Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4492


Chương 4492

Vậy nên, ông ta muốn hoàn toàn chắc chắn, nhất định cô sẽ mượn thế lực của Quan Triều Viễn.

Lúc đó, quý cô Elena bèn đưa ra một phiếu chống.

Dù sao Tô Lam cũng chính là đối tượng hợp tác mà cô ấy đích thân chọn lựa.

Quả nhiên, năng lực của cô gái nhỏ kia không hề khiến cô ấy thất vọng!

Cô ấy chống lại cả hướng gió của dư luận, có thể nói là ‘dày công tôi luyện.”

Mỗi bước đi của dư luận đều hợp lý.

Mới hai ngày trước đi, lúc sức nóng của mọi thứ sắp ngã ngũ, thì một cái búa đá nện xuống, hơn nữa từng cú nện đều vô cùng đúng chỗ.

Cả quá trình hệt như đang viết tiểu thuyết vậy.

Từ cảnh nền ở trước đó đến cao trào nhỏ phía sau, rồi lại đến cao trào lớn nhất ở cuối cùng, dường như cô ấy giống như một cái máy có thể khống chế cảm xúc của người khác trong lòng bàn tay.

Mà ở bên trọng cuộc đại chiến dư luận này, hai người Asius và Tô Lam đã đánh được một đòn giải quyết khó khăn vô cùng đẹp mắt.

Bây giờ thậm chí quý cô Elena còn suy nghĩ, nếu trước đó không xảy ra chuyện này, nói không chừng, ba ngày sau, chỉ sợ tin tức cp ra mắt không thể có được độ nóng sốt như thế.

“Tôi nghe nói nước Thiên Hoàng có một câu ngạn ngữ gọi là mất bên đông, được bên tây, thật ra ngẫm lại cũng không phải là không có lý!”

Quý cô Elena nhẹ nhàng đưa bức thư mời Tô Lam gửi đến cho bọn họ đến trước mặt ngài Alexander: “Nếu sau này cô gái này được hướng dẫn tử tế, nhất định tiền đồ sẽ vô hạn!”

Ngài Alexander nhìn lá thư mời †rước mặt kia, mày hơi nhíu lại.

Một trận này của Tô Lam thật sự rất đẹp.

Vì vậy, dù ông ta có muốn khiêu khích, thì ông ta cũng không thể.

Xem ra một câu ‘đừng trông mặt mà bắt hình dong, nước biển không thể đong đếm’ của nước bọn họ đúng là không sai gì cả.

Bọn họ tuyệt đối không thể xem thường ai, dù chỉ là một cô gái.

“Tôi thừa nhận bây giờ mình thua rồi, tôi nhận thua.”

Tự nguyện chịu thua cũng là một loại phong độ của đàn ông.

Alexander nhẹ nhàng huơ huơ ly rượu đỏ trong tay, đoạn ngẩng đầu lên uống cạn một hơi.

“Ba ngày sau, sau khi tham gia xong lễ ra mắt của họ, tôi sẽ khởi hành về nước.”

“Ông có muốn theo tôi trở về không?”

Quý cô Elena mỉm cười nhìn Alexander ở đối diện, chỉ là biểu cảm trên mặt ngài Alexander đột nhiên trở nên có hơi nghiêm trọng.

Sau khi do dự một lát, ông ta nhẹ nhàng lắc đầu.

“Tôi sợ là mình còn phải ở lại thêm một thời gian nữa.”

“Sao vậy? Không phải trước đó ông nói mình chỉ đợi nửa tháng thôi sao?”

“Kế hoạch mãi mãi không tránh được biến hóal” Lời nói của Alexander dần dần trở nên nhỏ đi, mắt ông ta cũng bắt đầu trở nên xa xăm, dường như ông †a đã lâm vào ký ức nào đó vô cùng xa xôi: “Tôi nghe nói anh ta sẽ trở lại ngay thôi.

“Anh ta?”

Quý cô Elena khẽ sửng sốt, dường như vấn chưa hiểu được.
 
Chương 4493


Chương 4493

Chỉ là, sau khi nhìn biểu cảm nghiệm trọng của ngài Alexander, cô ấy đột nhiên bừng tỉnh, trên mặt lộ ra biểu cảm vô cùng kinh ngạc: “Ý của ông không phải là…”

Trong một văn phòng rộng rãi sáng ngời trên tầng mười tám của tòa nhà hoàng gia Kim đô, trợ lý đặc biệt Lâm mang văn kiện Quan Triều Viễn vừa ký xong đi ra ngoài.

Cô ấy vừa đi ra đã đụng phải Tô Lam vẻ mặt vui vẻ ở cửa.

“Cô Tô!”

Trợ lý đặc biệt Lâm chào Tô Lam vô cùng khách sáo.

Tại tòa nhà này, gân như Tô Lam đã trở thành một vị khách quen, vậy nên phần lớn mọi người đều quen biết cô, đối xử với cô vô cùng khách sáo.

Cái này người ta hay gọi là, người vui mình cũng hạnh phúc.

Sau khi Tô Lam nhìn thấy trợ lý đặc biệt Lâm, cô ấy nở một nụ cười vô cùng xán lạn: “Trợ lý đặc biệt Lâm, chào buổi sáng!”

Trợ lý đặc biệt Lâm vừa nhìn thấy nụ cười tươi rói của Tô Lam thì đoán được đại khái là chuyện gì.

Dù sao trước đó sự kiện Asius giết người cũng rất ồn ào náo nhiệt.

Nhưng ngay lúc tất cả mọi người đều cho là con đường ngôi sao của anh ta thảm đạm rồi, thì phòng làm việc phim điện ảnh Hạt Mè cũng không quan tâm sự phản đối của mọi người, nhận lấy củ khoai lang nóng bỏng tay này.

Những người đợi để xem trò hay đã không đợi được kết cục vô cùng thê thảm của bọn họ, trái lại còn bị hành động thần thánh của người này dọa cho sợ hãi một phen.

Nếu nói về khả năng khống chế sức mạnh dư luận, thì phòng làm việc phim điện ảnh Hạt Mè này xưng thứ hai, chỉ sợ không ai dám xưng thứ nhất.

“Chúc mừng cô Tô, mấy ngày nữa là đến họp báo của các cô rồi!” Trợ lý đặc biệt Lâm mỉm cười.

Cú nịnh nọt này đã chạm vào tấm lòng của Tô Lam, cô vội vã nói cảm ơn: “Quan Triều Viễn có ở bên trong không?”

Trợ lý đặc biệt Lâm gật đầu: “Tôi vừa mới tìm Boss ký tài liệu, anh ấy đang ở bên trong, cô Tô vào đi thôi.”

“Được rồi, vậy tôi vào trước, chúng †a sẽ tán gầu saul”

Ngay lúc Tô Lam đẩy cửa lớn văn phòng ra với tâm trạng vô cùng vui vẻ, thình lình cô bắt gặp một bóng người cao lớn đang đứng phía trước cửa sổ sát đất.

Dáng người tam giác tiêu chuẩn kia trông vô cùng đẹp mắt trong chiếc áo Sơ mi đen, nó giúp cả người anh càng thêm cao ráo, đẹp trai, khí chất lạnh như băng.

Người đó không phải Quan Triều Viễn thì là ai?

Chỉ là, anh đang đưa lưng về phía cửa, hình như đang gọi cho ai đó.

Khóe miệng Tô Lam nhẹ nhàng nhếch lên.

Thừa lúc Quan Triều Viễn đang gọi điện thoại rất chăm chú, cô im lặng lén lút đi ra phía sau anh sờ s0ạng, tính cho anh một ngạc nhiên bất ngờ.

Mà lúc này dường như tất cả sự chú ý của Quan Triều Viễn đều bị người ở đầu bên kia điện thoại cuốn đi, anh hoàn †oàn không ý thức được phía sau có người đến gần.

 
 
Chương 4494


Chương 4494

Ngay lúc Tô Lam chỉ còn cách khoảng hơn hai ly sau lưng anh, đang chuẩn bị đưa tay ra ôm lấy thắt lưng anh, thình lình cô nghe được giọng nói có mấy phần kinh ngạc của anh: “Anh ta về đây?”

Động tác tay của Tô Lam dừng lại một chút. Ý Quan Triều Viễn nói là anh ta, hay là cô ấy?

Xuất phát từ giác quan thứ sáu vô cùng mạnh mẽ của phụ nữ, cô đứng im tại chỗ không nói gì, ngừng thở, vô cùng im lặng.

Lúc này, một tay Quan Triều Viễn đút vào túi, tay kia cầm di động.

Sau một lúc kinh ngạc, ánh mắt anh quay lại sự bình tĩnh ban đầu: “Chuyện này có liên quan gì đến tôi sao?”

Tô Lam đứng sau lưng Quan Triều Viễn, mơ hồ nhận ra được giọng nói ở bên kia thuộc về Tần Tấn Tài.

Lúc Tần Tấn Tài nghe thấy giọng nói Quan Triều Viễn không có chút dao động nào, mắt anh ta đảo vòng, mở miệng có ý dò hỏi: “Anh hai, chị dâu nhỏ có biết chuyện này không?”

Quan Triều Viễn nhướng mày, giọng nói bỗng nhiên lạnh xuống: “Tốt nhất các người nên giữ cái miệng mình cho tốt, nếu tôi biết ai đồn tin, người đó sẽ chết rất khó coil”

“Dạ hiểu, hiểu rồi ạI”

Mặc dù biết căn bản là Quan Triều Viễn không nhìn thấy động tác của mình ở bên này điện thoại, nhưng Tần Tấn Tài vân nhanh nhẹn kha tay múa chân làm ra một động tác kéo khoác trên miệng mình: “Anh hai, anh yên tâm, chắc chắn em sẽ giúp anh giữ kín chuyện này!”

Quan Triều Viễn không nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Ngay lập tức, ánh mắt của anh trở nên sâu thắm.

Nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất rộng lớn trước mặt, anh có thể nhìn thấy cảnh tượng đầy phồn hoa, náo nhiệt và sáng rực của cả thành phố Ninh Lâm.

Bên dưới chân là cảnh tượng người xe tấp nập, vội vã.

Thời gian thấm thoát, có rất nhiều chuyện, rõ đã là quá khứ, nhưng cứ như rõ ràng trước mắt.

Đây là lần đầu Tô Lam nhìn thấy Quan Triều Viễn có thể đứng ngốc ra ở một chỗ lâu như vậy, thậm chí có người đứng sau lưng anh thời gian dài như thế, anh vẫn không phát hiện.

Rốt cuộc người Tần Tấn Tài nhắc đến trong điện thoại là ai?

Vì sao người đó có thể gây ra ảnh hưởng lớn đến Quan Triều Viễn như vậy?

Ngay lúc Tô Lam xoắn xuýt, không biết mình có nên mở miệng hỏi anh hay không, thì cô phát hiện ra Quan Triều Viễn giật mình, quay người lại.

Lúc anh nhìn thấy Tô Lam đứng sau lưng mình, rõ ràng biểu cảm trên mặt cứng lại một giây.

Tô Lam trừng cặp mắt lớn kia, cứ đứng nhìn anh như thế, dường như cô đang đợi anh nói với mình cái gì đó.

Chỉ là, điều khiến cô cảm thấy thất vọng, chính là Quan Triều Viễn chưa từng tính sẽ đề cập đến chuyện đó.

“Em vào đây lúc nào?”

Lúc nói xong lời này, biểu cảm của anh vô cùng tự nhiên.

Sau khi sửng sốt một lát, anh đi thẳng đến bên cạnh Tô Lam, ôm lấy thắt lưng cô, đưa cô đến sô pha bên cạnh, cùng ngồi xuống.

Tô Lam ngồi bên cạnh anh vô cùng ngoan ngoãn: “Vào đây chưa lâu, thấy anh đang gọi điện thoại nên em không quấy rầy.”
 
Chương 4495


Chương 4495

Nghe xong lời của Tô Lam, biểu cảm trên mặt Quan Triều Viễn hơi cứng lại một giây.

Tuy nhiên, nó quay trở lại bình thường rất nhanh.

“Là điện thoại của Tần Tấn Tài sao?”

Lúc cô hỏi câu này, giọng anh hơi ngừng lại một chút, dường như anh đang tìm từ ngữ phù hợp: “Mấy ngày nữa sẽ có một người bạn đến thành phố Ninh Lâm, nhưng anh cảm thấy không cần thiết phải gặp mặt, nên anh từ chối rồi!”

Lúc Quan Triều Viễn nói những lời này, cả quá trình, Tô Lam đều dõi theo ánh mắt của anh.

Tuy cô biết Quan Triều Viễn sẽ không lừa mình, nhưng xuất phát từ trực giác của phụ nữ, biểu hiện ban nãy của cô mới có hơi căng thẳng như vậy.

Bây giờ thấy Quan Triều Viễn thẳng thắn với mình, không có ý định giấu giếm gì, Tô Lam bỗng cảm thấy hình như hành vi của mình kia có chút buồn cười.

Môi cô nhẹ nhàng nhếch lên, trên mặt hiện ra một nụ cười: “Thật ra hôm nay em đến tìm anh, tính là tặng cho anh cái này!”

Nhìn thấy vẻ mặt dần trở về tự nhiên của Tô Lam, ánh mắt Quan Triều Viễn trở nên dịu dàng, bên trong đôi mắt ẩn chứa ý cười thản nhiên: “Dạo này sếp Tô thuận buồm xuôi gió quá, cả thứ tôi muốn cũng không được!”

“Anh nói gì đó? Anh đó, đáng ghét!”

Tuy là miệng nói thế, nhưng trong lòng Tô Lam vẫn cảm thấy vui vẻ rạo rực.

Cô lấy từ trong túi xách tùy thân của mình ra một tấm thiệp mời màu vàng.

Sau đó, một đôi tay đưa đến trước mặt Quan Triều Viễn, biểu cảm trên mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Là người phụ trách của công ty phim điện ảnh Hạt Mè, tôi chân thành mời ngài tham gia cuộc họp báo hai ngày sau của chúng tôi!”

Dù sao trong chuyện Asius này, nếu không có Quan Triều Viễn ra tay giúp đỡ, sợ là cô cũng không thể thành công nhanh như vậy.

Nhìn bộ dạng cười vui vẻ của Tô Lam, Quan Triều Viễn đưa tay nhận lấy thư mời: “Không vinh hạnh lắm.”

Tô Lam cứ nhìn Quan Triều Viễn đặt thư mời vào trong túi tùy thên của mình, ý cười nồng đậm.

Ngay sau đó, Quan Triều Viễn cũng nhích lại gân: “Chiều hôm nay anh không bận việc gì cả, chúng ta đi đón con rồi đưa bọn chúng đến công viên giải trí đi dạo nhé?”

Tô Lam vừa nghe xong câu này thì mắt sáng rực lên: “Hôm nay cậu ấm Lệ rảnh rỗi lắm à? Có thể rút bớt thời gian đi với em và bọn nhỏ?”

Sau khi Quan Triều Viễn nghe xong, hờn giận mà đưa tay lên nhéo cái mũi của cô một phen: “Nói gì đấy? Nếu là chuyện của em và bọn nhỏ, dù có bận thế nào anh cũng rảnh rỗi!”

Cậu ấm Lệ sẽ không thường xuyên nói lời yêu đương, nhưng mỗi lần nói gì đó mà không để ý, anh đều khiến người ta thấy ngọt đến tận tâm khảm.

Sau khi ăn xong cơm trưa với Tô Lam, Quan Triều Viễn gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp của sắp nhỏ, xin được nghỉ nửa ngày.

Trên đường đi đón con, Tô Lam bông tò mò mở miệng: ‘Sao hôm nay bông nhiên anh muốn dẫn mấy đứa nhỏ đi công viên giải trí vậy?”

Quan Triều Viễn không nói gì, đưa tay lấy từ trong hộc xe ra một xấp tài liệu nhỏ, đưa đến trước mặt Tô Lam: “Em xem cái này trước đi!”
 
Chương 4496


Chương 4496

Đó là tài liệu giới thiệu về khu vui chơi Disneyland.

Ban đầu vốn dĩ hẳn khu vui chơi Disneyland đã tiến vào chiếm giữ thành phố Ninh Lâm rất nhiều năm trước.

Nhưng vì vấn đề địa điểm nên nó đã bị trì hoãn lại.

Lần này tập đoàn kiến túc dưới quyền Quan Triều Viễn là bên thi công, vậy nên tất nhiên anh có được tài liệu trực tiếp.

“Hôm nay trong đó có hoạt động khai trương quy mô lớn, hẳn sẽ rất náo nhiệt.”

Tô Lam ngồi ở ghế phó lái, lật xem cuốn giới thiệu vô cùng sơ lược một lần.

Quả nhiên, bên trong trang giấy bị gấp lại của cuốn giới thiệu, cô có thể nhìn thấy một trang giới thiệu về Bảo tàng Khoa học và Công nghệ vũ trụ.

Tô Lam quay đầu liếc nhìn Quan Triều Viễn một cái.

Sườn mặt anh trông rất đẹp.

Chính xác mà nói, hẳn là chồng yêu của cô 360 độ không góc chết.

Đặc biệt là lúc anh quan tâm con cái, yêu thương vợ mình.

Lúc này dù Quan Triều Viễn có tập trung sức chú ý để lái xe như thế nào, thì cũng không tài nào bỏ qua được ánh mắt nóng bỏng kia của Tô Lam.

Anh khế nghiêng mặt qua nhìn cô một cái, tay phải đưa ra bên ngoài, nhéo mặt cô một phen: “Sao nào, nhìn nhiều năm như vậy rồi, vẫn chưa thấy chán khuôn mặt này à?”

Tô Lam giận dữ tóm lấy móng vuốt của anh một phen: “Ngài Lệ thân ái, em cảm thấy hẳn là anh nên thấy biết ơn khi được sinh ra với một khuôn mặt hoàn hảo như vậy, nên nó mới khiến cho vợ yêu của anh xem mãi không thấy chán!”

“Nếu thật sự ăn có một bề ngoài bình thường, vậy không biết chính xác khi nào thì em thấy chán, muốn đi tìm người khác!”

Mắt Quan Triều Viễn quét qua cô một cái, thản nhiên mở miệng: “Vậy thì tiếc quá, chỉ sợ cả đời này em cũng không thực hiện được ước mơ đói”

Tô Lam thè lưỡi với anh: ‘Da mặt anh cũng ít dày ghê!”

Hai người cứ đấu võ mồm, anh một câu tôi một câu như thế.

Việc đầu tiên của bọn họ là đến trường tiểu học đón Tô Mỹ Chi và Tô Duy Hưng.

Sau đó họ lại đến cửa nhà trẻ. Lúc này thời tiết bên ngoài đã là mùa đông, bên ngoài xe đã có chút lạnh lẽo.

Sau khi xe ngừng lại không bao lâu, Tô Lam đưa tay cởi dây an toàn.

Chỉ là tay cô vừa chạm đến dây an toàn thì đã bị Quan Triều Viễn cầm lấy: “Bên ngoài lạnh lão, em đợi ở trong xe đi.”

Nói xong lời này, anh lập tức cởi dây an toàn trên người, đi xuống xe.

Tô Lam đẩy cửa kính xe xuống một chút. Cô ghé người vào cửa kính nhìn theo bóng dáng Quan Triều Viễn khuất dần.

Gió lạnh vào đông hắt lên khuôn mặt cô, lành lạnh.

Nhưng hành động của Quan Triều Viễn lại khiến cô cảm thấy trong lòng ấm áp.

Bởi lẽ, từ khi còn nhỏ, cô đã có một tật xấu, vừa vào mùa đông là tay chân lạnh lão. Dù cô có ở một nơi ấm áp, thì cũng phải mất thời gian rất dài mới ấm lên được.
 
Chương 4497


Chương 4497

Quan Triều Viễn biết tật xấu này của cô.

Vậy nên, vào mùa đông, trước khi đi ngủ, anh đều sẽ mở hệ thống lò sưởi lên trước, ủ ấm chăn nệm.

Sau đó anh sẽ ôm cô cả tối.

Cũng bởi vì hành động này của Quan Triều Viễn, thậm chí Tô Lam cũng đã bắt đầu quên tật xấu tay chân lạnh lẽo này của mình.

Bản thân gặp được một người đàn ông tuyệt vời như Quan Triều Viễn, có phải cô nên lén cười hay không?

Bỗng Tô Lam nhớ đến buổi sáng lúc mình nghe lén điện thoại của anh, trong nháy mắt, nội tâm cô nổi lên sự hoài nghi.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy có hơi áy náy.

“Mẹ ơi, mẹ cũng đã sinh đến đứa thứ ba rồi, biểu cảm lúc mẹ nhìn ba có thể liêm sỉ một chút được không? Lúc nào trồng mẹ cũng như yêu điên cuồng ấy!” Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Tô Duy Hưng.

Tô Lam giận dữ quay đầu lại trừng mắt với con mình một cái.

Hai tên nhóc kia đã được bảy tuổi rồi.

Cả hai đều kế thừa ưu điểm của mẹ nó.

Từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt kia đã có thế nhìn thấy bóng dáng sau này.

Trong thời gian mấy năm nay, bọn chúng dần dần lớn lên.

Kỹ năng dùng lưỡi độc địa của Tô Duy Hưng cũng phát triển ngày càng thuần thục.

“Mẹ biết con đang ghen tị với mẹ, ghen tị với sự hòa thuận, thân thiết của hai vợ chồng mẹt”

“Một thằng nhóc chưa từng nói yêu đương như con thì có ý kiến gì chứ?”

“Hừ!”

Tô Duy Hưng không phục mà hừ lạnh một cái.

“Mẹ, mẹ nói như vậy là không đúng!”

Tô Mỹ Chi đang ngồi ở bên cạnh bông đột ngột mở miệng: ‘Mẹ, mẹ không biết ở lớp có bao nhiêu bạn nữ yêu thích anh trai đâu! Ngày nào đi học, trong hộc bàn của anh hai cũng đầy thư tình mấy bạn nữ viết rồi bỏ vào!”

Tô Lam vừa nghe xong lời này, hai mắt liền sáng lên ngay lập tức.

Cô chống cằm, mở miệng với vẻ mặt đầy hóng chuyện: “Còn có chuyện đó nữa? Duy Hưng, con mau khai ra cho mẹ, có phải con có người trong lòng rồi không? Mẹ nghe nói tỉ lệ nam nữ của nước chúng ta không cân bằng, sau này muốn tìm được vợ là khó lắm đấy!”

“Nếu thật sự có người thích hợp, chỉ bằng tính trước định sẵn được không?”

“Đỡ cho con sau này không tìm được vợi”

Tô Duy Hưng nhìn hai người phụ nữ đầy hóng chuyện này, đầu đầy vệt đen: “Phiên chết được!”

Tô Lam bắt đầu nhân cơ hội cười nhạo cậu: “Vậy ra con đang xấu hổ à?”

Sau đó Tô Mỹ Chỉ ngồi ở bên cạnh cũng vươn cánh tay nhỏ của mình ra, huơ huơ như ra oai: “Anh hai, anh đừng lo, hôm qua lúc em đến chỗ tập Taekwondo, thầy giáo khen năng lực của em càng ngày càng tốt. Sau này nếu có thêm cô gái nào quấy rầy anh nữa, em sẽ xử mấy cổ thay cho anh, bảo vệ anhl”
 
Chương 4498


Chương 4498

Tô Lam nhìn bộ dạng hùng hổ kia của con gái mình, bông cảm thấy có hơi đau đầu.

Thật ra Tô Duy Hưng đang phát triển theo hướng tính cách của cô lúc nhỏ.

Tô Mỹ Chỉ lại như một người khác.

Từ sau khi học lớp một, không biết vì sao bỗng con bé lại thích Taekwondo.

Mấy thứ đồ chơi nhỏ mà mấy đứa bé gái nâng niu, nó cũng không thích một chút nào.

Chỉ thích đánh nhau với con trail Trong nhà cô có hai thằng nhóc khiến cô không bớt lo rồi, vậy mà một con nhóc duy nhất cũng có tính cách của con trai thế này, thật sự Tô Lam sắp đau đầu chết!

Lúc ba người bọn họ đã ngoan ngoãn ngồi trong xe chờ đợi, bên trong nhà trẻ lại có một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Trước đó, chủ nhiệm lớp của cậu bạn nhỏ Quan Tử Việt đã nghỉ vì mang thai, vậy nên chủ nhiệm lớp mới đã đến thay việc được hơn nửa tháng rồi.

Vị chủ nhiệm lớp này họ Bạch, là một con gái của hiệu trưởng nhà trẻ.

Cô ta chỉ mới tốt nghiệp chưa bao lâu, bộ dạng cũng chỉ mới mười tám, mười chín tuổi.

Nhìn qua thanh xuân hoạt bát, tính cách cũng vô cùng cởi mở.

Chỉ là chuyện này chỉ giới hạn trong lúc cô ta ở cạnh bạn bè cùng trang lứa, vì khi cô ta đối mặt với một đám nhóc mới hai, ba tuổi lại còn nghịch ngợm hay cãi nhau ầm ï, lại còn vô cùng bướng bỉnh, thì nếu không phải do mẹ cô bắt cô ta đến đây thực tập, căn bản là cô ta không muốn đến đây.

Vậy nên, trong thời gian nửa tháng ở đây, trừ bấm điện thoại di động, nói chuyện phiếm với bạn trai và chơi game ra, thì cơ bản cô ta rất ít khi chủ động quan tâm đ ến những bạn học nhỏ trong lớp.

Mà mấy giáo viên khác cũng không dám nói gì, bởi cô ta là con gái của hiệu trưởng nhà trẻ, dù có giận họ cũng không dám nói.

Lúc Quan Triều Viễn đến bên ngoài phòng học của Quan Tử Việt, anh thấy ngay một cô giáo trẻ tuổi đi ra khỏi lớp, nổi giận đùng đùng, trong tay còn cầm điện thoại: “Tôi nói này họ Cao, anh nghĩ mình là gì đấy, đừng tưởng là mình biết đánh cái guitar thôi là giỏi lắm!”

“Tôi nói cho anh biết, có rất nhiều đàn ông theo đuổi tôi, anh tính là cái gì!”

“Vất vả lắm mới đi được, anh còn thở hổn hển nói với tôi là mình đang tập máy chạy bộ?”

“Mẹ kiếp, anh đừng nghĩ tôi là đồ ngốc!”

Hiệu quả cách âm trong điện thoại cô ta không tốt lắm, nên cả Quan Triều Viễn đứng ở xa cũng có thể nghe loáng thoáng được tiếng mắng chửi ở đầu bên kia điện thoại: “Đúng, ông mày thích vậy đấy! Lúc cô lên giường tôi không phải cô cũng biết tôi đã có bạn gái rồi sao? Cô cho là năng lực của mình tốt lắm à?”

“Nếu cô không chấp nhận được, vậy thì chia tay đi!”

Cô giáo Bạch cũng chỉ là một thiếu nữ mười tám, mười chín tuổi. Vậy nên, bị bạn trai mình lăng nhục một chút như vậy, hốc mắt cô ta đã ửng đỏ: ‘Họ Cao kia, anh!”

Cô ta còn chưa nói xong, điện thoại đã bị ngắt máy ngay lập tức.

Cô ta giận đến run cả người, trực tiếp quăng điện thoại thật mạnh xuống mặt đất: ‘Họ Cao kia, anh sẽ không được chết tử tết”

Chỉ nghe một tiếng “bốp’ vang lên, di động bốn mảnh tứ tung.

Cô giáo Bạch ngẩng đầu lên, lại phát hiện ra cách mình không xa, khoảng bốn, năm mét có một người đàn ông đang đứng.

Thoạt nhìn, vóc dáng người đàn ông kia cũng gần một mét chín.

Trên người anh là một cái áo ba-đờ-xuy màu nâu đất, rất có hàm xúc.
 
Chương 4499


Chương 4499

Đặc biệt hơn chính là khuôn mặt không chút biểu cảm kia: Ngũ quan thâm thúy mà mê người, ánh mắt sâu thảm mà lạnh như băng.

Anh cứ đứng ở đó như thế, không nói lời nào. Toàn thân anh tỏa ra hơi thở hormone, cũng đủ khiến cho hàng nghìn, hàng vạn cô gái chết mệt.

Cô giáo Bạch lập tức nhìn đến ngây ra, thậm chí cô ta cũng quên mất chuyện mình vừa chia tay với bạn trai xong.

Giờ này khắc này, trong đầu óc cô ta chỉ có một suy nghĩ: Mẹ ơi, người đàn ông này đẹp trai quái Dù sao tuổi của cô giáo Bạch này cũng còn nhỏ, nên sự ham mê dưới đáy mắt căn bản là không che giấu được.

Mà thứ Quan Triều Viễn không thích nhất chính là có người phụ nữ khác ngoài Tô Lam nhìn mình với ánh mắt này.

Anh lắng lặng nhíu mày lại, giọng nói lạnh như băng: “Xin hỏi, cô là cô giáo Bạch à?”

Ông trời của con ơi, giọng anh ấy siêu hay, hoàn toàn là mẫu hình cô ta hằng ao ước!

Quan Triều Viễn thấy cô ta không có phản ứng, giọng nói càng thêm lạnh như băng: “Cô giáo này, tôi đến để đón Quan Tử Việt!”

Mãi một lúc sau, cô giáo Bạch mới hồi hồn lại được.

Cô ta ho khan hai tiếng, có hơi xấu hổ, trên mặt nổi lên một mảnh đỏ ửng: “Xin chào, xin hỏi anh là?”

Quan Triều Viễn thản nhiên trả lời: “Tôi là cha của Quan Tử Việt, ban nãy tôi có gọi điện thoại cho cô, chiều nay tôi xin cho nó nghỉ phép.”

“A, cha của Tử Việt phải không?

Được được, tôi sẽ đưa bạn nhỏ ra ngay, anh chờ cháu một lát!”

Cô giáo Bạch luống cuống tay chân, quay người sang một hướng khác.

Cô ta đang chuẩn bị rời đi, nhưng bông cô ta nhớ đến điều gì đó.

Cô ta vội vã quay người đi đến trước mặt Quan Triều Viễn, lượm cái di động đã bị quăng bể tứ tung kia lên.

Động tác nhặt di động của cô ta vô cùng tao nhã, cũng vô cùng từ tốn.

Tuy tuổi cô ta còn rất nhỏ, nhưng tư tưởng lại vô cùng trưởng thành.

Cô ta biết bản thân có ưu thế gì.

Ví dụ như, giữa đám bạn bè cùng trang lứa, vóc dáng của cô ta có thể nói là vô cùng xuất sắc.

Trước công sau thủ, chân dài eo thon.

Tên bạn trai biết đàn Guitar kia cũng yêu cô ta vì vóc dáng.

Lúc cô giáo Bạch cúi xuống nhặt đồ, cô ta cố ý khép hai tay lại, để cái áo rộng rãi thỏng xuống dưới, khiến bên trong như ẩn như hiện.

Động tác này của cô ta dừng lại khoảng bốn, năm giây.

Sau đó cô ta đứng dậy vô cùng tự nhiên.

Tuổi cô ta không lớn, nhưng lại vô cùng thông hiểu bản tính mê sắc của đàn ông.

Đàn ông thích gái trẻ, càng thích vóc dáng đẹp.

Chắc chắn hành động ban nãy của cô ta có thể lưu lại cho anh một ấn tượng vô cùng sâu sắc.
 
Chương 4500


Chương 4500

Nghĩ đến đây, sự thương tâm vì vừa chia tay của cô giáo Bạch lập tức trôi đi không còn bóng dáng.

Bởi lẽ, dường như cô ta đã tìm được mục tiêu mới!

Cha của Quan Tử Việt không chỉ đẹp trai mà còn vô cùng quyến rũ.

Chỉ cần nhìn một người quần áo kia của anh thôi, cũng đủ để biết chắc chắn điều kiện gia đình anh không tệ.

Huống chỉ anh còn tự đến nhà trẻ đón Quan Tử Việt.

Chuyện này chứng tỏ nhất định anh là một người đàn ông rất quan tâm gia đình.

Cô giáo Bạch vừa xoay người đi vào trong lớp, trong não lại bắt đầu tính toán thật nhanh.

Lúc còn vị thành niên cô ta từng có mấy người bạn trai, chỉ là phần lớn đều không bệnh mà kết thúc.

Dù sao mấy người đàn ông đó cũng rất trẻ tuổi, chỉ muốn quen chơi mà thôi.

Hoặc là mấy người đối xử tốt với cô †a thì không có năng lực kinh tế gì cả.

Vậy nên, cuối cùng hai người cũng chỉ có thể lấy chia tay chấm dứt.

Bây giờ vất vả lắm cô ta mới gặp được một người đàn ông vừa đẹp trai, nhiều tiền, lại quan tâm gia đình.

Cô ta phải nghĩ ra cách gì đó tạo ra chút cơ hội mới được!

“Bạn nhỏ Quan Tử Việt, xin hỏi một chút, ai là bạn nhỏ Quan Tử Việt nhỉ?”

Cô giáo Bạch, người vẫn luôn không quan tâm gì đến các bạn nhỏ trong lớp học, bỗng gọi tên của Quan Tử Việt vô cùng thân thiết.

Chuyện này khiến cho các giáo viên khác lập tức ngẩn ra.

Một giáo viên đi đến, chỉ vào một cậu nhóc nhỏ có bộ dạng rất được trong góc sáng sủa: ‘Cô giáo Bạch, em ấy là Quan Tử Việt đấy!”

Cô giáo Bạch vừa thấy Quan Tử Việt, hai mắt lập tức sáng lên.

Một cậu nhóc trông rất được, có bảy, tám phần là giống với cha cậu.

Tuy là cô giáo Bạch không đọc được nhiều sách lắm, nhưng lại thuộc tên các nhãn hiệu xa xỉ như lòng bàn tay.

Tùy tiện lấy một món thời trang trẻ em mà Quan Tử Việt đang mặc trên người ra cũng đủ trả lương cho cô ta một năm.

Thì ra nhà bọn họ thật sự rất giàu có!

Hai mắt cô giáo Bạch sáng lấp lánh.

Cô ta mỉm cười, thong thả đi đến trước mặt Quan Tử Việt: ‘Bạn học nhỏ Quan Tử Việt, cha con đến đón con tan học đấy!”

Trước nay thằng bé Quan Tử Việt này luôn vô cùng cao ngạo lạnh lùng. Cậu vừa quay đầu lại đã nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười vô cùng quyến rũ kia của cô giáo Bạch, trong mắt liền hiện ra một biểu cảm vô cùng chán ghét: ‘À!”

Cả một tiếng ‘dạ” cũng không có?

Cô giáo Bạch không hề biết, trong lớp học này, Quan Tử Việt đối xử với ai cũng là bộ dáng lạnh như băng.

Nếu đổi lại là bình thường, có ai dám dùng thái độ này với cô ta, cô giáo Bạch đã mắng to từ lâu.

Nhưng hôm nay không giống vậy, bây giờ ba của Quan Tử Việt đang đợi bên ngoài đấy!
 
Chương 4501


Chương 4501

Mắt cô giáo Bạch đảo vòng, cô ta quay người định bế Quan Tử Việt lên: ‘Lại đây, để cô bồng con ra ngoài!”

Chỉ là cô ta còn chưa đụng đến Quan Tử Việt, đã nhìn thấy thằng bé kia trực tiếp đưa tay ra ngăn lại, né đi.

“Thằng nhóc này, con làm sao thế hả? Cô bồng con là muốn tốt cho con thôi!”

Cứ cho là cô ta có cảm tình tốt với ba của Quan Tử Việt đi, nhưng vì như thế mà bị một thăng nhóc thối… đúng là đáng ghét!

Trong phút chốc, tính cách của cô †a cũng có hơi khó áp chế được.

Nhưng ai ngờ đâu, thằng nhóc Quan Tử Việt kia cũng không nhượng bộ.

Cậu nhóc đưa tay đút vào túi mình, vô cùng lạnh lùng, sau đó ghét bỏ nhìn cô ta một cái: ‘Cô giáo Bạch, cô vừa mới chia tay phải không? Sao em thấy tâm trạng của cô còn tốt quá vậy?”



Suýt chút nữa cô giáo Bạch đã phun ra một ngụm máu.

Cô ta không dám tin, quay lại nhìn về phía giáo viên giúp đỡ kia, ánh mắt sợ hãi như đang hỏi: Thằng nhóc thối này thật sự mới có ba bốn tuổi thôi đấy à?

Vị giáo viên kia đã làm ở lớp học được một thời gian dài, nên cơ bản cô ấy hiểu biết từng cá tính của đứa bé một.

Đối với phản ứng sẽ có này của Quan Tử Việt, cô ấy đã sớm thấy, nhưng không thể trách.

Vì thế, cô ấy mỉm cười bước lên trước, giải thích với cô giáo Bạch: “Nó vốn như vậy đó, trưởng thành sớm hơn mấy đứa nhỏ khác. Từ lúc mới bắt đầu vào nhà trẻ của chúng ta, nó đã không quan tâm ai rồi, còn ngày nào cũng muốn chạy trốn!”

“Sau đó nghe nói là vì nó thua đố với cha nó, nên nó mới chịu ngoan ngoãn ở lại trong này. Nhưng mà tóm lại nó cũng chỉ là một đứa bé thôi, cô cũng đừng chấp nhặt với nó làm gì!”

“Nó trưởng thành sớm? Tôi cũng trưởng thành sớm đấy, thật lài”

Cô giáo Bạch liếc giáo viên giúp việc kia một cái, nhanh chóng quay người đi qua đó.

Dù sao cũng chỉ là một thằng nhóc thối ba, bốn tuổi thôi.

Muốn lôi kéo, làm quen với nó, đơn giản chỉ cần mua chút đồ ăn, dẫn nó đi chơi là được mà?

Nào có phức tạp như vậy?

Khi cậu bạn nhỏ Quan Tử Việt đi ra khỏi lớp học, cậu liếc mắt một cái đã thấy Quan Triều Viễn đang đứng ở cửa.

Mà cậu cũng không vui vẻ chạy đến như những bạn học nhỏ khác, trái lại vẻ mặt cậu vô cùng bình tĩnh, cậu im lặng, đi thong thả đến bên cạnh cha, chủ động nắm lấy bàn tay to của cha: “Cha ơi, chúng ta có thể đi rồi!”

Quan Triều Viễn khẽ gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.

Tuy nhiên, bước chân bên dưới của anh còn chưa nhấc lên, bỗng nghe phía sau lưng truyền đến một trận tiếng nói dồn dập: ‘Cha của Tử Việt, phiền anh đợi một lát!”

Quan Triều Viễn ngừng bước chân lại, quay đầu nhìn qua.

Chỉ thấy cô giáo Bạch thở hổn hển chạy đến, mỉm cười ngồi xuống trước mặt Quan Tử Việt.
 
Chương 4502


Chương 4502

Vì vừa chạy rất vội vã nên trên mặt cô ta có phần hơi đỏ lên, quần áo cũng có chút hỗn độn.

Vạt áo vốn hơi rộng mở lại hạ xuống thêm một ít.

Quan Triều Viễn đứng ở nơi đó, chỉ cần cúi đầu nhìn một cái là thấy được khe rãnh thật sâu kia.

Chỉ hình như cô giáo Bạch không tự phát hiện ra được điều này.

Cô ta mỉm cười, đưa tay chuẩn bị kéo Quan Tử Việt.

Nhưng cậu nhóc nhỏ này lại vô cùng không phối hợp.

Cậu thản nhiên lùi ra sau vài bước, khiến cô giáo Bạch quơ vào khoảng không.

“Cô giáo Bạch, có chuyện gì sao?”

Không chạm vào được Quan Tử Việt, trên mặt cô giáo Bạch hiện ra một nụ cười xấu hổ.

Chỉ là, một lát sau, cô ta lại quay về với vẻ bình tĩnh ban đầu.

Cô ta mỉm cười lấy từ trong túi ra một cây kẹo m út, nói: “Đây, đây là của cô giáo Bạch tặng cho con đấy!”

Quan Tử Việt nhìn cây kẹo m út kia trong tay cô ta, sắc mặt lập tức trở nên có phần khó coi.

Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn, biểu cảm vô cùng bối rối.

Vì cậu nhóc rất giống Quan Triều Viễn, từ nhỏ đã không thích ăn đồ ăn vặt.

Đặc biệt là mấy món đồ ngọt.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nhưng Quan Triều Viễn đã đặt ra cho cậu một quy định.

Đó là dù có không phải món mình thích, lúc từ chối cậu cũng phải vô cùng lễ phép mới được.

Nhưng bây giờ không biết vì sao, Quan Tử Việt đột nhiên có suy nghĩ muốn phá vỡ quy tắc này.

Vì cô giáo Bạch này thật sự trông rất đáng ghét Mà cô giáo Bạch lại hiểu lầm suy nghĩ của Quan Tử Việt.

Cô ta thấy cậu quay đầu nhìn Quan Triều Viễn, cho là cậu đang hỏi ý cha mình.

Vì thế cô ta bày ra thái độ của một chủ nhiệm lớp, mạnh mẽ đưa kẹo m út đến trước mặt Quan Tử Việt: “Bạn học nhỏ Tử Việt, con đừng sợ hãi, đây là của cô cho con, thích ăn thì con cứ nhận đi!”

Cô ta vừa nói lời này, vừa ngẩng đầu nhìn thoáng qua Quan Triều Viễn.

Vừa mới ban nấy, cô ta phát hiện ra hình như Quan Triều Viễn cũng đang nhìn mình.

Lòng cô ta khẽ run lên, cô giáo Bạch nở một nụ cười mà cô ta tự cho là quyến rũ: “Yên tâm đi, nhất định cha con sẽ không từ chối ý tốt của cô đâu!”

Ánh mắt thản nhiên của Quan Triều Viễn cứ nhìn vị giáo viên trẻ tuổi này như thế.

Loại “ngôi sao diễn xuất” này anh ta đã từng gặp không ít, lần này đối với anh nó chỉ là một trò đùa.

Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt thắc mắc của con trai dành cho mình, khóe miệng Quan Triều Viễn nhếch lên một cái: “Con muốn xử lý thế nào thì con cứ làm thế đó đi!”

Cô giáo Bạch nghe xong lời này, trong lòng vui vẻ.

Có vẻ như lời anh vừa nói ra là cho Quan Tử Việt, nhưng nó lại mang một ít ám hiệu.

Quan Triều Viễn đáp lại như vậy, có phải anh đã bị cô ta hấp dẫn rồi không?

Cùng lúc đó, sau khi được cha mình cho phép, hai mắt Quan Tử Việt sáng lên.

Cậu nhóc bèn cầm lấy kẹo m út cô giáo Bạch đưa cho.
 
Chương 4503


Chương 4503

“A, vậy được rồi nhé! Nếu con đã thích ăn thì cứ cầm đi, tuyệt đối đừng khách sáo với cô…”

Tuy nhiên, cô giáo Bạch còn chưa nói xong, cô ta đã nhìn thấy bạn học nhỏ Quan Tử Việt lạnh lùng quay người sang một hướng khác, đi vài bước đến thùng rác cuối hành lang kia.

Sau đó cậu ném kẹo m út vào bên trong không chút do dự.

Biểu cảm trên mặt cô giáo Bạch lập tức tối sâm xuống.

Sau khi cô ta ngây ra một chút, cô †a đứng dậy, âm điệu cao lên: ‘Quan Tử Việt, con đang làm gì vậy?”

Quan Tử Việt đã thản nhiên đi đến, đứng bên cạnh người Quan Triều Viễn vô cùng vô tội: “Cha ơi, con nhớ cha đã từng nới với con, nếu có ai đó đưa cho con cái gì con không thích, con muốn từ chối cũng phải lịch sự, đúng không ạ?”

Quan Triều Viễn gật gật đầu: “Đúng vậy!”

Lúc nhìn thấy mặt của cô giáo Bạch hoàn toàn sâm xuống, Quan Triều Viễn lại bồi thêm một câu: “Nhưng mà cha cũng có nhớ, sau khi nói xong câu đó, cha còn nói thêm cho con một câu.”

“Nếu thật sự con gặp cái gì đó đáng ghét, con cứ ném thẳng đi, không cần khách sáo.”

Quan Tử Việt quay đầu nhìn về phía cô giáo Bạch vô cùng vô tội.

“Cô giáo Bạch, cô thấy rồi đúng không ạ? Thứ cô tặng đúng là đáng ghét!”

Nói xong lời này, cậu nhóc cũng lười liếc lại khuôn mặt xanh mét kia của cô ta.

Cậu nắm tay Quan Triều Viễn đi mất.

Nhìn theo bóng dáng hai cha con bọn họ rời đi, cô giáo Bạch giận dữ đến run rẩy cả người.

Cô ta hận không thể trực tiếp tìm cái lỗ chui xuống.

Cho đến hiện tại, cô ta vẫn không hiểu vì sao Quan Tử Việt lại không cho mình mặt mũi như vậy.

Cô ta hoàn toàn là vì nhìn mặt của | Quan Triều Viễn để làm việc.

“Chỉ là một thằng nhãi thối ba bốn tuổi thôi, tao không tin tao không trị được mày! Không phải mày không cho tao lôi kéo, làm quen với ba mày sao?

Vậy sau nay tao càng phải lôi kéo, làm quen với ba mày mỗi ngày!”

“Sớm muộn gì cũng có một ngày †ao trở thành mẹ kế của mày, xem tao xử lý mày thế nào!”

Cô giáo Bạch ném ra những lời này, nổi giận đùng đùng, quay người vọt vào trong lớp học.

Lớp học mới ban nấy còn náo nhiệt ồn ào, cũng vì sự giận dữ của cô ta mà lập tức trở nên im lặng.

Mấy bạn học nhỏ trong lớp và mấy giáo viên đều nhìn cô ta đầy nghi ngờ.

Cô giáo Bạch giận dữ trừng mắt liếc bọn họ một cái: “Nhìn cái gì đó, có gì hay à?”

Mọi người đều quay đi, không nói thêm gì nữa.

Mà ở bên kia, hai người Quan Triều Viễn và Quan Tử Việt đi từ cửa lớn nhà trẻ ra ngoài. Quan Tử Việt có thể nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen đang đỗ ở bên đường, Tô Lam đã hạ cửa kính xe xuống, mỉm cười vẫy chào với họ.

“Con trai, chuyện ban nấy cha nói với con, không được nói ra với mẹ conl”

Quan Tử Việt liếc cha của mình một cái, sau đó lắc đầu đầy bất đắc dĩ, bộ dáng vô cùng đau đớn: “Đúng là sắc đẹp hại người khủng khiếp!
 
Chương 4504


Chương 4504

Quan Triều Viễn: “…”

Nhìn Quan Triều Viễn dẫn cậu nhóc kia lên xe, Tô Lam quay đầu lại nhìn về phía con trai đang ngoan ngoãn tựa vào ghế trẻ em: “Bạn nhỏ Quan Tử Việt, hôm nay con ở nhà trẻ có vui không?”

Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn kia của Quan Tử Việt nhíu lại thành một đống.

Cậu nhóc nhìn về phía Tô Lam đầy hoang mang, không tin được cô lại hỏi vấn đề vô cùng ngu ngốc này: ‘Mẹ, mẹ cũng đừng quên vì sao mà con phải đến nhà trẻ, mẹ cảm thấy con sẽ vui vẻ à?”

Được rồi, vì chuyện này đã qua lâu rồi, vậy nên suýt chút nữa là Tô Lam đã quên chuyện vốn dĩ con trai mình không thích nhà trẻ.

Nếu không phải vì thua đố với cha cậu, bây giờ cậu cũng không thể ngoan ngoãn đi nhà trẻ như vậy.

“Được rồi. Nếu con đã nói như vậy, vậy mẹ cũng không hỏi nữa.”

Tô Lam bất đắc dĩ ngồi ngay ngắn lại, thắt dây an toàn vào, nhìn sang Quan Triều Viễn đã khởi động xe: ‘Chồng à, anh nói xem rốt cuộc là thằng bé này giống ai vậy? Hai người chúng ta có khó ở chung như vậy à?”

Đối mặt với vấn đề của vợ mình, sau khi suy nghĩ một chút, Quan Triều Viễn nói: “Có thể vì nó là được nhặt về đi.”

Nếu đổi lại là mấy bạn nhỏ khác, chắc chắn sau khi nghe được những lời này của cha mẹ, chúng sẽ sợ hãi đến mức gào khóc kinh hồn táng đảm.

Tuy nhiên, sau khi bạn nhỏ Quan Tử Việt của chúng ta nghe được, thậm chí cả mi mắt cũng không nâng lên một chút.

“Ha ha!” Cậu nhóc cúi đầu châm chọc một tiếng, quay đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ: “Cha à, nếu cha cho là nói như thế có thể hù dọa được con, thì cha đúng là ngây thơ quá rồi!”

Quan Tử Việt chống cằm mình nhìn cha mẹ ở hàng ghế trước, chỉ cảm thấy đầu mình nhức nhối.

Thần kinh của mẹ không được tự nhiên không nói, cứ coi như mẹ là một người bình thường đi, nhưng còn ông ba núi băng nhà mình kia thì sao?

Chỉ cần tâm trạng không tốt, chắc chắn đất trong phạm vi vài mét sẽ bị lửa giận của ông làm cháy không còn ngọn cỏ nào.

Tính cách vừa tệ hại vừa đáng ghét như thế, sợ là cũng chỉ có mẹ mình thấy “người tình trong mắt hóa Tây Thi”, nên mới không cảm thấy ông khó ở chung điI Vì để dời đi sự chú ý của con trai mình, Tô Lam bắt đầu tán gẫu câu được câu không với cậu: “Bạn học nhỏ Quan Tử Việt, hôm nay cha mẹ tính sẽ cho con và anh chị một ngạc nhiên bất ngờ đấy, cha mẹ sẽ đưa các con đến một nơi chơi rất vui. Các con có biết là chỗ nào không?”

Ánh mắt Quan Tử Việt vẫn dừng bên ngoài cửa sổ, đầu cũng không quay vào chút nào: “Tuy trước nay con không có chút vui thích gì với công viên Disneyland, nhưng thấy mấy người phấn chấn vui vẻ như thế, thật ra con có thể cố gắng đi cùng mọi người đấy!”

Tô Duy Hưng ở bên cạnh gật đầu phụ họa.

Chỉ có một mình Tô Mỹ Chi vẫn không hiểu ra sao: “Lạ quá, em trai à, hình như mẹ chưa nói với chúng ta là chúng ta đang đi đâu mà? Sao hai người đã biết mà nói rồi?”

Tương tự, Tô Lam nghe xong lời này cũng sửng sốt đến mức trật khớp: “Phải đó, không phải mẹ chưa nói à, sao các con đã biết chúng ta đang đi đâu rồi?”

Quan Tử Việt chỉ vào tập giới thiệu ở sau xe vô cùng vô tội: “Mẹ à, tuy là con chỉ mới học mẫu giáo thôi, nhưng con cũng có biết khu vui chơi Disneyland đó đấy!”

Vẻ mặt Tô Lam cạn lời.
 
Chương 4505


Chương 4505

Haizz, vốn trong nhà đã có một ông chồng chỉ số thông minh siêu cao và một đứa con chỉ số thông minh phá hoại rồi, bây giờ lại nhiều thêm một quỷ nhỏ cũng thông minh nữa. Tính ra, trong nhà cũng chỉ có cô và con gái là bị thiếu khuyết chỉ số thông minh, thật sự là khiến người ta xấu hổi Vậy nên, không phải hai thằng con trai di truyền theo ba, còn con gái di truyền chỉ số thông minh của cô chứ?

Tô Lam cạn lời, quay người lại, quyết định dọc đường đi này sẽ không nói tiến hành chuyện với con trai của mình nữa.

Bởi vì lân nào cô cũng không thoát được vận mệnh bị dập.

Nếu cứ như vậy, còn không bằng tự im lặng, một cô gái xinh đẹp thì biết im lặng đấy!

Từ trường mẫu giáo đến khu vui chơi Disneyland cũng phải mất khoảng hơn nửa tiếng đi xe.

Trước khi chịu sự dạy dõ, thỉnh thoảng Tô Lam sẽ nói mấy câu với Quan Triều Viễn, nhưng cuối cùng cô cũng không tự mình chuốc khổ vào người.

Đợi bọn họ đến được khu vui chơi Disneyland thì đã là chuyện của hơn nửa tiếng sau đó.

Không thể không nói, từ lúc bắt đầu mới khai trương, người đến khu vui chơi Disneyland đã bùng nổ.

Sóng người buổi sáng đi rồi, giữa trưa vẫn chật ních như cũ.

Vì Quan Triều Viễn đã chuẩn bị từ trước, nên anh tìm được vị trí đỗ xe rất dễ dàng, sau đó anh đưa Tô Lam và mấy đứa nhỏ đi cổng VỊP vào khu vui chơi.

Vốn là bọn họ tính đưa mấy đứa nhỏ đến đây chơi, tuy nhiên, sau khi một nhà bọn họ đi vào khu vui chơi Disneyland, anh lại phát hiện ra chỉ có một mình Tô Lam là vui vẻ như một đứa trẻ.

Cô không ngừng nhìn hết Đông rồi nhìn sang Tây, phải chơi ngay cái này, thử ngay cái kia.

Bạn nhỏ Quan Tử Việt nắm tay cha mình, vẻ mặt nhìn Tô Lam không biểu cảm: “Cha ơi, cha chắc chắn là hôm nay cha định đưa chúng con đến công viên chơi đấy à?”

“Hình như anh chị không có hứng thú với mấy trò chơi này chút nào, con cũng vậy.”

Quan Triều Viễn nhìn bóng dáng vui vẻ của Tô Lam, khẽ nhíu mày: “Có thể là cha nhầm lẫn gì đó rồi.”

Sau đó, trong suốt thời gian khoảng một tiếng, bọn Quan Triều Viễn và Quan Tử Việt cứ thế mà im lặng theo sao Tô Lam, nhìn cô chơi đùa vui vẻ như một đứa bé.

Sau khi đợi cô mệt rồi, Quan Tử Việt mới kéo tay của Quan Triều Viễn: “Cha ơi, hình như vợ của cha đã chơi chán rồi đó, có phải bây giờ nên đến lượt chúng ta rồi không?”

Sau khi Tô Lam ở bên cạnh nghe xong lời này, khuôn mặt “già nua”

không kìm được mà đỏ lên: “Mấy người muốn đi đâu chơi nào? Mẹ đưa các con đi”

Tô Mỹ Chi nghe nói ở gần đây có mở một đạo quán Taekwondo, nên xung phong đi qua đó.

Quan Triều Viễn lo lắng bèn bảo Tô Duy Hưng đi theo bên cạnh.

Vậy nên, sau đó cũng chỉ còn lại một mình Quan Tử Việt là chưa được sắp xếp.

Chỉ thấy cậu đưa tay lấy cuốn giới thiệu kia ra khỏi túi xách nhỏ của mình, mở nó ra, còn rất nghiêm túc quan sát những hình ảnh bên trên, sau đó chỉ chỉ nhẹ vào một trang: “Không phải cha đã †ìm được chỗ cho con từ sớm rồi sao?”

“Là do mẹ ham chơi quá nên trễ nãi thời gian mà thôi!”

Vẻ mặt già nua của Tô Lam lại đỏ lên, cô che mặt mình đi bằng cây kẹo que siêu to: “Ai cha, hình như bảo tàng Khoa học Công nghệ cũng cách nơi này không xa đấy, chúng ta đi xem thử đi!”
 
Chương 4506


Chương 4506

Vừa nói xong, Tô Lam xung phong nhấc chân trước, chạy trối chết.

Quan Tử Việt nhìn theo bóng dáng xám xịt của bà mẹ nhà mình, lắc đầu hết cách, bộ dạng như ở trên người khác: “Cha à, khẩu vị của cha thật sự khiến người ta ái ngại đấy!”

“Không được nói mẹ con như vậy!”

Một tay Quan Triều Viễn bế Quan Tử Việt đứng lên, đưa tay búng lên trán cậu một cái: ‘Bây giờ nói mấy lời này hơi sớm, nói không chừng sau này người vợ con tìm được còn ngốc hơn mẹ con nữa đấy!”

Quan Tử Việt không nói gì, quay người trợn mắt lên thật to: ‘Con mới không cần tìm vợ đấy, con gái là phiền phức nhất!”

Quan Triều Viễn lạnh lùng quét mắt liếc con trai nhà mình một cái, trong lòng âm thầm lắc đầu.

Con trai à, con vẫn còn non và xanh lắm!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Với cái bê ngoài, rồi tính cách này của con, thật sự là như một khuôn đúc ra từ ông cha này của con đấy!

Xem ra sau này bạn gái con tìm được sợ là cũng không tốt hơn được bao nhiêu đâu!

Kết quả là, một nhà ba người bọn họ cứ thế chậm rãi xuất phát đi về phía bảo tàng Khoa học Công nghệ.

Tô Lam đi trước mở đường, Quan Triều Viễn ôm Quan Tử Việt đi theo sau.

Vóc dáng của hai người Quan Triều Viễn và Tô Lam không hề tệ, hơn nữa nhan sắc của một nhà ba người bọn họ đều rất cao. Vậy nên, dọc đường đi này, thỉnh thoảng họ sẽ khiến một số người ghé mắt lại nhìn.

Mắt thấy bọn họ sắp đến bảo tàng Khoa học Công nghệ rồi, bước chân của Tô Lam đi ở phía trước bỗng đột ngột dừng lại.

Cô quay đầu lại nhìn một cái có vẻ nghỉ ngờ.

Quan Triều Viễn nhìn thấy phản ứng này của cô thì cũng ngừng bước chân lại theo: “Sao vậy em?”

Tô Lam nhíu mày liếc nhìn bốn phía, đánh giá một phen: “Chồng ơi, ban nãy anh có nghe thấy ai gọi em không?”

Vì xuất thân là bộ đội đặc chủng, nên ngũ quan của Quan Triều Viễn cũng vô cùng tinh nhạy. Nhưng dọc theo đường đi này, vì thật sự bên cạnh có quá nhiều người, quá ồn ào, nên anh thật sự không nghe tiếng nói gì cả.

Vì vậy, sau khi nhíu mày nhìn quanh bốn phía, anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có.”

Tô Lam nhíu mày.

Cô quay đầu lại nhìn xung quanh một phen, có phần lo lắng: “Nhưng sao em cảm thấy hình như ban nấy có người gọi em nhỉ?”

Bạn nhỏ Quan Tử Việt nhíu mày, nhìn bộ dạng mặt mũi hoang mang kia của mẹ mình: “Mẹ, có phải ban nãy lúc chơi cái búa lớn kia, mẹ bị choáng váng nên sinh ra ảo giác rôi không?”

Trò gọi là “cây búa lớn” chính là ba mươi người ngồi trên một cỗ máy giống máy trộn lộn qua lộn lại. Cha con Quan Triều Viễn bọn họ cảm thấy vô cùng nhàm chán, nhưng Tô Lam lại vô cùng thích thú, ngồi liên tục hai vòng, thậm chí lúc xuống đến nơi, suýt chút nữa cô đã nhũn chân té xuống đất.

Tô Lam nhíu mày vô cùng nghi ngờ: ‘Là thế thật à?”

Sau khi cô xác nhận một hồi, phát hiện ra hình như xung quanh không có ai gọi mình cả, lúc này cô mới nhún vai | bất đắc dĩ: “Được rồi, có thể là em nghe nhầm thật!”

Sau khi nói xong lời này, Tô Lam liền xoay người đi đến bên cạnh Quan Triều Viễn, đi vào trong bảo tàng Khoa học Công nghệ cùng với anh.
 
Chương 4507


Chương 4507

Nhưng cô không hề biết, chân trước bọn họ vừa vào trong bảo tàng Khoa học Công nghệ, thì ở lối rẽ ngay cửa, có một cô gái nhỏ nghiêng ngả lao vọt ra ngoài: “Dì Tô Lam, dì Tô Lam, cứu con… AI”

Cả người cô bé rất bẩn thỉu, ngay cả đầu tóc cũng rối tung lên.

Cô bé lao đến từ lối rẽ, nhưng còn chưa chạy được hai bước thì đã té ngã trên đất vì chân loạng choạng.

“Hu hu hu…”

Sau đó cô bé muốn đứng dậy, nhưng cô bé phát hiện ra tất trên đùi phải của mình đã bắt đầu đổ máu.

Vì đã đói bụng vài ngày, vốn cô bé đã không có chút sức nào, bây giờ lại thêm một cú ngã này nữa, nó càng khiến cô bé không đứng dậy được.

Ngay sau đó, bỗng nhiên từ đầu lối rẽ kia truyền đến một giọng nói vô cùng khô khan hung ác: “Con nhãi ranh, quân tạp chủng. Tao có ý tốt đưa mày đi chơi, mày còn dám chạy?”

“Xem bà có đánh gấy chân của mày không!”

Vừa nghe thấy giọng nói này, cô bé ngã trên đất như bị hoảng sợ khủng khiếp. Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch kia như mất đi tất cả huyết sắc.

Cả người cô bé run lên, cũng không biết cô bé lấy khí lực từ đâu, lại vùng đứng dậy.

Cô bé vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai, còn đeo khẩu trang.

Bà ta giương nanh múa vuốt chồm tới cô bé.

“AI”

Cô bé hoảng sợ hét to một tiếng, quay người bỏ chạy.

Nhưng vì chân còn bị thương, cô bé còn chưa chạy được mấy bước đã bị người phụ nữ phía sau tóm lấy áo một phen.

“Tạp chủng nhỏ, mày còn dám chạy?” Giọng nói của người phụ nữ khàn đặc mà chói tai.

Tay phải bà ta tóm mạnh một cái, hai chân cô bé xa mặt đất, treo lên giữa không trung.

Chỉ nghe một tiếng “bốp””, bà ta tiến lên quăng ra một cái tát không chút do dự.

Cái tát này khiến hai mắt cô bé trợn †o thẳng lên, hôn mê bất tỉnh.

Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn kia sưng lên.

Cũng ngay sau đó, dường như có mấy người ở bên cạnh nhận thấy tình huống ở đây có phần không đúng. Có một số người vây lại đây hỏi: ‘Cô bé này bị sao vậy?”

Người phụ nữ mặc đồ đen trừng mắt liếc bọn họ một cái.

Sau đó người bên cạnh mới phát hiện, trên mi mắt là thứ lộ ra bên ngoài duy nhất của người phụ nữ này tràn đầy vết sẹo.

Có thể đoán ra, khuôn mặt bên dưới khẩu trang kia đáng sợ như thế nào.

Đối mặt với sự chất vấn của người qua đường, bà ta đè thấp giọng, la lên vô cùng hung dữ: “Sao nào? Tôi dạy dỗ con gái của mình thì có vấn đề gì sao?”

Thì ra là con gái của bà tal Người qua đường thong dong nhìn bà ta một cái.
 
Chương 4508


Chương 4508

Vì mặt bị hủy, mi mắt của người phụ nữ này như dính lại với nhau, phần lớn đôi tròng trắng dã lộ ra bên ngoài, nhìn qua bà ta y như ma quỷ, liếc thêm một cái thôi cũng khiến người ta cảm thấy kh ủng bố.

“Cô bé tuổi còn nhỏ, mắng thêm một chút được rồi, đừng động thủ!”

Sau khi tùy tiện nói mấy câu như thế, những người đó đều xoay người đi ngay, lười xen vào chuyện bên này nhiều thêm nữa.

Một tay người phụ nữ ôm lấy cô bé đã ngất xỉu vào trong lòng mình. Bà ta cúi đầu nhìn thoáng qua má phải sưng lên của cô bé, đột nhiên như có chút hối hận: ‘Mày nói xem vì sao mày không chịu ngoan ngoãn nghe lời? Nếu mày ngoan ngoấn nghe lời, mày sẽ không bị đánh mài!”

Người phụ nữ vừa nói thâm vừa ôm lấy cô bé, quay người đi về phía cửa lớn bên kia.

“Vì sao? Vì sao các người đều không nghe lời như vậy?”

“Vì sao các người phải phản bội tôi?

Vì sao, vì sao ai cũng lừa gạt tôi?”

Người phụ nữ rống lên càng lúc càng lớn như bị tâm thần.

Dường như bà ta nhớ lại chuyện cũ gì đó không chịu nổi, ánh mắt lộ ra bên ngoài kia thấp thoáng ánh sáng hung dữ.

Mấy người qua đường nhìn thấy đều kinh hồn táng đảm.

Nhưng cô bé trong lòng bà ta đã sớm ngất đi mất, nếu không, nhất định cô bé đã bị sự hung thần ác sát của bà ta dọa cho sợ đến mức gào khóc.

“Vì sao? Vì sao các người có khuôn mặt hoàn mỹ, mà tôi chỉ có thể thừa nhận sự đau khổ hệt như quái vật này?”

Người phụ nữ vừa đi về phía trước vừa nhìn chằm chằm cô bé ở trong lòng đầy hung dữ.

Nếu không tính đến sự dơ bẩn mà lâu dài chưa được rửa đi, thì ngũ quan của cô bé vô cùng đoan chính, đặc biệt là đôi mắt to lấp lánh kia, còn phần lông mi cong vút dày rậm kia, còn cả đôi môi nhỏ nhắn kia nữa.

Quan trọng nhất là cô bé có tóc vàng mắt xanh, chính là dấu hiệu nhận ra người Âu Mỹ.

Trông cô bé tỉnh xảo đáng yêu như một búp bê.

“Lai căng nhỏ, nếu không phải có †ao mang mày về, mày đã chết ở ven đường từ sớm rồi! Nhưng sao mày vẫn thiếu tự trọng như vậy? Còn dám tiếp tục trốn chạy?”

Người phụ nữ vừa nói vừa vương tay phải ra, bóp thẳng vào cổ của cô gái nhỏ.

Vì mi mắt của cô ta đã sụp mất, còn dính lại với nhau, nên phần lớn con ngươi lộ hết ra ngoài.

Thoạt nhìn bộ dáng này vô cùng kh ủng bố.

Tay phải của bà ta siết lại càng chặt, siết lại càng chặt.

Vậy nên, vẻ mặt vốn có của cô gái nhỏ trong lòng kia dần dần đỏ lên, cuối cùng trở nên xanh tím.

Mắt thấy cô bé sắp không thở được nữa, thì ngay sau đó, bên tai bà ta đột nhiên truyên đến một loạt tiếng còi vô cùng to lớn.

“Bíp bíp…

Âm thanh chói tai kia khiến người phụ nữ giật mình.

Tay phải bà ta run lên, nhanh chóng buông cổ của cô bé ra.
 
Chương 4509


Chương 4509

Mắt thấy cô gái nhỏ sắp không thở được nữa, như là người thiếu nữa gặp được không khí.

Cô bé hít một hơi thật sâu, cuối cùng từ từ trở lại bình thường.

Sắc mặt cũng dần trở nên tươi đẹp.

“Bác gái này, lúc đi đường sao bà không chú ý vậy? Lúc ôm con đi đường còn huơ tay múa chân, không phải bà muốn chết chứ?”

Trên xe, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh giận dữ vươn đầu ra rống to với người phụ nữ.

May mà ban nấy anh ta thắng lại đúng lúc, nếu không, lần này mà lao đến, sợ là không chừng đã mất hai mạng người.

Người phụ nữ kia vừa nhìn thấy tài xế tóc vàng mắt xanh này, không biết vì sao bỗng mắt bà ta trở nên vô cùng sợ hãi. Bà ta vội vã kéo mũ của mình xuống, giải thích với vẻ hoang mang sợ hãi: “Xin lỗi nhiều, xin lỗi nhiều…”

Vừa nói, bà ta vừa ôm cô bé đã ngất xỉu chạy bay đi mất.

“Có chuyện gì vậy?

Từ trong ghế sau xe bảo mẫu truyền đến một giọng nói bình tĩnh của một người đàn ông.

Anh ấy mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái màu xám, ngũ quan đẹp đế vô cùng bình tĩnh.

Vì cú phanh gấp trước đó, dường như người vợ và con gái bên cạnh anh ấy đều đã bị hoảng sợ.

Tama vội vã quay đầu lại, mở miệng vô cùng có lỗi: “Đại ca, ban nấy có một bác kia ôm con vọt ra giữa đường, tôi xém đâm vào!”

“Đâm vào?”

Người đàn ông nhíu mày, thuận thế nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.

Chỉ thấy ở ven đường phía đối diện có một người phụ nữ mặc một bộ quần áo màu đen, trong lòng bà ta có một cô gái nhỏ khoảng bốn, năm tuổi. Bà ta hoảng loạn chạy như bay về phía con đường đối diện.

Vì người phụ nữ kia quay lưng về phía anh ấy, nên anh ấy cũng không nhìn rõ được bộ dáng của cô gái nhỏ nằm trong lòng bà ta.

Tama bật cười: ‘Đại ca yên tâm đi, ban nãy tôi mắng bà ta một tiếng bà ta đã chạy trối chết!”

“Duy Nam, nếu không có việc gì thì thôi đi anh. Chúng ta còn phải đưa Nhất Vi đến khu vui chơi Disneyland nữa, ở lại thêm chút nữa là chúng ta trễ giờ mất!”

Giọng nói dễ nghe vang lên bên tai.

Người vừa mở miệng nói chuyện không phải ai khác, đúng là Mộ Mẫn Loan.

Trong lòng cô ấy đang ôm Mộ Nhất Vi vừa bị hoảng sợ vì ngừng xe đột ngột, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.

Mộ Nhất Vi cũng rất những nhân vật bên trong khu vui chơi Disneyland.

Chỉ là vì thân phận Mộ Mẫn Loan đặc thù, bọn họ không có cách nào lộ mặt công khai ở bên ngoài.

Không ngờ hôm nay Tô Duy Nam lại đích thân muốn đưa bọn họ đến đây chơi.

Chuyện này khiến Mộ Nhất Vi rất vui vẻ.

Phải biết rằng, từ khi bọn họ đến thành phố Ninh Lâm, tâm nguyện lớn nhất chính là được đến khu giải trí Disneyland.
 
Chương 4510


Chương 4510

Còn cái còn lại là cha có thể trở về.

Bây giờ Tô Duy Nam đã hoàn thành toàn bộ nguyện vọng của cô bé.

Dọc theo đường đi này, Mộ Nhất Vị vui vẻ khoa chân múa tay vui sướng, cứ nâng mặt Tô Duy Nam lên hôn mãi không ngừng.

Bây giờ thành tựu lớn nhất của một người đàn ông có sự nghiệp thành công như Tô Duy Nam chính là khiến vợ con anh cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn.

Thật ra, muốn làm được hết những điều này cũng không khó, chỉ cần anh ấy nhính ra một chút thời gian ở bên cạnh bọn họ thêm là đủ rồi.

Nhìn thấy lúm đồng tiền như hoa kia của Mộ Nhất Vị, tay Tô Duy Nam bao lấy cô bé, ôm cô bé ngồi lên đùi của mình.

“Nhất Vi, con thích đến khu vui chơi Disneyland lắm à?”

Hai tay Mộ Nhất Vi ôm lấy cổ Tô Duy Nam, còn vô cùng thật thà mà suy nghĩ.

Sau khi im lặng trong vài giây, cô bé lắc đầu đầy nghiêm túc: “Cha ơi, thật ra Vi Vi cũng không muốn đến khu vui chơi Disneyland như vậy đâu.”

Vừa nghe xong lời này của Mộ Nhất Vi, trên mặt Mộ Mãn Loan lộ ra biểu cảm vô cùng ngạc nhiên: “Vi Vi, không phải trước đó con luôn nói mình rất muốn đến chơi ở khu công viên Disneyland sao?”

Mộ Mãn Loan rất hiểu con gái của mình, nên cô ấy biết chắc chắn con bé sẽ không nói dối.

Trước đó, vì để được đến khu giải trí Disneyland, Mộ Nhất Vi luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời còn làm loạn lên với cô ấy.

Vì trên người cô còn hợp đồng khống chết, nên cô không có cách nào lộ mặt trước công chúng.

Vì chuyện này, cô ấy vẫn luôn cảm thấy áy náy với con gái mình.

Bây giờ vất vả lắm Tô Duy Nam mới đồng ý đưa bọn họ đến khu giải trí Disneyland, cô lại không ngờ con gái mình nói ra những lời này.

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của cha mẹ, Mộ Nhất Vi tựa vào lòng Tô Duy Nam, vẻ mặt thỏa mãn.

“Tuy là con rất muốn đến khu giải trí Disneyland, nhưng con càng thích đi cùng với cha hơn!”

Nhìn nụ cười ẩn chứa sự nhung nhớ đẳng đẳng của Mộ Nhất Vi, áy náy trong lòng Mộ Mãn Loan càng ngày càng đậm hơn.

Lần đầu tiên, vẻ mặt của Tô Duy Nam lúc này cũng không thoải mái.

Lúc trước khi anh ấy chia tay với Mộ Mãn Loan, anh đã không biết cô mang thai. Hơn nữa, Mộ Mẫn Loan là một cô gái kiên cường như thế, trước nay cô ấy chưa từng định dùng đứa con trong bụng khống chế anh.

Vậy nên cô ấy cũng hoàn toàn giấu nhẹm chuyện này.

Đến nỗi anh ấy đã từng cử người đi điều tra cấp dưới của cô ấy, nhưng cũng không ai phát hiện ra rằng cô ấy đã có một đứa con gái.

Bây giờ thấy Mộ Mẫn Loan một mình ôm Mộ Nhất Vi vừa nhỏ vừa ngoan ngoãn như thế, sự áy náy trong lòng Tô Duy Nam cho hai mẹ con cô ấy cũng càng giấu sâu xuống đáy lòng.

Sau khi mấy người Tô Duy Nam vào được khu giải trí Disneyland, trong nháy mắt, Mộ Nhất Vi đã bị thế giới cổ tích đủ màu sắc kia hấp dẫn hoàn toàn.

Nào là công chúa Bạch Tuyết, nàng Lọ Lem, công chúa Hạt Đậu…

Tất cả hình tượng cổ tích chỉ có trong phim hoạt hình đầu biến thành người thật xuất hiện trước mặt cô bé.
 
Chương 4511


Chương 4511

Mà bộ dạng của Mộ Nhất Vi cũng vô cùng xinh đẹp đáng yêu, mở miệng cũng nghe ngọt ngào, vậy nên các anh chị này đều tiến đến chụp chung với cô bé.

Dọc theo đường đi này, hầu như Tô Duy Nam đều đáp ứng tất cả yêu cầu của Mộ Nhất Vi.

Anh ấy chơi vòng xoay ngựa gỗ với Mộ Nhất Vi dù bản thân cao một mét tám, còn đích thân đưa cô bé đi qua Khu rừng rậm Gổ tích, hoặc cả việc đeo vòng hoa công chúa, váy lụa công chúa màu hồng phấn để chụp ảnh.

Chỉ cần Mộ Nhất Vi có yêu cầu, thì anh không từ chối gì cả.

Có vài cái Mộ Nhất Vi sợ anh xấu hổ, muốn nói ngăn cản, đều bị anh ấy từ chối.

Mà Mộ Nhất Vi thấy cha nhà mình chơi với mình vui vẻ như vậy, ngay cả váy công chúa màu hồng phấn cũng mặc vào, thì hoa chân múa tay vui vẻ, ôm anh ấy hôn mãi không thôi.

Sau khi Mộ Mãn Loan đứng ở một bên thấy một màn như vậy, vốn dĩ cô ấy nên cười toe toét, bỗng cô ấy lại cảm thấy hốc mắt ửng đỏ.

Thậm chí cô ấy còn có xúc động muốn rơi nước mắt.

Nếu đổi lại là mấy năm trước, ai có thể cho là Tô Duy Nam sẽ biến thành như thế này vì con gái mình?

Mộ Mãn Loan vẫn cho là, trên thế giới này, Tô Duy Nam chỉ biết cưng chiều một mình Tô Lam đến vô pháp vô thiên.

Bây giờ xem ra nó không còn đúng nữa.

Lúc này cậu ấm Tô quyến rũ đáng sợ của chúng ta đã sớm hoàn toàn trở thành một nô lệ của con gái.

Dưới sự “diễn xuất” của hai cha con bọn họ, một màn vốn vô cùng hài hước lại trở nên vô cùng nhẹ nhàng mà cảm động.

Sau khi Mộ Nhất Vi chơi được một tiếng, trên mặt cô bé đã lộ ra biểu cảm mệt mỏi.

Tô Duy Nam bế cô bé lên, nhìn bộ dáng mơ mơ màng màng của cô bé: “Nhất Vi, chỉ bằng hôm nay chúng ta chơi đến đây thôi được không? Lần sau cha lại đưa con đến đây, chúng ta chơi hết một lần những trò hôm nay chưa chơi, được không?”

Mộ Nhất Vi vốn đã có chút mơ mơ màng màng muốn ngủ nghe anh ấy nói thế thì lập tức bừng tỉnh trở lại.

Đôi mắt đen lúng liếng kia mở to lên.

Cô bé ôm lấy cổ Tô Duy Nam, lắc đầu nguầy nguậy: “Daddy, bây giờ chúng ta chưa về nhà được!”

Mộ Mãn Loan ở bên cạnh không kìm được nhíu mày: ‘Nhất Vi, cha đã đi với con cả buổi chiều rồi, chúng ta không thể tiếp tục chơi nữa!”

“Con nhìn con kìa, bây giờ mắt con cũng sắp không mở ra được nữa rồi, chỉ bằng chúng ta đi về trước được không?”

Vừa nghe xong những lời này, Mộ Nhất Vi sốt ruột ngay lập tức, hai tay nhỏ bé của cô bé liều mạng đưa lên: “Không muốn không muốn, con không muốn về, con không muốn về!”

Sau khi Mộ Mãn Loan thấy một màn này, khuôn mặt tươi cười kia sụ xuống ngay lập tức.

Cô ấy đang chuẩn bị phát cáu thì thấy Tô Duy Nam thản nhiên lắc đầu.

Mộ Mãn Loan hờn dõi trừng mắt liếc anh ấy một cái, ánh mắt kia vô cùng như giống như đang nói: Nhìn anh đi kìa, khiến con nó hư hết rồi!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom