Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1362


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tây Môn Phong Vân lại nói: "Tôi không qua đó, tôi là người tu chân, quan hệ giữa tôi với Tô Thương thì mọi người cũng biết, nên không muốn khiến mọi người ngột ngạt thêm."  

Sau khi nói một câu, Tây Môn Phong Vân liền nhún người rời khỏi hiện trường, không lưu luyến chút nào.  

Advertisement

Tô Thương nhìn theo bóng lưng Tây Môn Phong Vân, cũng không ngăn cản, chạy được hòa thượng không chạy được miếu, rất nhanh thôi anh sẽ đi đến Côn Luân một chuyến, đến lúc đó sẽ thanh toán hết toàn bộ ân oán trong quá khứ.  

Sau đó.  

Advertisement

Vương Trọng Vân cùng đông đảo trụ cột, liền theo Tô Thương đi đến đại điện Thiên cơ môn.  

"A Ly, cô đừng đi theo, tôi nhận ra được một đám lão già bên ngoài, cũng chưa rời đi, chắc là người của Thập đại cổ tộc, cô ở bên ngoài trông coi, không cần lo lắng cho tôi, bây giờ tôi đã đặt chân đến Trúc cơ rồi, đối mặt với Trúc cơ đỉnh phong cũng có khả năng tự vệ."  

Trước khi tiến vào đại điện, Tô Thương âm thầm tuyền tin cho A Ly, sau đó mới yên tâm đi vào đại điện.  

Cùng với cánh cửa đóng lại của đại điện, tất cả mọi người trong giới luyện võ đều thấp thỏm, tràn đầy mong chờ đối với việc biến đổi của giới luyện võ.  

...  

Cùng lúc đó.  

Mười người Đông Phương Minh Nhật cũng không tập hợp lại một chỗ với bọn người Nam Cung Dận, mà là đi bên ngoài Võ đang cổ trấn.  

Mười thanh niên cổ tộc, rời đi mỗi người một nơi, giờ phút này chỉ có cô gái che mặt nhà Nam Cung kia, hầu bên cạnh Đông Phương Minh Nhật.  

Chỉ thấy một cô gái không chút e ngại, đi lên khoác cánh tay của Đông Phương Minh Nhật, vừa cười vừa nói: "Minh Nhật, cái tên Tô Thương kia, truyền âm nói gì vậy."  

"Chị gái Nam Cung Ấu Vi này, xin chị tự trọng nha, nam nữ thụ thụ bất thân." Đông Phương Minh Nhật giãy dụa định hất cánh tay đối phương ra.  

"F*ck!"  

Nam Cung Ấu Vi trợn liếc nhìn Đông Phương Minh Nhật một chút, bĩu môi nói: "Đông Phương Minh Nhật, không có ai ở đây mà còn giả vờ cái gì hả, cậu nhanh cất ngọc bội ngụy trang đi."  

"Hì hì."  

Đông Phương Minh Nhật nghe nói như thế, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười xinh xắn, ngay sau đó ánh sáng chiếu rọi, trên cơ thể lại xuất hiện những đặc điểm của con gái...

Con gái!  

Không sai!  

Một trong thập đại cổ tộc, Đông Phương Minh Nhật của gia tộc Đông Phương, vậy mà không phải là con trai mà lại là một người con gái.  

Cô ta giống với truyền nhân của Dược Vương Điện Tô Nhất Hiên, đều đeo một cái ngọc bội, chỉ cần khởi động thì có thể thay đổi được giới tính, biến mình thành con trai, trừ phi là người có thực lực rất mạnh nếu không thì không ai phát hiện ra được.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1363


"Xì, tớ cũng không quan tâm."  

Nam Cung Ấu Vi bĩu môi, rồi nói: "Cùng lắm thì tớ gả cho cậu, như vậy thì cũng không ai nói xấu gì được nữa, mà thanh danh của tớ cũng được bảo vệ rồi."  

Advertisement

"Phì."  

Đông Phương Minh Nhật không nhịn được mà bật cười, kỳ thị nói: "Ấu Vi, cậu không phải ngốc đó chứ, tớ là con gái, con gái đó, tớ cũng phải đi lấy chồng thì làm sao có thể lấy cậu được hả!"  

Advertisement

"Lấy chồng?"  

Nam Cung Ấu Vi nhìn Đông Phương Minh Nhật, khẽ cười nói: "Cậu đừng nằm mơ nữa đi, tình hình nhà cậu, tớ còn không hiểu rõ sao?"  

"Dòng dõi ông nội nhà cậu, truyền đến đời cậu, chỉ có cậu là hậu nhân thôi."  

"Mà ông nội cả, ông nội hai của cậu, hai cái nhánh này đều đang nhìn chòng chọc vào nhà cậu, để giành lấy quyền nắm giữ gia tộc Đông Phương."  

Nam Cung Ấu Vi cười đùa nói: "Ông nội cậu năm đó vì muốn bảo vệ địa vị của nhánh này cho nhà cậu, mới dùng ngọc bội âm dương biến cậu thành con trai, sau này lớn lên rồi thì sẽ kế thừa vị trí ông chủ của Đông Phương."  

"Dưới tình hình như vậy, ông nội cậu làm sao có thể để cậu đi lấy chồng chứ, bây giờ cậu cũng lớn rồi, không còn nhỏ nữa, nếu như không có gì xảy ra thì có lẽ nhà cậu cũng sẽ nhanh chóng sắp xếp hôn sự cho cậu thôi."  

Nam Cung Ấu Vi nói tiếp: "Cậu mà lấy tớ thì tốt biết bao, dù sao tớ cũng đã biết giới tính thật của cậu, sẽ giữ bí mật cho cậu được."  

"Ấu Vi, cả ngày cậu nghĩ cái gì đâu không, tớ mới không thèm cưới con gái đó."  

Đông Phương Minh Nhật rõ ràng là rất kì thị, sau đó lại tò mò hỏi: "Đúng rồi, lẽ nào cậu không có khát vọng tình yêu à, gặp gỡ lãng mạn với bạch mã hoàng tử trong lòng mình tốt biết bao, sao cứ phải muốn gả cho một người con gái như tớ chứ."  

"Mặc dù bây giờ có rất nhiều trò, cũng thịnh hành nhiều đồ chơi chạy bằng điện nhưng dù sao cũng đều là đồ giả, khác phái mới là chân ái." Đông Phương Minh Nhật nở một nụ cười xấu xa nói.  

"Minh Nhật, cậu muốn chết hả, cái gì mà đồ chơi chạy bằng điện chứ, mấy lời này mà cậu cũng nói ra được hả."  

Nam Cung Ấu Vi trợ mắt nhìn Đông Phương Minh Nhật, sau đó nói: "Tớ mới không thèm gả cho mấy tên con trai xấu xa đó, đàn ông không phải là thứ tốt đẹp gì cả, Nam Cung Ấu Vi tớ, cho dù cả đời cô đơn cũng không gả cho bất kỳ người đàn ông nào."  

"Phì!"  

Đông Phương Minh Nhật nghe vậy, lần nữa không nhịn được mà bật cười, tiếp đó nói: "Ấu Vi à, đừng nói chắc chắn như vậy, cậu còn chưa nếm trải qua điều tuyệt diệu của đàn ông, cho nên mới nói vậy thôi."  

"Ý gì chứ, Minh Nhật, cậu không phải là đã nếm qua rồi đó chứ??" Nam Cung Ấu Vi lập tức trợn to mắt lên nói.  

"Cậu nói bậy gì vậy hả, tớ không có!" Khuôn mặt ngọc của Đông Phương Minh Nhật ửng đỏ lên, kiên định nói.  

"Không có thì không có, cậu đỏ mặt cái...a ha ha, tớ hiểu rồi!"  

Nam Cung Ấu Vi bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, sau đó mỉm cười nói: "Minh Nhật, cậu không phải là sau khi biến thành con trai thì tự sờ cái đó của mình chứ... khụ khụ."  

"A, Ấu Vi, cậu đừng nói bậy, tớ không có!"  

Khuôn mặt của Đông Phương Minh Nhật lại càng đỏ hơn nữa, vội vàng giơ tay lên bịt miệng của Nam Cung Ấu Vi, không để cô ta nói tiếp.  

"Hi hi, tớ không nói nữa là được rồi chứ gì."  
 
Chương 1364


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nam Cung Ấu Vi gỡ tay của Đông Phương Minh Nhật ra, sau đó thì thầm nói: "Minh Nhật, khi nào có thời gian, cậu có thể biến thành con trai, để tớ trải nghiệm..."  

"Không được!"  

Advertisement

"Cậu nằm mơ đi!"  

Đông Phương Minh Nhật trực tiếp cự tuyệt, nghĩa chính ngôn từ nói: "Nam Cung Ấu Vi, cậu dẹp bỏ ý nghĩ đó đi nha, tớ là con gái, con gái đó!"  

Advertisement

"Được rồi."  

Nam Cung Ấu Vi bĩu môi, thoáng chút thất vọng, sau đó lại nhớ đến Tô Thương, bèn nói: "Đúng rồi Minh Nhật, tên hậu nhân nhà họ Tô kia, yêu nghiệt như vậy, vừa đặt chân lên trúc cơ, thì đã có thể đánh bại được chúng ta, cậu tại sao lại không lệnh cho cao thủ trúc cơ đỉnh phong núp trong bóng tối nhảy ra gi ết chết anh ta, diệt cỏ tận gốc chứ?"  

"Chuyện này à."  

Đông Phương Minh Nhật nghe đến lời này, liền nở một nụ cười, giải thích nói: "Những  chuyện gần đây của Tô Thương, sớm đã truyền đến thập đại cổ tộc rồi."  

"Anh ta g iết chết tên Trương Trường Sinh của Thiết Quyền Tông kia, mà Trương Trường Sinh chính là con riêng của ông nội cả của tớ Đông Phương Diệu."  

Đông Phương Minh Nhật nói tiếp: "Trong nhà ông nội cả của tớ, khắp nơi đều đối nghịch với tớ, Tô Thương g iết chết Trương Trường Sinh, trong lòng tớ cũng có vài phần cảm kích anh ta."  

"Lại thêm, trước cuộc so tài đã nói rõ rồi, nếu như chúng ta thua thì phải rời khỏi núi Võ Đang, tớ cũng không thể nuốt lời được."  

Đông Phương Minh Nhật khẽ nhếch miệng lên, nói tiếp: "Đương nhiên, quan trọng nhất là trước khi đến núi Võ Đang, có người đã gọi điện cho tớ, cầu xin thay cho Tô Thương rồi."  

"Ồ? Ai vậy?" Nam Cung Ấu Vi nghi hoặc hỏi.  

"Em họ của tớ, Tôn Nghệ Hiên." Đông Phương Minh Nhật thành thực nói.  

"Chính là truyền nhân của Dược Vương Điện sao?"  

"Ừm."  

Đông Phương Minh Nhật gật đầu nói: "Hoàn cảnh của em họ tớ cũng rất giống tớ, thậm chí miếng ngọc bội âm dương tớ đang đeo cũng là lấy từ nhà họ Tôn."   

"Cô ấy cũng là vì vấn đề truyền thừa mới phải bắt buộc đổi thành thân phận con trai, hai người chúng tớ, đồng bệnh tương liên mà."  

Đông Phương Minh Nhật thở dài một hơi, rồi nói tiếp: "Trước khi tới, chúng tớ đang nói chuyện điện thoại, tớ có nói với cô ấy chuyện tớ phải đến núi Võ Đang, cô ấy liền nhờ tớ trong khả năng cho phép thì hãy giúp Tô Thương một tay, tớ đã nhận lời giúp cô ấy."  

"Tôn Nghệ Hiên sao lại quen biết Tô Thương chứ?" Nam Cung Ấu Vi nghi hoặc nói.  

"Tô Thương ngoại trừ là hậu nhân của nhà họ Tô ra thì vẫn còn một thân phận khác, đó chính là điện chủ Dược Vương Điện."  

Đông Phương Minh Nhật nói: "Mà Dược Vương Điện, chính là do nhà họ Tôn lập ra, chỉ là sau này bởi vì một vài nguyên nhân, nên y thánh Trương Trọng Ngu cũng gia nhập vào Dược Vương Điện, từ đó về sau, ngôi vị điện chủ đều do cả hai nắm giữ."  

"Tóm lại, chuyện trong đó khá phức tạp, một hai câu không thể nói rõ được, nhưng thực lực nhà họ Tôn Dược Vương không yếu hơn so với thập đại cổ tộc chúng ta đâu."  

Đông Phương Minh Nhật khẽ cười nói: "Người em họ này của tớ, trời sinh không được thông minh cho lắm, không có cách gì tu chân được, chỉ có thể luyện võ, thiên phú cũng bình thường, nhưng nó đối với y đạo thì lại vô cùng tinh thông, và vô cùng si mê."  

"Thời gian trước, Dược Vương Điện tổ chức đại hội y thuật, cô ấy cũng có tham gia, kết quả lại thua dưới tay Tô Thương, ắt hẳn từ đó mà

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1365


"Chuyện này à."  

Đông Phương Minh Nhật dừng lại một lúc, rồi cười nói: "Chuyện này không phải là chuyện chúng ta cần suy nghĩ."  

Advertisement

"Cậu tưởng trưởng bối của chúng ta sẽ yên tâm để chúng ta mang người đến núi Võ Đang sao?"  

"Ý gì chứ, lẽ nào cao thủ của các trưởng bối cổ tộc cũng đã tới rồi sao?" Nam Cung Ấu Vi kinh ngạc nói, rõ ràng cô ta không biết chuyện này.  

Advertisement

"Ừm."  

Đông Phương Minh Nhật gật đầu nói: "Đến rồi, có lẽ giờ này đang ở núi Võ Ðang, đám người Hạ Hầu Kiệt, Văn Nhân Dật, Độc Cô Tín có lẽ đã bị các trưởng bối dùng linh hồn truyền âm gọi trở về rồi, bọn họ giờ này có lẽ đã tụ họp lại ở chỗ các trưởng bối, ắt hẳn là muốn ngăn cản Tô Thương khởi động cải biến giới luyện võ."  

"Không đúng, nếu mà như vậy thì nhà Nam Cung của chúng tớ chắc chắn cũng sẽ có trưởng bối tới, tại sao tớ không nhận được linh hồn truyền âm chứ?" Nam Cung Ấu Vi không hiểu được hỏi.  

"Người của gia tộc Ðông Phương chúng tớ lần này tới nếu không có gì xảy ra thì chính là ông nội cả của tớ, Ðông Phương Diệu."  

Đông Phương Minh Nhật suy đoán nói: "Ông ta ngứa mắt tớ lâu rồi, đương nhiên sẽ không truyền âm cho tớ rồi."  

"Về phần cậu...ắt hẳn người đến chính là lão tổ tông Nam Cung Dận của cậu, ông ta là một người bảo thủ, vẫn còn tư tưởng trọng nam khinh nữ, ông ta cảm thấy mấy chuyện lớn không nên để con gái tham gia vào, cho nên mới không báo cho cậu." Đông Phương Minh Nhật nói.  

"Quả thực, lão tổ tông nhà tớ chính là người theo chủ nghĩa đàn ông, không đúng, phải là chủ nghĩa của mấy ông già mới đúng."  

Nam Cung Ấu Vi có chút tức giận, sau đó lại nghi ngờ nói: "Minh Nhật, nếu như đã không có ai thông báo, vậy thì sao cậu lại biết được vậy?"  

"Đoán." Đông Phương Minh Nhật thành thực nói.  

"Minh Nhật, cậu thật là thông minh, ở cùng với cậu, cảm giác rất an toàn, cậu lấy tớ đi mà." Nam Cung Ấu Vi đột nhiên sùng bái nói.  

"Cút đi, tớ thích con trai, cả đời Đông Phương Minh Nhật tớ không có ước mong gì, chỉ mong ông trời có thể ban cho tớ một ý trung nhân cao to, khỏe mạnh là được."  

Đông Phương Minh Nhật nghiêm túc khẩn cầu, sau đó lại khởi động miếng ngọc bội, cơ thể con gái ban đầu dần dần biến mất.  

Cô ấy, lại biến thành một người con trai.  

Tiếp theo đó.  

Chàng thiếu gia nho nhã Đông Phương Minh Nhật liền cùng với Nam Cung Ấu Vi rời xa núi Võ Đang.  

Mặc dù cô ấy đoán được núi Võ Đang sau đó sẽ không còn yên bình nữa, nhưng cô ấy cũng không muốn giậu đổ bìm leo, cùng tiếp tay làm việc xấu.  

...  

Giờ này phút này.  

Ở núi Võ Đang.  

Ba mươi tên cao thủ trúc cơ đỉnh phong đang ẩn mình trong bóng tối đợi nghe mệnh lệnh.  

Một đám hơn 10 người Nam Cũng Dận, Tây Phương Sáng, Đông Phương Diệu, cũng hoàn toàn không vội vàng ra tay.  

Trừ những người đó ra, Hạ Hầu Kiệt, Văn Nhân Dật, Độc Cô Tín những thanh niên tiểu bối cũng đều đến đủ cả rồi. 
 
Chương 1366


Trong đó.  

Hạ Hầu Kiệt không kịp chờ đợi mà nói: "Tiền bối Nam Cung, hậu nhân của nhà họ Tô chắc chắn đã tiến vào đại điện để khởi động cải biến giới luyện võ rồi, chúng ta còn đợi cái gì vậy, chi bằng cứ xông thẳng vào, giải quyết hết bọn họ, ngăn cải biến lại!"  

Advertisement

Những người khác có mặt ở đó, cũng nhìn về phía Nam Cung Dận, rõ ràng cũng muốn biết tại sao Nam Cung Dận vẫn chưa ra lệnh.  

"Không vội."  

Advertisement

Nam Cung Dận khẽ cười nói: "Còn một người bạn cũ nữa, vẫn đang trên đường tới đây, đợi ông ta tới rồi, thì một mẻ hốt gọn, tránh cho có cá lọt lưới."  

"Cải biến giới luyện võ, tôi đã tìm hiểu rồi, không phải chỉ một lần là xong, ít nhất phải mất đến hơn nửa canh giờ, mới có thể hoàn toàn khởi động xong hết mọi mặt, chúng ta vẫn còn cơ hội ngăn cản." Nam Cung Dận nói.  

Bạn cũ?  

Một mẻ hốt gọn?  

Mọi người nghe xong, nhất thời không hiểu gì hết.  

"Ha ha, bạn cũ tới rồi."  

Chính ngay lúc này, Nam Cung Dận bỗng nở nụ cười: "Đi thôi, đến lượt chúng ta ra tay rồi."  

Vừa dứt lời.  

Nam Cung Dận liền dẫn theo đám người Đông Phương Diệu, Tây Phương Sáng, và mấy tên thanh niên tiểu bối cùng với 30 tên cao thủ trúc cơ đỉnh phong từ trong bóng tối bước ra.  

Một đoàn hơn 50 người, trùng trùng điệp điệp, khí thế hung hăng xuất hiện ngay trước ánh mắt của mọi người.  

"F*ck, nhanh nhìn xem, bên kia nhiều người chưa kìa, bọn họ là ai vậy nhỉ, khí tức trên người thật mạnh mà!"  

"Đó không phải thanh niên cổ tộc sao, hình như gọi là Hạ Hầu Kiệt, anh ta không phải đã rời đi rồi sao, sao lại trở lại rồi?"  

"Mấy lão già bên cạnh anh ta chắc không phải là tiền bối của cổ tộc đó chứ?"  

"Chắc chắn là bọn họ rồi, nhìn dáng vẻ bọn họ đi, e rằng đến không phải chuyện tốt gì, xảy ra chuyện lớn rồi!"  

...  

Bây giờ.  

Đông đảo những người luyện võ, bất kể là tông chủ của các tông phái nhỏ hay là các thiên tài trẻ tuổi đều đang tụ tập ở bên ngoài đại điện của Thiên Cơ Môn.  

Giờ phút này khi nhìn thấy đám người của Nam Cung Dận xuất hiện, trong lòng bọn họ đột nhiên cảm thấy run sợ, bắt đầu lo lắng, thấp thỏm đứng lên.  

Thậm chí có người nhìn thấy tình hình không được ổn bèn muốn chạy trốn, thì lại bị Nam Cung Dận giế t chết ngay tại chỗ.  

Ông ta chỉ đưa tay lên mà thôi, vậy mà mấy tên luyện võ muốn chạy trốn kia liền biến thành một dòng máu, chết không toàn thây.  

"Bao vây nơi này lại, cấm bất kỳ kẻ nào còn sống mà rời đi!" Sau đó, Nam Cung Dận liền hạ lệnh nói.  

"Vâng!"  

30 tên cao thủ trúc cơ đỉnh phong sau khi nhận được mệnh lệnh của Nam Cung Dận lập tức tản ra bốn phía, đồng thời thi triển thần thức. 
 
Chương 1367


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

30 tên cao thủ trúc cơ đỉnh phong, tương đương với 30 tên cao thủ võ thần lục địa đỉnh phong đó nha.  

Đội ngũ hùng mạnh như vậy, những người luyện võ đang có mặt ở đó căn bản không hề có chút lực chống trả nào.  

Advertisement

Lúc này.  

Đám người Đông Phương Diệu, Tây Phương Sáng đứng bên cạnh Nam Cung Dận, một bên là đám hạ bối Hạ Hầu Gia, Văn Nhân Dật.  

Advertisement

Bọn họ cứ đứng ở ngay bên ngoài đại điện của Thiên Cơ Môn, cũng không hề tiến vào bên trong.  

"Mấy vị bạn cũ, đều đến cả rồi, vậy sao không xuất hiện đi chứ?"  

Lúc này, Nam Cung Dận bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cười nhạo vào trong không trung: "Nếu như còn không chịu xuất hiện thì tôi sẽ xông vào đại điện, phá hỏng cuộc cải biến giới luyện võ đó nhé!"  

"Nam Cung Dận, hơn 100 năm rồi không gặp, tính cảnh giác của ông tiến bộ không ít."  

Bỗng nhiên, một bóng hình già nua xuất hiện trước mắt mọi người trong chớp mắt.  

Ông ấy mặc một bộ áo gai, râu tóc bạc trắng, dáng người cũng không cao lớn, nhưng khí tức tỏa ra từ người ông ấy khiến ai nấy đều sợ hãi.  

Lão già mặc áo gai vừa mới xuất hiện, uy thế khủng bố liền thổi bụi đất cuồn cuộn lên, hình thành nên một cơn gió Long Quyển Phong, bao trùm toàn bộ nơi đó.  

"Ha ha, Thiên Niên Sát, cái lão già nhà ông, thực lực tiến bộ rất nhiều nha, không chỉ đặt chân lên võ thần đỉnh phong mà khí tức cũng mạnh mẽ như thế, chắc hẳn là từ trong vật chí bảo kia đạt được cơ duyên không nhỏ nhỉ?" Nam Cung Dận trừng mắt nhìn lão già mặc áo gai, cười nhạo nói.  

Thiên Niên Sát!  

Lão già mặc áo gai này chính là ông nội của Thiên Sơn Tuyết, lão minh chủ của núi Cửu Phong, Thiên Niên Sát!  

"Nam Cung Dận, nói nhảm ít thôi."  

Thiên Niên Sát nhìn thẳng vào mắt của Nam Cung Dận, trầm giọng nói: "Hôm nay có tôi ở đây, ông đừng mơ mà vào được đại điện, phá hỏng cải biến của giới luyện võ!"  

Nói xong, Thiên Niên Sát liền mở bàn tay ra, từ trong bàn tay lập tức lộ ra một vật thể lớn chừng một nắm tay.  

Nếu như Tô Thương nhìn thấy chắc hẳn sẽ rất là kinh ngạc cho mà xem, đây chính là tầng thứ 4 của tháp Hư Không!  

Vốn dĩ vật này đã bị Tô Tinh Hà trộm mất, nhưng Tô Tinh Hà đã bị Thiên Sơn Tuyết sai người áp giải trở về núi Cửu Phong, Thiên Niên Sát thế là lại lấy lại được.  

Chí bảo ở trong tay, giờ phút này, Thiên Niên Sát vô cùng tự tin, uy thế quanh thân lại càng mạnh mẽ thêm mấy phần.  

"Ha ha, Thiên Niên Sát, ông là tên đàn ông cả đời sợ vợ thì có tư cách gì mà phách lối chứ?"  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1368


"Vậy, thêm tôi nữa thì sao?"  

Ai mà ngờ, Nam Cung Dận vừa dứt lời, thì từ nơi xa lại vang lên một giọng nói già nua.  

Advertisement

Ngay sau đó, một bà lão còng lưng, mặt đầy nếp nhăn, ở trước mặt mọi người, chậm rãi đi tới.  

Dì Phù, đến rồi!  

Advertisement

Soạt soạt soạt!  

Dì Phù vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người có mặt ở đó đều đổ dồn về phía bà ấy.  

"Là bà ấy! Hơn hai mươi năm trước, tôi từng nhìn thấy bà ấy!"  

"Không sai, đại hội võ thuật lần đó, hậu nhân của nhà họ Tô kia cũng tham gia, chính là bà lão này đã đi cùng với ông ta cả đường!"  

"Lúc ấy, có rất nhiều thế lực từng tham gia tiêu diệt nhà họ Tô ở Côn Luân, đều muốn giữ hậu nhân của nhà họ Tô lại, nhưng không ai dám ra tay cả."  

"Ðây chính là trụ cột cuối cùng của nhà họ Tô, nghe nói gọi là cô Phù Dung, hơn một trăm năm trước, bà ấy từng lấy sức một mình, giết ra một đường máu, cứu con ruột của Tô Vô Kỵ là Tô Kiền Khôn, không ngờ tiền bối Phù Dung vậy mà vẫn còn sống."  

"Quá tốt rồi, thập đại cổ tộc muốn xông vào đại điện, phá hỏng cải biến giới luyện võ, có tiền bối Thiên Niên Sát của núi Cửu Phong ra mặt, nay lại có thêm tiền bối Phù Dung nữa, có lẽ có thể ngăn cản được thập đại cổ tộc rồi!"  

...  

Trong chốc lát, đám người nhao nhao lên bàn tán, mọi người đều đem hy vọng cải biến giới luyện võ ủy thác lên người của Thiên Niên Sát và dì Phù.  

Ba mươi tên cao thủ trúc cơ đỉnh phong ở bốn phía, sau khi dì Phù xuất hiện thì biểu cảm không còn thong thả nữa, rõ ràng cũng đã cảm nhận được lực trấn áp cực lớn tỏa ra từ dì Phù.  

Nam Cung Dận dừng lại một lúc, rõ ràng ông ta không hề phát hiện ra được dì Phù đang tới.  

Nhưng mà.  

Sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, Nam Cung Dận liền nở một nụ cười, chào hỏi nói: "Cô Phù Dung, lâu quá không gặp."  

"Nam Cung Dận."  

Dì Phù dừng chân lại, nhìn thẳng vào Nam Cung Dận, thản nhiên nói: "Đúng là lâu thật, lần trước tôi cùng với sư phụ đến thăm gia tộc Nam Cung, chắc hẳn cũng đã là chuyện hơn một trăm bốn mươi năm trước rồi."  

"Đúng vậy."  

Nam Cung Dận hồi tưởng lại nói: "Lúc đó, cô Phù Dung vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, không ngờ bây giờ đã là người đã đặt một chân vào quan tài rồi."  

"Nếu như lúc đầu, bà theo sư phụ Tô Vô Kỵ của bà tu chân, có lẽ bà đã có thể trẻ mãi không già, không phải già nua như thế này."  

Nam Cung Dận nhìn dì Phù, hiếu kỳ hỏi: "Cô Phù Dung, bà có từng hối hận vì đã luyện võ không?"  

"Chưa từng!"  

Dì Phù lắc đầu, nghiêm túc nói: "Trước khi sư phụ rời đi, từng nói với tôi, sau vài năm, giới luyện võ chắc chắc sẽ phải nghênh đón một trận cải biến, và nó sẽ lớn mạnh không thua gì hệ thống tu chân, tính toán thời gian, thì có lẽ là ngày hôm nay rồi, thế thì tại sao tôi phải hối hận chứ?"  
 
Chương 1369


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ha ha, tin tức này thì tôi thật vẫn không biết đấy, vốn dĩ tôi không rõ cải biến giới luyện võ là tốt hay xấu, nhưng nghe bà nói như vậy thì tôi càng không thể để cho cuộc cải biến giới luyện võ diễn ra suôn sẻ được nữa rồi."  

Nam Cung Dận híp mắt lại cười nói: "Phù Dung, nghe tôi khuyên một câu, bà cứ vậy mà rời đi đi, tôi sẽ xem như chưa hề xảy ra chuyện gì."  

Advertisement

"Có thể bà còn chưa biết, hậu nhân nhà họ Tô, Tô Thương, đã đạt giải nhất đại hội võ thuật, trở thành minh chủ võ lâm rồi, bây giờ đang ở trong đại điện khởi động cải biến giới luyện võ."  

Nam Cung Dận vuốt râu nói: "Bà yên tâm, nể mặt Tô Vô Kỵ, tôi sẽ không làm cậu ta bị thương, còn có thể để bà đưa cậu ta cùng rời đi."  

Advertisement

Vốn dĩ.  

Nam Cung Dận dự định nhổ cỏ tận gốc, g iết chết Tô Thương, đồng thời tiêu diệt hết mọi người ở ðây.  

Nhưng sau khi nhìn thấy dì Phù, thì Nam Cung Dận lại có chút kiêng dè, cộng thêm Thiên Niên Sát có chí bảo trong tay nữa, thực lực cũng không thể xem nhẹ được.  

Cho nên, Nam Cung Dận không dám làm to chuyện, liền thay đổi chủ ý, chỉ ngăn cản giới luyện võ cải biến là được rồi.  

"Giới luyện võ cải biến, là kế hoạch của sư phụ tôi Tô Vô Kỵ và vị đại nhân vật phi thường kia, bất kỳ kẻ nào cũng đừng mong ngăn cản lại, Nam Cung Dận, về chuyện này, tôi tuyệt không nhường bước!"  

Ánh mắt dì Phù sắc bén nhìn chằm chằm vào Nam Cung Dận, trầm giọng nói: "Tôi ngược lại còn có thể cho ông một cơ hội, đem theo tất cả người của thập đại cổ tộc rời khỏi núi Võ Ðang!"  

"Ha ha, nói như thế thì không còn chỗ để thương lượng nữa rồi, vậy thì đừng trách tôi nhé!"  

Nam Cung Dận cười nhạo nói: "Lần này tôi mang theo ba bốn mươi cao thủ trúc cơ đỉnh phong, chỉ dựa vào 2 người các người, e rằng muốn ngăn cản tôi thì không được đâu!"  

Vừa dứt lời, Nam Cung Dận dùng ánh mắt ra hiệu cho các cao thủ cổ tộc ra tay.  

"Phù Dung, tôi từng đi tới núi Côn Luân, được sự chỉ bảo của tiền bối Tô Vô Kỵ, bà còn nhớ tôi không?" Lúc này, Thiên Niên Sát nhìn sang dì Phù, thái độ vô cùng khách sáo.  

"Không nhớ."  

Dì Phù lắc đầu, sau đó nói: "Nhưng tôi có ấn tượng với vợ của ông, võ thần đỉnh phong đầu tiên, Ngô Thanh Ảnh, bà ấy bây giờ có khỏe không?"  

"Thanh Ảnh bà ấy...haiz, thôi bỏ đi, đừng nhắc nữa."  

Thiên Niên Sát thở dài một hơi, sau đó nói: "Cô Phù Dung, 100 năm trước, chuyện núi Côn Luân bị tiêu diệt, hành động của các đại tông phái quá đột ngột, tôi đang ở núi Cửu Phong, cho nên mới không kịp biết đến chuyện này."  

"Tiền bối Tô Vô Kỵ đối với tôi có ơn chỉ dạy, nếu như tôi biết trước sự việc thì chắc chắn sẽ chạy tới núi Côn Luân trước, trợ giúp cho nhà họ Tô, đáng tiếc, lúc tôi biết tin thi nhà họ Tô đã bị tiêu diệt rồi, tất cả đã quá muộn rồi."  

"Ông đến cũng vô dụng thôi, không giúp gì được ðâu."  

Dì Phù lại thẳng thắn nói: "Nếu như vợ ông Ngô Thanh Ảnh có mặt ở đó, có lẽ cũng có thể thấy đổi được cục diện."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1370


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ông cứ phụ trách hò hét là được rồi, còn tàn sát cứ giao cho tôi."  

Giọng điệu dì Phù bình thản nói ra, tiếp theo đó thì bà ấy chuyển động chân khí quanh thân, trực tiếp chém giết về phía 30 tên trúc cơ đỉnh phong kia.  

Advertisement

30 tên trúc cơ đỉnh phong này đều là các cao thủ nhất đẳng từ trong các cổ tộc của thập đại cổ tộc.  

Nhưng trong nháy mắt dì Phù ra tay thì đã đánh lùi được hai người, sau đó là cùng giằng co với 30 tên cao thủ đỉnh phong.  

Advertisement

Một đánh 30, quá sức tưởng tượng, chân khí tung hoành khắp nơi đó, linh khí tàn phá khắp mọi nơi.  

Ðông đảo quần chúng ăn dưa, nhao nhao lui lại, đế tránh bị làn sóng dư chấn tác động đến.  

"Ha ha, Phù Dung, không ngờ lĩnh ngộ của bà đối với cảnh giới võ thần vậy mà đã đạt đến bước này rồi, tôi hổ thẹn không bằng mà."  

"Nhưng vận khí của tôi cũng không tệ, trên người tôi có chí bảo, nhờ vào sự hỗ trợ của chí bảo, thì cũng sẽ không để thua bà đâu."  

Thiên Niên Sát nhìn thấy vậy, liền mang theo tầng thứ 4 của tháp Hý Không gia nhập vào trận chiến.  

Tiếp theo đó, có thể nhìn thấy, hai người bọn họ trấn áp 30 tên cao thủ trúc cơ đỉnh phong.  

"Trúc cơ đỉnh phong tức là võ thần đỉnh phong ðó!"  

"Cô Phù Dung và tiền bối Thiên Niên Sát, mạnh quá đi, hai người đánh 30 người, hơn nữa còn đang chiếm thượng phong nữa chứ!"  

"Ai nói người luyện võ không bằng người tu chân nào, hai vị tiền bối cố lên!"  

...  

Trong đám người.  

Các thiên tài tham gia đại hội võ thuật lúc trước, đứng từ xa quan sát trận chiến, toàn bộ đều chìm vào yên lặng.  

"Ðây chính là võ thần đỉnh phong và trúc cơ đỉnh phong sao, chúng ta còn kém xa quá."  

Sau khi yên lặng một hồi lâu, Tây Môn Long Ngâm lắc đầu, nở một nụ cười khổ.  

"A Di Ðà Phật, con đường tu luyện, vĩnh viễn không có điểm dừng, nghĩ thoáng ra cho tốt, đừng cố chấp quá làm gì."  

Phật tử Vô Cõ chắp tay trước ngực, miệng tụng Phật hiệu.  

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong ánh mắt anh ta lại luôn nhìn về phía trước.  

"Không biết còn có thể khởi động được cải biến giới luyện võ hay không." Ðỗ Phi Duơng ở bên cạnh không nhịn được lẩm bẩm nói.  

Trong chốc lát, cả đám thiên tài Triệu Chỉ Nhược, Sa Mã Sa Y, thiếu gia Mặc Ðao đều hướng về phía đại điện.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1371


Lâm Uyên nở một nụ cười, giễu cợt nói: “Ha ha, cậu lừa được người khác, nhưng không thể lừa được tôi đâu.”   

“Cái hồ lô rượu này của cậu, chắc chắn là vật quý báu của nhà họ Đoan Mộc, địa vị của cậu ở nhà họ Đoan, đương nhiên cũng không thấp.”   

Advertisement

Lâm Uyên nói tiếp: “Nếu tôi không nhìn lầm, thì thực lực của cậu có thể so tài được với cái tên Nam Cung Dận kia, hai người là người cùng một thời đại phải chứ?”   

“Hả?”   

Advertisement

Quân Vô Ưu nghe thấy thế, đột nhiên nghiêm túc, mặt nghiêm nghị nói: “Ai nói cho ông thế!?”   

“Tôi đã nói rồi, cậu không lừa được tôi đâu, nói cụ thể hơn thì, thì chúng ta cũng coi như là người cùng một thời đại mà.” Lâm Uyên bình thản nói.  

“Lâm Uyên, Lão Độc Vật, ha ha ha, quả nhiên ông càng già càng ghê gớm, chẳng trách lại có câu chuyện cáo già. Quân Vô Ưu cười nói.  

Lâm Uyên thản nhiên nói: “Đúng vậy.”  

“Lão Độc Vật, đại hội võ thuật trăm phái, ông cũng che giấu thực lực, tại sao lại không để lộ ra vậy?” Quân Vô Ưu hỏi dò.  

“Thực lực của cậu mạnh hơn tôi, cho dù tôi sử dụng hết sức lực, cũng không thắng được cậu, nếu đã như vậy, chi bằng làm cho qua loa, tùy tiện đánh một trận là được rồi.”   

Lâm Uyên nói tiếp: “Mục tiêu của tôi, từ trước tới nay không phải là vị trí đứng đầu của đại hội võ thuật trăm phái.”   

“Sao?”  

Quân Vô Ưu hỏi: “Tôi có thể phát hiện ra, trên người ông có một nguồn năng lực rất mãnh liệt, rốt cuộc ông muốn làm cái gì vậy?”   

“Cậu lại muốn làm gì?” Lâm Uyên đón nhận ánh mắt của Quân Vô Ưu, hỏi lại.  

“Thôi đi, hi vọng chúng ta không phải đánh cùng một trận, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!” Quân Vô Ưu uy hiếp nói.  

“Tôi cũng tặng cho cậu, một câu nói như vậy.”  

Lâm Uyên thản nhiên nói, sau đó không nói chuyện với Quân Vô Ưu nữa, ông ta ngẩng đầu quan sát trận đánh nhau phía trước.  

...  

Trong góc.  

Bọn người Vương Phú Quý, Trương Mộ Cổ, Thạch Cửu Thiên, đứng xem từ phía xa, trong lòng vô cùng lo lắng.  

Còn về phần A Ly, thì đứng ở một bên, cô ấy nấp rất kỹ, không hề gây ra sự chú ý nào đến đám người Nam Cung Dận.  

Lúc này.  

A Ly vừa vô tình vừa cố tình nhìn về phía Nam Cung Dận, nhíu mày.  

Cô ấy đã cảm nhận được sức mạnh mãnh liệt của Nam Cung Dận, có chút dè chừng, nhưng đúng lúc đó, trong lòng lại trào dâng khao khát chiến đấu mãnh liệt.    

Nhưng Nam Cung Dận không hề ra tay, A Ly đành phải đứng xem ở một bên. Chờ đợi thời cơ.  

Ở một bên khác.  

Một mình Lan Diệu Y, cô ta che mặt, im lặng chăm chú quan sát tất cả mọi thứ. 
 
Chương 1372


Bây giờ.   

Tô Thương đã thành công có được danh hiệu đứng nhất của đại hội võ thuật trăm phái, hoàn thành đúng theo ước hẹn của cô ta.   

Advertisement

Vốn dĩ Lan Diệu Y đã muốn rời đi rồi, nhưng sau khi Tô Thương tiến vào đại điện thì liên thủ của thập đại cổ tộc lại xông tới, cô ta hòa vào trong đám đông, bị đám cao thủ trúc phong nhìn chằm chằm nên không rời đi được.   

Nhưng bây giờ cho dù có rời đi được thì Lan Diệu Y cũng không muốn đi nữa vì trong lòng cô ta đang rất lo lắng cho sự an nguy của Tô Thương.  

Advertisement

“Tô thiếu gia, theo như ước hẹn của các thiên tài có tiếng lúc trước, ai có được vị trí đứng đầu của đại hội võ thuật trăm phái, sẽ có tư cách có được tôi.”   

“Anh thành công lấy được vị trí đứng đầu, nên bây giờ tôi... Tôi đã là người phụ nữ của anh rồi.”   

Lan Diệu Y tự lẩm bẩm: “Tô thiếu gia, hi vọng anh có thể bình an vô sự.”  

...  

Lúc này.   

Bên trong đại điện.    

Bọn người Vương Trọng Vân, đã nhận ra động tĩnh bên ngoài, nhưng không  ra ngoài đó.  

“Dì... Dì Phù sao??”  

“Cô Phù Dung, vậy mà là dì Phù à!”  

Lúc này, Tô Dương cảm nhận được khí tức của dì Phù, lại nghe thấy giọng nói của dì Phù, nên đã khẳng định là dì Phù đến, bỗng há hốc mồm ngạc nhiên.   

Sau khi kịp phản ứng lại, Tô Thương nở một nụ cười gượng: “ Thì ra võ thần luôn ở bên cạnh tôi, mà tôi lại không biết, dì Phù giấu kĩ quá đấy.”   

Ngay sau đó.  

Ánh mắt Tô Thương dừng lại trên người Vương Trọng Vân, hỏi dò: “Môn chủ Vương, trúc cơ đỉnh phong của thập đại cổ tộc tới nhiều như vậy, chúng ta không ra đi xem một chút sao?”  

“Không cần đâu.”  

Vương Trọng Vân lắc đầu, đánh lạc hướng nói: “Đám người già chúng tôi, tuy đã đặt chân đến võ thần lục địa, nhưng cũng có một số người, là võ thần đỉnh phong.”  

Nhưng, khoảng cách giữa đỉnh phong và đỉnh phong, vô cùng lớn, dù có ra ngoài đó, thì cũng chẳng có tác dụng gì hết, cùng lắm thì chỉ kiềm chế được mấy tên trúc cơ đỉnh phong, chẳng có gì thú vị cả.”   

Vương Trọng Vân nói tiếp: “Cho dù như vậy, cũng không thể bảo mấy người già chúng tôi, giúp cậu một tay được, mau chóng khởi động cải biến giới luyện võ đi.”  

“Không sai.”  

Thiên Sơn Tuyết nghe vậy, gật đầu nói: "Tô Thương, Môn chủ Vương, nói rất đúng, chuyện bên ngoài kia, cứ giao cho ông nội em và dì Phù ra ứng phó đi, chúng ta bắt đầu khởi động cải biến giới luyện võ đi.” 
 
Chương 1373


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Một khi cải biến giới luyện võ thành công, thì giới luyện võ sẽ xảy ra một sự thay đổi long trời nở đất.” Thiên Sơn Tuyết đồng ý với Vương Trọng Vân.  

“Ừm.”  

Advertisement

Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó bỗng tò mò hỏi: “Tuyết Nhi, em sống ở mấy năm ở Giang Bắc, anh nhớ là quan hệ của em và dì Phú khá tốt, sau khi em đi, dì Phú lúc nào cũng nhắc đến em, liên quan tới chuyện dì Phù là võ thần lục địa, em đã biết từ lâu rồi phải không?”   

Advertisement

“Cái này…”  

Thiên Sơn Tuyết không giấu diếm, cuốn mấy sợi tóc trên trán, cười cười nói: “Ừm, trước khi đến Giang Bắc, bà nội em đã nói cho em biết, thân phận thật sự của em rồi, dì Phù cũng biết, chỉ là em không cho dì ấy nói với anh, thậm chí ông nội Tô và bác Tô cũng không biết.”  

“Không chỉ có vậy, khoảng thời gian khi Du Du đến Giang Bắc, em còn tìm đến dì Phù, bảo dì ấy dùng thuật dịch dung, dịch dung em thành dáng vẻ của dì ấy….”   

“Ơ…”  

Tô Thương dừng lại một chút, sau đó gượng cười nói: “Được, thì ra ở biệt thự ven sông, dì Phù phá hoại chuyện tốt của anh và Lý Nguyệt, là em à, chẳng trách anh lại thấy dì Phù đó có gì đó không ổn.”  

“Đợi sau khi cải biến giới luyện võ, anh nhất định sẽ tìm một cái giường lớn thật mềm mại, để trừng trị em một trận ra hồn luôn.” Tô Thương cười giễu cợt nói.  

Vừa nói xong, phần lớn các trụ cột của giới luyện võ, thi nhau chuyển hướng nhìn.   

Viên Thông trụ trì của núi Bồ Đề, lại chắp tay trước ngực, miệng tụng A Di Đà Phật.  

“Tô Thương.”  

Thiên Sơn Tuyết ngại ngùng, đỏ mặt nói: “Đến lúc nào rồi, mà anh còn nói mấy câu kiểu này, tranh thủ thời gian khởi động cải biến giới luyện võ đi.”   

“Đúng đúng đúng.”  

Vương Trọng Vân đứng bên cạnh thúc giục nói: “Cải biến giới luyện võ quan trọng, Tô thiếu gia, mời đi bên này.”  

“Được.”  

Tô Thương gật đầu, dừng cuộc tâm sự của mình lại, sau đó đi theo Vương Trọng Vân, đi sau vào bên trong  đại điện.  

Rất nhanh.  

Một đoàn người đã đến chỗ sâu nhất của đại điện, nơi này có một cái bục cao hình tròn, phía trên tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.  

“Tô thiếu gia, mời cậu ngồi ở  trên vị trí bục cao kia.” Vương Trọng Vân nói.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1374


Xảy ra chuyện gì vậy?  

Tô Thương nhíu mày, anh giơ nắm đấm lên đánh ra Bách Thế Luân Hồi Quyền, nhưng vẫn không thể nào làm lay động được màn sáng chút nào.  

Advertisement

"Cậu Tô, cậu đừng lộn xộn, màn sáng này sẽ không gây tổn thương cho cậu, chỉ cần cổ võ cải cách bắt đầu thì màn sáng sẽ tự động biến mất, đến lúc đó cậu có thể đi ra ngoài." Lúc này, Vương Trọng Vân tiến lên giải thích.    

"Thì ra là như vậy."  

Advertisement

Tô Thương gật đầu, sau đó nói: "Bây giờ tôi ngồi xuống rồi, phải làm sao thì cổ võ cải cách mới có thể mở ra vậy?"    

"Tôi từng nghe sư tổ nhắc tới, để mở được cổ võ cải cách phải cần đến máu của con cháu nhà họ Tô."  

Vương Trọng Vân nhẹ nhàng cười nói: "Cậu Tô, mời cậu lấy máu ở đầu ngón tay của mình sau đó nhỏ vào khe cắm ở góc dưới bên phải."  

"Hử?"  

Tô Thương khẽ nhíu mày, anh không lập tức làm theo lời Vương Trọng Vân nói, mà là cẩn thận quan sát xung quanh cái đài cao.  

Ngay sau đó, anh ngạc nhiên phát hiện ra rằng, xung quanh lại là một tòa trận pháp, hơn nữa còn là đại trận siêu cấp!  

Trận pháp này có thể nối liền đất trời, thậm chí là che đậy thiên cơ, vô cùng lớn mạnh!  

Ầm ầm!  

Lúc này, Tô Thương giơ tay lên đặt tay lên màn sáng trước mặt, tâm niệm vừa động, sau một khắc, trên màn sáng lập tức xuất hiện các đường vân chằng chịt.  

Ngoài chỗ này ra, thì toàn bộ đại điện đều bị phù văn bao phủ, phát ra luồng ánh sáng rực rỡ, uy thế khủng bố.  

"Tòa đại trận này lấy đại điện làm căn cơ, giăng bày khắp nơi như sao trên trời, rườm rà phức tạp, số lượng rất lớn!"  

Tô Thương nói với vẻ mặt hoảng sợ: "Cái gì mà mở ra cổ võ cải cách chứ, đây rõ ràng là mở ra tòa trận pháp này..."  

"Tôi hiểu ra rồi, hệ thống cổ võ được sáng tạo ra, Võ Thần Lục Địa đỉnh phong chính là điểm kết thúc, không hề có cảnh giới tiếp theo!"  

"Mà chủ nhân bố trí trận pháp này, chính là muốn lấy sức mạnh của bản thân để tiếp tục cảnh giới của hệ thống cổ võ, để cho người luyện võ có thể đi lâu hơn, đi xa hơn nữa!"  

"Thế nhưng, tòa đại trận này lại quá mức thần bí khó lường, vậy rốt cuộc là ai lại có thể thể bố trí ra được một trận pháp như vậy, chẳng lẽ, chính là nhân vật lớn thông thiên trong truyền thuyết kia sao?"  

Trong lòng Tô Thương tràn ngập nghi ngờ, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến lời Vương Trọng Vân vừa nói, nhất thời hỏi: "Vương môn chủ, vừa nãy ông nói rằng, tòa đại trận này phải cần đến máu của con cháu nhà họ Tô mới có thể mở ra sao?"  

"Đúng vậy." Vương Trọng Vân gật đầu, không hề giấu diếm.  

"Vậy những lời ngoài kia không phải là lời đồn, đệ nhất đại hội võ thuật trăm tông phái thuận theo mệnh trời, cũng chỉ có người đạt hạng nhất mới có tư cách mở ra sao?"  

Tô Thương nhíu mày nói: "Vậy tại sao bây giờ ông lại nói cho tôi biết, chỉ có máu của con cháu nhà họ Tô mới có thể mở ra vậy?"  

"Cậu Tô, điều cậu nghe được cũng không có sai, những lời kia là do sư tổ của tôi truyền ra ngoài."  

"Quả thật, chỉ có đệ nhất của đại hội võ thuật trăm tông phái mới có tư cách khởi động tòa đại trận này, từ đó mở ra cổ võ cải cách."  

Vương Trọng Vân nhẹ nhàng cười nói: "Nhưng mà, sư tổ của tôi còn nói thêm một câu, và chỉ nói với một mình tôi biết mà thôi." 
 
Chương 1375


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đó chính là, đệ nhất đại hội võ thuật trăm tông phái nhất định sẽ thuộc về con cháu nhà họ Tô, không ai có thể giành được."  

Vương Trọng Vân nói tiếp: "Vốn dĩ tôi không tin, cũng không muốn giao tương lai của giới luyện võ cho một người không quen thuộc, cho nên tôi đã cho đệ tử Vương Dã của tôi ra tay, muốn đánh bại cậu, để cho Võ Đang nắm tất cả mọi thứ trong tay."  

Advertisement

"Thế nhưng thật đáng tiếc, đệ tử của tôi đã thất bại, đã đánh thua cậu, xem ra suy đoán của sư tổ tôi là chính xác."  

Vương Trọng Vân nói thêm: "Cậu Tô, tôi biết trong lòng cậu có rất nhiều nghi ngờ, nhưng mà tôi biết cũng không nhiều, trước mắt những gì tôi biết thì đều đã nói cho cậu biết rồi."  

"Cổ võ cải cách vô cùng cấp bách, mong cậu Tô hãy mau chóng hoàn thành, à phải rồi."  

Vương Trọng Vân nói tiếp: "Còn có một chuyện nữa, đó chính là một khi tòa đại trận này được mở ra, cổ võ cải cách thành công, với tư cách là người mở ra thì cậu Tô có thể nhận được một quyền lợi, giúp cho mười người mà mình quen thuộc, một bước đặt chân vào cảnh giới hoàn toàn mới kia!"  

"Chọn ai cũng được sao?" Tô Thương nhất thời cảm thấy hứng thú.  

"Đúng vậy."  

Vương Trọng Vân gật đầu nói: "Cho dù trước đó đối phương có đang ở cảnh giới gì đi nữa, thì chỉ cần là người luyện võ, trong cơ thể có chân khí, cho dù có cách xa ngàn dặm vẫn có thể tiếp nhận quà tặng từ đại trận, lập tức tiến vào cảnh giới trên Võ Thần Lục Địa, một cảnh giới hoàn toàn mới kia."  

"Mà không gây ảnh hưởng đến tu luyện của sau này, không tính là đề hồ quán đỉnh gì, thậm chí sẽ nhận được lợi ích, mà thiên phú cũng có thể được nâng cao lên rất nhiều, thành quả sau này cũng không thể hạn chế!"  

"Cái này hay vậy!"  

Tô Thương có chút phấn khích, sau đó hỏi: "Tên gọi của cảnh giới trên Võ Thần Lục Địa là gì?"  

"Ha ha, cái này phải xem cậu Tô đặt tên như thế nào đấy."  

Vương Trọng Vân cười nói: "Trên Võ Thần Lục Địa vốn không có cảnh giới, đương nhiên là không tên, cậu Tô là người mở ra thì muốn đặt cho cảnh giới đó tên là gì thì chính là tên đó."  

"Ừm, tôi hiểu rồi."  

Tô Thương gật đầu, ngay sau đó nhìn về phía Thiên Sơn Tuyết bên cạnh, hỏi: "Tôi đặt tên xấu lắm, Tuyết Nhi, cô cảm thấy tên gì thì thích hợp."  

Thiên Sơn Tuyết suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Cảnh giới Võ Thần có một chữ thần, cảm giác đã thuộc về cảnh giới cao cấp nhất của cổ võ rồi."  

"Nhưng mà Võ Thần bây giờ, phía sau có một hậu tố, tên đầy đủ là Võ Thần Lục Địa, thêm hai chữ lục địa, thể hiện cấp thấp."  

Thiên Sơn Tuyết đầu tiên là phân tích, sau đó nói: "Cứ như vậy, tiếp tục cảnh giới tiếp theo, so sánh đơn giản một chút."  

"Trên Võ Thần Lục Địa có thể là Võ Tôn, sau đó là Võ Thánh."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1376


Thiên Sơn Tuyết, Vương Trọng Vân, Viên Thông trụ trì, Đỗ Khôn, Từ Ngọc Phong, Trương Thiên Lôi, v.v. rất nhiều xuất thân như thế đều sôi nổi đáp ứng.  

Ngay sau đó.  

Advertisement

Tô Thương lập tức cắn rách ngón tay, nhỏ máu của mình vào khe cắm, sau đó tập trung tinh thần nghiên cứu tòa đại trận này.  

Anh đã nhìn ra được, nếu muốn mở tòa đại trận này ra, đầu tiên cần có một chất dẫn.  

Advertisement

Mà Tô Thương lại không biết chất dẫn này là cái gì, nhưng chắc chắn không hề tầm thường, là thứ đặc thù của người bày trận.  

Nếu như dùng không đúng cách, là giống như việc không có chìa khóa, cho dù người ngồi ở trên cái đài cao là ai đi nữa, thì cũng không thể mở ra trận pháp này.  

Dựa theo lời của Vương Trọng Vân nói, Tô Thương biết được, chất dẫn này là máu của con cháu nhà họ Tô, cho nên Tô Thương đã lựa chọn thử, và kết quả là đã thành công.  

Chất dẫn, đã đúng rồi!  

Điều này làm cho Tô Thương càng thêm khó hiểu, vì sao mà tòa đại trận này lại có liên quan đến anh vậy?  

Thế nhưng, mở ra cổ võ cải cách là việc quan trọng hơn, Tô Thương không thể trì hoãn thời gian, tập trung tinh thần.  

Điều kiện thứ hai để mở ra đại trận lại càng khó khăn hơn, nhất định phải tinh thông trận pháp.  

Chất dẫn tương đương với chìa khóa cửa chính, nhưng có chìa khóa cũng không nhất định là sẽ mở được cửa.  

Bởi vậy, cần một vị đại sư tinh thông trận pháp, nghiên cứu hoàn toàn trận pháp.  

Hai điều kiện này, thiếu một cái cũng không được, mà Tô Thương lại hoàn toàn phù hợp.  

Nói cách khác, ngoại trừ Tô Thương ra, thì trên đời này không ai có thể làm được.

Vù!  

Cùng với việc Tô Thương tập trung tinh thần, thì xung quanh cái đài cao cũng phát ra hào quang, dần càng thêm chói mắt, thậm chí cả đại điện cũng bị bao phủ bởi ánh sáng.  

Phù văn trên màn sáng giống như những con nòng nọc nhỏ, bắt đầu tung tăng bơi lội.  

"Cho tôi thời gian nửa tiếng!"  

Tô Thương khoanh chân ngồi trên cái đài cao, hai mắt khép hờ, lẩm bẩm nói: "Tôi cần khoảng thời gian là nửa tiếng, nửa tiếng sau, tòa đại trận này sẽ khởi động, và lúc đó, cổ võ cải cách sẽ mở ra!"  

"Trong vòng nửa tiếng sau, tôi không thể bị bất kỳ chuyện gì quấy rầy, nếu không bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển!"  

Sau khi dặn dò một hồi, Tô Thương bắt đầu tập trung tinh thần dốc lòng nghiên cứu tòa đại trận này.  

Ngoài ra, anh còn truyền âm cho linh hồn A Ly, dặn dò A Ly dưới tình huống không cần bại lộ thì đừng ra tay, nhất định phải bảo vệ cái đài cao cho tốt.  

"Cậu chủ, cậu cứ yên tâm đi, cho dù chúng tôi có đánh cược cái mạng này thì cũng sẽ không để cho những người cổ tộc tới gần đâu."  

Vương Trọng Vân nghiêm túc đáp lại, sau đó nhìn khắp xung quanh, nghiêm túc nói: "Thưa các vị, chắc hẳn mọi người cũng đã nghe thấy lời nói của cậu Tô, hôm nay là thời khắc quan trọng nhất của giới luyện võ, hy vọng mọi người có thể đoàn kết nhất trí, đồng tâm hiệp lực giúp cho giới luyện võ càng ngày càng tốt hơn." 
 
Chương 1377


"Viên Thông trụ trì, Từ Thiện sư thái, anh Thạch, tôi hiểu rõ về thực lực của mọi người."  

Vương Trọng Vân nhìn về phía ba người có thực lực mạnh nhất ở đây, nghiêm túc nói: "Mọi người đều ở Võ Thần Lục Địa đỉnh phong, đã lắng đọng vô số năm, tuổi thọ cũng gần như đã đến hạn."  

Advertisement

"Nếu cổ võ cải cách thành công, mọi người hoàn toàn có thể bước ra một bước kia ngay lập tức, đến lúc đó tuổi thọ tự nhiên sẽ tăng lên."  

Ánh mắt Vương Trọng Vân dời lên người Thạch Hạo Hãn, ông ấy nói tiếp: "Anh Thạch, so ra thì tuổi của ông là nhỏ nhất, theo lý thuyết mà nói thì tuổi thọ vẫn còn ít nhất khoảng hai ba trăm năm tuổi, nhưng ông đã sử dụng hết chín mươi chín lần Thái Sơn thần công, tổn hại quá lớn."  

Advertisement

"Nếu như sau khi cổ võ cải cách, anh có thể tiến vào cảnh giới mới, nói không chừng có thể phá vỡ ma chú không thể sử dụng Thái Sơn thần công quá một trăm lần."  

"Cho nên, hôm nay chúng ta sẽ không vì người khác mà chỉ vì chính bản thân mình, nhất định phải dốc hết sức mạnh để ứng phó!" Vương Trọng Vân nói thêm.  

"Vương môn chủ, những lời này không cần ông phải nhắc nhở, trong lòng chúng tôi ai cũng đều biết rõ. Mặc dù tôi không hề có cảm tình gì với Tô Thương, thậm chí là vô cùng chán ghét cậu ta, nhưng công tư phải rõ ràng." Từ Thiện sư thái nói.  

"A Di Đà Phật."  

Viên Thông trụ trì chắp hai tay lại nói: "Độ mình mới có thể độ người, Vương môn chủ, bần tăng đương nhiên sẽ cố gắng hết sức mình."  

"Tôi cũng không có gì để nói, tôi chướng mắt Tô Thương, nhưng tôi muốn nhìn một chút dáng vẻ của sau khi cải cách của cổ võ hơn." Thạch Hạo Hãn nói.  

"Như vậy là tốt rồi."  

Vương Trọng Vân vuốt chòm râu, hài lòng gật đầu.  

Thạch Hạo Hãn, Từ Thiện sư thái, Viên Thông trụ trì, ba người này đều là Võ Thần Lục Địa đỉnh phong.  

Cộng thêm bản thân Vương Trọng Vân ông ta nữa là bốn vị Võ Thần Lục Địa đỉnh phong, hơn nữa ai cũng đều vượt xa đỉnh phong bình thường.  

Cho dù người của thập đại cổ tộc xông vào, thì có lẽ đoàn người bên mình cũng vẫn có thể giữ chân được một khoảng thời gian.  

...  

Cùng lúc đó, bên ngoài đại điện.  

Hàng trăm quần chúng đang hóng hớt, quan sát trận chiến ở đằng trước từ phía xa.  

Ngay tại thời điểm này.  

Hai người Dì Phù và Thiên Niên Sát nghênh chiến ba mươi Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng không hề rơi vào thế hạ phong chút nào, thậm chí Trúc Cơ đỉnh phong còn không ngừng bị đánh ngã xuống đất, mất đi sức chiến đấu.  

"Đông Phương Diệu, Tây Phương Lượng, Hạ Hầu Ấn, tất cả mấy người đều xông lên hết đi, không cần phải nể tình, gi ết chết Phù Dung và Thiên Niên Sát mau!" Lúc này, Nam Cung Dận ra lệnh.  

"Vâng"!  

Đông Phương Diệu nhận lệnh, lập tức cùng với nhóm người Hạ Hầu Ấn vươn người bay ra, tham gia chiến đấu.  

Về phần Tây Phương Sáng sau khi do dự vài giây, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo sắp xếp của Nam Cung Dận.  
 
Chương 1378


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù cảnh giới của chín người bọn họ cũng là Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng sức chiến đấu lại mạnh hơn rất nhiều.  

Có mấy người Đông Phương Diệu tham gia vào chiến đấu, dì Phù và Thiên Niên Sát rõ ràng đã trở nên vất vả.  

Advertisement

Thế nhưng mà.  

Dù sao dì Phù và Thiên Niên Sát cũng rất mạnh mẽ, nhất thời sẽ không đến mức phải thất bại.  

Advertisement

Sau khi A Ly nhận được mệnh lệnh của Tô Thương, thì lập tức canh giữ ở cửa đại điện.  

Bên cạnh là đám người năm anh em nhà họ Đoàn, Vương Phú Quý, Trương Mộ Cổ và Thạch Cửu Thiên.  

"Cô A Ly, hình như hai vị tiền bối kia đã không chịu nổi, chúng ta cần ra tay không?" Ông lão nhà họ Đoàn, Đoàn Khánh Minh khách sáo hỏi.  

"Tạm thời không cần đâu."  

A Ly bình tĩnh nói: "Chúng ta chỉ cần phòng thủ vững chắc trong nửa tiếng, trước mắt xem ra, hai người bọn họ có thể chống đỡ nửa tiếng."  

"Mọi người cứ ở chỗ này chờ đi, lỡ như cổ tộc còn có người hỗ trợ, các ông lên cũng chưa muộn." A Ly nói.  

"Được."  

Đoàn Khánh Minh nghe vậy thì khách sáo gật đầu, sau đó dẫn theo bốn anh em đứng sang một bên.  

"Nam Cung tiền bối, con cháu nhà họ Tô đang ở trong đại điện, môn chủ Thiên Cơ Môn Vương Trọng Vân, sơn chủ Thái Sơn Thạch Hạo Hãn, Viên Thông trụ trì của núi Bồ Đề, Từ Thiện sư thái núi Nga Mi... và một vài cao thủ cổ võ cũng đang ở trong đại điện." Lúc này, Hạ Hầu Kiệt nhìn về phía Nam Cung Dận, nhỏ giọng nói.  

"Ừm, những người đó không có gì đáng sợ, nếu suy xét kỹ càng thì cao thủ thực sự của giới luyện võ cũng chỉ có hai người bọn họ."  

Nam Cung Dận nở nụ cười, sau đó dời tầm mắt nhìn về phía đại điện, sau đó ông ta chú ý tới A Ly, lập tức nhíu mày nói: "Ngay từ khi cô mới bắt đầu, tôi đã chú ý đến cô."  

"Không nghĩ tới cô nhỏ tuổi như vậy mà đã đặt chân lên Trúc Cơ đỉnh phong, khí tức còn mạnh hơn so với các thanh niên Thiên Kiêu của thập đại cổ tộc hơn một chút, cô là ai?" Nam Cung Dận hỏi.  

Soạt soạt soạt.  

Mọi người đang có mặt ai nấy cũng đều biết, Nam Cung Dận mới là người dẫn đầu cổ tộc, bởi vậy, nghe thấy Nam Cung Dận nói vậy thì ánh mắt của mọi người đều nhìn sang kia.  

Mà A Ly lại giống như không nghe thấy, sắc mặt không chút thay đổi, cũng không có trả lời câu hỏi của Nam Cung Dận.  

"Không muốn trả lời thì thôi vậy, cô đứng ở nơi đó là để ngăn cản không cho tôi tiến vào đại điện sao?" Nam Cung Dận hỏi tiếp, đồng thời cũng phóng xuất ra một luồng khí tức khủng bố, cuộn cuồn xông đến bên kia.  

A Ly chống đỡ uy áp của Nam Cung Dận, biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ, cô ấy thản nhiên nói: "Bộ ông mù sao mà không nhìn ra?"  

"Láo xược!"  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1379


Dứt lời, nụ cười trên mặt Nam Cung Dận trong nháy mắt đã thu hồi lại. Ông ta bay lên trời, xông thẳng về phía A Ly.  

A Ly không hề có chút do dự, cô ấy chủ động chiến đấu, linh khí vây quanh xung quanh cơ thể, tiến lên nghênh đón.  

Advertisement

Nhưng cô ấy vẫn nhớ kỹ dặn dò của Tô Thương, cho nên không dùng đến hình thái cuối cùng, mà chỉ là muốn kéo dài thời gian.  

Ầm!  

Advertisement

Ầm!  

Ầm!  

Tiếp sau đó, Nam Cung Dận và A Ly đánh nhau giữa không trung, linh khí kh ủng bố tàn sát bừa bãi xung quanh, tiếng động không khí bùng nổ cứ vang lên bên tai không dứt.  

"Cô nhóc này, e là đã vô địch trong Trúc Cơ đỉnh phong rồi đấy nhỉ!"  

"Nếu như tôi không bước ra một bước kia, chỉ sợ đã không phải là đối thủ của cô ấy, lần này khó ăn rồi."  

Nam Cung Dận càng đánh càng sợ hãi, ông ta bắt đầu suy nghĩ cách đối phó. Cuối cùng, ánh mắt của ông ta nhìn vào Quân Vô Ưu ở phía dưới, cao giọng nói: "Đoan Mộc Vô Ưu, cái lão già này, ông xem kịch vui đến nghiện rồi sao, ông tính xem đến khi nào đây hả?"

Quân Vô Ưu, trước đó đã từng nhắc tới, ông ta đến từ gia tộc Đoan Mộc, tên thật là Đoan Mộc Vô Ưu.  

Lần này tới núi Võ Đang không biết mang mục đích gì, từ đầu đến giờ vẫn luôn ở một bên quan sát trận chiến.  

Ngay tại thời điểm này.  

Nghe thấy Nam Cung Dận nhắc tới tên mình, Quân Vô Ưu đầu tiên là uống một ngụm rượu, sau đó là nở một nụ cười: "Nam Cung Dận, tôi có nói là tôi muốn ra tay sao?"  

"Lần này trước khi tới núi Võ Đang, thập đại cổ tộc đã tụ họp bàn bạc, là do ông chủ động xin đi giết giặc, muốn dẫn đội đến đây, tôi nhường cơ hội này lại cho ông, không tranh giành với ông đâu."  

Quân Vô Ưu đón nhận ánh mắt của Nam Cung Dận, nhẹ nhàng cười nói: "Sao thế, bây giờ muốn tôi ra tay giúp ông sao?"  

"Đoan Mộc Vô Ưu, ông đang tức giận với tôi sao?"  

Nam Cung Dận trầm giọng nói: "Xem ra tôi cần phải nhắc nhở ông, nếu cổ võ cải cách thành công, xác suất lớn là giới luyện võ sẽ phát triển theo chiều hướng tốt, đến lúc đó hoành tráng hơn bao giờ hết, thiên hạ sẽ không còn chỗ đứng cho thập đại cổ tộc chúng ta nữa!"  

"Bây giờ ông ra tay không phải giúp tôi, mà là giúp thập đại cổ tộc, giúp gia tộc Đoan Mộc!"  

"Ha ha!"  

Quân Vô Ưu chế giễu nói: "Tôi cũng cần phải nhắc nhở ông một chút, tôi sớm đã không còn là người của gia tộc Đoan Mộc rồi."  

"Chẳng lẽ ông đã quên mất rằng nhiều năm về trước, tôi đã bị lão tổ của gia tộc Đoan Mộc trục xuất ra khỏi gia tộc rồi sao, bây giờ tôi chỉ là đứa con trai bị gia tộc Đoan Mộc vứt bỏ mà thôi, tên của tôi cũng đã đổi rồi, tôi tên là Quân Vô Ưu, chứ không phải Đoan Mộc Vô Ưu."  

Quân Vô Ưu nghiêm mặt nói: "Gia tộc Đoan Mộc, thậm chí thậm chí là thập đại cổ tộc, cho dù có hưng thịnh hay suy yếu thì có liên quan gì đến tôi?"  

"Ông!" 
 
Chương 1380


Nam Cung Dận lạnh lùng nói: "Đoan Mộc Vô Ưu, nếu như tôi nhớ không lầm, thì hình như Đoan Mộc Lưu của nước D là anh em ruột thịt của ông đúng chứ?"  

"Đúng thế thì đã sao?"  

Advertisement

"Khoảng thời gian trước, ông ta đã bị con cháu nhà họ Tô giết chết, con cháu của ông ta cũng đã bị Tô Thương xóa sổ."  

Nam Cung Dận nói tiếp: "Quân Vô Ưu, bây giờ Tô Thương đang ở đại điện, ông không đi giết cậu ta để báo thù cho em trai ruột thịt một nhà của ông sao?"  

"Chuyện này thì tôi biết, nhưng nó đâu có liên quan gì đến tôi đâu, Đoan Mộc Lưu rơi vào kết cục như vậy là do bản thân tự gieo gió gặt bão mà thôi."  

Advertisement

Quân Vô Ưu lắc đầu nói: "Còn về chuyện báo thù, thì thật ngại quá, từ sau khi tôi bị trục xuất khỏi gia tộc thì đã thề rằng, tôi sẽ không xen vào bất cứ chuyện gì của gia tộc Đoan Mộc nữa."  

"Quân Vô Ưu!"  

"Ông tuyệt tình thật đấy!"  

Nam Cung Dận vừa chiến đấu với A Ly, vừa nói: "Đừng tưởng rằng tôi không biết ông tới núi Võ Đang lần này là có mục đích gì!"  

"Nếu như ông không chịu ra tay, tôi thề, ông nhất định sẽ thất bại mà quay về!"  

Nam Cung Dận cắn răng nói: "Cho dù tôi dốc hết toàn bộ sức lực cũng sẽ không để cho ông đạt được mục đích, nếu ông không tin thì cứ thử xem!"  

"Ông đang uy hiếp tôi ư?" Quân Vô Ưu nhíu mày nói.  

"Đúng thế, ông có thể hiểu như vậy!"  

Nam Cung Dận đưa ra điều kiện, nói tiếp: "Đoan Mộc Vô Ưu, tôi có thể đảm bảo với ông rằng, chỉ cần ông giúp tôi, tôi nhất định sẽ giúp ông lấy được thứ mà ông mong muốn!"  

Quân Vô Ưu suy nghĩ vài giây, sau khi suy nghĩ xong, cuối cùng ông ta cũng gật đầu nói: "Được, tôi đồng ý với ông, hy vọng ông sẽ không nuốt lời, nếu không tôi sẽ không để cho ông sống thoải mái đâu!"  

Dứt lời, Quân Vô Ưu uống một ngụm rượu, sau đó vỗ hồ lô rượu.  

Vù!  

Thoáng chốc, khí tức của Quân Vô Ưu tăng vọt, cảnh giới cũng liên tục được thăng cấp, chỉ trong khoảng thời gian mà đã thăng cấp lên Trúc Cơ đỉnh phong.  

Trên người hắn tản mát ra uy thế, càng là khủng bố, thậm chí không yếu hơn Nam Cung Dận!  

Sau đó.  

Quân Vô Ưu bay lên trời, tham gia vào trận chiến của Nam Cung Dận và A Ly, hai người cùng nhau bao vây tấn công A Ly.  

Có Quân Vô Ưu tham gia vào trận chiến, áp lực của Nam Cung Dận rõ ràng đã bớt đi rất nhiều.  

A Ly bắt đầu bị chèn ép, nhưng cũng không đến nổi chịu không được, cô ấy không muốn hiện nguyên hình.  

Bởi vì.  

A Ly có thể nhận thấy được rõ ràng, rằng Quân Vô Ưu và Nam Cung Dận này không hề đơn giản, bọn họ có thể gây uy hiếp cho cô ấy.  

Cho dù cô ấy có khôi phục nguyên hình thành Cửu Vĩ Hồ, cũng chưa chắc có thể chiến thắng được hai người bọn họ.  

Theo lý thuyết mà nói, đây là tình huống không nên xuất hiện, kết đan không thành, bản thân vốn nên bất khả chiến bại.  

Ngay từ đầu, A Ly còn cho rằng bản thân đã nhìn lầm, nhưng cảm giác nguy cơ này lại càng ngày càng mãnh liệt, thế cho nên A Ly không dám hành động thiếu suy nghĩ, cô ấy tính toán giữ chân hai người này, tranh thủ thời gian cho cậu chủ.  

Và đương nhiên. 
 
Chương 1381


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu như bọn họ dùng đến con át chủ bài, thì đương nhiên A Ly sẽ không giấu nghề nữa, mà sẽ lùi về sau một bước để đánh trả đối phương, có lẽ có thể tranh thủ được một cơ hội.  

Cứ như vậy, ba người đánh nhau giữa không trung, linh khí ở hiện trường bùng nổ, tình hình hoành tráng.  

Advertisement

"Anh cả, chúng ta ra tay không?" Lúc này, bên cạnh đại điện, Đoàn Khánh Sinh dò hỏi.  

Đoàn Khánh Minh do dự một lát, sau đó đưa ra quyết định: "Cô A Ly đã xông lên rồi, chúng ta cũng không cần phải đứng xem kịch nữa, cũng nên báo đáp cậu  chủ rồi."  

"Được!"  

Advertisement

Đoàn Khánh Sinh gật đầu, sau đó hỏi: "Anh cả, theo ý của anh thì chúng ta tham gia vào trận chiến nào trong hai trận chiến này vậy?"  

"Trong trận chiến của Nam Cung Dận, Đoan Mộc Vô Ưu và cô A Ly, thực lực của ba người quá mạnh, bọn họ chiến đấu thì tôi có thể nhúng tay vào, nhưng các cậu thì lại không được."  

Đoàn Khánh Minh nói tiếp: "Bây giờ xem ra, cô A Ly vẫn còn chịu đựng được, không cần chúng ta hỗ trợ. Như vậy đi, chúng ta giúp Phù Dung tiền bối và Thiên Niên Sát tiền bối trước, xóa sổ hết những tên Trúc Cơ đỉnh phong kia!"  

"Được!"  

Anh cả đã mở miệng thì bốn anh em nhà họ Đoàn còn lại đương nhiên sẽ không có ý kiến.  

Thế cho nên.  

Đoàn Khánh Minh lập tức dẫn đầu anh em của mình tham gia vào trận hỗn chiến của nhóm người dì Phù và Thiên Niên Sát.  

Ban đầu.  

Sau khi đám người Đông Phương Diệu, Tây Phương Lượng, Hạ Hầu Ấn tham gia vào thì dì Phù và Thiên Niên Sát đã không chiếm được ưu thế, thậm chí còn đang gắng gượng chống đỡ.  

Thế nhưng, năm anh em nhà họ Đoàn vừa ra tay, chỉ trong chớp mắt cục diện đã được đảo ngược lại.  

Một nhóm bảy người bao gồm dì Phù, Thiên Niên Sát và năm anh em nhà họ Đoàn đè ép ba bốn mươi tên Trúc Cơ đỉnh phong.  

"Đoàn Khánh Minh!"  

Lúc này, Tây Phương Lượng vừa đánh nhau với Đoàn Khánh Minh, vừa nói: "Tôi đã chú ý ông từ lâu, nhưng khí tức trên người ông lại lớn mạnh đến mức khiến cho tôi không dám thừa nhận, không ngờ tới thật sự là ông!"  

"Là tôi." Đoàn Khánh Minh bình thản nói.  

"Mấy năm trước lúc gặp ông, ông chỉ mới bước vào Võ Thần đỉnh phong, sao bây giờ lại mạnh như vậy?"  

Tây Phương Lượng ngạc nhiên nói: "Với cả bốn anh em của ông, tất cả bọn họ đã đặt chân lên Võ Thần đỉnh phong từ khi nào vậy, tại sao không báo cáo với nhà họ Tây!"  

"Ha ha, e rằng ông vẫn chưa biết, tôi đã làm phản nhà họ Tây, bây giờ ông chủ của năm anh em chúng là con cháu nhà họ Tô, Tô Thương."  

"Làm phản nhà họ Tây, các ông không muốn sống rồi ư!" Tây Phương Lượng uy hiếp nói.  

"Chuyện này không cần ông quan tâm."  

Đoàn Khánh Minh vuốt chòm râu, giọng điệu bình thản nói: "Tây Phương Lượng, chắc hẳn ông đã nhìn ra được tình hình lúc này."  

"Năm anh em chúng tôi tham gia chiến đấu, chắc chắn chút người của thập đại cổ tộc sẽ không xông vào đại điện được đâu, nếu cứ đánh tiếp, tất cả người cổ tộc đang có mặt đều sẽ bỏ mạng ở đây, tin tôi đi, tôi có năng lực này!"  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom