Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2952


Chương 2952

Toàn bộ đội chụp ảnh đi theo để có thể trang điểm và thay đổi các phong cách khác nhau.

Bộ ảnh cuối cùng là bộ ảnh chụp tại bãi biển, họ ngồi tại bãi đá ngầm, ánh nắng cuối chiều chiếu vào thân ảnh của cả hai trông vô cùng ấm áp.

“Cô dâu nhắm mắt lại hướng lên trên bầu trời, giống như đang cầu nguyện với trời xanh. Chú rể hãy nhìn cô dâu bằng ánh mắt dịu dàng, cưng chiều đi nhé.”

Cô ta nghe vậy thì nhẹ nhàng khép mắt lại.

Thực sự có thể cầu nguyện thế này sao?

Nếu thực sự có thể thì cô ta hy vọng mình và anh trai có thể gắn bó một đời, mãi không lìa xa.

Hóa ra mất đi tình thân so với tình yêu còn thống khổ hơn.

Cô ta chưa từng nghĩ tới để ở bên William thì cái giá đắt phải trả chính là mất đi Kỷ Thiên Minh.

Lúc trước Kỷ Thiên Minh đã cho cô †a lựa chọn, nếu ở bên William cô ta sẽ phải ở lại London cả đời.

Kỳ thực lúc lao xuống cầu thang thì cô ta đã có sự lựa chọn rồi.

Cô ta muốn cùng với anh trai trở về, cùng lắm thì tìm một người đàn ông khác là được thôi.

Trên đời này nhiều đàn ông như thế chẳng lẽ lại không tìm được ai hay sao?

Kỷ Thiên Minh đã bầu bạn cùng với cô ta hai mươi bốn năm rồi/ Cuộc đời cô ta hầu như luôn xuất hiện hình bóng của anh trai.

Đột nhiên anh biến mất làm cho máu từ xương tủy cô như bị rút cạn.

“Anh trai, anh biết không? Thực ra em đã có ngay câu trả lời khi ở London trước khi em mất trí nhớ rồi.”

“Em định ở lại London sao?” Anh không chút do dự hỏi.

“Không, em sẽ trở về cùng với anh, cùng lắm thì lại tìm một người khác ở Đà Nẵng thôi.”

Kỷ Thiên Minh nghe thấy, trái tim vô cớ run lên.

Nếu như lúc trước không làm căng như vậy thì cô cũng không đến nỗi mất kiềm chế mà để xảy ra chuyện.

Nói không chừng đã cùng trở về với anh ta rồi.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Rồi bọn họ cũng sẽ lại giống như trước kia, vui vẻ ở cùng với nhau.

Chỉ tiếc là không có nếu như.

Cô ta chậm rãi mở mắt ra, một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống, trong hốc mắt đều là cảnh hoàng hôn đẹp đẽ.

Anh trai cao lớn ôn nhu vuốt v e đầu cô ta: “Em mãi mãi là em gái của anh, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.”

“Em biết mà, em cũng chỉ có duy nhất một anh trai mà thôi.”

“Về sau anh không cho phép viết mấy cái tiểu thuyết linh tỉnh nữa biết chưa?”

“Em biết rồi, ai bảo anh đập ống heo tiết kiệm của em.”

“Trước kia bị đám nam sinh thích em chặn đường lại, anh thu được kha khá đồ đấy.”

“Hả, hóa ra tình cảm ngây thơ trong sáng tuổi học sinh của em là bị anh ngăn chặn sao? Gó nhiều người theo đuổi thế cơ à?”

“Em gái anh ưu tú như thế, chắc chắn có nhiều người theo đuổi rồi. Chỉ là anh trai nhìn chẳng vừa mắt ai cả, lúc đó chỉ muốn nói là những tên đó quá cùi bắp, không xứng với em gái.
 
Chương 2953


Chương 2953

Mong là cuối cùng sẽ có một ngày có một người địch lại nổi anh, anh mới có thể yên tâm giao em cho cậu ta chứ.”

“Lúc đó…vân có thể buông tay em.

Nhưng một thời gian dài sau đó, khi người đó xuất hiện, anh lại chẳng thể buông tay. Em biết vì sao anh có nhiều bạn gái vậy không?”

“Không phải anh quá đào hoa hay sao?”

“Không phải như vậy, bởi vì các cô ấy đều có nét giống với em, có người giống ở đôi mắt, có người lại có đôi môi, hay một vài người mang lại cảm giác giống như bên cạnh em vậy. Nhưng em nói anh có số đào hoa, không thể nào ở bên ai đó đến cuối đời được, quả thực là rất chuẩn.”

Dương Nguyệt nghe anh nói như vậy thì há hốc miệng, nhưng không nói được gì.

Không thể nào ở bên ai đó tới cuối đời, kiếp đào hoa giống như một lời nguyền rủa.

Không có giải pháp.

Nhưng kiếp đào hoa anh ta lại tự chọn cho bản thân mình.

Chỉ tiếc lần này lại chẳng hái đóa hoa nào.

“Anh, anh đã có tính toán gì chưa?”

“Chắc là sẽ tiếp tục phát triển chợ đen, tán gái, tiêu dao tự tại thôi.”

“Đừng làm loạn nữa, nếu có gặp nguy hiểm thì hãy chạy đi thật xa, đừng gây họa cho các cô gái tốt nữa. Nếu có thể thì anh hãy tìm một chỗ mà sống yên ổn tại đó đi”

“Được rồi, nghe em. Em giống như một bà chủ nhỏ vậy, sau này William cưới em chắc cũng sẽ gặp không ít phiền phức rồi đây.”

Anh ra vẻ nhẹ nhõm trêu đùa cô ta.

“Đêm nay anh có việc, chắc phải khuya mới về nhà, em đi nghỉ sớm đi không cần chờ anh đâu.”

“Anh muốn đi đâu thế?”

“Tới đưa thiệp mời cho một người?”

“Đưa tới chỗ sư mẫu sao?”

“Ừm”

Anh ta gật gật đầu.

Chụp hoàn thành bộ ảnh cưới anh ta đưa cô ta trở về, sau đó lại đi tìm Bạch Nhược Minh Lan.

Bạch Nhược Minh Lan đã không còn là bà của ngày xưa, mà đã trở thành một Dạ Lang thứ hai, quản lý thị trường chợ đen một cách vô cùng có tổ chức, thực lực không ngừng được mở rộng, đã hợp tác cùng với nhiều quốc gia.

“Sư mẫu.”

Anh ta bước vào nhà dưới ánh trăng sáng làm cho Bạch Nhược Minh Lan có hơi kinh ngạc, bởi anh rất ít khi tới gặp mặt bà do hai bên còn có rất nhiều việc phải làm.

“Sao con lại tới đây?”

“Con có chuyện nhưng không biết phải mở lời cùng cô và ông cụ kiểu gì.

Nếu là người khác thì có thể dùng bạo lực để chặn miệng bọn chúng, nhưng nếu là sư mẫu thì con không thể làm như vậy.”

Anh ta cười khổ nói, tất cả thiệp mời đều đã phát ra ngoài, duy chỉ có của Bạch Nhược Minh Lan là anh vẫn còn nắm chặt trong tay.
 
Chương 2954


Chương 2954

Cũng may là Dương Nguyệt đồng ý kết hôn chứ không phải lén lút như kết hôn, giấu diếm bà như anh tưởng.

Nhưng bây giờ hoàn toàn không cần như vậy nữa.

Anh ta đưa thiệp mời tới, vào lúc Bạch Nhược Minh Lan nhìn thấy tên của cô dâu thì mày nhíu lại.

“Đã có chuyện gì?”

“Con thích cô ấy, nhưng….Dương Nguyệt thì không. Vậy nên con đã cùng cô ấy thực hiện một giao dịch, sau khi cô ấy kết hôn thì con sẽ rời đi.”

“Con có thể từ bỏ được sao?”

“Không bỏ được cũng phải bỏ. Sư mẫu, nếu con không có mặt ở đây thì tất cả chợ đen sẽ do cô cầm quyền, tất cả các thợ săn tiền thương đều sẽ do cô quản lý. Làm thợ săn cấp SS có thể truyền đạt lệnh tới phía dưới để mọi người tuân thủ đúng không?”

“Đúng thế, nếu cấp SS có lệnh thì tất cả đều phải đáp ứng.”

“Sư mẫu, vậy con sẽ tuyên bố một mệnh lệnh cuối cùng. Tất cả các thợ săn tiền thưởng khi cần thiết thì đều phải bảo vệ cho Dương Nguyệt không gặp phải hoạn nạn.”

Anh ta nói từng chữ từng chữ.

Bạch Nhược Minh Lan cảm thấy không thích hợp, hôm nay ngữ khí của Kỷ Thiên Minh vô cùng nặng nề, giống như đang nói di ngôn.

“Con làm cái gì vậy? Chỉ có nhiệm vụ cấp SS không thể nào hoàn thành thì mới có thể bàn giao cho thợ săn tiền thưởng dưới quyền. Trong tay con chỉ có một nhiệm vụ là bảo vệ cho Dương Nguyệt. Trừ phi cấp SS xảy ra chuyện, nếu không thì không còn cách nào để thỏa thuận với bọn họ.”

“Sư mẫu, con có thể giấu diếm tất cả mọi người, nhưng cô là bậc trưởng bối của con. Cô nuôi lớn con, con luôn rất yêu kính cô, con muốn phụng dưỡng cô nhiều năm nữa. Chỉ là con bất hiếu…Chỉ sợ không thể hoàn thành nổi.”

Kỷ Thiên Minh trực tiếp quỳ xuống, Bạch Nhược Minh Lan trong nháy mắt cảm thấy động tác nặng tựa như núi.

Bà muốn dìu anh ta đứng lên, nhưng Kỷ Thiên Minh lại khăng khăng quỳ xuống để nói cho hết.

“Sư mẫu, thì giờ của con không nhiều nữa, chỉ sợ không hoàn thành được nhiệm vụ. Con rời khỏi chợ đen, về sau sư mẫu sẽ vô cùng vất vả. Nếu như có thể, con mong cô có thể chiếu cổ Nguyệt Nguyệt, đừng nói cho cô ấy chuyện của con, cứ coi như là con đã đi du ngoạn khắp nơi đi.”

“Đứa nhỏ này, con nói gì thế? Con quan tâm tới Dương Nguyệt như vậy, làm sao có thể giao nó cho người khác?”

“Đúng vậy, vô cùng đau lòng nhưng lại lựa chọn buông bỏ. Bệnh viện chẩn đoán bệnh, con không còn nhiều thời gian nữa.”

Bạch Nhược Minh Lan bỗng cảm thấy đầu óc bà trống rõng.

Chồng bà mất cũng là bởi bệnh tật, thậm chí chẳng còn lại xương cốt.

Thằng nhóc này là đồ đệ ưu tú nhất của ông ấy, chẳng lẽ cũng chọn cách đó mà đi hay sao? “Nhóc con, chúng ta đi trị liệu có được không? Con không được từ bỏ…”

“Đây là màn cuối rồi, con không có nhiều thời gian nữa.”

Màn cuối….

Bạch Nhược Minh Lan ngây người, cả người hơi lảo đảo.

Kỷ Thiên Minh đỡ lấy bà, nói: “Con sống đủ rồi nên sư mẫu không cần phải đau lòng, con không hề có chút tiếc nuối một chút nào. Cô ấy đã đồng ý kết hôn với con, đó là điêu hạnh phúc nhất rồi.”
 
Chương 2955


Chương 2955

Bạch Nhược Minh Lan nghe vậy, hai tay run run vuốt v e mặt của anh nói: “Được, nhất định cô sẽ thay con chăm sóc cho con bé, đợi cô trở về sẽ tham dự hôn lễ của con”

“Cảm ơn sư mẫu. Đây là mặt nạ da người, nếu có gặp Hứa Trúc Linh thì cô cũng thuận tiện hơn.”

“Đứa bé ngoan.”

Bà có vô cùng nhiều điều muốn nói nhưng đều bị nghẹn lại trong cổ, không thể nói ra.

Tâm tư anh rất chu đáo cẩn trọng, mọi chuyện đều suy nghĩ chu toàn nên mới có thể quản lý tốt chợ đen như vậy.

Anh có khát vọng lớn, lại có tài quản lý, nên mới có thể là thợ săn cấp SS đứng đầu 500 người. Nhiều người trả một số tiền lớn để mời anh làm việc.

Nhưng từ sau khi trở thành cấp SS, lấy danh nghĩa cá nhân nhận một nhiệm vụ, ký vào một bản hợp đồng.

Bản hợp đồng này chính là về việc bảo vệ Dương Nguyệt.

Nếu như ở nhiệm vụ này anh bất hạnh qua đời, tất cả các thợ săn tiền thưởng đều muốn tiếp nhận nhiệm vụ này.

Bất luận có đang thực hiện nhiệm vụ gì thì đều phải lấy nhiệm vụ bảo vệ Dương Nguyệt làm đầu.

Anh coi là sẽ không có ngày như thế, anh sẽ bảo vệ Dương Nguyệt tới già.

Nhưng không ngờ…

Anh như thế này mà đã già rồi.

Tạm biệt Bạch Nhược Lan Minh, ánh trăng lúc này như trâm xuống.

Rất nhanh sau đó đã tới hôn lễ.

Buổi lễ không quá phô trương, được tổ chức tại một giáo đường nhỏ gần một trang trại, ăn mặc trang trọng.

Tới tham dự có những người danh tiếng hiển hách như Cố Thành Trung, cũng có người anh em cùng vào sinh ra tử với Kỷ Thiên Minh.

Hai giới hắc bạch cũng có không ít nhân vật máu mặt tham dự.

Cố Hy và Niệm Noãn thành phù dâu phù rể, nâng váy cô dâu nom rất ra dáng.

Sắc mặt của Kỷ Thiên Minh rất không tốt, sau khi dặm mấy lớp phấn mới có thể miễn cưỡng làm cho khí sắc anh ta tốt hơn một chút.

“Em vào nhà vệ sinh một lát, nhớ để ý bọn nhỏ nhé.”

Hứa Trúc Linh nói xong thì đi về phía nhà vệ sinh kết quả lại đụng phải một người làm đồ đạc rơi hết xuống đất.

Cô tranh thù giúp người đó nhặt điện thoại và ví tiền lên.

“Đây ạ”

Cô đưa tới nhưng đối phương lại chậm chạp không nhận lấy, kinh ngạc nhìn cô.

Miệng cô hơi há ra, tựa như muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại không thể phát ra âm thanh nào hết.

Đối phương là một người phụ nữ ước chừng 50 tuổi, khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt nhưng lại rất có khí chất, giống như phu nhân của một nhà quyền quý nào đó.

Dáng người cũng khá ổn, hẳn là hồi trẻ bà có thân hình rất đẹp.

Hứa Trúc Linh thấy người này khá lạ mặt, có lẽ là quen biết với Kỷ Thiên Minh, nên cô không nhận ra ai cả.
 
Chương 2956


Chương 2956

“Cô…cô không thể nói chuyện sao?”

Nhìn đối phương không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cô nhẹ nhàng hỏi.

“Xin lỗi cô, tôi vô ý quá, cô có bị thương không?”

Người phụ nữ bối rối, giống như cảm thấy minh có chút thất thố nên đầu bà hơi cúi.

Hốc mắt bà ươn ướt nên tranh thủ lau đi.

Rõ ràng đây không phải lân đầu bà thấy con gái, nhưng lần nào cũng chỉ muốn khóc.

Chớp mắt con gái bà đã lớn thế này rồi, nhưng bà vấn chưa một ngày làm tròn trách nhiệm một người mẹ.

“Vậy để cháu đưa cô tới hội trường đi”

Thấy bà ấy không nói lời nào, Hứa Trúc Linh sợ bà thấy không thoải mái.

Rồi bà gật đầu lia lịa.

Sau đó Hứa Trúc Linh bà ấy ngồi cùng hàng với cô, lại ở ngay cạnh cô.

“Sao em về nhanh vậy?” Cố Thành Trung có hơi ngạc nhiên.

“Em va phải cô ấy, sợ cô thấy không thoải mái nên đưa cô ấy về đây.”

Bạch Nhược Minh Lan nhìn thẳng về phía đứa bé Cố Thành Trung đang ôm †rong ngực, đứa nhỏ đang ngậm một núm v* cao su, xinh xắn như một con búp bê vậy, lại ngoan ngoấn bò bò luyện tập, không quấy người chút nào.

Vậy nên nếu có muốn đưa nó ra ngoài chơi cũng vô cùng dễ dàng, chỉ cần cầm theo sữa mà thôi.

Bà đưa hai tay ra, muốn ôm đứa bé vào lòng.

“Đây là bảo bối của con, có dễ thương không ạ?”

Bạch Nhược Minh Lan gật đầu, hốc mắt hơi ẩm ướt.

Đây chính là cháu ngoại của bà, nhưng hiện tại bà mới được gặp nó lân đầu.

Bà hơi khẩn trương, chỉ chỉ vào đứa bé rồi lại chỉ vào mình.

Hứa Trúc Linh không từ chối mà bế đứa bé đặt vào tay bà, dù sao cũng ngay cạnh đây, bà ấy cũng không thể bế người chạy mất được.

Đoàn Tử không sợ người lạ chút nào, vui vẻ khoa tay múa chân trong lòng bà.

“Nó có vẻ rất thích cô đó ạ.”

Bạch Nhược Minh Lan chơi đùa với đứa nhóc, Hứa Trúc Linh đưa mắt nhìn về phía Cố Thành Trung một chút rồi quay trở lại nhà vệ sinh.

Sau khi cô rời đi, Bạch Nhược Minh Lan liền mở miệng.

“Cố Thành Trung, là tôi.”

“Con chào mẹ.”

Xem ra anh đã sớm nhận ra hết thảy, trước kia anh cũng mang mặt nạ da người rất lâu nên có thể dễ dàng nhận ra.

“Tôi tới tham dự hôn lễ của Kỷ Thiên Minh, cũng tiện thể thăm hai đứa luôn.

Cậu không cần phải nói ra, tôi chỉ cần ở cùng con gái một chút là được rồi.”
 
Chương 2957


 

Chương 2957

“Con biết rồi, mẹ yên tâm.”

Rất nhanh sau đó thì Hứa Trúc Linh trở về, thấy Đoàn Tử đã ngủ thiếp đi trong ngực của bà nên cũng không làm phiền nữa, có vẻ bà ấy rất thích trẻ con.

Không lâu sau đó, đám cưới chính thức được diễn ra. Chú rể đã đứng trên lễ đường cạnh linh mục, Dương Nguyệt đầu đội vương miện, mặc một chiếc váy trắng tỉnh khôi.

Đăng sau là hai đứa nhóc nâng váy, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Cô ta nhìn về phía người đàn ông trên lễ đường, ánh đèn chiếu trên người anh tựa như đang có hào quang bốn phía tỏa ra.

Mấy năm nay anh không thay đổi một chút nào, vần giống như một thần tiên.

Bất cứ khi nào, chỉ cần có anh bên cạnh, cô cảm thấy mình tràn đầy sức mạnh.

Được anh trai bảo vệ là điều hạnh phúc nhất trên đời này.

Bởi vì cô ta biết dù mình có đang ở đâu, có đang lâm vào khó khăn gì sẽ luôn có một người vượt qua chông gai tới, đánh bại tất cả những kẻ xấu.

Bây giờ cô ta sắp gả cho người đàn ông này.

Cô ta đã từng nghĩ, người phụ nữ bước vào tim anh nhất định phải là người phụ nữ tốt nhất trên thế giới này.

Có thế mới đáng được anh ưu ái.

Nhưng cô ta lại cảm thấy người này chắc hẳn không tồn tại, dù sao không ai có thể thay đổi kiếp đào hoa của anh được.

Nhưng ông trời lại giao trọng trách này cho cô ta, cô ta không tốt, thường xuyên gây ra phiền phức cho anh, luôn luôn trêu chọc anh, thỉnh thoảng lại còn đùa ác.

Nhưng anh chưa bao giờ tức giận mà vẫn luôn bao dung với cô ta.

Cô ta năm nay đã 24 tuổi lại vẫn có thể như cũ, hồn nhiên như một đứa trẻ trước mặt anh.

Thật tốt quá.

Nhưng từ nay về sau, cô ta muốn trưởng thành.

Nghĩ tới đây hốc mắt Dương Nguyệt hơi ẩm ướt.  Thấy cô ta tới gần, anh vươn tay ra.

Cô ta không có chút do dự nào, đặt †ay vào đôi bàn tay ấm áp của anh.

“Anh trai… Kỷ Thiên Minh.”

Dương Nguyệt đổi giọng.

“Cuối cùng em cũng gả cho anh rồi.”

Mấy chữ này phát ra vô cùng nặng nề.

Rốt cuộc anh ta cũng trở thành chú rể của cô, thấy cô mặc váy cưới.

Coi như hiện tại nếu phải chết thì cũng sẽ không còn gì nuối tiếc.

“Hôm nay em là cô dâu của anh.”

Không lâu sau đó đã tới phần tuyên thệ.

“Anh Kỷ Thiên Minh, anh có nguyện ý cưới cô Dương Nguyệt làm vợ không?

Bất luận nghèo khó hay sang giàu, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, dù cho…”

“Ông không cần nói tiếp nữa, những lời thề này để tôi tự mình nói.”

Anh ta trực tiếp ngắt lời mục sư.
 
Chương 2958


Chương 2958

Anh ta không cần lời thế như thế này, bởi vì đời này cô chỉ có thể sống tốt, thật khỏe mạnh.

Lời thề khi kết hôn giống như một lời nguyền rủa đáng sợ nhất, cứ thế đem hai người buộc lại cùng một chỗ.

Anh ta không muốn cô phải buộc chặt một đời với người như anh ta mà hy vọng cô có thể tự do bay lượn như cánh chim trên bầu trời. Cuộc sống sinh hoạt cũng không cần phải quá đặc sắc, nhưng ít nhất cô cũng được làm điều mình muốn.

Anh ta cầm lấy chiếc nhẫn cưới, nắm chặt trong tay, ánh mắt nóng rực đặt lên người cô: “Hôm nay Kỷ Thiên Mình tôi bằng lòng lấy Dương Nguyệt làm vợ, không cầu sống bên nhau trọn đời, nhưng cầu cho cô ấy cả đời này đều khỏe mạnh giàu có, vui vẻ hạnh phúc. Trước kia tôi đã ngăn cô ấy làm rất nhiều chuyện, không cho cô ấy yêu sớm, không cho phép uống rượu, không cho phép theo đuổi ai hết. Những điều này đều có chứa một chút tâm tình cá nhân, nhưng thật may là cô ấy không chê mà theo tôi giúp đỡ 24 năm trời.”

“Mọi người đều đã biết, chúng tôi vốn là anh em, nhưng tôi lại có tâm tình khác thường, vốn không chấp nhận làm anh em tốt lại còn muốn nên vợ nên chồng. Cuối cùng đành… làm trái với ý trời, làm trái đi đạo Đức.”

“Hôm nay chúng tôi thành vợ chồng, không hề có giấy đăng ký kết hôn, không hề có trời đất chứng giám, chỉ dựa trên mong muốn cá nhân của tôi mà thôi. Sau ngày hôm nay, chúng tôi sẽ lại chia tay nhau rồi hoà vào biển người vô tận, không cầu cho mọi chuyện an bình, chỉ hi vọng cô ấy có thể có một đời vui vẻ.”

“Hôm nay là ngày vui nhất của tôi, rất cảm ơn mọi người có thể nể mặt tôi tham dự, trước đó có gây rắc rối thì mong các vị lượng thứ. Tôi không phải là ở giới bạch đạo, cũng không phải ở hắc đạo, nhưng đen trắng cũng rất rõ ràng, ngày thường có đặc tội ai đó, nhưng cũng có công với vài người.”

“Nếu tôi có đắc tội xin hãy cứ nhăm vào tôi. Còn nếu tôi đã giúp đỡ ai đó thì nếu ngày sau gặp lại, nếu em gái tôi gặp khó khăn thì xin hãy giúp đỡ cô ấy.”

“Tôi còn muốn nhờ vợ chồng của tập đoàn Gố Linh chiếu cố cô ấy nhiều hơn. Ở Đà Nẵng cô ấy chỉ có duy nhất Cố phu nhân là bạn, mong phu nhân có thể giúp đỡ cô ấy nhiều hơn.”

“Ngài Tần, quan hệ của chúng ta có lẽ không cần phải nói thêm gì nữa, đều là chuyện xưa cả rồi, ngài cũng đã rời khỏi chợ đen. Xin phép cho tôi nhờ vả nhà họ Quý một lần nữa, hãy vì mặt mũi của tôi….vì mặt mũi của sư mẫu tôi, nếu em gái tôi có cần giúp việc gì, rất mong có thể giúp đỡ cô ấy.”

Anh ta nhờ vả tất cả mọi người đang có mặt, chỉ không điểm rõ tên mỗi Bạch Nhược Minh Lan.

Cuối cùng sau khi nói xong, anh ta mới đưa mắt về phía bà, không nói gì cả, chỉ cúi người xuống thật sâu.

Sau đó anh ta mới cầm chiếc nhân lên nhìn Dương Nguyệt: “Anh muốn trao nhân cho em.”

Dương Nguyệt đã sớm khóc không thành tiếng.

Sau hôm nay cô ta vẫn muốn tiếp tục gặp lại anh.

Giữa biển người mênh mông, hai người họ lạc mất nhau.

Cô ta run rẩy đưa tay ra, chiếc nhân được đeo lên ngón áp út, viên kim cương sáng long lanh, tựa như một giọt nước mắt.

“Khu khụ…”

Kỷ Thiên Minh bất ngờ ho khan làm cho mọi người đều rất lo lắng.

Dương Nguyệt phát hiện ra sắc mặt anh có phần không đúng, lập tức đỡ lấy anh.

“Anh, anh có sao không?”

“Đồ ngốc, hôm nay không thể gọi tên anh sao? Nghe anh trai lâu, anh phát chán rồi.”

Anh ta nén thống khổ, nuốt hết máu lại, giả bộ bình tĩnh.
 
Chương 2959


 

Chương 2959

Anh ta dịu dàng vuốt v e khuôn mặt cô, trong đáy mắt cũng vô cùng âu yếm “Kỷ Thiên Minh, em vẫn chưa nói lời thề…Em không biết phải nói gì cả.”

“Em không cần phải nói, anh nói là được rồi.”

Anh ta ôm lấy cô thật chặt, giống như chỉ cần buông tay một giây, cô sẽ biến đi mất.

Dương Nguyệt…

Cảm ơn em đã xuất hiện để anh cảm nhận được tình yêu Anh thực sự rất yêu em…

Nhưng cũng chỉ làm được việc yêu mà thôi.

Không lâu sau đó đã tới yến hội, nhưng anh ta không thể ra tiếp rượu, cả bữa tiệc không thấy cô dâu và chú rể đâu.

Anh ta sắp không chịu được nữa rồi.

Sau khi anh ta gọi điện cho Bạch Nhược Minh Lan, bà vội vàng chạy tới phòng nghỉ ở tầng 2.

“Sư mẫu…anh con… Anh ấy tự nhiên giam mình trong phòng, khóa trái cửa lại không cho con vào. Bên †rong…giống như có cái gì bị đổ vỡ, anh ấy làm sao thế ạ?”

Dương Nguyệt gấp như kiến đang bò trên chảo nóng.

Bạch Nhược Lan Minh nhíu chặt mày, Kỷ Thiên Minh đã dặn đi dặn lại bà trong điện thoại là không để Dương Nguyệt được vào và nhìn thấy bộ dạng này của anh ta.

“Có thể người nó đang hơi không thoải mái do trước kia đi làm nhiệm vụ bị nhiễm một loại bệnh dữ. Con đi gọi bác sĩ tới đây đi.”

Dương Nguyệt gật đầu, tin tưởng tuyệt đối vào lời nói của Bạch Nhược Minh Lan.

Hiện tại cô ta đã rối như tơ vò, toàn bộ đều nghe theo quyết định của bà.

Bạch Nhược Minh Lan gõ cửa rất lâu thì cửa mới mở.

Anh ta đang ôm chặt lấy bụng, đau đến chết đi sống lại, giống như có một cái máy xay thịt đang điên cuồng khuấy động trong bụng.

“Kỷ Thiên Minh.”

Bà lập tức tiến tới, nhìn thấy anh ta trên trán nổi đầy gân xanh, đầy mồ hôi, lau tới lăn lộn trên mặt đất.”

Anh ta không ngờ tới môi lần phát bệnh lại đau đớn thế này, mà lần sau phát bệnh còn đau hơn lần trước.

“Sư mẫu..”

Anh ta đau khổ nói, Bạch Nhược Minh Lan ôm chặt lấy anh.

Trong mắt bà Kỷ Thiên Minh giống như một người con, do chính tay Dạ Lang dạy dõ nên.

Trên người anh ta tất cả đều có hình bóng của Dạ Lang, nếu anh mất đi thì liên hệ duy nhất giữa bà và Dạ Lang sẽ không còn nữa.

Nhìn anh ta đau khổ thế này, bà chỉ hận cơn đau này là do bà chịu.

“Làm thế nào cô mới có thể giúp con đây?”

“Sư mẫu…cô đưa con đi…được không? Con không muốn để Dương Nguyệt nhìn thấy bộ dạng này của con, người không ra người, quỷ không ra quỷ.”

Anh ta run rẩy nói, giống như tiếng rít của một con thú bị thương.

“Được, cô đưa cô đi.”

Bà đưa tay đỡ anh ta xuống cầu thang.
 
Chương 2960


Chương 2960

Bên dưới đã sớm sắp xếp xe.

Bọn họ từ trong tiệc cưới đi ra, sau đó lên xe.

“Tới bệnh viện đi.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Bà nhanh chóng nói, lúc này Kỷ Thiên Minh đã đau tới ngất đi.

“Được ạ…Nhưng trước đó ngài Kỷ đã thông báo ngài ấy muốn ra sân bay để rời khỏi Đà Nẵng.”

“Nó muốn đi đâu?”

“Ngài ấy nói…muốn đi tới một vùng biển”

“Biển sao?” “Vâng, bởi vì ngài ấy đã từng đồng ý với cô Dương Nguyệt là sẽ cùng cô ấy ra biển, nhưng sau đó lại về trễ, nên chỉ có thể mừng sinh nhật tại nhà. Ngài ấy nợ cô ấy một buổi sinh nhật, nói đời này không còn nhiều thời gian nữa nên muốn đi ra ngắm biển, thay cả phần của cô Dương Nguyệt nữa, để tựa như bọn họ đang cùng nhau thưởng cảnh.”

“Đứa ngốc này, đã thành cái dạng này rồi còn muốn giữ lời hứa trước kia.

Được rồi, làm theo nguyện vọng của nó, đi biển.”

Bạch Nhược Minh Lan nghẹn ngào nói.

Ra tới sân bay thì Kỷ Thiên Minh cũng tỉnh lại nhưng vẫn vô cùng đau đớn, cả người rã rời.

Mồ hôi anh ta đầm đìa, không còn sức lực, trông vô cùng yếu ớt.

“Con rất ổn, nhưng mà…. Sư mẫu không được theo con đi. Sư mẫu….cô hãy ở lại Đà Nẵng, thay con chăm sóc cho cô ấy.”

“Con không cần mạng nữa đúng không?”

“Con sắp chết rồi nên đâu cần cô phải phí công chăm sóc nữa? Cô yên †âm đi, con sẽ thuê người tới chăm sóc thật tốt. Sư mẫu, cô có thể thay con ngắm nhìn thật kỹ buổi lễ kết hôn của con được không?…Buổi lễ kết hôn của con..

Bạch Nhược Minh Lan nghe anh ta nói như thế thì bật khóc.

Kỷ Thiên Minh chưa từng khóc, dù cho có gặp phải bất cứ khó khăn gì hay bị thương, anh đều chỉ cắn chặt môi.

Nhưng lần này anh lại vô cùng đau khổ, nước mặt lặng lẽ rơi xuống.

Bạch Nhược Minh Lan chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta đi, chờ khi cửa kiểm tra an ninh đã không bóng người thì bà rốt cuộc không chống đỡ nổi, ngồi sụp xuống đất.

Dạ Lang, xin lỗi tôi không chăm sóc tốt đứa nhỏ này.

Tôi thật có lỗi. Nước mắt cứ thế tuôn rơi lã chã.

Bạch Nhược Minh Lan hồn bay phách lạc mà trở lại nơi tổ chức hôn lễ, Dương Nguyệt đã gọi điện cho bà ấy không biết bao nhiêu lần, cũng gửi tin nhắn trong hơn mười ngày liền và liên tục hỏi Kỷ Thiên Minh đã đi đâu.

Khi bà ấy về tới phòng nghỉ, Dương Nguyệt đang ngồi liệt trên mặt đất, mạng che mặt vứt bên người cô ta, đầu tóc rối bù, nhìn qua thấy chật vật không thôi.

Cô ta sớm đã khóc đến đỏ cả mắt, ngước nhìn về phía Bạch Nhược Minh Lan.

“Anh trai con đâu?”

“Tạm thời có nhiệm vụ, nó đã đi rồi.”

Bạch Nhược Minh Lan cố nhịn xuống cơn đau, giả vờ như không có việc gì mà nói như thế.
 
Chương 2961


Chương 2961

“Không thể nào!”

Dương Nguyệt trực tiếp phủ nhận lý do mà Bạch Nhược Minh Lan đưa ra mà không cần lấy một giây để suy nghĩ.

Cô ta quá hiểu rõ Kỷ Thiên Minh, anh ta vô cùng mong chờ hôn lễ này vậy nên cho dù trời có sập thì anh ta cũng không thể bỏ đi.

Trừ khi…… Trừ khi đã có chuyện gì đó xảy ra với anh ta.

Khi anh ta tự nhốt chính mình vào phòng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thật sự rất khó xem, nhưng đôi môi lại giống như là bị thấm lên một lớp máu, mỗi một câu nói ra tựa hồ đang bị kìm nén.

“Anh ấy sẽ không rời đi đâu, phàm là những ngày lễ quan trọng, anh ấy đều sẽ cùng con trải qua trọn vẹn cả một ngày. Còn chưa tới buổi tối, vậy nên anh ấy không nên đi đâu cả. Thật ra là cô biết anh ấy đã đi đâu, đúng không? Cô nói cho con biết đi, con muốn đi tìm anh ấy.”

“Con tìm nó làm cái gì, hai đứa không thể trở thành vợ chồng được, hai đứa các con chỉ là anh em, con không yêu nó, con hiểu không?”

“Nhưng mà con yêu anh trai của con! Chúng con không thể ở bên nhau mà không có tình yêu nam nữ hay sao?

Con không cần William nào cả, con chỉ cần anh ấy thôi. Anh ấy muốn cùng con trải qua cuộc sống như thế nào thì con sẽ sống cùng anh ấy như thết”

“Con đồng ý bất cứ điều gì anh ấy yêu cầu, con chỉ cầu xin anh ấy đừng rời xa con. Từ lúc con sinh ra đến bây giờ, ròng rã suốt hai mươi tư năm lẻ một tháng ba ngày, anh ấy đều ở đây, anh ấy là toàn bộ mọi thứ của con. Ai cũng có thể rời bỏ con mà đi, nhưng riêng anh ấy thì không thểi”

“Anh ấy không thể như thế, anh ấy làm sao mà nhân tâm bỏ mặc không quan tâm con được.”

Cô ta khóc sướt mướt, đấm ngực dậm chân, khóc đến mức cuồng loạn.

“Con chỉ yêu cầu anh trai mà thôi, nhưng mà nó….. nó lại yêu cầu quá nhiều. Nó sẽ không quay trở lại, nó……

không muốn gặp lại con nữa.”

“Cô nói dối con, sư mẫu cô nói dối con đúng không, anh trai của con sẽ không bỏ rơi con. Anh ấy đang ở đâu?”

“Nó đã lên máy bay rồi.”

“Con đến sân bay tìm anh ấy.”

Cô ta ngay lập tức đứng dậy định ra ngoài đuổi theo, nhưng vì tà váy cưới quá dài, kết quả là cô ta nặng nề ngã xuống đất.

Chiếc váy cưới này là do anh ta đích thân lựa chọn, chiếc nhãn cũng là dùng cho màn cầu hôn của anh ta.

Hôn lễ là do anh ta dày công sắp xếp chu đáo, mỗi một tấm thiệp mời đều được viết tay cẩn thận, những vị khách đã đến hôm nay đều là do anh ta †ự mình đến tận cửa đưa thiệp mời.

Một hôn lễ long trọng như vậy, sao anh ta có thể đột nhiên biến mất không thấy đâu được chứ?

Không phải, không phải như thế.

Cô ta cố chấp khó khăn đứng dậy một lần nữa, hai chân đều đang run lên, cơn đau từ đầu gối giống như lan đến tim.

Cô ta khăng khăng muốn ra ngoài đuổi theo, nhưng mà chưa đi được vài bước thì bị choáng váng rồi ngất xiu, không có cách nào tiếp nhận đả kích lớn như vậy.

Cố Thành Trung vừa lúc đi lên tìm Kỷ Thiên Minh, anh đã đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
 
Chương 2962


Chương 2962

“Sao lại như thế này?”

Anh đỡ Dương Nguyệt dậy, nhíu mày dữ dội.

“Trong khoảng thời gian này mẹ muốn nhờ hai con chăm sóc cho Dương Nguyệt, chỉ cần nói mẹ là họ hàng xa của nhà họ Dương đến tham dự hôn lễ, bây giờ mẹ cũng phải cùng đi đến đấy.

Nhưng nhìn bộ dạng nó như thế này, mẹ thật sự không thể yên tâm được.”

“Vậy Kỷ Thiên Minh đâu rồi?”

“Nó…… sẽ không trở lại Đà Nẵng nữa, từ nay về sau, chúng nó sẽ không còn là anh em, đã hoàn toàn ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.”

Bạch Nhược Minh Lan tàn nhãn nói.

Bà ấy đã quyết định đem bí mật này Vĩnh viễn chôn sâu trong lòng, dù là ai cũng không thể nói ra.

“Được rồi, con cũng không hỏi nhiều nữa, mẹ vợ đi cùng con thôi ạ.”

Anh dìu hai người đưa lên xe, sau đó lại đi đón Hứa Trúc Linh và bọn nhỏ.

Hứa Trúc Linh nhìn Dương Nguyệt đã ngất lịm đi vì khóc quá nhiều, trên người vần còn mặc váy cưới, nhưng lớp trang điểm trên mặt đã bị nước mắt cuốn trôi đi hết.

Rất nhanh đã về được đến nhà, Hứa Trúc Linh đã thay quần áo giúp Dương Nguyệt, giúp tẩy trang và để cô ta ngủ yên một giấc.

Sau khi hoàn thành xong mọi thứ và đi ra ngoài, Hứa Trúc Linh nhìn Bạch Nhược Minh Lan đang bưng một ly sữa bò mỉm cười nhìn cô.

Cô không ngờ rằng người phụ nữ trước mắt này lại là họ hàng với Dương Nguyệt.

“Bác Dương, bác là khách, đừng đụng tay làm những chuyện này ạ, cứ để cho người giúp việc làm là được rồi.”

“Bác họ Bạch”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Bác có thể nói sao?” Cô cảm thấy hết sức kinh ngạc.

“Bác vấn luôn có thể nói, chỉ là lúc đấy cháu hiểu lầm là bác không thể, bác cũng không biết phải nói sao cho ổn.

Cháu là một đứa trẻ nhiệt tình, nên bác cũng ngại không muốn ngất lời cháu.”

“Xin lỗi vì sự bất tiện này nhưng bác cho cháu hỏi, bác nói là… bác họ Bạch sao?”

“Có chuyện gì à?”

“Thật là trùng hợp, mẹ của cháu cũng là họ Bạch ạ.”

Cô mỉm cười và nói như thế, nhưng cô cũng sẽ không liên tưởng đến việc hai người Bạch Nhược Minh Lan và mẹ của cô là cùng một người.

Vì trong nhận thức của bản thân, cô vẫn luôn cho rằng bố mẹ ruột của mình đã sớm chết ở trong tay của Phó Minh Nam. Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc hai người họ vẫn còn ở bên cạnh cô, chỉ có một người đã qua đời.

Bạch Nhược Minh Lan nghe được những lời này mà cả mũi chua xót.

Bà ấy mạnh mẽ kìm nén bản thân, chỉ sợ mình sẽ để lộ ra sơ hở nào đó.

Bà ấy cũng từng nghĩ tới việc tiếp tục ngụy trang thành người câm vì có lẽ đó sẽ là biện pháp tốt hơn để giấu kín cảm xúc, nhưng…… Vân là không nhịn được mà muốn cùng cô trò chuyện, lải nhải vài câu.
 
Chương 2963


Chương 2963

“Để Dương Nguyệt ở lại chỗ này đúng là làm phiền các cháu rồi.”

“Không có việc gì đâu ạ, vốn dĩ chúng cháu là bạn bè mà. Nếu như ở đây bác có yêu cầu gì thì cứ nói ra bác nhé, bác đừng ngượng ngùng gì cả, cứ xem như nhà của mình vậy.”

Hứa Trúc Linh cảm thấy bà ấy rất thân thiện, cũng không có lòng phòng bị với người khác.

Sau đó, cô lập tức giúp Bạch Nhược Minh Lan dọn dẹp phòng ốc.

“Cảm ơn cháu nhiều nhé, con gái.”

“Không có gì ạ, là việc nên làm thôi mà bác.”

“Cháu là một đứa trẻ tốt, bố mẹ cháu đúng là rất có phúc đấy.”

“Có thể bác gái không biết, bố mẹ ruột của cháu đã sớm qua đời rồi, nhưng lại có một người dì đối xử với cháu rất tốt, cũng có thể xem người đó như mẹ ruột của cháu.”

“Thật sao? Một đứa trẻ không có bố mẹ yêu thương chắc chăn là phải vất vả lắm đúng không? Cháu, nhất định đã trải qua rất nhiều đau khổ rồi.”

Nghe được những lời nói dịu dàng, trong lòng Hứa Trúc Linh kịch liệt run lên, ngơ ngẩn nhìn người phụ nữ trước mắt.

Tại sao khi nghe bà ấy nói lời này, bản thân cô lại nhịn không được mà muốn khóc chứ.

Rõ ràng là cô đều đã chịu đựng mà vượt qua, những vất vả đã không đáng nhắc tới nữa, cô gần như cũng đã quên những chuyện trước đây rồi.

Nhưng….. Cố tình khi người này vừa nói, trong lòng cô cảm thấy khó chịu muốn chết.

“Bác….. Có lẽ là bác nói chuyện hơi quá phận rồi nhỉ.” Bạch Nhược Minh Lan ý thức được điều gì đó, bà ấy vội vàng giải thích: “Bác….. Có hai đứa con, nhưng bởi vì có bất hòa với chồng nên sau khi ly hôn, hai đứa con của bác liên tiếp xảy ra chuyện. Nếu con gái út của bác còn sống, thì hiện tại chắc cũng tâm tuổi của cháu.”

“Hóa ra là như vậy ạ, chắc chắn là bác rất yêu thương con gái của bác.

Trước kia lúc chưa làm mẹ có thể là cháu không hiểu, nhưng hiện tại bản thân cháu cũng đang ở vị trí này nên đã có thể hiểu rõ điều bác muốn nói. Trải qua những vất vả như thế, bây giờ bác còn có Dương Nguyệt ở-bên cạnh.”

“Cháu….. Có từng oán hận bố mẹ của mình không? Trách họ đã không thương không xót cháu?”

“Có gì phải oán hận đâu ạ, cháu rất biết ơn họ đã sinh ra cháu, để cháu có thể gặp được Cố Thành Trung, hiện tại lại còn có ba đứa con nữa. Chỉ tiếc là….. Cháu chưa từng được nhìn thấy hai người họ, nhưng mà cháu biết được là mẹ và dì của cháu đều có ngoại hình giống hệt nhau, tính ra cũng không phải là không gần gũi gì đâu.”

Vừa nói chuyện, hốc mắt của Hứa Trúc Linh vừa đỏ lên. Cô lau nhanh khóe mắt, nói: “Hôm nay cháu nói nhiều quá, thời gian cũng không còn sớm nữa, bác nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ”

Trong chốc lát có muôn vàn suy nghĩ được vẽ ra trong đầu, cô sợ mình sẽ khóc nhè rồi mất mặt ngay tại đây, nên đã nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện rồi chạy đi mất.

Bạch Nhược Minh Lan nhìn cô rời đi với ánh mắt tràn đầy ôn nhu.

Đó là ánh mắt của một người mẹ khi nhìn đứa con của mình.

Mà vào giờ phút này, Dương Nguyệt chìm vào một giấc mơ —— Trong mơ, cô ta mơ thấy một ông cụ tóc bạc phơ. Trong giấc mơ ngay lập †ức cô ta nhớ ra, bọn họ đã từng gặp qua nhau rồi!

“Ông cụ ơi! Anh trai cháu đâu? Ông đã đưa anh trai cháu đi đâu rồi?” Cô ta vội vàng chạy đến, hy vọng nhận được câu trả lời của ông ta.
 
Chương 2964


Chương 2964

“Cháu, thật sự muốn biết sao?” Ông ta thâm trầm cất tiếng hỏi.

“Ai”

Ông cụ thở ra một hơi thật dài, vuốt chòm râu bạc trắng của mình và cảm thán.

Ông ta nói: “Vào buổi tối báo mộng cho cháu, ông cũng đã báo mộng cho nó giống như vậy. Ông đã nói cho nó biết đây là cơ hội duy nhất của nó. Kiếp này nếu các cháu không thể ở bên nhau, chấp niệm của nó sẽ càng ngày càng sâu, có khả năng sẽ tổn thương đến cháu.”

“Tương tự nếu nó ở bên cạnh cháu cũng là làm trái với đạo đức luân thường, đạo trời khó tha. Dù là thế nào đi nữa, cũng đều sẽ có ảnh hưởng đối với vận mệnh cả đời của nó.”

“Chuyện này….. Hai sự lựa chọn này cơ bản không phải đều là đi vào ngõ cụt sao ạ, chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác hay sao?” Dương Nguyệt kinh sợ, đây là lựa chọn kiểu gì vậy chứ, tiến một bước lùi một bước, dù là cái nào cũng đều không phải là kế sách vẹn toàn.

Ông cụ bất lực nói: “Đúng vậy, cả hai đều không phải là lựa chọn tốt, nhưng nó sợ tổn thương đến cháu, cho nên đã quyết định dũng cảm chiến đấu đến cùng. Rốt cuộc, thói đời luôn bất công, đạo trời khó tha, nó vân phải chịu những trừng phạt đợi sẵn nó ở phía trước. Lúc trước ông có hỏi nó, nó có hối hận khi lựa chọn con đường này không?”

“Nó không trả lời ông, nhưng so sánh với hiện tại thì ông cũng đã có đáp án rồi. Nó chưa bao giờ cảm thấy hối hận. Đối với nó, việc dành ra phần đời còn lại để nhìn cháu cùng người khác kết hôn sinh con đúng là quá khó khăn.

Vậy nên nó đã tình nguyện từ bỏ cuộc sống kéo dài đến 90 tuổi của mình, nhanh chóng kết thúc mạng sống.”

“Anh ấy…… Anh ấy sắp chết rồi sao?”

“Đúng vậy, nó sắp chết rồi, nhưng sau khi tỉnh lại từ giấc mơ này, cháu sẽ quên đi tất cả, dù là chuyện gì cũng xem như chưa từng được biết.”

“Tại sao chứ, anh ấy đã sắp chết rồi, cháu chỉ muốn ở bên anh ấy đến giây phút cuối cùng, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?”

Dương Nguyệt hoảng sợ, nước mắt lưng tròng, cố sống cố chết mà níu lấy quần áo của ông cụ.

“Điều cơ mật không thể tiết lộ, những việc ông có thể làm….. Đêu đã làm hết rồi.”

“Vậy kiếp sau anh trai cháu sẽ đi về đâu?”

“Nó đã không còn cái gọi là kiếp sau rồi. Nó sẽ trở lại bên cạnh ông, tiếp tục làm dược đồng, chỉ là nó sẽ không còn nhớ đến cối trần tục nữa.” Ông cụ yếu ớt nói: “Bởi vì, nó cho rằng nếu đem trái †im giao cho ông, thì sẽ không còn vướng phải những h@m muốn và tình cảm của con người. Có một số người có lẽ còn có luân hồi, nhưng nó đã không có nữa rồi. Từ nay về sau, đời đời kiếp kiếp, cháu sẽ không thể còn gặp lại Kỷ Thiên Minh được nữa”

Câu nói cuối cùng càng giống như một loại lời nguyên.

Đời đời kiếp kiếp, cô ta sẽ không còn có thể gặp được người yêu mình nhiều đến như thế.

Cô ta không biết có nên tin vào giấc mơ hay không, mọi thứ đều có vẻ như quá vô lý.

Thần tiên? Chuyển thế? Dược đồng……

Gô ta có thể không tin những điều lung tung lộn xôn này, nhưng cô ta tin tưởng Kỷ Thiên Minh thật sự yêu cô ta, vô cùng yêu cô ta.

Tình yêu này vượt lên trên tất cả, ngoài tâm với của người khác.

Cô ta đã từng vô cùng hâm mộ tình yêu của Cố Thành Trung dành cho Hứa Trúc Linh, và cảm thấy rằng trên thế giới này sẽ không có người đàn ông nào có thể vượt qua được điều đó.

 
 
Chương 2965


Chương 2965

Hóa ra…… Cảm giác độc nhất vô nhị trên thế giới này lại đang ở bên cạnh, mở mắt có thể thấy, vươn tay có thể chạm, đúng là chân thực biết bao.

Chỉ là, cô ta đã hoàn toàn phụ lòng Kỷ Thiên Minh rồi.

Từ góc độ tình yêu, cô ta thật sự không có cách nào để ở bên cạnh anh ta, nhưng từ phía tình thân, cô ta sẵn sàng ở bên cạnh anh ta chăm sóc cả đời, không bao giờ rời đi.

Nhưng….. Đấ không còn cơ hội nữa rồi.

Chỉ thoáng nghĩ đến việc về sau sẽ không còn được gặp lại Kỷ Thiên Minh, đời đời kiếp kiếp đều không thể gặp lại, nước mắt cô ta tuôn như mưa không thể ngừng lại.

“Cháu muốn gặp anh ấy, anh ơi……

Em muốn gặp anh mà, anh đang ở đâu vậy……”

Hình bóng của ông cụ càng lúc càng xa, đến lúc rời đi ông ta vẫn luôn lắc đầu.

Cuối cùng cô ta khóc đến lúc tỉnh giấc, trong mơ nước mắt rơi như mưa làm ướt hết gối đầu, cô ta mở to đôi mắt đã sưng giống như hai quả hạch đào.

Bạch Nhược Minh Lan cả đêm không ngủ, vẫn luôn túc trực bên cạnh chăm sóc cô ta.

Thấy Dương Nguyệt tỉnh lại, bà ấy lập tức nắm lấy tay cô ta: “Con không sao chứ?”

“Sư mấẫu….. Có phải là con….. sắp trở thành cô nhỉ rồi đúng không?”

“Không, con vốn đã là cô nhỉ rồi cơ mà? Anh trai đã không còn cần con nữa, con chính là một cô nhỉ.”

Từ khi cô ta được sinh ra, bố không thương mẹ không yêu, chỉ có mỗi anh trai chăm sóc cho cô ta.

Hiện giờ, ngay cả anh trai, cô ta cũng không còn nữa.

Gô ta không biết chính mình nằm mơ giấc mơ gì, nhưng có một điều chắc chắn rằng, cô ta đã hoàn toàn mất đi Kỷ Thiên Minh rồi.

Bạch Nhược Minh Lan nghe được những lời này thì nhẹ nhàng xoa đầu cô ta, không biết nên nói cái gì.

“Con phải tin là nó thật sự yêu con, ngay cả khi nó rời xa con, nó cũng sẽ ở trong bóng tối âm thâm bảo vệ con. Có lẽ, con cũng không thể gặp lại nó, không nghe được giọng nói của nó, nhưng nhất định con có thể cảm nhận được tình yêu của nó dành cho con, bởi vì tình yêu đó tồn tại khắp mọi nơi xung quanh „ con.

“Nhưng mà con….. Muốn nhìn thấy on anh ấy.

“Hãy tôn trọng sự lựa chọn của nó con nhé, níu kéo nó biết đâu càng đau khổ hơn thì sao đây con.”

“Sư mẫu.”

Gô ta lao vào vòng tay của Bạch Nhược Minh Lan nghẹn ngào khóc không thành tiếng.

Liên tiếp nhiều ngày sau đó, Dương Nguyệt vẫn không thể thoát ra khỏi nỗi ám ảnh được.

Sự ra đi của Kỷ Thiên Minh thật sự là đả kích quá lớn đối với cô ta, cả người cô ta đều rơi vào trạng thái vô tri vô giác.

Vợ chồng Cố thị cũng cẩn thận từng li từng tí quan tâm đ ến cảm xúc của cô ta.

Ban ngày Dương Nguyệt nhốt mình ở trong phòng, ngay cả một bước cũng không bước ra, người khác có khuyên thế nào cũng vô ích.

Cô ta cần thời gian để tiếp nhận chuyện này!

Bạch Nhược Minh Lan cũng giúp đỡ Hứa Trúc Linh chăm sóc con cái, mỗi ngày bà ấy đều sẽ tự mình dắt theo hai đứa trẻ cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn, dạy cho bọn chúng muốn làm gì thì phải tự thân vận động, không cho bọn chúng chơi di động xem TY, thỉnh thoảng có cùng nhau chơi đùa một chút.
 
Chương 2966


Chương 2966

Dạy cho bọn chúng cách phân bố thời gian hợp lý, dành thời gian nhiều hơn cho việc trước mắt, cũng dạy cho bọn chúng biết như thế nào là gánh vác trách nhiệm.

Cố Hy chịu trách nhiệm chăm sóc cho Đoàn Tử, còn phải tự thu dọn đồ chơi của bản thân. Cố Niệm Noãn và Cố Hy cùng tuổi với nhau nhưng Cố Hy lại lớn hơn nhiều ngày so với cô bé, cho nên cô bé cần phải nghe lời anh trai nói.

Có đôi khi, Hứa Trúc Linh còn để cho bọn nhỏ cùng làm tổng vệ sinh nhà cửa, vào lúc đó, hai đứa trẻ sẽ phụ trách nhổ cỏ dại trong vườn hoa. Việc chia sẻ những công việc tập thể nho nhỏ trong gia đình có thể để cho bọn nhỏ có cảm giác được tham gia, giúp cho bọn chúng cảm thấy chính mình là một phần tử trong nhà nên cần phải đảm đương trách nhiệm phù hợp với bản thân.

Cho nên, khi đi mua đồ ăn, bọn chúng cũng muốn đi cùng nhau, đặt cho việc này một cái tên đẹp đế thì gọi là bảo vệ mẹ yêu.

Bọn chúng đều rất ngoan ngoãn, có thể tự mình đi bộ, mà giữa chừng cũng sẽ không quấy khóc đòi được bế bồng.

“Hai đứa nhỏ này ngoan thật, cháu đã dạy dỗ chúng rất tốt đấy.”

“Nếu nói là cháu dạy dỗ tốt, không bằng nói Cố Thành Trung đã nhận công việc đóng vai trò dẫn đầu ạ. Tuy rằng trong nhà có người giúp việc, nhưng anh ấy vẫn sẽ tự mình làm những việc thuộc bổn phận của bản thân. Một ngày ba bữa cơm trong nhà đều là anh ấy phụ trách, các cục cưng thấy bố là chủ gia đình cũng phải làm việc nhà cho nên bọn nhỏ cũng không thể viện cớ gì được cả. Ngược lại, cháu là người nhàn nhã nhất trong nhà đấy ạ.”

Cô có chút ngại ngùng khi nói đến chuyện này. Cô cũng có công việc kinh doanh riêng của mình, bởi vì Châu Vũ đã rời đi, cho nên mỗi ngày cô đều phải tranh thủ dành chút thời giờ để đi đến nhà hàng.

Rõ ràng là có tài nấu ăn ngon nhất trong nhà, nhưng cô lại không có cơ hội để thi triển tài năng.

Bạch Nhược Minh Lan cảm thán nói: “Chồng của cháu….. rất là tài giỏi, có trách nhiệm lại còn biết gánh vác, có thể chăm sóc cho mẹ con các cháu chu toàn, dù làm bất luận chuyện gì cũng sẽ không nghĩ đến việc từ bỏ các cháu.”

“Anh ấy từng nghĩ đến việc đó rồi đấy ạ, chỉ là cháu không cho phép mà thôi.”

“Đúng vậy, đàn ông đều nghĩ rằng đẩy phụ nữ ra xa rồi tự mình gánh vác sẽ tốt hơn, nhưng cơ bản bọn họ không biết là người phụ nữ của mình rốt cuộc suy nghĩ thế nào.”

Bạch Nhược Minh Lan chua xót mà nói, lúc trước Công ty Nhật Kinh muốn truy sát Dạ Lang, ông ta tin tưởng người anh em của mình, giao phó vợ con cho Phó Minh Nam chăm sóc, nhưng kết quả thì sao?

Ông ta đã tin sai người rồi. Ông ta cho rằng bọn họ có thể tránh được phiền phức, nhưng thật ra lại bị ông ta đẩy xuống vực thảm càng sâu hơn.

“Bác gái….. Hình như rất xúc động.”

Hứa Trúc Linh.có một chút kinh ngạc.

Bạch Nhược Minh Lan khế lắc đầu: “Không có gì, đều là chuyện cũ ngày xưa rồi, không cần nhắc lại nữa đâu.”

Đúng lúc này, Cố Niệm Noãn vội vàng chạy đến, khẩn trương nói: “Anh trai với người ta đánh nhau rồi mẹ ơi!”

“Cái gì?” Hứa Trúc Linh rất kinh ngạc. Cố Hy là người có tính tình tốt nhất trong ba đứa trẻ, cũng là người ổn trọng thật thà nhất, luôn khiêm nhường đối với những người xung quanh, là một đứa trẻ ngoan ngoấn. Tại sao có thể đánh nhau với người khác được chứ?

Cô vội vàng đẩy xe mua sắm chạy đến, chỉ thấy Cố Hy đã bị người ta tách ra, đứng ở phía đối diện còn có hai đứa con trai vóc dáng còn cao hơn so với cậu bé đang trốn ở sau lưng người mẹ, nhìn dáng vẻ là hai anh em.

Gòn bố của bọn nó đang nắm cổ áo phía sau của Cố Hy mà hung hăng dạy dỗ cậu bé.
 
Chương 2967


Chương 2967

Cậu bé so với bọn nó còn nhỏ hơn nhưng vết trây xước trên mặt lại ít nhất, ngược lại là hai đứa nhỏ kia thì trây xước, nhìn qua thì chật vật hơn nhiều.

“Thằng nhỏ này mày làm cái gì vậy hả? Có được dạy dỗ đàng hoàng không vậy? Có mẹ sinh mà không có bố dạy phải không? Mày xem mày đánh con tao thế nào đây này!”

“Anh này, phiền anh hãy chú ý lời nói của mình.”

Cô lập tức lao đến, đưa Cố Hy ra phía sau mình để bảo vệ cậu bé.

Cố Hy gắt gao mà siết chặt tay của mình, toàn thân khẽ run lên.

“Cố Hy, có chuyện gì vậy con?”

Cô ngồi xổm xuống, tâm mắt ngang với con trai, nôn nóng cất tiếng hỏi.

“Cô….. Cô là mợ chủ Cố?”

Cô thường tới đây mua đồ ăn, hết thảy mọi người đều quen biết cô.

Đối phương có chút e ngại, nhưng vẫn đứng thẳng lưng mà nói: “Mợ chủ Cố….. Con trai nhỏ nhà cô không lễ phép gì hết, nó ra tay đánh người khác trước. Chẳng lẽ nhà có tiền đều giáo dục con cái trong nhà như thế này sao?”

“Đúng đấy nhỉ? Con cái nhà có tiền đều khá là ngang ngược, tính ăn hiếp người bình dân chúng ta đấy à?”

“Này, đừng có mà nói bừa, mợ chủ Cố từ trước đến nay đều rất tốt. Cô ấy thường tới đây mua đồ ăn, xếp hàng thanh toán thì lịch thiệp, đối với người khác thì lịch sự khách khí, chưa bao giờ làm ra việc gì xấu hổ cả.”

“Biết người biết mặt không biết lòng, làm sao mà chị biết được bên trong cô ấy là người như thế nào? Biết đâu đều là giả vờ thôi thì sao, cố ý xây dựng hình tượng bình dân nhân thiết, kiểu như tự đáp ứng nhu cầu tinh thân vậy đó.”

“Chuyện này….. Chuyện này chắc không thể đâu nhỉ?”

“Đúng rồi, nghe nói đứa trẻ này không phải con ruột đâu, là nhận nuôi đấy, chắc sẽ không phân biệt đối xử đâu ha.”

“Đúng vậy, cô ấy cũng có hai đứa trẻ †ự mình sinh ra, nhận nuôi thì chính là nhận nuôi, làm gì phải lan truyền ra rồi còn tỏ vẻ chính mình quan tâm đứa trẻ rất nhiều, phải không? Việc này sẽ ảnh hưởng lớn đến mức nào đối với tâm lý của đứa trẻ cơ chứ, bề ngoài là con cái nhà giàu có nhưng thực chất lại chỉ là một đứa con được nhận nuôi thôi.”

Mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi, Hứa Trúc Linh cau mày dữ dội khi nghe được những lời như thế.

Cố Niệm Noãn không thể chịu đựng được nữa, cô bé cần phải đứng ra bảo vệ mẹ của mình.

“Mấy người đừng có nói hươu nói vượn, mẹ đối xử với anh trai của cháu rất tốt, đối xử với chúng cháu vô cùng tốt, không bao giờ có phân biệt đối xử gì cả, mấy người đều là người xấu.”

“Đấy, chị xem, con cái nhà có tiền còn có cả bệnh công chúa nữa.”

“Người ta vốn dĩ chính là công chúa đấy được chưa, cho nên đương nhiên là phải có bệnh công chúa rồi.”

“Người lớn mấy người…..” Cố Niệm Noãn nói không lại, tức giận đến mức hốc mắt thoáng cái đã đỏ lên.

Hứa Trúc Linh đem cô bé gắt gao ôm vào trong ngực, nắm lấy tay Cố Hy, cô cố nén tức giận, không muốn quan tâm đ ến mấy kẻ không biết giữ mồm giữ miệng này.

Cô dịu dàng ôn nhu hỏi cậu bé: “Nói cho mẹ biết, là con ra tay đánh người ta trước à?”

Cố Hy nhìn cô, nước mắt chậm rãi rơi xuống, nghẹn ngào gật đầu.
 
Chương 2968


Chương 2968

“Đấy, cô xem đi, là con trai cô ra tay trước đúng chứ, con cái nhà có tiền cũng không thể ngang ngược như vậy được. Hôm nay dù thế nào cũng phải giải thích cho rõ ràng.”

“Anh yên tâm, nếu đúng là con trai tôi sai, tôi sẽ không bao che cho nó.

Nhưng tôi cũng sẽ không không phân biệt rõ trắng đen mà tùy ý đưa ra đánh giái”

Cô lạnh giọng nói, sau đó nhìn về phía Gố Hy thả chậm giọng điệu: “Vậy thì con nói cho mẹ, tại sao con lại đánh người ta vậy? Con không biết răng đánh người khác là không đúng sao?”

“Mẹ, con biết đánh nhau là không đúng, nhưng mà…Bọn họ cười nhạo con nói con là con hoang, con không phải con trai nhà họ Cố, con là do người khác sinh ra…”

“Sau này… Sau này mẹ sẽ không cần con nữa, con… Con rất tức giận, con còn sợ nữa, nên mới… Mới đánh bọn họ, mẹ ơi.”

Cố Hy khóc đến không tự kiềm chế được.

Khi nghe được những lời này, Hứa Trúc Linh cảm thấy trái tim đau đớn dữ dội.

Nếu có thể, cô cũng không muốn công khai thân thế của Cố Hy, nhưng lúc trước có người có dã tâm quấy phá muốn lợi dụng một đứa trẻ để vu khống hãm hại cô vậy nên mới rối loạn đến mức mọi người đều biết.

Hiện tại đứa trẻ còn nhỏ, còn có thể làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng chờ đến khi lớn lên, cậu bé sẽ biết càng ngày càng nhiều hơn.

Một khi họ đối xử không công băng, có bất cứ một sự thiên vị nào cho ba đứa trẻ, thì đều có thể sẽ nuôi lớn một Cố Hy có tính cách vặn vẹo.

Hơn nữa, nhà họ Cố làm ăn lớn, chuyện thừa kế sau này cũng là một vấn đề. Những chuyện này rất dễ dàng làm cho lòng người sinh ra hiềm khích.

Nhưng nếu đã nuôi nấng Cố Hy thì phải có trách nhiệm, cô không có cách nào để có thể nhân tâm bỏ rơi cậu bé giữa chừng cả.

Cho nên việc duy nhất cô có thể làm, chính là làm việc của một người mẹ nên làm, xem cậu bé như là con ruột chính mình mang nặng đẻ đau.

Lúc trước khi cô cho rằng mình đã mất đi Cố Niệm Noãn, chính sự xuất hiện của đứa trẻ này đã khỏa lấp nỗi đau trong lòng cô.

Nếu không phải là cậu bé cô cũng không dám tưởng tượng chính mình sẽ sụp đổ thành bộ dạng thế nào nữa.

Cô nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cậu bé, nói: “Mẹ hứa với con, đời này sẽ không bao giờ có chuyện mẹ không cần con cả, mặc dù con không phải do chính mẹ sinh ra, nhưng con chính là con trai của mẹ, là người nhà họ Cố. Con tình nguyện tin tưởng người khác mà không tin mẹ một chút nào sao?”

“Mẹ ơi!”

Cố Hy không bị lay động mà cất tiếng gọi.

“Con cảm thấy mẹ đối xử với con không công bằng sao?”

“Không đâu, mẹ đối xử với con rất “Bởi vì mẹ yêu con, mẹ cũng yêu Cố Niệm Noãn và cả Đoàn Tử, không cần phải so sánh đâu con, bởi vì lúc mẹ yêu thương các con mẹ cũng chưa từng so sánh ai hơn ai cả. Người khác nói như thế nào thì đó là chuyện của người khác, chúng ta không cần quan tâm đ ến những chuyện đó, được không con?”

“Nếu lần sau gặp tình huống như thế này, con không cần phải tự mình giải quyết, nói cho mẹ, mẹ sẽ giải quyết giúp cho con, được chứ?”
 
Chương 2969


Chương 2969

“Vâng ạ….. Nhưng mà mẹ ơi, lân này là con sai rồi, một khi con đánh người ta trước thì chính là lỗi của con, con không nên đánh nhau mới đúng.”

“Ừm, Cố Hy thật ngoan, nhận ra được lỗi sai của mình là rất tốt. Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây con?”

“Phải nói xin lỗi ạ….. Nhưng mà…

Cậu bé không muốn, thật sự không muốn phải nói xin lỗi với người đã tổn thương đến mình.

Cậu bé có chút không được tự nhiên, do dự chưa quyết định được.

Hứa Trúc Linh tiếp tục nói: “Nam tử hán đại trượng phu, nếu ý thức được lỗi sai của mình, vậy thì tại sao lại không chịu trách nhiệm, con quên mất bố đã dạy con như thế nào rồi sao?”

Cậu bé nghe vậy, do dự thật lâu mới đi đến trước mặt hai cậu bé kia, nói: “Rất xin lỗi, là do em đánh các anh trước, em sai rồi.”

Hứa Trúc Linh thấy thế cảm thấy rất được an ủi, cô bước tới và nắm thật chặt bàn tay nhỏ của cậu bé.

Sau đó cô đứng dậy, nhìn thẳng vào người đàn ông cao lớn trước mắt, sắc mặt nháy mắt trở nên lạnh lùng.

“Tiền thuốc men và tiên bồi thường thiệt hại tỉnh thân cho các con nhà anh, chúng tôi sẽ dựa theo thương tích mà bồi thường. Tôi cũng sẽ nghiêm khắc quản thúc con trai của tôi, vậy nên tôi mong rằng nhà các anh cũng sẽ quản lý cho tốt con mình. Tôi tin rằng trẻ con sẽ không thể tự mình nói năng càn quấy như thế, phần lớn trường hợp sẽ là do mưa dầm thấm lâu, nghe nhiều thì nhớ.

Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn công khai với bên ngoài việc đứa trẻ không phải con ruột của tôi, nhưng tôi vẫn luôn đối xử công bằng với nó.”

“Trường hợp con nhà các anh còn công khai nói những lời như thế này, tôi cũng bảo lưu quyền truy vấn của tôi. Tôi sẽ mời luật sư, sau đó cùng các anh thảo luận về cách giải quyết.”

“Luật sư?” Người đàn ông sửng sốt, thấy vấn đề trước mắt có liên quan đến pháp lý thì có chút sợ hãi: “Người có tiền….. Thích hù dọa người khác thế này quá nhỉ, động một chút là mời luật sư dọa người đúng không?”

“Tốt nhất là anh đừng nói gì nữa.

Cái gì gọi là người có tiền? Anh muốn nhìn thấy thủ đoạn của người có tiền đúng không? Bởi vì tôi biết có những chuyện không liên quan đến mình thì nên gạt nó sang một bên, đặc biệt là những việc như bàn luận chuyện người khác rõ ràng tường tận đâu ra đấy, hoặc đứng trên đỉnh cao của đạo đức mà phán xét người khác.”

Cô lạnh lùng nhìn xung quanh, những lời ác ý vừa rồi vẫn còn văng vẳng bên tai.

Việc này đối với một người lớn trưởng thành còn gây ra thương tổn lớn cỡ nào, huống hồ gì là so với một đứa trẻ chứ?

“Các người có tư cách gì nói tôi? Có một số người thật khó hiểu, tôi luôn nhã nhặn chưa bao giờ bàn luận sau lưng, nhưng các người thì sao, các người vậy mà lại đưa ra những lời phán xét không có căn cứ. Tôi đối xử tốt với các người, ngược lại các người không hề tôn trọng tôi, vậy thì sau này mọi việc cứ tuân theo pháp luật chế tài mà làm.”

“Nếu như, sau này tôi còn nghe thấy những lời bàn tán đặt điều như thế này, vậy thì chúng ta cứ đến tòa mà gặp mặt!”

“Đừng nói với tôi là trẻ con còn nhỏ không hiểu gì cả, chúng không hiểu chẳng lẽ người lớn các người cũng không hiểu sao?”

Hứa Trúc Linh lạnh giọng mà nói, thanh âm rất lớn, vang vọng khắp khuôn viên siêu thị.

Nhóm người ở đấy ngây ra như phông.

Có một số người, bạn mang theo ý tốt đến đối đãi, nhưng đối phương lại dùng ác ý mà phỏng đoán. Không cần phải thử lòng người nhưng cũng không thể không suy xét kỹ càng.
 
Chương 2970


Chương 2970

Cô rất gầy, thân hình cũng nhỏ bé, nhưng giờ phút này sống lưng lại thẳng thắn khác thường, như thể thân hình nhỏ bé này ẩn chứa vô số sức mạnh, ai cũng không dám biến mất trước mặt cô.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ siêu thị lặng ngắt như tờ, thậm chí có người bởi vì chột dạ mà không dám nhìn thẳng vào cô.

Cô gắt gao nắm chặt tay của Cố Hy, sau đó dắt đứa trẻ đi ra ngoài.

Sau khi về đến nhà, cô để cho Cố Hy và Cố Niệm Noãn cùng nhau chơi đùa ở trong sân.

Bạch Nhược Minh Lan hơi nhíu mày: “Xét cho cùng nó cũng không phải là con ruột của cháu, hiện tại giống như là đang gieo xuống một hạt giống, cháu không sợ rằng đứa trẻ này về sau sẽ quay ngược lại lấy oán báo ân sao?”

“Nó vẫn luôn biết mình là người ngoài, không cùng quan hệ huyết thống với các cháu. Về sau phàm là các cháu đưa ra sự lựa chọn, trong lòng nó sẽ sinh đa nghị, rất có thể anh em sẽ trở mặt thành thù.”

Khi nghe được những lời này, trong lòng Hứa Trúc Linh khẽ run lên, biết là bà ấy chỉ là có ý tốt muốn nhắc nhở mình.

Nhưng cô càng vững lòng tin rằng: nhân tâm bổn thiện.

Bây giờ Cố Hy đã có trình độ hiểu biết nhất định, giờ phút này nếu cô quay lưng vứt bỏ vậy thì điều đó sẽ trở thành bóng ma cả đời cậu bé.

Cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc so sánh bên nào nặng bên nào nhẹ, cô đối xử bình đẳng với các con, đã rất nỗ lực để làm một người mẹ tốt.

Cô tin vào việc bản chất con người vốn lương thiện, cho nên từ nhỏ đã ra sức dạy dô chỉ dẫn, chắc chắn sau này cậu bé lớn lên cũng sẽ không quá tệ.

“Cảm ơn bác gái đã nhắc nhở, những điều bác nói cháu đều hiểu ạ.

Cháu chỉ có thể hướng dẫn cho con của cháu hướng đi đúng đắn, còn về sau này….. Cháu cũng không thể chỉ vì một chuyện chưa chắc sẽ xảy ra mà bây giờ lại bắt đầu quay lưng từ bỏ con trai cháu, đúng không bác?”

“Tự cháu năm rõ mức độ mới là việc tốt nhất.”

Bạch Nhược Minh Lan gật đầu, cũng tin tưởng rằng một Hứa Trúc Linh có tấm lòng thiện lương sẽ không thể nuôi dạy ra những đứa trẻ hư hỏng được đâu.

Gô đi ra ngoài sân, trước tiên đỡ Cố Niệm Noãn lên, sau đó lại bế Cố Hy.

“Cố Hy, mẹ đang rất nỗ lực để làm những việc đúng đắn, nhưng mẹ cũng là lần đầu tiên làm mẹ, con lần đầu tiên làm con, nếu mẹ có làm sai chuyện gì làm cho con cảm thấy không thoải mái, thì con nhất định phải nói cho mẹ biết, được không con?”

Cố Hy nghe vậy, vô cùng nghiêm túc gật đầu, cắn ngón tay một lúc lâu mới nói: “Vậy….. Vậy mẹ sẽ vứt bỏ Cố Hy sao?”

“Không đâu, vĩnh viễn sẽ không, con họ Cố, là con của mẹ và Cố Trung mà.”

“Nhưng….. Nhưng con không phải là con ruột của mẹ. Hai em đều là từ trong bụng mẹ bò ra, nhưng mà con không,….”

“Đúng vậy, con cùng Cố Niệm Noãn và Đoàn Tử không có quan hệ huyết thống với nhau, vậy con có yêu thương các em không? Các em có yêu con không con?”

Cậu bé nghe mà mù mà mù mờ, nhưng vẫn vô cùng nghiêm túc đáp lại.
 
Chương 2971


Chương 2971

Cậu bé rất yêu em gái Cố Niệm Noãn, rất yêu em trai Đoàn Từ, cậu bé lúc nào cũng tự nhắc nhở chính mình là con trai lớn trong nhà, cần phải đảm nhận trách nhiệm chăm sóc và bảo vệ em trai em gái.

Hiện tại như thế, tương lai cũng vân như thế.

“Cố Hy, anh em ruột cũng chưa chắc đã hòa thuận với nhau, có người không có huyết thống nhưng mà lại sống chết vì nhau. Con người ai cũng đều có một góc mềm mại vì dù gì lòng người cũng là thịt, mẹ đối xử tốt, yêu thương con, mẹ tin là Cố Hy cũng sẽ đau lòng cho mẹ, đúng không con?”

“Vâng, Cố Hy rất đau lòng cho mẹ, Cố Hy thương mẹ lắm. Con sẽ bảo vệ mẹ thật tốt giống như bố vậy ạ.”

“Ngoan lắm, mẹ tin con sẽ làm được.”

Cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, trong nháy mắt cậu bé cảm thấy một loại ý thức trách nhiệm nảy sinh trong lòng.

Cậu bé là người đàn ông trong nhà, nên phải bảo vệ mẹ, đây là lời mà bố đã nói.

Chờ Đoàn Tử trưởng thành, ba người đàn ông bọn họ cùng nhau bảo vệ mẹ và Cố Niệm Noãn.

Cô ở trong sân chơi với con một lát, khi Cố Thành Trung từ bên ngoài trở về, sắc mặt có hơi trâm trọng.

Cô nhận ra được điều gì đó, đi theo anh vào trong phòng sách.

“Làm sao vậy anh?”

Cố Thành Trung nhẹ nhàng mà ôm chặt lấy cô: “Không có gì đâu em.”

“Em là vợ anh, anh có tâm sự, chẳng lẽ em lại nhìn không ra được hay sao?”

Cô bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc là làm sao vậy, tại sao lại mặt ủ mày chau thế này.”

“Vừa mới nhận được tin tức, Đảo Sương Mù…… Bị tập kích, thủ lĩnh Neil bị bắt, đã trên đường đi đến nơi đợi lệnh hành quyết. Đảo Sương Mù có người vẫn chưa tham gia các hoạt động của †ổ chức mà chỉ là xem Đảo Sương Mù trở thành chỗ tránh nạn, cho nên những người này có thể được xem là vô tội rồi phóng thích, nhưng mà có một nhóm người đã chạy thoát ra ngoài.”

“Chuyện này có quan hệ gì với chúng ta sao anh?”

“Bọn họ nhập cư trái phép đi vào Đà Nẵng, trong đó có một tên sát thủ liên hoàn đã từng thực hiện mười hai vụ án giết người, cuối cùng bị cảnh sát bắt giữ. Trong lúc thi hành án tử hình, lại được một tên cướp ngục đưa ra ngoài.

Tên cướp ngục đó chính là anh em ruột của hắn, hai người một tên là kẻ trộm, một tên là sát thủ, cấu kết với nhau làm việc xấu.”

“Đảo Sương Mù chia làm hai phái, phái Cấp tiến và phái Bảo thủ, Neil thuộc phái Bảo thủ bên này, bởi vì hai người anh em này đã kích động và khơi mào rất nhiều cuộc chiến. Trước đây có William có thể làm cho bọn chúng e sợ, may ra còn biết an phận một chút. Hiện tại hai tên đó mang theo những người của Đảo Sương Mù may mắn sống sót lén lút trốn ra ngoài. Trong nhóm người đó có không ít những kẻ tội ác chồng chất, trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật.”

“Vậy là gần nhất Đà Nẵng sẽ không an toàn hay sao?”

“Không chỉ có như thế, đã có một vài doanh nghiệp lớn xảy ra chuyện, tất cả đều là các vụ án bắt cóc đòi tiền chuộc cao. Đối phương muốn tiên, nắm được tiền trong tay cũng dễ dàng trốn chạy. Cho nên chúng đánh chủ ý lên giới xã hội thượng lưu. Toàn bộ tin tức đã bị các cấp cao ép xuống vì sợ làm rầm rộ sẽ khiến cho người dân hoảng sợ.”

“Cho nên là, anh đang lo lắng cho em và các con sao?”

“Đúng vậy, trong khoảng thời gian này anh sẽ không ngoài ra, anh ở nhà bảo vệ cho gia đình mình.”

“Vậy cũng tốt, xem như là nghỉ ngơi. Em cũng không tin những người đó không biết sống chết mà dám trắng trợn tới tận cửa bắt cóc người đưa đi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom