Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4694


Chương 4694

Đây là sự yên lặng xuất hiện trước cơn bão.

Lần này chỉ sợ cô đã gây chuyện lớn rồi!

“Có thể chứ?”

Quan Triều Viễn lại lần nữa nhìn về phía Tô Lam.

Tô Lam sửng sốt, vô cùng gian nan gật đầu: “Đương… đương nhiên có thểi”

Bài diễn thuyết của Quan Triều Viễn kéo dài chừng một giờ.

Không có bất kỳ chuẩn bị gì, cũng không có bất kỳ bản thảo gì.

Chỉ dựa vào thời gian chừng 5p đồng hồ trước khi bắt đầu buổi diễn thuyết để đưa ra đại cương ý tưởng.

Mỗi một câu nói của anh đều hết sức sâu sắc, không có bất kỳ câu nói nhảm nào.

Ngay cả Tô Lam ngay từ đầu vốn sợ hết hồn hết vía, cũng cảm thấy thú vị vô cùng.

Nhìn Quan Triều Viễn chói lọi trên giảng đài.

Dường như Tô Lam đã hiểu rõ vì sao đám thiếu nữ dưới đài kia lại bày ra đôi mắt hình trái tim.

Tục ngữ nói, người đàn ông đẹp trai nhất khi nghiêm túc chuyên chú.

Mà hiện tại Quan Triều Viễn vừa có tài vừa có tiền, vừa có dung nhan tuyệt thế.

Đương nhiên cũng thành người đẹp trai tới cực hạn!

“Làm một thương nhân, tố chất quan trọng nhất là gì?”

Vừa lúc đó, đột nhiên Quan Triều Viễn ném ra một vấn đề.

Trong lúc nhất thời đám người ở dưới đài sôi nổi nhấc tay muốn đứng lên tiếp lời.

Chẳng qua sau khi ánh mắt Quan Triều Viễn khoan thai đảo một vòng, lại rơi xuống trên người Tô Lam.

Khóe miệng anh thoáng cong lên, tạo thành ý cười khiến người say mê: “Không bằng hiện tại mời trợ lý lâm thời của tôi trả lời câu hỏi vừa rồi đi!”

“Nghe nói em là người phụ trách văn phòng truyền hình Kim Bài của công ty MQOI”

Tô Lam lập tức ngơ ngác ngồi đó.

Cô thật không ngờ vào lúc này Quan Triều Viễn lại nhắm thẳng đầu mâu về phía mình.

Trong lúc nhất thời, đám người sôi nổi ném tới ánh mắt hâm mộ và ghen ghét.

Lâm Thúy Vân vội vã dùng cùi chỏ đẩy cô: “Tô Lam, ông xã nhà cậu đang điểm tên cậu đó, tranh thủ hoàn hồn, hoàn hồn đi!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lam hơi đỏ lên, có chút khó khăn đứng dậy.

Chẳng qua cô lại sửng sốt hồi lâu vân không thể mở miệng được.

Khóe miệng Quan Triều Viễn cong lên: “Theo tôi được biết, em là người phụ nữ giỏi giang đã tốt nghiệp đại học Lan Ly, chẳng lẽ vấn đề cơ bản như vậy em cũng không biết?”

Tô Lam dùng sức cắn môi, rốt cục vẫn lớn tiếng trả lời: “Là thành tín.”

“Em còn biết thành tín à, ha hai”

Ánh mắt Quan Triều Viễn khoan thai nhìn chằm chằm cô.

Nhìn tới sau lưng Tô Lam túa đầy mồ hôi lạnh.
 
Chương 4695


Chương 4695

Sao cô có thể không biết, tên khốn Quan Triều Viễn này đang cố ý khiến cô khó chịu.

Đây là anh đang khinh bỉ cô không biết giữ chữ tín, lừa dối anh mà thôi!

“Rất tốt, hy vọng cô Tô Lam đây có thể thống nhất giữa nhận thức và hành động.”

“Nếu không, một khi mất thành tín rồi, con đường tương lai sẽ rất khó đi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”

Sau khi Quan Triều Viễn nói xong những lời này, anh lại dời mắt đi.

Ngay sau đó, một đoạn diễn thuyết khiến đám người cảm thấy chưa thỏa mãn đã kết thúc.

Tất cả mọi người đều cảm thấy bản thân mình có thu hoạch lớn sau khi nghe bài diễn thuyết của anh.

Cũng chỉ có một mình Tô Lam còn đang dại ra ngã ngồi trên ghế.

Cô có dự cảm xấu.

Sợ rằng ngày tháng sau này của mình sẽ không tốt đẹp chút nào.

Diễn thuyết kết thúc, Quan Triều Viễn cự tuyệt tất cả yêu cầu xin chụp ảnh kí tên…

Một mình anh lạnh lùng rời khỏi từ phía sau đài.

Nhưng cho dù anh cao lãnh như vậy, những nữ sinh kia vẫn không oán giận chút nào, thậm chí đôi mắt mỗi người còn biến thành hình ngôi sao.

Cảm thấy anh thật khốc chết.

Tô Lam thì sao, cô ấy cầm balo của mình lên.

Nhanh như chớp đuổi tới bên cạnh Quan Triều Viễn.

Xe của Quan Triều Viễn đang đậu trong bãi đậu xe chuyên dụng của lãnh đạo trường học.

Tô Lam bám theo một đoạn.

Sau khi Quan Triều Viễn lên xe ngồi, cô lập tức mở cửa xe chui vào ghế lái phụ.

Bầu không khí cực kỳ lúng túng. Sau một hồi im lặng, đột nhiên Quan Triều Viễn nói chuyện: “Không có gì để nói thì xuống xe.”

Tô Lam đang căng thẳng không biết nên nói gì cho phải đột nhiên kinh ngạc nhảy lên.

Cô vội vàng đeo dây an toàn cho mình.

Hai tay năm chặt vặn vẹo trước mặt, dáng vẻ đánh chết cũng không chịu xuống xe: “Về chuyện này, em có thể giải tìIGhlT g8 Quan Triều Viễn nhìn thẳng về phía trước, mí mắt cũng không liếc lấy một chút.

Anh nhìn thoáng qua đồng hồ trên †ay của mình: “Em có một phút đồng hồ”

“Thật ra, thật ra trước đó…”

Dưới tình thế cấp bách, Tô Lam không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Quan Triều Viễn lại lạnh lùng: “Còn năm mươi lăm giây.”

“Quan Triều Viễn, anh kiên nhẫn nghe em nói một chút đi!”

“Năm mươi giây.”

“Chuyện là như vầy, vài ngày trước em nhận được điện thoại của Lâm Thúy Vân.”

“Cậu ấy nói hiệu trưởng Lý cần em làm trợ lý.”

“Trước đây nếu không nhờ hiệu trưởng Lý, em không cách nào thuận lợi tốt nghiệp Đại học Lan Ly, cho nên em mới đồng ý.”

“Sau khi đồng ý em mới đi điều tra tư liệu, biết đối phương là tổng giám đốc tập đoàn Lê Hoa…”
 
Chương 4696


Chương 4696

“Nhưng chuyện em đã đồng ý rồi không thể đổi ý, cho nên em mới…”

“Cho nên em mới gạt anh?”

Đột nhiên Quan Triều Viễn ngắt lời Tô Lam.

Mới vừa rồi Tô Lam nói quá nhanh, còn chưa phục hồi tỉnh thần lại.

Cô có chút xấu hổ cúi thấp đầu của mình: “Xin lỗi anhl”

“Xuống xe.”

Quan Triều Viễn lạnh lùng phun ra hai chữ.

Trong lúc nhất thời, Tô Lam cảm thấy uất ức vô cùng, cô níu chặt lấy chỗ ngồi: “Người ta cũng đã xin lỗi anh rồi, anh còn tức giận như thế làm gì?”

“Con mắt nào của em thấy anh tức giận?”

Trừ ngoài miệng anh, không phải toàn thân trên dưới đều như muốn phun lửa sao, còn cần phải nhìn nữa?

Tô Lam thầm oán giận một câu từ đáy lòng.

Nhưng những lời này cô không dám nói ra khỏi miệng.

“Em không quan tâm, anh không tha thứ cho em, có đánh chết em cũng không xuống xe!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lam đỏ bừng lên.

Lúc này cô chỉ có thể ăn vạ.

Quan Triều Viễn là người vừa nóng tính lại hẹp hòi.

Lần này là mình lừa anh, nếu anh không tha thứ cho mình, giận chó đánh mèo đến việc quay chụp “Thịnh Thế Đại Mộng 2′ thì cô biết phải làm thế nào?

Hai mắt Quan Triều Viễn híp lại đầy nguy hiểm: “Tô Lam, sao trước đây anh không biết da mặt em lại dày như vậy?”

Tuy Tô Lam cảm thấy trong lòng hơi nổi da gà, nhưng vẫn kiên trì nói: “Dày thì dày, dù gì cũng tốt hơn người nhỏ mọn như anhI”

“Người ta đã xin lỗi rồi anh còn như vậy, đến cùng anh có phải đàn ông hay không?”

Một câu nói kia khiến khuôn mặt Quan Triều Viễn đen như đáy nồi.

Anh năm lấy mặt Tô Lam, từ trong hàm răng nặn ra mấy chữ: “Được lắm, nếu em đã không nguyện ý xuống xe, hiện tại anh cho em biết rõ, rốt cuộc chồng em có phải một người đàn ông hay không!”

Cũng không biết anh đã nhấn cái nút nào.

Cái ghế Tô Lam đang dựa đột nhiên khế bật ngửa về phía sau.

Dây an toàn trên người cô khiến cô không cách nào ngồi thẳng được.

“Quan Triều Viễn, anh muốn làm gì?”

Quan Triều Viễn trực tiếp nhích lại gần, đáy mắt có lửa giận lóe lên: “Không phải em nói anh không phải đàn ông sao? Hiện tại anh sẽ cho em xem đến cùng anh có phải đàn ông hay không!”

Nói đến đây, anh tự tay túm lấy y phục của cô.

“Anh điên rồi sao!”

Tô Lam muốn giãy giụa cởi dây an toàn ra, nhưng tay cô đã bị Quan Triều Viễn đè lại.
 
Chương 4697


 

Chương 4697

Giấy giụa vô vọng, cổ tay cũng bị cầm tới đau đớn vô cùng, viền mắt cô lập tức đỏ lên.

Nơi này là bãi gửi xe Đại học Lan Ly!

Quan Triều Viễn điên rồi sao?

Nếu anh làm gì mình thật, bị người khác thấy…

Nhìn Tô Lam, tức giận nơi đáy mắt Quan Triều Viễn càng nặng hơn, động †ác cũng càng ngày càng thô bạo.

Anh rất tức giận.

Chẳng lẽ trong lòng người phụ nữ này, mình lại là người hẹp hòi tới mức ấy sao?

Cô tình nguyện lừa gạt mình cũng không chịu thẳng thắng với mình?

Mắt thấy dường như Quan Triều Viễn có chút không khống chế nổi cảm xúc.

Đột nhiên Tô Lam tránh khỏi giam cầm của anh, trở tay ôm lấy anh: “Chồng, em xin lỗi!”

Động tác này của Tô Lam khiến tất cả hành động bừa bãi của Quan Triều Viễn đột nhiên dừng lại.

Anh hơi sững sờ.

Còn chưa phục hồi tinh thần, đã thấy Tô Lam chủ động ôm lấy cổ mình.

Hôn một cái trên gương mặt mình: “Xin lỗi, em thật không cố ý lừa gạt anhl”

“Em bảo đảm sau này sẽ không bao giờ có lần sau nữa, anh tha thứ cho em đi, có được không?”

Nhìn dáng vẻ giả vờ đáng thương của cô.

Lửa giận vốn đang thiêu đốt trong lòng Quan Triều Viễn cũng đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.

Anh có chút ủ rũ mà nhìn cô, dường như đang nói: Rốt cuộc anh phải làm gì với em mới được đây?

Anh hơi cứng rắn nghiêng mặt qua, lớn tiếng nói: “Mau theo anh trở về, trong nhà có khách.”

“Khách? Khách nào vậy?”

“Tới rồi em sẽ biết.”

Còn khiến người ta tò mòiI Tô Lam bĩu môi nhưng cũng không nói nhiều thêm nữa.

Dù sao lúc này Quan Triều Viễn cũng đã đồng ý nói sang chuyện khác, điều này đồng nghĩa với anh đã tha thứ cho cô rồi.

Xe chạy chừng nửa giờ thì ngừng lại.

Quan Triều Viễn trực tiếp xuống xe, chẳng qua anh vô thức thả chậm bước chân hơn một chút.

Mãi tới khi Tô Lam luống cuống tay chân đuổi theo tới, anh mới lại lần nữa đẩy nhanh tốc độ.

“Lâm Mộc, chúng cháu trở lại rồi!”

Tô Lam cười híp mắt chào hỏi Lâm Mộc.

Lâm Mộc cũng gật đầu theo.

Bình thường khí áp trên người cậu chủ quá thấp, có đôi khi ngay cả nhân khí cũng không thấy đâu.

Hiện tại có Tô Lam ở bên cạnh làm bạn với anh.

Dường như cả người anh đã trở nên sáng sủa mà ấm áp.

Lâm Mộc tranh thủ trở về phòng: “Ông cụ và cô họ cũng đã trở lại rồi!”

Ông cụ và cô họ?

Là ông cụ Quan và cô của Quan Triều Viễn sao?
 
Chương 4698


Chương 4698

Tô Lam vô cùng kinh ngạc quay đầu nhìn Quan Triều Viễn, muốn xác nhận sự thật này.

Nhưng Quan Triều Viễn lại làm như không nhìn thấy.

Anh lạnh nhạt ừ một tiếng, sau đó xoay người đi vào trong phòng.

Khi Tô Lam theo Quan Triều Viễn vào nhà rồi.

Người đối diện ông cụ Quan vừa lúc xoay người nhìn về phía bên này.

Đó là một thiếu phụ chừng hơn 40 tuổi.

Chị ta ăn mặc duyên dáng sang trọng, ánh mắt vô cùng ác liệt.

Thoạt nhìn không phải người hiền lành.

“Cô”

Quan Triều Viễn chào một tiếng.

Tô Lam cũng vội vàng cười híp mắt gọi một tiếng cô.

Quan Nhã dõi mắt đánh giá Tô Lam từ trên xuống dưới, vẻ mặt mang theo không hài lòng rất rõ ràng: “Đây là vợ của Triều Viễn?”

Ông cụ Quan cười ha hả nói: “Không sai, thế nào? Trông cũng không tệ lắm đúng không?”

Quan Nhã hừ lạnh một tiếng, quay đầu hướng phía trong phòng hô lên: “Phi Dương, rửa hoa quả xong chưa?”

Tiếng nói vừa phát ra, Hạ Phi Dương đã bưng hoa quả và các món nguội cười nhẹ đi ra.

Cái tên Hạ Phi Dương khiến sắc mặt Tô Lam thay đổi mấy lần.

Không phải cô ta đã rời khỏi nước Bạch Lạc sao?

Tại sao lại đột nhiên ở nơi này?

Đáy mắt Tô Lam chợt lóe lên vẻ hoang mang rối loạn, Hạ Phi Dương bắt được chút cảm xúc này.

Ánh mắt cô ta lóe lên, trong mắt như có một chút như ý nhẹ nhàng lóe ra.

“Sao cô lại ở đây?”

Giọng điệu của Quan Triều Viễn có không vui rõ ràng.

Sắc mặt Hạ Phi Dương hơi đổi, cô ta để đ ĩa trái cây trong tay xuống, hơi không biết phải làm sao.

Vẻ mặt khiến người ta sinh lòng thương yêu.

Quan Nhã nghiêm mặt đi tới, đưa tay năm lấy tay Hạ Phi Dương: “Làm sao vậy? Phi Dương là khách cô mời tới.”

“Nếu cô đã muốn mời khách, xem ra hẳn cô không cần chúng cháu ở bên cạnh với cô.”

Quan Triều Viễn vừa nói xong lời này đã trực tiếp kéo Tô Lam xoay người muốn đi.

Chẳng qua anh còn chưa bước chân đi đã bị Tô Lam giành trước một bước.

Cô trở tay kéo Quan Triều Viễn lại, trực tiếp bưng lấy đ ĩa trái cây đưa đến trước mặt anh: “Người ta hơi đói rồi, chúng ta ăn chút gì đó rồi lại đi có được không?”

“Anh cũng biết, khi em đói mà ngồi xe nhất định sẽ say xel”

Quan Triều Viễn nhíu chặt mày.

Anh biết Tô Lam không muốn làm lớn chuyện.

Vì vậy anh dứt khoát thuận theo ý cô ngồi xuống.
 
Chương 4699


Chương 4699

Hạ Phi Dương căn môi dưới thật chặt, dùng sức nắm chặt hai nắm tay lại.

Ông cụ Quan chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu. Cô con gái của ông ta thật quá tùy hứng.

“Được rồi, mấy ngày nữa là tới lễ thờ cúng dòng tộc, con có thể yên tĩnh vài ngày cho cha được không!”

“Vừa về đến nhà đã rùm beng lên, làm cha nhức đầu muốn chết!”

Quan Nhã quay đầu trợn trắng mắt: “Hừ, nếu không phải cha mẹ Triều Viễn…”

Nói đến đây, sắc mặt ông cụ Quan lập tức đen lại.

Ông ta chợt vỗ mạnh một cái lên mặt bàn: “Còn không câm miệng cho chai Nếu con còn dám nói lung tung ở đây thì lập tức cút về nước ngoài cho cha, mãi mãi đừng bao giờ trở lại nữa!”

“Cha, cha hung ác với con làm gì?”

Quan Nhã có chút chột dạ liếc Quan Triều Viễn một cái.

Phát hiện sắc mặt anh đã hoàn toàn trâm xuống, lúc này chị ta mới ngượng ngùng kéo Hạ Phi Dương về phòng của mình.

Tô Lam hơi hiếu kỳ nhìn Quan Triều Viễn.

Đúng vậy, hình như lần này chỉ có ông cụ Quan tới đây, cha mẹ của Quan Triều Viễn đâu?

Dù sao thì chuyện cúng tế của dòng tộc Quan thị cũng là chuyện quan trọng.

Vậy mà bọn họ lại chuyển nhà từ thủ đô tới thành phố Ninh Giang để cử hành, thật sự khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!

Rốt cuộc nhà họ Quan đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ là vì Quan Triều Viễn rời khỏi tập đoàn Quan thị không chịu về nhà.

Cho nên cha mẹ Quan Triều Viễn cũng không muốn gặp anh nữa sao?

“Con trở về phòng trước.”

Dường như tâm trạng của Quan Triều Viễn không được tốt lắm, một mình xoay người vê phòng.

“Ông xãt”

Tô Lam đang chuẩn bị đuổi theo sau, lại bị ông cụ Quan gọi lại: “Tô Lam, cháu ở lại!”

Tô Lam ngừng bước chân, có chút bận tâm nhìn Quan Triều Viễn.

“Theo ông nội vào phòng ngồi một hồi đi”

Ông cụ Quan thở một hơi thật dài, dường như đã bị đâm trúng chỗ đau nào đó.

Hai ông cháu ngồi xuống bên một chiếc bàn thấp.

Phía trước để rượu gạo kê ông cụ Quan đích thân mang từ thủ đô tới.

Rượu trong bình đã vơi hơn phân nửa.

Ông cụ Quan uống đến mơ màng, gương mặt Tô Lam càng đỏ bừng lên.

Vì khiến ông cụ Quan hài lòng, thỉnh thoảng Tô Lam lại nói với ông ấy một số chuyện lý thú của mình khi còn học trường đại học hay khi đi làm ở studio.

Ông cụ Quan hưng khởi lắng nghe, còn không quên mở ví tiền của mình ra, bên trong có một tấm ảnh cũ kỹ: “Tô Lam, cháu đoán xem người mặc váy đỏ này là ai?”

Tròng mắt Tô Lam xoay chuyển vài vòng.

Thấy vẻ mặt ông cụ Quan đầy ý cười đểu, cô có chút không dám tin nói: “Sẽ không phải là…”
 
Chương 4700


Chương 4700

“Suyt!”

Ông cụ Quan vội vã làm ra thủ thế im lặng: “Cháu chớ nói ra miệng, nếu Triều Viễn biết được, hai ông cháu ta không chịu nổi hậu quả đâu!”

Tô Lam không nhịn được cười.

Cô lấy điện thoại di động ra liên tục chụp mấy tấm ảnh: “Có ảnh này, cháu xem về sau anh ấy còn dám bắt nạt cháu nữa không!”

Ông cụ Quan đưa tay vuốt ảnh chụp tự lẩm bẩm: “Thật không nghĩ tới nó đã trưởng thành nhanh như vậy, ông cũng đã bước nửa chân xuống mồi”

Tô Lam cất điện thoại di động: “Ông nội đừng nói vậy, chắc chắn ông sẽ sống lâu trăm tuổi!”

Đột nhiên giọng điệu của ông cụ Quan trở nên có chút đau thương: “Sống lâu trăm tuổi? Ông sống lâu lắm rồi, nên chết rồi… Ông còn phải xuống sớm một chút với mụ già nhà ông!”

“Rầm!”

Ông cụ Quan mới vừa nói xong lời này đã nghiêng đầu qua một bên, ngã trên mặt bàn.

“Ông nội, ông nội!”

Tô Lam bị dọa đến giật thọt, tỉnh cả rượu.

Cô vội vã bổ nhào qua: “Ông nội, ông đừng làm cháu sợi”

Thấy mình có gọi thế nào cũng không thể gọi tỉnh ông cụ Quan, Tô Lam sợ đến nước mắt cũng sắp chảy ra.

Cô run rẩy lấy di động ra nhấn một chuỗi dãy số: “Quan Triều Viễn, anh mau qua đây!”

Đầu bên kia điện thoại, dường như tâm trạng của Quan Triều Viễn không được tốt lắm: “Làm sao vậy?”

“Ông nội… Ông nội ngất xỉu rồi!”

*x*x* Bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Lâm, trong phòng bệnh cao cấp.

Ông cụ nằm yên tĩnh trên giường, bác sĩ mới vừa tới kiểm tra cho ông ta.

“Ông nội thế nào rồi?”

Ánh mắt Quan Triều Viễn có vẻ vô cùng vô cùng lo lắng.

Tần Tấn Tài cười cười: “Em mới vừa kiểm tra, không có vấn đề gì lớn!”

Quan Nhã vội vã đi tới không vui nhíu mày: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Không phải tim cha có vấn đề sao? Vì sao lại để cha uống rượu?”

Lúc này Hạ Phi Dương cũng tiếp lời theo: “Đúng vậy, không phải lúc chiều ông ấy còn rất khỏe sao?”

Quan Triều Viễn nhàn nhạt quét mắt liếc bọn họ: “Là cháu cảm thấy không vui, muốn ông nội uống hai ly với cháu.”

Lời của anh bị Tô Lam mới vừa bước vào nghe được.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên, đáy mắt là vẻ tự trách thật sâu.

Sao lúc đó cô lại quên mất ông cụ có tiền sử bệnh timl Mặc dù rượu gạo kê kia có độ rượu không cao lắm.

Nhưng đối với một bệnh nhân có tiền sử bệnh tim, độ rượu như vậy vẫn rất nguy hiểm.

“Ông nội bị sao vậy?”
 
Chương 4701


Chương 4701

Tô Lam mới vừa nói lời này, đột nhiên Hạ Phi Dương biến sắc.

Cô ta vội vươn tay bịt chặt mũi: “Đây là mùi gì?”

Quan Nhã kề sát vào ngửi ngửi, sắc mặt đột nhiên biến đổi lớn.

Ánh mắt chị ta vô cùng bén nhọn trừng Tô Lam: “Vì sao trên người cô lại có mùi rượu, chẳng lẽ người uống với cha ban nấy là cô?”

Tô Lam không định giấu giếm Quan Nhã, vô cùng áy náy nói: “Có thể là vì lễ cúng tế dòng tộc sắp tới, ông nội quá nhớ bà nội cho nên tâm trạng không vui, vì vậy cháu mới cùng ông ấy…”

“Xin lỗi, đều là do cháu sai.”

Quan Nhã vừa nghe thấy lời này lập tức hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay tôi đã nói gì! Từ trước tôi đã nói với cha rồi, không nên tùy tiện coi một người phụ nữ bên ngoài thành cháu dâu của mình!”

“Biết người biết mặt không biết lòng, ai biết liệu đối phương có ý đồ hại người hay không!”

Quan Triều Viễn vừa nghe thấy lời này, sắc mặt trở nên càng khó coi hơn.

Mắt thấy hai người đang căng thẳng vô cùng, đột nhiên đám người nghe được tiếng ngáy ngủ.

Đoàn người ngơ ngác, sôi nổi quay đầu nhìn về phía giường bệnh.

Chỉ thấy ông cụ Quan vẫn luôn không có động tĩnh gì lại rầm rì hai tiếng, sau đó trở mình.

Tần Tấn Tài cười cười giải thích: “Có phải gần đây ông cụ không được nghỉ ngơi đầy đủ không?”

Quan Nhã gật đầu: “Từ sau khi mẹ tôi đi, giấc ngủ của cha vân luôn không được tốt lắm.”

“Yên tâm đi, cũng không có vấn đề gì lớn.”

“Rượu gạo kê kia là do chính ông ấy cất, độ rượu không cao, uống vào cũng không làm thương tổn thân thể.”

Tần Tấn Tài thu hồi bệnh án bên cạnh, mỉm cười xoay người rời đi.

Đôi mắt Quan Nhã nhìn về phía Tô Lam đã hiện lên vẻ lúng túng.

“Thật tốt quá, ông nội, ông nội không sao em cũng an tâm!”

Tô Lam vừa mới phục hồi tinh thần lại từ trong hoảng hốt, nào còn có †âm tư đi trách người khác?

Khóe mắt cô còn có vệt nước mắt, nhưng khóe miệng đã cong lên cao cao.

Chỉ có điêu cô mới vừa nói xong lời này, cổ tay đã bị Quan Triều Viễn nắm chặt lấy.

“Lệ… Anh làm gì vậy?”

Tô Lam còn chưa nói hết lời đã trực tiếp bị Quan Triều Viễn túm ra khỏi phòng bệnh.

“Tô Lam, rốt cục em đang làm gì vậy?”

Hai người mới vừa đi tới khúc quanh cầu thang.

Lực trên tay Quan Triều Viễn rất lớn, vừa buông Tô Lam ra, cô thiếu chút nữa đã không đứng vững.

Cô ngẩng đầu lên, có thể thấy mặt Quan Triều Viễn tái nhợt, trong mắt tràn đầy hoang mang rối loạn.

Cô cắn môi thật chặt, len lén xoa cổ tay đã hơi đỏ lên: “Xin lỗi, em thực sự không cố ý…”

Ban nãy khi anh vọt vào phòng, thấy ông cụ đổ trên bàn.

Lúc ấy, anh sợ tới mức trái tim sắp ngừng đập.

Loại cảm giác này khiến lửa giận trong lòng anh không cách nào nguôi ngoai.

Mới vừa rồi đứng trước mặt cô, thân là một người đàn ông, anh nhất định phải bảo vệ vợ mình.
 
Chương 4702


Chương 4702

Nhưng bây giờ anh cảm thấy, anh nhất định phải nói rõ chuyện này với Tô Lam.

“Nếu như ông ấy có chuyện gì thật, em có thể gánh nổi trách nhiệm này sao?”

Tô Lam ngẩng đầu: “Lúc đó em và ông nội trò chuyện rất vui vẻ, cho nên em mới nhất thời quên mất ông ấy bị…”

“Em biết không? Chỉ mấy chữ đơn giản nhất thời quên mất của em rất có thể sẽ cướp đi một sinh mệnh khác!”

Từ sau khi hai người kết hôn, Quan Triều Viễn vần luông nâng cô trong lòng bàn tay, yêu thương cưng chiều.

Cho tới bây giờ anh chưa từng dùng giọng điệu lạnh lùng cứng rắn như vậy để trách móc cô.

Trong lòng Tô Lam cảm thấy đau xót khó hiểu, viền mắt không khống chế được mà đỏ lên: “Không sai, em biết! Nếu hiện tại anh đã quy toàn bộ trách nhiệm lên đầu em, em có nói gì cũng không có tác dụng, đúng không?”

“Bởi vì cô anh đã dẫn theo thanh mai trúc mã của anh trở về rồi? Cho nên anh mới có thể không vừa mắt với em như vậy!”

Quan Triều Viễn vừa nghe thấy lời này, sắc mặt đột nhiên biến đổi, chỉ chớp mắt khí áp quanh thân hạ thấp xuống.

Anh chợt đi về phía trước hai bước.

Khí thế mạnh mẽ kia khiến Tô Lam vô thức lui về phía sau vài bước.

Trong lòng cô rất rõ ràng, tuy Quan Triều Viễn vấn luôn làm ra vẻ hung ác với ông cụ Quan.

Nhưng thật ra từ sâu trong đáy lòng anh, quan hệ giữa hai người bọn họ tuyệt không như những gì người ngoài nhìn thấy.

Lần này ông cụ Quan thiếu chút nữa đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Quan Triều Viễn nhất thời nóng nảy, nói mấy lời nặng nề cũng hợp lý.

Cô nơm nớp lo sợ nhìn Quan Triều Viễn.

Ngay khi cô cho rằng người đàn ông này sẽ làm ra chuyện gì đáng sợ.

Chỉ thấy anh đột nhiên duõi một tay về phía mình.

Tô Lam thấp giọng hô một tiếng, vô thức nhắm hai mắt lại.

Thế nhưng sau một hồi lâu, đột nhiên cô cảm thấy có một dòng ấm ấm nóng nóng nhẹ nhàng chạm lên trán mình.

Tô Lam sửng sốt, ngẩng đầu nhìn qua.

Chỉ thấy Quan Triều Viễn vốn đang tái mặt cúi đầu xuống.

Đôi môi anh dán thật chặt trên trán cô.

Hai tay vốn đang đặt xuôi bên người chậm rãi giơ lên, ôm lấy eo cô.

“Quan…

Tô Lam đang định mở miệng, Quan Triều Viễn đã mở miệng trước cô một bước: “Xin lỗi, là anh quá nóng vội.”

Tô Lam nghe thấy giọng điệu mang theo bất đắc dĩ kia, đột nhiên trong lòng có hơi chua xót.
 
Chương 4703


Chương 4703

Cô trở tay ôm lấy eo Quan Triều Viễn, hỏi rõ: “Là em nên xin lỗi anh mới đúng, ban nãy là em nói chuyện không lựa lời.”

Nói xong câu đó, Tô Lam có thể cảm giác rõ ràng được Quan Triều Viễn trên đỉnh đầu hơi thở phào nhẹ nhõm.

Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy gần đây Quan Triều Viễn có rất nhiều tâm sự.

Cũng không biết những tâm sự này có liên quan tới Hạ Phi Dương hay là có liên quan với cha mẹ anh.

Dưới sự che chở bá đạo của Quan Triều Viễn, chuyện ông cụ Quan té xỉu được hạ màn.

Cứ việc Quan Nhã đã có phê bình kín đáo với cô.

Nhưng sau khi chị ta thấy thái độ hung hăng của Quan Triều Viễn.

Cũng không cách nào vì chuyện này mà gây sự với Tô Lam.

Mà một bên khác, sau khi Quan Triều Viễn đưa Tô Lam quay về biệt thự đã trực tiếp tới tòa nhà Đế Quốc.

“Tra được gì không?”

Quan Triều Viễn quay đầu nhìn về phía trợ lý Lâm.

“Đêm qua có người tới cục cảnh sát gặp Diệp Hân Nguy.”

Ánh mắt Quan Triều Viễn chợt trở nên lạnh lão: “Người nào?”

Trợ lý Lâm do dự một chút, trên mặt lộ ra vẻ hơi khó coi: “Là trợ lý của cô ta, tôi đoán hẳn Diệp Hân Nguy định thông qua trợ lý của cô ta để cầu cứu người sau lưng cô ta”

Ánh mắt Quan Triều Viễn đột nhiên lạnh thêm mấy phần: Diệp Hân Nguy này, cho dù cô ta có chôn thân trong nhà tù cũng không học được cách an phận thủ thường!

Chẳng qua vậy cũng tốt, có mồi câu là Diệp Hân Nguy, nói không chừng anh có thể câu được cá lớn.

Vừa có suy nghĩ, anh lại tiếp tục nói: “Đúng rồi, chuyện Asius xử lý thế nào rồi?”

Khóe miệng trợ lý Lâm cong lên, tạo thành ý cười dương dương đắc ý: “Lần trước Lê Chí Sơn không tham dự buổi diễn thuyết ở Đại học Lan Ly, sau đó ngài tới thay thế”

“Đám người vốn còn cảm thấy bán tín bán nghi chuyện Asius bị người hãm hại, dường như đều đổ hết tội lỗi trong chuyện này lên mặt cạnh tranh ác ý.”

“Hiện tại tất cả mọi người đều cảm thấy Asius đã bị người hãm hại. Tuy còn chưa có chứng cứ xác thực, nhưng gió hướng dư luận đã bắt đầu nghiêng về phía chúng ta.”

“Vậy thiếu nữ vị thành niên kia thì sao?”

“Cha mẹ nuôi của cô ta vốn chỉ cần tiền, chỉ cần chúng ta ra giá cao hơn người kia, dĩ nhiên mọi chuyện đều bình an”

“Chẳng qua dường như bọn họ đã mất liên lạc với cô gái kia, hẳn cô gái đó chỉ là một người bị hại!”

“Cũng may trên ảnh chỉ chụp được một bóng lưng, nếu không đời này của cô ấy đã bị phá hủy!”

“Đúng rồi, lúc nào tổng giám đốc công ty MQ kia mới qua đây?”

Đột nhiên Quan Triều Viễn nghĩ tới người này.

Đối với những danh nhân trong tin đồn kia, bình thường anh không có hứng thú gì.

Chẳng qua cái tên này đã xuất hiện rất nhiều lần trong miệng Tô Lam, vì vậy anh mới ghi nhớ lấy.

“Chừng tám giờ tối mai sẽ lên máy bay, tôi đã sắp xếp người tới đón.”
 
Chương 4704


Chương 4704

Trợ lý Lâm làm việc, từ trước đến nay Quan Triều Viễn vân luôn rất yên tâm.

Ngày tiếp theo, Mộ Mẫn Loan ở nơi quay chụp “Thịnh Thế Đại Mộng 2′ cả ngày.

Trạng thái của Asius có thể tính là không tệ, dường như tất cả đều tiến hành rất thuận lợi.

“Hắt xì!”

Sau khi quay phong cảnh diễn cuối cùng, đột nhiên Mộ Mãn Loan cảm thấy phía sau ớn lạnh, nặng nề mà hắt hơi một cái.

Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt đều rơi trên người cô ấy.

Mộ Mãn Loan hơi ngượng ngùng vuốt mũi: “Xin lỗi.”

Sau khi quay xong tất cả phần diễn, Asius lập tức đi tới bên cạnh Mộ Mãn Loan.

Chẳng qua cái tên này đã xuất hiện rất nhiều lần trong miệng Tô Lam, vì vậy anh mới ghi nhớ lấy.

“Chừng tám giờ tối mai sẽ lên máy bay, tôi đã sắp xếp người tới đón.”

Trợ lý Lâm làm việc, từ trước đến nay Quan Triều Viễn vân luôn rất yên tâm.

Ngày tiếp theo, Mộ Mẫn Loan ở nơi quay chụp “Thịnh Thế Đại Mộng 2′ cả ngày.

Trạng thái của Asius có thể tính là không tệ, dường như tất cả đều tiến hành rất thuận lợi.

“Hắt xì!”

Sau khi quay phong cảnh diễn cuối cùng, đột nhiên Mộ Mãn Loan cảm thấy phía sau ớn lạnh, nặng nề mà hắt hơi một cái.

Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt đều rơi trên người cô ấy.

Mộ Mãn Loan hơi ngượng ngùng vuốt mũi: “Xin lỗi.”

Sau khi quay xong tất cả phần diễn, Asius lập tức đi tới bên cạnh Mộ Mãn Loan.

“Từ sau khi rời khỏi trại huấn luyện, lượng vận động buổi tối của tôi cũng giảm đi, có lẽ tôi cũng không nên ăn khuya.”

Mộ Mãn Loan hơi kinh ngạc liếc nhìn anh ta: “Không ngờ anh còn dám len lén giảm lượng vận động?”

“Asius, không ngờ anh lại dám lén giảm lượng vận động!”

Trên gương mặt xinh đẹp xưa nay vốn không rung động của Mộ Mẫn Loan xuất hiện một chút biến đổi.

“Dù sao thì hiện tại mẹ Nam cũng đang ở Los Angeles, sợ gì?”

Giọng nói của Asius mới vừa hạ xuống.

Ngoài cửa studio có một bóng người vừa cao gầy lại yểu điệu, vô cùng quyến rũ xuất hiện.

Bà ta có đôi mắt vô cùng sắc bén, nhanh chóng quét qua trong phòng chụp ảnh.

Cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Asius và Mộ Mãn Loan.

Đoạn đối thoại của hai người bọn họ ban nấy, bà ta cũng nghe hết toàn bội!

Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp nhẹ nhàng cong lên, giọng nói nghiêm nghị cũng vang theo: “Nếu hiện tại tôi xuất hiện trước mặt hai người, không biết hai người có sợ không!”

Giọng nói không nhẹ không nặng kia nương theo tiết tấu giày cao gót vô cùng giàu cảm xúc truyền tới.

Lập tức đập thẳng vào tim Asius.

Hai người bọn họ cứng ngắc xoay cổ lại.

Sau khi nhìn rõ tướng mạo của người tới, con ngươi hai người chợt co rụt: “Nam… Mẹ Nam?”
 
Chương 4705


Chương 4705

Mộ Mãn Loan từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh, lúc này đầu lưỡi cô ấy cũng bắt đầu cứng đờ.

Asius cũng vô cùng gian nan nuốt từng ngụm nước bọt.

Vu Thắng Nam phong tình vạn chủng, bề ngoài vốn không hề giống với tên của bà ta.

Rõ ràng đây là một người phụ nữ dịu dàng như nước.

Nhưng chỉ có thuộc hạ của bà ta là Mộ Mãn Loan và Asius mới hiểu, rốt cuộc người phụ nữ đang ngồi như xử nữ trước mặt đáng sợ tới mức nào.

Chỉ nghe được một tiếng “tách”

thanh thúy.

Vu Thắng Nam búng tay một cái, trợ lý sau lưng lập tức mang một dụng cụ đo di lên.

Vu Thắng Nam híp mắt, quét một vòng trên người Asius.

Sau đó bấm hai cái trên cánh tay anh ta: “Hàm lượng mỡ không quá hoàn mỹ, thể trọng gia tăng một cân!”

Giọng nói âm u của Vu Thắng Nam vang lên.

Khiến trán Asius toát mồ hôi lạnh.

“Từ hôm nay trở đi, mỗi đêm chạy mười km, hít đất gấp đôi!”

“Mẹ Naml”

Asius thống khổ kêu r3n.

Mộ Mãn Loan không dám dễ dàng cầu xin tha.

Bởi lúc này, ánh mắt Vu Thắng Nam đã nhìn về phía Mộ Mẫn Loan.

Chỉ thấy bà ta nhận lấy tạp chí từ trong tay trợ lý: “Trước khi xuất đạo không có hợp đồng bảo mật?”

“Trà trộn quán bar, còn thiếu chút nữa bị người hạ độc dẫn đi?”

“Cuối cùng thậm chí còn tự chủ trương xuất hiện trên màn ảnh, lấy thân phận người bị hại tẩy trắng thay Asius.”

“Mộ Mãn Loan, cô nói tôi nên làm gì bây giờ?”

Mộ Mân Loan căn chặt môi dưới, trong lúc nhất thời cô ấy không còn lời nào để nói.

Cô ấy còn chưa lên tiếng, Asius bên cạnh đã trách móc: “Mẹ Nam, mẹ đừng nóng giận, đó là vì tôi gặp chuyện, nếu không làm như vậy, Loan Loan cô ấy…”

“Hít đất gấp baI”

Vu Thắng Nam còn chưa từng liếc mắt nhìn Asius.

Bà ta cứ nhìn chằm chằm Mộ Mẫn Loan như vậy: “Ở MQ, tôi đặt kỳ vọng vào cô nhiều nhất.”

“Thế nhưng lần này, cô biết không, cô khiến tôi rất thất vọng!”

“Xin lỗi!”

Mộ Mãn Loan biết, trong thế giới của Vu Thắng Nam, sai chính là sai, đúng chính là đúng, không có bất kỳ lý do gì.

Là mình và Tô Duy Nam có hiểu lâm, cho nên mới khiến những người khác có cơ hội lợi dụng.

“Cho nên lần này cô ở nhà suy nghĩ lại cho kỹ, cô không cần tham diễn “Thịnh Thế Đại Mộng 2′ nữa!”

Lời của Vu Thắng Nam mới vừa dứt, trên mặt Mộ Mãn Loan đã lộ ra vẻ không dám tin: “Mẹ Nam, cô cho cháu thêm một cơ hội nữa đi, cháu nhất định sẽ làm tốt!”
 
Chương 4706


Chương 4706

Asius cũng vội mở miệng: “Mẹ Nam, là do tôi! Là tôi không khống chế nổi tình cảm của mình nên mới khiến cô ấy bị quấy nhiễu, cũng khiến bản thân mình bị người lợi dụng.”

“Xin mẹ đừng hiểu lầm cô ấy, Mãn Loan là diễn viên giỏi nhất tôi từng gặp!”

Vu Thắng Nam liếc mắt nhìn hai người bọn họ, giọng điệu kiên định: “Chuyện này tôi đã quyết định rồi, không cần nói nhiều.”

Sau khi nói xong lời này, bà ta lạnh lùng xoay người rời đi.

Mặc dù biết Vu Thắng Nam gần như đã đạt tới tình cảnh thiết diện vô tư.

Nhưng chính tai nghe bà ta nói ra những lời này vẫn khiến Mộ Mẫn Loan cảm thấy hết sức khó chịu.

Ban đầu, trong trại huấn luyện người mới.

Mẹ Nam vấn luôn ôm thái độ chờ mong với cô ấy, còn đích thân bồi dưỡng.

Tuy rằng bà ta nghiêm khắc hơn những người khác, nhưng Mộ Mẫn Loan cũng học được rất nhiều.

Bởi vì Vu Thắng Nam xuất hiện, cô ấy bị ép phải rời khỏi “Thịnh Thế Đại Mộng 2.

Đối với Mộ Mãn Loan, có thể nói đây là sự trừng phạt rất nặng.

Chẳng qua bản thân cô ấy cũng nghĩ thoáng.

Coi như cho mình được nghỉ dài hạn, ở nhà với con gái một thời gian.

Cùng lúc đó, ở bên biệt thự.

Quan Triều Viễn mới vừa tan tâm đã sắp xếp một công việc cho Tô Lam.

“Mấy ngày nay em tìm cách chuẩn bị một việc.”

Tô Lam nghiêng đầu, hơi bất mãn mà kéo cánh tay anh: “Chuyện gì vậy?”

Quan Triều Viễn nhìn cô, nhưng chỉ cười cười mà không nói gì.

Sau nửa giờ.

Tô Lam theo Quan Nhã cùng lên hơi: “Tô Lam, ngày mai lễ cúng tế của là dòng tộc nhà họ Quan, không phải ngay cả chuyện này mà cô cũng không biết chứ?”

“Người như cô sao có thể làm cháu dâu tốt nhà họ Quan được?”

Quan Nhã bắt đầu khinh bỉ Tô Lam một trận.

Đương nhiên Tô Lam biết ngày mai là tế tổ dòng tộc nhà họ Quan.

Thế nhưng chuyện này có quan hệ gì với cô sao?

“Nói như thế nào đây? Sở dĩ lần này tôi qua đây sớm cũng vì trước đây toàn bộ cúng tế của dòng tộc đều do một mình tôi chuẩn bị.”

“Năm nay có cô rồi, thân là một phần tử của nhà họ Quan, đương nhiên cô cũng cần bỏ một phần sức lực.”

“Chẳng qua nể tình đây là lân đầu tiên cô làm việc này, không quá quen thuộc, tôi sẽ tìm một người tới giúp đỡ côi”

Quan Nhã vừa nói đến đây đã hạ cửa sổ xe xuống, hô lên với bên ngoài: “Phi Dương, lên xe đi!”

Tô Lam nhìn lại, phát hiện vậy mà Hạ Phi Dương lại đi tới bên cạnh mình.

Sắc mặt cô hơi đọng lại.

Trong lòng đột nhiên dâng trào dự cảm xấu.

Xem ra, chỉ sợ lân này Quan Nhã gọi mình cũng không có ý tốt!
 
Chương 4707


Chương 4707

“Hiện tại, tôi dẫn hai người đi mua một số đồ cần dùng cho buổi cúng tế.”

“Tô Lam, muốn làm con dâu tốt của nhà họ Quan thì hiện tại cô theo tôi học cho cẩn thận đi!”

Sau khi bọn họ đi vào tòa nhà bách hóa.

Quan Nhã gần như biến Tô Lam thành người hầu theo đuôi.

Chị ta dân Hạ Phi Dương đi phía trước chịu trách nhiệm chọn đồ vật.

Tô Lam lại vô cùng kịch cợm đẩy xe mua sắm, đi theo phía sau, bước tiến khó khăn.

“Những thứ này, những thứ này, còn có những thứ này, lấy hết đi đi!”

Quan Nhã nhẹ nhàng đảo ngón tay ngọc qua, chỉ chớp mắt trong giỏ hàng của Tô Lam đã chất thành núi nhỏ.

Bọn họ đi dạo trong siêu thị tròn hai giờ.

Sau đó Quan Nhã mới kéo tay Hạ Phi Dương, vừa nói vừa cười đi ra ngoài.

Tô Lam lại theo phía sau, xách mấy cái túi nặng nề, một đường gian nan.

Đầu cô túa đầy mồ hôi ném mấy cái †úi vào trong cóp sau xe: “Cô à, sao lại mua nhiều đồ như vậy ạ? Có phải chúng ta đã mua quá nhiều rồi không?”

“Đương nhiên! Hiện tại tôi phải đi về, còn phải chuẩn bị nguyên liệu nấu canh, đặt hàng tế phẩm mệt chết đi được…”

Bởi vì tổ huấn nhà họ Quan quy định, cúng tế tổ tông nhất định phải để hậu thế nhà họ Quan tự thân đi làm.

Như vậy mới có thể bày ra sự thành kính với tổ tông.

Hạ Phi Dương đang đứng bên cạnh nhìn thoáng qua Tô Lam: “Tôi nghe nói gần đầy việc quay chụp “Thịnh Thế Đại Mộng 2′ diễn ra rất thuận lợi.”

“Vừa lúc cô có thể rảnh tay tới giúp cô làm việc.”

Tô Lam còn chưa mở miệng, chỉ chớp mắt hai mắt Quan Nhã đã sáng lên: “Nếu không thì cô lột hết số hạt dẻ này giúp tôi trước đi, buổi sáng ngày mai tôi cân dùng đến thứ này.”

Nói xong, chị ta lại cười híp mắt đặt đồ uống trong tay vào trong lòng Tô Lam: “Còn có những thứ này nữa, nhớ phải ném đi giúp tôi, cảm ơn!”

Tô Lam nhìn hai túi hạt dẻ đầy tràn trong lòng, ánh mắt hết sức phức tạp.

Cô không muốn để Quan Triều Viễn khó xử, cho nên mới cố gắng nhãn nhịn cô của anh như vậy.

Đêm hôm ấy, Quan Triều Viễn vốn đang đọc văn kiện trong phòng làm việc lại bị Tô Lam cưỡng ép kéo ra ngoài: “Làm sao vậy?”

Tô Lam ấn anh ngồi xuống vùng đất trống trong phòng khách.

“Xảy ra chuyện gì?”

Tô Lam cười híp mắt một mạch đổ hết hạt dẻ trong túi ra.

Chỉ nghe một trận “ào ào” vang lên, hai túi hạt dẻ lập tức chất thành một ngọn núi nhỏ.

“Bà Quan, không phải em muốn anh bỏ công việc để tới làm chuyện nhàm chán này với em chứ?”

Khóe mắt Quan Triều Viễn co rụt.

Thế nhưng nụ cười trên mặt Tô Lam vẫn ngọt ngào như cũ.

Hai tay cô chống cằm, dáng vẻ đáng yêu: “Thế nhưng ông xã yêu quý của eml Cúng tế là chuyện nhà anh, anh làm việc này không phải đang giúp em mà anh đang giúp chính bản thân mình!”

“Cho nên… Không được cự tuyệt!”
 
Chương 4708


Chương 4708

Cô cười tủm tỉm đổi lấy màn xoay người rời đi không chút khách khí của Quan Triều Viễn.

“Này, Quan Triều Viễn, nếu như anh dám đi, ngày mai em lập tức ôm con rời khỏi nhà, anh đừng tưởng em không dám!”

Thấy giả bộ đáng thương không có hiệu quả, Tô Lam lập tức biến sắc, lớn tiếng la lên.

“Tô Lam, em dám uy hiếp anh?”

Bước chân Quan Triều Viễn hơi ngừng một lát, anh quay đầu nhìn lại.

Tô Lam lập tức lộ ra vẻ mặt giả vờ đáng thương: “Ông xã, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra, cô anh đang cố ý làm khó em!”

“Anh sẽ không lãnh khốc vô tình tới mức đó chứ? Em vì anh nên mới phải nhãn nhịn nhiều như vậy đói”

Quan Triều Viễn nhìn dáng vẻ làm bộ đáng thương của cô, khóe miệng hơi cong lên: “Nếu anh thật sự lãnh khốc vô tình như thế thì phải làm sao bây giờ?”

Tô Lam cũng không nói chuyện, chỉ dùng đôi mắt to tròn ngập nước yên lặng nhìn anh.

Quan Triều Viễn bị cô nhìn tới không còn cách nào.

Anh tự tay xoa xoa trán mình, xoay người đi về phía phòng làm việc.

Sau đó ném lại một câu: “Về phòng, đi ngủ sớm một chút đi.”

Vừa nghe thấy lời này, khóe miệng Tô Lam hơi cong lên.

Nói thế nào cô cũng đã ở chung với Quan Triều Viễn lâu như vậy.

Cũng biết tên này là điển hình cho loại đàn ông phúc hắc kiêu ngạo, ăn mềm không ăn cứng.

Tô Lam ngọt ngào theo anh tới bên ngoài cửa phòng làm việc, khe khẽ gõ cửa một cái: “Cảm ơn ông xã đại nhân!”

Quan Triều Viễn ngẩng đầu, xuyên qua cửa sổ thủy tinh anh thấy Tô Lam hài lòng xoay người rời đi.

Giữa mặt mày lộ ra vẻ dịu dàng mơ hồ.

Mãi đến khi Tô Lam xoay người rời đi rồi anh mới nhấn điện thoại.

Điện thoại vang lên hai tiếng đã có người nhận máy.

“Ông chủ?”

Người nói chuyện không phải ai khác mà chính là trợ lý Lâm.

“Buổi tối hôm nay, gọi tất cả nhân viên quản lý về công ty tăng ca.”

Giọng nói của Quan Triều Viễn rất bình thản.

“Vâng ông chủ.”

Mặc dù trong lòng trợ lý Lâm cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng trong giọng nói của anh ta lại không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.

Bởi ông chủ nhà bọn họ vẫn luôn xử lý tất cả vấn đề thương nghiệp và sự vụ công ty một cách hết sức ổn thỏa.

Hơn nữa anh còn rất có chừng mực, cho tới bây giờ anh chưa từng vì một việc đột xuất gì mà gọi hết tất cả nhân viên quản lý của công ty tới tăng ca.

Hôm nay đột nhiên anh gọi điện thoại tới kêu mọi người tăng ca, chắc hẳn là vì có chuyện rất quan trọng phải xử lý.

Vì vậy trợ lý Lâm lập tức gọi điện thoại cho tất cả nhân viên quản lý trong công ty, gọi bọn họ chạy tới tăng ca.
 
Chương 4709


Chương 4709

Nhưng khi tất cả nhân viên quản lý đều thấp thỏm bất an chờ đợi Quan Triều Viễn xuất hiện.

Lại nhìn thấy anh mang theo hai túi hạt dẻ đi đến.

Anh đem những cái kia hạt dẻ toàn bộ đều ngã xuống rộng lớn trên bàn hội nghị.

Thấy đống hạt dẻ gần như có thể chất thành núi kia, đám nhân viên cấp cao sợ ngây người.

Bọn họ cảm thấy khó khăn, thật không dám tin vào hai mắt mình: “Ông chủ, đây là…”

Lễ nào anh vội vàng gọi điện thoại báo cho bọn họ tới công ty tăng ca chỉ vì số hạt dẻ này sao?

Không thể nào?

“Giải quyết xong trước mười hai giờ, tất cả mọi người tới tăng ca cuối năm thưởng gấp đôi!”

Lời của Quan Triều Viễn mới vừa rơi xuống, đám nhân viên quản lý vốn đang ngây người như phống lập tức không nói hai lời mà bắt tay vào làm việc.

“Vâng, tuyệt đối bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Chẳng qua chỉ là lột hạt dẻ mà thôi, làm vậy mà cuối năm lại được thưởng gấp đôi?

Trời ạ, chắc chắn đây là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống!

Mà giờ này khắc này, sau khi lấy được lời hứa hẹn của Quan Triều Viễn.

Tô Lam đầu tiên là bù lại những hợp đồng quay chụp đang trong kỳ hạn gần đây của Asius.

Sau đó cô yên tâm ngủ thật ngon.

Bởi vì cô tin tưởng, ngày mai chắc chắn còn có một hồi ác chiến đang chờ đợi côi Vừa rạng sáng ngày tiếp theo.

Tô Lam còn đang ngủ mơ màng, Lâm Mộc đã đẩy cửa đi đến: “Cô chủ, cô chủ, cậu chủ cô chủ nhỏ đã tới trường học.”

Tô Lam lầu bầu trở mình: “Đi thì đi, Lâm Mộc, bác đừng làm ồn, đêm qua cháu ngủ tương đối trễ, cháu muốn ngủ thêm một hồi nữa!”

Giọng điệu của Lâm Mộc trở nên có chút khó xử: “Thế nhưng cô chủ, hiện tại đã không còn sớm nữa, nếu cô chủ còn chưa đứng lên cô sẽ mất hứng!”

Cô? Quan Nhã?

Tô Lam vừa nghĩ tới Quan Nhã, cơn buồn ngủ lập tức bay biến.

Cô miễn cưỡng căng mí mắt ngồi dậy: “Đúng vậy, thiếu chút nữa tôi đã quên mất, hôm nay là ngày cúng tế dòng tộc nhà họ Quant”

Hôm qua cô xem văn kiện quá nghiêm túc, thức quá khuya.

“Cái kia… Quan Triều Viễn đâu?”

“Cậu chủ nói công ty có chuyện phải xử lý, buổi tối cậu chủ sẽ về sớm một chút.”

Tô Lam gật đầu.

Cô rửa mặt xong xuôi lại đứng trước cửa tủ.

Nhìn những bộ trang phục đoan trang, tròng mắt chuyển động.

Cuối cùng cô chọn một bộ áo sơ mi hoa rộng thùng thình mặc vào.

Sau đó cô còn mặc thêm cái yếm dùng để làm việc nhà trước ngực.

Trên mặt Lâm Mộc lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cô chủ, cô chủ làm gì vậy?”
 
Chương 4710


Chương 4710

“Không phải cô Quan Nhã thiếu người để cô ấy sai sử sao?”

“Cháu nghĩ mặc như vậy mới có thành ý, đúng không?”

Vì vậy Tô Lam cũng không quan tâm tới lời ngăn cản của Lâm Mộc mà trực tiếp xuống lầu.

Khi Quan Nhã thấy Tô Lam mặc trang phục như vậy đi tới, sắc mặt hơi cứng đờ một chút.

Chẳng qua chị ta nghĩ một hồi lại thông suốt.

Rõ ràng Tô Lam đang dùng khổ nhục kết Buổi tối Quan Triều Viễn trở lại, thấy cô mặc như vậy.

Nói không chừng còn cảm thấy mình vấn luôn ngược đãi cô!

Dù sao thì nếu đã vậy, chi bằng mình cứ ngược triệt cô triệt để một chút!

“Hạt dẻ tôi kêu cô lột tối hôm qua đâu? Cúng tế phải dùng!”

Tô Lam cười nhẹ nói: “À, số hạt dẻ kia sao! Đêm qua cháu đã kêu Triều Viễn giải quyết giúp cháu rồi, anh ấy nói đợi buổi tối sẽ đưa tới.”

Vừa nghe thấy lời này, mặt Quan Nhã lập tức thay đổi: “Tô Lam, rốt cục cô có lầm hay không vậy?”

“Thời gian của Triều Viễn là dùng để kinh doanh ký hợp đồng, không ngờ cô lại kêu nó lột hạt dẻ giúp cô, cô thật quá đáng!”

Tô Lam mở trừng hai mắt, không nói gì.

“Sớm biết vậy tôi đã không trông cậy vào cô! Quay đầu đã làm phiền Triều Viễn, ông cụ lại mắng tôi!”

Quan Nhã vô cùng căm tức đeo bao †ay vào, chuẩn bị khởi công chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Ngược lại Tô Lam vừa nghe đến thanh danh ông cụ Quan.

Lập tức cười tủm tỉm tháo găng tay của Quan Nhã xuống, tự mình nhanh chóng đeo lên: “Gô à, việc bẩn thỉu cực nhọc như vậy cứ để cháu làm chol”

Quan Nhã hừ lạnh một tiếng, xoay người đi làm việc khác.

Mặc dù hiện tại đã vào đầu thu, nhưng khí trời giữa trưa vẫn có chút nóng bức.

Trong lúc Tô Lam đang bận bịu, trên mặt dính ít bột mì.

Mái tóc vô cùng xốc xếch ngồi giữa vườn hoa.

Cô phải chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cần chiên.

Vội vàng tới khí thế ngất trời, từng giọt mồ hôi tí tách rơi xuống.

Cô đã bị mặt trời buổi sáng chiếu tới choáng váng.

Cô có phần không chịu nổi nữa mà ném chiếc đũa ra: “Thật là, dựa vào cái gì mà chỉ có một mình tôi loay hoay ở đây tới choáng váng đầu óc chứi”

“Bắt nạt người cũng không thể bắt nạt như vậy được!”

Tô Lam càng nghĩ càng không phục, có chút hổn hển lấy di động ra, nhấn dãy số của Quan Triều Viễn.

Điện thoại đổ chuông vài lần sau đó đã được kết nối.

Đầu kia, Quan Triều Viễn còn chưa mở miệng nói chuyện, Tô Lam đã há miệng liên mồm tố cáo: “Quan Triều Viễn, rõ ràng là cúng tế của dòng tộc nhà họ Quan các anh.”

“Vì sao một mình em phải ngồi dưới nắng hè chói chang bận bịu tới choáng váng đầu óc, thật không công bằng! Em kháng nghị!”

Đầu bên kia điện thoại, khóe miệng Quan Triều Viễn nhẹ nhàng cong lên: “Em đã biết rõ cô cố ý nhằm vào em, sao em còn muốn cẩn trọng làm việc? Lẽ nào em không biết phá hư sao?”
 
Chương 4711


Chương 4711

Tô Lam sửng sốt, chỉ chớp mắt đã bị hành vi ngu xuẩn của mình làm muốn khóc: “Đúng rồi, sao em lại phải nghiêm túc làm việc như vậy?!”

“Vậy xế chiều nay anh nhớ về sớm một chút! Anh đừng quên mang nhiệm vụ em giao cho anh đêm qua về đấy, tạm biệt!”

Vội vã cúp điện thoại, sau đó Tô Lam bắt đầu nhìn số nguyên liệu nấu ăn trước mắt, suy tư.

Thật ra muốn phá hư cũng không khó.

Chỉ có điều làm vậy sẽ lãng phí lương thực, đó đúng là chuyện rất đáng xấu hổ.

Hơn nữa, cúng tế của dòng tộc nhà họ Quan là chuyện lớn, nếu làm hỏng.

Chắc hẳn ông cụ sẽ không vui đâu!

Cô hơi khó xử nhìn số bánh ngọt trước mặt: “Thôi bỏ đi, chỉ một lần này thôi!”

Trong tòa nhà Kim Lợi, sau khi Quan Triều Viễn cúp điện thoại đã ngẩng đầu nhìn về phía người đối diện: “ý của tổng thanh tra là muốn tôi không tố cáo Diệp Hân Nguy nữa?”

Vu Thắng Nam vô cùng ưu nhã ngồi đối diện bàn hội nghị.

Trên mặt bà ta lộ ra nụ cười lạnh nhạt: “Không phải muốn, là mời.”

“Nếu tôi cự tuyệt thì sao?”

Nụ cười nơi khóe miệng Vu Thắng Nam lại sâu hơn một chút: “Để báo đáp lại, tôi sẽ mời Thẩm Thiên Nhật tới làm đạo diễn bộ “Thịnh Thế Đại Mộng 2′ giúp các người.”

Trên mặt Quan Triều Viễn lập tức hiện lên nụ cười lạnh châm chọc: “Tôi biết đạo diễn Thẩm là đạo diễn quốc tế hàng đầu, nhưng có chuyện tôi phải nhắc nhở bà”

“Diệp Hân Nguy có ý đồ tổn thương học trò cưng của bà, tổng thanh tra Vul”

Mấy chữ “học trò cưng” rơi vào trong tai Vu Thắng Nam, lại không khiến nét mặt bà ta có chút thay đổi nào.

Bà ta chỉ cười nhạt nhòa: “Chỉ cần anh rút đơn kiện, tôi có thể lập tức khiến Mộ Mẫn Loan lại lần nữa tham diễn “Thịnh Thế Đại Mộng 2’“

“Mộ Mẫn Loan và Tô Lam có quan hệ thế nào, tin tưởng anh còn hiểu rõ hơn tôi.”

“Đối với Mộ Mẫn Loan và Tô Mộ Phàm, nhân tình này cũng không nhỏ.”

Vẻ mặt Quan Triều Viễn hơi cứng lại.

Anh tự tay đ è xuống động tác muốn cầm điện thoại của Vu Thắng Nam: “Thời gian bà sống chung với Mộ Mãn Loan còn lâu hơn tôi, bà nên hiểu rõ cô ấy là người như thế nào.”

“Nếu cô ấy biết cô ấy bị người mình tín nhiệm nhất, tôn trọng nhất lợi dụng, bà đoán xem hậu quả sẽ thế nào?”

Tận đến giờ phút này, trên mặt Vu Thắng Nam mới xuất hiện một chút buông lỏng.

Chẳng qua bà ta vẫn cười cười như trước: “Tôi rời khỏi Trung Quốc nhiều năm như vậy, hôm nay cuối cùng cũng trở lại rồi.”

“Anh sẽ không cho rằng tôi chỉ tới đây vì nâng đỡ một CP chứ?”

Quan Triều Viễn cười trào phúng.

Anh tự tay nhấn điện thoại trên mặt bàn: “Trợ lý Lâm, báo tin cho luật sư huỷ bỏ khởi tố Diệp Hân Nguy.”

Trợ lý Lâm sửng sốt một giây, nhưng vẫn đồng ý cực kỳ nhanh.
 
Chương 4712


Chương 4712

Vu Thắng Nam cười cười đứng lên: “Quả nhiên cậu Quan là người quả quyết, rất thích hợp làm đối tác!”

“Ba ngày sau, Thẩm Thiên Nhật sẽ tới tiếp nhận “Thịnh Thế Đại Mộng 2′.”

“Lại thêm sự gia nhập của liên minh khách mời bên tôi, tin tưởng bộ phim này nhất định sẽ tạo ra lịch sử ở Trung Quốc.”

Quan Triều Viễn xoay người đi tới phía trước cửa sổ, ánh mắt sâu thắm của anh nhìn con đường ngựa xe như nước phía ngoài: “Hi vọng tổng thanh tra sẽ không hối hận vì có quyết định như vậy.”

Bước chân Vu Thắng Nam rời đi dừng lại một giây.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cuối cùng bà ta vẫn để lại một câu “hợp tác vui vẻ”, sau đó xoay người rời khỏi.

Vào lúc ăn cơm trưa, Tần Tấn Tài tìm tới cửa.

Quan Triều Viễn đã từng đề cập với anh †a về chuyện có liên quan tới Thắng Nam.

Trên mặt Tần Tấn Tài lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Anh đang nói tới ảnh hậu Hollywood Vu Thắng Nam?”

Quan Triều Viễn gật đầu.

Ánh mắt anh ta trở nên nặng nề, không biết đang suy nghĩ gì.

Tần Tấn Tài nhíu mày theo: “Thật kì quái, rốt cục lần này bà ta trở về là có mục đích gì?”

“Diệp Hân Nguy chỉ là một minh tinh hạng ba không hot nổi mà thôi, vì sao cô ta lại có quan hệ với Vu Thắng Nam?”

“Gọi điện thoại cho Quan Hạo Nhân, Hoa Đông, kêu bọn họ điều tra thêm về nội tình của Thắng Nam”

Quan Triều Viễn đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy.

Anh cực kỳ mẫn cảm và có sức quan sát cực kỳ bén nhạy với người và Sự vật xung quanh.

Lần này Vu Thắng Nam đột nhiên xuất hiện khiến anh cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Tần Tấn Tài nghiêng đầu như đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên hai mắt anh ta tỏa sáng: “Vì sao mấy người Hoa Đông có thể biết mấy tin bát quái trong giới giải trí?”

“Anh hỏi bọn họ không bằng hỏi em, dầu gì năm đó mẹ em cũng là người đứng đầu trong số danh viện thủ đô.”

“Trong hội kia, chuyện có liên quan đến danh viện hẳn mẹ em sẽ biết một chút.”

“Anh nói xem năm đó khi Vu Thắng Nam đang l3n đỉnh cao của sự nghiệp lại đột nhiên ẩn lui, thậm chí còn rời khỏi giới giải trí, có thể nói là đột ngột lui nhanh.”

“Sau đó bà ta trực tiếp xuất ngoại, mãi đến hai mươi năm sau mới về nước, chuyện này rất đáng được suy tính.”

“Chuyện này giao cho em đi, em đi hỏi thăm thử!”

Quan Triều Viễn gật đầu.

“Đúng rồi anh hai, anh có định nói chuyện này cho chị dâu không?”

“Dựa vào loại dung lượng não của cô ấy, anh có nói chuyện này cho cô ấy biết cũng chỉ khiến cô ấy lo lắng vô ích.”

Tân Tấn Tài tức giận trợn trắng mắt: “Rõ ràng là anh sợ chị ấy biết sẽ lo lắng, còn cố ý giả như chẳng có gì to tát vậy.”

Vừa nhắc tới bát quái, Tần Tấn Tài vô cùng giảo hoạt dùng cùi chỏ đẩy Quan Triều Viễn: “Đúng rồi, em nghe nói Hạ Phi Dương đã trở lại, hơn nữa cô ta còn liên tục ra ra vào vào nhà anh… AI”
 
Chương 4713


Chương 4713

Anh ta còn chưa nói hết lời đã bị Quan Triều Viễn dùng gối đập lên mặt: “Nói nhảm quá nhiều, cút nhanh lên.”

“Rốt cục cũng hoàn thành!”

Sau khi Tô Lam gắp miếng bánh ngọt cuối cùng được chưng trong lồ ng ra, cô ném đôi đũa, vui vẻ nhảy lên.

Nhìn vật phẩm cúng bái rực rỡ muôn màu trước mặt, cô chỉ cảm thấy lệ nóng doanh tròng.

Cô không nghĩ tới vậy mà bản thân mình lại có thể làm được thật!

“Thật tốt quát”

Khăn lau trong tay bị cô kéo xuống, ném thẳng lên bầu trời.

Mà vừa lúc đó, từ góc bên kia hành lang có mấy người lớn tuổi đi tới.

Chiếc khăn lau kia cứ vậy đập thẳng lên mặt một người trong đó.

Chiếc khăn hỗn hợp đủ loại mùi kỳ quái khiến người phụ nữ kia kêu to lên!

“Trời ạ, đây là cái gì vậy? Thật bẩn!

Thối quái”

Vẻ mặt Tô Lam tràn đầy lúng túng đứng ngay tại chỗ.

Quan Nhã hầu bên cạnh mấy người phụ nữ tức giận tới mặt mũi trắng bệch: “Tô Lam, có phải cô cố ý quấy rối không?”

“Cô mau tới phòng bếp rửa sạch đống bát trong đó cho tôi, bớt ở đây khiến người chướng mắt!”

Tô Lam cố nén lửa giận, bởi vì cô biết cúng tế dòng tộc mỗi năm chỉ có một lần như vậy.

Cô không muốn ồn ào khó chịu, chờ hôm nay qua đi, cuộc sống của bọn họ sẽ khôi phục an tĩnh thường ngày.

“Cô, cháu đi đây, cô đưa mấy trưởng bối tới phòng khách nghỉ ngơi cho khỏe đi!”

Mười mấy phút sau, có tiếng cười chói tai truyền tới từ phía phòng khách.

“Tô Lam, hết nước trà rồi, tranh thủ qua đây bưng thêm ít nước đi!”

“Tô Lam, hoa quả cũng sắp hết rồi, cô đi mua thêm một chút đi!”

“Có mấy rác rưởi rớt xuống đất rồi, nhớ phải dọn dẹp một chút…”

Đuyt mịal Tô Lam đang rửa chén trong phòng bếp, càng rửa cô càng tức giận.

Bởi hôm nay là cúng tế dòng tộc, cho nên một số trưởng bối thân thích ở những nơi khác đều lục tục tới đây.

Quan Nhã nói Tô Lam là nữ chủ nhân bên này, cho nên lân cúng tế dòng tộc này do cô phụ trách.

Sau khi ném lại những lời này, bọn họ không giúp đỡ cũng thôi đi, hiện tại còn không cho phép Lâm Mộc và hai đứa nhỏ hỗ trợ.

Còn nói đây là vinh quang mà chỉ nữ chủ nhân của nhà họ Quan mới có thể có!

Một mình Tô Lam bận trước bận sau trong phòng bếp.

Bọn họ thì hay rồi, trực tiếp ngồi trong phòng khách rảnh rỗi hàn huyên.

Thậm chí bọn họ còn sai sử cô như người hầu trong nhà!

Mắt thấy đã sắp đến giờ cơm tối, những người khác trong nhà họ Quan đều đã đến đông đủ.

Ngược lại cha và mẹ Quan Triều Viễn vân chậm chạp chưa xuất hiện.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom