Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1102


“Mộ Cổ, anh cũng rất mạnh, tôi có thể cảm nhận được, sau lượt thứ ba, anh vẫn có thể đánh được thêm một lần sóng âm khí lãng nữa.”  

Vương Phú Quý cười khổ nói: “Mỗi lần lại tăng dần lên, tiếp được lần đánh thứ ba của anh đã là cực hạn của tôi rồi, nếu còn đánh nữa, chỉ sợ người thua chính là tôi.”  

Advertisement

“Cho nên, trận đấu này, anh thắng, người phải đi đánh vòng loại bổ sung là tôi mới đúng.” Vương Phú Quý nói.  

“Ha ha, thua là thua.”  

Advertisement

Trương Mộ Cổ nhẹ nhàng cười, rồi đến trước mặt Vương Phú Quý, nhỏ giọng nói: “Phú Quý, lần này tôi tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái, không vì đoạt giải quán quân, chỉ vì muốn trên võ đài, trước mặt mọi người giết một người, báo thù cho chị tôi.”  

“Người kia đã nhận thua, tôi muốn tới khu vực đang chờ xử lý đợi hắn, cậu cũng đừng gây thêm phiền phức cho tôi.” Trương Mộ Cổ nghiêm túc nói.  

“Vãi, Mộ Cổ, ai đắc tội với anh thế, mau nói cho tôi, chúng ta cùng nhau xử hắn!” Vương Phú Quý cắn răng nói.  

“Tôi phải tự tay báo thù cho chị, chuyện này cậu không cần lo đâu.”  

Trương Mộ Cổ cười, sau đó ôm bả vai Vương Phú Quý, nói: “Ngày mai mới tổ chức vòng loại bổ sung, đi, chúng ta đi uống rượu.”  

“Được Được.”  

Vương Phú Quý tự nhiên đồng ý, đi theo Trương Mộ Cổ cùng nhau xuống võ đài.  

“Đường đua thứ năm, người chiến thắng, nhà họ Lưu tại kinh đô, Vương Phú Quý!” Trọng tài tại hiện trường lập tức tuyên bố kết quả.  

“Mạnh thật đấy, không ngờ Vương Phú Quý này vậy mà lại có thực lực kh ủng bố như vậy!”  

“Kiếm ý của cậu ta quả thật rất cường đại, khiến lòng người sinh hàn ý, nhưng vì sao cậu ta lại không cần kiếm, mà lại dùng kèn xô-na làm vũ khí?”  

“Không rõ lắm, nhưng tôi dám khẳng định, nếu cho cậu ta một thanh kiếm tốt, thực lực cậu ta sẽ tăng lên rất nhiều!”  

“Vãi, sao Vương Phú Quý lại có hai cánh tay trái thế, là tôi hoa mắt nhìn lầm sao?”  

“Anh em à, cậu không nhìn lầm, tôi cũng thấy cậu ta có hai cánh tay giống hệt nhau, vừa rồi tôi còn tưởng rằng mình đi quán bar nhiều quá, cơ thể suy nhược, dẫn tới thị lực không tốt.”  

……  

Mọi người bên dưới, sau khi mở mang kiến thức về thực lực của Vương Phú Quý, liền đối với Vương Phú Quý tâm phục khẩu phục.  

Có điều rất nhanh, sự chú ý của bọn họ liền đặt trên cánh tay Vương Phú Quý, tức khắc thảo luận sôi nổi.  

Cùng lúc đó.  

Một trận đấu ở võ đài khác cũng kết thúc, không hề nghi ngờ, Thạch Cửu Thiên chiến thắng, trực tiếp thăng cấp.  

Cho dù không dùng Thái Sơn thần công, Thạch Cửu Thiên cũng có thể chiến thắng Thần tông sơ kỳ.  

Thiên kiêu chân chính, chiến đấu vượt bậc là việc quá bình thường, hơn nữa Thạch Cửu Thiên thăng cấp vốn là chuyện ván đã đóng thuyền, cho nên cũng không có gây xôn xao.  

Tuy nhiên, chuyện Vương Phú Quý thăng cấp là chuyện mọi người không ngờ tới, nhất thời, các thế lực lớn trong võ giới cổ, đều điều tra chi tiết về Vương Phú Quý.  

Đặc biệt là sau khi biết Vương Phú Quý là người tu chân, những nhân vật cổ hủ có cấp bậc đều không thể ngồi yên được.  

Người tu chân có thể sống mãi đó! 
 
Chương 1103


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bọn họ hoàng thổ chôn đến cổ rồi, đương nhiên sẽ nảy sinh ý niệm với hệ thống tu chân, hy vọng có thể mượn nó đạt được thọ nguyên vô tận.  

Nhưng nơi này là cổ trấn Võ Đang, không ai dám xằng bậy cả.  

Advertisement

Cho dù là nhân vật cấp bậc như Thạch Hạo Hãn, trụ trì Viên Thông, Tây Môn Phong Vân, cũng không thể làm chuyện trái thông lệ được.  

Rốt cuộc thì nơi này là địa bàn của Võ Đang, đối với bọn họ mà nói là một nơi tràn ngập sự không xác định.  

Advertisement

Đương nhiên.  

Nếu những người này tới vùng núi tế trời, hay danh sơn như Bồ Đề sơn, những người khác đều kiêng kỵ.  

Tổng kết một câu, địa bàn của ai, người đó làm chủ.  

Vương Phú Quý và Trương Mộ Cổ xuống võ đài, vốn muốn đi uống rượu.  

Tuy nhiên.  

Vương Phú Quý muốn xem Tô Thương thi đấu, nên hai người không đi, mà đứng trước mặt Tô Thương.  

“Tô đại thiếu gia, vừa rồi trông tôi ngầu không.” Vương Phú Quý nói như đang khoe khoang.  

“Ngầu lắm.”  

Tô Thương nhẹ nhàng cười, rồi nói: “Cậu ngầu nhất, tự mình hiểu là được rồi.”  

“Người anh em này quả thực đã lưu tình, nếu không cậu chẳng phải đối thủ của anh ta đâu.”  

Tô Thương nhìn về phía Trương Mộ Cổ, nghi hoặc hỏi: “Vừa rồi anh và Vương Phú Quý nói chuyện, tôi đẩu nghe được hết, kẻ thù của anh là ai, có tiện ní cho tôi biết không?”  

Trương Mộ Cổ khẽ nhíu mày, rất cảnh giác Tô Thương, cũng không đáp lại.  

“Mộ Cổ, vị này chính là Tô Thương, Tô đại thiếu, cậu ấy là anh em tốt của tôi, còn thân hơn anh em ruột nữa, là loại đến quần đùi cũng có thể mặc chung.”  

Vương Phú Quý nhẹ nhàng cười nói: “Anh có thể đối xử với cậu ấy như đối xử với tôi.”  

“Được“Được!”  

Trương Mộ Cổ gật đầu, ngay sau đó hai mắt đỏ tươi, cắn răng nói: “Kẻ thù đó đã hung ác cưỡng hi3p chị tôi, xong việc còn giết người diệt khẩu, hắn chính là…… Tây Môn Hổ Tiếu!”  

“Tây Môn Hổ Tiếu sao?”  

Tô Thương khẽ nhíu mày: “Nhị thiếu gia Tây Môn Hổ Tiếu của gia tộc Tây Môn ở Côn Luân hả?”  

“Ừm!”  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1104


Trương Mộ Cổ tiếp tục nói: “Người anh em Tô Thương, đừng thấy tôi to lớn thô kệch, trông có vẻ thô lỗ, nhưng chị tôi lại rất xinh đẹp rung động lòng người, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, vừa tới trường đã thu hút được rất nhiều sự chú ý của sinh viên, Cổn được gọi là hoa khôi của trường, người theo đuổi chị ấy rất nhiều, Tây Môn Hổ Tiếu là một trong số đó.”  

Advertisement

“Lúc đầu, anh ta không biết thân phận của chị tôi, liền khoe khoang, nói cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, xuất hiện với tần xuất nhiều kinh khủng khiếp, nhưng chị tôi không thèm để ý tới.”    

“Nhưng Tây Môn Hổ Tiếu cũng không tức giận, kiên trì bền bỉ theo đuổi chị tôi, tôi Cổn phải giải quyết rất nhiều rắc rối thay cho chị ấy nữa, dù chị tôi đã từ chối anh ta một cách rất rõ ràng rồi, nhưng anh ta vẫn dây dưa mãi không dứt với chị ấy, đúng là một tên chó bám đuôi.”   

Advertisement

“Mãi về sau, Tây Môn Hổ Tiếu tra ra được thân phận của chị tôi, là tiểu thư nhà họ Trương ở thành phố Phượng Dương.”    

Nói đến đây, Trương Mộ Cổ kìm nén cơn giận trong lòng, nghiến răng nói: “Nhà họ Trương chúng tôi và gia tộc Tây Môn, quan hệ vẫn luôn không tốt, thậm chí Cổ thể nói rất là căng thẳng.”   

“Trước khi Gia tộc Tây Môn xuất hiện, nhà họ Trương chúng tôi là nhà có gia thế khủng đứng đầu trong giới luyện võ.”    

“Cho dù bây giờ, nhà họ Trương và gia tộc Tây Môn, quyền lực ngang nhau.”    

Trương Mộ Cổ tiếp tục nói: “Tông phái trong giới luyện võ, có nhà gia thế khủng, nhiều năm trước, gia tộc Tây Môn đã hẹn gặp các ông chủ của các nhà có gia thế khủng, để thống nhất các nhà có gia thế khủng trong giới luyện võ.”    

“Lúc ấy rất nhiều nhà gia thế khủng, bị gia tộc Tây Môn chèn ép, bất đắc dĩ nên mới phải thỏa hiệp, tỏ vẻ muốn lệ thuộc vào gia tộc Tây Môn, nhưng, ông nội tôi tuyệt đối không đồng ý.”   

“Bọn tôi không phải người ngu, ai lại đồng ý lệ thuộc vào gia tộc của người khác chứ?”    

Trương Mộ Cổ cười lạnh lùng nói: “Sau khi ông nội tôi từ chối, phần lớn những nhà có gia thế khủng trong giới luyện võ, đứng sau lưng ông nội tôi, muốn cùng ông đối dấu với họ. đến bây giờ, hi vọng thống nhất những nhà có gia thế trong giới luyện võ của gia tộc Tây Môn đã hoàn toàn sụp đổ.”   

“Cũng vì chuyện  này, nhà họ Trương chúng tôi và gia tộc Tây Môn đã sinh ra ân oán, từ đó đến nay không ngừng xung đột.”    

Trương Mộ Cổ nghiến răng nghiến lợi nói: “Sau khi Tây Môn Hổ Tiếu biết được thân phận của chị tôi, chắc anh ta nghĩ mình đã làm chó bám đuôi của nhà họ Trương lâu như thế, nên tức quá hoá giận, khiêu chiến chị gái tôi ở trước mặt mọi người.”   

“Nhà họ Trương chúng tôi, có thủ đoạn mạnh nhất đó chính là đánh trống, con trai đánh trống lớn, con gái thì đánh trống cơm, chị tôi là người xuất sắc trong hội đánh trống cơm đấy.”    

“Ban đầu dựa vào thực lực của chị ấy, thì Tây Môn Hổ Tiếu căn bản không phải là đối thủ của chị.”  

Trương Mộ Cổ tức giận nói: “Thế nhưng, đồ chó má Tây Môn Hổ Tiếu này, vậy mà lại hạ thuốc mê chị tôi!”   

“Trận đấu này, rất nhiều người có thể thấy rằng, trận đấu chưa bắt đầu mà chị tôi đã đứng không vững rồi, cuối cùng thua cuộc, người bị thương rất nặng.”   

“Sau khi kết thúc trận đấu, chị tôi liền liên hệ với người nhà, ông nội tôi cử người nhanh chóng ngay lập tức đến huyện Cam Túc, đón chị về nhà.”   

Trương Mộ Cổ nổi giận đùng đùng, trên trán nổi gân xanh: “Nhưng, đến nơi đã giao hẹn, thì lại không thấy chị tôi đâu, sau đó ông liền cử người, tìm bới đất lật cỏ cả cái tỉnh Cam Túc lên, cũng không tìm được tung tích của chị tôi.”   
 
Chương 1105


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Từ trước tới nay, chị tôi không tranh giành quyền lực, trong trường học cũng không đắc tội với ai, hơn nữa chị ấy còn là thiên tông đỉnh phong, cho dù bị thương trên người, cũng có thể đối phó được với người bình thường.”   

Giongj Trương Mộ Cổ lạnh lùng nói: “Tổng kết lại những điều trên, chắc chắn là Tây Môn Hổ Tiếu, đã đưa chị tôi đi, rồi giam giữ chị ấy, đã hai năm trôi qua, chị tôi chắc chắn đã chết trong tay Tây Môn Hổ Tiếu mất rồi!”   

Advertisement

“Đáng chết!”  

Advertisement

Vương Phú Quý nghe được chuyện này, cũng cảm động lây, nghiến răng nói: “Tên chó má Tây Môn Hổ Tiếu gì đó, không bằng súc sinh mà!”   

“Đúng là đáng ghét!”   

Trong lòng Tô Thương, lại càng căm ghét gia tộc Tây Môn, bèn hỏi: “ trong lòng, càng thêm chán ghét Tây Môn gia tộc ngắm, sau đó hỏi: “Anh Trương Mộ Cổ, chuyện xảy ra lớn như vậy, thế lực nhà họ Trương anh cũng không phải yếu, vậy mà không tìm được tiếng nói chung với gia tộc Tây Môn sao?”   

“Đi rồi!”  

“Ông nội tôi đích thân đến núi Côn Luân, chất vấn Tây Môn Hổ Tiếu ngay trước mặt Tây Môn Phong Vân, nhưng Tây Tây Môn Hổ Tiếu lại không chịu thừa nhận!”  

Trương Mộ Cổ tức giận nói: “Nhà họ Trương chúng tôi đoán, chị tôi bị Tây Môn Hổ Tiếu đưa đi rồi bị giam giữ, nhưng không có chứng cứ trong tay, cho nên chỉ có thể coi như không có gì.”   

“Tuy nhà họ Trương và gia tộc Tây Môn quyền lực ngang nhau, cũng có sự ủng hộ từ những nhà có gia thế khủng, nhưng vài chục năm gần đây gia tộc Tây Môn phát triển quá là nhanh, và cao thủ cũng có rất nhiều, không thể vạch mặt được, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”   

“Không có cách nào khác, ông nội tôi đành phải trở về Phượng Dương, mặc dù không tìm thấy thi thể, nhưng chắc là chị tôi cũng không còn sống đâu, cho dù lúc đó Tây Môn Hổ Tiếu không giết chị tôi, sau chuyện đó xảy ra cũng sẽ giết người diệt khẩu, tránh để lại tiếng xấu.”   

Trong mắt Trương Mộ Cổ hiện lên vẻ ác độc, trầm giọng nói: “Tôi không có mẹ, từ nhỏ đã lớn lên với chị, tình cảm của tôi đối với chị ấy, không ai có thể sánh bằng.”   

“Thù này, tôi nhất định phải báo, tôi biết Tây Môn Hổ Tiếu sẽ tham gia đại hội võ thuật trăm phái.”   

Giọng Trương Mộ Cổ thanh lạnh lùng nói: “Cho nên tôi liền bế quan không lộ diện, tu luyện khổ cực, chính là muốn bước lên lôi đài, quang minh gi ết chết Tây Môn Hổ Tiếu, trước mặt mọi người trong thiên hạ, để báo thù cho chị gái tôi.”    

“Được!”  

Đúng lúc này, Thạch Cửu Thiên từ đằng xa đi tới, khuôn mặt tràn đầy sự vui mừng nhìn về phía Trương Mộ Cổ, khen ngợi: “Người anh em, báo thù cho chị gái, cậu xứng đáng được quý trọng đấy!”    

“Thạch thiếu gia.” Trương Mộ Cổ quen biết Thạch Cửu Thiên, liền khách sáo chào hỏi.  

“Ừm.”  

Thạch Cửu Thiên gật đầu, tức giận nói: “Tên Tây Môn Hổ Tiếu này, không bằng heo bằng chó, để đạt được mục đích không từ thủ đoạn, thấy tôi cùng một bảng đua với cậu ta, nên tối qua cậu ta còn cử người đến giết tôi đấy.”   

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1106


“Ừm.” Trương Mộ Cổ không giấu diếm nói.  

“Được đấy, Vô Cơ có một không hai trong thiên hạ, thực lực dồi dào cuồn cuộn, cậu lại có thể đánh bại cậu ta, rất mạnh đó nha!” Thạch Cửu Thiên khen mãi không dứt.  

Advertisement

“Thạch thiếu gia quá khen rồi ạ, Vô Cơ khốn khổ vì tình, ba năm nay đã không tu phật pháp, thực lực không tiến bộ được bước nào, cho dù tôi uy hiếp anh ta, thì cũng không có gì có thể khoe khoang được cả.”   

Trương Mộ Cổ cũng không tự kiêu, rồi nói: “Hơn nữa, ngày đó tôi cũng là thắng trong gang tấc mà thôi, nếu như không có khoảng thời gian cách biệt 3 năm này, tôi ắt hẳn ko phải là đối thủ của phật tử Vô Cơ.”   

Advertisement

“Nói cũng đúng.”  

Thạch Cửu Thiên cũng không phủ nhận, rồi nói tiếp: “Cậu không chọn thăng cấp, chính là vì tìm kiếm chút may mắn để được hồi sinh, rồi gặp Tây Môn Hổ Tiếu à?”   

“Đúng!” Nhắc đến Tây Môn Hổ Tiếu, Trương Mộ Cổ liền nghiến răng nói: “Cậu ta nhất định phải chết!”   

“Được.”   

“Nhưng hồi sinh thi đấu có tám bảng đua, không chắc là cậu có thể gặp được Tây Môn Hổ Tiếu.”  

Thạch Cửu Thiên đánh trống lảng, khẽ cười nói: “Nhưng tôi có một số mánh khóe, có thể động tay động chân, để cậu và Tây Môn Hổ Tiếu, chia ở cùng một bảng đấu.”   

“Thật sao!” Trương Mộ Cổ phấn khích nói: “Nếu vậy, thì cảm ơn Thạch thiếu gia nhiều nhé.”   

“Khách sáo quá.”   

Thạch Cửu Thiên cười cười, sau đó nhìn về phía bên cạnh Tô Thương, nói tiếp: “Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn em họ của tôi đi, nếu không phải nhìn thấy cậu và em họ tôi nói chuyện với nhau, thì tôi cũng không muốn quan tâm đến mấy chuyện này đâu.”    

Em họ sao?   

Người này lại là em họ của Thạch Cửu Thiên ở núi Thái Sơn sao?   

Trương Mộ Cổ có chút kinh ngạc, nhưng vẫn khách sáo chắp tay: “Cảm ơn Tô đại thiếu gia.”  

“Anh Trương Mộ Cổ, không cần khách sáo.” Tô Thương nói: “Anh nói chuyện ăn ý với Vương đại thiếu gia như vậy, lại còn để cậu ấy thăng cấp, đáng lẽ là chúng tôi phải cảm ơn anh mới đúng.”   

“Không không không.”  

Trương Mộ Cổ vội vàng nói: “Anh Phú Quý danh xứng với thực, anh ấy cho tôi một loại cảm giác khiến tim tôi đập rất mạnh, rất khó đối phó, mục tiêu của tôi là Tây Môn Hổ Tiếu, đương nhiên không muốn hai bên tổn hại.”  

“Hơn nữa, tôi và anh Phú Quý đều là thiên tài của giới âm nhạc, tôi đánh trống, anh ấy thổi kèn xô-na, chúng tôi làm thành một nhóm, nhất định……”    

“Dừng lại.”  

Tô Thương nghe vậy, sầm mặt lại nói: “Đừng nói nữa, tôi xin hai người đấy, bây giờ nghe đến mấy chữ nhân tài âm nhạc này, đầu tôi liền đau như búa bổ ấy.”    
 
Chương 1107


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cmn, Tô đại thiếu gia, đó là cậu không biết thưởng thức đấy thôi, anh Trương Mộ Cổ đừng quan tâm đến cậu ấy, nào nào nào, chúng ta sang bên kia nói về chuyện lập nhóm đi.”   

Vương Phú Quý kéo Trương Mộ Cổ, tới bên khác, hai người càng nói chuyện lại càng vui mừng, kích động quá còn khua chân múa tay.   

Advertisement

Nếu không phải ảnh hưởng đến cuộc thi đấu tiếp theo, thì chắc chắn bọn họ sẽ trình diễn một ca khúc luôn đó.   

Advertisement

“Em họ, người bạn tên Vương Phú Quý của em, được đấy, thế mà lại là người tu chân.”  

Lúc này, trên mặt Thạch Cửu Thiên nở một nụ cười nhìn về phía Tô Thương, tò mò nói: “Em nói em có kì lạ không chứ, thông tin của Vương Phú Quý đã được truyền cho anh, cậu ta xuất thân bình thường, một tháng trước vẫn là công tử bột, làm sao đột nhiên liền biến thành người tu chân được vậy, em họ, em biết có chuyện gì xảy ra không?”   

“Ha ha.”  

Tô Thương đón nhận ánh mắt của Thạch Cửu Thiên, khẽ cười nói: “Anh họ, anh đừng thăm dò em nữa, em không định giấu anh đâu, chỉ là chưa kịp nói thôi.”   

“Không sai, tôi là người tu chân, công pháp tu chân của Vương Phú Quý, là em truyền cho cậu ấy đấy.”  

“Ha ha ha!”  

Thạch Cửu Thiên nghe vậy, không nhịn cười nói: “Được, được, em họ, anh cảm thấy em không bình thường giống như vẻ bề ngoài của em đó nha.”   

“Nói ra thì cũng là, với tư cách là thế hệ sau của Tô Vô Kỵ, sao có thể không tu chân được chứ.”   

“Hả?”  

Tô Thương khẽ nhíu mày, nghi ngờ nói: “Anh họ, sao anh biết được thân phận của em thế?”   

Theo như thông tin mà Tô Thương có được, bây giờ giới luyện võ, có rất ít người biết nhà họ Tô ở Giang Bắc, chính là nhà họ Tô ở núi Côn Luân.    

Lão Độc Vật của vùng thâm sâu vân vụ biết chuyện này, trước đây từng đến Giang Bắc, hạ độc cha.   

Nhưng sau đó, Lão Độc Vật bị trụ cột còn sót lại của nhà họ Tô đánh cho rút lui, hơn nữa ông ta cũng muốn độc chiếm công pháp tu chân, nên nên không đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ dẫn tới việc nhiều người ngấp nghé hơn, kể từ đó, ông ta cũng không có cơ hội nữa.  

Ngoại trừ Lão Độc Vật ra, chắc là chỉ có mấy người biết rồi bảo với lão môn chủ của Võ Đang.  

Ví dụ như Trương Trọng Ngu của Dược Vương, thiên niên sát Thiên Sơn Tuyết của núi Cửu Phong, những người khác chắc là không biết thì phải.    

“Ha ha, em họ, không chỉ có anh biết, mà ông nội anh cũng biết nữa, nhưng em yên tâm, chúng ta sẽ giữ bí mật.” Thạch Cửu Thiên nói nhỏ.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1108


Tô Thương không nghĩ nhiều nữa, nhẹ nhàng cười một tiếng rồi đáp lại: “Em với cậu ấy cảnh giới giống nhau, nhưng em mạnh hơn một chút.”   

“Như vậy à, vậy thực lực anh thấy lúc trước, sao lại là người luyện võ có cảnh giới thấp nhất vậy?” Thạch Cửu Thiên nghi ngờ nói.  

Advertisement

“Chỉ giả vờ thôi anh.”  

Tô Thương nói tiếp: “Bây giờ em đang có một thủ đoạn, có thể xóa sổ được thần tông trung kỳ, anh họ, cuộc thi tiếp theo, anh cũng nên cẩn thận đi, nếu như gặp phải em, thì em sẽ không hạ thủ lưu tình.”  

Advertisement

“Ha ha, được lắm được lắm!”   

Sâu trong đáy lòng, Thạch Cửu Thiên thấy rất vui vẻ, cười nói: “Lúc đầu anh tưởng, anh có thể dễ dàng lấy được danh hiệu đứng đầu, nhưng thấy được đại hội võ thuật trăm phái năm nay, xuất hiện biết bao nhiêu là thiên tài, đặc biệt là Vương Dã của Thiên Cơ Môn, nói thật, trong lòng anh có chút không yên đấy.”   

“Nhưng em họ, bây giờ thì hay rồi, em mạnh như vậy, chúng ta liền có nhiều hơn một phần hi vọng.”   

Thạch Cửu Thiên nắm tay khoác lên vai Tô Thương, cười nói: “Nếu như em có thể đoạt giải quán quân, ông nội anh tất nhiên sẽ đồng ý, thả cô Ngọc Yến ra.”   

“Ừm.”  

Tô Thương không muốn tiếp tục nói chủ đề này, nhẹ nhàng cười một tiếng thì sẽ không cần phải nói nhiều lời nữa.  

Thạch Cửu Thiên cũng nhìn ra, giữa em họ và ông nội có sự ngăn cách, cũng không nói thêm gì nữa.  

Ngay sau đó, cậu ấy ngồi xổm xuống nhìn về phía Tô Du Du ở bên cạnh, dang tay  khẽ cười nói: “Cháu gái ngoan, nào, để bác ôm một chút nào.”   

“Ừm ừm.”  

Tô Du Du nhào vào ngực Thạch Cửu Thiên, sau đó bi ba bi bô cười nói: “Bác ơi, lúc nãy bác lợi hại thật, không hề động thủ, mà cũng dọa cho đám người xấu chạy mất dép.”   

“Ha ha, đương nhiên rồi, bác vô siêu phàm như vậy đó, đây chỉ mới là bắt đầu thôi, thực ra bác cũng mới chỉ dùng một tí ti thực lực thôi.”   

Thạch Cửu Thiên được cháu gái khen ngợi, vô cùng mừng rỡ, cảm thấy bản thân có chút vui mừng, bắt đầu nói khoác về chính bản thân mình.  

“Thôi đi, còn kém xa so với cha cháu.” Tô Du Du nói nhỏ thì thầm.   

“Cháu gái ngoan, cháu nói cái gì thế?”   

“Ha ha, bác ơi, cháu nói bác lợi hại thật đó, bác giỏi quá đi, nếu như ở  nhà trẻ, thì cô giáo sẽ cho bác một bông hoa nhỏ đấy.”   

...  

Nhìn lấy Thạch Cửu Thiên vừa cười vừa nói với Tô Du Du, Tô Thương cũng nở nụ cười theo.  

Nhưng rất nhanh, anh mắt anh ấy liền dừng lại ở vị trí giữa trên lôi đài, bởi vì bảng đua thứ năm kết thúc, thì người dự thi của bảng đua thứ sáu, đã bắt đầu lên sàn rồi.    

“Đến lượt tôi rồi à.”   

Tô Thương nhếch miệng, lộ ra một nụ cười giễu cợt, sau đó nhún người nhảy lên lôi đài, bình tĩnh ung dung đứng ở chính giữa vị trí.  

Tô Thương cũng không có danh tiếng gì, các thiên tài của các ngọn núi trong giới luyện võ nhiều như thế, căn bản sẽ không có ai chú ý đến anh ấy.   

Cho nên, anh ấy trèo lên lôi đài, người xem ở phía dưới không có động tĩnh gì, nhưng có một người, lại có được sự thu hút.  

Người này, là thiên tài cao cấp đến từ núi Nga Mi, Triệu Chỉ Nhược... 
 
Chương 1109


Giờ này phút này.  

Một người con gái mặc chiếc váy dài màu lam nhạt như tiên nữ, đứng giữa lôi đài.  

Advertisement

Dáng người cao gầy, tóc dài như thác nước, khuôn mặt trái xoan trắng như tuyết đúng chuẩn, cực kỳ tuyệt diễm.  

Trên tay cô cầm một thanh trường kiếm, vỏ kiếm màu trắng, tản ra hàn ý lạnh lẽo.  

Cô chính là thiên tài cực mạnh của núi Nga Mi, Triệu Chỉ Nhược.  

Advertisement

Xét về nhan sắc, Triệu Chỉ Nhược cũng không thua kém gì Thiên Sơn Tuyết và Lan Diệu Y, rất nhiều người trong giới luyện võ yêu thích cô, nhưng không ai nhớ thương cô.  

Bởi vì môn phái của Triệu Chỉ Nhược, là một phái đạo sĩ, chính là đạo sĩ phái Nga Mi.  

Quả thực mà nói, Triệu Chỉ Nhược là một ni cô tu hành có tóc, sớm muộn cũng sẽ quy y đạo môn, tất nhiên không có ai sẽ có ý đồ gì với một nữ đạo sĩ rồi.  

Có điều.  

Triệu Chỉ Nhược thật sự là quá đẹp, cô ấy không chỉ có nhan sắc tuyệt vời, mà võ đạo bẩm sinh cũng làm người khác cực kỳ ngạc nhiên, có thể so sánh với thiên tài đỉnh phong.  

Nhất là kiếm pháp một tay của cô, xưa nay có một không hai, đến quan chủ đạo sĩ phái Nga Mi cũng khen không ngớt lời.  

Lúc này.  

Triệu Chỉ Nhược duyên dáng yêu kiều, đứng giữa lôi đài, toàn thân phát ra uy thế, khiến người khác sợ hãi.  

Nhiều người dự thi trên lôi đài như vậy, lại không ai dám đi đến trước cô trong vòng ba trước.  

"Đạo sĩ Nga Mi, Triệu Chỉ Nhược!"  

"Hôm qua vừa thấy danh sách, aiya, vượt qua vòng này trong vô vọng rồi, đệ nhất ở đường đua thứ sáu, không phải Triệu Chỉ Nhược hay sao."  

"Cút cmn đi, chỉ là đồ bỏ đi cảnh giới thiên tông đỉnh phong, dù là không có Triệu Chỉ Nhược, cậu cũng không có khả năng qua vòng này đâu."  

"Ha ha, sớm đã nghe nói Triệu Chỉ Nhược đẹp nghiêng nước nghiêng thành, chim sa cá lặn, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền."  

"Có thể ở gần như vậy mà nhìn Triệu Chỉ Nhược, dù là bị đánh xuống lôi đài, cũng không tiếc nữa."  

"Đáng tiếc quá, cô gái xinh đẹp như vậy, thế mà xuất thân là đạo sĩ Nga Mi, phung phí của trời quá."  

"Anh em, anh còn có cơ hội đó, nghe nói Triệu Chỉ Nhược mang tóc tu hành, còn chưa trở thành đệ tử chính thức của đạo sĩ Nga Mi đâu, nếu anh biểu hiện tốt một chút, đại sát tứ phương, làm cho Triệu Chỉ Nhược ngưỡng mộ, nói không chừng cô ấy sẽ từ chối quy y đạo môn, cùng anh kết hôn sinh con đấy."  

"F*ck, anh trai à, anh đừng nói lung tung thế chứ, ai mà không biết lão quan chủ của đạo sĩ Nga Mi chứ, một sư thái giết người không chớp mắt, trông coi nghiêm ngặt Triệu Chỉ Nhược, thậm chí không cho phép đang ông nhìn cô ấy quá 10 giây, cmn lời này của anh mà đến tai của lão sư thái, tôi chắc chắn phải chết không nghi ngờ rồi!"  

"Đừng nhìn Triệu Chỉ Nhược nữa, để tránh ánh mắt lão sư thái nhìn qua, mọi người giữ đúng phép tắc kỳ thi đi nha, nếu không thì cục diện sẽ thê thảm lắm đó."  

...  

Tại hiện trường, lúc mọi người đang bình luận ầm ĩ, bỗng nhiên phát giác được ở phía trên, có một luồng khí tức lạnh lùng quét qua, lập tức bị dọa đến thu lại ánh mắt, thành thành thật thật cúi đầu xuống.  

Còn về Tô Thương, từ đầu đến cuối giống như một vật thể trong suốt nhỏ, đứng trong một góc không người chú ý.  

"Triệu Chỉ Nhược." 
 
Chương 1110


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, Tô Thương nhìn về phía Triệu Chỉ Nhược, nghiêm túc quan sát, khẽ cười nói: "Được đó, thần tông sơ kỳ, chân khí trong cơ thể cuồn cuộn, đường đua thứ 6 còn hai thần tông sơ kỳ, nhưng lại không phải là đối thủ của cô."  

"Nếu như mình không xuất hiện, cô ta tất nhiên có thể thành công bước vào vòng tiếp theo rồi, đáng tiếc, bây giờ cô không còn cơ hội rồi, chỉ có thể chờ đến lễ Phục Sinh thôi nha."  

Advertisement

Tô Thương cười lắc đầu, đang chuẩn bị thu hồi ánh mắt.  

Nhưng lúc này, anh bỗng nhiên nhận ra được, chuôi kiếm trong trường kiếm mà Triệu Chỉ Nhược đang cầm, treo một cái linh kiện trang trí màu nâu đậm.  

Advertisement

Vật này nhỏ khác thường, mà lại khá ngọn, giống như là đỉnh tháp, phía trên hiện đầy hoa văn thần bí khó lường.  

"Hửm? đây là..."  

Tô Thương cẩn thận quan sát, một lát sau, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, thầm nghĩ: "Tháp Hư Không, đỉnh tháp!"  

Đúng vậy!  

Trang sức trên thanh kiếm mà Triệu Chỉ Nhược đeo, chính là ngọn của tháp Hư Không, là phần quan trọng nhất.  

Tô Thương hoàn toàn không ngờ được, ngọn của tháp Hư Không, lại được dùng làm đồ trang sức, treo trên trường kiếm ở tư thế bỏ đi như vậy.  

Phải lấy lại!  

Khốn nạn!  

Nhất định phải lấy về.  

Ánh mắt Tô Thương nóng như lửa đốt, không ngừng nhìn chằm chằm vào thanh trường kiếm trên tay Triệu Chỉ Nhược.  

Vù!  

Nhưng vào lúc này, Tô Thương cảm nhận được ở phía xa chỗ ngồi phía trên, có một ánh mắt kinh khủng, đang nhìn chăm chú chính mình.  

Tô Thương tất nhiên không sợ, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của đối phương.  

Ngay sau đó.  

Một khuôn mặt già nua, một lão ni cô mặc áo đạo sĩ màu xám nhạt, liền xuất hiện trước mặt Tô Thương.  

Lão ni cô đội một cái mũ, trong tay cầm một cây phất trần, sắc mặt khó chịu nhìn chằm chằm Tô Thương.  

Bà ta chính là lão quan chủ đạo sĩ phái Nga Mi, Từ Thiện sư thái, khuôn mặt lộ ra vẻ hiền lành.  

Nhưng trên thực tế, danh tiếng của bà ta tại giới luyện võ lại hoàn toàn ngược lại, tác phong làm việc hung ác độc tàn, một khi ra tay là tiêu diệt hết cả nhà.  

Tất nhiên.  

Người mà Từ Thiện sư thái giế t chết, đều là người đại gian đại ác, trừng trị cái ác để hướng thiện, thì bà ta không hề lưu tình.  

Giờ phút này.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1111


"Đúng thì sao!" Trong ánh mắt của Từ Thiện sư thái  đều là sư khinh thường, giọng điệu lạnh lùng nói.  

"Đệ tử nhà bà ra ngoài, còn không cho phép người khác nhìn sao?" Tô Thương nhíu mày.  

Advertisement

"Đúng, tôi bá đạo vậy đó!"  

Từ Thiện sư thái lạnh lùng nói: Giới luyện võ có người nào không biết chứ, chỉ cần tôi ở đây, bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể nhìn Triệu Chỉ Nhược quá mười giây!"  

"Huống hồ, trong ánh mắt mà cậu nhìn Chỉ Nhược lúc nãy, tràn đầy nóng bỏng, trong lòng tất nhiên là đã có suy nghĩ bẩn thỉu với Chỉ Nhược rồi."  

Advertisement

Từ Thiện sư thái sắc mặt khó coi nói: "Tôi chưa ra tay với cậu, là nể mặt đạo trưởng Thiên Cơ Môn, nếu là ở bên ngoài, cậu đã sớm biến thành một cái xác rồi!"  

Nóng bỏng?  

cmn!  

Ông đây chẳng qua là thấy được ngọn tháp của tháp Hư Không, chứ không phải vì Triệu Chỉ Nhược.  

Tô Thương cảm thấy thật buồn cười, có điều chuyện cho tới nước này, anh ấy không giải thích gì thêm, mà lộ ra một nụ cười đểu giả.  

"Sư thái."  

Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, thản nhiên nói: "Cho dù là tôi có ý nghĩ đó với Triệu Chỉ Nhược, vậy thì sao chứ, tình yêu giữa nam và nữ là chuyện hết sức bình thường mà."  

"Huống hồ, đồ đệ của bà lại xinh đẹp như vậy, có đàn ông nào mà không thích chứ, tôi lại không sờ vào hay trêu chọc gì, chẳng qua chỉ là nhìn bằng hai mắt, chính mình ảo tưởng nghĩ một lúc, cũng không được sao, bà quản không phải rộng quá rồi đó chứ?" Tô Thương mở miệng khiêu khích.  

"Anh...anh đừng nói lung tung!"  

Đúng lúc này, Triệu Chỉ Nhược vẫn luôn im lặng nhìn sang Tô Thương, khuôn mặt ngọc ửng đỏ nói.  

Bởi vì ít khi rời khỏi núi, nên Triệu Chỉ Nhược đơn thuần giống như một con cừu non sợ hãi xã hội, lời nói ra cũng không dám to tiếng.  

Hôm nay, lần đầu tiên có người đàn ông ở trước mặt cô, nói chuyện với cô, nói có ý nghĩ gì đó với mình, chuyện này khiến cô không biết làm sao.  

Nhất là, Tô Thương còn nói tưởng tượng với mình...tưởng tượng cái gì chứ?  

Triệu Chỉ Nhược ngượng ngùng, đồng thời cực kỳ hiếu kỳ, nhưng sau đó lại nghe thấy Tô Thương chống đối sư phụ mình.  

Cô biết thủ đoạn của sư phụ, sợ cơn nóng giận của sư phụ sẽ làm bà ấy lên lôi đài giết người mất, vì thế mới vội vàng mở miệng ngăn cản Tô Thương.  

"Chỉ Nhược."  

Tô Thương nghe nói như thế, từ từ nhẹ nhàng đi qua chỗ Triệu Chỉ Nhược, dịu dàng cười nói: "Cô biết sư phụ cô giết người như cỏ rác, lo lắng bà ta sẽ giết tôi, nên giải vây giúp tôi đó hả, cảm ơn cô nha, cô thật tốt với tôi quá mà."  

Tô Thương từ trước tới giờ luôn không chịu thua thiệt.  

Đạo sĩ phái Nga Mi Từ Thiện sư thái, vừa mở miệng là vênh váo hung hăng, sau đó còn uy hiếp Tô Thương.  

Cái này khiến cho Tô Thương rất khó chịu, vì thế cố ý nói ra lời này, để khiêu khích Từ Thiện sư thái.  

"Không...không phải."  

Triệu Chỉ Nhược nghe vậy, đột nhiên căng thẳng cực kỳ, liên tục khuya tay giải thích nói: "Anh đừng nói lung tung, sư phụ tôi tính khí không tốt, nếu anh cứ nói lung tung nữa thì bà ấy sẽ giết anh thật đó."  

"Sống có gì vui, chết có gì khổ." 
 
Chương 1112


Ai ngờ, Tô Thương nghe nói như thế, lại nhìn qua Triệu Chỉ Nhược, làm như cô là mối tình thầm kín của anh mà nói ra: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu*, hôm nay dù chết tôi cũng phải công khai người mình yêu chứ."  

*Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu ý nói người con trai tốt luôn mong tìm kiếm được người con gái dịu dàng, đức hạnh, đoan trang làm vợ, làm người bạn đời, xứng đôi vừa lứa.  

Advertisement

"Triệu Chỉ Nhược, tôi thích cô, cô đẹp quá, tôi đối với cô vừa thấy đã yêu, tôi muốn có được cô, cô đồng ý làm bạn gái tôi không?" Tô Thương trực tiếp thổ lộ.  

"Ah."  

Cơ hội Triệu Chỉ Nhược nói chuyện với đàn ông là cực kỳ ít, chưa khi nào gặp loại tình huống thế này, khuôn mặt nhỏ đột nhiên đỏ ửng lên, ngón tay không ngừng nhào nặn váy chính mình, càng không biết nên làm thế nào.  

Advertisement

"F*ck, người anh em này là ai vậy, lại dám trước mặt Từ Thiện sư thái đùa giỡn Triệu Chỉ Nhược, anh ta thật sự không muốn sống nữa sao?"  

"Triệu Chỉ Nhược rất ít khi xuất hiện, bình thường đều chờ ở núi Nga Mi, tùy ý để Từ Thiện sư thái đưa đi tham gia các loại hoạt động, tôi nhớ có một thanh tiên tài tuấn, bởi vì không nghe khuyên can mà nhìn Triệu Chỉ Nhược vài lần, bây giờ trở thành người mù ở nhà rồi đấy."  

"Người anh em này dám to gan như thế hả, gan tới mức tôi sợ quá rồi đây này."  

"Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì trong nhà người anh em này chắc muốn có tang lễ rồi đây, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của anh ta."  

...  

Trên dưới lôi đài, mọi người nhốn nháo mở miệng, muốn xem náo nhiệt nên nhìn sang Tô Thương, kết luận Tô Thương chắc chắn phải chết.  

"Cái tên Tô Thương này, lại gây chuyện nữa rồi."  

Lúc này.  

Ngồi phía trên cao, Thiên Sơn Tuyết vẫn luôn ngồi quan sát những chuyện xảy ra dưới lôi đài, nhưng cô cũng không ghen tuông gì.  

Kỳ thực.  

Ánh mắt Thiên Sơn Tuyết vẫn chưa từng rời khỏi người Tô Thương, luôn chú ý tới anh.  

Vì thế, cô nhìn thấy, Tô Thương từ ngay từ đầu căn bản không chú ý đến Triệu Chỉ Nhược.  

Lúc Tô Thương nhìn chăm chú không rời, là nhìn thấy bội kiếm của Triệu Chỉ Nhược, chắc chắn là Tô Thương có hứng thú với cây kiếm đó, vì thế Tô Thương mới có thể dùng ánh mắt nóng rực đó mà nhìn đi nhìn lại nhiều lần.  

"Cái thứ d@m đãng này, chết đi cho tôi!"  

Lúc này.  

Từ Thiện sư thái không thể nhịn được nữa, lập tức liền đứng bật dậy, rút ra bội kiếm của mình, giận không kiềm được mà hướng về Tô Thương chém ra một nhát.  

Nhưng vào lúc này, Thiên Sơn Tuyết cũng đứng lên, ngón tay mảnh khảnh không ngừng biến động.  

Chốc lát, tại hiện trường nhiệt độ thấp đến đóng băng, một đóa hoa tuyết ngưng tụ trong tay cô.  

Ầm!  

Sau một giây.  

Hoa tuyết bay ra, trực tiếp đánh tan kiếm khí của Từ Thiện sư thái.  

Dư âm kinh khủng của cuộc chiến, lập tức đẩy ra xung quanh tứ phía, may mà tiếp xúc giữa không trung nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến cả người xem rồi.  

"Hửm?"  
 
Chương 1113


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ Thiện sư thái nhìn thấy Thiên Sơn Tuyết đỡ được kiếm khí của mình, liền nhíu mày nói: "Thiên Sơn Tuyết, cô làm vậy là có ý gì?"  

"Sư thái, đây là đại hội võ thuật, bà tùy tiện ra tay, không thích hợp lắm nha." Thiên Sơn Tuyết cười một tiếng, không kiêu ngạo cũng không tự ti mà trả lời.  

Advertisement

"Hừm!"  

Từ Thiện sư thái tức giận nói: "Tên này rất đồi trụy, trước mặt mọi người đùa giỡn Triệu Chỉ Nhược, cậu ta đáng chết!"  

Advertisement

"Ha ha, sư thái, Tô Thương là chồng của tôi, anh ấy cũng thuộc kiểu không giữ mồm giữ miệng, cũng không có ác ý gì khác đâu, chắc là trước đó bà cứ vênh váo hung hăng, chọc giận anh ấy, nên anh ấy mới nói ra những lời đó, chủ yếu để khiêu khích bà thôi."  

Vừa nói, Thiên Sơn Tuyết nhìn về phía Tô Thương, khẽ cười nói: "Tô Thương, có phải như vậy không?"  

"Ha ha, đúng là vợ của anh có khác."  

Tô Thương nghênh đón ánh mắt Thiên Sơn Tuyết, cười cười nói: "Cái lão ni cô này quá đáng lắm, cứ nhìn anh như đề phòng cướp, anh cũng có làm gì đâu mà đã uy hiếp anh rồi."  

"Sư thái, bà cũng đã nghe rồi đó, đôi khi nói chuyện khách sáo một chút, sẽ giảm bớt rất nhiều tranh chấp không cần thiết đó." Thiên Sơn Tuyết mặc dù cười nói, nhưng trong giọng nói đó lại không hề có chút mềm yếu nào.  

Nếu như Từ Thiện sư thái không chịu nhượng bộ, cô sẽ không ngại vì bảo vệ Tô Thương mà lựa chọn đối đầu với núi Nga Mi!"  

"Khách sáo!"  

"Cậu ta chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, tôi cần phải khách sáo..."  

Bỗng nhiên, Từ Thiện sư thái nhận ra điều gì đó, nhất thời kinh ngạc nói:   

"Thiên Sơn Tuyết, cô vừa mới nói, cậu ta là chồng của cô?"  

"Đúng vậy."  

Thiên Sơn Tuyết không giấu diếm, trước mặt mọi người nói: "Tô Thương chính là chồng của tôi, là cha của Du Du và Tinh Hà."  

Vù...  

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người tại hiện trường lập tức sôi sục lên, họ đều khiếp sợ không thôi.  

"F*ck, kh ủng bố, kh ủng bố thật chứ!"  

"Cái tên Tô Thương này, thứ quái quỷ gì thế, trước đây chưa từng nghe qua luôn nha."  

"Sớm nghe nói Thiên Sơn Tuyết ở núi Cửu Phong chưa lập gia đình nhưng đã sinh con, lại không ngờ rằng chồng cô ấy lại là một kẻ rác rưởi."  

"Tin tức của mấy người lạc hậu quá đi, Tô Thương thật sự không đơn giản đâu nha, bên cạnh có một vị siêu cường đại bảo vệ, đêm qua tại Xuân Quang Lâu, anh ta trước mặt mọi người nói muốn "chơi" hoa khôi, kết quả là đã ngủ với Lan Diệu Y thật đó."  

"Cmn, lừa người hả, chuyện này sao lại có thể chứ, Lan Diệu Y là nhân vật nào chứ, thiên tài theo đuổi cô ấy nhiều như vậy, sao lại để Tô Thương đắc ý vậy được."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1114


Lời Thiên Sơn Tuyết nói ra, khiến cho mọi người một phen chấn động, cũng chính lúc này, Tô Thương lập tức trở thành tiêu điểm của hiện trường.  

"Hừm!"  

Advertisement

Lúc này, Từ Thiện sư thái hừm lạnh một tiếng, sau đó ngồi xuống, nói: "Nếu tên nhóc này có quan hệ với cô như vậy, tôi sẽ tha cho cậu ta một lần."  

"Chỉ Nhược, chờ đến lúc tranh tài, không được lưu tình, dùng kiếm trong tay con, gi ết chết người này đi!"  

Advertisement

"Vâng, sư phụ." Nghe được mệnh lệnh của sư phụ, Triệu Chỉ Nhược cung kính chắp tay.  

Nhưng không biết vì sao, trong nội tâm của cô cũng có một chút khó xử, không muốn nghe theo mệnh lệnh của sư phụ.  

"Thiên Sơn Tuyết, tôi nể mặt cô, cũng vì quy tắc của đại hội võ thuật."  

Từ Thiện sư thái nhìn theo hướng Thiên Sơn Tuyết, cười lạnh nói: "Đợi chút nữa trên lôi đài, bất luận xảy ra chuyện gì, cô không được nhúng tay vào, nếu không đừng trách tôi không khách sáo."  

"Đó là tất nhiên rồi."  

Thiên Sơn Tuyết cười một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cũng ngồi xuống.  

"Cậu chủ, cái lão ni cô này có sát ý rất nặng với anh, để tôi xử lý bà ta nha!" Lúc này, A Ly dưới lôi đài dùng linh hồn truyền âm nói.  

"Không cần thiết."  

Tô Thương lắc đầu, ngăn cản A Ly, sau đó ánh mắt tùy ý nhìn vào Triệu Chỉ Nhược, cười nói: "Cô Chỉ Nhược, cô sẽ nghe lời sư phụ mà ra tay giết tôi hay sao?"  

"Tô thiếu gia."  

Triệu Chỉ Nhược từ trong lời nói của Thiên Sơn Tuyết, biết được danh tính của Tô Thương, đỏ mặt nghiến răng nói: "Tôi cũng không muốn thế này, nhưng lệnh của sư phụ thì khó mà làm trái!"  

"Ồ thế sao."  

Tô Thương lộ ra một nụ cười, vui vẻ nói: "Chúng ta cược một ván, thế nào hả?"

Đánh cược?  

Triệu Chỉ Nhược nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc lộ ra vẻ hiếu kỳ, cảng giác nói: "Anh muốn đánh cược cái gì?"  

"Chính là cược cô sẽ nương tay với tôi hay không." Tô Thương khẽ cười nói, đồng thời ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn Triệu Chỉ Nhược.  

Triệu Chỉ Nhược nhìn thẳng vào mắt của Tô Thương, lập tức cảm nhận được sự nồng nhiệt trong ánh mắt của Tô Thương, khuôn mặt ngọc ngà liền đỏ ửng lên.  

Giờ này phút này.  

Trong lòng Triệu Chỉ Nhược vô cùng căng thẳng, dường như có một con nai nhỏ đang chạy loạn xạ ở trong lòng, hô hấp có chút dồn dập, khuôn mặt tròn đỏ ửng như mặt trời.  

Sau khi khựng người lại một lúc, Triệu Chỉ Nhược mới phản ứng lại, thận trọng ngẩng đầu lên liếc nhìn sư phụ, kết quả liền phát hiện ra Từ Thiện sư thái đang vô cùng tức giận.  

Triệu Chỉ Nhược bị dọa cho biến sắc, lập tức nói: "Không đâu, Tô thiếu gia, tuyệt đối sẽ không có chuyện đó đâu!"  

"Trên lôi đài, anh và tôi đều phải dốc toàn lực ra, ai cũng đừng nương tay!"  

"Nhưng tôi cảm thấy, cô sẽ nương tay."  
 
Chương 1115


Tô Thương mỉm cười nói: "Cô Chỉ Nhược, vậy thì quyết định vậy đi, tôi cược cô sẽ nương tay với tôi, cô cược không."  

"Nếu đã cược thì phải có phần thưởng cao mới được, nếu không thì không có gì vui cả."  

Advertisement

Tô Thương nhìn thanh kiếm Triệu Chỉ Nhược đang đeo bên mình, cười đùa nói: "Cô Chỉ Nhược, thanh kiếm này chắc là cô đã đeo nhiều năm rồi nhỉ?"  

"Đúng...đúng vậy."  

Advertisement

Triệu Chỉ Nhược giống như một con cừu non đang sợ hãi, thành thực đáp lại: "Đây chính là bảo vật trấn sơn của Nga My chúng tôi, từ lúc tôi năm tuổi đã luôn đeo nó này rồi."  

"Thật ngưỡng mộ thanh kiếm này quá, có thể giờ giờ phút phút được ở bên cạnh cô Chỉ Nhược, nếu như có thể được lựa chọn thì tôi nguyện biến thành thanh kiếm này, như vậy thì có thể luôn được kề cận bên cạnh cô Chỉ Nhược rồi." Tô Thương tình chân ý thiết nói.  

"Anh..."  

Khuôn mặt ngọc của Triệu Chỉ Nhược đỏ ửng lên, không ngừng cắn đôi môi đỏ của mình, thẹn thùng nói: "Anh đừng nói với tôi mấy lời như vậy, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa!"  

"Nhưng tôi không nhịn được mà."  

Tô Thương thâm tình, chậm rãi nói: "Cô Chỉ Nhược, tôi vừa gặp cô đã trúng tiếng sét ái tình rồi, căn bản không có cách nào khống chế được tình yêu của tôi dành cho cô, tôi chỉ muốn được nhìn thấy, nghe thấy giọng nói của cô."  

"Anh, anh, anh..."  

Đối diện với lời tỏ tình mãnh liệt lại thẳng thắn như vậy, Triệu Chỉ Nhược vô cùng kích động, cũng không biết nên nói như thế nào nữa.  

"Cô Chỉ Nhược."  

Tô Thương nghe vậy, sau khi khẽ cười thì lại trở về ngay chủ đề chính nói: "Nếu như thanh kiếm này đối với cô quan trọng như vậy, vậy thì chúng ta lấy thanh kiếm này ra cược đi."  

"Tôi tin tôi nhất định sẽ thắng, mà tôi cũng không muốn lấy đi thanh kiếm của cô, chỉ muốn có được một thứ đồ trên người của cô, xem như là vật kỷ niệm mà thôi."  

Tô Thương nói ra mục đích của  mình: "Cô xem như vậy thế nào, trên đuôi kiếm của cô có một cái phụ kiện, nhỏ nhỏ, nhọn nhọn, tôi cảm thấy cái thứ đó rất hay, chúng ta lấy nó làm vật cá cược nhé."  

"Không được!"  

Triệu Chỉ Nhược trực tiếp từ chối, nghiêm túc nói: "Cái đó vẫn luôn gắn với đóa hoa sen ở trên thanh kiếm, mặc dù thôi không biết dùng để làm gì, nhưng tuyệt đối không thể đem ra cược được!"  

"Ha ha, cô Chỉ Nhược, còn chưa đánh cược mà cô đã biết mình sẽ thua rồi sao."  

Tô Thương chăm chú nhìn Triệu Chỉ Nhược, cười đùa nói: "Nếu nói như vậy, cô Chỉ Nhược, cô thật sự sẽ nương tay với tôi, cho dù có cơ hội, cũng sẽ không giết tôi, ha ha, xem ra trong lòng cô Chỉ Nhược thật sự có tôi mà."  

"Không không không, tôi không có..." Triệu Chỉ Nhược xấu hổ không chịu nổi, vội vàng khoát tay.  

Tô Thương lại hỏi ngược lại: "Vậy thì tại sao cô không dám cược chứ?"  

"Tôi..."  

Triệu Chỉ Nhược đang muốn nói cái gì, thì vào lúc này, Từ Thiện sư thái đang ngồi ở trên cao, liền lạnh giọng nói: "Chỉ Nhược, cược với cậu ta đi!" 
 
Chương 1116


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Vâng, sư phụ."  

Sư phụ có lệnh, Triệu Chỉ Nhược liền không do dự nữa, lập tức nắm lấy thanh kiếm rồi hành lễ, nhận lời cá cược với Tô Thương.  

Advertisement

"Tô Thương!"  

Lúc này, Từ Thiện sư thái mặt trầm như nước, tức giận nói: "Cái đồ thô lỗ nhà cậu, muốn tìm chết!"  

Advertisement

"Chỉ Nhược là đệ tử của tôi và được tôi dạy bảo từ nhỏ, không bao giờ dám trái lệnh tôi, cho nên nếu cậu thua, tôi sẽ kêu nó dùng kiếm đâm vào tim cậu!"  

Từ Thiện sư thái lạnh lùng cười nói: "Hừ, tên háo sắc, trước mặt mọi người mà dám trêu đùa đệ tử của tôi, chọc đến giới hạn cuối cùng của tôi, cậu chết cũng chưa hết tội!"  

"Sư thái."  

Lời này vừa nói ra, Tô Thương còn chưa mở miệng thì Thiên Sơn Tuyết đã cười nói: "Lời này của bà không khỏi quá cực đoan rồi, có lẽ đệ tử của bà, thật sự cũng có động lòng rồi cũng nên."  

"Tuyệt đối không thể!"  

Từ Thiện sư thái chắc chắn nói, sau đó nhìn sang Thiên Sơn Tuyết, cười nhạo nói: "Thiên Sơn Tuyết, nếu như Tô Thương đã là chồng của cô, cậu ta lại ở trước mặt mọi người trêu ghẹo con gái, mà cô vẫn ngồi yên nhìn mặc kệ sao?"  

"Như vậy thì sao chứ."  

Thiên Sơn Tuyết vuốt mấy sợi tóc trên trán, khẽ cười nói: "Nếu như người đàn ông của tôi thành công, thì chứng tỏ anh ấy có bản lĩnh, tôi không có chọn sai người, thêm một cô em gái, kỳ thực cũng rất tốt, bà cũng biết, những ngày tháng tôi làm minh chủ rồi đấy, rất thích cảm giác tiền hô hậu ủng, trong nhà không có mấy chị em gái, tôi không quen chút nào."  

"Cô!"  

Từ Thiện sư thái tức giận nói: "Hừ, Thiên Sơn Tuyết, cô là minh chủ cao quý, mà ngay cả chồng mình cũng không quản được, đúng là nhục nhã mà!"  

"Sư thái, tôi đúng là quản không tốt, nhưng ít nhất tôi còn có chồng, không như ai kia, đến cuối đời cũng chưa từng được nếm trải cảm giác có chồng là gì." Thiên Sơn Tuyết thản nhiên nói.  

"Tôi!"  

Từ Thiện sư thái đương nhiên tự biết, ai kia mà Thiên Sơn Tuyết nói đến chính là chỉ bà ta.  

Điều này thật sự khiến cho Từ Thiện sư thái không kiềm được tức giận nữa, cũng không còn mặt mũi để mà tranh luận vấn đề này với Thiên Sơn Tuyết trước mặt bao nhiêu người, thế là bà ta đành im miệng lại, không nói thêm lời nào.  

Tất cả mọi người ở đó, bao gồm các đại nhân vật đang ngồi trên cao, đều ngơ ngác nhìn nhau.  

"Lợi hại, lợi hại!"  

"Thiên Sơn Tuyết đúng là một người vợ tốt nha, là người con gái lý tưởng nha, quá tuyệt vời, thật muốn cưới cô ấy quá!"  

"Tên Tô Thương này, có tài đức gì chứ, vậy mà có thể có được người vợ như Thiên Sơn Tuyết vậy."  

"Phía sau Tô Thương có một hộ vệ rất mạnh, xuất thân của anh ta hẳn là khiến người khác kinh sợ, nếu không núi Cửu Phong sẽ không bao giờ cho phép Thiên Sơn Tuyết có quan hệ với anh ta đâu."  

...  

Đám người nhao nhao lên bàn luận, toàn bộ sự chú ý đều dồn về bối cảnh của Tô Thương.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1117


Thiên Sơn Tuyết sau khi hết kinh ngạc thì mỉm cười nói: "Em cũng không muốn nói như vậy, nhưng Từ Thiện sư thái nói hơi quá đáng, em học hư của anh rồi, lúc trước em cũng không nói những lời như vậy!"  

"Ha ha, được, được, có tiền đồ." Tô Thương lần nữa tán thưởng.  

Advertisement

"Anh bớt nói đi, Tô Thương, nói em nghe anh đang có ý đồ gì vậy, chắc không phải là thật sự nhìn trúng Triệu Chỉ Nhược rồi chứ?" Thiên Sơn Tuyết giọng điệu có chút không vui nói.  

"Sao lại có thể."  

"Tuyết Nhi, em còn không hiểu anh sao, anh không phải là loại người cứ gặp cái là yêu đâu."  

Advertisement

Tô Thương cười truyền âm nói: "Trên thanh kiếm của Triệu Chỉ Nhược có một đồ trang trí, đối với anh vô cùng quan trọng, nếu không anh mới không thèm bày ra trò này."  

"Anh nói chính là cái mô hình nhỏ nhỏ giống như ngọn tháp kia sao?" Thiên Sơn Tuyết nghi hoặc nói.

"Ừm!"  

"Được rồi, đối với vụ cá cược này, anh có nắm chắc không?"  

"Có, yên tâm đi, không nói nữa, trận đấu sắp bắt đầu rồi."  

Tô Thương mỉm cười, sau đó thu lại tâm thức của mình.  

Kỳ thực.  

Trương Chỉ Nhược có nương tay hay không, Tô Thương cũng không dám chắc, nhưng có A Ly ở đây, nắm chắc chuyện này không phải có rồi sao?  

Phải biết là, A Ly là Cửu Vĩ Hồ, am hiểu nhất chính là thuật mê hoặc lòng người.  

Đến lúc đó, chỉ cần A Ly lên đài thi triển chút thủ đoạn, thì Trương Chỉ Nhược còn không ngoan ngoãn nghe theo sao?  

Nhưng mà.  

Loại khống chế linh hồn này cũng có một sự tổn hại nhất định, ít nhất trong vòng ba ngày sẽ vô cùng mệt mỏi.  

Cho nên Tô Thương đã dặn dò A Ly, chỉ khi nhận được mệnh lệnh của mình thì mới được dùng mị thuật, khống chế cơ thể của Trương Chỉ Nhược.  

Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Tô Thương liền đứng ở một góc, yên lặng chờ trận đấu bắt đầu.  

Khác biệt so với lúc trước chính là lúc trước Tô Thương chỉ là một người không ai biết đến, còn bây giờ anh đang là nhân vật được mọi người chú ý.  

...  

Lúc này.  

Ở phía trên cao.  

"Hừ!"  

Sơn chủ Thái Sơn Thạch Hạo Hãn nhìn Tô Thương, trên mặt mang theo vẻ khinh thường, nghiêm túc nói: "Chỉ biết nói lời ngon ngọt, nhà họ Tô đúng là đời này đến đời khác không khác gì nhau!"  

"Mặc dù Tô Thần Binh vô liêm sỉ nhưng cũng có thực lực thật sự, còn Tô Thương này thì tốt rồi, ngoại hình bóng bẩy, làm việc thì nửa vời, nhìn cảnh giới cũng chỉ là thiên tông, đúng là đồ bỏ đi!"  

"Đường đường là Tô Vô Kỵ vậy mà lại có con cháu như vậy, nếu như biết được e rằng cũng bật nắp quan tài mà sống lại!"  

"Anh Thạch, anh quen biết Tô Thương sao?" Môn chủ Thiên Cơ Môn Vương Trọng Vân hiếu kỳ hỏi.  

Mặc dù lúc nãy Thạch Hạo Hãn chỉ lẩm bẩm ở trong lòng nhưng biểu cảm lại vô cùng khinh thường, cho nên Vương Trọng Vân mới hỏi như vậy.  

"Quen." 
 
Chương 1118


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thạch Hạo Hãn không hề giấu diếm, vuốt chòm râu nói: "Nói ra, cậu ta còn có quan hệ huyết thống với tôi, là cháu ngoại của tôi."  

"Cháu ngoại?"  

Advertisement

Lão tổ tông Tây Môn Phong Vân của gia tộc Tây Môn nghe vậy, khẽ híp mắt lại cười nói: "Ai ai cũng biết, ông chỉ có một người con gái, đó chính là Thạch Ngọc Yến."  

"Hai mươi năm trước, dư nghiệt của nhà họ Tô tham gia đại hội võ thuật đã mang theo Thạch Ngọc Yến đi."  

Advertisement

Tây Môn Phong Vân nhíu mày nói: "Tô Thương họ Tô...Thạch Hạo Hãn, cậu ta chắc không phải là con trai của tên dư nghiệt nhà họ Tô hai mươi năm trước kia đó chứ?"  

"Ha ha, anh Phong Vân, anh nhầm rồi."  

Vương Trọng Vân cười giải thích nói: "Về phần chuyện hậu nhân của nhà họ Tô, Thiên Cơ Môn chúng tôi rõ hơn ai hết."  

"Bởi vì, sư tổ của tôi trước khi rời khỏi Võ Đang, đã để lại một bức thư, dặn dò chúng tôi cần phải đưa cho hậu nhân của nhà họ Tô."  

"Cho nên, tôi từ đầu đến cuối vẫn luôn quan tâm đến chuyện của Thạch Ngọc Yến, muốn từ đó tìm được hậu nhân của nhà họ Tô, giao bức thư cho anh ta, nhưng vẫn chưa làm được."  

Vương Trọng Vân nói tiếp: "Khoảng 5 năm trước, có tin tức truyền về, nói Thạch Ngọc Yến bị hậu nhân nhà họ Tô đánh bại, đồng thời bị biến thành một người bình thường, thậm chí còn tự giận mình nên gả cho một gia tộc bình thường ở Giang Bắc, có vẻ như cũng họ Tô, sinh ra một trai, một gái."  

Các đại nhân vật ở đó, đều vô cùng quan tâm đến chuyện nhà họ Tô, rõ ràng cũng biết đến chuyện này.  

Nếu không thì bọn họ đã sớm sai người đến Giang Bắc ép nhà họ Tô giao ra công pháp tu chân rồi.  

"Đúng là có chuyện như vậy." Thạch Hạo Hãn cũng không phủ nhận.  

"Ha ha."  

Tây Môn Phong Vân cười nhạo nói: "Tin tức này là của năm năm trước truyền về, theo như tôi biết, thì 5 năm trước Thạch Hạo Hãn bắt con gái về vùng đất tế trời, đồng thời còn giam lỏng lại."  

"Tôi cũng từng điều tra, cha ruột của Tô Thương tên là Tô Thần Binh, nhìn hình dáng và thân hình thì cực kỳ giống với tên dư nghiệt nhà họ Tô năm đó."  

Tây Môn Phong Vân nhìn Thạch Hạo Hãn, cười đùa nói: "Tôi từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy Tô Thương chính là con trai của Thạch Ngọc Yến và dư nghiệt nhà họ Tô kia, Tô Thần Binh, chính là tên dư nghiệt đó!"  

"Nếu đó là thật thì Thạch Hạo Hãn, ông vì muốn bảo vệ cho nhà họ Tô ở Giang Bắc, cố ý loan tin là Thạch Ngọc Yến sa ngã nên tìm một người khác để cưới, cũng có thể hiểu được."  

Tây Môn Phong Vân nói tiếp: "Hai người họ đều họ Tô, tuổi tác lại ngang nhau, thân hình cũng không khác gì nhau, làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy, Thạch Hạo Hãn, tôi nói không sai chứ?"  

"Hừ!"  

"Tây Môn Phong Vân, ông nói bậy bạ gì vậy hả!"  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1119


Tây Môn Phong Vân khẽ cười nói: "Nha họ Tô ở Giang bắc, sớm đã lọt vào tầm ngắm của tôi rồi."  

"Tôi đã từng điều tra qua, cha ruột của Tô Thương là Tô Thần Binh, không biết tại sao chỉ còn cảnh giới hóa kình mà thôi."  

Advertisement

"Mà khi dư nghiệt nhà họ Tô tham gia đại hội võ thuật, tôi có mặt ở đó, cậu ta cũng không phải tu chân, mà là dùng chân khí, ắt hẳn cũng là một người luyện võ, là người luyện võ đã gần tới cảnh giới thần tông, mười mấy năm sau lại biến thành hóa kình, cái này đúng là có chút kỳ quái."  

Tây Môn Phong Vân cười đùa nói: "Lại thêm nhà họ Tô còn có một vị võ thần lục địa, tôi sợ đánh cỏ động rắn, cho nên mới không dám tùy tiện hành động."  

Advertisement

"Tối qua ở Xuân Quang Lâu xảy ra một vài chuyện, tôi nghe nói, người hộ vệ của tên Tô Thương này là một cô gái, vô cùng có khả năng là võ thần lục địa."  

"Nhà họ Tô chỉ có cô Phù Dung là võ thần lục địa, nhưng dịch dung cũng quá đỉnh rồi, có lẽ cô gái nhỏ bên cạnh Tô Thương chính là cô Phù Dung đó."  

"Còn một điểm nữa, Vương Phú Quý trước đây là cảnh giới luyện khí tầng thứ chín, xuất thân từ một gia tộc bình thường, nhưng lại đột nhiên đặt chân vào tu chân, lại là bạn bè của Tô Thương."  

Tây Môn Phong Vân khẽ cười nói: "Ha ha, kết hợp mọi thứ lại, tôi hoàn toàn có thể chắc chắn rằng Tô Thương chính là dư nghiệt nhà họ Tô, trong người mang theo công pháp tu chân, đại hội võ thuật năm nay, lại thêm thú vị rồi."  

Nghe xong phân tích của Tây Môn Phong Vân, tất cả đại nhân vật có mặt ở đó, đều cảm thấy Tô Thương chính là đời sau của Tô Vô Kỵ, trong lòng liền trở nên bất an, không có ý tốt nhìn về phía Tô Thương.  

"Đại hội võ thuật vẫn đang diễn ra, theo như quy định thì ai cũng đều không thể phá rối!"  

Lúc này, một ông già vạm vỡ ngồi trên bậc thứ ba bên trái mở miệng nói: "Tây Môn Phong Vân, ông nếu như có hứng thú với hậu nhân của nhà họ Tô, thì sau đại hội võ thuật hãy ra tay, trong thời gian tranh tài, nếu như ông dám phá vỡ quy định, thì đừng trách tôi không khách sáo!"  

Lão già vạm vỡ này nhìn thì đã quá 70 tuổi nhưng thân hình lại rất vạm vỡ, không có chút nào chùng nhão hết, cường tráng vô cùng.  

Sau lưng ông ta, còn có một cái trống da thú to, rất giống với cái trống của Trương Mộ Cổ.  

Người này chính là ông nội của Trương Mộ Cổ, Trương Thiên Lôi, là một người có tính khí vô cùng nóng nảy.  

"Ha ha, Trương Thiên Lôi, ở đây nhiều người như vậy, không chỉ mình tôi có ý kiến với nhà họ Tô, sao ông chỉ nhắc nhở mình tôi thôi vậy?"  

Tây Môn Phong Vân cười đùa nói: "Chẳng lẽ, ông vì chuyện của cháu gái mình hai năm trước nên vẫn luôn ôm mối hận với nhà Tây Môn của tôi?"  

"Không phải tôi đã nói với ông rồi sao, cháu trai Tây Môn Hổ Tiếu của tôi không có giết cháu gái của ông, chỉ là đánh bị thương mà thôi."  

Tây Môn Phong Vân cười nhạo nói: "Cháu gái của ông tài nghệ không bằng người khác mới bị đánh cho bị thương, còn về phần cô ấy bị mất tích, ha ha, thì không liên quan gì đến gia tộc Tây Môn hết!"  

"Hừ!"  

Trương Thiên Lôi khinh thường, không thèm nói nhiều, chỉ lạnh giọng nói: "Tây Môn Phong Vân, ông cứ việc cười đi, hy vọng khi ông nhìn thấy Tây Môn Hổ Tiếu bị g iết chết trên lôi đài, thì vẫn có thể mỉm cười được!"  

"Mọi người."  

"Đừng ồn nữa, trận đấu bắt đầu rồi, chúng ta cứ xem thực lực của Tô Thương trước, nếu như cậu ta là người tu chân, thì có thể xác định được thân phận hậu nhân nhà họ Tô của cậu ta rồi."  

Lúc này, Vương Trọng Vân hòa giải nói, sau đó ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía lôi đài.  

Cùng lúc đó. 
 
Chương 1120


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian đã đến, những người thi đấu của bảng thứ sáu, ngoại trừ những người tự động bỏ cuộc ra thì toàn bộ đều tập trung ở giữa lôi đài.  

Trận đấu, hết sức căng thẳng!

Advertisement

Vì những gì Tô Thương đã làm trước đó, cho nên bây giờ những người tham gia trận đấu ở trên lôi đài vô cùng kiêng dè anh.  

Ngay khoảnh khắc trận đấu bắt đầu, thì ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía anh.  

Trên đài dưới đài, đều như vậy.  

Advertisement

Trong đó, cũng bao gồm luôn cả Triệu Chỉ Nhược.  

Tô Thương không để ý đến những người khác, mà chỉ đón lấy ánh nhìn của Triệu Chỉ Nhược, cười đùa nói: "Cô Chỉ Nhược, tôi biết tôi rất đẹp trai nhưng cô cứ nhìn tôi chăm chú như vậy thì tôi cũng hơi ngượng đó."  

"Tôi không có nhìn anh!"  

Khuôn mặt ngọc của Triệu Chỉ Nhược đỏ ửng lên, cô ấy vội vàng quay đầu đi, nhưng cũng không nhịn được lén nhìn trộm Tô Thương lần nữa.  

Kết quả là cô ấy phát hiện ra Tô Thương vẫn đang nhìn mình, điều này khiến cho Triệu Chỉ Nhược vô cùng ngượng ngùng, nghiến răng nói: "Tại sao anh cứ nhìn tôi vậy!"  

"Tôi không có."  

"Anh nhìn rồi!"  

"Ồ, cô cũng nhìn tôi rồi, vậy chúng ta hòa." Tô Thương khẽ cười nói.  

Triệu Chỉ Nhược từ đầu đến cuối vẫn duy trì tư thế như ban đầu, mặt nhìn một hướng khác, ửng đỏ nói: "Tôi nói rồi, tôi không có nhìn anh!"  

"Nếu cô không nhìn tôi thì sao lại biết tôi đang nhìn cô chứ?" Tô Thương hỏi ngược lại.  

"Tôi..."  

Triệu Chỉ Nhược nghe đến đây thì lập tức ngẩn cả người ra, khuôn mặt đỏ bừng dường như có thể bóp ra máu được luôn vậy.  

"Ha ha!"  

Lúc này, Vương Phú Quý ở dưới đài cười nói: "Tô đại thiếu gia, lợi hại nha, đánh một trận mà có thể cua được một người đẹp rồi, khâm phục khâm phục."  

"Cô Chỉ Nhược, cô đừng từ chối nữa, Tô đại thiếu gia là đại ca của tôi, năng lực của anh ấy về phương diện này mạnh lắm, điểm này tôi rõ như ban ngày, cô yên tâm đi theo Tô đại thiếu gia đi." Vương Phú Quý đê tiện cười hề hề nói.  

Triệu Chỉ Nhược nghe vậy, xấu hổ cúi đầu, hận không tìm được cái lỗ để chui xuống.  

"Chỉ Nhược!"  

Lúc này, Từ Thiện sư thái không nhịn được nữa, tức giận nói: "Con còn đợi gì nữa, còn không ra tay giết cậu ta đi!"  

"Vâng, sư phụ."  

Triệu Chỉ Nhược vội vàng chắp tay lại, sau đó không suy nghĩ gì nữa, tay cầm kiếm Hà Hoa, trực tiếp xông về phía Tô Thương.  

"F*ck, con nhỏ này đúng là trò cưng của sư phụ mà, quá nghe lời sư phụ rồi, Tô đại thiếu gia, anh phải cẩn thận đó." Vương Phú Quý vội vàng nhắc nhở.  

"Không sao, không sao, vợ chồng cãi nhau ầm ĩ cũng chỉ là chuyện bình thường thôi, mọi người đừng lo lắng, vợ Chỉ Nhược sẽ không làm tôi bị thương đâu."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1121


"Nghe nói nước Hoa có thập đại cổ tộc, không chiếm các ngọn núi nổi tiếng, không vơ vét của cải, cũng không màng hư danh, thường ẩn náu ở giữa những vùng sơn nước, không màng thế sự, những cổ tộc đó vô cùng mạnh, ngay cả vùng đất tế trời, vùng đất giữa biển và núi, hay vùng đất nơi thâm sâu vân vụ, cũng không có cách gì chống lại được."  

"Tôi cũng nghe nói tới, nhưng người của thập đại cổ tộc, mấy trăm năm rồi cũng không lộ diện, tôi cứ tưởng chỉ là một truyền thuyết thôi chứ, bây giờ xem ra là thật rồi, Tô Thương chắc là đến từ cổ tộc rồi!"  

Advertisement

...  

Đám người nhìn thấy Tô Thương ra tay, lập tức nhao nhao lên bình luận.  

Advertisement

Những người tham gia thi đấu ở trên lôi đài thì sắc mặt vô cùng khó coi, biểu cảm có chút phức tạp, không biết có nên ra tay với Tô Thương hay không.  

Triệu Chỉ Nhược ra đòn không thành công, lại nhấc kiếm Hà Hoa lên, xông tới lần nữa.  

Tô Thương cũng không đánh trả lại, chỉ dùng Chỉ Xích Thiên Nhai để tránh né.  

Những người tham gia thi đấu khác ở nơi đó cũng bắt đầu giao chiến rồi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có ai dám ra tay với Tô Thương.  

Cứ như vậy, mười mấy phút đã trôi qua, trận đấu ở trên lôi đài vẫn đang tiếp tục.  

Nhưng mà ở bảng đua thứ 6 này đã có hơn phân nửa những người tham gia thi đấu bị đánh rơi xuống lôi đài rồi, còn lại khoảng năm, sáu người, có một người là thần tông sơ kỳ, số còn lại đều là thiên tông đỉnh phong.  

Không thể không nói.  

Trong số những người này, thực lực biểu hiện ra ngoài mạnh nhất chính là Triệu Chỉ Nhược, cô ấy đã là thần tông trung kỳ rồi.  

Lại thêm trong tay cô ấy có trấn bảo của núi Nga My là kiếm Hà Hoa, một tay kiếm pháp xuất thần nhập quỷ.  

Mà Tô Thương, cũng chưa chân chính ra tay, chỉ thả người tránh né, cho nên Triệu Chỉ Nhược đương nhiên trở thành đối thủ mạnh nhất trong mắt những người thi đấu còn lại kia.  

"Mọi người, đánh đến bước này rồi, mấy tên tạp nham đã bị chúng ta giải quyết, có thể thương lượng một chút về cuộc so tài tiếp theo không."  

"Triệu Chỉ Nhược của núi Nga My, kiếm pháp hơn người, thần tông trung kỳ, loại thực lực này thậm chí có thể xưng thiên tài đỉnh phong, có cô ta ở đây, chúng ta ai cũng đừng mơ sẽ tấn cấp được."  

"Tô Thương cũng không phải là tay đơn giản, anh ta vậy mà có thể giằng co với Triệu Chỉ Nhược lâu như vậy, khẳng định cũng rất mạnh."  

"Nhắc đến Tô Thương, nhìn dáng vẻ bất cần đời của anh ta, chắc không phải chỉ tu luyện thân pháp không thôi chỉ?"  

"Có khả năng này lắm, nếu không thì anh ta sớm đã đè bẹp Triệu Chỉ Nhược rồi, đã vậy còn có thể thuận tiện trêu đùa Triệu Chỉ Nhược nữa."  

"Vậy chúng ta đánh bại Triệu Chỉ Nhược trước, sau đó lại xử lý Tô Thương, thế nào?"  

Có người nêu lên ý kiến như vậy, tiếp theo đó, những người còn lại, toàn bộ đều nhìn Triệu Chỉ Nhược với vẻ mặt ác ý.  

"Tô đại thiếu gia, Triệu Chỉ Nhược ức hiếp người quá đáng, chúng tôi đến giúp anh một tay đây."  

Trông đó có một cô gái cầm trong tay một cái gậy dài màu đỏ, đầu tiên là ra tay, cây gậy dài từ trên trời rơi xuống, tản ra uy thế vô cùng khủng khiếp.  

Những người khác thì theo sát phía sau, cùng xuất ra tuyệt chiêu của mình, không hề để cho Triệu Chỉ Nhược có cơ hội phản ứng nào.  

Triệu Chỉ Nhược vẫn mãi lo đánh Tô Thương, cô ấy đang thẹn quá hóa giận, do đó cô ấy đang tập trung toàn bộ tinh thần muốn thăm dò quy luật thân pháp của Tô Thương, cho nên không hề chú ý tới mình đã trở thành mục tiêu tấn công.  

Đợi sau khi cô ấy phản ứng lại thì đòn tấn công của mấy người kia đã tiến sát lại gần rồi.  

"Không tốt!" 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom