Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 742


Đứng đầu quan văn Lưu Trung Hiền, không nhịn được cười, nhưng vấn đứng ra, buồn cười nói: "Hoàng thượng trừng phạt thế này, chắc chắc sẽ khiến cho thành viên Huyết Đồ nhớ lâu."  

"Ừm."  

Advertisement

Hoàng thượng nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhìn lên người Long Từ Hành, thản nhiên nói: "Bình Thân Vương, ông có hài lòng không?"  

"Hài lòng!"  

Advertisement

"Thần đệ hài lòng rồi!"  

Long Từ Hành đáp ứng, anh ta biết bây giờ Hoàng thượng chỉ ước người trong phủ của mình chết hết, vì thề chắc chắn sẽ không thật sự trừng phạt thành viên Huyết Đồ, nên không tiếp tục đề tài này nữa, mà nhìn về phía màn hình của camera giám sát.  

Mặc dù binh lính trong phủ ở cảnh giới địa tông chết rồi, nhưng may mắn vẫn còn hai tên Thiên tông hậu kỳ.  

Hai người này liên kết lại, chắc là có thể giết được một vài thành viên Huyết Đồ rồi.  

Nhưng sau khi thấy rõ hình ảnh bên ngoài Vương phủ, Long Từ Hành một lần nữa sững sờ.  

Chết rồi.  

Hai tên Thiên tông hậu kỳ này, thế mà chết hết rồi sao?  

Tình huống này là thế nào vậy, không hợp logic chút nào!  

Thời điểm Long Từ Hành đang kinh ngạc, anh ta bỗng nhiên nhìn thấy, một bóng người quen thuộc, từ trong Vương phủ đi ra.  

"Dực...Dực Cân."  

Long Từ Hành giật nảy mình, lẩm bẩm nói: "Không phải cô ấy bị giam ở nhà giam dưới đất hay sao chứ, dì Bình không rời dù chỉ một bước, sao lại thế...Chẳng lẽ...Tô Thương thật sự không phải người bình thường sao?"  

Cái suy nghĩ này, được phóng đại trong đầu của Long Từ Hành.  

Tô Dực Cân được cứu ra, bây giờ chỉ có hai khả năng.  

Một.  

Sau Tô Thương còn có cao thủ, tránh được camera, trực tiếp xuống dưới nhà tù dưới đất, gi3t chết dì Bình, giải cứu Tô Dực Cân.  

Còn về khả năng thứ hai, tất cả những điều đó đều là do Tô Thương làm.  

Nói một cách khác, Tô Thương cũng là một tên cao thủ có thể gi3t chết Thiên tông hậu kỳ.  

Nghĩ đến đây, Bình Thân Vương liền có chút hoảng sợ, sau lưng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác buốt lạnh.  

Chính mình nhốt chị gái Tô Thương, còn ý đồ dùng bạo lực để chiếm hữu Tô Dực Cân.  

Vừa rồi Tô Thương giận không kìm được mà đi khỏi Vương phủ, nhìn theo hướng đó, có lẽ là hướng đến cung thành...Cậu ta sẽ không phải muốn đến đại điện Kim Loan giết mình chứ?  

Bây giờ.  

Toàn bộ cao thủ của Vương phủ đều đã chết, đến dì Bình cũng chết, mà bà bà cố ngoại lại đi Giang Bắc rồi, cũng không ở thành phố. 
 
Chương 743


Hoàng thượng kiêng kỵ bà cố ngoại của mình, nên mới không dám ra tay với mình, nhưng nếu là người khác ra tay, chỉ sợ anh ta cũng sẽ không ra tay giúp đỡ.  

Nghĩ đến đây, sắc mặt Long Từ Hành thay đổi lớn, trong lòng cực kỳ hoảng sợ, cơ thể chịu không nổi mà run lẩy bầy.  

Advertisement

"Hoàng thượng, thần đệ chợt nhớ đến, có một chuyện gấp cần thần đệ xử lý, thần đệ xin được cáo lui trước."  

Long Từ Hành không dám có chút chần chờ, sau khi cáo từ Hoàng thượng, cũng mặc kệ Hoàng thượng có đồng ý hay không, anh ta quay người liền định rời khỏi đại điện Kim Loan, không dám ở lại dù chỉ một giây.  

Advertisement

Nhưng vào lúc này, âm thanh trong không trung vang lên, một thân hình gầy gò, bỗng nhiên xuất hiện tại đại điện kim Loan, cách chỗ cách Bình Thân Vương đúng 5 mét, mặt trầm như nước nhìn chăm chú Bình Thân Vương, gằn từng chữ một: "Mày, đi nổi không?"  

Giọng nói lạnh lùng, bí mật mang theo sát ý vô cùng, vang lên tại đại điện Kim Loan to lớn.  

Vù!  

Vù!  

Vù!  

Trong chốc lát, mấy chục ánh mắt bên trong đại điện, cùng nhìn vào Tô Thương.  

"Tô...Tô Thương, cậu ấy không phải là mới ở phủ Bình Thân Vương hả, sao đột nhiên xuất hiện ở đại điện Kim Loan rồi chứ?"  

"Mới đi có vài phút thôi mà, cậu ấy biết bay hả, sao lại có thể từ chỗ Bình Thân Vương đi tới đại điện Kim Loan được chứ!"  

"Đại điện Kim Loan chính là nơi quan trọng nhất của Hoàng thất, canh gác nghiêm ngặt, Tô Thương vào đây bằng cách nào, vì sao không nghe được tiếng hộ vệ ngăn cản?"  

...  

Nhất thời, văn võ bá quan đều thì thầm với nhau, khẽ bàn luận, ánh mắt nhìn vào Tô Thương đầy tò mò.  

Tô Thương thì không để ý đến mọi người, ánh mắt chỉ chú ý đến Bình Thân Vương, vừa đi về phía anh ta, vừa mở miệng nói lần nữa, tự hỏi tự trả lời: "Mày, trốn cũng không thoát đâu!"  

"Tô Thương!"  

Bình Thân Vương trong lòng run sợ, lui về phía sau một bước, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu ở trong phủ của tôi làm cái gì vậy hả?"  

"Ha ha."  

Tô Thương biểu cảm hờ hững, giọng điệu lạnh lùng nói: "Giết một tên Thiên tông hậu kỳ bỏ đi thôi, nhân tiện cứu chị gái của tôi từ trong phòng giam bằng kính ra ngoài."  

"Cậu, cậu thật sự đã giết dì Bình sao?" Long Từ Hành sợ hãi nuốt nước miếng.  

"Mày không tin sao?"  

Tô Thương mạnh mẽ đi tới chỗ Bình Thân Vương: "Ha ha, tao cũng không cần mày phải tin!"  

"Nhưng, Bình Thân Vương, mày giam giữ chị gái tao, vì tình cảm của mình mà thậm chí đã dùng bạo lực với chị gái tao, nếu chị gái tao không trung thành bất khuất, lấy mạng uy hiếp thì chỉ sợ đã trúng thủ đoạn thâm độc của mày."  

"Tao là em trai của Tô Dực Cân, có máu mủ tình thâm, như tay như chân với chị ấy." 
 
Chương 744


"Mày lại làm ra loại chuyện này với chị gái tao, ngày này giờ này, nếu như không giết mày, thì rất khó giải quyết được mối hận trong lòng tao!"  

"Nhưng mà mày yên tâm, tao sẽ không để cho mày chết nhẹ nhàng như thế đâu, bây giờ, mày, hãy từ bỏ thân phận Vương gia cao cao tại thượng, lập tức quỳ xuống cho tao!"  

Advertisement

Vù!  

Vừa nói xong, quanh thân Tô Thương lập tức phóng ra một uy thế kinh khủng, bao phủ toàn đại điện.  

Advertisement

Văn võ bá quan bên trong đại điện Kim Loan, nhất thời ngã trái ngã phải, đứng cũng không vững.  

Có điều, họ cũng không phải là mục tiêu của Tô Thương, nếu không thì cũng sớm đã nằm bò xuống đất hết rồi.  

Giờ phút này, dưới khí tức cường đại đàn áp của Tô Thương, cơ thể Bình Thân Vương không thể kiểm soát được, bay nhảy quỳ xuống đất.  

"Tô Thương!"  

Long Từ Hành giãy dụa, muốn đứng lên, nhưng mà những cố gắng của anh ta, căn bản không làm nên chuyện gì.  

"Bây giờ chỉ là mới bắt đầu mà thôi!"  

Tô Thương cười lạnh lùng một tiếng, bước nhanh về phía trước, đưa tay đánh lên mặt Bình Thân Vương.  

Bốp!  

Dựa theo tiếng kêu trong trẻo đó, trên mặt Bình Thân Vương nhanh chóng hiện lên dấu của năm ngón tay, có thể thấy rất rõ.  

"Tô Thương, cậu thật to gan, bổn vương thân phận tôn quý, cậu đánh tôi, không khác gì chà đạp lên sự tôn nghiêm của hoàng thất!"  

Lòng Từ Hành giận quá hóa cười mà nói: "Mà trong Hoàng thất này, cao thủ như mây, không lẽ lại để cho cậu làm càn hay sao, hôm nay cậu nhất định phải chết!"  

Bốp!  

Bốp!  

Bốp!  

Long Từ Hành vừa dứt lời, Tô Thương không kiêng kỵ gì mà liên tiếp đưa bàn tay đánh vào mặt anh ta.  

"A.."  

Bình Thân Vương phát ra tiếng kêu bi thảm, bị ngã ngay xuống đất, xương cốt trên mặt đều lệch sai chỗ hết rồi, răng cũng rơi xuống bảy tám cái.  

Anh ta nằm hấp hối dưới đất, nước miếng cùng máu trộn thành hỗn hợp, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau đến không muốn sống nữa rồi.  

vù!  

Cảnh tượng này, lập tức làm kinh động toàn bộ mọi người ở đó, văn võ bá quan mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.  

"Bình Thân Vương vậy mà bị đánh rồi, Tô Thương thật hung hăng quá!"  

"Nơi này chính là đại điện Kim Loan, Vương gia đương thời bị đánh ngay tại hoàng thất, chuyện này...chuyện lạ ngàn đời nay!"  

"Tô Thương lần này thật quá đáng, chỉ sợ hoàng thất phải cùng cậu ta không chết không thôi!" 
 
Chương 745


"Đừng nói lung tung, không thấy Hoàng thượng không nói gì sao, cũng có ý không nhúng tay vào đó."  

"Tô Thương này ra tay thật quá mạnh rồi, mấy cái tát này như muốn lấy mất nửa cái mạng của Bình Thân Vương rồi đó!"  

Advertisement

...  

Văn võ bá quan thì thầm với nhau, cùng nhau bàn tán, rất muốn biết Hoàng thượng sẽ làm thế nào.  

Advertisement

"Ha ha!"  

Lúc này, Tô Thương bước nhanh lên phía trước, giơ chân lên giẫm ngay lồ ng ngực của Bình Thân Vương, vô cùng hung hăng nói: "Uy hiếp tao hả, mày còn chưa đủ tư cách!"  

"Không chỉ mình mày đâu, toàn bộ hoàng thất, tao đều không coi ra gì, nếu chọc giận tao, tao sẽ lật đổ hoàng thất nhà họ Long, xây lại một triều đình mới!"  

"Láo xược!"  

Lời này vừa nói ra, Hoàng thượng vẫn luôn im lặng bỗng nhiên mở miệng, trầm giọng nói: "Tô Thương, cậu muốn tạo phản phải không!"  

"Phải thì sao chứ?"  

Tô Thượng nghênh tiếp ánh mắt của Long Hành Thiên, không hề sợ hãi mà lạnh lùng nói: "Hoàng thượng, tôi không có hứng thú với vị trí của anh, tôi khuyên anh tốt nhất đừng nhiều lời, như vậy thì anh sẽ bình an vô sự, nếu không thì, tôi sẽ khiến anh hối hận cả đời!"  

"To gan, dám uy hiếp trẫm sao!" Long hành Thiên nhìn chăm chú Tô Thương, giận không kiềm chế được.  

Vốn dĩ.  

Tô Thương dẫn đầu Huyết Đồ, hóa giải nguy cơ tại biên giới phía Nam, lại giải quyết binh lính cường đại ở phủ Bình Thân Vương, trong lòng Long Hành Thiên rất yên tâm, có ấn tượng rất tốt với Tô Thương.  

Hơn nữa, Tô Thương xông vào đại điện Kim Loan, ý đồ gi3t chết Bình Thân Vương trước mặt mọi người, chính là làm thỏa mãn tâm nguyện của Long Hành Thiên.  

Long hành Thiên sớm đã muốn cho Bình Thân Vương chết rồi, nhưng lại lo lắng bị Tam Đồng kiều trả thù, vì thế vẫn luôn không dám hành động thiếu suy nghĩ.  

Mà Tô Thương có thể thay anh ấy làm chuyện này, sau khi Bình Thân Vương chết, tất cả trách nhiệm đều có thể đẩy lên người Tô Thương rồi, không liên quan gì đến hoàng thất hết, chắc chắn bà cố ngoại của Bình Thân Vương cũng không thể nói gì được.  

Nhưng Tô Thương ngàn vạn lần không nên, không nên chống đối với Long Hành Thiên, không nên khiêu khích hoàng thất.  

Chuyện cho tới bây giờ, nếu Long Hành Thiên không đứng ra nói câu nào, chỉ sợ người đời thật sự cho rằng hoàng thất e ngại Tô Thương, e ngại nhà họ Tô.  

"Tôi chỉ là nói sự thật với cậu, nếu như cậu coi đó là uy hiếp, thì chính là uy hiếp!"  

Ánh mắt Tô Thương, nhìn sang Long Hành Thiên, trầm giọng nói: "Hoàng thượng, đối mặt với uy hiếp của tôi, anh lại làm thế nào chứ?"  

"Hừm!"  

"Tất nhiên là phải trả giá đắt rồi!" 
 
Chương 746


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Không bất kỳ ai khiêu khích hoàng thất có thể bảo toàn tính mạng mà ra ngoài được!"  

Có điều, Tô Thương, trẫm nể mặt Tây Dao sư tỷ, tha cho cậu khỏi chết!"  

Advertisement

Long Hành Thiên mặt trầm như nước, giọng điệu lạnh lùng nói: "Thác Bạt Bồ Tát, Khổ Trúc Đạo Nhân, ra tay đi, lôi Tô Thương xuống, đưa vào thiên lao, chờ đợi xử lý!"  

Dưới mệnh lệnh của Long Hành Thiên, Tô Thương nhất thời phát giác ra được hai luồng khí tức mạnh mẽ, đang hướng đến gần mình.  

Advertisement

Bán thần tông?  

Khóe miệng Tô Thương lóe lên một nụ cười lạnh, trong lòng không chút e ngại, đứng im tại chỗ.  

Lúc này, Thục Phân ở trong vòng tay lưu trữ đã Trúc cơ thành công, thực lựuc thậm chí có thể nghiền ép Thần tông, Tô Thương có gì phải sợ chứ?  

Có điều.  

Anh ấy với hoàng đế, trước mắt mà nói thì cũng không có hận thù gì hết.  

Huống hồ hoàng thượng nói, Tây Dao là sư tỷ, đối với Tây Dao giống như cực kỳ kính sợ.  

Nếu Hoàng thượng và Tây Dao đã có mối quan hệ thế này, Tô Thương tất nhiên không cần thiết phải làm lớn chuyện này.  

Thế là.  

Tô Thương âm thầm truyền tin, thản nhiên nói: "Hoàng Thượng, chỉ là hai tên bán Thần tông, tôi căn bản không xem ra gì."  

"Tôi khuyên anh nên thu hồi mệnh lệnh đã đưa ra, để tránh việc hai bên đều bị tổn thất, khó kết thúc được!"  

"Lần này truyền âm cho anh, là đã giữ thể diện cho anh lắm rồi, nếu như anh vẫn cứ cố chấp, đừng trách tôi không khách sáo!"  

Giờ phút này.  

Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng của Tô Thương, sắc mặt đột nhiên thay đổi lớn.  

Truyền..Truyền âm?  

Đây là thủ đoạn gì vây?  

Long Hành Thiên nhớ lại những thành viên Huyết Đồ quỷ dị, nhìn đi nhìn lại Tô Thương, trong nháy mắt cảm thấy Tô Thương thần bí khó lường, chẳng lẽ lại đến từ tông phái cường đại nào đó sao?  

Nghĩ đến đây, Long hành Thiên do dự, sau khi suy nghĩ vài giây, liền thay đổi chủ ý, nhẹ nhàng đưa tay, ra hiệu hai tên bán Thần tông dừng tay.  

Cùng lúc đó, Thác Bạt Hổ cùng với Khổ Trúc Đạo Nhân vẫn chưa xuất hiện  sau khi nghe được mệnh lệnh của Long Hành Thiên, liền lui xuống.  

Hai luồng khí tức kinh khủng đó, cũng biến mất theo.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 747


"Tôi...Tôi không cam tâm!"  

"Tô Thương, cậu sẽ không được chết một cách yên ổn đâu, bà cố ngoại nhất định sẽ báo thù cho tôi, cậu đợi chết đi!"  

Advertisement

Lời trăng trối vừa được nói xong thì Bình Thân Vương Long Từ Hành liền được tiễn đưa ra khỏi thế giới này.  

Mà Tô Thương ở đại điện Kim loan, trước mặt hoàng thượng và đông đảo bá quan văn võ, gi3t chết đương kim Vương gia.  

Hành động này, trong nháy mắt đã gây nên một trận sóng to gió lớn.  

Advertisement

Ánh mắt của văn võ bá quan nhìn Tô Thương tràn đầy e ngại, ai nấy đều nhao nhao lên cúi đầu xuống, không dám hó hé một lời nào.  

"Hừ!"  

Tô Thương đá cái xác của Bình Thân Vương qua một bên, lạnh lùng nói: "Đừng vội, đêm nay tôi sẽ trở về Giang Bắc, bà cố ngoại của cậu và tông chủ Trương Trường Sinh của Thiết quyền tông kia đều là người tôi chắc chắn phải giết!"  

Ngông cuồng!  

Phách lối!  

Tô Thương là một minh chứng vô cùng sinh động cho hai từ này, nhưng tất cả mọi người cũng đều không làm gì được anh cả.  

"Bình Thân Vương Long Từ Hành, lén nuôi dưỡng binh lính, có mưu đồ làm phản, chết chưa hết tội, mời hoàng thượng điều tra rõ ràng."  

Đúng lúc này, Lưu Trung Liên đứng đầu quan văn liền đứng ra nói mấy câu như vậy.  

Không chỉ giúp cho hoàng thượng có một bệ đỡ đi xuống, mà còn giúp cho Tô Thương thoát tội.  

"Ừm."  

Long Hành Thiên hài lòng nhìn Lưu Trung Liên, sau đó gật đầu nói: "Thừa tướng nói có lý, lá gan của Bình Thân Vương thật sự là quá lớn rồi, vậy mà dám ở trong Vương phủ lén nuôi dưỡng nhiều cao thủ địa tông như vậy, thậm chí còn có thiên tông, lòng lang dạ thú đã rõ rành rành."  

Nói đến đây, ánh mắt Long Hành Thiên lại nhìn sang Tô Thương, nói tiếp: "Tô Thương mắt sáng như đuốc, thấy rõ dã tâm của Bình Thân Vương, giả bộ thăm dò, nhưng không ngờ lại ép được Bình Thân Vương lòi đuôi ra."  

"Sau đó còn thay trẫm dẹp yên Bình Vương phủ, truy sát phản tặc Bình Thân Vương, công lao không thể không nói tới."  

Long Hành Thiên cuối cùng nói: "Cộng thêm lần trước, trẫm đã từng nói nếu như Tô Thương trở về sẽ sắc phong cậu ấy thành đại tướng quản lý tam quân."  

"Lúc này, chính là ngày lành tháng tốt, trẫm quyết định, phong Tô Thương làm đại tướng, quản lý tam quân!"  

"Thần tán thành!"  

"Thần tán thành!"  

"Thần tán thành!"  

Lưu Trung Liên đứng đầu quan văn dẫn đầu đáp lại, ngay sau đó văn võ bá quan trăm miệng như một, đồng thanh hô lên.  

Bây giờ Bình Thân Vương chết rồi, vốn dĩ những ai muốn đầu quân cho anh ta thì bây giờ đương nhiên không dám có ý kiến gì rồi.  

"Đại tướng Tô sao?  

"Cám ơn hoàng thượng."  

Tô Thương mỉm cười, cũng không từ chối chuyện sắc phong này, mà anh còn đứng đấy để tiếp nhận thánh chỉ nữa. 
 
Chương 748


Ông nội anh là đại tướng Tô, cha anh cũng là đại tướng Tô, đến lượt mình, sao lại có thể làm mất đi truyền thống ấy chứ.  

Nhận lấy thân phận đại tướng Tô, rồi về đến nhà khiến cho ông nội và cha vui mừng một phen coi bộ cũng được.  

Advertisement

"Ừm."  

Long Hành Thiên nhìn Tô Thương biết giữ thể diện cho mình như vậy thì trong lòng cảm thấy có chút tốt lên, sau đó căn dặn nói: "Mọi người lui xuống hết đi, chuyện hôm nay không ai được hé ra nửa lời, mọi thứ đều dựa theo thông báo của triều đình đưa ra, ai dám truyền ra ngoài, trẫm nhất định sẽ không buông tha!"  

"Tuân chỉ!"  

Advertisement

Văn võ bá quan đồng thanh đáp lại, sau đó dưới sự dẫn đầu của Lưu Trung Liên, mọi người đều lui ra khỏi đại điện Kim loan.  

"Ngụy Trung, ông cũng lui ra đi."  

Long Hành Thiên nhìn Ngụy Trung ở bên cạnh, thản nhiên nói: "Trẫm muốn nói chuyện riêng với đại tướng Tô."  

"Vâng."  

Ngụy Trung cung kính trả lời, rồi ngay sau đó cũng rời đi, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vô cùng.  

May mắn vì chính mình lúc trước ở trang viên nhà họ Trương, chỉ có biểu lộ ra một chút bất mãn, nhưng cũng không nổi giận gì, nếu không e rằng bây giờ mình cũng chỉ là một xác chết không hồn mà thôi.  

Rất nhanh.  

Ở trong điện Kim loan chỉ còn lại hai người Tô Thương và Long Hành Thiên.  

Long Hành Thiên đứng dậy, từ trên ghế rồng bước xuống, đứng bên cạnh Tô Thương, nhìn từ trên xuống dưới một lượt.  

Cuối cùng, Long Hành Thiên gật đầu nói: "Không tệ, tướng mạo tuấn tú, chỉ là hơi quá mức ngông cuồng."  

Tô Thương khẽ cười nói: "Người có thực lực mới xứng với chữ ngông cuồng, hoàng thượng, anh cảm thấy tôi xứng không?"  

"Ha ha."  

Long Hành Thiên thoải mái bật cười to, rồi sau đó nói: "Tô Thương, trẫm không nói chuyện phiếm với cậu nữa, đi thẳng vào vấn đề chính nhé."  

"Bình Thân Vương muốn mưu phản, trẫm sớm đã phát hiện ra rồi, nhưng cậu có biết tại sao trẫm lại không khống chế cậu ta không?" Long Hành Thiên hỏi.  

Tô Thương nhíu mày nói: "Bởi vì bà cố ngoại của cậu ta sao?"  

"Ừm."  

Long Hành Thiên biểu cảm ngưng trọng nói: "Bà cố ngoại của Bình Thân Vương, đến từ tam đồng kiều, là một tông phái nhất đẳng vô cùng cường mạnh, bà cố ngoại Cổ Hồng Nguyệt của cậu ta, sớm đã là bán thần tông rồi, nghe nói đã gần với cảnh giới thần tông luôn rồi."  

Long Hành Thiên cười hỏi: "Tô Thương, bây giờ, cậu có hối hận vì đã gi3t chết Bình Thân Vương không?"  

"Không."  

Tô Thương thành thực nói: "Tôi từng nói trước mặt chị tôi, không chặt đầu cậu ta xuống thì tôi không mang họ Tô nữa!"  

"Cho nên, có cho tôi cơ hội nữa thì tôi vẫn giết Bình Thân Vương như vậy!"  

"Tốt!"  

Long Hành Thiên mỉm cười, sau đó lại nhìn Tô Thương, hỏi lần nữa: "Tô Thương, trẫm có một vấn đề, cậu thật sự có thể giết được Thác Bạt Bồ Tát và Khổ Trúc Đạo Nhân sao? Hai người bán thần tông này, cậu thật sự không sợ sao?"  
 
Chương 749


Đối với chuyện này, Tô Thương chỉ khẽ cười một tiếng, cũng không trả lời, mà chỉ nói: "Hoàng thượng, nếu như không có chuyện gì nữa, tôi xin cáo lui trước."  

Nói xong, Tô Thương xoay mình muốn rời đi.  

"Đứng lại."  

Advertisement

Long Hành Thiên thản nhiên nói: "Trẫm là hoàng thượng, cậu là đại tướng của trẫm, trước mặt trẫm mà cậu dám tùy tiện vậy sao?"  

Tô Thương không hề dừng bước, cũng không hề trả lời lại.  

Advertisement

"Được rồi, Tô Thương, cậu thắng rồi, trẫm không dùng quy cách để ràng buộc cậu, nhưng cậu phải trả lời một câu hỏi cuối cùng của trẫm." Long Hành Thiên thỏa hiệp nói.  

Tô Thương liền dừng chân lại, thản nhiên nói: "Chuyện gì, hỏi đi."  

"Cậu ắt hẳn đã gặp qua Tây Dao sĩ quan huấn luyện của Quốc Nhận, chị ấy là sư tỷ của trẫm, chị ấy nghe nói cậu gặp nguy hiểm liền không ngại xa xôi vạn dặm chạy đến cứu cậu."  

Long Hành Thiên nhìn từ sau lưng của Tô Thương, hỏi: "Bây giờ, cậu biết chị ấy ở đâu không, sao trẫm không liên lạc được với chị ấy?"  

Vượt qua ngàn dặm xa xôi.  

Chỉ để cứu mình sao.  

Tô Thương nghe thấy lời này, biểu cảm nhất thời trở nên phức tạp, trong đầu không khỏi nhớ tới hình bóng, giọng nói của Tây Dao.  

"Nhóc con, cậu còn nợ tôi một ly trà sữa."  

"Nhóc con, đồ trang điểm cậu còn chưa mua cho tôi nữa, tôi không thể để cậu chết."  

"Nhóc con, đi theo chị..."  

…  

Một lát sau, Tô Thương dừng hồi tưởng của mình lại, hít sâu một hơi nói: "Chị ấy...rất tốt, anh đừng lo lắng, qua một khoảng thời gian nữa chắc sẽ trở lại thôi."  

Nói xong, Tô Thương liền bước nhanh ra khỏi điện Kim loan.  

Nhìn thấy Tô Thương đi mất, mặt mũi Long Hành Thiên tràn đầy kinh ngạc.  

"Gì mà gọi là rất tốt chứ?"  

"Còn nữa, qua một khoảng thời gian là bao lâu chứ, tên nhóc con nhà cậu, nói cũng không nói rõ ra nữa."  

Long Hành Thiên oán trách vài câu, sau đó lại nhìn xuống cái xác của Bình Thân Vương, lẩm bẩm nói:   

"Tô Thương à Tô Thương, cậu không phải từng nói trước mặt chị cậu rồi sao, phải chặt đứt đầu của cậu ta xuống, nếu không cậu không mang họ Tô nữa mà, bây giờ cậu vẫn chưa làm xong nữa."  

"Thôi bỏ đi, để cậu có thể tiếp tục mang họ Tô, trẫm sẽ làm chuyện thủ túc tương tàn một lần vậy."  

"Trẫm vì cậu mà cũng bỏ ra rất nhiều đó nha!"  

Vừa dứt lời, Long Hành Thiên híp mắt lại, bước nhanh về phía cái xác của Bình Thân Vương…  

Bình Thân Vương đã chết.  

Chuyện của Vương Phú Quý và Lưu Sở Điềm cũng đã giải quyết xong, đồng thời cũng gặp được chị gái rồi.  

Bây giờ, ở lại thành phố cũng không có ý nghĩa gì nữa.  

Còn về chuyện tiếp theo, thì cứ để hoàng thượng Long Hành Thiên đi giải quyết hậu quả vậy.  

Mặc dù Tô Thương ở đại điện Kim loan khiêu khích uy nghiêm của hoàng thất nhưng cũng đã thay Long Hành Thiên giải quyết một mối họa ngầm.
 
Chương 750


Long Hành Thiên nếu như đã chịu sắc phong cho Tô Thương làm đại tướng, chứng tỏ anh ấy đã không để ý đến chuyện bất kính của Tô Thương lúc trước, anh ấy đã công nhận Tô Thương rồi.  

Đương nhiên, chủ yếu là bởi vì Tô Thương đã dùng thần giao cách cảm để trấn áp Long Hành Thiên.  

Advertisement

Nếu không dựa vào tính cách của hoàng thượng ắt hẳn sẽ không dễ dàng để cho Tô Thương rời đi như vậy.  

Anh ấy không thể hiểu được Tô Thương, và sau khi suy nghĩ kỹ, anh ấy đã chọn thỏa hiệp với Tô Thương.  

Advertisement

...  

Sau khi rời khỏi đại điện Kim loan, Tô Thương liền thi triển Chỉ xích thiên nhai, nhanh chóng đến Bình Thân Vương phủ.  

Anh đến điện Kim loan nhanh chóng, và thời gian lưu lại cũng không quá lâu.  

Lúc này.  

Tô Dực Cân và thành viên Huyết đồ vẫn còn đứng ở bên ngoài cổng.  

Trong đó, Tô Dực Cân đang nói chuyện với Tiêu Đình, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.  

Cô ấy đương nhiên biết Tiêu Đình, nhưng trong ấn tượng của cô ấy, Tiêu Đình không phải chỉ là ở cảnh giới hóa kình thôi sao, tại sao bây giờ lại trở nên mạnh như vậy chứ.  

Còn có, 49 người còn lại đa phần Tô Dực Cân đều đã gặp qua ở nhà họ Tô, bọn họ vốn dĩ chỉ là những người bình thường, thậm chí ngay cả hóa kình còn chưa đạt tới nữa.  

Nhưng bây giờ, mặc dù trong cơ thể mấy người này không có sự chuyển động của chân khí, nhưng uy thế tản ra lại không hề yếu hơn mình, thậm chí có khi còn vượt hơn cả mình nữa.  

Chuyện này... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao vệ sĩ của nhà họ Tô lại có được thực lực này?  

"Đại tiểu thư, cô đừng hỏi chúng tôi nữa, đại thiếu gia đã từng dặn, chuyện này..."  

Tiêu Đình đang khó xử, thì nhìn thấy Tô Thương đang đi tới, anh ấy liền thờ phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói: "Đại thiếu gia đến rồi, đại tiểu thư, nếu như cô thật sự muốn biết thì đi hỏi đại thiếu gia đi nhé."  

"Em trai, em đến rồi."  

Tô Dực Cân nhìn sang Tô Thương, lập tức như trút được gánh nặng, liền nói: "Em có biết là khi em nói muốn đi đến điện Kim loan, đã làm chị lo muốn chết không hả, nhưng mà tốt rồi, em không có đi đến điện Kim loan thật."  

Thời gian Tô Thương đi đến Kim loan quá ngắn ngủi, nhiều lắm cũng chỉ hết một thời gian hút điếu thuốc mà thôi.  

Cho nên, Tô Dực Cân mới tưởng rằng như vậy.  

"Chị, em đã đến điện Kim loan và trở về lại rồi." Tô Thương lại mỉm cười nói.  

"Cái gì!"  

Tô Dực Cân giật nảy cả mình, sau đó bước tới bên cạnh Tô Thương, ân cần hỏi han: "Em không bị thương chứ, cao thủ hoàng cung nhiều như mây, em đến đó gi3t chết Bình Thân Vương thật quá sức ảo tưởng rồi."  

"Bình Thân Vương có ý đồ làm phản, chúng ta hoàn toàn có thể vạch trần anh ta, để hoàng thượng..."  

"Không cần phiền phức như vậy."  

Tô Thương khẽ cười nói: "Hai phút trước, Bình Thân Vương đã chết rồi, em ở ngay trước mặt hoàng thượng và văn võ bá quan tước đi mạng sống của anh ta rồi."  

"Chuyện này..."  
 
Chương 751


Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tô Thương, hoàn toàn không giống như đang đùa giỡn, Tô Dực Cân mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên, không nhịn được liền hỏi: "Thái độ của hoàng thượng ra sao?"  

"Ha ha, còn có thể có thái độ gì được chứ, đối với em tốt muốn chết, còn phong em làm đại tướng Tô nữa kìa."  

Advertisement

"Vốn dĩ em không muốn làm, nhưng nghĩ lại thì cha và ông nội đều làm đại tướng Tô rồi, em cũng không thể mất phần được."  

"Bây giờ em là cấp trên của chị rồi đó nha, sau này sẽ không còn ai dám dùng quy tắc ngầm với chị nữa."  

"Ba hoa."  

Tô Dực Cân lườm Tô Thương một cái sau đó béo má Tô Thương, cười nói: "Bây giờ chị đang có rất nhiều chuyện muốn hỏi em đây, em phải thành thật trả lời đó."  

"Nhẹ chút, chị."  

Tô Thương hít sâu một hơi, sau đó nhìn sang Huyết đồ, dặn dò: "Tiêu Đình, đem thành viên Huyết đồ về lại trang viên nhà họ Trương đi, lát nữa tôi về sau."  

"Ngoài ra, cậu chắc có số điện thoại của Lưu Huy phải không, báo cho cậu ta chuẩn bị cho tôi một chiếc trực thăng, tối nay chúng ta về lại Giang Bắc, ở đó còn có việc chờ tôi giải quyết."  

Bây giờ, tông chủ Trương Trường Sinh của Thiết quyền tông cùng với bà cố ngoại của Bình Thân Vương là Cổ Hồng Nguyệt đều  đang ở Giang Bắc, bức ép Dược Vương Điện, Trương Trọng Ngu và Trương Khổ Mộc lúc này ắt hẳn đang sứt đầu mẻ trán rồi.  

Chính mình là điện chủ Dược Vương Điện thì không thể khoanh tay đứng nhìn Dược Vương Điện bị người ta bóc lột được.  

"Vâng!"  

Tiêu Đình cung kính nhận lệnh, sau đó dẫn theo 49 thành viên Huyết đồ rời khỏi Bình Thân Vương phủ.  

Sau khi bọn họ đi khỏi, Tô Thương mới nhìn sang Tô Dực Cân, khẽ cười nói: "Chị, chị muốn biết chuyện gì, chị hỏi đi, em đều nói hết cho chị nghe."  

"Tốt."  

Tô Dực Cân buông lỏng bàn tay của Tô Thương ra, sau đó nói: "Về thực lực của em, em không muốn nói thì chị cũng không hỏi nhiều, nhưng chị muốn biết em trở nên mạnh lên từ lúc nào, lúc trước có phải em luôn giả bộ là một kẻ bỏ đi không?"  

"Chuyện này..."  

Tô Thương sững lại một lúc, chuyện đột nhiên trở nên lợi hại, có chút không hợp khoa học chút nào, để cho chị mình không nghi ngờ, anh bèn nói: "Chị, chị nói đúng rồi, kỳ thực là em luôn che giấu thực lực thật sự của mình."  

"Em muốn lặng lẽ tu luyện một mình, đợi ngày bộc lộ ra thực lực của mình khiến cho tất cả mọi người phải đều kinh sợ."  

"Khà khà!"  

"Tốt, không hổ là em trai của chị, nhẫn nhịn bao nhiêu năm, phần tính cách này thật khiến chị gái kính nể em!"  

Tô Dực Cân khen ngợi anh trước sau lại hỏi tiếp: "Lúc trước em từng nói, em đem người đi giải quyết nguy cơ ở biên giới phía Nam là thật hay giả vậy?"  

"Đương nhiên là thật rồi." Tô Thương cười nói: "Nếu không, hoàng thượng sao lại có thể phong em làm tướng quân quản lý tam quân chứ."  

"Thì ra là vậy."  

Tô Dực Cân gật đầu, sau đó dường như nghĩ ra chuyện gì, lại hỏi tiếp: "Em trai, Tô Huyền Thiên lúc trước cứu chị ở biên giới phía Đông có phải là em không?"  

"Chị gái, chị đoán ra rồi sao?" Tô Thương cười khổ nói.  

"Thật sự là em!" 
 
Chương 752


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Dực Cân kinh ngạc vô cùng, nhưng nghĩ tới những chuyện em trai mình đã làm thì cũng không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa, mà mừng rỡ cười nói: "Lúc đó chị có một cảm giác, luôn cảm thấy Tô Huyền Thiên kia vô cùng thân quen."  

"Trên người cậu ta có hình bóng của em, nhưng Tô Huyền Thiên quá lợi hại rồi nên chị không dám nghĩ đến khả năng này."  

Advertisement

"Ha ha, em trai, chuyện biên giới phía Đông, cám ơn em nhé, là em đã cứu chị một mạng." Tô Dực Cân cảm kính vỗ vỗ vai Tô Thương.  

"Chị, chị quá khách sáo rồi, em là em trai của chị, em không cứu chị thì ai cứu chứ."  

Advertisement

Tô Thương mỉm cười nói: "Lại nói, bao nhiêu năm nay nếu như không có chị bảo bọc em thì em còn phải chịu khổ nhiều nhiều nữa."  

"Ấy đừng nói vậy, em ẩn giấu thực lực, cho dù không có chị thì em cũng sẽ không xảy ra chuyện j đâu."  

Nhớ lại những chuyện trước kia, Tô Dực Cân bỗng nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng sau cùng chỉ mỉm cười một cái.  

Dừng lại khoảng mấy giấy, Tô Dực Cân mới hiếu kỳ hỏi tiếp: "Em trai, ông nội và Tô Thần Binh có biết thực lực của em không?"  

"Bọn họ..."  

Tô Thương liên tục cười khổ, sau đó nói: "Chắc là không biết đâu, sau khi trở về em sẽ nói cho bọn họ biết, nhưng mà, chị, đến lúc đó chắc cha và ông nội sẽ đánh em một trận cho mà coi, chị nhớ bảo vệ em nha."  

"Ý gì vậy, chuyện tốt như vậy, ông nội và Tô Thần Binh sao lại đánh em chứ?" Tô Dực Cân hiếu kỳ nói.  

"Khụ khụ."  

Tô Thương ho khan vài tiếng, rồi nói: "Bởi vì, lúc trước em không muốn để lộ ra thực lực cho nên mới dịch dung thành Tô Huyền Thiên, ở chợ đen Cửu môn của Giang Bắc có dây dưa với ông nội...kết nghĩa anh em rồi."  

"..."  

Kết nghĩa anh em với ông nội?  

Tô Dực Cân nghe thấy lời này, nhất thời đen sầm mặt lại...  

"Bây giờ."  

"Em còn có một thân phận khác, chính là thanh niên trẻ tuổi Tô Huyền Thiên, là em trai kết nghĩa của ông nội, đồng thời là chú Huyền Thiên của cha."  

Tô Thương cười khổ nói: "Chuyện này...khụ khụ, xưng hô có chút loạn xạ, nhưng đại khái là như vậy đó."  

"Em trai, em có chút hổ báo rồi nha, chuyện này mà cũng làm ra được nữa." Tô Dực Cân tối sầm mặt lại nói.  

"Em cũng là bất đắc dĩ thôi."  

Tô Thương nói: "Chị, chị không biết đâu, lúc đó ông nội cứ nắm chặt lấy tay em, không để em đi, bắt em phải kết nghĩa với ông ấy."  

"Lúc đầu em còn cự tuyệt, nhưng ông nội cứ quấn lấy em, nhất mực đòi kết nghĩa, em cũng thật sự hết cách rồi, đành phải đồng ý với ông ấy."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 753


Vốn dĩ Tô Dực Cân còn cảm thấy cách làm của Tô Thương có chút không thỏa đáng, nhưng nghe đến đây, lại không nhịn được cười nói: "Đáng đời, Tô Thần Binh, không ngờ ông cũng có ngày hôm nay, tự gọi con mình là chú, lần này tôi muốn xem mặt mũi ông giấu đi đâu được"  

"Em trai, yên tâm đi, chị cùng em trở về Giang Bắc, có chị ở đây, Tô Thần Binh đừng mơ đụng vào được một sợi tóc của em." Tô Dực Cân đảm bảo nói.  

Advertisement

"Hay quá, chị gái oai phong!"  

Tô Thương nịnh nọt trước, rồi sau đó nghi ngờ nói: "Chị, còn một chuyện nữa, đã chôn chặt trong lòng em rất lâu rồi."  

Advertisement

"Tại sao thái độ của chị đối với cha lại tệ như vậy, thậm chí còn gọi thẳng tên cha nữa?"  

Tô Thương hỏi tiếp: "Còn nữa, cha vậy mà cũng không hề trách cứ gì chị, ngược lại còn cảm thấy vô cùng áy náy với chị, giống như không dám đối mặt với chị, trước kia ông ấy đã làm chuyện gì sai sao?"  

"Đúng!"  

Tô Dực Cân gật đầu, nhìn Tô Thương rồi nói: "Em trai, lúc trước chị cứ tưởng em là một người bình thường nên chị mới muốn để em sống một cuộc sống bình yên như bao người bình thường khác, cho nên có rất nhiều chuyện không nói cho em biết."  

"Nhưng mà, bây giờ em đã khác trước rồi, võ công của em thâm sâu khó lường, thậm chí bây giờ còn giết được cao thủ thiên tông, chuyện năm đó, bây giờ kể cho em nghe cũng không sao nữa rồi."  

Tô Dực Cân như đắm chìm vào hồi ức, nói tiếp: "Kỳ thực, nhà họ Tô chúng ta không phải là một gia tộc bình thường ở thành phố, chúng ta đến từ núi Côn Luân, ông cố nội của chúng ta, từng càn quét cả một thời đại, thống trị cả giới luyện võ!"  

Tô Thương nghe vậy, liền nói: "Chị, chuyện này cha nói cho em biết rồi."  

"Sau đó ông cố mất tích, tất cả các tông phái khác bao vây tấn công núi Côn Luân, chỉ còn mình ông nội là còn sống, mai danh ẩn tính, tạo dựng nên nhà họ Tô ở Giang Bắc."  

"Ồ?"  

Tô Dực Cân nhìn Tô Thương, dò hỏi: "Chuyện của mẹ, Tô Thần Binh cũng nói cho em biết rồi sao?"  

"Nói rồi."  

Tô Thương gật đầu nói: "Mẹ chưa chết, mộ phần ở nghĩa trang Vĩnh Ninh là giả, bây giờ mẹ đang bị giam lỏng ở vùng đất tế trời."  

"Không nói chuyện gì khác nữa sao?" Tô Dực Cân hỏi.  

Tô Thương lắc đầu nói: "Không có."  

"Ha ha!"  

Tô Dực Cân cười nhạo nói: "Xem ra ông ấy còn biết mình nhu nhược, có một số việc xấu hổ không dám mở miệng ra nói cho em biết."  

"Chị, rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Tô Thương không nhịn được liền hỏi.  

"Em trai."  

Tô Dực Cân nói tiếp: "Kỳ thực, năm đó Tô Thần Binh hoàn toàn có đủ năng lực để giữ mẹ ở lại, gì mà sơn chủ Thái sơn, cho dù là trụ cột của ba tông phái đỉnh phong của giới luyện võ dốc hết toàn bộ sức lực ra cũng đều không ngăn cản được ông ấy!"  

"Đáng tiếc, ông ta vì cái gọi là nguyên tắc của mình, mà bỏ mặc cho mẹ chúng ta bị vùng đất tế trời bắt đi!"  

"Năm năm rồi, ròng rã năm năm, ông ấy không hỏi không han gì đến mẹ, ông ấy có từng nghĩ mẹ đang chịu đựng nỗi thống khổ nhiều như thế nào không!"  

Tô Dực Cân nghiến răng nói: ""Còn chúng ta, mất mẹ, ngàn ngày đêm vất vả biết bao!"
 
Chương 754


"Những thứ này, ông ấy hoàn toàn không có nghĩ đến, trong lòng của ông ấy chỉ biết đến nguyên tắc, chỉ có quy củ!"  

Cái gì?  

Advertisement

Trụ cột của ba đại thế lực dốc hết toàn lực cũng không phải là đối thủ của cha sao?  

Cha mình vậy mà lại có thực lực như vậy sao?  

Lẽ nào cha mình là đang giả heo để ăn thịt hổ sao?  

Advertisement

Không thể nào!  

Nếu như cha mình mạnh như vậy, sao nhiều lần rơi vào hiểm cảnh, đặc biệt là hai lần gần đây, nếu như không phải mình xuất hiện kịp thời cứu ông ấy thì e rằng ông ấy sớm đã chết mất tiêu rồi.  

Trong lòng Tô Thương đầy nghi hoặc, truy hỏi: "Chị, chị không nhầm đó chứ?"  

"Em đã quan sát thực lực của cha rồi, bây giờ chỉ là hóa kình thôi, thực lực này đừng nói là ở giới luyện võ, cho dù là ở trong thành phố cũng chẳng tính là mạnh gì."  

Tô Thương nói tiếp: "Mà cấp bậc của sơn chủ Thái Sơn ắt hẳn là thần tông, cha sao có thể là đối thủ của ông ta chứ."  

"Đúng vậy."  

"Tô Thần Binh đã trúng một loại độc, vốn dĩ ông ta đã vượt qua cảnh giới thiên tông rồi, nhưng thực lực đang thoái hóa từ từ."  

Tô Dực Cân cười nhạo nói: "Nhưng em trai à, em tưởng nhà họ Tô chúng ta thật sự không có át chủ bài sao?"  

"Chị nói cho em biết, át chủ bài của nhà họ Tô chúng ra mạnh đến mức không còn gì để nói, Tô Thần Binh không đơn giản như ngoài mặt ông ấy biểu hiện ra đâu."  

Tô Dực Cân suy nghĩ một lát rồi nói: "Tối hôm nay không phải chúng ta sẽ về Giang Bắc sao, đợi sau khi gặp Tô Thần Binh rồi, thì để ông ta chính miệng nói rõ với em, đến lúc đó em sẽ biết ông ấy tuyệt tình đến như thế nào!"  

Cho dù là đã qua năm năm, nhưng khi nhắc đến cha mình, Tô Dực Cân vẫn nghiến răng nghiến lợi tức giận.  

Tô Thương thấy vậy cũng không hỏi nữa, mà đổi qua chủ đề khác, cười nói: "Ừm, chị, đừng nói đến mấy chuyện này nữa, chúng ta đi thôi, em dẫn chị đến xem thứ này, chắc chắn chị sẽ thích cho mà xem."  

Tô Dực Cân gật đầu, sau đó mỉm cười nghi hoặc nói: "Thứ gì vậy chứ, em còn chuẩn bị quà cho chị sao?"  

"Ha ha, đến đó rồi chị sẽ biết." Tô Thương cười nói, thứ anh ấy muốn nói đó chính là Tô Tinh Hà.  

"Được, được."  

Tiếp theo đó.  

Tô Thương liền cùng với Tô Dực Cân rời khỏi Bình Thân Vương phủ, không lâu sau, hai người đã về đến trang viên nhà họ Trương.  

Vừa bước vào trang viên, Tô Thương liền nghe thấy tiếng nói chuyện của Tô Tinh Hà và Mạc Ngữ Yên.  

"Ừ hử, Tô Tinh Hà, đều trách cậu hết đó, đồ quỷ sứ đáng ghét, cậu làm bụng tớ bự lên rồi, sau này làm sao tớ đi gặp ai được nữa chứ!"  

"Tiểu Mạc Mạc, chuyện này không trách tớ được, tớ chỉ là..."  

"Cậu không muốn chịu trách nhiệm sao, hừ, mẹ nói không sai mà, đàn ông chẳng phải thứ tốt đẹp gì, tớ không thèm quan tâm đến cậu nữa!"  

"Đừng mà, tớ chịu trách nhiệm, tớ không cố ý mà, cậu đừng tức giận nữa, tớ cũng không biết là sẽ trở thành như vậy."  

"Xía, cậu đang trốn tránh trách nhiệm!"  
 
Chương 755


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Không phải...Được rồi, tớ thừa nhận, là do tớ làm."  

"Cậu xin lỗi tớ đi!"  

Advertisement

"Xin lỗi, tiểu Mạc Mạc, tớ sai rồi."  

"Tớ không nghe, tớ không nghe!"  

...  

Advertisement

Tô Thương nghe thấy cuộc nói chuyện của hai đứa nhóc, nhất thời trố mắt đứng nhìn, trên mặt viết đầy chữ ngạc nhiên...

Làm to bụng con người ta rồi ư?  

Lại còn không muốn chịu trách nhiệm sao?  

Tô Tinh Hà thế mà lại cả gan làm ra loại chuyện không bằng cầm thú như này!  

Cái thứ chết tiệt này, cái tốt không học lại học cái xấu, lại còn mới bây lớn thôi...  

Hả?  

Mà khoan đã.  

Tô Tinh Hà mới có tí tẹo như vậy, lông còn chưa mọc đủ, không hề có khả năng này đâu.  

Hai đứa trẻ mới có bốn tuổi mà thôi, chắc chắn sẽ không xảy ra loại chuyện này.  

Tô Thương đã xắn tay áo lên, anh tính vọt vào đánh Tô Tinh Hà rồi, nhưng nghĩ tới đây lại lập tức tỉnh táo lại.  

Anh mang theo sự tò mò mãnh liệt cho nên anh đã đi tới đình viện, Tô Dực Cân cũng theo sát phía sau.  

Chỉ thấy một cô bé da dẻ trắng nõn đang ngồi ở trên bồn hoa, cô bé ôm bụng mình, vẻ mặt sầu não, chính là cô bé đáng yêu như búp bê ăn kẹo hồ lô lúc trước, Mạc Ngữ Yên.  

Tô Tinh Hà đứng ở bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười, cậu bé đang tìm cách lấy lòng cô bé đáng yêu.  

Lúc này.  

Tô Tinh Hà vừa làm xấu vừa nói: "Lè, Tiểu Mạc Mạc, cậu xem nè, tớ cũng đâu có đáng sợ đâu."  

"Phụt!"  

Mạc Ngữ Yên cười thành tiếng: "Tô Tinh Hà, cậu giống như một tên ngốc vậy đó."  

"Tiểu Mạc Mạc, cậu cười rồi kìa, he he he, chỉ cần cậu vui vẻ thì dù có làm một tên ngốc tớ cũng tình nguyện."  

Tô Tinh Hà tới gần Mạc Ngữ Yên, lấy lòng cười nói: "Cậu tha lỗi cho tớ nhé, tớ xin hứa sau này sẽ không bao giờ mua hamburger cho cậu nữa, để cho bụng bụng nhỏ nhỏ lại."  

"Được rồi được rồi, tơ tha lỗi cho cậu đấy." Mạc Ngữ Yên rộng lượng cười nói.  

Hamburger sao?  

Tô Thương lộ ra một nụ cười khổ, rối bời cả nửa ngày nhưng hóa ra lại là chuyện như vậy.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 756


"Còn những phần sính lễ khác, thì cha cứ cho đại mấy chục bình đan dược trong vòng tay lưu trữ của cha là được, con không chê ít đâu cha."  

Tô Tinh Hà nhìn xung quanh, ngay sau đó nói: "Còn về nhà cưới... thì chỉ cần dùng trang viên này là được, mặc dù có hơi nhỏ, nhưng mà con thật lòng không chê đâu."  

Advertisement

Cốp!  

Tô Thương nghe xong, giơ tay lên cho Tô Tinh Hà một cái cốc đầu, anh nhíu mày nói: "Mới không đánh con có một lát mà giờ con lại ngứa đòn rồi đúng không?  

" y da!"  

Advertisement

Tô Tinh Hà che đầu, lẩm bẩm nói: "Đau quá, cha, cha có thể chừa cho con chút thể diện lúc ở trước mặt con dâu cha không?"  

"Con còn muốn thể diện à, con mà không lịch sự với cô bé nữa thì coi chừng cha đánh hư đầu con đấy." Tô Thương hung dữ đe dọa nói.  

Tô Tinh Hà nhất thời luống cuống, chạy sang chỗ khác không dám nói nữa.  

Sau đó.  

Ánh mắt Tô Thương dừng trên người Mạc Ngữ Yên, anh nhẹ nhàng cười nói: "Cháu bé, nếu như Tô Tinh Hà ăn hiếp con thì con cứ nói với chú nhé, chú sẽ giúp cháu dạy dỗ nó lại cho con."  

Tô Thương đã biết thân phận của Mạc Ngữ Yên, cô bé là con của người làm của nhà họ Trương.  

Bây giờ cha mẹ cô đều lựa chọn ở lại tiếp tục làm việc, cho nên Mạc Ngữ Yên cũng không rời khỏi trang viên nhà họ Trương.  

"Chú ơi."  

Lúc này, Mạc Ngữ Yên không hề sợ người lạ mà cô bé còn nhìn thẳng Tô Thương, cười nói: "Tô Tinh Hà không có ăn hiếp cháu đâu, chúng cháu đang chơi trò chơi gia đình, cậu ấy là chồng, còn cháu là vợ."  

"Trò chơi gia đình sao?"  

"Thì ra là như vậy."  

Tô Thương cười nói: "Khi nào thì trò chơi gia đình của tụi cháu mới chơi xong vậy?"  

"Chắc cũng còn lâu lắm đấy ạ." Mạc Ngữ Yên thành thật nói: "Tô Tinh Hà nói, trò chơi này phải chơi rất nhiều năm mới xong ạ."  

???  

Rất nhiều năm?  

Cái tên nhóc thối này, rõ ràng đang gài bẫy con gái nhà người ta mà, công nhận... sao khá dữ vậy!  

Mới tí tuổi đầu đã biết trêu ghẹo em gái như vậy rồi, khá lắm, có một nửa phong cách của ông đây!  

"Em trai."  

Lúc này, Tô Dực Cân ở cạnh đi qua đó, ánh mắt dừng ở trên người Tô Tinh Hà, ngạc nhiên nói: "Hồi nãy nhóc con này gọi em là cha...  lẽ nào cậu bé này là?"  

"Ừm."  

Tô Thương gật đầu, cười nói: "Chị, nhóc tên là Tô Tinh Hà, là con trai của em đấy."  

"Ha ha!"  
 
Chương 757


Tô Dực Cân nghe anh nói như vậy, nhịn không được cười nói: "Tên nhóc cậu giỏi đấy, không nói không rằng gì cả, giờ còn có cả con trai rồi!"  

"Mà khoan đã, thoạt nhìn cậu nhóc cũng đã bốn năm tuổi rồi nhỉ, sao chị không biết đến sự tồn tại của cậu nhóc vậy?"  

Advertisement

"Khụ khụ."  

Tô Thương thoáng có chút xấu hổ nói: "Thật ra, em cũng mới biết được chuyện này vào mấy ngày trước thôi."  

"Hả, ý em là sao?" Tô Dực Cân tò mò hỏi: "Vậy mẹ nhóc là ai vậy?"  

Advertisement

"Giang Tuyết Nhi." Tô Thương thành thật trả lời.  

"Giang Tuyết Nhi sao?"  

Lúc này Tô Dực Cân mới vỡ lẽ nói: "Họ Giang... Là cô gái nhà họ Giang năm năm trước sao? Sau khi em uống say thì làm lớn..."  

"Chị à... khụ khụ."  

Tô Thương kéo quần áo Tô Dực Cân, nhỏ giọng nói: "Trước mặt con nít, chị cũng chừa chon em chút thể diện đi nhé."  

"Ha ha, được thôi."  

Tô Dực Cân khẽ cười, sau đó ngồi xổm xuống cưng chiều khẽ xoa đầu Tô Tinh Hà, cười nói: "Nhóc con, cháu có biết cô là ai không?"  

"Cháu đâu có ngốc đâu, cô là cô cháu."  

Tô Tinh Hà lập tức khởi động chế độ dẻo miệng, cái miệng nhỏ nhắn giống như thoa mật: "Cô ơi, cô thật xinh đẹp, đẹp như thần tiên vậy đó, cô với cha cháu không phải chị em ruột đúng không ạ?"  

Vẻ mặt Tô Dực Cân khẽ đờ ra một chút, sau đó hỏi: "Cháu, làm sao cháu biết vậy?"  

"Chuyện này đơn giản thôi mà, mặc dù cha cháu không xấu, nhưng dáng vẻ cũng bình thường thôi, chỉ có thể nói là trên mức trung bình mà thôi."  

Tô Tinh Hà nói tiếp: "Nhưng cô lại đẹp vô cùng luôn, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, là sắc nước hương trời, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, cho nên cháu chắc chắn cha với cô không phải chị em ruột thịt đâu. Cùng một mẹ sinh ra thì sẽ không có khả năng có chênh lệch lớn như vậy."  

Tô Dực Cân nghe vậy, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cô ấy khẽ xoa đầu Tô Tinh Hà, cười nói: "Ha ha, nhóc con, không sai, tương lai con sẽ mạnh hơn cha con nhiều."  

"Chết tiệt!"  

Sắc mặt Tô Thương nhất thời tối sầm lại, lẩm bẩm nói: "Tô Tinh Hà, con nói ai dáng vẻ bình thường?"  

Nói xong, Tô Thương đi tới bóp lấy mặt Tô Tinh Hà, chuẩn bị gõ cho cậu bé một trận.  

"Ui da đau đau!"  

Tô Tinh Hà tủi thân cầu cứu: "Cô ơ, đau chết cháu rồi, cứu cháu, cứu cháu với!"  

"Làm bộ hả, con làm bộ tiếp đi, cha còn chưa dùng sức nữa đâu!"  

Tô Thương cười lạnh nói: "Với lại, chắc con chưa biết rồi, chị gái thương cha nhất đấy, cha có làm sai chuyện gì thì đều có chị ấy gánh vác, chị ấy thương cha nhất cho nên chắc chắn không có chuyện sẽ giúp... úi!"  

Tô Thương đang nói, nhưng lúc này, Tô Dực Cân lại bóp lấy mặt anh, nghiêm túc nói: "Buông tay ra, đừng có nhéo cháu trai của chị đấy."  

"Chị, chị làm gì vậy, em là em trai của chị, là đứa em trai mà chị yêu thương nhất, sao chị lại nhéo em làm gì."  

"Em đã không phải nữa rồi."  
 
Chương 758


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Dực Cân cười nói: "Bây giờ người mà chị yêu thương nhất chính là cháu trai của chị. Em buông tay nhanh lên, bằng không thì chị sẽ dùng sức đấy."  

"Em, cái quái..."  

Tô Thương bị ép phải buông tay ra, nhìn Tô Dực Cân cười khổ nói: "Cho nên, chị à, tình yêu sẽ biến mất đúng không?"  

Tô Dực Cân không thèm để ý tới Tô Thương, mà lại dịu dnagf nói: "Cháu trai, cháu còn đau không?"  

"Đau ạ, hu hu hu." Tô Tinh Hà khóc lóc thảm thiết: "Cha thường hay véo mặt con lắm, cô ơi, cô nhất định phải đòi lại công bằng cho con."  

"Tô Thương, lần sau em đừng có nhéo nữa, nếu để chị nhìn thấy thì đừng trách sao chị không khách sáo với em đấy." Tô Dực Cân sầm mặt uy hiếp.  

Tô Thương?  

Đệt!  

Tuyệt tình vậy luôn cơ á, giờ không thèm gọi em trai luôn?  

Cái quái quỷ gì đây, anh sinh một đứa con trai ra giờ nhóc lại đi tranh giành tình cảm với anh, cái này là chuyện gì vậy nè.  

Tô Thương liên tục cười khổ, sau đó giải thích: "Chị à, em làm vậy là đang giúp nhóc đấy, véo mặt nhóc cho nhóc đẹp trai thêm một chút, không phải lúc còn nhỏ chị cũng hay véo mặt em như vậy sao."  

"Khỉ ấy, nhéo mặt thì liên quan gì đến chuyện lớn lên sẽ đẹp trai chứ?"  

"Ơ, chị à, nhưng lúc trước chị đã nói như vậy mà..."  

Tô Dực Cân nghe anh nói như vậy, nghiêm túc nói: "Chị chỉ lừa em mà thôi."  

Tô Thương: "..."

Tình cảm của bà chị này thay đổi đích xác triệt để thật đấy.  

Từ yêu thương dành cho em trai, giờ hoàn toàn chuyển sang cháu trai, thật sự không lưu lại chút gì cả.  

“Cô ơi, ở chỗ cha có ba lô của cháu, ba lô kia là m3nh căn của cháu, bên trong có bình sữa, bánh quy gấu nhỏ của cháu nữa.”  

Lúc này, Tô Tinh Hà đáng thương nói: “Cô ơi, cô có thể cầu tình giúp cháu, kêu cha trả đồ lại cho cháu không.”  

“Tô Thương.”  

Tô Dực Cân nghe được lời này, lập tức trừng mắt liếc nhìn Tô Thương một cái: “Sao ngay cả đồ của trẻ con em cũng cướp hả, còn không mau đem ba lô ra đây!”  

“Mẹ nó!”  

Tô Thương đen mặt, thấy Tô Tinh Hà ngồi xổm phía sau bà chị, đắc ý vênh váo cười hì hì, anh hận không thể bốp bốp đánh đầu con trai để nó hỏng luôn cho rồi.  

Nhưng có chị ở ngay cạnh, động thủ có chút không thực tế.  

Không có cách nào khác, Tô Thương đành lấy ba lô từ vòng tay lưu trữ ra, trả lại cho Tô Tinh Hà.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 759


Tô Tinh Hà ôm chặt đùi Tô Dực Cân, còn dùng đầu cọ cọ lấy lòng.  

Một phen chơi đùa qua đi, Tô Dực Cân dẫn Tô Tinh Hà và Mạc Ngữ Yên sang một bên chơi.  

Advertisement

Còn Tô Thương, gọi mấy người Tiêu Đình, Hứa Sơn Cư, Trương Hiểu Ngọc tới.  

“Chủ nhân, thành viên Huyết Đồ tập kết xong xuôi rồi, toàn bộ canh giữ bên ngoài trang viên, tùy lúc đều có thể rời đi!” Lúc này, Tiêu Đình nói.  

Advertisement

“Ừ. “Được rồi.”  

Tô Thương gật đầu, ánh mắt tiếp đó nhìn Hứa Sơn Cư, nhàn nhạt nói: “Hứa Sơn Cư, huyền quy xác ngàn năm, lấy được rồi sao.”  

“Hồi bẩm chủ nhân, đã lấy được, chuyện này còn phải cảm ơn Đại Thái Thượng nữa.”  

Hứa Sơn Cư cung kính đáp lại: “Lúc đó, sau khi ngài rời đi, thuộc hạ đã đề cập việc này với Đại Thái Thượng, Đại Thái Thượng trực tiếp tới Dược Vương Điện, đem tất cả dược liệu ngài cần tới.”  

Nói xong, Hứa Sơn Cư giao cho Tô Thương một cái bọc, bên trong là huyền quy xác ngàn năm.  

“Tốt lắm.”  

Tô Thương thu cái bọc đó vào vòng tay lưu trữ, rồi nhìn về phía Trương Hiểu Ngọc, hờ hững cười nói: “Trương Hiểu Ngọc, phiền cậu rồi.”  

“Điện chủ khách khí, ngài là điện chủ Dược Vương Điện, ra sức vì ngài là chức trách của tôi.”  

Trương Hiểu Ngọc ôm quyền đáp lại, sau đó nhịn không được hỏi: “Điện chủ, chuyến đi đến Bình Thân vương phủ lần này của ngài, kết quả ra sao?”  

“Ha ha, những cao thủ đó của Vương Phủ đều bị Huyết Đồ giết hết cả rồi, chỉ còn Bình Thân Vương thôi.”  

Tô Thương cười nói: “Tôi đi một chuyến tới Kim Loan đại điện, trên đại điện, tôi đã mạt sát hết, việc này xem như đã kết thúc.”  

“Điện chủ thủ đoạn hơn người, thuộc hạ bội phục!”  

Trương Hiểu Ngọc đầu tiên là khen ngợi, sau đó tò mò hỏi: “Tôi nghe nói trong  vương phủ, có một vị cao thủ cảnh giới bán bộ Thần tông, đến từ Tam Động Kiều, tên Cổ Hồng Nguyệt, thực lực sâu không lường được, điện chủ, ngài có nhìn thấy cô ấy không?”  

“Tôi không gặp.”  

Tô Thương lắc đầu, rồi nhàn nhạt nói: “Người tên Cổ Hồng Nguyệt kia, hai ngày trước đã rời khỏi kinh đô rồi, cùng Trương Trường Sinh tới Giang Bắc.”  

“Giang Bắc……”  

Trương Hiểu Ngọc dừng một chút, ngược lại như nghĩ tới gì đó, sắc mặt khó coi nói: “Điện chủ, cô ấy với Trương Trường Sinh tới Giang Bắc, không phải vì ép Dược Vương Điện chúng ta thỏa hiệp chứ?”  

“Không tồi.”  

Tô Thương gật đầu nói: “Quả thật như thế, hiện tại Giang Bắc tình thế nguy cấp, chỉ một mình Trương Trọng Ngu, đối mặt với mấy vị bán bộ Thần tông, hiển nhiên sứt đầu mẻ trán.”  

“Trương Trọng Ngu?” 
 
Chương 760


Trương Hiểu Ngọc nghe được lời này, lập tức khó hiểu nói: “Điện chủ, ngài đang nói gì thế, không phải lão tổ tông của tôi đã chết rồi sao, sao lại……”  

Tô Thương đón nhận ánh mắt của Trương Hiểu Ngọc, nhẹ nhàng cười nói: “Ông ta chưa chết, năm đó chỉ là giả chết mà thôi, hiện giờ đang ở Giang Bắc.”  

Advertisement

“Cái gì!”  

Trương Hiểu Ngọc nghe vậy, trong mắt toát ra khiếp sợ tột cùng.  

Advertisement

“Được rồi, tình huống Giang Bắc đặc thù, chúng ta đừng trì hoãn thời gian thêm nữa.”  

Tô Thương thúc giục: “Tiêu Đình, tôi muốn cậu liên hệ với Lưu Huy, cậu liên hệ thế nào?”  

“Đại thiếu gia, đã xong hết rồi, máy bay trực thăng lớn đã đậu bên ngoài kinh đô.” Tiêu Đình cung kính nói.  

“Tốt lắm.” Tô Thương nghiêm mặt nói: “Chuẩn bị xuất phát, trở về kinh đô, Trương Trường Sinh và Cổ Hồng Nguyệt, phải chết!”  

“Đúng vậy!”  

Tiêu Đình và Hứa Sơn Cư đáp lời.  

“Điện chủ.”  

Lúc này, Trương Hiểu Ngọc mở miệng nói: “Thuộc hạ muốn cùng mọi người tới Giang Bắc.”  

“Được.”  

Tô Thương nhẹ nhàng gật đầu đồng ý rồi xuống dưới.  

Tiếp theo.  

Tô Thương tìm thấy chị gái và Tô Tinh Hà, sau đó bắt đầu hành trình trở lại Giang Bắc.  

Nhưng điều đáng nói chính là, Tô Tinh Hà một hai phải đưa Mạc Ngữ Yên theo.  

Sau khi Tô Thương dò hỏi ý kiến cha mẹ Mạc Ngữ Yên, liền dẫn theo cả nhà Mạc Ngữ Yên lên máy bay trực thăng.  

Có điều.  

Vương Phú Quý và Lưu Sở Điềm cũng không hề rời đi, mà ở lại kinh đô, định giải thích tình hình với Lưu gia, rồi mang theo Lưu Sở Điềm quay về Giang Bắc.  

Hiện giờ.   

Uy danh Tô Thương vang vọng các đại gia tộc khắp kinh đô, dù Vương Phú Quý và Lưu Sở Điềm có ở lại kinh đô cũng sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào cả.  

Vì vậy Tô Thương cũng không éo buộc, để Vương Phú Quý ở lại câu thông chút cảm tình với bố vợ mẹ vợ.  

Vù vù vù!  

Mười giờ tối, máy bay trực thăng chậm rãi bay lên không, cắt qua tầng mây, nhanh chóng rời khỏi kinh đô.  
 
Chương 761


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi sáng hôm sau, đoàn người Tô Thương thành công đến vùng đất Giang Bắc này.  

Một lúc sau, Lưu Huy điều khiển máy bay trực thăng, bay trở lại Chợ đen Cửu môn.  

Advertisement

Tô Thương dẫn theo những người khác, tới trang viên Tô gia trước, định gặp cha và ông đã, rồi mới giải quyết chuyện của Y Vân sơn trang sau.  

Giờ phút này.  

Advertisement

Trang viên Tô gia, mật thất ngầm.  

“Cha, con nghe người hầu đưa cơm nói, hôm qua kinh đô xảy ra chuyện lớn, Bình Thân Vương hình như bị giết, hơn nữa còn bị giết ngay tại Kim Loan điện, hoàng chủ cũng có mặt.”  

“Ừ.”  

“Ngoài cái này ra, nghe nói hoàng chủ còn sắc phong chủ soái tam quân mới, mà người kia, lại là người gi3t chết Bình Thân Vương, cha nói có kỳ lạ không, trước mặt mọi người giết Bình Thân Vương, vậy mà còn được phong thưởng.”  

“Ừ.”  

“Con nghe nói Bình Thân Vương có ý đồ mưu phản, tân chủ soái kia có công bình định phản loạn, đúng rồi, nghe nói chủ soái kia họ Tô, cha, cha nói xem có trùng hợp không, lại cùng họ với chúng ta.”  

“Ừ.”  

“Cha, chẳng lẽ cha không tò mò rốt cuộc người kia là ai sao?”  

“Không tò mò.”  

“Nhưng con tò mò, người hầu chỉ là cái biết cái không, con đoán rằng có lẽ hiện giờ các đài truyền hình lớn đều đang bàn luận về chuyện tại Kim Loan điện ngày hôm qua, ít nhiều gì thì chúng ta vẫn biết được chút tin tức hữu ích mà.”  

“Sau đó thì sao, Thần Binh, rốt cuộc con muốn nói gì?”  

“Khụ, cái kia, cha, ý con là, cha có thể đừng xem mấy tiết mục tuyển tú nữa được không, chuyển sang kênh nào đứng đắn chút, chúng ta quan tâm tới quốc gia đại sự nhé.”  

“Không được, cha già rồi, không có hứng thú với quốc gia đại sự đâu.”  

“……”  

Tô Thần Binh nằm trên giường, lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ, thực sự hết cách với Tô Kiền Khôn rồi.  

Đúng lúc này.  

Đoàn người Tô Thương trở lại trang viên.  

Thu xếp ổn thỏa cho Tô Tinh Hà xong, Tô Thương và chị anh Tô Dực Cân cùng tiến vào mật thất ngầm.  

“Cha, có người vào, mau tắt TV đi!” Thấy bên ngoài có động tĩnh, Tô Thần Binh vội vàng nhắc nhở.  

Tô Kiền Khôn vội vàng tắt TV đi, làm như không có gì nhìn trần nhà.  

“Cha.”  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom