Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 662


Tô Thương nhíu mày, đang chuẩn bị cất điện thoại di động, nhưng lúc này, giọng nói Tây Dao ở đầu dây bên kia tuyền tới.  

"Nhóc con, tôi đi rồi."  

"Tối hôm qua tôi không hỏi ý kiến của cậu, mà đã cưỡng ép cùng cậu... Tóm lại, sau khi xảy ra chuyện này, tôi bây giờ không biết phải đối mặt với cậu như thế nào cả."  

Advertisement

"Tiếp theo tôi định trở về lại sư môn, yên tĩnh một thời gian, cậu đừng có tìm tôi, vì cũng tìm không thấy tôi đâu."  

"Đợi tôi nghĩ thông suốt rồi, có thể tôi sẽ đi tìm cậu, cũng có thể vĩnh viễn không bao giờ gặp lại."  

"Nhóc con, mặc kệ kết quả như thế nào, cậu đừng có cảm giác tội lỗi, bởi vì là tôi muốn cậu, nên người có cảm giác tội lỗi, là chị đây."  

"Tin này đừng có trả lời, cũng đừng có gọi điện cho tôi nữa, sau khi gửi cho cậu dòng ghi âm này, tôi sẽ vứt luôn điện thoại."  

"Được rồi, nói đến đây thôi, hoa có ngày nở lại, người có lúc gặp nhau."  

Nghe được những lời này, Tô Thương liên tục cười khổ, trong lòng cực kỳ phức tạp.  

Lưu Huy và Vương Trại bên cạnh, lại hai mặt nhìn nhau.  

Nói nửa ngày trời, thì ra người bị giở trò chính là cậu chủ hả.  

Giang Thành Dương cũng trợn tròn mắt, dù sao cũng không ngờ được, hóa ra chân tướng là như vậy.  

"Aiya."  

"Bây giờ gặp mặt chắc chắn xấu hổ lắm, được rồi, sau này hãy nói đi."  

Sau khi dừng lại một chút, Tô Thương mới kịp phản ứng lại, dò hỏi: "Lưu Huy, Tiêu Đình cùng thành viên Huyết Đồ đã đi thành phố rồi sao?"  

"Đi rồi, tối hôm qua chắc là đến thành phố rồi." Lưu Huy cung kính trả lời.  

"Ừm, sống đến từng này rồi, tôi còn chưa được đi thành phố nữa." Tô Thương khẽ cười nói: "Đi, chở tôi đi xem thử."  

"Vâng!"  

Sau đó.  

Lưu Huy điều khiển chiếc máy bay trực thăng, chở Tô Thương cùng Giang Thành Dương tiến về Kinh Đô.  

Chiếc máy bay trực thăng của Giang Thành Dương, đã hết dầu rồi, vì thế nên dừng ở một bên, cũng đã liên hệ với thành viên Quốc Nhận để xử lý.  

Còn Vương Trại thì lái một chiếc máy bay trực thăng khác, quay trở về Giang Bắc, dù sao thì chợ đen Cửu Môn cũng cần người bảo vệ.  

Bên trong vòng tay lưu trữ, Tô Tinh Hà có Bách thảo đan, loại đan dược này không chỉ có thể tăng cường chân khí, còn có thể bổ sung các loại năng lượng cần thiết cho cơ thể, tất nhiên cậu bé sẽ không bị đói.  

Cứ như vậy.  

Máy bay trực thăng lại xuyên qua tầng mây, lúc chạng vạng tối cũng đã đến được thành phố.  

Ở vùng đất thành phố quan trọng này, máy bay trực thăng bình thường không có cách nào tiến vào được, dù là máy bay trực thăng của chợ đen Cửu Môn, cũng như thế. 
 
Chương 663


Vì thế, Lưu Huy liền ở bên ngoài thành phố, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa Tô Thương trở về Giang Bắc.  

Còn Giang Thành Dương thì cũng rời đi, vì Quốc Nhận còn rất nhiều chuyện cần anh ấy xử lý.  

Thế là.  

Tô Thương liền đem đứa con mình ra ngoài, hai cha con đi đến thành phố phồn hoa.  

Advertisement

"Đây chính là thành phố sao, người đẹp nhiều quá, không hổ danh là vùng đất quan trọng nhất của nước Hoa."  

Tô Tinh Hà nhìn tới nhìn lui những người đẹp qua lại, nước miếng như muốn chảy ra ngoài: "Hi hi, con muốn ở đây tìm một đống vợ bé!"  

Một đống?  

Cái tên ngu dốt toán học này, vợ mà cũng có thể dùng chữ đống để hình dung hay sao?  

Tô Thương khinh bỉ liếc nhìn con trai của mình, bỗng nhiên nghĩ ra cách dạy con trai một cộng một bằng mấy.  

"Con trai, nếu con có một vợ bé, cha lại cho con thêm một vợ bé nữa, thế bây giờ con có mấy vợ bé hả?" Tô Thương hỏi.  

Tô Tinh Hà không chút nghĩ ngợi, liền nói: "Hai người."  

"Lại ví dụ thêm, nếu con có 235 vợ bé, cha lại cho con thêm 149 người nữa, thế bây giờ con có mấy vợ bé?"  

"384 người!" Thời điểm trả lời vấn đề này, Tô Tinh Hà hết sức hưng phấn.  

"Cmn, phép cộng ba chữ số cũng biết rồi, thần đồng quá!"  

Tô Thương tăng độ khó lên, hỏi tiếp: "Nếu như con có 1500 vợ bé, cha cho con thêm 3425 vợ bé nữa, thì con có mấy vợ bé?"  

"4992!" Tô Tinh Hà cực kỳ kích động, hình dung được kiểu như mình đang có rất nhiều vợ bé vậy.  

"Ha ha ha, con trai, ngầu thật đó chứ!"  

Tô Thương vui mừng cười, sau đó hỏi: "Thế một cộng một, bằng mấy?"  

Nhưng ai ngờ, mặt mũi Tô Tinh Hà lại tràn đầy mờ tịt, lắc đầu nói: "Con gà mờ lắm."

Gà mờ sao?  

Gà mờ cái đầu mày đó!  

Sắc mặt Tô Thương tối sầm lại, cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng lúc cha lấy thắt lưng ra đánh mình là thế nào rồi.  

Khốn nạn.  

Nhìn thấy con trai mình rác rưởi như vậy, một cộng một cũng không biết bằng mấy, Tô Thương chỉ hận không thể để con trai trải nghiệm một chút gánh nặng trong tình thương của cha.  

Có điều nghĩ đi nghĩ lại, Tô Tinh Hà vẫn còn nhỏ.  

Aiya, được rồi, con ruột, con ruột mà.  

Tô Thương cố gắng hết sức để kiềm chế lại cái cảm giác muốn ra tay, sau đó anh ấy dẫn theo Tô Tinh Hà, tiếp tục đi bộ trong thành phố.  

Có điều.  

Tô Tinh Hà đi tới đi lui, bỗng nhiên dừng lại, trừng trừng đôi mắt nhìn qua hướng ba giờ.  

Nơi đó có một cô bé gái khoảng bốn tuổi, đang ăn kẹo hồ lô.  

Còn bên cạnh, cũng là quán bán kẹo hồ lô, trong tủ kính trưng bày rất nhiều loại mứt quả.  

"Ừng ực." 
 
Chương 664


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, Tô Tinh Hà nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng, mắt không ngừng nhìn qua hướng ba giờ đó.  

"Ha ha."  

Tô Thương hiểu ý cười một tiếng, cho rằng Tô Tinh Hà thèm ăn, muốn ăn kẹo hồ lô rồi.  

Cũng đúng.  

Advertisement

Kẹo hồ lô ở thành phố cổ này, nổi tiếng cả nước, đúng là độc nhất, mùi vị có lẽ cũng rất ngon, mua một cây nếm thử cũng được.  

Nghĩ đến đây, Tô Thương tay phải thì giữ trên vai con trai, tay trái chỉ hướng ba giờ, khẽ cười nói: "Con trai, nếu con muốn thì cha có thể mua cho con."  

"Thật sao?" Hai mắt Tô Tinh Hà nhất thời sáng rực lên, ngẩng đầu mừng rỡ như điên nhìn Tô Thương.  

"Ừm."  

Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Con là con trai của cha, thứ con muốn, nếu nằm trong khả năng của cha thì chắc chắn sẽ chiều theo con."  

"Cmn!"  

"Cha, cha thật tốt với con, con rất cảm động đó nha."  

Tô Tinh Hà cực kỳ phấn khích, hơi thở đều dồn dập, nhưng ngược lại lại thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Aiya, hay là thôi đi."  

"Sao vậy, con không muốn sao?" Tô Thương nghi ngờ nói.  

"Muốn chứ!"  

"Không phải cha đã nói rồi sao, con muốn thì cha sẽ mua cho con, con sao lại trở nên nhăn nhó khó chịu thế rồi."  

"Cha, nhưng mà..."  

Tô Tinh Hà hướng mắt nhìn về phía ba giờ, nói tiếp: "Nhưng mà mua bán trẻ con là phạm pháp đó."  

???  

Mua bán trẻ con?  

Con vừa nói gì với cha thế hả?  

Mua kẹo hồ lô, với mua bán trẻ con có cái gì giống...  

Sắc mặt Tô Thương đầy nghi ngờ, nhưng sau một giây như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt nhìn về hướng ba giờ, sắc mặt lập tức tối sầm lại.  

Bên kia.  

Không chỉ có cửa hàng bán kẹo hồ lô, còn có một cô bé gái đang ăn kẹo hồ lô nữa.  

Cmn!  

Nói nửa ngày trời, thứ Tô Tinh Hà muốn không phải là kẹo hồ lô, mà là cô bé kia sao.  

Cô bé đó quả thực rất đáng yêu, buộc hai bím tóc đuôi gà, khuôn mặt hồng hào xinh đẹp, nhất là dáng vẻ ăn kẹo hồ lô, thật sự là rất đáng yêu, quả thật muốn đem cô bé ôm về nhà...  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 665


"Cmn!"  

Tô Thương tối sầm mặt lại nói: "Cmn, cha nghĩ là con muốn mua kẹo hồ lô, ai biết con lại nói về cô bé ở chỗ cửa hàng đó chứ."  

"Thôi đi, kẹo hồ lô có gì ngon đâu chứ, con vẫn chưa thay răng sữa đâu nha, ăn quá nhiều đường không tốt cho răng chút nào."  

Advertisement

Tô Tinh Hà bĩu môi, khinh bỉ nói ra: "Cha, cha từng nuôi con nít chưa hả, đạo lý đơn giản thế mà cha cũng không biết sao?"  

"Cmn!"  

"Con hiểu biết cũng khá nhiều đó nha!"  

Tô Thương sắp bị giận điên lên rồi, sau khi tỉnh táo lại, trực tiếp cướp lấy ba lô của Tô Tinh Hà.  

Cái ba lô nhỏ này, Tô Tinh Hà vẫn luôn đeo lên người, chưa từng buông ra.  

"Cmn, cha, cha cướp đồ của con, nhanh trả lại cho con, đây là ba lô của con!"  

Tô Tinh Hà lo lắng, vội nhảy dựng lên định cướp lại, đáng tiếc cậu bé căn bản là không làm được.  

"Ha ha, không phải con nói ăn quá nhiều đường sẽ không tốt cho răng hay sao, cha thấy con nói rất đúng, vì thế Bách thảo đan con cũng đừng ăn nữa, cha phải tịch thu lại."  

Tô Thương kéo ba lô ra, muốn lấy đi chai thủy tinh đựng Bách thảo đan, nhưng sau khi thấy đồ vật trong ba lô, sắc mặt lại tối sầm thêm mấy phần nữa.  

Lúc này.  

Trong ba lô Tô Tinh Hà, chứa đầy các loại chai thủy tinh, đều là tinh phẩm đan dược mà Tô Thương cướp được từ chỗ kho báu của nước D.  

"Tô Tinh Hà, giải thích đi, chuyện này là thế nào?"  

Tô Thương nhìn sang Tô Tinh Hà, cắn răng nói: "Cha nhọc nhằn khổ sở lắm mới giành được đan dược, sao con lại lấy hết vào ba lô thế này?"  

"Híc, cái này..."  

Tô Tinh Hà thoáng có chút xấu hổ, miễn cưỡng cười vui nói: "Cha, nếu như con nói mấy chai thủy tinh này có chân, chúng đều tự mình chạy vào ba lô của con thì cha có tin con không?"  

"Tin cái đầu mày mà tin!"  

Tô Thương đưa tay gõ lên trán Tô Tinh Hà, tối sầm mặt lại nói: "Còn tự chúng chạy vào nữa chứ, con nghĩ cha là kẻ ngốc hả?"  

"Gào!"  

Tô Tinh Hà đau gào lên, vội vàng cách xa Tô Thương, kêu gào nói: "Cha, cha không nói đạo lý sao!"  

"Dựa vào cái gì mà cha có thể cướp đan dược của người khác, còn con thì không được cướp của cha chứ?"  

"Điều thứ nhất trong sổ tay tội phạm, cũng là ý nghĩa tối cao của việc trở thành tội phạm chính là ‘Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn’."  

Tô Tinh hà ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như mình đã làm một chuyện không tầm thường, mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo nói: "Con đây là do xem xét thời thế, nên đã làm chim sẻ đó nha!"  

"Giảng giải theo lẽ thường, lão tử đây là đen ăn đen*, cha cướp của người khác, con cướp lại của cha, hợp tình hợp lý, là chuyện đương nhiên, việc đáng làm thì phải làm thôi!" 
 
Chương 666


*Đen ăn đen: Chỉ hành động không đúng luật như dùng vũ lực, ép buộc, dùng các biện pháp cư0~ng bức để đàn áp người kia.  

???  

"Đen ăn đen?"  

Advertisement

Tô Thương đặt một dấu chấm hỏi lớn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được thôi, Tô Tinh Hà, đen ăn đen cái cmn chứ, ăn cả trên đầu trên cổ lão tử đây sao?"  

"Ừm hừm, làm tội phạm nhất định phải mất hết tính người, con ăn cướp trên đầu trên cổ của cha thì sao chứ?"  

"Cmn!"  

Tô Thương tức đến mức thở gấp, vừa nghĩ được điều gì đó, liền lấy ba lô thu vào vòng tay lưu trữ của mình, ngay sau đó cười lạnh lùng nói: "Ha ha, ba lô của con, từ nay về sau sẽ thuộc về cha."  

"Ranh con, con còn non quá đi, chỉ biết có đen ăn đen, chưa thấy đen ăn đen rồi lại bị ăn đen nữa à?  

Tô Thương nhìn Tô Tinh Hà, cười thoải mái nói: "Ấy, thật may cho con đó nha, hôm nay con đã được thấy cái gì là đen ăn đen rồi lại bị ăn đen rồi đó"  

Tô Tinh Hà dừng một chút, nháy nháy con mắt, nhất thời có chút mơ hồ.  

Rất nhanh.  

Cậu bé đã kịp phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ bé lộ ra một nụ cười nịnh nọt, vội vàng chạy đến trước mặt Tô Thương, ôm chặt bắp đùi Tô Thương.  

Tô Tinh Hà biết mình đánh không lại cha, nên trực tiếp tỏ ra nũng nịu: "Người ta vừa rồi là nói đùa với cha thôi à, cha nhanh trả ba lô lại cho con đi mà."  

"Trong ba lô có bình sữa của con, bánh quy con gấu, còn có nhiều món đồ riêng tư nữa, cha trả lại cho con trai bảo bối của cha đi mà."  

"Không được." Tô Thương không chút lưu tình lại, cự tuyệt nói ra: "Bây giờ ba lô này là của cha."  

"Cmn, cha, cái này không thú vị gì hết nha, đến đồ của con trai mình cha cũng cướp mất, cha thật không biết tốt xấu gì sao." Tô Tinh Hà cắn răng nói.  

Tô Thương thì nghiêm mặt lại nói: "Làm tội phạm thì nhất định phải mất hết tính người, lời này chính là con nói đó nha."  

"Cmn!"  

"Gây ông đập lưng ông rồi!"  

Tô Tinh Hà cực kỳ hối hận, nhưng mà ba lô là sinh mạng của cậu bé ấy mà.  

Lần này đi ra ngoài, Tô Tinh Hà đã trộm chí bảo của ông cố, bây giờ vật kia vẫn đang ở bên trong ba lô mà.  

Nhất định phải lấy ba lô lại mới được.  

Tô Tinh Hà khẽ cắn môi, đang định đến cầu xin Tô Thương.  

Nhưng mà lúc này, điện thoại di động ở trong vòng tay lưu trữ vang lên, Tô Thương vừa nghe thấy, liền lấy điện thoại ra bấm nút nghe máy.  

Ngay sau đó.  

Tô Thương sắc mặt trầm xuống, đôi mắt lộ ra một vẻ âm u, khiến cho người khác như rơi vào hầm băng, không khí xung quanh dường như ngưng đọng lại...

Có điện thoại, là Hứa Sơn Cư gọi. 
 
Chương 667


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy ngày trước.  

Tô Thương sai Hứa Sơn Cư đi cùng với Vương Phú Quý lên thành phố, giúp Vương Phú Quý xử lý chuyện của Lưu Sở Điềm.  

Đồng thời, đến tổng bộ của Dược Vương Điện để lấy dược liệu luyện chế Sinh cốt đan.  

Advertisement

Vốn dĩ anh nghĩ rằng đây chỉ là một chuyện đơn giản, nhưng ai mà ngờ, vậy mà lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.  

Trong điện thoại, ngữ khí của Hứa Sơn Cư trầm trọng, hơi thở có chút khó khăn, rõ ràng là ông ta đang bị thương mà.  

"Hứa Sơn Cư."  

Tô Thương hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh lại, sau đó thản nhiên nói: "Xảy ra chuyện gì, từ từ nói, đừng gấp."  

"Khục, cậu chủ."  

Ở đầu giây bên kia, Hứa Sơn Cư ho lên một tiếng, sau đó rủ rỉ nói: "Là như vậy, mấy ngày trước tôi và Vương đại thiếu gia sau khi đến thành phố thì nhận được tin tức nhà họ Lưu muốn gả con gái Lưu Sở Điềm của họ cho nhà họ Trương ở trong thành phố."  

"Ngay đêm đó, nhà họ Lưu và nhà họ Trương liền muốn tổ chức tiệc đính hôn, có rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở thành phố tham dự."  

Hứa Sơn Cư nói tiếp: "Vương đại thiếu gia vô cùng lo lắng, tôi vì cân nhắc đến tâm trạng của Vương thiếu gia cho nên không đi đến tổng bộ của Dược Vương Điện mà định cùng với Vương đại thiếu gia náo loạn tiệc đính hôn trước, mang Lưu Sở Điềm đi."  

"Ừm."  

Nghe đến đây, Tô Thương gật đầu nói: "Chuyện này ông xử lý rất tốt, nói tiếp đi."  

"Vâng."  

Hứa Sơn Cư cung kính đáp lại, sau đó nói: "Tiệc đính hôn được tổ chức ở nhà họ Trương ở thành phố."  

"Nhà họ Trương ở thành phố, chỉ được coi như là một gia tộc trung lưu, thuộc hạ đã nghe ngóng rồi, hoàn toàn không có cao thủ lợi hại nào cả, cho nên mới không chú ý, dẫn theo Vương đại thiếu gia xông vào nhà họ Trương."  

Hứa Sơn Cư nói tiếp: "Hơn nữa, chúng tôi ở trong tiệc đính hôn cũng thật sự nhìn thấy Lưu Sở Điềm."  

"Vương đại thiếu gia và Lưu Sở Điềm là yêu nhau thật lòng, hai người nói chuyện với nhau một hồi, tình chàng ý thiếp, trong nháy mắt đã chọc giận nhà họ Trương, nhà họ Trương liền kêu cao thủ của họ ra, chuẩn bị chém giết Vương đại thiếu gia."  

Hứa Sơn Cư nói tiếp: "Nhưng mà, thực lực của Vương đại thiếu gia cũng không yếu, nhẹ nhàng đánh bại mấy tên cao thủ hóa kình."  

"Tiếp theo đó, nhà họ Trương liền phái ra cao thủ địa tông, Vương đại thiếu gia vốn không phải là đối thủ của tên đó."  

"Nhưng tôi vẫn còn ở đó, sao lại có thể để bọn họ đạt được ý định chứ, thế nên tôi đã ra tay hóa giải nguy cơ của Vương đại thiếu gia, khiến mọi người ở đó đều kinh hãi."  

"Tiếp theo đó, thuộc hạ liền dẫn Vương đại thiếu gia và Lưu Sở Điềm tiểu thư rời đi, chuyện này coi như đã xong."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 668


"Nhưng mà, hai tên thiên tông hậu kỳ của nhà họ Trương, lại không buông tha cho thuộc hạ, liên thủ lại đánh đuổi thuộc hạ tới cùng."  

Hứa Sơn Cư hô hấp yếu ớt, nói tiếp: "Thuộc hạ chạy trốn mấy ngày mấy đêm, không dám ngừng nghỉ."  

"Vậy mà hai tên thiên tông hậu kỳ này cũng đuổi theo mấy ngày mấy đêm, một phút cũng không ngừng lại, cuối cùng cũng đuổi kịp thuộc hạ."  

Advertisement

Hứa Sơn Cư cười khổ nói: "Ba người chúng tôi, ở trong thành phố đánh một trận lớn."  

"Hai tên đó đã đạt đến cảnh giới thiên tông hậu kỳ, so với thuộc hạ thật sự cách biệt quá lớn, cho dù là đối mặt với một tên thôi thì thuộc hạ cũng không địch lại, huống chi là hai tên đó liên thủ lại với nhau."  

Hứa Sơn Cư nghiến răng nói: "Thuộc hạ biết, cứ kéo dài như vậy, thuộc hạ chết là cái chắc, thế là thuộc hạ sắp chết cũng cố liều cái mạng này cũng phải đánh bị thương được một tên."  

"Mà hai tên thiên tông hậu kỳ lại không hề muốn vì muốn cố giết thuộc hạ mà bị thương, cho nên hai tên đó đều tránh đòn công kích của thuộc hạ, nhờ vậy mà thuộc hạ chạy thoát được trong gang tấc."  

Hơi thở của Hứa Sơn Cư càng ngày càng yếu ớt, giọng nói tràn đầy áy náy nói: "Cậu chủ, chuyện đại khái là như vậy."  

"Bây giờ, Vương đại thiếu gia chắc còn đang bị nhốt ở nhà họ Trương, sống chết thế nào cũng chưa biết, là do thuộc hạ vô dụng, xin cậu chủ trách phạt."  

Tô Thương nghe xong toàn bộ câu chuyện, hai mắt híp lại, từ trong ánh mắt lóe lên sát ý ngập trời.  

Vương Phú Quý chính là người anh em tốt duy nhất của anh ở trái đất này!  

Bây giờ lại biết được anh em của mình gặp nạn, trong lòng Tô Thương không kiềm được lửa giận trong lòng.  

"Hứa Sơn Cư, ông đừng tự trách mình nữa, chuyện này không liên quan đến ông, ngược lại, đã vất vả cho ông nhiều rồi."  

Tô Thương an ủi Hứa Sơn Cư, sau đó lại hỏi: "Bây giờ ông đang ở đâu, tôi đi tìm ông."  

"Tôi nghe hơi thở của ông rất yếu ớt, ông bị thương nặng rồi."  

Tô Thương quan tâm nói: "Dựa vào tuổi tác của ông, bị thương nặng như vậy nếu không kịp thời cứu chữa, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng."  

"Bát Cảnh Sơn."  

Hứa Sơn Cư trả lời nói: "Thuộc hạ chạy một mạch đến Bát Cảnh Sơn, bây giờ đang trốn trong một hang núi."  

"Bát Cảnh Sơn ở phía Nam của thành phố, cậu chủ, cậu từ Giang Bắc chạy tới thì cũng phải mất hơn mười tiếng mới tới được."  

Hứa Sơn Cư nói tiếp: "Cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi còn có thể chống đỡ được một thời gian nữa, nếu như cậu đến thành phố rồi thì đi cứu Vương đại thiếu gia ở nhà họ Trương trước đi."  

"Lúc tôi chạy trốn thì Vương đại thiếu gia cũng bị cao thủ nhà họ Trương đánh cho bị thương nặng, hơi thở cũng vô cùng yếu ớt, không biết bây giờ tình hình thế nào rồi."  

Hứa Sơn Cư vội vàng nói.  
 
Chương 669


Ông ta có thể nhìn ra được, Vương Phú Quý ở trong lòng của cậu chủ vô cùng quan trọng.  

Lần này xảy ra chuyện này, mặc dù không liên quan gì đến ông ta, nhưng ông ta bỏ lại Vương Phú Quý mà chạy trốn, thật sự cũng không vẻ vang gì.  

Hứa Sơn Cư lo lắng cậu chủ sẽ ghi hận mình, cho nên bây giờ mới để Vương Phú Quý lên trên hết.  

Advertisement

"Bây giờ tôi đang ở thành phố rồi, Bát Cảnh Sơn đúng không, ông trốn kỹ trước đi, chút nữa tôi sẽ tới ngay."  

"Bây giờ đã qua mấy ngày rồi, nếu như bọn họ muốn giết Vương Phú Quý thì Vương Phú Quý có ngàn cái mạng cũng không đủ để giết nữa."  

"Còn nếu như Vương Phú Quý còn sống thì chắc hẳn là còn chút thời gian, tôi đi qua xem vết thương của ông trước."  

Tô Thương đè nén cơn phẫn nộ trong lòng lại, sau đó đột nhiên anh nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: "Hứa Sơn Cư, lần này ông tới thành phố, không phải có mang theo một cái lệnh bài của điện chủ sao."  

"Tại sao lúc ông bị đuổi đánh, không đến tổng bộ của Dược Vương Điện để cầu cứu chứ?"  

Tô Thương nghi hoặc nói: "Dựa vào sức ảnh hưởng của Dược Vương Điện, nếu như ông đưa ra lệnh bài của điện chủ thì hai tên thiên tông hậu kỳ kia của nhà họ Trương chắc chắn sẽ không dám ra tay với ông rồi."  

"Cậu chủ."  

Hứa Sơn Cư nghe vậy liền cười khổ nói: "Lúc hai tên thiên tông hậu kỳ của nhà họ Trương mới xuất hiện, thuộc hạ đã lấy ra lệnh bài của điện chủ, nhưng bọn họ căn bản không thèm đếm xỉa gì đến lệnh bài điện chủ đó."  

"Sau đó thuộc hạ bị hai tên đó đuổi giết, cũng có chạy đến Dược Vương Điện."  

Hứa Sơn Cư nói tiếp: "Nhưng, trưởng lão của Dược Vương Điện cùng với phó điện chủ Trương Khổ Mộc, còn đang ở sơn trang Y Vân, còn mấy tên cao thủ thiên tông ở lại Dược Vương Điện hoàn toàn không thừa nhận lệnh bài điện chủ này."  

"Hơn nữa, cái lão già kia còn luôn miệng nói lệnh bài trong tay tôi là đồ giả, thuộc hạ còn chưa có cơ hội để giải thích thì đã bị đuổi đánh đến nơi rồi."  

Hứa Sơn Cư nói tiếp: "Sau đó, hai tên cao thủ thiên tông hậu kỳ của nhà họ Trương đã đuổi đến nơi, nên thuộc hạ chỉ đành tiếp tục chạy trốn."  

"Hử?"  

"Không thừa nhận lệnh bài điện chủ sao?"  

Tô Thương khẽ nhíu mày, anh mơ hồ cảm thấy chuyện này có gì kỳ lạ bên trong, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, mà nói: "Ở Bát Cảnh Sơn đợi tôi, trong vòng mười phút, tôi sẽ đến nơi."  

Nói xong.  

Tô Thương liền cất điện thoại đi, mặt trầm như nước, sát ý trong mắt ngày càng lộ rõ.  

"Nhà họ Trương ở thành phố!"  

"Ha ha!"  

Tô Thương híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Dám ra tay với anh em tốt của tôi, được đó!"  

"Quá hung ác rồi, mình không nhịn được nữa mà!"  

Tô Tinh Hà ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm lại, nói: "Cha, đi, con với cha đi đến nhà họ Trương báo thù, đoàn kết một lòng, tuân thủ quân lệnh."
 
Chương 670


"Hai anh em chúng ta...Ấy...Hai cha con chúng ta liên thủ lại, nhất định sẽ khiến cho nhà họ Trương long trời lở đất!"  

"Con muốn xem trò náo nhiệt gì chứ, ngoan ngoãn ở trong vòng tay chứa đồ đi."  

Tô Thương lườm con trai mình một cái, suy nghĩ một phát liền đem Tô Tinh Hà đưa vào trong vòng tay chứa đồ.  

Advertisement

"F*ck."  

"Cha, cha vô vị quá đi, chuyện báo thù náo nhiệt như vậy, vậy mà không gọi con đi cùng, mau thả con ra, con muốn một đánh mười..."  

Tô Tinh Hà tức giận, nhảy nhót loạn xạ ở trong vòng tay chứa đồ, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng kêu la.  

Tô Thương cũng không thèm để ý đến cậu bé, anh đi đến tiệm ăn vặt mua một đống đồ ăn để chặn họng con trai mình lại.  

Tiếp theo đó.  

Tô Thương dựa vào google map trên điện thoại, thi triển Chỉ xích thiên nhai, hướng thẳng về phía Bát Cảnh Sơn.  

Sau khi đến gần Bát Cảnh Sơn, Tô Thương liền tắt google map của điện thoại.  

Bởi vì anh và Hứa Sơn Cư đã ký khế ước chủ tớ, cho nên ở trong một phạm vi nhất định thì anh có thể xác định được vị trí của Hứa Sơn Cư.  

Vài phút sau.  

Bóng dáng của Tô Thương đã xuất hiện ở Bát Cảnh Sơn, đồng thời nhanh chóng tiến vào một sơn động trong đó, ở nơi đó anh nhìn thấy Hứa Sơn Cư.  

Giờ phút này.  

Toàn thân Hứa Sơn Cư chằng chịt vết thương, ông ta đang ngồi khoanh chân lại ở sâu trong sơn động, ông ta đang ngồi thiền để điều tức cơ thể.  

Nhưng ông ta bị thương quá nặng, chân khí tiêu hao gần như cạn kiệt, hơi thở yếu ớt, có điều tức cũng không tác dụng gì, chỉ là có thể kéo dài được chút thời gian trước khi chết mà thôi.  

Nếu như Tô Thương không xuất hiện thì e rằng không đến ba ngày thì Hứa Sơn Cư sẽ chết chắc ở trong sơn động này.  

"Cậu chủ!"  

Nhìn thấy Tô Thương xuất hiện, Hứa Sơn Cư vô cùng kích động, lập tức kết thúc trạng thái tu luyện, biểu cảm tràn đầy cung kính, ông ta định đứng dậy để thể hiện lòng tôn kính của mình.  

"Ừm."  

Tô Thương gật đầu, sau đó ngăn cản lại: "Ông đừng động đậy, bị thương nặng như vậy, căn bản không thể tự khỏi được, trong điện thoại sao lại không nói cho tôi biết chứ?"  

Hứa Sơn Cư nở một nụ cười, nói: "Thuộc hạ bỏ lại Vương đại thiếu gia mà chạy trốn một mình, đến nổi còn không biết Vương đại thiếu gia sống chết ra sao."  

"Nếu như cậu đã đến thành phố rồi, thuộc hạ sao còn dám nhờ cậu cứu tôi trước chứ, đương nhiên cứu Vương đại thiếu gia quan trọng hơn rồi."  

Tô Thương nghe vậy, lại hỏi: "Ông không sợ mình sẽ chết vì bị thương nặng sao?"  

"Sợ."  

Hứa Sơn Cư gật đầu, sau đó nói: "Nhưng tất cả đều có số mệnh của nó, tôi làm việc không tận lực, trong lòng cũng xấu hổ không thôi, chết thì chết vậy."  

"Ha ha."
 
Chương 671


Tô Thương hài lòng cười nói: "Cái giác ngộ này của ông được đấy, khác hẳn hoàn toàn với ông trước đây, lúc trước khi tôi muốn giết ông, ông còn cầu xin tôi tha cho ông một mạng."  

Hứa Sơn Cư có chút ngượng ngùng, sau đó dường như đã nhìn thấu hồng trần, cười khổ nói: "Lúc đó là do tôi quá cố chấp, lúc đó nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là đạt được thiên tông hậu kỳ, kéo dài tuổi thọ, khai tông lập phái, trở thành chủ của một tông phái."  

"Vì cái chấp niệm này mà tôi bắt buộc bằng mọi giá cũng phải sống tiếp, lúc còn sống, nhất định phải đạt tới hậu kỳ, nhất định phải đạt được!"  

Advertisement

Hứa Sơn Cư nghiêm túc nói: "Nhưng bây giờ, tôi đã là thiên tông hậu kỳ rồi, sau khi đạt được thành tựu rồi thì chấp niệm trong lòng của tôi cũng đã lập tức tiêu tán đi mất, đối với việc sống tiếp cũng không còn khát vọng bức bách nữa."  

"Thì ra là vậy."  

Tô Thương nghe thấy vậy, liền khẽ cười nói: "Vậy, hay là bây giờ tôi đi nhé."  

"Khụ khụ."  

Hứa Sơn Cư lập tức đứng hình, lúng túng ho khan hai tiếng, sau đó nói: "Cái đó, cậu chủ, nếu như có thể thì thuộc hạ vẫn muốn sống tiếp."  

"Ha ha."  

Tô Thương mỉm cười, lúc nãy đương nhiên anh chỉ chọc Hứa Sơn Cư, để làm dịu lại bầu không khí mà thôi.  

"Hứa Sơn Cư, lần này không phải ông không tận lực, mà hoàn toàn ngược lại, ông còn biết kịp thời trốn thoát để báo tin cho tôi biết, biểu hiện không tệ, rất đáng để biểu dương."  

Lúc này, Tô Thương nhìn Hứa Sơn Cư, nghiêm mặt nói: "Như vậy đi, thừa dịp chữa trị cho ông, tôi cũng muốn giúp ông đặt chân tới cảnh giới thiên tông đỉnh phong."  

"Chuyện này..."  

Hứa Sơn Cư nhất thời ngẩn ngơ cả người, sau khi phản ứng lại, thì vui mừng như điên nói: "Cám ơn cậu chủ!"  

"Ừm."  

Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó cũng không chần chừ nữa, mà từ trong vòng tay chứa đồ lấy ra mấy trăm viên đá năng lượng.  

Lần này ở trong kho của Đoan Mộc Lưu, anh đã vơ vét được hai ngàn viên đá năng lượng, cho nên anh không hề tiếc nuối gì mấy trăm viên này.  

Hơn nữa.  

Bây giờ, Hứa Sơn Cư cũng đã trung thành tuyệt đối với anh, tiêu hao đá năng lượng để bồi dưỡng ông ta, xem như cũng không lãng phí.  

Số đá năng lượng còn lại cùng với số dược liệu cũng đủ để mình tiến thăng lên trúc cơ rồi.  

Thâm chí còn dư dả nữa kìa, có thể phân chia ra một ít, trợ giúp những người bên cạnh mình đặt chân vào hàng ngũ người tu chân.  

Ví dụ như cha mình, ông nội, Lý Nguyệt...
 
Chương 672


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ cần là những người yêu thương nhất bên cạnh anh, thì sớm muộn gì cũng có một ngày Tô Thương đều sẽ để bọn họ trở thành người tu chân, cùng anh trường sinh bất lão.  

Khoảng hai tiếng sau.  

Tô Thương đã bỏ ra cái giá là sáu trăm viên đá năng lượng để không chỉ chữa lành vết thương cho Hứa Sơn Cư mà còn giúp ông ta tấn thăng lên thiên tông đỉnh phong.  

Advertisement

"Cảm ơn cậu chủ!"  

Thực lực của Hứa Sơn Cư đã đạt tới đỉnh phong, khí tức nghe cũng mạnh mẽ hơn rồi.  

Ông ta quỳ một chân xuống, hay tay chắp lại, một mực cung kính nói: "Từ nay về sau, thuộc hạ chắc chắn sẽ dùng mạng sống có hạn này để cống hiến vô hạn cho cậu chủ, tận hết sức lực giải quyết khó khăn giùm cậu chủ, không oán không hối hận!"  

"Trong lòng của tôi, cậu chủ chính là ngọn đèn hải đăng, cũng chính là ánh sáng đời tôi, hình bóng cao lớn vĩ đại của cậu chính là mục tiêu theo đuổi cả đời này của tôi!"  

Hứa Sơn Cư nghiêm túc nói: "Cho dù là thế sự xoay vần, cho dù là sông cạn đá mòn, thì lòng trung thành của tôi đối với cậu chủ cũng sẽ không bao giờ thay đổi, tôi..."  

"Đủ rồi."  

Tô Thương nhìn Hứa Sơn Cư, đen sầm mặt lại, cắt ngang nói: "Những lời này ông học theo ai vậy hả?"  

"Vương đại thiếu gia đó." Hứa Sơn Cư thành thực nói: "Cậu kêu tôi học tập cậu ta mà, cho nên..."  

"Tôi kêu ông học nhưng không kêu ông nói quá lên như vậy, ông nịnh nọt như vậy, tôi nghe không quen chút nào." Tô Thương không nhịn được liền nói.  

"Thuộc hạ nịnh nọt không hay sao?"  

"Hay, rất hay, nhưng lần sau không cho phép ông nói nữa, tôi...tôi nghe mà ớn hết cả trong lòng."  

"Vâng."  

Hứa Sơn Cư cung kính đáp lại, sau đó lại nhớ đến Vương Phú Quý, vội vàng nói: "Cậu chủ, Vương đại thiếu gia vẫn còn ở nhà họ Trương, không biết bây giờ sống chết ra sao, chúng ta mau đi cứu cậu ấy đi."  

"Ừm."  

Tô Thương gật đầu, sau đó cười nói: "Nhưng mà, không cần lo lắng cho an nguy của Vương đại thiếu gia đâu, cậu ta vẫn còn sống, chỉ là bị nhốt lại mà thôi."  

"Cậu chủ, sao cậu biết được?" Hứa Sơn Cư nghi hoặc hỏi.  

"Ha ha, người ở dưới núi nói cho tôi biết."  

Tô Thương khẽ nhếch miệng lên, cười nói: "Hai tên thiên tông hậu kỳ của nhà họ Trương, đã tìm tới Bát Cảnh Sơn rồi, chắc là muốn gi3t chết ông."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 673


Giờ này khắc này.  

Bát Cảnh sơn, nơi hoang sơn, hẻo lánh ít dấu chân người.  

Hai ông già mặc đồ luyện công màu trắng đang leo lên núi.  

Advertisement

Bọn họ nhìn qua đã ngoài bảy mươi tuổi rồi, trên mặt là đầy rẫy nếp nhăn.  

Có một người thậm chí còn chống gậy, hàm răng trong miệng gần như đã rụng hết.  

Tuy nhiên, hai người này lại bước đi như bay, trong mắt lưu động tinh quang, căn bản không có dáng vẻ người già bình thường nên có.  

“Tam hộ pháp, làm thế nào ông xác định được người kia ở Bát Cảnh sơn?” Lúc này, một ông già trong đó hỏi.  

Ông già chống gậy nhẹ nhàng cười, trả lời: “Lần trước lúc giao thủ, tôi đã để lại một mùi hương đặc thù trên người ông ta.”  

Vừa nói, Tam hộ pháp vừa xòe bàn tay ra, một con rắn độc xù xì to bằng ngón tay nháy mắt trườn lên cánh tay ông ta.  

Tiếp đó, Tam hộ pháp nói tiếp: “Mùi hương này, người thường rất khó ngửi ra, nhưng bảo bối này của tôi lại ngửi thấy rất rõ.”  

“Chỉ cần trong phạm vi trăm dặm, tôi có thể lợi dụng con rắn độc này, khóa chặt hành tung người kia.”  

Tam hộ pháp cười nói: “Lão tứ, kinh nghiệm về phương diện này, ông còn phải học tập tôi nhiều đấy.”  

“Ha ha, Tam hộ pháp đa mưu túc trí, bội phục bội phục.”  

Một lão giả khác, đúng là Tứ hộ pháp, khen ngợi một hồi, ông ta tò mò hỏi: “Tam hộ pháp, người nọ có chút kỳ quái, sau khi chạy thoát khỏi sự đuổi giết chúng ta, vì sao không rời khỏi kinh đô, mà ngược lại tránh ở Bát Cảnh sơn?”  

“Ha ha, tôi không rõ lắm, có lẽ ông ta muốn cứu người trẻ tuổi đồng hành cùng ông ta chăng.”  

Tam hộ pháp suy đoán, tiếp đó cười lạnh nói: “Ông ta đã đặt chân lên Thiên Tông hậu kỳ, chính là tai họa, nếu đã kết oán vậy thì hôm nay cần phải nhổ cỏ tận gốc, tránh sau này lại tới tìm Thiết Quyền tông chúng ta.”  

“Mặc dù các cao thủ trong môn phái nhiều như mây, nhưng nếu ông ta trốn trong bóng tối, chuyên chọn những đệ tử độ tuổi thanh niên của tông chúng ta ra tay, vậy mất nhiều hơn được.”  

“Vẫn là Tam hộ pháp suy xét chu đáo.”  

Tứ hộ pháp lại lần nữa vuốt mông ngựa, sau đó cười nói: “Lại nói tiếp, người này cũng gan dạ thật, thật sự cho rằng Thiên Tông hậu kỳ thiên hạ vô địch, còn dám xông vào cả Trương gia.”  

“Ông ta làm như vậy cũng là chuyện bình thường thôi.”  

Tam hộ pháp cười nói: “Tông chủ chúng ta quá khiêm tốn, có rất ít người biết, tông chủ Thiết Quyền tông đến từ Trương gia, là lão tổ tông Trương gia đấy.”  

“Trong mắt người ngoài, Trương gia chỉ là một tiểu gia tộc, chẳng có cao thủ tọa trấn, nên ông ta mới dám tự tiện xông vào.”  

Nói tới đây, Tam hộ pháp cười lạnh nói: “Tên đồng hành cùng ông ta Vương Phú Quý kia, ha ha, lá gan lớn thật, ngay cả nữ nhân tông chủ nhìn trúng cũng dám đoạt, thật không biết sống chết.”  
 
Chương 674


“Ha ha, tông chủ cũng tuyệt vời thật, người cũng hơn hai trăm tuổi rồi, còn định làm trâu già gặm cỏ non, muốn cưới tiểu nữ hài mới hai mươi tuổi.”  

Tứ hộ pháp lộ ra nụ cười khinh bỉ, trong mắt tràn ngập tham lam: “Có điều, cô gái tên Lưu Sở Điềm kia cũng ghê gớm thật, vừa xinh vừa non mềm, đừng nói tông chủ, ngay cả tôi cũng muốn nếm thử hương vị đây này.”  

“Đừng vội, rồi sẽ có cơ hội thôi.”  

Advertisement

Tam hộ pháp cười nói: “Mấy người đâu phải không biết sở thích của tông chủ, ông ta thích non mềm, không quan tâm phụ nữ chất lượng tốt như thế nào, cơ bản chỉ chơi hai, ba năm là vứt ngay.”  

“Đến lúc đó hai anh em chúng ta còn không phải muốn làm gì thì làm sao?”  

“Ha ha ha.”  

Tứ hộ pháp dường như đã tưởng tượng ra hình ảnh rồi, li3m đầu lưỡi cười nói: “Tam hộ pháp, đến lúc đó hãy để người em này nếm thức ăn tươi ngon trước nhé.”  

“Không thành vấn đề, dù sao cũng chẳng phải hàng mới mẻ gì, chúng ta ai trước ai sau đều như nhau cả.”  

Tam hộ pháp đầu tiên gật đầu, sau đó nhắc nhở: “Được rồi, ngôn luận này đó hai người chúng ta nói là được, trở về ngàn vạn lần đừng nói bậy.”  

“Hiện tại tông chủ coi cô gái Lưu Sở Điềm kia như bảo bối, ngậm ở trong miệng sợ tan, nắm trong tay sợ rơi cơ mà.”  

“Vốn dựa theo bản tính tông chủ, Vương Phú Quý kia dám đoạt phụ nữ với ông ta, tuyệt đối sẽ chết chẳng nghi ngờ gì, thậm chí sẽ bị thiên đao vạn nhát, chết đi trong thống khổ.”  

Tam hộ pháp nói tiếp: “Nhưng lần này, Lưu Sở Điềm lấy tính mạng uy hiếp tông chủ, tông chủ lại thật sự tiếp nhận uy hiếp, tha cho Vương Phú Quý một mạng, chỉ nhốt cậu ta lại thôi.”  

“Có thể thấy được, tông chủ đối với Lưu Sở Điềm trước mắt thật sự động tâm rồi.”  

“Chúng ta nhớ thương Lưu Sở Điềm, nếu bị tông chủ biết, chỉ sợ sẽ không tha chúng ta.”  

Tam hộ pháp nghiêm túc nói: “Cho nên, lão tứ, miệng kín một chút, đừng nói chuyện lung tung.”  

“Ha ha, yên tâm đi Tam hộ pháp, chuyện liên quan đến tính mạng thân gia, tôi sẽ không nói bậy đâu.” Tứ hộ pháp nghiêm mặt nói.  

“Ừm, chúng ta tăng nhanh tốc độ đi, nhanh chóng tiêu diệt Thiên Tông hậu kỳ kia, hôm nay tông chủ tổ chức tiệc đính hôn lần nữa, làm xong việc chúng ta đi uống rượu, hẳn vẫn kịp.”  

Tam hộ pháp mặt mang tươi cười nói, rồi nhìn về phía rắn độc trên cánh tay.  

Con rắn độc này, ông ta nuôi mười mấy năm, có thể câu thông với các loài rắn độc khác mà không gặp chướng ngại nào cả.  

“Hửm “Hả?”  

Bỗng nhiên, Tam hộ pháp khẽ nhíu mày, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.  

“Tam hộ pháp, làm sao thế?” Tứ hộ pháp bên cạnh dò hỏi.  

“Tên Thiên Tông hậu kỳ kia đang tiến về phía chúng ta, tốc độ rất nhanh.”  

Tam hộ pháp khó hiểu nói: “Ông ta không nghiêng không lệch, lại đang chạy như bay, sao ông ta lại biết chúng ta ở phía bên này, sao ông ta dám chủ động tới đây?”  

“Tam hộ pháp.”  

Tứ hộ pháp nghe vậy, nghiền ngẫm cười nói: “Ha ha, chắc chắn là ông lo lắng nhiều rồi, có lẽ ông ta chỉ là muốn xuống núi, trùng hợp tới đây mà thôi.”  

“Ừm.” 
 
Chương 675


Tam hộ pháp gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy lời giải thích này không thích hợp lắm.  

Ngay lúc ông ta nhíu mày, hai người Tô Thương và Hứa Sơn Cư nháy mắt xuất hiện trước mặt bọn họ.  

“Cậu chủ, chính bọn họ đã đả thương tôi.”  

Hứa Sơn Cư tất cung tất kính đứng phía sau Tô Thương, mặt vô biểu tình nhìn về phía Tam hộ pháp và Tứ hộ pháp.  

Advertisement

“Ha ha.”  

Ánh mắt Tô Thương cũng nhìn sang, trong mắt len lỏi một mạt âm lãnh.  

Cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ, Tô Thương nghe thấy rõ ràng.  

Tông chủ Thiết Quyền tông, hơn hai trăm tuổi, lại muốn nghênh thú Lưu Sở Điềm hai mươi tuổi?  

Ha ha!  

Không biết sống chết!  

Còn có hai người kia, vậy mà lại cũng có suy nghĩ lệch lạc với Lưu Sở Điềm, nghĩ sau này hưởng dụng, muốn chết!  

Lưu Sở Điềm là thanh mai trúc mã với Vương Phú Quý, có quen biết Tô Thương.  

Bởi vậy sau khi nghe được hai người ngôn luận, sát ý trong lòng Tô Thương càng thêm mạnh mẽ.  

“Ha ha, chúng ta lại gặp mặt rồi, vận khí của ông không tốt lắm nhỉ, muốn chạy trốn xuống núi, lại gặp tôi và Tam hộ pháp.”  

Tứ hộ pháp bên cạnh nhìn thấy Hứa Sơn Cư, trên mặt nở nụ cười, nghiền ngẫm cười nói: “Lần trước để ông chạy thoát, lúc này đây, ai cũng cứu không được ông đâu!”  

Hứa Sơn Cư nghe vậy, lại nhàn nhạt nói: “Ai nói tôi muốn chạy trốn xuống núi?”  

“Ồ?”  

“Tự tin mười phần nhỉ?”  

Tứ hộ pháp nhìn thoáng qua Tô Thương, rồi sau đó dừng ánh mắt trên người Hứa Sơn Cư, nhịn không được cười nói: “Ai cho ông dũng khí thế? Cậu ta sao?”  

Ha ha, trong cơ thể thanh niên này chẳng có chút dao động chân khí nào, vừa rồi ông lại gọi cậu ta là cậu chủ, thú vị thật đấy.”  

Lúc này, Tô Thương vẻ mặt lạnh lùng nói ra: “Đừng nói nhảm nữa, giết họ đi.”  

“Vâng.”  

Hứa Sơn Cư nhận được mệnh lệnh của Tô Thương, liền nhanh chóng tiến lên, khắp cơ thể xuất hiện chân khí bàng bạc ……  

"Cậu bảo ông ta giết tôi ư?"  

Tứ hộ pháp cười to: "Ha ha, cười chết tôi rồi. Nhóc con, cậu không biết sợ à, đừng nói là cậu cũng cho rằng Thiên Tông hậu kỳ là vô địch đấy chứ?"  

"Mặc dù tên cấp dưới này của cậu là Thiên Tông hậu kỳ, nhưng chúng tôi cũng vậy, cậu bảo ông ta giết... hả?"  

Nói một hồi, Tứ hộ pháp bỗng nhiên dừng lại, trong mắt lập tức hiện lên một tia kiêng kỵ, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Thiên... Thiên Tông đỉnh phong, ông thăng cấp lên Thiên Tông đỉnh phong sao?"  

"Không sai."  

Hứa Sơn Cư nhìn chằm chằm Tứ hộ pháp, lạnh lùng nói: "Lúc trước hai người các ông đuổi giết tôi mấy ngày mấy đêm, đánh tôi trọng thương. Hôm nay dù hai người các ông có liên thủ thì cũng không phải là đối thủ của tôi, bây giờ, đến lượt tôi giết mấy người!"  

Dứt lời, Hứa Sơn Cư không hề do dự, chân khí dày đặc trong tay, ông ta vươn người xông tới giết Tứ hộ pháp. 
 
Chương 676


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sắc mặt Tứ thay đổi, vội vàng ngưng tụ chân khí để chống đỡ, đồng thời nói: "Tam hộ pháp, chúng ta hãy cùng nhau ra tay. Ông ta chỉ mới đặt chân vào Thiên Tông đỉnh phong, đương nhiên cảnh giới vẫn chưa vững. Chúng ta liên thủ chắc chắn giết được ông ta!"  

"Ừm, được!"  

Tam hộ pháp gật đầu, ông ta thấy Tứ hộ pháp nói rất lý. Thế nên ông ta thu rắn độc về cánh tay, bắt đầu tấn công Hứa Sơn Cư mãnh liệt.  

Advertisement

Ầm!  

Ầm!  

Ầm!  

Cứ như vậy, ba người xông vào đánh nhau. Hiện trường chân khí tàn sát bừa bãi, đất đá nổi lên cuồn cuộn.  

Tô Thương đứng cạnh, im lặng quan sát trận chiến, không hề có ý định ra tay.  

Bởi vì anh biết, với thực lực của Hứa Sơn Cư thì xóa sổ hai người này cũng không phải việc gì khó.  

Nếu không có gì ngoài ý muốn thì nhiều nhất là mười phút, hai tên hộ pháp của Thiết Quyền tông sẽ đồng thời mất mạng.  

Đúng như Tô Thương dự đoán, Hứa Sơn Cư hoàn toàn đè ép Tam hộ pháp và Tứ hộ pháp.  

Cho dù hai người liên thủ, nhưng vẫn liên tục bị đánh lùi, bọn họ chỉ gắng gượng chịu đựng tấn công của Hứa Sơn Cư.  

Nhưng đây chỉ là tạm thời, nếu đánh tiếp thì chắc chắn hai người bọn họ sẽ bỏ mạng.  

"Cảnh giới của người này sao lại vững như thế, giống như đã đặt chân vào Thiên Tông đỉnh phong nhiều năm rồi vậy!"  

"Chúng ta đã xem thường ông ta, người này giấu tài nghệ, chúng ta không thể đánh tiếp nữa, nhanh chóng rút lui thôi, quay về nhà họ Trương nhờ tông chủ ra tay."  

"Đúng vậy, với bản lĩnh bán Thần Tông của tông chủ thì tiêu diệt người này dễ như trở bàn tay."  

"Ừm, nhưng trước khi rời đi nhất định phải để cho ông ta trả giá một ít. Không phải ông ta gọi cậu thanh niên bên cạnh là ông chủ sao, nói vậy người nọ lai lịch bất phàm, chúng ta cứ gi3t chết ông chủ của ông ta trước, rồi sau đó chạy trốn, chắc chắn ông ta sẽ thẹn quá hóa giận, lập tức đuổi giết chúng ta. Mà chúng ta chỉ cần chạy trốn đến nhà họ Trương, như thế sẽ làm phiền đến tông chủ, đến lúc đó, nhất định sẽ khiến cho ông ta chết không có chỗ chôn!"  

"Ha ha, Tứ hộ pháp tính toán hay thật. Cứ giao chuyện xóa sổ ông chủ của ông ta cho tôi đi, còn ông cứ quấn lấy ông ta vài giây trước đã."  

"Được!"  

Tam hộ pháp và Tứ hộ pháp bàn bạc xong.  

Sau đó.  

Tam hộ pháp vận động toàn bộ chân khí trực tiếp chống chọi với Hứa Sơn Cư, còn Tứ hộ pháp thì vẻ mặt mang theo nụ cười lạnh, tung người xông tới giết Tô Thương.  

"Ầy, như này không phải là tự tìm được chết sao."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 677


"Cậu thanh niên kia, chịu chết đi!"  

Tứ hộ pháp lao tới trước mặt Tô Thương, chân khí cuồn cuộn trong tay bất chợt đánh về phía Tô Thương.  

"Sợ rằng người phải chết chính là ông!"  

Advertisement

Khóe miệng Tô Thương nhếch lên, không nói lời thừa, lập tức búng tay thi triển thuật Thủy Long.  

Vù!  

Thoáng chốc, một con trường long được tạo thành bởi linh khí ngưng tụ xuất hiện, nó gầm thét bắn về phía Tứ hộ pháp.  

"Cái gì!"  

"Uy thế kinh khủng thật, chuyện này... Phụt!"  

Tứ hộ pháp vô cùng sợ hãi, đồng tử nhanh chóng co rút lại. Trước mặt Tô Thương, ông ta hoàn toàn mất ý nghĩ chống cự, sợ tới mức xoay người tính chạy trốn.  

Nhưng rất nhanh, linh khí Thủy Long đã xông tới, trong nháy mắt xuyên thủng tim Tứ hộ pháp.  

Tứ hộ pháp còn chưa nói xong đã về chầu ông bà, cho đến chết nhưng trong mắt đều tràn ngập hoảng sợ.  

"Lão Tứ!"  

Tam hộ pháp ở xa nhìn thấy một màn này, trong lòng nhất thời căng thẳng, ánh mắt nhìn Tô Thương cũng tràn ngập sợ hãi: "Sao cậu thanh niên này lại có thực lực kinh khủng như thế!"  

"Hóa ra không phải cậu ta không có chân khí, mà do cảnh giới của mình thấp nên không thể phát hiện ra."  

"Chân khí cậu ta sử dụng lại quỷ dị như thế, không đúng... Hình như đó không phải là chân khí, mà là năng lượng giống với Vương Phú Quý sử dụng!"  

"Sở dĩ tông chủ không giết Vương Phú Quý, ngoại trừ việc Lưu Sở Điềm lấy cái chết ra đe dọa thì vẫn còn một nguyên nhân khác, đó là muốn biết xem rốt cuộc năng lượng mà Vương Phú Quý sử dụng là cái gì."   

Tam hộ pháp vừa đấu với Hứa Sơn Cư, vừa nhìn chằm chằm Tô Thương. Vài giây sau, ông ta chợt tung người chạy trốn.  

Tam hộ pháp biết rõ, bây giờ bản thân không hề nắm phần thắng, chỉ có chạy về tìm tông chủ thì bản thân mới có cơ hội sống sót.  

Nhưng Hứa Sơn Cư lại không buông tha ông ta dễ dàng như vậy. Ông ta tung người về trước, chưởng vào lưng Tam hộ pháp.  

"Phụt!"  

Tam hộ pháp lập tức ngã xuống đất không dậy nổi, ông ta phun ra một ngụm máu, sắc mặt cũng tái nhợt đôi chút.  

Ngay sau đó.  

Hứa Sơn Cư quay lại đứng sau Tô Thương, khom nửa người, tư thế kính cẩn lễ phép.  

"Ha ha."  

Tô Thương sải bước đi tới trước mặt Tam hộ pháp đang bị trọng thương, biểu cảm u ám đang tính ra tay gi3t chết ông ta ngay lập tức.  

"Mấy người không thể giết tôi!"  

Tam hộ pháp lại ho một ngụm máu, sau đó vội vàng nói: "Tôi là Thiết Quyền tông hộ pháp, nếu cậu giết tôi, chắc chắn tông chủ chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!"  

"Thiết Quyền tông?"
 
Chương 678


"Không sai!"  

Tam hộ pháp cho rằng Tô Thương sợ hãi, lập tức bổ sung: "Tông chủ Trương Trường Sinh của chúng tôi là cao thủ bán Thần Tông Cảnh, cách Thần Tông chân chính chỉ có một bước, mấy người..."  

Ầm!  

Advertisement

Tô Thương không cho ông ta cơ hội nói hết lời, giơ tay lên dùng Bách thế luân hồi thẳng tay đánh chết.  

"A!"  

Tam hộ pháp dần trút hết hơi thở trong ngỡ ngàng.  

"Thiết Quyền tông gì chứ, chưa từng nghe nói qua." Tô Thương thu tay về, khinh thường nói.  

"Cậu chủ."  

Lúc này, Hứa Sơn Cư ở đằng sau nhỏ giọng giới thiệu: "Thiết Quyền tông ở có chút danh tiếng trong giới luyện võ, thuộc nhất đẳng tông phái."  

"Nhất đẳng tông phái sao?"  

Tô Thương tò mò nói: "Lúc trước không phải ông nói cho tôi biết, Thiên Tông hậu kỳ có thể chống đỡ một nhất đẳng tông phái sao. Sao Thiết Quyền tông lại có hai tên Thiên Tông hậu kỳ, thậm chí còn có một người bán Thần Tông nữa?"  

"Ông chủ." Hứa Sơn Cư cười khổ hai tiếng, sau đó nói tiếp: "Có điều ngài không biết."  

"Nhất đẳng tông phái cũng có phân chia mạnh yếu, nhất đẳng tông phái bình thường quả thật chỉ có một người là Thiên Tông hậu kỳ."  

Hứa Sơn Cư nói tiếp: "Có điều Thiết Quyền Tông là tồn tại khá cao trong thế lực nhất đẳng, đương nhiên dự trù cao thủ cũng sẽ vượt qua các nhất đẳng tông phái khác."  

"Còn nữa, khoảng năm mươi năm giới luyện võ sẽ tiến hành xếp hạng các đại tông phái một lần."  

Hứa Sơn Cư bổ sung: "Xếp hạng của Thiết Quyền tông là hơn bốn mươi năm trước, bây giờ xuất hiện bán Thần Tông cũng là điều hợp tình hợp lý."  

"Nếu như vài năm sau xếp hạng lại lần nữa, Thiết Quyền tông đương nhiên sẽ tiến vào hàng ngũ đại tông."  

"Thì ra là như vậy."  

Tô Thương khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó híp mắt, cười lạnh nói: "Có điều, bọn họ không có cơ hội tham gia đợt xếp hạng lần sau rồi. Đi thôi, chúng ta đi tới nhà họ Trương ở thành phố!"  

"Vâng!"  

Hứa Sơn Cư cung kính đáp, sau đó theo sát phía Tô Thương rời khỏi Bát Cảnh sơn.  

Đương nhiên.  

Tô Thương không hề bỏ qua thi thể của Tam hộ pháp và Tứ hộ pháp, trước khi đi anh đã thu vào vòng lưu trữ...  

Nửa tiếng sau.  

Nhà họ Trương ở thành phố.  

Bên ngoài trang viên, những chiếc xe sang trọng tập trung.  

Đêm nay. 
 
Chương 679


Nhà họ Trương muốn kết thông gia với nhà họ Lưu, họ hàng cùng gia tộc với hai nhà này, ồn ào đến phía trước chúc mừng.  

Tông chủ Thiết Quyền Tông, Trương Trường Sinh cực kỳ khiêm tốn, gần như không ai biết ông ta là lão tổ tông nhà họ Trương.  

Vì che giấu tai mắt bên ngoài, lần này nhà họ Trương tuyên bố với bên ngoài, đối tượng đính hôn với Sở Lưu Điềm, là một thiếu gia trẻ tuổi nhà họ Trương, đợi Lưu Sở Điềm gả vào nhà họ Trương, thì sẽ hiến tặng cho Trương Trường Sinh.  

Advertisement

Còn chuyện tại sao lại làm phô trương đến vậy, hoàn toàn là thú vui ác ôn của Trương Trường Sinh.  

Ông ta rất ưa thích loại quan hệ rắc rối phức tạp này, cảm thấy cực kỳ k1ch thích.  

Giờ này phút này.  

Trong trang viên phòng khách, khách quý đến chật nhà.  

Sở Lưu Điềm mặc chiếc váy dài màu trắng, dưới sự chú ý của muôn người, đã xuất hiện tại đây.  

Cô ấy có khuôn mặt ngọc tinh xảo tuyệt mỹ, có hai hàng lệ, đôi mắt xinh đẹp cũng có chút đỏ, rõ ràng là đã từng khóc, trên mặt lộ ra vẻ đầy bi thương.  

Còn ở bên cạnh, là thiếu gia nhà họ Trương, đang nắm tay Lưu Sở Điềm.  

"Lưu Sở Điềm, cô tốt nhất là nên vui vẻ một chút, phối hợp với tôi đi ngang qua sân khấu, nếu không thì cái người tên Vương Phú Quý kia, đừng mơ mà sống rời khỏi nhà họ Trương!" Thiếu gia nhà họ Trương, Trương Tuấn Bình nhỏ giọng uy hiếp.  

"Được, được, tôi phối hợp với với anh, các anh đừng giết Vương Phú Quý mà!"  

Nghe nói như thế, Lưu Sở Điềm nhất thời lau nước mắt, cố gượng ép ra một nụ cười, sợ Vương Phú Quý bị tổn thương.  

"Thế này còn tạm được."  

Trương Tuấn Bình cười cười, đồng thời ôm phần eo của Lưu Sở Điềm, ân ân ái ái trước mặt mọi người.  

"Bình Thân Vương đến!"  

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến một giọng nói, ngay sau đó hiện trường liền sôi nổi.  

"Nhà họ Trương thật khó lường quá, thế mà lại có quan hệ với Bình Thân Vương!"  

"Nhanh nhìn kìa, người bên cạnh Bình Thân Vương, có phải là sáng hôm nay vừa mới được phong chức chiến thần lôi đình, là Tiêu Đình đúng không nhỉ?"  

"Chính là cậu ấy đó, tôi xem tin tức, chiến thần thứ mười một của nước Hoa, là chiến thần lôi đình, nghe nói cậu ấy có cơ hội trở thành chiến thần đứng đầu, đến lúc đó, địa vị của cậu ta sẽ gần với Bình Thân Vương!"  

...  

"Thân Vương điện hạ, đại giá quang lâm, nhà họ Trương lại không tiếp đón từ xa thật có lỗi."  

Ông chủ nhà họ Trương, Trương Hồng Lĩnh phục trách chủ trì lễ đính hôn, giờ phút này vội vàng đi ra ngoài nghênh đón.  

"Ha ha, ông chủ Trương khách khí rồi."  

Long Từ Hành khẽ cười nói: "Bổn Vương đến đây là để uống một chén rượu mừng, không chào hỏi trước, ông chủ Trương sẽ không trách tội chứ?"  

"Thân Vương điện hạ nói gì vậy chứ, ngày có thể đến nhà họ Trương, như rồng đến nhà tôm rồi, đây chính là vinh dự của nhà họ Trương rồi."  

Trương Hồng Lĩnh cung kính cười nói: "À, Thân Vương điện hạ, người bên cạnh anh là..?"
 
Chương 680


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đây là Tiêu Đình, hôm nay vừa được phong tước, chính là chiến thần lôi đình."  

Ánh mắt của Long Từ Hành nhìn vào trên người Tiêu Đình, thái độ ôn hòa cười nói: "Tiêu Đình, vị này chính là chủ nhà Trương, Trương Hồng Lĩnh."  

"Ừm, ông chủ Trương."  

Advertisement

Tiêu Đình đứng bên cạnh Long Từ Hành, vẻn vẹn chỉ nhìn Trương Hồng Lĩnh một chút rồi thu hồi lại ánh mắt.  

"Ha ha, cái tính cách này của chiến thần lôi đình, đối với bản vương cũng như thế, ông chủ Trương đừng nên trách nhé." Long Từ Hành giải thích một câu.  

"Ha ha, hiểu, hiểu mà."  

Trên mặt Trương Hồng Lĩnh nở nụ cười, nói tiếp: "Nhanh vào đi, hai vị khách quý, mời vào bên trong."  

"Được."  

Long Từ Hành gật gật, sau đó cười nói: "Có điều, ông chủ Trương, nhưng lần này không đơn thuần chỉ là hai người chúng ta tới thôi đâu."  

"Bên ngoài còn có 49 vị chiến tướng, hôm nay cũng vừa mới được Hoàng thượng sắc phong."  

Long Từ Hành nói tiếp: "Vốn dĩ tôi định mở cho họ một bữa tiệc ăn mừng, nhưng biết được nhà họ Trương có tiệc mừng thế này, nên đưa họ cùng tới, ông chủ Trương, chiến tích của họ, chắc hẳn ông cũng nghe nói rồi chứ?"  

"Tất nhiên!"  

Trương Hồng Lĩnh mặt mũi đầy khâm phục nói: "Vẻn vẹn 49, 50 người mà đã tiêu diệt được mấy chục vạn lính nước D, thậm chí có cả bốn ngàn tên Tông sư võ đạo, khiến cho người người kính nể."  

"Biết là tốt, ông chủ Trương, đêm nay đã làm phiền ông rồi, ông lại phải tiếp đãi thêm rồi."  

"Ha ha, Thân Vương điện hạ yên tâm, sơn hào hải vị, rượu ngon bao đủ!"  

Trương Hồng Lĩnh cực kỳ vui mừng, một mực đáp ứng, không chút do dự.  

Hai ngày gần đây, uy danh của Tiêu Đình cùng 49 thành viên Huyết Đồ, vang vọng khắp thành phố, có thể được coi như là ánh đèn sân khấu vậy.  

Ở thành phố rất nhiều thế lực lớn, gia tộc lớn, muốn lôi kéo thành viên Huyết Đồ, nhưng bọn họ đều không có cửa.  

Nhưng Bình Thân Vương lại đưa họ đến nhà họ Trương, cái này giống như là dát vàng lên mặt nhà họ Trương rồi.  

"Có câu nói này của ông chủ Trương thì bổn vương an tâm rồi, ha ha ha, đêm nay bổn vương đã được vô mánh rồi, bớt đi một khoản tiền cơm rồi nha." Bình Thân Vương nửa đùa nửa thật nói.  

Sau đó.  

Trương Hồng Lĩnh khách sáo mời Long Từ Hành và Tiêu Đình vào đại sảnh, sau đó tự mình ra bên ngoài, lại nghênh tiếp 49 thành viên Huyết Đồ.  

Thành viên Huyết Đồ vừa vào sân, mọi người có mặt tại hiện trường liền cảm nhận được một cảm giác áp bức to lớn, cảm giác đó đó chính là sát khí đã tiêu diệt mấy chục vạn người tạo thành.  

"Lợi hại quá, đây chính là vệ sĩ nhà họ Tô à, quá khủng khiếp!"  

"Cái gì mà vệ sĩ nhà họ Tô, theo tôi thấy thì bây giờ sớm muộn gì cũng trở thành binh lính ở phủ Thân Vương điện hạ rồi, ha ha."  

"Nghe nói hôm qua, Thân Vương điện hạ đích thân đi hạ mình cầu hiền* đó, tự mình đến sân bay nghênh đón vệ sĩ nhà họ Tô, sau đó lại đối đãi với vệ sĩ nhà họ Tô lại quan tâm đủ kiểu, ý đồ muốn lôi kéo rõ ràng mà."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 681


Vốn dĩ đêm nay, Long Từ Hành quả thực định chuẩn bị tiệc ăn mừng, định lấy lòng thành viên Huyết Đồ.  

Nhưng mà lại biết được một chuyện ngoài ý muốn, là nhà họ Trương có tiệc mừng.  

Người khác không biết lão tổ tông nhà họ Trương là ai, nhưng trong lòng Long Từ Hành lại biết rõ, thậm chí có quan hệ không nhỏ với Trương Trường Sinh.  

Nhà họ Trương đã mời, anh ta nhất định phải đến, dù sao thì cũng không thể không nể mặt tông chủ Thiết Quyền Tông được.  

Advertisement

Nhưng thành viên Huyết Đồ ở bên này, anh ta cũng không thể bỏ mặc được, vì thế nên đưa họ theo cùng.  

Mặc dù không báo trước, nhưng Long Từ Hành biết, mình mang những thành viên Huyết Đồ này đến, nhà họ Trương chắc chắn sẽ hoan nghênh, cũng sẽ không cảm thấy thêm phiền phức gì.  

Bởi vì hai ngày nay, danh tiếng của thành viên Huyết Đồ vang xa, nhất là Tiêu Đình, thăng chức chiến thần lôi đình, uy danh nhất thời có một không hai, các thế lực ở thành phố tranh nhau lấy lòng.  

Lúc này những thành viên Huyết Đồ có mặt ở nhà họ Trương, nhà họ Trương quả thực là rất có mặt mũi rồi.  

Cứ như vậy, một đoàn người ồn ào ngồi xuống, tiệc đính hôn cũng theo đó bắt đầu.  

Cùng lúc đó.  

Tô Thương cùng Hứa Sơn Cư, đi đến trang viên nhà họ Trương.  

"Tiêu Đình cùng với thành viên Huyết Đồ cũng ở đây, Bình Thân Vương, đây là muốn khống chế Huyết Đồ của tôi sao?"  

"Ha ha, đáng tiếc quá, anh nghĩ quá nhiều rồi."  

Tô Thương cười cười, sau đó thả lỏng tinh thần, tìm kiếm tung tích của Vương Phú Quý, kết quả là thấy được khí tức của Vương Phú Quý cực kỳ yếu ớt.  

Vù.  

Trong chốc lát, sắc mặt Tô Thương trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: "Nhà họ Trương đáng chết, nếu Vương đại thiếu gia có chuyện gì, tao phải đem tất cả những kẻ có liên quan vào chôn cùng!"  

Nghĩ đến đây.  

Tô Thương cùng Hứa Sơn Cư xâm nhập vào trang viên nhà họ Trương.  

Bây giờ chuyện quan trọng là tìm được Vương Phú Quý, rồi xác định tình hình của Vương Phú Quý trước, còn về chuyện trừng trị chuyện nhà họ Trương thì để sau đó mới tính tiếp.  

Thế là.  

Tô Thương và Hứa Sơn Cư, ẩn giấu khí tức, lẻn vào bên trong nhà họ Trương.  

Mấy phút sau, hai người liền đến gần địa lao.  

"Các người là ai?"  

"Địa lao là nơi quan trọng, khách mời cấm đi vào!"  

Hai tên bảo vệ cao thủ, còn tưởng Tô Thương và Hứa Sơn Cư là khách tham gia lễ đính hôn, sắc mặt khó coi nói.  

"Hứa Sơn Cư, giết!" Khuôn mặt Tô Thương trầm xuống, giọng nói lạnh lùng nói.  

"Vâng!"  

Hứa Sơn Cư cung kính đáp ứng, sau đó hiện trường liền truyền đến hai tiếng phù, phù. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom