Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4714


Chương 4714

Bận rộn tròn hai ba ngày, Tô Lam đã chuẩn bị xong hết tất cả đồ vật cần cho ngày cúng tế.

Buổi tối, chờ khi bắt đầu cúng tế, mấy chuyện lặt vặt còn lại như bưng đồ ăn lên… Cứ để mấy người Lâm Mộc chịu trách nhiệm là được.

Khi Quan Triều Viễn dẫn Tô Lam xuất hiện ở phòng trước.

Thình lình phát hiện Hạ Phi Dương đang vô cùng khéo léo ngồi bên cạnh Quan Nhã.

Đồng thời còn bưng trà rót nước cho các trưởng bối, chăm sóc vô cùng chu đáo.

Trông cứ như cô ta mới là nữ chủ nhân của căn nhà này.

Hai bên đối lập như vậy, Tô Lam bận rộn trốn trong nhà bếp lại có vẻ ít nhiều gì cũng không hiểu chuyện.

“Phi Dương! Cháu biết điều nghe lời như vậy, sau này Triều Viễn nhất định sẽ thật lòng yêu thương cháu!”

Một bà cô phương xa trong đó cười cười nhìn về phía Hạ Phi Dương.

Hạ Phi Dương lại cúi đầu cười yếu ớt, không nói gì.

Hiển nhiên cô ta đang ngầm chấp nhận sự hiểu lầm của bà cô này.

Mọi người thấy Tô Lam theo Quan Triều Viễn cùng ngồi xuống ghế sofa.

Trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng: “Ai, sao con nhỏ này cũng ngồi đây?”

“Đây là buổi cúng tế của dòng tộc, người hầu không có tư cách ngồi ở chỗ này!”

Người vừa nói chuyện là bà cụ đã bị giẻ lau úp thẳng lên mặt lúc trước.

Bà ta cực kỳ bất mãn trừng Tô Lam.

Hạ Phi Dương và Quan Nhã liếc nhau, chuẩn bị chế giễu.

Ánh mắt Quan Triều Viễn phát lạnh, đang chuẩn bị phát tác đã bị Tô Lam kéo lại.

Cô cười híp mắt mở miệng nói: “Cô chín, cô hiểu lầm rồi! Triều Viễn nói chuyện cúng tế dòng tộc cực kỳ quan trọng, cho nên chuyện gì cũng phải đích thân làm, vậy nên cháu mới ở trong phòng bếp trông coi mãi.”

“Coi cả ngày bận rộn tới giờ, còn không có thời gian đi thay quần áo, mong mấy cô thông cảm cho cháu!”

Tô Lam mới vừa nói ra lời này, ông cụ Quan ngồi ở chủ vị lập tức dõi mắt nhìn về phía Quan Nhã, tầm mắt như đao.

Nguyên nửa ngày, Tô Lam loay hoay trong phòng bếp, bận tới đầu óc choáng váng.

Mà Quan Nhã lại tùy tiện kéo một người ngoài đến trò chuyện với mình vài câu, đã tự coi mình là nữ chủ nhân nhà họ Quan?

“Cái gì?”

Cô chín không hiểu ra sao, dường như còn chưa kịp phản ứng.

Bác cả nhà họ Quan thấy tình cảnh này lại không nhịn cười được: “Cô chín, cô cũng đừng nghĩ sai! Phi Dương không phải vợ của Triều Viễn nhà chúng tôi!”

“Cô bé trước mặt cô, Tô Lam mới phải!”

Vợ bác cả cũng phụ họa theo: “Cô đừng nhìn con bé trông có vẻ gầy yếu, nhưng sau khi sinh cho Triều Viễn nhà chúng ta một đôi long phượng thai lại sinh thêm một đứa con trai nữa đói”

Cô chín nghe xong lời này, chỉ chớp mắt đã đổi giọng điệu: “Ôi, thì ra cháu mới là vợ của Triều Viễn, thật xấu hổi”

“Cô thấy cách ăn mặc của cháu còn tưởng cháu là người hầu quê mùa, không biết mới vừa đi ra từ thôn xóm nào đó nữa! Ha ha, đúng là tầm mắt cô vụng về.”
 
Chương 4715


Chương 4715

Trong đám trưởng bối này, bà cô mười ba có quan hệ tốt nhất với Hạ Phi Dương.

Từ nhỏ bà cô này đã thương Hạ Phi Dương, tâm nguyện lớn nhất của bà ta là Hạ Phi Dương có thể gả cho Quan Triều Viễn.

Hôm nay vừa nghe thấy Tô Lam mới là vợ của Quan Triều Viễn.

Bà ta vốn đã có ác cảm với Tô Lam, đột nhiên lại cảm thấy nhìn cô thế nào cũng không vừa mắt.

Bà ta dứt khoát duõi tay năm chặt cánh tay Hạ Phi Dương, có chút tiếc hận thở một hơi thật dài: “Ai, Phi Dương à! Cô vẫn cho rằng cháu và Triều Viễn mới là trời sinh một đôi, thật không ngờ…”

Hạ Phi Dương mấp máy môi, trên mặt xuất hiện vẻ khổ sở.

Chẳng qua rất nhanh cô ta đã ẩn giấu tâm tình: “Bà cô mười ba, cô đừng nói mấy lời như vậy nữa!”

“Cháu nghĩ ắt hẳn Tô Lam phải có chỗ hơn người, nếu không anh Triều Viễn cũng sẽ không thương cô ấy như thế!”

Bà cô mười ba lại lườm Tô Lam.

Bà ta hừ lạnh một tiếng, còn định nói thêm lời khó nghe gì đó, nhưng Hạ Phi Dương đã trực tiếp đứng lên.

Cô ta như người đứng ra hòa giải, muốn để Tô Lam có thể diện hơn: “Các cô, hẳn đây là lân đầu Tô Lam tham gia lễ cúng tế của dòng tộc, nhất thời căng thẳng khó tránh khỏi có chút sai sót.”

“Hay là vậy đi, để cháu đưa cô ấy đi thay bộ quần áo khác rồi lại tới?”

Sau khi nói xong lời này, Hạ Phi Dương cũng không để ý xem Tô Lam có cam tâm tình nguyện hay không, trực tiếp kéo cô xoay người rời đi.

Sắc mặt Quan Triều Viễn hơi trầm xuống, anh mới vừa chuẩn bị đứng dậy đi theo.

Mấy bà cô đã bắt đầu luôn mồm luôn miệng gọi anh: “Ai nha, cô nói này Triều Viễn! Cháu nhìn dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu của cô ấy, sao có thể xứng với cháu được?”

“Phi Dương vừa đẹp, gia thế lại tốt, con bé với cháu mới là trời sinh một đôi!”

“Đúng vậy, chọn loại phụ nữ như Tô Lam kia chỉ khiến nhà họ Quan mất mặt!”

Khi bọn họ luôn mồm nói xấu Tô Lam.

Đột nhiên một giọng nói non nớt lại vô cùng kiên định vang lên phía sau đoàn người: “Mọi người nói lung tung, cháu không cho phép mọi người nói xấu mẹ cháu như vậy!”

Mọi người vừa nghe được giọng nói này lại rối rít quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy Tô Mỹ Chi dẫn theo Quan Tử Việt đang đứng ở cửa.

Phía sau bọn họ là Tô Duy Hưng mặt mũi tái mét.

Người mới vừa mở miệng nói chuyện không phải ai khác mà chính là Tô Mỹ Chỉ.

Sau khi được anh trai và cha bảo vệ, lá gan của cô bé đã dần trở nên lớn hơn.

Cho tới bây giờ cô bé chưa từng gây sự với người khác, nhưng chuyện duy nhất cô bé không thể dễ dàng tha thứ là có người khác nói xấu sau lưng mẹ!

Bọn họ vốn không hiểu mẹ, không biết mẹ ưu tú tới mức nào.

Cho nên bọn họ không có tư cách bình phẩm mẹ từ đầu đến chân sau lưng mẹ như vậy!

“Đây là…”

Bác hai bày ra vẻ xem náo nhiệt không chê lớn chuyện: “Mấy cô mấy dì, đây là đôi long phượng thai Tô Lam sinh được ở bên ngoài!”
 
Chương 4716


Chương 4716

Vợ bác cả gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói ba mẹ con bọn họ đã lưu lạc bên ngoài tròn năm năm, sau đó mới được Triều Viễn nhận trở về.”

“Các vị trưởng bối, mọi người nhìn thằng bé đứng bên cạnh kia đi, cậu bé tên Quan Tử Việt, đó mới là người được sinh ra sau khi kết hôn!”

Lời vợ bác cả vừa nói nghe như đang giải thích thân phận của đám nhỏ.

Nhưng người tỉnh tế vừa nghe sẽ phát hiện, trong lời nói của bà ta còn có ám chỉ khác!

Bà cô mười ba vốn đã không thích Tô Lam.

Vừa nghe lời vợ bác cả nói, bà ta lại càng không vui: “Cái gì? Lưu lạc bên ngoài năm năm mới nhận vê?”

Vừa nói tới đây, bà ta lại quay đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn, vẻ mặt không đồng ý: “Triều Viễn, cô nói cho cháu biết, hiện tại có một số cô gái vì có thể gả vào nhà giàu có mà hao tổn tâm cơ, có thể nói là bất chấp mọi thủ đoạn!”

“Nhưng cháu nhất định phải tỉnh táo, không thể bị người lừa gạt được!”

Tô Mỹ Chi đã hiểu chuyện, cô bé bước tới: “Mẹ của cháu rất hiền lành, mẹ sẽ không nói xạo lừa người! Cháu và anh trai là con của chai”

Bà cô mười ba thấy Tô Mỹ Chi hùng hổ như vậy, lập tức mất hứng: “Cháu xem đứa nhỏ này một chút, sao chẳng biết đúng mực là gì vậy, một chút gia giáo cũng không có?”

“Có người nào lại nói chuyện với trưởng bối như cháu không? Tính ra mọi người ở đây đều là ông bà cụ của cháu, vậy mà cháu lại không biết chào hỏi một tiếng!”

“Không biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ sao?”

Tô Duy Hưng đang đứng bên cạnh vừa nghe đến đây lại không nhịn được.

Cậu bé lạnh lùng mở miệng: “Kính già yêu trẻ? Đương nhiên bà cũng phải yêu trẻ thì chúng cháu mới có thể kính già được!”

“Tự dưng bà vu khống cho mẹ chúng cháu, còn muốn chúng cháu tôn trọng bà thế nào được?”

Bà cô mười ba đã lớn tuổi, cũng có một chút uy vọng trong nhà họ Quan.

Nghe được đôi long phượng thai này chống đối mình như vậy, lập tức giận tím mặt: “Anh cả, Triều Viễn, hai người đã thấy rõ ràng chưa? Đây là đôi long phượng thai Tô Lam mang từ bên ngoài về đây!”

“Đúng là không có chút gia giáo nào, thật đúng là mẹ nào con nấy!”

Vợ bác cả và vợ bác hai thấy mình khích bác ly gián thành công.

Hai người liếc nhau, trên mặt lộ ra vẻ dương dương đắc ý.

Lúc đầu bác cả và bác hai cũng không muốn thấy tình cảnh này xuất hiện.

Nhưng từ sau khi Quan Triều Viễn thoát khỏi nhà họ Quan tự lập môn hộ.

Ông cụ Quan chẳng những không giao vị trí người thừa kế nhà họ Quan ra, trái lại còn không ở đây nữa.

Chuyện này chứng tỏ ông ta đang đợi Quan Triều Viễn hồi tâm chuyển ý, một lần nữa trở về quản lý sản nghiệp nhà họ Quant Cho nên lần này, vợ bác cả và vợ bác hai mới khích bác ly gián như vậy.

Người đàn ông của hai người bọn họ còn chưa phát biểu bất kỳ câu gì.

Chỉ yên lặng ngồi bên cạnh chờ xem chế giêu!

Quan Triều Viễn cảm thấy mất mặt, lại càng không còn mặt mũi một lần nữa trở lại nhà họ Quan!

Vợ bác hai nhà họ Quan như còn lo chuyện này chưa đủ ồn ào.

Bà ta mở miệng, lời như trấn an nhưng kì thực lại là lửa đổ thêm dầu: “Mấy vị trưởng bối, xin mọi người hãy bớt giận đi ạ!”
 
Chương 4717


Chương 4717

“Tô Lam gia đạo sa sút, ở nước ngoài chưa kết hôn đã sinh con, muốn nuôi sống hai đứa nhỏ cũng rất không dễ dàng.”

“Có một số việc chúng ta có thể khoan dung hơn một chút thì cứ khoan dung đi!”

Mấy bà cô vừa nghe thấy lời này lập tức bày ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Phẩm đức bại hoại như vậy, chắc hẳn trước đây cô ta đã nghĩ hết biện pháp dụ dỗ Triều Viễn, mới có thể sinh ra đôi long phượng thai này?”

“Triều Viễn, đây là con của cháu, cháu nói một chút xem, bọn họ không tôn trọng mấy cô như vậy, cháu định nghiêm phạt bọn họ như thế nào?”

Cả đám đều nhìn Quan Triều Viễn với ánh mắt dò xét, chỉ chờ Quan Triều Viễn mở miệng.

Khi Tô Mỹ Chi bảo vệ mẹ, thái độ vô cùng cứng rắn.

Nhưng sau khi cô bé nhìn thấy Quan Triều Viễn, không hiểu sao cô bé lại cảm thấy uất ức vô cùng.

Chỉ chớp mắt, cặp mắt đã đỏ bừng lên.

Vợ bác hai cũng thừa cơ nói: “Mấy vị trưởng bối, bọn nhóc chỉ là con nít mấy tuổi thôi. Mọi người đều đã lớn tuổi, chớ so đo với đám nhóc!”

Bà cô mười ba vốn không vừa mắt Tô Lam.

Bà ta đã tám mươi mấy tuổi, nếu lại so đo với mấy đứa nhóc thì quá mất mặt: “Nếu thím hai đã nói lời này mà tôi còn truy cứu thêm nữa, ngược lại có vẻ †ôi quá keo kiệt.”

“Chỉ cần hai đứa nhóc này có thể xin lỗi tôi, chuyện này cũng thôi đi!”

Vợ bác hai vội vã đi tới bên cạnh Tô Mỹ Chi và Tô Duy Hưng.

Không để ý tới sự phản kháng của bọn nhóc mà nắm tay bọn nhóc, dẫn bọn nhóc tới trước mặt bà cô mười ba: “Hai cháu, hai cháu mau xin lỗi đi, nói một câu các cháu sai rồi, sau này các cháu không dám nói như vậy nữa, mọi người cũng có thể bỏ qua chuyện này, mà cha cháu cũng sẽ không trừng phạt mấy cháu nữa.”

Tô Mỹ Chỉ và Tô Duy Hưng còn chưa mở miệng.

Quan Tử Việt đang đứng bên cạnh đã tái mặt, trực tiếp chắn phía trước anh chỉ: “Anh chị cháu không làm gì sai, bọn họ không cần xin lỗi!”

Tô Mỹ Chi cũng gật đầu theo: “Em trai cháu nói không sai, cháu không làm sai, dựa vào cái gì mà cháu phải xin lỗi? Người phải xin lỗi là mấy trưởng bối này mới đúng!”

Bà bà cô mười ba vốn định ổn thỏa mọi chuyện nghe thấy lời này, sau đó bà †a trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin: “Cháu nói cái gì?”

Tô Duy Hưng trực tiếp đi tới trước mặt em trai em gái, cặp mắt lạnh nhạt nhìn bà cô mười ba: “Bà cụ, cháu thấy bà không chỉ già nên hồ đồ, hơn nữa lỗ tai còn không minh mẫn!”

Nghe được lời này của Tô Duy Hưng, bà cô mười ba tức đến hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa đã trực tiếp ngã ngồi trên ghế.

Bà ta ôm chặt ngực mình, thở hồng hộc trừng Quan Triều Viễn: “Triều Viễn, cô vốn không định tính | toán hơn thua với mấy đứa nhóc này, nhưng cháu xem thái độ của bọn nó đi!”

“Cô cho cháu biết, nếu hôm nay cháu không cho cô một lời giải thích đàng hoàng, cô sẽ không để yên đâu!”

Quan Triều Viễn vẫn đứng bên cạnh không nói gì, ánh mắt đột ngột trâm xuống, lúc này rốt cục anh cũng đi tới †rước: “Đúng là cháu cần phải giải thích chuyện này.”

Mới vừa rồi mấy đứa nhóc còn lẽ thẳng khí hùng, sau khi nghe Quan Triều Viễn nói vậy, bọn nhóc lập tức ngây người.

Bọn nhóc rối rít quay đầu nhìn sang: Làm sao lại vậy? Lế nào cha đứng về phía đám người kia sao?
 
Chương 4718


Chương 4718

Lẽ nào cha sẽ mặc kệ những người này vu khống mẹ như vậy sao?

Phải biết rằng, mấy ngày nay mẹ vẫn luôn bận trước bận sau.

Vì buổi cúng tế này, mẹ loay hoay tới chân không chạm đất, thậm chí ngay cả thời gian đưa đón bọn họ đi học cũng không còn!

Dưới tình huống như vậy, sao cha có thể không che chở cho mẹ mình được?

Mấy người bà cô mười ba nghe thấy lời này của Quan Triều Viễn, vẻ mặt mới hơi hòa hoãn hơn một chút.

Từ nhỏ đến lớn, Quan Triều Viễn vẫn luôn là người có chừng có mực.

Lớn như vậy rồi nhưng cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thấy anh bất kính với các trưởng bối thế hệ trước như bọn họ.

“Không biết bà cô mười ba định xử trí như thế nào?”

Quan Triều Viễn mở miệng hỏi thăm.

Bà cô mười ba đang lo không biết phải làm thế nào mới có thể đuổi Tô Lam ra khỏi nhà.

Đột nhiên chờ được một cơ hội tốt như vậy tự đưa tới cửa, sao bà ta có thể không nắm chặt lấy được?

Bà cô mười ba hắng giọng, ngồi ngay ngắn lại: “Theo cô thấy, cháu nên đuổi cả Tô Lam và đôi long phượng thai này đi!”

“Đối với Quan Tử Việt, nếu cậu bé là con hai người kết hôn xong mới sinh, xác định là con của cháu, vậy cháu cứ giữ cậu bé lại nuôi!”

Bà cô mười ba vừa nói đến đây lại không quên thêm mắm thêm muối: “Ban nãy cô nghe nói trong đôi long phượng thai này có một người tên Tô Duy Hưng, một người tên Tô Mỹ Chi?”

“Đến nhà họ Quan còn để hai đứa nhỏ mang họ mẹ, thật đúng là không đặt người nhà họ Quan chúng ta vào mắt!”

“Người như thế cháu còn giữ lại làm gì? Sớm ngày đuổi đi thì tốt hơn!”

“Ở trong mắt cô, chỉ có Phi Dương mới xứng đáng làm nữ chủ nhân nhà họ Quant Vợ bác cả và vợ bác hai liếc nhau.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú đã âm trầm tới cùng cực của Quan Triều Viễn, bọn họ cố gắng nhãn nhịn, không ngừng cười trộm.

“Các người đã im lặng không nói, vậy hôm nay tôi sẽ làm chủ chuyện này.”

“Người phía ngoài mau đến đây, lôi hai đứa con hoang không biết từ đâu tới này ra ngoài cho tôi, vừa nhìn đã thấy chướng mắt!”

Bà cô mười ba ra lệnh một tiếng, sau đó hai vệ sĩ của bà ta lập tức vọt vào.

Bọn họ phân chia ra, kéo Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chi ra ngoài.

Chỉ có điều tay của đám bọn họ còn chưa đụng tới hai đứa nhỏ, đột nhiên cảm thấy một bóng đen từ trên trời giáng xuống.

Một giây sau, chỉ nghe được hai tiếng “ken két” giòn vang, cổ tay bọn họ đột nhiên đau nhức vô cùng.

“AI”

Tiếng kêu thảm thiết của bọn họ mới vừa đến yết hầu đã bị hai chân bay lên trực tiếp đá vào ngực.

Cả người bị đạp bay trên mặt đất, đau tới ngũ tạng lục phủ đều sắp lệch vị trí, vốn không cách nào đứng dậy được!
 
Chương 4719


Chương 4719

“Ôi trời ơi!”

Bà cô mười ba vốn đang làm ra vẻ vênh váo hống hách, sau khi thấy tình cảnh trước mắt lại triệt để sợ ngây người.

Bà ta sợ đến mức chợt lùi lại phía sau, ngã ngồi trên ghế.

Bởi vì ban nãy bà ta tận mắt nhìn thấy, người ra tay không phải ai khác mà là Quan Triều Viễn.

Vậy mà Quan Triều Viễn lại đạp hai thủ hạ của mình tới ói máu nằm rạp trên mặt đất?

“Trời ơi, cháu làm cái gì vậy? Ngay †rước mặt nhiều trưởng bối như vậy, vậy mà cháu lại gây ra chuyện hoang đường vô lễ như thết”

Bà cô mười ba chỉ cảm thấy mất hết thể diện, lập tức vỗ bàn.

Chỉ thấy Quan Triều Viễn mỗi tay ôm lấy một đứa bé, trên gương mặt lạnh lùng kia không có bất kỳ biểu cảm gì: “Nơi này là biệt thự trên núi Ngự Cảnh, không phải nhà cũ nhà họ Quan!”

Rất ngắn gọn, ý trong lời Quan Triều Viễn nói là.

Ở chỗ này, anh mới có quyền quyết định.

Vợ bác hai thấy chuyện thành thế này, vội vã đi ra làm người giải hòa: “Triều Viễn à, bà cô mười ba cũng chỉ bất bình thay cho cháu thôi, vì vậy mới dạy dõ hai đứa nhỏ thay cháu.”

“Con cháu cháu tự dạy, không cần mượn người khác xen vào!”

“Nếu như ai không thích nhìn, hiện tại có thể đi!”

“Cháu…”

Bà cô mười ba vừa nghe thấy lời này lập tức tức giận tới hai mắt biến thành màu đen, làm bộ muốn đứng lên rời đi.

Vợ bác cả và vợ bác hai vội vã đi lên đỡ bà ta ngồi xuống: “Ai, bà cô mười ba, cô cũng đừng so đo với mấy đứa nhỏ nữal”

“Lễ cúng tế dòng tộc nhà họ Quan sắp bắt đầu, lúc này cô không thể đi được!”

Bà cô mười ba tức giận tới viên mắt đỏ lên, bà ta không ngừng vỗ lồ ng ngực mình.

Làm xuôi cơn tức, lúc này mới hết sức bất mãn mà ngồi xuống.

Quan Triều Viễn cũng không thèm nhìn bọn họ mà ôm con xoay người rời đi.

Một bên khác, Hạ Phi Dương cũng không đi thay quần áo với Tô Lam mà kéo cô đi thẳng tới ban công.

“Được rồi, bây giờ không có người khác, nếu cô Hạ có lời gì muốn nói cứ việc nói thẳng đi!”

Tô Lam đã nhịn cô ta rất lâu rồi.

Vì vậy cô mới cho cô ta có cơ hội, cố ý để Hạ Phi Dương kéo mình ra ngoài.

“Tô Lam, cô rời khỏi Triều Viễn đi!”

Hạ Phi Dương lạnh lùng mà cao ngạo nhìn Tô Lam.

Lúc cô ta nói chuyện cũng không dùng thái độ hỏi thăm mà dùng giọng điệu mang theo mấy phần ra lệnh.

Ánh mắt Tô Lam vụt sáng: “Cô Hạ nói vậy là định cướp chồng của người khác sao? Đây không phải chuyện mà danh viện có thể làm được.”

Bị Tô Lam trào phúng một phen như vậy, sắc mặt Hạ Phi Dương lập tức trở nên khó coi.

Hai tay cô ta nắm chặt thành quyền: “Tô Lam, rốt cục cô còn biết xấu hổ hay không?”
 
Chương 4720


Chương 4720

Một câu nói vô duyên vô cớ như vậy khiến lông mày Tô Lam nhíu chặt lại.

Cô đưa tay sờ sờ khuôn mặt vẫn trơn mềm bóng loáng như trước của mình: “Mặt tôi da mịn thịt mềm, cũng không phiên cô Hạ phải phí tâm!”

Sau khi nói xong lời này, Tô Lam xoay người chuẩn bị rời đi.

Thế nhưng Hạ Phi Dương lại lần nữa ngăn cô: “Tô Lam, cô có biết vì sao năm đó tôi lại muốn ra nước ngoài, tại sao tôi phải rời khỏi không?”

Không biết vì sao, sau khi nghe thấy lời này, ngực Tô Lam đột nhiên thắt chặt lại.

Chẳng qua rất nhanh cô đã mở mắt: “Tôi không có hứng thú muốn biết.”

“Là cô không có hứng thú muốn biết hay là Quan Triều Viễn vốn không dám nói cho cô biết?”

Rất nhanh Hạ Phi Dương đã nhận ra sắc mặt mất tự nhiên của Tô Lam.

Tô Lam mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện không tốt gì đó xảy ra.

Vì vậy cô không muốn tiếp tục đề tài này thêm nữa: “Nếu anh ấy đã không muốn nói cho tôi, đương nhiên anh ấy có lý do để không nói cho tôi biết.”

“Mời cô Hạ tránh ra, tôi phải đi!”

“Cô không muốn nghe hay cô sợ nghe? Cô càng không muốn nghe, tôi càng muốn nói cho cô biết.”

Hạ Phi Dương dứt khoát đóng cửa ban công lại.

Trong cặp mắt bình thường vốn hay giả vờ dịu dàng phóng khoáng kia.

Nay lại tràn ngập máu đỏ và không cam lòng: “Người khác chỉ biết Quan Triều Viễn và Lê Duyệt Tư là thanh mai trúc mã, nhưng lại không biết, tôi mới là người đã ở bên cạnh anh ấy từ nhỏ tới lớn!”

“Tôi mới là người có chung lý tưởng với anh ấy, cùng anh ấy trưởng thành, cùng giúp đỡ lẫn nhaul”

“Từ sau khi chị tôi rời đi, tôi đã cho rằng anh ấy là người đàn ông duy nhất †ôi yêu thương đời này.”

“Nhưng cô thì sao? Một người phụ nữ không biết chui từ trong góc nào ra lại cướp mất anh ấy!”

Đối mặt với lời chỉ trích của Hạ Phi Dương, Tô Lam đột nhiên nhíu chặt mày: “Là tự cô chọn rời đi, cô có tư cách gì mà chạy đến trước mặt tôi khoa tay múa chân?”

“Tô Lam, hiện tại cô lại có tư cách gì để nói với tôi những lời này?”

“Cô đừng tưởng tôi không biết, sở dĩ trước đây hai người sẽ kết hôn cũng chỉ là kế tạm thời.”

“Anh ấy chỉ muốn dùng chuyện này để làm công cụ trị liệu bệnh không tiện nói ra mà thôi!”

Hạ Phi Dương quát lớn một tiếng, khiến bước chân Tô Lam đang định rời đi hơi dừng lại.

Cô chậm rãi xoay người: “Rốt cuộc giữa tôi và Quan Triều Viễn có quan hệ gì, còn chưa tới phiên người ngoài như cô xen vào!”

Giọng điệu của Hạ Phi Dương mang theo vẻ trào phúng.

Cô ta nắm lấy cổ tay Tô Lam, không để cô rời khỏi: “Tô Lam, nếu như cô thật sự tự †in như vậy, vậy cô đang sợ cái gì?”

“Hay hiện tại cô đã yêu Quan Triều Viễn sâu đậm, không nỡ rời bỏ anh ấy, cho nên cô mới không nguyện ý đối mặt với thực tế đột nhiên xuất hiện?”

Tô Lam hất cánh tay cô ta ra, giọng nói cũng bắt đầu trở nên ác liệt: “Cô Hạ, tôi nói lại một lần cuối cùng với cô.”

“Chuyện tình cảm của tôi và Quan Triều Viễn đã bắt đầu từ khi nào, tương lai sẽ kết thúc vào lúc nào, hết thảy đều không có chút liên quan gì với cô!”
 
Chương 4721


Chương 4721

“Cũng giống vậy, tôi không cần phải khai báo bất kỳ chuyện gì giữa chúng tôi với cô.”

“Cô nghĩ chuyện là như vậy thật sao?”

Hai tay Hạ Phi Dương còn đang khoanh trước ngực, đứng bên ban công nhìn Tô Lam đi tới cửa ban công.

Mãi tới khi cô đưa tay kéo cửa ra, lúc này cô ta mới lạnh lùng nói: “Nếu như tôi cho cô biết, tôi đã từng có con với anh ấy thì sao, cô còn có thể suy nghĩ như vậy nữa sao?”

“Cô còn cho rằng giữa tôi và Quan Triều Viễn đã sớm là quá khứ rồi sao?”

Bước chân Tô Lam đột nhiên dừng lại.

Toàn thân cô như rơi vào hầm băng, phảng phất như máu cũng đọng lại.

“Tô Lam, cô muốn chơi đùa với tôi? Cô nhất định sẽ thua!”

Hạ Phi Dương vô cùng ngạo mạn ném ra những lời này, sau đó xoay người giật cửa đi ra ngoài.

Cô ta mới vừa rời đi, Quan Triều Viễn đã bước từ phía bên kia hành lang tới.

Anh vừa đưa mấy đứa nhỏ về phòng.

Thoáng thấy sắc mặt trắng bệch của Tô Lam, hai hàng lông mày của anh lập tức nhíu lại.

“Đần như vậy?”

Anh không vui nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô, trong lòng như bị tảng đá lớn đè nặng.

Tô Lam có chút mơ hồ ngẩng đầu lên, dường như cô không hiểu lời anh nói có ý gì: “Ừm?”

“Sau này, nếu em bị người bắt nạt nhất định phải đánh trả ngay, anh sẽ ở sau lưng em, sẽ không để em bị thua.”

Quan Triều Viễn đưa tay nắm lấy tay cô.

Nhưng khi nhìn thấy động tác này của anh, đột nhiên Tô Lam chợt né tránh.

Môi cô giật giật, dường như muốn nói gì.

Nhưng đến cuối cùng cô lại không nói ra miệng.

Bên tai cô còn vang vọng lời Hạ Phi Dương mới vừa nói.

Cô đã yêu Quan Triều Viễn sâu đậm, đúng không?

Đáng tiếc, đời này cô nhất định phải thual Bởi vì tôi đã từng có con của Quan Triều Viễn…

“Chúng ta đi xem đám nhóc đi.”

Quan Triều Viễn thấy động tác này của cô, lông mày nhíu lại.

Chẳng qua anh cũng không cứng rắn muốn nắm tay cô.

Tô Lam ngẩng đầu, cố gắng khiến giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh: “Hiện tại lại đi xem đám nhóc?

Không phải lễ cúng tế đã sắp bắt đầu rồi sao?”

Sắc mặt Quan Triều Viễn hơi đổi, anh không kể lại chuyện mới vừa xảy ra cho Tô Lam.

Nếu cô biết đám trưởng bối kia đã nhục nhã mấy đứa nhỏ như thế nào.

Chắc chắn Tô Lam sẽ khó chịu muốn chết.

“Chuyện bên kia không cần chúng ta quản!”

Tô Lam gật đầu, theo Quan Triều Viễn chuẩn bị trở về phòng.
 
Chương 4722


Chương 4722

Nhưng bọn họ mới vừa đi tới vị trí góc cầu thang.

Nghe thấy mấy bà cô đang khí thế ngất trời quở trách Tô Lam cùng với đôi long phượng thai của cô: “Vừa nhìn đã biết ả Tô Lam kia chỉ là đứa con hoang xuất thân nông thôn, hoàn toàn không hiểu quy củi”

“Ôi, Phi Dương, cháu biết cha mẹ Tô Lam làm nghề gì không?”

Hạ Phi Dương nhẹ nhàng mấp máy môi, trên mặt cô ta lộ ra vẻ mặt hơi tiếc nuối: “Nghe nói mấy năm trước, mẹ của cô ấy đã qua đời vì một tai nạn xe ngoài ý muốn, cha cô ấy mới cưới vợ mới, cũng không chịu nhận cô ấy. Cô ấy rất đau lòng.”

Vừa nghe thấy lời này, trên mặt mấy bà cô lập tức lộ ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Khó trách, thì ra là vậy!”

“Không có cha mẹ bên cạnh dạy dỗ, cũng khó trách cô ta không có chút giáo dưỡng nào.”

“Không chỉ vậy, cô xem đôi long phượng thai của cô ta, chắc chắn là đã bị cô ta nuôi sail”

“Không chỉ không có chút giáo dưỡng nào, còn dám chống đối mấy người trưởng bối chúng ta nữa!”

“Thật không biết Triều Viễn đã bị cô †a rót thuốc mê gì, vậy mà lại đồng ý cho đôi long phượng thai kia mang họ của cô ta, đúng là chuyện cười lớn!”

“Tuy người ta không gia giáo, nhưng bản lĩnh của người ta lại đủ lợi hại!”

“Nói không chừng đôi long phượng thai kia vốn không phải con của cô ta và Triều Viễn, không biết cô ta chửa con hoang từ chỗ nào, khó trách lại không có giáo dưỡng như vậy…”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tô Lam vốn đang chuẩn bị lên lầu nghe thấy những lời cuối cùng, gương mặt cô đột nhiên trở nên âm trầm không gì sánh được.

Vì Quan Triều Viễn, cô có thể nhịn nhục để những người này ức hiếp và trào phúng.

Bởi vì cô là người lớn, bởi hôm nay là cúng tế dòng tộc mỗi năm một lần của nhà họ Quan.

Cô không muốn gây ồn ào, khiến tình cảnh trở nên quá khó coi.

Nhưng điểm mấu chốt duy nhất không thể đụng vào của cô chính là mấy đứa nhỏ nhà cô.

Không ai có thể sỉ nhục con côi Hai chữ con hoang kia thành công thiêu đốt lửa giận Tô Lam đã nhẫn nhịn nguyên ngày hôm nay.

Cô không nói lời nào, bước vài bước đi tới trước bàn ăn.

Bưng một ly rượu vang lên, cô đi thẳng đến trên mặt Hạ Phi Dương, tạt thẳng tới: “Hạ Phi Dương, ngay cả ba mẹ tôi cô cũng lôi ra để thực hiện kế hoạch của cô, có phải cô quá vô sỉ rồi không?”

Bên kia, Hạ Phi Dương vốn đang cười nhẹ nói xấu Tô Lam cùng với mấy bà cô.

Đột nhiên bị tạt một đầu rượu vang, chỉ chớp mắt cô ta đã hoảng sợ hét âm lên.

Cô ta ngẩng đầu, lập tức thấy được ly rượu rồng tuếch trong tay Tô Lam, càng thêm nổi giận tới hai mắt đỏ bừng lên.

Cô ta đứng dậy muốn xông tới.

Nhưng nào có thể đoán được, Tô Lam lại nhanh hơn cô ta một bước.

Chỉ thấy cô cắn răng, ba chân bốn cẳng vọt tới bàn ăn.

Hai tay nhếch lên, trực tiếp lật ngược nguyên cả cái bàn.

Chỉ nghe một tiếng “âm” nhỏ, toàn bộ đồ ăn bị cô lật úp.

Cơm nước đồ ăn trên bàn đều bị hắt lên trên người mấy bà già kia.

“Ôi trời ơi, ôi trời ơi!! Con điên này! Con điên này!”

 
 
Chương 4723


Chương 4723

“Tô Lam, cô uống lộn thuốc rồi sao? Đúng là thứ không có giáo dưỡng, cô bị thần kinh saol”

Đám bà già kia bị đồ ăn lật úp bắn đầy lên đầu, lên quần áo, tình cảnh rất hỗn loạn.

Có một số canh mới vừa được hầm ra, vân đang còn nóng.

Đám bà cô gào khóc hô to.

Tô Lam khẽ cắn chặt môi, không nói hai lời, xông lên không ngừng bấu véo đánh đấm Hạ Phi Dương.

Chiều cao của cô và Hạ Phi Dương xấp xỉ nhau.

Ban đầu lúc còn trong quân đội, tuy Hạ Phi Dương cũng có huấn luyện hằng ngày, nhưng chủ công của cô ta là mặt chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân.

So với lực công kích của Tô Lam, Hạ Tâm Dương còn kém tương đối xa.

Cho nên sau khi hai người lôi kéo một phen, vậy mà Hạ Phi Dương lại không phải đối thủ của Tô Lam đã lên cơn tâm thần.

Điểm duy nhất cô ta đang chiếm lợi thế là cô ta đã kéo hỏng đầu tóc của Tô Lam.

Thế nhưng Tô Lam thì sao, cô hung tợn đè cô ta xuống đất đánh đập.

“Bà cô, bà thím, mau cứu cháu với, cứu cháu với!”

Hạ Phi Dương đã trúng hai bạt tai, chỉ chớp mắt gương mặt đã sưng phồng lên.

Quan Triều Viễn thấy tình cảnh này cũng không nhịn được.

Anh đi lên kéo lấy Tô Lam, cưỡng ép tách hai người bọn họ ra: “Bình tính một chút!”

Giọng nói của Quan Triều Viễn thành công khiến Tô Lam bình tĩnh lại.

Bên cạnh, mấy bà cô bà thím vừa đưa tay lau chùi đồ ăn dính đầy trên người, vừa lắc đầu.

Không dám tin thét chói tai: “Trời ạ, sao cháu có thể cưới loại đàn bà chanh chua này vào cửa!”

“Đúng vậy! Mau đuổi người đàn bà chanh chua này ra ngoài đi, lập tức đuổi ra đi!”

“Với tư cách trưởng bối, tôi tuyệt đối không cho phép loại đàn bà chanh chua này vào cửa chính nhà họ Quan chúng tai”

Tô Lam lạnh lùng quét mắt nhìn mấy bà già kia, sau đó cô dùng lực giấy khỏi tay Quan Triều Viễn.

Trong đôi mắt cô lại lộ ra vẻ bình tĩnh bất ngờ: “Anh nghe rõ bọn họ đang nói gì chưa?”

Sau khi nói xong lời này, cô xoay người nhanh chóng chạy ra phía ngoài.

Quan Triều Viễn gần như đã đuổi theo cô ngay khi cô nhấc chân rời đi.

Chỉ có điều tay anh mới vừa đụng tới cánh tay Tô Lam, đã bị cô giãy ra: “Quan Triều Viễn, anh đừng đi theo eml Hiện tại em không muốn cãi nhau với anh, anh để em yên lặng một mình đi, có được không?”

Nghe thấy giọng điệu mang theo tiếng khóc nức nở của cô, đột nhiên Quan Triều Viễn ý thức được cái gì.

Anh đi lên ôm lấy eo cô: “Có phải Hạ Phi Dương đã nói gì với em không?”

Đột nhiên Tô Lam cảm thấy mũi chua xót: “Cô ta nói gì với em vốn không quan trọng, quan trọng là… Hiện tại em đã làm ầm ï ngay trong lễ cúng tế dòng tộc nhà anh, chỉ sợ ngay cả ông cụ cũng sẽ chán ghét eml”

“Cứ như vậy, cho dù em có làm gì đi nữa, có nỗ lực cỡ nào đi nữa cũng uổng phí. Nếu không để em dẫn mấy đứa nhỏ quay về…”

Quan Triều Viễn thấy cô bình tĩnh nói tới những chuyện này như vậy, chỉ chớp mắt, khí áp quanh thân hạ xuống mức thấp nhất.

Bàn tay vốn đang nắm lấy thắt lưng cô đột nhiên siết chặt: “Tô Lam, em nói lại lần nữa xem?”
 
Chương 4724


Chương 4724

Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng kia, Tô Lam chỉ cảm thấy rợn tóc gáy.

Nhưng chuyện của Hạ Phi Dương như một cây gai, khiến cô vừa nhìn thấy Quan Triều Viễn đã cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cô hít một hơi thật sâu: “Nếu không em dẫn mấy đứa nhóc tới nhà Thúy Vân một thời gian, đợi sau khi việc cúng tế của dòng tộc qua rồi lại nói sau.”

“Em cảm thấy đây là biện pháp vẹn toàn cả đôi bên, mỗi người đều thoải mái.

“Tô Lam!”

Hiện tại, gương mặt Quan Triều Viễn đã đen thui.

Anh thật muốn xẻ trái tim cô ra nhìn xem rốt cuộc có phải trái tim cô màu đen hay không.

Cô ở với anh lâu như vậy rồi, còn vì một câu nói của người khác mà cô một lòng một dạ muốn nhanh chóng rời khỏi anh như vậy sao?

“Anh không cần đi theo em nữa, để em suy nghĩ thật kỹ đi!”

Cắn răng nói xong lời này, sau đó Tô Lam ra sức tránh thoát sự giam cầm của anh, chạy đi.

“Tô Lam!”

Phản xạ có điều kiện khiến Quan Triều Viễn muốn đuổi theo cô ngay.

Nhưng dưới chân vừa khẽ động, giọng nói của Tô Lam lập tức vang lên: “Quan Triều Viễn, không cho anh động!

Anh đứng đó cho eml”

“Nếu anh cứ nẵng nặc theo tới, em lập tức đi tìm anh ta, bảo đảm anh sẽ không bao giờ nhìn thấy em nữal”

Quan Triều Viễn ngừng lại, trơ mắt nhìn Tô Lam chạy xa.

“Triều Viễn…”

Vào lúc này, phía sau truyền đến giọng nói nơm nớp lo sợ của Hạ Phi Dương.

Quan Triều Viễn chợt xoay người qua, ánh mắt lạnh lùng khiến Hạ Phi Dương vô thức lùi lại vài bước.

Dưới chân cô ta mềm nhữn, thiếu chút nữa đã trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

“Phi Dương, tôi cho cô biết, đời này Quan Triều Viễn tôi chỉ cần một mình Tô Lam, cô như vậy khiến tôi rất chán ghét!”

Anh sẽ không ra tay với người phụ nữ này.

Nhưng đây tuyệt đối là lời độc ác nhất mà anh đã từng nói với một người phụ nữ.

Hạ Phi Dương run rẩy, cặp mắt cô ta đỏ bừng lên.

Sao có thể chứ? Sao Quan Triều Viễn có thể nói chán ghét cô ta được!

Cô ta không cam lòng hô lên: “Triều Viễn, Triều Viễn, anh quên rồi sao? Trong bụng em đã từng mang thai con của anh, sao anh có thể nói với em mấy lời như vậy?”

Bước chân Quan Triều Viễn đang chuẩn bị rời đi đột nhiên dừng lại.

Hạ Phi Dương tưởng anh mềm lòng, vội vã đi tới nắm lấy tay anh: “Triều Viễn, cho tới nay, nếu như không phải vì chị của em, em đã chẳng phải đứng từ phía xa xa dõi mắt theo anh.

“Hiện tại chị em đã qua đời, giữa hai người chúng ta đã không còn trở ngại gì nữa, chúng ta mới là một đôi trời đất tác thành… A!”
 
Chương 4725


Chương 4725

Cô ta còn chưa nói hết câu đột nhiên cảm thấy cổ mình bị người bóp chặt.

Là Quan Triều Viễn!

Tay anh càng nắm càng chặt, Hạ Phi Dương cảm thấy vô cùng khó thở, vội la lên: “AI Cứu mạng…

Bởi vì cả người cô ta đã bị Quan Triều Viễn nhấc bổng lên, sau đó dùng lực ấn lên trên tường bên cạnh.

Người đàn ông trước mặt, trên dưới quanh thân đều tản ra hơi thở hết sức k hủng bố: “Cô đã nói chuyện này cho Tô Lam?”

“Đây vốn là sự thực…”

Khuôn mặt Hạ Phi Dương đỏ bừng lên, cô ta vô cùng chật vật mở miệng.

Quan Triều Viễn ném cô ta xuống đất, sau đó vội vàng chạy nhanh ra phía ngoài.

Tô Lam, em đúng là cô gái ngu ngốc!

Trong sảnh lớn biệt thự nhà họ Quan.

Ông cụ Quan bình tĩnh không gì sánh được nhìn trò hài do Tô Lam đích thân đạo diễn ra.

Mấy bà cô còn đang không ngừng tố cáo: “Anh cả, anh xem đi, ngay cả bài vị của ông cụ và tất cả mọi thứ đều bị cô †a dốc ngược lên!”

“Sao loại phụ nữ này có thể bước vào cửa nhà họ Quan được? Đúng là cực phẩm!”

“Tôi nghe nói cô cháu dâu này còn được anh gật đầu công nhận, sao anh có thể hồ đồ như vậy?”

“Cưới loại đàn bà chanh chua này vào cửa sẽ chỉ khiến nhà họ Quan hỏng bét!”

Từ đầu tới đuôi, ông cụ Quan không nói lời nào.

Ông ấy cau mày, dáng vẻ thờ ơ.

Thấy đám bà cô cuối cùng cũng yên Tĩnh lại, ông ấy mới lười biếng nhìn lướt qua bài vị ông cụ, còn có ảnh chụp rơi dưới đất: “Khi mấy lão đầu kia còn sống thích nhất là lật bàn, lúc này vừa lúc để bọn họ biết được cảm giác khi bị người khác lật bàn là thế nào.”

Mấy bà cô không thể tin vào tai mình.

Bọn họ không ngờ, vậy mà ông cụ Quan lại nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này như vậy.

Chẳng lẽ ông ấy còn muốn che chở cho người đàn bà chanh chua kia sao?

“Được rồi, tất cả các người đều là người đã bước nửa chân vào đất, cùng nhau khó xử một cô bé như vậy làm gì?

Không biết xấu hổ saol”

“Tôi nói này, nếu đổi lại, là mấy người lâm vào hoàn cảnh như con bé, sợ răng các người đã sớm giơ dao phay lên ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời người ta rồi!”

Ông cụ Quan nói chuyện, giọng điệu vô cùng ôn hoà.

Ông ấy đưa tay gõ nhẹ lên bàn: “Nếu ngày cúng tế của gia tộc đã biến thành như vậy, sau này không cần phải tiếp tục thêm nữa, tất cả giải tán đi!”

“Nên về thì về, nên làm gì thì làm việc đói”

“Chuyện của nhà họ Quan chúng tôi còn chưa tới phiên đám phụ nữ đã gả ra ngoài như các người chạy đến khoa tay múa chân!”

“Anh cả, anh nói vậy là có ý gì?”

Không để đám phụ nữ này đuổi theo mình mồm năm miệng mười nói nhảm không ngừng, một mình ông cụ quay về phòng.
 
Chương 4726


Chương 4726

Mà bên kia.

Một mình Tô Lam đi lung tung không có mục đích trên đường chừng nửa giờ.

Lúc đầu cô nói với Quan Triều Viễn rằng cô muốn tới nhà Lâm Thúy Vân.

Nhưng hiện tại cô đang lâm vào trạng thái rất táo bạo, cô không muốn Lâm Thúy Vân lo lắng.

Cho nên cô chỉ có thể buồn chán lắc lư một mình trên đường.

Cũng không biết cô đã đi bao lâu, mãi đến khi cô cảm thấy chân mỏi nhừ, chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi.

Đột nhiên cô nghe được phía sau truyền đến tiếng phanh gấp nặng nề.

Cô quay đầu nhìn sang, ánh đèn chói lóa mà gai mắt chiếu thẳng tới, khiến cô không cách nào mở mắt ra được.

Cô vô thức đưa tay ngăn khuất trước mắt, có thể thấy trước ánh đèn có một bóng người cao gầy rắn rỏi đi tới.

Cô nheo mắt lại, mãi đến khi người đàn ông kia chỉ cách mình chừng một mét.

Cuối cùng cô mới thấy rõ tướng mạo của người kia.

Là Quan Triều Viễn?

Trong đầu vừa hiện lên cái tên này, Tô Lam không chút do dự nhấc chân chạy.

Chẳng qua cô còn chưa bước được hai bước đã bị Quan Triều Viễn túm lại, trực tiếp vác lên trên vai.

“Này, Quan Triều Viễn, anh làm gì vậy?

Anh định bắt cóc em sao? Anh làm vậy là: Tô Lam vừa thấy Quan Triều Viễn đã buồn bực vô cùng!

Nhưng hết lần này tới lần khác anh ấy cứ muốn xuất hiện trước mặt mình mọi lúc mọi nơi, thật quá đáng ghét!

Gương mặt Quan Triều Viễn trâm xuống, anh không nói lời nào, cưỡng ép nhét cô vào xe Rolls-Royce.

Đạp mạnh chân ga, xe phóng thật nhanh đi.

Đối mặt với Quan Triều Viễn, Tô Lam biết chạy trốn tuyệt không phải cử chỉ sáng suốt gì.

Nhưng cô đang rất giận.

Dứt khoát lệch đầu qua một bên, thở phì phò nhìn cảnh ngựa xe như nước phía ngoài cửa sổ.

Rất nhanh xe đã ngừng trong ga ra ngầm.

Quan Triều Viễn mở cửa xe, sau đó lại vác Tô Lam trên vai.

Tô Lam vô cùng căm tức đánh anh: “Quan Triều Viễn, anh buông ra, em không phải người tàn tật, em có tay có chân!”

Quan Triều Viễn lạnh lùng hừ một tiếng: “Có chân nên em mới chạy, đúng không?”

Tô Lam bị anh nói tới á khẩu không trả lời được.

Cô nhãn nhịn nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: “Vì sao em phải chạy? Còn không phải là vì anh…”

Cô lười nói hết lời.

Quan Triều Viễn không nói gì nữa, cũng không quan tâm tới sự kháng nghị của cô.

Hai người mới vừa vào cửa, Tô Lam đã giấy giụa nhảy xuống đất.

Cô còn chưa kịp trốn đi đã bị Quan Triều Viễn trực tiếp đè lên cánh cửa phía sau: “Anh có thể giải thích”
 
Chương 4727


Chương 4727

Là về chuyện của Hạ Phi Dương sao?

Trong lòng Tô Lam chợt nhảy lên.

Cô vội hốt hoảng nhảy tới vấn đề khác: “Hôm nay là ngày cúng tế của dòng tộc nhà anh, em bận bịu nguyên ngày, giờ phải đi tắm trước, đợi tắm xong lại nghe anh giải thích!”

Quan Triều Viễn nhìn dáng vẻ trốn tránh của cô, buộc lòng phải buông tay.

Tô Lam tựa như con thỏ rồi lại như làn khói chui vào phòng tắm.

“Dù sao thì đêm nay em cũng không thể chạy thoát được.”

Quan Triều Viễn nhẹ nhàng ấn vài cái trên khóa điện tử, cửa triệt để khóa chết, thậm chí còn bị đổi mật khẩu.

Trong phòng tắm, Tô Lam có chút không yên lòng nhìn ra ngoài.

Ngón tay không ngừng ấn ấn phía trên chốt mở khóa.

“Tại sao anh phải giải thích với em?

Anh vốn không cần phải giải thích!”

“Rõ ràng Hạ Phi Dương đã nói cô ta chỉ từng mang thai con của anh, điều đó chứng minh đứa bé kia đã không còn tồn tại.”

“Đó đã là quá khứ rồi, em không nên để trong lòng…”

Tuy ngoài miệng cô nói như vậy, nhưng trong lòng Tô Lam vẫn không cách nào bước qua đạo khảm ấy.

Nếu cô ta từng có con với Quan Triều Viễn, vậy chứng minh hai người bọn họ đã từng…

Vừa nghĩ tới Quan Triều Viễn đã từng làm những chuyện như đã từng làm với cô với những người phụ nữ khác, cô lại không nhịn được run rẩy cả người.

“Tô Lam, cô tỉnh táo lại cho tôi!

Không nên suy nghĩ lung tung nữa!”

“Miên man suy nghĩ cái gì?”

Ngay lúc Tô Lam đang liều mạng thôi miên mình, đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng.

Chợt quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Quan Triều Viễn đang mặc đồ tây giày da đứng ngoài cửa.

Cặp mắt anh rơi trên người mình, càn rỡ không chút tị hiềm.

“Trời ạ, sao anh có thể vào đây được?”

Tô Lam hét lên một tiếng, vô thức muốn đưa tay kéo lấy khăn tắm.

Nhưng vì quá căng thẳng, dưới chân trợt một cái, cả người trực tiếp ngã bay vào lòng Quan Triều Viễn.

Trong tay cô còn đang lôi khăn tắm, cả người đã hoàn toàn ngơ ngác.

“Bà Quan, anh là một người đàn ông đang tuổi tráng niên, cho dù anh có không suy nghĩ tới chuyện này như thế nào đi nữa, nhưng em yêu thương nhung nhớ anh như vậy, sợ rằng anh sẽ không cầm giữ được!”

Nghe thấy giọng nói mang theo mấy phần nhạo báng của Quan Triều Viễn, Tô Lam hét lên, vội vàng dùng áo tắm bọc lấy thân thể mình!

Cô vô cùng phòng bị mà nhìn chằm chăm Quan Triều Viễn không dám buông tay.

Cô sợ mình không cẩn thận buông tay, khăn tắm sẽ rơi xuống: “Quan Triều Viễn, rốt cục anh còn có chút đạo đức nào không, vậy mà anh lại nhìn lén em tắm!”

“Đầu tiên, hai người chúng ta là vợ chồng hợp pháp!”
 
Chương 4728


Chương 4728

“Thứ hai, nơi này là nhà anh, anh vào phòng tắm nhà mình, ôm vợ của mình, có vấn đề gì sao?”

Ánh mắt Quan Triều Viễn trở nên thâm thúy, giọng nói có vẻ lẽ thẳng khí hùng.

Tô Lam bị tức tới phát khóc, cô xoay người đi ra phía ngoài: “Anh buông rai”

Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn cô: “Tới con chúng ta cũng có ba đứa rồi, lẽ nào em còn cho răng có chỗ nào trên thân thể em mà anh chưa nhìn thấy nữa sao?”

Tô Lam cắn môi thật chặt, muốn lách qua anh.

Nhưng Quan Triều Viễn lại chắn ở cửa không để cô đi.

Tô Lam cảm thấy rất không vui: “Em không muốn như vậy, anh đừng chạm eml”

Nghe nói như vậy, Quan Triều Viễn nguy hiểm híp mắt lại.

Đột nhiên anh nắm lấy cằm cô: “Tô Lam, em biết không? Trên thế giới này, em là người giỏi chọc giận anh nhất.”

Nói xong những lời này, anh lại cúi đầu hôn lên.

Sau một hồi lâu, Tô Lam sắp không thở nổi Quan Triều Viễn mới buông CÔ ra: “Bây giờ em có thể nghe anh giải thích chưa?”

Trong ánh mắt anh hiện lên vẻ nguy hiểm.

Như đang nói, nếu em còn không chịu nghe anh giải thích, anh sẽ tiếp tục hôn eml Hai tay Tô Lam bị anh nắm chặt, vốn không cách nào phản kháng, chỉ có thể gật đầu.

“Trước đây khi anh còn trong quân ngũ, trong quá trình anh và các anh em cùng đi chấp hành nhiệm vụ đã không thể bảo vệ cẩn thận cho cô ấy, khiến cô ấy trúng một viên đạn.”

“Một viên đạn bắn trúng bụng Hạ Phi Dương, bác sĩ nói sợ rằng sau này cô ấy không cách nào thụ thai bình thường.”

Tô Lam lập tức ngây người.

“Cho nên…”

Tô Lam vụn vỡ nói ra một câu: “Cho nên hai người đã có con với nhau thật sao?”

Quan Triều Viễn ôm cô vào trong ngực mình: “Cho nên anh thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của cô ta, theo cô ta tới bệnh viện thụ thai nhân tạo.”

“Thụ thai nhân tạo?”

Tô Lam vùi đầu trong lòng Quan Triều Viễn, chỉ cảm thấy đầu óc mình vô cùng hỗn loạn.

Quan Triều Viễn nói bọn họ đã từng thụ thai nhân tạo, nói cách khác hai người bọn họ vốn không có quan hệ thể xác gì.

Nhưng đứa bé kia đâu?

“Sau đó, hai tháng sau có một cơ hội ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, cô ta vì cơ hội kia mà bỏ đứa bé.”

Sau khi nói xong câu đó, Quan Triều Viễn không cho Tô Lam có bất kỳ cơ hội nào để hỏi dò.

Ôm lấy cô đi tới phòng ngủ.

Ngày tiếp theo, lúc Tô Lam tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đầu sắp muốn rời ra từng mảnh.

Mỗi một lần, chỉ cần hai người bọn họ vì chuyện gì đó mà xích mích với nhau.

Cuối cùng luôn kết thúc bằng hình thức này.

Khiến hôm nay khi cô tỉnh lại chỉ cảm thấy sau lưng mình như bị người nghiền nát.
 
Chương 4729


Chương 4729

Hồi tưởng lại tình cảnh tối hôm qua, cô vô thức vùi cả người cả đầu vào trong chăn: Không xong, chuyện đêm qua tới quá đột nhiên, cô không uống thuốc!

Mà Quan Triều Viễn cũng không hề dùng biện pháp tránh thail Bọn họ đã sinh ba đứa con, cô không muốn trúng chiêu thêm nữa!

“Một mình em trốn ở đây lầm bầm cái gì vậy?”

Đột nhiên bên ngoài chăn truyền đến giọng nói của Quan Triều Viễn.

Tô Lam lộ ra đôi mắt to nhìn anh.

Phát hiện anh tinh thần phấn chấn, xem ra sau khi ăn sạch mình, dường như tâm trạng của anh có vẻ rất tốt!

“Em không sao, hiện tại em rất buồn ngủ, em muốn ngủ thêm một hồi nữa…”

Quan Triều Viễn đưa tay kéo chăn ra, lại phát hiện Tô Lam đang níu chặt chăn.

Anh dứt khoát dùng sức, trực tiếp kéo cả người cả chăn lên.

Tô Lam thét một tiếng chói tai, vội vã trốn vào một cầu khác của chăn.

Xin nhờ, cô còn chưa mặc quần áo tử tế đâu!

“Vợ chồng với nhau, em còn xấu hổ cái gì?”

Lúc Quan Triều Viễn nói lời này, Tô Lam đang thẹn thùng lại cố giả vờ bình tĩnh quơ lấy gối đầu đập thẳng lên mặt anh: “Không biết xấu hổi”

Bởi Quan Triều Viễn phải xử lý chuyện công tác, cho nên anh sớm tới văn phòng.

Tô Lam bủn rủn, chỉ có thể nằm úp sấp dưới nhà húp cháo.

Sau khi bận rộn một hồi ở nhà, Tô Lam tới studio một chuyến.

Trong lúc cô đi tới phòng làm việc thời gian, thình lình thấy trên bàn làm việc của mình có đặt một bó hồng vô cùng chói mắt.

“Tô Lam, thật hâm mộ côi! Hai người đã kết hôn lâu như vậy rồi mà vẫn ân ái như thế, thật khiến người ta hâm mộ muốn chết!”

“Còn có cái bánh ga-tô nhỏ bên cạnh này, đây là bánh ngọt trong nhà hàng Michelin mới vừa khai trương bên đây, môi ngày đều bán với số lượng hạn chết Cậu Quan thật quá lãng mạn!”

Sau khi các đồng nghiệp thấy cảnh này, không nhịn được mà bật thốt hâm mộ sợ hãi thán phục.

Gần như tất cả mọi người đều cho rằng bó hoa hồng kia là do Quan Triều Viễn tặng.

Ngay cả Tô Lam cũng cho là như vậy!

“Không phải vì đêm qua tên này bắt nạt mình, cho nên hôm nay mới tặng hoa hồng xin lỗi đấy chứ?”

Tô Lam nâng bó hồng kia lên nhẹ nhàng hít một hơi, phát hiện bên trong hoa hồng còn cất một tấm thiệp.

Khi Quan Triều Viễn tặng hoa rất ít khi để lại thiệp.

Tô Lam hiếu kỳ, mở thiệp xem qua.

“Tặng cho hot girl của tôi!”

Phía trên là mấy chữ cứng cáp có lực, chẳng qua lại không kí tên.

Nhưng khi nhìn thấy những chữ kia, Tô Lam gần như đã có thể xác định, đây tuyệt đối không phải bút tích của Quan Triều Viễn!

Rốt cuộc là ai đang đùa dai?
 
Chương 4730


Chương 4730

Đương nhiên Tô Lam biết hoa hồng đỏ có ý nghĩa thế nào.

Nếu hoa hồng này không phải do Quan Triều Viễn tặng, đương nhiên nó chẳng thể khiến Tô Lam cảm thấy hứng thú.

Vì vậy cô ôm lấy bó hoa hồng, chuẩn bị ném nó vào thùng rác.

Nhưng vừa lúc đó, vậy mà điện thoại di động của cô lại đổ chuông!

Tô Lam nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, phát hiện là một dãy số xa lạ.

Cô nhìn thoáng qua hoa hồng trên †ay, giác quan thứ sáu nói cho cô biết, rất có thể cuộc điện thoại này có liên quan với bó hồng trên tay cô.

Vì vậy cô nhấn nút trả lời.

Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nam trầm ổn: “Hot girl, hoa đẹp không?”

Tô Lam luôn cảm thấy giọng nói này có hơi quen tai, dường như cô đã từng nghe thấy ở nơi nào rồi.

Nhưng trong lúc nhất thời cô lại không nhớ ra nổi.

“Anh là ai?”

Đối mặt với câu hỏi của Tô Lam, người đàn ông không trả lời ngay: “Bên cạnh là bánh hoa hồng do đầu bếp trong nhà hàng năm sao Michelin làm, cô nếm thử đi?”

Người đàn ông nói vậy, chẳng lẽ anh †a có thể thấy mình?

Tô Lam ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Chẳng qua bởi vì phòng làm việc của cô nằm ở trung tâm thành phố phồn hoa.

Bên cạnh có không ít phòng làm việc, cũng có không ít cửa sổ.

Cô vốn không đoán ra được vị trí hiện tại của người đàn ông này.

“Tôi vốn không quen biết anh, anh hết tặng hoa rồi lại tặng đồ ăn cho tôi, ngộ nhỡ anh hạ độc bên trong thì phải làm sao bây giờ?”

Tô Lam nói đến đây lại giơ hoa và điểm tâm trong tay lên, hướng về phía ngoài cửa sổ lắc lắc.

Sau đó cô không chút do dự ném hết vào thùng rác.

“Hot girl, cô đúng là quý nhân bận rộn mau quên! Trước đó chúng ta mới vừa gặp nhau, chẳng lẽ cô không nhớ sao?”

Tô Lam thật sự không nhớ được.

Đầu bên kia điện thoại, người đàn ông mở miệng nhắc nhở: “Còn nhớ tới buổi diễn thuyết trong Đại học Lan Ly mấy hôm trước không?”

Sau khi được nhắc nhở như vậy, cuối cùng Tô Lam cũng nghĩ ra.

Giọng nói quen thuộc này là giọng của người đàn ông đã ngồi bên cạnh mình lúc trước.

Lúc đó người đàn ông kia đội mũ lưỡi trai và đeo kính mắt, cho nên cô không nhớ rõ dung mạo của anh ta.

Thế nhưng rất nhanh giọng nói của hai người đã trùng khớp.

“Rốt cuộc anh là ai?”

“Không cần căng thẳng, tôi chỉ rảnh rồi muốn tâm sự với cô thôi.”

“Cô còn nhớ rõ ngày đó, rõ ràng Lê Chí Sơn mới là khách quý được mời tới thuyết giảng, nhưng vì sao đột nhiên anh ta lại bận việc không tới không?”
 
Chương 4731


Chương 4731

Tô Lam không có hứng thú lãng phí thời gian của mình vào chuyện nhàm chán như vậy.

Cô đang chuẩn bị cúp điện thoại, người đàn ông ở đầu bên kia đã trách móc một trận: “Đương nhiên là vì Quan Triều Viễn không thích thấy người phụ nữ mình yêu nhất làm trợ lý cho đối thủ một mất một còn của mình rồi!”

“Cho nên anh ta vận dụng quan hệ bức ép Lê Chí Sơn. Đối với anh ta, chuyện này cũng chẳng phải việc khó khăn gì, đúng không?”

“Nếu anh gọi điện thoại cho tôi chỉ vì nói mấy chuyện linh tinh này với tôi, tôi nghĩ tôi không có hứng thú tiếp chuyện!”

“Cô không có hứng thú với tôi, nhưng tôi lại có hứng thú với cô! Dùng từ nhất kiến chung tình để hình dung cũng không quá đáng, nhỉ?”

“Anh này, thích một người là chuyện rất nghiêm túc, tuyệt đối không phải thủ đoạn để anh tùy tiện lấy ra trêu chọc phụ nữ, anh hiểu không?”

“Hôm nay là lần đầu tiên tôi nhận điện thoại của anh, cũng sẽ là lần cuối cùng. Sau này anh không nên gọi điện thoại tới nữa, bởi vì chẳng mấy chốc số điện thoại của anh sẽ nằm trong danh sách đen của tôi!”

Sau khi nói xong câu này, Tô Lam trực tiếp cúp điện thoại.

Đúng là buồn chán!

Tô Lam vốn cho rằng cuộc nháo kịch này đã kết thúc như vậy.

Nhưng trong ba ngày kế tiếp, hoa hồng và điểm tâm vẫn đúng lúc xuất hiện trong phòng làm việc của cô.

Điều này khiến cô cảm giác vô cùng căm tức.

Dù sao thì từ khi cô bước vào giới điện ảnh tới nay, tất cả những tên ong bướm bên cạnh cô đều bị Quan Triều Viễn lặng yên không tiếng động xử lý sạch.

Trong thời gian hai năm gần đây, gần như không có mấy người đàn ông còn dám quấy rầy cô.

Nhưng dường như người đàn ông này lại không giống với những người khác!

Hôm nay, mới vừa ăn cơm tối xong, Quan Triều Viễn trực tiếp đi tới trước mặt của cô: “Ba ngày sau em đi tham gia dạ tiệc từ thiện với anh.”

Tô Lam tò mò nhìn anh: “Dẫn em đi tham gia dạ tiệc từ thiện?”

“Lễ phục đặt may sẵn sẽ được đưa tới nhà vào đêm trước dạ tiệc, đến lúc đó em chỉ cần thay là được.”

“Lễ phục đặt may sẵn sao? Nhưng em còn chưa đưa số đo của em cho anh đâu!”

Đột nhiên khóe miệng Quan Triều Viễn cong lên, hình thành một nụ cười quỷ dị.

Ánh mắt anh đảo từ trên xuống dưới, một vòng khắp người Tô Lam.

Tô Lam thấy ánh mắt anh, vô thức ôm chặt ngực, ánh mắt cẩn thận phòng bị.

Chỉ thấy đôi tay thon dài của Quan Triều Viễn bắt đầu phác họa trên không trung: “Ước chừng thế này.”

Khuôn mặt nhỏ nhăn của Tô Lam lập tức đỏ bừng lên: “Vô sỉ”

Sau khi dặn dò xong những chuyện này, Quan Triều Viễn trực tiếp tới phòng làm việc.

Tô Lam đang chuẩn bị trở về phòng mình xét duyệt các đoạn phim ‘Đại Mộng Vô Song 2’ phát tới.

Vừa lúc đó, điện thoại của cô đổ chuông.

Tô Lam cúi đầu nhìn lại, phát hiện là một dãy số lạ hoắc.

“Alo, xin chào.”
 
Chương 4732


Chương 4732

“Hot girl, mấy ngày nữa có rảnh không?”

Giọng nói ôn hòa của người đàn ông truyền tới.

Tô Lam sửng sốt một hồi, lại là người đàn ông âm hồn bất tán kia!

“Rốt cục anh muốn làm gì? Lẽ nào lời của tôi lúc trước còn chưa đủ rõ ràng sao?”

“Ba ngày sau có một dạ tiệc từ thiện, tôi muốn mời cô làm bạn gái của ^:M tôi.

Tô Lam lập tức phục hồi tinh thần lại.

Không phải dạ tiệc từ thiện mà người đàn ông này nói cũng là dạ tiệc từ thiện mà Quan Triều Viễn đã nói chứ?

Tô Lam không khách khí cự tuyệt: “Nếu dạ tiệc từ thiện, thật xin lỗi, tôi đã đồng ý làm bạn gái người khác rồi!”

“Huống chỉ, mời một người phụ nữ đã có chồng làm bạn gái mình, anh cảm thấy làm như vậy thích hợp sao?”

Tô Lam rất rõ ràng, cho dù mình không làm bạn gái của Quan Triều Viễn.

Nhưng nếu bị anh bắt gặp mình làm bạn gái người khác đi tham gia dạ tiệc từ thiện gì đó, chỉ sợ hậu quả rất khó có thể tưởng tượng được.

“Thật không ngờ, cô và Quan Triều Viễn lại làm hòa nhanh như vậy?”

Dường như người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại hiểu rất rõ tình trạng hiện tại giữa cô và Quan Triều Viễn.

Tô Lam có chút phòng bị nhíu mày: “Rốt cục anh muốn làm gì? Thành phố Ninh Giang có nhiều danh viện như vậy, anh muốn tìm một người hẳn không khó.”

“Hơn nữa, có một việc tôi muốn cường điệu với anh thêm một lần nữa, hình như giữa hai người chúng tôi còn chưa quen thuộc tới mức anh có thể mời tôi.”

Người đàn ông đối diện cố ý chua xót mở miệng: “Hot girl, cô từ chối thẳng thừng một người đàn ông như vậy sẽ đả kích rất mạnh tới tự tin của anh tai”

“Anh nói gì?”

Tô Lam sửng sốt, thiếu chút nữa đã ném bay điện thoại di động trong tay ra ngoài.

Đầu bên kia điện thoại, người đàn ông cười cười, cảm thấy phản ứng của cô rất đáng yêu: “Ngày đó cô nói cho tôi biết, thích một người yêu một người là chuyện rất nghiêm túc.”

“Cho nên sau khi tôi suy nghĩ cẩn thận, tôi quyết định nghiêm túc theo Am đuổi cô.

Sau khi Tô Lam nghe xong lời này, phảng phất như có một cái xương cá mắc trong cổ họng: “Này người anh em, có phải anh quên mất chuyện tôi đã kết hôn rồi không, hơn nữa tôi còn có ba người conl”

“Cho dù kết hôn rồi cũng có thể ly hôn mài! Nếu như cô không thử một chút, sao biết tôi không tốt bằng Quan Triều Viễn!”

Người đàn ông nở nụ cười nhạt nhòa, giọng điệu của anh ta vô cùng nhu hòa lại mang theo kiên quyết không cho cự tuyệt: “Chúng ta gặp lại trong buổi tiệc đi.

Còn có, tôi tên Chiêm Liên Thành.”

“Này, có phải đầu óc anh có bệnh không?”

Tô Lam còn dự định nói thêm gì nữa, nhưng người đàn ông tên Chiêm Liên Thành kia đã trực tiếp dập máy.

Thực không hiểu nổi!
 
Chương 4733


Chương 4733

Tô Lam buông điện thoại sau đó trợn trắng mắt, dường như vô vốn không hề để chuyện này trong lòng.

Hôm nay, sáng sớm, Mộ Mãn Loan đang nghỉ ngơi trong nhà đột nhiên nhận được điện thoại của Vu Thắng Nam: “Mãn Loan, chín giờ đến studio đi, hôm nay tôi muốn tới sân bay đón một người, Asius phải để cô trông giúp.”

Mộ Mẫn Loan nghe nói như thế hai mắt sáng lên.

Chẳng lẽ mẹ Nam định cho mình thêm một cơ hội sao?

“Mẹ Nam yên tâm, bây giờ cháu sẽ tới đó ngay!”

Khi Mộ Mẫn Loan vội vàng chạy tới nơi quay chụp, vậy mà cô lại gặp một người không thể tưởng nổi.

“Mộ Mãn Loan, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt nhau nhanh như vậy?”

Diệp Hân Nguy thướt tha lắc eo, lại lần nữa xuất hiện ở nơi quay chụp.

Mộ Mãn Loan nhíu mày: “Sao cô lại ở đây?”

“Lúc đầu tôi đã nói thế nào? Tôi đã nói tôi nhất định sẽ trở về!”

“Chẳng qua bây giờ ấy à, tôi đã không còn chút hứng thú nào với “Thịnh Thế Đại Mộng 2′.”

“Bởi vì lần đầu tư điện ảnh kế tiếp, tôi sẽ là nữ chính. Chờ sau khi tôi hot rồi, xem xem nơi này còn chỗ cho cô không!”

Sau khi khinh miệt nói ra những lời này, Diệp Hân Nguy xoay người, cao ngạo không gì sánh được rời đi.

Trước khi rời đi, cô ta còn lên tiếng chào phụ tá của mình: “Bích Xuân, đợi lát nữa nhớ chào hỏi tổng thanh tra Vu giúp tôi, tôi vào trong xe trước, một hồi nữa cô mau qua đây, tôi không muốn chờ lâu.”

Bích Xuân là trợ lý của Diệp Hân Nguy. Sau khi nghe xong câu này, cô ta cau mày gật đầu.

Mộ Mãn Loan hơi hiếu kỳ nhìn về phía Bích Xuân: “Bích Xuân, Diệp Hân Nguy quen thân với mẹ Nam lắm sao?”

Bích Xuân còn chưa kịp trả lời, Asius mới vừa bước ra từ trong phòng chụp ảnh đã híp mắt lại, giọng nói có vẻ cực kỳ không vui: “Tôi nghe nói ả ta có quan hệ gì đó với đạo diễn Thẩm.”

Asius vừa thấy Mộ Mẫn Loan, tâm trạng vốn bị ảnh hưởng vì sự xuất hiện của Diệp Hân Nguy ban vì đột nhiên trở nên vui vẻ lại!

Thấy Asius, Mộ Mẫn Loan vì tránh hiềm nghi, trên mặt lộ ra nụ cười có chút gượng gạo: “Tranh thủ thời gian vào trong rạp quay phim đi! Tôi sẽ mang một chút điểm tâm tới cho mọi người, sau khi hoàn công là có thể ăn!”

“Vừa lúc, tôi đã sắp chết đói rồi!”

Asius vội vã nhận lấy hộp bánh ngọt †ừ trong tay cô.

Anh ta đang chuẩn bị ăn ngốn nghiến, thình lình thấy bóng dáng Vu Thắng Nam vội vã thoáng qua từ góc rẽ.

Asius tranh thủ giấu hộp bánh vào †rong ngực mình, tiếp đó anh ta vội xoay người trốn đi, quay về studio quay phim.

Mộ Mãn Loan có mấy lời muốn nói với Vu Thắng Nam, vì vậy mới đi theo bà †a tới bên góc rẽ.

Mới vừa đi tới khúc quanh, cô đã nghe được giọng nói có chút bén nhọn của Vu Thắng Nam vang lên: “Thẩm Thiên Nhật, cô không nên quá mức, chuyện Diệp Hân Nguy đã là giới hạn của tôi!”

Trong tay Vu Thắng Nam đang cầm điện thoại, trên mặt bà ta đã bị sương lạnh bao phủ.

Cái tên này khiến Mộ Mẫn Loan dừng bước.

Thẩm Thiên Nhật?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom