Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1382


"Ha ha, Đoàn Khánh Minh, khẩu khí lớn thật đấy, hôm nay tôi muốn xem thử xem ông làm thế sao để giữ chúng tôi lại!"  

Tây Phương Lượng vô cùng tức giận, ánh mắt trở nên nghiêm túc, ngay sau đó xung quanh cơ thể lập tức phát ra linh lực, càng thêm mạnh mẽ.  

Advertisement

"Tây Phương Lượng, để tôi giúp ông một tay!" Lúc này, Đông Phương Diệu mở miệng nói.  

Mấy người Hạ Hầu Ấn bên cạnh cũng vội vã ra tay, bắt đầu xông về phía Đoàn Khánh Minh chiến đấu.  

Advertisement

Đoàn Khánh Minh thấy vậy cũng không hề có chút bối rối nào, chân khí xung quanh cơ thể nổi lên cuồn cuộn, ứng đối đều đâu vào đấy.  

Một mình ông ta ngăn chặn mấy nhân vật lớn như Tây Phương Lượng, Đông Phương Diệu.  

Vốn dĩ Đoàn Khánh Minh đã đặt chân lên Võ Thần Lục Địa đỉnh phong, hơn nữa còn hấp thụ sức mạnh của thần chú sinh tử trong cơ thể, thực lực được tăng lên.  

Bởi vậy, ông ta vô cùng tự tin khi đối diện với người tu chân cảnh giới Trúc Cơ.  

Lấy một địch nhiều cũng là chuyện nhỏ.  

Về phía bốn anh em của ông ta cũng ở Võ Thần đỉnh phong, trước mắt chỉ có thể xem như bình thường.  

Cho nên bốn người bọn họ chỉ có thể cầm chân năm sáu tên Trúc Cơ đỉnh phong bình thường.  

Nhưng điều này lại giúp cho dì Phù và Thiên Niên Sát có được cơ hội, hai người bọn họ chợt bùng nổ, chỉ trong phút chốc đã xóa sạch mấy tên Trúc Cơ đỉnh phong.  

Ầm ầm!  

Ầm!  

Ầm!  

Ngay sau đó, dì Phù và Thiên Niên sát tấn công không ngừng, đánh bại từng người một.  

Khoảng cỡ mười mấy phút sau, ba mươi người cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong lúc đầu nhưng bây giờ chỉ còn lại có bảy tám người mà thôi.  

Đám người Đông Phương Diệu và Tây Phương Lượng thấy vậy thì vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.  

Cho dù có là thập đại cổ tộc, đào tạo được một người Trúc Cơ đỉnh phong cũng không phải là chuyện dễ dàng.  

Bây giờ lại tổn thất nhiều Trúc Cơ đỉnh phong như vậy, cổ tộc chắc chắn sẽ đau lòng.  

Nhất là Hạ Hầu Ấn, vẻ mặt nghiêm trọng, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn ngập sự tức giận.  

"Không sao đâu, vấn đề không lớn, chờ sau khi chúng ta g iết chết hết năm anh em nhà họ Đoàn rồi lại đi trừng trị hai người bọn họ!" Tây Phương Lượng nói.  

"Cút!"  

Hạ Hầu Ấn tức giận nói: "Lần này có ba mươi cao thủ cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong tới Võ Đang, trong đó có một nửa là của nhà họ Hầu Gia tôi, nhà họ Tây của ông cũng chỉ có mỗi mình ông tới, đương nhiên là ông cảm thấy đây không phải vấn đề lớn rồi!"  

"Rống cái gì rống, chẳng phải chết có mấy người thôi sao..."  

Tây Phương Lượng đang nói, kết quả lại nhìn thấy toàn bộ ba mươi người Trúc Cơ đỉnh phong đều đã trở thành những xác chết, vì thế đổi giọng nói: "Được rồi, bây giờ đã chết hết rồi, quả thật rất đáng tiếc, tôi đau lòng thay ông." 
 
Chương 1383


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ông câm miệng lại!"  

Hạ Hầu Ấn hung tợn trừng mắt nhìn Tây Phương Lượng một cái, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm dì Phù và Thiên Niên Sát.  

Advertisement

"Được rồi, anh Hạ Hầu hãy nén đau buồn, mọi người không cần giấu nghề đâu."  

Đông Phương Diệu an ủi Hạ Hầu Ấn trước, ngay sau đó nói: "Theo tôi được biết, mấy ông đều có con át chủ bài, bây giờ đã đến lúc dùng đến rồi."  

Advertisement

"Mấy ông cũng nhận ra được, nếu như cứ tiếp tục giấu nghề thì e là thật sự sẽ không đánh bại được Đoàn Khánh Minh này đâu."  

Đông Phương Diệu nhắc nhở: "Hơn nữa, hai người Phù Dung và Thiên Niên Sát cũng sắp qua đây rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."  

"Ừm."  

Hạ Hầu Ấn gật đầu, lẩm bẩm nói: "Tôi mang bảo vật Mộc Dương Tán của nhà họ Hạ Hầu đến đây, có nó thì thực lực của tôi tăng lên ít nhất là gấp đôi trong khoảng thời gian, có lẽ mạnh cỡ Nam Cung tiền bối."  

"Nhưng mà, lực phản phệ của Mộc Dương Tán quá mạnh, e là sau khi dùng xong thì tôi phải nghỉ ngơi điều dưỡng nửa năm mới được."  

Hạ Hầu Ấn nghiêm mặt nói: "Nhưng để ngăn cản được cổ võ cải cách, tôi sẽ không tiếc đâu!"  

Dứt lời, Hạ Hầu Ấn tâm niệm vừa động, một chiếc ô gỗ giấy dầu phong cách cổ xưa, thoáng chốc hiện lên từ trong cơ thể ông ta.  

Ngay sau đó.  

Hạ Hầu Ấn giơ cánh tay lên, cầm lấy Mộc Dương Tán, toàn bộ khí tức bỗng nhiên tăng vọt, thật sự có thể sánh với Nam Cung Dận.  

Không chỉ có mỗi ông ta, mà Đông Phương Diệu cũng cắn răng lấy ra một thanh trường kiếm.  

"Đây là một trong tứ đại danh kiếm mà gia tộc Đông Phương cất giữ, tên là Ngọa Long. Bình thường chỉ có tu sĩ cảnh giới Kết Đan mới có thể sử dụng thoải mái."  

Đông Phương Diệu giới thiệu: "Với thực lực bây giờ của tôi để điều khiển nó, e là kết cục cũng sẽ không khá khẩm gì."  

"Nhưng anh Hạ Hầu cũng đã liều mạng như vậy, tôi đương nhiên cũng phải làm gương, mấy người cũng đừng giấu diếm nữa."  

"Sau khi xóa sổ được những người này, chúng ta sẽ đi giúp Nam Cung tiền bối, sau đó mau chóng tiến vào đại điện, ngăn cản cổ võ cải cách!"  

Ông ta cầm Ngọa Long kiếm trong tay, quả nhiên khí tức của Đông Phương Diệu tăng lên rất nhiều.  

Những người khác thấy vậy cũng nháo nhào xuất ra bảo vật, gắng gượng điều khiển, lấy đó để đạt được sức lực mạnh hơn.  

Mấy người bọn họ đều là những cổ tộc cao cấp trong thập đại cổ tộc, đương nhiên sẽ có cơ hội đạt được bảo vật hùng mạnh.  

Dù sao thập đại cổ tộc cũng đã truyền thừa mấy ngàn năm, vẫn có một chút lai lịch.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1384


"Hầy, mặc dù công việc này cũng khá vất vả, nhưng ai bảo tôi là người có tấm lòng lương thiện, có trách nhiệm gánh vác làm gì, cho nên tôi đành chịu vất vả một chút, đến lúc đó sẽ bảo vệ mọi người."  

Tây Phương Lượng mặt dày cười nói.  

Advertisement

"Hừ!"  

Đông Phương Diệu nghe vậy thì không vừa lòng nhìn Tây Phương Lượng một cái, cũng không nói thêm gì nữa.  

Advertisement

"Đông Phương Diệu, ông hừ cái gì, nếu ông mà vậy nữa thì tôi sẽ không đưa ông về nhà đâu, tôi sẽ để cho ông suy yếu ở chỗ này, đường đường là một nhân vật lớn của gia tộc Đông Phương, lỡ như bị người nhặt xác, sau đó lại sờ mó ra một đứa con riêng, như thế sẽ làm trò cười cho thiên hạ mất." Tây Phương Lượng nhỏ giọng nói.  

"Ông ngậm miệng lại cho tôi!"  

Đông Phương Diệu cầm Ngọa Long kiếm trong tay, lạnh lùng nói: "Nếu ông mà còn nói lung tung nữa, thì coi chừng tôi chặt đứt đầu lưỡi của ông đấy!"  

"Khụ, được, Đông Phương Diệu, à không, anh Diệu, tôi thừa nhận rằng có Ngọa Long kiếm giúp tăng sức mạnh thì anh rất mạnh, anh hãy nương tay với em trai chút nhé."  

Tây Phương Lượng sợ hãi, sau đó chỉ vào Đoàn Khánh Minh nói: "Anh Diệu, mau lên, mau g iết chết tên phản đồ này đi!"  

"Không cần ông nhắc đâu!"  

Ánh mắt Đông Phương Diệt trầm xuống, ngay lập tức cầm Ngọa Long kiếm trong tay đánh về phía Đoàn Khánh Minh.  

Mấy người khác cũng như vậy.  

Vừa nãy, một mình Đoàn Khánh Minh nghênh chiến với mấy người này thì thoải mái.  

Nhưng bây giờ thì lại khác, thực lực của mấy người này đã tăng vọt, dù chỉ là một người trong số đó cũng đã có thể khiến cho Đoàn Khánh Minh cảm giác khó giải quyết, huống chi là có đến tám người.  

Ầm!  

Chưa đến một phút đồng hồ, Đoàn Khánh Minh đã bị Mộc Dương Tán của Hạ Hầu Ấn đánh bay.  

Ngay sau đó, Đông Phương Diệu chém ra một kiếm, muốn nhân cơ hội gi ết chết Đoàn Khánh Minh.  

Ầm!  

Thế nhưng lúc này, dì Phù và Thiên Niên Sát đã tới.  

Trong đó, Thiên Niên Sát đã tế xuất tầng thứ tư tháp Hư Không, ngăn cản kiếm khí của Ngọa Long kiếm giúp Đoàn Khánh Minh.  

"Ông chiến đấu rất tốt, thực lực của ông còn mạnh hơn so với Thiên Niên Sát."  

Dì Phù khen ngợi Đoàn Khánh Minh một câu, sau đó ra tay, nghênh chiến với Đông Phương Diệu.  

"Lại chửi tôi yếu ớt, cô Phù Dung, bà đúng thật là thẳng nữ... À không phải, bà đúng thật là một bà già thẳng thắn!"  

Thiên Niên Sát đầu tiên là cười khổ, sau đó nhìn về phía Đoàn Khánh Minh, cười nói: "Ha ha, Đoàn Khánh Minh đúng không, mặc dù lời nói của cô Phù Dung làm cho tôi rất xấu hổ, thế nhưng mà, tôi chịu phục, cùng nhau xông lên thôi."  

"Được!"  

Đoàn Khánh Minh đáp ứng, sau đó không nói thêm lời vô ích, ông ta tìm đến Hạ Hầu Ấn, muốn báo thù cho Nhất Tán.
 
Chương 1385


Thiên Niên Sát cũng tế xuất tầng thứ tư tháp Hư Không, đấu đá lung tung trong tám người đó.  

Dù sao tám người Đông Phương Diệu cũng nắm giữ bảo vật của cổ tộc trong tay, thực lực tăng lên vô cùng lớn mạnh.  

Advertisement

Dì Phù và Thiên Niên Sát đã tiêu hao sức lực vào lúc nãy, công thêm việc tuổi tác của họ đã quá lớn, bây giờ đã bắt đầu xuống dốc.  

Về phía Đoàn Khánh Minh... Ngay từ lúc mới bắt đầu, ông ta chỉ đánh nhau với một mình Hạ Hầu Ấn, thế nhưng sau đó lại có một người xông tới, đã trở nên giằng co kịch liệt, quần áo rách rưới.  

Cho nên, vài phút sau, ba người đã thất bại, bị tám người Đông Phương Diệu đánh ngã xuống đất.  

Advertisement

Ầm!  

Ầm!  

Ầm!  

Giờ phút này, dì Phù, Thiên Niên Sát, Đoàn Khánh Minh đều nằm trên mặt đất, miệng hộc máu, khí tức có chút yếu ớt.  

"Giết chết bọn họ, tránh cho đêm dài lắm mộng!"  

Đông Phương Diệu lạnh lùng nói, tám người bọn họ cầm bảo vật của mình trong tay, chậm rãi đi tới gần ba người dì Phù.  

Trên không trung, A Ly đang chiến đấu với Nam Cung Dận và Quân Vô Ưu, bọn họ đang đánh nhau hừng hực khí thế, cô ấy còn phải đề phòng hai người bọn họ sẽ bất chợt dùng đến con át chủ bài.  

A Ly suy nghĩ cho đại cục, cho nên cô ấy vẫn không thể khôi phục bản thể, cho nên không ra tay.  

Về phần những người khác đang có mặt ở đấy, thì hoàn toàn không dám tiến lên, cũng không ngăn cản nổi tám người Đông Phương Diệu.  

"Dừng tay!"  

Nhưng ngay khi tám người Đông Phương Diệu chuẩn bị ra tay, thì Tây Lạc Diệp dẫn đầu đông đảo cao thủ nhà họ Tây chạy tới hiện trường...  

Từ khi nhận được mệnh lệnh của lão tổ Tây Dao, Tây Lạc Diệp liền bắt đầu triệu tập cao thủ nhà họ Tây.  

Chỉ cần là người tu chân cảnh giới Trúc cơ, đều được gọi đến, gần như là dốc hết toàn bộ lực lượng.  

"Cha."  

Nhìn thấy Tây Lạc Diệp, Tây Phương Sáng vẫn đang đứng ở bên đứng bên cạnh quan sát trận đánh, nhất thời chào đón, cung kính nói: "Sao cha lại đến đây, còn đưa theo nhiều người như vậy làm gì?"  

"Đây là mệnh lệnh của lão tổ."  

Tây Lạc Diệp thờ ơ trả lời, sau đó dò hỏi: "Tây Phương Sáng, con không ra tay với hậu nhân nhà họ Tô chứ?"  

"Không."  

Tây Phương Sáng lắc đầu, ngay sau đó giải thích nói: "Có điều, cha à, con sẽ không làm nhà họ Tây mất mặt đâu."  

"Con chỉ muốn giữ sức, sau đó chắc chắn sẽ ra tay, ngăn cản giới luyện võ biến đổi." Tây Phương Sáng nói thêm.  

Nghe được con trai mình không ra tay, Tây Lạc Diệp lập tức thở dài một hơi.  

Ông ấy có thể cảm nhận rõ ràng được thái độ của lão tổ đối với Tô Thương, nếu con trai mình làm tổn thương Tô Thương, chắc chắn sẽ không có quả ngọt để ăn rồi. 
 
Chương 1386


May mắn là con trai mình cũng khá thông minh, còn biết giữ sức nữa chứ.  

"Cha."  

Advertisement

Lúc này, Tây Phương Sáng nhìn vào Tây Lạc Diệp, giọng điệu lạnh dùng nói: "Đoàn Khánh Minh của núi Ba, ông ta đưa theo bốn anh em, phản bội nhà họ Tây chúng ta, quy phục hậu nhân nhà họ Tô là Tô Thương rồi."  

"Hành vi như thế, chính xác là không coi nhà họ Tây ra gì, nhất định phải ngàn đao băm thây năm người bọn họ để răn đe mới được."  

Advertisement

Tây Phương Sáng lộ ra ánh mắt hung dữ, rồi nói tiếp: "Cha, vừa rồi cha để bọn người Đông Phương Diệu dừng tay, có phải đã sớm biết việc này rồi không, muốn phải đích thân ra tay giải quyết bọn họ hả?"  

"Ha ha, tiền bối Tây Lạc Diệp."  

Không đợi Tây Lạc Diệp trả lời, Đông Phương Diệu ở cách đó không xa liền khách khí cười nói: "Phản đồ nhà họ Tây, quả thực khiến người khác phẫn nộ, có điều ông cũng không cần mang nhiều người như thế đến để dọn dẹp phản đồ chứ."  

"Ông cùng với tiền bối Nam Cung Dận, là cao thủ cùng một thời đại, ông một mình hoàn toàn có năng lực xóa sổ năm anh em nhà họ Đoàn rồi."  

Đông Phương Diệu nói tiếp: "Có điều nếu Tây Lạc Diệp tiền bối đã đến, chúng tôi chắc chắn giữ lại mặt mũi cho ông, mạng của năm anh em nhà họ Đoàn này, đều giao cho ông hết."  

Địa vị của Tây Lạc Diệp nhà họ Tây, gần với lão tổ nhất, tin này thì mọi người đều biết.  

Vì thế, đối mặt với Tây Lạc Diệp, Đông Phương Diệu tỏ thái độ cực kỳ khách khí, cũng giống như thái độ với Nam Cung Dận.  

"Đông Phương Diệu, ông không hiểu gì rồi, giết gà dọa khỉ, chắc chắn phải thể hiện ra thực lực cường đại của gia tộc chứ."  

Tây Phương Sáng đắc ý cười cười, sau đó chỉ về phía cao thủ nhà họ Tây ở phía sau lưng Tây Lạc Diệp, khoảng chừng gần trăm người, nói: "Nhìn thấy không, nhà họ Tây,  cao thủ Trúc cơ cũng có đến trên dưới cả trăm người đó."  

"Trong đó, có hơn 30 người là Trúc cơ đỉnh phong, hơn 40 người là Trúc cơ trung kỳ, Trúc cơ sơ kỳ cũng không ít đâu."  

"Tất nhiên, đây vẫn  chỉ là tùy ý mà điều động thôi, cao thủ của nhà họ Tây đang rải rác khắp nơi, vẫn không tính trong số này."  

Tây Phương Sáng cười nói: "Đông Phương Diệu, gia tộc Đông Phương các ông, có thực lực này không?"  

"Tất nhiên là không sánh bằng nhà họ Tây rồi." Đông Phương Diệu thuận miệng nói ra, có điều trong lòng lại không nghĩ như vậy.  

Đơn giản là có Tây Lạc Diệp ở bên cạnh, ông ta không muốn đối đầu với Tây Phương Sáng, để tránh làm cho Tây Lạc Diệp không hài lòng.  

Dù sao bên mình cũng không có tiền bối nhà Đông Phương bảo vệ.  

"Ha ha."  

Tây Phương Sáng nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó chủ động xin đi giết giặc nói: "Cha, bây giờ Đoàn Khánh Minh đã mất đi sức đánh trả rồi, thế thì không phiền cha ra tay nữa, để tránh làm bẩn tay cha, đề cho con giải quyết chuyện này đi."  

Nói xong, Tây Phương Sáng bước lên trước, linh khí trong tay cuồn cuộn, chuẩn bị ra tay xóa sổ Đoàn Khánh Minh.  

"Đoàn Khánh Minh, ông có từng hối hận vì đã phản bội nhà họ Tây không?" Sau khi tiến lại gần, Tây Phương Sáng hỏi.  

"Hừm, anh em chúng tôi đã đi theo cho nhà họ Tây nhiều năm như vậy, lại cực kỳ chân thành, nhưng nhà họ Tây lại dùng kịch độc cùng chú sinh tử để ép năm anh em chúng tôi." 
 
Chương 1387


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giọng điệu Đoàn Khánh Minh lạnh lùng nói: "Cái này không cần tính đến, có thể hiểu được, nhưng mỗi lần chúng tôi ở núi Ba thu gom vật tư, toàn bộ đều bị các ông lấy sạch, thậm chí, các ông căn bản không xem năm anh em chúng tôi như người trong nhà, giờ chúng tôi phản lại nhà họ Tây, có gì phải hối hận chứ?"  

"Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng, thế thì cũng đừng trách tôi!"  

Advertisement

Tây Phương Sáng sầm mặt xuống, tức đến mức định ra tay liền.  

Ầm!  

Advertisement

Nhưng ngay lúc này, Tây Lạc Diệp vẫn luôn im lặng, lại xắn tay áo lên, đánh bay Tây Phương Sáng ra ngoài.  

"Mẹ kiếp!"  

"Cái thứ chó má nào thế, lại dám đánh tao, không biết nhà họ Tây chúng tao đang dốc toàn bộ lực lượng ở đây hay sao hả."  

Tây Phương Sáng giận không kiềm được, vừa đứng lên liền chửi ầm ĩ, thần thái cực kỳ hung hăng.  

Nhưng khi ông ta quay người lại, sau khi nhìn thấy người đánh mình, đột nhiên sững sờ, mặt mũi tràn đầy mờ mịt nói: "Cha..cha..."  

"Ai kêu con ra tay với Đoàn Khánh Minh hả?" Tây Lạc Diệp trầm giọng nói.  

Tây Phương Sáng nghi ngờ nói: "Ông ta phản bội nhà họ Tây, không giết ông ta, giữ lại để ăn tết hả, lần này cha đến, không phải để đối phó ông ta hay sao?"  

"Không phải."  

Tây Lạc Diệp lại lắc đầu, chân thành nói: "Cha đến đây, là để bảo vệ hậu nhân nhà họ Tô."  

"Năm anh em nhà họ Đoàn quy phục Tô Thương, thế thì chính là người của Tô Thương, cũng thuộc phạm vi bảo vệ của chúng ta."  

Tây Lạc Diệp cắn răng nói: "Thằng nhóc mày dám động đến ông ta, còn mắng tao là đồ chó má, đúng là đồ bất hiếu!"  

"Nếu tao là chó, thế thì mày là cái gì hả, còn không cút lại đây cho tao, mất mặt xấu hổ quá đi mất!"  

"A...con..."  

Tây Phương Sáng như mờ mịt, vội vàng lui về, thành thành thật thật đứng sau lưng Tây Lạc Diệp.  

"Về nhà sẽ dạy dỗ lại con sau!"  

Tây Lạc Diệp nghiêm khắc nhìn con trai mình một chút, sau đó ánh mắt nhìn vào bọn người Đông Phương Diệu, thản nhiên nói: "Tôi phụng mệnh lão tổ, bảo vệ hậu nhân nhà họ Tô, Tô Thương, cùng những người có liên quan đến Tô Thương, Đông Phương Diệu, Hạ Hầu Ấn, các người nhanh rời khỏi đây đi, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí!"  

Vừa nói xong, sắc mặt của tám người Đông Phương Diệu lập tức cực kỳ khó coi.  

"Tiền bối Tây Lạc Diệp, ông có nhầm không đó?"  

Đông Phương Diệu nghênh tiếp ánh mắt Tây Lạc Diệp, nhíu mày nói: "Bây giờ Tô Thương thắng tại đại hội võ thuật, đang ở đại điện mở ra sự biến đổi của giới luyện võ, ông muốn bảo vệ cậu ta sao, ông không sợ sau khi giới luyện võ thành công mở ra biến đổi đó, sẽ đánh vào Thập đại cổ tộc của chúng ta hay sao?"  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1388


Tám người Đông Phương Diệu, nghe nói như thế, sắc mặt phức tạp, im lặng không nói.  

"Tây Lạc Diệp!"  

Advertisement

Lúc này, Nam Cung Dận đang đánh nhau với A Ly, vừa đánh nhanh vừa mở miệng nói: "Ông phải suy nghĩ kỹ, một khi ông giúp Tô Thương, thì chính là tội nhân của Cổ tộc, nhà họ Tây sẽ chịu sự cô lập của tất cả Cổ tộc, ông muốn nhà họ Tây rơi vào tình trạng muôn đời không trở lại được hay sao!"  

Advertisement

"Nam Cung Dận, ông đừng dọa tôi, ông tưởng ông đây sẽ sợ lắm sao?"  

Tây Lạc Diệp lộ ra một nụ cười lạnh lùng, sau đó nói: "Tôi chỉ biết là, có lão tổ che chở, trong thiên hạ, không ai dám bất lợi với nhà họ Tây!"  

"Lão tổ muốn tôi bảo vệ Tô Thương, tôi chắc chắn sẽ làm theo, chỉ có cách làm cho lão tổ vui vẻ, thì nhà họ Tây vĩnh viễn sẽ được phồn vinh hưng thịnh, bền vững trong tất cả các mối quan hệ!"

"Hừm!"  

Nam Cung Dận trầm giọng nói: "Lão tổ nhà họ Tây quả thực là mạnh, nhưng dù sao bà ta đã sống sắp đến hết đời mình rồi, nói không chừng sắp tới bà ta còn không giữ lại được mạng của mình  đó, còn bền vững trong tất cả các mối quan hệ được nữa hả, ha ha ha, Tây Lạc Diệp, ông đang nằm mơ hả!"  

"Hôm nay ông làm tội nhân của Cổ tộc, tôi dám chắc chắn rằng, đợi khi lão tổ nhà họ Tây chầu trời, tôi chắc chắn sẽ liên hợp các Cổ tộc khác, để nhà họ Tây biến mất trên thế giới này!" Nam Cung Dận uy hiếp.  

"Thật nực cười!"  

Tây Lạc Diệp cười lạnh lùng nói: "Nam Cung Dận, nếu như lão tổ tôi thật sự không ở đây, dù là hôm nay tôi cứ vậy rời đi, thì Cổ tộc cũng sẽ không thể bỏ qua cho nhà họ Tây rồi nhỉ?"  

"Ở cái thế giới mạnh được yếu thua này, nếu đã mất đi chỗ dựa lớn thì nhà họ Tây liệu có được yên ổn không chứ?"  

Tây Lạc Diệp nói tiếp: "Còn nữa, Nam Cung Dận, ông đừng nguyền rủa lão tổ nhà tôi, chăm sóc cho lão già nhà Nam Cung các ông cho tốt đi kìa, lỡ như ngày nào đó ông ta chầu trời rồi, chỉ sợ nơi bị Cổ tộc chia cắt, lại là gia tộc Nam cung các ông đó."  

"Ông!"  

"Muốn chết sao!"  

Nam Cung Dận tức thở hổn hển, hoàn toàn không nói chuyện với Tây Lạc Diệp nữa, mà nhìn về phía Đông Phương Diệu nói: "Đông Phương Diệu, đừng sợ, tám người các ông đều có chí bảo bên người, phân ra hai người, đối phó với cao thủ Trúc cơ nhà họ Tây, sáu người khác liên thủ, ứng phó với Tây Lạc Diệp."  

"Lão già này đúng là mạnh thật, sở rằng sáu người các ông lấy chí bảo ra, cũng chưa chắc thắng được ông ta."  

"Có điều, để các ông ngăn cản ông ta trong vòng 10 phút, lại là chuyện nhỏ, sau đó, tôi bắt đầu phát ra toàn lực rồi, sẽ nhanh chóng giải quyết cái tên A Ly này, đến lúc đó có thể xông vào đại điện, xóa sổ hậu nhân nhà họ Tô, ngăn cản giới luyện võ biến đổi!" Nam Cung Dận dặn dò nói.  

"Được!"  

Đông Phương Diệu suy nghĩ một lát, sau khi đối mặt với mấy ngày bên cạnh mình, cuối cùng gật đầu đồng ý.
 
Chương 1389


"Nhớ kỹ, đối với người nhà họ Tây, đừng có ra tay giết hại, lão tổ nhà họ Tây còn sống, vị đó thật sự không đơn giản, nếu mà chọc giận bà ta, thì chúng ta đều phải xong đời đó!" Nam Cung Dận nhắc nhở.  

"Hiểu rồi."  

Advertisement

Đông Phương Diệu nhẹ nhàng gật đầu, lập tức dùng linh hồn truyền âm nói: "Hạ Hầu Ấn, Độc Cô Hô, hai người đi đối phó với cao thủ Trúc cơ nhà họ Tây, tôi dẫn người bao vây cha con Tây Lạc Diệp."  

Advertisement

"Vâng!"  

Hạ Hầu Ấn nghe vậy, liền đến cùng một chỗ với Độc Cô Hô, nắm giữ chí bảo xông xáo vào trong đám người.  

Những người nhà họ Tây này, cấp độ cũng như thực lực đều không đủ, đối mặt với Hạ Hầu Ấn và Độc Cô Hô khi đã thôi động chí bảo, không có cách nào chiến thắng.  

Có điều.  

Nhà họ Tây dù sao cũng gần trăm người, vì thế hai người Hạ Hầu Ấn cũng không có khả năng giành chiến thắng được.  

Thế là, hai bên bắt đầu giằng co.  

"Tiền bối Tây Lạc Diệp, nếu ông cứ cố chấp như thế, thì tôi đắc tội rồi!"  

Bên này, Đông Phương Diệu dẫn những người khác đối mặt với Tây Lạc Diệp, ra tay không chút lưu tình.  

"Hừm!"  

Tây Lạc Diệp hừm một tiếng, lập tức ra tay đánh trả, toàn thân linh khí tàn khốc.  

Tây Phương Sáng bên cạnh, thấy cha bị người khác tấn công, cũng không giấu nghề mà lấy ra chí bảo của chính mình, tham gia đánh nhau.  

Có chí bảo trong tay, thực lực của ông ấy và Đông Phương Diệu ngang hàng nhau, cùng lúc đó cũng giúp Tây Lạc Diệp giảm bớt chút áp lực.  

Chỉ có điều.  

Mặc dù đối phương còn có 5 người, nhưng lại đều có chí bảo của Cổ tộc, dù là Tây Lạc Diệp cũng không có cách nào mà nhanh chóng chiến thắng được, chỉ có thể đánh ép được họ, nên cứ dây dưa kéo dài.  

Phù phù phù!  

Cứ như vậy, ba nơi chiến đấu, đánh nhau cực kỳ kịch liệt, hiện trường liên tục truyền đến âm thanh tàn khốc của cuộc chiến.  

"Đoan Mộc Vô Ưu, Tô Thương đã đi vào đại điện được hai mươi phút rồi, chắc chắn sẽ rất nhanh có thể bắt đầu biến đổi giới luyện võ, tôi phải đi ngăn cản cậu ta, nếu không thì công sức của chúng ta sẽ đổ xuống sông xuống biển mất."  

Nam Cung Dận nhìn về phía Quân Vô Ưu, bí mật truyền âm nói: "Tôi biết cậu còn che giấu thực lực, có thể tiến vào cảnh giới Giả đan trong thời gian ngắn, mặc dù không phải cảnh giới Kết đan chân chính, nhưng lại có được một phần sức mạnh của cảnh giới Kết đan."
 
Chương 1390


"Nếu như cậu dùng nó, hoàn toàn có thể đối phó được với cái cô A Ly này, thậm chí có cơ hội còn xóa sổ cô ta, tôi giao cô ta cho cậu đó!"  

Advertisement

Nói xong, mặc kệ Quân Vô Ưu có đồng ý hay không, cơ thể Nam Cung Dận lập lòe, nhanh chóng lui ra khỏi khu vực đang đánh nhau.  

Ngay sau đó.  

Advertisement

Hai mắt Nam Cung Dận híp lại, nhanh chân đi đến hướng đại điện, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh.  

A Ly thấy vậy, ánh mắt lập tức sắc bén hơn, định qua ngăn cản Nam Cung Dận.  

"Cô A Ly, ở lại đây đi, đừng có phản kháng, tôi sẽ đảm bảo Tô Thương không chết đâu."  

Lúc này, Quân Vô Ưu thả người tiến lên, chặn đường A Ly.  

A Ly thấy vậy, giận không kiềm được, nhẫn nhịn ẩn giấu lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.  

Vù!  

Chỉ thấy một tia sáng lóe lên, A Ly lập tức biến thành một con hồ ly trắng như tuyết, sau lưng có chín cái đuôi, biểu cảm cực kỳ dữ tợn.  

"Mày cút cho tao!"  

A Ly khôi phục cơ thể ban đầu của mình, tức giận gào thét lên, một luồng uy thế kinh khủng, trong khoảnh khắc bao phủ toàn hiện trường.  

Rào...  

Giờ phút này, tất cả mọi người đều sững sờ, hiện trường như nổi lên sóng to gió lớn.  

"Hồ ly...Hồ ly!"  

"Tôi không nhìn nhầm chứ, cô A Ly lại là hồ ly hả!"  

"Cái gì mà hồ ly chứ, cái này gọi là yêu hồ thì đúng hơn, từ vài ngàn năm trước, sau khi Thiên đạo cải biến, trái đất liền không nhìn thấy yêu hồ nữa, nhưng quả thật yêu tộc có tồn tại, có một số tông phái, cũng dùng yêu thú trông coi sơn môn."  

"Nhưng nếu gọi là yêu thú, thì không có cách nào hóa thành hình người, cũng không có thực lực gì, có điều trong Cổ tộc, hình như có yêu thú cường đại, có thể so với Trúc cơ, nhưng cũng không thể hóa thành hình người."  

"Chín cái đuôi...đây rốt cuộc là loại yêu hồ gì vậy chứ?"  

...  

Nhất thời, đông đảo người xung quanh bình luận ầm ĩ, trong mắt tràn đầy kinh sợ.  

Cho dù là Hạ Hầu Kiệt hay Văn Nhân Dật, những thanh niên Cổ tộc này cũng chấn động không gì sánh nổi.  

Bên trong nhà bọn họ có yêu thú, có điều những yêu thú đó, chỉ giống như thú cưng mà thôi.  

Yêu thú và yêu tộc, có sự khác biệt.  
 
Chương 1391


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có thể hóa thành hình người, mới là yêu tộc, những loại thú kia không có linh trí, hoặc là linh trí không cao, được gọi là yêu thú.  

Lúc này.  

Advertisement

Quân Vô Ưu bị A Ly bộc phát ra uy thế, ép lui mấy bước, sau khi lấy lại được tinh thần, cảm thấy quá bất ngờ mà nói: "Không ngờ rằng đến ngày hôm nay, lại có thể ở núi Võ Đang nhìn thấy hồ ly thực sự, chuyến đi này quả thật không tệ rồi."  

Advertisement

"Có điều, cô A Ly, dù cô khôi phục cơ thể ban đầu, tôi vẫn chắc chắn ngăn được cô lại!"  

Vừa nói xong, Quân Vô Ưu vừa suy nghĩ, hồ lô rượu vốn đeo bên hông anh ta, lập tức chui vào cơ thể anh ta.  

Sau đó.  

Khí tức của Quân Vô Ưu đột nhiên tăng mạnh, toàn thân ngập tràn màu tím, vậy mà xuất hiện một  chút khí tức không thuộc về cảnh giới Trúc cơ.  

"Aiya, cảnh giới Giả đan, cuối cùng lại không phải thực sự Kết đan hay sao, chỉ là hào nhoáng bên ngoài thôi."  

Sau khi làm xong mọi thứ, Quân Vô Ưu thở dài một hơi, nói tiếp: "Đây là lần thứ hai tôi bước vào trạng thái này, qua hôm nay, chỉ sợ tôi phải bị chôn vùi trong một khoảng thời gian dài, cô A Ly, đắc tội với cô rồi."  

Vừa nói, ánh mắt Quân Vô Ưu run lên, lập tức nghiêm túc hơn, nhún người xông về phía A Ly.  

"Ngăn cản tôi cứu cậu chủ, tôi phải giết anh!"  

A Ly khôi phục cơ thể ban đầu, lộ ra dã tính, khuôn mặt đầy vẻ dữ dằn nhìn về phía Quân Vô Ưu.  

Cảnh giới Trúc cơ, A Ly là vô địch.  

Nhưng Quân Vô Ưu trước mặt, đã vào trạng thái trên Trúc cơ, Kết đan trở xuống, A Ly lại có chút khó giải quyết.  

Cô sớm đã nhận ra được, Quân Vô Ưu và Nam Cung Dận có át chủ bài, không ngờ lại mạnh như vậy.  

Có điều.  

Quân Vô Ưu chỉ là cảnh giới Giả đan, cũng không phải thật sự kết đan, vì thế cũng không có cách nào mà chiến thắng được A Ly.  

Cứ như vậy, hai người giằng co không nghỉ, đánh nhau khó phân thắng bại.  

Cũng đúng lúc này, Nam Cung Dận đến được bên ngoài đại điện, định phá cửa mà vào.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1392


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ba người các cậu!"  

Nam Cung Dận nhìn thấy ba người Vương Phú Quý, Trương Mộ Cổ, Thạch Cửu Thiên, đi bộ không ngừng, trầm giọng nói: "Lập tức cút ngay cho tôi, hôm nay tôi không muốn đại khai sát giới."  

Advertisement

Vốn dĩ.  

Advertisement

Nam Cung Dận định giết sạch núi Võ Đang, có điều sau khi Tây Lạc Diệp dẫn người đi tới, ông ta liền thay đổi hoàn toàn chủ ý.  

Nếu đã không thể nhổ cỏ tận gốc, thì cũng không cần phải xuống tay độc ác, để tránh ngày sau lại bị trả thù.  

Dù sao thì chủ mưu tất cả chuyện này, cũng là mình.  

Nếu như Tô Vô Kỵ thật sự còn sống, lại tìm đến cửa báo thù, thì nhà Nam Cung sẽ rơi vào tình trạng vạn kiếp không trở lại được.  

Vì thế, Nam Cung Dận không dám đại khai sát giới, chỉ là mở miệng cảnh cáo ba người Vương Phú Quý mà thôi.  

"Cm, lão già kia, Tô đại thiếu gia là anh em tốt nhất của tôi, muốn đi vào gây phiền phức cho Tô đại thiếu gia hả, không có cửa đâu!" Vương Phú Quý nghiến răng nói.  

Trương Mộ Cổ nhìn chăm chú Nam Cung Dận, kiên cường nói: "Tôi biết ông rất mạnh, nhưng Tô đại thiếu gia đã báo thù thay cho chị gái của tôi, có ơn với tôi, chỉ cần tôi sống, tuyệt đối không cho phép ông đến gần anh ấy!"  

"Nam Cung Dận, giới luyện võ biến đổi theo chiều hướng phát triển, công cũng không cần u mê không tỉnh, tranh thủ thời gian đưa người của ông đi đi, để tránh càng lún càng sâu." Người khổng lồ màu vàng Thạch Cửu Thiên nói.  

"Ồ?"  

"Một người là bạn của Tô Thương, một người là ân nhân của Tô Thương, ha ha, thú vị lắm."  

Nam Cung Dận dừng bước lại, ngẩn đầu nhìn về phía Thạch Cửu Thiên nói: "Thần công Thái Sơn, cậu là truyền nhân của vùng núi tế trời, sơn chủ Thạch Hạo Hãn là gì của cậu?"  

"Ông ấy là ông nội của tôi."  

Thạch Cửu Thiên ở trên cao nhìn xuống, thản nhiên nói: "Nam Cung Dận, hi vọng ông không phải mắc thêm sai lầm nào nữa, bây giờ rút lui còn kịp."  

"Nực cười, từ lúc nào mà một tên nhóc chưa đủ tuổi như cậu lại có thể dạy tôi làm việc chứ?"  

Nam Cung Dận căn bản không nghe lọt tai, giọng điệu lạnh lùng nói: "Lai lịch của Tô Thương, tôi có từng nghe qua một chút, cậu ta là con của Tô Thần Binh nhà họ Tô, cùng với con gái của Thạch Hạo Hãn là Thạch Ngọc Yến sinh ra, nói như vậy, cậu cũng chính là anh họ của Tô Thương, chẳng trách thời điểm quan trọng lại đứng ra bảo vệ."  

"Không lừa cậu, toàn bộ Cổ tộc, trước mắt mà nói thì tôi kiêng kỵ nhất vẫn chính là thần công Thái Sơn."  

Nam Cung Dận nhìn Thạch Cửu Thiên toàn thân vàng óng, khẽ cười nói: "Có điều đáng tiếc, thực lực bản thân cậu còn quá yếu, dù là thi triển thần công Thái Sơn cũng không làm nên chuyện gì."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1393


Còn Thạch Cửu Thiên, cũng bắt đầu tấn công, khắp nơi rung động, không khí tại chỗ như nổ vang trời.  

"Ha ha, trò mèo mà thôi!"  

Advertisement

Nam Cung Dận lộ ra một nụ cười khinh thường, hơi hơi đưa tay, trong khoảnh khắc đó, Vương Phú Quý liền ngã bay ra ngoài, miệng phun ngụm máu, nằm dưới đất hấp hối.  

"Anh Phú Quý!"  

Advertisement

Trương Mộ Cổ thấy vậy, lo lắng gọi một tiếng, lập tức nuốt dòng máu trong miệng xuống, cưỡng ép đập trống lớn da thú.  

Ngay lúc nãy, anh ấy liên tục đánh ra mấy lần nhân diệt, gân cốt bản thân vốn đã bị thương.  

Còn bây giờ, Trương Mộ Cổ lại không cố được nhiều như vây.  

Ầm!  

Ầm!  

Ầm!  

Tiếng trống cuồn cuộn, đinh tai nhức óc, dư âm kinh khủng hướng về phía Nam Cung Dận.  

"Thú vị lắm, có điều thực lực quá yếu, nếu không thì thật sự có thể khiến tôi bị thương đó."  

Nam Cung Dận đầu tiên là khen Trương Mộ Cổ, sau đó lắc đầu, cũng đưa tay ra, đánh bại Trương Mộ Cổ.  

Phù!  

Sau một giây, Trương Mộ Cổ liền ngã ầm xuống đất, trống lớn da thú cũng chia năm xẻ bảy.  

"Cậu cũng nằm xuống luôn đi!"  

Sau khi giải quyết Vương Phú Quý và Trương Mộ Cổ, Nam Cung Dận nhìn thoáng qua Thạch Cửu Thiên, hững hờ phất ống tay áo, Thạch Cửu Thiên hóa thân thành người khổng lồ vàng, liền ầm vang ngã xuống đất.  

Cơ thể to lớn, khiến xung quanh đầy bụi.  

Đợi sau khi mọi thứ yên bình trở lại, thần công Thái Sơn đã biến mất, khóe miệng Thạch Cửu Thiên chảy ra ngụm máu, khuôn mặt thống khổ nằm bên cạnh Vương Phú Quý.  

Đến lúc này, toàn bộ 3 người đều mất đi sức chiến đấu, sắc mặt tái nhợt, đến đứng dậy cũng trở nên khó khăn.  

Nhất là Trương Mộ Cổ, cưỡng ép thôi động trống lớn da thú, vốn là chắc chắn phải chết, lại bị Nam Cung Dận đánh bị thương thêm nữa, tuyệt đối không còn khả năng sống sót nữa.  

"Biến đổi giới luyện võ,ha ha, không có bất kỳ kẻ nào có thể mở ra được biến đổi đó, chi phối thiên hạ, chỉ có thể là Thập đại cổ tộc chúng tôi mà thôi!"  

Nam Cung Dận không thèm nhìn ba người Vương Phú Quý lấy một cái, ánh mắt nhìn ngay về phía trên, bỗng nhiên đưa tay.  

Ầm!  

Ngay lập tức, một lực lượng kinh khủng tuôn ra, trực tiếp cắt đứt 8 cây cột chống đỡ chính diện.
 
Chương 1394


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay sau đó, liền nhìn thấy đại điện Thiên cơ môn ầm vang sụp đổ, chỉ vài giây mà thôi, liền biến thành đống đổ nát.  

Nhưng sau một giây, một cảnh quỷ dị xảy ra.  

Advertisement

Mặc dù không có đại điện, nhưng phía trước lại xuất hiện một luồng ánh sáng vàng óng xung quanh, chiếm diện tích cực kỳ lớn, vuông vức, đúng lúc là bốn phương vị đông tây nam bắc của đại điện.  

Bốn luồng ánh sáng này, vây lại đại điện, màn ánh sáng phía trên, trải rộng hoa văn thần bí khó lường.  

Advertisement

Kiến trúc địa điện có thể sụp đổ, nhưng toà đại trận này, lại không phải thứ mà Nam Cung Dận có thể phá hủy.  

Lúc này!  

Luồng sáng ở vị trí trung tâm, còn có một luồng sáng cỡ nhỏ bốn phía, chính là trên chỗ Tô Thương đang ngồi ở luồng ánh sáng cỡ nhỏ đó ở trên đài, hai mắt khép hờ, đang chuyên tâm nghiên cứu trận pháp.  

Chuyện xảy ra bên ngoài, cũng không hề ảnh hưởng đến anh.  

Còn Vương Trọng Vân, Thạch Hạo Hãn, Trương Thiên Lôi, Từ thiện sư thái, Từ Ngọc Phong, Viên Thông trụ trì, Thiên Sơn Tuyết, Đỗ Khôn,...một loạt trụ cột của giới luyện võ, ngăn ở phía trước Tô Thương.  

Mỗi người bọn họ, sắc mặt đều nghiêm trọng, ai nấy đầu lấy ra vũ khí của mình, rất rõ ràng là phải bảo vệ Tô Thương.  

"Đây là...trận pháp!"  

"Trận pháp thật mạnh, đời này chưa từng thấy!"  

Ánh mắt Nam Cung Dận lập tức bị luồng ánh sáng hấp dẫn, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, tự lẩm bẩm nói: "Nếu tòa trận này mở ra, thật khó tưởng tượng trời đât này sẽ xảy ra thay đổi gì lớn!"  

"Biến đổi giới luyện võ, biến đổi giới luyện võ...Hừm, hôm nay có tôi ở đây, giới luyện võ đừng mơ tưởng đến chuyện một bước lên trời!"  

Nam Cung Dận hừm lạnh một tiếng, sau đó đột nhiên ra tay tấn công luồng ánh sáng, thử nghiệm phá hủy đại trận.  

Ầm!  

Nhưng sau một giây, đại trận lại bắn ngược lực lượng của ông  ta, đánh Nam Cung Dận một trận trở tay không kịp.  

"Mình thật sự hồ đồ rồi, trận pháp như thế, sao mà mình phá hỏng được chứ!"  

Nam Cung Dận ổn định cơ thể, ánh mắt nhìn về phía Tô Thương, run lên mà nói: "Xem ra, muốn ngăn cản giới luyện võ biến đổi, chỉ có đi vào chỗ Tô Thương mà thôi!"  

"Chỗ cậu ta ngồi, chắc là mắt trận, chỉ cần quấy rầy cậu ta, chắc chắn phải tốn không ít công sức rồi!”  

Nghxi đến đây, Nam Cung Dận không chút do dự, nhún người nhảy vọt đến chỗ Tô Thương.  

"Ngăn cản ông ta, đừng để ông ta đến gần tôi, cho tôi thêm 7 phút nữa!"  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1395


Về phần Thiên Sơn Tuyết, may đã nhờ vào sức mạnh của núi Cửu Phong cho nên trong thời gian ngắn cũng đã đạt được cảnh giới võ thần lục địa.  

Nhưng cho dù là như vậy thì cô ấy vẫn cũng không chịu được đòn tấn công của Nam Cung Dận, cũng bị đánh bay đi, phun ra một ngụm máu.  

Advertisement

Ầm!  

Ầm!  

Advertisement

Ầm!  

Trương Thiên Lôi thấy vậy, liền xách cái trống da thú lên, đánh liên tục vào mặt trống, phóng xuất ra những đợt sóng âm thanh khủng khiếp.  

Nhưng đáng tiếc, cũng không hề gây ra bất kì tổn hại gì cho Nam Cung Dận, ngược lại ông ta còn bị Nam Cung Dận đánh cho nhừ tử.  

Từ Thiện sư thái của núi Nga Mi, Từ Ngọc Phong của núi Phú Xuân, một người là võ thần lục địa đỉnh phong, một người là võ thần lục địa hậu kỳ.  

Loại thực lực này, hầu như là những cao thủ có lực chiến đấu đỉnh cấp ở trong giới luyện võ rồi, nhưng khi đối mặt với Nam Cung Dận, căn bản không đáng để nhắc tới, cả hai đều bị đánh cho ngã sấp mặt xuống đất.  

"Mấy người không ngăn cản được tôi đâu!"  

"Gần 100 năm này, thập đại cổ tộc bị cấm túc, không được ra ngoài, điều này đã làm giảm việc khai thác các ngọn núi nổi tiếng, mấy người không cần phải cống nạp các tài nguyên tu luyện cho chúng tôi."  

Nam Cung Dận nhìn đám người bị mình đánh ngã dưới đất, đắc ý nói: "Bởi vậy, cả giới luyện võ, không ngừng có võ thần lục địa được sinh ra, nhưng như thế thì sao chứ?"  

"Sự chênh lệch giữa giới luyện võ và cổ tộc căn bản không phải chỉ 100 năm thôi thì đã có thể bù đắp được."  

"Bây giờ lệnh cấm túc cổ tộc đã được giải trừ, mấy người chỉ cần thần phục cổ tộc là được rồi, hà tất phải khởi động cải biến giới luyện võ làm gì chứ?"  

Nam Cung Dận cười nhạo nói: "Muốn đứng ngang hàng với thập đại cổ tộc sao? Ha ha, giới luyện võ của mấy người còn chưa xứng đâu!"  

"Hệ thống luyện võ, vĩnh viễn chỉ là hệ thống cấp thấp mà thôi, khó mà với tới được đẳng cấp ưu tú, thanh nhã!"  

"A Di Đà Phật."  

Lúc này, trụ trì Viên Thông liền đứng ra, chắp tay trước ngực nói: " Nam Cung thí chủ, lời ấy sai rồi, hệ thống tu luyện trước nay không hề phân cao thấp, hệ thống tu chân cũng không phải là hệ thống tài trí hơn người."  

Trụ trì Viên Thông là cảnh giới võ thần đỉnh phong, ông ta biết đám người của mình, cho dù là có liên thủ lại với nhau thì cũng không phải là đối thủ của Nam Cung Dận.  

Cho nên, vừa rồi ông ta không ra tay, chỉ đứng ở một bên, tìm cơ hội kéo dài thời gian.  

Tô Thương nói rồi, chỉ cần bảy phút thôi, bây giờ đã hai phút trôi qua rồi.  

Chỉ cần có thể kéo dài thời gian với Nam Cung Dận thì có thể khởi động cải biến giới luyện võ rồi, đến lúc đó, mình chắc hẳn sẽ có thể đặt chân lên một cảnh giới mới, Nam Cung Dận thì có thể tính là cái gì chứ?  

"Ha ha, tên lừa đầu trọc nhà ông, ngược lại rất là thông minh đấy."  

Nam Cung Dận cười đùa nói: "Nhưng mà, tôi cũng không ngốc, tôi không thèm ở đây tranh luận với ông!"  

Vừa dứt lời, Nam Cung Dận liền trực tiếp ra tay.  

Trụ trì Viên Thông thấy vậy, trong chốc lát có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn dùng đến thủ đoạn mạnh nhất của mình.  

Vù!  
 
Chương 1396


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một giây sau, quanh thân của trụ trì Viên Thân, liền tỏa ra ánh hào quang Phật pháp.  

Chỉ nhìn thấy ông ta chắp tay lại trước ngực, dáng vẻ nghiêm trang, Phật quang bao phủ, tràn ngập ý phổ độ chúng sinh.  

Advertisement

Ngay sau đó, trụ trì Viên Thông liền xông lên, đối mặt trực tiếp với Nam Cung Dận.  

Ầm!  

Advertisement

Ầm!  

Ầm!  

Trong lúc nhất thời, đất đá ở nơi đó văng tứ tung, cuộc chiến vô cùng khốc liệt.  

Lúc này.  

Bởi vì đại điện đã bị tàn phá cho nên quần chúng ăn dưa ở bên ngoài có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh bên trong đại điện.  

"A Di Đà Phật, sư huynh, anh thăng hoa cực điểm, tự thiêu đốt tấm thân Phật pháp của mình, hy sinh vì nghĩa, sư đệ bội phục."  

Lúc này, Phật tử Vô Cơ chắp tay trước ngực, biểu cảm phức tạp nói.  

"Vô Cơ, ý gì vậy, trụ trì Viên Thông sẽ viên tịch sao?" Triệu Chỉ Nhược ở bên cạnh đau khổ hỏi.  

"Không phải."  

Vô Cơ lắc đầu, sau đó nói: "Sư huynh nếu như may mắn sống sót thì e rằng cả đời này cũng không có cách gì tu luyện lại được, pháp lực vốn có của anh ấy sẽ tan biến hết, anh ấy sẽ trở thành một người bình thường."  

"Trụ trì Viên Thông, thật khiến mọi người kính nể mà!" Vương Dã ở bên cạnh cũng nghiêm túc nói.  

Vốn dĩ anh ta đã rời đi rồi, nhưng Võ Đang xảy ra chuyện lớn như vậy, cho nên Vương Dã bèn quay trở lại.  

Nhưng dựa vào thực lực của anh ta thì căn bản cũng không làm được nên trò trống gì, chỉ đành đứng trong đám đông quan sát trận chiến mà thôi.  

Nhìn thấy trụ trì Viên Thông tự thiêu đốt tấm thân Phật pháp của mình, cực điểm thăng hoa, Vương Dã không khỏi khâm phục ông ta từ tận đáy lòng.  

Mọi người có mặt ở đó cũng đều cảm thấy như vậy, nhưng bọn họ còn kinh ngạc hơn về thân phận của Vô Cơ.  

Trụ trì Viên Thông ở núi Bồ Đề, địa vị tôn quý, không ngờ lại là anh em với Vô Cơ.  

Cùng lúc đó, cuộc chiến giữa A Ly và Quân Vô Ưu vẫn đang tiếp tục, hai bên giằng co với nhau mãi vẫn chưa kết thúc.  

Một bên khác, Tây Lạc Diệp và đám người nhà họ Tây vẫn đang chiến đấu với đám tám người Đông Phương Diệu, cũng chưa phân được thắng bại.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1397


"Ông...Ông đã đến cảnh giới kết đan rồi, ông điên rồi, lẽ nào không sợ sẽ bị những hiện tượng lạ kia tìm tới sao?"  

Trụ trì Viên Thông nằm trên mặt đất, bất chấp vết máu chảy ra từ khóe miệng, yếu ớt nói.  

Advertisement

Vốn dĩ.  

Sau khi trụ trì Viên Thông thăng hoa cực điểm xong mặc dù vẫn không bằng Nam Cung Dận được nhưng cũng sẽ không nhanh chóng bị đánh thua như vậy, ít nhất cũng có thể kéo dài được đến mười mấy phút.  

Advertisement

Nhưng ai mà ngờ, thực lực của Nam Cung Dận đột nhiên gia tăng, thậm chí còn xuất hiện một tia khí tức của trúc cơ siêu việt nữa, chỉ cần dùng một chưởng đã đánh bay được trụ trì Viên Thông.  

"Ha ha, chỉ là cảnh giới giả đan thôi, hoàn toàn không phải là kết đan thật." Nam Cung Dận khẽ cười nói.  

Giả đan!  

Nam Cung Dận cũng giống như Quân Vô Ưu, đều che giấu thực lực của mình, cảnh giới thật sự của bọn họ là giả đan!  

"Giả đan? Kết đan mà còn phân ra thật giả nữa sao?" Trụ trì Viên Thông thân bị trọng thương, nhưng vẫn không quên kéo dài thời gian.  

"Đương nhiên."  

Nam Cung Dận có chút đắc ý nói: "Cảnh giới này sở dĩ gọi là giả đan là vì trong cơ thể không có kim đan, nhưng đã cảm ngộ được đến cảnh giới kết đan rồi, do đó cũng có một tia sức mạnh của kết đan."  

"Nói cách khác, tôi từ lâu đã đặt chân lên cảnh giới kết đan rồi, đồng thời chính bản thân mình cũng đã cảm nhận được những hiện tượng lạ kia."  

Nhắc đến những hiện tượng lạ, Nam Cung Dận vô cùng kiêng dè, e ngại nói: "Những thứ đó đúng là thật đáng sợ, đau đến mức không muốn sống, cũng không khiến người ta có chút tâm trí muốn phản kháng lại."  

"Đối mặt với những hiện tượng lạ đó, người tu chân như đối diện với một ngọn núi lớn, căn bản không dám vượt qua, chỉ có ý nghĩ thần phục."  

Nam Cung Dận nói tiếp: "Nhưng mà, lão tổ trong nhà đã giúp tôi phá vỡ kim đan, đồng thời lại lấy vô số tư nguyên bồi bổ cho cơ thể của tôi."  

"Kim đan vỡ rồi, thì tôi không phải là người tu chân cảnh giới kết đan nữa, bởi vậy cho nên sẽ không bị những hiện tượng lạ tới quấy rầy."  

Nam Cung Dận tiếp tục nói: "Đặt chân vào kim đan rồi lại tự hủy, sau đó lại trở về là trúc cơ đỉnh phong, chính là cảnh giới giả đan."  

"Người luyện võ ở cảnh giới này, thực lực đương nhiên không phải trúc cơ đỉnh phong bình thường có thể so tài được, cao thủ kết đan không xuất hiện thì giả đan là vô địch!"  

Nam Cung Dận cười nhạo nói: "Ha ha, được rồi, tôi nói vậy là đủ rồi, bây giờ vẫn còn ba phút nhỉ, thời gian vẫn còn kịp."  

"Hậu nhân nhà họ Tô, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, cậu muốn tự mình đi xuống đài, hay là bị tôi đánh xuống?" Nam Cung Dận lạnh lùng nói.  

Tô Thương đang ngồi khoanh chân phía trên, hai mắt nhắm chặt, dường như anh không hề nghe thấy những lời của Nam Cung Dận.  

"Hừ, không biết điều mà!"  

Nam Cung Dận sầm mặt lại, giơ tay lên muốn đánh về phía Tô Thương.  

"Ông có phải đã quên là còn có tôi chưa ngã xuống không!" 
 
Chương 1398


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng chính ngay lúc này, một giọng nói già nua nhưng hùng hồn vang lên, ngay sau đó, một bóng người to lớn màu vàng óng, chắn ngay trước Tô Thương, những sợi râu màu vàng óng, như những sợi râu của tiên nhân...  

Advertisement

Thạch Hạo Hãn!  

Advertisement

Chính là Thạch Hạo Hãn!  

Giờ này phút này, Thạch Hạo Hãn sử dụng thần công của Thái Sơn, khiến cơ thể mình to lên gấp mấy lần, toàn thân tỏa ra ánh vàng chói lóa, giống như một ngọn núi vàng nhỏ vậy.  

Ông ta lĩnh ngộ thần công của Thái Sơn rõ ràng còn cao sâu hơn cả Thạch Cửu Thiên, cho nên sau khi thi triển thần công Thái Sơn xong thì cơ thể còn to lớn hơn gấp mấy lần Thạch Cửu Thiên.  

Bây giờ!  

Khí tức của Thạch Hạo Hãn cuồn cuộn như sóng biển, uy thế quanh thân thật khiến người khác phải khiếp sợ, tiếng hít thở không khí của ông ta rõ ràng đến mức ai cũng nghe thấy.  

Mỗi lần ông ta hít thở như một trận gió thổi đến, thổi tung đất bụi dưới mặt đất.  

Một người khổng lồ như vậy, đột nhiên xuất hiện, cực kỳ chấn động, khiến tất cả mọi người đều há hốc cả mồm.  

"Đây là...sơn chủ núi Thái Sơn!"  

"Thần công Thái Sơn, sơn chủ Thạch Hạo Hãn, đã dùng thần công Thái Sơn rồi!"  

"Đây chính là thần công Thái Sơn sao, quá cường mạnh rồi, vượt xa hơn hẳn Thạch Cửu Thiên!"  

"Thần công Thái Sơn không được sử dụng quá 100 lần, tôi nghe nói Thạch Hạo Hãn đã dùng thần công Thái Sơn hết 99 lần rồi, nếu như còn thi triển một lần nữa thì lúc thần công Thái Sơn kết thúc, cơ thể sẽ tự phát nổ mà chết!"  

"Thật hay giả vậy, không phải là lời đồn đó chứ, Thạch Hạo Hãn sao có thể vì cải biến giới luyện võ mà lựa chọn hy sinh tính mạng của mình vậy chứ, tôi có chút không tin nha."  

"Câm miệng anh lại đi, đừng có lấy cái tư tưởng nhỏ hẹp của anh mà đi suy đoán hết tất cả mọi người như vậy!"  

"Tin tức này là thật đó, trong giới luyện võ rất nhiều người đều biết chuyện này, mấy năm gần đây núi Thái Sơn đang dần yếu thế, rõ ràng là vì có liên quan đến Thạch Hạo Hãn mà, ông ta không thể thi triển thần công Thái Sơn như bình thường nữa, cho nên vùng đất tế trời nhiều lần bị gia tộc Tây Môn ở núi Côn Luân khiêu khích nhưng cũng làm như không thấy."  

"Đúng vậy, gia tộc Tây Môn mấy năm gần đây, khuếch trương thế lực ở khắp nơi, khiêu khích vị trí bá chủ giới luyện võ của vùng đất tế trời, mà cũng không nhìn thấy Thạch Hạo Hãn ra mặt ngăn cản lại, đủ để chứng minh lời đồn đó là thật rồi."  

"Nói như vậy, Thạch Hạo Hãn quá vĩ đại rồi, vì cải biến giới luyện võ mà dùng đi cơ hội thi triển lần cuối thần công Thái Sơn."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1399


Vừa thương tâm, Thạch Cửu Thiên vừa cắn chặt răng, hận mình quá yếu, hận mình quá vô năng bất lực.  

...  

Advertisement

Giờ phút này!  

Advertisement

Nam Cung Dận dùng khinh công bay lên, lơ lửng giữa không trung, nhìn thẳng Thạch Hạo Hãn, thản nhiên nói: "Thạch Hạo Hãn, tôi hiểu rất rõ về ông, lúc trước tôi cũng nói rồi, trong giới luyện võ, ông là người duy nhất có thể trở thành mối uy hiếp của tôi."  

"Nhưng mà, tôi biết, ông chỉ còn một cơ hội thi triển thần công Thái Sơn, tôi vốn cho rằng, ông sẽ nhượng bộ, không ngờ ông thật sự đã dùng tới thần công Thái Sơn rồi."  

Nam Cung Dận nhìn Thạch Hạo Hãn, đột nhiên hiếu kỳ hỏi: "Qua ngày hôm nay, bất kể thế nào thì ông cũng sẽ chết, cho dù là giới luyện võ cải biến thành công, cũng không liên quan đến ông nữa."  

"Ông dùng chính tính mạng của mình, để đổi lấy sự cải biến của giới luyện võ, nhưng chính ông lại không có cách gì để hưởng được những chuyện tốt của giới luyện võ sau khi cải biến."  

Nam Cung Dận hỏi: "Ông, không hối hận sao?"  

"Ha ha!"  

Thạch Hạo Hãn giống như một ngọn núi nhỏ, giọng nói vang vọng như tiếng chuông đồng, mang theo giọng cười sang sảng nói: "Nếu như tôi đã đi đến bước này, thì sẽ không oán không hối hận, Nam Cung Dận, hôm nay, tôi dựa vào cơ thể của mình tạo thành một bức tường đồng vách sắt, ông đừng mơ tưởng có thể bước lên trước một bước!"  

"Tốt!"  

"Rất tốt!"  

Nam Cung Dận thấy vậy, không khỏi tán thưởng nói: "Không ngờ giới luyện võ còn có một nhân vật như ông, khẳng khái chịu chết, hy sinh vì nghĩa, vì toàn bộ giới luyện võ, mà tình nguyện từ bỏ đi tính mạng của mình, không thể không nói, hành động của ông thật khiến người khác khâm phục!"  

"Ha ha, e rằng ông hiểu lầm rồi, chuyện của giới luyện võ không liên quan gì đến tôi, cũng không phải là lý do để khiến cho tôi có thể hy sinh lớn như vậy, có cải biến hay không, tôi cũng không cưỡng cầu."  

Thạch Hạo Hãn khẽ cười nói: "Cho nên, tôi không có vĩ đại như ông nói đâu, tôi làm ra quyết định này không phải là vì giới luyện võ."  

"Ồ?"  

Nam Cung Dận lập tức nghi hoặc vô cùng, nhíu mày nói: "Vậy ông là vì cái gì, lẽ nào còn có cái gì quan trọng hơn tính mạng của mình sao?"  

"Có!"  

Thạch Hạo Hãn cúi đầu xuống, nhìn Tô Thương ở bên kia màn sáng, lộ ra vẻ hiền lành hiếm thấy, lẩm bẩm nói: "Nó, dù sao cũng là cháu ngoại của tôi!"  

Cho tới nay.  

Thạch Hạo Hãn đối với Tô Thương không hề có biểu cảm tốt gì, thậm chí còn tỏ vẻ chán ghét nữa.  

Cho dù là Tô Thương đã giành được hạng nhất đại hội võ thuật, trở thành minh chủ võ lâm, thuật theo thiên mệnh, phải thay giới luyện võ khởi động cải biến, thì Thạch Hạo Hãn cũng chưa bao giờ mỉm cười với anh.
 
Chương 1400


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông ta hận nhà họ Tô, hận Tô Thần Binh, cũng hận luôn cả Tô Thương.  

Năm đó nếu như không phải là Tô Thần Binh, thì con gái của Thạch Hạo Hãn cũng sẽ không đột nhiên không khác gì người thường như vậy.  

Advertisement

Phải biết, thực lực và thiên phú của Thạch Ngọc Yến, là đỉnh cấp trong giới luyện võ, thậm chí có thể nói là tuyệt đỉnh, hàng trăm hàng ngàn năm đến nay, cho tới bây giờ cũng không có bất kỳ thiên phú của người nào có thể so được với Thạch Ngọc Yến.  

Thạch Hạo Hãn sớm đã nuôi dưỡng Thạch Ngọc Yến như người nối nghiệp của mình, ngay cả hai đứa con trai của mình, ông ta cũng không thèm xem trọng.  

Advertisement

Nhưng ai mà ngờ, sau đại hội võ thuật năm đó, đứa con gái thiên tài của mình lại vô duyên vô cớ mất tích.  

Lần nữa biết được tin tức của con gái thì Thạch Hạo Hãn lại phát hiện ra đứa con gái kinh tài tuyệt diễm của mình vậy mà đã biến thành một người bình thường, còn sinh cho Tô Thần Binh một trai một gái nữa chứ.  

Chuyện đó khiến cho Thạch Hạo Hãn không kiềm được tức giận, hận không giết hết tất cả người nhà họ Tô, ăn tươi nuốt sống Tô Thần Binh!  

Đương nhiên, đó cũng chỉ là suy nghĩ của ông ta mà thôi, ông ta đương nhiên sẽ không làm như thế thật.  

Tóm lại, Thạch Hạo Hãn đối với Tô Thương, đương nhiên không có cảm tình tốt gì.  

Nhưng!  

Chính như ông ta nói, Tô Thương dù sao cũng là cháu ngoại của ông ta, là cháu ngoại ruột đó!  

Thạch Hạo Hãn có tuyệt tình thế nào, cũng không thể trơ mắt nhìn Tô Thương bị đánh được.  

"Haiz, Tô Thương, cháu và ông dù sao cũng là quan hệ máu mủ ruột thịt, ông cũng chưa từng làm chuyện gì cho cháu, hôm nay, coi như để ông ngoại bù đắp cho cháu thiệt thòi của những năm này nhé."  

Thạch Hạo Hãn thở dài một hơi, đồng thời hạ quyết tâm, ánh mắt kiên quyết nhìn Nam Cung Dận.  

"Còn hai phút, Thạch Hạo Hãn, không thể không nói cho ông biết một sự thật tàn khốc."  

Lúc này, Nam Cung Dận nhìn thẳng vào Thạch Hạo Hãn cười nhạo nói: "Cho dù ông có thi triển thần công Thái Sơn thì cũng không phải là đối thủ của tôi!"  

Vừa dứt lời, Nam Cung Dận lập tức ra tay tấn công, linh khí tràn ngập trong lòng bàn tay, mang theo hào quang của luồng linh khí đáng sợ đánh thẳng về phía Thạch Hạo Hãn.  

Cảnh giới giả đan!  

Nam Cung Dận đã đặt chân vào cảnh giới này, thực lực cường đại dị thường, ông ta tràn đầy tự tin.  

Thạch Hạo Hãn cảm nhận được đòn tấn công của đối phương đang tiến gần tới, liền bước lên trước một bước, dùng thân thể của mình chắn ngang lại.  

Ầm!  

Thạch Hạo Hãn dưới trạng thái sử dụng thần công Thái Sơn, có sức phòng ngự kinh người, có thể chống lại sự xâm phạm của bất kỳ phương pháp gì, sức mạnh của nó là vô hạn, có thể dời cả núi, lấp cả biển, đây chính là đặc điểm của thần công Thái Sơn.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1401


“Muốn chết à!”  

Nam Cung Dận tức giận, không ngừng ra tay.   

Ầm!  

Advertisement

Ầm!  

Ầm!  

Advertisement

...  

Một lần một lần lại một lần nữa.  

Mỗi lần tấn công, đều bị Thạch Hạo Hãn dùng cơ thể ngăn lại, một phút ngắn ngủi trôi qua, Thạch Hạo Hãn ngã đến vài chục lần.  

Mỗi một lần ngã xuống, đều sẽ nhanh chóng đứng người lên.  

Trên mặt đất, vết máu đỏ thẫm, nhuộm đỏ hết cả xung quanh.   

Vèo!   

Đúng lúc này, một đại trận vàng chói vây quanh Tô Thương, bỗng xuất ra một luồng hào quang sáng chói, hoa văn trên ánh sáng, nhanh chóng di chuyển, giống như muốn nhai ngấu nghiến thứ gì đó.    

Đại trận, sắp mở ra!  

Đến lúc đó, cải biến giới luyện võ, sẽ thành công ngay lập tức, hệ thống luyện võ võ thần lục địa sau này, sẽ xuất hiện cảnh giới mới!  

Nam Cung Dận thấy cảnh này, bỗng lòng nóng như lửa đốt, muốn muốn ra tay ngăn cản Tô Thương.  

Nhưng Thạch Hạo Hãn, lại đứng lên một lần nữa, chặn ở phía trước.   

“Thạch Hạo Hãn!”  

“Ông đi chết đi!”  

Nam Cung Dận tức giận vô cùng, dùng hết toàn bộ sức lực, đánh giết Thạch Hạo Hãn như điên.    

Phịch!  

Thạch Hạo Hãn muốn né cũng không né được, bởi vì sau lưng ông ta, chính là Tô Thương, cho nên ông ta mới kiên cường chặn những cú tấn công của Nam Cung Dận.    

Sau này.  

Có một lực tấn công rất mạnh vào đầu gối khiến ông ta quỳ gối xuống đất, máu chảy ra từ khóe miệng, vẻ đau đớn toát lên từ khuôn mặt già nua, ánh mắt có chút mơ hồ, khí tức lại càng uể oải.  

Nhưng!  

Sau một lúc, Thạch Hạo Hãn vẫn dựa vào sự nghị lực của mình, cố gắng đứng đậy, giống như một chiến thần bất tử.    

“A!”  

Nam Cung Dận sắp không xong rồi, nên ông ta điên cuồng gấp gáp, không ngừng đánh giết Thạch Hạo Hãn.  

Linh khí màu bạc, giống như là cuồng phong vũ bão, rơi vào cơ thể nhỏ bé của Thạch Hạo Hãn.   

Thạch Hạo Hãn đau đớn không chịu nổi, nhưng không hề nhượng bộ, bảo vệ Tô Thương ở sau lưng thật cẩn thận.   

“Cố chấp thật đấy!”   

“Có trời mới biết ông ta đã phải chịu đau đớn như thế nào, tiền bối Thạch Hạo Hãn, thật là khiến người phải khâm phục!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom