Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4512


Chương 4512

Tô Duy Nam ôm Mộ Nhất Vị, kiên nhẫn mở miệng hỏi: ‘Vi Vi, vậy con nói cho cha biết, không phải con còn chuyện gì vô cùng quan trọng chưa làm xong chứ?”

Dường như Mộ Nhất Vi có phần sợ hãi Mộ Mẫn Loan, cô bé liếc nhìn mẹ mình một cái đầy khiếp đảm, cũng không biết có nên nói hay không.

Khóe miệng Tô Duy Nam khẽ nhếch lên, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi vô cùng dịu dàng: ‘Không sao, hôm nay cha đã đưa con đến khu giải trí Disneyland, mẹ con cũng phải nghe theo cha, hiểu không?”

Lúc này Mộ Nhất Vi mới lén cười, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô bé tựa vào bên tai Tô Duy Nam, miệng thì thâm: “Daddy, cha có thể đưa con vào Bảo tàng Khoa học Công nghệ một chuyến không?” | “Bảo tàng Khoa học Công nghệ?”

Đối mặt với yêu cầu này của con gái, Tô Duy Nam cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Vì trước nay mấy cô gái nhỏ đều thích những thứ dễ thương đáng yêu gì đó, Mộ Nhất Vi cũng không ngoại lệ.

Vì sao hôm nay tự nhiên con bé lại nói muốn vào bảo tàng Khoa học Công nghệ?

Trước đó lúc anh ấy ở chung với con bé, anh ấy hoàn toàn không nhìn ra được con bé có hứng thú với phương diện khoa học kỹ thuật này.

Tô Duy Nam kinh ngang nhìn về phía Mộ Mẫn Loan, lại thấy Mộ Mẫn Loan cũng lắc đầu không hiểu, dường như cũng không rõ tình huống này lắm.

“Vi Vi, con muốn đi thật à?” Tô Duy Nam lại hỏi.

Mà Mộ Nhất Vi lại gật đầu không chút do dự: “Dạ muốn.”

Nhìn thấy bảo bối nhà mình kiên định như vậy, không còn cách nào khác, hai người Tô Duy Nam và Mộ Mãn Loan chỉ có thể đi vào bảo tàng Khoa học Công nghệ với cô bé.

Bên trong bảo tàng Khoa học Công nghệ của khu công viên Disneyland, bên trong có những chủ đề đặc biệt, bao gồm những bộ phim hay nhất với kỹ xảo đặc biệt của Hollywood.

Vốn bọn Tô Duy Nam nghĩ Mộ Nhất Vi đến đây để xem phim hoạt hình 5D, nhưng sau khi đi vào bảo tàng Khoa học Công nghệ, Mộ Nhất Vi lại cầm bản đồ, bắt đầu chủ động hỏi nhân viên công tác.

Cuối cùng cô bé chọn một thiết bị điện tử công nghệ cao. Nó có thể chiếu các video clip trong điện thoại di động và máy tính lên máy tính để bàn, tạo thành một trải nghiệm giác quan ba chiều.

“Daddy, con muốn mua cái này!”

Mộ Nhất Vi ngẩng đầu cẩn thận nhìn về phía Tô Duy Nam.

Loại thiết bị chiếu phim lập thể công nghệ cao này không hề rẻ so với các loại thiết bị trên thị trường.

Mộ Mãn Loan nhìn thoáng qua giá cả.

Lúc phát hiện nó có giá gần một triệu tám trăm nghìn, sắc mặt cô ấy thay đổi ngay lập tức: ‘Không được, bây giờ con con nhỏ, không được mua thứ quý giá như vậy!”

Từ nhỏ Mộ Mãn Loan đã đưa theo Mộ Nhất Vi đi với mình. Tuy là con bé không có cha, có chút gian nan qua ngày, nhưng trên phương diện tiền bạc, cô ấy chưa từng bạc đãi con gái của mình.

Nhưng thái độ của Mộ Mẫn Loan là từng đồng tiền nào cũng phải tiêu cho xứng đáng, tuyệt đối cô không cho phép xuất hiện tình huống phô trương lãng phí.

Có lẽ, đối với Tô Duy Nam mà nói, một triệu tám không là gì cả, nhưng đối với một đứa bé, nó là một con số quá lớn.
 
Chương 4513


Chương 4513

Trước khi chưa rõ ràng Mộ Nhất Vi muốn mua món đồ này làm gì, bây giờ Mộ Mãn Loan sẽ tuyệt không cho phép Tô Duy Nam dung túng con bé.

Thấy biểu cảm đột ngột trở nên nghiêm túc của mẹ mình, lúc này Mộ Nhất Vi biết mình không thể không diễn được nữa. Vì thế, cô bé khẽ cắn môi, đi đến bên cạnh cha trông vô cùng đáng thương.

Vừa đi cô bé vừa quay đầu lại, hai mắt cứ nhìn món đồ kia lưu luyến không rỜi.

Cô bé nắm lấy tay Tô Duy Nam, quay người định rời đi.

Tô Duy Nam thấy bộ dạng đáng thương kia của con gái, hận không thể đem tất cả những thứ đẹp đẽ nhất trên thế giới này đến cho cô bé, nghĩ như thế, anh ấy bèn ngồi xuống hỏi con: “Vi Vi, con có thể nói cho cha biết không, vì Sao con muốn mua món đồ đó?”

NGOIISð Mộ Nhất Vi do dự một lúc lâu, lúc này mới kiếng mũi chân, dựa vào tai của Tô Duy Nam, nhỏ giọng nói nói: “Cha ơi, thật ra Vị Vi không thích mấy món như vậy!”

Tô Duy Nam vô cùng kinh ngạc: “Nếu đã không thích, vì sao con còn can đảm đến đòi mua?”

Mộ Nhất Vi còn nghiêm túc tự hỏi một chút, lúc này mới mở miệng nói: “Vì anh Tử Việt rất thích nó. Sắp đến sinh nhật anh ấy rồi, con muốn chọn cho anh ấy một món quà sinh nhật anh ấy thích!”

“Ý của con là, con chọn món đồ đó là để tặng cho Quan Tử Việt?”

Nghe cô bé nói thế, biểu cảm trên mặt Mộ Mãn Loan cũng hơi sửng sốt.

Cô ấy biết sau khi về nước, người bạn đầu tiên, cũng là duy nhất của Mộ Nhất Vi là Quan Tử Việt.

Ban nãy cô ấy còn cho là con gái mình muốn mua món đồ kia vì tùy hứng làm bậy. Bây giờ xem ra chuyện cũng không phải như thết Tô Duy Nam quay đầu nhìn về phía Mộ Mãn Loan, ánh mắt dường như đang hỏi ý.

Dù sao người Mộ Nhất Vi sợ nhất cũng chính là Mộ Mẫn Loan.

Nếu sau đó mẹ cô bé không gật đầu, thì dù Tô Duy Nam có mua món đồ đó tặng cho cô bé, chỉ sợ cô bé cũng không dám nhận.

Đôi mắt Mộ Mãn Loan đảo vòng, sau đó cô ngồi xổm xuống trước mặt Mộ Nhất Vi, đưa tay nắm lấy tay nhỏ bé con gái bảo bối nhà mình, nhẹ nhàng nắm nó trong lòng bàn tay: “Nếu đó là món anh Quan Tử Việt thích nhất, vậy con muốn mua tặng cho anh ấy cũng không sai. Nhưng những món quà như thế, nhất định con phải tự dựa vào khả năng của mình mua được mới là có tâm nhất, con hiểu không?”

Sau khi Mộ Nhất Vi nghe xong, cô bé cảm thấy có phần phức tạp.

Chỉ là cô bé vẫn thật sự lo lắng một chút: “Daddy, vậy cha có thể cho con vay tiền trước được không? Nhất định sau này con sẽ trả lại cho chai!”

Trong đôi mắt yêu nghiệt kia của Tô Duy Nam lóe lên ý cười thản nhiên, anh ấy sảng khoái gật đầu rất nhanh: “Được, vậy cha sẽ cho con mượn trước.”

“Vậy thì tốt quá!”

Nhìn theo Mộ Nhất Vi vui vẻ cầm tiền đi trả, hai người Tô Duy Nam và Mộ Mân Loan đứng dậy.

“Em đã dạy con tốt lắm!”

Tô Duy Nam quay đầu, đưa tay khoác lên vai của Mộ Mẫn Loan, để cô ấy dựa vào mình gần hơn một chút.

Mộ Mãn Loan rúc đầu vào vai anh ấy rất tự nhiên.

Nhìn bóng dáng nho nhỏ này của Mộ Mãn Loan, anh ấy chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào.

 
 
Chương 4514-4515


Chương 4514

Mà bọn họ không hề biết, lúc một nhà ba người vừa đi vào bảo tàng Khoa học Công nghệ, thì mấy người Tô Lam cũng vừa rời khỏi sân sau của bảo tàng Khoa học Công nghệ.

Đối với mấy thứ công nghệ cao nào, thật sự Tô Lam không thể cảm được.

Ngây người hết nửa tiếng trong bảo tàng Khoa học, cô ngáp mấy cái liên tục. Cô thật sự cố gắng để đi bên cạnh con trai mình.

Cũng may Quan Triều Viễn vô cùng hiểu biết về những thứ này, vậy nên hai cha con bọn họ rất có vẻ tình đầu ý hợp.

Sau khi đợi hai người Tô Mỹ Chỉ quay trở về, họ bèn đi ra khỏi bảo tàng Khoa học Công nghệ.

Tô Lam nhìn khu công viên màu sắc rực rỡ ở bên ngoài, cuối cùng đã lấy lại được một ít tinh thần.

“Bạn nhỏ Tử Việt, bảo tàng Khoa học Công nghệ con muốn đi nhất đã đi xong rồi, con còn muốn đi đâu nữa không?” Tô Lam đi theo sau Quan Tử Việt hỏi.

Bạn học nhỏ Quan Tử Việt lấy bản đồ từ trong túi xách ra, cẩn thận lật xem một vòng, cuối cùng cậu dừng lại ở cái trang đây màu hồng phấn kia.

Sau đó cậu không nói lời nào, đi theo bản đồ tìm đến mục tiêu.

Mãi đến lúc một nhà năm miệng bọn họ đứng trước một tòa lâu đài thủy tinh màu hồng phấn.

Trong nháy mắt, tất cả buồn ngủ của Tô Lam trở thành bừng tỉnh.

Cô ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn theo bộ dạng không do dự mà ởi về phía tòa lâu đài thủy tinh màu hồng nhạt kia của Quan Tử Việt.

Tô Lam vội vã theo sau.

Chỉ là cô còn chưa kịp đến gần, đã thấy con trai nhà mình quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng: “Bà Quan, bà có thể cho con một chút không gian riêng tư không?”

Vẻ mặt của Tô Lam đen đi, đầy dấu chấm hỏi: “Cái gì?”

Ánh mắt của Quan Triều Viễn đứng bên cạnh thản nhiên, ung dung nhìn vợ của mình: “Con của em nói có thể cho nó một chút không gian riêng tư không.”

Tô Lam quay đầu nhìn về phía ông chồng nhà mình: “Tất nhiên em biết nó đã nói với em những lời đó, nhưng vấn đề là trước nay nó chưa từng thích mấy cô bé nào cải”

“Xem kỹ rồi nói, dù sao con người cũng hay thay đổi.”

Vẻ mặt Tô Lam thật sự hoang mang.

Tất nhiên cô biết con người hay thay đổi, nhưng con trai cô là thẳng nam chân chính chứ! Sao tự dưng nó thích mấy thứ hồng phấn của mấy cô bé, sao cô có thể chấp nhận ngay được?

“Nói không chừng có khi con của em đã có cô bé mình thích thôi!”

“Cái gì?”

Đợi đến lúc Tô Lam khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần, chuẩn bị đuổi theo, thì cậu nhóc Quan Tử Việt đã sớm chạy trốn mất hình mất dạng.

Nên cô đành đứng đợi ở cửa.

Khoảng chừng hơn mười phút sau, trước lâu đài thủy tinh xuất hiện bóng dáng của Quan Tử Việt.

Nhưng hai tay cậu nhóc trống trơn, chỉ có túi xách nhỏ sau lưng là căng lên rõ ràng.

Tô Lam tò mò đi qua, nhìn túi xách nhỏ căng phồng của cậu: “Bạn nhỏ Quan Tử Việt, mẹ có thể hỏi con một chút không. Con giấu cái gì †rong túi xách vậy?”

Chương 4515

Quan Tử Việt nhìn cô một cái, vẻ mặt lạnh lùng: “Bà Quan, bà có thể cho tôi chút không gian riêng tư không?”

Tô Lam bị trách đến không nói được câu nào.

Vào ban đêm, bạn nhỏ Quan Tử Việt đi ngủ sớm.

Tô Lam biết thói quen của cậu nhóc, cơ bản là đúng chín giờ rưỡi tối cậu lên giường, nhất định mười giờ sẽ ngủ.

Buổi tối, lúc mười giờ rưỡi, Tô Lam lạng lẽ đến trước cửa phòng Quan Tử Việt.

Sau khi nghe được một tiếng “két”

rất nhỏ, Tô Lam hệt như một đặc công, nén hô hấp, im lặng xâm nhập vào phòng của con trai mình.

Phía sau, thằng nhóc kia đang nằm ngủ im ắng trên giường.

Rõ ràng như thế là đã ngủ say.

Nương theo ngọn đèn mờ ảo ngoài hành lang, Tô Lam nhìn quanh bốn phía một vòng.

Quả nhiên, cô liếc mắt một cái là thấy được túi xách nhỏ trên tủ đầu giường.

Trong nháy mắt, cái túi xách căn phồng kia trở thành con mồi trong mắt cô.

Cô nín thở ngưng thần đi qua lục lọi bên chỗ tủ đầu giường.

Thừa dịp đứa con nhà mình còn đang ngủ say, cô ôm lấy túi xách nhỏ chạy như bay ra ngoài hành lang.

“Thằng nhãi thối này, nhỏ như vậy mà đã đòi có không gian riêng tư với mẹ?”

“Mẹ cũng không tin là mẹ không trị được conl”

Vốn là Tô Lam không để chuyện này trong lòng.

Chỉ là sau khi trở về, cô chán đến chết, bèn lên mạng tra xét một ít tư liệu.

Trước kia có một số bạn nhỏ nam được cha mẹ nuôi dưỡng như con gái, sau đó chúng sẽ bắt đầu thích những thứ của mấy cô gái nhỏ.

Ví dụ như mấy món đồ chơi gấu bông, kim cương trong suốt lấp lánh, hoặc búp bê Barbie màu hồng phấn với váy nhỏ.

Sau đó cha mẹ sẽ đúng lúc chú ý tiến hành tham gia cùng, tránh cho mấy bạn nhỏ sinh ra sự hiểu lầm với bản thân.

Tưởng tượng đến việc thằng con thẳng nam chắc chắn của mình đột nhiên bắt đầu thích mấy thứ màu hồng nhạt.

Trong lòng Tô Lam bắt đầu đánh trống.

Mãi đến khi Tô Lam cầm túi xách của bạn học nhỏ Quan Tử Việt lên, thì có cái gì đó rớt xuống. Rõ ràng cô thấy một con búp bê Barbie tóc xù màu hồng nhạt rớt ra ngoài.

Tô Lam thật sự không tin được vào hai mắt mình nữa.

Cô trực tiếp tóm lấy cái túi xách kia của cậu nhóc ra ngoài.

Không thể không nói, sở thích của con trai cô cũng liều mạng tương đương cha nó đấy.

Đừng nói gì đến đặc biệt xuất sắc, còn cả cấp bậc đặc biệt.
 
Chương 4516


Chương 4516

Con búp bê Barbie màu hồng nhạt này được làm vô cùng tinh xảo, trông rất sống động. Ngay cả một bà dì như cô nhìn vào cũng cảm thấy cõi lòng thiếu nữ rục rịch.

Dù cô có là phụ nữ thoáng nghĩ thế nào, thì khi chuyện này xảy ra trên người chính đứa con của mình, cô vẫn cảm thấy không chấp nhận được.

“Em đang làm gì vậy?”

Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp.

Búp bê trong tay thuận thế bay ra ngoài.

Cô ngoái đầu, vừa nhìn thấy bóng dáng của Quan Triều Viễn, liền vững vàng tiếp được con búp bê kia.

“Là anh à! Sao anh đi đường nào mà không có tiếng động vậy?”

Tô Lam thở dài nhẹ nhõm một hơi.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cô võ võ ngực có hơi khoa trương, đứng dậy.

Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn lướt qua túi xách nhỏ trước mặt Tô Lam.

Anh không kìm được mà nhíu mày: “Em đang lấy cái gì của con mình đó?”

Trên mặt Tô Lam hiện lên một chút biểu cảm xấu hổ: “Chồng à, may mà hôm nay em lục lọi như vậy một chút.”

“Nếu không sau này con trai chúng †a thích con trai, anh cũng đừng có ở đó mà khóc lóc!”

Nghe Tô Lam nói như thế, ánh mắt Quan Triều Viễn cũng trở nên kỳ lạ.

Anh nhìn vào mắt vợ mình, hệt như đang nhìn một người có vấn đề về đầu ÓC: “Thích con trai?”

Tô Lam gật đầu lia lịa: “Anh nói xem, nó giống anh, là một đứa con trai không biết lãng mạn, vì sao bông nhiên nó bắt đầu thích búp bê Barbie màu hồng phấn hả? Vậy nên, không phải nó đang sinh ra hiểu lầm gì với xu hướng của bản thân chứ?”

Quan Triều Viễn vô cùng tỏ vẻ không có ý kiến.

“Em cũng không phải đang nói chuyện giật gân đâu!”

“Vừa rồi em lướt qua Baidu, đó là một loại chuyện liên quan đến ý thức, nó cần phải bóp ch3t từ lúc còn trong nôi mới được!”

Quan Triều Viễn cứ nhìn chằm chằm Tô Lam như thế, ánh mắt vô cùng kỳ lạ: “Dạo này phòng làm việc của các em rảnh rồi lắm sao?”

Tô Lam khẽ sửng sốt, dường như chưa kịp phản ứng lại với những lời này của Quan Triều Viễn.

Cô lắc đầu ngơ ngác, trả lời rất thành thật: “Không có, hai ngày nữa là buổi họp báo, nên em vấn rất bận rộn!”

Quan Triều Viễn khoanh hai tay trước ngực rồi nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng ý vị: “Nếu đã không rảnh thì em cất đồ đạc vào cặp sách của con rồi đi làm chuyện của mình đi. Nếu để thằng bé biết em động vào đồ của nó thì hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đấy.”

“Nhưng mà… Tô Lam định nói gì đó nhưng bị ánh mắt của Quan Triều Viễn ngăn lại.

“Em muốn làm gì thì làm nhưng đừng kéo anh xuống nước cùng. Còn nữa, anh nhắc nhở em một câu, làm gì thì tự gánh chịu hậu quả.” Nói xong, Quan Triều Viễn xoay người một cách tao nhã, xỏ dép vào rồi đi thắng về phòng mình.

Tô Lam đứng sau lưng anh, cô nhìn con búp bê Barbie màu hồng trong tay mình rồi hét lên trong sự tức giận: “Này, Quan Triều Viễn kia, anh nói cứ như thể thằng bé không phải con trai anh vậy!”
 
Chương 4517


Chương 4517

Mặc dù miệng vấn lẩm bẩm mắng chửi nhưng Tô Lam cũng hiểu tất cả những điều mà Quan Triều Viễn vừa nói.

Mặc dù con trai của hai người vẫn còn nhỏ nhưng tính cách lại vô cùng ngang ngạnh, bướng bỉnh. Nếu để thằng bé phát hiện cô lén lút lục đồ trong cặp sách của mình thì chắc chắn sẽ trở mặt ngay tại chỗ. Thằng bé chính là một phiên bản thu nhỏ của Quan Triều Viễn nên mỗi lần trở mặt đều rất kinh khủng.

Nghĩ tới đây, da đầu Tô Lam không khỏi tê dại từng đợt. Vậy là cô lặng lẽ nhét con búp bê Barbie vào rồi treo cặp sách của con trai lên đầu giường.

Khi cô đi vào phòng ngủ thì Quan Triều Viễn đã nằm trên giường rồi. Anh có thói quen đọc sách trước khi ngủ.

Nghe thấy tiếng động từ ngoài cửa, anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tô Lam đang bước vào phòng bằng khuôn mặt vô cùng lo lắng.

Cô vén chăn lên rồi nhào vào lòng anh.

“Chồng à, anh có chắc là sẽ không có chuyện gì không?”

Tục ngữ có câu: “Một lần có chửa, ngốc suốt ba năm’ nhưng năm nay Quan Tử Việt cũng đã lên bốn rồi mà? Thế mà sao Tô Lam vẫn cứ ngây ngô dại dột như thế nhỉ?

Quan Triều Viễn ôm chặt Tô Lam vào lòng rồi nhìn cô: ‘Không phải đâu em nhỉ?”

Tô Lam đã nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm: “Em vẫn cảm thấy chuyện này kỳ lạ lắm.

Hay là thế này đi chồng, ngày mai anh †an làm sớm hơn một chút rồi đến nhà trẻ đón con, tiện thể xem xét tình hình học tập trong lớp của thằng bé nhé.

Nếu nó đang thích cô bé nào thì mình quên chuyện này đi. Còn nếu đúng là thằng bé tự mua búp bê Barbie để chơi một mình thì anh chắc chắn phải tham gia vào chuyện này đấy!”

Tô Lam vừa nói dứt lời thì đột nhiên Quan Triều Viễn nghĩ đến giáo viên phụ trách lớp của Quan Tử Việt mà anh mới gặp sáng nay.

Tuổi tác của anh cũng không lớn lắm nhưng cũng đã lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm rồi. Thế nên anh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra được một người phụ nữ có ý đồ với mình hay không.

Giáo viên phụ trách lớp Quan Tử Việt được gọi là ‘cô Bạch” đó khiến anh cảm thấy hơi nhức đầu. Nhưng dẫu sao thì đây cũng là trường mẫu giáo duy nhất mà con trai anh có thể theo học, đổi trường khác có khi thằng bé lại không đồng ý.

Nhưng nếu không đổi trường khác thì anh thật sự không có thời gian rảnh để đối phó với cô giáo nhà trẻ đang chìm đắm trong xu@n tình đó.

Thấy Quan Triều Viễn im lặng một hồi lâu nên Tô Lam ngồi thẳng dậy rồi nhìn anh bằng vẻ nghiêm túc: “Chồng, đừng nói với em là anh không muốn quan tâm đ ến con trai chúng ta nữa đấy nhé?”

Quan Triều Viễn nghe vậy thì nhíu mày: “Em nói linh tinh gì vậy?”

Vậy là Tô Lam lại cười híp mắt rồi nhào vào lòng anh lần nữa, đầu ngón †ay vẽ những vòng tròn lên ngực anh: “Em biết chồng em là người tốt nhất mà. Thế nên lần này anh ghé qua xem xét tình hình của con một chút cho em yên tâm được không anh? Anh cũng biết là nếu em đi thì thằng bé sẽ trở mặt ngay mà.”

Thấy Tô Lam lại bắt đầu giở trò ăn vạ, Quan Triều Viễn chỉ biết xoa xoa huyệt thái dương: “Vậy cũng được, để mai anh qua xem thế nào.”

“Chồng em là người tốt nhất trên đời.”

Tô Lam ôm cổ rồi hôn một cái rất kêu lên mặt anh, sau đó mới vui vẻ chui vào trong chăn.
 
Chương 4518


 

Chương 4518

Sáng hôm sau, Tô Lam vừa bước vào phòng làm việc thì nhận được một cuộc điện thoại, trên màn hình hiển thị một dãy số xa lạ. Một giọng nói yểu điệu pha chút nũng nịu truyền đến từ đầu dây bên kia: “Xin chào, anh là cha của cháu Quan Tử Việt đúng không ạ?”

Tô Lam nghe vậy thì sững người, vì từ trước đến giờ, người liên lạc với phía nhà trẻ đều là cô.

“À, xin lỗi cô, tôi là mẹ của cháu Quan Tử Việt, xin hỏi cô là ai thế ạ?”

Ở đầu dây bên kia, cô Bạch đã phải luyện giọng rất nhiều lần mới quyết định nhấn gọi, thậm chí trên mặt cô ta cũng đang nở một nụ cười rạng rỡ.

Nhưng khi vừa nghe thấy giọng nói truyền tới từ đầu dây bên kia thì mặt cô †a cứng đờ lại, ngay cả giọng nói đang nũng nịu cũng trở nên lạnh lùng xen lẫn một chút hời hợt và xa cách: “Ồ, ra là mẹ của cháu Quan Tử Việt. À, chuyện là như thế này, gần đây Tử Việt không hợp tác với chúng tôi khi ở trên lớp lắm nên tôi muốn mời cha Tử Việt qua nhà trẻ để trao đổi về tình hình của cháu ấy mà.”

Tô Lam nhìn thoáng qua số điện thoại đang hiển thị trên màn hình thì cảm thấy hơi kinh ngạc: “Không phải giáo viên phụ trách lớp Tử Việt là cô Bách Linh hay sao? Xin hỏi cô là ai thế?”

Nghe Tô Lam hỏi như vậy thì cô Bạch cảm thấy hơi bực mình: “Cô Bách Linh nghỉ đẻ rồi, tôi là giáo viên phụ trách tạm thời của bọn trẻ.”

Tô Lam cũng không nghĩ nhiều: “Ồ, hóa ra là vậy.”

“Cũng đúng lúc thật đấy, vừa hay xế chiều hôm nay cha của Tiểu Việt sẽ ghé qua nhà trẻ một chuyến, có gì thì cô cứ trao đổi trực tiếp với anh ấy nhé.”

Vừa Tô Lam nói vậy thì ánh mắt của cô Bạch sáng rực lên ngay tức khắc.

Hóa ra chiều nay cha của Quan Tử Việt sẽ ghé qua, nếu biết thế từ sớm thì mình đã không phải chủ động gọi điện thoại đến rồi. Có vẻ như hành động mờ ám ngày hôm qua của mình đã có hiệu quả.

Đàn ông ấy hả, ai cũng giống nhau thôi. Phụ nữ tự dâng lên tận miệng, lại còn là một người vừa xinh đẹp vừa trẻ †rung như mình thì có người đàn ông nào lại không h@m muốn cơ chứ?

Nghĩ thế nên cô Bạch lại cảm thấy vui vẻ thay vì chán nản như vừa rồi, ngay cả giọng nói cũng tràn ngập sự hưng phấn: “Nếu vậy thì mẹ của Tiểu Việt có thể cho tôi số điện thoại của anh nhà để tôi nói qua vài chuyện với anh ấy trước được không?”

Tô Lam nghe thấy giọng nói non nớt truyền đến từ đầu dây bên kia thì cũng không nghĩ ngợi nhiều. Cô trả lời ngay mà không hề do dự: ‘Cô Bạch chờ chút nhé, tôi đến công ty rồi gửi tin nhắn cho cô.”

“Vậy thì được, cô nhớ đấy nhé.” Cô Bạch cúp điện thoại một cách duyên dáng, trên miệng là nụ cười tươi xen lẫn vẻ đắc ý.

Cô Bạch vẫn chưa tới hai mươi nhưng dùng mười đầu ngón tay, mười đầu ngón chân cũng không đếm hết được số bạn trai mà cô ta từng quen.

Cô ta tự cho rằng đối phó với đàn ông là chuyện vô cùng đơn giản, dễ như trở bàn tay, chỉ cần có được số điện thoại của cha Quan Tử Việt thì cô ta sẽ có cách khiến Quan Triều Viễn bước từng bước vào thiên la địa võng của mình, hoàn toàn không có lối thoát.

Trong một ngôi nhà cũ nát ở ngoại ô Thành phố Ninh Lâm.

Trong góc tường là một chiếc giường đơn sơ được xây bằng gạch nung. Vì điều kiện thiếu thốn nên khi mùa đông đến, trong nhà cũng không có công cụ để sưởi ấm.

Có một cô bé tâm bốn, năm tuổi đang ngồi sâu trong góc tường, cả người run rẩy hết lên. Ẩn trong đôi mắt xanh biếc đó là sự sợ hãi tột cùng.

“Bảo Anh, cuối cùng con cũng tỉnh rồi. Hôm qua là do mẹ không tốt, mẹ không nên đánh con như thế. Do mẹ kích động quá nên mới vậy, mẹ xin lỗi con nhé.”
 
Chương 4519


Chương 4519

“Con nhìn này, hôm nay mẹ mua bánh mì phết bơ ở chợ cho con ăn đấy, tất cả đều dành cho con hết.”

Người phụ nữ ngồi ở đầu giường không còn mặc bộ quần áo như lúc ở Disneyland ngày hôm qua. Hôm nay cô ta đã tháo mũ lưỡi trai và khẩu trang xuống, tóc trên đầu chỉ còn một nửa và gần chín mươi phần trăm má phải đã bị bỏng nặng. Trông cực kỳ kinh khủng.

Bảo Anh ôm chặt cặp sách của mình, muốn khóc mà không còn nước mắt để khóc nữa.

Hôm đó cô bé định cầm tảng đá đập Mộ Nhất Vi một phát nhưng không hiểu vì sao Quan Tử Việt lại lao ra một cách đột ngột như thế. Thấy đầu Quan Tử Việt chảy đầy máu, cô bé thực sự rất hoảng sợ.

Bảo Anh không biết mình phải giải thích như thế nào với Tô Duy Nam nên cô bé cầm cặp sách lên rồi lao ra ngoài.

Cô bé định trốn ở một nơi gần đó một thời gian, đợi đám người của chú Thomas đến tìm mình. Thế nhưng lúc trốn dưới gốc cây, cô bé lại ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại thì đã bị dẫn tới một nơi xa lạ rồi.

Người phụ nữ xấu xí như con quỷ này ép Bảo Anh ở lại bên cạnh, còn ép cô bé gọi mình bằng mẹ.

Nhưng chỉ cần có điều gì không vừa ý là người phụ nữ này lại bắt đầu đánh người. Bảo Anh mới ở cạnh cô ta tầm mười ngày mà đã phải hứng chịu bao nhiêu trận đòn. Thậm chí cô bé còn chưa từng được ăn một bữa cơm no.

Bảo Anh đã bỏ trốn rất nhiều lần nhưng lần nào cũng bị người phụ nữ xấu xí này bắt lại rồi đánh cho một trận nên thân.

Thế nhưng hôm qua, không biết tự nhiên cô ta bị trúng gió hay sao mà lại nói muốn dẫn Bảo Anh đến Disneyland chơi. Bảo Anh rất sợ nhưng không dám từ chối, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo người phụ nữ này.

Ở công viên giải trí, Bảo Anh nhìn thấy Tô Lam. Vậy là cô bé quên hết sợ hãi rồi ra sức chạy về phía Tô Lam. Bảo Anh vừa chạy vừa gọi tên cô.

Thế nhưng Tô Lam đang mải chăm sóc cho Quan Tử Việt nên đã không nhận ra sự tồn tại của cô bé, vậy là cô bé lại bị bắt về một lần nữa và phải hứng chịu một trận đòn vô cùng kinh khủng.

Không hiểu tại sao sau mỗi lần đánh Bảo Anh đến thập tử nhất sinh, người phụ nữ này lại luôn tỏ ra ăn năn hối hận như thế. Sau đó cô ta lại nghĩ ra đủ cách để lấy lòng Bảo Anh.

Thế nhưng lấy lòng không được bao lâu, Bảo Anh lại rơi vào vòng tuần hoàn của sự đánh đập.

Mặc dù đầu óc có hơi xấu xa nhưng nói thế nào đi chăng nữa thì Bảo Anh cũng chỉ là một cô bé mới bốn, năm tuổi. Bây giờ phải đối mặt với một người phụ nữ hung ác như thế này, thậm chí cô bé còn không dám khóc thành lời.

Bây giờ Bảo Anh chỉ muốn trở về bên cha mà thôi.

Nếu được trở về bên cạnh Tô Duy Nam một lần nữa, Bảo Anh hứa sẽ ngoan và nghe lời, tuyệt đối sẽ không phát sinh suy nghĩ xấu xa nào nữa.

Thế nhưng cha ơi, cha đang ở đâu vậy? Sao cha còn chưa đến đón Bảo Anh thế?

Bảo Anh bé nhỏ càng nghĩ càng không kiềm được nước mắt, vậy là cuối cùng vì quá đau lòng nên cô bé khóc òa lên.

“Hu hu hưu…”

Người phụ nữ bị hủy dung kia ghét nhất là tiếng khóc chói tai và tiếng ồn.

Vừa rồi cô ta còn kiên nhân dỗ dành Bảo Anh thì giờ lại trở mặt ngay khi nhìn thấy cô bé rơi nước mắt: ‘Câm miệng lại, không được khóc. Nếu còn khóc thì tao đánh chết mày!”
 
Chương 4520


Chương 4520

Mặc dù vì khóc mà Bảo Anh đã bị người phụ nữ này đánh quá nhiều nhưng mỗi một lần đối mặt với sự uy hiếp của cô ta là Bảo Anh lại càng sợ hơn, vậy là cô bé không ngừng được tiếng khóc: ‘Oa oa oa, cha ơi cha đang ở đâu? Cha tới cứu Bảo Anh đi.”

“Con nhóc khốn kiếp kia, tao bảo mày ngậm miệng vào cơ mà, mày có nghe lời không?” Người phụ nữ đó mắng chửi bằng giọng hung dữ.

Cô ta thuận tay ném mạnh chiếc bánh nhỏ mà mình đang cầm trong tay xuống đất. Nhưng cô ta càng hung bạo bao nhiêu thì Bảo Anh càng khóc ầm lên bấy nhiêu. Cô bé khóc đến khàn cả giọng, không kiềm chế được bản thân nữa.

“Tao bảo là mày không được khóc cơ mà, mày không hiểu à?”“

Khuôn mặt méo mó của người phụ nữ đó trở nên vô cùng dữ tợn. Cô ta lao tới trước mặt Bảo Anh rồi lấy tay bụm chặt miệng cô bé lại.

“Con nhóc khốn kiếp này, tao bảo mày câm miệng lại.”

“Không được khóc! Mày có hiểu không hả?”

“Ngậm miệng lại, không được khóc!”

Người phụ nữ đó rơi vào trạng thái gần như phát điên nên không thể kiểm soát được lực tay của mình nữa.

Bảo Anh cố gắng vùng vây một cách tuyệt vọng nhưng đồi chân và đôi †ay nhỏ bé ấy không phải là đối thủ của người phụ nữ kia. Hai chân cô bé đạp lung tung để chống cự lại nhưng cũng chẳng thấm vào đâu cả.

Lực tay của người phụ nữ đó càng ngày càng mạnh. Bảo Anh bị bụm chặt miệng, đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nhanh chóng sưng đỏ lên.

Bảo Anh cố gắng gỡ tay người phụ nữ ra trong tuyệt vọng. Thế nhưng cô ta thực sự hóa điên nên hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ buông tha cho cô bé.

Chẳng mấy chốc, khuôn mặt sưng đỏ của Bảo Anh tím bầm lại, thậm chí hai mắt cũng trắng dã ra, cuối cùng thì không còn tiếng kháng cự nào vang lên nữa.

Trong nháy mắt, cả ngôi nhà trở về với dáng vẻ yên tĩnh vốn có của nó…

Người phụ nữ đó thấy Bảo Anh đã yên lặng thì sự tức giận cũng đã dịu xuống vài phần: “Con nhóc khốn kiếp, tao đã bảo mày là không được khóc ngay từ đầu rồi còn gì? Sao mày cứ cứng đầu không chịu nghe lời thế hả?”

Khi cô ta buông tay ra thì thấy Bảo Anh đã hôn mê bất tỉnh rồi. Vậy là người phụ nữ đó bắt đầu trở nên hoảng sợ, cô †a vươn tay sờ lên mũi Bảo Anh xem cô bé có còn thở hay không. Nhịp thở của Bảo Anh rất yếu như thể cô bé sẽ chết bất cứ lúc nào vậy.

Đến tận lúc này thì sự tỉnh táo đã mất của người phụ nữ độc ác này mới được kéo trở lại. Nếu Bảo Anh thực sự chết ở đây thì cô ta sẽ mang trên mình tội giết người, chắc chắn sẽ không thoát tội được.

Nghĩ vậy, người phụ nữ đó bị dọa đến mức toát hết mồ hôi lạnh. Cô ta ôm lấy Bảo Anh bé nhỏ, đội một cái mũ lên đầu, thậm chí còn chưa kịp đeo khẩu trang mà đã chạy thẳng ra ngoài.

Khoa cấp cứu, bệnh viện trung tâm Thành phố Ninh Lâm.

Một người phụ nữ mặc quần áo màu đen ôm một cô bé lao vào rồi hét lên bằng vẻ mặt hốt hoảng: “Bác sĩ đâu rồi? Bác sĩ đâu rồi? Mau tới cứu người đi!”

Những tiếng gọi dồn dập thu hút sự chú ý của mọi người mọi cách nhanh chóng.

Tất cả những người đang có mặt ở đó đều liếc mắt sang trông thì thấy một người phụ nữ đang ôm một bé gái trong lòng, má phải của người phụ nữ đó hầu như đều bị hủy hoại. Còn cô bé được người phụ nữ đó ôm trong lòng thì nhếch nhác, bẩn thỉu, sắc mặt trông xám xịt còn đôi môi thì cũng tím bầm cả lại.
 
Chương 4521


Chương 4521

Những người chứng kiến cảnh đó không hề biết chuyện gì đã xảy ra nên cứ cho rằng chỉ đơn giản là một người mẹ đang ôm con mình đi khám bệnh, thậm chí họ còn không kiềm được mà sinh lòng cảm thông.

Nghe tiếng gọi khẩn thiết đó thì một bác sĩ và mấy y tá đi ra khỏi phòng cấp cứu. Họ ôm lấy cô bé trong lòng người phụ nữ đó rồi đặt cô bé lên băng ca di động.

“Hô hấp rất yếu, đồng tử có dấu hiệu nở rộng. Mau chóng đưa vào phòng cấp cứu!”

Bác sĩ vừa quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ mặc đồ đen đang đứng bên cạnh với vẻ mặt hoảng hốt. Bên má phải của người phụ nữ đó chằng chịt những vết sẹo, nếu không phải là sẹo vì bỏng thì cũng là do axit gây ra. Nhưng lúc này bác sĩ đã không còn thời gian để quan tâm đ ến chuyện đó nữa.

Bác sĩ hỏi người phụ nữ kia: ‘Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô bé này thế?”

Nghe thấy câu hỏi của bác sĩ, vẻ mặt của người phụ nữ mặc áo đen cứng đờ lại rồi trả lời bằng giọng lắp bắp: “Thì tôi… tôi đi làm, để con bé ở nhà một mình.”

Cô ta còn chưa nói xong thì bác sĩ đã ngắt lời bằng giọng nghiêm nghị: “Các người làm cha làm mẹ kiểu gì vậy? Nếu không chăm sóc con tử tế được thì đừng sinh nó ra. Còn nếu sinh con rồi thì làm ơn để tâm chăm sóc con trẻ một chút được không?”

“Bây giờ cô ra quầy lễ tân đóng lệ phí và làm thủ tục đi.”

Người phụ nữ đó bị bác sĩ mắng cho một trận thì sợ đến mức đứng sững người tại chỗ, một lúc lâu sau mà vẫn không hồi phục tinh thần lại.

“Phải đóng bao nhiêu tiền thế?”

“Cô còn hỏi nhiều thế làm gì? Nếu còn chậm trễ thì con gái cô không sống được nữa đâu!”

Nghe bác sĩ nói như vậy thì sắc mặt của người phụ nữ đó tái nhợt cả lại. Cô †a vội vàng xoay người chạy về phía quây lễ tân.

“Tên gì?” Phòng cấp cứu lúc nào cũng bận tối mày tối mặt.

Cô y tá ở quầy lễ tân lập danh sách và nhập thông tin trong khi đặt câu hỏi cho người nhà bệnh nhân, thế nên hầu như không ngẩng đầu lên nhìn.

“Cô y tá này, cô đang hỏi tên tôi hay là tên con tôi vậy?”

Trên mặt cô y tá ẩn hiện vẻ mất kiên nhân. Cô ta ngẩng đầu lên nhìn thì bị người phụ nữ có khuôn mặt bị hủy một nửa này dọa cho sững cả người: “Ai bị bệnh thì điền tên người đó, có vậy mà cô cũng không biết à?”

“Con gái tôi tên Bảo Anh.”

Người phụ nữ đó vươn tay lên lấy tóc che đi nửa mặt bên phải của mình trong vô thức.

Cô y tá cúi đầu xuống, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím rồi lại hỏi một số thông tin cơ bản của Bảo Anh để nhập vào máy tính. Sau đó, một tờ hóa đơn được xuất ra: “Cô sang bộ phận tài chính bên kia nộp mười lăm triệu tiền đặt cọc trước nhé.”

“Gì cơ? Mười lăm triệu á? Sao nhiều quá vậy!” Người phụ nữ đó kêu lên theo bản năng.

Cô y tá nghe vậy thì nhíu mày rồi ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ đó, cô ta thấy người phụ nữ này trông nhếch nhác và bẩn thỉu vô cùng, ngay cả bộ quần áo đen trên người cũng đã cũ nát lắm rồi. Trên người cô ta còn thoang thoảng mùi gì đó rất khó ngửi. Nhìn qua thì thấy điều kiện của người phụ nữ này khá khó khăn.

“Không có tiền, không có điều kiện thì đừng sinh con! Cô có biết bây giờ hô hấp của con cô đã yếu lắm rồi không?
 
Chương 4522


Chương 4522

Mười lăm triệu mà đã chê đắt, sau này dù cô có đóng một trăm năm mươi triệu cũng không đủ cho chỉ phí trị liệu đâu.”

“Cô mau đi nộp lệ phí đi! Trong người không có tiền thì gọi cha đứa nhỏ về!”

Bị cô y tá mắng một cho một trận, sắc mặt của người phụ nữ mặc đồ đen đó thay đổi hết trắng lại xanh, cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cô ta vươn tay nhận lấy hóa đơn một cách ngượng ngùng, sau đó quay đầu nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt rồi hỏi như đang thăm dò: “Vậy tôi có thể đưa con gái tôi đi, không trị liệu nữa được không?”

“Cô nói cái gì đấy?” Cô y tá không †in vào tai mình nữa.

Thế nhưng cô y tá vừa nói dứt lời thì dường như người phụ nữ đó đã hạ quyết tâm. Cô ta xoay người, chạy thật nhanh về phía phòng cấp cứu rồi đập cửa: “Bác sĩ, mở cửa ra đi, chúng tôi không điều trị nữa. Để tôi đưa con gái của tôi đi! Chúng tôi không trị bệnh nữa.”

Người phụ nữ mặc đồ đen bắt đầu đập điên cuồng lên cửa phòng cấp cứu, vừa đập cửa vừa gào lên.

“Chú bảo vệ, chú mau qua bên đó xem tình hình thế nào đi, đừng để người phụ nữ đó làm loạn ở đây!”

“Đây là phòng cấp cứu mà, bên trong còn rất nhiều bệnh nhân cần được chữa trị đấy.”

Cô y tá ở quầy lễ tân vội vàng gọi bảo vệ ở phòng cấp cứu.

Hiện giờ cô bé đã được đưa vào phòng cấp cứu, mạng sống như thể ngàn cân treo sợi tóc. Bác sĩ đang làm cấp cứu cho cô bé ở trong phòng, phải khó khăn lắm mới khôi phục được một chút nhịp tim cho con bé. Nếu bây giờ dừng lại, chắc chắn cô bé sẽ chết.

Nghe thấy tiếng ồn ào, huyên náo truyền vào từ bên ngoài, bác sĩ vừa đưa Bảo Anh vào trong vội vàng đi ra. Anh †a thấy người phụ nữ áo đen đó đang nằm vật ở cửa rồi tranh cãi vô cùng kịch liệt.

“Cô đang làm loạn cái quái gì ở đây thế hả?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Người phụ nữ đó vốn đang định nằm xuống khóc vật ra để ăn vạ nhưng khi thấy bác sĩ bước ra ngoài thì cô ta đứng thẳng dậy như cá chép hóa rồng: “Bác sĩ, anh trả con gái lại cho tôi, bây giờ tôi phải mang con bé đi. Ở đây kinh khủng lắm, tôi không trị bệnh nữa, tôi không có tiên!”

Vì người phụ nữ này la hét quá lớn dân đến ngày càng có nhiều người vây vào xem chuyện vui. Ngay cả người đang đi tuần sát là Tân Tấn Tài cũng nhận được một cuộc điện thoại gọi sang phòng cấp cứu xem xét tình hình.

Bác sĩ Lư nghe người phụ nữ đó nói thế thì trên mặt ẩn hiện sự khó tin: “Hơi thở của con gái cô chỉ còn thoi thóp thôi đấy. Nếu bây giờ cô chuyển viện thì rất có thể cháu bé sẽ chết trên đường di chuyển. Cô thực sự muốn làm như vậy DA Người phụ nữ đó không hề do dự một chút nào cả. Cô ta gật đầu thật mạnh rồi xoay người xông vào phòng cấp cứu: ‘Đúng thế, tôi phải đưa con bé đi, đi ngay bây giờ. Tôi không có tiền, không trị bệnh ở đây được đâu!”

“Cô thật sự là mẹ của cháu bé sao?”

Câu hỏi của bác sĩ Lư khiến biểu cảm trên mặt người phụ nữ đó cứng đờ lại. Nhưng chỉ chốc lát sau, cô ta gật mạnh đầu như chém đỉnh chặt sắt: “Anh đang nói linh tỉnh cái gì vậy hả? Tất nhiên tôi là mẹ của con bé rồi. Tôi không phải mẹ nó thì anh là mẹ nó chắc?”

“Nếu gia đình cô thực sự khó khăn như thế thì bệnh viện chúng tôi có thể xin lãnh đạo mở đường cho nhà cô, ưu tiên cứu người trước. Còn chuyện tiền viện phí thì sẽ nghĩ cách sau.”

Thấy bác sĩ đã nói đến mức này nên những người đứng vây quanh xem chuyện cũng rối rít lên tiếng khuyên bảo: “Đúng rồi, bệnh viện có thể mở đường cho nhà cô mà, cô đừng ngoan cố như vậy nữa.”

“Tính mạng của con gái cô mới là quan trọng nhất, còn chuyện tiền nong thì nghĩ cách sau cũng được mà.”

 
 
Chương 4523


Chương 4523

Thế nhưng người phụ nữ đó vẫn không nghe và quyết không từ bỏ ý định, cô ta cứ làm ầm lên để đưa con gái đi cho bằng được.

Bác sĩ Lư đứng nguyên tại chỗ, tức đến mức không nói nên lời.

Nếu người phụ nữ này thực sự là người giám hộ của cô bé đang nằm trong phòng cấp cứu thì họ không có quyền ngăn cản hay ép buộc khi cô ta có ý định đưa cô bé đi. Dù sao nếu phía bệnh viện muốn giúp đỡ thì cũng cần phải có chữ ký người giám hộ của bệnh nhân.

“Mấy người mau tránh ra cho tôi, tôi phải đưa con bé đi ngay bây giờ! Nếu mấy người còn không nhường đường thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy!” Người phụ nữ đó lại bày ra dáng vẻ như muốn xông vào bên trong.

Đúng lúc đó có một cô y tá chạy ra từ phòng cấp cứu. Cô y tá đó nói nhỏ vào tai bác sĩ Lư một câu bằng vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, sắc mặt của bác sĩ Lư cũng ngày càng khó coi.

Người phụ nữ áo đen đó thấy vẻ mặt của bác sĩ thì trong lòng hãng đi một nhịp, chẳng nhẽ Bảo Anh đã chết rồi ư?

Bác sĩ Lư quay đầu lại rồi bước vài bước về phía người phụ nữ đó. Ánh mắt của anh ta vô cùng sắc bén, ngay cả giọng nói cũng xen lẫn sự lạnh lùng: “Thật xin lỗi nhưng e là chúng tôi không thể giao cháu bé cho cô được.”

Người phụ nữ đó nghe thấy câu này thì tức điên lên: “Bệnh viện của mấy người là bệnh viện hắc ám à? Con bé là con gái tôi, các người là cái gì mà không cho tôi đưa con bé đi?”

Người phụ nữ đó vừa nói vừa thò tay vào trong túi lấy điện thoại ra, định gọi điện báo cảnh sát. Bác sĩ Lư thấy thế thì nhếch môi cười lạnh lùng: “Cũng đúng lúc thật đấy, không phải cô định gọi cảnh sát à? Vậy cô gọi đi, phía bệnh viện chúng tôi khỏi phải gọi.”

Mọi người vây quanh đó nghe bác sĩ Lư nói thế thì cảm thấy vô cùng bất ngờ, ngay cả người phụ nữ áo đen kia cũng ngẩn cả người: “Anh nói vậy là sao?”

“Ý của tôi rất rõ ràng mà. Vừa rồi y †á của chúng ta đã tự kiểm tra toàn thân cho cháu bé thì phát hiện trên người cháu không chỉ có vết thương mới mà còn rất nhiều sẹo do vết thương cũ để lại. Còn nữa, trên cổ cháu bé còn hăn lại dấu ngón tay vô cùng rõ ràng.

Nếu chúng tôi đoán không sai thì có lẽ cô bé đã bị hành hạ hoặc bạo lực nên mới biến thành bộ dạng như thế này.”

Bác sĩ nói đến đó thì dừng lại nhìn chăm chằm vào người phụ nữ cố tình gây rối đang đứng trước mặt mình bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng rồi tiếp tục nói: ‘Chúng tôi có đầy đủ lý do để nghỉ ngờ cháu bé đang nằm trong phòng cấp cứu đã bị bạo lực gia đình vô cùng nghiêm trọng.”

Chẳng mấy chốc, những người đang vây xem đều nhìn người phụ nữ áo đen đó bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ. Thảo nào cô ta không muốn để con ở lại bệnh viện, hóa ra là vì cô ta chính là người đã đánh con mình thành ra nông nỗi này.

Tục ngữ có một câu rất hay: “Tâm sinh tướng”. Người phụ nữ này xấu xí và hung hãn như thế nên lòng dạ của cô ta mới ác độc như vậy, lại có thể ra tay hành hạ chính con gái mình đến mức đó.

“Bác sĩ Lư, ở đây xảy ra chuyện gì vậy?” Một giọng nói trong trẻo và sang sảng vang lên từ phía sau đám đông.

Mọi người nháo nhào quay đầu lại nhìn thì đột nhiên nhìn thấy một bác sĩ nam cao ráo, đẹp trai, mặc áo khoác trắng đang đi sang bên này.

Người phụ nữ mặc áo đen mới chỉ liếc mắt nhìn sang là nhận ra người đàn ông đó. Trong lòng cô ta thoáng giật mình, khuôn mặt ẩn hiện sự sợ hãi trong chốc lát.
 
Chương 4524


Chương 4524

Không được, không thể để anh ta nhìn thấy mình được, nếu anh ta nhìn thấy thì chắc chắn sẽ nhận ra mình mất.

Lợi dụng khi mọi người đang phân tâm, người phụ nữ mặc đồ đen đó xoay người thật nhanh rồi chạy về phía cầu thang.

“Bác sĩ Tân, anh đến rồi à?”

Bác sĩ Lư định kể lại chuyện vừa mới xảy ra thì đột nhiên hàng loạt tiếng kinh hô vang lên: “Người phụ nữ đó chạy rồi kìa!”

Lúc mọi người quay đầu lại để tiếp tục bàn tán thì mới phát hiện ra người phụ nữ vừa đứng quanh co trong đám đông đã chạy không thấy tăm hơi từ lúc nào rồi.

“Người đâu rồi? Không phải bảo vệ ở khoa bên kia nói với tôi rằng có người gây rối trật tự ở phòng cấp cứu nên nhờ †ôi qua xem xét tình hình à? Sao tôi không thấy ai vậy?”

Tần Tấn Tài đi qua thì không thấy người phụ nữ mặc đồ đen đang khóc lóc om sòm trên mặt đất đâu.

Bác sĩ Lư trả lời bằng giọng có vẻ bất đắc dĩ: “Vừa rồi chúng tôi khám toàn thân cho cô bé kia thì thấy trên người cô bé có dấu vết bị bạo lực gia đình. Tôi nói với người phụ nữ gây rối đó rằng bệnh viện sẽ báo cảnh sát nên cô ta chạy mất rồi.”

“Còn có loại chuyện như vậy nữa à?

Thế tình hình hiện giờ của cô bé đang nằm trong phòng cấp cứu thế nào rồi?

“Hay là tôi với anh vào xem luôn đi bác sĩ Tần.”

Bấy giờ, công tác cứu hộ ban đầu cho Bảo Anh cũng đã hoàn tất. Hô hấp và nhịp tim của cô bé đã được khôi phục nhưng vẫn chưa ổn định lắm, phải quan sát thêm một thời gian nữa.

Mấy cô y tá đứng bên cạnh giường, thấm ướt khăn rồi lau khuôn mặt lấm lem cho cô bé. Lúc lau xong, mấy cô y tá đó kinh ngạc đến nỗi thốt ra thành lời: “Bác sĩ Lư, bác sĩ Tần, hai anh mau qua đây đi.”

Hai người họ còn tưởng có chuyện gì xảy ra nên vội vàng chạy tới. Nhưng khi chạy đến bên giường bệnh thì họ nhìn thấy một khuôn mặt của một cô bé người lai thay cho khuôn mặt lấm lem, bẩn thỉu vừa rồi.

Nhìn kỹ hơn thì thấy tóc cô bé có màu vàng kim, đường nét trên mặt cô bé mang hơi hướng của người châu Âu.

Tần Tấn Tài nhìn khuôn mặt trắng nốn của cô bé thì cảm thấy hơi quen, hình như anh ta đã từng gặp cô bé này ở đâu rồi thì phải?

Đây chính là cô bé mà mọi người vừa nhắc đến đấy à?”

Bác sĩ Lư gật đầu: “Hiện giờ người phụ nữ kia bỏ chạy mất rồi, chúng ta nên xử lý chuyện này thế nào đây?”

Thực ra ba mươi phần trăm cổ phần của bệnh viện trung tâm Thành phố Ninh Lâm này thuộc về nhà họ Tần. Tần Tấn Tài đến làm ở bệnh viện cũng chỉ là để giết thời gian mà thôi. Chính vì lí do đó mà lời nói của anh ta có sức uy hiếp ngang ngửa lời nói của viện trưởng bệnh viện.

Anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu cô bé vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm thì trước tiên cứ để cô bé ở lại bệnh viện quan sát thêm một thời gian nữa đã.”

EUiGoCS “Đợi cô bé tỉnh lại rồi mọi người hỏi chuyện xem thế nào, hỏi xem cô bé có nhớ phương thức liên lạc với cha mẹ không.”

“Được.”

Sau khi y tá ở phòng cấp cứu báo cảnh sát thì khoảng nửa giờ sau, cảnh sát nhân dân đã có mặt ở bệnh viện để ghi chép tình hình.
 
Chương 4525


Chương 4525

Họ không tìm thấy cô bé nào tên là Bảo Anh trong hệ thống người mất tích gần đây nên mọi người chỉ có thể chờ cô bé tỉnh dậy rồi xem xem có thể hỏi được manh mối gì từ phía cô bé hay không.

Sau khi nắm bắt được tình hình ở bệnh viện thì mấy cảnh sát vừa đến cũng rời đi ngay một cách vội vàng. Bởi khuôn mặt của người phụ nữ mặc đồ đen được y tá mô tả có những đặc trưng vô cùng rõ ràng nên để tìm được cô ta cũng không phải vấn đề lớn lắm.

Bên cạnh đó, cô y tá ở quầy thu ngân còn cung cấp thêm một đầu mối hết sức quan trọng, đó là rất có thể người phụ nữ đó mang họ Liễu.

Sau khi rời khỏi phòng cấp cứu, Tần Tấn Tài vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Không hiểu tại sao mà anh ta cứ thấy cô bé trong phòng cấp cứu kia trông rất quen nhưng lại không thể nhớ ra nổi đã gặp ở chỗ nào.

Bác sĩ Lư thấy anh ta mặt ủ mày chê thì không khỏi ngạc nhiên: “Bác sĩ Tần, anh sao thế?”

Tần Tấn Tài gãi gãi tai rồi nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Tôi cứ thấy hình như tôi đã gặp cô bé đó ở đâu rồi thì phải.”

“Xì. Bác sĩ Lư không nhịn được mà cười thành tiếng.

Tần Tấn Tài bị anh ta cười đến mức đầu óc mơ hồ: “Nói không phải chứ anh cười cái gì thế hả? Tôi thực sự cảm thấy như thế thật mà.”

“Tôi nói anh nghe này bác sĩ Tần, chiêu này của anh dùng để trêu chọc hay dụ dỗ mấy em gái thì được nhưng con gái nhà người ta cùng lắm cũng mới chỉ bốn, năm tuổi thôi. Anh tha cho người ta đi nha.”

“Ai ôi, cô Lư yêu quý của tôi ơi, sao anh lại lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử thế hả? Tôi thực sự đã gặp cô bé đó ở đâu rồi mà, chỉ là tôi tạm thời không nhớ ra được thôi.”

“Vậy cũng được, chờ anh nhớ ra rồi nói tiếp.” Nói xong, bác sĩ Lư vẫy tay với Tần Tấn Tài rồi trở lại phòng cấp cứu để làm việc.

Tần Tấn Tài vừa đi về vừa lẩm bẩm trong miệng: “Rõ ràng là mình nhớ đúng mà, mình đã gặp qua ở đâu rồi nhưng tại sao vẫn không nhớ ra nổi nhỉ?”

Ngày mai có buổi họp báo ra mắt của Mộ Mẫn Loan và Asius nên hai ngày nay Tô Lam bận tối mày tối mặt, thậm chí chân còn không kịp chạm đất.

Ngày thường nếu không bận rộn thì cô đều tự mình đi đón con. Nhưng hai ngày nay cô giao nhiệm vụ vinh dự mà gian khổ này cho người chồng thân yên của mình. Mặc dù cô cũng biết rằng chồng mình sở hữu một vẻ đẹp mê hồn, không ngoa khi nói là nghiêng nước nghiêng thành nhưng thực ra cô nhìn khuôn mặt đó cũng rất lâu rồi. Vậy nên cô đã quên mất chuyện khuôn mặt đó có sức hấp dân như thế nào đối với những người phụ nữ khác.

Xế chiều hôm nay, lúc Quan Triều Viễn đang ngồi trên xe đi đón con thì nhận được một cuộc điện thoại từ một số máy xa lạ. Anh có hai số điện thoại, một số dành cho công việc, số còn lại dành cho việc cá nhân. Số điện thoại dành cho công việc kia thì hầu hết đều do trợ lý của anh gọi tới. Còn số điện thoại cá nhân này thì chỉ có những người thân thiết với anh như bạn bè và Tô Lam biết mà thôi.

Tự nhiên bây giờ lại có một số điện thoại lạ gọi đến khiến Quan Triều Viễn không khỏi cau mày. Anh đã dùng số điện thoại này rất lâu rồi nên chỉ có những người cực kỳ thân thiết mới biết.

Vậy nên anh cũng không chần chừ mà nhấn nút trả lời: ‘Alo?”

Nghe thấy giọng nói trầm thấp và dễ nghe truyền tới từ đầu dây bên kia thì trên mặt cô Bạch lộ ra vẻ mừng rỡ tột cùng. Cô ta điều chỉnh lại giọng nói sao cho thật nũng nịu rồi lên tiếng: “Alo, cho hỏi anh là cha của cháu Quan Tử Việt đúng không ạ?”

Sau khi nghe thấy giọng nói xa lạ đó thì ánh mắt của Quan Triều Viễn âm trầm hẳn đi.
 
Chương 4526


Chương 4526

Boss Quan của chúng ta thông minh tới cỡ nào cơ chứ? Chỉ nghe người ở đầu dây bên kia gọi mình là “cha của Quan Tử Việt” thôi thì anh cũng có thể đoán được người vừa gọi đến là ai.

Chắc chắn cái cô giáo có ý đồ không sạch sẽ ở nhà trẻ của Tử Việt đã gọi điện cho vợ mình, sau đó cô vợ cộc căn tên Tô Lam đó đã cho cô ta số điện thoại cá nhân của mình rồi.

Trong lòng giận vô cùng nên Quan Triều Viễn cũng không che giấu cảm xúc của mình mà nói băng giọng nghiêm túc: “Có chuyện gì?”

Cô Bạch ở đầu dây bên kia nghe vậy thì sững người.

Rõ ràng hôm nay anh ấy còn định đến nhà trẻ nhưng tại sao khi nhận được điện thoại của mình thì đột nhiên anh ấy lại biểu hiện lạnh nhạt như vậy chứ? Chẳng nhẽ đây chính là nghiện nhưng còn ngại trong truyền thuyết đấy ư? Hừ, người đàn ông này dám trêu đùa mình như thế à? Chẳng nhẽ anh ta không biết tất cả mọi chuyện đều là mình bày ra ư?

Sau khi lưỡng lự một lát, trên mặt cô Bạch lại hiện lên vẻ tươi cười. Cô ta điều chỉnh giọng nói nghe dịu dàng nhất có thể rồi đáp lời: ‘Cha của Tiểu Việt này, nghe nói hôm nay anh đến nhà trẻ đón cháu về đúng không?”

“Ừ.’ Quan Triều Viễn trả lời ngắn gọn, trong giọng nói tràn ngập sự mất kiên nhấn.

Cô Bạch còn tưởng cứ hòa nhã với Quan Triều Viễn thì anh cũng sẽ vui vẻ với cô ta, nhưng nào ngờ dù thái độ của cô †a có ôn hòa tới cỡ nào thì anh vẫn hời hợt và lạnh nhạt như cũ. Thế nên dần dần trên mặt cô Bạch cũng thoáng qua vẻ tức giận.

“Vâng, nếu anh Quan đang trên đường tới nhà trẻ thì đợi chúng ta gặp mặt rồi nói tiếp nhé. Vì hình như gần đây tâm trạng của cháu Quan Tử Việt có gì đó không ổn lắm thì phải, không thấy cháu giao lưu với thây cô như trước, thậm chí còn không ghép nhóm với những bé khác nên em thấy…”

Cô Bạch còn chưa nói xong thì đã bị Quan Triều Viễn cắt lời bằng giọng lạnh lùng: “Còn chuyện gì không?”

“Hả? À, à, không có gì, không có gì đâu, gặp trực tiếp rồi nói… Tút tút tút…”

Cô Bạch còn chưa nói xong mà đầu dây bên kia đã thẳng tay cúp điện thoại.

Nghe thấy âm thanh tút tút vang lên một cách lạnh lùng thì cô Bạch tức giận đến mức suýt chút nữa đập điện thoại ra: “Mẹ nó! Chơi đùa cái kiểu gì thế hả?”

Mình cũng đã ăn nói nhữn nhặn, gọi dạ bảo vâng với anh ta như thế rồi mà sao anh ta còn lạnh nhạt với mình vậy?

Đột nhiên người lúc nào cũng kiêu ngạo như cô Bạch nảy sinh ý định rút lui. Mặc dù cô ta còn trẻ, cũng gọi là có chút vốn liếng nhưng cứ dùng cái mặt nóng để áp vào một cái mông lạnh như thế thì hình như hơi mất giá nhỉ?

Ngay khi cô ta đang do dự thì nội dung trong cuộc trò chuyện của mấy thầy cô đang đứng gần đó đã thu hút sự chú ý của cô ta: “Ây da, mọi người không biết đấy thôi. Tôi nghe nói tính cách của thằng nhóc Quan Tử Việt kia quái gở như vậy có liên quan rất lớn đến cha của nó đấy!”

“Cô nói thế là sao?”

“Vậy thì cô không biết rồi, thân phận của cha Quan Tử Việt không hề nhỏ bé gì đâu nhét”

“Thật hả? Tôi mới gặp mẹ của thằng bé đó vài lần, còn cha nó thì…”

“Cha Quan Tử Việt không chỉ đẹp trai mà gia thế cũng rất hiển hách nữa đấy!

Chắc mọi người không biết nhưng đã nghe qua cái tên Tập đoàn Lệ Thiên bao giờ chưa?”

“Tập đoàn Lệ Thiên á? Tất nhiên là có rồi! Khắp cái nước Thiên Hoàng này có ai mà không biết đến Tập đoàn Lệ Thiên cơ chứ?”
 
Chương 4527


Chương 4527

“Ôi trời ơi, cô Uông, chẳng lẽ ý của cô là…

“Lần trước lúc giải quyết mấy tập hồ sơ, tôi vô tình nhìn thấy tư liệu về cha mẹ Quan Tử Việt. Cha thằng bé chính là Chủ tịch của Tập đoàn Lệ Thiên danh tiếng lấy lừng đấy. Ban đầu tôi còn không tin vì làm gì có Chủ tịch nào lại để con trai mình đến học ở nhà trẻ của chúng ta đâu? Thế nhưng sau khi tìm hiểu thông tin trên Internet một cách kỹ càng thì tôi thấy ảnh trên mạng và ảnh trong tập tài liệu đó giống hệt nhau.”

“Cha của Quan Tử Việt thực sự là Chủ tịch của Tập đoàn Lệ Thiên ư?”

“Trời ơi, đó là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn ở Thủ đô đấy!”

“Số tiền họ kiếm được trong một ngày ở bất cứ ngành công nghiệp nào cũng có thể nuôi sống người nghèo như chúng ta cả đời đấy.”

Cô Bạch đứng ở một bên nghe mọi chuyện nói như vậy thì sợ hết hồn hết vía. Vì trước giờ cô ta cũng chỉ biết gia cảnh của Quan Tử Việt khá tốt nhưng giàu có đến mức này thì đúng là cô ta chưa từng tưởng tượng đến.

“Cô Uông, những lời cô vừa nói đều là sự thật ư?” Người vẫn luôn để mắt cao hơn đầu như cô Bạch đột nhiên tiến lại gân bọn họ rồi hỏi bằng ánh mắt lấp lánh xen lẫn sự hưng phấn.

Các giáo viên khác không hề biết răng mấy lời tám nhảm của mình đều bị người ta nghe thấy. Nếu họ biết cô Bạch đã nghe thấy tất cả thì chắc chắn họ sẽ không hé răng nửa lời.

“Ha ha, chúng tôi chỉ tán gầu một chút thôi ấy mà, cô Bạch chớ coi là thật nhé.”

Mấy giáo viên đó vội vàng pha trò rồi xoay người rời đi. Cô Bạch nhìn thấy dáng vẻ chạy trối chết của họ thì không nhịn được mà hừ mũi rồi âm thầm chửi mắng: “Tôi nhổ vào nhé, tưởng mình là cái gì thế hả?”

Nhưng những phẫn uất và giận dữ phát sinh khi nói chuyện điện thoại với Quan Triều Viễn cũng biến mất hoàn toàn.

Nếu biết Quan Triều Viễn có gia thế hiển hách như vậy ngay từ đầu thì cô ta sẽ không phí phạm thời gian cả nửa tháng như thế.

Cô Bạch cúi đầu nhìn đồng hồ đeo †ay, vậy mà đã ba rưỡi rồi. Cô ta vội vàng trở về phòng làm việc, cầm đồ trang điểm rồi chạy vào phòng rửa tay.

Vài giáo viên đứng bên ngoài thấy cô ta bước ra với một khuôn mặt được trang điểm rất đậm và mùi nước hoa thơm nồng thì liếc nhìn nhau bằng ánh mắt kỳ lạ rôi khẽ lắc đầu.

Người trẻ tuổi bây giờ thật là…

Không biết cha của cháu nào lại xui xẻo thế…

Dĩ nhiên cô Bạch biết trình độ của mình đến đâu. Mặc dù cô ta trẻ trung và xinh đẹp thật nhưng để bắt gọn một người đàn ông như Quan Triều Viễn, chỉ dựa vào sự trẻ trung, xinh đẹp thôi thì chắc chắn chưa đủ.

Trước khi biết được gia thế của Quan Triều Viễn thì cô ta không hề nghĩ đến việc sẽ sử dụng kế sách đã vạch sẵn trong đầu. Nhưng giờ biết được gia thế hiển hách của anh rồi thì trái tim cô Bạch đã hoàn toàn khóa chặt trên người anh.

 
 
Chương 4528


Chương 4528

Nếu như có thể kết hôn với người đàn ông thế này.

Đó mới gọi là trải qua cuộc sống thực thụ của người giàu!

Bước lên xã hội thượng lưu một cách chân chính!

Muốn có một số thứ thì nhất định phải mất vài thứ.

Đương nhiên, còn phải dùng một vài mánh khóe nữal | Con ngươi cô Bạch đảo một vòng.

Đứng trước gương ở bồn rửa tay tô lại son môi.

Cô ta kéo cổ áo của mình thấp xuống một chút.

“Bạch Sương, đây là cơ hội duy nhất để mày thay đổi số phận đó!”

“Người đàn ông hôm nay và đám bạn trai rác rưởi trước kia của mày hoàn †oàn khác nhaul”

“Mày phải nâng cao tinh thần lên một trăm hai mươi nghìn phần mới được, tuyệt đối không được mắc bất cứ sai lâm nào!”

Sau khi tự cổ vũ cho mình xong.

Bạch Sương lắc cái eo thon, đi giày cao gót ra ngoài.

Lúc Quan Triều Viễn dừng xe trước cửa nhà trẻ, Lục Anh Khoa xuống xe mở cửa cho anh ngay lập tức.

Bạch Sương đứng ở trên hành lang phía xa, liếc mắt nhìn chiếc xe của Quan Triều Viễn.

Muốn bước lên xã hội thượng lưu, cô ta phải có hiểu biết về những loại sản phẩm sang trọng vô cùng đắt tiền kia.

Cô ta vừa nhìn thấy chiếc Rolls-Royce của Quan Triều Viễn, đôi mắt cô ta sáng bừng lên ngay tức khắc.

Chiếc Rolls-Royce kia là mẫu mới nhất, phiên bản giới hạn toàn cầu!

Có tiên cũng chưa chắc mua được!

Chỉ cần một điều này thôi cũng có thể xác định.

Chắc chắn nhà Quan Triều Viễn không | chỉ có tiền không thôi.

Bạch Sương nhìn thân hình cao lớn của Quan Triều Viễn bước xuống xe, trang nhã hơn người.

Anh chỉ nhấc tay giơ chân đã ngập tràn phong thái của một người giàu sang quyền quý.

Người đàn ông này quả thực chính là hàng tốt mức kim cương trong các loại hàng tốt!

Huống hồ, phía sau anh còn có tập đoàn Lệ Thiên chống lưng.

Nếu như cô ta có thể quyến rũ anh thành công thì ăn mặc cả đời này sẽ không cần phải lo nữa.

Hơn nữa, cô ta có thể nhảy một phát trở thành người mà tất cả phụ nữ đều ao ước và ghen tị.

Bạch Sương càng nghĩ thì trong lòng càng kích động khó nhịn.

Trông dáng vẻ đó của cô ta cứ như cô ta đã thay thế Tô Lam đứng bên cạnh Quan Triều Viễn rồi vậy.

Làm mẹ kế của Quan Tử Việt.

“Cha Tử Việt, anh đến rồi đó à!”

Cuối cùng cô ta vẫn không thể đè nén sự hưng phấn trong lòng xuống được.

Bạch Sương nhanh chóng đi về phía Quan Triều Viễn.

Cô ta đi một đôi giày cao gót gần mười cm, trông rất vội vàng.

Quan Triều Viễn đút một tay vào túi quần đứng ở cổng, nhìn người phụ nữ đó tới gần.
 
Chương 4529


Chương 4529

Thân là cô giáo ở nhà trẻ, lúc này cô ta lại mặc một chiếc áo sơ mi trắng thấp cổ bó sát người.

Hơn nữa, còn mặc váy ngắn cũn cốn, trang điểm đậm, son môi thì đỏ như máu.

Từ xa đã ngửi thấy mùi nước hoa rẻ tiền vô cùng nồng nặc.

Quan Triều Viễn thấy vậy thì càng nhíu mày chặt hơn.

“AI”

Bạch Sương sắp đi tới trước mặt Quan Triều Viễn thì đột nhiên giày cao gót dưới chân cô ta nghiêng một cái.

Cả người cô ta bổ nhào về phía Quan Triều Viễn.

Vì để mình ngã trông giống thật hơn một chút nên Bạch Sương không hề có động tác phòng hộ nào cả.

Bởi vì trong lòng cô ta hiểu rằng.

Hễ là người đàn ông có chút xíu phong độ thôi cũng sẽ vươn tay đỡ cô 1a.

Đến lúc đó…

Nhưng mà lần này lại khiến Bạch Sương vô cùng ngạc nhiên và hoảng sợ.

Mưu tính của cô ta mới diễn ra một nữa đã trơ mắt nhìn Quan Triều Viễn nghiêng người một cách dứt khoát.

Một tiếng “uych” khẽ vang lên.

Trước mắt không hề có vật gì che chắn.

Bạch Sương ngẩn người, cả người ngã uỳnh xuống mặt đất.

Cú ngã này khá là nặng.

Đầu gối cô ta hơi trầy da một chút.

Bàn tay cũng chảy máu.

Cô ta không dám tin, dùng tay chống đất ngồi dậy, hoảng hốt nhìn Quan Triều Viễn.

Biểu cảm trên mặt cô ta như đang chất vấn anh tại sao không đỡ cô ta.

Còn dám lùi về sau nữa!

Quan Triều Viễn đứng cách cô ta hơn nửa mét, trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt thờ ơ.

Anh hơi híp mắt lại, lóe lên vẻ nguy hiểm: “Mỗi khi đón tiếp phụ huynh, cô giáo ở nhà trẻ các cô đều dùng lễ chào lớn thế này sao?”

Cái gì?

Bạch Sương nghe anh nói vậy thì trợn tròn mắt lên hết cỡ.

Cái gì là lễ lớn chứ hả?

Rốt cuộc người đàn ông có chút phong độ lịch sự nào không vậy?

Thấy cô ta ngã đau như vậy, vừa nấy không đỡ cô ta thì thôi đi.

Bây giờ còn chẳng có ý định kéo cô †a dậy nữal Đã thế còn đứng đó mà nói mát!

Vốn dĩ trợ lý Lâm vẫn ngồi yên trên xe thấy cảnh này thì mở cửa đi xuống.

Anh ta đã nhìn rõ mục đích của cô giáo này.

Chẳng trách, hôm nay Boss lại dẫn anh ta theo.
 
Chương 4530


Chương 4530

Hóa ra là muốn dùng anh ta làm bia đỡ đạn!

Trước khi xuống xe, trợ lý Lâm khế lắc đầu một cái, siết chặt hai tay lại.

Tài xế thấy dáng vẻ đó của anh ta thì thâm lắc đầu.

Ai biết trước thì còn hiểu anh ta đến nhà trẻ để đón cậu chủ nhỏ.

Không biết còn tưởng anh ta muốn đi thi đấu vật lộn “Lâm Tùng Dương, anh đi đón Tử Việt ra đây, tôi ở trong xe đợi hai người.”

Quan Triều Viễn nói câu đó với trợ lý Lâm xong thì lạnh lùng quay người đi vào trong xe.

Bạch Sương ngã quay cuồng dưới đất, thấy cảnh này thì cuống lên.

Cô ta vội vàng bò dậy: “Cha Tử Việt à, thực ra em vẫn…”

Vất vả lắm cô ta mới có cơ hội gặp được Quan Triều Viễn, cô ta không thể dễ dàng từ bỏ như thế được.

Nhưng cô ta còn chưa đuổi kịp tới cửa xe thì đột nhiên cô ta cảm thấy cổ áo mình bị ai đó kéo lại.

Cô ta quay đầu lại nhìn theo bản năng thì thấy một người đàn ông đeo kính, mặc bộ đồ công sở màu đen, đi giày đen đẳng sau mình.

Anh ta híp mắt cười đứng đó.

Tay phải của anh ta đang túm cổ áo phía sau của cô ta.

Bạch Sương nổi giận, gắt gỏng: “Làm gì vậy hả? Anh là ai? Mau buông tay ra cho tôi!”

Trợ lý Lâm nhẹ nhàng buông lỏng tay ra rồi quay người đi tới trước mặt cô Bạch: “Cô Bạch đúng không? Bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi thứ liên quan đến Tử Việt.”

“Tất cả mọi chuyện đều thông qua tôi và cô, có vấn đề gì không?”

Từ đầu đến cuối, trợ lý Lâm vẫn luôn giữ một nụ cười lịch sự mà xa cách trên mặt.

Nhưng chẳng biết tại sao, anh ta càng tỏ ra đàng hoàng trịnh trọng thì càng khiến người ta thấy sởn tóc gáy.

“Đương nhiên là có vấn đề!”

| Bạch Sương vẫn không từ bỏ, thậm chí cô ta không quan tâm tới vết thương trên tay: “Anh không phải cha của Quan Tử Việt, cũng chẳng phải mẹ của Quan Tử Việt, anh có tư cách gì nói chuyện với tôi chứ?”

Câu nói này của Bạch Sương khiến trợ lý Lâm thay đổi sắc mặt trong nháy mắt.

Lúc cô ta đi cạnh Quan Triều Viễn thì luôn ôn hòa lịch sự, nghiêm khắc và cương quyết đúng mực.

Nhưng chỉ cần cách xa Quan Triều Viễn mười mét là anh ta lập tức biến thành thành một con hổ dữ.

Mà con hổ dữ này ghét nhất là loại người hung hăng, vênh váo với anh ta.

Trợ lý Lâm khoát một tay lên vai Bạch Sương.

Sau đó ung dung, cẩn thận đóng ba cúc áo trước ngực cô ta lại.

Sau khi cổ áo cô ta kín mít rồi thì trợ lý Lâm mới nhẹ nhàng vô lên bả vai cô †a: “Tôi nói này cô em, cô tới đây làm giáo viên chứ không phải tới làm môi giới mại dâm đâu, hiểu không hả?”

“Anh nói gì?”

Bạch Sương nghe vậy thì tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch.

“Trông còn trẻ thế này mà đã lãng tai rồi sao?”

Trợ lý Lâm nhìn cô ta với biểu cảm vô cùng khoa trương, sau đó cố gắng bình tĩnh giải thích: “Tôi nói cô còn trẻ, có một công việc tốt thế này thì làm cho đến nơi đến trốn đi.”
 
Chương 4531


Chương 4531

“Đừng có mà ôm giấc mộng trèo lên đầu cành làm phượng hoàng không bao giờ thành hiện thực từ sáng đến tối nữa!”

“Nếu không thì chẳng may một ngày nào đó cô gặp phải người ngang ngược, không nói lý lẽ như tôi thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đói”

“Anhl”

Anh ta cứ thản nhiên nói ra phần đen tối xấu xa trong lòng người khác một cách thẳng thắn như thế.

Nhưng trên gương mặt trợ lý Lâm không hề có chút lúng túng nào.

Sắc mặt Bạch Sương thì lúc trắng | lúc xanh.

Gô ta gượng ngạo túng quấn, hận không thể đập đầu chết tại chỗ luôn: “Anh đừng nói hươu nói vượn, anh dám bôi nhọ tôi!”

Trợ lý Lâm nở một nụ cười như người cha hiền từ: “Tôi nhớ hình như mẹ cô là viện trưởng của nhà trẻ này đúng không?”

“Nghe nói bà ta ngây ngốc ở cái nhà trẻ này mười mấy năm mới bò lên được vị trí này!”

“Nếu như bà ta bị đá ra khỏi cái nhà trẻ này vì cô con gái không đứng đắn của mình thì…”

“Cô đoán bà ta có trị cô một trận ra trò không?”

Nếu như hỏi Bạch Sương sợ ai nhất.

Chắc chắn người đó không thể là ai khác ngoài mẹ cô tai Dù sao thì cô ta tới đây thực tập một tháng cũng chưa được sáu triệu.

Nhưng bình thường mỗi tháng cô ta tiêu hết ít nhất ba mươi, sáu mươi triệu.

Nếu như mẹ cô ta cắt nguồn kinh tế của cô ta thì cô ta thà chết còn hơn!

“Anh muốn làm gì?”

Đến lúc này, trên gương mặt Bạch Sương mới có chút hoảng sợ.

Trợ lý Lâm nhẹ nhàng gẩy lọn tóc ngăn bên tai mình: “Chỉ c ần sau này cô ngoan ngoãn làm tốt chuyện của mình thì tôi sẽ không làm gì hết.”

“Nhưng mà nếu như để tôi biết được cô có ý nghĩ xấu xa, không chính đáng gì đó thì khó nói!”

Suy cho cùng Bạch Sương vẫn chỉ là một cô gái mười tám tuổi, chưa trải sự đời.

Bây giờ cô ta bị trợ lý Lâm dọa thì sợ đến choáng váng.

Mặt cô ta trắng bệch, lưu luyến liếc nhìn chiếc xe bên ven đường.

Cuối cùng vẫn không dám ăn nói ngông cuồng nữa.

Trợ lý Lâm hài lòng võ vai cô ta, vô cùng thân thiết kéo cánh tay cô ta: “Đi thôi, cô Bạch! Chúng ta đi đón Tử Việt nào!”

“Sau này Tử Việt có vấn đề gì thì nhớ liên lạc với tôi ngay đó!”

Mười phút sau, trợ lý Lâm dắt tay Quan Tử Việt đi ra từ phòng học của nhà trẻ.

Đến khi anh ta đưa Quan Tử Việt lên xe xong thì Lục Anh Khoa đứng ở cửa hững hờ nhìn anh ta: “Thật không ngờ miệng lưỡi anh cũng lưu loát thế đấy!”

Trợ lý Lâm liếc anh ta một cái: “Anh đang khen tôi hay mỉa mai tôi vậy?”

Lục Anh Khoa suy nghĩ vô cùng nghiêm túc một lát, sau đó trả lời vô cùng đàng hoàng và nghiêm túc: “Cả hai.”

“Anh đi chết đi!”
 
Chương 4532


Chương 4532

Trợ lý Lâm nói dứt câu rồi đi vòng tới chỗ ngồi phía sau xe: “Tôi đã gặp rất nhiều cô gái chưa trải sự đời, thấy tiền là sáng mắt như cô ta rồi!”

“Muốn đối phó bọn họ, tuyệt đối không được dụ dõ từng bước, nhất định phải trực tiếp đâm mạnh một phát, đánh rắn phải đánh dập đầu!”

Lục Anh Khoa nhún vai, không nói gì thêm.

Sau khi bọn họ lên xe hết thì chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi cửa nhà trẻ.

Bạch Sương vẫn đứng ở hành lang, cô ta nhớ lại những lời trợ lý Lâm nói với cô ta ban nãy thì giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Không sai, quả thực cô ta còn trẻ.

Nhưng những rắc rối mà gia đình cô †a vướng phải khiến cô ta trưởng thành hơn rất nhiều so với bạn bè cùng lứa.

Gô ta hiểu rất nhiều thứ, suy nghĩ cũng nhiều hơn người khác.

Cô ta cúi đầu nhìn bức ảnh vừa được tải xuống trong điện thoại mình, miệng hơi nhếch lên: “Tôi từng nói, từ trước tới nay Bạch Sương tôi muốn người đàn ông nào thì anh ta không thể chạy ra khỏi Ngũ Chỉ Sơn của tôi!”

Bên trong chiếc xe đang phóng vù vù, Quan Tử Việt ngoan ngoãn ngồi ở ghế dành cho trẻ con của mình.

Vì Quan Triều Viễn không mở miệng nói chuyện.

Nên suốt dọc đường đi, trong xe luôn giữ trạng thái cực kỳ yên tĩnh.

Cậu bạn nhỏ Quan Tử Việt vươn tay chống cằm, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ không chớp mắt.

Cuối cùng Quan Triều Viễn cũng nhận ra hình như tâm trạng của con trai mình có gì không đúng.

Bàn tay to của anh bóp mặt thằng bé một cái, giọng nói trầm thấp vang lên: “Đang nghĩ gì vậy?”

Dường như Quan Tử Việt đã khôi phục tỉnh thần lại, thằng bé quay đầu nhìn Quan Triều Viễn: “Cha à, cha vẫn luôn hấp dẫn phụ nữ yêu thích cha thế này sao?”

“Khụ, khụ khụl”

Trợ lý Lâm ngồi phía sau nghe vậy †hì suýt chút nữa bị nước bọt của chính mình làm sặc.

Mãi đến khi Quan Triều Viễn liếc anh ta với ánh mắt sắc bén thì anh ta mới hăng giọng mạnh một cái rồi ngồi nghiêm chỉnh không nói gì.

Đối diện với ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của con trai mình.

Quan Triều Viễn suy nghĩ có nên nói thật với thăng bé không.

“Cha, cha đã do dự hơn mười giây rồi đó.”

“Có phải cha định nói dối con không?”

Quan Triều Viễn: “…”

Mặc dù thằng nhóc này còn nhỏ.

Nhưng thằng bé nhỏ tuổi mà đã thể hiện trí thông minh và năng lực phân tích cao như vậy, điều này khiến Quan Triều Viễn hơi ngạc nhiên.

Anh lựa chọn nói thẳng thắn: “Coi như thế đi!”

Bởi vì bình thường anh sợ Tô Lam sẽ suy nghĩ linh tỉnh nên không bao giờ chủ động đề cập đến vấn đề này.

Kiểu người đàn ông giống như anh, không chỉ có tiền tài mà bề ngoài cũng vô cùng xuất sắc.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom