Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1782


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1783


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1784


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1785


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1786


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1787


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


Sợ?  

Tô Thương nghe những lời của Xích Hồng Nguyệt nói nhưng anh lại hoàn toàn không trả lời mà chỉ mỉm cười, dường như anh không thèm đếm xỉa gì đến Viêm Long tiên đế.  

Advertisement

"Anh có thủ đoạn có thể gi3t chết Viêm Long tiên đế sao?" Xích Hồng Nguyệt thấy vậy, trong mắt lập tức lộ ra tia nhìn khác thường.  

Advertisement

"Hử?"  

Tô Thương nhìn thẳng vào mắt Xích Hồng Nguyệt, mỉm cười nói: "Cô Hồng Nguyệt, cô rất muốn Viêm Long tiên đế chết sao?"  

"Đúng!" Xích Hồng Nguyệt không hề giấu diếm, thành thực gật đầu, vẻ mặt tràn đầy oán hận đối với Viêm Long tiên đế.  

"Vậy thì kỳ lạ rồi, anh ta không phải là cha ruột cô sao, sao cô lại hận anh ta như vậy, thậm chí còn muốn anh ta chết?"  

Tô Thương khẽ híp mắt lại cười nói: "Lẽ nào cô muốn diễn kịch với tôi, muốn chụp mũ tôi để mật báo tin tức cho Viêm Long tiên đế biết sao?"  

"Ha ha!"  

"Tôi còn chưa vô vị đến mức đó đâu!"  

Xích Hồng Nguyệt lườm Tô Thương, sau đó nói: "Chuyện của tôi và Viêm Long tiên đế khá phức tạp, một hai câu không thể nói rõ ràng được, tôi cũng lười kể cho một người ngoài như anh biết!"  

"Tô Thương, vòng tay trữ đồ của tôi đưa cho anh rồi, câu hỏi lúc nãy tôi cũng đã trả lời rồi, anh có thể hỏi tôi hai câu nữa, nhanh hỏi đi, hỏi xong thì thả tôi ra!" Xích Hồng Nguyệt không nhịn được thúc giục nói.  

"Thật không may, câu hỏi thứ hai của tôi chính là tại sao cô lại hận Viêm Long tiên đế như vậy."  

Tô Thương cười đùa nói: "Cho nên, cô không muốn thì cũng phải kể cho tôi nghe."  

"Anh!"  

"Tôi còn biết rất nhiều bí mật, anh không hỏi, sao cứ hỏi cái này chứ?"  

Xích Hồng Nguyệt nghiến răng nói: "Lẽ nào anh không muốn biết Viêm Long tiên đế tu luyện công pháp gì sao, bây giờ là đang ở cảnh giới gì rồi sao, hoặc là, tôi có thể nói cho anh biết nơi ông ấy tu luyện, nơi đó có rất nhiều tài nguyên tu luyện đấy."
 
Chương 1788


"Con người tôi khá kỳ quặc, đối với những điều cô vừa nói tôi không hề có hứng thú chút nào."  

Tô Thương khẽ cười nói: "Tôi vẫn muốn biết giữa cô và Viêm Long tiên đế có ân oán gì, lẽ nào anh ta nhìn thấy cô xinh đẹp như vậy, nên không màng tình cảm cha con mà muốn cùng cô..."  

"Im miệng!"  

Advertisement

Xích Hồng Nguyệt vội vàng cắt ngang câu nói, thẹn quá hóa giận nói: "Tô Thương, anh là đồ biến thái, cứ coi như Viêm Long tiên đế không phải là thứ gì tốt đẹp thì cũng không có khả năng xảy ra tình huống như vậy, ông ấy đối với tôi rất tốt, cưng chiều hết mực, tôi muốn trăng trên trời thì ông ấy cũng sẽ hái xuống cho tôi!"  

"Xì, giải thích làm gì, càng giải thích thì càng chột dạ."  

Advertisement

Tô Thương cố ý khiêu khích Xích Hồng Nguyệt, từ đó có thể khiến cho đối phương nói ra ân oán của cô ta và Viêm Long tiên đế, thế là anh lại nói: "Theo như tôi thấy nha, thì Viêm Long tiên đế chính là một tên biến thái, anh ta có làm ra chuyện gì quá đáng thì tôi cũng cảm thấy bình thường."  

"Cô Hồng Nguyệt, cô yên tâm đi, tôi sẽ thay các người giữ kín bí mật này, tuyệt đối sẽ không nói cho bất kỳ ai biết."  

"Nói cái đầu quỷ nhà anh!"  

Xích Hồng Nguyệt không nhịn được mà chửi bậy một câu, sau đó trực tiếp nói: "Tôi sở dĩ oán hận Viêm Long tiên đế là vì ông ấy kẻ vô tình, ép chết mẹ ruột của tôi."  

"Chậc chậc, lại còn có chuyện vậy sao, quá kịch tính rồi."  

Tô Thương ra vẻ tò mò, hưng phấn nói: "Nhanh nói tiếp đi, tôi thích nghe."  

"Đồ bà tám!"  

Xích Hồng Nguyệt giận dữ nhìn Tô Thương, sau đó không thèm giấu diếm nữa, đem chuyện năm đó ra nói hết: "Viêm Long tiên đế cùng với mẹ tôi vì một lần ngoài ý muốn mà sinh ra tôi."  

"Nhưng ông ấy đối với mẹ tôi vô cùng tệ, từ lúc tôi hiểu chuyện thì ông ấy đã giam cầm mẹ tôi ở cung băng, nơi đó không thể nhìn thấy ánh sáng, không phân biệt rõ được ngày đêm."  

"Viêm Long tiên đế không chỉ giam cầm mẹ tôi, còn cấm tôi ra ngoài, không được bước ra khỏi cung băng nửa bước."  

Xích Hồng Nguyệt như chìm vào ký ức của mình, trong mắt tràn đầy phẫn nộ nói: "Từ nhỏ đến lớn, một người bạn tôi đều không có, làm bạn với tôi chỉ có mẹ tôi, tôi thậm chí còn từng nghĩ cung băng chính là toàn thế giới rồi."  

"Nhưng mẹ tôi nói cho tôi, thế giới bên ngoài cung băng vô cùng tươi đẹp, có ánh nắng, có ánh trăng sáng, còn bầu trời đầy sao, có hoa có núi rực rỡ, đó chính là một thế giới tràn đầy màu sắc."  

Nói đến đây, Xích Hồng Nguyệt thoáng nở một nụ cười: "Nhớ có một lần, tôi thừa dịp mẹ ngủ, liền trốn ra khỏi cung băng, muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài một chút."  

"Ngày đó tôi mới biết, thì ra ánh mặt trời ấm áp như vậy, bầu trời sao sáng như vậy, hoa lá muôn thú, nhân gian ngập tràn pháo hoa, nơi nơi đều hấp dẫn tôi, đó là ngày vui vẻ nhất đời tôi."  

Xích Hồng Nguyệt càng nói, sắc mặt càng khó coi: "Nhưng khi tôi trở về lại cung băng thì lại phát hiện ra mẹ tôi đã bị Viêm Long tiên đế tra tấn gần sắp chết, hơn nữa Viêm Long tiên đế còn uy hiếp tôi, nếu còn dám chuồn đi thì mẹ tôi sẽ còn bị thương nặng hơn."  

"Từ đó về sau, tôi cũng không dám rời khỏi cung băng nữa, vì mẹ, tôi chỉ đành nghe theo Viêm Long tiên đế."  

"Tôi vốn cứ tưởng, cứ như thế có thể lấy lòng Viêm Long tiên đế, để ông ấy đối tốt với mẹ con tôi một chút."  

Xích Hồng Nguyệt bỗng nhiên trầm mặt xuống, nghiến răng nói: "Nhưng tôi tuyệt đối không ngờ tới, ông ấy vậy mà đem mẹ tôi rời khỏi cung băng, lúc ông ấy đưa mẹ trở về thì mẹ tôi đã là một cái xác không hồn."  
 
Chương 1789


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tôi hỏi ông ấy đã xảy ra chuyện gì, là ai đã giết mẹ, nhưng ông ấy không trả lời, chỉ nói rằng tôi có thể rời khỏi cung băng rồi."  

Xích Hồng Nguyệt nghiến răng nói tiếp: "Mặc dù ông ấy không nói gì, nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ miệng vết thương chí mạng của mẹ tôi là chính tay ông ấy tạo nên, bởi vì trên đó vẫn lưu lại khí tức của ông ấy, hơn nữa miệng vết thương rõ ràng là do đế khí của ông ấy tạo ra."  

"Tôi biết, chính là do Viêm Long tiên đế gi3t chết mẹ tôi, chuyện này tuyệt đối không sai được!"  

Advertisement

Xích Hồng Nguyệt lạnh lùng nói: "Viêm Long tiên đế, giam cầm tôi và mẹ tôi nhiều năm như vậy, cuối cùng còn ra tay gi3t chết mẹ tôi, thâm thù đại hận như vậy sao tôi lại không báo chứ?"  

"Nhưng đáng tiếc, tôi không phải là đối thủ của ông ấy, chỉ đành ở cạnh ông ấy, nhẫn nhịn, chờ đợi thời cơ báo thù."  

Advertisement

Ánh mắt Xích Hồng Nguyệt tràn đầy lửa hận, kiên quyết nói: "Tôi đã từng thề, đợi đến ngày tôi lớn mạnh rồi thì đó chính là ngày Viêm Long tiên đế tàn đời!"  

"Mặc dù ông ấy là cha ruột của tôi, nhưng tôi và ông ấy, không chết không ngừng, ông ấy đã hại chết mẹ tội, tôi giết cha, thì có làm sao chứ?"  

"Thì ra là vậy."  

Tô Thương có thể nhìn ra được, Xích Hồng Nguyệt không hề nói dối, bèn an ủi nói: "Cô nén bi thương đi, không ngờ cô và Viêm Long tiên đế lại là tình cảnh như vậy, chẳng trách từ đầu đến cuối, cô không hề có tý kính trọng nào đối với anh ta."  

"Kính trọng?"  

Xích Hồng Nguyệt cười nhạo nói: "Ha ha ha, sau khi rời khỏi cung băng, tôi đã ám sát ông ấy mấy trăm lần, ngày ngày nguyền rủa ông ấy sao không chết sớm đi, tôi sao lại có thể cung cung kính kính với kẻ đã hại chết mẹ mình chứ."  

"Ám sát Viêm Long tiên đế mấy trăm lần...vẫn là cô lợi hại, đổi lại là người khác thì e rằng sớm đã chết từ lâu rồi."  

Tô Thương mỉm cười, sau đó hiếu kỳ hỏi: "Đúng rồi, có chút chuyện tôi không hiểu, anh ta ngay cả mẹ cô cũng giết rồi, tại sao lại tha cho cô chứ?"  

"Không biết."  

Xích Hồng Nguyệt lắc đầu, sau đó nói: "Có lẽ là vì lương tâm ông ấy nổi dậy rồi, biết tôi là con gái của ông ấy cho nên không nhẫn tâm giết tôi, hoặc có lẽ là bởi vì ông ấy cảm thấy áy náy rồi, muốn bù đắp cho tôi."  

"Nhưng mà, tôi không còn là đứa trẻ lên ba nữa, tôi có ký ức, có những chuyện đã làm thì đã làm rồi, vĩnh viễn không có cách nào xóa đi được, tôi và ông ấy đã định sẵn là không chết thì sẽ không ngừng, trong hai người chỉ một người được sống!" Xích Hồng Nguyệt trịnh trọng nói.  

Không chết không ngừng!  

Xích Hồng Nguyệt từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống, trong thế giới của cô ta chỉ có mình mẹ cô ta, bởi vậy có thể tưởng tượng ra được tình cảm mà cô ta dành cho mẹ mình sâu đậm cỡ nào.  

Nhưng bỗng nhiên có một ngày, mẹ mình chết rồi, mà lại chết ở trong tay của Viêm Long tiên đế nữa.  

Điều này thật sự khiến cho Xích Hồng Nguyệt không có cách gì chấp nhận được, cho dù đối phương có là cha ruột của mình, thì cô ta vẫn không thể bỏ qua được.  

Báo thù!  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1790


Tô Thương vẫn còn đề phòng cô ta nên cũng không nói thật với cô ta: "Cho dù là Viêm Long tiên đế không dùng cơ thể của mình để xuống trái đất, không có cách gì phát huy được toàn bộ trạng thái hưng thịnh của mình, thì anh ta cũng là cảnh giới chuẩn tiên đế đỉnh phong rồi."  

"Lúc nãy cô cũng nói, cảnh giới tiên đế không ra mặt thì ai cũng không trấn áp được Viêm Long tiên đế."  

Tô Thương nói tiếp: "Cảnh giới của tôi cô cũng biết rồi, chỉ là nguyên anh mà thôi."  

Advertisement

"Trên nguyên anh là hóa thần, sau hóa thần chính là độ kiếp, vượt qua lôi kiếp rồi mới tới được ngưỡng cửa của cảnh giới tiên đế, đó mới là cảnh giới chuẩn tiên đế."  

Tô Thương lắc lắc đầu: "Qua mấy ngày nữa linh khí sẽ khôi phục lại, dựa vào tình hình của tôi bây giờ thì tốc độ tu hành có nhanh cỡ nào thì cũng không thể trong một thời gian ngắn có thể đạt được đến cảnh giới chuẩn tiên đế được."  

Advertisement

"Cái gì?"  

Xích Hồng Nguyệt mỉm cười nhìn Tô Thương, dường như cô ta đã phát hiện ra điều gì đó chỉ là không vạch trần ra mà thôi, thế là nói: "Lời tôi đã nói ra rồi, sẽ luôn có hiệu lực."  

"Bất kể anh dùng cách gì, bất kể là ai ra tay, tóm lại, chỉ cần Viêm Long tiên đế vĩnh viễn ở lại trái đất thì tôi xem như nợ anh một ân tình."  

"Đến lúc đó, cứ xem như anh muốn đỉnh Huyền Hoàng Mẫu Khí thì tôi cũng không do dự mà dâng hai tay cho anh!" Xích Hồng Nguyệt mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc nói.  

"Cô thật sự nghĩ nhiều rồi, ngày linh khí khôi phục lại, thì tôi chắc chắn sẽ trốn đi thật xa, tuyệt đối sẽ không chọc vào Viêm Long tiên đế, tránh bị tai bay vạ gió." Tô Thương cười đáp lại.  

"Ha ha, anh cứ giả bộ đi."  

Xích Hồng Nguyệt nhìn Tô Thương, sau đó lại nói: "Tôi cũng lười nói nhảm với anh, còn một câu hỏi cuối cùng nữa, nhanh hỏi đi."  

"Ừm, được."  

Tô Thương dừng lại mấy giây sau đó mỉm cười, muốn nói gì đó nhưng dường như lại không tiện mở miệng nói.  

"Muốn hỏi thì hỏi đi, nhăn nhăn nhó nhó cái gì chứ!" Xích Hồng Nguyệt không nhịn được liền thúc giục.  

"Vậy tôi có thể hỏi rồi?"  

"Hỏi đi, tôi chắc chắn sẽ trả lời thành thật!"  

"Chuyện này...Tôi có chút không tiện mở miệng hỏi."  

"Lằng nhà lằng nhằng, anh có phải là Huyền Thiên tiên đế không vậy, muốn hỏi thì nhanh hỏi đi, cho tôi thấy thái độ quyết đoán của anh khi là Huyền Thiên tiên đế xem nào!"  

"Vậy được rồi."  

Tô Thương cuối cùng lấy hết dũng khí, tiến lên trước mặt Xích Hồng Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Cô Hồng Nguyệt, cô rốt cuộc có bị bệnh ngoài da kia không?"  

"Tôi..."  

"Không được nói dối, thành thật trả lời, nếu không trời đánh thánh đâm." Tô Thương nhắc nhở nói.  

"Tôi!"  

"Không!"  

"Có!" 
 
Chương 1791


Xích Hồng Nguyệt không kiềm được tức giận, nghiến răng gằn giọng nói: "Tô Thương, anh là đồ không biết xấu hổ, một chút nhục nhã anh cũng không biết sao, hôm nay tôi liều mạng với anh!"  

Vừa dứt lời, Xích Hồng Nguyệt giơ cái chân ngọc ngà của mình lên, mang theo uy thế khủng bố, đá về phía Tô Thương.  

Advertisement

Ở đây là bên trong tháp Hư Không, Tô Thương đương nhiên không sợ, giơ tay lên bắt lấy cái chân ngọc ngà của Xích Hồng Nguyệt.  

"Chậc chậc."  

Advertisement

Tô Thương nhìn cái chân ở trong tay của mình, cười cợt nói: "Bàn chân nhỏ nhắn thế này, chủ động dâng lên tận miệng, cô Hồng Nguyệt, cô đang mồi chài tôi sao?"  

"Anh!" Xích Hồng Nguyệt đỏ bừng mặt lên nói: "Vô liêm sỉ!"  

"Ha ha, nói cho có lý chút được không, rõ ràng là cô ngã vào trước mặt tôi, để cho tôi sờ, bây giờ lại còn chỉ trích tôi sao?"  

Tô Thương khẽ cười nói: "Còn nữa, lúc nãy cô không phải luôn miệng nói muốn phối hợp với tôi sao, đến đi, chúng ta đấu với nhau một trận trời đất mù mịt trước, sau đó tôi lại thả cô ra khỏi tháp Hư Không."  

"Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ, tôi...tôi đổi ý rồi!"  

Xích Hồng Nguyệt vội vàng rút cái chân ngọc ngà của mình lại, sau đó nói: "Tô Thương, tất cả các yêu cầu của anh tôi đều làm xong rồi, anh không được nuốt lời, lập tức thả tôi ra!"  

"Ha ha."  

"Chuyện tôi đã nhận lời với cô, đương nhiên tôi sẽ làm được, đợi đó, bây giờ thả cô ra đây."  

Tô Thương mỉm cười, sau đó động ý niệm một cái, linh hồn liền trở về với cơ thể của mình.  

Ngay sau đó.  

Hai tay Tô Thương bấm quyết, trong phòng đột nhiên sáng lóe lên, sau một lúc Xích Hồng Nguyệt liền xuất hiện ở trong phòng.  

"Tô Thương, xem như anh giữ lời hứa, nhưng mà, nổi sỉ nhục của ngày hôm nay, tôi sẽ nhớ kỹ, anh đừng mơ mà thoát!"  

Sau khi thoát ra, Xích Hồng Nguyệt càng tức giận hơn nữa, lạnh lùng nhìn chăm chú Tô Thương, oán giận nói: "Lần sau gặp mặt, tôi nhất định sẽ rửa sạch nỗi nhục này, để cho anh biết sự lợi hại của tôi!"  

Xích Hồng Nguyệt mặt mày rạng rỡ, sau khi buông ra mấy lời phách lời thì liền rời khỏi núi Cửu Phong.  

Nhưng chính ngay lúc này, Tô Thương lại nhếch miệng lên, rồi đột nhiên ra tay, tháp Hư Không liền trực tiếp bao vây cô ta lại.  

Chỉ cần Tô Thương động một ý niệm thì liền có thể đem Xích Hồng Nguyệt nhốt vào tháp Hư Không lần nữa.  

Mà Xích Hồng Nguyệt thì vốn dĩ không có cách gì chống lại tháp Hư Không được, muốn trốn cũng trốn không thoát, liền định dùng tới đỉnh Huyền Hoàng Mụ Khí.  
 
Chương 1792


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Nếu như cô dùng tới đỉnh Huyền Hoàng Mụ Khí, vậy thì tôi cũng không tiếc giá gì mà gi3t chết cô."  

Tô Thương thản nhiên nói: "Tôi nhiều lắm thì chỉ bị thương nhẹ thôi, tháp Hư Không bị hư hội cũng có cơ hội để hồi phục lại, nhưng nếu cô thật sự muốn chết thì cô tốt nhất nghĩ cho kỹ lại."  

"Tôi..."  

Advertisement

Xích Hồng Nguyệt do dự một lúc cuối cùng cũng đành bỏ đi ý định dùng đến đỉnh Huyền Hoàng Mẫu Khí.  

Cô ta còn có mối thù lớn chưa báo, cuộc đời còn có nhiều điều tốt đẹp như vậy, chắc chắn cô ta không muốn chết rồi, cho nên cô ta mới không dám đối cứng lại với Tô Thương.  

Advertisement

"Xích Hồng Nguyệt."  

Tô Thương chính là nắm chắc điểm này, bởi vậy anh mới đứng dậy đi về phía Xích Hồng Nguyệt, cười cợt nói: "Vừa rồi cô rất phách lối nha, chuyện hôm nay đừng hòng quên? Cô còn muốn rửa sạch nhục nhã sao?"  

Đúng!  

Thế nào!  

Tô Thương đáng chết, anh cứ chờ tôi đó!  

Trong lòng Xích Hồng Nguyệt không ngừng chửi rủa Tô Thương, nếu như nguyền rủa có thể gi3t chết người thì Tô Thương sớm đã chết mấy ngàn lần rồi.  

Nhưng mà, mặc dù trong lòng nguyền rủa, nhưng ngoài mặt, Xích Hồng Nguyệt lại không dám đắc tội với Tô Thương, cô ta sợ lại bị giam vào tháp Hư Không.  

Thế là.  

Xích Hồng Nguyệt nở một nụ cười ngượng ngùng, nịnh nọt nói: "Tô Thương, lúc nãy tôi đùa với anh thôi, để cho không khí kịch tính xíu ấy mà, anh đừng cho là người khác không biết đùa chứ."  

"Thế sao?" Tô Thương nhíu mày nói.  

"Đương nhiên rồi."  

Xích Hồng Nguyệt nói tiếp: "Đàn ông con trai phải rộng lượng chút, Tô Thương, anh đừng có mà nghiêm túc như vậy chứ."  

Sợ rồi.  

Lúc trước Xích Hồng Nguyệt phách lối bao nhiêu thì bây giờ lại sợ bấy nhiêu.  

"Thì ra là vậy."  

Tô Thương mỉm cười, sau đó thu lại tháp Hư Không, nói: "Vậy cô đi đi, sau này còn gặp lại."  

"Hừ!"  

"Tô Thương, giả bộ cái gì vậy chứ, anh cứ chờ đó cho tôi, lần sau gặp mặt, tôi sẽ giẫm anh dưới chân, để cho anh biết sức mạnh của tôi."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1793


Tô Thương đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ mà thả Xích Hồng Nguyệt đi, dù sao đối phương cũng là con gái của Viêm Long tiên đế.  

Hơn nữa.  

Viêm Long tiên đế lại vô cùng yêu thương đứa con gái này, cưng chiều hết mực, thậm chí vì Xích Hồng Nguyệt mà đã tiêu diệt biết bao cao thủ cảnh giới tiên đế.  

Advertisement

Bởi vậy có thể thấy được, Xích Hồng Nguyệt ở trong lòng của Viêm Long tiên đế quan trọng dường nào, để cô ta ở lại bên mình chỉ có lợi chứ không có hại.  

Đồng thời, nếu như Tô Thương muốn ép Xích Hồng Nguyệt ở lại thì Xích Hồng Nguyệt chắc chắn cũng không dám cho phát nổ đỉnh Huyền Hoàng Mẫu Khí thật.  

Advertisement

Bởi vì Tô Thương chắc chắn, Xích Hồng Nguyệt không muốn chết, đối với một người mà họ không muốn chết thì Tô Thương có phần nắm chắc.  

Nhưng Tô Thương vẫn mở tháp Hư Không thả Xích Hồng Nguyệt đi.  

"Từ giờ trở đi, hành tung của cô đều bị tôi khống chế mọi lúc mọi nơi."  

Tô Thương âm hiểm cười nói: "Xích Hồng Nguyệt, cô mạo hiểm đến trái đất này, chắc hẳn là có mưu đồ khác, hoặc Viêm Long tiên đế có sự sắp đặt khác cho cô."  

"Thả cô ra, chỉ là tôi muốn xem cô rốt cuộc muốn làm gì mà thôi."  

Theo dõi.  

Lúc nãy khi còn ở trong tháp Hư Không, Tô Thương đã sử dụng một thủ đoạn đặc biệt, lưu lại ấn ký của mình ở sâu trong linh hồn của Xích Hồng Nguyệt.  

Từ giờ trở đi, Tô Thương mọi lúc mọi nơi đều có thể biết rõ hành tung của Xích Hồng Nguyệt, đồng thời thông qua ấn ký đó, mà anh có thể thấy được cô ta đang làm gì.  

Nói cách khác là giống như trên người Xích Hồng Nguyệt đã bị gắn một camera theo dõi vậy.  

Đương nhiên.  

Loại thủ đoạn này, vô cùng phức tạp, cho dù là Tô Thương có linh hồn của tiên đế thì cũng rất khó thi triển thành công.  

Nhưng mà cũng may, lúc đó đang là ở trong tháp Hư Không, cho nên Tô Thương có thể phát huy được linh hồn tiên dế ở mức cao nhất, từ đó mà thần không biết quỷ không hay thành công thi triển thủ đoạn này.  

Nói tóm lại, Xích Hồng Nguyệt bây giờ hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Tô Thương rồi.  

Cô ta đi đâu, gặp ai, làm cái gì, cho dù là đi tắm, đi ngủ, hay đi toilet, thì Tô Thương cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng.  

Giải quyết xong Xích Hồng Nguyệt, Tô Thương liền bắt đầu cẩn thận kiểm tra vòng tay trữ đồ của cô ta.  

Mặc dù tài nguyên tu luyện trong vòng tay trữ đồ của Xích Hồng Nguyệt vô cùng phong phú, nhưng lại không có thứ gì đặc biệt khiến người ta kinh ngạc cả.  

Theo lý mà nói, dựa vào sự yêu thương của Viêm Long tiên đế dành cho cô ta thì trong vòng tay trữ đồ của Xích Hồng Nguyệt, ắt hẳn phải có mấy loại dược liệu nghịch thiên, mấy pháp bảo cực kỳ mạnh các kiểu chứ, nhưng hiện tại, trong vòng tay của cô ta chẳng có gì cả, chỉ có vài ba thứ tài nguyên mà ở trái đất cũng có thể tìm được.  

"Trong vòng tay trữ đồ của Sắc Phong cũng chẳng có tài nguyên ngoại vực nào, chắc hẳn khi xuống trái đất vòng tay trữ đồ của bọn họ đã bị hủy rồi."  

"Còn vòng tay trữ đồ hiện tại cùng với các tài nguyên bên trong chắc là vơ vét được ở trái đất."  

Tô Thương mỉm cười, giọng điệu bình thản nói: "Mặc dù những thứ này cũng không phải đồ tuyệt hảo gì, nhưng đối với mình bây giờ cũng không tệ lắm." 
 
Chương 1794


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tận dụng tốt những thứ này thì mình hoàn toàn có thể đột phá đến cảnh giới hóa thần."  

Tô Thương mỉm cười sau đó liền lấy hết tất cả tài nguyên trong vòng tay trữ đồ của Xích Hồng Nguyệt và Sắc Phong bỏ vào vòng tay trữ đồ của mình.  

Hai vòng tay trữ đồ của bọn họ khá dỏm, không gian chứa đồ bên trong có hạn, cũng không có cách gì chứa được vật sống, so với vòng tay trữ đồ do Tô Thương tạo ra còn kém xa.  

Advertisement

Sau khi làm xong mọi việc, Tô Thương cũng không rời khỏi phòng mà trở về giường, ngồi khoanh chân lần nữa.  

Bây giờ có thể xác định được rồi, ngày linh khí khôi phục lại thì chính là ngày Viêm Long tiên đế sẽ đi đến trái đất.  

Advertisement

Dựa vào thực lực của Tô Thương đương nhiên không có cách gì đối chọi lại được với Viêm Long tiên đế, cho dù là anh có tháp Hư Không ở trong tay thì cũng rất khó đỡ được một chiêu của Viêm Long tiên đế.  

Tô Thương cũng không phải ngốc, chắc chắn anh sẽ không lấy đá chọi đá với Viêm Long tiên đế.  

Anh đánh không lại Viêm Long tiên đế, nhưng có người có thể, ví dụ như cái vị đại khủng bố dưới núi Cửu Phong kia, Kinh Kha.  

Kinh Kha đã đặt chân lên cảnh giới tiên đế rồi, là tiên đế chân chính đó, cũng chính là vị tiên đế thứ hai của trái đất sau mấy ngàn năm.  

Vị thứ nhất chí là Tổ Long, vị thứ hai chính là ông ta.  

Chỉ tiếc là Tổ Long bây giờ không rõ tung tích, cho nên hiện tại chỉ có thể dựa vào Kinh Kha thôi.  

Mà Kinh Kha bị giam dưới núi Cửu Phong, không có cách nào ra ngoài được, hơn nữa ông ta còn bị ma tính quấy nhiễu, cũng không thể ra ngoài.  

Cho nên, ngày mà linh khí khôi phục lại, Tô Thương cần phải dụ Viêm Long tiên đế đến núi Cửu Phong để anh ta đọ sức với Kinh Kha.  

Chỉ là, cảnh giới của Tô Thương thấp, Giang Bắc lại cách xa núi Cửu Phong.  

Nếu như không có sự chuẩn bị trước thì chỉ sợ Tô Thương còn chưa đi được mấy bước đã bị Viêm Long tiên đế đuổi kịp mà gi3t chết rồi.  

Cho nên, Tô Thương cần phải bày bố một Truyền Tống trận pháp nho nhỏ, kết nối núi Cửu Phong và Giang Bắc lại với nhau.  

Chính là ở ngay hai nơi này xây nên một cái cổng Truyền Tống, có thể thực hiện việc di chuyển.  

Bây giờ Tô Thương đang ở núi Cửu Phong, anh dự định sẽ dựng cổng Truyền Tống ở núi Cửu Phong trước, đợi sau khi anh đến Giang Bắc, xác định được vị trí linh khí hồi phục rồi thì lại xây cổng Truyền Tống thứ hai.  

Truyền Tống trận có thể kết nối hai không gian lại với nhau, quá trình bố trí trận pháp vô cùng phức tạp, khoảng cách càng xa thì việc bố trí càng khó.  

Ước tính khoảng cách giữa núi Cửu Phong và Giang Bắc cũng không phải là xa lắm, dựa vào năng lực hiện tại của Tô Thương thì vẫn có thể làm được.  

Tiếp theo đó.  

Hai mắt Tô Thương khép hờ lại, anh bắt đầu dùng các tài nguyên trong vòng tay trữ đồ, chuyên tâm xây dựng cổng Truyền tống.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1795


Khóe miệng Tô Thương khẽ nhếch lên, sau đó nói: "Mình đã nhận lời Tô Thanh Y, giúp ông ta khôi phục lại cơ thể, bây giờ cách ngày linh khí khôi phục lại còn hai ngày, cũng nên đi đến núi Côn Luân một chuyến rồi."  

"Nhưng mà trước khi đi, mình cũng nên qua chào hỏi Kinh Kha một tiếng, xem xem tình hình ông ấy thế nào rồi."  

Nghĩ đến đây, Tô Thương liền đẩy cửa bước ra.  

Advertisement

"Cậu chủ."  

"Cậu chủ."  

Advertisement

"Tô thiếu gia."  

Quách Ý, Nam Cung Dận, Thiên Niên Sát, cùng với đông đảo phong chủ của núi Cửu Phong giờ đây đều đang đứng ở bên ngoài cửa, không biết bọn họ đã chờ ở đây bao lâu rồi.  

Nhìn thấy Tô Thương bước ra, một đoàn người nhao nhao mở miệng chào hỏi, vô cùng cung kính đối với Tô Thương.  

"Ừm."  

Tô Thương gật đầu, sau đó nhìn sang người thanh niên bên cạnh Thiên Niên Sát, mở miệng nói: "Từ Nhị, anh ở đây làm gì, muốn tìm cơ hội báo thù tôi sao?"  

Từ Nhị nghe thấy vậy, biểu cảm có chút khó coi, hiện rõ là anh ấy đang xấu hổ.  

"Tô Thương, chuyện giữa các cháu ông đều nghe nói cả rồi, cháu hà tất phải tính toán với nó."  

Thiên Niên Sát đứng ra hòa giải, sau đó trầm giọng nói: "Từ Nhị, còn không mau xin lỗi Tô Thương đi!"  

"Chuyện ngày hôm đó, là tôi sai rồi, tôi không nên nói với anh những lời như vậy."  

Từ Nhị ngập ngừng một lúc, sau đó cũng nhận sai, nhưng rồi lại mạnh mẽ nói: "Nhưng mà, Tô Thương, cho dù anh mạnh thế nào, thì tôi vẫn là câu nói đó, anh tốt nhất đừng có mà phụ bạc minh chủ Thiên Sơn Tuyết, nếu như cô ấy phải chịu uất ức thì tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh!"  

"Không tha cho tôi?"  

Tô Thương bước lên trước một bước, mang theo uy thế mạnh mẽ bao phủ toàn bộ nơi đó, trấn áp Từ Nhị, giọng nói lạnh lùng: "Anh, có tư cách gì để uy hiếp tôi chứ?"  

"Dựa vào thực lực của anh bây giờ, tôi chỉ cần giơ tay lên một cái là có thể gi3t chết anh rồi, uy hiếp tôi sao? Anh không sợ tôi không thèm nể mặt núi Cửu Phong mà bỏ qua cho anh sao?"  

"Tô Thương..."  

Thiên Niên Sát thấy vậy, nhìn Tô Thương, muốn cầu xin thay cho Từ Nhị.  

Nhưng, Tô Thương lại liếc mắt một cái thì Thiên Niên Sát tự biết phận mà ngậm miệng lại.  

Tô Thương bây giờ đã không còn là Tô Thương nửa năm trước, bây giờ cho dù là Ngô Thanh Ảnh người giỏi nhất trong giới luyện võ cũng rất khó bảo đảm có thể đánh thắng được Tô Thương.  

Bởi vậy, Thiên Niên Sát đối với Tô Thương sớm đã không còn là trưởng bối đối với vãn bối, khi đối diện với Tô Thương, ông ta cảm thấy dường như đang đối diện với một cao thủ cực kỳ mạnh, trong lòng tự giác dâng lên nổi kính sợ.  

Cho nên khi Tô Thương liếc nhìn thì Thiên Niên Sát cũng không dám nhiều lời nữa, chỉ thở dài thay cho Từ Nhị, âm thầm tiếc hận thay cho Từ Nhị.  

"Tô Thương!" 
 
Chương 1796


Từ Nhị lại không hề sợ Tô Thương, nghiến răng nói: "Anh mạnh hơn tôi thì sao chứ, tôi cũng không sợ anh!"  

"Chuyện lúc trước, tôi quả thực không đúng, xin lỗi anh là chuyện hợp tình hợp lý, cho nên tôi cam tâm tình nguyện, nhưng không phải vì anh mạnh nên tôi mới xin lỗi!"  

Từ Nhị nhìn thẳng vào mắt Tô Thương, bất khuất nói: "Hôm nay, anh muốn giết tôi thì giết."  

Advertisement

"Chuyện tu hành, ai cũng không nói rõ được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ có một ngày, tôi cũng sẽ mạnh hơn anh!"  

"Nếu như anh không giết tôi, ngày sau anh cứ phải cẩn thận, đừng để tôi nghe được tin minh chủ Thiên Sơn tuyết bị phụ bạc, nếu không cho dù có phải lên tận trời xanh, xuống dưới suối vàng tôi cũng phải trừng phạt anh thích đáng!" Từ Nhị nghiêm túc nói.  

Advertisement

"Ồ, thế sao?"  

Tô Thương khẽ híp mắt lại, nhìn Từ Nhị, trong mắt là cả một bầu trời u ám, cười nhạo nói: "Anh lúc trước không phải gọi là Tuyết Nhi sao, bây giờ lại đổi cách gọi rồi sao?"  

"Hừ!"  

Từ Nhị đáp lại nói: "Đó là lúc trước tôi chưa có nắm được tin tức, Thiên Sơn Tuyết sớm đã là minh chủ của núi Cửu Sơn, và chuyện cô ấy đã là vợ của anh, tôi gọi cô ấy là Tuyết Nhi thì không còn thích hợp nữa."  

"Tôi biết đời này kiếp này cô ấy không thuộc về tôi nữa rồi, tôi đối với cô ấy cũng đã cắt đứt suy nghĩ kia rồi."  

"Nhưng mà, Tô Thương, Thiên Sơn Tuyết là minh chủ núi Cửu Sơn, là một phần của núi Cửu Phong, tôi có nhiệm vụ phải bảo vệ cô ấy." Từ Nhị nghiến răng nói.  

"Thì ra là vậy."  

Tô Thương nghe vậy, mỉm cười, rồi đột nhiên anh lại ra tay, một luồng sức mạnh kh ủng bố trong nháy mắt xâm nhập vào trong cơ thể của Từ Nhị.  

"Haiz, đáng tiếc rồi, thiên phú như Từ Nhị là thuộc hàng đỉnh phong trong núi Cửu Phong, bà vợ mình vô cùng khen ngợi nó, không ngờ hôm nay..."  

Thiên Niên Sát thấy vậy, không khỏi thở dài một hơi: "Tên nhóc này quá bướng bỉnh rồi, mềm mỏng chịu phục một chút khó vậy sao."  

Tất cả các phong chủ khác ở đó, nhìn thấy cảnh tượng này cũng nhao nhao lên thấy tiếc hận thay.  

"Mọi người, mọi người nhìn cho kỹ, Từ Nhị chưa chết." Lúc này, Quách Ý vội vàng mỉm cười nói.  

Hử?  

Chưa chết?  

Soạt soạt soạt!  

Trong chốc lát, ánh mắt mọi người đang có mặt ở đó đều đổ dồn về phía Từ Nhị.  

Vốn dĩ bọn họ cứ tưởng, dựa vào thực lực của Từ Nhị thì nhận một chưởng của Tô Thương rồi thì chết là cái chắc.  

Nhưng bây giờ lại phát hiện, Từ Nhị lại chưa chết,  ngược lại cơ thể lại cuồn cuộn chân khí, thực lực rõ ràng đã mạnh lên mấy phần.  

"Chuyện này..."  

Người cảm nhận rõ ràng nhất chính là Từ Nhị, anh giơ hai tay ra, thì nhìn thấy chân khí trong bàn tay mình tỏa ra, anh ấy vô cùng chấn kinh lẩm bẩm  nói: "Tôi...tôi vậy mà đột phá rồi, võ tông hậu kỳ!"  

"Hơn nữa, trong cơ thể của tôi dường như còn có thêm một luồng sức mạnh thần bí, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"  

Từ Nhị nghĩ mãi vẫn không ra, cuối cùng mang theo biểu cảm phức tạp nhìn sang Tô Thương.
 
Chương 1797


"Anh không phải đã nói rồi sao, ngày sau sẽ vượt qua cả tôi, dựa vào tư chất của anh lúc trước chắc chắn sẽ không có khả năng vượt qua tôi được."  

Tô Thương thấy vậy, khẽ cười nói: "Lúc nãy, tôi đã đem một luồng long khí cực lớn rót vào trong cơ thể của anh, bây giờ thiên tư của anh đã được nâng cao lên rất nhiều rồi."  

"Đương nhiên, bây giờ anh vẫn chưa có cơ hội vượt qua tôi, anh vẫn phải có thêm thứ này nữa."  

Advertisement

Nói xong, Tô Thương liền giơ ngón tay lên, ngón tay chĩa thẳng vào Từ Nhị, rồi từ đó phát ra một tia sáng bắn thẳng vào trong đầu Từ Nhị.  

"Đây chính là Thăng Long quyết tôi đã nâng cấp lên để thích hợp với hệ thống luyện võ, anh tự mình nghiên cứu cho tốt đi."  

Advertisement

Làm xong tất cả, Tô Thương cười nói: "Có Thăng Long quyết cộng với long khí rồi, thì nền móng lớn mạnh của anh đã được nâng cao vô hạn rồi, còn việc anh có thể đi đến mức nào thì phải xem tạo hóa của chính anh."  

"Long khí!"  

"Thăng...Thăng Long quyết!"  

Từ Nhị vô cùng ngạc nhiên, biểu cảm hết sức phức tạp, nhìn Tô Thương, giọng run run nói: "Tôi vô lễ với anh như vậy, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý chịu chết, anh... anh không giết tôi sao?"  

"Bây giờ anh quá yếu, còn chưa có đủ tư cách để tôi giết, nỗ lực tu luyện đi, tranh thủ một ngày nào đó, có thể cùng tôi đấu một trận, đến lúc đó, tôi có thể sẽ không cần phải lưu tình nữa."  

Tô Thương bước nhanh đến bên cạnh Từ Nhị, nhìn thẳng vào anh ấy, khóe miệng nhếch lên nói: "Tôi rất mong chờ ngày đó, đừng để tôi phải thất vọng."  

Lưu lại một câu nói xong thì Tô Thương nhanh chóng rời đi.  

Quách Ý, Nam Cung Dận, cũng theo sát phía sau.  

"Từ Nhị, tên tiểu tử nhà cháu đúng là trong họa được phúc rồi, những ngày tháng sau này, cứ an tâm mà tu luyện đi nhé."  

Thiên Niên Sát căn dặn Từ Nhị một hai câu, sau đó lại mang theo mấy phong chủ núi Cửu Phong đuổi theo Tô Thương.  

Rất nhanh, ở nơi đó chỉ còn lưu lại một mình Từ Nhị.  

Anh ấy nhìn theo bóng lưng rời đi, cảm nhận long khí thần bí trong cơ thể của mình cùng với Thăng Long quyết huyền ảo phức tạp, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.  

Từ Nhị biết, Tô Thương căn bản không có ý khiêu khích anh ấy, cũng không có coi thường anh ấy, nếu không cũng sẽ không tặng cho anh ấy long khí và Thăng Long quyết.  

Tô Thương đơn giản chỉ muốn bồi dưỡng anh ấy, muốn anh ấy lớn mạnh lên, sở dĩ Tô Thương nói những lời đó chỉ là muốn cho anh ấy có động lực tu luyện mà thôi.  

Rõ ràng bản thân mình bất kính với Tô Thương đủ đường, thậm chí cứ mở miệng là khiêu khích anh ấy, nhưng đối phương lại ra tay lưu tình, không những không giết mình mà còn cho mình cơ hội trở nên mạnh hơn.  

Điều này khiến Từ Nhị cảm động vô cùng, anh ấy nhìn theo bóng lưng của Tô Thương trực tiếp quỳ một chân xuống, hai tay chắp lại.  

"Tô..."  

Từ Nhị định gọi là Tô Thương, nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì lại ý thức được như vậy không được đúng, thế là anh ấy liền đổi thành: "Tô thiếu gia, ân tình ngày hôm nay, Từ Nhị tôi xin nhận, ngày sau nhất định sẽ báo đáp!"
 
Chương 1798


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Thương cũng chưa đi xa, cho nên anh có thể nghe được những lời Từ Nhị nói, nhưng anh cũng không đáp lại, chỉ phất phất tay, ra hiệu cho đối phương biết mình đã nghe thấy rồi.  

"Long khí, Thăng Long quyết..."  

Từ Nhị đứng dậy, ánh mắt kiên quyết nói: "Tôi sẽ đi bế quan ngay, không vượt qua lão tổ quyết không xuất núi!"  

Advertisement

Lão tổ đương nhiên chính là chỉ Ngô Thanh Ảnh.  

Nói xong, Từ Nhị liền biến mất ngay tại chỗ, chờ đợi anh ấy chính là những ngày tháng tu luyện dài đằng đẵng.  

Advertisement

...  

Mấy phút sau.  

Đoàn người Tô Thương đã lên đến đỉnh núi cao nhất, đối diện với một thác nước.  

Xuyên qua thác nước chính là Thiên Sơn Tuyết đang nằm ngủ say trong động băng, còn về phần Kinh Kha thì ông ấy cũng ở ngay dưới động băng này.  

"Tô Thương, không ngờ bụng dạ cháu lại rộng lượng như thế, đối mặt với sự khiêu khích của Từ Nhị mà cháu cũng không ra tay giết nó, ngược lại còn giúp nó mạnh lên, bội phục, bội phục mà." Thiên Niên Sát cười nói sảng khoái.  

"Ha ha, cháu một chút cũng không hề nói dối, anh ấy không có tư cách làm đối thủ của cháu."  

Tô Thương khẽ cười nói: "Trong mắt của cháu, anh ấy chỉ là một hậu bối mà thôi, cháu hà tất phải tức giận với anh ấy làm gì chứ?"  

"Vẫn là cháu biết giữ đại cục."  

Thiên Niên Sát lần nữa khen ngợi, sau đó lại tò mò hỏi: "Chỉ là, sao cháu lại đề bạt nó, dù sao nó với cháu cũng có chút mâu thuẫn, nếu như cháu muốn đề bạt thì có thể đề bạt những người khác mà, núi Cửu Phong của ông cũng không ít thiên tài."  

"Chuyện này à, có hai nguyên nhân trong đó."  

Tô Thương cười nói: "Đầu tiên, tư chất của Từ Nhị ngoài Tuyết Nhi ra thì chắc là người mạnh nhất ở núi Cửu Phong rồi, Ngô Thanh Ảnh tiền bối không có nhìn lầm, lúc trước bà ấy giúp đỡ Từ Nhị tu luyện ắt hẳn cũng đã phát hiện ra."  

"Phát hiện ra cái gì?" Thiên Niên Sát càng tò mò hơn.  

“Tổ tiên của Từ Nhị, đương nhiên là đệ nhất đế vương, vì trên người anh ta có một luồng khí của đế vương.”   

Tô Thương giải thích nói: “Ban đầu là truyền đến đời của anh ta, khí tức của anh ta nên biến mất từ lâu rồi mới phải chứ.”   

“Nhưng Từ Nhị lại xuất hiện dấu hiệu phản tổ, nguồn khí tức ngưng tụ trong cơ thể đế vương, dần dần xuất hiện Cửu Long phụ thể trong mệnh cách.”   

“Thể chất cỡ này, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến thiên phú luyện khí, dù không có sự giúp đỡ của cháu, thì trong tương lai không xa, anh ta cũng sẽ vượt qua cả tiền bối Ngô Thanh Ảnh.” Tô Thương cười nói.  

“Khí tức của đế vương…”   

Thiên Niên Sát nghe thấy vậy, liền nhíu mày suy nghĩ một lát, sau đó sực tỉnh nói: “Tô Thương, cháu nói đúng thật đấy.”   

“Tổ tiên của Từ Nhị, là vua của nước Kỳ Từ thời Tây Chu.”    

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1799


“Nếu anh ta không đồng ý ở lại núi Cửu Phong, mà chọn ra đi, thì giang sơn hàng vạn dặm của trái đất, chắc chắn sẽ có một bộ phận phải thuộc về anh ta.”  

“Ha ha, được được được, Tô Thương, cảm ơn cháu vì đã gây dựng được một chỗ dựa trong tương lai cho núi Cửu Phong.”   

Thiên Niên Sát vô cùng cảm kích Tô Thương, sau đó nghi ngờ nói: “Không phải cháu vừa mới nói, có hai nguyên nhân à, vậy nguyên nhân thứ hai là gì vậy?”   

Advertisement

“Nhân phẩm.”  

Tô Thương không giấu diếm chút nào nói: “Nếu nhân phẩm không đứng đắn, bảo sao nghe vậy, cho dù có thể chất, cũng khó mà trở thành người có năng lực được.”   

Advertisement

“Tên Từ Nhị này, đúng đắn đúng mực không sợ cường quyền, tính cách này cháu rất thích.”   

Tô Thương nói tiếp: “Cái quỳ cuối cùng của anh ta, cũng có thể nhìn ra anh ta hiểu ý của cháu, trong lòng có chút biết ơn.”   

“Nếu không có cái quỳ vừa nãy, có lẽ cháu sẽ quay lại giết anh ta, thu hồi Long khí lại.” Tô Thương nghiêm túc nói.  

Ban cho Từ Nhị Long khí, Tô Thương đã rút một nửa bên cơ thể của Khuê Long ra.   

Tuy Tô Thương giữ lại là vô dụng, nhưng thứ này lại khá khó để có được, nếu Từ Nhị không xứng đáng, đương nhiên anh ấy sẽ thu hồi lại.   

Nhưng bây giờ xem ra, sự phán đoán của anh ấy cũng không sai, Long khí và Thăng Long Quyết đều ban cho Từ Nhị, tương lai nhất định sẽ có thu hoạch.   

“Ông nội Thiên.”   

Sau khi nói xong chuyện của Từ Nhị, Tô Thương liền nói: “Chút nữa cháu phải rời khỏi núi Cửu Long rồi, trước khi đi cháu muốn thăm Tuyết Nhi lần nữa, mọi người đi làm việc đi, sau khi gặp nhau, thì cháu cũng phải đi đây.”   

“Ừm, được.”  

Thiên Niên Sát gật đầu nói: “Vậy Tô Thương này, chúng ta sẽ không tiễn cháu nữa, chúc cho linh khí của cháu sẽ hồi phục thành công.”   

Nói xong, Thiên Niên Sát liền dẫn mấy vị phong chủ rời đi.   

“Quách Ý, Nam Cung Ngự, hai người không cần phải đợi tôi, mau trở về nhà họ Tô ở Giang Bắc trước đi.”   

Tô Thương dặn dò: “Sau khi thăm Tuyết Nhi xong, tôi sẽ về núi Côn Luân một chuyến trước, sau đó sẽ đến Giang Bắc tụ họp với hai người.”   

“Vâng!”  

Quách Ý và Nam Cung Ngự thi nhau hành lễ, lễ phép trả lời, sau đó bóng người của bọn họ biến mất ngay tại chỗ.  

Sau khi tất cả mọi người rời đi, Tô Thương nhún người bay lên, xuyên qua thác nước, rất nhanh đã tới được trong động băng.  

Thiên Sơn Tuyết còn đang ngủ say, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khiến người khác si mê.  

Tô Thương đứng ở bên cạnh Thiên Sơn Tuyết, khuôn mặt tràn đầy sự yêu thương, mấy phút sau mới lưu luyến không nỡ rời xa.   

Sau đó.  

Tô Thương liền nảy ra một suy nghĩ, anh ấy lấy tháp Hư Không ra, trong nháy mắt có hàng vạn luồng ánh sáng chiếu xuống, bảo vệ xung quanh người anh ấy.
 
Chương 1800


Có tháp Hư Không bảo vệ, Tô Thương hống hách ngang ngược không sợ bất kì cái gì hết, rất nhanh sau đó đã đáp xuống mặt đất, gặp Kinh Kha bị giam cầm trong chiếc lồng to kinh khủng kia.   

Kinh Kha bây giờ, vô cùng bình tĩnh, ngồi khoanh chân hai mắt khép hờ, đang thi triển chú Thanh Tâm, xem ra ma tính đã tạm thời được ngăn chặn rồi. i ngăn chặn ma tính rồi.  

Advertisement

“Tô Thương, cậu lại tới rồi, có chuyện gì vậy.” Nhận ra được Tô Thương đến, Kinh Kha liền nói.   

Advertisement

“Tiền bối, tình hình bây giờ của ông thế nào rồi, có thể áp chế ma tính hoàn toàn được không?”   

Tô Thương không quanh co lòng vòng, mà vào thẳng chủ đề luôn: “Nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thì hai ngày sau, Viêm Long tiên đế sẽ đến trái đất, đến lúc đó, ít nhất anh ta cũng là cảnh giới chuẩn tiên đế đỉnh phong, tiền bố, ông có thể có sức đánh một trận được không?”   

“Chú Thanh Tâm cậu truyền cho tôi, tạm thời có thể áp chế được ma tính, trong thời gian ngắn sẽ không nhập ma nữa.”   

Kinh Kha trả lời: “Tôi hiểu ý của cậu, cậu muốn để tôi đối phó với tên tiên đế ngoại vực kia chứ gì?”   

“Vâng, tiền bối, ông có chắc chắn thành công được không?” Tô Thương gật đầu nói.  

“Có!”  

Mặt Kinh Kha nghiêm túc nói: “Chắc hẳn chuyện mà Tổ Long nói tới, chính là để tôi đối phó với tên Viêm Long tiên đế kia, tôi đương nhiên sẽ dồn hết công sức để ứng phó.”   

“Tuy nhiên tôi bị giam cầm rất nhiều năm, khí huyết trong cơ thể còn thiếu, không cách nào phát huy được thực lực tiên đế thực sự, nhưng dưới cảnh giới tiên đế trở xuống, tôi cũng chẳng sợ hãi gì.”   

Vừa nói, Kinh Kha như đang nghĩ tới điều gì, có vẻ rất lo lắng rồi nói: “Nhưng, bây giờ tôi không còn cách nào để áp chế được ma tính, nếu rời khỏi núi Cửu Phong, cho dù giết được Viêm Long tiên đế đi nữa, thì đối với trái đất mà nói đó cũng sẽ là một tai họa lớn.”   

“Haizz, tôi nhập ma, không hề lý trí một chút nào, khát máu đã biến thành bản tính rồi, so với Viêm Long tiên đế mà cậu nhắc đến, còn kinh khủng khiếp hơn.” Kinh Kha thở dài một hơi nói.  

“Điều này tiền bối không cần lo lắng, tôi sẽ dẫn anh ta tới núi Cửu Phong, để tiền bối ra tay là được.”  Tô Thương nói ra.  

“Như vậy thì tốt!”   

Nỗi lo lắng của Kinh Kha bỗng biến mất, liền hào hứng nói: “Cậu cứ việc đưa tên đó đến đây, tôi sẽ khiến cho núi Cửu Phong này, trở thành phần mộ an táng của tên tiên đế ngoại vực đó!”   

“Có câu nói này của tiền bối tôi yên tâm hơn hẳn, thời gian cấp bách, tiền bối, tôi đi trước đây.” Tô Thương hành lễ nói.   

“Được.”  

Kinh Kha gật đầu, từ đầu đến cuối cũng không mở to mắt ra, chú Thanh Tâm vẫn không ngừng được thi triển.
 
Chương 1801


Sau đó.  

Tô Thương rời khỏi lồng giam dưới lòng đất, lại đến động băng ở cùng với Thiên Sơn Tuyết nửa giờ nữa, rồi mới rời đi.   

Advertisement

Ra khỏi núi Cửu Phong, Tô Thương không chọn đi bộ, mà bảo một thanh niên khôi ngô tuấn tú của núi Cửu Phong, sắp xếp cho một chiếc máy bay trực thăng.   

Vù vù vù.   

Advertisement

Máy bay trực thăng chọc thủng bầu trời, bay thẳng lên trên tầng mây, xem như là một công cụ đi bộ, thật sự là quá thích hợp.   

Cho dù là cảnh giới hóa thần, thì người tu chân bay trên không trung cũng cần tiêu hao linh khí, nhưng đi máy bay thì lại không như vậy.   

Vào ban đêm, Tô Thương đã tới núi Côn Luân.  

La thiên hỏa lò trận của núi Côn Luân, vẫn đang vận chuyển bình thường.   

Trận pháp này là do Tô Thương bố trí, đương nhiên anh ấy có thể khống chế nó, rồi tiến thẳng vào núi Côn Luân.   

Lúc này, Tô Kiền Khôn, Tô Thần Binh, và tất cả mọi người ở  núi Côn Luân, đang nghỉ ngơi và tu luyện, nên không ai phát hiện ra Tô Thương đến.   

Tô Thương cũng không quấy rầy bọn họ, thi triển thần thức, rất nhanh đã tìm được Tô Thanh Y.  

Lúc này.  

Ở trong một căn phòng nằm ở phía đông của núi Côn Luân, Tô Thanh Y đang nằm ở trên giường, biểu cảm vô cùng không ổn, trong ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.   

Ông ấy vốn là một nhận tài một thời, được Tô Vô Kỵ vô địch thiên hạ nhận làm đệ tử, danh tiếng lẫy lừng.   

Từ đó trở đi, Tô Thanh Y lúc nào cũng mặc một bộ quần áo xanh, là nhân trung long phượng*, từ trước đến nay không thua kém bất kì ai.   

*Câu trên có nghĩa là: rồng phượng giữa loài người, ý chỉ người kiệt xuất, tài giỏi giữa những người bình thường.  

Nhưng bây giờ, ông ấy lại mất đi tứ chi, tu vi hàng trăm năm đã lụi tàn theo một mồi lửa, rồi biến thành một tên phế vật.  

Thậm chí, ngay cả cuộc sống của Tô Thanh Y cũng thể tự mình gánh vác được, bên ngoài cửa có hai tên người hầu chuyên phụ trách chăm sóc việc ăn uống sinh hoạt hàng ngày của ông ấy.   

Điều này khiến cho Tô Thanh Y luôn hiếu thắng, cảm thấy rất khó chịu, nhiều lần đã nảy sinh ra ý nghĩ tự sát.   
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom