Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 682


Hai tên bảo vệ cảnh giới tông sư, đều bị Hứa Sơn Cư xóa sổ.  

Sau đó, Tô Thương nhanh chân đi vào địa lao, rất nhanh ở tại phòng giam bên trong, nhìn thấy hơi thở yếu ớt của Vương Phú Quý.  

Bây giờ Vương Phú Quý bị dây xích sắt khóa lại, cố định ở trên một cái giá gỗ.  

Advertisement

Anh ấy đầu tóc rối bời, mình mẩy đầy thương tích, toàn thân trên dưới đều là vết máu, không còn một miếng thịt nào nguyên vẹn nữa.  

Điều khiến Tô Thương chịu không nổi nhất là, tay phải Vương Phú Quý cứ thế mà rũ xuống, lộ ra xương trắng, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy đau đớn rồi.  

"Tô đại thiếu gia!"  

"Tôi...Tôi thật khổ quá, giết tôi đi, nhanh giết tôi đi, để cho tôi chết được thoải mái..."  

Vương Phú Quý đau đến không muốn sống nữa, sau khi nhìn thấy Tô Thương, khóc năn nỉ Tô Thương giết mình.  

"Vương đại thiếu gia."  

Tô Thương nhìn thấy người anh em tốt của mình bình thường luôn cười đùa cợt nhả, bây giờ bị tra tấn đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ, nhất thời sống mũi cay cay, đáy mắt có chút nước mắt lập lòe.  

Sau khi hít một hơi thật sâu, Tô Thương nhẹ nhàng nói: "Không cần phải sợ, tôi tới đây rồi, cậu cứ ngủ một giấc trước đi, tất cả mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."  

Vừa nói xong, Tô Thương liền thổi một luồng linh khí vào trong cơ thể Vương Phú Quý.  

Dưới tác dụng của linh khí, Vương Phú Quý lập tức hôn mê, vết thương trên người cũng đã dần dần khôi phục.  

"Các người là ai, sao lại dám xông vào địa lao nhà họ Trương!"  

Lúc này, mười mấy tên cao thủ khác mới phát giác ra được chuyện này, liền tràn vào địa lao, khiến nơi đây chật chội đến mức một con kiến cũng chui không lọt.  

Keng!  

Tô Thương lấy tay làm kiếm, cắt đứt dây xích, để Vương Phú Quý nằm  ngay sau lưng mình.  

Sau đó, anh ấy mặt trầm như nước, giọng điệu lạnh như băng phân phó nói: "Hứa Sơn Cư, giết hết đi, một tên cũng không được phép sống!"

Giận, đáng giận!  

Giờ này phút này, trong lòng Tô Thương lộ ra lửa giận ngập trời, hai mắt đều đỏ ửng lên.  

Mặc dù Vương Phú Quý đê tiện như vậy, suốt ngày chỉ linh ta linh tinh không đứng đắn, nhưng lại là bạn bè tốt nhất của Tô Thương, không thể thay thế được!  

Bây giờ, Vương Phú Quý lại bị tra tấn cực kỳ thê thảm, thậm chí cậu ta còn không muốn sống tiếp nữa, đủ để nhìn ra được cậu ấy đã chịu bao nhiêu là thống khổ.  

Mà cuộc sống như vậy, Vương Phú Quý đã chống đỡ mấy ngày, vẫn phải ở đó chịu đựng tra tấn, muốn chết cũng không chết được.  

Quá phẫn nộ!  

Tô Thương lên cơn giận dữ, âm thầm thề, nhất định phải khiến cho tất cả những kẻ tham gia vào chuyện này, tất cả đều phải lấy mạng đền tội!  

"Ha ha, tự tiện xông vào nhà họ Trương, giết không tha!"  

"Bọn họ muốn cướp ngục, chúng ta cùng nhau ra tay, giết bọn chúng!"  

"Động tác nhanh một chút, sảnh trước đang chuẩn bị cử hành lễ đính hôn, chúng ta không nên làm phiền."
 
Chương 683


Xung quanh mấy chục cao thủ nhà họ Trương, giờ phút này ánh mắt lạnh lùng, cùng nhau thẳng hướng Tô Thương và Hứa Sơn Cư đi tới.  

Mà Hứa Sơn Cư đã được lệnh của Tô Thương, cũng thuận theo đó mà ra tay.  

Ầm!  

Ầm!  

Advertisement

Ầm!  

Hứa Sơn Cư là Thiên tông đỉnh phong, nhưng những cao thủ nhà họ Trương này, chẳng qua chỉ là cảnh giới hóa kình mà thôi, chỉ có một số ít người đạt đến cảnh giới Tông sư.  

Ở trước mặt Hứa Sơn Cư, bọn họ căn bản không chịu nổi một đòn, gần như là trong chốc lát, tất cả bị tàn sát hết, một tên cũng không giữ lại.  

"Tra tấn anh em của tao, đây chính là gieo gió gặp bão!"  

Tô Thương lạnh lùng nhìn thoáng qua mấy chục cái xác, mặt không cảm xúc, sau đó liền giẫm lên đống xác đó nhanh chóng đi ra khỏi địa lao, thẳng đến sảnh trước.  

Hứa Sơn Cư theo sát phía sau, ông ấy cảm nhận được sự phẫn nộ của cậu chủ, vì thế toàn bộ quá trình sắc mặt đều nghiêm túc, không dám nói một câu.  

"Dừng lại, các người là ai!"  

Tô Thương cõng Vương Phú Quý cùng với Hứa Sơn Cư đi ra khỏi địa lao, vẫn chưa đi xa thì có một đoàn người đối diện đi tới.  

Khoảng hai mươi tên hóa kình, đều là vệ sĩ nhà họ Trương.  

"Hừm!"  

Tô Thương tối sầm mặt lại, ngưng tụ một hàng dài chân khí như rồng rắn, trong khoảnh khắc liền đánh giết bọn chúng, chỉ còn sót lại một tên còn sống.  

"A!"  

"Dám xông vào nhà họ Trương, các người chết chắc rồi!"  

Tên vệ sĩ may mắn sống sót duy nhất đó, cũng bị thương nặng, bất chấp vết máu ở miệng, lộn nhào bỏ trốn, định qua tìm ông chủ báo tin.  

Tô Thương không nhún người đuổi theo, mà chỉ là đi sau lưng người này, từng bước một hướng đến sảnh trước.  

...  

Lúc này.  

Sảnh trước nhà họ Trương.  

Đông đảo khách mời đang nâng ly cạn chén, vừa nói vừa cười, không khí hiện trường cực kỳ hòa thuận.  

Chỉ có điều, Tiêu Đình cũng 49 thành viên huyết Đồ lại khác hoàn toàn.  

Tất cả bọn họ đều ngồi nghiêm chỉnh, không hề động đũa, cũng không giơ chén rượu lên.  

Lúc này.  

Bình Thân Vương nhìn về phía Tiêu Đình đang ngồi bên cạnh mình, khẽ cười nói: "Chiến thần lôi đình, đừng căng thẳng nữa, thả lỏng chút đi, nơi này không phải chiến trường, bây giờ cũng không phải là giờ làm việc, để họ ăn cơm đi đã."  

"Bình Thân Vương, chúng tôi ăn cơm buổi chiều rồi, giờ vẫn chưa thấy đói."  

Tiêu Đình khách sáo trả lời. 
 
Chương 684


Anh ấy sở dĩ theo Bình Thân Vương đi đến tham gia tiệc vui của nhà họ Trương, chủ yếu là vì Bình Thân Vương liên tục mời, lần này không thể từ chối được.  

Hơn nữa, Tiêu Đình trước mắt còn không biết cậu chủ có thái độ thế nào với Bình Thân Vương, nên không muốn đắc tội với Bình Thân Vương, vì thế vẫn nên giữ mặt mũi thì hơn.  

Vì thế, Tiêu Đình liên tục suy nghĩ, nên lần này mới đồng ý lời mời của Bình Thân Vương, dẫn đầu thành viên Huyết Đồ đi đến nhà họ Trương.  

Advertisement

Nhưng trước khi tới, anh ấy đã ra lệnh, có thể tham gia tiệc cưới, nhưng không được uống rượu, để tránh sau khi say rượu làm chuyện thất đức, gây phiền phức cho cậu chủ.  

"Ha ha, chiến thần lôi đình, cậu quá hà khắc rồi, thành phố vốn là địa bàn của bổn vương đây, cứ thả lỏng xuống đi."  

Bình Thân Vương vỗ vỗ vai Tiêu Đình, sau đó cầm chén rượu lên, nói tiếp: "Nào, bổn vương kính cậu một ly."  

"Thân Vương điện hạ, tôi..." Tiêu Đình vốn định từ chối.  

"Thế nào?"  

Bình Thân Vương khẽ nhíu mày, hơi có chút bất mãn mà nói: "Chiến thần lôi đình, bốn vương dù gì cũng là cấp trên trực tiếp của cậu, cậu không muốn cho bổn vương chút mặt mũi hay sao?"  

"Thuộc hạ không dám."  

Tiêu Đình do dự vài giây, cuối cùng nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, xem như nể mặt Bình Thân Vương.  

"Ha ha ha, được, chiến thần lôi đình rộng lượng quá."  

Bình Thân Vương dùng ánh mắt, ra hiệu cho ông chủ Trương Hồng Lĩnh, rót đầy rượu cho Tiêu Đình, sau đó cười nói: "Chiến thần Lôi Đình, bổn vương nhớ, trước đó cậu có nói chi đội này, gọi là Huyết Đồ phải không?"  

"Ừm."  

Tiêu Đình không giấu diếm, gật đầu nói: "Chúng tôi đều là thành viên Huyết Đồ."  

"Huyết Đồ, ha ha, không tệ, tên rất hay, phù hợp với hành động trên chiến trường của mọi người."  

Bình Thân Vương đầu tiên là tán thưởng, ngay sau đó chuyển hướng, tò mò hỏi: "Chiến thần lôi đình, rốt cuộc mọi người đã tu luyện võ công gì, vì sao cơ thể lại mạnh mẽ như vậy, lại giống như một động cơ vĩnh cửu, không biết mệt mỏi, cơ thể bị thương còn có thể nhanh chóng lành lại, tiện đây có thể nói rõ cho tôi nghe được không?"  

"Thật xin lỗi, Thân Vương điện hạ, đây là bí mật của chúng tôi, nếu như anh thật sự muốn biết, có thể hỏi đại thiếu gia nhà chúng tôi."  

Tiêu Đình đầu tiên là xin lỗi, sau đó chân thành nói: "Không có sự cho phép của đại thiếu gia, tôi sẽ không hé răng nửa lời."  

"Tô đại thiếu gia sao."  

"Ừm, bổn vương hiểu rồi, chiến thần lôi đình không cần xin lỗi, bổn vương cũng không phải không biết rõ."  

Nhắc đến Tô Thương, Bình Thân Vương trong lòng cười lạnh, kết luận Tô Thương chắc chắn phải chết rồi, nhưng mà bên ngoài lại thở dài một hơi nói: "Aiya, quả thật đáng tiếc cho Tô đại thiếu gia, bị Đoan Mộc Lưu bắt đi, bây giờ sống chết chưa biết, cõ lẽ..."  

Bình Thân Vương cố ý nhắc nhở Tiêu Đình, muốn chặt đứt ý nghĩ của Tiêu Đình đối với Tô Thương, để Tiêu Đình chuyển sang đầu quân cho mình."  

"Thân Vương điện hạ! 
 
Chương 685


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có điều, Tiêu Đình lại đứng dậy, sắc mặt khó coi nói: "Anh đứng đầu ba quân, cũng là Vương gia địa vị cao quý, có một số lời không nên nói lung tung đâu!"  

"Đại thiếu gia chúng tôi có số trời giúp, tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra, dù là Đoan Mộc Lưu có mạnh cỡ nào đi nữa cũng không thể giết được cậu ấy!"  

"Được được rồi, chiến thần lôi đình nói đúng lắm."  

Advertisement

Bình Thân Vương vội vàng cười nói: "Lúc trước là bổn vương không giữ mồm giữ miệng, bổn vương xin lỗi."  

"Hi vọng Tô đại thiếu gia như cậu nói, có thể bình an trở về, đến lúc đó, Hoàng đế sẽ phong cậu ấy làm đại tướng Tô, bổn vương cũng có thể tháo gỡ trách nhiệm trên người xuống rồi."  

Bình Thân Vương vì trấn an Tiêu Đình, cùng vì lôi kéo Tiêu Đình, trước tiên là biểu đạt áy náy.  

Nhưng mà khóe miệng của anh ta, lại lộ ra một nụ cười khó phát hiện.  

Dưới cái nhìn của Bình Thân Vương, Tô Thương chắc chắn phải chết, Đoan Mộc Lưu chắc chắn sẽ không để anh ấy còn sống mà rời khỏi đó.  

Chỉ cần Tô Thương không về được, Tiêu Đình cùng với thành viên Huyết Đồ, sẽ giống như đồ vật không chủ.  

Chính mình lại hạ mình cầu hiền thế này, biểu đạt đầy đủ thành ý, sớm muộn cũng có ngày có thể đem nguồn sức mạnh khổng lồ này đứng dưới quyền của mình.  

"Chiến thần lôi đình, bổn vương nói sai, tự nguyện phạt ba chén." Bình Thân Vương nói tiếp.  

Sau đó, anh ta giơ ly rượu lên, liên tục uống ba chén nhỏ.  

Tiêu Đình là người có chừng mực, dù sao Long Từ Hành cũng là Vương Gai, anh ấy không thể làm cho Long Từ Hành quá xấu hổ được.  

Vì thế, sau chén rượu cuối cùng mà Long Từ Hành uống, Tiêu Đình cũng cầm chén rượu lên, uống thêm một chén.  

"Ông...Ông chủ!"  

Đúng lúc này, tên cao thủ nhà họ Trương may mắn sống sót, nghiêng nghiêng ngả ngả chạy vào, lo lắng nói: "Có chuyện lớn không hay rồi, bên ngoài có hai người, xông vào địa lao, giết hết vệ sĩ chúng ta rồi."  

"Thuộc hạ may mắn còn giữ lại được cái mạng này, liền tranh thủ thời gian chạy đến đây báo cáo với ông!"  

"Cái gì!"  

Ông chủ Trương Hồng Lĩnh nhà họ Trương nghe vậy lập tức đứng phắt dậy, không kiềm được tức giận hỏi: "Rốt cuộc là ai lại dám xông vào địa lao của nhà họ Trương hả?"  

"Thuộc hạ chỉ kịp nhìn thoáng qua, thì nhận ra một người trong số đó chính là lão già trốn thoát mấy ngày trước."  

Tên vệ sĩ của nhà họ Trương đang quỳ dưới đất, vội vàng đáp lại: "Còn người còn lại, nhìn lạ hoắc, nhìn thì khoảng hơn hai mươi tuổi, là một thanh niên."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 686


"Hừ, không quan tâm nhiều nữa, hôm nay là ngày vui của nhà họ Trương, nếu như bọn họ dám tới làm loạn, thì bất kể thế nào cũng chắc chắn phải chết!"  

Nghĩ như vậy, Trương Hồng Lĩnh nhìn tên vệ sĩ đang quỳ dưới đất, trầm giọng hỏi: "Hai người đó bây giờ đang ở đâu?"  

"Dạ thưa ông chủ, bọn họ đang đuổi theo chém giết thuộc hạ, ắt hẳn cũng sắp tới đây rồi." Tên thuộc hạ may mắn sống sót trả lời.  

"Hừ!"  

Advertisement

"Đến rồi thì tốt!"  

Trương Hồng Lĩnh mặt mũi u ám, giọng điệu lạnh lùng nói: "Đêm nay, tôi sẽ khiến cho bọn họ có đến mà không có về!"  

Đông đảo các vị khách quý đang có mặt tại đó, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Trương Hồng Lĩnh và tên vệ sĩ, liền nhao nhao lên cười nói, sau đó đứng dạt qua một bên để chuẩn bị xem náo nhiệt.  

"Ha ha, tiệc đính hôn của hai nhà Lưu Trương thật sự là nhiều thăng trầm nha, mấy ngày trước bị làm cho gián đoạn, hôm nay lại bị tiếp."  

"Hôm đó đến cản trở tiệc đính hôn là một già một trẻ, cũng không hề dễ chơi nha, đặc biệt là lão già kia, vậy mà đã là thiên tông hậu kỳ rồi, thực sự là khủ||g bố vô cùng mà."  

"Nhà họ Trương cũng không đơn giản mà, không ngờ lại ẩn giấu thâm sâu như vậy, bên trong trang viên vậy mà lại có hai tên thiên tông hậu kỳ, cứ thế mà đuổi được hai tên phá đám kia."  

"Quả thực, nhà họ Trương trước giờ không để lộ ra chút sơ hở nào, thật đúng là khiến người ta nhìn không thấu được mà."  

"Bình Thân Vương là đại diện cho quyền quý trong thiên hạ, là anh em ruột thịt với hoàng thượng, lại đứng đầu quan võ, chính là dưới một người mà trên vạn người, vậy mà ngay cả anh ta cũng hạ mình xuống để đến tham gia buổi tiệc đính hôn này, đủ để thấy nhà họ Trương có trụ cột thâm hậu như thế nào, đừng có mà xem nhẹ nha."  

...  

Một đám người bàn tán xôn xao.  

"Ông chủ Trương."  

Bình Thân Vương nghe cả buổi cũng không nghe hiểu chuyện gì, liền nghi hoặc hỏi: "Chuyện gì vậy, tiệc đính hôn mấy ngày trước có người đến phá rối sao?"  

"Aiya, đúng vậy, thân vương điện hạ, nhắc đến chuyện này, cũng là một chuyện khá là khó xử."  

Trương Hồng Lĩnh cười khổ nói: "Nhà họ Trương chúng tôi muốn đính hôn với tiểu thư Lưu Sở Điềm của nhà họ Lưu."  

"Nhưng mà ở trong tiệc đính hôn lần trước, thanh mai trúc mã của Lưu Sở Điềm dẫn theo một lão già thiên tông hậu kỳ xông thẳng vào nhà họ Trương, định bắt Lưu Sở Điềm đi."  

Trương Hồng Lĩnh nghiến răng nói tiếp: "Anh cũng biết trụ cột của nhà họ Trương rồi đó, chuyện này liên quan đến thể diện của nhà họ Trương, cho nên nhà họ Trương chúng tôi đương nhiên không thể để cho bọn họ đi được."  

"Thế là chúng tôi liền sai hai tên thiên tông hậu kỳ ra, trực tiếp bắt thanh mai trúc mã của Lưu Sở Điềm lại, nhưng lão già thiên tông hậu kỳ kia cuối cùng vẫn trốn thoát được."  

Trương Hồng Lĩnh trầm giọng nói: "Không ngờ đêm nay, ở tiệc đính hôn lần thứ hai, ông ta vậy mà còn dám đến phá đám nữa, chà đạp lên tôn nghiêm của nhà họ Trương chúng tôi, thật đúng là xấu xa mà!"  

"Ông chủ Trương bớt giận."  

Bình Thân Vương cũng đã nghe hiểu đại khái câu chuyện rồi, khẽ cười nói: "Hôm nay là ngày vui của nhà họ Trương, cao thủ của nhà họ Trương không nên ra mặt."  

"Bổn vương và các thành viên Huyết đồ lần này tùy tiện đến, cũng không có mang theo quà mừng gì, để báo đáp cho sự tiếp đãi của ông chủ Trương, vậy thì cứ để chiến thần Lôi Đình dẫn theo các thành viên Huyết đồ thay nhà họ Trương dọn dẹp đám làm càn này đi." Bình Thân Vương đề nghị nói.  

"Chuyện này..."  

Trương Hồng Lĩnh nghe vậy, lập tức mừng rỡ cười nói: "Vậy thì còn gì bằng nữa, cám ơn thân vương điện hạ!"  

"Ông chủ Trương đừng khách sáo." 
 
Chương 687


Long Từ Hành rộng lượng khoát khoát tay, sau đó nhìn sang Tiêu Đình ở bên cạnh, cười nói: "Chiến thần Lôi Đình, bổn vương đã xem các video ở chiến trường biên giới phía Nam, thực lực của cậu không kém gì thiên tông, cậu có thể gi3t chết thiên tông hậu kỳ không?"  

"Không khó."  

Tiêu Đình bây giờ thi triển Thanh minh luyện thể thuật thì chỉ mình anh cũng có thể gi3t chết thiên tông trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ.  

Nếu như là liên thủ cùng với 49 thành viên Huyết đồ thì có thể dùng Phục long hợp kích thuật, cho dù là thiên tông đỉnh phong cũng có thể gi3t chết.  

Nhưng mà.  

Advertisement

Không có lệnh của cậu chủ, anh ấy hoàn toàn không muốn ra tay, cũng không muốn tham gia vào chuyện của nhà họ Trương.  

Thế là, Tiêu Đình chuẩn bị thẳng thắn bày tỏ ý định của mình.  

Nhưng Bình Thân Vương lại mở miệng trước, nói: "Chiến thần Lôi Đình, thế thì quá tốt rồi, nếu như cậu có năng lực đánh bại được thiên tông hậu kỳ, vậy thì cậu hóa giải nguy cơ thay cho nhà họ Trương đi nhé."  

"Hôm nay nhà họ Trương là chủ nhà, hơn nữa chuyện đính hôn là chuyện vui mừng, không thể để tay của người nhà họ Trương dính máu được, như vậy không may mắn cho lắm."  

Bình Thân Vương lại nói tiếp: "Lúc nãy bổn vương đã lỡ khoe khoang rồi, chiến thần Lôi Đình, tạm thời giữ thể diện cho bổn vương nhé."  

Lời này vừa nói ra không khác gì đặt Tiêu Đình vào thế đã rồi, cho nên anh ấy không nhận lời không được mà.  

Sau khi dừng lại mấy giây, Tiêu Đình chỉ đành gật đầu, bất lực nói: "Huyết đồ nghe lệnh!"  

"Có mặt!"  

49 thành viên Huyết đồ, ngay lập tức đứng thẳng dậy, đồng thanh đáp lại, khí thế xông thẳng lên trời, vô cùng chấn động, khiến cho ai cũng thấy khiếp sợ.  

"Theo tôi ra ngoài!"  

Tiêu Đình ra lệnh một tiếng, rồi lập tức dẫn theo 49 thành viên Huyết đồ, ngay ngắn thẳng hàng đi ra khỏi đại sảnh.  

Đông đảo khách mời ở nơi đó, nhìn thấy cảnh tượng này thì toàn bộ đều hưng phấn cả lên.  

"Mấy ngày này vẫn luôn nghe nói đến thành viên Huyết đồ kiêu dũng thiện chiến, võ công bọn họ tu luyện vô cùng đặc biệt, không ngờ đêm nay lại may mắn được thưởng thức."  

"Thực lực của chiến thần Lôi Đình, lại có thể gi3t chết được thiên tông hậu kỳ, chẳng tránh anh ta có thể trở thành chiến thần thứ mười một."  

"Nghe nói các thành viên Huyết đồ này, có một thủ đoạn hợp kích cùng nhau, vô cùng thần kỳ, không biết đêm nay bọn họ có dùng nó không."  

"Bình Thân Vương vừa mới ra lệnh thì bọn họ liền nghe theo, xem ra mấy tên Huyết đồ này, sớm muộn gì cũng trở thành thuộc hạ của thân vương điện hạ rồi."  

...  

Nghe thấy những lời bàn tán của mọi người, Long Từ Hành thầm nở một nụ cười, sau đó nói:   

"Mọi người, chúng ta có thể đi xem xem, có chiến thần Lôi Đình và các thành viên Huyết đồ ở đây, thì an toàn tuyệt đối, không cần lo lắng."  

Long Từ Hành vừa mở miệng, thì đã có một đám người nhao nhao lên nịnh nọt theo, sau đó liền đi theo sau Long Từ Hành, cùng nhau rời khỏi đại sảnh.  

Về phần của Trương Hồng Lĩnh, vì để đề phòng, ông ta liền triệu tập toàn bộ cao thủ của nhà họ Trương, theo sát phía sau.  

Nhà họ Trương, chính là tổng bộ của Thiết Quyền Tông.  

Cho nên, các cao thủ như hóa kình, tông sư, địa tông nhiều như mây, cộng lại chắc cũng hơn hai trăm tên.  

Thậm chí cao thủ cảnh giới thiên tông cũng không chỉ có hai người.  

Trừ hai tên tam hộ pháp và tứ hộ pháp bị Hứa Sơn Cư gi3t chết rồi thì còn có đại hộ pháp, nhị hộ pháp, cùng với ngũ hộ pháp nữa.  

Tóm lại, toàn bộ cao thủ của nhà họ Trương, đều đi theo sau Trương Hồng Lĩnh.  

Cứ như vậy, Tiêu Đình dẫn theo 49 thành viên Huyết đồ, bên cạnh là Long Từ Hành, Trương Hồng Lĩnh.  

Mà đi theo sau bọn họ chính là cao thủ của nhà họ Trương cùng với toàn bộ quan khách, một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi lên phía trước.  

Rất nhanh.  

Cả đám người đã nhìn thấy Tô Thương và Hứa Sơn Cư, toàn bộ đều dừng chân lại.  

Soạt soạt soạt.  

Trong lúc này, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tô Thương và Hứa Sơn Cư...
 
Chương 688


"Ha ha ha, chính là hai người bọn họ, đúng là điếc không sợ súng mà."  

"Lần trước chính là lão già này, cứ tự cho mình là vô địch thiên hạ, vô cùng kiêu ngạo, kết quả là bị hai cao thủ do nhà Trương kêu tới đánh cho chạy trối chết."  

"Vừa rồi còn nghe nói lão già này mang theo một thanh niên đi cùng, tôi còn tưởng người thanh niên đó là một cao thủ gì chứ, ai ngờ lại là một người bình thường không có chân khí, ha ha ha, cái này không phải là đi nạp mạng hay sao?"  

Advertisement

...  

Đám đông khách khứa vây quanh xem đều nhận ra Hứa Sơn Cư, rồi lại thấy Tô Thương chỉ là một người bình thường, liền nhao nhao lên cười chế nhạo.  

Trận chiến ở biên giới phía Nam mấy ngày trước, bởi vì khung cảnh có Tô Thương không có xuất hiện nhiều trong video.  

Lại thêm những người này cũng không phải văn võ bá quan, cho nên đương nhiên không biết Tô Thương.  

Nhưng Long Từ Hành lại khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy nhìn Tô Thương có chút quen thuộc, nhưng nhất thời cũng không nhớ ra được là ai.  

"Lão già đáng chết kia, lần trước để ông trốn thoát, ông không biết thân biết phận, mà còn chạy tới đây để nạp mạng nữa hả!"  

"Ha ha, nếu như ông đã muốn chết thì ông chủ tôi đây cũng sẽ thành toàn cho ông, tiễn ông xuống địa ngục!"  

Lúc này, Trương Hồng Lĩnh tức giận nhìn chăm chú Hứa Sơn Cư, trong mắt tràn đầy sự lạnh lẽo, sau đó khách sáo nói: "Chiến thần Lôi Đình, ra tay đi, gi3t chết lão già đó đi!"  

Hứa Sơn Cư thấy vậy, hoàn toàn không có chút hoang mang nào, mà lại nở một nụ cười, giống như thằng ngốc nhìn Trương Hồng Lĩnh.  

Là đầy tớ của Tô Thương cho nên ông ta đương nhiên cũng biết Tiêu Đình cùng với các thành viên Huyết đồ rồi.  

Hơn nữa, Hứa Sơn Cư cũng biết rõ, Huyết đồ giống như mình, toàn bộ đã bị trói chặt cùng với cậu chủ bằng khế ước chủ tớ.  

Bây giờ nghe thấy ông chủ Trương kêu Huyết đồ ra tay với cậu chủ, Hứa Sơn Cư không nhịn được mà bật cười.  

"Lão già kia, ông cười cái gì!"  

Trương Hồng Lĩnh thẹn quá hóa giận, sau đó nhìn sang Tô Thương, trầm giọng nói: "Hai người các ngươi, tự tiện xông vào nhà họ Trương, là vì cứu Vương Phú Quý nhỉ!"  

"Hừ, đáng tiếc, tối nay các ngươi đều phải chết, nhưng mà mạng của Vương Phú Quý còn phải giữ lại."  

Trương Hồng Lĩnh lạnh lùng cười nói: "Dù sao, tôi vẫn chưa tra tấn cậu ta đủ, ha ha ha."  

Tô Thương nghe vậy, mặt trầm như nước, chất vấn nói: "Vết thương của cậu ta đều là do ông làm?"  

"Không sai."  

Trương Hồng Lĩnh cười châm chọc nói: "Thậm chí cánh tay của cậu ta cũng là do tôi chặt đứt đó."  

"Ha ha, tên nhóc này thật sự sợ đau mà, kêu la thảm thiết không ngừng."  

Trương Hồng Lĩnh cười nhạo nói: "Đợi chút nữa, mặc dù tôi không giết cậu ta, nhưng tôi sẽ cắt cái lưỡi của cậu ta đi, tránh để lần sau tra tấn cậu ta, thì cậu ta lại kêu la thảm thiết, nghe mà nhức cả đầu, ha ha."  

"Tốt!"  

"Rất tốt!"  

Tô Thương tức đến run người, hai mắt híp lại, lạnh lùng nói: "Tiêu Đình, chặt đứt hai cánh tay của ông ta, rồi cắt hết nửa cái lưỡi, tôi muốn để cho ông ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!"  

"Tiêu Đình?" 
 
Chương 689


"Cậu đang nói đến chiến thần Lôi Đình sao?"  

Trương Hồng Lĩnh nghe vậy, lập tức không nhịn được mà bật cười: "Người thanh niên à, cậu cũng mạnh miệng quá nha, chiến thần Lôi Đình là ai chứ hả, anh ta sẽ nghe theo lệnh của cậu sao?"  

"Tuân lệnh!"  

Advertisement

Nhưng chính ngay lúc này, Tiêu Đình lại khom người chắp tay lại, cung kính đáp lại.  

Sau đó.  

Tiêu Đình sắc mặt khó coi đi về phía bên cạnh Trương Hồng Lĩnh, toàn thân tỏa ra khí tức khủng khiếp.  

Vù!  

Giờ phút này, Trương Hồng Lĩnh u mê rồi, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, vội vàng lui lại mấy bước.  

Sau khi ông ta phản ứng lại thì nghi hoặc nói: "Chiến thần Lôi Đình, cậu đang làm cái gì vậy?"  

"Phế bỏ ông, hoàn thành nhiệm vụ của đại thiếu gia giao cho!"  

Vừa dứt lời, Tiêu Đình bỗng nhiên ra tay, giơ nắm tay đấm của mình ra, trong nháy mắt đã đánh bại Trương Hồng Lĩnh.  

Tiếp theo đó.  

Tiêu Đình mặt không cảm xúc,  thô bạo kéo đứt hai cánh tay của Trương Hồng Lĩnh, máu tươi trong nháy mắt tuôn trào ra, nhuộm đỏ cả một khoảng sân.  

Anh ấy tùy tiện vứt hai cánh tay của Trương Hồng Lĩnh ra phía sau, rồi dùng một tay banh miệng Trương Hồng Lĩnh ra, còn một tay khác luồn vào miệng ông ta.  

Hai ngón tay anh kẹp lấy đầu lưỡi của Trương Hồng Lĩnh rồi dùng sức bóp nát một nửa đầu lưỡi.  

"A...Ặc!"  

Trương Hồng Lĩnh kêu la thảm thiết, đồng thời từ trong miệng phun ra một vũng máu tươi.  

Lẫn trong vũng máu còn có một nửa đầu lưỡi của ông ta, máu me đầm đìa, nhìn mà kinh rợn cả người.  

Nhưng Tiêu Đình vẫn chưa buông tha Trương Hồng Lĩnh, mà lôi Trương Hồng Lĩnh đang thống khổ không chịu nổi đến trước mặt Tô Thương, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của Tô Thương.  

Xôn xao.  

Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó khiếp sợ không thôi, tất cả đều trợn mắt hốc mồm đứng nhìn.  

"Chuyện gì vậy, chiến thần Lôi Đình không phải là ra mặt giúp cho nhà họ Trương sao, sao lại ra tay với ông chủ Trương rồi?"  

"Mấy người không nghe thấy sao, chiến thần Lôi Đình vừa mới gọi cậu thanh niên kia là đại thiếu gia, lẽ nào cậu ta chính là đại thiếu gia của nhà họ Tô, Tô Thương sao?"  

"Chắc chắn là đúng rồi, nếu không thì ai có thể ra lệnh cho chiến thần Lôi Đình chứ!"  

"Chuyện xảy ra ở biên giới phía Nam lúc đầu, tôi có thoáng nghe nói là Tô đại thiếu gia bị chiến thần vô địch thiên hạ của nước D là Đoan Mộc Lưu bắt đi rồi mà, sao vẫn còn sống vậy?"  

...  

Mọi người bàn tán ầm ĩ, xôn xao, ngoại trừ khiếp sợ ra, thì phần nhiều chính là hiếu kỳ hơn.  

"Ông chủ!" 
 
Chương 690


Cao thủ nhà họ Trương ở bên cạnh, nhìn thấy Trương Hồng Lĩnh bị làm nhục như vậy thì nhao nhao xông lên, định cứu ông chủ của mình.  

"Ha ha!"  

Đối với cái này, Tô Thương nhìn quanh mọi người, rồi lạnh lùng nói: "Tôi cho các người một cơ hội lựa chọn, rời đi hoặc là...chết!"  

"Tôi đếm ba tiếng, nếu như còn ở lại đây thì đừng trách tôi vô tình!"  

Advertisement

"Ba!"  

Lập tức có rất nhiều cao thủ nhà họ Tô dừng bước lại, quay lại nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết lựa chọn thế nào.  

"Hai!"  

Tô Thương lại mở miệng nói, ánh mắt lại lạnh lùng hơn một chút.  

"Hừ, cậu là cái thá gì chứ, cho dù là Tô đại thiếu gia thì làm sao, chiến thần Lôi Đình cái gì, thành viên Huyết đồ cái gì, Thiết Quyền Tông chúng tôi không thèm đếm xỉa tới."  

Trong đó, nhị hộ pháp của Thiết Quyền Tông lại đứng ra, ông ta chính là cao thủ thiên tông hậu kỳ, lạnh giọng nói: "Tiêu Đình cứ giao cho tôi, còn 49 người khác ở trên chiến trường biên giới phía Nam cũng chỉ có thể giết được tông sư đỉnh phong mà thôi."  

"Chúng ta có đến mười mấy người địa tông, cùng nhau ra tay thì gi3t chết bọn họ cũng dễ như trở bàn tay."  

Nghe mấy lời này, các cao thủ của nhà họ Trương liền không u mê nữa, trong ánh mắt của bọn họ đều lộ ra một tia sát ý.  

Về phần cac quan khách thì lại nhao nhao lui lại, sợ bị vạ lây đến chỗ của mình.  

"Một!"  

Tô Thương đêm xong ba tiếng, sau đó mặt trầm như nước, ánh mắt lạnh lùng nói: "Huyết đồ giết hết cho tôi, không chừa lại một tên nào cả!"  

"Vâng!"  

49 thành viên Huyết đồ, nghe thấy mệnh lệnh của Tô Thương thì đồng thanh đáp lại.  

Một phút sau, 49 người cùng lao ra, như là mãnh hổ tràn xuống núi, khí thế không gì chống đỡ nổi.  

Trong tích tắc, ở nơi đó vang lên những tiếng kêu la thảm thiết.  

Các thành viên Huyết đồ bây giờ, đã trải qua lễ tẩy rửa ở chiến trường biên giới phía Nam, mỗi người thậm chí còn có thể sánh với địa tông đỉnh phong.  

Cho dù không cần dùng đến Phục long hợp kích thuật thì tàn sát cao thủ của nhà họ Trương cũng chỉ là dễ như trở bàn tay mà thôi.  

Về phần nhị hộ pháp, Tiêu Đình chặt đứt một tay một chân, sau đó chịu trả một cái giá là một vết thương nhỏ để tiễn ông ta về chầu diêm vương.  

Ngoài ra, còn có một tên ngũ hộ pháp thừa dịp mọi người đang náo loạn mà chạy trốn, kết quả bị Hứa Sơn Cư vỗ một phát, nát luôn cái đầu.  

Cũng chỉ mất vài phút thôi, thì toàn bộ cao thủ nhà họ Trương, đều bị tàn sát hết, không một ai sống sót.  

Mà 49 thành viên Huyết đồ, lại không có ai bị thương vong, nghiêm chỉnh đứng thành một hàng trận, uy thế ngập trời.  

"A, a, a!"  

Trương Hồng Lĩnh đã mất đi hai tay nhìn thấy cảnh tượng này nhất thời tuyệt vọng gào thét.  

Mặc dù ông ta chỉ còn một nửa đầu lưỡi nhưng vẫn có thể la hét được.  

Ngay sau đó.  

Trương Hồng Lĩnh bò tới ngay chân của Bình Thân Vương, u ê cầu cứu Bình Thân Vương. 
 
Chương 691


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bình Thân Vương nhìn ông chủ nhà họ Trương rồi lại nhìn sang Tô Thương, biểu cảm vô cùng phức tạp, cuối cùng thản nhiên nói: "Tô đại thiếu gia, chuyện này cậu hơi quá đáng rồi!"

Hoàng thượng Long Hành Thiên từng nói muốn phong Tô Thương làm đại tướng, chúa tể tam quân.  

Nhưng hiện giờ, đứng đầu tam quân lại là Bình Thân Vương Long Từ Hành.  

Advertisement

Bởi vậy, giữa Long Từ Hành và Tô Thương, tồn tại quan hệ cạnh tranh, anh ấy đương nhiên sẽ chẳng có ấn tượng tốt về Tô Thương.  

Hơn nữa, Huyết Đồ đến từ nhà họ Tô, là vệ sĩ nhà họ Tô, mà Tô Thương lại là đại thiếu gia nhà họ Tô, là chủ nhân của thành viên Huyết Đồ.  

Long Từ Hành muốn độc chiếm Huyết Đồ, Tô Thương nhất định phải biến mất, nếu không Huyết Đồ sẽ không chuyển vào môn hạ của anh ấy.  

Nguyên bản.  

Long Từ Hành cho rằng, Tô Thương sẽ chết trong tay Đoan Mộc Lưu, nên mới không để ý Tô Thương như thế nào.  

Nhưng giờ phút này thấy Tô Thương xuất hiện, Long Từ Hành trong lòng đã có sát ý, chỉ là anh ấy không có bất kỳ lý do nào, không thể tùy tiện trị Tô Thương tử tội.  

Có điều bây giờ lại có lý do, Tô Thương cả gan làm loạn, dám đại khai sát giới ở trọng địa kinh đô, gần như huỷ diệt Trương gia, đây chính là một tử tội rồi.  

Long Từ Hành trong lòng cười khẩy, cuối cùng cũng tìm được cơ hội trừng trị Tô Thương, anh ấy đương nhiên sẽ không bỏ qua, vì thế đứng ra chính nghĩa lẫm liệt chỉ trích Tô Thương.  

“Quá đáng?”  

Tô Thương híp mắt, đón nhận ánh mắt Long Từ Hành, khóe miệng cong lên một mạt cười nhạt.  

Tên tuổi Bình Thân Vương Long Từ Hành, anh sớm đã nghe thấy, là người lãnh đạo trực tiếp của bà chị già, mười đại chiến thần tất cả đều là thủ hạ Bình Thân Vương.  

Tuy nhiên.  

Tô Thương cũng chẳng hề để ý tới anh ta, chỉ biết có một người như vậy mà thôi, về phần kính trọng gì đó, một chút cũng chẳng có.  

Bây giờ, nghe thấy Bình Thân Vương mở miệng bênh vực Trương gia, Tô Thương càng không có hảo cảm với anh ấy.  

Lúc này.  

Tô Thương chăm chú nhìn Long Từ Hành, ánh mắt lạnh nhạt vài phần, nhàn nhạt nói: “Lão tổ tông Trương gia, một lão già tóc trắng hơn hai trăm tuổi, lúc ông ta mạnh mẽ muốn cưới cô gái mới hai mươi tuổi, sao không thấy ông nói quá đáng?”  

“Khi Trương gia cầm tù anh em của tôi, chặt đứt cánh tay cậu ấy, để cậu ấy sống không được chết không xong, sao không thấy ông nói quá đáng?”  

Tô Thương nhìn thẳng ánh mắt Long Từ Hành, không kiêu ngạo không siểm nịnh, liên tục cười khẩy: “Hiện giờ lại nói phản đối, người bị hại biến thành Trương gia, cậu đứng ra nói tôi quá đáng?”  

“Ha ha, cậu đúng là một vị vương gia thiện ác phân minh đấy!”  

Hiện trường đông đảo khách khứa vừa nghe vậy, lập tức bàn tán.  

“Lão tổ tông Trương gia? Không ngờ đấy, hóa ra người muốn cưới tiểu thư Lưu gia không phải thiếu gia Trương gia Trương Tuấn Bình.”  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 692


“Câm miệng hết đi, mấy người không muốn sống nữa à, ngay cả đương kim vương gia cũng dám bàn luận.”  

………  

Long Từ Hành nghe thấy mọi người nghị luận, sắc mặt nháy mắt trầm xuống.  

Advertisement

Anh ấy thẹn quá hóa giận nhìn chằm chằm Tô Thương, trầm giọng nói: “Tô Thương, cho dù lúc trước đã xảy ra chuyện gì đi nữa, hôm nay cậu trước mặt mọi người tàn sát cao thủ Trương gia, đây là sự thật.”  

“Cậu coi thường luật pháp, tùy ý làm bậy, gây ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ!”  

Long Từ Hành trực tiếp định tội Tô Thương, uy nghiêm nói: “Người đâu, áp giải Tô Thương về vương phủ, chờ xử lý!”  

Long Từ Hành lần này tới Trương gia, ngoại trừ Huyết Đồ ở bên ngoài, còn mang theo bốn cao thủ của vương phủ.  

Bốn người này, toàn bộ đều là cảnh giới địa tông, thực lực sâu không lường được, đồng hành với anh ấy quanh năm, bảo vệ anh ấy chu toàn.  

“Vâng!”  

Lúc này nhận được mệnh lệnh của Long Từ Hành, bốn gã cao thủ vương phủ trăm miệng một lời hồi đáp, tiếp đó ánh mắt sắc bén đi về phía Tô Thương.  

“Để tôi xem ai dám!”  

Đúng lúc này, Tiêu Đình cả người tắm máu bước ra khỏi đám đông, chắn trước người Tô Thương.  

Trên quần áo, mặt anh ấy dính đầy máu tươi cao thủ Trương gia, ngưng tụ thành huyết vảy, lúc này mắt trợn trừng giận dữ, thân thể cao lớn như một tòa tiểu sơn, hung ác nhìn chằm chằm cao thủ vương phủ.  

Bên cạnh.  

Bốn mươi chín thành viên Huyết Đồ, tạo thành hình vuông, đâu vào đấy tiến tới, mặt vô cảm nhìn về phía cao thủ vương phủ.  

Mỗi người bọn họ, đều tản ra sát khí khiến lòng người giật mình, bốn mươi chín đạo hơi thở, hội tụ thành một cổ uy thế mạnh mẽ, đè bẹp tất cả mọi người có mặt.  

Tất cả khách khứa ở hiện trường, đều không nhịn nổi mà tránh xa, có ít khách khứa nhát gan, thậm chí sợ tới mức thân thể run bần bật.  

Về phần bốn cao thủ địa tông của vương phủ, họ sao có thể chịu được cảm giác áp bức đến từ Tiêu Đình và bốn mươi chín thành viên Huyết Đồ, vẻ mặt vô cùng khó coi.  

Nhưng bọn họ không dám né tránh, nếu không nhất định sẽ bị Long Từ Hành  trách phạt, vì vậy căng da đầu đứng tại chỗ.  

“Tiêu Đình!”  

Lúc này, Long Từ Hành căm tức nhìn Tiếu Đình, lại nhìn bốn mươi chín thành viên Huyết Đồ xung quanh, trầm giọng nói: “Các người định làm gì thế hả, muốn tạo phản sao, còn không tránh ra cho bổn vương!”  

Tiêu Đình không dao động, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Bình Thân Vương một cái, như không nghe thấy anh ấy đang nói gì.  

“Hừ!”  

Long Từ Hành mặt trầm như nước, hừ lạnh một tiếng, giận dữ nói: “Tiêu Đình, cậu phải biết rằng, tất cả các cậu đều là người nước Hoa, chức trách của các cậu là bảo vệ quốc gia, chứ không phải lực lượng tư nhân của mỗ gia!”  

“Từ xưa trung nghĩa đã không thể lưỡng toàn, hai điều này trái ngược nhau, phải xá trung thủ nghĩa!”  

“Tinh trung vệ quốc, đó mới là đại nghĩa!”
 
Chương 693


Long Từ Hành dõng dạc hùng hồn, tiếp đó trịnh trọng nói: “Hiện tại, bổn vương lệnh cho cậu, bắt lấy Tô Thương, áp giải về vương phủ!”  

“Câm miệng!”  

Tiêu Đình lần đầu tiên đón nhận ánh mắt Long Từ Hành, lạnh lùng nói: “Trong lòng tất cả Huyết Đồ, đại thiếu gia chính là thần, không ai có thể thay thế được!”  

Advertisement

“Cho dù trời cao muốn đối nghịch với đại thiếu gia, chúng ta tre già măng mọc, dù biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng phải đâm thủng trời cao!”  

Tiêu Đình mặt trầm như nước, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Bình Thân Vương ông có là gì chứ, dám bất kính với đại thiếu gia, cẩn thận cái đầu trên cổ ông đấy!”  

“Phản rồi phản rồi!”  

Long Từ Hành giận không kìm nổi, dùng sức hất ống tay áo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiêu Đình, cậu vậy mà lại không có lòng yêu nước, uổng phí một mảnh khổ tâm của hoàng chủ, phong cậu làm vị chiến tướng thứ mười một!”  

“Ăn nói vô căn cứ!”  

Tiêu Đình lạnh lùng nói: “Tôi nói này, anh là gì hả? Anh cảm thấy mình đại diện cho quốc gia sao?”  

“Chúng tôi đi theo đại thiếu gia, trung thành tận tâm với đại thiếu gia, mà đại thiếu gia, lòng mang thiên hạ, hiên ngang lẫm liệt, sao lại nói chúng tôi không xứng với phong hào?”  

Tiêu Đình tiếp theo lạnh lùng nói: “Còn có, tôi nghe nói rằng, sau khi chiến sự bùng nổ tại Nam Cương mấy hôm trước, ông đã hạ lệnh rút lui, từ bỏ nghìn vạn người dân xung quanh Nam Cương, chỉ để bảo toàn binh lực, phải không?”  

“Bổn vương……”  

Đối mặt với lời chất vấn của Tiêu Đình, sắc mặt Bình Thân Vương càng thêm khó coi, giải thích: “Đó là bổn vương lấy đại cục làm trọng, tránh rơi vào bẫy của nước D!”  

“Cho nên ông mặc kệ mấy nghìn vạn mạng sống cư dân sao, ông đã từng nghĩ tới, nếu đại thiếu gia không dẫn chúng tôi tới Nam Cương, ngăn cơn sóng dữ, thì khắp Nam Cương bây giờ sẽ là khung cảnh thế nào chưa?”  

Tiêu Đình tiếp tục nói: “Ha ha, tôi nói cho ông biết, binh lính nước D sẽ tùy ý tàn sát dân chúng tay không tấc sắt của quốc gia chúng ta, đến lúc đó, sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than, máu chảy thành sông!”  

“Bình Thân Vương, đây là cách ông bảo vệ quốc gia sao? Ông làm ra hành động như thế, sao dám lấy tình cảm gia quốc ra trách mắng chúng tôi hả?”

Vù vù!  

Lời này của Tiêu Đình khiến hiện trường nổi lên sóng to gió lớn, mọi người vốn không dám bàn luận về Bình Thân Vương giờ lại sôi nổi nhịn không được mở miệng.  

“Hóa ra lúc trước Bình Thân Vương hạ lệnh lui quân, thật quá đáng, sao hắn lại có thể đưa ra quyết định này!”  

“Chuyện này tôi đã sớm biết rồi, ông nội tôi là quan văn, tham gia hội nghị tại đại điện Kim Loan, Bình Thân Vương quả thật chủ trương không chống cự, thậm chí cố ý từ bỏ biên giới phía Nam, vì việc này, hắn còn xảy ra một trận tranh cãi miệng lưỡi với quan văn đứng đầu Lưu Trung Liên Lưu Tể tướng đó.”  

“Quá đáng quá, nếu không phải thành viên Huyết Đồ xuất hiện, chỉ sợ biên giới phía Nam thật sự máu chảy thành sông.”  

“Trăm triệu không nghĩ tới, Bình Thân Vương vậy mà lại sợ chiến đấu như thế, hắn như vậy sao có thể làm võ quan đứng đầu được vậy, làm sao có thể phụ trách quản lý tam quân?”  

“Đúng vậy, lần này nhường biên giới phía Nam, lần sau nhường biên giới phía Bắc, dần dà, đất đai quốc gia ta rồi sẽ bị hắn ném đi hết, buồn cười là tay hắn còn đang cầm gia quốc lợi kiếm kia kìa, còn muốn dùng lý do này trừng trị Huyết Đồ, mặt mũi của hắn từ đâu ra thế, Huyết Đồ chính là công thần của quốc gia ta!”  

……  

Tiếng mọi người bàn luận như bàn tay, giáng mấy cái tát bốp bốp vào mặt Long Từ Hành.
 
Chương 694


Nếu là trước kia, dù cho có nghe thấy mấy lời bàn luận bất luận về mình, anh ấy cũng sẽ không tức giận.  

Cho tới nay, Bình Thân Vương cư xử khiêm tốn nhã nhặn, có tiếng là hiền vương, từ trước đến nay luôn vui vẻ tiếp thu phê bình mình từ ngoại giới.  

Nhưng lần này, Long Từ Hành lại phá vỡ, mặt âm trầm nhìn quanh đông đảo khách khứa, lạnh lùng nói: “Nếu không muốn bị mãn môn sao trảm thì câm miệng hết cho bổn vương!”  

Advertisement

Mọi người ở hiện trường nháy mắt ngậm miệng lại, đồng thời lui về phía sau vài bước.  

“Ha ha!”  

Tiêu Đình lại cười khẩy nói: “Bình Thân Vương, anh có thể lấp kín miệng bọn họ, nhưng anh có thể phong bế miệng lưỡi thế gian sao?”  

“Vốn dĩ tôi không muốn nhắc tới chuyện này, định làm bộ không biết, là anh ép tôi!”  

Tiêu Đình nghiêm mặt nói: “Bây giờ tôi có thể nói rõ cho anh biết, nếu anh còn dám bất kính với đại thiếu gia nhà tôi, Huyết Đồ chúng ta sẽ san bằng vương phủ của anh!”  

“Cậu! “Cậu!”  

Long Từ Hành chăm chú nhìn Tiêu Đình, tức giận cười nói: “Ha ha, được, được lắm!”  

“Tiêu Đình, Tô Thương, Huyết Đồ, ha ha, mấy người dám khiêu khích quyền uy hoàng gia, chờ bị trừng phạt đi!”  

Long Từ Hành vung tay, trầm giọng nói: “Đỡ Trương gia chủ, chúng ta đi!”  

Hai trong bốn gã cao thủ vương phủ bên cạnh tới đỡ Trương Hồng Lĩnh.  

Tiếp đó, đoàn người tính toán rời khỏi Trương gia.  

“Đứng lại!”  

Lúc này, Tô Thương lại chỉ vào Trương Hồng Lĩnh, ngữ khí lạnh băng mở miệng nói: “Bình Thân Vương, để ông ta lại, nếu không tất cả người của vương phủ, bao gồm cả cậu, một người cũng đừng hòng rời đi!”  

“Hửm?”  

Long Từ Hành đè nén lửa giận trong lòng, nhíu mày nói: “Tô Thương, cậu uy hiếp bổn vương?”  

“Vậy thì sao?” Tô Thương nhướng mày, đón nhận ánh mắt Long Từ Hành.  

Thật đáng giận!  

Long Từ Hành bực đên sắp điên luôn rồi, đã bấy nhiêu năm, lần đầu tiên có người dám đối xử với anh ấy như thế này.  

Mẹ kiếp!  

Tô Thương và thành viên Huyết Đồ, phải chết!  

Có điều hiện tại, Long Từ Hành biết mình đang ở thế yếu, không thể cứng đối cứng với Tô Thương.  

Nhưng Trương Hồng Lĩnh là hậu đại của tông chủ Thiết Quyền tông.  

Nếu Trương Hồng Lĩnh trực tiếp bị gi3t chết cũng chẳng sao cả, nhưng hiện giờ, Trương Hồng Lĩnh vẫn chưa chết, còn cầu xin anh ấy cứu ông ta, Long Từ Hành không thể ngồi nhìn mặc kệ được.  

Nếu không truyền đến tai tông chủ Trương Trường Sinh, đối phương nhất định sẽ trách tội mình.  

Mặc dù Bình Thân Vương không sợ Trương Trường Sinh, nhưng cũng không muốn giữa mình và Trương Trường Sinh sinh ra ngăn cách.
 
Chương 695


Bởi vậy, sau khi trầm mặc một lát, Long Từ Hành nhìn về phía Tô Thương, dùng giọng thương lượng, chậm rãi mở miệng nói: “Tô Thương, cho bổn vương chút mặt mũi, tha cho Trương gia chủ, thế nào?”  

“Ha ha!”  

Tô Thương lại cười khẩy nói: “Lúc trước cậu còn luôn miệng uy hiếp tôi, muốn trừng trị tôi, cho thấy chúng ta đã chẳng nể mặt nhau rồi.”  

“Bây giờ cậu lại bảo tôi cho cậu mặt mũi, Bình Thân Vương, cậu cho rằng tôi là trẻ ba tuổi à?”  

Advertisement

Tô Thương nhìn về phía Long Từ Hành, nghiền ngẫm cười nói: “Còn có, lúc cậu mở miệng chỉ trích tôi quá đáng trước đó, mặt mũi của cậu ở chỗ tôi đã không đáng một đồng rồi!”  

“Giờ tôi cho cậu mười giây, nếu sau mười giây, cậu vẫn chưa biến mất khỏi tầm mắt của tôi, vậy…… ngại quá, cậu, Bình Thân Vương, hôm nay cũng không thể rời đi được đâu!”  

“Trương Hồng Lĩnh trong miệng cậu, tra tấn anh em của tôi, khiến cậu ấy đau đớn muốn chết, nhưng cậu lại muốn bảo vệ ông ta, làm ô dù của ông ta!”  

“Ha ha, như vậy, cậu với ông ta, cùng một tội, chết không đáng tiếc!”  

Nói xong lời cuối cùng.  

Sắc mặt Tô Thương trầm xuống, quanh thân tản ra một cổ hơi thở lạnh băng, không khí bốn phía phảng phất đông lại.  

Thật nhục nhã!  

Mặt mũi của cậu, không đáng một đồng.  

Tô Thương nói, không khác gì đem mặt Bình Thân Vương ấn trên đất cọ xát.  

“Chuyện hôm nay, bổn vương nhớ kỹ!”  

Bình Thân Vương lạnh giọng buông lời hung ác, ánh mắt nhìn về phía Tô Thương phủ kín phẫn nộ ngập trời.  

Giọng Tô Thương vẫn bình đạm, nói: “Cậu còn sáu giây.”  

Bình Thân Vương nghe được lời này, lập tức mang theo bốn gã cao thủ vương phủ, chạy nhanh như chớp, nhanh chóng trốn khỏi Trương gia.  

Như chó nhà có tang chạy trối chết, hoàn toàn không có một chút tư thái vương gia.  

Một màn này, nháy mắt chọc cười đông đảo khách khứa.  

“Cười chết mất thôi, một giây trước còn buông lời hung ác, giây tiếp theo lại xám xịt bỏ chạy.”  

“Lần đầu tôi thấy Bình Thân Vương như vậy đó, ha ha ha.”  

“Không ngờ Bình Thân Vương còn có thiên phú hỉ kịch, nhân tài nha, không gia nhập Đức Vân Xã đúng là tổn thất của giới tướng thanh mà.”  

……  

Mọi người đang cười, nhưng Trương Hồng Lĩnh mất đi hai tay và nửa lưỡi, lại cười không nổi.  

Nhìn Bình Thân Vương rời đi, trong mắt ông ta tràn ngập tuyệt vọng, liền đứng dậy đào tẩu theo.  

“Còn muốn chạy?”  

Tô Thương thấy vậy, cũng chẳng có chút thương hại nào nữa, phân phó: “Tiêu Đình, chặt đứt hai chân ông ta cho tôi!”  

“Vâng!”  

Tiêu Đình cung kính đồng ý, ngay sau đó tiến lên, nhanh chóng hoàn thành việc chủ nhân giao cho.  

“A!” 
 
Chương 696


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Hồng Lĩnh nháy mắt nằm trên đất, toàn bộ tứ chi bị cưỡng chế cắt rời, tiếng gào khóc thê thảm, hiện trường máu tươi đầm đìa.  

Đối mặt với loại tra tấn của Tô Thương, Trương Hồng Lĩnh khổ không nói nổi, nhưng ông ta ngay từ đầu cũng không hề có ý định phí hoài bản thân.  

Bởi vì Trương gia còn có một sự tồn tại khủ||g bố, chỉ cần lão tổ tông ra tay, nhất định có thể cứu ông ta.  

Nhưng hiện tại, lão tổ tông vẫn chưa xuất hiện, Trương Hồng Lĩnh thật sự không thể nhịn được nữa, đập đầu xuống đất, định chết quách cho xong việc.  

Advertisement

Keng!  

Có điều Tô Thương lại giơ tay lên, phóng ra một cổ linh khí, đánh ngã Trương Hồng Lĩnh.  

“Mạng ông thuộc về anh em của tôi, muốn chết? Nào có dễ dàng như vậy!”  

Tô Thương lạnh giọng phân phó: “Người đâu, khống chế ông ta cho tôi!”  

Thành viên Huyết Đồ nhận được mệnh lệnh, hai người đi lên trước, một trái một phải khống chế Trương Hồng Lĩnh.  

Tô Thương dùng linh khí phong bế mạch máu, cầm máu cho ông ta, tránh ông ta chết vì đổ máu.  

“Kéo xuống, nhốt dưới địa lao!”  

“Từ hôm nay trở đi, trang viên Trương gia là phủ đệ của tôi, Tiêu Đình, dọn dẹp dư nghiệt Trương gia đi.”  

“Phải điều tra rõ ràng, chỉ cần là người liên lụy đến chuyện của Vương đại thiếu, giết hết, một người cũng không lưu.”  

Tô Thương ngữ khí bình đạm ra lệnh: “Còn các hạ nhân khác, nếu muốn giữ lại thì giữ, nếu muốn rời đi thì không cần ngăn cản.”  

Tiến vào kinh đô, bên người lại có bốn mươi chín danh Huyết Đồ, phải có một nơi đặt chân chứ, không thể lưu lạc đầu đường được.  

Mà trang viên Trương gia, chẳng phải có sẵn đây sao?

"Vâng!"  

Thành viên Huyết Đồ nghe vậy, lập tức tản ra, bắt đầu dựa theo lời cậu chủ nói, dọn sạch nhà họ Trương.  

Đông đảo khách mời có mặt tại hiện trường, đều trợn mắt há miệng, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.  

"Chuyện này...Ăn cướp trắng trợn à?"  

"Ở nơi quan trọng của thành phố, cũng dám làm ra loại chuyện này sao, không thể không nói cách làm của Tô đại thiếu gia, không phục không được."  

"Lúc trước tôi nghe nói, Hoàng thượng có ý định sắc phong Tô Thương làm đại tướng, để nhà họ Tô một nhà ba tướng, nhưng hôm nay Tô đại thiếu gia đắc tội với Hoàng thất, chỉ sợ không có quả ngon để ăn rồi."  

"Đúng vậy, Hoàng thất thống nhất giang sơn, uy thế khắp thiên hạ, tôn nghiêm không thể chọc vào, có lẽ rất nhanh thôi, Hoàng thất sẽ hạ lệnh trừng trị nhà họ Tô."  

...  

"Các vị."  

Lúc này, ánh mắt tô Thương nhìn vào mọi người, khẽ cười nói: "Bây giờ chỗ này đã thuộc về nhà họ Tô, mọi người có thể rời đi, Tiêu Đình, tiễn khách."  

"Vâng!"  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 697


Với thực lực trước mắt của Tô Thương, không có cách nào để làm tay cụt mọc lại được, cái này chỉ có cảnh giới Nguyên anh mới có thể làm được.  

Bây giờ cách tốt nhất, là tìm thấy cánh tay của Vương Phú Quý, hoặc là dùng cánh tay của người khác, lấy Sinh xương đan trợ giúp để tiếp nhận cánh tay đó.  

Nếu nói như vậy, mặc dù Vương Phú Quý có thể trở thành một người bình thường, nhưng chỉ sợ vĩnh viễn không có cách nào trở thành cao thủ kiếm đạo chính thức rồi.  

Bởi vì khi tiếp nhận cánh tay của người khác, dù sao cũng không phải của mình mọc ra, khi sử dụng không thể nào được như ý muốn.  

Advertisement

Đối với người bình thường mà nói, thì hoàn toàn vô hại, nhưng đối với người luyện kiếm, lại có thể chết người.  

Vương Phú Quý thân thể mang Thái ly kiếm thể, thành tựu trong tương lai không thể đoán trước được, nếu như không phải bất đắc dĩ, Tô Thương không muốn tước đoạt đi cơ hội trèo l3n đỉnh cao của cậu ấy.  

Vì thế.  

Tô Thương chỉ là trị liệu vết thương trên người Vương Phú Quý, còn về cánh tay, sau này mới tính tiếp.  

Sau khi làm xong hết mọi chuyện, Vương Phú Quý vẫn đang ngủ say.  

Tô Thương thì đi ra khỏi phòng, đồng thời đem Tô Tinh Hà từ trong vòng tay lưu trữ phóng ra ngoài.  

Đối với một thằng nhóc bốn tuổi mà nói, liên tục bị nhốt trong vòng tay lưu trữ như vậy quả thực không tốt lắm, lỡ như ngột ngạt quá thì phiền phức lắm, dù sao cũng là con ruột mà.  

"Trang viên thật đẹp."  

Sau khi Tô Tinh Hà ra ngoài, lập tức bị trang viên nhà họ Trương hấp dẫn, nhịn không được mà hỏi: "Cha, đây là chỗ nào?"  

"Trang viên nhà họ Trương."  

"Hả, cũng là nơi giam giữ người anh em tốt sao." Tô Tinh Hà mặt mũi đày mơ ước, cười nói: "Cảnh sắc ở đây thật đẹp, nếu là nhà mình thì tốt biết bao."  

"Đã là nhà mình rồi." Tô Thương cười cười nói.  

"Ặc, cha, ý cha là gì?"  

Tô Thương cười nói: "Nơi này bị cha cướp rồi, sau này con muốn ở bao lâu thì ở."  

"Cướp rồi sao?"  

"Vãi thật chứ!"  

Tô Tinh hà trừng to mắt, sau khi kịp phản ứng lại thì mặt mũi tràn đầy sùng bái mà nói: "Cha ngầu thật đó nha, cái gì cũng cướp được, không hổ là tội phạm siêu cấp nha!"  

"Cha, hay là cha bỏ thêm chút sức lực, cướp luôn cả cái hoàng cung đi, sau đó cha làm Hoàng thượng luôn."  

Tô Tinh Hà hưng phấn nói: "Con nghe nói Hoàng thượng có tam cung, lục viện, bảy mươi hai phi tần (ba cung điện, 6 trang viên, 72 vợ bé), nếu như cha làm Hoàng thượng, chờ khi cha chết đi rồi, con thừa kế ngôi vị, đến lúc đó con cũng sẽ có nhiều vợ bé như vậy, nghĩ đến thật k1ch thích quá đi à, cha, cha cố gắng một chút được không, cha..."  

Ầm!  

Tô Tinh Hà càng nói càng kích động, Tô Thương thì đưa tay lên gõ cậu bé một cái vào đầu, mặt tối sầm lại nói: "Im miệng, không được nói lung tung!"  

"Ahh, cha, cha lại đánh con, đầu của trẻ con không thể thường xuyên đánh, nếu không sẽ hỏng mất đó, cha muốn đánh con, con sẽ mách mẹ, để mẹ..."  

Tô Tinh Hà đang nói, kết quả lại bị một bé gái ở phía xa hấp dẫn.  

Cô bé gái kia, chính là cô bé trước đó đã ăn kẹo hồ lô trên đường, mặt ngọc má hồng, cực kỳ đáng yêu. 
 
Chương 698


Lúc này.  

Cô bé gái đó đứng chung chỗ với đông đảo người làm nhà họ Trương, đang tiếp nhận sự điều tra của Huyết Đồ.  

"Wow, người đẹp, không ngờ lại gặp nữa rồi!"  

"Lần thứ nhất gặp mặt là trùng hợp, lần thứ hai gặp mặt là duyên phận, ha ha ha!"  

Advertisement

"Cha, con lười tính toán với cha quá, con đi đến tìm duyên phận của con để chơi đây."  

Tô Tinh Hà lanh lợi, vui vẻ chạy theo hướng cô bé gái ở phía xa.  

"M* kiếp!"  

"Cái thứ gặp sắc quên nghĩa!"  

Vừa nói xong, Tô Thương liền tối sầm mặt mày nói: "Không đúng, sao lại có thể gặp sắc quên nghĩa, mình là cha của nó mà, suýt chút nữa tức đến hồ đồ luôn rồi.”  

"Đại thiếu gia."  

Đúng lúc này, Tiêu Đình đi tới, một mực cung kính ở trước mặt Tô Thương, tò mò hỏi: "Cậu bé kia là ai?"  

"Nó tên là Tô Tinh Hà, là con trai của tôi, con trai ruột."  

Tô Thương dặn dò: "Tên nhóc này cực kỳ nghịch ngợm, Tiêu Đình, để mắt tới nó một chút, đừng để nó gây họa."  

"Vâng!" Tiêu Đình cung kính trả lời.  

"Ừm."  

Tô Thương nhẹ nhàng gật đầu, sau đó chỉ ra phía cô bé ở đằng xa kia, hỏi: "Tiêu Đình, cô bé kia có lai lịch thế nào?"  

"Thưa đại thiếu gia, cô bé rất đáng yêu, thuộc hạ có ấn tượng với cô bé, cô bé đó tên là Mạc Ngữ Yến, là con của một người làm trong nhà họ Trương." Tiêu Đình nói.  

"Mạc Ngữ Yên."  

Tô Thương âm thầm đọc lại một lần tên của cô bé, cũng không chút để ý gì, sau đó hỏi: "Hỏi ra tung tích của Lưu Sở Điềm chưa?"  

Từ sau khi đi vào trang viên nhà họ Trương, Tô Thương đều không phát giác được tung tích của Lưu Sở Điềm, vì thế nên đã để Tiêu Đình đi điều tra.  

"Cậu chủ, hỏi rõ rồi."  

Tiêu Đình trả lời tỉ mỉ: "Trước khi cậu và tiền bối Hứa Sơn Cư xuất hiện, Lưu Sở Điềm vẫn còn ở trang viên."  

"Nhưng không biết từ lúc nào, Lưu Sở Điềm tiểu thư liền biến mất, Trương Tuấn Bình thiếu gia cũng biến mất cùng cô ấy."  

"Hửm?" Tô Thương nhíu mày nói: "Biến mất?"  

"Đúng vậy, thuộc hạ lục khắp ngõ ngách trang viên rồi, đều không tra ra được hành tung của Lưu Sở Điềm và Trương Tuấn Bình."  

"Là thế sao."  

Tô Thương suy nghĩ một lát, rồi nói ra: "Theo tình hình tôi hiểu được, lão tổ tông Trương Trường Sinh của nhà họ Trương, là cảnh giới cao thủ nửa bước Thần tông."  

"Vừa rồi chúng ta ở trang viên đánh giết nhiều người, thậm chí còn tra tấn Trương Hồng Lĩnh, cái người tên Trương Trường Sinh kia cũng không xuất hiện, chắc chắn Trương Trường Sinh cũng không có tại trang viên nhà họ Trương rồi."  

"Có lẽ, Trương thiếu gia nhận thấy được tình hình không ổn, không biết dùng cách gì nên đã đưa Lưu Sở Điềm cùng chạy ra ngoài."  

Tô Thương suy đoán nói: "Trương Trường Sinh có tình cảm với Lưu Sở Điềm, nên trong thời gian ngắn thì Lưu Sở Điềm sẽ không có nguy hiểm, nhưng thời gian lâu dài thì khó nói trước điều gì lắm..."  

"Thực lực của Huyết Đồ tương đối kém, không thể tràn ra để tìm kiếm tin tức được, bây giờ chỉ có thể nhờ vào Dược Vương Điện thôi."  
 
Chương 699


"Dưới sức ảnh hưởng của Dược Vương Điện trong giới cổ võ, tìm được tung tích của Lưu Sở Điềm không phải là một chuyện khó."  

Nghĩ đến đây, Tô Thương liền dặn dò: "Hứa Sơn Cư, đi, đi với tôi đến Dược Vương Điện một chuyến."  

"Vâng!"  

Advertisement

Hứa Sơn Cư cung kính đáp ứng.  

Sau đó, Tô Thương liền định cùng Hứa Sơn Cư rời đi.  

Ai ngờ lúc này.  

Một thành viên Huyết Đồ chạy theo con đường nhỏ đi tới, quỳ một chân xuống đất, cung kính nói: "Cậu chủ, bên ngoài có mấy người tới, người cầm đầu tự xưng là tổng quản của hoàng cung, mang theo thánh chỉ tới, nói là Hoàng thượng triệu kiến, lệnh cho cậu lập tức trở về đại điện Kim Loan."  

"Hoàng thượng triệu kiến?"  

Tô Thương nghe vậy, lộ ra một nụ cười lạnh lùng: "Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Bình Thân Vương đã kiện tôi rồi, Hoàng Thượng triệu kiến ở đại điện Kim Loan, tất nhiên là muốn xử phạt tôi trước mặt mọi người rồi."  

"Bây giờ tung tích Lưu Sở Điềm còn chưa rõ, tôi làm sao có thời gian chơi cùng họ chứ!"  

Tô Thương cười lạnh một tiếng, sau đó liền dẫn Hứa Sơn Cư vòng qua đoàn người của tổng quản hoàng cung, nhún người rời khỏi trang viên.  

Việc quan trọng, là muốn lợi dụng quan hệ của Dược Vương Điện, để nhanh chóng tra ra được chỗ tu luyện của Trương Trường Sinh.  

Chỉ cần tìm được Trương Trường Sinh, chắc chắn có thể tìm thấy Lưu Sở Điềm...

"Đại thiếu gia, thuộc hạ nên trả lời tổng quản đại nội thế nào..."  

Nhìn theo bóng dáng rời đi của Tô Thương và Hứa Sơn Cư, Tiêu Đình chỉ có thể nở một nụ cười khổ, rồi nhắm mắt đi ra khỏi trang viên.  

Tổng quan đại nội họ Ngụy, là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, sức ảnh hưởng của ông ta ở thành phố không kém gì các quan văn, quan võ đứng đầu.  

Dù sao.  

Ngụy tổng quản cũng là bầu bạn bên cạnh hoàng thượng từng giờ từng phút, uy lực của gió thổi bên tai không thể xem nhẹ được, cho nên văn võ bá quan đều tranh giành nhau lấy lòng ông ta.  

"Ngụy tổng quản, Tô Thương thật quá kiêu ngạo rồi, ông đã tự mình tới truyền chỉ, vậy mà cậu ta lại hờ hững như vậy, đến bây giờ còn chưa chịu ra gặp, căn bản không đếm xỉa gì đến ông mà!" Tên thái giám bên cạnh châm ngòi thổi gió.  

"Hỗn láo."  

Giọng nói của Ngụy tổng quan dịu dàng nhỏ nhẹ, ông ta xoay cái phất trần trong tay rồi nói: "Tô đại thiếu gia ở biên giới phía Nam lập được công lao hiển hách, là người có công, không được phép nói bậy bạ."  

Mặc dù trong lòng ông ta cũng có chút bất mãn nhưng lại không tiện biểu hiện ra bên ngoài.  

"Ngụy tổng quản, người có công gì chứ, Tô Thương hung hăng càn quấy, ở trong thành phố đại khai sát giới, ép buộc chiếm đất của trang viên nhà họ Trương, còn sỉ nhục Bình Thân Vương, đã là chạm đến giới hạn cuối cùng của hoàng gia rồi."  

Tên tiểu thái giám này rõ ràng là người thân tín của Ngụy tổng quản mà, cho nên cậu ta không thèm che giấu đi cảm xúc của mình, nói tiếp: "Bây giờ Bình Thân Vương viết báo cáo lên, hoàng thượng triệu tập toàn bộ bá quan văn võ lại ở trên đại điện Kim loan, rồi lại phái ông đến truyền chỉ, chắc chắn là muốn trừng phạt Tô Thương rồi, công lao của cậu ta có đáng là gì chứ, chi e là nhà họ Tô bọn họ đều sẽ bị liên lụy cho mà xem."  

"Được rồi, đừng nói nữa."  

Ngụy tổng quan thản nhiên mở miệng ngăn cản lại.  

Kỳ thực.
 
Chương 700


Ông ta cũng cảm thấy tên tiểu thái giám này nói cũng có lý, chỉ là kết quả xử phạt còn chưa được ban ra thì ông ta cũng không muốn làm người đứng trước mũi dùi.  

Nếu như lúc này đắc tội với Tô Thương, lỡ như hoàng thượng triệu tập mọi người lại là để sắc phong Tô Thương làm đại tướng như cũ thì mình chẳng phải nhiều nhất cũng chỉ được làm quản lý của ba quân thôi sao.  

Ngụy tổng quản sở dĩ địa vị vững chắc là do ngoài việc ông ta luôn nhìn mặt mà nói chuyện ra thì ông ta còn là một người cực kỳ cẩn thận, thận trọng từng bước.  

Advertisement

Ông ta chắc chắn là bậc thầy về ngoại giao, ông ta rất hòa thuận với tất cả các thế lực ở trong triều, cho nên cũng không muốn lạnh nhạt với Tô Thương.  

"Ngụy tổng quản."  

Lúc này, Tiêu Đình mỉm cười bước tới.  

Trước đó, lúc được ban chức vị, Tiêu Đình đã từng gặp Ngụy tổng quản, sau đó Ngụy tổng quản còn chủ động lấy lòng anh ấy, cùng anh ấy nói chuyện rất lâu, cho nên hai người mới quen biết nhau.  

"Chiến thần Lôi Đình."  

Ngụy tổng quản nhìn Tiêu Đình rồi cười nói: "Tô đại thiếu gia đang ở đâu, kêu cậu ta đến tiếp chỉ đi."  

"Ngại quá, Ngụy tổng quản." Tiêu Đình giải thích nói: "Ông đến thật không đúng lúc mà, thiếu gia nhà chúng tôi vừa đi ra ngoài rồi, bây giờ không có ở trong trang viên."  

"Không ở trong trang viên sao?"  

Ngụy tổng quản nói: "Cậu ấy đi đâu rồi, làm phiền chiến thần Lôi Đình báo cho cậu ta biết, để cậu ta nhanh chóng quay lại tiếp chỉ."  

"Khụ khụ."  

Tiêu Đình sờ sống mũi, bối rối cười nói: "Tôi không có số điện thoại của thiếu gia, cho nên không liên lạc được."  

"Hử?"  

Ngụy tổng quản nghe vậy, liền nhíu mày lại, ông ta đã biết Tiêu Đình chỉ đang tìm lý do mà thôi.  

"Không có phương thức liên lạc, cậu coi chúng tôi là đồ ngốc sao, hừ, theo như tôi thấy thì Tô Thương chính là sợ bị hoàng gia trừng trị, cho nên mới không dám tiếp chỉ!"  

Tên tiểu thái giám ở bên cạnh cười nhạo nói: "Ha ha, lúc hắn khiêu khích sự uy nghiêm của hoàng gia nhìn rất là cao ngạo, phách lối mà, sao giờ lại làm con rùa rụt cổ rồi chứ?"  

"Nhưng mà, trốn được một lúc thì cậu ta trốn được cả đời sao, sớm muộn gì cũng sẽ bị...  

Soạt soạt soạt!  

Tiêu Đình cùng với thành viên Huyết đồ ở bên cạnh nghe thấy những lời này, trong nháy mắt ánh mắt chuyển động nhìn sang tiểu thái giám này, trong mắt tràn đầy sát ý.  

Tên tiểu thái giám bị dọa cho giật nảy mình, không tự chủ được mà nuốt ngụm nước miếng xuống, nơm nớp lo sợ đứng sang một bên.  

"Im miệng."  

Ngụy tổng quản thấy vậy, trầm giọng nói: "Tiểu Đức Tử, Tô đại thiếu gia là người mà ngươi có thể đem ra bàn tán được hả, còn không tự vả vào miệng mình đi!"  

"Vâng vâng vâng, là tiểu nhân đáng chết!" Tiểu Đức Tử vội vàng vả lên miệng mình mấy cái.  

"Chiến thần Lôi Đình, cái thằng con nuôi này của tôi, đúng là mắt chó mà, cậu đừng so đo tính toán với nó nhé."  

Ngụy tổng quản đứng ra hòa giải, rồi khẽ cười nói: "Nếu Tô đại thiếu gia không có ở đây thì chúng tôi xin phép rời đi trước, sau khi trở về sẽ báo cáo đầy đủ cho hoàng thượng biết."  

"Ngụy tổng quản đi thong thả." 
 
Chương 701


Tiêu Đình giọng điệu tự nhiên nói, cũng không thèm so đo với tên tiểu thái giám kia.  

...  

Advertisement

Không lâu sau.  

Ngụy tổng quản cùng với mấy tên tiểu thái giám đã về đến đại điện Kim loan, ông ta đem sự việc này nói ra rõ ràng, rành mạch.  

Trên đại điện, tất cả bá quan văn võ có mặt ở đó, còn có hoàng thượng Long Hành Thiên đang ngồi trên ghế rồng, toàn bộ đều lắng nghe báo cáo của Ngụy tổng quản.  

Advertisement

"Làm phản rồi!"  

Bình Thân Vương không kiềm được tức giận, đứng bật dậy, khoanh tay lại nói: "Hoàng thượng, tên Tô Thương này coi thường kỷ luật, thậm chí còn không để anh vào trong mắt, thánh chỉ cũng không thèm tiếp, bắt buộc phải trừng phạt cậu ta!"  

Lưu Trung Liên là người đứng đầu văn quan, cũng đứng ra, nói đỡ giùm cho Tô Thương.  

"Hoàng thượng, theo như thần thấy thì Tô đại thiếu gia có lẽ chỉ là không biết các quy cách ở trong thành phố, có lẽ bình thường tự do tự tại quen rồi, cho nên mới có chút thất lễ."  

Lưu Trung Liên nói tiếp: "Hoặc có lẽ, Tô đại thiếu gia vốn dĩ không có ở trong trang viên thật, thần cho rằng vẫn nên làm rõ chuyện này thì tốt hơn."  

"Dù sao Tô đại thiếu gia chiến công hiển hách, tuyệt đối không thể võ đoán mà đi buộc tội cậu ta được."  

"Tể tướng!"  

Long Từ Hành nhìn chăm chú Lưu Trung Liên, lạnh giọng nói: "Cứ coi như không tiếp thánh chỉ, thì còn một lí do khác, đó là hắn sỉ nhục bản vương, miệt thị hoàng thất là sự thật, còn điều tra cái gì nữa."  

"Ông năm lần bảy lượt đối chọi với bản vương, là do bản vương có chỗ nào chưa tốt, đã đắc tội ông rồi sao?"  

"Bình Thân Vương nói lời này sai rồi, tất cả đều là vì nước vì dân, tôi và anh thì có mâu thuẫn gì được chứ." Lưu Trung Liên thản nhiên nói.  

"Vậy lúc nãy, bản vương đề nghị, trực tiếp phái kim y vệ cùng với cao thủ hoàng thất đi giải quyết tại chỗ Tô Thương và thành viên Huyết đồ, tại sao ông lại đứng ra ngăn cản, còn để hoàng thượng triệu hồi cậu ta đến đại điện Kim loan chứ?"  

Bình Thân Vương lạnh lùng nói: "Ông cứ mở miệng là đòi điều tra rõ ràng, lẽ nào là ông đang nghi ngờ bản vương nói dối, cố ý hãm hại Tô Thương sao?"  

"Vậy thì không phải, chuyện ở trang viên nhà họ Trương, chính xác là thật, vật chứng, nhân chứng có đủ."  

Lưu Trung Liên vuốt vuốt chòm râu, rành mạch phân minh: "Nhưng mà, phẩm hạnh của Tô đại thiếu gia đều tốt, sự việc đó có lẽ còn có nguyên nhân trong đó."  

"Phẩm hạnh đều tốt sao?"  

Long Từ Hành cười to một tiếng: "Thật là nực cười mà, ông đến Giang Bắc nghe thử xem, một tên bỏ đi đắm chìm nơi quán bar cao cấp, thì xứng với bốn chữ phẩm hạnh đều tốt sao?"  

"Bình Thân Vương!"  

Lưu Trung Liên nhìn thẳng vào mắt của Long Từ Hành, bình tĩnh nói: "Tôi phát hiện anh có thành kiến rất lớn với Tô đại thiếu gia!"  

"Thử hỏi, một tên đại thiếu gia bỏ đi, vô công rỗi nghề, sao lại có thể có lòng dũng cảm dẫn theo thành viên Huyết đồ đi đến chiến trường biên giới phía Nam chứ?"  

"Thử hỏi, một tên rác rưởi ngậm thìa vàng, thì lấy cái gì để thu phục được thành viên Huyết đồ chứ? Chiến thần Lôi Đình hùng mạnh cùng với 49 thành viên Huyết đồ sao lại nhất mực cung kính cậu ta như vậy chứ?"  

Lưu Trung Liên nói thẳng một hơi: "Bình Thân Vương, nhìn người không thể nhìn mặt bên ngoài thôi là được, càng đừng nói đến những lời đồn mà cậu nghe được!"  

"Anh thật sự nghĩ anh hiểu rõ Tô đại thiếu gia sao, là Tô đại thiếu gia chân chính sao?"  

"Theo tôi thấy, Bình Thân Vương, anh rất mong được mau chóng giải quyết dứt khoát Tô đại thiếu gia, tránh cho cậu ta làm lung lay địa vị làm chủ ba quân của anh."  

Lưu Trung Liên nhìn chăm chú Long Từ Hành, chất vất nói: "Có phải không hả?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom