Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1642


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi dừng lại vài giây đồng hồ, tâm trạng của Nam Cung Ấu Vi đã ổn định lại, trả lời nói: "Mặc dù tôi sớm đã sinh ra linh trí, nhưng tôi vẫn luôn bị gia tộc Nam Cung khống chế, cũng không biết xúc đến những cường giả khác ở trái đất."  

"Có điều, theo tôi được biết thì bên trong gia tộc Nam Cung, hơn 2000 năm trước có một vị cấp bậc Chuẩn tiên đế tồn tại, về sau thì không biết tung tích nữa."  

Advertisement

Nam Cung Ấu Vi nói thêm: "Người của Gia tộc Nam Cung trước đó khống chế tôi, là Nam Cung Dận, sau khi tôi hóa thành hình người, gọi ông ta một tiếng ông nội."  

"Có điều lão già này không có lòng tốt, muốn chờ tôi sau khi trưởng thành, sẽ tìm lấy sức mạnh trong cơ thể của tôi, cũng may nửa năm trước, hai thân thể của ông ta, đều bị giế t chết hết rồi."  

Advertisement

Nam Cung Ấu Vi nói: "Chuyện này may mắn mà có anh, ở núi Võ Đang đã xóa sổ thân phận thật của Nam Cung Dận."  

"Thì ra Nam Cung Dận ở núi Võ Đang là chính chủ à."  

"Ừm, lúc trước tôi vẫn là  m dương song ngư, ông ta cũng vì muốn cố gắng đòi bằng được lực lượng của tôi, nên mới bị phản phệ, trượt cảnh giới xuống."  

Nam Cung Ấu Vi nói tiếp: "Tôi cũng vì hấp thu được một phần sức mạnh của ông ta, may mắn đúng dịp mới tiến hóa thành hình người."  

"Thì ra là thế."  

Tô Thương gật gật đầu, sau đó tò mò hỏi: "Thạch nữ, cô tu luyện như vậy, có thể đạt đến cảnh giới gì?"  

"Không biết."  

Nam Cung Ấu Vi hơi lắc đầu rồi nói: "Nếu như linh khí khôi phục, mười mấy năm sau, ít nhất thì tôi có thể đạt được Chuẩn tiên đế đó."  

"Chuẩn tiên đế!"  

Tô Thương kinh ngạc, nhịn không được mà nói: "Khủng bố như vậy sao, bây giờ cô chỉ là cảnh giới giả đan nhất chuyển, thậm chí còn chưa đặt chân đến Kết đan chân chính mà."  

"Rất khó tin hay sao?"  

Nam Cung Ấu Vi khẽ cười nói: "Tôi hấp thụ tinh hoa đất trời 10 vạn năm, hóa thành hình người để tu luyện, vài chục năm đạt đến Chuẩn tiên đế, cũng không được tính là tốc độ bình thường hay sao chứ?"  

"Chuyện này...cũng đúng."  

Tô Thương khẽ gật đầu, mặc dù hơi khoa trương, nhưng không thể không nói, cái cô thạch nữ này quả thật là rất khủng bố nha.  

"Còn chuyện gì nữa không, nếu không thì tôi muốn tiếp tục bế quan." Nam Cung Ấu Vi nói.  

"Không."  

Tô Thương khẽ cười nói: "Tiểu thạch nữ, cố lên, nhớ kỹ, cô còn nợ tôi một ân tình, hy vọng tương lai không xa, cô có thành tựu vị thế rồi, đến lúc đó cô sẽ bảo kê cho tôi nha."  

"Không vấn đề gì...chờ đã, đừng gọi tôi là thạch nữ nữa!" Nam Cung Ấu Vi hơi nghiến răng nói.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1643


Tô Thương cười cười, cũng không đùa với Nam Cung Ấu Vi nữa, mà nhìn về phía cái xác của Trường Phong.  

"Ha ha, được lắm, ông ta từng là cảnh giới Hóa thần, mặc dù sau khi đến trái đất bị trượt cảnh giới, nhưng cơ thể thì vẫn ở cảnh giới hóa thần."  

Advertisement

"Nếu có thể tận dụng được cơ thể này, ngược lại có thể bồi dưỡng được một người tu chân cảnh giới Nguyên anh rồi."  

Tô Thương lộ ra một nụ cười, sau đó nói: "Nam Cung Ngự, ngồi khoanh chân lại, bây giờ có thể bắt đầu rồi."  

"Vâng."  

Advertisement

Nam Cung Ngự cực kỳ kích động, vội vàng làm theo lời Tô Thương nói, im lặng chờ đợi thao tác của Tô Thương.  

"Đợi tôi phong bế ý thức của ông, để ông không có cảm giác gì hết, sau khi chuyện thành công, ông sẽ tự có ý thức trở lại."  

Tô Thương nói tiếp: "Đến lúc đó, ông ít nhất có thể đặt chân được đến Nguyên anh hậu kỳ."  

"Nguyên...nguyên anh hậu kỳ!"  

Nam Cung Ngự đầu tiên là cực kỳ hưng phấn, nhưng ngay sau đó liền nói: "Cậu chủ, ở trái đất có điềm xấu, chỉ sợ tôi..."  

"Không cần lo lắng điềm xấu."  

Tô Thương khẽ cười nói: "Cái tên Trường Phong này, có thể không gặp phải điềm xấu, trong cơ thể ông ta tất nhiên có chí bảo, tôi sẽ cướp ra trước, tặng cho ông, để ông không gặp phải những điềm xấu đó nữa,   

"Được, mọi chuyện đều nghe theo cậu chủ sắp xếp."  

Nam Cung Ngự run rẩy cuống họng nói ra, sau đó từ từ nhắm mắt lại.  

"Ừm, tôi bắt đầu rồi."  

Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó vung tay lên, Nam Cung Ngự lập tức mất đi ý thức.  

Sau đó.  

Tô Thương hai tay bấm quyết, lập tức liền phóng ra một luồng ánh sáng chói lóa, bao phủ lấy cơ thể của Trường Phong.  

Cứ như vậy, khoảng nửa tiếng sau, Tô Thương dừng tay, luồng ánh sáng đó cũng tản đi.  

Lúc này.  

Có thể Trường Phong chỉ còn lại một cánh tay trên cơ thể của Nam Cung Ngự, toàn bộ những bộ phận khác đều đã biến mất.  

Hiện trường chỉ còn lại đầy xương cốt, nhưng không hề có một vết máu.  

Bởi vì tất cả những tinh huyết của ông ta, đều bị Tô Thương lấy ra, dung nhập với cánh tay còn sót lại rồi.  

Giờ phút này, cánh tay đó đang ẩn chứa tất cả sức mạnh của Trường Phong, mạnh mẽ vô cùng.  

"Vảy rồng của Viêm Long tiên đế."  

Lúc này, Tô Thương mở bàn tay ra, khóe miệng lộ ra một nụ cười thoải mái: "Trường Phong cũng vì vật này nên mới có thể không gặp điềm xấu, như thế thì tốt quá rồi."  

"Cao thủ Ngoại vực chắc chắn có những vật tương tự, hoặc là vảy rồng, hoặc là đế khi ẩn chứa uy lực mạnh mẽ, trước đó anh lại không hề để ý những thứ này."  

Tô Thương khẽ cười nói: "Sau này khi xóa sổ cao thủ Ngoại vực, ngược lại mình có thể để ý một chút."  
 
Chương 1644


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thêm cả Trường Phong thì Tô Thương đã giết được 3 tên cao thủ Ngoại vực rồi.  

Tại núi Côn Luân, trước khi anh bế quan đã giết 1 người, sau khi bế quan lại giết một người, có điều đều không lấy cái thứ  được điềm xấu này.  

Advertisement

Bởi vì Tô Thương cảm thấy, trái đất sẽ nhanh chóng được hồi phục linh khí thôi, có những thứ này cũng vô dụng.  

Bây giờ xem ra giữ lại để bồi dưỡng cho những người thân cận bên cạnh, cũng là một lựa chọn tốt.  

Advertisement

Việc lấy ra cánh tay của Trường Phong đã được giải quyết, bây giờ có thể bắt đầu rồi.  

Tô Thương khoanh chân ngồi sau lưng Nam Cung Ngự, hai tay nhanh chóng bấm quyết, linh khí quanh thân tràn ngập.  

...  

Thời gian trôi qua nhanh chóng, thấm thoát đã hết nửa ngày, Tô Thương cuối cùng cũng dừng lại.  

Luồng ánh sáng đã tản đi, Nam Cung Ngự tại hiện trường đã hoàn chỉnh, cánh tay trái khôi phục như lúc ban đầu.  

Đồng thời.  

Trên cơ thể Nam Cung Ngự lúc này phát ra uy thế cực kỳ cường đại khủng bố, nhìn khí tức là đã biết ông ấy đặt chân đến cảnh giới Nguyên anh hậu kỳ rồi.  

Vốn dĩ ông ấy cũng ở cảnh giới Giả đan, hơn nữa cũng không chỉ một lần làm vỡ vụn kim đan.  

Vì thế, dưới sự trợ giúp của cơ thể Trường Phong, Nam Cung Ngự đột phá đến Kết đan, như nước chảy thành sông.  

Hơn nữa có thêm sắc vàng của vảy rồng nữa, ngăn được những điềm xấu, Nam Cung Ngự có thể liên tiếp tấn cấp, lấy tốc độ khủng khiếp mà đặt chân đến Kết đan đỉnh phong.  

Sau đó, Kim đan vỡ vụn, đặt chân đến cảnh giới Nguyên anh.  

Bởi vì cơ thể của Trường Phong, thuộc cảnh giới Hóa thần, Tô Thương lại tiến hành cô đọng lại hết lên cánh tay này, vì thế nên sức mạnh của nó là cực kỳ lớn.  

Sau khi Nam Cung Ngự tấn cấp Nguyên anh sơ kỳ, cũng không ngừng tăng tốc tấn cấp, mà tiến thẳng đến Nguyên anh hậu kỳ, rồi cảnh giới mới ổn định lại.  

"Nguyên anh hậu kỳ."  

Tô Thương hài lòng nhìn kiệt tác của mình, khẽ cười nói: "Được lắm, mình ngược lại lại có thêm một trợ thủ rồi."  

Sau khi nói một mình, Tô Thương nhấc tay vung lên, sau một giây, Nam Cung Ngự liền tỉnh lại.  

"Tôi..."  

Lúc này, Nam Cung Ngự đứng dậy, cảm nhận được sức mạnh khổng lồ trong cơ thể mình, vô cùng mừng rõ mà nói: "Tôi lại có thể đặt chân đến cảnh giới Nguyên anh rồi sao!"  

"Cảnh giới Nguyên anh, tuổi thọ mấy ngàn năm, không ngờ Nam Cung Ngự lại có thành tựu ngày hôm nay, ha ha ha."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1645


"Ừm, dù là ông không nói, thì cái mạng này của ông, cũng đã là của tôi rồi."  

Tô Thương khẽ cười nói: "Đừng nói là cảnh giới Nguyên anh, dù là ông có đặt chân đến Hóa thần, Độ kiếp, chỉ cần ông dám có ý đồ không tốt với tôi, chỉ cần một ý nghĩ trong đầu tôi thôi, cũng khiến cho ông hồn phi phách tán như cũ."  

Advertisement

"Tiểu nhân không dám." Nam Cung Ngự nơm nớp lo sợ nói.  

"Tốt nhất là như thế."  

Advertisement

Tô Thương cời cười, sau khi nói chuyện, liền tự lẩm bẩm: "Sức mạnh pháp tắc ở trái đất, là có tồn tại, trước đó mình đặt chân đến cảnh giới Nguyên anh, sở dĩ không có lôi kiếp là vì mình ở bên trong trận pháp bảo vệ, ngăn cách lôi kiếp, nhưng vì sao Nam Cung Ngự đột phá đến cảnh giới Nguyên anh, cũng không sinh ra lôi kiếp chứ?"  

Nghĩ đến đây, Tô Thương nhìn thoáng qua Nam Cung Ấu Vi đang tu luyện, nhất thời như hiểu ra.  

"Lôi kiếp có tới, có điều đã bị cô ấy hấp thụ hết...lôi kiếp cũng được tính là sức mạnh của trời đất,  m dương song ngư, thứ này thật không đơn giản nha."  

"Cho dù ở Huyền thiên tiên vực,  m dương song ngư cũng được coi là thứ cực kỳ tối cao, thành tựu trong tương lai của cô ấy, chắc chắn kinh người, hy vọng có thể trở thành trợ thủ để đối phó với Tiên đế ngoại vực."  

Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó liền mở miệng nói: "Nam Cung Ngự, chúng ta đi thôi, qua núi Cửu Phong."  

"Vâng!"  

Nam Cung Ngự cung kính đồng ý.  

"Thạch nữ, chờ mong cô xuất quan, có duyên gặp lại, đến lúc đó nhớ kỹ phải để tôi xem rốt cuộc cô có trơn hay không trơn nha."  

Trước khi đi, Tô Thương không quên trêu chọc Nam Cung Ấu Vi...

"Tô Thương!"  

Nam Cung Ấu Vi mặc dù đang tu luyện, nhưng nghe đến những lời trêu chọc của Tô Thương lập tức nổi giận đến phát run, hận không thể ăn tươi nuốt sống Tô Thương ngay được.  

"Hử?"  

Nhưng tiếp theo đó, Nam Cung Ấu Vi bỗng nhiên phát hiện ra, tâm cảnh của mình bị ảnh hưởng vậy mà lại được nâng cao lên rồi.  

"Bao lâu nay, lòng mình vẫn bình lặng như mặt nước, cho dù là Phong Khê thiếu gia có buông lời muốn cướp lấy sức mạnh của trong cơ thể của mình thì mình vẫn thản nhiên như không, bởi vì anh ta không hề dám ra tay."  

"Mình chính là cháu gái cưng của Nam Cung Diệu, cha mình lại là con gái của ông chủ Nam Cung Ngự của gia tộc Nam Cung, từ nhỏ đến lớn không ai dám hỗn láo với mình."  

Nam Cung Ấu Vi nói: "Lại thêm, mình lại còn có một trái tim bằng đá, cho nên cảm xúc của mình ít khi bị làm cho dao động, do đó tâm cảnh càng khó để cải thiện được."  

"Vừa nãy bị Tô Thương chọc giận, thì tâm cảnh của mình lại có chút buông lỏng xuống rồi!"  

Nam Cung Ấu Vi không nhịn được đoán: "Lẽ nào là Tô Thương đã sớm nhìn ra được con người thật của mình, cho nên mới mở miệng trêu chọc, mục đích là muốn giúp mình tu luyện sao?"  

Nghĩ đến đây, biểu cảm của Nam Cung Ấu Vi có chút phức tạp, bỗng nhiên cô ta cảm thấy có chút áy náy.  

Tô Thương giúp mình như vậy, nhưng lúc nãy mình còn hận không thể g iết chết được anh ta, chuyện này... Haiz, mình không nên như vậy mà.  

"Tô Thương, tôi nợ anh một ân tình."  

"Nam Cung Ấu Vi tôi có ơn tất báo, chờ tôi xuất quan rồi thì nhất định sẽ báo đáp anh." 
 
Chương 1646


Sau khi tự lẩm bẩm với mình một hồi, thì Nam Cung Ấu Vi bình tĩnh lại, tập trung tinh thần vào tu luyện.  

Chỉ là.  

Advertisement

Đối với những thay đổi tâm lý của Nam Cung Ấu Vi, Tô Thương lại không hề biết gì, bởi vì, anh không có suy nghĩ nhiều như vậy, anh thật sự chỉ là đang trêu chọc Nam Cung Ấu Vi mà thôi.  

Vì Nam Cung Ấu Vi lại cùng một chiến tuyến với cổ tộc, cô ta đến núi Võ Đang là để ngăn chặn giới luyện võ cải biến.  

Advertisement

Chuyện này Tô Thương ghi nhớ rất rõ ràng, cho nên mới mở miệng trêu chọc cô ta, để cô ta tức giận chơi, ai ngờ lại chó ngáp phải ruồi rồi chứ.  

...  

Sau khi rời khỏi gia tộc Nam Cung, Tô Thương và Nam Cung Ngự ngồi cùng một chiếc trực thăng, không hề chần chừ, mà bay thẳng đến núi Cửu Phong ở phía Nam tỉnh An Huy.  

Sau mấy tiếng đồng hồ thì trực thăng của gia tộc Nam Cung đã đáp xuống bên ngoài một trang viên ở núi Cửu Phong.  

Nơi này chính là địa bàn của gia tộc Nam Cung, diện tích không lớn, nhưng vừa vặn để đáp xuống.  

"Cậu chủ, trong trang viên này chỉ có một quản gia, ba người hầu, chứ không có một cao thủ nào."  

Sau khi trực thăng đáp xuống thì Nam Cung Ngự cung kính nói: "Cuộc chiến giữa Ngô Thanh Ảnh và Phong Khê thiếu gia sẽ diễn ra vào ngày mai, đêm nay cậu sẽ ở đây hay là trực tiếp đi lên núi Cửu Phong?"  

"Đi lên núi Cửu Phong đi, ông đi cùng với tôi." Tô Thương thản nhiên nói.  

Trên núi Cửu Phong có Thiên Sơn Tuyết, còn có hai đứa con của anh, Tô Du Du và Tô Tinh Hà.  

Sau khi giới luyện võ cải biến xong thì Tô Thương vẫn luôn bế quan, thoáng cái đã nửa năm không gặp bọn họ rồi.  

"Vâng."  

Nam Cung Ngự cung kính gật đầu, rồi đi theo Tô Thương tiến về phía núi Cửu Phong.  

Giờ này đã là đêm khuya rồi.  

Ngày hôm sau, Phong Khê thiếu gia sẽ dẫn theo mấy tên cao thủ cổ tộc thanh tẩy núi Cửu Phong.  

Bây giờ.  

Thế lực luyện võ khắp nơi trên trái đất đã bị tiêu diệt gần hết, chỉ còn lại núi Cửu Phong là chưa bị ngoại vực chấm m*t mà thôi.  

Có thể không phải là nói quá, nhưng một khi núi Cửu Phong bị đánh chiếm thì xem như giới luyện võ đã hoàn toàn bị đánh sụp.  

Ngày mai, chính là thời khắc tồn vong của giới luyện võ.  

"Haiz, không biết tiền bối Ngô Thanh Ảnh có thể đánh bại được Phong Khê thiếu gia, bảo toàn tôn nghiêm cuối cùng của giới luyện võ không nữa."  

"Nếu như tiền bối Ngô thua rồi, thì không chỉ núi Cửu Phong bị diệt mà chúng ta cũng sẽ bị liên lụy theo, thậm chí cả giới luyện võ, cũng không thể nhìn thấy được hy vọng nữa."  

"Cảnh giới giả đan cửu chuyển, hoàn toàn đã vượt qua kết đan chân chính, tiền bối Ngô có thể nhẹ nhàng đánh bại Hạ Hầu Võ, nhưng cho dù là đạt đến cảnh giới võ thánh rồi thì khi đối mặt với Phong Khê thiếu gia thì cũng không có lực chiến đấu để đánh được một trận."
 
Chương 1647


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tiền bối Ngô không phải đã nói rồi sao, bà ấy chí ít cũng có thể xử được Phong Khê thiếu gia, nguy cơ ngày mai cũng không khó để giải trừ."  

"Lần này cao thủ nguyên anh đến trái đất không chỉ có mình Phong Khê thiếu gia, ngoài anh ta ra, còn có chín người nữa, toàn bộ đều giống với cảnh giới của anh ta, cho dù là Phong Khê thiếu gia chết rồi thì giới luyện võ vẫn tràn đầy nguy hiểm, trên thế giới lại không có người thứ hai như tiền bối Ngô."  

Advertisement

"Sơn chủ Thạch Hạo Hãn của vùng đất tế trời, đã là đẳng cấp đỉnh phong của giới luyện võ rồi, nhưng ông ấy thi triển thần công Thái Sơn rồi thì vẫn không phải là đối thủ của nguyên anh, ông ấy đã bị Phong Khê bắt giam ở gia tộc Thượng Quan rồi, núi Bồ Đề, Lao Sơn, núi Nga Mi, tất cả các ngọn núi danh tiếng đều bị bắt cả rồi, còn ai có thể chống đỡ cho giới luyện võ nữa chứ."  

"Minh chủ của chúng ta đâu rồi, nửa năm nay không nghe thấy tin tức gì của anh ấy, một tay anh ấy khởi động cải biến giới luyện võ, bộc phát ra lực chiến đấu vô cùng khủng khiếp, nếu như có thể xuất hiện có lẽ sẽ bảo vệ được giới luyện võ."  

Advertisement

"Anh nói Tô Thương sao? Anh ta thì thôi đi vậy, tôi nghe nói, nửa năm trước, ở trên núi Võ Đang, anh ta chẳng qua chỉ là dùng trận pháp của núi Võ Đang cho nên trong thời gian ngắn mới có thể có được thực lực đánh bại Nam Cung Dận mà thôi."  

"Không sai, cảnh giới thật sự của Tô Thương chỉ là trúc cơ, hơn nữa còn là lúc đại hội võ thuật diễn ra mới tấn cấp lên thôi, mới nửa năm, anh ta mạnh lên được bao nhiêu chứ, nói không chừng còn không bằng tôi nữa, tôi ít nhất cũng đã là cảnh giới võ tôn rồi, có thể sánh ngang với kết đan sơ kỳ, giả đan tam chuyển cũng chưa hẳn là đối thủ của tôi, thời gian nửa năm thôi mà, Tô Thương cũng không thể là đã đặt chân lên giả đan tam chuyển chứ?"  

"Haiz, nói đến trái đất có lẽ thật sự vẫn có một người có thể chống trả lại được với các cao thủ ngoại vực kia."  

"Ai vậy?"  

"Cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên chính là Tô Vô Kỵ tung hoành khắp thiên hạ 100 năm trước rồi, lúc đó ông ấy đã là độ lôi kiếp của cảnh giới nguyên anh rồi, nếu như ông ấy còn sống đến bây giờ thì chắc chắn có thể chiến với Phong Khê thiếu gia một trận."  

"Tô Vô Kỵ... niềm hy vọng của loài người, đáng tiếc, ông ấy đã bị lôi kiếp đuổi giết rồi, chỉ còn là cái xác không hồn."  

...  

Một đêm này, đông đảo những người luyện võ đang tụ tập ở trên núi Cửu Sơn, đều quyết định sẽ không ngủ, bọn họ tụ tập thành tốp năm, tốp ba bàn tán xôn xao.  

Tô Thương và Nam Cung Ngự đi ngang qua, đương nhiên nghe được cuộc đối thoại của những người này, chỉ là hai người họ cũng không thèm để ý tới.  

Vòng qua bọn họ, Tô Thương dẫn theo Nam Cung Ngự trực tiếp bay thẳng về phía núi Cửu Sơn.  

Rất nhanh, bọn họ đã đến trước cửa sơn môn của núi Cửu Phong.  

Một đám đệ tử của núi Cửu Phong phát hiện ra sự xuất hiện của Tô Thương và Nam Cung Ngự liền tiến lên ngăn lại.  

Dẫn đầu đám đó là một tên thanh niên, sắc mặt khó coi nói: "Lão minh chủ có lệnh, hễ mà là đệ tử của giới luyện võ muốn nương nhờ vào núi Cửu Phong thì không được đi vào núi Cửu Phong, hai người các người, mau mau rời đi, không thì đừng trách chúng tôi không khách khí!"  

Nói xong, tên thanh niên dẫn đầu liền rút thanh kiếm dài trong tay ra, lạnh lùng chăm chú nhìn Tô Thương.  

Sau lưng anh ta, còn có hai mươi, ba mươi đệ tử núi Cửu Phong, cũng đồng loại rút kiếm ra, chĩa thẳng về phía Tô Thương và Nam Cung Ngự.  

"Người tới là khách."  

Tô Thương dừng chân lại, sau đó bình thản nói: "Núi Cửu Phong mấy người sao lại đối xử với khách khứa như vậy chứ?"  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1648


"Làm gì có ai ngông cuồng như vậy, ở trên núi Cửu Phong mà còn dám làm loạn, cái đồ chó không biết sống chết!"  

Tên thanh niên dẫn đầu cầm thanh kiếm dài trong tay, ánh mắt lóe lên tia giận dữ, lập tức muốn ra tay.  

Advertisement

"Nhị ca, chờ chút!"  

Đúng lúc này, có một tên đệ tử núi Cửu Phong từ đằng sau chạy tới, vội vàng nói: "Người này tôi biết, anh ấy chính là minh chủ võ lâm, hậu nhân nhà họ Tô, Tô Thương!"  

Ngay sau đó.  

Advertisement

Tên đệ tử này đi đến trước mặt của Tô Thương, hai tay chắp lại, nở một nụ cười, khách sáo chào hỏi Tô Thương.  

"Tô thiếu gia, xin lỗi, nhị ca nửa năm trước đang bế quan, không tham gia đại hội võ thuật cho nên không có đi đến núi Võ Đang, bởi vậy mới không nhận ra anh, mong anh tha thứ."  

Tên đệ tử cao cao, gầy gầy này, cười nói: "Lần trước tạm biệt đã là nửa năm rồi, hôm nay có thể gặp được anh ở đây thực sự là quá tốt rồi."  

"Là anh."  

"Tôi có chút ấn tượng với anh."  

Tô Thương nhìn sang người thanh niên cao gầy, lúc trước ở trên núi Võ Đang, người này có thái độ với mình không tệ, Tô Thương cũng cảm nhận được sự chân thành của đối phương, cho nên anh mới nhớ đến anh ấy.  

"Không ngờ Tô thiếu gia còn nhớ đến tôi, ha ha, đây đúng là vinh hạnh của tôi, tôi tên là Ngô Phong, Ngô Thanh Ảnh chính là bà cô của tôi."  

Người thanh niên cao gầy tự giới thiệu về mình, sau đó mỉm cười chủ động mời: "Tô thiếu gia, nhanh, mời anh đi vào trong."  

"Ừm."  

Tô Thương gật đầu, sau đó anh liền muốn cùng với Nam Cung Ngự tiến vào trong sơn môn.  

"Đứng lại!"  

Nhưng lúc này, tên thanh niên dẫn đầu sắc mặt khó chịu nói: "Ngô Phong, đây là cái thứ chó gì chứ mà dám dẫn vào bên trong núi Cửu Phong, cậu quên những lời lão minh chủ dặn dò rồi sao?"  

"Nhị ca."  

Ngô Phong vội vàng cười trừ nói: "Tô thiếu gia không phải là người ngoài, anh ấy chính là cha của Tinh Hà và Du Du, có quan hệ với minh chủ của chúng ta..."  

"Cậu im miệng đi!"  

Tên thanh niên dẫn đầu liền cắt ngang lời, lạnh lùng nói: "Đừng có ở trước tôi nhắc đến mấy chuyện đó!!"  

Nói xong, anh ta lại nhìn sang Tô Thương, trầm giọng nói: "Anh chính là Tô Thương, đồ chó, gan to quá nhỉ, vậy mà dám làm vấy bẩn Tuyết Nhi!"  

"Bao nhiêu năm nay, tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng, không ngờ ngay thời khắc tôi đột phá lên cảnh giới võ tôn thì anh lại tự mình dâng tới cửa, ha ha ha!"  

"Đến đi, để cho tôi biết cái gọi là hậu nhân của nhà họ Tô, minh chủ võ lâm là mạnh như thế nào!"  

"Nhị ca, anh đừng có hành động theo cảm tính, chẳng lẽ anh đã quên, Tô thiếu gia chính là người sẽ phá vỡ thế cục của núi Cửu Phong chúng ta rồi sao!" Ngô Phong nhắc nhở nói.  

"Tôi khinh!"  

Tên thanh niên dẫn đầu khinh thường nói: "Tôi nghe nói nửa năm trước, anh ta chỉ mới là trúc cơ, mới nửa năm thôi mà, anh ta có thể đặt chân lên cảnh giới trúc cơ hậu kỳ là tốt lắm rồi, thì lấy gì mà phá thế cục chứ?"  
 
Chương 1649


"Tôi đã là cảnh giới võ tôn rồi, có thể sánh ngang với kết đan sơ kỳ, anh ta ngay cả tôi cũng không bằng, nếu như anh ta có thể hóa giải kiếp nạn của núi Cửu Phong thì ông đây đã có thể trèo lên trời cao hái trăng luôn rồi!"  

"Tô Thương, danh hiệu anh uy phong như vậy, là hậu nhân của nhà họ Tô, rồi lại là minh chủ của võ lâm, thì sao chứ, có dám đánh nhau với tôi không?" Tên thanh niên dẫn đầu khiêu khích nói.  

Advertisement

"Đánh thì đánh, tác thành cho anh." Tô Thương nghe vậy, bình thản nói.  

"Tô thiếu gia."  

Advertisement

Lúc này, Ngô Phong nhỏ giọng nói: "Anh ấy là Từ Nhị, là thiếu phong chủ của Kình Thiên Phong, một trong chín đỉnh núi của Cửu Phong, lúc nhỏ rất thân với minh chủ."  

"Lúc đầu minh chủ rời khỏi núi Cửu Phong, đi đến Giang Bắc, Từ Nhị hoàn toàn không biết, anh ấy cứ nghĩ minh chủ ra ngoài rèn luyện."  

"Đợi đến khi minh chủ trở về thì đã mang thai rồi, Từ Nhị bị đả kích rất lớn, anh ấy suy sụp tinh thần một thời gian rất lâu, sau đó liền bế quan không ra ngoài nữa."  

Ngô Phong nói tiếp: "Thiên phú tu luyện của Từ Nhị, trong số các thanh niên cùng tuổi ngoại trừ minh chủ ra thì anh ấy là tốt nhất."  

"Anh ấy bế quan 4, 5 năm thì đã là cảnh giới thiên tông đỉnh phong rồi, vừa đúng lúc giới luyện võ khởi động cải biến, thế là anh ấy nhân cơ hội đó một bước trở thành cảnh giới thần tông, trở thành thần tông thứ hai đám thế hệ trẻ ở Cửu Phong."  

Ngô Phong tiếp tục nói: "Sau khi tấn cấp lên thần tông, thì bà cô của tôi nhìn thấy anh ấy có thiên tư không tồi, nên đã chỉ điểm cho anh ấy, thậm chí còn cung cấp cho anh ấy một lượng lớn tài nguyên tu luyện, bởi vậy, trong vòng nửa năm anh ấy đã đặt chân lên cảnh giới võ tôn."  

"Tô thiếu gia, thực lực của Từ Nhị không thể xem thường, hơn nữa anh ấy còn vô cùng hận anh, theo như tôi thấy anh vẫn nên tạm tránh cơn phong ba này đi." Ngô Phong nhắc nhở nói.  

"Cám ơn anh đã nhắc nhở, nhưng mà, không cần đâu, võ tôn thôi mà, tôi có thể ứng phó được."  

Tô Thương mỉm cười, nhìn thẳng vào Từ Nhị, thản nhiên nói: "Tiểu lão nhị, ra tay đi."  

"Anh gọi tôi là gì!" Từ Nhị nghe vậy, lập tức nổi giận đùng đùng.  

"Tiểu lão nhị."  

Tô Thương nhếch mép lên nói: "Sao nào, không được sao?"  

"Ha ha, tiểu lão nhị, gọi như vậy cũng độc đáo quá nha."  

"CMN đây không phải là chỉ "gà" sao, ở chỗ chúng tôi gọi mấy người lùa "gà" là lão nhị đó."  

"Ha ha ha, tiểu huynh đệ của tôi, trùng hợp quá, chỗ chúng tôi cũng gọi như vậy."  

"Cút cmn đi, ai là tiểu huynh đệ của anh hả, tiểu huynh đệ cũng có nghĩa là "gà" còn gì."  

"Tô Thương sao lại gan quá vậy, vậy mà dám khiêu khích Từ Nhị cảnh giới võ tôn, anh ta không muốn sống nữa sao?"  

"Trúc cơ nửa năm trước, nửa năm sau thì có thể mạnh lên bao nhiêu chứ, có lẽ là do có lão già bên cạnh làm chỗ dựa cho anh ta thôi."  

Cách đó không xa, đông đảo những người luyện võ trước đó đã đến tụ tập ở núi Cửu Phong, cười đùa bàn tán xôn xao.  

...  

"Tô Thương!!"  
 
Chương 1650


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ Nhị đương nhiên có thể nghe hết được những lời bàn tán của đám người kia, vốn dĩ anh ta đã rất tức giận rồi, bây giờ lại càng nổi trận lôi đình, nghiến răng nói: "Hừ, còn dám sỉ nhục tôi, hôm nay tôi sẽ cho anh chết chắc!"  

Vừa dứt lời, Từ Nhị không chút do dự, liền cầm kiếm lao thẳng tới, chân khí cuồn cuộn ngưng tụ ra hình thành nên kiếm thế vô cùng khủng bố, trực tiếp lao tới.  

Advertisement

Một chiêu gi ết chết này, là chiêu thức anh ta đã khổ luyện rất lâu, cũng là chiêu mạnh nhất của anh ta.  

Thân phận của Tô Thương, ở núi Cửu Phong quả thực rất cao, vì để tránh gây thêm rắc rối, cho nên Từ Nhị mới muốn đánh nhanh thắng nhanh, trực tiếp gi ết chết Tô Thương, xem như xong hết mọi chuyện.  

Advertisement

"Thủ đoạn thật khủng khiếp, một chiêu này, cho dù là võ tôn trung kỳ thì e rằng cũng đều muốn tránh đi cho lành."  

"Không hổ danh là thiên tài do tiền bối Ngô Thanh Ảnh dạy dỗ, thực lực quả nhiên khủng bố."  

"Xem ra Tô Thương chết chắc rồi, đến giờ cũng không thấy anh ta phản kháng lại, chắc hẳn là ngay cả sức đánh trả lại cũng không có mà."  

"Chết thì chết, anh ta đã khởi động cải biến giới luyện võ rồi, tôi cũng rất cảm kích anh ta, là anh ta đã giúp cho giới luyện võ biến hóa long trời lở đất, nhưng anh ta là người tu chân, hơn nữa thực lực của anh ta căn bản cũng không có tư cách làm minh chủ võ lâm."  

"Không sai, người tu chân thì cũng thôi đi, nhưng anh ta quá yếu, vị trí minh chủ võ lâm phải là người có tài mới có được, nếu như anh ta ngay cả võ tôn sơ kỳ mà cũng không đánh lại thì dựa vào cái gì mà làm minh chủ võ lâm chứ?"  

...  

Đông đảo người luyện võ có mặt ở nơi đó, trong đó không thiếu gì những người là minh chủ, tông chủ cảnh giới võ tôn, hoàn toàn có thể ra mặt hóa giải nguy cơ cho Tô Thương, nhưng lại không có bất kỳ ai ra tay ngăn cản lại.  

Keng!  

Chính ngay lúc mà mọi người đều nghĩ Tô Thương sẽ chết chắc, thì Tô Thương lại giơ cánh tay lên, duỗi hai ngón tay ra chặn lấy kiếm thế của Từ Nhị.  

"Cái gì!"  

"Không thể nào!"  

Từ Nhị vô cùng kinh ngạc, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được, sau đó anh ta lại cố gắng ra sức muốn đánh xuống.  

Nhưng hai ngón tay của Tô Thương dường như có một sức mạnh vô tận, khiến cho kiếm thế của anh ta không thể tiến lên thêm một mi li mét nào.  

Sau một lúc.  

Tô Thương liền búng tay một cái, thả kiếm thế của Từ Nhị ra, trong nháy mắt kiếm thế của anh ta liền tản mát khắp nơi.  

Từ Nhị cũng bị liên lụy khá nặng, phun ra một ngụm máu, cơ thể bỗng nhiên bị đẩy lùi lại phía sau, sau đó liền ngã vật xuống đất, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.  

"Tiểu lão nhị."  

Sau khi đánh bại một chiêu của Từ Nhị, Tô Thương từ trên cao nhìn xuống anh ta, ánh mắt lạnh lùng uy hiếp nói: "Trước khi bản thân mình không có thực lực thì không nên đem chữ chết treo ở trên miệng, như vậy chỉ hại chính anh mà thôi!"  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1651


"Cứ...Cứ nhẹ nhàng vậy sao."  

"Tô Thương rốt cuộc là cảnh giới gì vậy, sao lại có thể đánh bại cảnh giới võ tôn dễ như đang nhấp ngụm trà vậy?"  

"Võ tôn có thể sánh ngang với kết đan, Tô Thương chắc không phải là đã tấn cấp lên cảnh giới kết đan rồi chứ?"  

Advertisement

"Cái này còn phải hỏi sao, chắc chắn là kết đan rồi, hơn nữa còn không phải là kết đan sơ kỳ, nhìn thực lực của anh ấy, chí ít cũng đã là kết đan trung hậu kỳ rồi nhỉ?"  

"Mới chỉ nửa năm thôi, thời gian nửa năm, mà đã nhảy vượt qua một cảnh giới cao như vậy, không hổ là người được ông trời lựa chọn để khởi động cải biến giới luyện võ, xem ra anh ấy có thể trở thành niềm hy vọng của giới luyện võ chúng ta rồi."  

Advertisement

"Chẳng trách anh ấy có thể khởi động giới luyện võ, xem ra tiên đoán của lão môn chủ của Thiên Cơ Môn không hề sai, người khởi động cải biến giới luyện võ sẽ là niềm hy vọng cuối cùng của giới luyện võ, sau đó sẽ dẫn dắt giới luyện võ đứng lên!"  

"Tôi xin lỗi, lúc nãy tôi đã xem thường minh chủ, tôi đúng là ếch ngồi đáy giếng mà."  

"Minh chủ Tô!"  

"Minh chủ Tô!"  

"Minh chủ Tô!"  

Mọi người sau khi phản ứng lại thì thái độ đối với Tô Thương liền có sự thay đổi cực lớn.  

Lúc bắt đầu, bọn họ căn bản không coi trọng Tô Thương, tất cả đều cho rằng Tô Thương sẽ thua là cái chắc, thậm chí còn nghi ngờ Tô Thương không xứng để làm minh chủ.  

Nhưng bây giờ.  

Ánh mắt mọi người nhìn Tô Thương tràn đầy vẻ kính sợ, vừa nhắc tới Tô Thương thì trên mặt đều lộ ra vẻ cung kính, giống như đã coi Tô Thương là minh chủ võ lâm rồi.  

Kỳ thực, bọn họ có sự thay đổi thái độ lớn như vậy, cũng không thể trách bọn họ được.  

Trong thời gian này, thập đại cổ tộc và cao thủ ngoại vực xâm chiếm các thế lực của giới luyện võ khắp thiên hạ.  

Đối phương thực sự quá mạnh rồi, mà họ thì không có chút sức đánh trả nào, thậm chí bọn họ cũng không dám phản kháng lại, bởi vậy mới rời bỏ quê hương, chạy trốn đến núi Cửu Phong tìm sự che chở.  

Bọn họ bây giờ, đã hoàn toàn mất hết hồn vía, mất hết phương hướng, đắm chìm trong bóng đêm và nỗi sợ hãi vô tận.  

Vì vậy, tâm lý khinh thường kẻ yếu và coi trọng kẻ mạnh của họ sẽ được biểu hiện một cách sinh động nhất.  

Lúc trước bọn họ không biết thực lực của Tô Thương, cho nên luôn coi thường Tô Thương, mỉa mai anh.  

Nhưng giờ đây, sau khi biết được Tô Thương có thể nhẹ nhàng đánh bại cao thủ võ tôn, hơn nữa chỉ ở trong khoảng thời gian nửa năm, mà đã tiến bộ nhiều như vậy, thì mấy người này mới nhận thức ra được, Tô Thương thật sự chính là người mà ông trời đã chọn, là con cưng của trời đất.  

Bọn họ đang rất bất lực, đang rất bàng hoàng, như đang lạc lối trong bóng tối mà Tô Thương chính là ánh sáng trong bóng tối đó, chiếu thẳng vào tim họ, trở thành tín ngưỡng của họ.  

Mấy người này coi Tô Thương như là nhánh cỏ cuối cùng cứu giúp giới luyện võ, cho nên bọn họ đương nhiên sẽ rất tôn sùng Tô Thương.  

Tô Thương thấy được sự thay đổi thái độ của bọn họ, nhưng anh cũng không quan tâm lắm.   

Mặc kệ là giới luyện võ hay thế giới tu chân, từ trước tới nay mọi người ai cũng chỉ tôn trọng người mạnh mà vĩnh viễn coi thường kẻ yếu. 
 
Chương 1652


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Về điểm này thì Tô Thương sớm đã quen rồi, cho nên anh cũng không thèm bận lòng đến nó.  

"Tô Thương!"  

Advertisement

Lúc này, Từ Nhị khó khăn từ dưới đất đứng dậy, nhìn Tô Thương nghiến răng nói: "Anh dùng một chiêu đã đánh bại tôi, tôi thừa nhận anh rất mạnh, tôi không bằng anh!"  

"Nhưng tôi, vẫn phải mắng anh, anh chính là con rùa rụt đầu, là đồ chó không biết đến tình nghĩa!" Từ Nhị lạnh lùng nói.  

Advertisement

"Hử?"  

Tô Thương nghe vậy, liền nhìn thẳng vào Từ Nhị, trong ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.  

"Nhị ca!"  

Lúc này, Ngô Phong ở bên cạnh chạy lên đỡ Từ Nhị, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhị ca, anh đừng nói nữa, lúc nãy anh vô lễ như vậy với Tô thiếu gia mà Tô Thiếu gia cũng không giết anh là đã nể mặt anh lắm rồi, anh tuyệt đối đừng nói năng lỗ mãng như vậy nữa."  

"Cậu cút đi, tôi cứ muốn nói đấy!"  

Từ Nhị dùng sức đẩy Ngô Phong ra, sau đó liền chăm chú nhìn Tô Thương, lạnh giọng nói: "Tô Thương, Tuyết Nhi không tiếc thân bại danh liệt, mang tiếng xấu trên lưng, vì anh mà sinh ra hai đứa nhỏ."  

"Nhưng nửa năm nay, cô ấy rơi vào trạng thái ngủ say, chưa biết sống chết ra sao thì anh đang ở đâu hả?"  

Từ Nghị nghiến răng, hét lên: "Anh là con rùa rụt đầu, trốn đi một chỗ, chưa từng xuất hiện một lần, anh có biết Tuyết Nhi bây giờ đau khổ thế nào không hả? Anh có biết mỗi ngày cô ấy phải đang chịu đựng cái gì không?"  

"Anh không biết, cái gì anh cũng không biết, anh như vậy, thì dựa vào cái gì mà có được Tuyết Nhi chứ?"  

Tô Thương nghe đến lời này, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, trong lòng cũng thắt lại.  

Anh lập tức thi triển Chỉ xích thiên nhai, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Từ Nhị, anh túm lấy áo anh ta, chất vấn: "Tuyết Nhi làm sao, nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"  

"Hừ!"  

Từ Nhị lại bình thản nói: "Nửa năm trước, sau khi từ núi Võ Đang trở về thì cô ấy liền rơi vào tình trạng ngủ say, đến nay không biết sống chết ra sao!"  

"Cụ thể thế nào thì tôi không rõ, chỉ có lão minh chủ và tiền bối Ngô mới biết được, nhưng cứ mỗi đầu tháng thì trong núi Cửu Phong đều nghe thấy tiếng kêu rên thống khổ của Tuyết Nhi!"  

"Tiếng kêu rên làm tan nát cả cõi lòng, vang vọng khắp núi Cửu Phong này không dứt, khiến ai nấy nghe thấy đều cảm thấy xót xa."  

Từ Nhị mặt tràn đầy khinh thường nói: "Nếu như anh là một người đàn ông thì làm sao lại có thể nhẫn tâm nhìn người con gái đã sinh con cho anh chịu sự thống khổ như vậy chứ?"  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1653


Tô Thương trợn to mắt, gằn giọng xuống, quanh thân tỏa ra uy thế khủng bố, khiến cho nơi đó cuồng phong nổi lên, cát bụi bay đầy trời.  

Những người luyện võ đang đứng xem gần đó, ở dưới cảnh giới võ tôn đều nơm nớp lo sợ, cơ thể đứng không vững, nghiêng ngả qua lại.  

"Tôi lấy thân phận minh chủ võ lâm ra lệnh cho cậu, đưa tôi đi gặp Tuyết Nhi!" Tô Thương mở miệng lần nữa, giọng điệu vô cùng cứng rắn, không cho phép đối phương cự tuyệt.  

Advertisement

"Chuyện này...Vâng!"  

Advertisement

Ngô Phong không kiềm được nuốt nước bọt một cái, thực sự không dám chống lại ý của Tô Thương, chỉ đành phải đồng ý.  

"Tô Thương!"  

Từ Nhị ở bên cạnh thấy vậy, nghiêm túc nói: "Nếu như anh có thể khiến Tuyết Nhi tỉnh lại, hồi phục như bình thường thì từ nay về sau, tôi chỉ nghe duy nhất mệnh lệnh của anh, tôi xin thề, nếu không làm được sẽ bị trời tru đất diệt!"  

Tô Thương chỉ nhìn anh ta một cái rồi dẫn theo Ngô Phong cùng rời đi, đương nhiên cũng dẫn theo ông chủ Nam Cung Ngự của gia tộc Nam Cung đi theo.  

Cái tên Từ Nhị này, Tô Thương đối với anh ta cũng có ấn tượng không đến nỗi quá tệ.  

Ít nhất thì anh ta có sao thì nói vậy, cho dù là có bất mãn với mình, căm hận mình, thì cũng biểu lộ ra hết bên ngoài, chứ không hề giấu trong lòng rồi âm thầm giở trò xấu.  

Người đàn ông như vậy, Tô Thương vẫn là khá khen ngợi.  

Về phần anh ta nói năng lỗ mãng với mình...thì đã bị Tô Thương dạy dỗ một trận rồi.  

Một đòn lúc nãy, không quá 10 ngày nửa tháng thì Từ Nhị cũng không thể hồi phục lại được như ban đầu.  

"Nửa năm thời gian mà đã đạt được từ cảnh giới kết đan trở lên, Tô Thương, tôi phục rồi, tôi không xứng với Tuyết Nhi, tôi không bằng anh!"  

Từ Nhị nhìn theo hình bóng của ba người Tô Thương, cảm thấy vô cùng thất vọng, nhưng không bằng chính là không bằng, anh ta lẩm bẩm nói: "Hy vọng anh có thể cứu Tuyết Nhi, cứu núi Cửu Phong!"  

Sau khi ba người Tô Thương rời đi, thì đám đông mọi người có mặt ở đó lại bắt đầu bàn tán sôi nổi, đặc biệt là có người cuối cùng đã chú ý đến lão già xuất hiện bên cạnh Tô Thương.  

“Người kia sao càng nhìn lại càng thấy quen thế nhỉ, có nét giống với Nam Cung Ngự của gia tộc Nam Cung phải không?”  

“Tôi còn tưởng chỉ mình tôi nghĩ vậy, ông ta không chỉ giống thôi đâu, dung mạo dường như cũng y chang với Nam Cung Ngự luôn đấy!”   

“Gia tộc Nam Cung cai quản nửa vùng miền nam này, sau khi Phong Khê thiếu gia đến trái đất, đã tạm thời ở lại chỗ gia tộc Nam Cung, nghe nói hơn bốn trăm năm trước  một trong bốn vị cao thủ luyện võ, là Trường Phong đại nhân, chính là cha của Phong Khê thiếu gia.”   

“Quan hệ của Nam Cung đại nhân và gia tộc Nam Cung không bình thường đâu nha, thảo nào, Phong Khê thiếu gia cũng không ít lần chiếu cố cho gia tộc Nam Cung, để mặc cho gia tộc Nam Cung mở rộng lãnh thổ, nhưng Nam Cung Ngự sao lại là bề tôi của Tô minh chú vậy?”   
 
Chương 1654


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tôi nghe nói mấy ngày trước Phong Khê thiếu gia đã đến núi Côn Luân, làm náo loạn một trận long trời lở đất, hơn nữa còn đem hết tất cả những người thân tín của nhà họ Tô đưa về gia tộc Nam Cung, trong đó bao gồm cả cha và ông nội của Tô minh chủ.”   

“Thật hay giả vậy, sao Tô minh chủ còn chưa đến gia tộc Nam Cung để tính sổ thế… Đợi chút… Không lẽ Tô minh chủ đã đến gia tộc Nam Cung tính sổ rồi đấy chứ, rồi còn sát hại hết tất cả bọn chúng, sau đó bắt lấy ông chủ Nam Cung Ngự của gia tộc Nam Cung?”  

“Không phải chứ, Trường Phong đại nhân người ngoài gia tộc Nam Cung, hơn nữa mấy tháng trước Trương Phong đai nhân đã trở lại cảnh giới nguyên anh rồi, Tô Minh chủ tuy mạnh, nhưng nhưng cũng không mạnh đến mức đó đâu nhỉ?”   

Advertisement

“Nam Cung Ngự này bị sao vậy, sao lại lại là bề tôi của Tô minh chủ thế, nhìn thoáng qua còn thấy ông ta lễ phép với Tô minh chủ nữa kìa, vậy là sao nhỉ?”  

...  

Advertisement

Mọi người vô cùng nghi ngờ.  

Lúc này.  

Cách núi Cửu Phong một trăm dặm. Ly Cửu phong núi ngoài trăm dặm.  

Một người thanh niên khôi ngô tuấn tú, đứng khoanh tay, nhìn lên bầu trời sao, đó chính là Phong Khê thiếu gia.   

Anh ta đã kết thúc trạng thái tu luyện, bản thân đang ở trạng thái khôi phục tốt nhất, vô cùng có tinh thần quyết đấu đối với Ngô Thanh Ảnh vào ngày mai, trong lòng tràn đầy sự tự tin.   

Lúc này.  

Bên cạnh Phong Khê thiếu gia, có một người đàn ông vác một thanh đoản kiếm, người này chính là Kiếm Thần chạy thoát khỏi núi Côn Luân.   

Ban đầu.   

Kiếm Thần trấn thủ ở giả tộc Đông Phương, sau khi chân nhân U Minh đến, anh ta liền ảm đạm, rầu rĩ.  

Nhưng không có cách nào khác, tuy ở ngoại vực, hai người đều là hóa thần, nhưng anh ta lại bị suy yếu, còn chân nhân U Minh thì lại giữ nguyên được thực lực của cảnh giới nguyên anh.   

Nên Kiếm Thần chỉ có thể tỏ ra yếu thế, thì mới bình an vô sự, ở chung được với chân nhân U Minh được một khoảng thời gian.   

Còn những người mạnh khác đến địa cầu lần này, Kiếm Thần cũng không nhận ra ai, đương nhiên sẽ không muốn rời khỏi chân nhân U Minh, đi tìm người khác làm chỗ dựa.   

Nhưng chân nhân U Minh chân chết rồi, anh ta đành phải dựa dẫm vào người mạnh khác của ngoại vực thôi.   

Mà Phong Khê thiếu gia, là người có thực lực mạnh nhất trong số mười người được công nhận, nên sau khi chạy thoát khỏi núi Côn Luân, Kiếm Thần liền tìm đến Phong Khê công tử, rồi kể rõ đầu đuôi ngọn cành mọi chuyện xảy ra ở núi Côn Luân cho Phong Khê thiếu gia.   

“La thiên hoả lò trận sao?”  

Phong Khê thiếu gia nghe vậy, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười giễu cợt, khoái chí nói: “Thú vị đấy, không ngờ rằng ở trái đất lại có người bày bố được loại trận pháp mạnh như vậy, người đó lại là thế hệ sau nhà họ Tô, đúng là thú vị thật.”   

"Kiếm Thần, anh đã nhìn kĩ chưa, có chắc là cậu ta chưa đặt chân đến kết đan không?” Phong Khê thiếu gia hỏi giò.   

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1655


Kiếm Thần nói một cách chắc chắn: “Nếu không có La thiên hoả lò trận, thì Tô Thương cũng chẳng có gì đáng sợ hết.”   

“La thiên hoả lò trận kia, đúng là mạnh thật, chân nhân U Minh chống đỡ chưa được bao lâu, mà đã bị trận pháp giết hại rồi.”    

Advertisement

Trong lòng Kiếm Thần vẫn còn sợ hãi nói: “Nếu không phải tôi chạy nhanh, e là cũng chết ở trong trận pháp rồi.”   

“Ừm.”  

Phong Khê thiếu gia nghe vậy, liền nói: “Tôi biết trận pháp đó, mấy ngày trước khi tôi đến núi Côn Luân, cũng cảm nhận được rồi, nhưng tôi không rõ trận pháp đó ra sao?”   

“Bởi vì tôi đã có giao ước với Ngô Thanh Ảnh của núi Cửu Phong, nên không muốn lãng phí thực lực, mà đã dùng mấy thủ đoạn, lừa người khống chế trận pháp ra ngoài, từ đó mới đánh được vào núi Côn Luân.”    

Phong Khê thiếu gia cười nói: “Tôi cũng biết rất rõ, tên thế hệ sau nhà họ Tô đang tu luyện trận pháp thiên nhiên bảo vệ trái đất, nhưng tôi không để ý, mà chỉ sắp xeeos mấy tên tu chân cảnh giới trúc cơ đỉnh phong đến trông coi.”    

“Không ngờ cậu ta không chỉ giết mấy người trông coi của tôi, mà còn giết cả chân nhân U Minh, thậm chí còn tiến đánh đến gia tộc Nam Cung, cướp đi mạng sống của cha tôi.”   

Sắc mặt Phong Khê thiếu gia trầm xuống, nghiêm túc nói: “ Tô Thương, bắt buộc phải chết.”  

Nói đến đây, Phong Khê thiếu gia nhìn về phía Kiếm Thần, thản nhiên nói: “Kiếm Thần, e là thông tin của anh có gì đó nhầm lẫn rồi, Tô Thương không phải trúc cơ đỉnh phong, chắc chắn cậu ta đã đặt chân đến nguyên anh rồi, nếu không chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của cha tôi.”   

“Nguyên anh…”  

Kiếm Thần ngạc nhiên đến nỗi giật nảy cả mình, không nhịn được liền tò mò hỏi: “Không thể nào, nếu vậy, thì cậu ta có thể dễ dàng duuooir kịp tôi, rồi giết tôi luôn rồi, tại sao lại thả tôi đi làm gì chứ?”   

“Ha ha.”  

Phong Khê thiếu gia khẽ cười một tiếng, sau đó rồi nói: “Cậu ta là một người thông minh, thả anh đi, đương nhiên là có mục đích khác, không phải anh vừa nói cho tôi nghe một tin sai đấy sao?”    

“Ý của anh là, sỡ dĩ Tô Thương không giết tôi, là muốn tạo ra một tin giả rằng bản thân mới chỉ đặt chân đến cảnh giới trúc cơ thôi sao?” Kiếm Thần sực tỉnh ngộ.   

“Không sai.”   

Phong Khê thiếu gia cười giễu cợt nói: “Chỉ đáng tiếc là cậu ta sốt ruột cứu người, nên đã bại lộ thực lực ở chỗ gia tộc Nam Cung.”   

Trong lòng Kiếm Thần vẫn hoảng sợ nói: “Xem ra tên Tô Thương này, không thể coi thường được rồi.”   

“Ha ha, chỉ là khôn lỏi thôi, nếu cậu ta muốn che giấu thực lực, thì nói thật là thực lực của cậu ta không mạnh tẹo nào, người mạnh thực sự, đương nhiên sẽ rất ngang ngược hung ác.”   

Phong Khê thiếu gia khẽ cười nói: “Chắc chắn cậu ta phải gắng gượng lắm mới có thể đấu với nguyên anh sơ kì một trận được, dùng La thiên hỏa lò trận để giết chân nhân U Minh cảnh giới nguyên anh đỉnh phong, anh ta sợ những người mạnh khác đến trái đất lần này nhắm vào cậu ta, cho nên mới thả anh đi, để người khác tưởng rằng cậu ta chỉ là một tên yếu đuối, từ đó đạt được mục đích giả heo ăn thịt hổ*.” 
 
Chương 1656


*Chỉ những người lòng dạ nham hiểm, cố ý giả vờ là người yếu đuối để đối thủ sơ hở, từ đó nắm được cơ hội để đạt được mục đích cuối cùng.   

“Đáng tiếc, hổ vẫn chỉ là hổ, không phải ai cũng có thể giả vờ được đâu.”   

Advertisement

Phong Khê thiếu gia liên tục cười lạnh lùng, sau đó nhìn về phía Kiếm Thần, thản nhiên nói: “Kiếm Thần, chân nhân U Minh đã chết, tôi cũng đang cần một người trợ giúp, sau này anh cứ dốc hết sức phục vụ bên cạnh tôi đi.”  

“Vâng.”   

Advertisement

Kiếm Thần lễ phép trả lời, tuy không muốn, những vẫn phải đồng ý.   

“Phong Khê đại nhân.”  

Chính lúc này, có một bóng đen đột nhiên xuất hiện, quỳ xuống phía sau Phong Khê thiếu gia một cách rất cung kính.   

“Ừm, có chuyện gì vậy?” Phong Khê thiếu gia hỏi.  

“Tô Thương thế hệ sau của nhà họ Tô,  đã đến núi Cửu Phong rồi, cách đây không lâu anh ta đã đánh bại một tên luyện võ cảnh giới võ tôn trên núi Cửu Phong.” Cái bóng đen này đáp.   

“Tô Thương sao?  

“Núi Cửu Phong á?”  

“Ha ha ha!”  

Phong Khê thiếu gia để lộ ra một nụ cười lạnh lùng: “Tô Thương ơi Tô Thương, anh tới thật đúng lúc, thiên đường thì anh không đi, mà cứ nhất quyết phải xông tới địa ngục thế.”  

“Ngày mai giải quyết Ngô Thanh Ảnh xong, thì chính là ngày chết của anh, tôi muốn xem xem, anh giả heo ăn thịt hổ như thế nào.”   

Phong Khê thiếu gia cười cười, sau đó lại dặn dò: “Tiếp tục quan sát núi Cửu Phong, không cho phép bất cứ người ngoài vào.”   

Kiếm Thần, anh cũng đi đi, nếu như biểu hiện của anh khiến tôi hài lòng, có thể tôi sẽ giúp anh hồi phục lại cảnh giới nguyên anh đỉnh phong.”   

Phong Khê thiếu gia nhìn về phía Kiếm Thần, khẽ cười nói: “Cho dù anh đã đặt chân đến nguyên anh đỉnh phong, nhưng vẫn có khoảng cách rất lớn với tôi.”   

Trong lúc nói chuyện, Phong Khê thiếu gia đã thể hiện ra một sự uy nghi đáng kinh sợ, trông nháy mắt đã bao phủ hết hiện trường.   

“Cái này... Dĩ nhiên…”   

Sắc mặt Kiếm Thần bỗng thay đổi rất nhanh, trong lòng cảm thấy sợ hãi, sau một lúc mặt mày tái mét sợ hãi quỳ thụp xuống đất…. 
 
Chương 1657


Bị thuyết phục tận từ đáy lòng!  

Sau khi cảm nhận được sự mạnh mẽ của Phong Khê thiếu gia, Kiếm Thần vô cùng lo sợ, bị thuyết phục từ tận đáy lòng.  

Cho dù là lúc đối mặt với U Minh chân nhân, anh ta cũng không có cảm giác như vậy, chỉ thấy U Minh chân nhân may mắn, không gặp phải đại nhân vật thông thiên kia, nếu như mình ở trạng trái mạnh nhất thì căn bản không cần sợ U Minh chân nhân.  

Advertisement

Nhưng Phong Khê thiếu gia này lại giống như một ngọn núi lớn cao sừng sững, khiến Kiếm Thần hoàn toàn bị chinh phục.  

Đồng thời anh ta còn âm thầm suy đoán, chỉ sợ Phong Khê thiếu gia ở ngoại vực cũng là một thiên tài đỉnh cao.  

Advertisement

Cho dù lúc trước mình cũng là cảnh giới Hóa Thần giống Phong Khê thiếu gia.  

Nhưng giữa Hóa Thần và Hóa Thần cũng có sự khác nhau về bản chất.  

Hóa Thần mạnh mẽ chỉ cần giơ tay một cái là đã có thể xóa sổ người cùng cảnh giới, thậm chí là vượt cấp chiến đấu.  

Mà Kiếm Thần anh ta chỉ là Hóa Thần bình thường nhất, không bằng Phong Khê thiếu gia.  

"Ngô Thanh Ảnh, tôi đã nể mặt bà lắm rồi, ngày mai nhất định tôi sẽ dốc hết sức, hy vọng bà đừng khiến tôi thất vọng."  

Sau khi thu phục Kiếm Thần, Phong Khê thiếu gia ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời đêm tối đen, nhếch khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt: "Đợi giải quyết xong Ngô Thanh Ảnh cũng coi như hoàn toàn quét sạch giới luyện võ cổ đại rồi."  

"Nhưng Trái Đất cũng không tầm thường, còn có mấy tên cao thủ siêu cường cảnh giới chuẩn tiên đế đang ẩn nấp nữa."  

Phong Khê thiếu gia âm thầm cười lạnh: "Viêm Long Tiên đế đã sớm muốn bắt hết đám chuẩn tiên đế kia rồi."  

"Nhưng dù sao bọn họ cũng đang ẩn nấp trong bóng tối, dù Viêm Long Tiên đế san phẳng Trái Đất thì bọn họ cũng sẽ không xuất hiện."  

"Bây giờ linh khí đã sắp hồi phục, những người đó vì để linh khí hồi phục, có lẽ sẽ sớm xuất hiện thôi."  

Trong lòng Phong Khê thiếu gia hiểu rõ: "Sở dĩ Viêm Long Tiên đế phái mười người chúng ta đến Trái Đất, mục đích chính là thả con tép bắt con tôm, khuấy đục Trái Đất, ép buộc những chuẩn tiên đế đang ẩn nấp kia xuất hiện."  

"Trong mười người chúng ta, ai cũng đã bị Viêm Long Tiên đế động tay chân, một khi chết trong tay chuẩn tiên đế thì sẽ để lại dấu vết, lấy thực lực của chuẩn tiên đế không thể xóa đi được, cho dù có ẩn nấp kĩ thế nào cũng sẽ bị Viêm Long Tiên đế tìm được."  

"Đến lúc đó, Viêm Long Tiên đế sẽ dùng cánh cửa không gian đi xuống Trái Đất tìm ra những chuẩn tiên đế kia, giết từng người một."  

Phong Khê thiếu gia có vẻ không cam lòng: "Nói đơn giản thì mười người chúng ta chỉ là con mồi, là mồi câu mà Viêm Long Tiên đế dùng để câu chuẩn tiên đế trên Trái Đất."  

"Mục đích của ông ta là giết chuẩn tiên đế của Trái Đất, còn mười người chúng ta sống hay chết không quan trọng."  

Trong mắt Phong Khê thiếu gia lóe lên vẻ âm trầm: "Nhưng mà nếu mình đã tới Trái Đất, thoát khỏi bàn tay của Viêm Long Tiên đế, làm sao có thể cam tâm làm mồi dụ chứ."  

"Viêm Long Tiên đế, ông biết không, tôi không mong ông hạ xuống Trái Đất, mà tôi cũng sẽ cố gắng hơn một chút, ha ha ha."  

"Tôi sẽ giết Ngô Thanh Ảnh, cũng chinh phục cả giới luyện võ cổ đại, Trái Đất sẽ bị tôi nắm trong tay!"  

"Còn về chuẩn tiên đế ở Trái Đất… Ha ha, tôi tin chúng ta có thể thống nhất ý kiến."  
 
Chương 1658


Cùng lúc đó.  

Phía cực bắc của Trái Đất, một nơi vô cùng lạnh lẽo.  

Một ông già cụt một tay ngồi xếp bằng trên tuyết trắng, nhắm mắt tu luyện.  

Advertisement

Bỗng nhiên!  

Ông ta mở ra hai mắt, trong mắt bắn ra hai luồng sáng chấn động trời đất, khiến người ta sợ hãi.  

Advertisement

Ngay sau đó.  

Ông già cụt một tay đứng lên, cúi đầu nhìn về phía thanh niên đang tu luyện bên cạnh, mở miệng nói: "Nhóc Vương, cậu được đấy, lại có thiên phú kinh khủng như vậy, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã có độ tiến triển khủng khiếp đến mức hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của tôi."  

Ông già cụt một tay này chính là Tô Ma.  

Còn thanh niên được gọi là nhóc Vương bên cạnh là Vương Phú Quý.  

Khoảng thời gian trước.  

Tô Ma đã đến núi Côn Luân, đưa Vương Phú Quý đến nơi này, hơn nữa còn sử dụng tài nguyên mình chưa dùng hết để giúp Vương Phú Quý tu luyện.  

Chỉ trong nửa năm, Vương Phú Quý đã thành công lên đến Trúc Cơ, thậm chí chỉ bằng thiên phú Thái Ly kiếm thể mạnh mẽ, cộng thêm tài nguyên của núi Côn Luân mà đã đặt chân đến Trúc Cơ đỉnh phong.  

Sau khi đi theo Tô Ma, thực lực của Vương Phú Quý lại đột nhiên tăng mạnh, bây giờ đã là cảnh giới Nguyên Anh rồi.  

Từ Trúc Cơ đỉnh phong, bước ngang qua Kết Đan, lên cấp Nguyên Anh, hơn nữa chỉ tốn có mấy ngày, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.  

Nhưng điều này cũng bình thường.  

Đầu tiên.  

Vương Phú Quý có cánh tay trái của Tô Ma, mà đế khí của Tô Ma chính là cơ thể mình, như vậy có thể thấy cánh tay trái kia ẩn chứa năng lượng kinh khủng thế nào.  

Khoảng thời gian này, dưới sự giúp đỡ của Tô Ma, Vương Phú Quý đã hoàn toàn dung hợp được sức mạnh của cánh tay trái.  

Hơn nữa chỗ này là cực bắc, có vận may mà Huyền Thiên Tiên đế để lại cho Tô Ma.  

Tô Ma đã khôi phục đến đỉnh phong, đương nhiên không dùng được, cho nên mới đến núi Côn Luân tìm Vương Phú Quý.  

Lần trước ở núi Võ Đang, Tô Ma đã nhìn ra Vương Phú Quý có thể chất đặc biệt, cho nên mới cố ý đào tạo anh ấy, nếu không lúc ấy sẽ lấy cánh tay trái đi chứ không để lại cho Vương Phú Quý.  

Tóm lại vì những nguyên nhân này mà Vương Phú Quý là Thái Ly kiếm thể mới có thể tiến triển kinh khủng như vậy.  

"Hì hì."  

Lúc này, Vương Phú Quý mở hai mắt ra, kết thúc trạng thái tu luyện, đứng lên lấy lòng cười nói: "Còn không phải nhờ có sư tôn dạy bảo sao."  

"Con có bản lĩnh gì trong lòng con biết rõ, nếu như không có sư tôn, cả đời này con sẽ không bao giờ chạm được đến ngưỡng cửa Kết Đan, chứ đừng nói là đến Nguyên Anh." Vương Phú Quý sử dụng tài năng nịnh hót của mình.  

Anh ta đã nhận ra Tô Ma trước mắt quá mạnh mẽ, cho dù mình đặt chân đến Nguyên Anh vẫn cảm thấy đối phương sâu không lường được.  
 
Chương 1659


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thậm chí Vương Phú Quý có một loại cảm giác, chỉ cần đối phương thổi một hơi thì mình sẽ hồn phi phách tán.  

Cái đùi to như vậy đương nhiên phải ôm chặt lấy rồi, nếu không nhiều năm qua mình luyện tập nịnh hót ở bên cạnh Tô đại thiếu chẳng phải là uổng công sao?  

"Ồ?"  

Advertisement

Tô Ma khẽ cau mày, sau đó không lạnh không nóng nói: "Cậu và tôi còn chưa làm lễ bái sư mà cậu đã gọi tôi là sư tôn rồi?"  

"Con biết rồi."  

Advertisement

Vương Phú Quý kịp phản ứng, vội vàng quỳ xuống đất nói: "Sư tôn ở trên cao, xin nhận một lạy của đồ đệ."  

"Đứng lên!"  

Tô Ma thấy vậy, hờ hững nói: "Tôi đồng ý nhận cậu làm đệ tử lúc nào?"  

"Huyết Ma tôi là người cô đơn, đã quen rồi, nếu cậu muốn bái sư thì hãy đi tìm người khác đi."  

Tô Ma lạnh nhạt nói: "Lấy thiên phú của cậu, tin chắc mấy lão già Trái Đất kia sẽ tranh nhau làm sư tôn của cậu."  

"Sư tôn, mặc dù con không biết người đang nói đến ai, nhưng mà bọn họ thì nhằm nhò gì."  

Vương Phú Quý nghiêm túc nói: "Ở trong lòng con, người mới là người mạnh nhất Trái Đất, hơn nữa con có thể có được thành tựu hôm nay đều nhờ công lao của người."  

"Tôi không muốn làm sư tôn của người khác, dù những người đó cầu xin tôi, đe dọa tôi, uy hiếp tôi, tôi cũng không bao giờ khuất phục!"  

Vương Phú Quý nhìn Tô Ma, khẩn cầu: "Sư tôn, người hãy nhận con đi, con rất nghe lời, chưa bao giờ gây rắc rối, cũng sẽ không lấy tên tuổi của người ra để lừa đảo đâu."  

"Cậu... đúng là biết ăn nói."  

Tô Ma tiến lên nhìn Vương Phú Quý, khuôn mặt hơi dãn ra, lạnh nhạt nói: "Nhưng kẻ địch của tôi rất mạnh, là đệ tử của tôi sẽ phải đối mặt với kẻ địch của tôi, đó là người mà cậu không bao giờ tưởng tượng nổi, Vương Phú Quý, cậu còn đồng ý không?"  

"Đồng ý."  

Vương Phú Quý không do dự gật đầu, tàn bạo nói: "Sư tôn, kẻ địch của sư tôn chính là kẻ địch của con."  

"Cho dù đối phương có mạnh đến thế nào, con và người kề vai chiến đấu, cho dù kẻ địch của người là tiên đế trong truyền thuyết thì sao chứ, kiếm Vương Quyền của con có thể tiêu diệt hết quỷ thần!" Vương Phú Quý ngông cuồng nói.  

"Chúc mừng cậu đã đoán đúng."  

Tô Ma nhếch miệng lên nói: "Kẻ địch của tôi chính là một tiên đế vô cùng mạnh mẽ. Lúc trước chính hắn đã giết tôi, nếu không phải tàn tích linh hồn của tôi chạy thoát được thì trước kia đã chết lâu rồi, căn bản không có cơ hội sống lại."  

"Mẹ kiếp!"  

Sắc mặt Vương Phú Quý lập tức đen sì, không nhịn được nuốt nước miếng một cái.  

"Làm sao, cậu sợ?" Tô Ma cười nói.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1660


Tô Ma cười một tiếng, sau đó lắc đầu nói: "Thôi đi, tôi không muốn liên lụy đến cậu."  

"Bây giờ tôi một thân một, không có ràng buộc gì, nếu gặp phải Viêm Long Tiên đế, có phải dùng mạnh để chống lại thì sao chứ."  

"Sư tôn, ai nói người không có người nhà."  

Advertisement

Vương Phú Quý nghiêm túc nói: "Một ngày là thầy cả đời làm cha... Thôi, quá phiền toái, con không nhận người làm sư tôn nữa."  

"Như vậy đi tiền bối, con làm con nuôi của người, nhận người là cha nuôi."  

"Hai anh em cùng đánh hổ, hai cha con cùng ra trận, từ nay về sau cha con chúng ta sóng vai tác chiến, chắc chắn có thể đánh đâu thắng đó, thẳng tiến không lùi, gặp thần giết thần, chống lại tất cả kẻ địch trên thế gian!"  

Advertisement

Nói xong cũng không để ý xem Tô Ma có đồng ý hay không, Vương Phú Quý lập tức quỳ xuống đất dập đầu ba cái vang dội, cung kính nói: "Cha nuôi ở trên cao, xin nhận ba lạy của con trai."  

Nghe thấy Vương Phú Quý gọi mình là cha, vẻ mặt Tô Ma khựng lại một lát, cuối cùng đã động lòng, suy nghĩ trở lại mấy ngàn năm trước.  

Cả đời này, người mà Tô Ma để ý nhất chính là con trai của mình.  

Con trai ông ta cũng không để ông ta phải thất vọng, vô cùng có thiên phú, có thể nghiền ép người cùng thế hệ.  

Trùng hợp là vũ khí của con trai Tô Ma cũng là một thanh trường kiếm, đã chém vô số đầu đối thủ.  

Con trai là tình yêu của Tô Ma, đồng thời cũng là niềm kiêu ngạo của ông ta!  

Đáng tiếc!  

Con trai và tất cả người nhà của Tô Ma đều chết trong tay Viêm Long Tiên đế, không ai sống sót.  

Nếu là lúc trước, Tô Ma nhớ lại điều này sẽ thẹn quá hóa giận, mất hết lý trí.  

Nhưng mà sau khi sống lại, ông ta đã tỉnh táo hơn rất nhiều, chỉ nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy ra.  

"Cha nuôi, người sao vậy?" Vương Phú Quý tự trách nói: "Có phải là con nói sai cái gì rồi không?"  

"Không có."  

Tô Ma lắc đầu, không muốn nói tới sự chua xót trong lòng.  

"Ha ha, người không có từ chối việc con gọi là cha nuôi, chứng tỏ người đã đồng ý."  

Vương Phú Quý kích động nói: "Cha nuôi, chuyện gì cũng phải nghĩ thoáng ra, từ hôm nay trở đi cha đã không chỉ còn một người nữa rồi."  

"Ồ?"  

Tô Ma cau mày nói: "Làm sao, tên nhóc tồi, cha vừa làm cha nuôi của con đã không còn là người nữa rồi, vậy cha là cái gì?"  

"Không không không."  

Vương Phú Quý vội vàng nói: "Ý con là từ hôm nay trở đi, con sẽ sóng vai với người, người không còn cô đơn nữa, con sẽ mãi mãi ở bên cạnh người."  

"Nói thì dễ nghe, nhưng mà phải xem con có sống lâu được như thế không đã."  

Tô Ma khẽ cười nói: "Con mới chỉ là cảnh giới Nguyên Anh mà thôi, thọ nguyên có hạn, cho nên từ nay về sau con phải cố gắng tu hành, cha sẽ đợi đến lúc con có thể trưởng thành dưỡng lão đưa tang cho cha."  

"Dưỡng lão sao... Cái này con không giỏi lắm." 
 
Chương 1661


Vẻ mặt Vương Phú Quý như đưa đám, ngay sau đó hưng phấn nói: "Nhưng mà đưa tang thì con rất giỏi."  

"Cha nuôi, không phải con khoác lác đâu, trong thế giới phàm tục không có ai giỏi tu chân hơn con, trong giới tu chân thì không có ai giỏi đưa ma hơn con."  

"Sở trường của con là đưa ma, chưa đưa được mười người thì cũng được tám người rồi."  

Advertisement

Nói đến chuyện mình thích, Vương Phú Quý mặt tươi như hoa, vô cùng kích động nói: "Cha nuôi, cha yên tâm đi, con sẽ làm cho cha một lễ tang thế kỷ hiếm có trên đời, đợi đến ngày cha qua đời, con đảm bảo sẽ khiến cha chết nhắm mắt, chết vui vẻ, trên đường xuống hoàng tuyền..."  

Rầm.  

Advertisement

Tô Ma thật sự không nghe nổi nữa, cũng không khách khí với Vương Phú Quý mà trực tiếp cho anh ấy một cú đá, sa sầm mặt nói: "Con đang nói cái gì vậy, chỉ mong cha chết là sao, mau cút đi, nói thêm câu nữa là ông đây sẽ đánh bay con ra ngoại vực đấy!"  

"Khụ."  

Sau khi Vương Phú Quý đứng vững mới ngại ngùng cười hai tiếng: "Xin lỗi cha nuôi, nói đến chuyện con thích là con lại không nhịn được."  

"Không có tiền đồ!"  

Tô Ma lẩm bẩm một câu, nhìn qua có vẻ thấy Vương Phú Quý rất phiền, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ, còn có chút đắc ý.  

Vương Phú Quý là người có thiên phú tốt nhất trong số những thanh niên tuấn tài mà ông ta từng gặp.  

Cho dù là ở ngoại vực thì cũng là người nổi bật, nhất định có thể thành người mạnh nhất một phương.  

Có thể nhận một đứa con nuôi có thiên phú kinh khủng như vậy cũng coi như một chuyện tốt.  

"Cha nuôi."  

Vương Phú Quý sợ bị đánh nên không tiếp tục nói về đề tài lúc trước nữa, vì vậy nói sang chuyện khác: "Con nhớ lúc ở núi Võ Đang, cánh tay của cha đã mọc ra rồi mà, sao bây giờ lại cụt một tay rồi?"  

"Cánh tay cha đã hòa làm một với con, cánh tay lúc trước là do cha biến ra, bởi vì cha không quen với việc thiếu một cánh tay, trên thực tế cánh tay kia cũng không có tác dụng gì cả."  

Tô Ma giải thích: "Sau khi sống lại, cha đã quen với việc cụt một tay, nên mới để nó biến mất."  

"Như vậy sao."  

Vương Phú Quý nhìn cánh tay trái của mình, do dự mấy giây mới lấy dũng khí nói: "Cha nuôi, nếu cánh tay này là của cha thì xin cha hãy lấy lại đi, con có thể dùng cánh tay khác."  

"Không cần."  

Tô Ma lắc đầu nói: "Cha đã nói rồi, nó đã hòa làm một với con."  

"Hơn nữa cánh tay này đã sinh ra linh trí, con là Thái Ly kiếm thể, tiền đồ vô lượng, làm sao nó chịu trở lại trên người một lão già như ta chứ."  

Tô Ma khẽ cười nói: "Hơn nữa con cho rằng người tu chân lắp thêm một cánh tay nữa là chuyện đơn giản sao, nếu không có Tô Thương, con sẽ không bao giờ dung hợp được với cánh tay này của cha đâu."  

"Nhưng..." Vương Phú Quý ngượng ngùng nói.  

"Không nhưng gì cả, con cứ yên tâm dùng đi, cánh tay này coi như là quà cha tặng cho con."  

Tô Ma cười nói: "Cha cũng không thể nhận không đứa con nuôi này được." 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom