Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4410


Chương 4410

Cô ấy có hơi dại ra mà lắc đầu, tỏ vẻ tôi không hiểu ý của anh là gì cả.

Tuy biểu cảm trên mặt cô ấy vẫn rất bình thường, nhưng trong lòng cô ấy thật sự bất ổn.

Chẳng lẽ Thẩm Tư Huy đã phát hiện ra cái gì rồi sao?

Hay anh ấy đã biết chuyện mình gặp hot girl mạng kia?

Hay anh ấy đã biết mình giả vờ câm điếc?

Càng tệ hơn nữa, anh ấy tra được chuyện mình mang thai rồi?

Trong lòng Nguyễn Bảo Lan cứ không yên, nên cô cũng không dám lỗ m ãng mà có phản ứng gì lại.

Thẩm Tư Huy nhìn bộ dạng ngây người nảy của cô ấy, bèn nhíu mày.

Phải biết rằng, ở trong lòng anh ta, Nguyễn Bảo Lan chính là một cô gái ngốc, trắng, ngọt tiêu chuẩn. Cô ấy đơn thuần, thiện lương, hơn nữa tính cách còn có vài phần yếu đuối.

Đấn tận bây giờ, anh ta cũng chưa từng đoán ra, có một ngày Nguyễn Bảo Lan sẽ nói dối mình.

Ánh mắt Thẩm Tư Huy lại càng lạnh hơn.

Anh ta sáp lại gần chỗ Nguyễn Bảo Lan, đoạn đưa tay năm lấy cằm cô ấy, buộc cô phải nhìn vào mình, bốn mắt chạm nhau.

Quanh người anh ta bỗng nhiên tỏa ra khí áp khủng khiếp, khiến Nguyễn Bảo Lan không hiểu sao lại có hơi chột đạ.

Cô ấy vô cùng căng thẳng mà nhìn người đàn ông trước mặt này.

“Anh biết, chắc chắn em đang gạt anh chuyện gì đói”

Trong nháy mắt, đôi mắt to sáng loáng kia của Nguyễn Bảo Lâm thoáng hiện hơi nước. Cô ấy muốn lắc đầu, nhưng Thẩm Tư Huy đã giữ cằm cô ấy lại, vốn dĩ là cô ấy không động đậy được.

“Không nói cũng không sao, sớm muộn gì anh cũng điều tra ra được.”

Sau khi Thẩm Tư Huy nói xong lời này, bông anh ta buông cô ấy ra, xoay người khởi động xe.

Xe phóng đi như cung tên, nhanh chóng lao từ trong ga ra ra ngoài.

Nguyễn Bảo Lan căng thẳng siết chặt dây an toàn, vẻ mặt có hơi trắng bệch.

Tuy nhiên, sau khi nghe hết câu nói cuối cùng kia của anh ta, một góc nào đó trong lòng cô ấy cũng lén thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô ấy quay đầu nhìn sườn mặt của Thẩm Tư Huy. Cô ấy có thể nhìn thấy ngũ quan tinh tế của anh ta vô cùng lập thể, nhìn từ một bên trông hoàn mỹ vô cùng.

Chỉ là, viên môi và khóe môi hơi hạ xuống kia của anh ta hiện tại đã thể hiện tâm trạng anh ta vô cùng khó chịu.

Nguyễn Bảo Lan cúi đầu mím chặt môi dưới.

Thẩm Tư Huy, anh có biết không?

Mỗi lần anh đột nhiên thể hiện bộ dạng rất căng thẳng trong chuyện của em, thậm chí em đã cho là anh có yêu thương em.

Tiếc là, mỗi một lần nhìn thấy anh sánh đôi cùng người phụ nữ khác, thì anh cứ phá vỡ ảo tưởng của em hết lần này đến lần khác.

Là chính tay anh hủy đi hy vọng của em, hết lần này đến lần khác.
 
Chương 4411


Chương 4411

Hai năm ròng, em không muốn tiếp tục bị vây trong cái vòng tuần hoàn tệ hại này nữa.

Em cũng không muốn tiếp tục sống trong thứ bọt biển hư ảo này.

Đây là lúc đưa ra lựa chọn!

Chân trước hai người Thẩm Tư Huy và Nguyễn Bảo Lan vừa đi, chân sau Phương Trí Thành đã đi thẳng vào văn phòng Tô Lam: “Có chuyện gì vậy? Hình như ban nãy tôi thấy cậu Thẩm hùng hổ vọt vào trong này, có phải xảy ra chuyện gì không?”

Tô Lam nhún vai có chút bất đắc dĩ, thở dài một hơi: “Tôi nghi là có thể anh ta đến để bắt gian đấy.”

Bắt kẻ thông dâm? Bắt ai thông dâm cơ?” Phương Trí Thành tỏ vẻ không hiểu qì.

Anh ấy quay đầu nhìn lướt qua bên ngoài hành lang, sau đó lắc lắc đầu: “Trong số mấy người đàn ông trong phòng làm việc của chúng ta, trừ tôi là có chút nhan sắc ra, thì còn lại đều không thể lọt vào mắt…” Phương Trí Thành còn chưa nói xong đã bắt gặp ánh mắt sâu xa của Tô Lam.

Vì ánh mắt của cô đang nhìn chăm chăm vào anh ấy hoàn toàn là bộ dạng đang chờ xem kịch vui.

Trong phút chốc, Phương Trí Thành như bừng tỉnh: “Không thể nào, cô bảo cậu Thẩm cho là tôi qua lại với Bảo Lan à?”

“Không phải chính anh tự nói vậy à?

Răng là trong tất cả đàn ông của phòng làm việc chỉ có mình anh là trông ra hình ra dạng sao?”

“Đúng rồi…” Lúc Phương Trí Thành nói lời này, đầu lưỡi đã bắt đầu có phần líu lại.

Khuôn mặt kia của anh ta đột nhiên đỏ bừng một cái: “Thật ra thì, dù sao…

tôi cũng cảm thấy Bảo Lan rất đáng yêu…”

“Nhưng tôi biết vốn dĩ cô ấy không có hứng thú gì với mình, nên tôi cũng không xuống tay, lười tự đi tìm mất mặt!”

“Nhưng sao cậu Thẩm lại đến bắt gian tôi chứ? Đúng là không hợp lý gì cải”

“Dù sao ngay cả tay của Bảo Lan tôi cũng chưa được năm, tôi cũng oan uổng quá rồi!”

“Mẹ kiếp!”

Tô Lam nhìn bộ dáng kia của Phương Trí Thành, giận dữ đẩy anh ấy một phen: “Anh đừng tưởng là tôi đang nói đùa với anhI”

“Nghĩ lại chuyện lần trước đi, anh vừa nói một câu tiện đường đưa Bảo Lan về thôi, xe của anh đã đâm thẳng vào tường. Chuyện đó còn chưa đủ rõ ràng à?”

Mãi đến khi Tô Lam nói hết lời, Phương Trí Thành mới hồi hồn lại.

Trong phút chốc, cặp mắt kia của anh ấy trừng lên như muốn lọt ra ngoài, vẻ mặt đầy sợ hãi và khó tin: ‘Ông trời của tôi ơi, nói cách khác, thì ra cái xe hôm trước tự nhiên đâm vào tôi ở bãi đỗ xe là của cậu Thẩm à!”

“Ông trời của tôi ơi, chẳng lẽ từ lúc đó anh ta đã động ý bi3n thái với Bảo Lan rồi?”

Phương Trí Thành vội vã lắc đầu, anh ta đưa tay lên vuốt ngực mình, bộ dạng biểu cảm thở dài nhẹ nhõm một hơi: ‘May mà lúc đó trái tim của tôi không có tà tâm! Nếu tôi thật sự xuống tay với Bảo Lan, chỉ sợ hôm nay thi cốt †ôi cũng không còn nữal”

Tô Lam bị mấy câu đó của anh ta làm cho bật cười.

Cô đưa tay lên võ nhẹ vào vai của Phương Trí Thành, mở miệng an ủi: “Vậy nên bây giờ mới biết cũng không muộn!”

“Đúng là không tưởng tượng được!
 
Chương 4412


Chương 4412

Có khi nào tên cậu ấm trăng hoa họ Thẩm kia bị Bảo Lan của chúng ta chinh phục thì sao?”

Nhìn bộ dạng hóng chuyện này của Phương Trí Thành, rõ ràng là anh ta còn muốn đào thêm một chút chuyện nữa từ miệng của Tô Lam.

Tuy nhiên, không ngờ miệng của Tô Lam lại vô cùng kín.

Cô quay người đi thẳng về sau bàn làm việc của mình, chống cái cằm nhỏ của mình nhìn về phía Phương Trí Thành: “Đạo diễn lớn Phương của tôi ơi!

Không phải là anh đến tìm tôi để cố tình hóng chuyện chứ?”

Lúc này Phương Trí Thành mới nhớ đến chuyện chính.

Anh ấy vội vã gật đầu, đưa tay kéo cái ghế trước mặt ra, sau đó ngồi xuống: “Phải rồi, không phải trước đó anh bảo muốn tìm một ít nạn nhân sao?”

“Ban nấy tôi đã gọi cho mấy người bạn trong quán bar, họ đã cho tôi vài số điện thoại.”

Hai mắt Tô Lam sáng lên: “Vậy thì tốt quá, tối nay chúng ta đi qua bên quán bar đó đi!”

“Cái gì? Cô cũng đi sao?”

Vừa nghe xong lời này, Phương Trí Thành lập tức nhíu mày.

Hai tay Tô Lam khoanh lại, trên mặt hiện lên vẻ không vui: “Sao đây? Vì sao tôi lại không đi được?”

“Không phải tôi nói là cô không được đi, nhưng mà trước khi đi cô phải báo với cậu Lệ. Nếu không, tôi mới lười gánh chuyện này thay cô đấy!”

Báo cho Quan Triều Viễn biết?

Trong phút chốc, Tô Lam cũng không nghĩ đến chuyện này.

Nhưng Phương Trí Thành đã nói quán bar kia không yên ổn, vậy cô vẫn nên nói cho Quan Triều Viễn biết trước thì tốt hơn, đỡ phải đến lúc đó lại gây ra hiểu lầm gì nữa.

“Vậy giao chuyện đó cho tôi đi, chín giờ tối nay chúng ta xuất phát!”

Khoảng chín giờ tối, tại cửa quán bar Alice.

Tô Lam kéo kéo cái váy ngắn trên người, có chút không được tự nhiên: “Đạo diễn lớn Phương à, không phải tôi không nên ăn mặc như thế này chứ?”

Một người váy liền màu đen, trước ngực lộ một mảng lớn, chân váy cũng ngắn đến đáng thương.

Nếu không phải Tô Lam van nài khẩn khoản, chỉ sợ ngay cả một cái áo khoác mỏng Phương Trí Thành cũng không cho cô mang theo mặc.

“Phải vậy đó! Đi quẩy tất nhiên phải cho ra đi quẩy! Nếu cô ăn mặc y như một nhân viên văn phòng, ai muốn nói với cô thật lòng chứ!”

“Sao chút giác ngộ đó mà cô cũng không có vậy?”

Tô Lam suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cảm thấy lời này của Phương Trí Thành cũng có lý.

Chỉ là, đối với cô mà nói, loại đầm bó sát người quyến rũ này thật sự khiến cô thấy không quen, nên dọc đường đi, cô không ngừng kéo làn váy của mình xuống dưới.

Sợ không cẩn thận sẽ làm lộ hết.

Phương Trí Thành ở bên cạnh thấy vậy thì mặt tái đi: ‘Bà dì nhỏ của tôi ơi, cô xem, cô gần như ôm gối luôn rồi, rốt cuộc cô đang kéo cái gì vậy?”
 
Chương 4413


Chương 4413

Nụ cười trên mặt Tô Lam bỗng nhiên cứng lại. Cô ngừng động tác kéo váy, cười cười vô cùng xấu hổ, sau đó hất tóc mình đầy phong tình: “Ừ thì…

không phải tôi cũng là mẹ người ta rồi à, tất nhiên phải chú ý hình tượng một chút chứ!”

Vì thế, hai người cứ anh một câu tôi một câu mà đi về phía cửa lớn của quán bar kia.

Chỉ là Tô Lam vừa mới sải bước vào trong, bỗng nghe phía sau truyền đến một tiếng gọi nhỏ đầy kinh ngạc: “Tô Lam?”

Tô Lam siết chặt túi xách trong tay.

Cô vừa mới bước qua khỏi cổng an ninh, vừa quay đầu lại thì thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc ló ra.

“Mãn Loan, sao cô lại đến đây?”

Tô Lam liếc nhìn người ở cách cửa không xa kia. Người đó chính là Mộ Mân Loan trang điểm đậm, đội một đầu tóc giả năm màu sặc sỡ.

Lúc hai người bọn họ nhìn thấy đối phương, trên mặt đều hiện ra biểu cảm vô cùng kỳ lạ.

Mộ Mãn Loan sải bước đi đến thật nhanh trên đôi cao gót.

Tô Lam đánh giá cô ta từ trên xuống dưới một phen, cô phát hiện ra hôm nay Mộ Mãn Loan mặc một bộ lễ phục màu đỏ vô cùng đơn giản, chân váy cô ta cách đầu gối khoảng mười li.

Bộ váy lễ phục màu đỏ này phô bày được tất cả ưu điểm của dáng người cô †a, nên chỗ nào cần lộ, chỗ nào không cần lộ cũng đều vô cùng xinh đẹp.

“Vì sao cô lại ở đây?”

“Vì sao cô lại đến đây?”

Hầu như hai người phụ nữ đều đặt câu hỏi cho đối phương cùng một lúc, trăm miệng một lời.

Sau vài giây im lặng, họ lại cùng mở miệng: “Anh tôi biết cô đến đây không?”

“Cậu Quan biết cô đến đây không?”

Phương Trí Thành đứng một bên, mặt cạn lời: “Tôi nói này hai bà cô, không phải hai cô đều đến đây hỏi thăm tin tức sao? Đừng có quan tâm đối phương vậy chứ!”

“Hôm nay tôi là người đàn ông duy nhất ở đây, tôi làm chủ. Hai người đi cùng tôi vào trong!”

Hai người Tô Lam và Mộ Mẫn Loan cùng liếc nhau một cái, trên mặt đều lộ ra một nụ cười có mấy phần ngại ngùng.

Thì ra trong chuyện này, mục đích của hai người là giống nhau.

Một khi đã như vậy, vậy chỉ bằng mọi người cùng nhau hành động, ít nhất còn có thể giúp đỡ lẫn nhau!

“Cô nói gì? A Long kia cũng từng trêu đùa cô?”

Vừa nghe lời này xong, Phương Trí Thành lập tức giận dữ đập bàn đứng dậy, giọng của anh ấy cũng đột ngột dâng cao lên quãng tám.

Nếu không phải vì tiếng nhạc ở bên trong quán bar này đỉnh tai nhức óc, sợ là tất cả sự chú ý của mọi người cũng bị anh ta hấp dân đến đây.

Mộ Mãn Loan gật gật đầu, cô ta nhìn Tô Lam: “Sau đó tôi gọi cho anh của cô, anh ấy đến cứu tôi ra.”

Về phần anh ấy đã cứu cô ta như thế nào, sao cô ta có thể không biết xấu hổ mà kể ra hết chuyện xảy ra cả đêm trong phòng chứ.

Tất nhiên Mộ Mẫn Loan sẽ không nói những điều này cho Tô Lam.

Cuối cùng đến nay Tô Lam cũng biết chuyện này.
 
Chương 4414


Chương 4414

Răng vì sao Asius vốn không đội trời chung với Mộ Mãn Loan lại đột ngột thay đổi quyết định, muốn ra mặt thay Mộ Mẫn Loan.

Dù sao Mộ Mãn Loan cũng là một cô gái.

Tối hôm đó, lúc gặp nguy hiểm cô đã xin anh ta giúp đỡ. Anh ta là một người đàn ông, loại tỉnh thần trọng nghĩa cơ bản nhất này vân phải có.

Sau khi do dự một lát, Tô Lam mở miệng nói: ‘Mân Loan, nếu chúng ta có thể chứng minh Asius trong sạch, cô có sẵn sàng đứng ra với thân phận nạn nhân không?”

Thật ra lúc nói ra những lời này, Tô Lam đã suy nghĩ kỹ càng. Dù sao hiện tại, đối với một cô gái mà nói, dư luận vấn chưa khoan dung như Vậy.

Một khi nạn nhân lộ diện, vô cùng có khả năng trở thành đối tượng công kích của cư dân mạng.

Bây giờ trong xã hội có rất nhiều người có một loại tâm lý kỳ thị phụ nữ.

Dù phụ nữ có bị ăn hiếp, cũng sẽ có người chửi mắng.

Nếu không phải do cô ăn mặc quá hở hang, vì sao người khác muốn sàm sỡ cô chứ?

Là một nhân vật của công chúng, lúc gặp phải chuyện thế này, nhất định có thể dẫn đến càng nhiều cuộc đấu khẩu.

Vậy nên, Tô Lam cảm thấy có phần do dự.

Tuy nhiên, chuyện khiến cô thấy ngoài ý muốn, chính là hầu như Mộ Mẫn Loan trực tiếp gật đầu đồng ý, không do dự gì cả: ‘Không thành vấn đề!”

Những lời này khiến cho Phương Trí Thành đang đứng một bên cũng không kìm được mà trợn tròn mắt lên: ‘Mãn Loan, trước khi ra nước ngoài cô cũng đã là nhân vật ở cấp diễn viên chính rồi.

Thật ra nếu chúng tôi có thể tìm được mấy người bị hại khác, nói không chừng cũng có thể đạt được hiệu quả tương tự vậy, như thế còn có thể bảo toàn được danh dự của cô.”

Ánh mắt Mộ Mẫn Loan vô cùng trong suốt, cô ấy liếc nhìn Phương Trí Thành một cái, có phần mông lung: “Vốn tôi cũng là người bị hại, nếu thật sự có ai cảm thấy mất mặt, thì đó cũng phải là tên A Long phẩm chất bại hoại kia. Gã mới chính là người nên cảm thấy xấu hổi”

“Vì sao tôi là người bị hại mà phải sợ mình mất danh dự rồi không lên tiếng chứ? Tôi không hiểu.”

Mộ Mãn Loan rất nghiêm túc, thành ra lời này khiến Phương Trí Thành cũng á khẩu không trả lời được.

“Tô Lam, thật ra bản chất của Asius kia cũng không xấu lắm đâu, chẳng qua anh ta chỉ hơi kiêu ngạo và †ự phụ quá thôi.”

“Mặc dù mấy năm qua anh ta vẫn luôn ngầm ganh đua với tôi, nhưng anh †a cũng không giở thủ đoạn gì sau lưng tôi cả. Vậy nên tất cả mọi người đều là người cùng thuyền, nếu có việc cần đến chỗ của tôi, cô cứ việc mở lời là được.”

Lúc Mộ Mãn Loan nói ra những lời này, cô ta vô cùng thẳng thắn và thản nhiên, không hề có chút giả tạo nào.

Bồng nhiên, Tô Lam hiểu ra, rằng vì sao anh của mình lại si mê cô ấy như vậy.

Vì thế, có đôi lúc, phụ nữ hệt như không dính khói lửa nhân gian.

Cô ấy không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, cũng sẽ không sợ đắc tội ai mà a dua làm theo.

Trong thế giới của cô ấy, mọi thứ thật thuần túy. Cái gì đen là đen, trắng là trắng. Người như vậy, tuy thừa nhận cái chết, song họ cũng rất đơn giản.
 
Chương 4415


Chương 4415

Tô Lam gật đầu, mỉm cười nhìn người kia: ‘Cô yên tâm đi, nhất định tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, tuyệt đối không khiến tiền đồ của hai người các cô bị ảnh hưởng!”

Sau khi nghe cô nói như thế, khóe miệng Mộ Mãn Loan hơi nhếch lên, để lộ ra một nụ cười.

“Phải rồi, Tô Lam, Mẫn Loan, hai người nói chuyện trước đi, con mồi của chúng ta xuất hiện rồi.” Phương Trí Thành đột ngột đứng dậy.

Anh ấy đưa ly rượu trong tay cho Tô Lam và Mộ Mẫn Loan, dặn dò hai người: “Người trong những nơi thế này rất phức tạp, tốt nhất hai người nên làm như đã có đồ uống của mình rồi, hơn nữa tuyệt đối không được tùy tiện uống rượu hay nước người khác đưa cho.”

“Hai người hiểu chưa? Tôi đi làm chút việc xong sẽ quay lại.”

Sau khi nghe hai người đáp lại, Phương Trí Thành bèn quay người rời đi.

Hai người Tô Lam và Mộ Mãn Loan cùng nhìn theo anh ấy đi xa.

Bọn họ có thể nhìn thấy, ở hướng mà Phương Trí Thành đi đến, có một người phụ nữ tác phong lớn mật, quần áo hở hang, lại còn trang điểm xinh đẹp, đang ngồi ở một bên quán bar hút thuốc.

Lúc này, chân đẹp của cô ta bắt chéo, đôi giày cao gót thủy tinh ở trên chân kia vô cùng lóa mắt.

Dường như đôi mắt như hồ ly kia đang từ từ lướt ngang khắp sàn nhảy, đang tìm kiếm con mồi của chính mình.

Ở trong quán bar này, một người phụ nữ xinh đẹp như Mộ Mẫn Loan và Tô Lam cũng không tính là bình thường.

Vậy nên, chưa đến mười phút ngắn ngủi, đã có hai, ba người sáp lại gần.

Tuy nhiên, tất cả đều không ngoại lệ, đầu bị Mộ Mãn Loan từ chối vô cùng lạnh lùng.

Trước đó cô ấy đến quán bar này từng gặp chuyện một lần rồi.

Vậy nên, lúc này đã cùng đi với Tô Lam, tất nhiên cô ấy càng phải cẩn thận hơn.

“Tô Lam, tôi đi toilet một chút, cô ở đây đợi tôi một lát.’ Mộ Mãn Loan đứng dậy nói với Tô Lam.

Tô Lam gật gật đầu, ý bảo cô ấy yên tâm.

Lần trước Mộ Mãn Loan đến đây vì tâm trạng buồn bực, nên mới đến mua rượu, đã uống hết không ít.

Mà lúc này, cô ấy chỉ đến thu thập thông tin thôi.

Vì vậy họ không uống chút rượu nào, chỉ gọi hay ly thức uống mà thôi.

Mộ Mãn Loan đi một mạch từ sàn nhảy về phía toilet ở bên kia.

Thỉnh thoảng trên đường hẹp lại có một đôi nam nữ thản nhiên đứng ôm hôn nhau nồng nhiệt.

Hành động của bọn họ vô cùng to gan, không coi ai ra gì.

Mộ Mãn Loan cố hết sức tránh không chạm phải bọn họ.

Cô ấy đi sát tường để đến chỗ toilet.

Mấy phút sau, cô ấy đang chuẩn bị đẩy cửa một buồng vệ sinh ra, lại phát hiện hình như bên ngoài đã có cái gì đó chặn lại. Mộ Mãn Loan đang chuẩn bị dùng sức đẩy cửa, lại nghe được bên ngoài truyền đến một hồi tiếng động kỳ quái.

Mộ Mãn Loan từng có kinh nghiệm trên phương diện này, nên chỉ cần nghe tiếng thôi, cô ấy cũng biết người ở bên ngoài đang làm gì.

““Ghét quá, cậu chủ Tiết này, anh đáng ghét quá! Ở đây là toilet nữ, không lẽ anh không sợ bị người ta nhìn thấy à?”
 
Chương 4416


Chương 4416

“Coi đ ĩ nhỏ em kìa, anh sợ cái gì?”

“Ghét quá, không được gọi em là đ ĩ nhỏ!”

“Rõ ràng em là vậy mà, vì sao còn chưa rên lên nữa? Xem hôm nay anh xử lý em thế nào!”

”A, anh làm nhẹ chút!”

“Bảo anh nhẹ chút? Sao đây? Có phải bị cái nhỏ xíu của tên mặt trắng kia làm cho sướng rồi nên bây giờ ghét cái lớn của anh không? Anh giận rồi, anh phải làm chết eml”

“AI” Dưới sự cố ý tra tấn của người đàn ông, giọng nói của người phụ nữ cũng có phần thay đổi.

Trong lòng cô ta hận muốn chết, nhưng ngoài miệng phải nói lời không phải: ‘Làm gì có đâu. Cậu chủ Tiết, em yêu anh nhất, em thích lắm!”

“Mẹ kiếp, đ ĩ nhỏ nhà em, đừng cho là anh không biết hôm đó ai đi ra khỏi phòng của thằng mặt trắng nhỏ kial”

Người phụ nữ nghĩ lại cảnh tượng bị một đống tiền đập vào mặt hôm đó, bèn hận đến mức nghiến răng.

Cô ta vội vã mở miệng giải thích: “Cậu chủ Tiết à, em mới là người bị hại chứ? Tên mặt trắng kia quá chén, gã nhận sai người! Em đánh không lại gã, nên đã bị gã…

“Con đ ĩ chó nhà cô! Sáng nay bartender đã nói hết tôi biết rồi. Tối hôm đó cô đã kêu như heo bị chọc tiết, còn muốn xạo sự nữa à?”

Cậu ấm Tiết càng nói càng phẫn nộ.

Gã túm lấy tóc người phụ nữ một phen, ép cô ta quay đầu lại nhìn mình: “Bên cạnh ông mày nhiều đàn bà như vậy, cô cũng theo tôi đủ lâu rồi. Tôi đã tốn bao nhiêu tiền trên người cô, cô không đếm được à?”

“Vậy mà mày dám cắm sừng ông mày? Con đ ĩ đi3m, đê tiện!”

“Mày đừng tưởng là tao không biết, tối đó mày đã uống rượu với mấy thằng, mắt của mày chưa từng rời khỏi thằng mặt trắng nhỏ đó!”

“Mày đã sớm nghĩ đến nó, có phải không?”

Người phụ nữ bị tóm tóc rất chặt, chỉ cảm thấy tóc trên đầu mình sắp bị tóm đứt đến nơi rồi. Cô ta vội vàng giải thích: “Em không có, em không có thật mài! Anh ta là một ngôi sao lớn, vốn đã không thiếu phụ nữ. Sao em lại đi trêu chọc anh ta chứ, là anh ta ép buộc em thật mài”

Chỉ nghe một tiếng ‘bốp” giòn tan.

Người phụ nữ còn chưa nói hết lời, cậu ấm Tiết đã thẹn quá thành giận, giáng thẳng một cái tát lên mặt cô ta.

Ngay sau đó, một tiếng ‘rầm’ vang lên, đầu người phụ nữ bị nện mạnh vào cánh cửa, phát ra một tiếng to lớn, chuyện này khiến Mộ Mãn Loan đứng sau cửa cũng hoảng hồn, hầu như cô ấy lui về sau hai bước theo bản năng, bịt kín miệng, không để mình phát ra bất cứ tiếng động gì.

Dường như người phụ nữ không chịu được va chạm này, đã mơ mơ màng màng, sắp sửa ngất mất.

Bên trong toilet, Mộ Mẫn Loan không nghe được tiếng của người phụ nữ nữa.

Người đàn ông hung dữ đạp lên người người phụ nữ một cái.

Một lát sau, cuối cùng bên ngoài cũng quay lại một mảnh im lặng. Mộ Mân Loan giữ hô hấp, dán tai lên vách ngăn, muốn nghe động tĩnh bên ngoài một chút.

Chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân.
 
Chương 4417


Chương 4417

Ngay sau đó, người đàn ông được gọi là cậu chủ Tiết kia đá một cái vào người người phụ nữ đã ngất nằm xuống đất: “Con đ ĩ chó, dám cắm sừng ông mày! Tao cho hai chúng mày chết khó coil Đừng tưởng là người nước ngoài, có tiền đô thì hay lắm. Ông mày muốn chỉnh nó thì sẽ có cách!”

Cậu chủ Tiết vừa nói xong, bèn đi lại gần.

Gã cười vô cùng lạnh lùng, lại tát mạnh lên mặt người phụ nữ vài cái.

Dưới tiếng bàn tay thanh thúy của gã, người phụ nữ mơ mơ màng màng tìm lại được một ít lý trí.

Cô ta mở mắt, nhưng vừa trợn được con ngươi kia lên, cô ta đã nhìn thấy khuôn mặt hung thần kia của cậu ấm Tiết.

Cô ta sợ đến mức lỗ chân lân toàn thân nở ra: “Cậu… cậu chủ Tiết…”

“Tao nói mày biết, trước nay người phản bội tao chưa từng có kết cục tốt!”

“Tao rất có trách nhiệm nói cho mày biết, tên mặt trắng kia hoàn toàn toi đời rồi!”

“Mà mày sau cũng không có ngày lành gì đâu!” Sau khi nói xong những lời này, dường như cậu ấm Tiết vẫn chưa nguôi giận, lại đạp lên người cô ta thêm một cái nữa, lúc này mới xoay người, nghênh ngang mà đi.

Người phụ nữ đã bị hoảng sợ rất lớn, cả người lui vào góc toilet, run bần bật, sắc mặt tái nhợt.

Cô ta ngồi một mình ở đó, cử động cũng không dám, cả người run rẩy.

Không biết đã qua bao lâu, bỗng nghe thấy bên cạnh truyền đến một trận tiếng bước chân.

“Cô không sao chứ? Cô có cần tôi gọi bác sĩ giúp không?”

Mộ Mãn Loan đi đến bên cạnh người phụ nữ.

Cô ấy cẩn thận đánh giá trên dưới cô ta một phen, phát hiện ra bên trái gáy cô ta vân còn một vết máu lớn chưa được xử lý tốt, cả người thoạt trông vô cùng chật vật.

“Không… không cần.” Người phụ nữ đang khóc sướt mướt vừa thấy Mộ Mẫn Loan thì như bị người ta thấy chuyện mất mặt gì đó, hâu như cô ta đứng bật dậy, chạy vụt ra bên ngoài, nghiêng ngả lảo đảo.

“Này, cô thật sự không sao à? Tôi thấy đầu cô còn chảy máu đấy!” Mộ Mẫn Loan sốt ruột mà đuổi theo mấy bước.

Cô thấy người phụ nữ kia vì hoảng loạn quá mà đụng phải một người đàn ông đi ra từ toilet nam đối diện.

“Mẹ mày, không có mắt à?”

Đầu người đàn ông kia đội một cái mũ lưỡi trai đen, bộ dạng đã uống đến mức quá chén rồi.

Sau khi bị người phụ nữ kia đụng phải, gã giận dữ mắng một tiếng.

Người phụ nữ sửng sốt một chút, quay đầu lại liếc nhìn người đàn ông một cái.

Biểu cảm của hai người đều cứng đờ, dường như là có quen biết.

Tuy nhiên, ánh mắt họ chỉ trao đổi trong nháy mắt.

Một lát sau, hai người vội vã chạy ra theo hai hướng trái ngược nhau.

Mặc dù người đàn ông đội mũ, Mộ Mãn Loan vẫn nhạy bén nhận ra sườn mặt của người đàn ông kia.

Vì sao khuôn mặt của người này nhìn quen mắt như vậy?

Mộ Mẫn Loan lắc đầu liên tục, cố nhớ lại.

Bỗng nhiên, từ sâu trong não cô ấy có ánh sáng lóe lên.

Cô ấy trợn tròn hai mắt thật mạnh, lập tức đuổi theo.
 
Chương 4418


Chương 4418

Cô ấy thở hổn hển chạy ra ngoài, đuổi một mạch theo con đường hẹp.

Thứ lọt vào tai cô ấy là tiếng âm nhạc đỉnh tai nhức óc, còn có tiếng lắc lư, ôn ào của một đám người múa may quay cuồng. Căn bản là cô ấy không nhìn thấy bóng người đàn ông kia nữa.

“Chán thật!” Mộ Mãn Loan mắng nhỏ một tiếng.

Cô ấy vô cùng hối hận vì phản ứng có hơi chậm chạp của mình.

Bởi vì người đàn ông cô ấy thấy ban nãy kia không phải ai khác, mà đúng là A Long đã dụ cô uống rượu đêm hôm đó.

Tối đó, tuy là cô đã uống khá say, nhưng cô ấy vẫn nhớ rất rõ bóng dáng của người đàn ông kia.

Vậy nên, cô ấy chắc chắn sẽ không nhận sail Hơn nữa, ban nấy cô đã nghe lén được cuộc đối thoại bên trong toilet kia.

Mộ Mẫn Loan đã liên hệ trước sau, cẩn thận phân tích. Cô ấy phát hiện ra rất có khả năng chuyện này là một kế hoạch nhắm vào Asius nhằm trả thù.

Ở thành phố Ninh Lâm này, nhà giàu có họ Tiết, trừ bọn dòng họ Lê Chí Sơn ra, sợ là không còn ai nữa.

Vậy nên, ban nấy ở trong toilet nữ, rất có khả năng tên cậu ấm họ Tiết ghê tởm đáng khinh kia là người của nhà họ Tiết.

“Không được, mình phải nói chuyện này với Tô Lam ngay!”

Mộ Mãn Loan hồi hồn lại, vội vã xoay người đi qua bên chỗ Tô Lam.

Về chuyện của Asius, họ đã có đột phá quan trọng. Chỉ cần cô ấy nói chuyện này cho Tô Lam biết, nhất định cô ấy có thể giảm được nhiều đường vòng lắm.

Nhưng lúc Mộ Mãn Loan đi xuyên qua đám người để về lại chỗ của bọn họ, cô ấy lại phát hiện ra chỗ đó không còn ai nữa, không hề nhìn thấy bóng dáng Tô Lam.

“Tô Lam! Tô Lam!”

Mộ Mãn Loan lập tức sợ hãi.

Cô ấy vội vã lao ra ngoài, phát hiện ra túi xách của Tô Lam cũng bị lấy mất.

Cô ấy quay đầu, không ngừng gọi về phía trong sàn nhảy: “Tô Lam! Tô Lam!”

Bên trong quán bar đông nghìn nghịt toàn là người, tất cả đều là một đám múa may quay cuồng đã say tí bỉ.

Mộ Mân Loan đứng bên trong sàn nhảy lúc sáng lúc tối, căn bản là không nhìn thấy bóng dáng Tô Lam.

Ở phía sau, Phương Trí Thành bàn bạc với mấy nạn nhân loáng thoáng nghe được tiếng gọi của Mộ Mãn Loan, bèn quay đầu. Anh ấy phát hiện ra một mình Mộ Mãn Loan đi vào bên trong sàn nhảy.

Vẻ mặt cô ấy vô cùng lo lắng, còn đang lớn tiếng gọi tên của Tô Lam.

Trong lòng Phương Trí Thành nghe “lộp bộp” một tiếng, bỗng anh ấy có cảm giác điềm xấu.

“Mấy người đẹp, vậy chuyện này chúng ta tính xong rồi nhé!” Phương Trí Thành vội vã nói hết mấy câu rồi quay người rời khỏi.

Mộ người phụ nữ trang điểm xinh đẹp trong đó đứng dậy, tóm anh ấy lại một phen, thừa cơ mở miệng: “Đạo diễn lớn Phương, miệng của bốn người, ít nhất là một trăm hai mươi triệu năm trăm! Chuyện như vậy, chúng tôi sẽ gặp phiên phức lớn, không biết sau này còn có thể ra ngoài không đấy!”

Phương Trí Thành đang vô cùng lo lắng cho an nguy của hai người Mộ Mẫn Loan và Tô Lam, nên đáp ứng ngay lập tức: ‘Không thành vấn đề, chỉ cần các cô vân giữ chứng cứ trong tay, một trăm hai mươi triệu năm trăm này sau đó tôi sẽ gửi qua cho các cô ngay!”
 
Chương 4419


Chương 4419

Mấy người phụ nữ vừa nghe xong, ánh mắt lập tức sáng rực lên: “Vậy chúng ta đã quyết định thế rồi nhé!”

Vốn mấy người này cũng phải dựa vào đàn ông mà sống thôi, thỉnh thoảng sẽ nhận một chút hợp đồng quảng cáo của ít người.

Nhìn qua thì có vẻ tươi sáng, nhưng thực tế số tiền kiếm được rất ít. Hơn nữa, bình thường bọn họ đã tiêu tốn rất lớn vào ăn mặc của mình, căn bản là không dư được bao nhiêu.

Bây giờ cùng lắm mỗi người bọn họ chỉ nói mấy câu thôi đã được mấy chục triệu, tất nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội này!

“Được lắm, đạo diễn lớn Phương.

Anh có thể liên lạc với chúng tôi bất cứ lúc nào, chúng tôi cam đoan được gọi là đến!”

Phương Trí Thành phất tay với bọn họ không hề có chút kiên nhẫn nào, nhanh chóng chạy sang phía Mộ Mẫn Loan: ‘Mân Loan, có chuyện gì vậy?”

Mộ Mãn Loan thấy Phương Trí Thành đã đến, trên mặt vẫn vô cùng lo lăng.

“Tôi vừa đi toilet về một chuyến thì không thấy Tô Lam nữa. Tôi gọi điện cô ấy cũng không bắt, tôi lo không biết có phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì không.”

Tưởng tượng đến chuyện bản thân đã gặp phải trước đó, trong lòng Mộ Mẫn Loan càng thêm nóng như lửa đốt.

“Trước đừng vội, nói không chừng Tô Lam cũng đi vào toilet, nhưng hai người không thấy nhau mà thôi. Hai người chúng ta chia nhau ra đi tìm, tìm thấy thì phải lập tức gọi điện cho người kial”

“Được!”

Hai người Mộ Mãn Loan và Phương Trí Thành cùng đi về hai phía khác nhau, tách ra tìm Tô Lam.

Bọn họ một người đi tìm trong sàn nhảy, người kia chạy vào toilet và mấy phòng nghỉ. Tuy nhiên, hai người đi mãi gần hai mươi phút cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tô Lam.

Lòng Mộ Mãn Loan nóng như lửa đốt, vì thế cô ấy bèn gọi điện thoại cho Tô Lam một lần nữa.

“Tút tút tút…”

Dấy số vốn không gọi được bỗng nhiên vang lên.

Mộ Mãn Loan lập tức trốn vào †oilet, chờ đợi mà vô cùng lo lắng.

Nhưng chỉ một lát sau, đầu bên kia điện thoại lại bị người ta tắt mất.

Mộ Mãn Loan chưa từ bỏ ý định, lại gọi sang đó một lần nữa, nhưng phát hiện ra di động của Tô Lam đã bị tắt mất.

Trong phút chốc, cô ấy có cảm giác như rơi xuống hầm băng. Điềm xấu này †ự nhiên sinh ra.

Phải chăng Tô Lam đã gặp kẻ xấu nào rồi?

Tưởng tượng lại chuyện bản thân đã gặp phải trong quán bar đêm hôm đó, lòng Mộ Mãn Loan càng thêm nóng như lửa đốt.

Cô ấy quay người chạy thẳng vào sàn nhảy, muốn tìm Phương Trí Thành thương lượng một chút.

Nhưng lúc này đã gần mười một giờ tối, đúng lúc quán bar đang náo nhiệt nhất, bên trong sàn nhảy toàn những kẻ lắc lư không ngừng, tiếng nhạc cũng che lấp hết tất cả, che luôn cả tiếng gọi của Mộ Mãn Loan.

Hệt như cả thế giới đều không nghe được tiếng gọi của cô ấy.

“Phương Trí Thành, Phương Trí Thành… AI”
 
Chương 4420


Chương 4420

Mộ Mãn Loan còn chưa gọi xong, bông có một bàn tay to vươn thẳng đến đây, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô ấy. Giây tiếp theo, cả người cô ấy bèn ngã theo một lực kéo lớn về phía sau, rơi vào một cái ôm rộng rãi.

Vì mọi người ở trên sàn nhảy đang hoạt động như điên, nên họ đẩy Mộ Mãn Loan đến sát người phía sau hơn.

Cả hai dính thật chặt vào nhau, chuyện này khiến Mộ Mãn Loan cảm thấy vô cùng không ổn.

Trong một thoáng xẹt qua, thậm chí cô ấy có thể cảm nhận được bàn tay vốn đỡ sát vào lưng mình đã bắt đầu không có quy tắc mà siết lấy eo của cô ấy.

“Đồ khốn, buông ra!” Mộ Mãn Loan căn chặt răng, cởi giày cao gót của mình ra, chuẩn bị dùng sức đập nó lên mặt người đàn ông ở phía sau, nhưng dừng như người đàn ông đã nhận ra động tác của cô ấy.

Bàn tay to duối ra, trực tiếp giữ chặt đùi cô ấy lại.

Chân của Mộ Mãn Loan cứ thế mà bị giữ giữa không trung, bị kìm thật chặt, lên không được mà xuống cũng không xong.

“Đồ khốn, thả tay ra!” Mộ Mẫn Loan thở hổn hển mà mắng.

“Quả ớt nhỏ, hung dữ vậy à?”

Bên tai truyền đến hơi thở ấm nóng, một tràng tiếng nói quen thuộc mà quyến rũ vang lên.

Nghe được giọng nói quen thuộc đó, hai mắt Mộ Mãn Loan sáng lên, cô ấy vội vã quay đầu lại nhìn.

Đập vào mắt cô ấy chính là khuôn mặt vô cùng đẹp trai kia.

Đôi mắt kia chứng minh hiện tại tâm trạng chủ nhân của nó có vẻ không tốt lắm.

Sau đó Mộ Mãn Loan đã có phần luống cuống. Cô ấy vội vã xoay người sang chõ khác, lao thẳng vào trong lòng người đàn ông: “Tô Duy Naml”

Đối mặt với sự chủ động yêu thương nhung nhớ của người đẹp, Tô Duy Nam ngoan ngoãn mở hai tay ra, để mặc cô ôm chặt lấy mình, trái tim vốn ở bên trong cũng đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi miệng.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, trong nháy mắt, cõi lòng vô cùng bối rối của Tô Duy Nam cũng lắng xuống trở lại.

Vốn dĩ người đẹp trong lòng hẳn nên là chuyện vô cùng vui vẻ mới đúng. Tuy nhiên, lúc Tô Duy Nam nhìn thấy bộ váy lễ phục vừa nhỏ vừa ngắn mà cô ấy đang mặc trên người kia, rồi cả bộ dạng trang điểm xinh đẹp nữa, mày anh ấy không tiếng động mà nhíu lại.

“Lá gan em ngày càng lớn rồi phải không?”

Giọng Tô Duy Nam hơi trầm xuống, bên trong thấp thoáng sự giận dữ rõ ràng: “Có phải lần trước dạy dỗ em chưa đủ, bây giờ em muốn một lần nữa?”

Trong khoảng thời gian này, phần lớn người của Tô Duy Nam đều được phái đi tìm Bảo Anh.

Vì chuyện của Bảo Anh, trong lòng Mộ Mãn Loan có chút cảm xúc lần lộn.

Mặc kệ Bảo Anh có nghĩ thế nào, cuối cùng con bé cũng chỉ là một cô bé bốn, năm tuổi mà thôi. Nếu thật sự con bé bị bọn buôn lậu bắt cóc, cô ấy cũng sẽ cảm thấy lương tâm có phần bất an.

Nhưng nếu bảo để Bảo Anh ở lại bên cạnh mình, thì đối với con bé mà nói, không thể nghi ngờ gì nữa, chính là một quả bom hẹn giờ.

Là một người mẹ, thật sự cô ấy không tài nào có thể đem một trái bom có thể nổ bất cứ lúc nào đến bên cạnh con gái mình.
 
Chương 4421


Chương 4421

Tô Duy Nam vẫn nghĩ nguyên nhân mấy ngày nay tâm trạng Mộ Mãn Loan không tốt là do chuyện của Bảo Anh.

Tuy nhiên, có thế nào anh ấy cũng không đoán được, Mộ Mãn Loan lại đi vào trong quán bar này một lần nữa.

Chuyện này thật sự khiến anh ta cảm thấy có chút khó tưởng tượng được.

Vừa nghe xong lời này của Tô Duy Nam, vẻ mặt Mộ Mãn Loan cũng hơi trắng ra.

Thậm chí cô ấy có chút không được tự nhiên mà kéo kéo làn váy của chính mình. Vốn dĩ cô ấy cũng không thích mặc loại lễ phục váy ngắn như thế này, nhưng hôm nay cô ấy phải vào trong quán bar tìm thêm chút thông tin, nên cô ấy mới cố tình ăn mặc thành như vậy.

Chỉ là, cô ấy không ngờ xui sao lại bị Tô Duy Nam bắt gặp.

“Em… em đến để…”

Cô ấy còn chưa nói xong, cằm đã bị Tô Duy Nam nắm lấy.

Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống cô, đôi mắt hiện lên vẻ nguy hiểm: “Vẫn còn muốn đùa giốn anh vì chuyện của Bảo Anh sao?”

Mộ Mãn Loan khẽ sửng sốt, ánh mắt trở nên có phần kích động. Cô ấy vội vã lắc đầu: “Không phải!”

“Không phải? Vậy nói thử xem là gì?”

Lời Tô Duy Nam còn chưa ra hết, ngay sau họ, một bàn tay có lực đột ngột nắm lấy vai của Tô Duy Nam, muốn đẩy anh ấy ra một phen: “Anh đang làm gì vậy?”

Sắc mặt Tô Duy Nam sụ xuống, anh ấy bắt thẳng cổ tay của người vừa đến.

Một cú vật tuyệt đẹp xuất hiện, trực tiếp khiến người phía sau nằm thẳng trên đất.

Chỉ nghe một tiếng “ầm’ thật lớn vang lên, trong phút chốc, trong quán bar vốn đang rất ồn ào bỗng vang lên tiếng thét chói tai hoảng sợ.

Mọi người nghĩ là có ai đến quấy rối, có người đánh nhau.

“Trời ạ!”

Sau khi Mộ Mẫn Loan nhận ra người đang năm trên đất là ai, cô ấy lập tức hoảng sợ la lên một tiếng.

“Anh vừa làm gì vậy?”

Cô ấy đẩy Tô Duy Nam ra một phen, lập tức chạy sang đó. Tuy nhiên, bước chân cô ấy còn chưa di chuyển, cổ tay đã bị Tô Duy Nam tóm lại một phen: “Vì thằng kia mà em đẩy anh ra?”

Vẻ mặt Mộ Mãn Loan không có biểu cảm gì.

Cô ấy nhìn Phương Trí Thành đau đớn mà vặn vẹo trên đất, suýt chút nữa đã phun thẳng ra máu, thì bảo: “Chúng †a phải đến đỡ anh ấy dậy ngay, có chuyện gì nói sau đi!”

“Không được đi!”

Tô Duy Nam ở phía sau đã gần như chìm vào vại dấm chua hoàn toàn.

Anh ấy túm lấy cánh tay Mộ Mẫn Loan một phen, không để cô ấy đi.

Đây cũng là lần đầu Mộ Mẫn Loan thấy bộ dạng vừa bất cần, vừa bá đạo lại khó kìm chế này của Tô Duy Nam.

Nếu đổi lại là bình thường, chắc chắn trong lòng cô ấy còn thấy đắc ý.

Nhưng mà lúc này là lúc nào rồi?

“Anh bỏ ra!”
 
Chương 4422


Chương 4422

Một tay Mộ Mẫn Loan gạt tay Tô Duy Nam ra, cô ấy nhanh chóng chạy đến bên người Phương Trí Thành, đỡ anh ấy dậy.

“Đạo diễn Phương, anh không sao chứ?”

Phương Trí Thành bị vật đến thất điên bát đảo, chỉ cảm thấy trời đất đảo điên, hai mắt đã biến thành màu đen. | Nhờ sự giúp đỡ của Mộ Mãn Loan, vất vả lắm anh ấy mới đứng dậy được.

Vừa quay đầu lại, anh ta đã nhìn thấy được khuôn mặt lặng như băng đến mức có thể nổi lên mặt nước kia của Tô Duy Nam trong sàn nhảy lúc sáng lúc tối.

Mãi một lúc sau, anh ta mới phản ứng lại kịp.

Thật sự ban nấy bên trong sàn nhảy có rất nhiều người, nên Tô Duy Nam mới không đánh mạnh. Nếu đổi lại là bình thường, chỉ bằng một cú qua vai kia của Tô Duy Nam thôi, sợ là ngũ tạng lục phủ của anh ấy cũng nát cả rồi.

Đi qua bây không khí có chút mờ ảo, Phương Trí Thành cảm nhận ngày càng rõ một mùi giấm chua vô cùng nồng nặc.

Anh ấy cúi đầu nhìn lướt qua cánh †ay mình, phát hiện Mộ Mãn Loan vần luôn đỡ mình từ đầu đến cuối.

Còn Tô Duy Nam thì sao, ánh mắt lạnh như băng kia đang ngừng trên cánh tay anh ấy.

Bộ dạng đó của Tô Duy Nam giống như hận không thể bẻ gấy cánh tay của Phương Trí Thành vậy.

Phương Trí Thành có cảm giác như có một cú giáng vào đầu vậy, liền vội vàng rụt tay lại.

Sau đó anh ấy đưa tay ra gãi gãi sau gáy, đi vê chỗ Tô Duy Nam: “Thì ra là cậu Tô à, hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”

“Vậy mà tôi còn tưởng rằng là kẻ nào định thấy người sang bắt quàng làm họ chứt”

Chỉ đáng tiếc mấy câu này của Phương Trí Thành, không những không hóa giải được hiểu lầm giữa hai người, ngược lại còn làm cho anh thêm lúng túng.

Ngược lại khiến cho mặt Tô Duy Nam trở nên nghiêm nghị hơn.

Anh ngoảnh đầu nhìn chằm chằm Mộ Mãn Loan, đôi mắt đầy giận dữ.

Có nghĩa là trước tôi, đã có người cố tình tiếp cận cậu, sau đó được lợi rồi?

Mộ Mãn Loan đã đi theo Tô Duy Nam nhiều năm như vậy.

Chỉ cần một ánh mắt của anh ấy, cũng có thể đoán được rốt cuộc anh ta đang nghĩ cái gì.

Lúc này cô ấy đã nóng lòng đến mức sắp nôn đến nơi, vậy mà Tô Duy Nam vấn còn tâm trí ở đây đánh ghen?

Đúng là thích làm người ta khó hiểu mài Mộ Mãn Loan lập tức lao đến đẩy Phương Trí Thành ra: “Duy Nam, chúng ta đến cùng Tô Lam đấy.”

“Em nói gì cơ?”

Chỉ một câu nói của Mộ Mãn Loan đã làm thay đổi sự chú ý của Tô Duy Nam.

Bộ mặt đẹp trai của anh nhìn chằm chăm vào cô: “Em ấy đâu?”

Mộ Mãn Loan bộ dạng nóng ruột, thuật lại tình huống lúc nãy bằng một cách ngắn gọn nhất.

“.. tất cả mọi chuyện xảy ra là như vậy đấy, lúc em từ phòng vệ sinh đi ra thì Tô Lam đã không thấy rồi.”

“Em gọi cho cô ấy mãi không được, khó khăn lắm mới có người trả lời, lại bị tắt ngay, sau đó thì máy cũng tắt nguồn luôn.”
 
Chương 4423


Chương 4423

Sau khi nghe xong câu ấy, sắc mặt của Tô Duy Nam cũng ngay lập tức thay đổi, toàn thân rụng rời: “Chuyện xảy ra lúc nào? Tại sao không nói sớm?”

Mộ Mãn Loan trâm ngâm, nghẹn ngào không nói lên lời.

Nếu không phải do cậu Tô nhà anh lo ghen tuông, em cần gì phải trễ nãi lâu như vậy!

“Em sẽ phái người đi tìm ngay, anh về trước đi.”

Giọng nói của Tô Duy Nam đột nhiên trâm xuống.

Anh quay đầu liếc nhìn Phương Trí Thành.

Đến lúc này anh mới nhận ra, người này hình như là đối tác của Tô Lam.

Thì ra, lòng vòng cả nửa ngày, anh ta vấn là đánh ghen nhầm người!

Đúng là mất mặt!

tmp liền quay người, nhanh chóng rời khỏi quán bar.

Anh gọi điện thông báo cho Thomas chuẩn bị lật tung cả thành phố tìm người.

Lúc này, việc khiến cho Mộ Mãn Loan về nhà ngoan ngoãn chờ tin tức hầu như là việc không thể xảy ra.

Thế là cả cô ấy và Phương Trí Thành hai người cứ như vậy mà đứng chờ trước cửa quán bar.

Hai người quan sát từng người đi kẻ đến, chăm chú nhìn xem có phải Tô Lam bị người ta chuốc say rồi đưa đi không.

Thời gian quay về nửa tiếng trước.

Tô Lam một mình uống ly nước trái cây trước mặt, kiên nhãn chờ Mộ Mãn Loan trở về.

Bởi vì chỗ của bọn họ cách hành lang không xa.

Cho nên nếu như Mộ Mẫn Loan đi ra từ nhà vệ sinh, Tô Lam chắc chắn phải thấy cô ấy ngay.

Sau khi Mộ Mãn Loan đi vệ sinh được mười phút, Tô Lam nghe thấy tiếng chửi rủa từ bên kia lối đi.

“Chết tiệt, mày đui à?”

Cô ấy ngóc đầu ngó qua thì thấy một người đàn bà ăn mặc rách rưới, đầu bị thương đang lảo đa lảo đảo đi từ nhà vệ sinh ra.

Đầu của bà ấy bị thương, hơn nữa còn chảy rất nhiều máu.

Cảnh tượng này trong chớp mắt đã thu hút sự chú ý của Tô Lam.

Cô ấy không biết lúc này mình có nên ra mặt lo chuyện bao đồng không.

Bởi vì bỗng có một người đàn ông từ lối đi dối diện đi đến, va phải người đàn bà.

Người đàn ông đó trên đầu còn đội một chiếc mũ lưỡi trai.

Chiếc mũ đó đã che hết hơn nửa khuôn mặt của gã.

Tô Lam theo bản năng dán mắt vào gã. quan sát kỹ tên hung thần ghê †ởm đó.

Trong vô thức, cô cảm thấy nửa khuôn mặt còn lại kia có vẻ khá quen thuộc.

“Mày, chết tiệt, ra ngoài không mang mắt theo à!”

“Đừng tưởng mày là đàn bà thì ông đây không dám làm gì mày nhé!”

Gã đàn ông đội mũ đó rõ ràng là đã uống không ít rượu rồi.

Cho nên lời nói mới độc địa, thái độ mới hung dữ như thế.
 
Chương 4424


Chương 4424

“Xin lỗi!”

Người đàn bà đó vốn đã bị thương, lại còn cộc đầu thêm một cái, nhất thời mơ màng cũng phải.

Bà ấy khó khăn lắm mới đứng vững được, đến mi mắt còn chưa kịp mở đã liên tục nói xin lỗi.

“Xin lỗi cái con khi”

Gã đàn ông thấy bộ dạng bà ấy khép nép, yếu đuối liền được nước lấn tới.

Gã thờ ơ cuối đầu xuống, thấy vết máu tươi trên ngực, liền trở nên càng †ức giận hơn: “Con mụ này, mày có biết bộ quần áo này của tao bao nhiêu tiền không?”

“Giờ mày làm bẩn quần áo của tao rồi, còn không mau đền tiền đi!”

Nói xong gã liền đưa tay tóm lấy cổ áo của người đàn bà, loáng cái lôi bà ta đến gần.

Người đàn bà sợ hãi liền vùng vẫy hết sức, nhưng vết thương trên đầu đã khiến bà mất đi sức phản kháng.

Đến khi bị lôi đến bên cạnh, bốn mắt hai người mới chạm nhau.

Bằng ánh sáng tù mù yếu ớt, hai người cuối cùng cũng nhìn rõ được †ướng mạo của nhau.

“Là cô?”

“Sao lại là anh?”

Hai người ngay lập tức trở nên kinh ngạc.

“Không phải anh đã…”

Người đàn bà lập tức mắt tròn xoe, không dám tin mà nhìn người đàn ông trước mặt.

Ngay lúc bà ấy định mở miệng, bà bồng bị gã bịt miệng lại.

“Đúng là xui xẻo mà!”

Gã ta cố gắng kéo chiếc mũ lưỡi trai của mình xuống hết mức.

Gã ngó nghiêng khắp nơi, yên tâm không có ai chú ý đến gã.

Lúc này, gã lại hung dữ uy hiếp người đàn bà trước mặt: “Tiện nhân, tao cảnh cáo mày đừng có nhiều mồm! Nếu không dù tao không xử được mày thì mày cũng không thoát khỏi cậu chủ Tiết được đâu!”

Nói xong gã liền đẩy người đàn bà ra.

Sau đó kéo mũ xuống, tức tốc chạy ra ngoài.

Lời mà hai người bọn họ nói dù đã cố gắng nói nhỏ hết mức có thể, vẫn bị Tô Lam đang ngồi cách đó không xa nghe thấy.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của cô ấy đầu dán vào gã đàn ông đó.

Tỉ mỉ quan sát từng động tác của gã.

Cho đến khi gã nói xong câu uy hiếp cuối cùng đó, nhìn quanh ngó quất mà rời đi.

Tô Lam cuối cùng cũng thấy rõ toàn bộ khuôn mặt của gã.

“Thì ra là gãt”

Tô Lam vô thức đứng dậy, không khỏi giật mình.

Bởi vì gã đàn ông đó không phải ai khác, chính là đương sự A Long trong vụ Asius tranh chấp liên quan đến án mạng đói Còn về việc tại sao Tô Lam có thể nhận ra gã, đơn giản là vị Quan Triều Viễn đã đưa cho cô dữ liệu của camera giám sát rồi.

Lúc đó để tìm kiếm thêm tư liệu, những dữ liệu đó cô đã xem đi xem lại mấy chục lần rồi.

 
 
Chương 4425


 

Chương 4425

Cho nên tướng mạo của A Long cô gần như đã nhớ kỹ như in rồi.

Giờ lại có thể thấy gã ở đây, Tô Lam lại càng kinh ngạc hơn.

Cậu chủ Tiết mà gã nói là ai?

Tại sao gã rõ ràng chưa chết, mà nhóm điều tra đã phái đi lại không tìm được?

Còn để mặc cho tin đồn lan truyền khắp nơi nữa chứ.

Nhưng thứ càng khiến cho Tô Lam cảm thấy kỳ lạ là.

Rõ ràng chuyện này đã lên báo rồi, vân luôn nằm trong mục tin nóng từ đó đến giờ.

A Long cũng đang là đối tượng bị truy nã gắt gao nhất, tại sao vào ngay lúc này gã vẫn dám ló mặt ra chứ?

Rốt cuộc là có ai chống lưng cho gã?

Tô Lam nhìn quanh ngó quất một hồi, thấy Phương Trí Thành và Mộ Mãn Loan vẫn chưa về.

Nhưng tên A Long đó hình như đã bắt đầu cảnh giác, sắp bỏ chạy đến nơi rồi.

Lần này bị người phụ nữ đó bắt gặp, nói không chừng lần sau gã sẽ càng cẩn thận hơn.

Thậm chí còn có thể trốn biệt đi luôn, không bao giờ ló mặt nữa.

Cứ như thế, nếu sau này muốn tìm được gã, chỉ e là đã khó lại càng thêm khó.

Nghĩ đến đây, Tô Lam lòng nóng như lửa đốt.

Cô ấy nhấc ly rượu của Phương Trí Thành lên, đổ một chút lên người.

Sau đó cầm túi xách lên đuổi theo gã.

Cô vừa đi theo A Long, vừa lấy thỏi son trong túi ra.

Bôi lên má mình mấy cái, sau đó nhanh chóng lao ra.

Khuôn mặt vốn trắng trong chớp mắt đã đỏ lên rồi.

Cái vẻ này, hình như là đã ngấp nghé say rồi.

Bởi vì lối ra nằm cạnh chỗ Tô Lam, cho nên nếu A Long muốn đi ra thì bắt buộc phải đi qua chỗ cô ấy.

Thấy gã sắp đến gần, Tô Lam hít lấy một hơi, trực tiếp lao ra đâm sầm vào gã.

TẤT, Mới nãy đã bị một mụ đàn bà đụng phải rồi, còn chưa được vài mươi phút lại thêm một con mụ khác nữa.

A Long tâm trạng vốn đã không tốt liền nổi sùng: “Mẹ mày, bày trò gì thế hả?”

Nhưng, sau khi gã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh xắn của Tô Lam.

Một bụng toàn mấy lời dơ bẩn đều bị biến mất rồi.Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

Căn cứ vào sự hiểu biết của cô về gã, Tô Lam biết rằng nhược điểm lớn nhất của gã là phụ nữ.

Nếu như bản thân không đoán sai thì.

Sau lưng A Long chắc chắn có một thế lực lớn mạnh đang chống lưng cho gã.

Nói không chừng chính là vị cậu chủ Tiết thân bí mà gã nói tới.

Nhưng theo lý mà nói, A Long gặp phải phiền phức lớn như vậy.

Vị cậu chủ Tiết đó nên sắp xếp cho gã trốn thật kỹ mới đúng chứ!

Chỉ cân gã một ngày không lộ diện, Asius sẽ một ngày không thể chứng minh được mình trong sạch.
 
Chương 4426


Chương 4426

Nhưng theo như lời đồn thì tên A Long coi đàn bà như sinh mệnh này mà nói.

Trốn lâu như vậy, gã nhất định sẽ không nhịn nổi mà ra ngoài tìm con mồi.

Mà lần này, vừa khéo lại đụng trúng Tô Lam.

“Cô gái, cô không sao chứ?”

A Long nhanh chóng đưa tay ra đỡ vai Tô Lam.

Tô Lam cảm nhận được rõ ràng, gã đang không ngừng vân vê ngón tay của mình trên vai cô.

Cố gắng kìm chế sự ghê tởm trong lòng, cô cố ý đưa tay lên trán, mở miệng yếu ớt: “Tôi chóng mặt quá…”

“Kìa cô gái xinh đẹp, hôm nay em một mình đến đây sao?”

A Long lúc này thấy khuôn mặt đây ẩn ý của cô, máu dê đã không nhịn được mà nổi lên rồi.

Trong quán rượu như thế này, có thể gặp được nhan sắc như của Tô Lam đã hiếm lại càng ít hơn.

Trừ người phụ nữ lúc nãy gã suýt chút thì chộp được ra.

Thì Tô Lam là người phụ nữ đẹp nhất trong cái quán bar này.

Không chỉ khuôn mặt, đến cả vóc dáng lần khí chất so với lũ gái điểm dung tục lúc nào cũng ru rú ở đây thì chắc chắn là hơn một trời một vực rồi.

Đôi mắt đó sáng y như sao, đôi má đỏ ửng dễ thương.

Tay chân lúc múa lúc may, vừa đơn thuần vừa quyến rũ.

Nhất là lúc cô ấy lên tiếng, cái giọng nói nũng nịu đó.

Vừa nghe đã thấy tay chân nhũn ra rồi.

Gã đỡ vai Tô Lam, chỉ thấy bản thân nếu còn nhìn thêm nữa thì nước dãi cũng chảy khô luôn rồi.

Không cẩn thận tim cũng nhảy bổ thỏng ra ngoài luôn.

Bởi vì người phụ nữ trước mắt này cho gã cái cảm giác giống như mối tình đầu vậy.

Mấy ngày này gã vốn dĩ nên trốn đi không lộ diện.

Nhưng kẻ rời xa đàn bà là không sống nổi như gã đương nhiên nhịn không nổi mà ra ngoài tìm con mồi mới rồi.

Lòng vòng cả tối, trừ mấy con mụ đ ĩ đi3m dung tục đó ra thì chẳng có gì mới mẻ cả.

Vốn là muốn tìm mấy em quen biết làm vài trận, nhưng lại không thể để người ta biết hành tung được.

Thế là cả buổi tối tâm trạng của gã đều vô cùng buồn bực, hơn nữa còn dễ nổi cáu.

Huống hồ là lúc nãy còn không cẩn thận gặp phải mụ đàn bà đó, A Long chỉ có thể tức tốc rời đi.

Bất thình lình thế nào vào ngay giờ phút quan trọng này lại gặp được chuyện không thể tốt hơn như thế.

Nếu có thể qua đêm với người phụ nữ đang nằm trong lòng này một lần thì cuộc đời của gã cũng coi như là viên mãn rồi.

Thế là dưới tác dụng của hơi men, d*c vọng điên cuồng của A Long đã nổi lên rồi.

Cho dù gã biết rằng bản thân đang là tâm điểm của mọi sự chú ý, phải tìm một nơi thật kín mà trốn cho kỹ.

Nhưng nhìn khúc thịt sắp đến tay mình, gã thật sự không có cách nào từ bỏ.

“Tôi… tôi đang ở đâu đây? Chóng mặt quá, anh là ai2”
 
Chương 4427-4428


Chương 4427

Tô Lam đỡ đầu của mình, tỉnh táo giữ một khoảng cách nhất định với A Long.

Miệng cô cứ ấp a ấp úng, giọng nói cực kỳ trầm.

A Long đỡ Tô Lam, nhìn đông ngó tây một lượt.

Ánh mắt của gã quét qua sàn nhảy một lượt, không có ai có ý định ra khỏi đó để bám đuôi: “Này cô gái xinh đẹp, bạn của em đâu?”

Tuy nói rằng A Long không có cách nào kháng cự cái nhan sắc trước mặt.

Nhưng vào thời điểm khó khăn này, gã còn đủ ý thức không muốn rước thêm quá nhiều rắc rối.

Dù sao thì gã cũng đã ăn không ít tiền rồi mà.

“Tôi… tôi đi một mình, tôi không có bạn bè…”

“Hic hic hic, bạn trai tôi đá tôi rồi, anh ấy không cần tôi nữa, hic hic…”

Tô Lam nói đến đó liền ôm mặt khóc òa lên.

“Ô kìa, thì ra là một cô gái bị thất tình nên chạy đến đây uống rượu giải †ỏa tâm tình àI”

“Vậy thì dễ mài”

A Long hạ thấp giọng khụ khụ mây tiếng.

Sau đó đưa tay ra nắm chặt vai Tô Lam, mờ mờ ám ám nói: “Hay là như vậy, cô gái, em một mình ra đường nguy hiểm lắm, chi bằng anh đưa em về nhé!”

Tô Lam giả vờ đề phòng lấy lệ: “Anh là ai? Tôi không biết anh, anh bỏ tôi rai”

“Tôi phải đi tìm bạn trai tôi, bỏ tôi ra…

Trên mặt A Long dần dần hiện lên một nụ cười đê tiện.

Gã nắm chặt lấy Tô Lam, lôi cô vào lòng mình: “Bạn trai em thì có gì tốt chứ? Gã đã đi theo người đàn bà khác rồi, hà cớ gì em còn phải canh cánh trong lòng chứ?”

“Yên tâm đi, đi với anh, anh sẽ cho em niềm hoan lạc mà trước giờ em chưa từng cảm thấy, đi nào!”

A Long thấy dáng vẻ vấn còn muốn kháng cự của Tô Lam, càng thấy mất kiên nhẫn hơn.

Gã không nhịn nổi liền kéo Tô Lam đi, không nói không rằng liền muốn lôi cô ra khỏi quán bar.

Trong suốt cả quá trình, Tô Lam nhờ vào ánh sáng tù mù.

Âm thầm lôi chiếc điện thoại từ trong túi ra.

Nhân lúc A Long không chú ý, nhanh chóng gửi một tin nhắn ngắn đến cho Quan Triều Viễn.

Rồi giả vờ lảo đảo theo gã ra ngoài.

“Anh thả tôi ra, tôi không đi với anhI Thả rai”

Sự kháng cự của Tô Lam đối với A Long căn bản chẳng là gì cả.

Gã lập tức khóa chặt hai cánh tay đang vùng vấy của cô, ép cô vâng lời.

Sau đó liền bế cô ra khỏi quán bar.

Vốn nghĩ rằng tên này sẽ đưa mình đến khách sạn.

Nhưng Tô Lam ngàn lần không thể ngờ được gã trong thời gian ngăn đã thay đối hoàn toàn tác phong của mình.

Trực tiếp chạy đến vỉa hè chặn một chiếc taxi.

Toi rồi!

Chương 4428

Đến lúc này Tô Lam mới hơi xanh mặt.

Lúc này cô mới biết rằng, bản thân đã tính sai một nước rồi.

Giờ A Long thân là đương sự của một vụ án mạng, sao có thể tùy ý chui vào khách sạn được.

Thậm chí dùng chứng minh thư của mình đi hiệu thuốc chứ?

Chỉ đến khi Tô Lam bị ép vào xe.

Cô mới phát hiện chiếc xe đang đi về hướng ngoại ô Ninh Hải.

Càng đi về phía ngoại ô, camera trên đường càng ít.

Hơn nữa Tô Lam càng không thể chắc chắn, rằng Quan Triều Viễn có ngay lập tức đọc được tin nhắn của cô hay không.

Nếu như Quan Triều Viễn đang họp, không mang theo điện thoại, vậy thì phải làm sao?

Giờ thì, Tô Lam cũng bắt đầu thấy căng thẳng rồi.

Cô cố ép mình bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn gã đàn ông háo sắc đó.

Bởi vì đăng trước có tài xế taxi, cho nên suốt dọc đường A Long đều cố nhãn nhịn không đụng tay đụng chân với Tô Lam.

Mà giờ này phút này, đối với Tô Lam mà nói, làm thế nào để thu hút sự chú ý của tài xế, lại không khiến gã nghi ngờ.

Mới là chuyện quan trọng nhất.

Mọi chất xám trong đều được huy động hết.

“Đây là đâu? Tôi chóng mặt quá, anh là ai? Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Tô Lam đang mơ mơ màng màng giống như đột nhiên tỉnh táo lại.

Cô mơ màng lơ đềnh nhìn A Long đang ngồi bên cạnh, đột nhiên hét to.

Cô vừa mở miệng, đã lập tức thu hút sự chú ý của tài xế.

Tài xế qua kính chiếu hậu, quan sát hai người A Long với Tô Lam một lượt.

Trong ánh mắt lộ rõ vẻ hoài nghi.

A Long vội vàng năm tay Tô Lam, cực kỳ khó xử cười với tài xế: “Anh xem bạn gái tôi này, uống say đến nỗi đến tôi cũng không nhận ra luôn rồi!”

Nói xong, gã còn cúi đầu xuống, âu yếm nhìn Tô Lam: “Em yêu, chúng ta đừng làm loạn nữa được không, anh nhận sai là được rồi chứ? Chúng ta sắp về đến nhà rồi!”

Vị tài xế taxi sớm đã quen với mấy cảnh này rồi.

Dù sao thì hai vị khách này cũng là người mà ông ta đưa từ quán bar đến đây mà.

Thời buổi này đâu ít người đến quán bar, uống vài ly rượu là đã thấy đối phương vừa mắt, muốn phong lưu một đêm đâu.

Chỉ là hôm nay cô gái này lại trông quá xinh đẹp, kiểu như minh tinh điện ảnh vậy.

Nhưng người đàn ông bên cạnh cô ấy trông lại có vẻ đê tiện quá.

Nghĩ ngợi một hồi, tài xế lại đặt hết sự chú ý lên đường, tập trung lái xe.

Tô Lam đang giả say nghe thấy A Long nói sắp về đến nhà rồi thì khắp cơ thể lông đều như dựng đứng lên.
 
Chương 4429


Chương 4429

Cô vận dụng hết mọi khả năng, suy nghĩ làm cách nào để kéo dài thời gian.

Nhưng vào ngay lúc này, điện thoại đang cầm trên tay giấu trong túi xách lại đột nhiên vang lên.

Cô theo bản năng đưa tay sờ điện thoại.

Nhưng còn chưa chạm tay vào được túi xách đã bị A Long ngồi cạnh đoạt mất rồi.

“Anh… anh làm gì vậy? Trả điện thoại cho tôi!”

Lúc này Tô Lam rõ ràng là hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cô không thể không giả vờ say.

Cô thấy cái tên Mộ Mẫn Loan hiện lên trên màn hình.

Chết rồi, chắc chắn là Mộ Mãn Loan bọn họ không thấy mình đâu, cho nên mới nóng ruột gọi điện thoại đến.

Nếu như bây giờ A Long nghe điện thoại thì mọi công sức của cô đều đổ sông đổ bể hết.

“Anh trả điện thoại cho tôi!”

Tô Lam kêu lên, nhảy bổ lên định cướp điện thoại lại.

Nhưng phản xạ của A Long quá nhanh, anh ta vừa quay người lại đã khiến Tô Lam không cách nào lấy được.

Gã lạnh lùng quét qua cái tên đang hiện trên điện thoại.

Không hề do dự từ chối cuộc gọi, thậm chí còn tắt cả điện thoại.

Nhìn thấy cảnh này, Tô Lam vừa tức lại vừa lo sợ.

Nhưng lúc này, cho dù cô không giả vờ say nữa, cũng khó lòng mà giành lại điện thoại từ tay gã được.

Cho nên cô chỉ có thể tương kế tựu kế, trơ mắt nhìn A Long bỏ điện thoại vào túi áo của gã.

“Tài xế, đến rồi!”

Xe đại khái chạy được khoảng mười mấy phút.

Cuối cùng dừng lại ở một khu vực khá vắng vẻ gần khu dân cư.

Khu nhà này đều là các nhà bằng cổ xưa cả, kết hợp lại với nhau có cảm giác như là tứ hợp viện vậy.

A Long vừa lôi vừa kéo Tô Lam, trực tiếp kéo cô ấy ra khỏi xe.

Sau đó quay người đi về hướng căn nhà trệt.

“Người đẹp nhỏ của anh, tứ hợp viện hôm nay anh đây bao trọn rồi!”

“Sẽ không có ai đến đây quấy rầy chúng ta đâu, chúng ta có thể yên tâm chơi bời một đêm rồi!”

Giọng nói của A Long đã không kiêm chế nổi d*c vọng rồi.

Bởi vì giờ này phút này, mọi giọt máu, tế bào của gã đều sôi sùng sục lên vì Tô Lam rồi.

Phải biết răng, người đàn bà xinh đẹp như vậy, cả đời này gã mới chỉ gặp được một lần!

Một đêm thôi sao mà đủ chứ?

Vừa hay thời gian này cũng phải trốn ở đây, không thể lộ diện ra ngoài.

Cho nên có người đàn bà này ở đây với gã thì có gì tốt hơn chứ!

Trong lòng A Long sớm đã vạch ra kế hoạch đầy đủ rồi.

Gã sẽ biến đêm nay thành đêm tự do cuối cùng của cô ấy.

Vì dù sao thì loại hàng đặc biệt thế này, sau này đi bar cũng đâu dễ chộp được chứ.
 
Chương 4430


Chương 4430

Xem ra, là do ông trời thương gã quãng thời gian này đã quá vất vả rồi.

Cho nên mới đặc biệt mang cô gái này đến bù đắp cho gã.

Tiếng lách cách giòn giã vang lên, là do A Long mở khóa căn nhà trệt.

Gã lôi Tô Lam vào nhà, rồi ném bộp cô lên giường, nhe nanh múa vuốt nhảy bổ lên.

Nhưng ai mà ngờ được ngay lúc này Tô Lam lại lăn lộn một cách tỉnh táo đến tận mép giường.

“Chà, không ngờ ngón đòn của bé cưng cũng khá đấy!”

“Để ông xem nào, xem xem lát nữa eo cưng có nhanh nhẹn, linh hoạt thế không nhat”

Vừa nói mấy lời thô bỉ, A Long vừa quay người lao về phía Tô Lam.

Sở dĩ Tô Lam dám đến căn nhà này với gã là vì cô đã có chuẩn bị kỹ lưỡng.

Cô ấy quay người vòng qua sau cái bàn ăn ở giữa nhà.

Đôi mắt vừa nấy còn mơ màng mà giờ đã cực kỳ tỉnh táo.

Nhưng A Long hôm nay đã uống vào rồi, làm sao nhận ra chút thay đổi vụn vặt này.

“Tiện nhân nhỏ, cưng đã về đây với anh rồi, còn giả vờ cái gì nữa chứ?”

A Long lúc này đã không thể kiềm chế được rồi.

Gã nhịn không nổi muốn làm với Tô Lam ngay bây giờ.

Tô Lam bây giờ cũng dùng ánh mắt mơ hồ nhìn gã, giọng nói cũng trở nên dịu dàng với ma mị hơn: “Ấy, anh trai không phải nói là muốn chơi phải chơi cho tới bến sao?”

“Vừa vào nhà đã đòi lăn lộn trên giường, chán lắm đấy!”

Dưới tác dụng của men rượu, A Long ngoảnh đầu nhìn chằm chằm Tô Lam.

Cô em này dù sao cũng đã bị bản thân nhốt trong căn nhà này rồi, muốn chạy cũng đâu có được.

Thế thì còn gì mà phải để ý không chơi bời với em ấy tí, xem em làm được trò trống gì!

Đêm còn dài cần gì phải vội!

“Được thôi, bé cưng, em nói xem nào, chơi cái gì thì được?”

“Nhà anh có rượu không? Có xúc xắc không?”

“Đương nhiên là có rồi, em không biết anh là dân chơi thế nào à!”

“Vậy thì có trò rồi!”

“Như vậy đi, chúng ta chơi đổ xúc xắc, ai thua sẽ phạt một ly.”

“Còn nếu tiếp tục thua, thì lột một mảnh đồ.”

“Cứ tiếp tục như thế, cởi đến khi không còn đồ nữa mới bắt đầu chơi bời, thế nào?”

Trong mắt A Long bây giờ chỉ nghĩ đến hình dáng lúc lột hết đồ của Tô Lam, đôi mắt như có tia lửa sắp phun trào đến nơi.

Gã lăn lộn trong bar bao nhiêu năm trời, mấy trò đổ xúc xắc này thì gã đã thua ai bao giờ đâu!

“Được thôi, hôm nay anh đây sẽ khiến cưng phải c ởi sạch trong thán phục, c ởi sạch sẽ không còn một món!”

“Anh trai, trò chơi còn chưa bắt đầu mà, chưa gì anh đã chắc em sẽ thua sao?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom