Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1742


Nói đến đây, hai mắt Tây Phương Sáng ửng đỏ, thoáng chút nghẹn ngào nói: “ Để bảo vệ hàng trăm ngàn sinh mạng của nhà họ Tây, cũng để bảo vệ sự kế thừa hàng ngàn năm của nhà họ Tây, nên bất đắc dĩ, tôi đành phải nghe theo lời của ông chủ Thượng Quan, chủ động liên hệ với gia tộc Đông Phương, nhờ vả vào ngoại vực.”   

“Cuối cùng, dưới sự cầu xin của ông chủ Thượng Quan, nhà họ Tây đã tránh được một kiếp nạn, rồi gánh trên lưng tiếng xấu đầu hàng địch.”   

Advertisement

Tây Phương Sáng biểu lộ ra vẻ phức tạp nói: “Haizz, tôi không biết bản thân làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai, Tô thiếu gia, nếu cậu muốn trừng phạt, thì phạt một mình tôi thôi, là tôi làm hết tất cả những chuyện này, mọi người của nhà họ Tây chỉ là nghe theo lệnh của tôi thôi, cậu tuyệt đối đừng trách tội bọn họ.”   

“Ông chủ!”   

Advertisement

“Ông chủ, ông cũng là vì bảo vệ toàn bộ nhà họ Tây thôi, ông không làm sai gì hết!”   

“Đúng, nếu không phải là ông, thì nửa năm trước chúng tôi đã chết từ lâu rồi, làm sao có thể sống được đến bây giờ, nếu chết thì chúng ta cùng chết!”   

“Cùng chết!”  

Rất nhiều thành viên của nhà họ Tây đứng trước núi Cửu Phong, thi nhau đứng đằng sau Tây Phương Sáng, muốn cùng Tây Phương Sáng đồng sinh cộng tử.   

“Các ngươi…”  

Tây Phương Sáng thấy vậy, lạnh lùng nói: “Vớ vẩn, lui hết xuống cho tôi!”   

Rất nhiều cao thủ của nhà họ Tây, không ai dám lùi xuống, mỗi người họ đều chuẩn bị sẵn tinh thần hào hiệp để chết rồi.  

“Được rồi.”   

Sau khi Tô Thương chân tướng, thì nói với giọng bình thản: “Tây Phương Sáng, đừng đừng diễn cảnh sinh ly tử biệt nữa, chuyện đã xảy ra và tôi cũng đã nghe rõ được câu chuyện rồi.”   

“Sau khi cha ông chết, ông vì bảo vệ sự kế thừa của nhà họ Tây, do đó mới chọn tham sống sợ chết, điều này tôi có thể hiểu được.”   

Tô Thương nói tiếp: “Hơn nữa, các người cũng có một vài cống hiến đối với cải biến giới luyện võ, đương nhiên tôi sẽ không trách phạt các người.”   

“Các người đứng ở phía sau tôi, còn về các gia tộc khác, đặc biệt là gia tộc Đông Phương, ha ha…”   

Tô Thương để lộ ra một nụ cười lạnh lùng, trong mắt lóe lên một luồng sát ý sắc bén.   

“Tô minh chủ, xin hãy tha mạng, chúng tôi cũng là bị ép buộc thôi ạ, cầu xin anh hãy giơ cao đánh khẽ, cho chúng tôi một cơ hội sửa sai làm lại cuộc đời.”   

“Đúng vậy, Tô minh chủ, hơn một trăm năm trước, Kiếm Thần đại nhân... Không, cái tên chó má Kiếm Thần kia, đã làm chủ gia tộc Đông Phương, chúng tôi muốn phản kháng, nhưng đáng tiếc đều bất lực.”  
 
Chương 1743


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tô minh chủ, còn nữa, quyết định nhờ vào ngoại vực, chính là mất tên lãnh đạo của gia tộc Đông Phương làm đấy ạ, không liên quan gì đến chúng tôi hết.”   

Rất nhiều cao thủ của gia tộc Đông Phương, cố gắng giải thích, mọi người đều rất sợ hãi.   

“Ha ha!"  

Advertisement

Tô Thương thì lại nở một nụ cười lạnh lùng, trầm giọng nói: “Nói như vậy, nhưng các người vẫn vinh dự nhờ vả vào ngoại vực, dựa vào việc trấn giữ cao thủ ngoại ngoại vực để kiêu ngạo, nhằm vào điểm này, các người phải bị trừng phạt.”   

Phốc phốc phốc!  

Advertisement

Vừa nói xong, Tô Thương ra tay một cách quyết đoán, giữa hai ra giữa, tàn sát hết toàn bộ cao thủ của gia tộc Đông Phương, chỉ giữ lại đúng một người.   

“Ông chủ của gia tộc Đông Phương các người, sao lại không tới, bây giờ ông ta đang ở đâu?” Tô Thương lạnh lùng hỏi dò.   

“Ông... Ông chủ bế quan, nửa năm trước đã bế quan rồi, lâu rồi tôi cũng không nhìn thấy ông ấy.”   

Người sống sót này quỳ trên mặt đất, họng run lẩy bẩy nói: “Tô minh chủ, cầu xin cậu đừng giết tôi, tôi không dám làm việc cho ngoại vực nữa.”   

“Muộn rồi!”  

Khuôn mặt Tô Thương trầm ngâm, đưa tay ra một lần nữa, chém chết người này luôn.   

Hôm nay, rất nhiều những cao thủ của thập đại cổ tộc tới.   

Mà người tu chân của trái đất, dường như đều ở trong thập đại cổ tộc.   

Tô Thương không thể đuổi cùng giết tận, để tránh cắt đứt sự kế truyền của người tu chân trên trái đất.   

Nhưng giết gà dọa khỉ thì nhất định phải làm, để gõ một hồi chuông cảnh báo đối với những người tu chân này, để bọn họ biết, gia nhập vào ngoài vực thì không có kết quả tốt đẹp gì.  

“Các người cũng nhìn thấy rồi đấy, người ngoại vực, không phải là không đối đầu được, hôm nay tôi không giết các người, là để cho các người một cơ hội, nếu lần sau lại để tôi nhìn thấy các người trên cùng một chiến tuyến với người ngoại vực nữa, thì đừng trách tôi không sách sáo!”    

Tô Thương lạnh lùng nói, đồng thời thể hiện ra sự uy nghi kinh khủng khiếp, bao phủ toàn bộ hiện trường, khiến những người tu chân kia, nơm nớp lo sợ.  

“Cảm ơn Tô minh chủ ban ơn.”  

“Cảm ơn Tô minh chủ ban ơn.”  

“Cảm ơn Tô minh chủ ban ơn.”  

Mọi người như trút được gánh nặng, nhao nhao dập đầu, hoàn toàn bị khuất phục bởi sự oai nghiêm uy thế của Tô Thương.   

“Quách Ý.”   

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1744


Liên quan tới Tây Dao, Tô Thương có ấn tượng rất sâu đậm, nhất là lần trước anh ấy bị trúng độc của Lâm Uyên, cuối cùng vẫn là Tây Dao ra tay, mới giúp anh ấy giải độc được.   

Từ ban đầu Tây Dao, đã đối xử vô cùng tốt với Tô Thương, người khác thì bà ta không thèm để ý, trong mắt chỉ có mỗi Tô Thương thôi.    

Về sau Tô Thương biết chuyện rồi, sở dĩ Tây Dao đối xử với mình tốt như vậy là vì mẹ Thạch Ngọc Yến của mình.   

Advertisement

Năm đó Thạch Ngọc Yến giống như ánh trăng sáng, dịu dàng với Tây Dao, sau này xảy ra một số chuyện, khiến cho Tây Dao đem hết tình cảm của mình đối với Thạch Ngọc Yến, đổ dồn lên người Tô Thương.   

Tây Dao đã đã cứu Tô Thương mấy lần liền, mỗi lần khi Tô Thương sắp rơi vào đường cùng, luôn sẽ có một người khoác áo trắng đến xuất hiện, để giải vây cho Tô Thương.   

Bây giờ.   

Advertisement

Cách lần gặp trước, đã nửa năm rồi, các cao thủ ngoại vực đẫ đe dọa nhà họ Tây, mà Tây Dao với tư cách là lão tổ tông của nhà họ Tây, thì không có lý do gì không ra mặt cả.  

Nhưng hết lần này đến lần khác Tây Phương Sáng lại không nhắc gì đến Tây Dao, điều này khiến trong lòng Tô Thương thấp thoáng sinh ra một dự cảm không tốt.   

“Lão tổ tông bà ấy…”  

Tây Phương Sáng nghe thấy lời hỏi thăm của Tô Thương, bỗng nở một nụ cười gượng gạo: “ Tô minh chủ, thực sự không dám giấu giếm, từ sau lần gặp lão tổ tông ở núi Võ Đang, tôi cũng chưa từng gặp lại bà ấy.”   

“Bà ấy không về nhà họ Tây, không biết đã đi đâu nữa, cũng không thể liên lạc được với bà ấy.”   

Tây Phương Sáng nói tiếp: “Nhưng lão tổ tông không ở đây cũng là một chuyện tốt.”   

“Nếu không, theo như tính cách của lão tổ tông, chắc chắn sẽ không khuất phục trước bất kỳ thế lực nào, hơn nữa từ trước đến nay lão tổ tông có thù tất báo, Kiếm Thần giết cha tôi, lão tổ tông tất nhiên sẽ liều mạng tìm Kiếm Thần để báo thù.”  

Tây Phương Sáng tiếp tục nói: “Mà cao thủ ngoại vực, thực lực siêu mạnh, sao lão tổ tông có thể là đối thủ của những người kia được, vì vậy tôi cũng không dốc sức đi tìm lão tổ tông.”    

“Hả?” Tô Thương cau mày nói: “Tây Dao không về nhà họ Tây à, chị ấy có thể đi đâu được chứ?”   

“Tôi không biết.”  

Tây Phương Sáng lắc đầu, chính ông ta cũng không biết rõ tình hình.   

“Tô Thương.”  

Lúc này, Thiên Niên Sát đi tới, nói: “Liên quan tới chuyện của Tây Dao, tôi cũng biết được một vài chuyện.”    

“Bà ấy đi đến vùng đất tổ của nhà họ Tây, Du Du và Tinh Hà cũng đi cùng bà ấy.”   

“Vùng đất tổ nhà họ Tây sao?”   

Tô Thương nghi ngờ nói: “Du Du và Tinh Hà, cũng đi á?”   

“Ừm.”  

Thiên Niên Sát gật đầu nói: “Cái này là Tuyết Nhi và Tây Dao đã bàn bạc xong với hau rồi, nguyên nhân cụ thể là gì, thì không biết.”   

“Tô Thương, điều này cháu không cần phải lo lắng, Tuyết Nhi tin tưởng Tây Dao, cháu và bà ấy cũng biết nhau, đương nhiên bà ấy sẽ không làm hại đến Du Du và Tinh Hà đâu.”   

“Ừm.”  

Tô Thương khẽ gật đầu, đương nhiên không lo lắng về điều này, chỉ là anh ấy khá tò mò xem nguyên nhân là gì thôi.
 
Chương 1745


Như bây giờ cũng tốt, linh khí được khôi phục anh ấy muốn bắt đầu ngay lập tức, Giang Bắc sắp gặp sóng gió, loạn tung lên hết đến nơi rồi.  

Hai đứa nhóc Du Du và Tinh Hà này, có thể đi cùng Tây Dao về vùng đất tổ, thì Tô Thương cũng bớt đi một chút lo lắng.   

“Cảm ơn ơn tha mạng của Quách thiếu gia ạ.”   

Advertisement

Lúc này, Quách Ý đã xử lý xong chuyện của mình.  

Anh ấy cũng không đuổi cùng giết tận người của gia tộc Hạ Hầu, mà chỉ giết những tên lúc trước đã gi3t chết bạn của anh ấy, còn những người khác, Hắn cũng không có đem Hạ Hầu gia tộc người đuổi tận giết tuyệt, chỉ là xử tử mấy tên lúc ấy đối bạn hắn hạ sát thủ người, về phần những người khác, Quách Ý cũng không có truy cứu.  

Advertisement

“Cảm ơn sớm quá rồi đấy, gia tộc Hạ Hầu, còn có một người bắt buộc phải chết.”   

Quách Ý cầm quạt trong tay, giọng điệu bình thản nói: “Tứ tiểu thư của gia tộc Hạ Hầu các người, hôm nay tôi hi vọng có thể nghe thấy tin qua đời của cô ta, nếu không đích thân tôi sẽ san bằng gia tộc Hạ Hầu, đến lúc đó, sẽ không phải là chuyện riêng của một người nữa đâu!”  

“Xin Quách thiếu gia yên tâm, tôi nhất định cho anh một câu trả lời thỏa đáng.” Một tên đứng đầu của gia tộc Hạ Hầu cung kính nói.   

“Ừm.”  

Quách Ý khẽ gật đầu, sau đó quay lại đứng ra phía sau lưng Tô Thương, trong ánh mắt tràn đầy sự tôn trọng.    

“Quách Ý, sao anh không giết hết bọn họ vậy?” Tô Thương cười hỏi.  

“Thưa cậu chủ, trái đất sắp bước vào thời kì hoàng kim rồi, đến lúc đó những người này, sẽ là một phần lực lượng để chống lại ngoại vực, tôi không thể vì thù riêng, mà làm giảm đi thực lực của trái đất được.” Quách Ý đáp lại một cách chi tiết.  

“Ừm, được đấy, bố trí ổn đấy.”   

Tô Thương gật đầu tán thưởng, sau đó liếc nhìn tất cả người của gia tộc Hạ Hầu, trầm giọng nói: “Gia tộc Hạ Hầu, tôi nhớ rồi, nếu các ngươi dám cả gan tận tâm phục vụ cho ngoại lực, và còn cho rằng đó là vẻ vang, thì tôi sẽ ra tay ngay lập tức mà không có chút do dự nào.”   

“Không chỉ là gia tộc Hạ Hầu thôi đâu, mà các ngươi cũng thế, gia tộc Đông Phương chính là vết xe đổ của các ngươi, hi vọng các ngươi sẽ tự giải quyết cho ổn thỏa!” Tô Thương lạnh lùng nói.  

Những người này bị dọa đến nỗi nơm nớp lo sợ, nhao nhao đồng ý, vô cùng sợ hãi Tô Thương.  

“Tây Phương Sáng.”  

Sau khi uy hiếp một trận, ánh mắt của Tô Thương dừng lại trên người Tây Phương Sáng, rồi nói: “Người của những cổ tộc này, ông với bọn họ từng quen biết nhau, từ nay về sau, ông hãy quản lý bọn chúng đi.”   

“Tôi…”  

Tây Phương Sáng gượng cười nói: “Tô minh chủ, cậu đây là làm khó tôi rồi đấy.”   

“Tôi bây giờ, chỉ là tạo thành được một mảnh vỡ của kim đan, là cảnh giới giả đan nhất chuyển, trong thập đại cổ tộc còn có rất nhiều người mạnh hơn tôi.”   

Tây Phương Sáng nói tiếp: “Nói đến gia tộc Hạ Hầu, lão tổ tông Hạ Hầu Vũ nhà bọn họ, là giả đan cửu chuyển, thực lực vượt xa tôi, thì sao mà nghe lệnh của tôi được.”  

“Còn nữa, người của gia tộc Đông Phương đến núi Cửu Phong lần này, cậu đã giết hết rồi, nhưng gia tộc Đông Phương còn tồn tại những tên cao thủ rất mạnh, Đông Phương Diệu đã là giả đan tam chuyển rồi, cha của ông ta là Đông Phương Không Sáng, thực lực lại càng kinh khủng hơn.”   

Tây Phương Sáng liên tục gượng cười nói: “Tôi thấp cổ bé họng, có tài đức gì mà  thống lĩnh thập đại cổ tộc cơ chứ.”  

“Không sao.” 
 
Chương 1746


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Thương nở nụ cười, nảy ra một suy nghĩ, liền lấy một miếng vảy cá màu vàng từ trong vòng tay chứa đồ ra, đưa cho Tây Phương Sáng, đồng thời nói: “Ông cầm lấy cái này, nó có thể giúp ông chống chọi được với điềm xấu, có nó rồi, ông có thể không thèm đếm xỉa tới điềm xấu, mà trực tiếp đặt chân lên cảnh giới kết đan.”   

“Dựa vào sựa tích lũy nhiều năm nay của ông, chắc chắn có thể dễ dàng thăng cấp lên cảnh giới kết đan trung kì, thậm chí là hậu kì.”   

Tô Thương nhếch miệng nói: “Đến lúc đó, ai còn dám không nghe the lệnh của ông nữa chứ?”   

Advertisement

Chiếc vảy màu vàng này, được lấy từ trên người Sắc Phong xuống.  

Nhà họ Tây có ơn với Tô Thương, ở núi Võ Đang Tây Phương Sáng đã từng giúp đỡ Tô Thương.   

Advertisement

Cho nên, hôm nay Tô Thương hôm nay mới đưa chiếc vảy màu vàng kia cho Tây Phương sáng, hơn nữa còn để ông ấy quản lý thập đại cổ tộc, và coi đó là một ân huệ.   

“Cái này... Cảm ơn Tô minh chủ!”  

Tây Phương Sáng nghe vậy, biểu cảm vô cùng xúc động, chậm rãi tiến về phía trước nhận lấy miếng vảy cá màu vàng, ánh mắt tràn đầy sự kính nể nhìn sang phía Tô Thương.   

“Ừm, không cần khách sáo.”  

Tô Thương cười cười, rồi nhìn tất cả những người tu chân có mặt ở hiện trường, thản nhiên nói: “Mọi người không cần phải ngưỡng mộ, tôi nói cho mọi người một tin tốt, linh khí sắp hồi phục rồi, không bao lâu nữa, trái đất sẽ không còn điềm xấu, linh khí lại trở nên vô cùng dồi dào, tất cả mọi người đều có cơ hội, bước lên cảnh giới cao hơn, chống mắt lên mà đợi đi.”   

“Ông nội Thiên, tìm cho cháu một căn phòng yên tĩnh đi, cháu muốn điều chế đan dược, để trị thương cho tiền bối Ngô.” Tô Thương nói câu cuối cùng.  

“Được, Tô Thương, mời đi bên này.”  

“Ừm.”  

Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó đi theo Thiên Niên Sát, nhanh chân đi tiến vào bên trong núi Cửu Phong.   

Nam Cung Ngự, Quách Ý, hai người họ theo sát phía sau.  

Sau khi nhóm người Tô Thương rời đi, hiện trường liền nhốn nháo, xôn xao, tiếng bàn tán của mọi người.   

"Linh khí khôi phục, ha ha, lúc trước tôi cũng từng nghe nói tới một vài tin tức, mà bây giờ Tô minh chủ nói đến lần nữa, vậy xem ra là có thật rồi!"  

"Thật tốt quá, linh khí khôi phục, chuyện xấu sẽ biến mất, trái đất nhất định sẽ tiến vào thời hưng thịnh hoàng kim, tất cả chúng ta đều sẽ có cơ hội được sống lâu hơn."  

"Nếu như trái đất có linh khí khôi phục, vậy còn ai sẽ bằng lòng lăn lộn với cao thủ ngoại vực nữa chứ. Linh khí khôi phục không chỉ có lợi cho chúng ta mà càng có lợi cho con cháu chúng ta, thành công qua nhiều thời đại!"  

"Không sai không sai, cho dù có liều cái mạng này thì tôi cũng phải làm cho linh khí khôi phục!"  

"Tô minh chủ khởi động cải biến giới luyện võ, là người được ông trời chọn lấy, nhất định linh khí khôi phục cũng có thể thành công!"  

...  

Ngay tại thời điểm này.  

Cách đó một trăm dặm.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1747


Phong Khê thiếu gia lau đi vết máu trên khóe miệng, hơi thở yếu ớt. Anh ta nhớ lại chuyện xảy ra vừa rồi, nhất thời nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô Thương cái tên đáng chết, là mình đã xem thường anh ta."  

"Mình cứ cho rằng anh ta chỉ là một tên phế vật và chỉ vừa mới bước vào cảnh giới Nguyên Anh, cho nên cho dù mình đã phát hiện anh ta đang đứng một bên quan sát, nhưng cũng không hề cảnh giác anh ta."  

"Nhưng dù có thế nào đi nữa thì mình cũng ngờ tới, anh ta vậy mà lại có được thực lực lớn mạnh như vậy, thậm chí còn có thể giết được Nguyên Anh đỉnh phong."  

Advertisement

Phong Khê thiếu gia tức giận nói: "Thứ chó chết này, thực lực không tầm thường cũng không tính đến đi, nhưng cậu ta vậy mà lại ngồi thừa nước đục thả câu, nhìn hai bên đánh nhau rồi chiếm lấy phần lợi cho mình, đồ hèn hạ!"  

"Nếu như không phải mấy người chúng tôi đã tiêu hao sức lực quá lớn, không thì chọn bừa một người đứng ra thôi là cũng có thể gi3t chết được anh ta, đáng chết thật!"  

Advertisement

Phong Khê thiếu gia càng nói càng tức giận, trong mắt hiện lên lửa giận ngút trời, anh ta hận không thể xé nát Tô Thương ra.  

"Bây giờ, Khuê Long đã bị phế, Xích Hồng Nguyệt thì bị bắt, sau khi mình chạy trốn rồi thì e là Sắc Phong cũng rất khó mà thoát khỏi được lòng bàn tay của Tô Thương, mà bản thân mình cũng bị trọng thương."  

Phong Khê thiếu gia lẩm bẩm nói: "Thương thế thì có thể tính được, trong vòng tay lưu trữ của mình có một viên đan dược cứu mạng, có thể nhanh chóng phục hồi lại như cũ. Nhưng không có Chùy Tử Kim thì thực lực của mình giảm đi rất nhiều, hoàn toàn mất đi tư cách tranh bá với các cao thủ ngoại vực khác!"  

"Tất cả những chuyện này đều do một tay Tô Thương tạo thành, đừng để tôi có được cơ hội, nếu không tôi phải khiến cho anh sống không bằng chết!"  

Phong Khê thiếu gia trong cơn giận dữ ngút trời, sau khi khôi phục lại tâm trạng thì lập tức lấy ra đá Thông Linh, khó mà lộ ra một tia tươi cười: "Mặc dù không có Chùy Tử Kim, nhưng lấy được đá Thông Linh cũng coi như là đã lấy được một chút an ủi."  

"Đá Thông Linh có thể kết nối với Viêm Long tiên đế, mình có thể dùng nó để liên lạc với Viêm Long tiên đế."  

Phong Khê thiếu gia châm chọc nói: "Hôm nay, tôi đã không thể nào chống lại những người khác, lựa chọn tốt nhất bây giờ chính là một lòng một dạ đi theo Viêm Long tiên đế."  

"Mình có thể thông báo chuyện đã xảy ra trên trái đất cho Viêm Long tiên đế biết, chủ động thể hiện lòng trung thành với anh ta."  

Nghĩ như vậy, Phong Khê thiếu gia lập tức nghiên cứu đá Thông Linh một hồi, sau đó nói: "Không hổ là chí bảo có thể kết nối với ngoại vực, muốn sử dụng nó thì cần phải tiêu tốn một số lượng lớn linh khí."  

"Nếu đã thì vậy thì mình cứ uống viên đan dược cứu mạng trước, phục hồi vết thương một chút đã."  

Nghĩ tới đây, Phong Khê thiếu gia thu đá Thông Linh vào vòng tay lưu trữ, sau đó lấy ra một viên thuốc, anh ta khẽ cười nói: "Chỉ vài bữa nữa thôi là mình đã khỏi hẳn, đến lúc đó chắc sẽ đuổi kịp linh khí khôi phục."  

"Ba người Minh Cửu bọn họ đi theo vị trí mà Viêm Long tiên đế đưa ra để đi tìm Huyết Ma, cũng không biết tình huống bây giờ thế nào rồi, chờ cho bọn họ trở về thì cùng nhau đi Giang Bắc."  

Phong Khê thiếu gia cười khẩy nói: "Tô Thương, đến lúc đó chắc chắn anh sẽ phải nộp mạng, tôi sẽ không cho anh có được cơ hội để mà ngư ông đắc lợi nữa đâu, tôi sẽ hợp sức với ba người Minh Cửu bọn họ thẳng tay xóa sổ anh!"  

Sau khi hạ quyết tâm, Phong Khê thiếu gia nuốt lấy đan dược trong tay, sau đó tiến vào trạng thái tu luyện.  

...  

Trong khi đó.  

Khuê Long cũng đã chạy thoát, anh ta tìm được một hang núi âm u ẩm ướt, nửa mình rồng nằm ở trong hang núi, phát ra từng tiếng gầm gừ của rồng.  

"Phong Khê, Xích Hồng Nguyệt!"  

"Hai người hãy chờ đó cho ta, đợi sau khi cơ thể bị chặt đứt của tôi sống lại, chắc chắn tôi sẽ nghiền nát xương cốt của hai người thành tro bụi, a!" 
 
Chương 1748


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói xong, Khuê Long nhịn không được phát ra một tiếng kêu thảm thiết, trong đôi mắt rồng tràn đầy lửa giận.  

Là người của tộc Rồng, thân thể của Khuê Long rất mạnh mẽ, trước đến giờ anh ta vẫn luôn tự hào.  

Nhưng bây giờ, nửa người của anh ta đã bị chặt đứt, chỉ có thể chật vật chạy trốn mà thôi.  

Điều này khiến cho Khuê Long vô cùng tức giận.  

Advertisement

Nhục nhã.  

Vô cùng nhục nhã.  

Advertisement

Mối thù này, anh ta nhất định phải trả lấy lại cả vốn lẫn lời!  

Muốn báo thù, đương nhiên là phải tái tạo lại thân thể rồng. Khuê Long ở trong Long tộc có địa vị nổi bật, là thiếu chủ của tộc Rồng, có được vô số tài nguyên.  

Sở dĩ Khuê Long hạ thấp thân phận làm tôi tớ cho Viêm Long tiên đế, hoàn toàn là bị uy hiếp.  

Trong tộc Rồng, đã rất lâu rồi không có xuất hiện cường giả cảnh giới Chuẩn Đế chân chính.  

Khoảng mấy trăm năm trước, Viêm Long tiên đế kiêu căng ngạo mạn đến tộc Rồng, đề nghị mang Khuê Long đi, bảo Khuê Long làm tôi tớ của anh ta.  

Mà mục đích Viêm Long tiên đế làm như vậy là vì để trả thù tộc Rồng.  

Năm đó Viêm Long tiên đế chỉ là người có sự tồn tại bình thường nhất trong tộc Rồng, chịu đủ mọi áp bức và sỉ nhục, hơn nữa còn bị đuổi ra khỏi tộc Rồng.  

Thế cho nên sau khi anh ta trở nên mạnh mẽ, đã cố tình tới tộc Rồng chỉ đích danh, bắt thiếu chủ của tộc Rồng làm tôi tớ cho anh ta, dùng điều này để làm nhục tộc Rồng.  

Đương nhiên là toàn bộ người trong tộc Rồng không đồng ý, nhưng đáng tiếc, Viêm Long tiên đế lại quá mức mạnh mẽ, tộc Rồng không thể nào chống lại được anh ta.  

Quá bất đắc dĩ và cũng vì bảo vệ an toàn cho tộc Rồng mà Khuê Long đành phải đáp ứng yêu cầu của Viêm Long tiên đế.  

Chuyện này đã làm chấn động đến tinh vực, tất cả mọi người đều biết chuyện Viêm Long tiên đế thu nhận thiếu chủ của tộc Rồng làm tôi tớ, khiến cho tộc Rồng mất hết mặt mũi.  

Nhưng bản thân không có sức mạnh thì chỉ có thể để mặc cho người ta sắp xếp, đây là quy luật mãi mãi không thay đổi của thế giới tu chân.  

Mãi cho tới nay, Khuê Long vẫn luôn chịu đấm ăn xôi. Anh ta không dám thể hiện chút thái độ căm thù nào trước mặt Viêm Long tiên đế, thậm chí còn phải kính cần lễ phép lấy lòng Viêm Long tiên đế.  

Bây giờ vất vả lắm anh ta mới tới được trái đất, thoát khỏi sự khống chế của Viêm Long tiên đế, đương nhiên anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội này.  

Mặc dù nửa cơ thể đã không còn, nhưng bởi vì Khuê Long từng là thiếu chủ của tộc Rồng, địa vị cao quý, cho nên trong vòng tay lưu trữ có một pho tượng xác chết toàn năng của tộc Rồng.  

Vị tiền bối kia từng là thiên kiêu kiệt xuất nhất tộc Rồng, thế nhưng số kiếp của tộc Rồng bị ngăn trở, nghiên cứu cả đời cũng chỉ đặt chân tới cảnh giới Chuẩn Đế đỉnh phong, không thể nào tiến thêm một bước.  

Sau khi vị tiền bối kia tọa hóa, thi thể được bảo tồn, Khuê Long vẫn luôn đặt trong vòng tay lưu trữ.  

Có lần.  

Khuê Long từng có suy nghĩ lấy linh hồn của mình chiếm cứ cơ thể tiền bối, như vậy bản thân anh ta có thể nhanh chóng đặt chân vào cảnh giới Chuẩn Đế, thân thể vô địch.  

Nhưng nếu làm như vậy thì có cả mặt lợi và mặt hại.  

Nếu như Khuê Long nhập chủ được cơ thể của người mà cả tộc Rồng mơ ước, thì thành tựu cả đời của anh ta cũng chỉ ở cảnh giới Chuẩn Đế, sẽ không thể nào đột phá đến cảnh giới Chuẩn Đế chân chính.  

Hơn nữa, tỷ lệ nhập chủ thành công cũng không cao, chỉ có khoảng ba phần thành công, nếu như thất bại thì anh ta sẽ hồn phi phách tán.  

Vì vậy, sau khi cân nhắc giữa những ưu và khuyết điểm, thì Khuê Long không làm như vậy. Nhưng bây giờ, Khuê Long không còn lựa chọn nào khác.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1749


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1750


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1751


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1752


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1753


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1754


"Huyết Ma, ông thật sự nói như vậy sao?"  Giờ phút này, người đàn ông mặc áo màu xanh nói.  

Tô Ma không giải thích, chỉ là tối sầm mặt lại nhìn về Vương Phú Quý.  

F*ck!  

Advertisement

Cái tên nhãi xấu xa này, thế mà ăn không nói có, oan uổng cho ông đây, cmn đáng chết quá mà.  

Có điều ngược lại, Tô Ma lại lộ ra một nụ cười nhẹ, ông ấy thật sự không giận Vương Phú Quý, trái lại còn cảm thấy thú vị.  

Advertisement

Trước đây, Tô Ma đều lẻ loi một mình, cuộc sống bình thản quá lâu, bây giờ có thêm đứa con nuôi dở hơi này, cuộc sống trở nên thú vị hơn nhiều.  

"Đó là tất nhiên rồi, cha nuôi tôi còn nói, hai thứ chó má các người, đến tư cách đứng trước mặt ông ấy còn không có đó." Vương Phú Quý lại kéo thêm hận thù cho Tô Ma.  

"Hừm!"  

Người đàn ông áo màu xanh mặt trầm như nước, nghiêm túc nói: "Huyết Ma, tôi thừa nhận trước đây thực lực của ông rất mạnh, nhưng mà bây giờ, ông vừa trọng sinh mới nửa năm, chẳng qua chỉ là Nguyên anh sơ kỳ mà thôi, cho dù có được đế khí thân thể, cũng không thể nào là đối thủ của chúng tôi, ông dám khinh thường chúng tôi như thế sao!"  

"Nói mấy lời vô dụng đó với ông ta làm gì, nhanh giết ông ta đi, quan trọng nhất là chia cắt cái đế khí thân thể đó ra đã."  

Một tên cao thủ Ngoại vực khác cười lạnh liên tục, sau đó nói: "Tôi thích phần dưới, nửa khúc trên cho anh, nửa khúc dưới cho tôi, thế nào hả?"  

"Không được, anh tưởng tôi mù hả, ông ta thiếu một cánh tay, như thế thì tôi bị thiệt thòi à."  

Người đàn ông áo xanh nói: "Muốn chia thì cũng phải là tôi được nửa khúc dưới, anh được nửa khúc trên."  

"Anh biết tôi am hiểu sử dụng cước pháp mà, nửa phần dưới đối với tôi mà nói là cực kỳ quan trọng." Tên cao thủ ngoại vực kia nói.  

"Cmn, hai người bi3n thái hả!"  

Vương Phú Quý nghe vậy, không biết nghĩ đến chuyện gì, mặt mũi đầy kinh tởm mà nói: "Cha nuôi tôi tuổi đã lớn rồi, cái ở dưới có tốt đến mức đó không chứ, hai người tranh nhau làm gì vậy hả."  

"Huống hồ gì, hai người nếu là nữ thì còn không nói đến, đằng này lại là hai cái lão già mà cứ nhất định phải tranh giành phần dưới của cha nuôi tôi, rốt cuộc các người có ý gì chứ?" Vương Phú Quý khinh bỉ nói.  

"Hừm!"  

"Nhanh mồm nhanh miệng lắm, muốn chết hả!"  

Người đàn ông áo xanh nghe nói như thế, tất nhiên cũng hiểu ý của Vương Phú Quý, lập tức nổi giận, bỗng nhiên thẳng hướng Vương Phú Quý mà đánh tới.  

Vương Phú Quý vội vàng ra tay chống cự, kết quả bất ngờ khi phát hiện ra, chỉ mới nói chuyện phiếm một lúc, thời gian chỉ bằng lúc đánh cái rắm thôi mà  cơ thể đã khỏe lại, vết thương gần như khôi phục hoàn toàn rồi.  

"Móa, cha nuôi, tình hình gì thế này, vết thương của con sao lại khôi phục nhanh như thế?" Vương Phú Quý vừa chống lại tên đàn ông áo xanh đó, vừa tò mò hỏi.  

"Con dung hợp cánh tay của cha, trước khi đặt chân đến cảnh giới chuẩn tiên đế, dù vết thương của con có bị nặng hơn nữa thì cũng có thể nhanh chóng khôi phục."  
 
Chương 1755


Tô Ma giải thích nói: "Có điều, sau khi con tấn cấp lên cảnh giới chuẩn tiên đế, thì hiêu quả này sẽ biến mất."  

"Cmn, đã vậy!"  

Vương Phú Quý sau khi biết được mọi chuyện, nhất thời giống như điên cuồng, hưng phấn đánh nhau với cái tên đàn ông áo xanh đó: "Cái lão chó này, ông mày không chết được đâu nha, còn có thể nhanh chóng khôi phục vết thương, ông mày là động cơ vĩnh cửu đây."  

Advertisement

"Cha nuôi, cha ở bên cạnh nghỉ ngơi là được, giúp con để ý đến vết thương chí mạng đó một chút, con từ từ gi3t chết hai bọn họ, nhân tiện tôi luyện bản thân mình luôn." Vương Phú Quý dùng linh hồn truyền âm nói ra ý nghĩ của mình.  

Muốn trở thành cường giả chân chính, chắc chắn không thể thiếu những trận đánh nhau, nhân tiện nhờ trận đấu này để nâng cao năng lực chiến đấu của bản thân luôn.  

Advertisement

"Ừm."  

Tô Ma nhẹ gật đầu, ông ấy cũng có ý nghĩ này, vì thế ngay từ đầu cũng không ra tay xóa sổ hai tên cường giả Ngoại vực này.  

"Tôi đến giúp anh!"  

Một tên Ngoại vực khác, nhìn thấy người đàn ông áo xanh đánh mãi không xong, lại xông lên cùng tham gia đánh nhau thêm lần nữa.  

Cứ như vậy, Vương Phú Quý lại bị vây lại, liên tục bị đánh bức lui, mặt mũi bầm dập.  

Nhưng anh ấy cũng như động cơ vĩnh cửu, vừa bị thương xong liền khôi phục lại, càng đánh càng xung hơn.  

Người đàn ông áo xanh thấy vậy, liền quyết tâm điều động toàn bộ sức mạnh, định một chưởng đánh chết.  

Lúc này, Tô Ma liền ra tay, hóa giải nguy cơ thay cho Vương Phú Quý.  

"Cái gì!"  

"Nhẹ nhõm đánh tan một chiêu giết người của tôi, cái tên Huyết Ma này...bây giờ không phải Nguyên anh sơ kỳ sao!"  

"Không được rồi, ông ta ẩn giấu thực lực rồi, chỉ sợ thực lực chân chính, vượt xa chúng ta, mau trốn thôi!"  

Hai tên cường giả Ngoại vực kịp phản ứng lại, sau đó bắt đầu nhụt chí, nhưng đáng tiếc, Tô Ma chỉ nhấc tay mà thôi, liền bố trí một cái lồng giam bằng linh khí, hai người đó bất luận có đánh thế nào, cũng không thể phá được, hoảng sợ đến sắc mặt biến đổi.  

"Hì hì, hai cái bàn đạp này, chạy cái gì mà chạy, tới đây, để bản thiếu gia chời đùa cùng."  

Vương Phú Quý cầm trong tay kiếm Vương Quyền cứ thế tiếp cận.  

Hai tên cao thủ ngoại vực đó căn bản không muốn đánh nhau với anh ấy, nhưng anh ấy lại không khác gì keo 502, dây dưa mãi không thả.  

Thật sự hết cách, hai người đó chỉ vừa nghĩ cách, vừa đánh nhau với Vương Phú Quý.  

Bọn họ cũng đã nhìn ra, mình đã hoàn toàn bị Huyết Ma khống chế, trốn không thoát bàn tay của đối phương rồi, bây giờ chẳng qua chỉ là luyện tập cho Vương Phú Quý mà thôi.  

"Thật đáng giận, sớm biết thế này, mình đã không cùng với Phong Khê thiếu gia tranh giành cơ hội giết Huyết Ma rồi."  

"Đáng chết, bọn họ có lẽ sớm đoán được tình hình của Huyết Ma rồi, vì thế mới nhường cơ hội này cho chúng ta."  

Hai người họ vừa đánh nhau với Vương Phú Quý, vừa nghiêm túc tính toán, tìm kiếm cơ hội chạy trốn.  

"Thoải mái quá, ha ha." 
 
Chương 1756


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Phú Quý có chút biến thái, mặc dù bị đánh mặt mũi bầm dập, máu me khắp người, nhưng lại giống như người không bị thương gì, mà cứ liều mạng nhào về phía hai tên cao thủ ngoại vực đó.  

Nơi bóng tối.  

Minh Cửu thấy cảnh này, đột nhiên cảm thấy mình may mắn, may mắn vì mình không ra tay, nếu không thì hậu quả tất nhiên không lường trước được rồi.  

Advertisement

"Hai vị, là do hai người chỉ vì cái trước mắt nên mới bị như vậy, tôi không cứu được các người rồi, tôi đi trước một bước đây."  

Minh Cửu thầm nghĩ, ngay sau đó liền định rời khỏi.  

Advertisement

"Cô cũng ở lại đây luôn đi." Lúc này, Tô Ma giọng điệu bình thản mở miệng nói.  

Với cảnh giới của ông ấy, thì đã sớm phát hiện ra được Minh Cửu rồi, chỉ là ngay từ đầu không vạch trần mà thôi.  

Lúc này, nhìn thấy Minh Cửu muốn đi, Tô Ma liền trực tiếp ra tay, cách khoảng không mà nắm lấy cổ Minh Cửu.  

Thực lực của Minh Cửu, cũng không yếu so với Phong Khê thiếu gia bao nhiêu, nhưng ở trước mặt Tô Ma, căn bản không có sức đánh trả.  

Tô Ma cách khoảng không, liền bóp lấy cổ của cô ta, câu đến trước chân mình, tiện tay vứt xuống đất.  

"Huyết Ma tiền bối tha mạng."  

Minh Cửu hoảng hốt, khuôn mặt ngọc hoảng hốt bị dọa đến trắng bệch, vội vàng dọa đến quỳ ngay xuống đất, đau khổ cầu xin nói: "Tôi nguyện đi theo cho ông, làm nô lệ cho ông, thậm chí có thể hầu hạ ông, van xin ông giơ cao đánh khẽ, đừng giết tôi."  

"Cô là thuộc hạ của Viêm Long tiên đế?" Tô Ma giọng điệu bình thản nói.  

"Vâng."  

Minh Cửu gật gật đầu, có điều sau đó lại lắc đầu, thành thật nói: "Bây giờ tôi là nô lệ của ông rồi, ông có thể sai khiến tôi làm bất kỳ chuyện gì cho ông đều được."  

"Ha ha."  

"Không cần."  

"Viêm Long tiên đế giết cả nhà của tôi, những người hầu hạ anh ta, chỉ cần tôi từng gặp qua, thì đều phải chết."  

Tô Ma lộ ra một nụ cười lạnh, lập tức vung tay lên, một lực lượng kinh khủng tản ra, ngay lập tức liền đánh tan linh hồn của Minh Cửu.  

Mỹ nhân tuyệt đẹp, ngọc nát hương tan, chết ngay tại chỗ.  

Hai tên cao thủ ngoại vực khác bị dọa đến trong lòng run sợ, sắc mặt trắng bệch.  

"Hai người các ông, cứ chịu khó chơi với con nuôi của tôi đi, có lẽ sẽ sống lâu hơn một lúc, nếu không thì tôi sẽ tiễn các người lên đường sớm đó!" Tô Ma giọng điệu bình thản nói, khuôn mặt không hề bận tâm chuyện gì khác.  

Vừa nói xong lời này, hai tên cao thủ ngoại vực tất nhiên không dám thất lễ, tận

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1757


Vết thương trên người Vương Phú Quý chằng chịt, tình trạng cũng không tốt lắm, giờ phút này lại phách lối ra oai chửi thề.  

"Này tên nhóc kia, con từng giết người chưa?" Lúc này, Tô Ma đột nhiên hỏi.  

"Con..." Vương Phú Quý thoáng có chút xấu hổ, gãi gãi đầu nói: "Vẫn chưa..."  

Advertisement

"Thân là con nuôi Huyết Ma, mà chưa từng giết người, đúng là phế vật mà, giết hai chúng nó cho cha." Tô Ma nói.  

"Cái này...được!"  

Advertisement

Vương Phú Quý chần chờ một lát, nhưng ngay sau đó anh ấy liền gật đầu, nhanh chân đi về phía hai tên cao thủ Ngoại vực."  

Hai người này bây giờ, mặc dù linh khí đã hao hết, nhưng cũng vẫn có sức phản kháng.  

Có điều, Tô Ma không muốn lãng phí thời gian nữa, dùng uy lực áp chế hai người đó, nhân tiện để Vương Phú Quý ra tay.  

Phụt!  

Phụt!  

Vương Phú Quý giơ cao kiếm Vương Quyền, chém xuống một kiếm, hai tên cao thủ Ngoại vực liền đầu lìa khỏi cổ.  

Máu tươi phun ra, nhuộm đỏ quần áo Vương Phú Quý.  

Lần đầu tiên giết người, Vương Phú Quý lại không có chút khó chịu nào, mà ngược lại có chút hưng phấn, cảm thấy loại cảm giác này rất kích thích, biểu cảm có chút điên cuồng.  

Từ lần đi thành phố trước đó, Vương Phú Quý chứng kiến rất nhiều kẻ sát nhân, nên đã sớm quen với việc này rồi.  

Vì thế lần đầu tiên sát sinh, trong lòng anh ấy cũng có chuẩn bị sẵn.  

"Ha ha, được lắm, đây mới là con nuôi của Huyết Ma, nhóc con, từ nay về sau cha nuôi cho con giết càng nhiều người hơn." Tô Ma mặt mũi đầy tán thưởng mà nói.  

Lúc này.  

Vương Phú Quý thu hồi kiếm Vương Quyền, đi đến bên cạnh Tô Ma, nhìn thoáng qua cái xác của Minh Cửu, chửi thề nói: "Thôi bỏ đi, cha nuôi, cha không phải có biệt danh là Huyết Ma à, sao giết người lại còn giữ lại toàn thây thế này, đây không phải phong cách của cha nha."  

"Ha ha, con người của cha có một thói quen, cha không thích phá hư những thứ tốt đẹp."  

Tô Ma nói tiếp: "Cô gái này là thuộc hạ của Viêm Long tiên đế, cha chắc chắn phải giết, nhưng cô ta có ngũ quan tuyệt đẹp, giữ cho cô ta toàn thây là nguyên tắc của cha."  

"Là thế đó hả."  

Vương Phú Quý cười nói: "Không ngờ cha nuôi vẫn là người biết coi trọng người khác, vậy nếu đối thủ của cha là con, đẹp trai thế này, thì cha sẽ giữ lại toàn thây chứ?"  

"Là đàn ông sao?"  

Tô Ma cười lạnh nói: "Không thú vị gì hết, cha không thích đồng tính, đàn ông có đẹp trai đến đâu thì đối với cha cũng vô dụng thôi, nếu như đối thủ trưởng thành thế này, ha ha, ha ha ha, cha sẽ để cho con xương cốt không còn sót lại chút cặn gì."  

Nghe được tiếng cười của cha nuôi, Vương Phú Quý không kiềm được mà run lên một cái.  

"Hì hì, cha nuôi, cha dọa con làm gì, con là con nuôi của cha đó nha."
 
Chương 1758


Vương Phú Quý lộ ra một nụ cười nịnh nọt, ngay sau đó liền nhìn cái xác tuyệt đẹp của Minh Cửu, cười nói: "Cha nuôi, người con gái đẹp như vậy, không dùng một chút thật là tiếc, nếu không thì...cha, nhân lúc còn nóng..?"  

"Cút!"  

Advertisement

Tô Ma liếc Vương Phú Quý một chút, giọng điệu lạnh lùng nói: "Lạnh cmn rồi, nhân lúc nóng cái gì mà nóng."  

"Hì hì, là thế sao, cha nuôi, nếu không có chuyện gì, ở đây nhiều củi khô như vậy, con nhóm một đống lửa, cho cha hâm lại nha?" Vương Phú Quý nịnh nọt cười nói.  

Advertisement

""Cmn, con thật là bi3n thái quá đi, ha ha ha, cha thích, hoàn toàn có tư cách là người kế thừa của Huyết Ma này."  

Tô Ma hài lòng cười cười: "Có điều, cha không có đam mê đặc biệt gì khác, càng không có hứng thú với cái xác."  

"Cái này dễ thôi, cha nuôi, ngoài ngọn núi này khoảng hai, ba mươi dặm, cũng thuộc phạm vi của thành phố đó."  

Vương Phú Quý cười hì hì nói: "Con vô cùng quen thuộc với mấy chỗ quán bar, con đưa cha đến quán bar, tìm cho cha mấy em nhân viên kỹ thuật, thả lỏng một chút nha."  

Tiếp xúc với Tô Ma lâu như vậy, Vương Phú Quý đều quên hết những chuyện này rồi.  

Muốn lấy lòng một người đàn ông, thì dẫn người đó đến quán bar, không có người đàn ông nào có thể từ chối đi bar được, nếu như có thì chắc chắn là do quán bar đó quá nghiêm túc thôi.  

"Quán bar?"  

Sau khi Tô Ma phục sinh, cũng tiếp xúc với thành phố hiện đại, tất nhiên biết quán bar là nơi nào, nhất thời tối sầm mặt lại nói: "Tên nhóc này, con nghĩ Huyết Ma là người như thế nào chứ, sao cha lại đến mấy nơi ô uế đó được hả."  

"Loại chuyện này, sau này không được ở trước mặt cha mà nói ra những lời như thế này nữa, nếu không thì đừng trách cha trở mặt không quen biết!"  

Tô Ma nhìn nhằm nhằm Vương Phú Quý, trầm giọng nói: "Còn nữa, đừng tưởng cha không biết, là do con lười biếng, cố ý đưa cha đi quán bar, kéo dài thời gian, cuối cùng chỉ có thể lợi dụng lí do vì giao thông thuận tiện mà đi Giang Bắc!"  

"Chút mưu kế nhỏ này của con, vẫn nên tự giữ lại đi, lừa người khác một chút thì được, chứ không lừa được cha đâu, con đường mà cha nuôi của con đi, nếm nhiều muối hơn con đó nha!"  

"Con đường cha đi qua, nhiều muối hơn con, những lời này có nghĩa là gì chứ?"  

Vương Phú Quý nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, sau đó không chút để ý, mà thất vọng nói: "Vậy được, nếu cha không đồng ý thì thôi đi, aiya, con còn đang nghĩ về một cặp chị em sinh đôi nữa đó, để họ mặc đồ cổ trang rồi giao tiếp chuyên sâu với cha nữa chứ."  

"Chị..chị em sinh đôi?"  

Tô Ma nghe vậy, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, trong lòng nhịn không được mà có chút dao động, nhưng lại lập tức nghiêm mặt lại nói: "Hừ, cha nuôi của con, có chuyện gì mà chưa trừng trải qua chứ, chỉ là chị em sinh đôi thôi mà, sao có thể làm dao động quyết tâm cha cứu vãn trái đất này được chứ."  

"Linh khí khôi phục là chuyện cực kỳ quan trọng, chuyến đi đến Giang Bắc lần này, liên quan đến hàng ngàn tu sĩ tương lai của trái đất, sao có thể qua loa được?" Tô Ma nghiêm túc nói.  

"Hiểu rồi."  

Vương Phú Quý bị những lời nói của Tô Ma làm cho ngưỡng mộ, khâm phục nói: "Cha nuôi một lòng bảo vệ trái đất, quả thực là là tấm gương cho chúng con...không đúng, chúng ta không phải là cùng một đời, tóm lại, là thần tượng của con, là mục tiêu để con học tập!" 
 
Chương 1759


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cái gì mà chị em sinh đôi, dù là chị em sinh tư đi nữa thì đối với chuyện cứu vãn trái đất mà nói, thì có tính là cái gì chứ!"  

Vương Phú Quý nói nghiêm túc: "Chúng ta tiến về Giang Bắc lần này, mỗi một dấu chân của con, sẽ tự tôi luyện chính mình, để mình có thể vì chuyện linh khí khôi phục mà cố gắng."  

"Đợi đã, con vừa mới nói cái gì, chị...chị em sinh tư sao?" Ánh mắt Tô Ma lập tức thẳng nheo lại.  

Advertisement

"Ừm, mấy ngày trước lúc con xem trên điện thoại, trên một cái phần mềm liền đọc được một tin, có chị em gái sinh tư..."  

"Các cô ấy ở đâu?"   

"Xa lắm, có điều, bây giờ đi bằng máy bay rất thuận tiện, rút ngắn thời gian thì chỉ cần mấy tiếng là có thể đi đến khách sạn được rồi."  

Vương Phú Quý nghi ngờ nói: "Cha nuôi, cha hỏi cái này làm gì chứ?"  

"Phú Quý, cha cảm thấy đi lâu như vậy cũng mệt mỏi quá, chi bằng chúng ta qua thành phố trước, rồi tìm mấy khách sạn nghỉ chân chút đi." Tô Ma bỗng nhiên cười hỏi.  

"Cái này không tốt lắm đâu nha, chúng ta còn phải đi Giang Bắc, còn phải cứu trái đất nữa, trợ giúp linh khí khôi phục mà."  

"Không sao đâu, chúng ta nghỉ mấy ngày, đến lúc đó ngồi máy bay, hoặc là dùng linh khí, sẽ không đến trễ."  

Tô Ma cười cười, sau đó ưỡn ngực già dặn nói: "Con mới nói chị em sinh tư, là thật hả?"  

"Ha ha, cha nuôi, thì ra là cha cũng háo sắc đó hả."  

Vương Phú Quý lập tức hiểu được, cười nói: "Tất nhiên là thật rồi, con sẽ liên lạc cho cha, để cho những cô ấy hầu hạ cha."  

"Cái gì mà hầu hạ, nhóc con, con quá coi thường cha nuôi con rồi đó."  

Tô Ma nghiêm túc nói: "Cha chỉ là nghe nói chuyện chị em sinh tư, cảm thấy đáng tiếc, muốn nói chuyện với mấy cô ấy một chút, để cho các cô ấy đường đường chính chính mà làm người, giữ phép tắc làm việc, con đừng có hiểu lầm nha."  

"Vâng, cha nuôi, con hiểu mà."  

Vương Phú Quý gật gật đầu, sau đó hỏi: "Cha nuôi, cha muốn các cô ấy mặc đồ gì, cổ trang hay là áo dài, hay là những trang phục gì thú vị gì khác?"  

"Quần áo thủy thủ đi, hay là trang phục nàng thỏ cũng được, cha có để ý đến mấy thành phố hiện đại này, cảm thấy những trang phục mới xuất hiện thật sự thú vị đó nha." Khuôn mặt Tô Ma không hề quan tâm những điều khác mà nói.  

Quần áo thủy thủ?  

Nàng thỏ?  

Cmn!  

Đây quả thật là một lão già háo sắc mà, không ngờ bên ngoài nhìn chững chạc đàng hoàng, mà trong lòng lại nghĩ như vậy.  

"Cha nuôi."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1760


Tô Ma nghe vậy, đột nhiên đứng lên vỗ vỗ vào cùng thắt lưng, kiêu căng nói: "Con lo chuyện này hả, chỗ này của cha căn bản là không vấn đề gì nha."  

"Lão phu cả đời tung hoành chín phương trời mười phương đất, rong ruổi bốn phương tám hướng, thử qua vô số cô gái, sao lại có thể để lép vế được chứ?"  

Tô Ma nghiêm túc nói: "Chỉ là chị em sinh tư mà thôi, sao có thể làm khó dễ cha được chứ, không phải là cha mạnh miệng đâu, nhưng tuyệt đối cha sẽ khiến các cô ấy ngoan ngoãn, không dám khinh thường!"  

Advertisement

"Cha nuôi ngầu quá đi!"  

Vương Phú Quý trong lòng sụt sịt một trận, theo bản năng bĩu môi, căn bản không tin, nhưng bên ngoài, cũng không dám nói đểuTô Ma, để tránh bị đánh đập thảm hại, thế là nói: "Cha nuôi, thế thì để con đi gọi điện thoại sắp xếp nha."  

Advertisement

"Ừm."  

Tô Ma gật gật đầu, sau đó có chút thiếu tự tin, nhỏ giọng nói: "Đợi chút đã, vì để phòng chuyện xấu xảy ra, đến nơi đó đừng để lộ danh tính của cha, chúng ta ngụy trang thành người bình thường là được, như thế dù là có bị thua thì cũng không bị mất mặt."  

Nói xong, Tô Ma thoáng có chút xấu hổ, mặt già đỏ ửng, nhanh chân đi lên phía trước.  

???  

Khuôn mặt Vương Phú Quý lờ mờ.  

Cha nuôi, cha vừa rồi tự hào lắm mà, cha, cha đi đâu rồi, có mất mặt hay không cơ chứ!  

...  

Cùng lúc đó.  

Bên cạnh dòng suối nhỏ, nơi bí mật.  

Phong Khê thiếu gia nuốt đan dược cứu mạng, vết thương tạm thời khôi phục một chút, sau đó không kịp chờ đợi mà dùng đá Thông Linh để liên lạc với Viêm Long tiên đế.  

Cái đá Thông Linh này, trước đó ngay lúc Xích Hồng Ngọc ném ra, bên ngoài thì tưởng Tô Thương đã cướp được.  

Có điều, Phong Khê thiếu gia vẫn luôn để ý Tô Thương, lúc nhận ra được Tô Thương ra tay, anh ta mạo hiểm lấy thủ đoạn cực kỳ nhanh chóng, thay thế một viên đá Thông Linh khác.  

Thứ mà Tô Thương lấy đi và cất vào vòng tay lưu trữ, chẳng qua chỉ là một viên đá giả mà thôi, đá Thông Linh thật sự đã bị Phong Khê thiếu gia lấy được.  

Còn về Tô Thương, vì dồn toàn bộ tinh thần vào Phong Khê thiếu gia và Xích Hồng Nguyệt nên cũng không cẩn thận xem xét đá Thông Linh, vì thế không phát hiện được thật giả, mà đã vội vàng thu vào vòng tay lưu trữ rồi.  

Bây giờ.  

Phong Khê thiếu gia thông qua hàng loạt thủ đoạn khác nhau, cuối cùng cũng mở ra được đá Thông Linh, thành công liên lạc với Viêm Long tiên đế.  

Bây giờ, đá Thông Linh lơ lửng giữa không trung, tản ra ánh sáng gợn sóng, đồng thời ngưng tụ ra một hình chiếu.  

Lúc này, bên trong hình chiếu là một tấm hình không rõ ràng, nhìn không ra được bất kỳ hình ảnh của người nào hết.  

"Hửm, Phong Khê?"  

Đúng lúc này, một giọng nói âm trầm từ bên trong màn hình chiếu truyền ra, ngay sau đó nửa thân trên của Viêm Long tiên đế hiện ra trên màn hình chiếu.  

Anh ta mặc áo trường bào màu vàng, ngồi khoanh chân, toàn thân toát lên vẻ giận dữ, nhíu mày dò hỏi: "Tại sao lại là cậu, không phải đá Thông Linh tôi đưa cho Hồng Nguyệt hay sao, thứ này sao lại ở trong tay cậu?"  

"Bái kiến Viêm Long tiên đế." 
 
Chương 1761


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phong Khê thiếu gia sau khi nhìn thấy Viêm Long tiên đế, vẻ mặt tràn đầy cung kính, vội vàng quỳ một chân xuống đất, hành lễ bái kiến với Viêm Long tiên đế.  

"Ừm."  

Viêm Long tiên đế gật gật đầu, sau đó lạnh lùng vội vàng hỏi: "Trả lời câu hỏi của tôi, đá Thông Linh, sao lại trong tay cậu, Hồng Nguyệt đâu, cái này là cậu giành được từ trong tay Hồng Nguyệt hay sao?"  

Nói xong lời cuối, ánh mắt Viêm Long tiên đế hiện lên sát ý ngập trời, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Phong Khê thiếu gia.  

Advertisement

"Hồi bẩm Viêm Long tiên đế, đá...đá Thông Linh cũng không phải do thuộc hạ ra tay cướp đoạt, mà chính là Hồng Nguyệt tiểu thư chủ động đưa cho tôi."  

Phong Khê thiếu gia tất nhiên cảm nhận được cơn giận dữ của Viêm Long tiên đế, vội vàng giải thích nói: "Anh không phải là đã ra lệnh cho chúng tôi, dọn dẹp sạch sẽ giới luyện võ ở trái đất, rồi khống chế toàn bộ người luyện võ của trái đất đó sao."  

Advertisement

"Thuộc hạ sau khi đến trái đất, liền bắt đầu ra tay làm, dẹp yên mấy ngọn núi nổi tiếng của trái đất, bắt sống vô số người luyện võ, chỉ cần là người luyện võ có chút danh tiếng, đều bị thuộc hạ bắt giam tại núi Trường Bạch của gia tộc Thượng Quan."  

Phong Khê thiếu gia nói tiếp: "Có điều, ở trái đất có một ngọn núi Cửu Phong, trong núi Cửu Phong có một bà lão, tên là Ngô Thanh Ảnh, được vinh danh là đệ nhất giới luyện võ."  

"Những ngọn núi nổi tiếng đã bị thuộc hạ tiêu diệt, cũng chỉ còn sót núi Cửu Phong còn tồn tại mà thôi, rất nhiều người luyện võ tụ tập tại đây, muốn để cho Ngô Thanh Ảnh che chở họ, rõ ràng là xem Ngô Thanh Ảnh như hy vọng cuối cùng của họ."  

Phong Khê thiếu gia tiếp tục nói: "Lần này đến trái đất, anh đã cải tạo cho tôi cái chùy Tử Kim, thuộc hạ có niềm tin tuyệt đối nghiền ép Ngô Thanh Ảnh."  

"Nhưng Ngô Thanh Ảnh là hy vọng cuối cùng của giới luyện võ, thuộc hạ mới không tùy tiện ra tay, mà khởi xướng khiêu chiến với bà ta, làm chuyện này ầm ĩ lên, để cho tất cả mội người trong thiên hạ đều biết."  

"Sau đó tôi sẽ ở ngay trước mặt người luyện võ, ra tay xóa sổ bà ta, đánh nát hy vọng cuối cùng của giới luyện võ, để bọn họ thần phục ngoại vực chúng ta." Phong Khê thiếu gia nói ra ý đồ trước khi mình khiêu chiến với Ngô Thanh Ảnh.  

"Ừm, được lắm."  

Viêm Long tiên đế nghe vậy, hài lòng gật đầu nói: "Quả nhiên tôi không nhìn nhầm người, cậu biết động não lắm, muốn đánh và người luyện võ ở trái đất, quan trọng nhất chính là đánh vào niềm tin của họ, cậu làm rất tốt, không uổng công tôi cải tạo vũ khí cho cậu."  

"Có điều, chuyện này thì liên quan gì đến Hồng Nguyệt, cậu nói đi." Viêm Long tiên đế hỏi.  

"Vâng."  

Phong Khê thiếu gia gật gật đầu, vội vàng nói tiếp: " Hôm nay, chính là thời gian quyết chiến với Ngô Thanh Ảnh, để phòng ngừa chuyện bất trắc xảy ra, tôi mời Sắc Phong, Khuê Long và tiểu thư Hồng Nguyệt đến, để họ ẩn nấp bên trong."  

"Thực lực của Ngô Thanh Ảnh, thật sự là không tầm thường, giới  luyện võ biến đổi chỉ mới nửa năm, vậy mà bà ta đã đặt chân đến cảnh giới Võ thánh, lại là Võ thánh đỉnh phong, hoàn toàn có thể so sánh được với Nguyên anh đỉnh phong."  

Phong Khê thiếu gia nói tiếp: "Mới đầu, tôi không dùng chùy Tử Kim, bị bà ta đánh dồn dập, sau khi dùng chùy Tử Kim, mới có thể đánh với bà ta một trận."  

"Cũng may Ngô Thanh Ảnh khí huyết khô cạn, cuối cùng không đấu lại tôi, bị tôi đánh bại, ngại thời điểm tôi định giết bà ta, thì lại xảy ra biến cố."  

Phong Khê thiếu gia biết thủ đoạn của Viêm Long tiên đế, cũng hiểu rõ anh ta đang chăm chú quan sát  mình.  

Vì thế dù là cách xa khoảng không vô tận, thì anh ta cũng không dám nói láo trước mặt Viêm Long tiên đế, tất cả những gì anh ta nói đều là sự thật.  

Tất nhiên.  

Phong Khê thiếu gia sẽ không nói ra bản thân có ý đồ phản bội, muốn một mình mạnh mẽ ở trái đất, chỉ cần anh ta không đề cập đến chuyện này, thì dù có khai báo chi tiết chuyện này ra thì đối với anh ta cũng không có ảnh hưởng xấu gì.  

"Biến cố gì, ở trái đất xuất hiện cường giả chuẩn tiên đế hay sao?" Viêm Long tiên đế hỏi.  

"Không."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom