Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1622


Nhưng bây giờ chỉ có ông nội và cha mình ở đây, những người khác thì không thấy mặt đâu cả.  

Điều này khiến Tô Thương vô cùng hoài nghi.  

Advertisement

"Thưa tiểu thiếu gia, sau khi cậu bế quan thì tôi định đi đón bọn họ rồi."  

Tô Thanh Y nói: "Nhưng trên đường đi tôi đã gặp một người, ông ta nói với tôi là một ngày nào đó vào nửa năm sau, núi Côn Luân sẽ bị công phá, kêu tôi đừng để cho tất cả người thân, bạn bè của cậu tụ tập lại một chỗ, tránh cho ngày Côn Luân bị công phá thì lại khiến bọn họ bị liên lụy hết."  

Advertisement

"Vốn dĩ tôi còn khinh thường, núi Côn Luân có La thiên hỏa lò trận bảo vệ, cảnh giới nguyên anh cũng không làm gì được, thế là tôi định không nghe theo lời của ông ta."  

Tô Thanh Y nói tiếp: "Nhưng người kia lại nói với tôi, ông ta tên là...Vương Dương Minh."  

"Lão môn chủ của Thiên Cơ Môn núi Võ Đang, Vương Dương Minh sao?" Tô Thương nhíu mày nói.  

"Ừm, chính là ông ta."  

Tô Thanh Y gật đầu nói: "Danh tiếng của Vương Dương Minh tôi từng nghe nói đến, lại thêm tiền bối Ngô Thanh Ảnh của núi Cửu Sơn đã tuyên bố sẽ đánh các cao thủ của thập đại cổ tộc và ngoại vực, khiến cho những người đó cũng không dám làm gì quá đáng."  

"Cho nên sau khi suy nghĩ kỹ càng thì cuối cùng tôi cũng nghe theo lời của ông ta, không làm kinh hoảng đến những người thân, bạn bè của cậu."  

Tô Thanh Y tiếp tục nói: "Nhưng mà Tô Thần Binh và Tô Kiền Khôn đã đặt chân vào tu chân rồi, cho nên tôi mới đón bọn họ lên đây, để bọn họ có được những nguồn tài nguyên tu luyện tốt nhất."  

"Sau này còn có một thanh niên tên là Vương Phú Quý, cũng là một người tu chân, tự xưng là bạn của cậu, sau khi xác nhận với Tô Thần Binh rồi thì tôi cũng đã đón cậu ta lên núi Côn Luân."  

Tô Thanh Y nói: "Chỉ là thời gian trước, cậu ta đã bị một lão già cụt tay mang đi, nhưng đi đâu thì tôi không rõ lắm."  

"Nhưng Vương Phú Quý cùng với lão già cụt tay kia chắc chắn là có quen biết với nhau, vì cậu ta tự nguyện đi theo đối phương, cho nên chắc cũng không gặp nguy hiểm gì đâu."  

"Lão già cụt tay sao?"  

Trong lòng Tô Thương có chút nghi ngờ, sau đó anh chuyển động ý nghĩ, dựa vào trí nhớ của mình ngưng tụ ra một bóng người, rồi hỏi: "Có phải là người này không?"  

"Đúng, không sai, chính là ông ta." Tô Thanh Y gật đầu nói.  

"Vậy thì tốt, là ông ta thì không sao cả."  

Tô Thương thở phào một hơi, mỉm cười nói: "Tên nhóc Vương Phú Quý này, nhặt được của hời rồi, ở bên cạnh Tô Ma thì an toàn hơn bất kỳ nơi đâu rồi."  

Tô Ma.  

Không sai.  

Hình dáng mà Tô Thương vừa mới ngưng tụ ra chính là Tô Ma.  

Vương Phú Quý trời xui đất khiến lại có được cánh tay trái của Tô Ma, sau khi Tô Ma sống lại, cũng chính miệng ông ta cũng đã nói đem cánh tay kia tặng cho Vương Phú Quý, cho nên ông ta mang Vương Phú Quý đi đương nhiên không phải vì cánh tay đó.  

Tên nhóc Vương Phú Quý này, thiên phú tu luyện không cần phải nổ làm gì, tuyệt đối chính là một sự tồn tại hiếm có.  

Ắt hẳn là Tô Ma đã nhìn trúng cái cơ thể Thái Ly kiếm thể của cậu ta cho nên mới muốn bồi dưỡng cho cậu ta.  

"Tô Thanh Y, trong nửa năm qua, thập đại cổ tộc và ngoại vực có gây rắc rối gì cho người thân, bạn bè của tôi không?" Vương Phú Quý thì không cần lo lắng nữa rồi, thế là Tô Thương liền hỏi đến những người khác.  
 
Chương 1623


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Chuyện này..."  

Tô Thanh Y ấp a ấp úng, sau cùng nói: "Những người ở Giang Bắc, ví dụ như Lý Nguyệt vợ sắp cưới của cậu thì vẫn bình yên vô sự, thập đại cổ tộc cũng không gây phiền phức cho bọn họ."  

Advertisement

"Nhưng người ở những ngọn núi nổi tiếng kia lại không may mắn thoát khỏi, nhưng thập đại cổ tộc không phải là chỉ muốn nhắm vào cậu, mà là muốn san bằng các ngọn núi nổi tiếng đó."  

Tô Thanh Y tiếp tục nói: "Ví dụ như núi Thái Sơn của vùng đất tế trời, không lâu trước đó đã bị vây hãm và bị ngoại vực công phá."  

Advertisement

"Ngoại trừ Thái Sơn thì vùng đất giữa núi và biển, vùng đất nơi thâm sâu vân vụ, núi Nga Mi, núi Bồ Đề, mấy ngọn núi nổi tiếng của giới luyện võ, toàn bộ đều bị công phá hết, chỉ còn núi Cửu Phong vẫn còn kiên cố."  

Tô Thanh Y nói tiếp: "Bởi vậy, rất nhiều người luyện võ may mắn sống sót đều đã tụ tập ở trên núi Cửu Phong rồi, bọn họ muốn nương nhờ sự che chở của núi Cửu Phong."  

"Nhưng mà tiểu thiếu gia, cậu yên tâm đi, thập đại cổ tộc hình như đã nhận được mệnh lệnh của ngoại vực, không được tàn sát bừa bãi, cho nên sau khi công phá các ngọn núi nổi tiếng xong thì chỉ đem những người đó nhốt lại mà thôi."  

Tô Thanh Y nói: "Theo như tin tức tôi biết được thì tất cả những người luyện võ đã mất đi ngọn núi nổi tiếng của mình, đều đang bị giam giữ ở gia tộc Thượng Quan, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng."  

Tô Thương nghe vậy, liền cảm thấy yên tâm, cái này đã là may mắn trong nguy hiểm nghìn trùng rồi.  

"Hừ, thập đại cổ tộc!"  

Sau khi trầm tư một lúc thì hai mắt Tô Thương híp lại, lạnh giọng nói: "Các người nối giáo cho giặc, món nợ này, tôi nhất định sẽ tính sòng phẳng với mấy người, đợi tôi giải quyết xong tên Phong Khê thiếu gia này rồi thì sẽ là ngày chết của mấy người!"  

"Tiểu thiếu gia, kỳ thực, có những việc không thể vơ đũa cả nắm được, theo như tôi biết thì trong thập đại cổ tộc cũng có người rất có khí phách."  

Tô Thanh Y mở miệng nói: "Ví dụ như ông chủ của gia tộc Thượng Quan, Thượng Quan Vô Ngần."  

"Ông ta từng ở trong hội nghị của thập đại cổ tộc, từ chối chuyện gia tộc Đông Phương nhắc đến việc liên thủ lại để đối phó với giới luyện võ, nhưng không biết làm sao lại bị cao thủ ngoại vực lấy toàn bộ gia tộc Thượng Quan ra để uy hiếp, thế là ông ta đành phải thỏa hiệp."  

Tô Thanh Y nói tiếp: "Lần này, các cao thủ giới luyện võ bị giam ở gia tộc Thượng Quan, chính là nhờ Thượng Quan Vô Ngần xung phong đảm nhiệm, để từ đó, ông ta có thể chiếu cố bọn họ được."  

"Tôi và Thượng Quan Vô Ngần cũng có duyên gặp nhau mấy lần, đối với cách làm người của ông ta, tôi hiểu rất rõ." Tô Thanh Y nói thêm vào.  

"Được, Thượng Quan Vô Ngần này cũng không tệ lắm."  

Tô Thương gật đầu, anh cũng công nhận con người của Thượng Quan Vô Ngần, sau đó lại hỏi một chuyện khác: "Tô Thanh Y, ông đã từng gặp lão môn chủ Vương Dương Minh của Thiên Cơ Môn, người này thực lực thế nào?"  

"Thâm sâu khó lường!"  

Tô Thanh Y nghe đến lời này, lập tức nghiêm túc nói: "Vương Dương Minh nhìn thì thấy bình thường, không có chút linh khí nào, cũng không có chút chân khí nào, nhưng ngày đó, tôi lại không hề phát hiện ra được ông ta làm sao lại xuất hiện trước mặt tôi rồi."  

"Hơn nữa, ngay lúc ông ta đứng bên cạnh tôi, tôi có thể cảm nhận được một luồng sức ép vô cùng mãnh liệt, thậm chí còn có cảm giác đang bị ông ta thao túng nữa."  

Tô Thanh Y nhớ lại nói: "Dường như ông ta chính là người cai quản trời đất, tất cả mọi thứ ở trong không gian này, bao gồm cả thời gian đều nằm trong lòng bàn tay của ông ta, khiến tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi."  

"Xem ra Vương Dương Minh không hề đơn giản rồi."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1624


“Ông nội, cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”   

Tô Thương nhìn thấy biểu cảm khó coi của Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh, nên trong chốc lát sắc mặt anh ấy cũng trầm xuống.   

Advertisement

Nửa năm trước.  

Khi Tô Thương khởi động cải biến giới luyện võ, đã có được khả năng có thể khiến người người khác trực tiếp thăng cấp lên cảnh giới võ tôn.  

Advertisement

Người ở cảnh giới võ tôn đã trở thành người mạnh nhất đứng đầu trong thiên hạ rồi, nhưng theo lý mà nói thì chị gái không nên xảy ra chuyện gì mới đúng.   

“Haizzz.”  

Lúc này, Tô Kiền Khôn thở dài một hơi nói: “Dực Cân nó…. Mất tích, không có tin tức gì nữa rồi.”  

“Ông đã sai người đi nghe ngóng tình hình rồi, hoàng thượng Long Hành Thiên, cũng phái quân tinh nhuệ đi tìm kiếm, nhưng không có tin tức gì cả.” Tô Kiền Khôn biểu lộ ra vẻ phức tạp nói.   

“Sau khi con rời khỏi Giang Bắc, Dực Cân ra chiến trường, từ đó về sau, thì không có tin tức gì nữa hết, giống như biến mất khỏi cuộc sống này vậy.”   

Tô Thần Binh nói thêm, vẻ mặt tràn đầy sự lo lắng: “Cũng không biết bây giờ Dực Cân như thế nào rồi, còn sống hay đã chết đây.”   

Mất tích sao?  

Trên chiến trường á?  

Tô Thương khẽ nhíu mày, trong lòng đương nhiên cũng lo lắng, tình cảm của anh ấy đối chị gái, vô cùng sâu đậm.    

Nhiều năm trôi qua như vậy, chị gái vẫn luôn là người bảo vệ anh ấy, trong lòng Tô Thương, chị gái chắc chắn là một trong những người quan trọng nhất.   

Nhưng bây giờ, chị gái lại biệt vô âm tín.  

Nhưng.   

Ông nội và cha thì rất buồn, nên Tô Thương không biểu lộ ra bên ngoài, mà chỉ an ủi mọi người: “ Ông nội, cha, hai người cũng không cần phải lo lắng.”   

“Thực lực của chị con không yếu, ở chiến trường thì đánh đâu thắng đấy, nên không có ai khiến chị bị thương được đâu.”   

“Không yếu cái gì chứ, nó mới ở cái cảnh giới đó thôi mà, bây giờ giới luyện võ đã thay đổi rồi, thiên tông địa tông, nhiều nhan nhản ra đấy chứ.”   

Mặt mũi Tô Kiền Khôn vẫn tràn đầy vẻ lo lắng nói: “Thập Đại Cổ Tộc cũng đã xuất hiện ở bên ngoài rồi, chút thực lực đó của Dực Cân, thì làm sao mà chống chọi được.”   

“Có một chuyện e là hai người vẫn chưa biết.”   

Tô Thương nở một vòng nụ cười, trấn an nói: “Nửa năm trước, thông qua một một số thủ đoạn đặc biệt, chị của cháu đã thăng cấp lên cảnh giới võ tôn, ngang bằng với cảnh giới kết đan.”   

“Cảnh giới võ tôn, dù nửa năm đã trôi qua rồi, bây giờ trong giới luyện võ, có được bao nhiêu người ở cảnh giới võ tôn chứ?”   

Tô Thương nói tiếp: “Còn về thập đại cổ tộc, có lẽ bọn họ có rất nhiều cao thủ cảnh giới trúc cơ, nhưng người tu chân ở cảnh giới trúc cơ, lại không có lấy một ai, cảnh giới giả đan gì đó, e là cũng chẳng có được mấy người đâu.”   

“Tóm lại, hai người yên tâm đi, chị con có sức tự vệ, không gặp nguy hiểm được đâu.” Tô Thương cười nói.  

Nghe thấy Tô Thương nói như vậy, sắc mặt của Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh mới tốt lên được một chút. 
 
Chương 1625


“Tô Thương.”  

Sau đó, Tô Thần Binh nhìn về phía Tô Thương, hỏi dò: “Con định đến núi Cửu Phong sao?”   

Advertisement

“Cha nghe bọn họ nói, tên Phong Khê thiếu gia kia, thực lực thâm sâu khó đoán, Thạch Hạo Hãn của vùng núi tế trời, mấy ông già ở vùng giữa núi và biển của núi Lao Sơn, và cả Viên Thông trụ trì của núi Bồ Đề, mấy người này đều bại trận dưới tay Phong Khê thiếu gia.”   

Tô Thần Binh đề nghị: “Theo cha thì, Tô Thương, hay là chúng ta tạm thời tránh phiền phức này đã, đợi con mọc đủ lông cánh rồi, thì hẵng đi khiêu chiến với thiếu gia Khuê Phong cũng không muộn mà.”    

Advertisement

“Cha, cha coi thường người khác quá đấy.”   

Tô Thương nở một nụ cười nói: “Không phải con vừa mới nói rồi sao, từ võ thần trở xuống, thì không ai có thể là đối thủ của con được.”  

“Không phải chỉ là Phong Khê thiếu gia thôi à, con tin con có thể đánh bại được anh ta, con nhất định phải đến núi Cửu Phong.”   

Tô Thương khẽ cười nói: “Ông nội, cha, hai người không cần phải lo lắng cho con đâu.”   

“Con của bây giờ, đã không phải con của hôm qua nữa rồi, ngày xưa hai người bảo vệ con, nên từ nay trở đi, đến lượt con bảo vệ cho hai người rồi.”   

Câu nói này, đã khiến Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh vô cùng cảm động.  

Sau một hồi trầm tư, Tô Thần Binh gật đầu nói: “Được, nếu đã vậy, thì chúng ta sẽ không ngăn con nữa.”  

“Ừm.”  

Tô Thương cười nói: “Trước khi con đưa mọi người đến núi Côn Luân, ở đó con đã bố trí La thiên hỏa lò trận để bảo vệ, người tu chân từ hóa thần trở xuống, thì không thể nào phá giải được.”   

Vừa nói, Tô Thương liền nhìn về phía Tô Thanh Y, rồi nói tiếp: “Tô Thanh Y, sau khi trở về ông cứ yên tâm dưỡng thương đi, đợi tôi mang xác tên Phong Khê thiếu gia kia trở về, sẽ tái tạo lại cơ thể cho ông.”   

“Vâng, cảm ơn tiểu thiếu gia ạ.” Tô Thanh Y lễ phép nói.   

“Ừm.”  

Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó hướng về phía đầu Tô Thần Binh, chiếu ra một vệt sáng.    

“Cha, đây là phương pháp khống chế La thiên hỏa lò trận, cha hãy nhớ, đừng cho bất cứ kẻ nào mở trận pháp ra.”   

Tô Thương nhắc nhở: “Lần này cũng là vì Tô Thanh Y mở trận pháp để ra ngoài, nên mới dẫn đến việc núi Côn Luân bị đánh phá, may mà mọi người vẫn bình an vô sự, nhưng lần sau, không ai có thể đảm bảo được đối phương có đại khai sát giới nữa không.”  

“Cho nên, điều này vô cùng quan trọng, đừng để bị lừa thêm lần nữa, nếu không hậu quả sẽ nghiêm trọng đấy.”   

Sau khi Tô Thương dặn dò qua một lượt, cũng không quên khen Tô Thần Binh: “Cha, trong số những người này, cha là người cẩn trọng nhất trong số đó, con tin không ai có thể làm cha dao động được.”   

“Đó là đương nhiên rồi.”  

Tô Thần Binh bỗng đắc ý, chỉnh trang lại quần áo của mình, tiện thể liếc về phía Tô Kiền Khôn một cái, như muốn nói: He he, con mạnh hơn rồi.   

“Nhìn cái kiểu người không có tiền đồ như con kìa, bị con trai giao nhiệm vụ cho, mà còn dương dương tự đắc được, không thấy mất mặt à.” Tô Kiền Khôn nói theo kiểu khinh thường.   

“Ha ha, con hài lòng mà.”  
 
Chương 1626


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Thần Binh khẽ cười nói: “Điều này có nghĩa là con trai con rất mạnh, cha, nếu cha bằng lòng, thì để con của cha giao nhiệm vụ cho cha nhé, cha thấy con trai của cha có được không vậy?”  

“He he he, so với con trai con, thì con trai con cũng chỉ là phế vật, rác rưởi, thậm chí…. Chờ chút, sao cha thấy thấy câu nói này có gì đó kì lạ…”   

Advertisement

Sau Tô Thần Binh kịp phản ứng lại, bỗng vô cùng xấu hổ, cười ngượng ngùng nói: “Cha, cái này, …. Thực ra, con của cha cũng rất mạnh mà.”   

“Cút, cái thứ ăn hại không làm được tích sự gì.”   

Advertisement

Tô Kiền Khôn tức giận, không thèm để ý đến Tô Thần Binh nữa.    

Một tiếng lớn vang lên ngay lúc đó, không khí lo lắng liền tan biến đi biến đi hết.   

Sau đó.  

Tô Thương sai người khiêng Tô Thanh Y, sau đó cả một đoàn người cũng rời khỏi mật thất dưới lòng đất.   

Đại thọ tám mươi tuổi của Nam Cung Ngự, sớm đã kết thúc, tất cả khách khứa đều rời đi hết.   

Lúc này.  

Nam Cung Ngự dẫn đầu rất nhiều cao thủ của gia tộc Nam Cung, lễ phép đứng dọc suốt lối ra của mật thất để, tiếp đón Tô Thương.  

“Xin chào Tô đại nhân!”  

Nhìn thấy Tô Thương và một nhóm người đi ra, dưới sự dẫn đầu của Nam Cung Dận, rất nhiều cao thủ của gia tộc Nam Cung, đồng loạt quỳ xuống dưới đất, hướng về phía Tô Thương hành để, để bày tỏ sự phục tùng.   

“Ừm, đứng lên hết đi.”  

Tô Thương khua tay, sau đó ánh mắt liền dừng lại trên người Nam Cung Ngự, dặn dò: “Chuẩn bị mấy chiếc máy bay trực thăng, rồi đưa bọn tôi về Côn Luân.”  

“Tuân lệnh!”  

Nam Cung Ngự thận trọng đứng lên, lễ phép trả lời, sao đó liền sắp xếp người thân cận, đi chuẩn bị máy bay trực thăng: “Tô đại nhân, xin chờ một lát, máy bay trực thăng đang ở bên ngoài nhà kho ạ.”   

“Ừ.”   

Tô Thương gật đầu, rồi nói: “Nam Cung Ngự, Trường Phong là do ông giết, hay tôi giết vậy?”   

“Thưa Tô đại nhân, là tôi giết ạ.”   

Nam Cung Ngự rón rén như giẫm trên lớp băng mỏng, nói nhỏ nhẹ: “Tôi đã bảo người thông báo ra bên ngoài, Trường Phong là người cắm sừng tôi trước, đã chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi, nên tôi đã thiết kế ra thuốc độc, rồi hạ độc ông ta, tôi tin là không bao lâu nữa, khắp thiên hạ sẽ biết, gia tộc Nam Cung tôi đã cắt đứt với ngoại vực rồi.”   

“Ha ha, được đấy, được đấy, ông đúng là một người thông minh nha, một số việc không cần tôi nhắc nhở, mà ông đã làm được việc rồi.”   

Tô Thương hài lòng gật đầu, sau đó ngưng kết ra một khế ước linh hồn, đưa đến trước mặt Nam Cung Ngự, thản nhiên nói: “Đây là gì, chắc ông cũng biết rõ rồi, lấy một giọt máu, nhỏ trên bề mặt này, từ lúc này ông đã được coi như cùng chiến tuyến của tôi rồi.”   

“Vâng!”  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1627


Tô Thương gật đầu, rồi nói: “Tiếp theo tôi sẽ đến núi Cửu Phong, ông sẽ đi cùng tôi chứ, để ông được tận mắt chứng kiến, tôi xóa xổ cái tên thiếu gia Phong Khê kia như thế nào, như vậy ông mới có thể ngủ ngon giấc, không cần phải lo lắng bị tên thiếu gia Phong Khê kia trả thù.”   

“Cái này... Tô đại nhân, tôi cũng từng nghĩ qua, nhưng vết thương của tôi…”  

Advertisement

Nam Cung Ngự nhìn vết thương lúc trước bị Tô Thương chém rơi cả cánh tay một cái, rồi để lộ ra một nụ cười khổ.   

Nam Cung Ngự có thể làm ông chủ, thiên phú và thực lực đương nhiên là không tồi, ông ta đã là giả đan tam chuyển rồi.   

Bởi vậy.  

Advertisement

Khi ở dưới mật thất dưới lòng đất, Tô Thương đã chém rơi một nửa cánh tay của  Nam Cung Ngự, nhưng không có đáng lo ngại cả, sau khi cầm máu, thì lại như người bình thường.   

Nhưng cánh tay của ông ta thực sự bị cụt mất, ảnh hướng đến sức chiến đấu thì không nhắc đến làm gì, nhưng nếu điều trị chậm trễ, chỉ sợ cảnh giới cũng sẽ tuột dốc theo.  

“Vết thương nhỏ mà thôi, không ảnh hưởng gì đâu.”  

Tô Thương nở một nụ cười, rồi nói: “Ông đã là đầy tớ của tôi rồi, đương nhiên tôi sẽ không bạc đãi ông, thi thể của tên Trường Phong kia, ông chưa tiêu hủy đấy chứ?   

“Chưa ạ.”   

Nam Cung Ngự lắc đầu, sau đó cắn răng nghiến lợi nói: “Đối với tôi một tên súc vật như thế, dù chết rồi, tôi cũng không dễ dàng buông tha cho ông ta đâu.”   

“Tôi đã bảo người đem thi thể của ông ta đi phơi khô rồi, sau đó định làm một cái tiêu bản, để thi thể của ông ta quỳ ở bên ngoài cửa chính của gia tộc Nam Cung mãi mãi.”  Nam Cung Ngự mặt âm trầm nói ra, có thể thấy được, hắn là thật thống hận dài phong.  

“Cách nghĩ đó được đấy.”  

Tô Thương cười nói: “Nhưng, cơ thể của ông ta vẫn còn tác dụng, ông mau bảo người làm đóng băng lại đi, tôi về núi Côn Luân một chuyến trước đã, đợi tôi quay lại, có thể dùng cơ thể của ông ta, để khôi phục lại hình dạng ban đầu cho ông, hơn nữa có thể tiến bộ hơn trước đấy, ông sẽ trở thành một cao thủ cảnh giới kết đan thực sự.”   

“Cái này...”  

Nam Cung Ngự không thể tin nổi nói: “Tô đại nhân, câu nói đùa đấy à, cơ thể của ông ta làm sao có thể giúp tôi hồi phục lại như cũ được, hơn nữa, trái đất có điềm xấu, tôi không dám tùy tiện đặt chân đến kết đan đâu.”   

“Tôi khắc có cách.”   

Tô Thương khẽ cười nói: “Đương nhiên, nếu như ông có gì băn khoăn, thì có thể từ chối.”    

“Không không không.”  

Nam Cung Ngự vội nói: “Tô đại nhân đương nhiên sẽ không hại tôi, sao tôi có thể băn khoăn được chứ.”   

“Vậy thì tốt.”  

Tô Thương gật đầu, rồi nói: “Còn nữa, gọi tôi là ông chủ là được rồi, tôi không thích nghe hai chữ đại nhân đâu.”   

“Vâng, ông chủ.” Nam Cung Ngự kính trọng nói ra.  

“Ừm.”  

Tô Thương khẽ gật đầu.  

Sau một hồi nói chuyện, thuộc hạ của gia tộc Nam Cung, cũng đã điều máy bay trực thăng đến nơi.   

Sau đó.  

Tô Thương đi cùng với cha và ông nội, cùng với đông đảo cận vệ thân tín ở núi Côn Luân, rời khỏi gia tộc Nam Cung, ngày hôm sau lại hạ cánh ở núi Côn Luân.  
 
Chương 1628


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bây giờ.   

Cải biến giới luyện võ thành công, nhưng lại có cao thủ ngoại vực hoành hành, Tô Thương không yên tâm với mọi người ở núi Côn Luân, nên mới đích thân hộ tống họ.  

Advertisement

Sau khi hộ tống xong, Tô Thương định ngồi máy bay trực thăng bay về gia tộc Nam Cung luôn, sau đó lại bay đến núi Cửu Phong.   

Gia tộc Nam Cung đã thống trị miền nam nửa năm, còn núi Cửu Phong, thì thuộc phía nam tỉnh An Huy, thuộc về một nửa của phía Nam.   

Advertisement

Từ gia tộc Nam Cung đến núi Cửu Phong, vừa hay cũng tiện đường. gia tộc qua Cửu Phong sơn, vừa vặn tiện đường.  

“Cha, nhất định phải nhớ, cho dù ai đến đi nữa, thì cũng không được mở trận pháp ra.”   

Trước khi đi, Tô Thương lại dặn dò một lần nữa: “Đừng để người khác lấy ông nội làm cái cơ, cho dù ông con đích thân đứng ở bên ngoài, bảo mở trận pháp để ông vào, thì cha phải kiên quyết từ chối.”   

“Được, cha hiểu rồi.”   

Tô Thần Binh gật đầu nói: “Yên tâm đi, có gió to sóng lớn nào mà cha con chưa từng thấy đâu, mấy trò hề vặt vãnh đấy, chỉ lừa được Tô Thanh Y mà thôi.”  

“Ừm.” Tô Thương cười nói: “Vậy thì được, chờ con quay về nhé.”   

“Tô Thương.”  

,  

Tô Kiền Khôn đứng bên cạnh nói: “Lần này đến núi Cửu Phong, cháu nhất định phải cẩn thận, lượng sức mà làm nhé.”    

“Cháu biết rồi ạ, ông đừng lo lắng cho cháu nữa.”  

Tô Thương nở một nụ cười, sau đó liền ngồi máy bay trực thăng, rời khỏi  núi Côn Luân.  

Từ khi tham gia trăm Tông Hội Võ, đã lâu rồi Tô Thương chưa trở về Giang Bắc, trong lòng vô cùng mong nhớ Lý Nguyệt, hận không thể đến Giang Bắc ngay lập tức, để an ủi động viên vợ một chuyến.   

Nhưng.   

Chuyện gì cũng có trước có sau, bây giờ núi Cửu Phong đã tụ tập đông đảo người luyện võ, là hy vọng cuối cùng của giới luyện võ, mà Phong Khê thiếu gia, cao thủ cảnh giới nguyên anh đỉnh phong, đã tuyên bố là muốn san phẳng núi Cửu Phong.  

Còn có, vùng núi tế trời, vùng núi giữa núi và biển, núi Nga Mi, núi Bồ Đề… Và đông đảo người luyện võ của các ngọn núi nổi tiếng, đều bị nhốt ở  gia tộc Thượng Quan, tình hình rất nguy cấp.   

Tình hình kiểu này, đương nhiên Tô Thương sẽ không quan tâm đến chuyện nữ nhi tình trường, đại sự mới là quan trọng.   

Máy bay trực thăng bay thẳng lên trời, xuyên qua những tầng mây.   

Trên đường bay, Tô Thương bình tĩnh lại, để cảm nhận được những người thân tín đã kí kết kế ước linh hồn, anh ấy muốn biết bọn họ thế nào rồi.   

Nhưng khoảng cách quá xa, nên Tô Thương đã không cảm ứng được, anh ấy chỉ biết được là những người kia đều còn sống.  

Đồng thời có ba luồng khí tức, trở nên vô cùng mạnh, thậm chí còn mạnh ý như chính mình ấy, điều này khiến Tô Thương ngạc nhiên giật nảy mình.   

Nửa năm này, anh ấy chuyên tâm tu luyện, sau khí xuất quan, không nghỉ ngơi mà đến gia tộc Nam Cung luôn, đương nhiên không hề chú ý đến những người thân tín kia, ai biết được tốc độ phát triển của ba người đó, lại kinh khủng đến như vậy.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1629


“Nhưng hai người Quách Ý và Hứa Sơn Cư, sao bọn họ lại làm được vậy?”   

Tô Thương không nghĩ ra, bèn không suy nghĩ nhiều nữa, dù sao đối với anh ấy mà nói, đây là chuyện tốt.   

Advertisement

“Ba người bọn họ, cách mình quá xa, khí tức của bọn họ mình cũng không cảm ứng được, cũng không biết bây giờ bọn họ đã ở cảnh giới nào rồi.”   

Tô Thương cười cười, rồi khép hờ hai mắt lại ngồi trong máy bay trực thăng,  nghỉ ngơi dưỡng sức.  

Giờ phút này.  

Advertisement

Bên ngoài núi Cửu Phong, bên trong núi.    

Có một thanh niên tuấn tú thư sinh, ngồi khoanh chân, linh khí bao trùm quanh người, đang vận chuyển công pháp.  

Người này chính là một trong số những cao thủ ngoại vực được Viêm Long tiên đế dưa vào trái đất lần này, chính là Phong Khê thiếu gia.   

Vù!   

Lúc này, Phong Khê thiếu gia bỗng mở to mắt ra, trong ánh mắt hiện lên một sự lạnh lùng đến buốt xương.  

“Thế hệ sau nhà họ Tô, Tô Thương!”   

“Ha ha ha, tên súc vật không biết sống chết là gì, dám giết cha tao à, được lắm được lắm.”   

Phong Khê thiếu gia đã biết chuyện xảy ra ở gia tộc Nam Cung, ánh mắt sắc lạnh nói: “Đợi sau khi tao san bằng núi Cửu Phong, nhất định sẽ chém mày ra thành trăm mảnh, chờ đấy đi!”   

Sau khi tức giận một hồi, Phong Khê thiếu gia liền tiến vào trạng thái tu luyện một lần nữa, đối mặt với người luyện võ bậc nhất Ngô Thanh Ảnh, thì anh ta cũng không dám khinh thường...  

Sau khi đến Trái Đất, Phong Khê thiếu gia liền bắt đầu tàn sát giới luyện võ cổ đại ở Trái Đất, lần lượt đến vùng núi tế trời, vùng núi giữa núi và biển, núi Bồ Đề, núi Nga Mi... và rất nhiều chỗ khác.  

Dựa vào thực lực Nguyên Anh đỉnh phong của anh ta, chắc chắn sẽ có thể lấy được hết tất cả.  

Nhưng mà.  

Có một số người lại khiến Phong Khê thiếu gia chịu khổ, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đánh bại được đối phương.  

Ví dụ như sơn chủ núi Thái Sơn Thạch Hạo Hãn của vùng núi tế trời, mặc dù chỉ là Võ Tôn đỉnh phong nhưng lại có sức chiến đấu quá kinh người.  

Ngày đó.  

Phong Khê thiếu gia có ấn tượng rất mạnh.  

Sau khi đến Thái Sơn, anh ta liền đứng ở đỉnh núi, lên tiếng bảo người mạnh nhất Thái Sơn ra đánh với anh ta một trận, kết quả Thạch Hạo Hãn ra.  

Không chỉ có Trái Đất có hệ thống luyện võ cổ đại mà những tinh vực khác cũng có.  

Phong Khê thiếu gia đi theo Viêm Long Tiên đế nhiều năm, cũng có chút hiểu biết ít nhiều về hệ thống luyện võ cổ đại.  

Anh ta vừa nhìn đã nhận ra Thạch Hạo Hãn chỉ là Võ Tôn đỉnh phong, chỉ có thể xứng để đánh với Kết Đan đỉnh phong trong giới tu chân thôi.  

Anh ta đã là Nguyên Anh đỉnh phong, cho nên cũng không coi Thạch Hạo Hãn ra gì.  

Đồng thời.  
 
Chương 1630


Trước khi Phong Khê thiếu gia đến Trái Đất đã nhận được mệnh lệnh của Viêm Long Tiên đế là không được xoá bỏ người luyện võ mạnh mẽ ở Trái Đất, chắc hẳn Viêm Long Tiên đế muốn nghiên cứu phân tích căn nguyên của hệ thống luyện võ cổ đại.  

Một hệ thống mà ngay cả Viêm Long Tiên đế cũng muốn nghiên cứu, bây giờ cơ hội đã xuất hiện ở trước mặt, đương nhiên Phong Khê thiếu gia sẽ không bỏ qua.  

Advertisement

Thế là anh ta chấp nhận hạ thấp cảnh giới của mình, lấy Kết Đan đỉnh phong để đánh một trận với Thạch Hạo Hãn.  

Ngay từ đầu còn đỡ, hai người đánh tới đánh lui đều có thể chứng minh cảnh giới Võ Tôn của hệ thống luyện võ cổ đại đúng là tương xứng với cảnh giới Kết Đan của hệ thống tu chân.  

Advertisement

Nhưng sau khi Thạch Hạo Hãn sử dụng Thái Sơn Thần Công thì mọi chuyện đã khác.  

Phong Khê thiếu gia là thân tín của Viêm Long Tiên đế, lúc trước đã đặt chân đến cảnh giới Hóa Thần, chắc chắn cũng phải có con át chủ bài bí ẩn.  

Nhưng cho dù anh ta đã sử dụng hết mọi chiêu trò vẫn không thể thắng được người khổng lồ Thạch Hạo Hãn sử dụng Thái Sơn Thần Công, đến mức toàn bộ quá trình đều bị đánh túi bụi, có thể nói là thất bại thảm hại.  

Phong Khê thiếu gia chỉ giữ vững được một trăm hiệp đã bị Thạch Hạo Hãn đánh bại.  

Cuối cùng anh ta phải giải trừ phong ấn, bộc phát ra toàn bộ sức mạnh, lấy cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong dễ dàng đánh bại Thạch Hạo Hãn.  

"Nếu so sánh giữa cảnh giới, chắc chắn cậu không phải là đối thủ của tôi, thậm chí chỉ cần tôi có thể đặt chân đến cảnh giới Võ Thánh thì cậu cũng sẽ không địch lại tôi!"  

Sau khi thất bại, Thạch Hạo Hãn thở dài thật sâu: "Đáng tiếc, thời gian cổ võ biến đổi quá ngắn, ba năm, nếu như cho tôi thêm ba năm, cậu sẽ không có tư cách làm đối thủ của tôi!"  

Phong Khê thiếu gia cũng không phản bác lại câu này, thậm chí còn gật đầu đồng ý.  

Bởi vì anh ta có thể cảm nhận được rõ ràng, sau khi Thạch Hạo Hãn sử dụng tuyệt kỹ để cơ thể khổng lồ, cho dù là năng lượng hay là sức mạnh đều tăng gấp bội, gần như là vô địch trong cùng một cảnh giới lớn.  

Về sau.  

Phong Khê thiếu gia đến vùng núi giữa núi và biển, cũng lấy cách hạ thấp cảnh giới để khiêu chiến ông già Lao Sơn.  

Kết quả cũng giống nhau, Phong Khê thiếu gia không địch lại ông già Lao Sơn, thất bại thảm hại.  

Sau đó anh ta tiếp tục đi núi Bồ Đề, núi Nga Mi... vẫn dùng cách hạ thấp cảnh giới và cũng thất bại toàn bộ.  

Vốn dĩ Phong Khê thiếu gia chưa bao giờ coi thường hệ thống luyện võ cổ đại, mà sau những trận khiêu chiến này, anh ta lại càng thêm coi trọng hệ thống luyện võ cổ đại hơn.  

Bên trong hư không vô ngần không chỉ có Trái Đất, Huyền Thiên tinh vực, mà vẫn còn tồn tại rất nhiều tinh vực khác.  

Bên trong những tinh vực này, có một vài tinh vực không có hệ thống tu chân, cũng không có hệ thống luyện võ, ai nấy đều là người bình thường, cùng lắm là thông qua việc rèn luyện để có tố chất thân thể tốt hơn một chút, nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi phạm trù người bình thường.  

Đương nhiên.  

Đa số tinh vực đều thịnh hành hệ thống tu chân, cũng có tinh vực phát triển khoa học kỹ thuật, con người có thể mượn sức mạnh của cơ giáp để phá vỡ hư không, chinh chiến toàn vũ trụ, đương nhiên trong đó cũng có tinh vực tu luyện hệ thống luyện võ.  

Vào vài ngàn năm trước, Phong Khê thiếu gia và Viêm Long Tiên đế đã đến một tinh vực lấy thực lực làm chủ.
 
Chương 1631


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tinh vực kia tên là Chân Võ tinh vực, toàn bộ cường giả đều là người luyện võ, không có người tu chân.  

Các cường giả của Chân Võ tinh vực là Cứu Cực Võ Đế rất nổi tiếng, thực lực mạnh đến mức ngay cả Viêm Long Tiên đế cũng phải kiêng dè.  

Lần đó Viêm Long Tiên đế đến là để cướp đoạt quả Đại Đạo của Chân Võ tinh vực, kết quả bị một Võ Đế của Chân Võ tinh vực đánh lui, bởi vậy có thể thấy được khi đi đến cuối hệ thống luyện võ cổ đại sẽ mạnh đến mức nào.  

Advertisement

Lần đó chưa thành công, Viêm Long Tiên đế mới chuyển mục tiêu sang Trái Đất, đáng tiếc Trái Đất không hề đơn giản như mặt ngoài, đến mức kế hoạch của Viêm Long Tiên đế từ đầu đến cuối vẫn chưa thể như ý.  

Về sau.  

Advertisement

Trái Đất xuất hiện hệ thống luyện võ khiến Viêm Long Tiên đế vô cùng kinh ngạc, càng cảm thấy Trái Đất thần bí.  

Ông ta đã từng suy đoán chẳng lẽ Trái Đất lại là chi nhánh của Chân Võ tinh vực, hoặc là từng có cao thủ siêu cường của Chân Võ tinh vực đến Trái Đất, để phương pháp tu luyện hệ thống luyện võ lại Trái Đất?  

Không ai biết được những điều này.  

Viêm Long Tiên đế muốn nghiên cứu hệ thống luyện võ của Trái Đất, chỉ sợ là vì muốn làm rõ ràng những điều này, hy vọng có thể tìm được nhược điểm của hệ thống luyện võ.  

Kể từ đó ông ta sẽ có thể đến Chân Võ tinh vực tìm tên Võ Đế kia báo thù, thuận tiện lấy đi quả Đại Đạo của Chân Võ tinh vực.  

Phong Khê thiếu gia biết rất rõ về những điều này, nói tóm lại anh ta chưa bao giờ xem thường hệ thống luyện võ.  

Mà Ngô Thanh Ảnh của núi Cửu Phong đã từng được tôn sùng là người đứng đầu giới luyện võ, bây giờ giới luyện võ biến đổi thành công, chắc chắn thực lực sẽ không kém.  

Cho nên Phong Khê thiếu gia mới không tùy tiện ra tay, mà đưa ra ước hẹn.  

Trong lúc đó, anh ta đã điều tức dưỡng thần, lấy trạng thái đỉnh cao nhất để đối chiến với Ngô Thanh Ảnh, đồng thời có thể cho người đi thăm dò thực lực của Ngô Thanh Ảnh.  

Trước khi bế quan, anh ta đã phái lão tổ tông của gia tộc Hạ Hầu đến khiêu chiến Ngô Thanh Ảnh.  

Lão tổ tông của gia tộc Hạ Hầu là cảnh giới Giả Đan cửu chuyển.  

Mặc dù cảnh giới này vẫn chưa đặt chân đến Kết Đan, nhưng lại có thể có thể so với Kết Đan đỉnh phong, thậm chí có thể đánh được với Nguyên Anh sơ kỳ.  

Lúc trước Tây Dao nhà họ Tây là Giả Đan lục chuyển đã có thể chống lại được Kết Đan trung hậu kỳ.  

Chắc chắn sức mạnh thật sự của Giả Đan cửu chuyển sẽ đứng trên Kết Đan, có lẽ sẽ thua Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng nhất định là thua một cách đáng tiếc.  

Cảnh giới Giả Đan, mỗi một chuyển đều vô cùng nguy hiểm, cũng không phải mười cổ tộc đều có Giả Đan cửu chuyển, đủ để chứng minh lão tổ tông của gia tộc Hạ Hầu mạnh đến mức nào.  

...  

Giờ phút  này.  

Núi Cửu Phong.  

Lão tổ tông của gia tộc Hạ Hầu Võ đang khiêu chiến dưới núi Cửu Phong.  

Trên mặt ông ta có đầy nếp nhăn, mái tóc trắng dài bẩn thỉu, lôi thôi lếch thếch.  

Mặc dù đã sống mấy trăm tuổi, gần chết đến nơi rồi, nhưng Hạ Hầu Võ vẫn vô cùng khỏe mạnh, cả người tản ra khí tức làm người ta sợ hãi.  

"Ngô Thanh Ảnh, đi ra đánh một trận!"  

Bên cạnh Hạ Hầu Võ không có một ai, ông ta hướng mặt về phía núi Cửu Phong, lạnh lùng khiêu khích: "Không phải bà tự xưng là người đứng đầu giới luyện võ sao, sao cứ phải làm rùa đen rụt đầu thế?"  

Xung quanh núi Cửu Phong có rất nhiều người luyện võ đến đây nương tựa vào Ngô Thanh Ảnh.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1632


"Hạ Hầu Võ, lão tổ tông của gia tộc Hạ Hầu trong mười cổ tộc, ông ta không phải người triều Minh sao, đã năm sáu trăm năm qua rồi mà vẫn còn sống!"  

"Người tu chân không thể đặt chân đến cảnh giới Kết Đan, một người tu chân cảnh giới Trúc Cơ như ông ta làm sao có thể sống lâu như thế?"  

Advertisement

"Cảnh giới Giả Đan cũng có thể nâng cao tuổi thọ, nghe nói trong mười cổ tộc có ba tên Giả Đan cửu chuyển, Hạ Hầu Võ chính là một trong số đó."  

"Hạ Hầu Võ, Đông Phương Bất Diệt, Tây Dao, ba vị này đều là Giả Đan cửu chuyển, nhưng không biết vì sao Tây Dao nhà họ Tây lại hạ xuống đến cảnh giới Kết Đan lục chuyển, trong mười cổ tộc chỉ còn hai vị Giả Đan cửu chuyển."  

Advertisement

"Không biết Giả Đan cửu chuyển có thể so với người luyện võ cảnh giới gì, Ngô Thanh Ảnh tiền bối có thể chiến thắng hay không."  

"Chỉ sợ không được, Hạ Hầu Võ đã gọi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy Ngô Thanh Ảnh ra, haizz, xem ra chúng ta tìm nhầm người nương tựa rồi, núi Cửu Phong còn khó mà giữ được mình, như thế, còn không bằng trực tiếp quy thuận ngoại vực, tìm kiếm một chút hy vọng sống."  

"Ngậm miệng, người ngoại vực lòng lang dạ thú, cho dù chúng ta có chết cũng sẽ không khuất phục!"  

"Đúng, thà chết chứ không chịu khuất phục!"  

...  

"Ha ha."  

Lúc này, Hạ Hầu Võ nhìn quanh đám người xa xa, hơi nhếch khóe miệng lên nói: "Ngô Thanh Ảnh, còn không ra đúng không, vậy thì tốt, hôm nay tôi sẽ giết sạch, để máu tươi nhuộm đỏ núi Cửu Phong!"  

Vừa dứt lời, Hạ Hầu Võ liền muốn ra tay, trong đôi mắt hiện ra sát ý mãnh liệt.  

"Haizz!"  

"Hạ Hầu Võ, tôi vốn không muốn ra tay với ông, sao ông cứ phải làm như vậy!"  

Nhưng vào lúc này, Ngô Thanh Ảnh và Thiên Niên Sát bay đi đến, vững vàng hạ xuống phía trước Hạ Hầu Võ.  

Trong đó Ngô Thanh Ảnh chống gậy, vẻ mặt bình thản nhìn Hạ Hầu Võ, cũng không có chút e ngại nào.  

Trên người bà ấy không lộ ra một chút khí tức nào, chỉ giống như một bà lão bình thường.  

Nhưng Ngô Thanh Ảnh chỉ đứng tại chỗ đã có một sự uy hiếp mạnh mẽ, khiến đám người ở xung quanh đều cảm thấy yên tâm.  

"Hừ!"  

"Ngô Thanh Ảnh, cuối cùng bà cũng đã chịu ra!"  

Hạ Hầu Võ nhìn chằm chằm Ngô Thanh Ảnh, nhếch khóe miệng lên cười lạnh, trầm giọng nói: "Tới đi, để cho tôi thử một lần, xem bà có tư cách làm người mạnh nhất giới luyện võ hay không!"  

"Là Phong Khê bảo ông đến thăm dò tôi đúng không?" Ngô Thanh Ảnh cũng không ra tay mà lạnh nhạt hỏi.  

Hạ Hầu Võ không trả lời.  

"Ông không nói tôi cũng biết, chắc chắn là cậu ta."  

Ngô Thanh Ảnh nhẹ nhàng cười nói: "Cậu ta đã hẹn với tôi ngày mai sẽ đường đường chính chính đánh một trận ở núi Cửu Phong, nhưng bây giờ lại bảo ông đi tìm cái chết, xem ra cậu ta cũng không tự tin về thực lực của mình."  

"Ha ha, Ngô Thanh Ảnh, bà không khỏi quá đề cao mình rồi."  

Hạ Hầu Võ khinh thường cười nói: "Thiếu gia Phong Khê là Nguyên Anh đỉnh phong, sao lại phải sợ bà?"
 
Chương 1633


"Dựa theo cảnh giới tương ứng của hai hệ thống, ít nhất bà cũng phải là Võ Thánh mới có thể đánh một trận với thiếu gia Phong Khê."  

Hạ Hầu Võ nghiền ngẫm cười nói: "Cổ võ mới chỉ biến đổi nửa năm mà thôi, cho dù bà có mạnh đến mức nào cũng chẳng làm được gì, mới chỉ nửa năm, còn có thể đặt chân đến Võ Thánh hay sao?"  

Advertisement

"Cho dù bà thật sự là Võ Thánh cũng không có khả năng thắng được Phong Khê đại nhân, cậu ta là Nguyên Anh đỉnh phong!" Hạ Hầu Võ nhấn mạnh.  

Ngô Thanh Ảnh cười lắc đầu, cũng không quan tâm vì sao Hạ Hầu Võ lại đến nữa, chỉ thản nhiên nói: "Ông muốn khiêu chiến tôi, vậy thì bắt đầu đi, tôi cũng muốn biết một chút cái gì gọi là Giả Đan cửu chuyển."  

Advertisement

"Ha ha!"  

Hạ Hầu Võ híp mắt lại, cười lạnh nói: "Ngô Thanh Ảnh, ngày mai bà và thiếu gia Phong Khê đối chiến mới là màn kịch chính, hôm nay chúng ta chỉ đánh qua thôi."  

"Bà và tôi mỗi người một chiêu, một chiêu phân thắng thua, sẽ không ảnh hưởng đến trận chiến ngày mai của bà, để tránh việc sau khi thua Phong Khê đại nhân bà lại không phục, như thế nào?" Hạ Hầu Võ đề nghị.  

"Cũng được."  

Ngô Thanh Ảnh gật đầu, xem như ngầm cho phép.  

"Tốt!"  

Hạ Hầu Võ thấy Ngô Thanh Ảnh đồng ý, hai tay lập tức bấm huyệt, điều động linh khí toàn thân.  

Ầm!  

Chỉ trong khoảnh khắc, linh khí vô tận hiện lên, ngưng tụ thành một thanh trường đao nằm ngang ở trước người Hạ Hầu Võ.  

Linh khí trường đao như có thực chất, uy thế ngập trời, lúc xuất hiện ngay cả không gian cũng phải rung động.  

"Thật... Thật là khủng khiếp!"  

"Đây chính là thực lực Giả Đan cửu chuyển sao, chỉ sợ Võ Tôn đỉnh phong cũng chưa chắc đã chống lại được."  

"Giới luyện võ mới chỉ biến đổi nửa năm, những sơn chủ và tông chủ của giới luyện võ có tích lũy thế nào thì cũng gần như không ai có thể đến được Võ Tôn đỉnh phong."  

"Cho tới bây giờ, Ngô Thanh Ảnh tiền bối vẫn chưa bao giờ thật sự ra tay, đương nhiên thiếu gia Phong Khê kia cũng phải kiêng kỵ Ngô Thanh Ảnh tiền bối, cho nên mới để Hạ Hầu lão tổ Hạ Hầu Võ tới thử Ngô Thanh Ảnh tiền bối một lần."  

"Haizz, chúng ta đã kỳ vọng quá cao vào Ngô Thanh Ảnh tiền bối rồi, chỉ sợ bà ấy còn chẳng thể chờ được thiếu gia Phong Khê đã bị Hạ Hầu Võ đánh bại rồi."  

...  

Đông đảo người luyện võ chạy nạn đến đây đều bàn luận ầm ĩ, hiển nhiên không ai coi trọng Ngô Thanh Ảnh.  

"Người đứng đầu giới luyện võ, tiếp chiêu!"  

Lúc này, Hạ Hầu Võ nở một nụ cười lạnh, lập tức hơi chuyển động suy nghĩ, linh khí trường đao liền phá rách hư không lao đến với tốc độ nhanh đến mức kinh người.  

Mà Ngô Thanh Ảnh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, dường như chưa kịp phản ứng.  

"Hừ!"  

"Ngay cả một kích này của tôi mà còn không ngăn được, bà lấy cái gì để chống lại thiếu gia Phong Khê, người đứng đầu giới luyện võ cũng chỉ là do mua danh chuộc tiếng mà thôi!" 
 
Chương 1634


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Hầu Võ nhìn thấy thế, trong mắt hiện ra một sự thất vọng, trầm giọng nói: "Thôi được rồi, để tôi giết bà luôn, để ngày mai đỡ mất mặt!"  
 
Sau đó, Hạ Hầu Võ điều khiển linh khí trường đao tiến quân thần tốc, muốn g iết chết Ngô Thanh Ảnh.  

Advertisement

Ầm!  

Nhưng lúc linh khí trường đao sắp chạm đến Ngô Thanh Ảnh, trước người Ngô Thanh Ảnh đột nhiên xuất hiện một bức tường ngưng tụ từ chân khí.  

Advertisement

Bức tường này chắn ở phía trước Ngô Thanh Ảnh, linh khí trường đao không có cách nào tiến lên thêm nữa.  

"Hả?"  

Hạ Hầu Võ thấy cảnh này thì nhíu mày lại, tiếp tục điều khiển linh khí trường đao, định xông phá chân khí phòng ngự.  

"Tán cho tôi!"  

Cùng lúc đó, Ngô Thanh Ảnh giơ gậy chống trong tay lên, chậm rãi đập xuống mặt đất.  

Ầm!  

Chỉ trong chốc lát, một uy thế kinh khủng lấy Ngô Thanh Ảnh làm trung tâm tản ra bốn phía như gợn sóng.  

Xung quanh lập tức nổi đầy cát bụi, đá vụn bay tán loạn.  

Coong!  

Cũng ngay lúc này, linh khí trường đao của Hạ Hầu Võ tán loạn ầm ầm, biến mất hoàn toàn.  

"Phụt!"  

Hạ Hầu Võ rút lui hai bước, sau khi ổn định cơ thể mới há mồm phun ra một ngụm máu, sắc mặt có chút tái nhợt.  

Xôn xao...  

Một màn này khiến mọi người lập tức sợ ngây người, xung quanh sôi trào trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ngô Thanh Ảnh bằng ánh mắt tràn đầy kính sợ.  

"Thực lực thật là khủng khiếp!"  

"Tôi thua trận chiến này, nhưng mà Ngô Thanh Ảnh, bà đừng nên đắc ý, ngày mai thiếu gia Phong Khê sẽ đến núi Cửu Phong, lúc đó chính là ngày chết của bà!"  

Đáy mắt Hạ Hầu Võ hiện lên vẻ mừng rỡ, mặt ngoài thì lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngô Thanh Ảnh, sau đó liền quay người rời đi.  

"Cái thứ rác rưởi gì, cũng dám đến núi Cửu Phong khiêu chiến, không biết sống chết, bà đuổi theo đi, đừng để ông ta chạy mất." Thiên Niên Sát bên cạnh nói.  

"Được rồi." Ngô Thanh Ảnh lại lắc đầu nói: "Để ông ta đi đi."  

"Vì sao vậy bà, người này có thực lực thật mạnh, nếu giữ lại sẽ là một tai họa ngầm." Thiên Niên Sát nghi ngờ nói.  

"Giới luyện võ đã biến đổi, nhưng linh khí vẫn còn chưa khôi phục, vì để tăng cường thực lực của Trái Đất, chắc chắn chúng ta phải giúp đỡ khôi phục linh khí."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1635


Cảnh giới Giả Đan là một cảnh giới mà người tu chân trên Trái Đất bất đắc dĩ mở ra.  

Mặc dù không phải cảnh giới Kết Đan, nhưng bởi vì nhiều lần ngưng kết Kim Đan mà tự phá, phá rồi lại lập, dẫn đến linh khí trong cơ thể vô cùng khổng lồ, thể chất cũng đã được tăng lên cực lớn, bởi vậy có thể chống lại với cảnh giới Kết Đan thực thụ.  

Advertisement

Giả Đan cửu chuyển cần trải qua chín lần Kim Đan vỡ vụn, mỗi một lần vỡ vụn đều khó khăn đến mức có thể chết bất cứ lúc nào.  

Nỗ lực và thu hoạch luôn luôn tương đương với nhau, thậm chí Giả Đan cửu chuyển còn vượt qua Kết Đan đỉnh phong, có thể đánh một trận với Nguyên Anh sơ kỳ.  

Advertisement

Cho dù không địch lại Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng cũng sẽ không thua quá thảm.  

Nhưng đây lại chính là nguyên nhân khiến cảnh giới Giả Đan đỉnh phong không có cách nào bước về phía trước một bước.  

Tuổi thọ của Giả Đan cửu chuyển cũng bị hạn chế rất lớn, chỉ có thể qua năm sáu trăm tuổi mà thôi, trừ khi tu luyện công pháp đặc biệt.  

Khi một người tu chân có thể đạt tới cảnh giới Giả Đan lục chuyển, đã đủ để chứng minh thiên phú của người đó mạnh đến mức nào, tích lũy thâm sâu cỡ nào rồi.  

Nếu có một ngày có thể thật sự ngưng kết đến Kim Đan, chắc chắn sẽ thế liên tiếp tăng cấp như diều gặp gió.  

Sở dĩ người tu chân cảnh giới Kết Đan bước vào cảnh giới Nguyên Anh vô cùng gian nan, là bởi vì đa số người tu chân không chịu nổi kiếp nạn Kim Đan vỡ vụn.  

Chỉ có Kim Đan vỡ vụn mới có thể ngưng tụ Nguyên Anh thuộc về mình, từ đó đặt chân đến cảnh giới Nguyên Anh.  

Mà người tu chân cảnh giới Giả Đan đã có kinh nghiệm Kim Đan vỡ vụn rồi.  

Nhất là Giả Đan cửu chuyển, vỡ vụn chín lần, lại đột phá một lần, còn không phải dễ như trở bàn tay ư?  

Nói không sai thì một khi Trái Đất không có điềm xấu, không có đại đạo áp chế, chắc chắn sẽ có một số người tu chân cảnh giới Giả Đan có thể vượt ngang cảnh giới Kết Đan, trực tiếp ngưng tụ Nguyên Anh, trở thành cảnh giới Nguyên Anh.  

Điều này cần bọn họ tích lũy nhiều năm.  

Nhưng.  

Bây giờ Trái Đất lại có điềm xấu, ai cũng không dám đặt chân đến cảnh giới Kết Đan chân chính.  

Nhưng nếu linh khí khôi phục sẽ khác, Trái Đất sẽ chào đón một thời đại phồn vinh hoàn toàn mới.  

Không chỉ không cần lo lắng bị điềm xấu quấy nhiễu, còn có thể có được linh khí sung túc, Trái Đất sẽ biến thành thiên đường dành cho người tu chân.  

Đến lúc đó, Giả Đan cửu chuyển sẽ có thu hoạch lớn nhất, thực lực tăng vọt chỉ ở trong tầm tay.  

Bởi vậy chắc chắn Hạ Hầu Võ của gia tộc Hạ Hầu sẽ vô cùng khát khao việc linh khí khôi phục.  

Ngô Thanh Ảnh khôn khéo cỡ nào chứ, đương nhiên cũng đoán được điều này, cho nên mới thả Hạ Hầu Võ đi.  

Nếu không lấy thực lực của bà ấy, có thể dễ dàng xử lý Hạ Hầu Võ, để ông ta không chỗ trốn.  

Linh khí khôi phục quá quan trọng, mỗi một thứ có lợi cho linh khí khôi phục đều phải lợi dụng.  

"Giả Đan cửu chuyển hy vọng linh khí khôi phục nhất..."  

Thiên Niên Sát dừng một chút, rất nhanh đã hiểu rõ, sau đó nịnh nọt nói: "Bà thật anh minh, vừa rồi bà chỉ cần dùng một chiêu đã đánh được Hạ Hầu Võ, có phải đã đặt chân đến cảnh giới Võ Thánh rồi không."  

"Ừm." 
 
Chương 1636


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lần này, Ngô Thanh Ảnh không phủ nhận, khẽ gật đầu một cái: "Quả thật cảnh giới Võ Thánh vô cùng huyền diệu, hệ thống luyện võ cổ đại cũng không tầm thường, không biết trong trận chiến ngày mai, tôi có thể đánh bại được thiếu gia Phong Khê kia không."  

Sau khi lẩm bẩm một mình, Ngô Thanh Ảnh liền đưa mắt nhìn về phía những người luyện võ đến đây tìm nơi nương tựa.  

Advertisement

Những người này nhìn thấy người đứng đầu giới luyện võ Ngô Thanh Ảnh nhìn mình thì vô cùng kích động, ngay sau đó đồng loạt hành lễ.  

"Bái kiến Ngô tiền bối."  

Advertisement

"Bái kiến Ngô tiền bối."  

"Bái kiến Ngô tiền bối."  

Hàng trăm hàng ngàn người như núi kêu biển gầm, thanh thế ngập trời.  

"Ừm."  

Ngô Thanh Ảnh khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Mọi người có thể đến núi Cửu Phong, tôi rất vui mừng, ít nhất đã chứng minh mọi người còn có sự nhiệt huyết, có cốt khí bất khuất, chứ không thần phục thế lực ngoại vực."  

"Yên tâm đi, cho dù tôi có chết trong trận chiến ngày mai thì cũng sẽ đưa thiếu gia Phong Khê đi, cho núi Cửu Phong một sự bình yên!" Ngô Thanh Ảnh chậm rãi nói, nhưng sự hào hùng trong lời nói lại bay thẳng lên mây xanh.  

"Ngô tiền bối tất thắng!"  

"Ngô tiền bối tất thắng!"  

"Ngô tiền bối tất thắng!"  

Có người mở miệng trước tiên, sau đó đám người đều kích động phụ họa, trăm miệng một lời.  

"Sau ngày mai, cũng không biết liệu sẽ có người đứng ra thay thế tôi bảo vệ giới luyện võ không, haizz."  

Cuối cùng Ngô Thanh Ảnh thở dài một hơi, vẻ mặt buồn bã, bóng người lấp lóe rồi nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người.  

"Mọi người ở xa tới là khách, chắc đã đói lắm rồi, tôi đã sai người đi mua nguyên liệu nấu ăn, rất nhanh sẽ có đồ ăn cho mọi người."  

Sau khi Ngô Thanh Ảnh đi, Thiên Niên Sát chắp tay nói: "Núi Cửu Phong không có nhiều phòng ở lắm, cho nên không thể mời mọi người ở lại được, chiêu đãi không chu đáo, xin hãy tha lỗi."  

"Minh chủ khách khí rồi, lần này chúng tôi tới đã mang đến thêm phiền toái cho núi Cửu Phong, nào còn dám hy vọng xa vời tiến vào núi Cửu Phong."  

"Không sai, là bởi vì chúng tôi đến tìm nơi nương tựa, thiếu gia Phong Khê mới coi núi Cửu Phong là thiên đường cuối cùng của giới luyện võ, bởi vậy mới đi khiêu chiến Ngô tiền bối, núi Cửu Phong không xua đuổi chúng tôi, chúng tôi đã rất biết ơn rồi."  

"Cảm ơn núi Cửu Phong đã chăm sóc, nếu không sợ rằng chúng tôi đã bị mười cổ tộc hủy diệt, nếu may mắn tránh thoát kiếp nạn lần này, chắc chắn chúng tôi sẽ không quên ân tình của núi Cửu Phong."  

...  

Ngày hôm sau.  

Gia tộc Nam Cung.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1637


"Ừm."  

Tô Thương lạnh nhạt mở miệng nói: "Dẫn tôi đến đó, đừng làm chậm trễ thời gian."  

Advertisement

"Vâng."  

Nam Cung Ngự kích động nói, sau đó liền bảo đông đảo cao thủ của gia tộc Nam Cung canh giữ ở bên ngoài, mình thì đi phía trước dẫn đường.  

Advertisement

Trên đường đi, Tô Thương nhìn thấy gia tộc Nam Cung đang chuẩn bị linh đường, rất nhiều người hầu của gia tộc Nam Cung đều mặc đồ tang màu trắng.  

"Nam Cung Ngự, đây là linh đường của ai vậy?" Tô Thương tò mò hỏi.  

"Hồi bẩm cậu chủ, là... là... Thập Tam Lang."  

Nam Cung ngự nghe vậy thì chần chờ một chút, cuối cùng thở dài một hơi nói ra: "Haizz, dù sao tôi cũng nuôi dưỡng Thập Tam Lang hai mươi năm, mặc dù nó không phải con của tôi, nhưng... haizz!"  

Nói rồi, Nam Cung Ngự tiếp tục thở dài, trong mắt tràn đầy vẻ đau buồn.  

"Thập Tam Lang là tôi giết, Nam Cung Ngự, ông hận tôi ư?" Tô Thương nhẹ nhàng cười nói.  

"Không không không."  

Nam Cung Ngự vội vàng nói: "Cậu chủ, là ngài đã để tôi thấy rõ con người của tên khốn Thập Tam Lang, ngày đó ở trong mật thất dưới đất, tôi vẫn còn nhớ như in sự khinh miệt và chán ghét của nó dành cho tôi, nó căn bản không coi tôi là cha, sao tôi có thể vì nó mà hận ngài chứ."  

"Chỉ là nó chết, tôi khó tránh khỏi có chút thất vọng mất mát, cho nên mới bố trí linh đường để tiễn nó đoạn đường cuối cùng."  

Nam Cung Ngự sợ hãi nói: "Cậu chủ, nếu như cậu không thích, tôi sẽ lập tức cho người dỡ bỏ linh đường."  

"Không cần."  

Tô Thương lắc đầu, bởi vì khóa lại khế ước linh hồn, đương nhiên anh biết Nam Cung Ngự không nói sai, thế là nói: "Ông đúng là người nặng tình, cứ giữ lại linh đường đi, nuôi dưỡng hai mươi năm, tiễn anh ta đoạn đường cuối cùng không có gì đáng trách."  

"Cảm ơn cậu chủ đã cho phép." Nam Cung Ngự ôm quyền, cảm kích nói…  

"Ừm, dẫn đường đi."  

"Vâng."  

Sau đó Nam Cung Ngự dẫn đường, rất nhanh hai người đã đến mật thất luyện công...

Lúc này.  

Trong mật thất, ngoài xác của Trường Phong ra, còn có một cô gái khác đang ngồi khoanh chân, hai mắt khép hờ.  

Cô gái này mặc váy dài như tiên nữ, nhan sắc tuyệt mỹ, có được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nếu dùng từ quốc sắc thiên hương để nói thì cũng không có gì quá đáng.  
 
Chương 1638


Cô chính là Nam Cung Ấu Vi, lúc này đang tu luyện, hai tay nắm ngọc thạch, từng luồng linh khí không ngừng tràn vào cơ thể cô.  

"Cậu chủ, đây là Nam Cung Ấu Vi, khả năng tu luyện thiên phú, ở gia tộc Nam Cung không ai bằng."  

Advertisement

Nam Cung Ngự giới thiệu: "Trước đó không lâu, tiểu nữ đã hoàn thành một lần đánh vỡ Kim đan, bây giờ ở vào cảnh giới giả đan nhất chuyển."  

"Tôi biết cô ấy, lúc ở núi Võ Đang, cô ấy và Đông Phương Minh Nhật của gia tộc Đông Phương đứng chung một chỗ, tôi cũng từng gặp qua một lần."  

Advertisement

Tô Thương cười cười, sau đó ánh mắt nhìn vào Nam Cung Ấu Vi, nhất thời tỏ vẻ cực kỳ hứng thú, bắt đầu nghiêm túc đánh giá.  

"Cậu chủ."  

Nam Cung Ngự thấy vậy, nhất thời hưng phấn, tác hợp nói: "Nếu như cậu có hứng thú với con bé, đêm nay có thể cho nó phục vụ cậu."  

"Con bé chưa đính hôn, chưa từng kết hôn, vẫn đang trong sạch đó." Nam Cung Ngự nói thêm.  

Tô Thương nghe nói như thế, thu lại ánh mắt, cũng không trả lời lại chuyện hầu hạ, chỉ nói: "Nam Cung Ngự, cô ấy không phải con gái ông, hai người cũng không có cùng huyết thống."  

"Quả nhiên không thể lừa được cậu chủ."  

Nam Cung Ngự nói thật: "Là thế này, cậu chủ, Nam Cung Ấu Vi là đứa trẻ do cha Nam Cung Dận của tôi nhặt về, từ nhỏ lớn lên tại gia tộc Nam Cung, trên danh nghĩa là con gái của tôi."  

"Cách đó không lâu, Phong Khê thiếu đến gia tộc Nam Cung, liếc một chút liền chọn trúng Ấu Vi, thậm chí còn nói khi từ núi Cửu Phong trở về thì sẽ cưới Ấu Vi."  

Nam Cung Ngự nói tiếp: "Có điều, bây giờ cậu chủ ra tay, Phong Khê thiếu gia chắc chắn phải chết, tất nhiên không cưới được Ấu Vi rồi, nếu cậu chủ không chê, có thể đưa về phòng, coi như đây là hiếu kính chút tâm ý của gia tộc Nam Cung chúng tôi."  

"Không cần phải thế."  

Tô Thương khoát khoát tay, sau đó cười nói: "Cái tên Phong Khê thiếu gia này, quả nhiên độc ác thật nha, chắc là nhìn ra được Nam Cung Ấu Vi không phải tầm thường, có nên mới muốn có được cô ấy."  

"Không tầm thường?" Nam Cung Ngự nghi ngờ nói: "Cậu chủ, xin chỉ giáo?"  

"Người con gái này, không phải người bình thường, nếu tôi không nhìn nhầm, thì cô ấy thậm chí...không phải là người."  

Tô Thương vừa dò xét Nam Cung Ấu Vi, vừa nói: "Cô ấy là một khối ngọc thạch, sinh ra được ý thức, hấp thụ tinh hoa của trời đất vì thế mới có thể biến thành hình người."  

"Nam Cung Ngự, gia tộc Nam Cung các ông, có phải có loại chí bảo ngọc thạch phải không?" Tô Thương đột nhiên hỏi.  

"Cái này...vâng!"  

Nam Cung Ngự không giấu diếm mà nói thật: "Gia tộc Nam Cung chúng tôi, quả thực có một chí bảo, gọi là  m dương song ngư."  

"Chí bảo này, vẫn luôn do cha Nam Cung Dận của tôi giữ nó, khoảng nửa năm trước, sau khi giới luyện võ biến đổi, Thập đại cổ tộc tổ chức hội nghị, cùng bàn bạc chuyện đối phó với giới luyện võ."  

"Cha tôi đại diện cho gia tộc Nam Cung đi tham dự, vẫn luôn không thấy trở về, sau đó chúng tôi phát hiện ra xác của ông ấy, không biết bị kẻ nào hãm hại."  

Nam Cung Ngự nghĩ Tô Thương muốn  m dương song ngư, liền nói: "Chí bảo  m dương song ngư của gia tộc Nam Cung, cũng biến mất theo rồi, không biết tung tích."  

"Sau khi giới luyện võ biến đổi?" 
 
Chương 1639


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Thương nắm được trọng điểm, nhíu mày nói: "Lúc ở núi Võ Đang, khi giới luyện võ còn chưa biến đổi, không phải Nam Cung Dận đã chết rồi hay sao, bị tôi tự tay giết chết, sao lại trở thành người đại diện cho gia tộc Nam Cung đi tham dự hội nghị Thập đại cổ tộc được chứ?"  

"Thưa cậu chủ,  m dương song ngư có một công năng thần kỳ, có thể phóng chế ra một "chính mình" khác, cha tôi đã sớm sao chép bản thân ra trước đó rồi."  

Nam Cung Ngự giải thích: "Người lúc ở núi Võ Đang bị cậu xóa sổ, chính là một trong số đó."  

Advertisement

"Tôi vẫn còn một người cha nữa, vẫn luôn ở tại gia tộc Nam Cung, chưa rời nửa bước."  

"Còn một người cha nữa sao, lời này nghe thật là khó chịu nha!"  

Advertisement

Tô Thương cười cười, sau đó hỏi: "Người mà tôi giết lúc đó, là người thật sự hay là người sao chép thế thân?"  

"Không rõ nữa."  

Nam Cung Ngự nghĩ một lúc, sau đó nói: " m dương song ngư sao chép được thế thân, nhưng so với thực lực của người thật sự thì có khoảng cách."  

"Nhưng cha của tôi khoảng 20 năm trước, không biết vì sao mà đột nhiên cảnh giới bị rớt xuống, tương đương với cảnh giới của người thế thân, vì thế tôi cũng không có cách nào phân biệt được rốt cuộc đâu là thật đâu là thế thân."  

Nam Cung Ngự nói tiếp: "Cũng chính lúc đó, cha tôi mang Ấu Vi về, Ấu Vi lúc đó vẫn chỉ là một đứa con nít."  

"Cảnh giới ngang nhau..."  

Tô Thương tò mò hỏi: "Đây chẳng phải điều rất nguy hiểm hay sao, thân thể thay thế đó bất kỳ lúc nào cũng có thể phản lại người thật mà?"  

"Không biết nữa."  

Nam Cung Ngự trả lời: "Cha tôi có được  m dương song ngư, vận dụng  m dương song ngư thì có thể áp chế được thế thân."  

"Là thế à."  

Tô Thương như tỉnh ngộ ra, sau đó cười nói: "Vậy thì hiểu rồi, chắc hẳn lần mà cảnh giới của Nam Cung Dận kia trượt xuống, có liên quan đến Nam Cung Ấu Vi rồi."  

" m dương song ngư biến ảo thành hình người, giống như là ông ta đã mất đi  m dương song ngư."  

Tô Thương nhìn về phía Nam Cung Ấu Vi, khẽ cười nói: "Cái cô Nam Cung Ấu Vi này, chắc chắn là  m dương song ngư, linh hồn của cô ấy, không phải người, mà chính là một miếng ngọc thạch!"  

"Lại còn có loại chuyện này sao!"  

Nam Cung Ngự cực kỳ chấn động, không ngờ một viên đá, lại có thể biến thành hình người, còn sống ở bên cạnh mình hai mươi năm nay nữa chứ.  

"Miếng ngọc thạch này rất đặc thù, là một cái lò luyện khí tuyệt vời, một khi dung hợp lại có thể hấp thụ sức mạnh của ngọc bội, thực lực của nó sẽ được nâng lên rất nhiều."  

Tô Thương nói tiếp: "Phong Khê thiếu gia sở dĩ muốn cưới Nam Cung Ấu Vi, chắc là cũng phát hiện ra điểm này, định nhờ sức mạnh của ngọc thạch trong cơ thể của Nam Cung Ấu Vi, đề cao thực lực của mình."  

"Thì ra là thế."  

Nam Cung Ngự như hiểu ra, sau đó cung kính nói: "Cậu chủ, nếu đã như vậy, thay vì để cho tên Phong Khê thiếu gia đó, chi bằng đưa sức mạnh của ngọc thạch này cho cậu đi, xem như gia tộc Nam Cung đã lập công lớn cho cậu vậy."  

Sau khi biết được tình hình của Nam Cung Ấu Vi, mặc dù Nam Cung Ngự cũng muốn mạnh lên, nhưng tất nhiên không ấy không thể làm được loại chuyện đó rồi.  

Còn nữa.  

Nam Cung Ngự cũng biết, chuyện này làm gì tới lượt ông ấy, chi bằng trực tiếp đưa cho Tô Thương, dùng chuyện này để lấy lòng Tô Thương thì hơn.  

"Không cần, đối với tôi mà nói, khai thác sức mạnh ngọc thạch quả thật là có hiệu quả, nhưng tôi không cần."  

Tô Thương từ chối nói: "Hơn nữa, nếu hấp thụ sức mạnh của ngọc thạch, thì Nam Cung Ấu Vi nhất định sẽ khôi phục bản thể, một lần nữa biến thành  m dương song ngư."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1640


Nam Cung Ấu Vi liên tiếng rồi, trực tiếp dùng linh hồn truyền âm nói với Tô Thương, đó là lời cảm ơn, rõ ràng nghe được cuộc nói chuyện giữ Tô Thương và Nam Cung Ngự.  

"Sao mà cảm ơn tôi chứ, tôi chỉ là không muốn cơ thể của cô thôi, không đến mức nói cảm ơn." Tô Thương khẽ cười một tiếng, cũng dùng linh hồn truyền âm nói lại.  

Advertisement

"Anh nhìn ra được thân phận thật của tôi, lại biết dùng sức mạnh trong cơ thể tôi để nâng cao sức mạnh của mình, nhưng lại lựa chọn từ bỏ, tôi tin trên đời này có rất ít người có thể làm được."  

Advertisement

Nam Cung Ấu Vi truyền âm tiếp mà nói: "Tô Thương, tóm lại, cảm ơn anh, chuyện hôm nay, tôi sẽ ghi nhớ, coi như tôi nợ anh một ân tình, sau này có cơ hội, tôi sẽ trả lại."  

"Ha ha, không cần đâu, tôi không có cao thượng như cô nghĩ đâu, sở dĩ tôi lựa chọn không cùng cô kết hợp, chủ yếu là bởi vì bản thể của cô là một viên đá."  

Tô Thương trêu ghẹo nói: "Tô Thương tôi lại không phải kiểu đói bụng ăn tạp, cũng không đến mức ăn luôn cả một thạch nữ chứ?"  

"Cái loại này cứng cứng, vừa nghĩ thôi đã thấy đau rồi, nước có thể xuyên qua đá được, cái đồ này của tôi không thể xuyên qua đá được đâu." Tô Thương tinh nghịch cười nói.  

"Anh!"  

Nam Cung Ấu Vi vốn dĩ đầy cảm kích với Tô Thương, nhưng khi nghe nói như thế, sắc mặt đột nhiên khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không phải tôi đang khẩn cấp tu luyện, không tiện kết thúc trạng thái tu luyện thì tôi nhất định sẽ khiến anh mất mặt!"  

"Ha ha, thế này mới đúng nha, tôi vốn thích các cô gái có ấn tượng xấu với tôi hơn."  

Tô Thương khẽ cười nói: "Dù sao đàn ông ưu tú giống như tôi đây, nếu như gieo tình khắp nơi, thì sẽ rất mệt mỏi, cơ thể làm bằng sắt cũng không gánh nổi hết đâu!"  

"Hừm, đồ lãng tử!" Nam Cung Ấu Vi lạnh lùng nói.  

"Ha ha, được, không đùa với cô nữa, tôi hỏi cô vài chuyện."  

Tô Thương cười cười, rồi nói: "Bản thể của cô vốn là  m dương song ngư, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt sinh ra linh trí, tất nhiên đã trải qua những tháng năm dài đằng đẵng, chứng kiến vài vạn năm phong cảnh ở trái đất."  

"Tôi muốn biết, hơn 2000 năm trước, ở trái đất cụ thể đã xảy ra chuyện gì, Tiên đế ngoại vực vì sao lại muốn xâm chiếm trái đất, là trái đất có chí bảo gì hấp dẫn họ sao?"  

"Còn nữa, trận pháp bảo vệ trái đất, tôi càng nhìn càng thấy không giống thiên nhiên hình thành, chắc chắn là cường giả nào đó nghiên cứu để lại, ở trái đất đã từng sinh ra Tiên đế siêu việt hay sao?" Tô Thương liên tục đặt câu hỏi.  

"Dựa vào cái gì mà tôi phải trả lời anh chứ?" Nam Cung Ấu Vi thản nhiên nói.  

"Chậc chậc, phụ nữ trở mặt đúng nhanh nha, vừa rồi còn luôn miệng nói nợ tôi một ân tình, bây giờ lại không đồng ý trả lời tôi rồi đó hả."  

"Còn không phải vì anh không kín miệng trước hay sao." Nam Cung Ấu Vi lạnh lùng nói: "Bây giờ anh nói xin lỗi tôi, có lẽ tôi sẽ cân nhắc mà nói ra những chuyện tôi biết cho anh nghe đó."  

"Xin lỗi?"  

Tô Thương vừa cười vừa nói: "Điều đó thì không thể nào, ông đây sao lại phải xin lỗi một thạch nữ chứ."  

"Thạch...thạch nữ..." 
 
Chương 1641


Ai ngờ, Nam Cung Ấu Vi nghe được Tô Thương gọi tên theo cách mới đó, nhất thời giận không kiềm được, tức giận đến mức tâm trí thiếu chút nữa thì không ổn định được, nghiến răng nói: "Anh mới thạch nữ, Tô Thương, anh còn nói năng lung tung nữa thì coi chừng tôi sẽ giế t chết anh đó!"  

"Mặc dù thực lực của tôi không bằng anh, nhưng anh cũng biết, tôi là  Âm dương song ngư, gần 10 vạn năm tích lũy, tôi có năng lượng làm bản thân mình tự nổ, không chỉ có thể giết anh, thậm chí có hủy đi cả nửa cái phương nam này!"  

Advertisement

Nam Cung Ấu Vi nói thêm: "Phong Khê thiếu gia động lòng với tôi, muốn áp chế sức mạnh của tôi, anh ta là người Ngoại vực, tất nhiên tôi đang cận kề cái chết thì không thể không theo, vốn định dùng cách tự nổ đó để đối phó anh ta, có điều, nếu anh muốn chết, thì tôi cũng sẽ đồng ý giúp anh!"  

Lúc nói chuyện, Nam Cung Ấu Vi còn đang duy trì trạng thái tu luyện, nhưng có thể thấy được là cô đang giận thật sự, trên mặt lộ ra biểu cảm tức giận rõ rệt.  

Advertisement

"Đừng đừng đừng, bớt giận."  

Tô Thương mặt mũi đầy vô tội nói: "Gọi cô là thạch nữ thì sao chứ, vốn dĩ cô là đá, đá chính là thạch, còn là con gái nữa, sao hả, còn ngại thân phận thật của mình nữa hay sao?"  

"Hừm, còn dám nói!"  

Nam Cung Ấu Vi tức giận nói: "Đừng tưởng tôi không biết thạch nữ là có ý gì, tôi hóa thành hình người 20 năm rồi, đã trải qua đủ loại cảm giác của nhân loại rồi đó!"  

"Thạch nữ thì có thể có ý gì được chứ, không phải chính là một viên đá là con gái thôi hay sao." Tô Thương mờ mịt nói.  

"Im miệng!"  

Nam Cung Ấu Vi trầm giọng nói: "Thạch nữ, là chỉ những người có cái đó không bình thường, không có cách nào làm chuyện nam nữ đó được, không cách nào mà gợi tình được, giống như hòn đá, nhưng tôi thì khác!"  

"Mặc dù tôi chưa từng thử qua loại chuyện đó, nhưng tôi tuyệt đối không phải thạch nữ, tôi...tôi rất trơn nha!"  

???  

Tôi không phải là thạch nữ, tôi rất trơn?  

Tô Thương nghe nói như thế, nhất thời mông lung, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc.  

Cái này..cmn, mình không tốn tiền mà vẫn được nghe những lời này sao?  

Còn nữa.  

Con gái bây giờ đều tục tĩu vậy hay sao chứ, ông đây rõ ràng không có ý đó, sao cô ấy lại liên tưởng đến cái thạch nữ này chứ.  

Phục rồi nha!  

"Cái đó, cô trơn hay không trơn thì tôi không biết, dù sao cũng chưa từng thử, nhưng phải giải thích một chút nha, tôi chưa từng có ý nghĩ này bao giờ."  

Tô Thương giải thích nói: "Tôi nhìn cô chính là từ một viên đá biến thành hình người, nên mới bảo cô là thạch nữ, tôi không có cái ý tứ kia, tôi có thể thề."  

"Ahh."  

Nam Cung Ấu Vi thấy Tô Thương thật tình như thế, đột nhiên cảm thấy quá ngại ngùng, lại nghĩ đến những lời mình vừa nói, lập tức xấu hổ vô cùng.  

"Khụ khụ."  

Tô Thương vội vàng nói: "Được rồi, không nói chủ đề này nữa, những chuyện tôi hỏi trước đó, nếu cô biết thì phiền cô nói cho tôi nghe một chút."  

"Tôi không biết." 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom