tìm kiếm mở rộng, sớm muộn gì mấy người đó cũng sẽ tìm thấy mình, lúc đầu bọn họ rời đi từ bờ biển ngoại ô phía đông, tiến vào vùng biển sâu.

Nếu không phải là bọn họ có kinh nghiệm sống nhiều năm trên biển, thật khó để điều khiển tàu đi trên một khu vực biển sâu như vậy.

“Nếu các người cần tiền, tôi có thể cho các người, dù sao tài sản của tôi cũng không nhỏ. Các người muốn vũ khí, tôi cũng có thể cho ngươi bao nhiêu tùy thích, được không?”

“Cũng tốt, gần đây tôi có một nhóm hàng hóa muốn ra tay, anh giúp tôi bán.”

“Dễ thôi, bất quá tôi cũng có điều kiện, tôi muốn gặp mẹ vợ, bảo đảm bà không có việc gì.”

“Tôi có thể để bà ta cùng anh gọi video.” ị “Cũng tốt.”

Điện thoại cúp máy, lập tức bắt đầu quay video, anh nhìn thấy Bạch Nhược Minh Lan hoàn chỉnh không sứt mẻ gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Carol không cho họ nhiều thời gian để nói chuyện, chỉ trong một phút ngắn ngủi đã cúp máy, để cho anh nhanh chóng đi huy động tiền, thuận tiện đến bến tàu để nhận hàng.

Sau khi cúp điện thoại, anh lập tức nhìn về phía Phó Thanh Viên phía sau, nói: “Tra được chưa? Tra được tọa độ kinh vĩ tuyến, máy bay không người lái cũng đã trở lại.”

Họ đã không thể xác định được vị trí chính xác của Carol và dường như vị trí của anh ta luôn thay đổi liên tục.

Cho nên Cố Thành Trung mới không ngừng tìm cách liên lạc với anh ta, cho dù ra nước ngoài cũng không nhàn rồi, để cho Cố Thiện Linh giúp anh điều tra vị trí của tín hiệu, trải qua mấy ngày không ngừng nỗ lực, anh đã phát hiện vào thời điểm thủy triêu dâng cao và thủy triều hạ thấp, du thuyền sẽ thay đổi vị trí khoảng mười km.

Bởi vì phía dưới vùng biển này có rạn san hô, khi thủy triều rút thuyên sẽ rơi xuống, phải lái về phía sau mười km thì đáy thuyền mới không chạm vào rạn san hô. Sau đó đợi cho đến khi thủy triều lên thuyền mới có thể trở về vị trí ban đầu.

Họ cũng không dám tiếp tục đi sâu vào bên trong thăm dò, dù sao biển rộng vấn là vô tình, không ai biết nó sẽ mang lại chuyện gì đáng sợ hay không.

“Lần thủy triều rút tiếp theo là khi nào?”

“Hai ngày sau, hai giờ 40 phút sáng.”

“Thủy triều lên thì sao?”

“Bốn ngày sau, khoảng 4:20 chiều, nói cách khác là rạng sáng hai ngày sau, thuyền của bọn họ sẽ lui về phía sau khoảng mười km, đợi khoảng hai ngày nữa rồi mới trở về. Bốn ngày sau trời nhiều mây, kèm theo mưa rào, gió và mây trên biển có thể đáng sợ hơn trên đất liền một chút, sương mù sẽ đi kèm với mưa, làm giảm tâm nhìn.”

“Nếu muốn hành động, thì bốn ngày sau là thời gian tốt nhất.” Phó Thanh Viên bình tĩnh phân tích, ánh mắt nóng rực nhìn Cố Thành Trung, cậu ta tự nhiên hiểu được anh đang suy nghĩ cái gì.

Anh đang tìm kiếm cơ hội tốt nhất để hành động.

“Được, bốn ngày sau khoảng bốn giờ chiều, chúng ta sẽ bao vây bọn họ.”

Anh đã quyết định.
 
Chương 3010


Chương 3010

“Nếu đã quyết định như vậy, làm sao có thể thiếu tôi được chứ?” Đúng lúc này, có người vô thanh vô tức xuất hiện.

“Là ai?” Phó Thanh Viên có chút kinh ngạc, cậu ta đã quanh bố trí hồng ngoại ở xung quanh, bất luận là kẻ nào xuất hiện, cậu ta đều sẽ biết.

William chui vào cửa sổ và tháo dây thừng ra.

“Giám sát hồng ngoại trên mái nhà đã bị tôi tháo dỡ.”

“Làm thế nào anh có thể?”

“Trước kia tôi từng tham gia tháo bom, tháo dỡ mấy món đồ chơi nho nhỏ này là chuyện bình thường.”

“Làm sao anh lại đến đây?” Cố Thành Trung có chút kinh ngạc.

“Tôi biết, anh không có ý định cùng Gehlen cùng nhau hành động mà tự có chủ trương riêng của mình.”

“Những chuyện vi phạm pháp luật đã có luật pháp xử lý, tôi cũng có những chuyện tôi nên tự mình xử lý. Anh ta là một tai họa đối với tôi, và nếu cho anh †a một cơ hội, anh ta chắc chắn sẽ đặt âm mưu lên vợ và con tôi, tôi không để quả bom này còn sống, vì vậy tôi sẽ tự mình giải quyết nó.”

“Thật trùng hợp, tôi cũng xuất phát từ tư tâm, muốn giải quyết anh ta, không liên quan đến pháp luật, chỉ liên quan đến cá nhân.”

“Anh xuất phát từ tư tâm gì?”

“Có một cô gái cầu xin tôi cứu người, nhưng tôi đã hứa với Hoàng tử Harley rằng tôi sẽ không tham gia vào mấy chuyện trên Đảo Sương mù. Vì vậy, tôi chỉ có thể thực hiện bí mật. Không chỉ tôi, mà còn có Neil và Jenny. Anh tuyệt đối không phải một mình chiến đấu, cũng không khác với phán đoán của tôi, anh bị người khác uy hiếp cũng không có chút lung lay nào.” “Cho nên hôm nay, tôi đến đây để thăm dò thử, nhìn xem, thật ra vận may của tôi vẫn rất tốt đấy chứ. Bên cạnh anh thật sự là ngọa hổ tàng long al K tiên sinh, còn có hacker thế hệ mới, nhà họ Quý, Phó Thiết Ảnh, chậc, mạng lưới quan hệ khổng lồ của anh thật sự làm cho người †a sợ hãi nha. Nếu như mấy anh em các người chủ động gia nhập quân đội, chỉ sợ là làm cho da đầu người ta tê dại. “

“Chí khí đàn ông đặt khắp bốn phương, cho dù không thích hợp tham gia quân đội, vân có thể đền đáp cho Tổ quốc băng cách khác, chỉ là cách của anh và tôi bất đồng mà thôi.”

“Bốn ngày sau, tôi sẽ đến tìm anh, tôi có vũ khí tinh nhuệ nhất, đến lúc đó chúng ta cùng nhau xuất phát.”

“Được.” Có ba người William trợ giúp, phần thắng của anh sẽ lớn hơn vài lần so với chiến đấu một mình. Lần này anh dự định là đánh lén, nếu như nói cho Gehlen và nhà họ Quý biết thì bọn họ sẽ làm ra hành động với động tĩnh quá lớn, tất cả chuẩn bị sẽ trở thành công cóc.

Trong bốn ngày này, để không làm cho đám người Carol nghi ngờ, Cố Thành Trung cũng tìm được một ít vũ khí đặt ở bến tàu, rất nhanh đã có người lấy đi.

Anh ta chia làm ba đợt đến lấy hàng, chính là vì quan sát tuyến đường của họ, Phó Minh Viên đều điều tra rõ ràng.

Mấy ngày nay anh không ra ngoài, mà ở nhà cùng Hứa Trúc Linh và ba đứa con.

Cố Thành Trung sợ mặc dù bốn người toàn lực ứng phó, cũng không có biện pháp cứu Bạch Nhược Minh Lan.

Cho nên bọn họ có kế hoạch cho trường hợp tốt nhất, đồng thời họ cũng sẽ có kế hoạch cho trường hợp tồi tệ nhất.

Nếu như thật sự không cứu Bạch Nhược Minh Lan ra được, anh cũng hy vọng mẹ con bọn họ có thể gặp nhau ở thời điểm cuối cùng.

“Carol, tôi cho anh ba trăm triệu, để cho tôi cùng mẹ vợ của tôi gọi video thời gian dài một chút, nếu anh không yên tâm cũng có thể ở một bên nghe, được không?”
 
Chương 3011


Chương 3011

“Ba trăm triệu, thật đúng là miếng bánh lớn nha, nếu Cố tiên sinh đã mở

miệng, tôi làm sao nhân tâm cự tuyệt đây? Miễn là tiền được đặt ra, mọi thứ đều sẽ dễ nói chuyện.” Ngay sau khi ông dứt lời, người đàn ông ở đăng kia đã nhắc nhở 300 triệu chuyển từ bộ phận Manton đến tài khoản.

Carol cũng sảng khoái, lập tức đáp ứng chuyện này. Trước khi mở video, Cố Thành Trung cần tiêm cho cô một mũi tiêm phòng ngừa. “Trúc Linh, anh sẽ cố gắng hết sức đi cứu mẹ em, anh biết bà là người thân nhất của em, anh cũng không muốn để cho em mất đi bà. Anh đã chuẩn bị xong mọi thứ, bao gồm cả điều tồi tệ nhất. Điều tồi tệ nhất là… Anh không thể cứu bà ấy. Cho nên, anh không muốn để giữa mẹ con hai người lưu lại tiếc nuối, em hãy đem những lời muốn nói đều nói hết trong cuộc gọi hôm này đi, có được không?”

Hứa Trúc Linh nghe được lời này, đáy lòng rất bình tĩnh, nhưng nước mắt lại vô thanh vô tức rơi xuống. Cô cứng ngắc gật đầu, không thể hình dung ra †âm tình hiện tại của mình rốt cuộc là như thế nào.

Chẳng bao lâu màn hình máy tính mở ra, kết nối video giữa hai bên, màn hình hiện lên khuôn mặt quen thuộc.

Bạch Nhược Minh Lan cùng Quý Thiên Kim giống nhau như đúc, mỗi lần cô nhìn thấy Quý Thiên Kim, cô đều có thể tưởng tượng được mẹ mình như thế nào, nhưng bây giờ thật sự nhìn thấy, cảm thụ lại nặng nề như vậy.

“Trúc Linh… Xin lỗi con, là mẹ không tốt.” Bạch Nhược Minh Lan nhìn thấy cô liền khóc không thành tiếng.

Hứa Trúc Linh cũng như thế, cũng may Cố Thành Trung ở bên cạnh, có thể đế cho cô ôm, không kiêng nể gì khóc một tiếng. “Mẹ vợ, thời gian của chúng ta có hạn, người có chuyện gì muốn nói cũng nên nói đi.” Ý tứ của Cố Thành Trung, bà rất hiểu, dù sao ai cũng không có biện pháp bảo đảm có chuyện gì bất trắc xảy ra hay không.

“Trúc Linh, nếu mẹ thật sự không còn ở đây, mẹ cũng hài lòng. Nếu có con và Diệp Ngọc mẹ sẽ hài lòng…Chỉ là, cả đời này cũng không có biện pháp nhìn thấy cảnh đoàn tụ gia đình chúng ta”

“Tại sao… Bà không nhận ra tôi, bà đang sợ cái gì? Sợ tôi không chấp nhận các người, sợ mang đến cho tôi phiền toái không cần thiết, bởi vì bà cùng ba bất hòa, các người giằng co không xong, cho nên cũng không muốn nhận tôi… Nhưng mà, các người đã có bao giờ hỏi qua ý kiến của tôi chưa, các người đã bao giờ quan tâm tôi, hỏi tôi có cần một mái ấm hoàn chỉnh hay không, hỏi tôi có cần các người hay không chưa? Nếu các người không biết tôi ở đâu thì tôi có thể hiểu được, nhưng rõ ràng là các người từ đầu đến cuối đều biết, vì sao không chịu nhận tôi, vì sao nhất định phải bỏ qua nhiều năm như vậy, tôi không làm gì cả… Tôi đã trở thành một đứa trẻ mồ côi, các người có biết không?”

“Trúc Linh… Bạch Nhược Minh Lan nghe được lời này, trái tim đều đau đớn run rẩy. Lúc trước vì bà sợ cô sẽ bị cuốn vào các loại chiến tranh, ân oán riêng tư với Phó Minh Nam, sợ cô dính líu vào công ty Nhật Kinh, sợ cô bị cuốn vào chợ đen, sợ cô… Phía trước còn quá nhiều thứ phải đối mặt, hơn nữa bà không có biện pháp giải quyết tất cả cùng Nhật Kinh Xuyên Hi, đủ loại yếu tố đều khiến các bà không thể nhận người thân của mình.

Cho dù con gái của bà ở ngay trước mắt, bà cũng phải lựa chọn buông tha, tránh xa cuộc sống của cô, cố găng có thể vĩnh viên cũng không quấy rầy cuộc sống của, bà nhiều nhất chỉ cầu có thể đứng từ xa mà quan sát cuộc sống hạnh phúc của cô, điều đó đã đủ làm cho bà hài lòng.

Rốt cuộc bà đã quên một điều rất quan trọng, đó là cô có đồng ý không.

Ngay từ lúc đầu, cô đã bị tước quyền này. ‘Bà thực sự là người mẹ ích kỷ nhất trên thế giới! Tôi chỉ được sinh ra, nhưng tôi chưa bao giờ được chăm sóc.

Từ khi tôi còn nhỏ bà đã không làm tròn nghĩa vụ của người mẹ trong cuộc sống của tôi, đến khi tôi lớn lên, bà đã không tham gia vào buổi kết hôn của tôi, bà cũng không có mặt lúc tôi sinh con, không bao giờ đóng vai trò là người bà đối với các con của tôi. ‘Các người… Là vô trách nhiệm nhất, cũng không nói yêu tôi, nếu thực sự yêu tôi, bà hãy sống mà trở về để bù đắp cho tôi được không? Tôi… tôi có thể không trách bà, tôi chỉ hy vọng bà có thể trở về.”

“Tôi đã không có cha, không có em gái, nhưng tôi muốn có một người mẹ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom