Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 702


"Lưu Trung Liên, ông nói bậy, bản vương..."  

Long Từ Hành biểu cảm phức tạp, đang chuẩn bị giải thích.  

Advertisement

Nhưng ngay lúc này, hoàng thượng vẫn luôn trầm mặc lại mở miệng nói: "Đủ rồi, trẫm đã có chủ ý rồi."  

"Truyền lệnh xuống, đi đến trang viên nhà họ Tô lần nữa, lần này không cần dùng đến thánh chỉ, chỉ đi mời Tô Thương vào điện diện thánh."  

"Như lời tể tướng nói, sự việc phải điều tra rõ ràng rồi mới có thể xử phạt được, trẫm sẽ không hàm oan cho công thần, nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho những người ngông cuồng chà đạp lên tôn nghiêm của hoàng thất!"  

Advertisement

...  

Cùng lúc đó.  

Tô Thương và Hứa Sơn Cư cùng đi đến một trang viên rộng rãi bề thế, bên ngoài cổng có hai bức tượng con sư tử trấn thủ.  

Ở phía trên cánh cổng lớn còn treo một tấm biển to, có ba chữ mạ vàng: Dược Vương Điện.  

Nơi đây chính là căn cơ của Dược Vương Điện, hơn hai nghìn năm lịch sử, mỗi năm đều được tiêu hao số tiền khổng lồ để tu sửa, bởi vậy nhìn nó không có chút vết tích cũ nát nào.  

Trước khi đến, Tô Thương đã dịch dung thành Tô Huyền Thiên.  

Bởi vì lúc trước, anh đã dùng thân phận Tô Huyền Thiên để làm điện chủ ở sơn trang Y Vân.  

"Các người là ai?"  

Tô Thương và Hứa Sơn Cư vừa đứng lại, thì có hai tên cao thủ của Dược Vương Điện bước tới, nhìn từ trên xuống dưới Tô Thương và Hứa Sơn Cư.  

Bọn họ không biết Tô Thương nhưng đối với Hứa Sơn Cư lại có ấn tượng, dù sao lúc trước Hứa Sơn Cư bị truy sát đã từng đến một lần.  

"Thì ra là ông."  

Một người đàn ông trung niên trong số họ, vẻ mặt khó coi nói: "Lão già, mấy ngày trước ông đến Dược Vương Điện, cầm theo một tấm lệnh bài giả, giả mạo điện chủ Dược Vương Điện, kết quả là bị thái thượng trưởng lão phát hiện ra, không ngờ hôm nay ông còn dám đến đây nữa!"  

"Hừ!"  

Hứa Sơn Cư nghe vậy, lạnh giọng nói: "Có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, ai nói với cậu là tôi mang lệnh bài giả chứ, tôi cảnh cáo cậu, người đang ở trước mặt cậu đây chính là tân điện chủ của Dược Vương Điện, Tô Huyền Thiên!"  

"Biết điều thì nhanh chóng tránh ra, nếu không đừng trách tôi thanh lý môn hộ!"  

"Ha ha!"  

Người đàn ông trung niên kia căn bản không hề tin những gì Hứa Sơn Cư nói, liên tục cười nhạo nói: "Lần trước ông tự mình đến lừa gạt, hôm nay còn kéo theo đoàn đội đến lừa đảo luôn sao!"  

"Lão già, tôi chỉ nhắc nhở ông một lần, mau cút đi, lần sau đừng tới nữa, nếu không ông đừng mơ mà có thể nhẹ nhàng bước ra khỏi Dược Vương Điện!"  

Hai tên cao thủ Dược Vương Điện ánh mắt tràn đầy địch ý, gắt gao nhìn chăm chú vào Tô Thương và Hứa Sơn Cư.  

"Hứa Sơn Cư."  

Tô Thương thấy vậy, thản nhiên mở miệng nói: "Không cần phí lời, giải quyết bọn họ đi, nhưng nhớ để bọn họ sống, dù sao cũng là người của Dược Vương Điện, không cần thiết giết thì không giết vậy."  

"Vâng!"  

Hứa Sơn Cư cung kính đáp lại, sau đó điều động chân khí quanh thân, rồi đột nhiên ra tay.  

Ầm!  

Ầm! 
 
Chương 703


Trong nháy mắt, hai tên cao thủ Dược Vương Điện chắn trước cửa bị đánh ngã xuống đất, hoàn toàn không có lực đánh trả nào.  

Ngay sau đó.  

Advertisement

Tô Thương liền cùng với Hứa Sơn Cư bước qua hai người đó tiến nhanh vào bên trong Dược Vương Điện.  

"Mấy người này mạnh quá, lần trước không thấy ông ta ra tay, không ngờ ông ta vậy mà khủng bố như vậy!"  

"Hừ, tự tiện xông vào Dược Vương Điện, hẳn phải chết không nghi ngờ gì, nhanh báo cho thái thượng trưởng lão biết!"  

Advertisement

"Ha ha, mặc dù mười đại trưởng lão không có ở Dược Vương Điện, nhưng ở trong điện bây giờ vẫn còn mười vị thái thượng trưởng lão, mỗi vị thái thượng trưởng lão, đều là thiên tông trung kỳ, thậm chí mấy vị thái thượng trưởng lão đứng đầu còn mạnh hơn nữa kìa, bọn họ mới chính là trụ cột mạnh nhất của Dược Vương Điện!"  

"Có thái thượng trưởng lão ở đây, thì cái lão già kia có là cái thá gì chứ!"  

Hai tên cao thủ Dược Vương Điện chỉ bị thương nặng chút, lúc này bọn họ lau vết máu ở khóe miệng rồi vội vàng báo tin cho thái thượng trưởng lão biết.  

...  

Rất nhanh.  

Tô Thương và Hứa Sơn Cư đã tiến sâu vào trong Dược Vương Điện.  

Trên đường đi, bọn họ nhìn thấy rất nhiều dược liệu đang được phơi khô ở bên ngoài, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.  

Nên nói thì không nói, những dược liệu này đều vô cùng quý giá, có vài thứ thậm chí còn có thể sánh ngang với tuyết liên năm ngàn năm nữa.  

Bên trong Dược Vương Điện, có mấy thầy thuốc đang quan sát nghiên cứu các dược liệu, có người thì lại đang thảo luận sôi nổi, bầu không khí vô cùng tốt.  

"Cậu chủ, có cao thủ thiên tông đang tới." Lúc này, Hứa Sơn Cư đang đi theo sau Tô Thương nhỏ giọng nói.  

"Ừm." Tô Thương gật gật đầu nói: "Đến thì đến, còn không đủ khiến cho chúng ta sợ đâu."  

Sau đó.  

Hai người họ cũng không đi vào sâu bên trong nữa mà đứng yên tại chỗ, đợi vị thái thượng trưởng lão kia xuất hiện.  

"Hai người!"  

Khoảng mấy giây sau, một lão già mặc bộ trường bào màu xám xuất hiện trước mặt Tô Thương và Hứa Sơn Cư.  

Người này đã hơn 70 tuổi, tóc tai lưa thưa, trên mặt đầy nếp nhăn, ông ta chăm chú nhìn Hứa Sơn Cư, trầm giọng nói: "Lần trước ông cầm lệnh bài giả đến, tôi cũng không so đo gì với ông, lần này ông còn dám đến Dược Vương Điện, rốt cuộc là ông có ý đồ gì!"  

Hứa Sơn Cư đứng ở phía sau Tô Thương, chỉ liếc nhìn lão già mặc trường bào xám này một cái rồi lại dời ánh mắt qua chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Cậu chủ, người này đã là thiên tông hậu kỳ, lần trước người cứ một mực cho rằng lệnh bài điện chủ là giả, chính là ông ta!  

"Ừm."  

Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó nhìn lão già mặc trường bào xám, chất vấn hỏi: "Ông đã từng nhìn thấy lệnh bài điện chủ thật rồi sao, tại sao lại cứ một mực khẳng định lệnh bài trong tay tên đầy tớ này của tôi là giả chứ?"  

Soạt soạt soạt!  

Động tĩnh bên này trong nháy mắt đã thu hút ánh nhìn của đám thầy thuốc xung quanh, mấy chục tên thầy thuốc không hẹn mà cùng nhìn về phía bên này.  

Ngoài ra, còn có mấy lão già nhảy vọt đến, đứng phía sau lão già mặc trường bào xám kia, sắc mặt đều vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm vào Tô Thương và Hứa Sơn Cư.  

Mỗi người bọn họ đều đã ở cảnh giới thiên tông, yếu nhất cũng là thiên tông trung kỳ.
 
Chương 704


Trong đó còn có một bà lão, cảnh giới của bà ta không kém gì lão già mặc trường bào xám kia, đều là thiên tông hậu kỳ.  

"Ha ha!"  

Advertisement

Lúc này, đối diện với câu hỏi chất vấn của Tô Thương, lão già mặc trường bào xám lạnh giọng nói: "Nực cười, tôi từng là trưởng lão của Dược Vương Điện, một trăm năm trước đã tấn thăng thành một trong mười đại thái trưởng lão, xếp hàng thứ hai, địa vị ở Dược Vương Điện vô cùng cao quý, còn là bạn tri kỷ với điện chủ."  

Lão già mặc trường bào xám nóii: "Lệnh bài điện chủ kia, tôi đương nhiên đã nhìn thấy rồi, hơn nữa còn thường xuyên thấy nữa là khác."  

"Là thật hay là giả, tôi chỉ liếc nhìn một cái là biết ngay, tuyệt đối không có chuyện nhìn nhầm!"  

Advertisement

"Ồ, ra là vậy."  

Tô Thương nghe vậy, khóe miệng thoáng nở một nụ cười, ánh mắt cũng dần trở nên lạnh lùng.  

Kể từ khi biết được chuyện này, trực giác của Tô Thương liền phát hiện ra trong chuyện này có gì đó không đúng.  

Cao thủ đỉnh cấp của Dược Vương Điện, sao lại không nhận ra lệnh bài điện chủ chứ?  

Lúc đó Hứa Sơn Cư bị cao thủ nhà họ Trương truy sát, lẽ nào người đó và nhà họ Trương câu kết với nhau, cố ý làm như không nhận ra lệnh bài điện chủ sao?  

Hoặc có lẽ, còn có nguyên nhân khác nữa.  

Vốn dĩ.  

Tô Thương suy đoán có lẽ vị cao thủ kia chắc là chưa từng thấy lệnh bài điện chủ, cho nên mới không phân biệt được thật giả, nên mới đuổi Hứa Sơn Cư đi.  

Nhưng nghe những lời của lão già mặc trường bào xám nói thì ông ta vô cùng quen thuộc với lệnh bài điện chủ, vậy sao lại có thể không nhận ra được chứ?  

Trong chuyện này chắc chắn là có gì mờ ám!  

"Cậu thanh niên, cậu là ai?" Lúc này, lão già mặc trường bào xám lại hỏi.  

"Ha ha."  

Tô Thương thản nhiên cười nói: "Hứa Sơn Cư, lấy lệnh bài điện chủ ra cho tôi."  

"Vâng!"  

Hứa Sơn Cư cung kính đáp lại, sau đó lấy ra một tấm lệnh bài toàn thân mạ vàng đưa cho Tô Thương.  

Lúc này.  

Tô Thương cầm lệnh bài điện chủ trong tay, chăm chú nhìn lão già mặc trường bào xám, cười đùa nói: "Tấm lệnh bài điện chủ này là của tôi, ông nói tôi là ai?"  

"Cái gì!"  

Trong ánh mắt của lão già mặc trường bào xám hiện ra vẻ bối rối, nhưng nó cũng nhanh chóng biến mất đi.  

"Nhị thái thượng trưởng lão phải không, tôi hỏi ông lần cuối, tấm lệnh bài này là thật hay là giả!" Tô Thương tiến lên trước một bước, trầm giọng nói.  

"Là giả!" Lão già mặc trường bào xám không hề do dự trả lời.  

"Ha ha!"  

Tô Thương cười nhạo nói: "Đồ thật lại bị ông nói thành giả, nhị thái thượng trưởng lão, rốt cuộc là ai kêu ông làm như vậy?"  

"Để tôi đoán nhé, là nhà họ Trương đúng không?"  

Tô Thương híp mắt lại, lạnh giọng nói: "Nói đi, nhà họ Trương cho ông cái gì mà có thể khiến ông coi thường lệnh bài điện chủ hả?" 
 
Chương 705


"Nói năng xằng bậy!"  

Ánh mắt bối rối của lão già mặc trường bào xám càng hiện lên rõ ràng, và trong nháy mắt nó đã chuyển thành tia sát ý, ông ta nghiêm nghị nói: "Ở Dược Vương Điện mà dám giả mạo điện chủ, tội đáng chết!"  

Advertisement

"Mọi người, cùng ra tay đi, gi3t chết hai tên này, bảo vệ uy nghiêm của Dược Vương Điện!"  

Vừa dứt lời, chân khí quanh thân của lão già mặc trường bào xám phun trào ra, ông ta xông lên trước, thẳng về phía Tô Thương.  

Những thái thượng trưởng lão khác thấy vậy cũng nhao nhao ra tay, chân khí tỏa ra phát tan hết mọi thứ xung quanh, sát ý ngập trời.  

Advertisement

"Ha ha!"  

"Chó cùng rứt giậu rồi sao!"  

Tô Thương trầm giọng nói: "Hứa Sơn Cư, ra tay đi, nhưng giữ lại mạng sống của bọn họ, hôm nay tôi phải điều tra rõ ràng chuyện này mới được!"  

"Tuân lệnh!"  

Hứa Sơn Cư nhất mực cung kính đáp lại, ánh mắt lạnh lẽo, xông tới chém giết sáu tên thái thượng trưởng lão kia, chủ động ra tay.  

Hứa Sơn Cư bây giờ đã là thiên tông đỉnh phong, mấy tên thái thượng trưởng lão này cộng lại cũng không phải là đối thủ của ông ta.  

Ầm!  

Ầm!  

Ầm!  

Lúc này, những dư chấn chân khí sinh ra từ cuộc chiến tạo ra những gợn sóng tản ra khắp bốn phía, làm lật đổ hết những dược liệu kia.  

Những tên thầy thuốc bên cạnh mặc dù y thuật cao siêu nhưng về mặt võ công thì yếu đến đáng thương, bị dọa cho nằm rạp xuống đất, bò ra xa xa.  

"Dược liệu của tôi, bọn họ rốt cuộc là ai vậy chứ, thật là to gan mà, ngay cả điện chủ mà cũng dám giả mạo."  

"Mấy ngày trước tôi nghe nói, đại hội y thuật mở ra ở sơn trang Y Vân, quả thực đã đổi điện chủ rồi, tân điện chủ cũng thật sự là một người trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi tuổi thôi, hay là người này không phải là giả mạo?"  

"Sao lại có thể chứ, nhị thái thượng trưởng lão chắc chắn không nhận nhầm đâu, lệnh bài điện chủ trong tay cậu ta chính là giả, chắc chắn không phải là điện chủ."  

"Nghe nói tân điện chủ tuổi trẻ tài cao, y võ song toàn, đặc biệt là thành tựu về mặt y thuật không ai sánh bằng."  

"Đúng vậy, tân điện chủ biết cả Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm đã thất truyền từ lâu, hơn nữa còn vô tư lấy ra cho các thầy thuốc của Dược Vương Điện học tập nữa, quá vĩ đại rồi, thật sự muốn gặp tân điện chủ quá."  

...  

Khoảng mười mấy phút sau.  

Hứa Sơn Cư không hề bị thương gì, chỉ tiêu hao chút chân khí mà đã giải quyết sạch sẽ sáu tên thái thượng trưởng lão cảnh giới thiên tông rồi.  

"Ông vậy mà là thiên tông đỉnh phong sao, nếu nói như vậy thì hai tên cao thủ ở nhà họ Trương cũng đã bị ông gi3t chết ở Bát Cảnh Sơn rồi sao?"  

Lúc này, lão già mặc trường bào màu xám phun ra một ngụm máu, nằm dưới đất, sắc mặt tái nhợt nói.  

"Ồ?"  

Tô Thương nghe vậy, liền nở một nụ cười: "Ông sao lại biết được cao thủ nhà họ Trương đã đi đến Bát Cảnh Sơn chứ? Các người có liên hệ với nhau sao?"  

"Tôi..."  

Lão già mặc trường bào màu xám lập tức cứng họng, sắc mặt vô cùng khó coi, ông ta ý thức được mình đã lỡ lời, thế là lựa chọn im lặng. 
 
Chương 706


"Ha ha, không nói đúng không!"  

Tô Thương híp mắt lại, bước nhanh lên trước, trực tiếp giẫm lên ngực của lão già mặc trường bào màu xám, giọng điệu lạnh lùng nói: "Tôi đếm ba tiếng, thành thực khai báo, nếu không, tôi sẽ tiễn ông về địa ngục ngay lập tức!"  

Advertisement

"Ba!"  

"Hai!"  

...  

Advertisement

Lão già mặc trường bào xám sợ xanh mặt, chân tay luống cuống.  

Đúng lúc này, một bóng dáng màu đỏ từ nơi xa bay vụt tới, đứng chắn ngay trước mặt lão già mặc trường bào màu xám.  

Đó là một cô gái, nhìn thì khoảng hơn hai mươi tuổi, mặt mũi vô cùng xinh đẹp, dáng người thanh mảnh, thoát tục.  

Quanh thân cô ấy chân khí phun trào ra không kém gì Hứa Sơn Cư, ắt hẳn cũng là thiên tông đỉnh phong, có thể nghĩ ra được, tuổi tác của cô ấy và vẻ bề ngoài chắc chắn không hề khớp với nhau.  

"Đại thái thượng, cứu mạng với!"  

Lúc này, lão già mặc trường bào màu xám nhìn lên cô gái mặc đồ đỏ, nghiến răng nói: "Hai người này tự tiện xông vào Dược Vương Điện, không phân rõ trắng đen đã ra tay, xin cô ra tay bảo vệ Dược Vương Điện!"  

"Im miệng."  

Cô gái áo đỏ biểu cảm lạnh nhạt, thản nhiên nói: "Chuyện lúc trước, tôi đã nghe sơ qua rồi."  

"Vả lại chuyện lệnh bài điện chủ là thật hay giả, đợi sau này tôi sẽ điều tra lại, nhưng bây giờ ông nói cho tôi biết, tại sao ông lại biết cao thủ của nhà họ Trương đi đến Bát Cảnh Sơn?"  

Cô gái áo đỏ trầm giọng nói: "Lẽ nào, ông và Thiết quyền tông nhà họ Trương có cấu kết với nhau sao?"  

"Tôi..." Lão già mặc trường bào xám vẻ mặt cầu xin, muốn nói lại thôi.  

"Trả lời cho tôi!"  

Cô gái áo đỏ lại lạnh lùng nói: "Nếu không, không đợi người ngoài ra tay, chính tôi sẽ gi3t chết ông!"  

"Nếu như ông khai báo rõ ràng, có lẽ tôi sẽ nể tình ông vất vả một đời cho Dược Vương Điện mà tha cho ông một mạng!"  

Trong lúc nói chuyện, cô gái áo đỏ nhìn chăm chú vào nhị thái thượng lão, sát ý tỏa ra vô cùng chân thật.  

"Đại thái thượng lão bớt giận, tôi...tôi khai."  

Lão già mặc trường bào xám vội vàng nói: "Tôi và Thiết quyền tông thực sự có liên hệ với nhau."  

"Thiết quyền tông gần đây định liên hợp lại với nhà họ Đỗ ở Thâm Thành, cùng tạo áp lực cho Dược Vương Điện, ép Dược Vương Điện cung cấp tài nguyên tu luyện cho bọn họ."  

Lão già mặc trường bào xám nói: "Khoảng một tuần trước, tông chủ Thiết quyền tông có tới tìm tôi, muốn tôi cùng với ông ta trong ứng ngoại hợp."  

"Khi ông ta và nhà họ Đỗ ở Thâm Thành ép Dược Vương Điện, thì Dược Vương Điện chắc chắn sẽ mở cuộc họp cùng thảo luận đối sách."  

"Ý của tông chủ Trương Trường Sinh của Thiết quyền tông là muốn tôi ở trong cuộc họp chủ trương thỏa hiệp, tránh sử dụng bạo lực, như vậy thì bọn họ không đánh mà thắng, và thế là sẽ đạt được một số lớn tài nguyên."  

Lão già mặc trường bào xám nói: "Để báo đáp lại, Trương Trường Sinh hứa sau khi xong việc sẽ đem số tài nguyên thu được chia cho tôi 1/10."  

"Nhưng mà."  

"Mấy ngày trước, Thiết quyền tông và nhà họ Đỗ ở Thâm Thành còn chưa bắt đầu áp bức thì người này đã cầm lệnh bài điện chủ chạy đến Dược Vương Điện."  

Nói đến đây, lão già mặc trường bào xám liếc nhìn Hứa Sơn Cư, sau đó nói tiếp: "Lúc đó, ông ta đang bị hai tên hộ pháp thiên tông hậu kỳ của Thiết quyền tông truy sát, muốn cầu cứu sự giúp đỡ của Dược Vương Điện." 
 
Chương 707


"Tôi xem xét cẩn thận thì thấy lệnh bài trong tay ông ta đúng là thật, nhưng tôi lại suy nghĩ đến mối hợp tác với Thiết quyền tông, cho nên mới không chen vào, dự định để cho Trương Trường Sinh nợ tôi một ân tình."  

Lão già mặc trường bào màu xám nói tiếp: "Nhưng tôi cũng sợ chuyện này bị bại lộ, cho nên mới căn dặn Trương Trường Sinh nhất định phải gi3t chết ông ta, nhổ cỏ tận gốc, nếu như có thể lấy luôn lệnh bài điện chủ trong tay ông ta thì càng tốt hơn nữa."  

Advertisement

"Nhưng tôi tuyệt đối không ngờ tới, người này vậy mà là thiên tông đỉnh phong, hôm nay lại xuất hiện ở Dược Vương Điện lần nữa."  

Lão già mặc trường bào xám cầu xin nói: "Đại thái thượng, là tôi bị ma xui quỷ khiến, tôi biết sai rồi, cầu xin cô rộng lượng, mở ra một con đường, tôi...ặc!"  

Lão già mặc trường bào xám còn chưa nói xong thì đã bị cô gái áo đỏ dùng một sợi lụa đỏ quấn lấy cổ ông ta.  

Advertisement

"Phản bội lại Dược Vương Điện, ai cũng không cứu được ông!"  

Cô gái áo đỏ giọng điệu lạnh lùng nói, sau đó siết mạnh tay một cái khiến cho đầu và cổ của lão già mặc trường bào xám đứt thành hai đoạn.  

Phụt phụt!  

Máu tươi phun ra ngoài, nhuộm đỏ cả ống quần của Tô Thương.  

Tô Thương đá thi thể của lão già mặc trường bào xám bay sang một bên, sau đó lại nhìn sang cô gái áo đỏ, thích thú quan sát đối phương.  

Mà cô gái áo đỏ cũng đang nhìn về phía Tô Thương.  

Hai người nhìn chằm chằm vào nhau, hiện trường nơi đó trở nên im phăng phắc, đến nổi người ta có thể nghe thấy được cả tiếng kim rơi.  

Khoảng nửa phút sau.  

Cô gái áo đỏ bỗng nhiên quay mặt về phía Tô Thương, quỳ một chân xuống đất, một mực cung kính nói: "Trương Hiểu Ngọc, đứng đầu thái thượng trưởng lão của Dược Vương Điện kính chào điện chủ!"  

“Ừm.”  

Ánh mắt của Tô Thương đã rơi vào người của cô gái mặc quần áo đỏ, khóe môi cong lên có ý đùa giỡn: “Sao cô chắc chắn, tôi chính là điện chủ mới của Dược Vương Điện?”  

“Hồi báo điện chủ.”  

Trương Hiểu Ngọc cung kính nói: “Mới đầu, thuộc hạ cũng có chút thái độ nghi ngờ đối với thân phận của ngài.”  

“Nhưng mà, tuổi tác của ngài như vậy dưới cái nhìn của tôi. Không có chút hoảng loạn, thực lực quả thực rất kinh ngạc xứng ngang với điện chủ Huyền Thiên.”  

Trương Hiểu Ngọc nói tiếp: “Thêm nữa là, lệnh trong tay Điện chủ người là thật. Người hầu bên cạnh ngài lại vừa mạnh, mười phần có tới tám chính phần là Điện chủ Huyền Thiên.”  

“Ha ha, có lý.”  

Tô Thương cười, sau đó nhìn những người xung quanh, cau mày: “Các người, còn ai nghi ngờ thân phận của tôi không?”  

Một số vị thái thượng trưởng lão và nhiều danh y ở hiện trường, toàn bộ đều ngơ ngác nhìn nhau, rồi đồng loạt hành lễ.  

Trương Hiểu Ngọc là vị thái thượng trưởng lão đứng đầu, địa vị cao quý. Đến cả cô ấy cũng nhận Tô Thương rồi, đương nhiên những người khác cũng không nghi ngờ gì nữa.  

“Ừm.”  

“Rất tốt.”  

Tô Thương gật đầu: “Chắc chắn Trương Nhược Mộc sắp về rồi nhỉ, đến lúc đó bảo ông ấy truyền thụ lại Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm cho các người.”  

“Cảm ơn Điện chủ!”  

Rất nhiều danh y, bao gồm cả các vị Thái thượng trưởng lão lập tức vui mừng khôn xiết. Nhìn Tô Thương với ánh mắt tràn đầy sự kính nể. 
 
Chương 708


Đó là Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm đó!  

Bao nhiêu các vị y đạo đi trước, trầm tư suy nghĩ có ý muốn khôi phục lại Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm. Đến cuối cùng cũng đều thất bại.  

Mà Điện chủ mới lên này lại lấy Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm ra. Không giữ lại mà truyền nó lại cho các danh y ở mọi nơi, thật đáng kính phục mà!  

Advertisement

“Trương Hiểu Ngọc đúng không, tìm một phòng yên tĩnh đi. Tôi có chuyện muốn nói với cô.” Lúc này, Tô Thương nói.  

“Vâng!”  

Trương Hiểu Ngọc đáp, sau đó dẫn Tô Thương và Hứa Sơn Cư rời khỏi hiện trường.  

Advertisement

“Người trẻ tuổi này, thật sự là Điện chủ à!”  

“Tôi sớm đã cảm thấy khí chất của ngài ấy không tầm thường rồi, ha ha ha, học cả y thuật và võ thuật. Đúng là phúc của Dược Vương Điện chúng ta.”  

“Đừng có lấy lòng nữa, không ngờ đến Nhị Thái thượng lại cấu kết với người ngoài. Có mưu đồ với tài nguyên của Dược Vương Điện, thật đáng hận mà!”  

“Đúng đó, chết chưa hết tội. Chính vì tồn tại loại người như ông ta mới có nhiều thế lực đứng đầu chèn ép Dược Vương Điện chúng ta như vậy!”  

“Tuy là Nhị thái thượng chết rồi, nhưng Thiết Quyền Tông và gia chủ nhà họ Đỗ ở Thâm Thành vẫn chèn ép Dược Vương Điện chúng ta. Không biết Điện chủ Huyền Thiên sẽ xử lý chuyện này như thế nào.”  

“Còn xử lý thế nào nữa, đương nhiên là thỏa hiệp rồi. Cảnh giới của tông chủ Thiết Quyền Tông là Bán Bộ Thần Tông, hơn nữa gia chủ nhà họ Đỗ ở Thâm Thành cũng có những cao thủ của cảnh giới này. Người mạnh nhất Dược Vương Điện chúng ta, là Đại Thái thượng hoàn toàn không phải đối thủ của hai thế lực này.”  

“Ôi, nói không sai. Nhất định là thỏa hiệp, chỉ hy vọng Điện chủ Huyền Thiên có thể mạnh hơn một chút, ít mất tài nguyên hơn một chút.”  

Người mạnh nhất trong Dược Vương Điện là Trương Trọng Ngu.  

Nhưng mà, Trương Trọng Ngu năm đó giả chết thoát thân. Cho nên rất nhiều danh y hoàn toàn không biết Trương Trọng Ngu vẫn còn sống.  

Trừ Trương Trọng Ngu ra, người mạnh nhất Dược Vương Điện là cô gái mặc quần áo đỏ, Trương Hiểu Ngọc.  

…  

Không qua bao lâu.  

Phía bắc Dược Vương Điện, trong một căn phòng cổ kính.  

“Đại Thái thượng.”  

Ánh mắt Tô Thương dừng lại trên người Trương Hiểu Ngọc, nhịn không được mà hỏi nói: “Cô họ Trương, có mối quan hệ gì với Trương Nhược Mộc không?”  

“Hồi báo Điện chủ.” Trương Hiểu Ngọc thành thật nói: “Trương Nhược Mộc chính là cha tôi.”  

“Cô là con gái của Trương Nhược Mộc?”  

Tô Thương bị kinh ngạc một lát, anh tò mò hỏi: “Vậy bây giờ cô bao nhiêu tuổi rồi?”  

“Cái này…”  

Trương Hiểu Ngọc có hơi do dự, hầu như không muốn trả lời câu hỏi này.  

“Ha ha, là sơ suất của tôi, suýt chút nữa quên mất. Tuổi tác của con gái không thể hỏi, đây là điều cấm kỵ.”  

“Điện chủ, không có gì không thể hỏi.”  

Trương Hiểu Ngọc vén tóc trên trán, cười nói: “Năm nay thuộc hạ đã một trăm sáu mươi tuổi rồi.”  

“Một trăm sáu mươi tuổi!”  

“Nhìn cô không giống chút nào, ngược lại giống như cô gái xinh đẹp hai mươi mấy tuổi hơn.”  

Tô Thương cười, có chút kinh ngạc.  

Phương pháp giữ mãi tuổi thanh xuân, đối với tu chân giả mà nói không tính là gì, chỉ là chút tài mọn mà thôi. 
 
Chương 709


Nhưng Trương Hiểu Ngọc không phải tu chân giả, lại có thể duy trì cơ thể không rơi vào tình trạng lão hóa, đây là điều rất khó.  

Nghe lời khen của Tô Thương, Trương Hiểu Ngọc lộ ra một nụ cười, cô ấy nói tiếp: “Thuộc hạ sinh ra ở Dược Vương Điện, được trời ưu ái. Từ nhỏ đã dùng dược liệu quý giữ gìn vẻ đẹp mới duy trì được dáng vẻ hiện tại.”  

Advertisement

“Chẳng trách.”  

Tô Thương cười nhẹ nói: “Đại thái thượng, thực lực của cô chắc đã đặt chân đến Thiên tông cấp Đỉnh Phong rồi nhỉ.”  

Advertisement

“Một trăm sáu mươi tuổi đặt chân đến Thiên tông cấp Đỉnh Phong, với thành quả này thì cũng không tính là yếu.”  

“Tuy thuộc hạ là truyền nhân của y thánh, nhưng mà với phương diện y đạo không có một chút thiên phú nào. Chỉ có niềm đam mê với con đường võ thuật.”  

Trương Hiểu Ngọc giải thích nói: “Nhiều năm như vậy, thuộc hạ mất ăn mất ngủ, nghiên cứu võ thuật và có được thực lực như ngày hôm nay.”  

Nói đến thành quả võ thuật của bản thân, Trương Hiểu Ngọc vô cùng tự tin, thậm chí có chút kiêu ngạo.  

“Không tệ.”  

“Mạnh hơn cha cô nhiều, lúc tôi nhìn thấy Trương Nhược Mộc, ông ấy cũng chỉ là thời kỳ cuối Thiên tông mà thôi.”  

Tô Thương cười, sau khi chào hỏi đơn giản xong thì đi thẳng vào chủ đề: “Đại thái thượng, tôi không nói chuyện phiếm nữa. Hôm nay đến Dược Vương Điện là muốn nhờ cô giúp tôi tìm một người.”  

“Tìm ai, Điện chủ cứ phân phó.” Trương Hiểu Ngọc chắp tay nói: Trên dưới Dược Vương Điện tùy ý Điện chủ sai khiến.”  

“Nhà họ Lưu ở kinh đô, Lưu Sở Điềm.”  

Tô Thương nói: “Lưu Sở Điềm là thanh mai trúc mã của anh em tốt của tôi. Cuối cùng xảy ra một số chuyện, tôi không thể kể được.”  

“Không lâu trước đó, có một thiếu gia nhà họ Trương ở trong kinh đô, nhân lúc hỗn loạn đã đưa Lưu Sở Điềm đi mất.”  

“Nếu tôi đoán không lầm, chắc anh ta đã đưa Lưu Sở Điềm tìm lão tổ tông nhà họ Trương, Trương Trường Sinh rồi.”  

Tô Thương nói tiếp: “Bây giờ tôi muốn biết tung tích của Trương Trường Sinh, bình thường ông ta tu luyện ở đâu, chỉ cần tìm được Trương Trường Sinh, đương nhiên có thể tìm được Lưu Sở Điềm.”  

“Điện chủ, người mà ngài nói là tông chủ Thiết Quyền Tông, Trương Trường Sinh?” Trương Hiểu Ngọc hỏi một cách chắc nịch.  

“Ừm, là ông ta.”  

Tô Thương gật đầu nói: “Đại thái thượng, cô biết ông ta tu luyện ở đâu không?”  

“Có nghe loáng thoáng.”  

Trương Hiểu Ngọc trả lời: “Vì Thiết Quyền Tông và gia chủ nhà họ Đỗ ở Thâm Thành ngày nay không thân thiện với Dược Vương Điện cho lắm. Lúc trước thuộc hạ có đi điều tra một chút.”  

“Trừ trang viên nhà họ Trương ra, Trương Trường Sinh còn có một biệt viện khác ở kinh đô. Ngày thường khá hoang vắng, chỉ có mấy người giúp việc ở trong nhà để dọn dẹp.”  

Trương Hiểu Ngọc nói tiếp: “Nếu không xảy ra việc ngoài ý muốn, chắc Trương Trường Sinh đang ở biệt viện đó tu luyện.”  

“Biệt viện ở vị trí nào?” Tô Thương vội vàng dò hỏi, rất có thể Lưu Sở Điềm bị đưa đến đó.  

“Ngoại thành phía bắc kinh đô.”  

Trương Hiểu Ngọc nói: “Điện chủ, bây giờ Trương Trường Sinh không ở kinh đô. Nếu ngài muốn đi, tôi có thể đi cùng ngày một chuyến, không cần lo lắng gặp phải Trương Trường Sinh.” 
 
Chương 710


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hửm?” Tô Thương nhịn không được hỏi: “Không ở kinh đô, ông ta đi đâu rồi?”  

Advertisement

“Giang Bắc.”  

Trương Hiểu Ngọc miễn cưỡng cười, nói: “Hôm qua tôi nhận được tin báo, Trương Trường Sinh đã dẫn theo đại hộ pháp của Thiết Quyền Tông và gia chủ nhà họ Đỗ ở Thâm Thành, Đỗ Minh Viễn, xuất hiện ở sơn trang Y Vân ở Giang Bắc, ép cha tôi, Trương Nhược Mộc, phải thỏa hiệp, ký kết Hiệp ước Bất bình đẳng với bọn họ.”  

“Cha tôi không đồng ý, vẫn đang tìm cách vòng vo với bọn họ. Mà Trương Trường Sinh cũng không dám tuỳ ý ra tay với Dược Vương điện.”  

Advertisement

Trương Hiểu Ngọc nói tiếp: “Hai bên giằng co không dứt, tạm thời vẫn đang duy trì trạng thái cân bằng, cho nên trong khoảng thời gian ngắn thì Trương Trường Sinh sẽ không trở về kinh đô.”  

“Thì ra là vậy.”  

Tô Thương híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Trương Trường Sinh, ha ha, chỉ là một tên Bán Bộ Thần Tông mà cũng dám giở trò với tôi sao, chán sống rồi?”  

“Đợi tôi giải quyết xong chuyện ở kinh đô sau đó quay về Giang Bắc, để ông ta có đi mà không có về!”  

Sau đó, Tô Thương giục giã nói: “Đại Thái thượng, mau dẫn đường cho tôi, tôi muốn đến biệt viện tu luyện của Trương Trường Sinh.”  

“Vâng!”  

Trương Hiểu Ngọc cung kính đồng ý.  

Ngay sau đó, ba người Tô Thương, Hứa Sơn Cư, Trương Hiểu Ngọc đều rời khỏi Dược Vương điện.  

Vào giờ phút ấy.  

Ở trang viên của nhà họ Trương.  

Tổng quản Ngụy cùng vài tên tiểu thái giám lại xuất hiện một lần nữa, mời Tô Thương nhanh chóng tới ra mắt Hoàng chủ.  

“Tổng quản Ngụy à, thiếu gia nhà tôi vẫn chưa về, đợi cậu ấy quay lại thì tôi sẽ nói cậu ấy tới Tử Cấm Thành trước tiên mà.” Tiêu Đình qua loa nói.  

“Hừ!”  

Vẻ mặt Tổng quản Ngụy cau có, khó chịu, ông ta hừ lạnh một tiếng rồi dẫn người rời khỏi trang viên.  

Theo ông ta thấy, chắc chắn không phải Tô Thương không có mặt ở trang viên mà chỉ là anh không muốn tiếp chỉ mà thôi.  

Rất nhanh sau đó, tin tức Tô Thương đóng cửa không rõ tung tích truyền tới đại điện Kim Loan.  

“Lẽ nào lại như vậy!”  

Bình Thân Vương Long Từ Hành giận dữ không nguôi, thêm mắm dặm muối nói: “Hoàng chủ, tên Tô Thương này coi thường vương pháp, tuyệt đối không thể giữ hắn lại!”  

Lưu Trung đứng đầu quan văn nhanh chóng mở miệng nói: “Hoàng chủ, biết đâu Tô đại thiếu gia thực sự không có mặt ở trang viên, nếu không thì sao cậu ấy dám ngó lơ thánh ý được ạ.”  

“Không bằng chúng ta sai người tới ngồi ở trang viên, chờ Tô đại thiếu gia trở về, đến lúc đấy thì đưa cậu ấy tới đại điện Kim Loan sau.” Lưu Trung đề xuất.  

“Nực cười!”  

“Cậu ta không ở trang viên thì còn có thể ở đâu nữa!”  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 711


“Tôi…”  

Bình Thân Vương đang định tranh chấp một phen với Lưu Trung thì ngay lúc đó, Long Hành Thiên đột nhiên mở miệng: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa, cứ làm theo ý kiến của Tể tướng đi.”  

Advertisement

“Ngụy Trung, ông lập tức phái người tới trang viên của nhà họ Trương, nếu không thấy Tô Thương thì ông cũng không cần quay về nữa!”  

“Rõ!”  

Ngụy Trung chính là Tổng quản Ngụy, lúc này đang cung kính đồng ý rồi dẫn vài tên tiểu thái giám rời khỏi đại điện Kim Loan.  

Advertisement

“Tô Thương ơi là Tô Thương, cậu đúng thật là rất biết mang phiền phức tới cho trẫm mà!”  

Ngồi phía trên long ỷ, Long Hành Thiên hơi ngẩng đầu lên, để lộ một nụ cười miễn cưỡng.  

Nếu đổi lại là người khác, nếu tên đó dám ngó lơ thánh chỉ thì anh ấy đã sớm bừng bừng lửa giận ngay từ đầu rồi.  

Nhưng Tô Thương thì khác, vì Tô Thương là người mà sư tỷ quan tâm.  

Thậm chí chỉ vì muốn cưới Tô Thương mà sư tỷ Tây Dao không tiếc vượt xa ngàn dặm, đến bây giờ vẫn còn chưa trở về.  

Bởi vậy có thể thấy rõ, Tô Thương trong lòng sư tỷ có vị trí quan trọng tới mức nào.  

Mà Long Hành Thiên vì kính sợ sư tỷ của mình, cho nên đồng thời cũng không dám động vào Tô Thương, sợ chọc giận sư tỷ.  

Long Hành Thiên đã tính toán xong xuôi, đợi Tô Thương vào đại điện Kim Loan rồi thì anh ấy chỉ cần trừng phạt mang tính chất tượng trưng một chút là được, sẽ không ra tay quá nặng, coi như nể mặt sư tỷ.  

Nhưng anh ấy ngàn vạn lần không nghĩ tới, tên nhóc Tô Thương này lại to gan đến vậy, lại dám kháng chỉ không tuân.  

“Tô Thương, nếu không phải trẫm nể mặt sư tỷ thì cậu có chết một vạn lần cũng không đủ.”  

Long Hành Thiên miễn cưỡng cười rồi lắc đầu, sau đó anh ấy nhắm mắt nghĩ ngơi, kiên nhẫn chờ đợi Tô Thương đến.  

Đến mức mà bá quan văn vó đứng phía dưới đã chờ một lúc lâu, nhưng Hoàng chủ đã có lệnh thì bọn họ cũng chỉ đành giữ nguyên vị trí, trong lòng đã oán hận Tô Thương không biết bao nhiêu lần.  

…  

Nửa tiếng sau.  

Dưới sự dẫn dắt của Trương Hiểu Ngọc thì Tô Thương và Hứa Sơn Cư đã tới được biệt viện Bắc Giao.  

Chỗ này nằm gần tỉnh khác, tương đối hẻo lánh, bốn phía xung quanh biệt viện không có bất kì toà nhà hay công trình nào.  

Có thể xây được một tòa biệt viện thế này trong phạm vi kinh đô thì có thể tưởng tượng được, chủ nhân của tòa biệt viện này quyền lực cỡ nào.  

“Điện chủ, đây chính là biệt viện ẩn cư của Trương Trường Sinh.”  

Trương Hiểu Ngọc nghiêm mặt nói: “Mấy hôm trước khi tôi tra ra được nơi này thì cảm nhận được một luồng hơi thở khủng bố nên vẫn chưa tra xét sâu hơn.”  

“Nói vậy thì người dồn ép tôi tới bước đường cùng chính là Trương Trường Sinh cảnh giới Bán Bộ Thần tông rồi.”  

Trương Hiểu Ngọc nói tiếp: “Bây giờ ông ta đang ở Giang Bắc, nên tòa biệt viện này không còn cao thủ nào canh giữ nữa.”  

“Ừm.”  

Tô Thương khẽ gật đầu, anh mở thần thức của mình ra để khám xét nơi này. Trong biệt viện đúng thực là không có cao thủ, chỉ có hơi thở của bảy, tám người mà thôi. 
 
Chương 712


Nhưng đặc biệt, trong đó có một hơi thở tương đối quen thuộc với hắn, chính là Lưu Sở Điềm.  

“Xem ra chúng ta đã đến đúng nơi rồi.”  

Advertisement

Khoé miệng Tô Thương khẽ cong thành một nụ cười, sau đó anh nhanh chóng tiến vào biệt viện, dựa theo phương hướng của hơi thở mà tìm vị trí của Lưu Sở Điềm.  

Còn Hứa Sơn Cư và Trương Hiểu Ngọc cũng nhanh chóng theo sát phía sau.  

“Các người là ai hả, đây là khu vực tư nhân, không phận sự miễn vào.”  

Advertisement

Mới vừa bước vào biệt viện thì đã có hai tên Tông sư cảnh giới cao thủ đứng ra cản đường.  

“Đúng là chán sống!”  

Ánh mắt Tô Thương lạnh lẽo, tay anh vung lên một cái đã thổi bay hai người trong nháy mắt, sau đó tiếp tục đi vào trong.  

“Điện chủ… Quả là sát phạt quyết đoán.”  

“Thực lực của ngài ấy dường như không kém cạnh mình chút nào, mà điều đáng kinh ngạc chính là điện chủ ngài ấy thông thạo cả y thuật và võ thuật.”  

“Mà xem ra hình như Điện chủ cũng sử dụng thuật trú nhan, nhìn bên ngoài ngài ấy mới hơn hai mươi tuổi, thực ra đã là một lão quái vật rồi.”  

Trương Hiểu Ngọc thầm phỏng đoán trong lòng, cô ấy vô cùng tò mò đối với Tô Thương.  

…  

Cùng lúc đó.  

Ở dưới lòng đất của biệt viện.  

Diện tích trên mặt đất của biệt viện này không lớn, nhưng bên dưới không ngờ còn ẩn chứa một bí mật khác, còn có cả một cung điện dưới lòng đất.  

Lúc này.  

Một chàng trai trẻ tuổi đang đứng phía dưới đại diện, bên cạnh anh ta chính là Lưu Sở Điềm đang bị trói chặt tay chân, hôn mê bất tỉnh.  

Chàng trai trẻ tuổi này không ai khác chính là thiếu gia nhà họ Trương, Trương Tuấn Bình, chỉ mới đạt cảnh giới Tông sư.  

Tuy cảnh giới của anh ta không cao nhưng lại được lão tổ tông Trương Trường Sinh yêu thích. Hơn nữa mấy năm trước, anh ta còn được lão tổ tông tặng cho mình một miếng ngọc bội.  

Miếng ngọc bội này cũng không bình thường, nó có thể biết trước hiểm nguy, đồng thời có thể che giấu hơi thở của chủ nhân.  

Lúc trước ở trang viên của nhà họ Trương, lúc Tô Thương và Hứa Sơn Cư đến, ngọc bội mà Trương Tuấn Bình luôn đeo bên người lập tức tỏa ra ánh sáng đỏ chói.  

Trương Tuấn Bình nhận được lời cảnh báo thì không dám chần chờ dù chỉ một phút. Anh ta lập tức che giấu hơi thở, đưa Lưu Sở Điềm theo rồi trốn ra từ cửa sau trang viên, sau đó chạy một mạch thẳng tới biệt viện, nhờ lão tổ tông cứu giúp.  

Nhưng ai ngờ đâu, lão tổ tông của anh ta không ở trong cung điện dưới lòng đất mà đang ở Giang Bắc.  

Tuy Trương Tuấn Bình đã trốn thoát nhưng những chuyện xảy ra ở trang viên sau đó đã truyền khắp kinh đô. Đương nhiên là những chuyện đó anh ta cũng biết nên đã kể lại đầu đuôi gốc ngọn cho lão tổ tông của mình.  

“Đáng chết, cậu ta lại dám trêu chọc ông đây, hừ, đợi ông quay về kinh đô sẽ khiến cho cậu ta muốn chết không được, muốn sống cũng không xong!”  

“Tuấn Bình, cháu hãy trông coi Lưu Sở Điềm cho kỹ, cô gái tươi ngon, mọng nước như vậy, ông phải từ thưởng thức mới được!”  

Đó là những lời mà lão tổ tông đã đáp lại anh ta.
 
Chương 713


Thế là, Trương Tuấn Bình liền thành thật đợi ở cung điện dưới đất, ngồi chờ lão tổ tông trở về.  

"Tô đại thiếu gia kia, quả nhiên là bất chấp vương pháp, lại dám đại khai sát giới ở thành phố, may mà có ngọc bội lão tổ tông tặng mình, nếu không thì mình cũng khó thoát khỏi cái chết."  

Lúc này, Trương Tuấn Bình sờ lên ngọc bội trên cổ, âm thầm cảm thấy may mắn.  

Advertisement

Sau đó, ánh mắt anh ta nhìn vào vị trí ngay phía trước mình.  

Chỗ ngồi này, là ngai vàng mà lão tổ tông Trương Trường Sinh ngồi tu luyện, phía trên trải một tấm da hổ, bên dưới thì treo một pho tượng đầu sư tử, miệng há to.  

Trừ cái đó ra, trên mặt bàn chỗ ngồi trước mặt, có một cái gạc băng hình chữ nhật.  

Advertisement

Gạc băng cũng không lớn, chỉ có khoảng 70 milimet, tản ra sương mù trắng mờ.  

Nhưng có thể thấy rõ, bên trong gạc băng đặt một cái cánh tay dính đầy máu tươi.  

Cánh tay này, nhìn có vẻ mạnh mẽ đanh thép, bàn tay hiện lên trạng thái nắm chật nắm đấm, im lặng nằm bên trong gạc băng.  

Khí tức phát ra từ cánh tay này khiến người khác không khỏi rùng mình.  

Hơn nữa ánh đèn dưới cung điện tối tăm, nhìn đáng sợ kinh khủng.  

"Không ngờ rằng lão tổ tông lại đưa thứ này đến biệt viện cung điện, nó là thánh vật của Thiết Quyền Tông hả."  

Ánh mắt Trương Tuấn Bình nóng như lửa nhìn cánh tay bên trong gạc bông, lẩm bẩm nói: "Mọi người đều biết, núi Tứ hành Thiết Quyền Tông lấy quyền pháp làm nổi danh thiên hạ."  

"Nhưng rất ít người biết, cao thủ chân chính Thiết Quyền Tông lại am hiểu nhất không phải là quyền pháp, mà chính là kiếm pháp."  

"Mấy ngàn năm qua, các đời tông chủ Thiết Quyền Tông, đều dựa vào nó, học được kiếm pháp vô cùng ác liệt."  

Nghĩ đến đây, Trương Tuấn Bình liền từng bước một đi đến gạc băng, định thể ngiệm một chút xem tin đồn có thật hay không.  

Nhưng vào lúc này, ngọc bội trên cổ anh ta bỗng nhiên lóe ra ánh sáng.  

"Hửm?"  

Trương Tuấn Bình nhất thời dừng bước, khẽ nhíu mày nói: "Có nguy hiểm? Chẳng lẽ có người đến sao?"  

Ý thức được chuyện này, Trương Tuấn Bình vừa nghĩ, vừa vội vàng sử dụng ngọc bội, che đi khí tức của mình, trốn ở trong góc của cung điện.  

Ngọc bội quả thực có thể ẩn giấu  khí tức, nhưng không phải lúc nào cũng ẩn giấu được.  

Tại thời điểm ẩn giấu khí tức, sẽ tiêu hao năng lượng của ngọc bội, mỗi lần đối đa duy trì nửa tiếng.  

Nửa tiếng sau, năng lượng bên trong ngọc bội sẽ hao hết, cũng sẽ mất đi năng lượng ẩn giấu khí tức.  

Sau đó, ngọc bội sẽ tự động hấp thụ năng lượng trong trời đất, vào ngày thứ hai thì có thể sử dụng được như bình thường.  

Nói đơn giản một chút, cái này tương đương với sạc điện năng lượng mặt trời.  

"Hửm?"  

"Có khí tức của người, nhưng lại biến mất rồi sao?"  

Tô Thương đi tới, đã giải quyết hết toàn bộ cao thủ nhà họ Trương rồi.  

Lúc này, ánh mắt của anh ấy nhìn vào cung điện dưới đất, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: "Thú vị lắm, chắc chắn lúc trước mày đã chạy ra khỏi nhà họ Trương bằng cách này đây nhỉ."  

"Có điều, tao đã khóa chặt vị trí của mày rồi, mà cung điện dưới đất này, tao đã xem xét hết một lượt rồi, cửa vào cũng chính là lối ra, mày trốn không thoát đâu."  

Tô Thương thản nhiên nói: "Hứa Sơn Cư, ông canh giữ ở đây, Trương Hiểu Ngọc, theo tôi đi vào."  

"Vâng!"  

Hai người Hứa Sơn Cư và Trương Hiểu Ngọc một mực cung kính trả lời.  

Ngay sau đó.  

Tô Thương liền dẫn Trương Hiếu Ngọc cùng xuống cung điện dưới đất. 
 
Chương 714


"Nơi này thế mà là một thế giới khác, xem ra Trương trường Sinh đã tốn không ít tâm trí vào đây nha."  

Trương Hiểu Ngọc kinh ngạc nói.  

Tô Thương cũng không nhiều lời, mà trực tiếp đi tìm Lưu Sở Điềm,và anh rất nhanh chóng đã tìm thấy Lưu Sở Điềm.  

"May quá cô ấy vẫn ổn, không có vấn đề gì lớn, chỉ là chịu đả kích quá lớn, dẫn đến hôn mê, nghỉ ngơi một chút là ổn rồi."  

Advertisement

Sau khi kiểm tra một chút, Tô Thương thở dài một hơi, sau đó phân phó nói: "Trương Hiểu Ngọc, cõng cô ấy ra ngoài đi, ở bên ngoài chờ tôi."  

"Vâng."  

Trương Hiểu Ngọc đầu tiên là đồng ý, cõng Lưu Sở Điềm như lời Tô Thương, sau đó nói: "Điện chủ, căn cơ của Thiết Quyền Tông ở núi Tứ Hành, cung điện dưới đất này rõ ràng là mới xây dựng, được tài hay đan dược đều không có gì, mọi thứ trống rỗng, cậu ở lại đây làm gì chứ?"  

Advertisement

"Ha ha, cô đừng hỏi nữa, ra ngoài đi." Tô Thương thản nhiên nói.  

"Được."  

Trương Hiểu Ngọc không nói nữa, mà cõng Lưu Sở Điềm, nhún người đi ra khỏi cung điện dưới đất.  

Sau khi cô ấy đi, Tô Thương bắt đầu quan sát khắp cung điện, nhưng không phát hiện bất kỳ bóng người nào, cũng không có chút khí tức nào.  

Nhưng anh ấy có thể xác định, nơi này chắc chắn có giấu một người.  

"Hửm?"  

Lúc này, Tô Thương bỗng nhiên bị băng gạc phía trước hấp dẫn, thế là sải bước đi tới.  

Sau khi gần tới, Tô Thương nhìn chăm chú vào cánh tay bên trong, sau khi dừng lại khoảng vài giây thì cực kỳ khiếp sợ: "Cánh tay này, vậy mà ẩn chứa kiếm ý đại thành, hơn nữa lại đi con đường vô địch của đại thành kiếm ý!"  

"Nhìn trạng thái của nó, chắc là đã bị băng mấy ngàn năm rồi, khoảng cách nhiều năm như vậy, kiếm ý vẫn cứ không rời!"  

Tô Thương lẩm bẩm nói: "Khủng bố quá, chủ nhân của cánh tay này, chắc chắn phải là cao thủ kiếm đạo đỉnh phong, thực thực thâm sâu khó lường, ở trái đất lại có người tu chân mạnh mẽ đến thế sao!"  

Sau khi một hồi ngạc nhiên, Tô Thương nhíu mày, trong lòng không chịu được mà đoán.  

Vài ngàn năm trước ở trái đất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao mà chiến lĩ luyện khí thượng cổ lại cùng nhau biến mất?  

Chủ nhân của cánh tay này, dù là ở Huyền Thiên Tiên Vực cùng tính là cao thủ số một rồi, là ai có thể chặt cánh tay này xuống?  

Còn nữa, còn nữa.  

Ông cố Tô Vô Kỵ, đã vô địch khắp thiên hạ, tung hoành toàn bộ giới luyện võ, là ai làm ông ấy bị thương, vì sao thời điểm ông nội nhìn thấy ông cố, là lúc ông cố đang bị thương chứ?  

Những chuyện này, đều không thể biết được.  

"Xem ra trái đất không đơn giản như mình nghĩ rồi."  

Tô Thương biểu cảm thoáng có chút nghiêm trọng, sau đó lại không nghĩ đến chuyện này nữa, mà nhìn vào cánh tay bên trong băng gạc, khẽ cười nói: "Vương đại thiếu gia đã mất đi một cánh tay, mình đang lo không biết nên giải quyết thế nào, bây giờ thì dễ rồi, thay đổi cánh tay này cho cậu ấy, sau này thành tựu của cậu ấy chắc chắn sẽ không thể lường trước được."  

Cánh tay bên trong gạc băng, không chỉ ẩn chứa kiếm ý vô địch, hơn nữa còn có linh khí rất mạnh.  

Cũng vì những linh khí này, nên Tô Thương mới kết luận chủ chân của cánh tay này chính là chiến sĩ luyện khí.  

Vương đại thiếu gia là Quá ly kiếm thể, nếu nối liền với cánh tay này, quả thực như hổ mọc thêm cánh rồi.  

Nghĩ đến đây.  

Tô Thương liền điều động linh khí, định cưỡng ép phá vỡ băng gạc, lấy ra cánh tay thượng cổ.  

"Dừng tay!"  

Nhưng vào lúc này, Trương Tuấn Bình đang trốn trong bóng tối lại nhịn không được mà vội vàng đứng ra ngăn cản.  

Cánh tay này có thể là thánh vật của Thiết Quyền Tông, anh ta tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn thánh vật bị hủy.  

"Ha ha, cuối cùng cậu cũng lộ diện rồi."  

"Cảnh giới Tông sư?"  

Ánh mắt Tô Thương, nhìn vào trên người Trương Tuấn Bình, sau đó giựt lấy ngọc bội trên cổ của anh ta.  

Ngay lập tức, ngọc bội trên cổ anh ta liền xuất hiện trên tay Tô Thương.  

"Đá Thiên ẩn?"  

"Không tệ, không tệ nha, đây chính là tài liệu tuyệt vời để luyện khí, có thể ẩn giấu khí tức, chiến sĩ luyện khí đeo lên, dù là tu sĩ cao hơn hai cảnh giới Nguyên anh cũng không phát hiện ra được."  

"Thứ này, thuộc về tôi."  

Tô Thương vừa nghĩ đến, liền lấy ngọc bội của Trương Tuấn Bình thu vào vòng tay lưu trữ, sau đó nhìn chăm chú vào Trương Tuấn Bình, trong mắt lóe lên một tia sát ý...
 
Chương 715


Bên trong cung điện dưới đất, chỉ có hai người Tô Thương và Trương Tuấn Bình.  

Cảm nhận được sát ý bên trong cơ thể Tô Thương, Trương Tuấn Bình bị dọa đến không biết làm sao, trực tiếp tê liệt dưới đất, cơ thể không ngừng lùi về sau.  

Advertisement

Tô Thương từng bước một đến gần, mặt trầm như nước, không khí xung quanh đều như muốn ngưng đọng lại.  

"Đừng, đừng giết tôi..." Trương Tuấn Bình bị dồn đến trong góc, vội vàng quỳ xuống xin tha.  

"Ha ha!"  

Advertisement

Tô Thương cười lạnh lùng nói: "Từ khoảnh khắc nhà họ Trương chúng mày ức hiếp Vương đại thiếu gia trở đi, mày đã bị tuyên án tử hình rồi, không kẻ nào có thể cứu được mày hết!"  

Trương Tuấn Bình nơm nớp lo sợ, ánh mắt phức tạp, cuối cùng cũng không cầu xin nữa, mà ngược lại uy hiếp nói: "Mặc dù tôi không biết anh là ai, nhưng anh phải suy nghĩ thật kĩ."  

"Chủ nhà họ Trương chúng tôi, là tông chủ Thiết Quyền Tông Trương Trường Sinh, ông ấy là cường giả cảnh giới nửa bước thần tông, nếu như giết tôi, chắc chắn sẽ luôn bị lão tổ tông đuổi giết không ngừng."  

Trương Tuấn Bình nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi khuyên anh tốt nhất nên đi đi, có lẽ lão tổ tông nhà chúng tôi sẽ mở ra một..."  

Vù.  

Trương Tuấn Bình còn chưa nói xong, Tô Thương đã lấy tay làm kiếm, cắt đứt khí quản của cậu ta.  

Trong chốc lát, máu tươi phun ra ngoài, dưới ánh đèn mờ ảo, cực kỳ lòe loẹt.  

"Đừng có gấp, từng người từng người một, tao đưa mày xuống địa ngục trước, rất nhanh thôi sẽ đến lượt lão tổ tông của mày."  

Ánh mắt Tô Thương lạnh lùng, vẻn vẹn chỉ nhìn thoáng qua cái xác của Trương Tuấn Bình, sau đó liền thu ánh mắt lại.  

Sau đó.  

Tô Thương nhìn về phái gạc băng, khóe miệng lộ ra một nụ cười, lập tức ra tay, trực tiếp phá vỡ hàn băng ngàn năm.  

Vù!  

Ngay lập tức, cánh tay thượng cổ cứ thế mà bay lên trời, dường như là có luồng linh khí, tản ra uy thế kinh khủng, giống như muốn nghiền ép Tô Thương.  

"Hửm?"  

Tô Thương trong lòng run lên, theo phản xạ đã lùi lại một bước, đồng thời lấy chìa khóa của Đông phủ ra.  

Giờ phút này.  

Chìa khóa Đông phủ trên đỉnh đầu Tô Thương, rọi xuống hàng vạn ánh sáng, tạo thành một bình phong bảo vệ, vây quanh Tô Thương, hoàn toàn ngăn được uy lực của cánh tay thượng cổ tản ra.  

Cánh tay thượng cổ rõ ràng đã dừng lại một chút, sau đó liền muốn thoát khỏi cung điện dưới đất.  

"Quả nhiên là sinh ra linh khí."  

"Nhưng mà mày muốn đi sao, đã hỏi qua ý kiến của tao chưa hả?"  

Hai mắt Tô Thương híp lại, hai tay cùng lúc bấm huyệt, trầm giọng nói: "Chìa khóa Đông phủ, trấn áp nó cho tôi!"  

Trong khoảng khắc.  

Chìa khóa Đông phủ liền toả ra một ánh sáng chói mắt, uy thế khiến người người sợ hãi, giống như là bầu trời sáng rực trong màn đêm.  

Cánh tay thượng cổ lập tức trung thành, uy thế khủng khiếp đã không còn lại chút gì, giờ chỉ còn là sự im lặng, lơ lửng ở trước mặt Tô Thương mà thôi, rõ ràng đã phục tùng uy quyền của chìa khóa Đông phủ rồi.  
 
Chương 716


Tô Thương đưa tay ra, bắt lại được cánh tay thượng cổ, cảm nhận được lực lượng hào hùng bên trong cánh tay, nhịn không nổi mà cảm thán nói: "Chủ nhân của cánh tay, quả nhiên là cường hãn."  

"Đã tách rời vô số năm rồi, nhưng linh khí của cánh tay này vẫn y như cũ, thậm chí còn sinh ra một cỗ linh khí khác, không thể không nói rằng trái đất thời kỳ thượng cổ, thật sự thần bí quá."  

Advertisement

Tô Thương đánh giá cánh tay thượng cổ vài lần, sau đó liền ra tay, xóa đi linh trí bên trong cánh tay, sau đó cười nói: "Bây giờ tốt rồi, trả lại cánh tay cho Vương đại thiếu gia, thực lực chắc chắn sẽ tăng nhanh chóng đến một mức độ kinh khủng."  

Ngay sau đó.  

Tô Thương cất cánh tay thượng cổ vào trong vòng tay lưu trữ, sau đó liền nhún người rời khỏi cung điện dưới đất.  

Advertisement

Nơi này quả thực trống rỗng, không giống kho báu dưới đất của nước D, có ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì cả.  

Có điều.  

Chuyến đi lần này, thu hoạch không nhỏ, không chỉ giải cứu được Lưu Sở Điềm, còn thu được hai món chí bảo.  

Trong đó một món chính là cánh tay thượng cổ, vừa vặn phù hợp hoàn toàn với Vương Phú Quý.  

Còn về một cái khác, chính là ngọc bội trên cổ Trương Tuấn Bình, thứ này chế tạo từ đá Thiên ẩn.  

Đá Thiên ẩn, ở Huyền Thiên Tiên Vực là tài liệu luyện khí cực kỳ khan hiếm.  

Với phương pháp của Tô Thương, nếu như đem đá Thiên ẩn dung nhập vào vòng tay lưu trữ của mình, hoàn toàn có thể tránh được chiến sĩ luyện khí Nguyên Anh kỳ phát hiện ra khí tức.  

Bây giờ Tô Thương có Chỉ xích thiên nhai, sở dĩ không dùng được là bởi vì đối thủ cường đại có thể phát hiện được vị trí của anh ấy.  

Nhưng nếu có đá Thiên ẩn này, lại hoàn toàn khác biệt.  

Công dụng của đá Thiên ẩn, cộng thêm thuấn di của Chỉ xích thiên nhai, đơn giản như hổ mọc thêm cánh, xuất quỷ nhập thần, giết người vượt cấp dễ dàng hơn rồi.  

Cho dù là gặp người không giết được, cũng có thể ẩn nấp hành tung, chạy trốn được, để còn có khả năng giữ lại mạng sống của mình nữa chứ.  

Dù sao cũng là Huyền Thiên Tiên Đế, đối với loại chí bảo này, cực kỳ yêu thích.  

...  

Trên đường Tô Thương đi ra khỏi cung điện dưới đất, gặp Hứa Sơn Cư ở bên ngoài, cùng với Trương Hiểu Ngọc đang cõng Lưu Sở Điềm, mấy người cùng nhau rời đi khỏi hiện trường.  

Không lâu sau.  

Đoàn người Tô Thương đã trở lại trang viên nhà họ Trương.  

"Đại thiếu gia, cuối cùng cậu cũng trở vê rồi."  

Vừa mới vào cửa, Tiêu Đình lo lắng chào hỏi, cười khổ nói: "Cậu nhanh đến sảnh trước xem thử đi."  

Tô Thương nhíu mày nói: "Làm sao?"  

"Tổng quản hoàng cung đang ở sảnh trước chờ cậu."  

"Ông ta rất có nghị lực đó nha, vẫn luôn ngồi đó không chịu rời đi hay sao hả?"  

"Không phải, đây là lần thứ ba Ngụy tổng quản tới."  

Tiêu Đình cười khổ nói: "Hai lần trước, tôi đều nói cho ông ấy biết, cậu không ở trang viên, ông ấy liền đi khỏi, ai ngờ lần này lại khăng khăng không chịu đi, cứ bắt buộc phải gặp được cậu." 
 
Chương 717


"Nói cho ông ta biết, tôi không có thời gian."  

Ánh mắt Tô Thương nhìn lên người Trương Hiểu Ngọc bên cạnh, thản nhiên nói: "Tìm một cái phòng, sắp xếp ổn thỏa cho Lưu Sở Điềm, cô bây giờ tạm thời đừng trở về Dược Vương Điện vội, nếu Sở Điềm tỉnh lại, cô trò chuyện bên cạnh là được."  

"Vâng!"  

Advertisement

Trương Hiểu Ngọc cung kính trả lời.  

"Hứa Sơn Cư, ông đến đây, tôi muốn thay cánh tay cho Vương Phú Quý, ông ở bên ngoài chờ, không có lệnh của tôi, không cho phép bất kỳ kẻ nào lại gần."  

Nói xọng, Tô Thương liền nhanh chân đi đến căn phòng Vương Phú Quý đang nghỉ ngơi.  

Advertisement

Hứa Sơn Cư thì theo sát phía sau, không dám chậm trễ chút nào.  

Trương Ngọc Hiểu cõng Lưu Sở Điềm, đi vào trang viên như quen thuộc từ lâu, tìm kiếm phòng trống.  

Hiện trường chỉ còn lại Tiêu Đình, lộ ra một nụ cười khổ.  

Lúc này, ở cách đó không xa, có một giọng nói truyền đến.  

"Ông là thái giám sao? Ông chắc chắn là thái giám rồi, ông anh thái giám, có thể chia sẽ một chút kinh nghiệm đi nhà xí được không?"  

" Trẻ con nhà ai đây, đi đi đi, đi ra đi."  

"Ông anh thái giám, trả lời một chút cho tôi bớt tò mò đi mà, ông bình thường đi vào nhà vệ sinh nam hay nhà vệ sinh nữ?"  

"Cái... Cái câu hỏi lộn xộn gì thế hả!"  

"Nói thử đi mà, lúc ông đi tiểu, ông ngồi xổm hay là vẫn đứng vậy? Ông sẽ dùng tay đỡ lấy sao? Ồ, thật ngại quá, quên mất, thái giám các ông đều bị cắt rồi, muốn đỡ cũng không có mà đỡ nữa."  

"Ông anh thái giám này, lúc cắt có đau không nhỉ, có phải giống như trên ti vi đã diễn không, chỉ cần một dao là làm xong luôn?"  

"Nhanh nhanh cút đi, phiền chết đi mất, mày là con nhà ai, sao lắm miệng thế, ông đây cần phải dạy dỗ lại mày rồi!"  

...  

Hai người đang nói chuyện, chính là Ngụy Trung và Tô Tinh Hà.  

Lúc này.  

Tô Tinh Hà giống như một cậu học sinh ham học hỏi, trông mong nhìn qua Ngụy Trung, chờ đợi Ngụy Trung trả lời.  

Mà Ngụy Trung, thân là thái giám, kiêng kỵ nhất là người khác đem chuyện này ra nói, sắc mặt đã sớm tối sầm lại, cuối cùng là không thể chịu được nữa, tức hổn hển muốn dạy dỗ Tô Tinh Hà.

"Đừng."  

Lúc này, Tiêu Đình vội vàng đi lên trước, cười làm lành nói: "Ngụy tổng quản, thật ngại quá, đứa bé này là con trai của đại thiếu gia nhà chúng tôi, Tô Tinh Hà, từ nhỏ đã không được giáo dục tốt, nếu có chỗ nào đắc tội mong ông rộng lượng tha thứ."  

Con trai của Tô Thương?  

Thế thì quá khớp rồi!  

Chẳng trách không lễ phép như vậy, quả nhiên rồng sinh rồng, phượng sinh phượng mà, con trai của chuột thì sẽ đào hang.  

Hừm!  

Tô Thương không nói lễ nghĩa, đóng cửa không gặp, con của cậu ta không biết giữ mồm giữ miệng, quả thật cũng là chuyện quá bình thường thôi.  

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà ngoài mặt, lại giả vờ nịnh nọt nói: "Hóa ra là con trai của Tô đại thiếu gia, chẳng trách khí phách bất phàm, tuổi còn nhỏ, đã có tướng quý tộc rồi, sau này thành tựu khó đoán trước được nha."  

"Ngụy tổng quản quá khen."  

Tiêu Đình cười cười, sau đó nhìn Tô Tinh Hà, nhỏ giọng nói: "Tiểu thiếu gia, đừng làm loạn được không, nhanh đi tìm vợ nhỏ của cậu chơi đi."  

Vợ nhỏ trong miệng Tiêu Đình, tất nhiên là cái cô bé ăn kẹo hồ lô kia rồi. 
 
Chương 718


Ai ngờ, Tô Tinh Hà bĩu môi nói: "Không đi."  

"Sao vậy?"  

Tô Tinh Hà thản nhiên nói ra: "Tôi cãi nhau với cô ấy rồi."  

Advertisement

"Hai đứa không phải đang rất vui vẻ sao, sao đột nhiên lại cãi nhau rồi." Tiêu Đình nghi ngờ nói.  

"Ừm, hừm, còn không phải vì cô ấy lòng dạ hẹp hòi hay sao chứ, vừa rồi tôi chẳng qua là chỉ gửi cho cô vợ khác của tôi một tin nhắn, thế mà cô ấy đã lên cơn ghen rồi, bắt tôi nhất định phải giải thích rõ ràng cho cô ấy."  

Tô Tinh Hà giống như cây ngay không sợ chết đứng, nói: "Cái này có gì mà phải giải thích chứ, đàn ông tam thê tứ thiếp, bên trái ôm, bên phải ấp không phải là chuyện bình thường hay sao, đây chính là phẩm chất tốt đẹp ngàn năm truyền thống của nước ta, giải thích cái cọng lông gì mà giải thích!"  

Advertisement

???  

Một thằng nhãi bốn tuổi, thế quái nào mà thành kẻ cặn bã thế này, chuyện này thực sự nó đang nói nghiêm túc sao?  

Phụt!  

Tiêu Đình không nhịn được, cười mà bật thành tiếng.  

"Anh cười gì chứ?" Tô Tinh Hà bất mãn nói.  

"Khụ, khụ."  

Tiêu Đình cố nín cười, ho khan hai tiếng, sau đó nói: "Tiểu thiếu gia, tôi cảm thấy con gái cần phải được dỗ dành, cậu không thể cứng rắn như vậy, đi dỗ dành cô ấy đi, dỗ một xíu là ổn rồi."  

"Cái rắm!"  

"Tiểu thiếu gia tôi anh tuấn phóng khoáng, anh kêu tôi qua đó làm chó li3m, đi nịnh nọt cô ấy sao?"  

Tô Tinh Hà thề son sắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu thiếu gia thà độc thân cả đời, thà chết ngay lập tức, cũng tuyệt đối không làm chó li3m."  

"Anh lớn đầu thế này rồi, vừa nhìn là biết anh chưa yêu ai bao giờ phải không, tôi nói cho anh biết, con gái không thể chiều, muốn để tôi nhận sai, ha ha, nằm mơ đi nha!"  

Cái này?  

Hình như nghe rất có lý.  

Tiêu Đình sờ sờ lên mũi, nhất thời không tìm thấy lý do phản bác lại.  

Nhưng mà đúng lúc này, Mạc Ngữ Yên ôm một con búp bê Barbie, từ xa xa đi tới.  

Lúc này.  

Mạc Ngữ Yên mặc một cái váy màu hồng rất đáng yêu, buộc mấy bím tóc nhỏ, phía sau lưng còn đeo một đôi cánh giả bươm bướm, giống như là tiểu tiên tử đến từ Bách Hoa Cốc vậy.  

"Hừm, đồ quỷ sứ chán ghét, từ này về sau tôi không chơi với anh nữa!"  

Phía xa, Mạc Ngữ Yên lườm Tô Tinh Hà một chút, đồng thời lạnh lùng hừm một tiếng, lộ ra vẻ bất mãn của mình, sau đó thở hổn hển đi qua.  

"Cmn!"  

"Đẹp quá mức cho phép rồi nha!"  

"Thế này thì ai chịu nổi chứ?"  

Hai mắt Tô Tinh Hà lập tức nhìn thẳng, ánh mắt đờ đẫn nhìn chăm chú lên Mạc Ngữ Yến đang biến mất dần khỏi tầm mắt của mình.  

Sau khi kịp phản ứng lại, Tô Tinh Hà vừa chạy vừa nói: "Vợ nhỏ à, anh sai rồi, em nghe anh giải thích, tất cả đều là lỗi của anh, chờ anh với."  

Tô Tinh Hà dường như quên đi lời chính mình mới nói, trên mặt chứa đầy nụ cười nịnh nọt, vội vàng đuổi theo Mạc Ngữ Yên.  

"Aiya." 
 
Chương 719


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay lúc đó, Tiêu Đình cùng với Ngụy Trung, hai người đều sững sờ.  

"Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa hẹn thề sống chết."  

Advertisement

Ngụy Trung vốn kín như bưng, giờ mặt mũi tràn đầy may mắn nói: "Tuổi còn nhỏ mà đã phải khổ sở vì tình yêu, chuyện này quá đáng sợ, may mắn mà tôi lúc nhỏ, đã cắt đứt tình duyên trước rồi."  

Tiêu Đình: "..."  

...  

Advertisement

Giờ này phút này.  

Trang viên nhà họ Trương, trong căn phòng yên lặng.  

Vương Phú Quý đang nằm trên giường bệnh, bởi vì vết thương quá nặng nên đến giờ vẫn còn chưa tỉnh.  

"Nối liền cánh tay này, đối với cậu chỉ có ích chứ không có hại, tôi lần này không hỏi ý kiến của cậu đâu nha."  

Tô Thương lộ ra một nụ cười, sau đó lấy cánh tay từ trong vòng tay lưu trữ ra.  

Vù!  

Ngay sau đó, hai tay anh ấy bấm huyệt, cực kỳ chăm chú, bắt đầu dùng bí thuật, đưa cánh tay trực tiếp vào cơ thể Vương Phú Quý.  

Còn về Hứa Sơn Cư thì ở bên ngoài bảo vệ, không có ai có thể đến làm phiền Tô Thương.  

Cùng lúc đó.  

Đại điện Kim Loan.  

Hoàng thượng cùng văn võ bá quan đều đang đợi Tô Thượng đến, nhưng mà hết lần này đến lần khác, Tô Thương đều chậm chạp không đến.  

Cuối cùng.  

Bình Thân Vương Long Từ Hành không thể nhịn được nữa, đứng ra nói lớn: "Hoàng thượng, xem ra Ngụy tổng quản không mời nổi Tô Thương rồi, chi bằng thế này, thần đệ phái một thủ hạ qua trang viên nhà họ Trương, chắc chắn sẽ đưa được Tô Thương đến đại điện Kim Loan."  

"Ồ?"  

Long Hành Thiên có chút khựng lại, nghi ngờ nói: "Bình Thân Vương, sao lại chắc chắn như thế, chẳng lẽ muốn dùng vũ lực sao?"  

"Trẫm cảnh cáo ngươi, trước khi chưua làm rõ sự tình, bất kỳ ai cũng không được gây bất lợi cho Tô Thương!" Long Hành Thiên, lạnh lùng nói.  

Tô Thương chính là em trai của sư tỷ, nếu như Tô Thương có việc gì, trời mới biết được sư tỷ sẽ làm ra hành động quá đáng gì.  

"Hoàng thượng, ngài đừng quá lo lắng, thần đệ đương nhiên sẽ không cưỡng chế chèn ép Tô Thương rồi, nếu không thì căn bản không cần báo cáo tội trạng của cậu ta."  

Long Từ Hành khẽ cười nói: "Xin Hoàng thượng yên tâm, cách của thần đệ chắc chắn sẽ hiệu quả."  

"Ừm."  

Long Từ Hành cùng kính trả lời, sau đó liền quay người lui ra khỏi địa điện Kim Loan.  

Một người đàn ông trung niên đang đợi ở bên ngoài, nhất thời tiến lên, quỳ một chân xuống đất nói: "Thân Vương điện hạ!"  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 720


Cung Ninh trả lời, hình bóng nhanh chóng đã biến mất.  

Sau khi nhìn thuộc hạ rời đi, khóe miệng Long Từ Hành khẽ nhếch lên một nụ cười.  

"Ha ha."  

Advertisement

"Tô Thương ơi Tô Thương, cậu không phải là tuổi trẻ ngông cuồng sao, ha ha, tôi rất mong chờ cậu đại náo điện Kim Loan đó nha!"  

"Còn Hoàng thượng nữa, chứng cớ rành rành còn muốn điều tra rõ ràng, hừm, tôi ngược lại muốn xem xem, Tô Thương ở đại điện Kim Loan làm xằng làm bậy, anh có còn bao dung cho cậu ta không!"  

Advertisement

...  

Sau hai tiếng.  

Trang viên nhà họ Trương, bên trong căn phòng.  

Tô Thương đã lấy cánh tay nối lại trên cơ thể Vương Phú Quý rồi, khả năng dung hợp cực kỳ tốt.  

Vết thương của Vương Phú Quý, cũng đã được Tô Thương trị khỏi, gần như hoàn toàn khôi phục rồi, bất kỳ lúc nào đều có thể tỉnh lại được.  

Còn Tô Thương, trong vòng hai tiếng này, đã lấy đá Thiên ẩn dung nhập vào vòng tay lưu trữ rồi.  

Bây giờ, mặc dù bên trong vòng tay lưu trữ không mở rộng thêm, nhưng lại có một công năng mới.  

Chỉ cần Tô Thương có suy nghĩ thôi, toàn bộ khí tức của mình sẽ được vòng tay lưu trữ ẩn giấu.  

Bên trong hệ thống tu chân, chỉ có người tu chân cảnh giới Nguyên anh và trên Nguyên anh mới có thể thấy được khí tức của anh ấy.  

Mà bên trong hệ thống cổ võ, Tô Thương xác định, chỉ cần mình ẩn giấu khí tức, thì không có bất kỳ người luyện võ nào có thể phát hiện được anh ấy!

Cái chức năng này nhìn thì có chút vô bổ nhưng thực tế lại có công dụng rất lớn nha.  

Không chỉ có thể bất ngờ gi3t chết đối phương mà còn có thể coi như con át chủ bài dùng lúc cần chạy trốn nữa đó.  

Ngoài ra.  

Tô Thương còn hấp thụ một lượng lớn đá năng lượng, mặc dù không phải là trúc cơ nhưng cũng là luyện khí tầng chín đỉnh phong rồi, chỉ còn cách trúc cơ một bước nữa mà thôi.  

"Tìm một cơ hội thích hợp thì mình cũng đạt được trúc cơ mà thôi."  

Tô Thương kết thúc trạng thái tu luyện, khóe miệng nở một nụ cười.  

Trước mắt.  

Anh không thiếu tài nguyên tu luyện, cho dù là đá năng lượng hay là các dược liệu ẩn chứa linh khí, thì trong vòng tay chứa đồ của anh cũng có một đống.  

Chỉ là, từ lúc tu luyện đến giờ Tô Thương vẫn luôn không kiêu ngạo, nóng vội, chuẩn bị làm gì thì làm chắc cái đó.  

Như thế thì căn cơ mới vững chắc, sau này ngay thời điểm đột phát đại cảnh giới cũng sẽ không bị tâm ma quấy nhiễu.  

Đặc biệt là khi đối mặt với lôi kiếp, người tu chân có căn cơ vững chắc thì rõ ràng sẽ có ưu thế hơn.  

Nếu như căn cơ không vững, thì khả năng độ kiếp thất bại là rất cao, thậm chí còn có khả năng bị mất hết cảnh giới nữa.  

"Chầm chậm thôi, mình có một cảm giác, một khi mình thành công đạt được đến trúc cơ thì ở trong giới luyện võ này không còn ai xứng làm đối thủ của mình nữa."  

Tô Thương khẽ cười, vẻ mặt tràn đầy tự tin, lẩm bẩm nói: "Đến lúc đó, mình sẽ đạp lên vùng đất tế trời đón mẹ của mình về."  

"Cũng phải đến đỉnh Côn Luân, tiêu diệt gia tộc Tây Môn, cái bọn tu hú chiếm tổ chim khách kia nữa."  

"Tóm lại một câu, có thù báo thù, có oán báo oán."  

Nhanh thôi.  
 
Chương 721


Khoảng cách mình trở thành vô địch trong giới luyện võ càng ngày càng gần rồi.  

"F*ck!"  

"F*ck!"  

Advertisement

"F*ck!"  

Đúng ngay lúc này, Vương Phú Quý liền tỉnh lại, cậu ấy bật ngồi dậy liền thốt ra ba câu tinh hoa đất nước.  

Advertisement

Tô Thương thu hồi suy nghĩ của mình lại, nhìn sang Vương Phú Quý, khẽ cười nói: "Vương đại thiếu gia, f*ck gì mà f*ck hả."  

"Tô đại thiếu gia, anh em ruột thịt của tôi, tôi biết anh sẽ đến cứu tôi mà!"  

Vương Phú Quý sau khi phản ứng lại liền kích động bước xuống giường ôm lấy Tô Thương, vùi chặt đầu vào lồ ng ngực Tô Thương, cảm động rơi cả nước mắt nói: "Tô đại thiếu gia, là anh cứu tôi, sau này cái mạng này của tôi, chính là của anh rồi, anh muốn làm gì tôi cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không phản kháng."  

"Cút cmn đi!"  

Tô Thương đen sầm mặt lại, trực tiếp đẩy Vương Phú Quý ra, mặt tràn đầy khinh ghét nói: "Tránh xa tôi ra một chút, nói với cậu bao nhiêu lần rồi hả, ông đây đối với hoa cúc* không có hứng thú nhá."  

*ý chỉ hậu môn.  

"Tô đại thiếu gia, anh vô tình quá, thật tàn nhẫn mà, tôi..." Vương Phú Quý uất ức nói.  

"M* nó, cậu có thể khép lại hậu môn không hả, còn già mồm thì đừng trách tôi không khách sáo đó nhé.” Tô Thương liếc nhìn Vương Phú Quý.  

"Ha ha ha."  

"Đùa chút thôi mà, Tô đại thiếu gia, tôi đối với cái kim châm cô* của anh cũng không hề có hứng thú mà."  

*ý chỉ cái đó của Tô Thương.  

Vương Phú Quý sảng khoái mỉm cười, sau đó lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì liền giơ tay phải của mình lên, sắc mặt lập tức vô cùng khó coi: "Tay phải của tôi không phải bị đứt rồi sao, cmn chuyện này là thế nào?"  

"Vương đại thiếu gia, cậu may mắn lắm nhá, tôi vô tình có được một cánh tay thượng cổ có ẩn chứa linh khí."  

Tô Thương khẽ cười nói: "Vừa đúng lúc cậu mất đi một cánh tay, tôi liền nối nó cho cậu luôn."  

"Cánh tay này không đơn giản đâu nha, nó ẩn chứa kiếm ý vô địch đó, trong một thời gian sau, thực lực của cậu chắc chắn sẽ tăng mạnh cho mà xem, cậu phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt nhá."  

Tô Thương vỗ vỗ vai Vương Phú Quý, sau đó nói: "Vương đại thiếu gia, đứng ngẩn ra đó làm gì, còn không mau cảm ơn tôi đi?"  

"Cám ơn cái đầu anh!"  

Vương Phú Quý khóc không ra nước mắt, giơ hai cánh tay của mình ra, vẻ mặt đưa đám nói: "Tô đại thiếu gia, anh nhìn kỹ chút đi, hai cánh tay này có phải không giống với người khác không?"  

"Có cái gì không giống..."  

Đang nói, Tô Thương liền nhìn lại thì kết quả là sững sỡ ngay lập tức.  

M* nó chứ.  

Đúng là không giống người khác thật.  

Vương Phú Quý là mất đi cánh tay phải, mà cái tay thượng cổ kia lại là tay trái.  

Chính là nói, bây giờ Vương Phú Quý có hai cánh tay giống nhau, đều là tay trái.  

Cái này m* nó chứ, lúc giơ tay lên đúng là nhìn như một nửa dấu ngoặc của tựa đề sách vậy "《", trông buồn cười vô cùng.  

"A!" 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom