Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1142


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Thương gật gật đầu, sau đó cười nói: "Yên tâm đi, chỉ cần ông giúp tôi tháo gỡ những nghi ngờ đó, tôi tất nhiên sẽ không nói lung tung, nếu không thì không nói trước được gì đâu nha."  

"Cmn, Tô thiếu gia, cậu uy hiếp tôi hả, sao cậu không có tí chính trực nào hết vậy."  

Advertisement

Vương Dương Minh nhịn không được mà chửi thề, có điều cũng chỉ là thuận miệng nói ra thôi, sau đó nói tiếp: "Tô thiếu gia, không nói chuyện nữa, tôi phải đi giặt quần áo lót rồi."  

"Suýt nữa thì quên, còn có một chuyện nữa, tôi ở bên trong  mật các của Võ Đang, chuẩn bị cho cậu một món quà, cậu ấn vào góc tây nam mở chốt nhé."  

Advertisement

"Tô thiếu gia, hi vọng cậu có thể thuận lợi cầm được món quà, ha ha, khi khác nói chuyện tiếp nhé."  

Sau khi nói xong, Vương Dương Minh liền tắt máy.  

"Món quà?"  

Sau khi nói chuyện xong, Tô Thương cực kỳ hứng thú, nhanh chân đi đến góc tây nam, sau khi tìm một lát thì quả nhiên thấy được một cái nút đen tuyền.  

Anh không chút do dự, giấu kích động trong lòng mà trực tiếp đè xuống.  

Nhưng ai ngờ, sau một giây, liền có một lực lượng kinh khủng xuất hiện, khiến người khác sợ hãi, nhanh chóng bao phủ mật các, giống như muốn niêm phong mật các.  

"Không được rồi!"  

Tô Thương sắc mặt thay đổi lớn, định thi triển Chỉ xích thiên nhai chạy đi, kết quả lại phát hiện, dưới lực lượng này thì mình không có cách nào mà điều động linh khí trong cơ thể được....  

Thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, là phải cần có linh khí, nhưng bây giờ Tô Thương lại không có cách gì để có thể điều động được một sợi linh khí nào.  

"M* nó chứ, Vương Dương Minh, vậy mà dám lừa mình!" Tô Thương trong lòng căng thẳng, sắc mặt hết sức khó coi.  

Nhìn thấy bức màn ánh sáng được tạo bởi nguồn năng lượng đáng sợ sắp hoàn toàn bao trùm không gian của mật các, mà Tô Thương lại chỉ có thể ngồi yên.  

"Cậu chủ!"  

Chính ngay lúc này, A Ly ngay trước khi bức màn ánh sáng đó còn chưa khép kín lại thì trong nháy mắt nhảy vọt vào mật các, xuất hiện ngay trước mặt Tô Thương, muốn mang Tô Thương đi.  

Nhưng đáng tiếc, lúc cô ấy tiến vào, bức màn ánh sáng đó đã khép kín lại rồi, bao phủ hoàn toàn cả căn mật các.  

"Cậu chủ đừng sợ, tôi đánh vỡ bức màn ánh sáng này, đem cậu xông ra ngoài!"  

A Ly khẽ híp mắt lại, ngay lập tức đánh ra một luồng năng lượng linh khí khổng lồ,  

Ầm!  

Một luồng sức mạnh khổng lồ đánh thẳng vào bức màn ánh sáng, tạo ra một tiếng vang cực lớn, thế nhưng bức màn ánh sáng đó lại không hề có chút suy chuyển nào.  

A Ly không chịu thua, ngược lại còn trở nên phấn chấn, lập tức bay lên dùng thân mình tông vào bức màn ánh sáng.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1143


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đây chính là trạng thái mạnh nhất của A Ly!  

Tiếp theo đó.  

Advertisement

A Ly không hề do dự, nhảy vọt lên bức màn ánh sáng, nhưng kết quả vẫn y như cũ, hoàn toàn uổng công vô ích.  

"Bịch!"  

Advertisement

Cơ thể A Ly rơi thẳng xuống mặt đất, khóe miệng tràn ra một vệt máu.  

"A Ly, cô không sao chứ." Lúc này, Tô Thương bước lên trước, ôm Cửu Vĩ Hồ vào lòng, ân cần hỏi thăm.  

"Tôi không sao."  

A Ly lắc lắc đầu, tự trách nói: "Xin lỗi cậu chủ, A Ly vô dụng, vẫn không phá vỡ được bức màn."  

"Đồ ngốc, sao trách cô được chứ."  

Tô Thương dịu dàng lau đi vết máu nơi khóe miệng A Ly, khẽ cười nói: "Được rồi, cô nghỉ ngơi chút đi nhé, cứ để tôi xử lý."  

"Ừm."  

A Ly ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại trở về hình dạng con người, đứng bên cạnh Tô Thương.  

Lúc này.  

Tô Thương phóng ra thần thức của tiên đế, đi quan sát chung quang bốn phía của bức màn, anh nghiêm mặt nói: "Nếu như mình không nhìn lầm thì có người đã bố trí một trận pháp rất lớn ở ngay trong mật các này, nhìn mức độ kiên cố của bức màn ánh sáng, e là tu sĩ thời kỳ kết đan, còn chưa chắc đã phá vỡ được nó."  

"Nếu đã như vậy, thì tháp Hư Không và chìa khóa Đông Phủ cũng không cần thử nữa, dựa vào thực lực hiện nay của mình, e là có dùng đến hai vật chí bảo này cũng không thể phá vỡ được trận pháp này."  

Tô Thương nghiêm túc phân tích nói: "Nhưng, nếu như có thể tìm được mắt trận thì có thể khống chế được trận pháp này rồi, đến lúc đó đương nhiên có thể đi lại tự do rồi."  

"Ha ha, trùng hợp ghê, đời trước mình tinh thông trận pháp, các loại trận pháp đều nằm trong đầu của mình, khống chế trận pháp này đối với mình mà nói, không phải việc gì khó, chỉ cần một chút thời gian mà thôi."  

Tô Thương trước thì mỉm cười, nhưng sau đó lại cau mày nói: "Chỉ là, Vương Dương Minh là có ý gì đây, tại sao lại đặt bẫy mình?"  

Tô Thương mặt tràn đầy nghi hoặc, lập tức ngắm nhìn bốn phía lần nữa, tỉ mỉ quan sát trận pháp này.  

Trận pháp ở trong mật các, quả thực siêu đẳng, trình độ phức tạp của nó dù là ở Huyền Thiên Tiên Vực cũng thuộc dạng đỉnh phong rồi.  

Một khi trận pháp được khởi động, thì coi như nó tự tạo ra một không gian riêng biệt, người ở trong trận pháp không có cách nào liên hệ được với tất cả mọi thứ ở bên ngoài, cứ coi như đập phá đi mật các thì ở bên ngoài cũng không có cách gì phát hiện ra được.  

Đương nhiên, người ở bên ngoài cũng không có cách gì biết được tình hình ở bên trong mật các, động tĩnh lớn cỡ nào, cũng không làm kinh động được thế giới ở bên ngoài.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1144


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đột nhiên.  

Advertisement

Tô Thương lại phát hiện ra một thứ khác, hai mắt lập tức sáng lên, lần nữa nhìn chăm chú bốn phía, cuối cùng cũng có được kết luận, trên mặt anh lộ ra một tia kinh ngạc.  

"Tỏa Linh Trận, Minh Hỏa Trận, Nhược Thủy Trận,Thổ Sơn Trận, Kim Thương Trận, Mộc Diệp Trận...Đây vậy mà lại là Ngũ Hành Liên Hoàn Trận!"  

Advertisement

Tô Thương vô cùng kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Lấy Tỏa Linh Trận làm chủ, lấy cả Võ Đang này làm căn cơ, bày ra Ngũ Hành Liên Hoàn Trận!"  

"Nếu như khống chế được trận pháp này thì cũng coi như khống chế được toàn bộ Võ Đang, bên trong Võ Đang, khởi động trận pháp, kim mộc thủy hỏa thổ, sức mạnh của ngũ hành cùng tuôn ra, thì các cảnh giới dưới Nguyên Anh, muốn giết ai thì giết, sự sống chết của tất cả mọi người ở trong Võ Đang chỉ trong một ý nghĩ mà thôi!"  

"Cái này phải dùng biết bao nhiêu đá năng lượng chứ, người bày trận, rốt cuộc là ai, mà  bạo tay quá!"  

Tô Thương mặt tràn đầy kinh hãi, tuyệt đối không ngờ tới, ở trái đất vậy mà lại có một trận pháp liên hoàn khổng lồ như vậy.  

Cái này cũng không chỉ là cần đến linh khí khổng lồ, mà còn cần đến tay nghề của người tạo ra trận pháp cũng phải đạt đến một trình độ cao nhất định mới được.  

Cứ coi như ở Huyền Thiên Tiên Vực đi, thì có thể bày ra ngũ hành liên hoàn trận đã ít thì càng ít hơn, huống chi còn dung nhập nó vào Tỏa Linh Trận nữa, bởi thế lại càng gia tăng sức mạnh cho nhau.  

Không phải là đại sư trận pháp thì tuyệt đối không thể bày ra được!"  

"Vương Dương Minh nhìn được lai lịch của mình, vừa rồi cũng đã nói, ông ấy biết mình từng là tiên đế ngoại vực, ắt hẳn cũng biết trình độ tạo trận pháp của mình, mấy trận pháp này, căn bản không nhốt mình được, chỉ cần cho mình thời gian, mình nhất định có thể đổi ngược được tình thế, trở thành người khống chế Tỏa Linh Trận và Ngũ Hành Liên Hoàn Trân."  

Tô Thương suy đoán: "Lúc trước ông ấy nói, muốn tặng mình một món quà, lẽ nào liên hoàn trận này chính món quà từ trong miệng ông ta nói sao?"  

"Không quan tâm ông ấy nữa, đồ đưa đến tận cửa chính là đồ tốt, không cần bỏ phí, nếu như mình khống chế được trận pháp rồi, thì cũng coi như đã khống chế được Võ Đang."  

Tô Thương khẽ nhếch mép lên cười: "Đến lúc đó, mấy lão già cổ lỗ sĩ bên ngoài sẽ là cừu non bị làm thịt trước mặt mình, chỉ cần kích hoạt trận pháp, thì mình sẽ là thần của Võ Đang!"  

Tỏa Linh Trận cộng thêm Ngũ Hành Liên Hoàn Trận, không khác gì càng thêm siêu mạnh, Tô Thương đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.  

"Tỏa Linh Trận cũng chẳng có gì để nói, chỉ là Ngũ Hành Liên Hoàn Trận thì có chút phiền phức, chỉ sợ không mất hơn 20 tiếng thì không có cách gì khống chế nó."  

Tô Thương khẽ cười nói: "Ở vòng đầu tiên, mình đã đem cơ hội tấn cấp tặng cho Triệu Chỉ Nhược rồi, ngày mai là vòng thi đấu cho vé vớt, thời gian chắc là vẫn kịp."  

"A Ly, tôi đã tìm ra cách để ra khỏi trận pháp rồi, nhưng cần chút thời gian, trong thời gian này thì đừng làm phiền tôi nhé."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1145


Tô Thương ở bảng thứ 6, cuộc thi đã kết thúc rồi, Triệu Chỉ Nhược đã chiến thắng, thành công vượt qua vòng 1.  

Còn ở bảng 2, người tham gia mạnh nhất chính là Tây Môn Long Ngâm của gia tộc Tây Môn.  

Ở bảng 6 cũng có một cao thủ đỉnh phong, một vị hòa thường trẻ tuổi, cũng chính là phật tự kiệt xuất của núi Bồ Đề, Vô Cơ.  

Advertisement

Sau khi đánh nhau một lượt thì bảng thứ 6 tính luôn phật tử Vô Cơ thì cũng chỉ còn lại 3 người  

Hai người kia bốn mắt nhìn nhau, đều lộ ra một nụ cười khổ, cuối cùng cả hai cùng nhận thua.  

Advertisement

Phật tử Vô Cơ, không đánh cũng thắng.

Đáng nhắc tới chính là, cách ăn mặc của Vô Cơ đã có sự thay đổi vô cùng lớn.  

Ba năm này, anh ta vì Lan Diệu Y mà hoàn tục nhập thế, mỗi ngày đều mặc một bộ đồ da màu đen.  

Nhưng bây giờ, anh ta lại mặc lại bộ áo cà sa, dáng vẻ trang nghiêm, giống như cao tăng đắc đạo vậy, vô cùng thần thánh.  

Đến lúc này, vòng thứ hai của trận đấu liền kết thúc.  

Tổng cộng có mười hai bảng đấu, thì đã có sáu bảng đấu thi tài với nhau.  

Những người tấn cấp theo thứ tự như sau bảng thứ nhất là Võ Đang Vương Dã.  

Bảng thứ hai là Tây Môn Long Ngâm.  

Bảng thứ năm là Vương Phú Quý.  

Bảng thứ sáu là Nga My Triệu Chỉ Nhược.  

Bảng thứ chín là Thái Sơn Thạch Cửu Thiên.  

Bảng thứ mười là phật tử Vô Cơ.  

Tiếp theo đó.  

Là đến bảng đấu thứ ba, thứ bảy, thứ mười một bắt đầu thi tài.  

Không lâu sau, những người tham gia thi đấu của ba bảng này đều đã tập trung lên các lôi đài của mình.  

"F*ck, bảng thứ ba là tình huống gì vậy, sao lại có một cô bé bốn tuổi lên nữa vậy."  

"Đứa bé này dễ thương quá, xinh đẹp đáng yêu, chắc chắn là chạy chơi bậy bạ lên lôi đài rồi, người nhà cô bé đâu chứ, cũng không thèm trông nom gì cả vậy."  

"Hử? Đây không phải là con gái minh chủ Cửu Sơn, Tô Du Du sao?"  

"Cái gì, con gái của Thiên Sơn Tuyết...đợi đã, lúc trước Thiên Sơn Tuyết từng nói, Tô Thương chính là cha của con cái cô ấy, nếu nói như vậy thì cô bé này chính là con gái của Tô Thương sao!?"  

"Con gái của tên dư nghiệt nhà họ Tô, vậy mà lên lôi đài rồi, ý gì chứ, cô bé muốn làm gì?"  

...  

Không sai.  

Tô Du Du đã ghi danh tham gia đại hội võ thuật, bị phân vào bảng đấu thứ ba, lúc này đã lên lôi đài rồi.  

"Cha sao còn chưa đến."  

Lúc này, Tô Du Du nhìn trái nhìn phải, vô cùng mong đợi Tô Thương xuất hiện.  

Cô bé muốn để cha mình thấy dáng vẻ của mình ở trên lôi đài, làm cho ba kinh ngạc một phen. 
 
Chương 1146


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng đã đến lượt mình thi đấu rồi mà cha vẫn chưa tới, khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu của Tô Du Du lộ ra tia thất vọng.  

"Du Du, cố lên, chú Vương Phú Quý ghi hình lại cho cháu, đợi sau khi gặp cha cháu rồi, thì cháu đưa cho ông ấy xem." Vương Phú Quý ở dưới lôi đài giơ điện thoại lên, cổ vũ cho Tô Du Du.  

Advertisement

"Ừm ạ."  

Tô Du Du nhận được sự khích lệ, liền nắm chặt quyền lại, ánh mắt kiên định nói: "Chú Phú Quý, cháu sẽ nỗ lực hết mình, sẽ không làm mất mặt cha đâu!"  

Advertisement

Những người ở trên lôi đài và đông đảo khán giả bên dưới, nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của Tô Du Du, lập tức cười ha ha, căn bản đều xem thường Tô Du Du.  

Lúc này.  

Ở trên cao.  

"Thiên Sơn Tuyết, trông nom con gái cô đi, mau lôi nó xuống, lôi đài không phải là nơi chơi đùa đâu!" Từ Thiện sư thái lạnh giọng nói.  

Lúc trước Thiên Sơn Tuyết cho bà ta ăn quả đắng, bà ta còn không biết làm sao để trả mối nhục này, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.  

"Sư thái."  

Thiên Sơn Tuyết nghe vậy, khẽ cười nói: "Con gái tôi ghi danh rồi, tại sao lại lôi nó xuống chứ?"  

"Con bé đó mới 4 tuổi, thi gì mà thi chứ, không phải đang làm loạn sao?" Từ Thiện sư thái trầm giọng nói.  

"Đại hội võ thuật đối với tuổi tác của người tham gia chỉ có giới hạn độ tuổi cao nhất, chứ không có giới hạn độ tuổi nhỏ nhất."  

Thiên Sơn Tuyết nói: "4 tuổi thì sao nào, có quy định đứa bé 4 tuổi thì không thể tham gia thi đấu sao?"  

"Cô!"  

"Già mồm át lẽ phải, trên lôi đài quyền cước không có mắt, rồi sẽ có lúc cô sẽ hối hận thôi!"  

Từ Thiện sư thái lạnh lùng nói, sau đó cũng không hề hỏi đến việc này nữa.  

Ở đó còn có mấy vị đại nhân vật khác, cũng không có nhiều lời xen vào, dù sao thì Tô Du Du cũng không phá vỡ quy định.  

Mọi người đều xem như một cuộc tranh luận nhỏ mà thôi, ai cũng không thèm để ý, trận đấu rất nhanh thì bắt đầu rồi.  

Trong những người tham gia ở bảng đấu thứ ba, có danh tiếng nhất chính là Tống Thanh Dương của núi Thanh Thành, một người quyền pháp thâm sâu khó lường, đã từng đánh bại vô số thanh niên tài tuấn tự xưng là thiên tài.  

Uy danh của anh ta mặc dù không bằng Vương Dã, phật tử Vô Cơ, Tây Môn Long Ngâm, Thái Sơn Thạch Cửu Thiên, nhưng cũng không thể khinh thường được.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1147


Liên quan đến Thiên Niên Sát, nổi tiếng là bảo bọc con cái, hơn nữa tính khí lại nóng nảy, người tham gia bảng đấu thứ ba, đương nhiên không muốn chọc đến Tô Du Du rồi.  

Điều quan trọng nhất là, bởi vì Tô Du Du chỉ là một đứa bé 4 tuổi, cho dù đánh bại Tô Du Du thì sao chứ, không những không vẻ vang mà còn mang tiếng là ăn hiếp trẻ con nữa.  

Advertisement

Cứ như vậy, Tô Du Du mặt mùi tràn đầy hồn nhiên, đứng yên ở một góc của lôi đài, nhìn những người thi đấu khác đánh nhau kịch liệt.  

Khi thấy có người bị đánh cho hộc máu thì Tô Du Du còn bị dọa cho tái mét mặt mày, thét lên, đồng thời chân tay cũng luống cuống theo.  

Advertisement

Cảnh tượng này đều chọc cho những người thi đấu và khán giả có một trận cười to.  

...  

Ngoại trừ bảng đấu thứ ba, thì trận đấu ở bảng thứ 7, mười một cũng đang hừng hực khí thế diễn ra.  

Mặc Đao thiếu gia ở bảng thứ 7, xông pha đi đầu, độc khí màu đen bao phủ quanh thân, không một ai dám lại gần anh ta.  

Ở giữa lôi đài, hầu như tất cả những người tham gia đều biến sắc, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra.  

Võ công của vùng thâm sâu vân vụ quá quỷ dị hơn nữa còn tàn ác, mấy người này đương nhiên sẽ có sự kiêng dè rồi.  

"Ha ha, tôi cho mấy người 10 phút, hoặc là tự mình đầu hàng, hoặc là..."  

Mặc Đao thấy vậy, dáng vẻ càng thêm kiêu căng, lạnh lùng nhìn bốn phía, nói tiếp câu chưa nói xong lúc nãy: "Chết!"  

Ba, bốn mươi người tham gia thi đấu trên lôi đài đều quay lại nhìn nhau, sau khi tranh luận một hồi thì đều nhao nhao lên nhảy xuống lôi đài.  

Họ chỉ đăng ký và lên võ đài để cho có lệ mà không có bất kỳ ý thức tham gia thi đấu nào, khiến cho mọi người đều chửi rủa điên cuồng.  

"Ha ha, thú vị, còn chưa đánh mà đã đầu hàng rồi, đi lên lôi đài cũng chỉ mới đứng được vài giây."  

"F*ck, đó không phải là Tề Vĩ của Mang Sơn sao, không còn muốn giữ mặt mũi nữa à, tôi nhớ Mang Sơn còn bao trọn gói cho anh ta một chiếc máy bay, đồ dùng còn chuyển tới đến mấy tấn, huy động rất nhiều nhân lực, kết quả chính là nhảy xuống lôi đài sao? Ở dưới đài 10 năm khổ cực, trên lôi đài chỉ mười giây sao?"  

"Mấy tấn đồ dùng sao, người anh em, khoa trương quá vậy."  

"Là thật đó, tôi nhìn thấy rồi, anh ta còn kém chút là đem giường theo nữa thôi đấy."  

"Bình thường thôi, người ta đến Võ Đang để du lịch, ai đi du lịch mà không mang theo hành lý chứ."  

...  

Những thí sinh đầu hàng này, những ông chủ môn phái nơi họ thuộc về rất tức giận, thậm chí một số ông chủ còn nói rằng phí đi và về bắt những thí sinh này phải tự chi trả.  

Mặc dù bị mọi người châm chọc, khiến bọn họ không ngẩng đầu lên được, vô cùng mất mặt, nhưng bọn họ không muốn mất mạng mà.  

Độc công của Mặc Đao thiếu gia quá kh ủng bố rồi, ai dám lên chứ, chẳng phải muốn tìm chết sao?  

Nhưng mà.  

Vẫn còn một người chưa đầu hàng. 
 
Chương 1148


Người này cũng còn trẻ, nhìn thì chỉ khoảng 14, 15 tuổi, là một thiếu niên.  

Lúc này, Mặc Đao nhìn thấy ở trên lôi đài chỉ còn một đối thủ, hơn nữa còn là một thiếu niên, liền nhíu mày nói: "Tôi đã nhìn qua danh sách ghi danh, có chút ấn tượng với cậu, cậu là Lâm Uyên, đến từ một gia tộc nhỏ ở một thành phố nhỏ nơi biên giới?"  

Advertisement

Lâm Uyên!  

Người thiếu niên còn lại trên lôi đài chính là lão độc vật của vùng đất nơi thâm sâu vân vụ, Lâm Uyên!  

Nói đến, Lâm Uyên chính là sư phụ của Mặc Đao, nhưng ông ta đã cải lão hoàn đồng, và rời khỏi vùng thâm sâu vân vụ mười mấy năm rồi, Mặc Đao đương nhiên không nhận ra ông ta.  

"Tôi chính là Lâm Uyên."  

Lúc này, Lâm Uyên vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn thẳng vào mắt của Mặc Đao, mỉm cười nói.  

"Ha ha, niệm tình cậu còn nhỏ, bản thiếu gia cho cậu thêm một cơ hội, đầu hàng, hoặc là chết!" Mặc Đao lạnh lùng nói, căn bản không để Lâm Uyên vào trong tròng mắt.  

"Thế sao?"  

Lâm Uyên khẽ nhếch mép lên cười, sau đó bước về trước một bước, cười đùa nói: "Tôi ngược lại muốn xem, anh sẽ giết tôi thế nào!"  

Vừa dứt lời, quanh thân của Lâm Uyên liền hiện ra luồng sương mù đen dày đặc bao quanh thân cậu ta, hơn nữa uy thế lại còn vô cùng cường đại khiến người khác phải khiếp sợ...  

Trên lôi đài.  

Lão độc vật Lâm Uyên phóng xuất ra một luồng sương độc cường đại, hiện trường trong nháy mắt bị bao phủ toàn bộ bởi luồng sương mù đen, bao bọc lấy Lâm Uyên.  

Luồng sương độc này, làm người ta thất kinh hồn vía, nhìn sơ qua thì so với sương khí trên người Mặc Đao còn mạnh hơn không ít.  

"Cậu tu luyện cũng là độc công sao?"  

Mặc Đao thấy vậy, trong mắt lộ ra sự ngạc nhiên, nhíu mày nói: "Không đúng, độc công này của cậu, so với vùng đất thâm sâu vân vụ chúng tôi có chút giống nhau, nhưng cũng không hoàn toàn giống, rốt cuộc cậu là ai?"  

Đối diện với sự chất vấn của Mặc Đao, Lâm Uyên nở một nụ cười nhạo: "Anh hỏi quá nhiều rồi, đã mười mấy năm trôi qua, để tôi xem anh có tiến bộ hay không!"  

"Cậu quen biết tôi sao?" Mặc Đao lại càng thêm nghi ngờ, vội vàng hỏi: "Cậu là ai?"  

Lâm Uyên không có trả lời, mà điều động sương độc quanh thân tạo thành một con rồng dài màu đen, gầm thét xông về phía Mặc Đao.  

Bây giờ.  

Cậu ta đã từ bỏ chân khí, giống như đã từ bỏ tuyệt học về luân hồi, cũng không còn cách nào so sánh với mấy lão quái vật chân chính nữa.  

Nếu như là lúc trước, lão độc vật ở trạng thái đỉnh phong chính là võ thần lục địa, cùng với các cao thủ như Thạch Hạo Hãn, Trương Thiên Lôi, trụ trì Viên Thông có thể coi là ngang tài ngang sức với nhau.  

Nếu qua vài năm nữa, đợi sau khi cậu ta luân hồi thành công lần cuối cùng thì thực lực của cậu ta sẽ trở nên lớn mạnh dị thường, có đủ tự tin để có thể trấn áp được các võ thần lục địa phổ thông.  

Nhưng lão độc vật đã không nhịn được sự cám dỗ của việc tu chân, cho nên đã phá hủy hết toàn bộ chân khí trong cơ thể, bước vào con đường tu chân, trước mắt cậu ta chính là ở cảnh giới bán trúc cơ mà thôi.  

Đối với lực chiến đấu trong giới luyện võ, Lâm Uyên vô cùng hiểu rõ, cậu ta biết dựa vào thực lực hiện tại của mình thì có thể chiến thắng được thần tông trung kỳ, nếu như sử dụng cờ Bách Độc, cưỡng ép thực lực, thì có lẽ có thể hạ được thần tông. 
 
Chương 1149


Nhưng chắc chắn sẽ không có cách gì tranh tài được với võ thần lục địa, cho nên cậu ta mới không để lộ ra thân phận của mình, nếu không sẽ rất khó để bảo đảm đám võ thần lục địa kia sẽ không giết mình.  

Nhưng Lâm Uyên cũng không gấp, trên người cậu ta có vật chí bảo của vùng đất thâm sâu vân vụ là cờ Bách Độc, trong thời gian ngắn đã đạt được bán trúc cơ rồi, ắt hẳn cũng rất nhanh là có thể trúc cơ thành công thôi.  

Đến lúc đó, cảnh giới võ thần lục địa thì có tính là gì chứ, chỉ là gà đất chó sành mà thôi.  

Advertisement

Vốn dĩ Lâm Uyên muốn trúc cơ xong rồi mới kết thúc bế quan, nhưng đại hội võ thuật đã tổ chức rồi.  

Hơn nữa, cậu ta biết người đứng nhất đại hội võ thuật lần này sẽ thuận theo ý trời, quản lý toàn bộ giới luyện võ.  

Advertisement

Bởi vậy, Lâm Uyên mới quyết định xuất quan, với mong muốn nhất định phải được hạng nhất, kết quả ai mà ngờ, ngay trận đầu tiên đã đụng ngay học trò đắc ý nhất của mình.  

Vậy thì không còn cách nào khác, vì để tấn cấp, Lâm Uyên chỉ đành đánh bại Mặc Đao thôi.  

Giờ này phút này.  

Nhìn thấy con rồng dài màu đen đang xông tới, Mặc Đao liền biến sắc, vội vàng hành động, anh ta điều động luồng sương độc quanh thân mình biến thành một cái màn bảo vệ, muốn ngăn cản con rồng đen dài này lại.  

Ầm!  

Rất nhanh, con rồng sương khí màu đen đã đâm vào bức màn tạo ra một âm thanh vô cùng chói tai.  

Sau một giây.  

Con rồng đen liền tan biến mất, mà bức màn bảo vệ của Mặc Đao cũng xuất hiện nhiều vết nứt như mạng nhện.  

"Không tệ, thực lực của con đã tiến bộ không ít."  

Lâm Uyên thấy vậy, khóe miệng khẽ nở nụ cười, nhưng cậu ta không hề mở miệng mà thông qua linh hồn truyền âm tới, để lời nói của mình vang lên trong đầu Mặc Đao.  

"Cậu...cậu là ai!"  

Mặc Đao trong nháy mắt khiếp sợ không thôi, đồng thời sắc mặt khó coi nhìn về phía cậu thiếu niên trước mặt.  

Giọng nói trong đầu lại vang lên, đây là thủ đoạn gì vậy, quá dị thường rồi!  

Lại thêm, lúc nãy đối phương nhẹ nhàng xuất ra một đòn, là đã có thể làm vỡ được bức màn chắn của mình, tên thiếu niên này ắt hẳn là mạnh hơn mình.  

Trong nháy mắt, Mặc Đao biết mình thua chắc rồi, tư tưởng đánh trả lại cũng không còn nữa, chỉ muốn làm rõ thân phận của đối phương mà thôi.  

Các thiên tài của giới luyện võ anh ta đều điều tra cả rồi, từ trước đến nay chưa từng nghe nói đến thiên tài có sở trường là độc công.  

"Ha ha!"  

Lâm Uyên tiếp tục dùng linh hồn truyền âm, lạnh giọng nói: "Đồ hỗn láo, tôi chính là sự phụ của con, Tuyệt Tuyệt Tử!"  

Lão độc vật quản lý vùng đất thâm sâu vân vụ hơn 100 năm nay, nhưng ông ta không thích người ta gọi mình là lão độc vật!  

Cho nên rất sớm từ trước, ông ta liền đặt cho mình một cái tên vô cùng hống hách.  

Bởi vì độc công của lão độc vật là nhất tuyệt, thủ đoạn cũng nhất tuyệt, cho nên ông ta liền dùng hai chữ tuyệt gắn lại với nhau.  

Lại thêm có rất nhiều nhân vật ở cấp bậc già khú đế, đều thêm chữ tử ở phía sau tên mình, để ra hiệu mình rất là cao thâm khó dò, ví dụ như cái gì mà Đan Trần Tử, Phong Dương Tử.  

Vì vậy, lão độc vật mới quyết định sau tên của mình cũng thêm chữ tử, thế là biến thành Tuyệt Tuyệt Tử.  

Cái tên này cũng chỉ có rất ít người nhớ tới, người trong giới luyện võ đều thích gọi ông ta là lão độc vật, căn bản chỉ có lúc lão độc vật tự giới thiệu mình mới tự gọi tên Tuyệt Tuyệt Tử của mình, hoặc ở những trường hợp nơi công cộng, mọi người muốn giữ thể diện cho ông ta, đều bí mật gọi ông ta là lão độc vật.  

Về phần cái tên Lâm Uyên này thì chính là lúc ông ta luôn hồi trở thành một tên thư đồng, Sở Phục Thịnh đã đặt cho ông ta.  

Bởi vì không muốn để lộ ra thân phận, cho nên ông ta cũng tự xưng là Lâm Uyên, bây giờ dùng linh hồn truyền âm, lão độc vật đương nhiên sẽ nói đến cái tên mà mình đắc ý nhất rồi. 
 
Chương 1150


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tuyệt...Tuyệt Tử!"  

Mặc Đao nghe đến đây, lập tức kinh ngạc vô cùng, nhìn lão độc vật với ánh mắt tràn đầy sự nghi ngờ.  

Advertisement

"Con không cần nhiều lời, bây giờ sư phụ vẫn chưa thể để lộ ra thân phận của mình, ắt hẳn con cũng biết, là sư phụ tu luyện chính là bí thuật luân hồi, bây giờ vẫn chưa hoàn toàn đạt được đến đỉnh phong."  

Lâm Uyên bí mật truyền âm: "Con cũng không cần nghi ngờ thân phận của sư phụ, dựa vào thủ đoạn của sư phụ, muốn giết con không có gì khó khăn, không cần thiết phải lừa con, hơn nữa, cờ Bách Độc vật chí bảo của vùng đất thâm sâu vân vụ, chính là đang ở trên người sư phụ, con chắc cũng đã cảm nhận được một phần khí tức của cờ Bách Độc rồi."  

Advertisement

Nghe đến đây, Mặc Đao đã hoàn toàn tin tưởng lời của Lâm Uyên nói, sự nghi hoặc trong ánh mắt của anh ta đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự kích động không thôi, khóe mắt ươn ướt.  

"Được rồi, tối nay sư phụ sẽ đến tìm con, cùng con trò chuyện thâu đêm, bây giờ con nhận thua đi, bảo toàn thực lực, đánh thắng vòng vé vớt."  

Lão độc vật khẽ cười nói: "Dựa vào thực lực của con, tiến vào mười vị trí không vấn đề gì lớn, đừng để người ta xem thường vùng đất thâm sâu vân vụ của chúng ta."  

Đối với đứa học trò này, lão độc vật vô cùng tán thưởng, bởi vì Mặc Đao chính là thiên tài thiên phú nhất mấy trăm năm nay của vùng đất nơi thâm sâu vân vụ.  

Cho nên, lão độc vật không muốn đánh Mặc Đao bị thương, thế là đành dùng linh hồn truyền âm.  

Mặc Đao gật đầu, anh ta biết sư phụ không muốn để lộ ra thân phận, thế là dù có nhiều lời muốn nói nhưng cũng không tiện nói lúc này.  

Sau khi dừng lại vài giây, Mặc Đao hướng về phía Lâm Uyên chắp tay lại nói: "Tài nghệ độc thuật của cậu vượt xa tôi, tôi nhận thua, lần sau có cơ hội lại tìm cậu để xin chỉ bảo."  

Nói xong, Mặc Đao không hề do dự liền nhảy xuống lôi đài, đầu không hề ngoảnh lại mà rời khỏi nơi đó.  

Các khán giả dưới lôi đài đều ngây ngẩn cả người, tình huống gì vậy, người thi đấu ở bảng 7 này đều có tính tình như vậy sao, chưa đánh đã nhận thua rồi?  

Nhưng.  

Chửi thì chửi, nhưng mọi người cũng vẫn hiểu được, dù sao cái thứ đồ độc công này quá khó giải, đánh hay không đánh chính là chết người.  

Thực lực cách xa quá lớn, không cần thiết phải mạo hiểm tính mạng để giành lấy.  

Nhưng trong mắt mọi người, Mặc Đao và tên thiếu niên thiên tài Lâm Uyên này mặc dù có khoảng cách nhưng cũng có thể đánh với nhau một trận.  

Mà Mặc Đao lại không có làm như vậy, có lẽ là anh ta muốn giống như Tây Môn Hổ Tiếu, định bảo toàn sức lực, để thông qua vòng vé vớt để tấn cấp.  

Tóm lại.  

Trận đấu ở bảng thứ 7 kết thúc rồi, Lâm Uyên đến từ thành phố nhỏ nơi biên giới thành công tấn cấp.  

Trong chốc lát, rất nhiều người bàn tán về lai lịch của Lâm Uyên.  

"Người thiếu niên này chỉ mười mấy tuổi, nhưng thực lực lại mạnh như thế, không thể xem thường được."  

"Có lẽ là cậu ta che giấu thân phận, làm gì có thành phố nhỏ nơi biên giới nào lại có thể tạo ra loại thiên tài này, một thân độc công thâm sâu khó lường, khiến cho Mặc Đao thiếu gia đều phải bái phục chịu thua."  

"Cậu ta chắc đến từ thập đại cổ tộc rồi, mặc dù thập đại cổ tộc không nhúng tay vào chuyện của giới luyện võ, nhưng người đứng đầu đại hội võ thuật làn này có thể nắm giữ toàn bộ giới luyện võ, khó đảm bảo bọn họ sẽ không động lòng lắm."  

"Có khả năng này, đại hội võ thuật năm nay, nhiều nhân tài lắm, lúc trước có một Vương Phú Quý, bây giờ lại có thêm một Lâm Uyên."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1151


"Ha ha."  

"Cái đồ phế vật, có được công pháp tu chân đã lâu như vậy, vậy mà mới đặt chân vào Luyện Khí tầng chín. Ông đây chỉ với thời gian ngắn như vậy mà đã vượt qua cậu, Tô Vô Kỵ có loại con cháu như cậu, có lẽ chết không nhắm mắt đấy."  

Advertisement

Lâm Uyên khinh thường chửi bới, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người mà lập tức rời khỏi hiện trường, hoàn toàn không biết là do cờ Bách Độc cho nên thực lực của bản thân mới có thể đột nhiên tăng mạnh vậy.  

"Bán Trúc Cơ."  

Lúc này, trên ghế cao, Tây Môn Phong Vân khẽ híp mắt, cười đùa nói: "Thú vị thật, lão già Tuyệt Tuyệt Tử này vậy mà lại đạt được công pháp tu chân, lại còn đặt chân lên bán Trúc Cơ."  

Advertisement

"Nhìn căn cơ của ông ta có chút bất ổn, chắc có lẽ đã mượn món bảo vật của vùng núi nơi thâm sâu vân vụ kia mới có thực lực như thế."  

Ngay sau đó, khóe miệng của Tây Môn Phong Vân nhếch lên, ông ta cười nói: "Sau hội võ Bách Tông, giới luyện võ sẽ xảy ra đổi mới, nếu đến lúc đó, thực lực của những người luyện võ có mặt ở đây đều tăng lên, chân khí xảy ra thay đổi, có thể so với linh khí, chỉ sợ Tuyệt Tuyệt Tử sẽ tức đến hộc máu mất."  

"Chuyện này là hơn một trăm năm trước, vị Tiên Đế ngoại vực kia đã từng nói, rất có thể sẽ như thế. Tuyệt Tuyệt Tử từ bỏ chân khí, chuyển thành tu chân, rất có thể sẽ bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời, cái tên ngu xuẩn này."  

Tây Môn Phong Vân thầm giễu cợt, sau đó ông ta không quan tâm đến những chuyện này nữa, mà dời mắt nhìn Tô Du Du đang ở trên võ đài.  

Tống Thanh Dương không hổ là thiên kiêu đứng sau Vương Dã Vô Cơ, một người, một đôi quả đấm thép đè ép đến nổi lên người dự thi trên đường đua thứ ba khổ không thể tả.  

Ầm!  

Ầm!  

Ầm!  

Trận đấu đã sắp đến hồi kết thúc, Tống Thanh Dương không nể tình nữa, chân khí cuồn cuộn trong lúc anh ta ra tay.  

Chỉ nửa phút ngắn ngủi nữa mà thôi, người dự thi trên võ đài, ngoại trừ Tô Du Du ra thì toàn bộ đều nằm rạp trên mặt đất, mất đi năng lực chiến đấu, cuối cùng hết cách đành phải nhận thua.  

Bây giờ, trên võ đài chỉ còn lại Tống Thanh Dương và Tô Du Du.  

"Người chiến thắng đường đua thứ ba là, người của Thanh Thành Sơn, Tống Thanh..." Trọng tài trận đấu thấy vậy, thì muốn công bố kết quả.  

"Chờ... Chờ một chút. "  

Ai ngờ, đúng ngay lúc này, Tô Du Du lại rụt rè mở miệng nói: "Tôi còn chưa bắt đầu đánh mà."  

"Nhóc sao?"  

Trọng tài lập tức lộ ra một nụ cười khổ: "Nhóc con, nhóc đừng liều lĩnh nữa, nhóc cứ đi xuống đi."  

"Tôi không xuống!"  

Tô Du Du lại lấy hết can đảm cắn răng nói: "Tôi là một thí sinh, tôi sẽ không nhận thua, tôi muốn thăng cấp!"  

"Ha ha ha, em gái nhỏ thật đáng yêu, giọng nói non nớt làm sao."  

"Đáng yêu chết mất, đây là tiết mục đặc biệt do Võ Đang sắp xếp sao, cố ý chọc cho chúng ta cười ư?"  

"Một đứa nhóc bốn tuổi, lén lút báo danh tham gia hội võ Bách Tông, cũng không biết nghĩ như thế nào nữa."  

"Mặc dù buồn cười, thế nhưng vẫn nên tranh thủ kết thúc thôi, tôi ở đường đua thứ tư, vẫn đang chờ để thi đấu đây."  

... 
 
Chương 1152


"Được rồi."  Trọng tài của trận đấu không còn cách nào khác, đành phải nói với Tống Thanh Dương: "Cậu Tống, đánh đuổi cô bé ấy xuống đi, ra tay nhẹ một chút, dù sao cô bé ấy vẫn còn là một đứa trẻ."  

"Được, tôi biết rồi."  

Advertisement

Tống Thanh Dương khẽ gật đầu, sau đó sải bước đi về phía Tô Du Du, đồng thời không kiên nhẫn nói: "Tô Du Du đúng không, nhóc tự đi xuống đi, tôi không muốn đánh trẻ con."  

"Hừ hừ, tôi không xuống đâu, cha tôi còn chưa tới, cho nên tôi phải đợi đến khi cha xuất hiện!" Tô Du Du nắm chặt nắm đấm nhỏ, nghiêm túc nói.  

Advertisement

"Cha nhóc sao?"  

Tống Thanh Dương nghe vậy, cười lạnh nói: "Ha ha, chính là cái tên nghiệt dư của nhà họ Tô kia sao?"  

"Chú mới là nghiệt dư, cả nhà chú đều là nghiệt dư!" Nghe thấy Tống Thanh Dương làm nhục Tô Thương, Tô Du Du thở phì phò nói.  

"Hừ, miệng lưỡi lanh lợi đấy!"  

Ánh mắt Tống Thanh Dương trở nên lạnh lẽo, lập tức đánh ra một đòn, một luồng chân khí thoáng chốc từ nắm đấm của anh ta trào ra, xông về phía Tô Du Du.  

Mặc dù Tống Thanh Dương không sử dụng hết toàn lực, nhưng nếu như một đòn này đánh trúng đứa nhỏ, chỉ sợ hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.  

Trọng tài trận đấu khó chịu nhìn Tống Thanh Dương một cái, nhưng ngại vì quy tắc, cũng không tiện ra tay giúp đỡ.  

Trên ghế cao.  

Thiên Sơn Tuyết thấy vậy, cũng không hề có chút lo lắng nào, mà lại nở một nụ cười.  

Nhưng Từ Thiện sư thái bên cạnh lại khẽ nhíu mày, sau đó bà ta không thèm để ý đến quy tắc mà vung cây phất trần trong tay.  

Ầm!  

Lập tức, Từ Thiện sư thái đã đánh tan một đòn của Tống Thanh Dương, cứu lấy Tô Du Du.  

"Sư thái, bà làm vậy là có ý gì!" Tống Thanh Dương thấy vậy, nhịn không được chất vấn.  

"Tên nhóc núi Thanh Thành."  

Từ Thiện sư thái đứng dậy, cầm phất trần trong tay, lạnh lùng nói: "Cậu thật độc ác, cậu vậy mà lại ra tay độc ác với một đứa trẻ như thế, tôi thật sự là nhìn không nổi!"  

"Nếu cậu còn làm như thế nữa, tôi sẽ thay sư phụ cậu dạy dỗ cậu ra trò!"  

"Từ Thiện sư thái!"  

Lúc này, sơn chủ núi Thanh Thành ngồi trên ghế cao mở miệng nói: "Đệ tử của tôi, tôi sẽ tự dạy dỗ, không cần bà dạy giúp."  

"Mà ngược lại là bà, mẹ của Tô Du Du còn chưa nhúng tay vào, mà bà lại đứng ra như thế, có phải đã xen vào việc của người khác hay không đây?"  

"Hừ, có một số việc nên quản thì phải quản, tôi cho rằng không phải việc của người khác, vậy thì không phải!" Từ Thiện sư thái trầm giọng nói.  

"Ha ha, Từ Thiện sư thái, có phải bà đã hồ đồ rồi không. Lúc trước bà với Thiên Sơn Tuyết và Tô Thương đã ầm ĩ không hề vui vẻ gì mà."  

Sơn chủ núi Thanh Thành cười chế giễu nói: "Bây giờ bà lại ray mặt thay Tô Thương con gái của Thiên Sơn Tuyết, chẳng lẽ bà đã quên hết chuyện lúc trước rồi sao?"  

"Không hề quên!" 
 
Chương 1153


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ Thiện sư thái nghiêm mặt nói: "Thế nhưng đây là ân oán của tôi và hai người bọn họ, không liên quan gì đến đứa nhỏ, Tô Du Du là vô tội, nó chỉ là một đứa nhóc bốn tuổi mà thôi. Nếu như đệ tử núi Thanh Thành của ông làm hại đến đứa nhỏ, vậy thì đừng trách phái Nga Mi tôi không khách sáo!"  

Dứt lời, xung quanh cơ thể sư phụ Từ Thiện phóng ra một luồng khí tức khủng bố, dĩ nhiên bà ta không phải đang nói giỡn.  

Advertisement

Sắc mặt của sơn chủ Thanh Thành khó coi, ông ta đương nhiên không muốn đắc tội với Từ Thiện sư thái, nhưng cũng không thể thẳng thắn thừa nhận bản thân sợ hãi, nếu không chẳng phải sẽ mất mặt sao?  

"Sư thái."  

Advertisement

Lúc này, Thiên Sơn Tuyết đứng lên, nhẹ nhàng cười nói: "Bà không cần lo lắng đâu, con bé có thực lực đánh một trận. Bằng không tôi cũng sẽ không để cho con bé leo lên võ đài đâu."  

"Cô chắc chứ?" Sư phụ Từ Thiện nhíu mày nói.  

"Ừm."  

Thiên Sơn Tuyết nghiêm túc gật đầu, sau đó nói với vẻ mặt áy náy: "Sư thái, thực xin lỗi, lúc trước đã đắc tội với bà nhiều rồi, tôi đã làm chuyện không phải với bà."  

Dù có thế nào đi nữa thì Thiên Sơn Tuyết không ngờ tới, Từ Thiện sư thái sẽ ra tay ngăn cản đòn tấn công của Tống Thanh Dương thay cho Tô Du Du.  

Xem ra Từ Thiện sư thái chỉ là ngoài mặt lạnh lùng mà thôi, nhớ lại lời bản thân đã nói lúc trước, Thiên Sơn Tuyết cảm thấy vô cùng áy náy, cho nên mở miệng nói xin lỗi.  

"Hừ, không cần đâu, tôi không nhận!"  

Từ Thiện sư thái hừ lạnh một tiếng, sau đó ngồi xuống, không xem vào chuyện của Tô Du Du nữa.  

"Minh chủ Thiên, nếu như cô cho rằng con gái của cô có thực lực đấu một trận, vậy thì tiếp tục tranh đấu đi, nhanh chóng chấm dứt để còn nhường lại võ đài cho người dự thi của đường đua khác nữa." Lúc này, sơn chủ Thanh Thành nói.  

"Được."  

Thiên Sơn Tuyết khẽ gật đầu, sau đó cũng lập tức ngồi xuống, âm thầm cổ vũ cho Tô Du Du.  

Ngay tại thời điểm này.  

Trên võ đài.  

Tống Thanh Dương thấy vậy thì lộ ra một tia cười lạnh, mỉa mai nói: "Nghiệt dư nhỏ của nhà họ Tô, lần này không có ai giúp được nhóc nữa rồi."  

"Năm đó cao thủ của núi Thanh Thành chúng tôi đã tham gia tiêu diệt nhà họ Tô ở Côn Lôn, nhưng thật đáng tiếc, lúc đó tôi vẫn chưa ra đời, cho nên không có cơ hội tham dự. Hôm nay có thể tra tấn nghiệt dư nhỏ nhóc này, xem ra cũng là một chuyện vui nhỉ, ha ha."  

Dứt lời, Tống Thanh Dương lại đánh ra một đòn, một luồng chân khí mạnh mẽ thông qua nắm đấm của anh ta trào ra, phóng thẳng tới chỗ Tô Du Du.  

"Tôi không phải nghiệt dư nhỏ, a!"  

Đối phương hết lần này đến lần khác nhắc tới nghiệt dư, khiến cho Tô Du Du hoàn toàn tức giận, phát ra một tiếng kêu cuồng loạn.  

Răng rắc!  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1154


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông nội của Thiên Sơn Tuyết là một trong số đó. Bởi vì trên người có bảo vật, sức chiến đấu lại mạnh nhất, cho nên đã trở thành minh chủ.  

Thế nhưng có rất ít người biết được, thật ra bà nội của Thiên Sơn Tuyết cũng là Lục Địa Võ Thần, vả lại còn là người đứng đầu một ngọn núi.  

Advertisement

Chỉ dựa vào thực lực, bà nội của Thiên Sơn Tuyết, thậm chí còn hơn Thiên Niên Sát, dù trình độ cảnh giới Lục Địa Võ Thần không nói là đệ nhất thiên hạ, nhưng cũng rất ít người có thể sánh được.  

Chỉ là, bà nội của cô ta không muốn xuất đầu lộ diện, thế cho nên ở bên ngoài rất nhiều người cho rằng, bà nội của cô ta chỉ là cảnh giới Thần Tông bình thường.  

Advertisement

Năm đó.  

Lúc Thiên Sơn Tuyết mang thai đôi, lúc chuyển dạ khó sinh, ba mẹ con cô ta đều gặp nguy hiểm đến tính mạng.  

Bà nội thấy vậy, thì không chút do dự mà truyền luồng chân khí lớn mạnh của mình vào trong cơ thể hai đứa con và với Thiên Sơn Tuyết, như thế mới giữ được tính mạng của ba mẹ con Thiên Sơn Tuyết.  

Ngay từ đầu, Thiên Niên Sát định hy sinh bản thân, thế nhưng cảnh giới của ông ta lại lĩnh ngộ không đủ, cho dù có liều chết thì cũng chỉ có thể cứu được một mình Thiên Sơn Tuyết mà thôi.  

Hơn nữa bảo vật của núi Cửu Phong chỉ có Thiên Niên Sát mới có thể điều khiển. Núi Cửu Phong còn cần ông ta trấn giữ, cho nên bà nội đã làm việc nên làm.  

Nhưng mà Thiên Sơn Tuyết lại quá suy yếu, cho nên chỉ nhận được rất ít chân khí.  

Vấn đề của Tô Tinh Hà cũng không lớn, nhưng Tô Du Du bẩm sinh sinh ra đã yếu ớt. Nếu muốn thuận lợi sống sót, nhất định phải dùng một lượng chân khí khổng lồ để bù đắp cho tiên thiên.  

Vì vậy.  

Tô Du Du gần như đã nhận được toàn bộ chân khí của bà cố, vừa mới sinh ra đã được chân khí bao phủ, cảnh đời vô cùng hoành tráng.  

Thế nhưng mà, dù sao Tô Du Du cũng chỉ là một đứa trẻ, cơ thế yếu đuối không khống chế được lượng chân khí dồi dào. Bởi vậy cho nên Thiên Niên Sát đã mượn sức mạnh của bảo vật để phong ấn chân khí trong cơ thể cô bé ấy, trừ khi gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, nếu không phong ấn đó sẽ không giải trừ.  

Lúc trước ở trang viên nhà họ Tô ở Giang Bắc, Tô Du Du nhìn thấy Tô Thương gặp nguy hiểm, dưới tình thế cấp bách đã tự động mở phong ấn ra, bày ra cảnh giới Thiên Tông.  

Thế nhưng đây cũng không phải là cảnh giới đỉnh phong của Tô Du Du.  

Bà cố của cô bé ấy là Lục Địa Võ Thần, cho dù là cô bé học một cách nhanh chóng thì cô bé ấy ít nhất cũng là ở cảnh giới Thần Tông.  

Nhưng lúc đó là lần đầu tiên mà Tô Du Du thử giải trừ phong ấn, cho nên đã không giải trừ toàn bộ, chỉ giải trừ một phần mà thôi.  

Nếu như giải trừ toàn bộ, thì ít nhất Tô Du Du cũng có thể sánh ngang với Thần Tông, thậm chí là trong cảnh giới Thần Tông này, cũng không tính là kẻ yếu.  

Mặc dù lần trước vẫn chưa giải trừ toàn bộ phong ấn, nhưng bây giờ đã có kinh nghiệm của lần trước, cho nên lần này Tô Du Du giải trừ phong ấn tương đối thành công.  

Ngay tại thời điểm này.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1155


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đúng lúc này, một quyền mạnh mẽ Tống Thanh Dương đánh ra ban nãy đã tiếp cận Tô Du Du.  

Thế nhưng còn chưa kịp chạm đến người Tô Du Du, thì đã bị sóng không khí xung quanh người cô bé ấy đánh tan.  

Advertisement

Soạt...  

Mọi người có mặt ở đấy nhìn thấy một màn này, đều trợn mắt há hốc mồm cả lên, trên mặt mỗi người đều tràn đầy nỗi sợ hãi.  

Advertisement

"Chuyện... Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô bé dễ thương này biến hình sao?"  

"Khí tức mạnh thật đấy, ít nhất cũng là Thần Tông trung kỳ. Ôi vãi thật đấy, thế đạo này thay đổi rồi nhỉ, mới bốn tuổi đã đặt chân đến Thần Tông trung kỳ, công lý ở đâu, vương pháp ở đâu?"  

"Không hổ là tiểu dư nghiệt của nhà họ Tô, không thể lấy lẽ thường mà đo nhỉ, kinh khủng thật đấy!"  

"Đây chắc chắn không phải là sức mạnh của bản thân cô bé ấy, tôi thấy có chút giống đề hồ quán đỉnh đấy!"  

"Đề hồ quán đỉnh sao? Chuyện này không thực tế đâu. Thực lực càng mạnh thì nguy cơ của đề hồ quán đỉnh lại càng lớn, có thể làm cho một người có được cảnh giới Thần Tông trung kỳ, người ra tay đương nhiên phải đặt chân vào Lục Địa Võ Thần. Nếu như cường giả ở cảnh giới này muốn cho người thường đề hồ quán đỉnh, vậy xác suất thành công không tới mười phần trăm, nếu như thất bại, thì cả hai bên đều gặp nguy hiểm đến tính mạng, ai lại bằng lòng làm vậy được chứ!”  

...  

Mọi người có mặt ở trận đấu đều đang thán phục trước thực lực của Tô Du Du, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nghi ngờ không biết vì sao cô bé ấy lại có được thực lực như vậy.  

"Khó trách minh chủ Thiên lại vững như kiềng ba chân, thì ra là có cô con gái vàng ngọc với thực lực ở cấp bậc này." Sơn chủ Thanh Thành thấy vậy, nhịn không được nói.  

Thiên Sơn Tuyết còn chưa mở miệng, sư thái Từ Thiện bên cạnh đã lạnh lùng nói: "Hừ, đầu cơ trục lợi mà thôi, khó thành người tài!"  

"Thiên Sơn Tuyết."  

Lúc này, Tây Môn Phong Vân lại khẽ cười, châm chọc hỏi: "Bà nội của cô, Ngô Thanh Ảnh, gần đây sức khỏe tốt không?"  

"Ông chủ Tây Môn, nói vậy chắc ông cũng đã đoán được, cần gì đã biết rõ mà còn cố hỏi?" Thiên Sơn Tuyết lạnh lùng đáp lại.  

"Ha ha."  

Tây Môn Phong Vân liên tục lắc đầu nói: "Đáng tiếc thật, trong giới luyện võ, người đáng để tôi kính nể không nhiều lắm, kể cả là lão già Thiên Niên Sát kia, tôi cũng không để vào mắt, không có bảo vật thì ông ta chả là cái thá gì."  

"Thế nhưng bà nội của cô, Ngô Thanh Ảnh, lại là một trong những cường giả mà tôi kính nể."  

Tây Môn Phong Vân nói tiếp: "Sau khi bà ấy đặt chân vào cảnh giới Lục Địa Võ Thần, vô cùng mạnh mẽ, đã lê n đỉnh phong rồi chứ?"  

"Cảnh giới Võ Thần Đỉnh Phong, lúc ra tay mạnh đến mức dời non lấp bể, kinh khủng như vậy. Nhưng đáng tiếc thật đấy, tôi không còn cơ hội để bà ấy xin chỉ giáo rồi." Tây Môn Phong Vân tiếc nuối nói.  

"Có cơ hội đấy."  

Sắc mặt Thiên Sơn Tuyết trở nên khó coi, cô ta nói: "Người tốt thì không sống lâu, tai họa thì tồn tại ngàn năm."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1156


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sơn chủ Thanh Thành bên cạnh nghe vậy, nhất thời vô cùng kích động, ông ta cúi người hành lễ với Tây Môn Phong Vân, sau đó cung kính nói: "Ông chủ Tây Môn, ông chịu chỉ bảo đệ tử non nớt, vậy quả thực là phước ba đời của cậu ta, tôi thay cậu ta cảm ơn ông trước."  

"Tống Thanh Dương, ở đó sửng sốt làm cái gì, còn không mau ra tay nhanh đi, g iết chết đối thủ của cậu!" Sơn chủ Thanh Thành nhắc nhở.  

Advertisement

"Vâng!"  

Tống Thanh Dương mừng rỡ như điên, ánh mắt cũng trở nên kích động, ý chí chiến đấu cao ngất nhìn Tô Du Du.  

Mặc dù Tây Môn Phong Vân không thừa nhận bản thân từ bỏ võ thuật chuyển qua tu chân, nhưng rất nhiều người đã đoán được.  

Advertisement

Nếu như có thể nhận được chỉ đạo Tây Môn Phong Vân, vậy chẳng phải bản thân cậu ta có thể trở thành người tu chân sao?  

"Tiểu dư nghiệt, hãy chịu chết đi!"  

Tống Thanh Dương càng nghĩ càng kích động, lập tức dẫn động sức mạnh toàn thân, bắt đầu tấn công hòng g iết chết Tô Du Du.  

"Tôi nói rồi, tôi không phải tiểu dư nghiệt!"  

Hai mắt Tô Du Du đỏ tươi, khuôn mặt dữ tợn, hoàn toàn không còn vẻ ngây thơ. Cô bé ấy chủ động nghênh chiến với Tống Thanh Dương.  

Trước khi phong ấn được giải trừ, Tô Du Du là người nhát gan, nhìn thấy người khác bị đánh hộc máu sẽ sợ tới mức thét chói tai.  

Thế nhưng vào giờ phút này, cô bé ấy giống như đã biến thành một người khác, trong ánh mắt đỏ tươi tràn đầy vẻ hung ác, ra tay chém giết rất quyết đoán!  

Ầm!  

Ầm!  

Ầm!  

Trong phút chốc, Tô Du Du đã đỡ được ba quyền của Tống Thanh Dương, chân khí kinh khủng còn dư âm lại tản ra xung quanh.  

Đừng thấy Tô Du Du dáng dấp nhỏ bé, nắm đấm chỉ lớn bằng quả trứng gà mà xem thường, sức mạnh mà cô bé ấy bộc phát ra lại vô cùng mạnh mẽ.  

Chỉ dưới ba lần va chạm, Tô Du Du chẳng những không hề mất đi khí thế mà ngược lại còn khiến Tống Thanh Dương phải lùi lại nửa bước.  

"Tiểu dư nghiệt đáng chết!"  

Tống Thanh Dương thấy thế nhất thời thẹn quá hóa giận, ánh mắt hiện rõ vẻ hung hăng rồi xông lên lần nữa.  

Tô Du Du cũng không chịu yếu thế, cùng lúc tiến lên tiếp chiêu.  

Ầm!  

Ầm!  

Ầm!  

Tiếp đó hai người lại lao vào đánh đấm rất kịch liệt, hiện trường vô cùng hỗn độn.  

Bóng dáng của Tô Du Du và Tống Thanh Dương không ngừng hoán đổi cho nhau, trên võ đài tràn ngập ảo ảnh.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1157


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Hai người bọn họ cứ đánh qua đánh lại, xem ra hình như cũng ngang sức ngang tài rồi, như vậy thì trận đấu mới thú vị chứ."  

...  

Advertisement

Phía trên võ đài.  

Lúc này Tống Thanh Dương đã đầm đìa mồ hôi, mệt tới thở hồng hộc, chân khí cũng bị tiêu hao không ít.  

Advertisement

Anh ta đã dùng hết toàn lực nhưng lại không thể chỉ tấn công mà không phòng thủ, đến một đứa nhóc nhỏ bé cũng đánh không lại thậm chí còn để bản thân bị thương nữa, thật khiến cho anh ta mất hết thể hiện.  

Tô Du Du cũng chẳng khác là bao, liên tục chiến đấu với cường độ cao trong mười mấy phút như thế khiến chân khí trong cơ thể cô bé ấy cũng bị tiêu hao rất nhiều.  

Hơn nữa.  

Tuy là cô bé ấy đã đả thương Tống Thanh Dương đến mức khiến cho anh ta phải phun ra mấy ngụm máu, thế nhưng bản thân cô bé ấy cũng đã bị thương, khóe miệng đầy máu, tình hình cũng không hề lạc quan.  

Nhưng cô bé ấy có tự tin, chỉ cần đánh tiếp không quá năm mươi hiệp là nhất định có thể đánh thắng Tống Thanh Dương.  

Thế là Tô Du Du không sợ chút nào, không hề cho Tống Thanh Dương cơ hội để thở mà trực tiếp giơ nắm đấm lên rồi lao đến chỗ anh ta.  

"Hừ!"  

"Được đằng chân lân đằng đầu!"  

Vẻ mặt Tống Thanh Dương trầm xuống, lạnh lùng nói: "Tiểu dư nghiệt, đây là do nhóc ép tôi đấy, lần tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái này, sao tôi có thể không có chuẩn bị gì chứ?"  

Vừa dứt lời, Tống Thanh Dương lập tức lấy trong túi ra một viên đan dược màu đen, dứt khoát nuốt thẳng vào trong bụng.  

"A!"  

Tiếp theo đó Tống Thanh Dương hét lên một tiếng thật lớn, một luồng khí đáng sợ trong chớp mắt từ trong cơ thể anh ta tuôn ra, đến mức áo quần trên người anh ta đều bốc cháy hết.  

Ngay sau đó.  

Gân xanh Tống Thanh Dương nổi hết cả lên, sắc mặt đỏ chét, khí tức xung quanh cơ thể anh ta cũng ngày càng mãnh liệt, cứ thế mà bước thẳng vào Thần Tông hậu kỳ!  

Sau đó Tống Thanh Dương vung ra một quyền chặn được nắm đấm của Tô Du Du.  

Ầm!  

Trong chốc lát hiện trường truyền đến một hồi trầm đục, không khí trên lôi đài hỗn loạn thật sự.  

"Vù!"  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1158


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Sau khi dùng đan dược, trong khoảng thời gian ngắn tôi đã có thể kéo dài một cảnh giới, tiểu dư nghiệt nhà nhóc lấy gì ra để đánh với tôi hả?"  

Mặt Tống Thanh Dương âm trầm, chậm rãi bước đến bên cơ thể đã bị trọng thương của Tô Du Du.  

Advertisement

Sắc mặt Tô Du Du lúc này trắng bệch, Tống Thanh Dương chỉ cần tung ra một quyền là có thể khiến cô bé ấy mất đi khả năng chiến đấu.   

Lúc này nhìn thấy Tống Thanh Dương đang đi đến chỗ mình, Tô Du Du hai mắt đỏ tươi nắm chặt lấy nắm đấm, không hề có ý gì gọi là chịu thua mà cắn chặt răng, chủ động xông đến Tống Thanh Dương.  

Advertisement

Ầm!  

Nhưng chỉ ngay sau đó, Tống Thanh Dương lại bất ngờ ra tay, chỉ một đòn thôi đã khiến Tô Du Du ngã ầm xuống đất lần nữa.  

Phụt...  

Nhưng lần này, Tô Du Du ngã xuống không dậy nổi, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt sàn của võ đài, hơi thở cũng trở nên gấp gáp khó khăn hơn.   

"Ha ha ha! Một quyền cũng chịu không nổi!"  

Tống Thanh Dương lộ ra điệu cười khinh bỉ, sau đó mắt híp lại, không hề có ý tốt đi đến bên Tô Du Du đang nằm hấp hối.  

Lúc này cả khán đài nhốn nháo cả lên.  

"Khốn kiếp! Làm bừa! Đánh không lại lại lấy thuốc ra uống, thật không công bằng!"  

"Đúng đó! Lên án mạnh mẽ Tống Thanh Dương, thật quá hổ thẹn!"  

"Nghe nói núi Thanh Thành là nơi luyện chế đan dược sớm nhất, đoán chừng vẫn còn rất nhiều đan dược thượng cổ như thế này, chỉ là không biết sau khi dùng xong liệu có hại cho cơ thể hay không."  

"Đan dược thượng cổ tồn tại đến ngày hôm nay đã ít nay lại càng ít, hiệu quả cũng suy giảm rất nhiều, nhưng nâng cao một cảnh giới thì thật là quá đáng, chỉ e là bây giờ Tống Thanh Dương đã có thể thách đấu với một cao thủ trong cấp bậc này là Vương Dã đạo trưởng rồi.”  

"Trọng tài cũng không cho dừng trận đấu, xem ra là ngầm đồng ý cho Tống Thanh Dương dùng đan dược rồi. Cũng đúng thôi, thiên hạ có nhiều tông phái võ thuật đến thế, biết bao nhiêu là thế lực lớn, biết bao nhiêu là thủ đoạn, đan dược thượng cổ cũng chỉ là một loại thủ đoạn mà thôi."  

"Tô Du Du thảm rồi, thực lực chênh lệch quá lớn, tôi còn tưởng cô bé ấy có thể thăng cấp nhưng giờ xem ra là không ổn rồi."  

...  

Trên tòa ghế cao.  

"Bỉ ổi!"  

Thiên Sơn Tuyết nhìn thấy Tô Du Du bị đánh trọng thương, lập tức đứng phắt dậy, ánh mắt tràn ngập lo lắng, sau đó lạnh lùng nói: "Sơn chủ Thanh Thành, đệ tử môn đồ của ông đều là loại tiểu nhân hèn hạ đê tiện như vậy sao?"  

"Minh chủ Thiên, cô có ý gì hả?"  

Sơn chủ Thanh Thành vuốt chòm râu, cười nhẹ rồi nói: "Con gái Tô Du Du của cô, vốn dĩ cũng không sử dụng sức mạnh của chính mình, dựa vào cái gì mà không cho đồ đệ của tôi dùng đan dược thượng cổ chứ?"  

"Hơn nữa, trọng tài cũng không hề ngăn cấm vậy tức là có thể dùng đan dược, cô đừng có mà sỉ nhục đồ đệ của tôi." Sơn chủ Thanh Thành trầm giọng nói.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1159


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dựa theo vai vế mà nói thì Tô Du Du cũng là cháu ngoại mà ông xem trọng, Thạch Hạo Hãn đương nhiên không muốn giương mắt nhìn Tô Du Du chịu giày vò.  

Sơn chủ Thanh Thành thấy vậy thì trầm tư suy nghĩ, ông ta cũng không muốn đắc tội Thạch Hạo Hãn.  

Advertisement

Nhưng mà.  

Ý của Tây Môn Phong Vân chắc là muốn giết luôn Tô Du Du, diệt trừ hậu hoạn, sơn chủ Thanh Thành nhìn ra được cho nên mới mở lời để cho Tống Thanh Dương giết Tô Du Du.  

Advertisement

Bây giờ ông ta tiến thoái lưỡng nan, không tiện mở lời nữa.  

"Ha ha, Thạch Hạo Hãn, chuyện trên võ đài thì để những người tham gia thi đấu tự mình giải quyết đi, ông gây áp lực với sơn chủ Thanh Thành là có ý gì hả?" Lúc này, Tây Môn Phong Vân giải vây nói.  

"Tây Môn Phong Vân!"  

Thạch Hạo Hãn đón lấy ánh mắt của Tây Môn Phong Vân, lạnh lùng nói: "Đừng có tưởng là tôi không biết ông đang nghĩ gì."  

"Năm đó ông cùng với mấy môn phái lớn giết hại nhà họ Tô ở núi Côn Luân, bây giờ nhìn thấy con cháu của nhà họ Tô nên ông sợ bị báo thù, cho nên mới muốn giết người diệt khẩu!"  

Thạch Hạo Hãn cười lạnh rồi nói: "Ha ha ha, Tây Môn Phong Vân, ông đúng là một người có lòng tốt, người tốt như ông chắc là không được nhìn thấy mùa xuân hoa nở của năm sau rồi. Nhớ là ăn uống đầy đủ, đừng có bạc đãi bản thân, nếu không thì lỡ như ông chết bất đắc kỳ tử thì chẳng phải sẽ là tiếc nuối cả đời hay sao?"  

“Cái này, thì không cần Thạch Sơn chủ lo lắng.”    

Tây Môn Phong Vân lạnh lùng cười, sau đó nhìn về phía lôi đài, thản nhiên nói: “Tô Du Du không đầu hàng, cuộc thi đấu kế tiếp, Tống Thanh Dương, tùy theo cậu đấy.”   

“Đã hiểu ạ!”   

Tống Thanh Dương nghe vậy, sải bước đi tới, trực tiếp bóp cổ Tô Du Du, một tay nhấc Tô Du Du từ dưới đất lên.  

Lúc này, hai chân Tô Du Du cách mặt đất khoảng một mét, hai cái tay nhỏ chống chế lại đại cao thủ Tống Thanh Dương, cô bé giãy giụa muốn thoát ra, nhưng kết quả lại không làm gì được.    

Vì không thể thở nổi, nên khuôn mặt nhỏ của Tô Du Du đỏ bừng, nhưng trong mắt lại lộ ra một sự hung hăng, giữ tợn nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Dương.   

“Ha ha, đứa dư nghiệt cỏn con nhà ngươi, không chịu thua sao?”   

Tống Thanh Dương cười giễu cợt nói: “Nhưng đáng tiếc, nhóc không phải là đối thủ của chú.”   

Ầm!  

Vừa nói xong, Tống Thanh Dương đập chưởng vào mặt Tô Du Du trên mặt, rồi buông tay xuống.  

Người Tô Du Du bay ra ngoài, rơi trên sàn, mặt thì trắng bệch hết ra.   

“Du Du, mau đầu hàng đi.”  

Thiên Sơn Tuyết thấy vậy, vội nói: “Chỉ cần con đầu hàng, cuộc thi sẽ kết thúc!”   

“Mẹ, con… Con không đầu hàng!”   

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1160


“Ha ha, chỉ sợ anh sẽ không đợi được đứa dư nghiệt này rồi!”   

Sau đó, Tống Thanh Dương tiến lên một bước, nhấc chân giẫm vào lưng Tô Du Du, trong mắt để lộ ra một luồng sát ý, muốn giết Tô Du Du ngay lập tức.   

Advertisement

“Du Du!”   

Thiên Sơn Tuyết thấy vậy, hai mắt rưng rưng nước mắt, quanh người bỗng tỏa ra một luồng khí tức lạnh lẽo vô cùng kinh khủng.   

Advertisement

Trong chốc lát.  

Lấy cô ta làm chuẩn, đường kính trong vòng mười mét, liền xuất hiện những bông tuyết trắng.    

Nước trong không khí, ngưng tụ thành tuyết, chầm chậm rơi xuống, nhiệt độ xung quanh, liền hạ thấp đến mức đóng băng hết mọi vật.   

“Thiên Sơn Tuyết, cô cho rằng tôi không tồn tại nữa sao?”   

Sơn chủ núi Thanh Thành thấy vậy, cũng tỏa ra khí tức rất kinh khủng, cản trở Thiên Sơn Tuyết.  

“Hừ, núi Thanh Thành sơn, quá đáng quá đấy!”   

Thạch Hạo Hãn nhìn thấy cháu bị đánh thảm như vậy, Tống Thanh Dương lại không chịu từ bỏ ý đồ, bỗng tức giận, tung một chưởng về phía sơn chủ núi Thanh Thành, khí tức vô cùng kinh khủng khiếp.  

“Thạch Hạo Hãn, ông muốn làm loạn đại hội võ thuật trăm phái sao?”  

Tây Môn Phong Vân nói thế, để Tống Thanh Dương ra tay độc ác hơn, bây giờ đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, mà hiên ngang nghênh chiến với Thạch Hạo Hãn.   

“Tây Môn Phong Vân, ông thử ra tay xem nào!?”   

Trương Thiên Lôi bên cạnh thấy vậy, khiêng cái trống to bằng da ra, mặt trầm ngâm như nước nhìn chằm chằm vào Tây Môn Phong Vân.  

Từ Thiện sư thái tuy có va chạm với Tô Thương Thiên Sơn tuyết, nhưng bà ta không đành lòng thấy một đứa trẻ bốn tuổi bị giày vò cho đến chết, thế là đứng về phía Thiên Sơn Tuyết.    

Hiện trường, các trụ cột đều giương cung bạt kiếm, chiến đấu vô cùng căng thẳng, Tống Thanh Dương cũng không biết có nên ra tay hay không.   

“A di đà Phật.”  

Đúng lúc này, Viên Thông hòa thượng trầm tư chắp tay trước ngực, miệng tụng phật hiệu nói: “Các vị, dừng lại đi, không phải làm to chuyện lên như vậy đâu.”   

“Ông chủ Tây Môn, hiếu thảo là một đức tính đẹp, cô bé tên Tô Du Du kia, mới chỉ có bốn tuổi thôi mà.”   

Trụ trì Viên Thông trực tiếp vạch trần: “Lại được đề hồ quán đính, đời này rất khó bước tiếp, không hề có bất cứ uy hiếp gì đối với ông, giữ lại cho cô bé một mạng đi.”   

Trong lúc nói chuyện, quang người trụ trì Viên Thông, có hàng quang chiếu rọi, dù không tỏa ra khí tức, thì cũng không ai dám khinh thường ông ấy.    

Tây Môn Phong Vân trầm ngâm một lúc, nhìn mấy người xung quanh, rồi lại nhìn sang Viên Thông trụ trì, trong mắt liền lóe ra sự e dè nhẹ, cuối cùng gật đầu nói: “Ha ha, nếu Viên Thông trụ trì đã mở miệng, đương nhiên tôi phải giữ thể diện cho núi Bồ Đề rồi.”   

“Tống Thanh Dương, mau thả Tô Du Du xuống, tha cho cô bé một mạng đi, nhớ lấy, không được đánh chết con bé!” Tây Môn Phong Vân dặn dò.   

“Vâng!”  

Tống Thanh Dương đã hiểu ý, sau khi đồng ý, liền nở một nụ cười giễu cợt.  
 
Chương 1161


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau đó.  

Anh ta giơ chân lên, đá liên tục vào sườn Tô Du Du, Tô Du Du liền bị đá bay xuống lôi đài.  

Advertisement

“Du Du!”   

Dưới lôi đài, Vương Phú Quý và Trương Mộ Cổ, muốn xông lên dạy dỗ Tống Thanh Dương từ lâu rồi, nhưng lại bị trọng tài ở hiện trường ngăn lại.  

Advertisement

Bây giờ, nhìn thấy Tô Du Du ngã xuống, Vương Phú Quý bay vọt lên, đón lấy cháu gái yêu quý của mình.   

Trương Mộ Cổ Mở vội vàng đi tới, kiểm tra một lượt, sắc mặt nghiêm túc nói: “Vết thương của con bé rất nặng, tuy không có nhiều đòn chí hiểm, nhưng chỉ sợ về sau sẽ phải ngồi xe lăn.”   

“Cái gì!”  

Vương Phú Quý nghe vậy, đau xót tự trách bản thân ngay tại chỗ: “Đều tại chú, chú không nên để Du Du lên lôi đài, là chú có lỗi với cháu!”   

“Chú Phú Quý... Khụ... Cha cháu tới rồi sao?” Lúc này, Tô Du Du yếu ớt nói.   

“Chắc cha cháu có việc gấp, cho nên….”  

“Ừm, chắc cha cháu đang có việc quan trọng, khụ... Chú Phú Quý có quay lại video không?”    

Vương Phú Quý khóc lóc nói: “Quay rồi, quay rồi, tất cả quá trình chú đều ghi lại ở đây rồi.”   

“Cảm... Ơn chú Phú Quý, nhưng, làm phiền chú sửa soạn lại chỗ bị đánh cho cháu với, cháu không muốn để cha nhìn thấy, như vậy cha lại… Cha lại…”    

Chưa nói xong, vì vết thương của Tô Du Du quá nặng, nên đã hôn mê.   

Chính đúng lúc này, Thiên Sơn từ ghế giám khảo bay xuống, ôm lấy Tô Du Du đang hôn mê, rời khỏi hiện trường.  

“Không cần lo lắng, tôi sẽ tìm người chữa bệnh cho Du Du.” Trước khi đi, Thiên Sơn Tuyết đã nói.  

Sau khi nhìn Thiên Sơn Tuyết ôm Tô Du Du rời đi, Vương Phú Quý nhìn thấy Tống Thanh Dương đi xuống từ trên lôi đài, hai mắt đỏ ngầu lên.  

“Ha ha, làm sao, cậu rất giận tôi phải không?”  

Tống Thanh Dương khiêu khích cười nói: “Cậu tên Vương Phú Quý đúng không, không phải cậu rất thích thổi kèn à, Tô Du Du đã sống dở chết dở rồi,  cậu còn không thổi một bài kèn, ăn mừng một trận sao?”  

“Tống Thanh Dương!” Vương Phú Quý không kìm được cơn giận chăm chú nhìn Tống Thanh Dương.  

Trương Mộ Cổ. cũng vậy, giọng lạnh lùng nói: “Tống Thanh Dương, anh có còn là con người hay không hả, đến đứa bé bốn tuổi mà cũng ra tay được.”   

“Liên quan gì đến anh?”  

Tống Thanh Dương không giữ chút thể diện nào cho Trương Mộ Cổ, chỉ để lại một câu nói, rồi đi mất hút.   

Vương Phú Quý tức quá hoá giận, lập tức liền muốn xông lên dạy dỗ Tống Thanh Dương, nhưng lại bị Trương Mộ Cổ ôm lấy.   

“Anh Phú quý huynh, anh ta ăn đan dược thượng cổ, trong thời gian ngắn đã đặt chân đến thần tông hậu kỳ, chúng ta chưa chắc là đối thủ của anh ta đâu, nhẫn nhịn một chút, chờ Tô đại thiếu gia trở lại rồi hẵng nói.”  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom