Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 444


CHƯƠNG 444

“Dì Kiều, cháu sẽ không bao giờ làm vậy đâu.” Trình Nam Quyền đánh mắt nhìn Tô Thư Nghị, sau đó nói: “Dì Kiều, dì có khách nên cháu cũng không làm phiền nữa. Hẹn gặp lại dì ạ.’ “Được được. Nam Quyền, cháu cứ thường xuyên ghé chơi, dì Kiều sẽ làm đồ ăn ngon cho cháu.”

Chuyện gì thế này? Hình như mẹ và Trình Nam Quyền rất thân thiết với nhau. Tô Thư Nghi sững cả người.

Trình Nam Quyền lịch sự chào Tô Thư Nghi rồi ra về.

Sau khi Trình Nam Quyền đi, Tô Thư Nghi vào nhà.

Cô nhìn thấy Tô Ninh Kiều lấy ra loại trà ngon nhất trong nhà để tiếp đãi Trình Nam Quyền. Ngẫm nghĩ lại thì thấy cũng không có gì là lạ, với một người có thân phận như Trình Nam Quyền, dù Tô Ninh Kiều không thân với anh ta thì cũng sẽ lấy ra loại trà ngon nhất trong trà để tiếp đãi.

Tô Thư Nghi hỏi mẹ: “Mẹ, sao mẹ lại biết Trình Nam Quyền, hai người quen lâu rồi ạ?”

Tô Ninh Kiều đã làm một ít bánh cho Tô Thư Nghị, bà bê bánh ra rồi ngồi xuống. Ƒ Bà nói: “Đây là bánh quy bơ mà con thích ăn nhất, tự tay mẹ làm đó, con ăn đi.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Con đang hỏi mẹ mà, sao hai người lại quen nhau?”

Tô Ninh Kiều cười cười nói: “Mẹ từng làm giúp việc ở nhà họ Trình mấy năm, từng chăm sóc cho Trình Nam Quyền nên rất thân với cậu ấy. Hồi nhỏ Trình Nam Quyền xinh trai lắm, mẹ rất thích cậu ấy, chỉ ước được ôm cậu ấy một cái thôi. Cậu ấy cũng thích mẹ nữa, thường hay bám lấy mẹ gọi dì Kiều ơi dì Kiều à, ngoan lắm.”

Tô Thư Nghi có thể tưởng tượng ra hình ảnh Trình Nam Quyền hồi nhỏ, chắc hẳn là rất đáng yêu. Không biết con của cô và Cố Mặc Ngôn có xinh xắn như vậy không nhị, nếu giống như Cố Mặc Ngôn chắc chắn là xinh trai rồi, lúc đó cô cũng nhờ Tô Ninh Kiều chăm con giúp.

Bấy giờ Tô Thư Nghi mới nhớ ra mục đích cô đến đây, vì bị Trình Nam Quyền làm sao nhãng nên suýt chút nữa thì quên mất.

Tô Thư Nghi mỉm cười, nói với Tô Ninh Kiều bằng giọng úp úp mở mở: ‘Mẹ, hôm nay con đến là có tin vui muốn báo cho mẹ biết.”

“Tin gì cơ?”

“Con có thai rồi.”

“Thật ư? Tốt quát” Tô Ninh Kiều rất vui, đã lâu rồi bà không vui vẻ như vậy.

Từ khi Tô Thư Nghỉ kết hôn Cố Mặc Ngôn bà luôn lo lắng cô sống không hạnh phúc bây giờ xem chừng bà lo xa rồi.

Thấy Tô Thư Nghi nở nụ cười hạnh phúc cuối cùng Tô Ninh Kiều cũng thấy nhẹ lòng. Bà thâm cảm ơn ông trời phù h5 cho hai mẹ con bà.

Tô Ninh Kiều hỏi thăm tình hình mang thai của Tô Thư Nghị, bà nói: ‘Mấy hôm nữa con sẽ chán ăn, còn bị ốm nghén nữa.”

Tô Thư Nghỉ bỗng nhiên có cảm giác cồn cào buồn nôn trong dạ dãy.

Tô Ninh Kiều cười nói: “Lúc mang thai phụ nữ sẽ cực lắm. Hồi mẹ mang thai con ngày nào mẹ cũng nôn, đến bữa ăn là lại buồn nôn, người cũng sút cân hẳn. Sau đó không nôn nữa thì ăn rất nhiều, ăn đến độ người tròn vo, đi đứng chậm chạp, da bụng xấu xí, đủ chín tháng mười ngày là sinh ra cøn.

Tô Thư Nghỉ hào hứng nghe bà kể: “Lúc mẹ sinh con có đau không? Đau nhiều lắm hả mẹ?”

“Làm gì có ai sinh con mà không đau, lúc sinh con là mẹ sinh thường, lúc ấy mẹ chỉ nghĩ kiên trì tới cùng là thắng lợi rồi, nhất định phải để con ra đời bình an.”

Tô Ninh Kiều nhớ lại những ngày tháng đã qua, mặc dù cơ thể đau đớn giống như bị xé toang, nhưng khi Tô Thư Nghi cất tiếng khóc chào đời, bà lập tức rơi nước mắt, vì sinh mệnh này mà mọi khó nhọc đều không là gì cả.
 
Chương 445


CHƯƠNG 445

Lại một lần nữa Tô Thư Nghi cảm nhận được sự vĩ đại của tình mẹ và cuộc đời khổ cực của Tô Ninh Kiều.

Tô Thư Nghỉ nhớ Tô Ninh Kiều đã làm rất nhiều công việc, từ nhân viên bán hàng, nhân viên bảo hiểm cho đến bảo vệ, bán báo, may quần áo… Bà làm đủ mọi ngành nghề, đó đều là những công việc dãi nắng dầm mưa, vô cùng vất vả.

Tô Ninh Kiều làm những công việc tầm thường ấy còn bị người ta coi khinh, nuôi nấng cô khôn lớn, cho cô học đại học thực sự là điều không hề dễ dàng.

Nghĩ tới đây, Tô Thư Nghỉ thấy đau lòng muốn khóc.

Tô Ninh Kiều cũng nghĩ về khoảng thời gian trước đây hồi mình còn đi làm, bà nói: “Nuôi con khôn lớn rất vất vả. Mẹ không có trình độ, cũng không có tiền, đành phải đi khắp nơi làm thuê cho người ta để kiếm từng đồng. Bây giờ nghĩ lại thì thấy nhà họ Trình đối xử với mẹ cũng không đến nõi nào, ít nhất môi trường làm việc ở đó rất tốt.”

Tô Thư Nghi nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên hỏi Tô Ninh Kiều: “Phải rồi, mẹ làm giúp việc ở nhà họ Trình, nếu dựa theo độ tuổi của Trình Nam Quyền thì hồi đó chắc mẹ cũng biết Trình Thu Uyển chứ?”

Trình Thu Uyển!

Sao Tô Ninh Kiều lại không biết cô ấy được chứ?

“Mẹ? Mẹ biết phải không?” Tô Thư Nghi thấy trong mắt Tô Ninh Kiều có ý tránh né.

Tô Ninh Kiều cụp mắt, vén tóc ra sau tai, vội vàng nói: ‘Dĩ nhiên là mẹ biết.”

Đúng là mẹ biết thật.

Tô Thư Nghi gặng hỏi: “Hồi nhỏ Trình Thu Uyển là một cô bé như thế nào ạ?”

Tô Ninh Kiều nhỏ nhẹ nói: “Tất nhiên là cô bé rất ưu tú, gia đình có điều kiện tốt như thế, thử hỏi sao không ưu tú cho được.”

Cũng phải thôi. Nếu Trình Thu Uyển không ưu tú thì làm sao có thể khiến Cố Mặc Ngôn nhớ mãi không quên, làm sao khiến Trình Nam Quyền yêu thương chiều chuộng đến thế.

Tô Thư Nghi ngâm nghĩ lại, thấy mình đúng là khờ, tự nhiên đi hỏi những câu như thế làm gì.

Tô Ninh Kiều hỏi Tô Thư Nghỉ: “Sao bỗng dưng con lại hỏi về Trình Thu Uyển?”

“À, không có gì đâu ạ, con chỉ tiện thể hỏi vậy thôi.”

Tô Thư Nghi không muốn nói cho Tô Ninh Kiều biết Trình Thu Uyển đã mất. Cũng có thể là bà biết rồi, nhưng lúc này Tô Thư Nghỉ không muốn nhắc đến Trình Thu Uyển nữa, để mẹ đỡ phải buồn rầu.

Tô Thư Nghỉ hỏi thăm mẹ xong, lúc ra khỏi cửa bước xuống đường, cô bồng bắt gặp một dáng người cao gầy.

Trình Nam Quyền dựa vào chiếc Land Rover của mình, ngẩng đầu nói với Tô Thư Nghỉ: “Lên xe đi, tôi đưa cô về.”

Lẽ ra không nên tiếp cận quá cần với kẻ thù của Cố Mặc Ngôn, nhưng chẳng biết tại sao Tô Thư Nghỉ lại không ghét Trình Nam Quyền, thậm chí còn có cảm giác thân thiết rất khó diễn tả, thế nên cô đồng ý.

Trong đầu cô cũng có rất nhiều nghi vấn về Trình Nam Quyền, cô muốn biết một vài chuyện, có lẽ Trình Nam Quyền biết.

Nghĩ đến đây, cô gật đầu, Trình Nam Quyền nhanh chóng mở cửa xe, lịch thiệp mời Tô Thư Nghỉ ngồi vào.

Sau khi ngồi xuống, Trình Nam Quyền nhanh chóng khởi động xe.

Trên đường đi, Trình Nam Quyền nói: “Tô Thư Nghi, không ngờ cô lại là con gái của dì Tô”

Tô Thư Nghỉ gật đầu, nói: ‘Đúng vậy, tôi cũng không ngờ mẹ tôi lại biết anh.”

“Xem ra chúng ta rất có duyên.”
 
Chương 446


CHƯƠNG 446

Trình Nam Quyền nhìn Tô Thư Nghi bằng ánh mắt đầy thâm ý. Anh ta phát hiện, góc nghiêng của Tô Thư Nghi còn đẹp hơn góc chính diện.

Trình Nam Quyền quay đầu nhìn con đường phía trước, tới đèn đỏ, xe dừng lại.

Trình Nam Quyền đột nhiên nói: ‘Lúc nhỏ dì Kiều rất tốt với tôi, rất thương tôi. Đáng tiếc là… duyên phận mỏng quá. Không ngờ hôm nay có thể gặp lại bà ấy lần nữa.”

“Tôi có nghe mẹ tôi nói, bà còn kể rất nhiều chuyện lúc nhỏ của anh.”

“Nghịch ngợm lắm đúng không?”

Tô Thư Nghi trả lời: “Không, mẹ tôi cứ khen anh hiểu chuyện và thông minh. Bà rất thích anh, và cả… Thu Uyển nữa”

Tô Thư Nghi tưởng là Trình Nam Quyền sẽ nói chút chuyện về Trình Thu Uyển, nhưng anh ta không làm vậy.

Trình Nam Quyền có vẻ càng có hứng thú với Tô Thư Nghỉ hơn, anh ta hỏi: ‘Lúc dì Tô làm giúp việc ở nhà chúng tôi thì cô ở đâu?

Tại sao tôi chưa từng gặp cô lần nào.”

“Ở biệt thự nhà họ Lâm.” Tô Thư Nghỉ giải thích: “Mẹ nói gia đình này không thích người ngoài vào ở, cho nên chẳng còn cách nào, đành đưa tôi đến biệt thự nhà họ Lâm.

“Xin lỗi.”

“Tại sao?”

Trình Nam Quyền chân thành nói với cô: “Nếu không phải tại chúng tôi, có lẽ cô cũng không cần sống ở biệt thự nhà họ Lâm. Tôi cũng khá hiểu về nhà họ Lâm, có lẽ bọn họ sẽ không đổi xử tốt với cô.”

“Chẳng phải khi đó anh cũng là một đứa trẻ sao, quên đi, mọi chuyện đều đã qua _rồi.’ Tô Thư Nghỉ đã bắt đầu buông được quá khứ: “Dù sao thì với những hành động của mẹ kế tôi, Cố Mặc Ngôn cũng đã vì tôi mà dạy đồ bà ta nặng nề rồi. Cho nên tôi cũng đã không còn hận bọn họ nữa.”

Không nhắc tới Cố Mặc Ngôn còn đỡ, vừa nhắc đến Cố Mặc Ngôn, thần kinh Trình Nam Quyền lập tức nóng lên.

Trình Nam Quyền cứng ngắc nói: ‘Ai biết được Cố Mặc Ngôn vì cô hay là vì điều gì khác? Cô đừng ngây thơ cho rằng cậu ta hoàn hảo như vậy, cậu ta chính là một kẻ đạo đức giải”

Tô Thư Nghi không thích ai nói xấu Cố Mặc Ngôn trước mặt mình, một câu cũng không được.

Cô nhíu mày: “Trình Nam Quyền, anh đừng có vừa nhắc tới Cố Mặc Ngôn là kích động như vậy được không? Anh thật sự hiểu rõ toàn bộ chuyện năm đó sao? Có lẽ không phải như anh nghĩ đâu.”

“Lần nào cô cũng bao che cho Cố Mặc Ngôn, cô đúng là ngốc!” Trình Nam Quyền cũng nói thẳng: “Tôi chưa từng thấy cô gái nào không có đầu óc như cô, đồ ngốc!

Ngốc chết đi được!”

Tô Thư Nghi cảm thấy nếu nói tiếp thì sẽ chỉ tổn thương cả hai bên, thật sự không có ý nghĩa gì.

Cô chỉ có thể lạnh giọng nói: “Trình Nam Quyền, để tôi xuống xe đi, tôi muốn tự về.”

Trình Nam Quyền cảm nhận được bầu không khí chẳng lành trên xe, chắc chắn Tô Thư Nghỉ đã hiểu lầm mình, thật ra anh †a không phải nhắm vào cô.

Trình Nam Quyền nói: ‘Cô đừng hiểu lầm, tôi không ghét cô. Người tôi ghét chỉ có Cố Mặc Ngôn thôi.”

Tô Thư Nghi ngượng ngùng nói: ‘Có lẽ anh đã hiểu lầm Cố Mặc Ngôn thật rồi, nhà họ Trình chưa từng điều tra tường tận chuyện năm đó sao?”
 
Chương 447


CHƯƠNG 447

Trình Nam Quyền im lặng một lúc, Tô Thư Nghỉ cũng không hỏi tiếp.

Trình Nam Quyền đột nhiên nói: “Lúc đó thật ra nhà họ Trình cũng đang gặp khó khăn, không có nhiều tâm sức để điều tra chuyện này.”

Tô Thư Nghỉ rất ngạc nhiên, nhà họ Trình trong ba gia tộc lớn mà cũng có lúc gặp khó khăn ư?

Trình Nam Quyền không nói chỉ tiết về thời kỳ khó khăn của nhà họ Trình năm đó, có lẽ là cảm thấy khó nói.

Tô Thư Nghi trở về tòa soạn.

Chẳng hiểu sao cô lại hơi để tâm đến những lời Trình Nam Quyền nói, muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tô Thư Nghi nhớ chị Trịnh vào làm trong tòa soạn lâu nhất, có lẽ chị ấy có thể biết được một số ân oán của nhà họ Trình năm đó.

Chị Trịnh hồi tưởng lại một lúc, sau đó lại lật nhật ký của mình năm đó, giải đáp nghỉ vấn của Tô Thư Nghi.

Chị Trịnh nói: ‘Mười năm trước, nhà họ Trình gặp phải một cuộc khủng hoảng kinh doanh chưa từng có, mấy tập đoàn tài chính lớn từ các thành phố khác thi nhau chèn ép tập đoàn nhà họ Trình. Suýt nữa đã bị một tập đoàn ở thành phố khác mua lại, gần như là nỏ mạnh hết đà, giang sơn khó giữ được.”

Chị Trịnh còn nói: “Chị nhớ chuyện năm đó rất chấn động, bởi vì mạch sống của ba gia tộc lớn liên kết với nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Khủng hoảng lần này cũng kinh động đến hai nhà Quý, Cố nhưng bọn họ lại không ra tay cứu giúp, thay vào đó lại chờ đợi và quan sát.”

Tô Thư Nghi không thể không hỏi xen vào: “Tại sao bọn họ lại không ra tay giúp đỡ nhà họ Trình, không phải bọn họ có quan hệ thân thiết từ đời này sang đời khác sao?”

“Đúng vậy, vốn dĩ chắc chắn bọn họ sẽ ra †ay giúp đố, nhưng năm đó gặp phải khủng hoảng kinh tế thế giới, hai nhà bọn họ cũng gặp khó khăn. Cho nên chỉ có thể tạm thời quan sát, bọn họ cũng không hy vọng nhà họ Trình sẽ bị mua lại.”

Tô Thư Nghỉ lắng nghe từ đầu đến cuối.

Chị Trịnh bổ sung thêm: “Đến đây còn chưa hết đâu.”

“Còn có chuyện gì nữa sao?” Tô Thư Nghi hỏi.

“Điều này cũng không liên quan trực tiếp đến việc công ty bị chèn ép và mua lại.” Chị Trịnh nói: “Nhưng Trình Thu Uyển lại bị bắt cóc và biến mất vào đúng thời điểm then chốt này. Em nói xem, như vậy thì chẳng phải nhà họ Trình đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương sao?”

Hóa ra đằng sau vụ án bắt cóc năm đó còn có nhiều nhân tố ảnh hưởng như vậy, Tô Thư Nghỉ thầm nghĩ.

Chị Trịnh nói: “Bởi vì năm đó Trình Thu Uyển và Cố Mặc Ngôn…

Chị ấy dừng lại một lúc, bỗng dưng nghẹn lời vì không biết nên nói cho Tô Thư Nghi biết vụ án bắt cóc năm đó hay không.

Tô Thư Nghi nói: “Chị Trịnh, không sao đâu, chị nói đi. Cố Mặc Ngôn đã nói cho em nghe về vụ án bắt cóc rồi.”

Chị Trịnh yên tâm, tiếp tục nói: ‘May mà lúc ấy nhà họ Gố ra tay tương trợ, mặc dù lần đó Trình Thu Uyển chết trong vụ hỏa hoạn, nhưng tập đoàn nhà họ Trình lại bất ngờ nhận được sự giúp đỡ từ nhà họ Cố nhờ vụ bắt cóc lân này, sau đó mới vượt qua cửa ải khó khăn. Nếu không thì e là nhà họ Trình bây giờ đã vắng tạnh.”

Đúng vậy, nhà họ Trình hiện giờ đã không còn được người ngoài coi trọng nữa, cho rằng họ đã là dĩ vãng.

Nhưng Tô Thư Nghỉ có dự cảm rằng, chỉ cần Trình Nam Quyền có thể quản lý tốt, ngày mà nhà họ Trình lấy lại vinh quang sẽ trong tâm tay.

Tô Thư Nghi nói: “Năm đó chắc là Cố Trí Hưng ra tay giúp đỡ ạ?”
 
Chương 448


CHƯƠNG 448

Cô cảm thấy năm đó chắc chắn ông nội là một nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh.

Thế nhưng chị Trịnh lại lắc đầu, phủ nhận suy nghĩ của Tô Thư Nghi.

Chị Trịnh nói: ‘Em đoán sai rồi, Tô Thư Nghỉ. Không phải ông cụ nhà họ Cố ra tay giúp đỡ, lúc Cố Mặc Ngôn bị bắt cóc, ông ấy sốt ruột đến mức đổ bệnh, đâu còn sức lực đi cứu nhà họ Trình nữa.”

“Vậy…

Chị Trịnh nói: ‘Là Cố Thành Vũ, anh cả của Cố Mặc Ngôn.”

Trình Thu Uyển sửng sốt.

Là Cố Thành Vũ ra tay cứu giúp ư?

Tô Thư Nghi cảm thấy rất kinh ngạc.

Mặc dù cô không biết nhiều về người này, nhưng xét từ sự nham hiểm của Cố Thành Vũ, chuyện không có lợi với mình thì ông ta sẽ không làm.

Cô không nhịn được hỏi: “Quan hệ của Cố Thành Vũ và Trình Nam Quyền rất tốt sao a?”

Chị Trịnh gấp quyển sổ lại, nói: ‘Việc này thì chị không biết, dù sao bọn họ cũng đã quen biết nhau từ lâu rồi.”

Nói đến đây, Tô Thư Nghỉ còn chưa kịp nghĩ đến điều kỳ quặc trong đó thì đột nhiên cảm thấy dạ dày co rút một trận, cực kỳ buồn nôn.

Chị Trịnh thấy vậy liền hoảng sợ, vội vàng hét lên: “Tô Thư Nghỉ, em sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi thế kial”

Tô Thư Nghỉ che miệng, khoát tay với chị ấy, chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa không ngừng.

Hiểu Khiết kinh ngạc chạy đến hỏi có chuyện gì.

Chị Trịnh nói: ‘Không biết, trông em ấy cứ như buồn nôn vậy.”

“Buồn nôn?” Đầu óc Hiểu Khiết rất nhạy bén, cô ấy nói với chị Trịnh: ‘Không phải chị ấy có thai đấy chứ!”

Vừa nghe nói mang thai, tất cả mọi người trong văn phòng đều như nghe thấy sấm nØ.

Những người trong tòa soạn đều rất nhạy cảm, ai cũng là bà tám, có lẽ đây là bệnh nghề nghiệp, chứ đừng nói đến thân phận của Tô Thư Nghi hiện giờ.

Tô Thư Nghỉ nôn một hồi mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Dạo gần đây cô thường xuyên buồn nôn không rõ lý do, nhất định là đã tới giai đoạn phản ứng nôn nghén. Nghĩ vậy, trong lòng cô mừng rỡ như điên.

Tô Thư Nghỉ rửa tay rồi nhìn mình trong gương, hình như đã gầy đi một chút.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng làm mẹ của cô.

Cô trở về văn phòng, phát hiện mọi người đang nhìn cô, ai cũng toét miệng cười.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tô Thư Nghi hỏi mọi người: “Mọi người…

có chuyện gì vui à?”

Hiểu Khiết đi tới, chắp tay lại rồi nói: “Chị Thư Nghi, chúc mừng chúc mừng, có phải chị có em bé không?”

Hóa ra là vì cô.

Bị phát hiện rồi!

Tô Thư Nghỉ hơi xấu hổ, trả lời Hiểu Khiết: “Ừ… chị… chị đang mang thai.”
 
Chương 449


CHƯƠNG 449

Hiểu Khiết kích động ôm cô như thể chính cô ấy mang thai vậy.

Hiểu Khiết lay người Tô Thư Nghĩ rồi nói: “Chị Thư Nghị, chị giỏi quá! Tốt quá rồi, chị làm mẹ, Cố tổng cũng sắp làm bai”

Chị Trịnh thấy thế thì vội ngăn hành động của Hiểu Khiết lại, nói: ‘Em mau buông em ấy ra, phụ nữ có thai không thể cử động lung tung, nhất là trong mấy tháng đầu còn chưa ổn định, em lay hỏng em ấy mất!”

Ôi! Khuôn mặt Hiểu Khiết cũng biến sắc, vội buông Tô Thư Nghi ra.

Tô Thư Nghỉ cười nói: ‘không sao, Hiểu Khiết, chị vẫn chịu được sức lực của em.”

Tất cả mọi người đều bước tới chúc mừng, đồng thời còn dặn dò Tô Thư Nghỉ nhất định phải dưỡng thai thật tốt.

Khưu Duyệt không ngờ Tô Thư Nghi lại mang thai, điều này có nghĩa là địa vị của cô trong tập đoàn Ngôn Diệu càng thêm vững chắc.

Cô ta vô cùng hối hận vì hành vi trước đó của mình, đắc tội với mợ Cố thật sự là lợi bất cập hại.

Khưu Duyệt vội vàng chen lên trước, ton hót nói: “Ôi đồi, chúc mừng cô nhé Tô Thư Nghi, cô đúng là tốt số”

Hiểu Khiết và chị Trịnh khinh thường sự trở mặt của Khưu Duyệt.

Hiểu Khiết nói không chút khách sáo: “Khưu Duyệt, chị lật mặt còn nhanh hơn lật sách nữa, không phải chị vẫn luôn nhắm vào chị Thư Nghi sao? Sao bây giờ lại hối hận rồi?”

“Cô nói nhiều quá đấy!” Khưu Duyệt lườm Hiểu Khiết, sau đó cười nói với Tô Thư Nghĩ: “Đừng để ý đến con nhãi ranh này, trước kia tôi hiểu lầm ocô, xin lỗi nhé. Cô người lớn không chấp kẻ hèn, nhất định không được giận tôi đâu nhé. Mọi người đều là đồng nghiệp, đều là chị em tốt cả.”

Tô Thư Nghỉ nhếch miệng cười nói: “Tôi sẽ không để bụng đâu, tất cả mọi người đều là đồng nghiệp tốt. Cảm ơn lời chúc của mọi người.”

Thấy mọi người rất ân cần với mình, cô đột nhiên bùi ngùi.

Sau khi bọn họ biết thân phận mợ Cố của cô, quan hệ dần trở nên thân thiết, nói chuyện cười đùa lịch sự và nồng nhiệt, không còn ai chỉ trỏ sau lưng cô, cũng không có ai nói cô bẩn hay gọi cô là hồ ly tỉnh nữa.

Con người đúng là thực dụng thật.

Ngay lúc mọi người đang ồn ào, Cố Gia Huy đột nhiên xuất hiện với khuôn mặt lạnh lùng.

Sắc mặt của Cố Gia Huy rất tệ, mọi người lập tức im lặng không dám nói gì.

Cố Gia Huy nói với Tô Thư Nghỉ: “Em đến văn phòng anh một chuyến, anh có chuyện muốn nói.”

Mọi người thấy sắc mặt quái dị của tổng biên tập Cố thì vội ngừng nói, lui về chỗ ngồi.

Tô Thư Nghi bất đắc dĩ, chỉ có thể theo Cố Gia Huy vào.

Hiểu Khiết và Khưu Duyệt đều nghiêng đầu nhìn sang, thi nhau đoán tổng biên tập Cố sẽ nói gì với Tô Thư Nghỉ. Bọn họ luôn cảm thấy ánh mắt tổng biên tập Cố nhìn Tô Thư Nghi cứ là lạ, thỉnh thoảng giống như có thành kiến rất lớn đối với cô, đôi khi thì lại rất đặc biệt.

Cố Gia Huy bảo Tô Thư Nghi ngồi xuống, dù sao cô cũng là phụ nữ mang thai.

Nhưng trong lòng anh ta lại không thể chấp nhận sự thật này.

Cố Gia Huy chần chừ nói: “Vừa rồi bọn họ em mang thai là thật sao?”

“Là thật.”
 
Chương 450


CHƯƠNG 450

“Tô Thư Nghỉ, em định sống cả đời với Cố Mặc Ngôn sao?” Cố Gia Huy thấp giọng nói, ngữ điệu chợt trở nên kích động: “Ém không thể sinh đứa bé này được, em nghĩ lại những gì em và mẹ em đã trải qua đi, chẳng lẽ em muốn giãm lên vết xe đổ sao?”

Những lời Cố Gia Huy nói nghiêm trọng như thế, ban đầu Tô Thư Nghỉ thoáng sững Sờ, sau đó sắc mặt sa sầm xuống.

Cô mang thai thôi mà, sao còn liên quan tới khúc ngoặt trong số phận của mình luôn thế?

Cố Mặc Ngôn cũng không phải Lâm Kim Minh, anh sẽ không đối xử với cô như thế.

So sánh hai người họ với nhau có phải rất quá đáng không?

Tô Thư Nghỉ lạnh lùng nói: ‘Cố Gia Huy, tôi sẽ không giống mẹ mình, Cố Mặc Ngôn không phải Lâm Kim Minh”

Trái tim Cố Gia Huy như bị kim châm, cô bảo vệ cho người kia như vậy.

Tô Thư Nghi lại nói: “Cố Gia Huy, tôi hy vọng anh có thể chúc phúc cho tôi và ©ố Mặc Ngôn.

Cô biết anh ta luôn có thành kiến với Cố Mặc Ngôn. Lần trước anh ta sắp xếp cô đi phỏng vấn Trình Nam Quyền, chẳng phải là muốn để cô nghe Trình Nam Quyền nói Cố Mặc Ngôn là hạng người gì, từ đó để cô rời khỏi Cố Mặc Ngôn hay sao?

Nhưng Cố Gia Huy đã tính sai, cô đã yêu Cố Mặc Ngôn từ lâu rồi.

“Anh sẽ không chúc phúc cho hai người, không bao giờ!” Cố Gia Huy tức giận gầm lên: “Tô Thư Nghỉ, em biết anh yêu em mài Em kết hôn với người đàn ông khác, bây giờ còn có con, trong lòng anh có thể không khó chịu được sao?”

Cố Gia Huy tiếp tục nói với Tô Thư Nghĩ: “Em có biết hôm nay biết tin em mang thai, trong lòng anh khổ sở thế nào không? Tô Thư Nghi, anh không thể quên được, anh không thể quên từng việc trong quá khứ của chúng ta…”

Thời gian không thể quay ngược trở lại, tình yêu cũng vậy. Yêu là yêu, không yêu là không yêu, không có lý gì để tranh luận và so sánh.

Tô Thư Nghỉ nói: “Cố Gia Huy, quên tôi đi, anh không thể sống trong quá khứ mãi được. Cuộc sống sau này còn dài, năm đó anh dứt khoát rời đi là đã định cả đời này chúng ta không duyên không phận.”

Hay cho câu không duyên không phận!

Cố Gia Huy lại chẳng thể phản bác được.

Nếu như năm đó anh ta không vứt bỏ Tô Thư Nghi mà lựa chọn tin tưởng cô thì đâu có tình cảnh như bây giờ…

Anh ta có thể trách ai đây? Tô Thư Nghi không hề sai…

Tô Thư Nghỉ vốn tưởng Cố Gia Huy gọi cô vào văn phòng là để sắp xếp nhiệm vụ phỏng vấn cho cô, bây giờ xem ra hoàn toàn là vì mục đích cá nhân, muốn thuyết phục cô.

Tô Thư Nghi cảm thấy mình không cần phải ở lại văn phòng của Cố Gia Huy nữa.

Cô nói với anh ta: “Tổng biên tập Cố, nếu không có việc gì khác thì tôi ra ngoài đây.”

Cố Gia Huy sụp đổ, cảm thấy mình thật sự không có hy vọng với Tô Thư Nghi nữa.

Anh ta nói: “Tô Thư Nghi, chúng ta thật sự không còn khả năng sao? Em không còn chút tình cảm nào với anh ư? Anh không tHÍn:.

Tô Thư Nghi thừa nhận cô từng yêu anh ta, rất, rất yêu. Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã biến tình cảm trước đó với : Cố Gia Huy thành hồi ức thanh xuân rồi.

Trong ký ức cô yêu anh ta, anh ta cũng yêu cø.

Thế nhưng ngoài đời thực và trên con đường sau này, trong cuộc đời của cô chỉ có một mình Cố Mặc Ngôn.
 
Chương 451


CHƯƠNG 451

Tô Thư Nghỉ nói: ‘Anh đừng quên Lâm Bảo Châu cũng mang thai, anh nên yêu cô ta và đứa con của hai người. Cố Gia Huy, chúng †a thật sự không thể quay lại được nữa”

“Tô Thư Nghi, chúng ta có thể quay lại, bây giờ vân còn kịp! Chỉ cần em chịu quay lại bên cạnh anh, anh đồng ý quay lại lần nữa. Chúng ta sẽ cùng rời khỏi nơi này, đến nước ngoài bắt đầu một cuộc sống mới, anh có thể vứt bỏ tất cả!” Cố Gia Huy nói.

Tô Thư Nghi thở dài một hơi, cảm thấy nói thế nào Cố Gia Huy cũng nghe không lọt, cần gì phải cố chấp với cô như vậy?

Mặc dù Lâm Bảo Châu có rất nhiều khuyết điểm, lòng dạ độc ác, nhưng cô ta thật lòng yêu và si mê Cố Gia Huy. Cố Gia Huy nên trân trọng cô ta.

Tô Thư Nghỉ đang định bước lên thuyết phục anh ta, nhưng lúc này đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa, là Khưu Duyệt.

Khưu Duyệt vừa bước vào đã thấy dáng vẻ như lửa giận chưa tan của hai người, cô ta cũng không thể nói thêm gì, sợ bất cẩn sẽ bị trút giận vào mình.

Khưu Duyệt dè dặt nói: “Tổng biên tập, bản thảo buổi phỏng vấn triển lãm đồ cổ Trình Nam Quyền đều ở đây, còn có ảnh chụp nữa. Anh kiểm tra xem có vấn đề gì không, bên phía chủ biên Tưởng đang đợi anh ký †ên xét duyệt.”

Cố Gia Huy bực bội nhận lấy, đánh mắt nhìn lướt qua, có lẽ cũng không có vấn đề gì.

Bản thân Trình Nam Quyền cũng đã đủ thu hút sự chú ý của độc giả rồi, những bức ảnh khác có đẹp đi nữa cũng đều trở thành vật làm nền. Về văn bản lại càng không có vấn đề gì, là Tô Thư Nghi đi phỏng vấn và – viết, trước đó anh ta đã đọc qua.

Cố Gia Huy nói với Khưu Duyệt: “Rất tốt, cứ như vậy đi.”

Anh ta ký vào mẫu đánh giá và đưa cho Khưu Duyệt.

Khưu Duyệt cười với Cố Gia Huy rồi đánh mắt nhìn Tô Thư Nghỉ một cái, sau đó liên đi ra ngoài.

Sau khi Khưu Duyệt đi ra ngoài liền nghĩ, biểu cảm của hai người bất thường quá, Cố Gia Huy có vẻ rất tức giận, lông mày Tô Thư Nghi cũng cau lại không vui.

Lúc nãy cô ta ở ngoài cửa tình cờ nghe được mấy câu không rõ của hai người, nghe không giống như chuyện công việc…

Khưu Duyệt nhớ tới lúc trước Lâm Bảo Châu bảo mình để ý Tô Thư Nghị, lại nghĩ tới mình chụp được bức ảnh Gố Gia Huy cưỡng hôn Tô Thư Nghi. Kết hợp với chuyện Tô Thư Nghi mang thai ban nấy…

cô ta cảm thấy sự việc chắc chắn không đơn giản.

Có nên thông báo với Lâm Bảo Châu không? Chẳng lẽ đứa con của Tô Thư Nghi có vấn đề?

Khưu Duyệt suy nghĩ một lúc, quyết định vân thôi, đừng làm chuyện lợi bất cập hại.

Đắc tội Lâm Bảo Châu là chuyện nhỏ, đắc tội mợ Cố và Cố Mặc Ngôn mới là tội đáng muôn chết!

Nghĩ đến đây, Khưu Duyệt tiếp tục vùi đầu làm việc như thể không có những chuyện vừa rồi.

Sau khi Khưu Duyệt đi ra ngoài, Cố Gia Huy tiếp tục nói chuyện với Tô Thư Nghĩ trong văn phòng.

Cố Gia Huy nói tiếp: “Tô Thư Nghi, em nhớ kỹ đi, lần trước anh để em đi phỏng vấn Trình Nam Quyền là hy vọng em thấy rõ Cố Mặc Ngôn là người đạo đức giả, ích kỷ và vô tình đến mức nào! Chú ta vì mạng sống của mình mà từ bỏ Trình Thu Uyển sỉ tình với chú ta, bỏ trốn một mình, khiến Trình Thu Uyển chết trong biển lửa. Người đàn – ông như vậy không đáng để em phải trả giá vì chú ta nhiều như thết”

“Đủ rồi! Cố Gia Huy!” Tô Thư Nghi rất tức giận: “Anh không nói thì thôi, nói ra tôi mới nhớ, sao anh có thể làm như vậy? Anh biết Trình Nam Quyền có thành kiến với Cố Mặc Ngôn nên cố ý để tôi đi phỏng vấn anh ta. Từ khi nào anh đã trở thành một người tâm cơ như vậy?”
 
Chương 452


CHƯƠNG 452

Tại sao mọi người đều muốn nhắm vào Cố Mặc Ngôn, đều nói Cố Mặc Ngôn sai. Rốt cuộc anh ấy đã làm sai điều gì? Tô Thư Nghỉ thật sự cảm thấy không đáng thay Cố Mặc Ngôn. Ngấm lại mới thấy, suốt bao năm qua Cố Mặc Ngôn phải khó khăn cỡ nào, Tô Thư Nghỉ rất hiểu cảm giác bị người ta hiểu lầm.

Cô nói: “Cố Gia Huy, tôi yêu Cố Mặc Ngôn, tôi sẽ ở bên anh ấy cả đời. Cho dù anh nói gì hay bất kỳ ai đối xử với Cố Mặc Ngôn thế nào, trong tim tôi, Cố Mặc Ngôn chính là người đàn ông tốt nhất. Cố Gia Huy, anh từ bỏ được rồi đấy.’ Nói xong, cô kéo cửa phòng làm việc đi ra ngoài.

Cố Gia Huy nghe tiếng tiếng trái tim mình Vỡ vụn.

Anh ta ngồi trên ghế, nhìn khung cảnh dần trở nên hiu quạnh ngoài cửa sổ.

Lúc một chiếc lá thu rơi xuống, trong lòng Cố Gia Huy càng thêm đau buồn. Cô cũng giống như chiếc lá này, rời bỏ anh ta trong một mùa thu như vậy.

Anh ta còn nhớ rõ, lúc học đại học Tô Thư Nghi rất thích trẻ con, cô còn đưa anh ta đến cô nhi viện làm tình nguyện.

Cảnh đời của những đứa trẻ trong cô nhi viện rất đáng thương, nhưng bọn chúng đều rất hiểu chuyện, rất đáng yêu. Tô Thư Nghi chơi rất thân với những đứa trẻ này, bọn chúng cũng rất thích chị gái này, khen cô xinh đẹp và dịu dàng.

Tô Thư Nghi giải thích là bọn chúng cũng đáng thương giống như mình nhưng không được ai thương yêu. Mà cô thì lại hạnh phúc hơn chúng rất nhiều, bởi vì cô có Gia Huy, còn có mẹ bên cạnh, cho nên cô muốn giúp đỡ bọn chúng.

Cố Gia Huy vấn còn nhớ, dưới ánh mắt mặt trời, khuôn mặt tươi cười của Tô Thư Nghi vô cùng xinh đẹp động lòng người. Ánh sáng chiếu lên người cô, cả người đều phát sáng như một thiên sứ, cô vui cười chạy đằng trước chơi đùa với lũ trẻ.

Tô Thư Nghỉ còn nói ước mơ lớn nhất của cô là có thể sinh con, xây dựng một gia đình riêng, cho con cô một sự phát triển hoàn hảo, đó là những thứ mà cô chưa từng có.

Lúc ấy anh ta đã nghĩ, Tô Thư Nghi muốn có một gia đỉnh trọn vẹn như vậy, thế thì sau khi tốt nghiệp anh ta sẽ nói cho cô biết thân phận thật sự của mình, kết hôn với cô.

Nhưng ai có thể ngờ tạo hóa lại trêu ngươi.

Cố Gia Huy thu lại hồi ức, ánh mắt bi thương.

Lúc đó mọi thứ đều tốt đẹp như vậy, không ngờ sau này vật đổi sao dời, đúng là hai người bọn họ đều có con, nhưng lại chẳng phải là của nhau.

Ở bên kia, sau khi Tô Thư Nghỉ rời khỏi văn phòng của Cố Gia Huy, cô cứ luôn mất tập trung. Vừa đến giờ đã lập tức thu dọn đồ đạc về nhà.

Gần đây bởi vì mang bầu, Cố Mặc Ngôn đã sắp xếp xe và tài xế riêng cho cô, bản thân Tô Thư Nghi cũng cảm thấy phụ nữ mang thai không thích hợp chen lấn trên tàu điện ngầm, thế nên cô cũng đồng ý không chút do dự.

Bởi vì tan tâm sớm, lúc cô về đến nhà Cố Mặc Ngôn vẫn chưa về, cô ngồi một mình trên ghế sofa một lúc, chỉ chốc lát sau chuông cửa đã vang lên.

Tô Thư Nghỉ vội vàng tung tăng đi mở cửa.

“Cố Mặc Ngôn! Anh về rồi…

Tô Thư Nghi mở cửa, nhưng khi nhìn thấy người ngoài cửa, cô lại không khỏi sửng sốt.

Người đứng ngoài cửa không phải Cố Mặc Ngôn, mà là một người cô không thể nào ngờ đến.

Là ông nội, ông cụ Cố.

Ông cụ Cố không tới một mình, theo sau ông là rất nhiều người hầu, túi lớn túi nhỏ, mang theo rất nhiều thuốc bổ.
 
Chương 453


CHƯƠNG 453

Ông cụ Cố nhìn Tô Thư Nghi đầy trìu mến, sau đó lại nhìn vào bụng cô và nói: “Tô Thư Nghị, cuối cùng cháu cũng làm được! Khá lắm! Mấy thứ thuốc bổ này rất có lợi cho cơ thể phụ nữ mang thai, cháu cứ yên tâm uống. Bây giờ cháu là người có công lao lớn nhất với nhà họ Cố.”

Ông nội đến nhà chơi thế này làm Tô Thư Nghi thật sự rất vui, cô vội mời ông vào nhà, sau đó lại bưng trà rót nước.

Ông cụ Gố nhìn cô lăng xăng, vội nói: Đứa bé ngoan, đừng bận rộn quá, có gì thì cứ để người dưới làm. Cháu phải dưỡng thai cho tốt mới được. Nếu thật sự không được thì nghỉ việc đi, chuyên tâm ở nhà làm tốt vai trò mợ Cố của cháu là được.”

Tô Thư Nghỉ cảm thấy hiện giờ ngoài việc dạ dày không thoải mái ra thì mọi thứ đều ổn, chưa đến mức phải từ chức.

Hơn nữa, mấy năm nay cô đã dốc sức làm việc ở tòa soạn cũng không dễ dàng, bảo cô từ chức, cô thật sự không nỡ.

Tô Thư Nghi nói: “Ông nội yên tâm đi, cháu có chừng mực mà ạ.”

“Được được, tùy cháu, cháu vui là được!”

Cố Trí Hưng vừa nghe nói Tô Thư Nghỉ mang thai, khỏi phải nói là ông cụ vui mừng cỡ nào. Ông thích nhất là đứa cháu Cố Mặc Ngôn này, đương nhiên cũng rất yêu thương con của anh.

Dạo gần đây Tô Thư Nghi cảm thấy Cố Trí Hưng càng tốt với mình hơn.

Mặc dù Cố Trí Hưng đã lớn tuổi nhưng ông cụ vấn rất có uy nghiêm. Tất cả mọi người đều tôn kính ông, đồng thời cũng rất sợ ông. Mặc dù đã không còn dáng vẻ quyền lực như Cố Mặc Ngôn, nhưng có thể thấy năm đó Cố Trí Hưng là nhân vật kêu mưa gọi gió thế nào trong giới kinh doanh.

Nhưng bây giờ trước mặt Tô Thư Nghi, ông thật sự chỉ giống như một ông cụ tốt bụng mà thôi.

Cố Trí Hưng thấy Tô Thư Nghi đang chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ thì không nhịn được hỏi: “Tô Thư Nghỉ, người ta nói sinh con trai hay con gái thì trực giác và cảm ứng của người mẹ là mạnh nhất, cháu cảm thấy trong bụng mình là trai hay gái?”

Cô thật sự không nghĩ đến vấn đề này, trai hay gái đều được…

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tô Thư Nghi, Cố Trí Hưng cũng biết cô mang thai lần đầu, nhất định là không biết gì. Ông cũng không trách cứ cô, chỉ nói: ‘Chua cay là nữ, Tô Thư Nghi, dạo này khẩu vị của cháu thế nào, có thèm chua không?

Ông nhớ lúc bà nội cháu mang thai đã nôn nghén rất dữ dội, rất thích ăn cà chua, càng chua càng tốt, thậm chí chanh mà bà ấy cũng ăn mấy rổ”

Chanh? Tô Thư Nghi suy nghĩ, trong miệng trào ra nước chua.

“Không có, ông nội, dạo này cháu chỉ nôn suốt, chua hay cay đều không có cảm giác gì đặc biệt.”

“Buồn nôn là chuyện rất bình thường, cháu không cần căng thẳng, cứ thả lỏng thoải mái thôi. Ông thấy sắc mặt cháu không được tốt như trước kia, phải điều trị và bảo dưỡng thật tốt đấy.”

Đúng vậy, Tô Thư Nghi cũng cảm thấy dạo này sắc mặt của mình rất tệ, khẩu vị cũng kém, còn hay nôn mửa, người cũng gầy đi trông thấy.

Cố Kim Minh nói: “Thật ra cho dù là con gái ông cũng sẽ yêu thương nó, coi nó là người thừa kế của nhà họ Gố để bồi dưỡng, đến lớn sẽ đưa con bé đi du học ở ngôi trường tốt nhất. Cháu không cần lo lắng quá, lo lăng nhiều sẽ không tốt cho đứa bé.”

Tô Thư Nghi nghe nói vậy, sắc mặt cũng thoáng dao động.

Cô không ngờ ông cụ Cố lại coi trọng con của bọn họ như vậy, lại còn nói thẳng muốn để đứa bé này làm người thừa kế của nhà họ Cố?

Phải biết rằng, nhà họ Cố không chỉ có dòng dõi của Cố Mặc Ngôn, chỗ Cố Thành Vũ, Cố Gia Huy và Lâm Bảo Châu cũng đã có con.

 
 
Chương 454


CHƯƠNG 454

Mặc dù trước đó đã biết ông cụ thiên vị rồi, nhưng cô không ngờ ông cụ lại thiên vị tới mức này. Nếu Cố Thành Vũ biết suy nghĩ của ông cụ, chẳng phải sẽ tức chết sao?

Tô Thư Nghỉ chau mày, không nhịn được thấp giọng hỏi: “Ông nội thiên vị Cố Mặc Ngôn như thế, có khi nào anh cả Cố Thành Vũ sẽ…

Nói đến tình hình hiện giờ của nhà họ Gố, ông cụ đột nhiên thở dài, nói: ‘Cố Thành Vũ làm anh cả đúng là… haiz, nó quá đề phòng Cố Mặc Ngôn, cứ như Cố Mặc Ngôn là kẻ thù của nó vậy, hoàn toàn không có dáng vẻ của người làm anh. Từ nhỏ nó đã thế rồi, không ngờ lớn lên vẫn thế. Haiz, đúng là gia môn bất hạnh mà. Cho dù bây giờ Cố Mặc Ngôn là cậu chủ của nhà họ Cố, lại còn là tổng giám đốc của tập đoàn Ngôn Diệu nữa, nhưng ngay cả một chút cổ phần trong công ty của nhà họ Cố cũng không có. Người làm ông nội như ông thật hổ thẹn.”

Tô Thư Nghỉ vô cùng kinh ngạc khi nghe được những lời này.

Dưới dự lãnh đạo của Cố Mặc Ngôn, thành tích của tập đoàn Ngôn Diệu tốt hơn qua từng năm. Cố Mặc Ngôn giỏi như vậy, sao anh lại không có cổ phần trong công ty của nhà họ Cố?

Tô Thư Nghi hỏi ông nội: ‘Sao vậy được ạ? Tại sao chứ, Cố Mặc Ngôn cũng là một thành viên trong nhà họ Cố mà, chẳng phải anh ấy nên có sao?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Ông cụ Lục nói: “Đương nhiên là nên có!

Thật ra trước đó ông đã nghĩ đến chuyện chuyển một phần cổ phần cho Cố Mặc Ngôn rồi, nhưng Cố Thành Vũ vẫn luôn gây áp lực rất lớn lên hội đồng quản trị, khiến bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bọn họ cũng luôn nhìn sắc mặt Cố Thành Vũ để làm việc. Haiz, toàn là một đám phế vật vô dụng. Thế nên hội đồng quản trị không thông qua, cổ phần của Cố Mặc Ngôn vấn treo lơ lửng”

“Vậy chẳng phải là Cố Thành Vũ độc chiếm cổ phần nhà họ Gố sao?”

Cố Trí Hưng gật đầu, cười khẩy: “Còn không phải sao? May mà cháu đã mang thai, lần này xét về phía hội đồng quản trị, cuối cùng Cố Mặc Ngôn cũng có lý do để nhận cổ phần. Tô Thư Nghi, đây chính là nguyên nhân ông muốn cháu và Cố Mặc Ngôn mau chóng kết hôn và mang thai càng sớm càng tốt đó! Nhà họ Cố có thể không có Cố Thành Vũ, nhưng không thể thiếu Cố Mặc Ngôn!”

Đôi mắt Tô Thư Nghi thoáng động.

Chỉ e, bởi vì sự thiên vị lộ liễu của ông cụ cho nên Cố Thành Vũ mới kiêng dè Cố Mặc Ngôn như vậy đó.

Cô cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể nói khẽ: “Ông nội, ông tốt với Cố Mặc Ngôn thật đấy.”

Ông cụ Gố cười nói: “Cố Mặc Ngôn giống ông nhất nên ông càng thương nó hơn.

Hơn nữa thằng bé này cũng lương thiện lắm, con đừng thấy nó hung dữ lạnh lùng mà nhầm, đó cũng là do tai nạn mười năm trước gây ra thôi. Lúc nhỏ nó rất thân thiết với mọi người, là một đứa bé rất thích nói chuyện. Bây giờ tuổi ông cũng đã lớn, không khống chế được nhiều nữa, thật sự tủi thân cho Cố Mặc Ngôn.”

Ngụ ý của ông cụ Cố đã quá rõ ràng, ông không chỉ thích Cố Mặc Ngôn, mà còn đau xót cho đứa cháu này.

Tô Thư Nghi nghe những lời nói của ông cụ, trong đầu cô không khỏi suy nghĩ.

Con người Cố Thành Vũ đúng là quỷ quyệt xảo trá, lòng tham không đáy. Ông ta đã năm trong tay nhiều cổ phần của nhà họ Cố như vậy rồi mà vẫn còn kiêng kị Cố Mặc Ngôn, vần còn bắt cóc, hãm hại hay thậm chí là muốn trừ khử Cố Mặc Ngôn. Người làm anh này đúng là quá đáng sợ.

Tô Thư Nghỉ cảm thấy đau lòng cho Cố Mặc Ngôn, ngoài tình yêu thương của ông nội, những người khác trong gia đình đều coi anh như kẻ thù.

Rõ ràng anh mới là người không nhận được những thứ mình nên có, một mình gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, chống đỡ một tập đoàn lớn như vậy.

Anh không chỉ phải cố gắng phấn đấu vì sự nghiệp mà còn phải giả vờ tàn tật trước mặt người khác. Phải biết rằng giả vờ tàn phế là một việc rất cực khổ và mệt mỏi.
 
Chương 455


CHƯƠNG 455

Cố Trí Hưng tiếp tục nói thêm rất nhiều chuyện với Tô Thư Nghi. Một lúc sau ông mới đứng dậy: “Được rồi, ông phải đi đây, chỉ tiện đường tới thăm cháu chút thôi.

Thấy cháu không sao ông cũng yên tâm rồi. Tĩnh dưỡng cho tốt nhé.”

Tô Thư Nghi muốn mặc áo khoác vào đi tiên ông cụ Cố nhưng lại bị ông ngăn lại: “Quay về đi, không cần cháu tiễn.”

Ông cụ Cố vừa đi không lâu, trong nhà Tô Thư Nghi lại có người nhấn chuông cửa.

Tô Thư Nghi tưởng là ông cụ quên thứ gì, cô nhanh chóng đi mở cửa.

Nhưng khi mở cửa ra, cô lại tiếp tục sững sờ khi nhìn thấy người ngoài cửa.

Vậy mà lại là Lâm Bảo Châu!

Chỉ thấy Lâm Bảo Châu hớn hở đắc ý nhìn Tô Thư Nghi: “Sao nào? Tôi là yêu quái hay sao hả? Nhìn chị sợ kìa? Còn không mau mời tôi vào ngồi?”

Tô Thư Nghi không đoán ra Lâm Bảo Châu có ý gì mà dám ngang nhiên tìm đến tận nhà thế này! Người này không mời mà đến, khẳng định là không có chuyện gì tốt.

Tô Thư Nghi hỏi Lâm Bảo Châu: “Cô tới đây làm gì?”

“Sao tôi lại không được tới chứ? Tôi đến gặp chị gái tốt của tôi mà.”

Lâm Bảo Châu tự nhiên thoải mái đẩy cửa đi vào, ngồi xuống sô pha, thấy trên bàn còn có chén đĩa chưa dọn, có vẻ như đã có người vừa tới.

Lâm Bảo Châu bày ra dáng vẻ mợ chủ, tựa như cô ta mới là nữ chủ nhân của ngôi nhà này vậy, còn quay sang nói với Tô Thư Nghỉ: ‘Có khách đến mà chẳng có lấy một chén trà à? Sao chị chẳng hiểu lễ tiết gì thế? Đàn bà nhà quê!”

Tô Thư Nghỉ đành phải đóng cửa lại, đi đến trước mặt Lâm Bảo Châu hỏi: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Lâm Bảo Châu chợt cười mỉa một tiếng: ‘Ai tìm chị? Tôi tới tìm Gố tổng. Tốt nhất chị vẫn nên bớt lo chuyện người khác đi! Châm trà! Châm trài”

Quả nhiên, Lâm Bảo Châu phải nương thế Cố Mặc Ngôn mới dám tới nơi này. Nếu không cô ta nào có cái gan đấy chứ.

Tô Thư Nghi mất kiên nhãn nói: “Cô mau về đi, Cố Mặc Ngôn không có nhà.”

“Không có nhà?” Lâm Bảo Châu có vẻ để ý thấy trong nhà rất yên tĩnh, có lẽ anh không có nhà thật. Nhưng cô ta vần không định rời đi: “Không có nhà thì tôi ở đây chờ là được.”

Nói xong, cô ta ngồi thẳng trên sô pha, sờ sờ lớp da bọc sô pha, khế châm chọc: “Ôi, sô pha nhà chị được đó nha, hàng Italy đặt làm thủ công hả? Tô Thư Nghi, chị đúng là bay lên cành cao thành phượng hoàng đấy nhỉ”

Tô Thư Nghi vốn định đuổi cô ta đi, nhưng nghĩ lại thì dù gì cô ta cũng là ân nhân của Cố Mặc Ngôn, đuổi thẳng cổ cô ta đi thì cũng không hay cho lắm, ngược lại thành cái cớ cho cô ta, thế nên đành im lặng không nói gì.

Lâm Bảo Châu bắt đầu ngắm nghía nơi ở của hai người Cố Mặc Ngôn.

Tuy rằng nơi này không to bằng biệt thự nhà họ Lâm, nhưng trang hoàng rất xa hoa.

Phòng khách treo đèn chùm thạch anh, mỗi hạt xuyến đều là thạch anh thật, cô ta liếc thoáng qua độ sáng bóng phản chiếu là phân biệt được thật giả.

Sự đố ky giấu sâu trong đáy mắt hoàn toàn không thể che giấu.

Một đứa con gái ngoài giá thú như Tô Thư Nghị, lấy tư cách gì mà ở nơi tốt thế này!

Bên này, Tô Thư Nghỉ tiếp tục pha một ấm trà nóng, rót cho Lâm Bảo Châu một chén.
 
Chương 456


CHƯƠNG 456

Lâm Bảo Châu ghé mắt nhìn cô, nghênh căm nói: “Trông chị châm trà giống vú em nhà có trẻ con lắm, cũng chuyên nghiệp đấy nhỉ. Ha ha ha ha.”

“Mời cô.”

Tô Thư Nghỉ không thèm chấp, cũng chẳng có hứng thú đấu võ miệng với cô ta, lại xuất phát từ lễ tiết của chủ nhà mà bưng lên một ít bánh trái ăn kèm trà cho cô ta.

Đều là trái cây khô có lợi cho phụ nữ có thai, là Cố Mặc Ngôn bảo người mua cho co.

Thật ra Tô Thư Nghỉ còn thấy rất thương hại Lâm Bảo Châu. Mẹ bị bắt chịu khổ ở nước ngoài, mà cô ta lại không chiếm được trái tim Cố Gia Huy. Bởi vậy, Lâm Bảo Châu chỉ có thể trở nên càng thêm điên cưồng muốn tra tấn cô, vì cô ta đã không còn gì nữa.

Lâm Bảo Châu nhìn bụng Tô Thư Nghị, nói mỉa: “Nghe nói chị cũng mang thai à? Có thật là con của Cố Mặc Ngôn không ấy?

Hay con hoang của ông nào?”

“Lâm Bảo Châu! Cô không thể an phận một chút à?” Tô Thư Nghỉ không thể nhịn được nữa: ‘Đứa bé trong bụng tôi không tới phiên cô nói ba nói bốn. Cô vẫn nên quan †âm tới con của mình đi.”

“Xùy! Chị là cái thá gì mà dám dạy bảo tôi!”

Lâm Bảo Châu cười khẩy: “Đúng rồi, chị mang thai, thật sự mang thai. Nhưng mà hy vọng chị có phúc khí giữ được nó.”

Nét mặt Tô Thư Nghi hoàn toàn thay đổi.

Lâm Bảo Châu quá đáng quá rồi!

Cô không ngừng nhượng bộ, nhưng cô ta lại không biết tiết chế. Giờ còn thẳng mặt nguyền rủa đứa nhỏ trong bụng côi Tô Thư Nghi giận dữ: ‘Lâm Bảo Châu, đừng có đắc ý quá! Cô nguyền rủa con tôi!

Chẳng lẽ một sinh mệnh nhỏ như vậy cô cũng không chịu buông tha?”

“Chị quát gì mà quát!” Lâm Bảo Châu đương nhiên không cam lòng yếu thế: “Mồm mọc trên người tôi, tôi muốn nói sao thì nói đấy! Lúc trước đáng lẽ Tô Ninh Kiều không nên sinh đồ con hoang như chị ra.

Vừa sinh chị ra là đã cướp ba của tôi, còn chạy đi cướp người đàn ông của tôi nữa!

Tôi hận chị!”

Đều là phụ nữ có thai, Lâm Bảo Châu thật sự không giữ mồm giữ miệng chút nào cải Tô Thư Nghi rất giận, nhưng cũng biết nổi giận không tốt cho phụ nữ mang thai, thế nên dứt khoát không để ý tới cô ta nữa.

Tô Thư Nghi nhớ rõ, lần đầu mình gặp Lâm Bảo Châu khi còn nhỏ chỉ cảm thấy cô em gái này vô cùng xinh xăn đáng yêu, ăn mặc quần áo sang quý đẹp đẽ, đứng trước mặt cô cứ như công chúa nhỏ vậy.

Ban đầu Tô Thư Nghi rất thích cô em gái này, nghĩ thâm rằng cuối cùng mình cũng có một cô em gái rồi.

Ai ngờ cô em gái ruột này lại hận mình nhất, làm ra nhiều chuyện tổn thương mình đến không thể tha thứ như vậy!

Thấy Tô Thư Nghi không phản bác, Lâm Bảo Châu cảm thấy mất mặt. Nhưng khi lia đến bụng Tô Thư Nghị, hai mắt cô ta chợt lóe sáng, châm chọc cười nói: “Tô Thư Nghi, đừng tưởng rằng chị mang thai là đáng gờm lắm. Cẩn thận trèo cao ngã đau đấy! Tôi nói cho chị biết, tôi vẫn sẽ là người thắng cuối cùng! Tôi là ân nhân cứu mạng Cố Mặc Ngôn, là khách quý nhà chị.

Nếu chị không đối xử tốt với tôi thì tôi sẽ nói cho Cố Mặc Ngôn, Cố Mặc Ngôn yêu thương tôi đủ điều đấy.”

Tô Thư Nghi lại nhớ tới cảnh Cố Mặc Ngôn trăm thuận ngàn chiều Lâm Bảo Châu, đáy lòng cảm thấy hơi khó chịu.

Lâm Bảo Châu vấn không chịu dừng: “Tô Thư Nghị, tôi khuyên chị đừng có đắc chí quá, đừng cho răng trong bụng có đứa nhỏ thì chính là nữ chủ nhà họ Cố. Tôi nói cho chị biết, hy vọng càng cao, thất vọng càng nhiều!”
 
Chương 457


CHƯƠNG 457

Tô Thư Nghỉ luôn cảm thấy lời nói của Lâm Bảo Châu có hàm ý thâm sâu, nghe mà thấp thỏm bất an, không khỏi nhíu mày nói: ‘Lâm Bảo Châu, chính cô cũng là phụ nữ có thai, nói những lời này ra không sợ gặp báo ứng à? Sao cứ phải kéo dài ân oán của chúng ta để đời sau gánh chịu chứ?”

“Ân oán?” Giọng Lâm Bảo Châu lập tức sắc lẹm: “Tô Thư Nghi, chị nghe cho kỹ đây.

Tôi và chị kiếp trước thù hận, kiếp này oan trái, chị có trốn cũng không thoát đâu. Mẹ †ôi ở nước ngoài xa xôi thì không làm gì được chị thật. Nhưng tôi tuyệt đối sẽ khiến chị phải trả giá gấp bội! Cả bà mẹ Tô Ninh Kiều của chị nữa… Bà ta làm mẹ tôi rơi bao nhiêu nước mắt chị có biết không hải!

Thế nên tôi mới hận chị, tôi hận không thể khiến các người chết hết đi, kể cả con chị!”

“Lâm Bảo Châu!” Tô Thư Nghi chỉ hận không thể lập tức đuổi cô ta ra khỏi cửa: “Nếu cô tới để tìm trò vui ở chỗ tôi thì mời cô đi cho. Nơi này là nhà của tôi!”

“Tôi cứ không đi đấy! Tôi không đi!” Lâm Bảo Châu tàn nhãn nói, dáng vẻ mặt dày mày dạn, la lối om sòm: “Tôi nói cho chị biết, tôi muốn gặp Cố Mặc Ngôn chứ không phải chị! Tôi sẽ không đi! Tôi đi rồi, nói không chừng Gố Mặc Ngôn cũng sẽ mời tôi trở lại, đến lúc ấy sẽ còn tới hỏi tội chị! Bởi vì tôi là ân nhân lớn của anh ta, chị nghe chưa hả? Là ân nhân cứu mạng!”

Tô Thư Nghỉ bỗng nhiên cảm thấy một cơn choáng váng dâng lên đỉnh đầu, nếu còn duy trì trạng thái này với Lâm Bảo Châu thì chắc sẽ tức đến mức động thai, mất nhiều hơn được.

Lâm Bảo Châu có sức ầmT thì cứ để mặc!

cho cô ta một mình ở đây ầm ï đến đủ đi.

“Vậy cô cứ ở đây từ từ mà chờ, xin lỗi không tiếp được!” Tô Thư Nghi rời khỏi phòng khách, tự mình trở lại phòng ngủ.

“Này Tô Thư Nghị, thái độ gì đấy hả! Chị đối xử với ân nhân nhà chị như thế à? Tô Thư Nghĩ! Tôi nói chị biết, tôi dám đảm bảo những ngày sau này của chị sẽ ngày càng đau khổ đấy!”

Giọng nói của Lâm Bảo Châu vang lên từ phía sau Tô Thư Nghỉ. Không biết vì sao, trông Lâm Bảo Châu có vẻ hơi đắc ý, trong lòng Tô Thư Nghi chợt dâng lên dự cảm không hay, tựa như có chuyện gì sắp xảy ra Vậy.

Nhưng dù bây giờ Lâm Bảo Châu được Cố Mặc Ngôn báo ơn thì có thể gây ra chuyện gì được chứ?

Thấy Tô Thư Nghĩ trốn về phòng ngủ, Lâm Bảo Châu cảm thấy mình thắng rồi, nhưng cảm giác thắng lợi còn chưa dấy lên ngưỡng cao nhất, cô ta chưa từ bỏ ý định.

Lâm Bảo Châu ỷ vào mình là ân nhân cứu mạng Cố Mặc Ngôn, bắt đầu đi lại khắp nhà Tô Thư Nghi.

Thấy mọi trang hoàng trong nhà Cố Mặc Ngôn đều cực kỳ quý báu, rất nhiều thứ là hàng độc nhất vô nhị, cô ta không khỏi hâm mộ, đố ky, phẫn hận. Tiếp tục nhìn trang hoàng khác trong phòng… đều là thiết kế cao cấp nhất hiện tại, tác phẩm đẳng cấp bậc thầy.

Đồ điện gia dụng rất đầy đủ, cũng đều vượt qua mức quy định, còn có rất nhiều sản phẩm thông minh điều khiển bằng giọng nói. Nhìn không gian sống tiên tiến nhất như sinh sống tại nước ngoài của bọn họ là biết cuộc sống cực kỳ tự tại.

Đồ con hoang Tô Thư Nghi dựa vào đâu mà được phép hưởng thụ cuộc sống xa hoa như vậy, dựa vào đâu được người đàn ông như Cố Mặc Ngôn yêu thương. Năng lực của con hồ ly tỉnh này đúng là đáng gờm.

Đáng tiếc, thật là đáng tiếc. Tô Thư Nghi rơi vào tay Lâm Bảo Châu này thì đời này coi như bỏ! Ngày tháng tốt đẹp của chị ta chắc chắn chẳng còn bao nhiêu, Lâm Bảo Châu này nhất định phải khiến chị ta vạn kiếp bất phục, hai bàn tay trắng!

Lâm Bảo Châu chơi trò cũ, làm bộ khát nước, hô to: “Ôi chao, khát quá đi mất. Tô Thư Nghi, ra châm trà cho tôi đi.”

“Không phải cô vừa uống rồi à?” Tô Thư Nghi từ phòng ngủ nói với ra: ‘Mới đó đã lại khát rồi?”

Lâm Bảo Châu kêu gào: “Tôi với chị đều là phụ nữ có thai, chẳng lẽ chị không biết phụ nữ có thai rất dễ dàng khát nước à?”
 
Chương 458


CHƯƠNG 458

Đúng vậy, chính vì cô biết cô ta là phụ nữ có thai cho nên mới đổi trà xanh thành trà hoa quả. Kết quả Lâm Bảo Châu lại không cảm kích chút nào, Tô Thư Nghi đã hoàn toàn thất vọng về cô ta rồi.

Tô Thư Nghi bước ra khỏi phòng ngủ, lại tiếp tục rót trà cho Lâm Bảo Châu.

Lâm Bảo Châu cầm chén, tay chợt nhoáng lên, hất đổ trà nóng xuống đất, suýt nữa băn lên người Tô Thư NghiI “Cô!” Tô Thư Nghỉ phản xạ ôm lấy bụng.

Lâm Bảo Châu nhanh miệng, nghiêm mặt nói với cô: ‘Vừa rồi chị suýt nữa làm bỏng tôi! Tô Thư Nghi, chị gian ác thật đấy!

Muốn hại bé cưng của tôi đúng không!

Chị ghen tị với tôi, ghen tị tôi mang thai con của Cố Gia Huy, ghen tị Cố Mặc Ngôn buông tha cho tôi, còn ở bệnh viện với tôi một ngày. Bởi vậy mà chị dùng trà nóng làm bỏng tôi à? Lòng dạ chị độc ác thật _ ‘ đấy! Tôi nói cho chị biết, nếu cục cưng của tôi xảy ra điều gì trắc, người đầu tiên phải chịu tội chính là chị đấy!”

“Lâm Bảo Châu, cô đừng có mà chó điên căn loạn, rõ ràng là cô cố ý!” Tô Thư Nghi cũng bắt đầu nổi giận, nếu không phải nể tình cô ta là ân nhân cứu mạng Cố Mặc Ngôn, cô đã mất kiên nhẫn với cô ta từ lâu Tồi.

“Tôi cố ý à?” Hai mắt Lâm Bảo Châu hung ác vô cùng: “Tô Thư Nghi, để tôi cho cô thấy thế nào là cố ý!”

Lâm Bảo Châu chợt nâng tay lên, định tát Tô Thư Nghi.

Ngay lúc bàn tay của Lâm Bảo Châu sắp sửa dừng trên mặt Tô Thư Nghi, cửa phòng chợt mở ra.

Cố Mặc Ngôn đẩy xe lăn, đi vào biệt thự cùng Dương Tùng Đức.

Hai người kinh ngạc nhìn bàn tay đang giơ cao của Lâm Bảo Châu.

Lâm Bảo Châu nhanh chóng thu tay lại, sửa sang tóc của mình, tươi cười rạng rỡ nói với Cố Mặc Ngôn: “Chào Cố tổng.”

Cố Mặc Ngôn nhìn Lâm Bảo Châu, mặt lạnh như băng: “Cô làm gì ở đây?”

Lâm Bảo Châu cười gượng một tiếng: ‘Cố tổng, tôi đang đợi anh. Cuối cùng anh đã về rồi.”

Thấy vẻ mặt Tô Thư Nghi không tốt, Cố Mặc Ngôn cũng đoán được hai người ở nhà chắc chắn đã xảy ra xích mích.

Anh cười khẩy, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt lạnh lẽo đã để lộ sự bực bội của anh. Thấy trên bàn có ba cái chén, anh chợt cảm thấy không đúng: “Tô Thư Nghị, trong nhà còn có ai tới à?”

Tô Thư Nghi cúi đầu trả lời: ‘Ông nội đấy.

Ông nội đưa một ít thuốc bổ đến.”

“Ông nội?” Cố Mặc Ngôn sửng sốt, không ngờ ông cụ Cố biết Tô Thư Nghi mang thai, chẳng những vui mừng vô cùng còn đích thân tới thăm, đưa thuốc bổ tới.

Có thể nhìn ra, ông cụ Cố đã thừa nhận Tô Thư Nghi rồi.

Lâm Bảo Châu nghe thấy vậy, thì ra trước khi cô ta đến thì ông cụ Cố cũng đã tới, không khỏi đố ky trong lòng.

Cô ta có thai sớm hơn Tô Thư Nghỉ, nhưng ông cụ Cố cũng chỉ khen ngoài miệng vài câu thôi, chưa bao giờ quan tâm cô ta như thế. Đừng nói là đích thân tới thăm hỏi, ngay cả thuốc bổ cũng chưa thấy tăm hơi bao giờ.

Lâm Bảo Châu ghen tị nói: ‘Ai da Tô Thư Nghỉ, ông cụ Cố đối xử với chị đặc biệt thật đấy! Xem ra chị mang thai một cái là chấn động sụp cả nhà họ Cố ấy nhỉ”

Lúc này Cố Mặc Ngôn mới nhìn sang Lâm Bảo Châu, mặt mày càng khó coi hơn: “Lâm Bảo Châu, rốt cuộc cô tìm tôi có việc gì?
 
Chương 459


CHƯƠNG 459

“Cố tổng, tôi tìm anh đương nhiên là có chuyện. Chẳng qua cũng là nhân tiện đến thăm chị gái thân yêu của tôi nữa.” Lâm Bảo Châu cười giả lả.

Tô Thư Nghỉ bỗng cảm thấy thật nực cười.

Da mặt Lâm Bảo Châu cũng chẳng phải dày bình thường, nói thẳng với Tô Thư Nghỉ luôn: “Tô Thư Nghị, rót tiếp một chén trà cho em đi. Lần này… đừng làm đổ đấy nhé.

Tô Thư Nghi cau mày.

Đương nhiên cô không muốn rót trà cho Lâm Bảo Châu, nhưng nể tình cô ta là ân nhân của Cố Mặc Ngôn, cô không muốn Cố Mặc Ngôn phải xấu hổ bị kẹp ở giữa, chỉ đành xoay người chuẩn bị rót trà.

Nào ngờ, Cố Mặc Ngôn bồng nâng tay ngăn Tô Thư Nghi lại, không cho cô rót trà cho Lâm Bảo Châu.

Tô Thư Nghi sửng sốt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Cố Mặc Ngôn.

Ngoài mặt Cố Mặc Ngôn có vẻ rất thản nhiên, nhưng cả khóe mắt lẫn đuôi mày của anh đều nhuốm đầy vẻ phẫn nộ, bị anh đè nén bằng vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh, trông như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Mỗi người ở đây đều có thể cảm nhận rõ ràng… Cố Mặc Ngôn nổi giận rồi!

Dương Tùng Đức vội làm dịu không khí: “Để tôi rót trà là được rồi! Sao lại để mợ chủ nhà chúng tôi rót trà cho cô được? Cô không xứng!”

Lâm Bảo Châu giận mà không dám trút, đành phải nói: “Tô Thư Nghị, chị tiếp đãi tôi như thế đấy à? Cố Mặc Ngôn, anh cũng che chở vợ mình quá rồi đấy, rót một chén trà thôi mà, anh có cần sốt săng vậy không? Làm người thì phải biết tri ân báo đáp mới được. Kẻ vong ân phụ nghĩa sẽ bị mọi người nhạo báng đấy. Cố tổng, anh nói có đúng không?”

Dương Tùng Đức không thể nén giận: ‘Lâm Bảo Châu, cô ăn nói với Cố tổng kiểu gì thế hả?”

“Anh cút ngay! Nơi này nào có chỗ cho anh nói chuyện!” Lâm Bảo Châu nói chuyện cũng không nể nang chút nào: “Cũng chỉ là một trợ lý thôi mà, tưởng mình là ai thết”

Mặt Dương Tùng Đức tái mét, nói không ra lời.

Chút kiên nhẫn cuối cùng trong mắt Cố Mặc Ngôn hoàn toàn tắt ngúm.

“Lâm Bảo Châu.” Giọng Cố Mặc Ngôn lạnh ngắt: “Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, cô đến làm gì? Nếu đến chỉ để làm khó vợ tôi, vậy xin lỗi, nơi này không hoan nghênh cô.”

Cố Mặc Ngôn đè giọng xuống, nghe càng có vẻ dọa người. Trong đôi mắt anh cũng tản ra khí thế sắc bén.

Lâm Bảo Châu bị dọa sợ, nhưng không muốn mất mặt nên chỉ có thể dồn hết phần nộ lên người Tô Thư Nghỉ: “Tô Thư Nghị, chị giỏi quá nhỉ. Chị trở mặt thật đúng không! Chị cảm thấy chị cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm là xong hết mọi chuyện à? Tôi nói cho chị biết, trong người chị chảy dòng máu của Lâm Kim Minh, đời này cũng đừng hi vọng tẩy sạch!”

Cô ta lại quay đầu nói với Cố Mặc Ngôn: “Cố tổng, hôm nay tôi có ý tốt đến thăm chị tôi, nghe nói chị ta mang thai, tôi đến xem chị ta sống tốt không thôi mà.”

Cô ta cho răng mình làm vậy là làm dịu tình hình, Cố Mặc Ngôn sẽ khách sáo với mình.

Nào ngờ Cố Mặc Ngôn chỉ cười mỉa một tiếng, giọng nói lạnh đến mức như có vụn băng: ‘Lâm Bảo Châu, tốt nhất là cô đừng có được voi đòi tiên. Người cô cứu là tôi chứ không phải Tô Thư Nghị, tôi có thể báo đáp cô, nhưng cô tuyệt đối không được làm khó Tô Thư Nghi.”

Giọng Cố Mặc Ngôn trầm thấp lạnh băng, dọa sợ Lâm Bảo Châu.

Nhưng rất nhanh sau đó, cô ta lại cười nhạo ra tiếng: “Cố tổng, anh đừng quên người từng cứu anh là ai. Giờ anh còn quay ngược lại chất vấn tôi ư?”

Lâm Bảo Châu ôm ngực ngồi trên sô pha, đáy lòng tràn đầy tự tin. Cố Mặc Ngôn nghe vậy chắc chăn sẽ nể ‘ân tình của cô †a, chịu đựng sự thất lễ của cô ta. Nghĩ vậy, cô ta nói tiếp: ‘Không phải anh muốn báo ơn à? Không phải anh nói vợ chồng một thể, có chuyện gì cùng nhau đối mặt đấy sao? Thế nào? Giờ lại muốn đổi ý? Tôi tới †ìm anh, tôi là khách, bảo vợ anh rót chén trà thì đã làm sao? Mang thai thì quý giá chắc? Chỉ là đứa con hoang của nhân Tình…
 
Chương 460


CHƯƠNG 460

“Lâm Bảo Châu.”

Lâm Bảo Châu còn chưa nói xong, Cố Mặc Ngôn chợt lạnh giọng cắt ngang.

Cô ta sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Mặc Ngôn, phát hiện ánh mắt anh lạnh băng đến đáng sợ.

“Cút đi.” Rõ ràng Cố Mặc Ngôn không muốn nhiều lời với Lâm Bảo Châu thêm câu nào, chỉ lạnh băng thốt ra hai chữ.

Lâm Bảo Châu ngây người.

“Cố Mặc Ngôn! Anh có ý gì đây?” Cô ta đứng phắt dậy: “Anh đối xử với ân nhân “

(S1UJJ,..

“Không cần biết cô có phải ân nhân cứu mạng tôi hay không.” Cố Mặc Ngôn lại cắt ngang lời Lâm Bảo Châu: “Chỉ cần cô đắc tội với Tô Thư Nghị, tôi sẽ không tha cho co.

Cố Mặc Ngôn âm trầm nói, ánh mắt lạnh băng găm trên người Lâm Bảo Châu, khiến Lâm Bảo Châu cảm thấy bản thân như rơi vào hầm băng, đáy lòng càng cảm thấy khiếp sợ không thôi.

Trong ấn tượng của cô ta, Cố Mặc Ngôn là người trọng tình trọng nghĩa. Cũng vì thế nên cô ta mới hi vọng có thể mượn tay Cố Mặc Ngôn vả mặt Tô Thư Nghi một phen.

Nhưng hôm nay xem ra…

Cô ta vẫn xem nhẹ địa vị của Tô Thư Nghi ở trong mắt Cố Mặc Ngôn ư?

Không được! Cố Mặc Ngôn còn có tác dụng, cô ta không thể làm quá mức, không thể buông tha cọng rơm cuối cùng này.

Nghĩ vậy, Lâm Bảo Châu lập tức thay đổi sắc mặt, đưa tay vuốt bụng, vẻ mặt đúng lý hợp tình.

“Ôi trời ngại quá, em mang thai lâu rồi nên thành ra phản ứng cũng hơi cảm tính, nổi _ giận kiêu căng chút. Em tin một người rộng lượng như chị sẽ bao dung, tha thứ cho khuyết điểm của em thôi nhỉ. Dù sao chị cũng là người mang thai mà.”

Lâm Bảo Châu lại nhấn mạnh người mang thai, cứ như sợ người khác không biết cả cô ta và Tô Thư Nghi đều mang thai vậy.

Bên kia, Tô Thư Nghi nghe được Cố Mặc Ngôn bảo vệ mình cũng ngây người.

Cô biết Cố Mặc Ngôn để ý ân nhân cứu anh mười năm trước nhường nào, thế nên lúc Lâm Bảo Châu sỉ nhục cô, tuy trong lòng cô ấm ức bực bội nhưng vẫn chuẩn bị tỉnh thần nín nhịn chịu đựng rồi.

Nhưng không ngờ Cố Mặc Ngôn lại lên tiếng thay cho cô.

Tô Thư Nghỉ cảm thấy ấm áp, cũng chẳng thèm để ý đến mấy lời khiêu khích lố lăng nực cười của Lâm Bảo Châu, chỉ lạnh lùng lườm cô ta: “Nếu đã biết mình đang mang thai thì mau chóng nói ra ý đồ đến đây đi.

Giải quyết cho xong sớm rồi về nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Lâm Bảo Châu nhíu mày hừ lạnh: “Tôi tìm Cố tổng, không muốn có những người không liên quan ở đây.”

Mặt Cố Mặc Ngôn lại thoáng vẻ nổi giận, nhưng Tô Thư Nghi không muốn tranh chấp cãi cọ nữa, chủ động nói: ‘Được thôi, vậy tôi vê nghỉ ngơi trước.”

Dứt lời, cô cũng chẳng thèm nhìn Lâm Bảo Châu, tự mình về phòng.

Tô Thư Nghi vừa đi, chút độ ấm cuối cùng trên mặt Cố Mặc Ngôn cũng rút sạch, chán ghét nhìn Lâm Bảo Châu: “Rốt cuộc cô tới làm gì?”

“Dạo này kinh tế căng thẳng quá, tôi thiếu tiền, anh chuẩn bị cho tôi đi.’ Lâm Bảo Châu nói không chút khách khí.

“Lại đòi tiền?” Dương Tùng Đức không nhịn được phỉ nhổ.
 
Chương 461


CHƯƠNG 461

Phải biết răng Cố Mặc Ngôn đã cho cô ả Lâm Bảo Châu này rất nhiều tiền rồi, sao cô ta vẫn còn lòng tham không đáy như vậy?

“Làm sao? Tôi không thể đòi tiền à?” Lâm Bảo Châu xỉa xói: ‘Ngày xưa tôi khổ sở vất vả cứu anh như thế, giờ tôi gặp vấn đề…

Sao đây? Anh định thấy chết không cứu à?

Mà cũng phải thôi, đường đường Gố tổng, ngay cả mối tình đầu còn có thể mặc đối phương trong biển lửa, thấy chết không cứu cơ mà, chứ đừng nói đến người qua đường tốt bụng cứu người nhưng lại chỉ từng gặp một lần như tôi.”

Sắc mặt Cố Mặc Ngôn lạnh lùng: “Muốn bao nhiêu?”

“Ít nhất một trăm tỷ.”

Cố Mặc Ngôn không muốn nhìn vẻ mặt tham lam của Lâm Bảo Châu thêm nữa.

“Dương Tùng Đức, tiễn khách.” Cố Mặc Ngôn điều khiển xe lăn quay đi, đưa lưng về phía Lâm Bảo Châu, hạ lệnh đuổi khách: “Tôi sẽ chuyển tiền tới tài khoản của cô.”

Lâm Bảo Châu đạt được mục đích, nở nụ cười hài lòng, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa tới cửa lại nghe giọng nói lạnh như băng của Cố Mặc Ngôn vang lên sau lưng…

“Lần sau cô còn đến quấy rây Tô Thư Nghị, tôi sẽ khiến cô trả giá đắt.”

Lâm Bảo Châu lảo đảo, suýt nữa đứng không vững, thầm kinh hãi thủ đoạn và cách ăn nói của Cố Mặc Ngôn.

So sánh ra thì Cố Gia Huy vẫn mềm lòng dễ khống chế hơn. Nếu dám động vào điểm yếu của Cố Mặc Ngôn thì có khi chỉ cần anh hất cằm một cái là có thể khiến cô †a no đòn.

Nhưng may là bây giờ có lớp vỏ ân nhân cứu mạng bảo vệ, chỉ cần không quá đáng quá, không nguy hiểm tới Tô Thư Nghỉ thì cô ta vấn có thể hốt được kha khá của hời.

Nghĩ đến đây, Lâm Bảo Châu lại tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ngực, cất bước đi ra ngoài.

“Dương Tùng Đức.” Chờ tới khi Lâm Bảo Châu ra khỏi biệt thự, Cố Mặc Ngôn thấp giọng nói.

“Dạt”

“Chuyển một trăm năm mươi triệu đến tài khoản của Lâm Bảo Châu.”

“Cậu Cốt!” Dương Tùng Đức lo lắng nhìn Cố Mặc Ngôn: “Anh cứ chuyển tiền qua như vậy sao? Lâm Bảo Châu này quá tham lam!”

“Ân tình có thể dùng tiền trả lại thì cũng không đáng gì cả.” Cố Mặc Ngôn lạnh nhạt nói.

“Lâm Bảo Châu điêu ngoa tùy hứng như vậy, có thật là cô bé lương thiện tốt bụng từng cứu anh không?” Dương Tùng Đức không nhịn được xen miệng vào.

“Có lẽ là thời gian làm xói mòn đi sự lương thiện hồi còn nhỏ của cô ta. Cũng có thể bản chất của cô ta chính là như thế, chẳng qua ngày đó vừa vặn mềm lòng, nhất thời cứu tôi thôi.” Cố Mặc Ngôn có vẻ mệt mỏi: “Nhưng bất kể thế nào cũng chỉ có cô ta là phù hợp nhất, cũng chỉ có thể là cô ta thôi.”

“Hồi…”

Dương Tùng Đức vẫn còn muốn nói gì đó bất bình thay Cố Mặc Ngôn.

Nhưng Cố Mặc Ngôn đã điều khiển xe lăn: “Được rồi, cậu đi đi.”

“Vâng!” Dương Tùng Đức không tiện nói thêm gì, đành phải rời đi.

Ở bên kia, Lâm Bảo Châu trên xe taxi nhìn thấy ngân hàng thông báo tiền đến tài khoản, thỏa mãn nở nụ cười. Cô ta biết, đặt cược lên người Cố Mặc Ngôn là đúng rồi.

Lâm Bảo Châu ngẩng đầu nói với tài xế †axi: ‘Đưa tôi tới bệnh viện Phong Hàng.”

Lái xe nhíu mày: “Đi xa vậy à? Cô ơi, gần đây còn có bệnh viện khác đấy.”
 
Chương 462


CHƯƠNG 462

Lâm Bảo Châu lạnh mặt: ‘Không, tôi tới Phong Hàng.”

Mười năm trước.

Đêm thu lành lạnh, dưới chân núi hoang vu, một bóng người cao gầy lảo đảo từ kho hàng cỏ đi ra, chỗ cậu đi qua kéo dài một vệt máu tươi.

Tuy rằng cơ thể đã là gần như kiệt sức, nhưng cậu thiếu niên vẫn miễn cưỡng chống đỡ, nhanh chóng di chuyển, chẳng những vết thương trên đùi đang đổ máu mà còn ngày càng lạnh băng tê dại. Cậu biết, nếu còn để cái chân này tiếp tục chảy máu như vậy thì chắc sẽ không giữ được nưa.

Nhưng cậu vấn phải chạy, cậu phải tìm được Thu Uyển.

Cậu đã tìm khắp xung quanh, cũng đã gọi, cổ họng đã gào khan đến kiệt sức, nói không ra lời, nhưng vần không thấy tung tích Thu Uyển đâu cả.

Cuối cùng, thể lực của Cố Mặc Ngôn không thể chống đỡ được nữa, ngã xuống bụi cỏ.

Lòng cậu tràn ngập tuyệt vọng.

Rừng núi hoang vắng, đã là đêm khuya, chỉ cần là người bình thường thì sẽ không bao giờ tới nơi này, chứ đừng nói là cứu cậu.

Cậu đã không uống nước, không ăn gì suốt cả ngày rồi, toàn thân gầy sọp xuống, chỉ cần có chút sức khỏe là có thể nhấc cậu dậy mà không hề tốn sức.

Cậu ngẩng đầu nhìn trời đen ngòm, vươn tay không thấy đủ năm ngón.

Chắc có lẽ cậu phải chôn thân nơi này rồi.

Cũng tốt, nói không chừng Thu Uyển đang chờ mình, vừa lúc đi với cô ấy, chỉ là có lỗi với ông nội.

Nghĩ một lát, Cố Mặc Ngôn chậm rãi nhắm mắt lại, từ bỏ giấy dụa, cứ thế lắng lặng chờ đợi cái chết…

“Này! Anh sao thế? Tỉnh lại đi!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Trong lúc mơ màng, Cố Mặc Ngôn cảm thấy có một bàn tay nho nhỏ mềm mại vuốt ve mặt mình, cậu thiếu niên Cố Mặc Ngôn đã lâu không có sức lực chợt nâng tay, năm lấy bàn tay kia.

Cậu chậm rãi mờ mắt, bởi vì vẫn luôn thiếu nước, lại nhắm mắt lâu nên tâm nhìn mờ nhòe, nhưng có thể nhìn ra đối phương là một cô bé, tết tóc hai bên, mặc váy công chúa màu đỏ, ngồi xổm bên cạnh lo lắng nhìn cậu.

“Ôi, anh tỉnh rồi à!”

Thấy Cố Mặc Ngôn mở mắt, cô bé kia vui sướng võ tay cười, hai mắt cong như trăng khuyết.

Nhưng mới vui được một lát, cô bé lại chợt hét rầm lên.

Nương ánh trăng, có thể rõ ràng nhìn thấy vết máu đỏ tươi không phải màu của váy công chúa.

Theo vết máu nhìn lại, cô bé lập tức nhìn ra miệng vết thương trên đùi Cố Mặc Ngôn.

“Trời ạ! Nhiều máu quá. Anh sao thế? Sao anh lại chảy nhiều máu vậy!”

Cô nhóc cảnh giác nhìn bốn phía, lặng lẽ ghé sát bên tai Cố Mặc Ngôn nói: “Có phải có người xấu đuổi giết anh không?”

Hơi thở ấm áp ập vào tai Cố Mặc Ngôn, thiếu niên khiếp sợ nhìn cô bé, không ngờ cô bé lại tin tưởng mình như vậy, cũng không sợ cậu mới là người xấu.

Thấy ánh mắt của cô bé, trực giác khiến cậu phản xạ đáp lại: ‘ỪI”

“Đừng sợ đừng sợ.” Cô nhóc võ võ ngực, cam đoan với Cố Mặc Ngôn: “Anh gặp được em là khỏi cần sợ. Em đưa anh đi, chắc chăn sẽ không để người xấu làm anh bị thương nữal”
 
Chương 463


CHƯƠNG 463

Trái tim Cố Mặc Ngôn cũng bình tĩnh lại thật, ngây ngốc nhìn bóng dáng đỏ rực của cô bé bận rộn vòng vo trước mặt mình.

Dù Cố Mặc Ngôn đã không uống nước rất lâu, xuất hiện trạng thái mất nước nhẹ, nhưng với một cô bé tầm tuổi anh, sức nặng của anh cũng không phải dễ gánh vác.

Cô nhóc có vẻ hơi cố hết sức, thất tha thất thểu cõng Cố Mặc Ngôn lên.

Sức nặng dồn xuống suýt nữa khiến cả hai ngã nhào xuống đất, cô nhóc ổn định bước chân, chậm rãi đi về phía trước.

Đoạn đường này rất dài, Cố Mặc Ngôn suýt nữa cho rằng nó không có điểm cuối.

Cậu vẫn luôn cảm thấy mình sẽ chết tại đây, nhưng mỗi lần cậu chật vật muốn nhắm mắt lại thì cô nhóc đang kéo lê gánh nặng vô cùng lớn kia lại ríu rít không ngừng bên tai.

“Này, anh đừng ngủ đấy, em… em kể chuyện cho anh nghe nhé? Hoặc là em hát cho anh nghe?”

“Có một cô gái nhỏ hơi bướng bỉnh, còn hơi kiêu ngạo nữa…

l “Em ồn quá.’ Cố Mặc Ngôn không thể nhịn thêm được nữa, thều thào nói.

Nhưng cô nhóc cứ như miễn dịch với lời quở trách của Cố Mặc Ngôn, vui sướng chọc cho Cố Mặc Ngôn vui vẻ, không cho cậu ngủ, sợ cậu nhắm mắt lại là không dậy nổi nữa.

Thấy cô gái nhỏ ríu rít, tuy ngoài miệng Cố Mặc Ngôn ghét bỏ, nhưng lại thầm nghĩ chờ khi nào tìm được ông nội thì nhất định phải giữ cô nhóc này lại. Nếu cô nhóc rời đi, vậy có tìm khắp trời Nam bể Bắc cũng phải tìm cho bằng được.

Cậu phải báo đáp cô bé.

“Em tên gì?” Cố Mặc Ngôn bỗng đặt câu hỏi.

“Em à?” Cô nhóc quay đầu nhìn Cố Mặc Ngôn, vừa định lên tiếng thì bỗng… trước mặt bọn họ có đèn xe.

Cô nhóc lập tức hưng phấn.

“Có xe! Có xe! Tốt quá rồi! Anh được cứu rồi!”

Sau đó, bởi vì quá suy yếu, ký ức của Cố Mặc Ngôn cũng rất mờ nhạt.

Nhưng cậu biết, chiếc xe kia đưa cậu tới bệnh viện. Lúc thiếu niên tỉnh lại, ông nội cảm ơn lái xe rất nồng hậu, mà khi cậu hỏi tới cô nhóc cõng mình, tài xế nói cô nhóc kia vội vàng muốn về nhà nên chờ sau khi đưa cậu đến viện đã lập tức rời đi rồi.

Từ đó về sau, Cố Mặc Ngôn cũng không tìm thấy cô bé đó nữa.

Trong biệt thự, Cố Mặc Ngôn ngồi trên ban công, nhớ lại chuyện xảy ra mười năm trước.

Mãi tới khi tin nhắn của Dương Tùng Đức cắt ngang suy nghĩ của anh, nói đã chuyển tiền tới tài khoản của Lâm Bảo Châu.

Nghĩ đến Lâm Bảo Châu, Cố Mặc Ngôn bông không có hứng thú nhớ lại nữa.

Mười năm này, đêm nào anh cũng mơ thấy ác mộng, mơ đến cảnh mình bị bắt cóc mười năm trước.

Cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi đó cứ như đâm chồi, nảy mầm trong lòng anh, không cách nào nhổ ra.

Nhưng mỗi lần rơi vào đêm tối mờ mịt nhất, anh đều nghe thấy giọng nói non nớt kia…

“Tỉnh lại đi… anh mau tỉnh lại.”

Suốt mười năm, việc tìm kiếm cô nhóc kia đã trở thành thói quen của anh, thậm chí còn cố chấp hơn việc tìm kiếm kẻ chủ mưu năm đó. Chính anh cũng không biết sự cố chấp này của mình là vì muốn báo ân hay vì gì khác.

Anh chỉ biết, trong vô số cơn ác mộng, cô nhóc kia như thành hi vọng duy nhất của anh, như một tia sáng trong đêm tối, có ý nghĩa đặc biệt với anh.

Nhưng hôm nay, mọi ý nghĩa này đều hóa thành châm chọc.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom