Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4674


Chương 4674

Tô Lam còn chưa chưa kịp nói thì Quan Triều Viễn và trợ lý Lâm đã ra ngoài. Cô không còn cách nào khác, đành phải vào phòng nghỉ. Nhưng cô vừa ngồi xuống thì tiếng chuông di động vang lên, Tô Lam cầm di động ra xem, phát hiện là Asius gọi lại.

“Asius, cuối cùng anh cũng chịu nghe máy! Anh có biết người ở trường quay đều tìm anh tới tận chỗ tôi rồi không hả? Anh đang ở đâu? Tại sao lại không tới trường quay? Anh biết vì một mình anh kéo dài thời gian quay phim thì sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng cỡ nào không?”

Tô Lam mắng một tràng, bên kia vân không nghe thấy giọng Asius.

Sau mấy giây im lặng, một giọng nữ quen thuộc vang lên: “Tô Lam, cô thật đúng là ngây thơ hết chỗ nói.”

Tô Lam sửng sốt. Cô cứ cảm thấy giọng nói này quen quen, cứ như đã nghe thấy ở đâu đó. Nhưng nhất thời không nhớ ra.

“Cô Lệ đúng là quý nhân dễ quên chuyện. Trước đó không lâu, chúng ta mới gặp nhau trong phòng làm việc của cô, quên nhanh thế cơ à?”

Tô Lam chợt nhớ ra đây là giọng của Diệp Hân Nguy. Cô không khỏi trầm giọng: “Diệp Hân Nguy, tại sao điện thoại của Asius lại ở chỗ cô? Anh ấy đâu?”

“Ha ha hai” Cô ta cười lạnh, đứng ở đối diện đường cái có thể thấy Tô Lam đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng nghỉ của văn phòng tổng giám đốc trên cao ốc Hoàng Gia: “Tôi vẫn cho rằng trong lòng cậu Lệ, cô chỉ là vật thay thế mà thôi. Thật không ngờ anh ta lại bảo vệ cô kín kẽ đến thế.”

Tô Lam thật sự không kiên nhẫn nghe cô ta vòng vo: “Rốt cuộc cô muốn gì? Có gì cứ nói thẳng, đừng vòng vol”

“Hôm nay toàn bộ showbiz đều bị một tin đồn chiếm lĩnh, chỉ có cô là người phụ trách của phòng làm việc Hạt Mè mà không hay biết gì. Thế thì cô có †ư cách gì hợp tác với MQ?”

Lời nói của Diệp Hân Nguy khiến Tô Lam càng bất an. Cô đột nhiên nhớ tới ánh mắt khác thường của đám nhân viên, sự né tránh của Quan Triều Viễn và sự khác thường của trợ lý Lâm. Cuộc điện thoại vừa rồi của Quan Triều Viễn…

“Cô đang ở đâu? Tôi muốn gặp côi”

Tô Lam biết ở trong điện thoại thì e rằng không hỏi được gì, cho nên cô dứt khoát hỏi thẳng.

Khóe miệng Diệp Hân Nguy cong lên: “Tôi ở ngay đối diện đường cái.”

Tô Lam phản ứng lại, đi tới gần cửa sổ sát đất, quả nhiên thấy Diệp Hân Nguy mặc váy ngắn màu đỏ đang đứng ở bên kia đường nhìn mình, ánh mắt vô cùng rợn người.

“Tôi sẽ xuống dưới ngay.”

Tô Lam nhìn canh gà trong lòng mình, ôm nó rời đi. Thấy Tô Lam đã cắn câu, Diệp Hân Nguy mau chóng chui vào một chiếc xe hơi màu đen, Tô Lam cũng vội gọi một chiếc taxi, bám theo sát cô ta. Tài xế lái xe rất nhanh, không lâu sau đã chạy ra ngọi ô thành phố. Từ gương chiếu hậu, anh ta có thể thấy chiếc taxi của Tô Lam cũng đang đuổi theo với tốc độ nhanh nhất. Anh ta cau mày, vẻ mặt lo lắng: “Cô Hân Nguy, cô làm vậy thì cậu Quan sẽ không tha cho cô đâu.”

Diệp Hân Nguy siết chặt di động, | ánh mặt căm thù, oán hận nói: “Anh đừng nhiều lời! Nếu tôi đã quyết định làm như thế thì biết sớm muộn gì cũng sẽ bị Quan Triều Viễn điều tra được!”

“Nhưng cô Hân Nguy, theo tôi được biết thì đúng là Mộ Mẫn Loan đã giành vai diễn của cô, nhưng cô với Tô Lam lại không có thù oán gì, tại sao cô II.

Tài xế còn chưa nói hết câu, ánh mắt Diệp Hân Nguy hiện lên hung ác nham hiểm: “Ai bảo với anh là con tiện nhân Tô Lam kia không có thù oán với tôi?” Diệp Hân Nguy nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt hung ác khiến tài xế đều giật mình.
 
Chương 4675


Chương 4675

Thấy sắc mặt tái xế thay đổi, Diệp Hân Nguy biết cảm xúc của mình lộ liễu quá nhiều. Cô ta vội quay mặt đi, thản nhiên nói: “Đúng thế, cô ta không có thù oán gì với tôi. Nhưng cô ta đã đắc tội người không nên đắc tội. Nếu cô ta làm hại tôi xui xẻo thì tôi cũng sẽ không để cô ta thoải mái!”

Nghe vậy, tài xế chỉ cản thấy nổi da gà. Anh ta thâm nghĩ phụ nữ mà độc ác lên thì thật đáng sợ. Sau này thà đắc tội tiểu nhân chứ đừng đắc tội phụ nữ!

Xe taxi nhanh chóng bị dẫn tới gần khu nhà máy bỏ hoang. Diệp Hân Nguy xuống xe, vừa tới trước cửa nhà máy thì đã bị Tô Lam đuổi theo chặn lại: “Diệp Hân Nguy, rốt cuộc Asius đang ở đâu?”

Diệp Hân Nguy cười lạnh, lấy mấy tấm ảnh chụp trong túi văn kiện ném lên mặt Tô Lam.

“Thấy gì chưa? Mới sáng sớm đã bị phóng viên chụp ảnh ngủ chung với thiếu nữ vị thành niên. Cô cảm thấy anh †a còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt công chúng sao?”

Nhìn ảnh chụp rơi lả tả trước mặt, Tô Lam hoàn toàn sợ ngây người.

Trong ảnh, Asius không mặc quần áo, ôm một nữ sinh nhìn rất non nớt. Hai người mê man trên giường, quần áo rơi vãi khắp nơi.

“Asius đâu? Tôi muốn gặp anh ấy!”

Giọng Tô Lam run rẩy. Tác phẩm đầu tiên của Asius còn đang trong quá trình quay phim, lúc này không thể xuất hiện bất cứ tin tức tiêu cực nào.

“Anh ta đang ở trong đó. Cô có thể đi gặp anh ta.”

Thấy sắc mặt trắng bệch của Tô Lam, ánh mắt Diệp Hân Nguy hiện lên thành công. Tô Lam cắn môi xông vào: “Asiusl Asius!”

Cô vừa đi được mấy bước thì cửa sắt đẳng sau lập tức bị khóa lại. “Âm”

một tiếng như búa tạ nện vào lòng cô.

Trái tim cô chùng xuống, tiếng nổ này như sấm sét đánh thức lý trí của cô. Cô lập tức hiểu ra có khả năng đây là cái bây của Diệp Hân Nguy. Nhưng khi cô thử đi đẩy cửa thì phát hiện cánh cửa không hề sứt mẻ.

“Diệp Hân Nguy! Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Diệp Hân Nguy đứng ngoài cửa, gương mặt tràn đầy căm thù: “Tôi muốn làm gì, chẳng lẽ cô còn không rõ hay sao? Tôi nói cho cô biết, cô đi tới ngày hôm nay, được đến mọi thứ như ngày nay, rốt cuộc cô đã làm tổn thương bao nhiêu người? Cô đừng tưởng rằng cô quên thì người khác cũng sẽ quên! Cô không cho tôi yên thân, tôi cũng sẽ không cho cô thống khoái! Ở đây không có sóng điện thoại cũng không có bóng người, cô cứ từ từ chờ chết đi!”

Diệp Hân Nguy hung tợn nói xong rồi xoay người rời đi. Tô Lam đi lòng vòng trong nhà máy bỏ hoang này, cuối cùng mệt mỏi đến kiệt sức. Cô phát hiện tất cả cửa sổ và cửa ra vào đều đã bị Diệp Hân Nguy lấp kín.

“Chết tiệt! Người phụ nữ ác độc đó rõ ràng là nhằm vào mình!”

Lần trước là lần đầu tiên hai bên gặp nhau. Tô Lam thật sự không hiểu mình đã có mối thù sống còn với cô ta từ khi nào. Nhìn di động đã hoàn toàn mất tín hiệu, cô chỉ cảm thấy tuyệt vọng.

Cô nghĩ nát óc mà không hiểu tại sao Diệp Hân Nguy lại nhắm vào mình.

Nhưng Tô Lam có thể khẳng định sau lưng Diệp Hân Nguy có người. Sự mất tích của Asius, còn mình là người phụ trách của phòng làm việc Hạt Mè mà cũng mất tích, vậy thì gièm pha của Asius sẽ hoàn toàn bị chứng thực. Mọi sự cố gắng của mình lúc trước đều uổng phí.

Tô Lam chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như lúc này.

Bên kia, Quan Triều Viễn tổ chức cuộc họp khẩn cấp. Anh ném một chồng ảnh chụp lên bàn hội nghị, gương mặt tuấn mỹ phủ đầy băng giá.
 
Chương 4676


Chương 4676

“Trong vòng một tiếng, tôi muốn những bức ảnh này hoàn toàn biến mất trên internet. Cả những tòa soạn báo và truyên thông chưa kịp phát hành, đều chặn tin tức lại hết cho tôi!”

Trợ lý Lâm lau mồ hôi lạnh. Các giám đốc và người phụ trách cũng rối rắm. Chỉ có đạo diễn phụ trách quay chụp “Thịnh Thế Đại Mộng 2” kiên trì nói: “Thân là người phụ trách của công ty quản lý Asius, có phải lúc này Tô Lam nên ra mặt giải thích rõ ràng không? Asius xảy ra vấn đề lớn như vậy, cô ấy có trách nhiệm không thể trốn tránh.”

Trợ lý Lâm rùng mình, vội vàng trừng đạo diễn Trương. Thấy trợ lý Lâm nháy mắt với mình, đạo diễn Trương còn tưởng cô ấy đang ủng hộ mình, thế là ông ta hít sâu một hơi: “Boss, tôi nghĩ hay là chúng ta đổ hết trách nhiệm lên đầu người phụ trách phòng làm việc Hạt Mè đi. Cùng lắm thì chúng ta đổi nam chính, sau này đóng máy bị trễ kế hoạch còn có thể đòi công ty MQ bồi thường.”

Trợ lý Lâm che mặt. Xin lỗi đạo diễn Trương, tôi thật sự không cứu được ông!

Quả nhiên, ông ta vừa dứt lời thì ánh mắt lạnh lẽo của Quan Triều Viễn bắn về phía ông ta. Giọng anh lặng như sông băng bắc cực: “Đây chính là cách giải quyết của ông?”

Đạo diễn Trương vội gật đầu, cứ như sợ bị người khác giành công lao của mình: “Đúng thế đúng thế, đây là cách do chính tôi nghĩ rat”

Quan Triều Viễn chộp lấy chồng tư liệu dày cộp trước mặt ném lên đầu đạo diễn Trương: “Từ giờ trở đi, ông không còn là đạo diễn của “Thịnh Thế Đại Mộng 2. Việc hợp tác của tập đoàn Lệ Thiên với ông cũng dừng lại tại đây. Sau này sẽ không còn lần thứ hai nữa.”

“Cái gì?!” Đạo diễn Trương như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ, còn chưa hiểu ra: “Cậu Lệ, tại sao lại như vậy? Tôi làm thế đều là vì công ty mài”

Quan Triều Viễn bấm chuông trước mặt: “Bảo vệ!”

Một lát sau, hai bảo vệ trực tiếp kéo đạo diễn Trương đang la hét ra ngoài.

Người phụ trách trong cuộc họp này đều sợ hãi tái mặt. Họ cũng có ý nghĩ như vậy, muốn đổ hết trách nhiệm cho Tô Lam, nhưng bây giờ đã hoàn toàn đánh mất ý nghĩ đó.

Trợ lý Lâm rất bất đắc dĩ. Đạo diễn Trương cũng dám đổ hết trách nhiệm lên đầu mợ chủ của tập đoàn Lệ Thiên, xui xẻo là đáng lắm!

“Còn không mau đi làm việc cho tôi!”

Lời nói giận dữ của Quan Triều Viễn vang lên trong phòng họp, đám người hoảng sợ chạy trối chết. Đúng lúc này, một người cao lớn bước vào phòng: “Boss Lệ à, với năng lực của anh thì ém vụ này xuống chỉ là vấn đề thời gian thôi, cần gì nổi giận như thế?”

Quan Triều Viễn bực bội kéo caravat, xoay người lại thấy gương mặt bất cần đời của Quan Hạo Nhân: “Cậu không nói gì thì không ai tưởng cậu bị câm đâu!”

Quan Hạo Nhân nhún vai, làm ra động tác kéo khóa trên miệng. Nhưng sau một lát im lặng, cậu ta lại nói: “Nhưng em đoán anh giận như vậy không phải là vì gièm pha này sẽ làm chậm trễ tiến độ quay phim. Mà là vì Asius đã làm chuyện như vậy, Tô Lam vẫn còn quan tâm tới anh ta, đúng không?”

Quả nhiên là anh em hơn hai mươi năm, một câu đã đâm trúng tim đen của anh.

Đúng thế, anh đang rất giận dữ.

Điều khiến anh giận dữ không phải là Asius, cũng không phải là Tô Lam, mà là chính anh. Anh không thể ngờ tên ẻo lả đó còn dính dáng tới trẻ vị thành niên, mà Tô Lam ngu xuẩn kia còn chưa thấy rõ bộ mặt thật của cậu ta, thậm chí còn muốn che chở cho cậu ta!

Anh càng giận là cho tới lúc này, anh vân không muốn để Tô Lam biết chuyện này.

 
 
Chương 4677


Chương 4677

“Chờ tôi xử lý xong chuyện này, tôi sẽ cho cậu ta không yên thân!” Quan Triều Viễn bình tĩnh nói, áp khí quanh người giảm mạnh.

Đúng là đồ mạnh miệng! Quan Hạo Nhân cười lại gân Quan Triều Viễn: “Lần này em tới đây để tìm vợ anh.”

Cánh tay cậu ta còn chưa đụng vào vai Quan Triều Viễn thì đã bị anh né tránh.

Quan Triều Viễn lộ vẻ ghét bỏ, thậm chí còn mang theo đề phòng mà chính anh cũng không nhận ra: “Cách cô ấy xa một chút!”

Quan Hạo Nhân cười phá lên, vẻ mặt trêu ghẹo: “Sao vậy? Đã có mấy đứa con rồi mà còn ôm chặt lấy người ta đến thế cơ à? Anh yên tâm, mặc dù em rất phong lưu, nhưng xưa nay em không có hứng thú với phụ nữ đã có chồng.”

Quan Triều Viễn hừ lạnh: “Tôi sợ cậu không thể tránh được cú đá đoạn tử tuyệt tôn của Tư Mai. Cậu đừng quên ai đã làm ra chuyện lúc trước.”

Nét mặt Quan Hạo Nhân cứng đờ.

Đương nhiên Quan Hạo Nhân biết Quan Triều Viễn đang nói gì: “Trước đây nếu em biết chuyện ấy sẽ xảy ra, em sẽ không cùng cô ấy…”

“Thôi đi, không nói nữa, nhóc con nhà anh đang ở chỗ anh sao?”

Quan Triều Viễn lạnh nhạt liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó xoay người đi về phía phòng nghỉ bên cạnh phòng làm việc.

Hai người đi tới cửa phòng nghỉ.

Phát hiện cửa chính mở rộng, bên trong không một bóng người.

“Người đâu?”

Quan Hạo Nhân quay đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn nhíu mày, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tô Lam.

Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.

Chỉ nháy mắt, một cơn giận xông thẳng tới đỉnh đầu.

Quan Triều Viễn nhíu chặt chân mày. | Cũng đúng lúc này, trợ lý Lâm đi nhanh đến.

Trên người Quan Triều Viễn tản mát ra luồng khí tức đáng sợ khiến lòng anh ta sắp nhảy lên đến cổ họng: “Ông chủ, ban nãy cô Tô nhận một cuộc điện thoại sau đó vội vàng ra ngoài.”

“Sau đó nữa, điện thoại của cô ấy bị mất liên lạc.”

Trợ lý Lâm mới vừa nói ra lời này, nắm đấm của Quan Triều Viễn đã cứng lại theo phản xạ có điều kiện.

Chiếc điện thoại anh đang nắm chặt trong lòng bàn tay cũng bị nắm tới biến hình.

Từng mảnh vỡ đâm sâu vào lòng bàn tay, thậm chí còn có tơ máu thấm ra.

“Ông chủ, tay anh…!”

Trợ lý Lâm thét lên kinh hãi.

“Tôi cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai dám động thủ trên đầu thái tuết”

Quan Triều Viễn buông lỏng lực trên tay.

Chiếc điện thoại bị anh nắm đến biến dạng rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.

Khi Quan Hạo Nhân đi ngang qua trợ lý Lâm còn vô võ bờ vai anh ta: “Anh đi nghĩ biện pháp tìm được vị trí của Tô Lam, tôi ở đây tìm cách ép tin trước.”

Trợ lý Lâm vội vã gật đầu.
 
Chương 4678


Chương 4678

Chỉ chớp mắt, bầu không khí trong toàn bộ tòa nhà lâm vào tình trạng căng thẳng trước nay chưa từng có.

Quan Triều Viễn nhanh chóng lên chiếc xe Rolls-Royce của mình.

Anh giâm chân ga hết cỡ.

Lúc này, ánh mắt của anh như sói hoang trên thảo nguyên, mang theo máu tanh đáng sợ.

Chiếc tai nghe Bluetooth đeo trên †ai nhẹ nhàng chớp lên: “Trong vòng nửa giờ, tôi muốn có được vị trí chính xác của Tô Lam.”

Đầu bên kia điện thoại, Quan Hạo Nhân lộ ra một trận kêu r3n: _ “Trời ơi, ông trời của em ơi!”

“Điện thoại di động của chị ấy vốn không có tín hiệu! Nửa giờ em thật không có cách nào!”

Quan Triều Viễn ngẩng đầu liếc mắt nhìn sắc trời đã tối đi.

“Dùng Thiên Ảnh!”

Quan Triều Viễn lạnh lùng phun ra mấy chữ sau đó cúp điện thoại.

Ban nãy anh đã gọi điện thoại tới biệt thự.

Lâm Mộc nói Tô Lam còn chưa trở vê.

Vậy rốt cuộc cô ấy đi đâu?

Là ai đã gọi điện thoại cho cô ấy?

Mà bên kia điện thoại, Quan Hạo Nhân vừa nghe thấy hai chữ “Thiên Ảnh”, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.

Thiên Ảnh là thiết bị giám sát được lắp đặt khắp các giao lộ trên toàn quốc.

Trừ phi có chiến sự hoặc có sự cố nghiêm trọng ảnh hưởng tới an toàn xảy ra.

Nếu không tuyệt đối không thể tùy ý vận dụng.

Quan Hạo Nhân là hacker, mặc dù chút chuyện này không thể làm khó anh ta.

Nhưng vì một người mà vận dụng IIOSS Anh ta thu hồi vẻ mặt tùy tiện quen thuộc trên mặt, nghiêm trang đẩy gọng kính vàng lên.

Nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Quan Triều Viễn: “Sau nửa giờ, chờ tin tức của em.”

Xe đang chạy như bay trên đường.

Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối xuống.

Quan Triều Viễn như đã điên mất, anh gần như đã vòng quanh thành phố Ninh Giang một vòng.

Nhưng anh vốn không hề tìm được chút tin tức gì của Tô Lam.

Ngay lúc anh gần như sắp nổ tung, rốt cục Quan Hạo Nhân cũng gọi điện thoại tới: “Taxi chở Tô Lam theo một chiếc xe hơi đi về phía ngoại thành.”

“Em đã kiểm tra rồi, bên kia có mấy nhà xưởng bỏ hoang đều từng sản xuất nguyên liệu hóa chất, vì ô nhiễm mà bị phong tỏa.”

Giọng nói của Quan Hạo Nhân khiến màu đen nơi đáy mắt Quan Triều Viễn càng sâu hơn.

Nhà máy nguyên liệu hóa chất?

Nếu một mình ở nơi đó lâu rất có thể sẽ trúng độc!

Đáng giận!
 
Chương 4679


Chương 4679

Nghe được tiếng hô hấp nặng nề ở đầu bên kia điện thoại, Quan Hạo Nhân biết.

Chắc chắn lúc này Quan Triều Viễn đã phát cáu tới cực hạn: “Đồng thời chúng em đã điều tra được người dẫn Tô Lam tới đó là Diệp Hân Nguy.”

Chỉ nghe được một tiếng “rầm”, điện thoại bị dập máy.

Đáy mắt Quan Hạo Nhân là vẻ hung ác chưa từng tản đi: “Lá gan của Diệp Hân Nguy này càng lúc càng lớn! Hiện tại chúng em sẽ bắt cô ta tới!”

Khi Quan Triều Viễn chạy tới nhà xưởng bỏ hoang, sắc trời đã tối đen.

Không thể lái xe vào trong, anh dứt khoát cầm đèn pin vội vàng xuống xe sau đó chạy vào.

Vùng này có chừng bảy tám nhà xưởng bỏ hoang.

Quan Triều Viễn vô cùng lo lắng mở đèn pin lên, không ngừng gọi tên Tô Lam.

Bảy tám cửa sắt rất nặng, anh dùng gậy gõ gậy sắt gõ từng cửa một.

Anh vốn ưu nhã, hiện tại đã biến thành người đầy bụi đất.

Bộ tây trang trên người cũng trở nên vừa bẩn vừa nát.

Khi anh đi tới cửa sắt cuối cùng.

Trái tim anh đã sớm chìm đến đáy cốc.

Bởi vì mỗi lần anh mở một cánh cửa, bên trong lại tràn ra mùi hóa chất nồng nặc.

Nếu có người ở bên trong, không tới mấy giờ nhất định sẽ không nhịn nổi.

“Tô Lam, không cho phép em chết, nếu em chết, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua eml”

Quan Triều Viễn dùng sức lắc cửa sắt thật nặng.

Trong bóng tối, Tô Lam chỉ cảm thấy không khí càng ngày càng loãng.

Từ sau khi đi vào, thứ mùi gay mũi kia vẫn luôn hun cô tới gần như không thể hô hấp nổi.

Cho tới bây giờ sắc trời đã tối đen hoàn toàn, trên người cô cũng không có chút sức lực nào.

Nhưng trong lòng cô vẫn ôm hộp canh gà kia.

Trong không gian tối om đưa tay không thấy được năm ngón, cô triệt để mất năng lực hành động.

Cô vô cùng hoảng sợ ôm chặt lấy đầu gối mình, thân thể không ngừng run rẩy.

Ngay lúc cô sắp không nhịn được, sắp nhắm mắt lại.

Giữa lúc hoảng hốt cô như nghe được giọng nói tức giận của Quan Triều Viễn: “Quan Triều Viễn!”

Tô Lam vừa nhúc nhích, chân lập tức bủn rủn té ngã trên đất.

Một bình giữ ấm đầy canh gà bị cô lật úp lại.

Một bát canh gà nóng bỏng đổ ập lên trên người cô.

Khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô và cả tay đều bị phỏng đỏ bừng.

Cơn đau nhói kia khiến cô vốn gần như ngất đi lập tức tỉnh táo lại.

Sau khi Quan Triều Viễn phá cửa chính, nghe thấy động tĩnh truyền tới từ bên trong khiến anh lại lần nữa dấy lên hy vọng.

Khi ánh đèn chiếu lên mặt Tô Lam, Quan Triều Viễn gần như mừng như điên mà vọt tới: “Tô Lamt”

Quan Triều Viễn dùng một tay ôm cô vào lòng.

Phảng phất như chỉ khi cảm giác được nhiệt độ trên người cô anh mới có thể xác định cô còn sống.
 
Chương 4680


Chương 4680

Cặp mắt Tô Lam trợn tròn.

Sau khi nghe thấy giọng nói của Quan Triều Viễn, cô vốn đã sợ choáng váng đột nhiên phục hồi tinh thần lại.

Nước mắt lớn chừng hạt đậu lại trào ra: “Tổ…”

Cô còn chưa nói hết câu, Quan Triều Viễn đã kéo cô ra khỏi lòng ngực mình.

Sau khi khuôn mặt lo lắng kia thấy cô không sao, chớp mắt anh đã biến sắc mặt, hóa thành lửa giận ngập trời: “Tô Lam, bình thường em có ngu cũng thôi đi, vì sao tới lúc này em còn không mang theo đầu óc!”

“Em có biết chỉ cần em ở đây lâu thêm một chút nữa thôi sẽ mất mạng không!”

“Đã tới lúc này rồi em còn ôm cái hộp nát này làm gì?”

Nói xong, Quan Triều Viễn trực tiếp giật lấy bình giữ nhiệt trong tay cô, nện mạnh xuống đất như đang phát ti3t.

Tô Lam còn chưa tỉnh hồn cứ như vậy bị Quan Triều Viễn chửi mắng một trận.

Cô chỉ cảm thấy lòng mình chất đầy uất ức không cách nào nói thành lời.

Nước mắt nóng bỏng lập tức rơi xuống.

Cuối cùng cô không nhịn được mà khóc rống lên: “Quan Triều Viễn, canh gà này là em cố ý đưa tới cho anhl”

“Ở đây quá tối, anh không biết em đã sợ hãi tới mức nào đâu, vậy mà anh còn mắng eml”

Ánh đèn u ám chiếu tới gương mặt đầy nước mắt của Tô Lam.

Sau khi Quan Triều Viễn nhìn thấy, trái tim như bị thứ gì đập thật mạnh.

Vừa chua xót vừa mềm nhũn, còn có chút chát chát.

Tuy nhiên, càng nhiều hơn là cảm giác ngọt ngào.

Tô Lam khóc rất lớn, cả người vì suy yếu mà trực tiếp ngất đi.

“Tô Lam!”

Nhìn Tô Lam đã ngất đi, Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy trái tim như đột nhiên bị móc rỗng.

Cảm giác này không phải lần đầu tiên.

Nhưng mỗi một lần anh đều cảm thấy đau thấu tim gan.

Anh ôm Tô Lam lên, vọt như điên ra ngoài.

Bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Lâm.

Quan Triều Viễn chật vật đứng ngả nghiêng bên cạnh giường phẫu thuật.

Hai mắt Tô Lam nhắm chặt, mặt tái xanh.

Mà cả người Quan Triều Viễn lại toát ra khí áp lạnh băng, hệt như một pho tượng.

Toàn thân cao thấp đều tản ra hơi thở kinh khủng người lạ chớ gần.

Nếu không phải còn có thể nghe được hô hấp nặng nề.

Đoán chừng bác sĩ đang cấp cứu bên cạnh sẽ cho rằng anh chỉ là một pho tượng.

Lúc này, đột nhiên bên ngoài có tiếng cãi vã huyên náo truyền đến.

“Ôi trời ơi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

“Thưa anh, bác sĩ đang cấp cứu bên trong, anh không thể đi vào!”
 
Chương 4681


Chương 4681

“W sao tôi không thể đi vào? Người phụ nữ trong phòng bệnh kia là bạn của tôi, tôi phải đi vào thăm cô ấy!”

“Anh Asius, anh lớn tiếng ồn ào như vậy sẽ ảnh hưởng đến bác sĩ làm giải phẫu, xin anh đi ra ngoài!”

Sau khi nghe được cái tên Asius này, đột nhiên Quan Triều Viễn xoay người.

Cửa phòng giải phẫu vốn đang đóng chặt đột nhiên bị người mở mạnh ra.

Asius còn chưa phục hồi tinh thần lại, trên mặt đã trực tiếp trúng một quyền nặng nề.

“AI”

May là tay Quan Triều Viễn còn đang bị thương, nếu không một quyền kia chắc chăn đã đánh Asius tới hủy dung.

Asius bị đụng mạnh lên tường. Anh †a dùng sức lau vết máu nơi khóe miệng.

Thấy người ra tay là Quan Triều Viễn, phân nộ trong lòng anh ta như lập tức bị tưới tắt: “Lần này là tôi làm sai, anh muốn đánh xin cứ tự nhiên, tôi tuyệt đối sẽ không đánh trả.”

Đôi mắt ưng của Quan Triều Viễn đột nhiên híp lại, anh xông lên chuẩn bị đánh quyền thứ hai.

Chẳng qua cuối cùng quả đấm của anh lại dừng lại ngay sát mặt Asius: “Anh hai, Asius cũng chỉ bị người ám toán.”

“Hiện tại chúng ta đã tìm được Diệp Hân Nguy, chờ khi chị dâu được phẫu thuật xong chúng ta lại tính tiếp!”

Người đưa tay cản anh là Tân Tấn Tài.

Quan Triều Viễn dừng một chút, sau đó túm mạnh lấy cổ áo Asius: “Nếu cô ấy gặp phải chuyện gì, anh không cần sống nữa!”

Giọng điệu của Quan Triều Viễn rất bình thản.

Thế nghe vào tai Asius lại như tiếng nguyền rủa của tử thần.

Khiến toàn thân anh ta cứng ngắc lại.

Asius vô cùng áy náy nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh đang đóng chặt: “Là chính tôi gây chuyện, chính tôi sẽ tự xử lý.”

“Chờ khi Tô Lam tỉnh lại, thay tôi nói một tiếng xin lỗi với cô ấy.”

Tần Tấn Tài vừa nghe thấy lời này lại muốn nổi giận.

Anh ta chỉ hận không thể xông lên đạp một đạp lên mặt Asius: “Anh tự giải quyết? Phương thức giải quyết của anh không phải là trốn đi sao? Anh chỉ là kẻ bất lực!”

“Anh nói lại lần nữa coil”

Asius bị lời của anh ta k1ch thích tới nổi nóng.

Mắt thấy hai người sắp đánh nhau, đột nhiên cửa phòng giải phẫu bị mở ra.

Một giọng nói vô cùng suy yếu mang theo bất mãn vang lên: “Mấy người thật ồn ào!”

“Em tỉnh rồi?”

Phản ứng đầu tiên của Quan Triều Viễn là vọt tới trước mặt Tô Lam.

Mà Asius đang đứng bên cạnh vừa áy náy lại vừa hối hận.

Lần này, nếu không phải vì anh ta Tô Lam đã không bị liên lụy.

Tuy rằng Asius rất kiêu ngạo, nhưng anh ta tuyệt không phải loại người vong ân phụ nghĩa.

Tô Lam đã giúp anh ta, trong lòng anh ta vẫn nhớ rõ.
 
Chương 4682


Chương 4682

Ngược lại Tô Lam mơ màng ngồi dậy. Vừa nhìn thấy vết thương bên khóe miệng Asius, cô lập tức thét chói †ai: “Trời ạ, Asius, sao mặt anh lại bị thương?”

“Xong, anh bị thương rồi còn quay phim thế nào được nữa!”

“Nếu cô Elena biết chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống tôi!”

Asius càng thêm áy náy.

Đúng lúc này, bác sĩ làm giải phẫu đi theo ra, kéo khẩu trang xuống: “Lúc này cô còn quản tới mặt người khác, hiện tại cô cảm thấy thế nào rồi?

Có khó chịu chỗ nào không?”

“Cũng may trong nhà xưởng bỏ hoang cô bị nhốt không có quá nhiều nguyên liệu hóa chất.”

“Cho nên cô không bị trúng độc, chỉ bị hoảng hốt quá độ, nghỉ ngơi một hồi là khỏi.”

Tô Lam vô thức ngẩng đầu, tròng mắt chuyển động.

Cô phát hiện bên cạnh mình không có bóng dáng Quan Triều Viễn, không hiểu sao trong lòng có chút khó chịu.

Đang định hỏi xem người kia đang ở đâu, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng vang nhỏ.

Cô nghe được một tiếng “ầm”.

“Anh hai, anh không sao chứ?”

Trong tiếng kêu sợ hãi, đám người vội vã nhường ra một con đường.

Tô Lam thấy Quan Triều Viễn ngã nhào trên đất, gương mặt tuấn tú tái nhợt.

Trái tim cô như bị siết chặt.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Triều Viễn, rốt cục anh bị sao vậy?

Tôi phải đi xem anh ấy!”

Tô Lam nằm trên giường, nhưng có nằm thế nào cũng không an ổn.

“Chị dâu, hiện tại anh Hạo Nhân đang trông chừng bên ngoài phòng giải phẫu.”

“Có vấn đề gì anh ấy sẽ tới thông báo cho chị ngay, chị đừng chạy lung tung khắp nơi nữa!”

“Nếu không một khi xảy ra chuyện gì, anh hai tỉnh lại chắc chắn sẽ giế t chết eml”

Tần Tấn Tài không khách khí lại lần nữa ấn cô nằm xuống giường.

Tuy Tô Lam đã nằm xuống, nhưng cô vẫn lăn qua lộn lại, luôn cảm thấy mình ngủ không được an ổn.

Thấy cô như vậy, Tần Tấn Tài thở một hơi thật dài: “Em nói thật, có phải đời trước hai anh chị là oan gia không?”

“Cái gì?”

Tô Lam không hiểu ý của anh ta.

Tần Tấn Tài tiếp tục nói: “Vừa nghe thấy chị gặp chuyện không may, anh hai thiếu chút nữa đã lật ngược cả thành phố Ninh Giang lên.”

“Hơn nữa anh ấy còn một mình chạy đến vùng ngoại ô, đập tung cửa chính của từng nhà máy hóa chất một.”

“Kết quả chị bị giam bên trong thì có thể an toàn đi ra, mà người xông vào từng nhà xưởng một là anh ấy lại bị trúng độc!”

Vừa nghe đến hai chữ “trúng độc”, mặt Tô Lam lập tức trắng bệch: “Gậu nói cái gì? Anh ấy trúng độc?

Liệu có nguy hiểm tới tính mạng không?”

Nhìn viền mắt phiếm hồng của Tô Lam, Tần Tấn Tài bất đắc dĩ thở một hơi thật dài.

Chẳng qua một lát sau, anh ta lại nhíu mày lại.

Hiện tại Thẩm Tư Huy đã tới Mỹ.

Cho nên muốn điều tra rõ chuyện có liên quan tới Hạ Tâm Dương, nhất định phải chờ anh ta trở vê mới được.

Tới lúc đó, chỉ hy vọng người phụ nữ kia sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa anh hai và bé thỏ trắng!

Dù sao thì hiện tại bọn họ cũng đã có tới mấy người con.

“Hai người cứ ở lại đây nghỉ ngơi đi, tôi đi xem thử xem người thương cũ chưa lành đã có thương mới thế nào rồi.”

“…”

Tô Lam cắn môi thật chặt, trong lòng tràn đầy áy náy và lo lắng.
 
Chương 4683


Chương 4683

Trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên nói gì cho phải.

Trong phòng bệnh VỊP của bệnh viện trung tâm.

Quan Triều Viễn mới vừa được bác sĩ kiểm tra.

Sau khi bác sĩ xác định anh cũng không gặp phải vấn đề gì lớn.

Anh bèn chuẩn bị ngồi dậy, dự định tới phòng sát vách thăm Tô Lam.

Lúc đầu bác sĩ và y tá vốn còn muốn ngăn cản anh.

Nhưng bọn họ cũng rất bất đắc dĩ, khí tràng trên người ông chủ Lệ quá mạnh mẽ.

Đến mức bác sĩ không dám đưa ra yêu cầu gì với anh.

Khi nữ y tá xinh đẹp kia trơ mắt nhìn Quan Triều Viễn chuẩn bị đứng dậy.

Đột nhiên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Ngay sau đó giọng nói của Tần Tấn Tài bay vào: “Tốt rồi tốt rồi, nguyên cả bệnh viện đều biết hai người vợ chồng ân ái!”

“Thế nhưng anh hai, vết thương cũ của anh còn chưa lành hiện tại lại thêm thương mới, nếu anh còn không chú ý dưỡng thương cẩn thận.”

“Sau này lưu lại mầm bệnh gì, chị dâu sẽ không có thời gian rảnh để đi bưng bô đổ nước tiểu hầu hạ anh đâu!”

Bưng bô đổ nước tiểu?

Nghe được mấy câu nói th ô tục như vậy, động tác xuống giường của Quan Triều Viễn lập tức ngừng lại.

Anh vô cùng không vui nhìn Tần Tấn Tài, lạnh băng mở miệng: “Cho dù cậu im lặng không nói cũng không ai kêu cậu câm!”

Tần Tấn Tài cười ha hả: “Anh hai anh cứ yên tâm đi! Em mới vừa đi từ chỗ chị dâu qua đây.”

“Hiện tại chị ấy đã không sao rồi, nghỉ ngơi một hồi là được.”

“Chẳng qua đợi lát nữa tôi sẽ có trách nhiệm đưa anh đến, trước đó, anh còn có một chuyện khác muốn xử lý một chút.”

Nói tới chỗ này, Tần Tấn Tài lại lấy một chiếc iPad từ phía sau lưng ra đưa cho Quan Triều Viễn: “Là Quan Hạo Nhân?”

Quan Triều Viễn mới vừa cầm iPad vào tay đã thấy Quan Hạo Nhân mở miệng nói: “Hiện tại em đang ở cục cảnh sát, Diệp Hân Nguy đang viết biên bản.”

“Bên này có chuyện cần hỏi anh, có phải Tô Lam định khởi tố cô ta tội mưu sát không?”

Diệp Hân Nguy đang đứng sau lưng Quan Hạo Nhân vừa nghe được câu này, cả người lập tức điên cuồng.

Cô ta kêu to: “Rốt cuộc các người đang nói cái gì vậy? Tôi chỉ đùa dai một chút mà thôi!”

“Tôi và Tô Lam chỉ đùa nhau, các người không thể đối xử với tôi như vậy!”

Vừa nhắc tới Diệp Hân Nguy, chỉ chớp mắt khí áp quanh thân Quan Triều Viễn đã biến thành không độ.

Anh lạnh lùng mở miệng: “Cô ấy không thể hạ quyết tâm kiện cô ta tội mưu sát.”

Đúng là Tô Lam rất chính trực.

Thế nhưng Diệp Hân Nguy là minh tinh do Elena phái tới đây, chỉ sợ cô không thể hạ quyết tâm nổi.

“Cho nên?”

Trong lúc nhất thời Quan Hạo Nhân cũng cảm thấy đau đầu.

Nếu Tô Lam không truy tố Diệp Hân Nguy tội mưu sát.

Chỉ sợ chuyện này sẽ như những gì cô ta vừa nói.

Lấy lý do đùa dai mà kết thúc.

Quan Triều Viễn hung ác nham hiểm nhìn chăm chằm Diệp Hân Nguy đang hoảng sợ vô cùng trong màn hình: “Cho nên tôi sẽ dùng thân phận chồng cô ấy để khởi tố cô ta tội danh mưu sát!”

“Quan Triều Viễn, anh không thể đối xử với tôi như vậy, tôi… tôi cũng chỉ bị người khác lợi dụng!”

Giọng nói the thé kia khiến Quan Triều Viễn nhíu mày không vui.

Anh quả quyết nhấn nút tắt máy.

Tần Tấn Tài ở bên cạnh cố ý mở miệng chế nhạo: “Chậc chậc chậc, Diệp Hân Nguy kia cũng là người đẹp nóng bỏng hiếm thấy nha!”

 
 
Chương 4684


Chương 4684

“Anh cứ định đội mưu sát cho người †a một cách đơn giản vậy sao? Đúng là người ý chí sắt đá, không biết thương hương tiếc ngọc chút nào!”

Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn anh ta: “Em thích cô ta? Nếu như cô ta là bà Tần tương lai, anh có thể nể mặt em mà tha cho cô ta một mạng.”

“Hay là thôi đi, em còn muốn sống lâu hơn chút nữa!”

Tân Tấn Tài rùng mình.

Loại phụ nữ có suy nghĩ ác độc như Diệp Hân Nguy, lấy về chẳng khác nào tự mình muốn chịu dẫn vặt.

Tuy rằng Tần Tấn Tài anh ta là FA lâu năm, nhưng anh ta còn chưa thích tự ngược tới mức ấy!

Thấy dáng vẻ co đầu rụt cổ của Tần Tấn Tài, lúc này Quan Triều Viễn mới nhàn nhã xoay người rời đi.

Anh móc điện thoại ra gọi một cuộc điện toại: “Chuyện Asius xử lý thế nào rồi?”

Trợ lý Lâm ở đầu bên kia điện thoại nói: “Hiện tại gần như tất cả scandal đã bị đ è xuống, không còn khuếch tán thêm nữa.”

“Nhưng cha mẹ của thiếu nữ vị thành niên kia cứ kiên trì nhất định phải khởi tố.”

Dừng lại một lát, sau đó anh ta tiếp tục nói: “Ông chủ, có cần phải đổi vai nam chính khác không?”

“Đổi vai nam chính?”

Quan Triều Viễn lặp lại lời của trợ lý Lâm một lần.

Mà đúng lúc này, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng hô kinh ngạc: “Anh Quan, có thể cho anh ấy thêm một cơ hội nữa được không?”

Giọng nói này là…

Quan Triều Viễn quay đầu nhìn sang.

Phát hiện không biết từ lúc nào ngoài cửa đã có hai người đang đứng.

Không phải Tô Lam mặc quần áo bệnh nhân và Mộ Mẫn Loan thì có thể là ai?

Ban nãy, sau khi Mộ Mãn Loan biết Tô Lam gặp chuyện không may đã vội vàng chạy tới.

Bản thân Tô Lam vốn không sao, ngược lại cô vẫn luôn lo lắng cho Quan Triều Viễn.

Cô rất không yên lòng, vì vậy hai người bọn họ còn chưa nói được mấy câu đã cùng nhau tới đây.

Vừa đi đến cửa phòng bọn họ đã nghe được Quan Triều Viễn nói muốn đổi vai nam chính.

Quan Triều Viễn đưa mắt nhìn Tô Lam.

Ánh mắt cô sáng rực nhìn anh chằm chằm, trông như rất sợ anh sẽ đổi vai của Asius.

“Không cần, các người phái người đi điều tra bối cảnh của thiếu nữ vị thành niên kia đi.”

“Nếu là người do Diệp Hân Nguy sắp xếp, đương nhiên phải có chứng cứ.

Các người nghĩ biện pháp kéo chuyện này về phía cạnh tranh ác tính là được SA) rồi.

Đầu ngón tay Quan Triều Viễn gõ nhẹ lên bệ cửa sổ.

Đây là động tác theo quán tính của anh khi trong lòng anh đã có dự định.

Sau khi thấy động tác này, trái tim vốn đã nhảy lên tới cổ họng của Tô Lam cũng quay lại trong bụng.

Có điều câu này lại khiến sắc mặt Mộ Mãn Loan đang đứng bên cạnh đột nhiên biến đổi.
 
Chương 4685


Chương 4685

“Tổng giám Vu Thắng Nam của trại huấn luyện tân sinh MQ muốn tới đây làm giám chế “Thịnh Thế Đại Mộng 2”?”

“Cái gì? Mẹ Nam muốn tới đây?”

Người từ trước đến nay vốn rất bình tĩnh như Mộ Mẫn Loan cũng đột nhiên hô lên một tiếng kinh hoảng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức liền xụ xuống.

Bọn họ không biết.

Ở góc rẽ bên cửa sổ trong phòng bệnh thật lớn.

Có một bóng lưng thần bí đang đứng ở đàng kia yên lặng nhìn bọn họ.

Đáy mắt như biến thành một hồ nước sâu không thấy đáy.

xx* Sau sự kiện scandal này, trừ quay chụp ra Asius rất ít khi đi ra ngoài.

Có đôi khi Tô Lam nhìn anh ta anh ta cũng cự tuyệt.

Cho dù cứng rắn đi vào cửa phòng, Asius cũng sẽ tỏ vẻ vô cùng áy náy.

Sẽ không làm như chưa có chuyện gì xảy ra giống như trước đây.

Hôm nay Tô Lam xuất viện.

Mới vừa đi ra khỏi cửa chính bệnh viện cô đã nhận được điện thoại của Lâm Thúy Vân: “Tô Lam, cuối tuần này cậu có rảnh không?”

Tô Lam suy nghĩ một chút: “Có, gần đây Asius vẫn luôn cố gắng hạ thấp mình, mấy buổi tuyên truyền cũng bị tạm ngừng.”

“Hiệu trưởng Lý mời Lê Chí Sơn đến †rường chúng ta diễn thuyết, thiếu một trợ lý.”

“Hiệu trưởng vốn muốn mình tới hỗ trợ, nhưng giữa mình và Lê Chí Sơn có ân oán, cũng không phải cậu không biết…”

Hiệu trưởng Lý?

Năm đó nếu không vì hiệu trưởng Lý, chỉ sợ bản thân mình cũng không dễ tốt nghiệp Đại học Lan Ly như vậy.

Huống chỉ Lâm Thúy Vân và Lê Chí Sơn vốn là thủy hỏa bất dung.

Để cô ấy đi làm trợ lý cho Lê Chí Sơn chẳng khác nào đẩy cô ấy vào hố lửa.

Lâm Thúy Vân cũng không còn cách nào khác cho nên mới phải tìm Tô Lam giúp đỡ.

Tô Lam không do dự: “Đương nhiên mình có rảnh.”

Nhưng lúc này Lâm Thúy Vân lại tỏ vẻ do dự: “Tô Lam, sẽ không sao thật chứ?”

Tròng mắt Tô Lam đảo quanh: “Yên tâm đi, trước đây nếu không nhờ hiệu trưởng Lý, chưa chắc mình có thể tốt nghiệp Đại học Lan Ly đâu!”

“Lần này mình chỉ tới làm trợ lý thôi, hắn sẽ không tới mức gây ra chuyện lớn gì.

“Vậy thì thật tốt quá! Chắc chắn hiệu trưởng Lý sẽ rất vui vẻ!”

Tô Lam cúp điện thoại.

Chẳng qua sau khi cúp điện thoại, cô lại do dự một chút.

Cô đang suy nghĩ xem mình có nên nói chuyện này cho Quan Triều Viễn không.

“Chỉ là tới làm trợ lý cho người ta thôi, hẳn ông chủ Lệ sẽ không hẹp hòi như vậy nhỉ?”
 
Chương 4686


Chương 4686

Tô Lam tự an ủi mình một phen, sau đó vui vẻ đi vê nhà.

Ngày đó sau khi làm việc xong, Tô Lam lại một lần nữa về tới bệnh viện.

Tân Tấn Tài nhìn dáng vẻ ưu nhã ăn canh của Quan Triều Viễn, cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.

Anh ta dùng cùi chỏ đẩy đẩy Tô Lam: “Chị dâu, canh gà chị chưng ngon như vậy sao?”

Tô Lam lắc đầu, vẻ mặt có chút nghỉ ngờ: “Cậu cũng biết, trên phương diện làm đồ ăn tôi thật không có thiên phú gì.

“Tôi chỉ dựa theo phương pháp chưng Lâm Mộc dạy, cụ thể mùi vị ra sao tôi còn chưa nếm thử đâu!”

Lúc này Tần Tấn Tài cũng thò đầu tới: “Em thấy anh hai hết sức chuyên chú uống canh, hẳn là canh rất ngon, lần sau nhớ phải mang thêm cho em một ít mới được!”

Tô Lam cười cười: “Chuyện này nói rõ trên phương diện nấu chén tôi vẫn có chút thiên phú.

Ngày mai bảo đảm sẽ có phần của mấy cậu!”

Quan Triều Viễn nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, vô cùng lạnh lùng buông hộp giữ ấm xuống.

Sắc mặt anh rất khó coi: “Ngày mai tôi muốn ăn cháo.”

“Được rồi, anh là bệnh nhân, tất cả đều nghe theo anh!”

Tô Lam cười híp mắt nhìn anh.

Quan Triều Viễn ăn cơm xong lại bắt đầu làm việc.

Trong lúc Tô Lam thu dọn chén đũa, ngửi canh gà thơm ngát, cô không nhịn được nhẹ nhàng múc một muỗng thử: “Kể ra đây là lần đầu tiên em nấu loại canh khó nấu này, chẳng lẽ nó ngon như vậy thật sao?”

Cô nhẹ nhàng thử một ngụm: “Phốc, phi phi phí!”

Mới vừa uống một ngụm, chỉ chớp mắt cô đã phun ngụm canh trong miệng ra ngoài: “Trời ạ, vừa chua lại ngọt, rốt cuộc đây là vị gì vậy?”

Cô có chút chột dạ quay đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn.

Vừa lúc anh cũng giương mắt nhìn lại.

Thấy vẻ mặt cực kỳ chật vật của cô, khóe miệng anh cong lên tạo thành ý cười nhạo: “Xem ra rốt cục em cũng tự biết mình”

Tô Lam quệt mồm, vẻ mặt không vui đổ sạch phần canh còn lại kia: “Thật là, thứ khó ăn như vậy sao anh còn ăn nó làm gì?”

Quan Triều Viễn cúi đầu tiếp tục xem văn kiện trong tay: “Lần đầu tiên ăn thứ khó ăn như vậy do em làm, anh cũng không thể quá không nể mặt mũi em, đúng không?”

Nghe thấy lời này trong lòng Tô Lam rất ấm áp.

Chẳng qua cảm giác ấm áp này còn chưa kéo dài được bao lâu, Quan Triều Viễn đã mở miệng nói thêm một câu: “Em muốn lấy lùi làm tiến, nhân cơ hội bỏ bê nhiệm vụ chăm sóc anh, nào có dễ dàng như vậy!”

Nhìn gương mặt tuấn tú bày ra vẻ anh đã xem thấu tất cả của Quan Triều Viễn, Tô Lam tức tới đau tim: “Em là loại người không nói lý như vậy sao?”

Cô hung tợn nghiến răng, ôm lấy hộp giữ ấm xoay người muốn đi: “Nấu cho anh ăn anh còn ngại đông ngại tây!”
 
Chương 4687


Chương 4687

“Em muốn đi đâu?”

Đột nhiên Quan Triều Viễn nhìn gương mặt đỏ ửng của Tô Lam, ánh mắt híp lại.

Tô Lam cố gắng trừng mắt, bĩu môi: “Đương nhiên là về nhà Quan Triều Viễn chống tay trái ra sau gáy: “Đêm nay em đừng về nữa.”

“Khu khụl”

Tô Lam bị lời của anh làm sặc đến run rẩy một cái.

Cô gần như phản xạ có điều kiện mà túm chặt vạt áo của mình, lùi lại ba bước: “Anh muốn làm gì? Em… em không thểt”

Đáy mắt Quan Triều Viễn chứa đầy ý cười.

Anh tự tay giơ giơ cánh tay bị thương của mình lên: “Lúc ở nhà xưởng bỏ hoang, vì dùng sức quá độ mà tay phải bị thương.”

“Chẳng lẽ em nghĩ anh còn có thể làm gì em sao?”

Mặc dù không cam tâm tình nguyện, nhưng dưới yêu cầu mạnh mẽ của Quan Triều Viễn, Tô Lam vẫn ở lại.

Lúc đầu cô định ngủ ghế sofa.

Nhưng Quan Triều Viễn vô cùng tự nhiên võ võ phần giường bên cạnh: “Tới đây ngủ đi.”

Tô Lam tiếp tục giấy giua: “Anh cũng biết em ngủ rất thích đạp lăn, nếu lỡ em đụng trúng miệng vết thương của anh thì không tốt…”

“Anh lạnh!”

Nét mặt Quan Triều Viễn có vẻ lẽ thẳng khí hùng, vô cùng cao lãnh mà phun ra hai chữ này.

“Đây là phòng bệnh cao cấp…”

Tô Lam yếu ớt mở miệng.

Cô muốn nói trong phòng bệnh cao cấp là có máy điều hòa không khí!

Nhưng Quan Triều Viễn còn chẳng thèm nhướng mí mắt nhìn: “Bệnh nhân không thích hợp dùng điều hòa, chẳng lẽ không ai nói cho em biết chuyện này sao?”

Tô Lam vô cùng khó xử.

Ngược lại Quan Triều Viễn thản nhiên mở miệng: “Em đừng quên, lần trước là vì anh bị người ta động tay động chân.”

“Theo lý thuyết, trong trạng thái bị thương như vậy, anh sẽ không thể làm gì em được.”

Hai mắt Tô Lam sáng ngời, hình như đúng là vậythaatj!

“Vậy được rồi!”

Dường như cuối cùng Tô Lam cũng tìm được lý do để thuyết phục mình.

Thấy vẻ mặt này của cô, ý cười nơi đáy mắt Quan Triều Viễn lại càng thêm sâu hơn.

Tuy Tô Lam ngủ bên cạnh mình.

Nhưng cô lại cẩn thận như phòng cướp, quấn chặt chăn trên người.

Quan Triều Viễn đưa tay tới, chỉ có thể đụng được một đống chăn bông lạnh như băng.

Bên kia, Tô Lam vô cùng an tâm năm ngủ ngon lành…

Cô vốn không chú ý tới áp suất thấp truyền tới từ trên người Quan Triều Viễn.

“Thật ngốc!”
 
Chương 4688


Chương 4688

Quan Triều Viễn nhấc chân, trực tiếp đạp chăn mền của cô vào góc tường.

Chỉ nghe được hai tiếng “tích tích”

nhẹ nhàng vang lên.

Điều hòa đã bị điều chỉnh đến mức thấp nhất mười sáu độ.

“Năm, bốn…”

“Lạnh thật!”

Cũng không lâu lắm, Tô Lam đã rùng mình, lẩm bẩm rầm rì than lạnh lẽo.

Quan Triều Viễn thấy cô nhanh chóng chui vào ổ chăn của mình, sau đó liều mạng rúc vào trong ngực mình: “Còn chưa đếm tới năm, đúng là anh đã đánh giá cao em rồi!”

Mặc dù nói vậy nhưng cánh tay Quan Triều Viễn vẫn chậm rãi thu vào.

Tô Lam như đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say giấc, cả người dán trong ngực anh.

Cánh tay anh vòng chặt lại, cũng bắt đầu nhắm mắt.

Không lâu sau, hô hấp của anh cũng trở nên ổn định…

*x** Rất nhanh đã đến cuối tuần.

Buổi tối hôm trước Tô Lam đã chuẩn bị xong tư liệu cần cho buổi diễn thuyết.

Trước khi lên đường, cô còn xem lại một lần tư liệu về tổng giám đốc tập đoàn Lê Hoa.

Trên hình, Lê Chí Sơn anh Viễnđẹp trai, đôi mắt trong đào hoa lại mang theo chút tà khí.

Vừa nhìn đã biết đây là tướng mạo rất được phụ nữ ưa thích.

Chẳng qua có thể trở thành tập đoàn đối thủ của Quan thị, chỉ sợ Lê Chí Sơn này cũng không phải loại đơn thuần.

“Đinh linh linh, đỉnh linh linh…”

Lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Tô Lam vừa nhìn ba chữ Quan Triều Viễn không ngừng nhấp nháy trên điện thoại, da đầu lập tức căng cứng.

Không thể nào, không phải anh đã nói cuối tuần nghỉ ngơi sao?

Cô có chút thấp thỏm nhấn nút trả lời: “Alo?”

Giọng nói của Quan Triều Viễn truyền tới từ đầu bên kia điện thoại: “Em đang ở đâu?”

Tô Lam là người không giỏi nói dối.

Đặc biệt là khi đối mặt với loại người cực kỳ thông minh như Quan Triều Viễn.

“Hôm nay có sinh nhật của Thúy Vân, em hẹn cậu ấy và đám chị em đi chúc mừng.”

“Ah?”

Giọng nói của Quan Triều Viễn hơi cao lên, rõ ràng anh không tin cô.

Tô Lam chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán mình sắp chảy xuống: “Được rồi, em tới nơi rồi, không nói với anh nữa.”

Sau khi vội vã cúp điện thoại, đột nhiên Tô Lam có cảm giác hối hận tới cực điểm.

Sớm biết vậy cô nên trực tiếp thẳng thắn chuyện này với Quan Triều Viễn từ đầu.
 
Chương 4689


Chương 4689

Nếu như anh không vui, mình còn có thể tìm cách cứu vấn.

Nhưng bây giờ thì sao?

Chuyện đã tới nước này rồi, muốn đổi ý định cũng không kịp.

Lúc này, Tô Lam chỉ có thể yên lặng cầu khẩn.

Hy vọng chuyện này không nên xảy ra sơ suất gì.

Mà ở đầu bên kia điện thoại, Quan Triều Viễn từ từ đặt di động xuống.

Sinh nhật?

Chẳng lẽ sau khi có thai, Tô Lam cũng ngu ngốc hơn thật sao?

Sinh nhật của Lâm Thúy Vân mới qua chưa bao lâu đúng không?

Lại sinh nhật nữa?

“Rất tốt, hiện tại em còn học được cách nói láo!”

Trong đôi mắt đẹp của Quan Triều Viễn lập tức dính thêm mấy phần ý lạnh.

Anh lấy điện thoại di động ra nói với trợ lý Lâm ở đầu bên kia điện thoại: “Điều tra xem Tô Lam đang làm gì, 10 phút sau tôi muốn biết hành trình của cô ây.”

Sau khi vì Asius mà gặp chuyện không may, Quan Triều Viễn đã xử lý tất cả những chuyện tiếp sau đó, toàn bộ đều quy về dưới cờ tập đoàn Quan thị.

Cho nên Tô Lam cũng có thể trống ra một ít thời gian.

Hôm nay anh vốn định dẫn Tô Lam tới cục cảnh sát tìm hiểu tình hình mới nhất gần đây.

Nhưng vậy mà nhóc con này lại dám nói xạo với mình?

Đầu bên kia điện thoại, trợ lý Lâm vô cùng dứt khoát đồng ý: “Được.”

Sau khi cúp điện thoại, trên mặt trợ lý Lâm lộ ra vẻ nghi ngờ: Nghe có vẻ như tâm trạng của ông chủ chúng ta không được tốt lắm?

Chẳng qua sau khi tra được hành trình của Tô Lam, anh ta xanh mặt.

Anh ta vội vã nhấn lại số điện thoại của Quan Triều Viễn: “Ông chủ, chuyện kia.. “

“Nói.”

Quan Triều Viễn lạnh lùng phun ra một chữ.

“Hắn là cô Tô đã nhận lời mời của hiệu trưởng Lý, đi làm trợ lý trong buổi diễn thuyết của một người khác.”

“Làm trợ lý của người nào?”

Trợ lý Lâm thận trọng lau mồ hôi lạnh: “Tổng giám đốc tập đoàn Lê Hoa =— li soi Chỉ nghe được một tiếng vang nhỏ, điện thoại đã bị dập máy.

Trợ lý Lâm không khỏi bắt đầu mặc niệm cho Tô Lam trong lòng.

Người nào không biết đối thủ một mất một còn của tập đoàn Quan thị chính là tập đoàn Lê Hoa.

Cũng chỉ có Tô Lam mới có thể ngu ngốc tới mức đi làm phụ tá cho Lê Chí Sơn.

Phải biết rằng Đại học Lan Ly thành †âm thành ý mời ông chủ Lệ của chúng †a đã bao nhiêu năm.

Nhưng anh không nể mặt mũi.

Sau khi Quan Triều Viễn ném nát điện thoại, lại một cước giãm tới đáy chân ga.

Nửa đường nhận được điện thoại của Quan Triều Viễn, trong lòng Tô Lam cũng có chút hoảng hốt.
 
Chương 4690


Chương 4690

Bởi hôm qua khi tra tư liệu của Lê Chí Sơn.

Cô thuận tiện nổi tính tò mò, thì ra Lê Chí Sơn và Quan Triều Viễn là bạn thời đại học.

Sau đó mới đổi thành đối thủ thương nghiệp.

Từ đủ loại tin tức bát quái trước kia, dường như hai người bọn họ đã đến tình cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Huống chỉ hai người bọn họ đã vì chuyện của Lê Duyệt Tư mà ồn ào tới thủy hỏa bất dung…

“Tô Lam, em đã đến rồi!”

Từ rất xa hiệu trưởng Lý đã thấy Tô Lam, mỉm cười chào hỏi.

Tô Lam cũng chạy bước nhỏ tới: “Thầy, đã gần tới giờ rồi, bên kia đã chuẩn bị xong chưa?”

Hiệu trưởng Lý đang chuẩn bị nói gì đó, chợt thấy phụ tá của ông ta sắc mặt nghiêm trọng chạy tới.

Phụ tá ghé vào tai ông ta nhỏ giọng nói hai câu.

Sau đó sắc mặt hiệu trưởng Lý cũng lập tức thay đổi.

Trông gương mặt ông ta như có hơi lo lắng, nhưng càng nhiều hơn vẫn là ngạc nhiên.

“Chuyện này là thật?”

Hiệu trưởng Lý lại xác định.

Phụ tá gật đầu: “Người đã đến rồi, ngài mau tới đó xem đi!”

Hiệu trưởng Lý xoay người muốn đi, nhưng đột nhiên ông ta nhớ tới Tô Lam.

Ông ta xoay người nói: “Đúng rồi Tô Lam, em tới phòng học có bậc thang bên kia chuẩn bị đi.”

“Có lẽ buổi diễn thuyết sẽ bị trì hoãn nửa giờ, đến lúc đó thầy sẽ mang ngạc nhiên lớn tới cho eml”

“Cái gì?”

Tô Lam lập tức trợn tròn mắt.

Chẳng qua thấy hiệu trưởng Lý như làn khói xoay người rời đi.

Cô chỉ có thể gãi đầu, xoay người đi trước.

Trong lúc cô đến phòng học có bậc thang.

Phòng học có thể chứa chừng ngàn người đã bị lấp đầy tới tám phần mười.

“Thật khủng!”

Tô Lam không khỏi cảm thán lực hiệu triệu của Lê Chí Sơn ở Đại học Lan Ly.

Tô Lam cúi lưng, như mèo con †ìm được vị trí trợ lý giảng sư ở hàng thứ nhất.

Cô mới vừa ngồi xuống, dự định ôn tập quy trình một chút.

Bên cạnh đã có một giọng nói truyền đến: “Cô là trợ lý diễn thuyết hôm nay sao?”

Tô Lam quay đầu nhìn sang.

Phát hiện ngay bên trái mình có một chàng trai mặc trang phục thoải mái, đội mũ lưỡi trai, trông rất xán lạn đang ngồi.

Cô gật đầu: “Chính là tôi.”

Tô Lam cảm thấy chàng trai mới vừa hỏi cô kia hơi quen.

Nhưng trong chốc lát cô lại không nhớ nổi mình đã từng gặp người này ở nơi nào.
 
Chương 4691


Chương 4691

“Lê Chí Sơn sẽ không tới, buổi diễn thuyết hôm nay đã bị hủy bỏ, cô không biết sao?”

Tô Lam lập tức ngây người.

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông tự tới làm quen này: “Anh nói gì? Vì buổi diễn thuyết này mà hiệu trưởng Lý đã chuẩn bị rất lâu.”

“Hơn nữa ban nãy hiệu trưởng còn nói với tôi, buổi diễn thuyết chỉ bị dời lại nửa giờ mà thôi, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe tới chuyện hủy bỏ buổi diễn thuyết!”

Sau khi nghiêm túc nói xong lời này, Tô Lam lại quay mặt lại, không quan †âm tới người này nữa.

Người đàn ông đầu tiên là bị lời nói của Tô Lam làm sửng sốt.

Chẳng qua sau khi dừng lại một giây, khóe miệng anh ta lại cong lên một vòng cung nghiền ngẫm: “Cô bé này còn rất nóng nảy!”

Tô Lam trừng anh ta: “Thứ nhất, năm nay tôi đã 27 tuổi, không phải cô bé trong miệng anh.”

“Thứ hai, tôi có nóng nảy hay không liên quan gì tới anh? Ngược lại anh phải cẩn thận một chút!”

Người đàn ông hăng hái vô cùng mà chống cằm mình: “Vậy cô nói xem vì sao tôi phải cẩn thận một chút?”

Tô Lam quay đầu chỉ vào một | mảnh phụ nữ như hải dương phía sau: “Nhìn thấy chưa? Những cô gái kia đều là fan của tổng giám đốc Lê.”

“Nếu hôm nay bọn họ không gặp được anh ta, cẩn thận bọn họ sẽ lột da róc xương anh!”

“Anh ta được chào đón như vậy, vậy còn cô thì sao? Có phải cô cũng là một trong số đó?”

“Xấu hổ, tôi không hứng thú chút nào!”

“Không hứng thú chút nào mà cô lại nguyện ý làm trợ lý cho anh ta?”

“Anh ta vốn có hứng thú với bạn thân của tôi, nhưng vấn đề là bạn thân của tôi không có hứng thú với anh ta, cho nên tôi mới phải lên thế thân, hiểu chưa?”

Tô Lam cảm thấy cạn lời quay đầu trừng mắt.

Sau khi xoay người, cô tìm một chỗ cách anh ta tương đối xa ngồi xuống.

Trong lòng còn đang suy nghĩ, nếu Quan Triều Viễn biết chuyện này.

Không biết mình sẽ gây ra phiền toái lớn đến mức nào!

Tô Lam mới vừa ngồi vững đã thấy Lâm Thúy Vân đứng ở cổng vào, đang nhìn xung quanh.

Tô Lam mừng rỡ vung vấy tay gọi cô ấy: “Thúy Vân, mình ở chỗ này!”

Lâm Thúy Vân vừa liếc mắt đã thấy cô, chạy nhanh tới ngôi xuống bên cạnh cô.

“Thúy Vân, cậu xin nghỉ sao!”

Tô Lam cười híp mắt chào hỏi.

Lâm Thúy Vân võ võ lồ ng ngực mình, lộ ra dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, ban nãy Lục Mặc Thâm biết mình muốn tới đây nghe diễn thuyết, thiếu chút nữa đã trực tiếp lột da mình!”

“Thế nhưng mình lo lắng vì để cậu ở đây một mình, cho nên mới tìm cớ chuồn đi.”

Lâm Thúy Vân mới vừa nói xong Tô Lam đã cảm thấy phần ghế bên cạnh trầm xuống.

Quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy được Lục Mặc Thâm đã ngồi xuống.

Cô gật đầu với anh ta, xem như chào hỏi.

Lâm Thúy Vân cảm thấy đau đầu không gì sánh được.
 
Chương 4692


Chương 4692

Từ sau khi tên này biết mình thiếu chút nữa đã trở thành trợ lý cho Lê Chí Sơn.

Anh ta như kẹo da trâu, mình đi tới nơi nào anh ta theo tới nơi đó.

“Giáo sư Lục, sao anh cũng tới đây?”

Tô Lam vừa thấy Lục Mặc Thâm, mí mắt lập tức nhảy lên.

Anh ta đến, có phải đồng nghĩa với tỷ lệ Quan Triều Viễn cũng sẽ tới trở nên lớn hơn?

Dường như Lục Mặc Thâm hơi kinh ngạc: “Lẽ nào Quan Triều Viễn không tới sao?”

“Ban nấy anh ấy còn gọi điện thoại cho tôi hỏi xem buổi diễn thuyết bắt đầu lúc mấy giờ.”

“Tôi kêu anh ấy điện thoại cho cô, nói là hẳn cô hiểu rõ hơn tôi.”

“Cái gì? Là anh kêu anh ấy gọi điện thoại cho tôi?”

Tô Lam hô lên một tiếng sợ hãi, sau đó trực tiếp đứng lên.

Vậy có phải điều đó có nghĩa, mới vừa rồi Quan Triều Viễn vừa kết thúc cuộc gọi với Lục Mặc Thâm.

Sau đó đã yên lặng nghe thấy lời nói xạo của mình?

Trời ạI Xong đời!

“Không được, tôi phải đi ngay!”

Lúc này Tô Lam đã không thể quan tâm tới chuyện liệu mình có làm lỡ công việc hay không.

Cô quơ lấy tư liệu chuẩn bị chạy trốn.

Chẳng qua cô còn chưa kịp đứng dậy tiếng phát thanh đã vang lên.

“Mọi người im lặng một chút, an tĩnh một chút!”

Sau đó, hiệu trưởng Lý đang đứng trên bục giảng mở miệng nói chuyện lại cau mày, nhìn chằm chằm Tô Lam chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Ánh mắt kia khiến Tô Lam cảm thấy rất áp lực, vốn không cách nào bước chân rời đi được.

Cô chỉ có thể lại lân nữa ngồi xuống.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Hiện tại, tôi có một tin tức tốt và một tin tức xấu muốn tuyên bố cho mọi người.”

hiệu trưởng Lý mới vừa nói lời này, dưới đài lập tức vang lên tiếng nghi ngờ.

Hiệu trưởng Lý dùng tay quơ quơ, ra hiệu cho mọi người im lặng lại.

Ông ta hắng giọng: “Đầu tiên, tôi phải xin lỗi mọi người ở đây.”

“Bởi vì đột nhiên tổng giám đốc Lê có việc bận, cho nên không cách nào tới đây tiến hành diễn giảng.”

Hiệu trưởng Lý mới vừa nói ra lời này, toàn bộ hội trường đã trực tiếp bùng nổ.

“Trời ạ, sao có thể như vậy được?”

“Hôm nay chúng ta tới là vì xem Lê Chí Sơn, vì sao đột nhiên lại hủy bỏ?”

“Kháng nghị, chúng tôi kháng nghị!

Rất quá đáng!”

Mà Tô Lam cũng ngây dại.

Cái gì? Lại có thể bị hủy bỏ thật?

Cô không dám tin quay đầu, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế cách đó không xa.

Ánh mắt anh ta như đang nói: Tôi đã nói rồi đúng không!

 
 
Chương 4693


Chương 4693

Đang lúc mọi người liên tục kháng nghị.

Hiệu trưởng Lý lại thoải mái dùng hai tay ra hiệu: “Mọi người bình tĩnh chớ nóng, bình tĩnh chớ nóng!”

“Tiếp theo, tôi còn một tin tức tốt muốn tuyên bối”

Tổng giám đốc Lê đã cho mọi người leo cây rồi, hiện tại còn có thể có tin tức gì tốt nữal Trong lúc nhất thời, mọi người oán than ca thán, cả đám đều chuẩn bị đứng dậy rời đi.

“Tin tức tốt là vị khách quý hạng nặng chúng tôi tốn tròn mấy năm mới mời tới được, sẽ thay chúng ta bổ sung buổi diễn thuyết hôm nay!”

Trong lúc nói lời này, ngay cả hiệu trưởng Lý cũng có chút không khống chế nổi kích động võ tay lên: “Hiện tại chúng ta hãy cùng võ tay mời vị ấy!”

Người đàn ông kia vẫn đang an vị bên cạnh Tô Lam, đội mũ lưỡi trai, mặt mỉm cười.

Nhưng lúc này, sau khi thấy từ phía sau đài có một người đàn ông khí độ phi phàm, anh Viễntuyệt luân đi ra, nụ cười trên mặt anh ta rốt cục cũng đông lại.

Người trên giảng đài đứng trước mic, tao nhã lễ độ khom người chào: “Hiệu trưởng Lý cần người cứu tràng, đương nhiên tôi nghĩa bất dung từt”

Sau khi nghe được giọng nói quen thuộc này, Tô Lam như bị ngũ lôi oanh đỉnh.

Trời ạ, vì sao…

“Trời ạ, vậy mà lại là nam thần của tôi, có phải tôi đang nằm mơ không?”

“Vậy mà lại là Quan Triều Viễn! Nam thần đệ nhất trong lòng tôi! Tình nhân trong mộng của tôi! Bạch mã vương tử của tôi!”

“Tôi đi đây, tôi chết đây!”

“Quả nhiên người thật còn đẹp trai hơn trên TV gấp trăm lần, gấp ngàn lần!

Không đúng, là gấp vạn lần!”

Phía sau liên tục có tiếng thét chói †ai, sóng sau cao hơn sóng trước.

Thiếu chút nữa đã trực tiếp đâm thủng màng nhĩ Tô Lam.

“Bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, thời gian eo hẹp, cho nên tôi không chuẩn bị bài diễn thuyết, chỉ ngẫu hứng nói một đoạn cho mọi người!”

Trên gương mặt lạnh lùng của Quan Triều Viễn không có quá nhiều cảm xúc.

Thế nhưng nhất cử nhất động của anh đều có thể khiến tất cả thiếu nữ ở đây phải điên cuồng.

Mọi người vội vàng dùng di động bắt đầu báo tin cho bạn tốt và bạn học của mình.

Thậm chí còn có người chen chúc trên đường biên.

Ngay cả cửa chính lối vào hội trường cũng bị phủ kín.

Trên trán Tô Lam rơi xuống hai giọt mồ hôi lạnh, đôi chân không kìm được mà nhích ra bên ngoài.

“Chẳng qua trước khi bắt đầu diễn giảng, tôi muốn hỏi mượn hiệu trưởng Lý một trợ lý diễn thuyết. Hiện tại tôi có thể nhờ anh giúp tôi một chút được không?”

Nương theo giọng nói của Quan Triều Viễn, ánh mắt mọi người ở đây đều rơi xuống trên người Tô Lam.

Giọng nói của Quan Triều Viễn vừa dễ nghe lại vừa gợi cảm, lọt vào trong tai Tô Lam khiến cô cảm thấy như nghe được ma chú.

Cô cứng đờ xoay người lại, đối mặt với ánh mắt bình tĩnh kia.

Có lẽ người khác không biết, chỉ có Tô Lam mới có thể nhìn hiểu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom