Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4593


Chương 4593

Tô Lam đưa Quan Triều Viễn sang phòng bên cạnh. Trong căn phòng này không có mê hương. Lục Anh Khoa và Quan Hạo Nhân vô cùng khẩn trương đi theo sau cách đó năm sáu mét. Họ không phải là Tô Lam, nếu tiếp cận quá gần thì rất dễ dàng khiến Quan Triều Viễn đề phòng.

“Chồng, anh còn đau không?” Tô Lam dẫn Quan Triều Viễn ngồi lên giường. Khi thấy vết thương trên cánh †ay và trên đùi của Quan Triều Viễn, cô đau lòng rơi nước mắt. Trên tay anh có hai vết đao, trên đùi lại càng máu thịt đầm đìa. May mà anh không làm tổn thương động mạch chủ trên đùi, không thì chắc đã sớm mất mạng rồi.

Tô Lam ngẩng đầu nhìn anh, khẽ nói: “Chồng ơi, em cầm máu cho anh trước, được không?”

Lúc đưa Quan Triều Viễn ra ngoài, cô nghe thấy Lục Anh Khoa nói chuyện với Tần Tấn Tài. Chắc bây giờ Tần Tấn Tài đã xuống lầu lấy rương y tế. Trong khoảng thời gian này, nhiệm vụ của Tô Lam là đề phòng vết thương của anh tiếp tục xuất huyết.

Cô xé rách áo sơ mi thành từng sợi dài, cột lên cánh tay trái và đùi của Quan Triều Viễn.

“Tô Lam?”

Cô vừa thắt dây xong thì nghe thấy giọng nói khàn khàn của Quan Triều Viễn: “Tô Lam?”

“Vâng, em đây.” Tô Lam vội ngẩng đầu, dùng giọng nói dịu dàng trấn an cảm xúc của anh.

“Là em sao?”

Quan Triều Viễn cảm thấy trước mắt mình rất mơ hồ. Anh chỉ có thể dựa vào hình dạng và thanh âm để phân biệt người trước mặt có phải là Tô Lam hay không.

Tô Lam gật đầu, nắm tay Quan Triều Viễn: “Em đây. Anh mở mắt ra nhìn kỹ đi, là em đây…”

Quan Triều Viễn chớp mắt, hình dạng mơ hồ dần trở nên rõ ràng.

Đúng vậy, xuất hiện trước mặt anh là dung nhan khiến anh nhớ thương đêm ngày. Chẳng qua…

“Em bị thương?”

Quan Triều Viễn hỏi, giọng nói nghi hoặc. Thái độ của anh khiến Tô Lam ngây người. Chẳng lẽ anh ấy không biết thương tích trên người mình đều do anh ấy hay sao?

Quan Triều Viễn đang định đụng vào vết thương của cô, đột nhiên nhận thấy trên đùi và cánh tay của mình truyền ra cơn đau nhói.

“Shhhh…” Anh nhíu mày, cúi đầu nhìn vết thương trên người mình, lại nhìn Tô Lam. Anh thấy vết thương trên cánh tay và vết bâầm trên cổ cô, nhất thời sắc mặt anh trở nên rất khó coi: “Anh làm em bị thương à?”

Không hiểu sao nghe anh hỏi vậy, Tô Lam cảm thấy vành mắt cay cay.

Cô cố nhịn nước mắt chảy xuống, khẽ lắc đầu: “Em không sao. Vết thương của anh còn đau không?”

Quan Triều Viễn ôm mặt cô, cúi đầu hôn nước mắt của cô. Dược hiệu vẫn còn trong người anh. Chỉ cân chạm vào Tô Lam thì cảm xúc của anh lại bắt đầu trở nên không ổn định.

“l¿4Ìnm) 1T… ˆ Cánh tay anh ôm cô vào lòng. Khi anh đang định tiến hành bước tiếp theo thì thân thể Tô Lam bỗng trở nên cứng đờ. Cô kinh hãi lùi về sau. Hành vi lúc nãy của Quan Triều Viễn khiến cô bị ám ảnh. Cô không dám đáp lại, sợ anh sẽ lại lâm vào trạng thái điên cuồng.

Nhưng Tô Lam lại không biết, thái độ lùi bước của cô lại khiến đầu óc Quan Triều Viễn hỗn độn. Thế này là thế nào? Đáng lẽ cô ấy sẽ không từ chối mình mới đúng, tại sao bị mình đụng vào, Tô Lam trước mắt lại lộ vẻ hoảng sợ?

Khi Quan Triều Viễn và Tô Lam đang ngơ ngác nhìn nhau, cửa phòng bị mở ra. Người bước vào chính là Tân Tấn Tài. Tân Tấn Tài cầm hộp cấp cứu, ánh mắt lo lắng, vẻ mặt phức tạp. Quan Triều Viễn phản xạ quay đầu lại, khi thấy hòm thuốc và súng bắn thuốc tê trong tay Tần Tấn Tài, anh lập tức căng thẳng cả người, ánh mắt cũng lộ ra sát khí.
 
Chương 4594


Chương 4594

Tần Tấn Tài không biết rằng vừa rồi, lý trí của Quan Triều Viễn đã trở về một chút. Bây giờ cảnh tượng Quan Triều Viễn và Tô Lam đối diện với nhau, cùng với sát khí lóe lên trong mắt anh, rơi vào mắt đám người Tần Tấn Tài chẳng khác nào cảnh tượng vừa rồi tái hiện. Trong đầu mọi người chỉ còn một suy nghĩ: Quan Triều Viễn lại muốn giết Tô Lam!

“Anh hai, anh điên rồi hả? Mở to mắt nhìn cho kỹ, người trước mặt anh rốt cuộc là ai!” Tần Tấn Tài gầm lên.

Mọi người đều biết Tô Lam quan trọng đối với Quan Triều Viễn cỡ nào.

Chỉ cần Quan Triều Viễn tỉnh táo lại, biết mình từng muốn giết Tô Lam mà họ lại không thể ngăn cản thì e rằng tất cả mọi người đều sẽ bị lột một lớp da.

“Đừng nói nữa, chắc lúc này anh ấy không nghe được đâu.”

“Chúng ta chỉ có thể dùng vũ lực!”

Thẩm Tư Huy cau mày, đề phòng nhìn Quan Triều Viễn. Mặc dù lúc này anh còn chưa có động tác gì, nhưng sát khí đã càng ngày càng nồng đậm, ánh mắt cũng càng ngày càng lạnh lẽo, hiển nhiên dược hiệu lại bắt đầu phát huy tác dụng.

“Dùng vũ lực?” Tần Tấn Tài cạn lời: “Lúc anh hai làm binh vương ở bộ đội đặc chủng, các cậu đã quên mất thân thủ của anh ấy cao cỡ nào rồi à? Mười mấy người đánh một mình anh ấy cũng không thắng nổi, chỉ bằng mấy người chúng ta mà còn đòi dùng vũ lực với anh ấy sao?”

Quan Hạo Nhân tức giận trừng anh ta: “Ý anh là ngoài chiêu này ra còn có chiêu nào khác không?”

Tần Tấn Tài bị chặn họng. Thẩm Tư Huy quay sang nhìn Quan Hạo Nhân: “Mấy người chúng ta tiến lên phân tán sự chú ý của anh ấy. Tần Tấn Tài tìm đúng thời cơ bắn thuốc tê cho anh ấy.”

Tần Tấn Tài khẩn trương nhìn súng bắn thuốc tê, gian nan nuốt nước miếng, gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng…”

Thẩm Tư Huy tức giận trợn trắng mắt: “Cố gì mà cố! Cậu phải làm được!

Nếu cậu không thể bắn trúng thì hôm sau ba chúng ta cùng chôn một chỗ luôn đi!”

Ba người còn đang thuơng lượng đối sách thì đột nhiên vang lên tiếng kêu của Tô Lam: “Coi chừng!”

Ba người Tần Tấn Tài quay đầu lại, thấy không biết từ khi nào Quan Triều Viễn đã đứng dậy, đang nhanh chóng tấn công họ.

“Chết tiệt”

Thân thủ của Thẩm Tư Huy và Quan Hạo Nhân ở trong bộ đội cũng coi như đứng đầu, nhưng khi gặp phải Quan Triều Viễn thì hoàn toàn không đáng nhắc tới, huống chỉ là đánh chính diện với anh. Nhưng bây giờ họ không còn cách nào khác ngoài cách này.

Quan Hạo Nhân và Thẩm Tư Huy đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ ra dấu, chuẩn bị tiến hành giáp công hai bên. Nhưng dù Quan Triều Viễn không thấy được động tác của họ, khi hai người xông tới, anh vẫn dứt khoát đánh lên vai Thẩm Tư Huy, một chân đá vào bụng Quan Hạo Nhân.

“Chết tiệt”

Hai người vừa ra tay đã sấp mặt, nhất thời giận dữ vô cùng. Nhưng thực lực cách quá xa này lại khiến hai người dấy lên lửa giận.

“Quan Triều Viễn! Đồ điên! Anh tỉnh táo lại cho tôi!” Thẩm Tư Huy gầm lên, nhảy lên cao, lại xông về phía Quan Triều Viễn.

Thấy vậy, Quan Hạo Nhân cũng bừng lên ý chí chiến đấu. Cậu ta mau chóng đứng dậy, không để ý tới vết thương trên vai, trực tiếp xông tới.

Thẩm Tư Huy và Quan Hạo Nhân đối phó với Quan Triều Viễn rất vất vả. Họ vừa đánh vừa tranh thủ quay lại nhìn Tần Tấn Tài: “Anh còn đứng đấy làm gì? Ra †ay đi! Còn tiếp tục thế này thì chưa chờ hạ gục anh hai, bọn tôi đã bị đánh chết trước rồi!”

 
 
Chương 4595


Chương 4595

Lúc này, Tần Tấn Tài cũng đổ mồ hôi, tìm góc độ muốn ngắm chuẩn, nhưng bất đắc dĩ là Quan Triều Viễn quá linh hoạt, anh ta chỉ có hai liều thuốc tê, mà cả hai đều đổ vào một châm. Hơn nữa anh ta cũng không nắm chắc có thể gây tê cho Quan Triều Viễn. Nhưng nếu không thể đâm vào người Quan Triều Viễn thì mọi sự cố gắng của họ đều uổng phí, cho nên Tần Tấn Tài phải cẩn thận hết sức.

Khi anh ta đang do dự thì Thẩm Tư Huy và Quan Hạo Nhân đã ăn hai cú đá vào người, bị đạp ngã xuống đất, mãi mà không gượng dậy được.

“Các người..”

Quan Triều Viễn toàn thân đẫm máu đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí nhìn Tần Tấn Tài. Tóc gáy trên người Tần Tấn Tài đều dựng ngược hết lên.

Anh ta phát hiện lão đại từ đầu tới cuối vấn nhìn súng bắn thuốc tê của mình.

Tần Tấn Tài giấu sau lưng mình theo phản xạ, cười xấu hổ: “anh hai, anh nghe tôi giải thích…”

Lúc này Quan Triều Viễn đã hoàn toàn nhốt mình trong thế giới của mình, hoàn toàn không nghe thấy người bên ngoài nói gì. Lực chú ý của anh đều dừng lại trên cây súng bắn thuốc tê. Đó là một loại bắn thuốc tê được làm theo kiểu hình khẩu súc. Trong nhận tri của Quan Triều Viễn, thứ này vô cùng nguy hiểm.

Cho nên Tần Tấn Tài còn chưa dứt lời thì Quan Triều Viễn đã lưu loát xông tới †rước mặt anh ta, bóp cổ anh ta.

Tần Tấn Tài chưa kịp phản ứng thì đã bị bóp cổ đặt lên tường. Cánh tay của Quan Triều Viễn rất khỏe, dễ dàng nâng Tần Tấn Tài lên cách mặt đất chỉ bằng một tay. Thấy sắc mặt Tân Tấn Tài đã tím tái, gân như nghẹt thở, Quan Hạo Nhân và Thẩm Tư Huy đã bị đánh ngã xuống đất, cho dù muốn cứu viện thì cũng không thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Tấn Tài bị Quan Triều Viễn bóp cổ đến tím cả mặt, sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.

“Chồng ơi, dừng tay!”

Đúng lúc này, một bóng người mảnh khảnh nhào tới từ đằng sau, ôm chặt sau lưng Quan Triều Viễn. Đó chính là Tô Lam.

Cô biết Tần Tấn Tài là anh em đã vào sinh ra tử với Quan Triều Viễn. Nếu Quan Triều Viễn làm chuyện gì không thể cứu vấn trong lúc mất tỉnh táo thì sau khi tỉnh lại, chắc chắn anh ấy sẽ vô cùng hối hận. Cô biết rõ tính cách của Quan Triều Viễn. Mặc dù trông anh rất lạnh lùng, nhưng lại là mẫu người bề ngoài lạnh lùng, bên trong nhiệt tình như lửa.

Có thể thấy được điểm này từ chuyện xảy ra với Lệ Bảo Ngọc. Thân là anh trai của Lệ Bảo Ngọc, Quan Triều Viễn đã gánh vác hết mọi chuyện về em gái.

Anh gánh chịu nỗi áy náy, bao nhiêu năm qua còn đáng sợ hơn cả tổn thương về mặt thể xác. Tô Lam biết Quan Triều Viễn cố ý dùng cách này để tự trừng phạt bản thân. Cho nên mẫu người coi trọng tình cảm như Quan Triều Viễn, bất kể làm tổn thương người con gái anh yêu hay là anh em của mình, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.

“Chị dâu, cô làm gì vậy? Mau tránh ,ụ ra “Chị dâu, đừng tới đây!”

Thấy vậy, đám người Thẩm Tư Huy sợ tới mức kinh hồn bạt vía. Bởi vì lúc này Quan Triều Viễn đang trong trạng thái vô cùng giận dữ. Tô Lam xông lên vào lúc này, còn chạm vào người anh ấy, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Nhưng Tô Lam không thể bận tâm quá nhiều. Cô ôm chặt Quan Triều Viễn, giọng nói van xin: “Chồng ơi, em van anh, tỉnh táo lại được không? Anh nhìn em, anh nhìn họ đi. Họ là những người anh em đã vào sinh ra tử với anh cơ mà. Van anh hãy tỉnh táo lại đi, đừng làm tổn thương họ nữa, được không?

Nếu không anh nhất định sẽ hối hận!

Em không muốn anh hối hận, em không muốn anh khổ sở…”

Tô Lam nức nở. Cô ôm chặt lưng Quan Triều Viễn, không chịu buông tay.

 

Tay phải của Quan Triều Viễn bóp chặt cổ Tân Tấn Tài, vòng tay quen thuộc sau lưng khiến sát khí trong mắt anh giảm bớt một chút. Anh vô tri vô giác đứng tại chỗ, nghe giọng nói quen thuộc đăng sau, đầu óc trống rỗng dần trở nên hỗn độn vô cùng.

Dường như nhận ra một chốc lát do dự của Quan Triều Viễn, Thẩm Tư Huy tranh thủ hét lên: “Thừa dịp này!”

Cuối cùng Tần Tấn Tài cũng tỉnh táo lại từ trong sợ hãi, câm súng bắn thuốc gây tê đâm mạnh lên cổ Quan Triều Viễn.

“Phập!”

Bởi vì hai người cách nhau quá gần, lại thêm Quan Triều Viễn đều bị Tô Lam thu hút sự chú ý, cho nên Tần Tấn Tài vừa lúc đâm trúng phần vai cổ của anh.

Cơn đau truyền tới từ trên vai khiến Quan Triều Viễn bóp chặt Tần Tấn Tài theo phản xạ. Tần Tấn Tài chỉ cảm thấy trước mắt tối sâm, cả người nhũn ra. Nhưng dù vậy, anh ta vẫn kiên trì dùng chút sức lực cuối cùng đưa hết thuốc tê vào trong người Quan Triều Viễn.
 
Chương 4596


Chương 4596

“AI” Quan Triều Viễn cất tiếng gầm đau đớn từ trong cổ. Anh vung tay lên, ném Tần Tấn Tài sang một bên. Bởi vì bị tấn công nên lực lượng của anh hoàn toàn bùng nổ. Anh xoay người thật mạnh, Tô Lam cũng bị anh hất ngã lên tường.

Tô Lam thậm chí không kịp rên một tiếng thì trước mắt tối sầm, trượt xuống ngồi bệt dưới đất.

Thuốc tê rót vào trong người anh cần chí ít một phút mới có thể phát huy tác dụng. Nhưng lúc này Quan Triều Viễn đã sớm lâm vào trạng thái điên cuồng.

Đôi mắt anh đỏ ngầu, trên mặt tràn ngập điên cuồng. Quan Triều Viễn đen mặt bước tới gân Tần Tấn Tài, đôi chân dài sải bước, nhanh chóng đi đến trước mặt anh ta. Anh cúi đầu nhìn xuống Tần Tấn Tài vẻ mặt đau đớn th ở dốc, không thể bò dậy được, ánh mắt lạnh lẽo, toàn thân tỏa ra khí lạnh khiến người ta sợ hãi. Ánh mắt nham hiểm như đang nhìn một con kiến bé nhỏ không đáng kể.

“Mày… đáng chết!”

Dứt lời, anh giơ chân phải đạp mạnh lên ngực Tần Tấn Tài.

Chân Quan Triều Viễn rất khỏe, nếu đạp trúng ngực của Tần Tấn Tài thì chắc chăn xương ngực của anh ta sẽ bị đạp nát, không chừng còn có thể lấy mạng anh ta.

Thấy động tác này, vẻ mặt Tân Tấn Tài vô cùng sợ hãi. Anh ta cố gắng lùi Về sau, giọng nói run rẩy: “Anh hai, anh hai, anh bình tĩnh một chút, là tôi đây, là tôi đây!”

Tô Lam tựa lưng vào tường, cô cố gắng lắc đầu, suy yếu nói: “Chồng ơi, đừng làm thế.”

Quan Triều Viễn đã giơ chân lên, lạnh lùng đạp lên ngực Tần Tấn Tài. Sắc mặt Tần Tấn Tài trắng bệch, âm thầm măng chết tiệt, tại sao một phút dài đến thế?

Tại sao thuốc tê còn chưa có hiệu lực?

Đúng giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Tần Tấn Tài đều đã bỏ cuộc này, đột nhiên có tiếng kinh hô truyền tới từ ngoài cửa: “Triều Viễn! Trợ thủ!”

Mấy người bị Quan Triều Viễn đánh gục hoảng sợ, quay sang nhìn ra cửa.

Nhưng khi thấy người kia, Thẩm Tư Huy trợn tròn mắt.

Tô Lam miễn cưỡng mở mắt ra, có thể thấy hai người đứng ở cửa. Một trong hai chính là ông Alexander của công ty điện ảnh và truyền hình MO.

Một người phụ nữ khác thoạt nhìn cao 1m70, mái tóc ngắn gọn gàng lưu loát.

Không phải Tô Lam chưa từng gặp mỹ nữ tóc ngắn, nhưng người phụ nữ tỉnh xảo tháo vát hào phóng như vậy vân là lần đầu tiên thấy.

Người phụ nữ đứng ở cửa rất xinh đẹp, khí chất hào hùng như đàn ông, nhưng lại không có một chút gượng gạo, thoạt nhìn còn rất đẹp mắt. Nhất là khi thấy Quan Triều Viễn toàn thân đẫm máu, sắc mặt trắng bệch, vẻ lo lắng trong mắt cô ta chứng minh đây không phải là phản ứng bình thường khi bạn bè gặp nhau.

Không biết vì cái gì, có lẽ là trực giác của phụ nữ, Tô Lam bỗng dưng nảy sinh cảm giác nguy cơ đối với người phụ nữ này. Chẳng lẽ cô ta chính là Hạ Phi Dương mà Tống Chỉ Manh nhắc tới?

Tô Lam thậm chí còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã thấy Alexander và Hạ Phi Dương chạy về phía Quan Triều Viễn. Khi Alexander ra tay, Quan Triều Viễn đứng thẳng người dậy. Họ hợp sức với Lục Anh Khoa, mấy người đàn ông bắt đầu tấn công Quan Triều Viễn từ mấy hướng.

Quan Triều Viễn lúc này như một con sư tử vừa thức tỉnh từ giấc ngủ say, cho dù mấy người Alexander cùng hợp sức cũng vấn cố gắng hết sức.

Hạ Phi Dương đứng bên cạnh hơi rục rịch. Cô ta mấy lần muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng lại bị lã ngăn cản. Cô ta lo lắng đứng bên cạnh nhìn Quan Triều Viễn. Trên tay và trên đùi Quan Triều Viễn có rất nhiều vết thương, nếu còn tiếp tục cận chiến kịch liệt như vừa rồi thì rất có khả năng sẽ dẫn tới mất máu quá nhiều, gây nguy hiểm tới tính mạng.

Nhưng cho dù bốn người Alexander cùng hợp sức cũng vấn không thể chiếm ưu thế. Thậm chí Alexander còn bị đánh nhiều lần.

Thấy sắc mặt Quan Triều Viễn càng ngày càng trắng bệch, Hạ Phi Dương cũng càng ngày càng lo lắng. Cô ta không thể chờ tiếp được nữa.

“Triều Viễn, anh tỉnh táo lại đi!”
 
Chương 4597


Chương 4597

“Em là Phi Dương đây! Anh nhìn em đi! Anh nhìn em đi!”

Cuối cùng Hạ Phi Dương không nhịn được hô to, sau đó chạy về phía Quan Triều Viễn.

Lại là động tác giống hệt như lúc nãy, thừa dịp Quan Triều Viễn còn chưa hồi phục tinh thần, Hạ Phi Dương ôm chặt lấy eo anh từ sau lưng: “Triều Viễn, van anh đừng đánh nữa! Còn tiếp tục như thế thì anh sẽ chết!” Hạ Phi Dương nức nở.

Alexander lo lắng đứng nhìn, chuẩn bị xông lên kéo Hạ Phi Dương ra. Nhưng Quan Hạo Nhân đột nhiên ngăn cản ông †a: “Khoan đãi”

“Khoan gì mà khoan! Lúc này Quan Triều Viễn chính là người điên, cậu ta sẽ làm tổn thương Phi Dương!”

“Anh nhìn đi, hình như anh ấy có phản ứng!”

Nghe vậy, Alexander kinh ngạc quay đầu, quả nhiên thấy Quan Triều Viễn vừa rồi còn điên cuồng đột nhiên đứng yên tại chỗ, không có bất cứ động tác gì.

Sắc mặt của Alexander lập tức trở nên khó coi. Ngay cả vẻ mặt của Tần Tấn Tài và Thẩm Tư Huy cũng trở nên xấu hổ, lập tức quay sang nhìn Tô Lam.

Quả nhiên họ phát hiện chị dâu của họ đang suy yếu tựa lưng vào tường, bi thương nhìn Quan Triều Viễn cùng người phụ nữ đang ôm lấy eo anh.

“Triều Viễn, anh nhận ra em đúng không? Tốt quá! Anh đừng đánh được không?” Hạ Phi Dương ôm chặt Quan Triều Viễn, giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành anh.

Quả nhiên Quan Triều Viễn không chống cự, cơ bắp căng cứng bỗng chốc thả lỏng, sát khí tràn ngập trong phòng cũng biến mất.

Không chỉ đám người Tần Tấn Tài phát hiện điểm này mà ngay cả Tô Lam ngã ngôi dưới đất cũng vậy. Lúc này cô đang bị thương, nhưng đau đớn trên cánh tay và trên người còn không bằng đau đớn trong lòng. Rõ ràng là lời nói giống nhau, cũng lời khuyên bảo như vậy, nhưng khi mình tiếp xúc với Quan Triều Viễn, anh chẳng những không tỉnh táo lại mà còn ra tay với mình. Nhưng khi người phụ nữ tên là Hạ Phi Dương này làm thì sát khí trên người Quan Triều Viễn lại đều biến mất. Điều này có nghĩa là gì, Tô Lam không muốn tin tưởng, nhưng không thể không nghi ngờ.

Có lễ những lời mà Tống Chỉ Manh nói không có lửa làm sao có khói. Trong tình huống cực kỳ nguy hiểm này, Quan Triều Viễn chỉ có thể nghe thấy lời nói của người quan trọng nhất với mình mới đúng. So sánh hai bên, cô chẳng là cái thá gì cả, Hạ Phi Dương mới là bạch quyệt quang trong lòng anh ấy.

Cơn đau thấu xương bao phủ trong lòng, Tô Lam đột nhiên cảm thấy hít thở không thông.

“Triều Viễn… Triều Viễn..” Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của Hạ Phi Dương, Tô Lam chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, ngực nặng nề. Cô chịu đựng một hơi cuối cùng nhìn Quan Triều Viễn. Chỉ thấy sau khi Hạ Phi Dương kêu tên anh hai tiếng, Quan Triều Viễn đột nhiên mềm nhũn, ngã vào lòng cô ta.

Thấy cảnh này, Tô Lam chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, trước mắt tối sầm, trực tiếp ngất xỉu.

Nhưng cô không biết Quan Triều Viễn có phản ứng như vậy không phải là vì nghe thấy Hạ Phi Dương kêu mình, chẳng qua lúc Hạ Phi Dương xông tới thì trùng hợp là thuốc tê mà Tần Tấn Tài tiêm vào cho anh lại phát huy tác dụng, anh mới vô thức ngã vào lòng Hạ Phi Dương.

“Triều Viễn…” Mặc dù Hạ Phi Dương cao gầy, nhưng bị Quan Triều Viễn đè lên người khiến cô ta vẫn không chống đỡ được. Thấy cả người Quan Triều Viễn đều đè lên người Hạ Phi Dương, Alexander lập tức bước lên, kéo Quan Triều Viễn ra ngoài.

“Alexander, anh nhẹ chút, anh ấy còn đang bị thương!” Hạ Phi Dương vội nói. Alexander thất vọng nhìn cô ta, nhưng lúc này cô ta chỉ lo chú ý tới Quan Triều Viễn, không thấy được sắc mặt Alexander thay đổi.

Đám người Thẩm Tư Huy cũng vội vàng tiến lên giúp đỡ, kéo Quan Triều Viễn từ trên người Hạ Phi Dương.
 
Chương 4598


Chương 4598

“Chúng ta nên làm sao bây giờ?” Quan Hạo Nhân quay sang nhìn Tân Tấn Tài.

Vẻ mặt Tần Tấn Tài rất khó xử: “Mặc dù anh hai trúng thuốc gây tê, nhưng thuốc †rong người anh ấy còn chưa được giải quyết. Chỉ có phụ nữ mới có thể giải loại thuốc này..”

Chuyện xảy ra quá đột nhiên nên Hạ Phi Dương không biết rõ đầu đuôi sự việc. Vừa nghe nói chỉ có phụ nữ mới có thể làm thuốc giải, cô ta vội nói: “Tôi làm được! Tôi có thể giúp được gì không?”

Hạ Phi Dương vừa dứt lời, vẻ mặt của Tần Tấn Tài và Quan Hạo Nhân trở nên rất quái dị. Tân Tấn Tài ngơ ngác nhìn Hạ Phi Dương, lắp bắp giải thích: “Phi Dương, ý tôi là anh hai bị hạ thuốc mê tình, người phụ nữ có thể giải độc cho anh ấy phải là người thân mật nhất với anh ấy mới được.”

Tần Tấn Tài đã nói tới nước này, nếu Hạ Phi Dương còn không hiểu thì thực sự sống uổng phí.

Thì ra Quan Triều Viễn lại bị trúng loại thuốc này! Chỉ có xảy ra quan hệ với phụ nữ thì mới có thể giải được dược hiệu. Quan Triều Viễn có vợ, cho dù làm thuốc giải thì cũng là vợ anh ấy, cô có là gì đâu?

Nhớ tới lời nói vừa rồi của mình, Hạ Phi Dương chỉ cảm thấy trên mặt nóng ran, nhưng trong lòng lại rất buôn khổ.

Alexander sợ Hạ Phi Dương nhất thời nghĩ quẩn nên tiến lên kéo cô ta ra: “Phi Dương, chuyện kế tiếp giao cho chính họ xử lý đi!”

Nhưng Hạ Phi Dương vẫn không yên lòng, giấy dụa tránh thoát Alexander: “Alexander, nếu anh còn việc bận thì hay đi trước đi, tôi thật sự không yên lòng.”

“Em còn có gì mà không yên lòng?

Tần Tấn Tài đều đang ở đây, ngay cả vợ của Quan Triều Viễn cũng ở đây, em ở lại cũng chỉ là dư thừa mà thôi! Em làm thế sẽ chỉ khiến mình càng thêm xấu hổ, chẳng lẽ em không biết hay sao?”

Alexander nói rất trắng trợn, thậm chí không chừa chút mặt mũi nào cho Hạ Phi Dương.

Mặc dù Hạ Phi Dương lăn lộn trong quân đội, tính cách rất kiên nghị, nhưng nghe Alexander nói vậy, cô vẫn sẽ cảm thấy rất xấu hổ. Cô ta ngẩng đầu lên nhìn cô gái đã hôn mê trong góc phòng.

Cô ấy tên là Tô Lam, khuôn mặt rất tinh xảo xinh đẹp, khí chất tươi mát thoát tục, thậm chí còn rất dễ gần gũi, khiến người ta không thể nảy sinh cảm giác phản cảm và cảnh giác đối với cô ấy.

Hạ Phi Dương lập tức nhận ra cô gái này chính là người trong màn hình điện thoại của Quan Triều Viễn. Cô ấy thậm chí còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh. Hạ Phi Dương biết số lượng mỹ nữ mà Quan Triều Viễn từng gặp còn nhiều hơn cả cơm anh đã ăn, không thể nào rung động vì ngoại hình của một cô gái. Có lẽ cô gái yếu đuối kia có được đặc điểm mà mình không có, cho nên mới khiến Quan Triều Viễn nhớ mãi không quên.

Alexander cũng nhận ra lời nói của mình không ổn, ông ta xấu hổ đứng bên cạnh Hạ Phi Dương: “Phi Dương, thực ra anh…”

Hạ Phi Dương bất đắc dĩ thở dài, khóe môi cong lên: “Alexander, thực ra anh nói không sai đâu. Lời nói vừa rồi của tôi sẽ chỉ làm cho mình càng xấu hổ hơn mà thôi. Nhưng dù gì đi nữa, tôi cũng đã quyết định sẽ ở lại đây. Sau khi xác nhận Triều Viễn không còn nguy hiểm tới tính mạng, tôi sẽ lập tức rời đi”

Thấy thái độ kiên quyết của Hạ Phi Dương, Alexander cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng đứng bên cạnh, thậm chí tư thế như muốn ở lại với Hạ Phi Dương, sau đó sẽ cùng nhau rời đi.

Tần Tấn Tài quay lại nhìn Hạ Phi Dương: “Phi Dương, mặc dù tôi biết yêu cầu của tôi hơi vô lễ, nhưng ở đây chỉ có mình cô là nữ, có thể làm phiền cô xử lý vết thương của chị dâu, lại kiểm tra xem cô ấy có bị thương chỗ khác không”

“Tần Tấn Tài, cậu đừng quá đáng!”

Sắc mặt Alexander lập tức thay đổi.

“Xin hỏi ở đây có chuyện của anh không? Phiên anh câm mồm hộ cái!”

Tân Tấn Tài không có chút thiện cảm nào với Alexander, lạnh lùng nhìn lướt qua ông ta, vẻ mặt ghét bỏ.
 
Chương 4599


Chương 4599

“Cậu!” Alexander bị chặn họng không lời nào để nói. Ông ta căm giận trừng anh ta, sau đó đứng một bên không lên tiếng.

Hạ Phi Dương im lặng nhìn Tô Lam. Mặc dù mỗi lần thấy người phụ nữ này, trong lòng đều sẽ tràn đầy chua chát, nhưng cô ta vẫn gật đầu: “Anh yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý.

Các anh mau nghĩ cách cầm máu cho Triều Viễn đi, việc này quan trọng nhất.”

Nghe vậy, mắt Tần Tấn Tài sáng lên: “Được rồi, vậy thì tôi thay mặt chị dâu cảm ơn cô trước!”

Nghe vậy, Hạ Phi Dương cười xấu hổ. Nhớ ngày trước bọn họ như bóng với hình, sao bây giờ lại trở nên xa cách nhau rồi? Hôm nay Tần Tấn Tài còn vì một người phụ nữ khác mà nói lời cảm ơn mình. Mặc dù trong lòng tràn đây phức tạp, nhưng Hạ Phi Dương vẫn mau chóng thu liễm cảm xúc của mình, bắt đầu kiểm tra cho Tô Lam.

Lúc trước trong bội đội đặc chủng, cô ta là lính trinh sát, hơn nữa còn kiêm chức đội y. Mặc dù sau này không làm bác sĩ, nhưng vẫn biết khám sơ qua.

Đây cũng là lý do mà Tân Tấn Tài nhờ cô ta giúp đỡ.

Sau khi đám người Quan Hạo Nhân khiêng Quan Triều Viễn sang phòng bên cạnh, trong phòng chỉ còn lại Tô Lam và Hạ Phi Dương. Cô ta đứng bên đầu giường buồn bã nhìn Tô Lam.

Lúc này sắc mặt Tô Lam trắng bệch, vết thương trên cánh tay đã cầm máu, không còn tiếp tục chảy máu, nhưng dấu bầm trên cổ lại rất rõ ràng, hiển nhiên là vừa rồi Quan Triều Viễn đã ra tay. Lúc này cô ấy đang nằm trên giường, quần áo xộc xệch, yếu ớt như búp bê thủy tinh chạm vào sẽ vỡ tan.

Cảnh tượng này rất quen thuộc, khiến Hạ Phi Dương không nhịn được lâm vào hồi ức.

Nhiều năm trước, Hạ Tâm Dương cũng từng xuất hiện trước mặt cô ta với dáng vẻ thế này. Chẳng qua khi đó thân phận và hoàn cảnh của Hạ Tâm Dương và Tô Lam hoàn toàn khác nhau.

Chị cô ta quá thê thảm, còn Tô Lam thì có thể yên tâm nằm chờ ở bên cạnh Triều Viễn, hưởng thụ sự yêu thương của anh ấy, sinh những đứa con hoạt bát đáng yêu cho anh ấy.

Tại sao thế giới này lại không công bằng đến thế? Cô ta từng cho rằng chuyện nảy sẽ xảy ra với chị gái và Quan Triều Viễn. Nhưng không ngờ sau một hồi ngoài ý muốn, tất cả đều thay đổi.

Mười hai anh em vốn không thể chia lìa, dùng thủ đoạn gì cũng không thể ly gián, vì sự cố đó mà cuối cùng mỗi người một ngả, thậm chí trở mặt thành thù. Bây giờ Thẩm Tư Huy, Quan Hạo Nhân, Hoa Đông, Tần Tấn Tài và Quan Triều Viễn thành một nhóm. Bảy người còn lại, hai người âm dương cách biệt, còn lại đều rải rác khắp nơi, cả đời không gặp lại.

Bây giờ ngầm lại, cứ như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua. Chỉ trong chớp mắt đã nhiều năm trôi qua. Họ gánh vác đau khổ áy náy đối với Hạ Tâm Dương, kéo dài hơi tàn sống trên cõi đời này.

Có lẽ người khác đều không biết, khi mọi người cho rằng Quan Triều Viễn và Hạ Tâm Dương là một cặp trời sinh, trai tài gái sắc thì Hạ Phi Dương – người có một gương mặt giống hệt với Hạ Tâm Dương lại âm thầm rung động với người sẽ trở thành anh rể của mình. Đôi khi cô †a sẽ ác độc nghĩ tại sao chị mình không chết đi? Nếu chị ta chết thì có lẽ mình sẽ có cơ hội thay thế chị ta đứng bên cạnh Quan Triều Viễn.

Nhưng khi ngày đó thật sự đến, Hạ Phi Dương lại phát hiện mình không có dũng khí bày tỏ tình cảm với Quan Triều Viễn. Thậm chí cảm thấy sau khi chị gái qua đời, cô ta còn ảo tưởng về Quan Triều Viễn chính là làm bẩn tình thân với chị gái!

Cho nên Hạ Phi Dương đã đưa ra quyết định, cô ta yêu cầu Alexander và những người khác giữ bí mật về cái chết của chị gái. Cô ta không muốn Quan Triều Viễn sống trong đau khổ áy náy.

Bởi vì đây cũng là tâm nguyện của chị gái trước khi chết.

Hạ Phi Dương và Hạ Tâm Dương là song sinh. Cho dù trước lúc lâm chung, chị gái không nói một lời, nhưng chỉ cần một ánh mắt, cô ta vẫn có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng chị ấy.

Cho nên cô ta đã làm quyết định thay chị gái.
 
Chương 4600


Chương 4600

Nhưng Hạ Phi Dương không thể ngờ được răng, đúng như lời Alexander từng nói, Hạ Phi Dương cho rằng một người đàn ông sỉ tình như Quan Triều Viễn nhất định sẽ bị nhốt trong thiên la địa võng của Hạ Tâm Dương không thể thoát ra ngoài, cho nên mình cân cho anh ấy thời gian giảm xóc. Nếu một năm không được thì hai năm, hai năm không đủ thì ba năm, năm năm cũng được. Thậm chí là bảy năm, mười năm, cô ta vẫn sẵn lòng chờ đợi.

Nhưng điều khiến họ không thể dự đoán được là Quan Triều Viễn lại điều chỉnh lại tâm trạng chỉ trong ba năm ngắn ngủi. Họ xa cách chín năm, anh thậm chí đã kết hôn năm năm, còn có mấy đứa con. Đối với Hạ Phi Dương, đây không thể nghi là cú sốc quá lớn.

“Khụ khu!”

Tiếng ho khan suy yếu đánh thức Hạ Phi Dương. Cô ta cúi đầu nhìn Tô Lam năm co người trên giường, trong đầu chợt nảy sinh một ý nghĩ tội ác. Cô ta cúi đầu nhìn bàn tay dính máu tươi của Quan Triều Viễn, lúc này chỉ cần cô ta hạ quyết tâm bóp cổ Tô Lam, khiến cô nghẹt thở, khiến cô biết mất khỏi thế giới này, vậy thì có phải mình sẽ có cơ hội thay thế chị gái, thay thế Tô Lam đứng bên cạnh Quan Triều Viễn mãi mãi không?

Không hiểu sao lúc đối mặt với chị gái, cô ta cũng chỉ hâm mộ mà thôi.

Nhưng hôm nay gặp Tô Lam, cô ta lại tràn ngập ghen ghét. Mỗi khi nhớ lại cảnh tượng Quan Triều Viễn đưa di động đến trước mặt mình, ngọn lửa ghen ty trong lòng cô ta lại bốc cháy hừng hực.

Năm đó nếu không xảy ra ngoài ý muốn đó, không chừng Quan Triều Viễn đã sớm trở thành anh rể của mình. Mặc dù hai người họ vô cùng ăn ý, nhưng cô ta chưa từng thấy Quan Triều Viễn cài ảnh của Hạ Tâm Dương thành màn hình điện thoại.

Cũng chính vì động tác rất nhỏ này khiến tình cảm che giấu chín năm của cô ta bắt đầu không nhịn được muốn tìm chỗ giải tỏa. Đầu óc cô ta trống rồng, kìm lòng không đậu vươn tay về phía Tô Lam, càng ngày càng gần…

Khi bàn tay cô ta sắp đụng vào cổ của Tô Lam, lông mi của Tô Lam khẽ run lên, đôi mắt xinh đẹp mở ra. Vừa mở mắt, cô thấy Hạ Phi Dương vươn tay về phía cổ mình, đầu óc cô thoáng trống rỗng.

Thực ra trước khi hôn mê, cô đã biết người phụ nữ trước mặt mình chính là Hạ Phi Dương. Bây giờ thấy Hạ Phi Dương đứng ở đầu giường, Tô Lam vô cùng kinh ngạc.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt rất phức tạp, tràn đầy những điều khó nói.

“Cô tỉnh rồi à?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Cô là ai vậy?”

Hai người đồng thời lên tiếng, đồng thời cắt ngang mạch suy nghĩ của đối phương. Hai người sửng sốt một lát, sau đó Hạ Phi Dương nói trước: “Tôi là Hạ Phi Dương. Tần Tấn Tài kêu tôi kiểm tra vết thương cho cô.”

Ánh mắt Tô Lam rất trong trẻo.

Cô nhìn Hạ Phi Dương, không có xoi mói cũng không có thù địch, vô cùng hiền hòa: “Làm phiền cô.”

Bởi vì tà niệm vừa lướt qua trong đầu mình nên khi đối mặt với Tô Lam, Hạ Phi Dương hơi chột dạ. Ánh mắt cô ta lập lòe, cúi đầu bắt đầu khám cho Tô Lam.

Trong suốt quá trình, Tô Lam rất phối hợp. Hạ Phi Dương kiểm tra cho cô từ trên xuống dưới, phát hiện trên người cô ngoài vết dao trên cánh tay thì không có vết thương hở nào.

“Để tôi băng bó cánh tay cho cô.

Dấu tay trên cổ có lẽ còn cần một ít thời gian mới biến mất, ngoài ra không có vấn đề gì to tát.” Hạ Phi Dương vừa nhanh tay băng bó cho cô vừa nói.

Tô Lam gật đầu: “Cảm ơn cô.”

Ánh mắt Hạ Phi Dương lập lòe, nhớ tới vừa rồi mình suýt nữa có ý đồ xấu với Tô Lam, cô ta càng né tránh: “Chuyện nhỏ mà thôi.”
 
Chương 4601


Chương 4601

Đối mặt với Hạ Phi Dương, Tô Lam có rất nhiều nghi vấn. Cô ấy là Quan Triều Viễn có quan hệ gì? Trước kia hai người đã tiến triển tới bước nào? Tại sao bao nhiêu năm chưa từng gặp mặt, nhưng lại chạm trán vào lúc này? Tô Lam cấp bách muốn biết đáp án của những câu hỏi này. Nhưng đồng thời cô cũng tự nhủ, nếu mình hỏi ngay bây giờ thì có phải là không ổn không?

Đối diện với ánh mắt ngo ngoe của Tô Lam, Hạ Phi Dương biết cô có rất nhiều nghỉ vấn, rõ ràng là muốn hỏi, nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu.

“Trước kia tôi với Quan Triều Viễn là chiến hữu. Đã có tám năm rồi không liên lạc với nhau. Lần này tôi tới thành phố Ninh Lâm là muốn ôn chuyện với anh ấy, nhưng không ngờ lại gặp sự cố ngoài ý muốn này.”

Lời nói của Hạ Phi Dương đã dễ dàng phủ định nghỉ hoặc trong lòng Tô Lam. Cho dù cô vẫn còn nghi ngờ, nhưng sau khi nghe Hạ Phi Dương trả lời, cô cũng không tiện hỏi thêm gì nữa, không thì sẽ khiến cô có vẻ rất hẹp hòi.

Khi Tô Lam đang định lên tiếng thì cửa phòng đột nhiên bị gõ vang “Cốp cốp cốp!”

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, kèm theo đó là giọng nói vô cùng lo lắng của Tần Tấn Tài: “Phi Dương, chị dâu đã tỉnh dậy chưa?”

Hạ Phi Dương còn chưa kịp đáp lại thì đã thấy Tô Lam lật đật bật dậy, nhìn cửa lớn tiếng đáp: “Tôi không sao.

Có phải Quan Triều Viễn xảy ra chuyện không?”

Nghe thấy giọng Tô Lam, Tần Tấn Tài lập tức tỉnh táo, cao giọng nói: “Chị dâu tỉnh rồi! May quá! Bây giờ cô ra đây ngay cho tôi! Nếu cô còn không đi xem anh hai thì anh ấy sẽ nổ tan xác mà chết mất!”

“Nổ tan xác mà chết?”

Thế là thế nào? Tô Lam ngơ ngác lặp lại, sau đó hoảng sợ, lảo đảo bò dậy.

Hạ Phi Dương nhìn Tô Lam lảo đảo chạy ra ngoài cửa. Thấy Tô Lam, Tần Tấn Tài lập tức kéo tay cô chạy ra ngoài.

“Khoan đãi! Anh mới nói nổ tan xác mà chết rốt cuộc là sao?” Tô Lam vừa bị Tần Tấn Tài kéo đi vừa lo lắng hỏi.

Thấy tới lúc này mà Tô Lam còn chưa hiểu rõ tình huống, Tần Tấn Tài vô cùng nôn nóng: “Trời ạ! Chị dâu, chẳng lẽ cô không biết Tô Bích Xuân hạ thuốc cho anh hai nặng cỡ nào sao? Bây giờ nếu anh ấy không thể làm với cô một trận thì có thể ngồi chờ chết được rồi, hiểu chưa?”

Tô Lam lập tức ngây ngẩn cả người, sắc mặt đỏ bừng. Cô ta im lặng đi theo sau Tần Tấn Tài, chạy ra khỏi phòng. Mà Hạ Phi Dương vẫn đứng đăng sau, nghe Tần Tấn Tài nói hết câu, khuôn mặt cô ta tràn ngập tối tăm, đôi mắt tràn đầy đau thương.

Cho dù đã biết Tân Tấn Tài tìm Tô Lam để làm gì, cho dù biết muốn cứu được Quan Triều Viễn chỉ có cách này, nhưng khi thấy Tần Tấn Tài đưa Tô Lam vào phòng của Quan Triều Viễn, cô ta vẫn đau lòng đến nghẹt thở.

Alexander đứng ngoài phòng khách phát hiện vẻ mặt của Hạ Phi Dương không đúng lắm, sải bước đi tới: “Phi Dương, em còn muốn tiếp tục ở đây à?”

Lời nói của Alexander có chứa ẩn ý.

Hạ Phi Dương ngơ ngác nhìn ông ta, không biết ông ta đang hỏi mình có phải vẫn muốn chờ Quan Triều Viễn đáp lại tình cảm của mình, hay là hỏi mình đang chờ anh ấy tỉnh táo lại hay không.

Nhưng bất kể là kết quả nào thì có lẽ Hạ Phi Dương cũng không thể chịu đựng nổi.

Cô ta hiểu biết Quan Triều Viễn. Một khi anh đã nhận định một người phụ nữ nào thì cho dù bên cạnh anh có hàng trăm hàng ngàn cô gái khác xuất sắc hơn người kia, anh cũng sẽ không bao giờ ngó ngàng tới người khác. Cho nên nếu mình muốn chờ anh ấy đáp lại tình cảm của mình thì e rằng cả đời này cũng không có khả năng. Nếu mình còn tiếp tục ở lại đây, không lâu sau có lẽ sẽ thấy Quan Triều Viễn khỏe mạnh đứng trước mặt mình, nhưng khoảng thời gian này cũng là khoảng thời gian gian nan nhất đối với mình. Cô ta đứng ngoài cửa si ngốc chờ, còn người đàn ông mình yêu lại ở trong phòng ân ái với một người phụ nữ khác. Sao cô ta có thể chịu được sự thật nghiệt ngã này?
 
Chương 4602


Chương 4602

Chỉ cần nghĩ tới lát nữa Quan Triều Viễn và Tô Lam sẽ xảy ra chuyện gì, cô ta lại đau lòng đến mức nghẹt thở.

“Alexander, anh có thể đưa tôi về khách sạn được không?” Hạ Phi Dương suy yếu nói, sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn như sắp gục ngã.

Alexander lo lắng tiến lên đỡ cô ta: “Phi Dương, em không sao chứ?”

Hạ Phi Dương lắc đầu, miễn cưỡng cười gượng: “Tôi không sao. Ở đây đã có Tân Tấn Tài rồi, tin rằng Triều Viễn sẽ bình yên vô sự. Chẳng qua tôi cảm thấy hơi mệt. Tôi muốn về khách sạn nghỉ ngơi trước.”

Nghe vậy, Alexander nở nụ cười.

Anh ta còn ước gì Hạ Phi Dương có thể mau chóng rời khỏi nơi thị phi nay. Ở lại đây càng lâu thì cô ấy sẽ càng mong chờ Quan Triều Viễn, nhưng sẽ càng dễ dàng đau lòng hơn. Bây giờ Quan Triều Viễn đã biết tin Tâm Dương đã chết, có lẽ nửa cuộc đời sau cậu ta sẽ không được thoải mái, thế là đủ rồi.

Bất kể Hạ Tâm Dương và Hạ Phi Dương nghĩ gì, nhưng trong mắt Alexander, đây là nhân mà Quan Triều Viễn đã trồng xuống thì anh phải gánh vác quả.

Trên đường về, Alexander lái xe thật nhanh, muốn mau chóng đưa Hạ Phi Dương rời khỏi nơi thị phi đó. Trên ghế phụ, Hạ Phi Dương không nói một lời, đôi mắt vô hồn, nhìn rất chật vật. Thấy vậy, Alexander vô cùng đau lòng. Ông ta muốn an ủi, nhưng lại không biết nên nói thế nào, chỉ có thể im lặng ở bên cạnh cô ta.

Lúc ở bộ đội, ông ta đã nảy sinh tình cảm với Hạ Phi Dương, chẳng qua khi đó ông ta biết Hạ Phi Dương chỉ chú ý tới Quan Triều Viễn. Mặc dù cô che giấu rất tốt, không cho bất cứ ai phát hiện tình cảm của mình dành cho anh rể tương lai. Nhưng Alexander là ngoại lệ, bởi vì ông ta thích Hạ Phi Dương, cho nên rất để ý tới những hành vi cử chỉ của cô ta.

Ông ta dễ dàng phát hiện ánh mắt của Hạ Phi Dương sẽ kìm lòng không đậu nhìn theo Quan Triều Viễn. Đôi khi ông ta còn có thể thấy lúc Quan Triều Viễn và Hạ Tâm Dương ở bên nhau, Hạ Phi Dương sẽ lộ ra vẻ mặt hâm mộ.

Khi đó Alexander luôn im lặng chờ đợi. Ông ta muốn chờ cho Quan Triều Viễn và Hạ Tâm Dương nước chảy thành sông, khi đó chắc Hạ Phi Dương cũng sẽ bỏ cuộc. Vậy thì ông ta sẽ có cơ hội.

Nhưng ai ngờ Hạ Phi Dương còn chưa bỏ cuộc thì Hạ Tâm Dương đã xảy ra chuyện. Alexander biết tại sao lúc trước Hạ Phi Dương lại kêu mọi người đều giấu Quan Triều Viễn, không nói với anh ta biết chuyện Hạ Tâm Dương đã qua đời. Bởi vì trong lòng cô ấy vẫn còn ôm hy vọng. Cô ấy hy vọng sau khi thời gian trôi qua, Quan Triều Viễn có thể quên Hạ Tâm Dương, tiếp nhận mình.

Nhưng kế hoạch thay đổi không kịp.

Hạ Phi Dương cố ý không gặp Quan Triều Viễn suốt chín năm, chín năm sau cô ta đột nhiên xuất hiện, lại không biết Quan Triều Viễn đã sớm thành gia lập nghiệp, thậm chí còn có mấy đứa con.

Trong mắt Alexander, Hạ Phi Dương quá đơn thuần, cũng suy nghĩ lý tưởng hóa về tình cảm. Cô ta cho rằng Quan Triều Viễn là mẫu đàn ông thâm tình, nhưng cô ta quên mất rằng khi cô ta đứng trên cầu ngắm phong cảnh, cũng có một người khác đứng bên cửa sổ nhìn cô ta trên cây cầu.

Trong suốt chín năm qua, Hạ Phi Dương ra nước ngoài học tập. Cô ta cho mình từng ấy thời gian để quên đi sự áy náy với chị gái, cũng muốn từ bỏ tình cảm với Quan Triều Viễn. Chẳng qua cô ta phát hiện mình không làm được, cho nên lân này cô ta mới trở về thành Ninh Lâm, muốn thỏa mãn ước mơ công chúa của mình.

Tiếc rằng, hiện thực luôn nghiệt ngã hơn lý tưởng rất nhiều. Tô Lam và Quan Tử Việt đã hoàn toàn đánh vỡ giấc mộng của cô ta.

“Phi Dương, kế tiếp em định làm gì?”

Lúc trước cô ta biết Quan Triều Viễn ở nước ngoài nên mới từ bỏ thị trường †rong nước, ra nước ngoài phát triển.

Nếu lần này Hạ Phi Dương hoàn toàn hết hy vọng, chuẩn bị ra nước ngoài thì Alexander sẽ luôn ở bên cạnh cô ta vượt qua khoảng thời gian khó khăn, sau đó bày tỏ tình cảm của mình.
 
Chương 4603


Chương 4603

“Tôi…” Hạ Phi Dương do dự một lát, vẻ mặt rất rối rắm: “Tôi muốn ở lại mấy ngày rồi rời đi. Mấy ngày nữa vừa lúc tôi cần tham dự một show trình diễn thời trang ở Los Angeles.”

“Hay là lúc đó anh đi cùng em.”

Alexander cẩn thận hỏi, sợ bị từ chối.

Nhưng lúc này, trong lòng Hạ Phi Dương đang trống trơn. Cô ta cần có một người để tâm sự và giải bày. Cô ta nhìn Alexander, bất lực tựa đầu lên vai ông ta: “Alexander, có thể cho tôi mượn bờ vai của anh một lát được không?”

Alexander cứng đờ cả người, khuôn mặt tím tái như gan lợn.

“Đương… đương nhiên là được.” Cho dù em muốn tựa vào bao lâu, muốn tựa vào lúc nào, bờ vai của anh vĩnh viễn dành cho em.

Câu này Alexander không nói thành lời, chỉ im lặng nghĩ trong lòng.

Chiếc xe màu đen như báo săn lao vun vút trong màn đêm. Chẳng qua hai người trong xe đều có tâm trạng khác nhau.

Sau khi Alexander và Hạ Phi Dương rời đi, trong phòng Quan Triều Viễn lại là một cảnh tượng khác. Dưới tác dụng của thuốc tê, cuối cùng Quan Triều Viễn cũng bình tĩnh lại. Sau đó Tần Tấn Tài lại dùng thuốc đặc hiệu bài trừ mê hương trong người Quan Triều Viễn ra ngoài.

Mọi người khẩn trương nhìn anh, chờ anh tỉnh táo lại. Sau năm phút lo lắng chờ đợi, Quan Triều Viễn đã tỉnh lại.

Anh mở mắt ra, mơ màng nhìn mấy bóng người quen thuộc trước mặt. Thị giác của anh đã khôi phục bình thường, giác quan cũng đã hồi phục. Nhìn mọi người, anh cảm nhận được đau đớn trên đùi và cánh tay của mình. Anh cau mày xoa huyệt thái dương, giọng khàn khàn: “Sao các cậu đều ở đây?”

Nghe Quan Triều Viễn lên tiếng, Tần Tấn Tài vừa mừng vừa sợ. Nhưng nghe Quan Triều Viễn hỏi xong, vẻ mặt anh ta trở nên do dự, cẩn thận hỏi: “Anh hai, anh còn nhận ra tôi không?”

Quan Triều Viễn lạnh lùng, không kiên nhãn nhìn lướt qua Tần Tấn Tài, rõ ràng là không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Lúc này đầu óc anh vẫn hỗn loạn, chỉ nhớ sau khi nhận được điện thoại, anh tới khách sạn Alice để tìm Tô Lam.

Nhưng bây giờ hình như anh không thấy Tô Lam đâu, chỉ thấy một đám người không liên quan.

Nếu đám người Tần Tấn Tài mà biết Quan Triều Viễn coi họ là người không liên quan thì có lẽ sẽ hộc máu. Dù sao để giúp Quan Triều Viễn khôi phục lý trí, cả đám đều ăn hành sấp mặt cơ mài “Này… tôi sẽ đi gọi chị dâu ngay!”

Tần Tấn Tài gãi mặt mình, ánh mắt né tránh: “Anh hai, có phải anh khó chịu lắm không? Không sao, chị dâu sẽ tới ngay. Chẳng qua tôi nhắc nhở anh một chút, bây giờ cô ấy đang rất suy yếu, lát nữa anh phải kiềm chế đấy!”

Dứt lời, Tân Tấn Tài nhanh như chớp chạy ra ngoài, sang phòng bên tìm Tô Lam. Còn đám người Thẩm Tư Huy thì cũng bắt đầu suy tư.

Phải biết rằng tính cách Quan Triều Viễn khó chịu là bí mật công khai. Họ không muốn đụng vào nòng súng vào lúc này, cho nên mau mau chuồn đi mới là tốt nhất!

Quan Hạo Nhân nhìn Quan Triều Viễn, sờ mũi nói: “Anh hai, chị dâu đang bị thương, Hạ Phi Dương đang ở phòng bên cạnh băng bó cho chị ấy, lát nữa anh nhớ nhẹ nhàng chút, đừng làm cho người ta tàn phế, biết chưa?”

Thẩm Tư Huy cũng gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, kiềm chế một chút, bọn em không quấy rây hai người đâu…”

Nói xong, hai người Quan Hạo Nhân cũng mau chóng rời đi, trong phòng chỉ còn lại Quan Triều Viễn không hiểu ra sao.
 
Chương 4604


Chương 4604

Anh cau mày, Tô Lam bị thương?

Hơn nữa còn là Hạ Phi Dương băng bó vết thương cho cô ấy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Khi Quan Triều Viễn còn chưa hiểu ra sao thì Tân Tấn Tài đã kéo Tô Lam lảo đảo chạy vào. Anh ta đẩy Tô Lam vào phòng, sau đó mau chóng lùi ra ngoài cửa: “Anh hai, em đã đưa cô ấy vào rồi, hai người đóng cửa lại mà giải quyết đi. Bọn tôi không quấy rây anh đâu!”

Dứt lời, Tân Tấn Tài nhanh như chớp chạy đi.

Mãi tới lúc này, Quan Triều Viễn mới quay sang nhìn Tô Lam. Cô đứng ở cửa, chiếc áo len trắng đã bị xé tan nát.

Trên mu bàn tay phải bị cứa một vết, áo len bị máu nhuộm đỏ, gương mặt quyến rũ còn dính vết máu chưa khô. Điều khiến anh lo lắng là trên cổ cô còn có dấu bàn tay rất rõ ràng, dấu vết rất sâu, để lại bầm tím trên chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn.

Chỉ dựa vào dấu ấn đó, Quan Triều Viễn đã phán đoán được cường độ, rõ ràng là muốn gi ết chết Tô Lam. Khí áp chung quanh anh lập tức giảm xuống 0 độ, khuôn mặt tối tăm bước tới trước mặt Tô Lam.

Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh với Tô Lam mới tách ra một khoảng thời gian mà cô ấy lại biến thành thế này? Tại sao Tân Tấn Tài và Thẩm Tư Huy cũng tới khách sạn này?

“Tô Lam…” Quan Triều Viễn cúi đầu gọi Tô Lam. Anh tiến nên nắm tay cô, phát hiện bàn tay cô lạnh lẽo. Khi anh muốn chạm vào má cô, phát hiện trong mắt cô lại lộ ra sợ hãi, ngay cả thân thể cũng lùi lại theo phản xạ.

“Sao lại như vậy?” Tay Quan Triều Viễn vừa đụng vào má của Tô Lam thì phát hiện dấu bàn tay trên cổ cô vừa khớp với bàn tay của mình.

“Tô Lam, anh… Quan Triều Viễn khó tin lùi lại một bước, trong mắt tràn ngập khiếp sợ, sau đó bị màu đen nuốt chứng, ánh mắt của anh cũng trở nên vô cùng âm u, khiến người ta không thể thấy rõ cảm xúc.

Thấy dáng vẻ này của anh, Tô Lam hoảng sợ. Nghe thấy Quan Triều Viễn kêu tên mình, cô vẫn không yên tâm. Cô còn sợ hãi không biết người đàn ông †rước mặt này có phải sẽ vẫn làm tổn thương mình hay không. Dù gì đi nữa, cho dù lát nữa tới gần vẫn sẽ bị anh gây tổn thương, cô lại không suy nghĩ nhiều.

Nếu cô không nhìn nhầm thì trong mắt người đàn ông này tràn đầy lo lắng.

Tô Lam cảm thấy mình như mơ thấy một giấc mơ. Cô cười nhìn Quan Triều Viễn.

“Tô Lam…”

Thấy Tô Lam cười, Quan Triều Viễn vừa định hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì thấy cô bỗng rơi nước mắt. Quan Triều Viễn vươn tay lau nước mắt cho cô, nhưng phát hiện nước mắt của cô nước nhiều.

Tô Lam bị bóp cổ hai lần, cổ họng đau đớn. Mỗi khi nói một chữ đều cảm thấy cổ họng đau rát, vô cùng khó chịu. Cô cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn phát hiện Tô Lam chỉ nhìn mình, rõ ràng đang cười, nhưng lại cứ rơi nước mắt. Anh siết chặt nắm tay, trực tiếp bế cô lên giường.

“Em còn đau không?”

Quan Triều Viễn giúp Tô Lam xử lý vết thương. Thấy trên cổ trên mặt cô toàn là thương thích, anh khàn giọng hỏi: “Là anh làm em bị thường à?”

Tô Lam lắc đầu, nhưng vừa nhúc nhích thì cổ đau đớn như sắp đứt lìa.

Cổ cô rất đau, cánh tay cũng rất đau. Trước khi gặp Quan Triều Viễn, cô vốn dĩ có thể nhãn nại đau đớn trên người.

Nhưng vừa thấy ánh mắt lo lắng của Quan Triều Viễn, cô bỗng cảm thấy vô cùng tủi thân.

“Đừng nhúc nhích!” Thấy phản ứng của cô, Quan Triều Viễn vội vàng đè cô nằm yên, đặt cô lên giường, mềm giọng trấn an: “Em ngủ một giấc đi.”
 
Chương 4605


Chương 4605

Tô Lam vẫn nhìn Quan Triều Viễn, không nhắm mắt lại. Cô nghe thấy Quan Triều Viễn nói gì, chẳng qua cô sợ mọi thứ chỉ là ảo giác. Cô sợ mình vừa nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra sẽ lại thấy Quan Triều Viễn muốn bóp ch3t mình.

Quan Triều Viễn cúi đầu hôn lên trán cô, xoa đầu cô: “Nghe lời, đừng lộn xôn, năm yên dưỡng thương đi.”

Cặp môi mỏng của Quan Triều Viễn hôn lên trán cô, đó là có độ ấm, cho dù nhiệt độ hơi thấp. Tô Lam hơi hoảng hốt, có lẽ không phải cô đang mơ, Quan Triều Viễn đã khôi phục lại rồi.

Chẳng qua anh dịu dàng với cô như vậy là chân thật sao?

Sau khi tỉnh táo lại, Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam, dược tính trong người lại phát huy tác dụng. Anh biết rõ lúc này mình muốn gì. Chẳng qua thấy dáng vẻ của Tô Lam, sao anh có thể muốn cô vào lúc này.

Quan Triều Viễn xoa mặt cô, đứng dậy: “Ngoan ngoãn nằm ở đây đi, lát nữa anh sẽ đưa em về. Anh đi tắm trước đã.”

Quan Triều Viễn không nhớ rõ chuyện đã xảy ra, cho nên anh cũng quên mất sau khi tắm nước lạnh thì dược hiệu trong người sẽ càng mạnh hơn. Tần Tấn Tài chỉ cho anh dùng thuốc tê bình thường mà thôi. Nhưng mê hương mà Tô Bích Xuân dùng trên người anh đã từng được thí nghiệm trên vô số người.

Cho nên chỉ cần thuốc tê mất hiệu lực, mê hương trên người anh sẽ lại phát huy hiệu lực.

Anh vào phòng tắm, Tô Lam năm trên giường. Cổ cô rất đau, trên người dần dần có chút sức lực. Cô muốn đứng dậy, nhưng cả người đau đớn, cứ như không phải là thân thể của mình, chỉ cần dùng sức một chút sẽ đau đớn nhe răng nhếch miệng.

Quan Triều Viễn ở trong phòng tắm xối nước lạnh. Anh vần còn bị thương, xối nước lên người sẽ chỉ khiến mình đau đớn hơn.

Tô Lam bị thương đến mức này, rất có khả năng là chính anh ra tay. Nếu thật sự là mình làm thì anh sẽ không tha thứ cho bản thân mình.

Tô Lam đang ở bên ngoài, nhưng nghĩ tới tình huống của mình, nghĩ tới thương tích của Tô Lam, Quan Triều Viễn lại không ra ngoài. Dược hiệu không ngừng xâm nhập đầu óc anh.

Tô Lam nằm ở chỗ cách Quan Triều Viễn không xa. Cô không biết Quan Triều Viễn ở bên trong bao lâu, cô chỉ biết dường như đã trôi qua rất lâu, lâu đến mức cô đều lo lắng. Vết thương trên người cô vẫn rất đau, nhưng chỉ cần nghĩ tới Quan Triều Viễn, cô lại căn răng xoay người đứng dậy, dùng tay đỡ đầu mình, gian nan bò dậy, thất tha thất thểu đi về phía Quan Triều Viễn.

Khi tới phòng tắm, cô nhận thấy cửa phòng tắm không khép. Cô mở cửa, lập †ức nhìn thấy cảnh tượng mỹ nam đang †ắm. Khi anh quay đầu lại, giọt nước còn đang chảy xuống từ trên trán, nhìn Tô Lam xuyên qua màn nước. Hai người đều ngừng thở.

“Em vào làm gì? Ra ngoài!”

Giọng Quan Triều Viễn trầm thấp, còn mang theo áp lực. Rõ ràng lời nói hung ác như vậy, nếu là Quan Triều Viễn bình thường thì Tô Lam đã sớm sợ chết, nhưng lúc này cô chẳng những không bỏ chạy mà còn đứng đó nhìn anh. Mặc dù cô không biết đã xảy ra chuyện gì sau khi mình ngất xỉu, nhưng cô dám khẳng định cảnh tượng đang xảy ra không phải là ảo giác. Hình như chỉ có chuyện cô bị Quan Triều Viễn bóp ch3t mới là ảo giác.

Sau khi rống xong, Tô Lam vẫn không ra ngoài, Quan Triều Viễn dứt khoát Xoay người.

Tô Lam cứ nhìn vào anh, ánh mắt như bàn tay nóng rực chạm vào người anh. Anh không dám quay đầu lại, sợ mình sẽ không thể khống chế nổi.

Thấy Quan Triều Viễn vô cùng khó chịu, lại nhớ tới trước khi bị bóp cổ ngất xỉu, Quan Triều Viễn cũng rất muốn tới gần mình, Tô Lam lập tức đi vào phòng tắm. Nghe thấy tiếng bước chân, Quan Triều Viễn quay lại trừng cô, hung ác nói: “anh bảo em ra ngoài, em nghe không hiểu hả?”

Tô Lam nghe hiểu, nhưng cô không nói gì, chỉ ôm chầm lấy eo anh từ sau lưng. Hai người đứng dưới vòi hoa Sen, mặc cho nước lạnh xối lên người.
 
Chương 4606


Chương 4606

Dòng nước chảy lên mặt cô rất lạnh lẽo, rất đau, nhưng cô không buông ra, cô muốn giúp anh.

Quan Triều Viễn nhìn cô, đột nhiên đặt cô lên tường. Tô Lam hơi chững lại vì động tác bất thình lình của anh.

Vòi sen còn đang ch ảy nước.

“Ra ngoài, không thì anh không biết mình sẽ làm chuyện gì đâu.” Quan Triều Viễn khàn giọng nói.

Tô Lam chớp mắt, xem ra Quan Triều Viễn đã khôi phục bình thường. Cô nở nụ cười, rất muốn nói chuyện, nhưng chỉ cần cô mở miệng ra thì cổ họng lại đau nhói chịu không nổi.

“Em còn cười được à?”

Thấy cô đã bị thương đến mức này, rất có khả năng là do mình gây ra, vậy mà cô còn cười với mình.

Thực ra Quan Triều Viễn rất thích nhìn nụ cười của Tô Lam. Nụ cười của cô như ánh năng tươi đẹp, đôi mắt cong lên, còn lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu.

Mỗi lần thấy nụ cười của Tô Lam, anh đều có cảm giác như có ánh nắng chiếu vào trong lòng.

Tô Lam buồn bực. Cô chỉ vui mừng vì thấy anh ấy khôi phục bình thường thôi mà. Cô không thể nói, chẳng lẽ còn không cho cô cười sao?

Cô chỉ cười với người quen thuộc hay là người mình thích mà thôi. Còn đối với người khác, cô luôn lạnh mặt. Thế nên lần đầu tiên gặp cô, rất nhiều người đều cho rằng cô rất lạnh lùng, rất khó gần.

Mà lúc này, nụ cười của Tô Lam chính là độc dược của Quan Triều Viễn.

Người phụ nữ mà anh cần đang ở trước mặt anh, chỉ cân anh tới gần một chút thì mọi chuyện sẽ thuận lợi tiến hành.

Nhưng trên người cô còn có thương tích, chưa chắc đã chịu đựng nổi. Cuối cùng anh vẫn buông Tô Lam ra.

Tô Lam được anh đặt xuống đất. Nhìn Quan Triều Viễn, cô bỗng tiến về phía trước, ôm lấy anh từ sau lưng: “Chồng ơi, đừng đẩy em ra.”

Cô nàng chết tiệt này! Thật là đáng ăn đòn!

Không biết đã qua bao lâu, chỉ cảm thấy sức lực cả người đều cạn kiệt, Quan Triều Viễn mới hoàn toàn giảm bớt. Cô nằm trong lòng anh, đã không còn sức nhúc nhích. Quan Triều Viễn đổi nước lạnh thành nước ấm tắm rửa cho cô, nhưng vẫn không muốn buông tay ra.

Sau khi tắm rửa xong, anh ôm cô lên giường. Nhìn Tô Lam đã mệt mỏi nhắm mắt, anh cũng nhắm mắt lại.

Ngoài cửa, đám người Thẩm Tư Huy đang chờ đợi. Tần Tấn Tài ngáp một cái: “Chỉ bằng thể lực của nh hai, chắc tối nay chị dâu khỏi cần ngủ. Nếu các cậu còn có việc gì thì về trước đi, tôi ở đây canh gác cho.”

Anh ta còn muốn xem thử rốt cuộc loại thuốc đã dồn Quan Triều Viễn đến mức này đang đặt ở đâu.

Nghe vậy, Thẩm Tư Huy đi đến trước mặt anh ta, võ vai anh ta: “Đừng nói nhảm, tôi ở lại, các cậu đều về đi.

Nguyễn Bảo Lan biết lần này tôi tới đây, Tô Lam cũng ở đây nên cô ấy không yên lòng. Tôi ở đây canh gác cũng được, có thể giải thích với cô ấy.”

“Thôi mấy anh tỉnh lại đi” Quan Hạo Nhân tựa vào tường, đạp một chân lên tường cười ấm áp: “Mấy anh đều về đi, dù sao cô bạn gái mà tối hay tôi hẹn cũng chạy mất rồi, vừa lúc ở lại xem tình hình luôn.”

Cuối cùng sau khi thảo luận, Tần Tấn Tài và Lục Anh Khoa sẽ ở lại đây.

Dù gì Tần Tấn Tài cũng là bác sĩ, nếu Quan Triều Viễn và Tô Lam xảy ra vấn đề gì thì anh ta còn có thể ứng phó một chút.

Hôm sau, Tô Lam chỉ cảm thấy cổ càng đau, cả người càng đau mỏi như bị xe tải nghiền qua. Cô mở mắt, nhớ lại chuyện hôm qua, chỉ cảm thấy như nằm mơ.
 
Chương 4607


Chương 4607

Hôm qua Quan Triều Viễn như nổi điên, vừa nghe thấy tên cô là lại muốn bóp ch3t cô. Sau này đám người Tần Tấn Tài đến, rồi sau này Quan Triều Viễn khôi phục, cô còn chủ động chạy vào phòng tắm, nhìn thấy…

Nhớ lại cảnh đó, mặt Tô Lam đỏ ửng. Cô vừa nhúc nhích, Quan Triều Viễn đã tỉnh lại, vươn tay xoa đầu Tô Lam, động tác nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, tạm dừng lại trên chỗ vết thương của cô, ánh mắt trở nên rất đau thương.

Cơ thể Tô Lam rất đau, cô chỉ có thể nằm yên nhìn người đàn ông trước mặt, nhận thấy tay Quan Triều Viễn đang sờ lên mặt mình.

“Lệ… Ưm…

Tô Lam muốn kêu anh. Đêm qua Quan Triều Viễn nói chuyện với cô, còn dung túng cô trêu đùa mình. Mặc dù anh vẫn hung ác như trước, nhưng động tác của anh không thô lỗ như lúc tức giận. Tô Lam vừa kêu tên anh, Quan Triều Viễn đã nhổm dậy cúi đầu nhìn cô: “Sau này em còn dám không?”

Tô Lam không thể lắc đầu, chỉ ngóng trông nhìn anh.

Tối qua Quan Triều Viễn chỉ đòi lấy hai lần. Nhưng cổ cô thật sự rất đau, không tiện làm gì, cô không muốn làm nữa.

“Lệ…” Tô Lam muốn kêu lên Quan Triều Viễn, nhưng vừa nói một chữ thì yết hầu lại đau đớn, chỉ có thể tội nghiệp nhìn anh.

Nghe thấy giọng cô, Quan Triều Viễn nhìn lên cổ cô. Anh muốn chạm vào, nhưng cuối cùng vấn nhịn xuống, xoay người rời khỏi người cô.

Nếu vết thương trên cổ, trên mặt cùng trên cánh tay đều là do mình gây ra… Quan Triều Viễn đen mặt, xoay người đi vào phòng tắm.

Tô Lam có thể nhận thấy cảm xúc của anh thay đổi. Cô không biết anh lại bị sao nữa, chỉ đột nhiên trở nên không vui. Nhưng vết thương của cô thật sự rất đau.

Quan Triều Viễn vào phòng tắm, khoác áo choàng tắm đi ra ngoài. Trong phòng này không có quần áo của anh.

Anh ra ngoài cầm di động gọi điện thoại, sau đó trở về trước mặt Tô Lam, ánh mắt nặng nề nhìn cô.

Tô Lam không biết anh đang nhìn gì. Cô chỉ vươn tay cầm lấy tay Quan Triều Viễn, sau đó nở nụ cười tươi đẹp ấm áp với anh. Đôi mắt của cô cong lên, trông rất dịu dàng.

Quan Triều Viễn nhắm mắt lại. Cô ấy nhìn anh như vậy là đang trấn an cảm xúc của anh sao? Quan Triều Viễn đỡ cô lên, đỡ cổ cho cô, sau đó bế cô vào phòng tắm tắm rửa.

Trước kia làm chuyện này, Tô Lam sẽ thẹn thùng. Nhưng bây giờ cô đã thích cảm giác được anh chăm sóc.

Lúc này cô có thể cảm nhận được sự mềm mại và ngọt ngào trong lòng anh.

Kể từ khi bắt đầu tắm rửa cho cô, Quan Triều Viễn phát hiện Tô Lam vẫn cười nhìn mình. Từ hôm qua phát hiện cô bị thương, cô vẫn cười nhìn anh. Rốt cuộc cô bé này bị sao vậy?

Quan Triều Viễn mềm nhẹ rửa sạch người cho cô, sau đó lại bế cô lên giường. Tô Lam chỉ cần lên tiếng thì cổ họng lại đau. Cho nên cô dứt khoát cầm tay Quan Triều Viễn, viết chữ lên tay anh. Lúc này Tô Lam vạch từng nét chữ lướt lòng bàn tay anh, cứ như lông vũ gãi trái tim anh.

“Thương tích của em không sao.”

Không chờ Tô Lam viết xong, Quan Triều Viễn đã đoán được cô muốn viết gì.

“Sao lại không sao?” Rõ ràng là nặng như thế.

Tô Lam bất mãn chu môi. Quan Triều Viễn thấy cô còn phồng má thì nhéo bên mặt không bị thương của cô: “Sau này em còn nghe lời không?”
 
Chương 4608


Chương 4608

Tô Lam chớp mắt, cầm tay anh nhanh chóng viết: “Có!”

Cho nên anh đừng nói với em là anh với Hạ Phi Dương thật sự có gì đó, được không?

“Sau này bất kể anh gặp chuyện gì, tình huống thế nào, chỉ cần em tới gần gặp nguy hiểm thì nhất định phải né tránh, biết chưa?”

Nghe vậy, Tô Lam cảm thấy anh chính là tên khốn nạn xấu xa nhất! Anh cố ý đối xử với cô như vậy, cố ý thất hứa đi gặp một người phụ nữ khác, hôm qua còn muốn bóp ch3t cô. Vậy mà anh chẳng những không giải thích, còn đe dọa mình. Tô Lam trề môi, viết chữ: “Biết rồi.”

Quan Triều Viễn hài lòng nhéo má cô: “Lát nữa anh sẽ đưa em tới bệnh viện khám. Vết thương trên cổ em hơi nghiêm trọng.”

Tô Lam gật đầu. Có lẽ đêm qua Quan Triều Viễn thật sự không phải cố ý làm tổn thương mình, không thì sao lại dịu dàng như vậy?

“Lại cười ngây ngô gì vậy? Đều bị thương nặng mà em còn vui lắm hả?”

Thấy cô còn cười híp mắt, Quan Triều Viễn không nhịn được lại nhéo má cô.

Ánh mắt Tô Lam phức tạp nhìn Quan Triều Viễn, cô muốn hỏi quan hệ của anh và Hạ Phi Dương, nhưng bây giờ cả người cô đau đớn, không biết nên mở lời như thế nào. Mà Quan Triều Viễn hình như không có ý định giải thích với cô.

Tô Lam im lặng nhìn cô, ánh mắt từ mong chờ biến thành thất vọng.

Cô vẫn tin tưởng Quan Triều Viễn, cho nên mới không tra xét anh. Nếu có chuyện gì anh cảm thấy nên nói cho mình thì anh nhất định sẽ giải thích rõ ràng. Nếu anh ấy không nói thì chắc chắn là có lý do. Trước hôm nay, Tô Lam luôn tự an ủi mình như vậy. Nhưng trong đầu cô vẫn nhớ lại cảnh tượng đêm qua Hạ Phi Dương ôm lấy anh ấy, Quan Triều Viễn vốn đang điên cuồng bỗng dưng yên tĩnh lại, cô không thể quên được.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tô Lam đột nhiên cảm thấy không thể xác định. Nếu có một số việc ngay cả Quan Triều Viễn cũng muốn giấu diếm thì có phải chứng minh thực sự có bí mật không thể nói hay không? Cô đột nhiên cảm thấy thấp thỏm. Ngay khi Tô Lam đang hốt hoảng thì Quan Triều Viễn khẽ hôn lên trán cô: “Anh đi tắm trước. Lát nữa sẽ có người đưa quần áo lên cho em, biết chưa?”

Tô Lam há miệng, nhìn bóng lưng Quan Triều Viễn xoay người rời đi, muốn hỏi gì đó, nhưng cổ họng đau đớn không thể phát ra thanh âm, chỉ có thể †rơ mắt nhìn Quan Triều Viễn vào phòng tắm.

Một lát sau, tiếng nước chảy vang lên. Cô hoảng hốt ngồi dậy. Mặc dù trên người còn đau đớn, nhưng vẫn không bằng cảm giác khó chịu trong lòng. Cô đang chờ Quan Triều Viễn giải thích với mình.

Tô Lam vừa ngồi dậy thì nghe thấy có tiếng chuông cửa, theo bản năng nhìn vào phòng tắm, muốn kêu Quan Triều Viễn, nhưng cổ họng quá đau. Sau đó cô phản ứng lại, Quan Triều Viễn đang tắm, không thể ra mở cửa được. Nghĩ tới đây, cô dứt khoát đứng dậy đi tới cửa phòng, mở cửa ra. Nhưng sau khi thấy rõ người kia, vẻ mặt của cô lập tức cứng đờ.

Tại sao lại như vậy?

Người tới chính là Hạ Phi Dương, hơn nữa vẻ mặt của cô ta hoàn toàn khác hẳn. Thấy mình, vẻ mặt cô ta rất lạnh lùng, còn kìm nén sự phẫn nộ, không che giấu thái độ thù địch, khác hẳn với Hạ Phi Dương đêm qua. Cũng chính vì sự phẫn nộ lộ liễu này nên Tô Lam đột nhiên bất an.

Vẻ mặt cứng đờ của Tô Lam lọt vào mắt Hạ Phi Dương. Hạ Phi Dương nhìn Tô Lam mặc áo choàng tắm, trên cổ còn có vết thương, ánh mắt lạnh như băng. Tô Lam cứ thế nhìn cô ta, nhất thời không biết mình nên có phản ứng như thế nào. Bây giờ Hạ Phi Dương hùng hổ quay về, là muốn tính sổ với mình à? Nhưng theo lý mà nói cô mới là vợ chính quy của Quan Triều Viễn, cô mới là người đúng lý hợp tình! Nhưng hai người cứ như đổi chỗ cho nhau.

Thái độ hùng hổ của Hạ Phi Dương cho Tô Lam cảm giác như mình mới là kẻ thứ ba.

“Triều Viễn có đây không?” Hạ Phi Dương lạnh giọng hỏi, ánh mắt nhìn Tô Lam rất khó chịu.
 
Chương 4609


Chương 4609

Tô Lam không lên tiếng. Cho dù cổ họng của cô bình thường, cô cũng không muốn nói chuyện với người phụ nữ này, càng không muốn nói cho cô ta Quan Triều Viễn đang ở đâu.

Trong tay cô ta còn cầm một thứ, thấy Tô Lam không có phản ứng, cô †a thản nhiên liếc nhìn cô rồi xoay người đi vào phòng.

Tô Lam nhìn bóng lưng cô ta.

Dáng người cao gầy, váy trắng nhẹ nhàng, rất có khí chất, chỉ cần một bóng lưng cũng đủ thu hút tâm mắt. Huống chỉ người phụ nữ này còn có một khuôn mặt rất xinh đẹp. Đây là bạch nguyệt quang trong lòng Quan Triều Viễn à?

Tô Lam đột nhiên khó chịu. Chỉ cần nghĩ tới có lẽ Quan Triều Viễn đã từng yêu đương với người phụ nữ này, từng đối xử với cô ta như đối với mình, cô lại không thoải mái.

Quan Triều Viễn không ở trong phòng, Hạ Phi Dương không đi đến phòng tắm, đương nhiên không thấy Quan Triều Viễn.

Cô ta đặt chiếc túi lên giường, quay lại nhìn Tô Lam, ánh mắt lạnh như băng, xem ra rất ghét cô.

Tô Lam không tự chủ được kéo áo choàng tắm, che giấu dấu hôn mà Quan Triều Viễn để lại trên người mình. Cô cũng không biết tại sao mình lại làm động tác này, chẳng qua không muốn bị cô ta nhìn kiểu đó.

“Tô Lam phải không?” Hạ Phi Dương ngạo mạn nhìn cô.

Tô Lam không thể nói, cũng không muốn nói chuyện với cô ta.

Người phụ nữ này nói chuyện với cô bằng giọng điệu như vậy, ánh mắt như vậy, chẳng lẽ muốn ra oai phủ đầu với cô? Cho dù cô ta thật sự từng là bạch nguyệt quang của Quan Triều Viễn thì cũng đều là chuyện quá khứ rồi. Cô ta dựa vào đâu là dám diễu võ giương oai trước mặt chính thất là mình?

Tô Lam căn môi. Mình không làm sai gì hết, tại sao phải nhìn sắc mặt của cô †a? Đáng lẽ cô phải xử lý người phụ nữ này một trận, giống như sỉ nhục giáo viên mâm non không biết trời cao đất rộng kia, sau đó kêu cô ta chật vật rời khỏi cuộc sống của họ, đừng tới quấy rầy họ nữa.

Thấy Tô Lam không để ý tới mình, Hạ Phi Dương đi đến trước mặt cô. Cô ta cao hơn Tô Lam một chút, cho nên cúi đầu nhìn Tô Lam. Cô ta nhìn chằm chằm cô thật lâu, cuối cùng thu hồi tâm mắt, giọng điệu lạnh lẽo: “Tôi chờ cô bị Triều Viễn vứt bỏ, khi đó †ôi sẽ chiêu đãi cô chu đáo.”

Nghe vậy, Tô Lam siết chặt hai tay.

Thấy vẻ mặt tức giận của cô, Hạ Phi Dương vần bình tĩnh như thường, không tiếp tục nói chuyện mà xoay người rời đi.

Tô Lam đứng yên tại chỗ nhìn cô ta rời đi. Mãi tới khi bóng dáng của cô ta hoàn toàn biến mất.

Tại sao người phụ nữ đó lại xuất hiện ở đây? Quan Triều Viễn kêu cô ta tới đây à? Tại sao anh ấy lại làm như vậy?

Tại sao lại để người phụ nữ khác diễu võ giương oai trước mặt mình? Tô Lam đột nhiên cảm thấy nghẹn trong lòng.

Không lâu sau, Quan Triều Viễn tắm rửa xong đi ra, vừa mở cửa thì thấy Tô Lam ở trong phòng khác rơi nước mắt lã chã, cứ như chịu tủi nhục. Thấy vậy, Quan Triều Viễn cau mày đi tới chỗ cô.

Nếu là trước kia, Quan Triều Viễn sẽ nâng cằm cô lên hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tô Lam còn đang bị thương ở cổ, cô thậm chí còn không thể nói nên lời, Quan Triều Viễn đương nhiên sẽ không đụng vào cổ cô. Anh tiến lên ôm lấy cô, ngồi xổm xuống lau nước mắt cho cô: “Em khóc cái gì?”

Tô Lam không trả lời, cũng không viết chữ vào tay anh, chỉ nhìn anh rơi nước mắt.

Đôi khi có những chuyện rất muốn nói hết với một người, nhưng khi thực sự đối mặt với người này thì lại không có cách nào nói ra khỏi miệng.
 
Chương 4610


Chương 4610

Thấy mình vừa hỏi, Tô Lam càng khóc nhiều hơn, cố tình cổ của cô bị đau đớn không thể đụng vào, chỉ có thể cứng đờ rơi nước mắt, trông vô cùng đáng thương, Quan Triều Viễn đều không biết nên nói gì bây giờ. Anh chỉ đi tám một chút thôi, cô ấy khóc cái gì chứ?

“Đừng khóc.” Quan Triều Viễn vuốt v e mặt cô, giọng nói trở nên rất dịu dàng: “Anh vốn định dẫn em đi khám ở bệnh viện, nếu em không muốn đi bệnh viện thì chúng ta về nhà thôi.”

Tô Lam nước mắt lã chã nhìn anh, cầm cánh tay anh. Nhìn người đàn ông dịu dàng trước mắt, cô rất muốn hỏi anh rốt cuộc Hạ Phi Dương có quan hệ gì với anh, nhưng cô vừa muốn nói thì cổ họng đau đớn như bị kim đâm.

“Sao còn khóc không dừng lại được vậy?” Giọng nói của Quan Triều Viễn rất bất đắc dĩ. Anh không thích loại phụ nữ hở cái là khóc, loại phụ nữ như vậy căn bản không thể lọt vào mắt anh. Bởi vì loại phụ nữ này vừa vào bộ đội sẽ bị đào thải ngay. Nhưng cố tình người ở bên cạnh anh, khiến anh không thể buông †ay chính là một cô gái buồn là khóc, vui là cười.

Tô Lam kìm nén nước mắt, đôi mắt mọng nước trông rất đáng thương.

Không biết trôi qua bao lâu, cuối cùng nước mắt của cô cũng ngừng, chẳng qua đôi mắt to đầy nước vần tội nghiệp nhìn Quan Triều Viễn. Thấy cô nhịn khóc vì mình, Quan Triều Viễn thở dài: “Em muốn khóc thì khóc đi, khóc đủ rồi nói cho anh biết em khóc vì chuyện gì? Ai chọc giận em?”

Tô Lam lại không khóc nữa.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Thấy Quan Triều Viễn dung túng mình, cô kéo bàn tay anh, viết chữ: “Vừa rồi có người đưa một cái túi tới đây.”

Quan Triều Viễn nhìn lên đầu giường, quả nhiên thấy một cái túi. Anh đứng dậy cầm chiếc túi, đồ hết đồ vật lên giường. Tô Lam thấy trong túi đựng quần áo của phụ nữ, từ nội y tới áo khoác đều đầy đủ hết. Thấy quần áo này, đầu óc Tô Lam trống rỗng, không biết nên nói là khiếp sợ hay khó †in. Người phụ nữ đó lại mang thứ này cho anh ấy? Rốt cuộc là có ý gì?

Quan Triều Viễn cầm quần áo lên nhìn, kêu Tô Lam đứng dậy. Tô Lam bị anh đỡ dậy, tức giận nhìn đống quần áo trên giường. Quan Triều Viễn nhận thấy cảm xúc của cô, ngẩng đầu lên thì thấy Tô Lam bây giờ lạnh mặt, hai tay cũng siết chặt vào nhau, anh nhìn theo tâm mắt của cô, mang quần áo tới rồi cởi áo choàng tắm cho cô. Tô Lam cứng đờ vì động tác của anh. Mãi tới khi Quan Triều Viễn cởi áo choàng tắm, mặc đồ lót cho mình, cô mới hoàn hồn lại.

Lúc này, Quan Triều Viễn nói: “Size hơi nhỏ. Em mặc tạm, về nhà lại thay cái khác cho em.”

Tô Lam: “…”

Quan Triều Viễn thay quần áo cho Tô Lam mà không thề thấy ngượng ngùng, thoạt nhìn như đang làm chuyện gì rất đứng đắn, hoàn thành mỗi động tác một cách nghiêm túc. Mãi tới khi thay đồ xong, Tô Lam không nhịn được cầm tay Quan Triều Viễn, viết mấy chữ: “Người phụ nữ đó cùng quần áo này là gì?”

Nhưng cô viết quá nhanh, cần Quan Triều Viễn ghi nhớ nét chữ rồi chuyển hóa thành câu nói của cô, sau khi xác nhận cô muốn hỏi gì, anh chỉ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khiến Tô Lam chột dạ, cứ như mình đã làm sai chuyện gì đó.

“Cả ngày em cứ suy nghĩ vớ vẩn gì vậy?” Quan Triều Viễn lườm cô: “Thay đồ xong về nhà với anh. Anh kêu Tần Tấn Tài khám cho em ở biệt thự.”

Thế này là thế nào? Tô Lam khó hiểu nhìn anh. Anh ấy bảo mình suy nghĩ quá nhiều à? Nhưng rõ ràng khi thấy mình, người phụ nữ đó rất căm thù mình cơ mài! Nếu cô ta thật sự không có gì với Quan Triều Viễn thì thái độ thù địch của cô ta từ đâu ra?

Sau khi bôi thuốc của Tần Tấn Tài, cổ họng Tô Lam ổn hơn nhiều. Cô đã có thể nói chuyện bình thường, bày †ỏ cảm xúc của mình.

Trên đường về biệt thự, cô ngồi trên ghế phụ, Quan Triều Viễn lái xe. Suốt cả chặng đường, cô đều im lặng không nói gì, chỉ thỉnh thoảng quay sang nhìn Quan Triều Viễn, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
 
Chương 4611


Chương 4611

Cô có rất nhiều điều nghi hoặc muốn nói, nhưng lại không biết nên nói từ đâu. Quan Triều Viễn đang chuyên chú lái xe, vẻ mặt rất lạnh nhạt, chỉ có đôi mắt vô cùng sâu thẳm.

Hai người ở bên nhau đã nhiều năm, Tô Lam vẫn hiểu biết Quan Triều Viễn.

Đôi khi chỉ cần một ánh mắt, cô liền hiểu ngay. Trong lòng người đàn ông này không giấu được tâm tư.

Sau chuyện đêm qua, dường như hai người đã làm hòa. Nhưng chỉ có Tô Lam mới biết Hạ Phi Dương đột nhiên xuất hiện đã chen ngang giữa hai người. Nếu không thể giải quyết được chuyện này thì có lẽ hai người sẽ vẫn còn ngăn cách.

Sau nhiều lần suy nghĩ, Tô Lam vân nhẹ giọng lên tiếng, cẩn thận kêu: “Chồng ơi”

Lần này cô không nhận được đáp lại. Anh nhìn chằm chằm đằng trước, cứ như đã linh hồn xuất khiếu. Tô Lam bỗng cảm thấy ngực bị đè nén. Lần đầu tiên mình nói chuyện với Quan Triều Viễn mà anh ấy lại không tập trung. Chẳng lẽ liên quan tới Hạ Phi Dương? Chỉ cần nghĩ tới chuyện này, Tô Lam sẽ không nhịn được liên tưởng tới lời nói của Hạ Phi Dương lúc mang quần áo tới cho mình. Cô ta rất căm thù mình, cô ta chờ mình bị Quan Triều Viễn ruồng bỏ.

Ruồng bỏ ư? Tô Lam cười khổ.

Cô quay sang nhìn mặt bên của Quan Triều Viễn. Nếu một ngày nào đó lời nói của Hạ Phi Dương trở thành hiện thực, Quan Triều Viễn sẽ thật sự ruồng bỏ cô và các con sao? Nếu thật sự có ngày đó, cô nên cố gắng ở lại bên Quan Triều Viễn, hay là thuận theo tự nhiên buông tha cho anh ấy?

Không hiểu sao, mặc dù chỉ là phỏng đoán, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc mình sẽ rời xa Quan Triều Viễn, chắp tay nhường anh ấy cho một người phụ nữ khác, cô lại cảm thấy ngực đau đớn.

“Két!” Tiếng thắng xe vang lên chói tai, chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại trước vạch kẻ dành cho người đi bộ.

Vừa rồi lái xe, Quan Triều Viễn hơi mất tập trung. Đến khi hoàn hồn, anh phát hiện mình đã tới đường dành cho người đi bộ, đèn giao thông cũng đã biến thành màu đỏ.

Cú phanh gấp này khiến thân thể của hai người đều nghiêng về phía trước. Quan Triều Viễn theo bản năng vươn tay phải che trước đầu của Tô Lam, bảo vệ thân thể của cô.

“Em có sao không?” Quan Triều Viễn quay sang nhìn Tô Lam, quan tâm hỏi. Dù gì cô vừa bị thương, bây giờ còn không thể bị hoảng sợ. Nhưng khi nhìn Tô Lam, Quan Triều Viễn phát hiện đôi mắt to tròn của cô đang nhìn mình, vẻ mặt tràn đây đau thương. Quan Triều Viễn hơi kinh ngạc, nghỉ hoặc hỏi: “Sao vậy?

Em bị dọa tới à?”

Tô Lam không trả lời, chỉ cắn môi. Rõ ràng cô tự nhủ đừng nghi ngờ Quan Triều Viễn, nhưng cô không khống chế được. Vừa nghe thấy câu hỏi quan tâm của anh, cô lại cảm thấy rất tủi thân, đôi mắt nhanh chóng rơm rớm nước mắt.

Quan Triều Viễn không sợ trời không sợ đất, sợ nhất là Tô Lam rơi nước mắt. Thấy nước mắt của cô, trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu.

“Sao vậy?” Quan Triều Viễn vừa hỏi vừa dừng xe tắt máy. Nhưng đây là ngã tư đường, Quan Triều Viễn tắt máy sẽ gây ảnh hưởng tới giao thông.

“Tại sao anh không tới dự buổi họp báo của em?” Tô Lam khàn giọng hỏi. Cũng may mà Quan Triều Viễn có thể nghe rõ câu hỏi của cô.

Cô vừa dứt lời, ánh mắt của Quan Triều Viễn liền thay đổi. Tô Lam nhớ kỹ biểu cảm của anh. Trong lòng cô rất bất an. Tại sao vẻ mặt Quan Triều Viễn lại thay đổi? Chẳng lẽ anh ấy đang chột dạ?

nghĩ tới đây, cô càng thêm căng thẳng, nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn chờ anh trả lời.
 
Chương 4612


Chương 4612

“Em vì chuyện này nên mới dõi anh hả?” Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam hồi lâu mới nói.

Nghe vậy, ánh mắt Tô Lam trở nên buồn bã. Chẳng lẽ trong mắt anh ấy, chuyện này không đáng nhắc đến sao?

Thấy vẻ mặt đáng thương còn cố chịu đựng không rơi nước mắt của Tô Lam, Quan Triều Viễn bất đắc dĩ thở dài. Anh lấy di động từ trong túi quần đưa đến trước mặt Tô Lam: “Em xem cái này trước đi.”

“Cái gì?” Tô Lam sửng sốt, không hiểu anh đang làm gì. Chỉ thấy Quan Triều Viễn mở lịch sử cuộc gọi ra, sau đó đưa điện thoại tới trước mặt Tô Lam: “Nhìn cái này đi.”

Tô Lam tò mò nhận lấy điện thoại, phát hiện trong lịch sử cuộc gọi có hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ tới số của mình, chính là đêm chúc mừng hôm đó, chẳng qua không có lần nào gọi được.

“Đây là gì?” Tô Lam nghi hoặc hỏi. Rõ ràng lúc đó cô cũng gọi cho Quan Triều Viễn, nhưng không gọi được, cô còn tưởng…

Quan Triều Viễn kiên nhân giải thích: “Hôm đó xảy ra ngoài ý muốn.”

Trước khi gặp được Tô Lam, anh luôn khinh thường giải thích với bất cứ ai. Xưa nay anh chỉ thích làm theo ý mình. Nhưng sau khi gặp Tô Lam, anh phát hiện mọi sự kiên nhẫn của mình đều dâng hết cho cô. Thậm chí còn cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.

Quan Triều Viễn quay sang nhìn Tô Lam: “Hôm đó có phải Tống Chỉ Manh đã nói gì đó với em không?”

Tô Lam sửng sốt, nhớ tới lời nói của Tống Chỉ Manh. Cô khẽ gật đầu, nói: “Ừ. Là về Hạ Phi Dương.” Chỉ cần nhắc tới cái tên này, cô lại cảm thấy nghẹt thở. Bởi vì cô nhớ tới ánh mắt và thái độ thù địch của Hạ Phi Dương lúc mang đồ tới cho mình.

Có lẽ là giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô phát hiện Hạ Phi Dương khác hẳn tối hôm qua. Đúng thế, chính là khác hẳn. Có lẽ tối qua có Quan Triều Viễn ở đó nên cô ta kìm nén tình cảm, mặc dù tình địch gặp mặt, nhưng mặt ngoài không làm chuyện gì. Hạ Phi Dương không phải là loại người dùng thủ đoạn hèn hạ như Tô Bích Xuân. Cô ta có vẻ có sự kiêu ngạo và lòng tự trọng. Nhưng không hiểu sao hôm nay cảm xúc của Hạ Phi Dương vô cùng lộ liễu, không hề che giấu nội tâm, khác hẳn với hôm qua. Có lẽ là vì cô ta không biết Quan Triều Viễn đang ở trong phòng nên đêm qua mới ngụy trang, còn hôm nay thì lộ nguyên hình.

Quan Triều Viễn thở dài: “Anh với cô ta không có gì hết. Ngoại trừ em, anh với bất cứ người phụ nữ khác đều sẽ không có gì hết.”

Quan Triều Viễn nói không nhiều, nhưng giọng điệu rất kiên định. Lúc này trên tay và đùi của anh toàn là vết thương, nhưng vẫn kiên trì lái xe đưa Tô Lam về nhà, chính là để cô không suy nghĩ miên man.

Nghe vậy, vàng mắt Tô Lam nóng lên: “Nhưng tại sao đêm qua anh không nhận ra bất cứ ai, lại chỉ nhận ra một mình cô ta?”

Quan Triều Viễn cau mày, rất rõ ràng sau khi tỉnh táo lại, anh hoàn toàn không nhớ được chuyện gì đã xảy ra hôm qua.

“Anh không nhận ra ai ư?” Quan Triều Viễn nghi ngờ lặp lại câu này. Tô Lam sửng sốt, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Quan Triều Viễn không nhớ gì, nhưng mình lại lôi chuyện này ra hỏi tội.

“Lúc anh còn ở trong quân đội, có những người anh em cùng vào sinh ra tử với nhau. Hạ Phi Dương cũng ở trong đó. Quan hệ giữa anh với cô ta cũng như anh với Tần Tấn Tài. Chẳng qua sau này… Nói tới đây, Quan Triều Viễn tạm dừng lại. Anh né tránh chuyện về Hạ Tâm Dương, vẻ mặt cũng trở nên nặng nề: “Sau này xảy ra sự cố, trong một lần chấp hành nhiệm vụ, đã có ba người trong mười hai người anh em xảy ra chuyện. Một trong số đó thậm chí không tìm được thi thể. Vì chuyện này nên nhóm anh em bọn anh bị tan rã. Trừ đám người Tần Tấn Tài, những người khác đều cắt đứt liên lạc. Tối qua…”

“Bíp bíp bíp!”

Quan Triều Viễn còn chưa dứt lời thì tiếng còi inh ỏi vang lên từ đằng sau.

Hai người đều sửng sốt, quay đầu nhìn lại thì thấy đăng sau đã xếp thành hàng dài. Không ít tài xế nóng ruột thò đầu ra cửa kính, nhìn đằng trước hét lên: “Bị sao vậy hả? Lái siêu xe ngon lắm à?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom