Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4573


 

Chương 4573

Nhưng Quan Triều Viễn có thể thấy được sự đau thương lan tràn trong mắt cô ta.

Nhưng thế thì đã sao? Vật đổi sao dời, thế sự thường thay đổi bất ngờ.

Trong mấy năm ngắn ngủi có thể xảy ra rất nhiều chuyện. Ví dụ như Tô Lam, ví dụ như Quan Tử Việt, ví dụ như Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chỉ, đều là những người mà trước kia Quan Triều Viễn không dám nghĩ tới. Nhưng bây giờ họ lại rõ ràng xuất hiện trong cuộc đời anh.

Ngay khi Quan Tử Việt vừa chào đời, Quan Triều Viễn đã thề nhất định phải che chở bốn mẹ con suốt đời. Bất kể người xuất hiện trước mặt anh là Hạ Phi Dương hay là người khác thì cũng không thể thay đổi quyết định này.

“Thì ra Alexander không nói đùa.

Những gì anh ấy nói đều là sự thật..” Hạ Phi Dương sững sờ nhìn cô gái cười tươi như hoa trên màn hình điện thoại của Quan Triều Viễn.

“Tôi ra ngoài gọi điện thoại trước đây.” Quan Triều Viễn xoay người đi ra ngoài.

“Phi Dương, em đã thấy chưa?”

Sau lưng Quan Triều Viễn đột nhiên truyền tới giọng nói của Alexander, tràn đầy trào phúng và khinh thường. Quan Triều Viễn không vì Alexander mà dừng bước. Đã sắp tám giờ, buổi họp báo của Tô Lam sắp kết thúc rồi. Nhớ tới hôm đó cô ấy hào hứng tặng thư mời cho mình, Quan Triều Viễn thật sự không đành lòng cho cô ấy leo cây. Nếu cô ấy không thể liên lạc với mình thì chắc chắn sẽ rất sốt ruột.

Thấy Quan Triều Viễn không chịu dừng bước, Alexander càng trào phúng: “Anh đã nói rồi, loại đàn ông như cậu ta không có trái tim. Cậu ta chính là một kẻ ý chí sắt đá, không những thế mà còn có mới nới cũ. Tâm Dương mất mạng vì loại đàn ông như cậu ta đúng là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời cô ấy!”

“Alexander!”

Nghe thấy câu này, Hạ Phi Dương đột nhiên bừng tỉnh, hét lên. Mà Quan Triều Viễn cũng dừng bước, anh xoay người lại, đôi mắt sâu thảm lạnh lẽo như băng tuyết, tỏa ra khí lạnh khiến người ta kinh hồn bạt vía. Anh lạnh lùng nhìn chằm chăm Alexander, gắn từng chữ: “Anh vừa nói gì?”

Hạ Phi Dương sốt ruột đến mức sắp nhảy cẵng lên. Cô ta vội chạy tới bên cạnh Alexander, dùng sức kéo ông ta: “Alexander, anh đừng nói hươu nói vượn!”

Alexander nhìn Hạ Phi Dương, vẻ mặt chắc chắn: “Chuyện đã tới nước này, em còn định giấu cậu ta hả? Cậu ta đã sống hạnh phúc vui vẻ mấy năm trời, thế là đủ rồi! Còn chúng ta thì vẫn sống trong đau khổi Dựa vào đâu mà Quan Triều Viễn có tư cách này?”

“Alexander, tôi van anh, đừng nói nữa, được không? Đừng nói nữal”

Đôi mắt Hạ Phi Dương rơm rớm nước mắt, quay sang nhìn Quan Triều Viễn, thấy sắc mặt anh càng ngày càng khó coi, khí tức lạnh lẽo càng ngày càng dày đặc, cứ như sẽ xé rách mọi thứ.

Alexander vốn còn định nói gì đó, nhưng thấy Hạ Phi Dương gần như van xin, ông ta bỗng nghẹn lời.

“Phi Dương, chị em em kiếp trước nợ cậu ta hay sao vậy? Được, từ hôm nay trở đi, anh sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa, cũng sẽ không hỏi tới.

Thế đã được chưa?”

Alexander thất vọng nhìn Hạ Phi Dương, xoay người đi ra ngoài. Chẳng qua khi đi ngang qua bên cạnh Quan Triều Viễn, một bàn tay đè lên vai ông ta, đó là tay của Quan Triều Viễn. Anh không định cho ông ta rời đi.

“Anh vừa mới nói gì?”

Giọng Quan Triều Viễn trở nên vô cùng lạnh lếo, cứ như có một quả bom hẹn giờ sẽ phát nổ bất cứ lúc nào.

 
 
Chương 4574


Chương 4574

Alexander lạnh lùng liếc anh, hất vai muốn đẩy tay Quan Triều Viễn ra. Nhưng lần này Quan Triều Viễn phản ứng rất nhanh, túm lấy cổ tay ông ta đẩy ông ta vào góc tường. Anh lạnh lùng nói: “Tôi hỏi anh, vừa rồi anh nói gì?”

Alexander bị đè trên tường, giấy dụa muốn chống cự, nhưng Quan Triều Viễn thật sự quá khỏe. Hai người giằng co một phen, Alexander phát hiện mình lại không phải là đối thủ của anh.

“Cậu Lệ, cậu bị điếc hả? Tôi bảo trước kia nếu không phải tại cậu thì Tâm Dương sẽ không chết! Bây giờ cô ấy đã chết, chúng tôi đắm chìm trong đau buồn, còn cậu thì sao? Cậu bắt đầu một tình yêu mới, hơn nữa còn kết hôn sinh con! Cậu trông hạnh phúc quá nhỉ?

Dựa vào đâu chứ? Cậu có tư cách gì!

Đáng nhẽ cậu cũng phải như chúng tôi, sống trong đau khổ áy náy suốt đời!”

“Alexander, câm miệng, đừng nói nữa!”

Hạ Phi Dương không nhịn được xông lên, kéo cánh tay của Alexander.

Quan Triều Viễn quay lại nhìn Hạ Phi Dương: “Lời nói của anh ta đều là thật sao?”

Hạ Phi Dương bối rối nhìn Quan Triều Viễn: “Tôi…”

“Đừng nói dối với tôi.” Quan Triều Viễn không khách khí nói, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.

Có lẽ là vì khí thế của anh quá mạnh mẽ nên Hạ Phi Dương lập tức ngây người, không biết mình nên có phản ứng qì.

Thấy sắc mặt trắng bệch của cô, Quan Triều Viễn liền biết Alexander không lừa mình.

Chuyện năm đó đã hại chết ba mạng người, ngay cả Hạ Tâm Dương cũng liên lụy.

“Nói cho tôi biết, cô ấy đã chết như thế nào?” Giọng Quan Triều Viễn khô khốc, vô cùng đen tối.

Alexander lạnh lùng nhìn anh: “Cậu Lệ, cậu có năng lực lắm cơ mà? Chuyện này nếu cậu mà muốn điều tra thì chắc nhoáng cái là biết, cần gì phải hỏi chúng tôi? Hơn nữa cho dù cậu thật sự hỏi tôi thì tôi cũng sẽ không nói cho cậu biết đâu! Bởi vì tôi muốn cậu áy náy đau khổ Ị”

cả đời “Đủ rồi! Đủ rồi!”

Hạ Phi Dương đột nhiên che tai lại, hét toáng lên. Phản ứng của cô ta khiến hai người đàn ông giật nảy mình.

Alexander đẩy Quan Triều Viễn ra, nhào vào bên cạnh Hạ Phi Dương. Ông ta quỳ một chân xuống, cẩn thận đỡ vai cô ta, lo lăng hỏi: “Phi Dương, em sao vậy?”

Hạ Phi Dương như đang nhớ lại ký ức thống khổ nào đó, khuôn mặt tức khắc trắng bệch, ngay cả môi cũng run lên. Thân thể cô ta liên tục run rẩy, tựa đầu lên vai Alexander. Lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt cô ta trống rỗng, cứ như bị k1ch thích rất lớn: “Tôi không sao. Tôi muốn về phòng nghỉ ngơi. Anh đưa tôi về đi.”

Dứt lời, Alexander vươn tay đỡ Hạ Phi Dương đứng dậy. Ông ta chần chờ một lát rồi dứt khoát bế cô lên, không hề do dự đi ra ngoài.

Trong hành lang chỉ còn lại Quan Triều Viễn ngơ ngác đứng tại chỗ, đôi mắt vô hồn nhìn bóng lưng Alexander và Hạ Phi Dương rời đi, chỉ cảm thấy đầu óc rối bời.

Sao mọi chuyện lại biến thành thế này? Tại sao Hạ Tâm Dương lại chết?

Trong đầu anh hiện lên gương mặt giống hệt Hạ Phi Dương. Hồi đó cô ấy còn rất trẻ, cắt tóc ngắn như Hạ Phi Dương bây giờ, mặc đồ răằn ri gọn gàng, tràn đầy anh khí.
 
Chương 4575


Chương 4575

Trong đội ngũ đặc chủng bọn họ, cô ấy chính là một người nổi bật. Thậm chí đàn ông bình thường đều không thể sánh bằng. Bởi vì nhan sắc và dáng người đều rất xuất sắc nên trước kia có rất nhiều người theo đuổi cô ấy. Nhưng yêu cầu duy nhất của cô ấy là phải thắng cô ấy trên sân thi đấu.

Còn có rất nhiều ký ức khác về cô ấy. Nhưng giờ đây Quan Triều Viễn lại cảm thấy mơ hồ. Trong nhận thức của Quan Triều Viễn, đáng nhã sau khi xuất ngũ, Hạ Tâm Dương đã gả cho một người đàn ông cô ấy thích, sinh con đẻ cái, sống một cuộc đời hạnh phúc vui vẻ.

Nhưng bây giờ Alexander lại nói với anh răng cô ấy đã chết? Hơn nữa rất có khả năng chết vì mình. Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rồng. Trái tim vốn đã tràn đầy vì sự tồn tại của mẹ con Tô Lam bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng.

Anh không biết mình đã rời khỏi hội sở tư nhân bằng cách nào, càng không biết mình đã lên xe như thế nào. Trước giờ anh vần cho rằng Hạ Tâm Dương cũng như Lê Duyệt Tư, đều chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của mình mà thôi, chỉ có Tô Lam mới là nơi quy túc cuối cùng của mình. Quan Triều Viễn chưa từng thích nợ bất cứ ai. Nhưng bây giờ lại có người nói với anh rằng anh nợ một người phụ nữ một cái mạng. Khiến anh phải nguôi ngoai như thế nào đây?

Chiếc xe .Jaguar màu đen lao như bay trong đêm. Điện thoại bị Quan Triều Viễn ném trên ghế sau, bật chế độ im lặng. Tên của Tô Lam liên tục nhấp nháy trên màn hình, nhưng Quan Triều Viễn không chú ý tới.

Chiếc xe màu đen chạy như điên, cuối cùng đỗ lại trước cửa một khách sạn.

Anh phải điều tra rõ ràng về chuyện của Hạ Tâm Dương.

Sau khi tìm lại lý trí, Quan Triều Viễn xoay người lấy di động trên ghế sáu.

Màn hình hiển thị có sáu cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là cuộc gọi của Tô Lam. Quan Triều Viễn cau mày, ngác nhìn cái tên đã tối trên màn hình. Anh đang định gọi điện thoại thì di động bỗng rung lên, một số điện thoại lạ gọi tới. Quan Triều Viễn nhìn thoáng qua, phát hiện là Tô Lam gửi tin nhắn: “Di động của em hết pin rồi. Em có một số việc muốn tán gầu với anh. Phòng 808 khách sạn AIlice, không gặp không về.”

Quan Triều Viễn đang định gọi điện thoại thì bất thình lình di động rung lên, nhưng lần này không phải là Tô Lam, mà là Tống Chỉ Manh. Lúc này Quan Triều Viễn đang rối ren nên không muốn nghe điện thoại của Tống Chỉ Manh.

Nhưng sau khi anh cúp máy, Tống Chỉ Manh vấn tiếp tục gọi tới, điện thoại rung lên cố chấp. Quan Triều Viễn không còn cách nào khác, đành phải cau mày nghe máy. Anh còn chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng mắng tới tấp: “Anh bị khùng hả? Sao lại cúp điện thoại của tôi?”

“Không muốn nghe.” Quan Triều Viễn trả lời rất lạnh lùng, cũng rất thẳng thắn.

Tống Chỉ Manh đang chột dạ vì mình gây ra họa lớn. Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Quan Triều Viễn, cô càng chột dạ hơn: “Này… có phải anh đã biết hết rồi không?”

“Biết gì?”

“Ôi dào, còn gì nữa! Hôm nay tôi với Khúc Thương Ly cùng tham dự buổi họp báo của Tô Lam ấy mà, tôi thấy nhàm chán nên đã ở hoa viên trò chuyện với Khúc Thương Ly về chuyện của anh và Hạ Phi Dương. Nhưng ai ngờ Tô Lam lại đứng ngay sau lưng tôi, nghe thấy hết cuộc trò chuyện của chúng tôi…”

“Cô vừa nói gì?” Giọng nói Quan Triều Viễn trở nên nghiêm túc.

Đầu dây bên kia, Tống Chỉ Manh ngây ngẩn cả người: “Chẳng lẽ anh còn chưa biết chuyện này? Vừa rồi Tô Lam nói không gọi điện được cho anh nên sốt ruột rời đi rồi. Tôi không yên lòng nên mới gọi cho anh hỏi thăm.”

“Chết tiệt!”

Sắc mặt Quan Triều Viễn trầm xuống, trực tiếp cúp máy, ném lên ghế phụ.
 
Chương 4576


Chương 4576

Đầu dây bên kia, nghe thấy phản ứng của Quan Triều Viễn, Tống Chỉ Manh liền biết mình đã gây ra họa lớn. Cô quay sang nhìn Khúc Thương Ly, vẻ mặt kích động: “Làm sao bây giờ? Hình như em lại gặp rắc rối rồi…”

Thấy vẻ mặt kinh hoàng của cô, Khúc Thương Ly nhéo má cô, vẻ mặt cưng chiều: “Yên tâm, có anh đây.”

Tống Chỉ Manh thè lưỡi, tựa vào lòng Khúc Thương Ly: “Ảnh đế Khúc, anh tốt quá đi! Em thật hối hận, tại sao trước kia lại lãng phí nhiều năm như vậy! Cho nên bây giờ mỗi giây được ở bên cạnh anh, em đều rất trân trọng, chỉ hận không thể ngày nào cũng bám lấy anhl”

Tống Chỉ Manh nói từ tận đáy lòng, không có bất cứ khoa trương. Nhìn Tống Chỉ Manh tựa vào lòng mình, khóe miệng Khúc Thương Ly giơ lên, hai tay ôm lấy cô.

Cứ cách hai tháng, anh sẽ dân Tống Chỉ Manh đi tái khám. Lần trước tái khám là khoảng nửa tháng trước. Bác sĩ nói với anh răng bởi vì tâm trạng Tống Chỉ Manh trở nên vui vẻ nên chứng bệnh của cô đã dần dần ổn định, tạm thời chưa đến mức chuyển biến xấu.

Nghe vậy, Khúc Thương Ly cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cho nên gần đây Khúc Thương Ly có thể nói là nghe lời Tống Chỉ Manh răm rắp. Để làm cô vui, anh quả thực bất chấp mọi thủ đoạn, bất chấp hậu quả.

Nhưng sự trả giá của anh cũng nhận được hồi báo tương ứng. Ít nhất bây giờ bệnh tình của Tống Chỉ Manh đã có xu hướng ổn định.

“Đúng rồi, chúng ta về trễ như vậy, Nhất Phàm ở nhà một mình không có vấn đề gì chứ?” Tống Chỉ Manh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Khúc Thương Ly.

“Bây giờ nó đã không còn là trẻ con năm sáu tuổi nữa, nó đã chín tuổi rồi, ở nhà một mình cũng không sao đâu.

Huống chỉ trong nhà còn có dì Lưu.”

Khúc Thương Ly cúi đầu, gác cằm lên trán Tống Chỉ Manh: “Đúng rồi, chuyện lân trước anh nói với em, em suy xét sao rồi?”

Tống Chỉ Manh chớp mắt khó hiểu: “Chuyện gì?”

Kể từ khi xác định Tống Chỉ Manh bị măng chứng bệnh này, Khúc Thương Ly phát hiện trí nhớ của cô không tốt cho lắm. Chẳng qua chính cô còn chưa nhận thấy được điều đó mà thôi. Khúc Thương Ly cố gắng làm cho biểu cảm của mình trở nên tự nhiên, chọc lên trán Tống Chỉ Manh: “Em ấy à, thật không biết mấy năm nay anh không ở bên cạnh, em sống sót bằng cách nào nữa.

Anh nói tới chuyện công khai quan hệ của chúng ta.”

“Chuyện này à.” Tống Chỉ Manh nở nụ cười hạnh phúc, nhưng vẻ mặt vẫn còn do dự: “Nhưng sự nghiệp của anh đang trên đà phát triển, đột nhiên công khai quan hệ của chúng ta có khi nào sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh không?”

Khúc Thương Ly nhéo mũi cô: “Đồ ngốc, sự nghiệp lớn nhất trong cuộc đời anh là cho em là Nhất Phàm hạnh phúc.

Không có chuyện này quan trọng hơn chuyện này.”

Không hiểu sao nghe thấy Khúc Thương Ly xưa nay vốn kiệm lời lại nói như vậy, sống mũi Tống Chỉ Manh cay cay, khóe mắt đỏ hoe. Thấy vậy, Khúc Thương Ly không nhịn được trêu cô: “Sao vậy? Cảm động không nói nên lời à?

“Anh thật đáng ghét!”

Tống Chỉ Manh tức giận đấm lên ngực anh, trong lòng ngọt ngào như bôi mật. Cô ngẩng đầu lên nhìn Khúc Thương Ly: “Em đều nghe anh. Chỉ cần anh cảm thấy công khai được thì chúng †a sẽ công khai. Nếu anh không muốn thì chúng ta sẽ không nói.”
 
Chương 4577


Chương 4577

“Vậy thì giao chuyện này cho anh xử lý nhé. Em chỉ cần yên tâm làm bà Khúc là được rồi.”

Nghe vậy, Tống Chỉ Manh cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc. Chẳng qua ngấm lại, cô vẫn do dự: “Nhưng anh đã nói với Nhất Phàm chưa? Thực ra trong lòng nó vẫn có chỗ của mẹ nó. Bây giờ anh muốn công khai quan hệ của chúng †a, em nghĩ phải được sự cho phép của nó mới ổn thỏa”

Tống Chỉ Manh vừa nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Khúc Thương Ly lập tức cứng đờ.

Bởi vì Nhất Phàm hiện tại càng ngày càng hiểu chuyện, cho nên có thể thấy được cậu bé càng ngày càng bài xích Tống Chỉ Manh. Mặc dù bình thường có cha làm trung gian cho hai người, Khúc Nhất Phàm sẽ ôn hòa với Tống Chỉ Manh hơn, nhưng từ đầu tới cuối vẫn còn xa cách. Bởi vì trong lòng Khúc Nhất Phàm vấn giữ lại vị trí cho mẹ mình. Cậu bé không cho phép bất cứ người phụ nữ nào chiếm lấy vị trí này.

Nhưng Khúc Thương Ly lại không thể nói cho cậu bé biết chân tướng. Rõ ràng Tống Chỉ Manh mới là mẹ ruột của Khúc Nhất Phàm, nhưng anh lại không thể nói ra khỏi miệng. Nếu anh nói, Tống Chỉ Manh sẽ phát hiện mình đã quên mất cả con mình, nhất định sẽ làm cô nảy sinh nghi ngờ, thậm chí làm tăng thêm bệnh tình của cô.

Anh cũng không thể nói cho con trai, dù gì Khúc Nhất Phàm chỉ mới chín tuổi, vẫn là một đứa trẻ. Nếu một ngày nào đó mình nói cho chuyện này cho cậu bé, cậu bé lại lỡ miệng thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Khi Khúc Thương Ly đang buồn rầu vì chuyện này thì Tống Chỉ Manh thấy vẻ mặt lo lắng của anh. Cô bất đắc dĩ cắn môi: “Thực ra em biết, Nhất Phàm không thích em, đúng không?”

Khúc Thương Ly hồi phục tinh thần, thấy vẻ mặt tủi thân của Tống Chỉ Manh, anh không khỏi đau lòng, nhưng lại hơi buồn cười. Anh nhéo má cô: “Vậy em nói cho anh nghe trước kia ai đã thề thốt sẽ thu phục thằng bé? Có phải là em không?”

Tống Chỉ Manh bất đắc dĩ giơ tay phải: “Đúng vậy, chính là em.”

“Còn bây giờ thì sao?”

“Ôi dào, sao em biết con nhà anh lại khó trị như thế chứi”

Thực ra mấy năm nay, Tống Chỉ Manh đã nguôi ngoai chuyện Khúc Thương Ly sinh con với một người phụ nữ khác. Cô cũng chưa từng vặn hỏi Khúc Thương Ly, rốt cuộc Nhất Phàm là con ai, mẹ ruột của thăng bé ở đâu. Đây là vết sẹo không thể chạm vào của anh.

Cô sợ mình hỏi tới cùng, cuối cùng sẽ càng tổn thương nhiều hơn. Chi bằng như bây giờ, cứ bình yên ở bên cạnh Khúc Thương Ly. Cô biết Khúc Thương Ly sẽ không lừa dối mình.

Nghĩ tới đây, Tống Chỉ Manh lại tinh thần: “Anh yên tâm, nếu lúc trước em đã thê rồi thì em nhất định sẽ hoàn thành tốt chuyện này! Anh đừng có khinh thường em nhé!”

“Được thôi, vậy thì chúng ta mỏi mắt mong chờ.”

Tống Chỉ Manh ôm eo Khúc Thương Ly. Cô âm thầm thề, nhất định phải bắt được trái tim Nhất Phàm trong thời gian kế tiếp. Cô đường đường là ảnh hậu giải Bạch Lan, sao không thể giải quyết được một đứa bé cơ chứ! Quả thực là nực cười! Cô nhất định phải làm cho xong chuyện này!

So với bầu không khí hòa thuận bên chỗ Khúc Thương Ly, lúc này áp khí †rong xe của Quan Triều Viễn đã giảm xuống 0 độ.

Hôm nay vì chuyện của Hạ Tâm Dương, anh đã rất phiền lòng, nhưng khi nhận được điện thoại của Tống Chỉ Manh, biết Tô Lam đã nghe nói tới chuyện này, anh đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an và bực bội, trong đó hình như còn pha lẫn chút sợ hãi.

Đúng thế, anh sợ đánh mất Tô Lam, thậm chí còn cấp bách hơn cả lúc biết Hạ Tâm Dương đã xảy ra chuyện.

Quan Triều Viễn nhanh chóng chạy tới khách sạn Alice. Lúc anh đi tới trước quầy lễ tân, lập tức có quản lý cấp cao của khách sạn đưa anh tới phòng tổng thống 808. Dù gì thân phận của Quan Triều Viễn cũng rất cao quý, nếu có thể lấy lòng anh thì chắc chăn sẽ rất có ích cho khách sạn Alice của họ.
 
Chương 4578


Chương 4578

Lúc này, trong đầu Quan Triều Viễn chỉ có một ý nghĩ, đó là phải mau chóng được thấy Tô Lam, cho cô ấy một lời giải thích hợp tình hợp lý!

Bởi vì anh biết rõ cô ấy vừa nhạy cảm vừa kiêu ngạo. Nếu lần này cô thực sự hiểu lầm thì e rằng về sau mình sẽ rất khổ sở. Nhưng Quan Triều Viễn càng lo sợ Tô Lam sẽ nảy sinh ý tưởng khác vì không thể chấp nhận chuyện này. Càng nghĩ vậy, anh càng lòng nóng như lửa dốt. Anh nhanh chóng đi tới cửa phòng 808, tiếp nhận thẻ phòng từ †ay nhân viên phục vụ, trực tiếp mở cửa.

“Tô Lam!” Anh vừa sải bước vào phòng vừa kêu tên Tô Lam.

Phòng 808 của khách sạn Alice là phòng tổng cộng, tổng cộng có hai căn phòng ngủ. Quan Triều Viễn vừa bước vào cửa thì mơ hồ nhận thấy mùi vị trong phòng hơi khác thường. Chẳng qua anh quá muốn được gặp Tô Lam, cho nên không bận tâm tới chuyện khác.

Khi anh đi vào phòng, đột nhiên cảm thấy trên người mình nóng ran lên, cảm giác hư không lan tràn khắp cơ thể, hai tay cũng trở nên mất khống chế.

Quan Triều Viễn cau mày, bỗng nghe thấy một tiếng “cạch” rất nhỏ, cánh cửa vốn mở ra tự dưng lại đóng lại. Quan Triều Viễn quay đầu nhìn cửa phòng đóng kín, đột nhiên nhận ra sự khác thường.

Cảm giác hư không nóng bỏng trong người đã chứng minh đây là một âm mưu hoàn hảo.

Quan Triều Viễn đứng trong căn phòng rống trải, nhìn chiếc giường lớn ở cách đó không xa. Anh đi về phía cửa, muốn mở cửa ra, nhưng lại phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài, không thể mở ra được.

Mãi tới lúc này, Quan Triều Viễn đã xác định Tô Lam không có trong căn phòng này. Vậy thì người mới gửi tin nhắn cho mình là ai? Tại sao kẻ đó lại biết di động của Tô Lam đã bị tắt máy, mình cũng dễ dàng bị sập bấy?

Nghĩ đến những sự trùng hợp này, vẻ mặt Quan Triều Viễn trở nên lạnh lẽo. Xem ra lần này anh quá sơ suất, bị kẻ khác gài bây!

Nụ cười lạnh lão hiện lên trên mặt anh, anh xoay người dứt khoát đi vào phòng tắm.

Quan Triều Viễn cởi áo vest, sau đó đứng dưới vòi hoa sen. Nhiệt độ nước bị anh hạ xuống mức thấp nhất. Lúc này là đầu mua đông, thời tiết đã se lạnh.

Dòng nước lạnh lão thấu xương trút xuống từ trên đầu, làm ướt tóc anh, cũng xối ướt quần áo trên người anh. Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy cơ thể mình bớt xao động hơn một chút, nhưng sâu bên trong nảy sinh cảm giác khát vọng vẫn khiến anh khó lòng kìm chế.

Lúc này, Quan Triều Viễn đã hoàn toàn hiểu được chắc chắn có kẻ dùng mê hương trong căn phòng tổng thống này.

Hơn nữa bởi vì biết được người trong phòng là Quan Triều Viễn nên liều lượng mê hương càng gấp mười lần bình thường.

Nếu là đàn ông bình thường thì đã vội vàng đi tìm phụ nữ để giải thuốc.

Nhưng Quan Triều Viễn không biết trên giường lớn đã chuẩn bị sẵn một người phụ nữ làm thuốc giải cho anh.

Trên giường lớn màu đỏ, một người phụ nữ tóc dài đang nằm ở đó, chỉ khoác một tấm lụa mỏng trên người.

“IV…

Sau khi ngửi mùi hương trong không khí, gương mặt người phụ nữ đỏ ửng một cách quái dị. Cô ta liên tục sờ s0ạng cơ thể mình, tưởng tượng người đàn ông bên ngoài sẽ mau chóng nhào lên người mình.

Khi người phụ nữ đó xoay người lại, gương mặt của Tô Bích Xuân xuất hiện.

Đúng vậy, đây là kế hoạch cho cô ta vạch ra. Cô ta đã sớm nói Tô Lam dồn ép mình tới nước này, cô ta sẽ cho cô ấy trả giá đắt. Cô ta muốn hủy diệt công ty của Tô Lam đương nhiên là dễ dàng, nhưng chỉ cần còn có Quan Triều Viễn thì phòng làm việc điện ảnh của Tô Lam sẽ vực dậy bất cứ lúc nào.
 
Chương 4579


Chương 4579

Nếu đã muốn hủy hoại thì đương nhiên phải hủy hoại thứ quý giá nhất trong lòng Tô Lam. Thứ quý giá nhất của cô ấy trừ mấy đứa con chính là Quan Triều Viễn. Tô Bích Xuân biết rõ điều này hơn bất cứ ai. Chỉ cần cô ta nghĩ cách chiếm được Quan Triều Viễn thì dù cô ta không cần làm gì hết, Tô Lam cũng sẽ bị đánh bại.

Khoảng thời gian qua, Tô Bích Xuân không có bất cứ động tĩnh gì là vì đang âm thầm giám thị Tô Lam, muốn tìm được cơ hội tuyệt vời. Chẳng qua cô †a không ngờ cơ hội lại tới nhanh đến thế.

Lần này để hủy diệt Tô Lam, Tô Bích Xuân có thể nói là dốc hết vốn liếng. Cô ta mua một loại hương liệu nổi tiếng ở nước ngoài, loại hương liệu này chẳng những có thể khống chế tình cảm của con người mà còn có thể làm tê liệt thân kinh, khiến người ta sinh ra ảo giác. Cho dù là người đàn ông có ý chí sắt thép như Quan Triều Viễn thì chưa chắc cũng đã chống lại dược hiệu mãnh liệt như thế.

Tô Bích Xuân liên tục xoay người trên giường. Nghĩ tới mình chỉ cách Quan Triều Viễn một bức tường, không lâu Sau người phụ nữ cực phẩm đó sẽ xông vào, cô ta lại không nhịn được hưng phấn.

“Triều Viễn, mau tới đây…” Tô Bích Xuân khó nhịn kêu tên anh.

“Ào ào… ào ào…”

Quan Triều Viễn đang tắm nước lạnh trong phòng tắm bỗng nghe thấy tiếng kêu tên mình ở bên ngoài. Trong mơ màng, giọng nói đó rất quen tai, thậm chí còn hơi giống Tô Lam.

“Chồng ơi, anh mau tới đây…” Giọng nói nũng nịu đó càng ngày càng giống Tô Lam, khiến Quan Triều Viễn cau mày.

Trên thế giới này, sẽ không có người thứ hai kêu anh là chồng ngoài Tô Lam. Mặc dù còn nghỉ hoặc, nhưng chỉ cần đề cập tới Tô Lam, trái tim cứng như sắt thép của Quan Triều Viễn sẽ dễ dàng bị phá hỏng.

Khi anh bước ra phòng tắm, nghe thấy giọng nói khó nhịn của cô ta, anh đi vào phòng ngủ, lập tức thấy người phụ nữ đang năm trên giường. Trước mắt như có hai bóng người chồng lên nhau khiến anh không thể thấy rõ. Quan Triều Viễn nhắm mắt lại, lắc đầu thật mạnh. Đấn khi mở mắt ra, xuất hiện trước mắt anh là Tô Lam gò má đỏ ửng, vô cùng đáng thương.

“Chồng, mau tới đây…”

Tô Bích Xuân vừa nói vừa vươn tay phải về phía Quan Triều Viễn, một bàn tay khác liên tục kéo tấm lụa mỏng trên người mình.

Cô ta đã từng ngủ với rất nhiều người đàn ông nên biết cách hầu hạ đàn ông, đồng thời cũng biết tư thế nào của mình là hấp dẫn nhất. Hơn nữa lần này cô ta dùng liều mạnh như vậy, cô ta không tin Quan Triều Viễn có thể chống lại sức hấp dẫn của mình.

Nhìn ánh mắt mờ mịt của Quan Triều Viễn, Tô Bích Xuân đã bắt đầu khẩn cấp. Bởi vì ngay từ khi Quan Triều Viễn vào cửa, cô ta đã gọi điện cho Tô Lam.

Lúc này có lẽ Tô Lam đang vội vã chạy tới nơi này. Không biết khi con tiện nhân đó thấy mình với người chồng cô †a yêu nhất ở trên giường điên loan đảo phượng, vẻ mặt cô ta sẽ thế nào nhỉ?

Chỉ tưởng tượng ra cảnh đó, Tô Bích Xuân lại cảm thấy vô cùng hả dạ.

Quan Triều Viễn chẳng phải là người đàn ông mà cô kiêu hãnh sao? Chẳng phải cô nâng niu anh ta trong lòng bàn tay, không muốn cho người phụ nữ khác nhìn nhiều một chút sao? Hôm nay tôi sẽ cho cô thấy, loại đàn ông chung thủy một lòng trong mắt cô cũng chẳng khác những người đàn ông tâm thường là bao!

“Chồng ơi…”

Cách đó không xa, Quan Triều Viễn đứng ở cửa. Áo sơ mi trắng trên người anh đã bị xối nước, giọt nước không ngừng nhỏ xuống, bày ra sức hấp dẫn đàn ông của anh. Cho dù không nhìn dáng người hoàn hảo của anh, chỉ nhìn gương mặt anh, Tô Bích Xuân đã cảm thấy cả người sôi trào.
 
Chương 4580


Chương 4580

Từ khi mới gặp Quan Triều Viễn, cô ta đã nghĩ khi nào mình mới chiếm được người đàn ông hoàn hảo thế này? Nay ước mơ của cô ta sắp trở thành sự thật.

Chỉ nhìn thân thể của anh, Tô Bích Xuân liền biết đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm khó quên.

Cô ta nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn. Lúc này cô ta không muốn chờ thêm một giây nào nữa. Cô ta ra sức uốn éo thân thể mời gọi Quan Triều Viễn.

Nhiệt độ cơ thể vốn đã giảm xuống nhờ nước lạnh giờ lại tăng lên. Giờ khắc này, người phụ nữ trong mắt Quan Triều Viễn đã biến thành Tô Lam. Cô ấy không ngừng mời gọi anh như yêu tỉnh, khiến lý trí của anh sa đọa.

Ánh mắt Quan Triều Viễn trở nên tan rã, bước chân cứng đờ, dân dần tới gần người phụ nữ trên giường…

Trên con đường ngựa xe như nước, chiếc BMW màu trắng lao như bay. Tô Lam vừa tới tòa nhà Hoàng Gia thì đi thẳng lên văn phòng của Quan Triều Viễn. Nhưng điều khiến cô bất ngờ là Quan Triều Viễn không có trong văn phòng.

Cô đang định liên lạc với Thẩm Tư Huy và Tần Tấn Tài thì trùng hợp nhận được điện thoại của Tô Bích Xuân. Trong điện thoại, Tô Bích Xuân khiêu khích hẹn gặp cô ở khách sạn Alice, nói có một bất ngờ đang chờ cô, hơn nữa còn liên quan tới Quan Triều Viễn.

Nếu là trước kia, chỉ cần Tô Lam vừa nghe tới tên Quan Triều Viễn thì sẽ không hề do dự chạy tới. Nhưng cô đã bị Tô Bích Xuân lừa gạt quá nhiều lần, cho nên sẽ không ngốc nghếch đi một mình. Bởi vì Tô Bích Xuân sẽ đổ hết mọi tội lỗi của mình lên đầu cô. Lần này cô †a chủ động gọi điện cho mình chắc chăn là có âm mưu nào đó, cho nên Tô Lam phải đề phòng thật kỹ.

Cô định gọi Lục Anh Khoa đi cùng mình, nhưng suy nghĩ thật kỹ, trước kia cô và Lục Anh Khoa quá thân thiết khiến Quan Triều Viễn bất mãn hiểu lầm, sau này chỉ cần họ có liên lạc với nhau thì đều sẽ do Quan Triều Viễn thu xếp, vậy mới tránh cho hiểu lầm không cần thiết.

Lần này để tị hiềm, Tô Lam trực tiếp gọi cho Tần Tấn Tài.

Điện thoại reo lên ba tiếng mới có người bắt máy, giọng nữ trong sáng vang lên: “A lô?”

Tô Lam hơi sửng sốt, nhìn thoáng qua màn hình, xác nhận mình không gọi nhầm số: “Xin hỏi đó có phải là số của Tần Tấn Tài không?”

Người nghe điện thoại chính là bác sĩ Bạch Tuyết của khoa cấp cứu. Cô quay sang nhìn Tần Tấn Tài còn đang bận việc trong phòng phẫu thuật: “Hay là một tiếng nữa cô hãng gọi tới? Anh ấy đang bận việc.”

Nói xong, bác sĩ Bạch đang định cúp máy thì Tô Lam vội nói: “Là thế này, phiên cô truyền lời cho Tần Tấn Tài giúp tôi, nếu một tiếng sau tôi không gọi điện cho anh ấy thì anh ấy hãy đi thẳng tới khách sạn Alice tìm Quan Triều Viễn, cảm ơn.”

Bác sĩ Bạch nhíu mày. Cô vốn tưởng rằng người gọi điện tìm Tần Tấn Tài là bạn gái của anh, nhưng không ngờ cô ấy lại nhắc tới Quan Triều Viễn.

“Vâng, tôi sẽ truyền lời giúp cô.”

Sau khi cúp máy, Tô Lam bắt đầu suy tư. Chẳng lẽ người vừa bắt máy là bạn gái mới của Tân Tấn Tài? Cũng tốt. Trước kia Tần Tấn Tài vì đào hôn với trốn tới đây đi làm, bây giờ tìm được một cô bạn gái ở đây thì không cần phải che che giấu giấu nữa.

Sau khi cúp máy, Tô Lam quay đầu xe, chạy tới khách sạn Alice.

Nhiệt độ trong phòng tổng thống liên tục dâng lên. Ánh mắt Tô Bích Xuân nhìn Quan Triều Viễn dần trở nên tàn nhẫn.

Nhìn người đàn ông cao lớn dần dần tới gần mình, Tô Bích Xuân chỉ cảm thấy sướng rơn cả người. Đây chính là người đàn ông mà cô ta ao ước suốt năm năm! Anh ấy sắp thuộc về mình! Sao không khiến cô ta kích động cho được?
 
Chương 4581


Chương 4581

“Chồng ơi… Đôi mắt Tô Bích Xuân sáng quắc. Mặc dù thân thể cô ta đã bị dược phẩm khống chế, nhưng vì trước đó cô ta đã dùng thuốc giải nên lúc này đầu óc cô ta rất tỉnh táo. Cô ta nhìn Quan Triều Viễn dần dần đi tới gần mình.

Ánh mắt vốn lạnh lùng của anh tràn đầy cuồng nhiệt. Lượng thuốc quá liều khiến anh nảy sinh ảo giác, cũng khiến anh không phân biệt được rốt cuộc anh đang ở trong hiện thực hay là ảo giác.

Thấy Quan Triều Viễn đã đi đến trước giường mình mà vẫn không hành động, Tô Bích Xuân nhất thời không nhịn được, vội vàng đứng dậy vươn tay về phía Quan Triều Viễn. Không lâu sau, người đàn ông hoàn hảo này sẽ là của mình!

Chỉ cần nghĩ tới cảnh Tô Lam vào phòng, thấy Quan Triều Viễn và mình đang tr@n trụi ân ái với nhau, không biết cô ta sẽ khiếp sợ thống khổ cỡ nào!

Cô ta vươn tay sờ lên mặt Quan Triều Viễn, tựa vào lòng anh muốn được đáp lại.

Tô Bích Xuân lùn hơn Tô Lam một chút. Cô ta đứng bên giường, cố gắng ôm Quan Triều Viễn, phải nhón chân lên mới có thể đụng vào anh. Mà lúc này, đôi tay của Quan Triều Viễn đã chạm vào eo Tô Bích Xuân. Nhưng Quan Triều Viễn vốn rất quen thuộc với Tô Lam, chính vì sự chênh lệch chiều cao nên khi vừa ôm lấy Tô Bích Xuân, Quan Triều Viễn đã lập tức tỉnh táo lại. Anh chớp mắt, ảo ảnh trước mặt bỗng biến mất, rõ rành rành nhìn thấy mặt của người phụ nữ này.

Tô Bích Xuân hoàn toàn không biết Quan Triều Viễn đã tỉnh táo lại, thậm chí bàn tay đang sờ mặt anh cũng trượt xuống trên ngực anh. Đôi mắt cô ta đầy hơi nước, đang muốn hôn lên, đột nhiên tay phải bị nắm lấy.

“ÁI Tay tôi!”

Chỉ thoáng chốc, Tô Bích Xuân cảm thấy tay mình như sắp bị bẻ gãy. Dường như cô ta còn nghe thấy tiếng “Răng rắc” giòn tan. Nhưng dù vậy, cô ta vẫn chưa tỉnh táo. Bởi vì loại thuốc này cô ta đã bỏ rất nhiều tiền mua ở nước ngoài, để mua được thứ này, cô ta đã tốn rất nhiều công sức. Cô ta từng chứng kiến một người đã thanh tâm quả dục hơn hai mươi năm, chẳng qua hút phải mê hương này năm phút mà điên cuồng suốt ba ngày ba đêm. Cũng chính vì đã tận mắt chứng kiến nên cô ta càng thêm chắc chắn Quan Triều Viễn không thể chống cự lại loại thuốc này. Để bảo đảm sẽ không xảy ra sơ suất, cô ta còn tăng gấp mười lần lượng thuốc!

Mặc dù cổ tay sắp bị bẻ gấy, Tô Bích Xuân vấn giữ nụ cười ngại ngùng, đôi mắt dịu dàng nhìn Quan Triều Viễn: “Chồng ơi, anh làm đau người tai”

Cô ta không biết bình thường Tô Lam và Quan Triều Viễn chung đụng với nhau như thế nào. Cô ta chỉ dựa theo cách chung đụng của mình và các kim chủ để mê hoặc người đàn ông này.

Hương khí trong phòng không ngừng lan tràn từ cửa thông gió. Chỉ cần hút càng nhiều thì sẽ ảnh hưởng tới thân thể càng lớn. Quan Triều Viễn đã ở trong căn phòng này mười mấy phút, chỉ cần anh ở thêm nửa tiếng thì sẽ mất hết ý thức, không thể phân biệt được người phụ nữ trước mắt này là ai. Lúc đó đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Thiên cũng sẽ chỉ là một con chó săn nghe lời mình răm rắp mà thôi!

Chỉ cần nghĩ đến cảnh Quan Triều Viễn mất hất lý trí, bị thuốc thao túng, Tô Bích Xuân thậm chí không cảm thấy cổ tay đau đớn. Cho dù anh còn giữ lại một chút ý thức thì sao? Trước khi tới đây, Tô Bích Xuân đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Chỉ cần Quan Triều Viễn bước vào căn phòng này thì sẽ không thể nào rời đi.

Khóa của phòng tổng thống đều được đặt làm từ nước ngoài, cho dù cầm súng cũng chưa chắc đã mở được.

Huống chỉ khi Tô Lam chạy tới thì đã là nửa tiếng sau. Trong khoảng thời gian này, cô ta tin chắc mình có thể khiến Quan Triều Viễn đánh mất ý chí, trở thành đồ chơi của mình. Lúc đó Tô Lam vừa xuất hiện thì sẽ chứng kiến cảnh tượng khiến cô không thể nào quên được. Chỉ cần nghĩ đến đây, Tô Bích Xuân lại cười đắc ý.

Cô ta bị Tô Lam ức hiếp nhiều năm, bị đạp dưới chân bao nhiêu năm, hôm nay cuối cùng cũng có thể lật ngược thế cờ. Cô ta nhất định phải cho Tô Lam nếm thử cảm giác đau đớn vì đánh mất người mình yêu.
 
Chương 4582


Chương 4582

Lúc này, trên mặt cô ta bị một thứ lạnh lẽo kề sát. Tô Bích Xuân hoàn hồn lại, đột nhiên phát hiện không biết từ khi nào lại có một con dao găm kề sát mặt mình, xúc cảm lạnh lẽo khiến cô ta run lên. Cô ta nhìn Quan Triều Viễn, không thể ngờ được người đàn ông này lại mang theo dao găm bên mình.

“Chồng ơi, là em đây, em là Tô Lam đây, anh sao vậy?” Tô Bích Xuân bắt chước giọng điệu của Tô Lam. Khi đối diện với đôi mắt của Quan Triều Viễn, cô ta có thể thấy rõ ánh mắt lạnh lão đầy sát khí của anh. Nhưng dù vậy, cô †a cũng không có ý định từ bỏ. bởi vì chỉ cần cô ta kiên trì thêm mười phút, Quan Triều Viễn sẽ hoàn toàn đắm chìm thành tù nhân của mình. Khi đó dù mình nói gì, anh ta cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Cô ta không thể vì chút việc nhỏ mà bỏ lỡ mọi sự cố gắng của mình.

Quan Triều Viễn ghét nhất là người khác giả vờ làm Tô Lam. Cho nên khi Tô Bích Xuân vừa dứt lời, lưỡi dao găm kề sát mặt cô ta bỗng trượt xuống.

Mãi tới khi trên ngực truyền ra cơn đau nhói, Tô Bích Xuân mới hồi phục tinh thần.

“Á á á á!” Cô ta hoảng sợ hét toáng lên, khó tin nhìn vết thương dài mười mất centimet trên ngực mình. Máu tươi liên tục chảy ra, nhuộm đỏ đôi mắt của cô ta.

Cô ta hoảng sợ ôm vết thương, khó tin nhìn người đàn ông trước mắt. Bởi vì khi anh vừa cứa cho cô ta một phát thì cũng đâm lên cánh tay mình.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Người đàn ông này điên rồi! Anh ta †ự cầm dao đâm vào tay mình ư?

Cơn đau dữ dội khiến ý thức của Quan Triều Viễn càng ngày càng thanh tỉnh.

Anh không ngờ mình lại bị Tô Bích Xuân chơi xỏ vào thời khắc mấu chốt này.

Anh cho rằng sau khi tắm nước lạnh, mình sẽ tỉnh táo hơn. Nhưng không ngờ k1ch thích kiểu đó càng khiến dược hiệu trong người anh mãnh liệt hơn. Anh dùng đau đớn bắt mình rời khỏi ảo giác, nhưng khát vọng trên người anh vẫn chưa từng giảm bớt, ngược lại càng sục sôi mãnh liệt hơn.

Tô Bích Xuân đã bị thương. Mặc dù lúc này cô ta đã che vết thương lại, nhưng máu vẫn liên tục ứa ra. Cô ta chật vật vô cùng, lớp che đậy cuối cùng trên người mình rơi xuống. Cô ta không mảnh vải che thân đứng trước mặt Quan Triều Viễn.

Chỉ cần là đàn ông bình thường thấy cô ta như vậy e rằng sẽ khó mà kìm lòng được. Mặc dù anh biết người phụ nữ này ai cũng có thể làm chồng.

Nhưng lúc này trừ cô ta, không ai có thể giảm bớt dược hiệu trong người anh.

Vậy mà điều khiến Tô Bích Xuân khiếp sợ là Quan Triều Viễn chỉ đứng yên tại chỗ lạnh lùng nhìn mình. Ánh mắt anh chỉ nhìn gương mặt vặn vẹo trắng bệch của cô ta chứ không thèm nhìn vào bất cứ nơi khác.

Sao có thể như thế được? Rõ ràng cô ta đã tăng liều lượng lên gấp mười lần cơ mài! Tại sao Quan Triều Viễn lại bình tĩnh như vậy? Phát hiện này khiến Tô Bích Xuân vô cùng tức giận. Cô ta chưa bao giờ cho răng mình thua kém Tô Lam, cô ta muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng người có dáng người, cô ta chỉ thiếu chút may mắn mà thôi. Cô ta không may mắn được như Tô Lam, không có một người anh nâng niu yêu chiều cô ta, càng không có một người ba người mẹ có thể cho cô ta mọi thứ, cũng không có một người chồng có thể trả giá hết thảy vì mình. Cô ta chỉ có thể dựa vào bản thân. Nhưng dù vậy, Tô Lam vẫn không cho mình thoải mái.

Cho nên cô ta mới bất đắc dĩ dùng hạ sách này.

Hồi đó, cô ta trà trộn trong đám con nhà giàu, không biết có bao nhiêu người đàn ông trở mặt thành thù để chiếm được mình, thậm chí không tiếc bỏ ra một khoản tiên kếch xù. Còn bây giờ thì sao? Cô ta đứng trước mặt Quan Triều Viễn uốn éo thân thể, nhưng anh lại chẳng buồn nhìn cô ta lấy một lần, quả thực là sỉ nhục khủng khiếp!

Càng nghĩ vậy, Tô Bích Xuân càng không cam lòng. Khát vọng chinh phục đang ngo ngoe trong người cô ta. Quan Triều Viễn, chẳng phải anh luôn tự nhận là luôn chung thủy với Tô Lam, sẽ không bao giờ sao động sao? Vậy thì tôi càng muốn anh bày ra vẻ mặt xấu xí của mình ngay trước mặt cô ta! Tôi muốn Tô Lam thấy anh thần phục dưới váy của tôi! Tôi muốn Tô Lam bị vả mặt thật kêu! Tôi muốn cô ta biết đắc tội Tô Bích Xuân này sẽ có kết cục gì!

 
 
Chương 4583


 

Chương 4583

“Quan Triều Viễn, anh từ bỏ giấy dụa đi.

Anh biết thừa mình không thể chống lại loại thuốc này. Tôi đang đứng trước mặt anh đây, chỉ cần anh tới đây ôm tôi thì sẽ giảm bớt đau đớn trong người.”

Tô Bích Xuân mê hoặc anh: “Tôi không tin anh không có tình nhân nào khác ngoài Tô Lam. Nếu anh đã có tình nhân khác thì cần gì để bụng có thêm tôi nữa. Chỉ cân anh ngoan ngoãn tới đây, ném dao găm xuống, tôi sẽ cho anh được thoải mái. Anh sẽ không cần đau đớn nữa.”

Tô Bích Xuân vừa nói vừa vươn tay về phía Quan Triều Viễn: “Anh thử hỏi những người đàn ông từng ở bên tôi đi, họ đều khen kỹ thuật của tôi rất tốt. Sau khi ngủ với tôi, anh sẽ không hối hận đâu.”

Mặc quần áo vào trông thanh thuần, cởi quấn áo ra phóng đấng. Đây là đặc điểm lớn nhất của Tô Bích Xuân lúc qua lại giữa những người đàn ông trong quá khứ, cũng là điểm khiến cô ta được săn đón nhất. Cũng chính vì thế nên những người đàn ông kia mới cam tâm tình nguyện vét sạch ví tiền chỉ vì muốn lấy lòng cô ta.

Nhưng đối mặt với những lời mê hoặc của Tô Bích Xuân, Quan Triều Viễn lại không lên tiếng. Chẳng qua khi Tô Bích Xuân tới gân, anh không hề do dự giơ dao găm lên, đâm mạnh lên đùi mình.

“Phập!” Đây là tiếng dao găm đâm vào thịt.

Máu tươi nhuộm đỏ quần của anh, vẻ mặt anh không hề thay đổi. Bây giờ trừ cảm giác đau đớn có thể khiến anh tỉnh táo, anh không còn cách nào khác.

Thấy cảnh tượng này, Tô Bích Xuân vô cùng kinh hãi. Cô ta không thể ngờ được rằng Quan Triều Viễn thà làm mình bị thương chứ không muốn đụng vào cô ta! Sắc mặt Tô Bích Xuân hoàn toàn tối sầm. Cô ta âm u nhìn Quan Triều Viễn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Quan Triều Viễn, kêu anh chạm vào tôi thật sự khó lắm hay sao? Rốt cuộc con tiện nhân Tô Lam kia có gì tốt chứ? Tại sao anh có thể ngủ cô ta mà lại không chịu ngủ với tôi?”

Chỉ cần nghĩ tới chuyện này, Tô Bích Xuân lại cảm thấy giận run người. Cô ta ôm vết thương còn chảy máu trên ngực, lảo đảo đi về phía Quan Triều Viễn. Nhưng vì vẫn còn sợ hãi người đàn ông này nên cô ta dừng lại cách Quan Triều Viễn nửa mét. Cô ta cắn răng nhìn anh, vô cùng không cam lòng: “Tại sao? Tại sao lại là Tô Lam? Rốt cuộc tôi thua cô ta ở điểm nào? Tôi ở bên cạnh anh suốt năm năm mà còn không bằng cô ta mới xuất hiện một tháng! Anh bảo tôi phải chấp nhận kiểu gì được đây? Dù là dáng người hay nhan sắc, tôi tự nhận không thua bất cứ ail Nhưng tại sao trong mắt anh lại không có tôi? Thậm chí tôi tr@n truồng đứng trước mặt anh mà vẫn không chịu liếc nhìn tôi lấy một lần! Rốt cuộc tại sao?!”

Mặc dù Quan Triều Viễn đang mở mắt, nhưng anh cứ như mất hết tri giác ngoài cảm giác đau đớn trên tay và trên đùi. Chỉ cần người phụ nữ trước mắt biến thành Tô Lam, anh sẽ không hề do dự cầm dao găm đâm vào đùi mình.

Dược hiệu này thật sự quá mạnh.

Mặc dù Quan Triều Viễn đã dùng phương thức tự hại mình mà vấn chỉ duy trì tỉnh táo được mấy phút mà thôi. Không lâu sau đó, người phụ nữ gương mặt dữ tợn này sẽ lại biến thành Tô Lam. Thân thể lạnh lẽo vì mất máu quá nhiều của anh lại vì tác dụng của thuốc mà trở nên nóng bỏng. Xưa nay anh luôn bình tĩnh tự kiềm chế, nhưng chưa bao giờ khao khát một người như thế này.

Tô Bích Xuân vô cùng khiếp sợ vì phản ứng của Quan Triều Viễn. Dù mình nói gì đi nữa, anh ta cũng chưa từng liếc nhìn mình lấy một lần. Anh ta chỉ câm dao đâm mình một cách máy móc, muốn dùng cách này để giữ tỉnh táo.

Lúc này, Quan Triều Viễn gần như mất khống chế. Anh vốn dĩ có thể giải quyết Tô Bích Xuân, nhưng anh sợ mình vừa tới gần cô ta thì sẽ bị thân thể của cô ta mê hoặc, coi cô ta là Tô Lam. Khi đó anh sẽ thua một bước, thua cả bàn cời Lần đầu tiên Quan Triều Viễn nghi ngờ về sự tự chủ của mình, cho nên anh thà làm tổn thương mình nhiều lần chứ không cho phép bất cứ ngoài ý muốn nào xảy ra.

Tô Bích Xuân hận nghiến răng nghiến lợi. Nhưng thấy thái độ hung ác của anh, cô ta không dám lại gần anh.
 
Chương 4584


Chương 4584

Cô ta loay hoay trước mặt Quan Triều Viễn như một tên hề, muốn chiếm được sự chú ý của anh.

“Để tôi chống mắt lên xem anh có thể nhịn được bao lâu!”

Tô Bích Xuân đã tức điên người.

Bao nhiêu năm trời, cô ta chưa từng bị nhục nhã thế này. Cô ta trà trộn trong đám đàn ông, luôn được người ta theo đuổi cung phụng, hôm nay cô ta mặt dày xuất hiện trước mặt Quan Triều Viễn, vậy mà anh ta dám đối xử với mình như thế? Chẳng qua anh ta bảnh trai một chút, giàu có quyền lực mà thôi! Chính vì thế nên anh ta có thể ngang nhiên hạ nhục mình ư?

Tô Bích Xuân giận run người, nhưng không thể không bắt mình tỉnh táo lại.

Bên kia, Quan Triều Viễn đã đâm năm nhát lên đùi mình. Cảm giác đau đớn dữ dội sắp sửa khiến anh không giữ lại lý trí được nữa. Cánh tay của anh vô lực buông thống bên người. Mặc dù đã siết chặt dao găm, nhưng không còn động †ác nào nữa.

Thấy anh hít vào thật sâu rồi thở ra, Tô Bích Xuân biết anh sắp không kiên trì được nữa. Cô ta tính thời gian, vẻ mặt điên cuông đã biến mất, thay vào đó là đắc ý cười lạnh.

Quan Triều Viễn, anh quá ngây thơ rồi.

Tôi tốn bao nhiêu công sức mới kiếm được loại thuốc này, anh cho rằng chỉ bằng chút kỹ xảo của anh mà có thể tránh thoát được à? Anh sắp sửa biến thành dã thú bị khống chết Từ trong mắt tới trong lòng anh sẽ chỉ còn lại một mình Tô Bích Xuân thôi mà thôi!

Cho dù biết sau khi Quan Triều Viễn tỉnh táo lại, mình sẽ gặp phải kết cục thê thảm cỡ nào, nhưng chỉ cần có thể hủy diệt Tô Lam, Tô Bích Xuân có thể trả giá hết thảy! Dù gì cũng vì Tô Lam nên cô ta đã trở thành kẻ bị hắt hủi trong giới điện ảnh và truyền hình, không thể tiếp tục trà trộn trong đám con nhà giàu được nữa, chỉ có thể liên tiếp hạ thấp thân phận của mình, thậm chí chỉ cần 200 ngàn cũng chấp nhận.

Chút tiền mà cô ta kiếm được không thể duy trì cuộc sống xa xỉ như trước kia. Chỉ cần lần này cô ta thành công thì sẽ có hai khả năng. Một là Tô Lam không thể chấp nhận được, ly hôn với Quan Triều Viễn. Còn hai là nếu Tô Lam chịu nhân nhượng coi như không có chuyện này thì Quan Triều Viễn phải bao nuôi mình, không chỉ nuôi mình ăn uống mà còn tất cả chỉ tiêu hằng ngày, không thì cô ta sẽ vạch trần chuyện này. Dù sao hôm nay cô ta đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi, chỉ cần Quan Triều Viễn chạm vào mình, video hay ảnh chụp đều sẽ có đẩy đủ. Tất cả đều sẽ được gửi tới các tòa soạn báo lớn, khi đó để xem họ sẽ giải quyết như thế nào!

“Gian…

Đây là tiếng dao găm rơi xuống sàn nhà. Tiếng động này đánh thức Tô Bích Xuân. Cô ta thấy đôi mắt của Quan Triều Viễn đã hoàn toàn đánh mất tiêu cự.

Nhìn hai chân máu chảy đầm đìa của anh, Tô Bích Xuân chỉ cảm thấy vô cùng tức giận. Cô ta chưa từng biết mình sẽ bị một người đàn ông ghét bỏ tới mức này. Nếu người đàn ông này không phải là Quan Triều Viễn thì cô ta đã sớm băm xác anh ta ra làm trăm mảnh! Bởi vì hành vi của anh ta thật đáng chết Nhưng đồng thời cô ta cũng bội phục sự quả quyết và tàn nhẫn của người đàn ông này. Nhưng thế thì đã sao? Cuối cùng anh ta chỉ có thể bị thuốc thao túng, hoàn toàn không còn khả năng chống cự.

“Quan Triều Viễn, tôi đã nói rồi, đừng đấu tranh vô ích nữa. Anh nhìn vết thương trên đùi anh đi, làm tôi đau lòng quá.

Tô Bích Xuân nở nụ cười, uốn éo đi về phía Quan Triều Viễn.

Lúc này, Quan Triều Viễn không thể chống cự được, bị cô ta dẫn tới bên giường ngã xuống. Tô Bích Xuân ngồi lên chân còn chưa bị thương của anh, hai tay ôm cổ anh, hơi thở như lan: “Triều Viễn, là em đây, em là Tô Lam đây, chẳng phải anh yêu nhất em hay sao?

Đã vậy thì đừng kiềm chế nữa. Em biết anh khó chịu lắm. Để em giúp anh được không?”

Quan Triều Viễn dại ra ngồi bên giường.
 
Chương 4585


Chương 4585

Cho dù không thấy rõ gương mặt của người phụ nữ này, anh vẫn có thể ngửi được mùi thơm trên người cô. Người phụ nữ anh yêu đang ở ngay trước mắt, chỉ cần anh dang tay ra sẽ có thể ôm cô vào lòng. Anh muốn nói với cô rằng bạch nguyệt quang trong lòng anh chỉ có mình cô chứ không có người phụ nữ nào khác.

Tô Lam sẽ không biết rằng khi anh nhìn Quan Tử Việt chào đời, anh mới chính thức cảm nhận được cái gì gọi là sự ấm áp gia đình. Cho nên dù gì đi nữa, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, bất cứ kẻ nào cũng không thể làm dao đ ộng tình cảm của anh dành cho côi!

“Tô Lam…” giọng anh trầm thấp khàn khàn, quyến rũ lòng người như tiếng đàn cello thượng hạng.

Mặc dù biết đây là vì dược hiệu, nhưng Tô Bích Xuân vẫn ghen ty đỏ cả mắt. Cô ta đột nhiên hâm mộ con tiện nhân Tô Lam kia, mặc dù bị hạ thuốc liều lớn thế này, trong mắt trong lòng người đàn ông này vẫn chỉ có một mình Tô Lam. Tô Bích Xuân kìm nén lửa giận, khế hôn lên má anh, thuận theo đáp lại: “Đúng, là em đây. Em đến đây, em đến giảm bớt đau đớn của anh.

Chồng ơi, anh ôm eo được không?”

Bên tai Quan Triều Viễn tràn ngập giọng nói dịu dàng của Tô Lam. Lúc này máu trên người anh đều sôi trào, anh muốn bất chấp tất cả ôm người phụ nữ này vào lòng.

Thấy anh không có phản ứng gì, Tô Bích Xuân dứt khoát dán lên người anh: “Triều Viễn, chẳng lẽ anh không muốn em sao?”

Giọng nói của cô ta rất dịu dàng, lọt vào tai anh chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, nhưng dù vậy, tiềm thức của Quan Triều Viễn vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Bởi vì người anh yêu chưa bao giờ nói trắng trợn như thế. Nhưng rõ ràng người phụ nữ trước mắt chính là Tô Lam, là cô gái mà anh dùng hết sinh mệnh để yêu thương cưng chiều.

“Triều Viễn, rốt cuộc anh còn chờ gì nữa?”

Tô Bích Xuân đã sốt ruột điên rồi.

Nếu đổi thành người đàn ông khác thì hai người đã sớm chiến đấu mấy hiệp rồi. Nhưng người này lại là Quan Triều Viễn, đã hơn nửa tiếng trôi qua, vết thương trên người anh đã bắt đầu kết vảy, thế mà anh vẫn còn cố gắng chịu đựng. Rõ ràng anh ta đã coi mình là Tô Lam, †ại sao vẫn có thể tiếp tục nhẫn nại?

Chắng lẽ anh ta không yêu Tô Lam?

Lúc này, ngọn lửa trong lòng anh đã chốc cháy đến cực hạn. Có lẽ đối mặt với người phụ nữ khác, anh còn có thể bình tĩnh giữ mình, nhưng trước mặt Tô Lam, trước mặt người phụ nữ anh yêu nhất, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, một người đàn ông có thất tình lục dục mà thôi.

Cuối cùng, khi tay Tô Bích Xuân đặt lên vai anh, anh đã bế cô ta lên, ném xuống giường, xoay người đè lên người cô ta. Quan Triều Viễn rủ mi mắt, trong đôi mắt sâu thắm tràn đầy lửa nóng nguyên thủy. Nhìn Tô Lam dưới thân mình, máu trong người anh đang sôi trào…

Trước cửa khách sạn Alice, Tô Lam cầm di động, ngẩng đầu nhìn tầng cao nhất của khách sạn.

Khách sạn Alice bao quát cả tòa nhà cao tầng, từ tầng một tới tầng sáu là phòng họp và phòng tiệc, từ tầng bảy trở lên là phòng khách sạn.

Không hiểu sao Tô Lam bỗng cảm thấy bất an. Cô không rõ tại sao Tô Bích Xuân lại muốn hẹn mình tới đây.

Cô cũng không rõ lần này Tô Bích Xuân kêu mình tới có phải là lại là âm mưu hay không. Nhưng vì cô thực sự không tìm được Quan Triều Viễn nên cô tới đây.

Cô không rảnh suy nghĩ quá nhiều.

Điện thoại của Quan Triều Viễn không gọi được, cô phải mau chóng tìm được anh trong thời gian ngắn nhất, biết rõ anh với người phụ nữ tên là Hạ Phi Dương có quan hệ gì. Nếu không vướng mắc này sẽ luôn nằm trong lòng cô, khiến cô không thể tiếp tục chung sống một cách bình thường với Quan Triều Viễn.
 
Chương 4586


Chương 4586

Khi Tô Lam hoàn hồn lại, cô cất bước đi vào cửa khách sạn. Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe quen thuộc xuất hiện trong mắt cô. Tô Lam theo bản năng nhìn biển số xe, đó chính là xe của Quan Triều Viễn.

Anh ấy thật sự ở đây ư? Tô Lam khựng lại, cả người cứng đờ. Tại sao Quan Triều Viễn lại ở đây?

Buổi họp báo của Mộ Mẫn Loan và Asius tiến hành ở nơi này, mình cũng từng gửi thư mời cho Quan Triều Viễn, anh ấy cũng biết địa chỉ, nhưng tại sao rõ ràng anh ấy đang ở đây mà lại không nghe điện thoại của mình, cũng không chịu xuất hiện? Hơn nữa trong cuộc gọi vừa rồi, Tô Bích Xuân còn nói sẽ cho mình một bất ngờ khó quên, chuyện này sẽ liên quan tới Quan Triều Viễn sao? Hay là Tô Bích Xuân phát hiện Quan Triều Viễn đang ở bên cạnh bạch nguyệt quang của anh ấy, cho nên cố ý kêu mình tới xem trò hay?

Tô Lam đứng yên tại chỗ, đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Cô bóp chặt hai tay, trong đầu có hai người đang liều mạng giằng co. Một giọng nói nói rằng cô không nên sợ hãi, đáng nhẽ phải xông lên xem cho rõ ràng, bởi vì xe của Quan Triều Viễn đang đổ ở đây, chứng minh anh ấy đang ở trong khách sạn này. Nhưng tại sao anh ấy lại không nghe điện thoại của mình, cũng không chịu gặp mình?

Một thanh âm khác lại nói cô không nên đi lên, cô phải rời đi mới đúng! Lừa mình dối người, giả vờ như không thấy, không biết gì hết, vậy thì cuộc sống sau này của hai người mới gió êm sóng lặng.

Tô Lam cứng đờ ngay tại chỗ, muốn rời đi mà lại không thể cất bước, muốn đi vào lại không thể nhúc nhích.

Nếu Quan Triều Viễn thực sự có gì đó với Hạ Phi Dương thì sao? Không thể nào, Quan Triều Viễn là chồng cô, là cha của mấy đứa trẻ. Anh ấy yêu chiều mẹ con họ lên tận mây xanh, anh ấy thậm chí có thể hy sinh tính mạng vì mình, sao có thể vì Hạ Phi Dương mà chạy tới khách sạn? Chắc chắn là âm mưu của Tô Bích Xuân!

Nhưng theo hiểu biết của cô, nếu không phải Quan Triều Viễn tự nguyện thì đừng nói là một Tô Bích Xuân, một trăm Tô Bích Xuân cũng không thể ép anh ấy.

Trong lúc nhất thời, tâm trạng của Tô Lam thay đổi liên tục.

Cô biết mình nên tin Quan Triều Viễn, nhưng chỉ cần nhớ tới lời nói của Tống Chỉ Manh, cô lại bắt đầu sợ hãi bất an.

Bởi vì Tống Chỉ Manh nói người phụ nữ đó từng đồng sinh cộng tử với anh ấy, tình cảm này không thể nào dứt bỏ. Nếu Quan Triều Viễn không chột dạ thì tại sao không nghe điện thoại của mình? Tại sao rõ ràng ở khách sạn này mà không chịu giúp mình? Tô Lam nhất thời lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Khi cô đang rối rắm thì một người mặc đồ nhân viên phục vụ của khách sạn Alice bước ra. Bởi vì hôm nay là buổi họp báo nên anh ta lập tức nhận ra Tô Lam.

“Xin hỏi cô là cô Tô Lam đúng không?”

Tô Lam sửng sốt, gật đầu: “Đúng, là tôi đây.”

“Tốt quá, tôi chờ cô ở đây thật lâu.”

Nhân viên phục vụ vừa nói vừa lấy một tấm thẻ phòng, đưa cho cô: “Chuyện là thế này, có người để lại thẻ phòng cho cô ở quầy tiếp tân. Vị khách đó dặn sau khi cô tới thì đưa thẻ phòng cho cô luôn, chỉ cần cô đi lên là được, có người đang ở trong phòng chờ cô.”

“À vâng.”

Nhìn tấm thẻ phòng này, Tô Lam bỗng có cảm giác đã đâm lao thì phải theo lao. Cô bình tĩnh nhìn số phòng 808 trên thẻ, ánh mắt vốn đang do dự nhất thời trở nên kiên định.

Tô Bích Xuân muốn chê cười mình chứ gì? Nhưng cô không tin là thật! Cô sẽ không cho Tô Bích Xuân thành công, cũng sẽ không để cô ta chế giễu mình!

Cô hít vào thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó đi vào thang máy.
 
Chương 4587


Chương 4587

Trong thang máy, cô nhìn gương mặt phản chiếu trên vách tường. Cô nhéo má mình, ép mình tỉnh táo lại.

Quan Triều Viễn, em van anh, đừng để em thất vọng, được không? Em không muốn lúc mở cửa ra sẽ thấy anh đang ở bên một người phụ nữ khác. Bất kể cô ta là bạch nguyệt quang của anh hay là Tô Bích Xuân. Chỉ cần anh nói với em là chưa từng xảy ra chuyện gì, em sế tin anh. Van anh đừng làm em thất vọng…

Tô Lam không ngừng cầu nguyện. Cô không dám xác định nếu thật sự thấy cảnh tượng khó coi gì thì mình sẽ làm chuyện điên cuồng cỡ nào.

“Ting!” Tới tầng tám, thang máy dừng lại. Tô Lam đứng yên trong thang máy, nhìn hành lang tĩnh lặng trước mặt mười mấy giây, mãi tới khi cửa thang máy sắp khép lại, cô mới thở hắt ra, bước chân ra ngoài.

Phòng 808 là phòng tổng thống duy nhất ở tâng này, ngay gần thang máy nên rất dễ tìm.

Tô Lam bước tới gần, cầm thẻ phòng trong tay, mãi mà không thể mở cửa phòng ra được. Cô không biết rốt cuộc mình đã đứng ở cửa bao lâu, đột nhiên cảm thấy khẩn trương tới mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Mãi tới lúc này, cô mới chậm rãi ấn thẻ phòng vào khóa cửa.

Sau một tiếng vang nhỏ, cửa phòng 808 bị mở ra. Cô không sốt ruột chạy vào, chỉ im lặng đứng ở cửa, ánh mắt phức tạp nhìn trong phòng. Cô không dám xác định căn phòng này do ai đặt.

Thẻ phòng chắc chắn là do Tô Bích Xuân kêu nhân viên khách sạn giao cho cô.

Quan Triều Viễn, anh thực sự đang ở trong phòng với người phụ nữ khác sao?

Tô Lam hít vào một hơi, gian nan cất bước đi vào phòng. Chẳng qua vừa bước vào cửa thì dựa vào trực giác của bác sĩ, cô ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, thậm chí còn pha lẫn mùi máu tươi. Mùi thơm này khiến thân thể cô nóng lên, gò má cũng đỏ ửng.

Đây là mùi máu tươi à? Tô Lam khựng lại. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Nghĩ tới đây, trái tim cô chùng xuống, vội vàng chạy vào trong phòng.

Khi chạy vào cửa, cô kinh hãi vì cảnh tượng trước mắt. Cô ngơ ngác đứng tại chỗ, quả thực không thể tin vào mắt mình.

Chỉ thấy trên giường, Tô Bích Xuân không mảnh vải che thân nằm trên đầu giường, th@n thể trắng nõn dính đầy vết máu, trên làn da cũng có rất nhiều vết thương nhỏ. Ra giường trắng như tuối đã bị máu tươi nhuộm đỏ, thoạt nhìn rất ghê người. Mà giờ khắc này, điều càng khiến cô khiếp sợ là Quan Triều Viễn đứng bên cạnh Tô Bích Xuân. Áo sơ mi trên người anh đã bị ném xuống sàn nhà, dính đầy vết máu loang lổ. Quần tây cũng cũng chẳng khá hơn là bao, máu đỏ tươi như sắp khô, nhuộm quần tây thành màu xám đen.

Lúc này, anh cả người ướt sũng đứng tại chõ, trên tay và trên đùi còn đang đổ máu. Căn phòng tổng thống xa hoa giờ đây đáng sợ như hiện trường một vụ án mạng.

Thấy cảnh này, cho dù Tô Lam muốn nghỉ ngờ cũng không có cách nào.

“Chồng!”

Vất vả lắm mới hoàn hồn lại, Tô Lam vội chạy tới bên cạnh Quan Triều Viễn.

Trong nửa tiếng ngắn ngủi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao Tô Bích Xuân và Quan Triều Viễn đều bị thương ra nông nỗi này?

Hiển nhiên tiếng kêu của Tô Lam đã đánh thức lý trí của Quan Triều Viễn. Nhưng khi cô muốn tới gần, anh vung tay lên theo bản năng, dao găm cứa qua cánh tay cô. Tô Lam thậm chí không bận tâm tới vết thương trên †ay, cứng đờ đứng tại chỗ, khó tin nhìn Quan Triều Viễn: “Chồng ơi, anh sao vậy?”

Tô Lam vốn tưởng rằng mình sẽ được đáp lại, nhưng khi anh xoay người lại, cô thấy đôi mắt hung ác nham hiểm, lạnh lẽo như muốn ăn thịt người của anh. Tô Lam đột nhiên cảm thấy tim đập thình thịch: “Lệ…”

Cô còn chưa dứt lời thì cổ họng bổng bị bóp lấy. Đó chính là Quan Triều Viễn đột nhiên tới gần cô.
 
Chương 4588


Chương 4588

Tay phải của anh bóp chặt cổ Tô Lam, càng ngày càng dùng sức.

Gương mặt tuấn tú của anh kề sát mặt cô, nhưng không có bất cứ biểu cảm nào, đôi mắt trống rỗng vô hồn, trông như một cái xác không hồn, không có bất cứ tình cảm nào.

“Ưự.”

Trước mặt Quan Triều Viễn, sự chống cự của Tô Lam quả thực không đáng nhắc tới. Cô càng muốn giấy dụa thì chỉ càng đổi lấy Quan Triều Viễn siết chặt tay hơn, vẻ mặt hung ác như thể chỉ muốn bóp ch3t cô.

“Khụ khụ khụt”

Tô Lam suy yếu ho khan. Dù cô giấy dụa kiểu gì cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Quan Triều Viễn. Cô hoảng sợ trợn tròn mắt, khó tin nhìn người đàn ông trước mặt mình.

Rốt cuộc trong nửa tiếng vừa qua, Quan Triều Viễn đã gặp phải chuyện gì? Tại Sao người đàn ông một giây trước còn dịu dàng săn sóc mình, ngay sau đó lại muốn giết mình?

Sao Quan Triều Viễn có thể muốn giết mình chứ? Nhưng bàn tay của anh lại không có dấu hiệu giảm bớt sức lực.

Xem ra anh ấy thật sự muốn giết mình.

Tô Lam ra sức lắc đầu, muốn đánh thức lý trí của Quan Triều Viễn. Cô không dám tin người đàn ông này lại chính là người đã từng yêu thương mình. Trước kia để cứu mình, anh ấy có thể đâm mấy nhát lên đùi, thậm chí sẵn sàng dứt bỏ tính mạng vì mình. Dù cô tùy hứng cỡ nào đi nữa, Quan Triều Viễn cũng chưa từng to tiếng với cô. Hai người ở bên nhau năm năm, thậm chí rất ít khi cãi nhau. Trước ngày hôm nay, cô còn cho rằng họ là cặp vợ chồng hạnh phúc nhất thế giới này.

Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người chồng săn sóc của cô lại biến mất, người đàn ông đứng trước mặt cô như một con dã thú nổi điên, cứ như bị nhốt thật lâu đột nhiên nhìn thấy con mồi ngon miệng, bày ra hết sự tàn nhẫn và khát máu giấu ở sâu dưới đáy lòng.

Quan Triều Viễn càng ngày càng siết chặt tay. Tô Lam chỉ cảm thấy không khí trong phổi mình dần cạn kiệt.

Cô muốn mở miệng, nhưng không phát ra bất cứ tiếng động nào. Cô muốn giấy dụa, nhưng lại không còn sức lực.

Nước mắt đong đầy trong mắt cô.

Tô Lam chậm rãi nhắm mắt lại.

Quan Triều Viễn, nếu đây là điều anh muốn thì em sẽ thỏa mãn anh. Dù sao cái mạng này vốn là anh cho em, coi như em trả lại cho anh, trả lại nhiều năm anh quan tâm chăm sóc cho em.

Tiếng nức nở mong manh cuối cùng khiến lý trí của Quan Triều Viễn trở về trong chốc lát. Đôi mắt anh hoảng hốt, đột nhiên buông tay phải ra. Tô Lam vốn đã bị anh bóp cổ suýt ngất xỉu cứ thế trượt từ trên tường xuống đất.

Cô không biết tại sao chuyện lại thành ra thế này, cũng không biết tại sao Quan Triều Viễn lại đột nhiên muốn bóp ch3t mình.

“Tại sao vậy, Quan Triều Viễn? Anh nói đi, rốt cuộc là tại sao…”

Có lễ giọng nói của Tô Lam đánh thức lý trí cuối cùng trong lòng, ánh mắt đục ngầu của Quan Triều Viễn đột nhiên trở nên trong trẻo. Anh cúi đầu nhìn cô bất lực ngồi trên mặt đất, giọng khàn khàn: “Tô Lam…”

Nghe thấy Quan Triều Viễn gọi tên mình, Tô Lam ngẩng đầu lên. Trên mặt cô còn dính nước mắt, trông rất đáng thương, đôi mắt to tròn vẫn tràn đầy linh khí.

“Tô Lam?” Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn cô, bàn tay dính đây máu sờ lên mặt cô. Tô Lam nhận thấy giọng nói nghi hoặc ngập ngừng của anh. Mặc dù còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô chỉ có thể thuận theo: “Chồng, anh không quen em à? Em là Tô Lam đây!”
 
Chương 4589


Chương 4589

“Tô Lam…”

Bàn tay lạnh lẽo của Quan Triều Viễn chạm vào mặt cô. Bởi vì mất máu quá nhiều nên thân nhiệt của anh bị tụt xuống.

Nhưng thuốc hút vào trong người còn chưa được giải tỏa, máu của anh vẫn nóng rực, ngay cả đôi mắt cũng đỏ ngầu.

“Là em” Tô Lam nỉ non, đặt tay lên bàn tay anh xoa nhẹ: “Chồng ơi, anh nói em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi. Tại sao anh lại bị thương tới mức này?”

“Tô Lam…”

Mặc dù ánh mắt của Quan Triều Viễn trong trẻo hơn một chút, nhưng đầu óc vẫn hỗn độn, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc của Tô Lam, thành trì phòng bị trong lòng anh đang dần dần sập đổ.

Anh vươn tay, ôm chầm lấy người †rước mắt. Mùi thơm cùng thân thiệt của cô khiến Quan Triều Viễn tìm được cảm giác quen thuộc. Anh hôm chặt Tô Lam, chỉ hận không thể hòa tan vào máu thịt của mình.

“Tô Lam… Tô Lam…” Quan Triều Viễn khàn giọng gọi tên cô. Anh gần như dùng hết sức lực mới có thể chống cự được Tô Bích Xuân. Nhưng giờ khắc này, người con gái anh yêu nhất đang nằm trong lòng anh, máu trong người anh đang sôi trào vì nhiệt độ cơ thể của Tô Lam. Trong đầu Quan Triều Viễn không còn bất cứ suy nghĩ nào nữa, chỉ muốn hung hăng bắt nạt cô, dường như chỉ có làm thế thì mới giảm bớt được đau đớn trên người.

“Anh có thể không?” giọng nói khàn khàn của Quan Triều Viễn vang lên bên tai Tô Lam. Anh khẽ hôn lên mặt cô, thử thăm dò.

Tô Lam không kịp phản ứng, buông Quan Triều Viễn ra ngẩng đầu nhìn anh. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô thấy được khát vọng trong mắt anh.

Trong đôi mắt sâu thẳm của anh như có đốm lửa đang thiêu đốt, cứ như chỉ cần mình gật đầu thì đốm lửa sẽ nhanh chóng lan tràn, đốt cháy lý trí của anh.

“Nhưng thương tích của anh…

Tô Lam mơ hồ nhận thấy mùi thơm trong căn phòng này không bình thường. Cô biết thủ đoạn của Tô Bích Xuân xưa nay luôn hèn hạ. Nếu cô ta ở chung một phòng với Quan Triều Viễn thì động tay động chân cũng là điều dễ hiểu. Dù Tô Lam có chậm tiêu đến mấy, thấy Quan Triều Viễn thế này cũng đoán được một chút. Chắc chắn Tô Bích Xuân đã làm gì anh ấy nên anh ấy mới ra nông nỗi này. Vết thương trên người Quan Triều Viễn rất có khả năng anh tự gây ra để giữ được lý trí của mình.

Không hiểu sao, Tô Lam đột nhiên muốn khóc. Quan Triều Viễn có thể vì cô làm tới mức này, vậy mà cô lại nghỉ ngờ anh ấy. Cô thật đáng chết!

Không phải lần đầu tiên Tô Lam gặp chuyện bị hạ thuốc, lần đầu tiên cô gặp Quan Triều Viễn cũng từng bị dùng loại thuốc này, cho nên cô biết thừa phải dùng phương pháp gì để giải quyết. Hơn nữa xem phản ứng của Quan Triều Viễn thì lần này loại thuốc mà Tô Bích Xuân sử dụng còn nặng hơn cả loại thuốc mà mình từng bị trúng, không thì một người đàn ông có ý chí sắt thép như Quan Triều Viễn sẽ không vì giữ được lý trí mà biến mình thành thế này. Chắc chắn anh ấy đang rất đau đớn.

Nghĩ tới đây, Tô Lam vô cùng đau lòng. Cô dang hai tay, chậm rãi ôm lấy Quan Triều Viễn, tựa vào lòng anh. Bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

Cảm nhận được thân nhiệt dần dần dâng lên của anh, Tô Lam cảm thấy gò má mình nóng ran lên: “Chồng… em cũng muốn anh.” Giọng Tô Lam rất dịu dàng.

Nếu là bình thường nghe thấy cô nói bằng giọng này, ôm mình một cách thân mật thế này, Quan Triều Viễn chắc chắn sẽ không kiềm giữ được. Nhưng tình huống lúc này lại khác. Khi Tô Lam vừa dứt lời, vẻ mặt mềm mại của Quan Triều Viễn lập tức trở nên lạnh như băng. Anh ngẩng đầu lên, phát hiện người tựa vào lòng mình không phải là Tô Lam, mà là Tô Bích Xuân ngay từ ban đầu cứ uốn éo quyến rũ mình!

Người anh yêu sẽ không nói như thế, cũng chưa từng chủ động như thế! Cho nên người phụ nữ trước mặt chắc chắn không phải là Tô Lam! Chắc chắn là Tô Bích Xuân lợi dụng dược hiệu muốn mê hoặc mình.
 
Chương 4590


Chương 4590

Chắc chăn là như vậy, bởi vì vừa rồi cô ta vừa dụ dõ mình giống thế này.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Quan Triều Viễn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, ánh mắt vốn còn tràn đây thâm tình biến thành như hàn băng lắng đọng, tràn đầy sát khí lẫm liệt.

Khi hai tay của Tô Lam đặt lên vai anh, Quan Triều Viễn vung tay lên, đẩy cô ra ngoài. Quan Triều Viễn đẩy rất mạnh, lại thêm lần này anh cố ý nên Tô Lam không kịp phản ứng, bị đụng mạnh vào tường, khiến cô đau đớn sắc mặt trắng bệch.

“Chồng, rốt cuộc anh sao vậy?”

Tô Lam còn chưa hoàn hồn thì đã thấy Quan Triều Viễn tràn đầy sát khí lao tới, tay phải lại bóp cổ cô.

“Con đàn bà chết tiệt!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lần này, Quan Triều Viễn bóp mạnh hơn bất cứ mọi khi. Tô Lam bị kiềm giữ không thể nhúc nhích. Cô hoảng sợ co người lại, trợn tròn mắt khó tin, dường như còn chưa hoàn hồn từ trong biến cố này. Vừa rồi chẳng phải anh ấy đã nhận ra mình rồi hay sao? Tại sao mình mới nói một câu mà anh ấy lại điên cuồng? Rốt cuộc Tô Bích Xuân đã bỏ loại thuốc nào cho anh ấy? Sao lại khiến một người đàn ông như Quan Triều Viễn trở nên thất thường như người điên?

Cảm giác nghẹt thở khiến cô mờ mịt. Cô ra sức kéo tay Quan Triều Viễn ra, nhưng không thể nào lay động anh dù chỉ một chút. Khi đối diện với đôi mắt của anh, cô rõ ràng nhìn thấy sát khí trong mắt anh. Tầm mắt của cô dần trở nên mơ hồ, đầu thiếu oxy, ngay cả giấy dụa cũng trở nên yếu ớt. Thậm chí cô còn nghi ngờ vừa rồi có phải Quan Triều Viễn cố ý dịu dàng với mình để dụ dỗ mình nói như thế với anh ấy, sau đó lại đối phó với mình hay không.

Quan Triều Viễn, anh thật sự muốn em phải chết mới được sao?

Không hiểu sao trong đầu Tô Lam hiện lên suy nghĩ tuyệt vọng này.

Nhìn ánh mắt hung ác của Quan Triều Viễn, cô cảm thấy anh vô cùng xa lạ, cứ như cô chưa bao giờ quen biết anh.

Nước mắt chảy xuống gò má, trong lòng cô dâng lên tuyệt vọng. Cô không thể kiên trì được nữa, chậm rãi nhắm mắt lại.

Cũng chính lúc này, cánh cửa đóng kín bỗng “Rầm” một tiếng, bị đá văng ra.

Sau đó hai ba người xông vào phòng.

“Mẹ nó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở đây vậy?”

Người vừa lên tiếng chính là Tân Tấn Tài. Ngửi thấy mùi thơm quỷ dị trong phòng, anh ta nín thở. Đằng sau anh ta chính là Quan Hạo Nhân, Thẩm Tư Huy và Lục Anh Khoa.

Hai mươi phút trước, khi Tần Tấn Tài rời khỏi phòng phẫu thuật, bác sĩ Bạch đã truyền lời của Tô Lam cho anh †a. Nghe nhắc tới phòng 808 khách sạn AIlice, Tân Tấn Tài lập tức có linh cảm chẳng lành. Dù sao Hạ Phi Dương cũng mới trở về, lại thêm trường hợp quan trọng như buổi họp báo của Tô Lam mà Quan Triều Viễn lại không thể liên lạc được. Chỉ cần hơi động não một chút là nghĩ ra Tô Lam có khả năng chạy tới phòng này bắt quả tang.

Phỏng đoán được Alexander cũng ở thành phố Ninh Lâm, Tần Tấn Tài cảm thấy chuyện này có khả năng mất khống chế, cho nên anh ta lập tức gọi điện cho nhóm người Thẩm Tư Huy.

May mà họ kịp thời đuổi tới nơi, nếu trễ thêm một chút nữa thì có lẽ Tô Lam đã bị Quan Triều Viễn bóp ch3t.

“Anh hai, anh điên rồi hả? Anh biết mình đang làm gì không?!” Thấy cảnh này, Tần Tấn Tài hét lên.

Lục Anh Khoa lập tức xông tới.

Nhưng anh còn chưa kịp tới gần Quan Triều Viễn thì anh đột nhiên quay đầu sang, gương mặt u ám, toàn thân tràn ngập hơi thở chết chóc, lần đầu tiên Lục Anh Khoa thấy Quan Triều Viễn trong trạng thái cảnh giác cao độ đến mức vong ngã thế này.
 
Chương 4591


Chương 4591

Cũng chính là một phút do dự, Quan Triều Viễn đã buông Tô Lam ra, xoay người đá về phía Lục Anh Khoa.

Mặc dù đã được huấn luyện bài bản, hơn nữa phản ứng nhạy bén, nhưng Lục Anh Khoa vần không thể tránh thoát cú đá của Quan Triều Viễn. Anh bị đá vào vai phải, lùi về sau mấy bước, mãi tới khi đụng mạnh vào tường mới ngừng lại được. Anh nhìn lại, phát hiện vai áo của mình đã bị mài rác, bờ vai cũng đang chảy máu.

“Bossl”

Lần đầu tiên nhóm người Lục Anh Khoa thấy Quan Triều Viễn biến thành thế này, trong lúc nhất thời, mấy người đều không dám tiến lên. Quan Triều Viễn cứng đờ tại chỗ, đôi mắt trống rỗng nhìn lướt qua mọi người, không phải đang nhìn con người mà như nhìn thứ gì đó không có sinh mệnh.

“Làm sao bây giờ? Lão đại đã biến thành thế này rồi.”

“Lục Anh Khoa thậm chí không chống lại được một chiêu! Cho dù cả ba chúng ta cùng xông lên thì e rằng cũng không thể ngăn cản!”

Thấy Quan Triều Viễn đã biến thành thế này, Quan Hạo Nhân sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi. Mặc dù ba người cùng Quan Triều Viễn xuất ngũ từ bộ đội đặc chủng, nhưng nếu so đấu với đặc chủng binh vương thì họ chưa từng cho rằng mình sẽ có phần thắng! Trước kia ở trên lôi đài, một mình Quan Triều Viễn đánh hai mươi người cũng không chớp mắt một cái, hơn nữa hai mươi người kia còn là lính đặc chủng được lựa chọn tỉ mỉ từ †rong quân đặc chủng, không một ai ngoài lệ, hâu như đều bị hạ gục.

“Khụ khụ khu…”

Tô Lam trốn trong góc phòng, ôm ngực vất vả ho khan. Vừa rồi Quan Triều Viễn bóp rất mạnh nên bây giờ cô không thể phát ra tiếng kêu nào.

Thấy dấu vết trên cổ của cô, sắc mặt Lục Anh Khoa rất khó coi. Nhưng lúc này Quan Triều Viễn đang giằng co với họ, anh ta không dám nhúc nhích.

“Cô Tô, cô không sao chứ? Có cần đi khám không?”

Tô Lam bị bóp cổ đầu óc choáng váng, vất vả lắm mới tỉnh táo lại, nhưng cô vẫn cảm thấy đầu óc như ù đi. Nghe thấy giọng Lục Anh Khoa, cô gian nan lắc đầu: “Tôi… tôi không sao.

Hình… hình như Triều Viễn bị bỏ thuốc…

anh ấy… anh ấy không nhận ra tôi…”

Giọng cô khàn khàn.

Cô cũng không rõ tại sao nữa, cho dù biết Quan Triều Viễn bị bỏ thuốc nên mới điên cuồng như vậy, nhưng chỉ cần nhớ lại cảnh Quan Triều Viễn muốn gi3t chết mình, cô lại đau đớn đến nghẹt thở. Cô vất vả chống người đứng dậy, vẫn muốn tới gần Quan Triều Viễn. Nhưng cô vừa nhấc bước thì đã bị Tần Tấn Tài ngăn cản: “Tô Lam, hiện giờ anh hai rất nguy hiểm, cô không thể tới gần!”

Nghe vậy, Tô Lam chỉ do dự trong chớp mắt. Bây giờ Quan Triều Viễn không nhận ra bất cứ ai, trừ bản thân cô có thể tới gần một lát, cô thực sự không có cách nào khác. Dù sao vừa rồi Quan Triều Viễn cũng vẫn nhận ra cô một lát.

Điều đó chứng tỏ trong đầu anh ấy vẫn có bóng dáng của mình.

“Nhưng ngoài cách này, các anh còn có cách nào khác không?” Giọng Tô Lam trở nên kiên định, nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn.

Lúc này chẳng những người chung quanh anh gặp nguy hiểm, mà ngay cả bản thân anh cũng gặp nguy hiểm. Anh bị thương rất nặng, nếu không mau chóng băng bó cầm máu thì rất có khả năng sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Cô thật sự không thể chờ thêm được nữa.

Nhóm người Tần Tấn Tài bị Tô Lam hỏi không biết nên trả lời thế nào.

 
 
Chương 4592


Chương 4592

Anh ta vội vàng chạy tới nên không chuẩn bị bất cứ thứ gì. Nếu anh ta có mang theo thuốc tê thì không chừng sẽ khiến Quan Triều Viễn tỉnh táo lại trong thời gian ngắn. Nhưng bây giờ hai tay trống trơn, anh ta không biết nên xử lý thế nào.

Ngay khi Tô Lam đang muốn lại gần Quan Triều Viễn, mọi người phát hiện Quan Triều Viễn đột nhiên cử động. Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, anh từng bước đi về phía cửa.

“Tô… Tô Lam…”

Ba chữ này mặc dù rất nhỏ, nhưng mọi người lại mau chóng nghe thâý. Quan Triều Viễn đang gọi cô. Cho dù đã biến thành một con dã thú không thể tự khống chế bản thân, trong tiềm thức của anh vẫn còn nhớ tới mình. Chỉ dựa vào điểm này, Tô Lam không có cách nào bỏ mặc anh không quan tâm.

“Quan Triều Viễn, anh đang gọi em à?

Em ở đây, anh nhìn em đi…

“Anh quay đầu nhìn em đi. Em là Tô Lam”

Tô Lam muốn tới gần anh.

Nhưng lúc này đôi mắt Quan Triều Viễn trống rỗng, không thể tập trung vào một điểm, anh chỉ nhìn thấy một bóng người càng ngày càng tới gân, cảm giác áp bách càng ngày càng đến gần khiến cả người anh trở nên cảnh giác.

“Chồng ơi, anh bình tĩnh chút, nghe em nói được không?” Thấy cơ bắp trên người anh căng cứng, thần kinh của Tô Lam cũng trở nên căng thẳng: “Anh ngoan ngoãn nghe lời, em không làm tổn thương anh đâu. Nếu vết thương trên người anh mà không được xử lý thì anh sẽ gặp nguy hiểm. Tin em một lần, được không?”

Tô Lam gần như van xin. Cô chậm rãi tới gân Quan Triều Viễn, khi cô bước vào phạm vi cách anh 1m, rõ ràng nhận thấy sự căng thẳng của anh, sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào. Cô chợt nhào tới cầm tay trái của anh: “Chồng!”

Xúc cảm mềm mại quen thuộc khiến lửa giận của Quan Triều Viễn bỗng chốc bị dập tắt. Anh mờ mịt nhìn người phụ nữ trước mắt, loáng thoáng cảm thấy cô trông rất quen thuộc.

“Dù gì đi nữa, cho dù anh muốn bóp ch3t em cũng được, nhưng để em xem vết thương của anh, để em băng bó cho anh, được không?” Tô Lam dịu dàng nói.

Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, cô bị Quan Triều Viễn dẫn ra bên ngoài. Trong căn phòng này, mê hương còn chưa tan hết. Nếu cứ để anh ấy tiếp tục ở lại đây thì e rằng hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Tần Tấn Tài đã hoàn toàn chấn kinh.

Anh ta từng nghe nói khi một người lâm vào trạng thái cảnh giác cực hạn thì sẽ bài xích mọi thứ chung quanh, cả thế giới chỉ còn lại một mình mình, nhất là loại đàn ông có ý chí kiên cường như Quan Triều Viễn. Chỉ cần khơi dậy trạng thái cảnh giác cực hạn này thì hầu như rất khó khôi phục bình thường mà không nhờ dược vật. Thế mà Tô Lam chỉ nói mấy câu đã dõ dành anh ấy ngoan ngoãn nghe lời. Thật sự rất khó tinI Có phải điêu này cũng chứng minh địa vị của Tô Lam ở trong lòng Quan Triều Viễn không ai có thể thay thế không?

Thấy Tần Tấn Tài còn đang ngẩn người, Quan Hạo Nhân đột nhiên nổi nóng: “Anh còn làm gì vậy hả? Còn không mau đi chuẩn bị đi!”

“Ààà,ừưừửừ..”

“Hòm cấp cứu đang ở dưới cốp xe, tôi đi lấy ngay đây, năm phút sau sẽ quay lại. Các cậu mau nghĩ cách, trong khoảng thời gian này nhất định phải làm cho anh hai giữ bình tĩnh, không thì chúng ta không khống chế được anh ấy đâu!”

“Đi đi, nói nhảm nhiều quái” Quan Hạo Nhân tức giận đạp lên mông anh ta.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom