Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4431


Chương 4431

“Nực cười! Anh đây làm bar bao năm rồi, đổ xúc xắc chưa biết thua là gì đâu!”

“Chỉ dựa vào một con nhóc vắt mũi chưa sạch như em mà cũng đòi thắng anh à? Thôi đợi kiếp sau đi, xem em có cái phúc phần ấy không!”

A Long vừa nói, vừa dùng ánh mắt mơ màng nhưng đê tiện quét hết lần này đến lần khác cơ thể của Tô Lam.

Đàn bà không chỉ có cơ thể vô cùng ma mị mà còn có cả một khuôn mặt cực kỳ đơn thuần.

Đặc biệt là đôi chân dài trắng nõn kia.

Không có chút mỡ thừa, đường cong không có chỗ nào để chê, chơi được thì đã phải biết!

Bình thường để đối phó với lũ đàn bà, gã có hàng tá cách xài thuốc.

Nhưng mà tuy hạ thuốc thì hiệu quả cao, bù lại phản ứng của lũ đàn bà sẽ yếu, chả có chút k1ch thích nào.

Bây giờ đã có cô em này muốn chơi cùng mình, vậy thì mình cũng đành chơi với em ấy cho tốt thôi!

Thế là A Long lôi cả nửa rương rượu Âu, cả két bia quý giá giấu dưới gầm giường ra.

Bộ dạng như kiểu không đánh bại được Tô Lam thề không dừng lại Vậy.

Tô Lam trước giờ chỉ uống ba ly đã gục, hôm nay lại ngoại lệ, vẫn rất tỉnh táo.

Cô ấy ngồi đối diện bàn ăn, nở nụ cười nhàn nhạt.

Trong đôi mắt to óng ánh lại ẩn chứa vẻ thâm sâu khó lường.

Ván đầu tiên Tô Lam đổ được ba con năm.

A Long nhếch mép lên một cái, quơ quơ đống xúc xắc, sau đó đổ một phát.

Lúc mở nắp ra thì bên trong nằm chênh ềnh ba con sáu, trông cực kỳ khó tin.

“Haha, anh nói rồi mà, em chơi không lại anh đâu!”

Mặt Tô Lam lộ rõ vẻ bất lực: “Vậy sao? Đã thua rồi thì em chỉ đành uống rượu thôi!”

Ván thứ hai cũng vậy, Tô Lam lại thua.

Đôi mắt A Long sáng lên đầu hứng thú: “Này cô gái xinh đẹp, em lại thua rồi, lần này không chỉ có uống rượu không thôi đâu nhé, còn phải lột một món nữa!”

“Có chơi có chịu.”

Tô Lam không nói thêm câu nào, uống cạn hết ly rượu Âu trước mặt.

Sau đó nhanh chóng cởi bỏ áo khoác ngoài.

Cô ấy mặc bộ áo không tay liền với quần đùi.

Cởi áo ngoài ra rồi thì cơ thể hoàn mỹ của cô mới lộ ra không sót chỗ nào.

Da trắng, xinh đẹp, lại có khí chất!

A Long đứng ở bên cạnh, mới cái động tác cởi áo khoác thôi đã khiến gã ch ảy nước miếng thèm thuồng rồi.

Gã không nhịn nôi mà xoa xoa tay, vội vàng chuẩn bị ván tiếp theo.

Nhưng kỳ quái ở chõ, ván tiếp theo Tô Lam lại thua rồi.

“Hahahahal”

Lúc này, A Long đã hưng phấn đến độ toàn thân run rẩy, chỉ thiếu điều chưa cười rống điên cuồng thôi: “Này bé cưng biết gì không? Em chơi xúc xắc với anh khác nào múa rìu qua mắt thợ, không biết tự lượng sức mình chứ!”
 
Chương 4432


Chương 4432

Tô Lam không nói lời nào, tiếp tục uống cạn ly rượu Âu.

A Long cực kỳ mong chờ, chờ đợi Tô Lam sẽ lột quần xuống.

Nhưng chỉ nhìn thấy cô ấy cởi đôi tất dưới chân mình ra.

Động tác c ởi đồ thôi cũng đẹp của cô ấy khiến A Long nhìn thôi cũng thấy khó thở.

Gã đưa tay lên trán lau mồ hôi, uống cạn ly nước lọc bên cạnh.

“Tiếp tục!”

Tô Lam nhìn cử chỉ uống nước của A Long, ánh mắt sắc sảo liếc qua: “Này anh trai, trên người em không còn bao nhiêu đồ nữa đâu, cố thêm chút nữa nhé!”

Nếu như lúc nấy gã không đồng ý chơi với cô.

Thì bây giờ, ngay lúc này, gã sẽ chơi cô ngay tại chỗ.

Ả đàn bà này đúng là tuyệt phẩm nhân gian mài Chỉ cần là đàn ông thì không ai có thể kháng cự được cô.

Huống hồ là loại đàn ông coi đàn bà là sinh mệnh như gất Cũng không biết vì sao, những âm thanh lúc nấy của Tô Lam vừa lọt đến tai.

Đã khiến cho hơi thở của A Long trở nên nặng nề hơn hẳn.

Toàn thân gã cũng nhữn nhão hết ra, chẳng còn chút sức lực nào.

Mặt gã đỏ au, mồ hôi trên trán lấm tấm không ngừng.

Gã lắc mạnh đầu mấy cái, để bản thân được tỉnh táo hơn.

Đôi mắt nhìn Tô Lam đến chớp mắt cũng quên.

“Chúng ta chơi tiếp nhé, rồi anh bảo đảm sẽ đến thương emI”

“Vậy sao?”

Tô Lam đến bây giờ mới chậm rãi đứng lên.

Khóe miệng nở một nụ cười lạnh nhạt, cô đi thẳng đến trước mặt A Long.

Ném xúc xắc ra trước mặt gã: “Anh trai, tiếp tục đi chứ!”

“Được thôi!”

A Long hít một hơi, sau đó bắt đầu lắc xúc xắc.

Chỉ tiếc là cho dù gã cố gắng cỡ nào, thì cánh tay vẫn như vô lực, đến nhấc cũng không nhấc nổi.

“Mởi Hai, bốn,một.”

Tô Lam cười phá lên, kéo xúc xắc về chỗ mình rồi quơ quơ mấy phát.

“Mở, sáu, sáu, năm! Anh trai A Long ơi, anh thua rồi, mau uống rượu đi”

Tô Lam đưa rượu Tây lên tận mồm A Long rồi bắt đầu đổ.

Lúc này, ý thức của A Long dần trở nên mơ hồ rồi.

Gã muốn vùng ra, nhưng giờ mới phát hiện ra đến tay của Tô Lam gã cũng không còn sức hất ra rồi.

“Đến nào, chúng ta chơi tiếp!”

Khóe miệng của Tô Lam hơi nhếch lên, một mực đòi A Long tiếp tục cuộc chơi.

Bốn, năm ván tiếp theo, A Long lại không hề thắng được ván nào.
 
Chương 4433


Chương 4433

Tô Lam lập tức đứng dậy đến bên chỗ gã, kéo mũi của gã ra, rồi đổ nguyên cả bình rượu tây vào mồm gã.

Sau giọt rượu cuối cùng bị ép uống, chỉ nghe thấy một tiếng ‘rầm’.

Cả người A Long đổ rạp, gã bất tỉnh nhân sự.

Cặp mắt to như hạt đậu của gã vẫn còn đủ sức đảo qua đảo lại nhìn vào không khí, nhưng trên dưới toàn thân đã hoàn toàn không còn chút sức lực nữa rồi.

Tô Lam cứ đứng như vậy nhìn gã.

Người đàn ông đê tiện trước mặt giờ đây trông giống như một con sâu vậy, lăn lộn điên cuồng trên mặt đất, kéo lên kéo xuống quần áo của mình.

“Giờ thì đã biết, cảm giác bị người ta bỏ thuốc là như thế nào rồi chứ?”

Tô Lam đứng thẳng người trước mặt A Long.

Thì ra từ khi còn ở trên taxi, Tô Lam đã giả vờ say rượu, lôi từ trong túi gã ra một gói bột màu vàng.

Lúc mới đầu cô cũng không biết đó là gì.

Nhưng lúc thấy được tấm nhấn dán viết ba chữ “Bột Thiên Hoa’ thì cô đã hiểu hoàn toàn rồi.

Nếu như cô đoán đúng thì bình thường A Long cũng hay dùng thứ này để đi lừa gạt những cô gái kia.

Hôm nay dùng đúng loại thuốc này với gã, cũng coi như là gậy ông đập lưng ông rồi!

“Hứ, để xem hôm nay bà mày sẽ xử lý loại đàn ông rác rưởi như mày thế nào!”

Để đề phòng nửa chừng A Long tỉnh lại.

Tô Lam đã c ởi thắt lưng của gã, trói hai tay hai chân gã lại, rồi kéo gã lên ghế.

Xong xuôi thì cô cũng mệt đến nỗi trán bê bết mồ hôi.

Tô Lam lấy một chiếc máy quay phim từ trong túi của mình ra, đặt ống kính hướng về phía A Long: “Từ giờ phút này trở đi, tao hỏi cái gì thì hãy ngoan ngoãn trả lời cái đó, biết chưa hả?”

A Long đang mơ mơ màng màng lúc này căn bản không còn chút khả năng phán đoán hay kháng cự nào.

Cho nên ai hỏi cái gì, gã đều ngoan ngoãn trả lời cái đó.

Vừa nghe xong giọng nói ngọt ngào của Tô Lam, gã đã ngoan ngoãn gật đầu, không có chút lưỡng lự nào.

“Vậy còn tạm được!”

Tô Lam võ nhẹ đầu của gã mấy cái, sau đó bắt đầu quay phim…

“Sao rồi? Đã tìm được chưa?”

Lúc Phương Trí Thành thở không ra hơi chạy ra từ quán bar.

Vừa hay gặp được bộ mặt sốt ruột, đang đứng bên vỉa hè của Mộ Mẫn Loan.

Mộ Mãn Loan chau mày, lắc đầu bất lực, trên người cô còn đang khoác chiếc áo của Tô Duy Nam.

“Vấn chưa.”Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

“Chết tiệt…”

Phương Trí Thành trong lòng cực kỳ khó chịu, liền buông ra mấy lời th ô tục.

Tuy Tô Lam và anh ấy chỉ là quan hệ đồng nghiệp, hợp tác.

Nhưng đã quen biết nhau mấy năm như vậy.

Anh mới dần phát hiện ra cô gái trẻ tuổi này lại có phong cách chính trực, tính cách cũng rất nghĩa hiệp.

Dù bản thân anh ấy cũng rất muốn minh oan cho Asius, để công ty có thể qua được cơn hoạn nạn.
 
Chương 4434


Chương 4434

Nhưng anh không hề nghĩ đến cái giá phải trả cho nó, chính là Tô Lam phải rơi vào vòng xoáy của nguy hiểm.

“Nếu như bất quá thì, hay là chúng †a gọi cảnh sát đi!”

Mộ Mãn Loan sốt ruột đến nỗi mặt mày trông vô cùng xanh xao.

Cô và Phương Trí Thành đối mắt nhìn nhau, giờ cô chỉ có thể nghĩ rằng, trừ việc báo cảnh sát ra thì không còn cách nào khác nữa rồi.

Thế là Phương Trí Thành cũng gật đầu: “Vậy cũng được, cô đợi ở đây, tôi đi lấy xe, chúng ta sẽ đến đồn cảnh sát.”

“À còn nữa, chuyện này chúng ta có cần gọi điện báo cho cậu Quan trước không…”

“Không cần đâu!”

Phương Trí Thành vừa nói xong đã nghe được câu đáp lại vô cùng lạnh nhạt.

Hai người giật mình quay đầu lại.

Liền thấy Quan Triều Viễn đang mặc bộ Âu phục màu đen, khuôn mặt sáng sủa của anh không hề có chút biểu cảm nào.

Anh ấy cứ mặc như vậy mà theo bọn họ đến đây, cả người th ở dốc, đầy mồ hôi.

Mang đến cho người khác áp lực nặng nề như bị đè nén.

Phương Trí Thành vừa nhìn thấy anh ấy thì khóe miệng đã bất giác trầm xuống.

Chỉ nghe thấy những tiếng ‘rầm rầm’ trong lòng, một cảm giác vô cùng bất an thoáng chốc trồi dậy.

Xong rồi, chỉ cần nhìn thấy biểu cảm của Quan Triều Viễn cũng có thể đoán được, anh ta rõ ràng là đã biết gì đó rồi.

Mà tính cách của Quan Triều Viễn còn kỳ lạ, khó đoán hơn cả Tô Duy Naml Nếu như để Quan Triều Viễn biết được chính bản thân anh đã đề nghị đến quán bar này để tìm manh mối.

Có khi nào anh ta sẽ băm văm mình ra không?

“Cậu… cậu Lệ, sao cậu lại đến đây?”

Bởi vì quá lo lắng, cho nên lúc Phương Trí Thành mở miệng, giọng nói cứ run rẩy lắp ba lắp bắp từng lời một.

Quan Triều Viễn bước mấy bước dài đến bên trước mặt Phương Trí Thành và Mộ Mẫn Loan.

Anh lạnh nhạt nhìn lướt qua Phương Trí Thành, khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm: “Nếu tôi còn không đến thì đến vợ mình đang ở đâu tôi cũng không biết đấy.”

Xong rồi, lần này thì xong thật rồi!

Anh ấy biết, biết chắc rằng Quan Triều Viễn đã biết được chuyện Tô Lam mất tích rồi!

“Cậu Lệ, cậu nghe tôi giải thích, thật ra chuyện là như vậy…”

Phương Trí Thành lắp ba lắp bắp muốn giải thích.

Bõng thấy Quan Triều Viễn quay người: “Hai người đi theo tôi!”

“Sao cơ?”

Phương Trí Thành và Mộ Mãn Loan ngây người trong giây lát, vân không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
 
Chương 4435


Chương 4435

Chỉ đến khi Quan Triều Viễn quay người, đi lên chiếc Rolls Royce màu đen.

Anh mới lạnh lùng đưa mắt về phía hai người bọn họ: “Cần tôi phải đích thân mời lên sao?”

Vừa nghe đến đây, sắc mặt của Phương Trí Thành liền thay đổi.

Anh vội vàng xua tay: “À không, không cần, đương nhiên không cần rồi, chúng tôi lên ngay đây!”

Sau khi Phương Trí Thành và Mộ Mãn Loan lên xe của Quan Triều Viễn.

Liền bị không khí trong xe đè nén cực độ, đến hít thở cũng không dám thở mạnh.

Không phải bọn họ chưa từng gặp qua người có khí chất như vậy.

Bởi dù sao thì cũng giống Tô Duy Nam, anh ta chỉ cần dậm chân một cái, muốn cả thành phố này sụp đổ cũng không có gì khó.

Nhưng lúc Phương Trí Thành đứng †rước mặt Tô Duy Nam, nội tâm anh ta cũng không hề có cái cảm giác bị đè nén hay chấn áp như vậy.

Ít ra thì trước mặt anh ta, bản thân còn có thể ăn nói, biểu đạt giống như một người bình thường.

Nhưng khi đứng trước mặt Quan Triều Viễn, không hiểu sao anh lại cảm thấy mình thấp kém đi một bậc.

Sợ khi mở miệng sẽ ăn nói bậy bạ, chọc giận đến vị phật lớn trước mặt.

Mộ Mãn Loan ngồi bên cạnh Phương Trí Thành cũng cảm thấy rất đồng cảm.

Nhưng may là Quan Triều Viễn vẫn còn khách sáo với Mộ Mãn Loan.

Cho nên cô mới dám to gan mở miệng: “Cậu Lệ, chúng ta… chúng ta đang đi đâu vậy?”

Nghe thấy giọng của Mộ Mãn Loan, hai mắt của Phương Trí Thành cuối cùng cũng sáng lên được chút.

Ánh mắt của anh đổ dồn về phía Quan Triều Viễn, đợi anh trả lời.

Bởi dù sao thì Tô Lam đã mất tích rồi, sao anh ta vẫn còn bình tĩnh như thế?

Đây rõ ràng không phải là tác phong của Quan Triều Viễn!

“Đợi mấy người đến rồi khắc sẽ biết thôi.”

Quan Triều Viễn lạnh nhạt trả lời.

Sau khi Quan Triều Viễn nói xong câu đó, suốt dọc đường không khí đều trở nên trầm mặc, không hề có ai mở miệng nói thêm câu nào.

Phương Trí Thành và Mộ Mẫn Loan cứ như vậy im lặng trên xe, ngồi ngay ngắn không chút động đậy.

Đến cả tư thế ngồi cũng không dám thả lỏng.

Xe đại khái cũng chạy được nửa tiếng rồi.

Xe chạy một mạch đến tận khu dân cư ở ngoại ô Ninh Hải.

Tất cả đều là kiến trúc từ những năm 90.

Hơn nữa còn là loại nhà bình dân siêu cũ, thậm chí đến số nhà cũng không có.

Bên ngoài các căn nhà gạch có dựng vài cái lều, đó là bếp và nhà vệ sinh, trông vô cùng lộn xôn.

Chiếc xe Rolls Royce đen dừng lại bên đường.

Lúc Phương Trí Thành nhìn thấy Lục Anh Khoa cực kỳ cung kính đi lên trước mở cửa xe cho Quan Triều Viễn, anh cũng xuống xe theo.

Vì nơi này vấn chưa được quy hoạch xong, trông nó không khác gì một đống rác rưởi.

Vừa xuống xe thì mùi mục nát đã xồng xộc lên mũi.
 
Chương 4436


Chương 4436

Khiến anh nhăn mày khó chịu.

“Đây là…”

Phương Trí Thành vừa mới nói được nửa câu, đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Quan Triều Viễn vọng đến: “Chắc là chỗ này chứ?”

Lục Anh Khoa gật đầu, lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra.

“Theo vị trí mà cô Tô gửi cho cậu thì đúng là khu ngoại ô này.”

“Chúng tôi đã chặn một chiếc taxi trên đường đến đây, tài xế nói là đã nhìn thấy cô Tô được một người đàn ông đưa đến đây.”

Ánh mắt Quan Triều Viễn bỗng trở nên sắc lạnh, khiến cho ai thấy cũng lạnh sống lưng.

Cặp mắt sắc lạnh không ai bì đó quét hết một lượt khu nhà rồi dừng lại ở một căn nhà nằm trong góc tứ hợp viện.

Trước khi xuất phát, Quan Triều Viễn đã lật đi lật lại đống tài liệu về khu đất này hơn chục lần rồi.

Dân cư trong khu nhà này đại đa số đều là những người xứ khác đến đây làm công, sống trong các căn nhà xập xệ.

Tính lưu động hay mật độ đều vô cùng cao.

Bởi vì hầu hết bọn họ đều là dân lao động chân tay cả.

Hơn nữa sáng sớm tầm 4, 5 giờ là đã phải ra khỏi nhà đi làm rồi.

Cho nên bình thường thì tâm 8, 9 giờ tất cả đều sẽ tắt đèn đi ngủ.

Nhưng bây giờ đã là gần 12 giờ rồi.

Cả khu nhà này chỉ còn mỗi nó vẫn còn sáng đèn.

Quan Triều Viễn cho tay vào túi quần, lập tức đi về hướng khu tứ hợp viện đó.

Khuôn mặt Lục Anh Khoa vấn y như cũ không thay đổi gì.

Anh ta cũng cực kỳ lãnh đạm đi theo sau Quan Triều Viễn.

Cơ thể cả hai đều cực kỳ cao lớn, cường tráng.

Phương Trí Thành và Mộ Mẫn Loan theo sau hai người bọn họ đều cảm thấy vô cùng an toàn.

Tô Lam rất có khả năng là bị A Long đưa đến đây.

Nghĩ đến đây, Phương Trí Thành liền không khỏi đổ mồ hôi hột thay cho Tô Lam rồi.

Con bé Tô Lam này cùng lắm mới hơn hai mươi tuổi đầu thôi, sao gan lại to đến thế chứ?

Lại dám một mình đi theo tên ác ma có tiếng đến cái chỗ quái quỷ này.

Cô ấy thật sự vì công việc mà đến mạng cũng không c ần sao?

Khi bọn họ đi đến trước của của căn nhà trệt, Quan Triều Viễn liền dừng bước.

Lục Anh Khoa lập tức phản ứng lại, anh đi đến trước mặt Quan Triều Viễn.

Ngay khi đang định đưa tay ra mở cửa, trong nhà liền vọng ra tiếng gâm gừ của đàn ông.

Khả năng cách âm của căn nhà này căn bản đã kém, lại thêm cánh cửa rách nát này thì không còn gì để nói.
 
Chương 4437


Chương 4437

Nên chỉ cần người trong nhà to tiếng một chút thì ở ngoài này ai cũng nghe được hết.

“Này em gái, em lợi hại quá…”

Giọng nói trầm trầm của gã đàn ông vang lên kèm theo với mấy lời không thể lọt tai nổi.

Mộ Mân Loan vừa nghe được giọng nói ấy liền biến sắc, cô kinh ngạc kêu lên: “Là giọng của tên A Long đói”

Lần trước khi cô bị tên A Long đó cưỡng ép đến bar.

Dù ý thức có hơi mơ màng, nhưng những lời lẽ bẩn thỉu của hắn cô vẫn nhớ như in.

Cho nên lần này chỉ cần nghe thấy giọng nói thôi thì cô đã có thể biết được rồi.

Mộ Mãn Loan vừa nói xong, ánh mắt của những người đàn ông xung quanh đã liền thay đổi.

Cho dù Quan Triều Viễn đã hành động ngay khi nhận được tin nhắn và định vị của Tô Lam.

Cho dù anh biết rõ, Tô Lam có ngàn vạn cách để đối phó với gã đàn ông kia.

Anh vẫn không thể yên tâm nổi.

Bởi vì dù sao sự chênh lệch sức mạnh của nam và nữ là quá lớn.

Nếu đụng đến sức mạnh, Tô Lam hoàn toàn yếu thế hơn hẳn.

Dù Quan Triều Viễn khá tin tưởng vào trí thông minh của Tô Lam.

Nhưng lúc này khi nghe thấy giọng nói của đàn ông truyền đến, mặt của anh không tránh khỏi tối sầm lại.

Anh rảo bước tiến về phía trước, đẩy Lục Anh Khoa ra.

Đưa chân ra đá một cú, cả cánh cổng đã mở toang rồi.

Một tiếng “ầm’ lớn vang lên, khiến cho hai con người đang ở bên trong giật mình sợ hãi.

“Tô Lam, em không sao chứ?”

Cánh cổng vừa mở ra, Mộ Mẫn Loan đã vội vàng chạy vào trong.

Nhưng cô liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngốc.

Cô không nhìn nhầm đấy chứ?

Cái thân hình to lớn của tên A Long đó lúc này đang năm sống soài ra đất, cả chân lẫn tay đều bị trói trặt.

Cả cơ thể trông giống y hệt một con sâu đang cố hết sức ngọ nguậy.

Mắt gã trợn trừng, không còn chút ý thức nào, sắc mặt trông vô cùng kỳ lạ.

Mồm còn không ngừng ch ảy nước dãi.

Nhưng cho dù đã trở thành cái bộ dạng này rồi, gã vân không ngừng nhìn chăm chằm vào Tô Lam, mồm cứ ư ư aa gọi “em gái”.

Mà lúc này, Tô Lam cũng khuôn mặt đờ đân đứng trước mặt A Long.

Tay vẫn còn cầm máy quay hướng ống kính về phía A Long.

Lúc nấy lúc Quan Triều Viễn đạp tung cánh cổng.

Âm thanh cực lớn suýt chút nữa khiến cô không cầm nổi máy quay.

“Mọi người đến nhanh như vậy ư?”

Tô Lam quay lại nhìn A Long, cảm thấy bản thân mình cũng không tồi.
 
Chương 4438


Chương 4438

Rồi đứng dậy tắt máy quay.

Cô nghiêng đầu cười tủm tỉm rồi đi đến trước mặt Quan Triều Viễn, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Chồng à, nhiệm vụ hoàn thành hoàn hảo, mau chúc mừng em đi nào!”

Ánh mắt lạnh lùng của Quan Triều Viễn chuyển từ phía Tô Lam đến A Long đang nằm trên đất.

Gã đàn ông đó trên người chỉ còn độc mỗi một chiếc áo thun với chiếc quần đùi.

Dây quần cũng bị tháo ra, áo cũng cuộn lên, lộ ra cả tảng thịt.

Tâm trạng vừa mới bình tĩnh lại sau khi nhìn thấy Tô Lam, giờ lại sôi lên sùng sục.

Cô gái này càng ngày càng được đấy nhỉ!

Đi theo một gã đàn ông nguy hiểm như vậy đến tận nơi khỉ ho cò gáy này, không tỏ ra sợ hãi thì thôi.

Ngược lại từ đầu đến chân đều lộ rõ vẻ dương dương tự đắc!

Xem ra cô chẳng hề ý thức được hôm nay mình đã phạm phải lỗi lầm gì.

Sắc mặt của Quan Triều Viễn dần dần dịu xuống.

Tô Lam còn chưa kịp hoàn hồn lại đã bị Phương Trí Thành đứng bên cạnh kéo qua một bên.

Anh thở hổn hển nói: “Tô Lam, cô rốt cuộc có nhầm không thế?”

“Sao lại dám đi cùng loại người như hắn đến chỗ này? Cô có biết nguy hiểm thế nào không hả?”

Tô Lam chớp mắt mấy cái, quay đầu nhìn về phía A Long đang bất động trên sàn: “Anh nhìn gã kìa, không phải đã bị tôi xử gọn rồi sao?”

“Tào lao, xử cái gì mà xử chứ!”

“Hôm nay là do cô ăn may thôi, may là chỗ này chỉ có một mình A Long.”

“Hơn nữa rõ ràng là gã đã uống say rồi, nỡ như gã còn đồng bọn thì sao hả?”

“Một cô gái như cô làm sao đánh được bọn họ?”

“Không sai, nếu như Asius có thể chứng minh được bản gã trong sạch, thì đó là việc hoàn toàn có lợi đối với công †y chúng ta.”

“Nhưng hoàn toàn không phải là lý do để cô tự mình chui vào mấy chỗ như thế này!”

“Cô có biết lúc chúng tôi phát hiện ra không thấy cô, chúng tôi đã sốt ruột đến mức nào không?”

“Anh cô gần như gọi hết toàn bộ người bên dưới đi tìm cô. Nếu không phải cậu Quan đưa chúng tôi đến đây, bây giờ sợ là chúng tôi đã ngồi trong đồn cảnh sát khai khẩu cung rồi!” Phương Trí Thành vẫn còn lải nhải công khai lên án.

Hai người đã hợp tác nhiều năm như vậy, đây vân là lần đầu tiên Phương Trí Thành nói chuyện với Tô Lam vừa nhanh mà vẻ mặt lại còn nghiêm nghị như thế.

Tô Lam quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Mãn Loan với vẻ mặt tái nhợt, lại nhìn Phương Trí Thành thần sắc xanh mét, cuối cùng mắt cô dừng lại trên khuôn mặt không có biểu cảm gì của Quan Triều Viễn.

Không xong rồi, hình như hiện tại chuyện cô tự quyết định đã gây ra sự phần nộ cho mọi người!

“Ừ thì, chuyện đó…”

Tô Lam gãi gãi cái ót của mình, có phần xấu hổ, lắp bắp mở miệng: “Đạo diễn lớn Phương, anh đừng giận mà. Tôi cam đoan với anh sẽ không tái phạm nữa!”
 
Chương 4439


Chương 4439

Phương Trí Thành hừ lạnh một tiếng: “Hắn bây giờ người cô nên cam đoan không phải tôi. Tôi cũng đâu phải người nhà côi”

Đúng là lời này của anh ấy đã nhắc nhở cô một phen.

Cô quay đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn.

Quả nhiên cô nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của ông chồng nhà mình.

Xong rồi, hình như ông chồng thân ái của mình cũng nổi giận rồi!

Đúng là hai người Mộ Mãn Loan và Tô Lam rất hay làm nũng, nhưng nếu đã chọc cho mấy vị phật lớn trong nhà mình này giận lên, sợ thật sự có thể gọi là “trời sụp đất nứt!”

Tô Lam vội vã quay đầu, bộ dạng lấy lòng đi qua.

Chỉ là tay cô còn chưa chạm đến tay của Quan Triều Viễn, cô đã thấy anh quay đầu nói với Lục Anh Khoa: “Ở đây giao cho cậu xử lý.”

Lục Anh Khoa gật gật đầu: ‘Dạ, Bossl”

Ngay sau đó, Quan Triều Viễn lập tức xoay người đầy dứt khoát một cái, đi thẳng ra bên ngoài cửa.

Trên dưới cả người anh toàn là sự đàn áp, khiến cho da đầu từng người xung quanh dựng cả lên. Thậm chí cả Tô Lam cũng không dám ho một cái.

Sau đó, cô cảm thấy tay của mình bị nắm lấy, cả người bị Quan Triều Viễn kéo thẳng ra ngoài.

Rõ ràng Phương Trí Thành và Mộ Mãn Loan có thể cảm nhận được lửa giận khủng khiếp, cuồn cuộn bốc lên trên người anh.

Đáy lòng hai người bọn họ bỗng nhiên bắt đầu nổi lên một hồi bi ai.

Phương Trí Thành xung phong đi đến bên cạnh A Long đang nằm trên mặt đất, đạp vào phần giữa hai ch@n gã.

Dường như A Long còn mơ mơ màng màng bị đạp cho tỉnh, trực tiếp liều mạng cọ lên đùi của Phương Trí Thành, vừa cọ còn vừa lẩm bẩm: ‘Cô lam đừng đi, đừng đi, chúng ta tiếp tục… chúng ta tiếp tục vui vẻ nào!”

Trên mặt gã vẫn còn dính nước bọt, trên mặt lại dính không ít tro bụi.

Phương Trí Thành nhìn mà muốn ói.

“Mẹ kiếp, buông ra cho tôi!” Phương Trí Thành giận dữ muốn thu chân của mình lại.

Nhưng tên A Long kia cứ như mê muội, ôm chặt lấy chân anh ấy không chịu buông tay, thậm chí gã còn trực tiếp dựa đầu vào đó, bắt đầu đi lên.

“Mẹ kiếp, thằng bi3n thái này!”

Phương Trí Thành giận dữ đá thẳng một cái vào người gã.

A Long mơ mơ màng màng trực tiếp bị đá văng.

Cả người gã nằm thẳng trên mặt đất, vô cùng khó chịu.

Mộ Mãn Loan nhìn mặt đất vô cùng khó hiểu: “Không phải gã chỉ uống rượu thôi sao? Sao lại biến thành bộ dạng như thế này?”

Mãi một lúc sau, Lục Anh Khoa vốn vân im lặng đứng bên cạnh đó đột nhiên mở miệng: “Không chỉ gã đã quá chén, mà hẳn gã còn bỏ thêm chút gì đó vào bên trong rượu.”

Sau khi nghe anh ta nói như vậy, Mộ Mãn Loan thật sự khiếp sợ đến tột đỉnh.

Không phải chuyện động tay động chân vào đồ uống của phụ nữ, A Long này làm dễ như trở bàn tay, ngựa quen đường cũ chứ?
 
Chương 4440


Chương 4440

Nhưng thế nào cũng không đoán được, gã cũng sẽ có hôm nay.

“Nếu chúng ta đoán sai, hẳn cô Tô sẽ có cách giải quyết riêng của cô ấy!”

Lục Anh Khoa cúi đầu nhìn A Long một cái, tóm thẳng vạt áo của gã, ném gã ra ngoài như ném lợn chết.

Anh ta cúi đầu nhìn ống quần dính đầy nước miếng của Phương Trí Thành, chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm: “Mẹ kiếp, gớm chết mẹ!”

Lúc ra khỏi cửa, Mộ Mãn Loan phát hiện ra, trừ chiếc Rolls-Royce màu đen kia ở bên ngoài, bên cạnh còn nhiều thêm hai chiếc xe bảo mẫu màu đen.

Tô Duy Nam đi xuống từ một trong số đó, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Mộ Mãn Loan.

Mộ Mãn Loan cầm lấy áo khoác của mình, đi vài bước chậm rãi đến bên cạnh Tô Duy Nam: “Tô Lam đã không còn chuyện gì nữa, cậu Quan đã đến rồi.”

Tô Duy Nam đánh giá từ trên xuống dưới Mộ Mãn Loan một phen.

Trời đã gần đầu mùa đông, tuy trên người Mộ Mẫn Loan vẫn khoác áo khoác của anh ấy, nhưng đôi chân trắng nõn kia vẫn bị bại lộ trong không khí.

Tô Duy Nam kéo cô ấy lại gần, khuôn mặt lạnh lẽo, giúp cô gài lại những nút áo trước ngực.

Tuy trên mặt anh ấy không có biểu cảm gì, nhưng thấy anh cài nút vô cùng nghiêm túc, Mộ Mãn Loan vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng.

Môi cô ấy khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười tươi rạng rỡ.

Một đôi mắt to sáng ẩn chứa đầy tình cảm nhìn người đàn ông trước mặt.

Tô Duy Nam lại lạnh lùng mở miệng: “Tô Lam không có chuyện rồi, nhưng sợ là đêm nay có vài người sẽ có chuyện đấy!”

Vài người trong miệng anh ấy, tất nhiên Mộ Mẫn Loan tự biết là anh chỉ chính mình.

Sau khi Tô Duy Nam cài hết nút áo trên người cô, anh quay người chuẩn bị lên xe.

Tròng mắt Mộ Mãn Loan chuyển vòng, vội vã đuổi theo.

Tay phải cô ấy cầm lấy tay trái Tô Duy Nam, sau đó hai ngón trỏ vòng choàng vào nhau.

Tô Duy Nam không hề quay đầu lại, thậm chí cả bước chân bên dưới cũng không hề ngừng. Tuy nhiên, anh không từ chối Mộ Mẫn Loan, trái lại còn để mặc cô ấy nắm lấy tay mình, để cô đi cạnh bên mình vô cùng ngoan ngoãn: “Duy Nam, dù cuối cùng có tìm được Bảo Anh hay không, em cũng không muốn con bé trở thành rào cản giữa chúng ta như trước, được không anh?”

Lúc Tô Duy Nam chuẩn bị ngồi xuống, Mộ Mãn Loan đi sau lưng anh bồng nhiên ngừng bước chân lại. Cô ấy vô cùng bướng bỉnh, đứng ở cửa không chịu lên xe.

Đôi mắt to sáng ngời kia cứ nhìn chằm chằm Tô Duy Nam không chớp mắt như thế.

Dường như cô ấy đang đợi một đáp án từ anh ấy.

Tô Duy Nam nhìn cô gái ngang bướng trước mắt này.

Dù đêm đã khuya, gió thổi vẫn chỉ hơi mát một chút, nhưng môi của cô ấy cũng đã đông lạnh như sắp chết, vậy mà cô vẫn cứ ngang ngược mà đứng ở đó.

Bộ dáng kia thật sự giống như nếu hôm nay anh ấy không cho cô một câu trả lời, có thể cô ấy sẽ đứng mãi mãi ở đó, sánh cùng trời đất.

Tô Duy Nam cứ im lặng như vậy mà nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, dường như bên trong ánh mắt hai người hàm chứa rất nhiều tình cảm.
 
Chương 4441


Chương 4441

Tuy là biểu cảm trên mặt Mộ Mãn Loan vô cùng bình tĩnh, nhưng cũng chỉ có cô ấy mới biết, rốt cuộc trong lòng cô ấy căng thẳng đến mức nào.

Hiện tại cô ấy đang đợi, vẫn đợi.

Hy vọng tình cảm giữa cô ấy và Tô Duy Nam sẽ không yếu ớt như thế.

“Lại đây.”

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Tô Duy Nam mở miệng.

Mộ Mẫn Loan ngơ ngác nhìn bàn tay anh ấy đưa ra trước mặt mình, trong nháy mắt, cảm xúc rơi xuống tận đáy.

Vậy mà anh ấy lại không trả lời mình ngay lập tức.

Là từ chối trả lời, hay đã biết đáp án anh sẽ đưa, bản thân vốn dĩ không tài nào nhận được?

Mộ Mẫn Loan nhẹ nhàng cắn môi.

Cô ấy chỉ cảm thấy hốc mắt mình như lên men.

Dù thế, cô ấy vẫn không thể kháng cự như trước, đưa tay của mình lên, đặt tay phải của mình vào trong tay anh.

Tô Duy Nam cầm lấy tay nhỏ bé mềm mại của cô, dùng sức một cái đã ôm được cô vào trong lòng.

Mộ Mãn Loan vẫn duy trì tư thế rúc vào trong lòng anh, chỉ cảm thấy trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Cô ấy yêu Tô Duy Nam, vì anh, thậm chí cô có thể không cần cả mạng mình.

Tuy nhiên, điều duy nhất cô ấy không thể chấp nhận được, chính là giữa cô và Tô Duy Nam lại có khoảng cách vì một người khác.

““Giận à?”

Bên tai cô truyền đến tiếng nói lạnh nhạt của Tô Duy Nam.

Cơ thể của Mộ Mẫn Loan co lại thật chặt.

Cô ấy không mở miệng nói chuyện, vì cô ấy thật sự quá yêu Tô Duy Nam.

Vậy nên, dù đáp án của Tô Duy Nam có là gì, dù có không phải điều cô muốn, thì cô cũng chỉ có thể chấp nhận.

“Em không nói gì coi như em đồng ý.’ Tô Duy Nam đưa tay ra nâng cằm cô lên.

Bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng anh ấy nhìn thấy hốc mắt có phần ửng đỏ của Mộ Mãn Loan.

Bông nhiên, trong lúc đó, anh thấy có hơi đau đầu.

Người phụ nữ Mộ Mãn Loan này quá nhạy cảm. Nội tâm cô ấy quá đơn thuần, quá thẳng thắn, đến bây giờ vẫn chưa từng quanh co lòng vòng.

Vậy nên, anh tự hỏi chính mình một chút, rằng có nên giải thích rõ với cô sớm một chút hay không, đã trở thành một khuất mắc dai dẳng trong lòng anh.

“Dù là Bảo Anh hay ai khác, tuyệt đối không ai có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta, hiểu chưa?”

Vừa nghe xong những lời này, nước mắt ban nãy còn cố nén của Mộ Mẫn Loan đột ngột trào ra.

Cô ấy cứ dại ra mà nhìn người đàn ông bên cạnh như thế, nước mắt rơi xuống không ngừng như mưa.

Bộ dạng cô khóc trông rất đẹp, đẹp không sao tả xiết.
 
Chương 4442


Chương 4442

Thậm chí còn có truyền thông báo chí đã từng làm bảng xếp hạng nữ minh tinh khóc đẹp nhất nước, dựa trên tất cả những đầu phiếu của cư dân mạng, Mộ Mãn Loan hoàn toàn xứng đáng xếp hạng nhất.

Tuy nhiên, dù cô khóc có đẹp hơn bao nhiêu lần nữa, thì ở trong mắt Tô Duy Nam, anh ấy cũng cảm thấy không Vui vẻ.

“Được rồi, đừng khóc!” Tô Duy Nam cúi đầu, nâng mặt cô ấy lên, hôn vào giữa nước mắt.

Sau đó cơ thể cứng ngắc của Mộ Mẫn Loan mới thả lỏng được một ít.

Cô ấy rúc vào trong lòng Tô Duy Nam vô cùng ngoan ngoãn, chủ động vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh ấy.

“Duy Nam…”

“Hửm?”

Sau khi Mộ Mẫn Loan cúi đầu gọi anh ấy một tiếng, cô ấy không nói gì nữa.

Sau khi lướt mắt từ trên xuống dưới Mộ Mãn Loan một lần, Tô Duy Nam quay đầu nhìn ra màn đêm đen hầu như sắp tối đến mức không nhìn ra được nữa.

Đôi mắt lấp lánh kia dần dần bị mây đen bao phủ.

Nhất định anh ấy sẽ tìm được Bảo Anh.

Nhưng anh ấy tuyệt đối không cho phép cảnh tượng giống như trước đó xảy ra lần nữa.

Nếu nó lại xảy ra, thì dù là ai muốn làm hại mẹ con họ, anh cũng sẽ tuyệt đối không nương tay.

Nhờ nằm trong lòng Tô Duy Nam, đầu óc vốn đã căng thẳng cả một ngày của Tô Mẫn Loan dần thả lỏng. Cô rúc vào bờ vai của anh, không bao lâu sau đã nặng nề ngủ.

Trong xe, vì một câu kia của Tô Duy Nam mà không khí đã trở nên dịu xuống nhiều.

Chỉ là, không khí ở bên trong chiếc xe Rolls-Royce ở phía trước, thì hoàn toàn bất đồng.

Từ lúc ra đến xe cũng đã chừng hơn hai mươi phút, nhưng không khí trong xe vấn rất thấp.

Đôi mắt sâu thắm kia của Quan Triều Viễn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, anh không nói nửa chữ.

Tô Lam ngồi bên cạnh anh, bộ dạng như một cô vợ nhỏ đã làm chuyện sai lầm. Cô cúi đầu không dám mở miệng, sợ chính mình không cẩn thận nói sai câu nào đó, sẽ lại khiến ông phật lớn này thẹn quá thành giận.

Tuy nhiên, chính cô lại không biết, rằng cô càng im lặng như thế, càng khiến lòng Quan Triều Viễn vô cùng bực bội.

Mắt thấy xe đã đi được hơn nửa lộ trình, cuối cùng Tô Lam cũng nghe thấy Quan Triều Viễn mở miệng nói chuyện: “Em không có gì muốn nói với anh à?”

Xuất phát từ hiểu biết của cô với anh, chẳng mấy chốc Tô Lam đã nhận ra được lửa giận kìm chế trong lời này. Lòng cô nhanh chóng nặng xuống, cô vội vã lắc đầu: ‘Chồng ơi, anh có đang bình tĩnh không? Anh tỉnh táo rồi em sẽ nói anh hay.”

Vừa nghe những lời này xong, biểu cảm trên mặt Quan Triều Viễn càng khó coi hơn.

Anh quay phắt đầu lại nhìn chằm chăm Tô Lam: “Anh rất bình tĩnh!”

Tô Lam nhìn rồi chỉ lên gân xanh đang nổi lên trên trán anh, có hơi khiếp đảm, vô cùng cẩn thận mở miệng: “Chồng ơi, anh có chắc không đó?”

Thấy Tô Lam như thế, bỗng Quan Triều Viễn có cảm giác mình vừa đánh một quyền vào gối. Anh hung dữ nhìn chăm chằm rồi liếc cô một cái, quay mạnh về nhìn vị trí ngồi của mình.
 
Chương 4443


Chương 4443

Cả chiếc xe lâm vào không khí tĩnh lặng lần thứ hai.

Mắt thấy chiếc Rolls-Royce màu đen đã dần đi vào nội thành. Bên ngoài cửa sổ xe, khung cảnh dần trở nên náo nhiệt, nhưng nội tâm của Tô Lam càng cảm thấy bất an không yên.

Hình như hiện tại cô đã chọc giận Quan Triều Viễn thật rồi.

Từ khi hai người có đứa bé thứ ba đến nay, dường như quan hệ giữa hai người càng tiến xa hơn tình yêu thêm một bước, đã bay đến vị trí tình thân rồi.

Hơn nữa, với sự cưng chiều của Quan Triều Viễn, hầu như từ đó đến nay, Tô Lam chưa bao giờ phải chịu uất ức gì. Hai người có từng cãi nhau, nhưng Quan Triều Viễn chưa bao giờ để hiểu lầm kéo dài tới ngày hôm sau.

Bây giờ xem ra, Tô Lam phát hiện có vẻ Quan Triều Viễn sẽ không trả lời cô nữa.

“Chồng ơi, anh giận đấy à?”

Đúng là Tô Lam vẫn chưa chắc chăn.

Cô len lén mà kéo kéo cổ tay áo của Quan Triều Viễn.

Anh không nói gì cả, cũng không nhìn cô.

Không xong rồi, giận thật rồi à?

Tô Lam đau khổ hé mặt ra, vẻ mặt buồn bực: “Chồng à, em biết hành vi của em hôm nay rất không có lý trí, nhưng chuyện lúc đó là thời điểm quan trọng, em thật sự không còn cách nào tốt hơn.”

“Vậy nên em mới lên xe taxi với gã, sau đó lập tức gọi điện thoại cho anh.

Em biết chắc chắn anh sẽ không để em rơi vào nguy hiểm mài”

Lúc Tô Lam nói ra những lời này, trông cô hệt như một học sinh tiểu học phạm phải lỗi lâm gì đó.

Cô cúi đầu, đôi tay bất an mà siết vào nhau.

Bộ dạng nơm nớp lo sợ này đáng thương vô cùng.

Dù biết đây là kỹ xảo Tô Lam hay dùng mối khi phạm lỗi, nhưng lòng Quan Triều Viễn vẫn không kìm được mà mềm xuống. Anh cố ném cảm giác muốn ôm cô vào lòng, cười lạnh một tiếng: “Thật sao? Tôi còn nghĩ thì ra bà Quan lợi hại vậy đấy! Từ đầu tới cuối một lòng một dạ muốn một mình vào hang hổ”

Thấy cuối cùng Quan Triều Viễn cũng chịu nói chuyện, đôi mắt kia của Tô Lam bèn sáng lên ngay lập tức, trông hệt như một cái bóng đèn nhỏ.

Mỗi lần nổi giận, Quan Triều Viễn hoàn toàn có thể cả đời không muốn mở miệng nói chuyện nữa, nên Tô Lam sợ nhất là sự im lặng của anh, chuyện đó khiến người ta có cảm giác đã gây ra lỗi lầm rất lớn.

Nhưng chỉ cần cô có thể khều được cái miệng của anh mở ra, thì chuyện tiếp theo sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều.

Bây giờ cuối cùng Quan Triều Viễn cũng chịu mở miệng tiếp lời cô.

Vậy nên, dù trong lời của anh toàn là châm chọc, Tô Lam vẫn không kìm được mà trở nên vui vẻ.

Cô lắc đầu rất nghiêm túc: “Ông Quan à, anh chính là chỗ dựa tinh thần lớn nhất lớn nhất của em trên đời này! Nếu không có anh, em không thể làm nên chuyện gì cả, không khác gì một người vô dụng!”

Nói đến đây, Tô Lam đưa tay ra cầm lấy tay phải của Quan Triều Viễn.

Tay nhỏ bé trắng nốn kia của cô cẩn thận muốn bao lấy bàn tay to của anh, nhưng có vẻ cô đã cố quá sức. Vì thế, cô bèn ngả đầu sang tựa vào vai anh, giọng cũng theo đó mà trở nên dịu dàng: “Ông Quan, anh có biết vì sao mỗi lần đi công tác, em đều cố gắng như thế không?”

Lê Triều Viễn không hề mở miệng nói chuyện, anh kiên nhẫn chờ đợi câu nói tiếp theo của Tô Lam.
 
Chương 4444


Chương 4444

Nhưng cô chỉ nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, nói tiếp: “Vì em muốn đường đường chính chính đứng bên cạnh anh, em không muốn trở thành một gánh nặng của anh. Em muốn trở thành một bà Quan đủ xứng đôi với anh, không chỉ có thể cho anh một mái ấm lúc anh mệt mỏi, mà còn có thể bao nuôi anh lúc anh kiệt sức!”

“Phụt! Khụ khụ khu!”

Một tài xế đang lái xe bên cạnh nghe được lời tràn ngập yêu thương của cô, cảm thấy vô cùng cảm động, nhưng lúc nghe đến một câu cuối cùng, phong cảnh đột nhiên thay đổi.

Ngay lập tức, anh ta không thể kìm được nữa, trực tiếp phụt cười.

Mãi lâu sau Tô Lam mới hồi hồn lại, lúc này hàng ghế sau trong chiếc Rolls-Royce và gian ghế trước đã không có khoảng cách. Vậy nên, từng câu một ban nấy cô nói với Quan Triều Viễn, đã bị tài xế nghe hết, vô cùng rõ ràng.

Trong phút chốc, cô chỉ cảm thấy khuôn mặt nhỏ của mình đỏ bừng lên.

Cô hận không thể chui thẳng đầu mình vào trong áo.

Thật ra cô cũng không tính nói với Quan Triều Viễn mấy câu đó. Vất vả lắm mới nói ra dạt dào cảm xúc như vậy, lại bị người khác nghe được, chán quá đi!

Chỉ là tài xế kia không được may mắn như vậy.

Anh ta không ngờ mình vừa không kìm được mà cười thành tiếng, thì nhận được ngay một ánh mắt lạnh sắc như đao truyền đến từ sau gáy. Thậm chí, anh ta không quay đầu lại cũng thấy da đầu mình căng lên. Trong nháy mắt, lỗ chân lông toàn thân dãn ra, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống.

Rõ ràng anh ta có thể cảm nhận được ánh mắt giết được người kia của boss nhà mình.

Anh ta hơi xấu hổ mà ho khan hai tiếng, sau đó mắt nhìn xuống mũi, nhìn con đường phía trước vô cùng chuyên chú. Anh ta hận không thể thò ra một đôi tay giữa không trung, chặn cái tai của mình lại thật mạnh.

Nghe lén boss và vợ của boss nói chuyện yêu đương, chuyện này vốn đã không được phép, đã vậy ta còn cười thành tiếng đúng thời điểm không thích hợp. Đây thật sự là muốn chết mà!

Đợi tất cả trong xe bắt đầu quay lại trạng thái ban đầu rồi, thì có đánh chết, Tô Lam cũng không muốn mở miệng nói chuyện lần nữa.

Lúc này Quan Triều Viễn thản nhiếc quét mắt qua cô, liếc một cái: ‘Em nói em muốn bao nuôi anh?” Quan Triều Viễn nhắc lại lời ban nãy.

Tô Lam hận không thể tìm thẳng cái lỗ trên đất để trốn vào.

Bao nuôi Quan Triều Viễn?

Please, cái này đúng là trò hề lớn nhất có được không?

Dù công việc của cô thật sự đã vào quỹ đạo hợp lý, hoa hồng chia cho cô hàng năm cũng đủ lên đến mấy tỷ, nhưng một chút tiền đó vốn không đủ để bao nuôi Quan Triều Viễn!

Ông chồng này của cô, dù ở trên phương tiện nào cũng đều khủng khiếp đến mức khiến người ta giận sôi.

Dù là là ăn mặc ngủ nghỉ hay là cái gì khác, có thể nói, tất cả đều đạt đến mức vô cùng khủng khiếp.

Cho dù Tô Lam cô có làm trâu làm ngựa cho người ta suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày nữa, thì cũng không có cách nào bao nuôi ông phật to này.

Đối mặt với sự khiêu khích của Quan Triều Viễn, tay Tô Lam siết lại chỗ ngực, vô cùng đáng thương: “Ban nãy em chỉ nhất thời hưng phấn quá thôi, nên đã lỡ miệng được không? Chồng ơn, xin anh đừng tưởng thật mà!”
 
Chương 4445-4446


Chương 4445

Quan Triều Viễn nhíu mày nói: “Vậy nếu anh đã tưởng là thật thì làm sao?”

“Nếu anh tưởng thật, em đây cũng chỉ có thể dựa vào hai bàn tay trắng này của mình đi ra ngoài bán mạng kiếm tiền nuôi sống anh thôi!” Tô Lam mở †o đôi mắt trong veo như nước ra, nhìn anh đầy đáng thương.

Khuôn mặt đẹp trai kia của Quan Triều Viễn vẫn không có biểu cảm gì như †rước.

Tuy nhiên, trong mắt Tô Lam, dường như cảm xúc trong mắt anh đã rút đi không ít. Điều này chứng minh thật ra tâm trạng hiện tại của anh cũng không còn quá tệ nữa.

“Chồng ơi, chi bằng thế này đi, sau này anh lớn tuổi, mệt mỏi rồi, vậy đến lượt em nuôi anh. Chuyện hôm nay chúng ta xí xóa được không?”

Ánh mắt Quan Triều Viễn đột ngột sáng lên.

Anh cứ tiếp tục nhìn con hồ ly xảo quyệt trước mặt này như thế.

Mất hết nửa ngày, cô mất nhiều sức, tốn nhiều lời như thế, chỉ là vì thay những lời này làm nền à?

“Muốn anh xí xóa chuyện này cũng không phải không thể…” Quan Triều Viễn chậm rãi mở miệng.

Lúc nói đến đây, rõ ràng anh có thể nhìn thấy mắt Tô Lam sáng lên ngay lập tức.

Cô như vậy hệt như một con chó nhỏ đang đợi chủ nhân yêu thương.

Quan Triều Viễn xác định, nếu phía sau cô có thêm một cái đuôi, nhất định cô sẽ vui vẻ mà vẫy vẫy nó.

“Chỉ là em phải đồng ý với một điều kiện của anh.”

Lời của Quan Triều Viễn còn chưa ra hết, Tô Lam đã lập tức gật đầu như mổ thóc: “Anh đừng nói là một điều kiện, một nghìn điều kiện em cũng đồng ý”

“Chỉ cần em thể làm được, thì lên núi đao xuống biển lửa, chết muôn lần em cũng không chối từ!”

“Thật ra không cần đến mức lên núi đao, xuống biển lửa.”

Nói đến đây, Quan Triều Viễn lấy thẳng di động của mình ra khỏi ví tiền, sau đó ấn nút ghi âm.

Tô Lam nhìn hành động này của anh, không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết anh đang định làm gì.

“Từ hôm nay trở đi, ở phòng làm việc của em, em chỉ phụ trách kết nối công việc và ký kết hợp đồng với bên ngoài thôi. Nếu em tiếp tục đối mặt với chuyện như ngày hôm nay, cứ khăng khăng cứng đầu, đích thân ra mặt, anh không ngại thu mua thẳng phòng làm việc của em, có hiểu không?”

Lúc Quan Triều Viễn nói những lời này, anh gắn từng tiếng, nói rất chậm.

Suốt cả quá trình, ánh mắt của anh luôn ngừng trên mặt Tô Lam.

Anh có thể nhìn thấy nụ cười nổi trên mặt cô nhóc kia dần dần cứng lại, mãi đến cuối cùng, nó biến thành một cái mặt mướp đắng.

“Chồng à, chúng ta thật sự phải chơi lớn như vậy sao?”

Tô Lam làm việc ở phòng làm việc phim điện ảnh, trước nay chuyện gì cũng tự làm tự lo. Chỉ cần một cái án tử đẩy xuống cô, thì cơ bản tất cả mọi thứ đều do cô phụ trách.

Ví dụ như chuyện tẩy trắng cho Asius hiện tại, cô cũng đã định tự tham gia toàn bộ quá trình.

Mà thật ra A Long chỉ là một khúc nhạc đệm rất nhỏ ngoài ý muốn trong quá trình này mà thôi.

Chỉ là hình như chuyện ngoài ý muốn này đã tác động lớn đến Quan Triều Viễn.

“Em chỉ cần trả lời anh thôi, được, hay không?”

Lúc này, xem ra Quan Triều Viễn đã xác định phải cho một cái hứa hẹn chắc chắn. Để an toàn sinh mạng của mình vào trong nguy hiểm, đây cũng không phải mục đích ban đầu anh để Tô Lam ra ngoài làm việc.

Chương 4446

Nguồn thiếu chương
 
Chương 4447


“Cô Tô, tôi rất tán thưởng sự tự tin của cô, nhưng đối với chúng ta mà nói, chuyện này sinh ra sức ảnh hưởng ngược vô cùng lớn, tôi hy vọng cô có thể cẩn thận xử lý.”

“Xin ngài yên tâm!”

Sau khi nghe được giọng nói vô cùng tự tin của Tô Lam ở bên kia điện thoại, ngài Alexander cũng không nói thêm gì nữa. Sau khi hai người nói vài câu tán gấu, họ bèn cúp điện thoại.

Lúc này, giờ này, ngài Alexander đang ngồi trong nhà hàng băng chuyền của khách sạn lớn Saint-Jacques.

Người bên trong nhà hàng băng chuyền không nhiều lắm, họ im lặng vô cùng tao nhã.

Ngồi đối diện với ông ta là một quý cô tóc vàng mắt xanh, cử chỉ tao nhã.

Người này không phải ai khác mà đúng là quý cô Elena.

Ban nãy lúc Alexander nói chuyện với Tô Lam, ông ta đã bật loa ngoài.

Vậy nên, nội dung cuộc đối thoại giữa hai người họ đã được quý cô Elena ngồi đối diện nghe rất rõ ràng.

Cô ấy nhẹ nhàng lắc thứ rượu đỏ bên trong ly lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đẩy ẩn ý: “Sao nào? Tôi nói đúng phải không? Cô gái nhỏ này thật sự không giống người thường.”

Sau khi ngài Alexander bỏ điện thoại xuống, ông ta cũng giơ ly rượu lên nhẹ nhàng cụng với quý cô Elena một cái: “Nếu như cô ấy không phải loại người cuồng vọng tự đại coi mình khác người, thì tôi đồng ý với quan điểm của côi”

Vừa nghe những lời này, mày của quý cô Elena bèn nhíu lại: “Xem ra dường như ông không tin tưởng cô ấy lắm?”

“Cho tới nay tôi vẫn chưa từng dễ dàng tin một người chỉ mới gặp mặt một lần, hẳn cô đã rõ chuyện này rồi.”

“Cái chúng ta cần là một kết quả hài lòng, nếu cô ấy không làm được, thì mấy lời ban nãy kia chẳng khác nào sự tự tin quá cuồng vọng tự đại và mù quáng.”

“Ôi, lạy Chúa tôi ơi. Alexander, chừng nào ông mới có thể cảm thấy bớt nghiêm túc một chút chứ?”

Quý cô Elena cảm thấy có phần đau đầu trước vị trợ lý đắc lực nghiêm túc này của mình.

Lần này thí khóe miệng ngài Alexander hơi nhếch lên, ông ta nhấp một ly rượu đỏ: ‘Quý cô Elena, bên cạnh cô nhiều người thú vị lắm, ít ra chút cảm giác hài hước ấy cũng không ảnh hưởng đến thanh nhãt”

Tròng mắt của quý cô Elena hơi đảo đi.

Cô ấy chống cằm mình, trên mặt hiện ra một nụ cười đầy ngụ ý: “Alexander, ông đoán xem, rốt cuộc cô ấy sẽ dùng cách gì để tẩy trắng cho Asius?”

“Để tôi đoán thử xem.” Lúc ngài Alexander nói đến đây, rõ ràng giọng điệu hơi khựng lại một chút.

Vì trong đầu ông ta hiện lên khuôn mặt của Quan Triều Viễn theo bản năng.

Nếu chuyện này đơn giản chỉ dựa vào sức lực của Tô Lam, hẳn sẽ khó mà thành công được.

Nhưng nếu qua tay của Quan Triều Viễn, thì chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Qua hai lần can thiệp kia của Tô Lam, anh có thể đoán ra được, rằng người phụ nữ này rất thông minh.

Bình thường những người phụ nữ thông mình thường thích đi đường tắt, sợ là hẳn vị Tô Lam này cũng không ngoại lệ.

“Nếu bảo tôi đoán, phải chăng cuối cùng chuyện này vấn phải trông vào Quan Triều Viễn ra mặt giải quyết?” Alexander nhìn Elena vô cùng hào hứng, nhưng ngữ khí cũng không quá chắc chắn.

Dường như đến hiện tại, ông ta cũng chưa từng nghĩ Tô Lam có thể giải quyết chuyện lớn này bằng chính khả năng của mình.

Tuy nhiên, sau khi nghe những lời này, trái lại quý cô Elena lắc đầu thản nhiên: “Tôi thấy không hẳn!”
 
Chương 4448


Tuy nói cô ấy chỉ mới qua lại với Tô Lam hai lần, nhưng cô ấy phát hiện ra tính cách của cô gái này rất giống mình. Cô ấy ương bướng mà cứng cỏi, vô cùng thông minh, còn có một chút xảo quyệt.

Người phụ nữ như vậy chắc chắn sẽ không cam tâm tình nguyện chịu sự bảo vệ của người khác, cô ấy sẽ tự trưởng thành.

“Thật sao? Nói vậy chúng ta cứ mỏi mắt chờ mong đi!”

Lúc này Tô Lam cũng không biết mình đã trở thành đề tài trên bàn cơm của người khác.

Thật ra từ đầu đến cuối bọn họ đã không quá quan tâm đ ến suy nghĩ của người khác, nhưng Quan Triều Viễn là ngoại lệ.

Vì đêm qua ầm ï thật sự muộn quá, nên Tô Lam cúp điện thoại xong thì chuẩn bị tìm lại cảm giác buồn ngủ. Tuy nhiên, đang lúc mơ mơ màng màng, cô cảm thấy có ai đó hôn lên khuôn mặt mình một cái.

Mắt của cô cũng chưa kịp mở, hai tay đã vòng lên cổ người kia: ‘Chào buổi sáng, chồng ơi!”

Khóe môi Quan Triều Viễn hơi nhếch lên, anh nắm lấy mũi cô: “Cũng chín giờ rồi, còn sáng nữa?”

Tôi qua Tô Lam trà trộn trong quán bar đến đêm hôm khuya khoắc, có uống chút rượu. Vậy nên, cả người cô đều mơ mơ màng màng, lúc này vẫn chưa tỉnh hẳn.

Ngày hôm qua, trên đường từ ngoại ô trở về, tuy Quan Triều Viễn vẫn luôn lạnh lùng với cô, nhưng chỉ cân vào phòng rồi, dường như anh đổi thành một người khác vậy, ném hết toàn bộ mọi thứ trước đó ra sau đầu.

Lúc đó Tô Lam mơ mơ màng màng ngồi trên sô pha, cứ ngồi nhìn Quan Triều Viễn vội trước hối sau đi pha trà giải rượu cho mình, dù khuôn mặt đẹp trai kia đã sớm đen như đáy nồi, anh vẫn rất cẩn thận chăm sóc cô như trước.

Bỗng nhiên Tô Lam cảm thấy, có thể, cùng lắm hạnh phúc lớn nhất cũng chỉ đến thế này thôi!

“Chồng ơi, trên đường đi làm anh cẩn thận nhé! Hôm qua em tan làm muộn quá, em còn phải ngủ thêm một lát nữa!”

“Được.”

Quan Triều Viễn cúi đầu, nhẹ nhàng cọ lên trán cô một chút, quay người rời đi.

Nghe được tiếng cửa lớn bị đóng lại, Tô Lam trở mình, vùi cơ thể mình vào trong ổ chăn ấm áp, chưa đến vài phút đã ngủ mất.

Tô Lam cũng không biết cuối cùng bản thân đã mê man bao lâu.

Rồi bỗng nhiên, cô bị tiếng chuông di động vô cùng dồn dập đánh thức.

Một cánh tay trắng nốn mà tỉnh tế thò từ ổ chăn ra ngoài, cô sờ s0ạng mãi ở bên cạnh nửa ngày mới nắm được điện thoại.

Vài giây sau, giọng nói chứa đầy sự mệt mỏi của Tô Lam mới truyền từ trong ổ chăn ra ngoài: “Alo?”

Bên đầu điện thoại kia, giọng của Phương Trí Thành vang lên vô cùng hưng phấn: “Ông trời của tôi ơi, bà cô nhỏ à, đã mấy giờ rồi mà cô còn vùi ngủ trong ổ chăn hả?”

Tô Lam mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn lướt qua màn hình di động.

Cô phát hiện ra hiện tại đã gần mười rưỡi sáng rồi, bèn đưa tay lên xoa xoa mắt: “Ôi, đạo diễn lớn Phương của tôi ơi!

Anh không biết đâu, bình thường tối tôi và mấy đứa nhỏ mười một giờ đã phải lên giường đi ngủ rồi. Đêm qua, vì dỗ ông chồng của tôi, tôi đã phải thức khuya hơn một chút!”
 
Chương 4449


“Bây giờ tôi chỉ đang ngủ bù lại mà thôi, không được à? Còn phải nghe anh dạy dõi”

Nghe ngữ khí đầy oán giận kia của Tô Lam, Phương Trí Thần nhếch miệng cười: ‘Vậy được rồi, xem ra tối qua một mình cô lội trong đầm rồng hang hổ. Hôm nay cô cứ nghỉ ngơi ở nhà cho khỏe đi, không cần đến đi làm!

Sau khi cô rời giường rồi nhớ xem tin tức giải trí, lướt Weibo, có một ngạc nhiên bất ngờ đấy!”

“Ngạc nhiên gì cơ?”

Tô Lam mơ mơ màng màng ngồi dậy, nửa ngày không nghĩ được Phương Trí Thành nói gì.

Mà ở đầu dây bên kia, Phương Trí Thành bảo tự cô xem, miệng lại dám kín như giấy niêm phong, không chịu để lộ trước một chút nào.

Trong phút chốc, toàn bộ quan tâm của Tô Lam đều bị hấp dân. Cô có muốn ngủ tiếp cũng không được nữa.

Cả đầu tóc cô rối bù, xốc chăn lên rời khỏi giường.

Sau khi cô rửa mặt xong, bèn ăn một ít điểm tâm nhỏ mẹ Bảo để đó lót đạ.

Sau đó cô còn phải ăn trưa, nên bây giờ cô cũng không ăn nhiều lắm.

Tô Lam bưng một ly sữa, cầm một khối điểm tâm nhỏ ngồi thẳng xuống sô pha bên ngoài phòng khách.

Hai chân cô vắt lại, miệng đầy bánh ngọt, tay phải tìm kiếm điều khiển từ xa.

Cô vừa đợi TV mở ra, vừa nhỏ giọng nói thầm: “Thật là, có cái gì ngạc nhiên được chứ, còn thần thần bí bí như vậy!”

TV được bật lên, một vài kênh giải trí đều đang nói về cùng một tin tức.

“Theo ghi nhận, án kiện ngôi sao mới nổi đang hot Asius của công ty phim điện ảnh Mq đã xuất hiện đảo ngược rất lớn!”

“Đương sự A Long của vụ kiện đã từng là kẻ tình nghi xâm hại phụ nữ ở quán bar.”

“Hơn nữa, trước khi vụ việc xảy ra, anh ta chỉ mới vừa ra khỏi ngục giam hơn một tháng.”

““Rạng sáng hôm nay, bảy, tám người đã cùng đăng bài Weibo xin giúp đỡ, yêu cầu nghiêm trị tên A Long bại hoại này.”

“Khu khụ khụ!”

Tô Lam nhìn thấy tin đầu tiên này, thì bánh ngọt nhỏ trong miệng cô văng thẳng ra bên ngoài.

Suýt chút nữa cô bị mắt nghẹn.

“Ôi chao ơi, tay chân Phương Trí Thành cũng nhanh quá đấy! Lên đến cả hoy searchl”

Tô Lam vừa cảm thán vừa lập tức lấy máy tính bảng ra, bắt đầu lướt Weibo.

Quả nhiên, hầu như toàn bộ top mười lượt tìm kiếm đều bị chuyện này chiếm hết.

“Asius vô tội, anh ấy chỉ trừ hại cho dân thôi!”

“Nhanh đưa tên đáng chết A Long ra ngoài pháp luật!”

“Theo đó, sau khi cảnh sát nhận được bảy cái tên người bị hại báo án, họ càng tìm được nhiều người bị hại. Bạn cùng phòng với A Long thừa nhận, ba, bốn giờ sáng hôm đó A Long toàn vết thương qua lại phòng trọ, lời này có thể chứng minh sự trong sạch của Asius…”

TẾ n Một loạt tin tức cứ như thế mà được thổi đến, trong nháy mắt, nó đã đưa A Long lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Vốn đồn cảnh sát còn đang định bỏ làm thì tiếp đó không thể không bị buộc ra mặt, tiến hành đáp lại chuyện này.
 
Chương 4450


Tuy là lời đáp của bọn họ vẫn còn hơi mơ hồ như trước, nhưng trong đó đã có một câu thế này: “Trên mạng có thông tin Asius bị tình nghi giết người, sở cảnh sát đang gấp rút xử lý chuyện này. Nếu vụ án điều tra rõ ràng, đương nhiên sẽ báo cáo đại chúng. Xin mọi người đừng tin vào những tin đồn vô căn cứ… ˆ Sau khi Tô Lam nhìn thấy lời đáp lại này, ánh mắt lập tức sáng lên.

Cô làm nhiều chuyện như thế, cùng lắm cũng chỉ vì một thông báo thế này thôi.

Muốn bôi đen một người rất đơn giản, chỉ là muốn tẩy trắng sạch trơn cho một người thì không dễ dàng như thế.

Mỗi một chuyện Tô Lam làm đều phải tiến hành thật cẩn thận.

Hơn nữa, mỗi một luận điểm cô đưa ra đều cần “một đòn mạnh mẽ.”

Sau đó, đợi đến cuối cùng cũng xuất hiện một sự đảo ngược như hôm nay, khiến tất cả mọi người trong nước sinh ra cảm giác chênh lệch lớn với hình tượng của Asius, sau đó dẫn đến sự đồng cảm của mọi người cho cậu ta.

Chỉ có làm từng bước như vậy, chuyện mới xem như là nước chảy thành sông.

Tô Lam đã từng bàn kế hoạch này với bọn Phương Trí Thành lúc họp, cũng nói một chút là đẩy mạnh nước chảy.

Không ngờ khả năng thi hành của đám Phương Trí Thành lại mạnh mẽ như vậy.

Chỉ nội trong thời gian mình ngủ cả đêm thôi, anh ta đã đưa tin tức này lên đến hot search của Weibo. Mấy kênh giải trí khác cũng vào góp vui, thêm mắm muối vào chuyện này.

Mà sau đó, Asius còn bị tạm giam cũng không biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Tuy nói là trước đó tại hội nghị học thuật của đại học Lan Ly, anh ta từng bị Tô Lam đánh bại, nhưng chuyện đó chỉ là chuyện đấu võ mồm giữa hai người mà thôi. Tuy mồm mép của Tô Lam lợi hại, nhưng cũng coi như là cô có một chút thông minh.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là lúc đối mặt với án kiện liên quan đến mạng người, cô cũng sẽ tiếp tục miệng lưỡi trơn tru, thuận buồm xuôi gió như trước.

Đúng là suy nghĩ này đã luôn lên men, khiến cho sau khi gặp Tô Lam, thì mấy ngày nay, Asius đều vô cùng nôn nóng.

Thậm chí còn cảm thấy cả người vô cùng bất an.

“Tôi thật sự đã mất máu hết tám kiếp rồi!”

Asius nhìn tách trà duy nhất trước mặt, lại nện thật mạnh lên mặt đất.

Trong phút chốc, bọt nước văng khắp nơi, hệ như tâm lý bất an và luống cuống của anh ta.

Vốn dĩ đoạn thời gian anh ta trải qua đau khổ và gian khổ trong trại huấn luyện ở nước M không đáng để người ngoài bàn tán.

Vì muốn luyện hình thể, nên trên người anh ta mới có rất nhiều vết thương.

Mấy di chứng này chưa nói đến, để có thể rèn luyện động tác và giọng hát, đôi khi anh ta có thể hát đi hát lại một bài hát đến mấy trăm lần, không hề thấy phiền.

Thậm chí cả một động tác, một ánh mắt, anh ta cũng có thể luyện hết một ngày một đêm, không ra khỏi cửa phòng từng bước.

Mấy ngày nay ở trong phòng tạm giam, anh ta đã suy nghĩ rất nhiều.

Anh ta thừa nhận có đôi khi anh ta thật sự không tốt, lòng hiếu thắng vô cùng lớn, lại tự phụ, thậm chí còn đến mức cuồng vọng.
 
Chương 4451


Nhưng tất cả những chuyện đó cũng không thể che đi sự cố gắng và thiên phú của anh taI Rõ ràng là anh ta muốn đến nước Thiên Hoàng, một đường trở thành ngôi sao lớn quốc tết Nhưng hiện tại thì sao?

Thậm chí anh ta còn bị tống thẳng vào tù trước khi kịp tham gia chương trình ra mắt?

Về chuyện này, bảo anh ta sao có thể nghĩ thông được?

“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!”

Một khi người này đã chui rúc vào sừng trâu rồi, anh ta sẽ không cách nào ra được.

Dưới sự giận dữ, Asius đánh mạnh lên tường một cái.

Thậm chí tay đã bị rách da anh ta cũng không phát hiện ra.

“Này này này, người anh em, cơ sở hạ tâng của sở chúng tôi không tốt lắm đâu! Nếu anh còn làm vậy nữa, sở chúng tôi sẽ bắt đền anh đấy!”

Cũng ngay sau đó, ngoài cửa truyền đến giọng nói lạnh như băng.

Asius quay đầu thì thấy ngay một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đang đứng ở cửa chính, nhíu mày nhìn mình.

Người đàn ông phải ai khác mà chính là người làm tất cả mọi thứ từ khi anh ta vào đây: Ăn, mặc, ở, đi lại, ghi khẩu cung.

Vì qua lại thường xuyên, hai người cũng ngoài ý muốn mà hơi thân thiết.

Asius xấu hổ mà liếc nhìn cảnh sát kia một cái, quay đầu quét ngang đồng hồ treo tường trên tường: “Bây giờ còn chưa đến mười một giờ mà, chưa đến giờ cơm nữa, sao anh đã đến rồi?”

Cảnh sát kia liếc nhìn Asius một cái, đưa tay lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa ngục.

“Hôm nay đưa cơm đến trước giờ à?”

Asius đứng dậy, đi ra ngoài cửa có phần phấn chấn.

Cảnh sát kia đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một lần, khóe miệng nhếch lên một nụ cười kỳ lạ: “Xem anh kìa, đã quen ngốc trong này rồi. Không muốn đi nữa phải không?”

Asius vừa nghe mấy lời này thì bước chân ngừng lại một chút, anh ta vô cùng kinh ngạc mà nhìn người cảnh sát kia: “Cảnh sát Lưu, anh đang nói gì vậy? Ý của anh là gì?”

“Ý của tôi là, có người đến đây nộp tiền bảo lãnh anh, bây giờ anh có thể tạm ra ngoài rồi.”

“Sao cơ?”

Vừa nghe xong lời này, hai mắt Asius ban nãy còn có hơi uể oải không phấn chấn lập tức sáng lên.

Anh ta sải bước dài đến trước mặt cảnh sát Lưu kia, nhìn trái nhìn phải một phen.

Tuy nhiên, lúc nhìn thấy sau lưng cảnh sát Lưu cũng không có thêm ai khác, vẻ mặt anh ta lại suy sụp: “Cảnh sát Lưu, là lúc nào rồi, anh cũng đừng đùa tôi chứt”

“Ai đùa với anh? Tôi rảnh rồi như vậy à? Hay là anh thật sự quen nơi này rồi, không muốn đi nữa?”

“Ai nói? Tôi chỉ ước có thể ra ngoài ngay lập tức!”

Hầu như Asius vọt ra ngoài ngay, đi sát theo sau lưng cảnh sát Lưu, cứ như nếu động tác của anh hơi chậm một chút, cảnh sát Lưu sẽ thay đổi quyết định vậy.

“Cảnh sát Lưu, có phải người của công ty chúng tôi đến nộp tiền bảo lãnh tôi không?”

“Tôi biết mà, công ty Mq lớn như Vậy, sao có thể để mặc tôi không quan tâm chứ?”

Asius cứ đi theo sau cảnh sát Lưu như thế, không ngừng lải nhải nói liên tục: “Trước đó tôi nói anh còn không tin, bây giờ thì anh đã tin chưa?”

“Tôi đã nói rồi mà, nhất định công ty sẽ không bỏ mặc tôi!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom