Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4734


Chương 4734

Lế nào người mẹ Nam nói là đạo diễn quốc tế hạng nhất Thẩm Thiên Nhật sao?

“Thẩm Thiên Nhật, chuyện kia đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, anh đừng tưởng anh tìm Diệp Hân Nguy tới đây giả thần giả quỷ, tôi sẽ thay đổi quyết sách của mình. Tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh! Vĩnh viễn!”

Lạnh lùng nói xong lời này, sau đó Vu Thắng Nam trực tiếp cúp điện thoại.

Mộ Mãn Loan vội vàng xoay người rời đi.

Cô biết, mẹ Nam không thích người khác nghe ngóng bất cứ chuyện gì liên quan tới bà ta.

Mà cô không biết, cô mới vừa xoay người, điện thoại của Vu Thắng Nam lại vang lên.

“Thẩm Thiên Nhật, nếu như ông còn tiếp tục mặt dày như vậy, đây sẽ là lần cuối cùng tôi nhận điện thoại của ông!”

Giọng nói của Vu Thắng Nam lãnh khốc không gì sánh được.

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Thẩm Thiên Nhật mang theo một tia lo lắng: “Thắng Nam em hãy nghe anh nói, anh nghỉ ngờ Diệp Hân Nguy là con gái của anh.”

“Anh nói cái gì?”

Sau khi Vu Thắng Nam nghe được câu này, cả người lập tức cứng đờ ra.

Môi bà ta nhẹ nhàng run rẩy vài cái, đóng đóng mở mở, cuối cùng không thể nói ra được một chữ nào.

Ngay cả bàn tay đang cầm điện thoại cũng bắt đầu không kiềm chế được mà như nhữn ra.

Mãi nửa ngày sau, bà ta mới bén nhọn mở miệng: “Thẩm Thiên Nhật, anh đừng nói đùa, chuyện này rất nghiêm trọng!”

“Tuy rằng anh cũng không chắc chắn hoàn toàn, nhưng chỉ cần có một phần vạn hy vọng, anh không thể từ bỏ.”

“Em chờ anh, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm hiểu rõ chuyện này! Tút tút tút…”

Sau khi Thẩm Thiên Nhật nói xong mấy lời này đã cúp điện thoại.

Vu Thắng Nam đứng tại chỗ, đầu ngón tay không nhịn được nhẹ nhàng run lên.

Bên tai bà ta còn vang lên giọng nói tràn ngập áy náy của Thẩm Thiên Nhật.

“Diệp Hân Nguy có thể là con gái của anh…”

Sắc mặt Vu Thắng Nam trăng bệch, bà ta xoay người đi về phía studio ảnh.

“Mẹ Nam, cô tới rồi!”

Mộ Mãn Loan vừa thấy Vu Thắng Nam đi tới, cười yếu ớt tiến lên chào hỏi.

Nhưng lúc này Vu Thăng Nam lại như lạc hồn, trực tiếp làm như không nhìn thấy cô ấy.

Chỉ thấy bà ta vượt qua Mộ Mẫn Loan, một phát bắt được cánh tay Bích Xuân: “Diệp Hân Nguy đâu?”

Bích Xuân sửng sốt: “Cô Diệp nói cô ấy đang ở trong xe chờ ngài cùng tới sân bay.”

Vu Thắng Nam xoay người bước thật nhanh về phía cửa thang máy, thậm chí còn quên cả cầm túi xách của mình theo.

Lúc này Bích Xuân không thể thoát thân được, bèn quay đầu nhìn về phía Mộ Mãn Loan đang đứng bên cạnh: “Mẫn Loan, mẹ Nam quên cầm túi xách rồi, chị có thể giúp em đưa túi xách cho mẹ Nam không? Hiện tại em nhất định phải ở đây theo dõi tình huống, không cách nào rời đi được.”

Mộ Mãn Loan gật đầu, đưa tay nhận lấy túi xách: “Để tôi mang đi cho!”
 
Chương 4735


Chương 4735

Khi Mộ Mãn Loan đi tới cửa thang máy, vừa vặn thấy bóng lưng vội vã của Vu Thắng Nam đang đứng ở chỗ cửa ra.

“Mẹ Nam!”

Mộ Mãn Loan gọi một tiếng, sau đó vội vã đuổi theo.

Mà trên chiếc xe bảo mẫu đang mở rộng cửa.

Cửa xe mở rộng, Diệp Hân Nguy đang ngồi trên xe dặm lại lớp trang điểm.

Vu Thắng Nam vừa đi tới cửa, trên mặt đã xuất hiện chút hoang mang rối loạn.

Diệp Hân Nguy liếc xéo bà ta: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên xe đi!”

Cũng không biết vì sao, Vu Thắng Nam vốn cao lãnh kiêu ngạo ngày thường nay đã biến mất.

Bà ta như chợt phục hồi tinh thần lại, gật đầu: “À, được!”

Vu Thắng Nam mới vừa ngồi vững vàng đã đưa mắt nhìn về phía bả vai Diệp Hân Nguy.

Bàn tay vốn đang bưng ly cà phê run lên, không cẩn thận làm đổ lên váy của Diệp Hân Nguy.

“A, rốt cục bà bị sao vậy? Vì sao lại không cẩn thận như thế?”

Diệp Hân Nguy lập tức kêu lớn lên.

Vu Thắng Nam vội vã cầm khăn tay lau cho cô ta, vừa lau vừa kéo y phục của cô ta: “Thực xin lỗi, bên tôi có mang theo một bộ váy, bằng không cô thay ở đây luôn đi!”

Đột nhiên Diệp Hân Nguy nhíu mày.

Cô ta đẩy tay Vu Thắng Nam ra: “Bà bị bệnh sao, vì sao tôi phải thay đồ ở đây? Lỡ có paparazi chụp được thì phải làm sao bây giờ? Thật là!”

Diệp Hân Nguy không nhịn được xuống xe, đưa tay kéo lấy váy Vu Thắng Nam đưa cho cô ta, xoay người đi về phía trong tòa nhà.

Lúc cô ta đi tới cửa, vừa lúc đụng phải Mộ Mãn Loan vừa đi lướt qua từ đàng kia.

Cô ta cười lạnh trực tiếp trừng Mộ Mãn Loan.

Mộ Mãn Loan đi thẳng tới bên cạnh xe bảo mẫu: “Mẹ Nam, mẹ quên mang theo bao tay!”

Mộ Mãn Loan đi tới, nhưng Vu Thăng Nam chỉ mất hồn mất vía cầm lấy túi xách, cũng không tiếp tục nói thêm với cô ấy dù chỉ một câu.

Mộ Mãn Loan hơi không yên lòng: “Mẹ Nam, cô không sao chứ?”

Vu Thắng Nam lắc đầu: “Tôi không sao, cô đi làm việc của mình đi!”

Mộ Mãn Loan mấp máy môi, hẳn là vì cuộc điện thoại vừa rồi nên bà ta mới như vậy.

Chẳng lẽ mẹ Nam thật sự có gút mắt tình cảm gì đó với đạo diễn lớn Thẩm Thiên Nhật?

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đã đến ngày dạ tiệc từ thiện.

Hôm nay sau khi hết giờ làm, Tô Lam mới vừa trở lại biệt thự đã thấy Quan Triều Viễn sắp xếp thợ trang điểm chờ sẵn, đồng thời anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Quan Triều Viễn chờ trong phòng khách xấp xỉ nửa giờ.

Theo tốc độ đầu ngón tay anh gõ mặt bàn từ từ trở nên nhanh hơn.

Sự kiên nhẫn của anh như cũng sắp bị tiêu hao sạch sẽ.

Anh không biết một người phụ nữ tạo hình cần tốn nhiều thời gian như vậy.

Không phải chỉ là gội đầu, rửa mặt thay quần áo thôi sao?
 
Chương 4736-4737


Chương 4736

Chỉ vậy đã tốn cũng nửa giời “Tay chân chậm như vậy, làm thợ trang điểm cái gì? Đi thu bông thì hơn!”

Giọng nói lạnh như băng của Quan Triều Viễn truyền vào từ khe cửa.

Khiến thợ trang điểm đang vẽ mi cho Tô Lam kia sợ đến mức run tay, trực tiếp vẽ lệch.

“Cái kia… Cậu Lệ, sẽ xong ngay thôi, anh chờ thêm năm phút nữa đi!”

Thợ trang điểm không nhịn được lau mồ hôi lạnh.

Muốn trang điểm cho một buổi tiệc tối, bản thân mình không cần dùng tới ba giờ vân chưa thể tính là kết quả tốt sao?

Còn may mình có dẫn theo ba bốn trợ lý, nếu không sớm muộn gì cũng bị cậu Quan nuốt sống!

“Okl”

Rốt cục thợ trang điểm cũng thở phào một hơi.

Vào lúc Quan Triều Viễn gần như bị đẩy tới ranh giới bộc phát, cuối cùng cô ta cũng đưa Tô Lam ra ngoài.

“Đúng là chậm chết.. “

Quan Triều Viễn cau mày nhìn lại.

Nhưng sau khi anh nhìn thấy Tô Lam, anh chỉ cảm thấy hô hấp như ngừng lại.

Mái tóc dài dịu dàng xõa trên vai, bên tai còn có kim cương tô điểm.

Bộ váy dài màu xanh nhạt thanh lịch trực tiếp rơi xuống tới mắt cá chân.

Phụ trợ thân hình cô có lồi có lõm.

Xinh đẹp như tỉnh linh bước ra từ †rong vườn hoa.

“Làm sao vậy? Rất kỳ quái sao?”

Thấy Quan Triều Viễn nhìn mình nửa ngày không nói chuyện, Tô Lam có chút mất tự nhiên kéo kéo làn váy.

Ánh mắt Quan Triều Viễn khẽ nhúc nhích.

Dáng vẻ thẹn thùng của cô ấy rất ngây ngô, lại khiến người ta có cảm giác tim đập thình thịch.

Đột nhiên, vậy mà anh lại không muốn đi tham gia dạ tiệc từ thiện gì kia.

Tô Lam kinh diễm như vậy không biết sẽ khiến bao nhiêu đàn ông ngấp nghé.

“Thật khó xeml”

Quan Triều Viễn nhíu mày, cố ý nói ra mấy lời chê lời.

Thợ trang điểm đứng bên cạnh lập tức không vui: “Cậu Lệ, sao có thể xấu được? Gái váy này do nhà thiết kế thủ công hàng đầu Milan may!”

“Tôi bảo đảm trên thế giới này tuyệt đối không có người thứ hai có thể mặc ra khí chất như cô Tôi”

Thợ trang điểm còn đang liều mạng giải thích ở đàng kia, khuôn mặt Quan Triều Viễn đã triệt để đen kịt: “Tôi nói khó coi là khó coil”

Một câu nói của anh khiến thợ trang điểm á khẩu không trả lời được.

Ngược lại Tô Lam vốn đang ngượng ngùng lại bị vẻ cố tình gây sự của Quan Triều Viễn chơi tới hoàn toàn không còn cảm xúc.

Cô túm làn váy trực tiếp đi tới trước mặt anh: “Anh nói em xấu đúng không? Hừ, vậy mỗi ngày em đều phải mặc cái này, dù sao thì người bị mất mặt cũng là anh chứ không phải em!”

Có chút căm tức khẽ hừ một tiếng, Tô Lam dẫn đầu bước ra ngoài †rước.

Vào ban đêm, sự xuất hiện của Tô Lam và Quan Triều Viễn khiến hai người lập tức biến thành tiêu điểm chói mắt trong dạ tiệc từ thiện.

“Bạn gái của cậu Quan thật đẹp!”

“Đúng vậy, đẹp như thiên tiên vậy!”

“Cô xem khí chất kia đi, chỉ sợ chỉ có ảnh hậu Vu Thắng Nam mười mấy năm trước mới có!”

“Không sai không sai, ban nãy tôi còn nói sao trông người này lại quen như vậy?”

Những tiếng nghị luận ầm ï khó phân biệt này khiến sắc mặt đám người Hạ Phi Dương phía sau trở nên trắng bệch.

Đôi tay cô ta nắm lại thật chặt, bị móng tay đâm tới thiếu chút nữa đã chảy cả máu.

“Cô Hạ, cô thất thố. Cô đừng quên, hôm nay cô là bạn gái của tôi!”

Chương 4737

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 4738


Chương 4738

Tô Lam bị sặc, cô có chút vô tội chớp mắt, cố hết sức khiến nét mặt của mình có vẻ đương nhiên: “Trừ anh ra em chỉ biết mấy người Nguyễn Bảo Lan, giáo sư Cố, ở thành phố Ninh Giang em không có người quen.”

Tên ngu ngốc này, lại kéo mình ngang hàng với một đám người mới quen biết!

Gương mặt Quan Triều Viễn rất lạnh lùng, đưa tay dùng sức lau khóe miệng thay Tô Lam: “Ngốc nghếch, ăn đồ ăn cũng không xong nữal”

Khóe miệng Tô Lam bị anh kéo tới đau đớn.

Cô không vui đưa tay túm lấy cánh †ay anh: “Chán ghét, anh quá thô lỗI”

Thô lỗ?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Quan Triều Viễn híp mắt, nghĩ tới Asius: “Có phải tên mặt trắng Asius kia rất dịu dàng không?”

“Lười nói lung tung với anh!”

Tô Lam im lặng xoay người, tìm một nơi ngồi xuống bắt đầu ăn.

Quan Triều Viễn trực tiếp ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt bén nhọn tìm kiếm trong đám người.

Lại không thể tìm được người mới vừa đến gần Tô Lam.

Có thể tham gia dạ tiệc từ thiện này, gần như đều là người giàu có hoặc nhân vật nổi tiếng thành phố Ninh Giang.

Nhưng vì sao gương mặt ban nãy lại khiến anh cảm thấy có chút xa lạ?

“Tô Lam, cậu cũng tới rồi sao?”

Tô Lam đang ăn uống như vũ bão đột nhiên nghe được phía sau truyên đến giọng nói hết sức quen thuộc.

Cô quay đầu nhìn sang, thấy Lâm Thúy Vân đang mừng rỡ đi về phía bản thân mình.

Người đi theo sau lưng Lâm Thúy Vân không phải ai khác mà chính là Lục Mặc Thâm.

Tô Lam vui vẻ buông đồ ăn †rong tay xuống, vô cùng thân mật khoác lấy cánh tay Lâm Thúy Vân: “Thúy Vân, sao cậu cũng tới đây?”

Lục Mặc Thâm lạnh nhạt quét mắt liếc Lâm Thúy Vân: “Cô ấy rảnh rỗi nên tới đây l@m tình nguyện viên.”

Lâm Thúy Vân lén trợn trắng mắt, thận trọng nhích tới bên tai Tô Lam, nói nhỏ: “Cho nên lần này giáo sư Lục của chúng ta cố ý theo tới là muốn nhìn xem rốt cuộc mình tới đây l@m tình nguyện viên hay là tới trêu chọc ong bướm cho anh ấy!”

Tô Lam không nhịn được phì cười.

Cô vừa quay đầu lại đã thấy khuôn mặt tuấn tú của giáo sư Lục đột nhiên trở nên đen thui.

Đang lúc bọn họ nói chuyện cực kỳ vui vẻ, vốn là ánh đèn hội trường sáng trưng dần trở nên u tối.

Hội trường biến thành một vùng hôn ám, nhưng trong loa lại truyền đến giọng nói vô cùng điềm mỹ: “Kính thưa các vị khách quý, khâu quan trọng nhất của buổi dạ tiệc từ thiện hôm nay, đấu giá từ thiện chính thức bắt đầu!”

Đám người ở đây rối rít mở to hai mắt nhìn.

Bởi dường như trình tự của đấu giá hội này không giống với bình thường.

Vừa lúc đó, “oanh” một tiếng.

ở chính giữa sân khấu có một chiếc đèn đột nhiên phát sáng.

Dưới ánh đèn có một người phụ nữ mặc váy dạ hội hoa lệ đang đứng.

Người phụ nữ kia không phải ai khác mà chính là Hạ Phi Dương.
 
Chương 4739


Chương 4739

Thời khắc này, cô ta vẫn vô cùng trang nhã như trước: “Vật đấu giá của chúng ta hôm nay có chút đặc biệt, có mối liên hệ không thể tách rời với mỗi một vị nữ sĩ đang có mặt ở đây.”

“Hy vọng đợi lát nữa khi ánh đèn chiếu xuống người người nào, người đó sẽ lên đài, cống hiến vì những trẻ em vùng núi của chúng ta.”

“Hiện tại buổi đấu giá của chúng tôi chính thức bắt đầu!”

Theo tiếng nhạc căng thẳng vang lên, đèn sáng bắt đầu chuyển động cực kỳ nhanh trong hội trường.

“Ngừng!”

Theo một tiếng hô ngừng lại, ánh đèn cũng ngừng theo.

Ánh mắt mọi người rối rít nhìn về một phương hướng.

Chỉ thấy dưới ánh đèn sáng lóa, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang không ngừng nhét bánh ga-tô vào trong miệng mình.

Mà tia sáng bất thình lình khiến động tác của cô dừng lại theo.

Người nọ không phải ai khác mà chính là Tô Lam.

Từ trước tới nay, khi cô ăn đồ ăn vốn đã nghiêm túc chuyên chú, đột nhiên bị đèn chiếu soi tới như vậy.

Trong nhất thời, cô không thể phục hồi tỉnh thần lại.

“Tô Lam, Tô Lam!”

Lâm Thúy Vân đứng bên cạnh lặng lẽ đẩy cô.

Tô Lam tranh thủ nuốt miếng bánh ga-tô trong miệng xuống.

Cô mở to đôi mắt trong veo như nước: “Làm sao vậy?”

Hạ Phi Dương đứng ngay chính giữa sân khấu, trong mắt thoáng qua vẻ ác liệt.

Cô ta cười nhẹ mà mở miệng nói: “Rất đúng dịp nha, người này tôi biết!”

“Cô Tô Lam, phiền cô lên đài một chút!”

Tô Lam gần như vô thức quay đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn đang đứng cách đó không xa.

Chỉ có điều lần này, Quan Triều Viễn còn chưa kịp mở miệng, Hạ Phi Dương đã mở miệng cười nói: “Làm sao vậy? Việc giúp các trẻ em miền núi vượt qua cửa ải khó khăn khiến cô Tô khó xử như vậy sao?”

Lâm Thúy Vân cau mày, ở bên cạnh lớn tiếng phản bác: “Làm sao có thể! Trước khi Tô Lam ra nước ngoài, gân như mỗi tuần cô ấy đều cùng tôi tới cô nhi viện l@m tình nguyện!”

Quan Triều Viễn chỉ lạnh nhạt đưa mắt nhìn Tô Lam: “Nếu em không muốn đi thì không cần đi, muốn bày tỏ lòng nhân ái với trẻ em vùng núi cũng không nhất định phải lên đài.”

Ngụ ý của Quan Triều Viễn là nếu như muốn tỏ lòng nhân ái, tập đoàn Quan thị có thể làm được mọi chuyện.

Nhưng Tô Lam lại cười nhẹ, lau miệng, xách làn váy đứng lên: “Vô cùng xin lỗi, bận bịu cả ngày, mới vừa rồi tôi hơi đói bụng, thất lễ!”

Hạ Phi Dương đứng ở chính giữa đài nhìn Tô Lam từng bước từng bước, vững vàng đi tới.

Dường như cô hoàn toàn không cảm thấy rối loạn vì bản thân bị mọi người bắt gặp cảnh tượng vừa rồi.

Cô ta không nhịn được nhíu mày.

Chẳng qua vừa nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra lát nữa, khóe miệng Hạ Phi Dương cong lên lộ ra một nụ cười lạnh: “Nếu đã vậy, vậy xin cảm ơn cô Tô đã phối hợp. Tiếp theo chúng ta tiếp tục đợt thứ hai.”

Dưới một bộ quy trình, xấp xỉ có chừng hai mươi cô gái được mời lên sân khấu.
 
Chương 4740


Chương 4740

Với tư cách là người dẫn chương trình, Hạ Phi Dương cũng tính là một trong số đó.

Mà những người khác cũng tham gia buổi dạ tiệc từ thiện này như Diệp Hân Nguy, Lâm Thúy Vân thậm chí là cả Vu Thắng Nam đều bị luồng sáng bắt được: Người dẫn chương trình đứng bên cạnh lớn tiếng nói: “Vật đấu giá của buổi đấu giá từ thiện này sẽ do các vị trên đài cung cấp.”

Giọng nói trong veo của người dẫn chương trình khiến đám người trên đài rối rít lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Tô Lam lặng lẽ kéo Lâm Thúy Vân đang đứng bên cạnh mình: “Thúy Vi, cậu có chuẩn bị vật gì đấu giá không?”

Lâm Thúy Vân cũng không hiểu ra Sao.

Cô ấy lắc đầu, rõ ràng cô ấy cũng không chuẩn bị gì.

Lúc này, Lục Mặc Thâm ngồi dưới đài nhíu mày.

Anh ta quay đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn đang ngồi bên cạnh: “Có phải Hạ Phi Dương cố ý muốn khiến bọn họ lúng túng không?”

Vẻ mặt Quan Triều Viễn cũng từ từ trở nên lạnh lão.

Ngay trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người, giọng nói của người dẫn chương trình lại vang lên: “Thứ chúng tôi muốn đấu giá trong buổi tối hôm nay là một cơ hội hẹn hò với các vị mỹ nữ trên đài!”

“Cái gì?”

Sau khi nghe thấy lời này, Lục Mặc Thâm lập tức đứng bật dậy.

Anh ta âm trâm bước từng bước về phía sân khấu, không chút tị hiềm hô lên: “Lâm Thúy Vân, em xuống đây cho „ anh.

Hạ Phi Dương là người đầu tiên ngăn cản anh ta.

Cô ta không e dè mà nhìn về phía Lục Mặc Thâm: “Giáo sư Lục, anh muốn làm gì?”

Giọng điệu của Lục Mặc Thâm vô cùng lạnh lùng, ánh mắt càng lạnh lùng hơn: “Buổi dạ tiệc từ thiện này không phải muốn quyên tiền sao? Ba tỷ đã đủ chưa? Tôi muốn cô ấy!”

Hạ Phi Dương lạnh lùng cười: “Giáo sư Lục, cô Lâm đây là người đẹp trăm năm khó gặp đói!”

“Tôi không tin ở đây có nhiều nhân vật nổi tiếng như vậy, lại không có ai nguyện ý ra giá cao hơn ba tỷ!”

Giọng nói của Hạ Phi Dương mới vừa hạ xuống, phía dưới lập tức có người bắt đầu ồn ào: “Đúng vậy, tôi ra giá ba tỷ bai”

Hạ Phi Dương quay đầu, vô cùng dịu dàng bình tĩnh nhìn về phía Lục Mặc Thâm: “Giáo sư Lục, tôi nói không sai chứ?”

“Hay là giáo sư Lục cứ làm theo quy củ đi, chỉ cần anh đây hiến đủ lòng thành, đương nhiên quyên hẹn hò với cô Lâm đây sẽ thuộc về anhI”

Lục Mặc Thâm bị Hạ Phi Dương chen ngang như vậy, gương mặt tuấn tú lập tức đen lại.

Quan Triều Viễn không lên tiếng, chỉ có điều trong đôi mắt sâu thẳm kia gần như đã ngưng kết thành băng.

Đối với những người khác, có thể ăn cơm hẹn hò với đám danh viện Ninh Hải có thể tính là một chuyện rất có mặt mũi.

Đặc biệt là những người trên đài kia, mỗi người đều xinh đẹp như thiên tiên.

Vì vậy mọi người sôi nổi bắt đầu lăm le, trong lòng chọn lựa người thích hợp với khẩu vị của mình.
 
Chương 4741


Chương 4741

Tô Lam nắm tay Lâm Thúy Vân, cứ đứng dưới đèn pha như vậy.

Cô ấy có thể thấy ánh mắt tham lam không chút che giấu của đám đàn ông dưới đài.

Ánh mắt đánh giá các cô như đang đánh giá hàng hóa.

Đây không phải một buổi đấu giá từ thiện sao?

Tại sao lại bị Hạ Phi Dương làm thành quái dị như vậy, giống như…

Đấu giá hội rất nhanh sẽ bắt đầu.

Hạ Phi Dương và Diệp Hân Nguy nhanh chóng bị người hô giá.

Diệp Hân Nguy thành giao với giá sáu tỷ.

Mà Hạ Phi Dương lại vì khí chất cao lãnh tản mát ra, giá cả trực tiếp tăng đến chín tỷ.

Trong hơn mười cô gái phía trước, Hạ Phi Dương trực tiếp thành người có giá cao nhất.

Khóe môi cô ta nhếch lên tạo thành nụ cười lạnh vô cùng châm chọc, ánh mắt nhìn về phía ba người còn sót lại trên đài.

Tiếp đó là một đời ảnh hậu truyện kỳ Vu Thắng Nam.

Mặc dù hiện tại bà ta đã hơn 40 tuổi, nhưng phong vận vẫn còn.

Mặc dù tuổi tác hơi lớn một chút, nhưng lại càng có ý vị hơn những cô gái trẻ tuổi đang đứng bên cạnh.

Vì vậy giá tiền của bà ta vẫn thẳng †ắp tăng lên.

“Tám tỷ bảy lần thứ nhất, tám tỷ bảy lần thứ hai, tám tỷ bảy…”

Ngay khi người dẫn chương trình chuẩn bị đánh chùy đấu giá thứ ba xuống, đột nhiên nơi lối vào truyền đến một giọng nói vô cùng to rõ: “Mười lăm tỷ!”

Mười lăm tỷ từ trên trời giáng xuống này như viên đá lớn vừa ném vào mặt hồ phẳng lặng.

Chỉ chớp mắt đã dâng lên sóng biển kinh thiên.

Mọi người rối rít hít sâu một hơi, đồng thời quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy ngoài cửa có một người đàn ông trung niên vô cùng nho nhã mà anh Viễnsải bước đi đến.

Ông ta mặc bộ âu phục màu xám bạc, mới vừa đi được vài bước đã đưa tay tháo cặp kính râm to lớn trên mặt xuống.

Lộ ra gương mặt thành thục vô cùng quyến rũ.

“Ôi trời ơi, đó là đạo diễn Thẩm Thiên Nhật!”

“Tôi không nghe lầm chứ, ông ta lại có thể ra giá mười lăm tỷ mua một bữa ăn tối của Vu Thắng Nam?”

“Trời ạ trời ạ, rốt cuộc đám người có tiền này nghĩ thế nào vậy?”

“Thế giới của người có tiền chúng ta vốn không hiểu nổi!”

Đám người lập tức nổ tung, chỉ có một mình Vu Thắng Nam đang đứng trên đài lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Nhật.

Mười lăm tỷ đã có thể tính là cái giá vô cùng cao, vốn không hề có người nào dám tranh giá.

Cho nên khi người dẫn chương trình hô hai chữ thành giao, Vu Thắng Nam nhanh chóng đi xuống sân khấu.

Hệt như bà ta đang tránh né cái gì đó.

Diệp Hân Nguy vẫn ở bên cạnh sân khấu, vừa thấy Thẩm Thiên Nhật đã lộ ra nụ cười mỉm.
 
Chương 4742


Chương 4742

Cô ta đang định tiến lên chào hỏi, lại phát hiện Thẩm Thiên Nhật nhanh chóng đẩy đoàn người ra đi thẳng đến phòng nghỉ phía sau.

Diệp Hân Nguy vô cùng nghi ngờ đi theo: “Chú Thiên Nhật bị sao vậy?”

“Hiện tại tới cô Lâm Thúy Vân, cô ấy là trợ giảng của trường đại học Lan Ly.

Có thể ăn một bữa tối với cô ấy là chuyện vô cùng vinh hạnh. Hiện tại mọi người bắt đầu ra giá đi!”

Giọng nói của người dẫn chương trình lập tức dời sự chú ý của mọi người vốn đang đặt trên người Thẩm Thiên Nhật và Vu Thắng Nam.

Giọng nói vừa hạ xuống, lập tức có người đưa bảng giá: “Ba tỷ!”

Lục Mặc Thâm giơ tay phải lên: “Sáu tỷ!”

Người kêu giá đưa mắt nhìn Lục Mặc Thâm.

Tuy rất nhanh ông ta đã nhận ra đây là cậu chủ nhà họ Lục.

Thế nhưng vị thiếu nữ trên đài lãnh diễm tuyệt mỹ như hồ ly, lại càng có lực hấp dẫn với ông ta hơn.

Vì vậy ông ta lại giơ lên bảng giá: “Bảy tỷ rưỡi!”

Lục Mặc Thâm nhìn Lâm Thúy Vân, †uy vẻ mặt cô ấy rất bình tĩnh, nhưng đôi tay cô ấy lại giấu phía sau người.

Lục Mặc Thâm hiểu rõ cô, khi Lâm Thúy Vân lộ ra động tác và biểu cảm này chứng minh hiện tại cô ấy đang rất khó chịu.

Anh ta cố nén xung động lập tức xông lên kéo cô xuống, lại lần nữa tăng giá: “Chín tỷ!”

Lão già có tướng mạo vô cùng thô bỉ kia vẫn không chịu bỏ qua lại giơ bảng giá: “Mười tỷ rưỡi.”

Phải biết rằng, thiếu nữ non tới có thể véo ra nước trên sân khấu là kiểu người ông ta thích nhất.

Nếu mình có thể lấy được cơ hội ăn tối chung với thiếu nữ này, đương nhiên ông ta có thể dùng tiền kéo cô ấy lên giường mình.

Lục Mặc Thâm không chút do dự lại giơ bảng.

Chỉ có điều trong giọng nói của anh đã xen lẫn lửa giận: “Mười tám tỷ!”

“Trời ạ, mười tám tỷ!”

Trong đám người lại lần nữa truyền ra tiếng hít sâu.

Bởi từ sau khi bữa tối với Vu Thăng Nam được đấu giá mười lăm tỷ, lại có kỷ lục mới được lập ra.

Trời ạ, kẻ có tiền thật điên!

Dường như lão già bên kia cũng bị chọc giận, anh ta chợt võ bàn đứng lên: “Thằng nhóc này, cậu có biết tôi và cha cậu có quan hệ thế nào không?”

“Rốt cục cậu có hiểu thế nào là kính già yêu trẻ không, hôm nay cậu cứ nhất định phải tranh cướp với tôi?”

Lục Mặc Thâm bưng ly rượu trước mặt lên, nhẹ nhàng lắc lắc, trong giọng nói tràn đây châm chọc và cười nhạo: “Muốn tôi kính lão thì ông phải biết yêu trẻ trước đã nhai”

“Lâm Thúy Vân mới hơn hai mươi tuổi, ông đã đáng tuổi làm ông nội cô ấy!”

“SA Cậu… Cậu tên nhóc thúi này!”

Lão già kia thiếu chút nữa bị một câu của Lục Mặc Thâm chọc tới phát bệnh tim.

Ông ta vội vàng thở hổn hển hai hơi, ôm chặt lấy chỗ tim mình: “Tôi… Tôi ra giá… Hai mốt tỷ!”
 
Chương 4743


Chương 4743

Lục Mặc Thâm có thể thấy ánh mắt của lão già kia dơ bẩn tới mức nào.

Đêm nay anh ta quyết định rồi, anh ta tuyệt đối không để lão già này tới gần một đầu ngón tay của Lâm Thúy Vân: “Ba mươi tỷ!”

“Cậu, cậu, cậu…”

Lão già kia liên tục “cậu” ba tiếng, trực tiếp tức tới hai mắt trợn trừng, té lăn quay trên ghế.

Trợ lý bên cạnh ông ta vội vã thuận khí thay ông ta, nhanh tìm ra thuốc cho ông ta uống…

“Ba mươi tỷ lần thứ nhất, ba mươi tỷ lần thứ hai, ba mươi tỷ lần thứ ba, thành giao!”

Giải quyết dứt khoát.

Lâm Thúy Vân đứng trên đài, đôi mắt lấp lóe.

Nhìn Lục Mặc Thâm sải bước đi về phía bản thân mình, trong lúc hoảng hốt, cô cảm giác hai người bọn họ như trở lại tuổi hai mươi.

Người đàn ông toàn thân cao thấp đều tản ra ánh sáng dịu dàng kia.

“Lâm Thúy Vân, qua đây!”

Lục Mặc Thâm chậm rãi vươn tay với cô.

Lâm Thúy Vân còn đang đắm chìm trong thịnh thế mỹ nhan của giáo sư Lục, trong chốc lát không thể phục hồi tỉnh thần lại.

Tô Lam đang đứng dưới đài lập tức vội vã: “Thúy Vân, đi nhanh đi!”

Cô đang chuẩn bị nhấc chân đi về phía Lâm Thúy Vân, nhưng đột nhiên nơi thắt lưng đã nhiều thêm một cánh †ay mạnh mẽ hữu lực.

Cô hô lên một tiếng sợ hãi, quay đầu lại lập tức thấy được gương mặt Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn cau mày: “Em qua đó làm gì?”

Tô Lam bĩu môi: “Không phải em đang lo lắng cho cô ấy sao…”

Quan Triều Viễn hừ lạnh một tiếng: “Anh cảm thấy em vẫn nên lo lắng cho chính mình đi thì hơn!”

Tô Lam cười ngọt ngào, cô chớp chớp đôi mắt to tròn trong veo như nước: “Em có gì phải lo lắng, chẳng lẽ cậu Quan đây còn định giao người vợ thanh thuần đáng yêu xinh đẹp mê người của anh vào tay người khác sao?”

Con ngươi sâu thẳm của Quan Triều Viễn lập tức híp lại, trong mắt lộ ra vẻ ghét bỏ: “Dựa vào tư chất của em, chỉ sợ ra ba trăm triệu cũng chẳng ai cần.”

“Anh chỉ sợ đợi lúc em đứng trên đài không người hỏi thăm, sẽ rất mất mặt!”

“Nói nhăng gì đấy?”

Tô Lam không hài lòng mà võ võ lông ngực mình: “Tuy rằng em không tính là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành gì, nhưng em vẫn rất có lòng tin với bản thân có được không?”

“Có thể em không đáng giá mười mấy tỷ, nhưng ba trăm triệu vẫn vô tư”

“Không tin chúng ta cứ chờ xem, đợi lát nữa chắc chắn sẽ có người ra giá!”

Tô Lam căm tức xốc làn váy lên, không phục mà nhìn lướt qua phía sân khấu.

Ánh mắt Quan Triều Viễn nhẹ nhàng lấp lóe, trong lòng thầm nói: Sẽ không cói “Được rồi, hiện tại chúng ta chỉ còn một vị cuối cùng, đó chính là người phụ trách truyền hình Hạt Mè cô Tô Lam.”

Người dẫn chương trình mới vừa nói ra lời này, ánh đèn đã chiếu tới trên người Tô Lam.

Lúc này cô đang mang giày cao gót, dường như muốn lén chuồn đi.
 
Chương 4744


Chương 4744

Hạ Phi Dương đứng trên đài lập tức giật lấy microphone từ trong tay người dẫn chương trình: “Cô Tô, cô định đi đâu vậy?”

Tô Lam hơi xấu hổ gãi đầu, có chút không nguyện ý xoay người lại.

“Thế nào, cô sợ sau khi lên đài rồi sẽ không có người nào giơ bài sẽ rất mất mặt sao? Cô đang định chạy trốn?”

Hạ Phi Dương vừa nói ra lời này vừa đi tới bên cạnh cô.

Cô ta đưa tay kéo lấy cánh tay cô, trực tiếp kéo Tô Lam xoay người lại.

“Ôi trời ơi, xấu quái”

Tô Lam mới vừa xoay người, ánh đèn chói mắt lập tức chiếu tới một gương mặt vô cùng quỷ dị.

Trên gương mặt đó trang điểm đậm hơn mới vừa rồi một chút, nhưng thoạt nhìn dường như không thay đổi quá nhiều.

Thế nhưng không biết vì sao lại khiến người nhìn cảm thấy có chút không thích hợp.

Cặp mắt kia vô cùng không có thần, mũi cũng tịt lít.

Một khuôn mặt được hóa trang giống cái đầu heo, miệng thực sự là dày giống mõm heo vậy, quả thật là rất khó coi.

Hạ Phi Dương thấy vậy suýt chút nữa cười không ra hơi: “Hiện tại có ai còn muốn ra giá không?”

Lúc nấy khi Tô Lam bước vào phòng khiêu vũ, bản thân vẫn nghĩ rằng cô ấy rất xinh đẹp.

Chắc chắn lúc nấy mình bị hoa mắt rồi!

Cô ta thực sự coi người phụ nữ không có mắt nhìn, trang điểm xấu như vậy thành đối thủ cạnh tranh của mình.

Hạ Phi Dương thấy rất cạn lời.

Giọng nói của Hạ Phi Dương vừa dứt, dưới khán đài bỗng im lặng.

Mười giây trôi qua, không hề có ai giơ thẻ cả.

Tô Lam ngượng ngùng đứng trên sân khấu, căm phẫn nhìn Quan Triều Viễn đang nhởn nhơ tự đắc bên cạnh.

Tên khốn bụng dạ đen tối này, anh ta vừa nói có thể nhờ stylist dặm lại lớp trang điểm cô.

Cuối cùng lại biến cô thành bộ dạng này, còn bị Hạ Phi Dương bắt được, thật sự là mất mặt quá đi mất.

“Vẫn chưa có ai muốn ra giá? Nếu không có ai muốn ra giá, tư cách tham gia của Tô Lam sẽ bị hủy bỏ.”

Hạ Phi Dương đang đứng ở một bên trực tiếp thay thế người dẫn chương trình, bắt đầu chế giễu.

Ngay khi cô ta chuẩn bị gán cho Tô Lam một định nghĩa “chẳng có ai cần”

Trong một góc khuất trên tầng hai, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Ba mươi tỷ!”

“Phụt!”

Không chỉ những người có mặt chết lặng, ngay cả Tô Lam đang đứng giữa sân khấu cũng suýt sặc nước miếng.

Không phải chứ, mình xấu tới mức này rồi, vẫn còn có người ra giá sao?

Hơn nữa còn trả ba mươi tỷ?

Cho dù người đó thực sự muốn cứu cô khỏi thời khắc xấu hổ này.

Tô Lam vẫn không nhịn được mà thốt ra một câu trong lòng: Người này có bị mù không?

 
 
Chương 4745


 

Chương 4745

Cùng lúc đó, Quan Triều Viễn lạnh lùng ngẩng đầu.

Anh có thể nhìn thấy một bóng người lạ mặt đang ngồi trong phòng VIP trên tầng hai.

Lờ mờ, dường như không nhìn rõ.

Hạ Phi Dương dường như cũng bị SỐC: “Thưa anh, anh chắc chắn không chứ?”

Người ở tầng hai không nói gì, không bao lâu thì trợ lý hoặc là vệ sĩ bên cạnh trực tiếp gửi ngân phiếu ba mươi tỷ xuống dưới.

Xem ra là thật rồi!

Vẫn còn có người bỏ ra ba mươi tỷ đấu giá một người xấu như đầu heo giống Tô Lam?

Hạ Phi Dương nhất thời tức đến tái mặt.

Chỉ là cô ta không bao giờ ngờ rằng tất cả những điều này mới chỉ là bắt đầu.

Bởi vì cô ta thậm chí còn chưa kịp thay người dẫn chương trình nhận lấy tấm séc, một giọng nói khác vang lên: “Bốn mươi lăm tỷ!”

Có người đã ra giá khác, hơn nữa còn trực tiếp tăng lên mười lăm tỷ?

Trời ơi, những người giàu có này thật sự điên rồi sao?

Mọi người đều quay đầu nhìn sang, cố gắng tìm ra nguồn phát ra âm thanh.

Ở giữa sàn nhảy, một người đàn ông rất đẹp trai đang tiến về phía Tô Lam.

Và chính anh ấy đã đưa ra cái giá bốn mươi lăm tỷ!

“Đàn… đàn anh?”

Tô Lam sững sờ nhìn người đàn ông cách đó không xa.

Người đó không ai khác chính là đàn anh Nhan Thế Khải của cô.

Lúc này, Nhan Thế Khải đã đi đến rìa sân khấu.

Nụ cười của anh rạng rỡ như ánh mặt trời.

Anh cứ như vậy chăm chú nhìn Tô Lam, trong mắt anh còn hiện lên một chút trấn an.

Tô Lam vô cùng kinh ngạc nhìn anh.

Kể từ lần xảy ra chuyện với Liễu Thanh Vân, Nhan Thế Khải gần như đã mất hết can đảm.

Anh ấy lựa chọn ra nước ngoài tiến tu, anh đã không xuất hiện trước mặt Tô Lam một thời gian rất dài rồi.

Thậm chí Tô Lam còn biết rằng, anh đang cố tình trốn tránh cô, không liên lạc với cô nữa.

Tô Lam cũng không biết khi nào anh ấy sẽ trở về.

“Sáu mươi tỷ.”

Một giọng nói khác phát ra từ phòng chờ VỊP trên tầng hai.

Nhan Thế Khải cau mày, anh nhìn Tô Lam, tiếp tục tăng giá, không hề do dự hét lên: “Bảy mươi lăm tỷ.”

“Nhan Thế Khải!”

Tốc độ ra giá của Nhan Thế Khải khiến Tô Lam sợ tới tái mét.

Cô kéo váy chạy nhanh đến chỗ Nhan Thế Khải, nhẹ giọng nói: “Anh ơi, anh có bị điên không? Tiền của anh cũng không phải từ trên trời rơi xuống, chúng ta muốn ăn với nhau một bữa cơm lúc nào cũng được mà.”
 
Chương 4746


Chương 4746

Cô nhìn thấy một màu u ám lóe lên trong đôi mắt sâu thắm ấy: “Tô Lam, em có chắc rằng vẫn có thể như trước đây, bất cứ lúc nào cũng được không?”

Giọng điệu anh mang vài phần thất vọng, khiến Tô Lam liền sững sời Quan Triều Viễn biết ý nghĩ của Nhan Thế Khải đối với cô, vì vậy anh ta tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.

Nghĩ đến đây, Tô Lam vô thức liếc về hướng Quan Triều Viễn.

Nhưng lúc này, cô phát hiện ra tên đó đã biến mất từ lúc nào không hay.

Không biết tại sao, trong lòng cô lại vô duyên vô cớ dấy lên một nỗi căm giận.

Anh ta, nhìn thấy vợ mình bị người khác đấu giá trên sân khấu, anh ta còn chẳng thèm nhìn lấy một cái!

“Anh, anh thật sự không cần…,’ Tô Lam chưa kịp nói xong thì giọng nói ở tầng hai lại vang lên: “Chín mươi tỷ!”

Giọng anh ta rất bình thản, như thể thứ anh ta hét không phải là chín mươi tỷ, mà chỉ là chín trăm ngàn!

“Chín…”

Nhan Thế Khải chưa kịp nói xong, Tô Lam đã nắm lấy cánh tay anh.

Cô lo lắng lắc đầu: “Anh à, nếu anh thực sự muốn quyên góp cho trẻ em trên núi, chúng ta còn cách khác.”

“Nhưng anh tuyệt đối không được tự cao như vậy, nếu không để cho Quan Triều Viễn biết được…”

Nhan Thế Khải vốn định tiếp tục tăng giá, nhưng khi nhìn ánh mắt vô cùng lo lắng của Tô Lam, môi mấp máy, cuối cùng anh ấy cũng đành chịu thua.

“Chín mươi tỷ, hiện tại là chín mươi tỷ, còn có ai muốn tăng giá nữa không?”

“Chín mươi tỷ lân một, chín mươi tỷ lần hai, chín mươi tỷ…”

Người chủ trì câm chiếc búa trong tay đập xuống.

Đột nhiên giọng nói của một người phụ nữ cực kỳ nhẹ nhàng vang lên: “Ba nghìn tỷ!”

Giọng nói dịu dàng nhưng trong trẻo, rõ ràng này ngay lập tức khiến toàn bộ sàn nhảy hoàn toàn sôi sục.

Làm sao có thể chứ?

Một người phụ nữ muốn hẹn Tô Lam đi ăn, sẵn sàng bỏ ra ba nghìn tỷ sao?

Không chỉ những người chứng kiến bàng hoàng, ngay cả bản thân Tô Lam cũng chết lặng.

Cô trước giờ không hề biết rằng, một bữa ăn tối với mình lại đáng giá ba nghìn tỷ.

Đúng lúc mọi người đang quay đầu †ìm kiếm, một người phụ nữ đội chiếc mũ rộng vành lớn rơi vào tầm mắt của mọi người.

Lúc này, người đó đang ngồi trong góc.

Phần vành mũ rộng che hết khuôn mặt khiến người ta không thể nhìn ra được vẻ ngoài của người đói “Thưa cô, cô có chắc chắn muốn bỏ ra ba nghìn tỷ không?”

Hạ Phi Dương ở bên cạnh mặt mày nhăn nhó, vô cùng không cam lòng hỏi.

Rõ ràng là cô ta tìm cách để tổ chức bữa tiệc từ thiện này.

Mục đích là để Tô Lam hẹn hò với những người đàn ông khác trước mặt Quan Triều Viễn trong bữa tiệc này.

Nhưng sao mọi thứ lại trở nên thế này rồi?
 
Chương 4747


Chương 4747

“Haiz”

Khóe miệng người phụ nữ nở một nụ cười rất giễu cợt: “Cô Hạ Phi Dương có vẻ thắc mắc lắm. Chẳng lẽ cô thấy giá của người khác cao hơn mình, cô rất khó chịu phải không?”

Ngay khi những lời này nói ra, mọi người đều nhìn về phía Hạ Phi Dương.

Hạ Phi Dương đỏ bừng cả mặt, miễn cưỡng giữ nụ cười trang nghiêm: “Làm sao có thể chứ, cô gái này, cô thật sự rất biết nói đùal”

“Nếu đã như vậy, phiền cô Hạ hỏi VỊP bí ẩn trên tầng hai giúp tôi xem anh ta có tiếp tục tranh với tôi không.”

“Tôi có thời gian và tôi cũng rất vui tiếp tục đồng hành cùng anh taI”

Ngay khi giọng người phụ nữ cất lên, Tô Lam nhận thấy người đàn ông ngồi ghế VỊP trên tầng hai dường như đang nở một nụ cười trầm ngâm.

Sau đó, anh ta dường như muốn nói điều gì đó với người trợ lý bên cạnh mình.

Một lúc sau liền thấy trợ lý đi ra: “Nếu cô đây muốn ăn tối với cô Tô như vậy, thì ông chủ của tôi cũng là một người thức thời, vì vậy sẽ không tranh giành với cô nữa.”

Nói xong hai người đứng dậy rời đi.

Tô Lam thở phào nhẹ nhõm, may mà anh ta không phải là một ông chú khốn nạn.

Nhưng bây giờ cô thực sự tò mò, cô bước đến bên người phụ nữ vài bước: “Thưa cô, cảm ơn tình yêu của cô dành cho trẻ em miền núi.”

Người phụ nữ cầm tấm séc đưa cho nhân viên phía sau, nhẹ nhàng gật đầu với Tô Lam rồi quay người rời đi.

Tô Lam rất tò mò hỏi: “Tôi có thể hỏi một chút không, tại sao lại là tôi?”

Người phụ nữ dừng bước: “Cô Tô sẽ biết câu trả lời vào ngày mai. Nhớ dành thời gian ăn tối lại cho tôi.

Khi Tô Lam chuẩn bị quay trở lại hội trường, cô vừa bước đến cửa liền gặp Quan Triều Viễn từ đâu xuất hiện: “Tô Lam!”

Tô Lam liếc anh một cái, cô vẫn còn ghi nhớ chuyện cô bị người ta đấu giá trên sân còn anh ta liền biến đâu mất tăm mất tích.

Vì vậy, cô phớt lờ lời chào của Quan Triều Viễn, nhấc váy và xoay người rời đi.

Nhưng cô vẫn chưa bước nổi hai bước, Quan Triều Viễn đã nắm lấy tay cô.

Chỉ thấy anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng: “Sao vậy, giận rồi à?”

Còn hơn cả giận, cô sắp tức chết rồi, được chưa?

“Hừ, tôi có gì mà phải giận, cậu Quan đây không phải nói tôi còn chẳng đáng giá ba trăm triệu sao?”

“Nhưng bây giờ anh mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, có người bỏ ra ba nghìn tỷ để mua một bữa tối của tôi!”

Cũng không biết tại sao, lẽ ra đó là một chuyện để khoe khoang, nhưng cô càng nói càng thấy ấm ức.

Nói đến cùng, cô chỉ hận không thể đấm chết anh!

May thay, người thắng bữa tối đó cùng cô là một người phụ nữ.

Nếu là một ông chú bỉ ổi nào đó, cô biết phải làm sao?

“Anh thật sự muốn biết, rốt cuộc là ai lại mù quáng như vậy…”

Quan Triều Viễn đứng bên cạnh, mí mắt anh còn chẳng nhấc lên.

 
 
Chương 4748


Chương 4748

Tô Lam giận đến mức đỏ bừng cả mặt: “Cho dù người khác thật sự mù quáng, cũng tốt hơn cái tên xấu xa, không có lương tâm như anhI”

“Nhìn thấy vợ mình bị bán đấu giá, liền chẳng thấy đâu, ít nhất…”

“Ít nhất thì sao?”

Lúc này, Quan Triều Viễn nở một nụ cười nhạt, anh lặng lẽ chờ đợi những lời tiếp theo của cô.

“Em biết ba nghìn tỷ quả thực quá nhiều, nhưng khi người ta ra đến giá sáu tỷ thì ít nhất anh có thể cầm tấm biển lên tượng trưng, như vậy em cũng cảm thấy vững vàng hơn một chút…”

Giọng Tô Lam càng lúc càng nhỏ, cô thật sự rất ấm ức.

Giọng nói của Quan Triều Viễn mang ý cười: “Là anh sai, ngày mai anh sẽ bù đắp cho eml”

Tô Lam đẩy anh ra rồi xoay người rời đi: “Bây giờ muốn lấy lòng em sao, em nói cho anh biết, muộn rồi!”

“Tiệc từ thiện đã kết thúc rồi, em còn quay lại đó làm gì? Chẳng lẽ vừa rồi tương tác với Nhan Thế Khải dưới sân khấu còn chưa đủ sao?”

Giọng nói lạnh lùng của Quan Triều Viễn lướt qua đỉnh đầu, khiến trái tim Tô Lam có chút căng thẳng.

Ai ya, không phải là anh ấy không có mặt ở đấy sao?

Làm sao anh ấy có thể nhìn thấy mình nói chuyện với Nhan Thế Khải chứ?

“Nếu bây giờ em ngoan ngoãn đi về cùng anh, anh sẽ không tính sổ với em chuyện này nữa!”

Tô Lam còn đang định nói gì đó, Quan Triều Viễn đã quay người đi về phía bãi đậu xe.

Chỉ để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng: “Nếu không muốn anh cõng em lên xe, tốt nhất là ngoan ngoãn đi theo anh!”

“Thật là một tên độc tài!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tô Lam tức giận thì thâm.

Nhìn thấy bóng lưng mờ dần của Quan Triều Viễn, cô không còn cách nào khác cắn răng cắn lợi đi theo anh.

Nhưng đúng lúc Tô Lam rời đi cùng Quan Triều Viễn, Nhan Thế Khải đã đi ra.

Anh nhíu mày gọi cô: “Tô Lamt”

Anh đang định đuổi theo, nhưng đột nhiên anh bị chặn lại bởi một bóng người bên cạnh.

Nhan Thế Khải cau mày nhìn Hạ Phi Dương: “Xin lỗi, có chuyện gì vậy?”

Trên miệng Hạ Phi Dương nở một nụ cười không mấy lịch sự, hai tay khoanh trước ngực: “Tôi đã nghe những gì hai người nói vừa rồi. Anh có phải là đàn anh của cô ấy không?”

Nhan Thế Khải đã xem toàn cảnh cuộc đấu giá.

Anh đã nhìn thấu những gì Hạ Phi Dương đang nghĩ.

Nhìn thấy Tô Lam xấu hổ quá mức trên sân khấu, Nhan Thế Khải không có một chút ấn tượng tốt nào với Cô †a: “Tôi là đàn anh của cô ấy, liên quan gì đến cô! Tránh rai”

“Tô Lam đã kết hôn nhiều nhiều năm rồi, con cũng sinh ba đứa rồi, anh vẫn cam tâm tình nguyện làm lốp dự phòng của cô ta sao?”

“Hay là, cô ta vốn dĩ rất hưởng thụ vẻ xu nịnh của mấy người đàn ông các người… al”

Hạ Phi Dương chưa kịp nói xong, cổ †ay cô ta đột nhiên bị nắm chặt.

Cô ta đột nhiên hét lên vì quá đau.
 
Chương 4749


Chương 4749

“Tôi nói cho cô biết, bản thân cô chính là một người như vậy, đừng cho rằng tất cả người trên thế gian này đều bẩn thỉu như cô.”

“Tô Lam là người đơn thuần và tốt bụng nhất mà tôi từng gặp! Cô ấy đã kết hôn thì sao?”

“Tôi yêu cô ấy, vì vậy tôi sẵn sàng chờ đợi cho đến khi cô ấy ly hôn. Câu trả lời này cô vừa ý chưa?”

“Cô ấy không giống cô, chỉ biết dùng những thủ đoạn bỉ ổi để cướp giật đàn ông!”

Câu nói của Nhan Thế Khải khiến Hạ Phi Dương tức giận đến mức run rẩy: “Anh đang nói gì vậy?”

“Tôi đang nói, đừng để tôi nghe thấy cô nói xấu cô ấy, nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu!”

Nhan Thế Khải ném Hạ Phi Dương qua một bên, xoay người đi về phía bãi đậu xe Hạ Phi Dương trực tiếp bị đẩy vào tường, bả vai đau kinh khủng.

Cô ta cắn chặt răng, hét lên và ném lọ hoa thủy tinh bên cạnh xuống đất: “Chết tiệt!”

Người đàn ông này bị điên à? Hay là đã bị Tô Lam bỏ bùa rồi?

Ở phía bên kia, cuộc đấu giá vẫn đang diễn ra.

Diệp Hân Nguy đuổi theo Thẩm Thiên Nhật đến góc cầu thang, nhưng cô vân không nhìn thấy bóng dáng ông †a đâu.

“Quái lạ, tôi vừa nhìn thấy ông ta đi ngang qua đây!”

Cô vừa lẩm bẩm rồi quay đầu lại.

Lúc này, cô đột nhiên nghe thấy tiếng tranh chấp kịch liệt truyền đến từ hành lang bên cạnh.

“Đúng vậy, mặc dù chuyện đã qua nhiều năm như vậy, nhưng anh chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ. Xin em nhất định phải tin tưởng anh?”

Đây không phải là giọng nói của Thẩm Thiên Nhật sao?

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Diệp Hân Nguy tò mò đi tới.

Khi cô nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Thiên Nhật, cô đang định chào một tiếng, nhưng cô chợt nhận ra rằng ông ta đang kéo cánh tay của một người phụ nữ: “Thắng Nam, xin hãy cho anh một cơ hội nữa, anh tin rằng anh nhất định sẽ tìm thấy con bé!”

Diệp Hân Nguy sững sờ một lúc, phát hiện người phụ nữ không kia không phải ai khác mà chính là Vu Thắng Nam.

“Năm đó tôi vì anh mà dũng cảm rút lui, tôi xem con bé như là hy vọng duy nhất của tôi trên đời này.”

“Nhưng anh thì sao, anh vì công danh sự nghiệp mà bỏ mặc con bé, còn làm nó mất tích.”

“Anh đã hủy hoại hết mọi hy vọng của tôi trong cuộc đời này, tôi hận anhI Cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anhl”

Khi Vu Thắng Nam nói những lời này, đôi mắt bà ta đỏ hoe, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ cao quý và kiêu ngạo thường ngày.

“Thắng Nam, em có biết không, anh cũng rất hối hận! Vì vậy hơn hai mươi năm nay, anh vẫn luôn đi khắp nơi tìm kiếm con bé.”

“Nó là là con gái của chúng ta, sao anh có thể không quan tâm đ ến nó chứ?”

Những lời nói cuồng loạn này của Thẩm Thiên Nhật khiến Diệp Hân Nguy hoàn toàn sốc.

Trời ơi, Thẩm Thiên Nhật thực sự đã có một cô con gái với ảnh hậu một thời Vu Thắng Nam?
 
Chương 4750


Chương 4750

Không đúng, bọn họ đã nhiều năm không liên lạc rồi, bây giờ lại lại đột nhiên gặp nhau ở thành phố Ninh Lâm, hẳn là có nguyên nhân!

Diệp Hân Nguy đứng sang một bên, kiên nhân lắng nghe.

Chỉ thấy Thẩm Thiên Nhật nhìn Vu Thắng Nam cầu xin với giọng điệu rất khiêm tốn: “Hiện tại Hân Nguy vẫn chưa biết chuyện này, vì vậy em cần xác nhận rằng có phải có một vết bớt hình trái tim trên vai trái của con bé không. Nếu đúng là vậy, anh sẽ nghĩ cách đi làm giám định ADN.”

Lời nói của Thẩm Thiên Nhật khiến trái tim Vu Thắng Nam như bị thứ gì đó đập mạnh vào.

Nhưng một lúc sau, bà vẫn lạnh lùng rút cánh tay, xoay người rời đi.

Còn Diệp Hân Nguy đang đứng trong góc kia, thất kinh trốn trong đường thoát hiểm.

Cô bịt chặt miệng mình lại, để không cho mình hét lên.

Đấn lúc này, cô ta cuối cùng đã hiểu ra tại sao lúc đầu Vu Thắng Nam nghĩ mọi cách để đưa cô ta ra khỏi cục cảnh sát.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Hóa ra Thẩm Thiên Nhật hiểu lầm rằng cô ta là con gái của họ.

Hóa ra chính vì lý do này mà cô ta mới giành được vai nữ chính trong bộ phim sắp tới của tập đoàn Quan thị.

Về phần vết bớt hình trái tim mà họ IOIP Diệp Hân Nguy khẽ căn môi, vươn †ay chạm vào vai trái của mình.

Trên cơ thể cô ấy không có vết bớt hình trái tim, cô ta phải làm sao đây?

Khó khăn lắm mới giành được cơ hội này, tuyệt đối không thể từ bỏ như vậy được.

Nếu không có sự hỗ trợ của Thẩm Thiên Nhật và Vu Thắng Nam.

Chỉ cần dựa vào việc cô ta đã đắc tội với những người trong khoảng thời gian này cũng đủ để tống cô ta xuống tầng mười tám địa ngục, vĩnh viễn không thể đầu thai rồi.

Làm sao bây giờ?

Cô ta nhất định phải suy nghĩ thấu đáo.

Diệp Hân Nguy nhìn bóng lưng của Thẩm Thiên Nhật và Vu Thắng Nam lần lượt rời đi.

Trong đáy mắt cô ta chợt hiện lên một suy tính.

Rất nhanh đã đến buổi chiều ngày hôm sau.

Khoảng năm giờ, Tô Lam vừa ra khỏi Công ty điện ảnh Chi Ma.

Thoáng nhìn, cô chợt thấy chiếc Rolls Royce màu đen đang đậu bên đường.

Rồi thấy một phụ nữ rất trang trọng bước ra khỏi đó: “Có phải cô Tô Lam không? Cô vân nhớ buổi hẹn hôm nay chứ?”

Tô Lam nhìn xuống bộ quần áo bình thường trên người, ngượng ngùng cười: “Tôi có thể ăn mặc như thế này không?’ Người đó nở một nụ cười vô cùng dịu dàng, nhẹ gật đầu: “Tất nhiên có thể.”

“Vậy chúng ta lên xe đi!”

Tô Lam không nói gì thêm, khom người lên xe.

Thực ra cô vân rất tò mò, cái người ngày hôm đó bỏ ra ba nghìn tỷ chỉ để ăn với cô một bữa cơm tối rốt cuộc là ai.

Một phút sau, chiếc xe dừng lại trước của một câu lạc bộ tư nhân vô cùng độc đáo.

Khi Tô Lam bước xuống xe, mắt cô cứ nhìn ngắm mãi.
 
Chương 4751


Chương 4751

Vì trang trí bên trong tỉnh xảo như một cung điện.

Nó nên được coi là câu lạc bộ tư nhân sang trọng nhất ở thành phố Ninh Lâm!

“Cô Tô, khách đang ở bên trong, mời cô tự mình đi vào đi!”

Người phụ nữ dẫn Tô Lam đến cửa, rồi quay người rời đi.

Tô Lam đứng bên ngoài cửa, sự †ò mò của cô hoàn toàn bị khơi dậy.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, bước từng bước trên thảm đỏ trước mặt.

Đỉnh đầu là chiếc đèn chùm pha lê nhiều màu sắc, bên tai là tiếng nhạc violin du dương, độc đáo.

Có một bóng người rất quen thuộc bên cạnh bàn ăn.

Đôi mắt Tô Lam lóe lên, đột nhiên cô cảm thấy người đó có vẻ hơi quen thuộc.

Ngay khi cô muốn tiến tới gần để nhìn cho rõ hơn, đột nhiên một bóng người đứng trước mặt cô.

“Trợ lý Lâm, sao lại là anh?”

Tô Lam ngạc nhiên nhìn người trước mặt, chỉ thấy trợ lý Lâm mỉm cười: “Không phải tôi thì là ai?”

Khi nói đến đây, mặt anh ta lại đột ngột sụp xuống, giả vờ buồn bã: “Cô Tô, tôi chỉ thay đổi trang phục thôi mà cô đã không nhận ra tôi, thật sự khiến tôi rất buồn!”

Nghe anh ta cố ý kìm nén cổ họng, Tô Lam nhất thời kịp phản ứng lại.

Cô che miệng không dám tin: “Không ngờ lại là anh!”

“Đêm nay là một đêm vài chục tỷ đó, cô liệu mà tận hưởng nó đi!”

Nói xong, trợ lý Lâm quay người rời đi.

Chỉ còn một mình Tô Lam đứng ngẩn người.

Dưới ánh đèn mờ ảo, một bóng dáng quen thuộc từ từ quay người lại.

Vậy mà lại là Quan Triều Viễn!

Tô Lam sững sờ một lúc.

Hôm đó người bỏ ra ba nghìn tỷ đấu giá cô không ai khác chính là Quan Triều Viễn!

Chỉ là anh ấy không đích thân ra mặt mà nhờ trợ lý Lâm giúp đỡ.

Quan Triều Viễn vẫn đứng đó, trong mắt anh hiện lên ý cười.

Dường như anh ấy có vẻ thích thú với sự hoang mang của cô.

Vốn nghĩ rằng Tô Lam sẽ kêu lên và lao thẳng vào vòng tay anh.

Nhưng anh không ngờ rằng cô lại xông đến với một cơn thịnh nộ.

“Quan Triều Viễn, anh thấy rằng trêu đùa em rất vui phải không?”

Quan Triều Viễn ngay lập tức trợn tròn mắt.

Anh chưa kịp hồi phục tinh thần đã nghe thấy tiếng than thở của Tô Lam: “Lúc đầu làm cho người ta xấu xí, không phải là muốn xem em mất mặt trên sân khấu sao?”

“Nhưng tại sao cuối cùng lại bỏ ra ba nghìn tỷ để đấu giá?”

“Nếu đã đấu giá cho em rồi, sao không đích thân đứng ra, còn để trợ lý Lâm ra giúp đỡ?”

Cô cúi đầu, không muốn Quan Triều Viễn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình: “Lẽ nào anh sợ mọi người biết được quan hệ giữa anh và em như vậy sao, sợ em làm mất mặt anh đến vậy sao?”

“Tô Lam!”
 
Chương 4752-4753


Chương 4752

Quan Triều Viễn đột ngột lên tiếng, còn nghiêm khắc lớn tiếng với cô.

Ai biết được rằng câu nói này của anh trực tiếp làm bùng nổ toàn bộ sự uất ức tràn ngập trong lòng của Tô Lam.

Nước mắt cô từng giọt từng giọt rơi xuống: “Quan Triều Viễn, rõ ràng là lỗi của anh, anh còn quát tôi!”

“mủ Lúc này, Quan Triều Viễn quả thực không nói được lời nào.

Anh thở dài thườn thượt, quay người đi về phía Tô Lam.

Bởi vì câu nói kinh điển của Thẩm Tư Huy đột nhiên vang lên trong tâm trí anh: Anh phải kiên nhẫn với người phụ nữ của mình.

Phải dỗ dành, phải chiều chuộng.

Và điều quan trọng nhất là anh đừng bao giờ to tiếng với cô ấy.

Nếu không, rất có thể diễn biến thành “Anh lại còn quát em!

Quan Triều Viễn trước đây vần không hiểu, nhưng hôm nay anh coi như là đã lĩnh hội được rồi.

Anh nhìn Tô Lam đang tức giận đứng trước mặt, cô đang định quay người bỏ đi.

Quan Triều Viễn chỉ đơn giản là nắm lấy cô, sau đó trực tiếp ép cô vào vòng †ay của anh: “Chúng ta bên nhau bao lâu rồi?”

Câu hỏi đột ngột này khiến Tô Lam choáng váng.

Cô ngây người ngẩng đầu lên, và gần như ngay lập tức quên đi cảm giác khó chịu vừa rồi.

Cô lật ngón tay bắt đầu đếm: “Năm năm… yêu nhau năm năm, kết hôn được năm năm.”

“Năm năm rồi, vậy mà em vẫn không hiểu anh sao?”

Quan Triều Viễn nhìn xuống cô gái nhỏ bé trong vòng tay mình, giọng nói của anh đột nhiên trở nên dịu dàng.

Điều này cũng làm dịu tâm trạng nóng nảy lúc này của Tô Lam.

Đúng vậy, thời gian trôi nhanh quái Chớp mắt, cô đã ở bên Quan Triều Viễn được năm năm rồi.

Trong năm năm này, họ đã trải qua quá nhiều chuyện.

Hầu như bất cứ chuyện gì cũng ly kỳ hơn cuộc đấu giá này.

Nhưng dù ở thời điểm nào, Tô Lam gần như không bao giờ nghi ngờ tình cảm của Quan Triều Viễn dành cho mình.

Nhưng lần này, anh ấy thực sự…

Là vì sự xuất hiện của Hạ Phi Dương?

Không biết tại sao, Tô Lam luôn cảm thấy quan hệ giữa Quan Triều Viễn và Hạ Phi Dương không đơn giản như hai người nói.

Anh nhìn Tô Lam đã dần dần bình tĩnh lại.

Quan Triều Viễn biết rằng cơn giận đã sắp nguôi, anh đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô: “Vẫn còn giận anh sao?”

Tô Lam áp trán vào ngực anh và lẩm bẩm: “Em… Em không giận, chỉ là em… em chỉ là có chút không cam lòng”

“Vậy thì tối nay anh sẽ làm cho em băng lòng!”

“Hả?”

Chương 4753

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 4754


Chương 4754

Ông gạt chủ đề sang một bên và bước vào nhà với đám nhóc: “Nào các cục cưng, đi, cụ dẫn các cháu đi xem phòng của mấy đứa nhé!”

Sau khi sắp xếp ổn thỏa mấy đứa nhóc, Tô Lam ở lại với chúng một lát.

Mãi cho đến khi bọn trẻ ngủ say, cô mới đứng dậy rời đi.

Xe đỗ ở cửa, khi Quan Triều Viễn và Tô Lam chuẩn bị lên xe thì nghe thấy tiếng tranh cãi vã lên từ phía sau xe.

“Lôi Quang Khiêm, nếu anh vẫn còn là đàn ông, ngày mai anh phải tới cục dân chính với tôi, xử lý chuyện ly hôn.”

Tô Lam vô thức quay đầu lại và nhìn Quan Triều Viễn.

Bởi vì giọng nói này rất quen thuộc, là giọng của cô Quan Nhã.

Vẻ mặt của Quan Triều Viễn cũng có vẻ rất ngạc nhiên.

Hai người quay đầu lại, nhìn vào kính chiếu hậu.

Họ nhìn thấy một người đàn ông tên Lôi Quang Khiêm, khuôn mặt anh ta vô cùng thô kệch.

Cả người anh ta toát ra một vẻ rất vô lại: “Quan Nhã, lúc đầu chính là cô khóc lóc van xin đòi tôi cưới cô, bây giờ cô nói ly hôn liền ly hôn sao, cô ở đó mà mơi”

Lôi Quang Khiêm uống chút rượu, lúc này cả người anh ta đều phảng phất mùi rượu, trên mặt cũng lộ ra vẻ say sưa.

Quan Nhã thấy vậy đã tức giận đến mức run rẩy: “Tại sao tôi phải ly hôn với anh, anh còn không rõ sao?”

“Anh ở bên ngoài nuôi bồ bịch, lại còn có con riêng, những chuyện này còn cần tôi nói sao? Bên ngoài đang truyền tin, ai cũng biết rồi!”

“Để tôi nói cho anh biết, tôi ở nhà họ Quan chỉ là đứa con gái đã gả đi, tài sản của nhà họ Quan không liên quan gì đến tôi”

“Đừng tưởng rằng anh cứ lôi kéo tôi như thế này có thể đạt được chút lợi lộc gì.. Đừng có mơ tưởng!”

“Quan Nhã tôi nói cho cô biết , dù sao bây giờ tôi cũng chỉ là một kẻ thối nát, khi nào cô cung cấp đủ tiền cấp dưỡng, tôi sẽ tự giác ly hôn với cô!”

“Nấu không cô đừng hòng mong một mình sống vui vẻ.”

“Tôi không ngại nói cho cô biết, Lôi Quang Khiêm tôi nói được làm được.”

Lôi Quang Khiêm vô cùng tức giận, ném một nửa điếu thuốc đang hút dở xuống đất.

Anh ta hăn học quay lưng bỏ đi.

Quan Nhã đã đứng đó rất lâu, bờ vai run lên, nhưng rốt cuộc cố gắng kiêm chế để không bật khóc thành tiếng.

Chị ta xoay người bước ra cửa, lấy hộp phấn dặm lại, sau đó mở cửa bước vào.

Tô Lam và Quan Triều Viễn chứng kiến hết mọi chuyện vừa xảy ra.

Tô Lam đột nhiên trở nên tức giận: “Người đàn ông kia thật sự quá khốn nạn rồi!”

Mặc dù thái độ của Quan Nhã đối với mình cũng không quá tốt. Nhưng nói như thế nào thì cũng là người nhà họ Quan.

Giữa mình và chị ta có mâu thuẫn gì thì đó là chuyện nội bộ gia đình.

Nhưng dính dáng đến Lôi Quang Khiêm thì đã trở thành một câu chuyện khác!

Tô Lam xoay người kéo cánh †ay của Quan Triều Viễn: “Chồng ơi, vừa nấy anh có thấy không? Dượng của anh đối xử cô của anh như vậy, người trong nhà anh đều mặc kệ sao?”
 
Chương 4755


Chương 4755

Quan Triều Viễn chỉ thản nhiên nhắm mắt lại.

Anh trực tiếp kéo Tô Lam lên xe: “Về nhà thôi.”

“Cái gì?”

Tô Lam bị anh bế lên và đẩy thẳng vào trong xe.

Trên đường đi, Tô Lam vẫn luôn ở suy nghĩ về chuyện của Quan Nhã.

Khi xe sắp dừng ở cổng vào, Quan Triều Viễn hào hứng nhìn cô: “Anh nhớ rõ trước đây khi hai người vừa gặp nhau. Hai người chính là kẻ thù chỉ cân gặp nhau là mắt đỏ ngầu lên.”

“Sao hôm nay tâm trạng em lại tốt như thế, lại còn muốn ra mặt giúp đỡ cô anh thế?”

Tô Lam trực tiếp quay đầu lại.

Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, nghiêm túc trả lời, nói: “Đây là hai chuyện khác nhau. Đúng là giữa em và cô anh có mâu thuẫn, nhưng đó là mâu thuần nội bộ gia đình!”

“Còn cái người tên Lôi Quang Khiêm kia ức hiếp cô anh là mâu thuẫn bên ngoài gia đình. Không thể gộp hai chuyện thành một được!”

Nhìn thấy Tô Lam tự giác mà xem mình là một thành viên của nhà họ Quan. Trong lòng Quan Triều Viễn cảm thấy vui vẻ.

Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Nhưng em phải hiểu một điều là cô anh và Lôi Quang Khiêm là vợ chồng.”

“Theo lý mà nói, mâu thuẫn giữa hai người bọn họ cũng thuộc mâu thuần nội bộ gia đình.”

Tô Lam cau mày lại: “Nói như thế không sai, nhưng cái tên Lôi Quang Khiêm rõ ràng rất xảo trá nhai”

Quan Triều Viễn lắc lắc đầu: “Cũng không thể nói như vậy được.

Có một số việc không thể chỉ nhìn ngoài mặt.”

“Nếu chú ta thật sự xảo trá thì ông ta đã đi tìm ông cụ. Chú ta làm như thế chẳng phải sẽ thuận tiện và nhanh hơn rất nhiều sao?”

“Hơn nữa, nếu chú ta thật sự muốn ly hôn. Hai người bọn họ đã ở riêng năm năm cũng đủ để ra tòa rồi.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, xe đã lái vào trong gara.

Tô Lam trải qua sự chỉ điểm của Quan Triều Viễn, dường như cô đã nghĩ thông điều gì đó.

Quan Triều Viễn xoay người cởi dây an toàn cho cô. Sau đó kéo cô đi vào nhà: “Chuyện giữa hai người bọn họ không đơn giản như em nghĩ đâu. Hãy để bọn họ tự xử lý đi.”

Tô Lam cứ như vậy đi sau lưng Quan Triều Viễn và ngẩng đầu nhìn anh.

Sau đó từ trong đáy lòng cô thâm khen chồng mình: “Quả nhiên là chồng của em thật thông minh, như vậy mà cũng có thể phân tích được!”

Quan Triều Viễn quay đầu, khóe môi nở ra một nụ cười. Nụ cười của anh quả thực khiến người ta say đắm mài Anh cố ý sáp lại gần Tô Lam, nói nhỏ vào tai cô: “Thế nào? Có phải lại cảm thấy yêu anh nhiều hơn không?”

Tô Lam có chút chịu không nổi vẻ mặt tự luyến của anh.

Cô nhanh chóng thoát ra khỏi tay của anh, chạy về phía trước vài bước, sau đó quay đầu lại: “Chú ơi! Chú thật là tự luyến nha.”

“Chú ư?”

Sau khi nghe được hai chữ này, khuôn mặt đẹp trai của Quan Triều Viễn lập tức đen như đít nồi.

Tính đến thời điểm hiện tại anh cũng chưa bước qua tuổi ba mươi ba tuổi đâu.

Tính toán một chút thì anh lớn hơn Tô Lam sáu tuổi!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom