Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1602


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nam Cung Ngự gật đầu, sau đó trong ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo: "Khoan dung độ lượng với mọi người chỉ là đối với những người chúng ta không chọc đến được, không chỉ là khoan dung mà chúng ta còn phải hạ thấp mình xuống nữa."  

"Nhưng mấy tên ông chủ dưới kia, ở trước mặt gia tộc Nam Cung chúng ta chỉ là đám sâu kiến mà thôi."  

Advertisement

Nam Cung Ngự cười nhạo nói: "Chỉ là sâu kiến mà cũng dám bàn tán về gia tộc Nam Cung chúng ta, nếu không dạy dỗ bọn họ thì người ngoài cứ nghĩ gia tộc Nam Cung dễ bị bắt nạt lắm."  

"Thập Tam, con phải nhớ kỹ, đánh không lại thì phải tỏ ra yếu ớt, nịnh nọt, đánh thắng được thì phải đè bẹp, nghiền nát, chó gà gì cũng không tha, đây chính là tôn chỉ của gia tộc Nam Cung chúng ta." Nam Cung Ngự lạnh lùng nói.  

Advertisement

"Vâng!"  

Nam Cung Thập Tam Lang hiểu rõ liền gật đầu, sau đó đáp lại nói: "Con nhất định sẽ không để cho cha thất vọng, đem mấy lão già kia chém thành trăm mảnh!"  

"Ừm, vậy thì còn được, nhớ kỹ, bắt lại trước đã, rồi ngày mai hãy giết."  

Nam Cung Ngự khẽ cười nói: "Hôm nay là đại thọ 80 tuổi của cha, không nên để thấy máu."  

"Vâng."  

Nam Cung Thập Tam Lang gật đầu, sau đó dường như nghĩ tới cái gì, bèn hỏi: "Cha, ông nội đã chết được nửa năm rồi, cho đến nay vẫn chưa tìm được tung tích của hung thủ sao?"  

Ông nội của Nam Cung Thập Tam Lang chính là cha của Nam Cung Ngự, và đó chính là Nam Cung Dận.  

Nửa năm trước.  

Gia tộc Đông Phương mở ra hội nghị thập đại cổ tộc, Nam Cung Dận đại diện gia tộc Nam Cung tham dự, kết quả là một đi không trở lại.  

Gia tộc Nam Cung đã cử người đi tìm, thì gia tộc Đông Phương trả lời là sau khi hội nghị kết thúc thì Nam Cung Dận đã rời đi rồi, còn có ông chủ Hạ Hầu Ấn của gia tộc Hạ Hầu cùng với các đại diện của các cổ tộc khác làm chứng.  

Lúc bắt đầu.  

Nam Cung Ngự còn tưởng Nam Cung Dận đi làm chuyện gì gấp, nhưng ai mà ngờ sau mấy ngày lại có người ở một ngọn núi lớn cách gia tộc Nam Cung mười dặm phát hiện ra thi thể của Nam Cung Dận...  

Cái chết của Nam Cung Dận đã khiến toàn bộ gia tộc Nam Cung phải sợ hãi.  

Nam Cung Ngự đã điều động tất cả thế lực của gia tộc Nam Cung để tìm hung thủ, đáng tiếc nửa năm đã qua mà vẫn không thu hoạch được gì.  

"Haiz.”  

Nhắc tới chuyện cha chết, Nam Cung Ngự liền không nhịn được thở dài một cái, đau đớn nói: "Đối phương là một cao thủ, không để lại một manh mối nào ở hiện trường, sợ rằng không tra ra được, ba ngày trước, cha đã hạ lệnh không điều tra nữa rồi.”  

"Còn nữa ông ta cũng không phải ông nội con, chết thì chết, gia tộc Nam Cung không có ông ta vẫn giống mặt trời ban trưa, không ảnh hưởng gì." Nam Cung Ngự nhàn nhạt nói.  

"Không phải ông nội con?”  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1603


"Thập Tam, bây giờ những người mang về từ núi Côn Luân thế nào rồi, đã chịu ngoan ngoãn chưa?" Lúc này, Nam Cung Ngự hỏi.  

"Thưa cha, có một người muốn chạy trốn, nhưng đã bị Phong Khê đánh cho thương nặng, lại bị Trường Phong hút đi linh khí, bây giờ chỉ là một người bình thường mà thôi, còn bị con chém đứt tay chân, đang thoi thóp.”  

Advertisement

Nam Cung Thập Tam Lang lạnh lùng cười nói: "Con đã cho chó ăn tay chân kẻ đó rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tên kia sẽ không sống qua được tối nay.”  

"Ha ha, được lắm được lắm, không hổ là con trai cha, tuy hơi bi ến thái nhưng cha thích.”  

Advertisement

Nam Cung Ngự vui mừng gật đầu một cái, khen Nam Cung Thập Tam Lang, sau đó nói: "Gần đây gia tộc Nam Cung đi lên nhanh chóng, con đã làm được rất nhiều chuyện, cha cũng tương đối hài lòng, nói đi, con muốn được thưởng cái gì.”  

"Cha, hôm nay là sinh nhật của cha, phải là con tặng quà cho cha mới đúng...”  

"Giữa cha con chúng ta nói chuyện không cần khách khí, muốn cái gì cha sẽ cho con." Nam Cung Ngự cười nói.  

"Vâng cha, con đành nói vậy.”  

Nam Cung Thập Tam Lang hơi ngượng ngùng, ngay sau đó nhỏ giọng nói: "Cha, Nam Cung Ấu Vi kia... con rất thích, có thể để cô ấy...”  

"Không được!”  

Ai ngờ, Nam Cung Ngự từ trước đến nay cực kỳ yêu thương con trai lại từ chối, sau đó nghiêm túc nói: "Mặc dù Nam Cung Ấu Vi là do ông nội con nhặt được, nhưng nó là em gái con, sao con có thể có suy nghĩ đó với nó chứ.”  

"Còn nữa, đây cũng là điều quan trọng nhất, con bé đã bị Phong Khê nhìn trúng rồi.”  

"Trước khi Phong Khê thiếu gia lên đường đến núi Cửu Phong đã cố ý dặn dò cha chăm sóc kỹ Nam Cung Ấu Vi, còn nói sau khi trở về sẽ thành đôi với Nam Cung Ấu Vi.”  

Nam Cung Ngự nhắc nhở: "Phong Khê thiếu gia vừa đến Trái Đất không lâu, nhưng thực lực của anh ta lại quá rõ ràng, ngay cả Trường Phong đại nhân cũng phải nghe theo sự sắp xếp của anh ta.”  

"Gia tộc Nam Cung chúng ta dám ngông cuồng chiếm một nửa phương nam như thế đều nhờ vào Phong Khê đại nhân, con không được làm ra chuyện khiến anh ta tức giận.”  

Nam Cung Ngự trịnh trọng nói: "Chuyện này liên quan đến sự tồn vong của toàn bộ gia tộc Nam Cung, Thập Tam, con phải có chừng mực, nhân lúc chưa muộn hãy bỏ suy nghĩ này đi!”  

"Vâng!”  

Nam Cung Thập Tam lang nghe vậy thì lập tức không còn tơ tưởng đến Nam Cung Ấu Vi nữa, mặc dù anh ta ngông cuồng hống hách, nhưng cũng rất hiểu về truyền thống của gia tộc Nam Cung, biết nên ngông cuồng với người nào.  

Sau đó.  

Tiệc mừng thọ tiếp tục diễn ra, đông đảo khách khứa trong phòng khách vì e ngại gia tộc Nam Cung lạm dụng uy quyền nên chỉ có thể giả vờ nịnh nọt.  

...  

Bên kia.  

Tô Thương đi tới gia tộc Nam Cung, nghe được cuộc đối thoại của Nam Cung Ngự và Nam Cung Thập Tam lang. 
 
Chương 1604


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Chém đứt tay chân, thoi thóp...”  

Tô Thương hơi híp mắt, đương nhiên đã đoán được người bị chém đứt tay chân chắc là Tô Thanh Y.  

Khó trách mảnh vụn tháp Hư Không của Tô Thanh Y lại rời ra, chắc hẳn đã cảm nhận được Tô Thanh Y sắp phải chết.  

Advertisement

"Hừ!”  

"Sau này sẽ tới giết ông sau!”  

Tô Thương cũng không đến phòng khách, mà thông qua thần thức mạnh mẽ, chạy thẳng tới chỗ nhốt đám người Tô Thanh Y.  

Advertisement

Vừa rồi.  

Tô Thương biết được Phong Khê thiếu gia kia đã đến núi Cửu Phong ở Hoàn Nam.  

Không một ai trong gia tộc Nam Cung có thể ngăn cản Tô Thương, vì vậy anh không cần phải kiêng kị.  

Cùng lúc đó.  

Phía đông nam gia tộc Nam Cung, mười mét dưới lòng đất.  

Ở đây có một nhà tù bí mật được dày công xây dựng, đám người của núi Côn Luân đều bị giam ở chỗ này.  

Vào lúc này.  

Trong trong nhà tù, Tô Thanh Y mất tay chân nằm trên đất, phải cắn chặt răng vì đau đớn không chịu nổi.  

Đám người núi Côn Luân bên cạnh đều buồn bã nhìn Tô Thanh Y, thậm chí có người còn ch ảy nước mắt.  

"Tô Thanh Y, haizz, là nhà họ Tô chúng tôi có lỗi với ông." Tô Kiền Khôn thở dài nói.  

Trước đó ông ta cũng đã cầm máu cho Tô Thanh Y, đáng tiếc không giải quyết được chuyện gì.  

Nếu như chỉ mất mỗi tay chân thì người tu chân cảnh giới Kết Đan đỉnh phong vẫn còn cơ hội sống sót.  

Nhưng trước khi Tô Thanh Y mất tứ chi vốn đã bị thương nặng, lại bị hút khô linh khí, nếu là người bình thường thì đã sớm chết từ lâu rồi.  

"Thiếu...Thiếu gia!”  

Tô Thanh Y nhìn Tô Kiền Khôn, hơi thở yếu ớt, cắn răng nói: "Tô Thanh Y tôi là người nhà họ Tô, vì sao ông lại nói nhà họ Tô có lỗi với tôi, chẳng lẽ ông không coi tôi là người một nhà sao?”  

"Tôi không có ý này, haiz.”  

Tô Kiền Khôn than thở, sau đó nghiêm túc nói: "Mười đệ tử của cha tôi đều là anh em cùng tay cùng chân với tôi, nếu như không có mọi người… Thôi, chuyện trước kia cũng không cần nhắc lại nữa.”  

"Tô Thanh Y, tôi không đành lòng nhìn ông đau đau khổ như vậy, để Thần Binh tiễn ông đoạn đường cuối cùng, yên tâm đi đi.”  

Tô Kiền Khôn nhìn về phía Tô Thần Binh, hai mắt đục ngầu hơi ửng đỏ, cuối cùng cắn răng một cái nói: "Thần Binh, tiễn chú Tô Thanh Y của con lên đường!”  

"Chuyện này… Vâng!”  

Tô Thần Binh cắn răng đồng ý, đi tới bên cạnh Tô Thanh Y, đau khổ nói: "Chú Thanh Y, con sẽ tiễn chú đi đoạn đường cuối cùng, hy vọng chú có thể thanh thản rời đi.”  

"Tôi... Haiz!”  

Tô Thanh Y gật đầu một cái, biết cha con Tô Kiền Khôn cũng vì tốt cho mình, để mình đỡ phải chịu đau khổ, liền nói: "Làm phiền cậu, Thần Binh.”  

"Không lâu đâu, tôi ra tay rất nhanh, nhất định có thể để chú thanh thản nơi chín suối." Tô Thần Binh nói.  

"Ừ.”  

Tô Thanh Y cam chịu số phận nhắm hai mắt lại, có lẽ đây là kết quả tốt nhất với mình rồi.   

"Tô Thanh Y, tạm biệt!" Tô Kiền Khôn rưng rưng nói.  

Đám người nhà họ Tô bị nhốt trong nhà tù đồng loạt quỵ xuống đất, rưng rưng tiễn Tô Thanh Y đoạn đường cuối cùng.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1605


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1606


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1607


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1608


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1609


Lúc trước Tô Thương giết chân nhân U Minh ở núi Côn Luân, đã biết được một vài tin tức qua lời kể của chân nhân U Minh.  

Trong mười tên cao thủ Hóa Thần này, cũng không phải ai cũng biết Tô Thương chính là Tô Huyền Thiên.  

Advertisement

Mà anh cũng đã thấy được điều này vào lúc Trường Phong tra hỏi Tô Thương là ai rồi.  

Chắc chắn thiếu gia Phong Khê kia không biết thân phận của Tô Thương, nếu không sẽ nói cho cha mình, Trường Phong cũng sẽ không hỏi danh hiệu của Tô Thương.  

Advertisement

"Chuyện này...”  

Lúc này, Trường Phong có vẻ do dự, ánh mắt né tránh, không trực tiếp trả lời.  

"Hừ!”  

Tô Thương thì hừ lạnh một tiếng, mặt trầm như nước nói: "Nếu ông không chịu nói, vậy thì đừng trách tôi không khách khí. Bây giờ tôi sẽ giết ông, sau đó sẽ trốn đi, chắc hẳn con trai ông thiếu gia Phong Khê sẽ không tìm được tôi.”  

"Trường Phong đúng không, bây giờ con trai ông là Nguyên Anh đỉnh phong, gần như là người vô địch trên Trái Đất này.”  

Tô Thương nói tiếp: "Hơn nữa theo tôi biết, sư phụ của ông, Viêm Long tiên đế không có cách nào biết được toàn bộ những chuyện xảy ra trong Trái Đất.”  

"Vốn dĩ cha con hai người đang sống sung sướng ở Trái Đất, phải biết Trái Đất là nơi mà ngay cả Viêm Long tiên đế còn phải mong ước.”  

"Nói không chừng cha con hai người có thể lấy được cơ duyên cực lớn trên Trái Đất, đến lúc đó đột phá đến Độ Kiếp, thậm chí là có khi còn đạt được cảnh giới Tiên Đế cũng nên.”  

Tô Thương dụ dỗ: "Chỉ cần còn nước thì sẽ còn tát, Trường Phong, hãy suy nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời câu hỏi của tôi.”  

"Tô Thương, được rồi, tôi có thể nói cho cậu.”  

Trường Phong nghe thấy vậy, lại cảm nhận được sát ý của Tô Thương, cuối cùng cắn răng nói: "Lần này con trai tôi - Phong Khê và chín tên cao thủ khác tới Trái Đất là để giế t chết Huyết Ma.”  

"Nửa năm trước, trên núi Võ Đang xuất hiện khí tức của Huyết Ma, dường như kẻ đó đã sống lại, cho nên sư phụ tôi mới hợp tác với hai vị tiên đế để cùng nhau tạo ra một lỗ hổng, phái mười tên Hóa Thần đến Trái Đất.”  

Trường Phong nhìn về phía Tô Thương, nói tiếp: “Chuyện về Huyết Ma nói thì dài, kẻ đó vốn là...”  

"Tôi biết chuyện này rồi, không cần ông kể lại.”  

Tô Thương ngắt lời, sau đó hỏi: "Lần này mười tên cao thủ Hóa Thần đến đây có hòa thuận với nhau không?”  

"Đương nhiên rồi.”  

Trường Phong dừng một chút, sau đó nói: "Bọn họ đều là cấp dưới của Viêm Long tiên đế, cũng không có xích mích gì với nhau. Lần này đến Trái Đất đã giao hẹn trước sẽ làm như thế nào rồi.”  

"Vậy sao?”  

Tô Thương nghe vậy thì nở một nụ cười nghiền ngẫm: "Vậy tại sao U Minh lại đến núi Côn Luân, sau khi biết được núi Côn Luân đã bị thiếu gia Phong Khê cướp đi lại vô cùng giận dữ?”  

"Chuyện này...”  

Trường Phong khó xử ấp úng. 
 
Chương 1610


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, Tô Thương bước về phía trước một bước, lạnh lùng nói: "Còn dám nói dối, tôi sẽ khiến ông hồn phi phách tán!”  

"Đừng, tôi nói.”  

Advertisement

Trường Phong vô cùng sợ hãi, không thể làm gì khác hơn là nói: "Lúc đến Trái Đất, mười tên Hóa Thần không chỉ có bị hạ cảnh giới mà còn bị thương với những mức độ khác nhau.”  

Advertisement

"Trong đó, chân nhân U Minh bị thương nặng nhất, cho nên đã đến gia tộc Đông Phương dưỡng thương dưới sự giúp đỡ của Kiếm Thần.”  

"Còn về chín tên Hóa Thần khác thì chỉ cần điều tức đơn giản đã khôi phục như cũ, bắt đầu cướp bóc các ngọn núi nổi tiếng ở Trái Đất.”  

Trường Phong nói tiếp: "Đương nhiên  chân nhân U Minh rất bất mãn, vì vậy đã nói sẽ lấy núi Côn Luân để thay thế cho các ngọn núi nổi tiếng khác, chỉ có ông ta mới có thể đặt chân đến núi Côn Luân, những ngọn núi nổi tiếng khác để dành cho những người còn lại cướp đoạt.”  

"Thực lực của  chân nhân U Minh được xếp vào ba hạng đầu trong mười người, những người khác không muốn đắc tội chân nhân U Minh nên đã đồng ý với đề nghị của ông ta.”  

Nói tới chỗ này, Trường Phong vô cùng tự hào phấn khích nói: "Nhưng con trai tôi Phong Khê là người mạnh nhất trong tất cả mọi người, đương nhiên không sợ ông ta.”  

"Từ trước đến nay núi Côn Luân luôn được người Trái Đất gọi là núi tiên, Tinh không cổ lộ, tất cả đại trận bảo vệ đều ở trên núi Côn Luân. Lúc ấy con trai tôi chỉ giả vờ đồng ý mà thôi, chứ không coi lời hứa này ra gì.”  

Trường Phong nói: "Vì vậy con trai tôi đã đến núi Côn Luân, cướp sạch núi Côn Luân.”  

"Có điều Tinh không cổ lộ và đại trận bảo vệ quá mạnh mẽ và thần bí, nó cũng không tìm ra được nguyên nhân, hơn nữa còn phải đi cướp tài nguyên của những ngọn núi nổi tiếng khác, cho nên cũng không ở lại đó quá lâu.”  

Trường Phong nhìn về phía Tô Thương, nói tiếp: "Tô Thương, tôi đã nói tất cả những gì nên nói cho cậu rồi, bây giờ có thể để tôi rời đi chứ?”  

"Đừng vội, tôi còn chưa hỏi xong mà.”  

Tô Thương mỉm cười, khẽ nói: "Không phải nhiệm vụ của mấy người thiếu gia Phong Khê là giết Huyết Ma sao, tại sao đều chiếm đoạt các ngọn núi nổi tiếng?”  

"Giết Huyết Ma chỉ là một trong nhiều nhiệm vụ. Viêm Long tiên đế còn dặn dò bọn họ nắm trong tay toàn bộ Trái Đất, ngăn cản linh khí hồi phục, lấy điều này để ép buộc người tu chân mạnh mẽ còn ẩn nấp trong Trái Đất.”  

Trường Phong không giấu giếm nữa, biết cái gì liền nói cái đó: "Vì để theo dõi Huyết Ma, Viêm Long tiên đế đã đưa cho một pháp khí có thể tìm được vị trí của Huyết Ma rất chính xác. Đã có ba trong mười người đi giết Huyết Ma rồi.”  

"Theo phán đoán của Viêm Long tiên đế thì nửa năm trước Huyết Ma đã sống lại, cho dù nửa năm trôi qua, linh khí ở Trái Đất rất thưa thớt, cùng lắm chỉ khôi phục lại cảnh giới Nguyên Anh, không đủ mạnh. Ba người đi giết đã là nể mặt Huyết Ma lắm rồi.”  

Trường Phong nói tiếp: "Mặc dù đi giết Huyết Ma sẽ không có cách nào phân chia các ngọn núi nổi tiếng, nhưng toàn bộ cơ thể Huyết Ma đều là bảo vật, ba người kia có thể tự chia nhau, cho nên ba người kia chỉ mong đi trước.”  

"Cả người Huyết Ma đều là bảo vật nghĩa là gì?” Tô Thương nghi ngờ nói.  

"Mỗi một vị cao thủ tiên đế đều cần luyện ra đế khí của mình, như vậy mới có thể đặt chân đến tiên đế.”  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1611


"Thì ra là như vậy.”  

Tô Thương nhớ lại cánh tay của Vương Phú Quý chẳng trách lại có thể bộc phát ra sức mạnh to lớn như vậy.  

Advertisement

Ngay sau đó.  

Tô Thương lại nghĩ tới một chuyện, liền tò mò hỏi: "Nếu mấy người đều biết Trái Đất có người tu chân mạnh hơn thì tại sao còn dám chiếm đoạt các ngọn núi nổi tiếng ở Trái Đất, không sợ người tu chân nấp trong bóng tối xông ra giết hết toàn bộ mấy người sao?”  

Advertisement

"Những người đó không dám.”  

Trường Phong đáp lại: "Những người đó không sử dụng linh khí còn đỡ, một khi sử dụng linh khí sẽ bị điềm xấu ăn mòn, đau đến mức không muốn sống, đồng thời sẽ mất đi năng lực chiến đấu.”  

"Đương nhiên nghe nói trong những người kia có cao thủ cấp bậc chuẩn Tiên đế, có đế khí, có thể coi thường điềm xấu.”  

Trường Phong nói tiếp: "Nhưng những người đó lại càng không dám ra tay, mấy ngàn năm trước bọn họ đã phải ẩn nấp trong bóng tối như những con chuột rồi,  ông chủ tôi còn đang phiền muộn vì không tìm được vị trí của bọn họ đây.”  

"Nếu như bọn họ dám ra mặt, đương nhiên sẽ bị ông chủ tôi phát hiện, đến lúc đó chắc chắn sẽ phải chết.”  

"Như vậy sao.”  

Tô Thương nhìn về phía Trường Phong, nhíu mày nói: "Người như Phong Khê thiếu gia chỉ cần cầm một vài thứ ẩn chứa đế khí thì đã có thể tránh được điềm xấu rồi, chẳng lẽ không sợ ở trái đất cũng sẽ tạo ra những thứ tương tự như thế, rồi giao cho đệ tử hoặc thuộc hạ của họ, để họ ra tay hay sao?” 

"Có thể."  

Trường Phong trả lời: "Nhưng bọn họ thì không, bởi vì nếu làm vậy thì cậu chủ chúng tôi sẽ dùng khí vật tương tự như thế, để truy tìm vị trí của Chuẩn tiên đế."  

"Hiểu rồi." Tô Thương như hiểu ra, khẽ gật đầu.  

Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Nam Cung Ngự và Nam Cung Thập Tam Lang bỗng nhiên dẫn một đám cao thủ của gia tộc Nam Cung xông vào.  

Vừa rồi Tô Thương và Trường Phong đánh nhau, động tĩnh cũng không nhỏ, kinh hãi đến bọn họ cũng là chuyện dễ hiểu.  

"Trường Phong đại nhân, có chuyện gì vậy?" Nam Cung Ngự đứng đầu tiên, cung kính dò hỏi.  

"Cha nuôi, cha bị thương rồi hả?" Nam Cung Thập Tam Lang vội vàng đi tới, đỡ Trường Phong dậy.  

Nghe được Nam Cung Thập Tam Lang gọi Trường Phong là cha nuôi, Nam Cung Ngự không những không ghen ghét, ngược lại còn lộ ra nụ cười đắc ý.  

Cái kết nghĩa này, là ông ta chủ động tác hợp.  

Từ nhỏ, Trường Phong đã đối với Thập Tam Lang cực kỳ cưng chiều, thậm chí còn tự mình dạy bảo Thập Tam Lang tu chân.  

Cho dù Thập Tam Lang thiên tư ngu dốt, nhưng Trường Phong vẫn luôn dồn hết tâm trí để dạy bảo.  

Những chuyện này, Nam Cung Ngự đều theo dõi hết, cực kỳ cảm kích Trường Phong đã tận tâm tận lực bồi dưỡng con trai của mình.  

Ông ta cũng nhìn ra được, Trường Phong cực kỳ ưu ái cho Thập Tam Lang, vì thế lúc trước, sớm đã khẩn cầu Trường Phong thu nhận Thập Tam Lang làm con nuôi.  

Trường Phong không từ chối, vui vẻ chấp nhận, từ đó về sau, càng dốc sức để dạy bảo Thập Tam Lang.  

Mỗi lần uống rượu, Nam Cung Ngự đều vui mừng vì mình tuổi già mà lại có con, còn sinh được con trai, để gia tộc Nam Cung của mình gắn kết với Trường Phong đại nhân, chính mình thực sự là...quá sáng suốt mà.  
 
Chương 1612


"Thập Tam, con lui ra phía sau đi, con và cha con cùng nhau rời khỏi đây, nơi này giao cho cha xử lý."  

Trường Phong nhìn thoáng qua Tô Thương, sắc mặt có chút nghiêm trọng, sau đó liền đẩy Nam Cung Thập Tam, thúc dục rời đi.  

Advertisement

"Cha nuôi, cha vội vàng như vậy làm gì chứ."  

Ánh mắt của Nam Cung Thập Tam, nhìn vào Tô Thương, không biết trời cao đất rộng mà nói: "Tên nhóc này là ai, đến từ đâu vậy, con nhớ trong phòng giam không có người này mà?"  

Advertisement

"Đi nhanh!"  

Trường Phong nhìn chăm chú vào Nam Cung Ngự, trịnh trọng nói: "Ông chủ Nam Cung, đưa Thập Tam Lang đi đi!"  

Nam Cung Ngự đã nhận ra được chuyện này có chút không đúng rồi, Trường Phong đại nhân lại vội vàng như thế, thì nơi đây chắc không nên ở lại lâu.  

Thế là.  

Nam Cung Ngự không nói gì, lôi kéo Nam Cung Thập Tam Lang định rời khỏi, đáng tiếc, đã muộn rồi.  

"Dừng lại!"  

Lúc này, Tô Thương mặt trầm như nước, lạnh lùng mở miệng: "Nếu đã đến, thì ở lại đây đi, tôi cũng đang tính ra ngoài tìm các người đây!"  

Vừa nói xong, Tô Thương thân ảnh lập lờ, trong khoảnh khắc liền xuất hiện trước mặt Nam Cung Thập Tam Lang, nghiêm túc nói: "Mày, tra tấn Tô Thanh Y, chém tứ chi ông ấy, hôm nay, tao sẽ chặt 5 chân của mày!"  

Phù!  

Nói xong, Tô Thương bỗng nhiên đưa tay  ra, một luồng linh khí như lưỡi dao sắc bén, ngay lập tức đã cắt mất hai chân của Nam Cung Thập Tam Lang.  

"Ah!"  

Trong chốc lát, máu tươi phun ra, Nam Cung Thập Tam Lang ngã xuống đát, phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ.  

"Tô Thương, cậu!"  

Trường Phong sau khi phản ứng lại, giận không kiềm được, nhưng ông ta không dám ra tay với Tô Thương, thế là bước lên trước giúp Nam Cung Thập Tam Lang cầm máu.  

"Đây chỉ mới bắt đầu thôi!"  

Ánh mắt Tô Thương lạnh lùng, không chút thương hại nào, lập tức liền định cắt hai tay của  Nam Cung Thập Tam Lang.  

"Vị đại nhân này!"  

Lúc này, Nam Cung Ngự nhào tới, ngăn tại phía trước Nam Cung Thập Tam Lang.  

Mặc dù ông ta không biết Tô Thương là ai, nhưng có thể thấy được, người trẻ tuổi trước mắt này là cao thủ mà mình không thể nào chọc vào được, thế là quỳ xuống đất cầu xin: "Tôi chỉ có 1 đứa con trai Thập Tam này thôi, mà già rồi mới có con, bình thường luôn nuông chiều nó, vì thế nó mới hung hăng làm càn."  

"Van xin cậu cho nó một cơ hội, đừng giết nó, tôi đồng ý lấy mạng của mình để đổi lại, chỉ cần cậu tha cho nó một mạng thôi."  

Nam Cung Ngự hai mắt đỏ bừng, hốc mắt rưng rưng nước mắt, đau khổ cầu khẩn Tô Thương, thậm chí không tiếc từ bỏ sinh mạng của mình.  

"Anh ta là anh ta, ông là ông, ông cảm thấy, hôm nay mọi người trong gia tộc Nam Cung, còn có cơ hội sống không?"  
 
Chương 1613


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt Tô Thương hung ác, chuyện tàn sát tru diệt tông môn, anh đã làm không ít, thế giới tu chân mạnh được yếu thua, sát phạt quyết đoán chỉ là một phần bắt buộc mà thôi.  

Vì thế.  

Advertisement

Tô Thương không chút do dự, lại lần nữa xuất ra một luồng linh khí, chém về phía Nam Cung Thập Tam Lang.  

Nam Cung Thập Tam Lang mất đi hai chân, nằm xuống đất kêu than thống khổ, tất nhiên không có sức phản kháng lại.  

Advertisement

Trường Phong bên cạnh, căn bản không phải là đối thủ của Tô Thương, chỉ là mở miệng nói lớn: "Dừng tay, Tô Thương, cậu không được giết nó..."  

Trường Phong đang nói, đòn tấn công của Tô Thương đã rơi xuống, chỉ là Nam Cung Ngự sốt ruột bảo vệ cho con của mình, dùng cơ thể mình chặn linh khí mà Tô Thương phóng ra.  

Phù!  

Sau một giây, cánh tay trái của Nam Cung Ngự ngay lập tức bị chém đứt, máu me đầm đìa.  

Nhưng ông ta vẫn không lùi bước, một mực đứng ngăn trước mặt con trai mình, miệng phun ra ngụm máu, cắn răng nói: "Thập Tam, đừng sợ chỉ cần cha còn sống, thì sẽ không để con phải chết đâu, cho dù cha chết, cũng phải chết trước con!"  

Ánh mắt Nam Cung Ngự quyết liệt, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, nhưng lại cực kỳ kiên định, rõ ràng thề sống thề chết bảo vệ con mình.  

Có điều.  

Nam Cung Thập Tam Lang không nhìn Nam Cung Ngự, thậm chí đối với những nỗ lực của Nam Cung Ngự còn tỏ vẻ khinh thường.  

Lúc này.  

Nam Cung Thập Tam Lang nhìn vào Trường Phong, cầu xin: "Cha nuôi, nhanh cứu con!"  

"Con trai..."  

Trường Phong đón nhận ánh mắt của cnt, cảm xúc cũng cực kỳ kích động, lập tức chuyển ánh mắt nhìn về phía Tô Thương mà nói: "Tô Thương, sống chết của những người khác ở gia tộc Nam Cung, tôi không quan tâm, nhưng Nam Cung Thập Tam Lang thì cậu không thể giết, coi như giữ lại mặt mũi cho tôi, tôi sẽ ở trước mặt con trai Phong Khê của tôi, nói tốt cho cậu, để nó đối xử tử tế với cậu."  

"Thậm chí tôi có thể để nó thu nhận cậu làm thuộc hạ, đảm bảo cậu từ nay về sau ở trái đất này, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa."  

Trường Phong trịnh trọng nói: "Tôi có thể dùng linh hồn thề, nếu như làm trái lời thề, thì hồn phách đều bị tiêu diệt, vĩnh viễn không bao giờ siêu sinh!"  

Lời thề của người tu chân chân chính, cũng không phải đùa, nếu vi phạm lời thề, sẽ giữ lại tâm ma, cả đời không cách nào tiêu diệt được.  

Nam Cung Ngự thấy vậy, nhất thời lộ ra một nụ cười, trong lòng cực kỳ cảm kích Trường Phong.  

"Trường Phong đại nhân, cảm ơn, không ngờ ông vì cứu con trai tôi, mà lập lời thề độc như thế, Nam Cung Ngự tôi, vô cùng cảm kích." Nam Cung Ngự run rẩy cuống họng nói lời cảm ơn.  

"Lời ông thề cũng vô dụng thôi, tôi có thể giữ lại mặt mũi cho Phong Khê thiếu gia, không giết ông, nhưng ông muốn bảo vệ một người không có quan hệ gì với ông, thì ngại quá, tôi không đồng ý."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1614


Khi đó, ông ta đã hơn 60 tuổi rồi, mỗi ngày thức đêm chăm em bé, không biết mệt mỏi.  

Nhưng thật sự không phải nói quá, 20 năm qua, Nam Cung Ngự đem tất cả những gì mình có, đều cho Nam Cung Thập Tam Lang, không hề giữ lại chút gì cho riêng mình.  

Advertisement

Nhưng!  

Giờ phút này, ông ta biết được, thì ra Nam Cung Thập Tam Lang không phải là con ruột của mình.  

Advertisement

Bản thân mình vẫn luôn cung kính Trường Phong đại nhân, thế mà lại cắm sừng mình!  

Nam Cung Thập Tam Lang, là con trai của Trường Phong đại nhân!  

Giờ phút này, Nam Cung Ngự cảm giác như quay cuồng, thế giới của ông ta lập tức sụp đổ trong nháy mắt, đầu óc vo ve, trên mặt viết đầy chữ không thể tin.  

"Không!"  

"Điều đó là không thể nào!"  

Sau khi dừng lại vài giây, Nam Cung Ngự không để ý đến cánh tay bị thương nữa, mà điên cuồng nói: "Trường Phong đại nhân, đây không phải sự thật, ông đang nói đùa phải không?"  

"Ha ha, chắc chắn là nói đùa rồi, Trường Phong đại nhân muốn dùng cách này để bảo vệ Thập Tam, dùng tên tuổi của Phong Khê thiếu gia ép Tô Thương, để Tô Thương giơ cao đánh khẽ đúng không."  

Nam Cung Ngự tự an ủi mình: "Tất nhiên là thế rồi, Trường Phong đại nhân, tôi không đoán sai chứ."  

"À, hóa ra là thế à."  

Tô Thương bên cạnh, nghe nói như thế, nhất thời lộ ra một nụ cười, thoải mái mà nói: "Nếu không phải sự thật, thì thật ngại quá, Nam Cung Thập Tam Lang, hôm nay anh không thoát được đâu."  

"Chuyện này..."  

Nam Cung Ngự nghe vậy, ngay lập tức lấy lại tinh thần, ngầm hiểu bản thân thật đáng chết, sao có thể ngay trước mặt Tô Thương nói những điều này chứ, đây không phải là đã hại Thập Tam hay sao.  

Thế là, Nam Cung Ngự vội nói: "Đại nhân, vừa rồi tôi nói lung tung, Thập Tam đúng là con của Trường Phong đại nhân đó, là anh em ruột với Phong Khê thiếu gia."  

Mặc kệ.  

Vì để cho Thập Tam sống sót, chính mình đành phải phối hợp đóng kịch với Trường Phong đại nhân thôi.  

"Ông định lừa ai chứ?"  

Tô Thương khẽ cười nói: "Bây giờ nói những lời này, không phải càng che càng lộ hay sao, ông chủ Nam Cung, ông cảm thấy tôi sẽ tin hay sao?"  

Nói xong, Tô Thương liền định ra tay.  

"Đại nhân, lúc trước thật là tôi..."  

Nam Cung Ngự còn chuẩn bị giải thích thêm, có điều Nam Cung Thập Tam Lang nằm dưới đất lại nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi đầy chán ghét nói: "Lão già kia, ông câm miệng lại cho tôi."  

"Ông thì biết cái gì chứ, tôi vốn là con của Trường Phong đại nhân, ai đóng kịch với ông chứ?"  
 
Chương 1615


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nam Cung Thập Tam Lang lạnh lùng nhìn Nam Cung Ngự, nói tiếp: "Nếu như không phải vì quan hệ này, thì sao Trường Phong đại nhân lại chăm sóc tôi tận tình như thế hả?"  

"Tôi không có gì khác, thiên phú tu luyện cực kỳ kém, sống phóng túng, gây chuyện khắp nơi, Trường Phong đại nhân dựa vào cái gì mà thích tôi chứ?"  

Advertisement

Nam Cung Thập Tam Lang cười như điên mà nói: "Còn nữa, chẳng lẽ ông không phát hiện ta, tôi rất giống với Trường Phong đại nhân hay sao?"  

"Ông không thử nhìn hình dạng của mình thế nào hay sao, giống y như trái bí đỏ, còn tôi đây thì sao?"  

Advertisement

"Phong thái tao nhã, ngọc thụ lâm phong."  

Nam Cung Thập Tam Lang giọng điệu lạnh lùng nói: "Những thứ này, tất nhiên là giống với Trường Phong đại nhân rồi."  

"Lão già kia, ông tốt với tôi, lòng tôi biết rõ, chuyện này tôi vốn định không nói cho ông, nhưng do chuyện xảy ra ngày hôm nay, không nói thì phải chết, tôi cũng hết cách rồi nên mới phải nói ra."  

Nam Cung Thập Tam Lang cười lạnh lùng nói: "Thế này cũng tốt, để ông sớm biết rõ sự thật hơn!"  

Vù!  

Nam Cung Thập Tam Lang nói ra những lời này, như là từng nhát kiếm nhát dao chí mạng cắ m vào thẳng lồng ngực Nam Cung Ngự.  

Đau đớn!  

Đau đến không thở nổi.  

Trái tim Nam Cung Ngự như bị dao cắt, nước mắt lập tức tuôn ra, nhìn Nam Cung Thập Tam Lang với biểu cảm cực kỳ phức tạp.  

Chính mình ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn con trai, thế mà nói ra những lời độc ác như vậy, thật sự đau lòng quá.  

Có điều, khi tỉnh táo lại, Nam Cung Ngự nhìn lại, cảm thấy Nam Cung Thập Tam Lang cũng không nói sai.  

Quả thực.  

Trường Phong đại nhân đến từ Ngoại vực, phía sau có đại nhân vật siêu nhiên làm chỗ dựa, thực lực cũng cường đại khác thường.  

Nhân vật thế này thì vô duyên vô cớ gì mà phải quan tâm đến Thập Tam Lang chứ?  

Còn nữa, hình dáng Thập Tam Lang, cũng giống Trường Phong đại nhân đến mấy phần.  

Điểm này, Nam Cung Ngự đã sớm phát hiện rồi, chỉ là không nghĩ đến phương diện kia thôi.  

Bây giờ xem ra, Nam Cung Thập Tam Lang quả thật không phải con trai mình rồi.  

"Ah!"  

Nam Cung Ngự phát ra một tiếng kêu thảm, sau đó thống khổ mà nói: "20 năm, toàn bộ những gì tôi đã bỏ ra 20 năm nay, lại là nuôi con thay người khác sao, tôi hận, hận lắm!"  

Nghe thấy Nam Cung Ngự gào thét, nhiều cao thủ gia tộc Nam Cung mặt đối mặt nhìn nhau.  

Trường Phong thì lộ ra một vẻ áy náy, còn về Nam Cung Thập Tam Lang thì chỉ cười lạnh lùng.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1616


"Con trai..."  

Nam Cung Ngự nhìn vào Nam Cung Thập Tam Lang, lần đầu tiên cảm giác đứa con này lại xa lạ như thế, biểu cảm phức tạp lạ thường.  

Advertisement

"Đừng gọi tôi là con trai, ông không xứng!"  

Nam Cung Thập Tam Lang khinh thường nói: "Cha của tôi chỉ có một, người đó chính là Trường Phong đại nhân."  

Advertisement

"Hôm nay dưới uy phong của anh Phong Khê, cái tên Tô Thương kia, tất nhiên không dám giết tôi."  

Nam Cung Thập Tam Lang đắc ý cười nói: "Lão già kia, qua hôm nay, gia tộc Nam Cung sẽ phải đổi chủ mới, ông chủ mới đó chính là tôi."  

"Còn nữa, tương lai không xa, Trường Phong đại nhân sẽ đưa tôi rời khỏi trái đất,  đi Ngoại vực tìm kiếm cơ duyên, thay đổi thể chất của tôi, cho tôi tài nguyên tu luyện tốt hơn."  

"Sau này, con đường của tôi sẽ lên như diều gặp gió, còn về ông...ha ha, cuối cùng lại thành công trên phương diện làm kẻ lót đường rồi đó."  

Nam Cung Thập Tam Lang lạnh lùng cười nói, nhìn về Nam Cung Ngự với vẻ cực kỳ khinh thường và xem thường.  

Nam Cung Ngự phẫn nộ như muốn tuyệt vọng, nhìn qua người con trai ông ta từng xem như bảo bối, sống mũi chua chua, nước mắt đầy mặt.  

"Nam Cung Thập Tam Lang!"  

Đúng lúc này, Tô Thương vẫn luôn im lặng, mở miệng nói: "Ai nói cho anh biết, hôm nay tôi sẽ không giết anh chứ?"  

Lời này vừa nói ra, Nam Cung Thập Tam Lang nhất thời biến đổi biểu cảm, rõ ràng là rất hoảng hốt.  

Có điều, nghĩ đến chuyện mình là em trai ruột của Phong Khê thiếu gia, lập tức phấn khích trở lại.  

"Ha ha."  

Nam Cung Thập Tam Lang không sợ hãi chút nào nữa, mà nghênh tiếp ánh mắt của Tô Thương, đắc ý khiêu khích nói: "Trường Phong là cha tôi, Phong Khê là anh trai cùng cha khác mẹ với tôi, cậu biết tin này rồi, còn dám đụng đến tôi hay sao?"  

"Phong Khê thiếu gia?"  

Tô Thương lộ ra một nụ cười, khẽ cười nói: "Thật sự không dám giấu, tôi thật sự còn không xem anh ta ra gì, anh có tính là cái thá gì chứ?"  

"Dám làm người của tôi bị thương, hôm nay không có bất kỳ ai có thể cứu được anh, Phong Khê thiếu gia, cũng không thể!"  

Vừa nói xong, ánh mắt Tô Thương run lên, bỗng nhiên ra tay, nhanh chóng cắt đứt hay tai của Nam Cung Thập Tam Lang.  

"Ah!"  

Nam Cung Thập Tam Lang đã mất đi tứ chi, cả người nằm trong vũng máu, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, tiếng kêu thảm thiết bên tai không ngừng.  

Ngay sau đó.  

Anh ta cắn răng gầm thét lên: "Chó má, mày nhất định phải chết, mày nhất định phải chết, cha ruột, nhanh thông báo cho Phong Khê thiếu gia, con muốn băm tên chó má này thành từng mảnh, từng mảnh vụn nát!"  

Nam Cung Ngự bên cạnh nghe được hai chữ cha ruột, còn tưởng Nam Cung Thập Tam Lang đang gọi chính mình, biểu cảm khẽ động một chút.  

Nhưng ông ta lập tức phát hiện, Nam Cung Thập Tam Lang từ đầu đến cuối không thèm nhìn về phía ông ta, mà nhìn thẳng vào Trường Phong. 
 
Chương 1617


Giờ phút này, Nam Cung Ngự hoàn toàn tuyệt vọng, thở dài một hơi thật dâu, toàn thân như tê liệt dưới đất.  

"Tô Thương!"  

Advertisement

Trường Phong thấy vậy, sắc mặt không vui mà mở miệng: "Cậu có ý gì chứ, Thập Tam là con của tôi, cậu còn ra tay với nó, thật sự không sợ con trai Phong Khê của tôi tới tìm cậu báo thù hay sao?"  

Tô Thương không trả lời, lần nữa đưa tay ra, cắt đứt cái bên dưới của Nam Cung Thập Tam Lang.  

"Cha..cha ruột...báo thù cho con."  

Advertisement

Nam Cung Thập Tam Lang chẳng qua chỉ là cảnh giới luyện khí mà thôi, bị thương nặng như vậy, lại thêm mất máu quá nhiều, chết ngay tại chỗ, biến thành một cái xác.  

"Tô Thương!"  

Trường Phong giận không kiềm được nói: "Cậu thật to gan, vậy mà dám giết Thập Tam của tôi!"  

"Thì sao chứ?"  

Tô Thương nhìn chăm chú Trường Phong, giọng điệu lạnh lùng nói: "Không chỉ có anh ta, mà ông cũng phải chết!"  

"Cậu!"  

Trường Phong nhất thời sợ hãi trong lòng, cảnh giác nhìn vào Tô Thương nhắc nhở: "Đừng tưởng rằng cậu giết người diệt khẩu thì Phong Khê sẽ không biết được chuyện này nha."  

"Hôm nay cậu đến, tất nhiên phải cứu những người ở núi Côn Luân này rồi, sau khi con trai Phong Khê của tôi trở về, phát hiện những người này đã đi mất, chắc chắn có thể đoán ra được cậu."  

Trường Phong nói thêm: "Đến lúc đó, cho dù là đuổi cùng giết tận thì nó cũng sẽ tìm cậu báo thù!"  

"Không cần anh ta tìm tôi, tôi sẽ tự đi đến núi Cửu Phong tìm anh ta, ông cứ xuống dưới đó trước đi, rất nhanh thôi ba người một nhà các ông sẽ được đoàn tụ."  

Tô Thương híp hai mắt lại, trong mắt lộ ra sát ý nồng nặc.  

"Vị đại nhân này."  

Có điều lúc này, Nam Cung Ngự nằm dưới đất bỗng nhiên oán giận nhìn chằm chằm vào Trường Phong, cắn rằng cầu xin nói: "Có thể để tôi tự tay giết người này được không?"  

"Hửm?"  

Tô Thương ngừng tay, khẽ cười nói: "Ông phải suy nghĩ cho kỹ, ông ta là cha của Phong Khê thiếu gia, nếu ông giết ông ta thì gia tộc Nam Cung coi như đối đầu với Phong Khê thiếu gia đó nha."  

"Tiểu nhân nghĩ kỹ rồi."  

Nam Cung Ngự nói nghiêm túc: "Gia tộc Nam Cung chúng tôi, hơn 100 năm nay đều nối giáo cho giặc, trợ giúp Ngoại Vực làm rất nhiều chuyện."  

"Nhưng trời đất chứng giám, chúng tôi chỉ là bất đắc dĩ, không hề tự nguyện làm."  

"Giờ này ngày này, cậu đi vào gia tộc Nam Cung, thì gia tộc Nam Cung đã đi đến đường cùng, chắc chắn tiếp theo, cậu nhất định sẽ tiêu diệt hết toàn bộ gia tộc Nam Cung."  

Nam Cung Ngự nói tiếp: "Nếu đã như vậy, thế thì ngược lại tôi xin cậu cho gia tộc Nam Cung một cơ hội."  

"Để tôi đến tự tay gi ết chết Trường Phong, dùng cách này để chứng minh chuyện gia tộc Nam Cung chúng tôi sẽ đoạn tuyệt với người của Ngoại vực."  

Nam Cung Ngự nói tiếp: "Dù sao con đường đang đợi gia tộc Nam Cung, cũng chỉ có con đường chết thôi, mong đại nhân đồng ý."  

"Ha ha."  
 
Chương 1618


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe được Tô Thương nói như vậy, Tô Thương nghênh tiếp ánh mắt của Nam Cung Ngự, thản nhiên nói: "Ông chắc là đang đánh cược phải không, đánh cược tôi có thể đánh bại Phong Khê thiếu gia, vì nếu như tôi đã đến, cho dù ông không giết Trường Phong thì gia tộc Nam Cung cũng sẽ bị trả thù."  

Nghe được Tô Thương nói như thế, Nam Cung Ngự nhất thời lộ ra biểu cảm như tâm tư đã bị nhìn thấu.  

Advertisement

"Ông ngược lại là một người thông minh đó, có thể nghĩ đến chuyện dùng cách này để tìm kiếm một con đường sống cho gia tộc Nam Cung."  

Tô Thương thản nhiên nói: "Vốn dĩ, tôi không nên đồng ý với ông, nhưng nhìn lại thì chúng ta đều là tu sĩ trên trái đất, hơn nữa, ông quả thực cũng rất đáng thương, ngậm đắng nuốt cay nuôi con tay người khác, được rồi, yêu cầu của ông, tôi đồng ý."  

Advertisement

"Có điều, những sai lầm như thế, hy vọng gia tộc Nam Cung không tái phạm nữa, người Ngoại vực không phải đơn giản, chắc chắn sẽ có ý đồ xấu khác, bám gót bọn họ, chắc chắn không được chết tử tế đâu!"  

Tô Thương trịnh trọng nói: "Nếu như tái phạm lần nữa, tôi sẽ rút gân lột da tất cả gia tộc Nam Cung để răn đe!"  

"Vâng, xin đại nhân yên tâm!"  

Nam Cung Ngự bị chém đứt cánh tay bên trái, giờ phút này dùng tay phải, ba ngón tay hướng lên trời, trịnh trọng nói: "Nam Cung Ngự tôi thề với trời, nếu như phản bội tu sĩ trái đất lần nữa, nguyện bị thần thánh trừng phạt, thân tàn ma dại!"  

"Được!"  

Tô Thương gật gật đầu, lập tức vung tay lên, lập tức liền đánh Trường Phong ngã xuống đất, khiến cho ông ta mất đi sức đánh trả, vội nói tiếp: "Ra tay đi."  

Nam Cung Ngự nghe vậy, sắc mặt âm trầm đi đến chỗ Trường Phong.  

"Trường Phong, bao nhiêu năm qua, tôi luôn cúng kính với ông, không ngờ ông lại làm loại chuyện này sau lưng tôi!"  

"Ha ha, mỗi lần nhìn thấy ông và Thập Tam, cha con hiếu thuận, tôi luôn cảm thấy vui mừng, cảm kích ông đã ưu ái Thập Tam, tôi còn không dưới một lần nói cho Thập Tam, để nó nhớ kỹ một người tốt như ông...bây giờ xem ra, lúc đó ông chắc chắn đang cười nhạo tôi ngu ngốc nhỉ?"  

"Hôm nay là ngày đại thọ 80 tuổi của tôi, được lắm, được lắm, các người chuẩn bị cho tôi một cái lễ lớn thật, ha ha ha!"  

"Kết thúc rồi, mọi chuyện đều kết thúc rồi, từ nay về sau, gia tộc Nam Cung và người Ngoại vực, thề không đội trời chung!"  

Vừa nói xong, Nam Cung Ngự quả quyết ra tay, một chưởng đánh chết Trường Phong.  

"Ông...các người chết chắc rồi, Phong Khê con tôi sẽ báo thù cho tôi...Ách!"  

Đến lúc này, Trường Phong xưng bá tại gia tộc Nam Cung hơn một trăm năm nay, hồn về chín tầng mây!  

"Đại nhân, tiếp theo thì có sắp xếp gì không, trên dưới gia tộc Nam Cung đều nguyện ý nghe theo sự sắp xếp của cậu!"  

Sau khi giế t chết Trường Phong thì thù lớn của Nam Cung Ngự đã báo xong, ông ta cung kính hỏi thăm Tô Thương.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1619


Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Thương, trong mắt tràn đầy sự kính sợ.  

Mạnh!  

Tiểu thiếu gia, quá mạnh!  

Advertisement

Trường Phong là cảnh giới nguyên anh sơ kỳ, vậy mà lại bại dưới tay của tiểu thiếu gia, hơn nữa, tiểu thiếu gia còn chưa dùng hết sức nữa đó nha.  

Quả nhiên hết sức khủng bố mà, tiểu thiếu gia bây giờ, rốt cuộc là ở cảnh giới gì chứ?  

Advertisement

"Thằng nhãi con."  

Tô Thần Binh không nhịn được, tò mò hỏi: "Con không phải cảnh giới trúc cơ à, tại sao ngay cả nguyên anh cũng không phải là đối thủ của con, rốt cuộc con là tu vi gì vậy?"  

"Cha à."  

Tô Thương mỉm cười, rồi nói: "Nói như thế này với cha vậy, dưới hóa thần thì con chính là bất khả chiến bại, mà hóa thần trở lên..."  

"Hóa thần trở lên thì là một chọi ngang với một à?" Tô Thần Binh giành nói.  

"Chọi ngang con khỉ gió."  

Tô Thương có chút ngượng ngùng nói: "Hóa thần trở lên thì một bàn tay thôi đã đánh chết con rồi."  

"F*ck, vậy con còn tỏ ra ngầu làm gì hả, ông đây còn tưởng con thật sự vươn lê n đỉnh rồi chứ." Tô Thần Binh mặt tràn đầy vẻ khinh bỉ nói.  

Đương nhiên.  

Đây chỉ là ngoài miệng trêu đùa nhau vậy thôi, trên thực tế, trong lòng ông ấy vô cùng tự hào, khóe miệng không ngừng cong lên cười.  

Con trai của tôi, thật giỏi mà.  

Còn trẻ tuổi như vậy mà đã mạnh như thế rồi, ha ha ha, sau này thành tựu không thể đoán trước được mà.  

Bốp!  

Tô Thần Binh vừa mắng Tô Thương xong thì bàn tay của Tô Kiền Khôn ở bên cạnh hung hăng tát Tô Thần Binh một cái.  

"Cha, sao cha lại đánh con chứ?" Tô Thần Binh mặt tràn đầy vẻ ngây thơ, vô tội nói.  

"Trong lòng cha khó chịu."  

Tô Kiền Khôn lườm Tô Thần Binh một cái, sau đó nói: "Con trai con giỏi như vậy, nhưng con trai của cha lại như một thằng bỏ đi, cha không vui thì cũng không thể đánh con sao?"  

"Con..."  

"Con con cái gì, bản thân thì không có chí khí, già như vậy rồi mà cũng chỉ là luyện khí, con không sợ mất mặt, chứ cha thì không biết giấu mặt đi đâu cho hết đây." Tô Kiền Khôn trừng mắt nhìn Tô Thần Binh, chán ghét nói.  

"Cha, cha còn không thấy ngượng khi nói như vậy sao."  

Tô Thần Binh không dám đối mặt với Tô Kiền Khôn, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Bản thân cha không phải cũng chỉ mới là cảnh giới luyện khí sao, có tư cách gì mà chế giễu con chứ."  

"Im miệng, các đồ rác rưởi nhà con."  

Tô Kiền Khôn đỏ bừng mặt, sau đó giải thích nói: "Mặc dù cha là luyện khí, nhưng cảnh giới của cha và con trai của cha cũng không có chênh lệch mấy."  

"Nhưng con thì sao? Con là luyện khí, con trai con đã là hóa thần trở xuống thì bất khả chiến bại rồi."  

Tô Kiền Khôn trách mắng nói: "So sánh như vậy thì con không phải là thứ bỏ đi sao?"  

"Con..." 
 
Chương 1620


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Thần Binh nghe đến lời này, lập tức im bặt, không có cách gì phản bác lại, cha mình nói có lý quá mà.  

Nhưng mà sau đó Tô Thần Binh lại nhỏ giọng nói: "Nếu như ông nội Tô Vô Kỵ có ở đây thì tốt rồi, cha, chênh lệch giữa cha và ông nội..."  

Advertisement

"Con còn dám mạnh miệng hả!"  

Tô Kiền Khôn có chút xấu hổ, bèn bổ xuống đầu của Tô Thần Binh một tràng hành động thể hiện "tình cảm cha con nồng ấm", Tô Thần Binh đau đớn hét lên.  

Mọi người ở nơi đó nhìn thấy cảnh tượng này đều nhao nhao lên bật cười, không khí nhẹ nhàng đi không ít.  

Tô Thương cũng không xen vào việc giữa Tô Thần Binh và Tô Kiền Khôn, dù sao một người là cha, một người là ông nội, giúp ai cũng không hợp lý.  

Lúc này.  

Tô Thương nhìn sang Tô Thanh Y, mở miệng nói: "Tô Thanh Y, cảm thấy thế nào rồi?"  

Lúc nãy, Tô Thương đã cứu được mạng sống của Tô Thanh Y, nhưng ông ấy đã mất đi tay chân của mình, đã không tìm lại được nữa rồi, cho nên cũng không có cách gì nối lại được.  

Còn nữa.  

Thực lực của Tô Thanh Y cũng thật không còn sót lại chút gì, ông ấy đã trở lại thành một người bình thường.  

"Tiểu thiếu gia, cám ơn cứu mạng của cậu, tôi bây giờ cảm thấy rất tốt, chỉ là..."  

Tô Thanh Y nằm trên đất, nhìn chân tay của mình đã cụt lủn, biểu cảm có chút phức tạp, thở dài một hơi thật sâu.  

"Ông đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng lo lắng, tôi có cách giúp ông hồi phục lại trạng thái đỉnh phong của mình."  

Tô Thương trấn an nói: "Ông đã vì nhà họ Tô bỏ ra quá nhiều rồi, bảo vệ Côn Luân hơn 100 năm, từ nay về sau, đến phiên nhà họ Tô bảo vệ cho ông."  

"Tiểu thiếu gia..."  

Tô Thanh Y vô cùng cảm động, nước mắt từ hốc mắt chảy ra, cắn răng nói: "Nhưng tôi không muốn như vậy, cậu vừa nói, có thể khiến tôi hồi phục lại trạng thái đỉnh phong của mình là thật sao?"  

"Ừm."  

Tô Thương gật đầu nói: "Chỉ cần tìm được tay chân thích hợp, cộng thêm ít dược liệu thì có thể giúp ông trở thành người bình thường rồi."  

"Vốn dĩ tôi cũng định dùng cái cơ thể kia của Trường Phong, ông ta là người tu chân cảnh giới nguyên anh sơ kỳ, cũng khá là phù hợp, sau khi nối lên thì ông sẽ càng mạnh hơn."  

"Chỉ là, cơ thể của lão già kia có chút khô queo rồi, xấu quá đi mất, tôi sợ ảnh hưởng đến phong thái nho nhã của ông, sau này không thuận tiện cho ông kiếm vợ, cho nên tôi mới thôi đi." Tô Thương cười nói.  

"Ha ha."  

Nghe đến lời này, tâm trạng của Tô Thanh Y trở nên tốt hơn rất nhiều, vui vẻ cười lớn.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1621


"Kể từ đó, ông không chỉ có thể khôi phục lại được trạng thái đỉnh phong của mình mà thậm chí còn có thể tiến lên một bước, trở thành một anh chàng đẹp trai cảnh giới nguyên anh."  

Tô Thương chưa từng chính mắt gặp qua Phong Khê thiếu gia, nhưng ở trên núi Côn Luân, anh đã dùng thuật lục soát linh hồn từ trong ký ức của tên trúc cơ đỉnh phong kia và nhìn thấy được hình dáng của Phong Khê thiếu gia.  

Advertisement

Tô Thương cũng không hề nói dối, cái bí thuật cắt ghép thân thể này quả thực có thể nâng cao thực lực được.  

Nhưng mà.  

Sự chênh lệch cảnh giới giữa hai người không thể quá lớn, nếu không sẽ không chịu nổi được.  

Advertisement

Lúc đầu Tô Thương vì Vương Phú Quý mà ghép một cánh tay thượng cổ.  

Mặc dù cánh tay thượng cổ kia là cánh tay trái của Tô Ma làm rơi xuống trái đất, nhưng lúc đó, sức mạnh của cánh tay trái đã bị phong ấn lại rồi, cộng thêm sự hỗ trợ của Tô Thương cho nên Vương Phú Quý mới hoàn toàn chịu được.  

Nếu như thực lực của đối phương vốn dĩ quá mạnh vậy thì không được rồi.  

Ví dụ như Tô Thanh Y.  

Nếu như tìm thấy được chân tay của cao thủ hóa thần hoặc là cảnh giới độ kiếp thì khi ghép lên cơ thể của Tô Thanh Y, ngược lại chỉ là làm hại Tô Thanh Y mà thôi.  

Nhưng tên Phong Khê thiếu gia kia, mặc dù lúc trước là hóa thần nhưng cảnh giới đã bị gọt bớt rồi, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì.  

Loại bí thuật cắt ghép thân thể này nhìn chung trong trời đất cửu thiên này chỉ có mình Tô Thương là am hiểu mà thôi.  

Bởi vì, cái này chính là do anh sáng tạo ra.  

Lúc đầu Tô Thương mất hết mấy nghìn năm, trải qua vô số lần thử nghiệm mới thành công được.  

Người tu chân bình thường, thực lực thấp thì không thể thao tác bí thuật này được, cho nên không có cách nào nghiên cứu được.  

Có năng lực nghiên cứu thì chí ít cũng phải là cảnh giới chuẩn tiên đế.  

Nhưng nếu như thật sự đã đến cảnh giới chuẩn tiên đế rồi thì gãy tay chân rồi hồi sinh lại, chẳng qua cũng chỉ là một thao tác bình thường mà thôi.  

Bởi vậy mới không có người chuẩn tiên đế nào nguyện ý bỏ ra mấy ngàn năm để đi nghiên cứu cái bí thuật này cả.  

Bọn họ muốn bế quan, muốn tu luyện, để trùng kích qua cảnh giới tiên đế, thậm chí là cảnh giới cao hơn nữa, từ đó tìm ra con đường trường sinh bất lão.  

Đây mới là mục tiêu của tất cả người tu chân.  

Tuổi thọ của tiên đế cũng có hạn, tiên đế sống thọ nhất cũng không quá 10 vạn năm.  

"Ha ha ha, vậy thì tôi xin cám ơn tiểu thiếu gia trước." Lúc này, Tô Thanh Y kích động nói cảm ơn Tô Thương.  

"Ông khách sáo rồi."  

Tô Thương khẽ cười, sau đó lại nhớ đến một chuyện, bèn hỏi: "Tô Thanh Y, tôi kêu ông đi đón người thân, bạn bè của tôi tới, sao mà bây giờ chỉ có cha và ông nội của tôi thôi, những người khác đâu, bọn họ đều đi đâu cả rồi?"  

Sau khi sống lại, Tô Thương qua lại cũng không ít người, có người thân, có hồng nhan, có cả bạn bè.  

Tô Kiền Khôn, Tô Thần Binh, Tô Cân Dực, Tô Du Du, Tô Tinh Hà, Lý Nguyệt, Thiên Sơn Tuyết, Hoa Thanh Đại, Tây Dao, Vương Phú Quý, Trương Mộ Cổ, Thạch Hạo Hãn, Thạch Cửu Thiên...còn có Thạch Ngọc Yến mẹ của anh đang ở núi Thái Sơn...rất nhiều, rất nhiều.  

Vốn dĩ.  

Tô Thương cứ nghĩ Tô Thanh Y sẽ đón hết đám người đó lên núi Côn Luân, có La thiên hỏa lò trận pháp bảo vệ, bọn họ sẽ không bị nguy hiểm gì nữa.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom