Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1122


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Triệu Chỉ Nhược trong lòng lo lắng, muốn tránh né, nhưng đã muộn rồi, trừ phi nhảy xuống lôi đài, còn không thì không còn đường lui nữa.  

Nhưng mà.  

Advertisement

Nếu như nhảy xuống lôi đài rồi thì không khác gì đã nhận thua, Triệu Chỉ Nhược trên vai gánh lấy trách nhiệm nặng nề, bị sư phụ đặt kỳ vọng quá cao, tuyệt không thể nhận thua được, thế là cô ấy đành khẽ cắn môi, dự định chịu bị trọng thương làm cái giá, tiếp nhận đòn tấn công của mấy người này.  

Bốp!  

Ầm!  

Advertisement

Bang!  

Nhưng ai mà ngờ, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tô Thương bỗng nhiên xuất hiện, từ chính diện ôm lấy Triệu Chỉ Nhược, dùng lưng mình đỡ lấy đòn tấn công của mấy người kia.  

Trong chốc lát, toàn bộ tổn thương đều đổ dồn lên trên người Tô Thương, chân khí phá tan hết tất cả mọi thứ ở đó.  

"Phụt!"  

Sau vài giây, Tô Thương liền phun ra một ngụm máu tươi, ngã vào trong lòng của Triệu Chỉ Nhược, sắc mặt nhợt nhạt, "thoi thóp".  

Những người tham gia thi đấu ra tay lúc nãy nhìn thấy cảnh tượng này thì toàn bộ đều lui về sau một bước, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.  

Bây giờ.  

Bọn họ đã đoán ra được thân phận của Tô Thương, căn bản không dám ra tay nặng với Tô Thương, chỉ sợ sẽ bị báo thù.  

Cho dù là Tô Thương không phải đến từ cổ tộc, nhưng anh vẫn có một hộ vệ ở cảnh giới võ thần lục địa, bọn họ thật sự cũng không dám dây vào.  

Bây giờ thì tốt rồi, nhiều thương tổn nện lên người Tô Thương như vậy, cho dù là cao thủ thần tông thì e cũng gánh không nổi mà.  

Hỏng rồi!  

Rắc rối lớn rồi!  

"Tô thiếu gia!"  

Lúc này, Triệu Chỉ Nhược ngồi bệt xuống đất, ôm Tô Thương "sắp chết", khóc lóc như mưa nói: "Tại sao, tại sao anh lại đỡ thay tôi, tại sao..."  

"Cô...Cô Chỉ Nhược, tôi...tôi thích cô, tôi không muốn nhìn thấy cô bị thương, khụ..."  

Tô Thương thở ra thì nhiều hít vô thì không bao nhiêu, vừa nói vừa ho ra một ngụm máy, sắc mặt trắng bệch.  

"Tôi là thần tông trung kỳ, cho dù có đỡ lấy thì cũng sẽ không chết, sao anh lại ngốc vậy chứ."  

Triệu Chỉ Nhược nước mắt rơi như mưa, đồng thời không biết tại sao, cô ấy cứ nghĩ sẽ mất đi Tô Thương thì trong lòng lại vô cùng khó chịu.  

"Cô Chỉ Nhược, tôi nguyện mình chết đi cũng không muốn để cô chịu bất kỳ tổn thương nào, tình yêu làm cho người ta mù quáng mà."  

Tô Thương gắng nở một nụ cười, sao đó yếu ớt nói: "Nếu như cho tôi một cơ hội lựa chọn lại thì tôi vẫn làm như thế, cô Chỉ Nhược, quãng đời sau này, tôi...tôi không thể ở bên cạnh cô nữa rồi, cô phải tự chăm sóc mình thật tốt, đừng nhớ đến tôi, cô chỉ cần xem tôi như người qua đường lướt ngang đời cô thôi."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1123


"Cùng nhau ra tay thôi!"  

Chuyện đã đến nước này, những người này cũng không còn kiêng nể gì nữa, cùng nhau xông về phía Triệu Chỉ Nhược.  

Advertisement

Triệu Chỉ Nhược không hề sợ hãi, xung quanh cơ thể tản ra hơi thở âm u lạnh lẽo, kiếm Hà Hoa không ngừng lay động.  

Luồng chân khí kh ủng bố tập trung xung quanh cô ta, mênh mông cuồn cuộn như dòng suối lưu động.  

"Thanh Liên kiếm pháp!"  

Advertisement

Triệu Chỉ Nhược hét lớn một tiếng, sau đó từng đóa hoa sen chậm rãi được hình thành, nở rộ trong dòng suối chân khí.  

Khi hoa nở rộ dày đặc, Triệu Chỉ Nhược vung kiếm, từng đóa hoa sen chợt b ắn ra.  

Đây là chiêu thức mạnh nhất của Triệu Chỉ Nhược, vốn dĩ cô ta định dùng để đối phó với Phật tử Vô Cơ, Vương Dã đạo trưởng, với đối thủ cấp bậc này.  

Thế nhưng ngay tại thời điểm này, cậu Tô đang thoi thóp, cô ta tức giận chịu không nổi, cho nên dứt khoát sử dụng Thanh Liên kiếm pháp.  

Ầm!  

Ầm!  

Ầm!  

Mấy người tham gia dự thi trên võ đài không hề có sức đánh trả, cho nên đã bị từng đóa hoa sen đánh trúng.  

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà thôi mà những người này đã nằm rạp trên võ đài, ai nấy cũng đều phun ra một ngụm máu lớn.  

Bọn họ nhìn thấy Triệu Chỉ Nhược tức giận, nháo nhào sợ tới mức ngay cả máu cũng không dám lau, đã ỉu xìu chạy xuống khỏi võ đài, chủ động nhận thua.  

"Cậu Tô."  

Lúc này, Triệu Chỉ Nhược quay lại trước mặt Tô Thương, cô ta đã lấy lại cảm xúc, ánh mắt cũng khác so với ban nãy.  

Lúc này.  

Ánh mắt Triệu Chỉ Nhược tràn ngập áy náy và tự trách, với vẻ mặt phức tạp mà ngay cả bản thân cũng không thể nói rõ.  

"Cô... cô Chỉ Nhược, tư thế cầm kiếm của cô vừa nãy, thật... thật đẹp."  

Tô Thương nói xong, lại phun ra một ngụm máu, sau đó gắng gượng nói tiếp: "Kể từ lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy cô, ngay cả tên của đứa con tôi cũng đã nghĩ xong cả rồi."  

"Tôi mơ tưởng sẽ có một ngày, tôi có thể cùng cô đi Thương Sơn Nhĩ Hải, hai chúng ta cùng nhau ngắm mưa bụi phủ Giang Nam, có thể cùng nhau cưỡi ngựa, chăn thả ở thảo nguyên phía Bắc Trường Thành."  

"Nhưng đáng tiếc, tôi đã không còn cơ hội mất rồi, cô Chỉ Nhược, tôi..."  

Tô Thương còn chuẩn bị nói thêm gì đó, thế nhưng lúc này, sư thái Từ Thiện đang ngồi trên ghế đã cao thẹn quá hóa giận.  

"Ăn nói dơ bẩn, cậu là cái thá gì hả, đồ đệ của tôi sao có thể làm những chuyện này cùng cậu!"  

Sư thái Từ Thiện lạnh lùng ra lệnh: "Chỉ Nhược, mau, con mau giế t chết cậu ta đi, hãy mau ra tay!"  

Triệu Chỉ Nhược từ trước đến nay luôn thực hiện không chút nghĩ ngợi đối với mệnh lệnh của sư phụ.  

Nhưng lúc này đây, nhìn thấy Tô Thương đang thoi thóp vì cứu cô ta, Triệu Chỉ Nhược không thể nào mà xuống tay được. 
 
Chương 1124


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô ta lùi ra sau một bước, ngẩng đầu nhìn về phía sư thái Từ Thiện, đau khổ cầu xin nói: "Sư phụ, cậu Tô bị thương nặng, không còn sống được bao lâu, sư phụ tha cho anh ấy đi."  

"Không được!"  

Advertisement

Sư thái Từ Thiện nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên này nói năng dơ bẩn, dám đùa giỡn con, thậm chí còn chống đối sư phụ, con nhất định phải đích thân giế t chết cậu ta!"  

"Con..."  

Advertisement

Triệu Chỉ Nhược do dự, cô ta chìm vào trong đau đớn mà giãy dụa, không biết nên làm thế nào mới phải.  

"Chỉ Nhược, sư phụ ra lệnh cho con g iết chết cậu ta, chẳng lẽ con muốn cãi lại lệnh của sư phụ sao??" Sư phụ Từ Thiện thúc ép nói.  

"Vâng!"  

Triệu Chỉ Nhược thấy sư phụ tức giận, lập tức cầm kiếm Hà Hoa lên, mũi kiếm nhắm thẳng vào Tô Thương, biểu cảm của cô ta vô cùng phức tạp: "Cậu Tô, tôi không muốn giết anh, thế nhưng sư phụ bà ấy... Cậu Tô, tôi xin lỗi."  

Triệu Chỉ Nhược đâm ra một kiếm, ánh mắt A Ly ở bên dưới lập tức trở nên u ám.  

Nhưng ngay sau đó, kiếm của Triệu Chỉ Nhược lại dừng lại giữa chừng.  

Ngay sau đó.  

Cô ta buông kiếm Hà Hoa xuống, quỳ trên mặt đất, nước mắt đầm đìa cầu xin nói: "Sư phụ, con không ra tay được!"  

"Cậu Tô với con vừa có ơn, lại vừa có tình cảm, con... con không thể giết anh ấy được!"  

Triệu Chỉ Nhược nói tiếp: "Sư phụ, cho dù sư phụ đưa ra bất cứ mệnh lệnh gì thì đồ đệ đều sẽ dốc hết sức mình để hoàn thành. Nhưng lúc này đây, xin sư phụ hãy để cho đồ đồ đệ mình lựa chọn, cầu xin sư phụ!"  

"Chỉ Nhược, con!"  

Sư thái Từ Thiện thấy vậy, vốn dĩ bà ta đang tức giận không chịu nổi, nhưng lúc này lại thở dài thật sâu một hơi nói: "Cuối cùng con cũng bị rung động. Có điều dù thế nào đi nữa sư phụ cũng không ngờ tới, rằng con sẽ rung động với một người xa lạ gặp mặt chưa tới nửa tiếng đồng hồ."  

"Sư phụ, có một số chuyện thời gian không thể chi phối được, có rất nhiều lúc một vạn còn tốt hơn vạn năm."  

Triệu Chỉ Nhược quay đầu lại, nhìn thoáng qua Tô Thương sắp chết, lộ ra nụ cười: "Trước kia con không tin vào chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên, thậm chí con không biết cảm giác thích một người là như thế nào, nhưng bây giờ, bỗng nhiên con đã hiểu được."  

"Sư phụ, con đã vì sư phụ mà thắng trận đấu này, ngày mai là vòng loại bổ sung, ngày kia mới là vòng thứ hai của đại hội võ thuật trăm tông phái."  

Triệu Chỉ Nhược đứng lên, nghiêm túc nói: "Sau đó, con sẽ mang theo cậu Tô, cùng anh ấy trải qua khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời, sau khi chôn cất cậu Tô xong xuôi, con sẽ toàn tâm toàn ý tham gia trận đấu tiếp theo, sẽ ra sức giành lấy vinh quang cho phái Nga Mi."  

"Không cần."  

"Con không cần giúp cậu ta đâu."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1125


Tô Thương giả vờ bị thương là vì muốn diễn khổ nhục kế, lừa gạt đứa nhóc Triệu Chỉ Nhược này một chút.  

Nhưng anh không hề ngờ được rằng, Triệu Chỉ Nhược vậy mà tưởng thật, lại còn nói ra những lời trên.  

Lần này đến lượt Tô Thương không biết làm sao, anh ý thức được bản thân đã chơi lớn, khiến cho kết cục không được tốt.  

Advertisement

"Cậu Tô..."  

Nhìn thấy hơi thở của Tô Thương vững vàng, không hề mang dáng vẻ bị thương, nhưng phản ứng đầu tiên của Triệu Chỉ Nhược không phải tức giận vì bản thân đã bị lừa.  

Advertisement

Mà cô ta lại thở phào nhẹ nhõm, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp nở nụ cười, cả người như trút được gánh nặng.  

"Cô Chỉ Nhược, tôi xin lỗi vì đã lừa cô." Tô Thương xấu hổ nói.  

"Anh đừng nói những lời này, anh không sao là được rồi."  

Triệu Chỉ Nhược đỏ mặt, không để ý đến chuyện Tô Thương diễn trò lừa cô ta, mà sau đó còn tháo trụ trên bội kiếm xuống, đưa cho Tô Thương: "Tôi có cơ hội giết anh, nhưng lại không ra tay với anh. Lần đặt cược ban nãy, anh đã thắng rồi, có chơi có chịu, cho nên linh kiện này là của anh."  

"Cô Chỉ Nhược..."  

Tô Thương tiếp nhận cái trụ, thu vào vòng tay lưu trữ, sau đó áy náy nói: "Chuyện hôm nay, là do tôi đã quá đáng, coi như tôi nợ cô một ân tình."  

"Nếu như có một ngày nào đó, cô gặp phải phiền phức thì tôi sẽ loại bỏ hết tất cả chướng ngại giúp cô, cho dù trời có sập xuống, tôi cũng sẽ chống đỡ một bên ánh sáng cho cô!"  

Nói xong, Tô Thương lập tức sải bước xuống khỏi võ đài, chủ động bỏ quyền nhận thua.  

Mục tiêu của anh là hạng nhất đại hội võ thuật trăm tông phái, thế nhưng vẫn còn vòng loại bổ sung để đánh.  

Bản thân vừa mới lừa gạt Triệu Chỉ Nhược, Tô Thương không muốn đạp lên cô gái ngốc ngây thơ này để thăng cấp vòng tiếp theo.  

Huống hồ gì, anh đã lấy được cái trụ này, thu hoạch của hôm nay đã rất cao rồi.  

Thế nhưng.  

Tô Thương còn chưa rời khỏi, thì Tây Môn Phong Vân ngồi trên ghế cao lập tức mở miệng nói với vẻ mặt khó coi: "Tàn dư của nhà họ Tô, đứng lại!"  

Soạt!  

Soạt!  

Soạt!  

Nghe được câu nói nghiệt dư của nhà họ Tô, toàn bộ ánh mắt của mọi người đang có mặt đều rơi lên người Tô Thương, trong ánh mắt tràn ngập khiếp sợ.  

Nghiệt dư của nhà họ Tô!  

Tất cả mọi người đều không xa lạ gì với thân phận này.  

Hơn một trăm năm trước, Tô Vô Kỵ xưng bá thiên hạ, để lại ấn tượng sâu sắc cho vô số người.  

Cho dù đã qua hơn một trăm năm, nhưng những nhân vật thời xưa vẫn không thể nào quên được.  

Không chỉ như thế, thanh niên tài giỏi đẹp trai bây giờ cũng đều tràn đầy hứng thú đối với quá khứ của Tô Vô Kỵ, bởi vậy cho nên có chút hiểu biết.  

Thử hỏi đàn ông con trai nào trong giới luyện võ, ai mà không muốn trở thành một nhân vật lớn nhìn đời bằng nửa con mắt như Tô Vô Kỵ chứ?  

Lại có những cô gái trẻ mơ mộng nào mà không muốn gả cho cao thủ vô địch như Tô Vô Kỵ đây?  

Bởi vậy. 
 
Chương 1126


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này khi nghe thấy ở đây có nghiệt dư của nhà họ Tô, tất cả mọi người đều nín thở, vô cùng sợ hãi.  

"Người nói chuyện là lão tổ tông Tây Môn Phong Vân, chủ nhân Tây Môn, ông ta đang nhìn Tô Thương, vậy chẳng lẽ Tô Thương là con cháu của Tô Vô Kỵ sao?"  

Advertisement

"Tô Vô Kỵ, Tô Thương... Chết tiệt, hèn gì Tô Thương lại kiêu ngạo như vậy. Ngày hôm qua ở Xuân Quang Lâu, cậu ta dám ngủ với Lan Diệu Y, hôm nay lại ở trước mặt biết bao nhiêu người mà đùa giỡn Triệu Chỉ Nhược, hơn nữa đã chiếm được Thiên Sơn Tuyết, minh chủ của núi Cửu Phong, hóa ra lai lịch của cậu ta lại lớn như vậy!”  

"Lúc trước tôi còn tưởng rằng cậu ta xuất thân từ một trong mười cổ tộc lớn ở nước Hoa, mà không ngờ rằng, cậu ra không phải người của cổ tộc."  

Advertisement

"Con cháu của Tô Vô Kỵ, thân phận này cũng không kém cạnh cổ tộc nhỉ. Chẳng qua lá gan của cậu ta lớn thật, năm đó có nhiều tông phái ở những ngọn núi nổi tiếng liên thủ tiêu diệt nhà họ Tô ở Côn Luân như vậy, cậu ta lấy dũng cảm ở đâu mà dám tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái vậy, không sợ bại lộ thân phận, nhân vật lớn của các tông phái lớn sẽ diệt cỏ tận gốc sao?"  

"Cái này thì có tính là gì, chẳng lẽ ông đã quên mất rồi sao, phía sau Tô Thương có người bảo vệ hình như là Lục Địa Võ Thần, có thể bảo vệ cậu ta không lo ngại gì."  

"Không sai, khoảng hơn hai mươi năm trước, đã có một người nghiệt dư của nhà họ Tô, mang theo vị Lục Địa Võ Thần cuối cùng của nhà họ Tô tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái năm đó, người thời xưa của các đại tông phái, không ai dám ra tay cả."  

"Tôi nghe nói, vị Lục Địa Võ Thần kia của nhà họ Tô có bản lĩnh phi thường, nếu như dùng hết sức mạnh để ra tay thì có thể chiến đấu cùng với các sức lực chiến đấu đỉnh phong của vùng núi tế trời, vùng núi giữa núi và biển, vùng núi nơi thâm sâu vân vụ và các thế lực lớn khác, bởi vậy mới không ai dám đứng ra làm người dẫn đầu, mặc cho người nghiệt dư của nhà họ Tô kia ung dung rời đi, xem ra Tô Thương là muốn noi theo rồi."  

...  

Trong lúc nhất thời, mọi người bắt đầu bàn tán về thân phận chắc chắn không thể nghi ngờ gì nữa của Tô Thương.  

Trên ghế cao, trong mắt Thiên Sơn Tuyết tràn ngập lo lắng, không nghĩ tới Tây Môn Phong Vân lại biết được thân phận của Tô Thương.  

"Ông chủ Tây Môn, cái gì mà nghiệt dư của nhà họ Tô, có phải ông nhầm lẫn rồi hay không?" Thiên Sơn Tuyết thản nhiên nói.  

"Không đâu."  

Tây Môn Phong Vân khẽ cười nói: "Minh chủ Thiên, cô không cần phải đánh lừa dư luận đâu, thân phận của Tô Thương, tôi đương nhiên sẽ không nhìn lầm."  

"Thật vậy sao."  

Thiên Sơn Tuyết thấy Tây Môn Phong Vân đã xác định như thế, sắc mặt không tốt nói: "Ông chủ Tây Môn, Tô Thương là chồng của tôi, tôi hy vọng ông trước khi làm bất cứ chuyện gì thì phải suy nghĩ kỹ rồi hãng làm. Núi Cửu Phong chúng tôi cũng không thua kém gì gia tộc Tây Môn của ông, ông nội của tôi, Thiên Niên Sái, đang trên đường tới đây, có lẽ sẽ đến núi Võ Đang nhanh thôi."  

"Minh chủ Thiên, cô đang uy hiếp tôi sao?" Tây Môn Phong Vân cũng không tức giận, mà chỉ nở một nụ cười.  

Thiên Sơn Tuyết đón nhận ánh mắt của Tây Môn Phong Vân, nói năng đúng mực: "Ông có thể cho là như vậy."  

"Ha ha!"  

Tây Môn Phong Vân cười khẩy nói: "Thiên Sơn Tuyết, mặc dù cô là minh chủ của Cửu Phong, thế nhưng tư cách và từng trải của cô vẫn còn nông cạn. Trong mắt tôi, cô vẫn luôn là vai dưới, ở đây không có chỗ cho cô nói chuyện, núi Cửu Phong cũng không tới phiên cô quyết định!"  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1127


Tây Môn Phong Vân cười nói: "Thế nhưng, chỉ việc dựa vào cô thì vẫn không thể nào ngăn cản được tôi!"  

"Tô Thương, cậu hãy thành thật khai báo, Tô Vô Kỵ là gì của cậu!?" Nói xong đến cuối, ánh mắt của Tây Môn Phong Vân lần nữa rơi lên người Tô Thương.  

Advertisement

"Ha ha!"  

Tô Thương sớm đã dừng bước, nghênh đón ánh mắt Tây Môn Phong Vân, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Đáng lẽ tôi không có ý định giấu diếm thân phận, nếu như ông đã nói toạc ra rồi, thì tôi nói cho mấy người biết cũng không sao."  

Advertisement

"Tô Vô Kỵ, người mấy người vô cùng kiêng kỵ chính là ông cố của tôi, tôi chính là con cháu của nhà họ Tô!"  

Lúc Tô Thương nói chuyện, ánh mắt anh nhìn quét qua những người đang có mặt ở đây một vòng, lạnh lùng nói: "Hôm nay tôi đến núi Võ Đang tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái này, với mục đích chủ yếu nhất chính là nói cho những tông phái của những ngọn núi nổi tiếng đã tham gia tiêu diệt nhà họ Tô Côn Luân vào năm đó rằng, Tô Thương tôi đã đến rồi, mấy người run sợ đi!"  

"Tôi thề, nếu đã là người trên tay có dính máu của nhà họ Tô, có một tính một, tôi muốn mấy người nợ máu phải trả bằng máu!"  

Soạt!  

Lời này vừa nói ra, hiện trường nháy mắt nổ tung, tất cả mọi người đều bắt đầu bàn tán.  

"Thừa nhận rồi, Tô Thương quả nhiên là con cháu của nhà họ Tô!"  

"Năm đó trong giới luyện võ có một phần ba thế lực đặt chân đến núi Côn Luân, trong đó không thiếu các tông phái lớn mạnh như, vùng núi nơi thâm sâu vân vụ, núi Thanh Thành, núi Hoa... Còn có gia tộc Tây Môn nổi tiếng mấy năm gần đây, giọng điệu của Tô Thương có hơi lớn đấy nhỉ, cậu ta vậy mà dám ở trước mặt mọi người nói rằng muốn bọn họ nợ máu phải trả bằng máu."  

"Cậu ta không muốn sống sao, cho dù có Lục Địa Võ Thần bảo vệ, nhưng những tông phái lớn kia, bỏ công một ít là đã có thể giết cậu ta rồi!"  

"Ngông cuồng, nghiệt dư của nhà họ Tô hơn hai mươi năm trước cũng không dám nói ra lời ngông cuồng như vậy."  

...  

"Thưa các vị!"  

Tây Môn Phong Vân nghe vậy thì khẽ cười nói: "Mọi người đều đã nghe thấy rồi đấy, Tô Thương này, không coi ai ra gì, vả lại còn vô cùng tức giận với các vị, không thể giữ cậu ta lại."  

Lão Độc Vật của vùng núi nơi thâm sâu vân vụ, hôm nay vẫn chưa xuất hiện.  

Thế nhưng mà.  

Núi Hoa, núi Thanh Thành và các thế lực thời xưa lớn khác thì lại có mặt ở đây, lúc này đang ngồi trên ghế cao.  

Nhưng những người này, lộ ra vẻ do dự, cho dù Tây Môn Phong Vân xúi giục, nhưng bọn họ cũng không có tỏ thái độ.  

Về phần các thế lực từng tham dự tiêu diệt nhà họ Tô khác, lại càng không dám tùy tiện ra mặt, sợ chọc giận vị Lục Địa Võ Thần cuối cùng của nhà họ Tô, sẽ bị diệt môn thảm hại.  

"Nếu các vị không muốn đứng ra, vậy tôi sẽ tự mình ra tay giải quyết tai họa ngầm Tô Thương này vậy!"  

Tây Môn Phong Vân lộ ra một nụ cười u ám lạnh lẽo, ông ta nhìn Tô Thương chằm chằm, giống như sau giây tiếp theo sẽ lập tức ra tay vậy.  

A Ly ở dưới võ đài sớm đã chờ đợi từ lâu, cung kính nói: "Ông chủ, có giết Tây Môn Phong Vân này hay không?"  

"A Ly, cô nắm chắc bao nhiêu?" Tô Thương truyền âm hỏi.  

"Lúc nãy đã từng nói, trong vòng ba chiêu đã có thể giết được!" A Ly tràn đầy tự tin, trong giọng nói cũng tràn ngập khinh thường đối với Tây Môn Phong Vân.  

"Ừm."  
 
Chương 1128


Tô Thương khẽ cười nói: "Như vậy là tốt rồi, nếu ông ta ra tay với tôi, cô cũng đừng nể nang gì cả, giết gà dọa khỉ!"  

"Vâng!"  

Advertisement

A Ly kính cẩn lễ phép gật đầu, trong mắt tràn ngập vẻ chết chóc.  

Ở hiện trường.  

Advertisement

Mọi người thấy Tây Môn Phong Vân muốn ra tay, bỗng thấy phấn khởi hẳn lên.   

“Ha ha, có trò hay để xem rồi!”  

“Mấy chục năm nay, Tây Môn Phong Vân chưa từng để lộ thực lực của mình, chắc chắn là đặt chân đến võ thần lục địa rồi.”    

“Sau lưng nhà họ Tô, cũng có một vị võ thần lục địa, hôm nay ba đời có phúc lắm, mới có thể nhìn thấy cao thủ ở cảnh giới võ thần lục địa đấu với nha!”   

“Cô gái vừa ra tay của Xuân Quang Lâu kia, ở dưới lôi đài khiêu khích tôi!”   

...  

Mọi người hóng hớt đứng xem kịch, nhưng vì dính dáng đến tông phái của các ngọn núi nổi tiếng, nên có chút căng thẳng.”    

Bọn họ không hiểu tại sao dư nghiệt của nhà họ Tô lại hống hách như thế, lẽ nào nhà họ Tô vẫn còn có thủ đoạn nào nữa à, nếu không sao lại dám gióng trống khua chiêng để lộ thân phận như vậy, lại còn tuyên bố muốn bọn họ nợ máu trả máu nữa chứ?  

“Người này…”  

Lúc này, Tây Môn Phong Vân đã nhận ra ánh mắt của A Ly ánh mắt, lông mày bỗng nhíu lại.   

A Ly của hiện tại, bởi vì là hồ ly chín đuôi, vừa mới đặt chân đến trúc cơ đỉnh phong.   

Người tu chân cảnh giới Kết Đan, nên không có ai là đối thủ của cô ấy cả.   

Mà người tu chân đặt chân đến cảnh giới Kết Đan, lại bối rối phức tạp, từ đó sức chiến đấu giảm mạnh, hoặc là đi đến Tinh Không Cổ Lộ.  

Nói ngắn gọn, trái đất bây giờ, A Ly chỉ dưới một người trên vạn người!   

Tây Môn Phong Vân cũng là người tu chân như vậy!  

Nhưng.   

Lúc mới bắt đầu, Tây Môn Phong Vân là người luyện võ, nhưng dưới sự chỉ dẫn của Tô Vô Kỵ, ông ta đã đặt chân đến cảnh giới võ thần lục địa.   

Năm đó, khi Tô Vô Kỵ đặt chân đến đỉnh phong, liền có được cả thiên hạ, nhà họ Tô ở Côn Luân, sở hữu mười một vị võ thần lục địa.   

Tây Môn Phong Vân, cũng là một trong số đó, là thuộc hạ đáng tin cậy nhất của Tô Vô Kỵ.   

Thậm chí, Tô Vô Kỵ còn đem chính công pháp tu chân mà mình có được, truyền hết cho Tây Môn Phong Vân.   

Nói chính xác hơn, Tây Môn Phong Vân có thể coi như là đệ tử duy nhất của Tô Vô Kỵ.   

Bời vì, Tô Vô Kỵ chỉ đem công pháp tu chân, truyền cho một mình Tây Môn Phong Vân.   

Nhưng Tây Môn Phong Vân lại không chọn tu luyện, ông ta tiếc chân khí hùng mạnh kinh khủng của mình..  

Nhưng khoảng năm mươi năm trước, ông ta đã nhận ra hệ thống luyện võ không cách nào thăng cấp được nữa. 
 
Chương 1129


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thế là.  

Tây Môn Phong Vân liền bế quan, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy mình, sau đó ông ta tự phế đi chân khí, đổi thành tu chân.  

Advertisement

Trước đó Tô Thần Binh có nhắc tới, trong núi Côn Luân, chứa mấy chục vạn viên đá năng lượng.  

Cho nên, Tây Môn Phong Vân không thiếu linh khí, sau năm mươi năm đó, bây giờ ông ta đã là trúc cơ đỉnh phong rồi.   

Dựa vào thiên phú của ông ta, nếu không phải vì thiên đạo hạn chế, thì đã bước vào cảnh giới kết đang từ lâu rồi.   

Tây Môn Phong Vân biết mình không cách nào chống lại, ông ta cũng không muốn rời khỏi trái đất, đi đến chỗ từng từng đi qua, vì vậy liền áp chế cảnh giới, không đột phá lên nữa.    

Trúc cơ đỉnh phong, chính là cảnh giới của Tây Môn Phong Vân.  

Vừa mới Trúc Cơ, đã có thể chống lại được võ thần lục địa, thực lực của Tây Môn Phong Vân, dường như có thể tiêu diệt cả võ thần lục địa.   

Cho nên, ông ta  cũng không để trụ cột của nhà họ Tô trong lòng, định ra tay hạ gục Tô Thương.  

Nhưng bây giờ, cảm thấy ánh mắt của A Ly, trong lòng Tây Môn Phong Vân bỗng nhiên sinh ra sự kiêng dè.   

“Tây Môn Phong Vân, tôi đã nhắc nhở ông rồi, không nên làm khó Tô Thương, nếu không sẽ đối đầu với núi Cửu Phong đấy.” Lúc này, Thiên Sơn tuyết thấy Tây Môn Phong Vân muốn ra tay, liền uy hiếp một lần nữa.  

“Ha ha, tôi cũng đã nói rồi, cô không ngăn cản được tôi đâu!” Tây Môn Phong Vân cười lạnh lùng.  

“Vậy thì thêm cả tôi nữa!”   

Đúng lúc này, người đàn ông cao to tên Trương Thiên Lôi đứng lên, tấm da thú thì khoác ở trên vai, vẻ mặt khó coi nói.   

“Trương Thiên Lôi, liên quan gì đến ông à?” Tây Môn Phong Vân cau mày nói.  

“Hừ!”  

Trương Thiên Lôi lạnh lùng hừ một tiếng, nói tiếp: “Đại hội võ thuật trăm phái đang diễn ra, tôi từng nói, nếu ông gây rối, tôi sẽ không khách sáo với ông rồi còn gì.  

“Không khách sáo với tôi sao?”   

Tây Môn Phong Vân lạnh lùng cười nói: “Đúng là nực cười, ông đã từng xem trọng tôi chưa?”   

“Tây Môn Phong Vân!”  

Lúc này, Thạch Hạo Hãn cũng đứng lên, trầm giọng nói: “Hôm nay, ông đừng nghĩ sẽ giết được Tô Thương!”  

“Thạch Hạo Hãn!”  

Tây Môn Phong Vân lạnh lùng nói: “Ha ha, cuối cùng ông cũng không nhịn được tôi nữa rồi đúng không, xem ra trong lòng ông vẫn quý đứa cháu này lắm nhỉ.”   

“Cái con khỉ nhà ông ý.”   

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1130


Sau khi Thạch Hạo Hãn đứng dậy, cũng không hề ngồi xuống, ý đồ rất rõ ràng, chính là muốn bảo vệ Tô Thương.  

Còn những người khác, thì không có tỏ thái độ gì, sư trụ trì Viên Thông của núi Bồ Đề thì nhắm mắt tụng kinh, giả vờ không biết chuyện xảy ra ở hiện trường.  

Advertisement

Khoảng vài giây sau, Vương Trọng Vân môn chủ của Thiên Cơ Môn ở núi Võ Đang đứng lên.  

“Anh Phong Vân.”    

Advertisement

Vương Trọng Vân khẽ cười nói: “Anh Thạch nói không sai, ân oán của anh và nhà họ Tô, đợi sau đại hội võ thuật trăm phái rồi giải quyết, còn trong khi đại hội đang diễn ra, thì anh không được giết cậu ta.”   

Ánh mắt của Tây Môn Phong Vân, nhìn Thiên Sơn Tuyết, Thạch Hạo Hãn, Vương Trọng Vân từng người một, cuối cùng lại nhìn sang phía A Ly. t  

Tạm thời nhún nhường, Tây Môn Phong Vân cười cười nói: “Vậy thì được, sau trận đấu sẽ giải quyết, chắc chắn phải để lại thể diện cho núi Võ Đang mới được.”   

“Tô Thương, cậu may mắn phết đấy, vừa nhặt về được một mạng, vừa rồi còn chống cự với sự tấn công của những người dự thi kia, chắc cậu cũng giống với người anh em Vương Phú Quý của cậu, cũng đặt chân đến luyện khí tầng thứ chín chứ gì.”    

Tây Môn Phong Vân chăm chú nhìn Tô Thương, cười giễu cợt nói: “Thực lực như vậy, cũng không phải là yếu, nhưng đáng tiếc, đại hội võ thuật trăm phái lần này chắc chắn sẽ phải thua thôi, không thắng được đâu!”   

“Tây Môn Phong Vân, đừng nói chắc chắn như thế chứ.”   

Tô Thương tiếp nhận ánh mắt của Tây Môn Phong Vân, khiêu khích cười nói: “Đại hội võ thuật trăm phái lần này, tôi không chỉ muốn thắng thôi đâu, nếu có thời cơ, tôi sẽ giết sạch hết người tham gia dự thi của gia tộc Tây Môn của ông còn sót lại trên lôi đài, Tây Môn Long ngâm, Tây Môn Hổ Tiếu gì đó, tôi muốn chúng nó chết không toàn thây!”  

“Ha ha!”  

“Cậu thanh niên, cậu cương quyết bướng thật đấy!”   

Tây Môn Phong Vân lắc đầu cười cười, sau đó liền ngồi ở trên ghế, không muốn nói gì thêm nữa.   

Thiên Sơn Tuyết và Thạch Hạo Hãn thấy vậy, cũng ngồi xuống.  

Nhưng.   

Vương Trọng Vân lại nhìn về phía Tô Thương, khẽ cười nói: “Xin chào, Tô thiếu gia.”   

“Ừm.” Thái độ của đối phương rất tốt, Tô Thương liền gật đầu.  

“Tự giới thiệu bản thân chút, tôi là môn chủ của Thiên Cơ Môn ở núi Võ Đang, tôi tên là Vương Trọng Vân.” Vương Trọng Vân cười nói.  

“Môn chủ!”  

Hai mắt Tô Dương bỗng sáng rực lên, hỏi dò: “Ông chính là người tiên đoán tiên cơ, đã kết luận sau đại hội võ thuật trăm phái năm nay, cục diện giới luyện võ sẽ xảy ra sự chuyển biến lớn phải không?”  

“Không phải.”  

Vương Trọng Vân lắc đầu nói: “Tô thiếu gia, người đoán được cái này, là môn chủ đời trước của Thiên Cơ Môn, chính là sư tổ của tôi.”  

“Bây giờ ông ấy, đang đi ngao du bốn bể, không biết đang ở đâu nữa.”   

“Nhưng hình như ông ấy đã đoán được người đời sau của nhà họ Tô sẽ tham gia đại hội võ thuật trăm phái, nên trước khi đi, còn để lại một bức thư, đặc biệt dặn dò, nhất định phải đích thân đón tiếp người đời sau của nhà họ Tô.”  

Vương Trọng Vân vừa cười vừa nói rất vui mừng: “Tô thiếu gia, trận đấu này đã kết thúc, không biết cậu có thời gian, theo tôi đến mật thất của Võ Đang một chuyến được không?”    
 
Chương 1131


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lão môn chủ?  

Để lại thư cho con cháu nhà họ Tô?  

Advertisement

"Cái lão môn chủ này, thật sự không hề đơn giản nha, năm đó đã cứu ông nội mình, lại dẫn đường cho núi Cửu Phong, rất nhiều chuyện đều có bóng dáng ông ấy, có thể nói, ông ấy vô hình chung chính là bàn tay lớn nhất thao tung mọi chuyện rồi."  

Tô Thương âm thầm phân tích: "Tất cả những chuyện ông ấy làm, cuối cùng là có ý gì chứ, và tại vì sao lại làm vậy?"  

Advertisement

"Trước mắt thấy được, tất cả những chuyện mà lão môn chủ làm, đối với mình và nhà họ Tô đều là có lợi, chẳng lẽ là ông cố mình để ông ấy làm như vậy sao?"  

Tô Thương nghĩ mãi không ra, sau một lúc, ánh mắt nhìn lên người Vương Trọng Vân, gật đầu nói: "Môn chủ mời, tôi tất nhiên có thời gian rồi, làm phiền tiền bối dẫn đường trước."  

"Ha ha, được."  

Vương Trọng Vân vuốt vuốt râu, cười lên một tiếng thoải mái, sau đó nhìn những nhân vật lớn xung quanh, khẽ cười nói: "Các vị, tôi phải xử lý chút chuyện riêng, không tiếp đãi mọi người được rồi."  

"Trận đấu tiếp theo, phiền các vị duy trì trật tự ở đây một chút, tôi đi trước đây."  

"Vương môn chủ, ông cứ yên tâm đi, ở đây có chúng tôi rồi." Thiên Sơn Tuyết mỉm cười nói.  

"Đúng vậy."  

Trương Thiên Lôi nhìn thoáng qua Tây Môn Phong Vân, giọng điệu có vẻ uy hiếp, lạnh lùng nói: "Có lão phu ở đây, bất kỳ kẻ nào cũng đừng hòng làm loạn."  

"Ha ha, được, thế thì nhờ mấy vị rồi."  

Vương Trọng Vân gật đầu, sau đó liền nhún người nhảy lên, từ từ đứng trước mặt Tô Thương.  

"Tô thiếu gia, mời đi theo tôi."  

Vương Trọng Vân lộ ra một nụ cười với Tô Thương, sau đó liền đi trước dẫn đường.  

Tô Thương không lập tức đuổi theo, mà đi đến trước mặt Tô Du Du.  

"Cha, cha muốn cái linh kiện của chị gái xinh đẹp kia làm gì?" Lúc đó, Tô Du Du tò mò hỏi, đôi mắt to đẹp nhìn qua Tô Thương.  

Tô Thương nghi ngờ hỏi: "Du Du, sao con biết cha muốn ngọn tháp kia."  

"Hì hì, đoán."  

Tô Du Du nhí nha nhí nhảnh cười nói: "Cha, Du Du vẫn luôn nhìn cha đấy, sau khi cha thấy cái linh kiện nhọn kia, hai mắt đều sáng lên. vì thế mới cố ý tiếp cận cái chị gọi là Triệu Chỉ Nhược xinh đẹp đó chứ gì."  

"Ha ha, Du Du thật thông minh."  

Tô Thương vuốt vuốt cái đầu nhỏ của con gái, không giấu diếm mà nói: "Trên người cha, có một cái tòa tháp nhỏ bị thiếu, cái đồ vật nhọn đó, chính là ngọn tháp, cha cần nó, như thế mới có thể tạo thành một cái tháp hoàn chỉnh được."  

"Thì ra là cha muốn chơi trò ghép hình đó hả."  

Tô Du Du như hiểu ra, sau đó hình như nghĩ đến chuyện gì, mà nói: "Cha, ông cố con cũng có một cái bảo bối, giống như một cái tháp nhỏ không hoàn chỉnh, nhìn thì thấy giống như là tầng thứ tư hay thứ năm gì của cái tháp ấy."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1132


Tô Du Du nói tiếp: "Con nhìn thấy bảo vật của ông cố, đã biết hình dáng của nó, có phải một bộ với của cha hay không, còn nhìn qua là biết liền."  

"Ha ha, được."  

Advertisement

Tô Thương biết con gái muốn giúp mình, liền khởi động suy nghĩ, lấy tháp Hư Không ra ngoài.  

Có điều.  

Tô Thương ẩn giấu khí tức của tháp Hư Không, để tránh gây ra động tĩnh lớn, làm người khác ha m muốn.  

Advertisement

"Hoa văn giống nhau mà!"  

Giờ phút này, Tô Du Du nhìn thấy tháp Hư Không trong tay Tô Thương, chắc chắn nói: "Cha, hoa văn trên tòa tháp nhỏ này của cha, giống hệt như hoa văn trên cái bảo vật của ông cố con đó."  

"Cái này của cha chỉ có ba tầng, nhìn từ đường vân này có thể thấy được, bảo vật của ông cố con, nếu không có gì sai sót thì chính là tầng thứ tư." Tô Du Du khẳng định nói.  

"Như thế hả."  

Tô Thương nhất thời lộ ra một nụ cười, không ngờ hôm nay có thể đạt được ngọn tháp, lại còn biết được vị trí tầng thứ tư của tháp quả nhiên chuyến đi này rất tốt rồi.  

"Cha, nói cho cha một bí mật."  

Lúc này, Tô Du Du nhỏ giọng nói: "Mấy ngày trước, khi Tô Tinh Hà rời khỏi nhà đi, trộm đi bảo vật của ông cố."  

"Bây giờ tầng thứ tư của tháp nhỏ này, chính là ở trong ba lô của Tô Tinh Hà mang theo bên người đó"  

Tô Du Du cười quái dị nói: "Cha, nếu mà cha muốn, thì con có thể giúp cha lấy lại được, Tô Tinh Hà đánh không lại con đâu, con lợi hại lắm đó."  

Tô Tinh Hà?  

Ba lô?  

Chẳng trách thằng nhóc lại lại coi trọng cái ba lô này như vậy, thì ra trong túi có bảo vật hả.  

Không được.  

Tìm cơ hội nhất định phải trộm của nó mới được, để bổ sung tầng thứ 4 của bảo tháp.  

"Ha ha."  

Tô Thương đầu tiên là cất đi tháp Hư Không, sau đó cười nói: "Du Du, chuyện này con đừng để ý, con gái trong nhà là phải dịu dàng, chứ loại chuyện cướp đồ thế này, cứ giao cho cha là được."  

"Không đúng, cha dùng từ sai rồi, chuyện giữa cha và con, sao có thể gọi là cướp chứ." Tô Thương vội vàng đổi giọng.  

"Hì hì, lần này Tô Tinh Hà lại phải khóc nhè rồi á." Tô Du Du mỉm cười ngọt ngào nói.  

"Được rồi Du Du, con ở đây chờ cha một lúc, cha đi đến mật các của Võ Đang có chút việc." Lúc này, Tô Thương cười nói.  

"Dạ."  

Du Du nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt như hình mặt trăng lưỡi liềm, cười nói: "Đúng rồi, cha, chờ cha trở về, con sẽ cho cha một ngạc nhiên."  

"Được, cha sẽ nhanh quay lại thôi, để xem con nói ngạc nhiên đó là cái gì."  

Tô Thương vuốt vuốt tóc của con gái, sau đó dặn dò nói:"A Ly, cô ở lại bảo vệ Du Du, tôi đi xem thử lão môn chủ để lại thư gì cho tôi." 
 
Chương 1133


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cậu chủ, Võ Đang nguy hiểm cực kỳ, anh lại bại lộ thân phận, vì để phòng ngừa bất trắc, tôi nên đi cùng anh thì hơn."  

A Ly đề nghị nói: "Còn Du Du, nơi này nhiều người như vậy, mà mẹ Thiên Sơn Tuyết cũng ở đây, không có nguy hiểm gì đâu."  

Advertisement

"Ừm, vậy cũng được."  

Tô Thương suy tính một lúc, cảm thấy A Ly nói đúng, liền gật đầu.  

Advertisement

"Tô đại thiếu gia, cậu yên tâm đi, ở đây có chúng tôi rồi." Lúc này, Vương Phú Quý đi đến nói.  

"Tô đạo thiếu gia."  

Trương Mộ Cổ liền đi theo bên cạnh Vương Phú Quý, kích động chân thành nói: "Không ngờ anh lại là đời sau của Tô Vô Kỵ, tôi từ nhỏ đến lớn, người sùng bái nhất chính là tiền bối Tô vô Kỵ."  

"Bây giờ lại có có hội kết bạn với chắt của tiền bối Tô Vô Kỵ, Tô đại thiếu gia, người bạn này của anh, cứ giao cho tôi!"  

"Ha ha, anh Trương Mộ Cổ, trưa nay chúng ta uống rượu với nhau, không say không về nha." Tô Thương cũng rất thích Trương Mộ Cổ.  

Hơn nữa.  

Vừa rồi tình hình ở phía trên, anh đều nhìn thấy hết, cũng nghe được cuộc nói chuyện của Tây Môn Phong Vân và ông già cường tráng đó.  

Đối với thân phận của ông già cường tráng kia, Tô Thương từ cuộc nói chuyện đó mới biết, ông ấy là ông nội của Trương Mộ Cổ.  

Lúc trước, khi Tây Môn Phong Vân định ra tay với mình, Trương Thiên Lôi theo sát phía sau ra mặt ngăn cản.  

Mặc dù Trương Thiên Lôi cùng với Tây Môn Phong Vân đối địch nhau, không phải vì mình, mà vì người chị gái chết thảm của Trương Mộ Cổ.  

Nhưng dù nói thế nào đi nữa, Trương Thiên Lôi cũng đã đứng dậy, ấn tượng của Tô Thương với nhà họ Trương tất nhiên không sai.  

Hơn nữa.  

Cái con người Trương Mộ Cổ này, nhìn một chút là thấy, rất thẳng thắng, quang minh lỗi lạc, đáng để kết bạn, vì thế Tô Thương mới vui vẻ đón nhận.  

Sau khi nói chuyện một lúc, Tô Thương liền dẫn A Ly theo chân của Vương Trọng Vân, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

"Tháp Lưu Ly chín tầng!"  

Giờ này phút này.  

Tây Môn Phong Vân đang ngồi vị trí trên cao, đưa mắt nhìn Tô Thương rời đi, ánh mắt lộ ra một vẻ dị dạng khác thường.  

Ông ta từng là thuộc hạ mà Tô Vô Kỵ tin tưởng nhất, tất nhiên biết đến sự tồn tại của tháp Lưu Ly.  

Thậm chí, ông ta còn biết, tháp Lưu Ly chín tầng có thể trán áp điềm xấu, từ đó mà có thể vượt qua được những quy tắc Thiên đạo.  

Lúc trước.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1134


Bởi vì.  

Ông ta kết luận Tô Vô Kỵ độ kiếp không thành công, nếu không thì chắc chắn sẽ xuất hiện, có lẽ sẽ đi đến núi Côn Lôn, thu thập đá năng lượng để tu luyện giống như trước.  

Advertisement

Mà độ kiếp thất bại, lại không giữ lại tháp Lưu Ly chín tầng, nên Tô Vô Kỵ chỉ có hai loại kết cục.  

Một, là bị trọng thương không chữa được, chết bởi lôi kiếp, thậm chí cơ thể đã bị vỡ thành những mảnh vụn rồi.  

Advertisement

Hai là, Tô Vô Kỵ độ kiếp thất bại, nhưng vẫn chưa chết, chịu đủ sự quấy nhiễu của những thứ kỳ lạ, cuối cùng bước vào Tinh không cổ lộ rời khỏi trái đất.  

Bất luận như thế nào đi nữa, Tô Vô Kỵ tuyệt đối không có khả năng xuất hiện thêm lần nữa.  

Vì thế, Tây Môn Phong Vân mới dám cấu kết với bên ngoài, tiêu diệt nhà họ Tô, chính mình chiếm đoạt núi Côn Luân.  

"Ông chủ Tây Môn."  

Lúc này, Viên Thông trụ trì ngồi cách đó không xa, đã nhận thấy được sự bất thường của Tây Môn Phong Vân, chắp tay trước ngực nói: "Thứ trong tay thí chủ Tô Thương cầm vừa rồi, ông cũng muốn sao?"  

"Viên Thông trụ trì, sao ông biết được?" Tây Môn Phong Vân không thừa nhận, chỉ khẽ cười nói.  

"A di đà phật."  

Viên Thông trụ trì miệng tụng kinh phật nói: "Người có thất tình lục dục, bần tăng giỏi đoán lòng người, tất nhiên có nhận ra được."  

"Ông chủ Tây Môn, ông chắc là đã loại bỏ hết chân khí, đặt chân vào hệ thống tu chân rồi à?" Đột nhiên, Viên Thông trụ trì nói.  

Những nhân vật lớn xung quanh, lộ ra một vẻ kinh ngạc, tất cả đều mong đợi nhìn sang Tây Môn Phong Vân, muốn nghe Tây Môn Phong Vân trả lời.  

"Viên Thông trụ trì, xin chỉ giáo?" Tây Môn Phong Vân hơi nhúc nhích một chút, sau đó giả vờ trấn tĩnh hỏi lại.  

"A di đà phật."  

Viên Thông trụ trì nói tiếp: "Bần tăng từng có may mắn, cùng Tô Vô Kỵ ngồi đàm đạo."  

"Ông ấy đối với bần tăng, không hề giấu diếm chút nào, đem bí mật của mình nói hết cho bần tăng nghe."  

Viên Thông nhìn phía Tây Môn Phong Vân, tiếp tục nói:"Người tu chân ở trái đất bây giờ cực kỳ khó khăn, một khi đặt chân đến cảnh giới kết đan, thì sẽ phải chịu sự nguyền rủa, cơ thể sinh ra điềm xấu, khổ không thể tả."  

"Nhưng Tô Vô Kỵ có một chí bảo quan trọng, có thể trấn áp điềm xấu, vì thế sau khi ông ấy tấn cấp cảnh giới kết đan, vẫn có thể tiếp tục ở lại trái đất, cũng chính vì vậy mà ông ấy vô địch khắp thiên hạ."  

"Dưới vùng trời đầy sao này, không chỉ có thế lực luyện võ, còn có môn phái tu chân cường đại."  

"Thập đại cổ tộc ẩn khỏi thế giới, chính là môn phái tu chân, đệ tử trong môn, đều là người tu chân."  

Viên Thông trụ trì nói liên tục: "Tô Vô Kỵ lúc trước, không chỉ có uy thế với giới luyện võ, mà còn càn quét cả Thập đại cổ tộc đó, thể hiện ra phong thái của nhà vô địch, chuyện này toàn dựa vào một bảo tháp nhỏ, ông ấy gọi là tháp Lưu Ly chín tầng."
 
Chương 1135


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tháp nhỏ này, bần tăng từng gặp qua, cũng là vật mà thí chủ Tô Thương vừa cầm trong tay."  

Advertisement

Viên Thông trụ trì lộ ra một nụ cười, suy đoán nói: "Ông chủ Tây Môn, nếu bần tăng đoán không sai, ông chắc là đặt chân đến Trúc cơ đỉnh phong rồi."  

"Nhưng vì kiêng kỵ những điềm xấu, nên mới chậm chạp không đột phá tiếp, vì thế bây giờ ông cực kỳ khát khao có được tháp Lưu Ly chín tầng, để trấn áp điềm xấu, từ đó mới ổn định đặt chân đến cảnh giới kết đan, như thế mới có thể vô địch được mãi."  

Advertisement

Viên Thông trụ trì nhìn chăm chú Tây Môn Phong Vân, nói: "Ông chủ Tây Môn, có phải thế không?"  

"Trúc cơ đỉnh phong!"  

"Không ngờ Tây Môn Phong Vân, vậy mà đã sớm tiếp xúc với tu chân, chẳng trách vẻ mặt ông ấy không hề già đi!"  

"Ông ta là thủ hạ tin tưởng của Tô Vô Kỵ, Tô Vô Kỵ coi ông ta là truyền nhân đời sau của ông ấy, ông ta biết công pháp tu chân, không có gì là lạ."  

"Nếu Tây Môn Phong Vân học được công pháp tu chân, tại sao lại giật dây các tông phái, tiêu diệt nhà họ Tô ở Côn Luân chứ, làm chuyện vong ân bội nghĩa như thế, chắc chắn phải chịu tiếng xấu muôn đời rồi."  

"Nhất định là vì chí bảo của Tô Vô Kỵ đó, không nghe Viên Thông trụ trì nói sao, cái tháp Lưu Ly chín tầng này, có thể trấn áp điềm xấu, Tây Môn Phong Vân cũng muốn giống như Tô Vô Kỵ, đặt chân kết đan, lại không rời khỏi trái đất, vô địch tại thế gian!"  

"Vô độc bất trượng phu*, Tây Môn Phong Vân thật ác độc."  

*Vô độc bất trượng phu: Không có thuốc độc, không có vĩ nhân (thành ngữ) câu này ý chỉ một người đàn ông thành công thì phải tàn nhẫn.  

...  

Mấy nhân vật lớn đang ngồi, nhất thời bàn luận ầm ĩ, ai nấy đều đối với Tây Môn Phong Vân kính sợ tránh xa.  

Cho dù là từng hợp tác qua với ông ta, cùng một chỗ càn quét nhà họ Tô ở Côn Luân trước đó, cũng đầy đề phòng đối với Tây Môn Phong Vân.  

Bởi vì loại người này, lòng lang dạ thú, khó đảm bảo sẽ không vươn tay ra đòi chiếm đoạt ngọn núi nổi tiếng của họ.  

"Ha ha."  

Tây Môn Phong Vân lại cười khẽ hai tiếng, không giải thích bất kỳ điều gì, sau đó liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưỡng sức.  

"Viên Thông trụ trì."  

Lúc này, Từ Thiện sư thái nhịn không được dò hỏi: "Ông xác định bảo vật mà Tô Thương mới lấy ra lúc nãy, chính là tháp Lưu Ly chín tầng hay sao?"  

"Ừm."  

Viên Thông trụ trì gật đầu nói: "Mặc dù tiểu tháp trong tay thí chủ Tô Thương cầm, chỉ có ba tầng, nhưng bần tăng có thể xác định, chắc chắn là một bộ phận của tháp Lưu Ly chín tầng."  

"Cậu ấy sở dĩ đánh cược với thí chủ Triệu Chỉ Nhược quý phái, chắc chắc là vì linh kiện bông sen trên thân kiếm đó."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1136


Thiên Sơn Tuyết bên cạnh thấy vậy, cười một tiếng an ủi Từ Thiện sư thái, có điều, nói tới nói lui lại như nhớ ra được điều gì đó, sửa lại lời nói thành: "Bà nhìn xem, xém chút nữa thì tôi quên mất, Từ Thiện sư thái tuổi đã cao, tất nhiên đã không phải trải qua những điều đó rồi, nội tiết tố mất cân bằng thì cũng không tính là quan trọng gì."  

"Thiên Sơn Tuyết, cô...hừm!"  

Advertisement

Từ Thiện sư thái không kiềm được, bà ta biết nói không lại với Thiên Sơn Tuyết, liền dời ánh mắt đi nơi khác.  

...  

Giờ phút này.  

Tô Thương đi theo Vương Trọng Vân, đến đến đỉnh núi Võ Đang.  

Nơi này có một cái lầu các, chính là Võ Đang mật các, là nơi cao nhất của núi Võ Đang.  

Hai người đi vào, Vương Trọng Vân rất nhanh đã đưa cho Tô Thương một bức thư, trịnh trọng nói: "Tô thiếu gia, bức thư này, tôi đã giữ mấy chục năm rồi, sư tổ đã thông báo, chỉ có đời sau của nhà họ Tô mới có thể đọc được, tôi đi ra ngoài trước đây."  

"Dựa theo quy củ, trước khi đọc thư, anh nên đi thắp hương tắm rửa, thanh tịnh 7 ngày, xem như đang tôn trọng bề trên."  

Vương Trọng Vân nói bổ sung: "Có điều, Tô thiếu gia là khách từ xa đến, hơn nữa đại hội võ thuật đang diễn ra, những quy tắc này có thể miễn, tôi không làm phiền Tô thiếu gia nữa."  

Sau khi nói xong, Vương Trọng Vân liên lui ra khỏi mật các.  

Bây giờ.  

Bên trong mật các chỉ còn 1 mình Tô Thương, tay anh cầm bức thư có chút hơi ngả vàng, trong lòng tràn đầy kích động và hiếu kỳ.  

Một lão đạo sĩ có thể tiên tri được, kéo dài cả mười mấy năm, để lại thư cho mình, nội dung bên trong chắc chắn có ích với mình rồi!  

Thế là, Tô Thương giấu hưng phấn trong lòng lại, mà dùng tình cảm trang trọng, chậm rãi bóc thư ra.  

Nhưng sau khi nhìn thấy nội dung trong thư, anh lập tức trợn tròn mắt, tâm trạng nhanh chóng muốn sụp đổ.  

Nội dung bức thư:   

Xin chào, tôi là người suy đoán không bao giờ sai, Vương Dương Minh đây, thật ra tôi vẫn chưa chết, bây giờ đang cần gấp một khoản tiền để thoát khổ, chỉ cần cậu chuyển năm ngàn vạn vào thẻ của tôi, chờ tôi đợi thời trở lại, chắc chắn cho cậu một đời vinh hoa, phía dưới là số thẻ của tôi và nick wechat, sau khi chuyển xong xuôi, cậu add wechat của tôi, chúng ta liên lạc với nhau.
 
Chương 1137


Năm ngàn vạn?  

Đợi thời trở lại?  

Advertisement

Một đời vinh hoa?  

???  

Sắc mặt của Tô Thương đột nhiên tối sầm lại, khóe miệng cũng chịu không được mà giật lên một chút.  

Advertisement

Cmn, cmn chứ!  

Thứ quái quỷ gì thế này, còn nói là Võ Đang Vương Dương Minh, lão đây thật sự cho ông hai cục ráy tai đó!  

Bây giờ là thời đại nào rồi, ý thức chống lừa đảo của cả nước rất mạnh, ai ai cũng tải ứng dụng chống lừa đảo quốc gia, lừa đảo rác rưởi như vậy thì lừa được ai chứ.  

Võ Đang Vương Dương Minh, sao ông không nói ông là Tần Thủy Hoàng, sau khi thống nhất thiên hạ thì chia cho tôi một nửa giang sơn chứ?  

"Ông nội nó chứ, thẻ ngân hàng, số wechat, cmn không phải Võ Đang bị thiếu tiền, vì thế môn chủ Vương Trọng Vân cố ý sắp đặt cho mình một cái bẫy, muốn lừa tiền mình chứ?"  

Tô Thương nhịn không được mà chửi thề, chửi giống như là đã chịu đựng mấy chục năm tẩy lễ vậy đó.  

Còn nữa.  

Dù gì thì Võ Đang cũng là thế lực đỉnh phong trong giới luyện võ, vừa rồi bên ngoài, Tây Môn Phong Vân đối với Vương Trọng Vân cũng có chút kiêng kỵ.  

Chỉ cần Võ Đang nói một câu, bao nhiêu tiền mà không lấy được chứ, tất nhiên sẽ không dùng thủ đoạn thấp kém này để lừa tiền rồi.  

Nói như thế, nội dung trong bức thư này là thật, lão môn chủ kia từng suy diễn được, người tên Dương Vương Minh, bây giờ đang gặp phiền phức, cần năm ngàn vạn để thoát khổ hay sao.  

"Thú vị lắm."  

“Lão môn chủ Vương Dương Minh, có thể không cần đoán cũng biết, vài thập niên trước dự tính được, giờ này ngày này bản thân gặp cảnh khốn khó, vì thế để lại bức thư này, để người khác chuyển khoản cho ông ta."  

Tô Thương trong mắt lộ ra nghi ngờ cực kỳ, tự lẩm bẩm: "Thế nhưng, vì sao ông ta lại để lại thư cho mình, nếu như quả thật rất cần tiền, thì để Vương Trọng Vân mở thư ra không phải càng tốt sao?"  

"Thú vị lắm, chuyện này thú vị lắm, mình ngược lại muốn xem xem, ông ta muốn nói chuyện gì với mình trên wechat."  

Nghĩ đến đây, Tô Thương nhẹ nhàng cười cười, sau đó liền lấy điện thoại di động từ trong vòng tay lưu trữ ra.  

Ngay sau đó.  

Tô Thương dựa theo dãy số phía trên, tìm ra nick wechat của Vương Dương Minh.  

"Cmn, đẹp trai sáng ngời như vàng 24k? tên nick có chút không chính chủ nha, đây chẳng phải là một thiếu niên xã hội đúng nghĩa hay sao chứ."  

Tô Thương thực sự bó tay, mặt tối sạm lại mà chửi thề nói: "Còn nữa, đại sư à, ông là một đạo sĩ, sử dụng một bức ảnh người đẹp gợi cảm như thế này làm ảnh đại diện, đẹp thì có đẹp nha, nhưng mà, có phải là quá không hợp chút nào không vậy hả?"  

Sau một hồi chửi thề xong, Tô Thương bấm thêm bạn bè, đồng thời cố ý không ghi chú thân phận của mình.  

Đối phương không phải có thể suy đoán thiên cơ à, để ông ta đoán đi thôi, vừa hay thử nghiệm một chút cái ông Vương Dương Minh này.  

Sau khi chờ hai phút đồng hồ, Tô Thương nhận được thông báo, đối phương từ chối đồng ý kết bạn, lý do là:  Tô thiếu gia, gửi tiền trước đi.  

???  

Mẹ nó. 
 
Chương 1138


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Thương trách thầm, tức giận đến mức thiếu chút nổi trận lôi đình rồi, nhưng vẫn quyết làm theo lời Vương Dương Minh nói.  

Có điều trong thẻ anh lại không có nhiều tiền như vậy rồi, thế là bấm số điện thoại Trương Trọng Ngu, gửi số tài khoản của Vương Dương Minh cho Trương Trọng Ngu.  

Advertisement

Đối với mệnh lệnh của Tô Thương, Trương Trọng Ngu tất nhiên không dám làm trái, vội vàng sắp xếp cho người của Dược Vương Điện, đem 5 ngàn vạn gửi vào số tài khoản của Vương Dương Minh.  

Sau khi làm xong mọi chuyện, Trương Trọng Ngu gửi cho Tô Thương một tin nhắn, nói cho Tô Thương đã làm xong.  

Advertisement

"Ừm."  

Tô Thương sau khi trả lời đơn giản Trương Trọng Ngu, liền thêm bạn bè lần nữa với Vương Dương Minh.  

Lần này, cuối cùng lời mời kết bạn cũng được chấp nhận.  

Sau đó, Vương Dương Minh liền gửi đến một đoạn tin tức: "Tô thiếu gia, cảm ơn 5 ngàn vạn của cậu, bần đạo ghi nhớ trong lòng.  

Tô Thương thấy vậy, trả lời: "Đẹp trai sáng ngời như vàng 24k? ông thật sự là Vương Dương Minh sao?  

Vương Dương Minh: Không sai, chính là bần đạo.  

Tô Thương: Một đạo sĩ như ông, theo lý thuyết không phải nên đặt tên là cái gì mà đạo pháp, thiên nhiên các kiểu hay sao, dù là hoa khai phú quý cũng hiểu được cái nick đẹp trai sáng ngời như vàng 24k này của ông, có mấy ý chứ?  

Vương Dương Minh: Có một nghĩa ngay chính cái tên của nó đó, bần đạo thật sự là vô cùng đẹp trai, vẻ đẹp tuyệt vời thế này mà, xét về nhan sắc thì cho tới bây giờ không thua ai nha.  

Tô Thương:...  

Cmn chứ!  

Vốn dĩ, Tô Thương suy nghĩ, lão môn chủ Võ Đang, dù thế nào đi nữa cũng phải là lão đạo sĩ nghiêm túc.  

Nhưng anh lại tuyệt đối không thể ngờ được, cái tên Vương Dương Minh này, thế mà vô liêm sỉ như vậy.  

Chỉ sợ Tô Thương có lấy ra tháp Hư Không cùng với chìa khóa của Đông phủ, dùng toàn lực nhất kích, cũng không thể làm da mặt Vương Dương Minh bị thương được, bởi vì thật sự là quá dày rồi.  

Ting ting ting...  

Ngay lúc Tô Thương đang không biết nói gì, Vương Dương Minh bỗng nhiên gọi điện tới.  

Tô Thương dừng một chút, sau đó lựa chọn bấm nút nghe.  

"Tô thiếu gia, một lần nữa xin cảm ơn 5 ngàn vạn của cậu, bần đạo nhận được rồi."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1139


"Tô thiếu gia, đừng tức giận, tất cả của tất cả những thứ trên đời này, các loại nguyên nhân hậu quả gì đó, bần đạo đều cực kỳ rõ ràng."  

Vương Dương Minh nhẹ khẽ cười nói: "Cậu đến từ ngoại vực, vốn là nhân vật lớn thủ đoạn phi thường."  

Advertisement

"Nhưng mà, Tô thiếu gia, có một số chuyện có lẽ cậu không biết, thật ra cậu vốn là người ở trái đất." Vương Dương Minh nghiêm túc nói.  

"Nói bậy."  

Tô Thương phản bác: "Nếu ông có thể đoán trước được thiên cơ, cũng xem được tôi đến từ ngoại vực, tất nhiên biết tôi không phải là Tô Thương, chỉ là sống nhờ vào cỗ thi thể này mà thôi!"  

Advertisement

"Không phải vậy."  

Vương Dương Minh lắc đầu phủ định nói: "Tô thiếu gia, cậu chính là Tô Thương, Tô Thương cũng là cậu, bất kể là trước đó hay là hiện tại, Tô Thương vẫn mãi luôn là Tô Thương."  

"Có ý gì chứ?" Tô Thương nhíu mày nói.  

"Tô thiếu gia."  

Vương Dương Minh dừng lại một nói, sau đó hỏi: "Liên quan đến những chiến sĩ luyện khí thời tiền Tần mất tích, cùng với những thứ kỳ lạ ở trái đất, cậu cũng đã biết rồi chứ?"  

"Có nghe qua."  

Tô Thương trả lời nói: "Vài ngàn năm trước, mấy vị tiên đế ngoại vực liên thủ lại với nhau, thay đổi quy tắc thiên đạo, để người tu chân ở trái đất sinh ra những thứ kỳ lạ, ép những chiến sĩ luyện khí thời tiền Tần, đi vào Tinh không cổ lộ, rời khỏi trái đất."  

"Sau đó lại có tiên đế ngoại vực, lấy Thời không chi môn, từng bước từng bước đón những đại tu sĩ rời khỏi trái đất, đến tận bây giờ, người tu chân ở trái đất yếu ớt, mới sinh ra hệ thống cổ võ." Tô Thương nói rõ ràng ra.  

"Đúng vậy."  

Vương Dương Minh gật đầu, sau đó nói: "Nhưng có một việc,bây giờ chắc chắn cậu không biết."  

"Khoảng hơn một trăm năm trước, Tô Vô Kỵ vì sao mà không giữ lại tháp Hư Không, mà chỉ dựa vào thực lực của bản thân để gánh chịu sự chèn ép của những thứ kỳ lạ, cưỡng ép thử nghiệm mình tiến vào cảnh giới Nguyên anh?"  

"Tô Thương nói: "Ông cố tôi tin tưởng chắc chắn con người nhất định thắng trời, ông ấy muốn tranh với trời, vì thế mới khiêu chiến Thiên đạo, đi sang lôi kiếp Nguyên anh."  

"Có cái rắm, Tô Vô Kỵ chính xác là ý chí kiên định, nhưng ông ta không phải là tên ngu ngốc, nếu như không phải có nguyên nhân đặc thù, sao mà ông ấy lại mạo hiểm như vậy được chứ." Vương Dương Minh phủ định nói.  

"Hửm? nguyên nhân đặc biệt gì?" Tô Thương nghĩ mãi không ra,.  

"Đơn giản thôi, bởi vì có người để Tô Vô Kỵ làm như thế."  

"Ai?" Tô Thương hỏi.  

"Người đó chính là..."  

Vương Dương Minh sau khi dừng lại vài giây, liền nói ra những lời cực kỳ chấn động: “Chính là Tô thiếu gia cậu đó!"  

Vù!  

Nghe nói như thế, Tô Thương đột nhiên như bị sét đánh, ánh mắt lộ ra nghi ngờ sâu sắc.  

"Lão môn chủ, ông đang nói đùa đó à?"  

Tô Thương nhíu mày nói: "Tôi mới đến trái đất mới một hai tháng nay thôi, sao tôi lại để ông cố đi độ kiếp chứ?"
 
Chương 1140


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Không, không, không."  

Vương Dương Minh khẽ cười nói: "Tô thiếu gia, hơn một trăm năm trước, cậu đã đến trái đất rồi, khi đó, cậu vẫn là Tiên đế tối cao, không thua gì tam đại tiên đế Ngoại vực."  

Advertisement

"Lời bần đạo đã nói ra, thì chắc chắn là thật, năm đó, là cậu để Tô Vô Kỵ mạo hiểm độ kiếp, chuyện này không phải giả." Vương Dương Minh nói nghiêm túc.  

"Hơn một trăm năm trước, tôi đã đến trái đất sao?"  

Advertisement

Tô Thương nhíu mày sâu hơn, nghi ngờ nói: "Coi như ông nói thật, thế vì sao tôi lại làm như thế?"  

"Cái này hả."  

Vương Dương Minh úp mở nói: "Bây giờ nói chuyện không tiện, cậu chờ bần đạo mấy ngày, tôi sẽ nói rõ chuyện 100 năm trước cho cậu."  

"Được!"  

Tô Thương gật đầu trả lời, sau đó lạnh lùng nói: "Nếu ông nói không rõ ràng tất cả những lý do đó, đừng trách tôi không khách khí!"  

Vương Dương Minh chỉ nói một nửa sau đó im lặng không nói nữa, nội dung cuộc nói chuyện như vậy khiến Tô Thương rất bất mãn nên giọng nói càng lạnh lùng hơn.  

"Ha ha, Tô thiếu gia, tôi nhất định sẽ giải thích rõ ràng mà." Vương Dương Minh cười nói.  

"Tốt nhất là như thế!"  

Tô Thương sắc mặt khó coi uy hiếp, sau đó dò hỏi: "Ông nói cho tôi biết, bây giờ ông cố Tô Vô Kỵ của tôi còn sống hay đã chết?"  

"Ông ấy còn sống."  

Vương Dương Minh không giấu diếm mà nói: "Tô Vô Kỵ khiến người khác rất khâm phục nha, ông ta đi lên con đường tối cao, cho dù là cậu lúc trước, cũng khen không ngớt lời, cực kỳ bội phục."  

"Còn về nơi ở của Tô Vô Kỵ...hết sức kỳ lạ, tôi đoán không ra, nhưng ông ấy chắc chắn còn ở trái đất."  

Vương Dương Minh đầu tiên là trả lời, sau đó nói: "Tô thiếu gia, tôi không nói chuyện với cậu nữa, tôi đi giặt quần áo lót cho mẹ vợ đây."  

"???"  

Tô Thương đột nhiên sững sờ, đây không phải đang nói chuyện quan trọng hay sao, sao đột nhiên đi giặt quần áo lót rồi, mà lại còn giặt cho mẹ vợ nữa chứ?  

"Aiya, bần đạo số khổ mà, Tô thiếu gia, cậu có chỗ không biết rồi, bây giờ, bần đạo không bằng một con chó, ở rể trong nhà người khác, cả ngày bị người khác chửi tới quát lui, ăn cơm cũng không được ngồi trên bàn, phải ngồi chồm hổm dưới đất mà bưng bát cơm ăn đây này"  

Không đợi Tô Thương mở miệng, Vương Dương Minh liền thổ lộ ra những nỗi khổ thầm kín của mình, tủi thân nói: "Vợ thì cứ động một tí lại đánh tôi một bàn tay, mẹ vợ không hài lòng cũng quất ngay vào miệng, bà nội vợ nhìn tôi cũng không vừa mắt, thường xuyên đánh đập tôi, khiến cho miệng tôi bị đánh đến méo đây rồi."  

"???"  

Tô Thương dừng một chút, không tin được mà nói: "Lão môn chủ, ông đang đùa tôi đó hả?"  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 1141


"Vô tích sự, chỉ là một gia tộc nhỏ với tài sản khoảng trăm triệu mà thôi, người mạnh nhất trong nhà cũng chỉ là cảnh giới hóa kình, căn bản không đáng nhắc đến." Vương Dương Minh trả lời lại.  

" y."  

Advertisement

Tô Thương nghi ngờ nói: "Vậy vì sao ông lại ở rể chứ, bị tẩy não rồi hả?"  

"Aiya, chuyện này nói ra dài dòng lắm."  

Advertisement

Vương Dương Minh thở dài một hơi nói: "Năm đó sau khi tôi để lại bức thư, liền rời khỏi Võ đang, sau đó đi ngao du khắp nơi, thoải mái biết bao."  

"Mấy năm sau, tôi đi đến thành phố An Tây, du lịch khắp chốn, trải nghiệm cuộc sống thành phố."  

"Ở nơi đó, tôi kết bạn với một người họ Tiêu, mặc dù đối phương là người bình thường, nhưng mà thư pháp thì cực kỳ tuyệt vời, tôi với ông ấy lấy sách kết bạn, hai bên qua lại rất thân thiết với nhau."  

Vương Dương Minh nhớ lại: "Chơi với nhau cũng hơn hai mươi năm, ông ấy tuổi già sức yếu, mà tôi thì vẫn luôn giữ hình dạng như năm, sáu mươi tuổi."  

"Ông ất rất ngạc nhiên, liền hỏi thăm lí do của tôi, tôi tất nhiên không giấu diếm, lấy thân phận của mình nói cho ông ấy, đồng thời đứng tại chỗ khôi phục lại hình dáng của thanh niên."  

Vương Dương Minh nói tiếp: "Khi đó, tôi đã đặt chân đến Trúc cơ đỉnh phong, cơ thể có thể cải lão hoàn đồng, chỉ có điều tôi không quen với dáng vẻ thanh niên đó, nên vẫn luôn không biến đổi, vì để ông ấy tin tưởng nên mới biến thành hình dạng thanh niên một chút mà thôi."  

"Người bạn đó của tôi hết sức ngạc nhiên, khi biết tôi có thể xem được số mạng, liền hỏi tôi tính toán ông ấy có thể sống được bao lâu."  

Vương Dương Minh nói tiếp: "Ông ấy chỉ là người bình thường, tính cũng khá dễ, tôi liếc mắt là nhìn ra được ông ấy còn sống được 3 năm nữa."  

"Nhưng ông ấy không tin, nhất định phải đánh cược cùng tôi, nói nếu như mình sống không được 3 năm thì coi như tôi thua, nếu tôi thua thì phải đáp ứng một điều kiện của ông ấy, chính là ở rể nhà họ Tiêu, cưới chắt gái của ông ấy, ít nhất cũng phải ở nhà họ Tiêu đủ 5 năm."  

Nói đến đây, Vương Dương Minh thở dài một hơi thật sâu.  

"Kết quả, ông thua hả?" Tô Thương dò hỏi.  

"Đúng."  

Vương Dương Minh gật đầu, giọng điệu phức tạp nói: "Tôi thua, thua triệt để thua."  

"Sao ông lại thua được, chẳng lẽ một người bình thường mà ông cũng tính sai hay sao?" Tô Thương mặt mũi đầy khó hiểu.  

"Nếu bình thường mà nói, tôi không tính sai, nhưng hoàn toàn không ngờ được, sau khi tôi đồng ý đánh cược với người bạn đó, ngày thứ hai ông ấy liền tự sát luôn."  

Vương Dương Minh cười khổ nói: "Vì để cho tôi chăm sóc nhà họ Tiêu, ràng buộc tôi với nhà họ Tiêu, nên ông ấy lựa chọn tự tử, muốn dùng cái này trói buộc tôi và nhà họ Tiêu cùng một chỗ."  

"Nhưng ông ấy không biết, từ trước đến nay tôi tính toán không chút sai sót, đây là do tôi có lòng tin với mình, một khi phạm sai lầm thì chính mình sẽ niêm phong thực lực của mình, trở thành người bình thường, trừ khi tháo gỡ được khúc mắc thì tôi mới trở lại đỉnh phong."  

Vương Dương Minh giận dữ lần nữa mà nói: "Chỉ cần tôi hoàn thành nguyện vọng của bạn cũ, thì coi như có thể giải quyết xong khúc mắc của chính mình, Vương Dương Minh tính toán không chút sai lầm, sẽ xuất hiện lại lần nữa trong thiên hạ."  

"Bây giờ, 5 năm ước hẹn đó, chỉ còn có 2 ngày, Tô thiếu gia, chờ tôi 2 ngày, 2 ngày sau bần đạo sẽ thoát khổ, đến lúc đó sẽ đi tìm cậu."  

Nói xong lời cuối cùng, Vương Dương Minh dặn dò: "Đúng rồi, Tô thiếu gia, nhất định phải giữ bí mật giúp tôi, chuyện tôi phải ở rể còn bị sỉ nhục, trừ cậu ra thì không ai biết đâu, chuyện này quả thật rất mất mặt, nhất định phải giữ bí mật nhé."  

"Ừm." 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom