Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4633


Chương 4633

“Bởi vì thân phận của tôi không tiện lộ diện, cho nên cần một cục đá kê chân. Lý do này đã đủ chưa?” Thái độ của người này vô cùng ngạo mạn.

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Tô Bích Xuân thử hỏi. Cô ta chỉ muốn giấy dụa lần cuối. Không hiểu sao linh tính mách bảo cô ta rằng người này rất có khả năng là một kẻ bi3n thái. Nếu chỉ có thể chọn hai con đường, hơn nữa cả hai đều dẫn tới cái chết thì cô ta thà đối mặt với Quan Triều Viễn, ít nhất cô ta có thể chết được thống khoái.

Tô Bích Xuân vừa dứt lời thì bỗng nghe thấy tiếng lưỡi dao xé rách không khí. Sau đó cánh tay của cô ta đau nhói.

“ÁI” cô ta kêu thảm thiết, phát hiện cổ tay trái của mình đã bị cứa một nhát, vết thương sâu khoảng 1 cm, máu tươi tức khắc trào ra, nhuộm đỏ ông tay áo.

“Anh làm gì vậy? Tay tôi… tay tôi…”

Tô Bích Xuân thống khổ kêu r3n. Cô ta ra sức giãy dụa muốn trốn, nhưng bất đắc dĩ là hai tay bị trói sau lưng, không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể đau đớn vặn vẹo thân thể.

Cô ta hoảng sợ nhìn người trước mặt mình, chỉ thấy hắn ta lấy một gói muối trong túi áo, kéo cánh tay của Tô Bích Xuân. Tô Bích Xuân kinh hãi nhìn hắn ta rắc muối lên vết thương đẫm máu của mình.

“ÁAáááá Cảm giá đau đớn dữ dội này càng hơn cả lúc bị dao cứa. Cô ta liên tục kêu thảm thiết, đau đớn lăn lộn trên mặt đất. Người trước mắt chậm rãi đứng dậy, cúi đầu lạnh lùng nhìn Tô Bích Xuân, cứ như đang nhìn một con kiến.

Chỉ mấy phút ngắn ngủi, Tô Bích Xuân lại cảm thấy dài lâu như trôi qua cả đời. Khi đau đớn trên cánh tay hơi giảm bớt, cả người cô ta đã sớm mướt mồ hôi lạnh, ngã gục trên mặt đất run lẩy bẩy, chỉ có thể th ở dốc.

“Tôi có mấy trăm hàng ngàn cách đối phó với cô. Đây chẳng qua chỉ là cách đơn giản nhất, thế mà cô đã không chịu được rồi à? Vậy thì sau này chúng ta còn chơi kiểu gì đây?”

Nghe thấy tiếng cười của hắn ta, Tô Bích Xuân có thể tưởng tượng ra gương mặt sau lớp mặt nạ kia tà ác cỡ nào.

“Cần tôi chuẩn bị trò khác cho cô không?”

Người đàn ông trước mặt rút một con dao từ trong giày ra, nhẹ nhàng quơ lên trước mặt Tô Bích Xuân, từ tốn giải thích: “Thấy rãnh tam giác trên con dao này không? Một nhát đâm vào, máu trong người cô sẽ chảy ra theo đường rãnh này. Nếu cô muốn cắt tiết một người thì dùng loại dao này là phù hợp nhất. Lúc đó hắn ta sẽ trơ mắt nhìn máu †rong người mình khô kiệt, cuối cùng chết trong tuyệt vọng!”

“Á á á á.. Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Tôi đồng ý! Tôi đồng ý!”

Tô Bích Xuân vốn rất sợ chết, bị de dọa như vậy khiến cô ta càng kinh hồn bạt vía, không hề nghĩ ngợi đồng ý ngay.

“Vậy mới đúng chứ. Cô đồng ý từ đầu thì đã không phải chịu khổ” Người kia hài lòng cười, sau đó ném dao găm sang một bên: “Cô đã đồng ý hợp tác với tôi, ít nhất cô còn có thể sống lâu hơn một chút. Nếu không phải tôi vẫn âm thầm bảo vệ cô thì người của Quan Triều Viễn đã sớm bắt cóc cô rồi.”

Nói tới đây, người kia cầm dao găm vung lên, cắt đứt dây thừng trói trên người Tô Bích Xuân. Tô Bích Xuân ấn vết thương trên cổ tay của mình, đề phòng nhìn người trước mặt: “Rốt cuộc anh là ai? Anh có thù oán gì với Tô Lam?”

Nghe vậy, áp khí chung quanh người này lập tức giảm xuống 0 độ. Nhưng hắn ta có vẻ không hứng thú giải thích với Tô Bích Xuân.

“Cô đừng hỏi nhiều, chỉ cần làm theo lời tôi nói là được. Chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ lần này thì tôi sẽ cho cô một khoản tiền, hơn nữa giúp cô an toàn rời khỏi thành phố Ninh Lâm, cho cô bắt đầu một cuộc sống mới.”
 
Chương 4634


Chương 4634

Nghe vậy, vẻ mặt Tô Bích Xuân tràn đầy tham lam. Có tiền đúng là sẽ giúp cô ta giải quyết rất nhiều vấn đề. Nhưng cho cô ta tới một nơi xa lạ bắt đầu lại từ đầu, cô ta lại hơi lo sợ. Nếu cô ta còn thể ở lại thành phố Ninh Lâm…

Nhưng người trước mắt lại hiểu rõ suy nghĩ của cô ta.

“Chắc cô còn biết rõ hơn tôi thế lực của Quan Triều Viễn lớn mạnh cỡ nào đúng không? Muốn ở lại thành phố Ninh Lâm, sống ngay trong tầm mắt của anh ta là điều không thể. Không chừng cô vừa xuất hiện thì đã bị anh ta đạp chết rồi.

Cho nên tôi khuyên cô hãy từ bỏ ý định này đi. Loại người sợ chết như cô, giữ được tính mạng của mình mới là quan trọng nhất, đúng không?”

Lời nói của người này khiến Tô Bích Xuân lập tức bóp ch3t suy nghĩ của mình. Cô ta nhíu mày, ôm vết thương còn đang chảy máu trên tay mình: “Anh muốn tôi làm gì?”

“Chuyện đơn giản lắm. Nhưng trước đó, khuôn mặt của cô…

Xuyên qua chiếc kính râm, Tô Bích Xuân có thể thấy đôi mắt người này lóe lên ánh sáng quỷ dị. cô ta bất an lùi về sau mấy bước, trong lòng nảy sinh linh cảm khác thường.

“Gần đây Bảo Anh sao rồi?”

Trong biệt thự của Tô Duy Nam, bác sĩ Bạch lúc trước từng cấp cứu cho Bảo Anh vừa chạy tới từ bệnh viện trung tâm, khám toàn thân cho cô bé thêm lần nữa. Khám xong, cô thấy Tô Duy Nam đang đi tới. Cô thuận tay tháo khẩu trang, nhìn bên ngoài ra hiệu cho anh ra ngoài rồi nói tiếp.

Hai người đi ra ngoài, xuống phòng khách dưới lầu. Trong phòng khách, Mộ Mãn Loan đang xem hoạt hình với Mộ Nhất Vi.

Kể từ khi Bảo Anh được đón về, mặc dù Mộ Mãn Loan không biểu hiện bài xích cô bé, nhưng cô vẫn không bớt cảnh giác. Chỉ cần cô không làm việc thì đều sẽ ở nhà, hơn nữa luôn ở bên cạnh Mộ Nhất Vi. Không phải cô không tin Bảo Anh, cô chỉ cảm thấy giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cho nên khi cô chưa thể xác nhận Bảo Anh trăm phần trăm sẽ không tấn công Mộ Nhất Vi, cô sẽ không xem nhẹ.

Mộ Mãn Loan ngẩng đầu lên, thấy Tô Duy Nam và bác sĩ Bạch rời khỏi phòng Bảo Anh. Gô cười nhìn con gái: “Nhất Vi, con đã xem hai tập phim hoạt hình này rồi, có phải nên về phòng ngủ không?”

Cho dù Mộ Nhất Vi rất nghe lời, nhưng dù gì cũng chỉ là con nít. Đang chiếu bộ phim hoạt hình mình thích nhất nên cô bé không nỡ rời đi: “Mẹ, con có thể xem thêm một tập nữa được không?”

Thấy vẻ mặt đáng thương của Mộ Nhất Vi, Mộ Mãn Loan suýt nữa đồng ý.

“Không được đâu, xem một tiếng thì phải nghỉ ngơi, không thì sẽ bị cận thị đấy, con biết chưa?”

Nghe mẹ từ chối, Mộ Nhất Vi rất thất vọng. Nhưng sau đó cô bé điều chỉnh lại cảm xúc: “Mẹ, con về phòng nghỉ ngơi đây. Ngày mai con có thể xem thêm một tập không?”

“Ngày mai là cuối tuần. Nếu con biểu hiện tốt thì mẹ sẽ suy xét.”

“Tuyệt quá! Con yêu mẹ chết mất!”

Sau khi đưa Mộ Nhất Vi về phòng, Mộ Mãn Loan ra ngoài, vừa lúc nghe thấy bác sĩ Bạch đang thảo luận về bệnh tình của Bảo Anh với Tô Duy Nam.

“Vết thương trên người Bảo Anh không có vấn đề gì to tát, chẳng qua…”

Thấy bác sĩ Bạch ấp úng, Tô Duy Nam hỏi: “Chẳng qua cái gì?”

“Bởi vì cô bé từng bị ngược đãi trong lúc bắt cóc, lại thêm cô bé còn nhỏ tuổi nên chắc là sẽ bị tổn thương tâm lý rất nặng. Lúc tôi khám cho cô bé, phát hiện cô bé xuất hiện hội chứng hậu chấn tâm lý. Nếu không tiến thành khơi thông kịp thời thì rất có khả năng sau này sẽ biến thành chứng trầm cảm.”

“Trầm cảm?” Nghe vậy, sắc mặt Tô Duy Nam rất khó coi.

Bác sĩ Bạch cười nói: “Anh đừng lo.

Biểu hiện của Bảo Anh chỉ mới sơ kỳ thôi. Nếu bác sĩ tâm lý khơi thông thành công thì hâu như không có vấn đề gì đâu.”
 
Chương 4635


Chương 4635

Tô Duy Nam gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn không thả lỏng.

Sau khi căn dặn xong, bác sĩ Bạch để lại chút thuốc rồi chuẩn bị rời đi. Cô đi mấy bước về phía cửa, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Mộ Mãn Loan đang đi xuống lầu: “Cô Mộ, phiền cô đưa tôi ra ngoài được không? Khu biệt thự này có người khác cổng.”

Mộ Mãn Loan sửng sốt, lập tức gật đầu.

Sau khi Mộ Mẫn Loan và bác sĩ Bạch sóng vai đi ra ngoài, Tô Duy Nam xoay người về phòng của Bảo Anh, ngồi trên đầu giường cô bé. Tóc của Bảo Anh còn chưa mọc lại hết, đầu vẫn còn trọc lóc. Nhưng vì trước đó bị thương trên đầu nên sau tai trái có vết da bị cạo đi, có thể thấy về sau nơi này sẽ không mọc tóc. Hơn nữa vết thương chỗ này dài tới bốn năm centimet, †rưởng thành cô bé nhất định sẽ tự tỉ vì chuyện này. Cô bé mới bốn năm tuổi mà đã biết yêu cái đẹp, mấy ngày trước lúc soi gương, cô bé suýt nữa đập vỡ gương trong phòng vệ sinh.

Tô Duy Nam cau mày nhìn Bảo Anh năm ngủ trên giường, ánh mắt rất phức tạp.

Lúc này, Mộ Mãn Loan và bác sĩ Bạch đã ra ngoài khu biệt thự. Mộ Mẫn Loan rất thông minh, từ ban đầu đã biết hành động của bác sĩ Bạch không bình thường. Sau khi tiến vào khu vực phủ xanh, Mộ Mẫn Loan đột nhiên nói: “Bác sĩ Bạch, có phải cô có lời muốn nói với tôi không?”

Bác sĩ Bạch mỉm cười: “Đúng vậy.”

Sau đó vẻ mặt cô trở nên lo lắng: “Thực ra lúc kiểm tra tâm lý cho Bảo Anh, tôi phát hiện vấn đề của con bé đã rất nghiêm trọng.”

Nghe vậy, vẻ mặt Mộ Mẫn Loan cứng đờ: “Rất nghiêm trọng là sao?”

Thấy vậy, bác sĩ Bạch biết mình nói không đầu không đuôi, vội giải thích: “Cô đừng khẩn trương, ý tôi là lúc phân tích tâm lý của Bảo Anh, tôi phát hiện tư tưởng của con bé rất trưởng thành, không giống như một đứa bé bốn năm tuổi, hơn nữa trong lòng còn tràn ngập thù hận. Sự thù hận này rất dễ dàng khiến con bé vào nhầm lạc lối, nghĩ quẩn không thể tự thoát, do đó làm chuyện gây tổn thương cho mình và người bên cạnh.”

“Tổn thương mình và người bên cạnh?” Nhắc tới chuyện này, Mộ Mẫn Loan lập tức nghĩ tới chuyện Bảo Anh muốn làm tổn thương Mộ Nhất Vi.

“Tôi đoán Bảo Anh không phải là con của cô và cậu Tô đúng không?”

Mộ Mãn Loan sửng sốt, gật đầu: “Đúng vậy. Bảo Anh là đứa bé anh ấy nhận nuôi. Trước khi anh ấy về nước, anh ấy vẫn coi con bé như con gái ruột của mình.”

Nghe vậy, bác sĩ Bạch lập tức xác định: “Vậy là rõ rồi. Từ kết quả xét nghiêm tâm lý có thể thấy con bé rât sợ hãi bị ruông bỏ, hơn nữa d*c vọng chiếm hữu của con bé rất mạnh. Để độc chiếm thứ mình muốn, có lẽ con bé sẽ làm chuyện tổn thương người khác. Hơn nữa đã nửa tháng kể từ lần trước tôi khám cho con bé, bệnh tình của nó chẳng những không tốt hơn mà còn có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng, cho nên cô phải cẩn thận một chút.”

Mộ Mãn Loan không hiểu lời nói của bác sĩ: “Nếu bệnh tình của Bảo Anh đã rất nghiêm trọng thì sao cô không nói cho Tô Duy Nam?”

“Bởi vì từ trong trí nhớ của Bảo Anh, tôi biết được tình cảm của cô bé và Tô Duy Nam rất tốt. Nếu tôi nói thì có lẽ sẽ khiến anh ấy phản cảm.”

Lời nói của bác sĩ Bạch lập tức khiến Mộ Mãn Loan á khẩu. Đúng vậy, Bảo Anh đã ở bên Tô Duy Nam khoảng ba bốn năm, từng ấy năm trời đủ để bồi dưỡng tình cảm của cha con họ. Tình cảm của cha con họ sâu đậm cỡ nào, Mộ Mãn Loan không thể biết hết được.

Nhưng cô có thể xác định là Mộ Nhất Vi và Tô Duy Nam mới nhận nhau một tháng mà thôi, tình cảm của hai cha con không thể sâu đậm bằng Bảo Anh.

Thấy Mộ Mẫn Loan im lặng, bác sĩ Bạch không tiếp tục nói gì nữa.

“Tôi đã nói hết rồi. Kế tiếp nên làm gì thì còn phải xem cô. Bệnh viện còn bận việc, tôi phải đi đây.”
 
Chương 4636


Chương 4636

“Vâng, cảm ơn bác sĩ Bạch.”

Nhìn bác sĩ rời đi, Mộ Mẫn Loan nhíu mày, tâm trạng trở nên nặng nề.

Quả nhiên giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn xác. Cô vẫn còn đề phòng Bảo Anh quả nhiên đều là có nguyên nhân. Nhưng dù bác sĩ Bạch đã nói hết với cô thì sao? Cô đã đồng ý với Tô Duy Nam là sẽ cho Bảo Anh thêm một cơ hội nữa, dù gì cô bé cũng chỉ là đứa trẻ bốn năm tuổi mà thôi. Nếu lúc này mình yêu cầu con bé đó rời đi thì chắc chắn Tô Duy Nam sẽ cho rằng mình là người không thể nói lý, không quan tâm tình cảm. Trong lúc nhất thời, tâm trạng của cô vô cùng phức tạp.

Cô xoay người chậm rãi về nhà.

Nhưng còn chưa đi được mấy bước thì ánh đèn chói mắt xuất hiện từ đằng sau, một chiếc xe cảnh sát đỗ lại bên cạnh cô. Mộ Mãn Loan dừng bước nhìn qua, chỉ thấy chiếc xe cảnh sát đó dừng lại, cửa kính xe cũng hạ xuống. Một cảnh sát mặc đồng phục lễ phép cười nhìn cô: “Chào cô. Cho hỏi tòa nhà số 12 ở đâu vậy?”

Mộ Mãn Loan sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc: “Xin hỏi các anh có chuyện gì vậy?”

Cảnh sát hỏi: “Cô sống ở nhà số 12 hả? Vậy thì vừa lúc, chúng tôi đi cùng cô luôn.”

“Nhưng có chuyện gì vậy?”

“Tới nơi cô sẽ biết.”

Xe cảnh sát đỗ ở bãi đỗ xe cách đó không xa. Cảnh sát chào hỏi, hai người cảnh sát bước xuống. Họ đi theo sau Mộ Mãn Loan tới tòa biệt thự số 12. Khi Mộ Mân Loan mở cửa ra thì vừa lúc thấy Tô Duy Nam rời khỏi phòng của Bảo Anh trên tầng hai. Thấy cô đã trở về, Tô Duy Nam hỏi: “Bác sĩ Bạch đã đi rồi à?”

Mộ Mãn Loan gật đầu: “Bác sĩ Bạch đi rồi, nhưng lại có mấy người khách tới nhà.”

“Khách?” Tô Duy Nam kinh ngạc, ngẩng đầu lên thì thấy hai cảnh sát xuất hiện sau lưng Mộ Mẫn Loan. Vẻ mặt Tô Duy Nam càng ngưng trọng. Anh bước xuống lầu, đi đến bên cạnh Mộ Mãn Loan.

Bởi vì công việc đặc thù của mình ở nước ngoài nên Tô Duy Nam rất nhạy cảm với cảnh sát. Bất kể là ở trong nước hay nước ngoài, chỉ cần thấy cảnh sát mặc đồng phục thì anh đều sẽ đề phòng.

“Các anh cảnh sát, cho hỏi có chuyện gì vậy?”

Mấy cảnh sát có thể nhận thấy Tô Duy Nam rất phản cảm vì sự ghé thăm của họ. Bởi vì người sống trong khu biệt thự này không có tiền thì cũng có quyền, cho nên khi chấp hành công vụ, thái độ của cảnh sát cũng sẽ khách sáo hơn một chút.

“Anh đừng hiểu lầm, chúng tôi tới đây là để tìm hiểu về tình huống của Bảo Anh, cô bé được anh nhận nuôi.”

“Bảo Anh?”

Để tránh xảy ra phiền toái không cần thiết, lần này Tô Duy Nam rất phối hợp trả lời câu hỏi của hai cảnh sát.

Tô Duy Nam và Mộ Mãn Loan ngồi trên sofa. Sau khi nghe hai cảnh sát trình bày lý do, cả hai đều lộ vẻ kinh ngạc.

“Ý anh là cha của Bảo Anh đã tìm được?” Tô Duy Nam cau mày, nghi ngờ nhìn hai cảnh sát. Bởi vì lần đầu tiên anh gặp Bảo Anh là ở trên đường khu dân nghèo nước Mỹ. Ban đầu anh cũng muốn liên lạc với cha mẹ của Bảo Anh, nhưng đều không có kết quả. Bây giờ anh mới về nước được một tháng, cảnh sát lại mau chóng tìm được cha mẹ của Bảo Anh, thật sự khiến anh không thể không nghỉ ngờ.

“Nếu câu Tô không tin thì chúng tôi còn có báo cáo về ngày sinh của Bảo Anh, cùng tư liệu thông tin về cha mẹ cô bé. Để bảo đảm không sơ suất, chúng tôi còn muốn lấy ít da của Bảo Anh để xét nghiệm ADN, hy vọng cậu Tô có thể phối hợp.”

Tô Duy Nam lạnh lùng nhìn mấy cảnh sát, ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt phức tạp.
 
Chương 4637


Chương 4637

Hai cảnh sát này chẳng qua là thực tập sinh mới đến đồn công an, khi đối mặt với một người đàn ông khí thế kinh người như Tô Duy Nam, họ ít nhiều gì đều hơi sợ hãi. Nhưng cũng may mặc dù Tô Duy Nam rất đáng gờm, anh vẫn tuân theo luật pháp.

Sau một lát im lặng, anh bỗng đứng dậy. Động tác bất thình lình của anh làm cho hai cảnh sát hoảng sợ. Họ còn tưởng thiên tài kinh doanh này muốn đánh mình.

“Tôi cũng rất tò mò về cha mẹ của Bảo Anh. Hai anh đi theo tôi lên lầu đi.

Bảo Anh đang ở trên tầng hai, con bé đang nghỉ ngơi.”

Dứt lời, Tô Duy Nam đút tay vào túi quần, xoay người đi lên tầng hai. Hai cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng đứng dậy, đi theo anh lên tâng hai.

Một lát sau họ đã thu thập được tiêu bản tế bào trong khoang miệng của Bảo Anh. Để tăng nhanh tốc độ, lần này thời gian xét nghiệm ADN sẽ rút ngắn lại trong vòng ba ngày. Ba ngày sau Bảo Anh có phải đã tìm được cha mẹ ruột hay không sẽ có kết quả.

“Nếu chúng tôi xác nhận hai bên có quan hệ huyết thống thì ba ngày sau sẽ có người tới nhà gặp Bảo Anh. Lúc đó hy vọng hai anh chị có thể chuẩn bị tâm lý.”

Nghe vậy, vẻ mặt Tô Duy Nam lạnh hơn: “Các anh nói thế là sao?!”

Hai cảnh sát đưa mắt nhìn nhau.

Một người có tư lịch lâu hơn bước ra, kiên nhãn giải thích: “Ý tôi là nếu xác định người nhờ giúp đỡ có quan hệ huyết thống với Bảo Anh thì chỉ cần họ muốn, họ có thể đón Bảo Anh về nhà bất cứ lúc nào.”

“Con không đi! Con không đi! Con không đi đâu hết!”

Cảnh sát vừa dứt lời thì tiếng la khóc vang lên trên tâng hai. Tô Duy Nam ngẩng đầu nhìn qua, thấy Bảo Anh không biết khi nào đã tỉnh dậy, hơn nữa hiển nhiên con bé đã nghe thấy lời nói của cảnh sát.

Lúc này con bé đi chân trần, mặc áo ngủ đứng trên hành lang. Thân thể con bé run rẩy vì sợ hãi, khuôn mặt tràn đầy nước mắt.

“Bảo Anh?” Tô Duy Nam cau mày, chuẩn bị xoay người đi tới thì thấy Bảo Anh chạy xuống lầu. Bởi vì quá sốt ruột nên chạy đến nửa đường, con bé bị †rượt chân, ngã xuống mấy bậc thang.

“Rầm” một tiếng, con bé ngã trên sàn gõ. Tô Duy Nam liên tục bước lên bế con bé lên. Con bé bị trật mắt cá chân, nhưng lúc này nó đã bất chấp tất cả, ôm chặt cổ Tô Duy Nam, khóc lóc thảm thiết: “Cha, con không muốn đi, con không muốn đi với người khác. Cha đừng tiên con đi được không?”

Thấy vẻ mặt đáng thương của con bé, Tô Duy Nam nhất thời mềm lòng.

Anh lặng lẽ thở dài, võ nhẹ lên lưng con bé: “Con yên tâm, cha sẽ không đưa con đi đâu.”

Bảo Anh nghẹn ngào, đề phòng nhìn cảnh sát: “Cha, cha nói thật ạ? Cha thật sự sẽ không vì Mộ Nhất Vi mà đưa Bảo Anh rời đi sao?”

Nghe vậy, sắc mặt Mộ Mãn Loan rõ ràng thay đổi. Những lời bác sĩ Bạch vừa nói lại quanh quẩn trong đầu cô.

Xem ra bác sĩ Bạch không lừa cô, trong tiềm thức của Bảo Anh có d*c vọng chiếm hữu rất mãnh liệt đối với Tô Duy Nam, thế nên d*c vọng chiếm hữu này sẽ khiến con bé làm chuyện gây tổn thương người chung quanh. Mà Mộ Nhất Vi chính là kẻ thù giả tưởng lớn nhất của con bé.

Cô biết, đối với Mộ Nhất Vi, Bảo Anh chính là một quả bom hẹn giờ sẽ phát nổ bất cứ lúc nào. Nếu lần này có thể †ìm được cha mẹ ruột của Bảo Anh, đưa con bé rời đi thì cũng coi như phương pháp vẹn cả đôi đường.

“Các con đều là con gái của cha, cha sẽ không đưa bất cứ ai rời đi, biết chưa?”

Lời nói của Tô Duy Nam lọt vào tai Mộ Mẫn Loan. Sắc mặt của cô vô cùng phức tạp.
 
Chương 4638-4639


Chương 4638

Sau khi mấy cảnh sát rời đi, Bảo Anh vẫn nằm trong lòng Tô Duy Nam, khóc thút thít không chịu rời đi. Mỗi khi Tô Duy Nam cho rằng con bé đã ngủ, chuẩn bị đưa nó vào phòng, Bảo Anh vừa rời khỏi vòng tay anh thì sẽ lập tức bừng tỉnh, sau đó khóc không ngừng. Vì thế suốt đêm nay, Tô Duy Nam đều ở †rong phòng con bé, dỗ dành con bé đi ngủ. Mộ Mãn Loan đứng ngoài cửa, có thể thấy được động tác của hai người ở trong phòng qua khe cửa.

Có lẽ trước khi cô và Mộ Nhất Vi xuất hiện, Tô Duy Nam và Bảo Anh vẫn chung sống với nhau như vậy.

Mộ Mãn Loan đóng cửa lại, xoay người vào phòng Mộ Nhất Vi. Cô bé đã ngủ, trong lòng ôm con búp bê barbie mà Quan Tử Việt tặng mình, ngủ rất say sưa. Sự ngoan ngoãn của Mộ Nhất Vi hình thành đối lập với sự tùy hứng của Bảo Anh. Nhưng càng như vậy thì lại càng khiến Mộ Mẫn Loan đau lòng. Rõ ràng Mộ Nhất Vi cũng chỉ là một cô bé bốn năm tuổi mà thôi, rõ ràng cô bé cũng nên có cha mẹ yêu thương. Theo lý mà nói, tuổi này chính là lứa tuổi quậy phá nhất của cô bé, nhưng cô bé lại ngoan ngoãn biết nghe lời.

“Nhất Vi, dù gì đi nữa mẹ cũng sẽ bảo vệ con, sẽ không cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương con.”

Dứt lời, Mộ Mẫn Loan chui vào chăn của Mộ Nhất Vi. Kể từ khi cô ở chung với Tô Duy Nam, hầu như Mộ Nhất Vi chỉ ngủ một mình. Trước khi Tô Duy Nam xuất hiện. Chỉ cần một buổi tối Mộ Nhất Vi không được ngủ chung với Mộ Mẫn Loan thì sẽ quấy khóc liên tục.

Nhưng bây giờ chỉ cần cho cô bé một con búp bê barbie, cô bé có thể ôm nó ngủ yên một đêm, không khóc không phá. Trong lúc nhất thời, Mộ Mẫn Loan vô cùng áy náy vì vắng vẻ con gái.

Khi Mộ Mẫn Loan chui vào trong chăn, Mộ Nhất Vi vốn đang say giấc mơ màng mở mắt ra. Cô bé quay sang nhìn mẹ mình năm bên cạnh, vui sướng nói: “Mẹ, hôm nay mẹ muốn ngủ với Nhất Vi ạ”

“Ừ, Nhất Vi có muốn ngủ chung với mẹ không?”

Mộ Nhất Vi gật đầu. Cô bé nhào vào lòng Mộ Mẫn Loan, ôm chầm lấy cô, gương mặt liên tục dụi lên ngực cô: “Đương nhiên rồi ạ. Kể từ khi cha trở về, mẹ vấn ngủ với cha, không ngủ với Nhất Vi gì cả”

Nghe thấy giọng điệu oán giận của con gái, Mộ Mẫn Loan rất áy náy. Cô ôm con gái, hôn lên gương mặt trắng min của cô bé: “Vậy sau này cứ cách một ngày mẹ lại ngủ chung với con, được không?”

“Thật ạ?”

“Thật! Nhất Vi ngoan, ngủ sớm đi con.

Mộ Nhất Vi gật đầu. Cô bé ngửi mùi thơm trên người Mộ Mãn Loan, thỏa mãn dụi mặt vào ngực cô, yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Mộ Mẫn Loan ôm con gái cưng của mình, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng Tô Duy Nam ôm Bảo Anh dỗ con bé ngủ.

Đêm nay, hai người mỗi người ôm một cô bé, đều không thể ngủ yên giấc.

Sáng sớm hôm sau, Mộ Mẫn Loan nhận được điện thoại của Tô Lam.

Khi Tô Lam gọi điện tới, Mộ Mẫn Loan vừa lúc đưa Mộ Nhất Vi đến nhà trẻ, đang định quay về.

Trong chiếc xe chuyên chở minh tinh màu đen, Mộ Mãn Loan vừa nhìn Mộ Nhất Vi đi vào nhà trẻ vừa bấm nút nghe máy.

“Mãn Loan, hôm nay có việc rất quan trọng, chị xem khi nào chị rảnh tới phòng làm việc một chuyến?”

Bình thường mà nói, nếu công việc có chuyện gì cần liên lạc thì trong phòng làm việc có người quản lý sẽ chuyên liên lạc với Mộ Mẫn Loan và Asius. Nhưng lần này Mộ Mẫn Loan hơi kinh ngạc, không ngờ lại là Tô Lam đích thân gọi điện tới. Cho nên chắc chuyện này quan trọng lắm đây.

Sau khi ý thức được điểm này, cô nhìn đồng hồ, nói: “Chị mới đưa Nhất Vi tới nhà trẻ, đang ở trên xe. Chị sẽ tới phòng làm việc ngay.”

“Vâng, vậy thì em ở đó chờ chị.” Dứt lời, Tô Lam nhớ tới chuyện khác nên lại bổ sung: “Đúng rồi, chị biết địa chỉ nhà Asius không?

“Lần trước Asius vì chị mà bị liên lụy, lúc anh ấy trốn trong nhà không tiện ra ngoài, chị có mua đồ dùng hằng ngày cho anh ấy nên biết địa chỉ.”

Chương 4639

“Vậy là tốt rồi. Em có thể phiền chị đón anh ấy tới công ty luôn được không?”

Nghe vậy, Mộ Mãn Loan càng ngày càng kinh ngạc: “Có phải là có chuyện gì quan trọng không?”

“Bên công ty MQ phái người tới, chỉ đích danh muốn gặp các chị.”

“MQ? Được rồi, chị sẽ đi đón Asius ngay.”

Mộ Mãn Loan cúp điện thoại, sau đó nói với tài xế: “Chú Văn, chúng ta tới đường Thái Bình đón người trước đi.”

Trong căn nhà xa hoa ở phố Thái Bình, Asius đang hỗn loạn nằm trên giường ngủ say sưa. Bởi vì vụ hiểu lầm lần trước nên gần đây, lịch trình của Asius bị nhét đầy. Ngày mai là cuối tuần, anh ta phải nghỉ ngơi mới được.

Bởi vì ngày mai là ngày anh ta hẹn Mộ Mãn Loan đi xem concert, anh ta phải xuất hiện trước mặt cô bằng trạng thái tốt nhất.

Đêm qua, anh ta ghi hình tiết mục tới khoảng 3 giờ sáng, trở về tắm rửa, skin care rồi lại ăn cơm đã là năm giờ sáng. Lúc này anh ta mới ngủ chưa được hai tiếng.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại đặt bên cạnh gối đầu vang lên. Tiếng chuông “reng reng reng” vang lên trong căn phòng trống trải vô cùng chói tai.

Mấy ngày nay lịch trình thực sự quá nhiều, cho nên khi tiếng chuông đầu tiên vang lên, Asius không tỉnh dậy.

Hoặc là mặc dù nghe thấy tiếng chuông, nhưng đầu óc anh ta tạm thời chết máy, không muốn tỉnh dậy. Vất vả lắm tiếng chuông mới im lặng, chưa đầy mười giây sau lại vang lên tiếp. Tiếng chuông vô cùng cố chấp, rất có xu thế không nghe máy thì sẽ không bỏ qua.

Asius bị nghẹn đây cơn tức. Anh ta mơ màng mở mắt ra, chộp lấy di động, thậm chí không thèm nhìn màn hình mà bấm nút nghe máy luôn. Bị đánh thức nửa chừng nên giọng điệu anh ta rất giận chữ: “Mới sáng sớm mà gọi điện âm T, chán sống rồi hải”

Nghe thấy giọng nói hung ác của anh ta, Mộ Mẫn Loan ngây ngẩn cả người. Asius vấn không mở mắt, thấy đầu dây bên kia vẫn không nói gì, trong lòng vô cùng bực bội: “Bị câm hả?

Không nói thì tôi cúp máy đây!”

Asius đang định cúp máy thì một giọng nói trong trẻo vang lên: “Ngôi sao lớn, tôi nhớ hình như định vị của anh là chàng trai hàng xóm sáng sủa dịu dàng cơ mà. Sao anh dễ dàng bại lộ bộ mặt thật của mình vậy? Lỡ như phóng viên gọi điện tới thì sao?”

Giọng nói này… Asius chợt giật mình, lập tức tỉnh táo. Anh ta bật ngửa ngồi dậy, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại thì thấy là số của Mộ Mẫn Loan.

Chết tiệt! Anh ta rủa thâm một tiếng, vội vàng ngồi ngay ngắn, ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng: “Là cô à..”

Mặc dù nghe rất bình tĩnh, nhưng trong lòng anh ta rất buồn bực. Vất vả lắm mới thấy Mộ Mẫn Loan gọi điện thoại cho mình, nhưng không ngờ mới bắt máy, mình lại mắng người ta một trận té tát. Nếu là mấy cô gái khác thì không chừng đã sớm ném điện thoại đi rồi, làm gì còn nửa đùa nửa chế nhạo như Mộ Mãn Loan, hóa giải không khí xấu hổ này.

Nhớ tới việc Mộ Mẫn Loan nói đỡ cho mình, cảm xúc của Asius nhanh chóng bình phục lại: “Tối qua ghi hình tiết mục hơi trễ nên… đầu óc tôi không tỉnh táo cho lắm”

“Không sao đâu.” Mộ Mãn Loan bình tĩnh đáp, mà Asius cũng có thể nghe được cô ấy không giận. Anh ta kìm nén sung sướng trong lòng, hỏi: “Cô gọi tới cho tôi vào lúc này có phải là có chuyện gì không?”

Nói tới đây, anh ta đã bắt đầu ảo tưởng Mộ Mãn Loan hẹn mình đi ăn cơm, xem điện ảnh.
 
Chương 4640


Chương 4640

“Là thế này, tôi mới nhận được điện thoại của Tô Lam. Cô ấy bảo chúng ta tới phòng làm việc Hạt Mè ngay bây giờ.

Hình như tổng bộ MQ phái người tới.”

Vốn tưởng rằng nghe được tin này, Asius sẽ vui vẻ nhảy nhót. Chung quy tổng bộ MO phái người tới đây chứng minh MO rất coi trọng họ. Nhưng Mộ Mẫn Loan kinh ngạc phát hiện Asius lại không biểu hiện vẻ vui sướng, thậm chí giọng nói còn hơi hụt hãng: “Chỉ có thế thôi à?” Anh ta còn tưởng mới sáng ra Mộ Mẫn Loan gọi cho mình là vì cuộc hẹn hò ngày mai chứ.

Mộ Mãn Loan kinh ngạc: “Đúng rồi, chỉ có thế thôi. Để cho nhanh, Tô Lam kêu tôi thuận đường đón anh tới phòng làm việc. Anh mau dậy chuẩn bị đi, nửa tiếng sau tôi sẽ tới dưới lầu nhà anh.”

“Nửa tiếng?” Asius bỗng cao giọng hỏi, vô cùng kinh ngạc.

Đầu sây bên kia, Mộ Mẫn Loan hỏi: “Sao vậy? Nửa tiếng không đủ à?”

Đương nhiên không đủ! Phải biết rằng bình thường chỉ là tạo kiểu tóc, anh †a đã phải mất một tiếng. Nhưng anh ta không có dũng khí nói cho Mộ Mẫn Loan biết chuyện này.

“Ừ thì… đương nhiên là không thành vấn đề. Nửa tiếng sau chúng ta gặp mặt nhét”

Asius cúp máy, lộn nhào ngồi dậy.

Anh ta luống cuống chạy vào nhà vệ sinh, bắt đầu gội đầu tắm rửa. Anh ta chỉ có nửa tiếng, trong vòng nửa tiếng này, anh ta phải xuất hiện trước mặt Mộ Mẫn Loan với hình tượng hoàn hảo nhất!

Trong nửa tiếng kế tiếp, anh ta gần như hấp tấp làm việc. Anh ta lục tung quân áo trong tủ, cuối cùng chọn một đồ thường ngày thoải mái. Khi anh ta còn đang rối rắm màu đen có phải không quá làm tôn màu da của mình hay không thì dưới lâu bỗng vang lên tiếng còi ô tô. Tiếng động này khiến anh †a kinh ngạc giật mình, lảo đảo chạy ra ban công. Nhưng khi vừa ra tới nơi, vẻ mặt kích động thất thố đã biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt bình tĩnh thong dong. Anh ta cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy một chiếc xe chuyên chở minh tinh đỗ ở dưới lầu.

Mộ Mãn Loan mặc áo len màu vàng nhạt, quần skinny đen, thoạt nhìn rất tao nhã, làm tôn lên khí chất cao quý thanh nhã của cô.

Tính ra thì Asius và Mộ Mẫn Loan đã chung sống với nhau nhiều năm, nhất là khi hai người còn làm luyện tập sinh, hầu như mỗi ngày đều có bảy tám tiếng ở bên nhau. Nhưng hồi đó anh ta chưa từng nghiêm túc quan sát cô gái trước mặt mình. Nhiều năm trôi qua, khi Asius nhìn cô, anh ta phát hiện chỉ cần nhìn cô nhiều một lát thì tình cảm trong lòng mình sẽ càng tăng thêm mấy phần.

“Asius, chuẩn bị xong chưa?” Mộ Mẫn Loan nghiêng đầu nhìn anh ta.

Asius chống một tay lên ban công, động tác rất tiêu sái, phất tay nói: “Sắp xong rồi!”

Asius xoay người vào nhà. Anh ta đã đi tới cửa, đang định mở cửa ra thì bỗng trong đầu lóe lên, quay về phòng thay đồ. Hai phút sau anh ta đi ra, bộ đồ màu đen đã đổi thành áo len vàng nhạt, phối hợp với quần jeans nhạt màu, thoạt nhìn rất trẻ trung năng động.

Asius hài lòng nhìn bản thân mình †rong gương, vừa huýt sáo vừa đi xuống lầu.

Khi Asius lên xe, Mộ Mẫn Loan cũng không nhận thấy trong mấy phút ngắn ngủi, Asius đã thay bộ đồ đen thành áo len cùng màu với mình.

Trong xe chuyên chở minh tinh, Asius và Mộ Mẫn Loan ngồi bên nhau.

Anh ta thỉnh thoảng quay sang quan sát cô gái ngồi bên cạnh mình.

Không thể không nói, lúc trước Mộ Mãn Loan được bình chọn thành nữ thân quốc dân cũng là có lý cả. Bất kể là nhìn chính diện hay góc nghiêng, cô đều hoàn hảo không thể xoi mói. Nhất là làn da của cô, cho dù để mặt mộc không chút son phấn cũng trăng đến sáng lên, trên mặt không có bất cứ lỗ chân lông nào.

Mộ Mãn Loan im lặng ngòi bên cạnh Asius, cho dù không muốn nhìn, nhưng ánh mắt của Asius quá nóng bỏng, khiến cô không thể bỏ qua. Cô quay sang đối diện với ánh mắt của Asius, kinh ngạc sờ mặt mình: “Sao vậy? Trên mặt tôi dính thứ gì à?”
 
Chương 4641


Chương 4641

Nhìn lén bị bắt quả tang khiến mặt Asius đỏ bừng, vội vàng dời mắt: “Không… không cóI”

Mộ Mẫn Loan không nghĩ nhiều. Cô nở nụ cười nhàn nhạt: “Anh nhìn chằm chằm tôi kiểu đó làm tôi tưởng trên mặt mình dính thứ gì chứ.”

Tâm tư của cô vốn đơn giản, xưa nay có gì nói nấy. Anh ta đã sớm biết được điểm này. Hồi họ còn là luyện tập sinh, có một nữ luyện tập sinh nước ngoài vì ghen ty nên đã ngáng đường cô khắp nơi. Ban đầu Mộ Mẫn Loan muốn làm lơ, nhưng sự thoái nhượng của cô lại khiến cô gái đó càng được nước lấn tới. Cô gái đó cho rằng Mộ Mãn Loan rất yếu đuối, chưa từng nghĩ tới việc cô sẽ chất vấn cô ta ngay trước mặt giám khảo và toàn thể luyện tập sinh, trong lúc nhất thời cô ta cũng kích động.

Asius còn nhớ nữ luyện tập sinh đó ấp úng một hồi mới nói: tôi không quen nhìn cô đấy, thế thì sao?

Mọi người còn tưởng Mộ Mẫn Loan sẽ giận đến mức thất thố. Nhưng cô chỉ bình tính đáp: “Nếu vậy thì tôi nghĩ tôi sẽ tha thứ cho cô. Chung quy tôi xinh đẹp hơn cô, thành tích sát hạch cũng xuất sắc hơn cô. Chỉ có kẻ yếu mới ghen ty cường giả, cho nên tôi quyết định tha thứ cho một kẻ yếu đuối hèn hạ như cô.”

Lời nói này khiến tất cả luyện tập sinh kinh hãi, cũng khiến giám khảo có cái nhìn khác về cô.

Còn có rất nhiều sự tích mồm mép nhanh nhảu chặn họng người khác của Mộ Mẫn Loan. Cũng chính vì sự nhanh nhảu của cô nên đã khiến rất nhiều người nhượng bộ lui binh. Chính vì thế nên trong mấy năm làm luyện tập sinh, Mộ Mãn Loan ngoài ý muốn có một môi trường rất bình tĩnh.

“Asius?” Một bàn tay mảnh khảnh đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, đánh thức suy nghĩ xa xôi của anh ta.

Không biết sao lúc trước gặp Mộ Mẫn Loan, Asius vốn còn khinh thường, bây giờ nhớ lại, anh ta lại cảm thấy hồi đó Mộ Mãn Loan rất đáng yêu.

Hồi phục tinh thần, thấy ánh mắt kinh ngạc của Mộ Mẫn Loan, vành tai anh ta hơi đỏ ửng, ra vẻ không quan tâm: “Mộ Mãn Loan, cô biết nói đùa thật đấy! Tôi từng gặp qua bao nhiêu là mỹ nhân, dựa vào đâu mà cần nhìn chằm chằm vào cô?”

Mộ Mẫn Loan biết anh ta nói chuyện khó nghe, cho nên không so đo với anh ta mà chỉ đáp lại: “Vậy là tốt rồi. Tôi còn sợ tôi xinh đẹp quá nên anh sẽ có ý đồ không yên phận với tôi. Lỡ như vậy thì cuối cùng sẽ chỉ làm tổn thương anh mà thôi.”

“Gô..” Asius bị Mộ Mẫn Loan chặn họng không nói nên lời, suýt nữa phun ra một búng máu. Mặc dù anh ta biết Mộ Mân Loan đang đùa, nhưng lọt vào tai anh ta lại cảm thấy rất khó chịu, cứ như tảng đá đè lên ngực, khiến anh ta không thở nổi.

Chiếc xe màu đen chạy trên đường.

Từ chung cư của Asius tới văn phòng Hạt Mè cần khoảng nửa tiếng lái xe.

Sau khi Mộ Mẫn Loan dứt lời, trong xe lâm vào yên tĩnh. Asius nhìn ra ngoài cửa sổ, ngơ ngác nhìn con đường bên ngoài. Sắp tới phòng làm việc, Asius càng cảm thấy bất an.

Trong suốt chặng đường, anh ta vẫn suy nghĩ lời nói của Mộ Mẫn Loan có nghĩa là gì. Chung quy sau khi Mộ Mãn Loan nhận vé xem concert của mình thì cũng không trả lời rõ ràng là có tới cuộc hẹn hay không. Vậy thì lời nói vừa rồi của cô ấy là đang ám chỉ mình đừng có ý đồ gì khác à? Asius càng nghĩ càng thấy là lạ. Mắt thấy chỉ cần qua một ngã tư nữa là sẽ tới phòng làm việc, Asius không nhịn được hỏi: “Mộ Mẫn Loan, ngày mai cô có đi xem concert không?”

Dứt lời, Asius nín thở, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm Mộ Mẫn Loan, muốn biết câu trả lời của cô, nhưng trong lòng lại rất thấp thỏm, sợ Mộ Mẫn Loan sẽ từ chối mình.

Mộ Mẫn Loan ngây ra một lát, đột nhiên nhớ tới hôm tiệc chúc mừng, Tô Duy Nam cho mình một tấm vé xem concert. Hai người ở bên nhau bao nhiêu năm, bây giờ cũng có một đứa con gái đáng yêu, nhưng hẹn hò chân chính lại rất hiếm hoi.

Trước khi Tô Duy Nam xảy ra chuyện, cô chỉ làm vật phụ thuộc của Tô Duy Nam, khi nào Tô Duy Nam cần thì cô mới xuất hiện. Cô chưa bao giờ đưa ra yêu cầu hai người hẹn hò với nhau ở bên ngoài. Bây giờ Tô Duy Nam trở về, cô đột nhiên phát hiện anh ấy khác với trước kia, quan hệ giữa hai người cũng xảy ra thay đổi.
 
Chương 4642


Chương 4642

Trước khi Tô Duy Nam xảy ra chuyện, Mộ Mẫn Loan vẫn đặt mình vào vị trí rất hèn mọn. Tô Duy Nam cần cô, cô sẽ xuất hiện. Tô Duy Nam không cần cô, cô sẽ biến mất mà không một lời oán hận. Nhưng bây giờ Mộ Mẫn Loan đột nhiên có cảm giác hai người cuối cùng cũng ngang nhau về mặt tình cảm.

Mấy năm chia tay, Tô Duy Nam cứ như ngộ đạo. Anh học được cách bày tỏ tình cảm giấu dưới đáy lòng, cho Mộ Mãn Loan biết không phải mình là người không quan trọng. Ví dụ như tấm vé xem conecert, đó là buổi biểu diễn riêng của nam ca sĩ cao âm nổi tiếng của nước Đức, cũng là nghệ sĩ mà Mộ Mãn Loan thích nhất. Lần này nhà nghệ thuật đó tới thành phố Ninh Lâm tổ chức biểu diễn âm nhạc, có thể nói là một vé khó tìm. Mộ Mãn Loan rất cảm động vì tấm lòng của Tô Duy Nam, cô đã sớm từ chối công việc ngày mai, chuẩn bị cùng Tô Duy Nam xem concert.

Tính ra thì đây là lân đầu tiên hai người hẹn hò một cách nghiêm túc. Chỉ cần nghĩ tới chuyện này, cô lại không kìm lòng được lộ ra nụ cười thẹn thùng.

Nhưng sự ngọt ngào và thẹn thùng này rơi vào mắt Asius lại biến thành ý nghĩ khác. Trái tim anh ta đập thình thịch, ngay cả trong mắt cũng toát ra trái tim. Không ngờ mình nhắc tới concert, Mộ Mẫn Loan lại lộ ra vẻ mặt này, chứng minh cô ấy chẳng những đồng ý hẹn hò với mình mà còn tràn đầy mong chờ về buổi hẹn hò này.

Lời nói kế tiếp của Mộ Mẫn Loan cũng xác minh suy nghĩ trong lòng Asius: “Buổi concert lần này có ý nghĩa đặc biệt đối với tôi, đương nhiên tôi sẽ đến đúng giờ.”

Nghe vậy, Asius mừng như điên. Đôi mắt anh ta sáng ngời nhìn Mộ Mãn Loan, hưng phấn tới mức gò má đỏ lên: “Thật à? Cô sẽ tới xem buổi concert đúng giờ sao?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Mộ Mãn Loan rất kinh ngạc vì phản ứng của Asius. Cô gật đầu, nói đương nhiên: “Đúng rồi. Có vấn đề gì không?”

“Không có vấn đề, đương nhiên không có vấn đềt”

Một người luôn thuận lợi trước mặt phái yếu như Asius, lần đầu tiên lại lắp bắp khẩn trương. Lúc ở nước ngoài, có không ít cô gái theo đuổi anh ta. Chỉ tính riêng trong lớp luyện tập đã có không dưới mười người. Bởi vì hồi làm luyện tập sinh, cuộc sống quá vô vị, cho nên Asius sẽ hẹn hò với một hai người nào đó, có điều lần nào anh ta cũng đều không có hứng thú là mấy, đến sau này cũng không thể thành công. Chưa từng có một cô gái nào khiến anh ta nảy sinh cảm giác hân hoan sung sướng như thế này. Nói theo ngạn ngữ thì chẳng lẽ Mộ Mẫn Loan chính là chân mệnh thiên nữ của mình?

Chỉ cần nghĩ tới cuộc hẹn hò của hai người ngày mai, Asius lại cảm thấy yên lòng, chỉ còn lại mong chờ và khát khao.

Không lâu sau, chiếc xe chạy tới dưới lầu phòng làm việc Hạt Mè. Asius và Mộ Mãn Loan xuống xe rồi đi thẳng vào phòng làm việc. Bởi vì ngoại hình của hai người rất nổi bật nên trên đường đi nhận được không ít ánh mắt kinh diễm. Trước kia Asius ghét nhất là ánh mắt xoi mói của người khác, nhưng bây giờ đi chung với Mộ Mẫn Loan, ánh mắt vừa hâm mộ vừa kinh diễm của mọi người khiến anh ta rất hưởng thụ.

Nhất là những lời xì xào nói họ là kim đồng ngọc nữ, trời sinh một đôi, Asius sẽ không nhịn được cong môi lên.

Mộ Mãn Loan lại không quan tâm.

Chung quy cả trái tim cô đều dành hết cho Tô Duy Nam, cho nên dù người bên cạnh xuất sắc cỡ nào cũng không thể lọt vào mắt cô.

Khi Asius và Mộ Mẫn Loan xuất hiện trong phòng làm việc, Mộ Mẫn Loan mới họp xong, rời khỏi phòng họp. Tô Lam thấy hai người, trong mắt không nhịn được hiện lên kinh diễm.

Không thể không nói nếu Mộ Mãn Loan không phải là chị dâu của mình thì cô ấy với Asius rất xứng đôi.

Thấy Tô Lam, Asius lập tức lười nhác, đi tới trước mặt Tô Lam: “Cô ơi, chẳng lẽ cô không biết tối qua tôi chạy show tới tận 3 giờ sáng hả? Sao mới sáng ra đã kêu chúng tôi tới rồi!”
 
Chương 4643


Chương 4643

Thấy Asius tràn đầy oán khí, Tô Lam bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi đương nhiên biết lịch trình của hai người. Tôi cũng muốn cho hai người được nghỉ ngơi, nhưng phải hỏi xem người của tổng bộ MQ có đồng ý hay không.”

Nghe vậy, Asius theo bản năng nhìn Mộ Mẫn Loan: “Lúc trước hiểu lầm đã được giải trừ rồi mà. Sao bây giờ MQ còn phái người sang đây?”

Lúc trước mình bị hãm hại, thái độ của cô Elena khiến Asius ghi nhớ trong lòng. Hồi đó chỉ có mình Tô Lam ra mặt giúp mình, Elena và Alexander đều ăn ý giữ im lặng. Thậm chí khi đó, Asius còn tưởng mình đã bị ruồng bỏ. nhưng sau khi trải qua một loạt thao tác của Tô Lam, Asius đã trực tiếp thăng lên thành ngôi sao lưu lượng hàng đầu.

Bây giờ tổng bộ MQ đột nhiên phái người sang đây để làm gì nữa?

Tô Lam đi về phía Asius và Mộ Mãn Loan, võ lên vai hai người: “Bên kia đã phái người tới, họ đang ở trong phòng họp vip. Còn chuyện gì thì tôi tạm thời không thể nói rõ. Hai người vào với tôi đi, không chừng là chuyện tốt.”

Asius cạn lời trợn trắng mắt. Sau sóng gió lần trước, anh ta vô cùng thất vọng về MQ. Nếu là trước kia nghe tin có người từ tổng bộ MQ tới đây, anh ta sẽ vô cùng vui sướng. Nhưng bây giờ anh ta thực sự không mấy hứng thú.

Mặc dù vậy, Asius và Mộ Mẫn Loan vẫn cùng Tô Lam vào phòng họp.

Khi Tô Lam mở cửa phòng họp, lập tức thấy một người phụ nữ vóc dáng cao gây, mặc quần áo màu đỏ đứng quay lưng về phía họ ở cuối bàn hội nghị hình chữ nhật. Người phụ nữ đó cao khoảng 1m65, đi giày cao gót, vóc dáng cân đối nóng bỏng, tóc xoăn ngang eo xõa sau lưng. Cô ta vốn đứng trước cửa sổ thủy tinh ngắm nhìn phong cảnh nơi xa, nghe thấy tiếng mở cửa thì chậm rãi xoay người lại.

Đó là một gương mặt vô cùng tinh xảo, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên, mũi cao thẳng, môi đỏ xinh xắn. Gương mặt của người phụ nữ này thoạt nhìn không hề tỳ vết, nhưng khi quan sát thật kỹ thì sẽ phát hiện ngũ quan của cô ta khi tách rời ra quá hoàn hảo, thậm chí cho người ta cảm giác không chân thật.

Khi người phụ nữ này quay lại, cô ta vừa lúc đối diện với Tô Lam. Không hiểu sao Tô Lam lại nhìn thấy sự đối địch trong mắt cô ta. Mặc dù cảm giác này chỉ thoáng lướt qua, nhưng Tô Lam vẫn nhạy bén phát hiện. Cô rất kinh ngạc. Ngoại hình của người phụ nữ này rất xinh đẹp, nếu cô từng gặp thì đáng nhẽ phải có ấn tượng sâu sắc mới đúng. Nhưng khi cô nhớ lại thật kỹ thì phát hiện không có bóng dáng của người phụ nữ này. Tô Lam có thể xác định hai người chưa từng gặp nhau lần nào.

Nếu hai người thậm chí còn chưa từng gặp nhau thì sự thù địch của người phụ nữ này lại từ đâu mà ra? Tô Lam nghi hoặc ngồi xuống bàn họp.

Người ngồi đối diện với họ là cô Phạm Liên Na, phiên dịch chuyên dụng của cô Elena của tổng bộ MQ. Lúc trước Tô Lam từng gặp phiên dịch viên này ở bên cạnh cô Elena nên hai người câu thông với nhau không có chướng ngại.

“Cô Tô, lần này tôi tới phòng làm việc là để đề cử một đồng nghiệp mới của chúng tôi cho cô.” Liễu Nguyệt Hân xoay người đi đến bên cạnh người phụ nữ đó, giới thiệu cho Tô Lam: “Đây là cô Diệp Hân Nguy, cũng là một trong những người mới mà MQ chuẩn bị nâng đỡ”

Phạm Liên Na còn chưa dứt lời thì Asius đột nhiên cau mày nói: “Cô Phạm, nếu tôi nhớ không nhầm thì cô Diệp Hân Nguy này hình như không phải nằm trong nhóm luyện tập sinh chúng tôi đâu nhỉ?”

Phạm Liên Na sửng sốt, lập tức cười giải thích: “Asius nói đúng lắm.

Diệp Hân Nguy không phải là trong nhóm luyện tập sinh.”

Nghe vậy, Asius cười khinh miệt: “Tôi nhớ rõ xưa nay công ty MQ vốn lấy tiêu chuẩn là công bằng chính trực, bất kể là hoàng thân quốc thích, chỉ cần muốn được ra mắt thì đều phải trải qua quá trình huấn luyện ma quỷ trong doanh trại huấn luyện người mới.”
 
Chương 4644


Chương 4644

Nói tới đây, Asius bất mãn nhìn Diệp Hân Nguy: “Xem ra lai lịch của cô Diệp Hân Nguy không nhỏ chút nào, có thể cho cô Elena thương lượng cửa sau giúp mình.”

Phạm Liên Na bị Asius chặn họng đến nỗi sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào. Bởi vì Asius nói không sai. Quy tắc bất thành văn của công ty MQ chính là bất kể thiên phú của anh cao cỡ nào, bối cảnh lớn tới đây, chỉ cần muốn ra mắt thì nhất định phải thông qua huấn luyện trong doanh trại huấn luyện người mới, trải qua nhiều lần sàng chọn. Chỉ có những người được lựa chọn nghiêm khác và trải qua huấn luyện khắc nghiệt thì mới có tư cách thể hiện tài năng trong showbiz, hơn nữa có thể giữ vững ước nguyện ban đầu, chăm chỉ làm việc.

Còn bối cảnh của Diệp Hân Nguy, ngay cả Phạm Liên Na cũng không rõ ràng cho lắm. Thân là người kết nối nghiệm vụ ở Thiên Hoàng, đêm qua Phạm Liên Na đột nhiên nhận được điện thoại của Elena, sáng sớm hôm nay đi đón Diệp Hân Nguy đột nhiên chen ngang này.

Phạm Liên Na cũng từng bày tỏ sự khó hiểu của mình về việc Diệp Hân Nguy chen ngang với cô Elena. Nhưng chỉ nhận được câu trả lời là đừng hỏi nhiều.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng họp VỊP trở nên cứng đờ.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Diệp Hân Nguy. Đúng lúc này, Diệp Hân Nguy đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Asius.

Diệp Hân Nguy vén mái tóc dài tới eo của mình: “Anh chính là Asius, người bị tung tin đồn giết người trong khoảng thời gian trước đúng không?”

“Cô muốn nói gì?” Thấy Diệp Hân Nguy không khách khí, Asius cũng nổi giận, đứng bật dậy trừng cô ta. Thấy vậy, Diệp Hân Nguy cười lạnh: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình tượng mà phòng làm việc Hạt Mè thiết lập cho anh là chàng trai hàng xóm sáng sủa nhiệt tình. Nhưng hôm nay anh lại dễ dàng nổi nóng chỉ vì một câu nói của tôi, khác xa hình tượng trước ống kính đấy. Cho dù đang ở trong phòng họp, tốt nhất anh cũng nên giữ vững tố chất của một diễn viên, lỡ như bị người khác vạch trần thì hình tượng của anh sẽ bị ảnh hưởng đấy!”

“CôI” Asius chỉ nói một câu, người phụ nữ này lại nói cả một tràng dài.

Nhưng cố tình mỗi câu nói của cô ta đều rất có lý, khiến mình không thể phản bác một câu nào. Asius vô cùng nghẹn khuất.

Thấy vẻ mặt khốn quấn của anh ta, Diệp Hân Nguy nở nụ cười: “Còn câu hỏi vừa rồi của anh, tôi có thể trả lời anh ngay bây giờ. Một người có thể kiên trì nguyên tắc của mình không dao động chẳng qua là vì lợi thế còn chưa đủ mà thôi. Tôi khác với các anh. Các anh có thể hiểu là bối cảnh của tôi rất cứng, hậu trường rất mạnh, cho nên cô Elena không thể không chấp nhận sự sắp đặt này. Anh có hài lòng với đáp án này không?”

Asius không đáp lời. Tô Lam cũng không lên tiếng, chỉ quan sát Diệp Hân Nguy thật kỹ. mặc dù người phụ nữ này rất xinh đẹp, nhưng cô ta cũng rất kiêu căng, ngang ngược bá đạo hết sức, cứ như thể không sợ trời không sợ đất, không thèm để mắt tới bất cứ ai. Cô ta có khí thế như vậy không chỉ là vì diện mạo xuất chúng, e rằng người chống lưng cho cô ta cũng không phải dạng vừa.

Cô đã lăn lộn trong showbiz nhiều năm, dần dần học được cách đưa đẩy với người khác, cũng học được cách thỏa hiệp. Nếu trước đó cô đã ký hợp đồng với công ty MQ thì bất kể công ty MQ phái nghệ sĩ nào tới đây, là tuyển thủ có thực lực được sàng chọn qua nhiều lần hay là người chen ngang thì phòng làm việc của cô đều phải chấp nhận.

Tô Lam đứng dậy, dứt khoát làm người giải hòa: “Nếu cô Diệp là người đại diện mà tổng bộ phái tới thì phòng làm việc của chúng tôi đương nhiên sẽ có nghĩa vụ tiếp nhận và quảng bá cho cô. Cô Diệp cứ yên tâm.”

Dứt lời, Tô Lam quay sang nhìn Phạm Liên Na: “Nhưng cô Phạm à, chuyện này quá đột ngột, tôi nghĩ phòng làm việc của chúng tôi còn cần thời gian để chuẩn bị. Cho nên việc thu xếp show diễn và phương án quảng bá có lẽ sẽ phải chậm trễ một chút mới có.”

Thấy Tô Lam dễ nói chuyện như vậy, Phạm Liên Na cũng ngây người.

 
 
Chương 4645


Chương 4645

Ngay cả Diệp Hân Nguy đã sẵn sàng chiến đấu cũng sửng sốt. Cô ta vốn cho rằng Tô Lam cũng sẽ gây khó dễ cho mình như Asius, nhưng không thể ngờ được rằng Tô Lam vẫn có thể mỉm cười chào đón mình. Không thể không nói EQ của cô rất cao, hơn nữa làm việc còn rất chu đáo.

Nhưng chu đáo thì sao? Khóe môi Diệp Hân Nguy cong lên, nhìn chằm chằm Tô Lam: “Vẫn là cô Tô biết thời biết thế”

Tô Lam đối diện với ánh mắt thách thức của cô ta, bình tĩnh nói: “Phòng làm việc chúng tôi sẵn sàng tiếp nhận cô Diệp Hân Nguy, bởi vì đây vốn là nội dung và nghĩa vụ được viết trong hợp đồng của chúng ta. Cho nên tôi hy vọng trong công việc sau này, chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”

Lời nói của Tô Lam khiến sắc mặt Diệp Hân Nguy rất khó coi. Cô nhấn mạnh nội dung và nghĩa vụ trong hợp đồng, nghĩa là đang nói nếu không phải có hợp đồng trói buộc thì phòng làm việc của họ chưa chắc đã tiếp nhận mình. Diệp Hân Nguy cười lạnh, hai tay khoanh trước ngực, thái độ lười biếng, đôi mắt như mắt mèo nhìn chằm chằm Tô Lam, lời nói lộ rõ sự căm thù: “Được thôi, vậy thì chúng ta mỏi mắt mong chờ đi.”

Sau khi hai người gặp mặt, Diệp Hân Nguy rời đi trước, để lại Phạm Liên Na và đám người Tô Lam bàn chuyện hợp đồng. Nhìn bóng lưng vênh váo của cô ta, Asius tức sôi máu: “Cô Phạm, rốt cuộc lai lịch của cô ta là gì mà sao kiêu ngạo vậy?”

Phạm Liên Na cười khổ. Cô vừa chỉnh lý lại tư liệu liên quan tới người phụ nữ này vừa lắc đầu: “Thực ra đêm qua tôi cũng mới nhận được điện thoại của cô Elena, sáng nay đã vội vàng đưa cô ta tới đây, không biết nhiều về bối cảnh và thông tin của cô ta.”

“Cô nói gì? Cô Elena đích thân gọi điện cho cô ư?” Asius vô cùng khó tin.

Chung quy trước đó, cô Elena nổi tiếng là một người nghiêm khắc và chính trực.

Phạm Liên Na gật đầu bất đắc dĩ.

Cô đấy tư liệu của Diệp Hân Nguy đến †rước mặt Tô Lam: “Về thân phận của Diệp Hân Nguy, tôi chỉ có chừng này tư liệu thôi. Hơn nữa hợp đồng mà cô Elena gửi cho tôi cũng khác với những người khác. Ngay cả kịch bản và quảng bá cũng phải được cô ấy đồng ý thì các cô mới có thể tiến hành. Cho nên cô ta rất có khả năng là một củ khoai phỏng tay.”

Nghe xong, Asius ôm đầu, quả thực không thể tin vào tai mình: “Oh my Godl Chắc chăn cô Elena đã điên rồi! Cô ấy không biết hành vi này sẽ gây ra ảnh hưởng lớn và tiêu cực cỡ nào cho công ty hay sao?t”

Thực ra chính Phạm Liên Na cũng biết rõ điều đó. Mặc dù người sáng lập công ty MO là cô Elena, nhưng đã trải qua nhiều lần tái cơ cấu tài sản, cô Elena chẳng qua chỉ là một trong các cổ đông mà thôi. Quy mô của công ty MQ càng lớn, cổ đông càng nhiều thì đấu tranh nội bộ càng gay gắt. Hành vi bốc đồng của cô Elena rất dễ dàng dẫn tới dư luận phản đối không cần thiết.

Nếu dư luận phản đối bị lợi dụng trong cuộc họp đổng sự của hội đồng quản trị thì sẽ mang lại phiền toái rất lớn cho cô ấy.

“Phụ nữ luôn khó tránh khỏi cửa ải tình yêu.” Phạm Liên Na thở dài, vẻ mặt rất rối rằm.

Tô Lam cau mày, kinh ngạc nhìn cô ấy: “Cô Phạm nói thế nghĩa là sao?”

Phạm Liên Na sửng sốt một chút, sau đó trải qua một phen đấu tranh tư tưởng dữ dội mới nói: “Thực ra tôi cũng chỉ nghe chút tin đồn trong công ty, không biết có phải là sự thật hay không.

Nghe nói cô Elena vẫn thích một đạo diễn quốc tịch châu Á, đạo diễn này rất có tài hoa, mặc dù đã trung niên, nhưng vẫn còn độc thân. Gần đây cô Elena bị ông ta mê hoặc quên lối về. Tôi nghi ngờ cô Diệp Hân Nguy này có quan hệ dựa dẫm vào đó với ông đạo diễn châu Á đó, cho nên mới có thể khiến cô Elena làm trái với nguyên tắc của mình.” Nói tới đây, Phạm Liên Na lại đổi đề tài: “Có điều đó chỉ là tin vịt, không biết thật giả được mấy phần. Tôi chỉ lo lắng sự xuất hiện của cô ta sẽ quấy nhiễu lịch trình của Mãn Loan và Asius.”

Tô Lam cười lắc đầu: “Cô yên tâm. Có tôi ở đây, tôi sẽ không để họ xảy ra chuyện đâu.”
 
Chương 4646


Chương 4646

Nghe vậy, Asius rất cạn lời, trợn trắng mắt ghét bỏ: “Làm ơn đi, tôi với Mãn Loan có thể đi tới hôm nay đều nhờ vào bản lĩnh của mình, còn cần một con bé miệng còn hôi sữa như cô bảo kê chúng tôi à? Đúng lài”

Nghe vậy, Mộ Mãn Loan cười khẽ.

Cô thẳng thắn nói: “Asius, anh nói cứ như vụ bê bối lần trước không phải do cô ấy giúp anh vậy.”

“Mân Loan, chúng ta mới là chiến hữu cùng một chiến tuyến! Sao cô lại nói đỡ cho người khác?”

Tô Lam xoay người gác tay lên vai Mộ Mẫn Loan, khiêu khích nhìn Asius: “Anh với Mãn Loan chẳng qua chỉ là chiến hữu, còn tôi với Mẫn Loan gắn bó hơn anh nhiều.”

Chứ còn gì nữa, cô ấy chính là chị dâu của cô. Chẳng lẽ cô ấy lại giúp người ngoài chứ không giúp người nhà?

Thấy ba người này còn có tâm trạng nói đùa, cảm giác áp lực của Phạm Liên Na cũng nhẹ nhõm phần nào: “Tốt quá.

Thấy mọi người lạc quan như vậy, tôi cũng yên tâm. Lát nữa tôi còn cần liên lạc với Phương Trí Thành về hợp đồng của Diệp Hân Nguy. Cô Tô, lúc đó cô sẽ phải tốn nhiều tâm tư đấy.”

“Yên tâm đi, cứ giao cho tôi. Dù sao trên con đường thành công phải có mấy chướng ngại vật thì con người ta mới có thể hưởng thụ được kh0ái cảm của sự thành công, đúng không?”

Sau khi rời khỏi phòng làm việc Hạt Mè, Diệp Hân Nguy đi thang máy xuống tâng hầm đỗ xe của tòa nhà. Đúng lúc này, di động trong túi xách vang lên.

Diệp Hân Nguy cúi đầu nhìn số điện thoại lạ hiển thị trên màn hình, sắc mặt khựng lại. Ánh mắt cô ta trở nên lạnh lùng, khi tiếng chuông điện thoại vang lên tới hồi thứ ba, cô ta mới bấm nút nghe máy: “Tôi sắp tới rồi.”

Cô ta có vẻ rất sợ người gọi điện, sắc mặt trở nên mất tự nhiên. Điện thoại vừa cúp máy, cô ta lập tức chạy tới bên cạnh một chiếc Porsche, đạp chân ga lao ra khỏi bãi đỗ xe. Có điều chiếc xe vừa chạy ra cổng, chưa kịp lên đường thì đột nhiên bị một chiếc Hummer màu đen chặn lại ở ngã tư đường. Diệp Hân Nguy nhất thời hoảng hồn, đạp phanh tới cùng. Lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng vang chói tai.

Nếu không phải cô ta còn đang thắt dây an toàn thì lân phanh này đã đủ để cô ta văng ra khỏi ghế lái.

“Chán sống hả? Không có mắt hay sao vậy? Có biết lái xe không?” Diệp Hân Nguy tức giận hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra chửi ầm lên.

Cửa sổ xe Hummer được hạ xuống, lộ ra một gương mặt quen thuộc. Thấy gương mặt đó, Diệp Hân Nguy lập tức cứng đờ, cứng họng như một con vịt bị bóp cổ, dáng vẻ kiêu ngạo ngang ngược vừa rồi cũng biến mất.

Một lát sau, chiếc Hummer màu đen rời đi, chỉ còn lại chiếc Porsche màu đỏ của Diệp Hân Nguy ngừng tại chỗ. Di động của cô ta lại vang lên, giọng nói lạnh lùng trầm thấp truyền tới từ đầu dây bên kia: “Sự việc tiến triển đến đâu rồi?”

Nghe thấy giọng nói này, Diệp Hân Nguy lập tức căng thẳng cả người, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Đã thu xếp thỏa đáng”

“Tốt lắm, đừng quên nhiệm vụ của cô. Tất cả những gì cô có đều là tôi cho cô, nhưng đồng thời tôi cũng có thể lấy lại bất cứ lúc nào. Nói cách khác, tôi có thể đưa cô lên mây xanh, cũng có thể cho cô từ trên trời ngã xuống, biết chưa?”

Người bên kia nói rất nhẹ, nhưng từng câu từng chữ như những nhát búa tạ đập vào lòng Diệp Hân Nguy. Không hiểu sao mỗi khi nghe người này nói, cô ta lại cảm thấy lạnh run cả người.

“Tôi đã biết, ngài cứ yên tâm.”

“Tốt lắm.”

 
 
Chương 4647


Chương 4647

Người kia lạnh lùng nhả ra hai chữ, sau đó cúp điện thoại. Mặc dù chỉ còn lại tiếng “tút tút” vang lên, nhưng Diệp Hân Nguy vẫn chưa hồi phục tinh thần từ trong nỗi sợ hãi. Cô ta vẫn cứng đờ ngồi trên ghế, ánh mắt dại ra nhìn đằng trước. Không biết tại sao cô ta cứ cảm thấy có một đôi mắt rợn người đang giám thị mình trong bóng tối, cảm giác này khiến cô ta sởn tóc gáy.

“Bíp bíp bíp..” tiếng còi ô tô dồn dập vang lên từ đằng sau. Diệp Hân Nguy hoàn hồn lại, quay đầu thì thấy đã có bảy tám chiếc xe bị chặn trên con đường hẹp hòi này, loáng thoáng nghe thấy tiếng mắng của đám tài xế đằng Sau: “Gì vậy hả? Đi Porsche ghê gớm lắm à?

“Đi Porsche thì có thể dừng lại ở ngã tư, không bận tâm tới người khác hả? Có ý thức không vậy?”

Nếu là bình thường, dựa theo tính cách của Diệp Hân Nguy, chắc chắn cô †a sẽ lao xuống xe cãi cọ một trận với người đằng sau. Nhưng lúc này cô ta không có tâm trạng đó. Cô ta mau chóng khởi động xe, đạp chân ga, nhanh như chớp biến mất trên đường.

Bên kia, khi Tô Lam và nhân viên của phòng làm việc đang thảo luận cách đối phó với Diệp Hân Nguy thì tại hội sở tư nhân, biểu cảm của Quan Triều Viễn cũng trở nên ngưng trọng.

“Các cậu có chắc là không hề biết gì về vụ việc năm đó không?” Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn mấy người ngồi trước mặt, giọng lạnh như băng.

Tần Tấn Tài, Thẩm Tư Huy, Quan Hạo Nhân, Hoa Đông đưa mắt nhìn nhau, vân chưa hồi phục tỉnh thần. Rốt cuộc anh hai có ý gì vậy? Thời gian của họ cũng quý giá lắm được khôkhông? Quan Triều Viễn đột nhiên gọi một cú điện thoại kêu bốn người họ chạy tới đây †rong vòng nửa tiếng, Tần Tấn Tài còn vì thế mà từ chối một cuộc phẫu thuật, suýt nữa bị giám đốc bệnh viện mắng té tát.

“Anh hai, vụ việc năm đó anh phải biết rõ hơn bọn em mới đúng! Sao bây giờ anh lại hỏi bọn em?”

Tân Tấn Tài cũng không hiểu ra sao.

Năm đó khi mấy người anh em gặp chuyện, bốn người vừa lúc bị Quan Triều Viễn phái đi nơi khác chấp hành nhiệm vụ, cho nên họ hầu như không biết gì về vụ nổ năm đó, cuối cùng còn thông qua Quan Triều Viễn mới biết được. Bây giờ sau bao nhiêu năm, Quan Triều Viễn lại đột nhiên nhắc lại chuyện ngày xưa, thậm chí bắt đầu hỏi họ về vụ nổ đó, sao họ biết được?

“Đúng đấy anh hai! Nếu anh hỏi bọn em thì chỉ bằng hỏi Alexander còn hơn.”

Quan Hạo Nhân vừa dứt lời thì nhận được ánh mắt sắc bén của đám người Tần Tấn Tài, cứ như đang nói: thằng nhóc này, rõ ràng biết Alexander là chân đau của anh hai mà còn vạch áo cho người xem lưng, quả thực muốn ăn đòn!

Quan Hạo Nhân bất đắc dĩ nhún vai.

Nhưng lời nói kế tiếp của Quan Triều Viễn khiến cả bốn người đều sững sờ: “Tôi đã hỏi Alexander rồi.”

Hỏi rồi ư? Vậy là nói sau nhiều năm, Quan Triều Viễn và Alexander lại gặp nhau trò chuyện?

Má ơi! Thế này thì đáng sợ quái Bởi vì trong nhận thức của đám người Thẩm Tư Huy và Tần Tấn Tài, hai người này chỉ cần vừa gặp mặt là mày chết tao sống, sao có thể trò chuyện bình thường? Dù vậy, lòng hiếu kỳ vẫn đánh bại họ. Tần Tấn Tài vội hỏi: “Alexander nói gì?”

Quan Triều Viễn cau mày, vẻ mặt phức tạp: “Anh ta nói Hạ Tâm Dương đã chết từ lâu rồi.”

“Cái gì?”

Lần này, bốn người Tần Tấn Tài đều đồng thanh kêu lên. Thẩm Tư Huy cả kinh đứng bật dậy, sắc mặt thay đổi: “Sao có thể chứ? Năm năm trước chúng †a còn nhận được thiệp mời cô ấy gửi tới cơ mài Thỉnh thoảng em còn xem facebook với tường Zalo của cô ấy, cô ấy thường xuyên đăng ảnh chụp, sao lãi “Đó là Hạ Phi Dương!” Giọng Quan Triều Viễn càng ngày càng trầm xuống, khí áp quanh người cũng giảm mạnh.

Thấy phản ứng của anh, cuối cùng bốn người Tần Tấn Tài cũng biết Quan Triều Viễn đều nói thật, không phải là đang đùa.

Lúc này, ngay cả người cà lơ phất phơ như Quan Hạo Nhân cũng bị kinh hãi: “Tâm Dương… Sao lại như vậy?”

Sau vụ nổ đó, Hạ Phi Dương đã nói rằng bởi vì Hạ Tâm Dương bị bỏng nên không dám gặp Quan Triều Viễn. Cô ấy muốn chờ mình dưỡng thương xong rồi lại gặp anh. Chung quy một người phụ nữ kiêu ngạo như Hạ Tâm Dương thì sao có thể cho người đàn ông mình yêu thấy dáng vẻ chật vật xấu xí của mình?
 
Chương 4648


Chương 4648

Sau này trải qua mấy tháng tĩnh dưỡng, ngay khi mọi người cho rằng Hạ Tâm Dương sẽ lại xuất hiện, trở lại bên cạnh Quan Triều Viễn thì lại truyền tới tin tức Hạ Tâm Dương chẳng những xuất ngũ mà còn bay ra nước ngoài. Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, cô ấy đã làm quen với một nhà âm nhạc rất có sức hấp dẫn, họ nhanh chóng rơi vào bể tình, hơn nữa còn chuẩn bị kết hôn với anh ta, định cư ở nước ngoài không bao giờ quay lại.

Vì chuyện này nên nhóm người Tần Tấn Tài còn từng bất bình thay cho Quan Triều Viễn. Họ đều cho Hạ Tâm Dương là loại phụ nữ lòng lang dạ sói, ăn trong bát nhìn trong nồi. Nhưng họ không biết sự rời đi của Hạ Tâm Dương chỉ khiến Quan Triều Viễn bị sốc một chút từ đầu, sau này anh mới biết được là vì nhận thức trong đầu anh đột nhiên bị bóp méo nên anh mới cảm thấy khó chịu.

Nhưng cũng chỉ là khó chịu, chứ không phải là đau lòng thất vọng và thống khổ.

Quan Triều Viễn dần dần hiểu được cảm giác khó chịu của anh chỉ vì mình mất đi một chiến hữu và đồng bạn quen thuộc, chứ không phải là vì mất đi tình yêu. Anh chưa từng rung động với Hạ Tâm Dương. Nhưng Quan Triều Viễn không nói cho nhóm người Tần Tấn Tài biết chuyện đó. Họ muốn nghĩ sao là chuyện của họ.

Nhưng hôm nay Alexander đột nhiên xuất hiện, nói với anh rằng Hạ Tâm Dương đã chết. Ảo ảnh cô ấy còn sống chẳng qua là Hạ Phi Dương hư cấu ra để khiến Quan Triều Viễn yên tâm mà thôi.

“Thật đáng sợ… Tân Tấn Tài không thế chấp nhận được sự thật này. Chung quy trước kia Hạ Tâm Dương cũng là chiến hữu từng đồng sinh cộng tử với họ. Họ vân căm hận người phụ nữ này, cho rằng cô ta ruồng bỏ anh hai, đi phong lưu sung sướng với người nước ngoài. Thế nên mấy năm sau anh ta rất phỉ nhổ người phụ nữ đó. Nhưng bây giờ đột nhiên có người nói với họ rằng sự căm hận của họ chỉ là trò cười.

Người phụ nữ đó chẳng những không ruồng bỏ Quan Triều Viễn mà còn hư cấu ra những lời nói dối, không tiếc khiến người khác hiểu lầm mình, chỉ vì khiến Quan Triều Viễn sống mà không có vướng bận.

“Vậy cô ấy chết như thế nào?”

Sắc mặt Quan Triều Viễn rất khó coi: “Nếu tôi biết thì sẽ không hỏi các cậu.”

Câu nói của Quan Triều Viễn khiến mọi người im lặng. Đúng lúc này, Quan Hạo Nhân đột nhiên lên tiếng: “Thẩm Tư Huy, ông nội anh năm đó chẳng phải thủ trưởng sao? Em nhớ vụ nổ này cũng do ông ấy làm tổng kết và phê duyệt lần cuối. Anh có thể nghĩ cách điều tra nội †ình không?”

Lời nói của Quan Hạo Nhân khiến đôi mắt Quan Triều Viễn dấy lên hy vọng.

Nhưng vẻ mặt Thẩm Tư Huy lại ngưng trọng: “Các anh biết đấy, ông nội và bà nội tôi đã ly hôn từ lâu. Năm đó ông nội tôi vì một người phụ nữ mà hai bàn tay trắng rời đi, bây giờ ông nội đã qua đời.

Nếu muốn điều tra tư liệu thì cần tới nhà của bà góa phụ đó hỏi thăm. Cậu cũng biết tính cách của bà nội tôi rồi đấy, nếu chuyện này bị bà biết thì e rằng sẽ lại đột phát bệnh tim.”

Đám người Tần Tấn Tài đều biết trong lòng Thẩm Tư Huy, bà cụ Thẩm quan trọng cỡ nào. Nếu anh ta bị ép phải tới nhà bà góa phụ hỏi thăm tư liệu mà bà cụ biết thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!

Khi mọi người cho rằng hy vọng cuối cùng để biết chân tướng sẽ tan biến thì Quan Triều Viễn đột nhiên lên tiếng: “Nếu tôi nói với cậu chuyện này liên quan tới chắt trai tương lai của bà Thẩm thì sao?”

Nghe vậy, Thẩm Tư Huy sững sờ, kinh ngạc nhìn Quan Triều Viễn, vẻ mặt hoang mang: “Anh hai, anh nói thế là sao? Chất trai của bà nội em là sao?”

Ánh mắt Quan Triều Viễn lóe lên. Anh chợt nhớ tới cuộc trò chuyện của Tô Lam và Nguyễn Bảo Lan hôm đó.

Không phải anh cố ý nghe lén, chẳng qua là vừa lúc đi ngang qua, nghe thấy mấy câu mấu chốt nhất mà thôi.

“Rốt cuộc cậu có đi không?” Quan Triều Viễn thản nhiên nhìn Thẩm Tư Huy.
 
Chương 4649


Chương 4649

Không biết tại sao đôi mắt của Quan Triều Viễn khiến Thẩm Tư Huy cảm thấy hoảng hốt. Anh ấy vừa nói chắt trai của bà nội, thế là thế nào?

Thẩm Tư Huy đứng dậy: “Anh hai, rốt cuộc anh vừa nói gì vậy?”

Quan Triều Viễn ngẩng đầu nhìn anh ta: “Lần này Nguyễn Bảo Lan tới nước Mỹ công tác, bởi vì cô ấy đã xin Tô Lam. Mục đích của cô ấy không phải là vì công việc.”

“Rốt cuộc anh đang nói gì?” Vẻ mặt Thẩm Tư Huy đanh lại, trong lòng nảy sinh linh cảm chẳng lành.

“Nguyên Bảo Lan mang thai, đã hai tháng.” Quan Triều Viễn chậm rãi nói: “Lần này cô ấy tới nước Mỹ, mục đích thực sự là muốn phá thai.”

Lời nói của Quan Triều Viễn như tiếng sấm nổ bên tai, khiến Thẩm Tư Huy cứng đơ cả người.

Nguyễn Bảo Lan mang thai? Anh ta còn chưa kịp suy nghĩ lời này có ý gì thì nghe thấy Quan Triều Viễn nói mục đích đến nước Mỹ của Nguyễn Bảo Lan là để phá thai. Biến cố quá lớn này khiến anh ta không thể chấp nhận được. Nhưng ngâm lại thì anh ta cũng phát hiện biểu hiện của Nguyễn Bảo Lan trong khoảng thời gian gần đây rất quái dị.

Thì ra cô ấy nói muốn ly dị với mình không phải là nói đùa! Cô ấy chẳng những muốn ly dị với mình mà thậm chí còn có ý định từ bỏ con của hai người!

Hơn nữa cô ấy hoàn toàn không có ý định báo cho mình biết chuyện cái thai.

Thẩm Tư Huy quả thực không thể tin nổi một người xưa nay yếu đuối như Nguyễn Bảo Lan lại có ngày trở nên nhân tâm như vậy.

“Chết tiệt!” Thẩm Tư Huy đấm lên bàn. “Choang” một tiếng, bàn trà thủy tỉnh trước mặt bị anh ta đấm nứt một đường. Anh ta đã bất chấp bàn tay đổ máu, tràn đầy lệ khí xoay người xông về phía thang máy.

Chết tiệt! Chết tiệt! Nguyễn Bảo Lan chết tiệt! Cô ấy dám bỏ đứa con của mình! Cô ấy hoàn toàn không có ý định nói cho mình biết chuyện cái thail Chỉ cần nghĩ tới việc cô ấy đã tới nước Mỹ, hơn nữa mình còn ở đây không hề hay biết gì, Thẩm Tư Huy lại tức giận đến mức suýt nữa hộc máu.

Khi anh ta vội vàng vọt đến bên thang máy thì bỗng nhớ lại chuyện khác, dừng bước chân, quay lại nhìn Quan Triều Viễn, nói một câu “Chuyện đó em sẽ điều tra rõ giúp anh” rồi vội vã biến mất.

Quan Hạo Nhân nhìn bóng lưng Thẩm Tư Huy lảo đảo rời đi, đột nhiên hiểu ra, quay sang nhìn Quan Triều Viễn: “Anh hai, để đạt được mục đích, anh càng ngày càng không từ thủ đoạn hơn trước kia đấy!”

Quan Triều Viễn thản nhiên ngẩng đầu nhìn Quan Hạo Nhân bằng ánh mắt quái dị: “Không phải là không từ thủ đoạn, mà là cùng nhau có lợi.”

“Vậy à?”

Sau khi Thẩm Tư Huy rời đi, Quan Hạo Nhân kinh hãi rất lâu vì tin tức mà Quan Triều Viễn mang tới. Trong lúc nhất thời, mấy người đều không có hứng uống rượu, chỉ trò chuyện mấy câu rồi giải tán.

Hôm sau, Mộ Mẫn Loan và Asius nhận được điện thoại của Tô Lam.

Sau khi tới phòng làm việc, họ mới biết vì Diệp Hân Nguy mà hôm qua phòng làm việc Hạt Mè đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Sau khi họ gặp mặt Diệp Hân Nguy, chiều hôm đó đã có nhà đầu tư tới gặp mặt, yêu cầu quay phần hai của bộ phim “Thịnh Thế Đại Mộng”.

Trước kia, “Thịnh Thế Đại Mộng” đã gây ra chấn động ở Thiên Hoàng. Mấy năm trôi qua, nhà đầu tư coi trọng bộ phim này nên muốn tiến hành khai phá lần hai. Sau khi gặp nhà đầu tư, Tô Lam kinh ngạc phát hiện công ty điện ảnh đó lại là công ty con dưới cờ của Quan Triều Viễn. Không biết sao Phạm Liên Na cũng nhận được tin tức này. Sau khi liên lạc với tổng bộ, cô ấy quyết định cho Mộ Mân Loan đóng vai nữ phụ một còn Diệp Hân Nguy và Asius thì vào vai nam nữ chính.
 
Chương 4650


Chương 4650

“Tô Lam, cô nói gì? Cô dám lặp lại lần nữa không?” nghe xong, Asius đập bàn đứng dậy, sắc mặt vô cùng khó coi.

Tô Lam cau mày nhìn anh ta: “Anh có thể bình tính được không?”

Asius sao có thể bình tĩnh được?

“Hôm qua chúng ta đã gặp Diệp Hân Nguy, cô ta là loại người gì, chúng ta đều tự biết. Loại người chưa từng | được huấn luyện bài bản như cô ta mà lại có thể đóng vai nữ chính ư? Cô thực sự không sợ bộ phim này sẽ bị hủy hoại trong tay mình sao?”

Nghe vậy, Tô Lam cau mày.

Thực ra Tô Lam cũng biết rõ những lời Asius vừa nói. Tối qua Tô Lam đã xem xét toàn bộ tư liệu bối cảnh của Diệp Hân Nguy, sau đó vô cùng khiếp sợ vì quyết định lần này của cô Elena. Bởi vì cô phát hiện Diệp Hân Nguy không hề có bất cứ kinh nghiệm làm diễn viên.

Trước khi chen ngang vào phòng làm việc Hạt Mè, cô ta chỉ là người mẫu ảnh ở nước ngoài mà thôi. Trừ gương mặt kia còn được săn đón, cô ta không hề có diễn xuất nào hết.

Tô Lam vốn tưởng rằng tư liệu mà Phạm Liên Na đưa cho mình chưa được đầy đủ, thế nên còn gọi điện xin mấy video để xem xét. Nhưng khi xem xong mấy video đó, trái tim cô hoàn †oàn nguội lạnh. Bởi vì trong video, Diệp Hân Nguy chỉ biết tạo dáng, cảm xúc hỷ nộ ái ố biểu hiện vô cùng khoa trương, không thấy bất cứ sự chân thật nào.

Nếu cho cô ta thực sự đóng vai nữ chính của “Thịnh Thế Đại Mộng 2” thì e rằng khán giả của phần một đều sẽ quay lưng với bộ phim này.

“Tôi đều biết rõ. Trước kia Diệp Hân Nguy chẳng qua chỉ là người mẫu ảnh Am mà thôi.

Nghe vậy, Asius cảm thấy càng không thể hiểu được: “Quả thực nực cười! Cho một người mẫu ảnh không có bất cứ diễn xuất nào vào vai nữ chính ư? Tô Lam, cô điên rồi mới đồng ý chuyện này!”

Nói xong, Asius quay sang nhìn Mộ Mãn Loan: “Mẫn Loan, nếu lần này họ không cho cô đóng vai nữ chính thì tôi sẽ bỏ diễn!”

Mộ Mãn Loan nhìn Asius. Sau khi tới Thiên Hoàng, người này chịu thiệt thòi không ít lần, nhưng anh ta không hề rút kinh nghiệm. Nếu anh ta cứ xung động mãi như thế thì sau này sớm muộn gì cũng sẽ chịu khổ.

Mộ Mãn Loan còn chưa nói gì thì Tô Lam đã không nhịn được. Cô đập bàn đứng dậy, tức giận trừng Asius: “Asius, anh nghĩ tôi bị ngu hả? Nếu tôi có thể sáng lập phòng làm việc này, còn dẫn dắt nó đi tới ngày nay thì ít ra tôi càng có quyền phát ngôn nên làm gì, không nên làm gì hơn anh! Biết chưa?”

Bình thường Tô Lam luôn ôn hòa với họ. Asius rất hiếm khi thấy cô nổi giận. Nhưng hôm nay cô vừa nổi giận, toàn thân đều tỏa ra khí thế mạnh mẽ. Nhìn gương mặt lạnh lùng của Tô Lam, Asius tự dưng có cảm giác như thấy Quan Triều Viễn. Anh ta vốn nghẹn cơn tức, lập tức câm miệng, ngơ ngác nhìn Tô Lam thật lâu: “Có… có chuyện gì cứ nói đàng hoàng. Mắng…

mắng cái gì?”

Nghe thấy Asius phản kháng yếu ớt, Tô Lam đột nhiên cảm thấy buồn cười. Cô ngồi xuống ghế, nghiêm túc nói: “Anh cũng đừng quên hai người và Diệp Hân Nguy đều là nghệ sĩ dưới cờ MQ. Tổng bộ sắp đặt hai người thế nào, tôi chỉ có quyền đưa ra đề nghị chứ không có quyền quyết định, biết chưa?”

Cuối cùng Asius cũng hiểu được.

Anh ta hy vọng nhìn Tô Lam: “Nếu vậy thì cô có thể đưa ra nghi ngờ với tổng bộ. Cô cứ nói Diệp Hân Nguy không có kinh nghiệm trong diễn xuất, cô ta không phù hợp biểu diễn vai nữ chính.”

Ánh mắt Tô Lam rất phức tạp.

Cô không nói với họ rằng tối qua, cô đã liên lạc với cô Elena thông qua Phạm Liên Na. Khi đó Tô Lam đã đưa ra dị nghị về vấn đề này, chẳng qua cô còn chưa nói xong thì đã bị Elena phủ định.
 
Chương 4651


Chương 4651

Thậm chí Elena còn lôi cả quan hệ của Mộ Mãn Loan và Tô Duy Nam ra, cho rằng Tô Lam đề cử Mộ Mẫn Loan là vì Mộ Mẫn Loan có quan hệ họ hàng với cô. Nghe xong, Tô Lam đã nổi trận lôi đình, lập tức cúp máy, không tiếp tục cãi cọ với Elena.

Thấy vẻ mặt khó xử của Tô Lam, Mộ Mãn Loan đứng lên, cười hào phóng: “Tô Lam, nếu đã là tổng bộ đưa ra mệnh lệnh, em không thể thay đổi thì chị có thể chấp nhận an bài này. Nam chính nữ chính em không thể làm chủ, vậy thì vai phụ khác chắc sẽ không thành vấn đề đâu nhỉ?”

“Why?” nghe xong, Asius đau lòng nhìn Mộ Mãn Loan. Trước kia chỉ cần là người từng tham dự doanh trại huấn luyện người mới đều biết thực lực Mộ Mẫn Loan mạnh cỡ nào. Cô ấy chịu từ bỏ địa vị trong nước, bắt đầu lại ở nước ngoài, sự kiên nghị và tình hoài này ngay cả đàn ông cũng không bằng. Bây giờ thấy sự tiêu sái hào phóng và nụ cười chân thành của cô, Asius cảm thấy mình lại bị thu hút.

Vốn định về nước thể hiện tài năng, nhưng khi vừa cất bước đầu tiên thì lại bị dội cho một gáo nước lạnh. Nếu là người khác thì không chừng đã sụp đổ.

Nhưng Mộ Mãn Loan vẫn bình tĩnh hào phóng, cứ như thể không màng danh lợi. Tâm tính như vậy ở trong showbiz khiến người ta khâm phục, nhưng lại khó có thể hiểu được.

Asius rất tò mò về Mộ Mẫn Loan.

Anh ta muốn hiểu biết tất cả về cô gái này. Không chừng tối nay chính là cơ hội tuyệt vời.

Thời gian nhanh chóng tới chiều tối hôm đó.

Cuộc họp buổi sáng tan rã trong không vui, nhưng không ảnh hưởng tới hưng trí đi hẹn hò của Asius. Sau khi về tới chung cư, anh ta bắt đầu chuẩn bị quần áo. Bất kể là làn da hay trạng thái sức khỏe, vấn là thiết kế kiểu tóc, phối hợp quần áo đều vô cùng nghiêm túc và tỉ mỉ. Anh ta giống như một cậu bé mới biết yêu lân đầu, lần đầu tiên đi hẹn hò với người con gái mình thích, thậm chí trên đường đến buổi concert, anh ta còn tràn đây mong chờ khát khao.

Không biết lát nữa Mộ Mẫn Loan sẽ ăn diện thế nào. Chỉ cần nghĩ tới hôm qua mình hỏi Mộ Mãn Loan có tới cuộc hẹn hay không, cô ấy nở nụ cười ngọt ngào, Asius lại cảm thấy vui mừng khôn xiết. Đây là lần đầu tiên anh ta nhấm nháp vị ngọt tình yêu, vừa khẩn trương vừa tràn ngập mong đợi.

Bởi vì anh ta là người của công chúng nên khi xuất hiện ở concert, anh †a đã đeo kính râm và khẩu trang, còn đội mũ, che kín gương mặt tuấn tú.

Cũng may tỷ lệ cơ thể của anh ta vô cùng hoàn hảo, lại thêm khí chất xuất chúng, cho dù anh ta đứng trong góc cũng sẽ thu hút ánh mắt của mọi người.

Asius đứng ở cửa, lo lắng mình sẽ bị nhận ra, lúc đó sẽ gợi ra hỗn loạn, chẳng những làm chậm trễ buổi concert mà lỡ quấy rây cuộc hẹn hò của mình và Mộ Mãn Loan thì anh ta sẽ nổi điên.

Nghĩ tới đây, Asius lấy tấm vé concert trong túi áo, bên trên có số ghế của mình. Ánh mắt anh ta sáng lên. Đúng là, mình phản ứng quá chậm! Trong concert mỗi tấm vé đều có ghế ngồi tương ứng, anh ta chỉ cân mau chóng vào sân, chờ Mộ Mẫn Loan tới nơi, chỉ cần cô ấy tìm được ghế của mình thì sẽ thấy mình.

Hội trường buổi concert hơi tối tăm.

Sau khi anh ta ngồi xuống, khán giả chung quanh chắc hẳn sẽ rất khó nhận ra mình. Sau khi quyết định, Asius nâng vành nón, mau chóng vào hội trường concert.

Không ngoài dự đoán của anh ta, để xây dựng không khí nên ánh đèn trong hội trường đều rất tối mờ. Asius tốn không ít công sức mới tìm được số ghế của mình. Anh ta siết chặt tấm vé vào cửa, nhìn sang bên trái, đó là chiếc ghế mà anh ta dành riêng cho Mộ Mẫn Loan. Hơn nữa Asius còn cố ý chọn địa điểm vắng vẻ một chút, hai người ngồi ở đây chẳng những không bỏ qua biểu diễn trên sân khấu mà dù làm gì cũng sẽ không bị người khác chú ý.

Asius ngồi trên ghế, tâm trạng càng ngày càng thấp thỏm, thỉnh thoảng nhìn ra cửa. Cũng không biết khi nào Mộ Mãn Loan mới xuất hiện.
 
Chương 4652


Chương 4652

Cùng lúc đó, một chiếc xe chở minh tỉnh màu đen đỗ trước cổng hội trường.

Không lâu sau, cửa xe được mở ra.

Mộ Mãn Loan đi giày cao gót, tao nhã bước xuống xe. Cô mặc áo khoác măng †ô màu vàng nhạt, trang điểm nhẹ, trông rất xinh đẹp. Cô đeo kính râm che khuất nửa khuôn mặt, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra cô.

“Cô Mộ, không cần tôi cùng cô đi vào à?”

Chú Lưu đi xuống xe, đến bên cạnh Mộ Mẫn Loan.

Vé concert đã sớm bán hết, có thể thấy được độ nóng của nó. Mặc dù Mộ Mẫn Loan đã đến sớm một tiếng, nhưng gần hội trường đã biển người tấp nập.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Một mỹ nhân thoát tục như Mộ Mẫn Loan vừa xuống xe đã thu hút ánh mắt của không ít người. Chú Lưu hơi lo lắng sự xuất hiện của Mộ Mẫn Loan sẽ gây ra rối loạn.

Thực ra Mộ Mãn Loan cũng có băn khoăn, nhưng chỉ cần nghĩ tới đây là buổi hẹn hò đầu tiên của mình và Tô Duy Nam, cô lại không nỡ làm hỏng.

“Không sao đâu chú Lưu, tôi vào trước, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Nhìn nụ cười ngọt ngào của Mộ Mãn Loan, chú Lưu cũng không khuyên nữa: “Vậy thì có cần tôi đón cô không?”

Đây là cuộc hẹn hò của mình và Tô Duy Nam, Mộ Mãn Loan không muốn bị người khác quấy rầy, cho nên cô lắc đầu, nói với chú Lưu: “Không cần. Lát nữa Duy Nam sẽ đưa tôi về.”

Lúc này chú Lưu mới biết hôm nay là ngày Mộ Mãn Loan cùng Tô Duy Nam đi xem concert. Ông ấy vốn không yên lòng, nghe vậy thì mới bình tĩnh lại. Có cậu Tô thì dù gì đi nữa cậu ấy sẽ không để Mộ Mãn Loan xảy ra ngoài ý muốn.

“Chúc cô có một ban đêm vui vẻ.

Tôi đi trước đây”

Sau khi căn dặn Mộ Mẫn Loan, chú Lưu rời đi trước. Lúc này đa số khán giả đã lần lượt tới hiện trường. Mộ Mẫn Loan không ngờ buổi concert này lại thu hút đến thế. Khi cô chuẩn bị vào sân thì người bên cạnh nghi hoặc nhìn cô, thậm chí cô còn nghe thấy họ nhỏ giọng thì thầm: “Ê, mấy cậu xem cô gái kia có phải là Mộ Mẫn Loan không?”

“Sao có thể chỉ! Ngôi sao lớn như cô ấy sao có thể xuất hiện ở nơi này!”

“Vậy à? Nhưng tớ thấy cô ấy rất giống. Không tin cậu nhìn xem?”

Nhận ra ánh mắt của mọi người, Mộ Mãn Loan đỡ kính đen xoay người đi ra ngoài. Cô nghĩ hay là chờ tới khi concert sắp bắt đầu rồi mình lại đi vào.

Thấy thời gian mở màn càng ngày càng tới gần, Asius đứng ngồi không yên. Thỉnh thoảng anh ta lại quay người nhìn lối vào, hy vọng sẽ thấy bóng dáng của Mộ Mãn Loan. Nhưng ghế ngồi đã sắp đầy, lại không thấy Mộ Mẫn Loan ở đâu.

“Rõ ràng cô ấy đã đồng ý với mình là sẽ tới xem buổi concert này rồi mà, sao bây giờ còn chưa tới?”

Asius vốn còn tràng đầy mong đợi vào cuộc hẹn hò tối nay, đột nhiên trở nên vô cùng uể oải. Nếu Mộ Mãn Loan không xuất hiện thì buổi concert này chẳng còn ý nghĩa với anh ta.

Trong lúc Asius thấp thỏm chờ đợi, concert bắt đầu mở màn. Ban đồng ca đã bắt đầu diễn tấu trên sân khấu.

Asius quay sang nhìn chiếc ghế trống trơn bên cạnh, trong lòng vô cùng buồn bã.

Tại sao lại như vậy? Rõ ràng Mộ Mãn Loan đã hứa với mình là sẽ tới rồi mà, nhưng tại sao concert đã bắt đầu mà cô ấy vẫn chưa tới?
 
Chương 4653


Chương 4653

Asius đột nhiên nghĩ, chẳng lẽ trên đường cô ấy gặp phải sự cố nào đó?

Bởi vì theo hiểu biết của anh ta, chỉ cần Mộ Mãn Loan đã hứa với ai điều gì thì dù chuyện đó khó cỡ nào, cô ấy cũng sẽ nghĩ mọi cách làm được.

Không ổn! Chắc chắn Mộ Mẫn Loan đã xảy ra sự cốt Càng nghĩ vậy, Asius càng không yên lòng, cuối cùng dứt khoát đứng dậy, chen ra ngoài.

Trong tiếng oán than chung quanh, Asius chen ra hành lang, bắt đầu gọi điện thoại cho Mộ Mãn Loan. Mặc dù gọi được, nhưng không ai bắt máy.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Mộ Mãn Loan, cô nghe máy đi chứ!”

Asius lo lắng đứng tại chỗ, càng sợ hãi có phải Mộ Mãn Loan đã xảy ra sự cố gì hay không, không thì cô ấy sẽ không bỏ mặc cuộc gọi của mình.

Thậm chí Asius đã xác nhận chắc chắn Mộ Mãn Loan gặp phải tình huống đặc thù. Lúc này đối với anh ta, concert đã không còn sức hấp dẫn nào nữa. Anh ta xoay người đi nhanh ra ngoài. Anh ta phải xác nhận Mộ Mẫn Loan có xảy ra chuyện gì hay không.

Chẳng qua vừa đi được mấy bước thì anh ta đụng phải người vừa tiến vào.

“Bị mù hả?”

Bởi vì anh ta đang nóng lòng nên giọng điệu rất khó chịu, nhưng khi thấy rõ người đối diện, nét mặt anh ta lập tức cứng đờ. Mặc dù hiện giờ anh ta đã là tiểu sinh lưu lượng đang nổi, nhưng vẫn khiếp sợ vì dung nhan như thần linh này.

Đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải một người đàn ông đẹp trai tới mức khiến mình tâm phục khẩu phục, hơn nữa người đàn ông này còn là đàn ông phương đông chân chính. Quan trọng nhất là mặc dù anh ta rất tuấn mỹ, thậm chí có thể nói là xinh dẹp, nhưng trên người anh ta không có khí chất yếu đuối nào, đôi mắt phương yêu dã sâu thẳm sắc bén, quanh người tỏa ra khí thế mạnh mẽ, chỉ nhìn một chút đã khiến người ta muốn lùi bước.

Người đàn ông thản nhiên nhìn Asius, trong mắt hiện lên bất mấn: “Thưa anh, chính anh đụng vào tôi, bây giờ anh lại nói tôi không có mắt là sao?”

Nếu là bình thường có người ăn nói với mình kiểu đó, Asius sẽ nổi điên ngay lập tức. Nhưng cho dù người đàn ông này nói bằng giọng rất bình thản, hoàn †oàn không có ý khiêu khích, Asius vẫn nhận thấy áp lực vô hình đè lên người mình.

Không biết sao chỉ tiếp xúc với ánh mắt của người đàn ông này, Asius lại nảy sinh cảm giác kính sợ. Anh ta bình tĩnh nhìn người đàn ông, xoay người đi ra cửa, lẩm bẩm: “Tôi lười chấp nhặt với anh”

Người đàn ông phương đông thấy Asius đã rời đi thì hơi nghiêng người nhìn bóng lưng anh ta, ánh mắt sâu thắm tràn đầy lạnh lẽo.

Asius không biết người đàn ông đứng đẳng sau mình chính là Tô Duy Nam. Anh ta đút tay vào túi quần đứng tại chỗ, mãi tới khi bóng dáng của Asius hoàn toàn biến mất ở lối vào, anh mới nhàn nhã xoay người, tìm đến ghế của mình ngồi xuống.

Asius đi ra ngoài, lại gọi cho Mộ Mẫn Loan. Điện thoại vẫn gọi được, nhưng không bắt máy. Asius chợt nảy sinh ý nghĩ, gọi điện cho trợ lý Tư Mai của Mộ Mẫn Loan.

Sau mấy tiếng đổ chuông, có người bắt máy.

“Tư Mai, Mộ Mẫn Loan đang ở bên cạnh cô hả?”

Asius lo lắng hỏi, giọng của anh ta khiến Tư Mai ngây ngẩn cả người: “Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Lúc này Asius đã mất hết kiên nhẫn, giọng khó chịu nói: “Tôi đang hỏi cô, sao cô lại hỏi ngược lại tôi? Cô chỉ cần nói cho tôi biết Mộ Mẫn Loan đang ở đâu, cô có liên lạc được với cô ấy hay không thôi!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom