Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1422


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cháu biết rõ tầm quan trọng của vật này đối với ông, ông yên tâm, cháu sẽ để cho ông tiếp tục có được sức chiến đấu mạnh mẽ ở núi Cửu Phong, đem suất thứ 7 này, tặng cho ông."  

Advertisement

Tô Thương nói thêm: "Kể từ đó, mặc kệ ông có chí bảo hay không, đều có thể uy hiếp thiên hạ."  

"Ha ha."  

Advertisement

Thiên Niên Sát nghe vậy, lại lộ ra một nụ cười, nói: "Tên nhóc này, muốn đồ vật trong tay ông thì cứ nói thẳng là được rồi, làm gì mà phải nói chung với cái cơ hội một bước lên trời này chứ."  

"Cái chí bảo này, đưa cho cháu thì được, nhưng suất thứ 7 đó, ông cũng không cần, ông cũng giống như cô Phù Dung, không muốn tiếp nhận ngoại lực, có điều, ông cần cháu đồng ý với ông một chuyện."  

Thiên Niên Sát nghiêm túc nói: "Chỉ cần cháu đồng ý với ông chuyện này, vật này đưa cho cháu có đáng gì chứ?"  

"Chuyện gì, ông nội Thiên, ông nói đi." Tô Thương cười nói.  

"Đối xử tốt cả đời với Tuyết Nhi, dù là phụ nữ bên cạnh cháu có nhiều bao nhiêu, thì cháu cũng vĩnh viễn không được vứt bỏ con bé." Thiên Niên Sát bỗng nhiên nghiêm túc.  

"Ông nội!"  

"Món chí bảo này, ông muốn đưa thì đưa...cần gì phải nói móc đến Tuyết Nhi chứ?"  

Tô Thương trả lời lại nói: "Tôi tốt với Tuyết Nhi, lại không phải vì món chí bảo này!"  

"Ha ha, được lắm được lắm, hi vọng cháu nói được làm được."  

Mặc dù Tô Thương không trả lời thẳng vấn đề của Thiên Niên Sát, có điều Thiên Niên Sát đã có đáp án rồi.  

Sau đó, ông ấy nhìn sang Tô Thương, bỗng nhớ đến một chuyện, liền tò mò hỏi: "Vừa rồi cháu còn chưa nói xong, nếu như ông không đưa chí bảo cho cháu, thì cháu sẽ thế nào?"  

"Không đưa hả..."  

Tô Thương nghe nói như thế, nhất thời lộ ra một nụ cười ngại ngùng, nhỏ giọng nói: "Vậy thì cháu chỉ có thể dùng biện pháp cứng rắn, chính là..cướp."  

Cướp? cướp?  

Lời này vừa nói ra, Thiên Niên Sát lập tức ngây ngẩn cả người, sắc mặt cũng tối sầm lại.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1423


Sau khi oán thầm trong lòng xong, Thiên Niên Sát liền vội vàng lắc đầu.  

Thế nào thì cũng là ruột thịt với nhau, nói bọn họ không phải là thứ gì, cũng không thích hợp lắm.  

Advertisement

Nhưng cha con tụi nó...đúng là không ra gì mà.  

"Ông nội Thiên, đồ này cháu lấy nha, nó đối với cháu vô cùng quan trọng, cám ơn ông đã tặng cháu."  

Advertisement

Tô Thương cầm lấy chí bảo, xác nhận một chút thì quả thực nó chính là tầng thứ 4 của tháp Hư Không.  

Tiếp theo đó, anh nảy ý nghĩ một cái, đem vật này cất vào trong vòng tay lưu trữ, dự định khi nào có thời gian thì xem tiếp.  

Sau đó.  

Tô Thương nhìn Thiên Niên Sát, lại hỏi lần nữa: "Ông nội Thiên, luồng kim quang này ông chắc chắn là không cần sao?"  

"Ừm."  

Thiên Niên Sát gật đầu, sau đó lại nhìn sang đám người trụ trì Viên Thông, Từ Thiện sư thái, cười nói: "Không chỉ có ông không cần, mà ắt hẳn bọn họ cũng không cần đâu."  

"Dù sao chúng ta cũng đã ở cái tuổi này rồi, có được cơ hội này, cũng không có ý nghĩa gì lớn, chi bằng để dành lại cho lớp trẻ đi."  

Thiên Niên Sát tiếp tục nói: "Lớp trẻ, tương lai còn dài, có được sự tẩy rửa của kim quang, thành tựu sẽ không thể đo lường được, bọn họ có thể dẫn dắt giới luyện võ đi đến những vinh quang mới, những người như chúng ta dù sao cũng đã già rồi, không làm gì được nữa."  

"Trụ trì Viên Thông, Từ Thiện sư thái, môn chủ Vương, lão già này nói có đúng không?"  

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt ở đó đều quay lại nhìn bọn họ, mọi người cũng đang chờ câu trả lời.  

Trụ trì Viên Thông, Từ Thiện sư thái, đặc biệt là Vương Trọng Vân, biểu cảm có chút sững lại.  

Tiếp nhận tẩy rửa của kim quang, một bước lên trời, 100% trực tiếp tấn cấp lên cảnh giới võ tôn.  

Hơn nữa, thể chất thiên phú đều sẽ được nâng cao lên, tương lai vô cùng rộng mở.  

Cho nên, đám người trụ trì Viên Thông, đối với kim quang mà nói không có ý nghĩa gì là điều không thể.  

Nhưng Thiên Niên Sát đã nói ra những lời như vậy, khiến cho bọn họ cũng không tiện để mở lời nói muốn tiếp nhận tẩy rửa bằng kim quang nữa.  

"A Di Đà Phật, lão minh chủ Thiên nói rất có lý."  

Trụ trì Viên Thông sau vài giây đấu tranh, cuối cùng cũng chắp tay ở trước ngực, mở miệng nói: "Lão tăng lần này đã dùng cạn Phật lực, vốn phải viên tịch rồi, thế nhưng cải biến giới luyện võ đã được khởi động, lão tăng may mắn nhặt về được một cái mạng, cũng là trong họa được phúc, lão tăng nghĩ bằng thực lực của bản thân, thì cũng sẽ có cơ hội đạt tới cảnh giới võ tôn."  

"Cơ hội tiếp nhận tẩy rửa bằng kim quang, là cơ hội hết sức khó có được, vẫn nên là nhường cho lớp trẻ đi, dù sao bọn họ mới là tương lai của giới luyện võ." Trụ trì Viên Thông nói.  

"Tôi cũng đồng ý."  

Từ Thiện sư thái nhìn thấy trụ trì Viên Thông phát biểu ý kiến, thì tự mình cũng chỉ đành nói theo: "Cơ hội này, tôi cũng không cần, để cho lớp trẻ đi."  

"Mọi người..."  

Vương Trọng Vân ở bên cạnh thấy vậy, biểu cảm có chút phức tạp, oán hận lườm Thiên Niên Sát.
 
Chương 1424


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đùa gì vậy chứ!  

Cái lão già ngu ngốc nhà ông!  

Advertisement

Ông thanh cao, ông không tầm thường, ông không cần tẩy rửa tinh quang nhưng chúng tôi cần mà!  

Ông ra vẻ làm gì chứ hả, dựa vào cái gì mà ở trên cao chỉ xuống, thay chúng tôi quyết định chứ!  

Advertisement

"Môn chủ Vương?"  

Thiên Niên Sát nhìn Vương Trọng Vân, khẽ cười nói: "Ý ông thì sao?"  

"Tôi..."  

Ở trước mắt bao người, Vương Trọng Vân cuối cùng vẫn phải chịu thỏa hiệp, gật đầu nói: "Ông nói đúng, lớp trẻ so với mấy lão già chúng ta, cần lễ tẩy rửa bằng tinh quang hơn."  

"Vậy thì tốt."  

Thiên Niên Sát nở nụ cười, sau đó nói: "Tô Thương, bốn chỗ trống còn lại nên giao cho ai, cháu tự mình quyết đi nhé."  

"Ừm."  

Tô Thương gật đầu, sau đó nhìn đám người Vương Trọng Vân, Từ Thiện sư thái, chắp tay lại nói: "Mọi người, lúc trước may mắn có mọi người ra tay trợ giúp, giành lấy những thời khắc quý giá cho tôi, giới luyện võ cải biến thành công, đều có một phần công lao của mọi người."  

"Mọi người yên tâm, tôi đã là minh chủ võ lâm, đương nhiên sẽ không khiến mọi người lạnh lòng."  

Tô Thương nói tiếp: "Mời mọi người sau này tìm Tuyết Nhi, để lấy phương thức liên lạc của tôi, mấy ngày này tôi sẽ luyện chế đan dược cho mọi người, có thể giúp cho mọi người nhanh chóng tấn cấp lên cảnh giới võ tôn, đồng thời cũng không hề có bất kỳ tác dụng phụ nào."  

"Đối với các cao thủ cảnh giới võ thần lục địa đỉnh phong như môn chủ Vương, Từ Thiện sư thái, trụ trì Viên Thông mà nói thì tiếp nhận tẩy rửa bằng tinh quang quả thực quá lãng phí rồi."  

Tô Thương nói thêm: "Nếu như mọi người trong thời gian ngắn không có cách gì đột phá lên được cảnh giới võ tôn thì ăn đan dược do tôi luyện chế ra, không quá hai ngày thì có thể đột phá thành công."  

"Thật sao?" Vương Trọng Vân nghe vậy, lập tức kích động nói.  

"Ừm."  

Tô Thương gật đầu cười nói: "Tôi lấy thân phận minh chủ võ lâm ra bảo đảm, chắc chắn 100%."  

"Ha ha, được, Tô thiếu gia...Không, minh chủ Tô, vậy thì tôi đợi đan dược của cậu."  

Sau khi nhận được sự xác nhận chắc chắn, trong lòng của Vương Trọng Vân thoải mái hơn nhiều rồi, vuốt vuốt chòm râu của mình, trên mặt cũng bất giác mà nở nụ cười.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1425


Bốn anh em nhà họ Đoàn khác ở phía sau Đoàn Khánh Minh cũng cùng chắp tay lại hành lễ.  

"Ừm."  

Advertisement

Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó nói: "Vất vả cho mọi người rồi, cho nên tôi quyết định suất thứ 7 này sẽ dành cho một trong 5 người các ông."  

"Đoàn Khánh Minh, ông đã là võ thần lục địa đỉnh phong rồi, hơn nữa còn không phải là đỉnh phong bình thường, ông chỉ cách một bước nữa là đến cảnh giới võ tôn rồi, nếu như ông không nắm chắc thì đợi ăn đan dược của tôi luyện chế đi, danh sách này, không cần suy xét cho ông nữa."  

Advertisement

Tô Thương nói tiếp: "Ông là anh cả của những người này, trong bốn người anh em của ông, ông chọn ra một người đi."  

"Vâng."  

Đối với sự sắp xếp của Tô Thương, Đoàn Khánh Minh không có bất kỳ ý kiến nào, thậm chí còn vô cùng vui vẻ, anh em trong nhà của mình, vậy mà có thể đạt được cơ hôi quý báu như vậy.  

Sau khi suy nghĩ một hồi, Đoàn Khánh Minh nhìn sang người em thứ ba của mình Đoàn Khánh Sinh, rồi mở miệng nói: "Em ba, trong năm anh em chúng ta, em là đứa thông minh nhất, cơ hội này cho em đó."  

"Không không không."  

Đoàn Khánh Sinh vội vàng khoát tay nói: "Anh cả, vẫn nên để dành cho anh hai đi, thực lực của anh hai mạnh hơn em, anh ấy có tư cách nhất."  

"Em ba, không có ai thích hợp hơn em đâu, nghe lời anh cả đi." Lão nhị của nhà họ Đoàn khuyên nhủ nói.  

"Anh ba, anh nghe lời hai anh ấy đi, đừng làm lãng phí thời gian của cậu chủ nữa."  

"Anh ba, anh mà không chịu nhận thì năm anh em chúng em cũng không nhận."  

Lão tứ, lão năm, nhà họ Đoàn cùng mở miệng nói, bọn họ không hề có chút đố kỵ nào đối với Đoàn Khánh Sinh.  

Tình cảm của năm anh em bọn họ thật là tốt mà, không hề có tư tưởng tranh giành với nhau, không có chuyện ngươi lừa ta gạt.  

"Chuyện này..."  

Đoàn Khánh Sinh cảm động nhìn các anh em của mình, trong chốc lát không biết nên nói như thế nào mới tốt.  

"Chuyện này cái gì mà chuyện này, cơ hội này dành cho cậu!"  

Tô Thương thấy vậy, liền nảy ý nghĩ một cái, đem một tia kim quang chuyển sang người Đoàn Khánh Sinh.  

Vù!  

Trong khoảnh khắc, kim quang trợ giúp cho Đoàn Khánh Sinh, một bước đạt tới cảnh giới võ tôn, toàn thân anh ấy tản ra uy thế vô cùng khủng bố.  

Sau đó, anh ấy liền nhìn về phía Tô Thương trước tiên, rồi quỳ một chân xuống đất, chắp tay lại cung kính nói: "Cám ơn cậu chủ đã không tính toán với những kiềm khích lúc trước, khoan dung độ lượng, đem cơ hội quý báu đó cho tôi."  

"Từ nay về sau, cái mạng này của Đoàn Khánh Sinh tôi, chính là của cậu, nếu như cậu gặp nguy hiểm, tôi sẽ xông lên trước để che chắn cho cậu."  

Đoàn Khánh Sinh là thật lòng cảm kích Tô Thương.  

Mới đầu, anh ấy còn có chút hiểu lầm với Tô Thương, thậm chí còn muốn ra tay cướp lấy tháp Hư Không của nhà họ Tô.
 
Chương 1426


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng Tô Thương không tính toán những hiềm khích lúc trước, hoàn toàn không so đo với anh ấy, còn giúp anh ấy đạt tới cảnh giới võ thần lục địa đỉnh phong.  

Bây giờ, Tô Thương lại còn để anh ấy một bước lên trời, trở thành cao thủ cảnh giới võ tôn.  

Advertisement

Điều này khiến cho Đoàn Khánh Sinh bất luận là thể xác hay là tinh thần đều hoàn toàn thần phục Tô Thương rồi.  

Cho nên, sau khi đạt được cảnh giới võ tông, điều đầu tiên anh ấy làm chính là bày tỏ tấm lòng trung thành của mình.  

Advertisement

"Ừm, anh đứng lên đi."  

Tô Thương giơ tay lên một cái, sau đó thu hồi lại ánh mắt của mình, nhìn về phía đám thiên tài giới luyện võ Võ Đang Vương Dã, phật tử Vô Cơ.  

Bây giờ chỉ còn lại 3 chỗ, Tô Thương đang nghĩ, nên dành cho ai đây.  

"Minh chủ Tô, tôi là Cung Thiên Tường của núi Vũ Di, từ nay về sau, nguyện chỉ nghe theo lệnh của minh chủ Tô."  

"Tôi là Hoàng Nhất Phong của núi Trường Bạch, khâm phục chí khí của minh chủ Tô, cam nguyện nghe theo sự sắp xếp của minh chủ Tô."  

"Minh chủ Tô, tôi là Hàn Tam Thiên của Hành Sơn, tôi không có học hành gì, chỉ là một người thô kệch, từ nay về sau, minh chủ Tô kêu tôi đi về phía bên trái thì tôi tuyệt đối sẽ không đi về phía bên phải, tóm lại, chỉ cần một câu nói của minh chủ Tô, thì cho dù là núi đao biển lửa, dầu sôi nước bỏng, tôi cũng xông vào!"  

...  

Rất nhiều thiên tài, nhìn thấy Tô Thương đi tới, toàn bộ đều kích động đến phát điên luôn rồi, mọi người vội vàng nịnh nọt, biểu thị nguyện ý đi theo Tô Thương, rõ ràng là bọn họ đều muốn được chọn vào danh sách những người được tẩy rửa bằng kim quang.  

Nhưng mà.  

Đối với mấy người này, Tô Thương cũng chỉ cười cười, chứ không không có ý nghĩ sẽ chọn ai trong đám người này.  

Dù sao cũng chỉ còn ba suất, Tô Thương không muốn lãng phí.  

Mặc dù tẩy rửa bằng kim quang có thể thay đổi thiên phú, nhưng thể chất ban đầu cũng phải là những thể chất tốt mới được, sau đó khi trải qua tẩy rửa bằng kim quang thì sẽ càng mạnh hơn.  

"Cô Chỉ Nhược."  

Lúc này, ánh mắt của Tô Thương nhìn về phía Triệu Chỉ Nhược của núi Nga Mi, sau đó anh thoáng nở một nụ cười.  

"Ừm."  

Vì lần trước, Tô Thương không nhận sự sủng ái của Triệu Chỉ Nhược, cho nên bây giờ khi đối mặt với Tô thương, Triệu Chỉ Nhược cảm thấy có chút tự ti, không dám nhìn thẳng vào Tô Thương.  

"Cô Chỉ Nhược, mấy ngày trước, cô lấy cái phụ kiện trên kiếm Hà Hoa cho tôi, mặc dù cô cược thua, nhưng dù sao tôi cũng đã nhận được ân tình của cô."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1427


Tiếp theo đó.  

Dưới trăm con mắt ngưỡng mộ, Triệu Chỉ Nhược hoàn thành việc lột xác, trực tiếp tấn cấp lên cảnh giới võ tôn.  

Advertisement

"Cám ơn phụ kiện của cô."  

Tô Thương nở một nụ cười, sau đó liền đi về hướng 3 giờ, đối với vị trí thứ 9 này trong lòng anh đã có quyết định.  

"Tô thiếu gia..."  

Advertisement

Cảm nhận được sự biến hóa của bản thân mình, Triệu Chỉ Nhược tràn đầy ngỡ ngàng, ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng của Tô Thương.  

"Haiz, tên Tô Thương này, đúng là một kẻ đánh cắp trái tim mà, lúc nào cũng vô tình làm kích động trái tim của Chỉ Nhược, nghiệp chướng."  

Cách đó không xa, Từ Thiện sư thái nhìn thấy cảnh tượng này, thở dài một hơi, không khỏi cảm khái, tự lẩm bẩm nói: "Đừng nói là Chỉ Nhược, đổi lại là mình lúc còn trẻ, e rằng cũng sẽ không tự chủ được mà suy nghĩ lung tung cho mà xem."  

"Haiz, thôi bỏ đi, tùy tụi nó vậy, Chỉ Nhược bây giờ đã là võ tôn rồi, nó muốn làm gì thì làm, bà già như mình không quản được nữa."  

...  

Lúc này.  

Tô Thương trước mắt bao người, đi tới trước mặt Lan Diệu Y, đôi mắt nhìn thẳng vào Lan Diệu Y.  

"Tô thiếu gia."  

Lan Diệu Y nhìn thẳng vào Tô Thương, hành lễ, rồi mỉm cười nói: "Chúc mừng, anh không chỉ đạt giải nhất đại hội võ thuật, còn khởi động được cải biến giới luyện võ, thậm chí còn nắm được trong tay liên hoàn trận của núi Võ Đang."  

"Xem ra lúc trước là tôi đã xem thường anh, cứ coi như tôi có phóng xuất ra tử khí trong đá Tà Linh ra thì anh cũng có năng lực để ngăn lại được." Nhớ đến chuyện đó, Lan Diệu Y cười khổ nói.  

"Cô Diệu Y."  

Tô Thương khẽ cười nói: "Sau này có tôi bảo vệ cô, cô không cần phải phải lo lắng bị người ta nhớ thương đến nữa, đá Tà Linh, có thể tặng cho tôi không?"  

"Được."  

Lan Diệu Y không hề do dự, nảy ý nghĩ một cái, một viên đá tỏa ra tử khí liền xuất hiện trong lòng bàn tay cô ấy, sau đó cô ấy liền chuyền qua cho Tô Thương.  

"Cám ơn."  

Tô Thương cất đá Tà Linh vào trong vòng tay chứa đồ, sau đó lại nhìn sang Lan Diệu Y, nói tiếp: "Cô Diệu Y, cả đời này của cô đã chịu đựng nhiều bi thương rồi, tôi đã lấy đi trụ cột mạnh nhất của cô, không giúp cô một tay, tôi cảm thấy có chút không ổn."  

"Suất thứ tám đã dành cho Triệu Chỉ Nhược, bởi vì tôi đã nợ cô ấy một ân tình, vậy suất thứ chín này dành cho cô, bởi vì cô chính là thiên tông trời sinh, tư chất tuyệt hảo."  

"Có lẽ khởi động đá Tà Linh rồi thì cô có thể đi vào hệ thống tu chân, nhưng dựa vào phán đoán của tôi, cô đi theo hệ thống luyện võ thì càng thích hợp hơn."  

Tô Thương nghiêm túc nói: "Trong con đường võ đạo, khi luyện đến cuối cùng, thì cũng có thể tay cầm nhật nguyệt, chân thì đạp lên tinh hà, không cần nhìn sắc mặt của bất kỳ ai, làm một nữ võ thần chí cường đứng giữa trời đất!"  

Nói xong, Tô Thương không hề do dự, lấy ra kim quang thứ chín.  

Vù!  

Cùng với một âm thanh vang lên, Lan Diệu Y trực tiếp đặt chân tới cảnh giới võ tôn, uy thế khủng khiếp chấn kinh toàn trường, khiến ai nấy đều sợ hãi.  
 
Chương 1428


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những thiên tài hay là mấy lão già cổ quái trước đây thầm thương nhớ cô ấy đều lộ ra vẻ mặt kiêng dè, lần lượt theo bản năng mà cúi đầu xuống vì sợ sẽ bị Lan Diệu Y trả thù.  

"Tô thiếu gia!" Lan Diệu Y thu hồi lại uy thế quanh thân mình, cảm kích nhìn Tô Thương.  

Advertisement

"Không cần cảm ơn tôi, tôi là minh chủ võ lâm, sau này khi tôi ra hiệu lệnh, cô đừng làm trái lại là được rồi." Tô Thương khẽ cười nói.  

"Đương nhiên sẽ không như vậy!" Lan Diệu Y trịnh trọng cam kết.  

Advertisement

"Vậy thì tốt."  

Tô Thương cười gật đầu, sau đó nhìn qua một lượt toàn trường, mở miệng nói: "Bây giờ chỉ còn một suất...đạo trưởng Vương Dã, phật tử Vô Cơ, hai người các anh, ai cần?"  

"Cho Vô Cơ đi, đưa cho tôi cũng vô dụng thôi!"  

Vương Dã cũng giống như sư phụ của anh ấy, có chút trông mà thèm, trong lòng cũng muốn được tẩy rửa bằng kim quang.  

Nhưng anh ấy có sự kiêu ngạo của chính mình, anh ấy sẽ không chủ động cầu xin Tô Thương, cho nên chỉ để lại một lời nói rồi xoay người bước đi.  

"Đồ nhi, con...hồ đồ quá!" Vương Trọng Vân ở bên cạnh nhìn thấy vậy, thở dài một hơi.  

"A Di Đà Phật, trong đời có lúc cũng sẽ có, có lúc cũng không cưỡng cầu được, tiểu tăng không có duyên với nó."  

Phật tử Vô Cơ thấy vậy, nghiêm túc suy tư một lúc, cuối cùng cũng từ chối tiếp nhận.  

Trụ trì Viên Thông nghe vậy, cũng không có phàn nàn gì, cũng không cảm thấy tiếc nuối cho Vô Cơ, trên mặt hoàn toàn không có biểu cảm gì, rõ ràng ông ta đã đoán ra được quyết định của sư đệ mình.  

"Tô Thương!"  

"Suất cuối cùng, dành cho tôi đi!"  

Chính ngay lúc này, một giọng nói từ trong đám người vang lên, ngay sau đó là một dáng người to lớn bước ra.  

"Hử?"  

"Tây Môn...Long Ngâm?"  

Tô Thương nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, tập trung nhìn kỹ lại thì lập tức nở một nụ cười nhạo: "Ha ha, Tây Môn Long Ngâm, tôi với gia tộc Tây Môn của anh, không chết không ngừng, thậm chí ngày mai tôi sẽ tiến vào núi Côn Luân mà chém giết, tiêu diệt cả gia tộc Tây Môn, anh muốn cái suất này sao, anh nghĩ có thể được không?"  

"Tô Thương, người có thù với cậu, là lão tổ tông Tây Môn Phong Vân của nhà tôi."  

Tây Môn Long Ngâm dừng bước lại, ánh mắt nhìn vào tia kim quang trên người Tô Thương, tràn đầy thèm muốn, mở miệng nói: "Tất cả mọi thứ đều là do ông ta giở trò, không liên quan gì đến tôi, tôi và anh cũng không có thâm cừu đại hận gì, chính là cái gọi là ân oán đời nào đời đó trả, anh không nên xem tôi là kẻ thù."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1429


Tô Thương nhìn Tây Môn Long Ngâm khóe miệng nhếch lên cười...  

Advertisement

Soạt soạt soạt.  

Tây Môn Long Ngâm vừa nói ra lời này, thì ánh mắt của tất cả mọi người ở nơi đó đều lộ ra vẻ tràn đầy khinh thường.  

Advertisement

"F*ck, tên Tây Môn Long Ngâm này, cũng hung ác quá ta, vì muốn được tẩy rửa bằng kim quang, mà có thể nói ra những lời như vậy."  

"Người không ác đứng không vững, Tây Môn Long Ngâm cũng là không còn cách nào khác, bây giờ hậu nhân nhà họ Tô đã là minh chủ võ lâm, thủ đoạn phi thường, bên cạnh còn có nhiều cao thủ võ tôn như vậy, nếu như minh chủ ghé qua Côn Luân, thì gia tộc Tây Môn lấy gì chống đỡ chứ?"  

"Chính là đạo lý này, lão tổ tông Tây Môn Phong Vân của gia tộc Tây Môn cũng chỉ là trúc cơ đỉnh phong, lúc cổ tộc đến thì ông ta liền bỏ chạy, không thèm cùng minh chủ chống lại, nhưng Tây Môn Long Ngâm đề nghị tự tay tiêu diệt gia tộc của mình cũng quá là đại nghịch bất đạo rồi."  

"Đúng là có di truyền mà, năm đó Tây Môn Phong Vân phản bội lại tiền bối Tô Vô Kỵ, thì ông ta có thể nuôi dưỡng ra được thứ tốt đẹp gì sao?"  

"Đừng nói Tây Môn Long Ngâm nữa, nếu như đổi lại là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ lựa chọn làm như vậy, mạnh được yếu thua, tất cả đều là bất đắc dĩ mà thôi."  

...  

Mọi người bàn tán ầm ĩ, nhưng cũng không có gì ngạc nhiên khi không có ai có cảm tình gì với Tây Môn Long Ngâm.  

"Tây Môn Long Ngâm."  

Lúc này, Tô Thương nhìn Tây Môn Long Ngâm khẽ cười nói: "Nghe ý của anh nói như vậy, chính là muốn đầu nhập về phía tôi sao?"  

"Đúng vậy."  

Tây Môn Long Ngâm quỳ một chân xuống đất, hai chắp lại nói: "Tô Thương...Minh chủ Tô, hy vọng anh có thể tiếp nhận sự quy hàng của tôi, tôi nhất định sẽ không khiến anh thất vọng, chỉ cần đặt chân tới cảnh giới võ tôn, thì tôi sẽ lấy đầu của Tây Môn Phong Vân để báo đáp!"  

"Ha ha."  

Tô Thương nghe vậy liền nở một nụ cười nhạo: "Cái này thì không cần, mạng của Tây Môn Phong Vân tôi sẽ tự mình đến lấy."  

"Nhưng mà, yêu cầu của anh, tôi có thể đáp ứng được, suất thứ 10 này cho anh cũng không sao."  

Tô Thương nhìn Tây Môn Long Ngâm, có ý kéo dài câu nói: "Nhưng..."  

"Minh chủ!"  

Tây Môn Long Ngâm kích động phát điên rồi, vội vàng nói: "Có lời gì muốn nói cứ nói ra, chuyện gì tôi cũng có thể đáp ứng cho cậu!"  

"Ha ha, đơn giản thôi, gia phong của gia tộc Tây Môn mấy anh, ắt hẳn anh còn rõ hơn tôi, tôi không có lý do gì mà tin tưởng lời anh nói."  

Tô Thương cười đùa nói: "Lỡ như anh được tẩy rửa bằng kim quang rồi, sau khi trở thành võ tôn liền quay ngược lại ra tay với tôi thì sao?"  

"Cho nên, để đề phòng, anh bắt buộc phải ký khế ước chủ tớ với tôi, từ nay về sau, trở thành đầy tớ của tôi, chỉ cần một ý nghĩ của tôi thôi cũng có thể quyết định được sự sống chết của anh, anh có ý đồ gì thì tôi cũng biết được hết."  

Tô Thương thản nhiên nói: "Nếu như anh đồng ý, thì bây giờ có thể tiếp nhận sự tẩy rửa của kim quang, trở thành cao thủ võ tôn thứ 10." 
 
Chương 1430


"Được!"  

Tây Môn Long Ngâm không hề do dự, mắt không hề chớp, lập tức nhận lời.  

Advertisement

"Vậy được!"  

Sau khi nhận được câu trả lời xác nhận, Tô Thương hai tay bấm quyết, nhanh chóng ngưng tụ ra một khế ước linh hồn, đồng thời ký kết thành công với Tây Môn Long Ngâm.  

Advertisement

Đến bước này.  

Tây Môn Long Ngâm miễn là còn sống thì vĩnh viễn sẽ chịu sự quản thúc của Tô Thương, cả đời này đều không thể thoát khỏi sự trói buộc của Tô Thương.  

Nếu như anh ta có lòng phản bội, thì chỉ sau một giây Tô Thương đã không cần tốn chút sức lực mà cũng có thể khiến cho anh ta hồn phi phách tán!  

Tô Thương sở dĩ suất cuối cùng cho Tây Môn Long Ngâm là vì anh cũng đã suy nghĩ rất kỹ.  

Đầu tiên.  

Tây Môn Long Ngâm là người của gia tộc Tây Môn, nếu như do anh ta ra tay sát phạt núi Côn Luân thì có thể tra tấn Tây Môn Phong Vân từ trong tâm lý, từ đó đạt được mục đích trả thù Tây Môn Phong Vân.  

Tiếp theo, cũng là điều quan trọng nhất.  

Năm đó các thế lực tham gia tiêu diệt nhà họ Tô ở Côn Luân không ít, đều là những gia tộc có quan hệ mật thiết với gia tộc Tây Môn.  

Tô Thương làm biếng dây dưa với mấy người đó, cho nên anh mới dứt khoát để cho Tây Môn Long Ngâm trở thành tên đao phủ thay anh đi giải quyết hết những người năm đó.  

Một người tài giỏi chân chính, chính là không phải tự mình chém giết mà giỏi về việc lợi dụng người có đầy đủ các loại sức mạnh ở bên cạnh mình.  

Tên Tây Môn Long Ngâm này mặc dù phẩm chất không tốt, dụng ý khó dò, nhưng nếu biết cách dùng thì chính là một thanh đao tốt.  

Tô Thương tin chắc, có khế ước linh hồn rồi thì Tây Môn Long Ngâm cũng chỉ là một con rối của mình mà thôi.  

Cái khế ước linh hồn này đừng nói là ở trái đất, cho dù là nơi tu tiên văn minh phồn thịnh như Huyền Thiên tiên vực cũng dường như không có người nào có thể phá giải được, càng không cần nhắc đến một tên Tây Môn Long Ngâm nhỏ nhoi kia.  

"Cậu chủ!"  

Lúc này, Tây Môn Long Ngâm không có chút bận tâm đến thể diện của mình, trực tiếp quỳ gối trước mặt Tô Thương, trong mắt tràn đầy sự cung kính.  

Bây giờ, anh ta đã là võ tôn rồi, một bước lên trời, bước vào hàng ngũ đỉnh cấp.  

"Ừm."  

Tô Thương gật đầu, lạnh lùng nói: "Đừng quên những lời anh đã nói, nếu như không làm được, thì tôi sẽ khiến cho anh sống không bằng chết!"  

"Nhắc nhở anh một chút, bây giờ, anh mà có bất kỳ suy nghĩ gì thì tôi là người đầu tiên có thể cảm nhận được, đừng có mà chơi trò hai mặt với tôi, ở chỗ tôi, anh không dùng được thủ đoạn này đâu!" Tô Thương trầm giọng nói.  

"Vâng!" Tây Môn Long Ngâm chắp tay gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ cung kính.  

Tô Thương lần nữa gật đầu, sau đó dời ánh mắt nhìn khắp toàn trường, mở miệng nói: "Mọi người, đại hội võ thuật đã kết thúc rồi, mọi người có thể rời khỏi núi Võ Đang rồi." 
 
Chương 1431


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Nếu như có việc, tôi sẽ sai người đến các ngọn núi nổi tiếng thông báo cho mọi người."  

Tô Thương nói tiếp: "Còn nữa, các thế lực năm đó tham gia tiêu diệt nhà họ Tô ở Côn Luân, mấy người không cần lo lắng."  

Advertisement

"Tôi là người không thích đuổi cùng giết tận, diệt tông đồ phái coi như xong."  

"Nhưng mà, phàm là những người từng tham gia vào chuyện đó thì đều chắc chắn phải chết!"  

Tô Thương nhếch môi lên, trầm giọng nói: "Hy vọng mọi người có thể chủ động một chút, giao ra những người đó là được, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ bỏ qua cho tông phái của mọi người."  

Advertisement

"Nếu như có người cố tình bao che, ha ha ha, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo, một khi điều tra ra được, thì trên dưới toàn tông phái, một người cũng đừng mong sống sót!" Tô Thương mặt trầm như nước, hạ thấp giọng nói.  

Tiếp theo đó.  

Tô Thương, Thiên Sơn Tuyết, dì Phù, Thiên Niên Sát, Vương Phú Quý, Thạch Cửu Thiên, Thạch Hạo Hãn, Trương Mộ Cổ, Chiêm Thiên Lỗi...cả một đoàn người liền biến mất ngay trước mắt mọi người.  

Kim quang trên người của Tô Thương ngay khi đưa ra cái cuối cùng thì cũng đã tiêu tán hết.  

Bây giờ.  

Quà tặng khi giới luyện võ cải biến, mười suất đã dùng hết.  

Suất thứ nhất, Thạch Hạo Hãn.  

Suất thứ hai, Thiên Sơn Tuyết.  

Suất thứ ba, Lý Nguyệt.  

Suất thứ tư, Tô Dực Cân.  

Suất thứ năm, Thạch Cửu Thiên.  

Suất thứ sáu, Trương Mộ Cổ.  

Suất thứ bảy, Đoàn Khánh Sinh.  

Suất thứ tám, Triệu Chỉ Nhược.  

Suất thứ chín, Lan Diệu Y.  

Suất thứ mười, Tây Môn Long Ngâm.  

Mười người này, hoặc là người thân của Tô Thương, hoặc là người con gái của Tô Thương, hoặc là bạn thân của anh, hoặc là thủ hạ của anh.  

Cảnh giới võ tôn đối với trái đất bây giờ mà nói chính là cao thủ cường mạnh tuyệt đối.  

Luồng sức mạnh này, Tô Thương đương nhiên muốn nắm giữ ở trong tay của mình rồi, ích kỷ thì cứ cho là ích kỷ đi.  

Trải qua một trận giày vò này, sắc trời cũng đã tối sầm lại, màn đêm đã dần buông xuống.  

Võ Đang Cổ Trấn, tràn đầy tiếng cười nói, tất cả những người luyện võ đang khá là kích động.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1432


Lúc này.  

Tô Thương, Thạch Cửu Thiên, Vương Phú Quý, Trương Mộ Cổ, bốn người thanh niên ngồi uống rượu cùng nhau.   

Advertisement

Một đám người thiên tài như Vương Dã của Võ Đang, Phật tử Vô Cơ, Triệu Chỉ Nhược, Đỗ Phi Dương, cũng ở bên cạnh.  

“Hôm qua tôi giống như bọn họ, cũng đều là thanh niên tài giỏi tuấn tú, nhưng bây giờ, ai có thể ngờ rằng tôi đã ở cảnh giới võ tôn rồi.”   

Advertisement

Thạch Cửu Thiên uống hơi quá chén, tự nhiên đắc ý, thở dài một hơi nói: “Ôi giời, lúc nhỏ tôi đã trải qua cảnh giới thần tông, võ thần lục địa, một bước lên tiên, chung quy lại thì tôi vẫn thiếu quá nhiều thứ, loại cảm giác này, các người ai có thể hiểu được chứ. “  

Có thể thấy được, ở Versailles, thực ra trong lòng Thạch Cửu Thiên cũng rất vui vẻ.   

Nhưng, bên ngoài cậu ấy lại giả vờ làm ra vẻ đau khổ, rồi nói tiếp: “Nếu cho tôi cơ hội được tự mình lựa chọn một lần, tôi nhất định sẽ giống với Vương Dã và Vô Cơ, từ chối tham gia cuộc tẩy rửa bằng kim quang.”    

“Cảm giác một bước lên tiên… Thật sự là... Thật sự là không quá thú vị, địa vị cao không tránh khỏi sự cô độc lạnh lẽo, còn vô vị hơn nhiều.”   

Vừa nói, Thạch Cửu Thiên bưng chén rượu lên, uống một hơi hết sạch, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý vô cùng sâu sắc.   

Vừa nói xong, Vương Dã, Vương Phú Quý, Đỗ Phi Dương, và những thiên tài khác, bỗng quay sang hai mặt nhìn nhau.   

Nhất là Phật tử Vô Cơ, trong chốc lát thì đã cảm thấy miếng đùi gà trong tay mình đã không thơm nữa rồi.   

“A Di Đà Phật.”  

Một tay Vô Cơ cầm đùi gà, ăn đến nỗi khắp mặt dính đầy dầu mỡ, miệng tụng Phật hiệu nói: “Thí chủ Thạch Cửu Thiên, cuộc sống luôn tràn đầy những chuyện ngoài ý muốn, nhưng mỗi một bước đi, đều là sự sắp xếp tốt nhất, anh cũng đừng quá chấp niệm với việc đột phá tấn cấp, một bước lên tiên cũng là việc mà nhiều người ngưỡng mộ lắm đấy.”    

“Ôi, những điều anh nói tôi đều hiểu, nhưng cái này thực sự rất khó để chấp nhận, tôi cũng không muốn đột nhiên trở nên mạnh như thế, nhưng tiếc quá, ông trời trêu người tôi, các anh ai có thể cảm nhận được nỗi đau khổ của tôi chứ.” Thạch Cửu Thiên thở dài lần nữa, thể hiện sự tinh tướng, trông rất đáng ghét.   

“Tôi có thể!”  

“Thạch thiếu gia, tôi có thể!”  

Đúng lúc này, một người than thở khác sắp lên tiếng, Trương Mộ Cổ ngồi bên trên chiếc trống to làm bằng da thú, cũng đã uống say, khổ sở nói: “Tình hình hiện tại của tôi, cũng giống y như Thạch thiếu gia vậy, ôi, cảnh giới võ tôn mạnh quá, đều phải cẩn thận ở khắp mọi nơi, bây giờ tôi cũng không dám đánh với lực quá lớn, tôi sợ sẽ khiến mọi người bị thương.”   

???  

Vừa nói xong, đừng nói đến Vương Dã, và đám người Vương Phú Quý, đến cả dáng vẻ tinh tướng của Thạch Cửu Thiên lúc nãy, cũng ai nấy cũng ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên liếc nhìn Trương Mộ Cổ.  

Như định nói gì đó, người anh em, về mặt tỏ vẻ tinh tướng này, cậu thắng rồi đấy.   

“Mẹ kiếp, giả bộ ông nội cậu ý.”   

Vương Phú Quý đứng bên cạnh, thực sự không nhịn nổi, nghiến răng nói: “Không phải là thăng cấp lên cảnh giới võ tôn à, có cái gì hay ho đắc ý chứ, sớm muộn cũng có một ngày, tôi đây cũng đặt chân đến cảnh giới kết đan, đánh bại các anh!”   

Tính cách Vương Dã cũng khá bình ổn, yên lặng ăn đồ ăn, chẳng nói gì thêm cả.   

“A Di Đà Phật.” 
 
Chương 1433


Vô Cơ thấy vậy, liền khuyên nhủ: “Thí chủ Phú Quý, xin bớt nóng giận, anh tên Phú Quý, về sau nhất định sẽ có rất nhiều vinh hoa phú quý, không cần phải xoắn xuýt ra mặt như vậy đâu.”   

“Vinh hoa phú quý cái con khỉ ý, tôi đây không nhịn nổi, thỉ khoe khoang một chút thôi.” Vương Phú Quý vẫn hùng hổ như vậy.  

Advertisement

Vô Cơ vẫn muốn thuyết phục Vương Phú Quý, nhưng lúc này, Trương Mộ Cổ đột nhiên nói ra: “Phật tử, khoảng thời gian trước, chúng ta đã từng đấu với nhau, tôi từng chèn ép anh, nhưng tôi biết, lúc đó anh đã hạ thủ lưu tình với tôi rồi, hơn nữa ba năm chưa từng tu luyện, hay là bây giờ chúng ta giao đấu, so tài với nhau một chút được không?”   

“Anh Mộ Cổ, giữa các anh có cái gì tốt để so tài thế."  

Advertisement

Thạch Cửu Thiên đứng bên cạnh nghiêm túc nói: “Phật tử Vô Cơ yếu như vậy, đoán là một ngón tay của anh, cũng có thể đánh cho anh ta quỳ sụp xuống mặt đất rồi đấy, đừng đấu nữa, lãng phí thời gian lắm.”   

“Ha ha, cơm nước no nê, dù sao cũng nhàn rỗi mà, toàn là các thiên tài không dễ bị ức hiếp gì, đấu với nhau không phải sảng khoái hơn à.”   

Trương Mộ Cổ đắc ý nói: “Phật tử, anh yên tâm, tôi sẽ dùng một đầu ngón tay để  đánh với anh, dùng nhiều hơn một ngón tay, thì coi như là tôi thua.”   

“A Di Đà Phật, bần tăng... CMN!”   

Phật tử Vô Cơ vốn định nói mấy câu đàng hoàng tử tế, nhưng cuối cùng mấy lời nói được thốt lên, lại trở thành câu nói thô tục.   

Ơ Kìa?   

Phật tử của núi Bồ Đề, thế mà lại mở miệng ta chửi tục, cảnh này thật là kì lạ, bỗng nhiên lại thu hút được sự chú ý của mọi người.”  

“Cái đó, thí chủ Mộ Cổ, tôi không có ý đó, ý tôi muốn nói là, tôi… Tập luyện ông nội anh… Không không không, tôi muốn nói là…. A Di Đà Phật.”  

Phật tử Vô Cơ phát hiện mình sắp không bào chữa được, liền vội chắp tay trước ngực, im miệng không nói nữa.   

“Ha ha, mọi người đều nói Phật tử Vô Cơ hoàn tục được ba năm, có một thời gian hút thuốc uống rượu uốn tóc, tất cả mọi thứ đều rất bóng bẩy, lúc trước tôi còn không tin, nhưng bây giờ nghe được những lời vừa nãy, tôi đã tin rồi đấy.”   

“Rất khó để tưởng tượng Phật tử ngồi ở hàng ghế dài trong quán bar, bắt chéo hai chân, miệng ngậm điếu thuốc, rồi còn ôm mấy em gái ăn mặc s3xy vào trong ngực đấy.”    

“Được, tôi thừa nhận Phật tử chửi mắng người khác là không đúng, nhưng tôi lại  rất thoải mái, đáng mắng mà, ai có thể đánh hai người bọn họ một trận mới được.”  

“Thạch Cửu Thiên và Trương Mộ Cổ đã đặt chân đến cảnh giới võ tôn, ai mà đánh được chứ.”   

...  

Lúc này.  

Tô Thương cười cười, không tham gia vào chủ đề nói chuyện này, mà lặng lẽ đưa Thiên Sơn Tuyết đi.  

Hai người cùng đi ra bên ngoài cổ trấn, nơi này khá là vắng vẻ, cơn gió khẽ thổi nhẹ qua từng phiến lá cây, phát ra tiếng kêu xoạt xoạt, tiếng con trùng thì không ngừng kêu to.   

Hai người Tô Thương và Thiên Sơn Tuyết, đứng dưới gốc cây cổ thụ, rồi dựa vào gần nhau.  

“Tô Thương, hôm nay lúc anh dùng sức mạnh để giết Nam Cung Dận, có thể điều động sức lực nó tùy lúc sao?”   

“Không được.”  

Tô Thương lắc đầu, nói cụ thể hơn: “ Khi đó anh mở Ngũ Hành Liên Hoàn Trận của núi  Võ Đang, cho nên mới có được thực lực mạnh như vậy.”
 
Chương 1434


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nhưng, lúc trước sức mạnh dùng để mở trận đã dùng hết sạch rồi, bây giờ anh đã không còn cách nào có thể mở Ngũ Hành Liên Hoàn Trận được nữa rồi.”   

“Tuyết Nhi, sao tự dưng em lại hỏi câu này vậy?” Tô Thương tò mò hỏi dò.   

Advertisement

“Tô Thương, anh còn nhớ em đã từng nói với anh, núi Cửu Phong có một trận đại kiếp không?”   

Thiên Sơn Tuyết giải thích: “Em nghĩ là, nếu anh có thể sử dụng loại sức mạnh kia thì tốt, như thế có thể tăng thêm cơ hội giải quyết kiếp nạn cho núi Cửu Phong.”    

Advertisement

“Tuyết Nhi, em cứ yên tâm đi, có anh ở đây, tuyệt đối sẽ không để núi Cửu Phong xảy ra bất cứ vấn đề gì đâu.”   

Tô Thương để lộ ra một nụ cười, sau đó chủ động khoác tay lên vai Thiên Sơn Tuyết.  

“Ừm.”  

Thiên Sơn Tuyết gật đầu, không tiếp tục nói về chủ đề này, mà nói sang cái khác: “Tô Thương, hiện tại chuyện của núi Võ Đang đã được giải quyết rồi, ngày mai anh có tính toán gì không?”   

“Đầu tiên sẽ đến núi Thái Sơn, đón mẹ anh về, tiếp theo lại đến núi Côn Luân, báo thù cho liệt tổ liệt tông nhà họ Tô, để lấy lại quyền thống trị núi Côn Luân một lần nữa.”   

Tô Thương ôm vào vai Thiên Sơn Tuyết, khẽ cười nói: “Làm xong hết tất cả mọi việc này, chúng ta sẽ cùng nhau đến núi Cửu Phong, xem xem kiếp nạn của núi Cửu Phong là cái gì, cuối cùng chúng ta sẽ về Giang Bắc tìm Lý Nguyệt.”   

“Được!”  

Thiên Sơn Tuyết khẽ gật đầu, được Tô Thương ôm, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lại ửng hồng lên.    

Về mặt này, Tô Thương là kẻ già đời, đã ôm người Thiên Sơn Tuyết, nhưng tay lại không thành thật, cứ sờ s oạng lung tung, khiến cho mặt Thiên Sơn Tuyết nóng bừng bừng.   

“Ha ha, rừng núi hoang vắng, Tô thiếu gia, hai người các ngươi biết chơi thật đấy.”   

Đúng lúc này, một giọng nói được truyền đến từ rất xa, sau đó có một cơ thể cường tráng cao lớn, đi ra từ trong bóng tối…..  

“Hả?”   

Nghe thấy giọng nói, Tô Thương bỗng nhíu mày, di chuyển ánh mắt nhìn qua bên đó, ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác.   

Nhưng chỉ thấy một ông già dáng người to cao, đang nhanh chân tiến đến, rồi dừng chân cách chỗ Tô Thương khoảng năm mét.   

Lão già này, quần áo tả tơi, khắp người bẩn vô cùng, lại có rất nhiều chỗ bị thương, vết máu đã đọng lại, thậm chí có chỗ còn biến thành màu đen.   

Không chỉ có như thế, trên người ông ta, cũng mất đi một vài bộ phận, không có tay trái, trông rất là trống trải.   

Đặc biệt là ở phần ngực, lộ hẳn ra một cái lỗ thủng to bằng nắm đấm, không thấy cả tim luôn.   

Vết thương kinh khủng khiếp như vậy vỗ dĩ ông ta phải chết rồi, nhưng lão già này lại có thể đi lại, nói chuyện.   

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1435


E là Tô Thương của hiện tại, cũng có vài phần phải kiêng dè.    

Không sai!  

Advertisement

Chủ nhân của cơ thể này, chính là Tô Ma!  

Nhưng bây giờ, người khống chế được cơ thể của Tô Ma, thì chỉ có thể là Lão Độc Vật Lâm Uyên mà thôi.  

Advertisement

Ban ngày, khi Tô Thương mở trận cải biến giới luyện võ, đồng thời chính lúc đó đã mở phong ấn trấn áp cơ thể của Tô Ma.  

Còn Lâm Uyên, thì nhân lúc phía sau núi Võ Đang náo loạn, dùng hết sức mạnh vốn có, cuối cùng cũng đã tìm được cơ thể của Tô Ma, đồng thời thành công nhập xác cơ thể của lão tổ tông.   

Còn về cơ thể của Lâm Uyên, thì bị ném sang một bên rồi.   

Sau khi có được cơ thể của Tô Ma trong tay, Lâm Uyên cảm nhận được bản thân mạnh vô cùng, sức mạnh trong cơ thể, giống như ngang hàng với cảnh giới kết đan đỉnh phong vậy, cả trái đất này, e là không có ai có thể là đối thủ của ông ta!   

Bởi vậy.  

Lâm Uyên mừng rỡ như phát điên, hơn nữa còn tràn đầy tự tin, trực tiếp khống chế cơ thể Tô Ma, rồi tìm đến Tô Thương, định cướp đi tháp Hư Không, để có được kinh hồn của lão tổ tông Tô Ma.   

Do cơ thể này quá là mạnh, nên cảnh giới thực sự của Lâm Uyên, cũng không thể đạt tới kết đan được.   

Cho nên, Lâm Uyên cũng sẽ không bị những thứ không rõ ràng kia quấy nhiễu, không đau đớn một chút nào.   

Nhưng cơ thể này, đã vượt ra khỏi phạm trù cho phép của quy tắc trên trái đất, vì vậy sau khi mở Cửu Chuyển Cải Thiên Trận ra, cơ thể sẽ bị những thứ không rõ ràng kia tàn phá đến nỗi không thể chịu được.   

Nhưng Lâm Uyên cũng không hợp nhất thực sự với cơ thể kia, cho nên cũng không cảm giác được gì.   

Hiện tại.  

Ông ta có thể sử dụng sức chiến đấu của kết đan đỉnh phong, hơn nữa cũng không phải lo lắng mấy thứ không rõ ràng kia tấn công.   

Nhưng.   

Lâm Uyên có thể cảm nhận được, kiểu tình hình này sẽ không duy trì được quá lâu, nhiều nhất chỉ là một hai ngày, thì cơ thể của lão tổ tông Tô Ma, sẽ không bị những thứ không rõ ràng kia phá hủy.   

Đến lúc đó, linh hồn của Lâm Uyên tất nhiên sẽ bị thương nặng, thậm chí ngay cả khi cơ hội để trở về cơ thể ban đầu của chính mình cũng không có, mà chỉ có một con đường chết mà thôi.   

Rõ ràng.  

Lâm Uyên có lòng tin, ngay trong lúc này, có thể cướp đi tháp Hư Không từ tay thế hệ sau nhà họ Tô.   

Nhưng tháp Hư Không là đồ vật quý, có sức mạnh trấn áp được những thứ không rõ ràng kia, hơn nữa lão tổ tông Tô Ma cũng ở trong tháp Hư Không kia…   

Lâm Uyên cũng tính toán xong hết rồi, nếu bản thân có thể tác động được vào tháp, thì có thể trấn áp được những thứ không rõ bên trong cơ thể này, như vậy tất cả mọi thứ đều sẽ rất đơn giản.  

Bản thân khổ sở lắm mới chờ được đến cơ hội này, rồi lại tìm được cơ thể này nữa, đương nhiên không thể vô duyên vô cớ trả lại cho Tô Ma được?   

Nếu bản thân ông ta thực sự có cơ hội có được cơ thể này, thì cần gì phải dựa vào lão tổ tông nữa, phông phải chính mình cũng có thể vô địch thiên hạ được rồi sao?  
 
Chương 1436


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đến lúc đó, dùng tháp Hư Không trấn áp những điều không rõ ràng kia, thì bản thân có thể dần dần hợp nhất với cơ thể của lão tổ tông, ha ha ha, nghĩ thôi mà đã thấy thoải mái rồi.   

Còn nữa.  

Advertisement

Linh hồn của lão tổ tông cũng ở trong tháp Hư Không, nếu có tháp Hư Không trong tay, chắc chắn sẽ không tùy tiện thả ông ta ra ngoài.    

Đến lúc đó, sẽ tra tấn một trận trước, sau đó sẽ tìm cơ hội nuốt chửng luôn linh hồn Tô Ma, khiến cho Tô Ma mất hết trí nhớ, vậy không phải là mình sẽ trở thành kẻ siêu mạnh rồi hay sao?   

Advertisement

Nghĩ đến đây, Lâm Uyên liền nhìn về phía Tô Thương, thản nhiên nói: “Ha ha, Tô thiếu gia, cậu nói ra ra danh hiệu của lão tổ tông nhà tôi, xem ra cậu cũng đã từng nói chuyện qua với ông ấy rồi phải chứ.”   

“Nhưng cơ thể này, chính là Tô Ma, nhưng tôi thì không phải là Tô Ma.”  

“Ông là Lão Độc Vật à?” Tô Thương ngạc nhiên tỉnh ngộ, mang máng nhận ra khí tức của Lão Độc Vật.  

“Không sai.”  

Lâm Uyên để lộ ra một nụ cười, nói tiếp: “So với cái tên Lão Độc Vật, tôi càng thích người khác gọi tôi là Tuyệt Tuyệt Tử hơn.”  

“Hừ!”  

Tô Thương đón nhận ánh mắt của Lâm Uyên, mặt trầm tư như nước, tra hỏi: “Ông lấy được cơ thể này từ đâu, còn nữa, ông và Tô Ma, có quan hệ như thế nào?”   

“Ha ha, cái này còn phải xem sự may mắn của cậu đã.”   

Lâm Uyên nhếch miệng lên, cười giễu cợt nói: “Chiều hôm nay cậu mở ra trận pháp kia, không chỉ có liên quan đến việc cải cách giới luyện võ, mà còn trấn áp được cơ thể này.”  

“Sau khi trận pháp được mở ra, cơ thể này, không hề bị bất kì điều gì ràng buộc nữa, tôi làm theo chỉ dẫn của Tô Ma, tự nhiên tìm được đến nơi này.”  

Lâm Uyên nói tiếp: “Còn về quan hệ của tôi và Tô Ma, ha ha, lạ thật, nơi thâm sâu vân vụ của bọn tôi, chính là do Tô Ma thành lập, cho nên, ông ta cũng coi như là lão tổ tông của nhà tôi rồi.”   

“Tôi đến núi Võ Đang lần này, chính là để cậu mở thế trận cải biến giới luyện võ, rồi phóng thích cơ thể lão tổ tông, lúc đó tôi sẽ nhân cơ hội náo loạn ấy để khống chế cơ thể này.”  

Lâm Uyên khẽ cười nói: “Bây giờ, dưới sự gia tăng thêm cơ thể của lão tổ tiên, tôi đã có thể so sánh với kết đan đỉnh phong rồi, trong thiên hạ, sẽ chẳng đối thủ nữa đâu!”  

“Thì ra là thế.”  

Tô Thương nghe vậy, biểu cảm thờ ơ nói: “Chẳng trách ông hẹn tôi ra ngoài, chủ động lấy lòng tôi, tất cả là vì muốn thế trận cải biến giới luyện võ thuận lợi mở ra.”   

“Ha ha, bây giờ mới hiểu được, quá muộn rồi.”  

Lâm Uyên cười nói, sau đó nghiêm mặt nói: “Tô Thương, nể mặt Tô Vô Kỵ,  tôi cho cậu một cơ hội, nếu cậu giao tháp Hư Không ra, thì tôi sẽ tha chết cho cậu, đừng bắt tôi phải khó xử.”   

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1437


Cho nên, Lâm Uyên không muốn cứng rắn quá mức với nhà họ Tô, để tránh gây ra cục diện xấu nhất.   

“Tháp Hư Không sao?” Tô Thương cau mày nói: “Ông muốn tháp Hư Không làm cái gì?”   

Advertisement

“Đương nhiên là cứu lão tổ tông Ma Tô ra rồi.” Lâm Uyên trả lời, nhưng trong lòng lại không phải nghĩ như vậy.  

“Như vậy à, tháp Hư Không là vật chí bảo của nhà họ Tô tôi, ông muốn nó, thì phải xem ông có bản lĩnh này không đã.”  Tô Thương trầm giọng nói, đồng thời điều động linh khí trong cơ thể.  

Bây giờ, Tô Thương đã đặt chân đến cảnh giới Trúc Cơ, toàn bộ sức mạnh ra tay, đối phó với trúc cơ đỉnh phong thì không có vấn đề lớn gì cả, nhưng lại không có cách nào chống lại được Lâm Uyên.   

Advertisement

Bởi vậy, mặt Tô Thương trầm tư, mắt nhìn Lâm Uyên chăm chú không rời, để tìm kiếm cơ hội ra tay.   

“Ha ha, Tô Thương, tôi biết cậu có rất nhiều thủ đoạn, nhưng theo như tôi biết, thu đoạn mạnh nhất chính là điều động Ngũ Hành Liên Hoàn Trận của núi Võ Đang.”   

Lâm Uyên giống như đã hiểu rõ về Tô Thương, khẽ cười nói: “Đáng tiếc, tôi phát hiện Liên Hoàn Ngũ Hành Trận đã không có linh khí chống đỡ, nói cách khác thì, thủ đoạn này của cậu đã là thứ bỏ đi rồi, cậu không có cách nào khởi động lại Liên Hoàn Ngũ Hành Trận được nữa rồi.”   

“Bây giờ, trạng thái này của cậu, cho dù bị ép tác động vào tháp Hư Không, thì cũng không thể nào là đối thủ của tôi đâu.” Lâm Uyên cười giễu cợt nói.  

Nét mặt của Tô Thương trở nên phức tạp, không thể nói được lời nào.  

Đúng như lời Lâm Uyên đã nói, anh rõ ràng không đánh lại Lâm Uyên, thậm chí anh còn không có tư cách làm đối thủ của Lâm Uyên.  

“Tô Thương, giao ông ta cho em đi!” Lúc này, Thiên Sơn Tuyết đứng bên cạnh Tô Thương lên tiếng.  

Cũng cùng lúc đó, một cỗ khí tức mạnh mẽ tuôn ra từ trong cơ thể của cô ấy, bao trùm cả không gian.  

Cảnh giới Võ Tôn!  

Thật mạnh mẽ!  

“Còn có chúng tôi nữa!”  

Lúc này, Thạch Cửu Thiên, Vương Phú Quý, Trương Mộ Cổ, ba người đi ra từ bụi cỏ cách đó không xa.  

“A?”  

Tô Thương lập tức sững sờ, anh không nhịn được hỏi: “Mấy người ngồi xổm ở đó từ lúc nào vậy?”  

“Khụ khụ, cái này…”  

Thạch Cửu Thiên đã không còn say rượu, cậu ấy nghe Tô Thương hỏi thì lập tức ho khan hai tiếng, có hơi xấu hổ.  

Ánh mắt của Trương Mộ Cổ thì trốn tránh, anh ấy cũng không trả lời câu hỏi của Tô Thương.  

“Ha ha, Tô đại thiếu gia, cậu thật sự cho rằng chúng tôi đã uống say sao?”  

Vương Phú Quý đứng ở giữa, cười đùa nói: “Từ lúc cậu dẫn Thiên Sơn Tuyết đến thì chúng tôi đã lén đi theo phía sau hai người, chúng tôi đã nhìn được một lúc rồi.”  

“Cậu thật là không biết xấu hổ, người ta cho cậu sờ thì cậu lập tức sờ, động tay động chân mà không biết ngại.”  

Vương Phú Quý tiếp tục chửi bới: “Còn nữa, nếu cậu đã cậu biết xấu hổ thì nhanh chóng làm bước tiếp theo đi, nửa đêm nửa hôm chúng tôi ngồi xổm trong bụi cỏ, muỗi nhiều như vậy, chúng tôi rất dễ dàng sao.”  

“Mẹ kiếp!”  
 
Chương 1438


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Thương nghe cậu ấy nói như vậy thì sắc mặt lập tức tối sầm lại, anh nhịn không được nói: “Ba người các cậu dám rình trộm ông đây sao!”  

“Vương đại thiếu gia, anh họ cả của tôi và anh Mộ Cổ đã đặt chân vào cảnh giới Võ Tôn, tôi chỉ hơi không chú ý là đã không thể phát hiện được khí tức của bọn họ thì không tính, còn cậu thì làm sao cậu có thể che dấu được hơi thở?” Tô Thương bỗng nhiên tò mò hỏi.  

Advertisement

“Hì hì, cậu cho rằng tôi ăn chay sao, cánh tay thượng cổ của tôi rất lợi hại đấy.”  

Vương Phú Quý đắc ý cười nói: “Che giấu khí tức thôi mà, với tôi mà nói thì nó rất dễ dàng.”  

Advertisement

“Tô đại thiếu gia, không thể không nói, vừa rồi cậu thật sự quá tệ, tốc độ thật chậm, tôi còn tưởng cậu sẽ cùng chị dâu nhỏ lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường đấy.”  

Vương Phú Quý có hơi thất vọng nói: “Ai, uổng công tôi mong chờ một lúc lâu, thật đáng tiếc.”  

Thiên Sơn Tuyết nghe vậy thì khuôn mặt ngọc ngà xinh đẹp hơi đỏ lên.  

“Bỏ đi!”  

Ngược lại Tô Thương hùng hổ nói: “Nếu tôi biết trước thì tôi đã cho cậu một đạp rồi, xem cậu làm sao còn đắc ý như vậy.”  

“Còn có hai người các anh, anh họ cả, anh Mộ Cổ, hai người nghĩ gì mà học thói xấu theo Vương Phú Quý chứ.”  

“Tô đại thiếu gia, trời đất chứng giám, chuyện này là anh họ cả xúi giục, tôi chỉ là tòng phạm.”  

Vương Phú Quý vội vàng giải thích, sau đó lại nói tiếp: “Hơn nữa cũng không phải chỉ có ba người chúng tôi nhìn trộm cậu.”  

“Mấy người mau ra đi, đừng trốn nữa, ra đi, chút nữa chúng ta còn phải giúp Tô đại thiếu gia đánh nhau.”  

Hả?  

Có ý gì?  

Chẳng lẽ còn có những người khác trốn trong bụi cỏ nữa sao?  

Ngay lúc Tô Thương đang nghi ngờ thì Triệu Chỉ Nhược và Lan Diệu Y một trước một sau đứng lên, nhao nhao lộ ra một nụ cười xấu hổ với Tô Thương.  

“Mấy người!”  

Tô Thương lập tức không còn lời nào để nói.  

Thiên Sơn Tuyết bên cạnh anh thì hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống, khuôn mặt ngọc đỏ lên như trái táo chín.  

“Tô thiếu gia, cái kia, xin lỗi, tôi chỉ là vì tò mò nên mới đi theo đến nhìn một chút, vốn dĩ tôi đã định đi rồi, không có ý nhìn trộm đâu.” Triệu Chỉ Nhược nhỏ giọng nói, trong mắt có vài phần đau lòng.  

Cô ta đã thích Tô Thương rồi, khi nhìn thấy Tô Thương ôm ấp với một người phụ nữ khác, đương nhiên cô ta sẽ đau lòng.  

“Chỉ Nhược, cô xin lỗi anh ta làm gì, chúng ta chỉ tình cờ đi ngang qua mà thôi, chúng ta nhìn trộm lúc nào.”  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1439


“Không ngờ là hai người vừa mới trở nên mạnh hơn mà đã lập tức che giấu hơi thở đến rình trộm tôi, sớm biết như vậy, lúc chiều tôi nên dành toàn bộ cơ hội này cho thuộc hạ của tôi, bọn họ chắc chắn sẽ không…”  

Tô Thương đang nói thì phía sau bụi cỏ lại có một bóng dáng khác đi ra, đó là… Đoàn Khánh Sinh.  

Advertisement

“Chủ… Chủ nhân.” Đoàn Khánh Sinh quỳ một gối xuống đất, xấu hổ chào hỏi Tô Thương.  

“Tôi cmn.” Tô Thương không nhịn được chửi tục: “Tại sao ông cũng ở đây?”  

“Tôi…”  

Advertisement

Đoàn Khánh Sinh nhỏ giọng giải thích: “Tôi thấy nhóm người Thạch sơn chủ bọn họ đều đến, cho nên tôi đã…”  

“Ông thật thích góp vui đấy!”  

Tô Thương mắng một câu.  

Mặc dù anh đã ràng buộc linh hồn với Đoàn Khánh Sinh, nhưng mà chỉ khi nào anh muốn tìm Đoàn Khánh Sinh thì anh mới có thể cảm nhận được vị trí của đối phương.  

Nếu Đoàn Khánh Sinh xuất hiện trong phạm vi nhất định thì Tô Thương sẽ nhận được nhắc nhở.  

Nhưng vừa rồi Tô Thương đang bận làm loạn với Thiên Sơn Tuyết, sau đó Lâm Uyên xuất hiện, anh làm gì còn thời gian đi cảm nhận vị trí của Đoàn Khánh Sinh.  

“Phẩm hạnh của đám hậu bối các người thật không đứng đắn, dám làm những chuyện mất mặt khiến danh dự bị tổn hại, hừ, các người không nên làm như vậy!”  

Đây là giọng nói của Thạch Hạo Hãn.  

Thạch Hạo Hãn cũng đến, thậm chí ông ta còn đến khá sớm, chỉ là do ông ta ẩn núp tương đối tốt.  

Lúc này, khi nghe thấy Đoàn Khánh Sinh cũng khai ông ta ra thì ông ta lập tức đứng ngồi không yên, vì thế ông ta đã đứng lên.  

Đồng thời.  

Thạch Hạo Hãn vừa lên tiếng đã đứng ở điểm cao nhất của đạo đức, mặt không đổi sắc, tim không đập, hợp tình hợp nghĩa dạy dỗ đám hậu bối ở hiện trường.  

“Ông nói rất hay!”  

Những lời này xuất phát từ trong tâm của Tô Thương, Tô Thương vui vẻ phụ họa nói: “Mấy người đã thấy chưa, đây mới là khí phách của trưởng bối, mấy người nên học… Chờ một chút.”  

Đang nói thì Tô Thương bỗng nhiên ý thức được chỗ nào không đúng, sau khi anh phản ứng lại thì khuôn mặt lập tức đen lại: “Thạch Hạo Hãn, chính ông cũng nhìn trộm, sao ông còn không biết xấu hổ mà đi dạy dỗ người khác vậy?”  

Mặc dù mối quan hệ của Tô Thương và Thạch Hạo Hãn đã được xoa dịu, nhưng dù sao Tô Thương cũng hận Thạch Hạo Hãn lâu như vậy, cho nên anh cũng không hề đổi cách gọi ông ta thành ông ngoại.  

“Khụ.”  

Thạch Hạo Hãn thấy vậy thì khuôn mặt già đỏ lên, sau đó chuyển đề tài: “Tô Thương, những chuyện này thì nói sau đi, trước tiên chúng ta phải giải quyết lão độc vật.”  

“Đúng vậy, em họ, ông nội nói rất đúng, lão độc vật này dường như rất mạnh!” Thạch Cửu Thiên đồng ý nói.  

Những người khác ở hiện trường cũng giống như vậy, tất cả ánh mắt đều rơi trên cơ thể Tô Ma.  

Tô Thương đương nhiên không thể nói thêm cái gì nữa, anh lui sang một bên, giao sân nhà cho bọn họ.  

Không còn cách nào, Tô Thương của bây giờ có một sự chênh lệch tương đối lớn với bọn họ, anh chỉ có thể đứng ở một bên quan sát trận chiến.  

“Ha hả, tất cả đều là cảnh giới Võ Tôn à, thú vị, tôi đang muốn biết thêm về hệ thống cảnh giới mới của giới cổ võ, các người cùng lên đi!”  

Lâm Uyên không hề sợ hãi chút nào, vẻ mặt ông ta khinh thường nhìn đám người Thạch Hạo Hãn… 
 
Chương 1440


Lâm Uyên nắm trong tay cơ thể Tô Ma, chỉ dựa vào lực lượng thuần túy thì ông ta đã có thể so sánh với Kết Đan đỉnh phong.  

Mà mặc dù đám người Thạch Hạo Hãn đã một bước lên trời, tấn cấp lên cảnh giới Võ Tôn mới của hệ thống cổ võ, nhưng mà bọn họ cũng chỉ tương đương với Kết Đan sơ kỳ.  

Advertisement

Vì vậy.  

Cho dù bọn họ có liên thủ với nhau thì Lâm Uyên vẫn như cũ không hề sợ hãi, thậm chí ông ta còn có hơi hưng phấn.  

Bịch bịch bịch.  

Advertisement

Mười lăm phút sau, Lâm Uyên là người đầu tiên chuyển động, ông ta điều khiển cơ thể Tô Ma, sải bước về phía đám người Thạch Hạo Hãn.  

“Thái Sơn thần công!”  

“Thái Sơn thần công!”  

Hai người Thạch Hạo Hãn và Thạch Cửu thiên không hề do dự sử dụng chiêu thức mạnh nhất, cơ thể trong nháy mắt lớn hơn gấp mấy lần, giống như hai ngọn núi nhỏ, đứng ở phía trước mọi người.  

Thái Sơn thần công, thần bí khó lường!  

Sau khi triển khai, uy áp của hai ông cháu Thạch Hạo Hão và Thạch Cửu Thiên đột nhiên tăng mạnh.  

Hiện tại hai người đã đặt chân vào cảnh giới Võ tôn, cho nên giây phút này, uy áp của hai người vượt xa hơn bao giờ hết.  

Có điều, cơ thể màu vàng của bọn họ lại không hề thay đổi sau khi tấn cấp, mà là giống hệt như lúc trước.  

Kích thước của cơ thể và cảnh giới có quan hệ không lớn, chủ yếu là xem sự lĩnh ngộ Thái Sơn thần công.  

Cho nên, Thạch Cửu Thiên vẫn chỉ tăng thêm bảy tám thước, mà Thạch Hạo Hãn lại cao hơn mười thước.  

Điều đáng nói là Thạch Hạo Hãn đã dùng hơn một trăm lần Thái Sơn thần công.  

Thái Sơn thần công vượt quá một trăm, lần sử dụng thứ một trăm linh một chắc chắn phải chết.  

Nhưng Thạch Hạo Hãi đã phá vỡ bình cảnh của bản thân, đặt chân vào cảnh giới mới, cảnh giới Võ Tôn, đây là cảnh giới mà tất cả người giới cổ võ đều chưa từng đạt tới.  

Năng lượng thể chất của Thạch Hạo Hãn bởi vì vậy mà đã được khôi phục, nói một cách khác, số lần trước đó đã bị xóa sạch hoàn toàn.  

Từ giờ trở đi, ông ta có thể sử dụng Thái Sơn thần công một trăm lần nữa.  

Bây giờ, chỉ là lần đầu tiên mà thôi.  

“Lão độc vật!”  

Dưới sự gia tăng của Thái Sơn thần công, quanh người Thạch Hạo Hãn là một ánh sáng vàng rực rỡ, ông ta thản nhiên nói: “Hôm nay Bách Tông hội võ bắt đầu là may mắn của giới cổ võ, tôi không muốn giết chóc, nếu ông cứ như vậy rời đi, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản ông, nếu không, ông đừng trách tôi không khách khí!”  

“Ha hả, thật buồn cười!”  

Lâm Uyên đứng dưới người khổng lồ màu vàng kim thì cực kỳ nhỏ bé, nhưng ông ta không hề sợ hãi, ông ta ngẩng đầu cười lạnh nói: “Thạch Hạo Hão, ông nghĩ rằng tôi sợ sao?”  

“Chẳng lẽ ông không cảm nhận được, tôi của bây giờ đã có được sức mạnh, không hề yếu hơn ông sao?” Lâm Uyên nhướng mày.  

“Thật sao?”  

Thạch Hạo Hão nghe vậy thì trầm giọng nói: “Theo suy đoán thì cảnh giới Võ Tôn có thể so sánh với cảnh giới Kết Đan.” 
 
Chương 1441


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nhưng trên thế giới này chưa bao giờ có cảnh giới Võ Tôn, cho nên tôi có hơi nghi ngờ về việc này.”  

Thạch Hạo Hãn lạnh lùng nói: “Lão độc vật, ngày hôm nay tôi sẽ lấy ông thử một lần!”  

Dứt lời, Thạch Hạo Hãn đột nhiên ra tay, một nắm đấm cực lớn trực tiếp đập đến Lâm Uyên.  

Advertisement

“Hừ, tôi đang có ý đó!”  

Lâm Uyên liên tục cười lạnh, ông ta điều khiển cơ thể Tô Ma vung ra một đấm, trực tiếp tiếp chiêu Thạch Hạo Hãn.  

Rầm!  

Theo một tiếng nổ lớn, một dư chấn khủ ng bố của trận đấu theo hình gợn sóng bao trùm khắp không gian.  

Hiện trường đá vụn bay tán loạn, cỏ cây gãy đổ, thật quá mạnh!  

“Mạnh quá!”  

Ngay lập tức, Thạch Hạo Hãn lui về phía một bước, trong đôi mắt tràn đầy sự chấn động.  

Về phần Lâm Uyên, ông ta cũng lui nửa bước, nắm đấm còn nguyên vẹn không bị tổn hại gì, ngoài mặt ung dung thản nhiên, nhưng trong lòng ông ta có kinh ngạc.  

“Cho đến nay, tôi đều cho rằng thế hệ cổ vũ đều rất yếu, cho dù giới cổ võ đã bắt đầu thay đổi thì cũng không có khả năng sẽ có thành tựu quá lớn.”  

Lâm Uyên thầm nghĩ: “Cho nên mình chủ động buông bỏ cổ võ, lựa chọn đi trên con đường tu chân, mình cảm thấy bản thân đã vứt bỏ bóng tối theo ánh sáng rồi.”  

“Vậy mà mình lại không hề nghĩ tới, cảnh giới Võ Tôn trên Võ Thần lục địa lại mạnh như vậy, thật sự quá đáng sợ, nó có thể so sánh với cảnh giới Kết Đan!”  

Lâm Uyên nhìn đám người Thạch Hạo Hão, trong lòng đã có quyết định, ông ta thầm nghĩ: “Không được, những người này nhất định phải chết hết!”  

“Thạch Hạo Hãn vừa mới đặt chân lên cảnh giới Kết Đan sơ kỳ đã có thể tiếp được một đấm của mình mà không chết, thậm chí ông ta còn không bị thương, nếu như mình cứ tùy ý để đám cảnh giới Võ Tôn này tiếp tục trưởng thành, sợ rằng không bao lâu nữa Trái Đất này sẽ thuộc về giới cổ võ!”  

Cảnh giới Võ Tôn, có thể so sánh với Kết Đan sơ kỳ.  

Như vậy, chẳng phải cảnh giới Võ Thánh trên Võ Tôn là thật như lời bên ngoài nói, tương đương với Nguyên Anh sao?  

Bây giờ ông ta nắm trong tay cơ thể Tô Ma mà cũng chỉ là Kết Đan đỉnh phong mà thôi.  

Cho dù kế hoạch của ông ta có thành công, cướp đi tháp Hư Không, cắn nuốt hồn pháp của lão tổ thì cũng không biết khi nào ông ta mới có thể đặt chân lên Nguyên Anh kỳ, ông ta tuyệt đối không thể để cho đám cảnh giới Võ Tôn này có cơ hội tấn cấp!  

Giết!  

Chỉ khi giết hết bọn họ thì mới có thể chấm dứt hậu hoạn, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện ông ta thống trị thế giới!  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom