Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 404


CHƯƠNG 404

Mấy người đàn ông lực lưỡng bưng thuốc mê chuẩn bị đổ vào miệng hai mẹ con này, cơ bắp trên mặt họ đều bạnh ra.

Tô Thư Nghi hơi sợ, cô úp mặt vào ngực Cố Mặc Ngôn không dám nhìn, bàn tay lạnh buốt. Cô nhất thời hơi mềm lòng.

Nhưng Khương Dĩ Mai và Lâm Bảo Châu lại không hề hối hận, ngược lại còn đang kêu gào muốn giết cô, căm ghét cô như thế nào.

Trái tìm Tô Thư Nghỉ run lên, cứ mặc cho Cố Mặc Ngôn xử lý là được, cũng coi như trút giận cho Tô Ninh Kiều mẹ cô.

Mặc dù tấm lòng của cô lương thiện, nhưng dù sao cô cũng không phải thánh mẫu hay là bánh bao mặc cho người ta nhào nặn. Nếu năm đó Lâm Bảo Châu có thể đối xử với cô như vậy, bây giờ cô cần gì phải mềm lòng?

Hai mẹ con Lâm Bảo Châu đã sắp sửa bị làm nhục rồi, nhưng không ngờ vào đúng thời khắc quan trọng này, Dương Tùng Đức đột nhiên nhận được một cuộc gọi, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi dữ dội!

Sao lại như vậy…

Chuyện gì đang xảy ra thế này!

Anh ta cảm thấy sự việc rất nghiêm trọng, nhất định phải lập tức ngăn Cố Mặc Ngôn và mấy người đàn ông lại.

Dương Tùng Đức vội rỉ tai Cố Mặc Ngôn.

Không biết anh ta nói gì, chỉ thấy mặt Cố Mặc Ngôn cũng biến sắc, anh đột nhiên khoát tay, ngăn hành vi của mấy người đàn ông lực lưỡng lại.

“Dừng tay! Các người mau dừng tay!”

Dương Tùng Đức tiến lên ngăn mấy người đàn ông lại.

Thuốc đã đưa đến bên miệng Lâm Bảo Châu và Khương Dĩ Mai, đột nhiên bị kêu dừng lại nên bắn tung tóe khắp người bọn họ.

Mấy người đàn ông lực lưỡng kịp thời thu †ay lại, Dương Tùng Đức bảo bọn họ trở về.

Lâm Bảo Châu và Khương Dĩ Mai sợ đến mức chân nhữn cả ra, vẫn chưa định thần lại được.

Cố Gia Huy vừa bất ngờ mừng rỡ cũng vừa hơi nghi hoặc, tại sao Cố Mặc Ngôn lại đột nhiên kêu dừng?

Anh ta cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy. Đã có cơ hội được cứu rồi, anh ta liền vội vàng cởi dây trói cho Lâm Bảo Châu, một tay đỡ cô ta, một tay đỡ Khương Dĩ Mai.

“Gia Huy!” Lâm Bảo Châu cảm thấy hình như mình đã được cứu rồi, cô ta úp mặt vào ngực Cố Gia Huy khóc toáng lên.

Khương Dĩ Mai cũng thút tha thút thít ngồi dậy, bà ta hoàn toàn sợ đến choáng váng.

Lớn tuổi như vậy rồi mà còn suýt chút nữa bị người ta đổ thuốc mê, khó giữ được tiết hạnh tuổi già, nếu bị người khác biết được chuyện này thì bà ta coi như xong. Chỉ e Lâm Kim Minh sẽ vứt bỏ bà ta và đuổi bà †a ra khỏi nhà họ Lâm!

Lúc này Tô Thư Nghi cũng ngây ra, cô thầm nghĩ Cố Mặc Ngôn đang làm gì, tại sao anh lại đột nhiên thay đổi chủ ý? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hay là anh mềm lòng?

Lúc này sắc mặt của Cố Mặc Ngôn đang căng chặt, nhưng lại khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc của anh. Anh nhìn sang Tô Thư Nghị, đột nhiên áy náy nói: “Anh xin lõi, chỉ sợ anh không thể xuống tay với Lâm Bảo Châu được rồi.”

Cố Mặc Ngôn cứ vậy buông tha cho mẹ con Lâm Bảo Châu sao?

Tô Thư Nghi rất nghỉ ngờ. Tại sao Dương Tùng Đức vừa nhận một cuộc điện thoại thì Cố Mặc Ngôn đã lập tức thay đổi thái độ? Cô hơi không quen, đây không giống tác phong làm việc của Cố Mặc Ngôn.
 
Chương 405


CHƯƠNG 405

Cố Mặc Ngôn thấy được sắc mặt Tô Thư Nghi hơi thay đổi, nhưng quả thật anh không thể tiếp tục tra tấn Lâm Bảo Châu.

Anh kéo tay Tô Thư Nghị, nói: “Thư Nghị, lát nữa anh sẽ giải thích với em.”

Vừa rồi lúc nghe được tin tức từ Dương Tùng Đức, Cố Mặc Ngôn rất khiếp sợ, anh không thể nào ngờ tới đó lại là cô ta!

Cố Mặc Ngôn dặn dò Dương Tùng Đức: “Thả bọn họ đi đi. Cậu chăm sóc mợ chủ, sau khi đưa cô ấy về nhà thì quay lại tìm tôi.

Nghe những lời này, Cố Gia Huy vội vàng đưa Lâm Bảo Châu và Khương Dĩ Mai rời đi.

Cố Mặc Ngôn cũng vội vàng đi ra ngoài.

Trong kho lạnh vẫn rất lạnh, Cố Mặc Ngôn đi theo mấy người Lâm Bảo Châu, để cô ở lại đây một mình, cô càng cảm thấy lạnh lẽo hơn.

Cố Mặc Ngôn lại bỏ rơi cô.

Để rời đi cùng Lâm Bảo Châu.

Lúc này, trợ lý Dương Tùng Đức nói với Tô Thư Nghĩ: “Đi thôi mợ chủ, tôi đưa cô về.”

Lúc này Tô Thư Nghi mới hoàn hồn lại, gật đầu.

Trên đường đi, Tô Thư Nghỉ hỏi Dương Tùng Đức: ‘Dương Tùng Đức, tại sao Cố Mặc Ngôn lại đột nhiên thay đổi thái độ, tha cho mẹ con Lâm Bảo Châu?

“Chuyện này… Dương Tùng Đức ấp úng nhìn trái ngó phải trả lời: ‘Mợ chủ, cô đừng làm khó tôi, bao giờ về cô hỏi cậu Gố đi.”

Tô Thư Nghi loáng thoáng cảm thấy chuyện này không đơn giản, có thể là dính dáng đến chuyện riêng tư của Cố Mặc Ngôn, cô cũng không tiện hỏi nhiều.

Mặc dù cô cũng không muốn nhìn thấy Lâm Bảo Châu bị tra tấn, nhưng rốt cuộc Cố Mặc Ngôn làm sao vậy? Đây quả thật là một bí ẩn cứ quanh quẩn trong đầu Tô Thư Nghi.

Trong lòng cô cảm thấy rất bất an.

Liệu Cố Mặc Ngôn có vứt bỏ cô hay không? Giống như Gố Gia Huy vậy.

Tô Thư Nghi biết mình nghĩ vậy rất buồn cười, nhưng cô quan tâm Cố Mặc Ngôn như vậy, cô đã đánh mất Cố Gia Huy rồi, không thể để Cố Mặc Ngôn bị người ta cướp đi lần nữa.

Tô Thư Nghỉ ở nhà một mình, Cố Mặc Ngôn cũng không gọi điện thoại, không biết khi nào anh mới trở về.

Buổi tối, sau khi bảo mẫu nấu cơm xong, Tô Thư Nghỉ liền để bà đi.

Tô Thư Nghi mở mạng lên mới biết được sáng nay có rất nhiều tin tức, tất cả đều là những chuyện xấu hai năm trước của Lâm Bảo Châu bị lộ ra. Cô nghĩ chắc chắn đây là do Cố Mặc Ngôn làm, người bình thường không thể huy động toàn bộ truyền thông ở thành phố S như vậy được.

May mà Cố Mặc Ngôn kịp thời tìm ra sự thật hai năm trước, nếu không thì không biết Tô Thư Nghỉ còn phải gánh nỗi oan ức này đến khi nào. Có đôi khi sự thật đến quá muộn, những tổn thương đối với người trong cuộc không thể nào lường được.

Kim đồng hồ trên tường đã điểm mười một giờ đêm, Cố Mặc Ngôn vẫn bặt vô âm tín. Tô Thư Nghi cũng không định gọi điện thoại cho anh, cô thà rằng mình ngây ngốc chờ đợi cũng không muốn quấy rầy anh, khiến anh phiền lòng.

Tô Thư Nghi chán nản lướt Facebook.
 
Chương 406


CHƯƠNG 406

Trên Facebook đều là những bình luận chửi rủa Lâm Bảo Châu và Khương Dĩ Mai, không đọc thì thôi, hôm nay mẹ con bọn họ đã được dạy dõ không nhẹ.

Tô Thư Nghỉ nhìn thấy hôm nay page ‘Ngược dòng quá khứ’ lại vào xem Facebook của mình, hơn nữa lại còn bấm thích. Cô cảm thấy chủ page này hơi thần bí nên cũng theo dõi cô ấy.

Tô Thư Nghỉ lên mạng rất lâu, cô đợi đến khuya mà Cố Mặc Ngôn vẫn chưa trở về, trong nhà trống trải và tịch mịch.

Cô cứ nhìn điện thoại hết lần này đến lần khác nhưng không có tin nhắn zalo hay tin nhắn điện thoại nào.

Tô Thư Nghi cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, đặt xuống rồi lại cầm lên, suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Cố Mặc Ngôn hay không. Cô rất lo lắng cho anh, đã trễ như vậy rồi, không biết anh có ăn cơm tối đúng giờ không? Có gặp nguy hiểm gì không?…

Tô Thư Nghi ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, lúc cô mở mắt ra thì phát hiện trời đã sáng.

Chuyện đầu tiên cô làm khi thức dậy là xem điện thoại, phát hiện vẫn không có bất cứ tin tức qì.

Hôm qua xin nghỉ không đi làm, sáng nay Cố Mặc Ngôn không có ở đây, thế nên sáng sớm Tô Thư Nghi đã tới tòa soạn.

Vừa tới tòa soạn, Tô Thư Nghi đã gặp Cố Gia Huy. Anh ta cũng vừa mới đến, trông rất mệt mỏi.

Cố Gia Huy hỏi cô: ‘Em vấn ổn chứ? Tối qua ngủ không ngon à?” Anh ta thấy cô có quầng mắt đen xì, sắc mặt hơi tiều tụy.

Tô Thư Nghi cười khách sáo: “Trông anh cũng có vẻ ngủ không ngon.”

Hai người dừng lại mấy giây, sau đó đột nhiên cùng nói ra hai cái tên khác nhau, ngượng ngùng cười.

“Cố Mặc Ngôn…”

“Lâm Bảo Châu…”

Cố Gia Huy thấy Tô Thư Nghỉ như có lời muốn nói, anh ta liền nói với cô: “Vào phòng làm việc của anh ngồi chút đi.”

Tô Thư Nghi theo Cố Gia Huy tiến vào phòng làm việc của anh ta.

Cố Gia Huy rót cho Tô Thư Nghi một cốc latte mà cô thích nhất.

Anh ta nói: ‘Anh nhớ em thích uống loại cà phê này nhất.”

Tô Thư Nghỉ gật đầu, nói: ‘Anh vẫn còn nhớ à?”

“Anh chưa từng quên.”

Tô Thư Nghỉ vẫn nhớ, trước kia Cố Gia Huy từng đưa cô đến quán cà phê uống, lúc đó cà phê rất đắt đối với sinh viên nghèo như bọn họ, hai người chỉ gọi một cốc. Cố Gia Huy không uống một ngụm nào, chỉ cười hì hì nhìn Tô Thư Nghỉ uống sạch cốc cà phê.

Anh ta nói, Thư Nghỉ, sau này anh sẽ xay cho em một quán cà phê thật lớn, sưu tâm tất cả các loại cà phê ngon trên thế giới cho em uống được không?

Lúc đó Tô Thư Nghi chỉ coi là lời nói đùa, cô không thể nào biết Cố Gia Huy thật sự có khả năng làm vậy.

Để mình không rơi vào quá khứ đau buồn, Tô Thư Nghi vội đổi chủ đề, hỏi thẳng: “Đúng rồi, Lâm Bảo Châu thế nào rồi? Bọn họ đi đâu? Cố Mặc Ngôn đâu?”

Cố Gia Huy nói: “Nhìn em sốt ruột kìa, uống cốc cà phê trước đã, anh từ từ nói cho em biết. Hỏi anh cả đống câu như vậy, anh nên trả lời câu nào trước đây?”

Tô Thư Nghỉ nào có tâm trạng uống cà phê, nhưng dù sao cũng là ý tốt của Cố Gia Huy, cô chỉ đành ngồi xuống nhấp một ngụm.
 
Chương 407


CHƯƠNG 407

Cố Gia Huy nói: “Khương Dĩ Mai bị Cố Mặc Ngôn tống thẳng ra nước ngoài, hình như là một đất nước rất tồi tàn. Hừ, tốt nhất là bà ta nên tránh xa em ra, đừng bao giờ nghĩ cách hại em nữa. Anh thấy lần này Khương Dĩ Mai xong đời rồi, bà ta nên tự cầu phúc đi! Cố Mặc Ngôn đã nghĩ đến việc đưa bà ta ra nước ngoài thì nhất định chú ấy sẽ không để bà ta sống sung sướng, em yên tâm.”

Giờ phút này Tô Thư Nghi hoàn toàn không quan tâm Khương Dĩ Mai ở đâu, đang làm gì. Cô chỉ muốn biết Cố Mặc Ngôn thế nào, tại sao cả đêm không về, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có…

Tô Thư Nghi hỏi tiếp: ‘Vậy Lâm Bảo Châu đâu, cô ta không sao chứ? Đứa bé trong bụng không sao phải không?”

Cố Gia Huy trả lời: Hôm qua cô ấy vừa rời khỏi kho lạnh đã được Cố Mặc Ngôn đưa đến bệnh viện kiểm tra và điều trị, vết thương đã được băng bó đơn giản, không có trở ngại gì. Bây giờ… Cố Mặc Ngôn đang chăm sóc cô ấy.”

Tô Thư Nghỉ ngẩng phắt đầu lên, như thể nghi ngờ mình nghe lầm. Cố Mặc Ngôn chăm sóc Lâm Bảo Châu? Không phải anh hận cô ta, muốn tra tấn cô ta sao?

Sắc mặt Tô Thư Nghỉ càng lúc càng tái nhợt, đôi môi khô khốc. Cô cúi đầu, nghe Cố Gia Huy kể. Một Cố Mặc Ngôn cao quý kiêu ngạo như vậy, sao lại có thể chăm sóc Lâm Bảo Châu? Không giống anh chút nào.

Tô Thư Nghỉ hơi ghen tị.

Cố Gia Huy cũng không thể hiểu hành động của Cố Mặc Ngôn.

Anh ta nói: “Anh cũng không biết Cố Mặc Ngôn vì lý do gì, tóm lại là vì cuộc điện thoại mà thái độ của chú ấy đã thay đổi hoàn toàn, quả thật là sắp cung phụng Lâm Bảo Châu như tổ tiên rồi.”

Cố Mặc Ngôn lại đang ở bệnh viện cẩn thận chăm sóc Lâm Bảo Châu! Tô Thư Nghi có cả trăm cái đầu cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có phải Cố Mặc Ngôn uống nhầm thuốc rồi không?

Vừa nghĩ tới chuyện Cố Mặc Ngôn túc trực bên cạnh Lâm Bảo Châu, trong lòng Tô Thư Nghi lập tức cảm thấy khó chịu.

Cô tin Cố Mặc Ngôn sẽ không phản bội mình. Nhưng hành động bất thường và cử chỉ ân cần đối với Lâm Bảo Châu của Cố Mặc Ngôn vần khiến trong lòng Tô Thư Nghi cảm thấy rất khó chịu. Giống như khi còn bé bị cướp đi con búp bê mà cô thật sự rất thích.

Cố Gia Huy thấy sắc mặt Tô Thư Nghi thay đổi, anh ta lo lắng hỏi: “Thư Nghi, em không sao chứ? Em đừng nhạy cảm, mặc dù anh cũng không biết tại sao chú ấy lại như vậy, nhưng chắc là Cố Mặc Ngôn sẽ không động lòng với Lâm Bảo Châu đâu.”

“À không, anh suy nghĩ nhiều rồi. Tôi tin tưởng Cố Mặc Ngôn, chỉ là… hơi ghen thôi.”

Cô ghen… Cố Gia Huy cảm thấy Tô Thư Nghỉ đã thật lòng yêu Cố Mặc Ngôn rồi.

Anh ta say sưa nhìn cô. Tô Thư Nghỉ vân xinh đẹp như vậy, mái tóc dài đen nhánh, đôi môi mỏng đỏ hồng, chiếc mũi cao thon, đôi mắt dịu dàng như nước, trong veo sáng ngời…

Bị Cố Gia Huy nhìn như vậy, Tô Thư Nghi hơi khó chịu, cô đứng dậy nói: “Được rồi, đến giờ làm rồi, chắc mọi người đều đang ở bên ngoài, tôi ra ngoài làm việc trước đây.

“Thư Nghi.” Cố Gia Huy cũng đúng dậy: “Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi em, chuyện hai năm trước là anh không bảo vệ em.”

Tô Thư Nghi sửng sốt, cô không ngờ Cố Gia Huy lại chân thành nói xin lỗi mình như vậy. Cô thở dài một hơi, trút hết bao tủi hờn và tình cảm đối với Cố Gia Huy hai năm trước ra ngoài một lần duy nhất. Cô chỉ cảm thấy cả người vô cùng thoải mái, cuối cùng cô cũng đã có thể hoàn toàn bình thường trở lại.

Tô Thư Nghỉ quay lưng về phía Cố Gia Huy, cô không nói gì, bước từng bước ra khỏi văn phòng anh ta, giống như từng bước rời khỏi cuộc đời anh ta.

Cố Gia Huy nghĩ đến đứa con trong bụng Lâm Bảo Châu, nghĩ đến việc mình sắp phải kết hôn với Lâm Bảo Châu rồi thở dài thườn thượt.
 
Chương 408


CHƯƠNG 408

Cùng lúc đó, trong bệnh viện, Cố Mặc Ngôn đang ngồi bên cạnh Lâm Bảo Châu chăm sóc cô ta.

Lâm Bảo Châu nằm trên giường bệnh, sắc mặt đã tốt hơn lúc ở trong kho lạnh hôm qua rất nhiều, người cũng đã bình tĩnh lại.

Hôm qua cô ta trải qua chuyện bị bắt cóc, bị mấy người đàn ông lực lưỡng đổ thuốc, sau đó bất ngờ được cứu… Lâm Bảo Châu vấn còn kinh hồn bạt vía, giống như rơi vào một cơn ác mộng vĩnh viễn không thể nào tỉnh lại, cả người toát mồ hôi lạnh.

Cố Mặc Ngôn ngồi bên cạnh, tập trung nhìn vào điện thoại.

Anh nghe thấy động tĩnh, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Bảo Châu đang sợ hãi nhìn mình đăm đăm, thế là thân thiết nói: “Lâm Bảo Châu, cô tỉnh rồi à”

Lâm Bảo Châu vẫn đang sợ hãi, cô ta không dám nói gì.

Cố Mặc Ngôn vội gọi y tá đến kiểm tra. Lúc Lâm Bảo Châu được đưa đến bệnh viện vào hôm qua, cô ta đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Mọi người đều tất bật, anh cũng đi theo bận rộn cả đêm, thậm chí còn chưa trở về nhà. Cũng không biết giờ này Tô Thư Nghi đã đến tòa soạn hay chưa? Cô có giận anh không? Dù sao anh cũng đã không về nhà cả đêm.

Y tá thay thuốc, băng bó lại vết thương cho Lâm Bảo Châu, sau đó đo huyết áp, rút máu xét nghiệm. Nói nếu lát nữa kết quả xét nghiệm bình thường thì bệnh nhân có thể xuất viện.

Cố Mặc Ngôn nói cảm ơn y tá.

Y tá đáp lại anh một nụ cười ngọt ngào.

Cô ấy thầm nghĩ, có lẽ cô gái nằm trên giường bệnh là bạn gái của anh chàng đẹp trai ngồi xe lăn này, đúng là tốt số.

Hôm nay lúc được đưa tới, Lâm Bảo Châu mơ mơ màng màng không rõ tình hình, bây giờ cuối cùng cô ta cũng đã khôi phục tư duy của người bình thường.

Hành động bất thường của Cố Mặc Ngôn khiến Lâm Bảo Châu nghỉ ngờ, không phải Cố Mặc Ngôn muốn tra tấn cô ta sao? Tại sao đột nhiên lại chăm sóc cô ta như thế, lại còn túc trực bên cô ta cả một buổi tối, đích thân làm tùy tùng chăm sóc cô ta?

Lâm Bảo Châu thấy giày vò cả đêm mà Cố Mặc Ngôn vẫn chưa rời đi, cô ta rất tò mò, thử thăm dò anh: “Tại sao anh lại tha cho tôi? Tại sao lại đột nhiên đối xử tốt với tôi như vậy?”

“Đương nhiên là có nguyên nhân của tôi.”

Quả nhiên, Lâm Bảo Châu nghĩ, quả nhiên Cố Mặc Ngôn không dễ dàng buông tha cho cô ta như vậy.

Cố Mặc Ngôn như vậy làm cô ta hơi sợ, cảm thấy dáng vẻ lạnh như băng của Cố Mặc Ngôn mới là bình thường. Cô ta nói: “Cố tổng, tôi không dám nữa đâu… Tôi không biết hai năm trước mẹ tôi lại làm ra chuyện sai trái, tôi…”

“Lâm Bảo Châu.” Cố Mặc Ngôn nói: ‘Mặc dù vết thương của cô không đáng ngại, nhưng bác sĩ đề nghị cô nghỉ ngơi nhiều hơn.

Anh không muốn nhắc đến chuyện hai năm trước nữa, bởi vì anh không có cách nào báo thù cho Tô Thư Nghĩ, đành phải trừng phạt Khương Dĩ Mai gấp bội.

“Vậy tôi… có thể về nhà không?”

“Y tá đồng ý là được. Lâm Bảo Châu, cô có thể về nhà.”

Lúc này Lâm Bảo Châu mới thở phào một hơi. Cố Mặc Ngôn thật sự từ bỏ việc trừng phạt cô ta rồi. Nhưng là vì lý do gì? Trong đầu cô ta vần nghỉ ngờ.

Lâm Bảo Châu dè dặt hỏi Cố Mặc Ngôn: “Cố tổng, tại sao anh…”

Cô ta dừng lại, sợ mình hỏi nhiều rồi Cố Mặc Ngôn lại đổi ý không tha cho mình thì Sao.
 
Chương 409


CHƯƠNG 409

Cố Mặc Ngôn cũng không trả lời câu hỏi của cô ta, anh lấy một bức ảnh trong túi ra. Bức ảnh đã hơi ố vàng nhưng vấn có thể thấy rõ bên trong là một cô gái mặc váy công chúa. Cô gái này trông rất quen, nhưng bởi vì bức ảnh được chụp rất mờ nên nhất thời cô ta không dám xác nhận.

Cố Mặc Ngôn hỏi cô ta: “Cô biết người trong hình không? Có phải cô không?”

Ánh mắt Lâm Bảo Châu lóe lên, cô ta vô thức cảm thấy chắc chắn bức ảnh này liên quan đến việc Cố Mặc Ngôn tha cho mình.

Nếu nói không phải thì Cố Mặc Ngôn có còn đối xử với cô ta như vậy không? Nếu cô ta nói phải thì liệu có dẫn đến chuyện tồi tệ hơn nữa không.

Dù sao trước đây cô ta đã làm quá nhiều chuyện tổn thương Tô Thư Nghi, cô ta không thể tùy tiện thừa nhận hay phủ nhận.

Lâm Bảo Châu không trả lời anh mà hỏi ngược lại: “Sao vậy, có hay không thì có thể giải thích được gì?”

“Cô còn nhớ buổi tối nào đó mười năm trước không? Cô vô tình cứu được một thiếu niên bị thương ở hai chân, đưa cậu ta đi một đoạn đường rất xa đến bệnh viện…

Sau đó, cậu ta được cứu.” Cố Mặc Ngôn dừng lại một chút, nói: “Người đó chính là tôi.

“Anh?” Lâm Bảo Châu thật sự không có ấn tượng gì, cô ta không nhớ nổi. Nhưng trong lòng cô ta đã rõ, chính vì nguyên nhân này nên Cố Mặc Ngôn mới tha cho cô ta. Cô ta đúng là gặp may.

“Lâm Bảo Châu, cảm ơn lúc đó cô đã cứu tôi. Không có cô, e rằng tôi đã chết.” Cố Mặc Ngôn thấp giọng nói, mặc dù âm thanh trâm ổn nhưng vấn nghe được lòng biết ơn.

Hôm qua trợ lý Dương Tùng Đức nhận được một cuộc gọi, nói rằng đã điều tra được danh sách người mua chiếc váy công chúa phiên bản giới hạn năm đó, trong đó có tên của Lâm Bảo Châu. Mà địa chỉ chụp bức ảnh kia là ở gần biệt thự nhà họ Lâm của Lâm Bảo Châu, cho nên chắc chắn người này là Lâm Bảo Châu.

Hóa ra, Lâm Bảo Châu chính là ân nhân cứu mạng mà lúc trước Cố Mặc Ngôn muốn tìm.

Hóa ra cô gái trong ảnh chính là ân nhân cứu mạng của Cố Mặc Ngôn, chẳng trách anh lại như vậy. Cuối cùng Lâm Bảo Châu cũng hiểu rõ nguyên nhân, trong đầu cô ta cũng nảy ra một ý tưởng.

Cô ta im lặng một lúc, không định nói quá nhiều về chuyện cũ trong bức ảnh đó.

Lâm Bảo Châu đột nhiên nhớ tới Khương Dĩ Mai, hình như từ tối hôm qua cho đến nay vấn không thấy bà ta đâu, chẳng lẽ bà ta đã về biệt thự nhà họ Lâm rồi?

Lâm Bảo Châu rụt rè hỏi Cố Mặc Ngôn: “Vậy mẹ tôi đâu, bà ấy đâu rồi? Tôi vẫn chưa nhìn thấy bà ấy, bà ấy đã về nhà rồi sao?”

Cố Mặc Ngôn cười khẩy: “Cô nghe đây, tôi có thể tha cho cô, nhưng mẹ cô thì không thể. Nếu hai năm trước Tô Thư Nghi xảy ra chuyện gì, bà ta chính là hung thủ đứng sau.

Lời nói của Cố Mặc Ngôn rất khéo.

Đương nhiên anh biết rõ kẻ chủ mưu năm đó không phải Khương Dĩ Mai mà là Lâm Bảo Châu. Nhưng năm đó Lâm Bảo Châu mới chỉ là sinh viên đại học, Khương Dĩ Mai là mẹ, không thể nào không biết Lâm Bảo Châu chuyện Lâm Bảo Châu sử dụng năng lực của nhà họ Lâm. Chẳng qua là bà ta cũng ghét mẹ con Tô Thư Nghỉ, cho nên mới mắt nhắm mắt mở, thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa ở phía sau.

Bây giờ anh nể mặt ơn đức mười năm trước, không thể làm gì Lâm Bảo Châu, nhưng anh sẽ không bỏ qua cho Khương Dĩ Mai.

Lâm Bảo Châu hiểu ngụ ý của Cố Mặc Ngôn, khó khăn lắm cô ta mới được cứu an toàn, cô ta sợ Cố Mặc Ngôn sẽ tức giận trả thù mình lần nữa. Thế là cô ta không còn dám yêu cầu tha cho Khương Dĩ Mai.

Lâm Bảo Châu giả vờ đáng thương nói: “Vậy… Cố tổng, tôi có thể gặp mẹ một lần không?”
 
Chương 410


CHƯƠNG 410

Cố Mặc Ngôn lạnh lùng trả lời: “Xin lỗi, tôi đã đưa bà ta ra nước ngoài rồi. Như vậy thì Tô Thư Nghỉ sẽ được an toàn.”

Lâm Bảo Châu sởn gai ốc, Cố Mặc Ngôn ra tay quá tàn nhấn.

Đương nhiên cô ta biết Khương Dĩ Mai bị đưa ra nước ngoài không phải là đi hưởng phúc, chỉ e là phải chịu đựng tra tấn!

Cô ta nói: “Bà ấy vấn khỏe chứ? Cố tổng, anh đừng làm khó bà ấy, dù sao bà ấy cũng đã có tuổi rồi. Tôi thật sự rất muốn gặp bà ấy, anh có thể cho bà ấy trở về không…”

Nhắc đến Khương Dĩ Mai, Cố Mặc Ngôn vô cùng chán ghét, nhưng nể mặt ân tình mười năm trước, anh vân lạnh lùng nói: “Tôi có thể để hai người gọi video một lần và nói mấy câu, chỉ vậy thôi.”

Lâm Bảo Châu còn muốn tranh thủ thêm một chút, nhưng nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Cố Mặc Ngôn, cô ta chỉ có thể tạm thời chấp nhận kết cục này. Đợi sau này cô ta sẽ nghĩ cách đưa Khương Dĩ Mai trở về. Tạm thời chỉ có thể để mẹ ở đó chịu khổ một chút.

Cô ta thể hiện bản lĩnh làm nũng, giả nai của mình, ngọt ngào nói với Cố Mặc Ngôn: “Cảm ơn anh, Cố tổng”

Nhưng Cố Mặc Ngôn lại là động vật miễn dịch với tất cả những người phụ nữ khác ngoại trừ Tô Thư Nghi. Anh thờ ơ nói: “Cô nghỉ ngơi cho tốt đi.

Cố Mặc Ngôn rời khỏi phòng bệnh, anh nói sẽ dặn Dương Tùng Đức để Lâm Bảo Châu gặp mặt Khương Dĩ Mai một lần.

Buổi chiều Lâm Bảo Châu xuất viện, sau đó được Dương Tùng Đức đưa đến một căn nhà ở ngoại thành và gọi video với Khương Dĩ Mai ở đó.

Trong video, Khương Dĩ Mai đang ngồi trong một căn phòng đơn sơ. Mặt tường loang lổ, sàn nhà bẩn thỉu, nhìn qua căn phòng này gió lùa bốn phía, cửa sổ cũng bị hỏng.

Khương Dĩ Mai vừa nhìn thấy là con gái mình, hơn nữa hình như cũng nguyên vẹn không tổn hại gì, sắc mặt cũng không tệ lắm. Nghĩ đến tình cảnh của mình, bà ta không khỏi trào nước mắt.

Khương Dĩ Mai mặt mày xám xịt, người cũng gầy đi không ít, trông rất mệt mỏi, giống như đã làm việc rất nhiều mà không được nghỉ ngơi đầy đủ.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lâm Bảo Châu bật khóc, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của mẹ, trái tim cô ta đau như dao cắt.

Mọi người đều nói đánh con đau lòng mẹ, thật ra đảo ngược lại cũng vậy, đánh mẹ thì lòng con đaul Trước đây Khương Dĩ Mai mặc toàn hàng hiệu, đi đến đâu cũng được chào mừng nhiệt liệt, trong biệt thự thì có bảo mầu hầu hạ, cơm ngon áo đẹp, nào đã trải qua cực khổ như vậy. Chắc hẳn phải rất khó chịu!

Trái tim Lâm Bảo Châu đau thắt.

Dương Tùng Đức rời khỏi phòng và khép cửa lại.

Sau khi Dương Tùng Đức rời đi, Lâm Bảo Châu mới khóc với Khương Dĩ Mai: ‘Mẹ, mẹ, mẹ khỏe không?”

“Ừ… ừ.. Khương Dĩ Mai che miệng, nước mắt tuôn dài.

Bà ta có thể nói mình sống không tốt sao, bà ta phải chịu đựng sự trừng phạt nặng nề! Thật sự sống không bằng chết. Ngày nào cũng phải làm rất nhiều việc nặng nhọc, thức ăn cực tệ. Đừng nói là không có gà vịt thịt cá, có cơm thừa canh cặn đã là tốt rồi.

Nơi này còn có một đám nông dân thô lõ đến bắt nạt, sỉ nhục bà ta, thường xuyên đánh đập chửi rủa bà ta. Trên người Khương Dĩ Mai có không ít vết thương, chỉ là quần áo che kín, Lâm Bảo Châu không thể nhìn thấy mà thôi.

Nước mắt Lâm Bảo Châu lăn xuống từng hàng, cô ta mới: ‘Mẹ, mẹ gầy đi rồi. Mẹ nhất định phải ăn ngon ngủ ngon, đợi…

đợi con và Gia Huy, cả ba nữa, bọn con sẽ cứu mẹ về. Mẹ phải kiên nhẫn đợi con nhé!

Mẹ!”
 
Chương 411


CHƯƠNG 412

“Được, được, mẹ chờ.” Khương Dĩ Mai đã không còn vẻ kiêu ngạo và ngang ngược ngày xưa nữa.

Khương Dĩ Mai nói: ‘Ba của con cũng không biết thế nào rồi, mau bảo ông ấy tới cứu mẹ đi! Mẹ không muốn đợi ở đây một phút nào cả, con gái à!”

Lâm Bảo Châu gật đầu lia lịa.

Lâm Bảo Châu nhìn quanh bốn phía, sau khi chắc chắn không có người nghe lén, cô †a mới nhỏ giọng nói: “Mẹ, tại sao mẹ lại vơ hết chuyện của Tô Thư Nghi hai năm trước vào mình? Chuyện đó rõ ràng là con làm cơ mà. Nếu như mẹ không ôm vào người thì có lẽ đã không phải chịu khổ nhiều như vậy, tất cả là lỗi của con, là tại con không tốt.

Mẹ dù sao cũng là mẹ, nào có chuyện nhân tâm với con gái mình.

Khương Dĩ Mai nói: ‘Con bé ngốc, đương nhiên mẹ biết hai năm trước con đã làm gì, nhưng mẹ cũng không ngăn cản con đúng không? Con cứ coi như mẹ làm là được, tuyệt đối đừng thừa nhận! Biết chưa? Thế lực của Cố Mặc Ngôn quá lớn.

Lâm Bảo Châu xúc động vô cùng.

Lâm Bảo Châu an ủi con gái: “Chỉ cần con bình an, mẹ chịu khổ một chút thì có sao.

Trách thì phải trách Tô Thư Nghi gây sự, nếu không phải nó cầu xin Cố Mặc Ngôn điều tra, Cố Mặc Ngôn sẽ tự đi điều tra chắc? Nhất định là nó! Không có Tô Thư Nghỉ và mẹ nó, thế giới này sẽ yên bình!

Bảo Châu à, con phải sống hạnh phúc với Gia Huy đó, biết chưa?”

Lâm Bảo Châu cảm thấy vô cùng có lỗi với Khương Dĩ Mai, mẹ làm nhiều chuyện như vậy cũng là vì nghĩ cho hạnh phúc của mình.

Bây giờ bà đang chịu khổ ở một đất nước nhỏ bé xa xôi không biết tên. Đúng vậy, giống như lời mẹ đã nói, tất cả những chuyện này đều là lôi của Tô Thư Nghi!

Lâm Bảo Châu an ủi: “Mẹ yên tâm, con sẽ báo thù cho mẹt! Tô Thư Nghi, Tô Ninh Kiều, rồi sẽ có một ngày tôi bắt hai người phải trả lại gấp bội nỗi đau của tôi và mẹ tôi. Tôi thê sẽ khiến các người chết không toàn thây! Mẹ ở bên đó nhớ bảo trọng nhé!”

“Ừm, con yên tâm, cứ yên tâm đi.’ Khương Dĩ Mai trả lời.

Lâm Bảo Châu luôn được Khương Dĩ Mai bảo vệ, nay hai người đột nhiên xa nhau, không có sự ủng hộ của bà ta, Lâm Bảo Châu cảm thấy chỉ còn một thân một mình, không có ai đứng sau lưng cô ta nưa.

Tất cả mọi người đều bênh vực Tô Thư Nghi, không ai chịu ở bên cô ta.

Khương Dĩ Mai chợt nhớ đến một chuyện, bèn nhỏ giọng hỏi Lâm Bảo Châu: “Trong bụng con…”

Bà ta biết thời gian không còn nhiều, dần dần có tiếng bước chân vang lên gần đó.

Khương Dĩ Mai ám chỉ Lâm Bảo Châu: “Con phải bảo vệ bụng con… Đây là lợi thết”

Cô ta còn chưa kịp an ủi Khương Dĩ Mai thì cuộc gọi video đã bị tắt.

Cô ta không kịp nhìn mặt của mẹ mình lâu hơn thì đã vội vàng kết thúc, không biết lần gặp mặt tiếp theo sẽ là khi nào…

Lâm Bảo Châu lau nước mắt trên mặt, yên lặng ngồi đó, thâm ra quyết định!

Một lát sau Cố Mặc Ngôn đến. Đúng lúc anh tiện đường nên ghé qua xem sao.

Dương Tùng Đức nói Lâm Bảo Châu vừa gọi video với Khương Dĩ Mai xong, đang đợi anh đến để thực hiện bước tiếp theo.

Cố Mặc Ngôn nghĩ mình cần phải bàn lại điều kiện với Lâm Bảo Châu, đền bù ân tình cho cô ta trong một lần duy nhất, sau đó giữa hai người coi như thanh toán xong.
 
Chương 412


CHƯƠNG 412

“Được, được, mẹ chờ.” Khương Dĩ Mai đã không còn vẻ kiêu ngạo và ngang ngược ngày xưa nữa.

Khương Dĩ Mai nói: ‘Ba của con cũng không biết thế nào rồi, mau bảo ông ấy tới cứu mẹ đi! Mẹ không muốn đợi ở đây một phút nào cả, con gái à!”

Lâm Bảo Châu gật đầu lia lịa.

Lâm Bảo Châu nhìn quanh bốn phía, sau khi chắc chắn không có người nghe lén, cô †a mới nhỏ giọng nói: “Mẹ, tại sao mẹ lại vơ hết chuyện của Tô Thư Nghi hai năm trước vào mình? Chuyện đó rõ ràng là con làm cơ mà. Nếu như mẹ không ôm vào người thì có lẽ đã không phải chịu khổ nhiều như vậy, tất cả là lỗi của con, là tại con không tốt.

Mẹ dù sao cũng là mẹ, nào có chuyện nhân tâm với con gái mình.

Khương Dĩ Mai nói: ‘Con bé ngốc, đương nhiên mẹ biết hai năm trước con đã làm gì, nhưng mẹ cũng không ngăn cản con đúng không? Con cứ coi như mẹ làm là được, tuyệt đối đừng thừa nhận! Biết chưa? Thế lực của Cố Mặc Ngôn quá lớn.

Lâm Bảo Châu xúc động vô cùng.

Lâm Bảo Châu an ủi con gái: “Chỉ cần con bình an, mẹ chịu khổ một chút thì có sao.

Trách thì phải trách Tô Thư Nghi gây sự, nếu không phải nó cầu xin Cố Mặc Ngôn điều tra, Cố Mặc Ngôn sẽ tự đi điều tra chắc? Nhất định là nó! Không có Tô Thư Nghỉ và mẹ nó, thế giới này sẽ yên bình!

Bảo Châu à, con phải sống hạnh phúc với Gia Huy đó, biết chưa?”

Lâm Bảo Châu cảm thấy vô cùng có lỗi với Khương Dĩ Mai, mẹ làm nhiều chuyện như vậy cũng là vì nghĩ cho hạnh phúc của mình.

Bây giờ bà đang chịu khổ ở một đất nước nhỏ bé xa xôi không biết tên. Đúng vậy, giống như lời mẹ đã nói, tất cả những chuyện này đều là lôi của Tô Thư Nghi!

Lâm Bảo Châu an ủi: “Mẹ yên tâm, con sẽ báo thù cho mẹt! Tô Thư Nghi, Tô Ninh Kiều, rồi sẽ có một ngày tôi bắt hai người phải trả lại gấp bội nỗi đau của tôi và mẹ tôi. Tôi thê sẽ khiến các người chết không toàn thây! Mẹ ở bên đó nhớ bảo trọng nhé!”

“Ừm, con yên tâm, cứ yên tâm đi.’ Khương Dĩ Mai trả lời.

Lâm Bảo Châu luôn được Khương Dĩ Mai bảo vệ, nay hai người đột nhiên xa nhau, không có sự ủng hộ của bà ta, Lâm Bảo Châu cảm thấy chỉ còn một thân một mình, không có ai đứng sau lưng cô ta nưa.

Tất cả mọi người đều bênh vực Tô Thư Nghi, không ai chịu ở bên cô ta.

Khương Dĩ Mai chợt nhớ đến một chuyện, bèn nhỏ giọng hỏi Lâm Bảo Châu: “Trong bụng con…”

Bà ta biết thời gian không còn nhiều, dần dần có tiếng bước chân vang lên gần đó.

Khương Dĩ Mai ám chỉ Lâm Bảo Châu: “Con phải bảo vệ bụng con… Đây là lợi thết”

Cô ta còn chưa kịp an ủi Khương Dĩ Mai thì cuộc gọi video đã bị tắt.

Cô ta không kịp nhìn mặt của mẹ mình lâu hơn thì đã vội vàng kết thúc, không biết lần gặp mặt tiếp theo sẽ là khi nào…

Lâm Bảo Châu lau nước mắt trên mặt, yên lặng ngồi đó, thâm ra quyết định!

Một lát sau Cố Mặc Ngôn đến. Đúng lúc anh tiện đường nên ghé qua xem sao.

Dương Tùng Đức nói Lâm Bảo Châu vừa gọi video với Khương Dĩ Mai xong, đang đợi anh đến để thực hiện bước tiếp theo.

Cố Mặc Ngôn nghĩ mình cần phải bàn lại điều kiện với Lâm Bảo Châu, đền bù ân tình cho cô ta trong một lần duy nhất, sau đó giữa hai người coi như thanh toán xong.
 
Chương 413


CHƯƠNG 413

Trong phòng, Lâm Bảo Châu ngồi trên ghế, thân thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cố Mặc Ngôn còn nhớ cô gái mười năm trước rõ ràng là một cô gái ngây thơ và tốt bụng, tại sao bây giờ cô ta lại biến thành một người phụ nữ độc ác như vậy?

Lễ nào lòng đố ky đáng sợ đến thế ư?

Lâm Bảo Châu nhìn thấy Cố Mặc Ngôn ngồi xe lăn đi vào, trên mặt cô ta còn vương nước mắt, nhưng cô ta đã lấy lại sự bình tĩnh của ngày xưa.

Cố Mặc Ngôn hỏi cô ta: “Gặp Khương Dĩ Mai rồi à?”

“Vâng, Cô tổng.’ Lâm Bảo Châu trả lời: “Tôi không biết mình nên cảm ơn anh hay nên hận anh nữa. Tôi nghĩ mẹ tôi sẽ không chịu được khổ sở vậy đâu, bà ấy chưa bao giờ phải sống cuộc sống dưới đáy xã hội, bà ấy sẽ rất khó chịu”

Cố Mặc Ngôn nghĩ thầm, Lâm Bảo Châu nói đúng, thứ anh muốn chính là Khương Dĩ Mai không được thoải mái, không cho.

loại người này nếm mùi đau khổ thì bà ta sẽ không tỉnh ngộ.

Anh còn cảm thấy mình đã nhẹ tay với Khương Dĩ Mai kìa.

Lâm Bảo Châu nghĩ rằng nếu Cố Mặc Ngôn đã đưa Khương Dĩ Mai đi thì chắc chăn đã quyết tâm rồi. Nếu cô ta cầu xin, anh nhất định sẽ bất mãn, không có lợi cho tình cảnh của cô ta, cô ta không ngốc thế đâu.

Cô ta hỏi Cố Mặc Ngôn: “Anh nói tôi có ơn với anh nên muốn báo đáp tôi, anh định làm gì?”

“Cô muốn gì cũng được, chỉ cần tôi có thể làm được.” Cố Mặc Ngôn nghĩ Lâm Bảo Châu sẽ đòi tiền hoặc cổ phần gì đó nên khinh thường hỏi cô ta.

Gì cũng được á?

Lâm Bảo Châu suy nghĩ, có thật là Cố Mặc Ngôn anh sẽ thành tâm báo đáp cô ta không? Anh nghĩ cô ta dễ đuổi như vậy à?

Nào ngờ Lâm Bảo Châu lại cười khẩy: “Tôi muốn anh vứt bỏ Tô Thư Nghi! Đây chính là điều kiện của tôi. Sao nào, anh có đồng ý không?”

Muốn anh vứt bỏ Tô Thư Nghi?

Cố Mặc Ngôn lập tức sâm mặt lại.

“Không thể, Lâm Bảo Châu.” Cố Mặc Ngôn hạ giọng: “Tôi sẽ không đồng ý với điều kiện này của cô, cô nên nghĩ điều gì thực tế hơn đi.”

“Sao? Điều kiện này không được thật hả?”

Cố Mặc Ngôn lắc đầu với Lâm Bảo Châu, †ỏ ý sẽ không thay đổi.

“Anh yêu chị ta như thế, tôi bất ngờ lắm đấy.’ Lâm Bảo Châu nói đùa.

“Đưa điều kiện khác đi, Lâm Bảo Châu.” Vẻ mất kiên nhẫn càng hiện rõ trên mặt Cố Mặc Ngôn.

Lâm Bảo Châu không cam lòng, đây là cơ hội trở mình duy nhất của cô ta, phải nghĩ điều kiện báo đáp thật kỹ mới được, nếu anh lấy ra tấm séc mấy chục tỷ, cô ta sẽ không đồng ý.

Nếu là trước đây, cô ta sẽ chọn tiền.

Nhưng bây giờ đã khác rồi, cô ta muốn thứ khác.

Lâm Bảo Châu nhún vai: “Thôi, bắt anh vứt bỏ Tô Thư Nghỉ thì cũng làm khó anh. Vậy đi, Cố Mặc Ngôn, anh hứa với tôi sẽ giúp tôi chấn chỉnh lại nhà họ Lâm, cho tôi kết hôn với Cố Gia Huy và sống một cuộc sống không buồn không lo.”

Điều này Cố Mặc Ngôn có thể thực hiện được.

Anh gật đầu.
 
Chương 414


CHƯƠNG 414

Lâm Bảo Châu chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, ngẩng đầu lên nhìn Cố Mặc Ngôn: “Bây giờ đưa tôi về nhà đi. Tôi muốn về nhà.

Cố Mặc Ngôn gật đầu, đẩy xe lăn đi bảo Dương Tùng Đức lái xe cùng đưa Lâm Bảo Châu về biệt thự nhà họ Lâm.

Tô Thư Nghỉ đang làm ở tòa soạn nhưng lại cảm thấy phiền lòng vô cùng, không thể tập trung nổi, trong đầu toàn là Cố Mặc Ngôn và Cố Mặc Ngôn…

Không biết Cố Mặc Ngôn đã trở thành †rung tâm trong cuộc sống của cô từ khi nào. Không có Cố Mặc Ngôn, cuộc sống cô như mất đi phương hướng, trước mặt là màn sương mờ ảo, không tìm được bất cứ thứ gì có thể nắm bắt.

Tô Thư Nghỉ cười nhạo mình không có tiền đồ, nhưng lại không muốn chủ động gọi cho Cố Mặc Ngôn, làm vậy cô sẽ như một bà quản gia vậy, cô không muốn mình mang dáng vẻ đó.

Phòng làm việc bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Tô Thư Nghi nghe thấy chị Trịnh, Hiểu Khiết và những người khác đang bàn tán về tin tức mới nào đó, bèn lại gần nghe ngóng, coi như giải sầu cho mình.

Tô Thư Nghi hỏi: “Mọi người đang bàn gì thế?”

Hiểu Khiết trả lời: ‘Chúng em đang bàn về việc đầu tư.”

Tô Thư Nghi khẽ cau mày: “Đầu tư? Đầu tư cái gì?”

“Ha ha, chị Thư Nghị, là cổ phiếu đó, tụi em đang bàn về cổ phiếu của công ty nhà họ Lâm này.”

Hoá ra họ đang bàn về việc hôm nay cổ phiếu nhà họ Lâm bắt đầu lên giá, bàn xem có nên mua một ít cổ phiếu của nhà họ Lâm hay không, biết đâu nhà họ Lâm sẽ là một con hắc mã của thị trường chứng khoán.

Lý Nam nói: “Mọi người nói xem nhà họ Lâm này đang giở trò gì thế, hôm qua cổ phiếu đang giảm mạnh, hôm nay lại tăng vọt! Hôm qua các anh em của tôi thấy tình hình không ổn nên đã bán hết, phải nói là quá thê thảm.”

Một đồng nghiệp tiếp lời: “Vậy mọi người nói thử xem, hôm nay cổ phiếu của nhà họ Lâm đột nhiên tăng mạnh là vì sao? Quá khác thường.”

“Cổ phiếu của nhà họ Lâm không ổn, không trụ nổi đâu, cổ phiếu của tập đoàn Ngôn Diệu vẫn ổn định hơn, chỉ lời chứ không lõ, rồi cả quỹ ngân sách Thư Nghi nữa, tôi mua nhiều lắm”

Mọi người đang bàn tán hăng say thì chị Trịnh kéo Tô Thư Nghi qua một bên hỏi: “Tô Thư Nghi, em đến đúng lúc lắm, em có thể tiết lộ một ít thông tin cho bọn chị không? Nghe nói tập đoàn Ngôn Diệu đã đầu tư một khoản tiền lớn vào cổ phiếu của nhà họ Lâm, chuyện này có phải là thật không?”

Tô Thư Nghỉ lúng túng nhưng không thể hiện ra ngoài.

Cô đành đáp: “Em không rõ về công việc của Cố Mặc Ngôn đầu, xin lỗi, em không giúp được gì cho mọi người rồi.”

Chị Trịnh như nhìn thấu được đầu mối, bèn nói: ‘Không sao, chuyện này có gì phải xin lỗi bọn chị chứ, em không sao là tốt rồi.”

Lời an ủi của chị Trịnh khiến Tô Thư Nghỉ càng thêm khó chịu.

Cô không biết rốt cuộc Cố Mặc Ngôn muốn làm gì nữa!?

Lúc thì không về nhà mà ở lại bệnh viện với Lâm Bảo Châu, lúc thì giúp nhà họ Lâm bù đắp thiệt hại, tại sao anh lại muốn giúp Lâm Bảo Châu? Có phải cô ta đang nắm điểm yếu gì của Cố Mặc Ngôn không?
 
Chương 415


CHƯƠNG 415

Bỏ đi, cô vấn nên vứt bỏ dè dặt rồi chủ động liên lạc với Cố Mặc Ngôn thì hơn. Tô Thư Nghỉ cảm thấy mình không chịu được nữa, cô muốn chủ động gọi cho anh.

Ai ngờ cô vừa cầm điện thoại lên thì đã nhận được cuộc gọi từ ông cụ Cố.

Trong điện thoại, ông cụ Cố bảo Tô Thư Nghỉ: “Thư Nghi, hôm nay là sinh nhật của ông, mấy năm trước đều do mấy đứa nó tổ chức sinh nhật cho ông nhưng ông không chịu. Lân này khó được một lần mọi người †ụ tập, ông đã gọi cho Cố Mặc Ngôn rồi, cháu phải tới đấy nhé!”

Tô Thư Nghĩ cười đáp: “Ông nội, chúng cháu nhất định sẽ tổ chức sinh nhật cho ông, lát nữa gặp ạ.’ Sau khi trò chuyện vài câu với ông cụ Cố thì cúp máy.

Tô Thư Nghi rất ngạc nhiên, tại sao không có ai biết sinh nhật của ông cụ nhỉ, thông báo đột ngột, nói qua là qua ngay.

Thấy lịch trình buổi chiều không có phỏng vấn, Tô Thư Nghỉ quyết định ghé qua trung tâm thương mại kế bên để chọn quà sinh nhật cho ông cụ Cố.

Vừa bước vào trung tâm, Tô Thư Nghi rối cả mắt, phải chọn rất lâu, do dự mãi vẫn không biết nên mua quà gì, cô rất sốt ruột.

Cô xem rất nhiều sản phẩm, không biết nên mua gì cho ông cụ mới hợp lí.

Cô vào một cửa hàng quần áo nam hàng hiệu, định mua cho ông cụ một chiếc ví, nhưng nghĩ lại có vẻ như ông cụ Cố sẽ không thích những thứ bình thường như thế, xem một lúc lại bỏ xuống.

Cô đổi qua đổi lại, cuối cùng bước vào một cửa hàng bán máy mát xa và mua một chiếc máy mát xa có thể đặt ở cổ hoặc eo.

Cô biết ông cụ Cố xuất thân là quân nhân, dù sức khoẻ còn tốt nhưng cũng gặp khá nhiều vấn đề về xương, vậy nên nếu có một chiếc máy mát xa thì chắc sẽ tốt hơn nhiều nhỉ?

Khi Tô Thư Nghi đang chọn máy mát xa, Cố Gia Huy cũng xuất hiện trong trung tâm thương mại, anh ta cũng đang đi dạo, nhưng anh ta không nhìn thấy Tô Thư Nghi mà đi thăng vào một cửa hàng khác.

Chẳng mấy chốc Tô Thư Nghi đã mua đồ xong, cô đi ra lê đường bắt xe.

Nhưng đang trong giờ tan làm nên rất khó bắt xe, không phải xe taxi đã có người thì là xe Grab đã có người đặt.

Tô Thư Nghi đứng một mình bên đường giơ tay ra bắt một chiếc taxi đang tới gần, nhưng xe lại lướt vút qua.

Phải làm sao đây? Tiệc sinh nhật của ông nội sắp bắt đầu rồi, nếu cô không bắt được xe nữa thì sẽ đến muộn mất.

Tô Thư Nghi hơi nôn nóng, muốn gọi cho Cố Mặc Ngôn để anh tới đón, nhưng không ngờ gọi thế nào cũng không được.

Rốt cuộc Cố Mặc Ngôn đang làm gì?

Chẳng lẽ anh không biết cô sẽ đi dự tiệc sinh nhật của ông cụ ư?

Trong lòng Tô Thư Nghi càng thêm khó chịu.

Lúc này Cố Gia Huy cũng ra khỏi trung tâm thương mại, cầm theo một túi quà trong tay.

“Tô Thư Nghi?” Cố Gia Huy nhìn thấy Tô Thư Nghi đang đứng bên đường sốt ruột bắt xe: “Sao em lại ở đây?”

Cố Gia Huy nhìn thấy túi quà trong tay Tô Thư Nghị, bèn hỏi: “Em định đi đâu? Biệt thự nhà họ Cố phải không?”

Tô Thư Nghi nhìn thấy đồ trong tay Cố Gia Huy, cười đáp: “Trùng hợp thế, anh cũng đi à? Mua quà hả?”

“Đúng vậy, ông cụ đột nhiên gọi điện thoại bảo sẽ tổ chức sinh nhật, đây là chuyện không thường thấy đâu.’ Cố Gia Huy trả lời: “Đi thôi, đi cùng đi, để anh chở em cho.”

“Không cần, tôi tự bắt xe đi được rồi.” Tô Thư Nghi cảm thấy không ổn lắm.
 
Chương 416


CHƯƠNG 416

Cố Gia Huy nhìn đồng hồ đeo tay: ‘Giờ này em không bắt được xe đâu. Tô Thư Nghị, em sợ anh ăn em à?”“

Tô Thư Nghi bị Cố Gia Huy chọc cười, cô cũng sợ đến muộn vì không bắt được xe, như vậy sẽ làm ông cụ Cố không vui, đành phải đồng ý: “Được thôi, cùng đi nào.”

Hai người lên xe.

Trên đường bị kẹt xe, họ đợi mấy lượt đèn đỏ, Cố Gia Huy bật radio lên, trong radio được thu những bài hát mà họ thích thời đại học.

Cố Gia Huy nói: “Tô Thư Nghỉ, em có còn nhớ bài hát này không? Lúc đó khoa chúng †a có một bạn nam đã hát bài hát này trong đêm liên hoan để tỏ tình với một bạn nữ, kết quả cậu ta hát rất dở, lạc giọng nghiêm trọng.”

Cố Gia Huy nói vậy, Tô Thư Nghi cũng nhớ lại, cười đáp: “Tôi nhớ ra rồi, cuối cùng bạn nữ đó rất cảm động, hai người đã quen nhau. Khi đó chúng ta còn bảo cậu ta là người ngốc có ngốc phúc kìa.”

Cuộc sống thời đại học đầy những điều cả thú vị lẫn xấu hổ, có những người đã dành cả đời để kể lại những kỷ niệm thời sinh viên, cũng vì chúng quá khó quên.

Tô Thư Nghi hơi thân thờ, nhưng ngay sau đó cô cảm thấy nhắc lại những kỷ niệm xưa này với Cố Gia Huy dường như không ổn lắm, bèn nghiêm mặt nói sang chuyện khác: “Cố Gia Huy, anh có biết tại sao tự nhiên ông nội lại muốn ăn cơm cùng nhau không? Tôi tưởng sinh nhật của ông ấy phải bắt đầu chuẩn bị từ trước mấy tháng chứ.”

Cố Gia Huy giải thích: ‘Ông cố không thích phô trương, với lại… sinh nhật ông ấy trùng ngày giỗ của bà cố, trước đây bọn anh muốn tổ chức cho ông ấy nhưng ông ấy không thích, lân này bọn anh cứ tưởng cũng sẽ như vậy nên không dám chuẩn bị trước, nhưng không biết vì sao năm nay ông ấy lại đột nhiên bảo muốn mọi người †ụ tập.”

Lúc này Tô Thư Nghỉ mới hiểu.

Trên quãng đường còn lại, Tô Thư Nghỉ không nói thêm gì nữa, hai người xấu hổ suốt chặng đường đi.

Đến cổng biệt thự nhà họ Gố, Tô Thư Nghi và Cố Gia Huy cùng nhau xuống xe.

Lúc xuống xe, Tô Thư Nghi cầm lấy chiếc máy mát xa kia, vì nó hơi lớn so với người cô nên không cầm chắc, suýt chút nữa bị ngã, may mà Cố Gia Huy ở bên cạnh phản ứng nhanh, lập tức đỡ cô.

“Cảm ơn anh.” Tô Thư Nghi xấu hổ nói, lặng lẽ tránh tay Cố Gia Huy.

Nhưng không ngờ lúc này Cố Gia Huy đột nhiên giữ chặt cô, không cho cô tránh ra.

Tô Thư Nghỉ nhíu mày, định nói gì đó thì chợt có một chiếc xe Bently màu đen đỗ bên cạnh.

Cô lập tức ngây người, nhìn thấy một chiếc xe lăn trượt xuống từ trên xe, không chỉ vậy, cô còn thấy Lâm Bảo Châu ra khỏi xe.

Mặt Tô Thư Nghỉ lập tức trắng bệch.

Cả ngày nay cô không liên lạc được với Cố Mặc Ngôn, thế mà anh lại ở bên Lâm Bảo Châu?

Không chỉ Tô Thư Nghi, ba người khác nhìn thấy đối phương cũng rất ngạc nhiên, hiển nhiên mọi người đều không ngờ sẽ gặp nhau ở đây bằng cách này.

Bồõng chốc, bốn người cứ đứng đấy, ai cũng có vẻ mặt khác nhau.

Họ đứng im ở đó nhìn nhau một lúc lâu.

Ánh mắt Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghỉ chợt lạnh đi.

Nhìn thấy Tô Thư Nghỉ đi cùng Cố Gia Huy, vẻ ghen tuông lập tức hiện rõ trên mặt Lâm Bảo Châu.

Tại saol Tại sao hai người họ lại đi cùng nhaul Nhưng sau đó thấy Tô Thư Nghi nhìn thấy mình đi cùng Cố Mặc Ngôn thì sắc mặt trăng bệch, cô ta lại cảm thấy hơi đắc ý.
 
Chương 417


CHƯƠNG 417

Hơ.

Tô Thư Nghị, điều tự hào duy nhất của con ả chết tiệt nhà chị không phải người chồng Cố Mặc Ngôn này sao? Bây giờ thấy chồng chị đi cùng tôi, chắc chị khó chịu trong lòng lắm nhỉ?

Tôi muốn cho chị nếm thử cảm giác khổ sở của tôi mỗi khi nhìn thấy chị và Cố Gia Huy ở bên nhaul Nghĩ tới đây, Lâm Bảo Châu cười quyến rũ xích lại gần Cố Mặc Ngôn, ngọt ngào hỏi: “Chị cũng đến rồi ạ?”

Cố Mặc Ngôn không nhìn thấy Lâm Bảo Châu lại gần, tất cả sự chú ý của anh đều dồn vào Tô Thư Nghỉ và Cố Gia Huy ở đối diện.

Chết tiệt.

Anh không ngờ người phụ nữ Tô Thư Nghi này lại cười nói vui vẻ với bạn trai cũ, thật †o gan.

Một ngọn lửa giận dâng lên trong lòng Cố Mặc Ngôn.

Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn ra lệnh cho Tô Thư Nghĩ: ‘Lại đây.”

Tô Thư Nghi không khỏi cau mày, đứng yên bất động.

Không phải anh cũng đi cùng Lâm Bảo Châu sao? Cô còn chưa nói gì đây này, vậy mà Cố Mặc Ngôn lại không vui.

Lâm Bảo Châu trừng mắt nhìn Tô Thư Nghỉ, ‘hừ” một tiếng rồi vội vàng đi qua khoác tay Cố Gia Huy, bảo: “Gia Huy, anh mua quà xong rồi đúng không, chúng ta vào thôi.”

Cố Gia Huy quay đầu lại nhìn Tô Thư Nghị, trông có vẻ hơi lo lắng, nhưng anh ta cũng chỉ có thể đi theo Lâm Bảo Châu vào trước.

Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi vẫn còn đứng ngoài cổng, anh lạnh lùng hỏi: “Tại sao em lại đi cùng Cố Gia Huy?”

Tô Thư Nghỉ thờ ơ đáp: “Chẳng phải anh cũng đi cùng Lâm Bảo Châu sao? Em còn chưa nói gì.”

“Sau này em không được phép ở một mình với Cố Gia Huy.” Cố Mặc Ngôn khăng khăng không chịu nói lý.

Khi nhìn thấy Cố Mặc Ngôn và Lâm Bảo Châu ở cạnh nhau, trong lòng cô cũng không dễ chịu, tổn thương tâm lý mà cô ta gây ra cho cô lúc nhỏ vấn luôn ảnh hưởng co.

Tô Thư Nghi biết mình hơi bướng bỉnh, nhưng vừa gặp nhau mà Cố Mặc Ngôn không giải thích câu nào, cô có thể vui được à?

Tô Thư Nghi cũng tức giận: ‘Bọn em gặp nhau trên đường đi, hơn nữa còn là đồng nghiệp, không thể không gặp mặt. Dù sao thì bọn em cũng trong sạch, anh muốn tin hay không thì tuỳ.”

Cố Mặc Ngôn không thích Tô Thư Nghi cãi mình, nhất là vừa rồi anh nhìn thấy Cố Gia Huy đỡ Tô Thư Nghị, trong lòng càng bực hơn.

Bỗng chốc, quan hệ giữa hai người hơi gay gắt.

Nhưng dù sao cũng là sinh nhật của ông cụ, cuối cùng Cố Mặc Ngôn vần hắng giọng bảo: “Bỏ đi, vào trước đã.”

Tô Thư Nghỉ gật đầu, cuối cùng hai người mới đi vào nhà tổ.

Hôm nay ông cụ Cố mặc áo dài kiểu cổ màu đỏ thâm, trông có vẻ rất nghiêm túc và có tinh thần, thấy Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi đến, ông cụ càng cười tươi hơn.

Ông cụ bảo: “Sao bây giờ bọn cháu mới đến, mọi người đều tới đủ rồi, còn thiếu hai cháu nữa thôi đây. Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn, mau lại đây cho ông nhìn rõ hơn nào.

Họ nhìn lướt qua xung quanh thì thấy rất đông, tất cả các thành viên nhà họ Cố đều đã có mặt đầy đủ.

Thấy Cố Mặc Ngôn đến, mọi người đều lịch sự nhìn qua. Nhưng khi nhìn Tô Thư Nghi thì vẻ mặt lại sượng sạo, đều đang bàn về †in tức giữa Tô Thư Nghi và Lâm Bảo Châu trên mạng lúc trước.
 
Chương 418


CHƯƠNG 418

Mặc dù đã ra mặt giải thích, hiện tại tin tức về Lâm Bảo Châu cũng đã biến mất, nhưng hai người đồng thời xuất hiện ở biệt thự nhà họ Cố thế này, đương nhiên cũng trở thành chủ đề bàn tán của mọi người.

Ông cụ Gố nhìn Tô Thư Nghị, đột nhiên cau mày: ‘Sao trông cháu tiều tuy thế? Cố Mặc Ngôn, đây là lỗi của cháu đấy nhé.”

Khoé môi Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi hơi cong lên, cười như không cười.

Cố Thành Vũ ở bên cạnh cười giả tạo: “Ông nội, chẳng phải mấy năm nay ông không quan trọng sinh nhật sao, tại sao năm nay ông lại vui thế ạ?”

Ông cụ Cố cười vui vẻ: “Năm nay khác với năm trước, nhà họ Cố có thêm thành viên mới, chuyện vui liên tục, ông rất vui nên đã phá lệ tụ tập một lần. Nào, bữa tiệc của chúng ta có thể bắt đầu rồi.”

Bánh sinh nhật được đẩy ra, cực lớn cực đẹp.

Mọi người cùng hát chúc mừng sinh nhật ông cụ, ông cụ rất vui vẻ.

Tất cả mọi người đều rất vui, chỉ có Cố Thành Vũ ngồi một bên nhìn Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi thật lâu, dường như muốn nhìn thấu gì đó.

Lâm Bảo Châu được xếp ngồi ở vị trí quan trọng, xem ra vì đứa bé trong bụng cô ta, thái độ của ông cụ Cố với cô ta cũng tốt hơn nhiều.

Ông cụ Cố còn tự tay gắp đồ ăn cho Lâm Bảo Châu: “Nào, Bảo Châu, cháu nếm thử món này xem có hợp khẩu vị không, bây giờ cháu là phụ nữ mang thai, phải luôn chú ý đến dinh dưỡng và chế độ ăn uống đấy nhé.”

Quả nhiên ông cụ Cố rất quan tâm đ ến vấn đề có người nối nghiệp, Tô Thư Nghỉ nghĩ.

Thảo nào Cố Mặc Ngôn lại giả vờ hai chân bị tàn phế, thảo nào năm đó Cố Thành Vũ lại muốn ra tay với anh. Quả thật sự uy hiếp của Cố Mặc Ngôn rất quan trọng với loại người đạo đức giả như ông ta.

Sau khi biết chuyện năm đó Cố Thành Vũ ra tay với Cố Mặc Ngôn, nhìn lại ông ta, Tô Thư Nghi luôn cảm thấy không được thoải mái.

Ánh mắt ông ta mang vẻ nham hiểm, khiến người ta không thể nhìn thấu được rốt cuộc ông ta đang nghĩ gì.

Sau khi ăn xong, mọi người bắt đầu mở quà.

Quà của Cố Thành Vũ là một món đồ trang trí bằng ngọc phỉ thuý, nó có hình dạng rất đẹp, chất ngọc quý hiếm, chất liệu rất thuần tuý, là một món bảo vật hiếm có.

Mọi người đều sáng mắt lên, khen Cố Thành Vũ có hiếu với ông cụ Cố, ngọc phỉ thuý này là một món đồ tốt rất hiếm có.

Ông cụ Cố chỉ nhìn lướt qua rồi bảo: “Ừ, tốt, có lòng đấy.”

Đấn lượt quà của Cố Mặc Ngôn.

Quà Cố Mặc Ngôn tặng ông cụ Gố là một chiếc hộp gỗ sưa được khắc hoa rất đẹp, hình ảnh sống động, là một món đồ cổ có lịch sử hàng trăm năm.

Anh biết ông cụ thích đồ cổ nên đã mua đấu giá từ nước ngoài, ban đầu định làm quà cho ông cụ vào dịp Tết, không ngờ năm nay ông cụ lại đòi tổ chức sinh nhật, vậy nên anh đã lấy nó tặng cho ông cụ trước.

Ông cụ Cố nhận quà, rất hài lòng bảo: “Tốt tốt, Cố Mặc Ngôn vần hiểu ý ông hơn.

Chưa kể đến giá trị, chỉ riêng vẻ bề ngoài thôi thì món đồ này cũng là đồ mà ngày xưa chỉ vương tôn quý tộc mới có thể có.

Ừm, tốt lắm.”

Cố Thành Vũ tức điên người, nhưng ngoài mặt thì lại bình tĩnh như nước.
 
Chương 419


CHƯƠNG 419

Quà Cố Gia Huy và Lâm Bảo Châu tặng ông cụ cũng rất đắt.

Ông cụ Cố cố cười với hai người, vui vẻ khen: “Quà các cháu tặng ông hôm nay cũng hợp ý ông, nhưng món quà lớn nhất mà các cháu tặng ông vấn là sinh mạng bé nhỏ kia, Lâm Bảo Châu sinh con nối dõi cho nhà họ Gố, giỏi lắm cháu.”

Tim Lâm Bảo Châu đang đập thình thịch, ông cụ Cố càng nói, tim cô ta càng đập nhanh hơn.

Quà của mọi người đều rất đắt tiền, hầu hết đều là ngọc phỉ thuý các loại.

Quà của Tô Thư Nghỉ lại khiến cô cảm thấy bản thân mình rất keo kiệt.

Cố Mặc Ngôn đẩy xe lăn tới bên cạnh Tô Thư Nghị, sờ tay cô thì thấy hơi lạnh.

Tô Thư Nghi rút tay ra, cô còn đang tức giận đấy nhé.

Ông cụ Cố bảo Tô Thư Nghi: “Thư Nghị, ông muốn xem quà của cháu, ông đang rất mong chờ đây.”

Tô Thư Nghi mím môi nhìn mọi người xung quanh đang nhìn món quà trong tay cô, nghĩ thầm không lấy ra cũng không được.

Thôi vậy, cô đã quen với việc bị người khác khinh thường rồi, không sao cả.

Tô Thư Nghi mở hộp ra, mọi người đều bĩu môi, đây là quà gì thế, một chiếc máy mát xa nhỏ?

Đường đường là mợ Cố của tập đoàn Ngôn Diệu mà lại tặng quà keo kiệt thế ư?2 “Một chiếc máy mát xa à?” Ông cụ Cố cầm lên xem.

Tô Thư Nghi nói: ‘Ông nội, cháu biết có nhiều lúc ông sẽ cảm thấy khó chịu trong người, có lẽ chiếc máy mát xa này sẽ giúp ông cảm thấy thoải mái hơn một chút…

Nói đặng, Tô Thư Nghỉ có hơi hụt hơi, giọng của cô cũng nhỏ dần…

Thú thật cô thấy hơi tự ti, bởi vì dù sao thì quà tặng của người khác cũng đắt đỏ như thế, còn của cô thì thật sự không xứng.

Hiển nhiên những người nhà họ Cố khác đứng xung quanh cũng nghĩ như thế, lúc này họ cũng chẳng hề nể nang gì mà buông lời chế giễu.

“Tôi bảo chứ, mợ hai này cũng bủn xỉn quá đấy, máy mát xa ư? Đồ rẻ tiền như thế mà cũng lấy ra cho được?”

“Chẹp chẹp, đúng là người như thế nào thì tặng quà y như thế, cô nhìn mà xem, dáng vẻ nghèo rớt đó của cô ta cũng chỉ tặng được quà kiểu đó thôi!”

“Này còn phải nói, tôi lại nhớ tới những bức ảnh của cô ta trong buổi tiệc lần trước. Ha ha, người phụ nữ không sạch sẽ, không xứng tâm như thế, đúng là mất mặt chết đi được.”

“Cũng không biết cậu hai nghĩ gì nữa, sao lại ưng một cô gái như thế, còn gióng trống khua chiêng cái gì mà quỹ ngân sách Thư Nghỉ nữa chứ.”

Nghe thấy những lời cay nghiệt từ những người xung quanh, Tô Thư Nghi cúi đầu càng lúc càng thấp.

Đúng vậy, cô vốn không phải là người ở trong cái giới này, từ xưa đến nay cô cũng không biết tặng quà ra sao, bây giờ mất mặt cũng là điều rất đôi bình thường.

Lúc này, ánh mắt của Cố Mặc Ngôn đã lạnh như băng, đang lúc anh định lên tiếng thì không ngờ ông cụ Cố lại mở lời trước vào đúng lúc này.

Ông cụ Gố nhìn Tô Thư Nghi rồi hài lòng gật đầu, ông cụ cười nói: ‘Đây là món quà tốt nhất ông nhận được, cũng là món quà ông thích nhất. Thư Nghỉ, cháu đúng là một đứa trẻ hiếu thảo, cảm ơn cháu.”

Món quà của Tô Thư Nghi lại nhận được đánh giá cao từ ông cụ Cố, khiến mọi người phải ngạc nhiên vô cùng.

Mọi người cứ tôi nhìn anh rồi lại anh nhìn tôi tỏ vẻ không cam tâm.

Ông cụ Gố làm thế này cũng thiên vị quá rồi, đánh giá gì vậy, một món quà rẻ tiền như thế mà ông cụ còn coi thành vật báu cho được.
 
Chương 420


CHƯƠNG 420

Cố Thành Vũ nói kháy Cố Mặc Ngôn: ‘Em trai à, có phải cậu keo kiệt với vợ của mình quá rồi không, máy mát xa này cũng chỉ đến chục triệu là cùng, sao có thể xứng với một người đường đường là vợ tổng giám đốc được chứ. Em hai, lẽ nào cậu không cho vợ mình được một cái thẻ vàng hay sao?”

Cố Mặc Ngôn bình tĩnh nói: “Đây là món quà tôi và vợ cùng nhau chuẩn bị, tôi rất tin vào mắt nhìn của cô ấy. Anh xem, chẳng phải ông nội rất thích đó sao? Hơn nữa, giá cả không phải là thứ quan trọng mà là lòng thành, anh có hiểu không?”

“Cậu!” Cố Thành Vũ thật sự rất muốn tiến lên đụng Cố Mặc Ngôn.

Ông cụ Gố vội vàng can ngăn, ông cụ nói: “Hai anh em cháu khó khăn lắm mới có dịp gặp nhau, vừa gặp đã chí chóe, cũng lớn cả rồi sao mà vẫn còn y như hồi nhỏ vậy, đúng là mất mặt.”

Vừa nhắc đến hồi nhỏ, cả Cố Thành Vũ và Cố Mặc Ngôn đều im lặng, đúng là hai người họ đã đánh nhau từ nhỏ tới lớn.

Từ nhỏ đến lớn, không ai chịu nhường ai, ông ta đứng nhất toàn trường, anh cũng muốn đứng nhất toàn trường, ông ta thích đua xe anh cũng muốn đi đua xe, đúng là không phải oan gia thì không gặp nhau mà.

Thấy ông cụ Cố thích quà của Tô Thư Nghỉ nhiều hơn quà của mình, Lâm Bảo Châu không nhịn giận nổi, nhưng bây giờ cô ta vân phải tem tém lại, nhất là khi ở trước mặt Cố Mặc Ngôn.

Cũng may ông cụ Cố nghĩ cô ta mang thai thật nên cũng hết lòng quan tâm đến cô ta, đúng là mẹ vinh hiển nhờ con.

Ai cũng mang trong mình tâm sự, mọi người ngồi trong phòng khách rồi nói nói cười cười với nhau một hồi, bất giác cũng đến hơn tám giờ tối.

Ông cụ Gố nói: ‘Hôm nay mấy đứa ở phòng mình cả đi, ông già này có tuổi rồi, không thích cứ cô đơn một mình mãi, thỉnh thoảng cũng cần có con cháu ở bên.”

Mọi người nghe xong thì đi tới chào ông cụ Cố rồi quay trở vê phòng của mình.

Tô Thư Nghi đang định rời đi thì bất ngờ được ông cụ gọi với lại.

“Tô Thư Nghỉ.” Ông cụ Cố nói: “Cháu ở lại nói chuyện với ông.”

Cố Mặc Ngôn cũng muốn ở lại nhưng lại bị ông cụ Cố đuổi đi, ông cụ nói: “Sao nào, vân còn lo cho vợ của cháu à, thằng nhóc thối.”

“Ông nội, cháu không có ý này.’ Cố Mặc Ngôn nhíu mày.

“Hả? Vậy là ông cản trở hai đứa ân ái hả?”

Ông cụ Gố ra vẻ nghiêm túc nói.

“Ông nội…” Tô Thư Nghi xấu hổ.

“Đi, đến phòng làm việc của ông, chúng ta cứ mặc kệ nó.” Nói xong, ông cụ Cố đi vào trong phòng làm việc.

Tô Thư Nghi ngoái đầu lại nhìn Cố Mặc Ngôn, bảo anh yên tâm sau đó đi vào trong với ông nội.

Cố Mặc Ngôn vấn không yên tâm lắm, nhưng anh cũng biết, ông nội sẽ không bao giờ làm tổn thương Tô Thư Nghị, chỉ là anh không biết ông cụ muốn nói gì với cô thôi.

Cố Thành Vũ đứng một bên vẫn luôn quan sát tương tác qua lại giữa Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghị, ông ta cười khẩy.

Hôm nay nhìn ánh mắt của hai người họ, có vẻ như tình cảm giữa hai người không sâu đậm đến thế, ông ta nghĩ tối nay mình phải đi tìm Tô Thư Nghỉ để nói chuyện mới được, biết đâu lại là một cơ hội thì sao.

Trong phòng làm việc.

Ông cụ Gố chỉnh lại nhiệt độ của máy sưởi để căn phòng ấm áp hơn. Ông cụ bảo Tô Thư Nghỉ ngồi gần lại một chút, như thế lúc nói chuyện mới nghe rõ được.
 
Chương 421


CHƯƠNG 421

Ông ấy nói: ‘Dạo gần đây mấy đứa khá ầm ĩ, lúc thì là chuyện cũ của cháu bị đào lại, lúc lại là Lâm Bảo Châu hãm hại cháu, gần đây liên tục xảy ra chuyện không hay, kể ra cũng khó cho cháu và Cố Mặc Ngôn.”

“Ông nội, cháu xin lỗi vì đã khiến ông phải lo lắng.” Tô Thư Nghi khẽ nói.

Tuy ông cụ Cố đã ít giao thiệp với bên ngoài nhưng ông cụ vấn rất quan tâm đến nhất cử nhất động của Cố Thành Vũ và Cố Mặc Ngôn. Tô Thư Nghi cho rằng chuyện của mình đã khiến nhà họ Cố mất mặt, tuy ngâm lại thì nó cũng chỉ là hiểu lâm, nhưng chung quy cô vân làm phiền đến ông cụ Cố.

Đúng là ông cụ Cố cũng hơi lo lắng về những chuyện này.

Ông cụ nói: ‘Cố Mặc Ngôn chủ động công khai thân phận của cháu một cách phô trương như thế chứng tỏ nó rất yêu cháu.

Mà cũng vì vậy nên mới dẫn đến một loạt rắc rối cho nhà họ Cố”

Tô Thư Nghỉ càng thấy áy náy hơn.

Nhưng ông cụ Cố thì lại không hề có ý trách măng Tô Thư Nghi, ông chỉ cảm thấy tối nay mình nên gọi cô đến đây để nhắc nhở kỹ cô và Cố Mặc Ngôn, sau này phải biết chừng mực, phải bảo vệ phòng ngừa cho tốt vào, đừng để cho bọn tiểu nhân có cơ hội hành động.

Ông cụ Gố chợt nhớ tới chuyện gì đó: “Ông hỏi cháu nhé, con nhóc Lâm Bảo Châu cũng mang thai rồi, sao hai đứa vẫn chưa có tin tức gì vậy?”

“Cái này… cháu cũng không biết nữa.” Tô Thư Nghi đỏ mặt nói.

Hiện giờ cô và Cố Mặc Ngôn đã là vợ chồng thật sự, nhưng không hiểu tại sao bụng của cô vân không có động tĩnh gì.

“Hừ, hai đứa không cố gắng, ông già này đứng bên ngoài cũng thấy sốt ruột chết mất thôi.” Tự dưng ông cụ Gố lại giở tính trẻ con.

Tô Thư Nghỉ thấy có những lúc ông cụ rất đáng yêu, không hề có chút ra vẻ hay gì cả.

Bỗng ông cụ Cố nhớ tới chuyện gì đó, ông ấy tỏ ra thần bí rồi hỏi cô: “Có phải…

năng lực của Cố Mặc Ngôn kém lắm đúng không?”

“Gì cơ ông?” Tô Thư Nghi ngây người, cô vần chưa phản ứng lại được.

“Thì cái đó đó… ôi chao… Ông cụ Gố thật sự rất nóng ruột với nhận thức của Tô Thư Nghi, ông cụ nói: “Sao cháu lại ngốc như thế chứ…

Tô Thư Nghi giật mình, cô bỗng hiểu được ý của ông nội, thế là xấu hổ mặt đỏ bừng.

Năng lực của Cố Mặc Ngôn rất mạnh, cô đã trải nghiệm rồi, ngày nào thức dậy eo của cô cũng đau nhức mỏi, chẳng phải đều do đứa cháu cưng của ông cụ hại sao, năng lực của Cố Mặc Ngôn không phải thuộc dạng mạnh bình thường đâu.

Ông cụ Cố thèm chắt đến phát điên rồi, sao ông cụ lại hỏi thẳng cháu dâu vấn đề này như thế chứ.

Ông cụ Cố thấy mặt Tô Thư Nghỉ đỏ như thế, cuối cùng cô cũng nghe hiểu ra rồi, biết cô là một người hướng nội ngại ngùng nên ông cụ cũng ngại hỏi thêm.

Ông cụ nói: “Dù sao thì chuyện của hai đứa cũng phải nhanh lên, không thể để cho hai ba con Cố Thành Vũ lấn áp được, về nhà hai đứa nhất định phải cố gắng nhiều hơn nữa!”

“Vâng ông, cháu sẽ làm thế ạ” Tô Thư Nghi nghĩ thầm, cô cứ hứa trước cái đã, nhưng sau khi nói xong cô lại thấy mình hơi lỡ lời, cứ như cô không biết rụt rè chụt nào vậy.

Ông cụ Gố thì lại không cảm thấy vậy, ông cụ luôn thấy Tô Thư Nghỉ là một cô cháu dâu thật sự rất ngoan, rất hiếu thảo và rất có lòng.

Ông cụ Cố đã sai người chuẩn bị rất nhiều đồ tẩm bổ cho Tô Thư Nghi, có hải sâm, nhung hươu, a giao, tổ yến… đủ các loại đồ bổ, không thiếu một thứ gì.
 
Chương 422


CHƯƠNG 422

“Ông nội, nhiều đồ bổ thế này, sao cháu ăn hết được ạ.” Tô Thư Nghi nhức đầu nhìn một túi lớn đồ bổ, ăn thế này, cô còn con đường sống dưới người Cố Mặc Ngôn không?

Ông cụ Gố nói: “Cháu cứ mang hết về đi, ngày nào cũng phải chăm chỉ ăn!” Ông cụ dặn dò người làm: “Đi đi, cầm đến phòng ngủ cho Tô Thư Nghĩ, khi nào hai đứa nó về thì mang bỏ lên trên xe.”

Tô Thư Nghi thật sự khóc không ra nước mắt, người nhà giàu sao lại giống hệt như xã hội cũ vậy, còn có cả truyền thống tốt đẹp kéo dài hương hỏa nữa.

Tô Thư Nghỉ rời khỏi phòng làm việc của ông cụ, cô vốn định lên tầng quay về phòng của mình nhưng không ngờ Cố Thành Vũ lại đột nhiên xuất hiện.

“Anh cả Cố, trùng hợp thật đấy.’ Tô Thư Nghi chào hỏi một tiếng, ánh mắt cô có phần cảnh giác.

Cố Thành Vũ lại tiến lên phía trước rồi nói: “Em dâu, tôi đang đợi cô đó.”

“Đợi tôi sao?”

“Đúng vậy, đợi cô.’ Cố Thành Vũ mỉm cười thản nhiên, nụ cười mang theo vài phần thâm ý: ‘Đi thôi, đi đến phòng làm việc của tôi, chúng ta từ từ nói chuyện với nhau.”

Tô Thư Nghi chau mày, cô không muốn đi qua đó với ông ta, nhưng dù gì Cố Thành Vũ cũng là anh trưởng, cô cũng không thể †ừ chối nên chỉ đành nhắm mắt làm liều đi đến phòng làm việc của Cố Thành Vũ.

Trang trí bên trong phòng làm việc rất đẹp, có rất nhiều sách về kinh doanh, thiết kế đẹp đế, bàn được sắp xếp gọn gàng, không có lấy một hạt bụi, trên bàn có đặt hai chiếc màn hình, có thể nhận ra Cố Thành Vũ là một người thích mạng xã hội.

Tô Thư Nghi biết Cố Mặc Ngôn vấn luôn giả vờ tàn tật chính là vì đề phòng Cố Thành Vũ. Mười năm trước Cố Mặc Ngôn gặp nạn, tám chín phần là có liên quan đến Cố Thành Vũ, cho nên cô cũng rất cảnh giác, đề phòng với ông ta. Cố Thành Vũ tìm cô nói chuyện riêng, không biết ông ta định nói với cô những gì.

Mà Cố Thành Vũ thì lại tỏ ra rất thân thiết, ông ta nói với Tô Thư Nghĩ: “Ngồi đi chứ, mau ngồi xuống đi, đừng đứng nữa, chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện.”

Ông ta rót cho mình một ly rượu Whisky bỏ thêm đá rồi nói với cô: ‘Cô muốn uống gì, cà phê, rượu vang, Whisky, hay là nước hoa quả?”

Tô Thư Nghi nói: ‘Nước hoa quả.”

Dáng vẻ Cố Thành Vũ rất hòa ái, rất chu đáo hỏi thăm Tô Thư Nghỉ. Nếu như không phải Cố Mặc Ngôn từng nhắc nhở Tô Thư Nghỉ rằng cô phải cẩn thận với Cố Thành Vũ, thì thật sự cô rất dễ bị sự nhiệt tình và hiền lành của ông ta đánh lừa.

Cố Mặc Ngôn bỗng thay đổi chủ đề: ‘Hôm nay cô và Cố Mặc Ngôn cãi nhau hả? Thấy hai người cũng không cười, cãi nhau sao?”

“Không, không cãi nhau.” Tô Thư Nghi không muốn nói cho ông ta biết quá nhiều chuyện, cũng không muốn giải thích với người khác: ‘Chúng tôi không cãi nhau.”

Cố Thành Vũ liếc nhìn, ông ta thấy hình như Tô Thư Nghi rất không thoải mái với mình, kiểu như cô không hề có thiện cảm với ông ta vậy.

Cố Thành Vũ nói sang chuyện khác: “Cô biết không, hồi nhỏ Cố Mặc Ngôn rất bướng bỉnh, hay làm hỏng đồ dùng của ông nội, ông nội phát hiện ra thì cầm gậy gõ đánh nó chạy khắp nhà, sau này Cố Mặc Ngôn đi học, cũng may kết quả học tập rất tốt, ông nội cũng rất thương yêu nó, năm đó nó và Trình Thu Uyển bị bắt cóc, †ôi cũng rất nóng ruột…

“Xin lỗi, tôi muốn rời đi.’ Tô Thư Nghỉ ngắt lời Cố Thành Vũ, cô không muốn ở lại nơi này, cô thấy từng lỗ chân lông trên người mình đều đang rất căng thẳng.

Cô không muốn nghe tiếp những lời nói dối đó của ông ta nữa. Chỉ cần nghĩ đến việc người sai khiến đứng đằng sau là Cố Thành Vũ, giờ ông ta còn diễn kịch trước mặt cô, giả vờ như mối quan hệ giữa mình và Cố Mặc Ngôn rất tốt là đã khiến cô thấy rất buồn nôn và ghê tởm.
 
Chương 423


CHƯƠNG 423

Khóe miệng Cố Thành Vũ hơi nhếch lên, sau đó ông ta nhìn Tô Thư Nghi rồi nói: “Tô Thư Nghị, cô đứng lại. Khó khăn mới có dịp chúng ta gặp nhau, tôi muốn nói chuyện nhiều hơn với cô.”

Nói chuyện ư? Nói chuyện với em dâu sao?

Tô Thư Nghi cảm nhận được dã tâm sâu không lường được của Cố Thành Vũ, xem ra đêm nay, Cố Thành Vũ không đơn giản chỉ muốn trò chuyện với cô.

Cố Thành Vũ nói tiếp: “Haiz, con người của Cố Mặc Ngôn luôn lạnh như băng, vô cùng kiêu ngạo. Tôi biết năm đó nó kết hôn với cô cũng là vì ông nội giục, hai đứa không có quá nhiều tình cảm với nhau, chắc Cố Mặc Ngôn đã làm cô tức giận không ít lần nhỉ…

Nghe giọng điệu quái gở của Cố Thành Vũ, Tô Thư Nghỉ không đoán ra được rốt cuộc ông ta muốn làm gì, thế là cô nói: ‘Anh muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng, không cần phải vòng vo tam quốc đâu, anh cả Cố ạ.

Thấy Tô Thư Nghi khá thông minh, Cố Thành Vũ cũng không muốn phí lời nữa.

Ông ta nói: “Được rồi được rồi, Tô Thư Nghĩ, coi như cô thông minh.”

Cố Thành Vũ uống cạn ly Whisky trong tay mình, không ngờ trông bề ngoài Tô Thư Nghỉ dịu dàng e lệ là thế nhưng lúc làm việc lại dứt khoát đến vậy, vừa nhìn đã biết hôm nay ông ta có chuyện muốn bàn bạc rồi.

Ông ta nói với Tô Thư Nghi: “Tô Thư Nghị, Cố Mặc Ngôn không nghiêm túc với cô đâu, trong lòng nó chỉ có Thu Uyển thôi, năm đó nó làm mấy chuyện động trời như thế, cưng chiều Trình Thu Uyển hết mực.

Cho nên, nó tuyệt đối sẽ không yêu cô đâu.

Nếu đã như thế, cô có thể suy nghĩ đến việc, có bằng lòng giúp đỡ tôi một số việc không?”

“Giúp anh thì liên quan gì đến Cố Mặc Ngôn. Tô Thư Nghỉ nghe những lời ông ta nói xong thì không hiểu: “Tôi có thể giúp được anh việc gì, tại sao anh không đi tìm Cố Mặc Ngôn?”

Cố Thành Vũ lại rót thêm một ly rượu, tửu lượng của ông ta luôn rất tốt, hơn nữa lại thích uống rượu mạnh, như thế mới có thể khiến thần kinh não bộ của ông ta thêm hưng phấn, suy nghĩ nhạy bén, ngược lại có thể duy trì lý trí và sự tỉnh táo.

Tô Thư Nghi không động đến nước hoa quả, vấn luôn được nằm trên mặt bàn.

Cố Thành Vũ nói: “Tô Thư Nghi, chỉ cần cô băng lòng hợp tác với tôi, giúp tôi đối phó Cố Mặc Ngôn, tương lai tôi sẽ không để cô phải chịu thiệt đâu, tôi là một người rất hào phóng đấy.”

MẶT Tô Thư Nghi biến sắc.

Đúng là đến chết Cố Thành Vũ cũng không đổi, ông ta vẫn muốn đối phó với Cố Mặc Ngôn. Ông ta cho rằng cô sẽ thông đồng với ông ta làm xăng làm bậy sao?

Tô Thư Nghỉ nghĩ có phải Cố Thành Vũ điên rồi phải không, cứ bám lấy không tha cho Cố Mặc Ngôn như thế sao? Anh cũng là một phần của nhà họ Cố mà. Về điểm này đúng là ông ta với Lâm Bảo Châu giống nhau.

“Cô thấy sao?” Cố Thành Vũ thấy Tô Thư Nghi không nói gì, ông ta cứ tưởng cô đang suy nghĩ: “Cuộc đời của phụ nữ, tiền mới là thứ quan trọng nhất.”

“Đối phó Cố Mặc Ngôn sao?” Tô Thư Nghi thấy người đàn ông đang ngồi trước mặt mình lúc này chính là một con rắn độc, cô cố tình hỏi ông ta: “Anh định đối phó với anh ấy như thế nào?”

“Có rất nhiều cách để đối phó với Cố Mặc Ngôn, cũng không cần nóng vội.’ Cố Thành Vũ cho rằng mình đã đạt được mục đích: “Nói như vậy là cô muốn hợp tác với tôi rồi sao?”

Hợp tác ư? Ông ta nghĩ cô là ai?

Tô Thư Nghi thấy rất nực cười.

“Anh cả, tôi sẽ không hợp tác với anh đâu.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom